Cập nhật mới

Dịch Full Quyền Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 760: Vương An Thạch xuống đài!


Buổi chiều.

Trong khu tập thể khu phố.

Cách biệt mười mấy ngày, Đổng Học Bân cuối cùng quay trở về nhà, khôngthèm nhìn những đồ đạc trong phòng bị trận động đất làm rồi tung rối mùlên lấy một cái, vừa vào phòng liền đi đến bên cửa sỏ, mở cửa kính nhìnra ngoài, mãi đến lúc người dân và phóng viên tản ra, Đổng Học Bân mớithu lại ánh mắt,ngồi lên ghế sapha châm điếu thuốc, thở từng hơi từnghơi ra, Đổng Học Bân cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện, có thể vì nhândân mà làm những việc này, cảm giác rất hay,kiểu tâm trạng này là kiểumà không thứ gì đem lại được, rất tràn đầy.

Xe hỏng rồi sao?

Thiếu chút nữa chết sao?

Con mình ra đời mình cũng không ở bên cạnh?

Bây giờ Đổng Học Bân xem ra, những thứ đó không là gì cả.

Mở tivi đang phát được mấy đài lên, một chương trình tin tức đài truyềnhình thành phố Phần Châu vừa hay đang chiếu trực tiếp, nhìn thấy mấychục nghìn người dân không quản cách xa vạn dặm đến đón hắn, Đổng HọcBân càng xem mắt càng đỏ, lặng lẽ lau khóe mặt, hắn hít một hơi thậtsâu.

Sau đó, Đổng Học Bân rờ vào di động gọi điện cho Cảnh Nguyệt Hoa, “Alo,Khu trưởng Nguyệt Hoa, tôi Tiểu Đổng. Nghe nói lúc tôi nằm viện chị đếnthăm tôi mấy lần, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm”.

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt ừm một tiếng.

“Chị nói chuyện có tiện không” Đổng Học Bân hỏi

“Văn phòng làm việc chỉ có mình tôi” Cảnh Nguyệt Hoa nói vẻ cứng rắn.

Nghe vậy, Đổng Học Bân nói chuyện cũng lựa ý hơn, “Tôi về nhà rồi”.

Cảnh Nguyệt Hoa ừm một tiếng, “…Tôi biết”.

“Trong khu còn có việc gì cần đến tôi, thì bố trí cho tôi mấy việc đi”.

“Anh dưỡng bệnh trước đi, không cần nghĩ cái đấy, về sau thì nhờ anh!”

“Nguyệt Hoa, tôi biết chị lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật sự không cóbệnh, nếu không bác sĩ không cho tôi ra viện đâu, bây giờ tôi rảnh đếnsắp điên lên rồi, đợi chị bố trí việc cho tôi làm đây, chị không thể cứđể tôi ở nhà đợi chứ? Bây giờ cũng nên tái xây dựng sau động đất rồi,tôi sao ngồi im được, chị cũng không phải không biết tôi, nếu không cóchuyện gì, một phút tôi cũng không chịu được, chị xem phố chúng tôikhông phải đã dọn sách đống đổ nát rồi sao? Chị mà nói có thể bắt đầutriển khai công tác tái xây dựng, tôi bây giờ bắt đầu bố trí, dù gì sốngười thương vong của phố chúng tôi cũng là ít nhất trong tất cả các thị trấn, xã, phố. Tôi hôm nay nghe tin từ chỗ Cảnh Tân Khoa, cứu hộ sớm đã tiến hành xong rồi”.

“Nên làm gì tôi nói là cũng xong”.

“Vương An Thạch vẫn còn tại vị à?” Đổng Học Bân nhíu mày nói: “Ông tavẫn chưa xuống sao? Hừ, mặt lão này đúng là dày thật, còn dám vênh mặtlên làm chức Bí thư khu của lão sao?” Đổng Học Bân còn nhớ Vương AnThạch và Tiết Khánh Vinh thấy chết mà không cứu, nói chuyện cũng hùnghùng hổ hổ.

“Câu nói này của cậu, tôi coi như chưa nghe thấy”.

“Hài, với quan hệ của chúng ta mà nói chuyện lại phải kiêng dè nhiều như thế sao? Mặc kệ chị muốn nghĩ thế nào, dù gì tôi cũng không phải ngườingoài với chị”.

“Quan hệ của hai ta! Là quan hệ gì cậu nói cho tôi biết!?”

“Chị nói quan hệ gì thì là quan hệ đó, hai ta không có quan hệ gì, không có quan hệ gì là được chứ gì?”

Đổng Học Bân thực sự phục cô, đã lên giường với nhau không chỉ một lần,còn giả vờ không nhận mặt, “Vậy tôi hỏi một chút, trong khu chúng takhông có biến động gì sao?”

“Tạm thời không có!”.

“Tạm thời? Thế thì sắp có sao?”

“Hiện nay là thời kì đặc biệt” Âm thanh ngừng một chút, Cảnh Nguyệt Hoalạnh lùng nói: “Cứ thế đi, không co nhiệm vụ gì cho phố của các anh đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tôi!”

Tít tít tít điện thoại đứt liên lạc rồi.

Thực ra giọng điệu của Khu trưởng Nguyệt Hoa càng cứng rắn, Đổng Học Bân càng cảm thấy cô đang quan tâm mình, trong lòng cũng rất mừng, sáng nay hắn từ trong viện khu xã nghe nói, lúc mình bị đống phế tích chông vùilà Cảnh Nguyệt Hoa hạ lệnh sống phải thấy người chết phải thấy xác, Đổng Học Bân mới có thể được cứu nhanh như thế, nghe nói về sau còn ngấttrước mặt mọi người, không cần nói, khẳng định nguyên nhân là tưởng mình đã chết.

Cho nên Đổng Học Bân cảm thấy, bất kể Cảnh Nguyệt Hoa về biểu hiện vớimình có là trưởng khu lạnh nhạt hung hăng thế nào thì trong lòng vẫn cómình.

Đang nghĩ ngợi, màn hình tivi bỗng thay đổi, một tin tức đã thu hút sự chú ý của Đổng Học Bân.

“Dây là một số hình ảnh chi tiết đáng chú ý mà một thanh niên không tiết lộ danh tính ghi lại được ở bệnh viện Số 1 khu Nam Sơn lúc bệnh viện đổ sập xuống” Trên màn hình phút chốc xuất hiện dáng người Đổng Học Bân,trong lúc đó hắn ngã vào vũng máu và bị cửa thủy tinh đè nặng, Vương AnThạch và Tiết Khánh Vinh đang đứng ở phía trước, đúng lúc đó dư chấn xảy ra, “Đây chính là lúc trước khi Chủ nhiệm Đổng bị chôn vùi một phút,lúc đó còn có hai người đang ở gần đấy, nhìn về mặt thời gian, bọn họhoàn toàn có thể cứu người ra, nhưng...” Bóng người trên màn hình độngđậy, Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh nhất loạt chạy đi, “Thế nhưng bọn họ không làm vậy, ngược lại Chủ nhiệm Đổng đang bị thương từ dưới đấtbò lên lại xông vào bên trong bệnh viện sắp sụp để cứu người, như chúngta biết, hai người đàn ông trung niên chạy đi kia, một người là Bí thưkhu ủy khu Nam Sơn, Vương An Thạch, một người là Trưởng ban tổ chức khuủy Nam Sơn Tiết Khánh Vinh đối lập với hình ảnh Chủ nhiệm Đổng xả thâncứu người, tình hình dưới đây đúng là châm biếm thật”.

Đổng Học Bân hận đến mức nghiến răng ken két, hắn vẫn canh cánh tronglòng hành vi của Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh, hai lão già này đáng hận thật!

Đến rồi!

Cuối cùng giờ này cũng đến!

Lúc trước Đổng Học Bân đã nghe hiểu câu nói của Cảnh Nguyệt Hoa, thờigian này là thời điểm đặc biệt, đại cục không thể loạn, cho nên vụ việccủa Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh vẫn không làm sáng tỏ, bây giờ bản thân cũng được cứu, xuất viện rồi, công tác cứu hộ cũng gần xong rồi,sự việc cuối cùng cũng bị vạch ra!

Đổng Học Bân biết Vương An Thạch bọn họ kết cục không thể tốt được,nhưng trong lòng vẫn không yên, liền gọi điện cho Dương Triệu Đức, "ChúDương, chú xem tivi chưa?"

Dương Triệu Đức thản nhiên nói: "Video ở bệnh viện Số 1 hả? Đó khôngphải là quay trực tiếp, hôm qua quay ra, chú sớm đã biết rồi".

Đổng Học Bân vội la lên: “Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh ở đó”.

Dương Triệu Đức lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, bọn họ lúc đấy thấy chếtkhông cứu, cháu bị chôn vùi dưới đống đổ nát, xét cho cùng thì cũng làbọn họ thiếu xót, cho dù người khác tha cho họ, chú Dương cũng phải giúp cháu đòi lại công đạo, lại nói, lúc đó ở hiện trường có nhiều người dân như thế, bí thu khu ủy và trưởng ban tổ chứ lại biểu hiện như thế, đúng là khiến người ta thất vọng đau lòng, thành ủy lúc trước có họp qua, đã thảo luận và quyết đinh, miễn trừ tât cả chức vụ Dảng của đồng chíVương An Thạch và Tiết Khánh Vinh, bởi vì đồng chí Cảnh Nguyệt Hoa trước khi động đất đã làm tốt công tác phòng tránh và tuyên truyền, biểu hiện nổi bật, ủy ban thành phố bỏ phiếu biểu quyết, ngày mai chức bí thư khu ủy Nam Sơn do đồng chí Cảnh Nguyệt Hoa đảm nhận”.

Vương An Thạch rớt đài sao?

Tiết Khánh Vinh biến rồi sao?

Nguyệt Hoa đảm nhiệm chức Bí thư khu ủy rồi sao?

Đổng Học Bân nhất thời vui mừng, hết sức vừa lòng với kết quả này, hắnbây giờ rất muốn nhìn biểu tình của Vương An Thạch, đấy chính là ác giảác báo, làm việc thiện được báo đáp!

Đã làm sai chuyện, thì phải trả giá!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 761: Đi Trường Đảng Trung ương!


Sáng sớm ngày hôm sau.

Gió nhẹ, không khí có chút lạnh.

Văn phòng làm việc đường phố Quang Minh. Đổng Học Bân không nghe sự sắpxếp của Khu, buổi sáng vừa tỉnh dậy vẫn là dọn dẹp chút rồi đi làm. Tình trạng của đơn vị coi như không có trở ngại gì, bây giờ dư chấn tuy rằng còn thường thường xảy ra một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.Cán bộ Văn phòng đường phố dời đi đã trở lại phòng làm việc. Đổng HọcBân đi vào trụ sở liền nhìn một lát đến nhà ăn bị sụp, mái đổ, nhưngnhững khu tập thể khác vẫn không sao.

“Chủ nhiệm Đổng”.

“Chủ nhiệm, ngài sao lại đến đây?”

“Chủ nhiệm, chào buổi sáng”.

Nhìn thấy Đổng Học Bân đến phòng làm việc, nhân viên công tác đều chàohỏi, không ngờ Chủ nhiệm Đổng ngay cả nghỉ ngơi cũng không, mới xuấtviện liền đi làm.

Đổng Học Bân gật gật đầu: “Mọi người vất vả rồi, thông báo cho các cán bộ, bảo họ tới văn phòng tôi họp”.

“Được, tôi lập tức đi thông báo” Một khoa viên chính phủ cung kính đáp.

Những người khác vừa đi từng bước vừa quay lại, ánh mắt liên tục dừng ởtrên người Chủ nhiệm Đổng, tựa như muốn nhìn ra hắn là làm bằng cái gì,Đổng Học Bân tìm được đường sống trong chỗ chết, sự việc này mọi ngườisớm đã nghe nói. Cho dù là khoẻ mạnh, bị bệnh viện Số 1 sụp đổ đè lấplên trên, cho dù là sắt thép, hơn mười ngày chôn sống cũng phải thành rỉ sắt, hắn lại có thể khoẻ mạnh, không có việc gì. Đã vậy từ trong đổ nát đi ra, liền cứu được một người, hai ngày sau liền đi làm? Chủ nhiệmĐổng có sức sống mạnh mẽ như thế này, mọi người cảm thấy đã không phảilà người rồi.

Chủ nhiệm Đổng chính là Chủ nhiệm Đổng.

Cùng với những việc mà hắn đã làm trước kia, cũng không phải là có thể dùng lí lẽ thường tình đến cân nhắc.

Thảo nào người khác đều gọi chủ nhiệm Đổng là ôn thần, ai dính vào đềuxui xẻo, nhìn một cái, ngay cả Bí thư khu ủy và Trưởng phòng Tổ chức khu ủy đều bị cách chức. Hơn nữa có câu nói rất chính xác - tai họa sốngngàn năm.

Thấy Đổng Học Bân không sao vẫn phong độ đi làm, mọi người đều thật sự xúc động.

***

Toà nhà bên cạnh.

Văn phòng bí thư.

Cách khi rất lâu, Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, trong lúc nhất thời đúnglà cảm thấy có chút cảm giác xa lạ, cười cười, hắn châm điếu thuốc ngồisau bàn làm việc. Bắt đầu xử lí đống văn kiện chất cao như núi, qua mộtlát chờ bọn Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như, Bành Cương đến, Đổng Học Bânliền bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ. Bây giờ còn không phải là lúc nghỉ ngơi,công tác cứu viện tuy rằng đã tiến hành sắp xong, nhưng việc xây dựnglại sau thiên tai còn có một việc lớn đang chờ bọn họ.

Không biết là có phải do liên quan đến việc Vương An Thạch xuống đài hay không, hôm nay Vương Ngọc Linh thực trầm mặc, không có sức sống hoạtbát như mọi khi, có chút nặng nề. Ngược lại Cảnh Tân Khoa, do CảnhNguyệt Hoa được thăng làm Bí thư Khu uỷ Nam Sơn, hắn tựa như tâm tìnhrất tốt. Tinh thần cũng khá hơn trước kia rất nhiều.

Dặn dò xong công việc, Đổng Học Bân bảo mọi người đi ra ngoài.

Reng reng reng, reng reng reng, di động vang lên.

Đổng Học Bân nhận điện thoại: “Alo, xin chào?”

“Chủ nhiệm Đổng, tôi là Mã Lệ”.

“Ồ, Thư kí Mã, cô có việc gì sao?”

“Khu trưởng Nguyệt Hoa bảo anh tới Khu uỷ một chuyến. Thân thể anh nếu không sao, liền...”

“Được, tôi sẽ đến ngay, cảm ơn Thư kí Mã đã thông báo”.

“Đừng khách sáo” Trải qua việc mấy ngày này, thái độ của Mã Lệ đối với Đổng Học Bân cũng trở nên hiền lành không ít.

Gác điện thoại, Đổng Học Bân lập tức lái một chiếc Santana của văn phòng đường phố về hướng Khu uỷ, vào trong trụ sở, không ít người đều dùng vẻ vui vẻ nhìn Đổng Học Bân, có một số người còn khách sáo cười chào hỏivới hắn.

“Chủ nhiệm Đổng tới rồi”.

“Anh nên chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi”.

“Chủ nhiệm Đổng, buổi tối có thời gian không? Cùng đi ăn một bữa cơm đi”.

Đổng Học Bân có chút không quen, vội cười ha ha xã giao.

Tất nhiên, tình trạng phản đối của những người nọ đối với Đổng Học Bânmột tháng trước đây quay ngoắt 180 độ. Thái độ của những người này cũngrất bình thường thôi. Khu uỷ hôm nay đã muốn chính thức giao thiệp, từlúc Cảnh Nguyệt Hoa đảm nhiệm chức bí thư, Động Học Bân lại cứu CảnhNguyệt Hoa cùng không ít những lãnh đạo Khu uỷ lúc động đất xảy ra, hơnnữa mọi người đối với sự tích Đổng Học Bân liều mạng cứu người cũng rấtcảm động, cho nên về tình về lý đều không thể tránh mà không gặp ĐổngHọc Bân được, ngược lại lại rất nhiệt tình.

Lúc này, một bóng người quen thuộc từ trong khu tập thể đi ra.

Là Chủ nhiệm văn phòng đường phố Bình An Sở Thanh Hoa. Vẻ mặt hắn có vẻquê mùa, hình như vừa bị lãnh đạo phê bình, nhìn thấy Đổng Học Bân, sắcmặt Sở Thanh Hoa lại càng khó coi.

Đổng Học Bân nhìn thấy, cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Sở”.

“Vâng Chủ nhiệm Đổng” Sở Thanh Hoa cười đến thực miễn cưỡng.

Kia hồi Đổng Học Bân và Sở Thanh Hoa chạm mặt nhau, đối với Đổng Học Bân đưa ra việc tuyên truyền động đất, Sở Thanh Hoa là không nể mặt châmchọc hắn vài câu. Cuối cùng chứng minh phán đoán của Đổng Học Bân làđúng, cho dù là dở bỏ biển quảng cáo hay là muốn làm tuyên truyền hayđăng bài báo báo động động đất, đều là làm đúng, vì thế lúc này Sở Thanh Hoa cũng không có tức giận, lại càng không muốn gặp Đổng Học Bân, chàohỏi xong một cái liền nhanh bước đi ra khỏi trụ sở Khu uỷ.

Đổng Học Bân nhìn bóng dáng của hắn, thu hồi ánh mắt, vào tập thể Khu uỷ.

Trên tầng, Đổng Học Bân trước tiên đi vội đến phòng thư kí, bây giờ MãLệ nghe nói cũng được Khu trưởng Nguyệt Hoa đưa qua, trực tiếp trở thành Thư kí bí thư khu uỷ.

Gõ cửa đi vào.

“Thư kí Mã? Nguyệt Hoa khu… Bí thư Nguyệt Hoa có ở đây không?”

Mã Lệ đứng dậy, cười nói: “Có, anh mau đi đi, Bí thư đang chờ anh đó”.

Đổng Học Bân lúc này quay người lại, gõ mở cửa văn phòng Cảnh Nguyệt Hoa.

Trong văn phòng, Cảnh Nguyệt Hoa một thân mặc tây trang nhíu mày nhìnmột tờ báo cáo, sau khi nghe tiếng cũng không ngẩng đầu, cẩn thận đọc,không nói gì.

Đổng Học Bân thấy thế cũng không quấy rầy, tự mình đóng cửa rồi tìm ghế ngồi xuống.

Khoảng vài phút sau, Cảnh Nguyệt Hoa ký tên rất nhanh trên báo cáo,ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn: “Nghe nói anh sớm đã đi làm ở văn phòngđường phố?”

Đổng Học Bân cười cười nói: “Ừm, vừa nghĩ đến việc còn nhiều như vậy, thật sự ở lại trong nhà không được”.

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn: “Lời tôi nói, anh có phải coi như là gió thoảng bên tai hay không?”

“Cũng không phải” Thấy cô tức giận, Đổng Học Bân vội hỏi: “Biết cô quantâm như vậy, nhưng thân thể tôi thật sự không sao, tôi cam đoan đó”.

Cảnh Nguyệt Hoa ném tài liệu thật mạnh lên trên bàn nói: “Tuỳ anh”.

“Cô nhìn cô kìa, cô gấp cái gì chứ” Đổng Học Bân cười nói: “Đúng rồi, cô được thăng lên làm Bí thư Khu uỷ, còn chưa chúc mừng cô, ừm, thì ra đây là văn phòng Vương An Thạch”.

Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm ừm một tiếng.

“Sao không đổi phòng khác?” Đổng Học Bân nói.

“Tôi không để ý nhiều như vậy”.

Nói chuyện phiếm với Cảnh Nguyệt Hoa, tất nhiên là nhiệm vụ gian khổhạng nhất, Đổng Học Bân không khỏi cười khổ, lại cảm thấy hai người nóichuyện vô cùng không hợp, đành phải nói: “Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, đưa qua một cái túi da, nghiêm túc nói:“Vốn dĩ chuyện này nên là phòng Tổ chức Khu uỷ nói với anh, nhưng Bộtrưởng Tiết rời khỏi cương vị công tác, tôi nói chuyện với anh cũnggiống nhau cả, cậu mở ra nhìn thử xem”.

Dừng lại một chút, Cảnh Nguyệt Hoa mặt căng cứng nói: “Lần động đất này ở Phần Châu, trước động đất anh liền đăng bài báo báo động trước, làmtuyên truyền, điều chỉnh kiến trúc, có cống hiến rất lớn với thành phốPhần Châu và khu Nam Sơn, giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất, nhấtlà trong phạm vi quản lí của văn phòng đường phố Quang Minh, người gặpnạn rất ít, có liên quan với thành tích công tác của anh, còn có sau khi xảy ra động đất anh còn cứu một loạt những lãnh đạo, là một người dẫnđầu tốt cho tất cả những cán bộ của chúng ta. Bởi vậy bên trên quyếtđịnh cho anh tham gia vào học lớp tiến tu các cấp cán bộ của trường Đảng Trung ương vào tuần tới, tên của anh đã được duyệt rồi, chuẩn bị chútđi”.

Đổng Học Bân ngạc nhiên: “Trường Trung ương Đảng? Tiến tu các cấp cánbộ? Tôi... cái này... cái này... tôi cấp bậc chưa đủ, làm sao đi họclớp tiến tu các cấp cán bộ được?"

Cảnh Nguyệt Hoa trầm mặt nói: “Trên đặc biệt phê chuẩn".

“Việc này..."

“Từ hôm nay trở đi, công việc ở văn phòng không cần anh xen vào nữa, văn phòng đường phố Quang Minh tạm thời do đồng chí Cảnh Tân Khoa quản lí,tôi cho anh nghỉ một tháng, cuối tuần sau nhớ rõ cầm hồ sơ cá nhân tớiTrường Đảng Trung ương".

Cảnh Nguyệt Hoa cúi đầu cầm lấy một tập tài liệu khác lên xem: “Cứ như vậy đi”.

Trực tiếp từ phòng Cảnh Nguyệt Hoa đi ra, trong đầu Đổng Học Bân còn có chút mơ hồ.

Lại có thể là Trường trung ương Đảng, còn là lớp tiến tu các cấp cán bộ, có thể có tư cách tham gia không phải là Chính sở cũng là Phó sở, điềunày chứng minh cái gì? Đổng Học Bân thật ra đã rất rõ ràng, Trường Trung ương Đảng mỗi kì các lớp bồi dưỡng các cấp cán bộ hoặc lớp tiến tu đềuvô cùng khó vào, từng tỉnh cũng không thấy được vài suất đăng kí, mà một suất này lại cho Đổng Học Bân, vẫn là ngoại lệ, hiển nhiên Đổng Học Bân đã muốn là Phó sở, bằng không nếu không như thế, cho dù là ngoại lệcũng không có khả năng cho Đổng Học Bân một cán bộ cấp khoa một suấttrong lớp tiến tu các cấp cán bộ. Lần đi này, chính mình nhắm chừng sẽkhông trở lại văn phòng đường phố, sau một tháng tu dưỡng, chờ hắn 80%là một cương vị mới.

Phó sở.

Chính mình năm ngoái đề bạt lên chính khoa, mấy tháng trước được điềuđến làm Bí thư kiêm Chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh, mấy tháng, ngay cả một năm thử việc cũng chưa đến, điều này đã không biết là lầnthứ mấy được đặc biêt đề bạt của Đổng Học Bân kể từ khi bước vào thểchế. Đổng Học Bân thiếu chút nữa lệ nóng quang mắt, ngày này anh đợi đãbao lâu? Chính mình cũng không nhớ được. Hơn nữa, có cơ hội đi TrườngTrung ương Đảng tiến tu, điều này đối với sự phát triển sau này của anhtuyệt đối có sự trợ giúp rất lớn.

Vài giờ sau.

Việc Đổng Học Bân đi học ở Trường Đảng Trung ương rất nhanh đã truyền đi.

Khu lý có một trận kinh động.

Không ít người đều há hốc miệng, thực kinh ngạc, lại không có gì ngoài dự đoán.

Lần động đất này, Đổng Học Bân thực sự đã có cống hiến rất lớn, có thểnói Đổng Học Bân là một người cứu được mấy vạn mạng người, ngay cả TổngBí thư cũng tự mình gọi điện ân cần hỏi thăm, ngay cả Bí thư thị uỷ cũng tự mình đi thăm bệnh, từ chính khoa bước thẳng lên Phó sở, đây cũng làđiều đương nhiên.

Nhưng đương nhiên thì là đương nhiên đi, rất nhiều người vẫn là cảm thấy quá khoa trương.

Năm đó 25 tuổi, bước vào thể chế thời gian 2 năm liền từ một khoa viên sắp được đi đến hàng ngũ Phó sở?

Điều này nói ra cái gì? Nói ra rằng đối với nguyên tắc thời gian ba nămmới được đề bạt… Đổng Học Bân sau khi bước vào thể chế, mỗi một lầnthăng chức đều không có ngoại lệ, tất cả đều là được đặc biệt đề bạt.

Một lần phá vỡ quy tắc còn nói được.

Năm lần bảy lượt tất cả đều là đặc biệt đề bạt.

Toàn bộ tỉnh Bắc Hà cũng không có ai thăng quan nhanh như vậy. Lại nghĩĐổng Học Bân kia mới 25 tuổi... Đây quả thật là người đầu tiên của tỉnhBắc Hà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 762: Trước khi rời đi!


Buổi chiều hôm đó.

Di động của Đổng Học Bân không ngừng vang lên.

“Lãnh đạo cũ, tôi là Lưu Đại Hải” Sở trưởng Sở cảnh sát Huệ Điền Hương ở Huyện Duyên Đài là Lưu Đại Hải nói: “Nghe nói ngài sắp thăng chức, chúc mừng ngài”.

Đổng Học Bân nói: “Ai nói tôi thăng chức? Chỉ là đi tiến tu ở Trường Đảng thôi”.

“Vậy sau khi trở nhất định sẽ tăng một cấp, hơn nữa còn còn là trường Đảng Trung ương”.

“Cậu thông tin cũng thật nhanh, tôi thật ra cũng biết”.

“Trước khi ngài đi có trở về thăm huyện Duyên Đài không? Nếu không vềđược chúng tôi liền qua đó, vài đồng sự cũ đều nói muốn mời ngài ăn cơm, bảo tôi gọi điện, lần này ngài phải nể mặt chúng tôi đấy”.

“Ha ha, đi, ngày mai đi, ngày mai tôi trở về, mời các cậu ăn cơm”.

“Ngài đừng như vậy, đã nói là chúng tôi mời mà”.

Sau khi gác máy, lại có vài đồng nghiệp cùng cán bộ gọi điện đến, khôngcó ngoại lệ, đều là mời Đổng Học Bân đi ăn cơm. Đổng Học Bân từ sau khiđắc tội với Vương An Thạch, đã lâu lắm không có xã giao gì trên quantrường, lần này lại tới cùng nhau, làm cho hắn cũng có chút bất đắc dĩ.Nhưng không thể không nể mặt, một số có thể từ chối Đổng Học Bân đều từchối rồi, từ chối không được hắn đành phải đi.

Ví dụ như buổi tối hôm nay, Đổng Học Bân bị bảy, tám cán bộ ở văn phòngđường phố Quang Minh sống chết kéo đi ăn ở khách sạn, gọi không ít món,còn mời uống rượu.

Cảnh Tân Khoa nâng chén nói: “Chủ nhiệm, trước tiên chúc mừng ngài”.

“Chủ nhiệm, tôi cũng kính ngài”.

“Mọi người trước tiên đều kính Chủ nhiệm một ly đi”.

“Chúc mừng ngài thăng chức”.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nâng chén, cạn ly với Đổng Học Bân.

Thịnh tình không thể từ chối, Đổng Học Bân đành phải uống hết một ly như bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn chú ý tới cách nói chuyện, giải thích:

“Sao các một đám các cậu đều nói tôi sắp thăng chức? Không có chuyện gì, chỉ là đi tu dưỡng một chút ở Trường Đảng, nói thật, lúc này tôi thựckhông muốn đi, không phải khác người, thành phố Phần Châu xảy ra độngđất nghiêm trọng như vậy. Sau thiên tai xây dựng lại cũng có không ítnhiệm vụ đang chờ chúng ta, lúc này lại bảo tôi đi học ở Trường Đảng,trong lòng tôi thực sự không yên tâm”.

Đổng Học Bân quay đầu nhìn về phía Cảnh Tân Khoa cười ha ha nói: “Nhưngsau này có Bí thư Cảnh chủ trì công việc ở văn phòng đường phố, tôi cũng không có gì lo lắng, tôi kính mọi người một ly. Thời gian mấy thángnày, cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc của tôi”.

“Chủ nhiệm, ngài khách sáo quá”.

“Là chúng tôi nên kính ngài”.

“Nào, cụng ly”.

Sau khi ăn xong, mọi người đều đi bộ trở về nhà trong trụ sở.

Nhìn khu nhà bản thân ở thời gian không ngắn, Đổng Học Bân nhất thời cóchút thổn thức, vốn còn cho rằng ở văn phòng đường phố Quang minh làmviệc ít nhất cũng phải một năm. Không ngờ nhanh như vậy đã phải đi, đâylà điều mà Đổng Học Bân thực sự không ngờ tới, tuy rằng anh đã sớm mongđược đề bạt lên Phó sở, nhưng vừa nghe nói phải đi, trong lòng cũng cóchút không nỡ.

Lúc lên lầu, Đổng Học Bân đi cùng Cảnh Tân Khoa.

Đột nhiên, Lâm Bình Bình ở phòng Chiêu thương huyện Duyên Đài gọi điện thoại tới.

Đổng Học Bân liếc Cảnh Tân Khoa một cái, bấm nút nghe điện: “Alo, Tiểu Lâm”.

“Chủ nhiệm Đổng, nghe nói ngài sắp đi Trường Đảng Trung ương?”

“Ha ha, tuần sau đi báo danh”.

“Vậy chúc mừng ngài rồi. Ngài lúc nào có thời gian, những cấp dưới cũcủa ngài ở phòng Chiêu thương chúng tôi đều muốn mời ngài ăn cơm”.

“Được, ngày mai, ngày mai tôi trở về”.

Gác máy xong, Đổng Học Bân một bên: “Đúng rồi Tân Khoa, tôi cũng khôngcó gì giấu cậu nữa, cậu cũng biết tôi sắp đi, còn hai ta, bây giờ cũngkhông phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, có một số việc có thể tôi không nên nói ra, nhưng tôi còn muốn hỏi một câu, cậu và Lâm Bình Bình… rốtcuộc là như thế nào?”

Nghe vậy, Cảnh Tân Khoa cười khổ nói: “Cũng là như vậy”.

Đổng Học Bân mượn rượu nói: “Tiểu Lâm người này tôi tiếp xúc trong thời gian không ngắn, quả thật là một cô gái tốt, tôi thực cảm thấy haingười rất phù hợp”.

Cảnh Tân Khoa thở dài nói: “Lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học chúngtôi liền chia tay, nói thực, bây giờ tôi cũng rất hối hận, nhưng nói gìcũng vô dụng, tôi mấy ngày này gọi không ít điện thoại cho Bình Bình,nhưng cô ấy cũng không tiếp, chắc là còn hận tôi, tôi hiện tại cũng…”

“Đúng rồi” Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới một việc: “Tiểu Lâm có con chuyện này cậu cũng biết đi?”

Cảnh Tân Khoa ngạc nhiên nhìn về phía hắn nói: “Con? Bình Bình không phải là chưa kết hôn sao?”

Hai người đều dừng lại trong hành lang.

Đổng Học Bân cũng sửng sốt một lúc, hắn nghĩ là Cảnh Tân Khoa biết: “Cậu không biết rõ sao? Trên hồ sơ của Tiểu Lâm tuy viết rằng chưa kết hôn,nhưng…”

“Cô ấy thực sự có con sao?” Cảnh Tân Khoa có chút không dám tin.

“Đúng là có thật, tôi đã gặp một lần”.

Đột nhiên trong ánh mắt thay đổi, Cảnh tân Khoa cuống quít nói: “Chủ nhiệm, con của Bình Bình bao nhiêu tuổi rồi?”

Đổng Học Bân nghĩ một lát nói: “Bao nhiêu tuổi, năm trước lúc tôi gặp, hình như 4,5 tuổi? Đại khái là tầm này đi”.

“4,5 tuổi? Ngài xác định?”

“Chắc chắn là vậy, sao vậy?”

Cảnh Tân Khoa thở một hơi, một lát liền trở nên kích động nói: “4,5 tuổi! 4,5 tuổi!”

Thấy bộ dạng này của hắn, Đổng Học Bân kinh ngạc, sau đó cũng kinh hãi nói: “Cậu là nói…”

Cảnh Tân Khoa vội nói: “Năm năm trước, đúng lúc hai người chúng tôi tốtnghiệp đại học, ngoài tôi ra, Bình Bình không có yêu qua ai khác”.

Tôi ngất, là con cậu sao?

Sau khi hai người chia tay, Lâm Bình Bình phát hiện mình mang thai.

Đổng Học Bân lập tức vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt, Tân Khoa, khôngphải tôi nói cậu, nếu đứa trẻ thực sự là của cậu, cậu nên nắm chặt lấy,Tiểu Lâm mấy năm nay một mình nuôi con quả thật không dễ dàng gì”.

Cảnh Tân Khoa không biết làm sao nói: “Tôi biết, tôi biết, vậy tôi…”

Đổng Học Bân cười nói: “Mau đi gọi điện thoại hỏi một chút, được rồi, tôi về đây”.

Cảnh Tân Khoa có chút hoang mang lo sợ, lập tức trở về chỗ bố mẹ mình.

Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình lại có con với nhau, đây là việc Đổng Học Bân cũng không dự đoán được, nói như vậy, cơ hội cho hai người một lầnnữa ở cùng nhau lại lớn hơn, trước khi đi có thể thúc đẩy một việc vuinhư vậy, Đổng Học Bân cũng rất vui.

Nhưng Đổng Học Bân cũng không định xen chân vào việc của bọn họ, sau khi về nhà bắt đầu thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị tốt vài ngày nữa thìrời đi.

Một ngày…

Hai ngày…

Đổng Học Bân sắp thăng lên Phó sở, chuyện này ai đều nhìn ra rõ ràng,tuy rằng chức vụ cụ thể còn chưa rõ, nhưng chuyện này đã là ván đã đóngthuyền. Đổng Học Bân tuần sau sẽ đi báo danh ở Trường Đảng, qua mộttháng tiến tu chính là lên nhận cương vị mới, cho nên thời gian có vẻgấp gáp, mọi người cơ bản đều gấp rút trong hai ngày này thực hiện choĐổng Học Bân. Có một số lãnh đạo khu ví dụ như phó thường vụ Khu trưởngTrầm Phi và Bí thư Uỷ ban Kỷ luật Ngô còn mời Đổng Học Bân về nhà ăncơm.

Suốt hai ngày, Đổng Học Bân ngày đêm tất cả đều bận rộn xã giao, hắncũng nghĩ thời gian không nhiều lắm, cũng muốn mau chóng xử lí mọichuyện cho sạch sẽ.

Khu Nam Sơn… huyện Duyên Đài…

Đổng Học Bân hai đầu chạy trở lại, đi một lần tất cả những giao tìnhtrước kia, bận tới tối mặt tối mũi, rốt cuộc hoàn toàn thu về tất cảnhững công việc của mình ở bên này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 763: Sờ soạng một tay sữa!


Hôm nay.

Buổi sáng, nắng.

Lá rơi bay bay, gió thu thổi nhẹ.

Đã là trung tuần tháng mười, Đổng Học Bân trong đám quần áo cũng thêmvài chiếc quần mùa thu, lái xe chở hành lý đi ra từ khu Nam Sơn, thẳngđến Bắc Kinh. Còn thời gian vài ngày nhập học trường Trung Ương Đảng,nhưng Đổng Học Bân không có chút ý nào muốn đi, mà trước tiên giải quyết hết sạch những sự việc trong Khu lý, liền lái chiếc Cayenne vội vã đivề Bắc Kinh, mong muốn gấp rút muốn gặp Huyên Di và con gái.

Cayenne đi ở trên đường, tỉ lệ quay đầu khá cao.

Hầu như chiếc xe nào và người đi đường gặp thoáng qua Đổng Học Bân đều ngoái cổ lại nhìn hắn vài cái.

Nguyên nhân vô nó, chủ yếu là xe của Đổng Học Bân trong lúc động đấtcũng khó tránh được, bị dư chấn của động đất mang tới đá vụn đè ép vàilần, bây giờ cửa sổ ở đỉnh xe tất nhiên mở không được, hơn nữa ngửa đầunhìn lại có một lỗ to giống như vết xước, trên phần che của động cơ cũng bị dập một chút, đèn pha bên trái vỡ, kính chiếu hậu bị rơi ra, lúc hắn muốn quẹo phải đều phải cố hết sức quay đầu lại nhìn, sợ xảy ra đâm xe. Dù sao Cayenne là có một bộ dáng vô cùng thê thảm, tốt xấu còn miễncưỡng có thể lái được. Nhưng Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị sửa, chắclà sửa cũng không sửa lại được, còn không bằng mua một chiếc xe mới đi,vừa đúng lúc về Bắc Kinh, đến lúc đó đi xem chút.

Một đường đi thẳng, xe đi tới Bắc Kinh.

Các anh em đã trở lại.

Rốt cuộc đã về rồi.

Nhìn cảnh sắc trong Bắc Kinh, Đổng Học Bân có cảm giác ấm áp, với hắn mà nói, nơi này mới là nhà hắn, là nơi hắn sinh ra và lớn lên. Bắc Kinh là thủ đô, từ góc độ nhìn của nhiều người, đây chính là thiên đường, lànơi không ít người đều hướng về, là thành phố lớn, hiện đại hoá, cơ hộiphát triển công việc rất nhiều. Nhưng Đổng Học Bân lại thật ra cảm thấycó quá nhiều người đã thần thánh hoá Bắc Kinh rồi, vùng ngoại thành ởđây cũng rất hoang vắng, đều là đồng ruộng nông thôn, Thuận Nghĩa, BìnhCốc, Thông Huyện. Ừm, bây giờ gọi là khu Thông Châu, nơi này có rấtnhiều nơi còn không phát triển bằng huyện Duyên Đài, đây là lời nóithật, cho dù là trung tâm thành phố, những khuyết điểm to nhỏ cũng córất nhiều, căn bản không đẹp như trong phim, chẳng qua Đổng Học Bân sởdĩ thích nơi này, đơn giản là vì có nhiều tình cảm và nhớ lại quá khứkhi ở đây, vĩnh viễn cũng không thể bỏ được.

Vừa lái xe, Đổng Học Bân vừa mở di động, gọi một dãy số.

Tít tít tít, điện thoại gọi được rồi.

Cù Vân Huyên nghe điện thoại nói: “Alo, Tiểu Bân”.

“Huyên Huyên, đang ở đâu vậy?” Đổng Học Bân hỏi.

“Di có thể đi đâu được?” Cù Vân Huyên dịu dàng cười nói: “Ở nhà trông đứa nhỏ thôi”.

“Trong nhà không có việc gì chứ? Bố mẹ đâu?”

“Hai người họ đi chợ rồi, cũng không có việc gì, anh ở đâu thế?”

“Anh…” Đổng Học Bân cười: “Còn ở khu Nam Sơn, cứ như vậy đi, anh còn có chút việc, cúp máy trước, tí nữa nói sau”.

“Tiểu tử, chỉ biết bận công việc, được, đi đi”.

Cúp máy xong, Đổng Học Bân liền cười ha ha, sở dĩ không nói cho HuyênDi, tất nhiên là muốn cho cô một bất ngờ, vì thế lập tức đi tới một nhàbán hàng gần đó. Đồ dùng trẻ con, quần áo trẻ con, dinh dưỡng người già, vân vân. Đổng Học Bân mua một đống lớn chất lên xe, rồi sau đó đi thẳng đến Cù gia.

Mười giờ sáng.

Trong tiểu khu Cù gia.

Đổng Học Bân dừng xe lại nhìn lên trên lầu, tay xách túi lớn túi nhỏ đilên lầu, đứng ở trước cửa nhà Huyên Di, Đổng Học Bân đã muốn kiềm chếkhông được kích động trong lòng, trái tim không ngừng đập, tay ấn chuông cửa, Đổng Học Bân thở một cái.

“Ai?” Là giọng nói của Cù mẫu, 80% là vừa đi chợ về.

Đổng Học Bân lập tức nói: “Mẹ, là con”.

Cù mẫu kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Tiểu Bân”.

Cạch, cửa liền mở: “Con sao đã trở lại rồi? Trở về cũng không nói với nhà một tiếng”.

Đổng Học Bân lách người đi vào cửa: “Đây không phải là cho mẹ một sựkinh ngạc sao. Mẹ, mua cho mẹ và ba ít đồ dinh dưỡng, cái này có lợi với việc giảm cao huyết áp, mẹ và ba mỗi ngày đều nên ăn”.

Cù phụ ra đón nói: “Sao lại mua nhiều thứ như vậy?”

“Mau vào đi” Cù mẫu vội vàng bảo hắn vào nhà: “Có mệt không? Mẹ rót cho con chén nước”.

Cù phụ hỏi: “Công việc thế nào? Còn đang cứu viện sao?”

Cù mẫu ngắt lời nói: “Ông chỉ có thể nói công việc với công việc thôi,cũng không hỏi con trước xem có bị thương chỗ nào không, Tiểu Bân, maucho mẹ xem xem, có để lại vết sẹo gì không?”

“Mẹ, con rất tốt, không sao cả”.

“Vậy là tốt rồi, con lần này thực sự làm bố mẹ sợ hãi”.

“Bố, mẹ, thực xin lỗi, làm cho hai người lo lắng”.

Cù phụ vỗ vỗ vai Đổng Học Bân nói: “Bố xem tin tức, việc con cứu ngườichúng ta cũng nghe nói, con làm rất đúng, chúng ta là Đảng viên, nên…”

Cù mẫu mất hứng nói: “Lão già như ông không thể nói cái khác có phảikhông? Đúng cái gì mà đúng. Mạng nếu không còn, vậy thì cái gì cũng hếtrồi. Ông chờ nhìn Vân Huyên thủ tiết đi”.

Cù mẫu giàn giụa nước mắt dặn dò Đổng Học Bân: “Tiểu Bân, về sau connghe mẹ, lúc gặp những chuyện này ngàn vạn lần đừng đứng lên, Đảng viêntrên toàn thế giới cũng không phải chỉ còn lại một người là con, conđừng thể hiện, gặp chuyện nên nghĩ về Vân Huyên một chút, nghĩ cho congái con, có biết không? Đừng chỉ nghe bố con nói hươu nói vượn, ông ấylà đứng nói chuyện nên không đau thắt lưng”.

Cù phụ tức giận nói: “Ai không đau thắt lưng chứ?”

Cù mẫu hầm hừ nói: “Ông hôm qua không đau thắt lưng? Còn bảo tôi tìm cao dán cho ông”.

Đổng Học Bân sợ hai người bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, cười gượng nói: “Bố, mẹ, vậy Vân Huyên đâu?”

Vừa nghe, Cù mẫu liền lộ ra tươi cười, chỉ chỉ lên phòng ngủ nói: “Nha,đang dỗ dành con gái nghe khúc đàn dương cầm gì đó, nha đầu kia, lại bịnó làm hư rồi, nhìn xem, cả ngày ôm con gái, căn bản là không rời ra, mẹ nói ôm một cái cháu ngoại của mẹ, Vân Huyên cũng không nỡ”.

Cù phụ lắc đầu nói: “Thiên Thiên về sau lớn lên sớm muộn gì cũng bị Vân Huyên làm hư thôi, cứ chờ mà xem”.

“Nuông chiều còn không tốt sao?” Cù mẫu tranh cãi nói: “Con gái được nuôi dưỡng, ông biết không?”

Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ mở ra, từng âm thanh của đàn dương cầm lướtra, chỉ nghe Cù Vân Huyên nói: “Ai nói gì vậy? Ai đến hay sao?”

“Con nghe thấy à? Cù mẫu híp mắt cười nói: “Con xem ai đến này".

Cù Vân Huyên từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Đổng Học Bân đứng trong phòng khác, hơi ngẩn ra: “Tiểu Bân? Anh không phải ở khu Nam Sơn sao?"

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Lúc gọi điện thoại anh đã đến Bắc Kinh rồi".

“Anh là tên đáng chết, lại lừa di" Cù Vân Huyên trừng trừng nhìn anh,nhưng chân lại không nghe lời, chạy nhanh đến nhìn trên nhìn dưới hắn,thấy hắn thực sự không sao, Cù Vân Huyên mới thở ra, nghiêm mặt hunghăng nhìn hắn một cái: “Xem anh về sau còn dám doạ em nữa không. Anhđáng chết".

Đổng Học Bân nhìn nhìn cô, cũng che giấu không được nhiệt tình trongmắt, nếu không có Cù phụ mẫu ở đây, Đổng Học Bân chắc chắn đã ôm lấy côròi. Hai người đã bao lâu không gặp nhau Đổng Học Bân thực sự không nhớđược, thật sự rất nhớ cô.

Cù phụ xua tay nói: “Đừng đứng nói chuyện như vậy, đều ngồi xuống đi, Tiểu Bân đi đường về đây cũng mệt mỏi rồi".

Cù mẫu nhìn về phía con rể nói: “Con lúc nào thì đi? Lần này đến được mấy ngày?"

Đổng Học Bân kéo tay Cù Vân Huyên ngồi xuống sô pha: “Nếu không có ngoài ý muốn, có lẽ là đợi khoảng hơn một tháng nữa".

“Một tháng?" Cù phụ nhíu mày nói: “Còn công việc của văn phòng đường phố các con? Mặc kệ sao?"

“Không phải" Đổng Học Bân nói: “Văn phòng đường phố bên đó đã do Phó Bíthư thay con quản lí công việc rồi, trên tổ chức bảo con đi tham gia một lớp tu dưỡng các cấp cán bộ ở Trường Trung ương Đảng, cho nên mới…"

Cù mẫu ngạc nhiên, vui mừng nói: “Con sắp thăng chức".

Cù Vân Huyên cũng quan tâm nói: “Phó sở sao?"

Đổng Học Bân ừm một cái: “Ha ha, chắc là vậy, nhưng còn chưa có quyết định, cũng không biết sắp đi làm cương vị gì".

Cù mẫu vô cùng cao hứng nói: “Mới 25 tuổi đã vào Phó sở? Xem Tiểu Bâncủa chúng ta có nhiều bản lĩnh như vậy, lần này phải chúc mừng mới được, các người chờ một chút, tôi đi nấu cơm".

Cù Vân Huyên mỉm cười nói: “Nhìn xem, ai không biết còn tưởng rằng mẹ sắp thăng chức đó".

“Nói cái gì vậy" Cù mẫu tức giận liếc nhìn con gái một cái.

Cù phụ khẽ vuốt râu: “Bà ấy các con còn không biết sao? Hơn bốn mươi năm nay, cái tật xấu này cả đời bà ấy cũng không đổi được, là tôi mà nói,không kể quan bao nhiêu tuổi, mấu chốt là ở chỗ có thể làm bao nhiêuviệc cho dân chúng".

Cù mẫu không kiên nhẫn chỉ chỉ vào ông nói: “Được rồi được rồi, bìnhtĩnh cũng vô dụng, nhà chúng ta chỉ có một mình ông cao thượng, đượcchưa?" Nói xong nhìn hai người bọn Đổng Học Bân nói: “Đừng để ý đến ôngấy, mẹ đi nấu cơm cho các con".

Cù phụ vừa thấy, đứng dậy nói: “Hai vợ chồng các con cứ nói chuyện đi, bố về phòng đọc báo".

Một lát sau, trong phòng khách cũng chỉ còn Đổng Học Vân và Cù Vân Huyên hai người.

Đổng Học Bân không còn rụt rè, một phen liền ôm Cù Vân Huyên một cái,hôn lên đôi môi của cô. Cù Vân Huyên mặt nóng lên, nhìn về phía phòngngủ và phòng bếp, thấy hai ông bà cũng không ở, mới ôm lấy thắt lưngĐổng Học Bân, cũng động tình hôn anh một cái.

Cuối cùng mới rời môi ra.

Đổng Học Bân dịu dàng nói: “Nhớ anh không?"

Cù Vân Huyên cười nhìn hắn: “Nhớ, nhớ muốn đánh anh thì có".

“Vậy em đánh anh đi, anh cam đoan sẽ không đánh trả" Nhớ ra cái gì, Đổng Học Bân nhìn trên nhìn dưới cô: “Ồ, dáng người em còn đẹp như vậy? Đãsinh con rồi, sao lại càng ngày càng xinh đẹp vậy? Xem mặt em hồng hào,hài, làn da cũng mịn hơn trước kia nữa, thật đẹp".

Cù Vân Huyên lấy tay dí dí trán hắn, cười nói: “Anh nói xem anh thật hưđốn này, ngoài việc tâng bốc em vui vẻ ra, còn có thể làm gì chứ".

“Không phải nịnh nọt em, là ăn ngay nói thật".

“Miệng lưỡi trơn tru, ha ha".

Đổng Học Bân thật sự là thấy rất kỳ, hắn vỗn đã chuẩn bị tâm lý tốt làHuyên Di có thể sẽ béo lên, ai ngờ căn bản không phải như vậy, Cù VânHuyên bây giờ thật sự so với trước kia còn thành thục hơn nhiều, nhìnchiếc áo ngủ tơ tằm dài tay mỏng manh của cô, Đổng Học Bân nhịn khôngđược đưa tay vào kẽ hở của hai nút thắt, Cù Vân Huyên cũng không ngănlại, hung hăng xoa xoa một chút trên ngực cô.

Thật mềm.

Nhưng ngay sau đó trên tay Đổng Học Bân chính là nóng lên, lòng bàn tay dường như ướt vậy.

Đổng Học Bân ngẩn người, lấy tay ra xem xem, mặt trên có một tầng chất lỏng màu trắng sữa, còn có một mùi sữa,

Đổng Học Bân nhất thời không phản ứng lại: “Đây là cái gì?"

Cù Vân Huyên mặt đỏ đánh vào cánh tay hắn một cái: “Tiểu sắc phôi. Anh nói là cái gì".

Là sữa.

Đổng Học Bân lúc này mới hiểu ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 764: Nhìn thấy con gái!


Trong phòng khách Cù gia

Đổng Học Bân ngửi ngửi mùi sữa trên tay, hít hít mũi, cuối cùng không nhịn được đưa lưỡi ra liếm thử: “Không ngọt”.

“Anh nếm cái gì chứ”.

“Anh nếm xem là vị gì”.

“Tiểu lưu manh…” Đừng nhìn Cù Vân Huyên đã 31 tuổi rồi, nhưng mặt nàng vẫn không dày lên được, ăn không được cái này.

Đổng Học Bân lại xoa xoa tay, một lần nữa đưa tay lên, tay hướng phía áo ngủ cô thò vào: “Lấy ra một chút nữa cho anh nếm chút, chỉ một ngụm nữa thôi”.

“Đừng nghịch nữa, bố mẹ em còn ở đây”.

“Bọn họ không nhìn thấy đâu, Huyên Di, nhanh lên”.

“Nói không được là không được mà, anh đừng đùa nữa, Di thực sợ anh rồi, thực sợ rồi”.

Đổng Học Bân sờ cô rất lâu, Huyên Di cũng không đồng ý, hơn nữa còn tức giận có bộ dáng muốn đòi mạng, thấy thế, Đổng Học Bân đành phải thu tay về than thở một tiếng.

Cù Vân Huyên tức giận nói: “Đó là dành cho con gái em uống, anh không được tranh”.

Đổng Học Bân hừ một tiếng: “Nhiều sữa như vậy, một người một ngày cũng uống không hết, anh chỉ có uống một ngụm, có gì không được chứ, xem em keo kiệt như vậy, ở đây có đứa nhỏ chính là không giống, anh xem sau này anh ở nhà sẽ không còn địa vị gì nữa, em khẳng định nhìn con gái còn thân thiết hơn anh kìa”.

Cù Vân Huyên cười nói: “Chính là thân hơn so với anh, thì sao nào? Anh không phục sao?”

Bỗng nhiên, Đổng Học Bân bần thần, vỗ thật mạnh vào trán mình nói: “Em xem anh thật ngốc, đến đây đã nửa ngày rồi. Con gái của anh đâu. Con gái của anh”.

Cù Vân Huyên buồn cười nhìn hắn nói: “Anh giờ mới nhớ tới hỏi con gái hả?”

“Em làm cho anh hồ đồ cả rồi” Đổng Học Bân đứng dậy nói: “Con gái của anh đâu? Có phải ở trong phòng ngủ hay không? Anh đi thăm nó”.

Chính mình thật ngốc, việc chính đều quên mất cả.

Giày vò cả nửa ngày còn không có thấy Thiên Thiên đâu.

“Anh chậm một chút đã” Cù Vân Huyên đuổi theo nói: “Thiên Thiên chắc là đang ngủ. Anh đừng đánh thức con”.

Đổng Học Bân không nghe. Hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa phòng ngủ. Run run tay đẩy cửa đi vào.

Lập tức, một hình ảnh mà cả đời Đổng Học Bân cũng không thể quên được đi vào tầm mắt anh. Chỉ thấy trong chiếc nôi trẻ con cạnh giường, có dáng một đứa nhỏ đáng yêu đến mức không thể đáng yêu hơn được nữa đang nằm im, mặc quần áo trẻ con vô cùng đáng yêu, mắt to vụt sáng nhìn trần nhà. Trong ánh mắt trong sáng, quả thực không cần nói ra nữa. Đổng Học Bân vừa thấy đôi mắt đều đỏ lên, thật giống Huyên Di, như là từ một khuôn đúc đi ra

Rốt cuộc, tiểu tử kia phát hiện ra có tiếng động ở cửa, nhìn ra phía Đổng Học Bân, trong nháy mắt nhìn anh, miệng phát ra những tiếng da da.

Cù Vân Huyên cũng nhanh không kịp, thầm oán nói: “Xem kia, bị anh đánh thức mất rồi”.

“Vốn đã tỉnh rồi mà” Đổng Học Bân dứt lời, run run đi lên vài bước đến trước chiếc nôi trẻ con. Lại kích động không yên đưa tay ra, lại không biết làm thể nào cho đúng.

Tiểu Thiên Thiên thanh âm kêu lại càng to, hoa chân múa tay loạn lên.

Cù Vân Huyên cười nói: “Tiểu tử kia là muốn anh ôm nó đó”.

Đổng Học Bân hít hít thở, rốt cuộc cắn răng duỗi tay ra. Thật cẩn thận đến cực điểm bế tiểu bảo bối từ trong giường trẻ con ra, ôm vào trong ngực.

Tiểu Thiên Thiên nắm lấy quần áo của Đổng Học Bân, mắt mở to nhìn hắn.

Đổng Học Bân hưng phấn không nói ra lời.

Cù Vân Huyên từ phía sau ôm Đổng Học Bân, dịu dàng nói với Tiểu Thiên Thiên: “Tiểu tử, ai đây nào? Ai nào? Đây là ba con, biết không. Là ba đó”.

Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Thiên Thiên gãi gãi ngực của Đổng Học Bân.

Cảm giác bây giờ của Đổng Học Bân thực sự không thể dùng từ nào để có thể diễn tả được. Hạnh phúc vô cùng, hắn vô cùng khẩn trương dùng tay nhéo nhéo lên khuôn mặt phúng phính của tiểu Thiên Thiên, sau đó hung hăng hôn một cái lên trán nó: “Tiểu tử kia, ta là ba con, là ba con, mau gọi một tiếng “ba” nghe nào”.

“Ya…”

“Con gái ngoan của ta, mau gọi ba ba nào”.

“Ya ya…”

Cù Vân Huyên huých tay vào lưng Đổng Học Bân nói: “Mới chưa đến một tháng, vẫn sớm nên còn chưa thể nói được”.

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Thật đáng yêu, em có thấy thế không Huyên Di? Nó thật đáng yêu, giống em như đúc, thật sự là con gái ngoan của anh”.

Cù Vân Huyên cười khanh khách nói: “Còn nói nữa, em với ba mẹ em cũng lấy ảnh trước đây của em so qua, quả thật vô cùng giống, đợi tới trưa lấy ra cho anh xem”.

Đổng Học Bân lại hôn con gái một cái nói: “Thực ngoan, tiểu tử thật xinh đẹp”.

“Đừng mãi ôm con thế” Cù Vân Huyên lo lắng nói: “Lại làm ngã con”.

“Được rồi, cho anh ôm một lát” Đổng Học Bân mặc kệ: “Đây là con gái anh, anh làm ngã chính mình cũng không thể làm ngã con được”.

Cù Vân Huyên nhéo nhéo tai của Đổng Học Bân nói: “Cái tư thế kia của anh là không đúng, tay kia đừng ôm chân, phải nâng lấy mông con, như vậy mới vững được”.

“Là như thế này sao?”

“Đúng vậy, lại hướng lên trên một chút”.

Đổng Học Bân học rất lâu mới học được, nhưng đột nhiên lúc đó, Tiểu Thiên Thiên bỗng nhiên khóc oa oa, nước mắt tí tách rơi xuống từ đôi mắt to, oa oa khóc lớn.

Đổng Học Bân sợ hãi nói: “Ai ui, như vậy là sao? Đừng khóc đừng khóc. Ba ba sai rồi, con đừng khóc có được không?”

“Mau đưa cho Di xem nào” Cù Vân Huyên rất nhanh đón lấy con xem xem: “Là con nó tè rồi, Di đổi bỉm cho con đã”.

Đổng Học Bân lúc này mới thở nhẹ nhàng ra, mồ hôi lạnh đều hết: “Anh còn cho là do anh ôm làm đau con, Huyên Di, em còn ở cữ mà, đừng động, để anh, để anh”.

Cù Vân Huyên không tin nhìn hắn cười nói: “Anh làm được không?”

“Không phải chỉ là đổi bỉm thôi sao, làm gì mà không được?”

“Vậy giao cho anh vậy”.

“Mau đưa cho anh nào”.

Dưới sự chỉ đạo của Cù Vân Huyên, Đổng Học Bân mất mười phút sau mới đổi xong bỉm cho con gái, ước chừng làm cho Đổng Học Bân một thân toàn là mồ hôi, đều gấp, nhưng Đổng Học Bân lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại vô cùng hăng say, chuẩn bị xong lại hăng say ôm con gái đi bộ ra phòng.

Cù Vân Huyên mỉm cười nhìn nói: “Xem anh đẹp chưa kìa”.

Đổng Học Bân cười ha ha không ngừng: “Xem con gái anh kìa, thật ngoan nha, sẽ không thấy qua con gái bảo bối ngoan như vậy, em xem em xem, đôi mắt thật to, vừa thấy liền biết là thông minh giống anh rồi”.

Cù Vân Huyên cười nói: “Giống anh chính là ngốc đi, anh còn thông minh sao?”

“Được rồi được rồi, đều giống hết em được chưa?” Đổng Học Bân ôm con gái đi đến phòng khách: “Anh không tranh cãi với em, anh đưa cục cưng của anh đi tản bộ”.

Lúc này Cù mẫu từ trong bếp đi ra: “Đều đi rửa tay cả đi chuẩn bị ăn cơm”.

Cù Vân Huyên dạ một tiếng rồi vào phòng vệ sinh.

Nhưng Đổng Học Bân lại không đi, còn ôm con gái ca hát.

Cù mẫu nhìn thấy buồn cười nói: “Tiểu Bân, cơm nước xong hãy ôm, Thiên Thiên không chạy đi đâu mất mà sợ”.

Cù Vân Huyên trong WC cười đến sáng lạn nói: “Mẹ, mẹ cứ để anh ấy bế đi, nhìn hình dáng kia của Tiểu Bân, không cho anh ấy bế nhiều một chút thì anh ấy ngay cả cơm cũng ăn không vào đâu”.

Đổng Học Bân nói với con gái: “Đi, cùng ba đi ăn cơm nào”.

Cù mẫu bất đắc dĩ nói: “Hai người các con, thật sự là một người có thể ôm đứa nhỏ hơn một người”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 765: Phải đi


Buổi trưa.

Cù gia.

Đồ ăn đã được Cù mẫu bưng lên bày ra trên bàn.

"Nào, tới giờ ăn cơm rồi".

"Mẹ, hôm nay làm nhiều đồ ăn như vậy".

"Đây là chúc mừng Tiểu Bân được thăng quan, đương nhiên là làm nhiều một chút".

"Tiểu Bân buổi tối không đi sao?"

"Ba, con không đi".

"Vậy hai người đàn ông chúng ta uống hai chén vậy".

Cù Vân Huyên cùng bố mẹ rất nhanh ngồi xuống, lấy đũa, rót rượu, Đổng Học bân đặt tiểu bảo bảo ở trên sô pha, rất nhanh đi vào WC rửa tay, sau đó trở lại một tay ôm tiểu Thiên Thiên lần nữa ở trong lòng, tươi cười đầy mặt hướng phía bàn ăn ngồi xuống, đưa một tay ra vững vàng ôm lấy đứa nhỏ, dùng một tay khác cầm đũa lên, ăn thức ăn: "Mẹ, tay nghề của mẹ thật siêu quá, hài, thức ăn thật thơm".

Cù mẫu mặt mày hớn hở nói: "Xem con rể tôi kìa, thật biết ăn nói nha".

Đổng Học Bân lập tức bưng một chén rượu: "Ba, mẹ, con kính hai người một ly, mấy ngày nay khiến hai người lo lắng sợ hãi, đều là con sai, về sau khẳng định sẽ không có như vậy nữa".

Cù mẫu vui vẻ nói: "Được, mẹ hôm nay rất vui, uống với con một chén".

Cù phụ cũng nâng một chén lên.

Leng keng, Đổng Học Bân và Cù phụ mẫu chạm cốc, uống cạn.

Sau đó, Đổng Học Bân tự mình rót rượu, nâng chén lên trịnh trọng nhìn sang Cù Vân Huyên đang ăn cơm nói: "Vân Huyên, anh cũng kính em một ly, mấy ngày này đã khổ cho em rồi".

Cù Vân Huyên buồn cười nói: "Giả vờ".

"Mau, hai chúng ta uống một chén, em uống nược trái cây là được rồi".

"Được rồi, được rồi, cụng ly".

Uống một vòng xong không khí thật tuyệt.

Cù mẫu gắp ít thức ăn cho Đổng Học Bân nói: "Con trước đặt đứa nhỏ xuống đã, như vậy mới có sức ăn cơm chứ Còn chưa ôm đủ nó sao".

"Mẹ, không sao" Đổng Học Bân tiếc nuối, cười cười hôn lên mặt tiểu bảo bảo một cái nói: "Cứ để con ôm một lát, nhìn tiểu tử này con liền vui rồi".

Cù Vân Huyên dịu dàng trong ánh mắt cũng nhìn xuống cục cưng trên người, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay con gái nhỏ.

Tiểu thiên thiên cười khanh khách không ngừng, giương nanh múa vuốt bắt lấy mẹ.

Cù Vân Huyên bị chọc cho cười duỗi tay ra nhéo đầu mũi con gái một cái nói: "Tiểu bướng bỉnh".

Tiểu Thiên Thiên kháng nghị lúc này bắt đầu kêu ya ya, ở trong lòng của Đổng Học Bân liên tiếp ngọ nguậy.

"Em nhìn xem, con gái tức giận rồi kìa?" Đổng Học Bân mất hứng nói: "Em đừng cứ mãi động tay động chân với con gái, con còn chưa có lớn đâu, em lại làm cho sống mũi của Thiên Thiên bị lệch đi, đến lúc lớn không gả chồng được".

Đổng Học Bân vô cùng yêu thương ôm lấy con gái nói: "Ngoan ngoan, không tức giận với mẹ nha, chúng ta không thèm để ý đến mẹ, nào, ba ba lát nữa sẽ mang cục cưng của ta ra ngoài chơi nhé".

Cù Vân Huyên tức giận nói: "Xem cái hình đáng ngốc của anh kìa".

Đổng Học Bân không để ý, vẫn như trước lấy tay đùa với con gái, ngay cả cơm đều quên ăn.

Thấy thế, Cù phụ đều bất đắc dĩ nói: "Bố nói với các con này, hai người các con như vậy nuôi đứa nhỏ là không được, thật quá nuông chiều nó, bằng không về sau khẳng định sẽ trở thành một đứa trẻ hư".

Đang nói tới đây, toàn bộ căn phòng lung lay một chút.

Một chiếc đũa trên bàn ăn cơm rất nhanh lăn xuống đất, đĩa bát trên bàn phát ra tiếng leng keng, hung hăng run lên.

Là động đất.

Cù Vân Huyên sắc mặt cả kinh đứng lên cùng với Cù phụ mẫu.

Đổng Học Bân theo bản năng một tay ôm lấy tiểu bảo bảo để bảo vệ ở trong người, cảnh giác nhìn về bốn phía, toàn thân đều căng lên, tuỳ cơ chuẩn bị tốt.

Nhưng động đất chỉ lưu lại có hai giây rồi thôi

Căn phòng lại trở lại yên tĩnh, biên độ sóng cũng không quá lớn, không có gì đại sự, hiển nhiên là dư chấn của động đất ở Phần Châu.

Cù phụ mẫu liếc nhau, quay trở lại ngồi, lau lau mồ hôi lạnh trên trán: "Làm tôi sợ nhảy dựng lên, thực nguy hiếm".

Cù Vân Huyên lo lắng nói: "Mấy ngày nay dư chấn không ít lần? Đêm hôm qua em còn cảm thấy động đất nữa, cũng không biết có phải là nằm mơ hay không nữa".

"Ban đêm tôi cũng thấy như vậy, đèn lớn nhà chúng ta hình như lắc lư vậy" Cù mẫu cũng lo lắng sốt ruột nói: "Đều đã qua nhiều ngày như vậy sao còn có dư chấn? Lúc nào là hết? Vân Huyên, bằng không hai ngày này chúng ta về phía Nam đi, mẹ có mấy đồng nghiệp ở bên đó, đi qua đó coi như đi du lịch, bằng không vạn nhất ngày nào đó có cái gì không tốt, lúc nào đó tiểu Thiên Thiên đang ngủ hoặc ngồi làm nó rơi xuống đất, va phải chỗ nào thì biết làm sao? Bóng đèn lớn bị động đất làm rơi xuống người tiểu Thiên Thiên cũng không được, đúng hay không? Ông nó, ông thấy thế nào?"

Cù phụ gật gật đầu nói: "Cũng được, tránh đi trận này xong rồi nói sau".

Thật ra Cù gia sau khi phát sinh ra động đất liền dự định đi thành phố phía Nam tránh một chút, nhưng lần này Cù Vân Huyên vừa sinh đứa nhỏ xong còn ở bệnh viện trong vòng ba ngày không được ra ngoài, không có tiện đi lại, thứ hai sau đó lại xảy ra việc Đổng Học Bân gặp nạn, lần này đành trì hoãn, cả nhà mới chưa đi.

Đổng Học Bân không nỡ nói: "Đi phía nam?"

Cù Vân Huyên mặt mày nhăn nhó nói: "Tiểu Bân vừa trở về, tạm thời không đi được không?"

Cù mẫu nói: "Tiểu Bân ở vài ngày lại phải đi học lớp tiến tu Trường Trung ương Đảng, thời gian có thể ở cùng con và đứa nhỏ cũng không nhiều lắm, còn nữa, cũng không phải về sau đều không gặp được? Thời gian còn dài, đây không phải đều là vì đứa nhỏ sao? Nếu vài người nhà chúng ta, con cho là mẹ cùng ba con muốn chạy lung tung trên khắp thế giới sao?"

Từ sau khi có đứa nhỏ, trọng tâm của gia đình cũng dần dần chuyển lên người đứa nhỏ.

Đổng Học Bân nghĩ một lát cũng thấy đúng, thuận tiện nói: "Đi, đi tránh một chút cũng tốt, nếu không trong lòng anh cũng không yên ổn, dư chấn bên này còn không biết đến khi nào thì hết đâu".

Cù Vân Huyên hỏi: "Khi nào thì đi?"

Cù mẫu nói: "Mấy ngày trước đã nói đi rồi, đồ đạc cũng dọn được không ít, ngày kia đi, ba người các con lại lo lắng đi, ngày kia đi".

Đổng Học Bân nói: "Con tìm cho mẹ xe".

Cù mẫu cười nói: "Không cần, để ba con lái xe mang chúng ta đi là được, ông ấy gần đây đã thi bằng lái xe rồi, lái xe rất vững chắc".

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân biết Huyên Di và đứa nhỏ phải đi, vì thế càng quý trọng giờ phút này.

Đang lúc chờ Đổng Học Bân và Cù Huyên Di đi vào phòng ngủ, Cù mẫu bỗng nhiên gọi anh lại, lặng lẽ kéo Đổng Học Bân sang một bên, dặn nói: "Mẹ biết vợ chồng son các con đã lâu không gặp nhau, nhưng Vân Huyên vừa sinh xong, hai người nên kiềm chế một chút, mẹ nói cho các con biết, trong vòng ít nhất ba tháng cũng không được sinh hoạt vợ chồng, biết không?"

Cù mẫu nói một ít thứ cần kiêng kị.

Tôi ngất.

Mẹ nói điều này làm gì nha.

Đổng Học Bân đỏ mặt: "Mẹ, xem mẹ nói kìa, sẽ không có gì đâu".

Cù mẫu nói: "Mẹ cũng là đánh cái châm dự phòng cho con thôi, các con còn trẻ, đầu óc nông nổi nên liền... được rồi, được rồi, không nói nữa, con biết là được rồi".

"Vậy đi, con ở cùng đứa nhỏ đi".

"Đi đi, nhớ kĩ lời mẹ nói đó".

"Con biết rồi, con biết rồi mà".

Đổng Học Bân như được đại xá, mang theo xấu hổ chạy nhanh như chớp đi, trong lòng thầm nói nếu cái kia mà không được, anh em uống sữa cũng được chứ?

Đây còn muốn uống sữa nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 766: Uống sữa!


Buổi tối.

Phòng ngủ Huyên Di.

Ánh trăng chiếu trên màn, lúc sáng lúc tối.

Cửa vừa mở ra, sau khi từ bên ngoài đánh răng rửa mặt xong Đổng Học Bân về phòng, nhìn Cù Vân Huyên đang dỗ con ở bên cửa sổ, Đổng Học Bân ấm áp nở một nụ cười.

"Ba mẹ đâu?" Cù Vân Huyên hỏi.

"Đều ngủ cả rồi" Đổng Học Bân đi lên nói: "Con cũng ngủ rồi sao?"

"Còn chưa" Cù Vân Huyên cưng chiều vuốt vuốt tóc cục cưng: "Con nó, càng đến tối lại càng tỉnh, không cho người khác ngủ đâu, mấy ngày trước đều là bố mẹ trông, khiến cho hai ông bà bị giày vò đủ rồi, hôm nay cũng để cho họ nghỉ ngơi một chút, hai chúng ta buổi tối trông tên bướng bỉnh này, ha ha, về điểm này thì cục cưng thật giống anh nha, chưa bao giờ làm cho người khác bớt lo".

Đổng Học Bân không thích nghe vậy liền nói: "Anh nói Vân Huyên à, em đừng có cái gì đều mang anh ra so sánh được không? Mau lên, đưa con cho anh bế một lát".

Cù Vân Huyên không đưa, cười cười nói: "Anh đã bế cả một ngày rồi, một chút là được rồi".

"Anh bế cả đời cũng không đủ, nhanh lên, con gái nhất định là nhớ anh rồi".

"Đẹp mặt chưa".

Đổng Học Bân đi lên đưa tay ra, rõ ràng đem con và Huyên Di đều ôm lấy, miệng vùi vào tóc Huyên Di hôn nhẹ, sau đó lại uốn cổ, lại hôn lên trán con gái, một nhà ba người ôm nhau, cảm giác đó, thật vô cùng hạnh phúc. Có con cảm giác thật tuyệt, vốn dĩ trong đầu Đổng Học Bân còn chứa không ít thứ, nhưng vừa nhìn thấy tiểu Thiên Thiên, chuyện phiền lòng gì đều không còn nữa. Đổng Học Bân cả ngày đều thấy cả người tựa như dùng không hết sức vậy, sức lực dư thừa, tinh thần phấn chấn.

Đổi tã cho con.

Lau mông cho con.

Làm xong mấy việc này, Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên mới ôm tiểu Thiên Thiên chui vào chăn, Đổng Học Bân và Huyên Di mỗi người nằm một bên trái bên phải của con gái.

Đã mười giờ rồi.

Tiểu Thiên Thiên lại một chút ý muốn ngủ đều không có, kêu ya ya ở trên chiếc nôi một lát lại quơ quơ chân, trong chốc lát lại vẫy vẫy tay, làm ầm ĩ.

Đổng Học Bân xem con rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay ra nhẹ nhàng trêu chọc con.

Cù Vân Huyên mặc áo ngủ tơ tằm vuốt vuốt tóc Đổng Học Bân lại xoa xoa đầu con gái, không khỏi cười nói: "Người ta kết hôn rồi sinh con, đều là đàn ông chống đỡ gia đình, Di thì tốt rồi, chưa kết hôn liền sinh con gái, tương đương về sau có hai con cần Di chăm sóc rồi, một là con, hai là anh, cả đời này có thể có toàn tâm rồi, còn không biết khi nào là bắt đầu đâu, hai cục cưng".

Đổng Học Bân buồn bực nói: "Em đừng đánh giá thấp anh, không phải chỉ lớn hơn anh có vài tuổi, em xem kìa, anh khi nào thì cần em chăm sóc chứ?"

Cù Vân Huyên sờ sờ mũi hắn nói: "Anh cho là anh làm Di lo lắng cho anh còn ít sao?"

Bỗng nhiên, cũng không biết làm thế nào, tiểu Thiên Thiên oa oa khóc lớn lên.

"Ai u ai u" Đổng Học Bân đau lòng liền ngồi dậy: "Làm sao vậy? Em xem em xem đi, con nhìn không được em quở trách anh nha. Vẫn là con gái của ba thương ba.Con gái ngoan, ba cẩn thận với con gái bảo bối, đừng khóc đừng khóc nữa".

Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn anh: "Cái gì thương anh chứ, là cục cưng đói bụng".

Đổng Học Bân thúc giục nói: "Vậy em mau cho con ăn đi, nhanh lên".

"Làm gì mà như đòi mạng vậy" Cù Vân Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, từ trên giường ngồi dậy tựa vào đầu giường, cô đưa hai tay ra đón con gái từ trong tay Đổng Học Bân, liền mở nút áo ngủ ra.

Đổng Học Bân còn chưa thấy qua cho con bú bao giờ, mở to mắt ra nhìn

Cù Vân Huyên mặt đỏ lên, nghiêng người tránh sang một bên: "Không được xem, như vậy thật là đáng ghét".

Đổng Học Bân không nghe, vươn cổ ra nhìn chằm chằm vào ngực cô, không chớp mắt.

Tiểu Thiên Thiên đã bị Huyên Di ôm ở trong ngực, chỉ thấy một phút trước còn khóc oa oa rất lớn, tiểu bảo bảo giây tiếp theo đã im lặng rồi, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức bú chùn chụt, giống như khỉ con vậy, một lát sau, tiểu Thiên Thiên mới lộ ra vẻ mặt thoả mãn, ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp

Đổng Học Bân hỏi: "Sao lại không ăn nữa? Ngoan, lại ăn thêm chút đi".

Tiểu Thiên Thiên không để ý đến hắn, ở trong lòng mẹ yên tĩnh nằm.

"Vậy là ăn no rồi sao?" Đổng Học Bân sợ con gái bị đói, chỉ muốn cục cưng có thể ăn nhiều một chút: "Lại ăn thêm hai ngụm nữa đi, sau này mới to lớn được".

Cù Vân Huyên đẩy đầu của Đổng Học Bân ra: "Còn chưa được một tháng mà, ăn làm sao được nhiều chứ? Sớm đã no rồi".

Đổng Học Bân ồ một tiếng, hướng lại gần, nuốt nước miếng nói: "No rồi là tốt, vậy đến lượt ba ba ăn nhé, nào, mẹ nó, cũng để chồng ăn một chút".

Cù Vân Huyên đưa tay ra doạ hắn nói: "Dám, đánh anh".

Đổng Học Bân không chết tà tâm, hắn muốn ăn sữa cả ngày rồi: "Em thật không thú vị gì cả Huyên Di, chỉ cho anh ăn một ngụm thôi, chỉ một ngụm thôi được không? Em cho anh nếm một chút vị tươi đi".

"Nói không được là không được" Cù Vân Huyên lập tức đóng cúc áo lại.

Đổng Học Bân thực tức giận, lẩm bẩm một tiếng, oán giận nói với cục cưng: "Xem mẹ con kìa, thật keo kiệt nha, đều đã cho con ăn nhiều lần như vậy, vậy mà ngay cả một ngụm cũng không cho ba ba, coi như ba đã nhìn ra rồi, địa vị của ba ba ở nhà đã bị giảm rồi".

Cù Vân Huyên cười nói: "Anh đừng có nói bừa với con, con có thể nghe hiểu được đó".

"Anh chính là muốn con nghe một chút em bất công như thế nào".

Nói chuyện, nói chuyện, đảo mắt đã hơn mười một giờ.

Đổng Học Bân vốn muốn cho cục cưng cùng ngủ với bọn họ, nhưng Huyên Di lại nói sợ lúc xoay người khi ngủ đè lên cục cưng, cũng sợ con rớt xuống giường, vì thế Đổng Học Bân đành phải lưu luyến để cục cưng vào giường trẻ con cạnh giường, sau đó kéo giường lại gần, lần lượt để bên cạnh mình, thế này mới vừa lòng.

"Ngủ đi" Cù Vân Huyên kéo lấy cánh tay Đổng Học Bân, nằm xuống nhắm hai mắt lại.

Đổng Học Bân còn vẫn là chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào tiểu bảo bảo, tiểu Thiên Thiên cũng nháy đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm vào ba ba. Không bao lâu, cục cưng mới nhắm mắt lại, ngủ.

Đổng Học Bân rất kích động, cũng một chút buồn ngủ đều không có, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thành thục quyến rũ của Huyên Di một cái, Đổng Học Bân nhịn không được liền thò tay vào trong chăn, xoa xoa trên mông của Cù Vân Huyên, nhất thời cảm thấy da thịt cô càng ngày càng mềm mại: "Đã ngủ chưa?"

"Ngủ rồi" Cù Vân Huyên mở mở miệng nói.

"Ngủ mà em còn có thể nói chuyện sao?" Đổng Học Bân đùa tiếp, trên tay không ngừng sờ soạng ở trên đùi Huyên Di.

"Không được làm nghịch" Cù Vân Huyên mở mắt nói: "Đùa với con xong lại đùa em hả, anh lại giày vò di?".

Đổng Học Bân nói: "Anh bây giờ đã muốn giày vò em rồi, đã bao lâu rồi đều nhớ em".

"Bác sĩ nói, ít nhất ba tháng không được làm cái kia, muốn cũng không được muốn, hiểu không?"

"Anh biết" Ánh mắt Đổng Học Bân động động nói: "Nhưng chỗ đó của em không được, vậy thì chỗ khác đi, bằng không chúng ta thử một lần ở đằng sau ".

Cù Vân Huyên trừng mắt nói: "Tiểu háo sắc, anh còn nói nữa là Di cắt miệng anh đó".

Thấy cô phản ứng mạnh như vậy, Đổng Học Bân đành phải lui ra phía sau cầu lần nữa: "Khụ khụ, vậy cái gì, miệng cũng được".

"Không được".

"Có cái gì không được, lần trước không phải rất tốt sao".

"Rất tốt cái gì".

"Em môi dày dày, đầu lưỡi cũng dày dày, làm cái đó vô cùng thoải mái".

Cù Vân Huyên vừa nghe, thật mạnh cấu vào hắn mấy cái: "Không biết xấu hổ. Trong đầu một chút chuyện tốt cũng không có. Chỉ nhớ được tai hoạ thôi".

Đổng Học Bân kéo kéo cô lại nói: "Em liền nói được hay không đi".

"Được cái gì, cục cưng còn ở đây".

"Thiên Thiên đã ngủ rồi, không sao".

Đổng Học Bân càu nhàu với cô rất lâu, Cù Vân Huyên rốt cục tức giận, xoay người trên giường, nhẹ nhàng ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh thật xấu hổ. Một chút cũng không biết thương Di".

Đổng Học Bân biết đã được, trên mặt vui vẻ, rất nhanh cởi áo ngủ ra

Cù Vân Huyên bất đắc dĩ nhìn hắn, không phải rất tình nguyện quỳ trên giường bò về phía cuối giường, vừa đi vừa quay đầu lại cúi xuống phía dưới thân, quệt đôi mông vào chân của Đổng Học Bân, nhếch miệng, đè nặng đầu xuống, hơi hơi mở ra đôi môi cánh hoa, đem đầu lưỡi mềm mại để dưới răng.

Phì phì...

Nước bọt hút vào chảy ra, vang lên những thanh âm vô cùng kiều diễm

Đổng Học Bân hít thật sâu một hơi, tay thọc sâu vào trong tóc Huyên Di, cùng lên xuống với đầu cô.

Tựa như Đổng Học Bân vừa mới nói, Cù Vân Huyên hạ đôi môi dày hơn so với phụ nữ bình thường, đầu lưỡi cũng vậy, lại mềm lại ướt, làm cái kia quả thật là một loại hưởng thụ cực hạn, vô cùng thoải mái.

Mười phút trôi qua.

Hai mươi phút trôi qua.

Cù Vân Huyên ô ô một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu che miệng, rất nhanh xuống giường lấy vài tờ giấy ăn, tất cả đều phun ở trên mặt, đỏ mặt lau đi rồi vứt vào trong thùng rác, hung hăng nhìn Đổng Học Bân, bước hai bước chui vào ổ chăn.

Đổng Học Bân yêu thương hôn nhẹ cô nói: "Mệt sao?"

Cù Vân Huyên mệt mỏi ừm một tiếng: "Có một chút, cổ hơi đau".

"Nào, vậy để chồng em mát xa cho em" Đổng Học Bân ngồi dậy

"Anh có thể có lòng tốt như vậy sao?"

"Vậy còn có thể giả sao? Anh xoa bóp cho em, em nằm nghỉ đi".

Đổng Học Bân mát xa đi đi lại lại trên người Huyên Di, bóp cổ, bóp chân cho cô, sau lại nắm bóp bả vai, vô cùng cẩn thận.

Nhưng đúng lúc Cù Vân Huyên đang nhắm mắt nằm hưởng thụ, Đổng Học Bân đột nhiên nhanh như chớp mở áo ngủ của Huyên DI, không đợi Cù Vân Huyên phản ứng lại, ngực đã bị Đổng Học Bân đặt miệng vào rồi, hắn dùng lực uống một miệng đầy, lại cứ ở đó không ra, có thể là không sợ Cù Vân Huyên tức giận: "Tiểu tử thối, anh làm gì vậy, làm gì vậy".

Đổng Học Bân không nghe, lập tức duỗi tay ra giữ lấy nắn, lập tức, một dòng sữa nóng liền chảy vào miệng, ực một tiếng, bị Đổng Học Bân nuốt xuống.

"Biết ngay là anh không có lòng tốt gì rồi mà" Cù Vân Huyên giận dữ, cấu anh một cái: "Đồ đáng chết".

Gian kế đã thực hiện được, Đổng Học Bân vô cùng thoả mãn, chép chép miệng, trở về chỗ cũ, rõ ràng là nằm ở bên cạnh Huyên Di, mặc kệ Huyên Di có thế nào, Đổng Học Bân cũng đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, chỉ ngây ngô cười ha ha.

Cù Vân Huyên kéo tai hắn, tức giận không thôi.

Đổng Học Bân hồn nhiên chưa thấy, còn đắm chìm với dư vị trong miệng.

Rốt cuộc uống được rồi.

Tuy rằng không có vị ngọt lắm, nhưng uống vào trong miệng Đổng Học Bân, hắn lại cảm thấy so với cái gì đều ngọt hơn, vẫn là nóng hôi hổi, hương vị thì không cần nói rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 767: Báo danh trường Đảng!


Hai ngày sau.

Trường Đảng Trung ương.

Đổng Học Bân không lái xe, Cayenne dĩ nhiên đã rách tả tơi, được hắn nhờ người bán đi, hắn hôm nay là đi bộ đến đây

Đổng Học Bân đứng ở cổng trường nhìn bên trong, một luồng không khí trang nghiêm tràn đến, không khỏi làm cho người ta sinh ra một cảm xúc nghiêm túc kính trọng.

Đi nhanh về phía trước, Đổng Học Bân đi qua cổng trường.

"Mời đưa ra chứng minh thư của anh" Một bảo vệ ngăn hắn lại nói.

Đổng Học Bân vừa thấy, lấy một tờ giấy đưa cho bảo vệ: "Tôi là học viên lớp tiến tu".

Bảo vệ mở ra xem xem, trên mặt không chút thay đổi đem tờ giấy trả lại cho hắn, chỉ chỉ về phía tây bắc nói: "Hội trường ở bên kia, đi thẳng rồi rẽ phải".

"Được, cảm ơn" Đổng Học Bân nhận lại giấy.

Phía sau, lại có vài người theo thứ tự đi vào, đều là đến trường báo danh.

Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên đến trường Đảng trung ương, cũng là lần đầu tiên đi tới nơi này, nơi này giống như là một cái khuôn viên trường, phía bên phải có một loạt các cửa hàng, có thể nhìn thấy các loại như căntin và cửa hiệu cắt tóc, đều là trong trường Đảng, mặt đối diện là một dãy tầng học, phía trên treo vài chữ to “Hoan nghênh học viên mới”. Lại đi về phía trong có hai khu kí túc xá có kiến trúc bình thường, nhưng khí thế không giảm chút nào. Đổng Học Bân biết, không ít lãnh đạo quốc gia và lãnh đạo trung ương đều từng đến nơi này học tập, tu dưỡng, trong lúc nhất thời, bước chân của hắn càng ngày càng chậm, một chút, nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn rõ mỗi khu kiến trúc nơi này.

Diện tích trường Đảng rất lớn, trong 10 phút cũng không thể đi hết được.

Phía trước chính là hội trường, có một ít người đang đứng ở trước một cái bàn dài, hình như là đang đăng kí.

Đổng Học Bân nhìn một cái, cũng bước nhanh đi tới, sau khi xếp hàng đăng kí xong, hắn đứng lên hàng đầu, viết tên lên giấy chứng nhận học viên trường Đảng và cầm một chùm chìa khoá kí túc xá, lúc này mới tiến vào hội trường cùng với mọi người. Bên trong, đã đông đúc không ít người đang ngồi, học viên học kì này nhìn qua thì rất nhiều, ước chừng có hơn trăm người, đa số đều là trung niên, cán bộ hơn 30 tuổi cũng chiếm một bộ phận, nhưng học viên hơn 20 tuổi lại hình như chỉ có Đổng Học Bân một người, cho nên hắn vừa tiến vào vẫn là có vể thấy được không ít người đều nhìn hắn một cái.

Còn tận 20 phút nữa mới bắt đầu lễ khai giảng.

Đổng Học Bân tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi ngay ở phía sau, lẳng lặng chờ.

"Lão Trần đã lâu không gặp"

"Lão Lữ? Anh cũng đến đây sao? Lời đồn nói anh xuống cơ sở rồi?"

"Ừm, là đi ba năm".

"Chúng ta gặp nhau được cũng không dễ dàng, nghe nói Lão Trương cũng đến, lát nữa chúng ta đi ăn một bữa cơm đi".

"Không thành vấn đề, trước họp đã, đợi tí nữa lại liên lạc".

Rất nhiều học viên đều quen biết lẫn nhau, vừa thấy mặt không khỏi mừng mừng chào hỏi, có thể làm đến cấp bậc này, dù thế nào đi vào thể chế cũng phải lăn lộn ít nhất mười mấy năm, cho dù trước kia không cần quen biết nhau, bạn bè giới thiệu, cơ bản cũng đều nghe nói qua đối phương. Nhưng Đổng Học Bân chính là ngoại lệ, tuỳ tiện nhìn qua vài vòng, Đổng Học Bân không quen một ai, đừng nói người quen, ngay cả gặp qua mặt cũng không có thấy, chủ yếu vẫn là Đổng Học Bân mới vào làm việc trong thể chế hai năm, mối quan hệ tự nhiên là kém hơn so với người khác rồi.

Không lâu sau, buổi lễ bắt đầu.

Chỉ thấy vài lãnh đạo hướng lên trên đài chủ tịch ngồi xuống, phía dưới lập tức im lặng.

Người thứ nhất lên phát biểu chính là một hiệu trưởng trường trung ương Đảng, đầu tiên đọc vài câu diễn văn chào mừng các tân học viên, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề chính, nói về nội dung chủ yếu huấn luyện của kì tiến tu này, cũng cố ý nhấn mạnh thời gian mọi người ở trong trường Đảng cần thực hiện “Ba thay đổi”. Từ lãnh đạo trở thành học viên, từ tình trạng làm việc thành tình trạng học tập, từ cuộc sống gia đình thành cuộc sống tập thể. Trường Trung ương Đảng là căn cứ quan trọng huấn luyện các cán bộ và lãnh đạo Đảng, yêu cầu học viên làm được “Ba thay đổi”. Mục đích là muốn tăng mạnh tính rèn luyện Đảng, thái độ nghiêm túc trong học tập, giữ nguyên nội quy kỉ luật trong nhà trường, tăng cường và cải thiện cho cán bộ tác phong học tập, xây dựng động lực cho ro. Từ đó tự giác xây dựng tác phong học tập được giáo dục kế hoạch bồi dưỡng từ đầu đến cuối, lấy tác phong học tập tốt để bảo đảm mọi thứ cho học viên, tiếp thu mọi điều được học.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, buổi lễ kết thúc.

Sau đó vài giáo viên cầm danh sách đi lên, bắt đầu phân lớp.

Danh sách chắc là trước đó đã chuẩn bị tốt, Đổng Học Bân bị phân đến lớp thứ 3, cũng là một lớp cuối cùng trong các lớp tiến tu các cấp cán bộ, dưới sự chỉ đạp của giáo viên Giáo Phương, mọi người và các sinh viên đều ngồi xuống, lần lượt bắt đầu bình chọn lớp trưởng và các uỷ viên học tập, uỷ viên tuyên truyền… Đổng Học Bân tự nhiên vô danh trên bảng, hắn còn rất trẻ, chức vụ hiện tại vẫn chỉ là cấp khoa, chọn ai cũng không có khả năng chọn hắn. Đổng Học Bân cũng không quá để ý, hắn tới nơi này chính là mạ vàng, là học tập, cũng không muốn đi tranh đấu cái gì.

Buổi sáng.

Lớp nghỉ ngơi, ngày mai mới là ngày chính thức nhập học.

Đổng Học Bân mượn này nọ những đồ rồi tìm được lầu kí túc xá của mình, ngẩng đầu nhìn xem, sau khi đăng kí lên lầu liền tìm được phòng của mình.

Cửa che lại, bên trong hình như có người.

Trong phòng có hai giường, một trái một phải, hoàn cảnh thật bình thường.

Đổng Học Bân đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một người đàn ông 30 tuổi đang dọn dẹp hành lí ở trên một chiếc giường, liền biết đây là bạn cùng ở kí túc xá với mình.

"Xin chào".

Người nọ vừa quay đầu lại, mỉm cười nói: "Xin chào, xem ra là hai chúng ta một phòng?"

Đổng Học Bân đặ hành lí xuống, đi lên bắt tay anh ta nói: "Tôi là Đổng Học Bân, gọi tôi là Tiểu Đổng là được rồi".

"Tôi gọi là Hàn Hưng Hoa, trong Bộ Tuyên truyền Trung ương" Hàn Hưng Hoa tự giới thiệu nói.

Đổng Học Bân vừa nghe, cũng nói chức vụ, nói cho anh ta biết hắn là Chủ nhiệm văn phòng đường phố.

Hàn Hưng Hoa nghe thấy rõ ràng sửng sốt, anh ta biết Chủ nhiệm văn phòng đường phố 80% là chính khoa, sao cũng có thể tới học lớp tu dưỡng các cấp cán bộ được? Nhưng Hàn Hưng Hoa cũng không có hỏi nhiều, sau khi hai người khách sáo nói vài câu liền bắt đầu sắp xếp hành lí. Đổng Học Bân thấy được, Hàn Hưng Hoa này ở Bộ Tuyên truyền Trung ương là phó Sở trưởng ngành nào đó đối với chính mình cũng không có coi trọng, vậy có chút nhiệt tình chắc cũng chỉ là ở mặt ngoài.

"Tiểu Đổng, tôi đi ra ngoài một chút" Hàn Hưng Hoa cười nói: "Lát nữa cùng nhau đi ăn cơm".

Đổng Học Bân cũng dọn dẹp hành lí: "Được anh Hàn".

Hàn Hưng Hoa cầm điện thoại di động ra nói: "Vậy hai ta trao đổi số điện thoại đi, của cậu là gì?"

Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Hưng Hoa liền đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu tìm ai.

Đổng Học Bân đóng cửa kí túc xá lại, một mình ngồi ở trên giường nhìn đồng hộ, theo thú tự gọi điện cho Vân Huyên, Tạp Hiểu Bình, Ngu Mỹ Hà, Cảnh Nguyệt Hoa. Huyên Di cùng ba mẹ đã bình an đi đến phía nam, Ngu đại tỷ và tiểu Thiến Thiến cũng cùng bố mẹ cô đến đó ở, hiện tại ở Bắc Kinh cũng chỉ còn dư lại một mình Đổng Học Bân, lớp tu dưỡng cần một tháng thời gian, 30 ngày này còn không biết qua như thế nào đâu.

Cuối cùng, Đổng Học Bân gọi điện cho Tạ Tuệ Lan.

Điện thoại vang lên rất lâu mới gọi được, chỉ nghe Tạ Tuệ Lan cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Alo, chuyện gì vậy?"

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Thật ra cũng không có việc gì, chủ yếu chính là không có việc gì, nhàm chán".

"Ha ha, ở trường đảng thế nào? Báo danh xong rồi chứ?"

"Đã xong, đang trong kí túc xá ngồi, không biết làm gì".

"Có phải nhớ Tạ tỷ hay không?"

"Cứ cho là vậy đi" Đổng Học Bân mạnh miệng nói: "Cũng không phải là vô cùng nhớ".

"Thật không? Vốn đang muốn cho anh một sự ngạc nhiên, được, nếu không vô cùng nhớ Tạ tỷ của anh, vậy thì quên đi, Tạ tỷ gác máy đây".

"Ồ, đợi đợi đã, ngạc nhiên gì vậy?"

"Tiểu tử nhà anh cũng không nhớ tôi, tôi nói cho anh để làm gì?"

"Ai da, tôi chỉ là đùa thôi mà, nhớ chị còn không hết nữa là? Nói mau đi".

"Ài, rất không có thành ý, vẫn là tạm thời không nói cho anh biết".

"Tôi sai rồi Tuệ Lan, chị không phải là làm tôi sốt ruột sao?"

"Tôi còn có chút việc, gác máy trước đây, ha ha".

"Này, đừng gác…"

Tít tít tít, điện thoại đã bị cắt.

Đổng Học Bân thực tức giận, buông di động liền trừng mắt nhìn, Tuệ Lan này, mỗi lần đều có cái giọng này, chị thuận một lần có thể khiến tôi chết sao? Trở lại đều làm cho anh em phối hợp diễn với chị, đi theo từng bước đi của chị, trêu ai, chọc ai chứ? Rất tức giận. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại một lát, Đổng Học Bân lại là một chút tức giận cũng không có, Tạ tỷ ngay từ đầu chính là có tính như vậy cường thế lại khéo đưa đẩy vừa vui vẻ lại kênh kiệu, nói đến cũng buồn bực, Đổng Học Bân còn cố tình thích điểm đó của cô, giống như thích cô như ma quỷ vậy.

Chính mình coi như bị cô bắt lấy rồi.

Tuệ Lan này, anh em sớm muộn gì cũng sẽ xử lí em chị.

Đổng Học Bân hung hăng nghĩ, kết quả là đầu óc lại nhớ tới trên điện thoại ở phía trước, ngạc nhiên? Rốt cuộc là có gì ngạc nhiên? Thật phiền lòng nha.

Bỗng nhiên, di động ting ting vang lên.

Đổng Học Bân còn tưởng rằng là Tạ Tuệ Lan, kết quả vừa nhìn đến mới biết được là vừa nãy đổi số với anh, Hàn Hưng Hoa.

"Alo, anh Hàn".

"Tiểu Đổng, tôi vừa hẹn vài người bạn trước kia, mọi người đang muốn đi tới nhà ăn trường Đảng ăn cơm, nói chuyện cũng sắp 12 giờ rồi, chúng ta cùng nhau đi chứ?"

"Ài, tôi đi được sao?"

"Đều là bạn học, có gì không được chứ?"

"Vậy được, tôi lập tức xuống lầu".

"Được, chúng tôi đợi cậu ở cửa nhà ăn".

Đổng Học Bân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi rồi, cũng đang muốn mượn lúc ở trường đảng này có nhiều cơ hội quen thêm vài người, vì thế rất nhanh dọn dẹp một chút liền đi xuống lầu

Trong kí túc xá tựa như giống như khách sạn cũ vậy, trang trí vô cùng bình thường, nhưng cũng rất sạch sẽ

Ra khỏi kí túc xá Đổng Học Bân một mạch đi về phía bắc, phát hiện nhà ăn cách đó không xa cũng không khác lắm, đại khái đã có vài chục năm lịch sử

"Tiểu Đổng, ở đây" Hàn Hưng Hoa vẫy tay, bên cạnh anh ta còn có bốn, năm người nữa, bốn nam, một nữ.

Đổng Học Bân bước nhanh đi lên

Hàn Hưng Hoa nói với mấy người phía sau: "Giới thiệu cho các cậu một chút, đây là bạn ở cùng kí túc xá với tôi, tiểu Đổng, chủ nhiệm văn phòng đường phố Thị khu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn".

Một người trung niên ở giữa nháy nháy mắt nói: "Tỉnh thành?"

Đổng Học Bân lúc này cũng đi tới, duỗi tay ra bắt tay bọn họ: "Địa cấp Thị Khu, lần này là đặc biệt đến, còn mong mọi người chiếu cố".

Địa cấp nội thành?

Chủ nhiệm chính khoa?

Hàn Hưng Hoa lại giới thiệu cho Đổng Học Bân mấy người này, người nữ kia là Sở trưởng Mai, người mặt gầy là Chủ nhiệm Trương, còn có Bí thư Trần và Sở trưởng Trịnh, về phần chức vụ đều là đa dạng vô cùng, còn có trung ương, ngoài tỉnh, còn có ở cơ sở, nhưng đều là Chính sở hoặc Phó sở.

Mọi người đều khách khí nói với nhau một câu.

Nhưng khi nghe nói Đổng Học Bân chỉ là cán bộ cấp chính khoa, lại là ở một văn phòng đường phố không đau không ngứa, ánh mắt mấy người nhìn về hắn liền có chút nhạt đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 768: Đây là hôn phu của tôi!


Buổi trưa.

Nhà ăn, trường Đảng Trung ương.

Đổng Học Bân và mấy người bọn Hàn Hưng Hoa đi vào, tìm vài cái bàn ngồi xuống, muốn đi lên lấy thức ăn bình thường, đều động đũa".

Mai Sở trưởng nhìn Đổng Học Bân: "Tiểu Đổng, cậu 30 rồi sao?"

Đổng Học Bân cười nói: "Năm nay 25 tuổi".

Chủ nhiệm Trương sửng sốt nói: "Trẻ như vậy sao? Thật đáng kinh ngạc".

Hàn Hưng Hoa cũng không ngở Đổng Học Bân mới 25 tuổi, anh ta nghĩ thé nào cũng phải tầm 28, 29 tuổi: "Đúng vậy, lúc hai người tôi và lão Trương 25 tuổi, lúc đó còn làm biên tập tại toà soạn báo".

Chủ nhiệm Trương tiếc nuối nói: "Cũng phải, nhoáng một cái đã sắp 10 năm rồi".

Mấy người đều liếc nhìn Đổng Học Bân một cái, nhưng không có đặc biệt để ý, có thể tới nơi này tu dưỡng, đằng sau ai không có hoàn cảnh chứ? Ai không có tâm tính, tài trí hơn người chứ? Cho nên ngay cả là ngạc nhiên Đổng Học Bân mới 25 tuổi cũng đã là cán bộ cấp chính khoa, nhưng cũng chưa là ngạc nhiên lắm. Hàn huyên với Đổng Học Bân, mấy người bắt đầu đàm luận rộng ra, say sưa nói chuyện.

"Các anh thấy lớp trưởng lớp tiến tu thứ nhất chưa?" Chủ nhiệm Trương nói.

"Chưa gặp, nhưng thật ra nghe nói qua" Bí thư Trần nói: "Lần này tranh cử ban cán bộ, hình như là dẫn đầu".

Chủ nhiệm Trương gật gật đầu nói: "Hình như mới 31,32 tuổi? Vẫn là phụ nữ. Không được".

Sở trưởng Mai nhìn hắn nói: "Sao? Ai nói nữ cán bộ chúng tôi sẽ không thể làm lớp trưởng?"

Chủ nhiệm Trương cười ha ha nói: "Đồng chí tiểu Mai, tôi cũng không có ý khác, tính tình cô thật ra một chút cũng không thay đổi, vẫn thích cường điệu mọi thứ lên".

Sở trưởng Mai nói: "Các anh nói lớp trưởng lớp thứ nhất tôi biết, lúc trước công tác, có quen qua một lần, nghe nói hiện tại đang làm huyện trưởng cơ sở".

Chủ nhiệm Trương ừm một tiếng, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Lão Hàn anh hẳn là quen chứ?"

Hàn Hưng Hoa khẽ gật đầu nói: "Trước kia lúc cùng nhau công tác ở bộ tuyên truyền trung ương, cô ấy có thể được chọn làm lớp trưởng thật ra cũng không có gì kì lạ, cũng không quy định phải là đồng chí có lí lịch thâm niên như thế nào tranh cử, huống hồ tôi nghe nói, lần này lớp tiến tu kết thúc, sau này cô ấy giống như sắp được đề bạt lên cấp bộ".

31 tuổi thẳng lên cấp bộ?

Mấy người đều thở một hơi, biết người như thế bối cảnh phía sau nhất định không phải bọn họ có thể so sánh được, người ta chẳng những có bối cảnh, hình như cũng có năng lực. Tranh cử chức lớp trưởng và ban cán bộ, đó là cần học viên bỏ phiếu, công bằng đưa ra ý kiến còn có thể xướng phiế, một người trong lớp có nhiều cán bộ như vậy, tư cách chức vụ cũ cao không ở số ít nhưng cuối cùng lại có thể chọn được một phụ nữ làm lớp trưởng trong năm học này, hiển nhiên từ một góc độ nào đó cũng chứng minh được năng lực của người này rồi, hoặc là nói chính xác một chút là năng lực của cá nhân cô ấy.

Lúc bọn họ nói chuyện, Đổng Học Bân đã có chút sửng sốt.

Lớp trưởng lớp tiến tu thứ nhất? Huyện trưởng cơ sở? Công tác qua ở bộ tuyên truyền trung ương?

Tôi ngất. Bản lý lịch này… sao lại nghe quen tai như vậy. Không thể nào?

Chính ngay lúc Đổng Học Bân ngay người, thì cửa nhà ăn bỗng nhiên có mười mấy người đi vào, tuổi của mỗi người đều không ít, rõ ràng cũng là học viên của kì tiến tu này.

Chủ nhiệm Trương ồ lên một tiếng: "Đó là… người của lớp thứ nhất".

Đổng Học Bân cũng cùng bọn họ cùng nhìn qua, sau đó Đổng Học Bân dừng bước, thiếu chút nữa ngã xuống dưới bàn.

Chỉ thấy người đi đầu là một người phụ nữ, trên mặt cô tủm tỉm cười, một thân tây trang, cả người là vô cùng ung dung.

Bí thư Trần thấp giọng nói: "Lớp trưởng lớp thứ nhất?"

Hàn Hưng Hoa gật gật đầu: "Là cô ấy".

Chủ nhiệm Trương cười khổ một tiếng, hắn rốt cuộc biết vì sao nhiều cán bộ như vậy lại chọn người phụ nữ này làm lớp trưởng, nếu là chính Chủ nhiệm Trương, chắc cũng sẽ bỏ phiếu cho cô nếu hắn nghĩ không ra trên thế giới này còn có thể có người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, thật ra cũng không liên quan đến có xinh đẹp hay không, chủ yếu là nữ lớp trưởng này nhìn qua là vô cùng thân thiết, tươi cười làm cho người ta thực sự thoải mái, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ biết không phải người bình thường. Chốn quan trường tất nhiên không phải tuyển người đẹp, đến năm học này của bọn họ, đối với rất nhiều lực mê hoặc và kháng cự cũng rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận, người phụ nữ trước mắt này có mị lực thật sự không phải người bình thường có thể so sánh được, đây lại làm sao không phải là một người với nghệ thuật lãnh đạo?

Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này đi cùng những người ở lớp thứ nhất vào nhà ăn, tìm một bàn dài.

Hàn Hưng Hoa lập tức cười ha ha đứng lên, đối với lớp trưởng lớp thứ nhất khách khí nói: "Sở trưởng Tạ".

Người phụ nữ ung dung kia ngoái đầu lại nhìn, cười chỉ chỉ vào anh ta: "Lão Hàn, ha ha".

Sau đó người đó liền thấy được Đổng Học Bân ở giữa, ánh mắt híp lại

Sở trưởng Mai cũng cười vẫy tay nói: "Sở trưởng Tạ, hai năm không gặp rồi?"

Người phụ nữ bước tao nhã đến nói: "Chủ nhiệm Mai, bây giờ hẳn là nên gọi là Sở trưởng đi? Đã lâu không gặp, dạo này thế nào? Ha ha".

Sở trưởng Mai nói: "Vẫn tốt, lúc vào hội trường sao không thấy cô?"

Thiếu phụ cười cười nói: "Động đất ở trong huyện tạm thời có chút việc cần xử lí, đã tới chậm chút, không kịp buổi lễ".

Chủ nhiệm Trương và Bí thư Trần cũng đứng lên bắt tay với cô.

Hàn Hưng Hoa đã làm việc qua với thiếu phụ, là đồng nghiệp cũ, quan hệ cũng không tồi, liền giới thiệu lẫn nhau: "Đây là Chủ nhiệm Trương, đây là Bí thư Trần…"

"Xin chào" Thiếu phụ cũng bắt tay bọn họ.

Nhưng lúc Hàn Hưng Hoa đang muốn giới thiệu Đổng Học Bân, lại đột nhiên phát hiện Đổng Học Bân hình như một chút cũng không có ý muốn quen với lớp trưởng lớp thứ nhất, không động đậy gì.

Hàn Hưng Hoa trong lòng có chút không vui, cũng chỉ nói: "Đây là Chủ nhiệm Đổng, văn phòng đường phố…"

"Anh ấy thì không cần giới thiệu cho tôi" Thiếu phụ cười tủm tỉm nhìn Đổng Học Bân: "Ha ha, nếu giới thiệu, cũng nên để tôi giới thiệu với mọi người".

Hàn Hưng Hoa cùng đám người Chủ nhiệm Trương nhất tề sửng sốt, nghe không hiểu.

Đổng Học Bân có chút không biết nói gì: "Em sao lại ở đây?"

Thiếu phụ cười nhìn Đổng Học Bân một cái nói: "Anh có thể đến, em sao lại không thể đến đây chứ? Ha ha, phê duyệt lâm thời, em cũng là mới nhận được thông báo của Trường Đảng".

Đổng Học Bân tức giận nói: "Vậy em cũng nên nói với anh một tiếng chứ".

"Em không phải sắp nói với anh sao? Trong điện thoại đó".

Đổng Học Bân trong lòng nói em còn nói ngạc nhiên chính là cái này sao? Ngạc nhiên cái gì chứ. Chị là cố ý chọc tức tôi thì có.

Hàn Hưng Hoa giật mình nói: "Hai người quen nhau sao?"

Mấy người khác cũng đều nhìn về phía hai người, thấy hai người họ thân như vậy, mọi người cũng chưa kịp phản ứng lại

Thiếu phụ cười híp mắt, thật tự nhiên khoác qua cánh tay Đổng Học Bân, nói ra câu kinh người: "Đâu chỉ là quen đâu, đây là chồng chưa cưới của tôi".

Thanh âm không nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy, bao gồm cả người ở lớp thứ nhất ở bàn bên kia.

Vừa nghe thấy lời này, Hàn Hưng Hoa và Sở trưởng Mai nhất thời ngạc nhiên.

Còn lại không ít người sắc mặt đại biến, đông cứng lại.

Chồng chưa cưới?

Đối với sự kinh ngạc của mọi người, thiếu phụ cũng không có biểu tình gì, vỗ vỗ bả vai Đổng Học bân nói: "Em đi ăn cơm trước, sau khi ăn xong lại nói chuyện".

Đổng Học Bân ừm một tiếng

Đúng vậy, người trước mắt này chính là Tạ Tuệ Lan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 769: Tạ Tuệ Lan muốn đề Phó ban!


Nhà ăn.

Tạ Tuệ Lan vừa đi, không ít người đều nhìn về phía bàn của Đổng Học Bân.

“Vị hôn phu của lớp trưởng lớp thứ nhất?”

“Là cái người trẻ tuổi nhất kia sao?”

“Đây vẫn là lần đầu nghe nói”.

“Tôi thấy thế nào lại không giống lắm”.

Xem ra lớp trưởng lớp thứ nhất trường Đảng Tạ Tuệ Lan này vẫn thực làđược chú ý, hai lớp trưởng khác và uỷ viên bí thư thực ra cũng không kém nhiều lắm, dù sao lí lịch chức vụ này sẽ được ghi lại trong hồ sơ, mỗimột kì uỷ viên ở lớp chọn rất ít là không có tiếng tăm gì, nhất là loạichức vụ lớp trưởng này, có thể nói hầu như mỗi kì lớp trưởng đều có biểu hiện chính trị rất tốt trên con đường làm quan sau này, loại chức vụnày được chọn theo góc độ giảng cũng là một cái tín hiệu chính trị mơhồ, không thể không được chú ý, cho nên vừa nghe nói tới chuyện này, rất nhiều người đều bắt đầu nghị luận.

Đến ngay cả một lãnh đạo trường Đảng đi ngang qua nghe xong đều là ngẩnra, nhịn không được nhìn chằm chằm về hướng Đổng Học Bân một lát.

Đổng Học Bân biết tại sao mọi người lại có vẻ mặt này, hắn sớm đã thấykhông lạ rồi, không phải là anh em trông có chút bình thường, trẻ mộtchút, cấp bậc thấp một chút thôi sao, vậy thì sao? Xem các người một đám thật giống như tôi không xứng với Tuệ Lan vậy, ừm, cho dù anh em khôngxứng với Tạ tỉ đi, vậy cũng không phải hoàn toàn không xứng chứ, nói vềnăng lực làm việc, tôi cũng không kém Tuệ Lan bao nhiêu đâu.

Đổng Học Bân lại một lần nữa bị mọi người dùng ánh mắt này để nhìn, trong lòng rất bất bình.

Mỗi lần nhắc tới mình là bạn trai của Tạ Tuệ Lan, mọi người đều có vẻmặt này, các người có chút thành ý đi được không vậy? Tôi có kém cỏi như vậy sao?

Trên bàn ăn cơm.

Hàn Hưng Hoa rốt cuộc cũng có lần đầu tiên bắt đầu coi trọng Đổng HọcBân, bởi vì hắn là số ít biết Tạ Tuệ Lan là người có hoàn cảnh lớn, cóthể làm hôn phu của Tạ Tuệ Lan, tất nhiên không có khả năng là ngườibình thường. Vì thế lập tức thử nói: “Tiểu Đổng, cậu có thể ẩn nấp kĩquá đấy, cậu quen Sở trưởng Tạ bao giờ vậy?”

Sở trưởng Mai và Chủ nhiệm Trương cũng nhìn qua.

Đổng Học Bân nói: “Cũng khá sớm, quen nhau lúc Tuệ Lan ở trong Bộ tuyên truyền”.

Hàn Hưng Hoa nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Ồ, cậu sẽ không phải là nhậm chức ở thành phố Phần Châu chứ?”

“Đúng vậy” Đổng Học Bân ừm một tiếng: “Văn phòng đường phố Quang Minh ở khu Nam Sơn”.

Chức vụ cùng hồ sơ của hắn bây giờ còn ở bên kia, cũng không có động tĩnh gì.

“Cái gì?” Sở trưởng Mai nhớ tới một việc: “Văn phòng đường phố Quang Minh? Cậu chính là Chủ nhiệm Đổng sao?”

Chủ nhiệm Trương và đám người cũng nhớ tới, sắc mặt tất cả đều cả kinh.

Mấy ngày nay, động đất ở thành phố Phần Châu sớm đã ồn ào huyên náo rồi, trên ti vi truyền thông thường xuyên đưa một số tin tức có liên quanđến động đất, tuy rằng tin tức về Đổng Học Bân đại đa số nhiều ở PhầnChâu, nhưng những đài truyền hình khác và đài trung ương cũng có đưaqua, trên tin tức luôn luôn nói Chủ nhiệm Đổng như thế nào như thế nào,thời gian nhắc tới tên không nhiều, cho dù có đề cập qua bọn họ cũngkhông nhớ kĩ, ảnh chụp lại càng như thế, cho nên mấy người vừa nghe hắnlàm việc ở khu Nam Sơn, vẫn là Chủ nhiệm văn phòng đường phố, còn họĐổng, lúc này mới hiểu được, cái vị anh hùng chống động đất kinh thiênđộng địa kia chính là người ngay trước mắt này.

Thảo nào có thể được đặc biệt đến lớp tiến tu các cấp cán bộ. Thì ra là thế.

Hàn Hưng Hoa lập tức thay đổi thái độ: “Chủ nhiệm Đổng, tôi nên lấy tràkính cậu một ly, việc cậu cứu người chúng tôi đều nghe nói, vừa rồi lúcnói chuyện phiếm ở cửa nhà ăn, còn nhắc qua cậu đó, hài, tôi nói tên cậu nghe quen tai như vậy, nào ngờ đúng là cậu”.

Đổng Học Bân ngại ngùng nói: “Tôi cũng không làm cái gì, anh đừng nhưvậy, vài vị ở đây đều lớn tuổi hơn tôi, nên để tôi kính qua các anh”.

Chủ nhiệm Trương nói: “Lão Hàn nói đúng, một ly này thật đúng là trước kính cậu, tin tức tôi cũng xem qua, rất xúc động”.

Bữa cơm này, lập tức trở nên thân thiện, người một bàn cũng đều thậtngạc nhiên, vốn nghĩ rằng người anh hùng chống động đất kia ở tâm độngđất bị phế tích đổ lên người hơn mười ngày thì bình yên vô sự cũng cócái gì ba đầu sáu tay, ai ngờ đúng là như vậy, nhìn qua chỉ là một thanh niên một chút đặc biệt đều không có, thậm chí còn không biết khi nàothì thành vị hôn phu của Tạ Tuệ Lan, thực ứng với câu nói: Không thểnhìn mặt mà bắt hình dong.



Sau khi ăn xong.

Trên đường hàng cây bóng mát ở phía tây trường Đảng.

Tạ Tuệ Lan khoanh tựa vào trên một thân cây, hai chân khoát lên cùng nhau, cười híp mắt nhìn Đổng Học Bân, không chớp mắt.

Đổng Học Bân bị nhìn mãi làm đỏ cả mặt: “Nhìn cái gì vậy, cũng không phải chưa nhìn qua anh mà”.

“Ha ha, xem Tiểu Bân nhà ta lại trở thành đẹp trai rồi, rất tuyệt”.

“Em đừng có mà làm khó anh, đẹp trai cái gì” Nói thì là nói như vậy,nhưng Đổng Học bân nghe xong người trong lòng nói, trong lòng vẫn vôcùng vui vẻ.

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Dù sao Tạ tỉ của anh cảm thấy đẹp trai, càng nhìn càng thích”.

Đổng Học Bân lại xấu hổ: “Được rồi, được rồi, xem em buồn nôn không kìa, đừng nhìn nữa, anh còn chưa tìm em tính sổ đâu, em sao không ở lạihuyện Duyên Đài lại đến trường Đảng vậy?”

“Không phải đã nói với anh rồi sao? Tạm thời thông báo, cho em đến đâytu dưỡng một tháng” Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: “Có thể sau khi trở vềmuốn lên chức phó ban”.

Đổng Học Bân kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao?”

“Nhờ nghe lời anh, công tác tị nạn trước khi động đất ở huyện Duyên Đàiđã làm rất tốt, số người thương vong khống chế ở trong phạm vi nhỏnhất”.

“Vậy cũng quá nhanh rồi”.

“Giai đoạn đặc biệt, không có gì không có khả năng”.

Cảnh Nguyệt Hoa đã lên Bí thư khu uỷ, Đổng Học Bân còn tưởng rằng Tạ Tuệ Lan cũng sẽ như thế, ai ngờ Tạ tỷ ngay cả Bí thư Huyện uỷ cũng chưalàm, trực tiếp được đề lên làm phó ban, quả thực là một cái nhảy ba cấp, từ góc độ người khác thấy cũng là quá lớn, Tạ tỷ mới 31 tuổi.

Cứ như vậy..

33 tuổi làm Thị trưởng?

36 tuổi làm Tỉnh trưởng?

40 tuổi làm Chủ tịch?

Mặc kệ thế nào, cái bệ này đã đặt rồi.

“Biết đi đâu không?” Đổng Học Bân hỏi: “Hai chúng ta có khả năng sẽnhanh kết hôn, muốn đi cũng cùng đi một chỗ, đừng có cuối cùng thành hai nơi riêng biệt”.

“Ha ha, còn chưa quyết định đi, nhưng chắc là vào trong thành phố, côngtác xây dựng lại sau động đất em còn chưa bỏ xuống được, sao vậy? Luyếntiếc Tạ tỷ của anh như vậy sao?” Tạ Tuệ Lan đôi mắt như vầng trăngkhuyết mang theo ý cười, trên thân hình thon thả cũng tản mát ra mộtloại mị lực thành thục, vô cùng mê người.

Đổng Học Bân nhìn thấy trong lòng nóng lên, nhìn trái nhìn phải có người hay không.

Tạ Tuệ Lan tựa như nhìn ra hắn muốn làm gì, cười nói: “Vẫn là nơi côngcộng đó, nể mặt Tạ tỷ anh một chút đi, có được hay không?”

“Ài, em sao lại biết anh muốn hôn em?”

“Anh hiện tại không phải nói sao?”

“Anh nói lúc nãy cơ”.

“Ha ha, tiểu tử anh, mới cởi quần ra là em biết anh muốn làm gì rồi” Đôi mắt đẹp của Tạ Tuệ Lan nhìn hắn: “Chờ buổi tối đi, buổi tối Tạ tỷ củaanh lại suy nghĩ suy nghĩ, cho tiểu tử nhà anh chiếm một chút tiện nghixem có được hay không?”

Đổng Học Bân bĩu môi nói: “Anh muốn bây giờ đã muốn chiếm rồi?”

Ánh mắt Tạ Tuệ Lan hơi nhíu lại: “Vậy anh thử xem?”

“Được rồi được rồi, anh sợ em được chưa?” Đổng Học Bân nhắc lại: “Nói rồi đó, buổi tối”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 770: Cầu hôn!


Hoàng hôn, bầu trời đêm chậm rãi phủ xuống

Ngoài biệt thự Tây Sơn, Tạ Tuệ Lan lái xe mang theo Đổng Học Bân đi vào, bọn họ lần này trở về là thăm Tạ gia gia.

Đột nhiên, mặt đối diện đèn chợt sáng lên, một chiếc BMW ở chính diệnvọt qua, sau khi nhìn thấy xe của Tạ Tuệ Lan, BMW dừng lại ở đối diện.

Cửa kính xe mở ra, lộ ra khuôn mặt của Nguỵ Nam: “Tuệ Lan?”

Tạ Tuệ Lan cũng dừng xe lại, cười nói: “Nguỵ Nam? Sao lại đến đây?”

Ngụy Nam mở cửa xe ra nói: “Đến thăm Tạ gia gia, trùng hợp như vậy?” Nói xong, liếc nhìn sang Đổng Học Bân ở bên cạnh.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: “Nghe nói nhà anh bị cháy lúc động đất? Người không bị gì chứ?”

“Không sao” Nguỵ Nam nghe vậy, đau lòng nói: “Tôi lúc đó không ở đó, chính là bị cháy mất một số bức hoạ cổ”.

“Người không sao là được” Tạ Tuệ Lan khoát tay nói: “Tôi và Tiểu Bânđang muốn đi thăm lão gia tử, như vậy đi, có cơ hội lại nói chuyện, được chứ?”

Ngụy Nam vẻ mặt tình cảm nhìn Tạ Tuệ Lan: “Vậy em lái xe chậm một chút, chú ý an toàn”.

Thả cửa sổ xuống, Tạ Tuệ Lan lái xe đi rồi, còn lại Nguỵ Nam một mình trông theo đuôi xe Audi.

Trên mặt Đổng Học Bân lạnh lùng, tên Nguỵ Nam này hắn tất nhiên biết,nhà buôn bán thiết bị y tế, rất có tiền, Nguỵ Nam trước kia chính làngười theo đuổi Tạ Tuệ Lan, thiếu chút nữa đã thành chồng chưa cưới của Tạ Tuệ Lan dưới sự cổ vũ của nhà họ Tạ, Đổng Học Bân vẫn có thành kiếnvới người này, hắn không khỏi nói thầm:

“Anh nói Tuệ Lan này, anh ta còn tới nhà em làm gì? Còn thương nhớ em sao? Người này da mặt thật dày”.

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Tiểu nam nhân nhà ta ghen sao? Ha ha…”

Đổng Học Bân trừng mắt nói: “Em đừng có tiểu nam nhân, tiểu nam nhân nữa, anh hỏi em đó”.

“Ba anh ta và nhà em quan hệ không tồi, anh ta lại nguyện ý tới đây, em cũng ngăn không được”.

“Em đừng quên lần trước chuyện em bị trói vào với bom hẹn giờ ở huyệnDuyên Đài” Đổng Học Bân nhíu mi nói: “Anh không phải đã sớm nói với emrồi sao? Lúc ấy Nguỵ Nam đi rồi. Kết quả nghe nói trên người em có bom,lúc ấy liền quay đầu đi ngay, loại người như thế em còn nói chuyện vớihắn”.

Tạ Tuệ Lan đưa lên một bàn tay cầm lấy tay Đổng Học Bân nói: “Tạ tỷ củaanh biết, là Tiểu Bân nhà chúng ta dũng cảm, vọt vào phá đi quả bom”.

“Cũng không phải anh tranh công với em, anh chính là nói chuyện này đó”.

“Ai đối tốt với em, trong lòng em đều biết mà, ha ha”.

“Em biết là được rồi, về sau ít quan tâm tới anh ta là được, cái đồ gìchứ” Xe trong nháy mắt chạy đến khu biệt thự, Tạ Tuệ Lan dừng xe lại,Đổng Học Bân cũng kéo cửa xe đi ra theo, đi qua bảo vệ, chậm rãi bướcvào sân biệt thự.

“Đúng rồi, em nói nhà hắn bị cháy là chuyện gì?” Đổng Học Bân vừa đi vừa hỏi.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Lúc xảy ra động đất có thể là đường dây điệnchập mạch. Căn biệt thự kia trên danh nghĩa hắn đã bị cháy sạch khôngcòn gì, nghe nói một bức cổ hoạ có giá trị nhất cũng bị cháy mất, mà lại còn là bức hoạ mà cha hắn mất một số tiền lớn mới mua về được, vốn làđể ở chỗ Nguỵ Nam, kết quả… tổn thất kinh tế rất lớn”.

Ngụy Nam cũng thích chơi đồ cổ, điều này Đổng Học Bân cũng biết, trướckia rất lâu Đổng Học Bân tìm được một chuỗi vòng cổ trân châu quý báu,chính là Nguỵ Nam đấu được trong buổi đấu giá. Nghe nói nhà hắn bị cháy, trong lòng Đổng Học Bân nói một câu đáng đời, hắn thực sự là nhìn NguỵNam không vừa mắt.

***

Biệt thự của Tạ lão gia.

Tạ lão gia ngồi ở cửa chính, bên cạnh là mẹ của Tạ tỷ Hàn Tinh, hai bênlà các tiểu bối Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh cùng Tạ Hạo, đều đã sắp ăn cơm rồi.

Đi vào trong phòng Tạ Tuệ Lan nở nụ cười: “Thật xin lỗi, bị kẹt xe nên chậm một chút”.

Đổng Học Bân vội hỏi: “Gia gia, bác gái, để hai người chờ lâu rồi”.

Tạ lão gia khẽ gật đầu: “Rửa tay rồi đi ăn cơm”.

Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên chào hỏi nói: “Đại tỷ, Đổng ca”.

Đang lúc mấy người nói chuyện, một bóng người bỗng đi lên, hung hăng ômĐổng Học Bân một cái, đúng là tên tiểu tử Tạ Hạo kia: “Ha ha ha, thầntượng, em rốt cuộc có thể thất được anh rồi, thật sự là một chút bịthương cũng không có, anh rể. Anh thật quá lợi hại nha”.

Tạ Tĩnh cười khanh khách nói: “Xem làm cho Tiểu Hạo kích động chưa kìa”.

Hàn Tinh cười nói: “Tiểu Bân nghe nói lúc anh thành liệt sĩ, Tiểu Hạo đã khóc một trận đấy”.

Tạ Hạo kêu một tiếng tôi kháo: “Đại thẩm, người nói cái này làm gì a. Cháu có khóc gì đâu”.

“Ha ha ha” Mọi người đều cười.

Đổng Học Bân cũng rất cảm động, dùng sức vỗ vỗ lưng Tạ Hạo, đừng nhìntiểu tử này bình thường nói chuyện hay làm việc đều không có quy tắc gì, nhưng tấm lòng rất thật, rất thú vị

Phòng ăn.

Trên bàn là hai trưởng bối Tạ lão gia và Hàn Tinh, những người kháctrong Tạ gia tựa như đều đang bận công việc nên chưa có tới, Đổng HọcBân ăn cơm cũng có vẻ thoải mái, không có như lúc trước nhiều người thìcâu nệ. Hàn Tinh rất nhiệt tình, liên tiếp gắp thức ăn cho Đổng Học Bân, hỏi này hỏi kia, quan tâm, cũng bắt kể lại tình huống lúc xảy ra độngđất, lúc nghe Đổng Học Bân nói bệnh viện Số 1 đổ sập xuống, trong lòngHàn Tinh còn có sự sợ hãi, nhìn ra được là thật sự rất quan tâm Đổng Học Bân, điều này làm cho Đổng Học Bân trong lòng dâng lên một cảm giác ấmáp, rất là thoải mái.

“Tiểu Bân, cháu lần này đúng là làm cho bác gái thật sự sợ hãi đó” HànTinh giận dữ nói: “Về sau không được liều mạng như vậy nữa”.

“Ý kiến của phụ nữ” Tạ lão gia một mực vẫn chưa nói chuyện thực khôngkhách sáo phê bình nói: “Tiểu Đổng làm là đúng, làm quan lúc làm việcquan trọng nhất chính là không thẹn với lương tâm”.

Hàn Tinh lập tức nói: “Ba, người nói đúng”.

Tạ lão gia nhìn Đổng Học Bân: “Tiểu Đổng, cháu làm tốt lẫn, trong thểchế vẫn không thiếu quan viên, nhưng thiếu chính là loại cán bộ nhưcháu, trong thời khắc mấu chốt dám đứng ra, làm tốt lắm”.

Đổng Học Bân vội nói: “Gia gia, người quá khen rồi”.

Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: “Gia gia người cũng đừng tâng bốc anh ấy,Tiểu Bân không thích được khen đâu, càng khen anh ấy càng thích làm, vạn nhất về sau này xảy ra chuyện gì, cháu sống với ai? Người nói đúngkhông?”

“Không biết trên dưới gì cả” Hàn Tinh trừng mắt nhìn con gái một chút: “Ít tranh luận với ông nội con đi”.

Tạ lão gia ừm một tiếng: “Ăn cơm đi”.

“Vâng, ông nội” Tạ Tuệ Lan cười gắp một miếng thức ăn: “Ông ăn nhiều một chút”.

Tạ lão gia nói: “Nhìn thấy cháu là ông lại tức giận, sớm đã giận no rồi”.

Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: “Cháu lại rất nhớ ông đó, cháu gái lớn củaông gắp thức ăn cho ông, ông lại nỡ không ăn sao? Làm em trai, em gáicháu thấy, cháu làm đại tỷ thật mất mặt nha?”

Tạ lão gia tức giận trừng mắt nói: “Ngươi nha đầu thối này, chính là sinh ra dẻo miệng” Dứt lời, lão gia chính mình cũng cười.

Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên đều thấy rõ ràng, toàn bộ trên dưới Tạ gia, ngay cảtrưởng bối thứ 2 Tạ Quốc Bang đều tính vào, dám cùng Tạ lão gia nóichuyện như vậy cũng chỉ có một người là Tạ Tuệ lan, lão gia ngoài miệngtrên mặt tuy rằng đều nhìn không vừa mắt Tạ Tuệ lan, nhưng trong lòngthì tám phần là thương cô nhất, bằng không lúc này sẽ cho dù đã muốn chỉ định Tạ Nhiên là đời thứ ba nối nghiệp Tạ gia cùng lão gia tranh luậnnhư vậy, Tạ lão gia nhất định sẽ thay đổi sắc mặt, đương nhiên bọn TạTĩnh Tạ Nhiên cũng không dám nói những điều ông không thích nghe trướcmặt ông, cũng chỉ có đại tỷ của bọn họ là ngoại lệ. Người trong nhà, cho dù là gia tộc lớn như Tạ gia cũng nhất định có sự thiên vị, tránh không được.

Sau khi ăn xong, lão gia lên lầu về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn Hàn Tinh và mấy tiểu bối như Tạ Tuệ Lan, Tạ Tĩnh.

“Đại tỷ” Tạ Nhiên nghiêng đầu nói: “Chị và Đổng ca không phải đi học ởtrường Trung ương Đảng sao? Vậy đầu không phải là ngừng một nửa chươngtrình học sao? Có thể đi ra sao?”

Tạ Tuệ Lan ung dung nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, ngày mai mới chínhthức nhập học, sau này buổi tối chị muốn ra tất nhiên cũng không dễ dàng rồi”.

Tạ Tĩnh cười hì hì nói: “Chị, Đổng ca còn chưa chúc mừng hai bọn chị thăng chức đó”.

Tạ Tuệ Lan cười vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Tĩnh nói: “Vậy phải cảm ơn em gái rồi?”

“Đừng khách sáo, đến lúc đó mời em ăn vài bữa cơm là được, đúng rồi” TạTĩnh nhớ tới một chuyện, chớp chớp mắt nói: “Chị và Đổng ca rốt cuộc thì lúc nào kết hôn vậy? Em còn chờ uống rượu mừng đó”.

Hàn Tinh cười: “Lần trước thương lượng nói là đầu năm sau, còn 4, 5 tháng nữa”.

Tạ Hạo ồn ào nói: “Hi hi, dù sao đều đã định rồi, rõ ràng tuần này kếthôn luôn đi, đại tỷ của em rốt cuộc đã gả đi được, em thật vui mừng”.

Tạ Tuệ Lan híp híp mắt nhìn Tạ Hạo nói: “Vậy sao?”

Tạ Hạo ho khan nói: “Hài, chỉ đùa một chút thôi, chị đừng trừng mắt nhưvậy, thím em lại ở đây đó, thím, chị của cháu muốn đánh cháu” Tạ Hạo tốtội nói.

Tạ Tĩnh che miệng cười nói: “Ai bảo tiểu tử nhà ngươi trêu chọc đại tỷ,cậu còn thật vui mừng sao? Chị thấy cậu là thực tìm đại tỷ đánh cậu đó”.

Tạ Hạo vẫn luôn sợ Tạ Tuệ Lan nhưng không sợ Tạ Tĩnh nói: “Hừ hừ, đốivới một số người nào đó em sẽ không vui mừng, 26, 27 tuổi rồi còn chưacó đối tượng nào, chậc chậc…”

Tạ Tĩnh trừng mắt nói: “Ngươi tiểu tử thối này, em lặp lại lần nữa xem”.

Tạ Hạo cá chết không sợ nước sôi nói: “Em nói, chị có thể làm gì em nào?”

Mấy người đùa một chỗ cùng nhau, vui vẻ sung sướng, không khí gia đình rất tuyệt

Cuối cùng, Hàn Tinh nhìn về phía Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân nói: “Thậtra tiểu Hạo nói cũng đúng, cảm tình của hai con cũng đến, hợp nhau cũngkhông ít lắm, lúc nào kết hôn cũng không cần gò bó quá, chính là trongnhà bày bữa rượu, không cần chuẩn bị quá phô trương, cho nên công việcchuẩn bị cũng không khó, Tuệ Lan, con nghĩ thế nào?”

Đổng Học Bân vừa nghe liền kích động, có thể sớm kết hôn? Việc tốt, hắnvẫn ngóng trông lấy Tạ tỷ mà. Quả thực là phán sao phán trăng.

Tạ Tuệ Lan nở nụ cười một tiếng, không nói chuyện.

Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, lòng bảo nói đi? Em còn không đồng ý gì chứ?

Hàn Tinh nhìn cô nói: “Mẹ hỏi con đó, con nói đi? Nghĩ thế nào?”

Tạ Nhiên, Tạ Tĩnh và Tạ Hạo ba người đều nhìn về phía đại tỷ bọn họ.

Tạ Tuệ Lan híp híp mắt cười, nâng chén trà tao nhã nhấp một ngụm nói:“Mẹ hai con thật ra nghĩ tới rồi, con, nghĩ nếu tháng này kết hôn, TiểuBân vài lần ba lượt lại mở lễ truy điệu, lại thành liệt sĩ, cũng làm con sợ hãi, con cũng đang muốn thương lượng với mọi người về việc hôn lễ,nhưng… một người phụ nữ như con, dù sao cũng phải rụt rè một chút đúnghay không? Dù sao cũng phải chờ người nào đó trước cầu hôn con mới đượcđúng không? Ha ha, thật có một số người vẫn sẽ không nói chuyện này, con cũng không có cách nào mở miệng trước được, bảo con vội vàng xin ngườita lấy con sao? Như vậy đâu có được? Con tốt xấu gì cũng phải giữ lạichút mặt mũi chứ, đúng không?”

Tạ Hạo Tạ Tĩnh thiếu chút nữa té xỉu

Chị hiện tại đều nói ra cả rồi, đây còn muốn giữ mặt mũi gì nữa chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 771: Đôi nhẫn kim cương trị giá hai trăm triệu!


Chạng vạng.

Trong phòng khác của biệt thự.

Tạ Tuệ Lan nói rõ ràng dứt khoát với Đổng Học Bân, hơn nữa trong giọngnói còn mang theo ý bóng gió bên ngoài, đó là trong hạn cũng chỉ có hậnmà thôi.

Hàn Tinh trừng mắt nhìn Tạ Tuệ Lan.

Tạ Tĩnh dở khóc dở cười nhìn về phía Đổng Học Bân.

Tạ Hạo ánh lên ánh mắt cổ vũ, còn giơ giơ nắm tay nắm thành quyền lên.

Trong phòng có một chút im ắng, chỉ có tiếng tivi.

Đổng Học Bân nhất thời rơi vào tình huống khó xử, hắn thật không biết Tạ Tuệ Lan lại có ý nghĩ này, lại đúng vào lúc hắn cầu hôn cô, Đổng HọcBân thực hận không thể tự vả vào miệng mình, chỉ có thể vỗ mạnh vào đầu, ám chỉ sự tự trách mình quá khờ, tại sao lại không nhìn ra cơ chứ, màcũng không phải sao, người ta người ta trước khi kết hôn thì phải chọnmột ngày lành tháng tốt, nhà trai cũng phải đến cầu hôn nhà gái, bằngkhông sẽ không có chuyện cười xin. Nhưng trước mắt, những lời nói của Tạ Tuệ Lan đối với Đổng Học Bân đã làm cho mọi người đều đều nhìn vào hắn, làm cho Đổng Học Bân mười phần xấu hổ.

Hắn sẽ làm bằng bất cứ giá nào!

Không phải là cầu hôn sao? Dể có thể cưới Tuệ Lan! Tôi hôm nay cũng không cần mặt mũi gì nữa

Đổng Học Bân lập tức đứng lên khỏi sô pha, nghĩ nghĩ lại cảnh trong TV, hắn quỳ gối xuống cầu hôn Tạ Tuệ Lan.

Nhưng mà Tạ Tuệ Lan lại ngăn cản: “Anh định làm gì?”

Đổng Học Bân mặt đỏ nói: “Không phải em bảo anh cầu hôn sao?”

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Em vừa mới nói thế anh đã cầu hôn, như thế có khác gì bảo em bức anh cầu hôn sao, ha ha, em trai, em gái tôi đều đang nhìn kìa, khong phải là em sẽ mất mặt sao?”

Đổng Học Bân thiếu chút nữa muốn ngất đi, “Vậy làm sao bây giờ?”.

Tạ Hạo so với Đổng Học Bân còn gấp hơn, “Chị, chị cũng đừng éo buộc Đổng ca của em nữa!”

Tạ Tĩnh vui cười nói: “Thế này cũng không phải là ép buộc, kết hôn làđại sự, chị của chúng ta nói đúng. Phải để cho Đổng ca thể hiện chútthành ý chứ”.

Tạ Nhiên giật mình nói: “Nhẫn đâu!”

“Đúng rồi! Không có nhẫn!” Tạ Hạo cũng kêu lên.

Đổng Học Bân thiếu chút nữa là tát vào miệng mình, hắn hưng phấn quá nên đầu óc cũng hồ đồ rồi, chẳng lẽ còn không đúng sao, nhẫn cũng không có, cầu hôn cái gì chứ?

Lúc này, tin tức trên tivi bỗng nhiên thu hút sự chú ý của mọi người

Nguyên nhân chính là. Bọn họ mới nói đến nhẫn, MC trên màn hình nhất thời cũng nhắc tới hai chữ “nhẫn”.

Này hình như là một tiết mục tin tức giải trí, giờ phút này trên mànhình xuất hiện một đôi nhẫn kim cương, đúng là loại nhẫn kim cương màuhồng khó tìm nhất, màu hồng, màu này cũng là màu của kim cương tinh phẩm nhất, hoặc là nói là màu này là loại màu quý giá nhất, chiếc nhẫn kimcương bên trái màu hồng trong suốt trong sáng, lóe lên ánh sáng chói mắt của đá quý, hơn nữa số cara cũng gấp mười mấy lần số cara của nhẫn kimcương bình thường, nhẫn kim cương bên phải thì nhỏ hơn một ít, nhưng sốcara cũng gấp khoảng mười lần, vừa thấy liền biết là nó cực kì quý báu.

Chỉ nghe MC nói: “Vừa rồi đã nói, hai chiếc nhẫn kim cương này cũngkhông phải một bộ, trong đó một chiếc là của một người nước ngoài muốngiấu danh tính mang ra bán đấu giá, chiếc còn lại là hàng trong nước.tuy rằng hai chiếc nhẫn này không phải cùng một bộ, nhưng lại làm ngườita phải ngạc nhiện, nhìn qua rất giống với nhẫn cặp do người ta cố ý tạo ra, hiện tại cặp nhẫn này sẽ được đưa ra bán đấu giá, trong vài ngàytới sẽ chính thức bắt đầu cuộc đấu giá, theo các chuyên gia dự tính, cặp nhẫn kim cương màu phấn hồng này được xếp vào loại quý giá trên thếgiới, định giá hai chiếc nhẫn này ước chừng hai trăm triệu, tin rằngcuộc bán đấu giá lần này khẳng định sẽ nảy sinh rất nhiều kỷ lục mới,làm cho chúng ta phải mỏi mắt mong chờ”.

Tiếp theo, hình ảnh chuyển đến vài vị khách mời.

MC cười nói: “Tôi phát hiện ánh mắt của vài nữ khách quý đều đỏ, ha ha,thật ra tôi cũng vậy, đôi nhẫn kim cương này quả thực rất đẹp”.

Một nữ khách quý trêu đùa: “Nếu có một người nào đó tặng cho tôi, lúc ấy khẳng định tôi sẽ đồng ý gả cho anh ấy”.

“Tôi cũng đồng ý” Một khách quý khác nói: “Đây là chiếc nhẫn kim cươngđẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi tin rằng chỉ cần là nữ nhân thì ai cũngsẽ thích nó”.

Lại một người khác nói: “Thật ra lúc trước kia lúc ở bên nước ngoài cóbán đấu giá nhẫn kim cương màu hồng, tôi lúc ấy đang đi công tác ở bênđó, may mắn cũng được tham gia hội đấu giá lần đó, không nghĩ tới cáinày lại có thể tiến vào trong nước, còn được đem ra bán đấu giá theo đôi thế này, nói như vậy. Giá trị quả thực không thể lường trước được, tuyrằng theo ý nghĩa truyền thống mà nói, hai chiếc nhẫn kim cương này định giá hai trăm triệu có hơi cao một chút, nhưng xét theo độ hi hữu, giánày cũng coi như là hợp lý”.

“Không biết cuối cùng ai có thể đấu giá được”.

“Dù sao sẽ không phải là tôi. Hai trăm triệu, là tiền lương mấy chục đời của tôi!”

“Ha ha ha ha...”

Trong phòng khách, trướcTV, đám người Tạ Tĩnh cũng nhìn thẳng vào cặp nhẫn màu phấn hồng trên màn hình.

Ánh mắt Tạ Hạo trợn trừng, “Hai trăm triệu? Đây là cướp tiền sao?”

Trong lòng Đổng Học Bân cũng thấy quá là khoa trương, cho dù là phú ông bạc tỉ cũng mua không nổi.

Hàn Tinh cảm thán nói: “Nhưng thật ra chiếc nhẫn đó quá đẹp, cho dù làlão thái bà như ta nhìn cũng động lòng, có điều giá quá đắt”.

“Đúng vậy” Tạ Tĩnh cười khanh khách nói: “Cho dù là nhẫn kim cương haitriệu em cũng đều cảm quá mắc, chứ đừng nói hai trăm triệu".

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nhìn chiếc nhẫn màu phán hồng trên màn hình, ánh mắt cong như trăng khuyết, thản nhiên thưởng thức, tựa như cũng rất thích

Tạ Tĩnh nghiêng đầu, “Chị, chị cảm thấy thế nào?”

“Rất đẹp” Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, bình luận: “Hơn nữa quá khó khăn đểđạt được, kim cương màu phấn hồng vốn không có nhiều, chứ đừng nói làtìm ra cặp nhẫn kim cương có trọng lượng tương xứng như vậy, trừ việctạo kỳ tích ra, rất khó dùng từ ngữ khác để hình dung”.

Tạ Hạo hét lên: “Hài, vậy chị bảo Đổng ca mua cho chị để cầu hôn đi!”

Đổng Học Bân hung hăng trừng mắt nhìn cậu, trong lòng nghĩ cậu đem tôibán tôi cũng mua không nổi, cho dù là hắn có tiền, nhưng đối với cặpnhẫn kim cương màu phấn hồng này, Đổng Học Bân cũng là lực bất tòng tâm, thực mua không nổi.

Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân đang trừng mắt, nở nụ cười, vui đùa nói: “Được, vậy em bảo Đổng ca của em mua về cầu hôn chị đi”.

Tạ Hạo kêu lên: “Em xin chị, em chỉ nói như vậy thôi, chị như thế không phải làm khó người ta sao!”

Mọi người đều biết Đổng Học Bân có tiền, vài chục triệu khả năng làkhông thành vấn đề, nhưng hai ba trăm triệu... Hiển nhiên là không cókhả năng.

“Đấy là chị lo lắng chuyện kết hôn” Tạ Tuệ Lan khoanh tay cười cười, “Chiếc nhẫn này, chị thật sự cũng rất thích”.

Tạ Tĩnh chen vào nói nói: “Cái đó, nữ nhân đều thích”.

Hàn Tinh cười mắng: “Con cho con đào được mỏ vàng chắc? Nói càn nói bậy”.

Nhìn vẻ buồn bực của Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan cười vỗ mu bàn tay hắnnói, “Được rồi, xem anh bị dọa kìa, ha ha, chị Tạ của anh nói câu nàynày, em không có yêu cầu gì về nhẫn hết”.

Nghe xong lời này của Tuệ Lan lời này, ngược lại Đổng Học Bân lại thấy rất ngượng.

Nhẫn kim cương màu phấn hồng...

Nhẫn kim cương màu phấn hồng...

Trong lòng Đổng Học Bân lập tức tính toán một chút tổng tài sản củamình, phát hiện cho dù hắn có đem bán nhà của mình đi cũng không đủtiền, hơn nữa nói là hai trăm triệu, ai biết có thể đấu giá đến ba trămtriệu hay không?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772: Tiền tiền tiền!


Bãi cỏ sau biệt thự.

Đổng Học Bân ngồi ở ngồi tren ghế đá uống một ngụm trà, đối diện là TạHạo ồn ào chết sống đòi Đổng Học Bân dạy cậu ta công phu, Đổng Học Bânkhông để ý tới cậu ta, ngồi nghĩ chuyện của chính mình.

“Đổng ca, anh nghĩ cái gì vậy?”

“Không có gì, chuyện công việc”.

“Được rồi, có phải nghĩ xem làm thế nào để cầu hôn chị em không?”

“Coi như cậu thông minh! Vậy cậu thử nói xem, anh nên cầu hôn thế nào đây?”

“Tùy tiện mua cái nhẫn kim cương, rồi cầu hôn, như thế thôi chứ có gì đâu”.

“Sao có thể đơn giản như vậy, chị của cậu có rất nhiều tật xấu, cậu cũng không phải không biết”.

“Ai da, chị của em có cái gì tật xấu gì chứ?”

“Anh sợ chọn cái chị em cho là keo kiệt quá”.

“Được rồi, được rồi, chị của em không phải người như thế, Đổng ca, anhđừng thấy chị em ngoài miệng thì cứ nói như vậy, nhưng mà thật ra chị ấy chỉ nói thế thôi, anh đừng nghe chị ấy nói, cơ bản không phải nói thậtđâu”.

“Ừm, cái này anh biết”.

“Anh cứ nghe em nói chắc chắn không sai đâu, không cần quan tâm anh cầu hôn như thế nào, chị của em khẳng định cũng sẽ đồng ý”.

“Cậu vẫn không hiểu, không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý”.

Đổng Học Bân hiện tại thấy rối rắm nhất chính là vấn đề này, Tạ Tuệ Lanhạ thấp thân phận của mình chỉ ra yêu cầu Đổng Học Bân phải cầu hôn cô,Đổng Học Bân không thể lại hỏi cô cầu hôn như thế nào? Cái này gọi làchuyện gì chứ Cho nên việc cầu hôn chỉ có thể tự Đổng Học Bân suy nghĩ,đây là chuyện đại sự của cả đời người, không thể qua loa, Đổng Học Bâncảm thấy chẳng những phải cầu hôn, còn phải cầu hôn sao cho kinh thiênđộng địa oanh oanh liệt liệt, làm cho người bên ngoài không tìm ra đượckhuyết điểm nào, làm cho chị Tạ cao hứng một phen, sau đó lại vô cùngnáo nhiệt cưới Tạ Tuệ Lan về, thế này mới tính là OK.

Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn.

Nghĩ đến đây. Đổng Học Bân không thể không nghĩ đến chuyện nhẫn kết hôn. Đây là thứ nhất thiết phải chuẩn bị, nhưng chuẩn bị cái gì? Có một đôinhẫn kim cương màu hồng trên ti vi để so sánh, thì mua cái nhẫn kimcương gì cũng không sang được về đẳng cấp, hoặc là nói chính trong lòngĐổng Học Bân cảm thấy không thể nhẫn nại được, bình tĩnh mà xem xét,điều kiện của chính mình cùng Tạ Tuệ Lan quả thật chênh lệch rất lớn, cả về tướng mạo, gia thế. Cho nên chị Tạ có thể gả cho mình, Đổng Học Bân thật sự rất cảm kích, cũng càng không muốn cho cô phải chịu ủy khuất,cũng không muốn cho người bên ngoài nói linh tinh, lải nhải chính mìnhkhông xứng với cô.

Không được, chính mình không thể làm cho Tuệ Lan chịu ủy khuất!

Phải dành chi chị Tạ một việc thật ngạc nhiên! Đôi nhẫn kim cương màu phấn hồng kia…. Phải mua!

Trong lòng Đổng Học Bân đã có chủ ý, trên mặt cũng có chút vui vẻ, chiếc nhẫn kim cương có giá trị hơn hai trăm triệu, lấy cái này đi cầu hônkhẳng định không tính là khó coi? Quyét định như vậy đi.

Đổng Học Bân lập tức nói: “Tiểu Hạo, cậu đi về trước đi”.

“…Làm gì?”.

“Bảo cậu về trước thì cậu về đi”.

“ Được rồi được rồi, vậy em đi xem tivi”.

Chờ Tạ Hạo vừa đi, Đổng Học Bân liền lấy điện thoại di động gọi cho CùVân Huyên, điện thoại rất nhanh thông, “Alo. Huyên di, trong nhà thế nào rồi?”

“Tất cả đều tốt, em đang đưa Thiên Thiên đi dạo”.

“Vậy, anh hỏi chuyện này, chúng ta còn có bao nhiêu tiền?”.

“Tiền của anh ở trong thẻ bạch kim của ngân hàng công thương, anh tự tra đi”.

“Ừm? Thẻ gì?” Đổng Học Bân sửng sốt, “Anh làm gì có thẻ bạch kim gì”.

Cù Vân Huyên cười nói: “Là trước khi em đi thừa dịp anh đang ngủ liền để vào, bán công ty, chi phiếu không dùng được, nên gửi tiền vào thẻ choanh”.

“Hài, em cho anh làm gì, em không cần tiền sao?”

“Em cũng để lại cho mình năm triệu. Về sau mua nhà ở cũng tốt, đứa nhỏđến trường cũng tốt, tiền đều gửi vào trong thẻ rồi, còn lại một trămchín mươi triệu đều trong thẻ ấy”.

“Sao em lại làm vậy”.

“Đồ cổ là anh mang đến, phỉ thúy cũng là anh mang tới, công ty bán, số tiền này nên đưa cho anh, em cầm cũng vô dụng”.

“Sao em phải phân rõ ràng với anh vậy!”

“Là anh cũng phân quá rõ ràng với em, bên này em cũng đủ tiền dùng, haitrăm triệu cầm ở trong tay, anh nghĩ em tiêu thế nào? Anh muốn đầu tư gì thì đầu tư đi, không cần phải thương lượng với em, chờ sau này con cầndùng đến tiền, em lại đến tìm anh lấy, quyết định như vậy đi” Bỗngnhiên, bên kia truyền đến tiếng khóc oa oa, Cù Vân Huyên vội nói: “Thiên Thiên khóc, có thể là đói bụng, không nói chuyện với anh nữa, em gácmáy đây”.

“Được được, em mau đi đi”.

Gác máy, Đổng Học Bân mở ví của mình, quả nhiên có một tấm thẻ bạch kimcủa ngân hàng công thương, một trăm chín mươi triệu, tính thêm tiềntrong thẻ của mình, cũng không đến hai trăm triệu, mua nhẫn như thế nàođây? Nhìn tình hình hội đấu giá, ít nhất còn phải chuẩn bị thêm một trăm triệu mới đủ, ít nhất phải có ba trăm triệu mới có thể chắc chắn.

Còn thiếu một trăm triệu?

Vay tiền? Tìm ai mượn! Bán nhà cũng không đủ!

Một phân tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán, chứ đừng nói một trăm triệu, cướp đâu ra một trăm triệu?

Từ sau khi phát tài, Đổng Học Bân vẫn không coi tiền là cái gì, thực sựđến lúc cần dung đến tiền mới hiểu được, thứ tiền này, có bao nhiêucũng không đủ dùng.

Tiền!

Tiền!

Tiền!

Đổng Học Bân đau đầu, còn muốn cho Tuệ Lan một sự ngạc nhiên, hiện tạixem ra là quá khó khăn, ngay cả chính mình muốn mua cặp nhẫn giá trị kia cũng không mua được!

Trở lại trong biệt thự, Tạ Tuệ Lan và mấy người Hàn Tinh đang xem tivi,vẫn là cái tiết mục vừa rồi, giờ phút đang bán đấu giá cổ vật, Hàn phunhân cũng tốt, Tạ Tuệ Lan cũng thế, đều thích sưu tập đồ cổ, cả hai đều xem rất say mê.

Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một bức bức hoạ quyển.

Tạ Tuệ Lan ồ một tiếng, “Từ Dương họa?”

Đổng Học Bân có biết một chút về cái này, “Từ Dương? Bức họa được vẽ bởi một họa sỹ cung đình từ thời nhà Thanh?”

“Đúng là nó, lại đây nhìn xem” Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh

Đổng Học Bân ngồi xuống cùng nhìn vào màn hình, “Đây là bức họa được vẽthời kỳ đầu, có điều hẳn là cũng có thể giá trị chục triệu, tuy rằngdanh khí không bằng Tề Bạch Thạch, có điều mỗi lần bán đấu giá bức họacủa người này đều là giá trên trời”.

Tạ Hạo bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, trước khi mọi người đến Ngụy Nam cũngđã tới, nghe nói hơn mười ngày trước biệt thự nhà anh ta bị cháy? Trongkét bảo hiểm còn có một bộ Từ Dương họa? Giá trị một trăm triệu?”

Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng, “Đáng tiếc”.

Đổng Học Bân nói: “Đặt ở trong két bảo hiểm? Vậy hẳn là bức họa sẽ không sao hết”.

“Sao lại không có việc gì?” Tạ Tuệ Lan giải thích nói: “Nóng mấy trămthậm chí hơn một ngàn độ, tủ sắt đều biến hình, chứ đừng nói đồ vật bêntrong, tuy rằng không có trực tiếp đốt tới, có điều dù sao cũng là giấy, sớm bị nướng thành tro rồi, nghe nói sau đó Ngụy Nam có tìm người mởquỹ bảo hiểm ra, có điều tất cả ở trong đều một màu tro bụi, đángtiếc,bức họa “Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ”, đó là một bức họa rấtquý”.

Đốt thành tro?

Giá trị một trăm triệu?

Đổng Học Bân ánh mắt đột nhiên vừa động một cái, “Vậy hiện tại bức họa đó đâu?”

“Cái gì ở đâu?”

“Đã thành tro bụi, vẫn ở trong biệt thự?”

“Có lẽ thế, bên biệt thự đó hình như vãn để nguyên đó”.

Đổng Học Bân nhất thời đánh lên một quyền, “Bá mẫu, con xin về trước,đột nhiên nhớ ra còn chút việc, Tiểu Hạo, Tiểu Nhiên, Tiểu Tĩnh, ngạiquá, anh đi trước nhé”.

Cơ hội kiếm tiền tới rồi!

Có thể mua nhẫn rồi!

Trong nháy mắt tinh thần Đổng Học Bân trở lên cực kỳ phấn chấn!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773: Phục nguyên họa quyển!


Tám giờ tối.

Bên ngoài khu biệt thự Bắc Giao.

Đổng Học Bân xuống xe taxi, gọi điện cho Tạ Hạo.

“Tiểu Hạo, anh đây, biệt thư nhà Ngụy Nam ở đâu cậu biết không?”

“Ồ, Đổng ca, anh hỏi cái này để làm gì, em tưởng anh về trường Đảng rồi chứ”.

“Có chút việc, cậu cho anh hỏi một chút, Bắc Giao cụ thể là sân nào, tòa nhà bao nhiêu”.

“Chị em về hết rồi, em cũng không rõ nữa, đúng rồi, chắc là hào viện,nhớ trước kia chị em đã từng nói qua một lần, nhưng tòa nhà nào thì emcũng không biết”.

“Được rồi, cám ơn”.

“Đổng ca, anh muốn tìm Ngụy Nam sao?”

“Ừm, cảnh cáo hắn để hắn cách chị em xa một chút”.

“Ha ha, vậy thì nên cảnh cáo một chút, lúc trước chị em gặp chuyện không may thì quay đầu bỏ chạy, quả thật không ra cái gì hết, còn năm lần bảy lượt chạy đến nhà chị em, hắn ta là cái gì vậy chứ, đổng ca, em ủng hộanh, có điều xuống tay cũng có tình nghĩa một chút nhé, Ngụy Nam sẽkhông chịu được anh đánh đâu”.

“Anh động thủ cái gì chứ, tiểu tử cậu đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn có phải không?”

“Em biết rồi, không động thủ vậy gọi là cảnh cáo thôi”.

“Anh làm rất đúng mực, được rồi được rồi, ngắt máy nhé”.

“Đổng ca cố lên, cho hắn biết mặt đi!”

Đổng Học Bân cười khổ ngắt điện thoại, Tiểu Hạo này, cả ngày chỉ biếtđánh đánh giết giết, ừm, có điều chính mình cũng không tư cách nói nó,Đổng Học Bân từ sau khi vào thể chế, cũng toàn đánh đánh giết giết, cấtdi động, Đổng Học Bân nhìn vài tiểu khu phía trước, bước nhanh đến, ướcchừng qua hơn mười phút mới tìm được tiểu khu số mười một, đúng là mộtkhu biệt thự sa hoa, cảnh vệ đứng gác 24/24, không có giấy chứng nhậnxuất nhập của tiểu khu thì sẽ không có biện pháp đi vào, có điều ĐổngHọc Bân đều có cách.

Stop

Thời gian dừng lại!

Đổng Học Bân làm ở bộ phận trong một thời gian dài, cho nên đối với việc đó tự nhiên là vô cùng thuần thục, đi vào phía bên tối, anh nhảy mộtbước qua cửa bảo an chờ sau khi né qua hai cái camera ở cửa, mới mặcniệm một tiếng Stop để giải trừ mệnh lệnh!

Thời gian khôi phục nguyên trạng!

Tiểu khu không nhỏ, so với khu nhà thường ủy ở kinh thành còn lớn hơn vài lần.

Đổng Học Bân đứng ở trong viện nhìn trái nhìn phải, bắt đầu đi sang bêntrái một vòng, lần lượt tìm kiếm từng địa điểm, rốt tìm được mục tiêu ởhướng nam, đó là một dãy biệt thự đen tuyền, toàn bộ biệt thự sớm bịthiêu đen, ngay cả dưới gara và mặt cỏ cũng không có may mắn thoát khỏi, một mảnh cháy đen, nhìn qua giống như là một đống phế tích, có điềuthân tòa nhà vẫn còn đấy đủ, kết cấu coi như rất vẫn chắc.

Chính là nơi này!

Đây chính là nhà Ngụy Nam!

Đổng Học Bân đảo qua chung quanh, biệt thự bên này và biệt thự trong đócách nhau một khoảng xa nhất định, cho nên trận hỏa hoạn hơn mười ngàytrước không có lan đến gần chung quanh, hiện tại mấy gian biệt thự bêncạnh cũng không có ai có thể chú ý tới Đổng Học Bân, khoảng cách thật sự rất xa, càng tiện cho Đổng Học Bân, anh đưa ánh mặt lên nhìn, rồi đinhanh tới hướng cổng biệt thự. Cửa đóng, nhà bị cháy sạch, bên cạnh còncó một ít bình chữa cháy, Đổng Học Bân phóng tầm mắt sang sườn phía tây, đi qua đó, nhất thời vào nhà theo một lối cửa sổ.

Một mùi than cháy đập vào mặt mũi, rất khó ngửi.

Đổng Học Bân bịt mũi, trong phòng khác toàn tro bụi, hắn lật đi lật lạitìm kiếm đều không thấy, bèn chạy lên tầng hai, vào tìm trong từngphòng.

Mười phút sau.

Rốt cuộc, một két bảo hiểm cũng đập vào tầm mắt Đổng Học Bân.

Két bảo hiểm đặt ở bên giường trong phòng ngủ, đó là một cái két bảohiểm đã bị biến hình, ở chỗ mật mã của két bảo hiểm đã bị phá, cửa tủmột bên đóng một bên mở

Đổng Học Bân hít một hơi, đi lên mở cửa tủ ra, đập vào mắt là một mảnh than bụi.

Phiến than bụi đen này đại khái hợp thành một cuộn tròn, ngưng tụ lại mà không tiêu tan, tựa như cũng chưa bị ai chạm qua, còn giú nguyên đượchình dáng. Đổng Học Bân nhất thời vui lên, hắn còn sợ có người đã pháhủy nó, ai ngờ vẫn giữ được tốt như vậy, vậy không có gì vấn đề rồi,chỉ cần không thiếu cái gì, vậy Đổng Học Bân lhoàn toàn có thể khôi phục hình dáng ban đầu của bức họa này!

Thử một lần!

Chỉ mong có thể được!

Đổng Học Bân sợ đám tro đen này bị thiếu, cho nên cũng không có sờ vàonó, chỉ là đưa tay cao trùm lên phía trên, nhíu mắt lại tập trung lựcchú ý.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Những ngày Đổng Học Bân bị chôn ở dưới đống phế tích cộng thêm nhữngngày nghỉ ngơi này đã tích kế tiếp không ít thời gian, ước chừng cókhoảng hơn hai mươi phút, cũng đủ dùng!

Chậm rãi, chỉ thấy đám bụi đen dần dần ngưng lại với nhau, một ít trobui bên cạnh cũng bắt đầu bay đến tụ tập, màu sắc bắt đầu thay đổi, từmàu đen biến thành màu xám, từ màu xám biến thành màu trắng, chỗ plastic bị nướng cũng dần dần ngưng kết. Hơn mười giây trôi qua, bức tranh vốnbị nướng thành tro nhất thời trở nên rực rỡ hẳn lên, nhoáng mắt một cái, liền biến thành bộ dáng lúc chưa bị cháy trong hơn mười ngày trước!

Miệng nói giải trừ!

Đổng Học Bân vội vàng lấy bức hoạ được cuộn tròn trong tủ bảo hiểm ra,cầm ở trong tay nhìn xem, lập tức mở ra trên mặt đất, nhìn thấy một bức Từ Dương “Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ” lập tức hiện ratrước mắt,hoàn mỹ, trong đó không thiếu một chút giấy nào, cực kì đẹp!

Tới tay rồi!

Tất cả đều rất thuận lợi!

Đeo bao tay vào, trong lòng Đổng Học Bân rất kích động, chạy nhanh đinắm lấy một nắm tro bụi bên cạnh bỏ vào trong quỹ bảo hiểm để che dấu,sau đó tháo bao tay, cuộn tròn bức họa, giấu vào trong ngực, nhìn tráinhìn phải, Đổng Học Bân bước nhanh xuống lâu, đi theo dấu chân ra cửa sổ nhảy ra ngoài.

Trăng tối gió mạnh.

Đổng Học Bân giở trò cũ, dùng lướt qua tầm mắt bảo an, đi ra khỏi tiểu khu.

Từ đầu đến cuối, trong tiểu khu đều im lặng, không ai phát hiện Đổng Học Bân đã tới.

Thời gian không còn sớm, chung quanh cũng không có xe, Đổng Học Bân liền đi bộ ước chừng một km đến bên ngoài đường cái đợi xe taxi, tâm tìnhmười phần thoải mái

Đột nhiên gian, một chiếc BMW series 7 đi đến, xe dừng lại, bỗng nhiên đỗ trước mặt Đổng Học Bân.

Cửa kính xe bị người bên trong hạ xuống, lộ ra diện mạo anh tuấn của Ngụy Nam, “Đổng Học Bân? A, sao anh lại ở đây?”

Đổng Học Bân vừa thấy hắn, cười cười, “Tôi muốn đi đâu phải báo cáo với anh sao?”

Ngụy Nam nhìn về phía biệt thự một cái, hắn đến bố trí thi công, mauchóng trang hoàng biệt thụ lại nguyên trạng, dù sao cũng là hơn một ngàn vạn bất động sản, không ngờ rằng lại thấy Đổng Học Bân, hắn đối với TạTuệ Lan vẫn là nhớ mãi không quên, đối với Đổng Học Bân tự nhiên cũnghận thấu xương, nếu không có họ Đổng ra tay chặn ngang, không chừng bâygiờ Tạ Tuệ Lan đã kết hôn với mình.

Ngụy Nam cười lạnh nói: “Anh đó, đem bán đấu giá nữ chủ nhân của mình, hiện tại thế nào rồi?”

Bán đấu giá nữ chủ nhân? Đổng Học Bân biết hắn đang nói đến Cù VânHuyên, lần đó mình và Huyên di đang thân thiết, vừa lúc để Ngụy Namthấy, còn dùng di động chụp lại, phát đến Ủy ban kỷ luật huyện DuyênĐài, thiếu chút nữa làm cho Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan trở mặt, thế chonên về sau mới bị Tạ Tuệ Lan lấy việc này trói chặt, Đổng Học Bân vẫncòn nhớ rất rõ, không ngờ Ngụy Nam còn có mặt mũi để nhắc đến chuyệnnày!

Đổng Học Bân nói: “Anh còn quan tâm nhiều chuyện nhỉ?”

Ngụy Nam ha ha cười, “Chuyện của Tuệ Lan chính là chuyện của tôi, tôiphải làm cho Tuệ Lan thấy rõ con người thật cậu, để cô ấy đừng chọn saingười”.

“Vậy cảm ơn anh đã quan tâm, với lại chuyện của tôi và Vân Huyên, Tuệ Lan đã sớm biết, ảnh chụp không phải là anh gửi qua sao?”

Ánh mắt Ngụy Nam lạnh lùng, “Cô ấy biết được bao nhiêu?”

“biết hết rồi.” Đổng Học Bân thoải mái nói: “Tôi nói với anh nhé, nếumột nữ nhân thích một người nam nhân, vậy sẽ dung túng tất cả mọi việc,cái gì đều có thể theo đối phương, đều có thể hiểu cho đối phương, ví dụ như Tuệ Lan thích tôi chứ không thích anh, anh chỉ đến muộn một giây,người ta cũng sẽ trở mặt với anh, nói cho cùng vẫn là tính cảm có sâunặng hay không” Nói tới đây, Đổng Học Bân cũng càng rõ ràng Tạ Tuệ Lanrất tốt với mình, lúc trước hai người bọn họ còn đang yêu nhau, nhưngđến cuối cùng Tuệ Lan cũng không so đo chuyện của Huyên di, còn ngầmđồng ý, trong lòng Đổng Học Bân mười phần áy náy, cũng càng kiên địnhcầu hôn Tạ Tuệ Lan một cách ngạc nhiên.

Không hài lòng.

Hai người chưa nói vài câu liền sặc mùi thuốc súng, rồi sau đó ai việc người ấy.

Đổng Học Bân không quay về trường đảng, càng không về nhà, mà trực tiếpđánh xe đến công ty bán đấu giá Vân Đức, cũng chính là chỗ Huyên di đi bán đấu giá.

Công ty bán đấu giá Vân Đức.

Trong một gian văn phòng.

Đổng Học Bân đứng mặt đối mặt với một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, bắt tay nhau.

“Chào cô, tôi là Đổng Học Bân, bạn của Vân Huyên”.

“Tôi biết anh rồi, nghe Vân Huyên nói qua không chỉ một lần” Bà chủ cười nói: “Hôm nay anh đến có việc gì? Tôi cùng Vân Huyên đã có bảy tám nămgiao tình, cô ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ giúp”.

Đổng Học Bân cười nói: “Nghe nói hai ngày nữa ben cô bắt đầu tổ chứccuộc bán đấu giá mùa thu? Tôi có đồ muốn đem bán đấu giá, nhân tiện cũng muốn thẩm định giá một chút, cô xem có tiện không?”

“Việc này không thành vấn đề, vật đó có mang theo người không?”

“Ừm” Đổng Học Bân đem ra, mở bức họa ra.

Vừa thấy đến thứ này, bà chủ sửng sốt, “Từ Dương họa?”

“Đúng vậy”.

“Anh đợi tôi chút, tôi tìm vài chuyên gia đến xem” Sắc mặt bà chủ nhấtthời ngưng lại, lập tức gọi điện thoại, sau khi gọi một người đến, lạimời cả hai chuyên gia đã về nhà nghỉ ngơi quay lại đây, loại bức họa này khả năng giá trị trên một trăm triệu, cô ta không thể không coi trọng.

Không bao lâu, chuyên gia đến.

Đổng Học Bân liền ngồi vừa uống trà vừa chờ kết quả, trong lòng thật ra cũng lo lắng, ai biết được có phải giả hay không?

Nhưng rất nhanh, kết quả mà các chuyên gia đưa ra như cho Đổng Học Bân ăn một viên thuốc an thần.

Một chuyên gia hơn năm mươi tuổi gật gật đầu với bà chủ, “Không thành vấn đề, đúng là bút tích của Từ Dương”.

Bà chủ lo lắng nhìn về phía một người khác.

Người nọ cũng tán thưởng nói: “Thật là khó, quá khó khăn, tôi cũng cókết luận này, là thật, hẳn là không sai được, định giá hẳn là tám chụctriệu đến một trăm triệu”.

Đổng Học Bân lộ ra vẻ tươi cười, “Vậy sao? Vậy bức họa này tôi ủy thác cho các người, tôi muốn mau chóng bán đấu giá”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774: Một trăm triệu!


Hai ngày sau.

Chạng vạng, Đổng Học Bân vừa ăn cơm xong, trở về ký túc xá trường đảng lên mạng, xét tra tin tức bán đấu giá của Vân Đức.

Đời Thanh, Từ Dương họa.

Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ.

Giá bán khởi điểm là năm chục triệu.

Giấy bản thiết sắc, dọc 43 cm, ngang 1.865 cm Cuốn thủ hoa cẩm bồi, bạch ngọc sáp ký, bên ngoài bức họa Từ Dương Họa Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ. Có lời bạt của Từ Dương, viết “Thần Từ Dương Cung Hội Cũng Bạt”, chữ “Thần” Nét nổi ấn, Từ Dương chính văn ấn.

Hôm nay chính là ngày bán đấu giá bức họa này, Đổng Học Bân cũng không biết rốt cuộc có thể thành giao với giá bao nhiêu, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, có thể mua được đôi nhẫn với giá trên trời kia hay không, liền xem này bức họa có thể cung cấp bao nhiêu tiền cho Đổng Học Bân, trong tay hắn hiện tại có đại khái chưa đến hai trăm triệu, khoảng một trăm chín chục triệu, đây là toàn bộ tích cóp của hắn, mà nếu bức họa Từ Dương kia mà chưa bán đấu giá được, như vậy thì cặp nhấn phán hồng kia trăm phần trăm cũng không mua được, đây là điều mà Đổng Học Bân không muốn cũng không thể nhìn đến, hắn đã quyết định phải mua nhẫn bằng được.

Cùng lúc đó, công ty bán đấu giá Vân Đức chính thức tiến hành bán đấu giá.

Trong nháy mắt, đã đến sản phẩm cuối cùng, đó chính là bức họa Từ Dương kia.

Đổng Học Bân cũng lập tức liên hệ với người phụ trách tương quan, bởi vì bên trường đảng không tiện đi ra ngoài, Đổng Học Bân chỉ có thể nghe bọn họ “truyền hình trực tiếp”.

***

Bên kia.

Trong một nhà nhà ăn.

Ngụy Nam đang ăn cơm với vài người bạn, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại là giọng một người đàn ông, “Alo, lão Ngụy, Bắc Kinh có một nhà bán đấu giá bức một bức Từ Dương. Cậu nghe nói chưa?”

“Từ Dương?”.

“Hơn nữa là Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ”.

“Hả? cậu không lầm chứ?”.

“Tôi cũng đang phiền chết đây, bức họa Từ Dương đó không phải là người nhà các cậu giữ sao?”

“Đã đang đấu giá sao? Giá khởi điểm là bao nhiêu?”

“Giá khởi điểm là năm chục triệu, xem định giá này hẳn là bút tích thực”.

Ngụy Nam không biết nên khóc hay cười nói: “Cậu muốn đấu giá nó sao? Tôi đây nên nhắc nhở cậu một tiếng, bức họa này khẳng định là đồ dỏm, họa giống nhau như đúc, bên ngọc lưu ly không phải đã sớm ra một loại ấn phẩm kỹ thuật sao? Ngay cả rất nhiều chuyên gia đều không phân biệt được thiệt giả, cho nên không cần nói nhiều. Bức họa thật…” Nói tới đây, Ngụy Nam thở dài, “Hẳn là cậu đã biết biệt thự nhà tôi đã bị cháy? Đã cháy sách sẽ, cho nên trên đời này cũng không có cái gì là Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ thật, đồ xuất hiện ở trên thị trường đều là đồ dỏm”.

“Còn có chuyện này sao? Vậy thật sự là đáng tiếc”.

“Đúng thế, cha tôi đã bỏ ra cả trăm triệu để sưu tập về”.

Ngắt điện thoại, Ngụy Nam tiếp tục ăn cơm với bạn, đối với cuộc bán đấu giá Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ căn bản cũng không để ở trong lòng, thật ra hắn đối đồ cổ cũng không hiểu lắm, chỉ là cha hắn là chuyên gia thẩm định đồ thật. Hiện tại loại tình huống này, nghĩ đến cũng chỉ có hai cái khả năng, Ngụy Nam là chính mắt nhìn người ta mở tủ bảo hiểm. Thấy bức họa bên trong đã thành tro bụi, biết nó không có khả năng trở lại như cũ, cho nên bức họa hiện tại đang bán đấu giá chính là đồ dỏm, nhưng rất nhiều chuyên gia thẩm định, nói đó là bút tích thực, như vậy bức họa trong nhà Ngụy Nam chính là đồ dỏm, hiện tại bán đấu giá bút tích thực của bức họa Từ Dương, có điều bất luận có là thế nào đối với Ngụy Nam cũng không có vấn đề gì, bức họa cũng mất rồi, nghĩ cũng uất ức, không bằng không thèm nghĩ nữa.

Ngụy Nam nghĩ như thế cũng là bình thường, tựa như hắn nói, đồ dởm giống nhau như, hiện tại kỹ thuật tạo giả sớm đã rất phát triển, chẳng ai nghĩ đến một bức đã bị thiêu hủy còn có thể bị phục hồi như cũ, đồ sứ còn có khả năng, ngọc khí còn có khả năng, nhưng bức họa tuyệt đối không có khả năng.

Đây cũng là nguyên nhân mà Đổng Học Bân dám không coi ai ra gì mà đem ra bán đấu giá, dấu vân tay của hắn trên bức hoạ đều sớm bị hắn rửa sạch sẽ. Cho dù người nhà Ngụy Nam có nghi ngờ, cũng sẽ không nghĩ đến hắn, muốn biến ra một bức giống nhau họa, với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ là điều không khó, ngược lại, nếu một bức tranh danh nhân nổi tiếng mà không lưu thông ở trên thị trường mới là điều kỳ quái.

***

“Mọi người đợi lâu rồi, tiếp theo đây sẽ là buổi bán đấu giá bức họa Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ”.

“Từ Dương là ai, tin rằng không cần tôi nhiều lời mọi người cũng biết, giá bán khởi điểm là năm chục triệu”.

Trong ký túc xá trường đảng, Đổng Học Bân nằm trên giường, nghe thanh âm từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng cũng nhảy lêm một cái.

“Bắt đầu dấu giá”.

“Năm chục triệu, có người ra giá không?”

“Ồ, số 16 ra giá, năm mươi triệu rưỡi!”

“Còn có ai không? Năm mươi lăm triệu … Ôi chao, bên số 28 ra giá năm mươi tám triệu!”

“Số 22! Sáu mươi lăm triệu… Sáu mươi lăm triệu lần một…”

“Sáu mươi lăm triệu! Ồ… Bảy chục triệu! Còn có ai trả giá cao hơn không?”

Bảy chục triệu!

Tám chục triệu!

Chín chục triệu!

Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ bán đấu giá, giá ngày một tăng.

Nghe giá trong điện thoại cơ bản đạt tới mong muốn của Đổng Học Bân, hít sâu thả lỏng, tay nắm thành quyền, đương nhiên hy vọng còn có thể cao hơn một ít.

Chín mốt triệu! Chín lăm triệu! Một trăm triệu!

Đổng Học Bân có thể nghe rõ những xao động ở bên kia hiện trường

“Một trăm triệu! Số sáu trả một trăm triệu! Còn có ai trả hơn không? Dừng ở đây sao? Một trăm triệu lần một… một trăm triệu lần hai… một trăm triệu lần ba!”

Đùng, tiếng chùy rơi xuống.

“Một trăm triệu thành giao!”

Bốp bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên!

Đổng Học Bân không khỏi vỗ tay, sau khi ngắt điện thoại lập tức liên hệ với bà chủ công ty bán đấu giá Vân Đức.

“Chúc mừng Đổng tiên sinh” Bà chủ nói: “Một trăm triệu”.

Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Chúng ta cùng vui mới đúng”.

Bà chủ nói: “Ha ha, ông chủ số 6 tôi quen, mỗi lần đến đến đấu giá đồ cổ đều trả khoản tiền lớn, tôi biết anh đang chờ nhận tiền, như vậy đi, chờ tiền được chuyển đến tay chúng ta, chúng tôi sẽ mau chóng gửi qua cho anh, đại khái là trước chiều ngày mai sẽ chuyển đến”.

“Tốt, vậy đa tạ chị”.

“Không cần khách khí, về sau nếu còn có đồ tốt, nhớ tìm tôi nhé”.

“Đó là đương nhiên rồi, hợp tác vui vẻ”.

“Hợp tác vui vẻ”.

Một trăm triệu Đổng Học Bân hiển nhiên không có khả năng lấy toàn bộ về tay mình, bên trong có thuế, có tiền thuê, có điều có quan hệ bên trong của Cù Vân Huyên, Đổng Học Bân trước đó cũng cò kè mặc cả với bọn họ được một ít ưu đãi, trừ đi kim ngạch sở hữu, hắn có thể cầm chắc đại khái hơn tám chục triệu, tính thêm với chi phiếu một trăm chín chục triệu của mình, Đổng Học Bân tổng cộng đã có khoảng hai trăm tám chục triệu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775: Nhẫn kim cương hồng phấn vào tay!


Ngày hôm sau.

Chạng vạng, ký túc xá trường đảng.

Đổng Học Bân ở trong phòng thu dọn đồ đạc, đem theo chi phiếu.

Bạn cùng ký túc Hàn Hưng Hoa nói: “Chủ nhiệm Đổng, anh muốn đi ra ngoài sao?”

Đổng Học Bân nghiêng đầu nói: “Có chút việc”.

“Lần này đóng cửa dạy học, nếu muốn đi ra ngoài phải xin phép” Hàn Hưng Hoa nhắc nhở nói.

“Không ra cửa lớn” Đổng Học Bân đem tiền đóng gói xong nói: “Chỉ là đi bộ trong đại viện, giải sầu”.

“Như vậy, vậy không thành vấn đề, xin nghỉ nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến điểm học”.

Điểm này, Đổng Học Bân tự nhiên là biết, có điều hôm nay đúng là ngày bán đấu giá chiếc nhẫn màu hồng kia, Đổng Học Bân nói cái gì cũng phải ra ngoài trường đảng, sau khi ra khỏi ký túc xá, Đổng Học Bân liền nhìn trái nhìn phải, đi nhanh về hướng cổng lớn của trường, nhìn chung quanh, rõ ràng dùng một lần STOP để dừng thời gian, sau đó tìm một chỗ tường thấp đằng sau trường trèo tường ra ngoài, bắt xe taxi ở ven đường.

Trên xe.

“Lái xe, đến công ty bán đấu gióa Vân Đức”.

“Được rồi”.

“Cám ơn”.

Hai mươi phút sau, tại cửa lớn công ty bán đấu giá Vân Đức.

Đổng Học Bân xuống xe, thuận tay đeo một cái kính sớm đã được chuẩn bị từ trước, không muốn để người ta nhận ra mình, hắn tốt xấu cũng là cán bộ quốc gia, tham gia loại đấu giá tiền triệu này, để người ta biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm, vì thế đành phải làm chút ngụy trang tránh cho phiền toái.

Trong công ty Gia Đức người ra vào tấp nập.

Chủ yếu bị chiếc nhẫn màu hồng gây chú ý, có không ít người đến xem.

Đổng Học Bân ở phía trước làm thủ tục lấy thẻ tham gia bán đấu giá, sau đó thong thả tiến đến hội trường đấu giá, bên trong hầu như đã kín người ngồi, tìm nửa ngày. Đổng Học Bân mới tìm được một vị trí trống, ngồi xuống. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, cuộc bán đấu giá buổi trưa sắp bắt đầu, bởi vì chiếc nhẫn phấn hồng được bán cuối cùng, cho nên Đổng Học Bân mới muộn đến như vậy, hiện tại cũng kịp giờ bán đấu giá.

Kết thúc giờ nghỉ ngơi, cuộc bán đấu giá lại bắt đầu.

Rất nhiều người đi đi vệ sinh hoặc ra bên ngoài hút thuốc đã trở lại.

“Tiếp sau đây là bức họa từ đời nhà Thanh...” Người dẫn chương trình bán đấu giá cầm microphone lớn tiếng nói.

Tâm tư của Đổng Học Bân cũng không ở trong này, nhắm hai mắt lại. Lẳng lặng chờ, hiện tại cũng là lúc dưỡng sức nghỉ ngơi, trong chốc lát khẳng định phải có một hồi long tranh hổ đấu.

Vật đầu tiên...

Vật thứ hai...

Vật thứ ba...

Rất nhanh, ba đồ vật đã được bán đấu giá xong, ngoài ra vẫn còn một bức thư họa được đên bán đấu giá nữa. gần đây thị trường sưu tập đồ cổ đã không nóng như hai năm về trước nữa, quan niệm đầu tư của mọi người dần dần rở thành lý tính, ví dụ ngọc giảm giá, phỉ thúy vô giá trị trên thị trường, đều có thể thuyết minh cho thị trường sưu tập bong bóng hiện tại, nhưng đương nhiên, thứ tốt luôn không thiếu người mua, đây là điều không hề nghi ngờ.

Ví dụ như vật này đây.

“Cảm ơn mọi người đại giá quang lâm đến họi đấu giá quý mùa thu của Gia Đức. Rốt cuộc cũng đến sản phẩm bán đấu giá cuối cùng của chúng ta.” Người dẫn chương trình bán đấu giá tươi cười nói: “Tin rằng mọi người cũng đều đã biết, đúng vậy, đồ vật cuối cùng là đôi nhẫn kim cương màu phán hồng cực kỳ quý giá, chiếcn nhẫn kim cương màu phấn hồng này có trọng lượng 18 và 20 cara, nó được một nhà sưu tập và bảo tồn suốt 60 năm nay, đôi nhẫn kim cương này được nhà nghiên cứu đá quý nước mỹ bình bầu vào bậc “màu phấn hồng lạ mắt” – màu hồng hoàn mỹ nhất, được khảm trong chiếc nhẫn bạc”.

Nhất thời, không ít người bị sức hút của chiếc nhẫn mà nhìn lên, bàn luận mãi không ngớt.

“Rốt cuộc cũng bắt đầu”.

“Chính mắt nhìn thấy so với nhìn trong tin tức còn đẹp hơn nhiều”.

“Chỉ là giá cao quá, vài triệu mua một đôi nhi nhẫn kim cương, như thế xa xỉ quá”.

“Đây chính là đôi nhẫn kim cương quý nhất trên thế giới, cũng không biết ai có thể mua được”.

Ở đây có cả phú ông bạc ngàn bạc tỷ, nhưng mà đối với đôi nhẫn này, bọn họ vẫn là theo không kịp, cảm thấy rất xa xôi.

Sau khi giới thiệu, sau đó là thời gian xem xét.

Đổng Học Bân lập tức cùng rất nhiều người cùng tiến lên đài, tận mắt đôi nhẫn kim cương đặt trong tủ kính kia.

Đẹp, quả thật quá đẹp, cái loại mày hồng này như có ma lực mê hoặc lòng người, không có lúc nào là không thu hút ánh mắt mọi người. bề mặt kim cương sáng bóng kết hợp với tất cả đều hoàn mỹ, bất luận là nhìn dứoi góc độ nào, kim cương sáng bóng đều không chê vào đâu được, một đôi nhẫn hống quá đẹp, so với màu sắc kim cương bình thường thậm chí cao hơn không chỉ một cấp bậc, quả thực quá khó khăn để đạt được, chẳng trách được định giá hai triệu.

Thời gian xem tự do kết thúc.

Mọi người đều trở về chỗ ngồi.

Đổng Học Bân lại một lần hạ quyết tâm muốn mua, Tạ Tuệ Lan tuyệt đối sẽ thích cặp nhẫn này!

Người bán đấu giá lớn tiếng nói: “Hiện tại bắt đầu đấu giá, mỗi lần giơ thẻ bài tăng giá cố định là một trăm vạn, giá khởi điểm là tám chục triệu, hiện tại bắt đầu ra giá”.

Vừa dứt lời, không ít người liền giơ thẻ bài!

“Tám một triệu!”

“Tám lăm triệu!”

“Chín chục triệu!”

“Chín mốt triệu!”

“Ồ, một trăm triệu, số 11 trả giá một trăm triệu!”

Hầu như không còn cách nào, Đổng Học Bân cũng chỉ trừng mắt lên nhìn, vẫn chưa giơ thẻ bài của mình lêm, giá bán đấu giá của chiếc nhẫn đã lên tới một trăm triệu!

Trong lòng Đổng Học Bân trầm xuống, biết lần này cạnh tranh tuyệt đối sẽ kịch liệt chưa từng có, lập tức cũng giơ lên thẻ bán đấu giá lên, lớn tiếng nói: “Một trăm mười lăm triệu!”

Một phụ nữ trung niên lập tức ra giá, “Một trăm hai chục triệu!”

Một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi cũng nói: “Một trăm hai lăm triệu!”

Người bán đấu giá mỉm cười cầm mic nói: “Số137 trả một trăm hai lăm triệu, còn có ai trả giá cao hơn không? Một trăm hai lăm triệu lần thứ nhất…”

Đổng Học Bân không cần suy nghĩ giơ thẻ lên, “Một trăm ba chục triệu!”

Một thương nhân theo sau nói: “Một trăm bốn chục triệu!”

Người phụ nữ trung niên phía trước quay đầu nhìn bọn họ, “...Một trăm sáu chục triệu!” Trực tiếp bỏ thêm hai chục triệu.

Nhưng dù vậy, am thanh phía dưới cũng không có ý tạm dừng, “Một trăm bảy chục triệu!”

“Tôi ra một trăm tám chục triệu!”

“Một trăm tám lăm triệu!”

“... Hai trăm triệu!” Thương nhân kia tựa như bị rơi vào tình thế bắt buộc.

Hai trăm triệu chẵn, mới mở màn hai phút đã lên đến hai trăm triệu chẵn, đây chính là cái giá của chuyên gia dự tính giá trị thị trường định giá.

Hội trường im ắng, nhất thời rơi vào trạng thái trấm mặc.

Người bán đấu giá nói: “Hai trăm triệu tròn! Số 28 ra giá hai trăm triệu chẵn! Còn có người nào ra giá cạnh tranh nữa không?”

Đến giá này, người cạnh tranh cũng ít đi vài lần, vài người mua phía trước đều lắc đầu buông tha cạnh trăm.

Vị thanh niên kia ngưng lại một chút nói: “... Hai trăm lẻ năm triệu!”

Người phụ nữ trung nói: “Hai trăm mười triệu!”

Vị thương nhân kia nhìn bọn họ nói: “Hai trăm mười lăm triệu!”

Người phụ nữ trung niên hơi trầm ngâm, rốt cuộc vẫn là buông thẻ bán đấu giá xuống, không có ý tranh giánh nữa.

Vị thanh niên kia cũng do dự, nhíu mày nghĩ cái gì đó.

“Hai trăm mười lăm triệu lần thứ nhất...” Người bán đấu giá nói: “Số 28 ra giá Hai trăm mười lăm triệu, còn có ai ra giá không?”

Cái giá này, đã tiếp cận điểm mấu chốt, Đổng Học Bân có tổng cộng hơn hai trăm tám mươi triệu, nếu ở mức hai trăm bốn mươi triệu chưa đến thành giao mà nói, cộng thêm 10% tiền thuê, thuế và các phí dụng khác, cũng đã vượt qua tổng tài chính của Đổng Học Bân, căn bản là hắn mua không nổi, hơn nữa cho dù miễn cưỡng mua được, nhất thời Đổng Học Bân cũng sẽ trở thành không xu dính túi.

Có điều...

Vì chị Tạ! Hắn sẽ liều mạng!

Đổng Học Bân chậm rãi giơ thẻ bài lên nói: “Hai trăm hai chục triệu!”

Vị thanh niên kia khẽ cắn môi, giơ thẻ bài nói: “Hai trăm hai mốt triệu!”

Đổng Học Bân không hề do dự tăng thêm giá: “Hai trăm hai lăm triệu!”

Lúc này, không ít người đều kinh ngạc nhìn về phía người trẻ tuổi đeo kính này, ánh mắt của người bán đấu giá và vài nhân viên công tác cũng dừng trên người hắn.

“Hai trăm hai lăm triệu lần thứ nhất...” Người bán đấu giá giơ chùy lên, “Số 233 ra giá hai trăm hai lăm triệu…”

Vị thanh niên nhíu mày đặt thẻ lên bàn, nói câu gì đó với người đồng hành bên cạnh, cũng không ra thêm giá.

Hiện tại giá bán đấu giá thật ra đã vượt qua giá trị của chiếc nhẫn, nhưng mà hi sinh vì vật quý, bán đấu giá thứ này vốn sẽ không có lý tính gì đáng nói.

Người thương nhân chần chờ một lát, rốt cuộc không nói gì.

Nhưng tại thời khắc này, vị phụ nữ trung niên lúc trước cũng không biết có động lực từ đâu, lại một lần nữa hung tợn giơ thẻ bài, “Hai trăm ba mươi triệu!”

Đổng Học Bân trong lòng mắng câu thô tục, tiếp tục nói: “Hai trăm ba mươi ba triệu!”

Vị phụ nữ trung niên nhanh chóng nói: “Hai trăm ba mươi lăm triệu!”

Cạnh tranh rất kịc liệt, hiện tại người cạnh tranh hầu như chỉ còn Đổng Học Bân cùng phụ nữ trung niên kia.

Đổng Học Bân không biết tài chính của người phụ nữ kia là bao nhiêu, hắn chỉ là hiểu rằng, chính mình tiền là không đủ.

Làm sao bây giờ?

Còn thêm nữa hay không?

Đổng Học Bân chú ý biểu tình của người phụ nữ kia, phát hiện trong ánh mắt bà cũng có chút đau lòng, tựa như cái giá này đối với bà mà nói cũng là có điểm khó có thể thừa nhận, nghĩ đến đây, Đổng Học Bân cũng cố bất cứ giá nào, tận lực làm cho chính mình lộ ra vẻ lạnh nhạt kiên định, thoải mái giơ thẻ bài, “Hai trăm ba mươi bảy triệu!”

Sắc mặt vị phụ nữ trung niên biến đổi.

Đây đã là giá trên trời!

Nếu thành giao, số tiền cuối cùng phải trả ra là gần ba trăm triệu, đã vượt quá xa mức định giá của chiếc nhẫn!

“Hai trăm ba mươi bảy triệu!” Người bán đấu giá lại một lần nữa giơ chùy lên gõ, “Số 233 ra giá hai trăm ba mươi bảy triệu lần thứ hai... Còn có ai ra giá cao hơn không... Còn có ai không...” Người bán đấu giá dừng cánh tay ở giữa không trung một chút, “...Hai trăm ba mươi bảy triệu lần thứ ba! Thành giao!”

Sắc mặt Đổng Học Bân chấn động, thành công rồi!

Người bán đấu giá cười nói: “Vậy chúng ta chúc mừng số 233 đã đấu giá thành công!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều thân mật vỗ thân, bốp bốp bốp bốp.

Ai cũng biết cặp nhẫn này sẽ được đấu đến giá trên trời, nhưng không nghĩ tới sẽ vượt qua mức định giá cao như vậy, bởi vì mức định giá chính là bán đấu giá công ty đã định, đã vượt qua giá trị thị trường rất nhiều, nhưng cuối cùng bán đấu giá thành giao kim ngạch lại vượt qua định giá 40%, nhìn vào bảng kim ngạch này, đôi nhẫn kim cương này sẽ là quý giá nhất trên thế giới... Quả thật hoàn toàn xứng đáng, đây đôi nhẫn kim cương thành giao với kim ngạch cao nhất trong lịch sử!

Đổng Học cười cười khách khí với mọi người, trong lòng cũng mười phần vui sướng.

Tới tay rồi!

Nhẫn kim cương phấn hồng rốt cuộc tới tay rồi!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 776: Tiểu Đổng nơi nơi vay tiền!


Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Trong ký túc xá trường đảng, Đổng Học Bân xoay người bước xuống giường, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải là cặp nhẫn kim cương, mà là tiền, trong đầu tất cả đều là tiền. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay tại lúc kết thúc buổi đấu giá ngày hôm qua, Đổng Học Bân tìm người phụ trách bán đấu giá Gia Đức, hỏi thăm một chút xem mình cần trả bao nhiêu tiền đấu giá, kết quả đối phương nói cho Đổng Học Bân một con số quả nhiên vượt qua dự toán, hai trăm tám mươi bảy triệu, Đổng Học Bân căn bản không đủ tiền trong tay, nếu nội trong một hai ngày tới không có biện pháp thanh toán khoản tiền này, thì cặp nhẫn kia chẳng những không thuộc về mình mà còn phải bồi thường tiền.

Bạn cùng phòng Hàn Hưng Hoa còn đang ngủ.

Đổng Học Bân lập tức đánh răng rửa mặt, ra ký túc xá gọi điện thoại.

“Mẹ, con Tiểu Bân đây” Đổng Học Bân nói vào di động: “Mẹ đang ở nhà sao?”

Lâm Hiểu Bình ừm một tiếng, “Mẹ vừa dậy? Có việc gì sao?”

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, “Khụ khụ, là như thế này, chỗ mẹ có bao nhiêu tiền?”

“Tiền? Có hai triệu cũng là lần trước con đưa cho mẹ giữ, mẹ không động đến chút nào, vẫn giữ cho con, làm sao vậy?”

“Vậy mẹ cho con mượn dùng tạm nhé”.

“con không có tiền sao? Mẹ biết biết, con lớn như vậy cần phải tiêu tiền, có bao nhiêu tiền cũng hết”.

“Ai da, con cũng không tiêu linh tinh, là có việc cần dùng, dù sao mẹ cũng cứ cho con mượn đi, mấy ngày nữa con sẽ trả mẹ”.

“Được, vậy lát nữa mẹ sẽ ra ngân hàng gửi tiền cho con”.

“Cảm ơn mẹ”.

“Đúng rồi, có đủ hay không? Không đủ thì trong người mẹ còn có một ít tiền, mấy vạn đấy, nếu con có việc cần gấp thì cứ nói, mẹ đi tìm lão Dương mượn?”.

“Ai da, đừng đừng, mẹ đừng tìm chú Dương vay tiền làm gì, không cần đâu”.

Tuy rằng số tiền này là Đổng Học Bân đưa cho mẹ, nhưng lúc này phải dùng đến, Đổng Học Bân vẫn cảm thấy thật xấu hổ, không có biện pháp nào khác, đành cố qua cửa này rồi nói sau. Có điều trong tay mẹ có hai triệu cũng vẫn không đủ dùng, còn thiếu chừng một triệu nữa. Tìm chú Dương mượn hiển nhiên là không được, da mặt Đổng Học Bân có dày đến đâu cũng không làm được, căn bản cũng không có biện pháp nào mở miệng, tìm Huyên di? Càng không được, số tiền Huyên di giữ đều là tiền dùng cho con, một phân tiền cũng không thể động, tìm Cảnh Nguyệt Hoa mượn? Vẫn là không được, dùng tiền mà người nhà Tuệ Lan cho để mua nhẫn, Đổng Học Bân cảm thấy chẳng ra gì, huống hồ Nguyệt Hoa mới hơn ba mươi tuổi, tích tụ cũng sẽ không được nhiều.

Đúng rồi, tìm Từ Yến đi!

Lúc này Đổng Học Bân cũng chẳng quan tâm có mặt mũi hay không, người có quan hệ khá gần với anh, có thể vay tiền mà lại không quá đường đột, Đổng Học Bân có thể nghĩ đến chỉ có chị Từ.

Tít tít tít, điện thoại vừa thông suốt.

“Alo?” Từ Yến mang theo giọng buồn ngủ nhẹ nhàng cất tiếng.

Đổng Học Bân thật có lỗi nói: “Ai da, chị Từ, quấy rầy ngài chị rồi? Thật đáng trách”.

“Là Tiểu Đổng”.

Ngáp một cái, Từ Yến cười nói: “Không có gì, chị cũng đang muốn dậy đây, có việc gì sao?”

Đổng Học Bân khó có thể mở miệng hắng hắng cổ họng, “Là có chuyện này, khụ khụ, cái đó, là như thế này…”

“Có việc gì cứ nói, tiểu tử cậu khi nào lại ấp úng như? Với chị mà còn không nói được? Có phải lại gây chuyện hay không?”

“Hài, không có, chị là muốn mược chị chút tiền”.

“Cậu vay tiền chị?” Từ Yến vui vẻ nói: “Tiểu tử ngươi tùy tiện động thủ một cái là đã có một chiếc chiếc Cayenne cậu còn có thể thiếu tiền sao?”

“Việc này cũng không phải là động chân tay gì, chỉ là có việc thôi”.

“Nói đi, cần bao nhiêu”.

“Năm trăm ngàn, năm trăm ngàn là đủ”.

Từ Yến không chút nghĩ ngợi nói: “Được, lát nữa cậu gửi số tài khoản ngân hàng vào điện thoại của chị rồi chị gửi tiền qua cho cậu”.

“Chị Từ, vậy tôi rất cám ơn chị, cảm ơn”.

“Được rồi, cậu đừng có giả khách khí nữa”.

“Chờ tôi có tiền tôi sẽ trả chị”.

“Chờ cậu dư dả rồi nói sau, chị sống một mình, cũng không cần dùng đến tiền”.

Đổng Học Bân biết, năm trăm ngàn đối với một ít thương nhân mà nói, có lẽ chẳng là cái rắm gì, nhưng đối với một cán bộ quốc gia như chị Từ mà nói, cũng tuyệt đối không phải con số nhỏ, Từ Yến hiện tại là một người trong quốc an, chính là chức vụ lãnh đạo, một tháng tiền lương cũng đến không được là bao, lo lắng đến hoàn cảnh của Phần Châu, thậm chí lương càng thấp, năm trăm ngàn, có thể là tất cả số tiền Từ Yến tích cóp được, chị Từ có thể không cần xem, mà gửi tiền cho vay, có điều, xét về quan hệ giữ hai người thì cũng không cần khách khí như vậy, Đổng Học Bân nói một câu cám ơn rồi không nói cái gì nữa, mà âm thầm ghi tạc trong lòng.

Giữa trưa.

Vào luc ghỉ ngơi, Đổng Học Bân vụng trộm chuồn ra ngoài trường đảng, đi ra ngân hàng.

Tiền bán chiếc Cayenne, và các khoản tiền khác được gửi vào trong tài khoản, tiền lương mấy năm nay, Đổng Học Bân cũng đã thu lại tất, tính cả tiền của mẹ và Từ Yến gửi đến, rốt cuộc mới được gần hai trăm chín chục triệu. Kết quả là, Đổng Học Bân lập tức đi công ty bán đấu giá, đem tiền đến thanh toán đầy đủ, lấy nhẫn về.

Trong một gian phòng bán đấu giá.

Đổng Học Bân nhất thời kích động khi thấy đôi nhẫn màu phấn hồng được đem ra, cảm giác cầm ở trong tay so với cảm giác nhìn từ xa thật khác, mười phần mê lực, nếu không nói không có tiêu tiền sa hoa thì không đúng, nhưng thật sự là tiền nào của nấy. Sau khi nghiệm hóa, Đổng Học Bân bảo nhân viên công tác điều chỉnh về số vòng của nhẫn, làm kích cỡ của đôi nhẫn kia nhỏ đi một chút, điều chỉnh lại số cara của nhẫn kim cương.

Nhân viên công tác nghi hoặc hỏi: “Anh quyết định thế sao?”

Đổng Học Bân nói: “Quyết định”.

“Vậy anh chờ một chút”.

Mua nhẫn kim cương chủ yếu là để cầu hôn Tạ Tuệ Lan, đương nhiên là để chị Tạ thêm cao hứng, cho nên ngay từ đầu Đổng Học Bân đã chuẩn bị đem chiếc nhẫn phấn hồng kia chỉnh nhỏ đi một chút, tặng cho Tạ tỷ.

Nửa giờ sau, nhẫn ra lò.

Đổng Học Bân đeo thử, rất vừa lòng, cất vào trong hộp thật cẩn thận, ra khỏi công ty bán đấu giá.

Công tác chuẩn bị đã xong, sẽ cầu hôn như thế nào đây.

Đổng Học Bân lập tức gọi điện cho Tạ Tuệ Lan, “Tuệ Lan, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, đang ở ký túc xá đọc sách ha ha, tiểu tử anh đang ở đâu?”

“Anh cũng ăn xong rồi, đúng rồi, buổi tối anh muốn gặp em có chút việc, em xem…”

“Vậy tối nay, sau khi tan học, Tạ tỷ sẽ chờ anh ở hậu viện”.

“Đừng, chuyện này không thể nói trong trường đảng, buổi tối em về nhà đi nhé, về chỗ bá phụ bá mẫu, đến lúc đó anh sẽ đến, gặp mặt tán gẫu”.

“Ừm? Có gì mà thần thần bí bí thế?”.

“Đến lúc đó em sẽ biết, được hay không em chỉ cần nói một câu là được”.

“Được, ha ha, vậy Tạ tỷ của anh sẽ ở nhà chờ anh, lần trước ba tôi đi công tác không được nghỉ, lần này vừa lúc ông có nhà, đợi lát nữa cũng gọi bọn Tiểu Tĩnh Tiểu Nhiên đến, còn có tên tiểu tử Tiểu Hạo kia nữa”.

“Được vậy tối nay gặp”.

Ngắt điện thoại, ánh mắt Đổng Học Bân trở nên kiên định, ngẩng lên trời, hung hăng nắm lấy thắt lưng, cầu hôn sao, hắn đã rất muốn đeo nhẫn cho Tuệ Lan rồi!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 777: Cầu hôn!


Chạng vạng ngày hôm đó.

Trời còn chưa tối nhưng mặt trời đã nhanh chóng lấp sau đỉnh núi.

Đổng Học Bân lại xác nhận một chút về cặp nhẫn kim cương hồng kia, cẩn thận cất vào trong lòng, lặng lẽ ra khỏi trường Đảng trung ương.

Đối diện bên đường là một tiệm hoa.

Đổng Học Bân vừa thấy thế, bước nhanh vào bên trong.

“Chào anh” Một nữ nhân viên cửa hàng cười nói: “Xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”

“Có hoa hồng không?” Đổng Học Bân đảo mắt qua, “Hoa hồng”.

“Có” Nữ nhân viên cửa hàng chỉ chỉ vào trong góc nói: “Anh tặng bạn gái sao? Muốn mua bao nhiêu cành?”

Đổng Học Bân tính một chút xem trên người mình có bao nhiêu tiền, “Ừm, chín trăm chín mươi chín đóa đi, bó lại cho tôi, đúng rồi, bao nhiêu tiền một đóa?” Trước kia Đổng Học Bân mua cái gì cũng không hỏi giá, nhưng hiện tại, mua nhẫn kim cương đã nên đã phải dùng hết số tiền mà Đổng Học Bân có, còn phải vay nợ bên ngoài, giờ phút này tính ra cũng chỉ còn số lẻ trên chi phiếu, tính ra số tiền có trong ví cũng chỉ có hơn ba ngàn một chút, ngày trước tiêu tiền không nháy mắt, dù thế nào Đổng Học Bân cũng nghĩ đến mình lại có lúc nghèo như ngày hôm nay.

Nữ nhân viên cửa hàng đáp: “Chỗ chúng tôi bán ba đồng một bông”.

“Ba đồng? Đắt như vậy sao?” Đổng Học Bân buồn bực.

“Mùa này hoa hồng là rẻ nhất, nếu vào lễ tình nhân hoặc vào mùa đông, một cành cũng là hơn mười đồng rồi”.

“Không giảm sao?”

“Có thể tặng anh miễn phí một cái giỏ”.

Đổng Học Bân vung tay lên, “Được, lấy cho tôi đi”.

“Chín trăm chín mươi chín đóa hồng? Xin anh chờ một chút” Nữ nhân viên cửa hàng rất nhanh liền đi bó lại cho anh, dùng một cái giỏ rất lớn và đẹp, để toàn bộ chỗ hoa hồng vào.

Đổng Học Bân đau lòng đi thanh toán ba ngàn.

Gần một ngàn đóa hoa hồng, ôm giỏ hoa lớn đi ra khỏi tiệm hoa, ngay cả đường phía trước Đổng Học Bân cũng không thấy rõ lắm, cười khổ cố gắng bước đi sao cho không ngã, trong chốc lát, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe taxi nhưng Đổng Học Bân không có tay để đón, bởi vì hắn cảm thấy trong ví mình chỉ còn có một trăm đồng so với đoạn đường từ nơi này đến nhà Tạ Tuệ Lan khả năng sẽ không đủ trả, vì thế liền đi lên phía trước một chút. Định hút thuốc nhưng cũng không còn sớm nữa, Đổng Học Bân đi đến một quầy bán quà vặt, vừa muốn mở miệng nói mua một bao Trung Hoa, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nhìn vào ngăn tủ thuốc lá, Đổng Học Bân chỉ mua một bao Đô Bảo giá ba đồng.

Hút được hai hơi liền ho, khụ khụ khụ.

Phải chịu thôi, ai bảo không đủ tiền chứ.

Đi qua đoạn đường hay bị kẹt xe, Đổng Học Bân mới đưa tay ra bắt xe taxi. Chờ xe dừng lại trước cửa nhà Tạ tỷ, tính tiền taxi vừa vặn một trăm mười tám, Đổng Học Bân lấy nốt một trăm hai mươi còn lại trong ví mình đưa ra, lấy lại hai đồng tiền lẻ, vậy là trong ví hắn còn đúng hai đồng.

Khu đại viện của thường ủy kinh thành.

Trước biệt thự nhà họ Tạ.

Trước khi Đổng Học Bân vào trong nhà đã đem giỏ hoa hồng giấu vào trong góc vườn, rồi sau đó mới bước tới ấn chuông cửa.

Leng keng leng keng.

Cửa mở, là Tạ Hạo mở cửa, “Ha ha thần tượng tới rồi”.

Đổng Học Bân cười nói: “Tiểu tử cậu đừng có thần tượng thần tượng thế nữa được không?”

“Tiểu Bân đến đây à?” Hàn Tinh từ trong phòng đi ra, tươi cười nói: “Mau vào đi”.

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: “Cháu chào bá mẫu, cháu đến vội quá không kịp mua cái gì, lần sau cháu nhất định mua bù”.

Hàn Tinh ra vẻ mất hứng nói: “Không mua cái gì là đúng rồi, mỗi lần con đến đều bao lớn bao nhỏ, hoa quả, thực phẩm dinh dưỡng cái gì trong nhà cũng có, ăn vẫn chưa hết, quái lãng phí, như thế này là tốt nhất, lần sau đến cũng đừng mua cái gì, bằng không bá mẫu cũng không cho ngươi vào cửa, ha ha”.

Đổng Học Bân vẫn rất xấu hổ, không phải hắn không muốn mua, mà thật sự là không có tiền.

Trong phòng, trừ Tạ Tuệ Lan, thì Tạ Nhiên Tạ Tĩnh đều đã ở đó.

Tạ Tuệ Lan cười cười, liếc hắn một cái, “Làm cho cả nhà chúng tôi chờ một mình anh? Hả?”

“Kẹt xe, kẹt xe” Đổng Học Bân lại quay sang chào Tạ Tĩnh Tạ Nhiên.

Lúc này, Bí thư thị ủy thành phố Tạ Quốc Bang từ trên lầu chậm rãi bước xuống dưới, nhìn Đổng Học Bân, thản nhiên nở nụ cười, “Tiểu Đổng đến rồi sao?”

Đổng Học Bân vừa ngồi xuống vội cuống quít đứng lên, cung kính nói: “Cháu chào bá phụ”.

“Đừng câu nệ như vậy” Tạ Quốc Bang giơ tay vẫn xuống, “Ngồi đi, mà đi rửa chân tay chuẩn bị ăn cơm”.

“Vâng!”

“Việc học tập ở trường đảng thế nào?”

“Rất tốt, rất có ích với cháu”.

“Vậy là tốt rồi” Tạ Quốc Bang gật gật đầu, “Chịu khó học một chút, đối với công tác về sau của cháu cũng...”

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm ngắt lời nói: “Ba, động một chút là ba lại lên giọng nói chuyện quan trường, còn bảo Tiểu Bân không cần câu nệ, ba như thế, Tiểu Bân có thể không câu nệ sao?”

Tạ Quốc Bang chỉ chỉ con gái, cười lắc đầu, “Nha đầu này”.

Hàn Tinh đưa mắt lên nhìn chồng, cười nói: “Xem con gái anh kìa, bảo vệ người yêu nó thế, cái này gọi là con gái lớn thì đều hướng ngoại, cánh tay khửu tay đều hướng ra ngoài hết”.

Tạ Quốc Bang và Tạ Tĩnh Tạ Nhiên đều cười ha ha.

Tạ Tuệ Lan thoải mái nói: “Ha ha, con có sao?”

Tạ Hạo kêu lên: “Có! có rồi! Chị rất là bất công, khi nào chị mới đối tốt với em như vậy chứ!”

Tạ Tĩnh vui cười nói: “Lúc nhỏ thì em không nhớ lắm, nhưng mới đây thì em nhớ rất rõ, chính chị đã đánh vào mông em và anh trai”.

Tạ Hạo rầm rì nói: “Chị ấy cũng đánh em rất nhiều lần”.

Tạ Nhiên cười: “Chị cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi”.

“Xem ra, vẫn là Tiểu Nhiên nói công đạo nhất” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Còn lôi chuyện cũ của ta ra? Được, vậy chúng ta cùng nói một chút nhé, Tiểu Tĩnh, lúc nhỏ em...”

Tạ Tĩnh mặt đỏ, vội nói: “Đừng nói nữa đừng nói nữa! Em sai rồi được chưa?”

“Em biết thế là tốt rồi” Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu nói: “Còn có Tiểu Hạo, lúc em bảy tám tuổi…”

Tạ Hạo nóng nảy: “Em xin! Đây là chỗ nào mà lôi chuyện cũ của bọn em ra làm gì? Sao không lôi chuyện cũ của chị ấy!”

Mọi người đều nở nụ cười.

Hàn Tinh mỉm cười nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc trước các con còn là một đám nhỏ, giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua, chỉ chớp mắt, đều lớn cả rồi, chị của các con cũng mau kết hôn rồi, suy nghĩ một chút, vẫn là trước đâycác con rất thú vị, đáng yêu”.

Tạ Hạo hét lên: “Đúng rồi chị, rốt cuộc khi nào thì chị kết hôn”.

Tạ Quốc Bang bỗng nhiên nói với con gái: “Ngày hôm qua ba đến chỗ lão gia tử, ông nói, tháng này nên làm đi, chuyện hôn lễ ba và mẹ con sẽ thu xếp”.

Đổng Học Bân nhất thời kích động, Tạ lão gia cũng đồng ý rồi?

Tạ Tuệ Lan lại nhìn Đổng Học Bân cười: “Lần trước đã nói qua, người ta còn chưa có biểu hiện ra là có thành ý muốn cầu hôn, sao con có thể vội vàng gả đi như vậy? Đúng không?”

Tạ Tĩnh cười khanh khách, “Đổng ca, đây là chị em đang nói anh đấy”.

Hàn Tinh cười mắng: “Tuệ Lan nha đầu kia, sao con lại nói như vậy!”

Đột nhiên, một tin tức trên ti vi hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chỉ nghe Tạ Hạo kêu một tiếng, “Nhìn kìa!”

Trên màn hình tivi, hình ảnh cặp nhẫn kim cương màu phấn hồng lại một lần nữa xuất hiện, MC nói: “Công ty bán đấu giá Gia Đức đã tiến hành bán đấu giá cặp nhẫn kim cương màu phấn hồng này, kết quả ngoài dự đoán của rất nhiều người, giá khởi điểm là tám chục triệu, định giá hai trăm triệu chẵn, cuối cùng thành giao là hai trăm ba mươi bảy triệu, hơn nữa nếu tính thêm tiền thuê và các loại phí dụng khác, cuối cùng cặp nhẫn này thành giao với giá ước chừng gần ba trăm triệu, chẳng những vượt qua giá mà các nhà sáng chế kim cương trong nước ước định, cũng nảy sinh ra cặp nhẫn kim cương được bán đấu giá với cao nhất trong lịch sử thế giới, xướng đang là nhẫn kim cương quý nhất trên thế giới”.

Tạ Tĩnh kinh ngạc nói: “Gần ba trăm triệu? Cao như vậy sao?”

Tạ Nhiên cười khổ nói: “Người tiêu tiền trong nước so với nước ngoài cũng chẳng kém bao nhiêu”.

“Ai mua vậy?” Tạ Hạo nói: “Định giá cũng đã vượt qua giá trị thị trường, thế mà lại còn mua với giá còn cao hơn một nửa so với giá đã được định giá? Điên rồi sao?”

Tạ Tuệ Lan và Hàn Tinh cũng nhìn chằm chằm vào tivi.

Chỉ nghe MC đang nói: “Theo chúng tôi được biết, đôi nhẫn được mua với giá trên trời là do một vị thanh niên trẻ tuổi không rõ danh tính mua được, người tham gia buổi bán đấu giá lần này nói cho chúng tôi biết, cậu thanh niên thần bí vào bàn ngay sau khi buổi bán đấu giá sắp chấm dứt, đeo kính, lúc đấu giá cặp nhẫn kim cương phấn hồng, vị thanh niên thần bí liền tăng giá một đường, áp chế rất nhiều đối thủ cạnh tranh cuối cùng mới đạt vị trí thứ nhất”.

Nghe vậy, Tạ Tĩnh lại kinh ngạc, “Một thanh niên mua được? Khoa trương như vậy sao?”

Tạ Nhiên nghĩ nghĩ, “Khả năng là cha anh ta cho tiền, muốn kết hôn? Bằng không sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy để mua hai cái nhẫn”.

“Việc này còn phải hỏi, khẳng định là muốn kết hôn” Tạ Hạo hừ hừ nói.

Tạ Tĩnh hâm mộ nói: “Cầm loại nhẫn phán hồng với mức giá trên trời này đi cầu hôn, cảnh này thật lớn? Nếu thay vào đó là em, chắc em hạnh phúc chết mất, hì hì, rất lãng mạn".

“Lãng mạn cái gì, không phải chỉ là tiền thôi sao” Tạ Hạo không phục.

Tạ Tĩnh liếc hắn, “Em biết cái gì, không phải bởi vì nhẫn quý, mà là bởi vì nhà gái sẽ cho rằng nhà trai chịu bỏ tiền ra tiêu vì cô ấy, rất coi trọng cô ấy, cho nên mới cảm thấy lãng mạn”.

Tạ Hạo nói thầm nói: “Nữ nhân, chính là rất phiền toái, lãng mạn cái gì chứ, có thể làm cơm ăn sao?”

Hàn Tinh cùng Tạ Tuệ Lan đều nhìn nhìn Tạ Hạo.

Tạ Hạo hoảng sợ, vội hỏi: “Mẹ, chị, không phải con nói hai người đâu, không có hai người trong đó” Tạ Hạo thấy rằng mình sẽ làm nhiều người tức giận, cuống quít nói sang chuyện khác, “Chị, chị lại muốn Dổng ca của em cầu hôn như thế nào, nói đi, em sẽ tham mưu cho hai người”.

Tạ Tuệ Lan buồn cười nói: “Còn nói ý tứ gì nữa sao? Làm như ra mặt chị của em dày lắm vậy, ha ha, để cho anh ấy tự nghĩ đi”.

Trong lòng Tạ Hạo Tạ Tĩnh nghĩ da mặt chị còn không dày sao? Da mặt chị dày nhất nhà chúng ta đấy!

Nhưng chính lúc mà mọi người nghĩ không có đề tài gì để nói nữa thì Đổng Học Bân bỗng nhiên đứng lên trước ánh mắt nhìn chăm chú của Hàn Tinh và Tạ Tĩnh, ho khan một tiếng, hắn đi đến trước mặt Tạ Tuệ Lan, trịnh trọng nói: “Tuệ Lan, có chút chuyện muốn nói với chị”.

Tạ Hạo sửng sốt, “Cho em xin, chuyện gì vậy!”

“Hư, hư!” Tạ Tĩnh lập tức ngăn Tiểu Hạo lại.

Hàn Tinh và Tạ Quốc Bang liếc nhau, đều nhìn bọn họ cười ha ha.

Ai cũng đã nhìn ra, Đổng Học Bân tựa như muốn cầu hôn, nhưng nhìn trái nhìn phải, Đổng Học Bân lại không có chuẩn bị cái gì hết, ngay cả hoa cũng không có, thế này cũng kêu là cầu hôn sao? Thế này thì quá tùy tiện. Tạ Tuệ Lan vừa cười vừa ngẩng đầu, “Ồ? Nói cái gì? Nói đi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 778: Tặng nhẫn kim cương!


Buổi tối.

Biệt thự nhà họ Tạ.

Trong phòng khách chợt yên tĩnh, mọi người đều chờ Đổng Học Bân cầu hôn.

Đổng Học Bân nhìn Tạ Tuệ Lan, “Em cũng biết, mồn miệng anh không được khéo, nói chuyện tình yêu gì đó anh cũng không nói được, cũng không phải là xấu hổ, nhưng trong lòng anh đều biết, anh đặc biệt đặc biệt muốn cưới em, nằm mơ đều muốn, ừm, anh biết nếu hôm nay anh không nói cái gì, khẳng định em sẽ không bỏ qua cho anh, anh đây đã nói, Tuệ Lan, anh yêu em” Đây là lần đầu tiên Đổng Học Bân nói từ yêu này với Tạ Tuệ Lan.

“Úc úc!” Tạ Hạo lập tức ồn ào.

Tạ Tuệ Lan hí mắt cười nói: “Ai nói tiểu tử anh ăn nói vụng về? Như thế này không phải rất biết ăn nói sao?”

Đổng Học Bân sờ sờ mũi, “Cái đó, cho nên…”

Tạ Tĩnh vui tươi hớn hở nói: “Đổng ca, anh đừng nghĩ là như thế mà đã lấy được chị em nhé”.

“Đúng thế, ngay cả hoa hồng cũng không có” Tạ Hạo so với mọi người còn cao hứng hơn, kích động hô to: “Hoa hồng hoa hồng!”

Hàn Tinh và Tạ Quốc Bang nhìn bọn họ làm ầm ĩ cũng cảm thấy rất thú vị, cũng không có ý kiến gì, vui vẻ nhìn xem.

Tạ Tuệ Lan thấy Đổng Học Bân không mang hoa, không khỏi giảng hòa giúp anh nói: “Cái gì mà hoa hay không hoa, không sao cả, Tiểu Bân của ta có tâm là được rồi, ha ha”.

Tạ Tĩnh trêu ghẹo nói: “Xem chị của chúng ta che chở cho Đổng ca kìa, còn nói không lấy chồng không lấy chồng, em xem chị đã sớm nhớ thương người ta, muốn gả đi rồi”.

“Tiểu nha đầu này” Tạ Tuệ Lan cười nhìn cô, “Sao nào? Lá gan cũng to nhỉ, hiện tại ngay cả chị cũng dám trêu sao? Hả?”

Tạ Hạo kêu lên: “Hoa hồng là phải có! Không có hoa hồng tuyệt đối không thể đồng ý!”

“Hoa hồng chứ gì? Có!” Đổng Học Bân nói một câu làm bọn họ đều ngẩn ra.

Mọi người chỉ là gào to một chút, vui đùa một câu, ai ngờ Đổng Học Bân lại có thật, nhưng… ở đâu chứ?

Ngay sau đó. Đổng Học Bân liền nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, nhìn Tạ Tuệ Lan, hai tay hắn ở giữa không trung bốp bốp vỗ vỗ, giây tiếp theo, một mảng lửa đỏ đột nhiên xuất hiện trên tay Đổng Học Bân mà trước đó không hề có dấu hiệu gì, không có một chút dự liệu nào hết, chỉ nháy mắt cái, trong tay Đổng Học Bân liền có một cái giỏ hoa hồng lớn. Xem ra là có chín trăm chín mươi chín đóa, thật là quá hoành tráng.

Tạ Tuệ Lan sửng sốt một chút.

Lúc ấy Tạ Hạo cả kinh kêu lên một tiếng.

Ngay cả Hàn Tinh và Tạ Quốc Bang cũng giật nảy mình!

“Đổng ca! Anh đúng là thần kỳ!” Tạ Hạo bội phục nói: “Mọi chuyện sao lại biến thành thế này? Sao lại có thể trở nên như thế? Mau nói cho em nghe!”

Đổng Học Bân cười ha ha không để ý đến hắn.

Mọi người sớm nghe nói qua Đổng Học Bân biết biến ảo thuật, hơn nữa trình độ ảo thuật xuất thần nhập hóa, nhưng cũng không ai nghĩ tới trình độ ảo thuật của Đổng Học Bân lại đến tình trạng này. Người ta có là nhà ảo thuật, cho dù là đại sư thành danh đã lâu, biến hoa hồng cũng chính là một cách được dùng nhiều nhất, bởi vì này loại đều là thủ thuật che mắt, hoa hồng được chuẩn bị giấu ở trong quần áo và trong tay áo, muốn đổi đồ thì rấ thuận tiện, nhưng Đổng Học Bân thì sao? Kia lại còn là chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, ôm cũng phải cố hết sức. Diện tích cũng rất lớn, căn bản là không có biện pháp giấu ở trên người, nhưng rõ rang là do Đổng Học Bân biến ra, hơn nữa mọi người không nhìn thấy một chút dấu vết gì, thực tựa như lấy ra từ trong không khí!

Trong lúc nhất thời mọi người thấy thật kinh ngạc.

Đổng Học Bân ảo thuật tự nhiên sẽ không để ai có thể nhìn ra được, bởi vì ảo thuật của hắn nếu để mọi người nhìn thấy căn bản sẽ không còn gọi là ảo thuật, mà đều là hàng thật giá thật.

Một cái STOP dừng thời gian lại. Đổng Học Bân muốn biến cái gì thì biến cái đó.

“Tuệ Lan, tặng em” Đổng Học Bân đưa hoa qua.

Tạ Tuệ Lan chúm môi cười, nhẹ nhàng nhận lấy và nói: “Cảm ơn”.

Tạ Tĩnh vẫn cảm thấy tặng hoa hồng rất tầm thường, hầu như ai cầu hôn đều đã dùng cách như vậy, nhưng cách tặng hoa này đến tay Đổng Học Bân lại làm cho người ta cảm thấy rất lãng mạn.

Tạ Hạo nói nhanh: “Thần tượng, vậy anh có thể biến ra nhẫn không?”

“Nhẫn?” Đổng Học Bân cố làm mọi thứ huyền hoặc nói: “Bằng không cho tôi thử một lần?”

“Mau thử đi, mau thử đi!” Tạ Hạo trừng mắt đứng nhìn lại.

Tạ Nhiên cùng Tạ Tĩnh cũng đều căng thẳng nhìn sang, muốn tìm ra ảo thuật thật là cái gì.

Hai tay trống trơn Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, hai tay dừng lại trên không trung, đột nhiên bàn tay động một cái, ở không trung vỗ bốp một tiếng. Nhưng mà chờ lúc Đổng Học Bân giang hai tay ra, trong lòng bàn tay lại có thể hiện ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật như một kỳ tích.

Tạ Hạo hô lớn: “Em xem! Thực sự đã biến ra rồi!”

Tạ Tĩnh, Tạ Nhiên nhìn nhau cười khổ, quá nhanh! Đây thật sự là ảo thuật sao?

Hàn Tinh cười nói với chồng mình: “Tiểu Bân này, bản lãnh thực không ít”.

Tạ Quốc Bang gật gật đầu, cũng rất thích xem.

Đương nhiên đôi mắt đẹp mê hồn của Tạ Tuệ Lan cũng đã bị mê hoặc, nhìn Đổng Học Bân, lại cái hộp nhỏ trong tay hắn, “Tặng em?”

Đổng Học Bân ừm một tiêng, “Anh có thể chứ?”

Tạ Hạo hò hét nói: “Mau mở ra đi, xem xem đó là nhẫn gì?”

Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên cũng không biết Đổng Học Bân còn có thể đưa ra những ngạc nhiên gì nữa, lại một lần nữa nhìn đầy trông mong.

Đổng Học Bân cố ý nói, trong chốc lát, chớp chớp ánh mắt, mới chậm rãi đem mở cái hộp ra, mà trong nháy mắt khi hộp mở ra, mọi người đều ngẩn người.

Trong hộp rỗng tuếch, cái gì cũng không có, chỉ có thể nhìn đến hai đồ gắn nhẫn.

“Nhẫn đâu?” Tạ Hạo cả kinh nói.

Tạ Tĩnh ngây người nói: “Không phải đã đánh mất rồi chứ”.

Tạ Tuệ Lan cùng Hàn Tinh tựa như cũng không biết ý của Đổng Học Bân là gì.

Nhưng đột nhiên, vẫn dưới ánh mắt của Tạ Nhiên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, chỉ vào tay Tạ Tuệ Lan nói: “Chị! Tay! Trên tay chị!”

Tạ Tuệ Lan kinh ngạc, chậm rãi giơ tay phải lên.

Trên ngón áp út tinh tế, hiện lên một chiếc nhẫn kim cương phấn hồng sang bóng!

Tạ Tĩnh ngạc nhiên nói: “Đây là...”

“Nhẫn kim cương màu hồng?” Trong lòng Hàn Tinh cũng nhảy dựng lên

Lại nhìn trên tay Đổng Học Bân, chỗ ngón áp út rõ ràng cũng đang đeo một chiếc nhẫn giống với chiếc nhẫn Tạ Tuệ Lan đang đeo trên tay, cũng không ai biết đã đeo nhẫn lúc nảo.

Có điều hiện tại mọi người cũng không nói đến vấn đề rối rắm này nữa, đôi nhẫn kim cương màu hồng này nhìn quá mức quen mắt!

“Đây không phải chiéc nhẫn chiếu trên TV kia sao?” Tạ Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Tạ Tĩnh kinh hô: “Trời ơi! Đổng ca! Đừng nói với em là người thanh niên thần bí trong buổi đấu giá của công ty gia đức kia chính là anh nhé?”

Đổng Học Bân cười ừm một tiếng: “Ngày đó xem TV thấy Tuệ Lan thích, ngày hôm qua anh liền đi mua”.

Tạ Hạo hét lên một tiếng, “Ba trăm triệu! Là ba trăm triệu đó!”

Chẳng ai đoán được, ngày đó xem TV Tạ Tuệ Lan chỉ là nói vài câu vui đùa, nhưng Đổng Học Bân lại có thể làm thật sao, lại bỏ ra ba trăm triệu để mua nhẫn về cho Tạ Tuệ Lan sao!

Ba trăm triệu!

Đây là cái khái niệm gì chứ??

Không chỉ có Tạ Tuệ Lan rất bất ngờ, tất cả mọi người trong phòng đều bị Đổng Học Bân làm cho chấn động.

Vừa còn bàn luận là người nào điên mới mua cặp nhẫn kim cương phấn hồng với cái giá trên trời như vậy, kết quả người này lại ở ngay tại trước mắt!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 779: Hôn lễ định rồi!


Không khí phòng trong bị nén lại

Trong phòng khách của biệt thự vang lên âm thanh hít vào khí lạnh.

Một đôi nhẫn kim cương màu phấn hồng giá trị gần ba trăm triệu đang được đeo trên tay Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân, mấy tiểu bối, Tạ Tĩnh Tạ Hạo đều nhìn đến nghẹn họng, nhìn trân trối.

Đổng Học Bân nhìn Tạ Tuệ Lan hỏi: “Thích không?”

Tạ Tuệ Lan nâng tay lên nhìn vào cái nhẫn kia, cười khổ nói: “Tạ tỷ của anh có thể không thích không?”

“Em thích là tốt rồi” Đổng Học Bân cũng cao hứng, “Còn sợ em không hài lòng”.

Tạ Tuệ Lan chậm rãi lấy đầu ngón tay cọ lên, đưa chiếc nhẫn màu phấn ồng lên mặt, “Em như thế nào anh cũng hiểu rõ rối, vẫn luôn là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, em không phủ nhận điều này, có điều hôm nay em lại nói một câu thật tình, nhẫn quả thật rất đẹp, em thực sự rất thích, cảm ơn Tiểu Bân, em thật không nghĩ tới anh sẽ đi mua cặp nhẫn này về, thật sự rất bất ngờ, Tạ tỷ của anh quá ngạc nhiên và vui mừng rồi, tiểu tử này, ha ha…”

Tạ Tĩnh sợ hãi nói: “Đâu chỉ là ngạc nhiên? Chị, chị xem Đổng ca đối với chị thật tốt!”

“Chị biết, ha ha” Tạ Tuệ Lan cười nói.

Tạ Hạo lại nói: “Đổng ca, ba trăm triệu, anh như thế này cũng quá khoa trương rồi đó, có ba trăm triệu mà nói thì làm cái gì không được chứ?”

Đổng Học Bân không cho là đúng nói: “Khoa trương cái gì đâu, tiêu tiền vì chị của em, bao nhiêu anh cũng không đau lòng”.

Tạ Tuệ Lan híp mắt cười: “Nhìn Đổng ca của các em kìa, vẫn nói anh ấy ăn nói vụng về, chị thấy, miệng hắn ba hoa thì có, chắc sẽ có rất nhiều con gái theo?”

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: “Hài, không có rồi”.

Tạ Nhiên nhanh chóng nhắc nhở nói: “Đổng ca, mấu chốt còn chưa nói đâu, mấu chốt nhất ấy!”

“Đúng đúng” Đổng Học Bân mới nhớ ra, lập tức quỳ một gối xuống. Nắm láy ngón tay Tạ Tuệ Lan nói: “Tuệ Lan, lấy anh đi”.

Tạ Tuệ Lan cười không nói lời nào.

Đổng Học Bân sốt ruột nói: “Được không?”.

Tạ Tuệ Lan vẫn là không nói lời nào

Hàn Tinh tức giận nói: “Này Tuệ Lan, còn làm giá sao”.

“Chị của em ơi nói đi!” Tạ Hạo nhao nhao nói: “Chị cũng đừng rụt rè nữa, nhanh đáp ứng đi!”

Tạ Tĩnh cũng cười hì hì nói: “Đúng đáy chị, nếu chị từ chối Đổng ca, chị sẽ hối hận đấy”.

Tạ Tuệ Lan giơ giơ tay phải lên, híp mắt nhìn ngón áp út của mình, “Cũng không biết nhẫn được đeo vào tay chị từ khi nào, chị không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi, ha ha”.

Tạ Hạo lặng lẽ cười nói: “Chị, chị nói thế đâu có được, chị trả lời như thế là không được”.

Tạ Tĩnh cùng Tiểu Hạo kẻ xướng người hoạ nói: “Rất miễn cưỡng!”

Đổng Học Bân còn đang quỳ chưa đứng dậy, tiếp tục chờ.

Tạ Tuệ Lan nhìn lên, đành phải cười nói: “Được rồi, được rồi, chịu thua mấy đứa” Dứt lời nhìn Đổng Học Bân, “Lời cầu hôn em nhận rồi, ha ha, mau đứng lên đi, lạnh lắm”.

Lời này vừa nói ra, bọn Tạ Hạo Tạ Tĩnh lập tức ồn ào lên!

“Úc úc úc!”

“Hôn một cái! Hôn một cái!”

“Chị! Đổng ca! Mau hôn một cái đi!”

Tạ Tuệ Lan khép hờ mắt nhìn nhìn bọn họ, “Đừng náo loạn. Chị thấy một đám mấy đứa đều đang kiếm chuyện đúng không? Hả?”

Tạ Hạo mặc kệ, “Hôn! Hôn! Hôn!”

Hàn Tinh và Tạ Quốc Bang cười ha ha.

Đổng Học Bân da mặt mỏng, thấy bọn họ ồn ào, khuôn mặt hắn cũng nóng lên, đương nhiên sẽ rất ngại nếu hôn môi Tuệ Lan trước mặt người nhà cô.

“Không hôn không được!”

“Đúng! Mau hôn một cái đi!”

Khóe mắt Tạ Tuệ Lan mang theo ý cười, thấy thế, cô nhìn vào mắt Đổng Học Bân, cười dài nói: “Đã nói như vậy rồi. Vậy hôn một cái đi”.

Đổng Học Bân ai da một tiếng, “Đừng, chúng ta…”

Không đợi hắn nói xong, Tạ Tuệ Lan đã chủ động chún miệng lại, cười tủm tỉm hôn nhẹ vào miệng Đổng Học Bân một cái. Cái này cũng chưa tính, Tạ Tuệ Lan nhẹ nhàng ôm lấy đầu Đổng Học Bân. Lại hôn lên lần thứ hai, sau đó còn đem đầu lưỡi tiến vào miệng Đổng Học Bân. Trên mặt Đổng Học Bân nhất thời nóng lên, nếm vị đầu lười của Tạ tỷ, trong lòng có một trận khô nóng khó nhịn được.

Tạ Tĩnh vui đùa nói: “Nhìn chị của chúng ta kìa”.

Tạ Hạo giả khuông giả dạng che ánh mắt nói: “Em còn vị thành niên, hai người làm gì vậy chứ”.

Tạ Nhiên cười nói: “Da mặt chị của chúng ta thật dày, mọi người đều thấy đó, chị của chúng ta đang chủ động”.

Lúc này, Tạ Tuệ Lan mới rút đầu lưỡi về, nhìn bọn họ cười nói: “Mấy cái đứa này, cứ nhìn chị đi, ha ha, hôn rồi đấy, thế này đều vừa lòng rồi chứ?”

Đổng Học Bân liên tục ho khan, xấu hổ.

Tạ Hạo không ngừng cười hắc hắc, “Đổng ca anh cũng đừng xâis hổ, hai ngươi cũng không phải không từng hôn qua, trước kia không biết chừng đã hôn bao nhiêu lần rồi”.

Đổng Học Bân hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, tên Tiểu Hạo, ba mẹ Tạ tỷ còn đang ở đây, nói chuyện này để làm chi.

Nhìn bộ dáng vợ chồng son ngọt ngào như vậy, Hàn Tinh cũng vui vẻ cười, “Tốt, tốt!”.

“Vậy chuyện kết hôn này hôm nay đã quyết định rồi nhé” Tạ Quốc Bang mỉm cười nói: “Đến đấy, đều chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay tôi rất cao hứng, trừ Tiểu Hạo, chúng ta có thể uống một chút rượu!”

Tạ Hạo trừng mắt nói: “Con cũng có thể uống mà!”

Tạ Tuệ Lan vỗ đầu hắn một cái, “Chờ con trưởng thành rồi nói sau!”

Đồ ăn rất nhanh chóng được bưng lên bàn ăn.

Lấy ở giữa làm chính, Tạ Tĩnh lập tức tiến đến trước Tạ Tuệ Lan, căng thẳng nhìn chằm chằm ngón tay cô nói: “Chị, cho em xem nhẫn được không?”.

Tạ Hạo kêu lên: “Em cũng phải xem!”

“Chỗ nào cũng có em!” Tạ Tĩnh nói: “Chị trước xem xong rồi nói sau”.

“Xem đi xem đi, ha ha” Tạ Tuệ Lan lại không tháo ra, mà đưa tay tới trước mặt em gái.

Tạ Tĩnh và Tạ Hạo đều đi lên, nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, Tạ Tĩnh không khỏi tán thưởng nói: “Chẳng trách người ta nói là đây là đôi nhẫn kim cương quý giá nhất trên thế giới, thật là đẹp”.

Tạ Hạo hừ hừ nói: “Chị nói thật vô nghĩa, ba trăm triệu đấy, có thể không đẹp sao?”

Tạ Nhiên cũng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Ồ, sao em lại cảm thấy nhẫn trên tay Đổng ca… So với nhẫn trên tay chị lại nhỏ hơn một chút?”

Mọi người vừa thấy thế, cũng không ngừng nói.

Hàn Tinh nói: “Tiểu Bân, có đeo nhẫn thì con cũng phải đeo chiếc lớn, sao lại đưa cho Tuệ Lan?”

Đổng Học Bân nói: “Con nghĩ Tuệ Lan thích cái lớn, nên con bảo người ta sửa lại số vòng nhẫn, con không sao cả, dù sao cũng là màu hồng, con đeo to cũng có chút không hợp, nhỏ một chút cũng tốt, chẳng phải rất vừa mắt sao”.

Tạ Tĩnh huých cánh tay Tạ Tuệ Lan một cái, “Chị, nói thật, thật sự là em chưa thấy ai tốt với chị như Đổng ca, nhìn đổng ca xem, cái gì cũng nghĩ đến chị”.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười, “Em cũng nên tìm một người con trai như anh ấy”.

“Thổi, tiếp theo thổi” Tạ Hạo nói.

“Tiểu Hạo” Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, “Chị xem em hôm nay là muốn điên, như thế là có ý gì chứ? Còn năm lần bảy lượt tranh luận với chị? Không vấn đề gì, chị sẽ nhớ kỹ từng chút từng chút một, sau này sẽ tính sổ với em, em cẩn thận một chút cho chị”.

Tạ Hạo a lên một tiếng, cáo trạng nói: “Mẹ, chị muốn làm khó dễ con”.

“Nó dám” Hàn Tinh vui tươi hớn hở nói: “Mẹ sẽ xử lý nó”.

Mọi người đều cười rộ lên.

Lúc ăn cơm, Hàn Tinh liên tiếp gắp rau cho Đổng Học Bân, rốt cuộc mới nhớ tới một vấn đề, không khỏi nhìn về phía Đổng Học Bân: “Tiểu Bân, chúng ta hiện tại cũng là người một nhà, có chút chuyện bá mẫu cũng muốn hỏi, chuyện chiếc nhẫn gần ba trăm triệu đó? Nhiều tiền như vậy… con lấy đâu ra vậy?”

Những người khác cũng đều tò mò, nhìn qua.

Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, hắng hắng cổ họng nói: “Là như thế này bá mẫu, trước kia con trúng xổ số, sau lại nhờ bạn mở một công ty, gần đây đã đem bán công ty, tiền không dùng đến, lại lắm vừa vặn đủ mua đôi nhẫn này”.

Hàn Tinh nói: “Vậy cũng là quá tiêu pha rồi, trong tay con có còn tiền không”.

Đổng Học Bân nói: “Chỉ cần Tuệ Lan vui vẻ là được rồi, cầm nhiều tiền như vậy trong tay để làm chi? Cũng không có chỗ tiêu”.

“Nó có thể không vui sao?” Hàn Tinh cười nhìn con gái, “Con nhìn dáng bộ nó kìa, mọi người có thể nhìn không ra ra, nhưng ta còn không biết nó sao? Hôm nay nó thật sự rất vui, bằng không cũng sẽ không nói nhiều như vậy, lấy chiếc nhẫn ba trăm triệu đi cầu hôn, đổi lại ai mà không vui chứ”.

Tạ Tuệ Lan sờ sờ mặt, cười cười nói: “Phải không? Con có vui như vậy sao?”

“Rất có!” Tạ Hạo trêu ghẹo nói.

Hàn Tinh liếc mắt một cái, “Còn không phải vui vẻ bình thường, nha đầu kia, thật đúng là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, cái gì cũng không lộ trên mặt”.

“Đừng nói con thế” Tạ Tuệ Lan ung dung gắp đồ ăn, “Nói chuyện hôn lễ đi, làm sao bây giờ?”

Hàn Tinh nhìn về phía Đổng Học Bân: “Tiểu Bân, con xem tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh được không? Con cho bác số điện thoại bên thong gia bên đó? Bác liên hệ”.

“Đều nghe mẹ hết” Đổng Học Bân nói.

Hàn Tinh thản nhiên nói: “Chúng ta nghĩ là con và Tuệ Lan không cần mời bạn bè gì hết, làm đơn giản một chút, chủ yếu mời vẫn là một vài người trong nhà nước, những người khác không cần quan tâm, bá phụ của con lo là được, đoàn xe tham gia hôn lễ cũng có thể giảm bớt đi, ta thấy cố gắng không cần đoàn xe, đến lúc đó hôn lễ sẽ được tổ chức ngay tại biệt thư nhà ông, sân đủ lớn, cũng rất thích hợp, ý của ông cũng là như thế”.

“Như thế nào cũng được, con nghe bá mẫu”.

“Vậy được, bá mẫu liền nhờ làm một cái ảnh lớn?”

“Bá mẫu cứ quyết định đi, con không có ý kiến”.

Đổng Học Bân biết, Tạ Tuệ Lan kết hôn, khẳng định sẽ có rất nhiều người chú ý, dù sao chị Tạ cũng là đời thứ ba nhà họ Tạ, hôn lễ có ý nghĩa chính trị lớn hơn một chút, mời it người hơn một chút, đại khái tổng bí thư và chủ tịch đều sẽ đến đây, còn có một số bạn bè thân hữu của nhà hộ Tạ, thậm chí đối thủ cũng sẽ đến, cho nên nếu mời cả bạn bè của Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, sẽ rât không tiện, đó không phải là phong cách của Tạ gia. Đến nhà Tạ Tuệ Lan sao, có một số việc không phải do mình mà được, không phải ngươi muốn thế nàolà có thể được cái đó.

Lại thương lượng một chút về chi tiết hôn lễ, mới tính làm chuyện này đơn giản một chút.

Sau khi ăn xong, Tạ Quốc Bang cùng Hàn Tinh lên lầu, tựa như đã bắt đầu chuẩn bịmọi việc của hôn lễ.

Trong phòng khách, Tạ Tuệ Lan cười nói: “Tiểu Bân, lên phòng em ngồi một chút, được không?”.

Đổng Học Bân ừm một tiếng “Được”.

Tạ Hạo hò hét nói: “Hai ngươi làm gì vậy? Khẳng định không phải làm chuyện tốt gì!”

Tạ Tĩnh cười nói: “Nói rõ như vậy để làm chi?”

“Đúng đúng” Tạ Hạo khoa trương che miệng lại, “Em cái gì cũng chưa nói! Hắc hắc!”

Tạ Tuệ Lan buồn cười chỉ chỉ em trai em gái, “Hai người các ngươi”!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom