Cập nhật mới

Dịch Pháp Y Vương Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: Ta không hiểu (1)


Vì đang đưa lưng về phía Ân Phượng Trạm nên Nhiếp Cẩn Huyên không thể thấy được vẻ mặt lúc này của hắn nhưng vừa nghe được lời này động tác của Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được dừng lại, nhưng ngay sau đó nàng lại tiếp tục duỗi tay kéo cửa tủ ra, lấy ra một bộ cung trang màu tím nhạt.

"Ngày hôm qua ta đã nói, nếu ngươi dục cầu bất mãn(*) muốn tìm nữ nhân ta tuyệt đối không phản đối. Vì thế, hiện tại ngươi không cần giải thích với ta!

Ngữ khí của Nhiếp Cẩn Huyên bình đạm, dứt lời, liền cầm lấy quần áo, xoay người đi ra phía sau bình phong, sau đó cởi váy lụa trên người ra, mặc vào bộ cung trang đẹp đẽ, quý giá... Nhưng thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa cởi váy, đang định cầm bộ cung trang màu tím nhạt kia lên thì chỉ thấy ánh sáng bị người khác che lấp, thân ảnh cao lớn của Ân Phượng Trạm lướt qua bình phong, đi đến trước mặt nàng.

Ngay lập tức, vẻ mặt bình đạm như nước của Nhiếp Cẩn Huyên liền biến mất, cả kinh theo phản xạ lấy quần áo che người mình lại.

"Ân Phượng Trạm, ngươi muốn làm gì? Đi ra ngoài cho ta!"

Trong hai ngày qua, đây là lần đầu tiên biểu cảm trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên thay đổi. Mà lúc này, nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ của nàng, Ân Phượng Trạm vẫn lạnh lùng, im lặng không nói lời nào cũng không chịu rời đi.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được cau mày, lạnh giọng nói.

"Ân Phượng Trạm, đừng để ta lập lại lần thứ hai, đi ra ngoài!"

"Bổn vương cũng không muốn giải thích với ngươi lần thứ hai, đó chỉ là hiểu lầm!"

Nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói, vốn dĩ sắc mặt của Ân Phượng Trạm đã âm trầm nay lại càng trở nên khó coi. Vừa nói xong liền tiến lên một bước, bức Nhiếp Cẩn Huyên đứng trước mặt mình.

"Cho nên dù ngươi có tin hay không thì đó là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì với bổn vương! Hơn nữa, thật ra bổn vương còn đang muốn hỏi ngươi, ngươi..."

Thanh âm của Ân Phượng Trạm trầm thấp đến đáng sợ. Nhưng nói tới đây, Ân Phượng Trạm bỗng nhiên ngừng lại, sau đó mím môi không nói. Mà vốn dĩ bị những lời hắn nói làm cho nhíu chặt mày, Nhiếp Cẩn Huyên thấy hắn nói được một nửa lại không chịu nói tiếp, nhịn không được truy vấn.

"Ta cái gì? Ngươi nói rõ ràng coi!"

"Bổn vương có nói hay không, không phải trong lòng ngươi đều hiểu rõ hay sao?"

Hai tròng mắt khẽ đảo, sau đó Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một lúc, rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài... Đợi đến khi hắn đi qua bình phong, Nhiếp Cẩn Huyên mới hồi phục tinh thần, ngay sau đó nhịn không được kêu lên.

"Ân Phượng Trạm, ngươi có ý gì? Cái gì gọi là trong lòng tự hiểu?"

"Uy! Ân Phượng Trạm, ngươi đứng lại đó cho ta!"

"Ngươi..."

Nhiếp Cẩn Huyên gọi vài tiếng nhưng Ân Phượng Trạm không hề trả lời. Cơn giận của Nhiếp Cẩn Huyên theo đó mà dâng lên, cầm lấy quần áo đang đặt ở bên cạnh, trực tiếp ném thẳng vào người Ân Phượng Trạm... Chỉ thấy tà váy bay lả tả lả tả rồi dừng trên đầu Ân Phượng Trạm.

Ngay lập tức, bước chân đang hướng về phía trước của Ân Phượng Trạm liền dừng lại, sau đó duỗi tay cầm váy dài trên đầu mình xuống, chậm rãi xoay người.

Lúc này, khí thế trên người Ân Phượng Trạm vô cùng đáng sợ làm cho người ta phải sợ hãi. Nhưng vừa thấy hắn dừng lại, Nhiếp Cẩn Huyên không hề sợ hãi bước thẳng đến trước mặt hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt làm lòng người phát lạnh kia.

"Ân Phượng Trạm, hiện tại người bị bắt gian trên giường là ngươi chứ không phải là ta! Còn ngươi nói cái gì mà ta tự hiểu hay không hiểu, ta nói cho ngươi biết, ta không hiểu cái gì cả, ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì! Vì thế nếu trong lòng ngươi có chuyện gì bất mãn cứ nói thẳng ra không cần nói những lời người khác không thể hiểu được!"

Nhiếp Cẩn Huyên tức giận đến tột độ, dứt lời cũng không thèm đợi Ân Phượng Trạm nói chuyện liền xoay người bước ra ngoài. Mà lúc này, Ân Phượng Trạm đứng một chỗ nhìn bóng dáng rời đi của Nhiếp Cẩn Huyên lại không khỏi nhíu mày, trong đáy mắt chợt lóe lên tia sáng.

...

(*) dục cầu bất mãn (不满意的需求): theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: Ta không hiểu(2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vừa vì mới cãi nhau nên Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên không ra khỏi cửa cùng một lúc. Nhưng hiện tại nơi này là Túy Hà Sơn Trang, mặc dù trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên còn đang tức giận cũng sẽ không không quan tâm đến thể diện mà để người khác chế giễu.

Vì thế, sau khi tức giận rời khỏi phòng không được bao lâu, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngừng lại, đứng dưới ánh trăng, ở chỗ rẽ chờ Ân Phượng Trạm.

Lúc sau, Ân Phượng Trạm cũng ra khỏi cửa mà vừa nhìn thấy người vốn rời đi trước đang đứng chờ mình thì không khỏi sửng sốt, sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn hơn không ít.

Hai người trước sau cùng nhau đến Tụ Phong Đường. Rồi lại ăn ý ai cũng không nói lời nào. Nhưng thời điểm hai người vừa vào tới Tụ Phong Đường lại được thông báo rằng yến hội được sửa lại tổ chức tại Kinh Hồng Cư.

...

Kinh Hồng Cư nằm ở phía Bắc của Túy Hà Sơn Trang, gần với Rừng Phong Tím, rời xa Sơn Trang ồn ào náo nhiệt, là một chỗ vô cùng thanh u. Cũng đúng thôi, bởi vì vị trí của nơi này nên ngày thường có rất ít người qua lại.

Vì thế vừa nghe yến hội vốn dĩ được tổ chức ở Tụ Phong Đường đột nhiên bị đổi thành tổ chức ở Kinh Hồng Cư, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm đều sửng sốt, ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên hơi chuyển nhìn về phía Ân Phượng Trạm, sau đó hơi mỉm cười với tiểu thái giám trước mặt.

"Vậy xin hỏi tiểu công công không biết vì sao yến hội lại được sửa thành tổ chức ở Kinh Hồng Cư? Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta tham dự tế xuân nhưng lúc trước chưa từng nghe qua yến hội sẽ được tổ chức ở Kinh Hồng Cư..."

Thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên ôn hòa, trên mặt còn mang theo ý cười. Nên vừa nghe lời này, tiểu công công phụ trách truyền lời kia vội vàng trả lời.

"Bẩm Thần vương phi, tình huống cụ thể thế nào, nô tài cũng không biết, chỉ là Cao công công bảo nô tài ở đây thông báo cho các vị. Còn tại sao lại đổi địa điểm, nô tài cũng không rõ."

"À... Thì ra là như thế, bất quá cũng thật là, chuyện này vốn nên thông báo trước một tiếng, sao lại đợi tới đây rồi mới..."

Sau đó, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nói nữa, chỉ bày ra bộ dáng có chút có xử cùng hơi bất đắc dĩ. Thấy nàng như thế, tiểu thái giám kia cũng không nhịn được lải nhải hai câu.

"Ai, Vương phi nói cũng phải! Nhưng cũng không có biện pháp khác, bên trên bỗng dưng đổi ý, ngay cả thông báo một tiếng cũng không kịp, chỉ có thể để bọn nô tài ở đây chờ mọi người!"

Tiểu thái giám phỏng chừng chưa đến hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ này hẳn ngày thường cũng là một kẻ nhiều chuyện. Mà nghe hắn nói như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được nhíu mày nhưng Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện bỗng nhiên ngẩn người, trong đáy mắt lạnh lùng không khỏi hiện lên tia suy đoán.

Chú ý tới sắc mặt của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhịn được mím môi, sau đó lại trò chuyện thêm với tiểu thái giám kia vài câu rồi liền cùng Ân Phượng Trạm xoay người rời đi... Vừa rời khỏi Tụ Phong Đường, Nhiếp Cẩn Huyên liền nhích người lại gần Ân Phượng Trạm, thấp giọng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nhiếp Cẩn Huyên đè giọng mình xuống thấp nhất có thể nhưng vẫn đủ để hai người họ có nghe được. Mà lúc này, nghe vậy, Ân Phượng Trạm liền mở miệng nói.

"Không rõ lắm!"

"Sao đột nhiên lại đổi địa điểm thành Kinh Hồng Cư? Chẳng lẽ là có dự tính gì?"

Trước mặt Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không có gì không dám nói. Nhưng Ân Phượng Trạm vẫn luôn mím môi im lặng, thấy hắn không chịu hé răng, Nhiếp Cẩn Huyên cũng lừa nói tiếp. Sau đó hai người một đường trầm mặc đi đến Kinh Hồng Cư!

...

Trong Túy Hà Sơn Trang, có thể được gọi là "Kinh Hồng" thì tất nhiên Kinh Hồng Cư sẽ có mị lực riêng của mình!

Không giống với những nơi được chạm khắc tinh xảo cũng không có hoa đoàn cẩm thốc xa hoa, Kinh Hồng Cư được xây dựng ở thượng nguồn của dòng thác trong rừng trúc theo lối thảo đường(*)!

Chỉ là thảo đường kia có cấu trúc tương đối tinh diệu, đơn giản nhưng lại mang theo hơi thở cổ xưa, khắp nơi đều toát lên huyền cơ tinh xảo. Bốn phía đều thông với bên ngoài, vừa nghe được tiếng nước chảy róc rách lại vừa đem đến vẻ phong tình khác lạ!

Mà lúc này còn đang là hoàng hôn, mặt trời ngã về phía Tây, ánh nắng chiều bao phủ toàn bộ Kinh Hồng Cư, kết hợp với đèn lồng cung đình, khung cảnh kia khiến người kinh diễm không thôi.

Cho nên, chờ Nhiếp Cẩn Huyên vừa đi đến Kinh Hồng Cư, hai mắt liền phát sáng.

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm thưởng thức cảnh đẹp, vì thể chỉ sau vài giây cảm thán ngắn ngủi, Nhiếp Cẩn Huyên liền khôi phục tinh thần. Sau đó cùng Ân Phượng Trạm đi đến chỗ ngồi đã được ban bài sẵn. Chờ an ổn ngồi xuống, Nhiếp Cẩn Huyên liền bắt đầu chú ý động tĩnh ở bốn phía... Nhưng khi nàng vừa nhìn lên thì phát hiện ngoại trừ Thuận Thừa Đế và Đoạn Hoàng Hậu thì tất cả mọi người trong sơn trang đều đã đến đông đủ!

Ngay cả người có sức khỏe không tốt là Thụy vương Ân Phượng Tường và Tần vương Ân Phượng Liên chỉ xuất hiện một lần vào ngày đầu tiên cũng có mặt một cách diệu kỳ!

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được nhíu chặt mày, nhưng ngay lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên lại cảm thấy có chút không thích hợp, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía bên trái... Sau đó liền bắt gặp một đôi mắt mỹ lệ, bất phàm.

Chủ nhân của nó không ai khác chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên. Theo tầm mắt của Chân Hiểu Liên nhìn sang, Nhiếp Cẩn Huyên phát hiện, nàng ta lại đang nhìn Ân Phượng Trạm đang ngồi bên cạnh mình.

Tại thời khắc đó, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy dưới đáy lòng đang có một ngọn lửa giận bừng lên. Nàng không khỏi quay đầu trừng mắt liếc Ân Phượng Trạm một cái, sau đó liền đem tầm mắt dừng lại trên người Chân Hiểu Liên.

Trong ánh mắt bình tĩnh của Nhiếp Cẩn Huyên mang theo vài phần khí thế khiến người khác kinh sợ. Mà lúc này, có lẽ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Nhiếp Cẩn Huyên nên ánh mắt Chân Hiểu Liên cũng dịch chuyển sang chỗ khác, vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên đang nhìn mình, Chân Hiểu Liên liền thu hồi tầm mắt...

Chung quanh vô cùng náo nhiệt nhưng trong không khí lại lộ ra vài phần quỷ dị. 

Lúc Nhiếp Cẩn Huyên định quay đầu nói gì đó với Ân Phượng Trạm thì bỗng nhiên bị một thanh âm thông báo đánh gãy.

"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm!"

...

Thuận Thừa Đế cùng Đoạn Hoàng Hậu cùng nhau bước vào. 

Sau đó là một phen chào hỏi, vấn an, chờ khi hết thảy đều qua đi thì yến hội mới chính thức bắt đầu!

Mà lần yến hội này tuy rằng được tổ chức ở Kinh Hồng Cư nhưng theo Nhiếp Cẩn Huyên thấy thì cũng không kém lần trước bao nhiêu. Điểm khác nhau là ở phong cảnh, còn mọi người tham gia vẫn như thế, phi tần hậu cung vẫn đấu tranh gay gắt như cũ, sóng ngầm mãnh liệt giữa mấy vị hoàng tử vẫn diễn ra không thay đổi!

Cho nên, vừa thấy cảnh này, Nhiếp Cẩn Huyên nào còn có tâm tình suy tính cái gì, chỉ muốn yến hội nhanh chóng kết thúc rồi lập tức trở về xử lý tốt quan hệ giữa mình và Ân Phượng Trạm... Nhưng thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên ở một bên đắm chìm vào suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Thuận Thừa Đế.

"Lão tứ, mấy ngày nay trẫm nghe nói con thường xuyên uống rượu, không biết là vì nguyên nhân gì?"

...

(*) thảo đường: Nhà lớn lợp tranh để nghỉ mát.
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: Luận võ đấu rượu (2)


Luận võ đấu rượu, tên cũng như nghĩa, tỷ võ trước, ai thua sẽ phải uống rượu. Đương nhiên, nếu biết rõ bản thân không phải đối thủ của đối phương thì có thể không cần tham gia đấu võ, trực tiếp nhận thua, thế nhưng nếu nhận thua thì phải uống phạt ba ly rượu!

Trò chơi rất đơn giản nhưng bởi vì tế xuân năm vừa rồi không có tổ chức nên Thuận Thừa Đế vừa đưa ra đề nghị liền làm mọi người sửng sốt không thôi, bất quá hôm nay dù sao cũng là ngày cuối cùng tế xuân, càng nhiều người thì càng náo nhiệt, hơn nữa Thuận Thừa Đế đã mở miệng, mọi người tự nhiên cũng sôi nổi hưởng ứng theo.

Vì thế, không lâu sau, Thuận Thừa Đế liền cho người thu dọn một khoảng trống trước Kinh Hồng Cư. Mà đợi đến khi vừa chuẩn bị mọi thứ xong, Vân vương Ân Phượng Cẩm liền đứng dậy!

"Hôm nay phụ hoàng đề nghị luận võ đấu rượu, trùng hợp là vài ngày trước nhi thần vừa mới học được một bộ quyền pháp, nhân cơ hội này có thể mang ra thi đấu..."

Ân Phượng Cẩm đứng giữa sân đấu, đơn giản nói hai câu, sau đó lại hơi ngừng lại, hai mắt di chuyển quanh mọi người có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trêи người Cung vương Ân Phượng Hiên.

"Gần đây nghe nói Lục đệ mới mời về một vị sư phụ dạy võ, hẳn là lục đệ cũng đã học được không ít... Ha hả, thế nào? Hay là chúng ta tỷ thí một trận?"

Từ trước đến giờ, hai người Ân Phượng Cẩm và Ân Phượng Hiên đều không hòa hợp, khi còn nhỏ ở trong cung thì đánh nhau liên tục. Mà ngày thường, Ân Phượng Cẩm dựa vào Thái tử Ân Phượng Hàn còn Ân Phượng Hiên lại theo phe của Ân Phượng Trạm, cho nên hai người đấu đá nhau vô cùng gay gắt!

Mà vừa nghe lời này, Ân Phượng Hiên vốn dĩ không hề chú ý đến động tĩnh xung quanh không khỏi có chút sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt khiêu khích của Ân Phượng Cẩm. Ngay lập tức, Ân Phượng Hiên không nhịn được vểnh mũi, sau đó "bang" một tiếng, ném đũa bạc trong tay sang một bên.

"Tam hoàng huynh thật là tài giỏi, ngay cả trong phủ ta có thêm người nào huynh cũng biết, đúng là rất có bản lĩnh!"

Bình thường Ân Phượng Hiên rất nóng tính nhưng dù sao cũng không phải là tên ngốc! Lúc này, trước mặt mọi người hắn nói ra một câu như vậy liền chính là muốn ám chỉ với Thuận Thừa Đế việc Ân Phượng Cẩm đang âm thầm giám thị mình! 

Mà Ân Phượng Cẩm, người muốn tìm phiền toái cho hắn lại không khỏi cả kinh, vừa muốn mở miệng giải thích... thì Ân Phượng Hiên đã đứng dậy, nhanh chân bước tới.

"Được rồi, không phải là muốn tỷ thí sao? Đến đi! Đừng vô nghĩa nữa!"

Ân Phượng Hiên nói chuyện rất không khách khí, vừa nghe lời này, vốn trong lòng đang nghẹn đến phát nổ, Ân Phượng Cẩm không khỏi câu môi cười một cái.

"Được! Vậy thì, mời!"

Dứt lời, Ân Phượng Cẩm liền trực tiếp đưa tay đánh về phía Ân Phượng Hiên!

...

Thù mới hận cũ, cộng thêm việc đấu đá nhiều năm, Ân Phượng Hiên và Ân Phượng Cẩm vừa lên đã ra tay vô cùng tàn nhẫn! Nhưng rất rõ ràng, mặc kệ là Ân Phượng Cẩm hay Ân Phượng Hiên thì võ công của hai người cũng chỉ được coi như tạm chấp nhận được. Bất quá dù có là một kẻ khoa tay múa chân còn một kẻ là gối thêu hoa thì chung quy võ công phu của Ân Phượng Cẩm vẫn tốt hơn Ân Phượng Hiên một chút! Bởi vậy, chỉ sau mười lăm phút, Ân Phượng Cẩm đã đánh lén thành công, dùng một chân đá Ân Phượng Hiên ngã lăn!

Mà Ân Phượng Hiên cũng không vừa, ngay lập tức đứng dậy phản công! Nhưng đúng lúc này, có một bóng đen xuất hiện, đá vào ʍôиɠ Ân Phượng Hiên một cái!

Cú đá này không tính là tàn nhẫn nhưng lại đá Ân Phượng Hiên ra khỏi khu vực sân đấu! Tức khắc, Ân Phượng Hiên không nhịn được ngẩn người, ngốc tại một chỗ, sau đó vừa quay đầu liền phát hiện người vừa đá hắn không ai khác chính là Tần vương Ân Phượng Liên!

"Uy, Ân Phượng Liên! Ngươi dám đá ta? Ngươi... ngươi... ngươi không muốn sống nữa phải không?"

Ân Phượng Hiên vừa bốc hỏa vừa không cam tâm. Mà nghe lời này, Ân Phượng Liên đang đứng ở trung tâm sân đấu chỉ giơ tay nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai, ánh mắt hơi chuyển liếc người đang nói kia một cái.

"Đá ngươi thì sao, có năng lực thì ngươi tới đá lại ta đi!"

"Ngươi..."

So chơi lưu manh thì Ân Phượng Liên cũng không hề kém cạnh Ân Phượng Hiên. Mà Ân Phượng Hiên ở một bên nghe lời này thiếu chút nữa là tức giận đến ngất xỉu. Thấy hắn như thế, Ân Phượng Liên cũng lười phản ứng lại hắn, tiếp theo liền quay đầu nhìn Ân Phượng Cẩm đang đứng trước mặt mình.

Đối diện với ánh mắt của Ân Phượng Liên, Ân Phượng Cẩm không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó lập tức nhướng mày nói.

"Ngũ đệ đây là muốn thay Lục đệ tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

Vẻ mặt Ân Phượng Cẩm tràn đầy ngạo khí. 

Nhưng nghe hắn nói vậy, Ân Phượng Liên chỉ giơ tay xoa xoa mũi, sau đó không nói hai lời trực tiếp cất bước đi qua.

Động tác của Ân Phượng Liên vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức làm Ân Phượng Cẩm không khỏi ngạc nhiên, nhưng khi thấy khoảng cách giữa mình và Ân Phượng Liên càng ngày càng gần thì trong lòng Ân Phượng Cẩm không nhịn được dâng lên cảm giác phòng bị.

"Á... Lục đệ, đệ đây là..."

Nhướng mày hỏi lại, bất quá đúng lúc này, còn chưa đợi Ân Phượng Cẩm nói hết câu, Ân Phượng Liên đã xuất hiện ngay sau lưng của Ân Phượng Cẩm, trực tiếp tặng cho hắn một cú đá vào ʍôиɠ!

Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Ân Phượng Cẩm giống hệt Ân Phượng Hiên lúc nãy, thân mình không cao lớn lắm ở trong không trung vẽ thành một đường cong duyên dáng, sau đó "thình thịch" một tiếng, cả người đáp xuống vị trí bên cạnh nơi Ân Phượng Hiên vừa rồi bị đá ra ngoài!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt! Mà đương sự Ân Phượng Cẩm càng mở to hai mắt, sợ đến nỗi không nói lên lời!

...

Nhất thời, toàn bộ Kinh Hồng Cư lại chìm trong bầu không khí im lặng. Lúc này, bỗng nhiên từ trong cư xá truyền ra âm thanh vỗ tay nhẹ nhàng.

"Ngũ đệ tài nghệ tinh vi, đúng là hiếm thấy, bội phục, bội phục!"

Giọng nói kia nhẹ nhàng mà ấm áp, ở trong trường hợp an tĩnh này càng đặc biệt dễ nghe. Nháy mắt, mọi người ở đây liền quay đầu nhìn về phía giọng nói ấy phát ra, thế nhưng không nhìn thì thôi vừa nhìn liền phát hiện người vừa mới lên tiếng không phải ai khác chính là Thụy vương Ân Phượng Tường đã nhiều năm không xuất hiện trước mặt công chúng!

Mà vừa thấy người nói chuyện là Ân Phượng Tường, Ân Phượng Liên đang đứng ở giữa sân cũng không nhịn được sửng sốt đôi chút, sau đó lập tức cong môi mỉm cười.

"Nha~, thì ra là Nhị hoàng huynh, đã lâu không gặp!"

Nhìn ra được quan hệ của Ân Phượng Tường và Ân Phượng Liên khá tốt. Nhưng chưa để Ân Phượng Liên và Ân Phượng Tường kịp hàn huyên vài ba câu, Thái tử Ân Phượng Hàn đã cất bước đi ra.

"Quả nhiên võ công của Ngũ đệ rất cao, chắc là thường xuyên đi lại ở giang hồ nên học được không ít!"

Hiện tại Ân Phượng Hàn đứng ra, rất rõ ràng là muốn chống lưng lấy lại mặt mũi cho Ân Phượng Cẩm. Chẳng qua những lời nói ra lại có chút khó nghe. Bất quá, Ân Phượng Liên cũng không tức giận, thậm chí còn nhẹ giọng cười thành tiếng.

"Ha hả, Thái tử điện hạ nói rất đúng, nếu không học được cái gì thì tham gia vào giang hồ làm gì?"

"Ha hả, vậy thì hôm nay liền mời Ngũ đệ chỉ điểm vài chiêu!"

"Sao thế được, phải là ta mong Thái tử điện hạ giơ cao đánh khẽ(*) mới đúng!"

"Ha hả, Ngũ đệ quá khiêm tốn...Vậy chúng ta lập tức bắt đầu thôi!"

Thái tử Ân Phượng Hàn vừa cười vừa nói với Ân Phượng Liên vài câu. Nhưng giọng nói vừa ra liền xuất một chưởng đánh về phía Ân Phượng Liên!

Ân Phượng Hàn dám đứng ra chống lưng cho Ân Phượng Cẩm thì tất nhiên võ công của hắn sẽ không thuộc hạng tầm thường! Cho nên mấy chiêu đánh ra cũng coi như ngang tài ngang sức với Ân Phượng Liên. 

Thấy vậy, đáy mắt Ân Phượng Hàn không khỏi lóe lên tia sáng, bất quá đúng lúc này chỉ thấy Ân Phượng Liên vừa rồi còn đang đánh ngang tay với hắn bỗng nhiên lộ ra biểu tình nhàm chán... Sau đó chỉ cần dùng một cú xoay người đã tránh thoát khỏi công kϊƈɦ của Ân Phượng Hàn, đồng thời duỗi tay trực tiếp đánh một chưởng lên ngực Ân Phượng Hàn!

Không người nào biết Ân Phượng Hàn đã dùng mấy phần công lực. Chỉ biết Thái tử Ân Phượng Hàn sau khi bị trúng chiêu thì lập tức loạng choạng lui về sau hai bước!

Thắng bại đã rõ, cũng hiếm khi Ân Phượng Hàn không nhiều lời vô nghĩa, chỉ ngẩng đầu mỉm cười với Ân Phượng Liên rồi nhanh chóng quay lại vị trí của mình. 

Mà Ân Phượng Hàn vừa đi, Ân Phượng Liên liền xoay người nhìn về phía Ân Phượng Trạm trước sau đều chưa từng lên tiếng.

"Tứ hoàng huynh, còn huynh thì sao?"

...

(*) Giơ cao đánh khẽ (手下留情):  Là một câu thành ngữ ý chỉ sự đe dọa làm ra vẻ dữ chỉ cốt cho sợ, chứ trừng phạt, xử lí thì lại rất nhẹ.

...

Lâu rồi mới quay lại.

Nên chương này sẽ dài hơn mọi khi nha!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: Ai thua ai thắng(1)


Trêи mặt Ân Phượng Liên mang theo ý cười vừa nhẹ nhàng mà không kém phần hào sảng. Nhưng, lúc này, nhìn gương mặt tươi cười tùy ý kia của hắn, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên lại không nhịn được hơi nhíu mày!

Bỏi vì, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cảm thấy, hôm nay mục đích Ân Phượng Liên lên sân khấu, không phải muốn chống lưng cho Ân Phượng Hiên, cũng không phải muốn đả kϊƈɦ Ân Phượng Cẩm và Thái tử, mà là muốn kéo Ân Phượng Trạm lên sân đấu!

Nhưng, tại sao Ân Phượng Liên phải làm như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn gây bất lợi cho Ân Phượng Trạm? Sau đó nhân cơ hội đem việc chân Ân Phượng Trạm bị thương ra ngoài ánh sáng? Nhưng, nếu thật sự là như thế, thì hắn cũng có thể đợi đến Ân Phượng Cẩn và Ân Phượng Hàn tỷ thí với Ân Phượng Trạm trước, vì sao lại cứ muốn đá hai tên kia ra khỏi sân đấu?

Mà vốn dĩ hắn đã biết người đột nhập hoàng cung đêm đó là ai, cho nên nhất định hắn không phải là người của Thuận Thừa Đế.

Nếu đã thế thì rốt cuộc Ân Phượng Liên làm như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ bản thân hắn còn có kế hoạch khác? Hay chẳng qua hắn chỉ muốn thăm dò Ân Phượng Trạm một chút...

Nhất thời, trăm ngàn ý nghĩ hiện lên trong đầu Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên, nhưng khuôn mặt Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, không để lộ một chút cảm xúc khác thường nào. Mà bên này, nhận được lời khiêu chiến của Ân Phượng Liên, Ân Phượng Trạm lại không nhịn được giương mắt nhìn hắn, sau đó từ từ đứng lên.

Ngay thời điểm, cảm nhận được động tác đứng dậy của Ân Phượng Trạm, tim Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên liền chật nhịp, cả người bất động! Nhưng hiện tại, chung quanh đều là người, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cũng không dám nói gì thêm, chỉ biết giương mắt nhìn Ân Phượng Trạm cất bước đi thẳng tới trước mặt Ân Phượng Liên!

Ân Phượng Trạm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Ân Phượng Liên. Thấy vậy, Ân Phượng Liên theo thói quen nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngay sau đó liền bước lên trước hai bước.

"Tứ hoàng huynh quả nhiên là nể tình! Nãy giờ ta còn đang lo lắng đâu!"

Ân Phượng Liên cười vô cùng tùy ý, bởi vì cười mà đôi mắt nheo lại thành một vòng cung hình trăng khuyết, trông rất thu hút! Thấy hắn như thế, hai mắt Ân Phượng Trạm lại hơi khép lại, ánh mắt trầm xuống.

"Lo lắng cái gì?"

"Đương nhiên là lo lắng tứ hoàng huynh sẽ không chịu nể mặt đồng ý nhận lời tỷ thí của ta rồi!"

"Chỉ là trò chơi mà thôi, cần gì để ý đến thế!"

Vẻ mặt Ân Phượng Trạm vô cùng tự nhiên, không chút biến sắc, miệng thì đối đáp một cách trôi chảy. Ngược lại, vừa nghe lời này, hay mày Ân Phượng Liên liền nhướng lên, sau đó cười lớn.

"Tứ hoàng huynh nói rất đúng."

Ân Phượng Liên là kiểu nam nhân hoang dã, khó kiềm chế từ trong xương cốt, mà hiện tại hắn còn ngửa đầu cười lớn, càng làm hắn bớt đi khí chất của hoàng tộc cao quý, nhiều thêm phần khí phách của các đại hiệp trong giang hồ.

Nhưng nụ cười ấy chỉ duy trì trong giây lát, sau đó lập tức biến mất.

Ân Phượng Liên bước nhanh đến trước mặt Ân Phượng Trạm, rồi nói.

"Tứ hoàng huynh nói rất đúng! Nhưng cho dù chỉ là trò chơi thì cũng phải có chút mánh lới đúng không? Nếu không sẽ rất nhàm chán, không phải sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: Ai thua ai thắng (2)


Thanh âm của Ân Phượng Liên rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hắn và Ân Phượng Trạm nghe được. Mà lúc này, vừa nghe thế, đôi mắt Ân Phượng Trạm khẽ đảo.

"Vậy, theo Tần Vương điện hạ như thế nào mới không nhàm chán?"

Nhìn Ân Phượng Liên ở đối diện, Ân Phượng Trạm cũng đè thấp giọng nói xuống, nhưng lời hắn nói lại khiến Ân Phượng Liên mỉm cười.

"Không bằng chúng ta thêm tiền đặt cược?"

"..."

"Tứ hoàng huynh, không cần quá lo lắng, cũng không phải chuyện gì quá lớn..."

Thấy Ân Phượng Trạm không nói lời nào, Ân Phượng Liên không khỏi thấp giọng nói. Nhưng nói tới đây, Ân Phượng Liên lại bỗng nhiên ngừng lại, sau đó tầm mắt nhanh chóng chuyển về phía mái đình nơi Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên đang ngồi.

"Phương pháp nghiệm thi của Tứ hoàng tẩu vừa chuẩn lại vừa nhanh, có thể nói là vô cùng thần kỳ, nên nếu buổi luận võ hôm nay mà đệ thắng thì mong sau này tứ hoàng tẩu có thể thường xuyên giúp..."

Ngữ điệu của Ân Phượng Liên vừa nhẹ lại vừa chậm, nhưng không đợi Ân Phượng Liên nói hết lời, ánh mắt Ân Phượng Trạm đã trầm xuống, sau đó, không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng, đánh gãy lời nói của Ân Phượng Liên.

"Không được!"

Tốc độ trả lời của Ân Phượng Trạm vô cùng nhanh, đến mức Ân Phượng Liên cũng phải sửng sốt, nhưng ngay sau đó Ân Phượng Liên lại cười lớn, rồi khẽ nói vào tai Ân Phượng Trạm.

"Tứ hoàng huynh hà tất phải cố chấp như thế, bất quá chỉ là hỗ trợ thôi mà..."

"Hình Bộ có ngỗ tác!"

"Nhưng so ra vẫn kém kỹ thuật cao siêu của tứ hoàng tẩu, không phải sao? Hơn nữa, tứ hoàng huynh cũng biết, ta thường xuyên hành tẩu trêи giang hồ, rất hay gặp phải những chuyện thiên bách kỳ quái(*), nhưng những chuyện giang hồ này, không thể cứ phiền đến ngỗ tác của quan phủ,..."

(*) Thiên bách kỳ quái: Những thứ kì lạ và quái gở.

Rõ ràng Ân Phượng Liên có mục đích riêng của mình. Nhưng hắn không đề cập tới giang hồ còn tốt, nhắc tới giang hồ, Ân Phượng Trạm nhịn không được mím chặt môi, sau đó liền xoay người bỏ đi...

Thấy Ân Phượng Trạm một lời cũng không nói, cứ thế rời đi, Ân Phượng Liên hơi ngẩng ra, rồi nhanh chóng lắc mình đứng ra ngăn cản hắn.

"Tứ hoàng huynh cần gì nóng vội thế?"

"Không có gì để nói!"

"Sao lại không có lời nào để nói..."

Hơi mỉm cười, sau đó hai hàng lông mày của Ân Phượng Liên hơi động, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cách đó không xa, rồi mới thu tầm mắt đặt trở lại trêи người Ân Phượng Trạm ở trước mặt.

"Tứ hoàng huynh, ta thỉnh cầu như thế, cũng vì bội phục năng lực của tứ hoàng tẩu! Đương nhiên, trước đây ta nghe nói sở dĩ tứ hoàng tẩu có một thân tài nghệ như vậy là bởi đã bái Mạnh Hiển làm thầy! Bất quá nói thật, lão đầu họ Mạnh kia ta cũng nhận thức, nhưng sao ta lại không thấy năng lực của hắn giỏi hơn tứ hoàng tẩu? Ngược lại, tứ hoàng tẩu càng giỏi hơn lão đầu họ Mạnh kia không ít."

"Đương nhiên, cái này cũng có thể nói là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng nghiệm thi không phải là chuyện bình thường, không những cần thiên phú, đầu óc mà quan trọng nhất là cần có kinh nghiệm... Cho nên, quan hệ thầy trò của Mạnh lão đầu và tứ hoàng tẩu, nếu lđổi lại, thì ta còn cảm thấy có khả năng!"

"Hơn nữa, nghe nói trong chuyện Vinh Hinh Uyển bị cháy lần trước, thời điểm Lan Tài Tử được cứu ra, toàn thân đã bị cháy đen, nhưng tứ hoàng tẩu lại có thể từ đó tìm ra manh mối, còn chứng minh được sự trong sạch cho Quý phi nương nương! Nhưng những chuyện này, trước đây ta chưa từ nghe Mạnh lão đầu nói qua,... Vì thế, ta cảm thấy rất tò mò, lúc ấy tứ hoàng tẩu làm thế nào kiểm tra được thực hư? A, đúng rồi, lúc ấy tứ hoàng huynh hẳn cũng có mặt, cho nên chắc chắn cũng biết được..."

Thanh âm của Ân Phượng Liên bị hắn đè thấp tới cực hạn, dứt lời, trong con ngươi mang ý cười thoáng qua tia sáng. Nhưng giờ phút này đây, nghe hắn nói như vậy, Ân Phượng Trạm không khỏi nhấp môi, sau đó tiếp tục trầm mặc không nói.

Đối diện với một Ân Phượng Trạm im lặng, gương mặt mỗi lúc một âm trầm hơn, Ân Phượng Liên cũng không hoảng loạn, chân không lùi bước, vẫn mỉm cười đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: Ai thua ai thắng (3)


Nhất thời, cả một khuôn viện to như vậy lại chìm trong im lặng, mà ánh mắt của mọi người đều dừng trêи hai người Ân Phượng Trạm và Ân Phượng Liên đang đứng trêи sân đấu, ngay cả nháy mắt cũng không dám.

Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hai người kia đang thì thầm to nhỏ gì đó, rồi cứ thế bất động... Thấy một màn này, hai mắt của Thuận Thừa Đế đang ngồi ở trung tâm không khỏi di chuyển, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Vân vương Ân Phượng Cẩm cất giọng.

"Tứ đệ, đây là buổi luận võ đấu rượu, chẳng lẽ ngươi muốn lâm trận bỏ chạy?"

Ân Phượng Cẩm nói chuyện một chút cũng không khách khí, khiến cho Ân Phượng Hiên bất mãn không thôi.

"Hừ! Tam hoàng huynh, chuyện lâm trận bỏ chạy thế này, trước đây ta đã chứng kiến huynh làm không ít nhưng lại chưa thấy qua tứ ca lần nào! Hiện tại, thế nào? Huynh muốn thay tứ ca sao? Vậy xin mời! A, ta quên mất, vừa rồi huynh đã bị đá khỏi sân đấu, phỏng chừng hiện tại cũng không thể đi lên nữa."

"Ngươi ... Đúng, Lục hoàng đệ, ta đúng là không thể đi lên, nhưng ta nhớ rõ lúc nãy đệ cũng bị đá khỏi sân đấu! Hơn nữa còn bị đá xuống trước ta!"

"Đúng vậy, vì thế hiện tại không phải ta không hé răng một lời sao!"

"Ngươi..."

"Đủ rồi!"

Ân Phượng Cẩm và Ân Phượng Hiên cãi qua cãi lại một hồi vừa kinh động phía trêи cũng kinh động phía dưới, nhưng hai người không quan tâm, cách một bàn, cứ ngươi một câu, ta một câu, không ai nhường ai, cuối cùng chọc giận đến cả Thuận Thừa Đế. Thấy Thuận Thừa Đế lên tiếng, Ân Phượng Hiên cùng Ân Phượng Cẩm lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào.

Chờ bọn họ thành thật, Thuận Thừa Đế mới nâng mắt, nhìn về phía Ân Phượng Trạm cùng Ân Phượng Liên.

"Lão tứ, lão ngũ, các ngươi đang làm gì vậy?"

Thuận Thừa Đế mở miệng hỏi, mà nghe lời này, Ân Phượng Liên liền quay đầu liếc mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái.

"Không làm gì cả, chỉ cùng tứ hoàng huynh nói chút chuyện mà thôi!"

"Muốn nói thì xuống sân nói, đừng lãng phí thời gian của mọi người!"

"Chuyện này phụ hoàng đừng nói với nhi thần, muốn nói thì nói với tứ hoàng huynh đi."

Nhướng mày, đáp lời Thuận Thừa Đế, sau đó tầm mắt của Ân Phượng Liên lại đặt trở về trêи người Ân Phượng Trạm. Chỉ thấy, hiện tại, hai con ngươi của Ân Phượng Trạm thoáng dao động, cả người hơi lùi về phía sau một bước.

Thấy vậy, Ân Phượng Liên liền hiểu rõ, hơi hơi mỉm cười.

"Xem ra tứ hoàng huynh đã đồng ý rồi! Một khi đã vậy thì đa tạ!"

Dứt lời, Ân Phượng Liên cũng không nhiều lời thêm, ngay sau đó liền đánh một chưởng về phía Ân Phượng Trạm...

...

Võ công của Ân Phượng Trạm cao đến mức độ nào thì không ai biết! Nhưng hiển nhiên, so với Thái tử Ân Phượng Hàn thì tốt hơn rất nhiều, càng đừng nói là Ân Phượng Cẩm và Ân Phượng Hiên!

Vì thế, chỉ sau mấy chiêu đã có thể thấy thực lực của Ân Phượng Trạm ngang hàng với Ân Phượng Liên! Hơn nữa, cho dù người không biết võ công cũng có thể nhìn ra được, động tác của Ân Phượng Liên lần này nhanh hơn rất nhiều so với lúc động thủ với Thái tử Ân Phượng Hàn, không những thế biểu tình trêи mặt cũng nghiêm túc hơn không ít.

Người tới ta đi, thời gian từng chút trôi qua, thời điểm mọi người đang xem đến nhập thần, chỉ thấy sau khi Ân Phượng Trạm đánh một chưởng thất bại, thì hắn trực tiếp thả người về phía cuối sân đấu, sau đó, lưu loát xoay người, nhìn về phía Ân Phượng Liên mà nói:

"Ngươi thắng!"

Dứt lời, Ân Phượng Trạm lập tức duỗi tay, cầm lấy một ly rượu đặt trêи bàn lên, uống một hơi, cạn sạch.

Mà nhìn vẻ mặt lạnh lùng tự nhận phạt uống rượu của Ân Phượng Trạm, Ân Phượng Liên chỉ hơi mỉm cười, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia trầm tư khó thấy...

...

Kỳ thật, ở đây cũng không có mấy người biết võ công. Cho nên, lúc thấy Ân Phượng Trạm tự nhân thua, mọi người cũng không biết rốt cuộc tại sao Ân Phượng Trạm lại thua!

Nhưng tình hình trước mắt đã như vậy thì cũng không ai dại dột truy hỏi Ân Phượng Trạm thua ở điểm nào. Mà làm người chiến thắng cuối cùng, đương nhiên Ân Phượng Liên sẽ được mọi người tán thưởng!

Cứ thế, buổi luận võ đấu rượu kết thúc! 

Lúc này, thấy Ân Phượng Trạm trở lại, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày, sau đó thấp giọng hỏi: "Vừa rồi, hắn nói gì với ngươi vậy?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: Kinh hồn táng đảm(*) (1)


(*) Kinh hồn táng đảm (心惊胆战): Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.

Kỳ thật, giống với rất nhiều người ở đây, đối với trận tỷ thí vừa rồi, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cũng không hiểu lắm. Nhưng nhìn sắc mặt cùng động tác của Ân Phượng Trạm, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên khẳng định, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó!

Cho nên, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên mới không nhịn được mở miệng hỏi, bất quá chỉ có mình nàng hiểu, so với việc muốn biết vừa nãy Ân Phượng Liên nói gì với Ân Phượng Trạm, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên càng muốn biết, hiện tại miệng vết thương trêи đùi của hắn có đau không, hồi nãy có bị thương không.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên lại ngượng ngùng nói ra, bởi thế chỉ ó thể dò hỏi vừa rồi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!

Mà nghe Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên hỏi. Sắc mặt Ân Phượng Trạm vốn đã có chút lạnh lùng, nay lại âm trầm thêm vài phần.

"Ngươi không cần biết."

Ân Phượng Trạm lạnh lùng mở miệng, mà vừa nghe lời này, hai mắt Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên theo bản năng mở lớn.

"Ngươi... Được, coi như ta nhiều chuyện!"

Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên bị chọc tức đến nghẹn lời, nói xong, liền quay đầu sang hướng khác. 

Nhìn bộ dáng tức giận của Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm không khỏi nhấp môi, sau đó, giương mắt nhìn Ân Phượng Liên ngồi đối diện đang nói chuyện với người khác, rồi lại cầm một ly rượu khác trêи bàn lên, một hơi cạn sạch!

...

Sau trận luận võ đấu rượu, yến hội cũng dần đến thời điểm kết thúc. Mà bởi vì chuyện xảy ra trước đó, Vân vương Ân Phượng Cẩm và Cung vương Ân Phượng Hiên càng nhìn nhau không thuận mắt, lúc nào cũng âm thầm phân cao thấp, trong khi đó Ân Phượng Trạm và Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên thì im lặng không nói một lời, còn Thái tử Ân Phượng Hàn cũng không nói thêm bất cứ lời nào!

Không khí có chút quỷ dị. Thời điểm mọi người đang ra ám hiệu, nghĩ muốn tìm tòi đến cùng thì đúng lúc này, Thuận Thừa Đế bỗng nhiên buông ly rượu trêи tay xuống.

"Kỳ thật lần này trẫm cố ý quyết định dành ra chút thời gian trong tế xuân, là bởi, trước đó mấy ngày, trong lúc vô tình trẫm có được một bảo vật!"

Thuận Thừa Đế mở lời, mà vừa nghe đến hai chữa "bảo vật", mọi người ở đây không khỏi sửng sốt, sau đó chỉ nghe thấy Ân Phượng Hiên kêu lên.

"Bảo vật? Bảo vật gì a?"

Ân Phượng Hiên là một người nôn nóng. Mà ngoài Ân Phượng Hiên, tất cả mọi người ở đây tuy không mở miệng nhưng đều có chung một loại tâm tình giống như hắn. Vì thế, nghe vậy, Thuận Thừa Đế hơi nhấp môi, sau đó nói tiếp.

"Thật ra, nói đến bảo vật này, thì có chút sâu xa... Không biết mọi người ở đây có ai biết "Huyết Lang" không?"

Thuận Thừa Đế vừa nhắc tới hai chữ "Huyết Lang", mọi người phía dưới liền thì thầm to nhỏ, nhưng sau đó lại lắc đầu liên tục, bất quá ngay lúc này, chỉ thấy Thái tử Ân Phượng Hàn vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nở nụ cười.

"Chẳng lẽ "Huyết Lang" mà phụ hoàng nhắc tới chính là thần thú trong truyền thuyết?"

"Thần thú? Đại ca, thần thú gì?"

"Là thần thú thượng cổ trong truyền thuyết! Tương truyền, phía Bắc Thiên Thừa Quốc, có một loại dã thú vừa giống sói cũng vừa giống hổ, hai mắt tựa vàng, toàn thân phủ lớp lông đỏ tươi như máu, cho nên được gọi là Huyết Lang! Mà Huyết Lang ngoại trừ có vẻ ngoài độc đáo, thì máu của nó còn có công hiệu trị bách độc..."

Ân Phượng Cẩm nhịn không được hỏi, sau đó Ân Phượng Hàn thuận đà đem những gì trước đây mình nghe được kể với mọi người. Nhưng nói tới đây, Ân Phượng Hàn lại dừng lại, cười một chút, rồi mới nói tiếp.

"Bất quá, đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, còn Huyết Lang có thật hay không thì không ai biết được! Rốt cuộc, động vật tựa hổ tựa sói, toàn thân phủ màu đỏ tươi, đôi mắt tựa vàng, thậm chí máu còn có công hiệu trị bách độc kia... Cho dù có thì cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết... Khụ khụ..."

Ân Phượng Hàn có chút đắc ý nói, nhưng ngay sau đó còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng nhiên ho khụ khụ, cả khuôn mặt biến sắc, không khỏi có chút khó coi, rồi che miệng lại, không nói thêm gì khác.

Hành động của Ân Phượng Hàn khiến người khác không thể hiểu nổi. Nhưng vào lúc mọi người đang nghi hoặc không thôi thì bỗng có một giọng nói mang theo ý cười vang lên.

"Lời này của đại hoàng huynh không đúng rồi! Tuy rằng truyền thuyết không thể tin nhưng cũng không thể không tin đi!"

Người nói chuyện là Tần vương Ân Phượng Liên.

Lời của hắn vừa dứt, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn Ân Phượng Liên lại chuyển mắt nhìn sắc mặt khó coi của Ân Phượng Hàn một lúc, rồi mới nói tiếp.

"Hơn nữa, cho dù là truyền thuyết thì hình như đại hoàng huynh còn quên một vài chi tiết thì phải! Tỷ như nói, Huyết Lang kia có linh trí, hiểu tiếng người..."

"Hừ, ngũ hoàng đệ, xem ra ngũ hoàng đệ biết không ít! Chẳng lẽ đã từng thấy qua?"

Ân Phượng Cẩm đứng ra nói chuyện vì Ân Phượng Hàn. Nhưng hắn vừa dứt lời, Ân Phượng Liên lại cười lớn, sau đó nụ cười liền chợt tắt.

"A... Tam hoàng huynh đúng là cái gì cũng nói được, Huyết Lang kia, ta chưa từng thấy qua, nhưng một ít bằng hữu giang hồ của ta thật sự đã từng thấy! Nghe nói, hơn hai mươi năm trước, võ lâm Trung Nguyên từng trải qua một trận đại nạn. Lúc ấy, Nhϊế͙p͙ chính vương của Tê Phượng Quốc - Phượng Cửu Thiên cấu kết với đám người bại hoại trong võ lâm, sau khi đại hội võ lâm năm ấy kết thúc, liền phái người đánh lén Thiếu Lâm và Võ Đang, cùng với các môn phái lớn có tiếng trêи giang hồ lúc bấy giờ, mà mục đích của hắn ta là đạt được đan thư thiết quyên, nhằm tìm thấy bảo tàng Thương Quốc trong truyền thuyết!"

"Tình huống lúc ấy rốt cuộc như thế nào, ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói phi thường thảm khốc. Các đại môn phái bỗng nhiên bị tập kϊƈɦ, Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm là Thiếu Lâm - Võ Đan gần như toàn diệt, càng đừng nói đến các môn phái khác! Bất quá lúc này, có người lại đứng ra, cầu cứu Dạ Minh Cung."

"Dạ Minh Cung là cái gì, nói ra mọi người ở đây cũng không biết. Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói Dạ Minh Cung này vào hai mươi năm trước, lại là sự tồn tại thần bí nhất cũng là thế lực đứng đầu của võ lâm. Cho nên cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Dạ Minh Cung, âm mưu của Phượng Cửu Thiên hoàn toàn thất bại, võ lâm Trung Nguyên thoát được đai nạn, kéo dài đến giờ... Mà ngay thời điểm đó, có lời đồn rằng, có người trong lúc hỗn chiến thấy được Huyết Lang!"

"Đương nhiên, đây đều là sự tình hơn hai mươi năm trước, nếu nói là có người nói bậy thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mấu chốt chính là, sau hơn hai mươi năm, trêи giang hồ lại liên tục có lời đồn, có người thấy được Huyết Lang. Mà trong những người này, có rất nhiều người ta quen, khẳng định sẽ không nói dối..."

"Vì thế, Tam hoàng huynh, tuy ta chưa từng thấy qua Huyết Lang. Nhưng có hay không thì ta có thể khẳng định! Hơn nữa, nếu trêи đời thật sự không có Huyết Lang thì tại sao phụ hoàng lại nhắc đến ở chỗ này? Chẳng lẽ, Tam hoàng huynh cảm thấy, phụ hoàng muốn chờ ta làm trò cười... Ừm! Phụ hoàng, phụ hoàng cảm thấy nhi thần nói rất đúng đi!"

Ân Phượng Liên thẳng thắn nói ra những gì mình nghe được trêи giang hồ. Nói tới đây, lại hơi hơi mỉm cười, sau đó, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Vân vương Ân Phượng Cẩm một chút rồi trực tiếp di chuyển ánh mắt trở về trêи người Thuận Thừa Đế đang ngồi ở vị trí chủ vị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: Kinh hồn táng đảm (2)


Cả tiểu trúc lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị lời nói của Ân Phượng Liên làm cho bất ngờ. Mà lúc này, nghe Ân Phượng Liên nói, Thuận Thừa Đế nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Lão Ngũ nói không sai! Tuy rằng Huyết Lang là thần thú trong truyền thuyết nhưng xác thật nó vẫn tồn tại. Hơn nữa, theo như trẫm biết, hiện nay chủ nhân của Huyết Lang có quan hệ rất gần với hoàng tộc Thiên Thừa Quốc. Bởi vậy, mấy ngày trước, quốc vương của Thiên Thừa Quốc phái người đưa thư lại đây, thuận tiện đưa cho trẫm một món bảo vật, đó chính là huyết đan được luyện từ máu của Huyết Lang!"

Máu của Huyết Lang chế thành thuốc, không cần nói cũng biết là có thể giải bách độc. Vì thế, khi Thuận Thừa Đế vừa dứt lời, hai mắt mọi người liền phát sáng. Dù sao Thuận Thừa Đế đã nhắc đến nó thì tất nhiên sẽ không chỉ nói cho xong việc. Mà quả đúng như vậy, sau khi dừng một lát, Thuận Thừa Đế lại nói tiếp.

"Huyết đan tổng cộng chỉ có hai viên, trẫm lưu lại một viên để dự phòng. Còn một viên khác thì chuẩn bị tặng cho một người nào đó tham dự tế xuân! Nhưng số lượng người tham gia tế xuân lại quá đông, nên trẫm đã nghĩ ra một biện pháp..."

Dứt lời, Thuận Thừa Đế bỗng nhiên nở nụ cười hiếm thấy.

"Đó chính là, trẫm sẽ bỏ viên huyết đan còn lại kia vào một cái hộp, mà cái hộp kia sẽ bị ném vào trong nội trì! Lát nữa, ai có thể tìm được viên huyết đan được giấu trong hộp thì huyết đan sẽ thuộc về người đó."

Lời nói của Thuận Thừa Đế làm dấy lên hy vọng cho biết bao người. Vì thế, chờ Thuận Thừa Đế vừa dứt lời, có người đã gấp đến không chờ được trực tiếp chạy về phía nội trì.

Nhưng, lúc này đây, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên lại chỉ cảm thấy lo lắng không thôi.

...

Nội trì nằm bên cạnh tiểu trúc, tuy diện tích không quá lớn nhưng nước trong ao lại rất trong, cũng vì thế mà có thể dễ dàng thấy được những viên đá cuội được thả vào trong ao, màu sắc rực rỡ như lưu ly, cùng với đàn cá, đàn tôm bơi lội tung tăng, trông rất đẹp mắt!

Nhưng giờ phút này, khi đứng bên cạnh ao trì, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên chỉ cảm thấy hồi hộp, cả người không yên! Đồng thời, không nhịn được thầm than: Thuận Thừa Đế quả nhiên là một con cáo già!

Bởi, tất cả mọi chuyện phát sinh vào tối nay, đều chỉ vì một mục đích duy nhất, đó chính là tìm ra người đột nhập hoàng cung buổi tối hôm đó!

Hơn nữa, rất rõ ràng, Thuận Thừa Đế cũng biết, người đột nhập hoàng cung tối hôm đó bị thương!

Cho nên, đầu tiên Thuận Thừa Đế bất ngờ thay đổi địa điểm tổ chức yến hội từ Tụ Phong Đường chuyển sang Kinh Hồng Tiểu Trúc, bởi vì nơi này rất gần Linh Khê trì. Đợi tới lúc mọi người đến đông đủ thì lại lấy cớ tổ chức luận võ đấu rượu, vì Thuận Thừa Đế biết Thái tử Ân Phượng Hàn và Ân Phượng Cẩm đứng ở chiến tuyến khác Ân Phượng Trạm, nên chỉ cần nhắc tới luận võ, nhất định đám người Ân Phượng Hàn sẽ tìm Ân Phượng Trạm khiêu chiến!

Cứ như vậy, Ân Phượng Trạm sẽ bị lộ chuyện bản thân bị thương trong khi luận võ. Mà cho dù không bị lồ thì dưới trận luận võ quyết liệt, miệng vết thương của hắn nhất định dẽ bị vỡ ra! Như thế, kế tiếp chỉ cần miệng vết thương dính nước thì máu sẽ bị loang ra, cứ như vậy trong ao trì trong vắt, chẳng phải...

Đúng vậy, mục đích của Thuận Thừa Đế chính là cái này, ông ta muốn đẩy Ân Phượng Trạm vào đường cùng, không thể chối cãi. Đúng hơn là bản chất của việc tế xuân lần này chỉ để tìm ra Ân Phượng Trạm.

Nghĩ tới đây, tim Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên liền đập liên hồi, ngay sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh. 

Ngay lúc này, không đợi Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên nói chuyện, chỉ nghe thấy giọng nói của Thuận Thừa Đế vang lên.

"Lão tứ, lão ngũ, sao các ngươi lại không tham gia? Chẳng lẽ không muốn lấy được huyết đan?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: Nói ẩu nói tả (1)


Ngữ điệu của Thuận Thừa Đế rất bình tĩnh, nhưng vào tai của Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên lại giống như một lá bùa tử thần đòi mạng Ân Phượng Trạm.

Rốt cuộc, hiện tại tuy Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên không biết tình trạng miệng vết thương của Ân Phượng Trạm như thế nào, nhưng căn cứ vào trạng thái lúc trước, cộng thêm việc lúc nãy vừa đánh nhau với Ân Phượng Liên, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên dự đoán nhất định vết thương của hắn hiện giờ không tốt chút nào.

Cho dù lúc trước có giận Ân Phượng Trạm thật nhưng đó là một chuyện khác, còn với tình hình trước mắt, sao nàng không kinh hồn táng đảm cho được? Nhưng dù vậy, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên chỉ có thể bày ra bộ dáng bình tĩnh, sau đó chờ Thuận Thừa Đế vừa dứt lời liền tùy ý quay đầu liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái.

Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên không nói gì, nhìn như bình tĩnh nhưng thực chất đáy lòng lại đang vô cùng lo lắng. 

Lúc này, Ân Phượng Trạm chỉ chú tâm nhìn Linh Khê trì trước mặt, nhấp môi không nói. Mà Tần vương Ân Phượng Liên đứng bên cạnh, đồng dạng cũng không xuống nước, chỉ nhăn mũi, ngước mắt, nói với Thuận Thừa Đế.

"Đồ vật của phụ hoàng tất nhiên là trân quý, nhưng phụ hoàng nói đúng, đối với viên huyết đan kia, nhi thần thật sự không có chút hứng thú nào cả! Không phải có thể giải được bách độc, kéo dài tuổi thọ sao? Bất quá nhi thần cũng không trúng độc, vì sao lại cần nó? Chẳng lẽ, bởi vì lo lắng tương lai bị trúng độc, nên dự phòng trước? Nhưng nếu thật sự là thế thì chỉ cần không để cho bản thân trúng độc, không phải tốt hơn sao?"

Ân Phượng Liên nhướng mày, biểu tình thản nhiên, nói, nhưng lời hắn nói lại mang theo ý đối nghịch với Thuận Thừa Đế. Cho nên, sau đó chỉ thấy sắc mặt Thuận Thừa Đế lập tức trầm xuống, mở miệng quát lớn.

"Đồ hỗn trướng, trẫm lấy huyết đan ra, chẳng lẽ chỉ vì muốn các ngươi trúng độc sao?"

"Phụ hoàng, người cần gì phải tức giận, nhi thần cũng không có nói như thế! Nhi thần đương nhiên biết phụ hoàng không có ý này, nên nếu phụ hoàng đã cảm thấy chúng con sẽ không bị trúng độc, thì nhi thần cũng cảm thấy bản thân sẽ không trúng độc, đã thế thì cần huyết đan để làm gì?"

Ân Phượng Liên tuyệt đối là cố ý. Mà lúc này, nói tới đây, Ân Phượng Liên lại như có như không liếc mắt nhìn Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên đứng cạnh Ân Phượng Trạm một cái, tiếp theo, không đợi Thuận Thừa Đế mở miệng, liền trực tiếp xoay người rời đi.

...

Việc Ân Phượng Liên từ bỏ là một cái cớ vô cùng tốt cho Ân Phượng Trạm. Vì thế, chờ Ân Phượng Liên rời khỏi, Ân Phượng Trạm liền thấp giọng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng xin từ bỏ huyết đan!"

Bộ dáng Ân Phượng Trạm lúc này so với Ân Phượng Liên thì lễ phép hơn rất nhiều.

Mà nghe lời này, sắc mặt Thuận Thừa Đế vốn đã không tốt nay lại càng khó coi hơn: "Thế nào? Lão tứ, lý do của ngươi là gì?"

"Nhi thần..."

"Đủ rồi! Trẫm vốn có hảo tâm muốn chia sẻ đồ tốt với các ngươi, nhưng một đám các ngươi lại không hề cảm kϊƈɦ đúng không?"

Thuận Thừa Đế tức giận, quát.

Thấy vậy, hai mày Ân Phượng Trạm không khỏi nhíu chặt, nhấp môi không nói. Mà mọi người vốn đã xuống nước tìm kiếm huyết đan cũng không khỏi lo sợ.

Đối mặt với tình hình này, Ân Phượng Trạm có chút tiến thoái lưỡng nan. Dù sao, Thuận Thừa Đế cũng đã nói đến thế, nếu hắn vẫn kiên trì không cần, nhất định sẽ không tránh khỏi việc làm mặt rồng tức giận, hơn nữa còn không thể giải thích vì sao lại nhất quyết không cần! Nhưng nếu xuống nước, thì miệng vết thương sẽ bị rách ra, đến lúc đó máu sẽ bị loang ra ngoài, cuối cùng hậu quả như thế nào, hắn cũng không dám nghĩ tới!

Ân Phượng Trạm khó xử.

Nhất thời, toàn bộ mọi người đều im lặng, ai nấy đều đưa mắt nhìn Ân Phượng Trạm, quan sát diễn biến tiếp theo.

Cả không khí bỗng hiện lên sự khẩn trương quỷ dị. 

Đợi qua một hồi lâu, mới thấy Ân Phượng Trạm thấp giọng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, bởi vì trêи đùi nhi thần có vết thương nên hiện tại không thể xuống nước được."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: Nói ẩu nói tả (2)


Nhiếp Cẩn Huyên trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Ân Phượng Trạm cứ như thế nói ra chuyện bản thân đang bị thương!

Vì thế, vào khoảnh khắc Ân Phượng Trạm vừa nói xong, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy đầu mình như bị cái gì gõ vào. Mà mọi người càng cảm thấy mơ hồ hơn, nhưng cũng không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào, chỉ thấy ánh mắt Thuận Thừa Đế chợt lóe, sau đó đôi mắt ấy hơi nheo nheo lại, hỏi:

"Hả? Trên đùi bị thương? Sao trước đây trẫm lại không nghe ai nói gì?"

"Bởi vì nhi thần cảm thấy chuyện này cũng không to tát gì."

"À, vậy tại sao lại bị thương?"

"Vô ý bị cọc gỗ đâm trúng."

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Trước khi tế xuân diễn ra một ngày."

Ân Phượng Trạm trả lời vô cùng trôi chảy.

Mà vừa nghe lời này, Thuận Thừa Đế không khỏi đưa mắt nhìn Ân Phượng Trạm, sau đó bỗng nhiên cất bước đi về phía trước vài bước.

"Nếu là bị thương thì tại sao không nói sớm? Hơn nữa, tuy rằng vết thương này cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng lão tứ, ngươi cũng không cần giấu diếm mọi người chứ!"

"Nhi thần có tội!"

"Được rồi, một khi đã như vậy thì hiện tại ngươi kéo ống quần lên đi, để trẫm xem vết thương bây giờ như thế nào rồi?"

Thuận Thừa Đế không chút cảm xúc, mở miệng, dứt lời liền đưa mắt nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm. Nghe vậy, vẻ mặt không chút dao động của Ân Phượng Trạm bỗng nhiên hơi trầm xuống, sau đó liền làm bộ khom lưng, muốn đem ống quần bên chân bị thương vén lên...

Nhưng thời điểm Ân Phương Trạm vừa khom lưng, Nhiếp Cẩn Huyên đứng bên cạnh đột nhiên kéo tay hắn.

Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên quá đột ngột, khiến mọi người không khỏi sửng sốt một chút, ngay cả đương sự Ân Phượng Trạm cũng nhíu mày bất ngờ. Còn Thuận Thừa Đế thì cau mày, hai mắt hơi nhíu lại, chuyển dời lên người Nhiếp Cẩn Huyên, hỏi: "Lão tứ gia, ngươi có ý gì?"

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nhi thần cũng không có ý gì. Chỉ là cảm thấy, trước mặt tất cả mọi người mà để Vương gia vén ống quần lên thì có hơi mất thể thống thôi!"

"Mất thể thống?"

"Vâng."

Cúi đầu, cung kính đáp lời, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên lại chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên đối diện với khí thế bức người của Thuận Thừa Đế.

"Hơn nữa, Hoàng thượng, ngài thật sự cảm thấy, nên làm như vậy sao?"

Ngữ điệu của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng bình tĩnh, không nghe ra chút phập phồng sợ hãi nào.

Lúc này, vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên như thế, Đoạn Hoàng Hậu ngồi bên cạnh tuy rằng không biết rốt cuộc có chuyện gì, trước sau vẫn luôn yên tĩnh ngồi xem chuyện vui lập tức quát lớn:

"To gan, Thần Vương phi, sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với Hoàng thượng? Ngươi..."

Đôi mắt diễm lệ trừng lớn, trước mặt tất cả mọi người, Đoạn Hoàng Hậu trực tiếp trách tội Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng chưa đợi Đoạn Hoàng Hậu nói xong, Thuận Thừa Đế đã giơ tay lên cắt lời bà ta.

Sau đó, Thuận Thừa Đế chỉ im lặng nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên một lúc lâu, rồi xoay người đi đến sương phòng ở đằng sau...

"Ngươi với lão tứ đi theo trẫm!"

...

Nhiếp Cẩn Huyên với Ân Phượng Trạm đi theo Thuận Thừa Đế tới một gian sương phòng ở đằng sau Linh Khê trì.

Vừa vào cửa, Thuận Thừa Đế liền ngồi vào ghế chủ vị, ánh mắt hướng về phía Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên, nói: "Lão tứ, hiện tại ngươi có thể vén ống quần lên rồi!"

"Vâng."

Lúc này, Ân Phượng Trạm đã không còn lý do nào để cự tuyệt nữa, cung kính đáp lời, sau đó liền trực tiếp khom lưng vén ống quần lên.

Ống quần vừa bị vén lên, Nhiếp Cẩn Huyên liền trợn mắt, vẻ mặt như không thể tin được nhìn chằm chằm vết thương kia.

Chỉ thấy, vết thương trước đây được băng bó tốt, lúc này lại đang chảy máu không ngừng. Vết máu nhiễm đỏ cả khăn vải, khiến người khác cảm thấy có chút sợ hãi nói không nên lời.

Đáy lòng Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an, mà lúc này, Thuận Thừa Đế vừa nhìn thấy vết thương kia, hai mắt cũng theo phản xạ nheo lại, tiếp tục ra lệnh: "Tháo băng vải ra đi!"

"Vâng."

Dứt lời, Ân Phượng Trạm liền gỡ khăn vải dính đầy máu tươi kia ra... Ngay lập tức, vết thương tưởng chừng như đã lành kia liền lộ ra!

Trong không khí lập tức xuất hiện mùi rỉ sắt!

Lúc này, Thuần Thừa Đế đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi đến trước mặt Ân Phượng Trạm, cẩn thận quan sát đánh giá vết thương của hắn!

Nhất thời, cả phòng liền chìm vào an tĩnh.

Ân Phượng Trạm hơi liếc mắt, im lặng để mặc Thuận Thừa Đế muốn làm gì thì làm.

Mà Nhiếp Cẩn Huyên thì cắn chặt miệng, thở cũng không dám thở mạnh.

Qua một hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới đứng dậy: "Thật sự là do cọc gỗ gây ra?"

"Vâng!"

"Nếu là cọc gỗ, thì sao lại bị thương nghiêm trọng như thế này?"

"Chuyện này..."

Bộ dáng hiện tại của Thuận Thừa Đế rõ ràng là phải hỏi cho ra lẽ.

Mà nhìn Ân Phượng Trạm bị chất vấn đến không thể mở miệng, Nhiếp Cẩn Huyên đứng bên cạnh không khỏi kinh hãi. 

Nhưng lúc này, ánh mắt của Thuận Thừa Đế vốn đang dính chặt trên người Ân Phượng Trạm bỗng nhiên chuyển dời sang người Nhiếp Cẩn Huyên.

"Lão tứ gia, việc lão tứ bị thương, ngươi có biết không?"

Bị Thuận Thừa Đế hỏi như vậy, đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên có hơi ngẩn người, nhưng sau đó lập tức hoàn hồn. Nàng quay đầu nhìn Ân Phượng Trạm một cái, ánh mắt chợt hiện lên tia suy tính, sau đó lập tức mở miệng nói.

"Bẩm Hoàng thượng, Vương gia bị thương khi nào nhi thần cũng không biết. Sau khi tới Túy Hồng Sơn Trang, nhi thần mới biết chuyện này!"

"À? Thì ra là như thế, lão tứ gia, ngươi biết nghiệm thi vậy hiện tại nhìn vết thương của lão tứ, ngươi nói xem vết thương này rốt cuộc là do cái gì gây ra?"

"Nhi thần không rõ ý của Hoàng thượng lắm!"

"Nói vậy, ngươi cũng tin vết thương của lão tứ là do vô ý bị cọc gỗ đâm trúng?"

 "Hoàng thượng, xin thứ cho nhi thần thất lễ. Nhi thần cảm thấy, nếu Vương gia đã nói bản thân do vô ý bị cọc gỗ đâm trúng thì còn cái gì đáng giá để nghi ngờ nữa sao?"

Bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng nghiêm túc, truy vấn.

Dứt lời, không đợi Thuận Thừa Đế nói chuyện, liền nói tiếp: "Hay là nói, Hoàng Thượng hy vọng Vương gia bị cái gì khác làm bị thương?"

"Hừ, giỏi cho cái miệng nhanh mồm lẻo mép! Trẫm nói như vậy khi nào?"

"Bẩm Hoàng thượng, tuy ngài không nói như vậy nhưng thứ cho nhi thần ngu xuẩn, những gì nhi thần vừa nghe đều chỉ ý này! Nhưng nếu nói như vậy thì nhi thần cảm thấy ngài quá mức vô tình, dù sao việc tại sao vết thương trên đùi Vương gia bỗng nhiên trở nặng như vậy, chẳng lẽ bản thân Hoàng thượng không phải nên là người hiểu rõ nhất sao?"

Ngữ điệu của Nhiếp Cẩn Huyên rất không chút phập phồng, giọng nói chậm rãi, nhưng những lời nàng nói ra lại khiến cho mọi người trong phòng đều hoảng sợ không thôi. Ngay cả Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh cũng phải quay đầu nhìn nàng. Còn Thuận Thừa Đế sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi liền giận tím mặt quát.

"Làm càn! Thần vương phi, trước mặt trẫm mà ngươi dám nói ẩu nói tả như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm cho người kéo ngươi ra ngoài chém sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: Ăn ngay nói thật


Những gì Nhiếp Cẩn Huyên vừa nói tuyệt đối là đại nghịch bất đạo(*)! Vì thế, hiện tại cho dù Thuận Thừa Đế dưới cơn thịnh nộ trực tiếp mang nàng ra ngoài chém thì người khác cũng không dám nói một chữ!

Mà lúc này, Thuận Thừa Đế thật sự đang rất tức giận. Ngày thường sắc mặt vốn đã âm trầm, bây giờ càng khiến cho lòng người phát lạnh. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ cắn môi một cái, sau đó thẳng thắn nói.

"Bẩm Hoàng thượng, nhi thần sợ, rất sợ, nhưng trong lòng nhi thần cũng hiểu rõ, ngài sẽ không làm như vậy. Bởi vì tuy nhi thần không được tiếp xúc với ngài nhiều lắm nhưng nhi thần hiểu ngài là một vị đế vương anh minh. Vì thế sẽ không làm ra loại sự tình lỗ mãng như dưới cơn thịnh nộ giết người như vậy!"

Lời này của Nhiếp Cẩn Huyên tuy là bao là biếm, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm. Bởi vậy, vừa nghe nàng nói, từ cung nhân hầu hạ trong phòng đến Cao Tài Dung cũng không nhịn được vì nàng cầu nguyện. Mà Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh nàng vẫn luôn cúi đầu hạ mắt không nói cũng không khỏi nhăn chặt mày!

Cả phòng lộ ra không khí khiến người khác vô cùng áp lực. 

Thuận Thừa Đế chỉ im lặng, không nói lời nào, nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên hồi lâu, sau đó cười như không cười nói:

"Trẫm thật sự đã coi thường nha đầu nhà ngươi! Thế mà lại hiểu trẫm như vậy... Được rồi! Một khi đã vậy, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, bất quá ngươi phải nói cho trẫm biết, trẫm tại sao không thể giết ngươi?"

"Bởi vì những gì nhi thần nói đều là sự thật!"

Đối mặt với ánh nhìn sắc nhọn của Thuận Thừa Đế, biểu tình trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên không hề thay đổi, chỉ thấp giọng đáp lại. Dứt lời, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện với mắt Thuận Thừa Đế, tiếp tục nói.

"Bởi vì những gì nhi thần nói đều là sự thật, việc Vương gia bị thương là chuyện thiên chân vạn xác(*), sau lại chuyển biến xấu cũng là thiên chân vạn xác, đến nỗi vì sao lại biến thành như vậy, Hoàng thượng hẳn nên rõ ràng... Đương nhiên, Cao công công cũng thập phần rõ ràng!"

Thái độ của Nhiếp Cẩn Huyên không hề có chút gì gọi là sợ hãi, nói được một lúc liền dừng lại, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía Cao Tài Dung đang đứng ở cửa.

Mà Cao Tài Dung vừa nghe nàng nhắc đến tên mình, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếp theo vội vàng theo bản năng cui đầu. Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới hài lòng quay đầu, tầm mắt lại lần nữa đặt lên người Thuận Thừa Đế.

"Cho nên, những lời nhi thần vừa nói đều là sự thật, mà cũng vì là nói thật nên Hoàng thượng sẽ không giết nhi thần."

...

Cả một căn phòng to như vậy cứ thê lâm vào tràng diện quỷ dị. 

Lúc này, ánh mắt Thuận Thừa Đế chỉ nhìn thẳng về phía Nhiếp Cẩn Huyên ở đối diện, mím môi không nói.

Sự yên tĩnh này cùng với bầu không khí trước mắt đều khiến lòng người nổi lên tia bất an. Thấy vậy, Ân Phượng Trạm vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng nhấp môi, ngẩng đầu định nói... Nhưng vào lúc này, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, đã nghe Thuận Thừa Đế hừ lạnh một tiếng.

"Hừ, nói thật! Trước mặt trẫm thì bày ra vẻ mặt chính khí, cung kính, sau đó miệng nói những gì bản thân nói đều là thật! Nhưng trên thực tế thì thế nào? Còn không phải là các ngươi  thông đồng làm những chuyện khi quân? Cho nên, lão tứ gia, ngươi cảm thấy, hiện tại ngươi nói những gì bản thân nói đều là sự thật thì trẫm sẽ tin sao?"

"Hơn nữa, nếu những gì ngươi nói đều là thật, thì tại sao lúc nãy lão tứ vẫn luôn giấu giếm không chịu nói ra? Không lẽ thật sự chỉ là sợ trẫm lo lắng? Hừ, trẫm thấy cũng chưa chắc đâu!"

Thuận Thừa Đế chung quy vẫn không tin tưởng Nhiếp Cẩn Huyên, mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lại không chút hoang mang nói:

"Những gì nhi thần nói đều là thật, nếu Hoàng thượng không tin thì nhi thần cũng không còn cách nào khác!"

"Hả? Nói như vậy, ngươi từ bỏ không tiếp tục giải thích nữa?"

"Không, nhi thần không từ bỏ! Chỉ là hiện tại không tiện để nói!"

"Không tiện nói! Lời này có ý gì?"

Hai mày hơi nhướng lên, Thuận Thừa Đế tò mò hỏi. Mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hơi chuyển tầm mắt nhìn những cung nhân hầu hạ ở đằng sau...Im lặng không nói gì, thấy thế, hai mắt Thuận Thừa Đế híp lại, giơ tay lên.

Chỉ thấy, Cao Tài Dung ở phía xa lập tức minh bạch, gật đầu, xoay người đuổi hết cung nhân ở trong phòng ra ngoài, mà hắn cũng tự động rời đi, đồng thời đem cửa phòng đóng lại.

Chờ cho cung nhân đi hết, Thuận Thừa Đế mới mở miệng: "Được rồi, lúc này ngươi có thể nói rồi!"

"Vâng."

Cung kính cúi người, hành lễ với Thuận Thừa Đế, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Thứ nhất, nhi thần phải thẳng thắng thừa nhận với Hoàng thượng, xác thật Vương gia có giấu Hoàng thượng bản thân bị thương trước khi tế xuân! Chẳng qua, lúc ấy nguyên nhân giấu giếm chỉ là không muốn làm Hoàng thượng lo lắng, cũng sợ Thái tử điện hạ và Vân Vương điện hạ châm chọc."

"Sợ Thái tử bọn họ châm chọc? Nói rõ xem!"

"Bẩm Hoàng thượng, nhi thần chỉ là một nữ nhân cho nên có một số việc nhi thần không tiện mở miệng. Nhưng cho dù nhi thần không nói, hẳn Hoàng thượng cũng rõ... Thái tử điện hạ tuy bề ngoài ôn hòa nhưng trên thực tế là âm thầm đối nghịch với Vương gia. Lại đang vào thời điểm chuẩn bị tế xuân, Hoàng thượng, ngài thử nghĩ đi, một khi Vương gia nói ra bản thân bị thương, muốn tu dưỡng nên không thể tham gia tế xuân, hậu quả sẽ thế nào?"

Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng nói, mà nghe vậy, Thuận Thừa Đế cũng không khỏi nhăn mày, tiếp theo lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên.

"Nghĩ đến, không cần nói cũng biết nhất định sẽ châm chọc mỉa mai! Dù sao, chuyện này cũng không phải lần một lần hai. Mà với tính tình của Vương gia, Hoàng thượng cũng biết, loại sự tình này, chưa bao giờ nói nhiều một câu. Cho nên biết rõ kết quả sẽ như thế thì tại sao ngay từ đầu lại không tránh đi cho đỡ phiền? Hơn nữa, tế xuân là chuyện đại sự của hoàng tộc, há có thể chỉ vì vết thương này mà thoái thác không tham dự, ảnh hưởng đến tâm tình của Hoàng thượng với mọi người trong hoàng tộc? Vì thế, tuy rằng lúc ấy nhi thần đã nhiều lần khuyên nhủ, nhưng cuối cùng Vương gia vẫn không cho nhi thần lắm miệng dù là nửa chữ. Thậm chí, bởi vì chuyện này mà hai người nhi thần đã nhiều lần cãi nhau không vui."

"Sau lại đến Túy Hà Sơn Trang, Vương gia vì không để người khác nghi ngờ mà mỗi ngày đề sẽ bồi Hoàng thượng đến rừng phong. Khiến nhi thần tức giận, nhiều lần còn cãi nhau với Vương gia, không những thế còn khiến nhi thần tức đến mức mấy ngày nay đều ngủ cùng tỷ tỷ, thậm chí còn làm kinh động đến Quý phi nương nương. Sau khi Quý phi nương nương khuyên ngăn, tuy nhi thần đã trở về phòng, nhưng lại phát hiện vết thương trên đùi Vương gia do mấy ngày nay luôn bôn ba ở bên ngoài mà hoàn toàn chuyển biến xấu."

"Lúc này, Vương gia càng không thể nói ra chuyện mình bị thương nếu không sẽ càng khiến người khác hoài nghi. Bất đắc dĩ, nhi thần phải giúp Vương gia xử lý miệng vết thương, sau đó tìm rượu mạnh để rửa sạch vết thương tránh bị nhiễm trùng. Nhưng ai ngờ, vỗn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, lại bị Cao công công vô tình phát hiện, ngay sau đó còn nhiệt tình vì nhi thần và Vương gia mà cho người mang rượu ngon tới! Đối với chuyện này, nhi thần tuy rằng trong lòng có nỗi khổ nhưng lại không thể nói ra, cũng không thể từ chối ý tốt của Cao công công, hơn nữa Cao công công còn là người bên cạnh Hoàng thượng, nên vì để không kinh động đến Hoàng thượng, chỉ đành nói dối Cao công công."

"Việc đã đến nước này, nhi thần và Vương gia đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống(*). Sau đó, Cao công công lại đem chuyện này nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại có ý tốt cho người đưa rượu ngon tới. Đối với việc này, nhi thần và Vương gia đều cảm nhớ thánh ân của Hoàng thượng, cho nên đêm đó tuy rằng thân thể Vương gia có thương tích không thể uống rượu nhưng vẫn cứ thế uống hết rượu ngon mà Hoàng thượng ban tặng. Lại không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, vốn dĩ vết thương trên chân vương gia đã hơi có chuyển biến tốt lại đột ngột chuyển biến xấu, thậm chí còn vô cùng nghiêm trọng!"

Nhiếp Cẩn Huyên nói năng rất trôi chảy, trên mặt không có chút gì đó gọi là hoảng loạn. Nhưng nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía chủ vị nơi Thuận Thừa Đế đang ngồi, đồng thời đáy mắt ẩn hiện tia sáng nhạt.

"Chỉ qua một đêm, vốn dĩ vết thương đã tốt lên bảy tám phần lại bị vỡ ra, máu chảy đầy chăn. Lúc ấy nhi thần vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám để lộ ra bên ngoài. Bởi vì nhi thần không thể nói cũng không dám nói, dù sao chuyện này một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng thì đến lúc các thái y trong Thái Y Viện đến khám hỏi tới, tại sao vết thương đã chuyển biến tốt, đột nhiên lại trở nên thế này? Có phải hay không đã ăn cái gì không nên ăn, nhưng trước đó cái gì cũng không ăn, chỉ uống rượu Hoàng thượng ngự tứ...!"

...

(*) Đại nghịch bất đạo (大逆不道): ý chỉ làm những chuyện khi quân, trái với đạo lý trời đất.

(*) Thiên chân vạn xác (千真万确 ): chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm.

(*) Cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống (Kỵ Hổ Nan Hạ): được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: Ăn ngay nói thật (2)


Nhiếp Cẩn Huyên và Thuận Thừa Đế bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng dọa người. Mà lúc này, gương mặt của Ân Phượng Trạm đứng một bên càng khó coi hơn, hai mày cau chặt, ánh mắt đầy thâm thúy.

Đợi qua hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới híp mắt: "Nói như vậy, ngươi cho rằng, là do trẫm âm thầm bỏ thuốc mới khiến vết thương của lão tứ chuyển biến xấu?"

"Nhi thần không dám nói như thế. Nhưng xác thật chỉ sau một đêm vết thương của Vương gia đã chuyển biến xấu, mà trước đó ngoại trừ rượu do Hoàng thượng ban thì Vương gia cái gì cũng không ăn!"

"Hừ! Ngươi thật là cái gì cũng dám nói!"

"Nhi thần cho rằng so với việc không nói thì nói ra vẫn tốt hơn! Dù sao nếu nói ra thì ít nhất không những tình hình của Vương gia tốt hơn mà Hoàng thượng cũng tốt, cũng không bị vấn đề này làm cho khó chịu. Nhưng nếu không nói, thì mỗi người đều sẽ nghi ngờ nhau! Mà trên đời này, không có chuyện gì đáng sợ hơn là chuyện tự gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng mình!"

Đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên không ngại nói ra những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. 

Nghe vậy, vốn dĩ sắc mặt của Thuận Thừa Đế đang âm trầm bỗng nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền lạnh xuống. Sau đó nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, rồi mới nói: "Lão tứ gia, ngươi đang ám chỉ là trẫm nghi ngờ lão tứ sao?"

"Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ nói ra những gì mình nghĩ."

"Nhưng sao trẫm lại nghe ra mỗi câu mỗi chữ ngươi nói đều đang muốn trào phúng trẫm?"

"Hoàng thượng thứ tội, nhi thần không dám lớn mật như thế! Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!"

"A... Giỏi cho câu ăn ngay nói thật! Nhưng thật ra lại đang ám chỉ trẫm bụng dạ hẹp hòi, đa nghi thành tính!'

Hai mắt nheo lại, Thuận Thừa Đế cười như không cười, mở miệng. Nhưng nói tới đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Bất quá, lão tứ gia, trẫm vẫn câu nói kia. Ngươi nó nhiều như vậy, nhưng ngươi thật sự cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng sao? Ngươi là Vương phi của lão tứ, tất nhiên phải che giấu giúp lão tứ!"

Thuận Thừa Đế nói từng chữ từng chữ, nhưng lúc này, nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi mỉm cười.

"Nếu Hoàng thượng quan tâm đến việc này thì xin ngài yên tâm! Nhi thần không phải vì Vương gia là trượng phu của mình mới ra mặt nói chuyện... Bởi vì nhi thần đã quyết định hòa li với Vương gia!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: Hòa li đi! (1)


Trên khuôn mặt bình tĩnh như nước kia cuối cùng cũng hiện lên ý cười mỉm nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất. 

Nhiếp Cẩn Huyên thẳng thắn nói ra dự tính của mình, nhưng lời của nàng vừa dứt, Thuận Thừa Đế liền vô cùng sửng sốt, mà Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh thì thất thố hơn một chút, cả người như bị đông cứng, sau đó qua một lúc mới quay đầu nhìn về phía này.

Cả phòng lặng ngắt như tờ. 

Tới một hồi lâu sau, Thuận Thừa Đế mới lấy lại tinh thần, hai mắt nhíu lại, ánh mắt dừng trên người Ân Phượng Trạm một chút rồi mới dời lên người Nhiếp Cạnh Huyên, nói: "Lão tứ gia, vừa rồi... vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa đi!"

"Nhi thần đã quyết định hòa li với Vương gia!"

Nếu Thuận Thừa Đế không nghe rõ thì Nhiếp Cẩn Huyên không ngại nói thẳng ra.

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền lấy phong thư hòa li luôn cất trên người ra.

"Hoàng thượng, xin thứ cho nhi thần bất hiếu. Nhưng chuyện này nhi thần đã suy nghĩ rất nhiều, cũng quyết tâm không chừa đường lui cho mình. Cho nên, vừa rồi Hoàng thượng hỏi nhi thần có phải cố ý lừa gạt, hay bao che cho Vương gia không, thì hiện tại nhi thần có thể khẳng khái trả lời ngài, nhi thần tuyệt đối không có! Những gì nhi thần nói đều là sự thật, việc thật!"

Đem tất cả suy nghĩ của mình nói ra một lần nữa, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền cúi đầu hành lễ với Thuận Thừa Đế, rồi xoay người đối diện với Ân Phượng Trạm, đồng thời đưa thư hòa li cho Ân Phượng Trạm.

"Ân Phượng Trạm, đây là thư hòa li, ta đã viết tên của mình rồi! Hiện tại  ta đưa thư hòa li này cho ngươi, dưới sự chứng kiến của Hoàng thượng, tình nghĩa phu thê của ta và ngươi chấm dứt từ đây, từ nay về sau, không có bất cứ quan hệ nào khác."

Lúc này, vẻ mặt của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đáy mắt lại hiện lên cảm xúc khó tả. 

Còn Ân Phượng Trạm, sau khi nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói xong, hai mắt liền trừng lớn, đầu tiên là đưa mắt nhìn bức thư hòa li trước mặt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Nhiếp Cẩn Huyên.

"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi có ý gì?"

 "Không có ý gì cả!"

"Không có ý gì thì tại sao phải hòa li?"

Ân Phượng Trạm cau chặt mày, thấp giọng truy hỏi. Sắc mặt âm trầm, khí thế cường hãn, đè ép khiến người khác cảm thấy có chút khó thở. 

Thấy hắn như thế, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi chớp mắt vài cái, sau đó lại ngước mắt lên: "Ân Phượng Trạm, vấn đề giữa ta và ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta nói ra ở chỗ này sao? Ngươi không thích ta, ta biết, ngươi có người trong lòng, ta cũng biết. Hiện tại ta đã cam tâm tình nguyện từ bỏ, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?"

Vốn dĩ Nhiếp Cẩn Huyên muốn hai người chia tay trong hòa bình. Nhưng cuối cùng vẫn đi đến bước đường cùng này.

"Vì thế, thừa dịp này, tách ra đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai! Hơn nữa, ta hy vọng tuy chúng ta không thể làm phu thê, nhưng sau này vẫn có thể trở thành bằng hữu."

Đè ép lại những ủy khuất, đau khổ, áp lực trong lòng mình, Nhiếp Cẩn Huyên tận lực bình tĩnh nói. Mà nghe lời này, vẻ mặt của Ân Phượng Trạm liền thay đổi, nhưng trong nhất thời lại không biết nên nói gì.

Bầu không khí quỷ dị tỏa ra bốn phía. 

Lúc này, nhìn màn đối thoại của hai người Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm, Thuận Thừa Đế có chút ngẩn người. Theo sau thấy cả hai người đều đứng im không nói, mới xen vào.

"À... Khụ, lão tứ gia, hôn nhân đại sự không phải là trò đùa. Ngươi thật sự suy nghĩ kĩ rồi?"

Hiện tại, Thuận Thừa Đế có hơi xấu hổ! Dù sao, lúc trước là do hắn nghi ngờ vết thương trên chân Ân Phượng Trạm nên mới di giá vào đây nghe Nhiếp Cẩn Huyên giải thích. Cuối cùng không ngờ tới kết quả lại biến thành thế này!

Thuận Thừa Đế thật sự không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, mà vừa nghe Thuận Thừa Đế hỏi, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức xoay người, cúi đầu cung kính trả lời.

"Bẩm hoàng thượng, giống như ngài đã nói, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, nhi thần há có thể lấy chuyện này ra đùa giỡn? Hơn nữa, hiện tại còn có Hoàng thượng ở đây, nếu nhi thần nói dối, chẳng phải là đang phạm tội khi quân sao?"

"Này... chuyện này..."

Hiếm khi Thuận Thừa Đế bị nói đến á khấu, không trả lời được.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhiều lời thêm, chỉ xoay người nói với Ân Phượng Trạm.

"Ân Phượng Trạm, mặc kệ trước đây giữa ta và ngươi xảy ra chuyện gì, hiện tại nếu đã hòa li thì hãy quên tất cả mọi chuyện trong quá khứ đi! Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy cách nói ngươi bị ta hưu phu, khiến ngươi không thoải mái, thì ngươi cũng có thể nói với bên ngoài là ngươi hưu ta! Còn về lý do, thì tùy ngươi, ta không quan tâm cái này!"

Nhiếp Cẩn Huyên không để bụng đến thanh danh của mình, đương nhiên, nàng cũng biết Ân Phượng Trạm tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình đê tiện như vậy. Cho nên, vừa dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền gật đầu như tạm biệt Ân Phượng Trạm, sau đó xoay người.

"Nếu đã thế thì nhi thần... không, Cẩn Huyên đã giải thích hết tất cả mọi chuyện, nếu Hoàng thượng không còn gì phân phó thì Cẩn Huyên xin cáo lui trước, nếu có gì thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên không đợi Thuận Thừa Đế cho phép, cứ thế nhún người hành lễ rồi đi thẳng ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom