Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán
Tình trạng: Đang cập nhật




Câu chuyện về Thẩm Mỹ Vân và cuộc sống trong thập niên 70 thật sự hấp dẫn! Khi cô xuyên không về thời gian này, chắc chắn sẽ có rất nhiều biến cố và thử thách mà cô phải đối mặt để bảo vệ con gái.

Nếu cô là "mẹ mỹ nhân" và đang tìm cách vượt qua những khó khăn trong việc nuôi dạy con gái và đối phó với thiên kim giả, thì hành trình của cô sẽ rất thú vị. Liệu cô có thể xây dựng mối quan hệ bền chặt với lão đại để bảo vệ con mình và có được tình yêu đích thực hay không?

Hãy tưởng tượng những tình huống gay cấn mà cô phải đối mặt, từ những cuộc chiến tranh quyền lực trong gia đình đến việc khám phá tình cảm thực sự giữa cô và lão đại. Đó sẽ là một hành trình không chỉ để sống sót, mà còn để tìm thấy hạnh phúc trong một thế giới đầy rẫy những cạm bẫy và thử thách! Bạn có nghĩ Thẩm Mỹ Vân sẽ tìm ra cách để vượt qua mọi khó khăn không?
 
Chương 1: Đếm Ngược Xuyên Qua (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẹ ơi, con đói.”

Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở.

Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát.

“Mẹ có-------“

Có cái gì ấy nhỉ?

Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả.

Khoảnh khắc kế tiếp.

Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh.

Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt.

Cô chợt thở phào.

May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô.

Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.”

Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng.

Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.”

Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực.

Cũng may đây là mơ.

Con gái của cô------ Miên Miên, mỗi ngày ở trong nhà nghìn vạn, thức dậy có hơn trăm bộ quần áo có thể lựa chọn, càng có vô số thức ăn để chọn.



Ra cửa có xe, ở nhà có bảo mẫu.

Cho tới giờ là cô gái nhỏ được cô nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay mà lớn.

Nghĩ tới đây.

Thẩm Mỹ Vân có hơi may mắn, kể từ khi ly hôn cùng chồng, cô được chia tài sản nghìn vạn.

Một mình mang theo con gái, cuộc sống ngược lại cũng rất thoải mái.

Trong lúc mơ màng, cô nghĩ, nếu cô không giúp được cô bé trong mơ.

Vậy cũng chỉ có thể sáng sớm mai chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho Miên Miên.

Bánh rong biển tôm tươi, phô mai viên nấm truffle, sandwich bơ đậu phộng cùng trái cây đông lạnh, tôm hùm trứng Benedict, sinh tố kem bơ sáu màu.

Thân là mồ côi ba mẹ, cô luôn muốn đưa những thứ tốt nhất bày ra trước mặt con gái.

Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân dậy thật sớm để chuẩn bị.

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, thường chỉ cần nấu kiểu đơn giản nhất, sau nửa tiếng Thẩm Mỹ Vân bận rộn.

Quyết định làm một bàn ăn sáng Michelin.

Nhà bọn họ sạch sẽ vệ sinh có dinh dưỡng, còn thích hợp cho bạn nhỏ thỉnh thoảng tăng bữa, ngoại trừ đắt, căn bản không bệnh tật gì.

Lúc Thẩm Miên Miên thức dậy, chuyện đầu tiên chính là tìm mẹ, mắt to mông lung tìm trong phòng ngủ một vòng.

Cô bé chân trần nhảy xuống giường, lộ ra chân nhỏ trắng nõn non mềm như ngó sen.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, thì thấy một bàn bữa sáng thịnh soạn trong phòng ăn.

Ánh mắt cô bé lúc này sáng lên, mềm mại nói: “Oa!”



“Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật sao?”

Thẩm Mỹ Vân cười đến ôn nhu: “Không phải, đây là mẹ chúc mừng, Miên Miên của mẹ lại trưởng thành thêm một ngày.”

“Đúng rồi, nhanh đi rửa mặt đi, tới ăn cơm.”

Miên Miên năm tuổi, đã tự mình rửa mặt.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân ly hôn, tuy muốn bù đắp toàn bộ tình yêu cho con gái, cô sủng ái nhưng không chừng chiều đối phương.

Con gái bảo bối Miên Miên nên làm, cô sẽ dạy cho con bé.

Đúng lúc này.

Điện thoại Thẩm Mỹ Vân vang lên, thấy là chồng trước điện tới, cô vô thức nhíu mày.

Miên Miên tò mò nhìn lại, Thẩm Mỹ Vân khoát khoát tay, ý bảo cô bé đi vào phòng vệ sinh.

Miên Miên ngoan ngoãn dạ một tiếng, dựa vào lòng Thẩm Mỹ Vân, thanh âm ngọt như sữa: “Mẹ ơi, Miên Miên yêu mẹ.”

Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có động lực, cô cầm điện thoại đi lên sân thượng.

Cố ý đóng cửa sổ lại, vì tránh con gái bảo bối.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Thái độ Thẩm Mỹ Vân rất là lãnh đạm, cô và chồng là tự do yêu đương, kết hôn ba năm mới có con.

Chỉ là, người ta nói có con mới là lúc khảo nghiệm tình cảm vợ chồng.

Đối với hôn nhân Thẩm Mỹ Vân mà nói, quả thực cũng là như vậy.

Người chồng tốt nghiệp đại học 985 có trình độ cao, vậy mà trọng nam khinh nữ.

Sau khi biết cô sinh con gái, lúc này sắc mặt thay đổi.
 
Chương 2: Đếm Ngược Xuyên Qua (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngay sau đó, thì nói ra điều kiện, phải tiếp tục sinh đứa thứ hai, mãi cho đến khi sinh con trai mới thôi.

Thân phận cùng là con gái, Thẩm Mỹ Vân lại có trình độ đại học, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Về sau hôn nhân cũng phát triển giống như thế, từ ân ái ngọt ngọt dần đi đến diệt vong.

Chỉ là, cũng may lúc ly hôn, đôi bên đều thẳng thắn.

Cô chia một nửa tài sản của công ty đối phương, để cho đối phương tổn thương gân cốt.

Lúc Thẩm Mỹ Vân rơi vào hồi ức, thanh âm của đối phương từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.

“Em suy nghĩ thế nào? Miên Miên thuộc về anh, anh không thể sinh con, Miên Miên là con gái duy nhất của anh, tài sản anh dốc sức, tương lai đều thuộc về con bé.”

Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân lạnh lùng nói: “Anh mơ tưởng.”

Năm năm, con gái là một mình cô nuôi lớn, đối phương chưa từng có trách nhiệm làm ba một ngày nào.

Bây giờ muốn trở về cướp con gái?

Đây quả thực là người ngốc nói mê.

“Mỹ Vân, em không nên u mê không tỉnh ngộ, em biết, lấy giá trị con người và thủ đoạn của anh bây giờ, anh có năng lực đoạt lại con gái.”

Nhắc tới cũng đúng là buồn cười.

Từ sau khi đôi bên ly hôn, sự nghiệp của chồng trước phát triển không ngừng.

Càng ngày càng nóng vội muốn có một đứa con trai, có thể kế thừa sự nghiệp.

Chỉ là, ông trời dường như không theo ý người, càng nghĩ muốn cái gì, thì càng mất đi cái đó.

Chồng trước mấy năm này quá mức mệt nhọc, mắc chứng vô tinh, đời này không bao giờ có khả năng có con của mình nữa.



Đối phương lúc này mới quay đầu lại, nhớ tới mình còn có đứa con gái.

Chỉ là, anh ta dường như quên mất, năm đó khi biết đứa con gái này ra đời, anh ta có bao nhiêu thất vọng và ghét bỏ.

“Tôi sẽ không đồng ý giao Miên Miên cho anh.”

Giọng nói Thẩm Mỹ Vân kiên quyết, năm năm trước đối phương vì Miên Miên là con gái mà ghét bỏ con bé.

Sau nhiều năm như vậy, nếu ngộ nhỡ đối phương có thể lần nữa có con.

Con gái cô nâng niu trong lòng bàn tay, có phải sẽ bị đối phương vứt bỏ như giày dép hay không?

Cô tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra.

“Ba ngày.”

Bên kia dường như không có kiên nhẫn.

“Anh cho em ba ngày suy nghĩ, nếu như em vẫn giữ thái độ đó, đừng có trách anh thủ đoạn cứng rắn.”

Việc này đối với người có gia thế bọn họ, muốn đoạt lại đứa bé trong tay người thường không có bối cảnh.

Đây quả thật là chuyện dễ dàng.

Thẩm Mỹ Vân nghe thế, cắn chặt hàm răng, hung ác nói: “Triệu Kiến Vũ!”

“Anh đón Miên Miên về nhà trải qua cuộc sống tốt đẹp, không phải ngược đãi con bé! Sau này tài sản hàng tỉ của anh, đều thuộc về con bé.”

“Thẩm Mỹ Vân, em không nên làm chậm trễ tiền đồ Miên Miên.”

Nói quang minh chính đại.

Thực tế lý do phía sau, chẳng qua buồn cười đến cực kỳ.



Thẩm Mỹ Vân cắn răng, ép buộc bản thân giữ tỉnh táo, cô biết điểm yếu và thói quen đối phương.

“Miên Miên là mạng của tôi.”

Bên kia nghe nói như thế, quả nhiên trầm mặc chốc lát.

“Anh cần một người thừa kế, xin lỗi.”

“Nếu như em đồng ý, anh có thể bù đắp cho em, cho em quay về tiếp tục làm bà Triệu phong quang vô hạn.”

Nhưng----- đương nhiên là có điều kiện.

Thẩm Mỹ Vân nhắm mắt, giữa bọn họ từ yêu nhau đến phản bội rồi đến quyết liệt.

Sáu năm.

Bọn họ cũng đều biết, mình không thể trở về.

Tựa như gương vỡ không cách nào lành.

Cho dù miễn cưỡng đoàn tụ, bên trên cũng đều là vết rách.

Huống chi, giữa bọn họ, còn cách một Miên Miên, đôi bên đều muốn đứa bé này.

“Mỹ Vân, em suy nghĩ thật kỹ.”

“Ba ngày, là giới hạn anh có thể đồng ý.”

“Mặc kệ em có đồng ý hay không, anh sẽ đi đón Miên Miên.”

Đây mới là mục đích cuối cùng của anh ta.

Con mới là thứ anh ta mong muốn.

Thân là thương nhân, vì mục đích có thể không từ thủ đoạn.
 
Chương 3: Đếm Ngược Xuyên Qua (3)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi cúp điện thoại.

Thẩm Mỹ Vân dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh trên sân thượng, cả người đều đang run rẩy.

Cô dùng sức xoa xoa mặt mình, ép buộc mình nhất định phải tỉnh táo, sẽ có cách giải quyết.

Nhất định sẽ có.

Bên kia, sau khi Miên Miên rửa mặt xong, đã ngồi trên bàn đợi rất lâu.

Thế nhưng, mẹ vẫn chưa trở lại, cô bé nhảy xuống ghế chạy đến sân thượng, cách cửa kính, nở nụ cười mềm mại về phía Thẩm Mỹ Vân.

Tựa như đang hỏi, mẹ ơi khi nào thì mẹ vào dùng cơm ạ?

Thẩm Mỹ Vân thấy con gái bảo bối, lúc bộ dáng tươi cười ngây thơ hồn nhiên, tất cả sự lo lắng đều xua tan theo.

Cô cất điện thoại, dùng sức vỗ vỗ mặt, điều chỉnh vẻ mặt.

“Mẹ tới đây.”

Cho tới nay, Thẩm Mỹ Vân đều cố gắng không để tâm tình hỏng bét của mình, lây cho con.

Nhưng, Miên Miên vẫn nhận ra.

Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không vui sao?”

Cô bé nắm tay của Thẩm Mỹ Vân, dùng sức nắm, đầu ngón tay bất an chọc tới lui.

Thẩm Mỹ Vân không trả lời vấn đề này, mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé: “Miên Miên thích ba không?”

Nhắc tới, Miên Miên năm tuổi, cho tới bây giờ lại chưa từng gặp qua ba.

Đối phương quá bận rộn, bận bịu đến hoàn toàn không nhớ nổi, năm năm trước anh ta có một đứa con.



Miên Miên ngước đầu quả dưa nhỏ, cau mày, suy tư chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ có thích không?”

“Mẹ đang hỏi con.”

“Mẹ thích thì con thích, mẹ không thích, thì con không thích.”

Nghe thế, mũi Thẩm Mỹ Vân đau xót, chỉ cảm thấy cổ hongj như bị chặn kín bông vải khó chịu.

Đây là con gái cô.

Là con gái bảo bối của cô sống dựa vào nhau.

Mấy năm nay, thay vì nói cô nuôi con, không bằng nói con gái đang bầu bạn cứu rỗi cô.

Cô sinh ra là cô nhi, trên đời này người thân duy nhất, chính là con gái Miên Miên.

Miên Miên là quả tim của cô.

Chồng trước chính là tới moi tim của cô.

Nghĩ tới đây.

Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, đôi mắt dần kiên định, con gái cô tuyệt đối sẽ không nhường ra ngoài!

Tất nhiên, cô lại càng không trở lại Triệu gia, trở về bên cạnh chồng trước.

Tất cả tình cảm giữa bọn họ, năm đó từ ngày cô sinh con.

Khoảnh khắc đối phương thấy là con gái kia, giọng điệu anh ta thất vọng nói: “Em sao lại sinh ra con gái chứ. Không sao, em còn trẻ, tiếp tục sinh là được, sinh đến khi ra con trai mới thôi.”

Cô ở cũ một tháng, anh ta như thông báo, báo cho cô biết: “Anh nhận hạng mục mới, phải đi công tác một tháng.”

Không nhiều không ít, vừa vặn một tháng, đợi khi anh ta trở lại, cô vừa lúc ở cữ một tháng xong. Cuộc sống sau đó trông thế nào?

Đối phương ghét bỏ con đòi không thể nghỉ ngơi tốt, chuyện đầu tiên chính là muốn chia phòng ngủ.



Sau đó, cô đề nghị ly hôn, năm đó một mình nuôi con, đối phương càng chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt con một lần.

Cho dù đi nhầm, cũng chưa từng.

Mãi đến khi, đối phương kiểm tra bản thân không thể sinh con, lúc này mới liên lạc với cô đòi con.

Trải qua chuyện này, giữa cô và Triệu Kiến Vũ, đã không thể nào cứu vãn!

Nghĩ tới đây.

Đầu óc Thẩm Mỹ Vân từ trước đến nay chưa từng rõ đến vậy, cô muốn dẫn con gái đi.

Đi tới nơi không có chồng trước, nơi chồng trước không tìm được.

Nhưng------

Trong thời đại internet này, cái gì đều có thể tra ra được.

Chồng trước có quyền thế, cô có thể mang con gái đi đâu?

Giờ phút này, Thẩm Mỹ Vân từ trước đến nay chưa từng có mờ mịt hẳn lên.

“Mẹ ơi?”

Miên Miên gọi ba tiếng không ngừng.

Thẩm Mỹ Vân sợ mình thất thố trước mặt con gái, bèn mượn cớ: “Mẹ đi xuống phòng bếp, Miên Miên chờ mẹ.”

Miên Miên muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng không từ chối mẹ.

Đợi khi Thẩm Mỹ Vân cầm đôi đũa đi ra, thì thấy một bàn cơm nước thịnh soạn, không còn một mống?

Cô theo bản năng nhìn về phía con gái, hỏi: “Cơm đâu? Thức ăn đâu?”

Sao không thấy nữa!??
 
Chương 4: Đếm Ngược Xuyên Qua 1


Con gái Miên Miên chắc chắn không thể ăn hết nhiều như vậy được.

Tổng cộng có bảy tám món ăn.

Sao lại bảo hết là hết?

Trước sau chỉ mất chưa đến một phút.

Miên Miên kêu lên một tiếng, vỗ nhẹ vào cái bụng nhỏ của mình, nói với giọng trong trẻo: "Bị con nhét vào túi thần kỳ của Doraemon rồi.”

"Cái gì?"

Thẩm Mỹ Vân tưởng mình nghe nhầm lại hỏi lại một lần nữa.

"Tức là nhét vào túi thần kỳ của Doraemon.”

Miên Miên nghiêng đầu, đôi mắt hạnh nhân trong veo sáng ngời, mềm mại nói: "Mẹ ngốc quá, không phải mẹ đưa con đi xem Doraemon sao? Doraemon có cái bụng to, còn Miên Miên có cái bụng nhỏ.

"Sợ mẹ ăn cơm nguội, nên con nhét hết vào trong rồi.”

"Bụng con có thể giữ ấm được.”

"Như vậy mẹ sẽ không phải ăn cơm nguội nữa.”

Nói xong, trước mặt Thẩm Mỹ Vân, cô bé vung tay lên, sau đó mấy cái đĩa thức ăn và bát đũa lại xuất hiện trên bàn.

Vẫn còn bốc khói nghi ngút, nóng hổi.

Thẩm Mỹ Vân: "!"

Thẩm Mỹ Vân: "!!"



Thẩm Mỹ Vân: "!!!"

Quan niệm duy vật khoa học vào lúc này đã bị đả kích.

Cô vô thức lẩm bẩm.

"Mẹ mẹ, mẹ đang học thuộc bài gì vậy?"

"Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị, yêu nước, cần cù, trung thực, hữu nghị.”

"Đó là gì?"

"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, mẹ đang kiểm tra xem mình có còn ở trên Trái Đất không.”

"Ồ? Vậy mẹ, mẹ còn ở trên Trái Đất không?"

"Có lẽ, có thể, có khả năng là còn ở đây.”

Thẩm Mỹ Vân không chắc nữa.

Năm phút sau hồng hồng hoả hoả mơ mơ màng màng.

Tam quan của Thẩm Mỹ Vân đã được thiết lập lại.

"Con nói là lúc đánh răng trước đó mới có không gian bụng nhỏ này sao?"

"Vâng ạ.”

Miên Miên có chút ngượng ngùng che miệng lại, đôi mắt to tròn trong veo mềm mại nói: "Là lúc đánh răng, vô tình nuốt phải kem đánh răng, sau đó kem đánh răng tạo thành một bong bóng trong bụng.”



"Bào Bào đó chính là bụng nhỏ của Miên Miên.”

"Có thể chứa đồ vào được ạ.”

Thẩm Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, kéo con gái lại kiểm tra cẩn thận.

"Có chỗ nào khó chịu không?"

Giọng điệu lo lắng.

"Không ạ.”

Miên Miên xoa xoa bụng nhỏ mềm mại nói: "Bào Bào đói, muốn chứa nhiều đồ vào.”

Ồ... Bào Bào này là một con quỷ tham ăn.

Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, liên tục im lặng mấy phút.

Từ bỏ ý định đưa con gái đi bệnh viện kiểm tra, nếu họ đến bệnh viện.

Nếu không có vấn đề gì thì không sao, một khi có vấn đề, cô sợ con gái bị bắt đi làm vật thí nghiệm.

Như vậy mới là điều không thể kiểm soát nhất.

Nghĩ đến đây.

Thẩm Mỹ Vân rất nghiêm túc nói: "Thẩm Miên Miên.”

Cô bé Thẩm Miên Miên ngồi nghiêm chỉnh, mỗi khi mẹ gọi tên đầy đủ của cô bé, tức là có chuyện rất quan trọng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 5: Đếm Ngược Xuyên Qua 2


"Sau này con không được để Bào Bào của con xuất hiện trước mặt người khác ngoài mẹ.”

Miên Miên ngơ ngác, chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vâng.”

"Chỉ cho mẹ xem Bào Bào thôi.”

"Đây là bí mật giữa con và mẹ.”

"Nào, ngoắc tay ngoắc tay trăm năm không đổi.”

Sau khi lập giao ước với con gái, Thẩm Mỹ Vân mới nhận ra.

Con gái cưng của cô có thêm một không gian.

Đây chính là thứ mà cô ao ước có được khi còn là thiếu nữ.

"Đúng rồi, Miên Miên, con dùng tuýp kem đánh răng nào thế?"

Dò hỏi.

Cô đã mua cho con gái nhiều loại kem đánh răng dành cho trẻ em.

Có vị dâu, vị táo, vị việt quất, còn có vị sô cô la, v.v.

Ăn loại kem đánh răng nào có thể tạo ra không gian?

Cô cũng muốn có!

Miên Miên nắm tay mẹ đi đến phòng vệ sinh, chỉ vào tuýp kem đánh răng ngoài cùng.

"Chính là vị dâu tây này.”

Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên.



Vì vậy nửa giờ sau.

Ăn hết một tuýp kem đánh răng, ợ đến nỗi muốn nôn, nhưng bụng Thẩm Mỹ Vân không hề nổi Bào Bào.

Miên Miên có chút kỳ lạ, cô bé đứng ở cửa phòng vệ sinh cau mày, tò mò nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Mẹ... ợ, đang... ợ.”

Mới mở miệng đã phun Bào Bào.

Thẩm Mỹ Vân muốn che miệng lại, nhưng không che được, Bào Bào vẫn cứ trào ra từ kẽ ngón tay.

Thẩm Mỹ Vân: “..."

Miên Miên không nhịn được cười khúc khích, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Mẹ, mẹ cũng muốn có Bào Bào sao?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

"Vậy mẹ, giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội của mẹ đâu?"

Thẩm Mỹ Vân: “..."

Bị con gái chế giễu rồi.

Cô không hiểu tại sao trí nhớ của con gái lại tốt như vậy, cô chỉ nói một lần, đối phương đã nhớ hết, còn chế giễu bà.

Thấy mẹ không nói gì.

Miên Miên suy nghĩ một lúc, an ủi cô: "Kem đánh răng có thể tạo ra Bào Bào đã bị Miên Miên ăn mất rồi, Miên Miên có, tức là mẹ cũng có.”

"Mẹ ở đâu, Miên Miên ở đó.”



"Miên Miên sẽ ở bên mẹ cả đời.”

Ôi trời!

Muốn khóc quá!

Con gái cưng của cô!

Tuyệt quá rồi.

Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên, không nhịn được dán chặt vào cô bé.

"Mẹ, Bào Bào nói nó đói, muốn chứa nhiều đồ vào.”

Mặc dù Miên Miên rất thích dán chặt vào mẹ nhưng Bào Bào lại rất đói, cô bé rất khó xử.

Thẩm Mỹ Vân ngẩn ra: “Con nói gì?"

"Bào Bào đói lắm, muốn chứa đồ vào.”

Đói lắm...

Thẩm Mỹ Vân luôn cảm thấy có chút quen quen, cô đã mơ thấy một giấc mơ liên tục nửa tháng.

Trong mơ cô bé đó cũng ngồi trên ghế kêu mẹ đói.

Ai mà chưa từng đọc vài trăm cuốn tiểu thuyết xuyên không chứ.

Hồi đi học thì trốn dưới gầm bàn đọc, về nhà thì chui vào chăn đọc.

Ngay cả bây giờ khi đã làm mẹ, cô vẫn tranh thủ lúc con gái ngủ say.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 6: Đếm Ngược Xuyên Qua 3


Thức trắng đêm đọc tiểu thuyết, đó là chuyện thường xuyên xảy ra.

Hiện tại cô có con có nhà có tiền, không có chồng.

Về khoản chi tiêu cho việc đọc tiểu thuyết, cô không bao giờ tiếc tay.

Thực tế nếu không phải người chồng cũ đột nhiên muốn giành con.

Cuộc sống của Thẩm Mỹ Vân có thể nói là chẳng có chút phiền muộn nào.

Nghĩ đến đây theo lẽ thường, khả năng cao tiếp theo cô sẽ xuyên không, hơn nữa còn xuyên đến một nơi mà trẻ em thậm chí còn không được ăn no.

Dù sao thì cô đã có một giấc mơ báo trước, chưa kể con gái cưng của cô cũng xuất hiện một không gian tùy thân.

Nếu thực sự như vậy, thì cô có thể thoát khỏi người chồng cũ quyền thế muốn giành con.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi tim đập thình thịch.

Có thể thoát khỏi chồng cũ, còn không phải xa cách con gái cưng.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.



Chỉ là tiếp theo đó cũng sẽ có những bất lợi.

Đó chính là cuộc sống tiếp theo, có thể sẽ gặp khó khăn, một nơi mà ngay cả trẻ em cũng không được ăn no.

Nhìn cách ăn mặc của đối phương, có vẻ giống như trẻ em vào những năm sáu mươi, bảy mươi?

Những năm đó nghèo đói, không được ăn no mặc ấm là sự thật, quan trọng hơn là cô có thể xuyên không cùng lúc với con gái cưng của mình hay không?

Nghĩ đến đây Thẩm Mỹ Vân bắt đầu lo lắng: “Miên Miên?"

Sau khi thế chấp ngôi nhà.

Tiền nhanh chóng được giải ngân, tổng cộng là năm triệu, cô đã đưa cho người bạn học cũ năm mươi vạn phí làm đầu mối.

Bản thân cô được bốn triệu năm mươi vạn.

Thành thật mà nói, năm mươi vạn này cho hơi nhiều, nhưng đã muốn bắt sói thì không thể thương hổ.

Một khi để chồng cũ biết cô thế chấp nhà thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng nếu người bạn học cũ chịu giúp đỡ, che giấu tin tức về việc thế chấp nhà đó trong ba ngày.

Chỉ cần ba ngày, Thẩm Mỹ Vân có thể làm được nhiều việc.



Ra khỏi ngân hàng, cô không vội về nhà mà đến gần chợ đầu mối thuê một kho tạm, sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị.

Cô mới về nhà, bế đứa con gái đang xem phim hoạt hình ra.

"Đi thôi, Miên Miên, mẹ đưa con đi đựng cho no cái bụng của Bào Bào."

Nghe vậy, Miên Miên vui mừng khôn xiết, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết: “Mẹ ơi, Bào Bào nói đói lắm rồi."

"Bào Bào gì thế?"

Người giúp việc đang dọn dẹp phòng bên cạnh không khỏi tò mò hỏi.

Miên Miên biết đây là bí mật giữa con bé và mẹ.

Vì thế bé lắc đầu với cô giúp việc: “Không được nói cho cô biết đâu."

Người giúp việc chỉ nghĩ rằng Bào Bào xà phòng là thú cưng mới của Miên Miên.

Nên cũng không nghĩ nhiều.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 7: Đếm Ngược Xuyên Qua 1


Chỉ là, sau khi Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên ra ngoài, người giúp việc thò đầu ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rồi lấy điện thoại ra, quyết đoán bấm một dãy số.

"Thưa ngài, phu nhân dẫn tiểu thư ra ngoài cho thú cưng ăn rồi."

Bên kia điện thoại, không biết là ai, ừ một tiếng, dường như không quan tâm rồi cúp điện thoại.

Còn Thẩm Mỹ Vân đang đi dưới lầu, từ điện thoại cô thấy được hình ảnh giám sát trong nhà.

Còn nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, cô biết người giúp việc đã bị mua chuộc.

Đúng hơn là cô hiểu chồng cũ Triệu Kiến Vũ.

Anh ta có mưu trí, có mưu lược chịu khổ, biết tiến biết lùi, đối nhân xử thế rất khéo léo.

Thời trẻ, ngưỡng mộ anh ta, thấy cái gì cũng tốt, là một cổ phiếu tiềm năng, sống chung với anh ta, tương lai cũng sẽ không tệ.

Chỉ là khi anh ta dùng mưu trí và thủ đoạn đối với mình Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy như bị con rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân không kìm được mà run rẩy.



Cứ như là họ ra ngoài sẽ bị theo dõi vậy.

Nhận ra mẹ đang run rẩy, Miên Miên ôm lấy cổ Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, không sao đâu, Miên Miên sẽ bảo vệ mẹ."

Thẩm Mỹ Vân hít một hơi thật sâu: “Miên Miên, mẹ sẽ chơi một trò chơi với con, chỉ có hai chúng ta biết, không được nói cho ai biết."

"Vâng ạ, mẹ nói đi."

"Lát nữa mẹ sẽ đưa con đi mua đồ, cho Bào Bào xà phòng của con no bụng, nhưng mẹ con mình ở bên ngoài không được nói cho ai biết."

"Ngay cả khi về đến nhà cũng không được bàn luận ở nhà."

Miên Miên nhíu mày, muốn hỏi tại sao vậy?

Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, bé vô thức gật đầu.

"Ngoan lắm, đi thôi."

Nhìn khuôn mặt trẻ thơ xinh xắn của con gái.

Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy những u ám trên người mình đều tan biến đi vài phần.

Hơn nữa mỗi lần mua thêm một món đồ, tương lai của họ sẽ được đảm bảo thêm một phần.



Mà cũng sẽ cách xa chồng cũ thêm một bước.

Nghĩ đến đây.

Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy tràn đầy động lực.

Cô lái xe thẳng đến chợ đầu mối lớn nhất trong thành phố, đã là giấc mơ của cô nói đói bụng, thì nơi đó chắc chắn là nơi thiếu lương thực nhất.

Cô trực tiếp tìm đến một cửa hàng lương thực lớn nhất.

Nhìn vào từng bao lương thực chất đống bên trong.

Cô lập tức từ bỏ, mỗi bao một trăm cân, loại này quá lớn, cho vào không gian thì cô và Miên Miên cũng không bê nổi.

Cô chọn loại năm mươi cân, hai mươi cân, mười cân và năm cân gạo.

Cô là người miền Nam, quen ăn cơm, nên phải tích trữ nhiều.

Còn lại là gạo nếp, gạo tẻ và gạo lứt, cô ăn không nhiều, mỗi loại lấy mười bao năm mươi cân.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 8: Đếm Ngược Xuyên Qua 2


Còn bột mì, bột mì cường lực, bột mì kiều mạch, bột mì ngô, mỗi loại một trăm bao.

Mì sợi chắc chắn không thể quên, mì sợi trứng, mì sợi dai, mì sợi hoa, mì sợi rau bina, mì sợi nguyên chất, mỗi loại một trăm bao.

Tiếp theo là các loại đậu, cô thích uống sữa đậu nành, nhất định phải có đậu nành.

Hơn nữa đậu nành còn có thể làm đậu phụ, thời điểm quan trọng có thể bổ sung canxi và protein.

Trực tiếp lấy năm trăm cân.

Đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, vừng đen, vừng trắng, mỗi loại hai trăm cân.

Đã mua lương thực, thì cũng mua luôn dầu.

Dầu lạc mười cân hai trăm thùng, dầu hạt cải mười cân hai trăm thùng, dầu mè mười cân một trăm thùng, dầu ngô năm cân một trăm thùng, dầu đậu nành năm cân một trăm thùng, dầu ô liu năm cân năm mươi thùng.

Cuối cùng là dầu hạt óc chó mà Miên Miên thích ăn, mỗi loại mua mua một trăm thùng.

Loại này là loại ba cân.

Còn lại là mỡ lợn dùng tốt nhất, đáng tiếc là ở đây không bán.



Cần phải tự mình ra chợ mua thịt lợn mỡ về rán mỡ, trong nhà có người giám sát, Thẩm Mỹ Vân hiện tại không có cơ hội đó.

Thật đáng tiếc.

Sau khi lấy hết hàng, cô trả giá với ông chủ: “Ông chủ, hàng của tôi nhiều, ông giảm giá cho tôi một chút."

Đây gần như là lấy đi hơn nửa kho hàng của ông chủ, đây còn là chợ đầu mối lớn nhất.

Ông chủ hiếm khi gặp được khách hàng lớn như vậy, mừng đến nỗi không khép miệng lại được.

"Tôi giảm giá cho cô, giảm giá, nhất định phải giảm giá."

Ông chủ cầm máy tính, tính toán một hồi.

"Tổng cộng là sáu mươi ba vạn năm."

"Tôi giảm cho cô một nghìn tệ.”

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: “Ông keo kiệt quá rồi, ông giảm cho tôi ba vạn năm đi."

Ông chủ lập tức sốt ruột: “Ba vạn năm này, tôi phải bán bao nhiêu hàng mới lấy lại vốn."

"Tôi cũng không bảo ông đưa tiền, ông đưa thêm hàng trị giá ba vạn năm là được."



Dù sao thì tiền cũng nằm trong tay cô, cô muốn mua ở đâu thì mua, chỉ là phiền phức hơn một chút mà thôi.

Miên Miên bên cạnh cũng mềm mại mở miệng.

"Chú ơi, mẹ cháu nghèo lắm, chú giảm giá cho chúng cháu đi, nếu không thì mẹ cháu không có tiền nuôi cháu đâu."

Bé sinh ra đã trắng trẻo, đáng yêu, lúc cầu xin như vậy ông chủ cũng không chịu nổi.

Ông chủ là một người rất yêu con gái, lập tức vỗ đùi.

"Được, vì con gái cô dễ thương như vậy, tôi giảm cho cô ba vạn năm, thế này đi, tôi cũng không tính tiền, tôi tặng cô năm mươi bao gạo, năm mươi bao bột mì."

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng tính toán một chút, cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Cô gật đầu: “Được."

Cô gửi địa chỉ kho cho ông chủ.

"Ông đưa những hàng này đến địa chỉ này, sẽ có người nhận hàng."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 9: Đếm Ngược Xuyên Qua 3


Ông chủ nhìn thấy, cũng không xa cửa hàng của họ lắm, nên tò mò hỏi.

"Cô gái, cô mua nhiều lương thực như vậy để làm gì?"

Có phải sắp xảy ra tình trạng thiếu lương thực hay giá lương thực sắp tăng không?

Trong khi vừa quẹt thẻ, Thẩm Mỹ Vân vừa nói vừa không ngẩng đầu lên: "Mở siêu thị.”

Ông chủ vẫn còn băn khoăn, nhưng Thẩm Mỹ Vân đã dắt theo con gái đi mất.

Tiếp theo cô đến nơi bán buôn thực phẩm.

Vừa đến nơi, cô đã gọi to ông chủ ra: "Tôi muốn lấy hàng số lượng lớn, ông giảm giá cho tôi nhé.”

Tương tự như cách làm trước đó.

Sau khi mặc cả, cô trực tiếp đặt hàng.

Đầu tiên là mì ăn liền, cô lấy mỗi loại 50 thùng gồm: Mì chua cay Old Tan, mì bò hầm, mì bò cay và mì cá viên tôm.

50 thùng mì xương heo Nhật Bản, 50 thùng mì hải sản Tonkotsu, 50 thùng mì sườn heo Ba voi, 50 thùng bún ốc cay, 50 thùng bún ốc, 50 thùng hủ tiếu.



30 thùng mì trộn, 30 thùng bún trộn.

Sau khi mua mì ăn liền, tất nhiên không thể thiếu xúc xích, xúc xích ngô, xúc xích gà, mỗi loại 100 thùng.

Tất nhiên cũng không thể thiếu dưa muối Ô Giang, cô đặt luôn 100 thùng.

Khi đã đặt xong mì ăn liền, Thẩm Mỹ Vân lại xem qua các kệ thực phẩm.

Mỗi loại lẩu tự sôi và cơm hộp, cô lấy 100 phần.

Đồ ăn vặt tất nhiên không thể thiếu.

Các loại khoai tây chiên, vị thịt hầm và vị dưa chuột là loại cô thích nhất, mỗi loại cô lấy 200 túi, vị cà chua và vị nướng, mỗi loại cô lấy 100 túi.

Bánh quế, bánh quy kẹp kem, bánh Oreo, mỗi loại 30 thùng.

Quan trọng nhất là đường, đường trắng 500 kg, đường đỏ 300 kg, đường gừng 100 kg, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ 100 kg, kẹo sữa bò Vượng Tử 100 kg.

Còn lại là kẹo cứng hoa quả, mỗi loại 100 kg.

Ngoài ra còn có các loại đồ ăn vặt mà Miên Miên thích, trước đây cô thấy không lành mạnh, nhưng bây giờ cô đều mua, mỗi loại đều nhiều, thanh phô mai, bánh cuộn, bánh mì nhỏ, đều lấy 30 thùng.

Đồ ăn vặt cay mà cô thích cũng không thể thiếu, đậu phụ cay Vi Long, đậu phụ cay bay, mỗi loại đều lấy hàng trăm túi.



Đến gần lúc thanh toán, ông chủ mới hỏi thử.

"Cô có cần đồ hộp hoa quả không? Loại này sắp hết hạn, tôi bán rẻ cho cô.”

Đồ hộp hoa quả thực sự không dễ bán.

"Bao nhiêu tiền?"

"Tôi còn 50 loại hàng, mỗi loại 10 hộp, bán rẻ cho cô, cô trả 800 tệ.”

Thẩm Mỹ Vân nghĩ một lúc, đồ hộp có thể bổ sung vitamin, khi không tiện thì rất tiện lợi.

"Được, tôi lấy hết.”

Cô thậm chí còn không mặc cả.

Lần mua này lại tốn gần 200.000 NDT.

Sau đó, cô lại cùng con gái cưng đến cửa hàng bán đồ rang. Mua 200 kg hạt dưa nguyên vị, 100 kg hạt dưa rang, 100 kg hạt bí, 100 kg hạt dẻ rang đường.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 10: Đếm Ngược Xuyên Qua 4


Hạt óc chó, hạt thông, hạt hồ trăn, mỗi loại 100 kg.

30 túi mứt táo gai.

Lần này lại tốn thêm bốn vạn NDT.

Sau khi đến cửa hàng bán đồ rang, cô lại đi tiếp, đó là quầy bán thịt.

Cô đến sớm, trực tiếp đến quầy thịt lợn, một mình cô đã đặt 100 con lợn béo đã giết mổ.

Toàn bộ phần trên cơ thể, cô đều lấy.

500 con gà ta, 300 con gà hoa, 200 con bồ câu và 100 con gà Ô.

100 con vịt, 100 con ngỗng.

250 kg cánh gà, 150 kg cánh gà nhọn, 200 kg chân gà.

Đây đều là thịt tươi sống, những loại thịt này khá đắt, tổng cộng tốn hơn 300.000 NDT.

Để lại địa chỉ, Thẩm Mỹ Vân dắt theo con gái cưng, lại đến quầy bán hải sản bên cạnh.

Tôm càng xanh là món cô và con gái cưng thích nhất, phải mua.

Cô trực tiếp lấy 300 kg, ở một quầy không đủ, cô mua ở hai quầy.



Đang định tiếp tục mua thì.

Miên Miên kéo tay Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, hình như con tôm này không bỏ vào được.”

Bào Bào không muốn.

Nhả ra.

Lúc này Thẩm Mỹ Vân ngây người, cô nhìn con tôm càng xanh trên tay con gái, đang nhảy tanh tách.

"Sống không bỏ vào được?"

Miên Miên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như đúng vậy.”

Bào Bào không dám lấy con sống, chỉ dám lấy con không động đậy.

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân bối rối, cô nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi muốn lấy loại đông lạnh, không lấy loại sống.”

"Cô phải nói sớm chứ, tôm càng xanh đông lạnh, một mình tôi có thể cung cấp hết cho cô đó.”

"Vâng vâng, còn tôm sú nữa, cũng cho tôi 200 kg, mực ống, cá đổng, cá hố, mỗi loại 100 kg.”

Về cơ bản, những sản phẩm hải sản này đã đủ cho cô và con gái cưng ăn trong một thời gian dài, bổ sung DHA.



Cô đã tiêu tám, chín vạn NDT ở quầy bán hải sản.

Thẩm Mỹ Vân dắt theo con gái lại đi tiếp, địa điểm tiếp theo là cửa hàng bán đồ muối.

Giò heo muối, cổ vịt muối, trứng muối, chân giò muối, tai heo muối, còn có các loại rau củ muối.

Rong biển trộn, đậu phộng, mỗi loại 50 kg.

Thẩm Mỹ Vân tính toán một khoản, phải tiết kiệm chi tiêu, hai khoản lớn là quần áo và thuốc vẫn chưa mua.

Vì vậy sau đó, Thẩm Mỹ Vân đã dừng lại, cô lấy 2.000 quả trứng gà, 1.000 quả trứng vịt, 500 quả trứng vịt muối, 200 quả trứng bắc thảo.

Mua xong trứng.

Cô lại đến cửa hàng bán gia vị, giấm, nước tương, bột gà, bột ngọt, mười ba hương, mỗi loại 100 túi.

Trong đó muối là thứ cô lấy nhiều nhất, cô lấy thẳng 1.000 túi.

Theo tính toán của cô, đủ cho cô và con gái cưng ăn cả đời.

Cuối cùng là chợ rau và chợ hoa quả.

Các loại rau củ, cải trắng, củ cải, cà tím, khoai tây, đậu đũa, ớt xanh, cà rốt, tất cả đều mua từ 100 kg trở lên.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 11: Đếm Ngược Xuyên Qua 5


Sau đó cô lại đến chợ hoa quả.

Đây là nơi cô và con gái cưng thích nhất.

Táo đỏ Fuji 300 kg, quýt 200 kg, cam 200 kg, chuối 200 kg, nho mẫu đơn 100 kg, nho xanh 100 kg, nho đen 100 kg.

Sau đó là vải thiều 50 kg, nhãn 50 kg, xoài 30 kg.

Cuối cùng là sầu riêng, đây là loại cô thích nhất.

Tính toán lại số tiền trong túi, cô nhịn chỉ mua 20 quả.

Đây là giới hạn rồi.

Hoa quả lại tốn thêm sáu vạn NDT.

Sau đó, cô lại dắt Miên Miên đến phố đồ ăn nhẹ bên cạnh.

Bây giờ là phiên chợ sáng, bán đủ các loại đồ ăn sáng đủ đầy.

Cô mua 500 cái bánh bao thịt lớn, 300 cái bánh bao, 300 cái bánh cuốn, sau đó là bánh bao nhỏ.

Trực tiếp lấy 100 phần, bánh bao súp 100 phần.

Hai trăm chiếc quẩy, hai trăm cốc sữa đậu nành.

Mỗi loại mì hoành thánh và mì đậu phụ 100 phần, mì bò, phở bò, hủ tiếu, mỗi loại 50 phần.



Đậu phụ rán, bánh xếp, bánh gối, bánh đậu đỏ, đậu hũ, mỗi loại 50 phần.

Bánh cuốn phải lấy nhiều, cô trực tiếp lấy bánh cuốn thịt trứng, lấy 200 phần.

Sau khi mua xong đồ ăn sáng lại tiêu thêm bốn mươi hai nghìn.

Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nói nhỏ với con gái: "Miên Miên, con hỏi Bào Bào xem, nó còn chứa được nữa không?"

Nếu còn chứa được, cô sẽ tiếp tục mua.

Miên Miên sờ sờ bụng nhỏ, nói giọng mềm mại: "Bào Bào nói nó vẫn chưa no."

Lúc này thì ổn rồi.

Thẩm Mỹ Vân yên tâm rồi.

Cô trực tiếp dẫn Miên Miên đến kho trước, cất hết đồ ăn này vào không gian Bào Bào để giữ ấm.

Tiếp theo đến thẳng chợ bán buôn quần áo lớn nhất địa phương.

Nghĩ đến cô bé trong giấc mơ nói lạnh, Thẩm Mỹ Vân không khỏi tăng thêm lượng quần áo mùa đông cần mua.

Đầu tiên đến chỗ bán áo khoác mùa đông, cô muốn mua mỗi loại mười chiếc, từ size S đến size L, không cần đẹp.

Chỉ cần ấm là được.

Còn áo khoác nam, cô cũng mua mỗi size mười chiếc.

Tính ra như vậy, mấy chục chiếc áo khoác lông vũ chắc đủ mặc chứ?



Thẩm Mỹ Vân không chắc nghĩ.

Ông chủ thấy cô mua áo ấm mùa đông thăm dò: "Có muốn mua áo khoác quân đội không?"

Đây là hàng tồn kho rồi.

Nơi này quanh năm như mùa xuân, lúc đó chắc chắn đầu óc ông ấy bị nước vào, mới nhập áo khoác quân đội về.

Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Lấy ra xem thử."

Một lúc sau, ông chủ ôm một chồng dày ra.

"Cô xem này, đây toàn là hàng nữ size trung bình, tôi nhập về một trăm năm mươi tệ một chiếc, tôi bán cô tám mươi tệ."

Thẩm Mỹ Vân sờ thử, thấy rất dày.

Cô hỏi: "Có thể giảm thêm không?"

"Bảy mươi, không giảm thêm được nữa, tôi lỗ vốn rồi, bình thường tôi bán có lãi."

"Có áo khoác nam không?"

"Có."

Ông chủ lại chạy vào, ôm một chồng ra khá nặng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 12: Đếm Ngược Xuyên Qua 6


"Đây là áo khoác nam, cũng là size trung bình."

"Được."

"Ông có bao nhiêu chiếc?"

"Còn hơn ba trăm chiếc."

So với áo khoác lông vũ, rõ ràng áo khoác quân đội này thiết thực hơn.

Thẩm Mỹ Vân không do dự nói: "Tôi lấy hết."

Ông chủ sửng sốt, mừng đến nỗi không khép được miệng.

"Được, tôi đóng gói cho cô."

Suýt nữa thì thờ cô như tổ tông.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô nhìn xung quanh: "Đúng rồi, ông có áo bông trẻ em không? Tôi không cần áo lông vũ."

Cái này...

Ông chủ hơi khó xử: "Chỗ tôi chỉ bán đồ người lớn, không có áo bông trẻ em."



"Hơn nữa loại đó quá cồng kềnh lại không đẹp bằng áo lông vũ, chúng tôi đã không bán từ lâu rồi."

"Ông có thể lấy hàng không?"

"Tôi không lấy được, tôi sẽ hỏi giúp cô ở cửa hàng quần áo trẻ em."

Một lúc sau ông chủ quay lại: "Bên đó có áo bông trẻ em, nhưng phải lấy hàng từ kho khác, ngày mai cô đến lấy được không?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Được, ngày mai tôi sẽ đến tìm ông."

Chuyển khoản mười vạn cho đối phương, cô để lại thông tin liên lạc cho đối phương, bảo ngày mai có hàng thì đến tìm cô.

Tiếp theo cô lại đến cửa hàng đồ lót giữ nhiệt bên cạnh, mỗi size đồ lót giữ nhiệt cô đều lấy mười chiếc.

Cuối cùng đến cửa hàng quần áo trẻ em, quần áo trẻ em là thứ cô cần mua nhiều nhất.

Phải mua đủ quần áo cho Miên Miên từ năm tuổi đến mười tám tuổi.

Quả thực như ông chủ đó nói, cửa hàng quần áo trẻ em hiện nay chỉ bán áo lông vũ, đồ lót giữ nhiệt, hoàn toàn không có áo bông.

Hơn nữa đối phương còn nói rằng, ở đây không mua được, phải đến tận Đông Bắc mới có thể mua được.

Thẩm Mỹ Vân hơi thất vọng, đành phải gửi hy vọng vào ông chủ kia.



Chi tiền cho con cô không hề do dự.

Không biết Miên Miên sau này mặc size nào, vậy thì mua đủ năm bộ cho mỗi size theo từng độ tuổi.

Xuân hạ thu đông, đủ cả, thậm chí cả quần lót cô cũng mua hơn mười loại.

Ông chủ tưởng Thẩm Mỹ Vân mở cửa hàng quần áo trẻ em.

Nên bán cho cô theo giá đồng nghiệp.

Mua xong quần áo cho Miên Miên.

Cô lại tiếp tục lên tầng ba của tòa nhà trung tâm thương mại quần áo, tầng ba là nơi bán đồ dùng giường chiếu.

Cô vừa đến chăn lông vũ các loại, cô đều không quan tâm, cô mới phát hiện ra một vấn đề đến một nơi thực sự lạnh, phải có áo bông, chăn bông mới đáng tin cậy.

Vì vậy trực tiếp từ bỏ các cửa hàng nhãn hiệu thời trang mới mẻ, cô chọn một cửa hàng đồ dùng lao động thường ngày.

Mười chiếc chăn bông mười cân, mười chiếc chăn bông năm cân, ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối, cô đều chọn loại vải ni lông bền nhất.

Cũng mua hai mươi bộ.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 13: Đếm Ngược Xuyên Qua 7


Găng tay bông, găng tay vải bố, khăn mặt, sợi bông, mũ Lôi Phong, quần áo lao động thông thường, giày lao động, giày giải phóng, ủng nước, áo mưa, mỗi loại hai mươi bộ.

Riêng cô lại đặt hai mươi cân bông, hiện tại không có, cũng phải ngày mai mới lấy hàng được.

Tổng cộng mười một vạn.

Cô lại đến cửa hàng rượu thuốc lá bên cạnh, tuy cô và Miên Miên không cần thứ này, nhưng thuốc lá rượu vào thời kỳ đặc biệt, thuộc mặt hàng xa xỉ.

Cô phải tích trữ một chút.

Mười thùng rượu trắng, mỗi thùng năm mươi cân, mười thùng rượu vang đỏ, mỗi thùng mười chai, còn rượu vàng cô lấy một trăm cân.

Còn thuốc lá, thuốc lá rẻ và thuốc lá đắt, mỗi loại năm mươi điếu.

Phải nói rằng, thuốc lá rượu cũng là mặt hàng xa xỉ, chỉ có chút hàng này đã tiêu của cô gần ba mươi vạn.

Không còn cách nào khác, thuốc lá rượu ở đâu cũng là mặt hàng cứng, lại phải mua.

Ra ngoài, đi qua cửa hàng đồ dùng hàng ngày, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, kem đánh răng bàn chải đánh răng khăn mặt, toàn bộ đều tích trữ.

Đặc biệt là giấy vệ sinh và băng vệ sinh, cô mua nguyên thùng, Vệ Đạt, Giấy Mềm, Sofy, Kotex, Thất Độ Không Gian, mỗi loại một trăm thùng.



Cô thầm tính toán, chắc đủ dùng đến đời sau.

Tiếp theo cô lại cùng Miên Miên đến chợ đồ gia dụng và kim khí (mấy cái như tô vít cờ lê,...)

Miên Miên đã không chịu được nữa, đến chiều thì đã hơi buồn ngủ.

Cô thực sự không nỡ, nhưng lại không thể giao Miên Miên cho bảo mẫu.

Cô sợ tên chồng cũ vô lương tâm kia bất cứ lúc nào cũng đến giành giật, cướp mất con.

Vì vậy cô suy nghĩ một chút, thương lượng với Miên Miên.

"Miên Miên, mẹ đến chợ đồ gia dụng và kim khí, con nghỉ ngơi trong xe một lát được không?"

Nếu không phải bất đắc dĩ, cô thực sự không muốn để con ở trong xe.

Miên Miên buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cô bé ngáp một cái, nói nhỏ: "Mẹ, con muốn đi cùng mẹ, con có thể chịu đựng được."

Bé không muốn xa mẹ.

"Vậy mẹ bế con ngủ."

"Không cần đâu, mẹ ơi, con nặng lắm, con tự đi."



Thấy vậy Thẩm Mỹ Vân đau lòng không chịu được.

Tiếc là Miên Miên quá hiểu chuyện, không chịu để bế.

Vì vậy, cô định đến chợ đồ gia dụng và kim khí, định giải quyết nhanh chóng.

Đến chợ đồ gia dụng, trực tiếp đặt nồi sắt, thớt, bát đũa...

Mỗi thứ đều mua mười bộ trở lên.

Nghĩ lại lại hỏi xem có bếp than không.

Tiếc là bếp than các loại này đã bị thị trường đào thải từ lâu rồi.

Càng đừng nói đến việc mua.

Vì vậy đành phải mua một số bếp cồn và cồn. Mua xong đồ gia dụng, lại đến cửa hàng kim khí mua đèn pin, cờ lê, dao...

Những thứ khác, cô định từ bỏ, ngày mai đến lấy sau.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 14: Đếm Ngược Xuyên Qua 8


Trực tiếp bế Miên Miên về nhà, tất nhiên, đến kho một chuyến, cất hết đồ vào không gian Bào Bào.

Mới về đến nhà.

Ngay sau khi cô về đến nhà, chồng cũ đã gọi điện đến.

"Hôm nay đưa con đi sở thú à?" Đây vừa là thăm dò, vừa là sự quan tâm nhẹ nhàng.

Sở thú ư?

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn người giúp việc, người giúp việc bị nhìn đến giật mình.

Cô ta luôn cảm thấy mình bị ông chủ mua chuộc nhưng dường như bị bà chủ phát hiện rồi, cô ta vội tìm cớ bận rộn.

Thẩm Mỹ Vân khịt mũi, cũng không phủ nhận: “Sao thế? Anh kiểm tra à?"

"Chỉ là nhắc em, còn hai ngày nữ rồi."

Đúng vậy, còn hai ngày nữa, là có thể thoát khỏi anh hoàn toàn!

Cô phải tranh thủ thời gian mới được.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ thầm, cúp điện thoại, sau khi dỗ con gái Miên Miên ngủ.

Cô cầm điện thoại, mua sắm trực tuyến một lúc, đều chọn giao hàng ngày hôm sau, đặt 100 lon sữa bột mà con gái thường uống trước.

Sau đó lại đặt một số đồ ăn vặt mà con gái thích, cùng một số đồ dùng y tế, máy phun sương, tăm bông, miếng dán hạ sốt.

Cô chỉ mua đồ dùng cho con gái trên mạng.



Bởi vì như vậy có thể đánh lạc hướng đối phương.

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Mỹ Vân lại dẫn Miên Miên ra ngoài mua sắm, trước tiên là đi lấy hàng.

Sau khi lấy hết áo khoác trẻ em ở chợ quần áo, cô lại đi lấy 50 cân bông.

Cô bảo Miên Miên đến kho nhận đồ.

Tiếp đó mới đến tiết mục chính dự trữ thuốc men.

Cô trực tiếp đến các hiệu thuốc lớn để mua, thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc giảm đau, thuốc chống viêm, thuốc hạ huyết áp, thuốc da, thuốc thấp khớp, thuốc tim mạch, thuốc tiêu hóa, thuốc phụ khoa.

Cuối cùng là loại thuốc quan trọng nhất dành cho trẻ em, ibuprofen, melin, acetaminophen(*), miếng dán hạ sốt, miếng dán ho, trà ngọ, viên tiêu thực, canxi, sắt, vitamin, dha.

(*) Ibuprofen là một loại thuốc chống viêm không steroid (NSAID) được sử dụng để giảm đau, sốt và viêm. Nó thường được sử dụng để điều trị các tình trạng như đau đầu, đau lưng, đau răng, đau kinh nguyệt và viêm khớp.

Melin là tên thương hiệu của meloxicam, một loại thuốc chống viêm không steroid (NSAID) khác được sử dụng để giảm đau và viêm. Nó thường được sử dụng để điều trị các tình trạng như viêm khớp dạng thấp, viêm xương khớp và đau cấp tính.

Acetaminophen là một loại thuốc giảm đau và hạ sốt không phải là thuốc chống viêm không steroid (NSAID). Nó thường được sử dụng để điều trị các tình trạng như đau đầu, đau lưng, đau răng và sốt.

Có thể nói tất cả các loại thuốc trẻ em có thể mua được, Thẩm Mỹ Vân đều mua hết, hơn nữa số lượng đều nhân lên hai mươi.

Phải nói thuốc thực sự đắt.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 15: Đếm Ngược Xuyên Qua 9


Những loại thuốc này đã tiêu tốn của Thẩm Mỹ Vân hơn 200 triệu.

Trong tay chỉ còn hơn 100 triệu.

Còn rất nhiều thứ chưa mua, Thẩm Mỹ Vân phải tiết kiệm rồi.

Tìm mối quan hệ, mua một máy phát điện, tiêu tốn vài chục triệu. Đây chỉ là loại trung bình, tiếp đó, lại đến các trạm xăng lớn, lén lút tích trữ xăng.

Sáu trạm xăng trong thành phố đều bị cô mua sạch.

Còn lại hai mươi triệu, Thẩm Mỹ Vân định tính toán chi li.

Phương tiện giao thông cũng phải chuẩn bị.

Để tiết kiệm tiền, không mua ô tô nữa, dùng tạm xe nhà vậy.

Xe đạp điện mua ba đến năm chiếc là được, nơi mà cô muốn đến, không có đủ ăn đủ mặc, xe đạp điện có vẻ không thiết thực.

Thay vào đó xe máy có thể mua vài chiếc.

Cô có tích trữ xăng.

Cuối cùng mục tiêu được định vào xe máy, xe đạp.

Xe đạp tốt, xe đạp tuyệt, không tốn dầu không tốn điện, đạp hai chân là đi được.

Vì vậy, cô đã chọn một cửa hàng bán xe máy, xe đạp điện và xe đạp.



Xe máy chạy xăng trực tiếp mua ba chiếc.

Không thể mua nhiều hơn, vì xăng là mặt hàng kiểm soát, cô không mua được quá nhiều.

Còn xe đạp thì có thể mua nhiều.

Tuy nhiên xe đạp bán bây giờ, lòe loẹt sặc sỡ lại còn đắt.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: “Có loại nào rẻ hơn không? Chỉ cần bền là được."

Ông chủ nghĩ ngợi một lát, thăm dò hỏi: "Xe đạp hoài cổ thì sao?" Hàng tồn kho bán không được.

"Xe đạp hoài cổ là sao?"

Ông chủ đẩy một chiếc xe đạp Thống Nhất từ trong kho ra: “Xe đạp Phượng Hoàng, hàng tồn kho từ thời đầu của tôi, bán rẻ."

Bây giờ mọi người đều cảm thấy loại xe này xấu, nhưng chất lượng thực sự rất tốt, chỉ là không có ai thích nữa.

Thẩm Mỹ Vân thì khác, cô chỉ cầu chất lượng tốt, giá rẻ là được.

"Có loại nào nhỏ hơn không?"

"Xe hai sáu, tôi đẩy ra cho cô."

Thẩm Mỹ Vân xem hàng, thấy không tệ: “Có bao nhiêu?"

"Tôi còn ba mươi chiếc, nếu mua nhiều, tôi bán một trăm tệ một chiếc."



"Đắt quá, tám mươi tôi lấy hết."

"Được!"

Thấy ông chủ đồng ý dễ dàng như vậy, Thẩm Mỹ Vân nghĩ thầm, mình lỗ rồi.

Tám mươi là đắt.

Chỉ là đến khi xuyên không, cô mới phát hiện, thứ hời nhất mà cô mua được chính là xe đạp Thống Nhất hai tám.

Xe máy, xe đạp lại tốn thêm hơn mười triệu. Trước tiên là đến hiệu sách, mua sách hướng dẫn trồng trọt, sửa chữa máy móc, sản xuất xà phòng, chăm sóc lợn sau sinh, cũng như nuôi lợn khoa học, v.v.

Sau đó cô đến hiệu vàng bên cạnh, mua thỏi vàng, hoa tai vàng, vòng tay vàng, thỏi bạc, nén bạc, bàn tính.

Khi cần thiết chỉ cần cắt một hạt bàn tính xuống, có thể cầm đi cầm cố lấy tiền.

Dù sao thì vàng bạc là tiền tệ cứng.

Không phải, nếu như đi đến thời hiện đại, cũng không sao, hệ thống tiền tệ lưu hành trên toàn thế giới, thì chỉ có vàng đứng đầu.

Đô la cũng phải xếp thứ hai.

Đợi khi ra khỏi hiệu vàng.

Về nhà nhận hết các đơn hàng trước đó, sắp xếp lại một lượt, lương thực cho con gái đã chuẩn bị đầy đủ.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 16: Đếm Ngược Xuyên Qua 10


Lúc này trong tay Thẩm Mỹ Vân còn mười vạn tệ, cô dứt khoát đặt vé máy bay đêm đó, định đến chợ đêm ăn đồ nướng, ăn tôm càng đến khi trời đất sụp đổ.

Quả nhiên cô vừa đặt vé máy bay xong.

Ngay lập tức nhận được điện thoại của chồng cũ: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, cô đến Zibo (*) bên cạnh làm gì?"

(*) Thành phố cấp tỉnh ở Sơn Đông, tui tra mạng nó là vậy, không phải để phiên âm đâu.

Thẩm Mỹ Vân: “Ăn đồ nướng."

Chồng cũ: “?"

"Thành phố chúng ta không có đồ nướng à? Sao phải đến đó ăn?"

"Zibo tốt, Zibo tuyệt, đồ nướng Zibo số một, liên quan gì đến anh?"

Cúp điện thoại của chồng cũ, không thèm quan tâm phản ứng của đối phương.

Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, có không gian Bào Bào của Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân đi xa chỉ cần mang theo hành lý nhẹ đến sân bay.

Cô cố tình lấy một chiếc túi đeo chéo màu hồng trong tủ, đựng tiền lẻ, kẹo, giấy vệ sinh cho Miên Miên.

Đeo lên người Miên Miên, sau đó trực tiếp đến sân bay.

Chỉ là vào khoảnh khắc máy bay rung lắc, Thẩm Mỹ Vân vô thức ôm chặt con gái vào lòng.

Phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là cuối cùng cũng sắp xuyên không rồi sao?

Tiếc quá, mười vạn đồ nướng Zibo của cô còn chưa mua được...



"Mỹ Vân, đứa trẻ Miên Miên đã được đưa đi hai ngày rồi, nó về với ba mẹ ruột rồi, con yên tâm đi."

Thẩm Mỹ Vân nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, khi nghe đến hai chữ Miên Miên.

Cô gần như ngồi bật dậy theo phản xạ có điều kiện.

Khi cử động, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai, in trên khuôn mặt trắng nõn nà, giống như tuyết trắng mùa xuân, mưa tạnh trời quang, trong trẻo thuần khiết đến mức kinh ngạc.

Nhìn thấy cô con gái mắc bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần.

Khi nghe đến hai chữ Miên Miên phản ứng lại lớn như vậy.

Người mẹ Trần Thu Hà thì thào lau nước mắt: “Đứa bé đã đi rồi, không thể cứu vãn được nữa, con đừng nghĩ nhiều nữa, tự làm khổ mình."

Nói xong bà ấy cầm một cái móc lửa chọc vào tro bếp lò tổ ong, sau đó móc vào lưới sắt nhỏ dưới đáy lò, tắt lửa nhỏ, sau khi tro tắt hẳn.

Bà ấy mở nắp nồi tinh, cầm một cái thìa cán dài khuấy nồi tinh nhỏ.

Cháo gạo trắng trong nồi tinh đã sánh lại, đang sôi ùng ục, hơi nóng màu trắng bốc lên, cũng làm bà nheo mắt lại.

Múc một bát cháo gạo trắng, đưa đến trước mặt con gái.

Trần Thu Hà nhận lỗi về mình: “Đều tại mẹ độc ác, chuyện đã xảy ra rồi, con đừng buồn nữa, ăn một chút đi."

Thấy con gái vẫn không phản ứng, mắt của Trần Thu Hà đỏ hoe, múc một thìa cháo đưa vào miệng con gái.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 17: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 1


"Trước đây nhà mình còn khá giả, một hoàng hoa đại khuê nữ như con muốn nhận nuôi đứa trẻ Miên Miên này, mặc dù mẹ tức giận nhưng vẫn chiều theo ý con, nhưng bây giờ thì khác rồi..."

"Ba con ở bệnh viện bị như thế, mẹ ở trường cũng chẳng khá hơn là mấy, chỉ chờ con dao treo lơ lửng trên cổ rơi xuống thôi, con nói xem, nếu mẹ và ba con có chuyện gì, con phải làm sao đây?"

Cô con gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc bích, lông mày như tranh vẽ, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá chút nào.

Những năm gần đây vợ chồng bà ấy cũng được coi là có bản lĩnh.

Nhưng dù vậy năm đó cũng suýt chút nữa xảy ra chuyện, khiến tính tình của con gái thay đổi rất nhiều.

Đừng nói đến chuyện vợ chồng bà và ông Thẩm có chuyện, con gái phải chịu khổ cực, mà còn phải nuôi đứa trẻ đó, chẳng phải là tuyết rơi thêm sương giá sao?

Đưa đứa trẻ đi đó là cách bất đắc dĩ của họ.

Bởi vì so với đứa trẻ đó, họ là ba mẹ thì chắc chắn phải bảo vệ con gái mình trước tiên.

Nghe lời người phụ nữ nói, ý thức của Thẩm Mỹ Vân trống rỗng, đầu óc choáng váng.

Cô chống đỡ cơ thể yếu ớt nhìn xung quanh.

Đập vào mắt nhất là tủ năm ngăn, trên đó đặt một chiếc radio hình vuông, được che nửa bằng một lớp vải trắng.

Còn chính giữa phòng đặt một lò tổ ong bằng sắt, trên đó đặt một nồi tinh, đang bốc khói nghi ngút.

Thẩm Mỹ Vân thu hồi tầm mắt, cụp mi xuống, hàng mi dày và mịn tạo thành bóng trên mí mắt, quả thực là nhan sắc vô song.

Cô đã xuyên không, còn xuyên đến Bắc Kinh vào tháng 2 năm 1970.



Ba cô là phó viện trưởng bệnh viện, mẹ cô là giáo sư đại học, còn cô là con gái độc nhất của hai người.

Được cưng chiều từ bé.

Vì từ nhỏ đã quá xinh đẹp, năm mười ba tuổi nghỉ hè về nhà họ hàng chơi, cô đã bị xâm hại một lần.

Kể từ đó tính tình cô trở nên u ám, còn mắc chứng sợ đàn ông.

Ngay cả người cha là bác sĩ phó viện trưởng cũng không làm gì được.

Những ngày tháng đó cứ thế mà trôi qua trong đau khổ.

Chỉ mong con gái khỏe mạnh, nhưng bệnh tình của cô không những không thuyên giảm mà còn ngày một nặng hơn.

Cho đến năm Thẩm Mỹ Vân mười chín tuổi, vào mùa đông năm đó, cô nhặt được một bé gái sơ sinh đang khóc oe oe ở trước cửa nhà mình.

Người vốn chẳng quan tâm đến gì như cô, thế mà lại cầu xin ba mẹ nhận nuôi đứa bé gái này.

Đối với ba mẹ Thẩm Mỹ Vân, đây không khác gì sét đánh ngang tai.

Con gái mình vốn là một cô gái trong trắng, mắc bệnh nên sợ đàn ông, vốn đã khó lấy chồng, nếu lại nhận nuôi một đứa bé gái.

Thì đời này đừng mong lấy chồng được nữa.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 18: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 2


Ba mẹ Thẩm phản đối ngay lập tức, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại cầu xin hết lời.

Đây là lần đầu tiên cô cầu xin ba mẹ một điều gì đó sau chuyện năm đó.

Là ba mẹ thì ai nỡ từ chối?

Vì vậy họ mới đồng ý, họ là ba mẹ, nghĩ xa hơn một chút.

Nếu như họ nói là nếu như, con gái mình cả đời này thực sự không thể tiếp xúc với đàn ông khác giới, không thể lập gia đình.

Vậy thì nhận nuôi đứa bé gái này.

Sau khi họ mất đi, có lẽ đó sẽ là chỗ dựa duy nhất của con gái họ.

Nghĩ đến đây, họ mới cho phép con gái nhận nuôi đứa bé gái đó, chỉ ghi tên vào hộ khẩu của con gái, cho đứa bé gái đó nhập hộ khẩu ở Bắc Kinh.

Những nỗi niềm và sự phức tạp trong đó, thật khó có thể nói hết bằng lời.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì đã đơn giản rồi.



Với năng lực của nhà họ Thẩm, nuôi thêm một đứa trẻ không phải là chuyện gì to tát.

Dù sao thì vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Mỹ Vân là con gái độc nhất, hai người đều là cán bộ công nhân viên chức, ăn lương thực phẩm, tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.

Tuy điều kiện gia đình không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng không tệ.

Nhưng trớ trêu thay, nhà họ Thẩm lại xảy ra chuyện.

Ba mẹ học vấn cao, công việc ổn định, vinh quang ngày xưa, bỗng chốc trở thành nỗi ô nhục lớn nhất của gia đình họ.

Đó là con dao treo lơ lửng trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà mới nóng ruột, trước khi mình xảy ra chuyện, họ phải tìm cho con gái một lối thoát.

Điều đầu tiên chính là giải quyết gánh nặng lớn nhất bên cạnh con gái - Miên Miên.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi ba mẹ gặp nạn, điều đầu tiên họ nghĩ đến là bảo vệ con mình.

Mà người mà vợ chồng họ muốn bảo vệ chính là Thẩm Mỹ Vân.



Vợ chồng họ cũng không phải là người nhẫn tâm, không thể tùy tiện đưa Miên Miên đi được.

Họ cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, cuối cùng cũng tìm được ba mẹ ruột của Miên Miên.

Gia đình kia cũng không tệ, còn ở trong đại viện.

Miên Miên trở về với ba mẹ ruột chỉ có sung sướng.

Chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại với gia đình Thẩm đang gặp nạn sao?

Ít nhất, trong mắt vợ chồng Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà là như vậy, nhà họ Thẩm gặp nạn, thành phần thay đổi, Miên Miên đi theo họ chỉ là chịu khổ.

Liên lụy đến cả con gái ruột Mỹ Vân, họ cũng không định giữ bên mình nữa.

Nhưng điều mà Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà không biết là.

Miên Miên trở về gia đình ba mẹ ruột đó không phải là sung sướng, mà là cái hố tử thần.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Chương 19: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 3


Chỉ vì Miên Miên là con gái thật của gia đình đó lạc ra ngoài, con gái thật trở về gia đình, không có tình thân, chỉ có sự ghẻ lạnh.

Lý do chỉ là vì gia đình đó nuôi một cô con gái, cô con gái đó rất có phúc, được cả nhà yêu thương.

Những người trong gia đình đó cũng coi cô con gái nuôi đó như con gái ruột.

Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Miên Miên.

Chẳng phải là phá hoại tình cảm gia đình của mọi người sao?

Miên Miên làm sao được yêu thương?

Cô bé không chỉ không được yêu thương, mà còn bị so sánh với con gái nuôi ở mọi phương diện, Miên Miên không thông minh bằng, không khéo léo bằng, không có phúc bằng, không nịnh nọt bằng.

Tóm lại so với con gái nuôi, Miên Miên mà Thẩm Mỹ Vân coi như bảo vật, chẳng có gì tốt.

Còn hay tranh giành đồ đạc.

Không, cho đến khi thiên kim thật sự lớn lên từng ngày, đến tuổi mới lớn, cô ấy và thiên kim giả lại cùng lúc thích một chàng trai.

Đó là mối tình thời thơ ấu của họ.



Chỉ là chàng trai ấy vừa thương cảm cho hoàn cảnh của Miên Miên trong gia đình mới, vừa tận hưởng sự tiện lợi mà thiên kim giả mang lại.

Cứ như vậy lâu dần.

Điều này càng khiến cho mối quan hệ của Miên Miên và anh ấy trở nên căng thẳng đến cực độ.

Điều đáng buồn hơn là, vào lúc này, cả gia đình đều chỉ trích Miên Miên là chị mà không biết nhường em.

Đúng vậy.

Miên Miên từ khi trở về nhà đã bắt đầu nhường nhịn em gái, nhường ba mẹ, nhường cơ hội đi học.

Đến cuối cùng đến cả chàng trai mình thích cũng phải nhường.

Nhưng nhường chàng trai mình thích, cô ấy sẽ chẳng còn gì cả.

Miên Miên cô ấy, cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Đối mặt với sự thiên vị của ba mẹ ruột, sự vô tội của em gái, sự chỉ trích của chàng trai mình yêu.

Miên Miên phát hiện ra rằng thế giới này rộng lớn, dường như không có chỗ cho cô ấy dừng chân.



Cô ấy chọn cách kết thúc cuộc đời.

Hơn nữa còn là kết thúc cuộc đời của mình trên mộ của Thẩm Mỹ Vân.

Đó là nơi cô ấy đã cảm nhận được sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Như vậy khi cô ấy được sinh ra, cô ấy đã có mẹ, khi cô ấy chết đi, cô ấy cũng có mẹ.

Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều yêu cô ấy như thuở ban đầu.

Người mẹ đó từ đầu đến cuối đều coi cô ấy là báu vật.

Hãy nhìn xem, cô ấy cũng được người khác yêu kìa, máu của cô ấy đã nhuộm đỏ mộ của Thẩm Mỹ Vân.

Như vậy cô ấy có thể không bao giờ phải xa mẹ nữa.

Nhìn cảnh này.

Thẩm Mỹ Vân run rẩy không kìm được, con gái của cô, cô coi như châu báu, sao có thể chịu được sự tủi nhục và cay đắng như vậy?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top