Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phục Ma Trọng Sinh Ký

Phục Ma Trọng Sinh Ký
Tác giả: Nguyễn Điệp
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên.

Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây?
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 1: Thời đại suy vong


Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên.

Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây?

Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc:

- Này... cầm lấy...!

Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn:

- Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...!

- Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....!

Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một cách ngấu nghiến. Một củ khoai lang thôi mà? Có giá trị vậy sao? Đúng... nhất là trong thời điểm này... một củ khoai cũng có thể cứu sống một mạng người...

- Thưa thầy, có điều này con vẫn thắc mắc... Tại sao thầy không bao giờ nhận làm lễ cúng bái cho người giàu hoặc người tây? Nếu thầy nhận làm thì chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên đâu cần nay đây mai đó như vậy ạ?

Tấn nghiêm nghị nhìn tên đệ tử rồi thở dài trả lời:

- Ta đã từng dạy con thế nào? Nghề này chỉ nên làm đủ ăn, đừng lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến kẻ giàu...! Nhất là bọn cướp nước và bán nước thì tuyệt đối lại càng không bao giờ...!

- Vậy sao lần này thầy lại nhận lời giúp lão phú hộ thôn Đoài...? 

- Ông bà ta có câu: Có thực mới vực được đạo...! Con muốn giúp người nghèo trước tiên bụng con phải no đã...! Con hiểu chưa?

Tên đệ tử gật gù rồi lẩm nhẩm trong đầu:

- Không giúp kẻ ác, người tây... nhưng vẫn giúp phú hộ...!

- Thôi đừng lảm nhảm nữa...! Đã đến thôn Đoài rồi...!

Tại trước cổng làng, một nhóm người ăn mặc trông có vẻ giàu có đang đứng chờ như đợi một ai đó, thấy thầy trò Tấn tới, họ liền tay bắt mặt mừng rồi đưa hai người vào trong làng. Con đường leo lắt hoang vắng của buổi trưa nắng gắt như làm tinh thần của Tấn có chút lo âu, và khi đứng trước cổng căn nhà phú hộ thì nỗi bất an đó càng lớn hơn bao giờ hết.

- Mùi tử khí?

Lời kết: Mọi người đọc và cho cảm nhận thế nào? Những lời góp ý của các bạn sẽ làm truyện tốt dần hơn đấy! :))

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 2: Gà mái tơ


- Có vấn đề gì sao thưa thầy?

Tên gia nhân chăm chú nhìn Tấn như có vẻ lo âu, hắn khẽ mỉm cười rồi lắc đầu lên tiếng:

- Không, trời nóng quá nên tôi có chút mệt thôi...!

Tấn lại theo chân tên gia nhân và mọi người bước vào trong sân, hắn cố gắng chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh một cách chi tiết, mọi thứ đều không có gì bất thường, vậy cảm giác hồi nãy là gì? Hay là do thời tiết nên lý trí hắn không ổn định.

Tấn không suy nghĩ nữa, hắn tiếp tục theo chân tên gia nhân đi về phía sân chính của khu nhà. Quả là nhà của phú hộ...! Hắn gật gù như có ý ngưỡng mộ, đối với gia đình bình thường thì ba gian đã là ước mơ của bao người rồi nhưng trước mặt hắn lại là căn nhà bảy gian trải dài rộng cả trăm thước, lại được tô điểm hoa văn nhìn từ xa trông có vẻ rất thế gia, trượng vượng.

Ở trước cửa gian giữa, một ông béo tuổi ngoài 50 ria đen nhọt hoắt, mắt xếch miệng lớn ăn mặc áo dài trông có vẻ trịnh thượng, không cần phải hỏi Tấn cũng biết người đó là ai. Tên gia nhân tiến lại gần lão béo khoanh tay lại cúi người nói:

- Bẩm ông...! Thầy mo Tấn thôn Hạ đã tới rồi ạ...!

- Được rồi...! Cho mày lui...!

Tên gia nhân cúi người dạ một tiếng rồi quay người bước đi, lão phú hộ tiến lại gần Tấn, xởi lởi mời hắn vào trong gian khách:

- Cuối cùng thì thầy cũng đến...! Mời thầy ngồi uống chén trà mạn, hút điếu thuốc lào...! Thầy đi đường xa chắc cũng hơi mệt phải không ạ...? Để tôi kêu bọn người hầu chuẩn bị cơm nước...! Bay đâu... làm cho tao con gà mái tơ....!

Tấn mỉm cười không nói gì, vì lúc này mà còn làm khách thì khác nào đã chết đói lại còn chê cơm, không những thế người ta lại còn mời mình ăn gà mái tơ nữa chứ? Đang đói hoa cả mắt, ù cả tai... Tội gì...!

Trong lúc chờ cơm, Tấn nhẹ nhàng đưa chén trà lên miệng rồi từ từ thưởng thức, vừa nhấm nháp, hắn vừa tự nhủ: đúng là Phú hộ...! Lâu lắm rồi mới được thưởng thức chè ngon...! Nhưng đã uống trà, cũng chuẩn bị ăn gà mái tơ chẳng lẽ lại im lặng nhìn lão, nên Tấn ho nhẹ rồi từ tốn lên tiếng:

- Chẳng hay Phú ông mời tôi sang đây có việc chi...?

- Thầy cứ từ từ nghỉ ngơi, ăn bữa cơm ngủ một giấc cho lại sức rồi tôi xin được phép thưa chuyện sau ạ...!

Phú hộ đã nói vậy, Tấn cũng chỉ biết mỉm cười im lặng đợi ăn gà mái tơ. Sau khi cơm no rượu say, Tấn và đệ tử đi đến căn phòng đã được Phú hộ chuẩn bị từ trước, sẵn gối êm nệm ấm hắn ngả người xuống định đánh một giấc thì tên đệ tử khẽ lên tiếng hỏi:

- Thầy ơi...! Thầy...!

- Chuyện gì thế.... nhóc con...? Để ta ngủ rồi mai nói chuyện tiếp...?

- Con cứ cảm thấy có gì không ổn thầy ạ...?

Tấn nhíu mày ngạc nhiên nhìn về phía tên đệ tử rồi khẽ hỏi lại:

- Có gì không ổn...?

- Khi con bước chân vào căn nhà này...! Con cứ thấy lạnh gáy sao sao ấy...!

- Từ bao giờ....!

- Từ lúc thầy tiếp chuyện với Phú ông ạ...!

Tấn đưa tay lên cằm gãi nhẹ, rồi trầm tư suy nghĩ miên man. Tên đệ tử của hắn mang mệnh căn đồng âm, có giác quan cảm nhận được những thứ tà linh nên chuyện này tuyệt đối không ổn, chưa kể trước khi bước vào cổng căn nhà thì Tấn cũng có cảm giác ngôi nhà này có mùi tử khí. Hắn liền ngồi dậy lấy trong túi ra một cây đinh bạc rồi đưa cho tên đệ tử:

- Con mau đặt cây đinh này ra chỗ khe cửa đi...!

Tên nhóc con đệ tử vội vã làm theo lời hắn dặn, còn Tấn thì ngồi khoanh tay trên giường rồi mỉm cười lắc đầu: Vụ này xem ra khó trôi rồi đây, đúng là con gà mái tơ này thật sự rất khó nuốt...!

Lời kết: Tôi cứ nghĩ nhân vật tưởng tượng của tôi chỉ có ở trong truyện.... nhưng cuối cùng thì nàng đã xuất hiện...! :)

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 3: Thương lượng


Ánh sáng le lói từ khe hở của cánh cửa sổ như báo hiệu ngày mới đã đến, tên đệ tử dụi mắt ngồi dậy nhăn mặt nhìn mọi thứ xung quanh. Nó đã thấy sư phụ ngồi ở ghể từ lúc nào và hình như đang mân mê một cái gì đó.

Tấn không để ý đến tên đệ tử đang nhìn mình, vì hắn còn đang bận kiểm tra cây đinh bạc để ở khe cửa chính đêm qua. Khuôn mặt Tấn đăm chiêu suy tư khi phát hiện điều gì đó bất thường, miệng hắn lầm nhẩm thở dài với vẻ buồn phiền:

- Thế là đi tong cây đinh rồi...!

Tên đệ tử vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao Tấn lại buồn phiền như vậy? Chỉ là một cây đinh thôi mà? Nhưng thấy tâm trạng của Tấn không tốt nên nó cũng không muốn lên tiếng hỏi han, tránh trường hợp sự phụ giân cá chém thớt.

Đang trong tâm trạng u ám bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng tâm trạng của Tấn, tên gia nhân đứng ngoài cửa mang nước ấm vào cho hắn rửa mặt rồi lên tiếng cất lời:

- Phú ông đang chờ thầy ở gian chính rồi ạ...!

Tấn không nói gì, chỉ rửa qua mặt, thay bộ áo mới tươm tất rồi theo tên gia nhân đi ra gian chính. Phú ông đang ngồi ở ghế, thấy Tấn đến liền vội vàng đứng dậy mời Tấn ngồi rồi vồn vã rót trà. Tấn nhẹ nhàng từ chối làm khách rồi điệm đạm lên tiếng:

- Cơm cũng đã ăn rồi, sức thì đã lại rồi, có điều gì thì Phú ông cứ nói...!

- Chuyện này...! Thực sự thì... một lời không nói hết...!

- Nhà có quỷ phải không...?

- Sao... sao thầy biết...?

Phú ông mở to đôi mắt bất ngờ trước câu hỏi của Tấn, hắn không nói gì chỉ khẽ mỉm cười nhìn Phú ông rồi nhẹ nhàng uống chè. Phú ông lúc này không còn e ngại nữa mà thở dài khen ngợi:

- Haiz...! Thầy thật đúng là cao minh...! Tôi chưa kịp mở lời mà thầy đã biết rõ mọi chuyện rồi...! Nếu vậy thì tôi không còn lo lắng gì nữa rồi...!

- Cũng đơn giản thôi, nếu là việc cúng tế bình thường thì đâu cần mời tôi từ thôn khác sang? Vì thầy mo làng nào chẳng có..? Với cả căn nhà của ông phát ra quá nhiều chướng khí chứng tỏ có quỷ dưỡng...!

Tấn khẽ nhếch mép trả lời, thực ra việc nhà có chướng khí hay không thì hắn cũng chỉ bốc phét cho vui, quan trọng là để cho Phú ông tin tưởng mình là thầy giỏi. Tất nhiên là tên Phú ông tin sái cổ đầu gật gù cười lớn, rồi ổng đưa mắt sang hỏi hắn:

- Mong thầy giúp cho...! Tiền bạc ra sao tôi xin lo đủ...!

- 20 đồng bạc đại dương...!

- 20 Đồng Bạc Đại Dương...? 1 Đồng thôi cũng đủ tiền ăn của cả thôn trong một tháng rồi...!

Phú ông sửng sốt lên tiếng, Tấn nhệch mép rồi toan đứng dậy đi về:

- Tùy ông thôi...! Nhưng ông nên nhớ... Con quỷ này không đơn giản...! Nó đã nhắm vào nhà của ông... thì ông biết kết cục cuối cùng rồi đấy...! Tùy ông thôi...!

- Khoan đã...!

Tiếng Phú ông cắt lời làm Tấn hiểu rằng vụ thỏa thuận giá cả này đã thành công thắng lợi, hắn quay người lại đưa ra một cây đinh mòn rồi lên tiếng nói tiếp:

- Tiền đấy chỉ là tiền công, ông sai người làm thêm 10 cây đinh bạc giống như cây đinh này...! Mọi chi phí vàng mã, lễ cúng ông phải sắp xếp đủ...! Không được bỏ sót thứ gì...! Mọi thứ tôi đã ghi trong tờ giấy này rồi...! Khi nào chuẩn bị xong thì báo tôi...!

Phú ông méo miệng nhận lấy cây đinh mòn và tờ giấy từ tay Tấn, còn hắn thì mỉm cười bước ra khỏi gian chính đi về phía phòng nghỉ. Lúc này tên đệ tử mới ngơ ngác hỏi hắn:

- Thầy từng nói với con nghề này chỉ nên làm đủ ăn mà thầy hét giá quá trời...! 20 đồng bạc... mua khoai ăn cả đời cũng không hết nữa là...!

- Ta nhận tiền đâu phải chỉ để mua khoai cho con ăn...? Con nên biết chi phí vẽ bùa, cúng bái thần linh mồng một, mồng rằm cũng không ít đâu...! Chưa kể dân ta đang sống trong cảnh lầm than, cơ cực...! Số tiền này nếu đi phát chẩn cũng cứu được nhiều người lắm con ạ...! Cứ coi như lấy của người giàu chia cho người nghèo đi...!

- Thầy quả là người dốt...!

- Người tốt...! Nhóc đần này... học hành chẳng ra gì cả...!

Hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện, không biết rằng có kẻ từ đằng xa đang nhìn mình với thái độ hậm hực.

Lời kết: Chẳng biết nói gì vì tâm trạng mỗi ngày mỗi khác, chỉ mong ngày mai sẽ may mắn hơn ngày hôm nay mà thôi!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 4: Diện quỷ


- Cân... Cân... Dậy đi con...!

- Oáp....! Việc gì vậy thầy...?

Tên đệ tử ngáp ngắn ngáp dài dụi mắt rồi ngó về phía Tấn, hắn đưa cho tên đệ tử một cây định bạc rồi lên tiếng dặn dò:

- Thầy ra ngoài có chút việc...! Sau khi thầy đi nhớ chốt cửa cẩn thận rồi để cây đinh này ở khe cửa như tối qua...! Hiểu không?

- Nửa đêm rồi, thầy còn ra ngoài có việc gì ạ?

- Đại sự không thể tiết lộ...! Cứ lời thầy mà làm...!

Tấn bước chân ra khỏi phòng với tâm trạng nhiều hoài nghi, từ khi đến đây hắn đã cảm nhận rất nhiều việc không ổn mà việc không ổn nhất chính là việc con quỷ trong căn nhà này vẫn chưa xuất hiện. Hắn chỉ biết rằng đêm qua có tà linh định bước vào trong phòng hắn, nhưng đã bị cản lại bằng chứng là chiếc đinh bạc để ở khe cửa bỗng nhiên mòn rũa đi.

Hắn lấy trong túi ra một thanh đốt tre, rồi vặn nắp lấy ra một chút nước trong suốt quết lên hai mắt của mình, từ từ nhấp nhấp đôi mắt bỗng nhiên khung cảnh xung quanh hắn thay đổi, tất cả phủ đặc một màu xanh lè.

- Biết ngay là có tử khí mà...!

Mùi tử khí là điều mà Tấn vẫn luôn lo lắng, vì nó báo hiệu nơi nào có chúng là nơi đó sẽ xuất hiện một tai kiếp sắp xảy ra. Nhưng làm sao để ngăn chặn điều đó thì hắn vẫn chưa tìm ra phương hướng. Đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên có một luồng khí lanh chảy dọc sống lưng hắn, hắn quay ngoắt đầu lại nhìn ra đằng sau hình như cảm giác có gì đó vừa vút qua.

Tấn chầm chầm lùi lại về phía bức tường một cách cẩn trọng, bỗng nhiên một tiếng CỐP vang lên, đầu hắn bị một cái gì đó đập cho đau điềng từ đằng sau. Hắn vừa nhăn nhó vừa xoa đầu rồi quay lại nhìn xem rổ cuộc kẻ nào vừa ám toán hắn.

Trước mặt hắn là một cô gái trẻ tuổi ngoài 18 đang nhìn về phía hắn bằng ánh mắt to tròn cùng với biểu cảm cực kì lo lắng:

- Thầy.... Thầy có làm sao không...?

- Tất nhiên là có sao rồi..! Không sao mà tôi phải ôm đầu xoa thế này à...?

- Em xin lỗi....! Em không biết thầy lại đứng đằng sau cửa sổ...!

Tấn nhăn mặt thở dài định trách móc, nhưng trước thái độ lễ phép và hối lỗi của cô gái trẻ thì mọi bực dọc trong người bỗng nhiên tan biến từ lúc nào. Với lại bộ dạng lúc nãy của hắn cũng chẳng khác gì tên ăn trộm thì quyền gì mà tra khảo người khác nên hắn nhẹ nhàng cất lời:

- Thôi... không sao...! Không biết... không có tội...! Mà cô là ai..? Tại sao lại ở đây vào giờ này...?

- Em tên là Trúc...! Là con sen ở trong nhà phú hộ ạ...! Tại... em hơi đói bụng,, nên...!

Tấn khẽ mỉm cười đưa ngón trỏ lên trước mũi rồi gật gù dọa nạt:

- Hóa ra là ăn vụng...! Cô giỏi lắ...!

Đang định trêu đùa cô gái trẻ bỗng nhiên khuôn mặt của Tấn tái mét lại như vừa nhìn điều gì kinh khủng lắm. Từ phía sau vai cô gái,một khuôn mặt trắng bệch đang từ từ nhô lên nhìn thẳng về phía hắn bằng hai con mắt trắng dã. Tấn theo phản xạ, lùi về phía sau nhô hai ngón trỏ và ngón giữa ra chỉ thẳng về phía thứ linh tà kia rồi hô lớn:

- Diệt....!

Con quỷ thấy động liền vụt ngang như cơn gió lao đi mất, Tấn liền phi thẳng cây đinh bạc về phía hướng chạy của con linh tà, một tiếng Ré kêu lên thảm thiết rồi mọi thứ lại quay trở về không gian tĩnh lặng. Thấy động, người trông nhà Phú hộ tỉnh dậy châm đuốc tiến về phía Tấn hỏi xem có chuyện gì vừa xảy ra. Hắn định kể cho mọi người diễn biến của câu chuyện thì bỗng nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên:

- Bớ người ta....! Thằng Khôn chết rồi...!

Lời kết: Tâm trạng của người viết cũng ảnh hưởng không nhỏ đến thời gian ra truyện...!

Có thể nói rằng lúc này tâm trạng của tôi khá phiêu :))

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 5: Xác chết kinh hoàng


Nghe thấy tiếng hét, tất cả mọi người đều chạy đến để xem chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy một bà béo đang bò lê lết ra khỏi gian nhà phụ nhìn về phía đám người với đôi mắt cực kì hoảng sợ.

- Thằng Khôn... chết... rồi...!

Tấn cùng một số thanh niên khác tiến thẳng vào gian phụ, đôi mắt họ cũng bỗng nhiên mở to giật mình với cảnh tượng trước mặt. Tên gia nhân tên Khôn bị chẻ dọc đầu làm hai, máu và óc hòa vào nhau chảy xuống nền đất trông cực kì kinh hoàng, trên hai tay tên gia nhân đấy vẫn còn cầm chiếc rìu thấm đẫm màu máu.

Một vài thanh niên không chịu được liền nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ, một số người gan dạ hơn thì quay mặt đi rồi bước ra bên ngoài với khuôn mặt tái xanh. Chỉ có Tấn là lấy tay che mũi rồi từ từ tiến về cái xác và quan sát một cách chăm chú, đôi mắt hắn nhíu lại như đã phát hiện ra điều gì khác thường.

- Tụ tập ở đây làm gì...? Các người không để cho ai ngủ hay sao?

Người vừa hét lớn là Phú ông, cả đám người tách ra nhường đường cho Phú ông tiến vào gian phụ. Đôi mắt lão trịnh thượng nhìn ngó xung quanh, nhưng khi trông thấy cảnh tượng kinh dị trong gian phụ thì cơ thể lão bỗng loạng choạng rồi ngã ngửa về phía sau, mấy tên gia nhân nhanh tay đỡ lấy hai cánh tay lão rồi đưa lão ra bên ngoài cho hoàn hồn.

Sau khi xem xét tổng thể một lượt, Tấn cũng bước chân ra khỏi căn phòng. Mọi người nhìn nhau ái ngại không dám lên tiếng, chỉ có Tấn nhìn về phía Phú ông rồi lạnh lùng hỏi:

- Giờ ông tính sao...?

- Còn tính sao nữa...! Tất nhiên là đem xác đi chôn rồi...!

- Ông không định báo quan sao...?

- Thằng Khôn nó tự cầm rìu bổ vào đầu nó...! Đương nhiên là tự tử rồi...! Cần gì phải báo quan điều tra...?

- Tự tử...? Không chuẩn bị nhanh... thì sẽ có thêm nhiều người tự tử đấy...!

Tấn tiến về phía Phú ông rồi nhếch mép rít từng lời vào tai của lão, khuôn mặt lão tái xanh lại như hiểu hàm ý bên trong của Tấn. Rõ ràng cái chết của tên gia nhân này không đơn giản là tự tử, mà do một thế lưc yêu tà nào đó gây ra.

Ngay trong đêm hôm ấy, Phú ông sai người đem cái xác chết mang đi chôn ở bên ngoài phía bắc làng và cấm tiệt tất cả người trong nhà không ai được nhắc đến nửa lời chuyện xảy ra đêm nay.

Tấn trở về phòng với tâm trạng cực kì lo lắng, buổi tối hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, từ chuyện linh tà xuất hiện cho đến chuyện phát hiện xác chết kinh hoàng. Liệu còn điều gì chờ đợi hắn vào ngày mai...?

Lời kết: Mọi người cứ đòi truyện phải ra nhanh nhưng có đủ số like đâu?

Like chỉ là sự ủng hộ chứ có kiếm ra thêm đồng nào đâu mà cũng tiếc hả mọi người...!

Cứ share và like đi, tiếc gì một cái click chuột đâu, mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người để truyện ra nhanh hơn!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 6: Từ từ gợi mở


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại một đêm dài lặng lẽ trôi qua, nhưng có vẻ như không khí trong nhà Phú hộ có phần nặng nề hơn, cũng phải thôi vì làm sao mọi người có thể quên được cái ám ảnh đêm hôm trước. Tấn ngồi lặng lẽ ở ghế, hắn đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất như chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.

Tiếng gõ cửa phòng hắn vang lên, tên đệ tử mở toang cửa ra mời ai đó bước vào. Kẻ lạ mặt này bước từng bước nặng nề về phía Tấn rồi điềm đạm lên tiếng:

- Mọi thứ thầy yêu cầu đã được chuẩn bị xong...!

Rồi kẻ lạ mặt để một túi tiền xuống mặt bàn rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

= Đây là 10 đồng đại dương...! Khi nào mọi việc ổn thỏa.... tôi sẽ trả nốt...!

Tấn đưa mắt ngó về phía túi tiền rồi ngước mắt nhìn về phía kẻ lạ mặt, trước mặt hắn là lão phú hộ với khuôn mặt có vẻ thâm quầng vì mất ngủ. Tấn nghiêm mặt nhìn lão rồi từ tốn lên tiếng hỏi:

- Con quỷ đấy... từ đâu mà ra....?

Lão phú hộ tái mặt đi rồi nhìn ra chỗ khác, miệng lão run run nói không nên lời:

- Cái... cái đấy... tôi làm sao mà biết được....!

- Không biết cội nguồn... sao mà trị được đây...?

Dứt lời, Tấn gạt túi tiền về phía lão Phú hộ rồi toan đứng dậy bỏ đi, vừa định cất bước thì lão phú hộ bỗng nắm chặt lấy vạt áo của Tấn rồi quỳ xuống khóc lóc van xin:

- Xin thầy....! Thầy mà bỏ đi... thì cả nhà chúng tôi... chỉ có con đường chết...! Thầy là hy vọng cuối cùng của tôi rồi...!

- Rốt cuộc mọi chuyện là sao...?

- Em biết...!

Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa bỗng cất lên, Tấn quay người nhìn về phía hướng vừa cắt lời. Người vừa hô lớn là Trúc, là con sen mà Tấn gặp đêm hôm qua, đôi mắt hắn vừa có chút gì đó ngạc nhiên xen lẫn là sự khó hiểu khi nhìn về phía cô gái tên Trúc.

****************************

Tấn im lặng không nói gì, mà hắn cũng chẳng biết phải nói gì trong lúc này, hắn chỉ biết đi theo cô gái để tìm hiểu rõ nguồn cơn của tất cả mọi chuyện. Hai người cứ đi mãi đi mãi về hướng bắc cho đến khi ra khỏi làng. Cánh đồng lúa một màu xanh mướt như làm nền cho thứ gì đó kì dị ở phía xa, một bãi tha ma ngổn ngang bia mộ.

Cô gái từ từ tiến về phía bãi tha ma, Tấn dừng lại quan sát một lúc rồi nhìn về phía cô gái. Cô gái quay đầu lại mỉm cười lên tiếng hỏi:

- Sao thầy lại dừng lại...? Thầy sợ ma sao...?

- Hàm hồ...!

Vừa nói, hắn vừa lạnh lùng bước tiếp, làm quái gì có chuyện thầy mo mà lại sợ ma? Chưa kể còn giữa ban ngày ban mặt thế này, khác gì cô ta đang xỉ nhục hắn. Hai người bước xen kẽ qua những nấm mộ rồi cô gái dừng lại ở một nấm mộ xác xơ, khuôn mặt cô gái bỗng nhiên trùng xuống tỏ vẻ buồn bã:

- Chúng ta đến rồi...!

Tấn đưa mắt nhìn về phía nấm mộ, rồi hắn quan sát trên bia mộ ghi gì:

- Nguyễn Thị Ly - thọ 18 tuổi...?

- Đây là mộ chị gái của em...!

- Chị gái cô...? Vậy có liên quan gì đến việc này..?

- Cũng chính là con quỷ mà thầy muốn tìm...!

Lời kết: Có một câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc: Mọi người làm gì vào đêm rằm trung thu?

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này 
[Diendantruyen.Com] Phục Ma Trọng Sinh Ký
-_-
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 7: Khởi nguồn


Tấn nhíu mày như có đôi chút bất ngờ, rồi hắn lại lên tiếng hỏi tiếp:

- Chị cô thật sự là quỷ...?

- Ai cũng cho là như vậy....!

Trúc trả lời, khuôn mặt cô gái thoán đôi chút đượm buồn khi nhìn về phía ngôi mộ. Còn Tấn thì ngược lại, khuôn mặt hắn chau mày như không hiểu ý của Trúc:

- Thế là sao...? Sao cô càng nói, tôi càng chẳng hiểu gì cả?

- Chị em trước khi chết vốn cũng là con sen như em, đều là ở đợ cho nhà ông phú hộ....! Rồi cách đây khoảng 2 tháng trước, gia nhân phát hiện ra xác của chị em.... ở đằng sau nhà...! Chị em bị kẻ nào đó mổ bụng moi hết nội tạng ra bên ngoài...!

Vừa nói, Trúc vừa nghẹn ngào gằn giọng như cố nén cảm xúc xuống, Tấn cũng im lặng thở dài không hỏi tiếp. Đến lúc lấy lại bình tĩnh, cô gái mới nhẹ nhàng kể tiếp:

- Rồi từ lúc phát hiện ra xác chị em thì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện kì dị! ban đêm lũ chó canh cửa bỗng nhiên sủa từng tiếng một, rất nhiều người nhìn thấy hồn của chị em bay lơ lửng xung quanh vườn...! Và điều đáng sợ nhất là bà lớn bỗng dưng phát điên....!

- Bà lớn...?

- Vâng... Bà lớn... Vợ của Phú Ông...!

- Sao tôi không nghe thấy ai nhắc đến nhỉ...?

- Phú Ông cấm người trong nhà không được hé nửa lời ra bên ngoài...!

- Cũng phải...! Chuyện mất mặt như vậy thật sự rất khó...!

Tấn khẻ mỉm cười lắc đầu rồi quan sát xung quanh ngôi mộ, rồi hắn bốc một ít đất của mộ đưa lên xem xét kĩ càng. Khuôn mặt hắn nhíu lại như có vẻ gì đó khó hiểu, rồi hắn lại quan sát tỉ mỉ xung quanh ngôi mộ một lần nữa, miểng lẩm bẩm từng lời khó hiểu...:

- Kì lạ...! Thật sự quá kì lạ...!

- Sao vậy thầy...? Có gì không ổn sao...?

Trúc ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Tấn, hắn khẽ mỉm cười rồi lắc đầu xua tay:

- Không...! Mọi thứ đều ổn...! Mà chị cô mất ngày nào...?

- Nếu tính đến ngày hôm nay thì vừa tròn 50 ngày....!

Tấn đưa ngón trỏ lên mũi gãi nhẹ rồi trầm tư suy nghĩ, Gã gia nhân tên Khôn bị giết vào đúng 49 ngày của nữ quỷ, nếu theo suy đoán không nhầm của hắn thì rõ ràng tên Khôn có dính dáng đến cái chết của nữ quỷ tên Ly này... Nhưng nếu... không chỉ mỗi hắn mà còn rất nhiều người khác có liên quan đến cái chết của nữ quỷ thì sao...?

- Nếu thầy bắt được chị em...! Liệu thầy có thể...? À mà thôi...!

Tấn ngừng suy nghĩ rồi nhíu mày nhìn về phía cô gái:

- Có gì thì nói nốt đi...! Không cần ấp úng...!

- Chắc gì thầy đã trị được chị em....! Mấy ông thầy mo trước đến đây vài ngày cũng xanh mặt từ biết không hẹn ngày trở lại mà....!

- Cô.....!

Tấn nghiến răng ken két, mặt đổ bừng bừng trước những lời mà cô gái tên Trúc vừa nói. Hắn mím chặt môi rồi khẽ nhếch mép gật gù:

- Được lắm...! Vậy tôi sẽ cho con nữ quỷ đấy muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong...!

- Chết rồi thì còn đâu nữa mà sống hả thầy..!

Cô gái khẽ đưa tay che miệng cười nhẹ, còn Tấn chỉ biết quay mặt im lặng bước đi rời khỏi đấy, nhưng miệng hắn vẫn gằn lên nói thật lớn:

- Được rồi...! Hãy đợi đấy....!

Lời kết: Chỉ có những FA chân chính mới xứng đán đọc trước chap này trong đêm trung thu 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 8: Làm phép


Tấn đi xung quanh sân chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, đôi mắt hắn trầm tư suy nghĩ điều gì đó rồi hắn ra hiệu cho tên đệ tử tiến lại gần rồi lên tiếng dặn dò:

- Con mau cắm bốn lá cờ ở bốn phía góc căn nhà, dưới lá cờ cắm cho ta một cây đinh bạc...! Hiểu không...?

Tên nhóc con gật đầu dạ một tiếng rồi chạy đi thực hiện, Tấn lúc nào khoác áo màu bào đen tiến về lễ đàn rồi rút ba cây nhang ra thắp hương. Hắn đưa đỉnh hương ra trước ngọn nến rồi thành tâm khấn vái:

- Lạy chín phương trời, lạy mười phương phật, lạy thổ công, thổ địa, thành hoàng làng thôn Đoài...! Tiểu mo tình cờ qua đây cảm thấy âm khí dày đặc có chuyện chẳng lành, cầu xin ơn trên phù hộ độ trì cho tiểu mo diệt trừ tà ma, cứu giúp dân chúng...! Tiểu mo có chút lễ mọn kính dâng ơn trên...!

Dứt lời, Tấn cắm chân nhang lên bát hương rồi ra hiệu cho bọn gia nhân đặt đống tiền vàng mã ra trước lễ đàn. Sau khi mọi việc ổn thỏa, hắn lại đứng trước lễ đàn chắp tay lẩm nhẩm lần nữa:

- Các vị thần binh...! Tiểu mo xin nhờ cậy các vị...!

Tấn lấy trong túi ra một nắm bùa rồi thả vào chậu nước trước mặt, rồi hắn lấy trong túi ra một nắm bột màu đỏ rồi thả vào trong chậu nước. Bột đổ từ từ hòa tan vào nước tạo thành một dung dịch trông có vẻ hơi đục đục.

Sau khoảng vài khắc, Tấn lấy hết bùa giấy trong chậu nước ra rồi phơi khô từng tờ trên sân hè. Ánh nắng chói chang buổi trưa hè càng khiến cho việc phơi bùa thêm thuận lợi nên sau khoảng nửa tiếng thì tên đệ tử đã chạy đến thu lấy đạo bùa về đưa cho Tấn.

Tấn chăm chú nhìn tờ bùa giấy rồi nhếch mép mỉm cười, hắn quay người đi về phía Phú ông rồi cất lời nói:

- Ông phát cho tất cả người trong nhà, dán ở cửa chính mọi nơi...! Tuyệt đối không được bỏ sót nơi nào cả...! Và trước 8h tối, tất cả mọi người phải ở hết trong phòng không được phép ra ngoài nếu không có việc hệ trọng...!

- Bùa này có thể đuổi được con quỷ đó đúng không thầy...?

- Có thể làm nó sợ...! Không dám làm càn...!

Nghe Tấn nói vậy, phú ông liền hồ hởi gọi ngay mấy tên gia nhân đến thực hiện theo đúng yêu cầu mà Tấn vừa nói. Còn hắn thì quay đầu tiến về phía lễ đàn rồi từ từ niệm kinh.

*********************************

Màn đêm từ từ buông xuống, dần thay thế cho buổi chiều tà, Tấn vẫn ngồi trước lễ đàn lẩm nhẩm niệm kinh như không hề để ý đến mọi thứ xung quanh. tên đệ tử cũng ngồi gần đó giả vờ lẩm nhẩm nhưng cái đầu thì đã gục lên gục xuống vì ngủ gật.

Đang lúc mọi thứ tưởng như trôi qua một cách ảm đạm, thì Tấn có cảm giác không ổn. Hắn cảm nhận có một tia quỷ khi phát ra từ gian trái căn nhà. Ngay lập tức, hắn lay mạnh tên đệ tử rồi lao thật nhanh về phía nơi phát ra quỷ khí.

Tấn dừng lại trước một gian phòng vẫn đang sáng đèn, hắn từ từ đưa tay ra gõ cửa nhưng không thấy ai mở cửa hay đáp lại. Rồi hắn đưa bàn tay ra khe khẽ định đẩy cánh cửa bước vào nhưng có vẻ như căn phòng đã bị khóa từ bên trong.

Thấy có điều gì đó không ổn, Tấn lùi lại phía sau rồi lấy lực giơ chân đạp mạnh làm đổ sập cánh cửa xuống. Từ từ khung cảnh bên trong hiện rõ àm đôi mắt Tấn mở to ra vì kinh hoàng.

Một con sen người ở bị chặt mất tứ chi, khuôn mặt vẫn còn giật giật liên hồi nhìn về phía hắn.

Lời kết: Có vẻ bộ này không được hot bằng TLĐS....!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 9: Nạn nhân thứ hai


Tấn lại gần con sen rồi vội vàng lên tiếng hỏi:

- Là ai hại cô....?

- Là... Là... Là...!

Con sen mấp máy miệng nói không nên lời rồi dần dần im bặt, Tấn hiểu nạn nhân đã không còn mạch sống. Hắn thở dài rồi đưa tay lên vuốt mắt cho con sen, lúc này một số gia nhân nghe thấy tiếng động rồi vội vàng chay đến.

Tất cả mọi người đều sửng sốt trước cảnh tưởng hãi hùng trong căn phòng, Tấn ngồi đấy nhắm mắt cố gắng suy nghĩ xem tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Bùa dán bên ngoài trong khi đó căn phòng khóa từ bên trong vậy con quỷ vào đây bằng cách nào rồi biến mất như không có chuyện gì xảy ra.

Rồi Tấn nhíu mày nhìn về phía bên trái căn phòng, lúc này hắn mới nhận ra hình như còn có ai đó đang nằm trên giường. Đang định bước tới tìm hiểu xem người đấy là ai thì một giọng nói cắt ngang hành động của hắn:

- Rốt cuộc chuyện này là sao...?

Người vừa lên tiếng là Phú ông, đôi mắt lão giãn to ra khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trong căn phòng. Rồi lão liếc mắt về phía Tấn như muốn biết lý do vì sao chuyện này lại xảy ra, hắn không nói gì chỉ đưa tay lên mũi suy ngẫm.

- Tôi hỏi thầy..! Tại sao mọi chuyện vẫn xảy ra...?

- Lúc này tôi vẫn chưa tìm ra lý do tại sao...!

- Thầy đùa tôi à...? Thầy nhận tiền rồi...? Làm phép rồi...? Bảo tôi dán bùa rồi hứa như đinh đóng cột rồi...? Giờ mọi chuyện xảy ra thì lại bảo chưa tìm ra lý do...?

- Ý ông là nghi ngờ tư cách làm việc của tôi...?

- Ý tao là mày chỉ là thằng lừa đảo không hơn không kém...! Bay đâu trói nó lại rồi nhốt vào nhà kho cho tao, ngày mai giao cho quan trên xử lý...!

Tấn tức giận nghiến răng trợn mắt nhìn phú ông rồi hét thật lớn:

- Ông dám...! Không có tôi thì ông xác định làm mồi cho quỷ đi...! Giỏi thì trói tôi đi...! Nhốt tôi đi...!

**********************************

- Thầy ơi...! Liệu chúng ta có bị quan phủ bắt giam vào ngục không....?

Nhóc đệ tử tên Cân đưa đôi mắt buồn bã nhìn về phía Tấn rồi rưng rức hỏi, hắn không nói gì chỉ nhắm mắt im lặng thở dài. Tấn không ngờ rằng có ngày lại ở trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này và hắn đã sai sót ở đoạn nào?

- Tất cả cũng do ma nữ đó, nếu không tại ả giết người vô tội thì con và thầy đâu ở trong tình cảnh này...!

- Con ma nữ đó không phải kẻ giết người...! Vốn dĩ ngay từ đầu mọi chuyện đều không liên quan đến nó,,,!

- Vậy kẻ nào gây ra chuyện này ạ...?

- Ta không biết...!

- Thầy càng nói...! Con lại càng không hiểu...!

Tấn lại nhắm mắt im lặng suy nghĩ, ngay từ thời điểm hắn quan sát cái chết của gã gia nhân tên Khôn, hắn đã cảm thấy có điều gì không ổn. Nếu con ma nữ lấy nhập vào tên gia nhân thì nó cũng không đủ sát lực để bổ đôi đầu như vậy, chưa kể đất ở mộ của ma nữ đấy cũng âm ẩm bình thường không đến mức khô cằn hay xảy ra biến dị. Vậy khả năng ma nữ hóa quỷ là việc khó có thể xảy ra và điều cuối cùng cái chết của con sen người hầu, chắc chắn do kẻ khác giết hại chứ không hề có ai nhập vào nạn nhân rồi tự ra tay...

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tấn rồi hắn mở to mắt buột miệng lên tiếng:

- Đúng rồi là người đấy...!

Lời kết: Lúc trước tôi không tin chuyện tiền kiếp...! Nhưng có lẽ tôi phải suy nghĩ lại :)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 10: Dần dần sáng tỏ


- Này thằng kia... à nhầm này anh gì ơi...!

Tấn nắm chặt hai tay vào hai song sắt của cửa sổ rồi ngó ra bên ngoài gọi với về phía tên gia nhân, tên gia nhân nhìn về phía hắn rồi nhìn khắp xung quanh, sau đó hắn lại chỉ tay vào mặt hắn như xác nhận lại.

Tấn gật đầu lia lịa như có ý là gọi đúng tên gia nhân rồi, tên gia nhân tiến gần về phía cửa sổ rồi hất hàm hỏi:

- Gọi có chuyện gì...?

- Anh có thể cho tôi biết là cái phòng mà con sen bị giết là phòng của ai được không...?

- Hỏi để làm gì...? 

Đôi mắt Tấn chùng xuống tỏ vẻ buồn rầu rồi lại ngước lên nhìn về phía tên gia nhân:

- Thật lòng mà nói đây là lần đầu tiên tôi thất bại, không cam tâm, thực sự không cam tâm...! Lương tâm nghề nghiệp không cho phép tôi bị bắt mà không hiểu rõ vì sao...! Tôi xin anh đấy...!

- Dù sao thì mai các người cũng bị lôi xuống quan phủ rồi...! Thôi coi như tôi trả lời để khiến cho anh yên lòng...! Phòng đấy là phòng của bà lớn...! Con sen ngu đấy cũng là người hay chăm sóc bà lớn...!

- Anh thực sự quả là người tốt...! Vô công bất thụ lộc...! Anh nói ngày sinh tháng đẻ mình ra đi...! Tôi xem cho anh một quẻ coi như là trả ơn...!

- Trình độ các người ra sao thì tôi đã được nhìn thấy tận mắt rồi...! Nếu các người giỏi thì đâu bị nhốt lại chờ lên quan phủ...! Thôi... cho tôi xin...!

Đầu Tấn sôi máu khi nghe những lời nói đểu của tên gia nhân, nhưng hắn vẫn cố xuôi ngực mà mỉm cười lên tiếng hỏi:

- Có phải dạo này anh thường hay gặp vận rủi, đánh bài thì thua, mà mò cua thì bị cặp phải không...?

Tên gia nhân đỏ mặt xấu hổ nhìn Tấn rồi lí nhí lên tiếng hỏi:

- Sao anh biết...?

- Nhìn mặt anh ấn đường xám xịt là đã thấy không ổn rồi...! Nói ngày sinh tháng đẻ đi...! Moa giúp anh một quẻ gặp dữ hóa lành...!

***************************************

Trong căn phòng rộng rãi ấm áp, toát lên vẻ trâm anh thế phiệt, lão Phú Ông ngồi trước giường nhìn về phía người đàn bà đang thiếp đi trong cơn mộng mị. Gần hai tháng qua, có nhiều chuyện xảy ra khiến tâm trí lão cảm thấy có nhiều điều lo sợ và bất an.

Nhưng lúc này tron lão chỉ là sự hoài nghi và giận dữ, nhìn về phía người đàn bà, lão từ từ nắm chặt bàn tay khô gầy của bà ta rồi cất lời với vẻ buồn rầu:

- Bà có biết... vì sao tôi lại lấy bà không...? Một người phụ nữ công dung ngôn hạnh, cái gì cũng không có! Lại còn hay ghen tuông mù quáng hằm hè chồng mình...! Nhưng tôi đều có thể bỏ qua hết... không phải vì tôi yêu bà... mà là do cha bà giàu..! Bà hiểu không..? Bà có hiểu không...?

- Nhưng nếu chỉ có thế thì tôi vẫn còn có thể nhịn nhục mà sống...! Nhưng bà lại mắc thêm một cái tội không thể tha thứ...! Làm dòng họ nhà tôi tuyệt tự tuyệt tôn...! Tất cả mọi chuyện là do bà....! Do bà...!

Vừa nghiến răng nói, lão Phú Ông vừa lấy hai tay bóp chặt lấy cổ của người đàn bà. Đôi mắt lão nong lên sòng sọc một cách đầy giận dữ:

- Phải giết mày...! Tao phải giết mày....!

Bỗng nhiên cổ tay lão bị tay ai đó nắm chặt, một cảm giác lãnh lẽo như bao trùm cơ thể lão, đôi mắt lão trợn to lên như không thể tin những gì đang xảy ra trước mặt.

Người đàn bà đang trợn trừng đôi mắt trắng dã nhìn về phía lão cùng giọng nói ke ké đầy ghê rợn:

- Hé Hé...! Giờ là đến lượt lão....!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 11: Chính tà bất phân


Lão phú ông run run đôi bàn tay rồi giật mạnh người về phía sau ngã dúi dụi xuống nền đất lạnh, lúc định thần lại thì đã thấy có người đang đứng sừng sững trên giường.

Người đàn bà với chiếc miệng ngoác đến mang tai thè ra cái lưỡi dài ngoằng trong cực kì kinh tởm, lão phú ông định hô lớn kêu cứu nhưng nói không thành lời, giống như có cái gì đó đang mắc nghẹn ở cuống họng lão vậy.

Bà lớn đưa bàn tay trái ra trước, cánh tay bà ta mọc dài ngoằng ra trông thấy từ từ tiến về phía lão phú hộ toan bóp chặt cổ lão, lão phú hộ sợ đến mức run lên bần bật chỉ biết chờ đợi cái chết đến gần với mình.

Bỗng nhiên, một tia lửa điện lóe lên, cổ tay trái bà lớn bị một chiếc đinh bạc đâm xuyên quá vừa kịp lúc cứu nguy cho lão phú hộ. Cánh cửa chính của căn phòng bị bật tung ra, một bóng người đột nhiên phi thân lao đến trước mặt lão phú hộ rồi hắn nhìn về phía người đàn bà hô lớn:

- linh tà chớ lộng hành...!

- Sao.... là mày.... à không sao thầy có thể thoát khỏi ngục..?

Lão phú ông ngạc nhiên nhìn về phía Tấn, hắn không thèm liếc mắt đến lão chỉ nhếch mép lên tiếng đuổi lão đi...:

- Còn muốn sống thì rời khỏi căn phòng này ngay lập tức...! Bảo tất cả mọi người ở trong phòng tuyệt đối không được ra ngoài...!

Lão phú ông ậm ừ vài câu rồi run run đứng dậy chạy nhanh ra khỏi căn phòng, bà lớn đưa bàn tay phải ra toan kéo lão lại nhưng Tấn đã nhanh tay trước một bước ném đạo bùa về phía lão phú ông ngăn cản.

- Còn muốn hại người...? 

- Pháp sư thối...! Tao không phạm mày...sao mày lại cản tao...? Đừng có lo chuyện thiên hạ mà tự chuốc họa vào thân...!

- Thầy bắt ma thấy tà là diệt...! Loại hại người như mày không diệt trừ mới là có lỗi với bản thân...!

Dứt lời, Tấn liền định thân lẩm nhẩm thần chú, cơ thể của hắn bỗng nhiên tỏa ra ánh hào quang phát sáng khắp căn phòng. Bà lớn cũng rụt hai cánh tay lại rồi vặn người méo mó, mùi tà khí nồng nặc khắp nơi tạo thành một cảnh tượng chính tà bất phân.

- Vậy để xem tao chết hay mày chết....!

Lời kết: Có những nỗi buồn không thể chia sẻ với ai...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 12: Đấu trí


Bà lớn lao về phía Tấn, hai tay thị toan nắm lấy cổ của hắn nhưng một tiếng xè xè vang lên làm hai tay thị phải rụt lại. Bàn tay bà lớn tỏa ra khói nghi ngút, dường như có điều gì không ổn làm cho thị không dám làm càn nữa.

- Linh khí ư....?

Tấn không đáp lại, hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt và lẩm nhẩm niệm chú. Bà lớn nhếch mép nghiến răng ken két trợn mắt nhìn hắn rồi tiếp tục rít lên:

- Chỉ biết phòng thủ thôi sao...? Vậy tao xem mày niệm chú được đến bao giờ...!

Nghe thấy vậy, Tấn bỗng nhiên mở to đôi mắt rồi hét lên thật lớn:

- Lập xong kết giới chưa...?

- Xong hết rồi ạ....!

Từ cánh cửa sổ, một chiếc hộp gỗ đột nhiên lao tới về phía Tấn. Hắn nhanh tay nắm chặt chiếc hộp rồi vội vàng lấy ra thứ bên trong, một thanh kiếm đen sì được chạm khắc khá tinh xảo với hình thù cổ quái.

Tấn nắm chặt thanh kiếm đen, rồi múa vài vòng trước mặt bà lớn, một nụ cười bí ẩn hiện lên trên khuôn mặt hắn như chắc chắn cho một điều gì đó sắp xảy ra.

- Lâu lắm rồi mới có dịp dùng đến mày...!

- Đinh đối phó với tao bằng thanh kiếm rỉ đấy sao...? Coi thường nhau quá đấy...!

Dứt lời, bà lớn lao đến toan xé xác Tấn ra, hắn nhanh chân né người sang một bên rồi cầm kiếm chém mạnh xuống cổ bà lớn:

- Xuyên yêu phá....!

Cơ thể bà lớn đứt lìa thành hai mảnh rơi xuống nền đất lạnh, da thịt trên người thị từ từ thối rửa thành một đống lớp nhớp giòi bọ trông cực kì ghê tởm, mùi tà khí cũng dần dần tan biến vào trong không gian u tịch.

Tấn thở dài một hơi, rồi cất thanh kiếm vào trong chiếc hộp gỗ. Hắn không ngờ tiêu diệt con quỷ này lại đơn giản đến vậy, chẳng khác gì " giết gà mà dùng dao mổ trâu " cả. Tấn quay người tiến về phía cánh cửa chính nhưng bỗng nhiên hắn cảm nhận có điều gì đó không ổn, mùi tà khí lại trở nên nồng nặc một cách khó chịu.

Có thứ gì đó đang xộc thẳng vào ngũ quan của hắn, cơ thể hắn giật giật liên hồi như không làm chủ được bản thân của mình. Khuôn mặt hắn dần dần tái xanh đi, cùng với nụ cười nhếch mép đầy xảo trá:

- Mày vẫn còn non và xanh lắm....! Thầy mo ạ...!

Lời kết: Có những cảm giác khó có thể giải thích được...! Tại sao lại cảm thấy như vậy...!

Một cái gì đó rất khó chịu mà tôi không thể giải thích...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 13: Nguyễn Gia giáng lâm


Tấn lừ mắt tiến từng bước nặng nề về phía cánh cửa, nhưng khi chạm tay vào cánh cửa chính bỗng nhiên mặt hắn tái dại lại rồi lùi vài bước về phía sau.

- Kết giới...?

- Thầy có sao không thầy...?

Tiếng tên đệ tử cân làm cắt ngang luồng suy nghĩ trong đầu Tấn, hắn liếc mắt một vòng rồi nhếch mép trả lời:

- Ta không sao...! Tà linh đã bị diệt trừ...! Con mau mở kết giới ra đi...!

- Dạ... vâng...!

- Không được mở...! Tuyệt đối không được mở...!

Tiếng của Tấn lại một lần nữa vang lên trong căn phòng, tên đệ tử ngơ ngác ngạc nhiên gãi đầu rồi hỏi lại:

- Thế rốt cuộc là mở hay không mở hả thầy...?

- Tên thầy mo khốn kiếp này...! Mày vẫn còn vùng vẫy được sao...?

- Đừng tưởng nhập được vào thân xác ta rồi muốn làm gì thì làm...! Phá....!

Một bóng người từ trong cơ thể Cân bỗng nhiên bị bắn mạnh về phía trước, hiện rõ hình hài một thứ gì trong vô cùng kì dị. Tấn vận sức thủ thế bắt quyết rồi ngước mắt nhìn về phía thứ linh tà vừa thoát ra khỏi cơ thể mình.

- Thì ra mày là quỷ nhi...?

Thứ yêu tà ấy không trả lời, nó từ từ lầm nhẩm điều gì đó rồi đưa hai bàn tay bé con ra trước mặt. Hàng ngàn luồng khí đen từ khoảng không hiện ra bao quanh Tấn như có ý nuốt chửng hắn, hắn chỉ từ tốn rút thanh kiếm ra rồi bốc một ít bột đỏ bôi lên lưỡi kiếm.

- Định thân....!

Tấn cắm mạnh thanh kiếm xuống nền đất tạo thành một lực bộc phá cực lớn đầy lùi luồng yêu khí đấy đi, quỷ nhi thấy vậy chỉ nhếch mép khẽ cười rồi vận sức gồng mình hét lên thật lớn.

Cơ thể quỷ nhi bỗng nhiên từ từ to dần lên, gân guốc mạch máu cũng nổi cộm lên trông cực kì gớm ghiếc, nó há miệng nhe hàm răng sắc nhọn rồi lao mình về phía Tấn. Tấn cũng vội vàng rút kiếm lên phi thật mạnh về phía con quỷ nhi rồi hắn lại lẩm nhẩm niệm chú.

- Lạy mười phương tám hướng, thần tướng nơi đâu mau về đây cùng ta diệt trừ yêu ma quỷ quái...! Chiêu hồi Nguyễn Gia...!

Thanh kiếm đen lao vút về phía quỷ nhi, dần dần hiện rõ một hình người đang nắm chặt thanh kiếm. Người này mặc quân phục đại tướng, ánh mắt tinh anh, khí khái bất phàm, xung quanh tỏa ra ánh linh trông cực kì vi diệu.

- Hàn linh sát.......!

Lời kết: Nhiều lúc muốn quên đi mọi thứ cho nhẹ lòng nhưng vẫn có những thứ mà tôi không thể quên được...!

Đặc biệt là giấc mơ đấy...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 14: Tình mẫu tử


Thanh kiếm đen đâm xuyên qua quỷ nhi, nó rống lên một tiếng đau đớn rồi từ từ thu nhỏ lại trở về trạng thái sơ khai. Một linh hồn bé bỏng run run nằm trên nền đất lạnh đã không còn cơ hội phản kháng, yêu khí xung quanh cũng dần dần tan vào trong màn đêm tĩnh lặng.

Thanh kiếm đen rơi xuống trước mặt Tấn, một bóng hình oai vệ đứng trước mặt hắn nhăn nhó gằn giọng:

- Chỉ là một con ác linh tin hin này mà cũng làm phiền đến ta là sao...? Ngươi "kém tắm" trầm trọng như vậy rồi hả Tấn...?

- Nguyễn Gia ngài thông cảm...! Tại lâu ngày không đụng vào " Hàn Linh Kiếm " nên có hơi ngứa nghề...!

- Việc trầm trọng thì hãy mời ta về...! Còn có lần sau như thế này nữa thì đừng có trách ta vật cho sùi bọt mép...!

- Tiểu mo đã rõ...! Sẽ rút kinh nghiệm...! Kính khẩn hồi triều...!

Anh linh đại tướng dần dần tan biến như một làn sương mỏng phảng phất bay đi từ lúc nào, Tấn nhặt " Hàn Linh Kiếm " lên rồi chậm rãi tiến về phía quỷ nhi. Con quỷ nhi vẫn run rẩy miệng khóc oe oe vẫy vùng chân tay như có ý muốn xin tha, hắn nhìn quỷ nhi một lúc rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Một linh hồn sơ sinh như vậy không ngờ cái tâm mày lại quá ác độc...! Hại 3 mạng người chứng tỏ tâm mày đã hóa quỷ... không còn có thể siêu độ được nữa...! Tan biến đi...!

Dứt lời, Tấn vung kiếm lên toan đâm thật mạnh vào giữa lồng ngực của quỷ nhi, thì bỗng nhiên một cơn gió mạnh ở bên ngoài cửa sổ lùa vào. Tấn lùi lại phía sau vài bước rồi chăm chú đưa mắt thăm dò.

Một làn khói trắng mỏng từ ngoài cửa sổ bay vào rồi tiến lại gần bao bọc lấy quỷ nhi. Tấn lạnh lùng im lặng nhìn về phía điều kì lạ trước mặt, dường như hắn đang hoài nghi điều gì đó:

- Cô là Ly....?

- Dạ thưa thầy...! Thầy làm ơn làm phước tha cho nó một con đường sống...!

- Cô và con quỷ nhi này có mối quan hệ gì..?

Linh hồn phụ nữ khóc lóc một hồi rồi từ từ kể rõ ngọn ngành tất cả mọi chuyện, đó là một ngày khô hanh vào một năm về trước....

Con sen tên Ly đó vẫn nhớ rõ những ngày mình còn sống ra sao, từ lúc bị lão phú ông cưỡng bức rồi lão hứa hẹn đủ điểu nếu sinh con trai cho lão thì lão sẽ cho Ly làm bà hai. Rồi dần dần Ly cảm thấy cơ thể của mình không ổn, biết là có chuyện xảy ra nên Ly báo với Phú ông tìm cách giải quyết, tất nhiên là lão mừng lắm bèn lấy cớ nhà bà con cần người, đưa Ly về nơi khác dưỡng thai. Nhưng tất cả mọi việc không qua mắt được bà lớn, thị tức tối sai hai tên gia nhân thân tín là thằng Khôn và con Ngu lôi cổ Ly về cho bà.

Nhìn thấy cái bụng chửa của Ly, đôi mắt bà lớn long lên sòng sọc. Bà cầm lấy cái kéo trên bàn xẻ đôi bụng Ly ra làm hai, một cảnh tượng cực kì kinh dị khiến cho hai tên gia nhân cũng phải xanh mặt.

- Bào thai sơ sinh đang chờ đợi được làm người bỗng nhiên bị tước đoạt sự sống trở thành ác linh đi trả thù âu cũng là điều dễ hiểu phải không thầy?

Tấn nhắm chặt đôi mắt lại suy nghĩ, thực sự hắn không biết phải làm sao. Dù cho con quỷ nhi này có đáng thương đến mấy thì việc nó giết 3 mạng người là việc không thể chối cãi. Hắn thở một hơi thật dài rồi đưa mắt nhìn về phía Ly:

- Nhân quả là do ông trời sắp đặt...! Không đến lượt nó báo oán...! Ác linh hại người, thầy mo như ta sao có thể tha cho nó được...! Ta chỉ nói một lần... Tránh ra....!

- Tôi xin thầy... Xin thầy tha cho nó đi mà....!

- Là do cô tự chuộc lấy đấy....! Yaaaa......!

Tấn lao lên bổ thẳng " Hàn Linh Kiếm" xuống đầu hai vong linh đang run rẩy ôm chặt lấy nhau, trong màn đêm tĩnh lặng một tiếng hét vang lên như kết thúc cho toàn bộ sự việc:

- Xin đừng.....!

Lời kết: Cuộc sống luôn có hai mặt tốt và xấu cũng như có âm thì phải có dương...! Con người cũng như vậy đều có hai mặt không ai tốt 100% và cũng không ai xấu 100%, quan trọng là chúng ta để lý trí mình nghiêng về bên nào nhiều hơn mà thôi...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 15: Thâm sâu khó lường


Lão phú ông có vẻ vui lắm, cũng phải thôi vì rốt cuộc thì cơn ác mộng của lão cũng kết thúc. Trước mặt lão là Tấn và đệ tử của hắn và còn một người nữa đang bị trói chặt lại, đó là con sen tên Trúc.

Khuôn mặt của Trúc ngây ngô nhìn mọi thứ xung quanh với khuôn mặt đờ đẫn rồi đôi mắt của ả dừng lại khi nhìn về phía lão Phú Ông. Ả lao về phía Phú Ông nhưng đã bị dây trói của Tấn cản lại, điệu bộ điên dại gằn lớn từng câu:

- Là mày... chính mày... đã hại chị tao...! Tao... nguyền rủa mày....!

- Con này điên rồi...! Ai kéo nó ra khỏi tầm mắt tao...!

Tấn kéo mạnh Trúc về phía sau rồi dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn thật mạnh vào đốt sống cổ của ả, rồi hắn lạnh lùng nhìn về phía Phú ông và nói:

- Tất cả mọi chuyện xảy ra là do ả, chính ả đã dùng bùa ngải để ếm vào bà lớn đi giết người...! Suýt nữa thì tôi cũng bị vẻ giả tạo của ả che mắt...!

- Với cái loại này thì chết mười lần cũng không đủ...! Tôi sẽ sai người treo nó lên rồi thiêu sống nó...! Cho nó chết trong đau đớn...!

- Không được...! Ả đã dùng thân xác mình làm bùa ngải... giờ ông mà thiêu sống ả thì chỉ tạo điều kiện cho ả hóa thành quỷ hại người thôi...! Để tôi đưa ả đi từ từ giải ngải trên người ả... lúc đấy ả có muốn trả thù cũng vô phương...!

- Vậy mọi việc nhờ thầy...!

- Còn truyện tiền công thì...!

Tấn nhíu mày đưa mắt nhìn về phía lão phú ông, phú ông có vẻ hiểu ngay ý hắn nên lấy trong người ra một cái túi rồi đưa hai tay về phía hắn. Tấn đưa dây thừng cho tên đệ tử rồi mở túi ra kiểm tiền, sau khi chắc chắn đã nhận đủ số tiền công còn lại, hắn chào lão Phú Ông rồi định quay người ra đi nhưng lão Phú Ông gàn lại:

- Ấy ấy...! Thầy đã giúp chúng tôi diệt được mối lo trong lòng thì xin thầy ở lại đây vài hôm nghỉ ngơi để tôi đền ơn cho phải phép...!

- Không cần đâu...! Tôi còn có việc chỗ khác...! Xin cáo từ...!

- Thầy không ở lại thì cũng xin làm chén rượu nhạt để tôi đây được bày tỏ thành ý...!

Thấy lão phú ông gàn nhiều quá nên Tấn cũng đành miễn cưỡng gật đầu, lão điềm đạm rót rượu ra chén rồi đưa cho Tấn:

- Chén rượu nhạt tỏ lòng biết ơn...! Chúc thầy thượng lộ bình an...!

- Cám ơn...! Tôi cũng chúc ông... gieo thiện gặp nhân thiện...!

Lão phú ông tái mặt lại trước lời chúc của Tấn nhưng lão vẫn mỉm cười thật tươi như cố gắng che đi bản mặt xám xịt của mình. Tấn không thèm để ý thái độ của lão, chỉ uống cạn chén rượu rồi quay người bước thật nhanh ra khỏi nhà của Phú ông....

Sau khi bước ra khỏi thôn Đoài, tên đệ tử không kìm nén được nữa mà đưa mắt nhìn về phía Tấn hỏi nhỏ:

- Kết thúc được chưa thầy...?

- Cứ đi xa xa thêm một đoạn nữa cho chắc...!

Sau khi đi thêm một dặm nữa, Tấn mới ra hiệu dừng lại rồi thả trói cho Trúc, lúc này hắn mới thở dài lên tiếng:

- Vất vả cho cô rồi...!

- Em cám ơn thầy...!

- Đừng nói nữa...! Mau cầm lấy hai chiếc bình này, nhớ là phải để lên bàn thờ..! Hàng ngày thành tâm niệm phật mới có thể giải được oán khí trong lòng họ...! Thế mới có cơ hội được đầu thai chuyển kiếp...!

Vừa nói, Tấn vừa đưa hai chiếc bình cho Trúc, đồng thời hắn còn đưa cho nàng thêm một chiếc túi:

- Đây là...!

- Cầm lấy...! Số tiền này đủ để cho cô làm lại một cuộc sống mới...! Hãy nhớ đi càng xa càng tốt...! Đừng bao giờ quay trở về đây nữa...!

- Thầy...! Em tạ ơn thầy...!

Nước mắt Trúc rơi lã chã khiến Tấn mỉm cười nhưng trái tim hắn lại bỗng nhiên đau nhói, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, tim hắn càng đau quặn lên, cơ thể cũng từ từ yếu đi một cách khó hiểu. Tên đệ tử thấy thái độ khác lạ của Tấn cũng ngạc nhiên hỏi:

- Thầy... Thầy làm sao vậy...!

- Chạy...! Mau chạy khỏi đây...!

Lời kết: Mọi người cứ hỏi là sao dạo này tiến độ chậm thế, rồi một tuần một chap à?

Có đủ lượng like méo đâu mà đăng chap mới được?

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 16: Tứ đại thần tướng


Tên đệ tử và Trúc đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tấn là hiểu là hắn đã bị hạ độc Hắn cố gắng đứng dậy nhưng miệng hắn đột nhiên ộc ra máu tươi, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn không nói lên lời.

- Thầy... Thầy....!

Cân khóc lóc kêu lên giữ chặt lấy tay Tấn, nhưng hắn gạt tay ra rồi nhăn mặt lên tiếng:

- Chạy đi...! Hai người chạy mau đi...!

- Thầy ơi...! Con làm sao có thể bỏ thầy lại được...!

Tấn nắm chặt cổ tay tên đệ tử rồi gằn giọng nói:

- Con nghe ta nói đây...! Phải tự bảo trọng lấy mình, phải mạnh mẽ hơn, phải phát dương quang đại tổ nghề diệt ma... con hiểu không...? Ta chỉ cần con nhớ lấy một chữ nhân thôi...!

Rồi Tấn đưa mắt nhìn về phía Trúc và nói tiếp:

- Xin cô hãy chăm sóc cho Cân hộ ta...! Ít nhất cho đến khi nó lo được cho bản thân mình...! Ta xin cô...!

- Thầy sẽ không sao đâu mà...!

- Hãy hứa với ta được không....?

- Em hứa sẽ chăm sóc cho Cân...!

- Vậy là ta yên lòng rồi...! Hai người mau lập tức rời khỏi đây...!

Cân và Trúc khóc lóc không muốn bỏ Tấn lại, nhưng hắn lừ mắt quát lớn mấy tiếng đuổi họ đi. Sau khi bóng Trúc và Cân rời khỏi đó thì Tấn mới thở dài yên lòng. Hắn tọa thiền bắt ấn niệm chú rồi lẩm nhẩm gì đó:

Từ bốn hướng, nổi lên một trận gió lớn làm mọi thứ xung quanh trở lên lạnh lẽo. Trông màn đêm u tịnh, bốn vị tướng quân hiện ra khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu nhìn về phía hắn:

- Ngươi muốn chết thật phải không hả Tấn...?

- Lê Gia... Lý Gia... Trần Gia... Nguyễn Gia...! Tấn tôi xin kính lễ các vị...!

- Thỉnh hồi tất cả cùng một lúc...! Chưa từng có chuyện này xảy ra bao giờ...! Rốt cuộc là việc gì...?

- Tấn tôi tài hèn sức yếu...! Không thể hầu hạ các vị được nữa...! Mong các vị tha tội...!

- Ngươi...!

Lê Gia định lên tiếng hỏi Tấn, nhưng bỗng nhiên họ cảm nhận rõ có gì đó từ phía sau. Những đốm lửa lập lòe cùng với khuôn mặt bặm trợn của bọn gia nhân, bọn chúng nhìn về phía Tấn với khuôn mặt đắc ý:

- Cuối cùng cũng bắt được mày...! Phú ông bảo rằng chỉ cần giết được mày thì 30 đồng đại dương đấy sẽ là của bọn tao...! Mau nộp tiền ra đây... rồi chết...!

Tấn khẽ nhếch mép cười rồi gằn giọng nói từng lời:

- Đúng là giúp vật... vật trả ơn, giúp người... người báo oán...!

- Đừng nói xàm...! Đấy là do mày đã biết quá nhiều thôi... chết đi...!

Tên gia nhân đứng đầu lao đến toan bổ thẳng thanh đao xuống đầu Tấn, nhưng bỗng nhiên cơ thể hắn khựng lại. Khuôn mặt hắn ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hắn không thể điều khiển được cánh tay của mình.

- Phập....!

Thanh đao xuyên thẳng qua bụng tên gia nhân, hắn hộc máu rồi nằm xuống nền đất lạnh mà vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Những tên còn lại cũng tái mặt không dám làm càn liền lùi lại về phía sau.

- Dám giết " bề tôi " của ta...! Đã hỏi qua ý kiến của bọn ta chưa...?

- Tất cả việc này đều là do thằng khốn Phú Hộ thôn Đoài...!

Ba vị thần tướng nhìn về phía Nguyễn Gia như xác nhận lại, Trần Gia suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi:

- Ngươi còn nhớ nhà hắn ở đâu chứ...?

- Có chết ta cũng không quên được...!

- Vậy tốt rồi...! Xử lý xong đống cặn bã trước mặt rồi chúng ta sẽ tìm hắn " tâm sự "!

Tấn định cản lại các vị thần tướng, nhưng hắn cảm nhận rõ là mình đã ở hạn định sinh tử. Linh hồn hắn từ từ thoát ra khỏi cơ thể rồi từ từ chìm vào trong màn đêm sâu thẳm.

Sẽ đi đâu chứ? Âm tào địa phủ hay phiêu diêu miền cực lạc... hoặc biết đâu hắn sẽ được thành tiên...? Đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên hắn cảm thấy trời đất đảo lộn, linh hồn hắn bị hút vào trong vòng xoáy hư vô không có điểm dừng.

Trước mắt Tấn là một màn đêm sâu thẳm, linh hồn hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi và đau nhức, từ từ mở he hé đôi mắt ra hắn ngạc nhiên nhìn mọi thứ xung quanh. Trước mặt hắn là một căn phòng trắng tinh, hắn nằm bất động trên giường cố gắng di chuyển cổ về mọi phía để quan sát rõ hơn nhưng càng nhìn hắn càng không hiểu mình đang ở đâu nữa...:

- Rốt cuộc là ta đang ở đâu thế này....?

Lời kết: Vậy làn phần một của Phục ma trùng sinh ký đã kết thúc...! Nhưng có vẻ như bộ truyện này không được lòng mọi người bằng thằng đạo sĩ Nguyễn Đ...!

Nhưng kệ thôi, u ám và nặng nề thế này mới đúng chất kinh dị...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 1: Trùng sinh


Sinh lão bệnh tử luôn là quy luật bất biến trong thế giới này, con người luôn tìm cách để kéo dài cuộc sống vì họ sợ cái chết. Vì sao lại như vậy..? Có lẽ có nhiều điều níu kéo họ lại giữa nhân gian này...

Dãy hành lang lớn của bệnh viên Kim Tiền lúc này vắng lặng một cách đáng sợ, ngồi ở ghế ngoài chờ chỉ có hai người với thái độ cực kì bứt rứt và lo lắng. Một người đàn bà tuổi ngoài 50 ăn mặc trông có vẻ sang trọng quý phái, người kia là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi trông có vẻ khá xinh đẹp.

- Bác nghỉ ngơi cho lại sức...! Ở đây có con được rồi ạ...!

- Bác làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi được hả con...! Tình hình thằng Hổ còn không biết lành dữ ra sao...!

Cô gái trẻ định nói thêm thì đèn phòng cấp cứu lúc này chuyển sang màu xanh, cánh cửa từ từ mở ra cùng theo đó là sự xuất hiện của nhóm y bác sĩ. Người phụ nữ tiến lại gần vị bác sĩ rồi lắp bắp lên tiếng hỏi:

- Bác sĩ...! Bác sĩ...! Tình hình con trai tôi thế nào ạ...?

- Xin lỗi bà...! Chúng tôi đã cố gắng hết sức...! Nạn nhân được đưa vào bệnh viện quá muộn...! Não đã không còn phản xạ nhận thức có lẽ sẽ sống thực vật nốt quãng đời còn lại...!

Câu trả lời cùng tiếng thở dài của vị bác sĩ làm đôi chân của người đàn bà bỗng nhiên ngã quỵ. Những tiếng nấc nghẹn ngào không nói lên lời đã diễn tả nỗi đau tột cùng của người mẹ khi mất đi đứa con của mình, cô gái trẻ cũng chỉ biết ôm chặt lấy người phụ nữ mà an ủi rồ vỗ về.

Không ai phát hiện ra rằng, bên trong phòng cấp cứu đang có một điều kì lạ xảy ra. Chàng trai trẻ từ từ mở to đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh một cách khó khăn, đầu hắn ta cảm thấy nhức nhối một cách khó tả cùng với đó là sự ngạc nhiên không nói lên lời:

- Rốt cuộc là ta đang ở đâu thế này....?

Cô y tá trẻ há hốc mồm không nói lên lời rồi đưa tay chỉ về phía người bệnh:

- Hoàn hồn...! Hoàn hồn rồi...! Ối giời ơi...!

Nghe thấy tiếng hét lớn của cô gái, mấy y bác sĩ vội vã quay trở lại phòng cấp cứu xem có chuyện gì xảy ra. Rồi họ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, người bệnh mà 5 phút trước họ vừa tuyên bố là đã chết não, bỗng nhiên đang ngây ngô nhìn về phía họ:

- Đây rốt cuộc là Thiên giới hay địa phủ...?

- Thật không thể tin nổi...! Đúng là không thể tin nổi mà...!

Vị bác sĩ xem xét mạch tượng và não đồ một lần nữa rồi kiểm tra đồng tử mắt, nó khác hẳn hoàn toàn với những gì mà họ đã kiểm tra nửa tiếng trước. Chưa bao giờ có trường hợp lạ lùng nào từng xảy ra giống như vậy, một người chết não có thể tỉnh lại chỉ có thể là kì tích, kì tích mà thôi...

Người đàn bà lúc này không quan tâm đến lời giải thích hay xin lỗi của vị bác sĩ, chỉ cần con trai bà ấy qua cơn thập tử nhất sinh là bà ấy có thể trút được nỗi lo lắng trong lòng mình rồi. Bà nắm chặt lấy tay của bệnh nhân rồi run rẩy nói:

- Mẹ cứ sợ là con sẽ xảy ra chuyện gì..! Giờ thì tốt rồi...! Tối rồi...!

- Bà là ai...? Và đây là đâu...? Tôi không biết bà...! Bà đi ra đi...!

Người thanh niên rụt tay lại rồi nhìn người đàn bà với khuôn mặt cảnh giác. Người đàn bà cùng cô gái trẻ sững sờ nhìn về phía thanh niên:

- Mẹ là mẹ con mà...! Kim Hổ...!

- Tôi là Kim Hổ...? Không phải...chứ..?

Lúc này người thanh niên ngạc nhiên nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhìn lại chính bản thân mình.

- Rốt cuộc chuyện này là sao...?

- Có vẻ như bệnh nhân đã bị mất trí nhớ rồi...!

Lời kết: Cuộc sống luôn luôn có những mệt mỏi và áp lực và không phải ai cũng giống ai...!

Nếu không dám đối mặt với nó thì chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được nó...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 2: Xác nhận


Vị bác sĩ cầm tập hồ sơ rồi trầm ngâm một lúc, ông ta đi qua đi lại rồi nhắm mắt thở dài. Người đàn bà có vẻ lo lắng nên sốt sắng lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc là con trai tôi gặp vấn đề gì thưa bác sĩ..?

- Bệnh nhân bị chấn thương sọ não, máu đã tràn vào trong khoang não gây đông đặc ảnh hưởng không nhỏ đến thần kinh. Nói thật với bác, việc bệnh nhân tỉnh lại đã là một kì tích lớn rồi...!

- Thế còn việc mất trí nhớ...!

- Việc ảnh hưởng đến thần kinh có thể gây mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn còn tùy thuộc theo quá trình phát triển và bài trừ của bộ não...! Nói chung việc này còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố nữa..! Nhưng tôi nói lại, việc bệnh nhân tỉnh lại đã là một kì tích rồi...!

****************************

Lúc này trong phòng bệnh, Tấn vẫn nằm suy nghĩ miên man. Hắn không chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với hắn, Kim Hổ là ai? Và hắn thì đang ở nơi nào..?

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra làm cắt ngang luồng suy nghĩ của Tấn, cô gái trẻ lúc đấy bước vào cầm theo một đĩa thức ăn mỉm cười nhìn hắn:

- Cậu hai tỉnh rồi ạ..? Cậu đã đói chưa...? Em nghe nói là lúc này cậu có thể ăn rau nên em làm cho cậu chút sa lát đây...!

Tấn ngạc nhiên nhìn cô gái rồi hơi lùi lại đề phòng:

- Cô là ai...?

- Em tên Dương...! Là gia nhân trong Kim Thị...!

- Vậy đây là đâu...?

- Đây là bệnh viện Kim Tiền...! Một trong những bệnh viện của gia tộc họ Kim...!

- Bệnh viện...?

Tấn có vẻ không hiểu những lời mà cô gái tên Dương nói, càng ngày hắn càng cảm thấy hoang mang về những gì đang xảy ra. Rồi hắn trầm tư một lúc rồi lên tiếng hỏi tiếp:

- Hôm nay là ngày nào..? tháng nào...? năm nào...?

- Ngày 25 tháng 11 năm 2017...! Cậu ổn chứ..?

Đôi mắt Tấn mở to trước câu trả lời của Dương, giờ thì hắn đã biết mình đang ở đâu... Linh hồn hắn đã bị cuốn trôi đến thời điểm 100 năm sau đấy. Tấn nắm chặt bàn tay lại rồi thở dài nhìn cô gái cười:

- Cám ơn cô...!

- Cám ơn em...? Em có làm gì đâu...?

- Cám ơn cô vì mang thức ăn đến cho tôi...!

Tấn cầm lấy đĩa thức ăn rồi lấy tay bốc, nhưng Dương đã năm chặt cổ tay hắn cản lại:

- Cậu đừng làm thế...! Cậu đang bị bệnh, làm thế mất vệ sinh lắm...! Để em lấy dĩa đút cho cậu ăn...!

Tấn cảm thấy hơi khó xử, nhưng lúc này hắn cũng có vẻ khá mệt mỏi nên mỉm cười im lặng để cho Dương tùy ý chăm sóc cho mình. Đột nhiên chiếc đĩa trắng từ từ hơi rạn nứt rồi vỡ một mảnh xuống nền đất lạnh, Dương bối rối cúi xuống nhặt mảnh sứ rồi cho vào thùng rác gần đó:

- Lạ nhỉ? Đĩa mới mà sao bỗng nhiên lại bị nứt một mảnh nhỉ?

- Có khi nào là dùng đồ rẻ tiền không?

- Không thể nào..! Đồ dùng Kim Thị sử dụng từ trước đến giờ đều là hàng Bát Tràng loại một...!

Nghe Dương nói vậy thì Tấn cũng gật gù hoài nghi, vì 100 năm trước thì danh hiệu gốm sứ Bát Tràng đã là số một đất Kinh Bắc rồi. Lúc này trong suy nghĩ của hắn dự cảm một điều gì đó không lành sắp xảy ra...

Lời kết: Trình độ của bản thân không phải tự mình có thể công nhận được...!

Không phải cứ chê bai công sức của người khác là có thể nâng tầm khả năng của mình lên được...!

Sự công nhận là đến từ những người quan tâm, những gì đã đạt được và sự thành công của bản thân...! " Hữu xạ tự nhiên hương " là chân lý bất diệt...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 3: Hổ hóa mèo


Ông đến thăm nó một lần được không? Dù sao thì nó cũng là con trai của ông mà...?

Người đàn bà lí nhí nói một cách nhỏ nhẹ, đầu máy bên người có vẻ như đang rất ồn ào rồi vài tiếng tút ngắn vang lên. Bà ta nhìn vào bên trong phòng bệnh nhìn đứa con rồi thở dài im lặng.

Tấn không ngủ, hắn chỉ nhắm mắt lại cố gắng suy nghĩ về những điều đang xảy ra. Quá nhiều chuyện xảy đến làm hắn ngay trước mắt không biết phải đối mặt như thế nào... Hắn hiện tại là ai? Cuộc sống sau này như thế nào...? Rồi cả cách thích nghi với môi trường mới... Lúc này hắn thật sự chỉ muốn ngủ nhưng lại không thể ngủ được.

Nhưng bỗng nhiên Tấn cảm thấy có điều gì không ổn, hắn mở to đôi mắt rồi ngồi bật dậy nhìn về phía cánh cửa. Hắn cảm nhận rõ có mùi gì hắc hắc lạ thường, đang định bước xuống giường đi tìm hiểu thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương mỉm cười bước vào rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cậu vẫn còn yếu lắm, không nên đi lại nhiều...! Cố gắng nghỉ ngơi thư giãn đầu óc mới sớm khỏi bệnh được...!

- Cô cứ làm như tôi là trẻ lên ba không bằng...!

- Cậu không phải trẻ lên ba...! Nhưng mà bà chủ mà thấy cậu thế này... là em bị la đấy...!

- Ai la...?

- Mẹ cậu chứ ai nữa...!

- Mẹ tôi...? Ý cô nói là cái bà không quen biết mà tự nhiên nắm chân, nắm tay tôi đấy á? Mà mẹ là gì...?

- Mẹ mà cậu cũng không biết...?

Dương ngơ người nhìn Tấn, hắn cũng ngơ ngác đưa hai tay ra múa may như có vẻ không hiểu thật. Thời đại của hắn nào có biết từ mẹ ý nghĩa nó là gì đâu, nên coi hắn là một tên mất trí nhớ thế vẫn còn là khá nhẹ nhàng.

- Đúng là cậu mất trí nhớ thật rồi...! Mẹ là người sinh ra cậu đấy...!

- Ý cô nói bà ấy là u của tôi...?

Dương khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Thời nào rồi mà còn gọi mẹ bằng u nữa hả trời...! Ở quê bây giờ cũng không ai gọi thầy u nữa rồi cậu ơi...!

Tấn đỏ mặt gãi đầu, nhưng hắn bỗng cảm thấy hơi nhói, may mà Dương đã đưa tay ra cản lại rồi quan sát đầu hắn:

- Đừng đụng vào...! Cậu vừa mới phẫu thuật vài ngày trước nên đừng chạm vào vết mổ...!

- Tôi giờ chẳng nhớ gì cả, đầu óc cứ loạn hết cả lên ấy...! Từ giờ cô phải giải đáp cho tôi những gì mà tôi không biết đấy...!

- Em biết rồi...! Giờ cậu lên giường và nghỉ ngơi đi...! Khi nào khỏe thì em sẽ giải đáp những gì mà cậu đã quên...!

Tấn im lặng mỉm cười rồi lại ngả người xuống chiếc giường, thật đúng là " hổ trùng sinh hóa thành mèo ". Đường đường là thầy mo số một đất kinh bắc trên thông thiên văn dưới tường địa lý cuối cùng lại trở thành kẻ vô dụng như thế này.

Bên ngoài hành lang, hai y tá rảo bước thật nhanh về phiá phòng bác sĩ trực đêm, khuôn mặt của họ có vẻ khá hoảng loạn như vừa gặp phải chuyện gì hãi hùng lắm.

- Vào đi...!

Bác sĩ ngước mắt nhìn về phía hai cô gái y tá mới bước vào:

- Có chuyện gì...?

- Bác sĩ ơi...! Khoa dược xảy ra chuyện rồi...!

- Xảy ra chuyện gì...?

- Chuột bạch bị chết sạch rồi...!

Lời kết: Làm gì cũng phải dựa vào thiên thời - địa lợi - nhân hòa...!

Cái tôi đang thiếu là gì...?

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom