Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 667


Chương 667

Tô Thư Nghi càng nghĩ thầm càng lấy làm kinh ngạc. Tại sao lời giải thích của Trình Nam Quyền chẳng những không xua tan mối nghỉ ngờ trong lòng cô mà trái lại, càng khẳng định thêm cho suy đoán của cô?

Tô Thư Nghi bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đè nén cơn sốc trong lòng, cố để tỏ ra thản nhiên và hỏi: “Trình Nam Quyên, sắp đến sinh nhật Thu Uyển rồi nhỉ?”

Trình Nam Quyền lắc đầu, nở nụ cười với Tô Thư Nghĩ: “Sinh nhật Thu Uyển là mười hai tháng chín, còn lâu. Đến hôm đó, Thu Uyển tổ chức party sinh nhật, nhất định sẽ mời cô đến nhà chơi.”

“Cảm ơn anh”” Tô Thư Nghi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, lòng càng cảm thấy vô lý. Tại sao sinh nhật của Trình Thu Uyển và mình lại gần nhau như vậy?

Chẳng lẽ… trong đầu Tô Thư Nghi loáng thoáng xuất hiện một suy nghĩ. Suy đoán trước đó đã khiến cô cảm thấy bất khả thi rồi, suy nghĩ hiện tại lại càng khiến cô cảm thấy mình hơi điên rồ.

Không, không đâu. Tô Thư Nghi thầm nhủ trong lòng. Tô Ninh Kiều sẽ không làm chuyện đó đâu.

Tô Thư Nghi ngẩn ngơ, thần thờ nhìn chiếc cốc trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sửng sốt, miệng còn lẩm bẩm: “Không đâu, không đâu…

Cảnh tượng này khiến Trình Nam Quyền rất nghỉ ngờ, lên tiếng hỏi: “Cô làm sao đấy?

Không đâu cái gì?”

“Hả?” Lời nói của Trình Nam Quyền khiến Tô Thư Nghi hoàn hồn lại: ‘Không, không có gì.”

Ngẩng lên nhìn Trình Nam Quyền, ánh mắt của Tô Thư Nghỉ rất phức tạp. Chẳng lẽ cảm giác thân thiết với Trình Nam Quyền không sao giải thích nổi mà mình có, là vì…

không dám nghĩ tiếp nữa, Tô Thư Nghi ép dòng suy nghĩ quay trở lại.

“Tôi vừa sực nhớ ra mình còn chút việc phải giải quyết. Xin thứ lỗi, gọi anh ra đây mà có lễ tôi sắp phải đi rồi.” Tô Thư Nghi nói lời xin lỗi Trình Nam Quyền.

Trình Nam Quyền tươi cười vô tư: ‘Không sao, đúng lúc dạo này bận bù đầu, tôi cũng đã lâu lắm rồi không ra ngoài ngồi thảnh thơi. Coi như hôm nay cho mình nghỉ một “

bữa.

“Vâng.’ Tô Thư Nghi rất cảm kích sự tâm lý của Trình Nam Quyền: ‘Vậy tôi xin phép đi trước.”

“Có cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần, không cần”” Tô Thư Nghi vội vàng từ chối ý tốt của Trình Nam Quyền: “Nơi tôi phải đến không xa đây lắm. Đi nhanh ấy mà. Không cần phải làm phiền anh đâu.”

“Thế thôi vậy.” Trình Nam Quyền cũng không kiên quyết. Anh ta biết, đôi khi mình tưởng là ý tốt lại có thể là rắc rối với người khác.

Sau khi tạm biệt Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghỉ đến thư viện ở trung tâm thành phố.

Con gái vàng ngọc nhà họ Trình bị bắt cóc là tin tức quan trọng, đảm bảo đã được đưa lên báo thời đó. Chắc chắn trong thư viện sẽ có báo cũ trước kia. Cô nhất định phải làm cho ra nhẽ.

Đến thư viện, Tô Thư Nghi tìm nhân viên quản lý, nói với ông ta rằng mình muốn tìm đọc báo giấy của hơn hai mươi năm trước.

Nhân viên quản lý đã có tuổi nhìn Tô Thư Nghi vẻ hoài nghi: “Tìm không dễ đâu, cũng đã nhiều năm rồi, dạo gần đây cũng không sắp xếp lại. Cô tìm báo giấy ngày xưa làm gì thế?”

“Tòa soạn chỗ chúng tôi muốn làm một chuyên đề, trong đó cần dùng tin tức ngày xưa nên tôi đến tìm thử” Tô Thư Nghi bịa bừa một lý do.

Nhân viên quản lý hiểu ra thì gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm. Ông ta đưa Tô Thư Nghi đến một phòng kho dưới hầm: ‘Đấy, báo cũ ngày xưa ở đây cả. Trên đó có gắn nhấn niên hạn, cô cứ thong thả tự tìm.”

“Cảm ơn bác.” Tô Thư Nghi tươi cười nói lời cảm ơn.
 
Chương 668


Chương 668

“Không có gì, nhưng cô phải chú ý một chút, lúc lật giở đừng làm lộn xôn. Sắp xếp lại đống này rắc rối lắm.” Nhân viên quản lý chưa yên tâm, dặn dò thêm một câu rồi mới quay lưng rời đi.

Nhìn chằm chằm từng hàng báo, Tô Thư Nghỉ cảm thấy rất đau đầu. Rốt cuộc phải tìm đến khi nào đây?

Ở trong thư viện cả buổi chiều, cuối cùng Tô Thư Nghi đã tìm ra được số báo có liên quan đến tin Trình Thu Uyển bị bắt cóc năm xưa. Cô nở nụ cười, vội vàng trải phẳng tờ báo ra đất, nghiêm túc đọc nội dung trong đó.

Thì ra Trình Thu Uyển vừa chào đời đã bị người ta bắt cóc ngay tại phòng hộ sinh.

Thậm chí người nhà họ Trình còn chưa kịp nhìn mặt. Sau đó, khi đã lấy được tiền chuộc, bọn bắt cóc không trả Trình Thu Uyển lại cho nhà họ Trình mà vứt bỏ đứa bé rồi bỏ chạy. Cuối cùng, Trình Thu Uyển được một người tốt nhặt về, đưa đến bệnh viện.

Nhớ lại chuyện mà Trình Nam Quyền kể, ắt hẳn người tốt này chính là Tô Ninh Kiều.

Nhưng Tô Thư Nghỉ càng đọc càng thấy vô lý. Nếu ngay từ đầu nhà họ Trình chưa hề biết mặt Trình Thu Uyển, vậy thì làm thế nào họ dám chắc đứa bé mà Tô Ninh Kiều bế về chính là con của nhà họ? Chẳng lẽ họ không sợ nhận nhầm con hay sao?

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cũng không buồn suy nghĩ thêm, cô gọi ngay cho Trình Nam Quyền. Bây giờ, cô đang nóng lòng muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra năm xưa.

“Alo, Thư Nghi, có chuyện gì à?” Buổi trưa vừa mới gặp, Trình Nam Quyền không hiểu sao lúc này Tô Thư Nghi lại gọi điện thoại cho mình làm gì.

Không tiếp tục cẩn thận nghe ngóng nữa, Tô Thư Nghi hỏi thẳng luôn: “Trình Nam Quyền, tôi muốn hỏi một vấn đề, hồi đó làm sao gia đình anh khẳng định được đứa bé mẹ tôi bế về là em gái anh?”

“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Trình Nam Quyền không biết tại sao Tô Thư Nghi lại có hứng thú với vấn đề này.

‘Anh cứ nói cho tôi biết trước đã. Sau này tôi sẽ giải thích với anh.”

Nghe giọng nói hối hả của Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia, Trình Nam Quyền cũng không hỏi han nhiều: “Y tá của bệnh viện nói, lúc em gái tôi chào đời, ở eo có một vết bớt hình con bướm. Đứa bé mà dì Tô bế về năm xưa cũng có vết bớt như vậy, nên gia đình tôi xác định đó là em gái tôi.”

Sau khi nghe Trình Nam Quyền nói vậy, sắc mặt Tô Thư Nghi trở nên tái nhợt. Cô năm chặt điện thoại, mãi không thốt được thành lời.

Vì ở eo cô cũng có một vết bớt hình con bướm.

“Thư Nghị, rốt cuộc cô hỏi mấy chuyện này để làm gì?” Không giấu nổi tò mò, Trình Nam Quyền lại hỏi thêm lần nữa.

Tô Thư Nghi vấn đang bị sốc vì những lời Trình Nam Quyền vừa nói. Cô ngồi thừ trên nền đất, toàn thân mất hết sức lực, điện thoại cũng bị ném sang bên.

Sao sự việc lại trùng hợp đến vậy? Tại sao em gái Trình Nam Quyền lại có vết bớt giống hệt với vết bớt của cô?

Tô Thư Nghỉ cảm thấy có một ý nghĩ đang quanh quẩn trong đầu mình, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, không để bản thân nghĩ về nó nữa. Không đâu, mọi chuyện chắc chắn không như mình nghĩ đâu!

“Thư Nghi, cô còn đó không? Alo… Không nghe thấy tiếng Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia, Trình Nam Quyền lo lắng hỏi nhưng cô vân không trả lời.

Trình Nam Quyền giơ điện thoại ra trước mặt, thấy trên màn hình rõ ràng hiển thị vân đang trong cuộc gọi.
 
Chương 669


Chương 669

‘Alo, Thư Nghi, cô có nghe thấy tôi nói gì không? Alo.” Anh ta nói to hơn, ngữ điệu đầy sốt ruột và lo lắng.

Tiếng của Trình Nam Quyền khiến Tô Thư Nghi hoàn hồn, cô luống cuống nhặt điện thoại lên: “Alo, Trình Nam Quyền.” Giọng nói của cô chứa đựng cảm xúc phức tạp, xen lân tiếng nghẹn ngào. Nếu sự việc đúng như cô nghĩ thì quan hệ của cô và Trình Nam Quyền chính là…

“Thư Nghị, vừa nấy cô làm sao thế, sao không nói gì?”

“Không có gì, tôi… Tô Thư Nghi nghẹn lời, đặt điện loại ra xa hơn chút. Sau khi điều tiết lại cảm xúc, cô nói với Trình Nam Quyền ở đầu dây bên kia: “Trình Nam Quyền, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này, tôi có việc bận, cúp máy trước đây.”

Nói xong, không đợi Trình Nam Quyền đáp lại, cô đã cúp máy ngay. Cô có thể cảm nhận được giọt lệ đang rưng rơi nơi khóe mắt mình, nếu tiếp tục nói chuyện với Trình Nam Quyền thì cô sợ mình sẽ khóc mất.

Tô Thư Nghi đột ngột cúp máy khiến Trình Nam Quyền rất khó hiểu. Vừa rồi hình như anh ta còn nghe thấy cô khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?

Nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, Trình Nam Quyên thấy hôm nay Tô Thư Nghi rất lạ. Theo tính cách trước giờ của cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ không chủ động đến gặp mình để rủ đi cà phê và nói chuyện phiếm.

Vì vậy cô ấy đến nhà họ Trình chắc chắn là vì việc khác.

Không những thế, hôm nay ở quán cà phê Tô Thư Nghi hình như luôn hỏi thăm về chuyện của Tô Ninh Kiều và Thu Uyển. Lúc đó anh ta không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhớ đến câu hỏi của Tô Thư Nghỉ qua điện thoại, trong đầu anh ta thoáng xuất hiện một ý nghĩ.

Không lẽ chuyện ngày xưa Tô Ninh Kiều cứu Thu Uyển có vấn đề gì chăng? Nếu không phải vậy thì tại sao hôm nay Tô Thư Nghi lại như thế?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Trình Nam Quyền bỗng trở nên nghiêm túc. Anh ta lấy điện thoại gọi cho ai đó, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Alo, tổng giám đốc Trình à, anh có việc gì cần tôi làm thế?” Người này là một thám tử tư có quan hệ khá tốt với Trình Nam Quyền. Trình Nam Quyền rất tin tưởng anh ta, mỗi khi muốn biết một việc gì đó thì thường sẽ nhờ anh ta đi điều tra.

“Anh điều tra giúp tôi một người tên là Tô Thư Nghi. Cô ấy là vợ của Cố Mặc Ngôn, tổng giám đốc tập đoàn Trì Diệu. Anh điều tra xem gần đây cô ấy đã gặp phải chuyện gì, tôi muốn biết sớm nhất có thể.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi điều tra ngay.” Nói xong, bên kia cúp máy.

Trình Nam Quyền siết chặt điện thoại, có cảm giác tim mình đập rất nhanh một cách kỳ lạ. Anh ta cảm thấy dường như mình đang đến gần một sự thật đầy nguy hiểm.

Thám tử tự kia làm việc hết sức nhanh chóng, không lâu sau anh ta đã có câu trả lời cho Trình Nam Quyền.

“Tổng giám đốc Trình, theo như điều tra thì gân đây mẹ của Tô Thư Nghi là Tô Ninh Kiều được bệnh viện chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu. Tô Thư Nghi muốn hiến tủy cho mẹ nhưng kết quả kiểm tra cho thấy tủy của hai người họ không tương thích với nhau, cô ấy không thể cứu chữa cho mẹ mình”

“Dì Tô mắc bệnh ung thư máu ư?” Nghe được tin này, Trình Nam Quyền hơi sửng sốt. Sáng nay lúc anh ta hỏi Tô Thư Nghị, cô ấy bảo dì Tô vẫn khỏe mạnh cơ mà?

Xem chừng đúng là cô ấy có chuyện gì đó giấu mình.

“Đúng vậy. Ngoài ra, kết quả kiểm tra của bệnh viện còn cho thấy ADN của Tô Thư Nghỉ và của mẹ mình hoàn toàn không trùng khớp. Cô ấy không phải là con gái của Tô Ninh Kiều.”

“Cái gì! Tin này có chính xác không?” Trình Nam Quyền càng sốc hơn. Nếu Tô Thư Nghỉ không phải là con gái của Tô Ninh Kiều thì con gái của Tô Ninh Kiều là ai?

Còn Tô Thư Nghỉ có thân phận như thế nào?
 
Chương 670


Chương 670

“Tuyệt đối chính xác!”

Nghe thấy lời cam đoan của bên kia đầu dây, rồi lại nghĩ đến những câu hỏi bóng gió của Tô Thư Nghi hôm nay, Trình Nam Quyền càng cảm thấy không được bình thường.

Tô Thư Nghỉ chắc chăn đã biết mình không phải là con gái của Tô Ninh Kiều, vậy hôm nay cô ấy đến hỏi thăm chuyện ngày xưa Thu Uyển bị bắt cóc là có mục đích gì? Để kiểm chứng cho suy đoán nào đó của mình chăng?

“Trình Nam Quyền, sắp đến sinh nhật của em gái anh rồi nhỉ?”, “Mẹ tôi có nói năm đó bà cứu được em gái anh thế nào không?”

“Trình Nam Quyên, tôi muốn hỏi một vấn đề, hồi đó làm sao gia đình anh khẳng định được đứa bé mẹ tôi bế về là em gái anh?”

Từng câu hỏi của Tô Thư Nghi lần lượt lướt qua trong đầu anh ta. Không đúng, Tô Thư Nghỉ sẽ không bỗng dưng quan tâm đến mấy chuyện đó mà không có lý do, chuyện năm xưa chắc chắn có uẩn khúc.

“Tô Ninh Kiều và Thu Uyển…” Trình Nam Quyền lẩm bẩm, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ đứa bé hồi đó dì Tô đem về không phải là em gái ruột của anh ta?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trình Nam Quyền thoáng hiện vẻ khó tin.

“Ừ. Tôi biết rồi. Chắc anh biết chuyện Thu Uyển từng bị bắt cóc lúc mới chào đời chứ?” Trình Nam Quyền hỏi người kia bằng giọng nghiêm túc.

“Tôi biết.”

“Bây giờ anh giúp tôi điều tra lại vụ bắt cóc khi ấy, xem xem liệu có thể tìm được mấy tên bắt cóc đó không. Tôi nghi ngờ chuyện khi ấy có uẩn khúc phía sau.”

“Được. Tôi hiểu rồi.”

“Còn nữa, quan trọng là điều tra đứa bé Tô Ninh Kiều bế về, phải tra rõ xem rốt cuộc bà ấy bế ở đâu về.”

“Vâng.”

Sau khi cúp máy, Trình Nam Quyền lặng lẽ cuộn tay thành nắm đấm. Anh ta hi vọng sự thật đừng như những gì mình nghĩ.

Ở bên này, Tô.Thư Nghỉ cũng đã về đến bệnh viện.

Trên đường từ thư viện về bệnh viện, Tô Thư Nghỉ cứ nghĩ mãi về chuyện xảy ra hôm nay, về thái độ của Tô Ninh Kiều đối với Trình Thu Uyển. Hồi đó Tô Ninh Kiều đã cứu Trình Thu Uyển, thậm chí còn vì cô †a mà làm bảo mẫu ở nhà họ Trình. Trình Nam Quyền nói em gái anh ta có một vết bớt hình con bướm ở bên eo…

Chẳng lẽ Trình Thu Uyển chính là con gái ruột của Tô Ninh Kiều? Thế nên mẹ mới nhất quyết không muốn nói với mình về tung tích của con gái ruột. Mẹ sợ lộ ra chuyện mẹ làm năm đó phải không?

Tô Thư Nghi không muốn tin vào suy nghĩ trong đầu mình, nhưng sự thật buộc cô không thể không nghĩ theo chiều hướng đó.

Lúc về bệnh viện, Tô Thư Nghỉ thấy Tô Ninh Kiều đã vào phòng bệnh. Lúc này bà đang ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường, nước mắt lăn dài, không nhận ra sự xuất hiện của Tô Thư Nghi.

Hôm nay bà vừa đi gặp Trình Thu Uyển.

Tuy rằng đã hoàn thành tâm nguyện, nhưng sao bà có thể không cảm nhận được thái độ của Trình Thu Uyển đối với mình đã khác xa lúc trước.

Nhưng bà không thể trách Trình Thu Uyển.

Chính bà là người đã gây ra kết cục hôm nay, Trình Thu Uyển không thân thiết với bà cũng là điều dễ hiểu, bởi vì với con bé, bà chỉ là một bảo mẫu của nhà họ Trình mà thôi.
 
Chương 671


Chương 671

Nghĩ đến chuyện Trình Thu Uyển không thèm nhìn mình lấy một cái, nước mắt của Tô Ninh Kiều càng rơi nhiều hơn. Mặc dù sau cùng con bé đã đồng ý sẽ tới nhà bà ăn cơm nhưng bà cũng không biết con bé có tới thật không. Liệu mình có còn được gặp con bé lần cuối trước khi nhắm mắt xuôi tay không?

Bà rất muốn nhìn thấy Trình Thu Uyển kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng tất cả những điều này rõ ràng đều không thể nữa rồi.

“Mẹ, hôm nay mẹ đi đâu thế? Con tìm mẹ khắp nơi mà không thấy.’ Tô Thư Nghi thử dò hỏi Tô Ninh Kiều, ngoài mặt không có vẻ gì là sốt sắng.

Nghe thấy tiếng Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều vội quay đầu lén lau nước mắt, sau đó mới quay lại cười với cô: “Có đi đâu đâu, mẹ thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo ấy mà.

Tô Thư Nghi không vạch trần lời nói dối của bà, chỉ nhìn vào mắt bà rồi hỏi: “Sao hồi nấy mẹ lại khóc?”

“Hả? Đâu có.” Tô Ninh Kiều luống cuống cúi đầu dụi mắt. “Vừa nấy có hạt bụi bay vào mắt mẹ thôi, không phải khóc, thật đấy. Có ai làm gì đâu mà khóc?” Tô Ninh Kiều cố nở một nụ cười. Thế nhưng trong mắt Tô Thư Nghị, nụ cười ấy gượng gạo đến mức không thể gượng gạo hơn.

Tô Thư Nghỉ kìm nén xót xa trong lòng mình, đi đến nắm lấy tay Tô Ninh Kiều: ‘Mẹ à, mẹ nói cho con biết con gái ruột của mẹ đang ở đâu được không? Bệnh của mẹ không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”

Thấy Tô Thư Nghỉ vẫn khăng khăng muốn hỏi đến cùng, Tô Ninh Kiều có hơi bực bội.

Bà gỡ tay Tô Thư Nghỉ ra, lớn tiếng với cô: “Mẹ đã bảo đừng hỏi mẹ chuyện này nữa rồi mà. Mẹ không nói đâu. Bệnh của mẹ cũng không chữa khỏi được đâu, mẹ biết tự lo cho sức khỏe của mình, không cần con bận tâm.”

Tô Thư Nghĩ nhìn bà, trong lòng rất ấm ức.

Cô quan tâm đến sức khỏe của mẹ như thế, xem mẹ giống như mẹ ruột của mình, vậy mà mẹ lại nổi nóng với cô.

Còn hôm nay ở trước cổng nhà họ Trình, Trình Thu Uyển coi thường mẹ ra mặt, nhưng mẹ vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô †a. Chẳng lẽ giữa con ruột và con nuôi có sự khác biệt lớn đến vậy sao?

Cuối cùng cũng không kiềm chế nổi sự ghen tị đang dấy lên trong lòng, Tô Thư Nghi bật khóc nói với bà: “Hôm nay mẹ đã đến nhà họ Trình phải không? Trình Thu Uyển là con gái ruột của mẹ đúng không?”

“Con nói linh tỉnh gì thế hả!” Nghe Tô Thư Nghỉ nói vậy, Tô Ninh Kiều rất hoảng hốt.

Bà quát cô: “Mẹ đến nhà họ Trình bao giờ.

Làm sao Thu Uyển là con gái mẹ được.

Con đừng có đoán mòi”

Thấy Tô Ninh Kiều quát mình nhưng đôi mắt luôn không dám nhìn thẳng vào mình, Tô Thư Nghi càng khẳng định Trình Thu Uyển chính là con gái ruột của bà.

“Mẹ đừng giấu con nữa. Hôm nay con con đã thấy mẹ và Trình Thu Uyển ở trước cổng nhà họ Trình rồi.”

“Con theo dõi mẹ à?” Cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng nhìn cô, nhưng trong mắt bà tràn đầy sự tức giận.

Biết bà nghĩ về mình như vậy, Tô Thư Nghỉ cảm thấy rất tổn thương: “Không phải, chỉ là không tìm thấy mẹ nên con lo lắm, nhớ ra điện thoại mẹ có bật định vị rồi mới tra được vị trí của mẹ. Con đến đó thì đúng lúc thấy mẹ và Trình Thu Uyển đang nói chuyện với nhau.”

Nghe Tô Thư Nghi giải thích, nét mặt của Tô Ninh Kiều cuối cùng cũng bớt căng thẳng hơn: “Mẹ đến nhà họ Trình không phải vì chuyện gì khác đâu, mẹ chỉ nghĩ mình không còn sống được bao lâu nữa nên muốn tạm biệt Thu Uyển… Ngừng một giây, Tô Ninh Kiều nói tiếp: ‘Muốn tạm biệt Thu Uyển và cả Trình Nam Quyền thôi. Vừa rồi không nói với con là vì sợ con lo, con đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Thấy mình đã vạch trần lời nói dối của mẹ rồi mà mẹ vẫn không chịu nói thật với mình, Tô Thư Nghỉ rất đau lòng, vừa khóc vừa nói: “Mẹ à, chiều nay con có hỏi Trình Nam Quyền, anh ta đã nói cho con biết chuyện hồi đó Trình Thu Uyển bị bắt cóc khi vừa mới chào đời rồi. Ngày đó rốt cuộc mẹ đã cứu Trình Thu Uyển bằng cách nào?
 
Chương 672


Chương 672

Tại sao mẹ lại vì cô ta mà đến làm bảo mẫu cho nhà họ Trình?”

“Trình Nam Quyền đã nói hết mọi chuyện cho con biết rồi ư?” Tô Ninh Kiều cũng rơm rớm nước mắt, chẳng lẽ không thể giấu được chuyện năm đó nữa rồi sao?

‘Vâng.’ Tô Thư Nghi gật đầu thật mạnh, lại bước đến nắm lấy tay bà: ‘Mẹ đừng gạt con nữa, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Trình Thu Uyển là con gái ruột của mẹ phải không?”

Nhìn Tô Thư Nghi khóc như mưa trước mặt mình, Tô Ninh Kiều cảm thấy lòng đầy khó chịu. Mặc dù Trình Thu Uyển mới là con gái ruột của bà nhưng Tô Thư Nghi cũng là đứa con gái tự tay bà nuôi lớn.

Thấy cô lúc này bật khóc hỏi mình sự thật về chuyện ngày ấy, làm sao bà có thể thờ ơ được đây.

“Thư Nghi, mẹ… mẹ cũng không biết nên nói với con thế nào. Mẹ có lỗi với con…”

“Mẹ cho con biết hồi đó đã xảy ra chuyện gì đi, rốt cuộc con là ai? Mẹ định giấu con cả đời ư?” Thấy Tô Ninh Kiều cuối cùng cũng thừa nhận, Tô Thư Nghi sốt sắng vặn hỏi.

Đúng vậy, nhìn Tô Thư Nghỉ ở trước mặt, trong lòng bà cực kỳ áy náy. Nếu không phải vì bà thì chắc chắn Tô Thư Nghi đã sống trong nhung lụa, đâu có chịu cực khổ cùng bà suốt bao năm qua?

Là mình có lỗi với con bé, chẳng lẽ mình thật sự định giấu chuyện này mãi hay sao?

Làm như vậy là rất bất công với con bé.

“Thư Nghị, tất cả là lỗi tại mẹ, mẹ đã giấu con suốt nhiều năm qua, là mẹ có lỗi với con!” Dù gì hai mẹ con cũng có tình cảm với nhau ngần ấy năm, bà ôm chặt Tô Thư Nghỉ, bật khóc thành tiếng: “Thư Nghi, con hãy tha thứ cho mẹ.”

“Mẹ.” Tô Thư Nghi cũng ôm bà: “Mẹ nuôi dạy con bao năm trời, sao con trách mẹ được? Mẹ nói cho con biết chuyện xảy ra hồi đó được không mẹ?”

“Được, mẹ không giấu con nữa. Mẹ sẽ kể hết mọi chuyện với con.” Tô Ninh Kiều khế lau nước mắt, nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt tràn đầy áy náy, sau cùng nói hết sự thật cho cô nghe.

Thì ra hồi đó Tô Ninh Kiều mới sinh con xong, vì không có tiên nên đành phải ở cữ trong phòng trọ của mình.

Có một hôm lúc Tô Ninh Kiều ra ngoài đổ rác thì loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên thùng rác. Lần theo tiếng khóc, đúng là bà trông thấy một đứa bé được bọc trong miếng lót ở gần đó.

“Con nhà ai đây, sao lại bỏ ngoài trời thế này?” Tô Ninh Kiều vội chạy đến bế đứa bé lên.

Sáng sớm nên trời khá lạnh, Tô Ninh Kiều thấy tay chân đứa bé đều cóng đến mức đỏ ửng. Vì cũng mới vừa làm mẹ nên Tô Ninh Kiều thấy rất tội nghiệp, thầm mắng không biết ai thất đức mà lại bỏ rơi con ở bên đường!

Bà bế đứa bé vào khu nhà đứng một lúc, nhưng mãi mà vấn không thấy ai đến tìm con. Bà đi hỏi mấy nhà xung quanh nhưng cũng không có ai lạc mất con cả. Không còn cách nào khác, Tô Ninh Kiều phải tạm thời bế đứa bé về nhà mình.

Quân áo của đứa bé đã thấm ướt sương sớm, sợ nó bị ốm, Tô Ninh Kiều bèn tìm quần áo của con mình để thay cho nó. May mà đều là trẻ sơ sinh nên kích cỡ không khác nhau nhau là bao.

“Thì ra cũng là một bé gái.” Sau khi mở chiếc chăn nhỏ đang bọc lấy đứa bé, Tô Ninh Kiều nhận ra đứa bé này cũng là một bé gái giống như con mình.

Lúc mặc quần áo cho đứa bé, Tô Ninh Kiều trông thấy ở eo nó có một vết bớt, nhìn kỹ thì giống như hình con bướm. Bà mỉm cười: ‘Đến cả vết bớt mà cũng đặc biệt thế này, xem ra con bé này không phải người bình thường rồi.”

Lúc này, bé gái đã mở mắt, đang tò mò nhìn bà. Tô Ninh Kiều lấy tay nghịch tay nó, không ngờ nó lại cười với bà.
 
Chương 673


Chương 673

Thấy đứa bé tay chân lành lặn, phản ứng cũng không giống như bị bại não, Tô Ninh Kiều không thể không thầm mắng ba mẹ cô bé: Đúng là vô trách nhiệm, sao lại nỡ lòng bỏ rơi một đứa bé đáng yêu thế này chứ?

Nhìn con mình đang nằm trên giường, trong lòng Tô Ninh Kiều thấy rất khó xử.

Nuôi một đứa đã đủ khiến mình vất vả rồi, bà chắc chắn không thể giữ đứa trẻ này ở lại được. Vậy phải đưa con bé đi đâu đây?

Sau một hồi cất nhắc trong đầu, Tô Ninh Kiều quyết định chiều hôm đó sẽ đưa đứa bé đến đồn công an. Lúc này bà buộc phải nhờ đến cảnh sát thôi, biết đâu không phải là ba mẹ đứa bé bỏ rơi con mà là vô tình để lạc mất thì sao?

Quyết định xong xuôi, Tô Ninh Kiều đi pha cho đứa bé một cốc sữa. Có lẽ vì đang đói nên đứa bé ôm cứ khư khư lấy bình sữa, miệng ra sức mút cái núm vú cao su.

Tô Ninh Kiều bật cười vì điệu bộ đáng yêu của đứa bé, sau khi cho nó ăn, bà cũng đi làm ít đồ ăn cho mình. Bà định ăn xong sẽ bế nó đến đồn công an.

Sau khi nấu cơm xong, đang ngồi ăn trên Sô pha thì Tô Ninh Kiều bị thu hút bởi một bản tin trên tỉ vi.

“Cô con gái mới chào đời của tập đoàn Trình Thị trong thành phố bị bắt cóc. Nhóm đối tượng lấy tiền chuộc xong nhưng không trao trả đứa bé. Đến bây giờ vẫn chưa biết đứa bé đang ở đâu. Theo lời kể của ba mẹ, đứa bé có một vết bớt hình con bướm ở eo, mong rằng người dân trong thành phố nếu nhìn thấy đứa bé thì mau chóng liên hệ với gia đình, số điện thoại liên hệ là…

“Vết bớt hình con bướm.” Nghe người dẫn chương trình tường thuật, Tô Ninh Kiều nghĩ ngay đến đứa bé mình mới nhặt về.

Chẳng phải ở eo của đứa bé này đúng là có một vết bớt hình con bướm sao? Lẽ nào đứa bé mình đem về chính là con gái tập đoàn Trình Thị?

Tô Ninh Kiều cũng từng nghe nói đến tập đoàn Trình Thị, đó là tập đoàn lớn nhất nhì trong thành phố. Không ngờ bé gái mà bà vô tình nhặt được lại có gia thế hùng hậu đến vậy.

Sau khi hết ngạc nhiên, Tô Ninh Kiều lại thấy rất vui, vì cuối cùng đã tìm được ba mẹ đứa bé. Bà định lát nữa sẽ đưa đứa bé đến công ty của tập đoàn Trình Thị. Bà từng làm quét dọn vệ sinh ở một công ty gần đó nên biết chỗ đó ở đâu.

Tô Ninh Kiều mau chóng ăn cơm xong, đang tính mang con sang nhờ hàng xóm trông giúp trước đã. Nhưng lúc bế con lên, trong đầu bà bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng SỢ.

Bà ngẩng đầu quan sát căn phòng của mình, sơn trắng trên tường đã phai màu nhiều chỗ, được bà lấy giấy báo che đi.

Gian bếp và nhà vệ sinh đều rất chật chội, trong phòng khách để một chiếc sô pha vào thì gần như không còn chỗ trống nữa.

Nhưng kể cả một nơi như thế này cũng không phải của bà. Nghĩ đến tiền thuê nhà hàng tháng và ánh mắt lườm nguýt của chủ trọ, Tô Ninh Kiều không khỏi suy nghĩ: Con mình đi theo mình thì liệu có được sống tử tế không?”

Không đâu, con bé đi theo mình thì chỉ có chịu khổ mà thôi. Nhưng nếu nó ở tập đoàn Trình Thị thì sao? Nếu con gái mình trở thành cô chiêu lá ngọc cành vàng của tập đoàn Trình Thị thì nó muốn gì được nấy, từ nhỏ đã sống một cuộc sống sung sướng như công chúa.

Ý nghĩ này xuất hiện, rồi cứ thế lớn dần trong tâm trí bà. Phải, bà không thể để con gái chịu khổ được, bà phải cho nó có một cuộc sống tốt.

Sau khi đưa ra quyết định, Tô Ninh Kiều dựa theo vết bớt ở eo đứa bé mới nhặt về để làm một hình dạng tương tự trên eo con mình.

Nghe tiếng con gái khóc lóc dữ dội vì bị đau trong lúc hơ lửa, Tô Ninh Kiều cũng cảm thấy đau đớn đến mức không thở nổi, không kìm lòng được mà rơi nước mắt.

“Cục cưng ngoan nhé, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Mẹ sẽ để con có cuộc sống sung túc hơn, ngoan nào, đừng khóc nữa.”
 
Chương 674


Chương 674

Tô Ninh Kiều vừa khóc vừa dỗ dành con gái…

Mấy ngày sau, khi vết bỏng trên eo con mình rụng vảy, Tô Ninh Kiều thấy vết bớt ở eo của hai đứa bé gần như giống hệt nhau, bèn quyết định hôm nay sẽ đưa con mình đến nhà họ Trình.

Sau khi dỗ cho đứa bé nhặt về ngủ say, Tô Ninh Kiều bế con mình đến tập đoàn Trình Thị. Bà nói với nhân viên lễ tân của công ty mục đích mình đến đây, thế là chẳng mấy chốc mà vợ chồng nhà họ Trình đã mừng rỡ chạy đến.

Vén áo của đứa bé lên, quả nhiên vợ chồng nhà họ Trình nhìn thấy vết bớt hình con bướm trên eo đứa bé.

“Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô…” Bà chủ của tập đoàn Trình Thị và cũng là mẹ của Trình Nam Quyền năm lấy tay Tô Ninh Kiều cảm ơn rối rít. Cuối cùng cũng tìm thấy con gái rồi, đúng là ông trời phù hộ!

Tô Ninh Kiều lúng túng nói: ‘Không có gì, tôi cũng chỉ tình cờ nhìn thấy thôi.”

Ba mẹ của Trình Nam Quyền khăng khăng muốn đưa cho Tô Ninh Kiều một số tiên lớn, xem như là lời cảm ơn, nhưng làm sao Tô Ninh Kiều dám nhận? Thấy bà liên tục từ chối, ba mẹ Trình Nam Quyền cũng không cố chấp nữa, chỉ nghĩ mình gặp được người tốt thôi.

Khi về đến nhà, Tô Ninh Kiều nằm trên giường bật khóc, bà không biết đến bao.

giờ mình mới gặp được con gái nữa. Tô Ninh Kiều thầm tự nhủ với lòng: ‘Mình không hối hận, mình không được hối hận.

Mình quyết định như vậy là đúng đắn. Mình phải để con bé có một cuộc sống tốt…

Cuối cùng cũng kể hết đầu đuôi mọi chuyện, Tô Ninh Kiều vừa khóc vừa nói với Tô Thư Nghi: “Thư Nghi à, tất cả đều là lỗi của mẹ, tại mẹ quá ích kỷ, mẹ để con sống cuộc sống vất vả suốt bao năm qua, con tha thứ cho mẹ được không?”

Nghe xong lời kể của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghỉ như người mất hồn một lúc lâu. Thì ra suy đoán trước đó của mình là đúng, Trình Nam Quyền thật sự là anh trai của mình, cô là con gái nhà họ Trình, còn Trình Thu Uyển mới là con của Tô Ninh Kiều và Lâm Kim Minh.

Chẳng trách mà kết quả xét nghiệm cho thấy cô không phải là con gái của Lâm Kim Minh, chẳng trách tủy của cô không tương thích với Tô Ninh Kiều, chẳng trách Tô Ninh Kiều không chịu nói ra tung tích của con gái mình. Bây giờ cô đã hiểu ra tất cả mọi chuyện rồi.

Tô Thư Nghỉ không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì, không biết mình muốn khóc hay là muốn cười nữa. Thì ra những điều bao năm qua cô tưởng là đúng đều là sai, thì ra ngay từ nhỏ số phận của cô đã bất hạnh như vậy.

Tô Thư Nghỉ cảm thấy trong phút chốc đầu óc mình rối như tơ vò. Cô là ai? Cô nên đi đâu bây giờ? Tại sao lúc này cô lại thấy mình không phải con gái nhà họ Trình, cũng chẳng phải con gái của Tô Ninh Kiều?

Sau này rốt cuộc cô nên làm gì đây?

Thấy Tô Thư Nghi trong tình trạng mặt mày tái nhọt, thân thờ nhìn phía trước, không nói một lời, Tô Ninh Kiều tưởng rằng cô không chịu tha thứ cho mình: “Thư Nghi, mẹ sai rồi, con nói gì đi được không?

Mẹ có lỗi với con, con cứ đánh mẹ đi.” Nói rồi, Tô Ninh Kiều túm lấy tay cô đánh vào người mình.

Giật mình vì hành động đột ngột của bà, Tô Thư Nghi lấy lại bình tĩnh, vội giữ lấy tay bà: “Mẹ đang làm gì thết”

“Là lỗi của mẹ, mẹ không xứng đáng được con gọi là mẹ. Thư Nghĩ à, mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, xin lỗi con…

Thấy Tô Ninh Kiều khóc lóc nói xin lỗi mình, Tô Thư Nghĩ rất không đành lòng.
 
Chương 675


Chương 675

Mặc dù bà đã lén tráo đổi cuộc đời cô, nhưng chính bà là người đã nuôi nấng cô như con gái ruột suốt bao năm qua. Lúc này cô không quên được cảnh tượng ngày còn nhỏ, vì trời quá lạnh, trong nhà lại không có lò sưởi nên buổi tối bà thường cho chân cô vào trong lòng mình để ủ ấm cho cô.

Ngoài ra còn rất nhiều việc như thế, tuy từ nhỏ cô đã không có ba nhưng từ đó đến giờ bà luôn dành cho cô tình yêu thương vô bờ bến, ngay cả lúc này khi biết được sự thật, cô cũng không thể trách bà.

Tô Thư Nghỉ lấy khăn giấy bên cạnh rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà: “Mẹ à, con không trách mẹ đâu. Dù sao chăng nữa mẹ cũng là người cực khổ nuôi con khôn lớn, bất kể con có phải là con gái mẹ hay không thì trong lòng con, mẹ vẫn là mẹ của con.”

“Thật không Thư Nghi, con không trách mẹ thật sao?”

“Vâng. Tô Thư Nghi gật đầu mạnh: ‘Mẹ mãi mãi là mẹ của con.”

Cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng nở nụ cười, hai người đã sống nương tựa vào nhau suốt bao năm trời, bà đã xem cô như con gái ruột từ lâu rồi.

Thậm chí để bù đắp cho sự áy náy của mình đối với Tô Thư Nghi, nhiều năm qua bà luôn gắng sức làm thuê kiếm tiền, trước giờ chưa từng đối xử tệ với cô.

Nếu như vì chuyện này mà Tô Thư Nghi không nhận bà làm mẹ thì bà thật sự không biết nên làm gì nữa.

“Cảm ơn con, Thư Nghỉ. Cảm ơn con chịu tha thứ cho mẹ, cảm ơn con vấn nhận mẹ làm mẹ.”

Bà giang tay ôm lấy Tô Thư Nghi, cô cũng tựa vào vai bà mà khóc: “Chỉ cần mẹ muốn, con mãi mãi là con gái mẹ. Con sẽ luôn chăm sóc cho mẹ, sẽ phụng dưỡng mẹ lúc về già.”

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Tô Ninh Kiều cảm thấy thật xấu hổ. Tính tình của con bé quá đồi hiền lành lương thiện, sau khi biết những việc mình làm, chẳng những tha thứ cho mình mà còn muốn tiếp tục chăm sóc cho mình. Tất cả là lỗi tại mình, là mình có lỗi với con bé!

Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, Tô Thư Nghỉ nghĩ đến tình trạng sức khỏe của mẹ, bèn vội vàng buông bà ra rồi nói: “Mẹ, chúng ta đừng khóc nữa. Bây giờ mẹ đang không khỏe, không thể để tâm trạng quá kích động được.”

“Ừ, không khóc nữa. Mẹ nghe lời con, không khóc nữa.” Tô Ninh Kiều đưa tay lau nước mắt. Thấy Tô Thư Nghi cũng đang nước mắt giàn dụa, bà đau lòng lau mặt cho cô: ‘Mẹ không khóc, con cũng đừng khóc nữa nhé.”

“Vâng ạ. Tô Thư Nghỉ đáp, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh lau mặt sạch sẽ.

Nói rõ mọi chuyện với Tô Ninh Kiều xong, Tô Thư Nghi cảm thấy khoảng cách giữa cô và mẹ những ngày qua đã dần dần xích lại gân hơn, lúc này trong lòng cô cũng thấy rất ấm áp.

Chợt nhớ đến điều gì đó, Tô Ninh Kiều do dự nhìn Tô Thư Nghi. Cảm nhận được bà có lời muốn nói, cô nhẹ giọng hỏi: “Mẹ sao thế? Mẹ có gì muốn nói với con à?”

Quan sát sắc mặt của cô, trong mắt bà thoáng hiện vẻ ngần ngại, nét mặt cũng đầy khó xử. Như vậy càng khiến Tô Thư Nghi thắc mắc hơn.

“Thư Nghị, con có định nói chuyện này cho Trình Nam Quyền biết không?”

Nghe thấy câu hỏi của bà, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu tại sao bà lại có biểu cảm đó. Dù gì Trình Thu Uyển cũng là con gái của bà, bà nghĩ như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng cô không biết nên trả lời câu hỏi của bà thế nào.

Một mặt, Trình Nam Quyền là anh trai cô, theo quan hệ huyết thống, anh ta cũng là người thân duy nhất của cô trên đời này.

Tuy nhiên hơn hai mươi năm qua, Trình Nam Quyền luôn coi Trình Thu Uyển là em gái, hơn nữa còn vô cùng yêu thương cô ta. Nếu mình nói với Trình Nam Quyền chuyện này thì liệu anh ta có chấp nhận mình không?

Mặt khác, cô nhìn Tô Ninh Kiều đang căng thẳng chờ đợi câu trả lời của mình. Mặc dù bà không nói gì nhưng cô biết bà chắc chăn cũng không mong mình nói ra sự thật, khiến Trình Thu Uyển mất đi cuộc sống giàu sang đủ đầy hiện tại.
 
Chương 676


Chương 676

“Con… con cũng không biết.” Chần chừ một lát, Tô Thư Nghi nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình: “Con cũng mới biết chuyện thôi mà, vấn chưa nghĩ kỹ.”

“Ừ”” Tô Ninh Kiều gật đầu, không còn mặt mũi nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt bà lại có một chút thất vọng.

Tô Thư Nghĩ biết rõ suy nghĩ trong lòng bà, thoáng chốc bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.

“Mẹ, con còn có việc, mẹ nghỉ ngơi trước đi. Con phải về đây.” Tô Thư Nghi lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người “Ừ, có việc bận thì con cứ đi đi.” Tô Ninh Kiêu cũng không cố níu cô ở lại.

“Vâng, vậy mẹ ngủ đi nhé.” Nói rồi, cô đỡ bà nằm xuống, đắp chăn lên cho bà, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi vừa đi vừa nghĩ ngợi về việc tiếp theo mình phải làm.

Cho dù cô vân chưa quyết định có nên nói chuyện đó với Trình Nam Quyền không, nhưng Trình Thu Uyển thì buộc phải biết.

Bệnh của Tô Ninh Kiều không thể kéo dài thêm nữa, nếu Trình Thu Uyển biết bà là mẹ mình thì có lẽ sẽ bằng lòng hiến tủy cho bà.

Nhưng giờ cô đang lo Trình Thu Uyển không tin lời mình nói.

Lúc trước quan hệ giữa cô và Trình Thu Uyển rất căng thẳng, nhất là sau khi cô ta cho người bắt cóc cô. Hễ nhìn thấy cô ta là cô lại nhớ đến cảnh tượng bốn người đàn ông xé rách quân áo mình, trong lòng cô cũng sinh ra sự căm ghét đối với cô ta.

Vả lại bây giờ quan hệ của cô và Cố Mặc Ngôn thành ra như thế cũng là do Trình Thu Uyển gây nên. Lúc này cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt cô ta.

Thế nhưng nghĩ đến bệnh của Tô Ninh Kiều… thôi bỏ đi, xem như mọi chuyện đều là vì bà đi, cô tin Trình Thu Uyển sẽ không nhân tâm đến mức ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không cứu.

Sau khi cân nhắc kỹ, Tô Thư Nghỉ bắt xe đến nhà họ Trình.

Đến nơi, cô đứng trước cổng, có hơi đắn đo, nhưng sau cùng vân bấm bụng mà nhấn chuông. Tuy nhiên cô không ngờ người ra mở cửa lại là Trình Nam Quyền.

Lúc nhìn thấy anh ta, cô bỗng thất thần trong giây lát.

Tuy rằng Trình Nam Quyền luôn mang lại cho cô cảm giác thân thiết khó diễn tả từ trước rồi, thậm chí đối phương còn cứu cô trong nước sôi lửa bỏng mấy lần. Nhưng trước giờ cô chỉ coi Trình Nam Quyền như một người bạn tương đối hợp cạ mà thôi.

Bây giờ biết Trình Nam Quyền là anh trai của mình, Tô Thư Nghi chợt có cảm giác không biết nên đối mặt với người này như thế nào.

Hai mắt Tô Thư Nghỉ vô thức dâng lên hơi nước. Cô thoáng cúi gục đầu, lén lút chớp mắt, nhịn nước mắt trở lại.

“Thư Nghĩ, sao cô lại đến đây?” Trình Nam Quyền mở cửa, nhìn thấy Tô Thư Nghi thì vừa bất ngờ lại như đã có dự kiến trước.

Hôm nay tần suất Tô Thư Nghi tìm anh ta có vẻ hơi thường xuyên. Trình Nam Quyền nhớ tới chuyện mình đang sai người điều tra, ánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi lập tức nhiều hơn vài phần tìm tòi, thăm dò.

“Tôi… Tô Thư Nghi còn chưa kịp khôi phục tỉnh thần, thoáng nghẹn lời. Cô sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, sau đó mới nở nụ cười với Trình Nam Quyền: “Tôi tìm Thu Uyển, cô ấy có đang ở nhà không?”

Trình Nam Quyền nghe mục đích Tô Thư Nghỉ tới đây là tìm Trình Thu Uyển thì cho rằng cô muốn nói chuyện bắt cóc kia. Dù sao thì người làm ra loại chuyện này là em gái của anh ta, anh ta thật sự áy náy với Tô Thư Nghi.
 
Chương 677


Chương 677

“Thư Nghị, thật lòng xin lỗi chuyện lúc trước. Đều do Thu Uyển không hiểu chuyện, cô tha thứ cho em ấy một lần được không? Tôi đảm bảo sau này chắc chăn sẽ canh chừng em ấy cẩn thận, không để em ấy làm ra chuyện gì làm tổn thương cô nữa.”

Tuy hiện tại trong lòng Trình Nam Quyền nổi lên nghi ngờ với thân thế của Trình Thu Uyển, nhưng dù gì chăng nữa, Trình Thu Uyển cũng là đứa em anh ta nhìn lớn lên, anh ta không hy vọng em gái xảy ra chuyện gì.

Tô Thư Nghỉ nhìn Trình Nam Quyền tràn đầy lo lắng và bảo vệ, sốt ruột nói xin lỗi cô thay cho Trình Thu Uyển thì chỉ cảm thấy khổ sở trong lòng.

Tuy rằng Trình Nam Quyền trông cứ như một con người tao nhã, nhưng Tô Thư Nghỉ lại biết, trưởng thành trong bối cảnh, gia thế như vậy nên anh ta cũng giống Cố Mặc Ngôn, trong lòng có sự kiêu ngạo của mình.

Giờ Trình Nam Quyền lại có thể hạ mình xin lỗi cô thay cho Trình Thu Uyển, chứng tỏ anh ta rất thương yêu cô em gái này của mình.

Cũng đúng thôi. Giờ ngầm lại, khi cô bị Trình Thu Uyển bắt cóc, người cứu cô chính là Trình Nam Quyền, anh ta là người hiểu rõ nhất cô có bị làm nhục hay không.

Nhưng nhìn phản ứng của Cố Mặc Ngôn bây giờ, chắc hắn Trình Nam Quyền sẽ không giải thích việc này cho anh. Lại thêm những ngày này cô bị quá nhiều sự kiện xảy ra bất ngờ quay như chong chóng, quên mất còn có Trình Nam Quyền có thể chứng minh trong sạch cho mình.

Có lễ Trình Nam Quyền cũng không biết chuyện Trình Thu Uyển bắt tay với bác sĩ vu hãm cô thì sao? Nói không chừng anh †a cũng giống cô, không ngờ Cố Mặc Ngôn sẽ sinh ra hiểu lâm như vậy. Nếu thế… chỉ cần Trình Nam Quyền giải thích với Cố Mặc Ngôn một câu là có thể hóa giải khúc mắc giữa mình và Cố Mặc Ngôn rồi!

Tô Thư Nghi ôm tâm lý may mắn như vậy, thử thăm dò hỏi Trình Nam Quyền: “Trình Nam Quyền, anh có biết Trình Thu Uyển cố ý nói với Cố Mặc Ngôn rằng tôi bị bốn người kia làm nhục không?”

Thì ra Tô Thư Nghỉ đã biết chuyện này, Trình Nam Quyền cảm thấy áy náy vô cùng: “Thư Nghi, Thu Uyển…”

Lần này, Trình Nam Quyền cũng không biết nên nói gì cầu xin tha thứ cho Trình Thu Uyển nữa. Anh ta có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ gây tổn thương tới tình cảm giữa Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn đến mức nào.

“Thư Nghi, đừng so đo chuyện này với Thu Uyển được không? Tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó.” Trình Nam Quyền nói lời này cũng rất chột dạ.

Trình Nam Quyên biết! Tô Thư Nghi khó nén kinh ngạc trong lòng.

Sau khi phản ứng lại, Tô Thư Nghỉ thầm cười khổ, thì ra Trình Nam Quyền đã lựa chọn bao che cho Trình Thu Uyển. Cũng phải thôi, đối với Trình Nam Quyền, Trình Thu Uyển mới là người nhà của anh ta. Còn cô… thì chỉ là người râu ria không quan trọng.

Tô Thư Nghi nhìn thấy Trình Nam Quyền hổ thẹn đối diện với cô, bỗng dưng cảm thấy cực kỳ muốn nói hết chân tướng cho anh †a. Nếu Trình Nam Quyền biết cô mới là em gái của anh ta, vậy anh ta sẽ nói giúp cô chứ?

Tô Thư Nghi suy nghĩ một lát, cuối cùng vân dản kích động xuống. Bây giờ không phải thời điểm nhận thân với Trình Nam Quyền, việc quan trọng nhất là tranh thủ thời gian xử lý chuyện của Tô Ninh Kiều mới phải.

“Yên tâm đi, tôi đến tìm Trình Thu Uyển không phải để gây sự” Giọng Tô Thư Nghi có phần thương cảm: “Tôi tìm cô ta để thương lượng vấn đề khác.”

“Vậy à.” Trình Nam Quyền rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vào nhà trước đi, Thu Uyển ở nhà đấy.”

Tô Thư Nghi thấy phản ứng của Trình Nam Quyền thì cảm thấy đáy lòng muôn vàn cảm xúc. Anh ta sợ mình làm ra chuyện gì thương tổn tới Trình Thu Uyển ư?
 
Chương 678


Chương 678

Trình Nam Quyền mời Tô Thư Nghi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, sau đó lệnh cho người hầu bên cạnh: “Gọi Thu Uyển xuống đây, nói có người tìm em ấy”

Người hầu lên tiếng đáp lại, sau đó lên lầu gọi Trình Thu Uyển.

Trình Nam Quyền ngồi xuống đối diện Tô Thư Nghi, ngượng ngùng hỏi: “Cơ thể cô thế nào rồi? Vết thương lúc trước khỏi cả rồi chứ?”

“Vâng” Tô Thư Nghỉ gật đầu, sự quan tâm của Trình Nam Quyền vẫn mang lại cảm giác ấm áp cho cô: ‘Đều sắp lành cả rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.’ Trình Nam Quyền thở phào như đã an tâm.

Trình Nam Quyền đang định hỏi Tô Thư Nghi chuyện Tô Ninh Kiều bị bệnh máu trắng, nhưng lại cảm thấy nếu cô không chủ động nói ra thì chắc chắn là có nguyên nhân không muốn mình biết chuyện.

Hơn nữa, nếu cô biết anh ta điều tra cô sau lưng, không chừng sẽ nổi giận.

Trình Nam Quyền tránh đi đề tài này, đang định nói chuyện gì đó khác với Tô Thư Nghỉ thì nghe được giọng của Trình Thu Uyển từ trên lầu truyền xuống: “Anh, ai tìm em thế?”

Khi Trình Thu Uyển thấy rõ người đang ngồi dưới lâu là Tô Thư Nghi, cô ta khựng bước, nụ cười vui vẻ trên mặt trở nên mỉa mai.

Hừ! Tô Thư Nghi! Cô lại còn dám chủ động đến nhà họ Trình tìm tôi nữa à, xem ra lần trước dạy dỗ cô chưa đủ.

“Anh. Không phải cô ta tìm em đấy chứ?”

Trình Thu Uyển ngó lơ Tô Thư Nghi, cứ thế đi xuống lầu rồi ngồi cạnh Trình Nam Quyền hỏi chuyện. Dù sao Trình Nam Quyền cũng biết cô ta và Tô Thư Nghi đối địch với nhau, cô ta không cần giả bộ trước mặt anh trai.

Trình Nam Quyền thấy Trình Thu Uyển còn chẳng buồn chào hỏi Tô Thư Nghỉ một tiếng thì hơi giận: “Thư Nghỉ nói có chuyện muốn thương lượng với em. Em có thái độ gì đấy hả!”

Trình Thu Uyển bĩu môi, không chút đếm xỉa, khinh bỉ nhìn Tô Thư Nghi ngồi đối diện: “Tìm tôi làm gì?”

“Thu Uyển!” Trình Nam Quyền nghe cách nói năng của Trình Thu Uyển, không nhịn được mà quát khế trách cứ, sau đó quay sang nói với Tô Thư Nghỉ: “Xin lỗi Thư Nghị, Thu Uyển…”

“Anh, anh xin lỗi cô ta cái gì? Có phải em làm sai gì đâu!” Trình Thu Uyển thấy Trình Nam Quyền giải thích với Tô Thư Nghỉ thì bất mãn ra mặt.

Tô Thư Nghỉ nhận thấy Trình Nam Quyền lại sắp sửa nổi giận thì vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu Trình Nam Quyền. Tôi không để ý.”

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển ‘xì’ một tiếng, lén nguýt mắt một cái, nhỏ giọng lầu bầu: “Giả vờ hào phóng cái gì.”

“Trình Nam Quyền, tôi muốn nói chuyện riêng với em gái anh một lát, anh có thể tránh mặt được không?” Tô Thư Nghi không để ý tới thái độ của Trình Thu Uyển chỉ nói với Trình Nam Quyền như vậy.

Đối với cô, Trình Thu Uyển như này mới là bình thường. Nếu cô †a tự nhiên nhiệt tình với cô thì cô còn phải nghi ngờ cô ta lại có âm mưu gì.

Tuy vậy, ngoài mặt Tô Thư Nghi cũng hơi khó xử. Nơi này là nhà họ Trình, cô là khách mà lại đòi chủ nhà tránh mặt, nghe sao cũng thấy không thích hợp cho lắm.

May là Trình Nam Quyền cũng không để ý: “Được, vậy hai người nói đi, vừa lúc tôi có chuyện ra ngoài một lát.”

Tuy anh ta cũng hiếu kì Tô Thư Nghi muốn tìm Trình Thu Uyển nói cái gì, nhưng nếu Tô Thư Nghi đã đề nghị thì anh ta cũng không tiện ở lại thêm nữa.

Tô Thư Nghi nở nụ cười áy náy với Trình Nam Quyền, anh ta cũng cười đáp lại cô, ý bảo không sao.
 
Chương 679


Chương 679

Thấy Trình Nam Quyền đi ra ngoài, Trình Thu Uyển không còn gì kiêng dè nữa, khiêu khích nhìn Tô Thư Nghĩ, tràn đầy đắc ý: “Tô Thư Nghi, nghe nói cô mang thai à?”

“Sao cô biết?” Tô Thư Nghi giật mình, cô chỉ nói chuyện mình mang thai cho Cố Mặc Ngôn và ông nội, thậm chí không nói với cả Tô Ninh Kiều. Sao Trình Thu Uyển lại biết được?

“Tôi quan tâm cô như thế, đương nhiên phải chú ý tới chuyện của cô nhiều một chút.” Trình Thu Uyển trào phúng lườm Tô Thư Nghỉ: “Cô tưởng cô làm công tác bí mật tốt lắm chắc?”

“Cô tìm người theo dõi, điều tra tôi!” Sau khi sực nhận ra, Tô Thi Nghi tức giận nói với Trình Thu Uyển.

“Đúng thì sao nào.” Trình Thu Uyển không chút e dè: “Tô Thư Nghỉ, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách cô ngu quá. Đến giờ mới phát hiện ra.”

“Cô!” Tô Thư Nghi tức đến nỗi không nói nên lời.

“Không hiểu trước kia Cố Mặc Ngôn nhìn trúng điểm nào ở cô nữa.” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghĩ muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể một mình tức giận thì càng khinh thường.

Sau khi cô ta như nghĩ tới cái gì, cười rộ lên: “Nhưng không sao. Tôi tin chắc anh ấy sẽ vứt bỏ cô sớm thôi.”

“Cô có ý gì?” Tô Thư Nghĩ cảnh giác nhìn Trình Thu Uyển, cô ta lại muốn chơi chiêu trò gì đây?

“Cố Mặc Ngôn tin đứa bé trong bụng cô là của anh ấy chứ?” Trình Thu Uyển cúi đầu nghịch móng tay của mình, khóe miệng nở một nụ cười trêu ngươi.

Tô Thư Nghi bị lời này của Trình Thu Uyển đâm trúng nỗi đau trong lòng, phấn nộ chỉ vào mặt cô ta chất vấn: “Có phải cô mua chuộc bác sĩ, thông đồng lừa gạt Cố Mặc Ngôn, nói tôi bị làm nhục không?”

“Đúng đấy!” Trình Thu Uyển không hề bối rối khi lời nói dối bị vạch trần: “Tôi còn nói với Cố Mặc Ngôn, khi tôi thấy cô trong kho hàng, quần áo trên người cô bị người ta xé rách hết, nhìn là biết bị người làm nhục. Cô không biết lúc tôi nói như vậy, Cố Mặc Ngôn tức đến mức nào đâu.”

“Trình Thu Uyển, sao cô có thể làm như vậy!’ Nghe Trình Thu Uyển chính miệng thừa nhận, Tô Thư Nghi cảm thấy trong lòng như dâng lên một ngọn lửa hừng hực: “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”

“Tôi muốn Cố Mặc Ngôn rời bỏ cô chứ còn gì nữa.” Trình Thu Uyển đứng lên, đi đến trước mặt Tô Thư Nghĩ, ánh mắt tàn nhẫn, ác độc: “Tô Thư Nghị, tôi đã bảo cô rời khỏi Cố Mặc Ngôn từ lâu rồi nhưng cô lại không chịu nghe. Toàn bộ chuyện này đều do cô tự chuốc lấy cả thôi, không trách tôi được.”

Tô Thư Nghi bình tĩnh nhìn Trình Thu Uyển, cảm thấy con người này không thể nói lý. Trên đời sao lại có người làm ra nhiều chuyện ác độc như vậy mà vấn có thể bình thường như không có việc gì thế này?

“Cô cảm thấy nếu không có tôi, Cố Mặc Ngôn sẽ trở lại bên cạnh cô à?”

“Chứ sao.” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghĩ như nhìn một con ngốc: “Tô Thư Nghị, Sao cô không nghĩ xem vì sao Cố Mặc Ngôn lựa chọn tin tưởng tôi mà không tin cô?”

“Bởi vì anh ấy còn yêu tôi.” Không đợi Tô Thư Nghị trả lời, Trình Thu Uyển tự hỏi tự đáp: “Lúc trước Cố Mặc Ngôn không ly hôn với cô chẳng qua là vì không tìm được lý do thôi. Không sao cả. Nếu thế, tôi giúp anh ấy tạo ra một lý do.

Trình Thu Uyển xoay người đi tới, ngồi xuống cạnh sô pha, cười châm chọc: “Tô Thư Nghĩ, cô cảm thấy sau khi cô trải qua chuyện như vậy, Cố Mặc Ngôn còn muốn cô nữa chắc?”

Tô Thư Nghi nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Trình Thu Uyển thì oán hận nói: “Vậy còn cô? Nếu Cố Mặc Ngôn biết việc này đều do cô phá rối sau lưng, cô cảm thấy anh ấy sẽ đối xử với cô thế nào?”

Dù sao Tô Thư Nghi cũng sống chung với Cố Mặc Ngôn thời gian dài như vậy, vân có hiểu biết nhất định với tính tình của anh.

Nếu anh biết Trình Thu Uyển lừa gạt anh sau lưng như vậy chắc chắn sẽ không buông tha cô ta quá dễ dàng.

“Ha ha ha…” Trình Thu Uyển cười phá lên: “Tô Thư Nghi, cô đang uy hiếp tôi đấy à?
 
Chương 680


Chương 680

Sao cô dám khẳng định Cố Mặc Ngôn không biết việc này do tôi làm chứ hả? Nói không chừng anh ấy biết hết, còn thầm cảm ơn tôi giúp đỡ anh ấy vứt bỏ cô cũng nên. Cô cảm thấy với vẻ ngoài, năng lực này của cô, Cố Mặc Ngôn sẽ mãi thích cô hay sao?”

Tô Thư Nghi không thể không thừa nhận, Trình Thu Uyển nói ra suy đoán sâu trong lòng mà chính cô cũng không nguyện ý tin tưởng. Cố Mặc Ngôn là người thông minh như vậy, chẳng lẽ thật sự chưa từng hoài nghị Trình Thủ Uyển hay sao?

Thấy Tô Thư Nghi ủ rũ mất tỉnh thần, Trình Thu Uyển biết mình chọc đúng vết sẹo trong lòng cô rồi..

Kiểu con gái lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khổ như Tô Thư Nghi cực kỳ không tự tin vào bản thân. Có đôi khi không cần cô ta làm gì cả, chỉ cần vạch rõ chênh lệch giữa Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi là cô gái này sẽ tự mình rút lui có trật tự.

“Vô dụng.” Trình Thu Uyển khinh thường kết luận về cái nhìn đối với Tô Thư Nghi trong lòng.

“Tô Thư Nghị, chỉ có người sở hữu gia thế như tôi mới có thể xứng đôi với Cố Mặc Ngôn, mới có thể mang lại trợ giúp anh ấy cần trong sự nghiệp và cuộc đời của anh ấy.” Trình Thu Uyển đắc ý: “Còn cô… chỉ là con gái một bảo mẫu thôi, cô dựa vào đâu mà cho rằng Cố Mặc Ngôn sẽ ở bên mình cả đời?”

Nghe Trình Thu Uyển nói vậy, vẻ mặt Tô Thư Nghi bỗng trở nên quái dị, thương cảm nhìn về phía Trình Thu Uyển. Nếu cô ta biết thân phận thật sự của mình, không biết còn có thể nói ra những lời này nữa không.

Trình Thu Uyển thấy Tô Thư Nghi bỗng nhiên nhìn mình chăm chằm thì không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng. Cô ta cất Cao giọng, hung tợn gào với Tô Thư Nghi: “Cô nhìn tôi như thế làm gì?”

Tô Thư Nghi hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Cô không thể cứ tiếp tục tranh cãi với Trình Thu Uyển như thế này được, mục đích cô tới đây hôm nay không phải vì cô, mà là vì Tô Ninh Kiều.

“Hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô.” Tô Thư Nghi gắng sức đè nén cơn tức giận.

“Nực cười! Trình Thu Uyển cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ là tôi chủ động cãi nhau với cô chắc? Rốt cuộc cô đến nhà họ Trình làm gì?”

“Tôi muốn cô cứu mẹ của cô.” Tô Thư Nghi không quanh co nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

Tô Thư Nghi vừa nói vậy xong, Trình Thu Uyển nhìn cô như nhìn kẻ điên, lập tức nổi giận: “Mẹ tôi không còn trên đời nữa rồi.

Cô nói vớ vẩn gì đấy?”

“Không, mẹ cô còn sống, cô không phải con gái nhà họ Trình.” Tô Thư Nghi tung một quả bom hạng nặng.

“Đùa cái gì thế hả!” Mặt Trình Thu Uyển lạnh xuống: “Tô Thư Nghị, tôi cảnh cáo cô, đừng có nói năng bậy bạ!”

“Tôi không nói bậy, mẹ tôi mới là mẹ ruột của cô.” Tô Thư Nghi nhìn thẳng vào mắt Trình Thu Uyển mà nói.

Trình Thu Uyển tức đến bật cười, lạnh lùng nhếch môi: “Tô Thư Nghĩ, cho dù cô cảm thấy mình không xứng với Cố Mặc Ngôn thì cũng không đến mức dùng câu chuyện quá mức như thế đến đả kích tôi chứ. Cô cảm thấy tôi sẽ tin chắc?”

Tô Thư Nghi cũng đoán được Trình Thu Uyển sẽ không tin tưởng mình dễ dàng như vậy, sốt ruột giải thích với cô ta: “Tôi không nói dối, Tô Ninh Kiều là mẹ ruột của cô thật đấy. Bà ấy đang bị ung thư máu, cô là người có quan hệ huyết thống duy nhất với bà ấy. Chỉ có tủy của cô mới có khả năng tương thích với bà ấy nhất.”

Trình Thu Uyển hoàn toàn nghe không hiểu Tô Thư Nghi đang nói cái gì, chỉ cho rằng cô bị cô ta khiêu khích đến tức giận mất lý trí.
 
Chương 681


Chương 681

“Đồ thần kinh.” Trình Thu Uyển lườm Tô Thư Nghi một cái, không muốn để ý tới cô nữa, chỉ để lại một câu như vậy rồi xoay người chạy lên trên lầu.

“Chờ đã, cô không được đi!” Tô Thư Nghĩ vội vàng bước tới cản Trình Thu Uyển: “Có phải lúc cô vừa ra đời đã bị người ta bắt cóc không? Lúc đó là mẹ tôi cứu cô đúng chứ?”

“Sao cô biết chuyện này?” Trình Thu Uyển nghỉ hoặc nhìn Tô Thư Nghĩ.

“Trình Nam Quyền nói cho tôi biết. Sau đó tôi cũng tìm mẹ tôi chứng thực rồi. Mẹ tôi nói lúc trước đứa bé bà ấy nhặt được không phải là cô. Sau đó xem tivi, thấy đưa tin nói nhà họ Trình mất con gái. Bà ấy vì muốn cho con gái sống cuộc sống tốt nhất nên đưa con mình đến nhà họ Trình, còn đứa bé nhà họ Trình thì được bà giữ lại nuôi nấng.”

Tô Thư Nghi tóm tắt chân tướng năm đó cho Trình Thu Uyển nghe.

Trình Thu Uyển nghe Tô Thư Nghi nói xong chỉ cảm thấy buồn cười: “Cho nên ý cô là cô mới là con gái nhà họ Trình, còn tôi là con gái của Tô Ninh Kiều đúng không?”

“Đúng.” Tô Thư Nghi nghiêm túc gật đầu: “Chuyện này là do chính miệng mẹ tôi nói cho tôi biết, cô nhất định phải tin tôi!”

“Sao tôi phải tin cô?” Trình Thu Uyển quát lên với Tô Thư Nghĩ: “Tô Thư Nghi, trước kia tôi coi thường cô rồi, không ngờ cô có thể bịa ra lời nói dối như vậy luôn. Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”

“Cô có thể tới bệnh viện tìm mẹ tôi hỏi cho rõ ràng, đến lúc đó cô sẽ biết lời tôi nói có phải thật hay không.” Thấy Trình Thu Uyển vẫn không chịu tin tưởng, Tô Thư Nghi cũng nôn nóng, giữ chặt cánh tay cô ta: “Đi, chúng ta đi luôn bây giờ đi!”

“Cô cũng đã nói đó là mẹ cô còn gì. Hai mẹ con các người liên hợp lừa tôi thì sao?”

Trình Thu Uyển hất tay Tô Thư Nghi ra: “Tô Thư Nghĩ, cô nói được câu này ra miệng mà không thấy buồn cười à?”

“Cô không chịu tin tôi cũng được. Chúng ta đi làm xét nghiệm ADN đi, kết quả của bệnh viện tra ra sẽ không lừa người đúng không.”

Thấy vẻ mặt nôn nóng của Tô Thư Nghi không giống giả vờ, lời nói còn vô cùng chắc chắn, trong lòng Trình Thu Uyển cũng thoáng sinh ra hoảng hốt. Chẳng lẽ cô ta thật sự không phải con gái nhà họ Trình?

Không, không thể nào, Trình Thu Uyển liên tục lắc đầu trong lòng. Cô ta không thể hoảng, toàn bộ là Tô Thư Nghi lừa gạt thôi.

Cô ta sống ở nhà họ Trình nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không phải con gái nhà họ Trình được?

“Tô Thư Nghi, đừng tưởng cô nói như vậy thì tôi sẽ tin cô.” Trình Thu Uyển khôi phục khí thế hung hăng, đẩy Tô Thư Nghi một cái: “Nói! Sao cô phải nói như vậy? Mục đích của cô là gì!”

Tô Thư Nghi bị cô ta đẩy cho lảo đảo, suýt thì té lăn trên đất. Nhưng hiện tại cô cũng không rảnh bận tâm cái này.

“Tôi không có mục đích gì cả. Mẹ ruột của cô đang bị bệnh máu trắng, cần có tủy tương thích thì mới phẫu thuật được. Cô là người duy nhất có máu mủ với bà ấy trên đời này, chỉ có cô mới cứu được bà ấy.”

‘À, cô muốn lừa tôi cứu mẹ cô chứ gì?”

Trình Thu Uyển như bừng tỉnh hiểu ra, thầm thở phào nhẹ nhõm. Đã nói mà, Tô Thư Nghi đang lừa cô ta thôi.

“Đúng vậy, tôi muốn cô cứu mẹ tôi, nhưng tôi tuyệt đối không lừa cô!” Tô Thư Nghỉ thấy nói sao Trình Thu Uyển cũng không chịu tin mình thì vắt hết óc nghĩ xem còn thứ gì chứng minh được mình đang nói thật, làm Trình Thu Uyển tin tưởng mình hay không.

Đúng rồi, vết bớt! Tô Thư Nghi nhớ ra, lúc trước Trình Nam Quyền nói chính là vì cái bớt đó nên nhà họ Trình mới xác nhận đứa bé Tô Ninh Kiều ôm trả là con nhà họ Trình.

“Bên eo cô có một cái bớt hình con bướm đúng không?” Tô Thư Nghi vội vàng hỏi Trình Thu Uyển.
 
Chương 682


Chương 682

“Cũng là mẹ cô nói cho cô đúng không!”

Trình Thu Uyển đã không còn bối rối như vừa rồi nữa, khoanh tay trước ngực nói: “Sao nào? Giờ lại lôi bớt ra để nói à? Nói đi? Tôi xem cô còn có thể bịa ra cái gì.”

“Cô nhìn đi.” Tô Thư Nghi không nói gì thêm nữa, thẳng thừng xốc vạt áo lên, lộ ra cái bớt bên eo.

“Sao cô cũng có?” Trình Thu Uyển thấy rõ thì sợ tái mặt.

“Từ khi sinh ra tôi đã có rồi, còn trên người cô là vì mẹ tôi muốn người nhà họ Trình tin tưởng cô là đứa bé bị mất nên cố ý dùng dấu nóng in lên người cô. Giờ cô tin tôi rồi chứ.

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển ngây ngốc nói không ra lời. Mọi thứ vừa rồi đều có thể gạt bỏ, nói là Tô Thư Nghi nói bậy, nhưng vết bớt…

Cô ta còn nhớ rõ, hồi nhỏ khi mẹ tắm cho cô ta từng chỉ vào cái bớt ngay bên eo rồi nói: “Đây chính là con bướm nhỏ may mắn của bé cưng nhà ta. Nếu không có nó, mẹ còn không tìm được con đâu!”

Giờ nhìn cái bớt gân như y hệt bên eo Tô Thư Nghĩ, rồi lại nhớ đến vẻ mặt và giọng nói chắc chắn của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển đã tin lời Tô Thư Nghĩ nói. Có lẽ cô ta thật sự không phải con gái nhà họ Trình.

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển phân nộ nhìn Tô Thư Nghỉ, trong mắt như có lửa bùng cháy.

Tại sao lại như vậy? Tô Thư Nghi đã cướp mất người đàn ông cô ta yêu thì thôi đi, giờ còn muốn cướp cả anh trai và thân phận cô cả nhà họ Trình của cô ta sao?

Không được! Cô ta tuyệt đối không thể khiến Tô Thư Nghi thực hiện được. Cô ta chính là cô cả Trình, không phải con gái của bảo mẫu gì cả. Tô Thư Nghi chắc chắn đang lừa cô ta, chắc chắn là thế rồi.

Trình Thu Uyển che giấu vẻ bối rối trong lòng, gắng sức bình tĩnh lại, quát Tô Thư Nghi: “Cô tưởng chỉ dùng một cái bớt là có thể lừa được tôi à? Nói không chừng là do cô cố ý làm ra.”

Sau khi nói ra những lời này, Trình Thu Uyển bình tĩnh hẳn. Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi. Tô Ninh Kiều cũng từng thấy bớt của mình, biết đâu chính bà ta dùng cách gì đó làm ra một cái giống hệt cho Tô Thư Nghi.

Hai mẹ con này chắc chắn đang lừa cô ta, mục đích là vì tiền của nhà họ Trình. Hai kẻ khốn kiếp này… Cô ta chắc chắn không bỏ qua cho bọn họ đâu.

Trình Thu Uyển thầm tự thôi miên hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lý do có thể lừa mình dối người.

“Trình Thu Uyển, mẹ ruột của cô đang chờ cô cứu mạng, cô không thể cứ làm như không thấy được!” Tô Thư Nghĩ thấy không thể thuyết phục Trình Thu Uyển, chỉ đành bất đắc dĩ nói.

“Mẹ ruột cái gì? Mẹ tôi qua đời lâu rồi.”

Trình Thu Uyển đẩy Tô Thư Nghi ra ngoài cửa: “Cô cút ra ngoài cho tôi, nếu còn dám nói năng lung tung nữa, có tin tôi tìm người ném cô ra ngoài không!”

“Trình Thu Uyển, cô phải nghe tôi nói, bệnh của mẹ cô thật sự nguy cấp, cô…” Tô Thư Nghi giãy dụa, cô nhất định phải khiến Trình Thu Uyển đi bệnh viện mới được.

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài mau! Cô đi ra ngoài cho tôi!” Trình Thu Uyển không nghe lời Tô Thư Nghi nói, không ngừng gào lớn, cũng cực kỳ mạnh mẽ đẩy Tô Thư Nghi ra ngoài cửa.

“Trình Thu Uyển, cô nghe tôi…”

Trình Thu Uyển hung hăng đóng sầm cửa ngay trước mặt Tô Thư Nghĩ, cắt ngang lời cô muốn nói.

“Trình Thu Uyển, mở cửa ra.” Tô Thư Nghi đập cửa: “Cô nghe tôi nói cho hết đã, bệnh của mẹ nguy cấp thật đấy. Cô không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Tuy không có người đáp lại, nhưng Tô Thư Nghĩ vẫn không chịu từ bỏ ý định, không ngừng ấn chuông cửa. Hôm nay cô nhất định phải đưa Trình Thu Uyển tới bệnh viện, đây là hy vọng duy nhất của Tô Ninh Kiều.
 
Chương 683


Chương 683

“Trình Thu Uyển, cô theo tôi tới bệnh viện một chút, kiểm tra một lần là cô biết tôi không nói dối. Cô đi ra đã…”

Lúc này Trình Thu Uyển đang ngồi trên giường trong phòng ngủ. Nghe tiếng Tô Thư Nghĩ hỗn loạn xen với tiếng chuông cửa bên ngoài không ngừng truyền đến thì bực bội không thôi.

Trình Thu Uyển tức giận gọi người hầu tới: “Đuổi người phụ nữ ngoài cửa đi cho tôi.

Nếu lát nữa tôi còn nghe thấy cô ta quát tháo ngoài cửa thì bà khỏi phải làm nữa!”

“Vâng thưa cô chủ.” Người hầu đáp lời, sau đó vội vàng chạy xuống dưới lầu.

“Trình Thu Uyển, cô mở cửa ra, tôi với cô nói chuyện tử tế.” Tô Thư Nghi đứng ở bên kia vân còn đang hô thì chợt thấy có người mở cửa ra.

Thấy cửa mở, Tô Thư Nghi chen người muốn vào, nhưng lại bị người hầu chặn đường kín kẽ: “Cô à, cô đừng gào nữa, mau đi đi.”

“Dì ơi, nhờ dì cho tôi vào đi, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Trình Thu Uyển.” Tô Thư Nghi gấp gáp nói với người hầu.

“Nhưng cô chủ nói nếu cô còn không đi thì cô ấy sẽ sa thải tôi. Xin cô đừng làm khó tôi nữa. Coi như tôi van cô đấy, cô mau đi đi, không thì tôi chỉ đành gọi bảo vệ tới.”

Thấy mặt người hầu tràn đầy khó xử, Tô Thư Nghi cũng không đành lòng, cô không thể khiến người khác đánh mất công việc chỉ vì mình được. Tô Thư Nghi chậm rãi lùi lại hai bước, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành xoay người rời đi.

Trình Thu Uyển đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ nhìn Tô Thư Nghi cuối cùng cũng rời đi, móng tay của cô ta cắm thật chặt vào lòng bàn tay, mặt mày dữ tợn.

Tô Thư Nghị, sao cô cứ luôn trở ngại con đường của tôi như thế. Giờ còn dám nói tôi không phải con gái nhà họ Trình. Cô thật to gan, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Thật ra trong lòng Trình Thu Uyển đã hơi tin lời của Tô Thư Nghĩ rồi. Nhưng chính vì như vậy nên cô ta mới càng oán hận Tô Thư Nghi hơn. Nếu không phải Tô Thư Nghĩ, chuyện này sẽ vĩnh viên không có ai biết, cô ta sẽ mãi là cô chiêu cành vàng lá ngọc nhà họ Trình.

Còn Tô Ninh Kiều nữa. Cuối cùng cô ta đã hiểu vì sao hồi nhỏ Tô Ninh Kiều lại tốt với cô ta như vậy rồi. Dù răng cô ta lạnh nhạt thì ba cũng sẽ không sợ hãi không dám tới gần như những người hầu khác, ngược lại còn luôn hỏi han ân cần.

Nhưng như vậy càng khiến cô ta chán ghét con người bà hơn. Bà ta tưởng bà ta là ai mà có tư cách thân mật với mình như vậy?

Chỉ là một bảo mẫu nho nhỏ thôi, dù cho hồi bé từng cứu mình thì đã sao? Nhà họ Trình tốt với bà ta như vậy còn chẳng phải vì bà ta cứu mình à? Tính ra thì Tô Ninh Kiều còn phải cảm ơn mình nữa kìa.

Giờ biết có khả năng đối phương mới là mẹ ruột của mình, sự chán ghét của Trình Thu Uyển đối với người này trực tiếp hóa thành oán hận. Cô ta hận Tô Ninh Kiều! Nếu lúc trước quyết định muốn cho cô ta sống cuộc sống tốt nhất thì tại sao không để bí mật này chết trong lòng đi? Vì sao phải nói với Tô Thư Nghi!

Hừ! Bệnh máu trắng ư? Trình Thu Uyển nhớ, tới lời của Tô Thư Nghĩ.

“Muốn tôi cứu bà hả.. không có cửa đâu.

Tốt nhất là bà bệnh chết luôn đi, như vậy thì chuyện này coi như chết vô đối chứng.”

Trình Thu Uyển siết chặt góc rèm, đáy mắt tàn nhãn ác độc, thấp giọng nói: “Còn Tô Thư Nghi nữa, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu!”

Không biết Trình Thu Uyển lại nảy ra ý tưởng ác độc gì, chỉ thấy cô ta khẽ nở nụ cười âm hiểm, cầm di động gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, Trình Thu Uyển âm trầm nói: “Tôi muốn anh giải quyết một người cho tôi…”
 
Chương 684


Chương 684

Sau khi rời khỏi nhà họ Trình, Tô Thư Nghi đi một mình trên đường, không biết muốn đi đâu nữa.

Người mẹ sống nương tựa từ nhỏ chợt nói bà không phải mẹ ruột của mình; Trình Nam Quyên là anh trai ruột của cô nhưng bây giờ cô với anh ta lại không thể nhận nhau. Trong lúc chưa có đủ căn cứ chính xác, cô sợ Trình Nam Quyền không tin lời của mình. Còn cả Cố Mặc Ngôn nữa, hiện tại quan hệ của cô với anh nháo thành như vậy, còn không biết liệu cuộc hôn nhân này có chấm dứt hay không.

Càng nghĩ Tô Thư Nghi càng cảm thấy đáy lòng tràn đầy ấm ức, không khống chế được mà rơi nước mắt. Hiện giờ cô cảm thấy thế giới chỉ dư mình cô, không có người để dựa dẫm, không biết tâm sự nỗi lòng với ai.

Tô Thư Nghi vuốt bụng mình, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng. Hiện tại điều duy nhất chống đỡ cô tiếp tục sống sót chính là đứa bé trong bụng. Cô nhất định phải bảo vệ tốt con của mình, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến nó!

Tuy hiện tại Tô Thư Nghi không muốn thấy Cố Mặc Ngôn, nhưng cô phát hiện mình chẳng có chỗ nào để đi cả, chỉ có thể về căn nhà từng cho mình thật nhiều ấm áp nhưng giờ lại lạnh như băng kia.

Lúc Tô Thư Nghĩ về tới biệt thự, cô thấy Cố Mặc Ngôn đã tan tầm về rồi, anh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Tô Thư Nghi cảm thấy hơi tò mò. Hai người bên nhau lâu như thế, cô rất ít nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngẩn người. Anh cứ như lúc nào cũng mạnh mẽ cứng rắn vậy. Nhưng hiện tại cô cũng không có tâm tư đâu mà đi đoán Cố Mặc Ngôn đang suy nghĩ cái gì.

Cố Mặc Ngôn nghe ngoài cửa có động tĩnh truyền tới thì chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu thấy Tô Thư Nghi thì vội vàng đứng lên. Anh nhìn Tô Thư Nghĩ, không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra hôm nay, sau khi Tô Thư Nghi chạy ra ngoài, Cố Mặc Ngôn dần bình tĩnh trở lại, thầm hối hận hành vi của mình, cũng cảm thấy mình quá nặng lời với Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn ngượng ngùng không muốn chủ động gọi điện cho Tô Thư Nghi nên cố ý về nhà sớm, lại không ngờ Tô Thư Nghi về muộn đến thế.

Thấy Tô Thư Nghi đi thẳng về phía phòng ngủ trên lầu, cứ như không nhìn thấy mình, Cố Mặc Ngôn vội vàng cản cô lại: “Muộn thế này rồi, em còn chưa ăn cơm đúng không? Anh dặn dì giúp việc nấu canh rồi, uống một bát đã.

Thấy Cố Mặc Ngôn chủ động lấy lòng mình, Tô Thư Nghi cũng không làm lơ anh nữa, đành gật đầu nói: “Được.”

Thấy Tô Thư Nghi đáp lại, Cố Mặc Ngôn bèn mỉm cười: “Vậy em ngồi bàn cơm chờ một lát, anh đi múc canh cho em.’ Dứt lời, Cố Mặc Ngôn đi vào phòng bếp.

Tô Thư Nghi đi tới ngồi vào bàn ăn, âm thầm quyết định phả nói cho rõ ràng chuyện đứa nhỏ với Cố Mặc Ngôn trong hôm nay.

Chẳng mấy chốc, Cố Mặc Ngôn đã cẩn thận bưng một bát canh đặt xuống trước mặt Tô Thư Nghĩ, còn anh thì đi tới ngồi xuống đối diện cô: “Mau uống đi, anh nghe dì nói canh này ấm dạ dày.

“Ừm”’ Tô Thư Nghi khẽ gật đầu, trả lời có phần qua loa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện đứa nhỏ.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi cúi đầu ăn canh không nói gì thì cảm thấy hơi xấu hổ, lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Thư Nghị, hôm nay em đi đâu vậy? Sao về muộn thế?”

“Không đi đâu cả, tới bệnh viện ngồi với mẹ một lúc thôi.’ Tô Thư Nghi không muốn nói với Cố Mặc Ngôn chuyện liên quan đến thân thế của mình và Trình Thu Uyển ngay bây giờ. Anh sẽ chỉ cảm thấy cô lại nhằm vào Trình Thu Uyển.

“Thế… mẹ khỏe chứ?”
 
Chương 685


Chương 685

“Tốt lắm”

Cố Mặc Ngôn gật đầu, không tìm ra đề tài gì để nói nữa. Dù sao tính anh cũng không phải kiểu cởi mờ, hai người lại chìm vào im lặng.

Tô Thư Nghi yên lặng ăn xong bát canh, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Thấy Tô Thư Nghi nghiêm túc như vậy, Cố Mặc Ngôn cũng hiếu kì không rõ cô muốn nói gì.

Tô Thư Nghi hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Em nhất định sẽ giữ lại đứa bé trong bụng, nếu anh nằng nặc muốn bỏ nó… vậy chúng ta ly hôn đi.”

Nghe được Tô Thư Nghỉ kiên quyết muốn giữ đứa bé này lại, Cố Mặc Ngôn vô thức sinh ra tức giận, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Thư Nghi, em không thể nghe anh chuyện này được à? Không thể giữ đứa bé này được!”

“Sao lại không được!” Tô Thư Nghi cũng tức giận. ‘Sáng nay em đã nói rõ với anh rồi, em không bị cưỡng bức, đây là con của chúng ta. Chẳng lẽ anh muốn phá bỏ con của hai chúng ta sao?”

Thấy Tô Thư Nghi kiên quyết cho rằng mình không bị làm nhục, Cố Mặc Ngôn không biết nên làm thế nào cho cô chấp nhận sự thật.

Nếu có thể, anh cũng sẵn lòng vĩnh viễn khiến cô cho rằng như vậy. Không cần nhớ lại ký ức kia, cô sẽ không bị sự thật làm tổn thương.

Nhưng thật sự không thể giữ đứa bé này lại. Nếu Tô Thư Nghi vẫn không nhớ nổi chuyện này, chỉ sợ cô sẽ không chịu phá cái thai.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể nhãn tâm nói: ‘Nhưng bác sĩ đã kiểm tra rồi, kết quả kiểm tra thật sự cho thấy…”

“Em mặc kệ bác sĩ nói cái gì. Tô Thư Nghi kích động cắt ngang Cố Mặc Ngôn: “Em muốn giữ đứa bé này lại. Nếu anh không đồng ý thì chúng ta ly hôn.”

Trải qua màn khắc khẩu sáng nay, Tô Thư Nghi cũng hiểu được muốn giải thích chuyện này với Cố Mặc Ngôn chỉ tốn công vô ích mà thôi, anh sẽ không tin lời của cô.

Trong lòng anh đã nhận định đứa bé trong bụng cô không phải con của hai người họ.

Nếu đã vậy, cô cũng chỉ có thể cứng rắn tỏ thái độ của mình, dù thế nào cũng phải giữ lại con của mình.

“Thư Nghi, em nghe anh nói đã…” Cố Mặc Ngôn muốn khuyên bảo Tô Thư Nghị, nhưng Tô Thư Nghĩ lại cắt ngang lời anh.

“Cố Mặc Ngôn, anh không cần nói thêm gì nữa. Thái độ của em đã rất rõ ràng rồi. Anh không đồng ý, chúng ta ly hôn. Tự em có thể nuôi nấng đứa bé này.”

Thấy ánh mắt Tô Thư Nghi kiên định, Cố Mặc Ngôn lặng đi thật lâu.

“Được, anh cho em giữ đứa bé này lại.” Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng đồng ý.

“Thật chứ?” Tô Thư Nghi bước tới ôm lấy Cố Mặc Ngôn, không dám tin mà hỏi lại anh.

Cô không ngờ trong tình huống anh cho rằng cô mang thai con người khác mà vẫn đồng ý cho cô giữ đứa bé lại. Vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm lý Cố Mặc Ngôn sẽ ly hôn với mình rồi.

Cố Mặc Ngôn trầm trọng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Câu nói vừa rồi đã rút cạn sức lực của anh, cả đời này anh cũng không muốn lặp lại câu kia nữa.

Trước khi nói ra câu ấy, Cố Mặc Ngôn không bao giờ ngờ được một ngày nào đó mình có thể nhượng bộ đến như vậy chỉ vì một cô gái. Nhưng không đồng ý thì phải làm sao? Thật sự ly hôn với Tô Thư Nghi ư?

Vừa rồi chỉ nghe được Tô Thư Nghỉ nói ra hai chữ ‘ly hôn đã khiến anh không thể chịu đựng được rồi. Tưởng tượng tới cảnh sau này phải sống mà không có Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Anh sợ sau này mỗi ngày đều không thể gặp được cô; sợ cô rời khỏi cuộc đời của mình; càng sợ cô đối xử với mình như người xa lạ; sợ cô đứng ngay trước mặt mà anh lại không tìm được lý do chạm vào cô nữa… Thế nên chỉ có thể đồng ý với cô.
 
Chương 686


Chương 686

Cố Mặc Ngôn nghĩ thầm, thôi bỏ đi, dù trong bụng Tô Thư Nghi không phải con của anh thì vẫn là con của cô cơ mà. Sau này anh cứ cố gắng hết sức yêu thương nó là được, chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra.

Anh yêu Tô Thư Nghĩ, anh gánh chịu chuyện này.

Tô Thư Nghi thấy Cố Mặc Ngôn thật sự gật đầu đồng ý, cô cảm động ôm anh: “Cảm ơn anh Cố Mặc Ngôn. Cảm ơn anh…”

Bao nhiêu oán hận và bất mãn của Tô Thư Nghi với Cố Mặc Ngôn lúc trước đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này. Thì ra Cố Mặc Ngôn có thể vì cô mà nhân nhượng đến mức ấy.

Cố Mặc Ngôn yêu mình. Lúc này Tô Thư Nghi lại một lần nữa xác định mệnh đề đã bị cô phủ định vô số lần này. Trong lòng anh có cô, nếu không anh đã không nhường nhịn đến nước này.

Hốc mắt Tô Thư Nghi rớm lệ, giọng tràn đầy cảm kích: “Cố Mặc Ngôn, anh tin em đi, trong bụng em là con của hai đứa mình, sau này anh sẽ biết. Anh sẽ không hối hận về quyết định hôm nay đâu.”

Tô Thư Nghi âm thầm thề trong lòng, cô nhất định phải tìm được chứng cứ chứng minh Trình Thu Uyển đang nói dối vu hấm mình, đến lúc ấy Cố Mặc Ngôn thấy chứng cứ thì sẽ tin cô trong sạch, tin đứa bé trong bụng là con của bọn họ.

Mà kể cả nếu cô không tìm thấy chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, thì cứ chờ đứa bé trong bụng hơi lớn lên một chút là có thể thuyết phục Cố Mặc Ngôn đến bệnh viện kiểm nghiệm ADN. Chờ sự thật bày ra trước mắt, khúc mắc của Cố Mặc Ngôn cũng sẽ được gỡ bỏ.

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng. Có phải con của hai người hay không đều không phải vấn đề nữa rồi. Nếu anh đã đồng ý với Tô Thư Nghĩ, anh nhất định sẽ làm được. Tuy anh không thể cam đoan sẽ đối xử với đứa bé này như con của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó.

Cố Mặc Ngôn siết chặt cánh tay ôm lấy Tô Thư Nghị, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Thư Nghi, sau này đừng bao giờ nhắc đến ly hôn nữa.”

Nghe giọng nói hơi run của Cố Mặc Ngôn, đáy lòng Tô Thư Nghi cực kỳ chua xót. Anh bị lời của cô dọa sợ sao? Thì ra người đàn ông này lại quyến luyến cô đến thế.

“Vâng.” Tô Thư Nghi vùi đầu vào lòng Cố Mặc Ngôn rồi gật đầu, nước mắt dính hết lên sơ mi của Cố Mặc Ngôn. Khoảnh khắc này, Tô Thư Nghi cảm nhận được hạnh phúc đã lâu mới có.

“Cố Mặc Ngôn, hôm nay em…” Cô hơi dùng sức đẩy Cố Mặc Ngôn ra một chút, muốn nói với Cố Mặc Ngôn chuyện liên quan đến thân thế của mình. Nhưng thấy vẻ mặt chua xót của Cố Mặc Ngôn thì cô lại ngưng bặt.

“Sao vậy?” Cố Mặc Ngôn hỏi.

“Không có gì.” Tô Thư Nghi lắc đầu, lại ôm lấy Cố Mặc Ngôn lần nữa.

Đến giờ Cố Mặc Ngôn vẫn không tin là Trình Thu Uyển hãm hại cô, nếu như cô lại nói cho anh biết chuyện này, cô không dám chắc Cố Mặc Ngôn sẽ không có suy nghĩ gì đó không tốt về mình.

Hiện tại khó khăn lắm mối quan hệ giữa hai người mới dịu đi được đôi chút, cô không muốn lại cãi nhau với anh về chuyện của Trình Thu Uyển, thôi thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa cô lại nói với anh chuyện này vậy.

Cố Mặc Ngôn cũng không hỏi thêm, anh ôm chặt lấy Tô Thư Nghi rồi yên lặng cảm nhận sự ấm áp đã lâu rồi không có giữa hai người.

Bất giác, đã rất nhiều ngày trôi qua kể từ khi Cố Mặc Ngôn đồng ý giữ đứa trẻ này lại.

Trong mấy ngày nay, Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn sống với nhau khá vui vẻ. Tuy trông Cố Mặc Ngôn vẫn không được vui cho lắm nhưng cuối cùng anh cũng không nhắc đến chuyện bỏ con với cô, hai người cũng không vì chuyện này mà cãi nhau nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom