Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu

Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu
Tác giả: Thượng Gia Tử
Tình trạng: Đã hoàn thành




Truyện Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão Chu của tác giả Vân Thượng Gia Tử kể về nhân vật Lão Chu là một phú hộ hạng nhất của Tề Nam.

Sau khi từ kinh thành về, lão còn mang theo một kỹ nam cực kì xinh đẹp, nghe nói lão chuộc người về, lại sinh con cho lão.

Mỹ nhân không ngại nhà lão đã có rất nhiều thiếp thất, chỉ dịu dàng khẩn khoản mong lão chuộc luôn đệ đệ của mình ra, sau đó sẽ cho lão một đứa con.
 
Chương 1: Chương 1





Lão Chu là nhà giàu số một chốn Tề Nam, nửa năm trước lên kinh thành, nghe nói mua được một kỹ nam xinh đẹp có thể sinh em bé.

Lão Chu cười hì hì, ngửa đầu nhìn thanh niên cao hơn mình một cái đầu, sờ soạng bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, ngoài miệng nói: “Nhà ta còn có sáu bà thiếp thất, mỹ nhân đừng khó chịu nha.



Người đẹp cúi đầu, dịu dàng nói đệ đệ của mình vẫn còn ở trong lâu, nếu lão gia có thể chuộc cậu theo mình, để trả ơn, y sẽ sinh nhãi con cho hắn.

Lão Chu nghe xong, mừng rỡ.


Vung tay lên, đưa cả mỹ nhân lẫn đệ đệ dập dìu về quê Tề Nam.

.

 
Chương 2: Chương 2





Lão Chu năm nay hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài tuy có phần vừa lùn vừa béo, nhưng hắn có tiền cho nên cưới được sáu bà vợ.

Mấy bà vợ đều là nữ, đẻ ra đứa lớn nhất đã vợ con đề huề, cháu chắt cũng đã lên một tuổi.

Bằng tuổi này, người ta còn lo chuyện này chuyện kia, chạy khắp trời nam đất bắc đi làm ăn buôn bán, bỗng nhiên mang về thêm người thiếp thứ bảy, mặt ai cũng không vui gì.

Cả nhà đang ăn cơm, đứa thứ ba chỉ lo ham chơi chỉ vào người đẹp nói: “Cha, ta với y thậm chí còn bằng tuổi nhau! Ngươi sao tự dưng lại thích cái loại như này!”
Lão Chu gắp miếng đồ ăn, bình chân như vại nói: “Ăn ngay cho nóng.



Nói xong cũng cho vào miệng, nhai.

Mọi người im như thóc.

Dù sao nhà này còn phải dựa vào núi vàng biết đi lão Chu, ngoài miệng nói vậy chứ ít ai dám đứng lên cản.

Đêm hôm ấy, lão Chu đi đến phòng mỹ nhân, mỹ nhân đang phụ đạo đệ đệ tám tuổi học bài.

Y vốn là con nhà danh gia vọng tộc, hai mươi năm trước sống an nhàn sung sướng, sau đó bởi vì trong tộc có người phạm tội nên mới bị biếm là nô lệ.


Ở thanh lâu bị điều giáo một năm, ngày ngày ăn thuốc, thân thể không chỉ trở nên dâm đãng mà còn có thể mang thai.

Bị xem như kỳ trân dị bảo nên đêm đầu tiên được rao với giá cao, cuối cùng có lão Chu tiêu tiền như rác mua cả y lẫn đệ đem về nhà.

Bây giờ lão Chu đi tới phòng hắn, người đẹp bảo đệ đệ cất bài tập, ngoan ngoãn đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Chính mình đứng dậy tiếp đón, y có thể bình yên sống như hôm nay, không cần lo cho trong sạch của đệ đệ ở thanh lâu cũng là nhờ vào lão Chu.

Để báo đáp, phải nghe lời.

Dựa theo tâm tính tò mò lão Chu mới mua y, y hiểu rõ cho nên tốt nhất bản thân phải sinh cho lão Chu một đứa bé.

.

 
Chương 3: Chương 3





Hai người tiến vào màn, lão Chu nắm lấy bàn tay trắng nõn trong trẻo của mỹ nhân, sờ sờ nắn nắn, miệng nói lời cợt nhả: “Bảo bối Nghiên Nghiên, lại đây cởi quần cho ta nào ~”
Tạ Thanh Nghiên ngoan ngoãn cởi quần lão Chu, tay hơi run, cởi xong đang định rút tay lại thì bị lão Chu bắt lấy, để lên cái cục vàng vừa ngắn vừa đen.

Cười hì hì nói: “Đừng sợ, bảo bối giúp ta xoa cái nha ~”
Lão Chu dỗ dành người đẹp: “Sờ một tý, đêm nay ta không cho vào đâu.


Thực tế, lão Chu có lòng mà không có sức, chỗ ấy không những có bề ngoài ngắn, thời gian chọc vào rút ra cũng ngắn.

Chạm nhẹ, còn chưa cắm vào là đã bắn rồi.


Sao có thể mất mắt như vậy trước mỹ nhân chứ.

Lão Chu vui sướng nằm ườn trên giường để cho người đẹp mặt đỏ bừng giúp mình thủ dâm.

Mười ngón tay tựa ngọc, Tạ Thanh Nghiên dù có ngại ngùng đi nữa cũng đã học qua ở thanh lâu, kỹ năng đương nhiên không kém.

Chỗ kia mềm oẳn không xương, được vuốt ve từng li từng tý, chẳng mấy chốc cây tăm đen đen kia từ từ dựng lên, lão Chu thoải mái rên hừ hừ: “Mỹ nhân chậm chút, làm ta sướng hơn nữa nha.



Nhưng vừa dứt lời, lão Chu đã bắn bụp lên tay Tạ Thanh Nghiên.

Ta Thanh Nghiên nắm tay, quỳ gối ngồi đấy, có vẻ như không biết nên làm gì.

Lão Chu chán nản ngồi dậy, lấy khăn ướt ở bên cạnh, cầm bàn tay vàng tay ngọc của Tạ Thanh Nghiên chà lau cẩn thận, mất hứng nói: “Em đừng có buồn, lão gia hay đi đây đi đó là để tìm bí phương, chờ ta tìm ra cách trở về thời trai trẻ, chắc chắn chơi em sướng run.


Tạ Thanh Nghiên: “…”
Lão Chu nhìn nhan sắc khuynh thành đầy sắc tình của đối phương dưới ngọn đèn dầu, thèm chết đi được.

“Đêm nay, em cứ cởi xiêm y để ta ôm ngủ vậy.

”.

 
Chương 4: Chương 4





Ban đêm Tạ Thanh Nghiên ngủ rồi, lão Chu mới buông y ra, một tay chống đầu nhìn mỹ nhân cùng giường, càng nhìn càng thích.

Chỗ nào hắn cũng thích mê, trong trẻo tựa ngọc, dịu dàng như nước.

Nhìn lần đầu muốn đè y, nhìn lần hai muốn y sinh con cho mình.

Nhìn lần ba, lão Chu cười hì hì, muốn nhốt Tạ Thanh Nghiên, trần chuồng trói xích sắt, ngày đêm ham vui.

Cơ mà tại cái thân mình không biết cố gắng này.


Ban đêm làm hắn sầu không ngủ được.

Mà cũng vì có người đẹp ở bên nên mới muốn có thân thể khoẻ mạnh.

Mấy ngày sau, vốn định mang theo người đi ra ngoài có việc.

Hắn đã ngủ ở chỗ Tạ Thanh Nghiên mấy đêm liền, sờ mó đủ chỗ trên người mỹ nhân, trước khi đi còn muốn Tạ Thanh Nghiên tiễn.

“Hôn ta một cái.



Tạ Thanh Nghiên rũ mắt: “Lão gia…”
Lão Chu không ngại mấy bà thiếp đang đứng đằng sau nhìn, ngửa đầu nói với Tạ Thanh Nghiên: “Vậy em cúi xuống.


Tạ Thanh Nghiên ngoan ngoãn nghe theo, lão Chu bất ngờ ôm mặt Tạ Thanh Nghiên, hôn lên môi mỹ nhân.

Tạ Thanh Nghiên ngượng chín mặt, đỏ hồng đến tận cổ, ngại ngại ngùng ngùng.

Đằng sau có bao nhiêu người, bị nhìn chằm chằm đến mức người y cứng đơ, lão Chu vỗ vai hắn rồi mới xoay người lên ngựa.

Ngồi trên lưng ngựa còn bày trò bỡn cợt: “Trở về rồi yêu em tiếp nha, cục cưng phải ngoan đó.

”.

 
Chương 5: Chương 5





Không nghĩ tới lão Chu vừa đi hai ngày, Tạ Thanh Nghiên đã bị con gái rượu của lão Chu, tứ tiểu thư đuổi ra khỏi nhà.

Chu tứ tiểu thư dung mạo đáng yêu thanh tú, giữa một đám nhi nữ họ Chu nhan sắc tầm thường quả thực là hạc giữa bầy gà cho nên được lão Chu quý mến, chiều chuộng lâu nên sinh cái tính ương.

Chơi bời lêu lổng nữ nhi bình thường không dám nghĩ, nàng ta dám làm.

Lúc trước có phu nhân suýt thành thất phu nhân còn bị nàng bày trò bắt ép đuổi đi, bây giờ vào phòng Tạ Thanh Nghiên đá một cái vào bàn cũng đuổi người theo.


Bên ngoài mưa liên miên, đã sắp đến đông.


Em trai Tạ Thanh Quyết ghé vào lòng Tạ Thanh Nghiên, do dự mãi rồi ngẩng lên nhìn cằm ca ca nói: “Ca ca bây giờ chúng ta biết đi đâu?”
Miếu cũ chỉ có thể ở một đêm, đến ngày mai, chẳng biết nên đặt chân chốn nào, đến giờ mới hay bản thân cũng chẳng làm gì được.

Đọc được sách mà đời này cũng chẳng có cơ may thi đậu công danh.

Tạ Thanh Nghiên xoa đầu đệ đệ, để em trai dựa trên ngực mình sao cho thoải mái hơn, nhanh chóng ngủ say.

Nửa đêm gió lạnh buốt người.

Tạ Thanh Nghiên lạnh đến mức môi tím tái, đương lúc ôm đệ đệ run rẩy bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài kia, có người giơ đuốc đi vào hoá ra lại là tôi tớ nhà lão Chu.

Hoá ra lão Chu đã lường trước để mấy người lại phòng hờ.


Hiện tay vừa lúc dẫn người đến bên lão Chu.

Hoá ra mới chỉ xa nhau có hai ngày.

Gặp lại lão Chu, lão lưu manh kia đang bao cả tửu lâu kề sông có tiếng nhất thành, trước mắt là một bàn sơn hào hải vị đang chờ Tạ Thanh Nghiên.

Thấy được người đẹp thì dang tay ra, ôm mỹ nhân vào trong ngực, lên tiếng nói: “Ai da, cục cưng Nghiên Nghiên chịu khổ rồi, nào, để lão gia hôn hai miếng, hôn hai miếng là hết khổ ngay.


Tạ Thanh Nghiên nhất thời không biết nói gì, cúi đầu nhìn lão mặt dày này.

Hơi cúi người, dựa đầu mình ngoan ngoãn nép mình vào ngực lão Chu.

.

 
Chương 6: Chương 6





Lão Chu để Tạ Thanh Nghiên ngồi lên đùi mình, muốn y đút cơm cho ăn.

Tạ Thanh Nghiên nào có mặt dày như vậy, lão Chu tuy rằng béo núc ních, song cũng yếu lắm rồi, y ngồi trên đùi lão gia một lát đã thấy lão Chu khó chịu đổi tư thế, Tạ Thanh Nghiên đương nhiên săn sóc nói: “Lão gia, ngài cho em xuống đi.


Lão Chu thở dài, miễn cưỡng nghe theo, miếng cơm chưa được vào bụng chân đã tê rần rồi.

Đành phải để Tạ Thanh Nghiên trúc vào bên người mình, cầm tay nõn nà của mỹ nhân đeo cho y vòng tay khắc hoa khắc phượng bằng vàng.

Tạ Thanh Nghiên: “…”
Lão Chu cười tủm tỉm: “Tặng em đấy, thích không?”
Tạ Thanh Nghiên cầm lấy vòng vàng thô to kia, rũ mắt xuống: “Cảm ơn lão gia.



Lão Chu nghe vậy vui lắm, lại cầm tay mỹ nhân thơm thơm hai miếng.

Sau đó lại bảo Tạ Thanh Nghiên đút cơm cho, bữa này ăn vui từ trong ra ngoài.

Hắn đưa Tạ Thanh Nghiên theo mình đoạn đường, phàm là dừng chân nơi đâu, nơi đó sẽ có biệt viện của hắn.

Đêm xuống đương nhiên cũng ngủ một chỗ.

Lão Chu ra ngoài nói chuyện làm ăn vừa về xong là thấy Tạ Thanh Nghiên đang dạy ấu đệ học.

bị
Tiểu hài tử đang bị Tạ Thanh Nghiên bắt luyện viết chữ, cực kỳ chăm chú, lão Chu bước vào cũng không chú ý.


Lão Chu vẫy tay với Tạ Thanh Nghiên, rón rén đi vào, khoanh tay sau lưng nhìn tiểu hài tử một lát.

Ban đêm nói với Tạ Thanh Nghiên, lúc sau có dịp, nhất định xoá nô tịch đệ đệ em, giúp thằng bé mở rộng cơ đồ vân vân.

Mỹ nhân nghe được đương nhiên cảm động, trong lòng gợn sóng, lại nhủ chính mình đừng nên hi vọng xa vời.

Y với đệ đệ thân mang nô tịch, tuy rằng giờ ở bên lão Chu hưởng cẩm y ngọc thực nhưng luật pháp quy định rõ khiến cho bọn họ so với bá tánh bình dân có phần hèn mọn hơn.

Lão Chu dù chuộc y từ thanh lâu ra cũng khó có thể xoá đi thân phận nô lệ.

Cơ mà giàu nức đố đổ vách, có vài việc đi hỏi thăm quan lớn, có khi sẽ làm xin được.

Tạ Thanh Nghiên muốn cảm tạ, nói mấy câu tạ ơn lão gia, không biết trả giá gì hơn.

Trong lòng lại rõ nếu lão Chu có thể xoá bỏ nô tịch của đệ đệ tất sẽ sinh cho hắn một đứa con để báo đáp.

.

 
Chương 7: Chương 7





Tạ Thanh Nghiên nghĩ công dụng duy nhất của mình là sinh nhãi con.

Lão Chu ngoài miệng cũng chỉ cao giọng nói muốn tìm lại thời trai trẻ.

Ban ngày mang theo đám người hầu lao ra ngoài nói chuyện làm ăn, để lại vài người hầu hạ Tạ Thanh Nghiên.

Đêm về nghe nói Tạ Thanh Nghiên không ra ngoài chơi, ôm người đẹp nói: “Cục cưng sao không đi ra ngoài? Lão gia phải đi làm ăn buôn bán, kiếm tiền mua trang sức cho em, không thể luôn bên em.

Em ở nhà cũng chán, phỉa ra ngoài xem xem nha.


Tạ Thanh Nghiên gắp đồ ăn cho lão Chu, nhẹ giọng nói vâng.


Ngày hôm sau bắt đầu ra ngoài đi dạo.

Đi đến nhiều thành trấn khác nhau, sáng dắt theo đệ đệ đi đây đi đó, dần dần hiểu ra nhiều điều.

Ban đêm nằm trên giường, lão Chu kể thêm vài chuyện lạ khắp nơi, Tạ Thanh Nghiên đều luôn chú ý lắng nghe.

Thấy lão Chu nói mỏi miệng, còn chủ động xuống giường rót cho người ta một ly nước ấm.

Quay lại giường, lão Chu nói: “Em nằm xuống, nằm bên ngực ta này, ngửa đầu nhìn ta như vậy.


Tạ Thanh Nghiên vâng lời làm theo, dịu ngoan gối lên ngực lão Chu, tóc đen như thác đổ xuống, lộ ra góc mặt tinh xảo, làn da trắng như ngọc có vẻ như toả sáng.


Tạ Thanh Nghiên nghe chuyện lâu rồi, mí mắt nhấp nháy, lông mi dài khẽ rung lên, lão Chu nhìn mê mẩn, vươn ngón tay tròn mụp trộm sờ mái tóc đen tuyền kia, muốn thao mà chẳng thao được, trong lòng thở dài.

Sầu sầu cái nhắm mắt ngủ luôn.

Tạ Thanh Nghiên khom người dậy, đắp chăn đàng hoàng cho lão Chu, nhẹ rúc vào ngực người này.

Ngoài kia đã vào đông, thoáng nghe tiếng gió lạnh thét gào.

Trong màn tối tăm, lão Chu ngáy khò khè, nghe nhiều rồi tự dưng lại thấy yên lòng lạ.

Mở mắt lần nữa, trời đã sáng rồi.

Thấy lão Chu trước mặt cười tủm tỉm: “Đêm qua bảo bối lạnh lắm đúng không, ôm ta chặt lắm nha.

.

 
Chương 8: Chương 8





Tạ Thanh Nghiên ít nói, chưa bao giờ chịu được lão Chu đùa giỡn.

Hoặc là nói vâng, hoặc là im lặng nghe, nhưng lão Chu nói cái gì y nghe đều sẽ không ghét bỏ.

Nghe nhiều rồi còn thấy quen một lão Chu lúc nào cũng trêu y như vậy.

Lão gia hiếm khi thảnh thơi, kéo y đi dạo quanh vùng ngoại ô, lên miếu thần núi xin thần một đứa con.


Còn cố tình kéo y đi xem ngựa Ô Vân Đoạt Tuyết[1], con ngựa toàn thân màu đen nhưng bốn vó cùng bờm lại có màu trắng.

Lão Chu dẫm lên nô bộc bước lên ngựa, quay đầu vươn tay gọi Tạ Thanh Nghiên nói: “Lên đây.


Tạ Thanh Nghiên thấy ngựa, do dự mãi, cuối cùng vẫn vươn tay lên.

Nhưng khi y ngồi trước người lão Chu, một đám tôi tớ ngoài cửa cúi đầu im lặng, không khí trở nên xấu hổ.


Là do lão Chu còn thấp hơn Tạ Thanh Nghiên cả một cái đầu, song hắn cứ nằng nặc muốn ôm Tạ Thanh Nghiên ngồi trước mặt, kết quả là không thấy đường đâu, chỉ nhìn thấy tóc đen của Tạ Thanh Nghiên.

Lão Chu không nói gì.

Nắm dây cương kêu to, cố sức khống chế con ngựa ngạo mạn lại có phần ngu xuẩn kia.

Cuối cùng vẫn là nhờ Tạ Thanh Nghiên biết điều nói: “Lão gia, hôm nay gió lớn, cưỡi ngựa đi đường sợ sẽ cảm lạnh…”
“Cũng đúng,” Lão Chu không tình nguyện thoả hiệp, “Ta đành cùng em ngồi xe ngựa vậy.

”.

 
Chương 9: Chương 9





Sáng ra lão Chu nắm tay mỹ nhân đưa lên núi bái thần.

Bốc được quẻ bảo người đẹp sẽ cho hắn con cháu đầy đàn, lão Chu nghe xong quả nhiên vui sướng, vung tay bảo người hầu quyên thật nhiều tiền tài.

Buổi tối tâm tình hắn rất vui, Tạ Thanh Nghiên vừa tắm gội xong quay lại phòng đã bị lão Chu ôm lấy từ đằng sau.

Hai người mặc xiêm y mỏng tang, khi ôm còn hơi lành lạnh nhưng lão gia vẫn cứ hưng phấn.

Bởi có người tặng cho lão một ít món đồ hiếm lạ, lão gia đeo vào tay mỹ nhân chiếc vòng đính đầy đá quý, sau đó lại lôi ra một cục bông tròn tròn mềm mềm, lão Chu lắc qua lắc lại nhìn đáng yêu giống đuôi thỏ con.

“Đây là gì vậy?”
“Quà tặng bảo bối đó.


Lão Chu nắm tay kéo Tạ Thanh Nghiên lên giường, cởi đồ mỹ nhân.


Tạ Thanh Nghiên cởi ra quần áo, để cho lão Chu kéo quần y.

Cặp chân dài miên man, trắng nõn phát sáng.

Lão Chu muốn giương tay sờ cho đỡ thèm song lại nhịn xuống.

Lão lưu manh để tay lên bắp đùi mỹ nhân, mở chân Tạ Thanh Nghiên ra, nhìn miệng huyệt mấp máy phấn hồng, sờ sờ, Tạ Thanh Nghiên lập tức mẫn cảm run rẩy, ngón tay nắm chặt xiêm y, nửa người nằm xuống ghé vào giường, càng tiện cho lão Chu đùa nghịch bên dưới y.

Nhưng lão Chu không nỡ chơi đùa nữa, cầm lấy phần nhô lên của cục bông kia từ từ cắm vào miệng huyệt mềm mại của Tạ Thanh Nghiên, ngọc thế cắm vào trong mỹ nhân làm người nọ cắn môi nhẫn nhịn, đôi mắt được phủ lên một tầng hơi nước.

Tạ Thanh Nghiên thấy phản ứng của mình quá mức dâm đãng nhục nhã, cố hết sức chịu đựng ý nghĩ phóng đãng, y cũng không muốn như vậy.

Đến lúc này mới nhận rõ bản thân đã thay đổi rất nhiều, y bị lưu lạc nơi phong trần, trải qua điều giáo dạy dỗ, dùng mọi loại dâm cụ khiến y trở thành nô lệ dục vọng.

Lông tơ đáng yêu ngoe nguẩy giữa mông y, tựa như có đuôi mọc ra từ nơi ấy, Tạ Thanh Nghiên túm chặt quần áo, nửa bò dậy, quay người nhìn lão Chu, bộ dáng trong mắt tình ý nồng nàn, lại kiệt lực kiềm lại quả thực còn dễ thương hơn chiếc đuôi kia.

Lão Chu nắm lấy cái đuôi, ấn nhè nhẹ, bên trong Tạ Thanh Nghiên bị khoái cảm mơn trớn, run rẩy nói: “Đừng… ưm…”

Đến khi lão Chu ngước lên nhìn, hốc mắt mỹ nhân hồng hồng giống như khóc.

“Sao vậy?” Lão gia không ấn xuống nữa, bỏ tay ra, ôm bé cưng vào ngực dỗ dành: “Đâm bảo bối đau rồi hả?”
Tạ Thanh Nghiên gập chân lại, kẹp lấy cái đuôi kia, vùi đầu vào lòng ngực lão gia yên lặng không nói.

“Rồi rồi.

” lão Chu thở dài, “Không đùa em nữa là được.


Hắn cũng hiểu.

Tiếp tục nói: “Ở cùng người như ta, cũng khổ cho bảo bối rồi, đừng khóc, đêm nay không nhét cái đó vào em nữa.


Vừa nói vừa lau đi giọt nước nơi khoé mắt Tạ Thanh Nghiên.

Đam Mỹ H Văn
Tạ Thanh Nghiên vừa áy náy vừa chua xót, y sao dám oán lão Chu, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận bản thân lại như vậy, mới có chút mất khống chế.

.

 
Chương 10: Chương 10





Tạ Thanh Nghiên đi theo lão Chu hai tháng ròng.

Sắp đến Tết, lão Chu còn muốn đến núi hướng Tây Nam.

“Em cùng đệ đệ về Tề Nam trước đi.

Ta có việc phải vào núi.


Tạ Thanh Nghiên không đồng ý, tết nhất cuối năm, việc gì mà phải đi chuyến xa như thế.

Y hi vọng lão Chu có thể cùng y trở về, cũng nói ra tiếng lòng.

Lão Chu nghe được vui lắm, bây giờ mỹ nhân còn biết nói vài câu, không còn im ắng như lúc trước.

“Nhưng lần này đã hẹn gặp trước.


“Ta đi cùng lão gia được không?” Tạ Thanh Nghiên giúp lão gia cởi đồ, hầu lão gia đi vào ổ chăn.

“Cục cưng ơi, núi Tây Nam lắm côn trùng, ta sợ làn da ngọc ngà của em bị cắn mất.



Tạ Thanh Nghiên nghe vậy, khẽ cười: “Trời như này, rắn đi ngủ hết rồi, lão gia dỗ ta cũng đừng coi ta là trẻ con chứ.


Nụ cười kia thật đẹp, lão Chu nhịn không được, ôm mỹ nhân hôn hôn hai miếng, Tạ Thanh Nghiên ngoan ngoãn ngồi im, mặt bị lão Chu hôn đến mức ửng hồng.

Lão Chu dùng mu bàn tay chạm nhẹ, cười hì hì: “Thơm một chút đã nóng vậy rồi, bảo bối ngại ngùng, chẳng lẽ thích lão gia ta lắm sao?”
Tạ Thanh Nghiên: “…”
Lão Chu có chút vui vẻ, lại thấy kỳ quái, lão Chu thế này mà mỹ nhân họ Tạ còn trao tấm chân tình cho hắn, điều này thật sự làm lão Chu muốn cảm thán “Ông trời ơi!”, Tạ Thanh Nghiên cũng coi như bậc kỳ tài lão Chu từng gặp.

Hiện tại bậc kỳ tài này đang úp mặt xuống chăn, kệ lão Chu nằm yên một chỗ, dường như còn sợ lão Chu gặng hỏi.

“Thích lão gia sao?”
“… Lão gia là người tốt.


“Ồ, vậy là không thích rồi.


Vội vàng đáp: “… Cũng không phải.


Lão Chu dung mạo bình phàm, được cái có tính cách thú vị, đặc biệt hơn hoá ra còn là kỳ thủ có tài.

Tạ Thanh Nghiên lúc đầu cùng hắn chơi cờ, còn tưởng là lão gia nhất thời hứng khởi, chuẩn bị giả ngu lại không ngờ bị chèn ép đến mảnh giáp không còn.

Chẳng sợ từ lần sau đều nghiêm túc ứng đối, cũng không thể nào đánh bại lão Chu.

Ngón tay mập mạp của lão Chu cầm quân cờ, ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Nghiên cười hí hí: “Bảo bối có phải trông mặt mà bắt hình dong không hả? Lão gia ta đây cũng có học mấy món cầm kỳ thi hoạ đó nha.


Tạ Thanh Nghiên hổ thẹn quá chừng, thành thật nhận sai.

Hiện giờ lão Chu kéo lấy vai y gặng hỏi: “Cục cưng thích lão gia sao?”
“Cưng không trả lời, ta coi như em thích ta nha?”
Tạ Thanh Nghiên kéo kéo chăn: “… Lão gia trêu em.

.


“Ồ, vậy là thích rồi.



… Kỳ quái quá thể.

Lão Chu cười thầm trong lòng, ngoài mặt cũng cười ra tiếng, ôm Tạ Thanh Nghiên, hôn gáy mỹ nhân còn đang ngượng ngùng.

Bây giờ mới buông tha người ta.


Hắn đưa Tạ Thanh Nghiên cùng đệ đệ trở về phủ họ Chu ở Tề Nam, mình mang theo một đám tuỳ tùng, phần phật đi vào núi Tây Nam.

Sắp chia xa còn nói với Tạ Thanh Nghiên: “Trong núi có nhiều thuốc lạ, lão gia chắc chắn sẽ tinh lực dồi dào, trở về chơi em lên luôn.



Nhưng Tết đến, lão Chu đã bị sơn phỉ giết chết, táng thân ngoài kia.

Thi thể được nâng trở về, cũng đã cuối năm.

Phủ họ Chu ngập tràn tiếng khóc than.

Quản gia theo trở về tìm được Tạ Thanh Nghiên đang mặc áo tang, nói lão Chu đã giúp huynh đệ hai người khôi phục thân phận thứ dân, chỉ là chưa kịp báo cho Tạ Thanh Nghiên.

Nghe được, đôi mắt Tạ Thanh Nghiên vốn đang đỏ hồng lại cảm thấy cay đắng.

Quay đầu đi, vẫn không kìm được nước mắt.

Không bao lâu, huynh đệ bọn họ bị người nhà Chu đuổi ra ngoài.


Bên người chỉ cầm chút tiền bạc cùng đôi vòng vàng lão Chu tặng, nhưng dù có sinh hoạt dù có khắc khổ ra sao Tạ Thanh Nghiên cũng chưa từng nghĩ tới việc bán đi đôi vòng vàng đó, rốt cuộc đấy là món quà cuối cùng lão Chu tặng y.

Khi đó Tạ Thanh Nghiên cũng mới có mười tám, mười chín tuổi.

Đến đầu tuổi ba mươi, Tạ Thanh Nghiên đã trở thành Ngự sử trung thừa[1], bởi vì chính kiến không hợp, quần thần cãi nhau còn có người lôi quá khứ của y ra nói.

Lưu lạc chốn phong trần, còn từng làm nam thiếp của phú thương, đây là thể thống gì.

Tạ Thanh Nghiên nghe xong, vẫn cong môi cười, nói làm nam thiếp cũng đâu có dễ, ít nhất cũng phải ưa nhìn, nhìn mặt mũi đại nhân thế này cũng chỉ xứng làm cái ghế tựa.

Đúng là không chừa mặt mũi cho ai.

Thời tiết lạnh giá, bên ngoài mưa tuyết bay tán loạn.

Trong điện thần tử cãi nhau ỏm tỏi, hoàng đế chỉ thấy người mệt tâm cũng mệt, mí mắt mỏi mệt.

Hắn hít một hơi, mơ màng sắp ngủ.

Cũng chẳng biết bao giờ mới được nghỉ tết.

.

 
Chương 11: 11: Ngoại Truyện





Cái con ngựa Ô Vân Đạp Tuyết kia sau có cùng một con ngựa trắng giao phối sinh ra một con ngựa con cả người trắng chỉ có bờm là đen.

Hoàng đế đặt nó tên “Ô Vân Cái Đỉnh”.

Còn đưa Ô Vân Cái Đỉnh cho hoàng tử bé đáng yêu cưỡi.

Còn chưa cưỡi được đến hai ngày, nhi tử bị ngã ngựa gãy mất chân, ôm cha Tạ Thanh Nghiên khóc lóc kể lể, ai ngờ bị Tạ Thanh Nghiên trách phạt nặng nề.

Hoàng đế nghe vậy còn trào phúng nhi tử: Con còn không biết cha con, chức quan càng lớn, tính tình càng kém.

Nhi tử ngây thơ nói, thế phụ hoàng mau mau đưa cha tiếp về hậu cung, không cho y làm quan là được.

Hoàng đế nói: “Không được thế thì cha con càng giận hơn, sinh hoạt hai người chúng ta cũng chẳng ổn hơn.



Trách thì trách tuổi trẻ non dại cho rằng đối phương ngoan hiền dễ chọc, đã cắp tim người còn lừa người nọ một vố.

Lừa đến mức người ta khổ sở trăm bề, mới nhảy ra nói cho y biết, bảo bối đừng có đau buồn, ta là lão Chu nhà em đây.

Lập tức bị đánh một trận.

Nhưng đâu trách hắn được?
Lúc ấy đi bình loạn núi Tây Nam, bị Vu tộc ám hại trúng phép, tỉnh dậy thấy hồn bị dời đi làm hoàng đế sốt ruột một hồi.

Cũng may hắn trời sinh lạc quan, vừa làm lão Chu xử lý chuyện nhà Chu, vừa đi xử lý việc bị di hồn.

Còn rảnh rỗi đùa bỡn Tạ Thanh Nghiên.


Lúc ấy còn sung sướng biết nhường nào.

Chờ tới thời điểm, mọi việc xong xuôi, rồi quay lại núi làm phép trở về cũng được.

Gặp lại Tạ Thanh Nghiên, quả thực không dám nhận mặt, tự thấy mình đối với y chỉ coi như thương hại nhưng đối phương lại chằm chặp một mực với cái tên lão Chu kia.

Lão Chu vừa tèo đời, y hết mực mong nhớ, nhớ lâu cuối cùng lại đổi tính đổi nết.

Hoàng đế do dự, hoàng đế do dự, cân nhắc mãi song chờ đến lúc ngả bài cũng phí hai năm trời.

Khi đó còn ổn, đối phương nghe xong lại khóc lại cười, đẩy hắn ra, hoàng đế muốn an ủi, Tạ Thanh Nghiên còn tức giận mãi.

Thế nên hiện tại, “Hoàng hậu” còn lưu lạc bên ngoài, phụ tử bọn họ ở trong thâm cung, đêm lạnh ôm nhau sưởi ấm, khổ quá trời.

Chờ mãi đến Tết, hoàng đế từ phía sau ôm Tạ Thanh Nghiên nói: “Bảo bối Nghiên Nghiên khi nào lại sinh đứa nữa cho lão gia thế?”
Tạ đại nhân không thèm để ý: “Nghĩ hay thế, lão gia nằm mơ là có.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom