Cập nhật mới

Dịch Full Quyền Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 740: Cảnh Nguyệt Hoa nguy ở sớm tối!


Quảng trường nhỏ.

Không khí đột nhiên nặng nề.

Vương Ngọc Linh sốt ruột hoảng hốt nói: “Chủ nhiệm, hiện tại làm sao bây giờ?”

Đổng Học Bân còn lo lắng hơn cô, nhưng giờ phút này hắn không thể mấtbình tĩnh, mặt lạnh tanh nói: “Văn phòng chúng ta lo việc trước mắt đã,bây giờ chắc đây chắc là nơi bị thiệt hại nhẹ nhất, Ngọc Linh, trừ những người bắt buộc phải lưu lại, bây giờ cô đi tập hợp một nhóm, đi vàotrong khu, đi tới những phố khác triển khai cứu thương, còn nữa lập tức thông báo cho Cảnh thư ký và Chu chủ nhiệm cùng làm, phạm vi cứu thương kéo dài tới toàn khu Nam Sơn”.

“Vậy ngài…”

“Ta đi vào khu! Bên này giao cho các cô!”

“Nhưng chủ nhiệm, chúng tôi…”

Đổng Học Bân không nói thêm lời nào, dựng xe lên và đạp về phía khu nhàKhu ủy, tốc độ rất nhanh, dường như là hắn dốc toàn lực, trước đây lúcdùng FOWARD đọc bài báo tương lai, trên đó chỉ nói tình hình bị hại củaphố Quang Minh, cho nên Đổng Học Bân mới căn cứ vào đó mà bố trí cẩnthận vậy, nhưng tình hình trong khu và những nơi khác, Đổng Học Bân cănbản không rõ, hắn vốn còn nghĩ rằng tòa nhà Khu ủy có thể chịu đựng được động đất cấp cao, cho nên Cảnh Nguyệt Hoa ở trong đó sẽ không có gìnguy hiểm, ai nghĩ thế sự khó lường, lại có chuyện hỏa hoạn, nếu sớmbiết có chuyện này thì Đổng Học Bân dù có chết cũng đã đưa Cảnh NguyệtHoa ra khỏi tòa nhà đó. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nói gì cũng không cótác dụng.

Nguyệt Hoa!

Cô nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Chờ tôi, tôi lập tức tới đây.

Bên cạnh không có cấp dưới, tinh thần nặng nề của Đổng Học Bân cũng dầndần dãn ra, trong thoáng chốc hắn đã đạp tới đường Quang Minh, đườngkhông dễ đi, đừng nói ô tô, đi bộ cũng vô vàn khó khăn, có lúc Đổng HọcBân phải vượt qua những chỗ gồ ghề thậm chí có lúc phải vác xe vượt qua những cây gỗ chắn ngang đường.

Bốn phía đều đổ nát, không thấy bến bờ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đổng Học Bân sau động đất tự mình đi khỏi phốQuang Minh xem xét tình hình những nơi khác, thấy cảnh tượng này con tim Đổng Học Bân cũng thấp thỏm.

Thảm!

Rất thảm!

Ven đường tất cả đều là thi thể, nhà cửa sụp đổ, máu tươi nồng nặc

Những nhà mất đi người thân đang ngồi gào khóc bên đường, có những người nhìn lên trời đờ đẫn.

Đổng Học Bân vừa đạp xe vừa hô, “Đi tới nơi sơ tán của phố mọi người,tới nơi trống, đừng ở đây quá lâu, dư chấn tới bất kỳ lúc nào”. Một cảnh tang thương làm Đổng Bân càng hạ quyết tâm, tạm thời phố bọn họ vẫnchưa phát hiện có người chết, thật là vạn phúc trong bất hạnh, nhưng sovới nơi khác không lạc quan vậy, cảnh ngộ nạn nhìn thấy ở khắp nơi, phốbọn họ cũng nên gánh một phần sức lực, mở rộng cứu viện đến những conphố khác, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của công dân.

Càng đi về phía trước, người chết càng nhiều.

Có chút xác nằm trên đường, có những xác bị các biển quảng cáo đè chết, máu từ trong xe tí tách chảy ra.

Đổng Học Bân nhìn mà trong lòng xót xa, nghĩ đến Cảnh Nguyệt Hoa sinh tử không biết thế nào, lồng ngực càng nhói đau, bước chân ngày một mauhơn.

Tòa nhà Khu ủy.

Một đám lửa đang bốc lên trời, tòa bộ tòa nhà chìm trong biển lửa kèm theo những tiếng la hét inh ỏi.

“Mau cứu hoả! Mau cứu hoả!”

“Không cứu được, cháy quá lớn!”

“Đội cứu hỏa đâu? Xe cứu hỏa đâu?”

“Còn cách năm cây số, không tiến vào được, đường bị tắc rồi!”

Từ phía xa đã có thể nhìn thấy, tòa nhà làm việc của khu ủy đã bị sụpmột ít trong động đất, các cửa kính của tòa nhà vỡ vụn, bây giờ ngọn lửa đã cháy tới tầng ba, ngọn lửa ngày một lớn, ngọn lửa lớn vẫn đang bốcnhanh lên phía trên.

Ngoài đại viện.

Khu ủy bí thư Vương An Thạch cùng thường vụ Phó Khu trưởng Trầm Phi vàcác lãnh đạo đều ở đây, chung quanh còn mười mấy huyện ủy viên.

Lúc này vẻ mặt Trầm Phi sạm đen, rõ ràng cũng vừa chạy ra từ ngọn lửa,“Cảnh Nguyệt Hoa Khu trưởng vẫn còn ở trong, mau nghĩ cách gì đi”.

Vương An Thạch tức giận nói:“Vừa nãy sao không đưa Cảnh Khu trưởng ra”.

Mã Lệ tóc tai đều bị cháy xém đáp, “Khi tôi ra không thấy Cảnh Khu trưởng, tìm lại thì không còn kịp”.

“Bên trong còn có bao nhiêu người?” Vương An Thạch nén giận hỏi.

“Có lẽ khoảng mười mấy người, tính thêm người cứu viện của chúng ta thì có hai mươi mấy người!”

“Đi liên lạc nhanh lên, bảo đội cứu hỏa lập tức tới đây cho tôi” Vương An Thạch quát to.

Tất cả mọi người đều nhìn tòa nhà, ánh mắt lo lắng không thôi.

Vào lúc động đất, đại bộ phận cán bộ và nhân viên đã chạy ra ngoài, kếtcấu chống động đất của tòa nhà khá tốt, nhưng sau khi nhiều người đãchạy ra ngoài mới phát hiện toàn nhà Khu ủy xảy ra chuyện ngoài ý muốn,phía mặt tòa nhà bị đổ, rất nhiều người còn bị kẹt bên trong.

Vương An Thạch và Cảnh Nguyệt Hoa lúc này hạ lệnh cứu người, phái mộtnhóm cứu thương nhỏ, Cảnh Nguyệt Hoa bất chấp mọi người ngăn cản, cũngcùng với Trầm Phi và Mã Lệ tham gia cứu nạn, từng người từng người bịmắc kẹt và bị thương được đưa ra ngoài, nhưng lúc này lại phát sinhchuyện ngoài ý muốn, ngọn lửa bùng phát dữ dội, kéo dài tới toàn tầng,khi nhóm Trầm Phi, Mã Lệ thấy tình thế đó, liền đem người chạy ra ngườinhưng tìm đi tìm lại đều không thấy bóng dáng Cảnh Nguyệt Hoa, có thể cô đã lên tầng trên, xem ra đã muộn một bước không cách gì có thể rangoài, bọn Trầm Phi đành phải chạy ra trước, đợi tới khi bọn họ lại nghĩ tới cứu Cảnh Nguyệt Hoa thì ngọn lửa đã cháy rất to, đến phòng làm việc bọn họ cũng không thể vào.

Lửa càng cháy càng lớn.

Hiện tại xông vào cứu người chỉ có con đường chết.

Ai cũng không có cách, chỉ biết giương mắt nhìn ngọn lửa tiếp tục lan tràn.

Lúc này, Đổng Học Bân chạy lại đây, còn cách mấy chục thước hắn đã thấymấy người nằm dưới đất, rõ ràng đã chết được một thời gian, tất cả đềulà những người của Khu ủy mà Đổng Học Bân từng gặp qua, mặt khác mườimấy người bị thương vẫn còn sống đang nằm trên đất cách tòa nhà không xa đang được vài nhân viên chăm sóc, những người này có người gãy chân, có người gãy tay, có người bị cháy bỏng, đều là bị trọng thương.

Đổng Học Bân lo lắng, vứt xe sang một bên vội vàng bước tới, “Người đâu, người bị kẹt ở đâu? Còn những ai trong đó?”

Mọi người vừa thấy là Đổng Học Bân, biểu tình đều có chút phức tạp.

Ai có biết bây giờ không phải lúc nói chuyện khác.

Thư Ký Mã Lệ đã sắp khóc, “Bên trong còn kẹt hai mấy người, bây giờ cònkhông biết sống chết ra sao, Cảnh Nguyệt Hoa Khu trưởng cũng trong đó”.

“Đội cứu hỏa không tới được!”

“Hiện tai không có cách gì, xong rồi, xong rồi”.

Nhìn ngọn lửa đang hừng hực, Đổng Học Bân biến sắc mặt.

Cảnh Nguyệt Hoa đang ở bên trong! Cảnh Nguyệt đang ở bên trong! Đổng Học Bân trong lòng tê tái.

Lúc này, Cảnh Tân Khoa cùng hai người của văn phòng đường phố đạp xe phi tới, “Chị tôi sao rồi? Chị tôi đâu?” Rõ ràng Cảnh Tân Khoa cũng đã nghe tin, vội vàng chạy tới.

Mã Lệ nhìn về phía Cảnh Tân Khoa, chỉ chỉ vào trong ngọn lửa, nước mắt chảy ra.

Phòng làm việc cơ hồ bị cháy rụi, cả năm tầng lầu đều bị biến dạng.

“Chị” Cảnh Tân Khoa vừa nhìn chân đã run lẩy bẩy, người ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.

Mọi người trong lòng đều không dễ chịu, khi động đất phát sinh CảnhNguyệt Hoa bất chấp tính mạng bản thân lao vào cứu người, điểm này hơnhẳn nhiều người, dù là Vương An Thạch hay bất kỳ ai đều không muốn CảnhNguyệt Hoa xảy ra chuyện.

Nhưng bây giờ, đội cứu hỏa tới không kịp, mọi người lại không dụng cụ dập lửa.

Ngay vào lúc mọi người đều cho rằng không còn cách gì cứu chữa, Đổng Học Bân lại lạnh lùng xông vào tòa nhà.

Trầm Phi kinh hãi thất sắc, “Anh Đổng!”

“Đổng Học Bân!” Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng hét.

“Đổng Chủ nhiệm!” Ai cũng biết Cảnh Nguyệt Hoa và những người khác e rằng không thể cứu nổi.

Đổng Học Bân làm như không nghe thấy, xông thẳng về trước, nhìn ngọn lửa hung ác bên cửa sổ, dưới ánh mắt sửng sờ của mọi người, hắn phi vàongọn lửa, lửa bén vào áo hắn tới quá nửa.

Lửa như ngưng đọng, rồi lại bùng cháy trong không trung.

Đổng Học Bân nghĩ tới sự an nguy của Cảnh Nguyệt Hoa, không biết cô giờsống hay chết, mặt hắn ngày càng hốt hoảng, chạy nhanh về phía cầuthang.

Nhưng cái làm cho hắn phẫn nộ là cầu thang đã khong còn!

Tầng một sụp đổ rất nhiều, cầu thang đã sớm bị đổ, căn bản không thể đi lên trên.

Đổng Học Bân tìm hồi lâu vẫn chẳng thể tìm được chỗ lên trên, hắn chỉcòn biết đứng ở một nơi lửa cháy nhỏ mà gào lớn, “Cảnh Khu trưởng, CảnhKhu trưởng!”

Không có tiếng người trả lời.

Trả lời Đổng Học Bân chỉ có biển lửa và khói cháy nghi ngút.

Đổng Học Bân không có cách nào để tiếp tục, ngực hít đầy khói đã có chút khó chịu, hắn đành phải quay trở lại, từ cửa sổ nhảy xuống!

“Tiểu Đổng đã ra!”

“Mau trở lại!”

“Đừng đi! Nguy hiểm!”

Bên ngoài có người hô lớn.

Nhưng Đổng Học Bân không có rời đi, hắn đừng ngoài đại viện nhìn ngọnlửa cuồn cuộn thiêu cháy tòa nhà, ánh mắt đỏ hoe, con tim tan nát.

Nguyệt Hoa!

Nguyệt Hoa!

Bỗng dưng, trong đám người bên ngoài lại vọng tới.

“Mau nhìn lên trên!”

“Trên nóc nhà có người, trên nóc nhà có người”.

“Là Nguyệt Hoa Khu trưởng!”

“Còn có các đồng chí khác, là bọn họ rồi”.

“Bọn họ còn sống!”

Đổng Học Bân nghe vậy, lập tức chạy ra ngước đầu nhìn lên, trong mànkhói đen chỉ thấy Cảnh Nguyệt Hoa đang dìu đỡ một người bị thương, đứng ở trên nóc nhìn bọn họ, bên cạnh còn có năm sáu người vừa từ cõi chết trở về, bọn họ đứn trơ trọi trên nóc, có vài nữ nhân viên như đang gào khóc với bên dưới.

“Mau cứu chúng tôi!”

“Lửa cháy tới đây rồi!”

“Người đâu!”

Cảnh Nguyệt Hoa không nói gì, nhìn xuống phí dưới, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Bên ngoài Vương An Thạch cùng bọn Mã Lệ lo lắng không yên, còn có ngườisống, đây quả là tin tốt, nhưng cứu người sao, phải làm sao đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 741: Nhảy xuống cho tôi!


Giữa trưa.

Đại viện Khu ủy.

Khu phòng làm việc của chính phủ, ánh lửa sáng rực bao phủ khắp đất trời!

Ước chừng trên tầng năm của tòa nhà, Khu trưởng Nguyệt Hoa và sáu cán bộ chính phủ bị nhốt trong đó, lên cũng không thể lên, xuống cũng chẳngthể xuống!

“Người đâu!”

“ Xe cứu hỏa đâu! Xe cứu hỏa đâu?”

“Mau cứu cứu chúng tôi! Cháy rồi!”

“Cứu mạng!! Cứu mạng!”

Mặt mọi người xám như tro tàn, tường ở dưới chân cực nóng như thể muốnnướng giày dép của người ta, khói đặc cuồn cuộn, hít vào trong lỗ mũilàm cho choáng váng đầu óc, nguy hiểm cận kề. Những người này đều làchết trong khói lửa, chạy trốn ra ngoài, lúc đại hỏa mới phát sinh, mọi người còn đều ở cả bốn tầng, lửa vừa bùng cháy, còn dẫn phát rồi một ít băng liệt, toàn bộ thang máy từ một tầng đến ba tầng đều hỏng, mọingười liền liều mạng chạy lên lầu, lửa đuổi theo phía sau họ. vốn là một đám hai mươi mấy người, hiện tại chỉ còn có bảy tám người mà thôi,những người khác đều bị chết cháy. không dễ dàng gì để trưởng khu Nguyệt Hoa có thể bình tĩnh dẫn dắt mọi người chạy tới mái nhà, nhưng lại vẫnlâm vào đường chết, bọn họ có thể chỉ có kéo dài thời gian sống thêmmột chút, lại không có biện pháp thoát hiểm toàn vẹn nào, lửa cũng sắplan đến mái nhà rồi.

Những người trên mái nhà đều la lên cầu viện, cổ họng đều kêu liệt.

Cảnh Tân Khoa tê tâm liệt phế nói: “Chị, chị!” Nói xong liền chạy vào trong đại viện.

Trầm Phi giữ chặt hắn, không cho hắn đi.

Cảnh Nguyệt Hoa xem xét ngoài đại viện, cũng chưa nói gì.

Mã Lệ rất kinh hãi, với lên trên lầu lớn tiếng nói: “Xe cứu hỏa còn chưa tới! Bọn họ vào không được! Bị tắc đường!”

Vương An Thạch vượt lên đoạt lấy cái loa trên tay một nhân viên khu ủyđứng ở bên cạnh, chốt mở nói: “Mọi người kiên trì một chút! Xe cứu hỏacũng sắp đến đây rồi! Cố kiên trì một chút!”

Mọi người trên lầu thấy tình cảnh như thế cũng đều rõ ràng.

Nhất thời, một nữ nhân viên ngã ngồi trên mặt đất khóc, ngoài ra trên mét mặt của mấy nhân viên khác đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Kiên trì? Bọn họ còn có thể kiên trì khi mà chỉ còn vài phút nữa lửa sẽcháy lên đến đây sao! Đến lúc đó mọi người đều khó thoát khỏi cái chết!Ngay cả năm phút đồng hồ cũng không thể kiên trì được!

Dưới lầu, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ, nói câu gì cũng vô tác dụng, hắn không có biện pháp gì đểđi lên cứu người!

Xong rồi?

Nguyệt Hoa phải chết ở trong này sao?

Đổng Học Bân phổi cũng muốn nổ tung, trong mắt một mảnh tơ máu!

Cảnh Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn Đổng Học Bân, rốt cuộc nói chuyện: “TiểuĐổng! Đừng đứng ở trong đại viện! Đi ra ngoài mau! Nơi này sắp sụp rồi!”

Đổng Học Bân không nhúc nhích, thẳng nhìn lên trên.

“Tiểu Đổng!” Cảnh Nguyệt Hoa tức giận, lạnh lùng nhìn hắn “Tôi đang nóichuyện với cậu, không nghe thấy sao? Rời khỏi nơi này mau!”

Lửa đã lên đến tầng bốn, tốc độ lan tràn rất nhanh, thiêu trụi toàn bộkết cấu của tòa nhà, lại công thêm tác hại của cơn địa chấn, làm cho tòa nhà văn phòng chính phủ càng có nguy cơ sụp đổ! Hiện tại chỉ có ĐổngHọc Bân đứng ở trong đại viện, nếu tòa nhà sụp, hắn tuyệt đối không thểsống sót trong tòa nhà đó! Chỉ có đứng bên ngoài khu đại viện cùng đámngười Vương An Thạch mới là an toàn nhất!

Ngoài đại viện cũng có người hô.

“Chủ nhiệm Đổng! Anh tới đây trước đi!”

“Chủ nhiệm Đổng! lại đây cho tôi!”

“Nguy hiểm lắm Chủ nhiệm Đổng!”

Nhưng mà Đổng Học Bân không nghe, nhìn mái nhà, cũng không nói gì.

Không có biện pháp gì sao?

Thật sự biện pháp gì cũng không có sao??

Đột nhiên, Đổng Học Bân như nghĩ ra gì đó, đột nhiên xoay người cấtgiọng nói với ra bên ngoài: “Có cái đệm nào hay không? Có cái gì có thểgiam bớt sự trùng kích không? Mau lấy lại đây! Nhanh đi tìm!”

Cảnh Tân Khoa giật mình căng người lên, “Đúng! Cái đệm! Cái đệm!”

Vương An Thạch cũng vội vàng nói: “Tất cả cùng đi tìm! Để bọn họ nhảyxuống! lấy đồ để đón họ! Chỉ cần là có thể giảm bớt sự trùng kích đềulấy hết! Mau!”

Mọi người đều tỉnh ngộ, đều chạy đi bốn phía!

Những người trên mái nhà nghe thấy thế cũng thấy được chút hy vọng, trên mặt cũng lộ thêm chút vui mừng.

Đúng thế, chỉ cần có đủ đệm, bọn họ có thể nhảy xuống, sẽ còn có cơ hội sống.

Có điều, sau cuộc địa chấn, đại viện khu ủy liền chặt đứt vật tư, giaothông bế tắc, không vận chuyển vào được, một số tòa nhà bị đổ, ngay cảvào còn không thể nào vào được, chứ đừng nói tìm đệm hơi, có mấy cáiđệm mềm mềm cũng đã tốt lắm rồi.

Đổng Học Bân vội mở cửa xe ô tô, đưa mắt đảo qua, bóc hết tất cả đệm bên trong ra, sau khi bóc liên tục, lại xoay người chạy đến một chiếc xe ởđằng xa, thấy cửa xe khóa, mặt hắn trở lên hung ác, liền dung khuỷu tay đạp thật mạnh vào, đạp vài cái thì cửa kính vỡ vụn, với tay vào trongxe lấy hết tất cả đệm ra, ôm tới dưới lầu, bày từng cái ra một.

Đằng sau, Cảnh Tân Khoa cùng Mã Lệ và vài người khác cũng đang chạy tới.

“Chủ nhiệm Đổng! Mau! đây!” Cảnh Tân Khoa cũng cầm một ít ô tô đệm đến

Mã Lệ cũng ôm một đống quần áo, hiển nhiên là do mọi người vừa mới cởira, ném từng bộ xuống đất, cuống quít cùng Cảnh Tân Khoa và Đổng Học Bân trải ra.

Tòa nhà có vẻ cao, bởi vì dựa vào lực cản không khí và tốc độ của gió,sau khi nhảy xuống khẳng định sẽ không rơi thẳng xuống, tất nhiên sẽ cóđộ lệch nhất định, cho nên lúc trải chăn đệm bọn họ không thể chỉ trảitập trung ở một vị trí, chỉ có thể trải rải rác ra, mở rộng diện tíchcủa “đệm cứu viện lâm thời”, vốn cái đệm và quần áo đã không đủ dùng,lại bị phân tán như vậy lại càng ít đi rất nhiều, miễn cưỡng mới có thểtrải được một lớp mỏng!

Đổng Học Bân vội la lên: “Nhanh đi tìm! Không đủ! Gần được rồi!”

Nhìn nhìn lửa càng cháy càng to, mọi người lập tức lại tìm kiếm, nhưngcuối cùng cũng chỉ mang thêm được một ít, vẫn là không đủ.

Nhìn cái lớp đệm mỏng manh kia, thằng ngốc cũng biết, như thế so vớitiêu chuẩn còn kém hơn nhiều, với độ cao tầng năm thế kia, độ dày củađệm cứu viện căn bản là không tiếp được!

“Không được, vẫn không đủ!”

“Vậy làm sao bây giờ? Không có cái gì nữa rồi!”

“Bằng không chúng ta lại ra bên ngoài tìm một chút?”

“Không được, không kịp nữa rồi! Cản không nổi!”

Ánh mắt mọi người hướng về phía tòa nhà làm việc của chính phủ, chỉ thấy lửa đã cháy tới tầng năm, ầm một tiếng, không biết phòng nào trên tầng năm đã bị nổ ầm ầm, lớp cửa kính bên ngoài đều bị nổ tung, vài miếngghế mảnh bàn bay ra, rơi ầm ầm xuống đất, suýt nữa rơi xuống chỗ ĐổngHọc Bân, tình thế hết sức căng thẳng, căn bản ngay cả hai phút cũng chờkhông được!

Mọi người trên lầu bắt đầu hoảng sợ la hét chói tai.

“Cháy đến đây rồi!”

“Nóng quá! Cứu mạng!”

“Tôi không muốn chết đâu!! Tôi không muốn chết!”

Một số nữa nhân viên kêu ầm lên, rát hết cổ họng mà cũng không làm được gì.

Nhìn thấy cảnh thảm thiết này, rất nhiều người ngoại đại viện đều cúimắt xuống, một số người cắn răng, một số người nắm chặt tay thànhquyền, nhưng đều là bất lực, không thể giúp đỡ.

Xong rồi!

Những người này đều xong rồi!

Không ai cảm thấy bọn họ còn có thể được cứu nữa!

Cảnh Tân Khoa nổi giận, nhắc chân đi về phía đại viện như muốn xông lêncứu chị hắn, vừa đúng lúc Đổng Học Bân lại đưa tay ra kéo hắn lại, “Bíthư Cảnh! Cậu quay lại cho tôi!”

“Chị tôi còn đang ở trên đấy, tôi quay lại cái gì chứ?!”

“Tôi bảo cậu quay lại cho tôi, tôi sẽ cứu chị cậu!”

“Anh cứu như thế nào? Không còn kịp rồi!”

“Tôi nói có thể cứu là có thể cứu! Đi ra bên ngoài! Đừng gây thêm phiền phức cho tôi!”

Mã Lệ và vài nhân viên sợ Cảnh Tân Khoa nhảy vào chỗ chết, lập tức ômcánh tay giữ chặt hắn, lập tức kéo Cảnh Tân Khoa đi ra ngoài.

“Chủ nhiệm Đổng! Anh cũng quay lại đi” Mã Lệ gọi anh

Đổng Học Bân khoát tay nói: “Mọi người cứ đi đi, không cần phải lo cho tôi!”

“Nhưng mà...”

“Đều đi hết cho tôi!”

Tình huống đã nguy hiểm đến cực điểm.

Cũng không ai biết Đổng Học Bân đang suy nghĩ cái gì, mọi người chỉ thấy Đổng Học Bân bắt đầu cởi cúc áo, nháy mắt gian cởi áo sơmi của mình,ném vào chỗ tấm đệm mỏng manh

Sau đó, Đổng Học Bân ngửa mặt lên nói: “Nhảy xuống cho tôi!”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhảy? Nhảy xuống?

Đây cũng không phải là ba tầng, mà là tầng năm! Hơn nữa tính từ độ caotrên đỉnh nhà mà nói! Đây tương đương là nhảy từ tầng sáu xuống! với chỗ đệm và quần áo kia, làm sao có khả năng giữ được? Nhảy cũng đồng nghĩavới chết

“Tiểu Đổng, cậu định làm gì vậy?!”

“Không thể nhảy! Đệm không đủ!”

Đổng Học Bân căn bản không để ý tớinhững tiếng hô ở bên ngoài viện, nhìn chằm chằm lên lầu nói: “Tôi lặp lại lần nữa! tất cả đều nhảy hết xuốngcho tôi! Hướng về phía đệm mà nhảy!”

Một nữ nhân viên cúi đầu nhìn xuống dưới, thân mình lập tức run lên, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi, “Không được! Quá cao! Không được!”

Đổng Học Bân mắng: “Con mẹ nó, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói nhữnglời vô nghĩa đấy? Tôi bảo cô nhảy thì cô nhảy xuống cho tôi!”

Cảnh Nguyệt Hoa cau mày quát: “Tiểu Đổng!”

“Nguyệt Hoa Khu trưởng” Đổng Học Bân nhìn mắt cô nói: “Nếu chị tin tôithì đừng sợ, nhảy xuống làm gương cho bọn họ! Yên tâm! Tuyệt đối khôngcó việc gì! Tôi cam đoan đấy!”

Không có việc gì?

Nhảy từ tầng sáu xuống còn không có việc gì?

Không ai hiểu được lời của Đổng Học Bân là có ý gì!

Nhưng đến thời điểm, ngọn lửa đã cháy lên đến đỉnh tầng, nữ nhân viênvừa đứng nhìn xuống dứoi lúc nãy chân tay run lên, đứng đã không vững,lúc này đã sợ hãi kêu lên, mạo hiểm nhảy xuống theo làn khói đặc, giữakhông trung cô không ngừng kêu lên!

“Người rơi xuống rồi!”

“Không được rồi!”.

Mọi người đều căng dây hần kinh lên, mặt ai cũng tái đi!

Chỉ có Đổng Học Bân không chút hoang mang đứng trên lớp đệm mỏng manhkia, ngay tại lúc mọi người còn không rõ ràng Đổng Học Bân muốn làm gì,Đổng Học Bân đã vươn hai tay ra trước bao nhiêu người đang trợn mắt háhốc mồm nhìn chăm chú vào hắn!

“Tiểu Đổng!”

“Cậu làm gì vậy!”

“Cậu điên rồi!?”

Ai cũng không nghĩ tới Đổng Học Bân sẽ làm một hành động điên cuồng như vậy

Đưa tay đón người? Đó lại là tầng sáu! Đây đúng là liều mạng!

Bầu không khí chợt đọng lại! Chung quanh là một mảng lặng ngắt như tờ!Tất cả đều trừng mắt ánh mắt nhìn Đổng Học Bân và nữ nhân viên nhảy lầu!

Hô!

Lúc này nữ nhân viên đã rơi xuông cách mặt đấy mười thước!

Quán tính rất lớn! Trên người nữ nhân viên như mang theo tiếng gió vù vù!

Rơi xuống rồi!

Lúc này, Đổng Học Bân khẽ quát một tiếng, đón lấy thân mình nữ nhân viên.

Hình ảnh chợt lóe lên, nữ khoa viên đột nhiên đập mạnh vào hai tay Đổng Học Bân rồi rơi xuống đệm!

Lúc này, thời gian như đều dừng lại!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 742: Đồ điên!


Đại viện Khu ủy im ắng.

Trừ thanh âm của ngọn lửa đang bùng cháy, còn lại không còn bất cứ động tĩnh gì.

Mọi người như ngừng thở khi nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ nhìn về phíaĐổng Học Bân đang quỳ gối trên đệm, trên tay hắn còn có nữ nhân viênkia.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

“A!” Nữ khoa viên đột nhiên xoay người ngồi dậy,mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn thân mình “Tôi, tôi không sao? Tôi không sao?”

Đúng là sống lại rồi!

Một chút thương tích cũng không có!

Tất cả mọi người kinh sợ, một tiếng hoan hô vang lên!

“Tốt! Tốt!”

“Tốt quá!”

“Thượng Đế ơi”.

Nhưng sau khi nữ nhân viên kia ôm cái lưng đau của mình đứng lên, lạiphát hiện Đổng Học Bân vẫn đang duy trì tư thế quỳ gối, một dòng máutươi theo cánh tay của Đổng Học Bân chảy xuống, hắn vẫn cúi đầu, cảngười không nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh thở, trong thanhâm đó mang theo sự đâu đớn, rõ ràng là bị thương rất nặng, nữ nhân viênvừa thấy cũng đã rõ ràng, là Đổng Học Bân cứu cô, là Đổng Học Bân rõràng lấy tay đón cô khi cô nhảy từ trên cao xuống!

Lúc ấy đôi mắt nữ nhân viện liền nóng lên, “Đổng Chủ nhiệm!”

Đổng Học Bân rốt cuộc cũng nâng tay lên xua xua, “Đi ra ngoài! Đi!”

“Nhưng... nhưng ngài...”

“Chạy nhanh đi!”

Nữ khoa viên khẽ cắn môi, từng bước vừa quay đầu lại, vội vàng chạy đến bên ngoài.

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, miễn cưỡnggiật giật ngón tay, tay trái khẳng định bị tê liệt, tay phải còn có thểchịu đựng được!

Đổng Học Bân đứng lên một cách khó khăn, ngẩng đầu lên quát: “Tiếp tục nhảy cho tôi!”

Nhìn vào vết thương, nhìn Đổng Học Bân, tất cả đều lộ ra vẻ mặt xúc động.

Lấy tay đón người? Đón người nhảy từ tầng sáu xuống? Dùng thân thể củachính mình để giảm bớt đại đa số lực tác động? Đây là khí phách gì chứ?Đây là việc điên cuồng gì vậy? Chỉ cần vô ý một cái, Đổng Học Bân chínhmình cũng sẽ phải trả bằng chính sinh mệnh mình! Thậm chí còn có khảnăng về sau hai tay sẽ không dùng được.

Mọi người đều bị Đổng Học Bân làm rung động.

Ngay cả Vương An Thạch cũng hiện lên một ánh mắt không tin được

“Nhảy!” Sự đau đớn làm cho giọng nói của Đổng Học Bân khàn khàn mộtchút, “Nhanh nhảy xuống cho tôi! Chỉ cần tôi còn có một hơi thở! Tôi sẽđỡ được!”

Trên lầu mọi người cùng hít một hơi

Trong nháy mắt cả người Cảnh Nguyệt Hoa đều trầm xuốngi, cô nghiêm mặtnhìn Đổng Học Bân, nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, từ hàm rằng CảnhNguyệt Hoa rít lên một tiếng, “Nhảy!”

Lại một nữ nhân viên mím môi, nhảy xuống!

Hai mươi thước...

Mười thước...

Năm thước...

Giữa không trung nữ nhân viên lại rơi đầu xuống trước.

Đổng Học Bân cũng nhanh chóng điều chỉnh hướng của mình, nâng tay lên ôm lấy thắt lưng nữ nhân viên kia, dùng hết sức lực của mình, hung hăngđiều chỉnh tư thế của cô, tay kia thì cũng ôm lấy cô, cùng cô ngã xuống đệm!

“A!” Nữ nhân viên kêu thảm thiết.

Đổng Học Bân lại ngay cả cổ họng đều không có kêu lên một tiếng, trên đầu, mồ hôi lạnh toát lên.

Nữ nhân viên kêu rất lớn, nhưng sau khi cô tỉnh táo lại, đúng lên khỏi đệm, chân bị thương nhưng vẫn có thể đi lại được.

Trái lại Đổng Học Bân, lại ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi.

“Chủ nhiệm Đổng!” Nữ nhân viên nước mắt đầy mặt, “Chủ nhiệm Đổng!”

Đổng Học Bân tự mình đứng dậy, không để ý đến cô, mà lại nhìn về phía trên, “Tiếp tục nhảy! Tôi chịu đựng được!”

Bên ngoài Mã Lệ che miệng, nước mắt không ngừng rơi!

Một số nữ cán bộ cũng đều quay đầu đi chỗ khác khóc, không đành lòng nhìn nữa.

Ngay cả thường vụ khu ủy Trầm phi, Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng cùngvài lãnh đạo khu ủy đều đỏ hoe mắt, chẳng ai nghĩ tới Đổng Học Bân lạilàm như vậy!

Đây là ý chí gì vậy?

Tất cả mọi người hiểu rất rõ, Đổng Học Bân đang liều mạng!

Liên tục đón hai người, Đổng Học Bân thật ra đã không được, chính hắnhiểu rất rõ ràng, hiện tại hai tay hắn đang rất đau, ngảy cả cử động đầu ngón tay cũng rất khó khăn, khẳng định là nhiều chỗ bị gãy xương, ngaycả thắt lưng và xương cổ đều bị thương ở những mức độ khác nhau, lực từtầng sáu nhảy xuống thật sự rất mạnh.

Miệng mấp máy một giây!

Rốt cuộc Đổng Học Bân cũng nói ra chỉ lệnh!

Thân thể nhất thời buông lỏng, cánh tay bị thương trong nháy mắt liền khôi phục trạng thái ngày hôm qua! Tốt lắm!

Nhưng mà sự đau khổ về mặt tinh thần lại không có biện pháp tiêu trừ, mồ hôi trên đầu Đổng Học Bân vẫn không ngừng rơi, vô số đau đớn tựa nhưcòn vờn quanh người!

Người thứ ba nhảy xuống!

Đổng Học Bân đón được trong nháy mắt, cánh tay lại một lần nữa vỡ vụn, máu tươi chảy đỏ cả tấm đệm.

Người thứ ba Đổng Học Bân quen, là một chủ nhiệm khu chính phủ, người nọ nhìn thấy Đổng Học Bân quỳ trên mặt đất, cánh tay run lên, vội vàngnâng hắn dậy.

“Chủ nhiệm Đổng, anh thế nào rồi? Làm sao rồi?”

Đổng Học Bân miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Tôi vẫn ổn, đi mau!” Dứt lời,Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn mái nhà, khí lực đã có chút suy yếu, thanhâm cũng nhỏ đi nhiều “Nhảy!” Nhưng giọng điệu vẫn kiên định chưa từngthấy, làm cho người ta nghe xong đều tận đáy lòng vẫn tháy phát run.

Người thứ tư nhảy xuống!

Người thứ năm...

Người thứ sáu...

Người thứ bảy...

Hiện tại, trên mái nhà chỉ còn một người là Cảnh Nguyệt Hoa, cô nhường cô mọi người đi trước, để mình là người cuối cùng.

Đổng Học Bân nhìn lên, nở một nụ cười, “Nhảy đi! Nhanh lên một chút!”Đổng Học Bân có thể cảm giác được, tinh thần mình càng ngày càng tíchnhiều đau đớn, sắp không kiên trì được.

“Được!” Cảnh Nguyệt Hoa hít một hơi, thả người xuống!

Hô! Tiếng gió nháy mắt đè ép xuống dưới!

Trong chớp mắt liền cách mặt đất chỉ có khoảng mười thước!

Ngay tại lúc này, cầu thang lại nổ mạnh, vang ầm ầm, ngọn lửa giươngmiệng rộng một chút liền đem toàn bộ khu văn phòng chính phủ nuốt vàotrong, cùng lúc đó, cuộc dư chấn thứ hai rốt cuộc đã đến, một tiếng nổlớn, lắc lắc lắc lắc, văn phòng chính phủ nhất thời sụp một nửa!

Hỏng rồi!

Dưới chân Đổng Học Bân rung chuyển, đứng không yên!

“A!”

“Không hay rồi”.

Mọi người kinh hô!

Nhưng Đổng Học Bân làm sao có thể để Cảnh Nguyệt Hoa bị thương? Như chỉ mành treo chuông.

Chỉ thấy rốt cuộc Đổng Học Bân chạy ra ngoài, vươn tay hung hăng đón lấy thân thể đang rơi xuống của Cảnh Nguyệt Hoa, cùng cô ngã xuống đệm

Thịch!

Đổng Học Bân lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh, không biết sống chết!

Vương An Thạch hét lớn: “Mau! Mau cứu người!”

Mười mấy người nhất thời vọt lên!

“Chủ nhiệm Đổng!”

“Cảnh Khu trưởng!”

Đến đây cứu người!

Kỳ tích là tất cả mọi người đều được cứu

Mọi người đều bị Đổng Học Bân làm cho xúc động, trước kia trong mắt mọi người Đổng Học Bân chính là tên đầu sỏ, đắc tội với người ở khắp nơi,một chút trí tuệ chính trị cũng không có, nhưng mà hiện tại, ấn tượngcủa mọi người đối Đổng Học Bân đã có chút thay đổi, hình ảnh hết lần này đến lần khác đón người nhảy từ trên cao xuống đã khắc sâu vào trong tâm trí mọi người

Đây là ý chí gì vậy??

Con mẹ nó là người điên sao!

Nhưng, tất cả mọi người nghiêm nghị kính trọng! Khuôn mặt của rất nhiều người đều bị nước mắt làm ướt!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 743: Nằm viện!


Một mảng màu đen.

Cái gì cũng nhìn không thấy.

Đổng Học Bân hình như là đang nằm mơ, nhưng đầu rất đau, lại có một chút tỉnh táo, mơ mơ màng màng rồi chậm rãi mở mắt, một tia ánh sáng nhấtthời đâm vào mắt.

“Ôi chao! Chói mắt!”

“Chủ nhiệm Đổng tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

“Nhanh đi kêu Nguyệt Hoa Khu trưởng!”

“Gọi bác sĩ trước đi! Nhanh lên!”

Đổng Học Bân suy yếu nhìn đèn trên trần nhà, lại nhìn ra ngoài cửa sổ,hình như trời đã tối, hắn biết tám phần là mình đang ở trong phòng bệnhcủa bệnh viện, trong chốc lát Đổng Học Bân cũng nhớ lại sự việc trướckhi ngất xỉu, sau khi đón Khu trưởng Nguyệt Hoa rơi xuống ở khu ủy đạiviện, hắn đã không ý thức được chuyện gì nữa. Thử giật giật cánh tay,cách tay rất đau, có chút không thể nâng cánh tay lên được, mặt trên tựa như còn bị băng bó băng gạc, trong mũi vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, bên tai cũng truyền đến tiếng vang tí tách cả dụng cụ y tế.

“Chủ nhiệm” Là giọng của Cảnh Tân Khoa, “Ngài cảm thấy thế nào rồi?”

Đổng Học Bân nhìn về hướng phát ra âm thanh, “Tôi ngủ bao lâu rồi? Đây là chỗ nào?”

Cảnh Tân Khoa nói: “Ngài hôn mê bảy tám tiếng rồi, đây là bệnh viện số 1 của khu”.

“Tôi cảm thấy vẫn ổn, không có chuyện gì lớn đâu?” Đổng Học Bân thử nhấc chân, muốn ngồi dậy, “Nào, Tân Khoa, đến giúp tôi một tay”.

Cảnh Tân Khoa cùng một cô hộ sĩ chạy nhanh đến, một trái một phải cẩnthận dìu hắn ngồi dậy nói: “Theo như phim chụp, tay trái và tay phải của ngài bị thương ở những mức độ khác nhau, phần lưng và chân cũng bịthương, cần điều dưỡng một thời gian”.

Đổng Học Bân nhăn mặt nhíu mày, “Có nghiêm trọng như vậy sao?”

“Như vậy đã là may mắn lắm rồi” Cảnh Tân Khoa trong lòng vẫn còn sợ hãinói: “Lúc đưa ngài vào đây, chúng tôi nói với bác sĩ rằng ngài liên tiếp đốn bảy tám người nhảy thừ tầng sáu xuống, các chuyên gia đều nói cánhtay ngài nhắm chừng không giữ được. Thậm chí còn có khả năng tê liệttoàn thân, lúc ấy tất cả mọi người đều rất sợ hãi, nhưng kết quả sau khi kiểm tra lại, mới phát hiện ra chỉ là bị tổn thương, vài bác sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, nói chỉ cần một hai tháng là có thểphục hồi, sẽ không lưu lại di chứng gì hết, nên ngài cứ yên tâm đi”.

Lúc này, bác sĩ khoa chỉnh hình đến kiểm tra lại cho Đổng Học Bân, ánhmắt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bác sĩ hiểu rất rõ tầm quan trọngcủa bệnh nhân này, Bí thư khu ủy và Khu trưởng đều hạ mệnh lệnh xuống,bất luận thế nào cũng phải cứu người. Nhưng mà hiện tại xem ra, khôngcần phải lo lắng nữa rồi, trong lòng bác sĩ cũng có vạn phần hồ nghi,thật sự không nghĩ ra một ngưởi sau khi chịu rất nhiều chấn thương trêncơ thể, lại có thể chỉ ở trình độ tổn thương gân cốt, xương cốt của Chủnhiệm Đổng này làm bằng cái gì vậy? Con mẹ nó,quá rắn chắc đi! Nếu đổilại là người khác, đừng nói hai cánh tay bị liệt, thắt lưng và xương cổ sợ cũng cũng bị dập gãy.

Bác sĩ lại nhìn sâu vào trong mắt Đổng Học Bân. Bị năng lực chống đỡ của hắn mà kinh hãi, nếu ai cũng đều giống như Chủ nhiệm Đổng, phòng khámkhoa chỉnh hình sớm muộn cũng phải đóng cửa.

Thật ra Đổng Học Bân nếu không phải là trước lúc hôn mê bất tỉnh chưakịp dùng REVERSE để lấy lại cơ thể trước lúc đó, hiện tại cho dù đưa đến bệnh viện cũng kiểm tra không ra có thương tích gì, hiện tại hai tay bị gãy xương, chủ yếu vẫn là khi đón Nguyệt Hoa Khu trưởng đã bị đánh sâuvào, những vết thương trước đó, sau khi dùng REVERSE đã trở lại như cũ.Có điều nếu biết sẽ đến bệnh viện, phải kiểm tra ra kết quả. Đổng HọcBân cũng không chuẩn bị dùng REVERSE, bằng không liền không giải thíchrõ ràng được, không ai bị thương lại có thể bình phục nhanh như vậy, chỉ có thể chờ tĩnh dưỡng.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Cảnh Nguyệt Hoa âu phục trên người vẫn dính đầy bụi đất, đang thong thả bước đến, không ít người lục tục theo sau. Có lãnh đạo khu, có cán bộ khoa viên được Đổng Học Bân cứu, bọn họ rất nhiều người đều bị thương, có người còn chống gậy.

Tiến vào phòng bệnh, Cảnh Nguyệt Hoa liền nhanh chóng nói: “Tiểu Đổng thế nào rồi?”

Bác sĩ đáp: “Vừa kiểm tra qua. Vẫn giống như kết luận, không có việc gìlớn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là lại có thể bình phục lại”.

Cảnh Nguyệt Hoa gật gật đầu, đi qua đó, nhìn lên giường Đổng Học Bân.

“Nguyệt Hoa Khu trưởng” Đổng Học Bân vừa động chân, muốn ngồi dậy.

“Anh cứ nằm đấy” Cảnh Nguyệt Hoa đẩy bả vai hắn lại, “Hiện tại anh đangbị thương, quan trọng nhất chính là dưỡng thương cho thật tốt, cái gìcũng không cần nghỉ, những việc khác không cần lo”.

Đổng Học Bân ừm một tiếng, nhìn mọi người ở đằng sau, “Mọi người… cũng không sao chứ?”

Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nói: “Đều là những người được anh cứu, chỉ cóTiểu Vương bị gãy xương đùi, những người khác đều không có thương gìlớn, chỉ bị thương ngoài da mà thôi”.

Đổng Học Bân trong lòng nói vậy là tốt rồi, mọi người không có việc gì,hắn bị thương như thế này cũng không phải là vô ích, nhất là Cảnh Nguyệt Hoa, nhìn trên người cô chỉ bị dính chút tro bụi cùng bùn đất, cả người lại vẫn là bộ dáng tinh thần sáng lạn như vậy, Đổng Học Bân trong lòngcũng thở dài nhẹ nhõm một cái, nếu có chuyện không hay xả ra với Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân khẳng định sẽ hối hận cả đời.

Hai nữ khoa viên đứng đằng sau nhìn thấy Đổng Học Bân người đầy băng vải, bỗng nhiên khóc lên.

“Chủ nhiệm Đổng... Cảm ơn ngài!”

“Hu hu... Cảm ơn ngài”.

Hai cô khóc như vậy, thu hút rất nhiều người xung quanh.

Một cô hộ sĩ cũng ở đó buổi chiều lúc Đổng Học Bân nhập viện, sau khichuyện ở đại viện khu ủy, nghe nói Đổng Học Bân đã lấy tính mạng mìnhra đánh bạc để cứu người, nước mắt cũng tí tách rơi, đặc biệt cảm động,hận không thể tận mắt chứng kiến cảnh lúc đấy.

Những người ở trên đỉnh tòa nhà lúc đó như tìm được đường sống trong chỗ chết bây giờ cũng đều cảm kích nói lời cảm tạ với Đổng Học Bân, trongsuốt bảy tám tiếng, cuối cùng bọn họ đã có thể nói được tiếng “Cảm ơn”.

Đổng Học Bân chịu không nổi cảnh này, vội nói: “Mọi người đừng như vậy,nhưng đừng như vậy, đều là đồng sự trong khu, giúp đỡ lần nhau là chuyện nên làm mà? Tôi tin rằng nếu tôi là người gặp nguy hiểm, mọi người chắc chắn cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu được, đều là việc nên làm cả, cho nên... đừng khóc nữa” Đa số những người trong bọn họ Đổng HọcBân đều không biết tên, chỉ là có điểm nhìn quen mắt, biết là làm việc ở khu chính phủ.

Trong chốc lát, phòng bệnh lại có thêm vài người, có vài người là nhânviên văn phòng đường phố Quang Minh, có người là người nhà khoa viênđược hắn cứu, bệnh viện bên cạnh cũng là một chỗ tránh nạn, mọi ngườinghe nói Đổng Học Bân đã tỉnh, liền đều đến thăm hắn, người phụ tráchbệnh viện cũng xuống một chuyến.

Trong phòng bệnh nhất thời kín người.

Một ít cán bộ còn tốt, Nguyệt Hoa Khu trưởng ở trong này, bọn họ cũng biết không thể đoạt cơ hội nói chuyện của lãnh đạo.

Nhưng một số người nhà lại không cố kỵ như vậy, ríu ra ríu rít địa cảm tạ loạn hết cả lên

“Chủ nhiệm Đổng! Ngài thật đúng là người tốt!”

“Nếu không có ngài, con gái tôi đã không có mạng mà trở về rồi”.

“Cảm ơn, cảm ơn”.

Đổng Học Bân cuống quít ứng phó, cả nửa ngày nói câu không cần khách khí không cần khách khí.

Thấy như thế, Cảnh Nguyệt Hoa quay đầu nhìn mọi người nói: “Không cònsớm nữa, mọi người đều trở về đi, có cái gì muốn nói ngày mai nói sau,còn để cho Tiểu Đổng nghỉ ngơi chứ”.

“Đúng thế”.

“Để cho Chủ nhiệm Đổng dưỡng bệnh đi”.

“Chủ nhiệm Đổng, vậy chúc ngài sớm bình phục”.

“Chúng ta đi, ngài dưỡng bệnh cho tốt nhé”.

Lúc này mọi người mới rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng Cảnh Nguyệt Hoacũng bảo cô hộ sĩ đi ra ngoài nốt, trong phòng bệnh chỉ còn lại haingười là cô cùng Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vừa thấy thế, liền hỏi: “Cảnh Khu trưởng, tình hình bên chúng ta thế nào rồi?”

“Lại xảy ra them năm dư chấn nữa, lần đầu có vẻ nghiêm trọng, bốn làn còn lại cũng đưuọc coi là không có gì lớn”.

“Vậy số người gặp nạn…”

Cảnh Nguyệt Hoa trầm mặc nói, “...Đã hơn một vạn rồi, con số thương vong còn đang tăng lên”.

Đổng Học Bân hít vào một hơi, tâm tình cũng trầm xuống, hắn có thể cứuđược một hai người, nhưng lại không cứu được mấy ngàn mấy vạn người, chỉ có ở trước mặt thiên nhiên, mới có thể cảm nhận được loại cảm giác bấtlực này.

Đã hiểu tình huống trước mắt, Đổng Học Bân thấp giọng nói: “Chị cũng về sớm đi”.

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt ừm một tiếng, nhưng không có hành động gì, với tay lấy cho hắn cái chăn.

“Trong Khu không thể thiếu chị đến chỉ huy điều động” Đổng Học Bân nói:“Nhất là trong thời điểm quan trọng này, chị cũng đừng lo cho tôi, mệnhtôi lớn lắm, trời có sập xuống cũng chết không được”.

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn lên bát cháo trên chiếc bàn nhỏ nói, “Đói bụng không?”

Đổng Học Bân lắc đầu, “Không đói bụng, không có khẩu vị gì”.

“Không có khẩu vị cũng phải ăn, nhìn cậu ăn xong tôi sẽ đi” Cảnh NguyệtHoa không khỏi phân trần bưng bát cháo lên, không phải thực sự ôn nhu gì dùng thìa múc cháo, đưa tới miệng hắn.

“Tôi thực không đói bụng” Đổng Học Bân cười khổ, “Chị về luôn đi”. Sợđúng lúc đó có người tiến vào, Đổng Học Bân nói chuyện cũng rất chú ý.

“Tôi nghe nói một ngày nay cậu chưa ăn gì! Không đói bụng cũng phải ăn!” Cảnh Nguyệt Hoa căn bản không nghe hắn, cau mày nói: “Há mồm”.

Bất đắc dĩ, cánh tay Đổng Học Bân cũng không động đậy được, không cócách nào cầm lấy bát, đành phải há mồm, đem thìa tiến vào miệng uống một ngụm, rất nhanh, thìa thứ hai lại tới.

Đổng Học Bân uốănng, ngay cả thời gian để thở cũng hầu như không có.

Khu trưởng Nguyệt Hoa hiển nhiên là không biết chăm sóc người khác, cóđiều Đổng Học Bân lại vẫn nắm được hành động có ý cảm tạ của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân hiểu rõ ràng cô không phải cái loại tính cách có thểnói những câu buồn nôn, cho nên mới lấy hành động hành để thể hiện. Ăncháo do Cảnh Nguyệt Hoa đút, trong lòng Đổng Học Bân cảm thấy rất ấmáp, nhắm chừng loại đãi ngộ này ngay cả người nhà Cảnh Nguyệt Hoa cũngkhông chắc đã được hưởng thụ, trong lúc nhất thời cũng có khẩu vị.

Đổng Học Bân to gan nói: “Vậy, lại rửa cho tôi một quả táo được không?”

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, rồi cầm táo đi rửa.

Đổng Học Bân vội hỏi: “Đừng đừng, tôi đùa đấy, đùa đây”.

...

Sau cuộc địa chấn cũng đã được tám tiếng rồi.

Giao thông liên lạc ở các nơi cũng dần được khôi phục.

Sự việc xảy ra lúc trưa ở đại viện khu ủy, hành động điên cuồng của Đổng Học Bân lập tức được truyền lên, nếu không phải lúc ấy Bí thư khu ủy và Khu trưởng đều ở hiện trường, tin tức cũng là chính miệng một vài cánbộ có uy tín nói ra, thì mọi người đềuthấy rất khó tin.

Từ trên tầng sáu!

Lấy tay đón?

Còn liên tục đón bảy tám người??

Cuối cùng còn chỉ bị gãy xương? Tay không sao?

Tất cả mọi người nghe được chuyện này đều cảm thấy thật điên cuồng!

Phàm là cán bộ công tác ở khu Nam Sơn, đều đã nghe qua một ít về sứcchiến đấu của Đổng Học Bân, nhưng ai cũng thật không ngờ rằng sức chiếnđấu của Đổng Học Bân lại đạt tới mức độ này!

Đây là con mẹ nó năng lực chống đỡ gì chứ!

Ngươi hai cánh tay con mẹ nó làm bằng thép hay sao??
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 744: Huyên di muốn sinh!


Buổi tối.

Bênh viện số 1 khu Nam Sơn.

Gió thu tiêu điều từ từ xẹt qua thổi những thứ rải rác trên đường, tiếng gió như ở khóc.

Khoa chỉnh hình.

Trong một gian phòng bệnh đơn

Mọi người đi rồi, chỉ còn một mình Đổng Học Bân, hắn mặc quần áo bệnh nhân, đang cố hết sức ngồi dậy khỏi giường bệnh, đứng ở trước cửa sổ nhìn một đống hỗn độn bên ngoài, nhìn những nhân viên đang bận rộn cứu người, trong lòng cũng có chút cảm giác ngốc không chịu được, hận không thể hạ băng vải trên người xuống, trở về văn phòng đường phố Quang Minh một chuyến cùng mọi người triển khai công tác cứu viện, Đổng Học Bân căn bản cũng không có thể làm một người nhàn được, huống chi giờ phút này đang rất cấp bách, Đổng Học Bân hơn phân nửa trái tim đều nằm ở đây, nhớ thương phòng làm việc của mình.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra.

“Chủ nhiệm Đổng? Sao anh không nghỉ ngơi một chút đi?” Một hộ sĩ đi vào.

“Ngủ không được” Đổng Học Bân cũng không quay đầu, bộ mặt trầm trọng nhìn ra bên ngoài.

“Như vậy không được” Tiểu hộ sĩ trừng mắt nhìn hắn nói: “Bác sĩ nói, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, anh mau nằm xuống đi, bằng không viện trưởng sẽ phê bình tôi”.

Đổng Học Bân nói: “Ông ấy không dám đâu, nếu ông ấy quở trách cô, cô cứ đến tìm tôi”.

“Chủ! Nhiệm! Đổng!” Tiểu hộ sĩ rất chuyên nghiệp, “Anh mau nằm xuống đi! Lúc Cảnh Khu trưởng gần đi còn cố ý dặn tôi bảo tôi phải chú ý chăm sóc anh”.

Còn chú ý kỹ đến tôi?

Coi tôi là phạm nhân sao?

Đổng Học Bân buồn bực, đành phải trở về giường, “Được rồi được rồi, giúp tôi một tay đi”.

“Thế này mới đúng chứ” Tiểu hộ sĩ hì hì cười, giúp đỡ hắn nằm lên giường.

“Đúng rồi” Đổng Học Bân ngứa miệng, lặng lẽ nói với cô: “Có thuốc không? Lấy cho tôi một điều”.

Tiểu hộ sĩ trừng mắt giống như mắt bò, “Anh đã như vậy. Còn muốn hút thuốc?”

Đổng Học Bân lên cơn nghiện thuốc lá, “Nhanh lên nhanh lên, xin cô đấy, cho tôi một điếu được không? Cô có thể lén lấy cho tôi một điếu được không”.

Tiểu hộ sĩ lắc đầu nói, “Không được, nếu lấy cho anh mà bị người khác biết, sẽ mắng tôi chết”.

“Cô không nói tôi không nói ai biết đâu” Đổng Học Bân năn nỉ nói: “Yên tâm đi. Tôi Đổng Học Bân là loại người nào cô còn không biết sao? Sẽ không bán đứng cô đâu”.

“Vậy, vậy cũng không được”.

“Cô thật vô tâm”.

“Bệnh viện không cho hút thuốc, tôi không thể làm trái với nguyên tắc”.

Khuyên can mãi nửa ngày, Đổng Học Bân cũng không nói được cô, biết khẳng định là Cảnh Nguyệt Hoa trước khi đi đã nói gì với bệnh viện. Đã biết là mình muốn làm gì cũng không được, nói gì cũng vô ích, Đổng Học Bân nói: “Dồng chí Hộ sĩ, vậy cô tìm cho tôi một cái radio đi? Tình hình bên ngoài thế nào cũng không biết, cô tìm cho tôi một cái tôi nghe, xem tình hình huyện Duyên Đài và các khu vực lân cận thế nào rồi” Có chuyện của Cảnh Nguyệt Hoa rồi, Đổng Học Bân cũng lo lắng sang Tạ Tuệ Lan.

Tiểu hộ sĩ nói: “Hiện tại điện thoại có thể thông rồi”.

“Cái gì? Có thể thông rồi?”

“Dúng thế, buổi chiều là có thể gọi rồi, hình như là thiết bị sửa xong rồi, hay là vệ tinh gì đó. Dù sao có thể gọi điện thoại rồi, có điều người nhiều gọi lắm, đường dẫn rất bận, không nhất định thông đâu”.

“Đừng nói nữa, mau đưa di động của tôi cho tôi!”

“A, di động của anh ở đâu nhi?”

“Tôi quần áo ở đâu thì di động ngay tại chỗ đó, tôi làm sao biết được các người đem quần áo tôi đi đâu”.

“Vậy anh đợi tôi một chút, tôi đi tìm cho anh”.

Chỉ chốc lát sau. Tiểu hộ sĩ liền chạy trở về phòng bệnh, trong tay còn cầm IPHONE4 của Đổng Học Bân, “Tìm được rồi, trả anh”.

Đổng Học Bân không có tiện động tay, “Cô mở danh bạ hộ tôi, tìm một dãy số viết ‘Tuệ Lan’ rồi gọi tới”.

Tiểu hộ sĩ ừm một tiếng, lập tức nghe theo. Bấm điện thoại, “...Không thông, không gọi đi được, anh đợi chút tôi thử lại một lần nữa... thông rồi” Cô lập tức đưa điện thoại di động đến bên tai Đổng Học Bân.

Tít tít tít. Tít tít tít.

Vang hơn nửa ngày, đầu bên kia rốt cuộc truyền đến tiếng của Tạ Tuệ Lan, “Tiểu Bân?”

Đổng Học Bân vội la lên: “Chị Tạ, chị thế nào rồi? Có bị thương không? Chị đang ở đâu?”

“Tôi không sao, cậu đợi chút...” Trong điện thoại rất loạn, chỉ nghe Tạ Tuệ Lan tựa như đang lớn tiếng với người nào đó nói: “Mở cái này ra! Bảo đội cứu viện nắm chặt thời gian!” Am thanh ngừng lại một chút, tín hiệu cũng không tốt lắm, đứt quãng, cuối cùng, còn không kịp nói thêm cái gì thì điện thoại ngắt.

Đổng Học Bân bảo tiểu hộ sĩ gọi lại mấy lần, cũng chưa thông.

Có điều đã biết Tạ Tuệ Lan không có việc gì, Đổng Học Bân cũng yên tâm, rõ ràng cô ấy đang bận như vậy, cũng sẽ không gọi lại

Sau đó Đổng Học Bân gọi một cuộc cho mẹ.

Gọi bốn năm lần điện thoại mới thông, bên kia vừa nghe máy, liền vang lên tiếng Loan Hiểu Bình kinh hô, “Con! Con đang ở đâu vậy? Con định hù chết mẹ sao! Sao điện thoại gọi mãi không được?”

“Tín hiệu bị đứt, không có việc gì đâu mẹ, con rất tốt”.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, thật sự làm mẹ sợ muốn chết”.

“Mẹ cũng nói với chị Ngu và mọi người một tiếng, để mọi người đừng lo lắng, đúng rồi, chú Dương của con có khỏe không?”

“Ông ấy cũng không có việc gì, vừa gọi điện cho mẹ báo bình an”.

“Bên Bắc Kinh thế nào?”.

“Cũng bị chấn động, nhưng không nghiêm trọng”.

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Đổng Học Bân mới hoàn toàn yên tâm, thân nhân đều bình yên vô sự là tốt rồi, chỉ cần người còn sống, vậy là điểm mấu chốt rồi.

Khi Đổng Học Bân đang chuẩn bị bảo tiểu hộ sĩ đem điện thoại cất đi thì, reng reng reng, reng reng reng, di động đột nhiên vang lên

Đổng Học Bân lập tức nói: “Nghe đi, cảm ơn”.

Tiểu hộ sĩ ấn phím nghe, đưa cho hắn.

Điện thoại vừa thông suốt, đầu đên kia chính là giọng đầy lo lắng của Cù mẫu, “Tiểu Bân, bên con địa chấn sao?”

Là mẹ của Huyên di?

Đổng Học Bân nói nhanh: “Mẹ, là địa chấn”.

“Con không sao chứ?”.

“Con rất khỏe, đang chỉ huy cứu viện đây”.

Cù mẫu buông lỏng hơi, “Con không có việc gì là được rồi, vậy con mau về Bắc Kinh đi, mau một chút”.

Đổng Học Bân sửng sốt, “Tạm thời con không thể quay về, bên này rất nhiều việc chờ con, mẹ, làm sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Tại sao đột nhiên lại bảo hắn trở về?

Nhưng câu nói đầu tiên của Cù mãu làm Đổng Học Bân rất kinh ngạc.

Cù mẫu nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Vân Huyên sắp sinh! Chúng ta đều đang ở bệnh viện đây!”

Đổng Học Bân ồ một tiếng, “Ngày sinh dự tính không phải là ngày một tháng mười sao?”

“Một cuộc địa chấn, Vân Huyên rất sốt ruột, kết quả là sinh sớm”.

Tiếng Cù phụ bỗng nhiên vang lên, “Nói chuyện cũng không nói rõ ràng, đưa điện thoại cho tôi!” Một giây sau, Cù phụ nói: “Tiểu Bân, con không cần lại đây, ở đây có chúng ta rồi, hiện tại tình hình bên con ta cũng biết qua, đúng là lúc cần đảng viên và cán bộ các con đứng ra làm gương mẫu, lúc này con tuyệt đối không thể đi, con phải kiên định cứu viện! Trong nhà bên này có ta rồi! Nghe thấy không đấy?”

“Ba, cảm ơn ba!”

“Con cứ yên tâm, Vân Huyên không có việc gì, chờ đứa nhỏ cả đời, ba sẽ gọi điện thoại cho con, con ở bên đó phải chú ý an toàn, Vân Huyên cứ lo lắng cho con, lúc vào phòng giải phẫu còn hỏi con đâu”.

Ngắt điện thoại, tâm tình Đổng Học Bân cũng trở nên phức tạp, có điều cảm xúc hưng phấn vẫn là chiếm đại đa số!

Huyên di sắp sinh!

Chính mình sắp làm cha!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 745: Sinh con gái!


Buổi tối.

Bệnh viện Số 1 của khu.

Thời gian đã không còn sớm, bên ngoài hành lang là một mảnh lặng lẽ, đại bộ phận bệnh nhân cùng hộ sĩ đều ngủ, có điều trong phòng bệnh của Đổng Học Bân không không như vậy, hắn nằm ở trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong chốc lát cười ha ha, trong chốc lát lại thoải mái cầm di động lên, híp mắt nhìn, vừa cao hứng lại vừa lo lắng chờ điện thoại, trên gương mặt có bao nhiêu mong đợi, trông mong tin tức từ Bắc Kinh.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra.

Tiểu hộ sĩ lại đến kiểm tra phòng, nhìn thấy Đổng Học Bân còn trợn tròn mắt nhìn trời, tiểu hộ sĩ không thể không nói gì, trừng mắt nhìn, “Chủ! Nhiệm! Đổng!”

Đổng Học Bân nhìn về phía cô, “Sao cô lại tới nữa?”

“Tôi tới xem anh có ngủ không!” Tiểu hộ sĩ chu miệng nói: “Sao anh lại không nghe lời như vậy hả”.

“Tôi không phải không ngủ mà ngủ không được thôi” Đổng Học Bân không cho là đúng nói: “Cô ngủ thì ngủ đi, không cần quan tâm đến tôi”.

“Tôi làm sao có thể không quản, nếu anh muốn đi WC thì làm sao bây giờ? Nếu anh muốn ăn cái gì làm sao bây giờ?”

“Hài, hiện tại tay tôi có thể cử động một chút rồi” Đổng Học Bân nâng nâng cánh tay cầm di động lên, “Nhìn xem, không có việc gì, cô nghỉ ngơi sớm đi”.

Tiểu hộ sĩ không thuận theo, không buông tha hướng về phía ghế ngồi xuống, “Tôi ở đây trông anh, khi nào anh ngủ thì tôi ngủ tiếp”.

Đổng Học Bân tâm tình rất tốt, cũng không ngại làm phiền cô, “Đúng rồi, cô tên là gì?”

Tiểu hộ sĩ cảnh giác nói: “Anh hỏi làm gì? Có phải muốn đi cáo trạng tôi với viện trưởng không?”

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Người không lớn, tâm tư thật ra cũng không ít, tôi muốn đi cáo trạng cô sao? Giữa ban đêm cũng không có gì làm, hai ta tâm sự một chút đi”.

Tiểu hộ sĩ nhìn nhìn anh nói, “Tôi là Chiêm Nhu Nhu”.

“Ừm, tên không tồi, nhà ở đâu?”

“…Trong thành phố”.

“Cha mẹ làm gì?”

“Anh tra hộ khẩu sao? Ba tôi làm ở Ủy ban kỷ luật thành phố, cũng là nhân viên công vụ”.

“Ủy ban kỷ luật? Đơn vị tốt đấy”.

Hàn huyên trong chốc lát, Chiêm Nhu Nhu mới nhìn ra, ồ một tiếng, “Chủ nhiệm Đổng, trong nhà anh có phải có việc gì vui? Phải không? Sao tôi thấy anh cao hứng như vậy?”

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, dù sao còn không có cùng Huyên di kết hôn, hơn nữa tối thiểu cũng phải đợi cùng chị Tạ kết hôn năm năm sau mới có thể cưới Huyên di, vì thế hắn cũng không tiết lộ ra, “Không có”.

“Tuyệt đối có!”.

“…”

“Mau, nói cho tôi biết, gì việc vui vậy?”

“Ta nói sao cô lắm chuyện vậy? Việc gì không nên hỏi thì đừng hỏi”.

“Rõ ràng là anh hỏi tôi trước!” Chiêm Nhu Nhu hừ một tiếng, “Keo kiệt!”

Đổng Học Bân bị cô chọc cười, cảm thấy tiểu hộ sĩ này rất thú vị, ngay từ lần đầu gặp cô cô đã tuyệt đối không câu nệ, xem ra hẳn là không phải người con nhà bình thường, ba cô làm ở Ủy ban kỷ luật? Khả năng cũng là làm lãnh đạo, có điều Đổng Học Bân cũng không hỏi nhiều.

Điện thoại! Điện thoại như thế nào còn chưa tới vậy?

Bây giờ cũng đã hơn nửa ngày rồi? Huyên di còn chưa sinh sao?

Đổng Học Bân không yên lòng, lúc vui, lúc buồn, một lúc lại phiền muộnm cái cảm giác này, thật không thể nói ra.

Chiêm Nhu Nhu thấy như vậy liền hỏi, “Anh làm gì vậy??”

“...Nằm nghỉ”.

“Anh như thế mà là nằm sao, tôi nhìn thế nào cũng không được tự nhiên” Chiêm Nhu Nhu đảo mắt một cái.

“Đúng rồi tôi hỏi cô chuyện này nhé” Đổng Học Bân vẫn là nhịn không được hỏi: “Cô nói xem sinh con có nguy hiểm không? Nhất là loại sinh con trước ngày dự tính ý, có thể gặp chuyện không may không?”

“Trong nhà có người sắp sinh sao?”

“cứ cho là như thế đi, một người bạn”.

Chiêm Nhu Nhu hạ miệng nói: “Trước ngày sinh dự kiến như vậy hẳn là có nguy hiểm, nhưng còn phải xem trước ngày dự tính là bao lâu, một hai ngày thì không có việc gì, nhưng nếu trước nửa tháng thì có”.

Vừa nghe vậy, Đổng Học Bân liền lo lắng. “Vậy phải làm sao?”

“Cái này… Tôi cũng không biết, hắc hắc”.

“Cô không phải là hộ sĩ sao? Sao cco lại không biết?”.

“Tôi cũng không phải hộ sĩ khoa phụ sản nha” Chiêm Nhu Nhu đương nhiên nói: “Lại nói, tôi đến đây cũng chỉ là thực tập, mới làm được mấy tháng, chờ thêm trận này mới được cầm bằng tốt nghiệp của trường, tôi mới chính thức xem như là hộ sĩ, khả năng sẽ đi đến bệnh viện thành phố làm, bây giờ còn không tính chính thức sẽ làm việc ở đâu”.

“Hỏi thừa!” Trong thâm tâm Đổng Học Bân nói với chính mình tự nhiên lắm chuyện để làm chi, không duyên cớ lại sốt ruột thêm.

Huyên di, em ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, còn có con gái ngoan của ba nữa, nhất định sẽ khỏe!

Đột nhiên, tiếng chuông đi động dồn dập đánh vỡ sự yên lặng trong phòng bệnh

Đổng Học Bân trong lòng nhất thời bất an,rất nhanh cầm lấy điện thoại, bởi vì động tác quá mạnh, cánh tay bị thương hơi đau một chút, nhưng Đổng Học Bân giật mình chưa thấy, vừa thấy dãy số, là Cù Vân Huyên gọi.

Chiêm Nhu Nhu dựng thẳng lỗ tai, căng thẳng nghe.

Đổng Học Bân nhìn cô, “Tôi nghe điện thoại, đồng chí Nhu Nhu, cô đi về ngủ trước đi, mau”.

Chiêm Nhu Nhu chu miệng, chậm rãi đứng lên, lắc lắc eo nhỏ đi ra phòng bệnh, lúc gần đi còn nghe cô than thở nói: “Ai thèm nghe chứ”.

Cửa đóng.

Đổng Học Bân dở khóc dở cười, nhưng tâm tư vừa chuyển, lại vội vàng hoang mang rối loạn khẩn trương ấn nút nghe, “Alo?”

“Alo, Tiểu Bân!” đầu bên kia truyền đến tiếng vui sướng của Cù mẫu, “Sinh rồi! Vân Huyên sinh rồi!”

Đổng Học Bân kích động, “Cô ấy và đứa nhỏ không có chuyện gì chứ?”

“Đều không sao! Đều tốt cả! Con nghe xem! Đứa nhỏ đang khóc đấy!” Oa oa tiếng khóc từ trong di động phát ra rất rành mạch.

Đổng Học Bân nghe tiếng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, “Tốt rồi, tốt rồi!”

Cù mẫu vui sướng nói: “Bên này không cho gọi điện thoại, khuyên can mãi bệnh viện mới đáp ứng, hiện tại mẹ đưa cho Vân Huyên, con trò chuyện cùng nó nhé!”

Một lát sau, tiếng nói ôn nhu đến tận xương tủy của Cù Vân Huyên nhẹ nhàng vang lên, “Alo, Tiểu Bân?”

Âm thanh có chút yếu đuối, lại mang theo ý cười.

Đổng Học Bân lập tức nói: “Vân Huyên, vất vả cho em rồi, vất vả”.

“Nói cái gì đấy, em vì con mình, vất vả gì?”

“Là con trai hay là con gái?”

“Con gái, bộ dạng rất xinh”.

“Con gái tố rồi! Con gái là tốt rồi”.

“Bác sĩ nói, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, em thấy miệng con bé đặc biệt giống anh, cái mũi cũng thế, còn các chỗ khác đều giống em”.

“Giống em thật tốt, trưởng thành khẳng định rất xinh đẹp, ha ha ha ha, đúng rồi, em thế nào rồi?”

“Em không có việc gì, bắt đầu vốn tưởng sẽ thuận lợi sinh con, có đièu sau đó bác sĩ nói em tuổi đã lớn, lại là sinh trước ngày dự tính, nên phải sinh mổ” Ngừng lại một chút, Cù Vân Huyên cười ấm áp nói: “Về sau nhà chúng ta có them một đại co nương nữa, anh không nhìn thấy chứ, bố mẹ em đều rất vui mừng, cười luôn miệng, nhìn xem, ngay cả em cũng không quan tâm, hai người chạy theo đứa nhỏ rồi”.

Đổng Học Bân đè cảm xúc hưng phấn xuống nói: “Chờ anh xong việc ở bên này, anh lập tức về Bắc Kinh!”

“Không cần vội, em và con không chạy đi đâu, anh chuyên tâm làm việc của anh đi, ngàn vạnlần phải chú ý an toàn, biết không?”

“Anh biết rồi! Yên tâm đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 746: Đều đã chết!


Sáng sớm hôm sau.

Ánh sáng mặt trời vừa chiếu trên đầu.

“Ha ha...”

“Ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

Trong một gian phòng bệnh đơn khoa chấn thương chỉnh hình của Bệnh viện Số 1, tiếng cười ngây ngô vang khắp phòng bệnh. Đổng Học Bân trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên mở to mắt, lúc này mới phát hiện trời đã sáng, miệng hắn còn lưu lại nét cười nồng đậm, là mình bị nụ cười của chính mình làm cho tỉnh dậy, thì ra là nằm mơ. Đổng Học Bân lúc này mới tỉnh một chút, trong mơ hắn thấy mình cùng một khuê nữ béo béo và Cù Vân Huyên đang ôm nhau ở hoa viên, cùng nhau tản bộ, cảm giác trần đầy hạnh phúc. Rốt cuộc cũng được làm bố, con gái ra đời làm cho Đổng Học Bân trong nháy mắt liền cảm thấy trong lòng có một chút cái gì, rất là vui vẻ, làm những ám ảnh trong lòng hắn cũng với đi rất nhiều.

Đổng Học Bân lấy lại dư vị một chút, muốn tiếp tục ngủ, để tiếp tục mơ.

Nhưng bỗng nhiên, bên cạnh có tiếng cười trộm, ở cửa có người. Đổng Học Bân nghiêng đầu, liền thấy được Chiêm Nhu Nhu cùng vài hộ sĩ đứng ở cửa, chính là đang nhìn mình. Nhóm hộ sĩ thấy bị Đổng Học Bân phát hiện, le lưỡi vội vàng chạy mất, chỉ chừa một mình Chiêm Nhu Nhu vẫn đứng cười trộm, liên tiếp nhìn vào mặt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân trừng hai mắt, “Nhìn gì vậy?”

“Xem anh có chuyện gì mà cao hứng như vậy” Chiêm Nhu Nhu cười xảo quyệt nói: “Sáng sớm lúc tôi kiểm tra phòng chợt nghe thấy anh ở trong mộng nở nụ cười, tôi ở bên ngoài vừa nghe thấy thế, còn tưởng rằng có ma”.

Đổng Học Bân nói sang chuyện khác nói: “Dó là tôi mơ dân chúng đều bình an vô sự, thế thế nên mới vui, nhưng thật ra Tiểu Chiêm, ở đây đều xảy ra địa chấn mà cô còn cười được cô cung thật vô tâm”.

Chiêm Nhu Nhu nói: “Trước kia cũng không phải chưa từng có địa chấn, lần này cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng”.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Ai nói cho cô là không nghiêm trọng? ”

“Tôi thấy thế” Chiêm Nhu nhu chỉ chỉ ra bên ngoài, “Anh xem, tầng viện quanh đây cũng chưa có chuyện gì”.

Đổng Học Bân rất phục cô, bất đắc dĩ nói: “Có phải là từ hôm qua, sau khi địa chấn kết thúc, cô vẫn chưa ra khỏi cổng bệnh viện không??”

Thấy cô gật gật đầu Đổng Học Bân thở dài, “Nơi này là khu vực phồn hoa, nhà cửa cầu thang đều có sức chống lực rất tốt, cô mà đi ra ngoài đường phố, khu những ngôi nhà cũ, tôi bảo đảm rốt cuộc cô sẽ cười không nổi đâu. Ừm, quên đi, cô cũng đừng đi xem, bên kia rất thảm”.

Chiêm Nhu Nhu nhất thời cũng thu hồi nụ cười, “Thực sao?”

“Tôi chính là từ bên ngoài lại đây, dọc theo đường đi đều là thi thể, nhiều không đếm được, haiz”.

Chiêm Nhu Nhu trầm mặc, không nói gì nữa.

Đổng Học Bân cười lớn nói: “Dược rồi, không nói nữa, Tiểu Chiêm, cô giúp tôi đi ra ngoài nhìn một cái, tôi muốn hoạt động một chút, đều nằm cả ngày rồi”.

Chiêm Nhu Nhu ừm một tiếng, “Tôi đi lấy xe lăn cho anh”.

Ngoài hành lang bệnh viện.

Chiêm Nhu Nhu phụ giúp Đổng Học Bân đẩy xe lăn chậm rãi bước về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Đổng Học Bân ra khỏi phòng bệnh, nhưng nhìn tình cảnh ở đây lại làm cho hắn kinh hãi, vốn vẫn tưởng rằng ở bên này đâu vẫn vào đấy, ai ngờ trong bệnh viện so với Đổng Học Bân tưởng tượng còn loạn hơn gấp mấy chục lần, bên ngoài hành lang bên ngoài cũng có bệnh nhân, một số phòng bệnh bên cạnh vốn là hai người thỉnh thoảng lại cũng có phòng ba người, nhưng khi đi ngang qua cửa Đổng Học Bân lại phát hiện bên trong đều có từ sáu đến tám người, rất nhiều đều chỉ nằm trên chiếc giường tạm thời thậm chí là nằm trên một cái đệm, tiếng kêu đau và tiếng khóc không dứt bên tai, mười phần chật chội và hỗn loạn.

Đổng Học Bân ngây người nói: “Trong bệnh viện có bao nhiêu người?”

Chiêm Nhu Nhu lắc đầu nói: “Không rõ lắm, dù sao so với khả năng chứa đựng lớn nhất của bệnh viện... Đại khái vượt qua sáu bảy lần, có khi còn nhiều hơn, người đã sớm đầy rồi, trong đại sảnh cũng đều là người bị thương”.

“Vậy tại sao lại cho tôi ở phòng đơn?”.

“Anh là anh hùng chống địa chấn, trong khu cũng phân phó rồi”.

“Đây không phải đùa sao!” Đổng Học Bân ngồi im một lúc, nhìn những hộ lý khác đang cầm dụng cụ chạy trên hành lang, hắn hỏi: “Cô cũng là hộ sĩ riêng của tôi?”

Chiêm Nhu Nhu ừm một tiếng, “Dúng thế, bây giờ anh mới biết sao? Viện trưởng bảo tôi không được làm gì hết, chăm sóc anh cho tốt là được rồi”.

“Như thế này là không thể được” Đổng Học Bân quả quyết nói: “Dân chúng đều phải nằm trên đất, còn có cả bệnh nhân bị trọng thương ngay cả cái giường cũng không có? Tôi lại thoải mái ở một mình một phòng? Tôi tự lo được cho tôi, đẩy tôi đi xem một chút nữa đi, lát nữa cô đến gặp viện trưởng của các cô nói, không cần phải chăm sóc đặc biệt cho tôi! Mọi người thế nào tôi cũng thế ấy! Có địa chấn thế nào tôi cũng không chết, khổ thế này tôi mới không chịu được?”

Chiêm Nhu Nhu không đáp ứng, “Vậy không được đâu, viện trưởng đều...”

“Cô thì biết cái gì chứ” Đổng Học Bân thấp giọng nói: “Hiện tại là thời điểm mấu chốt, mọi người phải đồng cam cộng khổ, không thể bởi vì ai ai thế nào mà đối xử đặc biệt, dân chúng đều ở ngoài hành lang, tôi là một cán bộ quốc gia lại ở một mình một phòng? Còn có hộ sĩ chuyên môn hầu hạ? Dể dân chúng biết thì nghĩ như thế nào? Nghĩ như thế nào về chính phủ của chúng ta? Quên đi, nói cô cũng không hiểu, cô đến gặp viện trưởng nói nguyên lại cho tôi, vết thương của tôi không có gì, hiện tại tôi thấy mình tự đi lại cũng không có vấn đề gì, không ở phòng đơn nữa”.

Chiêm Nhu Nhu cười hì hì, “Thảo nào nói anh là một anh hùng, thực làm cho chúng tôi bội phục”.

“Cô đừng vuốt mông ngựa, đi, xuống dưới xem xét”.

“Tuân mệnh” cô lại bỏ thêm một câu, “Nhưng tôi thực sự rất bội phục anh”.

Dưới lầu, Đổng Học Bân càng xem tâm càng lạnh, nhiều người lắm, hơn nữa rất nhiều người đều bị trọng thương, có người ngay cả chỗ nằm cũng không có! Dựa bên ngoài tường bênh viện để truyền nước.

Trong đại viện bệnh viện, Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, trong lòng một mảnh chua xót.

Bỗng nhiên, Chiêm Nhu Nhu chỉ về phía trước, “Chủ nhiệm Đổng, anh xem nơi đó, tường bệnh viện tường cũng nứt rồi”.

Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, trải qua một lần đại chấn cùng vài lần dư chấn, tòa nhà sáu tầng của Bệnh viện Số 1 cũng đã có chút vết nứt, dưới tường xuất hiện một vết rách, tòa nhà bên cạnh cũng có một chút sụp đổ, có điều ở trên mặt đát cũng chỉ có vết nứt bình thường.

“Chủ nhiệm Đổng? Tiểu Chiêm?” Viện trưởng bệnh viện từ trong tòa nhà đi ra, vừa lúc thấy bọn họ.

Chiêm Nhu Nhu lập tức nói: “Viện trưởng, người xem người xem, tòa nhà của bệnh viện chúng ta cũng sắp khôg trụ được rồi”.

Viện trưởng Tôn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ nói: “Không sao, lúc xây dựng bệnh viện chúng đã đã xây dựng theo hệ thống phòng chấn động cấp chín, như thế này còn chưa đến cấp tám, vẫn trụ được”.

Chiêm Nhu Nhu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, hù chết tôi mất”.

“Hiện tại khẳng định không sụp được, có điều sau này sửa chữa lại sẽ rất phiền phức, khả năng sẽ lại phải phá đi”.

Đổng Học Bân cũng không nói gì, loại vết nứt này còn có thể chấp nhận được, vì thế nói: “Viện trưởng Tôn, ông tới thật đúng lúc, đang muốn nói chuyện phòng bệnh với ông, cái phòng đơn kia trả lại ông để cho những đồng chí cần đến, tôi nằm ở hang lang với mọi người là được rồi”.

Viện trưởng Tôn lập tức khoát tay, “Điều này sao được, anh là anh hùng chống địa chấn, làm sao...”

Đổng Học Bân nói: “Đừng anh hùng gì hết, cứ quyết định như vậy đi, chuyện này anh phải nghe tôi”.

Lấy cấp bậc mà nói, cục trưởng cục y tế mới bằng cấp của Đổng Học Bân, viện trưởng chỉ là người ở đơn vị cấp dưới, cấp bậc tự nhiên thấp hơn so với Đổng Học Bân, cho nên thấy Đổng Học Bân nói đều nói thế, viện trưởng Tôn cũng sẽ không nói gì nữa, nói: “Vậy... Được, nghe anh”.

Học Bân theo bản năng muốn vỗ vỗ cánh tay ông, nhưng tay lại không nâng lên được, động đến miệng vết thương, đau đến mức nhếch miệng lên.

Viện trưởng Tôn hoảng sợ: “Tiểu Chiêm!”

Chiêm Nhu Nhu bối rối cầm cánh tay Đổng Học Bân, nhẹ nhàng đưa xuống.

Đổng Học Bân đau khổ cười, “Làm cho hai vị chê cười rồi, giờ mới nhớ tôi cũng là bệnh nhân bị thương, gãy xương thế này, động một chút đều đau”.

Trong thâm tâm viện trưởng nói không sai, với tình hình nay, giữ được cánh tay là tốt rồi, bây giờ lại còn muốn cử động, anh còn muốn như thế nào nữa chứ? Đổi lại là người khác cắt tay đã là tốt lắm rồi! Hiển nhiên, ông cũng nghe nói chuyện của Đổng Học Bân lúc ở đại viện khu ủy, xả thân cứu bảy tam người của chính phủ, bên trong còn có Nguyệt Hoa Khu trưởng, đây cũng là nguyên nhân vì sao viện trưởng lại khách khí với Đổng Học Bân như vậy.

“Đi thôi Tiểu Chiêm” Đổng Học Bân quay đầu nói: “Chúng ta trở về, để viện trưởng làm việc, trở về phòng để điều chỉnh một chút”.

Viện trưởng Tôn khách khí nói: “Bí thư An thạch và Nguyệt Hoa Khu trưởng đang ở bên ngoài chỉ huy cứu viện, bảo tôi đi qua đấy, vậy tôi đi trước? Tối nay tôi lại đến thăm anh”.

“Anh cứ bận việc của anh đi, tôi không sao”.

“Dược, Tiểu Chiêm, Chủ nhiệm Đổng ở đây cô phải quan tâm nhiều vào”.

“Tôi biết rồi”.

Chiêm Nhu Nhu liền phụ giúp Đổng Học Bân vào tòa nhà chính của bệnh viện, đi lên từng tầng một

Hiện tại nguy hại của địa chấn mới bắt đầu hiển hiện ra, cứu viện, bị thương, chữa bệnh, vật tư bổ sung, thực phẩm, nước uống, sắp đặt chỗ ở cho dân, tất cả đều là vấn đề cần giải quyết. Đổng Học Bân nhìn đám nạn dân trong bệnh viện, trong lòng cũng có chút ngồi không yên, nghĩ chính mình có phải cũng nên tham dự đến công việc cứu viện không, thật ra chỉ cần có chút không gian thở là được rồi, ở trong này chờ đợi cũng không phải là chuyện hay.

Trong phòng bệnh.

Chiêm Nhu Nhu đang thu dọn đồ cho Đổng Học Bân, “Chủ nhiệm Đổng, anh tuyệt đối không nên nghĩ đến việc ở hành lang, tuyệt đối không có khả năng, tôi sẽ liên hệ một chút, tìm cho anh phòng bệnh tám người”.

Đổng Học Bân nghĩ một chút, khẽ gật đầu, “Cũng được, chỉ cần không phải phòng đơn là được”.

Chiêm Nhu Nhu cười nói: “Anh giống hệt ba tôi, tôi phát hiện các người làm lãnh đạo trong đầu luôn luôn làm những việc không đâu ấy, tôi thấy mà đau đầu”.

Trong lòng Đổng Học Bân nghĩ đó là do cô không làm quan, làm quan, nhất cử nhất động của cô đều bị mọi người chú ý, đương nhiên phải có cố kỵ.

Nhưng lúc hai người đang nói chuyện, lại có biến đổi khác!

Dưới chân bỗng nhoáng lên một cái, một chấn động mạnh đánh úp lại!

Lại chấn động! Là dư chấn! Hơn nữa không nhỏ!

Đổng Học Bân cùng chiêm Nhu Nhu đều ngây ngẩn cả người! Toàn bộ phòng đều đang rung chuyển! Toàn bộ tòa nhà đều đang rung lên!

Ước chừng khoảng phút đồng hồ sau, dư chấn rốt cuộc dần dần bình ổn!

Nhưng mà chờ khi hai người bọn Đổng Học Bân thở dài nhẹ nhõm một hơi, tòa nhà chính của bệnh viện rốt cuộc không chịu nổi, phát ra một trận nổ vang, trong nháy mắt toàn bộ tòa nhà đều sụp xuống!

“Anh Đổng!” Chiêm Nhu Nhu kêu thảm thiết một tiếng, trên đỉnh đầu sụp xuống một mảng, cô chết ngay tại chổ!

Đổng Học Bân chỉ cảm thấy thân mình cũng bị ngã xuống, một khắc cuối cùng chỉ nhìn thấy một khối gạch đá đang sụp xuống đỉnh đầu, sau đó... Đổng Học Bân cũng đã chết!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 747: Nhanh bỏ chạy!


Dư chấn đến rồi!

Bệnh viện sụp!

Tường vỡ thành từng mảnh nhỏ, từng khối từng khối sụp xuống dưới!

Trước mắt Đổng Học Bân tối sầm lại, ngay sau đó là một mảng đen ngòm, như địa ngục, lại cũng như cảnh trong mơ, loại cảm giác này Đổng Học Bân cũng không xa lạ, mấy năm nay hắn không chỉ một lần trải qua trạng thái này, lúc bị xe đâm chết, lúc bị đạn bắn chết, lúc bị núi nở đè chết, đều là cảm giác giống như hiện tại, Đổng Học Bân biết chính mình là đã chết.

Không chỉ chính mình, Chiêm Nhu Nhu, và tất cả mọi người trong bệnh viện đều chết!

Đổng Học Bân vạn vạn lần cũng không nghĩ tới bệnh viện lại không chịu nổi dư chấn đánh vào, rõ ràng là đã kháng chấn, tại sao lại vẫn có thể sụp đổ trong nháy mặt như vậy?

Kết cấu của bệnh viện có vấn đề? Chất lượng kiến trúc rất xấu?

Hay là do địa chấn đến rất thường xuyên, tường bệnh viện không thể không chịu được địa chấn đánh vào nhiều như vậy?

Đổng Học Bân suýt nữa chửi ầm lên, nhưng mà mặc kệ nguyên nhân là cái gì, hiện tại lo lắng cũng đã chậm!

Chết? Đổng Học Bân ngay cả con gái mình còn chưa nhìn thấy, còn chưa ôm ở trong lòng, đương nhiên không thể cho phép loại chuyện này phát sinh, huống chi hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Chiêm Nhu Nhu và nhiều bênh nhân và bác sĩ tử nạn như vậy. Từ những ngày biết sắp có địa chấn, Đổng Học Bân vẫn liều mạng tích góp từng tí thời gian chỉ lệnh còn thừa mỗi ngày lại, chỉ để có một lúc nào đó cần dùng đến, đại khái cũng tích được ba mươi phút, trước khi địa chấn phát sinh Đổng Học Bân cứu người cũng như tự cứu mình, đã dùng mất mười phút, hiện tại trên người còn có khoảng hơn hai mươi phút một chút, hắn chỉ có thể dựa vào thời gian này, để thay dổi tất cả!

Quay lại hai mươi phút!

Thời gian đột nhiên lui lại!





Ánh sang chói mắt

Lúc Đổng Học Bân phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình đang ngồi ở trên một cái xe lăn, Chiêm Nhu Nhu đang phụ giúp hắn đẩy xe ở phía sau, đi ra ngoài đại viện cửa Bệnh viện Số 1

Được rồi!

Thời gian đã lui về rồi!

Ngay cả Đổng Học Bân đã đã trải qua vô số lần sinh tử gắt gao, nhưng loại tư vị này vẫn là khổ sở nhất. toàn thân hắn đã toát mồ hôi lạnh, trong đầu vẫn cảnh tượng trời sụp đất nứt vừa xảy ra, nhìn thấy cô hộ sĩ hoạt bát sáng sủa kia chết thảm ở trước mặt mình, loại tinh thần kích động này rất khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, việc này so với việc Đổng Học Bân ở đại viện đồ khu ủy đưa tay đón người áp lực còn lớn hơn rất nhiều lần!

“Đổng Chủ nhiệm, anh xem nơi đó, tường bệnh viện cũng bị nứt rồi”.

“Chủ nhiệm Đổng? Tiểu Chiêm?” Viện trưởng Tôn đi ra!

“Viện trưởng, ngài xem ngài xem, tòa nhà bệnh viện chúng ta bị nứt rồi”.

“Không sao, lúc xây dựng bệnh viện đã xây phòng địa chấn cấp tám, địa chấn thế này chưa đến, vẫn trụ được” Viện trưởng Tôn không cho là đúng nói.

“Vậy là tốt rồi, hù chết tôi mất”.

“Hiện tại khẳng định không sụp được, có điều sau khi trùng tu lại thì khá phiền phúc, e rằng sẽ phải phá bỏ”.

Nghe đoạn đối thoại quen thuộc, Đổng Học Bân vốn cũng nghĩ như vậy. Hẳn là không có việc gì, hẳn là không thành vấn đề, nhưng lại xảy ra sự cố, ai có thể nghĩ rằng tòa nhà bệnh viện đã trải qua khảo nghiệm về chấn động, hai mươi phút sau sẽ trở thành một đống phế tích, tất cả các bênh nhân, bác sĩ và hộ lý bên trong không có ai có thể chạy thoát, tất cả đều phải chết ở trong này? Ai cũng không thể tưởng được, sự việc quá đột ngột!

Đổng Học Bân thở dốc như vừa được giải thoát từ cỗi chết, nhanh chóng ngắt lời nói: “Viện trưởng Tôn! Lập tức cho mọi người trong bệnh viện rút lui hết đi, nhanh!”

Lời này mười phần đột ngột. Làm cho Chiêm Nhu Nhu cùng viện trưởng Tôn đều có chút sửng sốt.

viện trưởng Tôn ngạc nhiên nói:“Rút lui khỏi đây? Vì cái gì? ở đây không phải là rất tốt sao?”.

“Tốt cái rắm!” Đổng Học Bân chỉ vào vết rách trên tường quát: “Đã như thế này này! Nếu lại có một lần dư chấn nữa! Bệnh viện liền xong rồi! Đến lúc đó ai cũng chạy không được!”

Viện trưởng Tôn vội hỏi: “Chủ nhiệm Đổng, tôi biết anh đang rất lo lắng, có điều các dư chấn trước đã trôi qua, nếu sau có những dư chấn khác, khẳng định chỉ là dư chấn nhỏ, hẳn là không có việc gì. Hơn nữa, nếu có điều kiện, chúng tôi cũng không muốn đem bệnh nhân đều vào trong viện đâu, dù sao vẫn là có những rủi ro nhất định, nhưng hiện tại vấn đề là bên ngoài không còn có chỗ nữa, hơn nữa các thiết bị y tế, dược liệu trong bệnh viện cũng chưa biện pháp dời đi. Nếu đi đến chỗ cứu nạn lâm thời, khẳng định sẽ chậm trễ việc chữa trị vết thương, hiện tại mọi người vân ở được, ước chừng mấy ngàn người, chúng ta cũng không có biện pháp gì” Thật ra nói nửa ngày, viện trưởng Tôn vẫn không tin là bệnh viện mình sẽ bị dư chấn làm sụp đổ, sóng to gió lớn đều lại đây, trận địa chấn đầu tiên cũng không làm được gì bệnh viện, về sau lại càng không có khả năng, hắn cảm thấy Đổng Học Bân là buồn lo vô cớ, bởi vì đã trải qua địa chấn, cho nên rất mẫn cảm, quá cẩn thận rồi.

Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Nhất định phải sơ tán! Không sơ tán được cũng phải sơ tán!”

Viện trưởng Tôn khó xử nói: “Chuyện này chỉ sợ...”

“Xảy ra chuyện gì anh gánh nổi trách nhiệm không?!?”

“Không có việc gì. Chỉ là chút vết rạn thôi, bỏ đi”.

Vừa nghe thế, Đổng Học Bân không muốn nhiều lời cùng hắn ta nhìn trái nhìn phải, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Trương! Tiểu Trương! Đem loa đây cho tôi!”

Trong đại viện có một khoa viên chính phủ, đang cầm loa duy trì trật tự, để hướng dẫn mọi người trất tự đi vào bênh viện, vừa nghe tiếng la bên cạnh, tiểu trương vẻ mặt chấn động, chạy nhanh tới có tiếng kêu: “Chủ nhiệm Đổng”. Sau đó cũng không hỏi nhiều, đem loa đưa qua. Tiểu Trương này và Đổng Học Bân không có giao tình gì, có điều anh ta biết Chủ nhiệm Đổng cứu Khu trưởng Nguyệt Hoa và rất nhiều người trong chính phủ, vì thế cũng mười phần cung kính. Huống chi, ôn thần đại danh như sấm bên tai, ôn thần lên tiếng, Tiểu Trương cũng không dám không nghe, không dám đắc tội với Đổng Học Bân.

“Tiểu Chiêm, đẩy tôi lên phía trước một chút” Đổng Học Bân nói.

Chiêm Nhu Nhu do dự một chút rồi cũng đẩy hắn hướng về phía tòa nhà.

Viện trưởng Tôn ở phía sau nói: “Chủ nhiệm Đổng! Anh như thế là… Làm cái gì vậy?”

Đổng Học Bân cũng không để ý đến hắn, giơ lên loa mở chốt ra, chỉnh loa hướng về phía tòa nhà hô lớn: “Tôi là cán bộ khu Nam Sơn, Tất cả mọi người trong khu Bệnh viện Số 1 nghe tôi nói! Bệnh viện đang có nguy cơ bị sập! Nhiều chỗ đều xuất hiện vết nứt! Nếu lại có địa chấn! Tòa nhà rất khó có thể trụ được! Mọi người hiện tại nghe tôi chỉ huy! Lập tức rút lui khỏi bệnh viện! Tất cả tạm thời di chuyển hết ra bên ngoài! Mọi người chú ý trật tự! Không cần hỗn loạn! Bác sĩ và y tá nhanh chóng chuyển vật liệu! Có thể chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu! Chuyển không được thì chuyển người trước! Mau!”

Tất cả mọi người trong bệnh viện nghe thấy thế, mặt sắc không khỏi biến đổi!

“Cái gì? Tòa nhà bệnh viện bị nứt?”

“Nếu lại có địa chấn lthì không chịu được? Thật hay giả vậy?”

“Không phải chứ? Tôi xem tòa nhà rất vững chắc mấy trận địa chấn trước cũng không có việc gì!”

“Đi mau! Không sợ gì chỉ sợ vạn nhất! Không thấy người ta đang chỉ huy rút lui khỏi đấy thôi!”

“Vậy chạy nhanh! Chớ đi chậm! Đến đây! Tôi giúp anh!”

Nhất thời, trong tòa nhà loạn lên, chẳng những bệnh nhân có vẻ mặt kích động, ngay cả bác sĩ và y tá cũng đều khẩn trương đứng lên, lập tức chấp hành mệnh lệnh. Hầu như là trong nháy mắt, tất cả bệnh nhânh ở trong đại sảnh liền bừng lên, có người hô “Chạy mau”, có bệnh nhân chân đau đi lại không tiện cũng lê đi, một chút liền vọt tới bên ngoài, sau đó cũng có rất nhiều bệnh nhân khác cũng lục tục chạy theo, bắt đầu rút lui!

Viện trưởng Tôn thấy thế kinh hãi thất sắc, “Chủ nhiệm Đổng! Anh…!”

“Chủ nhiệm Đổng!” Chiêm Nhu Nhu cũng kinh ngạc, không nghĩ rằng Đổng Học Bân nói làm liền làm, còn giả truyền thánh chỉ, nếu biết rằng mọi người trong bệnh viện và trong khu sẽ đều không đồng ý rút lui.

Đổng Học Bân nghe cũng không nghe, quay đầu nói: “Tiểu Chiêm! Còn nhìn cái gì nữa! Mau trở về cứu người! Duy trì trật tự! Giúp đỡ mọi người đem người trọng thương đi ra!”

“Nhưng...” Chiêm Nhu Nhu nhìn về phía viện trưởng Tôn.

“Chờ cái gì mà chờ! Nhanh đi!”

“...Ừm, tôi biết rồi”.

Chiêm Nhu Nhu bị hắn trừng mắt nhìn, đành phải đi vào trong đại sảnh bệnh viện

Viện trưởng Tôn thấy đại thế đã mất, cũng không có biện pháp gì ngăn trở, vỗ đầu thật mạnh, lập tức xoay người đi, còn cầm lấy điện thoại di động làm như đang liên hệ với khu, mặc dù Đổng Học Bân là anh hùng kháng chấn, địa chấn lần này phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, nhưng cũng không thể tùy tiện chỉ huy, thu nạp người bị thương là công việc quan trọng hàng đầu, hiện tại không duyên cớ lại ra lệnh cho người bị thương bỏ chạy? Cái này gọi là chuyện gì chứ? Cho nên viện trưởng Tôn phải báo cáo tình hình với lãnh đạo, bằng không truy ra trách nhiệm tất cả đều là do mình.

Đổng Học Bân cũng không sợ ông ta cáo trạng, hiện tại việc hắn phải làm chính là đem tất cả mọi người giải tán!

Còn có mười phút nữa! Chỉ mong là kịp! Nhất định phải kịp!

Một trăm người...

Hai trăm người...

Ba trăm người...

Người càng đi càng nhiều! Thời gian cũng càng ngày càng ít!

Đổng Học Bân liên tiếp xem đồng hồ, đầu cũng toát mồ hôi, lúc này thật sự là ngồi xe lăn cũng ngồi không được, ánh mắt nhắm lại tập trung tinh thần, lập tức mặc niệm một tiếng REVERSE một giây. Hầu như là ngay sau đó, thân thể trong nháy mắt khôi phục đến trạng thâis không bị thương ngày hôm qua, lùi lại cỏ một ngày, chân tay hoàn toàn khỏe mạnh, Đổng Học Bân đợi một chút liền đứng lên, vọt vào bệnh viện.

Trong đại sảnh là một mảng hỗn độn.

Trên giường dưới đất đầy túi to túi nhỏ, còn có chút vật dụng hàng ngày.

Ở một tầng đa sô các bệnh nhân đều đi hết, chỉ có số ít ông già bà già bị thương có vẻ nặng, còn nằm ở đó rầm rì, căn bản không động đậy!

Đổng Học Bân đi bước vọt tới, một phen ôm lấy một cụ già chạy vọt ra ngoài!

Sau đó lại bắt đầu chuyển những người khác, từng bước từng bước đưa bọn họ ra khỏi bệnh viện!

“Đi! Nhanh lên đi!” Một bên cứu người, Đổng Học Bân còn vừa chỉ huy, “Không cần loạn! Cũng không cần loạn! Chú ý thang lầu! Chú ý bậc thang!”

Chiêm Nhu Nhu cũng đang phụ giúp các bênh nhân trên giường đi ra, vừa thấy Đổng Học Bân, cô cả kinh nói: “Chủ nhiệm Đổng, sao anh lại ở đây! Thân thể anh còn chưa có tốt đâu! Anh mau trở về đi!”

Đổng Học Bân không đáp lời, tiếp tục gào thét chỉ huy.

Một số bác sĩ và hộ sĩ cũng ôm thiết bị chữa bệnh đi ra ngoài.

Có điều mọi người rút lui khỏi thì cứ rút lui khỏi, trên mặt cũng không có biểu hiện gì là vội vàng xao động, hiển nhiên đại đa số mọi người không quá tin tưởng là tòa nhà sẽ sập.

Chỉ có Đổng Học Bân là mặt sắc cấp bách, chỉ có một mình hắn là hiểu rõ.

Chỉ còn mười phút! Chỉ còn lại mười phút nơi này sẽ biến thành một mảng phế tích!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 748: Mắng Bí thư Khu ủy!


Đại viện Bệnh viện Số 1.

“Đừng vội đừng vội, chân tôi!”

“Tất cả mọi người cần giữ trật tự! Không cần vội”.

“Cứ đi về phía trước! Đừng dừng lại ở đâu. Không qua được!”

“Người đằng sau đừng đẩy, đừng vội! Không phải còn chưa có địa chấn sao?”

Giờ phút này trong đại viện trào ra đám người, bên ngoài là một bãi đỗ xe lớn, chung quanh cũng không có kiến trúc cao tầng gì, cho nên mọi người đều đi tới bên ngoài tị nạn, mấy trăm người một chút đã khiến nơi này chật chội, âm thanh hỗn hoạn, một số hộ sĩ đi theo chung quanh, có vài người phụ giúp di chuyển giường bệnh, có vài người đang tiếp tục xử lý miệng vết thương, truyền chai nước, hiện trường rất ầm ĩ.

Không bao lâu, người trong khu tới!

Đãn đầu là là Bí thư khu ủy Vương An Thạch, ông ta đang điều động đội cứu viện đội cứu người ở bên cạnh, vừa nghe bệnh viện xảy ra chuyện, lập tức chạy trở về, đi theo sau hắn còn có trưởng phòng Tổ chức Tiết Khánh Vinh cùng Cục trưởng Văn Vĩ, mấy người lãnh đạo khu dẫn theo mấy nhân viên công tác cũng tới.

“Nhường đường một chút!”

“Để bí thư Vương đi trước!”

“Tất cả hãy tránhra một chút!”

Khi nói chuyện, Vương An Thạch dẫn người vào đại viện.

Viện trưởng Tôn cùng mấy lãnh đạo bệnh viện thấy thế vội vàng chạy đi lên, “Bí thư Vương, Bộ trưởng Tiết, Cục trưởng Văn”.

Vương An Thạch chỉ vào mũi hắn quát, “Anh nói cho tôi biết ông đang làm cái gì! Ai cho anh bảo người bị thương bỏ chạy? Bỏ chạy đi chỗ nào? Đi nhà các người sao?”

Viện trưởng Tôn khổ sở nói: “Không phải tôi chỉ thị, là Đổng Học Bân, Đổng Chủ nhiệm”.

Vương An Thạch nhếch mày, “Đổng Học Bân? Cậu ta bảo anh giải tán thì anh giải tán sao? Trong khu đã đồng ý chưa?”

“Trên lầu xuất hiện một số vết nứt” viện trưởng Tôn chỉ chỉ về phía tòa nhà chính của bệnh viện, “Chủ nhiệm Đổng nói sợ gặp chuyện không may tòa nhà sẽ sập xuống, mượn loa bảo mọi người dời đi, tôi cũng không muốn cho mọi người di tản”.

Văn Vĩ ngẩng đầu nhìn xem, “Hiện tại có kiến trúc nào là không có vết rạn? Như thế kia tính là cái gì?”

Tiết Khánh Vinh nhìn viện trưởng lạnh lùng nói: “Như thế này không phải làm loạn sao? Tại sao anh không ngăn cản?”

“Tôi ngăn cản cũng không ngăn được” Viện trưởng Tôn thực bất đắc dĩ, “Ngaig xem hiện tại đã ra cục diện này…”

Trong lòng mấy người Vương An Thạch và Văn Vĩ đều lạnh lùng, Đổng Học Bân là làm gì chứ? Muồn tìm bọn họ gây chuyện sao. Tuy nói trưa ngày hôm qua Đổng Học Bân liều mình cứu người làm cho Vương An Thạch có một chút động lòng, nhưng đã làm đến thế này, cứ việc xảy ra, khó khăn lắm mới làm dịu đi những mâu thuẫn Vương An Thạch và Đổng Học Bân có từ trước khi xảy ra địa chấn, cho nên Vương An Thạch chỉ biết bởi vì hành động ngày hôm qua mới nhìn Đổng Học Bân với cặp mắt khác xưa, nhưng không ảnh hưởng tới thái độ của Vương An Thạch với anh, trước đó, Đổng Học Bân cùng Cảnh Nguyệt Hoa đều chủ trương công tác di dời phòng chấn động, nhưng Vương An Thạch không nghe, sự thật chứng minh là Vương An Thạch mười phần sai, vì thế sau khi xảy ra địa chấn hắn càng cố gắng xử lý ổn định đại cục, làm tốt công tác cứu viện, làm tốt cứu chữa có người bị thương, bởi vậy mới tận lực bù lại một chút hình ảnh chính trị, ai ngờ Đổng Học Bân lại ở đây làm loạn.

Lúc này lại bảo những người bị thương chuyển hết ra đường?

Chữa bệnh thiết bị sẽ giải quyết như thế nào? Chỗ ở sẽ giải quyết như thế nào? Đau ốm sẽ giải quyết như thế nào?

Như vậy còn không biết sẽ bao nhiêu người chết! Đám người Vương An Thạch đều cho rằng đây thật là làm loạn! Các bệnh viện khác trong khu Nam Sơn đều đã bị sụp đổ nghiêm trọng cho nên càng cần Bệnh viện Số 1 để duy trì việc chữa trị, như thế làm sao có thể bảo bệnh nhân bỏ chạy??

Vương An Thạch lúc này hạ lệnh nói: “Nhiều người bị thương như vậy! Bên ngoài căn bản không có biện pháp sắp xếp, Lập tức bảo bệnh nhân trở về hết đi! Làm bừa cái gì vậy chứ!”

Viện trưởng Tôn tuân lệnh, lập tức khuyên bảo mọi người.

Trong chốc lát bảo tất cả những người di tản quay trở về, làm cho nhiều người thấy phiền toái.

“Các người làm gì vậy, đừa giỡn với chúng tôi sao?”.

“Tôi vừa ra đến đây các người bảo tôi quay lại? Rốt cuộc nghe ai đây?”.

“Tòa nhà không phải bị nứt sao? Như thế còn ở thế nào?”

Vương An Thạch vừa thấy thế, mượn lại một cái loa, lớn tiếng nói: “Tôi là Bí thư khu ủy Vương An Thạch mọi người nghe tôi nói, vết nứt của tòa nhà không nghiêm trọng, vẫn ở trọng phạm vi có thể chấp nhận được, nếu đến lúc cần cần rút lui khỏi đây, trong khu sẽ thong báo để mọi người biết, nhưng không phải hiện tại, mọi người trở về hết đi!”

Tiết Khánh Vinh và Văn Vĩ cũng đứng lên khuyên bảo.

Mấy người đều là lãnh đạo khu, nói chuyện cũng rất có phân lượng.

Mọi người vừa nghe thấy thế, không ít người lại không tình nguyện mà đứng lên, bắt đầu lấy đồ bị trở về đi.

Nhưng Đổng Học Bân đang ở trong đại sảnh chỉ huy rút lui khỏi thấy như vậy, nghe được lời nói của Vương An Thạch, cũng là nhất thời tức giận, con mẹ nó tên Vương An Thạch kia, mày còn chưa thôi có phải hay không? Trước đó tao nói với mọi người là sắp có địa chấn! Mày lại cứ không tin! Chẳng những không cho mọi người tự rút lui khỏi vùng nạn! Còn làm cho mọi người ở trong nhà chờ chết! Thế cho nên sau địa chấn mới tạo thành kết quả nghiêm trọng như vậy! Xét đến cùng đều là Vương An Thạch xử lý không tốt! Có thể nói đại bộ phận những người chết trong Khu Nam Sơn đều là do Vương An Thạch hại chết! Hiện tại thì sao? Mắt thấy tòa nhà sẽ sụp, lại tới gây sự? Lại làm cho mọi người trở về chịu chết? Họ Vương! Mày có ý tứ gì chứ? Chỉ vì muốn ổn định cục diện! Chỉ vì không muốn chút phiền toái! Mày coi sinh mạng của người dân không ra cái gì phải không!?

Trong bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân và hộ sĩ đang đinh bỏ chạy đều dừng bước.

“Ồ, mọi người xem bên ngoài, sao bọn họ lại đứng lên hết thế?”

“Có phải quay lại không? Tôi nghe có người đang kêu cái gì đó”.

“Không có việc gì! Vậy chúng ta có đi hay không? Đồ của tôi đều cầm hết rồi”.

Đổng Học Bân nhanh chóng nhìn đồng hồ, cách dư chấn chỉ còn chưa đến hai phút, người trong bệnh viện cũng còn không nhiều lắm, còn một nhóm người cuối cùng nữa thôi!

Đổng Học Bân quyết định thật nhanh nắm chặt loa, “Mau đi cho tôi! Đừng dừng lại!”

Chiêm Nhu Nhu giúp đỡ một người bị thương bước nhanh đến, “Chủ nhiệm Đổng, hình như Bí thư khu ủy đến đây, tôi nghe qua cửa sổ thấy ông ấy nói bảo mọi người….”

“Hắn nói cái rắm!” Đổng Học Bân mắng, “Nghe tôi! Đi! Đi!”

Có mấy người bị vẻ mặt hung thần ác của Đổng Học Bân hù dọa, cuống quít đi ra ngoài, còn lại vài bệnh nhân đều nhăn mặt, đứng tại chỗ do dự!

Ngay cả hai phút cũng không đến!

Đổng Học Bân mắng một câu, làm những bệnh nhân khinh sợ, vội vàng đi ra ngoài, “Đi mau!”

Không khí gấp gáp nhất thời lan tràn.

Rất nhiều người đều bị sự vội vàng của Đổng Học Bân làm xao động, cũng trở nên khẩn trương không thôi, không hề nhiều lời, vội vàng cầm đồ bước nhanh đi ra ngoài.

Trong đại viện.

Những người đang muốn trở về và những người đi va vào nhau.

“Đừng đi ra, Bí thư khu ủy bảo chúng ta trở về đâu”.

“Cái gì, tôi thấy khả năng tòa nhà này muốn sụp thật”.

“Thiệt hay giả? Ai nói? Tại sao mỗi người nói một cách?”

“Bên trong có lãnh đạo bảo chúng ta chạy nhanh lên, rất gấp! Tôi xem không giống giả!”

“Đó là Đổng Chủ nhiệm, tôi nhận thức nh ta, ở trên báo chính anh ta đã đăng bài nói sẽ có địa chấn”.

“Cái gì? Có phải là Đổng Học Bân? Người đoán được địa chấn?”

“Cho nên, trong khu llúc ấy không nghe anh ta, kết quả mới bị địa chấn một cái trở tay không kịp, tôi xem Chủ nhiệm Đổng nói hẳn là đúng đấy”.

Lập tức, hơn trăm người đều đứng ở trong viện nói chuyện, cũng không biết nên tiến hay là nên lui, nhưng không có ngoại lệ, nhưng không có một người còn dám quay vào bên trong bệnh viện, mọi người đều bị địa chấn làm cho sợ, hiện tại tất cả đều không đáng tin.

“Ra khỏi đại viện! Nhanh lên!” Đổng Học Bân đứng ở của hô.

Bọn Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh vừa nghe thấy thế, sắc mặt đều ltrầm xuống.

Vương An Thạch mang theo tức giận đi nhanh đến, “Tiểu đổng! Cậu tính làm loạn sao! Ai cho cậu giả truyền chỉ thị trong bệnh viện??”

Văn Vĩ cũng nói: “Đổng Học Bân! Hiện tại cũng đủ loạn rồi! Cậu cũng đừng gây thêm chuyện nữa!”

Tiết Khánh Vinh nói với mọi người, “Đều trở về đi! Không cần đứng ở trong này! như thế này làm sao có thể trị liệu? làm sao có thể uống thuốc? Mau trở về, bệnh viện sẽ không sụp đâu”.

Bệnh nhân và bác sĩ, ý tá bệnh viện lắc lư không đứng lên, loạn thế này, nghe ai đây?

Mặt Vương An Thạch đều tái đi, nói với Văn Vĩ, “Cậu lập tức tổ chức người! Bảo những người bị thương đều trở về hết đi!” Dứt lời, Vương An Thạch đi thẳng đến chỗ Đổng Học Bân, Tiết Khánh Vinh cũng đuổi kịp.

Đổng Học Bân cũng không thèm nhìn bọn họ, vội vàng giục bênh nhân đi ra bên ngoài, quay đầu nói: “Bệnh viện còn có ai không?”

Một hộ sĩ đi ra nói: “Đều đi rồi, còn có một ít thuốc chữa bệnh nữa thôi, Chiêm Nhu Nhu cùng Tiểu Đình bọn họ đang chuyển”.

Đổng Học Bân nhanh chóng giơ loa nói: “Tiểu Chiêm! Đều đi ra! Không cần chuyển! Nhanh lên đều đi ra cho tôi! Nghe thấy không? Không cần chuyển!”

Còn chưa đến một phút đồng hồ!

Không còn kịp rồi! Dư chấn mau tới rồi!

Bỗng nhiên, cửa lớn bỗng loạn lên, Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng cùng Khu trưởng Phó thường vụ Trầm Phi và các lãnh đạo cũng chạy lại đây, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Còn có bốn mươi giây!

Vương An Thạch đã nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt, “Đổng Học Bân! Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu còn ngại cục diện không đủ loạn sao? Dừng lại cho tôi! Lập tức trở về dưỡng thương của cậu đi!”

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn ta, “Tòa nhà sắp sụp rồi! Tôi còn dưỡng thương cái gì nữa!”

“Ai nói cho cậu biết là sắp sụp? Ai nói cho cậu? Không được nói bậy!” Vương An Thạch chỉ vào mũi hắn nói: “Bây giờ tôi mệnh lệnh cho cậu, lập tức quay về phòng bệnh của cậu đi!”

“Quay về cái con mẹ ông đó!” Đông Học Bân mở miệng liền mắng, “Chính ông muốn chết tôi không ngăn cản! Nhưng tôi không thể làm cho dân chúng chết cùng ông được!”

Vương An Thạch mặt mũi trắng bệch!

Tiết Khánh Vinh cũng cả giận nói, “Cậu còn dám mắng chửi người?”

“Tôi chính là mắng con mẹ các người đấy!” Đổng Học Bân quát, “Xà nhà đã bị nứt như vậy mà các anh còn cho dân chúng trở về chịu chết? Đánh rắm cũng không thể như thế! Còn dám bảo tôi làm loạn!” Đổng Học Bân quay đầu vào bên trong hô lớn: “Tiểu Chiêm! Các cô đi ra chưa? Mau một chút!”

Lục tục lục tục, lại có vài tiểu hộ sĩ cầm thuốc chạy đi ra.

Còn có chưa đến hai mươi giây!

Nghe xong tiếng mắng của Đổng Học Bân, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Sớm đã có lời đồn đãi nói Đổng Học Bân là người không sợ trời không sợ đất! Chưa bao giờ sợ đắc tội với ai, Nhưng chính mắt thấy qua vẫn là số ít, lần này thấy Đổng Học Bân chỉ vào bí thư khu ủy bảo ông cút đi, mọi người mới tin, thấy qua những người làm quan, nhưng chưa thấy ai làm quan mà như vậy cả!

Ngay cả Bí thư khu ủy cũng mắng?

Đây là mắc tội chết rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 749: Vương An Thạch bỏ chạy!


Buổi sáng.

Trước tòa nhà chính của bệnh viện.

Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh giằng co với Đổng Học Bân ngay trướccửa, đằng sau là hang trăm bênh nhân và dân chúng, mọi người không biếtnên nghe theo ai, tiến hay lùi nữa

Mười giây...

Tám giây...

Sáu giây...

“Tiểu Chiêm! Đi ra!”

“Nhanh! Tôi lập tức ra đây!”

“Mau một chút!”

“Đến đây đến đây!”

“Bên trong còn có người khác không?”

“Hình như không có, có mình tôi thôi!”

Đổng Học Bân giơ loa lên nói vào trong nhà, tiếng của Chiêm Nhu Nhu phát ra từ tầng hai của tòa nhà.

Bên kia, hai người bọn Vương An Thạch nhìn Đổng Học Bân chẳng những cáigì cũng không nghe, ngược lại còn tiếp tục bảo người ta rút lui khỏiviện, còn chỉ vào mũi mắng bọn họ, Vương An Thạch hầu như bị Đổng HọcBân làm cho tức giận, không nghĩ tới họ Đổng kia lại có thể không biếttốt xấu như vậy, tưởng rằng cứu vài người làm anh hùng kháng chấn mà có thể bắt đầu kênh kiệu trước mặt mình sao? Chó má! Vương An Thạch vàTiết Khánh Vinh đều phát hỏa, giận không thể át!

Còn dư năm giây nữa!

Còn bốn giây!

Còn ba giây!

Vương An Thạch tức giận đến run người, chỉ vào Đổng Học Bân nói: “Được! Hay cho một Đổng Học Bân nhà! Giỏi lắm!”

Tiết Khánh Vinh tức giận nói: “Bí thư An Thạch, không cần nhiều lời vớianh ta, trước tiên nhanh chóng cho bệnh nhân quay lại bệnh viện đi, đừng chậm trễ thời gian trị liệu!”

Vương An Thạch gật gật đầu, quay đầu nói:“ Cục trưởng Văn, bảo mọi người trở về hết đi!”

“Tôi biết rồi!” Văn Vĩ lập tức bắt đầu chỉ huy, “Mọi người nghe tôi điều động, đều...” Nhưng còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên mặt đất rung mạnhtiếng gầm rú vang lên bắp bốn phương tám hướng, thân hình mọi người nhất thời run lên một cái!

Cảnh này đến quá đột ngột!

Rất nhiều người chưa kịp phản ứng!

“…Không hay rồi”.

“Địa chấn! Lại địa chấn rồi!”

“Chạy mau!”

“Mọi người mau nhìn kìa! Mau nhìn tòa nhà chính của bệnh viện!”

“Thượng Đế ơi! Nứt! Tường nứt ra rồi!”

Nghe thấy tiếng la, rất nhiều người đều theo bản năng nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy tòa nhà bệnh viện phía trước nhất thời nứt ra vài vết,lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ rất lớn, kéo dài, có một cái làtường dựng thẳng hướng vỡ ra, còn mấy cái còn lại cũng đang nứt ra, toàn bộ tòa nhà bệnh viện đều chấn động một chút, bên sườn đông nhanh chóng sụp đổ một thước, phòng bệnh phía bên phiat dĩ nhiên bị sụp, cả tòa nhà lớn nhanh chóng đổ xuống!

“Tòa nhà sắp sập!”

“Thực sự sẽ sập!”

Cho tới bây giờ, mọi người mới biết được Đổng Học Bân nói căn bản khôngthể không nghe, bị Đổng Chủ nhiệm nói trúng rồi, tòa nhà rốt cuộc cũngkhông chịu được dư chấn!

Sắc mặt Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh đều biến đổi, làm sao có khảnăng chứ! Lại là Đổng Học Bân nói đúng? Là một lãnh đạo khu Nam Sơn,trên măt Vương An Thạch nhất thời có chút không nhịn được, vài lần liêntục bị Đổng Học Bân làm mất mặt, uy tín của ông còn để ở đâu nữa? Tronglòng càng hận Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân lại căn bản không quan tâm đến bọn Vương An Thạch nhấtthời, tinh thần trở nên căng thẳng rống to nói: “Tiểu Chiêm! Mau rađây!” Hiện tại mạng người quan trọng hơn!

Chỉ nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của Chiêm Nhu Nhu “A!” Cũng không biết đã xảy ra cái gì!

“Làm sao vậy”.

“Chân tôi!!”

“Đi ra nhanh!”

“A... Chân tôi bị thương rồi!”

Hầu như cùng thời gian dư chấn phát sinh, những cửa kình ở tầng ba bệnhviện bị vỡ ra, tất cả dàn giáo cũng như cửa kính trên tầng ba đều rơixuống với một tốc độ rất nhanh, Đổng Học Bân căn bản còn không kịp cóphản ứng, cửa sổ văng đến vai hắn, Đổng Học Bân kêu đau một tiếng, thânmình dĩ nhiên bị va đạp, máu từ trên người chảy ra, cử động cũng khôngcử động được

Hình ảnh nàylàm cho mọi người kinh hãi!

“Chủ nhiệm Đổng!”

“Không hay rồi!”

“Tòa nhà không trụ được rồi!”

“Chạy mau! Chủ nhiệm Đổng chạy mau!”

“Trong nhà còn có người! Là Chiêm Nhu Nhu!”

“Mau cứu người! Cứu người!”

Đổng Học Bân đã bị thương, thể lực theo trào ra máu tươi nhanh chóng xói mòn cũng theo dòng máu chảy ra mà giảm đi, trong đầu mơ mơ hồ hồ, ýthức đều đã không rõ ràng lắm!

Tòa nhà gặp phải rung chuyển.

Đúng lúc này, tòa nhà bệnh viện rung lên, không ít bức tường bỗng bị đổ xuống!

Ầm vang! Vang động! từng khối từng khối nện xuống mặt đất! Tòa nhà trở thành một đống tro bụi!

Rõ ràng tòa nhà đã không trụ được, sẽ đổ ngay lập tức

Mọi người dõi mắt nhìn, đều lui về phía sau, nhưng trước đó chính nhờĐổng Học Bân đã bảo mọi người đều lui lại đến nơi an toàn, nơi này dù có sập, thì bọn họ cũng sẽ không bị thương tổn gì, cho nên rất nhiều người đều căng thẳng Đổng Học Bân ngã vào vũng máu, có vài người ánh mắt đãđỏ!

“Mau cứu Tiểu Đổng!” Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng ở đằng sau hô lớn.

Bỗng nhiên vang lên một tiéng hô thất thanh, Cảnh Nguyệt Hoa và thư kýMã Lệ rốt cuộc cũng chạy tới, vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh này, lúcấy sắc mặt Nguyệt Hoa Khu trưởng liền thay đổi, “Tiểu Đổng!”

Mã Lệ kinh hãi thất sắc, “Chủ nhiệm Đổng! Mau! Mau cứu người!”

Viện trưởng Tôn cũng cuống lên nói: “Tiểu Chiêm còn đang ở trong nhà!”

Nhưng khoảng cách của mọi người quá xa, muốn chạy tới căn bản đã không còn kịp rồi!

Tầng một bệnh viện còn có một hộ sĩ, nghe vừa thấy tiếng khẳng định làbị gãy chân đi không được, hơn nữa Đổng Học Bân ở cửa cũng không thể cửđộng mạnh, nếu tòa nhà có sập xuống, hai người bọn họ khẳng định mười tử chứ không sống được, đây là muốn cũng không được, nhìn toàn thể tòanhà lắc lắc, căn bản không trụ được bao nhiêu giây, người cách Đổng HọcBân và Chiêm Nhu Nhu gần nhất, hiện tại chỉ có Vương An Thạch cùng TiếtKhánh Vinh!

Mọi người đều nhìn vào đám người Vương An Thạch, hy vọng Bí thư khu ủycùng Trưởng phòng Tổ chức có thể một lần làm gương, cứu ân nhân của bọnhọ trở về, nếu không có Đổng Học Bân hạlệnh cưỡng chế rút lui, bọn họmột một người cũng sống không được, đều bị chôn sống ở bệnh viện!

Nhưng thời khắc này, Vương An Thạch ra quyết định lại làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm!

Cách cách! Một thiết bị chữa bệnh từ cửa sổ tầng năm rơi xuống dưới! Suýt nữa đập đến Vương An Thạch cùng Tiết Khánh Vinh!

Không được! Nhà sập! Vương An Thạch thần sắc hoảng hốt, liếc mắt nhìnĐổng Học Bân một cái, lại liếc mắt nhìn nữ nhân đang cầu cứu ở đại sảnh bệnh viện, theo phản xạ có điều kiện chạy về hướng ngược lại, hướng tới vị trí an toàn nơi có mấy trăm người bệnh, căn bản là không quản ĐổngHọc Bân cùng Chiêm Nhu Nhu!

Nguy hiểm ở trước mặt, mọi người đều ích kỷ

Vương An Thạch nghĩ Đổng Học Bân khẳng định sẽ không cứu tiểu hộ sĩ kia, nếu tự mình đi cũng là chui vào chỗ chết, hắn cùng Đổng Học Bân vàChiêm Nhu Nhu lại không quen biết, căn bản không đáng như vậy, vì thếkhông hề nghĩ ngợi liền đưa ra quyết định này, nhưng vừa chạy đi đượchai bước, Vương An Thạch liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của CảnhNguyệt Hoa Ngô Lượng và dân chúng ở phía xa, Vương An Thạch cũng nhậnthấy hành vi của mình có một chút vấn đề, liền nói với Tiết Khánh Vinh: “Mau cứu người!”

Lời này chỉ là một câu, nhưng vấn đề lại càng lớn!

Vương An Thạch kêu xong, nhưng chân không có dừng, hoang mang rối loạnkhẩn trương tiếp tục chạy, sợ tiếp theo đó tòa nhà sẽ sụp, chính mìnhcũng kẹt ở bên trong.

Tiết Khánh Vinh vừa nghe Vương An Thạch nói, thiếu chút nữa chửi má nó!

Ngươi không đi cứu người còn bảo ta đi chịu chết? Ngươi có ý tứ gì?

“Tôi giúp ngài trước!” Tiết Khánh Vinh cũng lùi bước, thứ nhất là hắncũng sợ chết, thứ hai là vì hắn cũng không muốn cứu Đổng Học Bân, hắn ta có chết cũng chẳng có một chút quan hệ gì với mình, Tiết Khánh Vinh còn phải cứu chính mình đã, vì thế lập tức vọt tới trước, một phen đỡ lấyVương An Thạch, cùng hắn chạy!

Đổng Học Bân khôi phục chút ý thức, nhìn thấy tình huống này, tâm cũng trầm đến đáy cốc!

Vương An Thạch! Tiết Khánh Vinh! Mẹ nó, hai cái lão chết tiệt này!

Cửa Đại viện, mọi người nhìn Vương An Thạch cùng Tiết Khánh Vinh thấychết mà không cứu được, bỏ lại Đổng Học Bân và hộ sĩ đang bị thương,chính mình đào tẩu, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo lạnh, thấy cảngười từ đầu đến chân tràn ra khí lạnh, thất vọng, phẫn nộ, trong nháymắt trỗi dậy trong lòng, đây là bí thư khu ủy khu Nam Sơn của bọn họsao! Đây là Trưởng phòng Tổ chức khu Nam Sơn của bọn họ sao! Bọn họ nhưthế mà gọi là lãnh đạo sao!?

Nếu không có mệnh lệnh cấm rút khỏi bệnh viện của Vương An Thạch, mọingười có lẽ còn không cảm thấy gì, dù sao ai cũng đều sợ chết, khi sốngchết trước mắt thì phản ứng như thế cũng có vẻ bình thường. Nhưng mà sự tình cũng không đơn giản như vậy, trước đó Đổng Học Bân cực lực muốncho mọi người tị nạn, Vương An Thạch cùng Tiết Khánh Vinh cũng không đáp ứng, chết sống muốn cho dân chúng cùng người bị thương trở về bệnhviện, còn không có ý không buông tha, to tiếng răn dạy Chủ nhiệm Đổng,kết quả thì sao? Dư chấn đến thật! Bệnh viện thật sự không chịu được,sắp sụp! Tất cả đều đúng như Chủ nhiệm Đổng đã đoán! Sự thật chứng minhVương An Thạch lại một lần phán đoán sai lầm! Nhưng thời điểm này, ĐổngHọc Bân bị thương, Vương An Thạch lại vẫn không quan tâm, bỏ lại anh tamà chạy?

Mọi người quả thực không thể tin được đây là một cái Bí thư khu ủy mà có thể làm ra một việc như vậy!

Làm cho mọi người trở về chịu chết chính là mệnh lệnh của Vương An Thạch ông! Hiện tại ông sai lầm rồi! Mọi người đều thiếu chút nữa bị ôngchết! Ngay cả Chủ nhiệm Đổng gặp nạn đều là từ sai lầm của ông, Vương An Thạch! Nếu ông không cùng Tiết Khánh Vinh càn quấy! Chủ nhiệm Đổng đãsớm có thể dẫn theo mọi người rút lui đến nơi an toàn! Chính là bởi vìcác người mới gặp chuyện không may! Nhưng hiện tại, ông, Vương An Thạchlại ngay cả việc bù đắp cũng không nguyện ý làm? Ngược lại đem tráchnhiệm cứu Chủ nhiệm Đổng ném đi? Ngược lại vì chính bản thân mình mà bỏmặc Chủ nhiệm Đổng đang gặp nạn??

Ông là cái loại người gì chứ!

Trong lúc nhất thời, già trẻ lớn bé đều nhìn về phía Vương An Thạch cùng Tiết Khánh Vinh, ánh mắt đều lạnh lùng như băng!

Cảnh Nguyệt Hoa tức giận đến mức tối sầm mặt, chỉ vào bọn Vương An Thạch không nói ra lời, đợi một chút, Nguyệt Hoa Khu trưởng chợt cất bướcxông ra ngoài.

Mã Lệ vội vàng kéo cô lại, “Khu trưởng! Không thể đi!”

Lúc ấy Ngô Lượng đứng bên cạnh liền nổi giận, chất vấn Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh nói: “Vì sao không cứu người!?”

Vương An Thạch vừa chạy đến nơi còn căm tức hơn nói, “Có thể cứu tôi sớm đã cứu! nhà sắp sụp! Cứu không được!”

“Đừng có mà phóng rắm!” Cảnh Nguyệt Hoa nổi giận nói: “Đó là hai mạngngười!” Một tay gỡ bỏ tay Mã Lệ ra, Nguyệt Hoa Khu trưởng quát to: “Haingười đến đây! Mau cùng tôi đi cứu người!”

Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng nhất thời đi theo!

Mã Lệ cùng mấy người khu chính phủ cắn răng một cái, cũng đuổi sát theo sau!

“Tôi cũng đi!”

“Đúng rồi!”

“Chủ nhiệm Đổng cứu chúng ta! Chúng ta không thể quên ân phụ nghĩa!”

Lúc này, không ít dân chúng đều bị Nguyệt Hoa Khu trưởng cuốn hút, đều đứng dậy!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 750: Đổng Học Bân chết?


Nhà sắp sập.

Trong đại viện đại loạn.

Trước đó Vương An Thạch cùng Tiết Khánh Vinh ở gần nhất nhưng rất sợchết, liền bỏ lại Đổng Học Bân cùng tiểu hộ sĩ mà chạy. Mà Cảnh NguyệtHoa cùng Ngô Lượng ở cách đó rất xa lại ngược lại muốn chạy lên cứungười, bên chính bên phản, hai bên đối nhau, đều là lãnh đạo khu, đềulà cán bộ đảng viên, nhưng trình độ chênh lệch cũng là quá lớn. Dânchúng đứng xem đều lười liếc mắt nhìn hai người bọn Vương An Thạch mộtcái, có mấy thanh niên dũng khí cũng đi theo Nguyệt Hoa Khu trưởng xônglên!

Vương An Thạch thất sắc.

Tiết Khánh Vinh cũng xấu hổ đến cực điểm.

Trong bệnh viện, khoảng cách còn rất dài, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghetiếng kêu của tiểu hộ sĩ Chiêm Nhu Nhu, trong giọng nói vô cùng đauđớn.

“Cứu tôi!”.

“Tôi chân không động đậy được rồi”.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Hu hu hu! Ai tới cứu cứu tôi! Cứu tôi!”

Cửa Viện và tòa nhà chính của bệnh viện còn cách nhau một đoạn đường rất dài, không phải vài giây là có thể chạy tới, Cảnh Nguyệt Hoa tuy rằngđã dẫn người đi, nhưng cũng đã không còn kịp rồi!

Ầm ầm!

Loảng xoảng! Răng rắc!

Mọi người đều kinh sợ, chỉ thấy tòa nhà nhanh chóng bắt đầu sập đổ, không được rồi!

“Khu trưởng Nguyệt Hoa!” Mã Lệ sợ hãi, một phen chạy lên phía trướcCảnh Nguyệt Hoa, “Không nên đi! Không còn kịp rồi! Không còn kịp rồi!”

Đám người Ngô Lượng kia cũng đều dừng lại, “Tiểu Đổng!”

Cảnh Nguyệt Hoa nói: “Buông tôi ra ra! Cứu người!”

Mã Lệ cúi thấp đôi mắt, “Chậm rồi! Đã chậm rồi!”

Vài khoa viên khu chính phủ phẫn nộ vỗ đùi, nếu vừa rồi Vương An Thạchvà Tiết khánh vinh quay lại cứu người, vậy còn kịp, nhưng hiện tại…

Nhà sập!

Tường phía tây đã bắt đầu sập!

Nhưng mà ngay tại lúc này, mọi người đột nhiên thấy Đổng Học Bân ở cửa, cũng không biết hắn lấy đâu ra khí lực, lại có thể một tay hất được cửa sổ ở phía sau lưng, một thân toàn là máu gian nan đứng lên, nhìn vềphía ánh mắt Nguyệt Hoa Khu trưởng.

Cảnh Nguyệt Hoa hô: “Tiểu Đổng!”

Ngô Lượng ngạc nhiên|vui mừng nói: “Mau tới đây! Mau tới đây!”

“Chủ nhiệm Đổng! Chạy mau! Phía trước sập rồi!” Vài khoa viên cũng điên cuồng hô lên

Ai cũng không nghĩ tới Đổng Học Bân lại vẫn có khí lực, một thân toànmáu tựa như máu trong thân thể đều chảy khô, trên đầu, trên người, dướichân Đổng Học Bân, tất cả đều là vết thương mới, rất nhiều người cũngbiết trước đó Đổng Học Bân đã bị thương nằm viện, nhưng chỉ cần còn có ý thức, chỉ cần còn có khí lực, thì còn có hy vọng được cứu!

Từng ánh mắt đều gắt gao nhìn thẳng vào thân đầy máu của Đổng Học Bân!

Nhưng mà, không ai tưởng được đã xảy ra một màn, Đổng Học Bân cũng chỉnhẹ nhàng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ngay cả một tia do dự đều khôngcó, chẳng những không có hướng tới hướng bọn họ, ngược lại gian nan quay người lại, cùng lúc đó nhìn thấy một khối mái nhà rơi xuống cực kỳ nguy hiểm, lại có thể đi nhanh vọt vào trong đại sảnh bệnh viện sắp sậpxuống, bóng dáng Đổng Học Bân máu chảy đầm đìa mất tích!

“Chủ nhiệm! Đổng, Đổng Chủ nhiệm Đổng!”

“Anh làm gì vậy! Chạy mau!”

“Nhà sập rồi! Anh mau ra đây đi!”

“Đổng Chủ nhiệm phải đi cứu người! Trong nhà còn có một hộ sĩ!”

“Tiểu Đổng! Cậu đi ra cho tôi! Không cần đi!”

“Xong rồi xong rồi! xong hết rồi!”

Có nài người dân nhìn thấy thế này, nước mắt liền rớt xuống, ai cũngkhông đoán được Đổng Học Bân đứng trước sự sống và cái chết rồi cònmuốn quay lại cứu người!

Nhưng cả người hắn mang theo thương tích! Đi đường đều phải cố hết sức!

Chính mình còn không duy trì được! Còn muốn đi cứu người? Đi cứu một người không hề có quan hệ huyết thống gì hết?

Một cảm giác khó nói thành lời đang bùng lên trong lòng các cán bộ khucùng toàn bộ dân chúng, hầu như mọi người đều ngừng thở, tất cả đều nhìn về phía cửa lớn.

Sau khi anh vào, vang lên một tiếng nổ lớn, cửa lớn sập đổ

Bỗng nhiên xảy ra chấn động, mọi người thét chói tai, đường lui của Đổng Học Bân cũng bị phong kín hoàn toàn, khả năng trong bảy tám giây tời,cả tòa nhà sẽ biến thành đống phế tích!

Trong nhà.

Đổng Học Bân đã không nghe thấy bên ngoài la lên, trong đôi mắt hắn ánhlến tia giận dữ, nhưng tầm mắt lại mười phần kiên định, “Tiểu Chiêm!Tiểu Chiêm!”

Trong đại sảnh, Chiêm Nhu Nhu ôm chân khóc, giờ phút này cẳng chân đangbị một tảng đá đè nặng, làm thế nào cũng không động đậy được, âm thanhbên ngoài cô cũng nghe đại khái một ít, biết Chủ nhiệm Đổng bị trọngthương, Bí thư khu ủy cùng Trưởng phòng Tổ chức đều chạy, bỏ bọn họ lại, Chiêm Nhu Nhu trong lòng tuyệt vọng, miệng hô cứu mạng, nhưng cũng đãsẽ không có người đến cứu cô, hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này, nghĩ đếnđây, nước mắt Chiêm Nhu Nhu không ngăn được mà chảy ra, nhìn bệnh việnsắp sập, khóc không thành tiếng.

“Tiểu Chiêm! Cô ở đâu!?”

Âm thanh truyền tới, là Đổng Học Bân!

Âm thanh bên trong tòa nhà rất hỗn loạn! Đinh tai nhức óc!

Chiêm Nhu Nhu quả thực không thể tin được, lớn tiếng hô: “Tôi ở chỗ này! Tôi ở chỗ này! Cứu tôi!” Chủ nhiệm Đổng lại có thể trở lại! Trở lại cứu cô!

Hai giây sau, Đổng Học Bân nhất thời xuất hiện ở trước mắt Chiêm Nhu Nhu.

Nhìn thấy người Đổng Học Bân đầy máu tươi, ánh mắt Chiêm Nhu Nhu liền đỏ lên, “Chủ nhiệm Đổng! Ngài! Ngài!”

“Đừng nói gì! Đi! Theo tôi!” Đổng Học Bân nói chuyện đều phải cố hếtsức, chịu đựng cảm giác đau và cảm giác kiệt sức vì chảy máu, một tayđẩy hòn đá trên chân Chiêm Nhu Nhu, thấy Chiêm Nhu Nhu không thể nhúcnhích, Đổng Học Bân xoay người, trực tiếp ôm cô ở trước ngực, nhấc chânbỏ chạy!

Chiêm Nhu Nhu khóc lớn như một đứa nhỏ.

“Không có việc gì, không sao rồi.” Đổng Học Bân cắn răng kiên trì, “Yên tâm, nhất định tôi sẽ cứu cô ra, chúng ta đều không có việc gì, tintưởng tôi đi!”

Nhưng đã không còn thời gian.

Ngay tại lúc Đổng Học Bân ôm Chiêm Nhu Nhu chạy đến cổng lớn, mới pháthiện cửa lớn đã bị sập thành từng mảnh, căn bản không có đưởng ra ngoải, ngay sau đó, đỉnh đầu truyền đến một tiếng tiếng vang, tòa nhà rốtcuộc cũng sập đổ hoàn toàn, trần nhà cùng vách tường đổ hết xuống.

Ánh mắt Chiêm Nhu Nhu lộ ra vẻ tuyệt vọng!

Đổng Học Bân mắng to một tiếng, lập tức ra chỉ lệnh!

STOP!

Nhứng khối tướng gạch đang chuyển động chợt yên lặng ở giữa không trung!

Tro bụi! Bàn ghế! Tất cả đều dừng lại!

Đổng Học Bân không nói hai lời, nhìn thẳng vào một mảnh có ánh sáng phát ra, chạy thẳng qua đó, đó là cửa sổ duy nhất, mởi chỉ bị sập một nửa.

Đổng Học Bân biết chính mình chỉ còn có vài giây!

Xin cho tôi một chút thời gian!

Cầu xin cho tôi thêm một chút thời gian!

Nhưng tựa như ông trời không nghe thấy Đổng Học Bân đang la, tường vàcác đồ vật chung quanh đột nhiên nhoáng lên một cái, ngay sau đó lạitiếp tục rơi xuống!

Số thời gian còn thừa cũng đã dùng hết rồi!STOP tự động giải trừ!!

Nhưng Đổng Học Bân chỉ còn cách cửa sổ khoảng năm sáu thước! Không kịp! Tuyệt đối không kịp!

Đổng Học Bân sớm đã bị trọng thương, hai người muốn chạy trốn khỏi nơinày là không có khả năng, hắn cũng không có khí lực để nhảy ra cửa sổ,Đổng Học Bân hít vào, nhìn Chiêm Nhu Nhu đang trong lòng mình, trongnháy mắt liền quyết định, hắn tránh một mảng tướng đang rơi xuống, chạynhanh về trước mặt, cánh tay đột nhiên phát lực, ởdưới ánh mắt kinh ngạc của Chiêm Nhu Nhu, trực tiếp ném mạnh người cô hộ sĩ nhỏ ra ngoài!

Cú ném này đã lấy đi toàn bộ khí lực của Đổng Học Bân!

Răng rắc!

Chiêm Nhu Nhu phi qua cửa sổ, đánh vỡ cửa sổ rơi xuống đại viện!

Cái nhìn cuối cùng của Chiêm Nhu Nhu chính là nụ cười khổ của Đổng HọcBân và một mảnh tường lớn đổ ập xuống! Trong nháy mắt toàn bộ bệnh việnđã bị nuốt sống!

“Chủ! Nhiệm! Đổng!” Chiêm Nhu Nhu đau lòng kêu lên.

Trong đại viện một mảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đang khẩntrương nhìn về phía bệnh viện, nhìn thấy tòa nhà sập ầm ầm, ai cũng biết Đổng Học Bân và tiểu hộ sĩ khẳng định dữ nhiều lành ít, cho nên lúc này đột nhiên có một cái bóng người từ cửa sổ bay ra làm cho tất cả mọingười đều có chút kinh ngạc!

“Có người ra kìa!”

“Là ai? Là ai?”

“Là con gái! Là cô hộ sĩ kia!”

“Người còn chưa có chết? Cứu được rồi??”

Mọi người cảm thấy không thể tin được, cảm thấy quả thực là kỳ tích!

Lúc này, dĩ nhiên tòa nhà đã hoàn toàn sập thành một mảnh phế tích yêntĩnh, Chiêm Nhu Nhu thật may mắn, rơi ở rất gần tòa nhà, nhưng không bịđá vụn của nhà tòa sập va vào, tòa nhà hầu như là đổ vuông góc, truyrằng có một chút mảng tường văng ra bên ngoài, nhưng cũng không có rơixuống người Chiêm Nhu Nhu, cô tiểu hộ sĩ này còn sống đúng thật là kỳtích, rất nhiều người vỗ tay hoan hô.

Tất cả bình tĩnh lại.

Cảnh Nguyệt Hoa cùng Ngô Lượng và Mã Lệ chạy vọt lên phía trước

Phía sau rất nhiều dân chúng cũng tự phát xông lên cứu người!

“Tiểu Đổng đâu!” Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt nhìn Chiêm Nhu Nhu đangkhông ngừng khóc rống lên quát: “Tôi hỏi cô Tiểu Đổng đâu! Tiểu Đổngđang ở đâu??”

Ngô Lượng đã có dự cảm không tốt, lắc lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.

Chiêm Nhu Nhu ngồi dưới đất, khóc chỉ vào đống phế tích nói: “Là Chủnhiệm Đổng cứu tôi! Là Chủ nhiệm Đổng ném tôi ra! Mau cứu anh ấy! Hu huhu! Các người mau cứu anh ấy!”

Là Đổng Học Bân?

Là Đổng Học Bân trước khi chết liều mạng ném Chiêm Nhu Nhu ra ngoài cửa sổ??

Nghe xong lời này, ánh mắt mọi người đều thay đổi!

Chiêm Nhu Nhu túm chân Ngô Lượng nói: “Mau cứu anh ấy! Hu hu hu! Mau cứu Chủ nhiệm Đổng!”

Ngô Lượng ngã xuống, đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng ông cũng phải chảynước mắt, ông nhìn đống phế tích của tòa nhà ba tầng, đột nhiên hét lớn: “Tiểu Đổng! Nghe thấy tôi nói chuyện không? Cậu trả lời tôi một câu!Đổng Học Bân! Tôi biết tiểu tử cậu không dễ dàng chết như vậy! Cậu trảlời tôi đi! Mau một chút! Trả lời đi! Cậu mau nới đi!”

Vài cán bộ khu chính phủ cũng hô theo: “Chủ nhiệm Đổng! Chủ nhiệm Đổng!”

“Mau nói gì đi Chủ nhiệm Đổng!”.

Trong đống phế tích không có bất cứ âm thanh gì, tất cả đều lặng ngắt!

Mã Lệ che miệng, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên!

Phía sau không ít dân chúng cũng rơi lệ, không bao lâu, tiếng khóc cànglúc càng lớn, gắn thành một mảnh vang vọng trên không gian của bệnhviện, tất cả mọi người đều khóc!

Chỉ có Cảnh Nguyệt Hoa không rơi nước mắt, một giọt cũng không rơi, côbình tĩnh hít thật sâu, ra lệnh nói: “Lập tức liên hệ đội cứu viện! Tìmcho tôi! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!” Đột nhiên, CảnhNguyệt Hoa kịch liệt ho khan, dừng bước, người đã hôn mê bất tỉnh!

Mã Lệ kinh hô một tiếng, “Nguyệt Hoa Khu trưởng!”

Ngô Lượng lớn tiếng nói: “Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đến đây!”

Tất cả mọi người đều hiểu, Chủ nhiệm Đổng đã chết!

Là vì muốn đưa tất cả dân chúng đến nơi an toàn mà chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 751: Tiểu Đổng bị chôn sống


Dưới đống phế tích của bệnh viện.

Một khung cảnh tối đen, một điểm sáng cũng không nhìn thấy được.

Bốn phía đâu đâu cũng là bụi bay và những tảng đá cứng rắn, tràn ngập khắp nơi.

Cũng không biết là trải qua bao nhiêu lâu, ngón tay dính máu của ĐổngHọc Bân từ từ giật giật, mơ mơ hồ hồ mở đôi mắt ra, tỉnh rồi, nhìn thấyxung quanh nhưng không thấy cái gì cả, Đổng Học Bân còn tưởng mình chết rồi, thời gian còn dư đã dùng hết không còn lại chút gì rồi, không còncách nào khác, đảnh phải chua xót nhắm mắt lại, nhưng đợi một lát sau,Đổng Học Bân đột nhiên phát hiện ra có gì không đúng lắm, cảm giác đautừ miệng vết thương xông lên từ phía sau lưng, trên người đâu đâu cũngđau đớn, mũi thì hít phải bụi bặm khiến hắn phản ứng có điều kiện hokhan gần chết, tiếng vọng vang lên bên tai, hình như là đang ở một không gian nửa phong bế, không giống chết!

Còn sống?

Mình vẫn chưa chết sao?

Đổng Học Bân nhe răng trợn mắt hít thở, nhịn đau để cử động thân mình,nhưng vừa uốn cổ một cái liền cảm thấy có một tảng đá lớn đè trên vai,trong đầu không có cách nào để ngẹo đầu cổ trở lại, một lúc sau, ĐổngHọc Bân đã nhanh chóng hiểu ra tình cảnh hiện nay, hắn bị nhốt ở đây, bị phế tích khi bệnh viện sập vây khốn. Các khối đá xung quanh và và cácbức tường, bàn, ghế đổ sập xuống đang sát vào nhau, toàn bộ đều tắc lại ở phía trước người mình, hiển nhiên là vận may của Đổng Học Bân khôngtệ, lúc bệnh viện đổ xuống không đè lên làm hại hắn, mà lại chôn sốnghắn ở phía dưới, dưới đống phế tích tạo nên một không gian nhỏ, phòngnày đổ sập khẳng định không thể kín kẽ tới mức không có kẽ hở, giữa cáckhối đá vụn với nhau có khe hở, mà Đổng Học Bân không nghi ngờ gì nữarất may mắn ở giữa, may mà vẫn giữ được tính mạng.

Thế nhưng Đổng Học Bân một chút ý vui vẻ cũng không có, hắn biết đâychỉ là tạm thời, cho dù bây giờ không chết, hắn cũng khó mà sống sótđược.

Không khí bên trong liệu có đủ không?

Thực phẩm và nước thì sao đây?

Vết thương trên người chữa trị thế nào?

Làm sao để phát đi tín hiệu cầu cứu?

Tất cả đều là vấn đề giờ phút này Đổng Học Bân vẫn đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cửu tử nhất sinh.

Thực ra trong lúc liều mình quăng người ra ngoài, lúc mà quyết tâm chếtĐổng Học Bân sớm đã có chuẩn bị về mặt tâm lý rồi, cho nên cảm xúc không kích động gì cả, hắn không phải chưa từng chết, đối với nỗi sợ cái chết thì đều ít hơn so với tất cả mọi người.

Đáng tiếc vẫn chưa cùng Tạ Tuệ Lan kết hôn

Đáng tiếc, vẫn chưa ôm khuê nữ mập mạp của mình.

Đáng tiếc, vẫn chưa nhìn thấy.

Đáng tiếc vẫn chưa thăng quan lên cấp sở, thử nếm mùi vị làm lãnh đạo cấp sở.

Chuyện đáng tiếc còn quá nhiều, Đổng Học Bân càng nghĩ thì trong lòngcàng thấy chua xót, cũng một lần nữa để tay lên ngực tự hỏi có đáng haykhông nhưng nghĩ một hồi lâu Đổng Học Bân cũng không đưa ra được đápán, tự hắn cũng không biết có đáng hay không, hắn chỉ hiểu rõ ràng mộtchuyện, tự thấy không hổ thẹn với chính mình.

Chết thì chết, có gì nào?

Thấy bản thân không sống tốt được bao lâu, Đổng Học Bân cũng, mẹ giàthì Tuệ Lan sẽ chăm sóc, con thơ cũng có Huyên Di nuôi dưỡng, hắn còn có điều gì để lo lắng chứ?

Mặc cho số phận đi!

Đổng Học Bân vừa nhắm mắt thì vết thương đau đớn tới mức khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Năm tiếng đồng hồ...

Mười tiếng đồng hồ...

Thời điểm Đổng Học Bân mở mắt lần nữa, ngay cả đến động tác hết sức nhỏ nhẹ là nâng mi mắt lên cũng rất khó khăn rồi, mất máu quá nhiều vếtthương đã nhiễm trùng, những điều trên đã khiến hắn có nguy cơ sớm tối,trong lòng chỉ còn một hơi thở bất kì lúc nào cũng có nguy cơ tử vong,sắp không xong rồi. Trong ý thức của Đổng Học Bân cũng xuất hiện ảoảnh, một hồi là ôm con trong lòng cũng Cù Vân Huyên ở nhà ăn cơm, mộthồi lại cùng Tạ Tuệ Lan tổ chức hôn lễ ở khách sạn, một hồi lại cùngCảnh Nguyệt Hoa, sau đó lại đi cùng Ngu Mỵ Hà ra nước ngoài du lịch.

Mãi tới lúc bị sự đau đớn của vết thương làm cho bừng tỉnh, Đổng Học Bân mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, bản thân vẫn còn bị chôn vùi ởđống phế tích, còn đời này kiếp này hắn có khả năng không gặp được TạTuệ Lan và mọi người rồi.

Sắc mặt Đổng Học Bân rốt cuộc bỗng hung lên!

Không được! Hắn vẫn chưa thể chết được! Vẫn chưa tới lúc!

Đổng Học Bân vốn đã từ bỏ rồi, nhưng trong giờ khắc này, dục vọng đượccứu sống mãnh liệt nhất thời từ trong lòng dâng lên lên điên cuồng, sống đến giờ này, Đổng Học Bân đã không chỉ sống vì bản thân mình, mẹ già,con thơ, vợ hiền, tình nhân, nếu hắn chết rồi, mẹ già phải làm sao bâygiờ? Con thơ sau này ra sao đây? Tinh thần Đổng Học Bân chấn động, cóthể sống thêm được giây phút nào hắn liền muốn sống giây phút đó, còn có rất nhiều người đang đợi hắn!

Mệnh lệnh vừa xuất ra, menu cùng đồng hồ hiện ra!

Thời gian còn thừa sớm đã hiện về không, cách nửa đêm còn hai giờ nữa!

Trong lúc này là có thời gian biểu hiện, mỗi lúc đến mười hai giờ đêm,đều sẽ có một phút thời gian dư được nhập vào, đây là phút mà Đổng HọcBân có nhiều hơn tất cả mọi người trên thế giới, chỉ cần có thể đến được 0 giờ, thì Đổng Học Bân có cơ hội sống!

Nhanh lên!

Đến nhanh thêm chút nữa!

Đổng Học Bân cắn chặt răng hàm, dốc toàn lực không cho bản thân hôn mêthêm nữa, trong lòng hắn biết, lần này nếu lại ngủ thiếp đi, có thể sẽvĩnh viễn không tỉnh lại được nữa!

Cầm cự! Đổng Học Bân ngươi cầm cự cho ta!

Cảm giác được vết thương còn đang chảy máu, Đổng Học Bân nắm quyền taythật chặt, trong lúc đầu óc đang hôn mê tựa hồ các móng tay đều đâm cảvào thịt, dùng đau đớn để kích thích ý chí, dùng biện pháp mạnh để tựmình được tỉnh tảo, đợi chờ, đợi màn đêm đến từng chút từng chút một.

Nói thực lòng, cảm giác này hết sức khó chịu, khó chịu hơn cả cái chết.

Đổng Học Bân chỉ bằng một chút lực, rõ ràng lại chuyển thành sống trở lại!

Rạng sáng mười hai giờ!

Đổng Học Bân điều chỉnh nút Menu ra nhìn, mắt nhìn thấy thơi gian dư đã hơn 60 giây rồi, không nói lời thứ hai, lập tức tập trung tinh thầndùng một lần Reverse với cơ thể mình

Một giây...

Hai giây...

Reverse giải trừ!

Đổng Học Bân cả người nhẹ bẫng, vết thương toàn thân nhất thời khépmiệng lại, hồi phục lại trạng thái mấy ngày hôm trước, không còn cảmgiác đau đớn nữa!

Cầm cự qua rồi! Cuối cùng cầm cự qua được rồi!

Đổng Học Bân như chút được gánh nặng, mơ hồ thấy được một tia hy vọng sống sót.

Có được khí lực, Đổng Học Bân liền bắt đầu liên tục hô to ra khắp các phía.

“Có người không? Có người không?”

“Alo! Nghe thấy được không?”

“Có ai nghe thấy không? Tôi ở đây”.

Nhưng mà, những tiếng phản hồi trở lại chỉ là tiếng, hiển nhiên ĐổngHọc Bân đang ở một không gian kín mít, chẳng những bên ngoài không nghethấy tiếng của hắn, hắn cũng còn không nghe được bất kì động tĩnh nào ởbên ngoài.

Tiếng kêu cứu truyền không ra được, cứu viện được cũng khó rồi!

Bọn họ khẳng định đã cho rằng mình chết rồi!

Cũng đúng, lúc mà mình xông vào bệnh viện đã bị thương nặng toàn thânrồi, không được chữa trị thì khẳng định không sống được, càng không nóiđến việc bị đống phế tích này chôn ở đây, cho dù không chết, bên trongkhông có nước, không có lương thực, không khí cũng loãng, càng không cókhả năng duy trì tiếp cuộc sống, đổi lại là ai vào đây cũng phải chết,không thể không chết, đống phế tích bên này cao như thế, xe cứu nạn bênngoài cũng không biết khi nào mới dỡ được hết, đợi đội cứu hộ đến, dùngxe nâng hoặc công cụ cứu hộ mới dỡ được đống phế tích này, còn chưa biết là đến năm nào tháng nào nữa, bọn họ chắc sẽ không từ bỏ mình chứ?

Đổng Học Bân cười đau khổ, càng nghĩ thì càng thấy có khả năng.

Bản than mình lẽ nào khó trốn khỏi cái chết? thế nào đi nữa thì cũng không được??

Đột nhiên, sắc mặt Đổng Học Bân thay đổi: “Hô... Hô… Hô...”

Ý nghĩ nhất thời mông muội, nhịp thở cũng dần dần tăng nhanh lên rấtnhiều, Đổng Học Bân hít từng hơi từng hơi một không khí xung quanh,nhưng cảm giác hít không đủ, trong lòng đã hiểu ra là chuyện gì rồi.Đống phế tích này cũng cao như một tòa nhà ba tầng, mặc dù nói khoảngcách giữa các hòn đá không kín kẽ, nhưng đống tường đá vụn ngần này đèlên trên Đổng Học Bân, sớm đã ngăn cách không khí bên ngoài rồi, chonên bây giờ Đổng Học Bân đã hít thở hết đại bộ phận dưỡng khí ở bêntrong không gian kín này, không khí ngày càng loãng, đã sắp không cungứng đủ cho nhu cầu của cơ thể Đổng Học Bân, phải biết rằng, không cóthực phẩm còn có thể cầm cự được, không có nước cũng cố gắng vẫn bám trụ được, nhưng một khi không có không khí, thì cho dù là năm phút cũng khó mà kiên trì cho được!

Khốn nạn!

Không khí sắp hết rồi!

Hít số không khí còn lại không nhiều ở trong mũi, miệng Đổng Học Bânchua xót lạ thường, với tình hình này, bản thân còn có thể sống thêmđược mấy phút nữa!

Ông trời muốn mình phải chết thật rồi sao!?

Đổng Học Bân lại lâm vào tình cảnh sắp phải chết, lần này coi như hắnđã bất lực rồi, thực phẩm và nước, Đổng Học Bân có thể dùng Reverse đểlùi thời gian của cơ thể lại, khiến bản thân có thể duy trì được trạngthái không đói, không khát, nhưng không khí… phải làm thế nào? Đổng Học Bân không can tâm, hắn không muốn bị chôn sống nghẹt thở mà chết, chếtđè còn hơn nhiều chết ngạt, cùng với việc không khí càng ngày càng ítđi, Đổng Học Bân càng hít thở nhiều hơn, tâm trạng cũng càng trở nên náo loạn, mỗi giây phút đều có thể cảm nhận sinh mạng của mình càng rời xamình, tư vị đó căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được, quá sức đau khổ!

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Đổng Học Bân vội vội vàng vàng thò một tay ra, dùng một tư thế khôngđược tự nhiên để nằm ở khe hở các tảng đá, liều mạng lấy tay bới xungquanh!

Cát đất, đá vụn, mảnh ghế vỡ, máy radio bị hỏng.

Từng thứ đồ một xuất hiện trong lòng bàn tay của Đổng Học Bân, lại bị hắn ném đi, tất cả không phải thứ hắn muốn tìm!

Trong chỗ hiện nay không khí đa hết rồi, Đổng Học Bân dùng sức nín thở,vội vàng hạ thấp người xuống, cố hết sức dùng tay để bới!

Bỗng nhiên, một tiếng leng keng vang lên!

Đổng Học Bân bới được một cái vòng tròn trong giống như một vật thể,cánh tay dài, miệng vòng tròn còn cảm nhận được tìm thấy công tắc rồi!

Là bình dưỡng khí!

Thứ Đổng Học Bân tìm chính là cái này, trước đây có không ít bệnh nhânnằm ở đại sảnh, có một vài người đều phải dựa vào bình dưỡng khí để thở, cho nên Đổng Học Bân nghĩ không biết sẽ có người nào ném bình dưỡngkhí ở khu vực gần đó không, dù sao nơi này trước đây là nơi có mấy chụcbệnh nhân nằm.

Kết quả đúng là có thật!

Trời không tuyệt đường của ta!

Đổng Học Bân gấp rút mở nắp bình dưỡng khí ra, úp vào mũi rồi hít thậtmạnh một hơi, nhưng sau một giây, biểu tình của Đổng Học Bân trở nêntái mét.

Dưỡng khí hết rồi!

Bình dưỡng khí trống rỗng!

Đổng Học Bân lúc đó chửi một câu thô tục, nín thở, nhẫn nhịn, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên dùng tay nắm lấy bình dưỡngkhí, hạ một mệnh lệnh!

Reverse một giây!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 752: Cứu viện!


Đêm xuống.

Dưới phế tích.

Hô hấp đã khó rồi, Đổng Học Bân dùng một giây Reverse, lùi thời gian của bình khí oxi xuống trạng thái ở giai đoạn ngày hôm qua, lập tức mởchốt, khí oxi tức thời trào ra xì xì, Đổng Học Bân cũng không thể cốhơn được nữa, nhanh chóng chụp lên rồi hít một hơi, từ từ, sự đau đớn ởcổ họng và phổi cuối cùng cũng được giảm bớt, khí oxi sau khi đi vào cơthể, làm thần kinh Đổng Học Bân dễ chịu, khiến hắn thở phào một tiếng,suýt chút nữa thì, chậm thêm một chút nữa thì bản thân đã phải chết rồi.

Dưỡng khí chậm rãi tràn ra khắp nửa không gian phong bế này.

Không lâu sau, Đổng Học Bân lúc này mới điều chính van bình oxi nhỏ đimột chút, nằm trên nền đất lạnh, trong lòng còn sợ hãi nhìn không khítối om om

Đứng là ngàn cân treo sợi tóc!

Thế nhưng cuối cùng cũng sống tiếp được rồi!

Sống sót sau tai nạn Đổng Học Bân nhắm hai mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Đổng Học Bân bị nghẹt mà tỉnh, vừa mở mắt một cái hắn hít thở như điênvậy, một tay chộp lấy đỉnh bình oxi, phát hiện bình oxi đã dùng hết sạch rồi, vì thế cuống cuồng dùng Reverse làm cho bình khí tiếp tục khôiphục lượng khí dự trữ để cung cấp cho chính mình, theo sau đó là cảmgiác bụng đói reo ùng ục, cổ họng cũng ho tung cả bụi, vừa khát vừa đói, lại Reverse một giây, cảm giác đói khát trong bụng biến mất không còngì, lượng nước bổ sung trong cơ thể cũng hồi phục lại trạng thái trướcđó.

Rốt cuộc thoải mái rồi.

Đổng Học Bân chà hết mồ hôi, tiếp tục nằm bình yên vô sự.

Nếu đổi là người khác, không có thức ăn không có lương thực không có oxi lại thêm trên người bị thương nặng, trong hoàn cảnh tuyệt vọng đấy rõrằng muốn sinh tồn thêm một phút nữa cũng khó, nhưng Đổng Học Bân lạicứ sống được một cách thần kì, hắn tự mình cũng cảm thấy có chút buồncười, nếu là đống phế tích vĩnh viễn cũng không có người đến dọn sạch,bản thân có phải sinh tồn dưới đống phế tích này cả đời không? Nếu đúnglà có lúc như thế, Đổng Học Bân thấy bản thân có khi chết đi cho xong.

Người đâu mau tới đây!

Đổng Học Bân vừa mở to mắt, vừa hô lớn mấy tiếng!

“Alo, có ai không?”

“Ai ở đó thế? Nghe thấy không?”

Tiếng vọng lại toàn bộ phản trở về!

Đổng Học Bân thở dài, thò ngón tay ra nắm bức tường đang đè ở bên cạnh, vừa dùng lực một cái nhưng không nhúc nhích, hắn không từ bỏ, lại tăngthêm lực một lần nữa, hét lớn dùng lực nhất lên, chỉ nghe thấy tiếngvang bên cạnh người ầm ầm, ước chừng mấy cân cát bụi từ trên rơi xuống,đổ xuống Đổng Học Bân đầy cả mặt là đất, bị ngộp thở hắn ho lớn mộttiếng, phì phì hai tiếng phun ra hai miệng đất, không dám hành độngthiếu suy nghĩ nữa.

Phế tích cao ba tầng.

Nếu có rung động dẫn phát tới toàn thể, làm động đậy một chút đá vụnchắc chắn sẽ phá hỏng lực cân bằng giữa đá vụn với nay, dẫn đến sự đổsụp, vạn nhất mở được viên đá chống đỡ, tưởng tưởng cũng biết, khônggian này khẳng định sẽ đổ sụp trong chớp mắt, Đổng Học Bân cũng thànhđống thịt nát.

Muốn tự mình thoát ra ngoài thì hoàn toàn không thể.

Bây giờ điều Đổng Học Bân có thể làm chỉ có đợi, đợi cứu viện, hoặc là đợi cái chết.

Thực phẩm không lo, dưỡng khí không lo, cái còn lại của Đổng Học Bân trừ thời gian ra chính là thời gian.

Hắn phủi đi bụi đất trên tóc, ngóng đợi mau mau có người đến cứu viện,cho dù chậm một chút cũng tốt, muộn một chút cũng không sao, nhưng ngànvạn không được bỏ hắn lại là được rồi.

Có lẽ là ông trời nghe thấy lời kêu của Đổng Học Bân, bỗng nhiên, mộtâm thanh nho nhỏ trầm đục từ ngoài ép vào trong, ngay sau đó lại là mộttiếng nữa.

Đùng! Đoàng! Binh!

Giống như có người đang dời đống đổ nát trên phế tích.

Đổng Học Bân ánh mắt chấn động: “Alo! Phía dưới có người! Alo!”, kêuxong, lại nắm khối đá trong tay dùng lực gõ gõ xuống đất, bang bangbang!

Có lễ là quá sâu, người bên trên tựa như không nghe thấy gì

Đổng Học Bân lại tiếp tục mười mấy phút sau mới từ bỏ, tự biết bản thân có làm gì cũng vô dụng, hoàn cảnh bên ngoài không hề giống với môitrường tụ âm bên trong như của Đổng Học Bân, không nghe thấy bất cứ cái gì.

Âm thanh bên trên vẫn tiếp tục vang lên.

Hẳn là có không ít người, hình như đang bới gì đó, lại giống như dời cái gì đó.

Đổng Học Bân biết, đây khẳng định là đến cứu trợ, trong lòng cũng nổilên một tia hy vọng, khu này vẫn không từ bỏ hắn, có người đến cứu hắnrồi, Đổng Học Bân cảm động, hận không được giúp bọn họ rời mấy tảng đá, nhưng hắn bây giờ không dám động đậy, chỉ có căng mắt lên chờ thôi.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Có thể đến giờ trưa, giờ ăn cơm, âm thanh bên trên không còn nữa.

Đổng Học Bân nghe được ra, động tĩnh trên đỉnh đầu không phải máy mócgây ra, cũng tức là, bên trên có người đang dùng tay và công cự để rờiđá móc đá, máy cứu trợ mà xe cẩu có lẽ từ ngoài chưa vào được, nhân lựcchung quy thì có hạn, đống phế tích cao mười mét, nếu dựa vào đôi bàntay để móc, mấy tháng cũng không móc tới vị trí sâu nhất hiện nay củaĐổng Học Bân, Đổng Học Bân cười khổ, đã làm tốt việc chuẩn bị tinh thầnchiến đấu lâu dài.

Cho dù như thế nào, hắn phải tiếp tục kiên trì.

Nhìn một mảng tối bốn phía xung quanh, Đổng Học Bân nhớ tới chiếc đàibị đè mà hôm qua hắn sờ thấy được, lập tức thò tay ra tìm, tốn mấy mấyphút mới tìm thấy được ở trong một góc, cầm trong tay nắn nắn, radio đãhỏng tới mức không thể hỏng hơn được nữa.

Không vấn đề.

Miệng đọc Reverse một giây!

Trên tay Đổng Học Bân động đậy một cái, chỉ cảm thấy các linh kiện bịhỏng của radio trong lay mình nhanh chóng tổ hợp lại, nhẹ nhàng mở bípmột tiếng, tiếng sàn sạt chợt vang lên! Chữa được rồi!

Đổng Học Bân cũng là nhàn hạ không có việc gì làm, hắn muốn nghe tình hình bên ngoài.

“Sàn sạt sạt...”

“Sàn sạt Sàn sạt...”

Có thể là ở bên dưới đống phế tích, không gian giao tiếp với bên ngoàiquá nhỏ, tín hiệu cũng không vào trong được, mân mê cả nửa ngày ĐổngHọc Bân cũng không nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng sàn sạt.

Đổng Học Bân bắt đầu tìm vị trí.

Cuối cùng tới một kẽ hở ở một tảng đá, radio bắt được một vài tín hiệu yếu ớt.

“Thành phố Phần Châu xảy ra… độ richte… động đất… số người thương vong…tăng thêm… trung ương… hôm qua… Tổng bí thư…Thủ tướng … chuyên cơ đápđến thành phố Phần Châu…”

Tổng bí thư và Thủ tướng hôm qua đều đến sao??

Đổng Học Bân lại đổi sang kênh khác.

Cái này thì rõ ràng hơn cái lần trước, “Hôm nay, Nam Xuyên… Chủ nhiệmĐổng xả thân cứu người đã bị vùi hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi, theotin cho biết, nơi phát hiện sự lạ thường đầu tiên do trận động đất gâyra chính là con phố do chủ nhiệm Đổng làm chính là phố Quang Minh, trênmặt báo anh ta… viết… sau khi xảy ra động đất đã đích thân cứu khôngdưới vài trăm người, cuối cùng… Bệnh viện Số 1, bởi vì di dời quầnchúng… trên lầu… bị chôn vùi trong đống đổ nát… sống chết ra sao cònchưa rõ… sáng nay chúng tôi có được thông tin gần nhất, bởi vì chiếc xecứu hộ tạm thời không có cách nào tiếng vào, có vài trăm người dân tựđộng tập hợn, ra tay cứu hộ, hết sức cảm động, chúng tôi hy vọng chủnhiệm Đổng bình an vô sự…”

Mấy trăm người dân???

Người ở phía trên đang cứu mình… không chỉ có đội cứu hộ? Còn có người dân?!

Nghe tới đây, đôi mắt Đổng Học Bân cũng ướt, hít vào một hơi thật sâu, một luồng khí nóng tắc ở cổ họng, không nói lên lời nào!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 753: Sự tích Tiểu Đổng đột xuất!


Ngày thứ ba bị nhốt.

Trong đống phế tích tối om không phân biệt được là ngày hay đêm

Đổng Học Bân tỉnh giấc rồi, mở to mắt ngáp một cái, hai ngày nay hắn trừ ngủ ra thì lại ngủ, căn bản không có việc gì khác để làm, nhìn nhìnsang bên cạnh, Đổng Học Bân tìm thấy bình dưỡng khí, Reverse một giâythuần thục khôi phục lại dưỡng khí trong bình, lại Reverse một lần nữavới chính mình để làm biến mất cảm giác đói khát, rồi liền cầm radio lên ấn núi mở, lại phát hiện hay là mình nghe quá nhiều, radio xè xè haitiếng rồi không kêu tiếng nào nữa, rõ ràng là pin hết điện rồi, Đổng Học Bân liền nắm lấy hai cực pin, thò tay lên phía trên, dùng Reverse điềuchỉnh pin quay lại thời gian hai ngày trước lúc pin có đầy điện, tiếptục chăm chú lắng nghe.

“Xè xè…”

“Sàn sạt…”

Có lẽ là hôm nay tín hiệu không tốt lắm, Đổng Học Bân điều chỉnh mấy vịtrí rồi cũng không nghe được gì, chỉ có tiếng tạp âm sàn sạt.

Bất đắc dĩ, Đổng Học Bân tắt radio đi, mắt trừng trừng nhìn lên phía trên.

Không biết là qua bao lâu, tiếng đinh đinh đang đang lại một lần nữa áp xuống.

Hai ngày nay Đổng Học Bân không biết đã nghe qua bao nhiêu lần âm thanhnày rồi, vừa nghe đã biết, đội cứu hộ và người dân bên ngoài chuẩn bị để cứu mình lại bới ra được một đống phế tích, mỗi lần nghe thấy âm thanhnày, trong lòng Đổng Học Bân lại dâng lên một cảm giác không thể diễnbiết nói ra thế nào, âm thanh ầm ầm vang lên bốn phía, rõ ràng là có rất nhiều người đang bới ở bên trên, bởi vì công cụ không đủ dùng, có mộtvài người dân còn dùng phương pháp thô sơ nhất - dùng tay để bới, bới từ sáng tới tối, sau đó ngày hôm sau lại làm lại công việc như thế.

Mà những người dân này mặc kệ dư chấn sau động đất, đều là tự phát đếnđây cứu hắn, việc này sao không làm cho Đổng Học Bân cảm động cho được??

Đột nhiện, mặt đất lung lay một cái!

Phản ứng đầu tiền của Đổng Học Bân đã biết là dư chấn, vội vàng nhấcchân lên trên, lấy chân đỡ mấy viên đá ở bên trên, sợ rằng sẽ đổ xuống.

Cũng may địa chấn không lớn, lung lay một chút là không còn động tĩnh gì nữa.

Đổng Học Bân thở phào, thấy mặt đất khôi phục sự ổn định, hắn cẩn thânthu chân về, không biết những ngày như thế này còn kéo dài bao lâu nữa.

Ba ngày…

Năm ngày…

Bảy ngày…

Trong nháy mắt Đổng Học Bân đã vị đống phế tích này giam hãm mười ngày rồi.

Dư chấn dĩ nhiên là bình ổn, tiếng cứu hộ ở bên trên không biết từ lúcnào cũng không còn chút động tĩnh gì nữa, một khoảng không gian bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút đáng sợ.

Không có ai rồi?

Tất cả đều từ bỏ rồi?

Đổng Học Bân âm thầm cười, hắn cũng không rõ đống phế tích bị bới đi bao nhiêu, càng không biết bản thân còn cách bên ngoài mấy mét nữa, nhưngđội cứu hộ đã rút, những điều Đổng Học Bân dự đoán, hoàn toàn không cóchút ngoài dự tính nào. Mười ngày, suốt cả mười ngày, đứng nói tới việcbản thân lúc bị vùi lấp ở đây đã bị thương nghiêm trọng, cho dù là mộtngười khỏe mạnh bị vùi trong đống phế tích này, sau mười ngày một ngườicũng không thể sống nổi, đây là chuyện thường, đến hỏi cũng không cần,không thực phẩm, không nước, không không khí, một trong những thứ ấy đều cướp được mạng người, thêm vào nữa là huy động một lượng lớn người vàcông cụ đến đào bới một cái thi thể, chẳng bằng tổ chức đi cứu người nào có khả năng sống sót hơn!

Hy vọng thoát vây của Đổng Học Bân càng ngày càng xa với, nhưng hắnkhông oán giận gì, lẳng lặng nằm xuống, mở radio tìm tín hiệu.

“Sàn sạt sạt…”

Không biết có phải bên trên đã đào bới đi được rất nhiều hay không mà tín hiệu hôm nay khá tốt.

Chỉ nghe thấy tiếng máy radio phát ra nói: “Theo thống kê, số người chết trong trận động đất ở Phần Châu lần này liên tục tăng, số người bịthương là 318.923, số người mất tích là 3.012….”

Nghe đến đây, trong lòng Đổng Học Bân liền trầm xuống, thế nhưng hắn đãhết sức cố gắng rồi, so với con số người thương vong mà hắn xem được ởbáo chí trong tương lai thì số người thương vong hiện nay giảm đi mộtnửa.

Radio tiếp tục phát những thống kê thương vong ở các nơi khác, “Tâm chấn trận động đất lần này là trong huyện Đại Phong, số người gặp khó khăn ở đây lên đến 12.100, số người gặp khó khăn khu Tây Bình, khu Đông Hải là 4.566, khu Nam Sơn, cuối cùng là số người gặp khó khăn ở huyện DuyênĐài, theo chúng tôi được biết, trước lúc động đất xảy ra mười mấy tiếngđồng hồ, huyện Duyên Đài đã phát lệnh di tản, sơ tán người dân, cho nênso với huyện lân cận Đại Phong, số người thương vong ở thành phố PhầnChâu nơi đáng ra chịu thương vong nghiêm trọng nhất thì lại thành ítnhất, ngoài ra còn có khu Nam Sơn, trước khi động đất xảy ra cũng cótuyên truyền động viên, dự báo phòng chống động đất sớm, cho nên thươngvong cũng trong tầm khống chế nhất định”.

Hiển nhiên, ở đây nói chính là Tạ Tuệ Lan và Cảnh Nguyệt Hoa.

Huyện Duyên Đài không có người gặp nạn, điều này khiến Đổng Học Bân không ngờ.

Có chuyên gia dự báo, mức độ thiệt hại của trận động đất mạnh cấp 8 ởthành phố Phần Châu này thực ra còn không ngừng tăng lên, có lẽ số consố thương vong còn tăng gấp đôi thậm chí gấp ba, nhưng sở dĩ có thể giảm được thương vong nghiêm trọng như thế, nguyên nhân chính là chủ nhiệmvăn phòng phố Quang Minh Đổng Học Bân đã viết một bài trên báo, theo đóban đêm và trước khi động đất xảy ra xem xong báo rồi số người dân ditản nhanh chóng lúc đó lên đến 110.000 người, bởi vì có bài viết này màlàm tốt công tác phòng chống động đất từ trước… cũng đạt được trên triệu người, một bài báo này, có thể nói cứu được vô số mạng người” Radiongừng một chút, có tiếng lật trang giấy, “Ở chỗ tôi còn một vài con số,trong phạm vi đường Quang Minh khu Nam Sơn quản lí, số người lúc xảy rađộng đất và sau động đất là 776 nhưng số người chết chỉ có 7 người”.

Nghe vậy, Đổng Học Bân hít thật sâu

Vẫn còn có người chết ư? Hắn đặt mục tiêu không để một người nào chết!

Thế nhưng ngẫm lại thì cũng không thể, có chút ngoài ý muốn, cho dù Đổng Học Bân cũng không thể dự liệu được, ví dụ như cảnh ngộ hiện nay củahắn, trước lúc động đất xảy ra Đổng Học Bân chưa từng nghĩ tới việc bảnthân mình sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng này?

“Chúng tôi làm một thống kê đơn giản, trước lúc động đất xảy ra, chủnhiệm Đổng của phố Quang Minh đã cho nhiều cư dân trong các khu nhà bịđổ sập đến nơi an toàn, còn có những tai nạn do động đất gây ra sau này, ví dụ một cái biển quảng cáo bên đường Hán Vi của xưởng rượu bảo vệ sức khỏe, biển quảng cáo ở các huyện khác đều gây ra thương vong rất nhiều, tựa như tất cả đều xuất hiện vấn đề chất lượng lúc động đất thì đều đổsập, nhưng chúng tôi biết rằng, loại biển quảng cáo này trước động đấtvài ngày đã được trưởng ban quản lí phố Quang Minh cưỡng chế dỡ bỏ, vânvân, trong trận động đất này, ban quản lí phố Quang Minh đã làm đầy đủcông tác chuẩn bị, cho nên số người gặp nạn chỉ giữ ở mức một con số, mà rất nhiều người đều biết, cống hiến cho nhân dân Phần Châu chính làđồng chí Đổng Học Bân, đến hôm nay đồng chí đã mất tích hai trăm bốnmươi ba tiếng đồng hồ”.

Nghe thấy trong radio nói mình, trong lòng Đổng Học Bân có chút phức tạp.

“Theo những thông tin thu thập được mấy ngày gần đây, chúng tôi đã thống kê được sự tích mà chủ nhiệm Đổng đã cống hiến từ trước tới nay, kếtquả, tất cả nhân viên công tác trong đài chúng tôi đều hết sức kinhngạc, sáng nay tôi cầm tư liệu này, nói thực lòng, lúc đó nước mắt tôikhông ngừng rơi, tôi không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc đó thếnào mới phải, tóm lại ngoài kinh ngạc ra là… chính là khiếp sợ, sau đâytôi đọc lại cho mọi người…”

Thống kế?

Thống kê cái gì?

Đổng Học Bân hồ nghi lắng tai nghe

Phát thanh viên nói thứ tiếng từ từ: “Hai năm trước, đồng chí Đổng HọcBân nhận chức ở huyện Duyên Đài, đối mắt với chín tên bắt cóc học sinhtrung học vô cùng hung ác, thế nhưng vẫn chủ động đứng ra làm con tin,kết quả đã liều chết cứu được rất nhiều học sinh trung học, mấy ngàysau, trong đại viện của huyện ủy lại xảy ra sự việc mấy người cùng nhảylầu, chủ nhiệm Đổng ra tay đỡ một người đàn ông nhảy từ tầng năm tầngsáu xuống, bản thân mình thì phải nằm viện, suýt phải cắt đi hai tay,cũng trong năm ấy, khu ngoại ô huyện có một chiếc xe lớn bị lật, núi đột ngột lở, cũng là chủ nhiệm Đổng xả thân không sợ nguy hiểm xông vàotrong đám đất đá lở cứu từng người từng người một ra, còn anh thì lại bị vùi ở chỗ núi lở đất suýt nữa thì mất mạng, cứu chữa mất hai ngày haiđêm liền anh mới thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, mấy tháng sau, lúcchủ nhiệm Đổng đi công viên động vật hoang dã chơi, khi đang ngồi tàu,có một bé trai không cẩn thận rời khỏi xe, anh lại đấu với hổ một trận,có thế mới cứu thoát được cậu bé, còn chủ nhiệm Đổng thì lại suýt mấtmạng vì vết hổ cắn!”

Hài, làm gì có khoa trương như vậy.

Đổng Học Bân nghe đều cảm thấy ngại ngại, có chút đỏ mặt.

“Thời gian sát đến mấy ngày trước đây, động đất phát sinh trong nháymắt, chủ nhiệm Đổng xông vào một phòng đang chuẩn bị đổ sụp cứu được một em bé, chỉ kém một giây nữa thì cả căn phòng đã chôn vùi anh, nguy hiểm trong nguy hiểm. Sau đó, khu viện ủy bị cháy, là chủ nhiệm Đổng cứungười không sợ mất mạng, dùng hai tay đỡ cán bộ và công nhân viên trongkhu từ tầng năm nhảy xuống, chính anh lại bị thương nằm viện, sau đó chủ nhiệm Đổng phát hiện tòa nhà bệnh viện một có vết nứt, vội vàng mangtheo vết thương mà di chuyển quần chúng trong bệnh viện, anh lại ở lạisau cùng, kết quả trong lúc động đất đến một cửa sổ từ trên lầu rơixuống, đè đúng người anh, dưới đất toàn là máu, nhưng không dừng lại ởđấy, lúc chủ nhiệm Đổng phát hiện ra trong viện vẫn còn một y tá chưarời đi, anh lại liều mạng bò dậy và lại xông lên một lần nữa, liều chếtđể cứu cô y tá từ cửa sổ ở gần đó, nhưng chính lúc này tòa nhà đã đổ sập xuống rồi, chủ nhiệm Đổng lại không thể tự mình ra ngoài, phải trả giábằng tính mạng mới hai mươi lăm tuổi, lúc đó tất thảy mọi người ở hiệntrường đều khóc!”

Mất tích mười ngày, còn bị chôn vùi dưới đống phế tích, thế này thì cầm chắc cái chết rồi.

Tiếng của nữ phát thanh viên đài có chút khàn khàn, “Những thứ này chỉlà sự tích về chủ nhiệm Đổng mà chúng thu thập được, có thể nói là nhìnđã thấy kinh ngạc, tôi tựa như không có cách nào tưởng tượng được lúcchủ nhiệm Đổng đang cứu người thì có tâm trạng như thế nào, tại sao vìnhân dân… anh hết lần này tới lần khác không tiếc tính mạng mình, tôinghĩ, đây chính là Đảng viên, đây chính là cán bộ của đất nước chúngta”.

Nói tới đây nữ phát thanh viên đài hình như rơi lệ, “Mặc dù những ngàynày các kênh đài đều đang phát, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu chânthành… Chủ nhiệm Đổng, một đường đi tốt!”

Đổng Học Bân mũi cay cay, lên đường thì tôi không nghĩ, anh em đây hiện tại chỉ muốn đi ra ngoài!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 754: Thoát khốn!


Trong đống phế tích.

Lại một vài ngày nữa trôi qua.

Radio kêu xè xè xẹt xẹt…

“Chủ nhiệm Đổng, lên đường bình an”.

“Vô cùng thương tiếc đồng chí Đổng Học Bân”.

“Đảng và nhân dân sẽ không quên anh”.

“Anh hùng chống động đất Đổng Học Bân được phong liệt sĩ”.

Mấy ngày này Đổng Học Bân không hề tắt radio, nghe đài phát thanh khôngdừng một giây nào, đã gần hai mươi ngày từ khi động đất xảy ra, phần lớn công tác cứu hộ đã căn bản kết thúc, các bài tin cũng thường xuyên được đưa lên, trong đài phát thanh chủ yếu nói một vài câu chuyện cảm độngchống động đất, đương nhiên, trong đó nhắc đến nhiều nhất chính là ĐổngHọc Bân, gì mà truy điệu, gì mà bình an, gì mà liệt sĩ, Đổng Học Bânnghe bao nhiêu ngày nay, đến bản thân cũng tưởng rằng chính mình đã chết rồi, nghe người khác thương tiếc mình, cảm giác này luôn có chút khôngđược tự nhiên.

Thế nhưng Đổng Học Bân dù sao cũng trải qua sóng to gió lớn, gã này đếnlễ truy điệu của chính mình cũng đã từng tham gia rồi, đều đã quen rồi.

Liệt sĩ thì mà liệt sĩ, mau mau đến cứu người có được không vậy?

Nếu còn không đến cứu tôi, anh em đây sẽ là liệt sĩ thật sự đó!

Đột nhiên, trong radio vang lên âm thanh đứt quãng, “Công tác đào bớitìm kiếm thi thể đồng chí Đổng Học Bân… thành phố đang không ngừng tổchức người đến. Vì phải dỡ đống phế tích nên đội tìm kiếm cứu hộ tìmkiếm chậm chạp, thông tin mới nhất chúng tôi sẽ thông báo tới mọingười”.

Cái gì?

Công tác đào bới vẫn luôn được tiếp tục?

Đổng Học Bân sửng sốt, hắn mấy ngày nay không nghe được âm thanh đào bới rồi

Hắn lập tức gián tai vào đầu viên đá để nghe, chỉ mơ hồ nghe thấy mộtvài âm thanh nhỏ lộc cộc, hoàn toàn không có động tĩnh gì quá lớn, ĐổngHọc Bân cân nhắc một chút, tinh thần chợt chấn động, hắn lúc trước còntưởng rằng đây là tiếng ô tô qua lại, bây giờ nghĩ kĩ, đất rất có khảnăng là tiếng máy xúc hoặc là tiếng của loại máy khác, bọn họ rất có khả năng sợ làm tổn hại thi thể của mình nên mới nhấc từng hòn đá ra mộtnhư thế, như thế mới không gây ra tiếng động quá lớn, vì thế mà Đổng Học Bân không chú ý đến, về phần những tổ chức cứu hộ mà cả trên trăm người dân tự tổ chức lúc đầu tiên, vừa cào vừa bới, cho nên Đổng Học Bân mớicó thể nghe thấy một chút, lúc âm thanh nhỏ lại, hắn còn tưởng rằngkhông có ai cứu hộ nữa!

Thì ra vẫn có người đang đào bới!

Bất kể là vì thi thể hay là vì điều gì! Đây vẫn là một tin tốt!

Đổng Học Bân lập tức nghe kĩ, cộc lộc cộc, cộc lộc cộc, ngẫu nhiên có một tiếng độp nhỏ, hình như là tiếng đá rơi xuống đất.

Đúng là có người!

Hơn nữa âm thanh còn ngày một lớn hơn!

Cảm giác được đống đất đá vụn bắt đầu rơi xuống, Đổng Học Bân biết, mình cách thế giới bên ngoài ngày một gần, khoảng cách thoát khỏi giam cầmcàng gần rồi. ngày hôm nay Đổng Học Bân đã đợi rất lâu rồi, mười mấyngày sống trong không gian không có lấy một kẽ hở cho tia ánh sáng nàođi vào được, hắn đã chịu đủ rồi.

Bới nhanh hơn chút!

Nhanh thêm chút nữa!

Đổng Học Bân trừng trừng tròng mắt lên chờ đợi

Một giờ…

Năm giờ…

Mười giờ…

Tiếng cào bới cùng với tiếng bánh xe càng ngày càng rõ ràng.

Đổng Học Bân hô lớn hai tiếng nhưng có lẽ bị tiếng đào bới chặn lại, bên ngoài không nghe thấy.

Trong lúc bất giác, tinh thần Đổng Học Bân cuối cùng không thể kiên trìđược nữa, chớp mắt đã ngủ thiếp đi, hơn hai mấy tiếng đồng hồ không nhắm mặt, vây khốn làm hỏng hắn rồi.

Cũng không hiểu là ngủ được bao lâu.

Đợi tới khi Đổng Học Bân mở to mắt lẫn nữa, bỗng nhiên phát hiện một tia dị thường, trong mắt mình tựa hồ có một ánh trăng yếu ớt đi chiếu vào,bởi vì ước chừng mười mấy ngày không nhìn thấy ánh sáng, cho nên ánhtrăng này thập phần chói mắt, cũng khiến cho tâm trạng Đổng Học Bân trởnên kích động, trên người hắn giờ phút này toàn là đất đá vụn phủ lên,dưỡng khí trong bình đã hết rồi, nhưng không khí xung quanh miệng lại bị hắn hít từng đợt từng đợt một vào trong phổi, hoàn toàn không có hiệntượng cạn kiệt không khí, cũng tức là nói không gian kín mít mà Đổng Học Bân đang ở cuối cùng đã liên kết với thế giới bên ngoài!

Đổng Học Bân nói không ra lời, vội vàng bám trụ vào nơi có ánh sángchiếu vào nhìn ra bên ngoài, hình như là ban đêm, trời rất tối, ngoàimột chút anh trăng thì không nhìn thấy cái gì nữa cả.

Kết quả là, Đổng Học Bân đưa tai ra nghe một cái, liền thấy có người nói chuyện.

Thanh âm cực kì nhỏ, Đổng Học Bân miễn cưỡng mới nghe thấy được một chút.

“Đã mười mấy ngày rồi nhỉ?”

“Đúng thế, tính đến trước khi đào bới đã gần hai mươi ngày rồi”.

“Ài, cũng không biết thi thể của chủ nhiệm Đổng còn giữ được hay không”.

“Của nợ, đừng nói nữa, đừng nói nữa”.

“Lão Trịnh, lão Tôn, tối rồi, chúng ta đi thôi, mai tiếp tục đào”.

“Được, tôi cũng mệt lắm rồi, tạm nghỉ ở đây thôi”.

“Mọi người đều về thôi, mai làm tiếp”.

Lục tục, tiếng bước chân cũng thưa thớt đi.

Đổng Học Bân lúc này mới phản ứng, quá lâu rồi không nghe thấy người nói chuyện, não hắn cũng trở nên trì trệ hơn rất nhiều, vội hô to: “Nàynày! Đừng đi mấy anh ơi! Đào tiếp đi! Tôi ở dưới này này! Alo! Nghe thấy không? Có người nghe thấy lời tôi nói không?”

Không có người trả lời.

Ở đây vẫn có cách âm, bên ngoài không nghe thấy.

Đổng Học Bân vừa hưng phấn vừa buồn bực, lại hô thêm mấy tiếng lớn nữamới chịu bỏ cuộc, ôm trán nghĩ ngợi, Đổng Học Bân quyết định tự mình ratay tìm đường sống, nhân viên cứu hộ khổ cực bao ngày để mở đường chomình, san bằng phần lớn đống phế tích, bước cuối cùng thì mình làm thôi.

Đổng Học Bân tích cóp rất nhiều thời gian còn dư, tuy đã sử dụng Reverse một ít rồi, nhưng cũng không tính toán làm gì, một giây, một giây thìhết bao nhiêu, lúc này trên người hắn còn có hơn mười phút có thể dùngđược, đủ để đương đầu với nguy hiểm.

Đổng Học Bân đã có kế hoạch, thân mình liền xoay chuyển, nâng chân củamình lên dùng mũi chân để đứng lên viên đá lộ ánh trăng, hít thở sâu vài lần, hắn bỗng phát lực rất mạnh đá lên trên!

Tảng đá động đậy rồi!

Cát đá liền rơi xuống cả một đống!

Đổng Học Bân lau hết đống tro bụi trên mặt, nhổ một cái mang theo cả nước bọt, rồi lại đá mạnh thêm một cái!

Tảng đá lại lung lay, đá vụn xung quanh vùng sáng càng nhiều hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy ngôi sao!

Đổng Học Bân trong lòng nói có hy vọng rồi, tích đủ lực rồi lại độtnhiên xuất lực, hận không dùng được, mượn lực sau lưng rồi dùng lực lầnthứ ba, lại nói tới việc nằm trong không gian kín mít này mười mấy hôm,Đổng Học Bân đã không giữ lại được chút khí lực nào, nhưng Reverse lạilần nữa khôi phục lại trạng thái mấy ngày trước của hắn, cho nên lực đạo trên người hắn rất xung mãn, hoàn toàn không suy giảm.

Chỉ nghe thấy hô la một tiếng, đá cuối cùng đã bị hai chân Đổng Học Bânđá văng ra, lộ ra một khe hở to bằng quả bóng rổ, ánh trăng tràn xuống,từng đợt từng đợt một chiếu lên mặt Đổng Học Bân!

Thành công rồi!

Đá đi được rồi!

Đổng Học Bân mừng nhướng cả lông mày, không nói lời nào mà thò đầu rangoài, dùng sức liều mạng để chuyển dịch thân mình ra ngoài, khối đá bên sườn từng chút một bị đẩy ra, phát hiện ra động tĩnh.

Năm phút sau.

Đổng Học Bân chui từ dưới đất lên, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống!

Con mẹ nó! Anh em rốt cuộc cũng lại nhìn thấy ánh mặt trời!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 755: Đổng Chủ nhiệm sinh long hoạt hổ


Bầu trời đầy sao.

Đã là tám giờ tối rồi.

Đổng Học Bân kích động không nhịn được nhìn lên ánh mặt trăng trên đỉnhđầu, vươn vai lên trên một cái thật lâu, hít không khí tươi mát cạnhmiệng, tâm trạng hắn phấn khởi đến không có lời nào tả được.

Bên ngoài cảm giác thật tốt!

Mười mấy ngày này đã khiến Đổng Học Bân nghột ngạt lắm rồi!

Nhìn xung quanh, Đổng Học Bân giờ khắc này đang đứng bên trên phế tíchđịa chỉ cũ của bệnh viện, xung quanh đều là đá gạch vụn, không khí tĩnhlặng lạ thường, đến bóng của một người cũng không thấy, hiển nhiên người ở trong bệnh viện sớm đã chuyển từ đây ra địa điểm khác từ trước rồi,nhìn thấy mấy chiếc cần cẩu và xe khác, Đổng Học Bân bước nhanh đến xemxem, bên trong vẫn không có người, đội viên đội cứu hộ hình như đều quay về nghỉ ngơi cả rồi, trong phạm vi mấy trăm mét chỉ có Đổng Học Bân làngười sống, bốn phía lẳng lẳng thổi qua từng cơn gió cuối thu.

Sang tháng mười rồi.

Thời tiết cũng dần dần trở nên mát mẻ.

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn thấy một thân hình mặc áo số của bệnh viện bịrách tung tóe còn cả đầy bụi, lập tức thắt chặt quần áo, bước nhanh tớichỗ đó.

Trên mặt đường, rất nhiều nơi được dọn sạch, nhìn thấy thì gọn gàng hơn mười mấy hôm trước rất nhiều.

Cũng không biết là thời gian quá muộn hay là gần đây không có chỗ tránhnạn, Đổng Học Bân đứng ở đường chính nhìn trước nhìn sau, lại vẫn khôngthấy bóng người nào, nhưng một điểm sáng ở nơi xa xa tựa như nói vớihắn, phần lớn cư dân đi tránh nạn đang ở đó, Đổng Học Bân nhấp nháy mắt, ý niệm đầu tiên là liên hệ với mẹ, chị Tạ, Huyên Di mấy người họ, không thể để mọi người lo lắng, cho nên tìm chung quanh rồi, Đổng Học Bânbước nhanh tới trạm điện thoại, cầm điện thoại lên nghe thử, không cótiếng gì cả, đường dây điện thoại vẫn chưa thông.

Quay về văn phòng trên phó Quang Minh vậy, bên đó khẳng định có điện thoại.

Ánh mắt Đổng Học Bân đảo qua, liền lấy một chiếc xe đạp bên đường, trèo lên, đạp nhanh tới hướng văn phòng đường phố Quang Minh.

Một lát sau, một của hàng quần áo nhỏ thu hút ánh mắt của Đổng Học Bân,hắn nhìn bộ quần áo rách rưới của mình, trong lòng nghĩ đã mười mấy ngày rồi, vội cũng không đến mức như vậy, kết quả là hắn bỏ xe đạp xuống đivào cửa hàng quần áo đổ nát, nhặt từ dưới đất lên một bộ âu phục cũngcoi như là sạch sẽ, nhìn thấy đằng sau không có người, liền cởi bỏ quầnáo bẩn của mình rồi mặc lên người bộ âu phục, soi soi vào chiếc gương vỡ quá nửa, vuốt lại kiểu tóc, lúc này mới vừa ý gật gật đầu.

Trèo lên xe rồi đi về phía trước, Đổng Học Bân cuối cùng nhìn thấy mấy người.

“Này, người anh em!” Đổng Học Bân lên tiếng, nói với người thanh niênkhông biết muốn đi đến đâu ở bên đường: “Có điện thoại không? Cho tôimượn gọi một cuộc có được không?”

Người thanh niên tinh thần bất định nhìn hắn, “Sạc pin mất rồi, sớm đã không có điện rồi”.

Đổng Học Bân lại xoay đầu nhìn một người trung niên khác, “Đại ca, anh có điện thoại không cho tôi mượn?”

Người trung niên xua xua tay, “Sớm bị đập hỏng rồi, tôi cũng muốn tìm điện thoại, anh hỏi người khác đi”.

“Các anh đang đi đâu vậy? Sao không ở điểm sắp xếp tạm thời?” Đổng Học Bân hỏi.

“Đi ra ngoài hít thở một cái” Người trung niên thở dài một hơi, chỉ đếnnơi gần đó, “Điểm sắp xếp nhỏ quá, một lều trại có đến mười mấy người,chịu không nổi”.

Đổng Học Bân lại dò hỏi thêm chút nữa, hiểu được đại khái tình hình củakhu Nam Sơn, hiện nay trừ một vài tiểu khu trung tâm trấn không chịu tổn thất ra, các khu dân cư khác đều được đưa đến các điểm sắp xếp tạmthời, cung cấp nước, lương thực, chỗ ở miễn phí, sau đó vừa thẩm tra sốngười đăng kí thông tin cá nhân, vừa triển khai công tác cứu hộ, đếnnay, số người có thể cứu được sớm đã cứu ra được hết rồi, còn phần đôngnhững người không cứu được đều bỏ mạng rồi, cho nên phỏng chừng sau vàingày thực hiện công tác cứu nạn chính là công tác tái xây dựng sau độngđất.

Từ biệt mấy người họ, Đổng Học Bân tiếp tục đạp xe đi về phía trước.

Trên đường, thi thoảng có tiếng điện thoại lọt vào tai, một vài đàitruyền hình của thành phố Phần Châu khôi phục lại rồi, bắt đầu công tácphát sóng.

“Công tác tìm kiếm thi thể đồng chí Đổng Học Bân văn phòng phố QuangMinh đã đi đến giai đoạn cuối, tổ tìm kiếm đã đào bới qua phần lớn đốngphế tích, dự tính trưa ngày mai có thể thuận lợi đào xuống tầng dướicùng của đống phế tích. Khi nào có thông tin mới, chúng tôi sẽ công bốngay trên phương tiện truyền thông” Nhìn thấy MC trên ti vi và hình ảnhquay phim đống phế tích, trong lòng Đổng Học Bân nghĩ thi thể cái conkhỉ, anh em đây vẫn chưa chết mà.

Hai mươi phút sau.

Đổng Học Bân rất nhanh đã tiến vào phạm vi phố Quang Minh, lúc trước điqua mấy điểm sắp xếp tạm thời, Đổng Học Bân cũng không đi vào, mà cứchạy thẳng tới khu vực của mình, chuyện Đổng Học Bân muốn làm nhất bâygiờ chính là báo cho người thân và đồng nghiệp của mình, tôi đây vẫn còn sống.

“Có người ở đây không?”

“Cứu tôi với! tôi bị đè rồi!”

“Cứu! Người đâu!” Phía trước, tiếng kêu của một người trung niên không ngừng vang lên.

Vẻ mặt Đổng Học Bân bỗng ngây ra, đạp xe chạy nhanh tới hướng có tiếngkêu, ném xe đạp xuống, chạy nhanh đến đống đổ nát hình như vừa mới đổsụp xuống vẫn còn vương khói bụi, chỉ nhìn thấy một bóng người nữ đangbị một tấm gỗ rất dày đè lên trên người, cô vừa hét lớn vừa liều mạng bò về phía trước, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích, Đổng Học Bânkhông nói nhiều lời, đi đến gần dùng sức xốc tấm gỗ trên người cô ta,rồi lại rời một hòn đá lớn đang đè lên trên chân của cô, nâng cô ta đứng dậy: “Cô thế nào rồi? Chân bị thương đến đâu rồi, còn đi được không?”

Người nữ cảm ơn rối rít, “Cảm ơn, tôi không sao”.

“Đêm tối thế này sao cô còn đến đây?”

“Đây là cửa hàng của tôi, tôi muốn dọn dẹp lại đồ đạc một chút, ai ngờ đột nhiên đổ sụp xuống”.

“Cô hiện nay ở đâu? Chỗ tránh nạn ở đâu vậy?”

“Ừm, điểm tránh nạn tạm thời chỗ công viên Quang Minh”.

Đổng Học Bân ngẩn ra, “Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi, đi, tôi dìu cô đi”.

Công viên Quang Minh.

Một địa điểm tị nạn tạm thời.

Nơi này cũng là căn cứ tị nạn, là điểm được sắp xếp, vừa là địa điểm chỉ huy công tác tạm thời của toàn bộ các cục của khu phố Quang Minh, cánbộ phố Quang Minh đều ở đây cả.

Trên một công trường nhỏ bên ngoài công viên, lãnh đạo phố Quang Minh đang có cuộc họp.

Cảnh Tân Khoa, Khúc Nghĩa Cường, Chu Diễm Như,Vương Ngọc Linh, Bành Cương, Vu Vinh cùng các cán bộ khác đều có mặt.

Cảnh Tân Khoa đứng ở chỗ cao nhất, mấy ngày này hắn gầy đi không ít,thịt trên người mất đi khá nhiều, cân nặng còng khoảng trên dưới 50kg,chỉ nghe thấy hắn nói: “Tình hình vật tư thế nào rồi?”

Chu Diễm Như đáp: “Vật tư cứu hộ lần thứ tư đã được vận chuyển đến, có thể cầm cự đến tuần sau”.

“Tốt, nhân viên tìm kiếm cứu nạn đâu? Số người mất tích còn bao nhiêu” Cảnh Tân Khoa hỏi.

“Còn hai người” Vương Ngọc Linh thở dài nói, “Đã mười mấy ngày rồi, chỉ sợ đã…”

Cảnh Tân Khoa trầm giọng nói: “bất kể như thế nào, mọi người phải hếtsức nỗ lực, tôi biết những ngày này mọi người không ngủ được một giấcnào ngon cả, nhưng hãy kiên trì một chút!”

Khúc Nghĩa Cường liền tỏ vẻ thê lương nói: “Chúng tôi hiểu, so sánh vớichủ nhiệm Đổng, khổ cực của chúng ta có là gì đâu?” Câu nói này kèm theo nỗi đau trong lòng của không ít người, nhất thời không ai nói gì.

Thời gian trầm mặc ước chừng gần mười giây, Cảnh Tân Khoa nói: “Thi thể của chủ nhiệm Đổng đã tìm thấy chưa?”

Đôi mắt Vương Ngọc Linh nóng lên, “Tôi vừa nghe tivi nói, công tác đàobới đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng rồi, muộn nhất là trưa ngày mai có thể tìm ra thôi”.

Cảnh Tân Khoa khẽ cắn môi, “Được, ngày mai mọi người tạm gác công việc mình đang làm, đến khu một của bệnh viện, chúng ta..”

“Tiễn chủ nhiệm Đổng nốt đoạn đường cuối” Vương Ngọc Linh khịt khịt mũi, lau trộm nước mắt.

Bành Cương,Chu Diễm Như, cùng những người khác ánh mắt đều hết sức đau thương.

Đổng Học Bân chết rồi, cống hiến tuổi thanh xuân để di chuyển người dântrong bệnh viện, lúc nghe được thông tin này, khu phố Quang Minh ai aicũng rơi lệ, mặc dù chuyện đã trôi qua mười mấy ngày, nhưng giờ phút này đây bọn họ cũng không cách nào chấp nhận được thực tế, nếu mà không cóĐổng Học Bân, thành phố Phần Châu không biết chết bao nhiêu người, nếukhông có Chủ nhiệm Đổng, cán bộ phố Quang Minh bọn họ và gia khuyếnkhông biết có mấy người còn sống, bọn họ có thể được cứ, có thể giảm con số thương vong của cả thành phố thị trấn phố phường, tất cả đều nhờ vào phúc của chủ nhiệm Đổng, nhưng ai ngờ được rằng chủ nhiệm Đổng lại đitrước bọn họ một bước, việc này…

Trong lúc mọi người đang đau khổ thương tiếc Đổng Học Bân, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một vài âm thanh.

“Trời, Lưu đại tỷ quay lại rồi!”

“Hình như cửu hàng của cô gặp chuyện sập rồi, được người ta cứu về”.

“Từ sau câu chuyện của Chủ nhiệm Đổng, bây giờ thấy việc nghĩa dũng ngày càng nhiều rồi”.

“Đúng thế, đáng tiếc cho chủ nhiệm Đổng, tuổi còn trẻ như thế mà, ài”.

Vừa nghe thấy lại có cư dân gặp nạn được cứu, Cảnh Tân Khoa lập tức nói: “Đi, đi xem xem” Mấy ngày nay, phàm là người dân nào xả thân cứu người, Cảnh Tân Khoa cùng mọi người đều đích thân đến xem.

Chu Diễm Như cùng Vương Ngọc Linh đều nhớ tới chủ nhiệm Đổng, liền mang theo tâm trạng bi thương đi đến.

Cách đó không xa, chỉ nhìn thấy Lưu đại tỷ người có cửa hàng ở phố Quang Minh đang nắm tay một thanh niên rồi lặp đi lặp lại câu cảm ơn, hiểnnhiên đối diện đây chính là người làm việc nghĩa dũng kia.

Có một vài người dân ở các điểm được sắp xếp đến vây quanh, nhưng một giây sau, rất nhiều người dân đều ngây ngẩn.

Nhất thời, tại hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Lưu đại tỷ ngườiđược cứu và số ít người dân không biết ra làm sao, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, đều không biết là xảy ra chuyện gì.

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như cùng mọi người cũng bồn chồn, bước nhanhtới đó, “Sao thế? Mọi người nhìn gì vậy? Mọi người nhường đường chút,xin nhường một chút…”

Nghe vậy, rất nhiều người dân đều ngạc nhiên tránh ra để tạo một con đường.

Đám người Cảnh Tân Khoa Bc và Vương Ngọc Linh thoáng chốc nhìn thấy người thanh niên đang bị vây ở trung tâm!

Cảnh Tân Khoa chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chợt chân hạ xuống, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Chu Diễm Như sợ run mất mấy giây, thiếu chút nữa thì ngất xỉu!

Vương Ngọc Linh hô lớn trời ơi một tiếng, giống như là gặp quỷ vậy, nhảy giật lùi về phía sau, hét lớn một tiếng!

Bành Cương cùng Khúc Nghĩa Cường và những cán bộ khác ở phố Quang Minhhết người này đến người kia, đều mắt trợn miệng há nhìn vào bên trongchỗ.

Người thanh niên cứu người đấy, quả thực không biết nói thế nào cho hay!

Mọi người đều nhìn thấy một người không thể nào xuất hiện ở nơi này!!

Đổng Học Bân xem xét mọi người, rất vui mừng, đưa tay ra lắc lắc, đánh tiếng chào mọi người.

“Ô, đều ở đây sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 756: Ôn thần đã trở lại!


Buổi tối.

Công viên Quang Minh.

Sau khi Đổng Học Bân chào hỏi mọi người xong, liền nói với Lưu đại tỷngười vừa được mình cứu: “Đại tỷ à, đừng cảm ơn nữa, đều là việc nênlàm, cô mau quay về nghỉ ngơi đi”.

Lưu đại tỷ nhìn không khí kì lạ xung quanh một cách không hiểu, “Bọn họ là….”

Đổng Học Bân cười ha ha, “Mọi người chắc nhìn thấy tôi nên vui mừng quá hả, không chừng là bị dọa rồi”.

Lưu đại tỷ vẫn còn không hiểu, quay đầu đi từng bước một về phía đám đông.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Hiện trường im bặt như tờ, ai cũng không nói năng gì!

Cuối cùng, mấy người dân như phát cuồng chỉ vào Đổng Học Bân, kích động kêu lên:

“Là Chủ nhiệm Đổng!”

“Trời đất! Đúng là Chủ nhiệm Đổng!”

“Chủ nhiệm Đổng trở lại rồi! Chủ nhiệm Đổng trở lại rồi!”

Số người dân bao gồm Lưu đại tỷ và những người chưa từng giao lưu vớiĐổng Học Bân lúc này mới phản ứng lại, cũng nhất loạt kinh ngạc tại chỗ, Chủ nhiệm Đổng? đây là Chủ nhiệm Đổng liệt sĩ sao?

Chủ nhiệm Đông không phải là bị chôn vùi dưới đống phế tích không thể không chết đây sao? Chẳng phải đã thành liệt sĩ rồi mà?

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như có chút không dám tin tưởng, đều trừng con ngươi lên nhìn hắn.

Vương Ngọc Linh lấy lại dũng khí nói: “Anh, anh là ai? Là anh em của Chủ nhiệm Đổng hả?”

Đổng Học Bân dở khóc dở cười nhìn bọn họ, “Tôi cũng rất muốn có mộtngười anh em, nhưng mẹ tôi chỉ sinh ra có một mình tôi, là con một, cônói xem tôi là ai?”

Bành Cương kinh ngạc tưởng rằng người trên trời.

Khúc Nghĩa Cường cũng kinh ngạc nói: “Đúng là Chủ nhiệm Đổng!”

Đại bộ phận người ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũngkhông nói gì, căng thẳng nhìn Đổng Học Bân, tựa như muốn nhìn ra cái gì!

Đổng Học Bân không kiên nhẫn được khua tay, “Trước tiên không nói chuyện này! Chu đại tỷ! Đưa điện thoại cho tôi!”

Chu Diễm Như theo đưa di động ra theo bản năng… còn chưa hồi được thần hồn.

Đổng Học Bân cầm lấy di động nhanh chóng gọi điện cho mẹ Loan Hiểu Bình, tít tít tít.. điện thoại thông rồi.

Bên kia đầu dây, tiếng khàn khàn mệt mỏi của Loan Hiểu Bình vang lên, “Alo, ai đấy?”

Đổng Học Bân vừa nghe thấy âm thanh này… trong lòng cũng cảm xúc ngổnngang trăm mối, khóe mắt bất giác ươn ướt, miệng nở nụ cười rất đậm, “Mẹ đoán xem con là ai?”

Loan Hiểu Bình nghe thấy tiếng bỗng chốc cả kinh, “Con… thanh âm này…”

Đổng Học Bân cười đáp: “Được rồi mẹ, mẹ có nghe ra không? Ha ha, con trở lại rồi đây!”

“Con là Tiểu Đổng! Là con của mẹ” Nước mắt Loan Hiểu Bình liền rơi xuống, “Thượng Đế! Là con tôi! Là con tôi!”

Trong điện thoại vang lên tiếng của Dương Triệu Đức, “Hiểu Bình, đừngnói lời ngốc ngếch nữa, Tiểu Đổng đi rồi, anh biết trong lòng em khóchịu, anh…”

Loan Hiểu Bình khóc nói: “Đúng là em tôi mà! Em không nghe nhầm đâu! Đúng là con em mà!”

Đổng Học Bân cười nói: “Mẹ, là con, mẹ không nghe nhầm… mẹ đừng khóc”.

“Con suýt chút nữa dọa chết mẹ rồi! Mẹ còn tưởng… tưởng con…” Loan HiểuBình lại nhịn không được khóc lớn, “Hu hu hu! Con tôi không chết! Khôngchết!”

“Đưa điện thoại cho anh!” Dương Triệu Đức nghe điện, “Alo? Anh là ai?”

Đổng Học Bân nói: “Chú Dương… là cháu”.

“…Cậu là ai?” Dương Triệu Đức vừa nghe cũng sửng sốt

“Chú nói xem cháu là ai” Đổng Học Bân cười nói: “Xin lỗi vì cháu quaylại muộn, chủ yếu là vì bị chôn vùi, cháu ở bên trong xoay xở bao lâu mà cũng không ra ngoài được, mãi đến khi đội cứu hộ đến đào bới quá nửađống phế tích cháu mới chui ra được, hài, quay về cháu sẽ kể lại tườngtận, gọi điện thoại là muốn báo cho chú và mẹ cháu một tiếng, để yêntâm, cháu không sao”.

“Đúng là Tiểu Bân!” Dương Triệu Đức thất thanh nói: “Đúng là nó!”

“Đưa điện thoại đây!” Loan Hiểu Bình lại giật lấy điện thoại “Con à! Con! Con bây giờ đang ở đâu?”

Đổng Học Bân cầm điện thoại đi ra xa một chút rồi nói: “Con đang ở cùngmấy người trong văn phòng đường phố, mẹ yên tâm đi, con đã sớm nói trước với mẹ rồi, có rơi máy bay cũng không làm con chết được, cơn động đấtnhỏ thì làm được gì con chứ? Đó không phải là đùa, con hiện giờ rất tốt, không có chuyện gì cả, mẹ nghe giọng con còn nghe ra khong? Được rồimà, được rồi, mẹ khóc gì chứ, mẹ cũng quá không hiểu con của mẹ rồi,chuyện nhỏ nhặt này sao khiến con chết được, con không nói với mẹ nữa,còn có rất nhiều cuộc điện thoài cần phải gọi, mẹ cũng nói với mọi người trong nhà một tiếng, báo với họ con vẫn còn sống, đừng lo lắng”.

“Được, được!” Loan Hiểu Bình vừa khóc vừa trả lời

“Vậy thế này đi, tối nay con lại liên lạc với mẹ”.

Gác máy, Đổng Học Bân nhìn rất nhiều người ở phía sau lưng mình cách đókhông xa đang ngẩn ngơ, cười khổ một chút, xoay người rồi lại đi thêmvài bước tránh xa bọn họ, rồi gọi vào số điện thoại di động của Tạ TuệLan.

Tít tít tít, tít tít tít, mãi mới thông.

“Alo?” Là Tạ Tuệ Lan mang theo tiếng sàn sạt.

Đổng Học Bân thở dồn dập, tâm trạng cũng có chút khó khống chế, miệng há hốc, ngây ra không nói lời nào.

“Hả” đầu dây bên kia phút chốc, Tạ Tuệ Lan hít thở nói: “…Tiểu Bân?”

Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Tôi không nói chị cũng nghe ra sao? Chị thậtlà quá tài nha?” Đổng Học Bân ngược lại lại cảm thấy gặp phải quỷ, bịdọa không ít, quả nhiên, trên thế giới này người hiểu hắn nhất trừ mẹhắn, chỉ có Tạ Tuệ Lan và Cù Huyên Di mà thôi, một hơi thở của mình đềubị nhận ra!

“Chị Tạ? Nói gì đi chứ?”

“...Tôi biết tên tiểu tử nhà anh sẽ không dễ chết như thế!”

“Ha ha, chị đúng là hiểu tôi”.

“Thằng nhãi ranh này! Anh biến đi là muốn dọa chị Tạ tôi phải không?”

“Dừng mắng nữa có được không? Tôi đâu dám dọa chị lão nhân gia! Lần nàyđúng là rất nguy hiểm, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là không ra đượcrồi”.

“Anh đang ở đâu? Tôi đến ngay với anh!”

“Dừng đừng đến tôi đang cùng mấy người ở văn phòng phố, chị đừng đến vội”.

“Không tận mắt nhìn thấy cậu, tôi không yên tâm! Thế này đi! Tôi đến ngay!”

Đổng Học Bân còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại đã ngắt, cảm nhận được giọng run run của chị Tạ, trong lòng Đổng Học Bân thấy rất ấm áp, lạigọi điện cho Cù Vân Huyên.

Điện thoại vừa thông, hình như là Cù mẫu nghe máy, “Alo?”

Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Mẹ, con Tiểu Đổng”.

Mẹ Cù bị dọa sợ nhảy dựng lên… “Cậu là ai? Tiểu Đổng nào?”

“Con Đổng Học Bân đây” Đổng Học Bân nói: “Sức khỏe của mẹ thế nào? Cháunhà con đâu? Huyên Di có ở đó không?” một lúc hỏi mấy câu liền.

Bên kia đầu dây điện thoại không có tiếng nào.

Đột nhiên, Cù mẫu hét lớn: “Huyên Di! Điện thoại của chồng con này!”

Sau đó là tiếng của Cù Vân Huyên, “Mẹ… mẹ đừng đùa nữa”.

“Mẹ nói thật mà! Là Tiểu Bân gọi đến!” Mẹ Cù vội nói: “Con nhỏ chếttiệt! Con mau đến nghe điện đi! Không tin con tự nghe đi này!”

Hai giây sau, thanh âm ấm áp của Cù Vân Huyên ở đầu dây bên kia vang lên... “Tiểu Bân?”

Đổng Học Bân cười dịu dàng: “Là anh đây, em và con đều tốt chứ? Anh xin lỗi, đã trở về muộn”.

Trong điện thoại Cù Vân Huyên phút chốc nước mắt dàn dụa, che miệng lạikhóc… “Dúng là anh!? Rốt cuộc chuyện này là sao! Không phải nói anh đã…”

“Nói ra thì dài dòng lắm”.

“Sớm muộn gì cũng bị anh dọa chết! Sớm muộn gì cũng bị anh dọa chết!”

“Anh xin lỗi, xin lỗi mà”.

“Anh có bị thương không? Bây giờ thế nào rồi?”

“Anh không sao, tất cả đều rất ổn, em và con thì sao?”

“Bọn em đều không sao, chỉ thiếu chút nữa bị anh dọa chết rồi”.

Vừa nói được hai câu, mẹ Cù vội giật lấy điện nói: “Tiểu Bân, biết được con không sao là tốt rồi... con của con đúng là rất được, đợi con lênbắc Kinh rồi mẹ sẽ xử lí con, thôi không nói nữa, Vân Huyên mười mấyngày nay chưa chợp mắt, cả ngày cứ mơ mơ màng màng nhớ thương con, mauđể nó ngủ đi một giấc, đợi sau quãng thời gian này, con lên Bắc Kinh một chuyến, biết không hả?”

Đổng Học Bân cũng lo lắng đến: “Mẹ… con biết rồi, vậy mẹ mau bảo VânHuyên đi ngủ đi, nhất định phải để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt”.

“Ừm… không cần đâu, nó đã ngủ rồi” Mẹ Cù nói: “Những ngày này đúng làkhiến Vân Huyên phải lo lắng quá, cứ thế đi... mẹ đi đắp chăn cho nó”.

“Vâng, chào mẹ… mẹ chuyển lời hỏi thăm của con đến bố”.

Ngay sau đó, Đổng Học Bân không ngừng nghỉ gì gọi ngay Cảnh Nguyệt Hoa.

Lúc này, không ít cán bộ và người dân phố ở sau lưng đều vội vàng vâylấy anh, Đổng Học Bân vừa nhìn, nói chuyện cũng chú ý hơn nhiều.

“Alo, tôi Cảnh Nguyệt Hoa đây”

“Khu trưởng Nguyệt Hoa, tôi Tiểu Đổng đây”.

Thanh âm Cảnh Nguyệt Hoa bị nén nghẹn, “Anh nói anh là ai?”

Đổng Học Bân nở nụ cười, “Tôi Đổng Học Bân, không sao rồi, vừa từ đốngphế tích chui ra được, mấy hôm nay đã khiến cô phải mong nhớ, thật sựthật có lỗi”.

“Anh đúng là Đổng Học Bân!?”

“Ha ha, đúng là tôi”.

“bệnh viện không phải bị sụp sao?”

“Ừm, không sụp cả xuống tôi, vừa hay có một khe hở”.

“Dưới đó có dưỡng khí không?”

“Khụ khụ, có một khe hở, bên cạnh có một bình dưỡng khí nữa”.

“...Vết thương của anh thì sao?”

“Dều ổn cả, a, bên dưới cũng may có thuốc giảm nhiệt với băng gạc”.

“…Thực phẩm ở đâu?”

“Cái này, cũng vừa hay có cả thực phẩm và nước, còn có loại đường gluco gì gì nữa mà”.

Lời Đổng Học Bân nói người phía sau đều nghe thấy, cũng may có nước cóthức ăn có dưỡng khí có cả thuốc trị thương? Trời đất! Ngươi rốt cục làcó vận may đến cỡ nào vậy!

Mãi đến giờ phút này, mọi người mới thực sự tin... Đổng Học Bân quay về rồi!!

Trong lúc nhất thời, Cảnh Tân Khoa và Khúc Nghĩa Cường cùng mấy ngườibọn họ liền vội vàng gọi điện thoại báo lại tình hình cho khu và thànhphố, Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh rơi nước mắt, ríu ra ríu rít hỏitình hình của Đổng Học Bân, hiện trường chốc lát đã náo nhiệt.

“Chủ nhiệm Đổng sống rồi!”

“Không chết! Dúng là không chết!”

Tiếng hoan hô cùng tiếng kinh ngạc vang lên liên tiếp!

Đám đông còn có ở cả khu và cả thành phố nữa.

Tin tức Đổng Học Bân quay lại lập tức được truyền đi khắp bốn phương tám hướng, nghe thấy tình hình như thế tất thảy mọi người có chút không dám tin, đều trợn mắt há miệng ngạc nhiên.

Hơn mười ngày!

Bị chôn vùi mười mấy ngày không thức ăn không nước uống không dưỡng khí, thế mà vẫn sống?

Hơn nữa lại còn không có đến một vết thương, Chủ nhiệm Đổng sinh longhoạt hổ từ đống phế tích chui lên tiện đường lại còn cứu được một ngườisao?

Rất nhiều người nghe rồi hai mắt sầm xuống, không nói gì cũng không biết nên nói gì!

Đây đúng là chết không nổi? Hoàn toàn không có chuyện gì sao? Vẫn có thể sống sao?

Ta đcm nó chứ! Đó là hơn mười ngày! Là ba bốn trăm giờ! Đổi những ngườikhác thì sớm đã chết một hai trăm lần! Ngươi lại có thể không có việcgì?

Ngươi rốt cuộc là cái sinh mệnh lực gì đây!?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 757: Sóng to gió lớn!


Buổi tối.

Đổng Học Bân sống rồi.

Tin tức vừa được chứng thực, trong thành phố nổi lên một cơn địa chấn.

Đài truyền hình liền tuyên bố tin tức này, MC của đài truyền hình thànhphố trong chương trình tường thuật trực tiếp nói rất nhanh: “Phát sóngmột thông tin, chúng tôi vừa nhận được tin này xong, anh hùng chống động đất đồng chí Đổng Học Bân sau hơn ba trăm giờ bị vây khốn, lại làm nênkì tích rời đất từ đống phế tích trở về, cụ thể là, lúc đó khi mà đốngphế tích đổ ập xuống thì Chủ nhiệm Đổng may mắn không bị đè vào, bêncạnh người lại có nước, thực phâm, thế mới có thể duy trì mạng sống,nghe đến đây tôi không thể không nghĩ đến câu nói, người tốt thì đượcbáo đáp, đây chính là một kì tích sinh tồn!”

Đổng Học Bân không chết?

Dưới tình hình như thế vẫn sống được??

Khắp nơi ồ lên một tiếng, mắt trợn trừng trừng, kinh ngạc hết sức kinh ngạc!

Cùng lúc đó, ngoài công viên Quang Minh, Đổng Học Bân đang gọi điện cho hai mẹ con Ngu Mỹ Hà.

“Tiểu Thiến Thiến, giọng của chú mà cháu cũng không nghe ra sao? Thật sự là chú mà” Đổng Học Bân cười dài nói: “Mau gọi mẹ cháu ra nghe điệnthoại đi”.

“Mẹ! Mẹ! Đúng là chú này!” Ngu Thiến Thiến hô lớn.

“Tiểu Bân? Dúng là cậu sao? Là cậu thật sao?” Ngu Mỵ Hà cuối cùng cũng nhấc máy

“Dương nhiên là tôi rồi” Đổng Học Bân nói: “Mọi người đang ở đâu? Bắc Kinh à?”

“Ở Phần Châu, bố mẹ tôi cũng ở đây, nghe nói cậu gặp chuyện hai người họ đều quay lại! Cậu...”

“Dược rồi, đừng lo, tôi không sao, bây giờ không thể tốt hơn được nữa, ha ha”.

“Tôi, tôi và Thiến Thiến còn tưởng cậu đã..." Ngu Mỵ Hà khóc, tiếng khóc cứ từng chập từng chập ập đến.

“Xem chị kia, lại thế rồi, không khóc nữa”.

“Ừm, tôi, tôi không khóc”.

“Ha ha, chị không khóc thì tiếng gì trong điện thoại? Được rồi, tôikhông phải đã không sao rồi sao, cũng không để Tiểu Thiến Thiến nhớmong, khi nào rảnh rỗi tôi đến tìm mọi người, mọi người cứ yên tâm đi,chút việc cỏn con này sao gây rắc rối cho tôi được? Chị cũng không phảikhông biết tôi, trời có sập xuống tôi cũng không chết, sớm đã nói vớichị rồi mà, ừm, biết chị và Thiến Thiến vẫn tốt là tôi yên tâm rồi, cứthế đi đã, đến lúc gặp nói sau, tôi bên này còn rất nhiều việc cần xửlí, đợi qua đi chập này rảnh rỗi tôi nói chuyện với mọi người”.

Vừa gác máy, di động Đổng Học Bân lại nhất tề vang lên.

Đổng Học Bân đã đổi sim điện thoại của mình sang máy của Chu Diễm Nhu,kết quả di động một lúc lại vang lên, hết người này đến người kia.

“Tôi Từ Yến! Tiểu Đổng à?” Tiếng nói của Cục trưởng cục Quốc an thành phố Từ Yến nhanh chóng truyền đến.

Đổng Học Bân cười nói: “Từ đại tỷ à, tôi đang định gọi điện cho chị đây”.

“Tên tiểu tử nhà cậu! Dọa Từ đại tỷ này một cái được lắm!”

“Đã phiền chị phải nhớ mong, tôi rất tốt, không có chuyện gì lớn cả”.

“Không sao là tốt, không sao là tốt!” Từ Yến thở phào nói: “Tôi sớm đãnói với cậu rồi, chuyện bình thường không cần thể hiện, cậu không chịunghe, cũng may lần này kinh hãi nhưng không nguy hiểm, ừm, tôi cũng yêntâm rồi”.

Đổng Học Bân cười gượng nói: “Chị thế nào rồi?”

“Chị của cậu còn có thể có chuyện gì? Vẫn tốt lắm, chỉ có điều là nhớtên tiểu tử nhà cậu thôi, cậu, đúng là không để Từ đại tỷ này bớt lo hơn chút nào cả”.

“Lần sau đảm bảo với chị là không thế nữa”.

“Cậu biết là tốt rồi, được rồi, biết cậu bên đấy bận, may đến bệnh việnkiểm tra xem, xem sức khỏe thế nào, đợi khi nào rảnh chúng ta nói chuyện sau”.

“Vâng, chị cũng chú ý giữ sức khỏa, mấy ngày nữa tôi đến thăm chị”.

“Tiểu Bân, là dì Hàn đây" Là mẹ của Tạ Tuệ Lan Hàn Tinh Hàn phu nhân.

Đổng Học Bân vội nói: “Bác”.

Hàn Tinh trong lòng còn chưa hết sợ hãi nói: “Bác nghe Tạ Tuệ Lan vừagọi điện thoại về, cháu, cháu đúng là dọa chết người không đền mạng, bác và bác trai đều lo lắng quá!”

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi” Đổng Học Bân ngại ngùng đáp: “Chuyện nàycháu cũng không ngờ được, nhưng hiện giờ đều không sao rồi”.

“Cháu không sao là tốt rồi, bác cũng coi như hoàn toàn yên tâm rồi”.

Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng của Tạ Hạo, “Cô à! Đưa điện thoại cho cháu! Đưa cho cháu đi!”

Hàn Tinh cười nói: “Tiểu Bân cháu chờ một chút, Tiểu Hạo muốn tìm cháu nói chuyện”.

“Anh Đổng! Anh rể!” Tạ Hạo lớn tiếng nói: “Anh mau nói gì đi! Để em nghe xem có phải anh không!”

Đổng Học Bân vui vẻ nói: "Sao nào? Không phải anh thì là ai?"

“Trời ơi! Đúng là anh!” Tạ Hạo kích động noi: “Anh rể thần tương! Anhchính là thần tượng cả đời của em! Như vậy mà anh không chết? Anh đúnglà tài thật!”

“Dây là ý gì vậy? Tiểu tử còn mong anh chết hả?”

“Hic, em làm gì dám, em còn chờ anh kể cho em nghe sự tích vinh quang của anh đây!”

“Dược rồi, chờ anh về Bắc Kinh rồi nói”.

“Anh đúng là quá tài, chuyện rơi máy bay lần trước em đã tưởng rằng anhchắc xong rồi, hic, lần này lại bình yên vô sự, em đúng là bội phục anh, anh rể, anh mọc mấy cái đầu vậy! Lại còn khiến em vì anh mà rơi mấygiọt nước mắt! em đây chắc lãng phí tình cảm rồi!”

“Em đúng là keo kiệt!”

“Chủ nhiệm Đổng, ngài đúng là không chết?” Cuộc gọi tiếp theo là của Lâm Bình Bình ở cục Chiêu thương huyện Duyên Đài.

Đổng Học Bân cười cười, “Cô nghe tiếng của tôi giống người chết không? Tôi không sao, vẫn tốt”.

“Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất!” Lâm Bình Bình nói: “Tôi biết ngài là cát nhân có thiên tướng mà!”

“Nhờ phúc của mọi người, Tiểu Lâm, cảm ơn cô nhớ đến tôi nhé”.

“Chủ nhiệm Đổng, tôi La Hải Đình, anh!”

“Là La đại tỷ sao, ha ha, sao rồi, tưởng tôi là liệt sĩ rồi hả?”

“Không có, tôi biết anh chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu!”

Hai mươi mấy cuộc điện thoại gọi đên, tâm trạng của Đổng Học Bân càngphấn khởi hơn sau mỗi điện thoại, đợi sau khi liên hệ hết với mọi ngườimột lượt, Đổng Học Bân mới bỏ di động trong tay xuống thở ra một hơi,cười tươi rồi quay người lại nhìn cán bộ phố Quang Minh cùng với bà con, nhìn thấy mọi người đều im lặng nhìn mình, tựa như đợi Đổng Học Bân nói gì đó, Đổng Học Bân nháy mắt một cái, cũng muốn nói tổng kết một haicâu, nhưng không chờ Đổng Học Bân mở miệng, đầu óc đột nhiên chấn động,cảnh tượng trước mắt cũng đột nhiên đảo điên trời đất.

Không xong rồi!

Đổng Học Bân biết bản thân đã bị vùi quá lâu, tổn thương trên cơ thể cóthể dùng Reverse để hồi phục nhưng về mặt tinh thần vĩnh viễn không thểhồi phục được, lại thêm việc liên lạc với người thân bạn bè, tâm trạngkích động, Đổng Học Bân cuối cùng cảm thấy đầu óc muốn ngất đi, dướichân cũng lắc lư.

“Chủ nhiệm Đổng!”

“Chủ nhiểm!”

“Cẩn thận!”

Chu Diễm Nhu cùng Cảnh Tân Khoa ở gần đó vội vàng nhao lên đỡ lấy hắn, “Chủ nhiệm Đổng! Ngài sao thế?”

Đổng Học Bân xua xua tay, lại nói không nên lời, đầu óc đã mông muội.

Vương Ngọc Linh hét lớn: “mau gọi người! đưa Chủ nhiệm Đổng đến bệnh viện khu”

“Không cần tìm người!” Cảnh Tân Khoa lớn tiếng nói: “Lão Bành! Hai chúng ta nâng Chủ nhiệm Đổng! đi mau! Mau lên!”

“Được!” Bành Cương không nói câu thứ hai mà sắn tay áo lên, hai lãnh đạo phố đích thân khiêng Đổng Học Bân, cước nhanh đến bệnh viện khu.

Mọi người nhất tề nhường đường, trên mặt lộ vẻ lo lắng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 758: Một cuộc điện thoại của Tổng Bí thư!


Một ngày.

Hai ngày.

Tại bệnh viện của khu.

Đổng Học Bân ngủ một cái là đã hai ngày đêm, khi hắn ngáp hết sức thoảimái, thì nhìn thấy mình đang ở một phòng bệnh tạm thời, đứng bên cạnh là một vị bác sĩ, tựa như đang đo huyết áp cho mình.

“Anh tỉnh rồi à?” Bác sĩ nhìn nhìn hắn

Đổng Học Bân nhẹ nhàng dụi mắt, “Tôi ngủ bao lâu rồi? Sao cảm giác như đã mấy ngày rồi vậy?”

Bác sĩ chỉ vào chiếc đồng hồ ở phía trên giường, “Đã hai ngày hai đêm rồi…”

“Hai ngày?” Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Ngủ lâu như vậy rồi sao? Vậy có người nào đến tìm tôi không?”

Bác sĩ nói một câu gì đó với cô y tá đứng bên canh, sau đó nhanh chóngcầm ống nghe lên nghe xem cơ thể của Đổng Học Bân, vừa kiểm tra vừa nói: “Anh đừng nói gì vội, hai mẹ con chị họ Ngu có đến, còn có một cô họ Tạ cũng đến mấy lần, còn lại cũng có không ít người, đều là đồng nghiệp và bạn của anh, nhưng thấy anh cứ ngủ như vậy, lại còn ngủ rất sâu, mẹ anh và cô họ Tạ không gọi anh dậy, muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn, mau chónghồi phục sức khỏe”.

Tạ Tuệ Lan đến rồi sao?

Mẹ chị Ngu cùng mọi người cũng đến rồi sao?

Đổng Học Bân xoa xoa trán, biết mình lại khiến mấy người họ lo lắng,“Bác sĩ, sức khỏe của tôi ra sao rồi? Không có chuyện gì lớn chứ?”

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở.

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Nhu cùng mấy cán bộ của khu phố nối đuôi nhau đi vào, hiển nhiên là được cô y tá báo cho mọi người.

“Chủ nhiệm Đổng, anh tỉnh rồi à?”

“Bác sĩ, tình hình sao rồi?”

“Chủ nhiệm của chúng tôi không sao chứ?”

Vừa bước vào phòng bện, mọi người mỗi người một câu hỏi bác sĩ.

Sau khi kiểm tra một lượt bác sĩ bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, Chủ nhiệmĐổng không sao, tinh thần quá mệt mọi, ngủ một giấc hai ngày, bây giờ đã không vấn đề gì…”

Chu Diễm Nhu không thể tin nói: “Thực sự là không sao chứ?”

“Đúng thế…” Bác sĩ cười khổ, trong lòng nghĩ đương nhiên là không sao,tình trạng cơ thể của Đổng Học Bân bây giờ còn tốt hơn hắn mười mấy lần, nào giống người vừa thoát chết từ đống phế tích, bác sĩ xoay đầu xemxem Đổng Học Bân đang nằm trên giường, cũng khiếp sợ sức sống ngoancường của anh ta, thấy khả năng hồi phục mạnh như thế, hắn cũng chưatừng thấy ai mạnh như vậy, sau khi bị chôn vùi mười mấy ngày vẫn cònlong sinh hoạt hổ như thế sao? Bác sĩ này không phải bác sĩ của bệnhviện khu phố Quang Minh, mà là Chủ nhiệm vừa được điều đến từ vùng lâncận để chuyên cứu hộ, trước đây hắn cũng công tác ở khu Nam Sơn, có lúcđã nghe qua chuyện của Đổng Học Bân, đây đúng là trăm nghe không bằngmột thấy, bác sĩ cảm thấy Đổng Học Bân đúng là rất tài, không nhữngkhông chết, mà còn không bị một vết thương nào? Cho dù là ở dưới đốngphế tích có nước có thức ăn có dưỡng khí, cơ thể cũng không thể không có một chút vấn đề nào!

Anh có phải là người không vậy!?

Vừa nghe bác sĩ nói không sao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đổng Học Bân muốn lật người ngồi dậy, “Cảm ơn mọi người đã nhớ đến, nếukhông có việc gì thì mọi người đi đi, tôi cũng nên xuất viện thôi, không thể cứ ngủ thế mãi được…”

Vừa xem lại bản kiểm tra, bác sĩ ngăn cản nói: “Thế thì không được, chúng tôi còn phải quan sát một chút…”

Cảnh Tân Khoa cũng nói: “Đúng đấy Chủ nhiệm Đổng, ngài nghỉ thêm một chút đi, bồi dưỡng cho khỏi hẳn bện đi rồi nói”.

Vương Ngọc Linh nhìn hắn nói: “Công tác cứu hộ ngài không phải lo, đềutiến hành gần xong rồi, hiện nay đã chuẩn bị tái xây dựng sau động đấtrồi…”

“Đúng rồi…” Đổng Học Bân vội hỏi: “Nói lại cho tôi tình hình cụ thể xem nào”.

Ước chừng mất gần hai giờ đồng hồ, mọi người báo lại cho Đổng Học Bân tình hình công tác của văn phòng phố Quang Minh.

Nghe xong, Đổng Học Bân rất vui mừng, “Làm tốt lắm, khoảng thời gian tôi không ở đây thật vất vả cho mọi người”.

Cảnh Tân Khoa cười nói: “Nếu có ngài ở đây, chắc chắn sẽ xử lí tốt hơn chúng tôi”.

“Bí thư Cảnh, anh lại khiêm tốn rồi”.

Đổng Học Bân cười vỗ vỗ cánh tay hắn, “Lần này…”

Đang nói, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, bên ngoà, bảy tám bóng ngườixuất hiện, cơ bản đều là người trung niên, trong đó có bốn người sáchtheo cặp, rất có khí khái lãnh đạo, nhìn là biết không phải cán bộ phổthông, phía sau còn có hai phóng viên thì phải, phía ngoài cùng bên trái còn có người đang cầm máy quay quay phim. Mọi người nhìn thấy đều ngẩncả ra, Đổng Học Bân cũng như vậy, hắn không thể nhìn ra ai dẫn đầu trong số những người trung niên ấy, nhưng cùng với chương trình thời sự củathành phố Phần Châu, thì sớm đã thấy không chỉ nhìn thấy bóng dáng nàymột lần, hóa ra chính là một lãnh đọa của thành phố Phần Châu, Bí thưthành ủy Vạn Phương Lỗi!

Vạn Phương Lỗi tuổi chừng năm mươi, trạng thái tinh thần thì không hềgiống người năm mươi chút nào, nhìn thì chỉ khoảng ngoài bốn mươi, khiến người khác có cảm giác rất cứng nhắc.

“Bí thư Vạn”.

Còn lại thì chắc đều là cán bộ thành ủy với cán bộ nhân viên, vừa mởcửa, bọn họ đã theo bước Bí thư Vạn đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vạn Phương Lỗi mỉm cười nhìn về phía giường bệnh, “Anh chính là Tiểu Đổng?”

“Bí thư Vạn, là tôi” Đổng Học Bân vội ngồi dậy, muốn xuống giường

Nhưng Vạn Phương Lỗi lại đi nhanh lên phía trước một bước, từ từ đè lấybả vai Đổng Học Bân, không để hắn đứng dậy, “Tôi biết cơ thể cậu vẫnchưa khỏe hắn, mau nằm xuống đi…”

Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Nhu cùng mọi người đều tránh ra, lùi về góc phòng.

Đằng sau, một phóng viên trong đó liền rờ vào máy ảnh liên tục chụpxoạch xoạch mấy tấm liền, người cầm máy quay cùng đang tìm kiếm một vịtrí.

Lần này Đổng Học Bân cũng biết, Bí thư Vạn cố ý tới thăm mình.

Chỉ nghe Vạn Phương Lỗi nói: “Mấy hôm trước nghe thấy cậu không sao, tôi vốn hôm đấy đến đây luôn, như sau đó lại được biết cậu nằm viện, sợ đến phá cậu nghỉ ngơi nên mới kéo dài đến tận hôm nay, tốt lắm. Tiểu Đổng,biểu hiện trước và sau trận động đất, mỗi báo cáo của cậu tôi đều xem ít nhất hai lần, tốt lắm, thành phố Phần Châu chúng ta cần những cán bộnhư câu! Nguyên nhân thiệt hại của trận động đất lần này được giảm xuống thấp nhất là công của cậu đấy Tiểu Đổng! Tốt! Tốt!”

Đổng Học Bân lập tức nói: “Bí thư Vạn, ngài đánh tôi cao quá rồi, tôiđích thị là đảng viên đảng cộng sản, đây là việc tôi nên làm”.

Vạn Phương Lỗi nắm nắm bả vai của Đổng Học Bân, hơi hơi gật đầu, “Sức khỏe thế nào rồi?”

Đổng Học Bân cười một chút rồi nói: “Bác sĩ vừa bảo xong, mọi thứ đềurất tốt, không làm sao cả, cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Vạn”.

Vạn Phương Lỗi nhìn nhìn hắn, “Kiểm tra mà không sao là tốt nhất, nhưngcũng không thể xem nhẹ được, nhiệm vụ bây giờ của cậu là tích cực dưỡngbệnh, khôi phục cơ thể về trạng thái tốt nhất, sau này có công việc chờcậu triển khi nữa!”

Một hồi hàn huyên, một hồi khích lệ.

Cuối cùng Vạn Phương Lỗi bỗng nói: “Cậu đợi chút, tôi đi gọi điện thoại”.

Nói xong, Vạn Phương Lỗi lấy điện thoại ra, mọi người cũng không biết là ông ta gọi cho ai, sao lại cần ra ngoài? Tất cả hồ nghi chớp mắt mấycái.

Nhân cơ hội phóng viên kia liền đi lên, “Chủ nhiệm Đổng, tôi là phóngviên của đài truyền hình thành phố Phần Châu, sự tích anh xả thân cứungười trong trận động đất, cảm động hàng triệu người dân thành phố PhầnChâu, nói thực lòng, lúc đầu tiên khi nghe nói anh gặp nạn ở Bệnh việnSố 1 khu Nam Sơn, tất cả công nhân viên của đài truyền hình chúng tôiđều rơi lệ, điều chúng tôi muốn hỏi anh nhất giờ này là, lúc đó anh đãnghĩ thế nào? Điều gì khiến anh tiếc mạng sống để cứu hết người dân nàytới người khác?”

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, nhìn vào ống kính máy quay, “Ha ha, tôi thấy anh có chút quen quen?”

Phóng viên cười nói: “Cái lần anh đánh hổ cứu người ở công viên động vật hoang dã, chính tôi phỏng vấn anh”.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Cũng là điều lúc đó tôi nói qua với anh,ai cũng đều sợ chết cả, tôi cũng sợ, nhưng tôi là một đảng viên, một cán bộ của đất nước, dân chúng gặp nguy hiểm gì, dưới tình huống ấy ai cũng có thể đi… nhưng tôi không thể đi, ai cũng có thể cự tuyệt nưng tôikhông thê, lúc đó tôi nghĩ thế nào tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết rõmột điều rằng, nếu tôi bỏ lại người dân chạy một mình, thì người dân sẽkhông thể không trách chúng tôi vô lương tâm? Tình hình đấy, đã khôngcòn là tôi nghĩ gì nữa, cứu nười, đấy chính là trách nhiệm của cán bộchúng tôi, cũng là nghĩa vụ của chúng tôi!”

Nếu đổi lại là một người khác, nói câu nói có lẽ sẽ khiến người khácnghĩ là giả dối sáo rỗng, chủ nghĩa quan chức, rất hình thức, nhưngnhững lời này nói ra từ miệng Đổng Học Bân, lại không ai hoài nghi cả,Đổng Học Bân đã dùng hành động thực tế để chứng minh rồi, vì cứu hàngtrăm mạng người, hắn có thể đánh cược cả mạng sống của mình.

Bỗng nhiên, một cán bộ thành ủy đi cùng bí thư thành ủy cùng đẩy cửa vào phòng, gấp gắp nói: “Mọi người ra ngoài một chút, đừng phỏng vấn nữa…”

Hai phóng viên và những người khác vừa nghe thấy, liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Một lát sau, Vạn Phương Lỗi một mình đi vào bên trong, rất nhiều ngườiđều chú ý, Bí thư Vạn hai tay nâng chiếc di động, hình như là một cúđiện rất quan trọng, bằng không thì Bí thư thành ủy không biểu tình nhưvây, đưa điện thoại cho Đổng Học Bân, Vạn Phương Lỗi nói: “Là điện thoại của Tổng Bí thư”.

Tất cả mọi người mà nghe được câu nói này đều kinh ngạc!

Tổng Bí thư? Là cán bộ đứng đầu quốc gia gọi điện thoại cho Đổng Học Bân sao?

Đổng Học Bân cũng kinh ngạc đờ đẫn một hồi, hai tròng mắt trừng trừngrồi cuống quít nhận điện thoại, rất cung kính nói: “Tổng Bí thư, xinchào ngài, tôi là Tiểu Đổng”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng, “Nghe thanh ấm khí sắccủa cậu rất ổn, tốt lắm, Tiểu Đổng, chuyện của cậu tôi nghe nói rồi,thời điểm như thế này cần những người cán bộ như cậu dẫn đầu ra mặt, cậu làm rất tốt, làm tấm gương gương mẫu cho đảng viên và cán bộ lãnh đạochúng ta, tôi thấy, mọi người đều phải học tập theo cậu mới đúng”.

Đổng Học Bân khẩn trương nói: “Tổng Bí thư ngài quá khen rồi, đều là việc tôi nên làm mà”.

“Nghe nói sức khỏe của cậu hồi phục tốt, tôi cũng yên tâm rồi”.

Tổng Bí thư không nói quá nhiều trong điện thoại, nhưng phân lượng chocuộc điện thoại này Đổng Học Bân hiểu rõ, hắn cũng không ngờ được rằngTổng Bí thư lại đích thân gọi điện cho mình.

Chờ sau khi bỏ điện thoại xuống, Bí thư Vạn lại dặn dò thêm Đổng Học Bân vài câu rồi mới dẫn người ra về.

Cán bộ văn phòng phố Quang Minh nhìn thấy Chủ nhiệm Đổng, rất nhiềungười đều ngưỡng mộ không dứt, mặc dù nói ý nghĩa hình thức của cuộc gọi lớn hơn, nhưng Chủ nhiệm Đổng đã nói chuyện điện thoại với cả Tổng Bíthư, hơn nữa còn được một vị quan lớn trong thành phố Phần Châu đíchthân tới thăm, cơ hội này không phải ai cũng có, mọi người đều hiểu rõ,sau chuyện lần này, Chủ nhiệm Đổng khẳng định không ở trong xó nhỏ phốQuang Minh nữa, luận công mà thưởng, sự nghiệp của Đổng Học Bân khẳngđịnh sẽ cao thêm một bước!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 759: Vạn người đưa Tiểu Đổng!


Bệnh viện khu.

Người đến thăm cứ nối liền nhau không dứt, mãi đến tận chiều, Đổng Học Bân mới rảnh rang.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Đổng Học Bân, hắn nằm đắp một cái chăn, trong tay có điện thoại, rồi cố gọi mấy cuộc.

“Tuệ Lan, hai ngày nay chị đến mấy lần rồi?”

“Tên tiểu tử nhà cậu tỉnh rồi à?”

“Đến rồi thì chị gọi tôi, còn mất công không chạy mấy chuyến, công việc bên đấy của chị cũng đâu có ít”.

“Thấy cậu không sao, trong lòng chị Tạ này mới yên tâm được, thế thì còn gọi cậu làm gi?”

“Ai chà, mấy hôm nay đã nhớ tôi chưa? Nói thật đi”.

“…Ha ha, cậu nói xem?”

“Tôi nào biết được, đây là đang hỏi chị mà”.

“Cậu thấy nhớ thì là nhớ, mà cậu thấy không nhớ thì là không nhớ, ha ha”.

“Chị đúng là ha ha, tôi mặc kệ chị đấy, chị nói mấy câu nói tôi thích nghe thì chết được à?”

“Vậy được, nhớ cậu lắm, nhớ đến nỗi chị Tạ này ăn không ngon, ngủ không yên, nói như thế được chưa?”

“Bảo thế nào nói thế ấy, chị thiệt tình làm cho có lệ thôi phải không?Tôi nghe thấy gượng ép lắm, được rồi, biết được chị không vừa rồi!”

“Ha ha, chị Tạ này còn có chút việc chưa xử lí xong, cứ tạm thế này trước đã, có được không?”

“Được rồi, chị làm việc của chị đi”.

“Ừm, hai ngày nữa tôi lại đến thăm cậu, cậu chú ý sức khỏe vào cho tôi, đừng chạy lung tung”.

“Biết rồi biết rồi mà, chị yên tâm đi”.



“Alo, Huyên di, anh đây”.

“Tiểu Bân, anh tỉnh rồi à?”

“Vừa tỉnh chưa được bao lâu, lại liền nhanh chóng gọi điện cho em báo một tiếng đây”.

“Anh bây giờ đang ở phố à? Được rồi, Di vừa thu xếp hành lí, rồi mới đến”.

Đổng Học Bân hoảng sợ, “Đừng đừng, em làm gì vậy, vẫn còn ở cữ mà, emsao có thể chạy lung tung được, đay không phải là muốn chết sao!”

“Di không sợ việc gì” Cù Vân Huyên dịu dàng nói: “Di bây giờ chỉ muốn gặp anh thôi”.

“Em đừng đến, nếu em mà đến, ba mẹ em sẽ mắng anh chết mất, đừng đến mà, em cứ kiêng cữ cho tốt đi, thời gian này là quan trọng nất, nếu khôngsau này em lại bị bệnh gì thì làm thế nào? Huyên Di, lần này em nhấtđịnh phải nghe anh, em mà đến là anh sốt ruột đấy”.

“…Vậy cũng được”.

“Thế mới đúng chứ” Đổng Học Bân thở phào: “Con mình thế nào rồi?”

Cù Vân Huyên cười khanh khánh nói: “Nhóc nhà mình vẫn tốt, đúng rồi, mẹ em đã đặt tên cho tên nhóc này rồi, đặt là Cù Thiên”.

Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: “Sao lại họ Cù?”

“Em không phải đã nói với anh năm năm sau chúng ta mới kết hôn sao? Mẹem nói, lúc nào hai chúng ta có giấy kết hôn, lúc đấy con mình mới manghọ Đổng”.

Đổng Học Bân trong lòng hổ thẹn, chỉ đành nói: “Thế thì nghe mẹ vậy, cũng giống họ của em thôi, dù gì cũng là con của chúng ta”.

“Anh không ý kiến gì là được rồi, cứ quyết định như vậy đi”.

“Cù Thiền, Cù Thiên, tên không tệ, đúng rồi, con gái đang làm gì đấy?”

“Buổi sáng thì khóc ô ô mãi, vừa ngủ rồi, nhóc này đúng là giỏi làm ầm”.

“Thế thì em đưa điện thoại ra đi, cho anh nghe tiếng của con gái một chút”.

“Ngủ mất rồi, anh nghe gì?”

“Em gọi con dậy đi, mau lên, mau lên”.

“Anh làm cha kiểu gì thế, sao giống hệt trẻ con thế? Thiên Thiên khó lắm mới ngủ, gọi nó dậy biết khi nào nó mới chịu ngủ lại”.

“Ai da, em cho anh nghe đi mà, có được không Huyên Di?”

“Không được, đừng bướng bỉnh, đợi anh quay lại Bắc Kinh nói sau”.

“Em mà không cho, anh giận đấy”.

“Anh đúng là tên xấu xa, lại còn chơi xấu Di, được rồi, anh đợi chút”.

Không lâu sau, một tràng tiếng thở, hết hơi này đến hơi khác bay vàotrong mic của di động, phát ra tiếng hồng hộc phì phì rất nhỏ, nghe thấy thế Đổng Học Bân chợt kích động.

Nghe Cù Vân Huyên nhỏ giọng nói: “Nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy rồi, nhóc này ngủ thật ngoan”

Có con gái rồi cảm giác thật lạ thường, đợi sau khi gác máy với Cù VânHuyên, tiếng con gái thở nhỏ nhẹ vẫn còn văng vẳng bên tai anh, khiếncho Đổng Học Bân vui cả buổi chiều, trong đầu toàn nghĩ mai sau bé nhàmình lớn lên sẽ thế nào, mập mạp thế nào, là kiểu mắt to hay không.

Bốn giờ chiều.

Đổng Học Bân nằm không thật sự rất vô vị, liền gọi bác sĩ đến.

“Bác sĩ, quần áo và đồ đạc của tôi đâu?”

Bác sĩ ngạc nhiên, “Anh, đây là muốn…”

“Nằm ngủ cả hai ngày trời cũng nên xuất viện rồi, còn rất nhiều việc đang chờ tôi”.

“Việc này…” Bác sĩ đề nghị: “Tôi thấy anh nên ở lại để quan sát thêm vài hôm, dù sao cũng ở dưới đống phế tích ấy…”

Đổng Học Bân ngồi dậy đi giầy vào rồi không khỏi phân trần, “Cơ thể củatôi, tôi tự biết, không sao, nếu không ổn tôi lại quay lại nằm viện”.

Bác sĩ vừa nhìn, điều kiện ổn thỏa, chỉ đành cho Đổng Học Bân làm một lần kiểm tra, sau đó mới hơi gật gật đầu.

Đến lúc năm giờ, Đổng Học Bân sau khi tắm rửa sạch sẽ liền mặc quần áovào, sạch sẽ sảng khoái bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng tin xuất viện lại không biết từ lúc nào đã truyền ra ngoài.

Cảnh Tân Khoa Chu Diễm Như Bành Cương và mọi nười đều đến.

“Chủ nhiệm”.

“Chủ nhiệm Đổng”.

Đổng Học Bân cười nói: “Thế nào mà lại đến cả thế này?”

“Đến đón ngài ra viện” Cảnh Tân Khoa đỡ đồ đạc trên tay hắn, “Đưa đây, để tôi cầm cái này”.

Đổng Học Bân liền ngăn lại “Không cần, chút đồ này tôi chẳng nhẽ không cầm nổi?”

“Ngài cứ đưa cho tôi” Cảnh Tân Khoa nhất định không cho, “Chiếc Cayenne của ngài tôi tìm được rồi, ở bên chỗ ngõ Liễu hạng, thân xe trong lúcđộng đất có bị méo một chút, khả năng có chút… chúng tôi không tìm thấychìa khóa, đã đưa xe quay lại khu tập thể của phố, khu tập thể sau cơnđộng đất cơ bạn không có thiệt hại gì, mọi người vẫn còn ở ở bên đó,ngài xem nếu được, thì vào đó ở?"

Đổng Học Bân gật đầu nói: “Được, làm phiền mọi người rồi”.

Cuối cùng chỉnh lí lại hồ sơ ra viện một chút, Đổng Học Bân cùng CảnhTân Khoa một đoàn mới đi ra khỏi bệnh viện khu, chuẩn bị quay về khu tập thể của khu phố.

Nhưng mà vừa đi ra khỏi viện được một chút, Đổng Học Bân cùng mọi người lại bị chặn lại bởi cảnh tượng trước mắt!

Chỗ trống bên ngoài viện, ước chừng có đến hơn mười ngàn người tập trung lại, bên ngoài người vẫn cuồn cuộn không ngừng tiến đến, tất cả đều tắc nghẽn ở cửa.

Chu Diễm Như ngây người nói: “Đây là?”

“Những người này…” Cảnh Tân Khoa chớp chớp mắt

Bành Cương và Khúc Nghĩa Cường cùng các cán bộ trong văn phòng phố cũngchưa bao giờ nhìn thấy trận thế như thế này, đều giật mình theo bảnnăng, vẫn chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Một giây sau, có vài người thanh niên trẻ giơ một biểu ngữ màu đỏ làmbằng lụa, kéo ra từ trên đỉnh, nhìn thấy rất rõ ràng, bên trên chỉ viếtmột dòng chứ - Người Tốt Cả Đời Bình An! Tựa như là có một tín hiệu,ngay lập tức lại có vài người trung niên đều giơ biểu ngữ mình tự làmlên, biểu ngữ trong tay họ không lớn, nhưng lại có đến năm sáu cái, bêntrên viết ba chữ rất lớn - Cảm Ơn Ngài!

Người Tốt Cả Đời Bình An? Cảm ơn?

Đây là đến để đón Chủ nhiệm Đổng ra viện sao??

Một vài cán bộ trong văn phòng phố liếc nhìn nhau, một lát sau thì hiểu ra!

Đổng Học Bân cũng như tỉnh lại, có điều không phản ứng kịp, thật quá ngoài tưởng tượng.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đứng ở chỗ phía tay trái mọi người, “Chủ nhiệm Đổng, chúng tôi là khu Đông Hải, nghe nói ngài xuất viện nên vộivàng đến đây, trước khi động đất, cũng may có bài ngài viết trên nhậtbáo thành phố Phần Châu, sau khi xem chúng tôi dẫn theo người nhà chạyngay trong đêm, sau khi động đất mới quay lại, lúc đấy mới phát hiện chỗ chúng tôi ở lúc đầu đã thành đống đổ nát, ngài là ân nhân cứu mạng cảnhà tôi, cảm ơn ngài!”

Tiếp đó, bên trái lại có mấy người nói: “Chủ nhiệm Đông, ngài còn nhớchúng tôi không? Sau động đất cả nhà tôi may mà thoát chết, cũng nhờngài đích thân ra tay đào bới đống đổ nát”.

Một bà lão mắt trông đỏ đỏ nói: “Ngài là người tốt, nhất định sẽ sống thọ trăm tuổi, tôi thay con cháu tôi cảm ơn ngài!”

“Chủ nhiệm Đổng, ngài là cán bộ tốt nhất tôi từng gặp”.

“Cảm ơn tất cả mọi việc anh làm cho chúng tôi, cảm ơn!”

“Chúng tôi cả đời này sẽ ghi nhớ!”

Đổng Học Bân giờ mới phát hiện, trong số đông trên mười ngàn người nàykhông chỉ có dân cư của phố Quang Minh và khu Nam Sơn, mà còn có khuĐông Hải, khu Tây Bình, trên mười ngàn người tựa như đứng kín cả quảngtrường nhỏ, san sát nhau, đến một không gian nhỏ cũng không có, trong đó có cả các cụ già bảy tám mươi tuổi, có người trung niên bốn năm mươinuổi, có thanh niên, thậm chí còn có cả em nhỏ mới mấy tuổi, mọi ngườiđều đứng đó nhìn Đổng Học Bân.

Cảnh này đừng nói Đổng Học Bân bị cảm động, đến khóe mắt Cảnh Tân KhoaChu Diễm Như cùng lãnh đạo văn phòng phố cũng đều đỏ cả lên, ai cũngkhông ngờ sẽ có nhiều người như thế!

Đổng Học Bân lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi xuống bậc thangnói lớn: “Tôi sao có thể nhận được, đây đều là việc tôi nên làm, tôi xin cảm ơn mọi người đã đến thăm, cảm ơn mọi người”.

Xa xa, phóng viên nghe thấy tin tức liền vội vàng đến, nhanh chóng cầmmáy quay quay lại cảnh này, “Nơi đây là hiện trường, đang truyền trựctiếp cho mọi người, hiện nay có trên mười ngàn người tự phát tổ chức đón anh hùng chống động đất Đổng Học Bân ra viện tại bệnh viện khu QuangMinh, hiện trường hết sức cảm động…”

Rất nhanh, người dân đều lần lần lùi ra mở một con đường, rộng một mét, để Đổng Học Bân và mấy người đi qua.

Đổng Học Bân dẫn người đi qua đám đông người dân, nói liên thanh: “Xinmọi người hãy về đi, xin về đi, cảm ơn mọi người, cảm ơn”. Bên trong còn có người già và trẻ em, Đổng Học Bân thực sự lo lắng, vội vàng lệnh cho Chu Diễm Như cùng mấy người một tiếng.

Chu Diễm Như lập tức nói: “Mọi người trở về đi”.

Bành Cương nói: “Đúng đấy, xin mọi người về cho”.

Người dân lại không chịu nghe, không người nào chịu đi.

Chờ đến khi Đổng Học Bân bọn họ đi ra khỏi viện khu xã, đám đông trênmười ngàn người mới nhất tề hoạt động, di chuyển bước chân, có người còn cầm biểu ngữ: “Người Tốt Cả Đời Bình An” vội vã theo sau đoàn người của Đổng Học Bân, một vài cụ ông cụ bà cũng chống gậy khó nhọc đi theo.

Đổng Học Bân trong lòng nóng lên, lại khuyên mọi người, nhưng không ai đi.

Vừa đi đã được khoảng cách một km, trên đường đi, đội ngũ người dân tăng lên ngày một nhiều, cuối cùng lên đến tận mấy chục ngàn người, mãi đếnlúc bọn người Đổng Học Bân đến đại viện thuộc khu phố, mấy chục nghìnngười dân đấy mới dừng bước đứng ở cổng lớn đại viện, cầm biểu ngữ rấtlâu sau cũng không giải tán.

Mấy chục nghìn người đón…

Mấy chục nghìn người đi theo…

Tình cảm này khiến cổ họng Đổng Học Bân tắc nghẹn, giờ khắc này, hắn cảm thấy những ngày mình chịu đày ải đều đáng lắm, cho dù là mình chết dưới đống phế tích ở bệnh viện Số 1, cho dù là mình không thể gặp lại đượccha mẹ người thân, trong lòng Đổng Học Bân cũng không lấy gì làm hối hận cả!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom