Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 709: Chơi một ván


Từ khi Sở Từ đến thủ đô, nơi lui tới nhiều nhất chính là phố Đồ Cổ, cũng may mặc dù nàng có tầm nhìn chính xác. Nhưng ánh mắt quá cao, có mấy thứ trông xấu xí. Cho dù là hàng thật đến đâu thì nàng cũng không thích. Bằng không những người khác có hứng thú với đồ cổ cũng không chơi được.

Hiện tại với những lý do thoái thác của nàng làm cho Đại tá Bạch bị sốc, đôi mắt sáng lên rất nhiều.

Sau khi nhìn Sở Từ mấy giây, đột nhiên cười ha hả lên: “Đã lâu tôi chưa gặp qua đứa trẻ nào thú vị như cháu!”

Biết rõ thân phận của ông ta lại thoải mái hào phóng, không nhút nhát, nói thật lòng và không lừa dối. Mặc dù hơi kiêu ngạo, nhưng lại có tư cách kiêu ngạo, ánh mắt tốt, tính tình kỳ lạ, giống như ông ta.

“Cháu biết chơi cờ không?” Đại tá Bạch cười nói.

“Tôi không thành thạo. Nhưng nếu như Đại tá Bạch muốn chơi, tôi cảm thấy mình có lẽ theo kịp.” Sở Từ cười nói.

“Giọng điệu rất lớn.” Đại tá Bạch vui vẻ trong lòng: “Vậy chúng ta chơi một ván đi!”

“Được thôi. Trên bàn đá bên ngoài có một bàn cờ, ngài đi ra ngồi trước đi. Tôi đi chuẩn bị một chút.” Sở Từ nhướng mày, nàng cũng muốn biết ông cụ kỳ quái này có bản lĩnh gì, giống như là gặp đồng loại, cũng nên giết bạn chết tôi sống phân cao thấp.

Bác Thẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sở dĩ ông dám dẫn Đại tá Bạch đến đây chính là cảm thấy tính tình của ông cụ này khá giống Sở Từ, chắc là có thể hợp nhau.

Một lúc sau, cả hai ngồi đối diện nhau. Ông cụ vừa thấy cờ trên bàn thì hơi sửng sốt: “Cờ vây? Trò chơi chỉ có hai màu này có gì thú vị?”

“Ngài không biết à?” Sở Từ trực tiếp chọc trúng trọng điểm.

Đại tá Bạch co giật khóe miệng: “Biết thì biết, nhưng đã mấy năm không có ai chơi với tôi, ngượng tay. Cờ tướng, cờ vua đều được, miễn là không phải loại không có chữ là được.”



Làm sao ông ta biết chơi cờ vây chứ? Chỉ là trừ khi hành quân đánh giặc, bằng không ông ta không có nhiều kiên nhẫn. Cờ vây mất nhiều thời gian, càng chơi lâu thì khả năng ông ta thua càng cao.

“Nhưng tôi không biết chơi cờ tướng.” Sở Từ trầm ngâm một tiếng, giây tiếp theo nói: “Hay là ngài dạy tôi đi? Chỉ cần nói rõ quy tắc, tôi nghĩ cũng không phải rất khó.”

“Làm càn!” Đại tá Bạch khịt mũi nói.

Không khó? Một tay mới muốn đánh với ông ta, thua rồi đừng khóc nhè.

Nhưng hiếm khi có người dám đánh cờ và nói chuyện với ông ta. Ông cụ cũng không vội vã dọa người bỏ chạy, bắt đầu giải thích quy tắc tỉ mỉ.

Sở Từ có trí nhớ tốt, nghe một lần đã ghi nhớ trong đầu. Tiếp theo chơi thử ba ván với ông cụ. Mặc dù toàn thua, nhưng cũng có phần hữu ích.

Dù chơi loại cờ nào mắt cũng phải xem sáu đường, tai nghe tám hướng, có đường tiến, có đường lui, cũng có thể hủy đi đường của người khác. Chỉ cần suy nghĩ thấu đáo thì khả năng thua sẽ nhỏ.

Quả nhiên đến ván thứ tư đã làm cho ông cụ khó xử một lúc.

Đại tá Bạch âm thầm sợ hãi trong lòng. Đây là một con bé tài giỏi. Lúc này mới bao lâu mà đã biết chôn hố đặt bẫy chứ? Nghĩ đến ba ván đầu, con bé nhìn trước nhìn sau, thỉnh thoảng mới dám thử một bước mà thôi. Nhưng hiện tại đã dám tấn công, không chỉ vậy, hiệu quả còn rất tốt.

Chỉ nhìn thấy trong sân, một già một trẻ đối chọi gay gắt. Tần Trường Tố thỉnh thoảng châm trà cho hai người. Bác Thẩm và Từ Vân Liệt lập tức trở thành phông nền, hai người đứng một hồi thì chán nản bỏ đi. Nhưng Hoắc Hạnh Quả nằm sấp bên cạnh nhìn.

“Tôi nghe nói cháu và đồng chí Từ Vân Liệt là đồng hương phải không?” Hai người chém giết đến tối. Sở Từ nhân tiện mời ông cụ ăn bữa cơm. Ông Bạch hơi quen với cô nên bắt đầu hỏi chút việc nhà.

Lúc này hai người gật đầu, chỉ nghe Đại tá Bạch nói tiếp: “Tôi nghe cháu gái của tôi nói rằng, trước đó con gái của Tiểu Dịch là con bé Tình đã đặc biệt đuổi theo đồng chí Từ đến huyện Y Thủy phải không? Nhà của mấy đứa ở vùng đó à?”
 
Chương 710: Anh hùng chết yểu


Bác Thẩm nghe thấy Đại tá Bạch hỏi như vậy khóe miệng co giật.

“Ngài không phải biết mấy chuyện nhỏ nhặt giữa bọn trẻ sao? Đừng hỏi mấy câu như vậy.” Bác Thẩm không nhịn được nói.

Nhắc đến Dịch Tình trước mặt Sở Từ? Thậm chí còn nói về chuyện lúc trước Dịch Tình đuổi theo Tiểu Từ về huyện Y Thủy, đây rõ ràng là không cho vợ chồng son bọn nó không vui vẻ, cũng có thể cãi vã.

“Không sao đâu, cô Dịch đã một thời gian không tìm anh Từ. Trước đây còn nhỏ tuổi, đi ra ngoài ngắm núi non sông nước cũng không có gì đặc biệt.” Sở Từ cảm thấy không sao cả, còn thuận đường nói lời hay, xem như nể tình mặt mũi Dịch Tình xinh đẹp. Ngay sau đó trả lời: “Đại tá Bạch dường như rất quen thuộc với huyện Y Thủy nhỉ? Ngài đã đi qua nơi đó chưa?”

“Tôi đã đi qua, nhưng là mấy năm trước. Trước đây người cảnh vệ đi theo tôi từng sống trong một thôn nhỏ ở huyện Y Thủy, gia đình chỉ có hai anh em. Nhưng khi đó nghèo, cậu ta đi lính và cắt đứt liên lạc với gia đình. Sau đó thỉnh thoảng trở về nhìn thấy anh trai cưới vợ còn sinh bốn đứa con, vui mừng nói không nên lời. Nếu lúc đó tôi dứt khoát để cho cậu ta ở lại, cũng cưới vợ có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng tên đó chết sống không chịu làm kẻ đào ngũ.” Đại tá Bạch nhớ lại nói.

“Bây giờ cũng thăng quan tiến chức rồi phải không?” Sở Từ cười hỏi.

“Không phải. Khi tôi còn trẻ đã một lần chỉ huy sai lầm, toàn quân bị diệt. Cậu ta vì cứu tôi đã chết, trước khi chết nhờ tôi chăm sóc cả nhà anh trai của cậu ta. Haizz, lúc đó tôi đã hối hận, đáng ra nên để cậu ta ở lại thôn nhỏ đó.” Đại tá Bạch lại nói.

Người cảnh vệ đó chỉ nhỏ hơn ông ta mấy tuổi, nhưng lại chịu chết thay ông ta. Trước khi chết ông ta vẫn không thể quên được.

Sở Từ cười khẩy, xưa nay anh hùng chết yểu.

“Nếu người khác nghe được tôi nói những lời này, bọn họ nhất định sẽ an ủi mấy câu. Tại sao cháu không nói gì?” Đại tá Bạch cau mày hỏi.



Xuất thân của ông ta cao, cho nên năm đó khi xảy ra chuyện mặc dù đã xuống dốc một thời gian. Nhưng dù sao ông ta có thực lực, cũng được sự giúp đỡ của gia đình. Cho nên rất nhanh lại được trọng dụng. Thậm chí khi nhắc lại chuyện cũ, rất nhiều người đều cảm thấy đó là một trải nghiệm quý giá đối với ông ta. Đó là quá trình tất yếu để ông ta lột xác.

“An ủi ngài làm gì? Sai chính là sai, ngài cũng không phải là người bị hại.” Sở Từ trợn mắt.

Ngài cũng không phải trẻ con, còn muốn an ủi? Nếu ngài là binh lính dưới quyền của nàng, không giết đã xem như không tệ rồi.

Bác Thẩm nhếch khóe miệng. Đại tá Bạch cũng không khỏi hơi ngạc nhiên.

“Cháu không cảm thấy không có lần thất bại đó thì sẽ không có tôi hiện tại sao?” Đại tá Bạch lại hỏi, lời này đã rất nhiều người nói quá.

“Tôi nghe nói ở nước ngoài có người rất tài giỏi, luôn nói thất bại là mẹ thành công. Nhưng tôi cảm thấy không phải mỗi người đều có cơ hội để thất bại. Nếu cái giá phải trả cho thất bại quá cao thì cái gọi là thành công cũng không quý giá như vậy, có chiến tranh tất nhiên có tử vong. Những quân nhân chết trên chiến trường có lẽ thuộc về họ. Nhưng ngài đưa ra quyết định sai lầm làm cho anh em chết trong tay ngài. Cái ngài tạo ra chính là oan hồn, sẽ không bởi vì ngài đặt được công danh sự nghiệp là có thể biến mất.” Sở Từ rất trịnh trọng nói.

Bác Thẩm đã ngừng ăn. Mặc dù thức ăn rất ngon làm cho ông ước gì có thể nuốt luôn lưỡi của mình. Nhưng nghe được Sở Từ nói những lời này, ai có thể nuốt nổi chứ?

Trên mặt Đại tá Bạch hiện lên một tia nghiêm túc: “Cháu... nói đúng.”

“Haizz... trước đây luôn có người cảm thấy những chiến sĩ đó chết giá trị. Khi tôi còn trẻ cũng tin, nhưng vừa tin thì trong lòng tôi lại bồn chồn không ngủ được. Sau bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói thẳng trước mặt tôi. Ngược lại tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm!” Đại tá Bạch không khỏi nói.
 
Chương 711: Đạo nghĩa không thể từ chối


Lúc này Đại tá Bạch không cảm thấy tâm trạng của mình tệ đi, ngược lại tốt hơn rất nhiều. Dù sao đó cũng là chuyện cũ năm xưa.

Chỉ cảm thấy có rất ít người có thể sống rõ ràng như con bé trước mặt này. Đặc biệt là những người trẻ tuổi, là độ tuổi nhiệt huyết phương dễ làm sai nhất. Nhưng cũng ít ai có thể tự mình gánh lấy lỗi lầm của mình. Thậm chí mặc dù gánh vác, biết đâu sẽ tìm ra một số lý do cho mình, rất xem trọng sự an ủi của người khác. Cuối cùng cũng cảm thấy bản thân là người bị hại.

“Trước đó ông Thẩm có nhắc qua với tôi.” Sau khi ăn xong, những người khác ai bận việc nấy, chỉ còn Sở Từ và Đại tá Bạch, ông ta tiếp tục nói: “Nhưng khi đó tôi không để trong lòng. Bây giờ nếu đã đến đây, đúng lúc tôi có mấy câu muốn hỏi cháu trực tiếp.”

“Ngài cứ nói.” Sở Từ ngẩng đầu nhìn ông ta.

“Phía trên muốn tạo một đội quân đặc biệt, chuyên dùng để chấp hành các nhiệm vụ khó khăn và không mấy sáng sủa, yêu cầu tương đối cao. Ngoài giá trị vũ lực cũng cần phải có trí tuệ, lòng trung thành và năng lực thích ứng. Cấp dưới của tôi có mấy ứng cử viên thích hợp cho đội quân này. Trong số đó, đồng chí Từ Vân Liệt hiện tại là người thích hợp nhất. Nhưng bác Thẩm của cháu còn đề cử cháu với tôi, không biết cháu có hứng thú hay không?” Đại tá Bạch nói.

Đây chỉ là vòng tuyển chọn đầu tiên. Từ hàng trăm ngàn người chọn ra một trăm người. Sau đó sẽ tiếp tục bí mật kiểm tra. Đến lúc đó nội dung kiểm tra ngay cả bác Thẩm cũng không thể biết được.

Ông ta mời Sở Từ, nhưng cũng không có nghĩa là điều động nội bộ cô.

Sở Từ không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đâu chỉ là có hứng thú, quả thực là quá có hứng thú! Nhưng... trong không gian của nàng có con lừa trọc kéo chân sau.

“Hiện tại chỉ sợ là không được.” Sở Từ nói thật: “Đại tá Bạch, ngài coi trọng tôi là vinh hạnh của tôi. Nhưng thành thật mà nói... tôi giết gà đều run, đôi tay này không thể dính máu. Nếu không sẽ liên tục gặp ác mộng.”

Đây là sự thật. Mặc dù hiện tại công đức vẫn còn đủ dùng, giết một người có lẽ không sao. Nhưng tuyệt đối không có khả năng đi chấp hành cái gọi là nhiệm vụ. Bởi vì trong hoàn cảnh như vậy sẽ giết rất nhiều người, hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Mạng của nàng cũng không còn.



Hơn nữa trong tương lai sẽ cần công đức ngày càng nhiều. Trong khoảng thời gian này bận rộn việc kết hôn nên không kiếm được nhiều tiền. Nhưng sau khi Từ Vân Liệt quay lại quân đội thì nàng không thể rãnh rỗi. Nếu dựa vào năm hạng mục kỹ năng thì kiếm được quá ít tiền, công đức của nàng sẽ không thể tăng lên. Cuối cùng sẽ phải chết.

Cho nên, sao có thể nhập ngũ chứ? Loại công việc toàn thời gian này, nàng không thể làm.

“Cháu ngay cả con gà cũng không dám giết?” Đại tá Bạch vuốt râu dài, đương nhiên không tin. Con bé này nói toàn chuyện vô nghĩa.

Nhưng mà Sở Từ lại nghiêm túc gật đầu, trong mắt tràn đầy chân thành: “Thật ra, mặc dù tôi là đầu bếp. Nhưng nguyên liệu nấu ăn đều là mua, hoặc là người khác ra tay. Tôi không thể làm loại công việc này.”

Đại tá Bạch nhìn chằm chằm. Mặc dù không tin, nhưng lại sợ hãi trước dáng vẻ nghiêm túc của cô, lại không thể không tin. Nhưng dáng vẻ của con bé này tràn đầy khí phách anh hùng, giống như trời sinh nên sống trong quân đội. Sao có thể không dính được máu chứ?

“Cháu vừa nói hiện tại không làm được, nói cách khác cháu cảm thấy hứng thú. Nhưng còn phải chờ?” Đại tá Bạch suy nghĩ thì bắt được điểm đáng nghi trong lời nói của cô.

Ánh mắt của Sở Từ sáng ngời, Đại tá Bạch quả nhiên thông minh. Nàng không muốn từ chối hoàn toàn cơ hội tốt như vậy. Ít nhất cũng phải để lại ấn tượng với Đại tá Bạch này, sau nay nếu như nàng có thể công đức viên mãn hoặc là có thêm công đức tiêu hao mỗi ngày, thỉnh thoảng đi làm một nhiệm vụ cũng không tệ... Chỉ là nàng không thể nói thẳng.

“Nếu tương lai tôi có thể hết căn bệnh này. Đến lúc đó nếu ngài còn cần tôi, tôi nhất định đạo nghĩa không thể từ chối.” Sở Từ vội vàng nói.

Chờ nàng nắm hết kỹ năng của sách Phúc Duyên, có lẽ khi đó con lừa trọc cũng không còn tác dụng gì.
 
Chương 712: Báo cáo nhỏ


Sở Từ cũng biết không phải ai cũng có thể vào đội quân này. Cho nên cũng chỉ là lộ mặt trước mặt Đại tá Bạch để dành vị trí kiểm tra mà thôi.

Đại tá Bạch cũng là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý cô, tự nhiên cho một câu hứa: “Được rồi, nhưng tôi nói thẳng trước, tôi chỉ để dành một chỗ cho cháu. Nhưng nếu cháu không vượt qua bài kiểm tra vẫn sẽ bị loại.”

Lúc này, ông ra vô cùng tin tưởng lời thằng Thẩm (bác Thẩm) nói. Chỉ là con bé này, nếu như không có chút tài năng thì tuyệt đối sẽ không dám tự tin như vậy.

“Đương nhiên rồi.” Sở Từ cười đầu nói.

Đại tá Bạch hài lòng gật đầu. Con bé này ngược lại rất hợp tính với ông ta, lại nói đến đứa cháu gái nhà mình cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi mà thôi: “Cô bé, để hôm nào kêu bác Thẩm của cháu dẫn cháu đến nhà tôi chơi. Tôi có đứa cháu gái, năm nay 18 tuổi, đang là sinh viên Học viên Quân sự. Sau này hai đứa gặp mặt, cháu chỉ dạy thêm cho nó được không?”

Khi nhắc đến cháu gái của ông ta, khóe miệng của Sở Từ hơi co giật. Vị tiểu thư kia nàng không thể trêu vào. Bởi vậy nói thẳng: “Chuyện này thì thôi, tôi không phải người nào cũng có thể thích được.”

Đại tá Bạch sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô hơi kỳ quái: “Sao vậy? Hai đứa biết nhau à? Tôi biết Mẫn Hoa và con bé Dịch Tình có quan hệ tốt. Nhưng không ngờ nó đã từng gặp qua cháu.”

Dù sao thì Sở Từ không phải người gốc ở thủ đô, thời gian đến thủ đô cũng chưa lâu. Mà đứa cháu gái của ông ta là sinh viên, trường học quản lý rất nghiêm khắc. Theo lý thì cơ hội để hai người chạm mặt cơ bản là bằng không mới đúng.

“Tôi chỉ tình cờ gặp qua hai lần mà thôi.” Sở Từ cũng không giấu, nói thêm: “Tôi vẫn hơi tò mò muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài đã phạm sai lầm khi còn trẻ, tại sao bây giờ còn dung túng con trai tiếp tục giẫm lên vết xe đổ? Đại tá Bạch, ngài ở quân đội chính là nói một không nói hai. Nếu con trai ngài dựa vào tiếng tăm của ngài làm ra chuyện gì, vứt đi không chỉ là thể diện của một mình ông ra.”

Những gì Bạch Phụ Bình làm không phải là bí mật. Từ Vân Liệt nói cho nàng biết cũng không vi phạm bất kỳ quy định nào, đối phó với loại người này Sở Từ căn bản không cần che giấu, công khai báo cáo nhỏ.



“Phụ Bình đã làm sai chuyện gì? Tại sao tôi không biết?” Đại tá Bạch không hiểu ra sao.

“Ngài tự đi điều tra thì tốt hơn. Nhưng đã là chuyện của mấy năm trước, tôi nghĩ bản thân con trai của ngài cũng không còn nhớ rõ.” Sở Từ nói thêm.

Ánh mắt khinh thường này đã kích thích Đại tá Bạch thật mạnh. Nghe giọng điệu này còn không phải là chuyện nhỏ.

Lập tức, trong lòng Đại tá Bạch hơi lo sợ. Dù sao theo như lời Sở Từ, ông ta là hậu trường của Bạch Phụ Bình. Thằng nhóc kia nếu gây ra chuyện xấu thì người khác hận nhất sẽ là ông ta. Hơn nữa mấy năm nay phía trên mạnh mẽ đả kích những cậu ấm cô chiêu làm hại một vùng. Nhưng ông ta không ngờ rằng già rồi còn mất mặt vì con trai.

Lúc này sắc mặt của Đại tá Bạch hơi u ám. Vết sẹo dữ tợn càng có vẻ đáng sợ hơn.

Sở Từ lại không sợ. Sau khi thuận miệng tán gẫu thêm mấy lại câu, nhìn thấy trời đã tối nên tiễn hai người trở về.

* * *

Không ngờ Đại tá Bạch trở về nhà với vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời đã cho người điều tra tất cả những việc lớn mà Bạch Phụ Bình đã làm trong mấy năm nay. Đặc biệt là những việc có liên quan đến Từ Vân Liệt.

Dù sao mấy năm trước Sở Từ còn chưa đến thủ đô, nên con trai ông ta tám chín phần đã đắc tội với đồng chí Tiểu Từ. Nhưng ông ta nhớ trước đó Phó Tham mưu trưởng Thẩm và Sư đoàn trưởng Dịch đã từng nhắc đến, nói về Từ Vân Liệt, ý là chức vụ của cậu ta có thể tiến thêm một bước, nộp đơn xin cho cậu ta chuyển làm Tiểu đoàn trưởng.

Còn nói thằng nhóc này dù trực tiếp để cho cậu ta làm Trung đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng. Thậm chí là Sư đoàn trưởng cũng không có vấn đề gì. Nhưng thực ra làm ông ta rất ngạc nhiên.
 
Chương 713: Một phát súng bắn chết anh


Chuyện mà Đại tá Bạch muốn điều tra rất nhanh đã có kết quả. Bởi vậy nửa đêm cùng ngày, cả nhà họ Bạch giật mình vì một tiếng 'ầm'.

Đương nhiên, thực ra nhà họ Bạch cũng không có mấy người. Vợ của Đại tá Bạch mất sớm, ông ta cũng không tái hôn. Bạch Phụ Bình là đứa con trai duy nhất, còn Bạch Mẫn Hoa đang trọ ở trường. Cho nên chỉ có hai vợ chồng sống với ông cụ. Lúc này vừa nghe động tĩnh, hai vợ chồng còn tưởng rằng ông cụ mệt không cẩn thận té ngã nên vội vàng xông vào phòng. Nhưng vừa bước vào cửa đã bắt gặp ánh mắt giận dữ của ông cụ.

“Ba, ba... ba có chuyện gì vậy?” Bạch Phụ Bình thót tim.

“Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con trai khốn kiếp như anh!” Đại tá Bạch nghiến răng nói.

Nhìn một người khoảng 4-50 tuổi hơi có triển vọng, với dáng vẻ nhát gan này. Ngay cả một con bé như Sở Từ cũng không thể sánh được!

Bạch Phụ Bình nghe vậy lập tức sợ đến mức run rẩy, không biết phải làm sao. Nhưng vợ của ông là Bùi Phương vội vàng nói: “Ba, xin ba bớt giận, có phải Phụ Bình làm điều gì không? Con sẽ kêu anh ấy xin lỗi ba. Ba đừng vì anh ấy mà làm tổn thương bản thân.”

“Bùi Phương, con đi ra ngoài đi. Ba có chuyện muốn nói với nó.” Đại tá Bạch nghiến răng nói tiếp.

Bùi Phương sững sờ, bà lấy chồng nhiều năm, đã lâu rồi không nhìn thấy ba chồng tức giận như vậy, cũng không biết tại sao. Chỉ là ba chồng trước giờ đều nói một không nói hai, bà muốn ở lại cũng không được. Cho nên chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với chồng, ý bảo ông nói chuyện đàng hoàng. Lúc này mới xoay người đi ra ngoài đóng cửa.

Bạch Phụ Bình thật sự không dám kêu 'ba' nữa, chỉ sững sờ một lúc mới nghe thấy Đại tá Bạch nói tiếp: “Anh đã đắc tội Từ Vân Liệt, đúng không?”

“Ba? Ba đang nói đến là Phó Tiểu đoàn trưởng Từ à? Con đắc tội với cậu ta khi nào?” Bạch Phụ Bình vội vàng kêu khổ: “Ba, ba không biết Từ Vân Liệt này tính tình rất kiêu ngạo, còn trẻ đã không xem ai ra gì. Cách đây một thời gian, Mẫn Hoa có ý tốt chào hỏi với bạn gái của cậu ta, lại bị hai người bọn họ châm chọc một trận. Ngay cả con cũng bị mắng, quả thực là không thể nói lý.”



“Không thể nói lý? Tôi thấy là nên mắng!” Đại tá Bạch tức giận hét lên, giơ tay cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném qua, trực tiếp đập trúng đầu Bạch Phụ Bình, lập tức rách da, một dòng máu chảy xuống.

Bạch Phụ Bình thực sự choáng váng, Từ Vân Liệt có năng lực ra sao thì ông cũng không nên bị ba trút giận như vậy chứ?

Một Tiểu đoàn trưởng, còn là phó lại có thể làm cho Đại tá tức giận như vậy? Không đến mức đó chứ?

“Ba... rốt cuộc con đã làm sai điều gì ba cứ nói thẳng, có phải Phó Tham mưu trưởng Thẩm nói xấu con với ba hay không?” Bạch Phụ Bình cũng chỉ có thể nghĩ đến điều này.

Ba sẽ không đến mức kết bạn với một Phó Tiểu đoàn trưởng nhỏ, mà gần đây cũng chỉ có ông Thẩm kia thân thiết với ba....

Đại tá Bạch tức giận đến mức bật cười thành tiếng. Ông ta biết Bạch Phụ Bình không có năng lực. Dù sao nó từng đi học biết chữ. Nhưng không có kiến thức gì, ánh mắt thiển cận và tính nhỏ mọn cũng là chuyện bình thường. Chính vì lý do này nên ông ta mới sắp xếp nó vào ban hậu cần, bắt đầu từ chức vụ nhỏ làm lên. Ông ta cho rằng sau bao nhiêu năm, chức vụ của nó liên tục tăng lên thì kiến thức cũng nên có chút tiến bộ mới đúng. Nhưng không ngờ tầm nhìn lại nhỏ như vậy.

“Được, được! Anh đang giả ngu với ông già của anh phải không?” Đại tá Bạch chỉ vào Bạch Phụ Bình và nói tiếp: “Năm đó anh đã đến đơn vị chiến đấu ở tiền tuyến một lần và còn bị thương. Tôi còn tưởng rằng anh là anh dũng giết giặc. Lúc trở về còn khen anh tấm tắc, đúng không?”

Nhắc đến chuyện này, Bạch Phụ Bình thót tim.

“Nhưng hóa ra anh không làm được một chuyện tốt, nhưng chuyện xấu lại làm rất nhiều. Anh không tuân theo mệnh lệnh còn tùy tiện hành động. Nếu không phải dẫm trúng mìn có vấn đề thì bây giờ ngay cả tính mạng cũng không còn.” Dáng vẻ Đại tá Bạch trừng mắt rất đáng sợ, giây tiếp theo lại nói: “Nếu như chết đó là chính anh xứng đáng. Nhưng trong tình huống một mình anh không chết lại đi giành thuốc với chiến sĩ tiền tuyến làm gì? Hại chết đồng đội của Từ Vân Liệt người ta! Nếu là tôi, tôi ước gì có thể một phát súng bắn chết anh!”
 
Chương 714: Nhớ năm đó


Ông ta là một quân nhân, nhà ông ta ở trong quân đội, đồng đội chính là anh em. Cho nên ông ta hiểu được cảm nhận của Từ Vân Liệt. Bởi vì khi ông ta còn trẻ đã từng mắc sai lầm tương tự, nên ông ta càng không thể chịu đựng được loại chuyện này.

Huống hồ, bản thân là chỉ huy sai lầm. Nhưng con trai ông ta lại không phải, mà là đi cướp công! Ngay cả ông ta vì sai lầm của mình năm đó sau khi tỉnh táo lại thật lâu mà càng nhớ suốt đời. Nhưng con trai ông ta thì sao? Có vẻ như xoay người đã quên!

Ông ta không phải không biết rõ thuốc cho quân đội chiến đấu ở tiền tuyến khan hiếm như thế nào. Đặc biệt trong mấy năm trước là nghiêm trọng nhất. Nói chung thuốc đều cho những người cần nhất. Nhưng bởi vì thân phận của Bạch Phụ Bình, lại có thể dưới tình huống không hề nguy hiểm đến tính mạng mà cướp một phần trong đó.

Nhưng sau khi nó làm ra chuyện như vậy, còn có người báo cáo chiến tích của nó, nói rằng nó vừa đến doanh trại đã phát hiện bãi mìn do kẻ địch cài, còn nói nó dùng để đánh nhau với địch. Quả thực là đánh rắm!

Ông ta là một Đại tá, cấp dưới có mấy trăm ngàn người. Cho nên có đôi khi không biết tình hình của những chiến sĩ tầng chót. Nhưng nghĩ đến ánh mắt của Sở Từ hôm nay, ông ta cảm thấy gương mặt già nua của mình nóng rát.

Lúc này, chân Bạch Phụ Bình đều mềm nhũn: “Ba, con... con sai rồi... Năm đó, năm đó con thực sự cho rằng mình sắp chết, mới có thể nhất quyết giành phần thuốc kia...”

Lúc đó ông bị thương, thật sự rất đau... Tất nhiên, Từ Vân Liệt đã đích thân đến gặp ông, kêu ông đợi đợt thuốc tiếp theo được giao đến sau. Dự kiến là trong vòng ba ngày, nhưng đừng nói là ba ngày. Dù chỉ một ngày ông cũng không chịu nổi. Một chiến sĩ nhỏ mà thôi, cũng không thể quan trọng hơn ông chứ?

Gương mặt già nua của Đại tá Bạch co giật dữ dội, tức giận đến mức muốn đánh người. Nó là cướp! Nó mạnh mẽ cướp thuốc từ trong tay người khác. Nếu không phải bởi vì hành vi của nó thì chiến sĩ kia đã không chết. Một người quân nhân, hắn không chết trên chiến trường. Hắn thật vất vả được đồng đội đưa về 'nhà', lại chết trên quan niệm cấp bậc ở nhà mình.

“Anh, anh thực sự làm rất tốt. Nếu ngay từ đầu tôi biết được tính nết của anh, tôi thà rằng nhà họ Bạch của tôi tan nát cũng tuyệt đối không cho phép loại người như anh tiến vào cửa nhà tôi.” Đại tá Bạch thực sự tức giận: “Anh, anh còn muốn thăng chức? Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau, cửa cũng không có!”



Năm đó, ông ta không muốn nhận thằng nhóc này làm con trai. Nhưng cũng không thể ngăn cản được yêu cầu của mẹ nó, còn nói nếu ông ta không đồng ý sẽ quỳ trên đất không đứng dậy. Ông ta không có cách nào để đối phó với loại đàn bà quê mùa đanh đá đó.

Những năm gần đây, cũng đặt ra ba điều quy ước, quản lý Bạch Phụ Bình rất nghiêm khắc. Cho rằng nó có tiến bộ, nhưng không ngờ vẫn không thay đổi.

--- ---

Lúc này Bạch Phụ Bình hoàn toàn choáng váng, cũng không biết đi ra khỏi phòng ba như thế nào.

Vào lúc này càng làm cho ông nhớ lại năm đó. Gia đình ông nghèo khó, ba mẹ dẫn theo ông và bốn đứa em trai gái sinh sống. Mặc dù khó khăn, nhưng may mắn ông còn có một người chú.

Chú của ông từ nhỏ đã mất đi liên lạc với ba ruột ông. Nhưng nhiều năm sau lại về quê một chuyến và cho gia đình ông rất nhiều tiền. Ngay cả thủ trưởng của chú cũng giúp đỡ đôi chút. Cho nên gia đình có vẻ như vất vả, nhưng lại là một hộ giàu có nhất cả thôn.

Sau này mặc dù ba ông mất. Nhưng liên tục mấy năm chú cũng đều gửi rất nhiều tiền và đồ đạc về, càng làm cho năm mẹ con bọn họ sống không cần lo lắng, còn tìm cho ông một cô vợ...

Nhưng chú của ông đã chết, chết vì cứu Đại tá Bạch.

Trong lòng Đại tá Bạch mang áy náy nên cho người đến thôn đón bọn họ. Năm mẹ con bọn họ nghe tin tức như thế gần như không thể tin vào tai mình. Dù sao bọn họ cũng không có tình cảm gì với chú, nhưng sự giàu sang này là điều bọn họ không dám tưởng tượng.
 
Chương 715: Giở trò quỷ


Lòng bàn tay của Bạch Phụ Bình ướt đẫm mồ hôi... nghĩ lại những ngày tháng ở nông thôn càng không muốn đối mặt với nó.

Khi đó giàu sang đến quá đột nhiên, làm cho cả nhà bọn họ đều căng thẳng không dám truyền ra ngoài. Thứ nhất là sợ người khác sau khi biết bọn họ một bước lên trời thì đến nhờ vả. Thứ hai là lo lắng gia đình vợ tương lai của ông rao giá trên trời một lần nữa. Thứ ba... là muốn xóa sạch mọi quá khứ.

Một nhà năm người đã rời đi suốt đêm, cả đoạn đường được người hộ tống đến thủ đô to lớn này.

Khi đó thủ đô cũng không khá hơn nông thôn là bao. Nhưng Bạch Chấn Thăng có bối cảnh, tiền tài và thực lực. Lời nói của ông cụ có thể miễn cho bọn họ rất nhiều phiền phức.

Mẹ già và em trai em gái của ông cùng sống ở bên ngoài. Mà mẹ cảm thấy Bạch Chấn Thăng không có con cái nên chắp tay đưa ông qua và trở thành con trai của nhà họ Bạch.

Trên thực tế Đại tá Bạch vốn dĩ có một đứa con trai, thậm chí bằng tuổi với ông. Hơn nữa là một nhân tài nghiên cứu khoa học rất giỏi. Nhưng đúng lúc chính là con trai ruột 'Bạch Phụ Bình' của ông cụ đột ngột qua đời. Bạch Chấn Thăng vẫn luôn kín tiếng về chuyện cá nhân của mình nên ít người biết đến. Hơn nữa vốn dĩ công việc của 'Bạch Phụ Bình' tương đối bí mật. Bên quân đội cũng không ai gặp qua y, nên ông thay thế cũng không ai hoài nghi.

Ngoài người trong gia đình và một số quan chức cấp cao thì ít ai biết rằng ông cũng không phải con trai ruột của Bạch Chấn Thăng.

Những năm gần đây, ông đã quen với thân phận của mình. Dù sao nhờ cái họ này ông mới có thể cưới được một cô gái quý tộc như Bùi Phương. Phải biết rằng, ba của Bùi Phương chính là một giáo sư đại học, một gia đình tri thức.

Mà không phải giống ông năm đó từng là... nghĩ đến đây, Bạch Phụ Bình sững sờ một lúc.

Ông là Bạch Phụ Bình, không phải Từ Phú Niên, có một số người đã từ lâu không còn liên quan gì đến ông. Huống hồ, mấy năm trước ông còn cho người trở về quê cũ tặng tiền, nên bồi thường đều đã bồi thường rồi!



Chỉ là bây giờ phải làm sao đây? Mặc dù Đại tá Bạch nể mặt chú sẽ không thực sự vạch rõ giới hạn với ông. Nhưng ông trước giờ là một đứa con trai phỉ nhổ. Nếu đã nói ông không thể thăng chức, vậy sau này ông muốn tiến thêm một bước tuyệt đối sẽ khó hơn!

* * *

Đâu chỉ là không thể thăng chức được nữa. Ngày hôm sau, Đại tá Bạch trực tiếp ra lệnh phê bình một số người đã giúp Bạch Phụ Bình lừa dối năm đó, nên ghi tội thì ghi tội, nên giáng chức thì giáng chức, có vết nhơ này tương lai còn muốn thăng chức gần như không có khả năng.

Ngay cả bản thân Bạch Phụ Bình cũng bị thông báo phê bình nặng nề, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết. Thậm chí còn đặc biệt cảnh cáo mọi người. Mặc dù ông là con trai của Đại tá Bạch, nhưng tuyệt đối không có bất cứ đặc quyền gì!

Lúc này, Từ Vân Liệt đã về đơn vị. Sau khi nghe thấy tin tức này cũng không khỏi hơi bất ngờ. Nhưng sảng khoái là nhiều hơn.

Khi Bạch Phụ Bình không dám gặp ai thì Từ Vân Liệt và Sở Từ đang phát kẹo mừng, mỗi người một phần. Thậm chí cùng ngày Sở Từ đã đặc biệt trở về nhà một chuyến để lấy bức tranh, trực tiếp đến nhà Đại tá Bạch tặng đồ cho ông cụ.

“Đại tá Bạch, bức tranh phong thuỷ này có cách cục rất hợp với khí chất của ngài, thứ này để trong nhà tôi cũng vô ích, chi bằng tặng cho người thích nó thì tốt hơn.” Sở Từ nói thẳng.

Đồ vật đáng giá 4-500.000 cứ tặng cho người như vậy? Nếu không phải ánh mắt của con bé này quá chân thành thì ông ta cũng cảm thấy đây là hối lộ.

“Nếu cháu bỏ được thứ yêu thích, như vậy đi, sau đó tôi sẽ chuyển cho cháu 500.000. Cháu bán bức tranh này cho tôi, cũng tránh khỏi người khác đàm tiếu. Nhưng nếu cháu thực sự nghiêm túc, sau này thường xuyên đến chơi, con bé cháu chơi cờ giỏi, nấu cơm lại rất ngon, rất giỏi nha!” Đại tá Bạch nói.

Từ Vân Liệt đứng ở cửa phòng như một cây tùng bách. Mà trong phòng khách, mặc dù Bạch Phụ Bình không nghe thấy một già một trẻ nói cái gì. Nhưng cũng hiểu trong chuyện này là hai vợ chồng này giở trò quỷ.
 
Chương 716: Đồng hương


Editor: demcodon

Bạch Phụ Bình nén giận trong lòng, ước gì có thể mắng hai vợ chồng Sở Từ một trận. Nhưng Từ Vân Liệt giống như sát thần đứng ở đó, mà Sở Từ ở trong phòng làm việc của ba già thật lâu. Ông không dám hành động hấp tấp ở trước mặt ba già!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Bạch Phụ Bình càng nóng ruột, càng trở nên manh động hơn.

“Cậu rốt cuộc đã nói gì với ba tôi? Phó Tiểu đoàn trưởng Từ, cậu dù sao cũng là người đàn ông. Làm sao có thể làm ra chuyện nói xấu sau lưng như vậy?” Bạch Phụ Bình nghiến răng nói.

Từ Vân Liệt cúi đầu nhìn ông, trong mắt không che dấu được vẻ khinh thường: “Đồng chí đều dám làm thì tại sao tôi không dám nói?”

Từ Vân Liệt cũng biết chuyện của Bạch Phụ Bình nhất định là do vợ mình làm. Nhưng hai vợ chồng bọn họ chính là một thể, ai nói cũng giống nhau. Cho nên lúc này đương nhiên nhận.

Nhưng Bạch Phụ Bình nghe vậy đã rất tức giận: “Nói như vậy là cậu thừa nhận rồi sao? Từ Vân Liệt, bên ngoài mọi người đều nói cậu là người đàn ông ngay thẳng. Nhưng không ngờ cậu lại hèn hạ như vậy!”

Từ Vân Liệt không giận mà cười: “Trưởng phòng Bạch, tôi vẫn luôn ngay thẳng, bao gồm chuyện của đồng chí cũng giống vậy. Nếu tôi làm sau lưng đồng chí thì hôm nay sẽ không đến đây. Hơn nữa, với cách làm người của Trưởng phòng Bạch, còn không đáng tôi hao hết tâm tư và âm mưu vì đồng chí.”

Bạch Phụ Bình không khỏi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.

Đúng lúc này, trong phòng có chút động tĩnh, Sở Từ và Đại tá Bạch một trước một sau đi ra. Mà Đại tá Bạch lại cười tươi làm cho Bạch Phụ Bình lạnh cả sống lưng.



Người ba này của ông từ trước đến giờ luôn nghiêm túc với mọi người. Cho dù là đối với ông và Mẫn Hoa cũng đều là thỉnh thoảng mỉm cười. Nhưng hiện tại lại tốt với Sở Từ như thế?

Chỉ là Bạch Phụ Bình lại không biết, sở dĩ Đại tá Bạch cũng không thân với hai cha con bọn họ hoàn toàn là bởi vì thái độ của hai người ở trước mặt người ba và ông nội là Đại tá Bạch này rất cẩn thận, dáng vẻ nịnh nọt kia cũng giống như mấy người bên ngoài.

Thực lòng mà nói, Bạch Chấn Thăng vẫn rất thích đứa cháu gái. Bởi vì Bạch Mẫn Hoa dù sao cũng là con gái, là người ông ta đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Khi còn nhỏ thì mềm mại và rất đáng yêu. Nhưng sau khi Bạch Mẫn Hoa hiểu chuyện thì bị Bạch Phụ Bình dạy dỗ hơi kỳ quái.

Mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng với rất nhiều ý định thực dụng, ở trước mặt ông ta và người khác là hai mặt khác biệt. Cho dù làm nũng đều lộ ra vẻ dối trá. Chẳng qua ông ta lớn tuổi, đôi khi không muốn so đo với trẻ con. Ngược lại cũng không để tâm.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Sở Từ, trong lòng khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thấy hơi đối lập. Cháu gái của Bạch Chấn Thăng ông ta nên giống như Sở Từ, thoải mái hào phóng, tự tin phóng khoáng. Ít nhất có thể nói chuyện như thế ở trước mặt ông ta, hai ông cháu lại không phải người ngoài. Tại sao phải mang lên một mặt nạ dối trá?

Chỉ tiếc đứa cháu gái của ông ta là con gái, có một số việc ông ta không thể nhúng tay. Huống chi còn không phải ruột thịt, cách một lớp càng khó dạy dỗ.

Lúc này, Đại tá Bạch vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, trong lòng càng không khỏi thất vọng. Nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Hôm nay hai vợ chồng Tiểu Từ ở lại nhà chúng ta ăn cơm, con kêu vợ con làm mấy món sở trường chiêu đãi thật tốt đi.”

Bạch Phụ Bình cắn chặt răng: “Ba, ba giữ bọn họ lại không tốt lắm đâu?”

Nếu như truyền ra ngoài, người khác nhất định sẽ biết rằng ba ông thích Từ Vân Liệt hơn ông. Bây giờ ông đã đủ mất mặt rồi. Nhưng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng dù sao đã sống chung hơn 20 năm, Đại tá Bạch làm sao không biết được con trai đang nghĩ gì chứ? Ông ta lập tức xụ mắt nói: “Nói ra, hai vợ chồng Tiểu Từ còn là đồng hương của con. Con là trưởng bối, chiêu đãi hai đứa nó là chuyện đương nhiên!”
 
Chương 717: Giọng nói


Nhắc đến chữ đồng hương, sắc mặt của Bạch Phụ Bình thay đổi rất nhiều.

Ba lại nói trước mặt người ngoài ông là người xứ khác? Đây không phải rõ ràng nói cho người khác biết ông không phải Bạch Phụ Bình thật sao?

Quả nhiên, lúc này nhìn thấy trên mặt Sở Từ hiện lên một tia ngạc nhiên và khó hiểu. Thậm chí còn hỏi thẳng trước mặt mọi người: “Ông Bạch, lời ông vừa nói có ý gì? Ông không phải là người gốc ở thủ đô sao? Tại sao Trưởng phòng Bạch lại thành đồng hương của bọn cháu?”

“Chuyện này... nói ra thì rất dài. Thực ra Phụ Bình...”

“Ba!” Trước khi Đại tá Bạch nói ra những lời tiếp theo, Bạch Phụ Bình đã trực tiếp kêu một tiếng: “Ba, con biết trước đây ba trách con vì đã làm sai nhiều chuyện. Nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu rồi, con cũng đã biết sai rồi. Ba cũng đừng tức giận với con được không? Con là con trai của ba...”

Chuyện ông không phải con trai ruột của Đại tá Bạch, ngay cả Phó Tham mưu trưởng và Sư đoàn trưởng đều không biết. Nhưng thế hệ nhân tài trước đó lại biết toàn bộ câu chuyện.

Trước đây ông chỉ cho rằng trời cao đều giúp mình, con trai ruột của Đại tá Bạch từ nhỏ đã đi học ở bên ngoài, rất ít người cùng tuổi gặp qua y. Điều này càng làm cho ông nhiều cơ hội và thể diện. Nhưng bây giờ nếu Đại tá Bạch nói ra sự thật trước mặt vợ chồng Sở Từ, vậy sau này ông còn mặt mũi nào gặp người chứ?

Con trai của Đại tá và cháu trai của cảnh vệ bên cạnh Đại tá. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết cái nào quan trọng hơn trong hai thân phận này!

Huống hồ, lúc chú của ông đi theo Đại tá Bạch, Đại tá Bạch cũng không ở vị trí hiện tại.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Bạch Phụ Bình, trong mắt Đại tá Bạch xẹt qua một tia bất mãn. Ông ta từ lâu đã biết thằng nhóc này rất sĩ diện, lấy chuyện năm đó làm ví dụ. Ông ta cũng biết rõ chuyện cả nhà bọn họ bỏ đi trong đêm. Chỉ là, lúc đó ông ta áy náy hắn nên cũng không thèm quan tâm. Nhưng hôm nay nghĩ lại, hiện tại nó mắc sai chưa chắc không liên quan đến năm đó một tay ông ta dung túng ra.



Con người không thể quên cội nguồn. Nếu bản thân đã vội vã muốn vứt bỏ cội nguồn thì cuộc đời này sẽ có triển vọng to lớn gì?

Một khi đã sai lầm thì có thể lại mắc sai lầm khác. Vì vậy, lúc này ông ta cảm thấy nên để cho Bạch Phụ Bình biết làm người rốt cuộc phải làm như thế nào.

Xuất thân từ thôn nhỏ rất mất mặt sao? Không, nhìn vào toàn bộ quân đội, hầu hết các sĩ quan trong đó đều dựa vào bản thân mới đạt được thành tựu như hiện tại. Thậm chí Từ Vân Liệt trước mặt ông ta cũng là một ví dụ rõ ràng.

Bạch Phụ Bình nhìn chằm chằm ba mình, chờ đợi ông ta buông tha mình. Nhưng mà định sẵn làm cho ông thất vọng rồi.

“Trước kia có một cảnh vệ đi theo đã cứu ông một mạng. Cho nên ông đã đưa cả nhà anh trai của cậu ta đến thủ đô. Đó là mẹ và mấy đứa em trai em gái của Phụ Bình. Mà con trai ông năm đó lại xảy ra tai nạn mất đi. Bà mẹ của Phụ Bình đã cho nó làm con nuôi của ông, để nối dõi tông đường.” Đại tá Bạch nói thẳng.

Sau khi ông ta nói xong, sắc mặt của Bạch Phụ Bình tái đi, hoàn toàn tuyệt vọng. Từ Vân Liệt không thích ông, ngay cả việc nhỏ mấy năm trước đều có thể nói ra. Bây giờ đã biết tin tức như vậy, còn không làm ầm ĩ cho cả thế giới đều biết sao?

Sở Từ và Từ Vân Liệt nghe vậy lập tức vô cùng ngạc nhiên. Hèn cho bọn họ luôn cảm thấy Bạch Phụ Bình và Đại tá Bạch trông không giống nhau. Bạch Phụ Bình nghiêng về văn vẻ hơn, trông không mạnh mẽ chút nào, gương mặt nhỏ nhắn. Khi còn trẻ có lẽ rất đẹp trai. Còn Đại tá Bạch có mấy cơ bắp vạm vỡ, cả người rất có khí thế. Đôi mắt rất hung dữ và cũng rất đặc trưng, làm cho người nhìn qua cảm thấy hơi áp lực.

“Trưởng phòng Bạch cũng là người huyện Y Thủy? Thật là trùng hợp, tôi nói mà, nghe giọng nói của ngài sao có thể thân thiết như vậy!” Sở Từ cười nói.

Cặp mắt kia làm cho trong lòng Bạch Phụ Bình rất không vui. Giọng nói? Năm đó khi ông vừa đến thủ đô, mấy tháng không dám mở miệng chỉ vì muốn bỏ giọng địa phương chết tiệt kia. Nhưng bây giờ, ông đã nói chuẩn giọng thủ đô đã sớm đã nói một ngụm tiêu chuẩn kinh lời nói. Sở Từ đang nói vớ vẩn gì vậy?
 
Chương 718: Thử


Sở Từ làm vậy là cố ý, nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Phụ Bình trong lòng càng cảm thấy buồn cười. Thì ra cái gọi là xuất thân là giả, chẳng trách ông không đủ tự tin như vậy. Đối với người như Bạch Phụ Bình, nàng cũng không cần phải khách sáo, cũng không muốn khách sáo, tự nhiên sẽ không kiềm chế tính khí của mình.

“Trưởng phòng Bạch, ngài làm sao vậy? Sao không nói lời nào? À, tôi hiểu rồi, tục ngữ nói rất đúng, đồng hương gặp đồng hương nước mắt lưng tròng, kích động quá mức đúng không? Đúng rồi, không biết trước đây Trưởng phòng Bạch ở trong thôn nào, thị trấn nào, huyện nào? Biết đâu chúng ta còn có chút quan hệ họ hàng. Hơn nữa, tôi vẫn có một số mạng lưới ở huyện. Nếu ngài còn có người thân nào ở trong huyện, tôi chỉ cần chào hỏi một tiếng là có thể chăm sóc thay ngài. Ngài cảm thấy được không?” Sở Từ cười hì hì nói.

Còn không phải là không muốn bị người ta nói là đồ quê mùa sao? Ông càng không thích thì nàng càng phải nói ra.

Mí mắt của Bạch Phụ Bình không ngừng co giật, ước gì có thể lập tức chạy trốn.

Mà vợ của Bạch Phụ Bình vừa thấy, thở dài đi tới: “Tiểu Sở à, con đừng trêu chọc chú con. Ông ấy là người rất sĩ diện, không thích nhắc đến chuyện quá khứ...”

Bùi Phương mỉm cười, nói một cách thoải mái hào phóng.

Sở Từ hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn bà Bạch này, phát hiện người phụ nữ này khoảng 40 tuổi trông khá xinh đẹp, khí chất đáng quý nhất. Giống như những phu nhân giàu có đời trước, rất bao dung.

Số phận của Bạch Phụ Bình cũng quá tốt, lại cưới được người phụ nữ như vậy. Quả thực là... cải trắng ngon bị heo ủi.

Lúc này Bùi Phương nhìn Sở Từ, cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bà từ lâu đã biết rõ xuất thân của chồng. Mà bà, đáng lẽ là gả cho Bạch Phụ Bình thật. Chỉ tiếc, người đàn ông đó đã mất sớm. Mặc dù người chồng hiện tại của bà không thể so sánh với người đàn ông mối tình đầu của bà. Nhưng năm đó ông cũng trợ giúp cho bà rất nhiều.

Chính chồng là người đã chữa lành nỗi đau mất đi người đàn ông mà bà yêu thương. Hơn nữa, mặc dù chồng không có nhiều tài năng, nhưng cũng là người thành thật trung thành. Bao năm qua giữa vợ chồng đối xử với nhau cũng tôn trọng như khách.



“Trưởng phòng Bạch thật may mắn.” Sở Từ không chút ngại ngùng nói.

Mặc dù không nói ra lý do, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu được.

Cái may mắn này đều có thể nghịch thiên, chưa kể đã nhận một người ba như vậy, còn cưới người phụ nữ như vậy, thật không biết tại sao trời cao lại giúp đỡ ông như vậy.

“Tiểu Sở, con cứ thích nói đùa.” Bùi Phương cười: “Con thích ăn món gì? Lát nữa thím đi mua, tay nghề của thím chỉ bình thường. Nếu món nào không biết làm thím sẽ sang nhà kế bên hỏi trước.”

“Con và anh Từ không kén ăn.” Sở Từ nói.

“Không kén ăn là tốt rồi, con gái nhà thím không thích ăn thịt. Lát nữa con ăn nhiều một chút, con gái phải có chút da thịt mới đẹp.” Bùi Phương lại nói.

Bà nói xong lại nghĩ đến cái gì, nhìn chồng và ba chồng, do dự vài giây rồi nói: “Phụ Bình, hôm nay hiếm khi gặp được đồng hương, anh cũng nên trò chuyện với hai đứa nhiều một chút. Hơn nữa ở nông thôn có quy định giỗ Tổ, cả nhà anh đến đây lâu như vậy cũng chưa từng trở về tảo mộ phải không? Hay là hôm nào em sẽ cùng anh trở về thôn Thiên Trì thăm một lần, xem thử bà con quê nhà có ai cần giúp đỡ thì giúp đỡ một chút. Anh thấy thế nào?”

Bà vẫn luôn tò mò về cuộc sống quá khứ của chồng. Bởi vì bà luôn cảm thấy, đôi khi người đàn ông này dưỡng như có chuyện gì giấu bà.

Chỉ là sau bao nhiêu năm, khi bà nhắc đến về quê thì chồng lập tức trở mặt. Cái tên thôn Thiên Trì là trong một lần bà cô tình nhìn thấy địa chỉ trên phong thư ông chuẩn bị gửi đi.

Hôm nay hiếm khi có ba chồng ở nhà và nhắc lại chuyện xưa. Cho nên bà cũng muốn nói thử xem sao.
 
Chương 719: Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?


Chỉ là, khi Bùi Phương nói xong những lời này, sắc mặt của Bạch Phụ Bình đã cứng đờ, cơn tức giận nhịn xuống dường như lập tức muốn bộc phát.

Mà Sở Từ cũng sửng sốt trước địa danh kia. Địa phương tên thôn Thiên Trì có lẽ có rất nhiều. Nhưng còn ở chung một huyện thì nhất định là đúng.

“Thôn Thiên Trì? Thật trùng hợp, con và anh Từ cũng đến từ nơi đó.” Sở Từ nói.

“Thật sao?” Đại tá Bạch cũng không khỏi ngạc nhiên: “Phụ Bình, con rời khỏi nơi đó lúc khoảng hai mươi mấy tuổi phải không? Có lẽ còn quen biết ba mẹ của con bé này.”

Nhưng mà, lúc này Bạch Phụ Bình không muốn nói chuyện, cũng không dám nói!

Vậy mà cùng thôn? Nói cách khác, Từ Vân Liệt và Sở Từ này rất có thể biết chuyện của ông và Sở Tú Hòa năm đó?

Chuyện năm đó ông vẫn luôn không dám nói nhiều. Ngay cả Đại tá Bạch và vợ con của mình cũng không biết chuyện. Nếu biết thì năm đó ông căn bản không có khả năng trở thành người của nhà họ Bạch, càng không thể cưới được người phụ nữ như Bùi Phương.

“Ba... con cảm thấy hơi khó chịu. Con ra ngoài đi dạo một chút.” Bạch Phụ Bình nói.

Đại tá Bạch nhíu mày: “Khoan đã, vợ con nói cũng đúng, nhiều năm như vậy cũng nên trở về thăm. Làm sao có thể để cho người khác vẫn luôn chăm sóc mộ ba ruột của con được chứ? Con vẫn phải đích thân đi một chuyến mới được.”

Mí mắt của Bạch Phụ Bình co giật, không dám đối mặt.

Về quê? Ông nghĩ cũng không dám nghĩ. Huống hồ, ông đã nhiều năm không trở về. Một khi về đến thôn, nhất định sẽ là tiêu điểm của cả thôn. Còn nhà họ Sở kia, mặc dù ông gửi thư nói ông với Sở Tú Hòa là trong sạch. Nhưng cũng không biết nhà họ Sở có tin hay không. Ngoài ra, trong lòng ông biết rõ mối quan hệ giữa mình với Sở Tú Hòa. Cặp sinh đôi Sở Tú Hòa sinh ra trước khi chết chắc chắn là con của ông. Ông không muốn tự nhiên đâm ngang.

Nhưng nghĩ đến nhà họ Sở, Bạch Phụ Bình nhìn Sở Từ ở trước mặt nhíu mày, theo bản năng hỏi: “Ba mẹ của cô Sở... tên là gì?”



“Mẹ tôi đã qua đời.” Sở Từ chỉ nói.

Đột nhiên, Bạch Phụ Bình không khỏi nhảy dựng trong lòng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Họ Sở, mẹ còn đã qua đời?

“Vậy... ba cô...” Bạch Phụ Bình ma xui quỷ khiến hỏi tiếp.

Lúc này, ông đột nhiên cảm thấy Sở Từ này trông rất quen. Ông cũng càng hiểu được tại sao khi lần đầu tiên gặp mặt, ông lại cảm thấy như đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó. Cho đến bây giờ ông mới nhớ ra Sở Từ và và Sở Tú Hòa có mấy phần giống nhau.

Không! Không có khả năng! Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

Sở Từ cảm thấy Bạch Phụ Bình này khơi khó hiểu. Ông rõ ràng không có hứng thú với chuyện của thôn Thiên Trì. Nhưng đột nhiên lại thay đổi dáng vẻ.

Sở Từ nheo nheo mắt, nghĩ đến một chuyện. Trước đó thôn trưởng gọi điện thoại nói qua với nàng, Từ Phú Niên dường như có liên quan gì đó với quân đội. Mà nàng nghe Đại tá Bạch nói, cả nhà Bạch Phụ Bình này cùng nhau đến thủ đô. Dường như tình huống hơi giống như Từ Phú Niên.

Chẳng lẽ người đàn ông nàng cô cùng căm ghét trước mắt lại là ba nàng? Sở Từ mím môi, không khỏi hơi chán ghét. Cho dù biết ba ruột của mình không phải người tốt. Nhưng nếu thực sự gặp cũng không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Đương nhiên, lúc này vẫn chưa xác định được thân phận của ông, chỉ là khả năng nghi ngờ khá cao mà thôi.

“Ba tôi à? Đã chết.” Lúc này Sở Từ nói thẳng.

Cho dù sự thật như thế nào thì hiện tại nàng cũng không muốn dính dáng gì đến người đàn ông này. Hơn nữa, nàng thích tự tay mình nắm giữ mọi chuyện. Trước khi chưa điều tra rõ, tốt hơn hết vẫn nên kiên nhẫn một chút. Hơn nữa, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của em trai.
 
Chương 720: Làm cháu gái


Bạch Phụ Bình nghe Sở Từ trả lời thì cả người sửng sốt. Ông luôn cảm thấy lời nói của Sở Từ hơi kỳ quái. Dù sao người bình thường nhắc đến ba mình cũng sẽ có mấy phần tôn trọng và lễ phép hơn. Cho dù thực sự đã chết, họ cũng sẽ dùng từ 'qua đời' với người ngoài để bày tỏ sự thương tiếc. Nhưng Sở Từ này... như thể ước gì không có ba.

Nhưng lúc này, ông cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ Sở Từ và Sở Tú Hòa có quan hệ gì hay không, ông cũng không muốn nói lung tung trước mặt ba già và vợ.

Sở Từ quét qua biểu cảm của Bạch Phụ Bình thì phát hiện ông dường như hơi chột dạ, ánh mắt của ông vừa rồi dường như vừa hy vọng vừa lo lắng, sợ nàng sẽ nói ra cái gì làm cho ông càng thêm tò mò. Cho dù Bạch Phụ Bình này không phải người ba không chịu nhận con, vậy cũng tuyệt đối đã làm ra một số chuyện đáng xấu hổ ở thôn Thiên Trì.

Đại tá Bạch không ngờ Sở Từ có thân thế như vậy, nhất thời hơi ngạc nhiên. Tiếp theo mời hai vợ chồng ngồi xuống ghế trong phòng khách. Sau đó cười nói: “Tôi thấy con bé cháu và tôi rất có duyên phận. Tại sao không làm cháu gái của tôi, cháu nghĩ sao?”

Sau khi nói ra những lời này, không chỉ Bạch Phụ Bình, mà ngay cả Bùi Phương cũng sửng sốt.

“Ba!” Bạch Phụ Bình vội vàng kêu lên: “Thân phận của ba...”

Nếu thân phận của ông ba mà nhận cháu gái, vậy chẳng phải tương lai Từ Vân Liệt sẽ có thêm một chỗ dựa lớn sao? Vốn dĩ Từ Vân Liệt đã đủ may mắn, có Phó Tham mưu trưởng Thẩm hộ tống, còn có Sư đoàn trưởng Dịch cũng là cha và thầy của hắn đề bạt. Hiện tại nếu có thêm Đại tá Bạch, vậy thể diện của ông chẳng phải hoàn toàn vứt bỏ sao?

Nhưng mà, ông chưa kịp nói xong thì đã bị sắc mặt của ông ba làm cho sợ hãi.

Thân phận của ba... mặc dù cao, nhưng cũng không phải không thể trèo cao. Giống như ông, năm đó chẳng phải đã dùng danh nghĩa của Đại tá Bạch mới có thể thuận buồm xuôi gió ở bộ phận Hậu cần sao?



Bởi vì điều này nên ông không tư cách nói ra lời này. Con bé Sở Từ này tuyệt đối không thể giữ lại.

Nhớ năm đó, khi ông nhận Đại tá Bạch làm ba, chính là mẹ dựa vào chút ân tình này đau khổ cầu xin. Thậm chí gần như quỳ gối dưới đất mới làm cho Bạch Chấn Thăng rơi vào đường cùng mà nhận ông. Nhưng bây giờ Sở Từ mới xuất hiện bao lâu? Vậy mà làm cho ba mở miệng muốn nhận cháu gái, phần săn sóc đặc biệt này. Tương lai nếu Sở Từ và Từ Vân Liệt nói xấu ông mấy câu trước mặt ba, như vậy thân phận và địa vị của ông có lẽ hoàn toàn không giữ nổi nữa!

Nếu không có danh tiếng của nhà họ Bạch, vậy ông sẽ ra sao? Ông chỉ là đồ quê mùa, người ngoài. Làm sao ông có thể đối mặt với con gái, đối mặt với mẹ già đã cắn răng chịu đựng vì ông chứ?

Còn vợ ông... gia đình của Bùi Phương ít nhất là gia đình tri thức. Mặc dù ông biết chữ, nhưng trình độ văn hóa kém hơn hẳn những học trò của ba vợ. Không có nhà họ Bạch làm hậu trường, ông thậm chí không thể đứng thẳng trước mặt ba vợ.

Lúc này, Bạch Phụ Bình âm thầm nghiến rang. Nhưng lúc này, Sở Từ nhếch khóe miệng gọi một tiếng: “Ông nội Bạch.”

“Tốt!” Gương mặt hung dữ của Đại tá Bạch lúc này cười tươi như hoa: “Ông thích sự dứt khoát và hăng hái của con bé cháu!”

Nếu Sở Từ trông ngượng ngùng và rối rắm, biết đâu ông ta còn sẽ thất vọng. Đối có đứa trẻ đa mưu túc trí, ông ta cũng không phải không đánh giá cao. Chỉ là mưu trí cần phải vừa phải, không phải ai cũng làm được. Hơn nữa, chơi mưu trí ở trước mặt người ngu đó là thông minh. Nhưng chơi ở trước mặt ông ta chính là hoàn toàn phản tác dụng.

Mà Sở Từ ở trước mặt ông ta thực sự sảng khoái và sạch sẽ, không có quanh co lòng vòng nhiều như vậy; nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế lại cực kỳ thông minh. Bởi vì lý do này, lúc này đối với Sở Từ này, ông thật ra còn hài lòng hơn so với Mẫn Hoa sống chung với mình từ nhỏ đến lớn.
 
Chương 721: Đưa người trở về


Tâm trạng của Đại tá Bạch hiếm khi rất vui mừng, nhìn 'con trai' của mình cũng lười tức giận.

Mặc dù con dâu Bùi Phương của ông ta không tránh khỏi hơi khó chịu trong lòng. Nhưng bà rất tôn trọng và hiếu thảo với ba chồng là Đại tá Bạch này, chỉ cần ba chồng vui vẻ thì những chuyện khác không thành vấn đề. Chỉ đáng tiếc, tâm tư con gái của bà nặng, thật cẩn thận như Bạch Phụ Bình ở trước mặt ba chồng, không được ba chồng thích. Dù bà đã nói nhiều lần, nhưng con bé cũng không thay đổi.

Thậm chí có đôi khi, bà sẽ không khỏi nghĩ mình lấy Bạch Phụ Bình này có phải sai rồi hay không? Bà tôn trọng kiểu đàn ông làm việc lớn chứ không phải người giống như chồng, luôn lo được và mất, hơi vô hình.

Nhưng nghĩ lại, Bùi Phương vội vàng âm thầm lắc đầu. Dù thế nào thì chồng cũng đối xử với bà rất tốt. Mặc dù con gái không hoàn toàn giống bà, nhưng ít nhất cũng chui ra từ trong bụng bà, cũng xem như hiếu thuận hiểu chuyện.

“Mọi người nói chuyện đi, con sẽ làm món gì đó thật ngon, xem như chúc mừng ba nhận cháu gái.” Bùi Phương cười tủm tỉm nói.

Mà không bao lâu, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Năm người ngồi vào một cái bàn, trông giống như ba thế hệ sống chung. Nhưng bầu không khí rất lạ, gương mặt của Bạch Phụ Bình cho dù muốn giả bộ lộ ra nụ cười cũng hơi khó khăn.

* * *

Sở Từ cũng không ở nhà Đại tá Bạch quá lâu. Nhưng chỉ một hai tiếng cũng đã làm cho Bạch Phụ Bình sống một ngày bằng một năm. Khi Sở Từ và Từ Vân Liệt vừa rời đi, cả người ông lập tức đều thả lỏng, vội vàng nói với ba một tiếng. Ông rời khỏi quân đội và đi thẳng đến một ngôi nhà trong nội thành thủ đô.

Ngôi nhà này cũng là tứ hợp viện lớn. Nhưng nó hơi cũ, vị trí cũng trung bình, không giống như ngôi nhà của Sở Từ phong cảnh chỗ nào cũng hợp lòng người và rất thuận tiện.



Khu vực xung quanh ngôi nhà tương đối náo nhiệt, đủ mọi thành phần lẫn lộn. Trong nhà cũng có rất nhiều người ở.

Lúc Bạch Phụ Bình đến thì đã tối, đúng lúc cả nhà đang ăn cơm. Chỉ nhìn vào khoảng sân rộng, lại ngồi hai bàn người lớn và trẻ con, người già và phụ nữ.

“Anh cả, sao anh lại đến đây?” Vừa nhìn thấy Bạch Phụ Bình, Từ Phong Niên đã nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

Ngay sau đó, có 6-7 đứa trẻ đứng lên vây quanh Bạch Phụ Bình gọi 'bác cả'.

Bạch Phụ Bình nhíu mày, chỉ khi nhìn thấy hai đứa em trai và mấy đứa cháu trai cháu gái này tâm trạng của ông mới cảm thấy dễ chịu hơn, mới có thể hoàn toàn thả lỏng; càng không cần đặc biệt ngụy trang bản thân đã có thể nhận được sự ủng hộ và lòng tự trọng mà ông xứng đáng có được từ bọn họ.

“A Phú, sắc mặt của con không được tốt lắm, có phải Đại tá Bạch gần đây gây khó dễ với con không? Hay là bị vợ con chọc tức?” Một bà già bước đến chỗ Bạch Phú Bình, vẻ mặt đau lòng nói với người đàn ông hơn 40 tuổi như ông.

“Mẹ, không liên quan gì đến A Phương.” Bạch Phụ Bình thở dài.

“Hừm, vậy thì có liên quan đến Đại tá Bạch? Mẹ thật muốn đi hỏi ông ta, mẹ tặng con trai cho ông ta nuôi để nối dõi tông đường. Năm đó sao ông ta lại tìm cho con một đứa con gái không trứng cho con làm vợ vậy? Tiểu thư khuê các, dòng dõi thư hương có ích lợi gì? Con nhìn xem hai đứa em dâu của con, thậm chí là em gái con có đứa nào không sinh được không? Phong Niên đã sinh được ba đứa, còn con? Mẫn Hoa là một đứa con gái, sau này con già rồi thì ai nuôi con hả?” Bà Từ tứ giận.

Nhưng sau khi nói xong những lời này, bà Từ nghĩ lại và nói: “Mẹ thấy... vợ con còn không bằng Sở Tú Hòa lúc trước mẹ chọn cho con. Con không phải nói nó sinh một cặp sinh đôi trai gái hả? Hay là... về quê đưa người trở về? Mẹ nuôi cho con, không cho vợ con biết, không phải được rồi sao?”
 
Chương 722: Dự định


Bạch Phụ Bình nghe vậy thì xoa trán. Mẹ già của ông đã không chỉ một lần nói ra kiểu lời nói này. Nhưng trước giờ đều nói ở nhà nói, nên ông cũng không cảm thấy có gì. Nhưng bây giờ, ông lại thấy khó chịu vì chuyện này, vừa nghe lời này lập tức xụ mặt xuống.

“Mẹ, con nghi ngờ hai đứa con của Tú Hòa đi tìm con.” Bạch Phụ Bình nói.

Nghe vậy, đôi mắt vẩn đục của bà cụ chợt sáng lên: “Được rồi! Đây không phải là chuyện tốt sao? A Phú, cháu trai ngoan của mẹ bây giờ đang ở đâu? Sao con không dẫn bọn nó đến đây? Hiện tại nó cũng trưởng thành rồi, đã có vợ chưa? Nếu có thể sinh chắt trai cho mẹ thì càng tốt!”

Bạch Phụ Bình thở dài: “Mẹ đừng kích động, bản thân con cũng chưa xác định. Chỉ là gặp qua một con bé tên Sở Từ, con bé kia trông giống Tú Hòa hai ba phần. Nhưng con bé này không dễ mến cho lắm, gả cho một quân nhân, rất được lòng của ba con. Nhưng không thể hòa thuận với con. Nếu nó là con gái của con vậy thì chẳng có lợi gì cho chúng ta.”

Thoạt nhìn, Sở Từ là người có tính tình không dễ dàng tha thứ. Nếu thực sự là con gái của ông, nó có thể không ghi hận chuyện năm đó ông vứt bỏ mẹ nó sao? Nếu nó là con bé ngây thơ hồn nhiên, dễ lừa dễ dụ thì tốt rồi, có thể cho nó làm con gái riêng sống yên ổn ở bên mẹ. Nhưng Sở Từ này chính là người sẽ lắc lư ở trước mặt ông ba.

“Con bé?” Bà cụ nhíu mày: “Vậy nó có em trai hay anh trai sinh đôi không?”

Năm đó, mặc dù con trai cả của bà có cho người về quê hỏi thăm tình hình của Sở Tú Hòa, cũng biết được Sở Tú Hòa trước khi chết sinh ra một trai một gái. Nhưng không biết trai hay gái sinh ra trước. Hơn nữa mấy năm gần đây con trai cả của bà đi đâu cũng phải nhìn sắc mặt của Đại tá Bạch, còn phải đề phòng Bùi Phương suy nghĩ lung tung. Cho nên hoàn toàn cắt đứt quan hệ với quê hương.



Nhưng hai năm gần đây, bà ngày càng lớn tuổi, nhìn con trai chỉ có một đứa con gái trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Nếu lúc trước không nhận Đại tá Bạch làm ba, con trai cả của bà nhất định cũng sẽ giống như hai đứa con trai thứ, cưới một người phụ nữ đảm đang và sinh mấy đứa con trai, cũng không đến mức phụ thuộc như bây giờ. Hơn nữa, Bạch Chấn Thăng đã là Đại tá, A Phú của bà cũng chỉ mới là Trưởng phòng...

Bà còn tưởng rằng Đại tá này ít nhất sẽ chăm sóc đứa con trai duy nhất là A Phú này. Nhưng ai biết được, hóa ra là một người bảo thủ.

“Haizz, nếu nó thực sự là con gái của con thì cũng khó trách sẽ như vậy. Một đứa con gái quê mùa, từ nhỏ không có ba mẹ, nhất định sẽ nghĩ cách lấy lòng leo lên người có quyền thế như Đại tá Bạch.” Bà cụ thở dài: “Hôm nay con đến đây là vì chuyện này đúng không?”

“Dạ, hai năm trước con cũng để lại số điện thoại trong thôn, đúng lúc gọi điện hỏi thăm. Nếu là con gái của con...” Bạch Phụ Bình hơi đau đầu, suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên xử lý như thế nào. Cuối cùng chỉ nói: “Mặc kệ có phải hay không, con bé này đều không thể giữ, nghĩ cách cho nó về thôn. Nhưng nếu nó thực sự là hạt giống của con, vậy chúng ta cũng phải hỏi thăm con trai của con, âm thầm tiếp tế cho nó, nghĩ cách cho nó nhận tổ tiên. Nhưng ở trước mặt ba con và Bùi Phương không được nói bậy. Cho dù bọn họ có biết cũng không thể thừa nhận, cùng lắm thì nói con của Sở Tú Hòa và người đàn ông khác, nhìn thấy con của Tú Hòa đáng thương nên nhận làm con nuôi...”

Bùi Phương là người phụ nữ tốt. Mấy năm nay cũng rất tin tưởng ông. Chỉ cần ông không không thừa nhận, cô nhất định sẽ không quan tâm. Nhưng đối với ba thì hơi khó khăn.

Cho nên, hiện tại tốt hơn hết là kiềm chế một chút.
 
Chương 723: Nói dối


Trong lòng Bạch Phụ Bình như đè nặng một tảng đá lớn, cũng không có tâm trạng cơm với mẹ già nên đành phải đi gọi điện thoại.

Ông cũng nghĩ kỹ rồi, nếu con trai con gái còn ở quê. Vậy ông sẽ cho người về dàn xếp ổn thỏa, tuyệt đối không thể đến thủ đô quấy rầy ông. Tất nhiên, nếu con trai hiểu chuyện thì đến cũng được, nhưng con gái thì thôi.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy. Sau khi Bạch Phụ Bình nói mấy câu thì có người đi gọi thôn trưởng, không bao lâu tiếng thôn trưởng vang lên.

“Alô, ai vậy?” Tâm trạng thôn trưởng kích động, cuộc gọi từ xa biết đâu là Sở Từ. Nhưng lại nghe giọng trong điện thoại là đàn ông, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì. Chẳng lẽ là Sở Đường hoặc là sĩ quan Từ?

“Xin chào chú, chú là thôn trưởng của thôn Thiên Trì phải không?” Bạch Phụ Bình cẩn thận hỏi câu.

“Đúng vậy? Cậu là ai?” Thôn trưởng hỏi lại.

“Mấy năm trước tôi có đến thôn của chú. Lúc đó tôi có cho chú một số tiền để giúp đỡ trong thôn.” Bạch Phụ Bình lại nói.

Đầu dây bên kia điện thoại dừng một lát, sau mấy giây đột nhiên ngạc nhiên nói: “Cậu là người mà Từ Phú Niên cử đến lúc đó hả? Tôi nhớ cậu rồi, cậu gọi có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi hai đứa con của Từ Phú Niên...”

Chỉ là ông còn chưa nói hết câu thì thôn trưởng đột nhiên nói: “Cậu chờ một chút, tôi đang xào đồ ăn trong nồi, tôi về tắt lửa trước để không bị cháy. Như vầy đi, cậu chờ 15 phút sau rồi gọi lại nha!”



Y nói xong thì dập máy một cái. Giây tiếp theo, thôn trưởng vội vàng đổi sang điện thoại khác và gọi cho Sở Từ.

Đúng là lúc trước Từ Phú Niên cho trong thôn một số tiền, nhưng cũng không phải quá nhiều. Hơn nữa trước đây cả nhà nó chuyển đi, người trong thôn không biết tình huống, còn tưởng rằng một con yêu quái nào đến bắt hết cả nhà nó đi. Vì thế thôn dân lo lắng một thời gian thật dài. Hơn nữa, Sở Tú Hòa đã chết vì nó, nó cho chút tiền đó có tác dụng gì?

Sở Từ thì khác, mấy năm nay đã làm rất nhiều cho thôn. Chỉ một nhà máy dược phẩm kia đã nuôi người dân trong mấy thôn. Hơn nữa, trước đó Sở Từ đã nói với y. Nếu người của Từ Phú Niên liên hệ với y thì nói cho con bé biết. Bây giờ liên lạc rất thuận tiện, y cũng sẵn sàng cho con bé chút thể diện.

Sở Từ mới từ quân đội về nhà thì chuông điện thoại vang lên, vừa nghe thấy giọng thôn trưởng cũng hơi ngạc nhiên.

“Sở Từ à, người bên ba cháu vừa gọi điện thoại đến, hình như muốn hỏi về chuyện hai chị em cháu. Bác sợ mình nói bậy nên cúp điện thoại của cậu ta trước và nói cho cháu biết, hỏi xem ý của cháu thế nào.” Thôn trưởng vội vàng nói.

Sở Từ nhíu mày, cảm thấy suy đoán của mình cũng gần đúng rồi. Bạch Phụ Bình kia có lẽ là Từ Phú Niên. Nếu không làm sao trùng hợp như vậy, nàng vừa mới nói chuyện với Bạch Phụ Bình về thôn Thiên Trì. Sau lưng lại có người gọi điện thoại về thôn Thiên Trì hỏi thăm chuyện của nàng?

“Bác Sở, cảm ơn bác.” Sở Từ nhẹ nhàng cám ơn, sau đó nói tiếp: “Nếu Từ Phú Niên... nếu người của Từ Phú Niên hỏi, bác đừng nhắc đến tên của cháu và Sở Đường. Nếu như có thể.... còn phải làm phiền bác tìm hai người trạc tuổi với bọn cháu và đóng giả làm con của mẹ cháu. Hai người đó tốt nhất là không còn ba mẹ. Hôm khác cháu sẽ mua vé cho bọn họ đến thủ đô.”

“Như vậy có được không? Người đó dù sao cũng là ba ruột của cháu.” Thôn trưởng hơi từ chối với chuyện này.

“Bác Sở, trước đó Từ Phú Niên vu oan cho sự trong sạch của mẹ cháu. Bây giờ tìm bác để hỏi rõ tình hình chỉ vì lợi dụng danh nghĩa người ba để đuổi cháu và em trai ra khỏi thủ đô mà thôi. Bây giờ ông ta nhận người khác làm ba, kết hôn với một người phụ nữ khác và sinh ra một đứa con gái. Cháu và Sở Đường chính là chướng ngại vật, nói cho ông ta biết tình hình thực tế chỉ mang đến nguy hiểm cho chị em bọn cháu.” Sở Từ nói thêm.
 
Chương 724: Bịa đặt câu chuyện


Thôn trưởng vừa nghe Sở Từ nói như vậy thì sửng sốt.

“Nói như vậy, cháu biết ba cháu hiện tại đang làm gì hả?” Tim thôn trưởng đập nhanh hơn hỏi.

Khi cả nhà Từ Phú Niên vừa rời đi, trong thôn tò mò muốn chết. Lúc đó y vẫn chưa phải là thôn trưởng cũng rất muốn biết tung tích của gia đình này. Đáng tiếc là qua nhiều năm, mộ của nhà họ Từ cũng không có ai quét dọn. Chính thôn trưởng là y thỉnh thoảng nhờ người đến quét dọn và nhổ cỏ, bằng không đã có thể càng thêm hoang vắng.

Nhưng chỉ nhìn từ việc tảo mộ này đều có thể nhìn ra Từ Phú Niên là kẻ vong ân phụ nghĩa và nhẫn tâm. Phải biết rằng, ba của Từ Phú Niên, tức là ông nội của Sở Từ còn nằm dưới đất. Vậy mà nó còn có thể mặc kệ không hỏi đến nhiều năm như vậy. Bây giờ còn nhận người khác làm ba? Không sợ ba ruột nó chiu ra khỏi quan tài tìm nó gây rắc rối sao?

“Từ Phú Niên hiện tại đã đổi tên thành Bạch Phú Bình, làm con trai của Đại tá, cưới con gái của một giáo sư đại học. Nhưng Đại tá Bạch làm người chính trực, cháu và ông cụ có thể nói chuyện với nhau. Trong lòng Từ Phú Niên sợ hãi chuyện năm đó bại lộ ra. Cho nên một khi biết cháu là con gái của ông ta, ông ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn.” Sở Từ dừng lại rồi nói tiếp: “Bác cũng không cần có áp lực tâm lý, mọi chuyện cứ tính cho cháu. Hơn nữa cháu cũng chỉ nhờ bác tìm hai người, thuê bọn họ làm việc, thay cháu mê hoặc Từ Phú Niên. Nhưng hai người tốt nhất đừng quá thành thật...”

Thôn trưởng thở dài, hai cha con tốt như thế sao lại biến thành như vậy? Nhưng thực ra mà nói, cũng khó trách Sở Từ làm như vậy. Dù sao Từ Phú Niên đã thực sự làm ra chuyện vô đạo đức như vậy.

Năm đó, Từ Phú Niên và Sở Tú Hòa là đôi trai gái sắp kết hôn, chỉ vì sự ra đi đột ngột của nó mà hủy hoại cả đời Sở Tú Hòa, người cũng đã chết. Ngay cả hai đứa trẻ đều chịu cực khổ nhiều năm như vậy. Nếu không phải Sở Từ hiện tại có khả năng, thật không biết hai chị em sẽ trở thành người như thế nào.

Trong thôn Thiên Trì có rất nhiều người đang ăn chén cơm của Sở Từ. Y làm thôn trưởng cũng không dám chống lại Sở Từ.

Bởi vậy, y gật đầu đồng ý: “Được, bác sẽ làm theo lời của cháu.”

Không khó để tìm hai người trẻ tuổi chơi bời lêu lổng.



Thôn trưởng vừa mới đồng ý, một chiếc điện thoại khác vang lên. Y lập tức chào tạm biệt với Sở Từ và trò chuyện với Bạch Phụ Bình.

“Thôn trưởng, tôi tìm chú là muốn hỏi tình hình của hai đứa trẻ đó, muốn biết bọn nó bây giờ ra sao, có đăng ký hộ khẩu không, tên là gì...” Bạch Phụ Bình hỏi.

Thôn trưởng đã chuẩn bị tâm lý. Lúc này cũng không cảm thấy căng thẳng mà thản nhiên nói: “Hai đứa nó từ nhỏ đã sống cực khổ rồi, đâu ra cơ hội mà đăng ký hộ khẩu chứ? Nếu cậu quen Từ Phú Niên thì kêu cậu ta nhanh về đưa hai đứa nó đi đi. À đúng rồi, con bé không có tên, mọi người đều gọi nó là Nha Nha. Thằng nhóc thì đi học được mấy năm, tên Sở Đại Bàn. Cậu cũng biết, trước đây nó từng sống ở nhà họ Sở, nên lấy họ Sở...”

Khóe miệng của Bạch Phụ Bình co giật dữ dội. Mấy năm trước ông có nghe nói con trai mình đi học được thành tích tốt. Nhưng không có hỏi chi tiết, nhưng bây giờ vừa nghe đến tên Sở Đại Bàn này lập tức có cảm giác rối rắm nói không nên lời. Cảm giác này giống như người khác gọi ông là ‘Đại Phú’ vậy.

“Chú có biết Sở Từ không? Con bé dường như là người thôn Thiên Trì. Ba mẹ con bé làm nghề gì thế?” Bạch Phụ Bình lại nói.

“Sở Từ?” Thôn trưởng hơi sửng sốt, sau đó động não nói: “À, số phận của con bé này cũng rất không tốt. Từ nhỏ đã không có ba mẹ, là đứa trẻ do ông thôn trưởng đời trước nhặt về nuôi nấng, rất hiểu chuyện. Bây giờ dường như đến thủ đô cố gắng làm việc, cũng thật có triển vọng!”

“Chú có chắc Sở Từ không có quan hệ gì với Từ Phú Niên không?” Bạch Phụ Bình hỏi.

“Chao ôi, làm sao có quan hệ gì được? Sở Từ kia trông như hoa như ngọc, Từ Phú Niên sao có thể sinh ra đứa trẻ tốt như vậy...” Thôn trưởng gằn giọng nói rồi nghĩ thầm: Ai bảo lúc trước cậu không thừa nhận chuyện có con với Sở Tú Hòa chứ? Xứng đáng!

Bạch Phụ Bình nghiến răng.
 
Chương 725: Gió chiều nào theo chiều đó


Lúc này đã nhận được câu trả lời chính xác từ thôn trưởng, Bạch Phụ Bình cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.

Đối với ông, Sở Từ không phải là tin tức tốt của ông. Dù sao con bé này trời sinh khắc với ông. Hơn nữa, hiện tại ông cũng không cần quá lo lắng chuyện riêng của mình bị bại lộ. Dù sao ông đã rời khỏi thôn Thiên Trì hơn 20 năm. Con bé như Sở Từ căn bản không có khả năng biết quá khứ của ông, nhiều nhất cũng chỉ nghe nói đến tên ‘Từ Phú Niên’ mà thôi.

“Thôn trưởng, tôi có chuyện muốn làm phiền chú.” Bạch Phụ Bình Thư làm dịu lại cảm xúc nói tiếp: “Tôi... hai đứa con của Từ Phú Niên xin chú quan tâm một chút. Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi về một số tiền. Nếu hai đứa nó quậy muốn đến thủ đô, vậy xin chú nói với bọn nó một tiếng, cứ nói ba bọn nó sẽ đích thân cử người về đón bọn nó, kêu bọn nó đừng nên gấp gáp...”

Thôn trưởng nhíu mày, luôn cảm thấy người này nói chuyện hơi kỳ quái. Mấy năm trước y cũng gặp qua người bên ngoài kia đến thôn Thiên Trì. Giọng nói của người đó rất cứng rắn, không phải như thế.

Nghĩ đến biểu hiện của Sở Từ, thôn trưởng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Chẳng lẽ người gọi cho y lúc này căn bản không phải là người làm việc vặt, thậm chí chính là Từ Phú Niên?

Nếu đúng là như thế, y cũng có thể hiểu được tại sao Sở Từ lại phải đề phòng ba ruột của mình. Một người gọi điện thoại sẽ quê còn che giấu thì có thể làm ra chuyện tốt gì chứ? Biết đâu Từ Phú Niên này thật muốn làm chuyện gì xấu hổ với Sở Từ sau lưng thì sao.

Dù sao Sở Từ cũng là thôn trưởng nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Mặc dù trước đây không đáng tin cậy lắm. Nhưng 2-3 năm gần đây đã làm ông hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Cho nên thôn trưởng đối với con bé Sở Từ này hiện giờ rất bao dung. Đặc biệt là so với người ba không đàng hoàng như Từ Phú Niên này, y tự nhiên nghiêng về Sở Từ.



“Được, được. Nhưng dạo này tôi rất bận công việc đồng áng, sợ không có thời gian trông nom bọn nó... Đặc biệt là hai đứa trẻ cậu hay quậy phá, không có ai muốn giao tiếp với bọn nó...” Thôn trưởng khó xử nói.

Bạch Phụ Bình hơi sửng sốt, mấy giây sau mới cắn răng nói: “Chú yên tâm, tôi sẽ không cho người trong thôn trông vô ích. Khi nào tôi gửi tiền về cho hai đứa nó, tôi cũng sẽ gửi cho thôn một ít. Chu giúp tôi thuê hai người thích hợp trong là được.”

“Vậy thì tốt, những cần phải trông bao lâu? Cậu không biết, thôn chúng tôi phát triển rất tốt. Ngoài mấy người không làm việc đàng hoàng, mọi người đều có công việc, ai cũng siêng năng, không thích làm mấy chuyện lung tung rối loạn này...” Thôn trưởng lại nói.

Nếu như đây là Sở Từ, y sẽ không có tâm tư rao giá trên trời. Dù sao Sở Từ tạo phúc cho thôn, mà Từ Phú Niên này có thể giống nhau à? Sau bao nhiêu năm không có tin tức, nó đột nhiên xuất hiện lại muốn sai người trong thôn làm việc. Bọn họ đều là con người, lại không phải con rối của Từ Phú Niên nó, còn có thể tùy tiện nghe nó nói sao?

Tâm trạng của Bạch Phụ Bình vốn dĩ đã không tốt. Lúc này nghe vậy càng thêm tức giận đến khó chịu. Nhớ năm đó ông còn ở thôn Thiên Trì, khi đó thôn trưởng là ông cụ lớn tuổi, nhưng đối với thôn dân rất tốt, nhân phẩm tính cách cũng chính trực. Làm sao có thể há mồm ngậm miệng là đòi tiền chứ? Quả thật là thói đời ngày sau lòng người không cũ, cái thôn tốt đều bị thôn trưởng hiện tại hủy hoại. May mắn ông đã rời đi từ lâu, bằng không nhìn đều cảm thấy phiền lòng.

Nhưng lúc này ông cũng không có cách nào, đành phải bàn bạc với thôn trưởng lần nữa, hứa chỉ trông hai đứa trẻ tối đa một tháng, ngày mai sẽ gửi tiền về.

Thôn trưởng lúc này mới vui tươi hớn hở cúp máy. Đương nhiên, sau khi cúp điện thoại xong còn không quên gọi lại nói cho Sở Từ biết, như vậy y giống như một tên gián điệp già.
 
Chương 726: Đến tìm người thân


Trong chuyện này, Bạch Phụ Bình không muốn nói nhảm. Sáng hôm sau, ông đã chuyển 2000 đồng vào tài khoản của thôn trưởng, làm thôn trưởng vui vẻ không khép miệng được.

Một nửa số tiền này là cho con trai con gái của Từ Phú Niên. Cho nên thôn trưởng cũng không chê rắc rối mà chuyển 1000 trong đó cho Sở Từ. Phần còn lại chia làm hai phần, 600 dùng để thuê hai người làm hàng giả, 400 còn lại đặt trong quỹ của thôn.

Một người 300 cũng là giá khá cao. Hơn nữa Sở Từ lại cho thêm thành 500, hoàn toàn đủ để cho hai người lên núi đao xuống biển lửa.

Bạch Phụ Bình bỏ mặc Sở Từ. Sau đó Nha Nha và ‘Sở Đại Bàn’ cầm tiền, không quá hai ngày đã lên xe lửa đến thủ đô. Sở Từ đích thân đến đón và dặn dò hai người một hồi.

Chuyện của Bạch Phụ Bình, Sở Từ cũng không gạt Sở Đường. Chẳng qua Sở Đường không có tình cảm với người ba này. Thậm chí còn rất hận ông, nên rất tán thành với cách làm của cô.

* * *

Dưới sự sắp xếp đặc biệt của Sở Từ, Nha Nha và Sở Đại Bàn trực tiếp đến doanh trại tìm Bạch Phụ Bình. Khi bị kiểm tra bên ngoài doanh trại thì càng tuyệt vời hơn.

“Đồng chí có thể giúp tôi tìm người được không? Ba của chúng tôi tên là Từ Phú Niên. Hai chị em chúng tôi đã hỏi thăm rất lâu mới biết được ông ấy đi cùng với một sĩ quan họ Bạch. Người sĩ quan đó khi còn trẻ đã đến thôn chúng tôi. Bây giờ có lẽ đã 7-80 tuổi rồi. Đồng chí quân nhân à, mấy người không phải phục vụ nhân dân à? Chúng tôi từ nhỏ đã sống một mình, nguyện vọng duy nhất chính là tìm được ba ruột của chúng tôi!” Nha Nha vừa khóc vừa nói.

Kỹ thuật biểu diễn của hai người mỗi người một vẻ, bọn họ đến cũng chỉ là cổng khu nhà ở. Cho nên vấn đề cũng không lớn, chỉ là ồn ào làm người đau đầu.

“Chúng tôi quỳ xuống cầu xin đồng chí. Đồng chí dẫn chúng tôi đi tìm sĩ quan họ Bạch đi! Ông nội hai của chúng tôi là cảnh vệ của người sĩ quan đó khi còn trẻ. Ngoài sĩ quan họ Bạch đó, không ai có thể đưa cả nhà ba tôi đến thủ đô được!” Cả người Sở Đại Bàn quỳ dưới đất, kéo thế nào cũng không đứng dậy.

Chuyện này có thể hơi bất lực.



Nhưng dù sao người nhà của quân nhân đều sống trong đó, ai đi ngang qua đều dừng lại nhìn. Khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi này chỉ mới ngoài hai mươi, quần áo rách rưới trông thật đáng thương, không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình.

“Một người đàn ông họ Bạch, 7-80 tuổi? Không phải đang nói về Đại tá Bạch chứ?” Một người phụ nữ thì thầm một câu.

“Sao có thể quấy rầy Đại tá Bạch chứ...” Người khác thở dài nói.

“Hay là thông báo cho Bùi Phương biết? Mặc kệ là tình huống như thế nào, dù sao cũng phải hỏi đúng không? Nghe giọng nói của bọn nó dường như là người bên ngoài đến, chạy đến thủ đô tìm đã rất khó khăn. Nếu như thất vọng mà về có vẻ quá vô nhân đạo....” Một người vợ quân nhân nói.

Nói xong, mấy người phụ nữ suy nghĩ và cảm thấy rất có lý, lập tức nhờ người đi tìm Bùi Phương.

Khi Bùi Phương nghe vậy lập tức hỏi: “Cô nói bọn họ đến từ thôn Thiên Trì hả?”

“Đúng vậy, nói rất rõ ràng, chính là cái thôn này. Cho nên tôi muốn nhờ cô hỏi Đại tá Bạch thử có nghe nói qua hoặc là biết ba của bọn họ ở đâu không không...”

Ánh mắt của Bùi Phương lóe sáng. Ba chồng của bà chỉ đưa gia đình chồng ở thôn Thiên Trì lên thủ đô. Nhưng hai đứa trẻ đó ở bên ngoài lại nói cả nhà ba mình đi theo sĩ quan họ Bạch...

“Đúng rồi, vừa rồi bọn họ có nói ba tên là Từ Phú Niên..” Có người khác nói.

Sau khi nghe lời này, Bùi Phương lập tức như bị sét đánh trúng, cương cứng ngay tại chỗ! Những người khác không biết Từ Phú Niên là ai, nhưng bà lại biết được. Nhưng bà không thể tin được chồng có con trai con gái ở bên ngoài. Không thể nào!
 
Chương 727: Người đàn ông đáng sợ


Sắc mặt Bùi Phương trắng bệch, trong lòng không khỏi hoảng hốt, chân giống như bị một tảng đá lớn trói chặt không thể tiến lên. Nhưng lúc này, sự nghi ngờ dày đặc lại làm cho bà không thể không nhấc chân lên và đi về phía cổng khu nhà ở.

Chồng của bà quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ông chưa bao giờ nhắc đến cuộc sống ở thôn Thiên Trì, chứ đừng nhắc đến bạn bè ở đó. Thỉnh thoảng trong lúc ngủ mơ ông sẽ mơ hồ điều gì đó, chẳng hạn như cái tên, nhưng bà không thể nghe rõ. Ngày hôm sau, khi bà hỏi lại thì vẻ mặt của ông sẽ hơi mất tự nhiên nói rằng có thể trong lúc ông ngủ mơ đã dặn dò đồng nghiệp làm việc...

Bà cũng chỉ cho rằng chồng chịu nhiều áp lực nên mới tin tưởng. Nhưng nghĩ kỹ lại, ánh mắt chồng nhìn mình có vẻ quá đỗi dịu dàng, nhưng vẫn làm cho bà không cảm giác được một chút chân thành. Thậm chí mới hai ngày trước, chồng đã chuyển 2000 đồng ra ngoài mà không có một lời giải thích.

Bùi Phương suy nghĩ hồi lâu, vừa nhìn thấy hai người ở cổng khu nhà ở lại ma xui quỷ khiến mà mời người vào nhà.

“Hai cháu là ai? Năm nay bao nhiêu tuổi, ba mẹ tên gì?” Bùi Phương nắm chặt tay hỏi.

Sở Đại Bàn nhìn trong nhà không khỏi ghen tỵ. Từ Phú Niên khi còn trẻ đều giống ba mẹ bọn họ, không ngờ người này còn nổi hơn cả người chết. Người này lắc mình biến thân lại biến thành con trai của Đại tá, thật là may mắn!

“Năm nay chúng tôi 20 tuổi, là chị em sinh đôi. Tôi tên là Đại Bàn, chị ấy tên là Nha Nha. Ba tôi tên là Từ Phú Niên, mẹ tên là Sở Tú Hòa. Đúng rồi, tôi có chú hai tên là Từ Phong Niên, chú ba tên là Từ Thụy Niên, còn có cô út và bà nội. Bọn họ đột ngột rời khỏi thôn cách đây khoảng 20 năm, bỏ mẹ tôi lại và chạy đi!” Sở Đại Bàn nói.

Bùi Phương choáng váng: “Hai cháu nói mình là con trai và con gái của Từ Phú Niên, có bằng chứng không?”

“Còn cần bằng chứng gì? Nếu bà không tin có thể tự mình đến thôn hỏi một chút sẽ biết. Hồi đó ba tôi đã bỏ ra 500 đồng để hỏi cưới mẹ tôi, mẹ tôi là hoa khôi nổi tiếng trong thôn. Nhưng không hiểu sao hai người họ rõ ràng đã chuẩn bị kết hôn, hơn nữa mẹ tôi đã mang thai. Nhưng ba tôi lại rời thôn không có tin tức...” Sở Đại Bàn lại nói.

Tim của Bùi Phương gần như ngừng đập. Sở Tú Hòa, Sở Tú Hòa... cái tên này thật sự rất quen thuộc...



Bà nhớ rõ cái tên này đã từng xuất hiện trong nhật ký của chồng, nhưng nó đã bị gạch bỏ. Hơn nữa chồng bà thỉnh thoảng nằm mơ cũng đã nói ra cái tên này?

“Mẹ... mẹ của hai cháu đâu?” Bùi Phương không biết phải làm gì nữa.

“Mẹ của chúng tôi đã chết.” Nha Nha mở miệng nói: “Thôn chúng tôi rất nghiêm khắc. Sau khi ba tôi bỏ đi, lúc mẹ tôi mang thai đã bị mọi người phát hiện, cả thôn mắng chửi. Tất cả mọi người coi thường bà, gia đình bà cũng mất hết mặt mũi. Cuối cùng bà bị ông ngoại và ba ông cậu của chúng tôi đuổi ra khỏi nhà.”

“Bà là phụ nữ, sau khi rời khỏi nhà chỉ có thể sống tạm trong từ đường cũ nát. Sau đó không được ăn uống đầy đủ, cơ thể trở nên rất suy yếu. Lúc sinh ra chúng tôi không có ai chăm sóc và thăm hỏi, cuối cùng đã chết.” Sở Đại Bàn nói tiếp.

Những điều này đều do Sở Từ kêu bọn họ nói ra. Tất nhiên, đó cũng là sự thật mà tất cả mọi người ở thôn Thiên Trì đều biết được.

Tim Bùi Phương co rút lại: “Đã chết?”

Một người phụ nữ, bị chồng mình... hại chết?

Lập tức, Bùi Phương chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Từ nhỏ bà đã được dạy dỗ không phải như thế, ba mẹ bà đều là thành phần trí thức cao. Mấy chục năm nay bọn họ đều dạy bà phải làm điều tốt với mọi người. Bà là con người, cũng có thể nhỏ nhen và ghen tỵ. Nhưng bà sống hơn 40 năm, trước nay chưa từng làm hại một người nào!

Bà không dám tưởng tượng, nếu những gì hai người này nói đều là sự thật, vậy chồng của bà sẽ là một người đàn ông đáng sợ như thế nào!
 
Chương 728: Về nhà mẹ


Bùi Phương run rẩy cả người, một lúc sau mới nói: “Hiện tại hai cháu đang sống ở đâu?”

“Sau khi chúng tôi đến thủ đô đã tìm đồng hương giúp đỡ hỗ trợ và ở trong một khách sạn.” Sở Đại Bàn nói.

Mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng có thể nhìn ra người phụ nữ trước mặt bọn họ dường như không biết gì về Từ Phú Niên. Nói cách khác, bà cũng là nạn nhân... Nghĩ lại cũng thật đáng thương, đến tuổi này mới biết được chồng có một trai một gái ở bên ngoài. Mặc dù bọn họ là giả, nhưng Sở Từ và Sở Đường chính là hàng thật!

Ngoài người khác nhau, tất cả mọi chuyện khác bọn họ nói ra đều đúng!

Bùi Phương xem đồng hồ, chồng có thể sẽ gần sắp trở về. Bà luôn cảm thấy chuyện này nên hỏi ý ba chồng trước, để cho ba chồng đi đều tra, tránh vu oan cho chồng và cũng tránh cho...

Bùi Phương sờ lên đôi tay đang nổi đầy da gà, cảm thấy thời tiết nắng nóng như đột nhiên giảm nhiệt độ làm cho bà không rét mà run. Một lúc sau mới lấy ra 100 đồng từ trong ngăn kéo: “Số tiền này... hai cháu cầm trước, ở khách sạn đừng chạy lung tung, để lại số điện thoại cho tôi. Tôi... tôi sẽ liên lạc cho hai cháu sau khi tìm được ba của hai cháu...”

Hai người nghe vậy cũng không từ chối. Dù sao Sở Từ cũng nói qua chuyện này không gấp. Hơn nữa, có tiền là một chuyện tốt.

--- ---

Sau đó, Bùi Phương vội vàng tiễn hai người ra ngoài, nói với bên ngoài là tìm nhầm người. Khi ba chồng và chồng bà về, bà bỏ tiền ra mua đồ và tự mình nói chuyện với Đại tá Bạch.

“Ba! Ba cứu con...” Bùi Phương vội vàng khóc và nói.

Hiện tại bà luôn cảm thấy chồng rất nguy hiểm, sẽ hại chết bà giống như hại chết người phụ nữ kia!



Đại tá Bạch giật mình: “Làm sao vậy?”

“Hôm nay... hôm nay có hai người trẻ tuổi đến từ thôn Thiên Trì...” Bùi Phương không kìm được nước mắt, nói chuyện bắt đầu run rẩy. Sau khi kể lại toàn bộ sự việc, bà nói tiếp: “Ba, bọn họ nói Phụ Bình đã hại chết mẹ bọn họ. Nói năm đó Phụ Bình đã đính hôn, đối phương đã mang thai... Con phải làm sao đây? Chuyện này biết đâu thật sự không phải vu oan cho anh ấy. Mấy năm qua, anh ấy cũng không nhắc đến chuyện ở thôn Thiên Trì. Thậm chí ngay cả tết Thanh Minh cũng không chịu trở về. Nếu không phải trong lòng có bóng ma thì tại sao lại như vậy?”

Đại tá Bạch nghe xong cũng hoảng sợ. Đã đính hôn?

Lúc trước... khi ông ta cử người đi đón còn hỏi, nếu nó đã đính hôn có thể dẫn theo vợ sắp cưới cùng nhau đến thủ đô. Nhưng câu trả lời là có vẻ như đang phủ nhận. Ông ta cảm thấy chị dâu và cháu trai của người cảnh vệ có lẽ không đến mức nói dối những lời như vậy. Vì vậy ông ta không kiểm tra lại cẩn thận...

Nhưng hôm nay con dâu lại nói nói như vậy. Nếu là sự thật thì chuyện này có thể nghiêm trọng!

Ông ta là người đã đưa cả nhà họ Từ đi. Nếu có người chết vì chuyện này, vậy ông ta tuyệt đối cũng là hung thủ!

Sắc mặt của Đại tá Bạch hơi khó coi. Đời này mặc dù ông ta bởi vì chỉ huy sai lầm làm cho đồng đội qua đời, nhưng trước nay chưa từng hại một dân chúng bình thường! Huống chi còn là một thai phụ!

“Con đã sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nó chưa?” Đại tá Bạch lạnh lùng nói.

Bùi Phương gật đầu.

“Chuyện này... ba sẽ xử lý thay con.” Đại tá Bạch tức giận đến mức hai mắt mờ mịt. Sau đó nói tiếp: “Con yên tâm. Lúc trước, cuộc hôn nhân này là Bạch Chấn Thăng ba đích thân mở miệng hỏi cưới. Ba tuyệt đối sẽ cho con một lời giải thích công bằng. Gần đây con thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ một chuyến đi, miễn cho ở trước mặt nó lộ ra chuyện gì. Ba sẽ cử người đi thôn Thiên Trì tra hỏi. Nếu đó là sự thật...”

“Con sâu mọt như vậy, ba tuyệt đối không cho phép nó ở lại quân đội. Sau khi điều tra rõ, nếu con muốn ly hôn, ba và gia đình con đều sẽ ủng hộ con. Ba sẽ đích thân xin lỗi ba mẹ con. Con... vĩnh viễn là con dâu của Bạch Chấn Thăng ba, là vợ của Bạch Phụ Bình - con trai ruột của ba! Nó cũng chỉ có thể là Từ Phú Niên!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top