Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Phong tước


Quả thực tiểu Nguyệt nghe qua thì thấy cũng rất đáng thương, chỉ là tưởng tượng ra cảnh một đám những thứ mà nàng không nhìn thấy đang đi đi lại lại nhặt đống tiền giấy ngay trước mặt mình thì quả là không mấy dễ chịu, thế nhưng xem xét lại thân phận bây giờ cũng đã là đồ đệ của Đằng Thanh cho nên cũng lập tức ngồi xuống mà đốt tiền giấy, được một lúc không nhịn được mà hỏi nhỏ

-này, có ai đang ở đây không vậy?

Dương Vũ thắc mắc

-ai là ai? ý cô là gì? ở đây chỉ có tôi với cô thôi 

Vừa dứt câu thì hắn chợt hiểu ra ý của nàng, lấy từ trong người ra hai cái lá bưởi, niệm chú một cái rồi đưa cho nàng, nói

-quyệt lên mắt 

Tiểu Nguyệt nhận lấy nhưng cũng không hiểu hắn định làm cái gì, theo lời của hắn cũng tự giác làm theo, quyệt lên mắt một cái rồi bỏ ra, đột nhiên trước mắt nàng hiện ra một cảnh tượng khiến nàng sợ hãi mà té ra đằng sau kêu lên thất thanh, hai tắt bịt chặt lấy mắt không dám hé ra lần nữa, Dương Vũ thấy một màn này thì cố gắng bụm miệng, không dám cười thành tiếng, từ trong nhà, Lệ nhi cùng Thu Linh chạy ra sau khi nghe tiếng hét của nàng, vừa ra đến cổng thì thấy tiểu Nguyệt tay bịt chặt mắt mà không ngừng run rẩy, lại thấy Dương Vũ đang cười tủm tỉm thì biết ngay hắn vừa rở trò, Lệ nhi liền chạy tới bên nàng lay lay vài cái 

-đừng sợ, có tỷ đây 

Tiểu Nguyệt vừa nghe thấy tiếng của Lệ nhi thì vội vùng dậy mà ôm chặt lấy nàng, mếu máo 

-có … có quỷ 

Dương Vũ nghe thấy nàng la lối như vậy thì vội bịt miệng nàng lại, ra hiệu im lặng rồi quay ra phía trước hóa nốt chỗ tiền giấy cuối cùng, lẩm nhẩm

-người trần mắt thịt không tỏ tường, mong các vị lượng thứ bỏ qua, hương nến cũng đã cháy hết, mời các vị đi cho 

Được một lúc thì quay lại phía nàng, ôn tồn nói

-được rồi, họ đi cả rồi đấy 

Tiểu Nguyệt nghe vậy thì liền hé đầu quay ra, liếc ngang liếc dọc mấy cái rồi đứng thẳng lên, đá vào chân hắn một cái, giận dữ

-tên đạo sĩ đáng ghét, ta đâu có muốn thấy mấy thứ đó 

-ta nghe cô hỏi, nghĩ là cô muốn thấy chứ 

Dương Vũ xoa xoa chỗ vừa bị tiểu Nguyệt đá trúng, lại nói 

-ngôn thông quỷ thần, những người này đã bị chết oan nghiệt, oán khí có phần nặng hơn bình thường, cô nói như vậy thì cũng như là xúc phạm họ, để họ bộc lộ oán khí thì khó mà đối phó đó 

Tiểu Nguyệt nghe thế thì liền tính đá hắn phát nữa thế nhưng để Dương Vũ né được, lại chu chu cái mỏ 

-xuốt ngày nói mình đạo pháp cao thâm, chẳng lẽ mấy cái vong hồn đó lại làm khó được ngươi sao?

Dương Vũ cười hề hề 

-không khó, nhưng họ chưa tới thọ mệnh, trực tiếp tiêu diệt sẽ gây phiền toái tới mấy vị âm thần, lúc đó là khó ăn nói 

Lệ nhi cùng Thu Linh đứng một bên, nghe họ nói chuyện mà chẳng hiểu cái gì, liền thắc mắc, tiểu Nguyệt lại quay về phía bọn họ, vẻ mặt lại hiện lên nét sợ hãi 

-hai tỷ không biết, ban nãy vừa mở mắt ra thì phía trước mặt hiện lên một đám quỷ đang nhặt tiền giấy, có con răng nanh nhọn hoắt, có con không có chân tay, có cả những con nội tạng đang phân hủy, dòi bọ lúc nhúc, thực rất kinh tởm 

Nghe vậy thì hai người mới hiểu ra, khẽ lườm Dương Vũ một cái rồi lại chấn tĩnh nàng 

-không sao, đi vào nhà, uống một tách trà là quên hết 

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng vừa quay vào còn chưa kịp bước được một bước thì từ đằng xa một đám quan binh ầm ầm chạy tới, một người ăn vận theo kiểu nho sĩ đi đầu, hét lớn 

-quận chúa, ta tới rồi 

Cả đám người quay ra nhìn, Dương Vũ thấy cờ hiệu có thêu một chữ Bình, trong lòng lại nảy sinh ra mấy câu hoi “bọn họ lại tới đây làm gì?”

Đám người kia đi tới thì hắn mới nhận ra kẻ kia chính là Lý Uông, hầu cận bên Bình vương gia, nhưng tại sao ông ta lại tới đây? chưa kịp hỏi thì Lý Uông vội xuống ngựa, hành lễ với quận chúa rồi mời Dương Vũ vào nhà, tỏ ra bí hiểm, Dương Vũ khẽ nhún vai rồi trực tiếp đi vào, xem bộ dáng của hắn cũng không có ý đồ gì xấu, vừa vào tới sân thì tên Lý Uông kia đã vội hành lễ, không khỏi tươi cười nịnh nọt 

-chúc mừng sư thúc, hôm nay ta tới là để mang sắc phong của hoàng thượng ban cho người 

Dương Vũ thoáng chút giật mình, lại nhìn qua tiểu Nguyệt mới nhớ ra những lời hôm qua nàng ta nói với mình, rồi lại nhìn qua tên Lý Uông, lúc này mới hiểu sự tình, hắn không trực tiếp đọc thánh chỉ ở ngoài cổng là vì không muốn mình quỳ xuống vì bối phận chênh lệch nên mới dặn mình đi vào trong, tránh tai mắt rồi mới dám đọc thành chỉ, tên này trông như vậy nhưng xem ra suy nghĩ cũng có phần chu toàn, lại nói 

-phong tước vị? tước vị gì?

Lý Uông rút từ trong người ra một quận lụa vàng thêu rồng phượng, mở ra rồi đưa tới trước mặt hắn 

-hoàng thượng phong thúc làm trung dũng bá tước, nếu xét thì chỉ kém tể tướng hai bậc, lại ban cho thúc kim bào, có thể tự do ra vào tử cấm thành.

Dương Vũ nghe tới đây thì vẫn không nói gì, chỉ nhìn tên Lý Uông dò xét, thấy vậy hắn ta lại đành cất thánh chỉ vào trong người ái ngại nói 

-sư thúc, ta biết người tu đạo không màng danh lợi, thế nhưng đây không phải chuyện đùa, nếu người không nhận chỉ thì đúng là đại nghịch, vương gia cũng khó nói chuyện với hoàng thượng.

-là vương gia thu xếp việc này?

Dương Vũ hỏi, tên Lý Uông biết là hắn cũng đá đoán ra chân tướng nên đành phải thành thật 

-đúng vậy, sư thúc cũng hiểu lý do mà 

Dương Vũ lập tức gật đầu, lý do cũng khá đơn giản, bây giờ theo đúng như những gì đã sảy ra thì mọi người nhất là mấy vị đại thần ngày hôm đó khi Dương Vũ đón được tú cầu cũng đã biết chắc rằng hắn sẽ trở thành phò mã của vương gia, nhưng nếu là thân phận của một đạo sĩ thì có vẻ như là không được môn đăng hộ đối, nhân cơ hội Dương Vũ lập được đại công cho nên ông ta mới xin hoàng thượng ban cho hắn một tước vị để cho sau này sẽ không còn lời đàm tiếu, lại nói Dương Vũ cũng không thể không nhận, nếu không sau này chỉ cần hoàng thượng ban bố một sắc lệnh truy nã thì hắn có trốn tới chân trời góc bể cũng khó lòng mà thoát. nghĩ đến đây thì hắn lại có chút cười khổ, nhìn tên Lý Uông một hồi rồi mới nói

-như vậy đi, xem như ta nhận tước vị này, nhưng ngươi về nói với vương gia, rằng ta là người tu đạo, khi nào chưa tìm ra đạo thì khi đó sẽ không lập thân.

Lý Uông nghe vậy thì liền lộ vẻ mừng rỡ, lấy thánh chỉ ra kính cẩn đưa cho hắn rồi khẽ đưa sát miệng lên tai hắn mà thủ thỉ 

-sư thúc yên tâm, tước vị này chỉ là màu mè thôi, thực tế không phải nhiếp chính, có thể tự do đi đây đi đó, người cứ dẫn theo quận chúa đi đâu cũng được, khi quay lại sẽ thành lập hôn sự cũng không muộn 

Rồi lại trở lại trạng thái ban đầu, cười nham hiểm 

-có điều đây là lời của vương gia, nếu ngài dám làm quận chúa buồn lòng thì đừng mong giữ được cái mạng của mình 

Dương Vũ cũng cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ “ ông ta dám sao, kể cả có dám đi chăng nữa thì ta cũng để cho ông ta bắt được chắc? “

Mọi việc song xuôi, Lý Uông không tiện ở lại nên cũng đành cáo từ, lại tiến về phía tiểu Nguyệt to nhỏ điều gì, chỉ thấy nàng khẽ cười cười rồi gật đầu, nói song lập tức liền rời đi, Dương Vũ cầm thánh chỉ trong tay mà trong lòng dâng lên một chút khoái cảm kì lạ, chung dũng bá tước, nghe qua cũng oai phong đấy chứ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Bí mật của Ngọc tiên cô


Mỉm cười một cái rồi cất thánh chỉ vào trong người, tiểu Nguyệt cũng tỏ ra hết sức hào hứng, chạy tới mà ôm lấy cánh tay hắn 

-tước gia, chúc mừng ngài 

Dương Vũ hắng giọng một cái, trở về cái bộ dáng ban đầu, nhíu mày nhìn cô 

-cái gì mà tước gia, nghe không vừa tai chút nào đừng sưng hô như thế với tôi 

Tiểu Nguyệt nghe hắn nói vậy nhưng vẫn châm biếm 

-chẳng phải ban nãy nhìn ngươi cũng rất hưng phấn sao, còn làm bộ 

Dương Vũ quay đi chỗ khác, vô tình nhìn thấy sắc mặt trầm ngâm của Lệ nhi, như nhận ra, ngay lập tức nàng lại tươi cười nhưng vẫn để lộ ra một chút ý tứ 

-chúc mừng huynh 

Dương Vũ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ tới cái ánh mắt này, cái ánh mắt khi hắn bắt được tú cầu cũng giống hệt vậy, khiến cho hắn có cảm gì đó hơi mất mát, thế nhưng cũng chẳng có thể làm gì hơn, lại đi vào trong nhà tiếp tục chuẩn bị một số thứ, tới chiều thì sư phụ hắn, Đằng Thanh và Thanh Trường cùng quay trở về, vào đến trong sân thấy Dương Vũ đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc bàn ngoài sân, cạnh đó tiểu Nguyệt vẫn hăng say luyện kiếm, thấy đám người này quay về thì tiểu Nguyệt liền mừng rỡ gọi lớn 

-sư phụ! người về rồi

Dương Vũ nghe vậy cũng giật mình tỉnh giậy mà tiến lại phía họ, lập tức hỏi

-tình hình sao rồi?

Liễu giao tiên tử không nóng vội, tiến lại phía bàn mà ngồi xuống, Dương Vũ thấy Đằng Thanh và Thanh Trường có vẻ như chứa một chút tâm sự, suy nghĩ một chút rồi chạy tới phía bên sư phụ hắn, thế nhưng chưa kịp hỏi thì bà ta đã nói 

-ngươi biết tin tức về huyết sích quỷ vương là do ai nói với thất đại phái không?

Dương Vũ gãi gãi đầu, thế nhưng xem ra sư phụ mình cũng đã biết đó là ai nên chỉ im lặng mà lắng nghe, Liễu giao sư thái sau đó cũng lập tức trả lời thay hắn 

-chính là Ngọc tiên cô, sư mẫu của ta 

Dương Vũ trợn tròn mắt, như có vẻ không tin về những điều vừa nghe thấy, lập tức trở nên nghi hoặc

-không đúng, con đã từng gặp sư cô mấy lần, nhưng chưa lần nào người nhắc tới chuyện này cả.

Liễu giao tiên tử khẽ lắc đầu 

-ta cũng không biết vì sao, thế nhưng nếu bà ta biết tung tích của huyết sích quỷ vương nhất định sẽ biết được sư phụ ta ra sao, nhưng có điều ta không biết vì sao thông tin tối quan trọng như thế mà bà ta lại không nói với ta.

Nói đến đây thì chợt liễu giao sư thái lại lộ vẻ im lặng như đang suy ngẫm điều gì, tới khi Dương Vũ đang định mở lời thì mới nói 

-lần này thất đại phái quy tụ những tưởng đã tìm ra được tung tích của huyết sích quỷ vương, theo lời của sư mẫu ta thì hắn đang ở rất gần đây, ai dè là do ngọn nguồn quỷ khí ở lương gia thôn này, đến tám phần là do cái thứ còn lại trong phong ấn kia, thật là phiền phức hết sức.

Nghe đến đây thì Dương Vũ liền kể lại sự tình ban sáng nay, nói đã tìm được phong ấn kia nhưng bản thân còn có chút lo lắng, muốn đợi bà ta về định đoạt, Liễu giao sư thái liền gật đầu, giọng điệu hết sức ngưng trọng 

-ngươi làm thế là đúng, thứ mà sư phụ phải dùng thạch phiến phong ấn nhất định không phải là loại tà vật bình thường, có khi đã đạt tới đẳng cấp của quỷ thủ bậc nhất, không thể xem thường. 

Dương Vũ cũng có phần suy ngẫm, thế nhưng ngay lập tức trong đầu lóe sáng ra một ý nghĩ, từ trong người lấy ra một lá bùa rồi chạy tới dán lên cửa chính, xem xét một chút thì thấy đã ổn thỏa mới quay lại nói với sư phụ mình 

-sư phụ, không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần tìm cách nào đó ngăn cho hắn ra ngoài, đến lúc đó nhất định Chung thiên sư sẽ lại tới kịp lúc để bắt hắn đi thôi 

Một câu ngôn thông quỷ thần đúng là không sai, hắn làm như vậy là để tránh cho tai mắt của âm ty lỡ như vô tình nghe thấy, ai cũng biết là mấy tên tuần du cộng với quỷ sai lòng dạ rất hẹp hòi, nhất định khi nghe thấy điều này sẽ về bẩm báo lại với cấp trên, đến lúc đó mấy tên tai to mặt lớn của âm ty nhất định sẽ nói pháp sư nhân gian không còn làm nên trò trống gì, lúc nào cũng chỉ chăm chăm trông cậy vào bọn họ, như thế sẽ rất phiền phức.

Liễu giao tiên tử nghe hắn nói cũng có lý, nhưng nói là như vậy, lần trước chỉ đối mặt lới một cái ma chướng quỷ thân của một trong bốn con quỷ thủ mà đã vất vả như vậy, lần này đối thủ chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn nữa, không biết mấy người bọn họ có thể giữ nổi tới lúc ông ta tới không nữa. 

Bàn bạc một hồi thì mọi người cùng đưa ra mấy ý kiến, đến cuối cùng mới thống nhất rằng ngày mai mọi người sẽ cùng xuống đó, bên trên sẽ do Thanh Trường bố trí trận pháp để nếu lỡ như mọi người không phải là đối thủ thì cũng không thể để nó thoát ra bên ngoài, vấn đề đáng lo nhất đối với Dương Vũ là về lão gia hỏa Chung thiên sư kia, vì lần này đối thủ không tầm thường, bọn họ còn không có thể nắm chắc phần thắng, liều mạng để bắt sống hắn thực sự là một việc khó khăn, nếu như giống với lần trước thì có khi mấy người bọn họ có khi còn bị bỏ mạng oan uổng mất. 

Đúng như theo dự kiến, đến giờ ngọ ngày hôm sau mấy người bọn họ cùng lên đường hướng thẳng tới nhà của lão trưởng thôn, trên lưng của Thanh Trường lúc này là lỉnh kỉnh một số thứ mà hắn đã chuẩn bị ngày hôm qua, cốt yếu cũng là để bày trận, Côn Luân từ xưa đã nổi tiếng là một phái chuyên về nội đan thế nhưng trận pháp cũng biết không ít, lại kết hợp với liễu giao tiên tử nên đã sáng chế ra một loại trận pháp cực kì hữu dụng đảm bảo nếu như tà vật không có tu vi vượt quá quỷ thủ thì chắc chắn sẽ vô pháp mà thoát ra, thế nhưng vạn vật đều không thể chu toàn, nhược điểm lớn nhất của loại trận pháp này chính là người chủ trận cũng không thể thoát ra, tức là chỉ sảy ra hai loại khả năng, hoặc là có thể tiêu diệt được tà vật, hoặc là cùng nó đồng quy vu tận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Mở ra thạch phiến


Cả mấy người họ đi một lúc thì cũng tới nhà của lão trưởng thôn, lần này thấy người tới không chỉ là Dương Vũ mà còn là mấy người khác thì lão ta có chút khó hiểu, thế nhưng vừa tiến tới không kịp nói gì đã bị Dương Vũ cướp lời 

-ông cùng vợ con phải ở yên trong nhà, nếu như qua mấy canh giờ nữa không thấy chúng tôi quay lại thì phải lập tức rời đi ngay, hiểu chưa?

Lão ta nghe thấy hắn nói vậy thì biết chắc chắn sự tình không bình thường, gật gật đầu đồng ý, thấy vậy thì Dương Vũ cũng không nói gì thêm nữa, lập tức đi thẳng ra phía góc vườn ngày hôm qua, mấy người kia cũng lập tức đi theo, lão trưởng thôn đứng đó bần thần một lúc thì cũng lật đật mà chạy vào trong nhà, đóng chốt cài then cẩn thận, khuôn mặt cũng hết sức ngưng trọng.

Ra tới nơi thì Dương Vũ liền tiến thẳng đến cỗ thạch phiến kia mà ngồi xuống, vỗ vỗ lên trên mặt mấy cái nói với mọi người 

-đây, chính là chỗ này 

Liễu giao tiên tử cũng ngay lập tức đi tới, ngồi xuống đưa tay sờ lên từng đường vân trên thạch phiến mà cảm nhận, không sai, đây đích thị là ấn kí của Liễu tiên phái bọn họ, lập tức lại đứng lên ra hiệu, Thanh Trường và Đằng Thanh thấy vậy liền hiểu ý, bỏ cái giỏ đằng sau lưng xuống, lấy từ trong đó ra bảy cây kiếm gỗ đào, mấy cây nến trắng cùng một đống dây chỉ chu sa đã được sâu tiền đúc mẫu đặt xuống đất, lại nói loại chỉ này cũng không phải loại tầm thường như chu sa tuyến thường thấy, nó đã được đích thân Thanh Trường bện thành từ tơ tằm, được nhuộm đỏ bằng chính máu của mình cộng với nhiều loại pháp dược khác, không những thế còn được đặt dưới chân của tam thanh mà hưởng nhang khói nhiều năm, linh tính cũng phải nói đã đạt tới cực phẩm, lần này xuống núi quyết định mang theo vì tin đồn truy lùng huyết sích quỷ vương, thế nhưng lần này cũng quyết định phải dùng tới. Đằng Thanh lấy ra âm dương bàn, xoay chuyển một chút rồi đi quanh khu vực cỗ thạch phiến kia mấy vòng, kêu hắn cứ chỗ nào mà Đằng Thanh dừng lại thì cắm xuống một cây kiếm gỗ, sau một lúc thì cả bảy cây kiếm gỗ kia cũng được Dương Vũ cắm xuống, Thanh Trường sẽ lo nốt việc còn lại, hắn bắt đầu cầm đống chu sa tuyến của mình mà giăng vào từng cây kiếm một theo một trận đồ đã được định sẵn, thao tác rất liền mạch, chỉ một lúc sau cả một quận lớn chu sa tuyến kia đã bị hắn dùng hết, ở tại mỗi đầu của kiếm phong hắn lại đặt lên một cây nến trắng, ở tại mỗi cây nến đều đã được khắc một họa đồ của chu tà phù lên bên trên, xong xuôi hắn liền đốt hết nến trên đỉnh kiếm phong lên, khoảnh khắc nến vừa cháy thì tất cả những đồng ngũ đế được treo trên dây hồng tuyến đồng rung động lên một hồi, Thanh Trường thấy vậy thì gật đầu một cái, vậy là trận pháp đã bắt đầu hoạt động, lại không thể nhịn được phấn khích mà nói với Liễu giao sư thái 

-sư thái, không ngờ người có thể nghĩ ra một loại trận pháp tinh vi tới như vậy 

Liễu giao sư thái nhìn qua một lượt, trong lòng cũng có chút vui mừng, vung vẩy phất trần giải thích 

-như ta đã nói, loại trận pháp này sẽ dựa vào tà khí mà vận hành, nên đối thủ càng mạnh thì trận pháp này càng có khả năng khống chế, chỉ là nếu như vậy thì chính chủ trận cũng không có đường lui, chỉ có thể đồng quy vu tận 

-sư phụ, chưa đánh mà người đã bi quan như vậy sao? 

Dương Vũ cười hề hề, thế nhưng vẫn như mọi lần, sư thái liền lườm hắn một cái, tay chỉ về hướng mấy đồng ngũ đế kia 

-ngươi xem tiền ngũ đễ dung động mạnh như vậy, có thể nói thứ bên dưới cũng chẳng phải là loại tầm thường gì, ngươi không chịu xem xét tình hình như vậy thì cũng có ngày vong mạng vì chính cái thói ngông cuồng thôi 

Dương Vũ gãi đầu, lại cười xuề xòa một cái, Liễu giao sư thái thấy bộ dáng của hắn như vậy thì cũng chỉ biết thở dài ngao ngán, lại nhớ đến chính sự nên liền nói 

-hai ngươi cùng ta mở khối thạch phiến này lên 

Nói rồi liền tiến lại phía cỗ thạch phiến kia, gài phất trần lên ngang hông, lấy ra một lá tử sắc phù dán lên trên thạch phiến, Dương Vũ cùng Đằng Thanh thấy vậy cũng vội tiến lại, cả hai cùng làm giống như sư phụ mình, lấy ra một lá phù rồi dán lên trên cỗ thạch phiến kia, sau đó liền lập tức ngồi khoanh chân lại, Liễu giao sư thái nhìn qua hai người một lượt, thở mạnh một hơi nói

-bắt đầu 

Theo hiệu lệnh của sư phụ, ba người cùng nhau bắt quyết, sau đó chỉ thấy Liễu giao sư thái lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng, độ một lúc sau thì từ trên cỗ thạch phiến kia phát xuất ra một vầng hào quang chói lòa, biết rằng đã thành công, bà ta liền ho khan ra một tiếng, hô lớn 

-KHAI

Lập tức khối thạch phiến kia rung lắc dữ dội, từ từ di chuyển qua một bên, từ chỗ đó nhìn xuống là một căn hầm tối om kéo xuống tận phía sâu trong lòng đất, thế nhưng cũng từ ở dưới đó sông lên một màn quỷ khí dày đặc khiến cả mấy người đều lập tức nhíu mày, việc này bọn họ cũng đã dự liệu được trước nên cũng không lấy gì làm bất ngờ, chỉ là có phần không ngờ nổi là thứ bên dưới tu vi lại mạnh mẽ như vậy, Dương Vũ là người đầu tiên đứng dậy, lấy từ trong cái túi đeo trên người ra một cây tam sắc đăng, châm lên rồi đi đến trước miệng của địa đạo này, thở hắt ra một hơi rồi lập tức đi xuống, sư phụ hắn cùng Đằng Thanh cũng lập tức đi theo sau, duy chỉ có Thanh Trường là phải nán lại một chút để phong bế lại trận pháp biến nó thành một ổ khóa trái, lấy thêm một cây nến trắng đặt lên phần giao nhau giữa các đoạn hồng tuyến thế nhưng không châm lên mà chỉ để nguyên đó, cây nến kia vừa được đặt lên thì lập tức xoay vòng vòng như có ai điều khiển vậy, nhìn ngó một chút để chắc chắn không còn gì sai sót thì cũng trực tiếp đi theo đám người kia.

Phải nói huyệt đạo này được tạo dựng rất chắc chắn, dù chỉ là đơn giản dùng những viên gạch để xây nên nhưng qua bao năm thì không hề có hiện tượng ẩm mốc hay sạt lở, Dương Vũ có đôi phần phán đoán, dừng lại ở đối diện bức tường này mà cạo ra một chút vụn gạch đưa lên mũi ngửi ngửi, quả đúng như hắn đoán, những viên gạch này đều là được hòa thêm chu sa, như vậy xem ra đây giống như một nhà tù đối với thứ ở đây chứ không đơn thuần chỉ là một phong ấn, tiếp tục đi vào trong thêm chừng độ vài thước thì phía trước hiện ra một căn phòng lớn, từ đó hắt ra ánh lửa, cả đám người đều có chút không tin nổi, tại sao lại có lửa ở đây được?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom