Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 680


Chương 680

Sao cô dám khẳng định Cố Mặc Ngôn không biết việc này do tôi làm chứ hả? Nói không chừng anh ấy biết hết, còn thầm cảm ơn tôi giúp đỡ anh ấy vứt bỏ cô cũng nên. Cô cảm thấy với vẻ ngoài, năng lực này của cô, Cố Mặc Ngôn sẽ mãi thích cô hay sao?”

Tô Thư Nghi không thể không thừa nhận, Trình Thu Uyển nói ra suy đoán sâu trong lòng mà chính cô cũng không nguyện ý tin tưởng. Cố Mặc Ngôn là người thông minh như vậy, chẳng lẽ thật sự chưa từng hoài nghị Trình Thủ Uyển hay sao?

Thấy Tô Thư Nghi ủ rũ mất tỉnh thần, Trình Thu Uyển biết mình chọc đúng vết sẹo trong lòng cô rồi..

Kiểu con gái lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khổ như Tô Thư Nghi cực kỳ không tự tin vào bản thân. Có đôi khi không cần cô ta làm gì cả, chỉ cần vạch rõ chênh lệch giữa Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi là cô gái này sẽ tự mình rút lui có trật tự.

“Vô dụng.” Trình Thu Uyển khinh thường kết luận về cái nhìn đối với Tô Thư Nghi trong lòng.

“Tô Thư Nghị, chỉ có người sở hữu gia thế như tôi mới có thể xứng đôi với Cố Mặc Ngôn, mới có thể mang lại trợ giúp anh ấy cần trong sự nghiệp và cuộc đời của anh ấy.” Trình Thu Uyển đắc ý: “Còn cô… chỉ là con gái một bảo mẫu thôi, cô dựa vào đâu mà cho rằng Cố Mặc Ngôn sẽ ở bên mình cả đời?”

Nghe Trình Thu Uyển nói vậy, vẻ mặt Tô Thư Nghi bỗng trở nên quái dị, thương cảm nhìn về phía Trình Thu Uyển. Nếu cô ta biết thân phận thật sự của mình, không biết còn có thể nói ra những lời này nữa không.

Trình Thu Uyển thấy Tô Thư Nghi bỗng nhiên nhìn mình chăm chằm thì không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng. Cô ta cất Cao giọng, hung tợn gào với Tô Thư Nghi: “Cô nhìn tôi như thế làm gì?”

Tô Thư Nghi hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Cô không thể cứ tiếp tục tranh cãi với Trình Thu Uyển như thế này được, mục đích cô tới đây hôm nay không phải vì cô, mà là vì Tô Ninh Kiều.

“Hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô.” Tô Thư Nghi gắng sức đè nén cơn tức giận.

“Nực cười! Trình Thu Uyển cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ là tôi chủ động cãi nhau với cô chắc? Rốt cuộc cô đến nhà họ Trình làm gì?”

“Tôi muốn cô cứu mẹ của cô.” Tô Thư Nghi không quanh co nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

Tô Thư Nghi vừa nói vậy xong, Trình Thu Uyển nhìn cô như nhìn kẻ điên, lập tức nổi giận: “Mẹ tôi không còn trên đời nữa rồi.

Cô nói vớ vẩn gì đấy?”

“Không, mẹ cô còn sống, cô không phải con gái nhà họ Trình.” Tô Thư Nghi tung một quả bom hạng nặng.

“Đùa cái gì thế hả!” Mặt Trình Thu Uyển lạnh xuống: “Tô Thư Nghị, tôi cảnh cáo cô, đừng có nói năng bậy bạ!”

“Tôi không nói bậy, mẹ tôi mới là mẹ ruột của cô.” Tô Thư Nghi nhìn thẳng vào mắt Trình Thu Uyển mà nói.

Trình Thu Uyển tức đến bật cười, lạnh lùng nhếch môi: “Tô Thư Nghĩ, cho dù cô cảm thấy mình không xứng với Cố Mặc Ngôn thì cũng không đến mức dùng câu chuyện quá mức như thế đến đả kích tôi chứ. Cô cảm thấy tôi sẽ tin chắc?”

Tô Thư Nghi cũng đoán được Trình Thu Uyển sẽ không tin tưởng mình dễ dàng như vậy, sốt ruột giải thích với cô ta: “Tôi không nói dối, Tô Ninh Kiều là mẹ ruột của cô thật đấy. Bà ấy đang bị ung thư máu, cô là người có quan hệ huyết thống duy nhất với bà ấy. Chỉ có tủy của cô mới có khả năng tương thích với bà ấy nhất.”

Trình Thu Uyển hoàn toàn nghe không hiểu Tô Thư Nghi đang nói cái gì, chỉ cho rằng cô bị cô ta khiêu khích đến tức giận mất lý trí.
 
Chương 681


Chương 681

“Đồ thần kinh.” Trình Thu Uyển lườm Tô Thư Nghi một cái, không muốn để ý tới cô nữa, chỉ để lại một câu như vậy rồi xoay người chạy lên trên lầu.

“Chờ đã, cô không được đi!” Tô Thư Nghĩ vội vàng bước tới cản Trình Thu Uyển: “Có phải lúc cô vừa ra đời đã bị người ta bắt cóc không? Lúc đó là mẹ tôi cứu cô đúng chứ?”

“Sao cô biết chuyện này?” Trình Thu Uyển nghỉ hoặc nhìn Tô Thư Nghĩ.

“Trình Nam Quyền nói cho tôi biết. Sau đó tôi cũng tìm mẹ tôi chứng thực rồi. Mẹ tôi nói lúc trước đứa bé bà ấy nhặt được không phải là cô. Sau đó xem tivi, thấy đưa tin nói nhà họ Trình mất con gái. Bà ấy vì muốn cho con gái sống cuộc sống tốt nhất nên đưa con mình đến nhà họ Trình, còn đứa bé nhà họ Trình thì được bà giữ lại nuôi nấng.”

Tô Thư Nghi tóm tắt chân tướng năm đó cho Trình Thu Uyển nghe.

Trình Thu Uyển nghe Tô Thư Nghi nói xong chỉ cảm thấy buồn cười: “Cho nên ý cô là cô mới là con gái nhà họ Trình, còn tôi là con gái của Tô Ninh Kiều đúng không?”

“Đúng.” Tô Thư Nghi nghiêm túc gật đầu: “Chuyện này là do chính miệng mẹ tôi nói cho tôi biết, cô nhất định phải tin tôi!”

“Sao tôi phải tin cô?” Trình Thu Uyển quát lên với Tô Thư Nghĩ: “Tô Thư Nghi, trước kia tôi coi thường cô rồi, không ngờ cô có thể bịa ra lời nói dối như vậy luôn. Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”

“Cô có thể tới bệnh viện tìm mẹ tôi hỏi cho rõ ràng, đến lúc đó cô sẽ biết lời tôi nói có phải thật hay không.” Thấy Trình Thu Uyển vẫn không chịu tin tưởng, Tô Thư Nghi cũng nôn nóng, giữ chặt cánh tay cô ta: “Đi, chúng ta đi luôn bây giờ đi!”

“Cô cũng đã nói đó là mẹ cô còn gì. Hai mẹ con các người liên hợp lừa tôi thì sao?”

Trình Thu Uyển hất tay Tô Thư Nghi ra: “Tô Thư Nghĩ, cô nói được câu này ra miệng mà không thấy buồn cười à?”

“Cô không chịu tin tôi cũng được. Chúng ta đi làm xét nghiệm ADN đi, kết quả của bệnh viện tra ra sẽ không lừa người đúng không.”

Thấy vẻ mặt nôn nóng của Tô Thư Nghi không giống giả vờ, lời nói còn vô cùng chắc chắn, trong lòng Trình Thu Uyển cũng thoáng sinh ra hoảng hốt. Chẳng lẽ cô ta thật sự không phải con gái nhà họ Trình?

Không, không thể nào, Trình Thu Uyển liên tục lắc đầu trong lòng. Cô ta không thể hoảng, toàn bộ là Tô Thư Nghi lừa gạt thôi.

Cô ta sống ở nhà họ Trình nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không phải con gái nhà họ Trình được?

“Tô Thư Nghi, đừng tưởng cô nói như vậy thì tôi sẽ tin cô.” Trình Thu Uyển khôi phục khí thế hung hăng, đẩy Tô Thư Nghi một cái: “Nói! Sao cô phải nói như vậy? Mục đích của cô là gì!”

Tô Thư Nghi bị cô ta đẩy cho lảo đảo, suýt thì té lăn trên đất. Nhưng hiện tại cô cũng không rảnh bận tâm cái này.

“Tôi không có mục đích gì cả. Mẹ ruột của cô đang bị bệnh máu trắng, cần có tủy tương thích thì mới phẫu thuật được. Cô là người duy nhất có máu mủ với bà ấy trên đời này, chỉ có cô mới cứu được bà ấy.”

‘À, cô muốn lừa tôi cứu mẹ cô chứ gì?”

Trình Thu Uyển như bừng tỉnh hiểu ra, thầm thở phào nhẹ nhõm. Đã nói mà, Tô Thư Nghi đang lừa cô ta thôi.

“Đúng vậy, tôi muốn cô cứu mẹ tôi, nhưng tôi tuyệt đối không lừa cô!” Tô Thư Nghỉ thấy nói sao Trình Thu Uyển cũng không chịu tin mình thì vắt hết óc nghĩ xem còn thứ gì chứng minh được mình đang nói thật, làm Trình Thu Uyển tin tưởng mình hay không.

Đúng rồi, vết bớt! Tô Thư Nghi nhớ ra, lúc trước Trình Nam Quyền nói chính là vì cái bớt đó nên nhà họ Trình mới xác nhận đứa bé Tô Ninh Kiều ôm trả là con nhà họ Trình.

“Bên eo cô có một cái bớt hình con bướm đúng không?” Tô Thư Nghi vội vàng hỏi Trình Thu Uyển.
 
Chương 682


Chương 682

“Cũng là mẹ cô nói cho cô đúng không!”

Trình Thu Uyển đã không còn bối rối như vừa rồi nữa, khoanh tay trước ngực nói: “Sao nào? Giờ lại lôi bớt ra để nói à? Nói đi? Tôi xem cô còn có thể bịa ra cái gì.”

“Cô nhìn đi.” Tô Thư Nghi không nói gì thêm nữa, thẳng thừng xốc vạt áo lên, lộ ra cái bớt bên eo.

“Sao cô cũng có?” Trình Thu Uyển thấy rõ thì sợ tái mặt.

“Từ khi sinh ra tôi đã có rồi, còn trên người cô là vì mẹ tôi muốn người nhà họ Trình tin tưởng cô là đứa bé bị mất nên cố ý dùng dấu nóng in lên người cô. Giờ cô tin tôi rồi chứ.

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển ngây ngốc nói không ra lời. Mọi thứ vừa rồi đều có thể gạt bỏ, nói là Tô Thư Nghi nói bậy, nhưng vết bớt…

Cô ta còn nhớ rõ, hồi nhỏ khi mẹ tắm cho cô ta từng chỉ vào cái bớt ngay bên eo rồi nói: “Đây chính là con bướm nhỏ may mắn của bé cưng nhà ta. Nếu không có nó, mẹ còn không tìm được con đâu!”

Giờ nhìn cái bớt gân như y hệt bên eo Tô Thư Nghĩ, rồi lại nhớ đến vẻ mặt và giọng nói chắc chắn của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển đã tin lời Tô Thư Nghĩ nói. Có lẽ cô ta thật sự không phải con gái nhà họ Trình.

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển phân nộ nhìn Tô Thư Nghỉ, trong mắt như có lửa bùng cháy.

Tại sao lại như vậy? Tô Thư Nghi đã cướp mất người đàn ông cô ta yêu thì thôi đi, giờ còn muốn cướp cả anh trai và thân phận cô cả nhà họ Trình của cô ta sao?

Không được! Cô ta tuyệt đối không thể khiến Tô Thư Nghi thực hiện được. Cô ta chính là cô cả Trình, không phải con gái của bảo mẫu gì cả. Tô Thư Nghi chắc chắn đang lừa cô ta, chắc chắn là thế rồi.

Trình Thu Uyển che giấu vẻ bối rối trong lòng, gắng sức bình tĩnh lại, quát Tô Thư Nghi: “Cô tưởng chỉ dùng một cái bớt là có thể lừa được tôi à? Nói không chừng là do cô cố ý làm ra.”

Sau khi nói ra những lời này, Trình Thu Uyển bình tĩnh hẳn. Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi. Tô Ninh Kiều cũng từng thấy bớt của mình, biết đâu chính bà ta dùng cách gì đó làm ra một cái giống hệt cho Tô Thư Nghi.

Hai mẹ con này chắc chắn đang lừa cô ta, mục đích là vì tiền của nhà họ Trình. Hai kẻ khốn kiếp này… Cô ta chắc chắn không bỏ qua cho bọn họ đâu.

Trình Thu Uyển thầm tự thôi miên hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lý do có thể lừa mình dối người.

“Trình Thu Uyển, mẹ ruột của cô đang chờ cô cứu mạng, cô không thể cứ làm như không thấy được!” Tô Thư Nghĩ thấy không thể thuyết phục Trình Thu Uyển, chỉ đành bất đắc dĩ nói.

“Mẹ ruột cái gì? Mẹ tôi qua đời lâu rồi.”

Trình Thu Uyển đẩy Tô Thư Nghi ra ngoài cửa: “Cô cút ra ngoài cho tôi, nếu còn dám nói năng lung tung nữa, có tin tôi tìm người ném cô ra ngoài không!”

“Trình Thu Uyển, cô phải nghe tôi nói, bệnh của mẹ cô thật sự nguy cấp, cô…” Tô Thư Nghi giãy dụa, cô nhất định phải khiến Trình Thu Uyển đi bệnh viện mới được.

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài mau! Cô đi ra ngoài cho tôi!” Trình Thu Uyển không nghe lời Tô Thư Nghi nói, không ngừng gào lớn, cũng cực kỳ mạnh mẽ đẩy Tô Thư Nghi ra ngoài cửa.

“Trình Thu Uyển, cô nghe tôi…”

Trình Thu Uyển hung hăng đóng sầm cửa ngay trước mặt Tô Thư Nghĩ, cắt ngang lời cô muốn nói.

“Trình Thu Uyển, mở cửa ra.” Tô Thư Nghi đập cửa: “Cô nghe tôi nói cho hết đã, bệnh của mẹ nguy cấp thật đấy. Cô không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Tuy không có người đáp lại, nhưng Tô Thư Nghĩ vẫn không chịu từ bỏ ý định, không ngừng ấn chuông cửa. Hôm nay cô nhất định phải đưa Trình Thu Uyển tới bệnh viện, đây là hy vọng duy nhất của Tô Ninh Kiều.
 
Chương 683


Chương 683

“Trình Thu Uyển, cô theo tôi tới bệnh viện một chút, kiểm tra một lần là cô biết tôi không nói dối. Cô đi ra đã…”

Lúc này Trình Thu Uyển đang ngồi trên giường trong phòng ngủ. Nghe tiếng Tô Thư Nghĩ hỗn loạn xen với tiếng chuông cửa bên ngoài không ngừng truyền đến thì bực bội không thôi.

Trình Thu Uyển tức giận gọi người hầu tới: “Đuổi người phụ nữ ngoài cửa đi cho tôi.

Nếu lát nữa tôi còn nghe thấy cô ta quát tháo ngoài cửa thì bà khỏi phải làm nữa!”

“Vâng thưa cô chủ.” Người hầu đáp lời, sau đó vội vàng chạy xuống dưới lầu.

“Trình Thu Uyển, cô mở cửa ra, tôi với cô nói chuyện tử tế.” Tô Thư Nghi đứng ở bên kia vân còn đang hô thì chợt thấy có người mở cửa ra.

Thấy cửa mở, Tô Thư Nghi chen người muốn vào, nhưng lại bị người hầu chặn đường kín kẽ: “Cô à, cô đừng gào nữa, mau đi đi.”

“Dì ơi, nhờ dì cho tôi vào đi, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Trình Thu Uyển.” Tô Thư Nghi gấp gáp nói với người hầu.

“Nhưng cô chủ nói nếu cô còn không đi thì cô ấy sẽ sa thải tôi. Xin cô đừng làm khó tôi nữa. Coi như tôi van cô đấy, cô mau đi đi, không thì tôi chỉ đành gọi bảo vệ tới.”

Thấy mặt người hầu tràn đầy khó xử, Tô Thư Nghi cũng không đành lòng, cô không thể khiến người khác đánh mất công việc chỉ vì mình được. Tô Thư Nghi chậm rãi lùi lại hai bước, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành xoay người rời đi.

Trình Thu Uyển đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ nhìn Tô Thư Nghi cuối cùng cũng rời đi, móng tay của cô ta cắm thật chặt vào lòng bàn tay, mặt mày dữ tợn.

Tô Thư Nghị, sao cô cứ luôn trở ngại con đường của tôi như thế. Giờ còn dám nói tôi không phải con gái nhà họ Trình. Cô thật to gan, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Thật ra trong lòng Trình Thu Uyển đã hơi tin lời của Tô Thư Nghĩ rồi. Nhưng chính vì như vậy nên cô ta mới càng oán hận Tô Thư Nghi hơn. Nếu không phải Tô Thư Nghĩ, chuyện này sẽ vĩnh viên không có ai biết, cô ta sẽ mãi là cô chiêu cành vàng lá ngọc nhà họ Trình.

Còn Tô Ninh Kiều nữa. Cuối cùng cô ta đã hiểu vì sao hồi nhỏ Tô Ninh Kiều lại tốt với cô ta như vậy rồi. Dù răng cô ta lạnh nhạt thì ba cũng sẽ không sợ hãi không dám tới gần như những người hầu khác, ngược lại còn luôn hỏi han ân cần.

Nhưng như vậy càng khiến cô ta chán ghét con người bà hơn. Bà ta tưởng bà ta là ai mà có tư cách thân mật với mình như vậy?

Chỉ là một bảo mẫu nho nhỏ thôi, dù cho hồi bé từng cứu mình thì đã sao? Nhà họ Trình tốt với bà ta như vậy còn chẳng phải vì bà ta cứu mình à? Tính ra thì Tô Ninh Kiều còn phải cảm ơn mình nữa kìa.

Giờ biết có khả năng đối phương mới là mẹ ruột của mình, sự chán ghét của Trình Thu Uyển đối với người này trực tiếp hóa thành oán hận. Cô ta hận Tô Ninh Kiều! Nếu lúc trước quyết định muốn cho cô ta sống cuộc sống tốt nhất thì tại sao không để bí mật này chết trong lòng đi? Vì sao phải nói với Tô Thư Nghi!

Hừ! Bệnh máu trắng ư? Trình Thu Uyển nhớ, tới lời của Tô Thư Nghĩ.

“Muốn tôi cứu bà hả.. không có cửa đâu.

Tốt nhất là bà bệnh chết luôn đi, như vậy thì chuyện này coi như chết vô đối chứng.”

Trình Thu Uyển siết chặt góc rèm, đáy mắt tàn nhãn ác độc, thấp giọng nói: “Còn Tô Thư Nghi nữa, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu!”

Không biết Trình Thu Uyển lại nảy ra ý tưởng ác độc gì, chỉ thấy cô ta khẽ nở nụ cười âm hiểm, cầm di động gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, Trình Thu Uyển âm trầm nói: “Tôi muốn anh giải quyết một người cho tôi…”
 
Chương 684


Chương 684

Sau khi rời khỏi nhà họ Trình, Tô Thư Nghi đi một mình trên đường, không biết muốn đi đâu nữa.

Người mẹ sống nương tựa từ nhỏ chợt nói bà không phải mẹ ruột của mình; Trình Nam Quyên là anh trai ruột của cô nhưng bây giờ cô với anh ta lại không thể nhận nhau. Trong lúc chưa có đủ căn cứ chính xác, cô sợ Trình Nam Quyền không tin lời của mình. Còn cả Cố Mặc Ngôn nữa, hiện tại quan hệ của cô với anh nháo thành như vậy, còn không biết liệu cuộc hôn nhân này có chấm dứt hay không.

Càng nghĩ Tô Thư Nghi càng cảm thấy đáy lòng tràn đầy ấm ức, không khống chế được mà rơi nước mắt. Hiện giờ cô cảm thấy thế giới chỉ dư mình cô, không có người để dựa dẫm, không biết tâm sự nỗi lòng với ai.

Tô Thư Nghi vuốt bụng mình, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng. Hiện tại điều duy nhất chống đỡ cô tiếp tục sống sót chính là đứa bé trong bụng. Cô nhất định phải bảo vệ tốt con của mình, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến nó!

Tuy hiện tại Tô Thư Nghi không muốn thấy Cố Mặc Ngôn, nhưng cô phát hiện mình chẳng có chỗ nào để đi cả, chỉ có thể về căn nhà từng cho mình thật nhiều ấm áp nhưng giờ lại lạnh như băng kia.

Lúc Tô Thư Nghĩ về tới biệt thự, cô thấy Cố Mặc Ngôn đã tan tầm về rồi, anh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Tô Thư Nghi cảm thấy hơi tò mò. Hai người bên nhau lâu như thế, cô rất ít nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngẩn người. Anh cứ như lúc nào cũng mạnh mẽ cứng rắn vậy. Nhưng hiện tại cô cũng không có tâm tư đâu mà đi đoán Cố Mặc Ngôn đang suy nghĩ cái gì.

Cố Mặc Ngôn nghe ngoài cửa có động tĩnh truyền tới thì chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu thấy Tô Thư Nghi thì vội vàng đứng lên. Anh nhìn Tô Thư Nghĩ, không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra hôm nay, sau khi Tô Thư Nghi chạy ra ngoài, Cố Mặc Ngôn dần bình tĩnh trở lại, thầm hối hận hành vi của mình, cũng cảm thấy mình quá nặng lời với Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn ngượng ngùng không muốn chủ động gọi điện cho Tô Thư Nghi nên cố ý về nhà sớm, lại không ngờ Tô Thư Nghi về muộn đến thế.

Thấy Tô Thư Nghi đi thẳng về phía phòng ngủ trên lầu, cứ như không nhìn thấy mình, Cố Mặc Ngôn vội vàng cản cô lại: “Muộn thế này rồi, em còn chưa ăn cơm đúng không? Anh dặn dì giúp việc nấu canh rồi, uống một bát đã.

Thấy Cố Mặc Ngôn chủ động lấy lòng mình, Tô Thư Nghi cũng không làm lơ anh nữa, đành gật đầu nói: “Được.”

Thấy Tô Thư Nghi đáp lại, Cố Mặc Ngôn bèn mỉm cười: “Vậy em ngồi bàn cơm chờ một lát, anh đi múc canh cho em.’ Dứt lời, Cố Mặc Ngôn đi vào phòng bếp.

Tô Thư Nghi đi tới ngồi vào bàn ăn, âm thầm quyết định phả nói cho rõ ràng chuyện đứa nhỏ với Cố Mặc Ngôn trong hôm nay.

Chẳng mấy chốc, Cố Mặc Ngôn đã cẩn thận bưng một bát canh đặt xuống trước mặt Tô Thư Nghĩ, còn anh thì đi tới ngồi xuống đối diện cô: “Mau uống đi, anh nghe dì nói canh này ấm dạ dày.

“Ừm”’ Tô Thư Nghi khẽ gật đầu, trả lời có phần qua loa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện đứa nhỏ.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi cúi đầu ăn canh không nói gì thì cảm thấy hơi xấu hổ, lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Thư Nghị, hôm nay em đi đâu vậy? Sao về muộn thế?”

“Không đi đâu cả, tới bệnh viện ngồi với mẹ một lúc thôi.’ Tô Thư Nghi không muốn nói với Cố Mặc Ngôn chuyện liên quan đến thân thế của mình và Trình Thu Uyển ngay bây giờ. Anh sẽ chỉ cảm thấy cô lại nhằm vào Trình Thu Uyển.

“Thế… mẹ khỏe chứ?”
 
Chương 685


Chương 685

“Tốt lắm”

Cố Mặc Ngôn gật đầu, không tìm ra đề tài gì để nói nữa. Dù sao tính anh cũng không phải kiểu cởi mờ, hai người lại chìm vào im lặng.

Tô Thư Nghi yên lặng ăn xong bát canh, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Thấy Tô Thư Nghi nghiêm túc như vậy, Cố Mặc Ngôn cũng hiếu kì không rõ cô muốn nói gì.

Tô Thư Nghi hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Em nhất định sẽ giữ lại đứa bé trong bụng, nếu anh nằng nặc muốn bỏ nó… vậy chúng ta ly hôn đi.”

Nghe được Tô Thư Nghỉ kiên quyết muốn giữ đứa bé này lại, Cố Mặc Ngôn vô thức sinh ra tức giận, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Thư Nghi, em không thể nghe anh chuyện này được à? Không thể giữ đứa bé này được!”

“Sao lại không được!” Tô Thư Nghi cũng tức giận. ‘Sáng nay em đã nói rõ với anh rồi, em không bị cưỡng bức, đây là con của chúng ta. Chẳng lẽ anh muốn phá bỏ con của hai chúng ta sao?”

Thấy Tô Thư Nghi kiên quyết cho rằng mình không bị làm nhục, Cố Mặc Ngôn không biết nên làm thế nào cho cô chấp nhận sự thật.

Nếu có thể, anh cũng sẵn lòng vĩnh viễn khiến cô cho rằng như vậy. Không cần nhớ lại ký ức kia, cô sẽ không bị sự thật làm tổn thương.

Nhưng thật sự không thể giữ đứa bé này lại. Nếu Tô Thư Nghi vẫn không nhớ nổi chuyện này, chỉ sợ cô sẽ không chịu phá cái thai.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể nhãn tâm nói: ‘Nhưng bác sĩ đã kiểm tra rồi, kết quả kiểm tra thật sự cho thấy…”

“Em mặc kệ bác sĩ nói cái gì. Tô Thư Nghi kích động cắt ngang Cố Mặc Ngôn: “Em muốn giữ đứa bé này lại. Nếu anh không đồng ý thì chúng ta ly hôn.”

Trải qua màn khắc khẩu sáng nay, Tô Thư Nghi cũng hiểu được muốn giải thích chuyện này với Cố Mặc Ngôn chỉ tốn công vô ích mà thôi, anh sẽ không tin lời của cô.

Trong lòng anh đã nhận định đứa bé trong bụng cô không phải con của hai người họ.

Nếu đã vậy, cô cũng chỉ có thể cứng rắn tỏ thái độ của mình, dù thế nào cũng phải giữ lại con của mình.

“Thư Nghi, em nghe anh nói đã…” Cố Mặc Ngôn muốn khuyên bảo Tô Thư Nghị, nhưng Tô Thư Nghĩ lại cắt ngang lời anh.

“Cố Mặc Ngôn, anh không cần nói thêm gì nữa. Thái độ của em đã rất rõ ràng rồi. Anh không đồng ý, chúng ta ly hôn. Tự em có thể nuôi nấng đứa bé này.”

Thấy ánh mắt Tô Thư Nghi kiên định, Cố Mặc Ngôn lặng đi thật lâu.

“Được, anh cho em giữ đứa bé này lại.” Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đồng ý.

“Thật chứ?” Tô Thư Nghi bước tới ôm lấy Cố Mặc Ngôn, không dám tin mà hỏi lại anh.

Cô không ngờ trong tình huống anh cho rằng cô mang thai con người khác mà vẫn đồng ý cho cô giữ đứa bé lại. Vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý Cố Mặc Ngôn sẽ ly hôn với mình rồi.

Cố Mặc Ngôn trầm trọng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Câu nói vừa rồi đã rút cạn sức lực của anh, cả đời này anh cũng không muốn lặp lại câu kia nữa.

Trước khi nói ra câu ấy, Cố Mặc Ngôn không bao giờ ngờ được một ngày nào đó mình có thể nhượng bộ đến như vậy chỉ vì một cô gái. Nhưng không đồng ý thì phải làm sao? Thật sự ly hôn với Tô Thư Nghi ư?

Vừa rồi chỉ nghe được Tô Thư Nghỉ nói ra hai chữ ‘ly hôn đã khiến anh không thể chịu đựng được rồi. Tưởng tượng tới cảnh sau này phải sống mà không có Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Anh sợ sau này mỗi ngày đều không thể gặp được cô; sợ cô rời khỏi cuộc đời của mình; càng sợ cô đối xử với mình như người xa lạ; sợ cô đứng ngay trước mặt mà anh lại không tìm được lý do chạm vào cô nữa… Thế nên chỉ có thể đồng ý với cô.
 
Chương 686


Chương 686

Cố Mặc Ngôn nghĩ thầm, thôi bỏ đi, dù trong bụng Tô Thư Nghi không phải con của anh thì vẫn là con của cô cơ mà. Sau này anh cứ cố gắng hết sức yêu thương nó là được, chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra.

Anh yêu Tô Thư Nghĩ, anh gánh chịu chuyện này.

Tô Thư Nghi thấy Cố Mặc Ngôn thật sự gật đầu đồng ý, cô cảm động ôm anh: “Cảm ơn anh Cố Mặc Ngôn. Cảm ơn anh…”

Bao nhiêu oán hận và bất mãn của Tô Thư Nghi với Cố Mặc Ngôn lúc trước đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này. Thì ra Cố Mặc Ngôn có thể vì cô mà nhân nhượng đến mức ấy.

Cố Mặc Ngôn yêu mình. Lúc này Tô Thư Nghi lại một lần nữa xác định mệnh đề đã bị cô phủ định vô số lần này. Trong lòng anh có cô, nếu không anh đã không nhường nhịn đến nước này.

Hốc mắt Tô Thư Nghi rớm lệ, giọng tràn đầy cảm kích: “Cố Mặc Ngôn, anh tin em đi, trong bụng em là con của hai đứa mình, sau này anh sẽ biết. Anh sẽ không hối hận về quyết định hôm nay đâu.”

Tô Thư Nghi âm thầm thề trong lòng, cô nhất định phải tìm được chứng cứ chứng minh Trình Thu Uyển đang nói dối vu hấm mình, đến lúc ấy Cố Mặc Ngôn thấy chứng cứ thì sẽ tin cô trong sạch, tin đứa bé trong bụng là con của bọn họ.

Mà kể cả nếu cô không tìm thấy chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, thì cứ chờ đứa bé trong bụng hơi lớn lên một chút là có thể thuyết phục Cố Mặc Ngôn đến bệnh viện kiểm nghiệm ADN. Chờ sự thật bày ra trước mắt, khúc mắc của Cố Mặc Ngôn cũng sẽ được gỡ bỏ.

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng. Có phải con của hai người hay không đều không phải vấn đề nữa rồi. Nếu anh đã đồng ý với Tô Thư Nghĩ, anh nhất định sẽ làm được. Tuy anh không thể cam đoan sẽ đối xử với đứa bé này như con của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó.

Cố Mặc Ngôn siết chặt cánh tay ôm lấy Tô Thư Nghị, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Thư Nghi, sau này đừng bao giờ nhắc đến ly hôn nữa.”

Nghe giọng nói hơi run của Cố Mặc Ngôn, đáy lòng Tô Thư Nghi cực kỳ chua xót. Anh bị lời của cô dọa sợ sao? Thì ra người đàn ông này lại quyến luyến cô đến thế.

“Vâng.” Tô Thư Nghi vùi đầu vào lòng Cố Mặc Ngôn rồi gật đầu, nước mắt dính hết lên sơ mi của Cố Mặc Ngôn. Khoảnh khắc này, Tô Thư Nghi cảm nhận được hạnh phúc đã lâu mới có.

“Cố Mặc Ngôn, hôm nay em…” Cô hơi dùng sức đẩy Cố Mặc Ngôn ra một chút, muốn nói với Cố Mặc Ngôn chuyện liên quan đến thân thế của mình. Nhưng thấy vẻ mặt chua xót của Cố Mặc Ngôn thì cô lại ngưng bặt.

“Sao vậy?” Cố Mặc Ngôn hỏi.

“Không có gì.” Tô Thư Nghi lắc đầu, lại ôm lấy Cố Mặc Ngôn lần nữa.

Đến giờ Cố Mặc Ngôn vẫn không tin là Trình Thu Uyển hãm hại cô, nếu như cô lại nói cho anh biết chuyện này, cô không dám chắc Cố Mặc Ngôn sẽ không có suy nghĩ gì đó không tốt về mình.

Hiện tại khó khăn lắm mối quan hệ giữa hai người mới dịu đi được đôi chút, cô không muốn lại cãi nhau với anh về chuyện của Trình Thu Uyển, thôi thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa cô lại nói với anh chuyện này vậy.

Cố Mặc Ngôn cũng không hỏi thêm, anh ôm chặt lấy Tô Thư Nghi rồi yên lặng cảm nhận sự ấm áp đã lâu rồi không có giữa hai người.

Bất giác, đã rất nhiều ngày trôi qua kể từ khi Cố Mặc Ngôn đồng ý giữ đứa trẻ này lại.

Trong mấy ngày nay, Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn sống với nhau khá vui vẻ. Tuy trông Cố Mặc Ngôn vẫn không được vui cho lắm nhưng cuối cùng anh cũng không nhắc đến chuyện bỏ con với cô, hai người cũng không vì chuyện này mà cãi nhau nữa.
 
Chương 687


Chương 687

Thấy Cố Mặc Ngôn yên lặng chấp nhận đứa trẻ này, ngoài cảm động ra, Tô Thư Nghi còn có một quyết tâm, cô phải nhanh chóng chứng minh được sự trong sạch của bản thân, bởi vì chỉ có như thế Cố Mặc Ngôn mới có thể thật sự chấp nhận và yêu thương đứa con này từ tận đáy lòng.

Đứa con này là đứa con mà Cố Mặc Ngôn và cô đã mong mỏi từ rất lâu, nó xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Tô Thư Nghi sẽ không cho phép sau khi con mình ra đời lại không có được tình yêu thương thật lòng từ ba ruột của nó.

Hôm nay, Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn mình muốn đến bệnh viện khám thai, từ khi biết mình mang thai đến giờ, Tô Thư Nghi cũng chưa kiểm tra kỹ lại sức khỏe của mình, cô hơi lo lắng về tình hình của con.

Thú thật, nghe Tô Thư Nghi nói muốn đi khám thai, Cố Mặc Ngôn có một cảm giác không vui khó nói được thành lời. Nhưng nếu như anh đã quyết định chấp nhận đứa con này rồi thì cho dù anh có khó chịu, anh cũng sẽ không để Tô Thư Nghi đến bệnh viện khám thai một mình.

Nhìn Cố Mặc Ngôn đang gọi điện thoại đặt lịch khám với bác sĩ, Tô Thư Nghi cảm thấy rất ấm áp. Thật ra, sao cô có thể không nhận thấy sự khó chịu của Cố Mặc Ngôn được chứ, nhưng anh vẫn bằng lòng đi khám thai với cô, đã thế còn tự mình gọi điện sắp xếp bệnh viện và thời gian nữa.

“Anh đã nói với bác sĩ rồi, hai giờ chiều đến bệnh viện là được.” Sau khi cúp máy, Cố Mặc Ngôn nói với Tô Thư Nghi: “Buổi trưa sau khi anh tan làm anh sẽ về đón em rồi cùng đến bệnh viện luôn.”

“Không cần đâu, nếu như bận anh cứ làm việc của mình đi, em tự đi cũng được.” Tuy cô rất muốn Cố Mặc Ngôn đi cùng mình, nhưng Tô Thư Nghi cũng sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh, hình như gần đây công ty của anh có rất nhiều việc.

“Không sao đâu, trưa anh có thời gian.”

Nếu để Tô Thư Nghi đi một mình, Cố Mặc Ngôn vẫn không yên tâm lắm: “Vậy anh đi làm trước, em ở nhà cố gắng nghỉ ngơi nhé.

“Vâng.” Tô Thư Nghi mỉm cười trả lời lại.

Sau khi ôm Tô Thư Nghi rồi hôn lên trán cô, Cố Mặc Ngôn mới quay người đi ra khỏi nhà.

Tô Thư Nghi ở nhà vẫn luôn chờ thời gian dần trôi, lần đầu tiên cô đi khám thai, cô vừa căng thẳng lại vừa mong chờ, khó khăn lắm mới đợi được đến một giờ chiều, nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn chưa trở về.

Lúc Tô Thư Nghi đang định gọi điện thoại hỏi anh có chuyện gì thì Cố Mặc Ngôn lại gọi điện cho cô trước.

Tùng Đức bước từ trong xe xuống.

“Dương Tùng Đức, sao anh lại ở đây?” Tô Thư Nghi hơi tò mò.

“Là cậu Cố bảo tôi đến đón mợ chủ đến bệnh viện.” Dương Tùng Đức trả lời: ‘Mợ chủ, cô mau lên xe đi.”

“Ừ được.” Tô Thư Nghi lại cảm động vì sự chu đáo của Cố Mặc Ngôn, xem ra anh vẫn không yên tâm để cô đến bệnh viện một mình.

Trên đường lái xe tới bệnh viện, Tô Thư Nghi nhận ra hôm nay Dương Tùng Đức có chút kỳ lạ, trông anh ta rất mất tập trung, như thể đang có tâm sự gì vậy.

“Dương Tùng Đức, anh không sao chứ?

Sao tôi cứ thấy anh cứ là lạ.” Tô Thư Nghi nghi ngờ hỏi.

“Hả?” Dương Tùng Đức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghỉ qua kính chiếu hậu, sau đó anh ta nhanh chóng chuyển dời ánh mắt: “Mợ chủ, tôi không sao, có thể là do hai hôm nay công ty lắm việc quá nên hơi mệt thôi.”

“À.’ Tô Thư Nghỉ hiểu, cô gật đầu, cũng phải, hai hôm nay Cố Mặc Ngôn cũng đi sớm về khuya: “Anh cũng đừng để mình mệt quá, nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt.’ Tô Thư Nghỉ quan tâm nói vài câu với Dương Tùng Đức.

“Tôi sẽ làm thế, cảm ơn mợ chủ đã quan tâm. Sau khi trả lời xong Dương Tùng Đức cũng không nói gì nữa mà tập trung lái xe, nhưng chút lo lắng trong đôi mắt của anh ta đã thể hiện rõ sự mất bình tĩnh trong giờ phút này của anh ta.
 
Chương 688


Chương 688

Sau khi đến bệnh viện, Tô Thư Nghi bảo Dương Tùng Đức đợi cô ngoài cổng, sau đó một mình cô đi vào trong bệnh viện.

Lần đầu tiên khám thai, Tô Thư Nghi cũng không biết quá trình cụ thể ra sao, cô nói với y tá tiếp đón cô là Cố Mặc Ngôn đã hẹn trước bác sĩ.

Xem lại sổ ghi chép, y tá dẫn cô vào trong một căn phòng: “Cô ngồi đợi ở đây nhé, bác sĩ sẽ tới ngay.”

“Được, cảm ơn cô.” Tô Thư Nghi lịch sự mỉm cười trả lời lại y tá.

Khoảng mười phút sau, có một bác sĩ trung niên đeo khẩu trang đi vào, ông ta nhìn Tô Thư Nghỉ rồi nói một câu: “Cô đi theo tôi.” Sau khi nói xong thì quay người đi thẳng ra ngoài.

Tô Thư Nghi chỉ đành nhanh chóng chạy theo ông ta, cô nhủ thầm bác sĩ này lạnh lùng thật đấy, hơn nữa, cô cứ nghĩ người khám thai cho mình là một bác sĩ nữ cơ, sao lại là một người đàn ông? Nghĩ đến chuyện có thể lát nữa mình sẽ phải kéo quần áo lên trước mặt ông ta, tự dựng cô lại thấy hơi xấu hổ.

Cứ đi theo bác sĩ trước mặt, Tô Thư Nghi nhận ra bác sĩ đó lại dẫn mình đi đến phòng phẫu thuật, cô kéo tay bác sĩ trước mặt mình rồi không hiểu hỏi: ‘Bác sĩ, chẳng phải tôi đến khám thai sao? Tới phòng phẫu thuật làm gì?”

Bác sĩ nam kia nhìn Tô Thư Nghi rồi bình tĩnh trả lời: “Lần đầu tiên cô đi khám thai à?”

“Vâng. Tô Thư Nghi gật đầu.

“Lần đầu tiên đều như thế cả, cô cứ nghe theo lời của tôi là được.” Sau khi nói xong, bác sĩ kia gọi thêm mấy y tá nữa đến thay quần áo phẫu thuật cho Tô Thư Nghị, sau đó bảo cô nằm chờ trên giường đẩy.

Tuy trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Tô Thư Nghỉ vẫn nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.

Không lâu sau, Tô Thư Nghi lại nhận ra mình bị đẩy đến bàn mổ, bác sĩ đứng bên cạnh đang cầm dao phẫu thuật đi về phía cô, càng nghĩ cô càng cảm thấy bất thường, Tô Thư Nghỉ cố gắng ngồi dậy, cô sợ hãi nhìn bác sĩ rồi nói: ‘Ông muốn làm gì”

“Tổng giám đốc Cố nói muốn bỏ đứa bé này.” Sau khi lạnh lùng nói ra câu ấy, bác sĩ bèn bảo y tá lại giữ Tô Thư Nghi hòng tiêm thuốc tê cho cô.

“6ì cơ! Lời bác sĩ nói như sét đánh ngang tai Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hẹn khám thai cho mình cơ mà? Sao lại bảo bác sĩ phá đứa bé này được?

Động não một chút, Tô Thư Nghi nghĩ ra điều gì đó, tức khắc cả người như muốn sụp đổ. Thì ra Cố Mặc Ngôn vẫn luôn lừa cô, anh không hề chấp nhận đứa bé này, hơn nữa thậm chí còn muốn lừa cô phá đứa bé này!

Tô Thư Nghi gắng hết sức thoát khỏi sự kiêm chế của những y tá kia, nhảy phốc xuống giường, chạy chân trần ra khỏi phòng phẫu thuật. Nước mắt cô tuôn rơi, cô cảm thấy trái tim mình tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Sao Cố Mặc Ngôn có thể đối xử với cô như vậy? Cô không tin, cô nhất định phải tìm Cố Mặc Ngôn để hỏi cho ra nhất Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi thấy Dương Tùng Đức đang đợi bên chiếc xe đỗ ngoài cửa. Bất chấp trạng thái của mình bây giờ, Tô Thư Nghỉ tiến tới giữ chặt Dương Tùng Đức, hỏi: “Dương Tùng Đức, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Cố Mặc Ngôn thật sự muốn phá đứa trẻ này à?”

Vừa nãy lúc nhìn thấy Tô Thư Nghi chạy ra khỏi bệnh viện, Dương Tùng Đức đã vô cùng sợ hãi, giờ nghe Tô Thư Nghi hỏi vậy, anh ta càng không dám nhìn thằng Tô Thư Nghĩ, trong ánh mắt cụp xuống có hổ thẹn, cũng có bất đắc dĩ.

“Đúng vậy.’ Một lúc sau, Dương Tùng Đức mới cúi đầu đưa ra đáp án.

Nghe Dương Tùng Đức nói vậy, Tô Thư Nghỉ cảm giác sức lực toàn thân như bị rút đi hết. Cô ngơ ngẩn buông bàn tay đang năm chặt tay Dương Tùng Đức, sự khó tin tràn ngập ánh mắt.
 
Chương 689


Chương 689

“Sao lại thế được, sao anh ấy có thể lừa tôi?’ Tô Thư Nghỉ rơi nước mắt, thấp giọng nỉ non: “Không phải đâu, tôi không tin…

Tuy ngoài miệng Tô Thư Nghỉ nói không tin, nhưng trong lòng cô đã chấp nhận lời Dương Tùng Đức nói. Dương Tùng Đức là người Cố Mặc Ngôn tin tưởng nhất, anh ta đã nói vậy thì đây chắc chắn là ý của Cố Mặc Ngôn.

Thì ra mấy ngày nay, sự dịu dàng quan tâm Cố Mặc Ngôn dành cho mình đều là giả dối, thì ra anh lại đang tính toán chuyện này. Tô Thư Nghi thấy trái tim mình như bị thứ gì đó vặn chặt, vô cùng đau đớn.

Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, Tô Thư Nghi không hiểu nổi tại sao Cố Mặc Ngôn lại hành động tuyệt tình như vậy?

Nếu anh thật sự không chấp nhận nổi đứa trẻ này thì cứ nói với cô, nếu không giải quyết được nữa thì họ ly hôn là được, sao lại phải lừa cô như vậy?

“Bắt cô ta quay lại, nhanh!” Ngay khi Tô Thư Nghi đang vô cùng ảm đạm và bi thương, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau, dường như đang chạy về phía cô.

Quay đầu lại nhìn, Tô Thư Nghi nhìn thấy đám người vừa định làm phẫu thuật cho cô đang chạy theo cô ra khỏi bệnh viện.

“Dương Tùng Đức, mau…” Trong lúc bối rối, Tô Thư Nghi vội túm lấy Dương Tùng Đức, muốn anh ta nhanh chóng đưa mình rời khỏi đây.

Nhưng Tô Thư Nghỉ lại bỗng nhớ ra, là Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức đưa mình đến bệnh viện, vậy chắc chắn Dương Tùng Đức sẽ không giúp mình bỏ trốn, có khi sẽ còn giúp mấy người kia bắt mình quay lại bàn phẫu thuật.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ vội buông tay Dương Tùng Đức, lùi về sau hai bước rồi xoay người chạy về phía con phố đối diện.

Mình nhất định không thể để bọn họ bất được, không ai được làm tổn thương đứa bé trong bụng mình!

Thấy bóng lưng Tô Thư Nghi chạy đi, Dương Tùng Đức siết chặt bàn tay, trên mặt anh là sự áy náy nồng đậm: “Xin lỗi mợ chủ, là tôi có lỗi với cô, tôi xin lỗi…

Khi Dương Tùng Đức còn đang lẩm bẩm nói xin lỗi, điện thoại trong túi anh ta rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó, trên mặt Dương Tùng Đức lóe lên vẻ uất hận.

“Làm việc đến đâu rồi?” Một giọng nữ nhàn hạ truyền đến từ đầu kia điện thoại.

“Những chuyện cô bảo tôi làm tôi đều đã làm xong, cô thả bố mẹ tôi ra ngay!” Dương Tùng Đức phần nộ hét vào điện thoại.

Người ở đầu kia điện thoại khẽ cười: ‘Cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm việc theo lời tôi, chắc chăn ba mẹ cậu sẽ bình an.”

“Tốt nhất cô nên nói được làm được!”

“Yên tâm đi.” Sau khi mất kiên nhẫn nói xong vài câu đó, người kia liền cúp điện thoại.

Dương Tùng Đức năm chặt điện thoại trong tay mình, cả người nổi gân xanh, sau khi ba mẹ anh ta bình an, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!

Ở bên này, Tô Thư Nghi vẫn đang chạy như điên trên đường. Chân cô không mang giày, còn đang mặc đồ phẫu thuật mới thay sang trong bệnh viện, trông cả người vô cùng nhếch nhác. Mấy người mang danh bác sĩ và y tá đó vẫn đuổi theo cô không rời.

Người đi đường lần lượt quay đầu nhìn Tô Thư Nghị, sau đó nhỏ giọng thảo luận với bạn bè bên cạnh.

“Này là bệnh nhân tâm thần trốn viện ra à?

“Chắc là thế rồi, người bình thường có ai làm vậy đâu? Còn có bác sĩ đuổi theo sau kia kìa.”

“Thế bọn mình có cần báo cảnh sát không?”

“Thôi thôi, bớt lo chuyện bao đồng lại đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng tr.
 
Chương 690


Chương 690

Tô Thư Nghi cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn luận của người đi đường, nhưng giờ cô hoàn toàn không rảnh để ý đến những chuyện đó, lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Chạy mau, chạy maul Mình không thể bị bắt lại bệnh viện, nếu bị bọn họ bắt được, chắc chắn sẽ không giữ được con.

Nghĩ đến đây, dưới chân cô như có gió, chạy nhanh hơn bao giờ hết. Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng cắt đuôi được đám bác sĩ kia.

Tô Thư Nghi cúi người xuống hít thở sâu vài hơi, không yên lòng mà đánh giá phía sau lưng mình. Sau khi chắc chắn là đã cắt đuôi đám người kia, Tô Thư Nghi mới thật sự yên tâm.

Sau khi ổn định lại hơi thở, Tô Thư Nghi rút điện thoại ra khỏi túi muốn gọi cho Cố Mặc Ngôn, cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc tại sao Cố Mặc Ngôn lại làm vậy!

Rút điện thoại ra rồi, trong mắt Tô Thư Nghĩ tràn đầy lửa giận, thầm nghĩ lát nữa sẽ trách mắng Cố Mặc Ngôn như nào. Lần này anh thật sự rất quá đáng, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.

Nhưng sau khi kết nối, Cố Mặc Ngôn mãi vẫn chưa nhấc máy. Sau khi điện thoại bị ngất, Tô Thư Nghỉ lại gọi lần nữa, nhưng không có gì thay đổi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bây giờ anh không dám nghe điện thoại của mình à? Tô Thư Nghi cố nhịn kích động muốn ném điện thoại, trong lòng nghĩ thầm, cũng phải thôi, chắc chắn Dương Tùng Đức đã báo cáo chuyện cô bỏ trốn cho anh, chắc chắn anh đang trốn tránh có.

Tô Thư Nghi đứng bên đường bình ổn lại cơn giận, giơ tay gọi một chiếc xe rồi báo địa chỉ nhà cho tài xế.

Dù sao anh cũng phải về nhà, cô sẽ ở nhà đợi anh về. Lần này cô nhất định sẽ nói rõ ràng với Cố Mặc Ngôn, nếu anh không chấp nhận đứa trẻ này thì họ sẽ ly hôn ngay lập tức, anh không cần phải chơi cô băng thủ đoạn khó chấp nhận như vậy!

Lúc về đến nhà, Tô Thư Nghi cũng bất chấp bàn chân bị tổn thương vì chạy trốn, nhanh chóng chạy vào nhà, chưa biết chừng Cố Mặc Ngôn vẫn đang ở trong nhà, cô phải đối chất với anh!

Nhưng không ngờ lúc mở cửa nhà ra, Tô Thư Nghi lại nhìn thấy một đôi giày cao gót ở cửa, mà đôi giày này trông rất quen. Suy nghĩ một lát, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nghĩ ra, cô từng nhìn thấy Trình Thu Uyển đi đôi giày này.

Chẳng nhẽ Trình Thu Uyển đang ở nhà mình? Cô ta đến đây làm gì!?

Trong lòng rất khó hiểu, Tô Thư Nghi nhấc chân bước vào phòng. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô lập tức cứng đờ người.

Trước mắt cô xuất hiện ảo giác ư? Trên sàn nhà rải rác thứ gì đây? Tất lưới… Quần đùi… Đồ nữ… Áo sơ mi… rồi còn cả… Nhìn theo hướng đồ đạc rải rác, Tô Thư Nghi nhìn thấy trên cầu thang cách phòng ngủ không xa thậm chí còn có đồ lót của phụ nư.

Đây là quần áo của ai? Của Trình Thu Uyển à? Thế Cố Mặc Ngôn đâu?

Thầm nghĩ đến những câu hỏi này, cơ thể Tô Thư Nghỉ lảo đảo, cô thấy đầu mình rất choáng, ngay sau đó trước mắt cô tối sầm.

Nhưng cô đã nhanh chóng đứng vững lại, nhắm mắt vào, một lúc lâu sau Tô Thư Nghi vẫn không dám mở ra.

Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, rằng những chuyện vừa thấy có lẽ chỉ là ảo giác của mình thôi, rằng cô tức đến hồ đồ nên mới sinh ra ảo giác, mở mắt ra lần nữa là mọi thứ sẽ biến mất.

Sau khi tự an ủi trong lòng hồi lâu, Tô Thư Nghi mới dám từ từ mở mắt ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi, đống quần áo đó vẫn rải rác trên mặt đất, không biến mất như cô hy vọng.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, cảm giác cả người mình đều đang run rẩy, trong đó sẽ là Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển sao? Cô không muốn đoán vậy, nhưng suy nghĩ này cứ điên cuồng chiếm lấy bộ não cô.
 
Chương 691


Chương 691

Cô bước từng bước gian nan đi về phía phòng ngủ. Một bước, hai bước… Tô Thư Nghỉ chưa từng cảm thấy bước chân mình nặng nề đến vậy.

Càng lúc càng gần phòng ngủ, Tô Thư Nghi đã nghe thấy những âm thanh mờ mờ vang lên. Không muốn lại gần nữa, cô muốn xoay người bỏ đi, cô không muốn tưởng tượng nếu trong đó thật sự là Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển thì cô nên làm gì?

Nhưng đôi chân cô cứ như không nghe não mình điều khiển, vẫn bước từng bước về phía phòng ngủ.

Cuối cùng cũng bước đến trước cửa phòng ngủ, Tô Thư Nghỉ nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng phụ nữ kiều diễm đứt đoạn hòa với tiếng đàn ông thở hồng hộc truyền vào tai cô.

“A… Cố Mặc Ngôn anh đỉnh quá… A…

Đừng… Đừng mà… Cố Mặc Ngôn…” Tiếng kêu của người phụ nữ như cây kim đâm vào trái tim Tô Thư Nghi, âm thanh quen thuộc này không phải Trình Thu Uyển thì còn ai vào đây nữa!

Tô Thư Nghi chỉ thấy trên đầu mình kêu râm một tiếng, như có một tia chớp lóe lên trong đầu cô.

Dù có ngốc đến đâu, cô cũng biết trong phòng đang có chuyện gì xảy ra.

Nhưng… Không thể nào! Chắc chăn là không thế! Chắc chắn không phải Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn sẽ không làm việc này sau lưng cô đâu! Dù là chính tai nghe thấy, nhưng Tô Thư Nghi vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

Nhìn cánh cửa phòng ngủ chỉ cách mình khoảng một mét, Tô Thư Nghi nhấc chân bước tới. Cô muốn bước vào nhìn cho rõ, không thể nào là Cố Mặc Ngôn, cô không tim “A… Cố Mặc Ngôn… Đừng như vậy mà…”

Vừa chạm vào tay năm cửa, tiếng Trình Thu Uyển lại vang lên, lần nữa kích thích tai Tô Thư Nghĩ.

Cơ thể cô run rẩy mất khống chế, Tô Thư Nghỉ nghe rõ Trình Thu Uyển đang kêu tên Cố Mặc Ngôn, bỗng dưng cô không dám bước vào.

Nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông truyền ra khỏi phòng, trong đầu Tô Thư Nghi hiện lên khung cảnh Cố Mặc Ngôn với Trình Thu Uyển đang mây mưa trên giường.

Cuối cùng nước mắt vẫn yếu đuối dâng lên, làm mờ đi khung cảnh trước mắt cô.

Trái tim cô đau như bị ai đó dùng dao cắt, Tô Thư Nghi cảm thấy mình không hít thở nổi.

Anh sẽ không làm vậy đâu! Chắc chắn anh sẽ không! Sao Cố Mặc Ngôn có thể phản bội mình rồi làm chuyện này với Trình Thu Uyển được, đây là phòng ngủ của hai người họ mà, sao anh có thểi Trong lòng cô ngàn vạn lần không muốn tin, nhưng nghe Trình Thu Uyển kêu tên Cố Mặc Ngôn từng tiếng từng tiếng trong phòng, Tô Thư Nghỉ lại không thể không tin.

Cô sống với Cố Mặc Ngôn bao lâu nay, những hình ảnh từng cho cô sự ấm áp cứ lần lượt hiện lên trong đầu Tô Thư Nghị, cô như nhìn thấy rất nhiều Cố Mặc Ngôn đứng trước mặt mình.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô cười chiều chuộng: Cố Mặc Ngôn hôn nhẹ lên trán cô: Cố Mặc Ngôn nổi giận lôi đình vì cô; Cố Mặc Ngôn sẽ năm chặt lấy tay cô khi cô sợ hãi, Cố Mặc Ngôn chọc cô đến nỗi tai cô đỏ bừng…

Nhưng những Cố Mặc Ngôn này lại bỗng mờ đi, bọn họ đều đang cười mỉa, nhìn cô như đang nhìn một con ngốc. Cô như nghe thấy tiếng bọn họ: “Tô Thư Nghi, cô là cái thá gì! Cô nghĩ tôi sẽ ở bên cô cả đời á? Sao cô không soi gương xem, cô có gì sánh được với Trình Thu Uyển, dựa vào đâu mà tôi phải bỏ cô ấy để chọn cô?”

Không! Không phải vậy đâu!

Tô Thư Nghỉ lùi hai bước vì bị hình ảnh trước mắt làm hoảng sợ, suýt thì ngã ngồi ra đất. Sau khi vịn được tường đứng vững lại, Tô Thư Nghi mới tỉnh táo, ý thức được những điều mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Vậy những điều mình vừa nghe thấy có phải ảo giác không? Trên mặt Tô Thư Nghi lóe lên vẻ vui mừng, nhưng những âm thanh tiếp theo vang lên trong phòng lại dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô.

“Cố Mặc Ngôn anh chậm thôi… A… Em yêu anh chết mất, Cố Mặc Ngôn… Nhẹ thôi…”
 
Chương 692


Chương 692

Tiếng kêu không biết xấu hổ của Trình Thu Uyến vang lên không ngớt, đánh vỡ hoàn toàn ảo tưởng của cô.

Tô Thư Nghi ngồi trượt xuống theo vách tường, muốn rời đi, nhưng dù làm thế nào cũng không cất bước nổi. Cô muốn vào phòng ngủ, nhưng cuối cùng vấn không có đủ dũng khí đối mặt với chuyện này. Cô chỉ đành ngồi thừ người tại chõ, lắng nghe tiếng rên của Trình Thu Uyển mà cảm giác mình như đang bị xẻo từng miếng thịt.

Hôm nay Cố Mặc Ngôn không đưa cô đi khám thai, lại còn thông đồng với bác sĩ muốn phá đứa con trong bụng cô. Hơn nữa anh bảo cô là đến công ty xử lý công chuyện, nhưng giờ lại đang làm chuyện xấu hổ với Trình Thu Uyển trong chính căn nhà của họ. Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi chỉ thấy trái tim mình không chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng sụp đổ.

Cô căn chặt mu bản tay rồi khóc không thành tiếng, vẫn không muốn tin Cố Mặc Ngôn sẽ làm ra chuyện như vậy. Đây không phải Cố Mặc Ngôn trong ấn tượng của cô, Cố Mặc Ngôn mà cô biết không phải như vậy, người cô yêu chắc chăn sẽ không làm vậy với côI Nhỡ đâu người trong đó không phải Cố Mặc Ngôn thì sao? Trong tim Tô Thư Nghi lại dâng lên một tia hy vọng, cô chỉ nghe thấy tiếng Trình Thu Uyển chứ không hề nghe thấy tiếng Cố Mặc Ngôn, chưa biết chừng người đàn ông đó không phải Cố Mặc Ngôn mà là người khác?

Không dùng tư duy logic hỗn loạn của mình để suy nghĩ kĩ thêm nữa, giờ đây Tô Thư Nghi đang tìm mọi lý do, cố gắng thuyết phục mình rằng người trong phòng không phải Cố Mặc Ngôn. Nhưng đến cùng cô vẫn không có dũng khí bước vào.

Tô Thư Nghi vội vã rút điện thoại ra, tìm được số điện thoại của Cố Mặc Ngôn rồi ấn gọi. Cố Mặc Ngôn, em tin anh sẽ không làm chuyện như vậy, anh nhất định phải nghe máy, nghe máy đi…

Vào lúc Tô Thư Nghi đang thầm cầu nguyện không ngừng thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cố Mặc Ngôn vang lên trong phòng ngủ. Lúc này trái tim cô chợt nguội lạnh, vì cô biết đó đúng là chuông điện thoại của anh.

Mấy hôm trước trong lúc rảnh rỗi cô đã cài tiếng chuông này cho anh, vậy nên cô không hề nghe nhầm. Chẳng lẽ người trong phòng là anh thật ư?

Cô lắc đầu nguầy nguậy, dù thế nào đi nữa cũng không muốn tin vào suy đoán của mình. Cô chỉ mong Cố Mặc Ngôn nhanh chóng bắt máy rồi nói với cô rằng bây giờ anh không có ở nhà. Chỉ cần anh nói vậy là cô sẽ tin ngay.

Nhưng dường như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Tô Thư Nghị, lúc này giọng điệu hờn dõi của Trình Thu Uyển lại vang lên.

“Ây da, anh đáng ghét quá đi. Những lúc thế này đừng có nghe điện thoại, nhất là cuộc gọi của người đàn bà xấu xa kia, làm mất hứng đó… a… Cố Mặc Ngôn, anh hư quá…

Tô Thư Nghi không nghe thấy Cố Mặc Ngôn trả lời ra làm sao, nhưng cuộc gọi trên tay cô đã ngắt kết nối khi tiếng Trình Thu Uyển vừa ngưng.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại…

Nghe giọng nói máy móc vang lên trong điện thoại, cánh tay cô buông thõng. Cô ngồi sụp xuống đất, cảm giác như toàn thân mất hết sức lực.

Giờ thì cô đã hiểu thế nào là “mọi hy vọng đều tan thành mây khói” rồi. Cô đã viện rất nhiều lý do để bào chữa cho Cố Mặc Ngôn, một mực không chịu tin anh sẽ phản bội mình, không ngờ kết quả cuối cùng lại chứng minh cho cô thấy cô thật ngu ngốc.

Nước mắt cô rơi xuống như mưa, Cố Mặc Ngôn là đồ khốn! Trước giờ cô bị mù nên mới không nhìn rõ con người anh, là do cô biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đến bây giờ mới nhận ra bộ mặt thật của anh.

Nhưng tại sao chứ? Tô Thư Nghi không thể nào hiểu nổi, mấy hôm trước cô chủ động đòi ly hôn, tại sao anh không nhân tiện đó mà đồng ý luôn, lại làm như mình có tình cảm sâu nặng lắm.

 
 
Chương 693


Chương 693

Từ lúc Trình Thu Uyển xuất hiện cho đến bây giờ đã là một khoảng thời gian dài, trong khoảng thời gian ấy nếu có một ngày Cố Mặc Ngôn nói với cô rằng anh vẫn còn yêu Trình Thu Uyển thì cô sẽ không ngu ngốc níu kéo cuộc hôn nhân này đến tận hôm nay, hơn nữa còn tưởng anh vẫn yêu mình.

Nếu trong lòng anh không có cô nữa thì tại sao anh không nói cho cô biết? Tại sao phải để đến ngày hôm nay, tại sao phải để cô biết bằng cách này? Tại sao!?

Tô Thư Nghi cảm thấy hàng loạt câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mình, khiến cô sắp phát điên lên được.

Cô cứ nghĩ mình quen Cố Mặc Ngôn bao lâu nay, mình đã hiểu rõ con người anh.

Nhưng đến hôm nay cô mới biết, thì ra mình không hiểu lòng anh chút nào hết. Cô hoàn toàn không đoán được vì mục đích gì mà Cố Mặc Ngôn không ly hôn với mình?

Chẳng lẽ là vì hình ảnh trước công chúng của anh? Tô Thư Nghi biết gần đây công ty của Cố Mặc Ngôn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn, dạo này anh bận rộn suốt. Chẳng lẽ anh sợ sau khi tin tức ly hôn với mình truyền ra ngoài thì sẽ gây tổn hại đến hình ảnh của anh, khiến công ty rơi vào tình cảnh khó khăn hơn chăng?

Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười mỉa mai, đó là nguyên nhân duy nhất mà cô có thể nghĩ đến. Thì ra mấy hôm trước lúc cô đề nghị ly hôn, phản ứng của Cố Mặc Ngôn như vậy không phải là vì yêu mình, không muốn chia tay với mình mà là vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tập đoàn Ngôn Diệu.

Thế nên anh mới đổi ý và nói sẵn sàng chấp nhận đứa bé trong bụng mình sao?

Thế nên anh mới sợ sệt, nói với mình rằng từ giờ đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa?

Anh định chờ cho tập đoàn Ngôn Diệu vượt qua khó khăn rồi mới đá mình đi phải không?

Thì ra là như vậy, hóa ra là như vậy, Tô Thư Nghi cuối cùng cũng hiểu.

Trong lòng tràn ngập chua xót, Tô Thư Nghỉ không biết phải chấp nhận sự thật này như thế nào. Kể từ khi gặp Cố Mặc Ngôn, người đàn ông ấy đã trở thành mọi hi vọng và hạnh phúc trong cuộc đời u tối của cô.

Anh vì cô mà bỏ ra rất nhiều tiền để mua về một lá bùa bình an bị bao người cười nhạo, anh lấy danh nghĩa của cô để lập nên quỹ Thư Nghi, anh rửa sạch những vết nhơ trong cuộc đời của cô, anh thay cô trừng trị mạnh tay những kẻ đã từng làm tổn thương cô,… Anh từng làm biết bao nhiêu việc vì cô, biến cô từ một cô bé lọ lem bị người ta chê cười trở thành vợ của tống giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu được người người ngưỡng mộ.

Vậy mà tất cả đều không sánh bằng Trình Thu Uyển. Cô ta vừa trở về, trái tim của anh đã không còn dành cho cô nữa. Có lẽ giống như Trình Thu Uyển từng nói, Cố Mặc Ngôn chỉ có cảm xúc nhất thời với mình mà thôi, không thể có chuyện bên mình đến mãi mãi về sau đâu.

Tuy nhiên điều đáng buồn nhất là kể cả bây giờ khi mọi bằng chứng đều bày ra trước mặt, khi cô đã biết rõ sự thật đăng Sau, cô vần còn một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng tất cả đều chỉ là giả dối.

Lau đi nước mắt, Tô Thư Nghi chầm chậm đứng lên, thầm tự nhủ với lòng, mình phải mạnh mẽ. Không sao đâu, không có gì to tát cả, cùng lắm là ly hôn thôi mà? Đăng nào trước đó mình cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc ly hôn rồi.

Kế cả Cố Mặc Ngôn không cần cô đi nữa, kể cả chỉ còn lại một mình cô, cô cũng sẽ nuôi đứa bé khôn lớn, sau đó hai mẹ con sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Cô tin mình làm được.

Tô Ninh Kiêu cũng từng một thân một mình nuôi dạy cô đấy thôi, tại sao cô lại không làm được?

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tô Thư Nghi xoay người từ từ đi xuống lầu.

Cuối cùng cô vấn quyết định không vào phòng để bắt quả tang Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển, dù gì cô cũng từng yêu anh nhiều đến vậy, cô không muốn mình chứng kiến cảnh Cố Mặc Ngôn và người phụ nữ khác nằm với nhau trên giường, chỉ tưởng tượng ở trong đầu thôi mà cô đã cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
 
Chương 694


Chương 694

Hơn nữa, cô cũng muốn giữ lại một chút thể diện cho mình. Nếu cô bước vào và nhìn thấy cảnh kia, chắc chắn cô sẽ mất bình tính mà òa khóc, biết đâu còn mặt dày níu kéo Cố Mặc Ngôn. Nếu là thế thật thì có lẽ chính cô cũng xem thường bản thân mình.

Tô Thư Nghi vừa rời khỏi, tiếng động trong phòng cũng ngưng bặt.

Trong phòng, Trình Thu Uyển đang mặc một chiếc áo choàng tắm ngồi trên giường nhưng vẻ mặt lại tỉnh bơ, không hề giống như mới trải qua một trận mây mưa. Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có mình cô ta, lấy đâu ra bóng dáng của người đàn ông khác?

Không những thế, trên tủ đầu giường bên cạnh cô ta còn đặt một chiếc máy tính, trong đó đang phát đi phát lại tiếng thở trầm thấp của đàn ông.

Thấy Tô Thư Nghi rời đi qua khe cửa, Trình Thu Uyển ngưng thở gấp, mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Tô Thư Nghĩ, đấu với tôi à, cô năm mơ cũng đừng hòng thắng!”

Câm lấy điện thoại của Cố Mặc Ngôn để trên giường, Trình Thu Uyển nở nụ cười hả hê. Nhưng khi nhìn thấy ảnh Tô Thư Nghi trên màn hình, nụ cười của cô ta lại biến thành sự căm ghét.

“Cố Mặc Ngôn, anh là của em, trước sau gì cũng sẽ có ngày em hoàn toàn giành lại được anh.”

Trình Thu Uyển gắn giọng nói một câu rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Lúc này trong lòng cô ta đang rất đắc chí.

Ban đầu cô ta có hơi căng thẳng, lo Tô Thư Nghi sẽ bất chấp xông vào, như thế thì cô ta sẽ bị lộ tẩy mất.

Nhưng không ngờ cô ta đoán đúng, Tô Thư Nghi vốn không có can đảm bước vào, đúng là không làm được trò trống gì!

Đã thế đầu óc còn ngu như heo, dễ dàng mắc bãy đến vậy.

Bước chầm chậm từ trên lầu xuống, Trình Thu Uyển nhặt hết quần áo rơi tá lả trên đất, sau đó lại đi lên phòng ngủ, ung dung như đang ở nhà mình.

Thay quần áo xong, cô ta đứng chỉnh lại dây thắt lưng áo ở trước gương thử đồ, vô tình liếc thấy tủ quần áo, cô ta đưa tay mở ra.

Trông thấy quần áo của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi để chung với nhau, trong lòng cô ta nổi cơn bực tức, bèn ném hết quần áo của Tô Thư Nghi ra khỏi tủ đồ.

“Tô Thư Nghị, rốt cuộc cô là cái thá gì, nhờ đâu mà được gả cho Cố Mặc Ngôn chứi”

Sau khi lớn tiếng chửi rủa vài câu, Trình Thu Uyến mới nguôi ngoai cơn giận trong lòng.

Đến khi bình tĩnh lại, cô ta bức bối nhặt quần áo của Tô Thư Nghi lên rồi treo vào chỗ cũ. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô ta tuyệt đối không thể để Cố Mặc Ngôn phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.

Hứ, chờ cô ta và Cố Mặc Ngôn đến với nhau đi, cô ta chắc chắn sẽ vứt hết đồ đạc có liên quan đến Tô Thư Nghi trong căn biệt thự này!

Lấy lại tinh thần xong, Trình Thu Uyển ra khỏi phòng ngủ rồi đi xuống lầu.

Nhìn thấy cô ta bước xuống, bảo mẫu trong nhà vội chạy đến chỗ cô ta: “Cô Trình, tôi đã làm theo lời cô dặn rồi, cô đừng quên chuyện đã hứa với tôi nhé.”

Cô ta liếc xéo bảo mẫu một cái, giọng điệu đầy khó chịu: “Yên tâm, tôi không quên đâu.

Đám người này là thế đấy, chỉ bảo họ làm có chút việc mà người nào người nấy đều chỉ lo kiếm chác lợi lộc từ mình. Với địa vị của mình thì nhờ họ giúp đã là coi trọng họ lắm rồi.

“Cô Trình, cô phải nhanh nhanh giúp tôi sắp xếp chuyện ra nước ngoài nha. Việc này không biết khi nào sẽ bị anh Cố phát hiện, giờ tôi rất sợ khi ở lại căn nhà này.”
 
Chương 695


Chương 695

Vẻ mặt bảo mẫu hết sức sốt sắng, thường ngày trông anh Cố có vẻ rất nhạy bén, ắt hẳn sẽ không dễ bị lừa như vậy đâu.

Thật ra lúc đầu bà ta cũng không định nhận lời làm việc đó cho Trình Thu Uyển, vì dù gì bà ta cũng ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn một thời gian dài, cũng biết sơ qua về thủ đoạn của Cố Mặc Ngôn, nhưng điều kiện Trình Thu Uyển đưa ra lại quá hấp dẫn.

“Biết rồi, biết rồi.” Trình Thu Uyển hơi bực bội: “Còn nữa, ngừng lải nhải Cố Mặc Ngôn sẽ biết chuyện này đi, chỉ cần bà không nói, tôi không nói, sao anh ấy biết được?

Tôi cảnh cáo bà, nếu để Cố Mặc Ngôn phát hiện ra thì tôi xử lý bà đầu tiên đấy.”

“Tôi biết rồi cô Trình. Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai biết đâu.” Nghe lời đe dọa của Trình Thu Uyển, bảo mẫu lo sợ đáp.

Trình Thu Uyển bực mình phất tay: “Tôi sẽ giải quyết chuyện của bà sớm, bà đi xuống trước đi.”

“Vâng.” Trả lời cô ta xong, bảo mẫu khép nép rời đi, chỉ là qua vẻ mặt của bà ta có thể thấy được bây giờ trong lòng bà ta đang rất lo lắng.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trên †ay Trình Thu Uyển vang lên.

“Quay lại đây.” Trình Thu Uyển gọi bảo mẫu đang bước ra ngoài. Đây là điện thoại của Cố Mặc Ngôn, cô ta không dám nghe bừa, lỡ như bị lộ thì tiêu đời. “Bà nghe máy đi.”

Bảo mẫu quay lại, thấy Trình Thu Uyển đưa điện thoại cho mình, bà ta cũng không dám nghe. Bây giờ bà ta đang rất hoang mang, lỡ như là ông chủ gọi đến thì bà ta biết nói gì đây?

“Mau bắt máy đi!” Thấy bảo mẫu lề mề không nhúc nhích, Trình Thu Uyển bèn nhét điện thoại vào tay bà ta: “Nói năng cẩn thận vào.” Cô ta nghiêm mặt dặn bảo mẫu.

Bảo mẫu căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay run run ấn nút nghe.

“Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy ạ…” Bà ta e dè thử hỏi.

“Dì à, là tôi đây.” Giọng Cố Mặc Ngôn vang lên ở đầu dây bên kia. “Điện thoại tôi để quên ở nhà phải không?”

“Vâng, đúng rồi anh.” Bảo mẫu cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Anh để quên điện thoại ở nhà rồi, có cần tôi mang đến cho anh ngay bây giờ không?”

“Được, vậy làm phiền dì chút.”

“Không phiền, không phiền đâu.” Bảo mẫu đáp liến thoắng.

“Ừm” Nói xong, Cố Mặc Ngôn cúp máy.

Bảo mẫu căng thẳng lau mồ hôi trên trán.

Sau khi ném cho bảo mẫu ánh mắt khen ngợi, Trình Thu Uyển lấy điện thoại từ tay bà ta rồi xóa hết toàn bộ nhật ký cuộc gọi mà Tô Thư Nghi đã gọi cho Cố Mặc Ngôn.

Làm xong mọi việc, cô ta mới trả lại điện thoại cho bảo mẫu: “Bà mang điện thoại cho Cố Mặc Ngôn ngay đi, tránh để anh ấy nghi ngờ. Nhớ cho kĩ, lúc gặp anh ấy thì đừng có mà luống ca luống cuống.” Trình Thu Uyển dặn dò bảo mẫu cẩn thận.

“Vâng, tôi biết rồi.” Bà ta e dè gật đầu, nhận lấy điện thoại, vội vàng thay dép rồi ra khỏi nhà.

Bây giờ trong nhà Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ chỉ còn lại một mình Trình Thu Uyển.

Cô ta đi qua đi lại quan sát căn biệt thự.

“Gu thẩm mỹ kiểu gì thế này.” Không hài lòng với phong cách bày trí trong biệt thự, cô ta bĩu môi chê. Đồng thời cô ta cũng thâm nghĩ, sau này khi mình chuyển vào đây sống, mình phải trang hoàng lại tất cả, thay hết đồ dùng trong nhà theo phong cách mà mình thích mới được.

Đang đánh giá bố cục xung quanh căn biệt thự, Trình Thu Uyển bỗng nhớ ra gì đó. Cô ta bước đến sô pha, mở túi xách của mình ra, lấy điện thoại bấm một cuộc gọi. Chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
 
Chương 696


Chương 696

“Tôi đã làm theo lời cô nói rồi, tại sao cô vẫn chưa thả ba mẹ tôi ra!?” Giọng Dương Tùng Đức nghiến răng nghiến nghiến lợi vang lên ở đầu dây bên kia.

Trình Thu Uyển cau mày, bực bội nói: “Tôi còn chưa nói gì anh mà anh đã thái độ với tôi thế à! Tôi cho anh biết, bây giờ anh đang cầu xin tôi đấy, chọc cho tôi bực thì cẩn thận mạng sống của ba mẹ anh!”

Dương Tùng Đức ở bên kia đầu dây cuộn chặt nắm đấm, người đàn bà này đúng là độc ác! Nhưng anh ta lại không có cách nào cả. Bây giờ ba mẹ anh ta đang nằm trong tay Trình Thu Uyển, anh ta buộc phải làm theo ý cô ta.

Ra sức kiêm chế cơn giận như núi lửa đang phun trào, Dương Tùng Đức cố gắng dịu giọng: “Khi nào thì cô tha cho ba mẹ tôi?”

“Thế mới phải chứ.” Trình Thu Uyển cười hả hê: “Sốt ruột cái gì, anh đồng ý làm giúp tôi thêm một việc này nữa, tôi sẽ tha cho ba mẹ anh”

“Trình Thu Uyển, cô đừng có quá đáng!”

Nghe thấy cô ta vân muốn tiếp tục đe dọa mình, bắt mình làm việc cho cô ta, cơn giận của Dương Tùng Đức mãi mới kiềm nén được lúc này lại bùng lên.

“Ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi chỉ cần đưa mợ chủ đến bệnh viện và nói dối răng cậu Cố muốn giấu cô ấy bỏ đứa bé đi là được, giờ cô lại muốn tôi làm trò gì nữa đây!”

“Anh gào cái gì mà gào.” Trình Thu Uyển lớn tiếng trách mắng qua điện thoại: “Tôi còn chưa hỏi tội anh đâu đấy, sao con của Tô Thư Nghi vẫn chưa biến mất? Anh làm ăn kiểu gì thế hải”

“Bây giờ mợ chủ đã hiểu lầm cậu Cố rồi, cô hãy tha cho đứa trẻ trong bụng cô ấy đi.”

Thấy Trình Thu Uyển còn muốn hãm hại đứa trẻ, Dương Tùng Đức khẩn cầu nói.

Sự độc ác hiện rõ trên gương mặt của Trình Thu Uyển: “Tôi không quan tâm mấy thứ ấy, tóm lại anh hãy nghĩ cách bỏ cái thứ dơ dáy trong bụng cô ta đi cho tôi.”

“Trình Thu Uyển, dù gì đó cũng là một mạng sống, cô làm như thế sau này nhất định sẽ gặp báo ứng! Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này cho cô đâu!” Thấy Trình Thu Uyển vấn còn kiên quyết không chịu tha cho đứa bé trong bụng Tô Thư Nghị, Dương Tùng Đức hung tợn nguyên rủa cô †a.

“Thế ư?” Trình Thu Uyển cũng không tức giận vì những lời đó của Dương Tùng Đức, ngược lại cô ta còn rất bình tĩnh đi đến ngồi xuống sô pha rồi cười khẩy, những lời nói ra không khác gì rắn độc cắn vào trái †im con người.

“Tôi không biết mình có gặp báo ứng không, nhưng tôi biết nếu như anh không làm theo những gì tôi nói thì ba mẹ của anh khó mà sống nổi.”

“Cô!” Dương Tùng Đức không biết nói gì để phản bác lại, hiện giờ Trình Thu Uyển đã năm được nhược điểm của anh ta rồi, vì sự an toàn của ba mẹ mình, anh ta chỉ đành chọn cách cúi đầu trước cô ta.

“Đừng nói mấy lời vô ích này nữa, tôi cho anh ba ngày, nếu như sau ba ngày, tôi mà thấy đứa trẻ trong bụng Tô Thư Nghi vẫn chưa biến mất thì anh cứ đợi mà nhặt xác cho ba mẹ mình đi!”

Trình Thu Uyển không muốn lằng nhằng với Dương Tùng Đức nữa, cô ta đưa ra tối hậu thư cho anh ta.

Thấy Trình Thu Uyển lấy ba mẹ của mình ra để uy hiếp mình, Dương Tùng Đức lập tức nôn nóng nói: “Trình Thu Uyển, rốt cuộc cô đã làm gì ba mẹ tôi, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có làm bậy! Nếu như họ có mệnh hệ gì, tôi có chết cũng sẽ không tha cho cô đâu!”

Trình Thu Uyển không kích động như Dương Tùng Đức, cô ta nói một cách thản nhiên: “Anh cứ yên tâm, hiện tại họ rất khỏe, có đồ ăn thức uống, nhưng…” Ngay sau đó giọng nói của Trình Thu Uyển trở nên rất lạnh lùng, rất độc ác: “Nếu anh còn lề mề nữa, tôi cũng không dám đảm bảo điều gì đâu.”

“Được.” Bất đắc dĩ, Dương Tùng Đức chỉ đành đồng ý: “Nhưng cô phải đảm bảo ba mẹ tôi được bình an”
 
Chương 697


Chương 697

“Không thành vấn đề” Trình Thu Uyển nhoẻn cười: “Chỉ cần tôi thấy con của của Tô Thư Nghi biến mất, tôi sẽ lập tức thả họ ra”

“Tốt nhất là cô nói lời giữ lời!” Sau khi nói xong câu đó, Dương Tùng Đức cúp máy luôn.

Dương Tùng Đức nhìn điện thoại trong tay mình rồi lại nghĩ đến chuyện mình vừa mới đồng ý, trong đôi mắt của Dương Tùng Đức toàn là hổ thẹn, anh ta lẩm bẩm: “Cậu Cố, mợ chủ, tôi thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không thể thấy ba mẹ mình gặp chuyện mà không lo được.”

Ở bên kia, Trình Thu Uyển thấy Dương Tùng Đức cúp ngang điện thoại của mình thì cũng chẳng mấy bận tâm, dù gì anh ta cũng đã đồng ý với mình rồi. Ba mẹ của anh ta còn đang năm trong tay cô ta, cô ta cũng không cần lo lắng anh ta sẽ giở trò gì sau lưng mình.

“Hừ! Tô Thư Nghị, lần này để tôi chống mắt lên xem, còn ai sẽ đến cứu được cô nữa.”

Trình Thu Uyển cười khẩy, cô ta lẩm bẩm, trong đôi mắt của cô ta toàn là ghen ghét.

Trình Thu Uyển ngồi trên sô pha, không biết lại nhớ đến chuyện gì, cô ta liền đứng dậy muốn rời đi. Giờ đang là lúc quan trọng, nếu như đột nhiên Cố Mặc Ngôn về nhà nhìn thấy cô ta sẽ không ổn.

Ra đến cửa, Trình Thu Uyển thay giày của mình, cô ta trông thấy dép của Tô Thư Nghỉ và dép của Cố Mặc Ngôn nằm ngay ngắn bên cạnh nhau, Trình Thu Uyển tức giận nắm chặt tay lại.

Cô ta thề rằng, không lâu nữa, cô ta sẽ khiến mọi nơi trong căn nhà này đều không còn hình bóng của Tô Thư Nghi nữa.

Trình Thu Uyển đánh mắt sang chỗ khác, cô ta mở cánh cửa lớn, nhưng không ngờ người đứng ở ngoài cửa lại là người dù có thế nào cô ta cũng không ngờ đến.

“Anh, sao… sao anh lại ở đây?” Cô ta không ngờ mình lại gặp được Trình Nam Quyền ở đây, Trình Thu Uyển lắp ba lắp bắp hỏi, dáng vẻ chột dạ sau khi làm chuyện xấu.

“Anh nên hỏi em câu này mới phải.” Trình Nam Quyền nhìn chằm chằm Trình Thu Uyển bằng ánh mắt sắc bén: “Em làm gì trong nhà của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi?”

“Em… em…” Mắt Trình Thu Uyển đảo như rang lạc, tự dưng cô ta lại không tìm được lý do hợp lý để giải thích với Trình Nam Quyền tại sao mình lại ở chỗ này.

Tuy Trình Nam Quyền không đoán được rốt cuộc Trình Thu Uyển đã làm gì trong nhà của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, nhưng trông thấy dáng vẻ chột dạ hiện giờ của cô ta, anh ta cũng biết, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

“Trước đây em đã làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng như thế với Tô Thư Nghi rồi, vẫn chưa đủ sao? Hiện giờ em còn muốn làm gì nữa?” Trình Nam Quyền nghiêm khắc hỏi cô ta.

Đột nhiên bị Trình Nam Quyền lớn tiếng nói như thế, Trình Thu Uyển sợ đến mức run lên bần bật, sau đó cô ta cũng không vui nói: “Anh, anh làm em sợ rồi đấy, anh quát em như thế làm gì?”

Trình Nam Quyền tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Trình Thu Uyển rồi nói: “Nói! Rốt cuộc em còn đang định làm gì nữa! Anh nói cho em biết, nếu như em còn dám làm chuyện gì làm tổn hại đến Tô Thư Nghi nữa, anh sẽ là người đầu tiên không tha cho eml”

“Anh!” Trình Thư Uyển chưa bao giờ thấy Trình Nam Quyền đối xử với mình như thế này, từ bé đến lớn anh ta luôn bao bọc cô ta trong lòng bàn tay để yêu thương, bây giờ thấy anh ta chỉ thẳng tay vào mặt mình rồi quát măng, cô ta lập tức nổi giận.

“Sao anh lại nói với em như thế chứ, em mới là em gái của anh nhé? Tại sao anh luôn bảo vệ một người ngoài như Tô Thư Nghỉ vậy, bây giờ anh còn vì cô ta mà quát em nữal”

Nghe thấy những lời Trình Thu Uyển, đột nhiên Trình Nam Quyền bật cười, có điều nụ cười ấy rất lạnh lùng, trong đôi mắt không hề có ý cười mà có một cảm giác khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Trình Thu Uyển cũng bị dọa sợ bởi nụ cười này của Trình Nam Quyền, cô ta vô thức lùi về phía sau một bước, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy nữa: “Anh… anh… anh cười gì thế?”

“Thật không?” Trình Nam Quyền nhìn chằm chăm Trình Thu Uyển rồi hỏi.

“Thật gì cơ?” Trình Nam Quyền hỏi một câu không đầu không đuôi, Trình Thu Uyển cũng không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.
 
Chương 698


Chương 698

Nhưng những lời sau đó của Trình Nam Quyên lại khiến Trình Thu Uyển vô cùng hoảng sợ.

“Em có thật sự là em gái của anh không?”

Sáng hôm nay, cuối cùng chuyện Trình Nam Quyền cho người đi điều tra cũng có kết quả, thì ra thật sự giống như những gì anh ta suy đoán, Trình Thu Uyển vốn không phải là em gái của anh ta.

Trình Nam Quyền nhớ lại chuyện xảy ra sáng hôm nay.

“Tổng giám đốc Trình, tôi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi, lúc bà Tô Ninh Kiều nhặt được cô chủ cũng là lúc vừa mới sinh con xong, đang trong tháng ở cữ, con gái của bà ta cũng chỉ lớn hơn cô chủ vài ngày, vì muốn con gái của mình được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, khi ấy bà ta đã đưa con gái của mình đến nhà họ Trình, rồi giữ lại cô chủ thật sự của nhà họ Trình bên cạnh mình để nuôi nấng.

“Chính xác không?” Nghe được kết quả này, phản ứng đầu tiên của Trình Nam Quyên là không dám tin.

“Chính xác.” Thám tử tư đứng trước mặt Trình Nam Quyền gật đầu rồi nói tiếp: “Đã có kết quả xét nghiệm giám định ADN của anh và cô Trình Thu Uyển rồi, cô ta và anh thật sự không có quan hệ huyết thống.”

Mấy hôm trước vì muốn xác định quan hệ giữa mình và Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền đã lén lút đi vào phòng của cô ta để nhặt vài sợi tóc, sau đó anh ta đã lấy cả tóc của mình rồi đưa cho người đang đứng trước mặt mình, bảo anh ta đi làm giám định cho mình. Khi ấy Trình Nam Quyền còn thấy mình làm như thế là có lỗi với Trình Thu Uyển, nhưng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

“Hơn nữa.” Người đứng trước mặt Trình Nam Quyền nói tiếp: “Vì để chắc chắn kết quả điều tra, tôi còn đi vào phòng bệnh của Tô Ninh Kiều, nhân lúc bà ta không chú ý tôi đã lấy mấy sợi tóc của bà ta, mấy hôm trước cũng đi làm giám định chung, kết quả giám định cho thấy, Tô Ninh Kiều và cô Trình Thu Uyển có 99, 99% khả năng là mẹ con ruột.

Nghe thấy kết quả này, Trình Nam Quyền vô cùng hoảng sợ, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao ngày hôm đó Tô Ninh Kiều lại một mình đi tìm Trình Thu Uyển để nói chuyện rồi, anh ta nghĩ, chắc hẳn cô ta đã biết được chuyện này từ lâu.

Sở dĩ ngày hôm đó bà đến nhà họ Trình, hẳn là muốn nói chuyện này cho Trình Thu Uyển biết. Nhưng sau đó anh ta cũng không thấy Trình Thu Uyển nói năng gì với mình.

“Tôi biết rồi, anh đi trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh.” Trình Nam Quyền nói với người đứng trước mặt mình.

“Được. Sau khi trả lời, người ấy quay người rời đi.

Đợi sau khi người ấy đi rồi, Trình Nam Quyền suy nghĩ về chuyện này, Trình Thu Uyển có lý do không nói sự thật của chuyện này cho anh ta, nhưng tại sao ngày hôm đó Tô Thư Nghĩ lại không nói cho anh ta biết chứ? Trình Nam Quyền nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng hiện tại điều khiến anh ta lo lắng hơn cả lại là một chuyện khác.

Với tính cách của Trình Thu Uyển, trước đây khi Tô Thư Nghi không động chạm đến lợi ích của cô ta mà cô ta còn có thể sai khiến người khác bắt cóc thậm chí là làm nhục Tô Thư Nghĩ. Vậy thì bây giờ sau khi biết được chuyện có thể Tô Thư Nghi sẽ uy hiếp đến thân phận cô cả nhà họ Trình của mình, không biết cô ta còn làm ra chuyện gì với Tô Thư Nghĩ nữa.

Trình Nam Quyền nhìn Trình Thu Uyển khôn lớn, tuy anh ta rất thương yêu đứa em gái này nhưng anh ta cũng hiểu rõ tính cách của Trình Thu Uyển hơn bất cứ ai, chắc chắn cô ta sẽ không tha cho Tô Thư Nghi.

Nghĩ vậy, Trình Nam Quyền vội vàng gọi điện thoại cho Trình Thu Uyển. Trước đây anh ta không biết Tô Thư Nghi là em gái ruột của mình, lúc cô bị Trình Thu Uyển bắt cóc làm hại, anh ta còn giúp Trình Thu Uyển che giấu hành vi độc ác của mình.

Hiện giờ sau khi biết được thân phận thật sự của Tô Thư Nghi rồi, anh ta sẽ không cho phép Trình Thu Uyển lại làm hại Tô Thư Nghi nữa.
 
Chương 699-700


Chương 699

Nhưng điện thoại của Trình Thu Uyển gọi mãi cũng không có ai bắt máy, Trình Nam Quyền rất nôn nóng, anh ta sợ Trình Thu Uyển đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đối phó với Tô Thư Nghi rồi.

Trong tình thế cấp bách, đột nhiên Trình Nam Quyền nghĩ ra, trước đây vì muốn ngăn không cho Trình Thu Uyển lại tiếp tục làm ra chuyện bắt cóc Tô Thư Nghi giống như lần trước, anh ta đã lén lút cài máy theo dõi trong điện thoại của cô ta. Như thế thì anh ta cũng có thể biết được hành tung của cô ta khi cấp bách, có điều không ngờ nó lại có tác dụng nhanh như thế.

Trình Nam Quyền nhanh chóng mở ứng dụng liên quan trong điện thoại của mình ra, anh ta định vị được vị trí của Trình Thu Uyển, quả nhiên đúng như những gì anh ta suy đoán, vị trí hiện giờ của Trình Thu Uyển đang ở gần nhà của Cố Mặc Ngôn.

Lo Tô Thư Nghi sẽ xảy ra chuyện gì đó, Trình Nam Quyền vội vàng lái xe đến nhà của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi.

Vừa đi đến cửa anh ta đã thấy Trình Thu Uyển mở cửa đi ra, hơn nữa trông có vẻ như Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đều không có ở nhà, thế thì Trình Thu Uyển đã làm gì trong nhà của họ?

“Anh, anh nói gì vậy?” Trình Thu Uyển không ngờ Trình Nam Quyền lại bắt đầu nghĩ ngờ thân thế của mình, cô ta lập tức chột dạ, tuy cô ta chưa đi làm giám định nhưng về cơ bản thì cô ta cũng chắc chắn được mình không phải là em gái ruột của Trình Nam Quyền.

Nhưng tại sao Trình Nam Quyền lại biết được chuyện này? Trình Thu Uyển cũng hơi nghỉ ngờ, nhưng sau đó cô ta lập tức nghĩ ra, chắc hẳn Tô Thư Nghi đã nói gì đó với Trình Nam Quyền sau lưng cô ta rồi. Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển càng thêm oán hận Tô Thư Nghi.

Vì không muốn để cho Trình Nam Quyền nhìn ra manh mối, Trình Thu Uyển cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô ta kéo tay Trình Nam Quyền rồi nói: “Anh đừng nghe Tô Thư Nghĩ nói năng linh tinh, cô ta muốn chia rẽ quan hệ giữa hai anh em chúng ta, sao em lại không phải là em gái của anh được chứ?”

Nghe thấy Trình Thu Uyển nhắc đến Tô Thư Nghĩ, Trình Nam Quyền càng thêm chắc chắn, nhất định Trình Thu Uyển đã biết được chuyện này từ lâu.

“Có phải em đã biết chuyện mình không phải là em gái của anh từ lâu rồi phải không?” Trình Nam Quyền hỏi.

Thấy Trình Nam Quyền cứ hỏi mãi về vấn đề này, Trình Thu Uyển càng căng thẳng hơn, cô ta đang rất lo lắng, mắt nhìn sang bên chứ không dám nhìn thẳng vào mắt của Trình Nam Quyền, nhưng cô ta vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh, sao anh lại nghi ngờ em như thế, anh nhìn em từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, sao lại có chuyện em không phải là em gái của anh được?”

Thấy phản ứng chột dạ của Trình Thu Uyển, sao Trình Nam Quyền lại không biết cô ta đang nói dối cho được.

“Thu Uyển, em cũng nói rồi rồi, là anh nhìn em khôn lớn, thế thì sao anh không biết em có đang nói dối hay không? Tuy em rất giỏi nói dối nhưng cũng không lừa nổi anh đâu.

Chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, nói cho anh biết em ở đây làm gì?”

“Em..” Trình Thu Uyển còn muốn giải thích cho mình, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đứng bên cạnh, đột nhiên cô ta im bặt, sự nôn nóng thoáng hiện trên gương mặt cô ta, cô ta nhủ thầm trong bụng không ổn rồi, sao bà ta lại về giờ này chứ?

Hoài nghi sự thay đổi trên gương mặt của Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền nhìn về phía cô ta đang nhìn thì trông thấy một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa, do dự không dám tới đây.

Trình Nam Quyền nhận ra đây là bảo mẫu trong nhà Cố Mặc Ngôn, nhưng tại sao bà ta lại không dám lại đây? Hơn nữa, tại sao khi Trình Thu Uyển trông thấy bà ta lại hoảng sợ như thế? Trực giác nói cho anh ta biết nhất định có điều gì đó khuất tất trong chuyện này, Trình Nam Quyền sải bước đi về phía bảo mẫu.

“Anh, anh nghe em nói đã…” Trình Thu Uyển vội vàng muốn ngăn Trình Nam Quyền lại, nhưng Trình Nam Quyền lại đẩy cô ta ra.

Thấy phản ứng này của Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình, chắc hẳn Trình Thu Uyển đã mua chuộc bảo mẫu này rồi làm chuyện gì đó hại Tô Thư Nghi rồi!

Thấy Trình Nam Quyền đi về phía mình, bảo mẫu thấy chân mình run lên cầm cập.

Chương 700

Nguồn thiếu chương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom