Cập nhật mới

Dịch Pháp Y Vương Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Mở miệng hiến kế (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiếp Cẩn Huyên nằm mơ, trong mơ nàng thấy mình xuyên về hiện đại, trở lại làm Phương Tranh...Nhưng thời điểm nàng tỉnh lại, hết thảy đều khôi phục nguyên dạng.

Nàng vẫn là Nhiếp Cẩn Huyên, là tam tiểu thư của Nhiếp tướng phủ Đông Lăng Quốc, mà hiện tại nơi nàng đang nằm là  sương phòng trong Túy Hà Sơn Trang.

Đầu có chút đau, Nhiếp Cẩn Huyên biết hôm qua mình đã uống quá chén.

Hai mắt chậm rãi mở ra, theo thói quen quay đầu về bên phải nhìn một cái, lại phát hiện bên cạnh không một người!

Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi âm thầm thở dài, sau đó chống tay đỡ người ngồi dậy, đồng thời hồi tưởng lại sự tình tối hôm qua...

Nàng nhớ Cao Tài Dung đưa rượu tới vì nghi ngờ Ân Phượng Trạm, sau đó bản thân lại vì hắn mà uống hết bầu rượu kia, tiếp theo...

Từng hình ảnh tối ngày hôm qua hiện lên trong đầu nàng, nhưng sau đó tất cả động tác của Nhiếp Cẩn Huyên liền dừng lại.

Đúng rồi, lúc sau Ân Phượng Trạm còn hỏi nàng một vài vấn đề, mà vấn đề đó hình như là...

 Nghĩ đến đây, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi mở to, không có tiêu cự nhìn về phía trước một hồi lâu, rồi mở miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Ha ha... Ha ha..."

Ban đầu chỉ là mỉm cười không chút tiếng động nhưng đến cuối cùng lại vô cùng tùy ý... Nhiếp Cẩn Huyên cười lớn, trong tiếng cười lộ ra vài tia chua xót nói không nên lời!

Ha hả... Ân Phượng Trạm! Ân Phượng ngươi thật giỏi a!Nhiếp Cẩn Huyên ta bị mù cho nên mới có thể giúp ngươi! Mà ngươi thì sao?

Ta là ai....Ngươi hỏi ta là ai?!

Nói trắng ra, ngay từ ban đầu Ân Phượng Trạm ngươi đã không tin ta!

Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi đau lòng, hai mắt chậm rãi nhắm lại...

Mà lúc này, vừa nghe được tiếng cười khó hiểu của Nhiếp Cẩn Huyên, Tiểu Tú vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài vội vàng đẩy cửa đi vào.

"Vương phi, vương phi, ngài làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Tiểu Tú đầy lo lắng.

Bất quá Nhiếp Cẩn Huyên chỉ lắc đầu nói với Tiểu Tú.

"Không có gì, chỉ là ta nhớ lại một chút sự tình mà thôi."

Dứt lời, nàng liền ngước mắt nhìn Tiểu Tú một cái, rồi trực tiếp rời giường, để Tiểu Tú hầu hạ rửa mặt, thay quần áo. Sau đó cũng không lập tức dùng bữa sáng mà gọi Tiểu Tú lại, phân phó.

"Tiểu Tú, ngươi đi chuẩn bị văn phòng tứ bảo* cho ta!"

"Giấy mực? Vương phi muốn..."

"Không cần thắc mắc, ngươi chỉ cần đem đồ vật tới đây là được!"

"Vâng...Nô Tỳ lập tức đi chuẩn bị."

Tuy rằng tò mò không biết vì sao Nhiếp Cẩn Huyên muốn chuẩn bị văn phòng tứ bảo, nhưng Tiểu Tú vẫn vội vàng lui ra ngoài, đi mang giấy mực tới, sau đó ở một bên giúp Nhiếp Cẩn Huyên mài mực, không dám hó hé một câu.

Vừa thấy đồ vật được chuẩn bị tốt, Nhiếp Cẩn Huyên liền duỗi tay lấy bút lông, chấm mực, viết từng chữ từng chữ lên giấy Tuyên Thành*... Đồng thời, cùng lúc đó, Tiểu Tú vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tác của Nhiếp Cẩn Huyên, vừa thấy hai chữ kia, lập tức cả kinh, hai mắt mở to, kêu lớn.

"Hòa li... Vương phi, ngài muốn làm gì?! Vương phi, không được, không được đâu!"

...

*Văn phòng tứ bảo (bốn vật quý trong văn phòng): là giấy, mực, bút và nghiên. Người đời xưa đã dùng văn phòng tứ bảo để ghi lại quá trình lịch sử của đất nước, sáng tạo ra vô số tác phẩm nghệ thuật bất hủ và có những cống hiến cực kì to lớn đối với việc xây dựng xã hội văn minh ở Trung Quốc.

Những đồ vật trong bộ văn phòng tứ bảo của thời xưa:

   - Giấy Tuyên là loại quý nhất trong số các thứ giấy xuất hiện đầu tiên dưới triều nhà Đường. Vì loại giấy này được sản xuất ở Tuyên Châu tỉnh An Huy cho nên nó đã được đặt cái tên như thế. Loại giấy này mềm, trắng nõn, không những có thể hút mực mà còn làm cho sắc mực được hiện lên đầy đủ, đó là một thứ giấy cao cấp dùng để viết và vẽ.
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi


  - Mực Huy là sản phẩm nổi tiếng trong số các thứ mực. Quê hương của thứ mực này là Hấp Huyện ở tỉnh An Huy. Nó đã được sáng chế bởi hai cha con Hề Siêu và Hề Đình Khuê sống dưới triều đại nhà Đường. Vì trong mực Huy mực này đã có trộn lẫn những dược phẩm như xạ hương, phiến, cho nên sau khi mài trên nghiên một lát sẽ phát ra một mùi hương rất mát. Nếu dùng mực Huy để viết chữ hay vẽ tranh thì nét mực vừa đen vừa sáng, mà khi gặp nước cũng không bị tan nhòa.
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi


  - Bút Hồ là loại cao cấp trong các thứ bút. Vì nó vốn được sản xuất ở Hồ Châu tỉnh Chiết Giang cho nên mới có cái tên như thế. Đời nhà Ngụy, trong vùng Hồ Châu có một người tên là Phùng Ưng Khoa làm bút rất giỏi. Do ảnh hưởng của ông, ở Hồ Châu đã thành lập nhiều xưởng làm bút. Đến đời nhà Minh có một người tên là Lục Văn Bảo nắm vững được kĩ thuật làm bút cao siêu, những cái bút do ông chế tạo, lông đầu bút nhìn xem rất mập, chữ viết ra có được sức mạnh, trong vẻ mềm mại lại có sự cứng cỏi hết sức tự nhiên. Vì thế cho nên bút sản xuất ở Hồ Châu nổi tiếng trong thiên hạ.
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi


  - Nghiên Thụy là loại đáng chú ý nhất trong số các thứ nghiên mực. Loại nghiên này xuất hiện dưới triều nhà Đường và được sản xuất ở Thụy Khê, ngoại ô phía đông thành phố Khải Khánh tỉnh Quảng Đông. Thứ đá dùng để làm nghiên được những người thợ làm đá lấy ở chỗ sâu nhất, hiểm hẹp nhất trong động đá. Ngư Não Đống (óc cá đóng băng), Thanh Hoa (hoa xanh), Thạch Nhỡn (mắt đá)... là những sản phẩm quý nhất trong số các nghiên Thụy. Vì chất đá dùng làm nghiên Thụy rắn, cứng nhưng lại mịn, vì thế khi chấm mực không làm hỏng lông bút, rất có lợi cho việc viết chữ.
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi


Ngoài ra, ngày nay các vật dụng hỗ trợ cho người học cũng rất đa dạng như: giá treo bút, ống đựng bút, gác bút, mành bảo quản bút, mực nước, mực màu, thảm lót giấy, chặn giấy.v.v.

*Giấy Tuyên Thành: được sản xuất sớm nhất ở Tuyên Châu, tỉnh An Huy (nay thuộc huyện Kinh, tỉnh An Huy), từ đó có tên là giấy Tuyên. Giấy Tuyên là loại giấy quý được sản xuất từ vỏ cây đàn hương và rơm rạ. Mặt giấy trắng mịn, giấy mềm và dai, hút mực đều, có tính hút nước mạnh. Đây là loại giấy quý nổi tiếng từ đời nhà Đường, có hiệu quả đặc biệt, dùng trong nghệ thuật thư pháp và hội họa, vì vậy được nhiều nhà thư pháp, hội họa ưa chuộng. Giấy Tuyên có tính bắt mực đều, khi đưa ngọn bút lông đẫm mực đến chỗ nào, màu mực được cố định chỉ ở vị trí đó, còn nước thì lan rộng ra xung quanh.

Các nhà thư pháp, danh họa tha hồ tung hoành ngọn bút.

Giấy Tuyên còn được truyền tụng là có "tuổi thọ ngàn năm". Nhiều bức thư họa quý được lưu giữ kể đã hơn nghìn năm vẫn còn giữ vẻ đẹp tươi nguyên. Đó là do giấy Tuyên trải qua nhiều công đoạn chế tác tinh vi, công phu, nên tạp chất trong giấy còn rất ít, trong sợi xenluloza khó xảy ra việc tạo các gốc có màu, nên giấy Tuyên không bị thay đổi màu. Ấu trùng của các loại mối mọt gặm sách báo vốn ưa thích tre trúc lại kị với thành phần gỗ đàn hương, nên các tác phẩm thư hoạ bằng giấy Tuyên không hề bị mối mọt gặm nhấm, có thể giữ gìn lâu dài.

Do có khác về quá trình gia công và sự gia giảm phụ liệu, Tuyên Chỉ được chế tạo thành ba loại: Sinh Tuyên 生宣, Thục Tuyên 熟宣, Bán sinh bất thục Tuyên 半生半熟宣.

Sinh Tuyên Chỉ 生宣紙: Còn gọi là Sinh Chỉ, loại giấy này được trực dụng sau khi sản xuất từ các nguồn nguyên liệu chính, không qua các giai đoạn thêm phụ liệu, tính năng hút nước rất tốt, mực thấm đẫm, vết mực khỏe chắc, dùng để vẽ ý họa, phát mực rất tốt. Khi dùng để viết, không sử dụng mực loãng quá, nét chữ dễ bị nhập nhằng vì tính giấy loãng.Thục Tuyên Chỉ 熟宣紙: còn gọi là Phàn Tuyên Chỉ, hay Phàn Chỉ. Phàn là phèn, vì sau quá trình chế giấy có ngâm vào nước phèn. Phèn chỉ ít loang, hút nước chậm, mình giấy không mịn bằng Sinh Tuyên, dùng để vẽ công bút hoặc vẽ chữ khải, chữ lệ cỡ nhỏ như chép kinh, chép sách. Kinh văn chép vào đời Đường dùng loại giấy Phàn Chỉ có tên Ngạnh Hoàng Chỉ.Bán Sinh bất Thục Tuyên 半生不熟: Còn gọi là Bán Thục Tuyên 半熟宣, có tính trung hòa giữa hai loại trên, dùng để viết tốt nhất.

Cả 3 loại Tuyên Chỉ trên đều có bán ở Việt Nam, kích thước thông thường là 70 cm x 140 cm hoặc 96 cm x 196 cm.

Một số bức thư pháp thời xưa:
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Mở miệng hiến kế (2)


Thì ra mục đích Nhiếp Cẩn Huyên phân phó Tiểu Tú chuẩn bị giấy mực là để viết thư hòa ly! 

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ bình thản, không chút phản ứng, cũng chẳng hề do dự, đặt bút tiếp tục viết!

Nhìn một màn này, Tiểu Tú luống cuống không thôi! Sau đó duỗi tay ra, ý đồ muốn cướp đi cây bút trong tay Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí, chỉ đành phải đổi cách, mở miệng ngăn cản.

"Vương phi, không được, thật sự không được đâu! Ngài, ngài muốn làm gì a... Vương phi..."

Nói xong câu cuối còn không nhịn được khóc thành tiếng.

Đến lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên mới ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nói từng chữ.

"Không có gì là không được! Ngươi cũng không cần lo lắng, ta chỉ muốn hòa ly với hắn mà thôi, hắn vẫn là hắn, mà ta vẫn là ta, không có gì ghê gớm!"

Ngữ điệu của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng bình thản tựa như chuyện xảy ra không hề liên quan đến mình.

Bất quá, nàng vừa dứt lời, Tiểu Tú đã khóc lớn.

"Vương phi.... Ô ô... Vương phi, ngài đừng như vậy, ngài là vương phi, là Thần vương phi, nếu ngài hoài ly với vương gia thì sau này ngài... Sau này ngài thế nào gặp người a... Ô ô, vương phi, Tiểu Tú cầu xin ngài, ngài đừng làm vậy, nếu để lão gia biết được, nhất định lão gia sẽ phạt nô tỳ..."

Hai mắt Tiểu Tú đẫm lệ, vừa nói vừa khóc, cuối cùng còn đem Nhiếp lão Tướng quốc ra để khuyên ngăn Nhiếp Cẩn Huyên.

Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại nhân cơ hội Tiểu Tú không để ý mà viết xong chữ cuối cùng rồi viết tên mình lên góc trái của tờ giấy, sau đó đặt bút lông sang một bên, hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về bóng dáng đang khóc vô cùng thương tâm đứng cạnh mình.

"Tiểu Tú, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng đây là chuyện riêng giữa ta và hắn, tương lai nếu phụ thân có hỏi cũng sẽ không trách tội ngươi nửa câu..."

 "Nhưng mà, vương phi..."

"Không có nhưng nhị gì. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, hiện tại tuy ta đã viết xong thư hòa ly, nhưng cũng không nói sẽ trực tiếp đưa lên Hoàng thượng, cho nên ngươi cứ coi như chưa thấy gì hết. Được rồi, Tiểu Tú, ta đói bụng, ngươi cũng đừng nói nữa."

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên đưa ta vỗ vỗ hai cái lên vai Tiểu Tú, đồng thời giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt.

Mà Tiểu Tú nghe thấy Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, cũng im lặng, không nhiều lời, ngay sau đó nhíu mày thấp thỏm nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, qua hồi lâu mới lui ra ngoài giúp nàng chuẩn bị bữa sáng...

Chờ Tiểu Tú đi khuất, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được liếc mắt nhìn thư hòa ly trên bàn một hồi, sau đó cầm lên cất vào trong áo.

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Mở miệng hiến kế (3)


Bởi vì chuyện tối hôm qua cho nên Nhiếp Cẩn Huyên không có tâm tình đi ra ngoài. Vừa dùng bữa sáng xong liền ở trong phòng nghỉ ngơi.

Nhưng bên này Nhiếp Cẩn Huyên mới nghỉ ngơi được một lát, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó một quản sự bước vào thông báo sắp tới Túy Hà Sơn Trang sẽ có rất nhiều muỗi, vì để không ảnh hưởng đến các vị chủ tử, hoàng thượng đã phái người đem một ít đồ vật chống muỗi đến từng phòng.

Bề ngoài thái độ của tên quản sự kia vô cùng cung kính, giọng nói cũng dễ nghe nhưng hắn vừa dứt lời, ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên liền thay đổi.

Nhiều muỗi?! Hiện tại mới chỉ vào đầu xuân, chưa tới mùa hè, sao lại xuất hiện muỗi chứ?!

Xem ra là Túy Ông chi ý bất tại tửu*!

Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên minh bạch, biểu tình trên mặt vẫn như cũ không để lộ tia cảm xúc khác thường nào, sau đó cũng không nhiều lời, gật đầu coi như đáp ứng. 

Ngay sau đó, tên quản sự kia liền mang theo mấy tiểu thái giám vào phòng, bắt đầu công việc.

Nhìn bộ dáng giả vờ hơ dược thỉnh thoảng lại tìm chỗ này tìm chỗ kia của bọn họ, đáy lòng Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi cười lạnh một tiếng.

Qua một hồi lâu, thấy trong phòng không có gì khác thường, tên quản sự kia liền mang người lui ra ngoài.

Đợi bọn họ vừa rời đi, Nhiếp Cẩn Huyên đang ngồi dựa cả người vào ghế dài không khỏi nhấp môi vài cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, Tiểu Tú vẫn luôn im lặng canh giữ bên cạnh Nhiếp Cẩn Huyên mới thả lỏng, nhíu mày, chờ một lát rồi lặng lẽ lui ra ngoài...

Bất quá, Tiểu Tú cũng không trở lại phòng của mình ngay mà chạy thẳng về phía sân viện của Nhiếp Cẩn Huệ.

Vừa thấy bóng dáng của nàng, Tiểu Tú liền nói.

"Nhị tiểu thư, ngài, ngài mau đi khuyên nhủ vương phi đi, vương phi, vương phi muốn hòa ly với vương gia!"

* Túy Ông chi bất tại tửu: trích trong thiên tản văn nổi tiếng Tuý Ông đình kí (醉翁亭记)  của Âu Dương Tu:

Tuý Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian (醉翁之意不在酒, 在乎山水之间).

Ý "say" trong tên hiệu đó không phải vì rượu mà say, mà say vì sơn thuỷ. Tức có dụng ý khác.

...

Chương này hơi ngắn! Nhưng mong mọi người thông cảm nhé!

Chúc cả nhà một ngày cuối tuần vui vẻ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: Không an toàn! (1)


Biểu tình của Ân Phượng Trạm không thay đổi, thấp giọng nói.

Nghe được lời này, vốn dĩ Nhiếp Cẩn Huyên đang cúi đầu chuẩn bị ăn cơm  không khỏi ngước mắt.

"Tìm được rồi? Là ai?"

Thi thể của Đồng Thục Tần vừa mới phát được phát hiện ngày hôm qua, buổi chiều mới bắt đầu nghiệm thi, vậy mà chỉ trong một đêm đã tìm được hung thủ?!

Có phải hơi nhanh không?

Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đảo nhanh qua người Tiểu Tú.

"Tiểu Tú, ngươi cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, mấy thứ này để ngày mai hãy dọn dẹp."

"Vâng...nô tỳ đã biết!"

Nghe Nhiếp Cẩn Huyên phân phó, Tiểu Tú chỉ đơn giản đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trước khi đi còn ngẩng đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi, liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ xoay người đóng cửa lại.

Lúc này Nhiếp Cẩn Huyên mới âm trầm nhìn nam nhân đang ngồi đối diện.

"Xảy ra chuyện gì? Mới qua một đêm đã bắt được hung thủ?"

"Ừ!"

"Là ai?"

"Bích Dao!"

Biểu tình trên mặt Ân Phượng Trạm vẫn đạm nhiên, hai mày hơi động, mắt phượng khẽ nhắm, nhìn không ra đang giận hay đang cười.

Dứt lời, liền duỗi tay cầm chén trà trên bàn lên, uống một ngụm nhỏ. 

Trái lại với sự bình tĩnh của hắn, Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng sửng sốt.

"Bích Dao?! Là ai?"

"Cung nữ hầu hạ bên cạnh Đồng Thục Tần."

Vừa nói, Ân Phượng Trạm vừa đặt chén trà trong tay sang một bên.

"Nghe nói trong lúc điều tra Cao công công phát hiện Đồng Thục Tần tuy bị Hoàng Hậu trách phạt đóng cửa ăn năn hối lỗi, không được gặp người khác nhưng dù sao nàng ta vẫn phải ăn uống tắm rửa. Nếu lúc ấy Đồng Thục Tần không có ở trong phòng thì mấy hạ nhân kia không thể không phát hiện."

"Vì thế, sáng sớm hôm nay, Cao công công đã cho người tra khảo tất cả hạ nhân từng hậu hà Đồng Thục Tần. Cuối cùng cũng tìm được nghi phạm là một cung nữ tên Bích Dao! Nàng ta là thị nữ hầu hạ bên người Đồng Thục Tần, cho nên trong ba ngày này mọi sinh hoạt ăn uống của Đồng Thục Tần đều do nàng ta  phụ trách. Nhưng nàng ta lại không hề phát hiện Đồng Thục Tần mất tích."

Ân Phượng Trạm đem một ít tin tức chiều nay nghe được sơ lược lại cho Nhiếp Cẩn Huyên.

Hiểu rõ tường tận mọi chuyện, Nhiếp Cẩn Huyên cũng chỉ gật đầu vài cái, không đưa ra ý kiến. Đợi hồi lâu sau, nàng mới nhăn mày.

"Phân tích như thế không sai...Nhưng cũng không đúng a, chúng ta chỉ có thể chắc chắn Bích Dao có liên quan đến vụ án chứ không thể khẳng định Bích Dao là hung thủ, dù sao cũng không có chứng cứ xác minh!"

Kỳ thật, những gì Ân Phượng Trạm vừa nói, nàng đều nghĩ đến. Dù sao, tuy Đồng Thục Tần bị Đoạn Hoàng Hậu trách phạt, nhưng chung quy vẫn là Tứ phẩm Thục tần. Người phía dưới tự nhiên sẽ không dám chậm trễ. Vì thế, việc Đồng Thục Tần mất tích ba ngày mà không một ai phát hiện chắc chắn có vấn đề!

Nhưng chuyện đáng nói ở đây là sau khi phát hiện ra thi thể của Đồng Thục Tần mọi người mới biết nàng không hề ở trong phòng, về điểm này có chút kỳ quái!

Suy đi nghĩ lại, chỉ có hai phương pháp khiến cho người khác không phát hiện Đồng Thục Tần mất tích: Một là có người đóng giả Đồng Thục Tần, ở trong phòng suốt ba ngày. Hai là do người bên cạnh, giấu trời qua biển*, lừa gạt tất cả mọi người!

Thế nhưng điều đó chỉ chứng tỏ án tử có điểm đột phá, nói cách khác Bích Dao kia chỉ nằm trong diện tình nghi. Còn nếu khăng khăng khẳng định Bích Dao là hung thủ giết người thì có chút gượng ép. Dựa vào chứng cứ hiện tại, rất khó để định tội Bích Dao!

"Chứng cứ có hay không cũng không quan trọng, nàng ta đã nhận tội rồi!"

"Cái gì?"

Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh đưa ra nghi vấn, nhưng dường như Ân Phượng Trạm đã sớm dự đoán được nàng sẽ hỏi như vậy vì thế Nhiếp Cẩn Huyên vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp trả lời vấn đề của nàng.

Bất quá, đáp án của Ân Phượng Trạm khiến Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở to.

"Nhận tội?! Sao có thể? Chẳng lẽ nghiêm hình bức cung?"

"Không rõ lắm chỉ biết chính miệng Bích Dao thừa nhận bản thân là hung thủ giết người!"

"Động cơ đâu? Động cơ của Bích Dao là gì?"

Bích Dao có thể trở thành thị nữ cận thân bên người Đồng Thục Tần, chắc chắn đã vì Đồng Thục Tần làm rất nhiều chuyện. Rốt cuộc giữa Bích Dao và Đồng Thục Tần đã xảy ra chuyện gì khiến nàng ta không thể không bỏ qua tình cảm trước đây, tàn nhẫn xuống tay với chủ tử của mình?!

Chẳng lẽ mục đích Bích Dao tiến cung là muốn tìm Đồng Thục Tần báo thù? Nhưng vì sao nàng ta lại chọn ra tay vào thời điểm diễn ra tế xuân? Hơn nữa còn thu hút sự chú ý của người khác? Như vậy không phải càng khiến cho Thuận Thừa Đế tức giận sao? Cuối cùng hung thủ cũng chẳng đạt được lợi lộc gì?

Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy sự tình không hề đơn giản như bề ngoài. Ý nghĩ này của nàng không hẹn mà trùng với Ân Phượng Trạm. Vì thế sau khi Nhiếp Cẩn Huyên dứt lời, Ân Phượng Trạm cũng không nói gì, nhắm mắt lại.

Nhất thời cả căn phòng liền chìm trong an tĩnh.

Đợi qua một lúc lâu, thấy nam nhân trước mặt im lặng không nói, Nhiếp Cẩn Huyên liền ném đôi đũa trong tay qua một bên, đứng dậy...

Thế nhưng thời điểm nàng vừa xoay người bỗng nhiên nghe âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền tới.

"Thần vương điện hạ, Thần vương phi, nô tài phụng khẩu dụ Hoàng Thượng, đem rượu tới cho vương gia và vương phi."

                                  

*Giấu trời qua biển: Là kế thứ nhất trong Ba mươi sáu kế (三十六計:Tam thập lục kế). Nguyên văn là Man thiên quá hải (瞞天過海). Nghĩa là giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Dựa trên một điển cố ngày xưa kể về việc Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế Thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Bích Xích .
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: Không an toàn! (2)


Người đến là Cao Tài Dung.

Vừa nghe Cao Tài Dung lại đưa rượu đến, bước chân của Nhiếp Cẩn Huyên lập tức dừng lại, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Phượng Trạm một cái rồi mới đi mở cửa.

Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên không nhanh không chậm. Thời điểm cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười của Cao Tài Dung liền đập vào mắt Nhiếp Cẩn Huyên, đồng thời đằng sau còn có một tiểu thái giám đang bưng bầu rượu.

"Ha hả, vương phi, nô tài lại quấy rầy rồi."

Người đầu tiên mở miệng là Cao Tài Dung, mà nghe hắn nói, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cười cười.

"Sao lại thế được, Cao công công cũng quá khách khí."

"Ha hả, nên làm, nên làm, vương phi quan tâm đến nô tài nên mới đối với nô tài như vậy, trong lòng nô tài đều hiểu rõ."

Thân là Thái giám tổng quản hoàng cung, lại là tâm phúc bên cạnh Thuận Thừa Đế, nhưng từ trước đến nay Cao Tài Dung đều nói chuyện vô cùng dễ nghe, không hề kiêu ngạo, siểm nịnh. 

Dứt lời, hắn liền xoay người ra hiệu cho tiểu thái giám kia. Sau đó tiểu thái giám kia nhanh chóng đưa một bình rượu màu bạc đến trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên tự nhiên cũng không khí nữa, duỗi tay nhận lấy bình rượu, rồi hơi mỉm cười với Cao Tài Dung.

"Ai, thế này làm sao ta dám đối mặt với Cao công công nữa đây, tối hôm qua cũng phiền toái Cao công công tự mình đi một chuyến, hôm nay lại..."

Nhiếp Cẩn Huyên bày ra bộ dáng thịnh tình không thể từ chối.

Nhưng không để Nhiếp Cẩn Huyên nói hết câu, Cao Tài Dung đã vội vàng xua tay nói.

"Nơi nào, nơi nào, vương phi ngàn vạn lần không cần nói như vậy... Kỳ thật, đây đều là ý tốt của hoàng thượng, không phải ngày hôm qua nô tài tự mình đến Ngự Trân Phường lấy rượu cho vương gia và vương phi sao, cho nên thời điểm hoàng thượng tìm nô tài nói chuyện, nô tài liền đem việc này nói với hoàng thượng, hoàng thượng vừa nghe đã sai nô tài mang rượu đến cho vương gia và vương phi...Nếu vương phi muốn đa tạ thì phải tạ ơn hoàng thượng mới đúng, nô tài bất quá chỉ là người chạy việc mà thôi!"

Cười cười vài tiếng, sau đó Cao Tài Dung cũng không nói thêm gì nữa, đơn giản khom người hành lễ với Nhiếp Cẩn Huyên một cái rồi nói vài lời khách khí sau đó liền xoay người rời đi.

Chờ bóng dáng Cao Tài Dung và tiểu thái giám biến mất, Nhiếp Cẩn Huyên mới đóng cửa phòng lại.

"Xem ra tối hôm qua đã vượt qua khảo nghiệm?"

Nhỏ giọng nói một câu, dứt lời liền đặt bình rượu lên bàn, ngồi xuống ghế.

Mục đích hôm nay Thuận Thừa Đế phái Cao Tài Dung đến đây không đơn giản chỉ để đưa rượu. Nhưng dựa vào tình huống tối hôm qua với một ít tiến triển vào sáng nay, Nhiếp Cẩn Huyên tin rằng đêm nay Thuận Thừa Đế an bài như vậy là để giảm bớt sự cảnh giác của Ân Phượng Trạm!

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vừa dứt lời, nàng lại không nhịn được ngước mắt nhìn bình rượu trên bàn một cái, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống. 

Lúc này, nghe Nhiếp Cẩn Huyên hỏi, Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng dán mắt vào bình rượu kia, trầm mặc không nói.

Thấy hắn im lặng, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không muốn mở miệng nói tiếp, chuẩn bị đứng dậy... Ngay lúc này, Ân Phượng Trạm đang ngồi đối diện bỗng nhiên động đậy, duỗi tay đem bình rượu kia đẩy đến trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.

Tuy Ân Phượng Trạm không nói lời nào nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Mà vừa nhìn bình rượu bị đẩy đến trước mặt mình, Nhiếp Cẩn Huyên liền sửng sốt, cơn tức giận bị đè nén cả ngày bừng bừng trỗi dậy, ngẩng đầu mắt đối mắt với nam nhân đối diện.

"Ân Phượng Trạm, ngươi có ý gì?"

"Uống!"

"Dựa vào đâu?"

Đáy lòng Nhiếp Cẩn Huyên ẩn ẩn đau, nhịn không được hỏi lại một câu. Mà đôi mắt đen láy kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm trước mặt, mắt cũng không nháy.

Đối với ánh mắt phẫn nộ của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm chỉ hơi nhíu mày, thấp giọng nói.

"Không an toàn!"

Nhiếp Cẩn Huyên không biết ba chữ "không an toàn" trong miệng Ân Phượng Trạm có ý gì, nhưng trực giác mách bảo với nàng rằng hắn đang nói đến vết thương chưa lành ở trên chân vì thế không thể uống rượu. Bất quá, hiểu thì hiểu nhưng chờ Ân Phượng Trạm vừa dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên đã câu môi, lạnh lùng cười một tiếng.

"Không an toàn? Đúng, ta nói ngươi không thể uống rượu, ngươi cũng cảm thấy uống rượu không an toàn, vì thế để ta uống thay? Ân Phượng Trạm, ngươi tính toán thật tốt!"

Giờ phút này, Nhiếp Cẩm Huyên cảm thấy cả người đều lạnh buốt, nhất là trái tim của nàng! Cho nên, vừa nói hết câu, nàng liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài...

Thấy khuôn mặt Nhiếp Cẩn Huyên tràn đầy phẫn nộ, hai mày Ân Phượng Trạm càng cau chặt lại, ngăn không cho nàng đi.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đi!"

"Đi chỗ nào?"

"Không cần ngươi lo."

Lạnh lùng mở miệng, dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền ném tay Ân Phượng Trạm ra, sau đó nghiêng người nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói.

"Ân Phượng Trạm, trước đó ta đã nói với ngươi rồi, ta và ngươi đường ai nấy đi, hiện tại cho dù ta đi chỗ nào cũng không cần ngươi lo! Còn bình rượu này, ngươi tự mình uống đi! Đương nhiên, ngươi cũng có thể tìm người khác uống hộ ngươi, đáng tiếc người đó không phải ta!"

Nói xong, không đợi Ân Phượng Trạm phản ứng, Nhiếp Cẩn Huyên liền xoay người rời đi...

Ngay lúc này, khuôn mặt Ân Phượng Trạm đột nhiên trầm xuống, giơ tay cầm lấy bình rượu kia, hung hăng uống một ngụm, rồi kéo Nhiếp Cẩn Huyên lại, che lấp đôi môi mọng nước của nàng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: Cơ hội (1)


Một lần nữa Ân Phượng Trạm lại hôn nàng!

Không!

Đây không phải là hôn!

Bởi vì thời điểm khi đôi môi kia chạm vào môi nàng, Nhiếp Cẩn Huyên cảm nhận được sự bá đạo trong từng hành động của Ân Phượng Trạm.

Hắn bá đạo dùng lưỡi cạy ra miệng nàng, đem rượu trong miệng đút cho nàng.

Tức khắc, hương vị cay nồng tràn vào cổ họng Nhiếp Cẩn Huyên khiến nàng bị sặc, sau đó theo phản xạ bắt đầu giãy giụa, nhưng lại làm Ân Phượng Trạm khóa chặt cả người nàng hơn.

Mặc dù vậy, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không ngừng dùng tay đánh vào lồng ngực nam nhân trước mắt, đồng thời kêu lớn.

"Ô....ngươi...ô...."

Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên làm sao có thể là đối thủ của Ân Phượng Trạm, qua một hồi giãy giụa nàng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của nam nhân trước mắt nửa phần. Chỉ thấy hắn đem từng ngụm từng ngụm rượu chuyển sang cho nàng, ép nàng nuốt vào bụng!

Thời gian từng chút trôi đi, không biết qua bao lâu, đợi đến khi Ân Phượng Trạm buộc Nhiếp Cẩn Huyên nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, hắn mới buông nàng ra!

Lúc này trong phòng liền lâm vào an tĩnh. 

Mà Nhiếp Cẩn Huyên sau khi thoát khỏi bàn tay trói buộc của Ân Phượng Trạm liền đứng dậy, hung hăng cho Ân Phượng Trạm một bạt tay!

"Ân Phượng Trạm, ngươi thật vô sỉ!"

Nhiếp Cẩn Huyên hét lên một tiếng, ẩn trong giọng nói còn mang theo chút chua xót hiếm thấy. Sau đó liền xoay người rời đi... Nhưng nàng vừa mới đi được hai bước đã bị một cánh tay rắn chắc giữ lại.

"Ân Phượng Trạm, ngươi buông ta ra! Ta bảo ngươi buông tay, ngươi có nghe không?"

Không thể đè nén cơn tức trong lòng, Nhiếp Cẩn Huyên một hơi xả ra hết.

Bị Nhiếp Cẩn Huyên cho ăn một cái tát, khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Trạm liền thay đổi, đáy mắt xẹt qua tia hung ác, nham hiểm, hơi dùng lực một lần nữa ôm chặt lấy Nhiếp Cẩn Huyên!

"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi đừng quên mình là nữ nhân của bổn vương, đừng thấy bổn vương dung túng ngươi mà khóc lóc gây sự trước mặt bổn vương!"

"Dung túng?! A...Ân Phượng Trạm, ngươi tự hỏi mình xem, ngươi thật sự đang dung túng ta sao? Vậy ngươi dung túng ta cái gì?"

Tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bị Ân Phượng Trạm vây chặt trong lòng ngực nhưng nàng một chút cũng không yếu thế! Đồng thời khi nói chuyện còn ngẩng mặt, đón nhận ánh mắt hung ác dị thường của người Ân Phượng Trạm! Dứt lời liền cười lạnh một tiếng.

"Khóc lóc gây sự...Ân Phượng Trạm, không phải lúc trước ngươi nói với tất cả mọi người Nhiếp Cẩn Huyên ta là một người đàn bà đanh đá sao? Hiện tại ta khóc lóc gây sự, la lối om sòm có cái gì không đúng?"

Nhiếp Cẩn Huyên nhớ rõ, vào ngày đại hôn của nàng và Ân Phượng Trạm, có một vị thiếp thất thừa dịp mọi người không chú ý, âm thầm khiêu khích nàng. Ngay lúc đó, nàng nhất thời sinh khí, nhịn không được mắng vị thiếp thất kia một trận...

Nghĩ lại, đều do tính tình của nguyên chủ khi đó quá mức đơn thuần, lại ngu xuẩn, không biết đối nhân xử thế nên mới có thể trước chốn đông người làm ra chuyện thất lễ như vậy!

Nhưng còn hắn thì sao?!

Không tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, trước mặt bá quan văn võ ném cho nàng một câu.

"Người đàn bà đanh đá ngu xuẩn như ngươi đừng để bản vương bắt gặp một lần nữa!"

Sau đó, tuy rằng vị thiếp thất kia bị đuổi ra khỏi Thần Vương phủ, nhưng hắn cũng không thèm liếc nhìn nàng một lần!

Đây là cảnh tượng rõ ràng nhất trong đầu Nhiếp Cẩn Huyên. Mặc dù lúc đó linh hồn trong cơ thể này không phải là nàng nhưng mỗi lần nhớ tới, nàng đều cảm thấy giống như người trải qua chuyện này là bản thân mình!

Vậy mà hiện tại Ân Phượng Trạm lại nói nàng là người đàn bà đanh đá?!

Đúng, Nhiếp Cẩn Huyên nàng là một người đàn bà chanh chua, chuyên đi gây sự với người khác! Hiện tại nàng sẽ cho Ân Phượng Trạm thấy thế nào là la lối khóc lóc om sòm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: Cơ hội (2)


Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên tràn đầy chua xót, đôi môi hơi hé, tầm mắt thoáng chuyển.

"Ngược lại là Ân Phượng Trạm ngươi, rốt cuộc ngươi đang tính toán chuyện gì? Đầu tiên để ta giúp ngươi giải vây, sau đó nhân lúc ta uống rượu say rồi chất vấn ta. Còn bây giờ, chỉ vì thân thể không thể uống rượu lại bắt ta uống thay... Ân Phượng Trạm, ta nhận thấy mình chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi, cho nên mong ngươi đừng vượt quá giới hạn!"

Đối diện với ánh mắt âm trầm của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh nói ra từng chữ.

Vừa dứt lời liền duỗi tay đưa lên trước ngực, ý định muốn lấy thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn ra... Nhưng ngay lúc này, cánh tay của Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa bị Ân Phượng Trạm nắm lấy, khiến nàng phải dừng mọi động tác lại.

"Buông tay!"

"Không!"

"Ân Phượng Trạm, ngươi..."

Nhiếp Cẩn Huyên không hiểu trong đầu Ân Phượng Trạm đang nghĩ cái gì, cảm giác chua xót cùng nỗi phẫn nộ trong lòng đồng thời tràn dâng, khiến nàng trong lúc nhất thời bị ức nghẹn, nói không lên lời.

Nhưng sau đó, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền xẹt qua tia sáng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, rồi cười như không cười, mở miệng.

"A, Ân Phượng Trạm, cuối cùng ta cũng biết lý do tại sao ngươi lại ngăn cản không cho ta đi rồi...Tất cả chỉ vì ngươi sợ chuyện ta và ngươi bất hòa, phân phòng ngủ bị truyền đến tai Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nghi ngờ phải không?"

"Nhưng ngươi yên tâm, nếu Hoàng thượng nghi ngờ, ta sẽ tìm một trăm lý do, chứng minh ngươi trong sạch! Cho nên, hiện tại thỉnh ngươi buông tay ra!"

Cố gắng đè nén tâm tình của mình, Nhiếp Cẩn Huyên tự trấn an bản thân.

Mà Ân Phượng Trạm ở một bên, đứng yên nghe nàng nói cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Cẩn Huyên. Qua một hồi lâu hai hàng lông mày mới khẽ động.

"Muốn bổn vương buông ngươi ra, cũng được! Nhưng ngươi phải trả lời bổn vương một vấn đề!"

"Được...! Nói đi, vấn đề gì?"

Bởi vì không muốn dây dưa, để ý tới hắn quá lâu nên lúc này đừng nói là một vấn đề, cho dù có một trăm vấn đề Nhiếp Cẩn Huyên cũng tình nguyện trả lời.

Nhưng sau đó, Ân Phượng Trạm cũng không lập tức mở miệng mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, đến khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn mới thấp giọng hỏi.

"Sao ngươi lại khóc?"

Vốn dĩ cơn giận của Nhiếp Cẩn Huyên lại sắp bùng lên, nhưng vừa nghe lời này, cả người nàng liền cứng lại, trong lòng tràn đầy kinh sợ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: Cơ hội (3)


Không biết từ khi nào hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên đã ướt đẫm.

Ân Phượng Trạm nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên má của nàng, hai mày không nhịn được nhăn chặt lại, sau đó chậm rãi buông tay Nhiếp Cẩn Huyên ra, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.

Động tác của Ân Phượng Trạm không tính là ôn nhu nhưng vô cùng cẩn thận.

Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của hắn chạm lên mặt mình, Nhiếp Cẩn Huyên liền hồi phục lại tinh thần, động đậy đầu, thoát khỏi bàn tay của Ân Phượng Trạm.

"Ngươi, ngươi nói cái gì?! Ta không có khóc!"

Nhiếp Cẩn Huyên không muốn thừa nhận sự thật này, vừa dứt lời liền duỗi tay lau sạch nước mắt đọng trên mặt, nhưng dù làm thế nào cằm của nàng vẫn bị Ân Phượng Trạm nắm chặt, kéo về phía hắn.

Chỉ là, Ân Phượng Trạm không có tiếp tục nhắc lại vấn đề ban nãy, hắn đứng đó, lẳng lặng nhìn nàng, rồi duỗi tay giúp Nhiếp Cẩn Huyên xoa mặt...

...

Cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không rời đi. Chỉ là một đêm này, hai người ở cùng nhau nhưng không ai mở miệng nói chuyện.

Lúc sau, Ân Phượng Trạm lẳng lặng uống hết bình rượu do Cao Tài Dung mang tới, mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ ngồi một bên, nhàn nhạt nhìn hắn uống, nhấp môi không nói.

Hai người vẫn ngủ cùng giường như lúc trước, tương kính như tân, không ai xâm phạm đến ai.

Mà sau vài lần do dự, lấy ra rồi cất vào, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không đưa thư hòa li cho Ân Phượng Trạm.

Nàng tự nói với chính mình, không đưa thư hòa li, không phải bởi vì nàng mềm lòng, cũng không phải vì nàng sợ hãi, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc,...Có lẽ vẫn nên cho hắn một cơ hội nữa!

Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa mở mắt, liền kinh ngạc phát hiện, người luôn luôn biến mất vào sáng sớm, thế nhưng hôm nay lại nằm ở bên cạnh mình!

Thấy một màn này, Nhiếp Cẩn Huyên có hơi sửng sốt, hai tay chống lên giường, mượn lực đỡ cả người ngồi dậy, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh... Nhưng giây tiếp theo, ngay khi nàng định mở miệng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì trong đầu lại hiện lên sự tình xảy ra tối hôm qua vì thế nàng liền không biết nên mở miệng nói như thế nào, bất quá cuối cùng sau một hồi do dự muốn nói rồi thôi, nàng liền thấp giọng hỏi.

"Ân Phượng Trạm, sao ngươi còn nằm đây? Mặt trời đã lên cao rồi, hôm nay ngươi không cần đi rừng phong tím sao?"

Nhiếp Cẩm Huyên hơi cau mày, thanh âm bị nàng đè ép tới mức thấp nhất.

Mà người bị hỏi kia, chỉ im lặng nằm trên giường, qua một hồi lâu, hai mắt của hắn vẫn nhắm chặt, không có một tia phản ứng.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy kì quái, hai mày theo bản năng cau chặt lại, đưa tay đẩy đẩy bả vai của Ân Phượng Trạm.

"Ân Phượng Trạm, ngươi bị sao vậy? Tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!"

Nhiếp Cẩn Huyên hơi hạ giọng, kêu to vài tiếng, ngữ khí còn mang theo tia nôn nóng khó tả. 

Không biết là do nghe được giọng nói của Nhiếp Cẩn Huyên hay là cảm nhận được động tác xô đẩy của nàng, hai mắt vốn đang nhắm chặt của Ân Phượng Trạm chậm rãi mở ra...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: Nguy cơ hiện ra (1)


Trên đùi của Ân Phượng Trạm lúc này toàn là máu, nhiễm đỏ cả góc giường!

Xảy ra chuyện gì? Sao... sao lại như vậy?

Nhiếp Cẩn Huyên thấy vô cùng khó hiểu.

Mà đương sự Ân Phượng Trạm chỉ nhìn chằm chằm vào cái chân đang chảy máu của mình, ngậm miệng không nói một lời, trực tiếp xoay người xuống giường.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền giữ hắn lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài? Đi đâu?"

"Còn hai ngày cuối cùng, bổn vương bắt buộc phải đi."

Dù biết Ân Phượng Trạm muốn đi rừng phong tím nhưng vừa nghe hắn nói lời này, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không nhịn được trừng lớn, hai tay duỗi ra kéo nam nhân trước mặt trở lại giường.

"Còn đi? Ân Phượng Trạm, ta thấy đầu óc ngươi nhất định là bị nước vào cho nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Với tình trạng của ngươi bây giờ mà vẫn muốn đi?"

"Không..."

"Không cái gì mà không, ngươi câm miệng lại cho ta!"

Sau khi nói ra một câu chặn họng Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền di chuyển cả người mình về phía trước, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên kéo ống quần Ân Phượng Trạm lên.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn vết thương trên đùi của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được hít ngược một hơi!

Thì ra vết thương lúc trước đã được băng bó tốt của Ân Phượng trạm đã bị rách ra, máu thịt trộn lẫn vào nhau.

Tình trạng thảm đến mức không nỡ nhìn! Nhưng đây không phải là lúc để kinh ngạc. Vì thế chỉ vài giây sau Nhiếp Cẩn Huyên đã lấy lại bình tĩnh. Nàng nhanh chóng rời giường, mặc y phục tử tế, rồi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.

Đầu tiên là khăn vải, rồi dao, tiếp đến là thuốc,...

Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng lưu loát, trật tự. 

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nhiếp Cẩn Huyên mới phát hiện trong phòng không có rượu. Tức khắc, tất cả động tác của nàng đều dừng lại, đôi môi lúc đóng lúc mở như đang suy nghĩ. Sau đó nàng bỗng nhiên xoay người đi đến trước giường.

"Ân Phượng Trạm, hiện tại trong phòng không có rượu, ngươi đợi ta một chút! Nhớ kỹ, không được nhúc nhích, không được bước xuống giường nửa bước cũng không được phát ra tiếng động! Có nghe thấy không?"

Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm mặt ra lệnh, dứt lời, không đợi Ân Phượng Trạm trả lời đã thả màn giường xuống che lại dáng người của hắn. Rồi sửa sang lại y phục trên người mình, ổn định lại tâm tình sau đó nâng chân đi mở cửa phòng.

Mà lúc này vừa nhìn thấy cửa phòng được người bên trong mở ra, Tiểu Tú vốn canh giữ bên ngoài vội vàng tiến lê.

"Vương phi, ngài dậy rồi, vẫn còn sớm!"

Nhìn sơ qua có thể đoán được Tiểu Tú cũng chỉ mới chạy từ phòng mình lại đây, trên mặt vẫn còn dấu vết vừa mới rửa mặt. 

Nhiếp Cẩn Huyên ngước mắt nhìn Tiểu Tú một cái, ôn tồn nói.

"Ừ, tối hôm qua Vương gia say nên ta cũng bị hành hạ không thể nào ngủ được, cho nên mới dậy sớm hơn thường ngày một chút... Đúng rồi, Tiểu Tú, ngươi giúp ta mang một ít rượu lại đây."

"Rượu? Vương phi ngài có sao không? Mới sáng sớm đã...."

"Không có gì, chỉ là hôm qua vương gia uống quá nhiều, đi đứng bất cẩn va vào bàn, khiến chân bị thương. Cũng không phải chuyện gì lớn chỉ cần dùng rượu khử trùng là xong."

Bề ngoài tuy Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng bình thản giải thích vấn đề cho Tiểu Tú nghe nhưng trong lòng lại lo lắng không ngừng.

Nghe Nhiếp Cẩn Huyên giải thích Tiểu Tú liền hiểu ra, sau đó cũng không nhiều lời mà trực tiếp xoay người chạy mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: Nguy cơ hiện ra (1)


Trên đùi của Ân Phượng Trạm lúc này toàn là máu, nhiễm đỏ cả góc giường!

Xảy ra chuyện gì? Sao... sao lại như vậy?

Nhiếp Cẩn Huyên thấy vô cùng khó hiểu.

Mà đương sự Ân Phượng Trạm chỉ nhìn chằm chằm vào cái chân đang chảy máu của mình, ngậm miệng không nói một lời, trực tiếp xoay người xuống giường.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền giữ hắn lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài? Đi đâu?"

"Còn hai ngày cuối cùng, bổn vương bắt buộc phải đi."

Dù biết Ân Phượng Trạm muốn đi rừng phong tím nhưng vừa nghe hắn nói lời này, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không nhịn được trừng lớn, hai tay duỗi ra kéo nam nhân trước mặt trở lại giường.

"Còn đi? Ân Phượng Trạm, ta thấy đầu óc ngươi nhất định là bị nước vào cho nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Với tình trạng của ngươi bây giờ mà vẫn muốn đi?"

"Không..."

"Không cái gì mà không, ngươi câm miệng lại cho ta!"

Sau khi nói ra một câu chặn họng Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền di chuyển cả người mình về phía trước, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên kéo ống quần Ân Phượng Trạm lên.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn vết thương trên đùi của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được hít ngược một hơi!

Thì ra vết thương lúc trước đã được băng bó tốt của Ân Phượng trạm đã bị rách ra, máu thịt trộn lẫn vào nhau.

Tình trạng thảm đến mức không nỡ nhìn! Nhưng đây không phải là lúc để kinh ngạc. Vì thế chỉ vài giây sau Nhiếp Cẩn Huyên đã lấy lại bình tĩnh. Nàng nhanh chóng rời giường, mặc y phục tử tế, rồi bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.

Đầu tiên là khăn vải, rồi dao, tiếp đến là thuốc,...

Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng lưu loát, trật tự. 

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Nhiếp Cẩn Huyên mới phát hiện trong phòng không có rượu. Tức khắc, tất cả động tác của nàng đều dừng lại, đôi môi lúc đóng lúc mở như đang suy nghĩ. Sau đó nàng bỗng nhiên xoay người đi đến trước giường.

"Ân Phượng Trạm, hiện tại trong phòng không có rượu, ngươi đợi ta một chút! Nhớ kỹ, không được nhúc nhích, không được bước xuống giường nửa bước cũng không được phát ra tiếng động! Có nghe thấy không?"

Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm mặt ra lệnh, dứt lời, không đợi Ân Phượng Trạm trả lời đã thả màn giường xuống che lại dáng người của hắn. Rồi sửa sang lại y phục trên người mình, ổn định lại tâm tình sau đó nâng chân đi mở cửa phòng.

Mà lúc này vừa nhìn thấy cửa phòng được người bên trong mở ra, Tiểu Tú vốn canh giữ bên ngoài vội vàng tiến lê.

"Vương phi, ngài dậy rồi, vẫn còn sớm!"

Nhìn sơ qua có thể đoán được Tiểu Tú cũng chỉ mới chạy từ phòng mình lại đây, trên mặt vẫn còn dấu vết vừa mới rửa mặt. 

Nhiếp Cẩn Huyên ngước mắt nhìn Tiểu Tú một cái, ôn tồn nói.

"Ừ, tối hôm qua Vương gia say nên ta cũng bị hành hạ không thể nào ngủ được, cho nên mới dậy sớm hơn thường ngày một chút... Đúng rồi, Tiểu Tú, ngươi giúp ta mang một ít rượu lại đây."

"Rượu? Vương phi ngài có sao không? Mới sáng sớm đã...."

"Không có gì, chỉ là hôm qua vương gia uống quá nhiều, đi đứng bất cẩn va vào bàn, khiến chân bị thương. Cũng không phải chuyện gì lớn chỉ cần dùng rượu khử trùng là xong."

Bề ngoài tuy Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng bình thản giải thích vấn đề cho Tiểu Tú nghe nhưng trong lòng lại lo lắng không ngừng.

Nghe Nhiếp Cẩn Huyên giải thích Tiểu Tú liền hiểu ra, sau đó cũng không nhiều lời mà trực tiếp xoay người chạy mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: Nguy cơ hiện ra (2)


Động tác của Tiểu Tú rất nhanh.Chỉ một lát sau, nàng đã mang rượu đến.

Bởi vì người bị thương là Ân Phượng Trạm nên không có sự phân phó của Nhiếp Cẩn Huyên, Tiểu Tú không dám chủ động vào phòng hỗ trợ, chỉ đành đứng canh ở trước cửa, lẳng lặng chờ đợi.

Lúc này, sau khi lấy được rượu từ chỗ Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huyên không chút do dự đóng cửa phòng lại, trực tiếp nâng bước về phía giường ngủ, một tay cầm rượu, tay còn lại kéo màn giường ra.

"Lấy được rượu rồi!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngồi xuống cạnh giường, dùng kéo cắt ống quần của Ân Phượng Trạm ra, nhưng vừa cắt ra hai mày Nhiếp Cẩn Huyên liền nhíu chặt.

"Sao lại thành ra như vậy? Không phải mấy ngày trước đã chuyển biến tốt sao? Như thế nào chỉ trong một đêm..."

Thật ra, sau lần vết thương trên đùi của Ân Phượng Trạm bị nhiễm trùng nhưng được Nhiếp Cẩn Huyên kịp thời chữa trị, loại bỏ hết nước mủ rồi băng bó lại thì từ ngày đó đến hôm nay vết thương của Ân Phượng Trạm đã phục hồi được hơn một nửa. Vậy mà vết thương vốn dĩ đã kết vảy sắp lành, chỉ qua một đêm lại bị rách còn không ngừng chảy máu...

Mặc dù hiện tại tình trạng hiện tại của hắn không có chuyển biến nặng như mấy ngày trước nhưng máu trên chân Ân Phượng Trạm lại chảy ra không ngừng, nhiễm đỏ cả một góc giường khiến người khác nhìn vào phải rùng mình, đáy lòng không khỏi phát lạnh.

Nhiếp Cẩn Huyên cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà đương sự Ân Phượng Trạm lại chỉ nhìn vết thương trên đùi mình một chút, ngay cả mày cũng không nhíu, ngồi thẳng dậy. Nhưng vừa thấy động tác của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền quát lớn.

"Ngươi ngồi dậy làm gì? Mau nằm xuống."

"Không sao."

"Ngươi..."

Biết không thể lay chuyển được quyết định của hắn, sau một hồi Nhiếp Cẩn Huyên cũng lười nói. Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái sau đó bắt đầu ra tay xử lý miệng vết thương cho Ân Phượng Trạm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: Nguy cơ hiện ra (3)


Có lẽ là quen tay hay việc, sau vài lần giúp Ân Phượng Trạm băng bó vết thương, kĩ năng của Nhiếp Cẩn Huyên được cải thiện hơn rất nhiều. Mà vết thương vốn dĩ đang chảy máu không ngừng, sau khi được tiêu độc, bôi thuốc, cũng đỡ hơn, không còn chảy máu nữa.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới dám thả lỏng người, thở ra một hơi, tiếp tục kiểm tra rồi băng bó lại thật tốt cho Ân Phượng Trạm. Đợi đến khi thu thập xong, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩng đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm, đôi môi mỏng khẽ mở.

"Đúng rồi, ban nãy ngươi nói "bị lừa" là có ý gì? Bị lừa cái gì?"

"Bầu rượu ngày hôm qua có vấn đề."

Ân Phượng Trạm không vòng vo trực tiếp trả lời vào thẳng vấn đề. 

Vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngây người, kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở lớn,

"Ý của ngươi là vì uống bình rượu kia nên chân ngươi mới thành thế này?"

"Nếu không thì tại sao?"

"..."

Đúng vậy, những lời Ân Phượng Trạm nói rất có lý. Tối hôm qua, Ân Phượng Trạm cũng không có ăn cái gì chỉ uống hết bầu rượu mà hoàng thượng cho người mang đến. Hơn nữa, lúc trước vết thương của hắn còn khôi phục rất tốt, bỗng nhiên qua một đêm lại biến thành cái dạng này, xác thật trừ bỏ nguyên nhân này cũng không còn lý do nào hợp lý hơn.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên lại vô cùng bình tĩnh.

"Cũng không đúng, tối hôm qua ta cũng uống rượu, vì sao ta lại không xảy ra chuyện gì?"

"Bởi vì ngươi không bị thương!"

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm nhẹ nhàng nói. 

Dứt lời, ánh mắt liền tối lại.

"Nếu ta đoán không sai, trong bầu rượu tối hôm qua có bỏ một loại thuốc khiến miệng vết thương của người khác bị nứt ra, chảy máu không ngừng nên hiện tại mới..."

Ân Phượng Trạm nhỏ giọng nói, dứt lời, hai mắt liền híp lại...

Ân Phượng Trạm không nói tiếp, nhất thời cả căn phòng lại chìm trong an tĩnh. Nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lúc này lại dậy sóng! Bởi vì nàng không ngờ Thuận Thừa Đế còn có chiêu này!"

Hơn nữa, nếu tất cả đều là sự thật thì cũng có nghĩa Thuận Thừa Đế đã bắt đầu hoài nghi Ân Phượng Trạm. Như vậy sau này phải làm sao đây?

Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên càng lúc càng khẩn trương. 

Lúc này, sau một hồi trầm mặc Ân Phượng Trạm bỗng nhiên xoay người xuống giường, mặc y phục vào.

Thấy vậy, ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên còn hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng vội vàng đứng lên đuổi theo.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đi ra ngoài."

"Ngươi... Ân Phượng Trạm, ngươi điên rồi đúng không? Hiện tại vết thương của người đã thành ra như vậy mà ngươi vẫn muốn đi ra ngoài?"

"Không ra khỏi phòng còn khiến người khác nghi ngờ hơn!"

Ân Phượng Trạm không hề do dự trả lời câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó lấy áo ngoài mặc vào, quay đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái. Rồi xoay người, bộ dáng như chuẩn bị đi ra ngoài... Nhưng hắn vừa xoay người đã bị Nhiếp Cẩn Huyên giữ lại.

"Bị nghi ngờ còn hơn là mất mạng! Vì thế ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phòng cho ta! Cho dù có muốn đi thì buổi chiều mới được đi."

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền đẩy Ân Phượng Trạm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Còn bản thân thì đi thu dọn chăn giường, đem khăn trải giường bị máu nhiễm đỏ ném vào gầm giường, sau đó đem cả tấm nệm lật lại, ngay cả chăn gấm cũng được thay mới để bên ngoài nhìn vào không phát hiện ra vết máu!

Nhiếp Cẩn Huyên bận rộn hồi lâu, đợi khi nàng làm xong mọi chuyện mới để Ân Phượng Trạm nằm lên giường. Rồi giương giọng gọi to.

"Chung Ly!"

***

Vậy là đã đến cuối tháng rồi, bảo bảo trở về với mọi người đây.

Sắp tới mình phải bế quan ôn thi tốt nghiệp vì vậy không thể đăng chương mới được.

Mong mọi người thông cảm!

Ngay sau thi xong mình sẽ có một phần quà lớn cho mọi người nhé!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: Nguy cơ hiện ra (4)


Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quá thân cận với Chung Ly. Chỉ biết hắn là thị vệ tâm phúc của Ân Phượng Trạm. Mà nghe nàng gọi tên, Chung Ly vốn đang đứng ngoài cửa chờ Ân Phượng Trạm cùng ra khỏi viện không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức vội vàng cất bước đi đến.

"Gặp qua vương phi."

"Chung Ly, tối hôm qua vương gia uống hơi nhiều, hiện tại có chút không thoải mái, vì thế lát nữa ngươi đi báo với bên kia một tiếng, cứ nói là hôm nay vương gia không thể đi được."

Nhiếp Cẩn Huyên nhàn nhạt nói, mà nghe lời này, Chung Ly có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt liền chuyển đến trên người chủ tử đang nằm trên giường nhà mình, lúc này mới chậm rãi trả lời.

"Vâng."

Dứt lời, Chung Ly liền xoay người rời đi.

Đợi Chung Ly rời khỏi, Nhiếp Cẩn Huyên liền thở một hơi lấy sức, rồi mới cho gọi Tiểu Tú.

Lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Sau khi rửa mặt, chải đầu đơn giản, nàng liền bắt đầu ăn sáng... Nhưng bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới cầm đồ ăn do Tiểu Tú làm lên, định mang đến cạnh giường để Ân Phượng Trạm ăn một chút thì bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Thái tử Ân Phượng Hàn.

"Ha hả ~, như thế nào? Nghe nói tối hôm qua Tứ đệ uống say, không biết hiện giờ thế nào?" 

Ngữ khí của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười, dứt lời, liền đẩy cửa đi thẳng vào phòng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: Giả bộ cái gì? (2)


Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nói vài lời nhưng lại khiến Ân Phượng Cẩm á khẩu không trả lời được. Đồng thời, còn nhắc tới chuyện mình bị Ân Phượng Cẩm hạ độc, khiến hắn càng thêm xấu hổ.

Ân Phượng Cẩm không biết nên nói gì, Thái tử Ân Phượng Hàn thấy vậy, cũng không thể nói tiếp, sau đó hai người chỉ đơn giản nói vài ba câu với Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó lại nói vài câu quan tâm với Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn im lặng nằm trên giường, rồi lập tức rời đi.

Nhìn hai người đã đi được một đoạn xa, Nhiếp Cẩn Huyên mới dám nhắm chặt hai mắt, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này lại nghe thấy Ân Phượng Trạm thấp giọng nói.

"Ngươi đúng là nhanh mồm dẻo miệng!"

Giọng nói của Ân Phượng Trạm không lớn, nhưng vừa nghe lời này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lập tức bùng lên lửa giận, ánh mắt đối diện với hai mắt Ân Phượng Trạm.

"Đúng vậy, thiếp cũng cảm thấy gần đây tài ăn nói của mình tốt lên không ít! Bất quá, chuyện này cũng không có biện pháp, dù sao thời điểm con người ta bị ép vào đường cùng thế nào cũng phải bùng nổ. Mà Vương gia lúc nào cũng tạo cơ hội cho thiếp, giúp thiếp rèn luyện, cho nên tài ăn nói của thiếp làm sao không tốt lên được! Con người phải luôn tiến hóa, nếu không, không phải sẽ biến thành một tên ngốc sao?!"

"Ngươi nói bổn vương là tên ngốc?"

"Phải không? Nhưng sao thiếp lại không nhớ mình từng nói như thế? Thiếp chỉ nói, người mà không chịu tiến hóa thì sẽ biến thành tên ngốc! Chẳng lẽ Vương gia cũng trải qua cảm giác mỗi ngày chọc phiền toái cho người khác, nhưng lại không chút tiến bộ?"

"Ngươi..."

 Hiển nhiên, nếu so về đấu võ mồm, rõ ràng đẳng cấp của Nhiếp Cẩn Huyên cao hơn Ân Phượng Trạm không ít! Lúc này, nhìn sắc mặt âm trầm của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó biểu tình trên mặt liền biến mất.

"Bất quá, Ân Phượng Trạm, ngươi tốt nhất vẫn nên nhớ kỹ, ta giúp ngươi, chỉ đơn giản vì hiện tại ta vẫn là Thần vương phi, ngươi vinh ta cũng vinh, một người gặp nạn thì người kia cũng không tốt hơn gì, cho nên ta không còn lựa chọn nào khác. Nhưng mong ngươi đừng để ta phải tự mình giải quyết phiền toái người gây ra còn bản thân lại ở một bên xem náo nhiệt, ngươi có biết làm như vậy khiến người khác rất bực bội không?"

Nhớ tới vừa rồi bản thân phải một mình đối diện với sự nghi ngờ của Ân Phượng Hàn và Ân Phượng Cẩm, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lại bừng lên tức giận. Vì thế nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên càng không nhịn được hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ân Phượng Trạm một cái, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Cũng không phải thê quản nghiêm, ở đó giả bộ cái gì?"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên mặc kệ sắc mặt của Ân Phượng Trạm có bao nhiêu khó coi, liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: Giả bộ cái gì? (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới sự cường thế của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm chỉ đành ở trong phòng nghỉ ngơi. Chỉ là sau khi dùng bữa trưa xong, thừa dịp Nhiếp Cẩn Huyên không có trong phòng, Ân Phượng Trạm liền đứng dậy, đi ra ngoài.

Nhiếp Cẩn Huyên bị hành động của Ân Phượng Trạm làm cho tức giận bừng bừng, nhưng trước mắt Thuận Thừa Đế đã sinh lòng nghi ngờ với Ân Phượng Trạm, vì thế Ân Phượng Trạm làm như vậy cũng là do không còn biện pháp nào khác.

Nhiếp Cẩn Huyên có chút bất đắc dĩ. 

Suốt cả buổi chiều hôm đó, Nhiếp Cẩn Huyên đều ở trong phòng, bề ngoài nhìn vô cùng nhàn nhã, nhưng trong lòng của Nhiếp Cẩn Huyên luôn lo lắng cho tình hình vết thương của Ân Phượng Trạm.

Cứ thế thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã tới hoàng hôn.

...

Mặt trời ngã về phía Tây là thời khắc đẹp nhất trong ngày ở Túy Hà Sơn Trang. Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ lo lắng chờ Ân Phượng Trạm trở về, rồi thuận tiện hỏi thăm một chút hôm nay Thuận Thừa Đế có hỏi hắn cái gì không.

 Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Ân Phượng Trạm đâu. Mà ngay tại lúc Nhiếp Cẩn Huyên đang bất an không thôi thì Nhiếp Cẩn Huệ bỗng nhiên xuất hiện.

"Cẩn Huyên."

Vừa vào cửa Nhiếp Cẩn Huệ đã mỉm cười mở miệng, dứt lời liền trực tiếp đi đến bên cạnh Nhiếp Cẩn Huyên, nói.

"Cẩn Huyên, lần trước Quý phi nương nương có khen món củ sen nhồi gạo nếp ta làm rất ngon, nên vừa nãy ta cố ý làm một chút, muốn đưa qua cho Quý phi nương nương thưởng thức, muội đi cùng ta đi."

Nhiếp Cẩn Huệ là tài nữ nổi danh kinh thành, nhưng ít người biết, ngoài ngâm thơ, vẽ tranh, viết chữ thì tài thêu thùa may vá và trù nghệ của nàng cũng rất tốt, có thể nói là tinh thông mọi thứ.

Nhưng trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ muốn ở trong phòng chờ Ân Phượng Trạm trở về, tâm trạng ở đâu mà cùng Nhiếp Cẩn Huệ đi gặp Quý phi nương nương? Vì thế, vừa nghe Nhiếp Cẩn Huệ nói như vậy, trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi lộ ra vẻ khó xử.

"A... Thật ra đi cũng không sao, nhưng rất nhanh Vương gia sẽ trở lại..."

 "Ai nha, Cẩn Huyên sao muội lại có thể ngớ ngẩn như vậy? Vương gia trở về thì trở về, muội lo lắng cho Vương gia làm gì? Hiện tại, việc muội phải làm chính là đi gặp Trương Quý Phi với ta, sau đó làm cho Trương Quý Phi có ấn tượng tốt với muội. Đương nhiên, ngày thường Trương Quý Phi đối xử với muội cũng khá tốt, nhưng muội cũng không thể lơ là a! Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, đi thôi, đi thôi, chúng ta đi nhanh về nhanh, như thế mới không làm mất quá nhiều thời gian!"

Nhiếp Cẩn Huệ ra sức khuyên giải, an ủi Nhiếp Cẩn Huyên, mà dứt lời, hai tay trực tiếp kéo Nhiếp Cẩn Huyên đứng dậy, mở miệng.

"Nếu muội sợ Vương gia trở về không biết muội đã đi đâu thì cứ để Tiểu Tú ở lại đây, chờ khi nào Vương gia quay lại, Tiểu Tú sẽ chuẩn bị bữa tối cho Vương gia. Như vậy không phải được rồi sao! Được rồi! Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi. Cẩn Huyên, chúng ta đi thôi!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huệ liền kéo Nhiếp Cẩn Huyên ra ngoài, sau đó cũng không quên quay đầu cho Tiểu Tú một ánh mắt chỉ hai người có thể hiểu được, rồi mới yên tâm rời đi.

Nói đến cũng khéo, Nhiếp Cẩn Huyên vừa đi không được bao lâu thì Ân Phượng Trạm liền trở lại.

...

- Củ sen nhồi gạo nếp: Là một món tráng miệng bình dị của Trung Quốc. Đây là món ăn đường phố ở Thượng Hải, Hàng Châu, Trung Quốc được phủ bên ngoài một lớp sốt đỏ có vị ngọt từ mật ong. Một món tráng miệng ngọt ngào làm từ củ sen với gạo nếp, chất ngọt của cây osmanthus (một loại cây bụi thường xanh ở Trung Quốc) và mật ong là món ngon của ẩm thực Hàng Châu, Trung Quốc.
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi
[Diendantruyen.Com] Pháp Y Vương Phi


...

Đây chỉ là mở đầu.

Đã hứa sẽ có quà cho mọi người trong tháng 8! Nhất định sẽ giữ lời hứa!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: Xuất kỳ bất ý(*) (1)


Thật ra, hôm nay Ân Phượng Trạm không có về quá muộn. Nhưng vừa vào cửa đã không thấy bóng dáng Nhiếp Cẩn Huyên đâu, chỉ có Tiểu Tú canh giữ trong phòng, vì thế hai mày Ân Phượng Trạm lập tức nhíu chặt, sau đó vừa đi ra sau bình phong đổi áo, vừa thấp giọng hỏi.

"Vương phi đâu?"

"Bẩm Vương gia, Vương phi đi thỉnh an Trương Quý Phi cùng với Nhị tiểu thư.

Một mình ở trong phòng với Ân Phượng Trạm, Tiểu Tú vốn đã nhát gan nay lại không khỏi khẩn trương hơn. 

Mà nghe Tiểu Tú nói Nhiếp Cẩn Huyên đi qua chỗ của Trương Qúy Phi, hai mày Ân Phượng Trạm khẽ động, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi đổi quần áo xong, liền thanh nhàn đi ra ngồi xuống cạnh bàn.

Tiểu Tú thấy thế vội vàng rót trà, cung kính đưa đến trước mặt Ân Phượng Trạm.

"Vương, Vương gia, mời ngài uống trà."

Thanh âm của Tiểu Tú có chút run rẩy, nghe vậy, Ân Phượng Trạm cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm chén trà lên, uống một ngụm. Lúc này, nháy mắt đáy mắt Tiểu Tú hiện lên tia sáng, sau đó tiếp tục run rẩy nói.

"Vương gia, Vương gia, Vương phi đã đi được một lúc, nô tỳ, nô tỳ đi ra ngoài bẩm báo với vương phi, để Vương phi nhanh chóng trở về."

Đối diện với Ân Phượng Trạm, lúc nào Tiểu Tú cũng cảm thấy sợ hãi. Mà nghe Tiểu Tú nói vậy, Ân Phượng Trạm cũng không mở miệng, chỉ ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay với Tiểu Tú.

Nhìn thấy hành động của Ân Phượng Trạm, Tiểu Tú vội vàng khom người hành lễ, sau đó chạy nhanh như bay ra ngoài.

...

Theo như kế hoạch, sau khi Ân Phượng Trạm vừa uống trà xong, Tiểu Tú liền tìm cớ chạy ra ngoài tìm Nhiếp Cẩn Huyên. Nhưng Tiểu Tú nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, nàng ta vừa mới rời đi không lâu, liền có một thân ảnh yểu điệu thừa dịp màn đêm buông xuống, lẳng lặng đi tới trước cửa phòng của Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm.

"Xin hỏi Thần Vương điện hạ có trong phòng không?"

Thanh âm kia vừa nhu mì vừa lộ ra vài phần vũ mị. Mà nghe thấy có người tìm mình, Ân Phượng Trạm đang ngồi trong phòng không khỏi nhíu mày.

"Ai?"

Ân Phượng Trạm thấp giọng mở miệng, nhưng qua một hồi lâu bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Tình hình này, khiến hay mày Ân Phượng Trạm không khỏi cau chặt hơn. Nhưng thời điểm Ân Phượng Trạm muốn mở miệng truy hỏi thì bỗng nhiên lại có âm thanh mở cửa vang lên, tiếp theo liền chỉ thấy người kia cất bước đi vào.

Tức khắc, biểu tình trên mặt Ân Phượng Trạm liền ngưng đọng, quay đầu nhìn về phía cửa. Khi bóng dáng người kia hiện rõ trong mắt, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"Có việc?"

Thì ra, người vừa đi vào không ai xa lạ chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên.

....

(*)Xuất kì bất ý:  Là một câu nói trong binh pháp của Tôn Tử (孫子). Câu đầy đủ là "Công kì vô bị, xuất kì bất ý" ( 攻其無備, 出其不意 ) tức là đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. Sau dùng "xuất kì bất ý" (出其不意 )chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: Xuất kì bất ý (2)


Việc Chân Hiểu Liên đến hiển nhiên là ngoài dự liệu của Ân Phượng Trạm. Mà nghe câu hỏi của Ân Phượng Trạm, bước chân của Chân Hiểu Liên liền dừng lại, nhưng sau đó vẫn chậm rãi đi tới.

"Ta..."

Chân Hiểu Liên muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt mỹ lệ ẩn ẩn lộ ra tia u oán không nói nên lời. Thấy nàng như thế, sắc mặt Ân Phượng Trạm không nhịn được trầm xuống, hỏi lại lần nữa.

"Có việc?"

"Không có việc không thể đến tìm chàng sao?"

Chân Hiểu Liên vừa đáp lời Ân Phượng Trạm vừa đi tới trước mặt hắn.

"Thật ra, hôm nay ta tới đây là vì nghe nói thân thể chàng không thoải mái, cố ý tới nhìn chàng... Hiện tại thân thể đã đỡ hơn chưa?"

Nhẹ nhàng mở miệng, sau đó Chân Hiểu Liên lại bước thêm mấy bước tới gần Ân Phượng Trạm. 

Nhìn Chân Hiểu Liên ngày càng gần mình hơn, Ân Phượng Trạm lại nhịn không được cau chặt mày.

"Không có việc gì, chỉ uống hơi nhiều thôi."

"Uống nhiều? Sao lại không chú ý như vậy? Có dùng canh giải rượu chưa? Có đau đầu không?"

"Không cần thiết."

"Nhưng..."

Trên mặt Chân Hiểu Liên lộ ra vài phần lo lắng, bất quá lúc này, không để Chân Hiểu Liên nói hết câu, Ân Phượng Trạm đã nhanh chóng cắt ngang.

"Bổn vương không có việc gì. Ngươi trở về đi."

Thanh âm của Ân Phượng Trạm có chút lạnh, vừa dứt lời, liền đứng dậy. Cũng không biết bị sự lạnh lùng của Ân Phượng Trạm dọa sợ, hay là vì cái gì, mà vừa nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, Chân Hiểu Liên liền sửng sốt không thôi, nhưng sau đó lại cất bước đến trước mặt Ân Phượng Trạm, chặn đường hắn.

Thế nhưng Chân Hiểu Liên lại không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt mỹ lệ mang hơi nước nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm, qua một hồi lâu mới run run rẩy rẩy nói:

"Vì sao lại lãnh đạm với ta như vậy? Lúc trước chàng không có như thế, Phượng Trạm..."

Một tiếng "Phượng Trạm" của Chân Hiểu Liên mang theo bao nhiêu u oán và quyến luyến. Nhưng, Ân Phượng Trạm chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, môi hơi nhấp, thấp giọng nói.

"Trở về!"

"Không!"

Ngữ khí vô cùng kiên quyết, vừa dứt lời, Chân Hiểu Liên lập tức bổ nhào vào ngực Ân Phượng Trạm.

"Phượng Trạm, sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Lúc trước chàng không có như thế..."

Chân Hiểu Liên khóc nức nở. Nói tới đây, nàng ta hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Trạm.

"Phượng Trạm, hiện tại ta đã sống không bằng chết, chẳng lẽ chàng đối với ta thật sự không còn một tí tình cảm nào sao? Phượng Trạm..."

Nhẹ nhàng gọi, sau đó Chân Hiểu Liên lại dựa cả người vào người Ân Phượng Trạm. Thấy nàng ta như thế, mặt Ân Phượng Trạm không khỏi đen lại, nhưng thời điểm hắn vừa định đẩy nàng ta ra, thì bỗng nhiên cảm thấy có một cổ nhiệt khí từ dưới bụng lan tỏa ra toàn thân.

Ngay lập tức, Ân Phượng Trạm theo phản xạ giật mình, đồng thời sắc mặt càng lúc càng âm trầm hơn, sau khi trầm tư một lúc, đột nhiên Ân Phượng Trạm quay đầu nhìn về chén trà ở trên bàn mà mình vừa mới uống, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm, lạnh lùng.

Đáng chết!

Ân Phượng Trạm thầm mắng trong lòng, sau đó đưa tay đẩy Chân Hiểu Liên đang ở trong lòng mình ra, nhưng lúc này, nhìn sắc mặt thâm trầm khiến người khác sợ hãi rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, Chân Hiểu Liên không khỏi lo lắng, duỗi tay nắm lấy cánh tay Ân Phượng Trạm, nôn nóng hỏi.

"Phượng Trạm, chàng sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?"

"Tránh ra!"

"Phượng Trạm, chàng sao vậy?"

Nhìn khuôn mặt Ân Phượng Trạm càng lúc càng đỏ, Chân Hiểu Liên nhịn không được kêu lên. 

Bị nàng ta lải nhải đến đau đầu, Ân Phượng Trạm dứt khoát ném nàng ta ra xa, sau đó lảo đảo đi từng bước đến giường...

Lúc này, nhìn thấy tình trạng của Ân Phượng Trạm có chút bất thường, đương nhiên Chân Hiểu Liên không chịu rời khỏi, bước chân đi theo sau Ân Phượng Trạm. Mà thời điểm nàng ta định tiến lên lại không cẩn thận kéo theo Ân Phượng Trạm ngã thẳng lên giường!

Cơ thể Ân Phượng Trạm lúc này như đang có lửa thiêu đốt, mà bị hắn đè dưới thân, Chân Hiểu Liên cũng ngây người, không lập tức tránh thoát, mà hơi ngước mắt, nhìn thẳng vào người nam nhân đang nằm trên người mình...

"Phượng Trạm..."

Thấp giọng lẩm bẩm, dứt lời, Chân Hiểu Liên liền duỗi tay ôm lấy cổ Ân Phượng Trạm,. Vốn cả người Ân Phượng Trạm đang nóng như lửa đốt, bị người khác chạm vào như vậy, hơn nữa còn đối diện với ánh mắt ướt át của ai đó, cả người hắn càng thấy khó chịu hơn, theo bản năng áp thân mình xuống... Thế nhưng, ngay lúc cánh môi Ân Phượng Trạm sắp chạm vào thân thể Chân Hiểu Liên, trong đầu Ân Phượng Trạm lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng bình tĩnh cùng biểu tình nghiêm túc của người nào đó.

Tức khắc, Ân Phượng Trạm liền bừng tỉnh, ngay sau đó lấy tay đẩy Chân Hiểu Liên ra... Thời điểm hắn vừa mới đẩy Chân Hiểu Liên ra, cửa phòng lại bị người bên ngoài đẩy vào, sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến.

"... Trách không được Quý phi nương nương thích, Nhị tỷ làm món củ sen nhồi gạo nếp ngon như vậy, ngay cả muội ăn xong cũng phải nghiện, thế nhưng ta đoán Vương gia không thích món này đâu, hình như hắn không thích đồ ngọt..."

Người nói không ai khác chính là Nhiếp Cẩn Huyên, nàng vừa nói chuyện với Nhiếp Cẩn Huệ, vừa mở cửa phòng, sau đó đưa mắt đảo quanh phòng một lượt, đối diện với cái nhìn của Ân Phượng Trạm!

Ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hơi sửng sốt một chút, nhưng biểu tình trên mặt cũng không có quá nhiều biến hóa. Bất quá chỉ trong chớp mắt, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền trợn lớn.

"Ân... Ân Phượng trạm, ngươi đang làm cái gì?"

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: Xuất kì bất ý (3)


Ngay cả nằm mơ Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng khó coi như vậy!

Trên chiếc giường của hắn và nàng, Ân Phượng Trạm quần áo sộc sệch, đè một nữ nhân khác dưới thân, mà quần áo của nàng ta cũng không nghiêm chỉnh! Hơn nữa, nữ nhân này không phải ai khác chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên!

Nhất thời, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy choáng váng, dưới chân loạng choạng, đáy lòng đau đớn như bị lăng trì xử tử!

Mà lúc này, nhìn vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên đầu tiên là hoảng hốt, kinh ngạc, rồi không thể tin được, cuối cùng là biến thành phẫn nộ, Ân Phượng Trạm đang nằm trên giường liền cả kinh, ngay sau đó ném Chân Hiểu Liên ra một bên... Nhưng, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, Nhiếp Cẩn Huyên đã thấp giọng nói.

"Ân Phượng Trạm, ngươi đang làm gì?"

Nhiếp Cẩn Huyên hỏi lại lần nữa, nhưng lần này giọng nói của nàng lạnh băng như bao phủ một tầng sương tuyết. 

Nghe vậy, sắc mặt Ân Phượng Trạm không khỏi trầm xuống, nhấp môi mỏng.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Vậy ngươi muốn giải thích thế nào?"

Ngay cả liếc Nhiếp Cẩn Huyên cũng không thèm nhìn Ân Phượng Trạm một cái, ánh mắt của nàng đảo nhanh, rơi xuống người Chân Hiểu Liên vừa bị Ân Phượng Trạm ném sang một bên.

Thế nhưng, Nhiếp Cẩn Huyên lại chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. 

Mà lúc này, hiển nhiên Chân Hiểu Liên cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, nàng ta mới khôi phục tinh thần.

Tức khắc, sắc mặt của Chân Hiểu Liên cũng khó coi tới cực độ, nhanh chóng bước xuống giường, sau đó cái gì cũng không nói lập tức đi ra ngoài...

Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cản nàng ta. Chờ Chân Hiểu Liên đi xa, ánh mắt của nàng liền đặt lên người Ân Phượng Trạm.

 "Ân Phượng Trạm, nếu ngươi dục cầu bất mãn(*), muốn tìm nữ nhân, ta không phản đối! Nhưng ta mong ngươi tốt nhất nên chú ý thân phận của bản thân, đừng gây họa người khác!

Dứt lời, không đợi Ân Phượng Trạm phản ứng, Nhiếp Cẩn Huyên đã xoay người ra khỏi cửa...

Mà vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên rời đi, Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú đang ngây ngốc đứng một chỗ cũng vội vàng đuổi theo!

...

Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Ân Phượng Trạm. Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, sắc mặt Ân Phượng Trạm mỗi lúc một âm trầm hơn, bước từng bước đến cạnh bàn, sau đó giơ tay hung hăng đập lên bàn.

Ngay lập tức, tiếng "răng rắc", "rầm" vang lên, sau đó chỉ thấy cái bàn làm bằng gỗ đỏ vừa mới hoàn hảo không tổn hại gì, trong phút chốc chia năm xẻ bảy, gãy tan tành.

Cùng lúc đó một giọng nói khàn khàn mà ảo não truyền đến.

"Đáng chết!"

...

(*) dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: Đó là ngoài ý muốn (1)


Mối quan hệ của Ân Phượng Trạm và Thái tử phi Chân Hiểu Liên là kiểu "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng"(*). Mà cảnh tượng hôm nay kia, nói là bắt gian trên giường, cũng không quá.

Vì thế, sau khi lạnh lùng ném cho Ân Phượng Trạm một câu không đầu không đuôi, Nhiếp Cẩn Huyên liền rời đi. Sau đó, suốt một đêm, nàng cũng không trở về.

Sáng sớm hôm sau, dùng bữa sáng xong, Nhiếp Cẩn Huệ thấy tâm tình Nhiếp Cẩn Huyên đã bình tĩnh hơn, lúc này mới nhịn không được tiến lên, hỏi.

"A... Cẩn Huyên, tâm tình đã tốt hơn chưa?"

Thật ra, tối hôm qua sau khi chuyện kia xảy ra, tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên một không buồn, hai không nháo, nhưng càng vì như thế, lại càng khiến người khác cảm thấy khủng bố. Cho nên, mặc kệ là Nhiếp Cẩn Huệ hay là Tiểu Tú đều không dám mở miệng hỏi một câu.

Mà Nhiếp Cẩn Huyên đang uống trà vừa nghe lời này, tay đang cầm chén trà không khỏi dùng sức, sau đó nhẹ nhàng khảy khảy lá trà trong chén.

"Muội không sao!"

Thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên thực nhẹ, cũng thực bình tĩnh, giống như vân đạm phong khinh(*), nhưng vào tai của Nhiếp Cẩn Huệ, lại thành một ý khác, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tú đang lo lắng không thôi canh giữ ở bên cạnh một cái, sau đó chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng nói.

"...Cẩn Huyên a, muội cũng đừng trách nhị tỷ nhiều chuyện, dù sao nơi này cũng không có người ngoài, vì thế nhị tỷ muốn hỏi một chút... Chuyện tối hôm qua, muội muốn xử lý thế nào?"

Nhiếp Cẩn Huệ cẩn thận hỏi. Đồng thời khi nói chuyện, mắt cũng không dám nháy, chỉ chăm chăm nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, chú ý từng nhất cử nhất động(*) của nàng. Nhưng khiến người khác ngoài ý muốn nhất chính là Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nhẹ nhàng cầm ly trà đưa lên miệng, uống một ngụm, rồi đặt chén trà lên bàn.

"Không có gì phải giải quyết! Hơn nữa, muội thấy chuyện này không liên quan gì đến muội!"

"Nhưng, nhưng tóm lại chuyện này vẫn quá khó hiểu..."

"Khó hiểu cũng là chuyện của Ân Phượng Trạm, cùng Nhiếp Cẩn Huyên muội một chút cũng không có quan hệ!"

Biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh như nước, quả thực làm người khác nhìn không ra hỉ nộ, ái ố. Nhưng vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huệ lại nở nụ cười gượng ép, sau đó không khỏi nhích lại gần Nhiếp Cẩn Huyên, nhỏ giọng nói.

"Cẩn Huyên, thật ra tỷ thấy chuyện tối hôm qua có chút kỳ quái, bằng không muội thử nghĩ mà xem, tại sao đúng lúc Vương gia vừa mới về phòng mà Thái tử phi kia lại tới tìm? Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, cho dù Vương gia và vị Thái tử phi kia có quan hệ không rõ ràng nhưng nếu Vương gia thật sự muốn "vượt tường" thì sao lại chọn địa điểm là phòng của mình?"

"Vì thế, tỷ cảm thấy thật ra có lẽ chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm... Nếu không, thì tại sao đêm hôm khuya khoắc lại chạy đến phòng của hai người bọn muội? Này... này nói như thế nào cũng không thông nha!"

Nhiếp Cẩn Huệ nói rất hợp tình hợp lý. Dù sao lúc ấy trời cũng đã tối nhem, mà canh giờ cũng đã muộn, thân là Thái tử phi, Chân Hiểu Liên không có lý do gì để đến tìm Ân Phượng Trạm.

Chỉ là, nghe được lời này, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nhàn nhạt cười, mím môi không nói. Nhưng trong đầu lại không khỏi hiện lên cảnh tượng ngày đó Chân Hiểu Liên ở trong sơn trang khóc thút thít nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm!

Đúng vậy, nếu là người khác, nghĩ đến chuyện này chắc hẳn chỉ là trùng hợp hoặc hiểu lầm! Nhưng nếu là nữ nhân kia... thì chưa chắc!

Vì thế nghĩ tới đây, đáy lòng Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cẩn Huệ nói.

"Nhị tỷ, muội muốn ở đây yên lặng, nghỉ ngơi một chút!"

"Được, được, vậy muội nghỉ ngơi đi, đúng lúc tỷ định đi ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện đi thỉnh an Quý phi nương nương luôn!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huệ cũng không nán lại lâu, lập tức đứng dậy, ra hiệu cho Tiểu Tú đang đứng hầu hạ ở một bên, sau đó hai người một trước một sau cùng nhau đi ra ngoài.

...

(*)Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng ( 雖 斷 猶 牽 連 ) : dù có chia xa thì lòng vẫn nhớ người đó.

(*) Nhất cử nhất động ( 一舉一動 ):  (Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình hay mỗi cử chỉ hành động . (Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác. 

(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: Đó là ngoài ý muốn (2)


Nhiếp Cẩn Huệ mang Tiểu Tú rời đi, để lại Nhiếp Cẩn Huyên ngồi một mình trong phòng. Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, Tiểu Tú đã nhịn không được tự trách, ảo não nói.

"Nhị tiểu thư, ngài xem chuyện này phải làm sao bây giờ? Nhất định là do chén trà tối hôm qua gây họa, nếu không, dựa vào tính cách của Vương gia, cho dù Thái tử phi có lại đây, ngài ấy cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Vương phi, vương phi có thể..."

Thật ra, sau sự việc xảy ra tối hôm qua, Tiểu Tú vẫn luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do Ân Phượng Trạm đã uống chén trà bị bỏ mị dược kia, sau đó trùng hợp Thái tử phi tìm  tới cửa, mới khiến Nhiếp Cẩn Huyên hiểu lầm. Mà đối với Ân Phượng Trạm, tuy rằng Tiểu Tú rất sợ hắn, cũng không quá hiểu tính tình của hắn, nhưng trong lòng Tiểu Tú, Ân Phượng Trạm tuyệt đối không phải là loại người háo sắc!

Vì thế, xét đến cùng, Tiểu Tú đều cảm thấy chuyện này là do nàng mà ra, nếu Nhiếp Cẩn Huyên thật sự giao thư hòa li ra, vậy thì tội của nàng là lớn nhất!

Tiểu Tú không chịu nổi loại tra tấn này vì thế khóc nức nở nói.

"Nhị tiểu thư, hay là nô tỳ nói sự thật cho Vương phi biết, nếu không, nếu Vương phi giận quá giao thư hòa li ra, vậy, vậy... nô tỳ dù có chết một trăm lần cũng chưa đền hết tội... Ô...ô."

Nói một hồi Tiểu Tú liền nhịn không được khóc thành tiếng.

Lúc này, vừa thấy Tiểu Tú khóc, Nhiếp Cẩn Huệ cũng không khỏi hoảng sợ, vội vàng kéo Tiểu Tú sang một góc.

"Ai nha, Tiểu Tú, ngươi khóc cái gì?"

"Nhưng, nếu Vương phi...Ô ô...Nhị tiểu thư, ngài cũng biết, vốn dĩ ban đầu Vương phi đã có ý định hòa li, hiện tại còn xảy ra chuyện thế này...Ô ô....Nếu... nếu Vương phi vì quá tức giận mà giao thư hòa li ra thì... thì...phải làm sao bây giờ? Ô...ô..."

Chung quy Tiểu Tú vẫn lo lắng chuyện Nhiếp Cẩn Huyên muốn hòa li. Mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huệ không khỏi nhíu mày, sau đó thấp giọng trấn an.

"Được rồi, được rồi, ngươi đừng khóc nữa. Theo ta, chuyện này cũng không có gì lớn. Tuy rằng trong lòng Cẩn Huyên rất tức giận nhưng đến tận bây giờ không phải cũng không nói cái gì sao!"

"Nhưng, nhưng..."

"Được rồi, Tiểu Tú, ngươi nghe ta nói, lúc trước chúng ta hạ dược Vương gia cũng chỉ vì muốn làm cho quan hệ phu thê giữa Cẩn Huyên và Vương gia tốt lên một chút. Ai ngờ vị Thái tử phi kia lại đột nhiên chạy tới? Vì thế chuyện này nói đến cùng cũng không thể trách ngươi, có trách thì trách vị Thái tử phi kia... Hơn nữa, có chuyện có lẽ ngươi cũng không biết, ta nghe nói trước khi Thái tử phi gả cho Thái tử thì có quan hệ không bình thường với Vương gia!"

 Nhiếp Cẩn Huệ đè thấp giọng mình xuống nhưng Tiểu Tú vốn đã bị dọa sợ hiện tại lại nghe thấy Chân Hiểu Liên có quan hệ phức tạp với Ân Phượng Trạm, trong đầu lập tức nhớ tới hình ảnh ngày ấy mình và Nhiếp Cẩn Huyên nhìn thấy, trong lòng càng thêm bất an.

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu vị Thái tử phi kia cứ quấn lấy... quấn lấy Vương gia, thì Vương phi không phải... Nhị tiểu thư, làm sao bây giờ? Hay là nô tỳ đi nói tất cả mọi chuyện cho Vương phi biết! Nếu không, nếu không, nô tỳ sợ rằng..."

"Được rồi, Tiểu Tú, trước tiên ngươi đừng hoảng hốt quá! Thật ra, theo ta chuyện này cũng không có gì lớn! Tuy nói trước kia Thái tử phi có quan hệ không tồi với Vương gia nhưng dù có tốt thế nào thì hiện tại một người đã là người có trượng phu, còn một người cũng đã có thê tử, không lẽ còn có thể làm ra chuyện gì khác? Đây là hoàng gia, không phải là gia đình bình dân áo vải, bởi vậy cho dù Thái tử phi có gan to tày trời đi nữa thì nàng cũng sẽ không dám làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy!"

Trấn an Tiểu Tú xong, đáy mắt Nhiếp Cẩn Huệ không khỏi hiện lên tia khinh thường.

"Còn Vương gia thì không cần ta nói Tiểu Tú ngươi cũng biết, tuy Vương gia không thích nói chuyện nhưng tính tình lúc nào cũng trầm ổn. Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, ngài ấy đương nhiên hiểu rõ. Hơn nữa, Tiểu Tú, ngươi thử nghĩ lại mà xem, nếu ngươi chạy tới nói với Cẩm Huyên là ngươi hạ mị dược cho Vương gia, căn cứ vào tính cách của Cẩn Huyên, kết cục của ngươi chỉ có một chữ "thảm"! Hơn nữa, chuyện này phải nói như thế nào! Vì thế, Tiểu Tú, ngươi nghe ta, chuyện này ngàn vạn không thể nói với Cẩn Huyên, mà bản thân ngươi cũng không cần tự trách, không có chuyện gì lớn đâu!"

Lời Nhiếp Cẩn Huệ nói cũng có vài phần đạo lý, vì thế chờ nàng ta vừa dứt lời, Tiểu Tú liền ngừng khóc, tay xoa xoa mặt.

"Thật, thật vậy ư? Nhưng, nhưng nếu như Vương phi giao thư hòa li ra thì phải làm sao?"

"Chúng ta chỉ cần không để muội ấy giao ra là được rồi!"

Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huệ vừa nở nụ cười quỷ dị với Tiểu Tú, sau đó cúi người thì thầm vài câu bên tai nàng.

Giọng nói của Nhiếp Cẩn Huệ rất nhỏ, chỉ có nàng và Tiểu Tú nghe thấy. Nhưng chờ Nhiếp Cẩn Huệ nói xong, Tiểu Tú liền cả kinh, nhịn không được kêu lên.

"Cái gì? Nhị... nhị tiểu thư là nói... Nhưng... nhưng như vậy không tốt đâu, nếu để Thái tử biết Thái tử phi... Vậy... vậy không phải..."

Tiểu Tú ấp a ấp úng nói, dù sao nếu thật sự làm như vậy, Tiểu Tú không thể tưởng tượng được, vị Thái tử phi Chân Hiểu Liên kia sẽ có kết cục thế nào! Nhưng nhìn bộ dáng kinh sợ của Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huệ chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Hừ! Đó là do nàng ta xứng đáng! Ai bảo nàng ta không nhớ được thân phận của mình cứ muốn đi đào góc tường(*) nhà người khác? Đào góc tường nhà người khác còn chưa nói thế nhưng lại dám khi dễ người của Nhiếp gia chúng ta, vì thế không thể để nàng ta chiếm tiện nghi được!"

Nói tới đây, khóe miệng Nhiếp Cẩn Huệ khẽ cong lên, sau đó quay đầu phân phó Tiểu Tú.

"Tiểu Tú, chuyện này ngươi coi như không biết gì, mấy ngày này ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ tốt Cẩn Huyên là được, còn tất cả mọi chuyện đều để ta an bài! Hiểu không?"

"Vậy... vậy, được rồi! Nô tỳ đã hiểu..."

...

Tế xuân đã sắp kết thúc nhưng quan hệ giữa Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên vẫn lạnh nhạt như cũ.

Mà hôm nay là ngày săn thú tốt nhất trong thời gian diễn ra tế xuân, cho nên theo lệ thường, buổi tối mọi người đều phải tới Tụ Phong Đường để tham gia yến hội.

Vì thế, tuy Nhiếp Cẩn Huyên không muốn nhìn thấy Ân Phượng Trạm nhưng đến tối Nhiếp Cẩn Huyên vẫn phải quay trở lại phòng ngủ của mình... Chỉ là làm Nhiếp Cẩn Huyên không ngờ được chính là thời điểm nàng vừa mới đẩy cửa bước vào liền phát hiện Ân Phượng Trạm đang ngồi trong phòng chờ nàng!

Trong giây phút đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng liền chuyển sang hướng khác, bước chân cũng di chuyển đi thẳng về phía tủ quần áo... Nhưng lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa đứng trước cửa tủ quần áo, đang định tìm y phục thích hợp thì nghe thấy Ân Phượng Trạm đột nhiên mở miệng nói.

"Đó là ngoài ý muốn!"

...

(*) Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v... Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ loại tinh thần ham học hỏi, thu nhặt cái mới, ví dụ như khoa học kỹ thuật, hoặc là chỉ việc ăn cắp chất xám. Nói chung là thế, nghĩ rộng kinh hồn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom