Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Quyến Rũ - Lại Lại

Quyến Rũ - Lại Lại
Chương 20: H++


Bạch Lạc trời sinh yêu nghiệt.

Vẻ bề ngoài của cô đã đủ khiến người ta không thể rời mắt, vậy mà môi xinh khi nỉ non rên rỉ càng khiến người ta hận không thể dâng hiến toàn bộ linh hồn.

Người Lâm Khải Chi đầm đìa mồ hôi, đôi tay thô bạo kia xoa nắn hai bầu vú, gậy th*t to dài thúc mạnh vào nơi sâu nhất của hoa huy*t, khiến người dưới thân không thể nào khép chân.

“Lâm Khải Chi~~” Bạch Lạc thầm nghĩ … Lâm Khải Chi này khẳng định điên rồi.

Thân dưới truyền đến cảm giác vừa đau vừa sướng, nam sinh từ dịu dàng biến thành thô lỗ, sau mỗi cú thúc mạnh mẽ là đầu của Bạch Lạc lại bị đụng trúng thành giường. Cũng may ngay từ đầu Lâm Khải Chi đã lót sẵn cho cô một cái gối, nếu không Bạch Lạc nghĩ chính mình sẽ bị xuất huyết não mà chết.

Hai mắt Lâm Khải Chi đỏ ngầu, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống thân thể non mềm của người bên dưới.

Bạch Lạc chỉ có thể vội vàng gọi tên Lâm Khải Chi, hy vọng lý trí của người này quay trở về.

“Lâm… Lâm Khải Chi~” Cánh môi hồng nhuận của nữ sinh lúc đóng lúc mở khiến người ta chỉ muốn nuốt vào bụng. Mà Lâm Khải Chi thật sự làm như vậy, cậu cúi đầu cắn lên đôi môi mềm như bông kia.

“Cậu thật ồn ào!” Lâm Khải Chi lẩm bẩm.

Thân là một xử nam, sức chiến đấu của Lâm Khải Chi thật sự quá kinh người.

Tư thế bình thường không đủ nghiền với cậu, Lâm Khải Chi bèn cởi mảnh vải buộc tay chân Bạch Lạc.

Lúc này Bạch Lạc đã sớm nằm liệt một chỗ, mãi mới được khôi phục tự do, cô tức mình dùng sức đánh Lâm Khải Chi một cái.

Nhìn cổ tay, cổ chân trắng nõn hiện lên vệt đỏ, thậm chí có thể nhìn thấy tơ máu thì Lâm Khải Chi khẽ chau mày, có chút đau lòng.

Giây tiếp theo, Lâm Khải Chi kéo hai chân Bạch Lạc để lên vai mình, gậy th*t cắm thẳng tắp vào trong bụng nữ sinh… quả nhiên nam sinh đều là cầm thú.

Giọng Bạch Lạc đã khàn cả đi, thân thể mềm mại vô lực giống như búp bê xinh đẹp mặc người xoa nắn. Hai chân cô gác trên đầu vai nam sinh, bầu ngực đung đưa lay động theo từng cái nhấp nhịp nhàng, đường cong mê người giống như bức tranh dâm mĩ.

Lâm Khải Chi ôm lấy cặp mông tròn trịa no đủ của Bạch Lạc, cậu bế cô nhẹ nhàng như lông hồng, làm hoa huy*t trơn trượt ôm chặt lấy gậy th*t.

Lâm Khải Chi cũng không chơi đa dạng tư thế, cậu chỉ dùng những kiểu truyền thống nhất. Nửa câu nói đùa cũng không có, cả căn phòng ngập tràn tiếng “phành phạch” của hai cơ thể đang hoà vào nhau.

Mà hoa huy*t kia giống như được hồi sinh, miệng hoa ngậm lấy gậy th*t không chịu nhả, bụng nhỏ hơi thít lại, dùng sự mềm mại bên trong ôm trọn lấy vật cứng rắn.

Hoa huy*t chặt hẹp giống như vừa bài xích lại vừa đón nhận, khiến gậy th*t cương cứng nổi đầy gân xanh.

Tốc độ của Lâm Khải Chi càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng lớn hơn, cậu hung hăng đâm vào nơi sâu nhất của hoa huy*t, không ngừng rút ra đút vào miệng hoa dâm mĩ.

Bạch Lạc chịu không nổi, bụng nhỏ bắt đầu co rút kịch liệt, cái miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ mềm mại khiến gậy th*t tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Khải Chi cắn răng rút gậy th*t ra ngoài rồi lại hung hăng đâm vào, bên trong miệng hoa giống như có ngàn vạn cái lưỡi đang ra sức liếm mút gậy th*t của cậu. Cuối cùng cậu dùng sức đâm sâu vào trong, tinh d*ch nóng rực không ngừng phun ra trong hoa huy*t đang co rút.

Cánh hoa ẩm ướt bị tinh d*ch cọ rửa, thân thể Bạch Lạc giựt giựt do không chịu nổi khống chế, cô bắn ra dâm thuỷ ướt đẫm và nhanh chóng đạt tới cao trào.

Lâm Khải Chi mệt mỏi, cả người cậu đè lên thân thể trắng nõn của Bạch Lạc, ngay đến ngón tay cũng lười động.

Bạch Lạc vẫn còn trong dư vị cao trào, đầu v* cao vút cọ lên bờ ngực dày rộng của nam sinh, đánh thức dục vọng vốn đang ngủ đông của cậu.

Phá được miếng màng mỏng manh khiến Lâm Khải Chi đạt tới khoái cảm sung sướng, nhưng cậu vẫn kiềm chế dục vọng đang không ngừng đòi hỏi của chính mình. Đồ ăn ngon nên chậm rãi nhấm nháp, không việc gì phải vội vàng, vội quá sẽ mất ngon.

Lâm Khải Chi luồn tay vào mái tóc đen nhánh của Bạch Lạc, hưởng thụ cảm giác mượt mà trên tay.

Cậu xoay người Bạch Lạc lại, còn chính mình thì nằm xuống bên cạnh cô, cậu ôm chặt thân thể nhỏ xinh vào trong lồng ngực, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới nặng nề nhắm mắt.
 
Chương 21: H+


Bạch Lạc đang say ngủ thì bị cánh tay đè trước ngực mình làm sợ chết khiếp.

“Lâm… Lâm Khải Chi?” Bạch Lạc chần chờ mở miệng.

“Hửm~~” Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Lâm Khải Chi.

Cậu tăng sức lực lên cánh tay để người trong lòng dán chặt chẽ vào người mình, bàn tay cậu nắm lấy một bên vú rồi xoa bóp lúc mạnh lúc nhẹ, khiến nữ sinh bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ngủ rơi xuống hai thân thể phù hợp đến hoàn mỹ.

“Cậu ngủ thêm một lát đi.” 

Buổi sáng, giọng mũi của nam sinh hơi nặng, hô hấp vừa ôn hoà lại vững vàng phả trên chiếc cổ loã lồ của nữ sinh.

Hiển nhiên Lâm Khải Chi đang ngủ… ngủ đến yên ổn.

Nhưng Bạch Lạc lại bất an nghiêng người, trong lòng trằn trọc không yên.

Từng hình ảnh khi say rượu dần dần hiện lên giống như một thước phim quay chậm. Cô bị Lâm Khải Chi nổi giận đùng đùng mang đi như thế nào, rồi lại cuốn chặt lấy eo cậu không buông ra sao, bàn tay cậu vuốt ve từng thớ thịt trên người cô, sau đó gậy th*t mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất… Nghĩ đến chuyện này, Bạch Lạc cảm thấy chỗ đó của mình vẫn còn đau.

Bạch Lạc khẽ động chân.

“Đừng nhúc nhích!” Lâm Khải Chi nhíu mày, cậu gác chân kẹp chặt lấy người trong lòng, gậy th*t dưới thân không biết thức tỉnh từ lúc nào, nó men theo con đường quen thuộc rồi chen vào trong hoa huy*t ướt át.

Lần thứ hai… vẫn đau.

Không cần nhìn thì Bạch Lạc cũng biết hai mép thịt phía dưới đã sưng to, hiện giờ nó còn đang ngậm chặt gậy th*t thô cứng, khiến cô có cảm giác vừa tê vừa đau.

“To quá…” Bạch Lạc oán trách nói, “Lâm Khải Chi, cậu ra ngoài mau!” Cô tự cho rằng giọng điệu của mình đầy sắc bén, nhưng khi rơi vào tai nam sinh nó lại biến thành âm thanh nũng nịu đầy khiêu gợi.

“Không!!!” Lâm Khải Chi không có tâm tư thương hại người dưới thân, cậu không những không rút ra mà còn đâm mạnh vào bên trong để ra oai với miệng thịt non mềm.

“A!” Bạch Lạc không hề đề phòng chiêu này của Lâm Khải Chi, cô lập tức xoay người định trút giận lên người phía sau. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Lâm Khải Chi vẫn nhắm chặt, môi mỏng hơi hé, mày thì nhíu lại như một đứa bé cáu kỉnh… thì tâm tư Bạch Lạc nhanh chóng hoá thành vũng nước, cô ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh Lâm Khải Chi.

Thôi kệ vậy, cậu ấy thích ở bên trong thì cứ ở bên trong, dù sao nơi này cũng rất ấm áp.

Bạch Lạc nhìn sườn mặt anh tuấn của người bên cạnh, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp.

Trải qua buổi tối hôm qua, cảm giác của cô với Lâm Khải Chi đã thay đổi rất lớn, chả trách người ta thường nói con đường đi vào trái tim phụ nữ là âm đ*o.

Trong lúc mơ màng suy nghĩ, Bạch Lạc lại chìm vào giấc mơ.

Cô nằm trên con thuyền nhỏ giữa mặt biển mênh mông bát ngát. Ánh nắng ấm áp cùng gió biển dịu dàng đẩy thuyền nhỏ trôi lênh đênh. 

Bỗng nhiên một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện, gió lốc quay cuồng, mây đen che lấp mặt trời khiến thuyền nhỏ của cô bị đánh nghiêng, còn cô thì chìm vào trong nước biển sâu vô tận.

Nước biển mạnh mẽ nhấn chìm Bạch Lạc, cô sợ hãi lớn tiếng kêu cứu rồi liều mạng giãy giụa.

Lúc vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lùng của nam sinh, cậu nằm trên người cô.

Khi thấy cô vừa tỉnh, cậu bị kích động đến nỗi mất cả lực khống chế trên tay, bàn tay to lớn nhéo thật mạnh lên đầu v* khiến nó run rẩy.

“Ưm~” Bạch Lạc than nhẹ một tiếng, do nam sinh hung hăng va chạm, phía dưới hoa huy*t đã ướt đẫm mật dịch, “Cậu chậm thôi… a … đừng… đừng~~~” Giọng nói của Bạch Lạc trở nên vỡ vụn, đôi tay nhỏ đã không còn sức lực phản kháng.

“Đừng?” Lâm Khải Chi cười lạnh.

Mồ hôi rơi đầy người cậu, con ngươi đen nhánh tràn đầy sắc dục trông càng thâm trầm hơn, “Không phải cậu muốn chụp ảnh khoả thân của tôi à? Sau đó đưa cho Triệu Nhiễm Tắc để cậu ta đăng lên trang web của trường. Bây giờ tôi đang trần truồng ở trên giường, đây chính là cơ hội tốt cho cậu không phải sao?!” Nói đến đây, thắt lưng săn chắc của nam sinh lại càng dùng sức đâm vào miệng hoa.

“Tớ… tớ đã sớm… từ chối làm việc này rồi.” Khoái cảm đánh tới khiến giọng nói của Bạch Lạc trở nên đứt quãng.
 
Chương 22: H+


“Vì sao?” Lâm Khải Chi duỗi tay cầm nhũ thịt mềm như bông, không biết cô nhóc này ăn cái gì mà hai vú non mềm như miếng đậu phụ, lại còn to tròn đẫy tay, nhéo một cái có cảm giác như sắp chảy nước.

Nhìn những vết đỏ loang lổ trên da thịt trắng nõn, nam sinh mới biết được mình yêu thích không nỡ buông tay đến nhường nào.

“Cậu nhẹ một chút…” Bạch Lạc không còn vẻ ngại ngùng như lúc trước, cô vòng tay ôm lấy cổ Lâm Khải Chi rồi dính sát cả người vào cậu, sau đó nhẹ nhàng cọ xát.

Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua cũng không phải Bạch Lạc không để ý. Lâm Khải Chi vừa lạnh như băng lại vừa thô bạo, cũng không hề quan tâm cô có nguyện ý hay không mà đã mạnh mẽ muốn cô. 

Mới đầu cô còn ngượng ngùng, nhưng sau khi quen rồi thì không còn như vậy nữa. Dù gì đến cuối cùng không phải cô đã có được cậu rồi hay sao?

Nhưng nếu như cậu ấy không hùng hục như con trâu đi cày thì càng tốt hơn.

Lắm lúc Bạch Lạc cũng hoài nghi chính mình có phải xử nữ hay không? Người bình thường thì phải đau đến ba ngày ba đêm, máu chảy không ngừng… Còn cô chắc do đêm qua uống rượu nên đau đớn bị tê liệt. Khi cơn đau qua đi, mỗi lần Lâm Khải Chi rút ra đút vào đã kích thích toàn bộ dây thần kinh mẫn cảm trên cơ thể cô, khiến cô cảm giác có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể mình.

Gậy th*t nóng bỏng đâm vào trong hoa huy*t giống như quả bóng hydro bay lên cao rồi nổ tung trên bầu trời.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khi Lâm Khải Chi đâm gậy th*t vào trong cơ thể, Bạch Lạc cảm thấy cực kỳ thoả mãn.

“Vì sao cậu từ chối giúp cậu ta?” Lâm Khải Chi vẫn rất cố chấp với vấn đề này. Thấy hai mắt nữ sinh mê mang vì sung sướng, Lâm Khải Chi tức mình duỗi tay nhéo lên hai đầu v* đầy mẫn cảm.

Bạch Lạc làm sao chịu được kích thích bất ngờ này, dâm thuỷ nhanh chóng trào ra khỏi hoa huy*t.

Lần cao trào này khiến Bạch Lạc cực kỳ xấu hổ. Rõ ràng nam sinh này xâm phạm cô, còn cô hoàn toàn bị động trong chuyện này, vậy mà khi người ta vừa mới kích thích có một chút… cô đã lên đỉnh.

Nữ sinh tê cứng người vì khoái cảm, môi đỏ khẽ mở, ánh mắt dại ra và rất lâu không hồi phục lại tinh thần.

Hoa huy*t mềm mại ngậm chặt gậy th*t thô dài nóng rực, chỗ sâu nhất trong miệng hoa vừa nhỏ vừa không ngừng co rút, kích thích đầu khấc đầy mẫn cảm của nam sinh.

Hai mép thịt dâm mĩ kia càng bóp gậy th*t chặt hơn, Lâm Khải Chi cảm giác gậy th*t của mình dường như sắp bị bẻ làm đôi.

Hơi thở của Lâm Khải Chi trở nên gấp gáp, mồ hôi cũng chảy ròng ròng trên cơ thể cường tráng.

Đôi chân thon dài cân xứng của nữ sinh đè ở trước ngực cậu, hai bầu vú tròn trịa đầy tay khẽ run rẩy, chỉ có núm vú hồng hào vẫn quật cường đứng thẳng khiến người ta muốn ức hiếp.

Lâm Khải Chi nâng mông của Bạch Lạc, ánh mắt sâu hun hút của cậu nhìn chằm chằm vào mép thịt dâm đãng kia, cậu càng muốn đâm sâu vào trong thì càng khó tiến vào. 

Lâm Khải Chi giữ chặt mông nhỏ, sau đó đột nhiên tàn bạo dùng sức đâm gậy th*t thô to như cột đá cắm vào tiểu huyệt non mịn.

Hoa huy*t chặt hẹp như muốn vắt cạn tinh lực của nam sinh.

Người dưới thân đã sớm không thể chống cự, hoa huy*t phấn hồng tràn đầy mật dịch, mép thịt đáng thương run rẩy như đang xin tha.

Nhưng người phía trên lại từng bước ép sát, cậu như mãnh hổ trên núi, không giao chiến tới cùng thì không chịu bỏ qua.

Mà mép thịt của nữ sinh cũng không vừa, nó không ngừng liếm mút khiến nam sinh muốn phát điên.

“A… a…! Từ từ đã… a…ưm ” Bạch Lạc cũng từng xem qua phim người lớn, khi ấy cô cảm thấy mấy người phụ nữ trong phim rên rỉ rất giả tạo, chuyện này thật sự sung sướng đến vậy sao? Đến khi bản thân tự mình trải qua, Bạch Lạc mới phát hiện ra chuyện này sung sướng hơn cô tưởng.

Lâm Khải Chi vừa sung sức lại vừa tốc độ, gậy th*t thô dài không ngừng xâm chiếm sâu bên trong hoa huy*t. Cuối cùng đem toàn bộ tinh hoa bắn vào nơi sâu nhất.

Đầu óc Bạch Lạc gần như tan rã, khoái cảm tê dại đánh sâu vào tất cả các giác quan của cô.
 
Chương 23


“Cậu vào nhà đi.” Lâm Khải Chi đưa cô gái nhỏ đến tận cửa nhà.

Bạch Lạc không nói lời nào, cô chỉ dùng đôi mắt hoa đào yêu mị nhìn chằm chằm người trước mặt, biểu hiện rõ ràng luyến tiếc.

Đôi mắt kia to như hạt châu, vừa trong veo vừa mang theo vẻ phong tình vạn chủng, nếu sự tự chủ không đủ thì cậu đã sớm cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng như đang gọi mời.

Nhưng Lâm Khải Chi không phải người bình thường, cậu duỗi tay sờ sờ đầu Bạch Lạc, sợi tóc mềm mại kia khiến cho lòng cậu mềm nhũn.

“Đừng làm nũng! Hôm nay cậu mệt rồi nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu theo tớ học bổ túc.”

Sau khi có quan hệ xác thịt, Bạch Lạc cảm thấy mình không còn là chị đại tiêu sái hào phóng của trước đây nữa. Chỉ cần nhìn thấy người này, cô hận không thể rúc vào trong lòng cậu rồi cọ cọ người làm nũng.

Bạch Lạc bĩu môi, không để ý Lâm Khải Chi có nguyện ý hay không, cô vươn tay ôm thắt lưng của cậu, sau đó chôn mặt vào lồng ngực người trước mặt.

Ngay tại giây phút Bạch Lạc sát lại gần, Lâm Khải Chi lập tức ngơ ngẩn. Cậu không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, chứ đừng nói là ôm ấp giữa ban ngày, người đến người đi đầy trên đường cái.

Nhưng thân hình nhỏ xinh của người trong lòng vừa ấm áp, vừa mềm mại giống như không có xương, khi ôm rất thoải mái. 

Ánh mắt tò mò hay tọc mạch của người qua đường đã không còn quan trọng trong lúc này.

“Sao lại muốn tớ học bổ túc?” Từ nhỏ đến lớn Bạch Lạc ghét nhất là học tập, loại chuyện này quả thực vô duyên tám đời với cô.

“Cậu nói xem?” Lâm Khải Chi biết cô nàng này lại bắt đầu lười, cậu liền duỗi tay nhéo thịt mềm bên hông cô.

Bạch Lạc giật mình giãy giụa thì bị cậu ôm càng chặt hơn.

Nhìn nữ sinh trong ngực đang làm nũng, Lâm Khải Chi cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau. Mỗi lần giáo viên gọi cô lên bảng trả lời, hỏi ba câu thì hai câu không biết. Nếu lúc tâm trạng tốt thì Bạch Lạc sẽ vui vẻ chọc cười giáo viên, còn khi nổi lên tính xấu thì cô nàng này sẽ cúi đầu im lặng không nói, tỏ vẻ ta đây rất đáng thương.

Cho nên thành tích của Bạch Lạc thảm không nỡ nhìn.

“Tớ… tớ có cậu học giỏi là được rồi.” Bạch Lạc chớp chớp mắt.

“Như vậy không được, tớ không muốn bạn gái của mình ngay cả đại học cũng thi không đỗ.” Lâm Khải Chi nâng cằm Bạch Lạc, đôi mắt vừa kiêu căng vừa ghét bỏ nhìn chằm chằm cô, cậu hy vọng mình có thể kích thích lòng tự trọng của người trong lòng.

Nữ sinh nghe xong thì cúi đầu, Lâm Khải Chi chỉ nhìn thấy mái tóc đen mượt của nữ sinh. Cậu tưởng vừa rồi mình quá nặng lời, đang định an ủi thì Bạch Lạc lại đột nhiên ngẩng đầu, cô kiễng chân nói nhỏ bên tai cậu.

“Nhưng mà… chơi tớ rất sướng! Hơn nữa ngực tớ lại to!” Bạch Lạc vừa nói dứt lời, tay cô đã luồn xuống dưới bóp chặt mãnh thú đang ngủ đông của nam sinh, sau đó nhanh chân chạy mất.

Lâm Khải Chi bị trêu chọc nửa vời, cậu hận không thể túm người trở về để đánh một cái vào mông. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mềm mại kia dần dần thu nhỏ rồi biến mất, khoé miệng Lâm Khải Chi hiện lên nụ cười.

***

Vừa mới vào giờ học, Bạch Lạc đã bắt đầu trêu chọc Lâm Khải Chi. Ngón tay cô đặt ở trên đùi nam sinh, sau đó vuốt ve cách một lớp vải quần.

Sắc mặt Lâm Khải Chi vẫn bình thường, cậu ngồi yên không nhúc nhích.

Bạch Lạc thấy mình hạ độc thủ chưa đủ, cô đang định xuống tay mạnh hơn thì bị ánh mắt nam sinh liếc qua, Bạch Lạc lập tức sợ hãi dừng lại.

Sao lại thế này? Ngày hôm qua ở trên giường dỗ dành cô như bảo bối, hai người dính nhau thành một khối… hôm nay đã trở mặt không quen???

“Bạn học, cậu làm ơn ngồi nghiêm túc. Nếu không tớ sẽ xin giáo viên đổi chỗ.” Giọng điệu Lâm Khải Chi cực kỳ nghiêm túc, không hề giống nói đùa.

Bạch Lạc cũng thấy tủi thân, người này chẳng đáng yêu tí nào!

“Cậu làm sao thế?”

“Bạch Lạc, tớ đã nói rồi, bạn gái của tớ không thể vô dụng đến nỗi thi không nổi đại học.” Cậu dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Cậu cảm thấy mình làm được không?”

Bạch Lạc nghẹn lời, thành tích hiện tại của cô còn kém Lâm Khải Chi rất xa.

“Nếu sớm hay muộn cũng phải chia tay, vậy thì thà không cần phải bắt đầu.” Lâm Khải Chi bình tĩnh trước sau như một.

Con thỏ nhỏ không thể đấu lại hổ già, cuối cùng Bạch Lạc đành phải ngoan ngoãn học bổ túc.
 
Chương 24


Bạch Lạc cảm thấy đại não của Lâm Khải Chi có cấu tạo khác biệt với người thường.

Nếu không sao cậu ấy có thể nhớ được một đống công thức rắc rối, hình thù kỳ quái thế kia?

“Bài này cũng không làm được?” Lâm Khải Chi vừa quay đầu nhìn sang đã đụng phải đôi mắt ướt đang chớp chớp mắt nhìn mình.

Lâm Khải Chi kéo vở bài tập lại gần, bài này cậu đã giảng không dưới ba lần, chẳng qua chỉ đổi số liệu mà thôi, vậy mà cô nàng ngốc nghếch này vẫn không giải được. Cậu đột nhiên cảm thấy đồng tình với các giáo viên trong trường.

Ánh mắt Lâm Khải Chi dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của người bên cạnh rất lâu.

Bạch Lạc thấy thế liền toét miệng cười, “Sao vậy? Có phải thấy bổn tiểu thư xinh đẹp hơn hoa nên nổi lên thú tính rồi không?”

“Hừ!” Lâm Khải Chi cười nhạt, “Tớ cảm thấy ngực cậu lấp hết não không phải là sai.”

Bạch Lạc biết người này đang châm chọc mình. Cô lập tức dùng tay che ngực, ngược lại khiến bầu ngực bị đè ép càng thêm cao ngất.

“Lưu manh!” Bạch Lạc hờn dỗi nói.

Lâm Khải Chi không thèm để ý đến Bạch Lạc. Cô nàng này rất nghịch ngợm, chỉ cần cậu phản ứng lại là cô sẽ vui vẻ tung tăng như chó nhỏ, muốn quản cũng không quản được.

Lâm Khải Chi cúi đầu, mặt không biểu tình tính tính toán toán lên trang giấy trắng.

“Hừ! Cậu còn tỏ vẻ lạnh lùng?” Bạch Lạc dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, “Là ai sống chết bóp vú người ta không chịu buông tay?”

Lâm Khải Chi kinh ngạc, da mặt nhanh chóng phiếm hồng.

Cô nàng này… quá lớn mật.

Học tập rất nhàm chán, nếu không phải vì Lâm Khải Chi thì Bạch Lạc còn lâu mới tự chịu khổ như thế này. Cô cứ nghĩ mình và cậu đã gần nhau hơn… giống như là đêm hôm đó.

Thế nhưng Lâm Khải Chi chỉ phá giới đúng một lần. Ngày ấy sau khi rời khỏi khách sạn, Bạch Lạc trêu chọc như thế nào thì Lâm Khải Chi cũng chỉ bày ra bộ dáng Liễu Hạ Huệ, chính nhân quân tử, không hề sứt mẻ.

Rất nhiều lần Bạch Lạc dính sát vào người Lâm Khải Chi, thậm chí cô còn nhận thấy dưới thân cậu có phản ứng, nhưng cậu ấy vẫn nhịn lại, giọng điệu còn dạy dỗ cô, “Ngoan ngoãn học tập, đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Sau đó lập tức tiến vào nhà vệ sinh.

Bản chất của Lâm Khải Chi vẫn là một con mọt sách. Theo như lời Lâm Khải Chi nói thì cậu không sợ thành tích của mình giảm sút, dù làm bài thi không được tốt như trước thì cậu vẫn có thể đứng đầu, hơn nữa bản lĩnh tự chủ mạnh mẽ của cậu căn bản sẽ không khiến thành tích của bản thân bị tuột xích. Ngay đến Bạch Lạc cũng vậy, cậu sẽ không để cô làm cho phân tâm.

Bạch Lạc tỏ ra ngoan ngoãn nghe Lâm Khải Chi giảng bài, trong lòng thì thầm nghĩ tớ cố gắng như vậy, động lực không phải là cậu hay sao?!

Không được, phá giới được một lần thì sẽ có lần thứ hai! 

Nhìn nam sinh bên cạnh ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung trên sách vở, Bạch Lạc cũng không hy vọng người kia sẽ để ý đến mình.

Bên ngoài Bạch Lạc cố tình nghiêm túc, không làm xằng làm bậy. Thực chất cô đang đợi thời cơ thích hợp để hạ đòn sát thủ. Không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Thời tiết mùa hè oi bức, những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi.

Lúc vừa về đến nhà thì quần áo của hai người đã ướt sũng. Da thịt của nữ sinh loã lồ bên trong áo thun trong suốt vì ướt mưa. Lâm Khải Chi vừa cúi đầu đã nhìn thấy nội y màu hồng nhạt của Bạch Lạc cùng bầu ngực đầy đặn, cao ngất.

Lâm Khải Chi không dám nhìn lâu, ánh mắt cậu lảng tránh sang chỗ khác, “Cậu đi tắm trước đi, tớ bảo chú Lưu cho người đi mua quần áo cho cậu.”

Trong lòng Bạch Lạc mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, “Không cần phiền phức vậy đâu, tớ mặc quần áo của cậu là được rồi.”

“Vậy cũng được.” Lâm Khải Chi cũng không nghĩ nhiều, cậu lấy một chiếc áo phông và quần đùi rồi đưa cho Bạch Lạc, “Chắc là hơi rộng so với cậu, nhưng cậu cứ mặc tạm đến lúc quần áo khô.”

“Được.” Bạch Lạc ngoan ngoãn đến lạ thường.
 
Chương 25


Lâm Khải Chi nhìn bóng dáng quyến rũ đi vào phòng tắm, trong lòng nổi lên nghi ngờ, “Cô nàng này gần đây đổi tính? Sao lại ngoan như vậy?”

Lâm Khải Chi cũng không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cho rằng Bạch Lạc đã hiểu chuyện.

Bạch Lạc dùng nhà tắm trong phòng ngủ, Lâm Khải Chi bèn xuống dưới tầng tắm nước lạnh, cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ngồi xuống trước bàn học.

Bạch Lạc ra khỏi phòng tắm, Lâm Khải Chi cũng không ngẩng đầu lên, “Cậu lại đây làm hai bộ đề này cho tớ.” Cậu chỉ chỉ tập đề thi bên cạnh.

“Lâm Khải Chi!” Bạch Lạc rất khó chịu vì người ta không để ý đến mình, nhưng cô vẫn không tức giận được với tên ngốc này, “Tớ không tìm thấy máy sấy tóc.” Cô tìm một lý do sứt sẹo.

Lần này Lâm Khải Chi cũng chịu ngẩng đầu nhìn về phía này.

Cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc áo phông, vạt áo dài vừa vặn che khuất bắp đùi trắng trẻo, hai chân thon dài cân xứng cùng làn da mịn màng càng thêm nổi bật dưới ánh đèn. Mái tóc đen dài được lau bằng khăn khô, vài giọt nước còn đọng lại rơi xuống dính ướt áo phông, phần vai áo cùng trước ngực gần như trong suốt.

Bạch Lạc không mặc nội y!

Áo phông mỏng manh làm bộ ngực sữa hiện lên rõ nét, đỉnh nhụy hoa không có áo lót ngăn cản như muốn nhảy ra ngoài.

“Cậu!!!” Lâm Khải Chi trợn tròn mắt, “Sao cậu không mặc áo lót?!”

Bạch Lạc không hề ngượng ngùng, cô nói đơn giản: “Áo lót của tớ ướt rồi, dính vào người rất khó chịu, ngay cả quần lót tớ cũng không mặc… cậu sẽ không tố cáo tớ quấy rối tình dục đâu nhỉ?!” Bạch Lạc chớp mắt cười khanh khách.

Bạch Lạc quậy một trận như vậy nhưng Lâm Khải Chi lại không hề trách cứ, cậu bình tĩnh nói:

“Ừm, cậu mau đến đây làm bài tập.”

“Ồ!” Bạch Lạc không cam tâm tình nguyện đi đến trước bàn học.

Bạch Lạc vừa đến gần, hương sữa tắm cùng dầu gội thơm ngát đã lọt vào lỗ mũi Lâm Khải Chi, hương vị mùa hè hoà lẫn với mùi mật đào khiến Lâm Khải Chi không giữ nổi bình tĩnh, cậu hơi lui người ra sau để tránh cho bản thân mình bị rung động.

Nhưng Bạch Lạc lại không cho phép Lâm Khải Chi trốn tránh.

“Lâm Khải Chi, tớ không biết làm bài này.” Bạch Lạc nằm bò ra bàn, dáng vẻ thì uể oải ỉu xìu, còn đôi mắt trong veo luôn dừng lại trên người Lâm Khải Chi.

Lâm Khải Chi quay đầu sang, ánh mắt dừng lại ở đôi vú tuyết trắng trên mặt bàn đầu tiên. Áo của nam sinh nên cổ áo rất rộng, Bạch Lạc lại nằm bò ra bàn, vừa vặn có thể nhìn thấy khe vú sâu hun hút trong áo phông.

Lâm Khải Chi biết rõ đi xuống dưới nữa thì khe kia sẽ càng thêm sâu.

“Ngồi thẳng người!” Giọng điệu của cậu trở nên nghiêm khắc.

“Xì!” Bạch Lạc ghét nhất dáng vẻ nghiện còn ngại này của Lâm Khải Chi.  Dù cậu cố tỏ ra nghiêm túc thì yết hầu đang di chuyển lên xuống liên tục kia lại không hề biết nói dối.

Trong lòng Bạch Lạc dù bất mãn, cô vẫn ngồi ngay ngắn. Tuy không còn nhìn thấy hai vú mượt mà, nhưng hai đầu v* phấn nộn kia lại đẩy lớp áo nhô ra thành một đường cong đầy nũng nịu. Đã thế Bạch Lạc còn cố tình đong đưa thân trước, khiến hai bầu vú cũng run rẩy theo.

“Chỗ này.” Bạch Lạc chỉ vào bài tập.

“Ừm.” Giọng nói của nam sinh trở nên khàn khàn

Thấy mục đích của mình đạt được, khoé môi Bạch Lạc khẽ cong cong.

Lâm Khải Chi, cậu đừng vội, bây giờ chỉ vừa bắt đầu mà thôi!

Lâm Khải Chi nhận thấy bản thân mình miên man suy nghĩ, cậu bèn ép bản thân tập trung nhìn vào bài tập. Bỗng nhiên một thứ gì mềm mềm chạm phải cánh tay Lâm Khải Chi, khiến những hình ảnh quyến rũ hiện ồ ạt trong đầu cậu, toàn thân cậu ngay lập tức căng cứng.

Lâm Khải Chi tiếp tục giảng bài, giọng nói như niệm kinh làm người ta mơ màng muốn ngủ. Còn Bạch Lạc thì vẫn giống như bình thường, cô dựa đầu lên vai người bên cạnh, còn hai tay thì vòng qua ôm lấy cánh tay Lâm Khải Chi.

“Chỗ này của cậu cứng quá.” Ngón tay Bạch Lạc chọc chọc cơ bắp trên cánh tay của nam sinh… mà những lời của cô không khỏi khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Không chỉ lời nói đầy khiêu khích, ngay cả bầu vú mềm mại kia cũng đang không ngừng cọ sát lên bắp thịt săn chắc qua lớp quần áo.

Lâm Khải Chi có thể cảm nhận được viên anh đào kiều nộn kia đang lăn qua lăn lại trên bắp tay mình.
 
Chương 26: H+


Bạch Lạc quyến rũ đến mức này, Lâm Khải Chi làm sao lại không hiểu!

“Muốn tớ chơi với cậu?” Biểu tình trên khuôn mặt Lâm Khải Chi trở nên ngả ngớn, ánh mắt cũng càn rỡ đánh giá viên ngọc sáng bóng tròn trịa từ trên xuống dưới.

Bạch Lạc bị ánh mắt đùa giỡn trần trụi của nam sinh làm cho đỏ bừng cả mặt, thân thể đã lâu không được động chạm đột nhiên bị kích thích, khiến hoa huy*t cũng dần ướt át.

“Vậy sẽ như cậu mong muốn!” Lâm Khải Chi tụt quần mình trong tích tắc. Không biết gậy th*t đã cương cứng sưng to từ khi nào, nhưng khi vừa thấy Bạch Lạc, đầu khấc kia khờ khạo gật gù như đang chào hỏi.

Bạch Lạc nhìn đến mê mẩn, cô đang định duỗi tay cầm gậy th*t, tay còn chưa đạt được mục đích đã bị gông cùm của Lâm Khải Chi cản lại.

Bạch Lạc chỉ cảm giác được mình bị hai cánh tay rắn chắc kia nhấc bổng lên, sau đó hoa huy*t bị gậy th*t đâm vào trong nháy mắt.

Mật dịch tiết ra chưa đủ, hoa huy*t của nữ sinh lại chặt hẹp, hơn nữa gậy th*t còn vừa thô vừa dài, lúc vừa đâm vào khiến Bạch Lạc suýt nữa khóc ra tiếng.

“Bây giờ cậu đã vừa lòng chưa?” Động tác thô lỗ dã man như vậy, đến Lâm Khải Chi cũng không thoải mái, mép thịt khô khốc quấn quanh gậy th*t, không có mật dịch bôi trơn nên cái lỗ hư hỏng kia kẹp cậu đến phát đau.

Nhưng nếu không cho cô nhóc này nếm mùi đau khổ, chỉ sợ là suốt ngày lại nghĩ đủ mọi cách để quyến rũ cậu.

“Cậu sờ tớ…” Âm thanh của cô gái nhỏ đầy nũng nịu, cô không dám tức giận với Lâm Khải Chi, mà chỉ có thể dùng thái độ mềm mỏng.

Ai ngờ Lâm Khải Chi không có ý định cho Bạch Lạc được thoải mái, gậy th*t vừa cắm vào liền đứng yên không nhúc nhích, còn khuôn mặt cậu thì thâm xì không biểu cảm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa tình dục bắn ra tung toé.

Hai phút sau, Bạch Lạc chịu thua. Cô biết mình không thể nào so độ kiên nhẫn với Lâm Khải Chi. Cho dù gậy th*t nóng bỏng kia khiến cả người Bạch Lạc mềm nhũn, hay gậy th*t kia sưng to như muốn nổ tung thì sắc mặt Lâm Khải Chi vẫn bình tĩnh như thường, thái độ cũng thản nhiên như người đang đi dạo trong công viên.

Nếu Lâm Khải Chi không động, vậy cô chỉ có thể tự mình động thủ.

Bạch Lạc cũng không cởi áo phông, cô trực tiếp kéo áo qua ngực làm lộ ra hai bầu vú trắng mịn cao ngất. Tay nhỏ mềm mại bắt đầu xoa nắn hai vú đầy đặn, viên anh đào phấn hồng bị kích thích mà lớn hơn so với bình thường. Bầu vú đẫy đà dường như muốn nhảy ra khỏi tay nữ sinh, cảm giác tê dại từ đầu v* truyền khắp trên cơ thể Bạch Lạc.

Mà hai đầu v* kia vừa vặn bị kẹp giữa hai ngón tay.

“Ưm… a…” Bạch Lạc khẽ rên rỉ.

“Lâm Khải Chi~~” Sau đó cô nhẹ nhàng gọi tên nam sinh.

Mỹ nhân thủ dâm ngay trước mặt, gậy th*t lại cắm chặt trong hoa huy*t… ý chí Lâm Khải Chi quả thực đã phải chịu khảo nghiệm chưa từng có từ trước đến nay.

“Chơi với tớ~~” Cô gái nhỏ động tình, giọng nói mềm mại nũng nịu như tiếng chim hoàng oanh hót giữa đêm, ánh mắt lấp lánh đầy yêu mị, vài sợi tóc tơ dính trên trán cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dáng vẻ yêu dã mê người này khiến người ta muốn phát điên.

Bạch Lạc vươn tay ôm cổ Lâm Khải Chi, hai đầu v* cương cứng không ngừng cọ xát trước lồng ngực cậu.

“Cậu làm bài tập trước đã!” Lâm Khải Chi hung hăng cắn môi mình một cái, nếu không chính bản thân cậu sẽ không kiềm chế nổi mất, “Làm đúng thì tớ sẽ chơi với cậu.” Dáng vẻ này của cậu còn nghiêm túc hơn giáo viên trên bục giảng.

Bạch Lạc nghe vậy thì tức giận muốn đánh người. Nhưng cô giận mà không dám làm gì, bụng nhỏ nhanh chóng co rút, hung hăng kẹp chặt gậy th*t bên trong.

“A!!!” Lâm Khải Chi hít một hơi thật sâu, cái lỗ dâm đãng kia quá mê người.

Khung cảnh trong phòng ngủ vừa dâm mỹ vừa buồn cười.

Nữ sinh nửa người trần trụi, hai bầu vú loã lồ không hề che đậy khẽ run rẩy do không chịu nổi khí lạnh và sự tập kích của nam sinh.

Nữ sinh nhíu chặt mày liễu, không phải vì được chơi mà do gặp phải bài tập khó, hai má thì tức giận mà phồng cả lên.

Nam sinh ngồi ở phía sau ôm lấy nữ sinh, lồng ngực vững chắc của cậu dán chặt vào tấm lưng bóng loáng của người trong lòng. Hai tay cậu vươn ra đằng trước, nắm lấy bầu vú xinh đẹp. Gậy th*t thô dài đã sớm chôn sâu ở trong hoa huy*t nhưng vẫn đứng im bất động.

“Xong… bài này tớ làm…” Bạch Lạc còn chưa dứt lời, phía dưới đã bị hung hăng va chạm.
 
Chương 27


Lâm Khải Chi đúng là một tên biến thái… 

Bạch Lạc căm giận mà nghĩ.

Người này lại có thể ngang nhiên nói làm đúng một bài mới cho đâm một cái, đương nhiên có thể làm liên tục mười bài để được đâm vào mười cái!

Mỗi lần gậy th*t đâm sâu vào bên trong rồi đột nhiên dừng lại, cảm giác đê mê vừa mới kịp lan tràn toàn thân giống như một vận động viên leo núi, vừa leo đến lưng chừng thì không cẩn thận rơi xuống phía dưới.

Cũng giống như hồi nhỏ được cho một cây kẹo, đầu lưỡi vừa mới cảm nhận được hương vị ngọt ngào, vậy mà chớp mắt một cái, cây kẹo đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hành vi này của Lâm Khải Chi không phải là bệnh thần kinh thì là gì?!

“Viết nhanh lên nào! Cậu là đầu heo hả?” Lâm Khải Chi nhìn cô gái nhỏ chậm rì rì làm bài tập thì không nhịn được nữa, cậu luồn tay qua nách Bạch Lạc, hai tay cầm lấy bầu vú mượt mà no đủ rồi bắt đầu thưởng thức.

Lời này của Lâm Khải Chi làm người ta rất không thoải mái, Bạch Lạc nghe xong thì nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Bạch Lạc đúng là đáng thương. Đại não thì phải vắt hết óc để ứng phó với bài tập toán học, còn thân thể thì không ngừng bị kích thích bởi sự vuốt ve từ Lâm Khải Chi.

Nhiều lần bị như thế này, Bạch Lạc sợ chính mình sẽ hồn lìa khỏi xác.

Mỗi một phút đồng hồ trôi qua, đối với hai người đều là dày vò.

“Lâm Khải Chi, bài này làm như nào?” Bài tập này hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của Bạch Lạc, ngay cả mấy ký hiệu cũng xa lạ.

“Đầu tiên là khai căn, sau đó tách tích phân rồi hạ bậc…”

Bạch Lạc nghe giảng nửa ngày, các dây nơ-ron thần kinh dường như bị cuốn thành một cuộn len.

“Sao có thể đần như vậy!” Lâm Khải Chi không nhịn được mà thốt thành lời. Cậu giựt bút bi rồi bắt đầu tính toán lên giấy trắng, cánh tay không đề phòng nên bị người trong lòng hất ra.

“Tớ chính là đầu heo! Tớ chính là đồ đần thì sao nào?” Cô gái nhỏ nổi giận đùng đùng, “Tớ biết mình không xứng với cậu, thành tích đã không tốt thì thôi lại còn không biết lượng sức mà muốn ở bên cậu. Lại càng không có liêm sỉ đi quyến rũ, cầu xin để được cậu yêu thương.”

Lâm Khải Chi đang bị lỗ thịt kẹp chặt đến nỗi lú hết cả não, cậu cũng không chú ý tới cảm xúc tủi thân của cô gái nhỏ.

“Tớ không có ý như vậy.” Lâm Khải Chi liếm môi nói, “Tớ tưởng rằng cậu sẽ không để ý.”

“Đương nhiên sẽ không để ý, tớ có tư cách để ý sao? Tớ chính là một cô gái lăng loàn không biết xấu hổ, nếu mọi người biết chúng ta ở bên nhau, bọn họ nhất định sẽ nghĩ tớ dạy hư cậu. Cậu cũng chưa bao giờ nói với mọi người quan hệ của chúng ta, là vì cậu sợ mất mặt đúng không??? Tớ chỉ là một cô nàng hư hỏng mà thôi.” 

Bạch Lạc càng nói càng đau lòng, chưa bao giờ cô thấy tự ti, thấp kém giống con côn trùng như lúc này.

Trước đây, cô nghĩ học sinh xuất sắc thì cũng chẳng có gì hơn người. Sau khi tiếp xúc với Lâm Khải Chi, Bạch Lạc mới phát hiện ra không chỉ thành tích, gia giáo, tu dưỡng, mà còn cả gia cảnh… bọn họ đều khác nhau một trời một vực.

Có lúc cô còn nghĩ hay là chia tay! Nhưng tưởng tưởng đến cảnh Lâm Khải Chi ôm người con gái khác trong lòng, trái tim cô lại đau đớn như có hàng trăm mũi dao đâm vào.

Bạch Lạc là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, vậy mà lúc này lại tủi thân rơi lệ.

Không phải kiểu gào khóc ăn vạ, mà là yên lặng không nói một lời, mặc kệ cho hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống… từng giọt, từng giọt nước mắt kia khiến tâm người ta đều đau.

Lâm Khải Chi luống cuống tay chân, cậu vụng về lau nước mắt cho Bạch Lạc, “Tớ xin lỗi, đều tại tớ không tốt, nếu cậu không thích thì sau này tớ không bao giờ gọi cậu như vậy nữa. Tớ gọi cậu là “Tiểu tiên nữ” được không? Thật ra tớ vẫn luôn muốn gọi cậu như vậy, cậu lớn lên vừa xinh đẹp vừa yêu kiều, mỗi lần nhìn cậu là cả người tớ lại thấy vui vẻ… Không phải tớ sợ người khác biết chuyện, tớ chỉ sợ sẽ xảy ra những điều không hay với cậu. Chúng ta vẫn còn nhỏ, cuộc đời còn rất dài, tình yêu cấp ba quá dễ dàng bị chết non bởi miệng lưỡi thiên hạ.”

Lâm Khải Chi đã nói toàn bộ lời ngon tiếng ngọt của cả đời mình để dùng vào lúc này.
 
Chương 28: H+


Câu nói vừa rồi của Lâm Khải Chi giống như một ngòi nổ khiến Bạch Lạc bất mãn trong lòng.

Mỗi một người bạn trai trước đây, ai mà không vội vàng khoe khoang cô với người khác? Chỉ có mỗi Lâm Khải Chi là im bặt không nhắc tới khi ở trước mặt người ngoài.

Lâm Khải Chi coi đây là một loại bảo vệ, còn Bạch Lạc lại cho rằng đó là chột dạ, là không tán thành, là do cô không đủ ưu tú để đứng bên cạnh cậu.

Hiện tại thấy Lâm Khải Chi chịu thua, ấm ức trong lòng Bạch Lạc cũng dần tan biến, nhưng cô vẫn không cam lòng.

“Cậu gọi tiểu tiên nữ cho tớ nghe xem nào?” Bạch Lạc là người thẳng thắn, tính tình đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Lâm Khải Chi biết người trong lòng đã được dỗ vui vẻ nên lập tức muốn khoe khoang, cậu cũng không dám chọc đến cô, cho nên ngoan ngoãn gọi, “Tiểu tiên nữ!”

Thật ra Bạch Lạc được nghe lời này rất nhiều lần. Mấy nam sinh thường thích gọi cô là “Tiểu tỷ tỷ”, “Tiểu tiên nữ”… nhưng khi Lâm Khải Chi nói lại thấm vào ruột gan, ngữ âm uyển chuyển mang theo ái muội khiến Bạch Lạc nghe xong liền đỏ bừng cả mặt.

“Lâm Khải Chi, tớ nói cho cậu biết, cậu không được thấy tớ chủ động mà coi tớ không đáng giá. Cậu không yêu thương tớ thì có rất nhiều người khác muốn yêu thương tớ.”

Lâm Khải Chi dựa vào đâu mà muốn giày xéo cô? Ngón tay mảnh khảnh của Bạch Lạc kéo cổ áo nam sinh.

Thấy người trong lòng dám vuốt râu hùm, Lâm Khải Chi giựt giựt khoé miệng, ngữ khí không còn dịu dàng như vừa nãy: “Cậu muốn cho ai yêu thương?”

Bạch Lạc cảm thấy có một trận gió rét đang thổi tới, hơn nữa nếu không nhầm thì cô còn nghe thấy cả tiếng nghiến răng?

“Nói nhanh, cậu muốn cho ai yêu thương?” Bàn tay to nắm chặt lấy eo nhỏ, khiến toàn thân Bạch Lạc nổi da gà.

Bạch Lạc biết Lâm Khải Chi đang tức giận, cô bèn cong môi cười nịnh nọt: “Tớ còn có thể cho ai? Tất nhiên là Lâm Khải Chi đẹp trai phong độ, dịu dàng ấm áp, căng tràn sinh lực nhà chúng ta rồi!”

Lâm Khải Chi không bị lời này mua chuộc, hai tay cậu giữ chặt eo liễu, gậy th*t bên trong hoa huy*t bắt đầu chuyển động.

Hoa huy*t mềm mại đột nhiên bị tấn công làm Bạch Lạc suýt nữa kêu ra tiếng.

Lần trước Bạch Lạc uống rượu nên mơ mơ màng màng bị người ta ăn sạch sành sanh. Ngay cả tư vị tình dục cũng giống như khi nuốt chửng quả tảo đỏ, cô chỉ nhớ rõ mình vừa đau vừa sướng, lâng lâng như đang bay.

Hiện tại Bạch Lạc có thể cảm nhận được rõ ràng gậy th*t gân guốc đang cắm sâu vào bên trong mình. Không đợi cô kịp thích ứng, gậy th*t đã bắt đầu hung hăng ra vào.

Hoa huy*t tuy rằng đã ướt đẫm dâm thuỷ, nhưng gậy th*t của Lâm Khải Chi quá to, đến nỗi ép hai mép thịt căng đến trắng bệch. 

Cảm giác vừa đau vừa phê khiến Bạch Lạc muốn ngừng mà không được. 

Đặc biệt người này còn là Lâm Khải Chi, là người cao ngạo lạnh lùng không thể kinh nhờn… chính vì điều này mà khoái cảm tình dục bên trong Bạch Lạc lại tăng thêm vài phần.

Đại khái do Bạch Lạc quá mẫn cảm, hoa huy*t càng thít chặt hơn lần đầu tiên, mép thịt dâm đãng không ngừng liếm mút gậy th*t. Mật dịch tràn ra từ trong hoa huy*t làm ướt gậy th*t nóng rực, khiến nó càng dễ dàng đâm vào bên trong cơ thể Bạch Lạc.

Lâm Khải Chi có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, cậu cố tình khiến đoá hoa dâm đãng này không thể thoát khỏi gậy th*t dũng mãnh, để chủ nhân của nó không thể đi quyến rũ nam sinh khác.

Lâm Khải Chi phóng túng bản thân mình bên trong Bạch Lạc, cậu không áp dụng phương pháp chín nhẹ một mạnh, mà lực đạo mỗi lần tiến vào càng mạnh bạo hơn, đâm thẳng vào nơi sâu nhất đầy mẫn cảm.

“A … a.. ưm ~~ Lâm Khải Chi, nhẹ thôi.” Bạch Lạc gần như không chịu nổi va chạm mạnh mẽ từ phía sau của nam sinh, mỗi một lần bị gậy th*t đâm vào, tiếng rên rỉ ngọt lịm lại tràn ra khỏi miệng cô.

“Nhẹ sao? Nhưng tớ thấy cái lỗ này lại rất thích như vậy.” Hoa huy*t đói khát đã sớm chảy đầy dâm thuỷ ra ghế.

Lâm Khải Chi vừa dứt lời, gậy th*t cuồng mãnh xuyên qua tầng tầng lớp lớp núi non trùng điệp, trực tiếp tiến vào nơi sâu nhất.

Cái lỗ nho nhỏ kia ngoan ngoãn hơn chủ nhân của nó rất nhiều, chủ nhân của nó thì luôn chọc cậu tức giận. Còn cái lỗ nhỏ xinh thì mềm mại, ấm áp không ngừng mút chặt lấy lửa nóng của cậu, khiến cậu chìm sâu vào bên trong.
 
Chương 29


Đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà giải.

Sau khi hai người không ngừng cọ xát, vui sướng kích tình qua đi thì tất cả những nghi kỵ, bất mãn đều theo từng giọt mồ hôi chảy ra ngoài rồi biến mất không còn tăm hơi.

Hai người thống nhất chung một quan điểm trong hoà bình, học vẫn phải học, làm tình vẫn phải làm, ít nhất là một tuần một lần.

Còn chuyện công khai tình yêu thì cứ để tự nhiên.

Nhưng không ai trong số họ nghĩ đến chuyện của hai người lại bị khui ra ngoài ánh sáng nhanh đến vậy.

Bảng tin của trường dán đầy ảnh chụp của Lâm Khải Chi và Bạch Lạc, nam sinh cao lớn cường tráng, nữ sinh mềm mại lả lướt trong vòng tay nam sinh, hai người nắm chặt tay nhau, ôm hôn thắm thiết dưới tán cây trong công viên.

Cấp ba yêu sớm không phải chuyện gì hiếm lạ. Nhưng hai người trong bức ảnh lại là đề tài khiến cả trường náo động.

“Lâm Khải Chi, em trong mắt các thầy cô giáo vẫn luôn là một học sinh ngoan.” Giáo viên chủ nhiệm vô cùng lo lắng sốt ruột, lúc này cô mới hiểu mục đích Bạch Lạc đổi chỗ ngồi. Cậu nhóc này nhìn lý trí lại nghiêm túc, sao có thể ở chung với một cô nhóc ăn chơi như Bạch Lạc?!

Mới lên lớp mười hai, bố mẹ của Bạch Lạc đã bị giáo viên mời đến trường không dưới mười lần, lần này nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi điện nói là yêu sớm, bọn họ bèn viện cớ là tăng ca nên không đến được.

Lâm Khải Chi lại có gia cảnh đặc thù, bố mẹ đều là người quyền cao chức trọng, không thể tuỳ tiện quấy rầy.

Sau khi cân nhắc, giáo viên chủ nhiệm quyết định tìm Lâm Khải Chi để nói chuyện.

“Có phải là do Bạch Lạc hay không?” 

“Cô giáo, em là người theo đuổi cô ấy.” Không hổ là học sinh xuất sắc luôn giữ vị trí đứng đầu toàn trường, khi đối mặt với giáo viên về vấn đề yêu sớm, cậu vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì.

Thấy Lâm Khải Chi ôm hết trách nhiệm về mình, giáo viên chủ nhiệm nhíu mày nói: “Cô biết các em đều là người trẻ tuổi, rung động lẫn nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng em là người luôn biết cân nhắc nặng nhẹ, bây giờ cũng đang là thời điểm quan trọng chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Yêu đương để sau này không được sao? Cấp ba không phải là thời điểm thích hợp.” Cô chủ nhiệm tận tình khuyên bảo Lâm Khải Chi.

“Hơn nữa em còn là học sinh có thành tích đứng đầu, là lá cờ tiêu biểu của lớp chúng ta. Nếu như em yêu đương… ít nhiều cũng sẽ gây ảnh hưởng đến các bạn khác thì sao?”

Lâm Khải Chi nghiêm túc nói, “Cô giáo, chính vì em có thành tích đứng đầu nên em mới có tư cách nói. Những người khác muốn nói em, vậy hãy vượt qua thành tích của em rồi hãy nói.”

Giáo viên chủ nhiệm nghẹn lời.

“Hơn nữa cô cũng không cần mời bố mẹ em đến đây. Bố mẹ của em nên em hiểu, bọn họ áp dụng hình thức nuôi thả đối với em, đồng thời em cũng  phải cảm ơn bọn họ đã tin tưởng. Ngày hôm nay và ngay tại chỗ này, em cam đoan với cô, em yêu đương tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến thành tích.”

Lâm Khải Chi rời đi, cô chủ nhiệm liền đỡ trán thở dài.

Học sinh thời nay càng ngày càng khó quản.

Lâm Khải Chi vừa mở cửa đi ra ngoài đã lập tức đụng phải thân thể mềm như bông của nữ sinh.

Cậu duỗi tay ôm lấy eo thon của Bạch Lạc, sau đó nhíu mày hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”

Bạch Lạc mơ màng nói: “Tớ… tớ tìm cô giáo để hỏi bài tập.”

“Vậy cậu vào trong đi.” Lâm Khải Chi buông tay ra.

Làm gì có chuyện Bạch Lạc đi hỏi bài tập! 

Chân Lâm Khải Chi vừa dài, bước chân lại lớn, Bạch Lạc phải chạy chậm đi theo phía sau cậu.

“Cô giáo tìm cậu làm gì vậy?” Văn phòng cách âm quá tốt, cô đứng ngoài cửa mà không nghe thấy gì.

“Không có gì, cậu vào hỏi bài tập đi.” Lâm Khải Chi nhất quyết không hé răng.

Nhìn bóng dáng cao gầy càng đi càng xa, Bạch Lạc tủi thân muốn khóc.

Lâm Khải Chi đi được ba mét vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của người kia, cậu liền nghi ngờ quay đầu lại.

Bạch Lạc mím chặt môi đứng yên tại chỗ, đôi mắt rưng rưng nước như muốn khóc.

Lâm Khải Chi đột nhiên thấy đau đầu, cậu xoay người đi đến trước mặt cô.

“Có phải cậu không cần tớ nữa? Cô giáo muốn cậu chia tay với tớ đúng hay không?” Nói xong câu này, Bạch Lạc nghẹn ngào rơi nước mắt như mưa, giọng mũi cũng trở nên đậm đặc, trông vô cùng đáng thương.
 
Chương 30


Cô gái nhỏ của cậu lúc nào cũng vô tư, sao lúc này lại lo được lo mất?

“Cậu đừng nghĩ linh tinh.”

Giọng điệu Lâm Khải Chi dịu dàng, nhưng giọt nước mắt như hạt đậu kia lại càng không chịu khống chế, “Có phải cô chủ nhiệm muốn mời phụ huynh của cậu đến nên cậu sợ!” Cô biết Lâm Khải Chi là trợ thủ đắc lực của giáo viên, cậu ấy sẽ không cãi lại thầy cô giáo hay vi phạm nội quy trường học.

“Đúng là cô chủ nhiệm tìm tớ để nói về chuyện hai đứa mình, tớ chỉ cho cô giáo một câu trả lời chắc chắn.”

Tâm trạng Bạch Lạc lập tức khẩn trương, cô có chút không muốn nghe lời tiếp theo của Lâm Khải Chi.

“Tớ đồng ý rồi.” Lâm Khải Chi vừa nói xong, đôi mắt to tròn như con thỏ nhỏ của nữ sinh lập tức ngập nước, “Tớ đồng ý yêu đương sẽ không làm ảnh hưởng đến học tập, hơn nữa tớ còn hứa sẽ giúp cải thiện thành tích của cậu.”

Bạch Lạc nhanh chóng thở dài nhẹ nhõm, “Chuyện này không giống với những kịch bản trước đây?!” Bình thường cô mà gây chuyện đến mức này, giáo viên nhất định sẽ mời phụ huynh đến.

Lâm Khải Chi nghe được lời này, con ngươi lập tức tối sầm, “Rốt cuộc cậu từng có mấy bạn trai?”

“A…” Ánh mắt Bạch Lạc né tránh, “Trước đây đều là mây bay, tớ thích cậu nhất.” Cô vươn tay ôm eo Lâm Khải Chi.

“Hiện tại đang ở trong trường học, cậu kiềm chế lại một chút.” Lâm Khải Chi không muốn mình lại bị chụp ảnh.

“Bộp bộp bộp!” Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, “Hai người các cậu tình cảm quá.” Triệu Nhiễm Tắc lên tiếng.

Lâm Khải Chi không muốn dây dưa với người này, cậu kéo tay Bạch Lạc trở về lớp học.

“Lâm Khải Chi, cậu có biết những bức ảnh kia là do ai dán không?” Ngữ khí cậu ta tràn đầy đắc ý.

“Là ai dán thì tôi cũng không quan tâm. Đúng rồi, tôi sợ là ngay đến vị trí ngàn năm đứng thứ hai… cậu cũng ngồi không vững đâu.” 

Câu này của Lâm Khải Chi khiến Triệu Nhiễm Tắc tức nghiến răng nghiến lợi.

“Lâm Khải Chi, cậu đừng quá đắc ý. Một ngày nào đó, tôi sẽ vượt qua cậu!”

“Vậy chúc cho mộng đẹp của cậu sớm thành sự thật.” Lâm Khải Chi phóng khoáng vẫy tay với nam sinh.

Đáng tiếc đến tận lúc thi đại học, Triệu Nhiễm Tắc vẫn không được như ý nguyện.

Lâm Khải Chi xuất sắc với thành tích đứng đầu toàn tỉnh, thẳng tiến vào đại học nổi tiếng nhất cả nước. Bạch Lạc miễn cưỡng thi đỗ một trường đại học loại bốn, hai người học chung một thành phố.

Đoạn tình cảm này đã trở thành giai thoại của Nhất Trung.

“Lâm Khải Chi, người kia thích cậu phải không?” Bạch Lạc chỉ vào nữ sinh phía sau Lâm Khải Chi.

Sau khi lên đại học, Bạch Lạc thường xuyên đến trường Lâm Khải Chi, thỉnh thoảng còn tham gia hoạt động ngoại khoá của lớp cậu. Đương nhiên có đôi khi cô sẽ nhận được ánh mắt không hề có thiện chí. Ví dụ như người kia, ánh mắt ấy rõ ràng nói kẻ ngốc như cô sao lại có thể yêu đương với nam thần đại học A?

“Tớ không quen cậu ta.” Lâm Khải Chi há mồm ăn hết cây kem ốc quế mà Bạch Lạc đút cho mình, hương trà xanh mát lạnh khiến cậu vô cùng thoả mãn.

“Nhưng tớ quen.” Bạch Lạc bất mãn nói… người kia là một trong những người trong ban cán bộ Hội học sinh sinh viên.

Buổi tối, Hội học sinh sinh viên tổ chức tiệc liên hoan, sự xuất hiện của Bạch Lạc khiến không ít nam sinh phấn chấn. Trường bọn họ đa phần toàn đực rựa, ngày thường hiếm khi nhìn thấy sinh vật giống cái, nếu không phải là nữ sinh thô kệch xấu xí thì cũng là nữ sinh bốn mắt quê mùa. Làm sao có thể nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như búp bê giống Bạch Lạc, cho dù là hoa đã có chủ thì bọn họ vẫn thích ngắm cái đẹp.

“Lâm Khải Chi, xiên thịt này dính chặt quá, cậu tách hộ tớ được không?”

Bạch Lạc nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại, không ngạc nhiên khi người đó chính là nữ sinh chiều này.

Bạch Lạc “hừ” một tiếng, loại kỹ xảo này cô sớm đã chơi chán.

Lâm Khải Chi đang bận rộn nướng cánh gà cho Bạch Lạc, cậu không rảnh phản ứng nữ sinh kia.

Nhưng Bạch Lạc lại cong môi cười, “Để tớ giúp cậu.” Nụ cười trên mặt cô xán lạn như ánh mặt trời ngày xuân.

Vẻ mặt nữ sinh lập tức không vui, tuy nhiên cô ta vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Bạch Lạc cầm hai xiên thịt nướng rồi nhẹ nhàng tách ra.

“Rất dễ.” Bạch Lạc cười đến ôn hoà, “Cậu thử xem?”
 
Chương 31


Nữ sinh chột dạ nên không dám đối diện với Bạch Lạc.

“Lâm Khải Chi đẹp trai lắm đúng không?” Bạch Lạc chớp chớp mắt nhìn nữ sinh, “Cậu thích cậu ấy hả?”

“Cậu đừng nói bừa!” Nữ sinh tức giận trợn tròn hai mắt, đây là biểu hiện thẹn quá hoá giận.

“Đừng nóng giận như thế.” Bạch Lạc hào phóng cười to, “Cũng đâu chỉ riêng mình cậu thích cậu ấy. Tôi biết Lâm Khải Chi có thành tích tốt, vừa đẹp trai vừa ga lăng, dáng người lại vô cùng nam tính, cô gái thích cậu ấy không thiếu. Nhưng cậu biết không? Lúc tôi quen Lâm Khải Chi, khi đó cậu ấy chỉ là một con mọt sách đeo kính đen, mặc quần áo đồng phục đúng quy củ.” Nhớ lại dáng vẻ Lâm Khải Chi trước đây, Bạch Lạc không nhịn được cười.

“Thật vất vả mới thay đổi cậu ấy thành dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng như ngày hôm nay, không ngờ lại khiến nhiều người thầm thương trộm nhớ. Còn cậu, định cạy góc tường nhà tôi sao?” Ánh mắt Bạch Lạc đánh giá một vòng trên người nữ sinh.

Nữ sinh im lặng không nói, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

“Dù sao đây cũng là ngôi trường danh giá, sao lắm người có suy nghĩ sai trái như vậy??? Nhưng thật đáng tiếc, tôi lại là cô gái trẻ trung mơn mởn, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cậu, ngực cũng lớn hơn cậu!”

“Cậu!” Nữ sinh trợn tròn hai mắt, cô ta đã sớm biết ưu điểm của Lâm Khải Chi, ai cần người này phải tỏ vẻ thuộc như lòng bàn tay? “Nữ sinh như cậu cũng chỉ là cái bình hoa, đẹp chứ không dùng được!”

“Ồ!” Bạch Lạc cười lạnh, “Cậu đi hỏi Lâm Khải Chi xem tôi có dùng được không?” Cô ưỡn bộ ngực cao ngất về phía nữ sinh.

“Cậu… cậu là cái loại không biết xấu hổ!”

Hai nữ sinh đứng cùng một chỗ hấp dẫn sự chú ý của vô số người.

“Hoan Hoan, cánh gà nướng xong rồi, nhanh tới đây ăn cùng bọn tớ.” Bạn bè lôi kéo nữ sinh rời đi.

“Cậu sao vậy?” Lâm Khải Chi đưa cánh gà đã nướng chín cho Bạch Lạc, phía trên cánh gà rắc rau thì là và tiêu xay, hương thơm ngào ngạt nức mũi.

Bạch Lạc hung hăng cắn một miếng, “Còn không phải do chuyện tốt của cậu?”

“Tớ???” Lâm Khải Chi không hiểu chuyện gì.

“Cậu… cậu được quá nhiều người thích.” Bạch Lạc kéo Lâm Khải Chi đến trước mặt, cô không để ý miệng mình đang dính đầy dầu mỡ đã thơm “chụt” một cái lên môi người trước mặt.

Khuôn mặt Lâm Khải Chi đầy vẻ ghét bỏ.

“Hai người các cậu để ý tới đám cẩu độc thân ở đây được không? Điện sáng như ban ngày còn muốn ngược cẩu!” Bạn bè oán trách nói.

“Không có ngược nhất, chỉ có ngược hơn. Thịt này tôi ăn không nổi nữa!” Đám nam sinh ồn ào trêu ghẹo làm Lâm Khải Chi hơi xấu hổ. Cậu kéo bạn gái của mình ra sau rồi bắt đầu nướng thịt.

Nhìn ánh mắt tập trung cùng sườn mặt nghiêm túc của Lâm Khải Chi, Bạch Lạc bỗng nhiên thấy hoảng hốt giống như quay lại thời gian học cấp ba.

Ánh mặt trời chiếu lên sợi tóc đen bóng của Lâm Khải Chi, đôi mắt cậu không hề chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào bài tập trên sách vở. Nam sinh này dù làm bất cứ việc gì cũng đều không cẩu thả.

“Lâm Khải Chi, tớ còn chưa nói với cậu một chuyện.” Bạch Lạc ngồi ở trên bàn, chân cô đung đưa đá vào cẳng chân cậu, có vài sợi lông chân giống như con kiến bò qua khiến lòng cô ngứa ngáy.

“Chuyện gì?” Lâm Khải Chi lật cánh gà, mặt trên đã được nướng vàng rộm.

“Tớ yêu cậu.” Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng từ trước đến giờ bọn họ vẫn chưa bao giờ bày tỏ với nhau. Trái tim Bạch Lạc đập “thình thịch” như nai con chạy loạn, cảm giác hồi hộp đến kỳ lạ.

Rõ ràng đã ngủ với nhau gần hai năm, vậy mà vẫn có thể xấu hổ vì một câu thổ lộ.

Lâm Khải Chi khựng lại động tác trên tay, vài lá thì là bị rơi ra ngoài.

“Ừm.” Cậu nhàn nhạt trả lời, sau đó lại bắt đầu bận rộn.

“Chỉ “ừm” là có ý gì? Thế cậu thì sao?” Bạch Lạc đá mạnh vào chân Lâm Khải Chi, nhưng cô không thật sự dùng sức, dù sao đây cũng là người của mình.

Bổn tiểu thư vừa mới thổ lộ, sao người này còn lãnh đạm như vậy???
 
Chương 32: Hoàn


“Tối nay sẽ nói cho cậu biết.” Giọng điệu Lâm Khải Chi vẫn bình đạm như thường, nếu nhìn kỹ nhất định có thể phát hiện ra hai má cậu hơi ửng hồng.

Bạch Lạc ủ rũ cúi đầu rồi “Ừm” một tiếng

Gió đêm lành lạnh thổi rèm cửa run lên nhè nhẹ, giống như mỹ nhân vô lực mềm mại nằm trên giường, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Xuyên qua tấm rèm cửa là một đôi nam nữ đang cuốn lấy nhau thành một khối. Hai người đều không một mảnh vải che thân, cơ thể nóng bỏng không ngừng lăn lộn trên giường.

Nữ sinh ngồi xổm trên người nam sinh, tay nhỏ chống lên lồng ngực rắn chắc, hai chân bị tách ra, chỉ nhìn thấy gậy th*t đang dần biến mất trong lỗ thịt của nữ sinh. 

Bạch Lạc lắc lư trên người nam sinh, da thịt trắng nõn như ngọc được bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.

“Sâu quá…. ưm… thật thoải mái~~” Âm thanh rên rỉ chọc người của Bạch Lạc vang lên trong căn phòng.

Lâm Khải Chi thích tư thế này nhất, ở góc độ này cậu có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể cùng biểu cảm của Bạch Lạc, dù là thân hình phập phồng quyến rũ hay là biểu tình hưởng thụ đều khiến cậu không thể rời mắt.

“Lâm Khải Chi ~” Bạch Lạc động tình là muốn gọi tên cậu. Hai năm trôi qua, Lâm Khải Chi đã trở thành một người bạn giường ưu tú, một tay cậu vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, còn tay kia xoa nắn hai bầu vú, thỉnh thoảng còn dùng hai ngón tay kẹp chặt đầu v* đã sưng to.

Thân thể Lâm Khải Chi nóng rực như bếp lò, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn Bạch Lạc chơi đến vui vẻ.

“Sướng không?”

“Ưm~~ … Sướng lắm!” Bạch Lạc không hề ngượng ngùng với loại chuyện này, chỉ cần có thời gian là cô lại dán chặt bên người Lâm Khải Chi. Mỗi lần như vậy, không phải cô đều muốn làm chuyện đó, mà là khi tới gần Lâm Khải Chi, cô luôn tràn đầy cảm giác an toàn.

Cô gái nhỏ ngửa đầu rên rỉ, hai mắt khép hờ, sợi tóc hỗn độn rơi tán loạn trên vai, môi đỏ khẽ mở bật ra hơi thở thơm mát tràn đầy nhục dục.

Khoái cảm được tích luỹ, tốc độ của Bạch Lạc cũng càng nhanh, gậy th*t đâm thẳng vào bên trong, đụng vào lớp thịt non nhạy cảm khiến cả người nữ sinh run lên. Mật dịch chảy ra ngoài như vỡ đê, hoa huy*t co bóp rồi thít chặt, sau đó cả người cô nằm liệt trên người Lâm Khải Chi.

Gậy th*t được mật dịch ấm áp tưới ướt lại càng trở nên phấn chấn sưng to hơn mức bình thường.

“Bây giờ đến lượt tớ.” Lâm Khải Chi xoay người, đè Bạch Lạc dưới thân. Hai tay cậu giữ chặt eo Bạch Lạc, sau đó điên cuồng ra vào.

Mỗi lần gậy th*t đâm vào, mép thịt dâm đãng lại mút chặt không muốn buông, chỉ cần tiến vào trong đã bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm ngậm kín, không lộ ra khe hở.

Hai người không phải là lần đầu tiên, Bạch Lạc đã sớm quen với tiết tấu của Lâm Khải Chi, cô ôm lấy cổ cậu, cả người ưỡn lên, dính sát vào lồng ngực người phía trên.

Miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ kiều diễm, mông mềm nâng lên, hùa theo sự va chạm mạnh mẽ của cậu.

Hai vú đã sớm thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, dưới sự xoa bóp của nam sinh, nó ngẩng cao đầu mặc cho nam sinh giày xéo.

Lâm Khải Chi rút vật nóng bỏng của mình ra ngoài, ngay sau đó lại kề sát đầu khấc to lớn vào miệng hoa huy*t, hạ thân đột nhiên tàn bạo dùng sức đâm vào trong, đưa gậy th*t thô to cắm thẳng vào tiểu huyệt chặt hẹp.

Mồ hôi Lâm Khải Chi rơi xuống ngực, xuống eo Bạch Lạc. Cơ bắp toàn thân cậu cũng hiện rõ ngồn ngộn.

“Mạnh… mạnh quá~”

“Cục cưng, không phải cậu nói yêu tớ sao? Yêu thích tớ chơi cậu như này đúng hay không?”

Lỗ thịt càng lúc càng thít chặt, Lâm Khải Chi cắn răng nói.

Đầu óc Bạch Lạc tràn đầy dục vọng xuân sắc, cô đâu biết cậu đang nói cái gì nên chỉ lung tung gật đầu theo bản năng.

Lâm Khải Chi thấy thế thì càng thêm dũng mãnh, cậu dường như muốn đâm thủng người trên giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Lạc nghe được một câu, “Đồ ngốc, tớ rất yêu cậu!”

— Hoàn Truyện —
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top