Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 646


CHƯƠNG 646

“Ừm, đã được một tháng rồi, chúc mừng cô, cô sắp được làm mẹ rồi đó.”

Tô Thư Nghỉ ngây ra như phống, nhất thời không tiêu hoá nổi nhiều tin tức như vậy.

“Hiện tại tình trạng của thai nhi vẫn chưa ổn định nên trong khoảng thời gian này, cô đừng để bản thân quá kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.” Bác sĩ dặn Tô Thư Nghi.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.’ Cô cố gắng mỉm cười với bác sĩ, sau đó thân thờ bước ra khỏi phòng làm việc.

Tô Thư Nghỉ bước tới trước một dấy ghế đặt ngoài hành lang, ngồi phịch xuống, đầu cô lúc này rối như tơ vò, chẳng thể nghĩ rõ được gì. Cô hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi sắp xếp lại đống suy nghĩ rối ren trong đầu.

Tủy của mình không phù hợp với Tô Ninh Kiều, lại phải đi tìm người quyên tủy thích hợp lần nữa; thứ hai rất có thể mình không phải con gái ruột của Tô Ninh Kiều; cuối cùng là mình đang mang thai.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ cúi đầu nhìn bụng mình, chỗ đó vẫn phẳng lì như cũ, có thật bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mệnh không?

Cô khoanh hai tay đặt trước bụng, trong lòng có chút hân hoan, cuối cùng cô và Cố Mặc Ngôn cũng có con rồi.

Nhớ lại lời bác sĩ nói rằng đứa bé đã được một tháng, Tô Thư Nghỉ thầm tính ngày trong lòng, chắc là có vào buổi tối trước ngày mình bị bắt cóc nhỉ.

Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi sợ, lúc bị bắt cóc mình đã giấy dụa rất kịch liệt, còn bị thương phải nhập viện, liệu chuyện đó có là ảnh hưởng tới đứa bé không?

Vừa nãy bác sĩ còn dặn bản thân không được quá kích động, vấn đề là dạo này cô gần như ngày nào cũng khóc, như vậy có tốt cho bé con không?

Tô Thư Nghi vô cùng tự trách, ngay cả mang thai mà bản thân cũng không hay biết, báo hại bé cưng phải chịu nhiều khổ cực với mình như vậy.

“Cục cưng, xin lỗi con, là mẹ không tốt, không bảo vệ được cho con, mẹ hứa từ giờ về sau sẽ không để con chịu chút tổn thương nào nữa.” Vừa võ vê bụng mình, Tô Thư Nghi vừa bày tỏ sự áy náy với đứa bé.

Cô rất vui khi biết mình đang mang thai, bởi cả mình và Cố Mặc Ngôn từng mong chờ biết bao sự xuất hiện của đứa bé, ai ngờ đâu nhóc con lại đến một cách bất ngờ như vậy.

Biết thì biết vậy, nhưng lúc này trên mặt Tô Thư Nghỉ lại chẳng thể hiện nụ cười, vừa nghĩ tới rất có thể mình không phải là con gái của Tô Ninh Kiều, trái tim cô như bị nhét đầy bông vậy, căng tức khó chịu vô cùng.

Không được, nhất định cô phải tìm Tô Ninh Kiều hỏi cho ra lẽ.

Tô Thư Nghi đứng dậy, bước về phía phòng bệnh của Tô Ninh Kiều. Dọc đường đi, lòng Tô Thư Nghỉ bị căng thẳng và bất an lấp đầy, không biết lát nữa nên mở miệng hỏi mẹ thế nào.

Tô Thư Nghi đứng trước cửa phòng bệnh, do dự không biết có nên đẩy cánh cửa này ra không. Sau khi ngây người trước cửa hồi lâu, Tô Thư Nghi xoay người đi ngược trở về. Cô quyết định sẽ không hỏi Tô Ninh Kiều chuyện này.

Cứ xem như bác sĩ kiểm tra sai là được, cô vấn là con gái của Tô Ninh Kiều, Tô Ninh Kiều là mẹ của cô, hai người vẫn sẽ như trước, dựa dẫm, nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng vừa nghĩ đến bệnh tình của Tô Ninh Kiều và những lời bác sĩ đã nói với mình, Tô Thư Nghi không thể không dừng bước.

Tô Ninh Kiều bây giờ nhất định phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Nếu mình thật sự không phải con gái của bà, vậy không chừng con gái ruột của bà có thể hiến tủy cho Tô Ninh Kiều, có lẽ đây chính là cách tốt nhất và nhanh nhất.

Trong lòng cô lúc này rối rắm vô cùng, Tô Thư Nghi cảm thấy đúng là trần đời không lường trước được gì, tạo hóa thích trêu người, sao ông trời lại tàn nhân như vậy, sao lại bắt cô đưa ra lựa chọn khó khăn này chứ?
 
Chương 647


CHƯƠNG 647

Cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm, Tô Thư Nghi vẫn quay trở về phòng bệnh.

Lúc đẩy cửa ra, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy Tô Ninh Kiều đang nằm trên giường bệnh xem TV, có lẽ là chiếu tới tình tiết hài hước nào đó nên trông Tô Ninh Kiều cười rất vui vẻ.

“Thư Nghi, con đến rồi à.” Tô Ninh Kiều xoay người nhìn thấy Tô Thư Nghỉ thì vội vàng vấy tay: “Mau tới đây xem nè, nhân vật này đúng là hài quá trời, mẹ cười sắp bể cả bụng.”

Tô Thư Nghỉ ôm mớ cảm xúc bòng bong trong lòng ngồi xuống cạnh giường bệnh của Tô Ninh Kiều, nhìn bà vui vẻ cười đùa, cô thật sự không biết phải mở lời thế nào.

Nhận ra từ lúc bước vào đến giờ Tô Thư Nghi cứ cúi đầu không nói lời nào, Tô Ninh Kiều cảm thấy là lạ, hình như tâm trạng con gái mình hôm nay không tốt thì phải?

Bà chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống rồi quay đầu hỏi Tô Thư Nghỉ: “Thư Nghi, trông con có vẻ không vui, cãi nhau với Cố Mặc Ngôn hả?”

Tô Thư Nghỉ ngẩng đầu nhìn Tô Ninh Kiều, lắc đầu cười trừ, nói: ‘Không phải đâu ạ, mẹ, con… Con có chuyện muốn hỏi mẹ.”

“Chuyện gì?” Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều thấy hơi buồn cười: “Con gái ngốc, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, với mẹ mà con cũng còn ngại nữa hả, chẳng lẽ mẹ lại nói dối con?”

Nghe giọng điệu cưng chiều của Tô Ninh Kiều dành cho mình, trái tim Tô Thư Nghi bỗng thấy chua xót, báo hại nước mắt sắp không kìm nổi mà vỡ đê. Cô thầm mong bác sĩ đã kiểm tra sai.

“Mẹ, con… Con không phải… không phải…”

Tô Thư Nghỉ lắp bắp nói, nhưng lời cứ nghẹn trong cổ, chẳng thể thốt nên câu.

“Rốt cuộc là chuyện gì mà con lại khó xử như vậy.” Tô Ninh Kiều cười hỏi.

Tô Thư Nghi cố gắng để mắt mình đối diện với mắt Tô Ninh Kiều, thốt từng chữ một ra khỏi miệng: “Con không phải con gái ruột của mẹ.’ Dứt lời, Tô Thư Nghỉ lo lắng nhìn Tô Ninh Kiều, hy vọng sẽ nghe được lời phủ định từ miệng bà.

Nghe thấy câu hỏi của Tô Thư Nghi, nụ cười trên mặt Tô Ninh Kiều vụt tắt, trong mắt ánh lên sự sợ hãi, cả người run lên nhè nhẹ, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn Tô Thư Nghi.

Thấy phản ứng của Tô Ninh Kiều, đầu óc Tô Thư Nghỉ trở nên trống rỗng. Cô vội vàng kéo tay Tô Ninh Kiều, bắt bà quay đầu nhìn mình, sốt ruột hỏi: ‘Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc con có phải con gái ruột của mẹ không?”

Tô Ninh Kiều nhìn Tô Thư Nghi, nước mắt lăn dài, rơi lã chã xuống giường, nhanh chóng thấm ướt một mảng lớn. Tô Ninh Kiều khẽ lắc đầu, im lặng khóc nức nở chứ không chịu hé răng.

“Mẹ, con không phải con gái ruột của mẹ, đúng không?” Giọng Tô Thư Nghi cũng nghẹn ngào, xem ra ông trời không phù hộ cô rồi, những gì bác sĩ nói là thật.

Thấy Tô Thư Nghi lắc mạnh đầu, Tô Ninh Kiêu chợt ngừng lại, quay đầu đi, che miệng khóc lớn, không dám đối diện với Tô Thư Nghi.

Thì ra mình không phải con gái ruột của mẹ thật, Tô Thư Nghi cảm thấy sức lực trong người như bị rút cạn, yếu ớt ngã ngồi xuống ghế, rất nhiều chuyện trước kia cô không hiểu giờ đã trở nên rõ ràng.

Khó trách lúc trước khi Lâm Kim Minh dẫn mình đi giám định quan hệ cha con, kết quả trả về lại là mình không phải con gái của Lâm Kim Minh. Cô còn chẳng phải là con gái của Tô Ninh Kiều, sao có thể là con của ông ta được chứ?

Thế rốt cuộc mình là ai đây? Tô Thư Nghi cảm thấy cả người mình cứ đờ ra, đầu đau dữ dội.

Thấy Tô Ninh Kiều đưa lưng về phía mình khóc nức nở đến nỗi cả người cũng run theo, Tô Thư Nghỉ bỗng nhớ tới hồi còn nhỏ bà thật sự đối xử với mình rất tốt.
 
Chương 648


CHƯƠNG 648

Bởi vì là mẹ đơn thân nên Tô Thư Nghi nhớ như in thuở nhỏ nhà cô cực kỳ nghèo, thậm chí có lần còn không trả nổi học phí.

Hồi đó mẹ còn kiêm khem cả hai ba việc, cố hết sức kiếm tiền nuôi cô ăn học. Trong trí nhớ của cô, về phương diện vật chất, trước giờ mẹ chưa từng bạc đãi cô. Các bạn khác có cái gì, dù phải mệt nhọc, cực khổ cỡ nào mẹ cũng sẽ mua cho cô, không bao giờ để người khác có cơ hội xem thường cô.

Nghĩ tới đây, mặc dù vấn còn rất đau lòng vì bà đã lừa gạt mình nhiều năm, nhưng trong thâm tâm lại không thể nào trách móc bà được. Bởi vì dù cho mình không phải con ruột, bà cũng cố găng hết sức dành cho mình những điều tốt đẹp nhất.

Thậm chí, đúng ra thì cô còn phải cảm ơn Tô Ninh Kiều, cảm ơn bà đã dốc lòng chăm sóc, đối xử với cô như con ruột suốt mấy chục năm nay. Nếu không cô cũng không biết bây giờ bản thân đang đi đâu về đâu, có còn cơ hội gặp gỡ Cố Mặc Ngôn, có thể sống cuộc đời như hiện tại không nữa?

“Mẹ!” Tô Thư Nghi cố dẫn nỗi đau trong †im xuống, lau nước mắt trên mặt, sau đó nhẹ nhàng xoay người Tô Ninh Kiều lại: “Mẹ có thể nói cho con biết con gái ruột của mẹ là ai không?” Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra con gái của Tô Ninh Kiều để bà có thể nhanh chóng được phẫu thuật.

Vấn đề là Tô Ninh Kiều chỉ khóc chứ không chịu trả lời: “Thư Nghị, xin lỗi con, mẹ…

Không… Không…” Tô Ninh Kiều không thể nói thành câu hoàn chỉnh nên Tô Thư Nghỉ nghe không hiểu bà muốn nói gì.

Thấy Tô Ninh Kiều khóc lóc thảm thiết, Tô Thư Nghỉ còn tưởng con gái của bà đã qua đời. Có thể là lúc con của bà vừa sinh ra đã chết yểu nên bà mới bế mình về nhận làm con.

“Con gái của mẹ mất rồi sao?” Tô Thư Nghỉ cảm thấy suy đoán của mình cũng tương đối hợp lý nên mở miệng hỏi thử. Ai ngờ Tô Ninh Kiều lại lắc đầu, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Không… Mẹ không…”

Tô Thư Nghi không hiểu nổi từ ‘không” mà bà nói nấy giờ có nghĩa là gì. Cô sốt ruột giải thích: “Mẹ, gần đây bác sĩ vừa kiểm tra ra mẹ bị ung thư máu, cần có người hiến tủy thì mới chữa khỏi được, mẹ có thể nói cho con biết con ruột của mẹ rốt cuộc đang ở đâu không?”

Xem phản ứng của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi dám chắc con gái của bà vẫn còn sống, nhưng sao Tô Ninh Kiều lại không chịu nói ra chứ?

Hay tin mình bị ung thư máu, Tô Ninh Kiều tức khắc quay đầu nhìn Tô Thư Nghị, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ: “Sao có thể?

Sao… Sao mẹ lại bị ung thư máu được?”

“Khoảng thời gian trước bệnh viện từng gọi điện báo con rằng theo kết quả xét nghiệm của bên họ thì mẹ đã mắc bệnh ung thư máu, phải nhanh chóng tìm ra người có tủy phù hợp để làm phẫu thuật ghép tủy cho mẹ thì mới được.” Tô Thư Nghỉ nắm lấy tay bà, giải thích rõ ràng: “Con nghĩ mình là con gái ruột của mẹ, không chừng tủy của con sẽ phù hợp, có thể hiến tủy cho mẹ nên mới tới kiểm tra thử, không ngờ…”

Nói tới đây, giọng Tô Thư Nghỉ không kiềm được mà trở nên nghẹn ngào, cảm giác như không thể phát ra tiếng nữa.

Tô Thư Nghi cố nén nước mắt nói tiếp: “Nên trước đó con mới không nói cho mẹ biết, con sợ mẹ đau lòng dẫn đến bệnh tình thêm nặng. Nhưng bây giờ chỉ có tủy của con gái mẹ mới cơ may phù hợp với mẹ thôi, nên mẹ có thể nói cho con biết cô ấy đang ở đâu, được không?”

Không ngờ sau khi nghe Tô Thư Nghi giải thích xong, Tô Ninh Kiều càng khóc tợn, lắc đầu nói: “Mẹ không thể… Không thể…”

Tô Thư Nghi thấy Tô Ninh Kiều vẫn chưa chịu nói thì lo lắng lắm: “Mẹ, bây giờ chỉ có con của mẹ mới cứu được mẹ thôi, mẹ nói cho con biết cô ấy ở đâu đi mà mẹ, con sẽ đi tìm cô ấy ngay”

Nghe thế, Tô Ninh Kiều càng lắc đầu dữ hơn, còn nắm lấy tay Tô Thư Nghi, kích động nói: “Thư Nghỉ, con không thể đi tìm nói”

“Tại sao!?” Nhờ lời này của Tô Ninh Kiều, Tô Ninh Kiều gần như khẳng định được con gái của bà vẫn còn sống, hơn nữa khả năng cao là Tô Ninh Kiều biết cô ấy đang ở đâu.
 
Chương 649


CHƯƠNG 649

Nhưng tại sao Tô Ninh Kiều lại không chịu để cô đi tìm cô ấy, chẳng lẽ đằng sau còn nguyên nhân khó nói gì nữa ư? Rất có thể, nếu không sao lúc trước Tô Ninh Kiều lại bỏ con ruột mà ôm mình về nuôi chứ?

Nhưng bây giờ Tô Thư Nghi không có sức lực nghĩ nhiều như vậy, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm ra con gái bà.

“Con đừng hỏi nữa, Thư Nghi, mẹ cầu xin con đừng hỏi nữa.” Tô Ninh Kiều kéo tay Tô Thư Nghỉ, vừa khóc vừa nói.

Thái độ của Tô Ninh Kiều khiến sự hoài nghỉ trong lòng Tô Thư Nghỉ ngày càng lớn: “Tại sao vậy mẹ? Nếu con không đi tìm cô ấy, bệnh của mẹ phải làm sao đây? Chuyện này liên quan đến tính mạng của mẹ đói”

“Mẹ không chữa trị, mẹ không trị bệnh nữa.” Tô Ninh Kiều lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa nói: “Con cũng không cần để tâm đến mẹ nữa đâu, cứ mặc kệ mẹ đi.”

“Mẹ!” Nghe thấy câu nói này của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi khiếp sợ tột độ: “Sao mẹ lại không trị bệnh chứ, lỡ mẹ xảy ra chuyện gì thì con biết làm sao đây? Dù con không phải con gái ruột của mẹ nhưng chính mẹ là người đã nuôi con lớn khôn đến từng này, trong lòng con, mẹ chính là mẹ của con mà.”

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Tô Ninh Kiều vội ôm chầm lấy cô, khóc lớn thành tiếng: “Thư Nghi, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi…”

Tô Thư Nghỉ võ lưng bà, thút thít nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ nuôi con lớn tới chừng này, con cảm ơn mẹ còn không hết.

Nên mẹ hãy nói cho con biết con gái mẹ đang ở đâu đi, con không thể sống thiếu mẹ được.”

Tô Thư Nghi vừa nói xong, Tô Ninh Kiều lập tức đẩy cô ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Thư Nghi, con đừng hỏi nữa, mẹ sẽ không nói đâu. Cứ để mặc mẹ thế này đi, sống được bao lâu thì sống bấy lâu thôi.”

“Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ quẩn vậy chứ?”

Tô Thư Nghỉ nóng nảy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại không nói được? Con cầu xin mẹ đấy, mẹ nói cho con biết đi, được không?”

Nhưng dù thế nào Tô Ninh Kiều vân không chịu hé răng nửa lời: “Thư Nghi, mẹ mệt rồi, con đừng hỏi nữa. Con về trước đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.”

“Mẹ… Tô Thư Nghi vẫn chưa từ bỏ, định tiếp tục hỏi thăm, nhưng Tô Ninh Kiều đã xoay lưng năm xuống.

Tô Thư Nghỉ vòng qua giường, đến trước mặt Tô Ninh Kiều, định khuyên nhủ bà tiếp, nhưng đập vào mắt lại là hàng lệ vẫn lăn dài, theo gò má chảy xuống, thấm đâm gối dù hai mắt đã nhắm chặt của Tô Ninh Kiều.

Cảnh tượng này khiến tim Tô Thư Nghi như nhói lên từng cơn, có lẽ mẹ thật sự có nguyên nhân gì đó không thể nói, cô không nên ép mẹ như vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi lấy khăn ra, ngồi xổm một bên giúp Tô Ninh Kiều lau nước mắt: ‘Được rồi mẹ, con không hỏi nữa, mẹ nghỉ ngơi đi, con về trước đây.”

Tô Ninh Kiều không mở mắt, cũng không đáp lại, cứ thế nằm yên trên giường, lặng lẽ chảy nước mắt. Thấy vậy, Tô Thư Nghi chỉ đành châm chậm đứng dậy, sau đó âm thâm rời khỏi phòng bệnh.

Trên đường về, hồn phách của cô như bay đi đâu mất, cảm xúc trong lòng vô cùng rối ren, có đau xót, có mất mát, nhưng phần nhiều vẫn là nghỉ ngờ và không hiểu nổi.

Nếu con của Tô Ninh Kiều vẫn còn sống, thế tại sao bao nhiêu năm qua cô chưa từng thấy Tô Ninh Kiều gặp con mình lần nào? Tại sao Tô Ninh Kiều thà không trị bệnh cũng không muốn để mình tìm tới con của bà? Trực giác của Tô Thư Nghỉ mách bảo rằng chắc chắn đằng sau chuyện này còn uẩn khúc gì đó, không chừng là có liên quan tới thân thế của bản thân cũng nên.

Vừa nấy lúc ở trong phòng bệnh, cô chỉ một lòng muốn hỏi cho ra tung tích của con gái Tô Ninh Kiều để bà có thế sớm ngày được phẫu thuật, cuối cùng lại quên hỏi Tô Ninh Kiều xem hồi trước bà nhặt được mình ở đâu, rốt cuộc thân phận của mình là thế nào?
 
Chương 650


CHƯƠNG 650

Tô Thư Nghi đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên chẳng hề hay biết rằng bản thân đã vô thức ra khỏi bệnh viện, thân thờ bước trên lối đi dành cho người đi bộ ở đối diện, không xem đường, cũng chẳng để ý đến đèn đỏ, cứ thế cúi đầu đi thẳng về phía trước.

“Ti! Ti’ Tiếng còi xe dồn dập cùng tiếng phanh gấp đã kéo Tô Thư Nghi trở về với thực tại. Lúc ngẩng đầu lên, Tô Thư Nghi bị cảnh tượng trước mắt dọa chết khiếp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, bởi trước mặt cô lúc này là một chiếc xe ô tô dừng Suýt soát ngay trước người.

“Cô bị sao vậy! Mù hả hay không muốn sống nữa!” Bởi vì xém chút nữa bị cô báo hại, gây ra tai nạn nên tài xế tức giận lắm, vội thò đầu ra khỏi cửa xe măng Tô Thư Nghi một trận.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi… Tô Thư Nghi hoàn hồn, luôn miệng xin lỗi, sau đó lùi bước về lại ven đường.

“Mai mốt nhớ cẩn thận một chút!” Tài xế †ức giận mắng nhiếc thêm mấy câu nữa rồi mới chịu lái xe rời đi.

Tô Thư Nghi võ ngực, tâm trí vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cũng may là không bị đụng trúng. Lúc này, Tô Thư Nghi chợt nhớ tới một chuyện, sau đó mặt mày lập tức biến sắc vì sợ.

Đứa bé! Sao cô lại quên mất bản thân giờ đang mang thai chứ!

Tô Thư Nghi hốt hoảng lấy tay che bụng, thâm mắng bản thân ngay cả chuyện quan trọng thế này mà cũng quên được, lỡ vừa nãy bị tông xe thật khiến đứa bé gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây? Cô đúng là một người mẹ không tròn trách nhiệm mà.

Cô không dám đi loạn trên đường nữa, vội giơ tay ngoắc một chiếc taxi lại, sau đó nói địa chỉ nhà cho tài xế nghe.

Sau khi về đến nhà, Tô Thư Nghi cảm thấy không chỉ thể xác mà cả tinh thần đều mệt không chịu nổi. Cô ngả người xuống sofa; nhắm mắt nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tô Thư Nghi cảm thấy đầu óø mình lúc này loạn cào cào hết lên, lòng cũng bất an, sợ hãi vô cùng, không biết phải làm thế nào cho phải.

Tô Thư Nghi lắc đầu quảng chúng ra khỏi não rồi mở to mắt, lại vô tình nhìn thấy cặp của Cố Mặc Ngôn để bên cạnh sofa, Cố Mặc Ngôn đã về rồi ư?

Tô Thư Nghi vội quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên móc có treo áo khoác của Cố Mặc Ngôn. Như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng đứng dậy bước lên lầu, tới phòng sách.

Vừa đến trước cửa phòng sách, Tô Thư Nghi đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi trước bàn làm việc lật xem văn kiện.

Vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, nước mắt Tô Thư Nghi không kiềm được mà rơi xuống.

Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ vừa thấy Cố Mặc Ngôn, trái tim cô cuối cùng cũng tìm được chút bình yên.

Lúc bấy giờ Cố Mặc Ngôn cũng đã nhận ra Tô Thư Nghỉ đang đứng trước cửa. Vừa thấy cô khóc, anh vội vàng đứng dậy bước lại gân cô, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố Mặc Ngôn… hu hu… Tô Thư Nghỉ nhào vào lòng Cố Mặc Ngôn, khóc lớn.

Cố Mặc Ngôn biết hôm nay Tô Thư Nghi tới bệnh viện thăm mẹ, giờ lại thấy dáng vẻ này của cô thì cũng đoán được đại khái nguyên nhân, hẳn là bệnh tình của Tô Ninh Kiều không mấy lạc quan rồi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Tô Thư Nghi rồi mở miệng hỏi: “Mẹ xảy chuyện gì hả?”

“Ừm”‘ Tô Thư Nghi vùi mặt vào lòng Cố Mặc Ngôn, ra sức gật đầu thật mạnh.

Anh đẩy nhẹ cô ra một chút, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế salon ở bên cạnh.

“Em đừng khóc nữa, từ từ kể rõ mọi chuyện cho anh nghe nào.” Cố Mặc Ngôn rút một tờ giấy đặt bên cạnh ra, giúp Tô Thư Nghi lau nước mắt.

Sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, Tô Thư Nghi nghẹn ngào mở miệng: ‘Bác sĩ nói tủy của em và mẹ không phù hợp, không thể hiến tủy cho mẹ được.”
 
Chương 651


CHƯƠNG 651

Thật ra Cố Mặc Ngôn đã đoán được tình huống này từ trước rồi, thế nên vừa hay biết về bệnh tình của Tô Ninh Kiều, anh đã bắt đầu ra tay tìm kiếm những người thích hợp hiến tủy cho bà, đáng tiếc là đến tận bây giờ vấn chưa có tin tức gì.

“Không sao đâu, anh đang tìm người khác rồi, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ tìm thấy thôi, em đừng nóng vội quá.’ Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng an ủi Tô Thư Nghi.

“Ừm”” Tô Thư Nghi gật đầu, nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt biết ơn. Nhưng vừa nhớ tới kết quả kiểm tra, nước mắt của cô lại tuôn rơi: ‘Còn một chuyện nữa, bác sĩ nói… nói là DNA của em và mẹ hoàn toàn không khớp với nhau, em không phải là con gái của mẹ.”

Nghe thấy câu nói này, Cố Mặc Ngôn cũng sửng sốt vô cùng: “Sao em lại không phải con của bà ấy được chứ?”

“Lúc đầu em cũng không tin nên đã đi… hỏi thắng mẹ.” Nói đến đây, tiếng khóc của Tô Thư Nghỉ càng thêm xót xa: “Cố Mặc Ngôn, em quả thật không phải con của mẹ.”

Anh vội vàng ôm Tô Thư Nghi vào lòng, nhưng nhất thời cũng không biết phải an ủi cô thế nào nữa.

“Khoảng thời gian trước em cũng từng đi làm giám định người thân, kết quả nhận được là em không phải con gái Lâm Kim Minh, giờ lại kiểm tra ra em cũng không phải con của mẹ. Cố Mặc Ngôn, trên đời này em đã không còn người thân ruột thịt nào nữa, em phải làm thế nào đây?” Tô Thư Nghi rúc trong lòng Cố Mặc Ngôn, tuyệt vọng khóc lớn.

“Sao lại thế được?” Cố Mặc Ngôn đau lòng võ nhẹ sống lưng Tô Thư Nghị, nói: “Em còn có anh mà, anh là chồng em, tất nhiên cũng là người thân của em. Em yên tâm, cả đời này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Thật không?” Tô Thư Nghi ngẩng đầu, hai mắt nhòa đi vì lệ ngước nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em thật ư?

“Đương nhiên rồi.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghị, trong mắt chan chứa tình cảm: “Anh yêu em, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

Cảm xúc trong mắt Cố Mặc Ngôn đã hấp dân sự chú ý của cô, cô cứ thế trợn tròn mắt nhìn anh, cảm động không nói nên lời.

Cố Mặc Ngôn khẽ đặt một nụ hôn xuống trán Tô Thư Nghi, sau đó ôm chặt cô vào lòng lân nữa: “Nên em không cần nghĩ ngợi gì nhiều cả, anh hứa sẽ không để em một mình đâu.”

Lời hứa của Cố Mặc Ngôn đã thành công khiến trái tim của Tô Thư Nghi yên ổn trở lại, nước mắt cùng dừng rơi. Cô tựa đầu vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh, nghĩ thầm trong lòng: Cố Mặc Ngôn nói rất đúng, mình không cô đơn, mình còn có anh mà.

Chợt, Tô Thư Nghỉ nhận ra giờ bên cạnh mình không chỉ có mỗi Cố Mặc Ngôn mà còn có đứa con của hai người, cô cuối cùng cũng có một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi vội ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên niềm vui sướng hân hoan: “Cố Mặc Ngôn, em vẫn còn một tin tốt muốn nói cho anh biết.”

“Hửm?” Thấy Tô Thư Nghi mới nãy còn khóc lóc não nề giờ lại mỉm cười nhìn mình, Cố Mặc Ngôn thấy hơi khó hiểu.

“Em có thai rồi.” Tô Thư Nghỉ hạnh phúc nói: ‘Cố Mặc Ngôn, chúng ta cuối cùng cũng có con rồi.”

Tô Thư Nghỉ vốn tưởng bản thân sẽ nhìn thấy gương mặt phấn khởi của Cố Mặc Ngôn, bởi vì lần trước khi Cố Mặc Ngôn biết cô đang mang thai cũng vui vẻ và kích động như vậy.

Nhưng cô không ngờ sau khi nghe thấy lời thông báo của mình, Cố Mặc Ngôn chẳng những không để lộ cảm xúc vui mừng, trái lại biểu cảm trên mặt dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn cô cũng vô thức xen lân chút cảm xúc không rõ tên.

“Sao thế?” Thấy phản ứng này của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ có hơi tụt hứng, cũng rất khó hiểu: “Chẳng lẽ anh không vui khi hai chúng ta có con sao?”

Cố Mặc Ngôn hé miệng nhưng lại không biết phải giải thích thế nào với Tô Thư Nghị, bởi vì trong lòng anh lúc này chỉ toàn là sự nghi ngờ: Đứa bé này có thật là con của anh và Tô Thư Nghỉ không?

Cuối cùng, Cố Mặc Ngôn mờ mịt hỏi Tô Thư Nghỉ: ‘Đứa bé được mấy tuần rồi?”
 
Chương 652


Chương 652

“Bác sĩ bảo cũng được một tháng rồi.’ Tô Thư Nghi cúi đầu xoa bụng mình rồi dịu dàng nói.

Cô không ngờ đứa trẻ này đã ở trong cơ thể cô được một tháng rồi. Tại sao trước đây cô lại không có cảm giác gì vậy nhỉ?

“Một tháng ư?” Cố Mặc Ngôn lẳng lặng tính ngày trong lòng, gương mặt của anh lập tức càng trở nên khó coi hơn, một tháng trước chính là ngày Tô Thư Nghi bị bắt cóc. Như thế có nghĩa là, rất có khả năng đứa bé này vốn không phải là con của anh và Tô Thư Nghi.

“Vâng.” Tô Thư Nghỉ gật đầu, cô không chú ý đến ban nấy nét mặt của Cố Mặc Ngôn đã thay đổi: “Nếu tính ngày thì chắc em đã mang thai vào tối trước ngày em bị bắt DỌC Cố Mặc Ngôn nhớ ra, buổi tối trước ngày Tô Thư Nghĩ bị bắt cóc, đúng là hai người đã từng thân mật, có điều trùng hợp như thế thật sao? Ngày trước bọn họ mong mỏi muốn có một đứa con nhưng mãi vẫn không thấy Tô Thư Nghi mang thai, sao cô lại mang thai vào đúng buổi tối hôm đó được chứ?

Cố Mặc Ngôn cho rằng chuyện này sẽ không thể trùng hợp được như thế. Nếu thế thì đứa trẻ này không phải là con của anh và Tô Thư Nghi, mà là Tô Thư Nghỉ đã mang thai nó sau khi bị làm nhục.

Nghĩ vậy, Cố Mặc Ngôn lại nhớ tới cảnh tượng bốn thăng đàn ông lôi kéo quần áo của Tô Thư Nghi, anh thấy mình sắp không khống chế nổi cơn thịnh nộ trong lòng nữa rÕI.

Cố Mặc Ngôn năm chặt tay lại, anh căm hận nói thầm trong lòng: “Cố Thành Vũ, rồi có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật đắt cho hành động này của mình!”

Cảm nhận được cơn giận của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ không biết phải làm sao. Tại sao từ lúc Cố Mặc Ngôn biết cô mang thai đến giờ, cô lại không nhìn ra được một chút vui vẻ nào trên gương mặt của anh vậy?

“Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Tô Thư Nghi tức giận chất vấn Cố Mặc Ngôn: “Chẳng phải trước đây anh vẫn luôn muốn có một đứa con sao? Sao bây giờ trông anh có vẻ như không vui vậy.”

“Không phải, Thư Nghị, anh…” Cố Mặc Ngôn không biết phải giải thích thế nào với Tô Thư Nghi. Nghĩ tới chuyện bây giờ Tô Thư Nghi đang mang thai con của kẻ khác, anh ước gì mình có thể tìm ra bốn kẻ kia rồi băm chúng thành nghìn mảnh.

Hơn nữa, vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tô Thư Nghi khi nói cho anh biết tin cô đang mang thai, Cố Mặc Ngôn thấy khó chịu giống như trái tim của mình bị kim đâm vào vậy.

Thú thật, bây giờ Cố Mặc Ngôn không muốn nhìn thấy Tô Thư Nghi lắm, với anh mà nói nụ cười của cô khi nhắc đến đứa trẻ đối giống như con dao đang cứa xéo người anh vậy.

Nhưng anh cũng hiểu được rất rõ một điều, chuyện này không phải là lỗi của Tô Thư Nghỉ, cô mới là người bị hại lớn nhất trong chuyện này. Nếu như muốn oán giận thì anh chỉ có thể giận bản thân, là anh không bảo vệ tốt cho Tô Thư Nghi nên mới để chuyện như hiện tại xảy ra thế này.

Suy nghĩ một lát, Cố Mặc Ngôn nghiêm †úc nhìn Tô Thư Nghỉ, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng dịu dàng: “Thư Nghị, hay là chúng mình bỏ đứa con này đi.” Anh không cho phép Tô Thư Nghỉ sinh ra đứa con của người khác.

Nếu như đứa trẻ này thật sự được sinh ra, Cố Mặc Ngôn nghĩ là cả đời này anh cũng không thể đối mặt với nó, chứ đừng nói đến chuyện coi nó như con đẻ của mình, thậm chí có thể anh còn hận đứa trẻ này nữa.

_Anh nói gì vậy!” Tô Thư Nghỉ đứng bật dậy từ ghế sô pha rồi nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Sao anh lại nói ra được những lời ấy được chứ, đây là con của chúng ta mài”

“Thư Nghi, em nghe anh nói đã.” Cố Mặc Ngôn đứng dậy nắm lấy vai cô, anh nghiêm †úc nói: ‘Chúng ta không thể sinh đứa bé này ra.”

“Tại sao lại không thể sinh?” Tô Thư Nghi kích động nhìn Cố Mặc Ngôn rồi hỏi, cô không chấp nhận được những lời Cố Mặc Ngôn nói.

“Thư Nghi, em khoan kích động vội.’ Cố Mặc Ngôn cố gắng an ủi Tô Thư Nghi: ‘Đây không phải là lúc đứa trẻ này nên xuất hiện, em không thể sinh nó ra được. Nếu như em thật sự muốn có con thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa chúng ta hãng sinh con được không?”
 
Chương 653


Chương 653

“Nhưng bây giờ em đã mang thai rồi, tại sao lại phải đợi thêm một thời gian nữa?”

Tô Thư Nghi cảm thấy mình không tài nào hiểu nổi những lời của Cố Mặc Ngôn.

Cái gì mà đây không phải là lúc đứa trẻ này xuất hiện? Đây là đứa con ngày trước cô và Cố Mặc Ngôn vẫn luôn mong đợi, sao anh có thể nhãn tâm bảo cô bỏ con chứ.

“Thư Nghi, em nghe anh được không?”

Cố Mặc Ngôn cũng hơi nôn nóng, anh kiên quyết nói: “Tóm lại chúng ta tuyệt đối không thể sinh đứa bé này ra.”

Nghe được những lời Cố Mặc Ngôn nói, Tô Thư Nghi hất bàn tay của anh đang để trên bả vai mình ra, sau khi lùi về phía sau hai bước, cô đứng lại rồi nhìn Cố Mặc Ngôn, trong mắt cô toàn là tổn thương và đau lòng.

Nghĩ đến ngày trước sau khi Cố Mặc Ngôn biết tin cô mang thai thì mừng như được mùa, rồi lại nhìn Cố Mặc Ngôn của hiện tại đang đứng trước mặt cô kiên quyết nói với cô không muốn có đứa con này, Tô Thư Nghỉ cảm thấy anh cứ như hai người khác nhau vậy. Đây có còn là Cố Mặc Ngôn mà cô biết nữa không?

“Lý do?” Tô Thư Nghỉ nghẹn ngào hỏi, ánh mắt của cô khi nhìn Cố Mặc Ngôn đã có chút lạnh lùng: ‘Lý do anh không muốn đứa con này là gì?”

Không đành lòng nhìn những giọt nước mắt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, anh vẫn nói câu đó: ‘Đây không phải là lúc đứa trẻ này xuất hiện.”

Thấy Cố Mặc Ngôn thậm chí còn không cho mình một lý do chính đáng, Tô Thư Nghi vừa thấy mất mát lại thất vọng.

Cô đưa tay lên lau nước mắt, nhìn Cố Mặc Ngôn rồi kiên quyết nói: “Em sẽ không bao giờ bỏ đứa con này đâu.” Dứt lời, Tô Thư Nghỉ cũng chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của Cố Mặc Ngôn, cô sải bước dài rồi rời khỏi phòng làm việc của Cố Mặc Ngôn.

Quay người nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn năm chặt tay.

Anh có thể nói cho Tô Thư Nghi biết nỗi lo trong lòng mình không? Nếu như Tô Thư Nghỉ biết, biết đâu cô sẽ không kiên quyết bảo vệ đứa trẻ này nữa thì sao.

Không được! Nghĩ đến việc làm như thế có thể sẽ mang lại tổn thương cho Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lập tức phủ định ngay suy nghĩ này trong lòng mình.

Có điều, nếu như không làm như thế, anh phải làm sao mới có thể thuyết phục được Tô Thư Nghi đây? Cố Mặc Ngôn bất chợt không nghĩ ra rốt cuộc mình nên làm gì.

Sau khi quay về phòng ngủ, Tô Thư Nghi nằm trên giường rồi khóc nấc lên. Cô vốn rất vui vẻ muốn chia sẻ tin tức mình đã mang thai cho Cố Mặc Ngôn biết, nhưng cô lại không ngờ, Cố Mặc Ngôn lại không có ý định giữ đứa trẻ này lại.

Nghĩ đến những ngày qua Cố Mặc Ngôn vấn không chịu chạm vào cô, lẽ nào anh sợ cô mang thai ư? Nhưng tại sao chứ? Tô Thư Nghỉ không hiểu nổi, tại sao tự dưng Cố Mặc Ngôn lại không muốn có con nữa?

Tô Thư Nghi cẩn thận suy nghĩ kỹ lại xem Cố Mặc Ngôn đã bắt đầu thay đổi từ khi nào. Càng nghĩ Tô Thư Nghi càng cảm thấy đau lòng, hình như bắt đầu từ khi Trình Thu Uyển xuất hiện, thái độ của Cố Mặc Ngôn dành cho cô đã có sự thay đổi lớn.

Trước đây, chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ không thường xuyên nổi giận với cô như thế, anh cũng sẽ không không tin lời cô nói, anh càng không bảo cô bỏ đi đứa con của hai người.

Cố Mặc Ngôn vấn còn thích Trình Thu Uyển, anh muốn ly hôn với cô sao? Thế nên anh mới bảo cô bỏ đi đứa con của mình, là sợ tương lai khi chia tay, cô sẽ lấy con làm cái cớ để bám lấy anh sao?

Nghĩ vậy, Tô Thư Nghỉ cảm thấy trái tim mình càng đau thắt lại, Cố Mặc Ngôn đã có suy nghĩ muốn rời xa cô rồi sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi anh còn nói sẽ ở bên cô cả đời cơ mà, lẽ nào câu nói đó cũng là lừa cô sao? Anh chỉ tạm thời dỗ ngọt cô thôi ư?
 
Chương 654


Chương 654

Tô Thư Nghĩ lắc đầu nguầy nguậy, cô không tin suy đoán trong lòng mình, nhưng nước mắt lại không khống chế được, cứ chảy dài mãi.

Đồng thời Tô Thư Nghỉ cũng hạ quyết tâm, cho dù Cố Mặc Ngôn có muốn đứa con này hay không, cô cũng sẽ sinh nó ra.

Đây là đứa con của cô, nhất định cô sẽ bảo vệ nó thật tốt, cô sẽ không để nó bị làm hại đâu.

Tô Thư Nghi cứ khóc mãi rồi ngủ thiếp đi mất, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy cô nhận ra mình đang nằm ngay ngắn ở trong chăn, nghĩ chắc là Cố Mặc Ngôn đã vào phòng rồi đắp lại chăn cho cô.

Nhưng Tô Thư Nghi lại không nhìn thấy bóng dáng của Cố Mặc Ngôn đâu cả.

Nhưng như thế cũng tốt, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Thư Nghỉ xuống tầng ăn sáng. Cô cứ tưởng Cố Mặc Ngôn đã ra ngoài rồi, nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy bóng dáng của anh bên bàn ăn.

Tô Thư Nghỉ đứng khựng tại chỗ, nghĩ xem mình có nên quay người rời đi hay là ngồi xuống ăn sáng.

“Thư Nghi, em dậy rồi à.” Cố Mặc Ngôn cũng nhìn thấy Tô Thư Nghi rồi, anh hơi gượng gạo nói chuyện với cô: “Em mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

Nếu Cố Mặc Ngôn đã mở lời, Tô Thư Nghi cũng chỉ đành nhấc chân đi về phía bàn ăn. Cô không ngồi bên cạnh Cố Mặc Ngôn hoặc là ngồi đối diện anh giống như mọi hôm mà chọn một chỗ cách xa Cố Mặc Ngôn nhất rồi ngồi xuống.

Cố Mặc Ngôn cũng biết Tô Thư Nghi đang giận mình, tối qua lúc anh quay về phòng ngủ thì thấy Tô Thư Nghỉ đã ngủ rồi. Sau khi chỉnh lại chỗ, đắp chăn cho cô xong, anh vốn định nằm xuống bên cạnh cô.

Nhưng nghĩ đến trận cãi vã trước đó của hai người, Cố Mặc Ngôn vẫn quay người đi đến phòng khách ngủ.

Cố Mặc Ngôn thức trắng đêm, vân luôn nghĩ cách để thuyết phục Tô Thư Nghị, nhưng cuối cùng vấn chẳng thu được kết quả gì.

Nếu như Tô Thư Nghỉ vẫn luôn nghĩ cô đang mang thai con của hai người, thế thì anh phải khuyên cô bỏ đứa bé này thế nào đây? Lần đầu tiên Cố Mặc Ngôn cảm thấy cái đầu của mình không đủ dùng.

Cố Mặc Ngôn do dự một lúc, sau đó nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi ở chỗ cách xa mình, vấn luôn cúi đầu ăn cơm rồi nói: “Thư Nghỉ, chuyện tối qua chúng ta bàn bạc với nhau, anh…”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn còn muốn nhắc đến chuyện này, Tô Thư Nghỉ nắm chặt đôi đũa trong tay, ngón tay cô trắng bệch. Anh quyết tâm muốn cô bỏ đi đứa bé này sao?

Cố Mặc Ngôn đăn đo một lát rồi nói tiếp: “Thư Nghi, em ngoan ngoãn nghe lời anh, đừng tùy hứng nữa được không? Chúng ta thật sự không thể sinh đứa bé này ra.”

“Em tùy hứng?!” Tô Thư Nghi cũng không kìm nén được cơn tức giận trong lòng mình nữa, bùng nổ ngay lập tức: ‘Cố Mặc Ngôn, đây là con của hai chúng ta, cho dù không phải thì nó cũng là một sinh mạng nhỏ, sao anh có thể đang tâm bỏ nó được!

Giờ anh lại thấy em tùy hứng à!”

Nghe thấy những lời Tô Thư Nghi nói, gương mặt vốn đang ôn hòa của Cố Mặc Ngôn bồng trở nên lạnh lùng: ‘Ý của em là, cho dù em không mang thai con của chúng ta, em cũng kiên quyết sinh nó ra bằng được sao.”

“Ý anh là gì?” Tô Thư Nghi ngây người bởi những gì Cố Mặc Ngôn nói: “Tại sao đứa con em đang mang trong bụng không phải là con của chúng ta chứ, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
 
Chương 655


Chương 655

Cố Mặc Ngôn lại im lặng, anh mím chặt môi không nói gì, toàn thân anh toát ra hơi thở lạnh như băng.

Tô Thư Nghỉ cho rằng Cố Mặc Ngôn nói ra những lời ấy trong lúc nóng giận, cô cũng không nghĩ nhiều: ‘Cố Mặc Ngôn, em nói cho anh biết, đây là con của em, em sẽ không để cho bất cứ ai làm hại đến nó đâu.

__ Cố Mặc Ngôn không lên tiếng trả lời Tô Thư Nghỉ nữa, cả phòng ăn bỗng im lặng một cách khó tả, hai người ai cũng đang tức giận, không ai chịu nhường ai.

“Nhất định phải bỏ đứa trẻ này.” Cố Mặc Ngôn nói xong câu đó thì đứng dậy rời khỏi phòng khách, sau đó anh cầm theo cặp đựng giấy tờ rồi đi về phía cửa.

Cứ cãi nhau mãi thế này cũng không phải là cách, e là Tô Thư Nghi sẽ không nghe lọt †ai những gì anh nói rồi đến bệnh viện bỏ đi đứa trẻ trong bụng đâu. Vẫn nên để cho hai người bình tĩnh lại trước đã, sau đó anh phải nghĩ ra cách khác mới được.

“Bốp!” Tô Thư Nghi hất mạnh cái bát trước mặt mình xuống dưới đất, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã.

Nhớ đến câu nói cuối cùng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi thấy lòng mình lạnh ngắt, để loại bỏ hòn đá cản đường anh và Trình Thu Uyển về lại bên nhau, Cố Mặc Ngôn lại đành lòng nhẫn tâm với mình như Cố Mặc Ngôn không lên tiếng trả lời Tô Thư Nghỉ nữa, cả phòng ăn bỗng im lặng một cách khó tả, hai người ai cũng đang tức giận, không ai chịu nhường ai.

“Nhất định phải bỏ đứa trẻ này.” Cố Mặc Ngôn nói xong câu đó thì đứng dậy rời khỏi phòng khách, sau đó anh cầm theo cặp đựng giấy tờ rồi đi về phía cửa.

Cứ cãi nhau mãi thế này cũng không phải là cách, e là Tô Thư Nghi sẽ không nghe lọt †ai những gì anh nói rồi đến bệnh viện bỏ đi đứa trẻ trong bụng đâu. Vẫn nên để cho hai người bình tĩnh lại trước đã, sau đó anh phải nghĩ ra cách khác mới được.

“Bốp!” Tô Thư Nghỉ hất mạnh cái bát trước mặt mình xuống dưới đất, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã.

Nhớ đến câu nói cuối cùng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi thấy lòng mình lạnh ngắt, để loại bỏ hòn đá cản đường anh và Trình Thu Uyển về lại bên nhau, Cố Mặc Ngôn lại đành lòng nhãn tâm với mình như thế sao?

Sau khi trút được cơn giận trong lòng mình, Tô Thư Nghỉ ngồi xuống rồi dân dần lấy lại được bình tĩnh.

Nếu như Cố Mặc Ngôn đã kiên quyết muốn cô bỏ đi đứa con này, vậy thì cô có thể thuận lợi sinh đứa trẻ này ra không?

Nghĩ đến thế lực của Cố Mặc Ngôn và thủ đoạn trừng phạt Lâm Bảo Châu khi đó của anh, Tô Thư Nghi lại thấy sợ, cô sợ là không thể, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách để Cố Mặc Ngôn từ bỏ suy nghĩ này mới được.

Tô Thư Nghi nghĩ nát óc tìm kiếm người có thể giúp đỡ mình, đúng rồi, ông nội, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nghĩ ra được mình nên tìm ai rồi.

Ông nội vẫn luôn miệng nói muốn bế chất, nếu như ông cụ biết Cố Mặc Ngôn muốn bỏ con, chắc chắn ông cụ sẽ không đồng ý đâu.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nhìn thấy được một tia hy vọng, cô cũng quên chuyện thu dọn bát đĩa bị mình hất rơi vỡ dưới đất, cô cầm túi rồi chạy ra khỏi nhà.

Lúc đến biệt thự của nhà họ Cố, Tô Thư Nghỉ thấy ông cụ vừa mới ăn sáng xong đang tản bộ trong vườn hoa.

“Thư Nghi, cũng lâu lắm rồi cháu không đến thăm ông nội đấy nhé.’ Thấy Tô Thư Nghỉ đến, ông cụ Cố bật cười vui vẻ.

Nghĩ đến chuyện xảy ra với Tô Thư Nghi lúc trước, ánh mắt ông cụ Cố nhìn cô mang theo sự đau lòng, nói thế nào thì nhà họ Cố của ông cụ cũng có lỗi với đứa trẻ này.

“Ông nội.” Tô Thư Nghỉ vội vàng chạy đến năm lấy tay áo của ông nội, cô nức nở nói: “Cháu có chuyện muốn nói với ông.”
 
Chương 657


Chương 657

Cuối cùng, ông cụ Cố vẫn do dự và hỏi: “Thư Nghi, cháu có còn nhớ chuyện đã xảy ra vào ngày cháu bị bắt cóc một tháng trước không?”

“Cháu có nhớ.” Tô Thư Nghi gật đầu, đáp.

Cô không hiểu vì sao ông cụ Cố lại nhắc tới chuyện này.

“Cháu thật sự nhớ tất cả mọi chuyện, chắc chăn không quên gì chứ?”

“Cháu không. Tất cả mọi chuyện ngày hôm đó cháu nhớ rất rõ ràng.” Chẳng lẽ mình đã quên mất điều gì sao? Tô Thư Nghi nghĩ mà không dám chắc.

“Thế là cháu nhớ được cả chuyện cháu bị xâm hại à?”

“Gì cơ?” Tô Thư Nghỉ bàng hoàng hỏi lại: “Cháu đã bị xâm hại?”

Nhìn phản ứng của Tô Thư Nghi, ông cụ Cố nghĩ bụng: Xem ra, nó không nhớ được chuyện này rồi.

“Ừ, hôm đó cháu bị…” Ông cụ Cố bối rối nhìn Tô Thư Nghi. Chuyện này thật sự khó nói được nên lời: “Cháu bị bốn tên ăn mày xâm hại. Vừa rồi cháu bảo đứa bé đã được một tháng, nên rất có khả năng đứa bé này không phải con của Cố Mặc Ngôn, mà là con của cháu… của cháu và bốn tên ăn mày kia.”

Nói dứt lời, ông cụ Cố áy náy nhìn Tô Thư Nghi. Tất cả là tại thằng Cố Thành Vũ bất hiếu kia đã gây ra chuyện như thế này. Đều do nhà ông cụ dạy dỗ không nghiêm khắc.

“Ông nội, ông nói gì thế ạ?” Tô Thư Nghỉ sững sờ: “Hôm đó cháu không hề bị bốn tên ăn mày ấy xâm hại. Đứa bé trong bụng sao có thể là của chúng được?”

“Thư Nghị, có lẽ cháu đã mất trí nhớ về việc này. Cháu nghe lời ông nội và Cố Mặc Ngôn đi, tuyệt đối không thể sinh đứa bé này ra. Nếu không, mai sau cháu sẽ hối hận đấy.”

“Sao cháu lại mất trí nhớ chứ?” Tô Thư Nghi cảm thấy mình càng lúc càng không hiểu được lời ông nội nói nữa, đầu óc cô bấn loạn, không sao sắp xếp được tư duy cho mạch lạc.

“Bác sĩ nói, có thể vì chịu cú sốc quá lớn nên cơ thể cháu đã kích hoạt cơ chế tự bảo vệ và lãng quên có chọn lọc đoạn ký ức đó. Vậy nên cháu mới quên mất chuyện mình đã bị xâm hại.”

Nói những gì thế này? Tô Thư Nghỉ giờ đây đang có cảm giác như phát điên. Cô nhắm mắt hít sâu vài hơi, bình tĩnh sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

“Ông nội, cháu nhớ rất rõ ràng chuyện ngày hôm đó. Ban đầu có bốn người muốn xâm hại cháu, nhưng cuối cùng Trình Nam Quyền đã đến kịp lúc cứu cháu, nên bốn người kia không đạt được mục đích. Sau đó Trình Nam Quyền đã đưa cháu đến bệnh viện. Lúc cháu tỉnh lại thì đã trông thấy Cố Mặc Ngôn. Chuyện là như vậy.

Cháu hoàn toàn không lấng quên gì hết.”

“Thư Nghị, có lẽ khi đó cháu đã phải chịu tổn thương quá lớn, không muốn nhớ đến chuyện này nữa, nên tâm lý đã tự động ám thị, thêu dệt nên một đoạn ký ức như vậy cho bản thân.” Rõ ràng ông cụ Cố không tin những gì Tô Thư Nghi nói.

“Cháu không hề!” Tô Thư Nghi cuống lên, không biết nên giải thích như thế nào: “Ông nội, tại sao ông không chịu tin cháu? Cháu không hề quên chuyện ngày hôm đó. Cháu thật sự không bị bốn kẻ đó xâm hại.”

“Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe cho cháu, bác sĩ đã nói cháu thực sự đã bị bốn kẻ đó xâm hại.” Ông cụ Cố cũng bị lời nói của Tô Thư Nghỉ làm cho mơ hồ. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

“Sao bác sĩ lại nói như thế?” Lúc này đây, Tô Thư Nghi cũng không sao hiểu nổi. Cô cau mày lại hỏi.

Đúng thế. Ông cụ Cố nghĩ bụng, nếu Tô Thư Nghỉ thật sự không bị xâm hại, không có lí do gì bác sĩ lại nói dối.

Nghĩ đến đây, ông cụ Cố cất giọng đầy thâm ý: “Thư Nghị, bác sĩ không có lí do gì mà phải nói dối cả. Có thể cháu đã lãng quên sự việc này. Nghe lời ông, đến bệnh viện bỏ đứa bé này đi, được không?”

“Ông nội, cháu thật sự không hề quên gì hết. Ông tin cháu với, được không? Cháu biết rõ chuyện này hơn bất kì ai.’ Tô Thư Nghỉ có cảm giác càng giải thích càng rối bời.
 
Chương 658


Chương 658

Thảo nào dạo gần đây, Cố Mặc Ngôn lại không muốn chạm vào mình. Anh cũng giống như ông nội, cho rằng mình đã bị bốn tên ăn mày ấy xâm hại ư?

Chắc chắn là như vậy rồi. Ông nội không thể biết được chỉ tiết vụ mình bị bắt cóc. Ắt hẳn là Cố Mặc Ngôn đã kể với ông.

Nhưng khi đó, Cố Mặc Ngôn cũng không có mặt ở hiện trường, sao lại tin rằng mình đã bị xâm hại chứ? Và tại sao bác sĩ lại nói như vậy với Cố Mặc Ngôn?

Ngẫm kĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

Khi sực nhớ ra một người, cuối cùng Tô Thư Nghi đã hiểu được tất cả mọi chuyện.

Trình Thu Uyển!

Cô còn nhớ lúc đó Cố Mặc Ngôn đã kể lại rằng, Trình Thu Uyển cùng Trình Nam Quyền cứu cô. Khi ấy, cô sợ Cố Mặc Ngôn không tin mình nên cũng không nói cho anh biết việc Trình Thu Uyển bắt cóc cô.

Giờ nghĩ lại, nhất định là Trình Thu Uyển đã mua chuộc bác sĩ, hùa vào lừa gạt Cố Mặc Ngồn, nói với anh rằng mình bị người khác xâm hại. Mục đích là muốn phá hoại tình cảm của mình và Cố Mặc Ngôn như lúc này đây.

Trái tim Tô Thư Nghi lúc này ngập tràn mối hận Trình Thu Uyển. Gô ta thuê người bắt cóc, muốn gây ra chuyện đó với mình đã đành. Vậy mà sau khi mình bất ngờ được Trình Nam Quyền cứu, khiến cho kế hoạch của cô ta đổ vỡ, bụng dạ rắn độc của cô †a còn muốn vu oan giá họa cho mình như vậy.

Không được, mình tuyệt đối không thể để Cố Mặc Ngôn cứ hiểu nhầm như thế được.

Nghĩ vậy, Tô Thư Nghỉ quay người chạy ra khỏi phòng sách của ông cụ Cố.

Bây giờ cô phải đi tìm Cố Mặc Ngôn nói chuyện này cho ra nhẽ. Cô đang mang thai đứa con của cô và Cố Mặc Ngôn. Anh nhất định không thể hiểu nhầm chuyện này.

Tô Thư Nghi rơi vào trầm tư sau khi nói với mình câu “phải tin cháu”, ông cụ Cố cũng rất lấy làm lạ. Đang định lên tiếng hỏi lại cô xem rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy Tô Thư Nghi quay người chạy thẳng ra ngoài cửa.

“Thư Nghi!” Ông cụ Cố sốt sắng muốn gọi Tô Thư Nghỉ lại, nhưng chớp mắt cô đã xuống lầu dưới, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ông cụ gọi mình.

Sau khi chạy ra khỏi nhà tổ họ Cố, Tô Thư Nghỉ tức tốc chạy ra ven đường, chặn một chiếc taxi lại, nói với tài xế cho đến địa chỉ tập đoàn Ngôn Diệu.

Suốt dọc đường, lòng Tô Thư Nghỉ thấp thỏm không yên. Mình nên giải thích chuyện này với Cố Mặc Ngôn như thế nào đây? Liệu Cố Mặc Ngôn có tin mình không? Hay sẽ cho rằng mình đã lãng quên chuyện này giống như ông nội?

Đến được Tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghỉ cũng không đánh tiếng với quầy lễ tân của công ty mà vào thẳng thang máy đi tới phòng làm việc của Cố Mặc Ngôn.

May sao cô lễ tân cũng biết Tô Thư Nghi nên không ngăn cản cô, chỉ thầm cảm thấy thật kì lạ. Rốt cuộc vợ tổng giám đốc sốt sắng đến tìm tổng giám đốc như vậy vì chuyện gì, hơn nữa còn trông có vẻ như đã khóc. Chẳng lẽ là cãi nhau với tổng giám đốc?

Nghĩ đến đây, cô lễ tân hơi bối rối nhìn chiếc điện thoại trước mặt. Vậy mình có nên gọi điện báo cáo với tổng giám đốc không?

Thôi vậy, quan thanh liêm khó xử chuyện gia đình, mình nên cẩn thận đừng chuốc vạ vào thân thì hơn.

Tô Thư Nghi không thấy Cố Mặc Ngôn trong phòng làm việc của anh. Thư ký của Cố Mặc Ngôn ở trước cửa cho cô biết, anh đang ở phòng họp, bảo cô vào phòng làm việc đợi một lát.
 
Chương 659


Chương 659

“Có thể nhờ cô vào trong thông báo dùm, tôi muốn gặp Cố Mặc Ngôn ngay được không?” Tô Thư Nghỉ hiếm khi tỏ thái độ rất cứng rắn.

Lúc này đây, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vợ tổng giám đốc luôn cho người ta cảm giác hiền dịu, thư ký cũng đoán ra được chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm.

“Vâng, vậy chị đợi cho một lát, tôi sẽ vào thông báo luôn.”

Trong phòng họp, Cố Mặc Ngôn đang nghe báo cáo thường nhật của quản lý bộ phận, thấy thư ký đi về phía mình, anh hơi cau mày. Anh rất không thích bị quấy rầy lúc đang họp.

Thư ký đi đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn rồi nói nhỏ: “Tổng giám đốc Cố, chị nhà có việc gấp tìm anh, đang đợi bên ngoài phòng làm việc.”

Nghe thấy là Tô Thư Nghi đến tìm mình, Cố Mặc Ngôn cắt ngang bản báo cáo của quản lý: “Tạm thời cứ như vậy đã. Phần còn lại tới chiều rồi nói tiếp. Tan họp.”

Nói dứt lời, Cố Mặc Ngôn đứng lên rời khỏi phòng hợp, để lại đám quản lý nhìn nhau ngơ ngác.

Sáng sớm vừa đến công ty, Cố Mặc Ngôn đã đột ngột thông báo họp, hơn nữa tâm trạng còn bực bội thấy rõ. Họ cũng đành phải rón rén ứng phó, chỉ sợ mình sơ ý chọc giận ông thần này.

Nào ngờ đang họp nửa chừng, Cố Mặc Ngôn lại đột ngột báo tan họp. Xem ra hôm nay họ làm bia đỡ đạn rồi.

Về đến phòng làm việc rồi đóng cửa, Cố Mặc Ngôn vừa quay người lại đã thấy Tô Thư Nghi hớt hải chạy đến chỗ mình, túm chặt tay rối rít nói: ‘Cố Mặc Ngôn, em mang thai đứa con của chúng ta, anh nhất định phải tin lời em nói!”

Nghe những lời đó của Tô Thư Nghi, sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh tanh, nhưng vẫn kiên nhãn đưa cô ra ghế sô pha ngồi.

“Thư Nghi, có những việc anh không tiện cho em biết. Em hãy nghe lời anh, chúng ta cùng đến bệnh viện bỏ đứa bé này, được không?”

“Em vừa tìm gặp ông nội. Ông đã nói hết nguyên nhân cho em biết rồi. Cố Mặc Ngôn, anh phải tin em, em không hề bị xâm hại.” Tô Thư Nghỉ sốt sắng giải thích.

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, mặt mày Cố Mặc Ngôn trở nên rất khó coi, đôi tay cũng bất giác siết chặt lại. Anh im lặng một lúc lâu mới cất giọng nói với Tô Thư Nghỉ: “Thư Nghi, em nghe anh, em không nhớ những chuyện xảy ra khi đó…”

“Em không hề quên, em có nhớ!” Tô Thư Nghi kích động lên tiếng cắt ngang lời Cố Mặc Ngôn. Quả nhiên, Cố Mặc Ngôn cũng cho rằng mình đã quên sự việc lúc đó. ‘Cố Mặc Ngôn, em không bị bốn kẻ đó xâm hại. Lúc ấy Trình Nam Quyền đã xuất hiện cứu em, bốn tên đó không đạt được mục đích.”

“Thư Nghi, em nhớ sai rồi. Lúc đó…”

“Em không hề nhớ sai, em nhớ rất rõ ràng.

Em thật sự không bị bốn tên đó xâm hại!”

Tô Thư Nghi không hiểu tại sao cả ông nội lân Cố Mặc Ngôn đều không tin lời kể của mình. Tại sao cả hai đều cho rằng mình đã nhớ sai về đoạn ký ức đó?

“Được, được, được. Em không bị bốn tên đó xâm hại.” Cố Mặc Ngôn lựa lời xuôi theo ý của Tô Thư Nghỉ, hy vọng có thể giúp cô bớt kích động.

Anh vần nhớ những lời bác sĩ đã dặn mình, không được để cảm xúc của Tô Thư Nghi quá kích động, ép buộc cô nhớ lại chuyện khi đó sẽ có thể khiến cô suy sụp tinh thần.

“Anh tin em rồi à?” Tô Thư Nghi mừng ra mặt, xem ra Cố Mặc Ngôn vấn tin tưởng cô.

“Thư Nghi, bất kể bốn tên đó có đạt được mục đích hay không, anh cũng không ghét bỏ em.’ Giọng nói của Cố Mặc Ngôn dịu dàng, cố gắng xoa dịu Tô Thư Nghi.
 
Chương 660


Chương 660

“Em nghe lời anh bỏ đứa bé đi, được không? Sau này, hai ta sẽ vẫn có con của mình. Anh nhất định sẽ thương yêu nó.

Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc vẹn tròn. Anh sẽ…”

“Anh vấn không tin eml” Tô Thư Nghi giận dữ đẩy Cố Mặc Ngôn ra, vừa khóc vừa nói: “Tại sao anh không chịu tin lời em nói? Lúc đó Trình Nam Quyền đã cứu được em rồi.

Em thật sự không bị xâm hại.”

Nhìn Tô Thư Nghi khóc lóc thảm thương, Cố Mặc Ngôn cũng đau thắt lòng. Anh muốn tin lời Tô Thư Nghỉ hơn bất cứ ai.

Chẳng lẽ anh lại muốn tin rằng vợ mình đã bị người khác xâm hại hay sao?

Nhưng nghĩ tới đoạn video mà Cố Thành Vũ cho mình xem, và cả những lời bác sĩ và Trình Thu Uyển đã nói, làm sao anh tin được rằng Tô Thư Nghỉ không bị xâm hại đây?

“Thư Nghi, anh sẵn lòng tin em, anh thật sự sẽ không ghét bỏ em.” Cố Mặc Ngôn định ôm Tô Thư Nghi vào lòng. Anh tưởng Tô Thư Nghi sợ anh sẽ xa lánh cô nên mới khăng khăng nói mình không bị xâm hại.

Nghe ngoài miệng thì Cố Mặc Ngôn nói tin tưởng mình, nhưng trong lòng lại khẳng định mình đã bị người khác xâm hại, trái tim Tô Thư Nghi bỗng dâng trào giận dữ, cùng với đó là cõi lòng đầy hờn tủi.

Chẳng lẽ anh tin tưởng Trình Thu Uyển đến vậy ư? Chỉ cần đó là lời Trình Thu Uyển nói, thì hình như anh chưa bao giờ nghi ngờ.

Nước mắt Tô Thư Ngh tuôn như mưa. Cô đẩy Cố Mặc Ngôn ra, òa khóc: “Anh nói một đằng nghĩ một nẻo. Nếu không ghét bỏ em, tại sao bao ngày qua anh không chạm vào em?”

Nghe Tô Thư Nghỉ nói vậy, Cố Mặc Ngôn càng chắc chắn với suy nghĩ của mình. Thì ra Tô Thư Nghi thật sự sợ mình sẽ xa lánh vì cô bị người khác xâm hại.

Xót thương Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đưa tay ra định lau nước mắt cho cô: “Thư Nghỉ, chuyện này không phải lỗi của em.

Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Anh sẽ không vì chuyện này mà rời xa em. Trước đó không chạm vào em là vì anh… anh…”

Cố Mặc Ngôn không biết phải nói thế nào với Tô Thư Nghi. Quả thực anh có bị sự việc đó gây ảnh hưởng, nhưng nhất quyết không phải vì chê bai cô, mà là vì anh tự trách mình. Tự trách bản thân mình đã không bảo vệ được cô.

“Anh làm sao? Trong lòng anh vần canh cánh chuyện này đúng không?” Thấy Cố Mặc Ngôn ấp a ấp úng không nói nên lời, Tô Thư Nghi càng suy sụp. Xem ra, Trình Thu Uyển đã đạt được mục đích rồi.

“Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Trình Thu Uyển. Cô ta cố tình nói với anh như vậy. Cô ta muốn làm cho anh hiểu nhầm emI” Tô Thư Nghỉ vội vàng giải thích với Cố Mặc Ngôn. Nước mắt cô tuôn trào: “Tại sao anh cứ không chịu tin em? Tại sao lại để cho cô ta đạt được mục đích?”

“Những chuyện này liên quan gì đến Trình Thu Uyển?” Cố Mặc Ngôn không hiểu tại sao Tô Thư Nghi lại đột nhiên nhắc đến Trình Thu Uyển.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn, hỏi: “Có phải Trình Thu Uyển nói cho anh biết chuyện em bị người ta làm nhục không?”

“Thu Uyển không có ác ý đâu.” Tưởng là Tô Thư Nghi hiểu lâm Trình Thu Uyển cố ý chia rế quan hệ giữa bọn họ, Cố Mặc Ngôn giải thích cho Trình Thu Uyển: “Cô ấy chỉ đồng cảm với cảnh ngộ của em nên mới nói cho anh biết tình cảnh mình nhìn thấy lúc tới cứu em, chứ cô ấy không cố ý nói những chuyện đó. Lúc nhắc đến những chuyện đó, cô ấy còn khóc rất đau lòng.”

“Cô ta vốn chỉ lừa gạt anh thôi, cô ta muốn để anh hiểu lầm em, muốn phá hoại tình cảm giữa chúng ta.” Nghe Cố Mặc Ngôn nói thay cho Trình Thu Uyển, trong lòng Tô Thư Nghỉ càng sốt ruột, sao Cố Mặc Ngôn có thể tin lời Trình Thu Uyển nói?
 
Chương 661


Chương 661

“Thư Nghi!” Cố Mặc Ngôn không còn nhẹ nhàng khuyên bảo giống như trước đó nữa, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: ‘Em phải biết ban đầu là Thu Uyển và Trình Nam Quyền cùng nhau cứu em, sao bây giờ em có thể hiểu lầm cô ấy như thế chứ?”

Mặc dù Cố Mặc Ngôn rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Tô Thư Nghỉ, nhưng cô cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác được, nhất là người này còn là ân nhân cứu mạng của cô.

“Cô ta không hề cứu eml” Tô Thư Nghi cao giọng, nóng nảy nói với Cố Mặc Ngôn những gì xảy ra vào ngày hôm đó: “Anh có biết hôm đó là Trình Thu Uyển tìm người bắt cóc em không? Bốn tên ăn mày kia cũng là cô ta tìm đến, lúc trước cô ta còn muốn chụp cảnh em bị làm nhục rồi đăng lên mạng. Cô ta vốn định…”

“Đủ rồi!” Cố Mặc Ngôn không nghe nổi nữa, lạnh lùng ngắt lời Tô Thư Nghĩ: “Tô Thư Nghỉ, chuyện em bị làm nhục cũng không phải một mình Thu Uyển nói, kết quả kiểm tra của bác sĩ lúc trước cũng như vậy, sao em có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ấy?”

“Chắc chắn là Trình Thu Uyển đã mua chuộc bác sĩ kia để cùng nhau lừa gạt anh.” Tô Thư Nghi mất kiên nhẫn nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh tin em được không? Thật sự là Trình Thu Uyển bắt cóc em, cô ta không phải người tốt, anh không thể tin tưởng cô ta.”

Nghe những lời Tô Thư Nghi nói, trong mắt Cố Mặc Ngôn đầy sự thất vọng. Anh cảm thấy bây giờ Tô Thư Nghi đúng là không thể nói lý, khiến người ta cảm thấy cô thật ngang ngược. Đây là Tô Thư Nghỉ hiền lành dịu dàng thuở đầu anh quen ư? Sao anh lại cảm thấy dường như cô đã biến thành người khác rồi.

Nghĩ đến những chuyện Tô Thư Nghi gặp phải gần đây, Cố Mặc Ngôn cố gắng đè nén sự mất kiên nhãn và bực bội trong lòng, không ngừng tự nhủ với bản thân: Nhất định là Tô Thư Nghỉ chịu tổn thương quá lớn nên mới thay đổi tính tình. Bây giờ điều cô ấy cần nhất là sự an ủi từ mình, anh không thể tức giận với cô vào lúc này được.

Cố Mặc Ngôn hít sâu vài hơi, cố gắng bình Tĩnh nói với Tô Thư Nghi: “Thư Nghi, anh và Thu Uyển đã là chuyện quá khứ, bây giờ anh và cô ấy chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thôi. Em yên tâm, anh sẽ không vì cô ấy mà bỏ rơi em, em cũng đừng nhắm vào cô ấy nữa được không?”

“Anh cảm thấy em đang nhắm vào cô †a?”

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn chẳng những không tin lời mình mà anh còn nghi ngờ mình đang cố ý vu khống Trình Thu Uyển.

“Thu Uyển không thể nào làm chuyện như em nói được” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn hơi mất kiên nhẫn: “Anh nhìn cô ấy lớn lên, anh hiểu cô ấy, cũng tin tưởng cô ấy. Thu Uyển không phải là loại người đó.”

“Vậy anh cảm thấy em sẽ nói dối anh đúng không?” Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Tô Thư Nghỉ đau lòng khóc nấc lên: ‘Anh cứ bảo vệ Trình Thu Uyển như vậy sao? Anh thà tin tưởng cô ta chứ cũng không chịu tin eml”

“Không phải anh không tin em, chẳng qua là anh cảm thấy bây giờ em đã bị sự ghen †¡ che mờ mắt. Thư Nghỉ à, anh xin em hãy tỉnh táo một chút được không?” Cố Mặc Ngôn hơi tức giận nói, anh thật sự không chịu nổi Tô Thư Nghỉ hiện giờ.

Tô Thư Nghi không biện hộ cho mình nữa, cô chỉ yên lặng nhìn Cố Mặc Ngôn. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong mắt Tô Thư Nghi chất chứa những cảm xúc phức tạp, có đau lòng, tự giều, khổ sở, và cả thất vọng.

Bị sự ghen tị che mờ mắt ư, trong lòng Tô Thư Nghỉ cười mỉa. Khoảnh khắc trước đó cô còn cho răng Cố Mặc Ngôn là người thân thuộc nhất với mình trên đời này, nhưng hóa ra trong lòng anh cô chính là như vậy ư?

Tô Thư Nghi dời mắt khỏi Cố Mặc Ngôn, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng của anh. Dù sao anh cũng chẳng tin lời mình nói, Tô Thư Nghi không muốn tiếp tục ở lại đây tranh cãi với anh nữa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi rời đi, Cố Mặc Ngôn muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng sự kiêu ngạo của bản thân vần khiến anh đứng chôn chân tại chỗ.

Bây giờ trong lòng anh cũng rất tức giận, những lời nói trước đó của Tô Thư Nghi thật sự hơi quá đáng. Không có chứng cứ rõ ràng, sao cô có thể giội hết nước bẩn lên người Trình Thu Uyển?
 
Chương 662


Chương 662

Thật ra ngoại trừ tức giận, trong lòng Cố Mặc Ngôn vần cảm thấy đau lòng nhiều _ hơn. Tô Thư Nghỉ nói anh không tin cô, nhưng cô đã từng tin anh chưa? Nếu cô thật sự tin tưởng anh thì đã không cứ mãi nghi ngờ giữa anh và Trình Thu Uyển có gì đó.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghi bước đi vô định trên đường. Rốt cuộc bây giờ cô cũng hiểu tại sao Cố Mặc Ngôn lại không muốn đứa bé này, hóa ra anh tưởng rằng đó không phải là con anhI Tô Thư Nghi tìm một băng ghế bên đường ngồi xuống, cô không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa?

Nếu Cố Mặc Ngôn đã không tin mình, vậy chắc chắn anh cũng sẽ không thừa nhận đứa bé này, nói không chừng còn bảo mình phá bỏ. Mình phải làm gì để có thể giữ lại đứa bé này đậy?

Đồng thời trong lòng Tô Thư Nghi cũng đang hoài nghi, Cố Mặc Ngôn thật sự chỉ vì nghi ngờ đứa bé này không phải con anh nên mới kiên quyết bảo mình phá bỏ nó ư?

Nếu là như vậy thì tại sao anh không chịu tin lời giải thích của mình một chút nào, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới lỡ như đứa trẻ mình đang mang chính là con anh thì sao?

Suy cho cùng, trong lòng Cố Mặc Ngôn vấn chỉ tin tưởng Trình Thu Uyển thôi, thế nên anh mới chưa từng nghỉ ngờ cô ta. Lúc nấy anh còn nói mình hiểu Trình Thu Uyển, xem ra Cố Mặc Ngôn vẫn còn thích cô ta…

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi lại muốn khóc.

“Được rồi, được rồi.” Cô cố lắc đầu, không để mình suy nghĩ lung tung.

Tô Thư Nghi lấy hai tay che bụng, tự thề với lòng: Cô nhất định sẽ bảo vệ con của mình, cho dù Cố Mặc Ngôn không muốn nó, thậm chí có thể sau này sẽ ly hôn với cô thì cô cũng nhất định sẽ sinh đứa bé này ra. Cô sẽ tự tay nuôi nấng đứa con này, sẽ cho nó thật nhiều tình yêu thương.

“Cố lên!” Tô Thư Nghỉ thầm động viên mình. Nếu như thật sự phải làm mẹ đơn thân thì cô phải thật kiên cường, không thể khóc sướt mướt giống như bây giờ được.

Cô phải cố gắng làm việc, cố gắng sống, nếu không thì sao có thể chăm sóc cho con mình thật tốt được chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Thư Nghi lau khô nước mắt, định đến bệnh viện thăm Tô Ninh Kiều.

Không biết bây giờ bà thế nào rồi? Tốt hơn hết vẫn nên nhanh chóng tìm ra tung tích con gái ruột của bà mới được, nếu không, cô sợ bệnh tình của Tô Ninh Kiều sẽ chuyển biến xấu, lỡ như đi đến mức không thể cứu vãn thì sẽ không tốt.

Sau khi đến bệnh viện, Tô Thư Nghi không nhìn thấy Tô Ninh Kiều trong phòng bệnh.

Cô tưởng là Tô Ninh Kiều đã đi vệ sinh, bèn ngồi trên giường bệnh đợi bà trở về.

Chẳng ngờ không đợi được Tô Ninh Kiều về, ngược lại có một cô y tá đi vào với vẻ vội vã.

Y tá vừa thấy cô đã lo lắng hỏi: “Xin hỏi cô là con gái của Tô Ninh Kiều phải không?”

“Vâng, tôi là con gái của bà, xin hỏi có chuyện gì không?” Tô Thư Nghi đứng dậy trả lời.

“Bây giờ chúng tôi không tìm thấy mẹ cô, không biết bà ấy đã đi đâu rồi.’ Vẻ mặt của y tá rất sốt ruột.

“Cái gì!” Sắc mặt Tô Thư Nghi lập tức trở nên căng thẳng: “Tại sao lại tìm không thấy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Sáng nay lúc chúng tôi kiểm tra phòng thì phát hiện mẹ cô đã biến mất, tất cả mọi người đều đang tìm bà ấy, nhưng đến giờ vân không tìm được, chúng tôi đang định gọi điện thoại cho cô. Cô mau gọi điện thoại cho mẹ mình đi, xem bà ấy có đi đâu đó quanh đây không.”

Nghe y tá nói, Tô Thư Nghi vội vàng gọi điện thoại cho Tô Ninh Kiều.

“Nhận điện thoại đi, mẹ nhận điện thoại đi.”
 
Chương 663


Chương 663

Tô Thư Nghỉ lo lắng đi qua đi lại tại chố, nhưng điện thoại của Tô Ninh Kiều vấn không có ai bắt máy.

“Rốt cuộc mẹ có thể đi đâu được chứ?” Tô Thư Nghỉ lục soát những nơi Tô Ninh Kiều có thể đi trong đầu, bà cũng không quen thuộc với khu vực này, vậy thì bà có thể đi đâu?

Trong đầu Tô Thư Nghi chợt lóe lên một suy nghĩ, cô nghĩ đến chức năng định vị trên điện thoại của Tô Ninh Kiều!

Tô Thư Nghỉ vội mở điện thoại ra, tìm kiếm vị trí của Tô Ninh Kiều, nhưng vị trí hiển thị trên điện thoại lại khiến Tô Thư Nghi rất bất ngờ.

Bây giờ Tô Ninh Kiều lại đang ở gần nhà họ Trình!

Bởi vì vào ngày giỗ của Trình Thu Uyển lần trước, Cố Mặc Ngôn và cô đã từng đến nhà họ Trình để né tránh phóng viên, cho nên cô vân còn chút ấn tượng đối với vị trí của nơi đó.

Nhưng mẹ đến đó làm gì?

Tô Thư Nghỉ không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô vội vàng rời khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi đến nhà họ Trình.

Lúc đến nhà họ Trình, quả nhiên Tô Thư Nghi nhìn thấy Tô Ninh Kiều ở cửa ra vào.

Lúc này Tô Ninh Kiều đang nói gì đó với Trình Thu Uyển, tuy nhiên sắc mặt của Trình Thu Uyển rất khó coi, cô ta cũng chỉ hờ hững với Tô Ninh Kiều.

‘Dì Tô, có chuyện gì thì nói ở đây đi, không cần vào trong đâu.” Trình Thu Uyển cũng không nhìn Tô Ninh Kiều, cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn đi nơi khác, lông mày khẽ nhíu lại, trong giọng nói lộ rõ sự mất kiên nhẫn.

Tô Ninh Kiều chỉ là người hầu trong nhà cô ta thôi, sở dĩ lần trước cô ta tỏ ra thân thiết với bà như vậy là vì thấy Tô Thư Nghi ở đây nên muốn kích thích cô một chút. Không ngờ bà tưởng là thật, bây giờ còn chạy đến nhà họ Trình tìm cô ta nữa chứ.

Tô Ninh Kiều hoàn toàn không để ý đến thái độ của Trình Thu Uyển đối với mình, bà ân cần hỏi thăm: “Thu Uyển, dạo này cháu thế nào rồi?”

“Rất tốt.’ Trình Thu Uyển ngước mắt nhìn trời, nhếch môi, hờ hững trả lời.

Sau khi Tô Ninh Kiều nghe vậy lại mỉm cười: ‘Cháu sống tốt là được rồi, vậy thì dì Tô cũng yên tâm.”

Trình Thu Uyển không trả lời Tô Ninh Kiều, cô ta nhìn bà băng ánh mắt khó hiểu.

Tô Ninh Kiều tỉ mỉ quan sát Trình Thu Uyển, bà tươi cười nói: “Thu Uyển đúng là ngày càng xinh đẹp, lúc còn bé cháu đã xinh xắn giống như búp bê, ai gặp cũng thích. Bây giờ lớn lên lại càng đẹp hơn, không biết sau này ai sẽ may mắn có thể cưới được được cháu.”

Nói đến đây, trong mắt Tô Ninh Kiều ươn ướt, chỉ sợ mình không nhìn thấy được ngày đó, bây giờ chỉ có thể nhìn nhiều thêm một chút.

Nghe Tô Ninh Kiều khen mình, tâm trạng của Trình Thu Uyển cũng tốt hơn một chút, dù sao thì ai cũng thích nghe những lời bùi tai.

Nhưng khi nghĩ đến Tô Thư Nghỉ, sắc mặt Trình Thu Uyển lại trầm xuống, trong ánh mắt nhìn Tô Ninh Kiều cũng đầy sự chán ghét, cô ta thâm nghĩ: ‘Hừ, nếu không phải vì con gái của bà thì Cố Mặc Ngôn đã là của tôi từ lâu rồi.

Trình Thu Uyển không muốn nhìn thấy bất kỳ ai có liên quan đến Tô Thư Nghị, cô ta vừa định há miệng bảo Tô Ninh Kiều đi thì chợt có một cơn gió đột nhiên thổi qua, cuốn theo những chiếc lá trên mặt đất bay về phía Trình Thu Uyển.

Lá cây dính lên áo Trình Thu Uyển, để lại một vệt nước bùn. Hôm nay Trình Thu Uyển mặc một chiếc áo màu trắng, cho nên vết bùn này dính trên áo rất rõ.

Trình Thu Uyển bực bội lấy tay lau quần áo hai lần, sắc mặt rất khó chịu: “Cơn gió đáng chết gì thế, đây là bộ đồ tôi thích nhất đấy!”
 
Chương 664


Chương 664

Nghe vậy, Tô Ninh Kiều vội vàng duõi tay, muốn xử lý vết bùn kia giúp Trình Thu Uyển, nhưng lại bị Trình Thu Uyển xoay người tránh đi.

Nhìn những vết chai dày đặt trên đôi tay duỗi ra của Tô Ninh Kiều, rồi cả một số vết thương để lại do làm việc nặng nhọc quanh năm, trong mắt Trình Thu Uyển đầy vẻ ghét bỏ.

“Bà làm gì vậy! Đầy là quần áo tơ tằm, tay bà thô ráp như vậy sẽ làm xước tơ mất.”

“À à.” Tô Ninh Kiều vội rút tay về, ngượng ngùng cười với Trình Thu Uyển: “Dì Tô không biết bộ đồ này lại đắt như vậy, thật sự xin lỗi Thu Uyển nhé. Dì chỉ muốn giúp cháu tẩy vết bùn trên áo thôi.”

“Về mang đến tiệm giặt là được rồi, sẽ có người chuyên môn xử lý.” Trình Thu Uyển thâm nói đồ nhà quê: “Rốt cuộc dì đến tìm tôi làm gì?”

“Không có gì, chẳng qua là lâu rồi dì Tô không gặp cháu nên hơi nhớ, muốn đến thăm và nói chuyện với cháu thôi.” Tô Ninh Kiều dịu dàng nói, trong ánh mắt nhìn Trình Thu Uyển ngập tràn yêu thương.

“Ô” Trình Thu Uyển hờ hững trả lời: “Không có gì thì dì đi trước đi, chúng tôi còn phải ra ngoài, không có nhiều thời gian như vậy đâu.

“Vậy à.’ Trong giọng nói của Tô Ninh Kiều lộ rõ thất vọng, sau đó bà lại cười nói: “Cháu có việc thì làm đi, dì Tô không làm phiền cháu nữa”

“Ừ, vậy tôi về trước đây.” Nói xong Trình Thu Uyển liền xoay người đi vào nhà.

“Đợi đã Thu Uyển.” Tô Ninh Kiều muốn duõi †ay kéo Trình Thu Uyển lại, nhưng bà đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn rụt tay về, bước nhanh tới trước mặt Trình Thu Uyển ngăn cô ta lại.

Trình Thu Uyển thầm trợn mắt, mất kiên nhãn hỏi: “Còn gì nữa?”

“Không có gì, Thu Uyển, dì Tô chỉ muốn hỏi một chút, cháu xem khi nào có thời gian thì có thể đến nhà dì Tô ăn một bữa cơm không? Dì Tô sẽ làm món cháu thích nhất.”

Tô Ninh Kiều dè dặt nói, trong giọng mang theo ý cầu xin.

“Dạo này tôi bận lắm, không có thời gian đâu.’ Trình Thu Uyển vòng qua Tô Ninh Kiều, tiếp tục đi về phía trước.

“Thu Uyển, cháu dành chút thời gian đến nhà dì Tô ngồi chơi đi.” Tô Ninh Kiều lại tiến lên ngăn Trình Thu Uyển: “Dì Tô làm trứng cuộn lúc nhỏ cháu thích ăn nhất được không?”

“Rồi rồi rồi, tôi biết rồi.’ Trình Thu Uyển đáp qua loa: “Nếu có thời gian tôi sẽ đi, giờ thì dì có thể đi được chưa?”

Nghe Trình Thu Uyển đồng ý, Tô Ninh Kiều mỉm cười hài lòng, vội vàng nhường sang một bên: ‘Bây giờ dì đi ngay, dì Tô không làm chậm trễ thời gian của cháu, dì đi ngay đây.

Trình Thu Uyển không nhìn Tô Ninh Kiều mà đi thẳng vào nhà, trong miệng còn lầm bầm: “Phiền chết đi được, tưởng mình là ai chứ.

Nhìn thấy Trình Thu Uyển đi vào nhà, Tô Ninh Kiều mới lưu luyến đi một bước ngoái lại ba lần rời khỏi nhà họ Trình.

Tô Thư Nghỉ ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không bước lên gọi Tô Ninh Kiều lại, cô chỉ nhìn bóng lưng rời đi của Tô Ninh Kiều với vô vàn suy nghĩ.

Nghĩ đến lúc nãy Tô Ninh Kiều gần như là đang nịnh nọt nói chuyện với Trình Thu Uyển, trong lòng Tô Thư Nghỉ ngoài cảm giác khó chịu ra còn có một chút nghỉ hoặc.

Tô Ninh Kiều quá quan tâm đến chuyện của Trình Thu Uyển.

Tô Thư Nghỉ nghĩ đến trước đó Tô Ninh Kiều vì dự ngày giỗ của Trình Thu Uyển mà chẳng màng đến sức khỏe của mình, thậm chí còn tát cô hai cái vì Trình Thu Uyển.

Trước đó cô cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này, cũng chỉ cảm thấy có lẽ là mẹ mình chăm sóc Trình Thu Uyển từ nhỏ nên có tình cảm khá sâu sắc với cô ta thôi.
 
Chương 665


Chương 665

Nhưng bây giờ cô đã biết mình không phải con gái ruột của Tô Ninh Kiều, vừa nghĩ đến những chuyện này là đã cảm thấy không được bình thường. Có vẻ tình cảm mẹ dành cho Trình Thu Uyển đã vượt qua tình cảm chủ tớ từ lâu rồi.

Chẳng lẽ… Tô Thư Nghỉ khiếp sợ vì suy nghĩ của mình, cũng không thể nào chứ.

Nhưng nếu như không phải vậy thì không thể giải thích được những chuyện này.

“Cô đang làm gì vậy?” Trong lúc Tô Thư Nghi đang đăm chìm trong suy nghĩ của mình, một giọng nói chợt vang lên sau lưng cô, dọa cô đột nhiên run lên một cái.

Tô Thư Nghi vội quay đầu lại, phát hiện hóa ra là Trình Nam Quyền.

Cô võ võ lồng ngực mình, thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm tôi sợ chết được.”

Trình Nam Quyên hơi tò mò nhìn theo hướng Tô Thư Nghi nhìn lúc nấy, nhưng lại chẳng phát hiện được gì. Quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của Tô Thư Nghi, anh ta cảm thấy rất đáng yêu, cười hỏi lại lần nữa: “Cô ở đây làm gì?”

Thấy bóng dáng của Tô Ninh Kiều đã đi xa, Tô Thư Nghi cũng yên tâm. Nếu không thì cô thật sự không biết phải giải thích chuyện này với Trình Nam Quyền như thế nào.

“Tôi tới tìm anh đấy!” Tô Thư Nghỉ tìm bừa một cái cớ.

Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, trên mặt Trình Nam Quyền lộ vẻ nghi hoặc: “Tìm tôi á2 Có chuyện gì không?”

‘Không có gì, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi.” Trong đầu Tô Thư Nghi nhanh chóng soạn kịch bản: “Thế là chợt nghĩ xem anh có ở nhà không, nếu có ở nhà thì †ìm anh tâm sự”

“Thật à?” Nhìn thấy ánh mắt đảo loạn khắp nơi của Tô Thư Nghi, không dám đối mặt với mình, Trình Nam Quyền rất nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô.

Nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì anh ta tin Tô Thư Nghỉ không có ác ý gì.

Không biết tại sao, Trình Nam Quyền lại có cảm giác thân thiết không giải thích được với Tô Thư Nghỉ. Mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta luôn muốn sờ đầu cô, chọc cho cô vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, Trình Nam Quyền lại thấy tâm trạng của mình cũng tốt theo.

Nhưng Trình Nam Quyền rất rõ ràng, tình Ì cảm này không phải tình yêu nam nữ. Cảm giác của anh đối với Tô Thư Nghỉ giống như… Ữm, người thân hơn. Anh muốn bảo vệ cô không bị tổn thương, muốn cô cả đời đều vui vẻ hạnh phúc, muốn luôn được nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng không có ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông đối với phụ nữ.

“À ừ, tất nhiên rồi.” Tô Thư Nghi vội vàng trả lời: ‘Không ngờ lại tình cờ gặp được anh ở đây, lúc nấy tôi còn đang nghĩ có nên vào tìm anh không đấy. Bây giờ anh rảnh không?”

“Ừ, có.” Trình Nam Quyền khẽ gật đầu.

“Vậy hay là chúng ta cùng đến quán cà phê ngồi một chút nhé?” Tô Thư Nghi muốn nhân cơ hội hỏi một chút về chuyện giữa Tô Ninh Kiều và Trình Thu Uyển ở nhà họ Trình, hẳn là Trình Nam Quyền cũng biết.

“Được.” Trình Nam Quyền vui vẻ đồng ý: “Cô muốn tới đâu?”

“Đâu cũng được, anh quyết định đi.’ Tô Thư Nghi không thường xuyên đến quán cà phê, cho nên cô cũng không rành lắm.

Trình Nam Quyền gật đầu, sau đó xoay người đi đến chỗ lúc nãy mình đậu xe, Tô Thư Nghi cũng vội vàng đuổi theo. Đợi sau khi Tô Thư Nghỉ lên xe, Trình Nam Quyền mới đưa cô đến một quán cà phê mà anh thường đi.

Sau khi mỗi người gọi một tách cà phê, hai người hàn huyên chút chuyện xảy ra gần đây.

“Sức khỏe dì Tô thế nào rồi?” Đang lúc Tô Thư Nghỉ không biết phải hỏi chuyện giữa Tô Ninh Kiều và Trình Thu Uyển thế nào, Trình Nam Quyền lên tiếng hỏi trước.
 
Chương 666


Chương 666

“Sức khỏe mẹ tôi rất tốt.” Tô Thư Nghỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng vấn quyết định tạm thời sẽ không nói chuyện Tô Ninh Kiều bị bệnh máu trắng cho Trình Nam Quyền biết: “Chỉ là dạo này cứ lẩm bẩm bảo nhớ em gái anh, nói là lâu rồi không gặp cô ấy.”

“Thật à?” Trình Nam Quyền mỉm cười: “Xem ra dì Tô vẫn thích Thu Uyển giống như trước đây, khi nào có thời gian tôi và Thu Uyển sẽ cùng đến bệnh viện thăm dì TÔ.

“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi ngẩng đầu cười đáp lại.

Cô nhẹ nhàng dùng thìa khuấy tách cà phê trước mặt mình, vờ như lơ đãng hỏi: “Tôi cũng cảm thấy mẹ tôi thật sự rất thích em gái của anh, trước đây lúc mẹ tôi ở nhà họ Trình cũng luôn tốt với em gái anh như vậy à?

“Ừ”” Trình Nam Quyền gật đầu: “Dì Tô chăm sóc Thu Uyển từ nhỏ, vẫn luôn rất yêu thương em ấy. Nói ra thì mẹ cô đến nhà chúng tôi làm bảo mẫu cũng là vì Thu Uyển đấy”

“Chuyện là sao vậy?” Tô Thư Nghỉ vội hỏi, trên mặt lộ vẻ căng thẳng.

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tô Thư Nghị, trong lòng Trình Nam Quyền không khỏi hơi nghi ngờ, nhưng anh chỉ nghĩ là cô †ò mò, bèn lên tiếng giải thích với cô: “Thật ra Thu Uyển đã bị bắt cóc một lần trong phòng sinh lúc mới chào đời. Khi đó chúng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy Thu Uyển đâu, cả nhà đều sắp phát điên lên.”

“Sau này là dì Tô ôm Thu Uyển về. Lúc đó ba mẹ tôi đều rất biết ơn dì ấy, muốn cho dì ấy một số tiền lớn, nhưng nói sao dì Tô cũng không chịu. Gia đình chúng tôi cũng đành coi như thôi.”

“Mấy năm sau, dì Tô lại đến nhà chúng tôi xin làm bảo mâu. Gia đình tôi nhận ra dì ấy chính là người lúc trước đã cứu Thu Uyển, thấy bây giờ dì ấy sống cảnh nghèo khó nên muốn lấy một số tiền để cảm ơn ân Tình lúc trước.”

“Không ngờ dì Tô vẫn cương quyết không chịu nhận, nói lúc trước chỉ vô tình cứu được Thu Uyển, không thể nhận số tiền kia được. Nếu như chúng tôi thật sự muốn cảm ơn dì ấy thì cho dì ấy công việc bảo mẫu là được rồi.”

“Gia đình chúng tôi hết cách đành phải đồng ý, thấy dì Tô và Thu Uyển có duyên như vậy nên để dì ấy giúp chăm sóc Thu Uyển. Thế nên mới nói dì Tô cũng xem như nhìn Thu Uyển lớn lên.” Sau khi nói xong, Trình Nam Quyền bưng tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm.

Sau khi nghe xong, Tô Thư Nghi cảm thấy rất khó tin, tại sao năm đó mẹ lại có thể tình cờ cứu được Trình Thu Uyển như vậy?

“Mẹ tôi có nói năm đó bà cứu được em gái anh thế nào không?” Tô Thư Nghi hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Ừm”” Trình Nam Quyền trầm tư một lúc, cố gắng nhớ lại tình hình năm đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra.

“Tôi cũng không rõ lắm. Khi ấy tôi còn quá bé nên cũng không nhớ chuyện đã xảy ra ngày xưa. Những điều này đều là bố mẹ kể lại cho tôi. Họ nói dì Tô là ân nhân của Thu Uyển. Nhà họ Trình chúng tôi nợ ơn dì ấy, nên chúng tôi phải tôn trọng dì ấy, coi dì ấy như người lớn trong nhà, không được đối xử như người ăn kẻ ở.”

“Vậy à?” Tô Thư Nghi trâm ngâm gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: ‘Vậy gia đình anh không điều tra xem năm xưa, ai đã bắt cóc em gái anh à?”

“Đương nhiên là có điều tra chứ. Nhưng năm xưa cũng không điều tra ra được gì, hoàn toàn không tìm thấy tăm hơi của đám bắt cóc đó.” Trình Nam Quyền hơi chau mày: “Về sau chúng tôi nghĩ, Thu Uyển đã trở về rồi thì cũng không cần phải truy cứu sự việc nữa. Vậy nên chuyện này cũng kết thúc.”

Nghe Trình Nam Quyền nói vậy, mối nghi ngờ của Tô Thư Nghi không giảm đi mà còn tăng lên. Làm thế nào mà khi đó Tô Ninh Kiều lại xuất hiện đúng lúc để cứu Trình Thu Uyển như thế? Làm thế nào mà một người phụ nữ như bà lại có thể cứu được đứa bé khỏi tay bọn bắt cóc? Những điều này không sao giải thích được.

Vả lại, với thế lực nhà họ Trình khi đó, làm gì có chuyện không điều tra được mấy tên bắt cóc? Trừ khi đám bắt cóc này không hề tồn tại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom