Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phế Vật

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
685,651
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phế Vật

Phế Vật
Tác giả: Kiều Mộc Kiều
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn án:

Kiều gia, tổ chức sát thủ mạnh nhất chợ đêm, gia chủ Kiều gia Kiều Hàn, nữ vương quát tháo chợ đêm. Mà... Thiếu chủ Kiều gia Kiều Ảnh lại là một phế vật, không sai đây là một phế vật đánh quái thăng cấp thật sự
 
Chương 1: Không có tư cách nói không!


Chương 1: Không có tư cách nói không!

Đùng —— đùng——đùng——

Trên sân luyện tập, một thiếu nữ thân mang bình thường, đang nằm trên mặt đất luyện xạ kích, nhưng thì làm sao một phát để nàng lúng túng không đất dung thân, 10 súng 9 súng lệch bia, một súng sát trúng bia, cái gì gọi là sát trúng, xẹt đến bia ngắm, cũng không biết có tính bắn trúng hay không. Cuối cùng một người duy nhất ngồi dậy, đứng lên đi tới bên người nàng, hơi thở cao lãnh tản ra lạnh buốc. Nhấc chân trực tiếp đạp trên đầu của người vừa bắn bia, mà người bị đạp cũng không dám lên tiếng, yên lặng đứng dậy cúi đầu." Tiếp tục Cho ta, không tới vòng mười cũng đừng dừng lại" Thanh âm lạnh như băng, kích thích thiếu nữ có chút đau.

Nữ nhân đi rồi, thiếu nữ mới dám ngẩng đầu lên, ngũ quan rõ ràng, mắt phượng hờ hững, lớp da vô cùng mịn màng, chiều cao 1m77, nếu như đi làm người mẫu sẽ là mầm mống tốt, chỉ đáng tiếc nàng sinh ở thế gia sát thủ, không có bất kỳ quyền lợi lựa chọn nào. Nàng là con gái cua Kiều Hàn, cũng là phế vật duy nhất của Kiều gia. Ngay cả tên của chính mình đều mang theo mùi vị châm chọc. . . Kiều Ảnh. .. Nghĩ tới đây, Kiều Ảnh thì bất tri bất giác nắm chặc súng trên tay, nằm xuống tiếp tục xạ kích, mãi đến tận đêm khuya, Kiều Ảnh cuối cùng dựa vào vận may bắn tới hồng tâm kinh hãi kêu lên."Mẹ ki*ếp! Hồng tâm đó! Lần đầu tiên" Đương nhiên vệ sĩ bên cạnh cũng là làm như không nhìn thấy

Kiều Ảnh vui vui vẻ vẻ về tới nhà, vừa đến cửa nhà cũng cảm giác được một cổ hàn ý, Kiều Ảnh cảm giác chuyện không hề tốt sắp xảy ra, vệ sĩ vì đó mở cửa, Kiều Ảnh đi vào. . . Nhìn thấy Kiều Hàn thì ngồi ở giữa phòng khách, rõ ràng gương mặt đẹp như vậy lại vĩnh viễn là lạnh lẽo, không hề có một chút đặc trưng của mẫu thân, ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Kiều Ảnh, Kiều Ảnh run sợ nhúc nhích một chút, chậm rãi đi tới, Kiều Ảnh đứng sofa bên, không có mệnh lệnh của nữ vương không dám ngồi xuống.

"Bắt đầu ngày mai ngươi đi Liệt Đảo huấn luyện" không có trưng cầu ý kiến, ở bên trong ánh mắt Kiều Hàn Kiều Ảnh chỉ có thể nghe theo không thể phản bác.

Kiều Ảnh chấn kinh rồi một hồi, lập tức phản bác "Dựa vào cái gì! Không"

"Dựa vào cái gì, chỉ bằng tên phế vật ngươi đây không có tư cách nói không!" Kiều Hàn không nghĩ tới Kiều Ảnh còn dám phản bác, loại phế vật này tại sao có thể là con gái của cô, như vậy tiếp, thật sợ ngày đó chính mình sẽ đích thân giải quyết nàng! Kiều Ảnh véo chặt góc áo, cắn răng chạy trở về phòng của mình.

Hết chương 1
 
Chương 2


Chương 2

Kiều Ảnh Chạy về phòng, nằm ở trên giường. Nhìn đèn trên trần nhà đờ ra... Chính mình từ nhỏ không từng có được ấm áp của mẫu thân, ngay cả bị bệnh phát sốt đều chỉ có thể tự mình tiếp tục gánh vác, động một chút là đánh chửi, chỗ chết người nhất chính là chính mình từ nhỏ đã đặc biệt thiện lương, nhìn thấy tiểu miêu tiểu cẩu bị thương đều muốn băng bó cẩn thận cho chúng nó, mãi đến tận ngày ấy... Khi Kiều Hàn đem chim con nhặt được của Kiều Ảnh tay không bóp chết, nàng mới hiểu được.. Tất cả những thứ này cũng không phải trò chơi... Có lẽ có một ngày chính mình cũng phải tiếp nhận vận mệnh như vậy, Kiều Ảnh trầm mặc rất lâu, lại ngủ thiếp đi, ở trong mơ nàng mơ thấy hình ảnh Kiều Hàn dùng súng chỉa về mình, để mình đi chết. Rất lạnh...Khiến bản thân run rẫy...

Ngày hôm sau Kiều Ảnh trên phi cơ, còn đối với giấc mộng kia ngày hôm qua toát mồ hôi lạnh, "Thiếu chủ, làm sao vậy có phải là có cái gì khó chịu" Nam nhân ngồi ở bên khác Kiều Ảnh hỏi, "Mục thúc thúc, ta rất tốt, chỉ là có chút thận hư" Người được gọi là Mục thúc, thật ra là Mục Lương đệ nhất sát thủ của Kiều gia. Thân thể cao to khôi ngô, ánh mắt hung ác, khiến người ta sợ hãi. Nhưng đối với Kiều Ảnh lại là đặc biệt hòa ái. "Thận hư..."

Máy bay sau khi dừng lại, Kiều Ảnh nhìn một chút người, một mảnh đen kịt...

Kỳ thực Liệt Đảo là chỗ trọng yếu Kiều gia bồi dưỡng sát thủ, ở đây trong một năm không biết có bao nhiêu người bởi vì huấn luyện độ cao tử vong, có thể tồn tại tiếp mới có thể được Kiều gia thu nhận. Tỉ lệ sống sóng một phần vạn, để sát thủ của Kiều gia đều lấy tinh anh nổi danh

Hết chương 2
 
Chương 3


Chương 3

Kiều Ảnh vừa tới thì bị yêu cầu trong vòng 5 phút thay xong quần áo, đến sân huấn luyện tập hợp, Kiều Ảnh không dám thất lễ nhanh chóng chạy đến phòng thay quần áo, thay xong quần áo lại chạy tới sân huấn luyện. "6 phút, không phải nói 5 phút sao!" Huấn luyện viên gào thét

"Một phút mà thôi" Kiều Ảnh có chút không cho là đúng

"60 vòng"

"Cái gì?" Kiều Ảnh có chút choáng váng

"Ta nói chạy 60 vòng" Huấn luyện viên đề cao giọng

"60 vòng! Xảy ra nhân mạng!" Kiều Ảnh trực tiếp cự tuyệt, chính mình một vòng cũng quá dữ! 60 vòng! Sẽ chết người!

"70" Vị huấn luyện viên này mới có thể hay không có thể chết người hay không, ở địa bàn cúa hắn nhất định phải nghe hắn

Kiều Ảnh hết cách rồi, chỉ có thể chạy, một vòng....Phù còn có thể kiên trì

Hai vòng... Cắn răng kiên trì

Ba vòng...Bạch —

Kiều Ảnh mới ba vòng trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi

"Đứng lên cho ta" Huấn luyện viên đá đá Kiều Ảnh ngã trên đất

Kiều Ảnh cũng không quản, muốn giết muốn chém tùy tiện ngươi, dù sao ta chính là không đứng lên

"Mấy người các ngươi đánh cho ta, đem nàng đánh đến dậy mới thôi" Huấn luyện viên sau khi nói xong quay người thì đi. Đổi lấy là một đám người cao to rất nhiều hơn Kiều Ảnh. Đám người kia vây lấy nàng, mọi người đều là loại gian khổ huấn luyện ra, nổi khổ trong lòng khó chịu vừa vặn không nơi phát ra, bắt nạt người mới cũng là lạc thú duy nhất, "Ân!" Một đám người quay về Kiều Ảnh quyền đấm cước đá, mà Kiều Ảnh không có phản kháng càng không có kêu gào, mà là cắn răng kiên trì

Trôi qua nửa giờ sau, đám người kia cuối cùng phát tiết xong, Kiều Ảnh cũng giãy dụa chống lên thân thể của chính mình "Đau quá" Kiều Ảnh kêu ra tiếng... Cảm giác thân thể như sắp tan vỡ. Kiều Ảnh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy nữ vương ở phía xa lạnh lùng nhìn mình... Tại sao! Tại sao nhìn thấy mình bị đánh thành như vậy còn lạnh lùng như thế! Kiều Ảnh bây giờ vô cùng bất lực, rồi lại không thể làm gì, cuối cùng nhặt lên mũ bị đánh rơi, an tĩnh thì đi

Mà Kiều Hàn một bên khác, vẫn cứ lãnh khốc. Cô thực sự không thích loại tính cách này của Kiều Ảnh, không biết phản kháng sao? Nhưng nàng vừa rồi đứng lên nhìn mình cái ánh mắt kia... Xác thực đế cô có chút đau lòng

Kiều Ảnh đi tới, ký túc xá của chính mình, nằm ở trên giường gỗ, dùng chăn che ở mặt của mình, nàng rất đói, nhưng không muốn động

Đột nhiên Kiều Ảnh cảm giác có người đang chạm nàng, Kiều Ảnh đem chăn từ trên đầu lấy xuống, ngồi dậy, nhìn một chút, là một người không quen biết, Kiều Ảnh vừa định hỏi nàng làm gì, người kia thì mãnh liệt đánh một quyền đến, Kiều Ảnh bị đánh trực tiếp té lăn trên đất. Ha ha ha ha mấy tiếng cười nhạo truyền vào trong tai

"Thật sự quá yếu"

"Thật vô dụng"

"Cô ta là làm sao vào được"

"Nghe nói nữ vương đích thân theo đến" Kiều Ảnh nghe vài lời nói không thể tả, tức giận trừng mắt, hướng về phía cô gái đánh người vọt tới, người kia cũng không tránh, một cước lại đem Kiều Ảnh đá ngã lăn. Kỳ thực nàng là nghe nói nữ vương chính mình sùng bái dẫn theo một người đến, hơn nữa còn rất coi trọng có chút ghen thì đến xem thử, vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy người này bị một đám người, đánh hội đồng cũng không phản kháng, chính mình cũng muốn thử một chút thân thủ của nàng, không nghĩ tới kém như vậy

"Hừ!" Kiều Y Kỳ cười lạnh một tiếng thì đi rồi. Kiều Y Kỳ là người duy nhất được Kiều Hàn ban họ, cũng là người duy nhất sau này muốn trực tiếp vào Kiều gia, nàng là mạnh nhất, cho nên được coi trọng như vậy, nguyên nhân nàng mạnh như vậy cũng là vì cách Kiều Hàn gần một chút, lại không ngờ đến một phế vật như vậy, có thể trực tiếp tiếp cận nữ vương, loại cảm giác khó chịu kia lại một lần nữa lan tràn ra

Kiều Ảnh lại một lần nữa đứng dậy, nhìn nhóm người này cười nhạo nàng, không nói gì, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi

Hết chương 3
 
Chương 4


Chương 4

Ngày hôm sau Kiều Ảnh rất sớm rời khỏi giường, nàng cũng không muốn bị đánh. Ngày hôm qua vết thương còn chưa tốt, bây giờ Kiều Ảnh khuôn mặt máu ứ đọng. Trên người cũng đau kinh khủng

Kiều Ảnh đứng trên sân huấn luyện, trong lòng có chút không thích ứng. "Hôm nay chúng ta trực tiếp thực chiến diễn tập" Huấn luyện viên chống nạnh tới tới lui lui qua lại

Kiều Ảnh nhìn huấn luyện viên một chút, lửa giận đầy mắt. Chính mình đầy người vết thương, đều do người này ban tặng, thật là xui xẻo

"Ngươi ra ngoài" Huấn luyện viên dùng ánh mắt khẽ hất Kiều Ảnh

Kiều Ảnh biết mình khẳng định trốn không thoát, nhẹ nhàng lên trước một bước "Cón có ngươi" Kiều Ảnh nhìn người muốn đánh nhau với chính mình, xem ra không khó chơi như vậy, trái tim cũng bỏ xuống một chút

"Dừng" Đột nhiên thanh âm lạnh như băng truyền ra, Kiều Ảnh nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới. Kiều Hàn... Kiều Ảnh cho rằng Kiều Hàn là tới cứu nàng

"Ngươi đi" Kiều Hàn quay về Kiều Y Kỳ bên cạnh nói ra

"Vâng" Kiều Y Kỳ biết rõ nữ vương tại sao phải để nàng đánh loại phế vật này, cho nên lần này nàng không dự định hạ thủ lưu tình

Hai người mặt đối mặt đứng yên, Kiều Ảnh ra tay trước, kỳ thực căn bản không cần đoán liền biết, Kiều Ảnh thua chắc rồi. Quả nhiên trong 10 phút Kiều Ảnh bị đánh ngã xuống đất vô số lần, cuối cùng Kiều Y Kỳ thực sự cảm thấy chán, trực tiếp rút ra lưỡi dao đâm về phía Kiều Ảnh, khi phần bụng Kiều Ảnh trúng dao còn rất kinh ngạc nhìn Kiều Y Kỳ. Kiều Y Kỳ tốc độ quá nhanh, ở hiện trường cũng chỉ có Kiều Hàn phản ứng lại, nhưng cô không có ngăn cản. Một dao mà thôi cũng sẽ không chết, cô nhìn rõ ràng phương hướng Kiều Y Kỳ đâm tới, không phải tim

"Đưa đi phòng y tế" Lạnh lùng mở miệng, lạnh lùng rời đi. Kiều Ảnh nằm trên đất, nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy vào trong lòng, nàng là phế vật, nhưng tôn nghiêm của nàng ai cũng không thể đạp lên!

"Kiều Ảnh, tỉnh lại rồi, Kiều Ảnh" Kiều Ảnh cảm giác có người đang gọi nàng, nhưng âm thanh là từ trong thân thể truyền tới. "Kiều Ảnh? Đừng sợ ta là bản thân ngươi"

"Cái gì? Ngươi là ta?"

"Đúng vậy, ta là ngươi, ngươi mạnh mẽ phẫn hận kia"

"...Ta... Nghe không hiểu"

"Dù sao ngươi phải hiểu được, ta muốn ra ngoài rồi, cùng, ngươi, hợp, hai, làm, một" Cái thanh âm kia từng chữ từng chữ nói đến

"Cái gì hợp hai làm một, ngươi nói cái gì! A! Ngực đau quá! A!"

"A!"

Kiều Ảnh từ trên giường nảy lên, đầy mặt là mồ hôi..." Thật kì lạ... Là mộng sao" Kiều Ảnh cảm giác thân thể kì lạ, bụng không có đau chút nào, hơn nữa thân thể có cỗ sức mạnh, Kiều Ảnh xuống giường, nhảy nhảy..." Xảy ra chuyện gì, cảm giác thân thể thật là lạ"

Két — cửa mở rồi, Kiều Ảnh nhìn phía người tới ngoài cửa, Kiều Hàn?

Hết chương 4
 
Chương 5


Chương 5

Kiều Hàn nhìn thấy Kiều Ảnh có thể xuống giường, hơi kinh ngạc, trước đây người này bị bệnh đều muốn chết muốn sống mấy ngày. Cuối cùng Kiều Hàn không nói gì đã đi, dường như là đang nhìn một người không quá quan trọng. Ánh mắt luôn là lạnh lùng như vậy. Kiều Ảnh nhìn bóng lưng Kiều Hàn rời đi, ánh mắt trống rỗng khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười kinh khủng

"Ha, loại nữ nhân này, ăn lên rất có mùi vị chứ"...." Ta đang nói cái gì..." Vừa rồi Kiều Ảnh hình như là một người mắc bệnh thần kinh đem mình đều dọa hết hồn. "Không muốn không muốnm ngủ đi" Kiều Ảnh che lại cái đầu đi ngủ

Ngày hôm sau Kiều Ảnh tiếp tục trên sân huấn luyện luyện tập, nàng đúng là muốn nghỉ ngơi, Kiều Hàn không cho. Ôi thật không phải thân sinh... Đầu tiên là vạn mét chạy nhanh... Vạn mét vẫn chạy nhanh, Kiều Ảnh luôn oán giận trong lòng, nhưng cũng không có cảm giác được mệt lại đơn giản thì chạy xong, tuy vẫn duy trì ở chính giữa, nhưng nàng cảm giác vẫn là có thể vượt qua, chỉ là nàng cảm thấy rất kỳ quái, thì không dám quá rõ ràng. Sau khi tất cả mọi người đến đích thêm rất nhiều, nhìn mặt của Kiều Ảnh, rất bình thản chính là mình sau vạn mét cũng sẽ có chút mệt nhọc thôi, hôm nay Kiều Ảnh rất không bình thường, Kiều Hàn nghĩ đến rất lâu, nhưng ngoại trừ những thứ này Kiều Ảnh tựa hồ cũng không biến hóa khác. Cẩn thận suy nghĩ sự nhẫn nại của Kiều Ảnh luôn rất mạnh hay là nàng cố ý che giấu, bỏ đi, cũng là loại tiến bộ thôi

Sân huấn luyện

Ở trên sân huấn luyện, không nghĩ tới nữ vương, tiếp tục để Kiều Ảnh và Kiều Y Kỳ đối chiến. Kiều Ảnh choáng váng rồi, hôm qua mới bị đâm một đao! Hôm nay muốn nàng chết sao! Kiều Ảnh đứng trên sân huấn luyện luôn thất thần, nàng đang muốn đánh khẳng định đánh không thắng, vẫn là giữ mạng quan trọng

Kiều Y Kỳ nhìn Kiều Ảnh bất động. Đợi rất lâu cũng không thấy nàng ra tay, cuối cùng không chờ nổi vọt tới, trực tiếp một đấm đánh về phía vết thương ngày hôm qua, Kiều Ảnh còn đang thất thần

Bạch —

Kiều Ảnh xác thực đang thất thần, nhưng... Quyền này nàng cũng đón được rồi, sau khi đón được bản thân Kiều Ảnh cũng không dám tin. Sửng sốt rất lâu mới đem nắm đấm vung ra. Mà Kiều Y Kỳ càng là trợn to hai mắt, ngày hôm qua nàng còn là một phế vật hôm nay lại có thể tiếp được quả đấm của chính mình, nhìn nữ vương một chút, không nghĩ tới nữ vương lại đối với Kiều Ảnh để lộ ra nụ cười vui mừng, là nụ cười nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua, Kiều Y Kỳ bị nguyên do của nụ cười này đâm bị thương, dựa vào cái gì đồ vật chính mình cố gắng như vậy cũng không chiếm được, phế vật này từng chút một tiến bộ là có thể có được. "Ta muốn cầu dao chiến!" Kiều Ảnh không nghĩ tới Kiều Y Kỳ lại muốn so dao với mình. Vậy hay rồi, ngày hôm qua suýt chút nữa bị đâm chết, hôm nay nếu như so thật, chính mình không thể bị cắt thành mảnh vỡ, Kiều Ảnh vừa định từ chối

"Được" Thanh âm lạnh lùng truyền vào màng nhĩ mọi người, Kiều Y Kỳ cười cười

Không nghĩ tới nữ vương mở miệng, lần này Kiều Ảnh ngay cả cự tuyệt cũng không được

Lòng như tro nguội cầm lấy dao, chính mình bao nhiêu cân lượng Kiều Ảnh vẫn là biết, vừa rồi khẳng định là bất ngờ, hiện tại có thể coi là xong rồi

Hai người cầm cẩn thận dao đứng đó, Kiều Y Kỳ đánh đòn phủ đầu, dao đầu tiên liền đem dao của Kiều Ảnh đánh rớt, Kiều Ảnh còn đang bên trong choáng váng

Hí — một đao từ bờ vai đến cánh tay một vết máu thật dài, Kiều Ảnh ngã trên mặt đất... Chậm rãi dùng hai tay chống chính mình lên, cảm giác nỗi đau xé rách tim gan tập kích toàn thân..

Phốc — một ngụm máu đỏ tươi lao ra khoang miệng, để môi vốn đỏ càng thêm đỏ, còn mang theo mùi vị yêu diễm

Cạch — Kiều Ảnh cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi

Khi Kiều Y Kỳ dự định lại đến một dao muốn mạng của Kiều Ảnh, Kiều Hàn trực tiếp một súng xuyên qua cánh tay của Kiều Y Kỳ. Kiều Y Kỳ kinh ngạc nhìn Kiều Hàn, mà Kiều Hàn cất bước đạp giày cao gót phớt lờ ánh mắt của Kiều Y Kỳ, trực tiếp ôm lấy Kiều Ảnh thì đi. Kiều Y Kỳ không nhúc nhích, nhìn phương hướng Kiều Hàn rời khỏi... Đang trầm tư, cuối cùng lộ ra một nụ cười tà

Hết chương 5
 
Chương 6


Chương 6

Đây là Kiều Ảnh lần đầu tiên được Kiều Hàn ôm, cũng là lần đầu tiên Kiều Ảnh được ôm công chúa. Lại có cỗ ấm áp chảy vào trong thân thể. Kiều Ảnh đến phòng y tế vẫn tính tỉnh táo, khi bác sĩ đem thuốc bôi đến trên vết thương Kiều Ảnh... Kiều Ảnh lại đau ngất đi. Mà Kiều Hàn một bên lúng túng làm bộ không quen biết nàng, Kiều Hàn nghĩ qua rồi, Kiều Ảnh kỳ thực cũng là nhân tài có thể tạo, chỉ bằng một chút vừa rồi như vậy, nói không chừng Kiều Ảnh sau này có thể vượt qua cô

Sau khi bác sĩ giúp Kiều Ảnh ngất xỉu thoa xong thuốc, thì lui xuống. Mà Kiều Hàn cũng không có vội vã đi, mà là ngồi vào một bên, yên lặng nhìn Kiều Ảnh, Kiều Ảnh năm nay 16 rồi nhưng trong 16 năm này chính mình cũng không làm sao nghiêm túc nhìn nàng... Lớp da trắng mịn, ngũ quan xinh xắn, vóc người cao gầy, chính là ngực... Kiều Hàn nhìn chăm chú ngực của Kiều Ảnh, lập tức lại thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm ngực con gái mình, có phải là có chút cầm thú

Kiều Ảnh sau khi tỉnh lại thì thấy được nữ vương đang bên cạnh mình, cuống quít đứng dậy, không nghĩ tới vừa động kéo tới vết thương của chính mình "A" Kiều Ảnh nhẹ giọng kêu gào ra, Kiều Hàn nhìn có chút thương tâm nhưng ngoài miệng vẫn là nói "Thật vô dụng" Chỉ là âm thanh so với bình thường dịu dàng rất nhiều. Kiều Ảnh không để ý Kiều Hàn, nhìn thấy trên bàn có cháo trắng thì tự mình uống

"Mùi vị như thế nào" Kiều Hàn có chút chờ mong hỏi

"Rất bình thường" Kiều Ảnh vừa uống vừa trả lời

"Vậy ngươi đừng uống" Kiều Hàn đoạt lấy cháo trực tiếp đi rồi, lưu lại Kiều Ảnh ngốc ra..."What?"

Hết chương 6
 
Chương 7


Chương 7:

Gió lạnh cạnh biển gào thét, sóng biển kinh hãi vỗ đá ngầm. Một nữ nhân cực kỳ yêu mị dưới ánh trăng, lại dùng lạnh lẽo chống đỡ gió biển — Kiều Hàn, Kiều Hàn quên đi khi còn bé phụ thân đặt tên cho cô, Kiều Ý Nhiên, ít nhất là cái tên có nhiệt độ hơn bây giờ. Sau khi tự tay giải quyết phụ thân, cô cũng là đổi tên, cô không xứng...

"Gia chủ..." Một thanh âm của nam tử mặc áo đen cắt đứt tâm tư của Kiều Hàn

"Ừm" Chữ lạnh lẽo thậm chí còn khiến người ta phát run hơn gió biển hôm nay

"... Đây là... Đây là ở trong phòng thiếu chủ tìm được" Nam tử sợ hãi nhìn Kiều Hàn, Kiều Hàn tiếp nhận túi trên tay nam tử, chậm rãi mở ra... Nhìn đồ vật trong túi, Kiều Hàn đột nhiên trợn to hai mắt, khiến người phát run!

Kiều Ảnh, đây là ngươi ép ta! Gió lạnh tiếp tục gào thét, người ngủ say, cũng không biết chuyện ngày mai sẽ phát sinh. Như một đứa con nít, tiếp tục chìm đắm ở trong mộng chính mình...

Hết chương 7
 
Chương 8


Chương 8:

Kiều Ảnh không biết Kiều Hàn tìm nàng chuyện gì, dù sao cảm giác không phải chuyện tốt, Kiều Ảnh thấp thỏm đi tới ngoài cửa phòng của Kiều Hàn, hôm nay người bên ngoài đặc biệt nhiều, có phải là có chuyện khẩn cấp gì, Kiều Ảnh nhẹ nhàng gõ vang cửa, nhẹ đến chính mình cũng nghe không quá được

Kẹt — cửa mở rồi, Kiều Ảnh đi vào, nhìn Kiều Hàn đứng đầu, như một nữ vương cao ngạo ngồi ở trên bảo tọa của cô như thế, người áo đen vẻ mặt lạnh lẽo tăng thêm ở bên cạnh, làm cho cả gian phòng hiện ra một loại mùi chết chóc. Điều này làm cho Kiều Ảnh càng thêm xác định nhất định là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng nghĩ không thông, rõ ràng chính mình mấy ngày này đặc biệt ngoan, làm sai chỗ nào sao?

"Quỳ xuống" Thanh âm lạnh như băng, từ chỗ Kiều Hàn truyền ra. Kiều Ảnh chấn động từ đầu đến cuối không có động. "Quỳ xuống!" Kiều Hàn tăng thêm âm thanh, Kiều Hàn là nữ vương của giới sát thủ, uy nghiêm của chính mình không thể nghi ngờ!

Kiều Ảnh cuối cùng vẫn là quỳ trên mặt đất, cúi đầu. Tâm tình lại là ngớ ra. Đến cùng chuyện gì liên lụy đến mình? "Dẫn tới" Kiều Hàn ra lệnh một tiếng, chỉ thấy mấy người áo đen mang theo hai nam nhân xanh xao vàng vọt ra ngoài, "Ngươi biết bọn họ làm cái gì không?" Kiều Hàn hỏi Kiều Ảnh, nhưng thanh âm lạnh như băng để Kiều Ảnh không dám trả lời. "Chơi ma túy" Kiều Hàn sau khi nói xong, liền cầm lên súng trực tiếp bắn đi một người trong đó, bắn trúng lỗ tai người kia kêu hí lên, "Cắt đi" Kiều Hàn không có từng tia một thương hại, tiếp theo người áo đen đem mắt của hai kẻ chích hút ma túy móc đi, lại ở trong miệng không biết nhét vào món đồ gì

Đùng — Đầu của hai người trực tiếp nổ bay, Kiều Ảnh cách rất gần, hoảng sợ nhìn tất cả những thứ này

"Để tất cả mọi người ở trên sân huấn luyện tập hợp" Kiều Hàn ra lệnh một tiếng, còi hú tiếng thì từ bên ngoài vang lên

Kiều Ảnh cũng bị dẫn tới, không giống là tất cả mọi người là đứng, mà chỉ có nàng một mình quỳ, bởi vì Kiều Ảnh vừa xem xong tình cảnh đó đến bây giờ sau lưng còn đều là mồ hôi lạnh... Đến cùng... Làm sao vậy?

Đột nhiên Kiều Hàn ném túi đồ vật ở địa phương Kiều Ảnh quỳ, Kiều Ảnh nhặt lên nhìn một chút...Ma túy...! Nàng lại bong bong nhìn Kiều Hàn, cảm giác đại sự không ổn. "Ta đã từng nói, người,ở đây dám đụng vào ma tuý, đều chỉ có một con đường chết" Nói xong hai thi thể nam không đầu đã bị mang lên, Kiều Hàn quả nhiên lòng dạ độc ác. Phất phất tay, hai cỗ xác chết đã bị ném vào biển nuôi cá rồi.

Kiều Hàn cầm roi da đi tới phía sau Kiều Ảnh, trực tiếp quất lên, cường độ rất lớn hoàn toàn không có nương tay, mà Kiều Ảnh cắn răng, chính mình rõ ràng trên người còn có vết thương, cô không biết sao? Tại sao đánh mình? Lẽ nào cô hoài nghi mình chơi ma túy! Tại sao không để cho mình giải thích, mình ở trong lòng cô thì không chịu nổi như thế! ! ! Một luồng lửa giận vô danh cuốn sạch lấy toàn thân Kiều Ảnh

"Kiều Ảnh, Kiều Ảnh, Kiều Ảnh" Một thanh âm vô danh từ trong thân thể Kiều Ảnh truyền ra. Là tiếng khi ngất đi...

"Kiều Ảnh, sợ hãi không"

"Sợ hãi"

"Kiều Ảnh, hoảng sợ không"

"Hoảng sợ"

Kiều Ảnh, căm ghét không"

"Căm ghét"

"Kiều Ảnh" Thanh âm kia đột nhiên dừng lại. Lập tức lại vang lên

"Hủy diệt đi" Âm thanh buồn nôn quỷ dị, ở trong thân thể Kiều Ảnh bắt đầu không ngừng vạng vọng lên

Mở mắt ra, Kiều Ảnh lại dường như về tới hiện thực, người phía sau lưng vẫn còn đang đánh, đột nhiên Kiều Ảnh một tia cười tà, kinh khủng để ánh trăng đều đang phát run. "Được" Lầm bầm lầu bầu chỉ là nụ cười kia để chữ này nghe vào, đều không thể tưởng tượng nổi như vậy

Cuối cùng người sau lưng ngừng lại. "Tiếp tục quỳ, những người khác giải tán" Nữ vương nói xong thì đạp giày cao gót đi rồi, giày cao gót màu đỏ thắm, ở trong mắt Kiều Ảnh là chói mắt như vậy, nhưng nụ cười khóe miệng lại dấu không được yêu thích biến thái của chính mình

Kiều Ảnh quỳ trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng tối tăm, không có một tia sáng, giống như là người chán chường ở trong bóng tối chưa từng thấy ánh sáng. Kiều Ảnh còn đang suy nghĩ đôi giày cao gót kia, đột nhiên lại nở nụ cười, biến thái liếm môi một cái

Mà Kiều Y Kỳ nhìn thấy Kiều Ảnh bị đánh trong lòng càng thêm khó chịu, dựa vào cái gì! Đây hoàn toàn là bất công! Nàng còn đang suy nghĩ cách, nàng nhất định phải làm cho Kiều Ảnh vạn kiếp bất phục. Kiều Ảnh, ngươi chờ xem!

Hết chương 8
 
Chương 9


Chương 9

Ngày hôm sau Kiều Ảnh thì được đánh đường về nhà rồi, Kiều Ảnh trở về cảm giác như biến thành người khác. Không nói lời nào cả người nằm ở trạng thái chán chường. Yên lặng yêu thích nhìn chằm chằm mặt đất. Cũng không huấn luyện, Kiều Hàn tức giận mỗi ngày nắm roi da đánh, nhưng đánh như thế nào đều vô dụng. Hơn nữa Kiều Ảnh càng ngày càng yêu thích lầm bầm lầu bầu... Cũng nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, Kiều Hàn đem tất cả quy nạp là vì chơi ma túy

Cuối cùng Kiều Hàn hiểu rõ rồi, Kiều Ảnh tên phế vật này thật không có tác dụng rồi, Cô nhất định phải vì Kiều gia suy tính tương lai

"Kiều Y Kỳ, từ nay về sau chính là thiếu chủ Kiều gia" Kiều Hàn nhìn Kiều Ảnh một chút, Kiều Ảnh không có bất kỳ biểu lộ biến hóa gì, giống như nước đọng

Kiều Y Kỳ hiểu rõ rồi, thì ra Kiều Ảnh là con gái của Kiều Hàn, phế vật như vậy lại là con của nữ vương...

Kiều Y Kỳ đột nhiên đi tới bên cạnh Kiều Ảnh, "Chào tỷ tỷ" Âm thanh ngọt như vậy ai nghe xong đều sẽ yêu thích

Nhưng Kiều Ảnh không để ý tí nào trực tiếp thì đi, vẫn cúi đầu, suýt chút nữa đụng trúng cửa phòng của chính mình, máy móc mở cửa. Máy móc nằm xuống. Lại là đôi giày cao gót kia, Kiều Ảnh không cách nào quên nó, mỗi lần nó xuất hiện luôn muốn làm những gì, liếm liếm môi khô khốc. Ha...

Ngày hôm sau Kiều Y Kỳ ở trên sân huấn luyện luyện tập xạ kích, bách phát bách trúng. Mà Kiều Ảnh đứng ở nơi đó nữa viên đạn cũng bắn không ra, Kiều Hàn không thể nhịn được nữa một cái tát trực tiếp đánh trên mặt Kiều Ảnh, "Quỳ xuống!" Kiều Hàn quát lớn, Kiều Ảnh không nhúc nhích, Kiều Hàn lấy ra súng chỉa ở trên đầu Kiều Ảnh, Kiều Ảnh nhìn một chút, vẫn là không nhúc nhích. Đột nhiên Kiều Y Kỳ giơ súng lên

Đùng — một súng trực tiếp bắn trúng mắt trái của Kiều Ảnh. Kiều Hàn nhìn mắt trái trống rỗng của Kiều Ảnh, bắt đầu chảy máu.. Kiều Ảnh không nói gì nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Hàn thì đi. Kiều Ảnh đi rồi...Thật sự rời khỏi căn nhà sống 16 năm này...

Kiều Hàn không có trách cứ Kiều Y Kỳ, đối với cô mà nói Kiều Ảnh đúng là một phế vật... Nếu đã đi rồi cũng tốt... Đúng chứ...

Hết chương 9
 
Chương 10: Giết người như ma


Chương 10: Giết người như ma

"Màu đỏ... Màu đỏ... Giày cao gót" Thành thị ăn chơi trác táng bao phủ bóng tối vốn có. Ở một cái bên trong góc không có ánh sáng, một người chán chường cúi đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn đám người tới lui, không... Hẳn là nhìn giày... Cuối cùng người chán chường để lộ ra nụ cười thê thảm. "Màu đỏ... Giày cao gót"

Đứng dậy, đi theo, mỗi một bước đều nhẹ nhàng. Không để cho người kia phát hiện, cuối cùng ở dưới camera tránh né, đi theo nàng, đi tới nhà nàng, nữ nhân đang tắm rửa, người chán chường lặng lẽ trốn vào dưới giường

Kẹt — cửa phòng tắm mở ra, nữ nhân bao bọc áo tắm ra ngoài, ngồi ở trên giường, gót chân mềm mại để dưới giường người chán chường nhìn thấy rồi. Nụ cười của người chán chường càng ngày càng nặng

Từ từ, trên giường truyền đến vài tiếng rên rỉ trầm thấp. Nữ nhân đang tự an ủi... Người chán chường nằm sấp để lộ ra cái đầu. Ở phương hướng nữ nhân kia vừa vặn có thể nhìn thấy, vốn dĩ tâm tình kích động, bị sợ đến rút ra ngón tay lăn xuống trên mặt đất, gương mặt khủng bố biến thái vặn vẹo kia, không phải nàng có thể tiếp nhận, nàng liên tục run rẩy..." Ngươi.... Ngươi là ai...A!" Người chán chướng cuối cùng đứng lên, vọt tới, không giống là dao trong tay ở dưới ngọn đèn lấp lóe tỏa sáng

Hí —

Đêm tối... Là chưa chợp mắt

Trong một cái phòng, đen thùi đè nén tâm tình mọi người. Nhưng người duy nhất trong phòng, nằm ở trên giường thân thể bại lộ. Nhãn cầu trừng lớn. Ở trong môi trường này, không thể nghi ngờ là kinh khủng

Két — cửa mở rồi, là người chán chường vừa rồi kia. "Chết rồi" Khóe miệng còn mang theo nụ cười châm chọc. Người chán chường lấy ra dao mổ từng điểm từng điểm đem nữ nhân tách đi. Đến cuối cùng chỉ còn dư lại một cái xương sọ. Người chán chường ôm cái đầu kia, cười, không ngừng mà cười, ráp trải giường trên giường bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Mùi máu tanh gay mũi phả vào mặt. "Màu đỏ... Giày cao gót... Màu đỏ... Giày cao gót... Ha ha ha ha" Mặt của người chán chường liên tục vặn vẹo, mắt trái trống rỗng còn đang chảy máu. Người chán chường dừng một chút, sờ sờ con mắt kia của chính mình. Đưa ngón tay dò vào, đem một viên đạn nho nhỏ lấy ra. Hừ... Vô cùng nhẹ giọng hừ, chỉ là nụ cười của khóe miệng cũng không có để chữ này mang theo sự thù hận... Càng giống như là trào phúng

Thắt lên băng vải mắt trái lại ở nơi thành thị tối tăm nhất, dạo chơi, nàng đang âm mưu cái gì... Nàng nhẹ nhàng nhấc đầu, vị trí kia đúng lúc là...

Hết chương 10
 
Chương 11


Chương 11

"Cụng ly" Một cô gái vóc người cao gầy, ngũ quan thanh tú chân đạp giày cao gót màu đỏ, cầm ly rượu, và một cái cô gái cao hơn nàng một cái đầu uống rượu. Cô gái cao to kia không thể nghi ngờ là hấp dẫn người, ngoại trừ mắt trái đeo băng, cái khác tất cả đều có vẻ, cực kỳ xuất sắc. Trong nụ cười dịu dàng lại cảm giác ẩn giấu cái gì. "Có muốn hay không, dẫn ngươi đi một nơi" Cô gái cao to ở bên tai một cô bé khác nói ra, bầu không khí nhẹ nhàng thở ra. Để cô gái run rẩy một cái, đỏ ửng lập tức hiện đầy gò má của cô gái. "Được" Không có thêm một chút chần chờ, đồ vật đẹp đẽ ai cũng muốn nhanh chóng có được

Két — đi tới ngoài cửa phòng, cô gái nhìn một chút, rất tối a, lẽ nào nàng có ham mê SM, cô gái lại nhìn nàng một chút, nụ cười dịu dàng vẫn luôn treo ở bên khóe miệng, chưa bao giờ tản đi. Để cô gái lập tức đem ý nghĩ vừa rồi của chính mình ném lên chín tầng mây

"Ngươi vào trước đi, ta đi lấy chút đồ vật"

"Được" Cô gái vừa nói vừa mang dép lê đi vào. Nhìn phòng tối dọa người, thì nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Cảm giác nơi ngồi xuống có chút kinh người, liền đứng lên. Nhẹ nhàng vén chăn lên

"Á! a a a!" Cô gái sau khi vén chăn lên, sợ hãi đến té trên mặt đất, thân thể không cầm được run rẩy

"Xuỵt — đừng lớn tiếng như vậy, đợi đem nàng đánh thức, ngươi phụ trách sao?" Cô gái cao to nhẹ giọng nói ra, dường như là thật sự sợ đem đồ vật trên giường đánh thức. Nụ cười dịu dàng bị nụ cười như ác ma thay thế, vải băng của mắt trái cũng bị mở ra lộ ra trống rỗng đen thùi, cầm trên tay dao và dây thừng khom lưng nhặt lên, cô gái cởi giày cao gót màu đỏ đi đến cô gái, "Ngươi... Đừng....Qua đây... Đừng. A!"

Cô gái cũng bị một bộ thi thể bị phân thâ*y và nguyên bản trên giường hợp lại ở cùng nhau

Kinh khủng nhất là trên chân thân thể cũng còn mang giày cao gót, đều là màu đỏ thắm yêu diễm. "Ân~ ha ha~ như vậy thì sẽ không cô độc đâu" Nhìn hai cỗ thân thể cô gái, phát ra nụ cười kinh khủng

Hết chương 11
 
Chương 12


Chương 12

Cảnh quan Như mấy ngày nay vội như điên, trong tay chính mình mới nhận được vụ án, trong một tháng mất tích 5 thiếu nữ. Hiện tại tháng thứ hai rồi, cũng không phát hiện manh mối. "Ôi!" Cảnh quan Như tầng tầng thở dài

Không ngừng nhìn camera, nhưng bất kể nhiều lần quan sát như thế nào đều không có bất kỳ nơi khả nghi. "Cảnh quan Như! Ngươi nên tan ca rồi" Nghi Y Y vỗ vỗ đầu của đối tượng nhà mình. Cảnh quan Như không quay đầu lại, bởi vì nàng phát hiện một chuyện, năm thiếu nữ mất tích chỉ có tư liệu camera của ba người... Nhưng địa phương ba người này tựa hồ đi , có thể đến cùng một nơi. Cảnh quan Như vốn là muốn tiếp tục điều tra, lại bị bạn gái nhà mình liều mạng lôi đi. Như Trá đi tới nhà hàng còn đang suy nghĩ manh mối vừa rồi kia. "Tiểu Như Như~ mấy ngày nay ngươi mệt rồi, đến hôm nay ta mời khách" Nghi Y Y cầm lấy thực đơn.

"Tại sao có thể ngươi mời khách, vẫn là để ta đi" Như Trá tiếp nhận thực đơn..."Vậy...Để ngươi đi" Mẹ kiế*p! Đồ vật trên thực đơn là người có thể ăn sao, Nghi Y Y nhìn lão công nhà mình dáng vẻ lúng túng cảm giác chính là đáng yêu. Dù sao Nghi Y Y là con gái một của cục trưởng, tiền nhất định là không thiếu. Hai người sau khi ăn xong, thì cùng nhau mở phòng. Nghi Y Y mấy ngày nay có chút nhịn gần chết, Như Trá gần đây vụ án này quá bận rộn căn bản không có thời gian bên chính mình, hôm nay không thể bỏ qua cái cơ hội tốt này! Sau khi Như Trá tắm xong, thì nhìn thấy Nghi Y Y thân thể trần truồ*ng nằm ở trên giường, hoàn toàn chính là một bộ tranh khi*êu dâ*m a! Như Trá kích động mở ra áo tắm vọt tới. Qua mấy phút, khi hai người đang cảm xúc mãnh liệt giao hợ*p bốn phía, điện thoại vang lên

Như Trá lưu luyến không rời rút ngón tay ra nhận điện thoại tương đối gấp của bên kia. "Cảnh quan Như, có manh mối mới rồi"

"Cái gì! Được ta lập tức qua" Như Trá xuống giường mặc quần áo tử tế thì đi, cũng không quản vẻ mặt biến hóa của người trên giường. Mà Nghi Y Y bị lưu lại tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng Nghi Y Y vĩnh viễn không nghĩ tới hôm nay từ biệt thì sẽ là vĩnh viễn...

Hết chương 12
 
Chương 13


Chương 13

Như Trá đi tới nhà trước đó đã tra qua thiếu nữ mất tích. Ở dưới nhân viên cảnh sát dẫn đường, Như Trá nhìn thấy vết chân trên tường dưới giường, xem ra rất mới, cũng không biết là của thiếu nữ mất tích, hay là của hung thủ lưu lại. Như Trá lại khắp nơi tra xét rất lâu. Đột nhiên nhìn thấy đôi giày trên tủ giày thiếu một. Nhớ tới chuyện lúc trước ở trong nhà khác phát sinh đồng dạng, lúc trước không quá chú ý, là chính mình quá qua loa rồi... Tại sao hung thủ muốn đem giày cùng màng đi... Vô số nghi hoặc ở trong óc Như Trá xoay quanh. Nàng sau khi trở lại cục cảnh sát, lại đem camera điều ra, gia tăng phạm vi tìm tòi. Kỳ thực Như Trá ngoại hình vẫn không tệ bằng không làm sao có thể được thiên kim cục trưởng nhìn trúng. Thêm vào công tác nỗ lực đầu óc linh hoạt, tương lai nhất định là mầm mống tốt

Như Trá nhìn camera, nhưng camera thật sự là quá lộn xộn, hết mấy đoạn camera đều hỏng rồi, dẫn đến không cách nào chính xác sắp xếp ra vị trí cụ thể của người mất tích. Như Trá nhìn đồng hồ, đã rạng sáng 2h30 rồi. Nên phải đi rồi, bằng không vị trong nhà kia chắc chắn sẽ không buông tha nàng. Như Trá thu thập xong đồ vật, đi ra cục cảnh sát. Bởi vì xe bị đồng nghiệp mượn đi rồi, hết cách chính mình chỉ có thể đi bộ về nhà. Đi rồi đi đột nhiên cảm giác nơi này hết sức quen thuộc, nghĩ đến rất lâu nơi này chính là con đường trên camera kia. Như Trá tâm tư tìm tòi lên, cuối cùng đem tất cả đoạn đường camera nghĩ tới, Như Trá bước nhanh đi tới, không sai chính là chỗ này. Như Trá vừa định tiếp tục đi, thì nhìn thấy bên địa phương đứt đoạn trên camera có một cái hẻm nhỏ

Cảm thấy rất bí ẩn, nếu như mình là hung thủ...Như Trá đi vào, quả nhiên nhìn thấy trong hẻm nhỏ có một cửa ngầm, cửa là khóa rồi, Như Trá rất dễ dàng leo vào. Nhìn thấy bên trong có một phòng nhỏ, Như Trá ở cửa thì ngửi được một luồng mùi vị thuốc tẩy rửa rất đậm. Đẩy cửa một cái, cửa không có khóa Như Trá đi vào. Bên trong trang trí rất đơn giản, thì một cái giường còn có... Một cửa ngầm. Như Trá cẩn thận đi đến trước cửa ngầm, mở ra cửa khóa...nhẹ nhàng kéo cửa ra, Như Trá mới vừa thấy rõ bên trong trợn to hai mắt, cả người đều dại ra ở nơi nào, 5 bộ thi thể lẫn lộn, làm sao hỗn độn... Mỗi đầu và tứ chi của bộ thân thể đều là vá lung tung, tay vá ở trên đầu đầu vá ở trên tay, nhưng chỉ có chân là chính xác, càng kinh khủng chính là trên chân cũng còn mang giày cao gót màu đỏ...Như Trá không khỏi lui về phía sau môt bước, lại cảm giác phía sau có đồ vật đột nhiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, cười thảm nhìn mình. Nàng nhẹ nhàng đi tới nụ cười càng ngày càng nặng, "Bị phát hiện rồi, vậy..." Người kia đi tới cửa đột nhiên dừng lại đóng cửa lại, Như Trá lúc này mới thấy rõ dáng dấp của nàng, mắt trái trống rỗng. Nụ cười cực kỳ kinh khủng, để khuôn mặt nguyên bản nên thuộc về hoàn mỹ, cũng vẽ lên âm u

"Ngươi cũng đi chết đi" Từng chữ từ trong miệng người này nói ra, nghe vào cũng có thể khiến người ta run lên

Đêm tối, vốn là thuộc về ác ma

Hết chương 13
 
Chương 14


Chương 14

Như Trá chết rồi, cảnh sát thông qua định vị điện thoại tìm tới nàng, bị trói ở trên cây cột, tim bị lấy ra ngoài, trình độ vặn vẹo của cả khuôn mặt, có thể nhìn ra, là ở dưới tình huống tỉnh táo làm ra, cộng thêm 5 thi thể nữ. Để hung thủ vô danh của trấn A này một đêm nổi tiếng, thủ pháp giết người tàn nhẫn nhất để tất cả cảnh sát trong lòng run sợ. Mà cẩn thận không lưu lại manh mối lại không thể không khiến người ta khâm phục. Nghi Y Y tiến vào bệnh viện, khi nhìn thấy xác chết Như Trá trực tiếp sốc đến té xỉu. Nàng không thể nào tiếp thu được tất cả những thứ này. Nghi Y Y ở bệnh viện mấy ngày, thực sự nhẫn nhịn không được. Xuất viện, lại đi tới phòng pháp y nhìn xác chết của Như Trá. Cả người đều là ngốc đi...Rất mệt...Rất mệt... Ở dưới sự yêu cầu của Nghi Y Y nhìn cảnh phục cuối cùng Như Trá mặc. Lật xem rất lâu cuối cùng ở phía sau vị trí lưng nhìn thấy một kiểu chữ dùng máu viết ra. Trái... Còn có một hoa văn họ cùng nhau thường thường xem hoạt hình... Một con mắt... Trái... Con mắt... Lẽ nào phạm nhân mắt trái có cái gì sao? Nghi Y Y mang theo sự nghi ngờ này thì đi, không sai nàng nhất định phải tóm lấy hung thủ báo thù cho Như Trá! Nghi Y Y lúc đi ra sắc trời hơi xám, Nghi Y Y vừa nghĩ vừa đi không chú ý phía trước có người, trực tiếp đụng vào, "A... Xin lỗi" Nghi Y Y vội xin lỗi, mà người kia không có bất kỳ vẻ mặt động tác dư thừa nào, trực tiếp đi rồi. Người bị va khi đi đầu hơi lệch xuống, Nghi Y Y nhìn thấy mắt trái đeo băng kia, trợn to hai mắt. Nghi Y Y không hề rời đi, mà là lựa chọn theo dõi. Cuối cùng nhìn thấy người kia ở một trước căn nhà ngừng lại, đồng thời đi vào, Nghi Y Y cầm điện thoại di động lên chụp bức hình. Khi đang muốn quay người rời đi

"Ngô —"

Khi Nghi Y Y tỉnh lại phát hiện mình ở trong phòng hoàn toàn không nhìn thấy ánh đèn, tay chân cũng bị cột lại

"Két —" Cửa mở ra, tuy hiện tại rất mờ xem không rõ lắm, nhưng có thể nhận biết ra, người này chính là người chính mình theo dõi kia

"Ngươi đã tỉnh" Âm thanh vô cùng bình tĩnh, dường như là đang nói chuyện với bạn cũ

"Ta có đồ vật muốn cho ngươi" Người kia lấy ra một cái hộp. Sau khi mở hộp ra, là một thứ vô cùng thịt nát mơ hồ

"Trái tim người yêu của ngươi" Vẫn cứ bình thản

Mà Nghi Y Y lại ướt viền mắt, "A a a a! Kẻ điên! Biến thái! Đem Trà Lô của ta trả lại cho ta!" Nghi Y Y sụp đổ rồi, Trà Lô là bí danh nàng đặt cho Như Trá, mà người ngày hôm qua còn cùng nàng, ôm ấp nhau, hôm nay trái tim thì bị người lấy ra khỏi nhà. Nghi Y Y không có kiên cường thêm, nàng yêu Như Trá như vậy, nàng không tiếp nhận được

"Ha, vậy ngươi đi gặp cô ấy đi" Người kia cười lạnh một tiếng, vẫn cứ mặt không biểu tình

"Chờ một chút" Nghi Y Y mặt xám như tro tàn

"Ta cầu xin ngươi đem ta và trái tim của cô ấy đặt ở cùng một chỗ, để chúng ta ở trên cầu Nại Hà, càng dễ...Càng dễ gặp lại" Nghi Y Y là khóc lóc nói xong, nhưng không có hoảng sợ, khóe miệng còn có ôn nhu nhàn nhạt, dường như đã nhìn thấy Như Trá, ở trên cầu Nại Hà chờ nàng

"Như Trá... Ta đến rồi"

Ngày hôm sau cảnh sát cũng dùng phương thức giống nhau tìm được Nghi Y Y, chỉ là cái chết của Nghi Y Y không có thảm như vậy, an tĩnh chết đi, khóe miệng còn lưu lại nụ cười, bên cạnh thi thể còn có một trái tim thối rửa, sau khi pháp y kiểm tra là của Như Trá

Cục trưởng hạ lệnh, chi số tiền lớn bắt hung thủ làm thưởng. Chính mình mỗi ngày chìm đắm ở trong đau khổ mất đi ái nữ

Nhân loại đúng đúng sai quá lâu, khóc một chút cười cười một chút, hung thủ trong đêm tối, cũng đang một mình mua say

Hết chương 14

Edit: Hai người này chết cũng tiếc thiệt, thiệt là...
 
Chương 15


Chương 15

Két —

"Hoan nghênh đến chơi" Âm thanh lanh lảnh vang lên, Hạ Ảnh ngẩng đầu lên, nhìn người tiến vào. Có chút nghi hoặc nhìn nàng, bình thường đến nơi này mua món đồ chơi, đều là chút khuôn mặt tươi cười, hôm nay giống loại người sắc mặt chán chường này, ở phòng chơi còn trước giờ chưa từng xuất hiện. Nhưng mà Hạ Ảnh cũng không quá để ý, để nàng một mình đi tới

Qua hồi lâu cũng không thấy người kia đi ra, Hạ Ảnh đi vào, phòng đồ chơi tuy không lớn, trang trí tương đối tốt, một quầy hàng và một quầy khác cách tương đối khá lớn. Chỉ thấy người kia ngồi dưới đất, cầm trên tay hai cái món đồ chơi tự mình chơi lên. Như một đứa trẻ đơn thuần, tuy cảm giác âm u trên mặt vẫn còn, nhưng so với vừa đi vào tốt hơn nhiều. Đương nhiên, còn phải bỏ qua băng vải của mắt trái người kia. Khi Hạ Ảnh đi vào một chút, bắt đầu cảnh giác... Mùi máu tanh thật dày. Tuy người này đã dùng rất nhiều đồ dùng tắm rửa, người bình thường cũng khẳng định ngửi không ra, nhưng mình đã từng cũng là sát thủ kinh hãi một phương, đương nhiên khứu giác so với người bình thường mạnh rất nhiều

Người kia thả ra món đồ chơi trong tay, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Ảnh, lại trở về cảm giác chán chường trước đó, thậm chí có thêm chút khủng bố. Người kia yên lặng đứng dậy, khi đang muốn rời đi. Hạ Ảnh gọi lại nàng "Cái kia, nếu như ngươi thích, có thể mang đi, dù sao rất rẻ, sẽ không thu tiền của ngươi" Hạ Ảnh đem đồ chơi đưa tới. "Nếu như ngươi không chê, chúng ta nơi này vừa vặn tuyển nhân viên cửa hàng, ngươi có thể tới thử xem" Người kia không nói gì trực tiếp đi rồi. "Bất cứ lúc nào hoan nghênh ngươi" Hạ Ảnh hướng về phía sau lưng nàng hô lên. Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Hạ Ảnh cười lắc lắc đầu. Không biết tại sao làm như thế...Có thể... Nhớ tới chính mình lúc trước thôi

Kiều Ảnh ở trên đường cái đi lung tung không có mục đích, bên tai luôn vang lại lời của người kia nói... Tại sao tốt với ta... Tại sao...

Kiều gia

"Gia chủ" Mục Lương hơi nhỏ thận trọng kêu Kiều Hàn, từ khi Kiều Ảnh đi rồi, tâm tình Kiều Hàn vẫn rất nặng nề, nhưng tâm tình Kiều Hàn biến hóa, cũng chỉ có hắn người cả đời theo Kiều Hàn vào sanh ra tử mới có thể thấy ra

"Ừm" Thanh âm lạnh lùng, con mắt vẫn là liên tục nhìn chằm chằm vào ly rượu đỏ

"Gia chủ, mấy ngày nay trấn A xuất hiện án mất tích... Trên căn bản đều là..."Mục Lương dừng một chút nhìn vẻ mặt biến hóa của Kiều Hàn, phát hiện không có gì không thích hợp mới nói tiếp "Cho nên, Gia chủ chúng ta có muốn hay không tìm một chút thiếu... Tiểu thư" Mục Lương sau khi nói xong, cả phòng đều hình như dừng lại

Qua hồi lâu Kiều Hàn mới mở miệng nói "Đi thôi" Mục Lương mừng rỡ mà đi, khi Mục Lương sắp ra ngoài, Kiều Hàn lại lên tiếng "Nếu như...Có cần, có thể phái thêm một ít người" Kiều Hàn nói đầy đủ câu nói, con mắt đều không có rời khỏi ly rượu đỏ. Cũng chỉ có Mục Lương biết chủ nhân nhà mình làm ra nhượng bộ thế nào. Kiều Ảnh đi bốn tháng này, có thể nói là trên tin tức hoàn toàn không có, gia chủ mặc dù không có nhắc qua, nhưng hắn có thể cảm giác được, cảm tình biến hóa của Kiều Hàn, nhưng hắn biết Kiều Hàn kiêu ngạo, là không thể nào chủ động lui bước, hôm nay chính mình chỉ là tìm cái bậc thang mà thôi, tuy ý tứ trong lời nói của Kiều Hàn là tìm thử thì được, nhưng Mục Lương biết, người nhất định phải tìm được!

Hết chương 15
 
Chương 16


Chương 16

Sau khi Mục Lương rời khỏi, Kiều Hàn thực sự cảm giác phiền muộn cũng ra cửa

"Gia chủ chúng ta đi nơi nào" Tài xế trước xe hỏi

"... Tùy tiện" Kiều Hàn phân tâm trả lời, âm thanh nhàn nhạt, nhưng có thể đọc ra một loại ưu thương

Sau khi xe khởi động, Kiều Hàn vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bất tri bất giác thì nhớ lại lúc trước...

Trong lúc bất chợt bị một bóng người hấp dẫn sự chú ý, nhưng xe quá nhanh, bóng người kia cũng chỉ lướt qua trong chớp mắt. "Dừng lại" Thanh âm của Kiều Hàn rõ ràng có chút nóng nảy, sau khi xe dừng lại, Kiều Hàn nhanh chóng đi ra ngoài, vệ sĩ cũng nhanh chóng đi theo. Kiều Hàn dọc theo phương hướng ngược lại đi rất lâu... Nhìn lầm rồi sao... Quay người vừa định trở lại, thì nhìn thấy Kiều Ảnh cách đó không xa. Kiều Hàn còn đang suy nghĩ có cần tới hay không, Kiều Ảnh lại đột nhiên rời đi vị trí đứng yên vừa rồi. Kiều Hàn thả chậm bước chân, cô muốn nhìn một chút mấy tháng này Kiều Ảnh đến cùng đi đâu, đóng băng thẻ ngân hàng, bên người cũng không mang tiền, nàng là thế nào sống. Kiều Ảnh chậm rãi đi tới khu vực một đám chen chúc, Kiều Hàn theo sát ở phía sau, Kiều Ảnh một lúc nhanh một lúc chậm, dẫn đến vệ sĩ phía sau Kiều Hàn tất cả đều tản đi rồi, chỉ còn một mình Kiều Hàn... Kiều Ảnh chậm rãi để lộ ra một vệt nụ cười kinh khủng.. Kiều Hàn quá quản người phía sau, cũng trách cô quá tự tin, cuối cùng sắc trời tối lại, mới nhìn thấy Kiều Ảnh đi tới trong hẻm nhỏ hẻo lánh, đ*ệt! Bây giờ sát nhân làm sao nhiều như vậy, nàng lại dám tới nơi này, cũng không biết chính mình bao nhiêu cân lượng. Kiều Hàn vẫn cảm thấy Kiều Ảnh là phế vật cả chỉ số IQ của chất thải cũng logout

Kiều Hàn cũng đi theo vào, nhìn thấy bên trong có một cửa ngầm, cửa không có khóa Kiều Hàn đi vào, phát hiện Kiều Ảnh không thấy rồi, lại đi thêm mấy bước, cuối cùng nhìn thấy một phòng nhỏ, cửa phòng vẫn cứ không khóa, Kiều Hàn vẫn là đi vào. Gian nhà rất mờ, có chút đáng sợ

Răng rắc — Cửa đột nhiên khóa lại

Kiều Hàn đột nhiên quay đầu lại, phía sau mình có người lại không có nhận ra được

Kiều Ảnh đứng trước cửa, mặt mỉm cười nhìn Kiều Hàn chỉ là nụ cười kia là khủng bố trấn định tự nhiên Kiều Hàn cũng không dám khen tặng

"Ngươi, đến rồi" Kiều Ảnh từ từ nói ra câu này khiến người ta hoảng sợ

Ánh trăng ngưng tụ

Hết chương 16
 
Chương 17


Chương 17

Tuy Kiều Hàn nhìn thấy Kiều Ảnh đem con đường lui duy nhất cắt đứt, nhưng Kiều Hàn cũng không có quá hoang mang, dù sao ở trong mắt cô, Kiều Ảnh chính là một phế vật, làm sao có khả năng đối kháng với cô. Kiều Hàn đang nghĩ ngợi giải thích thế nào chính mình đột nhiên xuất hiện ở đây

Thì nhìn thấy Kiều Ảnh đi đến phía cô, Kiều Ảnh mỗi một bước cũng làm cho cô cảm giác có một loại khí tràng kinh khủng không tên đè nén cô...Con người này rốt cuộc là làm sao... Kiều Hàn cảm giác nơi đây không thể ở lâu... Đạp giày cao gót muốn đi, Kiều Ảnh đưa tay ra ngăn cản cô. Để lộ ra gò má âm u "Nếu đã, tiến vào thì đừng muốn ra ngoài"

Đột nhiên! Kiều Ảnh thủ thế hơi đổi, thân thể hơi cong

Đùng— một quyền trực tiếp đánh tới trên bụng Kiều Hàn, tốc độ thực sự quá nhanh, căn bản phản ứng không kịp nữa, Kiều Hàn bị đánh ngã trên mặt đất, ôm lấy bụng, cô lúc nào yếu ớt qua như vậy! Nhưng một quyền này thực sự quá nặng, nặng đến căn bản không giống như là người phát ra

"Mẹ, đau không" Kiều Ảnh lộ ra một mặt vẻ mặt thương tiếc, dường như cú đấm kia không phải nàng đánh, nhưng lại đột nhiên sắc mặt xoay chuyển, "Ta rất thoải mái đó!" Nụ cười kinh khủng chiếu vào trong đôi mắt của Kiều Hàn, hoảng sợ có chút tức giận. Nhưng mặt ngoài Kiều Hàn vẫn là vô cùng trấn định tự nhiên

Đùng — Kiều Hàn đánh đòn phủ đầu, nhưng không nghĩ tới Kiều Ảnh dễ dàng thì đón nhận nắm đấm của Kiều Hàn như vậy, Kiều Hàn muốn thu tay. Lại không nghĩ rằng Kiều Ảnh khí lực lớn như vậy, hoàn toàn tránh không ra. "Mẹ, muốn làm gì" Ngữ khí vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn mất hết khủng bố vừa ori62, rồi lại khiến người ta cảm nhận được khí tràng mạnh hơn

Kiều Ảnh buông lỏng ra tay của Kiều Hàn, nhẹ nhàng lùi lại mấy bước, mở hai tay ra, châm chọc cười nói "Nếu như thắng ta, là có thể đi" Kiều Hàn nhịn đau đứng lên, cô bây giờ không dám khinh địch, tuy không biết Kiều Ảnh làm sao đột nhiên trở nên mạnh như vậy, nhưng cô hiện tại nhất định phải đi ra ngoài

Lại là Kiều Hàn ra tay trước, vừa lộn mèo; Giày cao gót đá ra độ cong ở trong không khí phát ra tiếng vang. Kiều Ảnh một mực tránh cũng không ra tay. Đến cuối cùng Kiều Hàn mồ hôi đầm đìa, Kiều Ảnh phát ra tiếng cười kinh khủng "Ha ha ha ha! Đến lượt ta rồi" Kiều Ảnh một cái tay bắt lấy Kiều Hàn, đem Kiều Hàn nặng nề đè ở trên tường. Đầu nặng nề tựa ở trên tường phát ra tiếng vang to lớn, Kiều Hàn còn chưa kịp phản ứng đau đớn, đã bị một cái tay khác Kiều Ảnh đánh ngất trên đất

Kiều Ảnh nhìn Kiều Hàn ngất đi, để lộ ra nụ cười cảm giác kinh khủng. "Nghỉ ngơi thật tốt đi" Nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Kiều Hàn, lại không có cảm giác có một chút thương tiếc

Hết chương 17

Edit: Mất tiu hai chương H he he
 
Chương 20


Chương 20

Sau khi Kiều Hàn cao triều thì hôn mê, đợi sau khi lần nữa tĩnh lại cũng không biết là giờ gì. Căn phòng trước sau như một tối đen, dường như ở đây 24 giờ đều là buổi tối

"Kiều Ý Nhiên"

Kiều Hàn khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn Kiều Ảnh ngồi ở trên ghế

"Ngươi... Ngươi làm sao..." Kiều Hàn thực sự kinh ngạc, cái tên biến mất 15 năm...đột nhiên xuất hiện

Kiều Ảnh không nói gì, mà là đứng dậy lấy ra dao phẫu thuật ở đầu giường, lại đến trước mặt Kiều Hàn

Hí — Con dao nhanh chóng đâm về phía con mắt của Kiều Hàn, Kiều Hàn theo bản năng nhắm lại. Qua hồi lâu lại phát hiện không có động tĩnh. Kiều Hàn mở mắt ra nhìn một chút, phát hiện Kiều Ảnh vẫn ở nơi đó, dao cũng chỉ là rơi vào trước con mắt, rất gần, nhưng rất an toàn.

"Kiều... Ý Nhiên" Kiều Ảnh lại kêu lên, thanh âm chán chường, thêm vào loại trạng thái hờ hững này, thật sự là khiến người ta đổ mồ hôi lạnh. Kiều Ảnh lấy ra roi da nhỏ hướng về trên người Kiều Hàn quất lên, roi da nhỏ sẽ không ở trên người lưu lại vết thương lại sẽ đau vô cùng. Nhưng dù sao cũng là Kiều Hàn cơn đau này đối với cô mà nói, cũng có thể rất dễ dàng nhịn qua. Nhưng Kiều Ảnh sau đó quất càng ngày càng hăng say, khí lực cũng càng lúc càng lớn. Cả người như phát điên. A! a a a ha ha ha ha! Kiều Ảnh đột nhiên thét lên ầm ĩ, sắc mặt kinh khủng, cũng vặn vẹo không ra dáng, roi trên người Kiều Hàn cũng càng lúc càng nhanh. Nhanh đến còn đến không kịp cảm thấy đau đớn đã bị một roi khác bao trùm...Sau hơn 10 phút... Kiều Hàn bị đánh hơn mười phút, thêm vào cả ngày cái gì cũng chưa ăn, ngày hôm qua còn bị dằn vặt như vậy, có chút sắp không chịu được nữa. Kiều Ảnh đột nhiên lấy ra một bát cháo rót đến trong miệng Kiều Hàn, Kiều Hàn không kịp nuốt xuống trực tiếp uống đi. Kiều Ảnh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Kiều Hàn, động tác vô cùng ôn nhu. Kiều Hàn thực sự không hiểu nổi, Kiều Ảnh có phải là kẻ điên. Nhưng Kiều Ảnh động tác này làm cho cô lại an tâm rất nhiều

Kiều Ảnh sau khi đút xong Kiều Hàn, cầm lấy con dao vừa rồi. Con dao nhẹ nhàng lướt xuống ở trên da Kiều Hàn, tựa hồ đang viết cái gì, mỗi một dao đều rất nặng, Kiều Hàn cắn răng kiên trì... Kiều Ảnh tựa hồ khắc xong ngừng lại. Hôn về phía miệng vết thương, mút lấy như đứa con nít, chờ mong... Cuối cùng khi Kiều Ảnh ngẩng đầu khóe miệng còn lưu lại huyết dịch. Cả khuôn mặt đều bình tĩnh như bùn

Kiều Hàn cứ như vậy nhìn thất thần. Sau đó Kiều Ảnh vẫn ngồi xổm ở bên trong góc ôm lấy chính mình, giống như là người sợ hãi cô độc của thế giới, nhìn một chút Kiều Hàn bắt đầu cảm thấy đau lòng. Loại đau khổ này là Kiều Hàn chưa từng có, như là chính mình bị vạn tiễn xuyên tim

"Hiện tại ta rất mạnh, ngươi hài lòng không" Kiều Ảnh chậm rãi nói ra câu nói này, chỉ là ngữ điệu không hề có một chút rung động. Kiều Hàn không biết nói cái gì cho phải...Cô cảm thấy... Có phải là mình làm sai cái gì rồi. Sau đó Kiều Ảnh không có dằn vặt Kiều Hàn. Thậm chí mỗi ngày ăn ngon uống ngon chiếu cố cô, Kiều Hàn mỗi ngày đều trải qua như vậy, trái tim lạnh lẽo kia cũng bắt đầu tan. Cô rất muốn Kiều Ảnh trò chuyện với cô. Nhưng Kiều Ảnh chưa từng mở miệng. Kiều Ảnh mỗi ngày đều ngồi xổm ở bên trong một góc nho nhỏ

Cuối cùng

"Kiều Ảnh" Kiều Hàn mở miệng, không giống là, âm thanh vô cùng ôn hòa. Lại như một mẫu thân thông thường kêu lấy con của chính mình. Nhưng... Kiều Ảnh không hề trả lời. Vẫn ngồi yên ở nơi đó. Dường như đó mới là nhà của nàng, chỗ tránh nạn duy nhất

Cuối cùng có một ngày, Kiều Hàn ở trong phòng đen kịt nơi này nhìn thấy ánh sáng, là Kiều Ảnh mở cửa sổ ra. Kiều Ảnh ở dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm cô độc, ngồi ở phía trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì. Lớp da trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng. Thêm vào vết thương trên cánh tay và con mắt. Để nàng tựa hồ cùng thế giới tràn ngập mùi ánh mặt trời hoàn toàn không hợp. Kiều Ảnh đang nhìn ngoài cửa sổ, Kiều Hàn đang nhìn Kiều Ảnh. Cứ như vậy luôn nhìn...

Hết chương 20

Edit: Tóm lại của chương H là ma ma bị trói và bị đè, sau khi H xong vẫn là bị trói trên giường với k một mảnh vải trên người kaka
 
Chương 21


Chương 21

Có một ngày, sau khi Kiều Hàn mở mắt ra, xung quanh bốn phía, lại phát hiện không còn tung tích của Kiều Ảnh. Cô cho rằng Kiều Ảnh còn ngồi xổm ở bên trong góc kia, kéo lấy thân thể nhìn sang... Không có... Đợi rất lâu rất lâu, cũng không thấy Kiều Ảnh... Không biết tại sao trong lòng Kiều Hàn khủng hoảng không tên lên. "Kiều Ảnh..." Kiều Hàn nhẹ nhàng thét lên, âm thanh mang theo chút bất lực. "Kiều Ảnh..."

"Kiều Ảnh..." Âm thanh một lần nhỏ hơn một lần, đến cuối cùng ngay cả chính mình kếu cái gì cũng không biết. Bây giờ Kiều Hàn thì như đứa trẻ mất đi món đồ chơi chính mình yêu mến nhất

Trầm mặc thay thế nhớ nhung

Đột nhiên Kiều Hàn nghe thấy trước cửa, có động tĩnh nhưng không quá giống là của một người. Đợi một hồi cửa mở. Kiều Hàn cảnh giác, người thứ nhất vào mắt là Kiều Ảnh, Kiều Hàn nỗi lòng lo lắng cũng thả xuống

Xuỵt — Kiều Ảnh ra hiệu cô yên tĩnh, Kiều Hàn tuy không biết chuyện gì, nhưng vẫn là ngậm chặt miệng

Kiều Hàn quay người nhìn đến người phía sau nói gì đó. Người bên ngoài đi vào, tuy không thấy rõ mặt nhưng có thể cảm giác được là một cô gái, cô gái tựa hồ đang lục lọi cái gì

Cuối cùng mò tới bên giường, ngồi ở nơi đó

"Tiểu Ảnh~ xong rồi chưa" Cô gái có chút sốt ruột hỏi

"Ừm, đến đây" Kiều Ảnh rất bình tĩnh trả lời, Kiều Ảnh lúc đi ra trên tay tựa hồ còn cầm đồ vật

"Tiểu Ảnh~ nơi này chính là gian phòng thú vị ngươi nói sao, thật tối a~ bật đèn~" Cô gái có chút hư hỏng nói

"Được" Kiều Ảnh nắm chặc đồ trên tay, làm thế nào cũng che lấp không được nụ cười buồn nôn khiến người ta hoảng sợ kia

Kiều Ảnh đi đến cô gái kia, cùng nàng triền miên lên, "Ân ân~a~ ân a~" Tiếng rên rỉ làm đầy cả phòng, cũng không biết vì sao Kiều Hànở trên giường nghe có chút chói tai, không khỏi nhỉu lên lông mày

Sau khi cao triều, cô gái nằm trên đất ôm lấy Kiều Ảnh

"Tên lừa gạt~ nơi này nào có kinh hỉ gì" Kiều Ảnh nhẹ nhàng đứng dậy tới gần cô gái, "Lập tức cho ngươi"... Lại là loại nụ cười kia...

Hí — Kiều Ảnh cười nhìn theo, cô gái bị nàng một đao đâm vào tim. Cô gái trợn to mắt nhìn người vừa rồi vẫn cùng chính mình triền miên, tất cả... Đều đột nhiên như vậy...

Kiều Ảnh, lại giống như lúc trước, phân ra thi thể lại đem thân thể ghép lại lên. Nàng tạm thời không có vá chỉ là đem thi thể để trên đất trước. Sau khi thanh tẩy xong tất cả đi tới bên giường. Nhìn Kiều Hàn bình tĩnh như nước, Kiều Hàn xác thực kinh ngạc, nhưng cô thói quen tàn nhẫn, ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì

"Đói rồi không" Kiều Ảnh nhẹ nhàng mở miệng, đã không có cảm giác khủng bố của vừa rồi, để Kiều Hàn lại có chút không thích ứng. Kiều Ảnh lấy ra túi nhựa chính mình mang đến, bên trong có vịt nướng, Kiều Ảnh từng chút một cắt ra, đút cho Kiều Hàn ăn. Nhìn Kiều Hàn ăn xong, thì quay người đem thi thể vá xong lấy ra giày cao gót mang vào trên chân xác chết, lại cất vào bên trong một cái rương, đi ra ngoài

Kiều Hàn ở sau khi Kiều Ảnh rời đi, mới cảm nhận được hoảng sợ... Rốt cuộc là...Người thế nào có thể bình thản không có gì lạ như thế làm xong chuyện như vậy... Kiều Hàn trầm mặc... Là nàng...Hay là Kiều Ảnh vốn là bộ dáng này. Hồi tưởng lại Kiều Ảnh khi còn bé, đứa nhỏ ngây thơ rực rỡ kia, đang ngẫm nghĩ hiện tại, có một loại cảm giác chua xót không tên đâm vào tim...Mình không phải muốn nàng biến thành như vậy sao... Vậy rốt cuộc đang hối hận cái gì... Kiều Hàn không rõ manh mối có chút tan vỡ

Cuối cùng vẫn là nằm ở trên giường, yên lặng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi...

Hết chương 21
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom