Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
686,433
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia

Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia
Tác giả: Dật Danh
Tình trạng: Đang cập nhật




Nàng là bác sĩ thiên tài của thể kỷ 21, lại xuyên thành vương phi bị vứt bỏ không được sửng ái, vương gia mặt lạnh cưới thêm thiếp để sỉ nhục nàng, đêm động phòng của hai người họ ai bắt nàng đi hầu hạ. Muốn nhục nhã nàng đúng không?

"Được! Nàng đứng ở đầu giường phất cờ reo hò: "Một hai ba bốn, hai ha ba bốn, đối tư thế khác, làm thêm một lần."

Muốn sỉ nhục nàng, vậy nàng sẽ làm hắn ghê tởm đến mức không cưỡng được. Ly Vương uy hiếp nàng: "Nếu không muổn bổn vương bỏ người ngươi thành thật nghe lời cho ta” Nàng cười nói "Vương gia ta đã xin Hoàng thượng cho ly hôn, còn sẽ dẫn theo hài tử tái gả, ngươi đừng lo lắng”
 
Chương 1: Vương phi ngã xuống hồ


Nước Sở, vương phủ. 

“Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” 

Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. 

Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. 

Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. 

“A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. 

So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. 

Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt này nữa bởi nó thật sự quá ghê tởm.” 

Sở Minh Khiêm nói xong xé rách màn giường phủ lên gương mặt xấu xí của Vân Cẩm Nguyệt. 

Lời này đâm thẳng vào tim nàng. 

Nàng thống khổ vuốt v e khuôn mặt của mình, trên má phải của nàng có một vết sẹo to bằng bàn tay, từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất tự ti vì nó. 

Mọi người thường gọi nàng là nữ nhân xấu xí, nhưng nàng cũng có một trái tim theo đuổi tình yêu. 

Phụ thân biết nàng ngưỡng mộ Ly Vương Sở Minh Khiêm, lợi dụng quan hệ của mình và Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ban nàng cho Sở Minh Khiêm. 

Nhưng Sở Minh Khiêm không yêu nàng, 

Hắn lại dùng lực mạnh hơn, gần như tra tấn nàng, đôi mắt đen tràn đầy sát ý: “Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân độc ác này, ngươi biết bổn vương thích Nhu Nhi nên mới thiết kế làm bổn vương cưới ngươi, ngươi biết ngày mai bổn vương sẽ cưới Nhu Nhi nên thiết kế để bổn vương chạm vào ngươi. Nếu không phải ngươi bỏ thuốc, chỉ bằng gương mặt này của ngươi, ai sẽ chạm vào ngươi? Bổn vương tình nguyện chạm vào kỹ nữ bên ngoài cũng sẽ không chạm vào ngươi!” 

Vân Cẩm Nguyệt nhìn Sở Minh Khiêm, cố nén đau đớn, nở một nụ cười thê lương, hỏi: “Ở trong lòng của chàng, ta còn không bằng kỹ nữ bên ngoài?” 

“Không, ở trong lòng của bổn vương, ngươi còn không bằng một con chó!” 

…... 

Một lúc lâu sau, cuối cùng Sở Minh Khiêm cũng tra tấn Vân Cẩm Nguyệt xong, đứng dậy. 

Hắn nhanh chóng mặc xong quần áo, mặc kệ nữ nhân bầm tím, nằm thở thoi thóp trên giường. 

Ngoài giải độc, đối với hắn, nữ nhân này không là gì cả. 

Sau đó, hắn liếc nhìn nữ nhân nằm trên giường với ánh mắt chán ghét, đi ra ngoài không thèm nhìn lại, sai bảo nha hoàn: “Chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm gội, bổn vương không thích bị bẩn!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại santruyen.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 2: Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti.


Bên hồ, một đám hạ nhân vương phủ xếp thành một hàng, tất cả đứng nhìn chằm chằm vương phi nằm trên bờ với ánh mắt lạnh lùng. 

Lúc này, chỉ có một tiểu nha hoàn đang khóc bên cạnh vương phi. 

“Nương nương, người đừng chết, người chết nô tỳ phải làm sao bây giờ?” Phượng Nhi đau lòng khổ sở khóc lóc. 

Trương ma ma đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Thật đen đủi, không đổi chỗ khác mà chết, cố tình chết ở vương phủ của chúng ta. Vương gia nói đừng để thi thể của nàng ta làm bẩn vương phủ, nếu đại phu đã báo chết thì kéo ra ngoài chôn đi!” 

“Đừng mà ma ma, đừng làm như vậy với tiểu thư nhà ta, nàng là nữ nhi của tể tướng.” 

Hiện trường loạn thành một đống, không ai thấy được nữ nhân đã tắt thở đang từ từ mở mắt. 

Vân Cẩm Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lúc này ánh trăng bị mây đen che, một đống nữ nhân mặc đồ cổ trang đứng đối diện với “thi thể” của nàng, duỗi tay chỉ trỏ. 

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng rùng mình. 

Nàng nhớ lại rồi, nàng là bác sĩ khoa ngoại đứng đầu quốc tế ở thế ký 21, mới 30 tuổi, bởi vì chữa trị vô số bệnh chứng khó trên người các nhà cầm quyền, được mệnh danh là thiên tài y học, kết quả trong lúc tan làm về nhà bị một người say rượu lái xe đâm chết. 

Sau đó linh hồn của nàng xuyên đến đây, còn bám vào thân thể này. 

Trời ạ, nếu người hiện đại biết một bác sĩ đứng đầu trị bệnh cứu người lại chết dưới tay lái xe say rượu, mọi người sẽ hận tên khốn say rượu kia đến mức nào? 

Đồng thời, một đoạn ký ức xa lạ hiện lên trong đầu nàng, tất cả đều liên quan đến chủ nhân của thân thể này. 

Thì ra chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Cẩm Nguyệt, trùng tên trùng họ với nàng, không biết có phải một loại duyên phận đặc biệt hay không? 

Nguyên chủ Vân Cẩm Nguyệt, là đích nữ của tể tướng Vân Thanh, từ nhỏ được Vân gia coi như hòn ngọc quý trong tay, dốc lòng bồi dưỡng. 

Trước kia nàng vô cùng xinh đẹp được nhiều người yêu thích, nhưng năm 15 tuổi, nàng trúng một loại độc, cả người biến đen. 

Lúc đó nàng suýt chết, khó khăn lắm phụ thân mới mời được người về chữa khỏi cho nàng, mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng vì bị trúng độc quá nặng, độc tố trên má phải không tan được, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí. 

Từ đó nàng trở lên vô cùng tự ti. 

Dung mạo của nàng biến thành xấu xí, đám con cháu quyền quý bắt đầu xem thường nàng, bắt nạt nàng, chèn ép nàng, lúc đó nàng đang bị một đám con cháu quyền quý bao vây ở bên hồ, đột nhiên Sở Minh Khiêm đi ra bảo vệ nàng. 

Hắn đuổi đi đám con cháu quyền quý đó, còn tặng cho nàng một tấm khăn che mặt, cho nàng rất nhiều ấm áp. 

Từ lúc đó, nàng đã say mê Sở Minh Khiêm. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 3: Vân Cẩm Nguyệt suýt nôn ra.


“Ồn cái gì? Chưa nhìn thấy người sống bao giờ à?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt nói với Phượng Nhi: “Đỡ ta lên.” 

Nàng vừa mới được vớt lên, cộng thêm lúc trước còn bị Sở Minh Khiêm tra tấn, bây giờ thân thể rất suy yếu, ngay cả sức đi đường cũng không có. 

Thân thể này của nàng là vương phi, nên có chút uy nghiêm của vương phi mới có thể dọa sợ đám người này. 

“Nương nương, người tỉnh rồi?” Trương ma ma nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt. 

Rõ ràng vừa rồi đại phu nói vương phi đã chết, tại sao còn sống lại? 

Nhìn sắc mặt của vương phi không giống như cương thi, có lẽ thật sự sống lại. 

Không lẽ vừa rồi vị đại phu kia chẩn bệnh sai? 

“Sao hả, ta tỉnh lại làm ngươi thất vọng sao?” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương ma ma. 

Xưa nay ở trong phủ Trương ma ma là người thích bắt nạt chủ tớ bọn họ nhất. 

Nhưng nếu không có sự dung túng của Ly Vương, những người này cũng không dám bắt nạt nàng. 

Nàng không được sủng ái, con người yếu đuối nên bị từ trên xuống dưới của cả vương phủ bắt nạt. 

Nhưng từ hôm nay nàng sẽ tiếp nhận thân thể này, những người này không còn khả năng bắt nạt nàng nữa! 

Cuộc đời nàng do nàng làm chủ, nếu ai còn dám bắt nạt nàng, đừng trách nàng vô tình! 

Bình thường Trương ma ma không sợ vương phi nương nương, nhưng lúc này bà ta như thấy được sát ý lạnh lẽo trong mắt vương phi, bà ta sợ đến mức hàm răng va vào nhau, nhỏ giọng nói: “Lão nô không dám, lão nô đi bẩm báo vương gia ngay.” 

Đứng trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, Trương ma ma thu lại sự ngoan độc của mình, bởi vì bây giờ Vân Cẩm Nguyệt không chết, nàng vẫn là vương phi của vương phủ, cũng là đích nữ của tể tướng. 

Nếu Vân Cẩm Nguyệt thật sự muốn trừng trị bà ta, bà ta cũng không trốn được. 

Nhưng bà ta có chỗ dựa, chính là Ly Vương. 

Tạm thời bà ta tha cho Vân Cẩm Nguyệt một lần, đi tìm Ly Vương rồi tính sau, có Ly Vương nữ nhân này nào dám thể hiện nữa. 



Phi Nguyệt Các. 

Phượng Nhi đỡ Vân Cẩm Nguyệt vào phòng, bưng nước ấm cho nàng sau đó hầu hạ nàng tắm gội. 

Dưới thân đau đớn như bị xé rách, nhắc nhở lại chuyện hôm nay nàng bị tra tấn. 

Vân Cẩm Nguyệt ngồi vào thau tắm, gọi Phượng Phi cầm gương lại cho nàng, nàng muốn nhìn xem, nguyên chủ của thân thể này xấu đến mức nào, có xấu đến mức lúc làm chuyện ấy cũng khiến Sở Minh Khiêm cũng phải lấy màn che mặt của nàng lại. 

Khi cầm gương soi mặt của mình, Vân Cẩm Nguyệt suýt nôn ra. 

Khuôn mặt này thật sự quá xấu, trên má phải là một đống vết sẹo hơi giống mụt nhọt uốn lượn, thảo nào Sở Minh Khiêm lại chán ghét nàng như vậy. 

Ở hiện đại, nàng có được một căn phòng thí nghiệm, bên trong có các loại dược phẩm đặc chế rất dễ dàng chữa khỏi khuôn mặt này của nàng, nhưng đây là cổ đại. 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 4: Không cần


Đây là thuốc do chính tay nàng nghiên cứu chế tạo, dùng để chữa trị hủy dung, loại bỏ độc tố, bọc mủ và nhọt. Thuốc này được tạo thành từ hạt nhỏ và các loại thuốc khác, có thể trị được độc tố trên mặt nàng. 

Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay cầm lấy anthocyanin xuống. 

Cô lại cầm lấy mấy lọ thuốc hạ sốt, mấy miếng băng gạc, lúc này rút ý thức về. 

“Nương nương, người ngủ chưa? Nước đã lạnh, nô tỳ châm thêm nước ấm cho người, nếu không người sẽ bị cảm lạnh.” 

Lúc này, Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của Phượng Nhi. 

Nàng mở mắt, nhìn thấy Phượng Nhi bê một cái thùng con, đổ nước ấm vào thau tắm cho nàng. 

Nàng nhìn vào trong tay, phát hiện trong tay đang cầm lọ thuốc nàng lấy ở trong mơ. 

Nàng bị dọa sợ, chuyện gì vậy? 

Nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, nín thở, cả người vô cùng khẩn trương, lỗ chân lông dựng đứng. 

Vừa rồi nàng chỉ mới suy nghĩ đã có thể lấy được đồ vật ra khỏi phòng thí nghiệm, không lẽ, phòng thí nghiệm của nàng cũng xuyên theo, lại còn tồn tại trong không gian ý thức của nàng. 

Nói cách khác, bây giờ nàng có được hệ thống không gian chữa bệnh trước kia của mình, chuyện này quá kỳ diệu. 

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, ngay cả linh hồn của nàng đều có thể xuyên qua đây, vậy cũng có thể chấp nhận được việc hệ thống chữa bệnh của nàng cũng xuyên theo. 

Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt vô cùng kích động, cả người run rẩy, máu nóng sôi trào. 

Nàng nói với Phượng Nhi: “Ta không tắm nữa, ngươi đi ra ngoài trước, ta tự mặc quần áo.” 

“Nương nương, người có cần nô tỳ mặc giúp không?” Phượng Nhi hỏi. 

“Không cần, ta thích tự mặc.” 

Phượng Nhi sửng sốt, sao nàng ta cảm thấy, sau khi nương nương nhảy hồ tỉnh lại tính cách thay đổi không giống với trước kia. 

Sau khi Phượng Nhi đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt run rẩy đứng dậy, thân thể của nàng vẫn rất yếu ớt, còn đang phát sốt. 

Quần áo của người xưa quá rắc rối không ai hỗ trợ rất khó mặc, khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng ngồi trước gương trang điểm, lấy ra lọ thuốc lấy từ hệ thống chữa bệnh. 

Nàng nhìn má phải của mình, phát hiện độc tố đọng lại rất sâu, muốn giải loại độc này phải tốn chút sức. 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 5: Hắn có chút tiếc nuối


Nàng ta nhảy hồ lại còn không chết nên hắn mới lấy làm lạ, muốn đến xem như thế nào. 

Nghe thấy giọng của nàng ta, hắn lập tức xác định nàng thật sự chưa chết. 

Hắn có chút tiếc nuối. 

Hắn lạnh lùng nói: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương đến cảnh cáo ngươi, ngày mai là ngày cưới của bổn vương và Nhu Nhi, tốt nhất ngoan ngoãn ở lại đây cho bổn vương, đừng đi đâu cả, nếu lại để bổn vương biết ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” 

“Yên tâm, ta sẽ không phá hỏng chuyện tốt của ngài.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói. 

Nàng sẽ không đến phá chuyện tốt của hắn, nàng chỉ đến thể hiện quyền lực của chủ mẫu mà thôi. 

Vì Nam Cung Nhu, Sở Minh Khiêm dám đối xử với nàng như vậy, sao nàng có thể để bọn họ sống tốt được chứ. 

Chỉ cần nàng còn ở trong vương phủ này một ngày, nàng chính là nữ chủ nhân của vương phủ, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân khác lướt qua nàng, cướp đi những gì vốn thuộc về nàng. 

Một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như nàng muốn sống sót ở dị thế cần phải đủ tàn nhẫn, nếu không ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, lại giống như lúc trước bị người bắt nạt phải nhảy hồ tự sát. 

Sau khi nói xong, Vân Cẩm Nguyệt quan sát nam nhân bên ngoài qua kẹt cửa. 

Từ lúc xuyên đến đây, nàng còn chưa nhìn kỹ người nam nhân này. 

Mặc dù trong đầu có ký ức về Sở Minh Khiêm của nguyên chủ, nhưng không chân thật bằng việc nhìn tận mắt. 

Nàng nhìn thấy một nam nhân cao lớn, mặc một bộ quần áo màu tím thắt lưng bạch ngọc, tôn lên sự uy nghiêm kiêu ngạo tôn quý của hắn, cả người tản ra hơi thở đứng đầu thiên hạ. 

Nàng không ngờ Sở Minh Khiêm lại là người nam nhân bá đạo kiêu ngạo như này. 

Quan trọng hơn, gương mặt kia của hắn vô cùng đẹp, đẹp hơn tất cả các siêu sao mà nàng từng nhìn thấy, ngũ quan của hắn giống như được thợ thủ công cẩn thận điêu khắc, tinh xảo lập thể, môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt như tranh vẽ, đường cong cằm vô cùng hoàn mỹ, con ngươi sâu thẳm kia đâm thẳng vào phòng, như muốn nhìn thấu nàng. 

Vân Cẩm Nguyệt hoảng sợ, nàng phát hiện đây là một người nam nhân vô cùng nguy hiểm, đứng trước mặt hắn không ai dám ho he. 

Lúc này, Sở Minh Khiêm lên tiếng: “Tốt nhất ngươi nên biết điều, nếu không, ngươi không gánh vác nổi hậu quả đâu.” 

“Vương gia, đêm đã rất muộn rồi, nếu ngài không quay về vậy có muốn vào trong ngồi không?” Vân Cẩm Nguyệt không chịu nổi giọng điệu đe dọa của hắn, lạnh lùng nói. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 6: Mặt ta làm sao?


Nàng ta không ngờ chủ tử sẽ nói những lời này, thật ra trước kia bởi vì mặt của chủ tử nàng ta bị hủy dung, nên bên ngoài chủ tử rất tự ti sợ hãi, không dám gặp người nhưng bên trong lại rất điên cuồng nổi loạn. 

Trước kia chủ tử đối xử rất dữ với nàng ta, chưa bao giờ quan tâm nàng ta, trong mắt nàng chỉ có Ly Vương, còn bởi vì ngu ngốc nên bị những tiểu thư nhà quyền quý khác bắt nạt. 

Lần này chủ tử tỉnh lại, nàng ta cảm giác ánh mắt của chủ tử không giống trước kia, hình như trở nên tỉnh táo hơn, tính cách cũng tốt hơn rất nhiều. 

Sáng hôm sau, Vân Cẩm Nguyệt đang ngủ ngon lành, lại bị âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức. 

Vân Cẩm Nguyệt nhấc màn giường lên, nhíu mày nói: “Phượng Nhi, sao bên ngoài ồn thế?” 

“Nương nương, người đã quên rồi sao, hôm nay là ngày vương gia cưới trắc phi.” Phượng Nhi cẩn thận nói. 

Nàng ta biết vương phi rất yêu vương gia, lúc trước vương phi biết vương gia muốn cưới trắc phi đã làm loạn rất lâu, còn không tiếc bỏ thuốc vào rượu của vương gia, muốn có được vương gia. 

Bây giờ tân nương tử đã vào cửa, vương phi nghe thấy âm thanh vui mừng bên ngoài, chắc chắn sẽ không chịu nổi. 

Không ngờ Vân Cẩm Nguyệt chỉ mỉm cười: “Đi, bê chậu nước đến cho ta, ta muốn rửa mặt.” 

Phượng Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài. 

Phượng Nhi vừa đi, Vân Cẩm Nguyệt xuống giường xỏ tất giày, nàng phát hiện thân thể của mình vẫn rất suy yếu còn chưa hết cảm lạnh. 

Cũng may tối qua trước khi ngủ, nàng đã dùng một viên thuốc hạ sốt từ trong hệ thống, cơn sốt mới giảm xuống. 

Chỉ cần không phát sốt, tất cả đều sẽ ổn. 

Rất nhanh, Phượng Nhi đã bê một chậu nước đến, Vân Cẩm Nguyệt ngồi trước gương trang điểm, nhẹ nhàng cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra băng gạc trên mặt. 

Nhìn băng gạc nhuốm đầy máu độc đen thui, Phượng Nhi thấy vậy rất khiếp sợ: “Nương nương, mặt người bị sao vậy?” 

“Không sao, ta dùng chút thuốc trên mặt, đây là máu độc bị hút ra từ mặt, chỉ cần loại bỏ máu độc, mặt ta sẽ tốt lên.” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng xé băng gạc. 

Nàng phát hiện, trên mặt nàng còn dính rất nhiều máu đen. 

Nhưng nàng biết, đây là máu bị hút ra dính trên mặt, chỉ cần rửa sạch mặt của nàng sẽ hoàn toàn khỏi. 

Nàng nhanh chóng múc nước, nhẹ nhàng xoa mặt, dần dần máu độc kết vảy trên mặt bị nàng rửa trôi xuống, nàng lại múc nước rửa sạch sẽ khuôn mặt của mình, sau khi rửa sạch khoảng hai mươi mấy lần, đột nhiên Phượng Nhi há to miệng, kinh ngạc nhìn nàng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 7: Ly Vương cưới


Nhìn khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ trong gương, Vân Cẩm Nguyệt rất vừa lòng, cong môi: “Phượng Nhi, nếu sau này có người hỏi về mặt của ta, ngươi cứ nói ta bôi chút thuốc lên mặt, mặt đã khỏi, không cần giải thích nhiều lời với bọn họ.” 

Bây giờ nàng đã lấy lại dung mạo, sớm hay muộn cũng phải cho người thấy, cho nên phải tìm sẵn lý do trước, tránh việc bị nghi ngờ. 

“Vâng, nương nương.” 

Đúng lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng vang, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng đứng dậy: “Phượng Nhi, tướng công của ta muốn cưới tân nương tử, ngươi nói xem, người làm chủ mẫu như ta có nên đi ăn mừng hay không?” 

“Nhưng nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người không cho người ra ngoài hay sao?” Phượng Nhi có chút sợ hãi. 

“Sợ cái gì? Ly Vương cưới thiếp, làm Ly vương phi lại không lộ mặt, vậy còn thể thống gì nữa?” Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt chỉ vào bộ đồ đỏ treo trên giá nói với Phượng Nhi: “Hôm nay là ngày tốt, ta muốn ăn mặc vui vẻ chút, mặc bộ này đi.” 

Phượng Nhi hơi do dự: “Vâng, nương nương.” 

Nàng ta rất sợ nương nương bị thiệt, trái tim thấp thỏm dâng đến cổ họng, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã chuẩn bị trước của nương nương, nàng ta lại bình tĩnh lại. 

Tiếp theo, Phượng Nhi giúp Vân Cẩm Nguyệt mặc bộ váy đỏ, trang điểm xinh đẹp cho nàng. 

Trước kia Vân Cẩm Nguyệt bị hủy dung nên không thích trang điểm, còn thích mặc đồ tối màu, bây giờ thay một bộ đồ đỏ, trang điểm nhẹ, khí chất trên người thay đổi nghiêng trời lệch đất. 

Sau khi mặc xong, Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn che mặt, gọi Phượng Nhi mang theo một bộ váy màu hồng nhạt, bảo Phượng Nhi đỡ nàng ra ngoài. 

Bên ngoài sảnh, chiêng trống vang trời, đèn lồ ng đỏ thẫm treo cao, chữ Hỉ đỏ thẫm dán khắp nơi, không khí vui vẻ vô cùng náo nhiệt. 

Ly Vương cưới thiếp, phô trương rất lớn, mọi người đổ xô ra đường đứng ở cửa vương phủ, cả kinh thành đều đang bàn tán về việc trọng đại này. 

Nghe nói lần này Ly Vương cưới trắc phi, dùng mười hai kiệu lớn, cho sính lễ dài gần một con phố, đây chính là lễ chế cưới vương phi mới có, còn lớn hơn cả lúc Ly Vương cưới vợ. 

Vân Cẩm Nguyệt đi đến hành lang, nhìn thấy đám hạ nhân trong vương phủ bận rộn tiệc cưới, giống như trắc phi mới là chủ mẫu của bọn họ, còn nàng chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái. 

So với không khí vui mừng lúc này, lúc nàng vào cửa, thực sự giống như một câu chuyện cười. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 8: Quá đen đủi.


Hắn thành danh lúc niên thiếu, là thiên tài quân sự và chiến thuật, mười năm tuổi chiến công đã hiển hách, đánh thắng vô số trận. Có hắn nước địch không dám xâm phạm, quốc gia xung quanh không dám khiêu khích, hắn là chiến thần trong lòng dân chúng. 

Hoằng Nguyên Đế cần Sở Minh Khiêm bảo vệ thiên hạ cho mình, cho nên cũng không dám áp bức hắn quá mức. 

Chỉ cần hắn đồng ý cưới Vân Cẩm Nguyệt là được, còn bái đường hay không, động phòng hay không, cưới Nam Cung Nhu hay không, đều mặc hắn. 

Cho nên, lúc đó nàng chỉ được kiệu nâng vào Ly vương phủ, cũng không bái đường thành thân với Sở Minh Khiêm, thậm chí còn không nhìn thấy mặt hắn. 

Nhớ đến đây đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhớ lại một chuyện, trước khi nàng xuất giá phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều chuyện, một trong số đó là giám thị từng hành động của Sở Minh Khiêm. 

Nói cách khác, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh gả nàng cho Sở Minh Khiêm để là để theo dõi hắn, nàng chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, chắc chắn người thông minh như Sở Minh Khiêm cũng đã nghĩ đến chuyện này. 

Cho nên, hắn mới hận nàng tận xương như vậy. 

Đúng lúc này, ngoài sảnh truyền đến giọng nói của hỉ nương: “Tân nương tử đến, giờ lành đã đến, nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đi, lập tức bái đường.” 

Vân Cẩm Nguyệt đi vào thính phòng, nhìn thấy một đôi mặc hỉ phục nắm tay đi vào sảnh chính. 

Sở Minh Khiêm mặc hỉ phục màu đỏ lửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, dịu dàng xoay người nắm lấy tay Nam Cung Nhu, bước vào nơi bái đường. 

Tiếng chiêng trống, tiếng pháo, tiếng hát cùng nhau vang lên. 

Hỉ nương vui mừng bước lên, đỡ tay tân nương tử, nói: “Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường.” 

Sở Minh Khiêm nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đối diện đang định bái đường, đột nhiên, một thân hình màu đỏ đi ra. 

Nhìn thấy hình bóng này tất cả mọi người sững sờ, tiếng trống dừng lại, tiếng pháo tắt, tiếng hát cũng im bặt. 

Mọi người nhìn thấy Vân Cẩm Nguyệt đeo khăn lụa, giống như nhìn thấy quỷ. 

Hôm nay là ngày lành của Ly Vương và Nam Cung Nhu, vương phi bị vứt bỏ này chạy ra làm gì? 

Quá đen đủi. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 9: Da mặt quá dày


Nam Cung Nhu nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt luôn mồm gọi mình tiểu thiếp, ngón tay bấu mạnh vào nhau. 

Sở Minh Khiêm không ngờ một người không biết ăn nói như Vân Cẩm Nguyệt lại dùng lễ chế để áp hắn, sắc mặt của hắn tối lại, nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, vậy ngươi ngồi ở đó đi.” 

Tốt nhất nàng ta thành thật ngồi ở đó, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho nàng. 

“Cảm ơn vương gia.” Vân Cẩm Nguyệt cầm cốc trà trên bàn, dùng tay áo che mặt, nhẹ nhàng vén khăn lên uống một ngụm, rồi nói: “Tiểu thiếp không thể mặc áo cưới màu đỏ, chỉ có thể mặc màu hồng phấn, vương gia, ta đã bảo Phượng Nhi chuẩn bị một bộ áo cưới màu hồng nhạt cho Nam Cung cô nương thay…” 

“Tỷ tỷ, tỷ…” Nam Cung Nhu nghe vậy, nâng tay lau nước mắt. 

Nhìn người đẹp khóc, Sở Minh Khiêm trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt, một tay bảo vệ Nam Cung Nhu, sắc mặt tối lại nhìn chằm chằm Vân Cẩm Nguyệt: “Vân Cẩm Nguyệt, bổn vương để Nhu Nhi dâng trà cho ngươi đã rất rộng lượng rồi, đừng được voi đòi tiên.” 

Phải biết rằng ở trong lòng hắn vị trí vương phi luôn là của Nam Cung Nhu. 

Hiện tại để Nam Cung Nhu làm trắc phi của hắn, hắn cảm thấy đã rất có lỗi với nàng, Vân Cẩm Nguyệt còn dám gây chuyện với nàng. 

Vân Cẩm Nguyệt lại rất bình tĩnh, nàng ngồi trên ghế, nói: “Vương gia, không phải ta đang làm khó muội muội, mà quy định từ xưa đã vậy, tiểu thiếp không thể mặc đồ đỏ thẫm vào bái đường, vào cửa phải đi cửa sau, cho dù là trắc thất của Hoàng thượng hay các vương gia khác cũng chỉ có thể mặc đồ màu hồng nhạt vào cửa, không lẽ vương gia muốn vi phạm lễ chế của nước Sở?” 

Ý là, ngay cả Hoàng đế và các vương gia khác đều tuân theo lễ chế, Sở Minh Khiêm lại không tuân theo, hắn không coi lễ chế ra gì, tương đương không coi tổ tiên Hoàng đế ra gì. 

“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng đi quá xa!” Sở Minh Khiêm cắn chặt răng, sắc mặt của hắn đen như đáy nồi, hận không thể xé nát Vân Cẩm Nguyệt. 

Từ khi nào người ngu xuẩn lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy. 

Một tướng quân như hắn lại không làm gì được nàng ta. 

Nhìn thấy vương gia tức giận, Nam Cung Nhu vội vàng lên tiếng, nàng ta nắm tay của Sở Minh Khiêm, tủi thân nói: “Vương gia, nghe theo tỷ tỷ đi, chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau, ta mặc cái gì cũng được, ta không ngại.” 

Nói xong, nàng ta chủ động đi đến trước mặt Phượng Nhi, bảo nha hoàn cầm bộ váy màu hồng nhạt từ trong tay Phượng Nhi đi vào buồng trong thay đồ. 

Mặt mũi của Sở Minh Khiêm gần như mất hết, sắc mặt cứng đờ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 10: Đã đến giờ lành


Nghe thấy mọi người sỉ nhục, nhưng Vân Cẩm Nguyệt cũng không tức giận, cũng không sửng cồ lên đánh người hoặc tự ti trốn đi như bình thường. 

Những người này mắng quá khó nghe, ở trong lòng bọn họ sắc đẹp là nghĩa, xấu là tội lỗi. 

Bởi vì nguyên chủ quá xấu, cho nên bị mọi người sỉ nhục, xa lánh. 

Nàng cũng không muốn chạy ra phá hư, nhưng làm chủ mẫu vương phủ, nếu muốn sống sót ở dị thế, cần phải tranh thủ quyền lợi cho mình, giữ được thân phận Ly vương phi. 

Nếu hôm nay nàng không ra mặt, sợ rằng người ta sẽ cho rằng Ly vương phủ không có nàng, cho rằng Nam Cung Nhu mới là nữ chủ nhân của Ly vương phủ. 

Nếu để Nam Cung Nhu tiếp tục bò lên, nàng sẽ không sống được, nàng vẫn sẽ bị bắt nạt như trước, nàng không phải đức mẹ, nàng phải củng cố địa vị của mình. 

Những người này nói rất dễ nghe, không lẽ bảo nàng tiếp tục nhận hết sỉ nhục, tiếp tục trốn trong tiểu viện rách nát làm một con chó? 

Nàng không muốn làm chó, thà chết đứng cũng không sống quỳ. 

Lúc này trong lòng nàng rất đau, nhưng lại không thể yếu đuối, nàng phải kiên cường. 

Trong vô số tiếng cười nhạo, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng chất vấn: “Ta là vương phi của vương phủ, vương gia cưới thiếp, nếu tiểu thiếp chào hỏi ta, khác gì nói tiểu thiếp mà vương gia cưới không được hoàng gia thừa nhận?” 

Nói xong, rất nhiều khách khứa tức giận. 

Ở đây có rất nhiều người là người nhà Nam Cung, bọn họ chỉ vào mặt Vân Cẩm Nguyệt, mắng to. 

“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng có thể hiện cái mác vương phi ở đây, ở trong lòng Ly Vương ngươi còn không bằng một tiểu thiếp. Nếu không phải ngươi và cha ngươi tính kế để gả cho vương gia, đồ xấu xí như ngươi còn không xứng với người bê kiệu đầu đường.” 

“Đúng vậy, tự hiểu lấy mình đi, ngươi không xứng với Ly Vương, cũng không nhìn lại xem cái mặt kia của ngươi xấu như thế nào, ngươi không xứng để muội muội ta kính trà.” 

Người nói chuyện là hai ca ca của Nam Cung Nhu, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngạo. 

Bọn họ không vừa mắt Vân Cẩm Nguyệt từ lâu rồi, thấy muội muội bị bắt nạt bọn họ phải ra mặt vì muội muội. 

Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người này, trước kia hai huynh đệ này hay bắt nạt nàng, thù mới hận cũ chồng lên, nàng hận bọn họ đến tận xương tủy. 

Mặc dù bị cảm lạnh, thân thể yếu đuối, nhưng lời nói của nàng lại vô cùng cứng rắn: “Ta là Ly vương phi do chính Hoàng thượng sắc phong, tuân theo lễ chế của tổ tông, làm thiếp thất chào hỏi chính phi cũng là ý chỉ của Hoàng thượng. Các ngươi mặc kệ vương gia và Nam Cung Nhu làm trái ý chỉ của Hoàng thượng, không tuân theo quy củ, tức là đang muốn đối nghịch với Hoàng thượng? Vừa rồi những ai sỉ nhục chủ mẫu vương phủ, không tôn trọng chính thất vương phủ? Có bản lĩnh đứng ra cho ta, chúng ta cùng đi gặp mặt Hoàng thượng để Hoàng thượng xét xử, xem ai đúng ai sai!” 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 11: Tiểu thiếp thâm độc


“Vâng, vâng, mời vương gia và trắc phi nương nương bái đường” Hỉ nương vội vàng nói.

“Vương gia, theo quy củ chỉ có cưới chính thất mới có thể

bái đường, còn nạp thiếp thì không thể” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.

Hành động này của nàng như đang đánh vào mặt của Sở Minh Khiêm trước mặt mọi người.

“Bổn vương muốn bái đường với Nhu Nhi, ngươi làm gì được ta?” Cuối cùng Sở Minh Khiêm không nhịn được, hẳn tức giận gầm lên nằm tay Nam Cung Nhu, chuẩn bị bái đường.

Thấy hẳn tức giận, Vân Cẩm Nguyệt không nói nữa.

Nàng làm bọn họ ghê tởm lâu như vậy, xả được cơn tức, cũng nên trở về nghỉ ngơi.

Hỉ nương thấy vậy vội vàng hô: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường...”

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, đôi phu thê mới cưới này thuận lợi bái đường xong, Sở Minh Khiêm dịu dàng. nhìn Nam Cung Nhu, Nam Cung Nhu cũng si mê nhìn hắn, giống như trong mắt hai người chỉ có nhau, không còn những người khác.

Lúc này, hỉ nương bưng trà đến, đưa một cốc cho Nam Cung Nhu.

Nam Cung Nhu nhận trà, hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Vân Cẩm Nguyệt, nói: “Tỷ tỷ, mời tỷ uống trà.”

“Cảm ơn muội muội, uống xong cốc trà này, sau này muội chính là người của Ly vương phủ, muội mới đến có nhiều chuyện không hiểu nhưng muội yên tâm sau này ta sẽ từ từ chỉ dạy cho muội.”

Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt đang định uống trà đột nhiên, nàng cảm thấy cổ tay đau xót, nàng dừng lại nhìn thấy cổ tay mình đang chảy máu.

Tập trung nhìn lại, trên cổ tay có vết cắt của đao.

Nàng lạnh lùng nhìn Nam Cung Nhu, chắc do nữ nhân này làm, khẳng định nàng ta giấu lưỡi dao trong tay áo, mượn cơ hội vừa rồi cắt nàng.

Nam Cung Nhu làm vậy vì muốn chọc tức nàng, làm nàng nổi giận trước công chúng, khiến nàng gây chuyện, cuối cùng không bị Ly Vương bóp ch ết thì cũng bị bắt lại đánh một trận.

Nàng cũng không có khả năng giơ tay cho mọi người xem, nói cho mọi người cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt.

Không có ai tin nàng, mọi người đều sẽ nghĩ nàng tự cắt để vu oan cho Nam Cung Nhu, cho nên nàng nén đau, không nhận trà.

Nam Cung Nhu thấy vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tỷ tỷ, sao vậy? Tỷ không muốn uống trà của muội sao?”

“Không phải, theo quy củ muội còn chưa quỳ xuống.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.

“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết?” Sở Minh Khiêm không nhịn được khi thấy nữ nhân mình yêu bị bắt nạt, muốn đi lên bóp ch ết Vân Cẩm Nguyệt.

Nam Cung Nhu giữ chặt hắn, không muốn hắn khó xử: “Vương gia, tỷ tỷ nói đúng, ta làm thiếp phải quỳ xuống dâng trà cho tỷ tỷ mới đúng.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 12: Nhìn thấy quỷ?


Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.

Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.

“Tỷ tỷ, muội không có...” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.

Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.

Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”

“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.

Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.

Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.

Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”

Ánh mắt của hẳn cực kỳ lạnh lếo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.

Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc”

“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.

Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.

Ban đầu nàng ta còn tưởng răng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.

Nghĩ đến đây, nhân lúc năm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!

Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 13: Vương phi quá đẹp


Mọi người nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi ra, bọn họ che miệng hét chói tai: “ương phi nương nương, sao người lại đẹp như vậy, người là người thường hay tiên nữ xuống trần?”

Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, vừa rồi đám người này còn măng nàng xấu xí, chỉ trong chớp mắt lại gọi nàng là vương phi nương nương, đúng là một đám thùng cơm chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.

“Ta không nhìn lầm đúng không, vương phi không xấu, ngược lại còn là một tiên nữ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Nam Cung Nhu, sao Ly Vương lại không yêu vương phi chứ?”

“Không phải nói đại tiểu thư Vân gia là quái vật xấu xí hay sao? Không lẽ lời đồn là giả?”

“Đẹp, quá đẹp, người đẹp như vậy lại suốt ngày đeo khăn che mặt, quá phí phạm!”

“Ngươi biết cái gì? Đối với nữ tử yếu đuối đẹp quá cũng là tội, có lẽ vì bảo vệ chính mình nên người ta mới không muốn để lộ dung mạo xinh đẹp của mình.”

“Đúng vậy, không như một số người, rõ ràng dung mạo. cũng chỉ tầm trung, lại dám tuyên truyền bản thân là người đẹp nhất nước Sở, nàng ta còn không đẹp bằng Ly vương phi.”

“Nhưng trước kia ta từng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia, khi đó trên mặt nàng bị trúng độc, xấu đến mức không thể ra ngoài, mấy người nói xem chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vô nghĩa, thần y trong thiên hạ nhiều như vậy, có khi người ta giải hết độc t rồi chữa mặt cho nàng thì sao?”

Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt mỉm cười, vốn dĩ nàng không muốn trở thành tiêu điểm, tất cả đều do Nam Cung Nhu cả.

Đột nhiên, nàng phát hiện một ánh mắt lạnh lếo nhìn chăm chăm mình, nàng nhìn theo ánh mắt đó phát hiện Sở

Minh Khiêm đang nhìn nàng.

Sở Minh Khiêm cũng bị khiếp sợ, không thể tin được.

Hôm qua l@m tình với Vân Cẩm Nguyệt hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, rõ ràng trên mặt của nàng có một vết sẹo, sao. bây giờ lại không có?

Hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, biết gương mặt này vẫn là gương mặt của nàng chỉ thiếu vết sẹo và xinh đẹp hơn mà thôi.

Lúc này hẳn rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Không thể không nói, không có vết sẹo Vân Cẩm Nguyệt rất đẹp, đáng tiếc nàng không phải gu của hắn.

Nam Cung Nhu đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh Khiêm, nàng ta cực kỳ ghen ghét.

Rõ ràng Vân Cẩm Nguyệt là một con quái vật xấu xí, tại sao lại trở nên xinh đẹp rồi?

Nàng ta không tin Vân Cẩm Nguyệt sẽ trở nên xinh đẹp, bởi vì độc trên mặt Vân Cẩm Nguyệt do chính tay nàng ta hạ xuống!

Năm đó nàng ta và Vân Cẩm Nguyệt được xưng là hai đóa hoa của kinh thành, hai người đều am hiểu cầm kỳ thư họa, cùng là thiếu nữ thiên tài, cùng là người đẹp đứng đầu, nàng ta nghe nói dân chúng trong kinh thành muốn chọn ra một người đẹp nhất nước Sở.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 14: Tiêm uốn ván


Cuối cùng hẳn cũng biết mục đích Vân Cẩm Nguyệt chạy ra, thì ra là vì nàng trở nên xinh đẹp, muốn cướp đi sự chú ý của Nhu Nhi, muốn cướp đi sự cưng chiều của Nhu Nhi.

Đáng tiếc, hắn không phải nam nhân chỉ biết nhìn mặt, nếu hẳn thật sự muốn tìm người đẹp, vậy lấy gương nhìn chính mình là được.

Vân Cẩm Nguyệt biết Sở Minh Khiêm hiểu lầm.

Sợ rằng người nam nhân mang chủ nghĩa đàn ông này còn tưởng nàng chạy ra vì hắn.

Nàng lạnh lùng đứng dậy rời khỏi phòng khách, còn vẫy tay với mọi người trong phòng, nghĩ thầm, nàng thật sự không muốn chiếm nổi bật, đều do Nam Cung Nhu hãm hại cả.

Cổ tay của nàng bị Nam Cung Nhu cắt chảy máu, nàng còn phải trở về phòng bôi thuốc.

Trở lại Phi Nguyệt Các, Vân Cẩm Nguyệt vén tay áo lên, nhìn chăm chằm vết cắt trên cổ tay, hít sâu: “CMN đau quá.”

Phượng Nhi nhìn vết thương trên cổ tay của nàng, sợ hãi kêu lên: “Nương nương, sao tay của người lại bị như vậy?”

“Vừa rồi lúc Nam Cung Nhu dâng trà đã lén dùng dao cắt đấy” Vân Cẩm Nguyệt không ngờ Nam Cung Nhu này lại ác độc như vậy.

“Cái gì? Nữ nhân kia quá ác độc, nương nương, sao lúc đó người không nói cho vương gia?” Phượng Nhi nhìn miệng vết

thương trên tay chủ tử, hốc mắt đỏ bừng.

“Nói cho hẳn thì có ích gì? Hẳn sẽ tin ta hả? Ngươi đi lấy một miếng băng gạc đến đây để ta băng bó.”

“Nô tì đi ngay đây.” Nói xong, Phượng Nhi chạy ra ngoài.

Sau khi nàng ta đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, xuất hiện trong phòng thí nghiệm chữa bệnh của mình.

Nàng nhìn lên trên giá thuốc, lấy povidone và băng gạc khử trùng xuống.

Povidone có thể loại bỏ độc trên miệng vết thương, tránh nhiễm trùng, nhưng nàng còn phải tìm thuốc chống uốn ván, bởi vì nàng không biết lưỡi dao của Nam Cung Nhu có rỉ sắt hay không, nhỡ may bị rỉ sắt, nếu không tiêm ngừa uốn ván nàng sẽ chết.

Nhưng nàng tìm khắp phòng thí nghiệm vẫn không tìm thấy thuốc chống uốn ván.

Nàng vô cùng lo lắng, mặc dù trong phòng thí nghiệm của nàng có rất nhiều thuốc, nhưng không phải cái gì cũng có, càng hay thấy càng không có, bởi vì mấy thứ hay thấy rất dễ mua được ở bên ngoài, ở nơi này toàn thuốc hiếm.

Nếu không có thuốc chống uốn ván, chẳng may bị nhiễm trùng thì phải làm sao?

Trong lúc nàng không biết làm sao, đột nhiên, một lọ thuốc ngừa uốn ván xuất hiện trên giá thuốc.

Nàng vô cùng kinh ngạc, nàng để povidone ở chỗ này, lúc nãy nàng cầm povidone xuống, chỗ này trống rỗng, chỉ trong chớp mắt, lại nhiều thêm một lọ thuốc ngừa uốn ván.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 15: Đêm tân hôn với hoa và nến


Lúc này Phượng Nhi đã quay trở lại, trên tay đang ôm mấy miếng vải rách, khóc thút thít: "Tiểu thư, Trương ma ma nói trong phủ không có băng gạt, muội hết cách đành phải tìm mấy miếng vải bố dùng để may xiêm y, người xem những thứ này có dùng được không?"

"Loại vải bố này không có tác dụng mấy nhưng không sao, †a đã băng kỹ rồi." Vân Cẩm Nguyệt nói.

Trong trí nhớ của nàng, Vương ma ma là quản gia của vương phủ, ỷ vào việc mình sống ở đây đã lâu, biết rõ Sở Minh Khiêm không thích nguyên chủ nên vẫn luôn xem thường nguyên chủ, còn thương xuyên ức hiếp đủ đường.

Đợi khi nào tìm được cơ hội, nàng nhất định phải trừng trị tôi tớ độc ác này một phen mới được.

Phượng Nhi nhìn băng gạc trên cổ tay Vân Cẩm nguyệt và đống chai lọ kỳ quái trên bàn, không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, những thứ này là gì thế ạ, người lấy được từ nơi nào vậy?”

Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, Phượng Nhi đã hầu hạ nguyên chủ từ nhỏ, vô cùng trung thành với nguyên chủ nên nàng cũng chẳng đề phòng nàng ta, không cố tình che giấu đống dược phẩm này.

Nàng nghĩ ra một lý do: "Vừa rồi ta lấy được từ rương đồ cưới, chắc là của hồi môn nương cho ta, ngươi không được kể

cho người khác biết đấy.

“Tiểu thư yên tâm, bí mật của người cũng là bí mật của muội, muội nhất định sẽ không nói với người khác." Phượng Nhi phát hiện tiểu thư nhà mình thay đổi rồi, đầu óc cũng trở nên thông minh hơn trước.

Từ lúc tiểu thư rơi xuống nước rồi tỉnh lại, trên người xuất hiện rất nhiều bí mật, tạm thời nàng ta không thể nhìn thấu nhưng không sao, chỉ cần đối phương vẫn là tiểu thư thì nàng †a sẽ ủng hộ vô điều kiện.

"Tất cả những thứ này đều là dược phẩm, sau này đều có tác dụng hết, ngươi tìm giúp ta một cái túi vải, bọc lại." Ở cổ đại không có những loại thuốc này, Vân Cẩm Nguyệt sợ dùng hết rồi thì không còn nữa nên dặn Phượng Nhi bảo quản thật kỹ, khi nào cần lại lấy ra dùng.

xw*

Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh ánh sao, vầng trăng lưỡi liềm trên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, rơi trên mặt đất như phủ lên một tầng sa mỏng màu bạc.

Khách khứa đã về hết, toàn bộ vương phủ chìm trong yên Tĩnh.

Trong hỉ phòng, Nam Cung Nhu đau khổ nhào vào trong ngực Sở Minh Khiêm, yếu ớt nức nở: "Vương gia, có phải tỷ tỷ không thích ta không? Ta không biết mình đã đắc tội tỷ tỷ chỗ nào mà hôm nay tỷ ấy lại làm khó ta như thế."

Bắt nàng ta cởi giá y màu đỏ xuống, thay bằng màu hồng nhạt rồi mới cho bái đường, đây không còn là gây khó dễ nữa mà là một sự sỉ nhục.

Sở Minh Khiêm đau lòng nhìn nữ nhân trong ngực, hung hăng siết chặt nằm tay: "Nữ nhân kia luôn như thế, nàng đừng để ý nàng ta, có bổn vương ở đây nàng ta không dám ức hiếp nàng."

"Nhưng mà hôm nay tỷ tỷ đẹp quá, từ khi xuất giá tới giờ tỷ ấy vẫn luôn đẹp như thế à?" Đây là vấn đề Nam Cung Nhu quan tâm nhất.

Ở nước Sở, xét về nhan sắc, nàng ta dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

'Thế mà hôm nay lúc nhìn thấy gương mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng ta không dám khẳng định chắc nịch như vậy nữa.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 16: Muốn vương phi hầu hạ


"Sao có thể? Vân Thanh là đồng lõa giết hại phụ mẫu của bổn vương, sao bổn vương có thể thích nữ nhi lão ta được? Bổn vương chỉ ước gì có thể giế t chết nàng ta ngay lập tức." Vừa nhắc tới những thù hận kia, hai con ngươi trong trẻo của Sở Minh Khiêm lập tức trở nên lạnh lùng hung ác, vẻ mặt đầy sát khí.

"Chàng đừng như vậy, đó là lỗi của Vân tướng, không liên quan gì đến tỷ tỷ, tỷ tỷ vô tội." Nam Cung Nhu dịu dàng nói.

"Nhu Nhi, nàng lương thiện quá, nàng ta là nữ nhi của Vân Thanh, trên người chảy dòng máu của Vân gia, bản tính giống hệt Vân Thanh như đúc từ một khuôn cho nên đều không phải hạng tốt lành gì." Nếu không phải muốn dày vò Vân Cẩm Nguyệt thì hắn đã hưu nàng từ lâu rồi.

Nói tới chỗ này, đột nhiên hẳn nhớ tới chuyện tối qua.

Nhu Nhi tin tưởng hẳn như vậy, hắn nghĩ mình nên giải thích một tiếng, hy vọng nàng ta có thể hiểu được.

Vì vậy, hắn nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Nhu: "Nhu Nhị, có chuyện này bổn vương chưa nói cho nàng biết, tối hôm qua Vân Cẩm Nguyệt hạ dược bổn vương, lúc ấy bổn vương không tìm được thuốc giải nên đã..."

"Hả?" Đáy lòng Nam Cung Nhu chợt lạnh, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hoản: hốt: "Vậy mà tỷ tỷ lại hạ dược chàng ư, chàng chạm vào tỷ ấ

"Là do nàng ta quá xảo trá, vô liêm sỉ, ám hại bổn vương." Sở Minh Khiêm áy náy nhìn Nam Cung Nhu, sắc mặt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.

Sau khi Nam Cung Nhu biết chuyện, cả người không nhịn được run rẩy, nước mắt rơi tí tách: "Không sao, tỷ tỷ cũng là thê tử của chàng, chàng viên phòng với tỷ ấy là chuyện đương nhiên mà."

'Thế nhưng tay nàng ta đã siết chặt thành năm đấm. Nàng ta biết Vân Cẩm Nguyệt và Sở Minh Khiêm vẫn chưa viên phòng, thật không ngờ đêm qua lại là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, còn là do ả tiện nhân kia chủ động.

Vừa nghĩ tới việc nam nhân mình yêu nhất và Vân Cẩm Nguyệt dây dưa khăng khít trên giường, Nam Cung Nhu ghen ghét đến mức sắp nổi điên.

"Nhu Nhị, xin lỗi, nàng yên tâm, chỉ một lần này thôi, về sau bổn vương sẽ không bao giờ gặp mặt nàng ta nữa." Sở Minh Khiêm đỡ vai Nam Cung Nhu, dáng vẻ đầy thâm tình.

Nước mắt Nam Cung Nhu càng chảy dữ dội hơn, rặt một vẻ dù trong lòng đang rất khổ sở nhưng vẫn cố tỏ ra rộng lượng: "Tỷ tỷ vốn là vương phi của chàng, đây là chuyện thường tình. Có thể là do ta quá yêu chàng, không muốn thấy chàng chạm vào nữ nhân khác nên trong lòng vô cùng đau đớn."

Nam Cung Nhu nói xong thì nhìn xuống bàn tay sưng đỏ của mình.

Thấy tay nàng ta, lửa giận trong lòng Sở Minh Khiêm lại bùng lên, nhớ tới chuyện Vân Cẩm Nguyệt làm trò phá hoại hôn lễ của bọn họ hôm nay, hẳn bỗng näm chặt tay, cao giọng ra lệnh cho Mạch Ly đứng canh bên ngoài: "Mạch Ly, kêu người gọi Vân Cẩm Nguyệt đến đây, bổn vương và Nhu phu nhân cần người hầu hạ."

Hản nhất định phải nhục nhã Vân Cẩm Nguyệt mới giải tỏa được mối hận trong lòng.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 17: Dạy dỗ nô tài


Ngay cả vương gia cũng khinh thường nữ nhân này thì bọn họ làm sao tôn kính nàng cho được.

Vương gia muốn Nam Cung phu nhân là chủ mẫu, muốn nàng ta quản lý vương phủ, tức là muốn tước đoạt quyền lợi của vương phi, đám nô tài như bọn họ phải hiểu được gió chiều nào theo chiều ấy, chuyển hướng về phía của Nam Cung phu nhân.

Tất nhiên, bọn họ cũng chưa bao giờ đứngvề phía vương phi.

Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy những lời này, tức giận ngực co rút lại.

Sở Minh Khiêm muốn Nam Cung Nhu làm chủ mẫu? Muốn Nam Cung Nhu quản lý vương phủ?

Vậy sau này nàng còn có thể sống được trong vương phủ này không?

Mặc dù nàng chán ghét vương phủ này, nhưng ngày nào nàng còn ở đây nơi này chính là của nàng, người khác không được phép nhúng tay vào.

Nhưng một vương phi bị vứt bỏ, ngay cả một miếng băng gạc cũng không lấy được như nàng, muốn quản lý vương phủ không phải chuyện dễ.

Thấy Vân Cẩm Nguyệt còn không chịu đi, Trương ma ma lạnh lùng nói: “Nương nương, lão nô khuyên ngươi đừng đối nghịch với vương gia, hôm nay người chọc giận Nam Cung phu nhân, tâm trạng của phu nhân không tốt, ngươi phải đi hầu hạ bọn họ cho tốt, phu nhân mới có thể tha thứ cho người, nô tài chỉ nói đến đây thôi, nương nương tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, Trương ma ma định rời đi, đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhìn chăm chăm bà ta, lạnh lùng nói: “Đứng lại! Một nô tài như ngươi cũng dám ăn nói như vậy với chủ tử?”

Trương ma ma sửng sốt, quay người, lạnh lùng nói: “Xin lỗi nương nương, vương gia mới là chủ tử của lão nô.”

Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta là chính thê của vương. gia, là Ly vương phi do Hoàng thượng ban, cũng là chủ tử của ngươi. Lời nói việc làm vừa rồi của ngươi rất không lễ phép, không chút tôn trọng, hôm nay ta phải dạy bảo quy củ lại cho ngươi, quỳ xuống!”

Trương ma ma ngạc nhiên: “Dựa vào gì bắt ta quỳ? Vương gia nói trong vương phủ này, chỉ có ngài ấy mới có thể xử lý chúng ta.”

“Được lắm, ý của ngươi là ta không có quyền xử lý một nô tài? Được, ngươi không quỳ, vậy ta sẽ không đi hầu hạ vương gia, đến lúc đó nếu hắn đến hỏi ta sẽ nói do ngươi chọc tức nên ta không muốn đi, ta muốn xem xem ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không!” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.

Nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt nói vậy, sắc mặt của Trương ma ma trắng bệch.

Bà ta đến gọi vương phi nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn vương gia sẽ tức giận.

Chọc giận vương gia máu lạnh tàn nhẫn, hậu quả nghiêm trọng vô cùng.

Thật ra vương gia rất lạnh lùng vô tình, không để ý ai cả, nên sẽ không để ý đến đám nô tài như bọn họ.

Nghĩ đến đây, bà ta cắn chặt răng, nhục nhã quỳ xuống đất: “Được, lão nô quỳ, xin nương nương đi nhanh đi, nếu đến muộn đừng đổ tội cho lão nô.”

“Ta chưa về, ngươi chưa được đứng lên, Phượng Nhi nhìn chäm chằm bà ta, nếu bà ta dám đứng lên trước khi ta về, ngươi báo lại cho ta, ta sẽ dùng gia pháp xử lý bà ta”

“Vâng, nương nương.” Phượng Nhi trả lời.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 18: Mời vương gia và phu nhân tiếp tục


Chẳng lâu sau, tiểu nha hoàn đã dẫn Vân Cẩm Nguyệt đến cửa lầu chính của Tinh Thần các, từ xa Mạch Ly đã trông thấy Vân Cẩm Nguyệt cầm cờ bước đi thong thả như đang dạo chơi vườn hoa, hắn ta lập tức nhếch mép.

Vương phi trở nên xinh đẹp rồi thì không thèm đeo khăn che mặt mỗi khi ra ngoài nữa, dáng đi cũng tự tin hơn, không còn vẻ thấp kém như lúc trước, thay đổi lớn thật.

'Thấy vương phi định cầm cờ vào phòng, Mạch Ly lạnh lùng tiến lên ngăn cản: "Nương nương, không thể mang theo thứ này vào trong."

"Cờ này dùng để cổ vũ cho vương gia đấy, cũng chẳng phải vũ khí sắc bén gì. Đêm nay hắn muốn viên phòng với phu nhân mới qua cửa, thân là vương phi đương nhiên ta phải hò hét tiếp sức cho bọn họ chứ đúng không. Sao thế, ngay cả chút quyền lợi này cũng không cho ta à?" Vân Cẩm Nguyệt chớp mắt.

Đôi mắt đen láy của nàng thoáng qua tia gian xảo, dáng vẻ lém lỉnh đáng yêu khiến Mạch Ly nhìn đến sững sờ.

"Đương nhiên người có quyền này rồi, có điều..." Hơi kỳ quặc chút thôi.

"Nếu không thể cầm cờ theo thì ta không vào đó hầu hạ bọn họ đâu”" Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt xoay người định rời đi.

Lúc này, bên trong bỗng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Sở Minh Khiêm: "Ai ầm ï bên ngoài đấy? Có phải Vân Cẩm Nguyệt không, nếu đúng thì lăn vào đây cho ta mau."

"Là ta, là ta, vương gia, ta tới rồi nè.' Vân Cẩm Nguyệt vẫy tay với người trong phòng, hệt như đang đi du lịch.

Sau đó, nàng đẩy cửa, lả lướt tiến vào như một cơn gió.

Thấy thế, khóe miệng Mạch Ly khẽ co rút, chỉ mấy lá cờ thôi, hẳn không thể làm vương gia bị thương được đâu.

Tính tình vương phi thay đổi trở nên kỳ quặc khó hiểu quá, nếu là trước kia, biết được vương gia muốn viên phòng với nữ nhân khác thì nàng đã đau khổ khóc lóc từ lâu rồi, hoặc tức giận đập phá đồ đạc.

Giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng Mạch Ly như chứa đựng mười vạn câu hỏi vì sao.

Vân Cẩm Nguyệt vừa vào phòng đã thấy Sở Minh Khiêm và Nam Cung Nhu đang ngồi sau lớp màn lụa, tầm nhìn hơi mờ ảo, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy một bóng hồng đang tựa vào. lồ ng ngực của bóng đen.

Nàng đang định tiến tới thì Sở Minh Khiêm bỗng quát: "Dừng lại, ngươi đứng ở đó, nếu bổn vương và phu nhân có yêu cầu sẽ gọi ngươi."

"Thật không? Vậy mời vương gia và phu nhân tiếp tục." Vân Cẩm Nguyệt nhíu mày.

".." Sở Minh Khiêm nghẹn họng, hắn cho rằng nữ nhân này. sẽ rất khổ sở, thậm chí là tức giận, không ngờ đối phương lại bình tĩnh như thế này.

Hẳn gọi nàng tới là để sỉ nhục nàng, đương nhiên sắc mặt sẽ không thể nào hòa nhã dễ gần nổi.

Sở Minh khiêm lạnh lùng hỏi: "Phu nhân khát, còn không mau dâng trà cho phu nhân?”

"Vâng." Vân Cẩm Nguyệt bỏ lá cờ lên bàn, bäảt đầu châm trà.

Màn lụa mờ mờ ảo ảo nên Sở Minh Khiêm không thấy mấy lá cờ nàng cầm theo.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 19: Muốn nhục nhã nàng hả, không có cửa đâu nhé


"Được rồi, rót xong thì cút đi, nếu phu nhân có việc, bổn vương sẽ gọi ngươi sau." Dứt lời, Sở Minh Khiêm không thèm liếc tách trà trong tay Vân Cẩm Nguyệt, giơ tay thả màn lụa xuống.

Vân Cẩm Nguyệt lùi về sau, đáy mắt ngập trong băng giá.

Thấy nàng chịu thiệt, Nam Cung Nhu lập tức trưng ra vẻ mặt đồng cảm với Sở Minh Khiêm: "Khiêm, chàng không nên đối xử với tỷ tỷ như thế, tỷ ấy vô tội."

"Nhu Nhi, nàng không cần để ý nàng ta, đây là nàng ta tự chuốc lấy, chúng ta tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy thôi." Nói rồi, hắn oán hận liếc qua nữ nhân bên ngoài.

Hản cứ muốn giày vò Vân Cẩm Nguyệt đấy, ai bảo nàng là nữ nhi Vân gia.

Hoàng đế và Vân Thanh gả nàng tới đây để giám thị hắn, được lắm, thế thì hắn sẽ để nàng bẩm báo lại tất những chuyện này cho Vân Thanh, làm lão già kia tức chết.

Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Nhu nhanh chóng đỏ bừng, nàng ta lạnh lùng liếc Vân Cẩm Nguyệt một cái, tay nhỏ mò đến ngực Sở Minh Khiêm, thẹn thùng cởi xiêm y của hắn xuống.

Nàng ta muốn nhục nhã Vân Cẩm Nguyệt, muốn đối phương biết rõ, tất cả những chuyện giữa nàng ta và Sở Minh Khiêm do là nam nhân này chủ động, còn Vân Cẩm Nguyệt thì phải bỏ thuốc mới có thể viên phòng với hắn.

"Vương gia, tỷ tỷ vẫn còn ở đó, chúng ta như này không tốt lắm đâu?" Ngoài miệng Nam Cung Nhu nói vậy nhưng tay nhỏ lại không ngừng vuốt v e lồ ng ngực Sở Minh Khiêm.

"Nhu Nhi, đừng nhắc đến nàng ta." Sở Minh Khiêm đè tay Nam Cung Nhu lại, che lấp đôi môi ướt át đỏ mọng của nàng †a.

Cuối cùng hắn cũng có được nữ nhân mình yêu, nhân tiện còn làm bẽ mặt Vân Cẩm Nguyệt, có điều nàng vẫn ở đây thì hắn không thể thả lỏng được.

Hắn quyết định, chờ hắn giày vò, nhục nhã nàng đã đời thì đuổi đi.

Có Vân Cẩm Nguyệt, hắn và Nhu Nhi không thể sinh hoạt chuyện phu thê.

Khúc nhạc dạo lúc này chỉ vì chọc giận Vân Cẩm Nguyệt mà thôi.

Ngờ đâu Nam Cung Nhu xưa nay luôn thẹn thùng lại bất ngờ trở nên táo bạo, nàng ta chủ động hôn môi Sở Minh Khiêm, tay nhỏ nhanh nhẹn cởi xiêm y của hẳn, lộ ra ngực trần tráng kiện.

Không thể không nói, thân hình của Sở Minh Khiêm đúng. là hình mẫu của cánh nam nhân, do phải hành quân luyện võ quanh năm mà đường nét cơ bắp của hắn tuyệt đẹp. Từng tấc da thịt không nhiều không ít mà vô cùng vừa phải, bộc lộc. được sự khỏe khoắn và mạnh mẽ của nam tử.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom