Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Pendragon 5 - Nước Đen

Chương 40


EELONG

(TIẾP THEO)

(@ Hai type)

Những chiếc gig tiến hành cuộc tấn công với sự chính xác hoàn hảo. Ngay khi vượt qua núi, tiến vào Nước Đen, chúng tản đội hình rộng khắp. Chúng phóng xuống, đồng thời khởi động cánh quạt hai bên sườn để giảm tốc. Các phi công klee biết chính xác phải làm gì. Họ đã tiến hành phi vụ này nhiều lần để rải phân bón trên những trang trại bao la của Eelong.

Nhưng lần này họ không rải phân bón.

Tại cửa vào Nước Đen, các gar hớn hở tràn vào thung lũng bí mật. Dòng gar chảy dài qua đường hầm, ra khỏi chân thác, qua lòng chảo, để tiếng tới hẻm đá, xuyên qua núi. Dòng người tiếp tục đi qua nơi tang phục kích và đã được dọn sạch, tới nửa con dốc ngoằn ngèo chữ chi. Phía bên kia, hàng ngàn gar khác tìm đường qua thung lũng đá, để kết hợp với dòng gar dài dằng dặc, sẽ đưa họ về nhà.

Bên trong Nước Đen, không khí như ngày hội. Âm nhạc rộn ràng. Những bàn dài ê hề hoa quả, bánh mì chờ đón những gar đói khát mới tới. Những gar vừa tiến vào với những khối lập phương kết nối sáng rực, được chào đón ngay bằng những vòng tay ôm và nước mắt. Chẳng khác nào một cuộc đoàn tụ của một đại gia đình đã được chờ đợi từ lâu. Họ mệt lả sau cuộc hành trình dài nhưng tái phục hồi sinh lực với ý nghĩ về sự khởi đầu một đời sống mới tốt đẹp hơn. Một số gar tỏ ra e dè, vì dù sao suốt đời họ đã bị đối xử như thú vật. Nhưng nỗi sợ hãi tan biến ngay, sau khi được đón tiếp ân cần, và hiểu ra lời hứa của Nước Đen là sự thật.

Các phi công klee nhìn hai bên, để biết chắc đã giữ khoảng cách chính xác với nhau. Phi công bay đầu chỉ huy vụ tấn công phối hợp này. Hắn đưa cao bàn tay lông lá lên khỏi đầu. Phi công bay hai bên cũng làm theo. Lần lượt cho tới phi công bay cuối đội hình cũng đưa tay lên. Tất cả đã sẵn sàng.

Phi công chỉ huy bỏ tay xuống ra hiệu. Cuộc tấn công bắt đầu.

Các phi công mở van trên chiếc gig của họ, phóng chất độc của Cloral ra. Chất lỏng chết người từ các thùng phun ra trong dạng gas màu xanh lục. Chiếc gig dẫn đầu phun trước, rồi tới những chiếc khác. Từ mỗi chiếc gig, khí độc kéo dài, rồi kết hợp với nhau thành một lớp mây dày đặc màu xanh lan rộng. Đám mây chết người bồng bềnh trôi từ từ, vì gas không nặng hơn không khí bao nhiêu. Mỗi giây, khí độc từ chín chiếc gig phun ra càng dày đặc hơn. Khi đám mây gas quá dày, gần như bao phủ hết ánh sáng từ vành đai mặt trời, khí độc bắt đầu từ từ sa xuống đất.

Các gar trong Nước Đen bắt đầu hướng dẫn những gar đầu tiên vừa tới xuống làng. Họ cần di chuyển đám đông, để dành chỗ đón tiếp những gar đang tới. Đang đi dọc theo đường mòn, họ chợt phát hiện hình ảnh kỳ lạ phía chân trời. Họ thấy chúng như một đàn chim. Điều lạ lùng là, những con chim này đang kéo theo một đám mây mày xanh lục phía sau chúng. Các gar của Nước Đen ngơ ngác nhìn nhau, tự hỏi có ai trong số họ biết sự kiện này là gì không.

Các gar mới tới chỉ trỏ, cười ha hả. Với họ, tất cả đều mới mẻ và thú vị. Sự kiện này cũng chỉ là một điều kỳ diệu nữa của Nước Đen thôi.

Phi công dẫn đầu nhìn lại đám mây màu xanh khổng lồ do hắn và đồng đội đã tạo ra. Hắn không thấy một chỗ nào bị gián đoạn trong đám mây dày đặc. Vội vã ước tính khí độc đã bao phủ khắp Nước Đen, hắn nghĩ nhiệm vụ của hắn và đồng đội đã được hoàn tất trên cả tuyệt vời. Hắn mỉm cười đắc thắng.

Những gar của Nước Đen lại thêm một bất ngờ nữa. Một âm thanh xì xì hình như nổi lên khắp nơi. Đó là một âm thanh quen thuộc, nhưng thường chỉ nghe thấy vào ban đêm. Chưa bao giờ xảy ra giữa trưa, nhất là trong một ngày trọng đại như hôm nay. Nhưng dù lạ lùng, âm thanh đó nghe rất thật.

Hệ thống trung tâm tưới tiêu đang hoạt động.

Vòi phun được đặt khắp nơi. Trên các trụ đèn dọc đường phố, trên các trang trại quanh làng, thậm trí trên cây cối trong rừng. Nước tỏa ra như sương mù, không khí ẩm ướt, không bao lâu sau, các gar đều ướt sũng.

Các gar mới đón nhận điều này như một sự đối xử kỳ diệu nữa. Họ vui mừng la hét khi được nước tẩy sạch hết quá nhiều những kỷ niệm đau đớn khủng khiếp. Họ nhảy nhót, lăn đùng vào những vũng nước, thậm trí có gar quì gối, vớt đầy hai tay nước, uống ừng ực.

Bobby và tất cả nhóm chạy ra khỏi Trung Tâm để thấy các vòi phun đang hoạt động. Lập tức họ bị ướt sũng vì bụi nước Từ bảy, tám mét trên cao, nước phun như mưa dông.

Mark hỏi:

- Nếu hệ thống này không hoạt động được, liệu chúng ta ở trong nhà có an toàn hơn không?

Ông Gunny nói:

- Nếu nó không hoạt động, mà chúng ta ru rú ở bên trong, chỉ làm trì hoãn mọi sự thôi. Ta thà chết gấp còn hơn.

Bobby bảo Spader:

- Nhiều nước quá, tôi e thuốc giải độc trải quá mỏng.

Giọng đầy tin tưởng, Spader nói:

- Đừng lo, Pendragon. Ông Manoo bảo, không cần nhiều cũng ngăn chặn được thuốc độc.

- Anh tin ông ấy à.

Spader cười láu lỉnh:

- Ơ... Lúc này không tin thì làm được gì?

- Chúng ta sẽ biết ngay thôi. Nhìn kìa.

Nó chỉ lên trời. Chín chiếc gig bay ngay trên đầu, phun thuốc độc, bầu trời chuyển thành xanh lục, như chúng đang kéo một tấm thảm bằng lông vũ nhân tạo trên đầu mọi người.

Mark thều thào hỏi:

- Liệu có nguy hiểm không?

Bobby trả lời:

- Nếu chất độc đó chạm vào chúng ta. Chúng ta sẽ chết đứ đừ ngay.

Aron khiếp đảm thấy rõ, hỏi:

- Ông Gunny, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả?

- Mấy phút nữa tôi sẽ giải thích tất cả, nếu... chúng ta còn sống.

Khi đội hình gig bay qua đám đông khổng lồ, các gar mới vẫy tay hoan hô, như để cảm ơn màn biểu diễn hoành tráng chào đón họ.

Kasha lên tiếng:

- Kìa, thùng của chúng sắp cạn rồi.

Khí độc phun ra từ chiếc gig dẫn đầu đang mỏng dần. Tình trạng những chiếc gig kia cũng vậy. Đám mây độc hại đã lan rộng hết cỡ và đã quá đủ. Chín chiếc gig đã tiến tới bờ bên kia Nước Đen. Ngay khi chiếc gig ngoài cùng cạn khí độc, chúng vút bay lên, cùng nhau bay qua núi. Nhiệm vụ quỉ quái của chúng đã hoàn tất.

Kasha bảo:

- Tốt rồi. Chúng không còn chất độc để nhắm vào những gar còn ở bên ngoài được nữa.

Courtney nói ngay:

- Còn tốt hơn nữa, nếu chất giải có tác dụng ở trong này.

Mọi con mắt lại ngước lên đám mây xanh đang hạ xuống gần hơn. Boon đứng gần Kasha. Hai đứa lo lắng nhìn nhau. Courtney lại gần, nắm tay Bobby. Bobby gượng cười, xiết chặt tay bạn. Mark đứng bên kia Bobby, nói:

- Tụi mình đã cố hết sức rồi.

Bobby đồng ý:

- Mình biết mà.

Tất cả vẫn lom lom nhìn trời. Cảm giác thật kỳ lạ, vì những âm thanh hồ hởi của các gar như một hậu cảnh. Tiếng nhạc vui mừng không chút thích hợp với thực tế là tất cả sự sống trong Nước Đen đang cận kề cái chết, chỉ tính bằng giây.

Đám mây xanh nhẹ nhàng sa xuống. Các Lữ khách và phụ ta chờ đợi... chờ đợi...

Ông Gunny buồn rầu nói:

- Hít thật sâu vào. Càng nhanh càng tốt.

Ý ông là hít thật nhiều chất độc để chết cho lẹ. Nhưng đề nghị của ông có ảnh hưởng trái lại: tất cả đều nín thở. Nước giỏ giọt xuống những đôi mắt đang ngước nhìn lên trời, nhưng không ai quay đi. Nếu đây là giây phút cuối trong đời, họ muốn được kéo dài.

Mark nói nho nhỏ:

- Liệu... liệu... sẽ sáng sủa hơn không?

Không ai trả lời.

Trên đầu, hình như tấm màn xanh bớt dày đặc hơn một chút.

Courtney reo lên;

- Sáng sủa hơn rồi kìa!

Boon kêu lên:

- Nó đang tách ra!

Mấy giây sau, hình dạng không thể lầm lẫn của vành đai mặt trời xuất hiện. Ánh sáng xuyên qua đám mây.

Spader vui mừng nói:

- Hô hây! Gặp hơi nước, thuốc độc đang bị triệt tiêu rồi.

Một lúc sau, bầu trời lục sẫm chuyển sang lục nhạt, rồi trắng khói, sau cùng... là xanh da trời.

- Huuu Hiii! Chúng ta sống rồi! Nước Đen sống rồi!

Ông Gunny reo mừng nhảy vòng vòng như khiêu vũ. Lần đầu tiên từ khi rời khỏi các lãnh địa của Trái Đất, Bobby mới thấy ông vui đến thế.

Mỗi người có một phản ứng khác nhau. Ông Gunny nhảy nhót trong mưa như một con bù nhìn. Aron nhìn ông, nhíu mày bối rối. Fayne tưởng cả đám đang hóa rồ, quay về với vị trí trực của cô.

Spader chạy tới, ôm Courtney quay một vòng, vui mừng reo lên:

- Chúng ta đã thành công. Chúng ta đã hạ được hắn rồi.

Sau cùng Mark hết thận trọng. Không còn áp lực nặng nề nữa, nó không thể nhịn nổi, hét toáng lên.

Phản ứng của Boon và Kasha không quá ồn ào. Phụ tá vỗ nhẹ vai Lữ khách, nói:

- Ông Seegen có lý. Cô đúng là một Lữ khách.

Kasha buồn bã mỉm cười.

Thay vì tham gia với tất cả, Bobby đứng tách ra, nhìn dòng gar hớn hở đang đổ vào Nước Đen. Lễ chào đón họ tiếp tục sôi nổi hơn khi các gar lũ lượt kéo tới.

Ông Gunny lại gần Bobby, ngắm nhìn lễ hội tưng bừng một lúc, rồi nói:

- Chứng kiến sự ra đời của một nền văn minh mới, cháu cảm thấy thế sao?

- Kỳ lạ lắm. Cháu mừng cho họ. Cháu cũng rất mừng cho chúng ta. Cảm thấy hạnh phúc vì không phải chết.

Hai người cười rúc rích.

- Chúng ta đã làm điều phải, Bobby ạ. Nhất là sau những gì xảy ra cho Veelox. Eelong an toàn rồi. Saint Dane đã không chiếm được lãnh địa thứ hai.

Thấm thía những lời đó một lúc. Bobby mới nói:

- Ông có lý. Chúng ta đã không còn chọn lựa nào khác nữa. Nhưng cuộc chiến này chưa kết thúc đâu. Cháu đang lo, chúng ta sẽ phải làm gì để hạ hắn lần sau.

Ông trầm ngâm gật đầu:

- Tốt hơn, ta nên vào trong tìm cách giải thích tất cả vụ này cho Aron hiểu.

Ông quay đi, để Bobby đứng suy nghĩ một mình. Một lần nữa, Saint Dane đã thất bại. Eelong đã tiến tới bước ngoặt và mọi dấu hiệu đều cho thấy một tương lai rực rỡ của lãnh địa này. Tuy nhiên vẫn còn việc phải làm. Mối bất hòa giữa gar và klee không dễ dàng hàn gắn, nhưng Bobby tin chắc, không có bàn tay gây rối của Saint Dane, điều đó có thể thực hiện được. Nhưng Bobby vẫn lo ngại. Sain Dane đã thách thức nó cản trở hắn. Không chỉ thế, hắn còn cho Bobby biết chính xác kế hoạch dành cho Eelong của hắn là gì. Điều đó chứng tỏ hắn tin tưởng kế hoạch ma quỷ đó sẽ thành công.

Nhưng hắn đã thất bại. Bobby đã hạ hắn. Có sự tiếp tay của Mark và Courtney, các phụ tá của một lãnh địa khác, nhưng họ đã cứu Eelong khỏi bị hủy hoại. Bobby tự hỏi, phải chăng tất cả hành động của nó là đúng. Nó muốn được tin như vậy. Vì bằng cớ rành rành trước mắt: Chủng loài gar bị áp bức không những chỉ được an toàn, mà họ còn có cơ hội cứu toàn thể Eelong khỏi nạn đói. Điều đó dường như đã quá đủ thuyết phục.

Tuy nhiên Bobby vẫn không cảm thấy an tâm.

Nó nhìn các gar đang tràn nhập niềm vui, cố rút ra một bằng chứng trọn vẹn từ cảnh đó. Họ đang nhảy múa trên đường phố đông đúc, trong bữa tiệc kỳ lạ nhất, Bobby chưa từng thấy bao giờ. Trên mặt mọi người đều có nụ cười và nước mắt hạnh phúc trào ra từ mắt họ.

Tất cả, trừ một người.

Đó là một bé gái tóc vàng, chừng năm tuổi. Nó đứng một mình trên một mái lều. Con bé đứng tách biệt với tất cả, không nhảy múa, ca hát, hay ôm ấp bất cứ một gar nào. Trông nó quen thuộc đến lạ lùng, nhưng Bobby không biết vì sao. Nó bước lại gần, nhìn cho rõ. Con bé quay lại trừng trừng nhìn Bobby.

Bobby đứng sững lại. Nó đã nhận ra con bé. Đó là đứa bé gái nhỏ đã chúc mừng khi Bobby trở lại Nước Đen. Con bé đã bước ra khỏi đám đông và trao cho nó một bông hoa trắng. Bobby nhớ bông hoa và nhớ cả đôi mắt con bé. Đôi mắt màu lam. Một màu lam nhức nhối. Lúc này, đôi mắt đó dường như sắc lạnh hơn đôi mắt trong ký ức của nó. Và cũng mãnh liệt hơn. Ánh mắt của con bé như đang nhìn thấy tim gan Bobby.

Cột sống của Bobby rần rần ớn lạnh. Nó nghĩ đến một điều hoàn toàn ngoài ý muốn. Nhưng không thể nghĩ khác được nữa, vì con bé đã bật lên cười. Không phải tiếng cười vui vẻ. Tiếng cười điên cuồng xuyên suốt tâm trí Bobby.

Đứa con gái nhỏ la lên với Bobby. Nó chỉ nói ba từ. Ba từ vô nghĩa với tất cả các gar đang nhảy múa bên dưới con bé. Vô nghĩa với tất cả sinh vật trên Eelong. Nhưng không sao. Mấy từ đó có ý nghĩa với Bobby. Một mình Bobby thôi. Vừa nghe ba từ đó, đầu gối nó bủn rủn.

Con bé la lên:

- Gặp tại Zadaa!

- Saint Dane!

Bobby gào lên, chạy tới. Nhưng khi Bobby tới túp lều và leo lên, đứa con gái nhỏ đã biến mất.
 
Chương 41


EELONG

(TIẾP THEO)

(@ Hai type)

Ông Gunny nói đúng. Họ đang được chứng kiến sự ra đời của một nền văn minh mới.

Ngay khi những đoàn gar hoàn tất chuyến hành trình tới Nước Đen, các gar cũ thu xếp ngay nơi ăn, chỗ ngủ cho họ. Đơn vị hậu cần rất bận rộn, những công việc này đã được gar ở Nước Đen chuẩn bị suốt nhiều năm trước rồi. Họ đã sẵn sàng. Thách thức lớn hơn sẽ tới sau, như việc giáo dục cho những người anh em cổ lỗ và đưa họ vào đời sống văn minh.

Nhưng chỉ riêng việc này chưa đủ để chữa lành Eelong. Gar vẫn còn phải đối đầu với kẻ thù của họ, là klee. Dù có những gar muốn phục thù cho lịch sử của sự đối xử ghê tởm, nhưng những gar có tầm nhìn rộng hơn, lại hiểu rằng để Eelong thịnh vượng, hai giống nòi phải cùng tồn tại.

Để phá bỏ hàng rào ngăn cách giữa gar và klee, Bobby và ông Gunny đã phải dẫn giải dài dòng cho Aron hiểu, chỉ một klee phải chịu trách nhiệm trong vụ tấn công Nước Đen. Đó chính là Timber. Ngay sau khi loại bỏ được Timber và klee được cho biết là gar có thể giúp chấm dứt vấn đề thiếu hụt thực phẩm, klee sẽ không còn cảm thấy bị đe dọa, và sẽ bắt đầu nhìn gar một cách bình đẳng. Đó là một lý thuyết rất tốt. Aron hy vọng điều đó sẽ được chứng minh một cách thiết thực.

Aron đã không hề cho những gar khác biết là họ đã cận kề sự tiêu diệt như thế nào. Vì chính anh ta đã không hoàn toàn tin chuyện đó. Bây giờ Aron muốn chỉ nhìn vào tương lai, hơn là lo âu về quá khứ. Anh đã chứng tỏ là một thủ lĩnh khôn ngoan. Nhưng nhiệm vụ đương đầu với đối phương – là klee – vẫn còn tồn tại.

Nhiệm vụ đó được trao cho Kasha và Boon. Cô mèo Lữ khách và phụ tá làm cuộc hành trình dài, trở lại Leeandra, cùng với Aron và một số lãnh đạo của Nước Đen. Kasha và Bobby vẫn còn là hai tội phạm đào tẩu. Boon cũng vậy, vì tội trộm zenzen. Chúng không muốn trở lại thành phố để rồi bị bắt, vì vậy đã trở về với một lực lượng hùng hậu để gây ấn tượng. Không dưới năm mươi gar tiến vào Leeandra. Tất cả đều cưỡi zenzen (thậm trí Mark cũng ngất ngưởng trên lưng một zenzen), áo choàng đen, thân mặc giáp, trang bị súng phóng lao. Họ không có ý định sử dụng vũ khí, chỉ muốn trình diễn, để chứng minh cho klee biết, họ là một lực lượng đáng kể.

Dẫn đầu đoàn là hai klee – Kasha và Boon. Hai đứa mạnh bạo đưa tất cả vào thẳng sân đấu wippen, đề nghị được gặp Hội Đồng Klee. Nhưng cảnh tượng hiện ra thật bất ngờ.

Leeandra là một thành phố điêu tàn..

Ngay sau khi gar bỏ trốn, klee mới phát hiện ra, gar là phần quan trọng đến ngần nào trong sinh hoạt của thành phố. Gar đã làm tất cả những công việc thấp hèn mà klee không bao giờ quan tâm tới. Bây giờ không có họ, thang máy, tàu điện đều hư hỏng; nước ngừng chảy, vì hệ thống ống phức tạp không được bảo quản; và điều tệ hại nhất là: lương thực càng khan hiếm hơn, vì đội viên hái lượm không muốn liều mạng ra khỏi Leeandra mà không có gar theo bảo vệ. Leeandra bị tê liệt.

Đó là một tình hình thuận lợi cho Kasha và Boon. Cùng Aron, chúng đến Hội Trường Klee ngay lập tức, để tìm cựu tổng trấn Ranjin. Ranjin cho phép họ được tiếp kiến. Ông cho biết, sau vụ tấn công Nước Đen thất bại, Timber đã biến mất. (Không là một bất ngờ lớn)

Kasha kể cho Ranjin nghe toàn bộ sự thật về gar. Quan tổng trấn cũ chăm chú lắng nghe khi Kasha giải thích gar là những sinh vật thông minh đến thế nào. Gar đã phát minh ra một phương pháp trồng tỉa tiến bộ ra sao, để chấm dứt vấn đề thiếu hụt thực phẩm. Aron bảo đảm, gar sẽ giúp klee thực phẩm, nhưng chỉ khi nào họ được đối xử công bằng. Klee phải gạt bỏ mọi thành kiến cổ hủ, và chấp nhận gar không phải là loài vật.

Ranjin lắng nghe tất cả những lời Kasha và Aron với sự quan tâm sáng suốt. Kasha nói thêm: để gar bắt đầu giúp đỡ klee, họ cần thấy một biểu hiện trung tín. Nếu không, họ sẽ để mặc kệ cho klee bị đói.

Ranjin hỏi:

- Ta có thể làm gì để tỏ ra trung tín?

Kasha nói:

- Ngài hãy trở lại ghế tổng trấn Leeandra. Tiếng nói chính nghĩa của ngài từng bị cô lập, giờ cần phải cất lên.

Ranjin đồng ý trở lại nắm quyền tổng trấn, và sẽ làm tất cả những gì có thể, để thúc đẩy một liên minh với gar.

Sau đó mọi diễn biến xảy ra thật nhanh. Aron và Ranjin cùng nhau bàn bạc nhiều ngày về tương lai của hai nòi giống, và của lãnh địa Eelong. Họ tìm ra một nền tảng chung trong ứng dụng kỹ thuật mỗi bên đã tạo ra được. Hệ thống phát thanh sẽ là một công cụ quí giá, để kết nối đội viên hái lượm và thăm dò dấu vết của tang, nhờ đó những vụ đột kích nguy hiểm của chúng sẽ bị loại trừ. Phát thanh cũng có thể sử dụng cho các chiếc gig vượt qua những chặng đường dài mà không sợ mất năng lượng, vì đã nhận được thông tin về mây mù và giông bão. Tất nhiên trọng tâm chương trình của họ là phát minh trồng trọt của gar. Phát minh đặc biệt trong trồng tỉa này sẽ bảo đảm lương thực đầy đủ cho nhu cầu phát triển của lãnh địa. Cả Aron và Ranjin đều không mong đợi con đường phía trước sẽ không có trở ngại, nhưng cả hai đều cảm thấy chắc chắn: đi trên con đường đó là điều thú vị nhất.

Bốn tuần sau vụ tấn công thất bại Nước Đen, Eelong chuyển mình để trở thành một lãnh địa an toàn, thanh bình với một tương lai sáng lạng.

Bobby và các Lữ khách ở lại Eelong đủ để biết chắc sự hàn gắn đang bắt đầu tiến triển. Lúc đầu, Bobby muốn Courtney và Mark trở về nhà, nhưng hai đứa yêu cầu được ở lại. Chúng đã liều mạng để cứu Eelong, nên muốn được nhìn thấy thành quả. Bobby không từ chối, vì hai bạn nó xứng đáng được hưởng điều đó. Sau Mùa Vọng, chúng ở lại Nước Đen hai tuần, bàng hoàng khi thấy các gar đã mau chóng thích hợp với đời sống mới. Mark mê tơi sự phát triển kỹ thuật của gar, nó ở trong Trung Tâm suốt mấy ngày, tìm hiểu kỹ thuật nuôi trồng và hệ thống phát thanh. Courtney có một thời gian đầy hưng phấn, dạy các gar môn bóng đá. Cô kéo cả Spader vào cuộc. Chia làm hai đội. Courtney và Spader là hai đội trưởng.

Hai tuần sau, tất cả tới Leeandra, dự buổi họp lịch sử với Ranjin. Trong thời gian buổi họp quan trọng và những cuộc đàm phán diễn ra, Mark và Courtney tạm trú tại nhà Seegen. Chúng khám phá thành phố, mê mẩn trước những ngôi nhà kỳ lạ trong lòng cây. Ngắm cảnh quan chung quanh, hai đứa cảm thấy lâng lâng tự hào. Từ lần đầu Bobby bước vào cuộc phiêu lưu, hai đứa đã mong mỏi được giữ một vai trò quan trọng trong việc bảo vệ các lãnh địa. Trên Eelong này, ước nguyện của hai đứa đã thành sự thật. Courtney đã lấy lại được sự tự tin, và sau cùng thì Mark đã có được chuyến phiêu lưu hằng mong mỏi.

Nhưng thời gian dành cho cuộc phiêu lưu đã tới hồi kết thúc.

Một buổi chiều, ba người khách đến từ Trái Đất Thứ Hai ngồi ăn chung trong ngôi nhà của Seegen.

Suốt đêm qua Mark đã trằn trọc, lo lắng. Nên vừa ăn xong nó nói ngay:

- Hai bạn, mình nghĩ đã tới lúc phải về rồi.

Courtney bất ngờ trước đề nghị của Mark, hỏi;

- Sao vậy? Ở đây tuyệt quá mà. Ở nhà có gì chứ? Trường lớp? Bài vở? Ba má cằn nhằn hết chuyện bài vở, lại đến chuyện trường lớp?

- Ừ... Mình nhớ những chuyện đó.

- Rồi cậu sẽ nói sao với ông bà già? Ba má ơi, con xin lỗi vì đã vắng nhà một tháng, vì mắc bận bay qua ống dẫn, đến một lãnh địa khác với Bobby Pendragon, để ngăn chặn loài người mèo phá hủy một ngôi làng bí mật trong núi. Dẹp đi. Tớ không đồng ý.

- Khi đi, tụi mình đã biết là sẽ có rắc rối rồi mà.

- Ừa, nhưng đó là trước khi tụi mình đá đít Saint Dane. Nếu không nhờ chúng ta, Eelong sẽ là một bô rác khổng lồ. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Bobby cần chúng ta. Đúng không, Bobby?

Bobby không trả lời. Courtney khó chịu hỏi:

- Bạn không muốn tụi mình giúp, phải không?

Bobby trầm tĩnh nói:

- Hai bạn đã giúp mình từ những ngày đầu.

Courtney đứng phắt dậy, la lớn:

- Hai đứa tôi chỉ là những người thủ thư giữ nhật ký cho cậu. Nếm mùi hành động là thế nào rồi, tụi này không trở lại công việc đó nữa đâu.

- Nhưng hai bạn vẫn phải làm.

Courtney sững sờ:

- Cái gì? Vì sao chứ?

- Vì mình cần hai bạn làm chuyện đó. Bạn nói đúng, các bạn đã cứu Eelong. Nếu không nhờ hai bạn, mình không biết chuyện gì đã xảy ra. Hai bạn tuyệt lắm. Nhưng mình không biết, tiếp theo đây, mình sẽ phát hiện ra chuyện gì và...

- Và cái gì? Bạn nghĩ hai đứa mình không chịu đựng nổi, phải không?

- Thậm chí mình đang nghĩ, liệu mình có đương đầu nổi hay không đây này.

Câu nói của nó làm cả Mark và Courtney đều bật dậy. Mark hỏi ngay:

- Cậu đang có điều gì khó xử, Bobby? Chuyện gì vậy?

Bobby cố bình tĩnh suy nghĩ, rồi nói:

- Có điều gì đó không đúng. Eelong đã được an toàn. Mình tin vậy. Nhưng mình vẫn có một cảm giác kỳ lạ là đang bỏ sót chuyện gì đó. Mình biết, tất cả những gì các bạn làm đã giúp sức vào vụ này, không thể cảm ơn hai bạn sao cho đủ. Nhưng mình đang cố tìm hiểu qui luật ở đây. Nếu sự thật chúng đã thật sự thay đổi, thì mình làm quái gì ở nơi này?

Mấy câu cuối, nó nói như gào lên. Courtney và Mark ngồi xuống, kinh ngạc vì sự nóng giận của Bobby. Chưa bao giờ hai đứa thấy Bobby bị kích động như vậy. Từ khi Nước Đen được cứu, Bobby không hề chia sẻ với bất kỳ ai những âu lo của nó. Thậm trí, nó chưa nói với ai về chuyện nhìn thấy Saint Dane trong hình dạng của một con bé tóc vàng. Nhưng chuyện đó vẫn đè nặng trong tâm trí nó, và bây giờ nó đang để cho cảm xúc trào ra. Bobby tiếp tục nói:

- Xin hai bạn đừng làm mình khổ tâm hơn nữa. Ở đây, mình đang cố ngoi đầu khỏi mặt nước, không bảo vệ nổi mình và cả hai bạn. Vì vậy, làm ơn về nhà đi. Ngày mai mình đưa hai bạn tới ống dẫn.

Bobby chạy ào ra khỏi lều. Bỏ lại Mark và Courtney bàng hoàng ngơ ngác. Không đứa nào lên tiếng nổi, phải đợi cho bài diễn thuyết dài dòng của Bobby lắng xuống. Sau cùng Courtney nói:

- Được rồi. Rõ là vô ơn. Hai đứa mình suýt bị giết đến hơn hai chục lần, vậy mà cậu ấy chỉ biết nói “cảm ơn” rồi tống cổ tụi mình về... vui vẻ? Thật quá quắt.

Mark rắn rỏi nói:

- Không đâu, Courtney. Bobby có lý. Chúng ta không là Lữ khách. Chúng ta không thuộc về nơi này.

- Ai nói thế?

- Cậu Press của Bobby.

- Cậu Press mất rồi.

- Đúng. Nhưng mình nghĩ, Bobby vẫn chịu ảnh hưởng từ ông. Cậu Press là người Bobby tin tưởng hơn bất kỳ ai. Ông cũng chính là người đã nuôi dưỡng bạn ấy thành Lữ khách, và là người duy nhất biết mục đích của tất cả chuyện này là gì.

Courtney miễn cưỡng chấp nhận:

- Phải, mình cũng đoán thế.

- Nghĩ đến tất cả những gì Bobby đã trải qua, mình không thể nào làm nổi. Xin lỗi, nếu đây là một lời chê bai: mình nghĩ bạn cũng không làm nổi. Bobby là một anh chàng đặc biệt, nhưng là con người thích hợp với việc đó. Mình nghĩ, khi có điều gì làm bạn ấy sợ hãi, Bobby nhớ lại lời dạy bảo của cậu Press về bản chất của một Lữ khách. Và... chuyện chúng ta tới Eelong, đem theo thuốc giải là không thích hợp.

Courtney cãi ngay:

- Nhưng nếu chúng ta không tới đó, thì Saint Dane đã thắng rồi.

- Có thể là vậy, nhưng ai biết chắc được.

- Tôi biết. Vì không còn cách nào khác nữa. Còn chuyện này nữa, bạn biết chưa? Spader muốn chúng ta ở lại.

- Thật sao? Hay anh ta chỉ muốn một mình bạn ở lại?

Courtney trố mắt, ngạc nhiên nhìn Mark.

Mark nói thêm:

- Mình không ngố đâu. Anh ta thích bạn.

Courtney im thin thít.

Mark đứng dậy nói:

- Nhưng không sao. Spader không có quyền quyết định. Ông Gunny, Kasha, bạn hoặc tôi cũng vậy. Bobby mới là chỉ huy. Bạn biết gì không? Dù tôi rất muốn về nhà, nhưng nếu Bobby yêu cầu tôi ở lại, tôi sẽ ở lại ngay. Nhưng cậu ấy muốn chúng ta về, vì vậy tôi sẽ về. Bạn cũng thế thôi.

Khi Bobby chạy khỏi chỗ Courtney và Mark, nó bước lên bao lan nhà Seegen, hít thở cho bình tĩnh lại. Bobby giật mình khi nhìn thấy một bóng đen đang leo lên sàn, nhưng rồi nhận ra là Kasha.

- Rất mừng gặp cậu tại đây. Làm ơn theo tôi ngay.

Kasha đưa cho Bobby tới cuối bao lan. Một cái thang máy chạy suốt lên cao trong bọng cây. Bobby theo Lữ khách klee lên cao, lên cao mãi cho tới một mặt sàn nhỏ đong đưa trong gió. Tuy cheo leo đáng sợ, nhưng từ đây có thể thấy toàn cảnh ngoạn mục của Leeandra.

Nhìn xuống thành phố sáng ánh đèn đêm, Bobby nói:

- Đẹp quá!

- Đây là nơi ưa thích của cha tôi. Ông thường ngủ tại đây và vẫn bảo, từ trên cao này, ông cảm thấy có thể dang tay ôm trọn Leeandra vào lòng.

Cả hai lẳng lặng ngắm nhìn thành phố xinh đẹp. Sau cùng Kasha lên tiếng:

- Tôi không thích hợp với những đổi thay. Tôi muốn mọi sự phải trật tự và hợp lý. Tôi đã tưởng cha tôi cũng thế. Ông là một klee thông minh sáng suốt, nhìn xa trông rộng. Hơn thế nữa, ông có thể chu toàn mọi việc. Tôi không mong gì hơn là được giống ông. Nhưng khi ông bắt đầu nói về Lữ khách và Saint Dane, tôi không thể chấp nhận được. Chẳng có gì ông nói có vẻ phù hợp với ông, hay một Eelong mà tôi đã biết. Tôi tưởng là ông đã bị điên. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra ông không hề thay đổi. Ông vẫn là một klee luôn quan tâm và cống hiến cho cộng đồng. Ông đơn giản thích nghi với những gì cuộc đời trao cho mình. Trong khi tôi đã không thể...

- Nhưng cô đã làm được điều đó. Chỉ hơi lâu hơn thôi.

Kasha buồn rầu nói:

- Đúng, nhưng quá muộn. Tôi đã quay lưng lại với cha mình. Ông đã chết với ý nghĩ là tôi đã không còn tôn trọng ông nữa. Và... điều đó cũng không xa sự thật là bao nhiêu.

Im lặng một lúc, Bobby nói:

- Khi cậu Press của tôi chết, cậu đã hứa với tôi là chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Thật tình tôi không hiểu nổi ý nghĩa của những lời hứa đó, hay chuyện đó sẽ xảy ra bằng cách nào, nhưng một điều tôi học được từ khi trở thành Lữ khách, là khi nghĩ đã hiểu rõ tất cả... thì mình lại chẳng hiểu được gì. Khi gặp chuyện khó khăn, tôi nhớ lại những lời nói sau cùng của cậu. Nếu cậu nói đúng, và tôi tin là đúng, thì cô sẽ gặp lại cha.

- Tôi cũng muốn tin như vậy.

- Hãy tin đi. Chắc chắn niềm tin đó sẽ làm mọi sự dễ dàng hơn.

- Tôi không biết gì về các lãnh địa khác, hay một klee Lữ khách còn có thể làm được những gì nữa, nhưng tôi theo cậu, Pendragon. Không chỉ vì cha tôi, mà vì cậu.

Bobby mỉm cười cúi đầu cảm ơn. Thấy Kasha cầm một hộp gỗ nhỏ, nó hỏi:

- Cái gì vậy?

- Tôi đợi thời điểm thích hợp để làm chuyện này. Cả đời cha tôi cống hiến cho Leeandra. Hẳn ông hãnh diện về những đổi thay đang diễn ra. Tôi muốn ông trở thành một phần của nơi này... mãi mãi.

Trong hộp là tro cốt của Seegen. Kasha mở hộp, thả tro vào không khí. Bụi tro tản mạn bay, rồi nhẹ nhàng hạ xuống ngôi làng trong rừng rậm. Kasha nói:

- Cha tôi thích cậu, Pendragon. Tôi vui vì cậu cùng tôi chia sẻ giây phút này, tại đây.

* * *

Sáng sớm hôm sau, toán Lữ khách và phụ tá cùng nhau lên đường trong cuộc hành trình cuối cùng. Họ vượt qua những cầu treo của Eelong, tới cây khổng lồ có ống dẫn. Suốt dọc đường bao trùm cảm giác lần cuối gặp nhau. Họ đã cứu Eelong, đã đánh bại Saint Dane và bây giờ sắp phải chia tay.

Đứng giữa hang động dưới lòng đất, Bobby lên tiếng:

- Đây là một điều khó nói. Chúng ta đã hạ được Saint Dane. Tất cả đều đóng góp to lớn trong vụ này. Tôi mong đến đây là kết thúc, nhưng chưa. Điều này tôi đã từng nói: không một ai trong chúng ta có thể một mình chống lại hắn. Sức mạnh đoàn kết của chúng ta mới cho chúng ta hy vọng thắng được hắn. Bằng cớ ư? Hãy nhớ lại những gì mới xảy ra trên Eelong này thì rõ.

Spader hỏi:

- Có nghĩa là chúng ta vẫn ở bên nhau?

- Đúng.

- Hô hây! Mình chỉ muốn được nghe thế thôi!

Bobby nói thêm:

- Nhưng Kasha, tôi rất tiếc phải nói là: sẽ không có cô. Tại các lãnh địa khác, chắc chắn cô sẽ bị chú ý.

Lữ khách klee nói ngay:

- Tôi hiểu. Vả lại chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm tại đây. Nhưng hãy nhớ, bất cứ khi nào cần tới tôi...

Kasha không nói hết câu, nhưng Bobby đã hiểu.

Ông Gunny hỏi:

- Đi đâu, chú lùn?

- Cháu nghĩ đã đến lúc tới thăm Loor.

Spader hí hởn reo lên:

- Zadaa! Cô nàng Loor này cực kỳ ương bướng. Thật đó.

Bobby quay lại Courtney và Mark. Cả hai đều kém vui, nhất là Courtney. Bobby kéo hai đứa ra xa, để chuyện trò riêng tư giữa ba người bạn.

Bobby nói:

- Mình xin lỗi chuyện tối qua. Lúc đó mình như kẻ khác thường.

Mark bảo:

- Không sao, Bobby. Tụi này hiểu mà.

Courtney hỏi:

- Nhưng?

- Nhưng mình vẫn muốn hai bạn về nhà.

Mark gật đầu. Courtney dằn dỗi quay đi.

Bobby hỏi:

- Mình vẫn nhờ hai bạn giữ nhật ký được chứ?

Mark nói ngay:

- Cậu đùa à. Tiếp tục gửi đi.

- Mình còn cần biết thêm nhiều điều nữa. Vụ này chưa kết thúc đâu. Nếu mình tìm hiểu thêm chút nữa, các bạn có trở lại không?

Courtney tươi tỉnh lại:

- Vậy là bạn không hoàn toàn đóng cửa hai đứa mình?

- Sao mình có thể làm thế chứ?

Courtney choàng tay ôm xiết Bobby, thì thầm vào tai nó:

- Tụi mình sẽ đợi.

Bobby nhìn Mark qua vai Courtney. Mark nói:

- Mình hứa.

Bobby quay sang, ôm Mark:

- Mình không biết nói gì hơn là cảm ơn hai bạn.

Mark gần ứa nước mắt:

- Thế đủ rồi.

Mark và Courtney lần lượt chào chia tay với tất cả. Khi Courtney ôm Spader nói lời tạm biệt, cô bé hỏi:

- Anh nghĩ, Loor ương bướng lắm hả? Không phải anh cũng đã nói vậy về tôi sao?

- Ồ... khác chứ. Ý tôi là, cô ta là một chiến binh, được huấn luyện và... đủ thứ, còn cô thì... cô thật sự thông minh và...

Bobby phì cười:

- Spader, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối đó.

Spader cười gượng gạo:

- Đây là lần đầu tôi bị bối rối.

Courtney nói:

- Chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó sẽ biết ai ương bướng.

Ông Gunny ôm chặt Courtney và Mark. Sau đó chúng chào tạm biệt với hai klee.

Kasha nói:

- Cảm ơn vì tất cả mọi chuyện.

Boon tiếp lời:

- Đúng thế.

Mark vênh váo:

- Ê, đó là công việc mà.

Courtney xô giỡn nó:

- Hay quá. Đi thôi.

Bobby đi cùng hai bạn qua tấm màn rễ cây, rồi cả ba đứng lại bên cửa ống dẫn. Nó hỏi:

- Hai bạn định nói sao với ba má?

Mark bảo:

- Câu hỏi hay đấy.

Courtney hỏi Bobby:

- Có góp ý gì không?

- Có. Nói dối.

Ba đứa ôm nhau lần cuối, rồi Mark và Courtney đi giật lùi vào ống dẫn. Mark căn dặn Bobby:

- Viết sớm nhé.

- Cậu biết rồi mà.

Courtney nói:

- Hẹn gặp lại, Bobby.

Mark và Courtney quay lại, hướng vào ống dẫn thăm thẳm.

Mark hỏi:

- Sẵn sàng?

- Chẳng nơi nào giống như nhà mình.

- Trái Đất Thứ Hai.

Mark kêu lên.

Nhưng mọi chuyện không giống những lần trước.

Ống dẫn bắt đầu sụp đổ.

Ánh sáng xuất hiện từ xa, nhạc nổi lên bình thường, nhưng khung sườn đá của ống dẫn đang vỡ ra từng mảng.

Mark la lên:

- Chuyện... chuyện gì thế này?

Ống dẫn quằn quại, rùng mình. Âm thanh vang lên chói lói. Những tảng đá khổng lồ rầm rầm trút xuống. Cả đường hầm chuyển động. Chân Mark nẩy lên. Ánh sáng thêm chói lòa. Bobby chạy lại giúp Mark đứng vững. Khắp chung quanh hai đứa, đá lót ống dẫn ào ào đổ sụp.

Bobby gào lên:

- Chạy vào đi! Tiến tới vùng sáng!

Nó đẩy mạnh hai bạn chạy vào ống dẫn. Một đường nứt xuất hiện giữa hai chân Bobby, mở ra một hố sâu hun hút. Ống dẫn đang rời thành từng mảnh. Bobby nhào sang phải, vai đập xuống đường hầm. Phía trên nó, đá vẫn đang dập và rơi xuống. Bobby lăn khỏi đó tới sát mí kẽ hở – bây giờ đã là một cái hố toang hoác. Nó ngoái lại nhìn vào ống dẫn. Mark và Courtney chỉ còn là hai cái bóng đang chạy vào vùng sáng. Đá tiếp tục rào rào đổ xuống như mưa chung quanh Bobby. Nó cố gắng trong tuyệt vọng bò ra khỏi ống dẫn, trong khi mặt đất bên dưới vỡ vụn.

Một thoáng sau Mark và Courtney đã biến mất.
 
Chương 42


TRÁI ĐẤT THỨ HAI

(@ Hai type)

Ánh sáng từ ống dẫn bùng lên trong căn hầm bỏ hoang của nhà Sherwood, cùng với tiếng nhạc rộn ràng. Một giây sau Mark và Courtney an toàn chạy ra khỏi đường hầm. Cả hai vội quay lại kiểm tra ống dẫn.

Mark thông báo:

- Nó vẫn còn nguyên.

Nhạc và ánh sáng mau chóng lùi xa, bỏ lại đường hầm êm lặng, tối thui. Courtney rờ mặt đá miệng ống dẫn nói:

- Rắn... như đá. Mark, chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Mình... mình không biết. Y chang động đất.

Courtney lo lắng:

- Tụi mình phải làm gì đây? Hay là trở lại?

- Không! Chúng mình vừa mới ra khỏi chỗ đó. Sao phải trở lại?

- Nhưng còn Bobby và những người khác.

Mark không biết trả lời sao, nó bảo:

- Hãy... nghỉ ngơi đã, rồi tính sau. Chúng ta không thể trở lại được. Bây giờ chỉ còn cách là chờ đợi. Bobby đã nói vậy, đúng không?

- Nhưng Bobby không biết ống dẫn đang sụp đổ.

- Mình biết, mình biết! Nhưng chúng ta có thể làm được gì?

Courtney thở dài thườn thượt:

- Chẳng làm được gì. Vậy mới khổ.

Hai đứa thay bộ đồ bơi của Cloral bằng quần áo của Trái Đất Thứ Hai mà chúng đã đem tới ống dẫn trước khi đi. Courtney không còn lòng dạ nào chọc ghẹo Mark khi thằng bạn tròng lên người cái áo lạnh vàng chóe với logo Cool Dude. Thậm trí ra khỏi căn hầm, chúng cũng chẳng lo sợ gặp phải một con chó quig. Khi bước ra khỏi ngôi nhà hoang, hai đứa mới biết lúc đó là ban đêm ở Stony Brook. Chúng leo qua tường rào, trở lại con phố ngoại ô yên tĩnh, không bị ai nhìn thấy. Vừa xuống tới mặt đất, ý nghĩ của hai đứa chuyển từ những chuyện xảy ra trên Eelong, tới những gì đã có thể xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai. Hai đứa ước tính, chúng đã rời khỏi Cloral hơn một tháng trước. Không đứa nào dám tưởng tượng đến cảnh gia đình đã lo lắng đến ngần nào.

Đang đi, Courtney hỏi:

- Bây giờ tính sao? Cậu thấy là tụi mình sắp bị dũa te tua rồi đấy.

- Mình biết. Mình có một kế hoạch. Nhưng hai đứa phải cộng tác chặt chẽ, nếu không sẽ không cách nào thành công được.

- Nói đi.

- Hãy nói là chúng mình cùng nhau chạy trốn để... để làm một chuyến phiêu lưu.

- Thì đúng vậy chứ gì nữa.

- Từ từ, mình không bảo là nói sự thật. Hãy nói với mọi người là mình phát bệnh vì lúc nào cũng phải làm đứa con ngoan, trường lớp thì quá căng thẳng và... và... chúng ta bị áp lực vì những người xung quanh, phải làm những chuyện mà chúng ta không thích làm; và tất cả những gì họ nói trong các talk show trên TV làm lũ trẻ hóa rồ. Chúng ta sẽ nói là cần một cơ hội nghỉ ngơi, trước khi trở lại với những chuyện ngớ ngẩn đó, vì vậy chúng ta đã chạy trốn, đi đâu nhỉ, ờ... tới California để... lướt sóng.

- Khùng!

- Sao? Tụi nhóc chạy trốn thiếu gì.

- Mình biết, nhưng chẳng ai tin là mình lại chạy trốn cùng cậu.

Mark đứng phắt lại, chán nản nhìn Courtney. Courtney vội nói:

- Mình giỡn thôi mà. Ý kiến đó hay đấy, nhưng chúng ta sẽ gặp rắc rối to.

- Có thể. Hay cũng có thể các cụ sẽ cảm thấy thương cho tụi mình, vì tụi mình đang gặp những chuyện khó khăn của tuổi trẻ.

- Đúng.

- Kiểu gì chúng ta cũng bị kẹt rồi. Nhưng ít ra cách này, tránh phải nói tới ống dẫn, lãnh địa và Lữ khách...

- Và bị nhốt trong nhà.

- Chính xác.

- Theo đúng kế hoạch đó há.

Hai đứa quyết định về nhà Courtney trước, vì gần hơn, và vì Courtney đã sẵn sàng tranh luận với cha mẹ. Chúng nghĩ, ông bà sẽ bị thuyết phục nhanh hơn cha mẹ Mark, vì suốt đời, chưa bao giờ Mark mảy may làm bất cứ điều gì tự phát cả. Ít ra là theo những gì ba má Mark biết cho tới giờ này. Trên đường tới nhà Courtney, hai đứa dàn dựng chuyện làm sao có đủ tiền để đi xe buýt tới California, sống hai tuần tại một bờ biển ở Bắc Mê-hi-cô, học lướt sóng... Chúng sắp đặt chi li từng chi tiết có thể nghĩ ra: những thành phố đã đi qua, ăn món gì, những người đã gặp. Tất cả. Chẳng bao lâu hai đứa đã cảm thấy đủ tự tin với cốt truyện sẽ kể với cha mẹ của Courtney. Sau cùng đã tới cửa nhà, Courtney bảo:

- Để mình bấm chuông. Mình mà xồng xộc vào, chắc ba má lên cơn đau tim mất.

Mark thì thầm:

- Chúc bạn may mắn.

Courtney bấm chuông. Mấy giây sau cửa mở. Ông Chetwynde đứng nhìn lom lom hai đứa, như không tin vào mắt mình. Courtney và Mark không biết phải bắt đầu thế nào, nên im thin thít. Chúng đã tính toán, thà có phản ứng chứ không nên đưa ra thông tin nào vội. Hai đứa cứ đứng im tới ba mươi giây cho đến khi cha Courtney lên tiếng:

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Courtney cố làm ra vẻ ăn năn và mệt mỏi, nói:

- Chuyện dài lắm, ba.

Mark vuốt đuôi:

- Dạ. Rất dài.

Ông Chetwynde hỏi:

- Thư viện đóng cửa à?

Hai đứa ú ớ không biết trả lời sao.Chúng đã tính trước đủ kiểu trả lời, nhưng không bao giờ ngờ đến câu hỏi này.

Courtney ngập ngừng hỏi lại:

- Ba nói sao ạ?

- Thư viện. Chứ không phải hai đứa đến thư viện sao?

- Giống như tháng trước ạ?

- Tháng trước nào? Con mới ra khỏi nhà được nửa tiếng mà.

Mark hỏi:

- Courtney mới ra khỏi nhà được nửa tiếng? Có cháu không ạ?

Ông Chetwynde nhăn mặt:

- Trừ khi cháu có anh em sinh đôi giống hệt nhau. Ta lầm sao?

Courtney lắp bắp:

- Dạ không. Chúng con... đã...

Mark nhảy tớn lên:

- Không. Bác không lầm gì hết. Thư viện mở cửa, nhưng hai đứa con đói quá, nên tới cửa hàng McDonal trước, rồi làm bài tập tại đó luôn. Chúng con cứ tưởng là lâu lắm rồi chứ.

Ông Chetwynde thở phào:

- Ôi, có thế mà bảo chuyện dài lắm. Tuy nhiên ba cũng không thích chuyện này.

Courtney vẫn cố tìm hiểu, hỏi:

-Vì sao, ba?

- Ăn vặt thay bữa tối không tốt cho sức khỏe.

Hai đứa liếc nhau.Courtney nói:

- Con thấy ba cũng ăn nhiều thứ có hại cho sức khỏe. Hăm-bơ-gơ đó.

Ông Chetwynde mủm mỉn cười :

- Đừng láu cá. Con biết ba nói gì mà.

Mark giật lưng áo Courtney, nói:

- Có món quà định biếu bác, cháu để ngoài xe đạp.

Nó cố kéo cô bạn ra cửa. Nhưng Courtney vẫn đứng yên, hỏi:

- Xe đạp nào? Làm gì có...

- Có. Mình để ngoài cửa, để hai đứa cùng đi bộ đó.

Courtney điên cả đầu, chẳng hiểu gì. Mark rít qua kẽ răng:

- Lẹ lên, Courtney.

Nó hấp tấp chạy ra khỏi nhà.

- Ba, con trở lại ngay.

Courtney nói rồi đuổi theo Mark. Bắt kịp nhau, Mark vẫn tiếp tục bước. Courtney thở gấp, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Mark đưa tay lên thay cho câu trả lời. Mặt đá trên nhẫn đang tỏa sáng.Courtney nín thở:

- Ôi trời!

Mark nắm tay lên nhẫn, che đốm sáng. Ra tới đường, khuất khỏi tầm nhìn của ông Chetwynde, hai đứa chạy tới núp sau một bụi cây trong vườn nhà hàng xóm. Mark đặt nhẫn xuống đất, rồi đứng bên Courtney. Chiếc nhẫn nới ra bằng cái dĩa lớn, mở ra một đường ống giữa các lãnh địa. Courtney thở hổn hển:

- Quá nhiều chuyện dồn dập, mình phát khùng mất.

Ánh sáng cùng tiếng nhạc dịu dàng phát ra từ lỗ hổng trong lòng nhẫn. Sau một tia sáng chói lòa, mọi sự chấm dứt, nhẫn trở lại bình thường. Kế bên nhẫn là một cuộn giấy da thuộc. Mark vừa định bước tới nhặt lên, như bị Courtney ngăn lại:

- Khoan. Hãy tính từng chuyện một. Ba mình mất trí hay sao vậy? Đó không phải là thái độ của ông bố có con gái bị mất tích cả tháng trời!

- Vì, mình nghĩ, hai đứa không đi tới một tháng.

Courtney trố mắt nhìn Mark.

- Vô lý. Chúng mình đâu có nằm mơ như trong truyện Phù Thủy Xứ OZ. Vết bầm tím còn đầy trên người mình đây này.

Mark cười hô hố:

- Không đâu. Chúng mình đã ở trên Eelong cả tháng, nhưng mình nghĩ, chúng mình trở về đây chỉ sau mấy phút kể từ lúc ra đi.

Courtney lắc đầu, bối rối:

- Ý bạn là... thời gian ngừng lại trong khi chúng ta ra đi?

- Không. Theo mình, chúng ta đã tới một lãnh địa tồn tại trong một thời gian khác. Khi ống dẫn đưa chúng ta trở lại đây, thời gian giống như khi chúng ta ra đi.

- Nghĩa là... chúng ta không bị rắc rối gì?

- Tóm lại là, không bị rắc rối với ba má tụi mình.

Cha mẹ là điều cuối cùng Mark và Courtney phải lo lắng tới. Hai đứa nhìn xuống cuộn giấy da thuộc. Courtney bảo:

- Nhanh quá!

- Với chúng mình thôi. Biết đâu, Bobby đã viết từ quá khứ, hay tương lai.

- Đừng nói lung tung nữa, đủ đau đầu quá rồi.

Mark nhặt cuộn giấy da lên. Đó là một loại giấy giòn màu nâu, buộc bằng dây da bện. Tay Mark run rẩy khi mở nút buộc.

- Chuyện gì đã xảy ra với ống dẫn, Mark?

- Có thể cái này sẽ cho chúng ta biết.

Vừa nói, Mark vừa mở cuộn giấy. Hít một hơi thật sâu, nó liếc nhìn trang đầu tiên.

Courtney hồi hộp hỏi:

- Của Bobby hả?

-Ừa.

- Bạn ấy ở đâu?
 
Chương 43


NHẬT KÍ # 19

ZADAA

(@ Hai type)

Đó là một cái bẫy.

Tất cả những gì xảy ra từ giây phút đầu tiên mình đặt chân lên Eelong, đều chỉ là để đưa mình vào... bẫy. Và mình cứ đâm đầu vào. Thuốc độc của Cloral, cái chết của Seegen trên Trái Đất Thứ Hai, những lời lẽ ba hoa của Saint Dane là sẽ tiêu diệt gar, vụ tấn công Nước Đen... Tất cả chỉ nhằm gài bẫy. Vấn đề là, mình cảm thấy chắc chắn, Saint Dane lại đang âm mưu thêm chuyện khác nữa, nhưng mình không đủ thông minh để đoán ra.

Bây giờ thì đã quá muộn!

Mình chỉ được cái tài nhìn lại, tính toán đâu ra đấy. Nhưng suy đoán việc tương lai thì dở òm, vì vậy mình đã phải trả giá. Mark và Courtney biết không, mình muốn trở về để kể cho hai bạn nghe, chính xác chuyện gì đã xảy ra từ sau khi hai bạn rời Eelong, trở lại Trái Đất Thứ Hai. Hai bạn cần được biết tất cả. Báo trước, nhật ký này căng lắm đó. Ước gì mình không phải kể chi hai bạn nghe. Nhưng bây giờ, hơn lúc nào hết, hai bạn đã vào cuộc. Chúng ta đã thắng Saint Dane nhiều lần. Chúng ta đáng được hãnh diện. Nhưng chúng ta cũng đã mắc nhiều sai lầm, và chúng ta phải chấp nhận điều đó.

Dưới đây là những gì đã xảy ra.

Khi ống dẫn rạn vỡ, mình gào lên với hai bạn:

- Chạy vào đi! Tiến tới vùng sáng!

Thấy ánh sáng đang lại gần, mình muốn bảo đảm hai bạn bắt kịp nguồn sáng, nên xô mạnh hai bạn vào sâu hơn trong ống dẫn. Đúng lúc đó ống dẫn sụp đổ. Đất dưới chân mình nứt ra toang hoác. Nếu không vội lộn nhào sang một bên, mình đã rơi xuống cái hố đó rồi. Vai mình nện xuống sàn. Đau buốt xuống tận chân, nhưng ngay lúc đó mình không bận tâm vì đau, vì đá từ trên đang rầm rầm trút xuống ngay... mình! Mình lăn người, vừa lúc đó một tảng đá to đùng rơi trúng chỗ mình mới đặt đầu. Nhưng mình suýt lăn tòm xuống ke nứt rộng gần một mét. Mình bám bờ hố, nhìn xuống khoảng không. Hoàn toàn trống không. Chắc vết nứt này đã mở thành một cái hố xuống tuốt trung tâm Eelong. Mình cố bò đi, nhưng mặt đất đang rạn nứt. Mới một giây trước, đất còn cứng rắn, một giây sau nó đã rã rời, và mình rã rời theo nó.

- Tôi thấy cậu rồi!

Kasha la lớn. Cô ta vượt qua tấm màn rễ cây, tiến vào ống dẫn đang sụp đổ. Thật tuyệt vời! Vì Kasha quắp móng vuốt vào lưng áo mình vừa đúng lúc. Một lần nữa, Kasha lại cứu mạng mình. Mình vặn người, níu chặt bờ đá nứt nẻ. Dưới mình, đá rào rào rơi vào khoảng không vô tận.

Vừa đu lên, mình vừa bảo:

- Tôi thoát rồi!

Tiếng đá sụp đổ càng khủng khiếp hơn. Cứ như mình đang lọt vào một trận sấm sét cuồng nộ. Những tảng đá bị xé toang bởi trận động đất lạ thường – trận đông đất ở trên mặt đất.

Spader gào lên:

- Ra khỏi đó đi, Pendragon.

Mình ngước nhìn. Spader và ông Gunny đang đứng ngoài miệng ống dẫn. Mình la lớn:

- Lùi lại!

Đúng ra mình không cần la toáng lên như thế. Vì thêm một đường nứt nữa ngay trước mặt ông Gunny và Spader, cắt họ rời khỏi ống dẫn. Nhưng khỗ nỗi, chỗ đất nứt đó làm mình và Kasha hết đường thoát thân. Chung quanh hai đứa mình, ống dẫn rạn nứt, mặt đất lún sụp. Tụi mình sắp bị nghiền nát, hoặc bị quăng xuống hố đen thăm thẳm. Chỉ còn duy nhất một con đường.

Mình kêu lớn vào ống dẫn:

- Zadaa!

Từ sâu thẳm, ánh sáng bừng lên, tiến tới giải cứu hai đứa mình. Chẳng khác một cuộc chạy đua. Nguồn sáng có tới kịp trước khi ống dẫn đổ ập lên đầu hai đứa không?

Mình gào với Kasha:

- Chạy!

Kasha cố kéo mình đứng dậy, nhưng chẳng khác nào cố đứng vững trong một cái máy giặt đang quay. Cả hai đứa đều ngã lên ngã xuống. Tiếng nhạc tới gần hơn. Và tiếng ông Gunny từ bên ngoài dội vào:

- Lẹ lên, Bobby! Chạy tới nguồn sáng đi.

Tất cả đổi thay trong một giây. Chỉ một giây thôi. Một giây không đáng gì. Một tiếng tích tắc trong đồng hồ. Nhiều giây luôn trôi qua mà chúng ta chẳng hề quan tâm. Nhưng một giây cũng có thể là vô tận. Mình đứng dậy lại, kéo Kasha đứng lên. Mình đã nắm được tay cô ấy. Mình đã chậm mất một giây. Một giây ngu xuẩn. Nếu chỉ nhanh hơn một giây, đá đã không rơi trúng Kahsa.

Mình đã không nhanh hơn. Trước khi kịp kéo Kasha đứng dậy, một tảng đá từ trần ống dẫn rơi trúng ngay đầu cô. Mình mừng vì tiếng động ầm ầm, làm mình không nghe thấy âm thanh của tảng đá đã gây ra. Nhưng mình nhớ mãi hình ảnh đó. Đầu Kasha bật sang một bên. Thân hình cô rũ liệt.

Không nghĩ ngợi gì thêm, mình kéo bàn tay lông lá của Kasha, quì một gối, choàng tay cô qua vai mình.

Tiếng ông Gunny vang vang:

- Đi đi, chú lùn, đi đi!

Mình quay vội lại nhìn. Ông Gunny đang kéo Spader xa khỏi ống dẫn. Hai người khuất sau lớp rễ cây. An toàn.

Sàn ống dẫn rung lên bần bật, làm mình lại suýt nữa ngã. Nhưng bằng tất cả sức mạnh của ý chí, mình đã có thể đứng vững vàng, một chân đặt ra phía trước, cố gắng nhích cả hai vào sâu hơn trong ống dẫn. Ánh sáng làm mình hoa mắt.

Nhưng mình còn nghe được tiếng Spader reo lên:

- Hô hây hô! Pendragon!

Mình và Kasha lên đường. Âm thanh cuối cùng từ Eelong mình nghe được là một tiếng rít lớn và một tiếng bùm vang dội khi ống dẫn nát tan phía sau. Mình chuẩn bị tư thế, tưởng toàn thể ống dẫn sắp sụp đổ. Nhưng không. Tất cả hư hại chỉ xảy ra ở nơi cửa ống. Phần còn lại không hề suy xuyển.

Mình không biết chuyến đi tới Zadaa đã kéo dài bao lâu. Kasha và mình bay bên nhau. Mình ôm lấy cô và giữ cho đầu cô ngay ngắn. Máu nhuộm đỏ lớp lông đen trên mắt trái Kasha. Đặt tay lên vết thương, mình nghĩ ấn mạnh may ra sẽ làm ngưng chảy máu, nhưng lại sợ nếu quá mạnh tay sẽ chạm tới phần xương sọ bị chấn thương.

Mình gọi:

- Kasha.

Kasha lờ đờ mở mắt. Mình trấn an cô:

- Chúng ta sắp tới nơi rồi. Loor sẽ giúp chúng ta.

Mình sợ chết được. Biết là Loor sẽ cố gắng hết mình, nhưng không biết thầy thuốc ở Zadaa trình độ ra sao, chưa kể tới chuyện họ có chịu chữa trị cho một con mèo khổng lồ ăn thịt không. Mình tự hỏi, liệu họ có thú y không? Lúc này mình chỉ còn biết ôm chặt Kasha và chờ cho chuyến đi kết thúc.

Chỉ mấy phút, mà mình cảm thấy như mấy ngày. Sau cùng, tiếng nhạc rộn ràng hơn và mình cảm thấy sự lôi kéo của trọng lượng. Mình ôm chặt Kasha, để khi tới nơi sẽ đặt cô xuống nhẹ nhàng. Một lúc sau, mình đã cõng Kasha ra khỏi ống dẫn, tiến vào một động ngầm rộng lớn dưới đất, bằng đá nâu sáng – sa thạch của Zadaa. Mình cố đặt Kasha xuống nền hang thật nhẹ nhàng. Sau đó mình nghĩ cách để giúp cô ta. Mình nhận ra ngay tình hình rất gay go. Để ra khỏi hang này phải leo lên qua một khe nứt trong đá, đặt chân vào các dấu chân đục vào đá. Mình không cách nào leo với một con mèo bất tỉnh , nặng cả trăm kí trên lưng. Vì vậy, mình quyết định để Kasha lại đây, đi tìm người giúp.

Kasha thì thầm:

- Pendragon?

Đôi mắt mở đã có vẻ hơi tỉnh táo. Mình bảo:

- Đừng nói. Tôi sẽ đi tìm người giúp cô.

- Không. Tôi không muốn ở lại một mình.

- Nhưng nếu tôi không đi tìm người giúp...

Kasha làm mình im lặng bằng cách xiết chặt cánh tay mình. Thoáng nhìn vào mắt cô ta, tim mình thắt lại. Đôi mắt luôn sắc sảo, lúc này sũng nước. Máu chảy ròng ròng từ vết thương. Sự thật tàn nhẫn là: Kasha không cần giúp đỡ nữa. Cô chỉ cần an ủi. Ngồi xuống, nâng đầu Kasha lên, mình lót tay làm gối.

Kasha thì thầm:

- Nói lại cho tôi nghe đi?

- Chuyện gì?

Giọng Kasha yếu ớt:

- Những gì cậu Press đã nói. Tôi cần nghe.

Lấy hết cảm đảm, mình mới đủ bình tĩnh, run giọng nói:

- Cậu Press rất giống cha cô. Ai cũng muốn gần ông, vì ông là loại người không bao giờ gặp trở ngại, chỉ đối mặt với thử thách. Ông không bao giờ nêu ra những lý do, hay bào chữa vì sao sự việc không thể giải quyết được. Ông chỉ tiến lên và giải quyết những chuyện đó.

Kasha thều thào:

- Giống hệt cha Seegen.

- Cậu Press là một Lữ khách. Ông dạy tôi rất nhiều về nhiệm vụ của một Lữ khách, nhưng không hề bàn chút xíu gì về lý do vì sao lại như vậy. Ông hiểu biết nhiều, nhưng không có cơ hội để cho tôi biết. Điều cuối cùng cậu tôi nói khi hấp hối là: đừng buồn, vì sẽ có ngày tôi gặp lại ông. Ông đã hứa như thế. Chưa bao giờ ông thất hứa với tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn tin ông sẽ giữ lời hứa.

- Ước gì tôi được biết ông.

- Tôi cũng ước như vậy.

Kasha nuốt nước bọt, rồi hỏi:

- Bây giờ tôi sắp gặp lại cha, phải không?

Mình gần như mất phương hướng:

- Ừ. Đúng thế.

- Bobby Pendragon, tôi hãnh diện vì đã biết cậu. Và... được là một Lữ khách.

- Cô mãi mãi là Lữ khách.

Kasha mỉm cười, nhắm mắt, rồi chết. Mình cảm thấy sự sống rời bỏ cô, khi cô gục đầu vào bàn tay mình. Mình lom lom nhìn, không muốn tin là Kasha đã chết, hy vọng đôi mắt mở lại. Nhưng không. Thực tế nghiệt ngã trĩu nặng trên đôi vai mình. Lại thêm một Lữ khách nữa ra đi. Mình đã biết những người chết trước Kasha là bà Osa, Seegen, cha của Spader, và tất nhiên, cả cậu Press nữa. Nhưng cái chết này lại khác. Kasha là Lữ khách đầu tiên cùng thế hệ với mình đã chết. Thế hệ cuối cùng.

Chủ đích thật sự của Saint Dane trên Eelong chợt quá rõ ràng.

Từ cuối hành lang vang lên tiếng nói:

- Chào, Pendragon.

Không nhìn lại, mình cũng biết là ai:

- Chào Loor.

Cô chiến binh da ngăm, cao lớn bước ra từ trong bóng tối, đứng trước Kasha và mình, dịu dàng nói:

- Tôi biết anh sẽ tới. Nhưng không ngờ đến chuyện này.

Mình cố nén cảm xúc:

- Mọi chuyện không giống như trước nữa, Loor à. Chúng tôi đã cứu được Eelong. Lãnh địa đó đã an toàn. Nhưng mình nghĩ, an toàn hay không, Saint Dane cũng bất cần.

- Vậy mục đích của hắn là gì?

- Hắn muốn đổi thay đường lối của “chuyện phải thế thôi”. Saint Dane đang làm mọi cách để xé nát Halla thành từng mảnh. Tại Eelong... chúng tôi đã tiếp tay cho hắn.

- Làm ơn nói rõ ra đi.

Mình nhẹ nhàng đặt đầu Kasha xuống, đứng dậy, tiến tới miệng ống dẫn. Bước vào trong, mình kêu lên:

- Eelong!

Không có gì xảy ra.

Loor bước vào, kêu thử:

- Eelong!

Ống dẫn êm ru.

Mình kết luận:

- Cổng vào ống dẫn bị phá hủy rồi.

- Sao Saint Dane làm được chuyện đó?

- Không phải hắn. Chính chúng tôi đã làm. Cậu Press luôn bảo, xáo trộn các lãnh địa là sai lầm. Những gì xảy ra trên Eelong là một minh chứng. Có thể Saint Dane bị mất một lãnh địa. Nhưng chúng ta đã mất tới ba Lữ khách.

Mình thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Loor. Cô ấy quá bàng hoàng đến không hỏi nổi ý mình định nói gì. Mình đến bên xác Kasha, quì xuống, nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn Lữ khách trên cổ cô:

- Kasha là Lữ khách của Eelong. Vì chúng ta là thế hệ cuối cùng, Eelong sẽ không còn Lữ khách nào nữa.

Đeo sợi dây có nhẫn của Kasha lên cổ mình, mình đứng dậy đối diện Loor:

- Và vì cổng ống dẫn trên Eelong đã bị phá hủy, nên ông Gunny và Spader đã bị kẹt tại đó.

- Nhưng... họ an toàn chứ?

Lần đầu tiên trong đời, mình thấy sự kinh ngạc trong mắt Loor.

- Tôi nghĩ thế. Nhưng họ không đi đâu được nữa. Saint Dane bảo, các qui luật đã đổi thay, nhưng không đúng vậy. Qui luật không hề thay đổi. Chính hắn tự quyết định không theo luật.

Loor và mình đưa xác Kasha ra khỏi hang, rồi lén lút xuyên qua những hang động và đường hầm ngoằn nghèo bên dưới thành phố Xhaxhu. Mình đã đến đây hai lần nên vẫn nhớ đường. Nhưng có một điều rất khác. Vì Xhaxhu là một thành phố ốc đảo, bao quanh là sa mạc bao la. Nước cung cấp cho thành phố là từ hệ thống sông ngòi phức tạp trong lòng đất. Những con sông này là huyết mạch của Xhaxhu. Không có nước, thành phố sẽ khô cằn và bị gió sa mạc cuốn đi. Trên đường xuyên qua những đường hầm, tụi mình phải băng qua một trong những dòng sông đó. Nhưng khi tới nơi, mình sững sờ thấy con sông đã khô cạn. Thay vì nước sông cuồn cuộn chảy như mình còn nhớ, bây giờ lòng sông khô tới đáy. Đặt xác Kasha xuống, mình đứng trên bờ một nơi đã từng là một con kênh sâu, không thốt được một lời.

Loor nói:

- Đây là lý do làm tôi biết là anh sẽ tới. Nhưng không phải lúc này, vì chúng ta còn phải đang hoàn tất công việc khác.

Mình rủ bỏ hình ảnh lòng sông khô cạn khỏi đầu, để cùng Loor đưa Kasha tới cuối cuộc hành trình. Lên tới thành phố, mình thấy đêm yên lặng như tờ. Đường phố vắng tanh. Càng tốt. Vì chúng mình rất khó giải thích việc đang làm. Mình và Loor đưa Kasha tới trung tâm hành lễ, nơi hỏa táng các chiến binh Zadaa đã hy sinh. Vì tập quán của klee là hỏa táng tử thi, nên mình nghĩ việc làm này là đúng. Chúng mình liệm thi hài Kasha trong một tấm vải trắng, rồi nhẹ nhàng đặt vào lò thiêu bằng đá. Khi mồi lửa, mình phải tránh ra ngoài, vì không đủ nghị lực chứng kiến cảnh này. Không bao lâu sau, Loor bước ra với một bình bạc đựng tro tàn của Kasha. Đón chiếc bình, cảm thấy tay nặng trĩu, mình thầm hứa với Kasha: bằng mọi cách, mình sẽ rải tro tàn của cô xuốn Leeandra từ trên sàn cao, nơi mà ông Seegen yêu thích.

Loor lên tiếng:

- Anh đau khổ vì mất bạn. Tôi cũng đau buồn vì chúng ta mất một Lữ khách. Nhưng chúng ta nên tạm quên đi, vì còn rất nhiều việc phải làm.

- Saint Dane sắp tới đây.

- Hãy cho tôi biết những điều tôi chưa tường tận. Cuộc chiến tôi vẫn nơm nớp lo sợ từ lâu đã bắt đầu rồi. Anh thấy dòng sông khô cạn dưới kia rồi đó. Hai bộ tộc Rokador và Batu đã đổ máu tranh giành kiểm soát các con sông ở Zadaa.

Sẽ không có thời gian nghỉ ngơi. Không còn thời gian để đau khổ. Cũng sẽ không đủ thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và nạp năng lượng để bước vào cuộc đọ sức kế tiếp với Saint Dane.

Không chút bất ngờ về những điều đó, mình nói nhỏ:

- Vậy thì chúng ta đi thôi.

- Chúng ta đi.

Mình chấm dứt nhật ký này tại đây. Mình đang viết trong căn nhà nhỏ của Loor, trong trại chiến binh Xhaxhu. Mark và Courtney, mình muốn hai bạn quên đi ba chuyện trong nhật ký này và từ những gì đã xảy ra tại Eelong.

Thứ nhất, và có lẽ là chuyện quan trọng nhất, là những gì xảy ra không phải lỗi của hai bạn. Saint Dane không cho chúng ta được lựa chọn, mà phải làm những gì chúng ta đã làm. Mình tin chuyện hắn đầu độc Seegen trên Trái Đất Thứ Hai, chỉ là để hai bạn phát hiện ra thuộc độc của Cloral. Hai bạn đã làm đúng điều cần làm. Nếu hai bạn không tới Cloral để lấy thuốc giải, hẳn Eelong đã bị tiêu diệt rồi. Hơn thế nữa, ông Gunny, Kasha và mình chắc chắn đều đã chết. Tuy nhiên, chúng ta cũng đã mất ba Lữ khách.

Saint Dane đã điều khiển tất cả chúng ta. Hắn cho mình biết kế hoạch sẽ tiêu diệt gar, vì vậy ngay sau khi khám phá ra vụ thuốc độc của Cloral, tất cả chúng mình đã làm những gì có thế, để ngăn chặn hắn. Theo dõi suốt cuộc đua để bị giết, là điều hắn biết chúng ta không bao giờ để xảy ra. Do đó dẫn tới chuyện thứ hai các bạn cần phải biết.

Mình biết có sự ổn định đối với Halla và các lãnh địa. Đó là lý do cho đến bây giờ mình vẫn tin những gì cậu Press nói là sự thật. Xáo trộn các lãnh địa là sai lầm. Saint Dane làm thế, là vì hắn cố tạo ra tình trạng hỗn loạn. Nhưng chúng ta không thể làm theo. Hắn lôi cuốn các bạn sử dụng ống dẫn, để các bạn phạm sai lầm. Mỗi lần các bạn sử dụng ống dẫn, ống dẫn sẽ trở nên yếu hơn. Khi hai bạn rời Eelong, là cơ hội cuối cùng. Đó là lý do cổng ống dẫn sụp đổ. Sức mạnh điều khiển Halla trong vòng trật tự bị rạn vỡ. Mình tin điều đó là toàn bộ mưu đồ của Saint Dane. Đó là nguyên nhân hắn gặp và trao cho hai bạn bàn tay ông Gunny trên Trái Đất Thứ Hai. Hắn dụ dỗ hai bạn sử dụng ống dẫn, rồi cho hai bạn lý do để làm chuyện đó.

Mục tiêu của Saint Dane không là phá hủy Eelong, mà là thúc ép chúng ta thay đổi đường lối của “chuyện phải thế thôi”. Hắn muốn khuấy đảo toàn thể Halla. Vì vậy, mình phải lập lại những gì đã nói trước đây. Đừng sử dụng ống dẫn. Mình nói kiên quyết hơn bao giờ hết. Nếu các bạn sử dụng, những gì đã xảy ra với ống dẫn của Eelong, rất có thể sẽ xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai.

Điều cuối cùng mình muốn hai bạn biết là: mình vô cùng hãnh diện vì hai bạn. Mình rất thật lòng khi nói chuyện này không là lỗi của hai bạn. Hai bạn dũng cảm và rất đắc lực. Không lời nào có thể diễn tả hết điều đó. Mình biết hai bạn đã làm vì muốn giúp mình, vì vậy mình mãi mãi yêu thương hai bạn. Nhưng mình cũng biết, hai bạn hiểu chuyện ngăn chặn Saint Dane quan trọng đến thế nào. Liều mạng như hai bạn, trời đất, làm mình nể luôn đó. Nếu có một điều ước, mình ước sao cả hai bạn đều là Lữ khách. Mình sẽ đổi tất cả để có hai bạn ở đây, với mình. Nhưng không thể. Mình chỉ còn có thể hy vọng, hai bạn sẽ tiếp tục làm phụ tá và bảo vệ nhật ký cho mình.

Vừa viết, thú thật mình vừa thật sự lo lắng về tương lai. Cuộc phiêu lưu của chúng ta trên Eelong đã kích cầu cuộc chiến này với Saint Dane rẽ sang ngả khác. Phân biệt tốt xấu, đúng sai không còn quá dễ nữa. Chúng ta đã phạm qui luật trên Eelong, nhưng là vì chúng ta tưởng sẽ đem lại sự tốt lành hơn. Và chúng ta đem lại điều tốt lành thật. Tuy nhiên chúng ta đã phải trả giá bằng một giá quá đắt. Vấn đề của mình là mình e sẽ không biết phải làm gì, khi lại gặp những quyết định tương tự như thế. Liệu mình có thể để cho cả một chủng loài bị tiêu diệt, chỉ vì phải chơi đúng luật? Khủng khiếp hơn nữa, liệu chúng ta có để cho Saint Dane hủy hoại một lãnh địa, để bảo toàn cho tất cả Halla không? Mình vẫn còn những cơn ác mộng về vụ Hindenburg. Chúng ta là người tốt, nhưng đạo đức nào, dù với lý do gì, lại để cho mọi người phải chết? Nghĩ đến điều này, mình tự hỏi, thật sự mình có đúng là xứng đáng làm thủ lĩnh Lữ khách không? Mình có thể nói chắc chắn một điều: mình đã nỗ lực hết sức. Nhưng rồi đây, khi lại phải đưa ra một quyết định khó khăn mới, liệu sự nỗ lực của mình có đủ không? Có lẽ tất cả chúng ta sẽ phải cùng khám phá ra điều đó.

Giữ gìn sức khỏe nhé, hai bạn. Cố gắng trở lại đời sống bình thường, dù mình không biết bình thường là gì nữa. Sau những gì đã trải qua trên Eelong, mình tin hai bạn cũng có vấn đề giống như mình. Mình rất tiếc. Nhật ký tới, mình sẽ kể cho hai bạn nghe cơn ác mộng của mình trên Zadaa này.

Vì đó đúng là ác mộng.

Chúng mình lại phải đi đây.

***
Đọc tiếp Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom