Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết
Chương 40: Trở Về Nhân Gian


Một khắc cuối cùng nọ, cậu ta hướng lưỡi dao đâm thẳng về phía mình.

Cho dù là cậu ta muốn giết chết kẻ điên kia, hay là kẻ điên muốn giết chết tiểu thiếu gia, cũng chẳng hề quan trọng.

Tôi tìm được lưỡi dao nằm sâu trong thân thể cậu ta, rút ra mà lau khô bằng áo quần của cậu. Thế rồi, tôi nở nụ cười với một bản thân khác, sau đó nhấc dao, đâm thật sâu vào trong con tim mình.

Đã rong ruổi quá lâu rồi.

Đã rời đi quá lâu rồi.

Cũng nên trở về thôi.

Cũng nên trở lại thôi.

Ngày rời đi, tràn ngập thù hận, chết không nhắm mắt.

Khi trở về, xác thân bất tử, đoạt về được một kiếp sống mới.

Tại tầng thứ mười tám của địa ngục, cô hồn trở về nhân gian.



Ánh trăng đen đúa nhấp nhô dưới màn sương dày đặc.

Tượng Phật nhiễm huyết đi xuống thần đài.

Dã thú mắt mù bước lên đài cao.

Áo vàng phủ bụi trần.

Thế gian không có mắt.

Hoá ra không phải là tôi bị mù, mà là thế gian này lại chẳng có mắt.

Tôi ngồi dậy, cổ tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy.

“Anh tỉnh rồi.”

“Trước đó dọa anh sợ rồi phải không? Yên tâm, em đã không chết.”

“Sao anh lại không nói một lời nào?”

“Xin lỗi anh, chỉ là em quá kích động.”

“Ôi, em quên mất, anh đã trở thành một người mù, anh không thể nhìn thấy được, anh sẽ không trách mắng em nữa.”

“Làm sao vậy, anh định tùy hứng đến lúc nào nữa đây, anh thật sự không muốn nói chuyện với em dù chỉ một lời thôi sao?”

Tôi cố tránh né, lại tránh không thoát được.

“Cậu là ai?” Tôi hỏi.

“Trừng ca, em vẫn là tiểu thiếu gia của anh đó nha.”

“... Cậu không phải.” Từ nay về sau, cậu ta không còn như thế nữa.

“Nhớ em rồi đi?” Hứa Thanh Hà nói.

“Buông ra.”

Cậu ta cầm tay của tôi mà đặt lên trên môi mình, khẽ hôn lên, ngữ điệu tràn ngập si mê: “Lục Trừng Tây, em nhớ anh chết đi được.”

Đáng tiếc, tôi cũng chẳng muốn được kẻ điên như cậu ta nhớ nhung.

Nhưng mà điều kiện cậu ta thực sự rất hấp dẫn, khiến cho tôi không cách nào có thể chối từ.

Người này nói: “Em có thể chữa trị cho đôi mắt của anh, thậm chí là gương mặt kia, nếu anh không muốn nó nữa, em cũng sẽ khiến cho nó biến mất, để cho những kẻ mơ tưởng đến nó, đến chết cũng không bao giờ tìm được.”

Kể từ những lời đầu tiên cậu ta thốt ra, tôi đã biết bản thân đã không thể nào cưỡng lại được thêm: “Cậu muốn cái gì?”

“Em không cần thứ gì cả.”

Đồ miễn phí, thường yêu cầu cái giá lớn hơn cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng ra được.

Cậu ta nói rằng cậu ta không cần gì cả, tôi không tin.

“Em biết rằng anh không tin, nhưng em không hề nói dối, bởi vì thứ mà em thật sự muốn, em đã nắm trọn trong lòng bàn tay từ lâu rồi.”

Tôi dùng sức tránh khỏi bàn tay của cậu ta, rồi cố vùng vẫy khỏi mớ kim tiêm đang găm trên tay mình: “Khi nào buổi trị liệu sẽ bắt đầu?”

“Anh gấp như vậy để làm gì? Trước hết, phải để vết thương của em lành lại đã, anh đâm một nhát rất sâu vào tay của em, đau lắm, không tin thì anh sờ thử xem.”

Hứa Thanh Hà nghiêng người qua hôn lên mặt tôi, đó không giống với một nụ hôn, mà lại hệt như chút an ủi hỗn loạn trên những vết sẹo dài của tôi. Mãi đến khi cậu ta đã an ủi toàn bộ những vết thương đang dần kết vảy liền da của tôi, mới thương tâm mà nói: “Em đau quá, Lục Trừng Tây, anh chạm vào em đi, giống như lúc anh an ủi tiểu thiếu gia đó, anh mau xoa tóc em đi, hôn lên em đi.”

“Tôi không hôn cậu ta.” Tôi nói.

“Em không phải là người đó, anh có thể hôn em.” Cậu ta nâng tay của tôi đặt lên đỉnh đầu của chính mình, lại sấn tới muốn hôn tôi.

Tôi nắm tóc của người này mà kéo ra phía sau, chậm rãi mà nói: “Ai cho phép cậu động đậy?”

Quả nhiên, cậu ta vẫn không hề nhúc nhích: “Em không động nữa, Lục Trừng Tây, anh đến đây hôn em đi.”

“Việc trị liệu cho tôi, ngày mai phải bắt đầu.”

“Được thôi, em đồng ý với anh, anh mau đến đây đi.”

“Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, cậu không được đến gần tôi.”

“Việc này em không thể đáp ứng anh được. Đừng quên, chính miệng anh đã cam kết với em. Anh có thể lừa dối em, nhưng nhất định anh phải luôn luôn dối gạt em, phải gạt em đến lúc cuối cùng cuộc đời. Lục Trừng Tây, anh không còn đường lui nữa rồi.”

Ngữ điệu nhút nhát của con mồi, dáng hình âm hiểm của một tay thợ săn.

Chú cún nhỏ đã chết, hiện giờ, kẻ kiếm tìm sự che chở lại là kẻ điên ký sinh lên tôi.

Kẻ điên không cần bất cứ thứ gì cả, cậu ta chỉ cần những lời dối gạt từ tôi.

Những lời dối gạt vĩnh viễn và hoàn toàn trần trụi.

Tôi khẽ chạm lên mái tóc mềm mại của người này, dối trá mà nói: “Tôi không đổi ý. Nhắm mắt lại đi, tôi muốn hôn cậu.”

“Được, em sẽ nhắm mắt lại, anh mau đến đây đi.”

Tôi đặt môi mình lên môi của cậu ta, cùng trao đổi một nụ hôn đầy dối trá cho lẫn nhau.

Đêm đó, tôi và cậu ta cùng ngủ trên một chiếc giường, tôi trắng đêm vẫn chưa hề ngủ, trong đầu chỉ quanh quẩn vô số kế hoạch nhằm diệt trừ người này.

Dáng vẻ lúc cậu ta ngủ không hề có chút phòng bị nào, tôi có thể dễ dàng vặn gãy cổ người này, khiến cho cậu ta lặng yên chết đi trong mộng ảo của riêng mình.

Lưỡi dao dùng để gọt hoa quả vào ban sáng vẫn còn đó, tôi có thể dùng nó để cắt đứt yết hầu của người này, chậm rãi mà gặm nhấm biểu cảm thống khổ cuối đời của cậu ta.

Hoặc là dùng lưỡi dao kia một lần nữa đâm thật sâu vào lồng ngực của cậu ta, ngắm thẳng vào trái tim nảy lên liên hồi nọ, khiến cho người này nhận lấy nỗi oan trái trong niềm kinh hãi tột cùng.

Dùng gối đầu, dùng đôi tay này, dùng lưỡi dao gọt hoa quả ở ngay trong tầm với, tôi có vô số phương pháp có thể dễ dàng giết chết cậu ta. Vì trong mắt tôi, con người này chỉ là một cái xác đã dần mục rữa mà thôi.

Nhưng... Sau khi giết chết cậu ta thì sẽ như thế nào?

Tôi đã rất vất vả mới có thể bò ra từ cơn ác mộng lâu dài đằng đẵng này, mới có thể tìm về con tim đã đánh mất của bản thân, chẳng lẽ vẫn chẳng thể làm được điều gì khác sao? Thậm chí là không thể có được quyền tự quyết của riêng mình sao?

Một cuộc sống như vậy, khác nào với những giấc mộng đó chứ?

Nếu đây là cái giá để có thể lần nữa trở về nhân gian...

Vậy thì được thôi.
 
Chương 41: Lời Phân Định


Giây phút mà đầu ngón tay đụng tới lưỡi dao nọ, tôi bỗng dưng ý thức được, đây là một hồi âm mưu.

Hứa Thanh Hà khiến cho tôi biết sự tồn tại của con dao này, cậu ta đặt nó ở vị trí mà tôi có thể với tới. Đây không phải là sự sơ sẩy nhất thời, mà là một kế hoạch đã ủ mưu từ lâu.

Cậu ta đang đợi.

Và ngày mai sẽ là thời khắc đó.

Nếu tôi giết chết cậu ta sao giờ phút này, cho dù tôi có thành công, cậu ta cũng sẽ khiến cho buổi trị liệu ngày mai trở thành dĩ vãng. So với việc để cho tôi khôi phục lại thị lực, rõ ràng là một kẻ mù loà lại càng dễ kiểm soát hơn cả.

Thứ cậu ta trao cho tôi không phải là lưỡi dao này, mà là một sự lựa chọn.

Lưỡi dao của người này kề lên cổ tôi, buộc tôi phải đưa ra lựa chọn của riêng mình.

Nhưng sự lựa chọn của tôi, chưa bao giờ phải nằm dưới sự bức bách của kẻ khác.

Thứ mà cậu ta chờ được sẽ chỉ là gai độc của hoa hồng, sẽ chỉ là lưỡi dao nhuốm máu, tôi sẽ khiến cho con người này biết, rằng kẻ không có được lựa chọn cho kiếp sống của mình chưa bao giờ là tôi, mà sẽ là chính người này.

Ngày chẩn đoán bệnh, bác sĩ nói rằng đôi mắt của tôi không phải bị tác động bởi những yếu tố thường thấy, mà là yếu tố cảm xúc kết hợp với tâm lý tạo ra tình trạng mù lòa như hiện tại.

Bác sĩ kiến nghị tôi nên có một tâm thái thư thả trước mọi việc, cũng uyển chuyển nhắc nhở rằng tôi cần một vị bác sĩ tâm lý.

Tôi hờ hững lắng nghe, trong đầu không khỏi hồi tưởng về những lời mà bác sĩ Diệp từng nói.

—— Tôi tin rằng cậu nhất định sẽ lại tìm đến tôi, vì chỉ tôi mới có thể chữa khỏi cho cậu.

Bị anh ta nói trúng rồi.

Dưới sự kiên trì của Hứa Thanh Hà, cuộc giải phẫu chỉnh hình sẽ bị kéo dài đến hai tháng sau. Tôi không quan tâm lý do vì sao cậu ta muốn kiên trì như thế, tóm lại đó không phải là điều mà tôi mong đợi.

Ngày xuất viện, cậu ta nói rằng muốn được nghe tôi nói rằng mình thích cậu, tôi đã làm theo.

Cậu ta chợt trở nên vui sướng hệt như một đứa trẻ, nắm chặt tay tôi quyết không muốn buông ra. Cậu ta đưa tôi đến một địa phương xa lạ, cùng lắng nghe lời tuyên thệ của một vị mục sư.

Trong giáo đường, dưới ánh nhìn chăm chú của vị thần không hề tồn tại, mục sư thốt ra những lời phân định đầy thành kính: “Tiếp theo sau đây, tôi muốn hỏi hai vị cùng một vấn đề như thế này, đây là một vấn đề vô cùng lâu dài và hệ trọng, xin các vị hãy trả lời sau khi đã lắng nghe thật kĩ lưỡng.”

“Ngài Hứa, anh có nguyện ý lấy ngài Lục làm vợ, sống theo lễ giáo của kinh Thánh mà ở bên cạnh anh ấy, trước mặt thần linh mà cùng anh ấy hoà làm thành một, yêu anh ấy, chở che cho anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, thương yêu anh ấy giống như thương yêu bản thân mình. Bất kể khi anh ấy bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cả đời đều thủy chung với anh ấy, cho đến ngày rời khỏi thế giới, cả hai cùng đi cùng về?”

Hứa Thanh Hà trả lời: “Tôi nguyện ý.”

“Ngài Lục, anh có nguyện ý lấy ngài Hứa làm chồng, sống theo lễ giáo của kinh Thánh mà ở bên cạnh anh ấy, trước mặt thần linh mà cùng anh ấy hoà làm thành một, yêu anh ấy, chở che cho anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, thương yêu anh ấy giống như thương yêu bản thân mình. Bất kể khi anh ấy bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cả đời đều thủy chung với anh ấy, cho đến ngày rời khỏi thế giới, cả hai cùng đi cùng về?”

Tôi không đáp một lời.

Mục sư hỏi đến lần thứ hai, lần thứ ba.

Chuyện gì thế này?

Hứa Thanh Hà thế mà... Cậu ta hoàn toàn điên rồi!

Không, đây là sự lựa chọn lần thứ hai mà cậu ta dành cho tôi.

Nhưng mà vì cái gì? Vì lẽ nào mà Hứa Thanh Hà muốn làm như vậy? Chẳng lẽ cậu ta không biết điều này đại biểu cho thứ gì hay sao? Trả thù như vậy thì có nghĩa lý gì chứ?!

Đây là thứ mà chỉ có kẻ điên mới có thể đưa ra lựa chọn!

Tôi không chấp nhận, công sức từ trước đều sẽ đổ sông đổ bể.

Tôi chấp nhận, sẽ đại biểu rằng tôi và cậu ta giống như nhau.

Khiến tôi trở thành một kẻ điên giống như cậu ta, đây rõ ràng là mục đích của người này. Trước kia, tôi luôn suy nghĩ rằng không biết cậu ta sẽ trả thù mình như thế nào. Chỉ là tôi không nghĩ đến, lại là mánh đòn trả thù như thế này, một sự trả thù mà tôi khó lòng gánh vác.

Tôi hủy hoại đồ vật mà cậu ta quý trọng nhất, cậu ta ngay lập tức dùng lấy thứ mà tôi quý trọng, lại cầu không được, gói thành lễ vật, dùng phương thức tương tự mà đáp lễ cho tôi.

Cậu ta thật là... Trưởng thành mà.

Tôi đỡ trán mà cười ra tiếng, bên tai lại truyền đến tiếng nói khe khẽ của người này: “Lục Trừng Tây, nói anh nguyện ý.”

“Nếu như tôi không muốn thì sao?” Đây không phải là một câu hỏi, mà là một cuộc giằng co.

Nếu kết quả cuối cùng đã không cách nào tránh khỏi. Vậy thì tôi phải nắm lấy được chút gì đó trong tay cậu ta, biến nó thành lợi thế cho cuộc đàm phán, biến nó thành lễ vật để dâng lên người này, vận dụng mọi cách trí trá để thắng được tư cách ngồi vào vòng tròn lợi ích.

“Anh sẽ nguyện ý, không đến lượt anh lựa chọn.” Cậu ta nói.

“Lý do này không thể thuyết phục tôi được.”

“Vậy anh hi vọng đó sẽ là lý do gì?”

“Cậu biết rõ.”

“Dù sao cũng là ngày cưới của chúng ta, chút sự bốc đồng của anh đều có thể được tha thứ. Nếu anh thật sự muốn nghe, vậy em nguyện ý nói cho anh...”

“Đây quyết định mà em đã suy xét rất kỹ vào năm em vừa tròn mười tám tuổi.”

“Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của tiểu thiếu gia trước khi cậu ta chết đi.”

Hứa Thanh Hà quỳ một gối xuống đất, nắm lấy đôi bàn tay của tôi, khẽ đặt lên đó một nụ hôn nhỏ vụn.

“Lục Trừng Tây, anh nguyện ý gả cho em chứ?”

Tôi ngẩn ngơ mà nghe, cứ như đang thấy được dáng vẻ của cậu ta trong sinh nhật mười tám tuổi năm đó, dáng vẻ cậu ta nằm trên vùng lầy của số phận, khẽ rơi một giọt nước mắt cuối cùng, đôi mắt nhắm chặt, tâm như tro tàn.

Bóng đêm quay cuồng, dã thú kết bè kết bạn, không biết vì sao mà cậu ta khóc.

Chỉ có tôi biết.

“Lục Trừng Tây, nói anh nguyện ý.”

“Tôi nguyện ý.”
 
Chương 42: Tội Ác Và Trừng Phạt (H)


Hứa Thanh Hà đưa tôi trở về nơi mà tôi từng xem là sào huyệt ghê sợ của dã thú.

Cậu ta đưa tôi đến phòng mình.

Cậu ta đẩy ngã tôi lên giường.

Cậu ta cưỡi trên người tôi, cúi đầu mà hôn lên khắp gương mặt tôi, mang theo chút nào đó sứ mệnh trang nghiêm mà thần thánh, thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Cặp mắt kia phản chiếu chân thật gương mặt đang ngây dại của tôi, cứ như bản thân tôi vẫn đang sống dưới cái nhìn chăm chú của thần linh nơi giáo đường, tận mắt chứng kiến bản thân tiếp thu sự phán xử của ngài, tự thân đón lấy thần dụ mà không cách nào chống đỡ ——

Tội ác và trừng phạt chất chồng, không cách nào dung thứ.

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Hứa Thanh Hà hôn lên mi mắt tôi, trong nháy mắt, tôi cảm thấy như hai mắt mình đã bị đào ra bên ngoài.

Chỉ vì tôi biết, lúc này đây, cậu ta không hề nói dối.

Chỉ là tôi không chút động đậy.

Có cái gì đó đè trên người tôi, không phải là Hứa Thanh Hà, mà là một thứ khác.

Nó đè thật mạnh trên cơ thể tôi, như một tòa núi lớn không thể lay động, khiến tôi chẳng thể động đậy dù chỉ một chút.

Đó là thứ mà tôi từng đoạt lấy từ trong tay cậu ta mà vứt bỏ, hiện tại, nó đã trở về, nó đã trở về để tìm tôi.

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Hứa Thanh Hà đặt một nụ hôn trên môi tôi, cạy mở khớp hàm của tôi, lưỡi cùng lưỡi hòa tan bên nhau.

Cậu ta hủy diệt toàn bộ khổ đau ở đầu lưỡi nơi tôi, nụ hôn quá nhẹ nhàng, quá mềm mỏng, không kiêng nể bất cứ thứ gì mà thể hiện sự trân trọng tuyệt đối của người này, cứ như muốn đem tôi vùi lấp trong bụi trần khổ ải mà cậu ta sáng lập, khiến một tôi mù lòa không có cách nào thoát khỏi.

Tôi không thấy được sương mù tràn ngập đêm tối.

Tôi chỉ nghe thấy lời tuyên án trang trọng từ trong miệng cậu ta.

Chân lý như núi cao, ép tôi đến thở không nổi.

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Cậu ta cởi bỏ từng khuy áo của tôi, bàn tay bao trùm lấy lồng ngực ấm nóng của tôi, môi và răng hành tẩu cùng khắp thân thể tôi, hô hấp nóng cháy thiêu đốt con tim tôi, mà đem nó nắm chặt nó trong tay mình.

Tôi mở to hai mắt, chỉ thấy mỗi đêm tối và sương mù tràn ngập, không thấy được cảnh tượng thế gian thái bình giả dối.

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Nụ hôn của người này dừng trên bụng tôi, tựa như còn chưa biết đủ, còn muốn phá vỡ ổ bụng, còn muốn nuốt trọn tất thảy tâm can tì phổi của tôi vào trong bụng.

Nỗi sợ bị ăn mất thức tỉnh từ nơi sâu thẳm nhất của linh hồn tôi, nỗi sợ một khi đã xuất hiện, lại chẳng cách nào có thể ngó lơ được.

Không, không thể bị nuốt trọn!

Lúc trước tôi nên cầm lấy lưỡi dao kia, nên thọc thật mạnh vào thân thể người này, vặn gãy cổ cậu ta, đào lấy con tim từ trong lồng ngực đó, hung hăng bóp nát nó rồi vứt lại trên nền đất!

Chỉ là khi này, trong tay tôi không hề có dao, lại chẳng thể nào giết được cậu ta.

Khi đó tôi không nên chần chờ thêm, khi đó tôi không nên làm những giao dịch đáng chết đó cùng người này. Khi đó tôi nên dùng một dao mà giết chết cậu ta, một lần không được, hai lần không được, tôi còn vô số lần khác, chỉ cần tôi bất tử, tôi sẽ có vô số lần cơ hội để có thể diệt trừ tận gốc người này.

Khi trước... Vì sao lại nhớ đến khi trước?

Là bởi vì lúc này, tôi sắp chết rồi sao?

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Không... Đừng nói nữa... Đừng nói nữa... Câm miệng... Mau câm miệng lại cho tôi!

Tôi không cần!

Từ lúc tôi vứt bỏ thứ tình cảm nhơ nhuốc của cậu xuống, tôi đã không còn muốn nó thêm một lần nữa! Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cần đến, nhưng các người lại một vừa hai phải muốn áp đặt nó lên tôi!

Tôi đã làm gì sai cơ chứ?

Cái gì mới là đúng đắn? Cái gì mới là sai trái?

Thứ mà các người áp đặt lên tôi, tôi không muốn, vậy là sai trái. Thứ mà tôi muốn áp đặt lên các người, các người không chấp nhận, vậy là các người sai!

Kẻ duy nhất mắc sai lầm không chỉ có mình tôi, vì sao phải chọn tôi cơ chứ?

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Nụ hôn kia dừng lại bên rốn, dừng ở bụng nhỏ, dừng ở dục vọng nằm bên dưới lớp quần mỏng. Có thứ gì sánh được nữa không? Rõ ràng là thân thể của chính mình, nhưng người khác lại có thể từ đó mà đạt được khoái cảm, mới nực cười làm sao.

Dục vọng và bệnh trạng sinh sôi nơi dòng máu dị dạng, vặn vẹo. Vây khốn tôi, đến tột cùng là cái gì?

Bần cùng? Mẫn cảm? Đa nghi? Bóng ma thời thơ ấu? Gia đình máu mủ? Tự ti? Kỳ thị? Hồi ức? Hay là thứ không có khả năng nhất... Tình yêu?

Ngày bé bản thân không hiểu tình yêu là gì, chỉ mong cầu có thể sống sót vượt qua.

Lớn lên đã nhìn rõ được tình yêu, nhưng cầu mà không được.

Sau khi trưởng thành bản thân đã không còn muốn yêu nữa, lại bị ép buộc liên lụy đến.

Lấy danh nghĩa tình yêu, giao kết tội ác và trừng phạt, từ nhỏ đến nay, chưa một kẻ nào từng hỏi xem tôi có muốn hay không.

“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”

Dục vọng tiếng vào khoang miệng đầy ẩm ướt.

Bên trong sào huyệt đầy ấm áp, rắn độc và loài kiến hôi tung hoành, những bóng ma ngự trị trên khắp muôn nơi.

Sao có thể là cảnh tượng thế gian thái bình giả dối?

Đây rõ ràng là sâm la loạn tượng, vạn quỷ lan tràn!
 
Chương 43: Giáo Đồ Đáng Tin (H)


Thời khắc mà Hứa Thanh Hà tiến vào thân thể tôi, tôi đã có thể tìm lại tiếng nói của mình. Sợi thừng dày treo trên đỉnh đầu, tiếng ca ai oán truyền đến tận chân trời, vây khốn tôi, vẫn luôn là sức tưởng sớm đáng sợ của bản thân.

Đối phương chỉ là vật dẫn, chính tôi là kẻ đã trao ý nghĩa cho người này.

Chỉ là, chỉ là nên làm thế nào, mới có thể thu hồi thứ đó trở về bên mình?

Dã thú tôi không thấy được ở trên người tôi rong ruổi, khiến tôi dần chìm đắm bể dục, càng lún càng sâu.

Hứa Thanh Hà hôn lên những giọt nước mắt của tôi, hỏi rằng có phải cậu ta khiến tôi đau hay không.

Tôi chỉ phát ra những tiếng khóc nức nở, lại không thể tìm lại tiếng nói của riêng mình.

Cậu ta sẽ không bao giờ biết, rằng tôi khóc, không phải là vì tôi đau đớn. Mà bởi vì động tác của người này quá mức thành kính và trân trọng. Cậu ta xem tôi như một thứ trân bảo quý giá mà đối đãi, khiến tôi chỉ có thể lẳng lặng mà khóc rống.

Nhưng tôi đã từng thẳng tay ném nó xuống, rõ ràng là tôi không hề muốn. Vì sao, vì sao khi lần nữa đối diện với nó, tôi vẫn khóc đến rối tinh rối mù?

Là bởi vì ở hôm nay đã tiếp nhận lời phán xử?

Hay là lời thỉnh cầu trước khi chết của tiểu thiếu gia?

Tôi không thể nghĩ ra, cũng không thể tưởng tượng được thêm, thể xác chết đuối đã không còn sức lực để tự hỏi chính mình.

Thân thể bị bế lên, tiểu thiếu gia ở bên tai tôi gọi một tiếng "Trừng ca", nhưng người nói chuyện lại là Hứa Thanh Hà.

"Lục Trừng Tây, em yêu anh."

Lửa cháy lan ra đồng cỏ, bể dục đốt người.

Nó không thiêu chết tôi, nhưng tôi lại không thể nào chạy thoát.



Tôi mở to đôi mắt đen láy, dùng nó để mò mẫm thứ ánh sáng đắt đỏ trong màn đêm tối đen này.

"Hứa Thanh Hà." Tôi gọi tên của người nọ.

"Em ở đây."

Tôi tìm được cậu ta, khẽ đặt lên vầng trán người này một nụ hôn chào buổi sáng: "Buổi sáng tốt lành."

Cậu ta chưa phản ứng ngay, mà buông lời phủ nhận: "Lục Trừng Tây, anh không thể nhìn thấy được, em không trách anh. Nhưng em chỉ muốn nói cho anh rằng, em không phải là người kia."

Tôi cười khẽ: "Cậu so đo cái gì? Rõ ràng là tôi đã gọi tên của cậu, chỉ mới là ngày đầu tiên, chẳng lẽ cậu đã muốn nộp đơn ly dị rồi sao?"

Tôi ngồi dậy, vươn tay chạm đến khoảng không vô định trong không gian này. Thứ nên xuất hiện ở nơi đây, nó vẫn sẽ luôn nằm yên ở lại, không di dời đi đâu cả.

Chỉ cần tôi giơ tay, đã có thể chạm đến rồi.

Nếu ý nghĩa thực sự của nó là tôi đã trao đi, nghĩa là tôi cũng có thể tự mình thu hồi trở về.

Tôi sẽ.

Ngón tay của Hứa Thanh Hà leo lên sau lưng tôi, lòng bàn tay dọc theo xương sống mà trượt dài xuống dưới, chậm rãi nói: "Lục Trừng Tây, anh lại đang có ý định gì đây?"

Tôi quay đầu lại nhìn người này: "Cậu không muốn sao?"

Cậu ta bỗng biến thành một kẻ câm, một lát lâu sau mới chịu phát ra tiếng: "Em muốn."

Tôi lại cười, có lẽ là vì thấy được cậu ta.

"Muốn làm không? Tôi sẽ ngoan ngoãn thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mẫu mực."

Cậu ta vây lấy tôi từ phía sau, lòng bàn tay bao trùm ổ bụng tôi, lời nói không rõ ngữ điệu, lại như không phải là lời bông đùa: "Cũng bao gồm sinh con cho em sao?"

"Điều này hẳn là không thể."

"Em muốn để Trừng ca mang thai đứa con của em."

"Đừng gọi tôi là Trừng ca."

"... Em bắt đầu ghen tị với tên ngu xuẩn kia rồi."

"Chính cậu tự mình giết chết cậu ta, buông ra những lời ghen ghét thế này, cậu thực sự không có tư cách."

"Lục Trừng Tây, anh hy vọng người sống sót hôm đó là ai?"

"Cậu muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"

"Nói thật."

"Là cậu."

Hứa Thanh Hà im lặng một lát, rồi cười khẽ: "Anh lại gạt em."

"Cậu cũng biết là không giống mà."

Tôi đẩy cậu ta ra, xuống giường mặc quần áo. Hứa Thanh Hà tự mình chọn cho tôi áo sơ mi trắng và quần dài màu đen. Ngón tay cậu ta lướt nhẹ qua hông tôi, khẽ nhét những vạt áo thừa vào trong quần, cứ như đang thực hiện một cái ôm buổi sáng. Sau khi cậu ta đã buộc thắt lưng cho tôi xong, lại nói tiếp: "Lần đầu tiên em gặp được anh, em đã cảm thấy rằng dáng vẻ của hiện tại mới hợp với người như anh."

"Vì cái gì?"

"Anh quá sắc bén, chỉ liếc nhìn một cái lại giống như đã bị anh đâm cho bị thương vậy. Anh mù loà cũng là việc tốt. Anh không thể nhìn thấy, em mới có thể giữ chân anh lại. Anh nói xem, em sẽ cam tâm tình nguyện khiến cho anh khôi phục thị lực sao?"

Tôi ôm cổ người này, hôn lên gò má của cậu ta, mỉm cười hỏi: "Hứa Thanh Hà, cậu sẽ thế chứ?"

Đôi tay của Hứa Thanh Hà ghì chặt eo tôi, trầm giọng mà đáp: "Em sẽ."

"Sẽ yêu tôi sao?"

"Lục Trừng Tây, em yêu anh."

Vì thế tôi nghe thấy câu trả lời của chính mình: "Tôi cũng yêu cậu."

Hứa Thanh Hà, tôi sẽ yêu cậu.

Tôi sẽ yêu cậu, đem ý nghĩa mà tôi đã tìm được ở người khác trao lại cho cậu.

Tôi sẽ yêu cậu, khiến cho bản thân mình thoát khỏi những ảo tưởng đáng sợ.

Tôi sẽ yêu cậu, không vì điều gì khác, mà chỉ để thấy cậu được chết thêm một lần nữa.

Tại vùng đất thánh khiết và chết chóc, nhất định phải có người trở thành giáo đồ đáng tin cho nó, không phải tôi, mà phải là chính cậu.

Người đã chết, vẫn nên nằm yên dưới vũng bùn lầy lội, ngủ mãi không tỉnh. Cậu không nên bò dậy cản trở con đường tôi đi, càng không nên ngăn cản tôi trở về nhân gian.

Vì có thể chạm tay đến thứ mà bản thân mong mỏi, tôi đã phải trả giá nhiều đến thế nào, sao có thể cam nguyện vứt bỏ hết thảy?

Việc đã ra quyết định, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Những thứ mà người khác áp đặt cho tôi, tôi chưa bao giờ muốn cả.

Nhưng tôi sẽ yêu cậu, Hứa Thanh Hà, đây là quyết định mà tôi đã suy tính kỹ lưỡng.

Những dối gạt này, tôi sẽ theo đến cùng, mãi đến vĩnh viễn.

Không hề hối hận.
 
Chương 44: Thánh Ca


Tôi dần trở nên thích ngủ hơn trong những khúc thánh ca của Hứa Thanh Hà.

Lúc đầu trong khoảng thời gian nọ, cứ mỗi khi đêm dài buông xuống, tôi đều không cách nào ngủ được, tôi không có cảm giác an toàn trong những giấc ngủ buổi tối. Thế nên vào ban ngày, tôi liên tiếp gặp những cơn ác mộng rất đáng sợ, để rồi bị chúng nó bào mòn đến kiệt quệ.

Hứa Thanh Hà hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói không có việc gì, nhưng vẫn bị cậu ta phát hiện. Ban đêm quấn lấy tôi không biết mệt mỏi mà phát tiết ham muốn, ban ngày lại lặng yên mà ôm tôi ngủ vùi, khiến cho những sinh hoạt nghỉ ngơi và làm việc của người này trở nên hỗn loạn chẳng khác gì tôi.

Đen trắng chẳng phân, đêm ngày điên đảo, cơ thể đang chịu lấy một trận dày vò không một ai biết, cứ như chỉ khi cầm lưỡi dao mà đâm liên tiếp đều đặn vào trái tim của lẫn nhau, mới có thể hoàn thành lễ rửa tội cho linh hồn mình, mới có thể xem là một cuộc tình viên mãn và bền chặt.

Đáng sợ đó là, ngọn nguồn của thống khổ đã tự mình chế tạo nên một bụi gai, nó chịu đựng hết thảy thống khổ dày vò, lại vẫn muốn an ủi bản thân rằng chính mình đáng giá.

Chịu đựng nỗi đau và chờ đợi bị người khác tổn thương có lẽ là sự điên cuồng đặc hữu đã in hằn trong mã gen của nhân loại. Biết rõ là đau, càng muốn đau thêm, biết rõ là vạn kiếp bất phục, càng muốn làm việc nghĩa mà không chùn bước. Biết rõ không phải là hoa hồng, mà lại càng muốn đặt bụi gai vào trong lồng ngực của mình.

Bọn họ biết rõ, biết rõ đến như thế.

Bọn họ trước sau vẫn không hề muốn thay đổi ý định của mình.

Nhưng cho dù là những ký thác tinh thần, hay là bản chất điên cuồng của nhân loại, cũng không có ý nghĩa gì cả. Đối với riêng tôi, định nghĩa của thống khổ, chỉ có thể là khắc ghi đời đời.

Tất cả chỉ khác nhau ở chỗ —— muốn hay không muốn.

Mà lúc này đây, tôi hiểu rõ, đây không phải là điều mà bản thân luôn mong mỏi.

Hứa Thanh Hà hỏi rằng liệu tôi có muốn yêu cầu thứ gì hay không. Tôi từ chối hoa hồng, mà yêu cầu cậu ta đưa mình một quyển sách.

Cậu ta hỏi rằng tôi muốn một quyển sách như thế nào.

Tôi nói, thế nào cũng được.

Vào ban đêm, cậu ta đã mang về cho tôi một quyển sách, nhanh chóng ngồi ngay ngắn trên giường mà đọc cho tôi nghe.

Đó là một quyển sách không được lưu truyền rộng rãi, không phải là loại sách thích hợp để kể trước lúc đi ngủ. Hứa Thanh Hà dùng giọng điệu trầm thấp mà thuần khiết chuyên chú đọc những câu từ trong sách ra thành tiếng, cứ như đang ngâm tụng một khúc thánh ca giả dối để dâng lên vị thần của riêng mình. Nhưng nó cũng đã thành công trong việc dối gạt đức tin của tôi khi này, tôi càng thêm không chút nghi ngờ.

Mãi đến lúc này, tôi mới thật sự đắm mình đến vô tận, mới thật sự cùng cậu ta hưởng thụ một trận hoan lạc đầy đớn đau và mê đắm.

Hứa Thanh Hà nói với tôi rằng đây là tình yêu, nhưng tôi biết rõ, đây là một lưỡi kiếm hoàn toàn trần trụi.

—— Lưỡi kiếm cuối cùng len lỏi vào trong lồng ngực của nhân loại.

Tôi đã đắm chìm, chẳng muốn suy nghĩ gì thêm.

Chứng mất ngủ dai dẳng của tôi đã kết thúc vào đêm đó.

Đại đa số thời gian, khi tôi đi vào giấc ngủ, Hứa Thanh Hà sẽ ở bên cạnh mà ngắm nhìn tôi chìm sâu vào giấc mộng của riêng mình.

Từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra lại không thấy được phù đồ (1), bên tai truyền đến tiếng hít thở mong manh của một cơ thể gần sát bên mình, tôi chỉ có thể lẳng lặng mà nghe.

? Chú thích (1)

Phù đồ (浮屠): Hay còn được gọi là "stupa", "bảo tháp". Trong văn hoá Phật giáo, đây được xem là một ngôi mộ chôn giữ một phần xá lợi, hay để tưởng niệm Đức Phật và môn đệ có thánh tích. Phù đồ là biểu tượng của sự hoàn toàn thoát khỏi đau khổ và vị kỷ, là sự mãn khai của tình thương và từ bi, là nhận thức của tâm về trí tuệ vô biên mà mọi chúng sinh đều có thể đạt được.

Mãi cho đến khi cậu ta mở miệng, có thứ gì đó trong lòng tôi giờ đây nổ tung. Khi này tôi mới biết được, rằng cậu ta chưa bao giờ cùng tôi chìm vào giấc ngủ.

Cậu ta luôn thanh tỉnh, luôn đợi chờ tôi tỉnh dậy, ngày ngày lặng lẽ mà nhìn tôi đi vào giấc ngủ, không biết lấy tâm tình gì mà không muốn vào giấc, cũng không biết lấy tâm tình gì mà đợi chờ, mà trông ngóng.

Người đó nói: “Lục Trừng Tây, em cho rằng anh muốn chết.”

Đó là cách để đối đãi với một kẻ đã chết, cũng chẳng rõ liệu người này sẽ cảm thấy may mắn nhiều chút, hay vẫn là tiếc nuối phần hơn.

Tôi cười mà đáp lại: “Khiến cho cậu thất vọng rồi.”

“Người nên thất vọng là anh mới phải, Lục Trừng Tây. Người không thể nhìn thấy không phải là em, em cũng không phải người cần khôi phục thị lực và phải thực hiện ca giải phẫu chỉnh hình. Nếu như anh đã chết, tổn thất lớn nhất của em chỉ là một buổi tang lễ mà thôi, chứ không hề là thua cuộc.”

“Cậu muốn để tôi thắng sao?”

“Em muốn cho anh thấy.”

“Muốn cho tôi thấy cậu à? Hay là muốn nhìn thấy tôi trong mắt cậu? Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cái sau, vậy, cậu thì sao? Hứa Thanh Hà, cậu chọn cái nào?”

Hứa Thanh Hà nói: “Không cần phải thử em, trước khi anh tỉnh dậy —— Anh cứ thế mà chết đi cũng ổn —— Em thật sự đã nghĩ như vậy đó.”

“Vậy sau khi tôi tỉnh dậy thì sao?”

“Em hối hận, loại người như anh, không xứng đáng được giải thoát.”

Tôi khẽ xoa mái tóc của người này, khích lệ mà nói: “Đúng vậy, như vậy mới phải, không cần tha thứ cho tôi.”

“Lục Trừng Tây, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Ngữ điệu càng thêm nhấn mạnh, so với lời thề, càng như đang giấu đầu lòi đuôi.

Tôi bật cười: “Được, tôi biết rồi. Về sau nếu có vô tình gặp lại loại người như thế này, nhất định không được buông tha cho hắn, cũng không được tin tưởng từng câu từng chữ hắn ta thốt ra. Nhìn như là những lời quyến luyến bịn rịn không muốn rời xa, nhưng trên thực tế lại là một kẻ lừa đảo, là một người xấu. Nếu có gặp được, nhất định phải chơi chết hắn, bằng không kẻ xui xẻo chỉ có thể là chính bản thân mình.”

“Nếu em đụng phải kẻ bất tử thì sao?” Hứa Thanh Hà hỏi.

“Vậy thì đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu chơi chết hắn.”

“... Đủ rồi.” Cậu ta khẽ kê gương mặt mình lên lòng bàn tay tôi, giọng điệu nhiều chút mỏi mệt: “Đừng nói nữa.”

“Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.” Tôi hôn khẽ lên mái tóc của người này, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, bé ngoan, tôi yêu cậu.”

Hàng lông mi bị lòng bàn tay che phủ khẽ run lên, chỉ là đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt.

Thật lâu sau đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hứa Thanh Hà dường như đang làm một giấc mộng, cậu ta nói mớ, lẩm bẩm mà hỏi: “Anh đâu rồi?”

Tôi dùng một bàn tay khác xoa lên mái tóc của người này, nói: “Tôi ở đây.”

Thế rồi, cậu ta tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng sạch sẽ, nhưng thứ nở rộ không phải hoa hồng, mà là bụi gai.

Vẫn luôn là bụi gai.
 
Chương 45: Cục Sinh Sát


Khi khúc thánh ca dần tiến vào giai đoạn kết thúc, Hứa Thanh Hà tạm ngưng việc đọc sách cho tôi, mà thử dò hỏi cái kết trong lòng tôi.

Kỳ hạn hai tháng đã sắp kết thúc, điều cậu ta muốn hỏi không phải là cái kết cho chuyện xưa, mà là kết cục của tôi.

Tôi nói cho người này: "Tôi sẽ nhìn thấy được cậu, tiếp tục yêu cậu, cùng nhau trải qua một đời này, cũng khá tốt đi."

"Em muốn hỏi kết cục của cuốn sách này." Hứa Thanh Hà nói.

Tôi chỉ cười: "Giống nhau cả thôi. Cũng chỉ là những kẻ tác động đến vận mệnh của người khác, tác giả và đao phủ không có gì khác biệt."

"Vậy anh phải làm tác giả, hay phải trở thành một đao phủ?"

"Hẳn là cậu đã quên, quyền lựa chọn không nằm trong tay của tôi. Hẳn là cậu nên có một câu hỏi cụ thể hơn, rằng tôi là tác giả, hay tôi là đao phủ?" Tôi sửa đúng lời người này.

Cậu ta vẫn chưa để ý đến câu từ của tôi, thờ ơ mà nói: "Có phải là anh không? Lục Trừng Tây."

Tôi rất bất đắc dĩ mà cười khẽ, cười vì con người này quá mức tinh ý. Tôi ôn hoà đáp: "Tôi không phải."

Đó không phải là kết cục của tôi. Cậu ta biết tỏng tôi đang lừa dối, nhưng thế thì sao chứ? Tôi cũng biết rõ rằng người này biết tôi đang dối gạt cậu ta.

Một ngày nào đó, nghĩ đến việc trăng non rồi sẽ trưởng thành khiến cho tôi vui mừng khôn xiết. Điều càng khiến tôi mong chờ đó là, thành tựu của người này còn có thể vượt xa hơn thế. Tôi biết rõ, chỉ cần cho cậu ta đủ thời gian, cậu ta sẽ mang đến cho tôi những niềm vui lớn lao hơn, thậm chí là có thể nhanh chóng biến chuyển niềm vui này trở thành một niềm kinh hãi tột độ.

Nhưng mà với vấn đề tương tự, việc đưa ra một quyết định không khác trước đó là bao lại chẳng có ý nghĩa gì cả. Lúc này đây, tôi không phải là tác giả, cũng không hề là đao phủ.

Tôi phải trở thành thanh lợi kiếm của ngòi bút chân lý, tôi phải trở thành lưỡi đao chịu tải máu thịt và vận mệnh của đời mình. Chẳng sợ bị người khác nắm trong tay, cũng quyết dấn thân vào một trận sinh tử, không màng phản phệ đến mất mạng. Chẳng sợ dù cho có chịu lấy cảnh đầu rơi máu chảy, cũng tốt hơn việc trở thành tù nhân trong lồng tước.

Chẳng qua chỉ là chút dối lừa.

Chẳng qua chỉ là một hồi sinh sát.

Mọi việc đã đi đến nước này, cục diện đã hoàn toàn trở nên mất khống chế, không ai có thể toàn mạng mà rời khỏi.

"Lục Trừng Tây, có một số việc, một khi đã đưa ra quyết định, sẽ không có bất kỳ biện pháp nào để có thể quay đầu lại." Hứa Thanh Hà nói.

Đây là lời khuyên dành cho tôi? Hay là lời an ủi cậu ta tự dành cho bản thân mình?

Nếu người này cần một người đến để hỗ trợ cho lòng tín nhiệm kiên định của chính mình, vậy thì, tôi sẽ là người đó.

"Dù cho có phát sinh bất cứ chuyện gì, dù cho có muốn đưa ra những quyết định như thế nào, nhất quyết cũng không được hối hận. Hứa Thanh Hà, cậu vĩnh viễn đừng bao giờ để cho hối hận tràn ngập cuộc đời của cậu."

"Cuộc đời?" Hứa Thanh Hà bỗng nhiên lại cười, tiếng cười nọ nghe qua thật bình thản. Đây là một sự bình thản mà ở đó con người ta có thể thản nhiên đối mặt với cái kết đã định sẵn. Tôi thật sự vô cùng hào hứng vì người này có thể đạt đến mức độ bình thản như thế này đây, bởi vì, đây là ắt là một màn đối chọi không thể thiếu.

Cậu ta nói: "Sau khi anh tự tay hủy hoại nó rồi, vì sao vẫn cứng đầu cho rằng em vẫn đang sở hữu nó chứ? Nhưng sau cùng, có được hay không đã không còn quan trọng nữa. Không phải vì em muốn chỉ trích anh, cũng không phải vì em muốn có được sự bồi thường từ anh. Em chỉ muốn tự nói với bản thân mình, rằng em đã không còn đường lui nữa."

"Tôi có thể hiểu được." Cậu ta không phải là người duy nhất không còn đường lui.

"Hứa Thanh Hà, cậu đã trưởng thành." Tôi thở dài.

"Con người ta không thể vĩnh viễn mà không bước tiếp, không trưởng thành lên được. Lục Trừng Tây, hai năm vừa qua, em vẫn luôn tự hỏi về một vấn đề."

"Đã có được câu trả lời rồi chứ?"

"Hiện tại đã có."

"Vậy thì tốt rồi."

"Anh không muốn biết đó là vấn đề gì sao?"

"Không quan trọng."

"Tốt thôi."

Ngày đó khúc thánh ca đã tiến vào chương cuối.

Ngày kế tiếp, một con người trong dự kiến đã đến trước mặt tôi, trước một ngày của ca giải phẫu chỉnh hình.

Bác sĩ Diệp nói: "Đã lâu không gặp, ngài Lục."

Gương mặt tôi mang theo một nụ cười chuẩn mực: "Nhanh như vậy đã có thể gặp được rồi, bác sĩ Diệp, cũng đã một thời gian rồi."

"Sau khi cậu mất tích, tôi cứ ngỡ rằng cậu đã không may tán thân trong biển rộng. Chỉ là thoạt nhìn cậu cũng không đến nỗi, còn có thể tìm được đối tượng kết hôn ở nơi này."

"Như anh thấy đấy."

Anh ta tạm ngưng một lát, rồi có chút đường đột mà hỏi: "Ngài Lục à, cậu hạnh phúc sao?"

Nụ cười trên môi tôi vụt tắt, cảm thấy có chút mạo phạm vì lời nói không đúng mực của người này.

"Là một bác sĩ, nhất định phải luôn luôn ghi nhớ thân phận của bản thân, chứ không nên kiếm cớ dò hỏi bệnh nhân của mình những vấn đề như thế này. Bác sĩ Diệp, tôi hy vọng anh có thể hiểu được."

"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi dùng thân phận bạn học cấp ba của cậu, hỏi cậu một câu. Lục Trừng Tây, cậu hạnh phúc sao?"

Tôi vẫn trả lời bằng câu nói kia.

"Như anh thấy đấy."
 
Chương 46: Vì Để Sám Hối


Hứa Thanh Hà nắm lấy đôi tay của tôi: "Tay anh run quá, anh đang khẩn trương sao? Hôm nay là ngày anh phải tiến hành ca phẫu thuật."

"Không, vì một giấc mộng mà thôi." Tôi đè chặt đôi tay đang phát run lên của bản thân, cố làm dịu xuống những phản ứng theo bản năng mà cơn ác mộng đem lại.

"Mơ thấy cái gì?" Hứa Thanh Hà hỏi.

"Tôi không nhớ rõ."

Chỉ nhớ rõ, lúc ấy, tôi còn không phải là chính tôi. Thế rồi sau đó, tôi đã tìm về chính mình, nhưng vẫn còn khuyết thiếu một con tim dùng để chống đỡ khung xương máu thịt của thể xác.

Hết thảy nhân quả, tất cả đều bắt nguồn từ thời khắc tôi bước chân ra khỏi cô nhi viện.

Con tim nọ, sớm đã dâng hiến cho Côn Trì trong trận bão tuyết ngày đó.

Thân thể mất đi chủ tâm, nhiều năm sau lại bị Côn Diễn mạnh mẽ tước đoạt.

Cuối cùng bọn họ đều đã chết trong tay tôi.

Mà tôi, ẩn mình thêm vài năm sau đó, từ bên trên lớp tàn tro của Côn Du mà lặng lẽ tái sinh.

Rốt cuộc thì Côn Du cũng chết gục dưới đôi tay này.

Đôi tay tôi dính đẫm huyết nhục của nhà họ Côn, nhân quả gì đó, cũng nên luân hồi trở về như nguyên trạng.

"Đã lâu lắm rồi anh không nằm mơ, cho đến ngày hôm qua khi mà bác sĩ Diệp đến."

"Cảm ơn cậu đã đưa anh ta đến đây, tôi yêu cậu." Tôi chủ động hôn lấy người này.

Cậu ta trầm mặc mà tiếp thu nụ hôn này, cũng không có bất kỳ phản ứng gì khác, càng không tiếp tục hỏi thêm: "Đã đến thời gian xuất phát, chúng ta đi thôi."

"Được."

Diệp Tuyền là người mà tôi đã làm quen để thoát khỏi sự dây dưa của Côn Diễn trong suốt những năm học cấp ba.

Lấy buổi gặp mặt trong sinh nhật anh ta làm cơ hội, để rồi trải qua ba tháng như địa ngục. Sau khoảng thời gian đó, anh ta và người nhà lặng yên không một tiếng động mà biến mất. Tôi đã từng cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ta nữa.

Bên trong khu trị liệu rộng mở sáng ngời, khi lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Diệp, tôi ngay lập tức biết được đó là anh ta.

Khí chất thanh lãnh xinh đẹp này, tôi từng bắt gặp trên một người khác, người mà cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên được.

Khi trước tôi chịu kết bạn làm quen với anh ta, cũng là vì chọn lấy một người gần giống với người kia nhất trong hết thảy mọi người xung quanh.

Với thân phận Diệp Tuyền, tác dụng và giá trị của anh ta đã mất đi. Nhưng với thân phận là bác sĩ Diệp, lại chỉ vừa mới bắt đầu.

Bất đồng với khi trước, lần này anh ta đến đây là vì để sám hối.

Trước khi tôi tiến vào phòng phẫu thuật, anh ta đã sám hối tất cả với tôi.

"Sau buổi gặp gỡ hôm đó, cậu đã mất tích. Tôi có cố tìm cách mấy cũng không thể thấy được cậu. Sau đó tôi đã báo cảnh sát, nhưng người mà tôi đợi được không phải là cảnh sát, mà lại là Côn Diễn."

"Tôi nằm trên cáng cứu thương bị anh ta đưa về nhà, nhìn thấy cha mẹ mình bị người đó uy hiếp đến mức không dám phát ra một tiếng động nào. Lại chỉ một lòng nhớ đến cái ngày cậu nói rằng muốn làm bạn với tôi, lý trí như đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh nhỏ, bị nhét vào trong một cái chai đóng kín nút, nghẹn ngào đến mức muốn phát điên lên, nhưng lại không thể thốt ra một lời nào, chỉ có thể vô lực mà nhìn hết thảy diễn ra trước mắt."

"Nhìn bản thân mình phạm phải tội ác."

"Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu buổi tụ họp sinh nhật hôm ấy, nếu tôi không nói những lời đó, liệu rằng kết cục có thể khác đi hay không?"

"Ai mà biết được, có lẽ đi." Lời này là để đáp lại anh ta, hay là đáp án cho nội tâm mình, tôi cũng chẳng rõ nữa.

Nhân quả luân hồi, có lẽ mọi thứ đã thật sự trở về như nguyên trạng.

"Những lời thông báo trong buổi gặp mặt hôm ấy, hay cả khi mở rộng tâm tình của bản thân cho cậu xem, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận cả."

"Vậy anh đang hối hận về điều gì?" Tôi nghe thấy tiếng nói của chính mình, lấy lời lẽ của người đứng ngoài cuộc, dùng danh nghĩa của đương sự mà đặt ra một câu hỏi.

"Tôi hối hận vì chính tôi đã hại em, là tôi hại em, chính là do tôi! Lục Trừng Tây, tôi đã hại em! Tất cả đều xuất phát từ nội tâm ghen ghét của tôi. Thời điểm Côn Diễn đến hỏi tôi kết quả của màn tỏ tình khi đó, tôi đã nói dối, tôi nói rằng em đã lựa chọn tôi. Lục Trừng Tây, đều do tôi hại em!"

"Nếu tôi chưa từng nói những lời đó, nếu tôi không hề nói dối, nếu tôi không ôm tâm lý ghen ghét anh ta vì dám quang minh chính đại mà thích em, tôi sẽ không hại em thành ra nông nỗi này phải không? Có phải nhờ thế mà tôi sẽ không hại đến cha mẹ mình, những người ngày đêm nơm nớp lo sợ vì thằng con trai không nên thân của họ phạm vào tội lỗi đúng chứ?"

"Loại người như tôi, vậy mà còn dám thổ lộ tình cảm của mình với em. Thật là... Không thể chấp nhận nổi! Là tôi có tội."

"Lục Trừng Tây, vì sao em lại không nói một lời nào? Em nói đi, có phải rằng tôi đã hại em không? Có phải là tôi đã hủy hoại cả cuộc đời của em hay không?"

Tôi đưa mắt trông về phía xa, biết rằng ánh sáng vẫn luôn ở bên ngoài cánh cửa sổ.

Tôi đáp lại những câu hỏi của người này. Lúc này đây, tôi đáp lại anh ta, cũng là tự cho bản thân mình một đáp án cuối cùng.

"Anh là thứ gì cơ chứ? Cuộc đời của tôi, sẽ không bị bất luận một kẻ nào hủy hoại."

"Vậy thật là... Thật tốt quá. Lục Trừng Tây, tốt quá, tôi không hề hủy diệt em."

Luân hồi kết thúc ngay tại thời khắc này.
 
Chương 47: Kể Từ Giờ Khắc Này


Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, tôi ở lại bệnh viện để tịnh dưỡng, trừ bỏ chu trình điều trị tâm lý thường trực của bác sĩ Diệp, Hứa Thanh Hà là người làm bạn bên cạnh tôi lâu nhất.

Những vẻ điên cuồng và thất thố nơi cậu ta, dường như đã theo thời gian mà dần tan biến. Mầm bệnh tôi từng lén lút gieo cho người này, cũng theo đó mà từ từ khỏi hẳn.

Thật ra nếu hơi nghiền ngẫm lại đôi chút, cũng biết rõ là không có khả năng.

Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, bởi vì tôi không cần phải làm thế. Hiện tại tâm huyết dâng trào, hoặc là nhàn rỗi đến không chịu được, khiến tôi muốn ngay lập tức tìm tòi cho ra vấn đề này.

Nhưng mà một khi đã mở rộng suy nghĩ, tôi lại cảm thấy việc này thật sự không quá cần thiết. Đại khái là vì quá rảnh rỗi, mới xuất hiện những ý tưởng không nên có như thế này. Rõ ràng, việc đã từng phát sinh, cho dù có tự hỏi ra sao, cũng sẽ không cách nào đưa ra được một kết cục thứ hai.

Vứt bỏ đi những ý định nông nổi của bản thân, tôi lặng lẽ yêu cầu Hứa Thanh Hà một quyển sách, chính là quyển sách duy nhất mà cậu ta mang về cho tôi.

Tôi uyển chuyển từ chối sự trợ giúp của người này, bình tĩnh mà mở ngay trang đầu tiên của quyển sách. Cho dù bản thân không thể nhìn thấy, nhưng từng câu chữ sớm đã in hằn trong trí óc. Lật dở, xem qua từ những dòng đầu của câu truyện nọ, tôi không khỏi lặng yên mà bắt đầu chăm chú đọc.

Trong lúc tôi đọc sách, Hứa Thanh Hà im lặng không nói một lời, nếu không phải một tiếng hít thở khác vẫn đang tồn tại trong phòng, tôi cũng sẽ không để ý đến sự hiện diện của người này.

Ban ngày một tấc không rời, khi màn đêm buông xuống, cậu ta vậy ôm tôi đi vào giấc ngủ. Vào một đêm khuya nọ, tôi tỉnh dậy từ trong giấc mơ của mình, trên giường bệnh chỉ còn lại mỗi mình tôi. Khi đó tôi mới biết được, rằng không phải lúc nào cậu ta cũng luôn kề cận bên tôi.

Vào những khi tôi chìm vào giấc ngủ, không biết cậu ta đã đi đến nơi nào, không biết là chỉ vào một đêm đó, hay lại là vô số những đêm khác nữa.

Nói như vậy, những hành động của người này được quyết định bởi vấn đề mà cậu ta phải mất hai năm ròng mới tìm ra được câu trả lời. Đến nỗi đáp án của bản thân, lúc này cũng đã trở nên không hề quan trọng.

Tôi mở to hai mắt chờ cậu ta không tiếng động mà trở về, bên eo bị một vòng tay quen thuộc nhẹ nhàng ôm chầm lấy, hơi thở vùi sâu trong hõm cổ mang theo một cảm giác lạnh lẽo thật sự. Khi bờ môi của người này khẽ chạm vào vai tôi, những cảm giác rét buốt ấy đều đã bị xua tan, chỉ còn lại làn hơi ấm phát ra giữa những lớp da thịt gần kề.

“Ngủ đi.” Cậu ta mở miệng, tiếng nói hơi khàn, ngữ điệu bình đạm vô cùng, chẳng thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.

Người này đã nói thế, tôi cũng chẳng để tâm đến việc nọ nữa, cứ vậy mà từ từ nhắm chặt hai mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày kế tiếp tỉnh dậy, trên ngón áp út của tay phải tôi chợt xuất hiện một chiếc nhẫn.

Hứa Thanh Hà nói: “Kết hôn đã lâu, lúc này mới nhớ đến việc chuẩn bị nhẫn, anh sẽ không trách em chứ?”

Tôi nói: “Không đâu, tôi sẽ không trách cậu.”

“Vậy là tốt rồi. Anh thích chứ? Vật liệu để tạo ra nó là bạc nguyên khối, được chế tác riêng sao cho hợp với anh nhất đó.”

“Ai sẽ thích một thứ xiềng xích được chế tạo tỉ mỉ cơ chứ? Tuy nhiên, nếu cậu thực sự muốn nghe, vậy tôi sẽ nói rằng tôi rất thích.”

“Thích là tốt rồi, nếu thích phải luôn mang theo bên người, tuyệt đối không được tháo ra, có biết không? Lục Trừng Tây.”

Tôi mỉm cười tỏ vẻ đồng ý: “Tôi đồng ý với cậu.”

Cậu ta chậm rãi gối gương mặt mình lên lòng bàn tay tôi, tựa như một đứa trẻ ưa vòi vĩnh mà nói: “Nói rằng anh yêu em.”

“Tôi yêu cậu, Hứa Thanh Hà.” Tôi xoa nhẹ mái đầu của người này, khóe miệng khẽ cong tạo thành một nụ cười đầy chân thành.

Đầu bên kia của xiềng xích, sao có thể giao cho một đứa trẻ như thế này được? Người đó có thể là bất cứ ai, nhưng nhất định không được là một kẻ quá trẻ người non dạ.

“Em cũng yêu anh, Lục Trừng Tây.”

Giọng điệu của cậu ta nghe qua vô cùng uể oải, như đang rất cần một giấc ngủ ngon. Tôi vỗ nhẹ sau lưng người này, hòng dỗ cậu ta vào giấc.

Sau khi người nọ đã ngủ say, tôi rời khỏi phòng bệnh, rồi một mình lê bước lên sân thượng.

“Thằng em trai không nên thân của tôi ấy mà, thời gian này, đã làm phiền ngài Lục để mắt tới thằng bé rồi.”

Tôi đáp lại đầy khách sáo: “Làm gì có chứ, phải cảm ơn vì thời gian này cậu ấy đã chiếu cố tôi mới phải.”

“Không biết ngài Lục hẹn tôi ra đây, rốt cuộc là có việc gì cần chỉ giáo sao?”

Tay hồ ly giảo hoạt, rõ ràng hắn đã mượn tay Hứa Thanh Hà mà đưa bác sĩ Diệp đến bên cạnh tôi. Vừa không muốn phá hư hình tượng của mình trong lòng em trai, lại không dung nổi thứ tai họa tiềm ẩn như tôi, thế nên mới muốn trao lại quyền lựa chọn cho vào tay tôi, để tôi tự có quyết định của riêng mình, thật là biết cách để bản thân không dính tí nước bẩn nào mà.

Tôi xòe tay ra, cho hắn xem chiếc nhẫn trên tay mình, khẽ cười mà nói: “Chưa dám nói đến việc chỉ giáo gì cả, chỉ là trước hết tôi muốn khoe với ngài Hứa đây một chút. Ngài xem, thằng em trai không nên thân của ngài thật là có dụng tâm mà, tôi rất thích.”

Nhưng trên đời này, có rất nhiều kẻ đã hãm sâu vào vũng lầy dục vọng đến mức không cách nào kiềm chế. Chỉ cần những khao khát vẫn luôn tồn tại, cả đời này cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để giữ cho mình luôn sạch sẽ.

“Nói đi, cậu muốn tôi phải làm gì?” Hứa Thịnh không hề đi quanh co mà lập tức vào thẳng vấn đề.

“Ngài Hứa thật sảng khoái. Nói như thế nào thì tình cảm suốt mấy năm nay giữa tôi và Thanh Hà vẫn còn đó, yên tâm, tôi sẽ không hại cậu ấy.”

“Cậu không nên nói lời này.” Hứa Thịnh trầm giọng nói.

“Chỉ để cho anh an tâm thêm ấy mà.”

“Không có lần thứ hai.”

“Như anh mong muốn, sau khi mọi thứ kết thúc, sẽ không như thế nữa. Khi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ để cho bác sĩ Diệp báo cho anh được biết. Lần giao dịch cuối cùng này, hi vọng hai ta sẽ hợp tác vui vẻ. Ngài Hứa, xin hẹn gặp lại.” Tôi xoay người rời đi.

Bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa định gạt xuống, chợt, tôi dừng bước, thờ ơ mà hỏi: “Thiếu chút nữa đã quên hỏi, Côn gia còn sống chứ?”

Một lát sau, sau lưng truyền đến một thanh âm: “Như cậu mong mỏi, tất cả đều chết sạch.”

“Thật chứ? Thế thì tốt rồi.”

Lạch cạch một tiếng, cánh cửa sắt đã đóng chặt.

Vào đêm xuất viện, tôi đặt chân vào nhà giam vừa được mở khóa tại tầng sâu nhất trong cơn mơ. Thể xác tôi bị chìm đến tận vực sâu vô hạn. Tại nơi thăm thẳm của vũng lầy, tôi vớt ra được một lưỡi dao rỉ sét được tạo nên từ một khung xương cũ kỹ.

Tôi dùng tay phủi đi lớp rỉ sét loang lổ, để lộ ra cán dao đã chồng chéo thật nhiều tơ máu và lớp khói đen. Tôi nắm chặt lưỡi dao nọ, từ lòng bàn tay truyền đến những xung động hòa cùng nhịp đập với con tim mình.

Tôi giơ con dao lên cao, để lưỡi dao đỏ tươi găm thẳng vào tròng mắt của chính mình, lại không hề chớp mắt lấy một cái. Trong đầu tôi vang lên những tiếng rít gào thảm thiết, hệt như đang tự mình cắt xẻ một bản thể khác của chính mình vậy.

Tôi rút lưỡi dao xương ra, không chút do dự lại đâm vào một bên hốc mắt khác.

Huyết lệ chảy xuống từ hai ổ mắt, tôi ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, khắp nơi đều là những vệt sáng đỏ, đó rõ ràng là một sắc đỏ của sự chết chóc.

Hoả ngục thiêu rụi linh hồn của những oán linh lạc lối, rũ mắt nhìn đã không còn thấy được thịt nát xương tàn, dặm đường dài thông với vực sâu từ nay quét sạch. Kể từ giờ khắc này, sẽ không còn ác quỷ lẻn vào trong những giấc mộng đêm khuya của tôi mà thực thi kế hoạch báo thù thêm nữa.

Sẽ không bao giờ nữa.

Tôi ngồi quỳ trong lòng vực sâu thăm thẳm, máu và nước mắt không ngừng chảy ra.
 
Chương 48: Chết Đi Sống Lại


Tôi bước chân trần mà xuống giường, đi đến bên cửa sổ, xuyên qua lớp kính dày mà giương mắt ngắm nhìn nhân gian.

Giấc mộng này đã kéo dài quá lâu rồi, hiện thực và cảnh trong mơ sớm đã trở nên hỗn loạn khó mà phân rõ. Trong màn đêm đen, linh hồn rách nát cuối cùng cũng đã chắp vá nên một xác thân hoàn chỉnh cho chính mình. Nhưng, vẫn còn khuyết mất một đôi mắt để kiếm tìm quang minh. Mãi đến đêm hôm trước, khi tôi đưa cho nó đôi mắt của mình, nó mới có thể được xem là một bản thể hoàn chỉnh.

Tôi giơ tay đặt lên ngực trái, cảm nhận sâu sắc từng nhịp đập của quả tim bồng bột.

Nó vẫn còn đây.

Sinh mệnh tươi nguyên vĩnh viễn không tàn lụi.

“Anh đang nhìn cái gì đó?” Giọng nói của Hứa Thanh Hà chợt vang lên giữa khoảng không, cứ như là tiếng vọng của u linh gần kề bên tai.

Cậu ta đi đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu mình lên. Dường như người này đang có ý định muốn nói điều gì đó, nhưng lại trong nháy mắt để lộ ra biểu cảm ngạc nhiên pha lẫn chút ngây dại.

Tôi cũng đồng thời đứng đờ người, thậm chí còn cho rằng người đứng trước mặt mình lúc này chính là Côn Diễn.

Giống quá đi mất, sao đến tận bây giờ mới phát hiện đôi mắt của hai kẻ này giống nhau đến như vậy. Là bởi vì Hứa Thanh Hà đã trút bỏ toàn bộ cái vẻ ngây ngô ngu xuẩn, hay lại bởi vì, Côn Diễn chết đi sống lại trở thành Hứa Thanh Hà.

Người nọ khẽ khàng vuốt ve gương mặt tôi, phảng phất bên tai là tiếng thở dài cho một kiếp sống bị nguyền rủa của bản thân.

“Vì sao lại khóc?” Hứa Thanh Hà lau đi những giọt nước mắt của tôi, kể từ lúc này đây, không còn nguyền rủa, cũng chẳng còn tiếng thở dài nữa.

Đúng rồi, cậu ta là Hứa Thanh Hà, Côn Diễn sao có thể chết đi sống lại trên người cậu ta, không có khả năng, vừa rồi nhất định là ảo giác của chính tôi, tuyệt đối là như thế!

Vì sao lại khóc?

Tôi không biết, tôi cho rằng, lúc này khi tôi đã có thể nhìn thấy được quang minh, câu hỏi đầu tiên mà Hứa Thanh Hà giành cho tôi hẳn là tôi nhìn thấy từ lúc nào. Lại không nghĩ đến, cậu ta lại hỏi vì sao mà tôi khóc.

Tôi không cách nào trả lời, chỉ có thể trầm mặc mà để người này lau đi những giọt nước mắt vươn trên mặt mình.

“Sao anh lại không nói gì cả? Sau khi khôi phục thị lực thì không còn muốn nói chuyện với em nữa sao? Em không hỏi nữa. Lục Trừng Tây, anh nói chuyện với em đi, đừng không để ý đến em mà.”

Những lời lẽ đầy bình tĩnh mà bi thương phát ra từ trong miệng người nọ giống hệt với cái ngày chúng tôi gặp lại nhau trên biển. Nhưng hôm nay, cậu ta không còn khóc, tôi cũng không hề là kẻ không thấy được như lúc trước.

Tiểu thiếu gia đã tuân thủ lời hứa rằng cậu ta sẽ không khóc nữa.

Tôi cười nhẹ: “Hứa thiếu gia, đã lâu không gặp rồi.”

“Anh gọi sai rồi.” Hứa Thanh Hà hôn tôi, không cho tôi có cơ hội để sửa đúng.

Sai ở đâu cơ chứ? Nên gọi người này là tiểu thiếu gia, hay vẫn nên kêu là Hứa Thanh Hà như trước?

Tôi bị cậu ta đưa đến bên giường, thân thể vì nằm viện lâu ngày hãm sâu vào bể dục đến mức không thể tự kềm chế. Lúc thì thanh tỉnh, khi thì mê man, trước mắt là một tầng sương thật dày phủ khắp, người đàn ông chết dưới tay tôi đã mượn xác hoàn hồn trở về nhân gian, từng nói có chết cũng sẽ không buông tha cho tôi.

Tôi kêu Hứa Thanh Hà, trên người chỉ có những bước chân rong ruổi của dã thú, không có người đáp lại tôi.

Thể xác đang gồng gánh những cơn rùng mình khó nén, lại bị một cánh tay đỡ dậy, ấn chặt vào trong lồng ngực. Tôi không dám nhìn đến đôi mắt của người này, chỉ lặng lẽ mà vùi đầu vào hõm cổ của cậu ta, rơi nước mắt mà kêu tiểu thiếu gia. Dã thú ngừng lại động tác của bản thân, buông lời hỏi rằng liệu có phải cậu ta đã làm đau tôi hay không.

Tôi mở mắt ra, đập vào mắt không phải là người đàn ông kia, mà chính là Hứa Thanh Hà.

Nhưng tôi biết, tôi không có bất kỳ biện pháp nào để có thể tự an ủi rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân. Côn Diễn, chung quy vẫn chết đi mà sống lại trên người Hứa Thanh Hà!

Anh ta đã trở lại!

Anh ta nói có chết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, anh ta nói được thì làm được!

“Đừng khóc, Lục Trừng Tây, em yêu anh.” Dùng lấy danh nghĩa tình yêu, lời nguyền chưa bao giờ biến mất, tai hoạ và khổ ách vẫn chưa một lần buông tha tôi.

Đến tột cùng phải chạy trốn đến nơi nào mới có thể thoát được? Nếu trốn không thoát, cả đời phải đeo theo một kiếp sống chịu cảnh bị nguyền rủa, vậy sao có thể xem là đạt đến tự do được?

Dù cho có trốn chạy đến nơi nào, vẫn sẽ luôn nhìn thấy được bóng dáng của anh ta, dù cho có trốn, cũng trốn không thoát, trốn không nổi. Chỉ cần người này vẫn còn ở đây, tâm ma sẽ không bao giờ bị quét sạch.

Một khi đã như vậy, còn muốn trốn thoát như thế nào đây? Vì sao còn muốn chạy trốn cơ chứ?

Tôi ôm lấy cổ người này, trong những phút giây tình mê ý loạn mà nở một nụ cười đầy mê đắm.

“Tôi cũng yêu cậu, bé ngoan, tôi muốn, tôi là của cậu ——”

Cậu ta lấp kín đôi môi tôi, như là trừng phạt mà cắn nhẹ một cái, giọng điệu khe khẽ mà nói: “Gọi tên của em, chỉ có thể nói yêu em, không được nói điều gì khác, biết không.”

Tôi làm theo: “Hứa Thanh Hà... Hứa Thanh Hà... Anh yêu em.”

“Ngoan, em cũng yêu anh.” Hứa Thanh Hà liếm hôn bị đôi môi mới vừa bị cắn, như là muốn an ủi vết thương để nó trở về như trước.

Nhưng rõ ràng là không có khả năng, bụi gai ký sinh trong lồng ngực đã trở thành sự tồn tại vĩnh viễn, bệnh trạng dị biệt đã được cấy vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn, chỉ có thể thông qua việc đẩy người khác vào vực thẳm, mới có thể đạt đến khoái cảm và thỏa mãn tột cùng.

Linh hồn thối rữa hay xác thân hoàn chỉnh, đến tột cùng, thứ nào mới có thể khiến tôi đạt đến tự do?

Trừ phi giết chết dã thú trùng sinh trở về, mới có thể đạt đến tự do mà bản thân hằng mong ước.

Việc đưa ra sự lựa chọn sau cuối, tôi sẽ làm.

Thể xác và linh hồn, tôi đều cần đến.

Không hề hối hận.

Chỉ cần có thể đạt đến tự do.
 
Chương 49: Sẽ Không Đau Nữa


Khi tôi tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã bắt đầu ngả sang một màu đen đặc quánh.

Tôi ngồi dậy, đẩy cánh tay Hứa Thanh Hà đặt trên eo mình ra, rồi khẽ liếc mắt nhìn qua một lượt. Bỗng, tôi lặng sững người.

Tôi cầm lấy bàn tay cậu ta, lặng yên chăm chú nhìn trong chốc lát. Tôi xoè năm ngón tay của người này áp vào lòng bàn tay của mình, ngón tay nơi từng bị tôi đâm thủng đã hơi lệch đi so với tổng thể, nó nằm lọt giữa khe hở của các ngón tay, dễ dàng ôm ghì lấy mu bàn tay tôi.

Hứa Thanh Hà nằm trên gối đầu, chỉ lộ ra một nửa sườn mặt và đôi môi đang khép hờ: “Không đau nữa rồi.”

“Hứa Thanh Hà.”

“Ừ.”

“Buông ra.”

Cậu ta nâng mí mắt ngó xem tôi một cái, thế rồi bình tĩnh mà thu tay lại, thong dong trả lời: “Lại gặp ác mộng à?”

Trong khoảnh khắc này, ngọn lửa nóng cháy chợt bùng lên quét qua trái tim tôi, không phải là không có lý do. Nhớ đến đêm qua tình mê ý loạn, trừ bỏ chút bực dọc trong lòng, còn xuất hiện một cảm giác bất lực vô hình khó lòng áp chế.

Tôi ấn giữa mi tâm, tâm trạng chỉ dùng một từ không xong là không đủ để diễn tả được.

Hai mắt khôi phục thị lực, phi vụ hợp tác với Hứa Thịnh đã đến hồi kết thúc, chỉ cần chờ bác sĩ Diệp quay trở lại, kế hoạch mà tôi dày công sắp đặt lần này có thể lập tức triển khai.

Hứa Thịnh muốn em trai trở về, bác sĩ Diệp muốn chuộc tội, người trước lòng dạ sâu không thấy đáy, người sau không biết thật giả. Cho dù họ có để lộ lợi ích và chân tình ra trước mắt, nhất định đều không thể tin, những lời hứa hẹn bên ngoài chỉ có thể là dối gạt, một khi vô tình để lộ sơ hở của bản thân, kết cục chỉ có thể là vũng lầy sâu không lối thoát.

Tuy rằng tôi không hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, nhưng trước mắt, tôi vẫn muốn gia nhập với hai người này để thoát khỏi cảnh khổ trước mắt, hòng đoạt lấy tự do cho mình.

Rõ ràng là tự do đã gần kề trước mắt, vì sao trong lòng vẫn cứ bất an như thế?

Nhất định tôi đã xem nhẹ cái gì đó, đến tột cùng thì tôi đã sai ở đâu cơ chứ?

Trong đầu hiện lên vô số những mảnh ghép lớn nhỏ, phức tạp có, đơn giản có, chúng chồng chéo đan xen rối tung hết cả, khiến tôi khó lòng có thể tìm ra được điểm mâu thuẫn một cách nhanh chóng.

Tôi không khỏi nhíu mày.

Có thứ gì đó khẽ khàng chạm lên gương mặt tôi, tôi mở mắt ra, lửa giận trong lòng đang muốn dâng trào, tầm mắt lại chạm đến đôi mắt của Hứa Thanh Hà, cả người tôi đột nhiên đông cứng lại.

Đôi mắt đen láy sáng trong vô ngần, nó đang phản chiếu một gương mặt xinh đẹp không chút tì vết, đó chính là tôi.

—— Đó chính là bản thân tôi của quá khứ!

Tôi nhớ ra rồi!

Đó là ca phẫu thuật chỉnh hình mà Hứa Thanh Hà hứa hẹn với tôi. Tôi nhớ rõ sau khi ca giải phẫu kết thúc cậu ta lập tức cho tôi xuất viện, cả bác sĩ, điều dưỡng lẫn Hứa Thanh Hà đều cố tình lảng tránh kết quả của cuộc phẫu thuật. Để rồi sau khi khôi phục thị lực, tôi cũng không trông thấy được bất kỳ một chiếc gương nào xuất hiện trước mắt mình, đáp án đã quá rõ ràng.

Đây là một hồi dối gạt!

Lý trí bị cướp đi, tôi hung hăng đẩy ngã Hứa Thanh Hà đến trên giường, bóp chặt cổ người này mà giận dữ hỏi: “Hứa Thanh Hà! Cậu đã làm cái gì!”

Vẻ mặt cậu ta chẳng biểu lộ ra chút gì, bình tĩnh đến đáng sợ. Khi lực cổ tay tôi càng thêm siết chặt, trên mặt cậu ta càng bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, bụi gai đến từ vực thẳm chậm rãi bò lên hai gò má người này, đôi mắt là một biển chết tĩnh mịch, nụ cười vặn vẹo, quỷ dị và chấn động không sao nói nên lời.

Lửa giận trong lòng tôi đột ngột tắt ngúm.

Cậu ta rốt cuộc cũng đã biến thành hình tượng mà tôi mong muốn, nhưng thâm tâm tôi lại chẳng có chút nào vui vẻ.

Thân thể cậu ta, tôi đã tự mình gieo lên những hạt giống đầu tiên của trái cấm. Đến nay, dã thú phá bỏ lồng giam trèo ra bên ngoài, nhưng thứ chờ đợi nó lại không phải là một vận mệnh không người chở che.

Chỉ vì một lần sơ sẩy, ma quỷ đã lần nữa thức tỉnh bên trong lồng ngực tôi.

Lúc này đây, cũng chính tôi là người đã mở lồng giam cho dã thú.

Nghiệp chướng tự mình gieo ngày ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hối hận.

Tôi buông lỏng lực đạo trên cổ tay mình, lòng bàn tay đặt ở giữa cổ người này: “Là tôi sai. Đau không?”

Vệt đỏ hằn trên cổ hệt như bụi gai tắm máu quấn quanh, đôi môi trắng bệt tái nhợt như người đã chết, cậu ta khe khẽ đáp: “Sẽ không đau nữa.”

Tôi hôn lên bờ môi của cậu ta, hôn đến khi nó lần nữa trở về một màu đỏ máu: “Sao lại không thực hiện lời hứa của cậu? Cậu đã đồng ý với tôi, cậu quên rồi sao?”

“Em không quên.” Người này đổi sang một dáng vẻ dịu ngoan, hệt như một chú dê non đang chờ bị làm thịt. Cho dù là hư ảo, cũng thật sự quá giống với chân tướng phía sau.

Nhưng chung quy, giả dối vẫn chỉ là giả dối, tôi không trách người này dối gạt tôi, tôi chỉ muốn biết được chân tướng của hết thảy. Đều do tôi tự mình châm lửa đốt thân, tôi hoàn toàn đuối lý, nhưng chân tướng cũng quan trọng hệt như vậy.

“Nói cho tôi, tôi muốn biết.” Tôi nhất định phải biết được.

Hứa Thanh Hà chậm rãi mà nói: “Trong mắt em, những vết thương trên mặt cũng không quan trọng đến vậy. Nhưng lúc này đây, anh mới thật sự chân thật, mới là anh của khi trước. Lục Trừng Tây, kẻ bị xiềng xích quấn thân, vốn dĩ không chỉ có mình anh.”

Cậu ta đang nói dối.

Nếu thật sự là vì lý do này, cậu ta không cần thiết phải giấu đi toàn bộ gương soi ra khỏi tầm mắt tôi. Bởi vì việc này một khi bại lộ, sẽ trở thành một mâu thuẫn càng thêm gay gắt.

Chỉ là người này cũng không hề sai hoàn toàn, kẻ bị xiềng xích quấn thân, vốn dĩ không chỉ có mình tôi, nhưng chỉ có mình tôi mới có thể thoát ra được. Người này mãi mãi cũng sẽ không bao giờ biết được, rằng tôi đã phải trả một cái giá đắt đến như thế nào. Tôi cũng sẽ không để cậu ta phá hư chuyện tốt của bản thân, dù cho chính tôi có là người đã hại cậu ta bị giam cầm trong vũng lầy vô tận này.

Cậu ta đang dần đẩy mâu thuẫn giữa chúng tôi mỗi lúc một trở nên gay gắt không bao giờ hết, tôi lại không thể bị mắc mưu được.

Sau cùng, tôi vuốt ve âu yếm gương mặt người này, ánh mắt chan chứa biết bao thương yêu trìu mến: “Cậu không cần phải tìm lại bóng hình của tôi ngày trước thông qua chính tôi khi này, tôi sẽ luôn ở bên cậu, sẽ không bao giờ rời đi, yên tâm, Hứa Thanh Hà, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cậu.”

“Ước định của chúng ta, anh vẫn nhớ rõ chứ?” Hứa Thanh Hà đột ngột hỏi tôi.

“Tôi sẽ yêu cậu, tôi sẽ đắm chìm, mãi đến vĩnh viễn, mãi đến vô cùng”

“Không phải cái này, mà là ước định giết chết tiểu thiếu gia.”

Tôi suy tư thật lâu, cũng chẳng thể tìm được câu một trả lời thích đáng.

“Ước định như thế nào nhỉ? Xin lỗi, tôi đã quên mất.”

“Không cần để ý.” Biểu hiện của người này quá mức tự nhiên, thậm chí những thứ vặt vãnh như thế này, cũng khiến tôi tự mình ý thức được rằng việc này rất quan trọng, nhưng tôi sống chết cũng không cách nào nghĩ ra được thêm.

Cố tình đẩy mâu thuẫn giữa hai bên lên cao trào, lời hứa biến mất trong ký ức, giữa hai chúng tôi nhất định phải có một sợi dây vô hình xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, chỉ là tôi vẫn chưa thể tìm ra được.

Nhưng không quan trọng, chỉ cần bác sĩ Diệp trở lại, kế hoạch sẽ ——

Trong nháy mắt, khắp cả người tôi phát lạnh.

Tầm mắt đối diện với đôi con ngươi của Hứa Thanh Hà, bụi gai chưa bao giờ rời đi, mà chọn lấy một thời điểm tôi không để tâm đến, sớm đã bò vào sâu trong đôi mắt kia.

Bụi gai nhiễm huyết lộ ra từ bên trong cặp mắt người nọ, sáng trong đến mức oán thán, nùng liệt đến mức suy vong, từ vẻ đẹp của cái chết mà để lộ ra những nụ hoa đầy u uất, chúng mọc dài, đâm lan dần ra những khu vực xung quanh, thứ đợi chờ chúng sẽ chỉ là một hồi diệt vong không cách nào nghịch chuyển.

“Không ngờ, vẫn bị anh phát hiện.”

Hứa Thanh Hà lại lần nữa lộ ra một nụ cười khoái trá.
 
Chương 50: Không Được Ai Yêu


Toàn bộ đường đi nước bước của tôi, bác sĩ Diệp xuất hiện không rõ, Hứa Thanh Hà đều biết, Hứa Thanh Hà biết hết tất cả!

Bàn tay vội vàng muốn rút ra, lại bị Hứa Thanh Hà giữ chặt trong tay.

"Làm sao vậy, anh sợ à?"

Tôi cười to, tầm mắt bị hơi nước mơ hồ phủ lấy, một giọt nước mắt rơi xuống muôn dặm nhân gian, để rồi chịu cảnh tan xương nát thịt.

Cậu ta rốt cuộc cũng được như ý nguyện, khiến nỗi sợ về cậu ta trong lòng tôi càng thêm dâng trào.

Tôi nhắm mắt mình lại: "Đến tột cùng thì cậu là ai?"

"Hứa Thanh Hà, Côn Diễn, Côn Du, Côn Trì, anh lại đang xuyên qua em để nhìn xem ai vậy? Lục Trừng Tây, em không phải là bọn họ."

"Cậu là ai?"

"Em và anh rất giống nhau, đều là kẻ điên không được ai yêu. Lục Trừng Tây, yêu em đi, mau dùng tình yêu của anh dìm chết em, mau dùng tình yêu của anh giết chết em. Tình yêu của em không thể cứu được anh, nhưng em nguyện ý chết trong tay anh."

Kẻ lừa đảo!

Tổng cộng người này cho tôi ba lần lựa chọn. Lần đầu tiên, tôi không thể cầm lấy lưỡi dao kia, mà dần mất đi quyết tâm đâm chết cậu ta. Lần thứ hai, tôi chối từ hoa hồng, thay vào đó lại yêu cầu người này một quyển sách. Lần thứ ba, tôi giấu nhẹm kết cục của quyển sách, từ đó vô tình bày ra một hồi sinh sát.

Tôi cho rằng cậu ta cho tôi ba lần lựa chọn.

Nhưng trên thực tế, từ đầu đến đuôi, người này đều tự mình dẫn dắt tôi đến những lựa chọn mà cậu ta muốn.

Ngay cả lần gặp nhau trên biển cũng là một phần trong kế hoạch của người này. Thứ mà cậu ta muốn không phải là tình yêu và sự thứ tha, mà người nọ muốn tôi tin tưởng vào cái chết của tiểu thiếu gia, muốn tôi quen thuộc với những sự lựa chọn mà Hứa Thanh Hà dành cho mình, muốn tôi dần đi đến bước đường cùng thông qua những lựa chọn đó, muốn tôi chìm sâu trong biển chết không lối thoát, muốn tôi phải kinh sợ và phụ thuộc vào cậu ta, muốn tôi hãm sâu vào vòng xoáy tự diệt nghi ngờ nhân sinh, lại không dám nảy sinh bất kỳ ý niệm muốn rời khỏi người này!

Làm gì có chuyện cậu ta nguyện ý chết trong tay tôi? Rõ ràng là cậu ta muốn tôi phải chết!

Chỉ cần người này chết trong tay tôi, cậu ta lập tức có thể giành chính ngôn thuận mà chết đi sống lại trên người tôi, cả đời đều sẽ không buông tha cho tôi!

Tôi mở mắt ra, lệ rơi không ngừng: "Chuyện đến nước này rồi, tôi nên gọi cậu là gì đây, Hứa Thanh Hà? Hay vẫn là tiểu thiếu gia?"

"Anh có thể tự mình chọn lấy."

"Tiểu thiếu gia à, cậu lừa tôi đến khổ quá."

"Còn muốn chạy trốn sao?" Ác quỷ than nhẹ, tiến lại gần mà hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt tôi.

Ổ sói của nhà họ Hứa, sao có thể nuôi dưỡng ra một con cừu non ngây ngô khờ khạo đến vậy?

Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã bị người này lừa rồi.

Hứa gia một tay che trời không cần phải để người nối nghiệp kế tiếp chật vật mở đường máu tìm đường thoát lui, tiểu thiếu gia của họ cũng không phải là kẻ không trông cậy được. Cậu ta không phải là vật hi sinh, mà là kẻ đưa ra quyết sách, thậm chí Hứa Thịnh cũng chỉ là một quân cờ trong tay người này.

Kế hoạch tưởng chừng là hoàn mỹ của tôi ngày đó, trong mắt cậu ta, thật sự chỉ là một trò hề.

Con mồi cởi bỏ lớp da người mà nó luôn ngụy tạo, lần nữa trở về với dáng vẻ ban đầu.

Kẻ chẳng hay chẳng biết điều gì, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi.

Tôi không thấy được tay thợ săn lăm lăm khẩu súng trên tay, tôi chỉ thấy được một con quái vật dữ tợn mở cái miệng đỏ tươi như bồn máu của nó, tựa như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Nhưng nó lại đứng bất động, chờ đợi tôi đặt từng bước chân vào bên trong, bước chân vào nhân gian hỗn loạn giữa thiện và ác, giữa tội ác và trừng phạt, bước chân vào nhân gian quái quỷ, bước chân vào mười tám tầng địa ngục ngay giữa cõi trần, sóng nhiệt bủa vây, nóng cháy thiêu rụi không ngưng nghỉ.

Nó luôn ở đó, và sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi đó.

Chỉ cần tôi bất tử, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời đi.

"Vì sao lại là tôi?" Vì sao nhất định phải là tôi? Vì sao lại không chịu buông tha cho tôi? Vì cớ gì mà tai họa và khổ đau luôn tìm cách đổ ập xuống đầu tôi?

Tôi nghĩ không ra, tôi tính không được, nhưng dù có tính ra được đáp án, thì sao chứ? Thế nhân nhìn không thấu, tôi cũng không cách nào thấy được!

Biển lửa thao thao không tắt, vạn quỷ lấy tôi làm lương thực, tôi cũng gặm lấy một phần của bọn chúng, dần dần trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu xác thân này không bất tử, làm sao tôi có thể thấu hiểu? Làm sao có thể suy nghĩ cẩn thận thêm được!

Ác quỷ đặt lưỡi dao vào trong tay tôi, hướng tôi há to khoang miệng như một bồn máu: "Em nói rồi, em và anh rất giống nhau, đều là kẻ điên không được ai yêu. Em khát vọng chết trong tay anh, cũng mãnh liệt như các anh khát vọng đạt đến tự do vậy."

"Ha... Ha ha ha... Ha ha..."

Tiếng cười rách nát xuất phát từ nơi thăm thẳm của linh hồn, khó có thể tự mình kiềm chế, cứ như đang muốn bẻ gãy linh hồn tôi, nghiền nát thần thức của tôi, khiến tôi chết đi thêm trăm nghìn lần nữa, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Tiếng cười vặn vẹo bi thống, vạn quỷ đã nhập thành làm một với biển chết.

Rốt cuộc, tôi đã có thể tự mình hiểu thấu.

Tình yêu không phải nguyên tội, mà không được yêu mới chính là nguyên tội.

Vì không được yêu, tôi châm một ngòi lửa, thiêu rụi xác phàm của mình.

Vì không được yêu, nên khung xương mục ruỗng đã chẳng còn động lực để chống đỡ trái tim dần trở nên nguội lạnh.

Vì không được yêu, tôi vứt lại con tim mình trên nền tuyết trắng, mặc kệ đau đớn thương tàn cũng quyết bò dậy trở về nhân gian.

"Hứa Thanh Hà, tôi sai rồi." Tiếng cười không còn nữa, kẻ nói chuyện lại là một bản thể khác của chính mình.

"Sai ở đâu?"

"Tôi sai vì, tôi không nên truy tìm tự do ở một cõi đời không có mắt."

"Không quan trọng, em sẽ yêu anh. Lục Trừng Tây, em sẽ yêu anh, em sẽ hoàn toàn yêu anh, yêu đến vĩnh viễn, tuyệt đối không dối gạt. Em sẽ yêu anh, cho đến khi đoạn cuối của sinh mệnh dừng lại trên tay anh, cho đến ngày rời khỏi thế giới, cả hai ta cùng đi cùng về."

"Hứa Thanh Hà, cậu sai rồi."

"Sai ở đâu?"

"Cậu sai vì, cậu không nên nói yêu tôi ở cõi đời không có mắt. Tôi không thấy được."

"Không quan trọng, em sẽ yêu anh, Lục Trừng Tây, chỉ có mình em nguyện ý yêu anh."

Từ khi nào, tôi cũng đã từng yêu cậu ta.

Tôi từng yêu cậu ta khi điêu tàn trong vũng bùn, tôi từng yêu cậu ta khi rít gào trước thời khắc lâm chung, tôi từng thề yêu cậu ta, tôi cũng từng thật sự yêu người này.

Nhưng tôi yêu nhất, vẫn là dáng vẻ lúc người này chết đi.

Cậu ta lại lần nữa đưa quyền lựa chọn vào tay tôi. Lúc này đây, chẳng những cậu ta muốn tôi chết, mà còn muốn tôi vĩnh viễn yêu lấy cậu ta.

Tôi từng thề vĩnh viễn yêu con người này, nhưng đó là một lời nói dối, là lừa gạt, là một hồi tranh quyền sinh sát.

Nhưng lần này lại khác, lần này là nguyền rủa, là gông xiềng, là chết đi sống lại.

Cậu ta muốn kéo tôi vào cùng nấm mồ tuyệt diệt, cậu ta muốn tôi trở về nhân gian với con tim sứt sẹo, lại chưa một lần hỏi xem tôi có đồng ý hay không.

Tôi nói: "Tôi không cần."

Sau đó cắm thẳng lưỡi dao vào hai hốc mắt vô dụng của mình.

Những giọt nước mắt đỏ tươi hóa thành một tấm vải nhiễm huyết, phủ xuống khắp cả nhân gian.

Tôi lôi hai nhãn cầu của mình ra, đặt vào trong tay của Hứa Thanh Hà: "Còn lại đều cho cậu, tôi từ bỏ."

Không phải là thứ thuộc về tôi, tôi không cần.

Tôi đến chết cũng không cần.
 
Chương 51: Bị Tác Động Đến (Hoàn)


Khi tôi tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã bắt đầu ngả sang một màu đen đặc quánh.

“Làm sao thế, gặp ác mộng à?”

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Côn Diễn vì động tĩnh của bản thân mà ngồi dậy, cúi đầu áp trán của anh ta chạm vào trán tôi, lẩm bẩm mà nói: “Vẫn ổn, không phát sốt.”

Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ta, không nói nên lời.

Người đó ngồi đối diện với tôi, một lát sau, anh ta đột nhiên ấn tôi trở về trên giường, hung hăng hôn lên môi tôi.

Đây không phải là một nụ hôn thuần túy, mà là chiếm đoạt cùng mặc sức làm nhục, và tôi lại chính là đối tượng phải gánh chịu hết thảy những nhục nhã ấy.

Trước khi cơ thể tôi đã sắp không chịu nổi nữa, anh ta cũng chịu buông tha cho tôi. Dáng hình cao lớn bao phủ tôi từ trên xuống dưới, cứ như khói sương dày đặc không cách nào rủ bỏ, chỉ cần xác thân này bị nhuốm bẩn, lập tức vĩnh viễn không còn đường lui.

“Nói cho tôi, đến tột cùng em đã gặp ác mộng như thế nào mới dám dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi? Tôi đã nói rồi phải không, Lục Trừng Tây, em đã thuộc về tôi, em tuyệt đối không thể giấu giếm tôi bất luận điều gì, đây cũng là điều kiện tiên quyết chúng ta từng đề cập đến để tôi trả lại tự do cho em.”

“Nhìn tôi, nếu em dám nói dối tôi bất kỳ điều gì, cũng nên suy xét thật kỹ hậu quả sau đó. Em muốn bị cầm tù cả đời trong nhà giam của tôi, hay vẫn muốn tôi trao trả tự do cho em đây?”

Anh ta nắm lấy cằm tôi, cưỡng ép tôi phải đối diện với anh ta.

Thân thể đã mất đi những quyền tương ứng, ý chí bị mạnh mẽ cưỡng chế sửa đổi, hết thảy đều là vì —— đến được tự do.

Cũng thật sự đến được tự do sao?

Tầm nhìn bị đóng đinh buộc phải đối diện với cặp mắt kia, chẳng thể cử động được gì thêm, thân thể sớm đã bị dạy dỗ vào khuôn phép thông qua những tháng ngày điều giáo bạo lực nọ, đã quen với việc bị mạnh mẽ giáo huấn cưỡng ép phải phục tùng mệnh lệnh, tôi theo bản năng mà áp xuống hết thảy ý niệm phản kháng, buộc lòng chọn cách phản bội chính mình để hòng đạt được tự do.

Đây là, cái gọi là tự do.

“Nói cho tôi, Lục Trừng Tây, em bị câm rồi sao! Mau nói chuyện cho tôi!”

Tôi mở miệng mà nói: “Kết cục... Mơ thấy kết cục của một quyển sách, những việc khác, không nhớ rõ.”

“Sách gì chứ? Kết cục như thế nào?”

“Thật sự... Nhớ không rõ.”

“Em không gạt tôi chứ? Lục Trừng Tây, em biết rõ, tôi không thích việc bị em lừa dối, càng không thích em giấu giếm tôi bất kỳ điều gì. Chỉ vì em giấu tôi mà tên nhóc bạn em đã biến mất khỏi trường học, em đoán xem, tiếp theo sẽ đến phiên ai?”

“Thật sự... Tôi không có lừa anh, không có bí mật, tất cả đều là sự thật, tin tôi, xin anh, hãy tin tưởng tôi.”

“Chứng minh cho tôi xem.” Anh ta dời thân mình, chờ tôi đến chứng minh.

Thân thể không chịu sự khống chế gần như là lập tức vâng theo bản năng mà sáp lại gần hơn, đem lửa nóng bỏng rát tiến vào khoang miệng mình, yết hầu bị thiêu cháy đến nỗi tạo thành một lỗ thủng sâu không thấy đáy, hết thảy những lời muốn nói ra, đều không cách nào bò ra khỏi nơi đó được.

Vực sâu vô đáy nhấn chìm tâm thức tôi trong trụy lạc, đại não rỗng tuếch, cơ thể theo bản năng mà ưu tiên cho những tạp niệm sẵn có.

Chỉ là vì cái gì... Vì cái gì lại muốn biết được kết cục của quyển sách đó đến như vậy?

Đến tột cùng là vì cái gì?

Côn Diễn nói: “Có thể, tự mình ngồi lên đi.”

Tôi bò đến trên người anh ta, để lửa nóng tiến vào bên trong thân thể mình. Ngọn lửa từ trong cơ thể tôi châm một ngòi lửa, dùng thể xác linh hoạt mà kỳ ảo làm kíp nổ, dùng huyết nhục và lục phủ ngũ tạng xem như củi mục, nước lửa của luyện ngục tràn vào cùng khắp, đã chẳng còn cách nào có thể ngăn lại được.

“Đến đây hôn tôi.” Đây là mệnh lệnh.

Tôi hôn lên đôi môi của người này.

“Lục Trừng Tây, nói rằng em muốn, nói rằng em là của tôi.” Một mệnh lệnh không thể trái lại được.

Tôi phục tùng mệnh lệnh của anh ta: “Tôi muốn, tôi là của anh.”

Côn Diễn khen thưởng tôi bằng một nụ hôn ở giữa mi tâm, dùng tư thái của kẻ hành quyết bố thí cho tôi: “Tôi sẽ cho em, mặc kệ em có muốn hay không, đều phải chấp nhận bằng hết, bởi vì đó là thứ mà tôi đã trao cho em. Trừng Trừng, Trừng Trừng của tôi, tôi muốn em, em là của tôi.”

“Tôi là của anh, tôi muốn... Tôi là của anh...” Đó là những tiếng nói mà cơ thể tôi phát ra, những tiếng nói đầy máy móc và ngây dại của sự phục tùng tuyệt đối.

Kết cục của quyển sách kia rốt cuộc là gì?

Vì sao lại nghĩ không ra?

Vì sao lại nhất thiết muốn biết được?

Đã có thể đạt đến tự do, chẳng lẽ còn không tốt hay sao? Chẳng lẽ còn muốn trở về ngục tù tăm tối kia sao? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trải qua những màn tra tấn và dạy dỗ để rồi đánh mất chính mình và không thể nhìn thấy ánh mặt trời thêm nữa?

... Không muốn, sao có thể cam nguyện? Một cuộc sống như vậy, tôi đã trải qua đủ rồi.

Từ thuở lọt lòng đến nay, tôi đã trải qua một cuộc đời quá mức bế tắc rồi, một cuộc sống như thế, ai yêu thích, ai khao khát thì hãy đến lấy nó đi, tôi mới không cần, tôi mới không cần một cuộc đời như thế!

Vậy ra thứ mà tôi bức thiết muốn biết được, không phải là kết cục của quyển sách, mà là lựa chọn của chính tôi.

Một lựa chọn tuyệt đối không hối hận, một đáp án cuối cùng cho hết thảy, một thể xác thuộc về chính mình, một ý chí tuân theo những gì bản thân luôn khao khát.

Tôi đang mong chờ điều gì?

Thứ mà tôi luôn mong mỏi, từ đầu đến cuối, vẫn chưa bao giờ thay đổi ——

Tôi muốn tự do.

Tự do khi thể xác đã hoàn toàn được giải phóng.

Tự do trong một tư tưởng không bị tác động đến.

Nhưng chỉ cần cơ thể vẫn còn mắc kẹt trong màn đêm tối, sẽ chẳng cách nào có thể đạt đến được tự do chân chính.

Vì để chạm tay đến tự do, chỉ có thiêu chết chính mình của đêm đen, đây là ngã rẽ duy nhất, đây là sự hy sinh tất yếu phải chấp nhận.

Đây là quyết định mà tôi căn cứ vào ý chí tự do của bản thân, cũng được hoàn thiện và đúc kết từ chính tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ. Chung quy cũng đã chấp nhận rằng mình không thể chiếm được người đó rồi. Tôi sớm nên giác ngộ, rằng mình buộc phải hy sinh vì đại cục.

Thế rồi cũng có một ngày, tôi thả một ngòi lửa, dùng để thiêu cháy chính mình, bên trên lớp tàn tro, khát vọng tìm lấy cho mình một kiếp sống mới.

……

“Làm sao thế, gặp ác mộng à?”

Tôi quay đầu lại, trước mắt là một mảng đen nhánh, không thấy được bất cứ thứ gì.

Dã thú không đợi được thêm, hò reo mà tiến đến, nanh vuốt quấn quanh cổ, nanh vuốt quấn quanh bàn tay, nanh vuốt quấn quanh khắp nơi trên thân thể.

Nụ hôn tử vong rơi xuống.

Rắn độc du tẩu cùng khắp đôi tay này.

Bụi gai kiên quyết vươn mình ngoi lên đâm thủng mu bàn tay.

Răng rắc một tiếng.

Chỉ nghe thấy tiếng cổ chân bị bẻ gãy.

_Hoàn chính văn_
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top