Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 635


CHƯƠNG 635

“Nếu đã như vậy thì,’ Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại nằm bên cạnh vứt lên bàn, tiếp tục nói: “Vậy thì mới mọi người nhìn cho thật kỹ tin tức mới nhất mới được cập nhật.”

Có ý gì đây? Các thành viên trong hội đồng quản trị đều thấy khó hiểu với những lời nói và hành động đột ngột của Cố Mặc Ngôn, tin tức mới gì vậy?

Điện thoại Cố Mặc Ngôn ném đi trượt đến trước mặt của một thành viên hội đồng quản trị, anh ta tò mò cầm điện thoại lên xem thử, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi: ‘Sao lại như vậy!”

Mọi người nghe anh ta nói vậy, rồi lại thêm sắc mặt anh ta thay đổi, ai nấy cũng đều tò mò rốt cuộc anh ta đã thấy gì.

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Sắc mặt Cố Thành Vũ không tốt hỏi. Khó khăn lắm anh ta mới nắm bắt được cơ hội lật đổ Cố Mặc Ngôn, vào thời điểm quan trọng thế nào tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất gì.

“Tổng giám đốc Cố, anh xem đi.” Vị thành viên hội đồng quản trị kia đứng dậy bước đến cạnh Cố Thành Vũ, đưa điện thoại trong tay mình đến trước mặt anh ta.

Thấy nội dung trong điện thoại sắc mặt Cố Thành Vũ trở nên âm u.

Mọi người thấy vậy cũng lần lượt lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm tin tức liên quan đến tập đoàn Gố Thị, sau đó sắc mặt cũng âm u theo.

Chỉ vừa mới nhập chữ tập đoàn Gố Thị vào khung tìm kiếm thì gợi ý hiện ra đều là các tin tức như “Chất phụ gia thực phẩm dưới danh nghĩa tập đoàn Cố Thị vượt quá chỉ tiêu”. “Người tiêu dùng đều lần lượt đòi tập đoàn Gố Thị lên tiếng”, “An toàn thực phẩm có tai họa ngầm, tập đoàn Cố Thị phải chịu kiểm tra” vân vân.

Mọi người đều nghiêm mặt mở tin tức ra đọc thật cẩn thận. Các công ty sản xuất thực phẩm vốn dĩ do Cố Thành Vũ quản lý đều bị điều tra ra chất phụ gia vượt chỉ tiêu rõ ràng.

Các kênh tin tức truyền thông có sức ảnh hưởng đều phát tin tức này, nhất thời tập đoàn Cố Thị bị đẩy lên đầu ngọn sóng, tạo thành một hiện tượng xấu vô cùng nghiêm trọng trong xã hội.

Người tiêu dùng cũng vô cùng phản cảm với chuyện này, tiến hành công kích tập đoàn Cố Thị một cách dồn dập trên các trang mạng.

“Họ không sợ khiến người ta ăn ngộ độc sao? Rốt cuộc ai sẽ là người chịu trách nhiệm doanh nghiệp như vậy đây? Theo tôi thấy nên xử theo tội cố ý giết người.”

“Một doanh nghiệp như vậy nhất định phải trừng phạt thích đáng, phạt đến khi họ tán gia bại sản, xem họ có còn dám làm ra chuyện thất đức như vậy nữa không!”

“Không biết cơ quan chức năng nào giám sát an toàn thực phẩm của nước ta nhỉ, làm ăn gì kỳ thế, có thi hành được pháp luật không vậy? Trả lại cho chúng tôi một môi trường vệ sinh an toàn thực phẩm!”

“Thật sự mong tập đoàn Cố Thị có một cách xử lý hợp lý thỏa đáng, cũng hy vọng những người bị hại trong chuyện này có thể được bồi thường xứng đáng, còn người chịu trách nhiệm nên bị trừng phạt.”

Đọc những bình luận trên mạng, lòng ai nấy đều hoang mang. Phải biết là một khi người tiêu dùng nghi ngờ vấn đề an toàn thực phẩm thì rất khó có thể cứu vãn lòng †in của họ.

Nếu như chuyện này giải quyết không tốt thì không những các công ty do Cố Thành Vũ quản lý sẽ đối diện với kết cục đóng cửa, nói không chừng còn liên lụy đến danh tiếng của cả tập đoàn Cố Thị.

“Mọi người đã đọc kỹ rồi đúng không?” Cố Mặc Ngôn nhìn một lượt xung quanh rồi nói. Mọi người nghe thấy anh lên tiếng thì đều chột dạ, còn đâu sự hùng hồn chất vấn Cố Mặc Ngôn lúc nấy.

Thấy mọi người đều im lặng, Cố Mặc Ngôn hừ một tiếng, lúc nãy không phải vui mừng lắm à? Sao bây giờ ai nấy câm hết cả rồi?

Quay lại nhìn Cố Thành Vũ, Cố Mặc Ngôn mở miệng hỏi: ‘Không biết anh cả có hướng giải quyết thế nào với chuyện này đây?”
 
Chương 636


CHƯƠNG 636

Cố Thành Vũ liếc Cố Mặc Ngôn băng ánh mắt cay độc, câm nín không nói được gì, cũng không biết phản bác cho mình thế nào. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến ông ta trở tay không kịp.

Thấy biểu hiện của mọi người không đúng lắm, ông cụ Cố đứng dậy cầm lấy điện thoại của một thành viên hội đồng quản trị ở bên cạnh lên xem, sau khi đọc kỹ nội dung tin tức thì lập tức nổi giận.

“Cố Thành Vũ, chuyện này rốt cuộc là thế nào!” Ông cụ Cố đập bàn chất vấn Cố Thành Vũ: “Bình thường ông dặn đi dặn lại cháu, nhất định phải chú ý vấn đề an toàn thực phẩm, tuyệt đối không thể sơ suất, cháu xem lời của ông như gió thổi bên tai đúng không?”

“Ông à, lời của ông làm sao cháu quên được, chuyện này cháu cũng vừa mới biết thôi.’ Cố Thành Vũ vội vàng đứng dậy giải thích với ông cụ Cố: “Chắc chăn là đám người bên dưới giấu cháu làm ra chuyện này, bây giờ cháu sẽ đi điều tra ngay”

“Bây giờ điều tra thì có tích sự gì chứ, chuyện cũng đã lên báo luôn rồi kìa!” Ông cụ Cố tức đến mặt đỏ bừng lên.

Bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, Cố Thành Vũ thấy sắp không chịu được nữa, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể nhỏ nhẹ đáp lại: “Vâng thưa ông, cháu sẽ tìm người đến ngay, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Lúc này Cố Mặc Ngôn thấy trợ lý của Cố Thành Vũ lo lắng nơm nớp đứng ngoài phòng họp, lúc nào cũng quan sát tình hình bên trong.

Cố Mặc Ngôn cười nhạt, nói với anh ta: ‘Có việc gì thì vào đây mà nói.”

Trợ lý kia cũng biết lúc này bước nào không phải là chuyện tốt gì nhưng là Cố Mặc Ngôn đã gọi anh ta vào, anh ta cũng không thể không nghe, chỉ đành căng da đầu bước vào thôi.

Vốn dĩ muốn nói nhỏ với Cố Thành Vũ thôi, ai ngờ hành động này lại chọc tức ông cụ Cố: ‘Sao vậy, còn có chuyện gì mà tôi không thể nghe sao?”

“Không phải, chủ tịch à, là… là… Trợ lý kia bị dọa đến lắp ba lắp bắp, lén lút liếc nhìn Cố Thành Vũ một cái, kiên quyết nói: “Là tổng giám đốc Trần, người phụ trách công ty Thực phẩm Thiên Tường nói muốn gặp tổng giám đốc Cố, nói là có chuyện muốn báo cáo.”

“Hừ, còn có thể có chuyện gì được, đều là chuyện tốt cháu làm ra!” Ông cụ Cố chỉ vào Cố Thành Vũ trách móc: “Cho ông ta vào đi!”

“Vâng.” Nhận được lệnh, trợ lý cuống quýt rời khỏi phòng họp đầy mùi thuốc súng này.

Không lâu sau có một người đàn ông trung niên người hói đầu bụng phệ bước vào, người chưa đến nhưng đã nghe thấy tiếng rồi: ‘Không xong rồi, tổng giám đốc Cố, anh nhanh chóng…”

Sau khi vào phòng họp thấy cảnh tượng này, vị tổng giám đốc Trần kia lập tức im bặt.

Ây da, sao hội đồng quản trị lại ở đấy chứ, thậm chí ngay cả chủ tịch cũng ở đây, không phải là biết công ty thực phẩm mình quản lý bị điều tra nên đều ở đây đợi để hỏi tội mình đấy chứ.

Nghĩ đến đây trán tổng giám đốc Trần đổ đây mồ hôi, lần này sợ là cái ghế của mình khó giữ rồi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Cố lớn tiếng hỏi.

Nghe chủ tịch lên tiếng, tổng giám đốc Trần nơm nớp lo sợ: “Chủ tịch, là người của cục an toàn thực phẩm đến, nói là tạm thời đình chỉ việc kinh doanh của thực phẩm Thiên Dương, muốn chúng ta phối hợp điều tra. Tôi cũng không chú ý nên mới…

Nghe tổng giám đốc Trần nói vậy, sắc mặt Cố Thành Vũ càng khó coi hơn, hung dữ trừng mắt với ông ta.

Đúng là chẳng làm nên trò trống gì, đến lúc nào mà chẳng được, cứ phải đến đúng thời điểm then chốt này, đây chẳng phải đổ dâu vào lửa sao?

Tổng giám đốc Trần bị ánh mắt của Cố Thành Vũ dọa cho sợ, chân ông ta bắt đầu run lên, xong rồi xong rồi, lần này sợ là ngày tháng của mình không còn dài rồi.

“Đúng là một tên không để người ta yên tâm được!” Dường như đã rất lâu rồi ông cụ Cố không tức giận như vậy: “Cháu còn không mau đi xử lý đi!”

“Vâng, thưa ông.” Nói xong Cố Thành Vũ sắc mặt u tối muốn bước ra khỏi phòng họp.
 
Chương 637


CHƯƠNG 637

“Đợi đã.’ Thấy Cố Thành Vũ muốn rời đi Cố . Mặc Ngôn mở miệng nói: “Anh cả à, vừa rồi không phải anh nói nếu như phạm sai lầm thì không có tư cách quản lý cổ phần của tập đoàn Cố Thị sao? Vậy thì bây giờ anh cả quản lý công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải anh cũng phải giao cổ phần của tập đoàn Gố Thị ra đúng không?”

“Cố Mặc Ngôn cậu!…’ Cố Thành Vũ chỉ vào Cố Mặc Ngôn nhưng lại không nói ra được câu phản bác nào, nếu như bây giờ ông ta cứ cắn mãi chuyện Cố Mặc Ngôn làm lộ thông tin của khách hàng thì e đến cuối cùng cũng lôi mình xuống nước theo.

Nhớ lại những lời lúc nấy mình nói, Cố Thành Vũ cảm thấy mặt của mình nóng ran, đồng thời càng thêm oán hận Cố Mặc Ngôn.

Ông ta không tin mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, ông ta vừa triệu tập người trong hội đồng quản trị làm khó dễ Cố Mặc Ngôn thì trên mạng đã xuất hiện thông tin bất lợi cho mình. Ông ta dám khẳng định chuyện này chắc chăn liên quan đến Cố Mặc Ngôn!

Chỉ là cho dù không cam tâm đến mấy thì bây giờ ông ta cũng chỉ có thể tha cho Cố Mặc Ngôn thôi.

“Được rồi!” Ông cụ Cố hét lớn lên: “Đã là lúc nào rồi mà hai đứa còn có tâm tư ở đây tranh luận vấn đề này, điều quan trọng nhất bây giờ là nghĩ các đè các tin tức trên mạng xuống!”

“Cháu biết rồi thưa ông, bây giờ cháu sẽ làm ngay.” Cố Thành Vũ trừng mắt với Cố Mặc Ngôn, bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Nhìn thấy Cố Thành Vũ rời đi, các thành viên hội đồng quản trị còn lại cũng mất đi chỗ dựa, lúc này họ chắc chắn không thể đánh hạ Cố Mặc Ngôn được nữa.

Nghĩ đến ban nấy vừa mới chất vấn Cố Mặc Ngôn, tất cả mọi người đều nín thở, vô cùng hồi hộp.

“Tan họp, mọi người trở về đi.” Nhìn thấy mọi người ở đây đều không còn việc gì nữa, ông cụ Cố xua tay nói.

Thấy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mọi người nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Ông nội, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu đi trước đây, công ty bên kia còn có rất nhiều việc chờ cháu xử lý” Thấy mọi người đã lục tục rời đi, Cố Mặc Ngôn cũng lên tiếng chào tạm biệt ông cụ Cố.

“Cháu đợi một chút.’ Ông cụ Cố giữ Cố Mặc Ngôn lại: ‘Ông có chuyện muốn nói với cháu.”

“Vâng ạ.’ Cố Mặc Ngôn có hơi thắc mắc, không biết ông nội định nói gì với mình.

Gọi người vấn luôn đợi ở bên ngoài phòng họp là Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn đi theo ông cụ Cố đến văn phòng của ông cụ.

“Ông nội, có chuyện gì vậy ông?” Sau khi ngồi xuống sô pha, Cố Mặc Ngôn mở miệng hỏi.

“Ông nghe nói rằng vào khoảng thời gian trước Tô Thư Nghi đã bị bắt cóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt ông cụ Cố nghiêm túc: “Bây giờ Tô Thư Nghi thế nào rồi?”

Nghe thấy ông nội muốn hỏi chuyện này, Cố Mặc Ngôn lập tức tái mặt, anh dừng một chút rồi mới nói: “Ông đừng lo, hiện giờ Thư Nghi đã không sao rồi.”

“Đã tra ra ai làm chưa?” Dám bắt cóc cháu dâu của ông cụ, không coi nhà họ Gố ra gì rồi phải không?

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của ông cụ Gố, miệng anh mím thành một đường thẳng, trong mắt anh ánh lên sự hận thù.

Ông cụ Gố đã nhìn Cố Mặc Ngôn trưởng thành nên lúc này đương nhiên là biết biết biểu tình này của anh đã nói lên rằng anh đã tìm ra kẻ bắt cóc Tô Thư Nghi rồi.

“Rốt cuộc là ai?” Ông cụ rất tức giận, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho người này!

“Ông nội, ông đừng hỏi nữa, dù sao thì bây giờ Thư Nghỉ đã lành lặn quay về rồi.’ Cố Mặc Ngôn không muốn nói với ông cụ Cố răng chuyện này là do Cố Thành Vũ làm, ông nội cũng đã già rồi, anh không muốn ông cụ vì chuyện tranh đấu của hai anh em họ mà đau lòng.

 
 
Chương 638


CHƯƠNG 638

Nghe Cố Mặc Ngôn không chịu nói ra nêu tên kẻ chủ mưu đứng sau vụ án bắt cóc, ông cụ Cố cũng đoán được thân phận của người này e rằng không đơn giản, nói không chừng lại là người mà ông cụ quen biết.

“Rốt cuộc là ail”

Cố Mặc Ngôn chỉ im lặng không nói, không chịu mở miệng.

“Được, cháu không nói đúng không?”

Ông cụ Gố quay đầu nhìn về phía Dương Tùng Đức đang đứng ở bên cạnh: “Dương Tùng Đức, hẳn cậu là người đã đi điều tra chuyện này, cậu mau nói cho tôi biết đi.”

Nhìn Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức cũng hơi khó xử, phân vân không biết có nên nói cho ông cụ Cố biết hay không.

“Thế nào? Giờ ngay cả cậu cũng không coi lão già này ra gì đúng không?”

“Không có, ông ơi, tôi… Tôi… Dương Tùng Đức cũng nhất thời luống cuống, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

“Không thì mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì!”

Dương Tùng Đức liếc Cố Mặc Ngồn, cuối cùng cũng không chịu nổi quyền uy của ông cụ Cố: “Thực ra khoảng thời gian trước, cậu cả đã bắt cóc mợ chủ ạ”“

“Cái gì!”‘ Ông cụ Cố đột nhiên đứng lên, không dám tin hỏi: ‘Cậu nói là Cố Thành Vũ bắt cóc Tô Thư Nghi?”

“Vâng.’ Dương Tùng Đức gật đầu, vẻ mặt nặng nề: “Hơn nữa, anh ta cũng dùng chuyện này để uy hiếp cậu Cố, yêu cầu cậu Cố công khai tất cả thông tin khách hàng của các công ty dưới danh nghĩa Tập đoàn Ngôn Diệu.”

“Chuyện này mà nó cũng dám làm!” Ông cụ Cố tức giận ném chén trà xuống đất: “Thằng bất hiếu, hôm nay nó còn có mặt mũi ép cháu giao cổ phần ra, thật đúng là làm phản rồi!”

“Ông nội, ông đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.” Nhìn thấy ông cụ Cố nổi cơn thịnh nộ đến mức run người, Cố Mặc Ngôn có chút lo lắng cho sức khỏe của ông cụ, anh vội vàng tiến lên đỡ ông cụ ngôi xuống.

“Còn cháu nữal” Ai ngờ ông cụ Cố măng ngược lại anh: “Sao cháu không nói chuyện này cho ông sớm hơn? Nếu không phải vừa rồi ông ép Dương Tùng Đức nói thì cháu định khi nào mới nói với ông? Cái thằng bất hiếu đó thì có gì đáng để cháu bao che hải”

“Ông nội, không phải cháu bao che cho anh ta, cháu chỉ là…”

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố cũng đoán được chuyện này sợ rằng không đơn giản chỉ là bắt cóc: “Cháu còn có chuyện gì giấu ông phải không?”

“Ông nội, cháu…’ Cố Mặc Ngôn không biết nên nói chuyện này với ông cụ Cố như thế nào, bây giờ nhớ lại đoạn video mà anh đã xem ngày hôm đó, anh chỉ hận không thể giết chết Cố Thành Vũ.

“Dương Tùng Đức, cậu nói!”

“Ông cụ, là chuyện của mợ chủ, tôi… Tôi không biết nên nói thế nào.”

Ông cụ Gố không hiểu tại sao hai người này lại che che giấu giấu mình: “Có cái gì là không biết nên nói thế nào, lẽ nào ngoài việc bắt cóc Tô Thư Nghi ra, Cố Thành Vũ còn làm những chuyện khác với con bé?”

Lời này vừa thốt ra, ông cụ Cố thấy biểu cảm của Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức cũng trở nên lúng túng. Lẽ nào mình đoán đúng rồi? Cố Thành Vũ vậy mà dám làm vậy với Tô Thư Nghi…

Ông cụ Gố đột ngột đứng phắt dậy, một cước đá đổ chiếc bàn trà trước mặt, toàn bộ cốc gốm tỉnh xảo đều rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, dưới ánh đèn còn hơi lấp lánh ánh sáng.

“Thăng súc vật này, Tô Thư Nghỉ là em dâu của nó, sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy!”
 
Chương 639


CHƯƠNG 639

Thấy ông cụ Cố đã nghĩ sai, Dương Tùng Đức vội vàng phân bua: “Ông ơi, cậu cả không làm chuyện như vậy, chỉ là anh ta…”

Nghiến răng, Dương Tùng Đức tiếp tục nói: “Cậu cả đã tìm bốn kẻ ăn xin, để cho những người đó với mợ chủ… “

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn ngồi bên cạnh không nghe nổi nữa, anh lớn tiếng cắt ngang lời của Dương Tùng Đức, vẻ mặt tức giận, đôi tay đang nắm chặt nổi gân xanh.

Nghe những lời này của Dương Tùng Đức, ông cụ Cố kinh ngạc lảo đảo lùi lại hai bước, suýt chút nữa là ngã ngồi xuống đất.

May mà Dương Tùng Đức nhanh tay nhanh mắt đã vội vàng tiến lên đỡ lấy rồi để ông cụ ngồi xuống sô pha.

“Ngay cả loại chuyện như vậy mà nó cũng dám làm, thằng bất hiếu này, thằng bất hiếu…” Ông cụ Cố thậm chí không còn hơi sức để mắng người, ông cụ ngồi đờ trên ghế sô pha lẩm bẩm, mãi không trở lại bình thường.

Cố Mặc Ngôn sầm mặt ngồi bên cạnh, anh năm chặt thành ghế sô pha đến mức cào xước cả ghế, ngón tay cắm sâu vào trong.

Nhất thời, phòng làm việc rơi vào im lặng.

Trong biệt thự của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Thư Nghi đang ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, thế nhưng nội dung trong TV cô không nghe vào một chữ nào, tràn ngập trong đầu cô đều chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn có thể sẽ không thích mình nữa, Tô Thư Nghi cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vui vẻ reo lên. Tô Thư Nghỉ nhấc điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi từ bệnh viện nơi Tô Ninh Kiều đang năm, lo lắng sức khỏe của mẹ xảy ra vấn đề gì, Tô Thư Nghỉ vội nghe điện thoại.

“Xin hỏi, đây có phải là người nhà của Tô Ninh Kiều không?” Giọng điệu của bác sĩ đầu bên kia điện thoại rất nghiêm trọng, điều này khiến lòng Tô Thư Nghi nhất thời căng thẳng.

“Phải, tôi là con gái của bà”

“Xin cô hãy đến bệnh viện ngay bây giờ, sức khỏe của mẹ cô có chút vấn đề, chúng tôi muốn nói rõ với cô.”

Nghe thấy Tô Ninh Kiều gặp vấn đề về sức khỏe, Tô Thư Nghi vội la lên: “Bác sĩ, rốt cuộc mẹ tôi bị gì vậy?”

“Đợi cô đến bệnh viện rồi nói sau, trong điện thoại không nói rõ hết được.”

“Được, được, tôi đến ngay đây.”

Cúp điện thoại, Tô Thư Nghỉ vội vàng bắt xe đến bệnh viện, chạy như điên đến văn phòng bác sĩ.

Không kịp bình ổn lại, Tô Thư Nghi thở hổn hển: “Bác sĩ… Mẹ tôi… Rốt cuộc sức khỏe mẹ tôi… Có vấn đề gi?”

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tô Thư Nghi, bác sĩ nghiêm túc nói: “Cô phải chuẩn bị tâm lý trước, mẹ cô vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu.”

“Cái gì!” Nghe thấy bác sĩ nói vậy, bỗng Tô Thư Nghi cảm thấy đầu óc trống rồng, sao có thể, sao Tô Ninh Kiều lại bị bệnh ung thư máu được?

Bác sĩ nói tiếp: ‘Cô cũng biết, sức khỏe mẹ cô yếu, gần đây chúng tôi phát hiện bà ấy có dấu hiệu thiếu máu, sau khi kiểm tra thêm mới phát hiện mô máu của bà ấy không bình thường, bị bệnh ung thư máu.”
 
Chương 640


CHƯƠNG 640

“Vậy phải làm sao đây, bác sĩ, mẹ tôi sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?” Trong lòng Tô Thư Nghi cầu nguyện, Tô Ninh Kiều nhất định phải bình an vô sự.

“Bây giờ chưa nói chắc được, nhưng nếu muốn điều trị thì cần phải tìm được tủy phù hợp.”

“Dùng của tôi!” Tô Thư Nghỉ vội vàng nói: “Tôi là con gái của bà ấy, chắc tuỷ của tôi có thể phù hợp với mẹ.”

Bác sĩ giơ tay ra hiệu cho Tô Thư Nghi đừng lo lăng, giải thích với cô: “Cái này chưa chắc tuỷ của người thân đã phù hợp.

Nhưng nếu là người thẩn thì tỷ lệ tuỷ phù hợp sẽ cao hơn một chút. Cô đi kiểm tra sức khoẻ với so sánh DNA trước đi, phù hợp được là tốt nhất.”

“Được, tôi đi ngay đây bác sĩ.” Nghe bác sĩ nói thế, trong lòng Tô Thư Nghi cũng bùng lên hy vọng: “Bác sĩ, làm ơn, ông nhất định phải cứu mẹ tôi.”

“Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Bác sĩ quay đầu gọi điều dưỡng bên cạnh: “Lưu Ly, cô dẫn cô ấy đi kiểm tra hiến tủy trước đi.”

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông.” Sau khi liên tục cảm ơn bác sĩ, Tô Thư Nghi đi theo điêu dưỡng ra khỏi phòng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lấy máu, chụp X-quang, xét nghiệm DNA…

Tô Thư Nghi đi theo điều dưỡng làm đủ các loại kiểm tra.

“Sao rồi, bác sĩ, tôi có thể hiến tuỷ cho mẹ tôi được không?” Chờ sau khi làm xong tất cả các loại kiểm tra, Tô Thư Nghỉ nôn nóng kéo bác sĩ kiểm tra cho cô hỏi.

“Kiểm tra cái này cần phải chờ một thời » gian mới có kết quả, bây giờ chưa biết chính xác kết quả. Cô đừng vội, chờ có kết quả chúng tôi sẽ thông báo trước cho cô biết.” Rất hiểu cho sự sốt ruột của Tô Thư Nghỉ, bác sĩ kiên nhãn giải thích với cô.

Nghe thấy còn phải chờ thêm một thời gian, Tô Thư Nghỉ hơi hụt hãng, bây giờ cô nóng lòng muốn biết kết quả.

“Ừm được, làm phiền ông.” Miễn cưỡng nở nụ cười cảm kích với bác sĩ, Tô Thư Nghi hồn bay phách lạc ra khỏi phòng kiểm tra.

Mệt mỏi ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện, Tô Thư Nghi không kìm được rơi nước mắt. Chẳng phải trước giờ mẹ vẫn luôn khoẻ mạnh hay sao? Sao đột nhiên lại chẩn đoán ra bệnh này.

Bây giờ Tô Thư Nghi chỉ hy vọng tuỷ của cô có thể phù hợp với Tô Ninh Kiều, cô không thể mất Tô Ninh Kiều.

Lau đi nước mắt của mình, Tô Thư Nghỉ nhấc chân đi về phía phòng bệnh của Tô Ninh Kiều.

w khi đến cửa phòng bệnh, Tô Thư Nghỉ hít mấy hơi thật sâu, xoa hai mắt mình thật mạnh, cố găng xoá đi dấu vết mình từng khóc.

Tốt hơn hết là bây giờ không nên nói tin này cho Tô Ninh Kiều biết, chờ sau khi có kết quả kiểm tra rồi nói. Tô Thư Nghi không muốn bà lo lắng hốt hoảng, lỡ như cảm xúc bà lại kích động, khiến tình trạng tệ đi thì phải làm sao đây?

Giơ hai ngón trỏ nâng khoé miệng mình lên, Tô Thư Nghi cố găng tập mỉm cười.

Nếu lúc này có người đi ngang qua nhìn thấy, chắc chắn sẽ thấy rất lạ, sao cô gái này cười còn xấu hơn cả khóc vậy.

Cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại, Tô Thư Nghi đẩy cửa phòng bệnh ra.

“Mẹ.’ Tô Thư Nghỉ cố khiến bản thân cười vui vẻ: “Gần đây mẹ thấy thế nào rồi?”

“Thư Nghỉ, con đến rồi.” Nhìn thấy Tô Thư Nghi đến, Tô Ninh Kiều rất vui vẻ: “Lâu lắm rồi con không đến thăm mẹ đấy.”
 
Chương 641


CHƯƠNG 641

“Xin lõi mẹ, gần đây con khá bận” Bởi vì sợ Tô Ninh Kiều lo lắng, Tô Thư Nghi không nói chuyện cách đây không lâu cô bị bắt DỌG”

Kéo tay Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều cười nói: ‘Biết con bận, mẹ cũng không có ý muốn trách con.”

Nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi cảm thấy hai mắt lại ngấn lệ.

Cô vội cúi đầu che giấu, Tô Thư Nghi cười nói: ‘Cảm ơn mẹ, gần đây sức khoẻ mẹ thế nào?”

“Mẹ thấy khoẻ hơn rồi, vừa nãy mẹ còn định gọi điện thoại cho con đấy.”

“Có chuyện gì sao ạ? Mẹ thấy khó chịu ở đâu ạ?” Tô Thư Nghi vội vàng kéo Tô Ninh Kiều hỏi.

“Không sao, con đừng lo cho mẹ.” Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ căng thẳng như vậy, Tô Ninh Kiều trìu mến sờ mặt cô: ‘Mẹ muốn bảo con đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, ở bệnh viện lâu vậy rồi, mẹ cảm thấy sắp sửa mốc meo rồi.”

‘Sao được chứ!” Tô Thư Nghi vừa nghe thấy đã hơi kích động, sau đấy lại nghĩ đến có khả năng khiến Tô Ninh Kiều nghi ngờ, vẻ mặt cô bình tĩnh lại nói: ‘Mẹ, mẹ vẫn chưa khoẻ hẳn mà, tốt nhất nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa, chờ mẹ khỏi hẳn rồi chúng ta xuất viện, được không?”

“Mẹ khoẻ mà, bây giờ có thể xuất viện rồi.”

Tô Ninh Kiều thật sự không muốn ở lại bệnh viện.

Tô Thư Nghi kiên nhân khuyên bà: ‘Mẹ, mẹ ở thêm một thời gian nữa thôi, đừng để con lo lắng được không?”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói đến nước này, Tô Ninh Kiêu cũng đành đồng ý.

Nói chuyện thêm mấy câu với Tô Ninh Kiều, nhìn bà thường xuyên vui vẻ cười to, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không đè nén nổi cảm xúc của mình, lấy cớ mình bận việc vội rời khỏi phòng bệnh.

“Vậy được, con đi làm đi, mẹ không làm lỡ giận dỗi mình; Cố Mặc Ngôn nhanh chóng nghe máy.

“Hu hu… Cố Mặc Ngôn… Hu hu hu…” Điện thoại vừa kết nối, Cố Mặc Ngôn đã nghe thấy tiếng khóc của Tô Thư Nghi vang lên.

Cố Mặc Ngôn lập tức luống cuống, vội vàng hỏi qua điện thoại: ‘Có chuyện gì vậy Thư Nghỉ, em đừng khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố Mặc Ngôn, mẹ em… Bà ấy… Hu hu…

Tô Thư Nghi khóc đến mức không nói nên lời.

“Thư Nghi, em đừng vội, từ từ nói.’ Mặc dù rất lo lắng nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn từ từ dân dắt Tô Thư Nghi: ‘Rốt cuộc thì mẹ làm sao?”

“Mẹ em, bà ấy bị phát hiện mặc bệnh ung thư máu.’ Tô Thư Nghỉ nói xong những lời này trong một hơi rồi bật khóc: “Phải làm sao bây giờ Cố Mặc Ngôn, em… Bây giờ em phải làm sao đây?… Hu hưu…

Mới đây thôi, cô vừa mới biết hóa ra mình không phải con gái ruột của Lâm Kim Minh. Bây giờ, người thân duy nhất của cô trên đời này là Tô Ninh Kiều, tại sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhãn như vậy? Tại sao Tô Ninh Kiều lại bị mắc bệnh ung thư máu?

Bây giờ ngoại trừ Cố Mặc Ngôn, cô không nghĩ ra còn có thể kể chuyện này với ai nữa. Mặc dù sáng nay, cô vấn còn giận anh, nhưng đến lúc này, Tô Thư Nghi mới nhận ra cô ỷ lại anh biết bao, bây giờ cô muốn gặp anh thế nào. Ngoại trừ Tô Ninh Kiều ra, anh chính là người thân thiết nhất trên đời này của cô.

Nghe được lời Tô Thư Nghi nói, Cố Mặc Ngôn cũng rất sốc, sao có thểi “Thư Nghi, em đừng vội, nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, anh lập tức qua đó tìm em.
 
Chương 642


CHƯƠNG 642

“Ừm, em… Giờ em đang ở bệnh viện, hu hu… Cố Mặc Ngôn, anh đến đây nhanh lên được không?”

“Được được được, em đừng khóc nữa, không sao đâu, có anh ở đây, anh sẽ đến ngay.’ Cố Mặc Ngôn sốt ruột an ủi Tô Thư Nghỉ: ‘Bây giờ anh cúp máy trước, em đừng đi đâu hết, chờ anh.”

Nghe được Tô Thư Nghỉ nức nở trả lời một tiếng “Vâng” ở đầu dây bên kia, Cố Mặc Ngôn mới cúp điện thoại.

Cố Mặc Ngôn đứng dậy, vội nói với ông cụ Cố: “Ông nội, bây giờ cháu phải đến bệnh viện ngay, khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm ông.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con bé Tô Thư Nghi kia lại khóc như vậy trong điện thoại?” Ông cụ Cố cũng nghe được tiếng Tô Thư Nghi khóc trong điện thoại.

“Mẹ của Thư Nghi bị phát hiện mắc bệnh ung thư máu, cô ấy đang hết sức rối bời ạ.”

Trên mặt Cố Mặc Ngôn tràn đầy lo lăng: “Bây giờ cháu phải nhanh chóng qua đó xem thế nào mới được.”

“Tại sao đang yên đang lành lại bị mắc bệnh ung thư máu chứ?” Ông cụ Cố nghe xong cũng rất sửng sốt: ‘Có nặng không, bác sĩ nói thế nào?”

“Cái này cháu cũng không rõ. Trong điện thoại, Thư Nghỉ khóc rất nhiều nên chưa nói rõ.”

“Tô Thư Nghỉ đúng là một đứa trẻ đáng thương. Vừa mới gặp phải chuyện như vậy, bây giờ lại biết mẹ mình bị mắc bệnh thế này.” Trên mặt ông cụ Cố cũng đượm buồn, vội vàng khoát tay nói với Mặc Ngôn: “Vậy cháu đi nhanh đi, bây giờ con bé chỉ có một mình, không biết sẽ hoảng loạn thế nào nữa.”

“Dạ, vậy cháu đi trước đây, ông nội.” Cố Mặc Ngôn nói xong bèn đi nhanh ra cửa, Dương Tùng Đức cũng lập tức đi theo sau.

“Chờ một chút.” Có vẻ ông cụ Cố đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại gọi Cố Mặc Ngôn đã tới cửa.

“Ông nội, còn có việc gì sao?”

Ông cụ Cố hơi bối rối nhìn thoáng qua Cố Mặc Ngôn và nói với Dương Tùng Đức: “Dương Tùng Đức, cậu đi ra ngoài trước đi”

“Vâng.’ Dương Tùng Đức gật đầu một cái, cũng không ở lại lâu mà đi xuống tầng trước.

Cố Mặc Ngôn nhìn ông cụ Cố hơi khó hiểu, rốt cuộc ông nội muốn nói chuyện gì với mình mà còn bảo Dương Tùng Đức ra ngoài?

Ông cụ Cố đi đến trước mặt Cố Mặc Ngôn, do dự nói: ‘Lúc con thân mật với Thư Nghị, ừm, tốt nhất nên chú ý một chút, đừng để có thai. Nói cách khác, ông sợ thân thế của đứa bé này còn chưa rõ ràng.”

Nói xong những lời này, khuôn mặt già nua của ông cụ Cố cũng hơi nóng lên. Ông cụ cũng hơi ngượng ngùng khi nói với con cháu những chuyện như vậy, nhưng mà…

Haiz, đứa trẻ Tô Thư Nghi này cũng thật sự là số khổ mà, tại sao lại không thể có cuộc sống êm đềm, suôn sẻ chứ?

Nghe được lời ông cụ Cố nói, vẻ mặt Cố Mặc Ngôn cũng phức tạp. Anh siết chặt tay, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh bốn người đàn ông đó xé quần áo của Tô Thư Nghỉ, cũng như tiếng khóc thất thanh của Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn cảm thấy đây chính là ác mộng cả đời của anh cho dù thế nào cũng không thể quên được, mỗi lần nhớ lại đều khiến anh thấy đau xé lòng.

Cảm nhận được sự tức giận bộc phát từ Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố khế thở dài một cái, hai đứa trẻ này đều có số khổ mà.

Cố Mặc Ngôn nhắm mắt lại để ngăn mình không nhớ tới chuyện kia, anh khó khăn nói: “Cháu biết rồi.”

“Ừ”” Ông cụ Cố vươn tay võ vai Cố Mặc Ngôn: “Mau đi đi, Thư Nghỉ còn đang chờ cháu đó, nhớ sau này đối xử tốt với con bé một chút.”

“Cháu sẽ làm vậy ạ.” Cố Mặc Ngôn trịnh trọng hứa với ông cụ Cố. Chắc chắn anh sẽ dành quãng đời còn lại của mình để yêu thương Tô Thư Nghi.
 
Chương 621


CHƯƠNG 621

“Tôi biết rồi.” Anh lại nói cảm ơn với bác sĩ thêm lần nữa, sau đó rời khỏi văn phòng của anh ta.

Thấy Cố Mặc Ngôn rời đi, bác sĩ kia cũng võ võ lồng ngực mình, anh ta thở phào nhẹ nhõm, khí thế của người đàn ông này không phải dạng mạnh bình thường đâu, mấy lần ánh mắt của anh khi nhìn anh ta đều khiến anh ta có một cảm giác không nói được thành lời.

Nhưng người trong cuộc mơ hồ, hơn nữa có quan tâm ất sẽ bị loạn, vẫn sẽ khiến mình bị mắc lừa.

Sau khi ra ngoài, Dương Tùng Đức hơi lo lắng nói với Cố Mặc Ngôn: ‘Anh Cố, tình hình của cô chủ có bình thường không? Có cần tìm thêm vài bác sĩ khác đến kiểm tra không? Lỡ như có chuyện gì đó, cũng…

“Không cần đâu.” Cố Mặc Ngôn cắt ngang lời Dương Tùng Đức, anh không muốn để bác sĩ kiểm tra cho Tô Thư Nghi quá nhiều về chuyện này, một mặt là sợ kích động đến Tô Thư Nghi, mặt khác, anh cũng không muốn nghe thấy những lời bàn ra tán vào.

‘Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, cứ coi như nó chưa từng xảy ra.”

“Vâng” Là đàn ông, chắc chắn Dương Tùng Đức cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của Cố Mặc Ngôn.

“Vừa rồi cậu nói hội đồng quản trị thế nào?”

“Hiện giờ các thành viên trong hội đồng quản trị đang ở trong phòng họp của công ty, sắp náo loạn rồi, họ âm ï đòi gặp anh, bảo anh cho họ một câu trả lời thỏa đáng.”

Thật ra Cố Mặc Ngôn cũng có thể đoán được, công ty xảy ra chuyện lớn như thế, đám người trong hội đồng quản trị sẽ không buông tha cho anh đâu, thế nên anh chỉ đành nhanh chóng quay về công ty cùng với Dương Tùng Đức.

Sau khi đặt chân vào trong công ty, Cố Mặc Ngôn có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây.

Dường như toàn bộ người trong công ty đều hoang mang và không còn cảnh tượng làm việc nghiêm túc như trước nữa. Tất cả nhân viên tụ tập thành tốp năm tốp ba để thảo luận chuyện gì đó. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy anh tới, bọn họ chẳng những không trật tự lại mà vẻ mặt càng thêm kích động.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Mặc Ngôn cau mày, hỏi Dương Tùng Đức.

“Cậu Cốt! Vụ tập đoàn Ngôn Diệu để lộ thông tin khách hàng đã bùng nổ trên mạng rồi. Hiện giờ trên mạng và báo chí ngập những tin tức về chuyện này, hoàn toàn không thể đè xuống được. Chắc hẳn nhân viên của công ty chúng ta đều biết chuyện này rồi. Bây giờ, mọi người đều đang lo lắng về sự phát triển của công ty trong tương lai nên không còn lòng dạ nào làm việc nữa.”

Lúc đầu, Dương Tùng Đức cũng cố gắng giấu chuyện này với nhân viên của công ty, dù sao thì việc giữ vững lòng người mới là điều quan trọng nhất. Nhưng tốc độ lan truyền trên mạng thật sự quá nhanh, anh †a còn chưa kịp xử trí thì hầu hết nhân viên công ty đều đã biết chuyện.

“Chẳng lẽ những thành viên hội đồng quản trị kia chỉ nhìn nhân viên làm loạn thôi ư?”

Cố Mặc Ngôn hơi bực bội. Lẽ nào lúc này không có ai đứng ra kiểm soát cục diện hay sao?

Dương Tùng Đức trả lời một cách đầy bất đắc dĩ: “Các thành viên hội đồng quản trị cũng đang tranh cãi trong phòng họp và hoàn toàn không nghe tôi khuyên can.

Ngay sau khi nhân viên thấy các thành viên hội đồng quản trị cãi vã, bọn họ lại càng thêm hoảng hốt. Chỉ trong chốc lát, họ đều đồn đãi rằng tập đoàn Ngôn Diệu sắp phá sản nên có rất nhiều người đang chuẩn bị _ nhảy việc.”

“Vớ vẩn!” Cố Mặc Ngôn nói xong thì bước đi nhanh hơn: “Nhóm người này chỉ biết gây sự với người phe mình thôi.”
 
Chương 622


CHƯƠNG 622

Trong lúc chờ thang máy, Cố Mặc Ngôn thấy các nhân viên đều đang nhìn về phía mình và rỉ tai nhau bàn tán. Sau một thoáng suy nghĩ, Cố Mặc Ngôn xoay người đi vê phía khu vực hành chính của nhân viên.

“Cậu Cố! Các thành viên hội đồng quản trị vân đang đợi anh đấy.’ Không biết Cố Mặc Ngôn định làm gì nên Dương Tùng Đức vội vàng đuổi theo.

“Vậy cứ để bọn họ đợi đi. Bây giờ cậu giúp tôi tìm một cái loa tới đây.” Nói xong, Cố Mặc Ngôn sải bước đi về phía khu vực hành chính của nhân viên.

“Vâng.” Hiểu ý định của Cố Mặc Ngôn nên Dương Tùng Đức lập tức thực hiện yêu cầu.

Thấy tổng giám đốc đi về phía mình, những nhân viên vốn đang ồn ào đều im lặng trong giây lát.

Tới giữa đám nhân viên, Cố Mặc Ngôn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người trở lại chỗ ngồi của mình trước đi, sau đó nghe tôi nói về chuyện lần này.”

Bình thường, uy danh của Cố Mặc Ngôn trong lòng nhân viên vẫn rất cao. Quả nhiên khi nghe anh nói xong, mọi người đều nghe lời và đi về vị trí làm việc của mình.

Lúc này, Dương Tùng Đức cũng gấp gáp trở về và đưa cho Cố Mặc Ngôn một cái loa, sau đó lùi lại và đứng ở vị trí cách anh hai bước.

Sau khi bật loa, giọng nói của Cố Mặc Ngôn vang vọng khắp khu vực hành chính.

“Tôi biết mọi người đang rất lo lắng về việc sự kiện lần này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty hay không. Tại đây, tôi có thể nói rõ ràng với mọi người rằng: Sự việc lần này là một cái bây do những Í người nhằm vào tập đoàn Ngôn Diệu cố ý sắp đặt.”

“Nhưng mọi người không cần lo lắng.

Chúng tôi đã tìm ra biện pháp xử lý rồi, chỉ có điều sẽ cần một chút thời gian. Tôi cũng hy vọng trong khoảng thời gian này, mọi người có thể yên tâm làm việc. Mục đích của đối phương là muốn chia rẽ khối đoàn kết của chúng ta, sau đó một mẻ hốt gọn tập đoàn Ngôn Diệu. Tôi hy vọng mọi người sẽ không bị cái bấy này lừa gạt. Mọi người hãy yên tâm làm việc và đoàn kết một lòng để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Tôi đứng đây để đảm bảo với mọi người răng, tôi nhất định sẽ bảo vệ đại gia đình tập đoàn Ngôn Diệu thật tốt vì mọi người, đồng thời cũng sẽ bảo vệ công việc của mọi người thật vững chắc. Hy vọng mọi người có thể cùng nhau cố gắng.”

Cố Mặc Ngôn nói xong thì hạ loa xuống và thấy mọi người đều im lặng, không có phản ứng gì.

Anh cũng biết không thể xua tan lo lắng của mọi người chỉ bằng một vài câu nói, nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn thế. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ vững tư tưởng của nhân viên.

“Được rồi! Tổng giám đốc Cố, chúng tôi tin tưởng anh. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!” Chợt có một giọng nữ vang lên từ trong góc phòng. Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô gái đó.

Bị mọi người nhìn chăm chú, khuôn mặt của cô gái lập tức ửng đỏ, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy dũng cảm đứng ra và cất tiếng: “Trước đây, tôi đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới được gia nhập và làm việc ở tập đoàn Ngôn Diệu, mà tập đoàn Ngôn Diệu cũng không hề làm tôi thất vọng. Các khoản phúc lợi dành cho nhân viên đều vô cùng tốt, chế độ thăng tiến cũng rất hợp lý, chỉ cần bạn làm việc chăm chỉ thì sẽ có cơ hội được thăng chức và tăng lương.”

– “Tôi tin răng tất cả mọi người cũng giống tôi. Nếu chúng ta đều đã nỗ lực vất vả như vậy để gia nhập một công ty xuất sắc thế này thì tại sao bây giờ chúng ta có thể dễ dàng rời đi được? Hơn nữa, mọi người cũng đã hiểu rõ năng lực của tổng giám đốc Cố rồi. Tôi tin rằng anh ấy nhất định sẽ dân dắt chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này.

Sau khi phát biểu xong những lời này trong một hơi, cô gái lo lắng nhìn các đồng nghiệp xung quanh mình. Một số đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt với cô gái này cũng đứng dậy và nói: “Chúng tôi cũng tin tưởng tổng giám đốc Cố”

“Đúng! Tổng giám đốc Cố, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
 
Chương 623


CHƯƠNG 623

“Tôi cũng tin tưởng tổng giám đốc CốI”

Đôi khi, lời nói của những người bạn luôn luôn đồng hành với mình còn có sức trấn an lòng người hơn cả lời nói của lãnh đạo, VÌ vậy ngày càng có nhiều nhân viên bắt đầu hưởng ứng.

“Đúng! Tôi tin tưởng tổng giám đốc Cố.

Mọi người cùng tiến cùng lùi.”

“Đúng vậy! Sao tập đoàn Ngôn Diệu của chúng ta có thể sụp đổ một cách dễ dàng như vậy chứ?”

“Tất cả mọi người làm việc chăm chỉ trở lại đi”

“Đúng vậy. Cùng lắm thì chúng ta làm không công mấy tháng thôi. Dù sao thì lương của công ty chúng ta vốn cao hơn những công ty khác, nếu làm không công mấy tháng cũng chẳng chết đói đâu.” Có người còn lật ngược vấn đề bằng cách mớm lời: “Nói không chừng, nếu chúng †a vượt qua khủng hoảng lần này thì tổng giám đốc Cố còn có thể tăng lương cho mọi người đấy.”

“Ha ha ha… Nghe câu nói này của đồng nghiệp, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Trong chốc lát, bầu không khí trong công †y trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

“Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người.” Cố Mặc Ngôn cầm loa và nói: “Nhưng tôi xin cam đoan, bất kể tương lai của tập đoàn Ngôn Diệu ra sao thì tôi cũng sẽ không nợ lương của mọi người. Bây giờ tôi sẽ lên để thảo luận về biện pháp giải quyết vấn đề này với các thành viên hội đồng quản trị.

Trước mắt, mọi người cứ yên tâm làm việc đi”

Nói xong, Cố Mặc Ngôn đưa loa cho Dương Tùng Đức, sau đó anh cúi người chín mươi độ với nhân viên rồi mới xoay người rời đi.

Khi đi ngang qua cô gái vừa lên tiếng đầu tiên, Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói với cô ta một câu: “Cảm ơn.”

Cô gái kia xấu hổ đến mức lắp bắp đáp lại: “Không… Không có gì.”

Cố Mặc Ngôn gật đầu và mỉm cười với cô †a rồi vội vàng đi vào phòng họp.

Cửa phòng họp vừa bị đẩy ra, Cố Mặc Ngôn đã nghe thấy hàng loạt tiếng âm ï. Các thành viên hội đồng quản trị đang tranh cãi nhau gay gắt. Lúc nhìn thấy Cố Mặc Ngôn xuất hiện, tất cả đều ‘rầm râm” xông về phía anh.

“Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Cậu có biết chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cổ phiếu của công ty chúng †a đã giảm bao nhiêu không?”

“Rò rỉ thông tin của một hai khách hàng thì không sao, nhưng tại sao lại bị lộ toàn bộ thông tin của tất cả khách hàng được chứ?”

Đi lên bục chính trong phòng họp, Cố Mặc Ngôn ra hiệu cho mọi người im lặng một lát. Sau khi âm thanh bên dưới dần dần lắng xuống, Cố Mặc Ngôn mới nói: “Trước hết, tôi muốn thành thật thông báo với mọi người một chuyện: Chính tôi đã công bố vụ việc bị lộ thông tin của khách hàng. Về vấn đề này, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến những người đang ở đây.”

Cố Mặc Ngôn vừa dứt lời thì nhóm hội đồng quản trị phía dưới đã đứng ngồi không yên.

“Cố Mặc Ngôn! Anh có ý gì? Anh cho rằng công ty này là của một mình anh sao? Thật sự quá liều lĩnh!”

“Rốt cuộc anh đang làm cái trò gì vậy?

Làm vậy hoàn toàn là tự đào hố chôn mình. Anh không thể kéo mọi người xuống nước cùng anh được.”

“Cố Mặc Ngôn! Anh phải cho mọi người một lời giải thích về chuyện này!”
 
Chương 624


CHƯƠNG 624

“Số văn kiện của các công ty luật đã chất thành núi rồi đấy, anh có biết không? Với tư cách là lãnh đạo của công ty, sao anh có thể làm vậy chứ?”

Tất cả mọi người đều không thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng và lần lượt chất vấn Cố Mặc Ngôn. Tất nhiên bọn họ nghi ngờ rất nhiều về việc bị lộ toàn bộ thông tin khách hàng trong công ty, nhưng họ không ngờ rằng vấn đề này lại là do Cố Mặc Ngôn tự gây ra.

“Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho mọi người biết lý do cụ thể, nhưng tôi bảo đảm rằng bản thân sẽ cố gắng hết sức để xoay chuyển cục diện này. Xin mọi người hãy cho tôi một chút thời gian.” Quả thật chuyện này là lỗi của anh nên Cố Mặc Ngôn chỉ có thể kiên nhãn giải thích với mọi người.

Mặc dù hội đồng quản trị vô cùng tức giận về sự việc này nhưng dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của tập đoàn Ngôn Diệu. Cho dù có cộng gộp toàn bộ cổ phần của các thành viên hội đồng quản trị khác thì vẫn không nhiều băng số cổ phần của anh. Vì vậy, họ cũng không có cách nào bắt bí Cố Mặc Ngôn.

Sau một cuộc tranh luận vô nghĩa khác, dưới sự cam đoan và trấn an của Cố Mặc Ngôn, các thành viên hội đồng quản trị dần dần giải tán.

“Lúc bình thường khi chia lợi nhuận thì chẳng thấy đám người này nói gì. Hiện giờ công ty đang gặp khó khăn, bọn họ chẳng những không giúp đỡ mà ngược lại còn gây thêm phiền phức.’ Thấy hội đồng quản trị cuối cùng cũng rời đi, Dương Tùng Đức nói một cách bất bình và giận dữ.

“Đó là bản chất con người mà, huống hồ chuyện lần này vốn là lỗi của tôi.’ Cố Mặc Ngôn ấn vào huyệt thái dương của mình một cách mỏi mệt, sau đó nhắm mắt lại và rơi vào trầm tư.

Lần này làm cách nào để vượt qua cuộc khủng hoảng này đây?

Lúc Tô Thư Nghi biết được chuyện của tập đoàn Ngôn Diệu đã là ngày hôm sau. Bởi vì hai ngày nay cô thật sự quá mệt mỏi nên cả ngày đều năm nghỉ ngơi, cũng chẳng dùng di động lên mạng.

Hôm nay, khi đang ở trong buồng vệ sinh, cô đã tình cờ nghe thấy cụm từ tập đoàn Ngôn Diệu trong cuộc trò chuyện giữa hai y tá.

Thấy câu chuyện có liên quan đến Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ lập tức dừng lại để nghe thêm vài câu.

“Cô nghĩ tập đoàn Ngôn Diệu còn có thể trụ được bao lâu nữa?”

“Có lẽ nó sắp tàn rồi. Tôi có chị họ làm việc trong tập đoàn Ngôn Diệu đấy. Nghe chị ấy nói răng rất nhiều khách hàng đã rút vốn.

Trước kia, tôi từng vô cùng hâm mộ chị ấy khi có thể làm việc trong một công ty tốt như vậy. Còn bây giờ thì có vẻ chị ấy sắp thất nghiệp rồi.”

“Một công ty lớn như vậy mà nói sụp là sụp ngay, thật sự chẳng ai ngờ được! Cô nhìn xem giá cổ phiếu của tập đoàn Ngôn Diệu đã sụt giảm như thế nào kìa. May là trước kia tôi đã sáng suốt và bán tháo chúng, nếu không thì chẳng biết…

Khi hai y tá đi xa dần thì Tô Thư Nghi cũng không nghe rõ lời họ nói nữa, nhưng tin tức vừa nghe được đã đủ khiến cô kinh ngạc rồi. Rốt cuộc công ty của Cố Mặc Ngôn đã xảy ra chuyện gì?

Vội vàng chạy về phòng bệnh, Tô Thư Nghi mở di động lên để tìm kiếm tin tức về tập đoàn Ngôn Diệu.

“Tập đoàn Ngôn Diệu đang tổn thất uy tín “nu nặng”, ‘Làm thế nào để cứu vấn tập đoàn Ngôn Diệu sắp phá sản”, “Cố Mặc Ngôn phủ nhận tin đồn tập đoàn Ngôn Diệu sắp phá sản”, “Có tin đồn rằng tập đoàn Ngôn Diệu đã tiến hành thủ tục phá sản”, ‘Hãy xem Cố Mặc Ngôn lật ngược tình thế bằng cách nào’…

Nhìn thấy Facebook và các trang web khác đều tràn ngập tin tức về tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghỉ che miệng vì cảm thấy không thể tin được. Tại sao lại như vậy?

Tô Thư Nghỉ nhấp vào một tiêu đề tin tức ngâu nhiên rồi đọc nội dung bên trong một cách cẩn thận.

“Trước tình trạng toàn bộ thông tin khách hàng của tất cả công ty con dưới danh nghĩa tập đoàn Ngôn Diệu đã bị lộ, tập đoàn Ngôn Diệu đã rơi vào cuộc khủng hoảng về độ tín nhiệm chưa từng có. Hôm nay, chúng tôi đã phỏng vấn một thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ngôn Diệu. Theo lời ông ấy nói thì…

“Sao thông tin của khách hàng có thể bị lộ được chứ?” Sau khi đọc xong, Tô Thư Nghi sững sờ và cúi đầu lẩm bẩm. Trước kia, cô cũng từng trải qua chuyện tương tự nên cô biết việc để lộ thông tin khách hàng sẽ đả kích tới một công ty nhiều tới mức nào, càng chưa kể đến việc tất cả thông tin khách hàng đều bị lộ.
 
Chương 625


CHƯƠNG 625

Chẳng phải loại chuyện này nên là điều tối mật ư? Tại sao Cố Mặc Ngôn có thể bất cẩn như vậy?

Ngón tay của Tô Thư Nghi tiếp tục vuốt xuống để nhìn từng bình luận của cư dân mạng.

“Tập đoàn Ngôn Diệu cũng không hề đáng tin. Thông tin khách hàng mà nói lộ liên bị lộ. Đây là loại hệ thống bảo vệ gì thế? Bực mình quá đi mất!”

“Cái gì cơ? Tôi sắp điên lên rồi! Tự dưng xảy ra chuyện thế này khiến toàn bộ cổ phiếu trong tay tôi đều trở nên vô dụng.

Thậm chí bây giờ không thể bán được, tôi sắp lỗ vốn thê thảm rồi!”

“Tôi biết nhiêu công ty nhưng chưa bao giờ thấy một công ty nào để lộ toàn bộ thông tin khách hàng như vậy. Cách làm việc của tập đoàn Ngôn Diệu khiến tôi phục sát đất!”

“Tôi thấy Cố Mặc Ngôn cứ đính chính không có chuyện gì cả. Chết tiệt! Nếu quả thật không có chuyện gì thì anh ta đã tiến hành xử trí hay chưa vậy? Anh ta vứt bỏ những người sở hữu cổ phiếu ở đây sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi vất vả lắm mới giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Ngôn Diệu, vốn định kiếm một khoản lợi nhuận nhưng lần thua lỗ này đã khiến tôi mất trắng rồi! Khốn kiếp! Tôi biết tìm ai đòi công bằng đây?”

Tiếp tục lướt xuống, Tô Thư Nghi thất vọng khi phát hiện ra hầu hết các bình luận từ cư dân mạng đều đề cập tới việc thất bại.

Tất cả bọn họ đều đang mắng tập đoàn Ngôn Diệu không đáng tin cậy và hầu như chẳng có ai sẵn sàng đứng ra ủng hộ tập đoàn Ngôn Diệu nữa.

Bây giờ trong lòng Tô Thư Nghỉ vô cùng lo lắng cho Cố Mặc Ngôn. Đột nhiên phát sinh chuyện như vậy nên chắc chắn hai ngày nay anh bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán. Tại sao anh vân không nói cho cô biết chuyện này? Không được. Cô phải đi tìm anh ngay bây giờ.

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thư Nghỉ tự thay quần áo bệnh nhân một cách nhanh chóng, thậm chí còn chưa kịp thay dép lê bệnh viện mà cô đã chạy vội ra ngoài. Vừa chạy ra khỏi cửa phòng bệnh không bao lâu, Tô Thư Nghỉ đã đụng phải một người ngay tại ngã rẽ.

“Rất xin lỗi! Thật sự xin lỗi.” Tô Thư Nghi vội vàng xin lôi, sau đó cũng không ngẩng đầu lên nhìn người mình vừa đụng phải mà tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng người nọ đột nhiên nắm lấy cánh tay Tô Thư Nghi, giọng nói hơi nghiêm nghị vang lên sau lưng: “Em đi đâu mà chạy nhanh như vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Thư Nghỉ đột ngột xoay người lại.

“Cố Mặc Ngôn!”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang và hoảng hốt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hơi không vui rồi hỏi: “Vết thương của em còn chưa lành, sao có thể chạy như vậy được?

Lỡ vết thương bị nứt ra thì phải làm sao?”

Bây giờ Tô Thư Nghi đâu còn lòng dạ nào để quan tâm đến những chuyện này nữa.

Cô tiến lên, túm lấy Cố Mặc Ngôn rồi hỏi thẳng: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc công ty đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thông tin của khách hàng có thể bị lộ ra?”

Nghe Tô Thư Nghi nhắc tới chuyện công †y, säc mặt anh trở nên ảm đạm: “Em biết chuyện rồi à?”

“Đúng vậy! Vì sao trước đó anh không nói cho em biết? Vừa rồi khi nhìn thấy tin tức em đã rất hoảng sợ đấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bây giờ, Tô Thư Nghỉ vô cùng nóng lòng muốn biết đầu đuôi câu chuyện từ Cố Mặc Ngôn.
 
Chương 626


CHƯƠNG 626

Anh không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghi mà đỡ cô đi về phía phòng bệnh: “Em nghỉ ngơi cho tốt trước đi, không cần lo lắng những chuyện này.”

“Sao em có thể không lo lắng được chứ?

Chuyện này liên quan đến sự nghiệp của anh nên đương nhiên em…”

“Nghe lời nào!”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi cũng không nói thêm gì nữa. Cô đành phải thuận theo để anh dìu mình đi vào phòng bệnh. Chỉ có điều, cô thỉnh thoảng lại nhìn Cố Mặc Ngôn với ánh mắt đầy lo âu một cách rõ rệt.

Cố Mặc Ngôn đỡ Tô Thư Nghỉ năm xuống giường bệnh rồi đắp chăn cho cô một cách chu đáo: ‘Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Cố Mặc Ngôn, em… Tô Thư Nghi muốn hỏi về chuyện của công ty nhưng lại sợ làm anh buồn phiền và tức giận. Cô nhất thời không biết có nên hỏi hay không.

Nhìn thấy sự quan tâm rõ ràng trong đôi mắt Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn biết rằng giấu giếm cô cũng chẳng phải là cách hay.

Vì vậy, anh đành phải bịa ra một lý do để giải thích với cô: “Trong hệ thống mạng lưới bảo vệ của tập đoàn Ngôn Diệu có một lỗ hổng nên lần này mới bị hacker xâm nhập, dẫn đến việc bị lộ thông tin khách hàng.”

Anh không muốn Tô Thư Nghỉ biết nguyên nhân thật sự của chuyện này. Nếu nói cho cô biết sự thật của vấn đề thì sẽ không thể thay đổi được gì ngoại trừ khiến cô càng thêm áy náy.

Hơn nữa, anh cũng không muốn Tô Thư Nghỉ nhớ lại những chuyện lúc trước. Bởi có lẽ bác sĩ nói đúng, lãng quên chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Thì ra là vậy. Khuôn mặt Tô Thư Nghi tỏ vẻ hiểu rõ và hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Cố Mặc Ngôn.

Năm lấy bàn tay Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ phát hiện cô muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời, cũng không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể siết chặt tay Cố Mặc Ngôn với hi vọng có thể tiếp thêm một chút sức mạnh của mình cho anh.

Cảm nhận được tâm tình của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn khẽ võ vào tay cô: ‘Không sao đâu! Anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt.

Em không cần lo lắng. Điều quan trọng nhất hiện giờ là em cần nằm viện nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa nào?”

Nhìn thấy giờ phút này Cố Mặc Ngôn vẫn còn quan tâm đến mình, trong lòng Tô Thư Nghi cảm động và đau lòng đến mức khó nói nên lời. Tô Thư Nghi đứng dậy ôm lấy Cố Mặc Ngôn rồi nhẹ nhàng thì thâm vào tai anh: “Không sao! Chúng ta sẽ cùng ổn hơn thôi!”

“Ừm, sẽ ổn thôi.” Cố Mặc Ngôn đáp lại rồi ôm cô chặt hơn.

Mấy ngày nay anh luôn chạy đôn chạy đáo, không chỉ phải giải quyết bất hòa với khách hàng mà còn mất thời gian đối phó với đám phóng viên. Anh thật sự rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tỉnh thần. Lúc này, cái ôm của Tô Thư Nghi khiến anh cảm thấy áp lực của những ngày qua lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, hai người duy trì tư thế ôm nhau thật lâu. Tô Thư Nghi cảm thấy Cố Mặc Ngôn càng ngày càng nặng như thể toàn bộ sức lực của anh đều dồn hết lên người cô.

“Cố Mặc Ngôn.” Cuối cùng, Tô Thư Nghi chịu không nổi nên nhẹ giọng gọi Cố Mặc Ngôn một tiếng, nhưng anh không hề đáp lại.

“Cố Mặc Ngôn?” Vì vẫn không nghe thấy anh trả lời nên Tô Thư Nghi cố gắng ngẩng đầu về phía anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mặc Ngôn thì cô lại dở khóc dở cười. Hóa ra anh đã ngủ quên.
 
Chương 628


CHƯƠNG 628

“Quả thật là chuyện tốt hiếm có.” Nhắc tới vấn đề này, khuôn mặt Cố Thành Vũ không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý: “Nhưng mục đích của tôi còn nhiều hơn thế.”

“ỒI” Trình Thu Uyển bị lời của Cố Thành Vũ khơi gợi hứng thú: ‘Vậy bước tiếp theo anh định làm gì?”

Nhưng rõ ràng Cố Thành Vũ không muốn nói nhiều với Trình Thu Uyển: “Đến lúc đó thì tự nhiên cô sẽ biết thôi.”

“Cáo già.’ Trong lòng Trình Thu Uyển thâm măng Cố Thành Vũ một câu. Nhưng cũng không sao cả. Chỉ cần anh ta có thể giúp mình thì kế tiếp anh ta muốn làm gì cũng được.

“Tuy nhiên, có một vấn đề mà tôi nghĩ mãi vân không thể hiểu được.” Cố Thành Vũ nhìn Trình Thu Uyển rồi hỏi.

“Vấn đề gì?”

“Dựa vào ý định của cô thì ắt hẳn cô vẫn còn thích Cố Mặc Ngôn. Nếu đã như vậy thì tại sao cô lại giúp tôi đối phó với cậu ta? Công ty của Cố Mặc Ngôn đã bị thu hẹp rất nhiều rồi, lẽ nào cô không cảm thấy đau lòng sao?”

“Tại sao tôi phải đau lòng cho công ty của anh ấy?” Trình Thu Uyển đáp lại một cách khinh bỉ: “Tôi chỉ muốn Cố Mặc Ngôn mà thôi. Chỉ cần tôi có thể giành lại anh ấy từ tay Tô Thư Nghi thì công ty của anh ấy chẳng là cái thá gì cả.”

Nghe những câu này của Trình Thu Uyển, Cố Thành Vũ âm thầm giật mình vì sự tàn nhãn của cô ta. Đâu phải cô ta yêu Cố Mặc Ngôn? Chỉ là khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ~ người trước đây vốn thích cô ta bây giờ đã ở bên cạnh người khác nên cô ta không cam lòng và muốn giành lại Cố Mặc Ngôn mà thôi.

Sau khi bàn bạc kế hoạch tiếp theo thêm một lúc nữa, hai người đều giữ những mưu tính xấu xa cho riêng mình và cũng không trò chuyện nhiều với nhau nên họ đã nhanh chóng mỗi người một ngả.

Sau khi ở bệnh viện một tuần liền, tất cả những vết thương lớn nhỏ trên người Tô Thư Nghỉ gần như đã khỏi hẳn, vì vậy cô làm thủ tục xuất viện.

Hôm nay xuất viện, bởi vì Cố Mặc Ngôn phải mở một cuộc họp quan trọng ở công †y nên anh đã bảo Dương Tùng Đức đến bệnh viện đón Tô Thư Nghi về nhà.

Tối hôm đó Cố Mặc Ngôn bận đến gần nửa đêm mới về. Lúc mở cửa phòng ngủ, Cố Mặc Ngôn nhận ra Tô Thư Nghỉ đã ngủ rồi.

Anh nhẹ nhàng cởi đồ ra và đi đến bên giường, Cố Mặc Ngôn từ từ nhấc chăn lên rồi năm xuống, nhưng mà không ngờ anh vân đánh thức Tô Thư Nghi.

“Anh về rồi.” Tô Thư Nghỉ dụi mắt, ngái ngủ nói. Cô chờ đến đến mười một giờ đêm mà Cố Mặc Ngôn vấn chưa về, còn tưởng hôm _ nay anh phải tăng ca suốt đêm.

“Ừ, xin lỗi em, anh làm em thức giấc rồi.

Cố Mặc Ngôn chạm lên mặt Tô Thư Nghị, nhẹ nhàng nói xin lỗi cô.

Thấy biểu cảm áy náy và vẻ mặt tràn đầy sự mỏi mệt chẳng tài nào che giấu được của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi đau xót và yêu thương, nỗi niềm cuồn cuộn như muốn nhấn chìm toàn thân cô.

Tô Thư Nghỉ tiến tới ôm lấy cổ Cố Mặc Ngôn, chủ động dâng hiến nụ hôn của mình.

Cố Mặc Ngôn ngây người trong chốc lát, sau đó tỉnh táo lại và ôm chặt eo Tô Thư Nghi, đáp lại nụ hôn của cô.

Lúc trước Tô Thư Nghi cương quyết chiến tranh lạnh với Cố Mặc Ngôn, sau đó cô lại nhập viện, cả hai đã lâu chưa thân mật bởi nụ hôn này mà bùng lửa.

Cố Mặc Ngôn dần áp đảo Tô Thư Nghị, tay anh luồn vào dưới lớp áo ngủ của cô, hơi lạnh làm Tô Thư Nghi run nhẹ.

“Cố Mặc Ngôn…” Cô vô thức khẽ rên một tiếng.
 
Chương 629


CHƯƠNG 629

Nghe thấy giọng nói của Tô Thư Nghi vang lên, Cố Mặc Ngôn đột nhiên dừng động tác lại, anh đứng dậy nhìn về phía Tô Thư Nghị, nhưng ánh mắt anh rất phức tạp, cô không thể nhìn thấu được.

“Xin lỗi em, anh quên mất em vừa mới xuất viện.” Sau một hồi im lặng, Cố Mặc Ngôn cất tiếng xin lỗi Tô Thư Nghi.

“Hả? Không phải, em… Tô Thư Nghi muốn giải thích răng mình không sao, nhưng lại ngại nói thành lời, nhất thời luống cuống.

“Anh đi tắm, em ngủ trước đi.” Cố Mặc Ngôn xoa đầu Tô Thư Nghi rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tô Thư Nghi ngơ ngác nằm trên giường, cứ thế kết thúc hả? Cố Mặc Ngôn tắm xong cũng chỉ nằm xuống ôm Tô Thư Nghỉ ngủ, không có bất cứ hành động nào khác.

Trong mấy ngày kế tiếp, Tô Thư Nghi cảm thấy Cố Mặc Ngôn có gì đó là lạ, mặc dù anh rất dịu dàng với cô, nhưng hai người không thân mật nhiều như trước kia, có đôi lúc cô ám chỉ rất rõ ràng nhưng mà Cố Mặc Ngôn vần sẽ không quá suồng sã với coø.

Trông thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, trong lòng Tô Thư Nghi dâng lên một cảm giác khó tả, có chút khó hiểu, có chút chua xót trong lòng, trái tim bị tổn thương, còn thấy hơi tủi thân… Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn đã chán mình rồi?

Không phải đâu!

Tô Thư Nghi cố gắng an ủi bản thân, có lẽ anh chỉ đang cẩn thận vì cô mới xuất viện mà thôi.

Hôm nay Cố Mặc Ngôn đi làm từ sớm, Tô Thư Nghỉ năm trên giường không muốn dậy, thật ra mấy ngày nay hầu như cô đều ngủ không được ngon giấc.

Tô Thư Nghi vần ngẩn ngơ sau một tiếng nằm trên giường, không biết đang nghĩ gì.

Cuối cùng, Tô Thư Nghi rời giường và cầm lấy chiếc laptop của bản thân.

Tô Thư Nghỉ mở trang Reddit ra, cô do dự không biết gõ từ gì để tìm kiếm, đây là lần đầu tiên cô tìm vấn đề này trên Reddit sau ngần ấy năm. Cảm thấy trên mặt hơi nóng, Tô Thư Nghi dùng hai tay quạt để tạo gió.

Thở dài hai cái, Tô Thư Nghi gõ xuống bàn phím: [Tại sao chồng lại không muốn thân mật với mình?] Sau khi gõ xong, Tô Thư Nghỉ cắn răng, nhanh chóng ấn xuống nút ‘enter.”

Không tìm thì không biết, câu trả lời thật sự rất đa dạng.

“Biến thành phụ nữ luống tuổi có chồng rồi, anh ta thấy chán cô chứ gì nữa.”

“Cẩn thận đấy bạn, có thể anh ta có bồ nhí ở ngoài rồi.”

“Muốn tìm nguyên nhân từ bản thân thì đi mà soi gương, nhìn đống thịt trên eo mà tự hỏi.

Nhìn câu trả lời của cư dân mạng, Tô Thư Nghi đối chiếu với tình cảnh của bản thân.

Xem xong, Tô Thư Nghỉ hơi bực bội mà đóng laptop lại, cô cảm thấy mấy điều đó đều chẳng có cái nào phù hợp với mình và Cố Mặc Ngôn cả.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Thư Nghi lại bật laptop lên, tiếp tục nhập vào một dòng chữ.

[Làm sao mới có thể khiến chồng hứng thú.] May mà câu trả lời của lần này không kỳ lạ như lần trước, nhưng Tô Thư Nghi xem mà mặt đỏ tận mang tai, hóa ra bình thường mọi người ở nhà đều như thế.

Xem tới xem lui, Tô Thư Nghi quyết định áp dụng đề nghị của một cư dân mạng: Mua một bộ đồ ngủ đặc biệt, sau đó quyến rũ anh ta.

Cô cố găng tưởng tượng ừm… Hình ảnh mình quyến rũ Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi nhận ra mình thật sự không tài nào tưởng tượng được.

Chắc chăn sẽ rất xấu hổ nếu đến trực tiếp cửa hàng để mua kiểu đồ ngủ này, thế nên Tô Thư Nghỉ đã mua một một bộ ngay trên mạng, và dưới sự giới thiệu nhiệt tình của nhân viên chăm sóc khách hàng, cô còn mua bộ nghe nói là tốt nhất trong tiệm.
 
Chương 630


CHƯƠNG 630

Lúc báo chiều cao và cân nặng cơ thể của mình, nhân viên chăm sóc khách hàng còn đáp lại cô một câu: ‘Vóc dáng đẹp thế này, còn mặc thêm đồ ngủ của chúng em, em tin chắc chồng của chị nhất định sẽ không nhịn được mà bổ nhào vào người chị đó.”

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh tương tự, cô ngượng ngùng không trả lời lại, mau chóng trả tiền rồi thoát khỏi trang.

Sau khi làm xong những việc đó, Tô Thư Nghi phát hiện ra rằng mình đã căng thẳng đến mức đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô đành phải đỏ mặt đứng dậy và vọt đi tắm.

Trong tâm trạng hồi hộp và mong đợi, cuối cùng thì bưu kiện của Tô Thư Nghỉ cũng đã tới.

Khi mở kiện hàng, cô không dám tin đây là một bộ quần áo, cái này rõ ràng là một lớp vải mỏng dính, hơn nữa còn là kiểu hở trên hở dưới, mặc thế này có khác gì không mặc đâu?

Giờ cơm tối hôm đó, Cố Mặc Ngôn thấy Tô Thư Nghỉ có gì đó kỳ lạ, cô cứ vùi đầu ăn cơm mà chẳng nói lời nào, hình như cũng không dám nhìn anh.

“Thư Nghi, hôm nay em không vui sao?”

Cố Mặc Ngôn khá lo lắng về hành vi khác thường của Tô Thư Nghi.

“Hả!” Cô ngẩng đầu lên như thể hoảng sợ, Tô Thư Nghi vội vàng đáp: ‘Đâu có đâu, em có buồn bã gì đâu.”

“Không có thì tốt rồi.”

“Ừm”’ Nói xong, Tô Thư Nghỉ lại cúi đầu ăn cơm tiếp.

Không biết Tô Thư Nghi đang nghĩ điều gì, Cố Mặc Ngôn nghỉ hoặc nhìn cô, nhưng anh cũng không hỏi gì nhiều.

Vào buổi tối, sau khi Tô Thư Nghi tắm xong, cô nhìn vào bộ đồ ngủ mình mới mua, không biết có nên thay hay không, nhưng nhớ tới mục đích của mình, cuối cùng Tô Thu Nghỉ vẫn cắn răng mặc bộ đồ ấy vào.

Ngắm nghía trước tấm gương trong phòng tắm, Tô Thư Nghỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng mà nó hấp dẫn thật.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hít sâu vài hơi, Tô Thư Nghi đi ra khỏi phòng tắm, rồi lại quay về chỉ trong phút chốc: ‘Không được, như thế này thì sao mà đi gặp Cố Mặc Ngôn?” Tô Thư Nghi ôm khuôn mặt đỏ lựng của mình, cô thật sự không có dũng khí bước ra ngoài.

“Thôi được rồi, chết thì chết, cố gắng lên!”

Kéo cửa phòng tắm ra, Tô Thư Nghỉ âm thâm động viên chính mình.

Tô Thư Nghi vào phòng ngủ, Cố Mặc Ngôn đã tắm xong và ngồi ở trên giường, nhưng anh đang cúi đầu đọc tài liệu trong tay, không chú ý tới cô.

Thấy Cố Mặc Ngôn không nhìn mình, trong lòng Tô Thư Nghi thôi thúc muốn bỏ chạy, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc bản thân đã làm đến mức này rồi, cô đành đỏ mặt ép bản thân mở miệng hỏi: “Cố Mặc Ngôn, anh có muốn uống nước không?”

“Ừ, cảm ơn em.” Cố Mặc Ngôn trả lời Tô Thư Nghỉ mà không ngẩng đầu lên.

Tô Thư Nghi thở hắt ra một hơi, cầm ly nước đi đến chỗ máy lọc nước ở phòng bên cạnh trong thấp thỏm. Cô nhìn thoáng qua đăng sau, Cố Mặc Ngôn vẫn cúi đầu nhìn tài liệu như trước, cô do dự một chút rồi hỏi: “Anh muốn uống nước ấm hay lạnh?”

Cố Mặc Ngôn nghe vậy thì nhíu mày, không phải đó giờ anh vẫn uống nước ấm sao? Chung sống với nhau lâu như thế, hẳn là Tô Thư Nghỉ sẽ biết thói quen này của anh chứ. Hơn nữa, hình như bình thường anh cũng chưa từng thấy cô hỏi như vậy.

Lấy làm khó hiểu trước câu hỏi của Tô Thư Nghỉ, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 
Chương 631


CHƯƠNG 631

Lúc trông thấy Tô Thư Nghi, Cố Mặc Trì ngẩn người trong giây lát, sau đó đôi mắt anh lập tức bùng lên hai ngọn lửa.

“Nước ấm. Sau khi yên lặng nhìn chằm chằm vào Tô Thư Nghi được một lúc, Cố Mặc Ngôn mới trả lời câu hỏi của cô, giọng khàn khàn êm dịu đượm phần quyến rũ lọt vào tai Tô Thư Nghi. Tô Thư Nghi cảm thấy toàn thân mình nóng ran vì ánh mắt cùng giọng nói của Cố Mặc Ngôn.

“Ừ được, em biết rồi.’ Đáp lại Cố Mặc Ngôn bằng giọng nói có phần run rẩy, Tô Thư Nghỉ cầm ly nước rồi từ từ đi về phía anh.

Bộ đồ ngủ hở hang cực vừa vặn khi được mặc trên người Tô Thư Nghị, tôn lên dáng người hoàn mỹ, thiết kế bó sát cơ thể phác họa những đường cong của cô, cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng. Thấy Tô Thư Nghỉ đang đi tới chỗ mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người toát đầy mồ hôi.

“Của anh đây.’ Tô Thư Nghi đi đến cạnh giường đưa ly nước cho Cố Mặc Ngôn, cô cúi đầu dời mắt sang nơi khác, không dám đối mặt với anh.

Cố Mặc Ngôn không nhận cái ly mà Tô Thư Nghi đưa, anh cứ dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn chăm chăm cô.

Bị Cố Mặc Ngôn nhìn như vậy, Tô Thư Nghi đặt chén nước xuống cái bàn ở bên cạnh, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cô lại không biết hành động ấy còn quyến rũ hơn nữa.

Cố Mặc Ngôn kéo Tô Thư Nghỉ đang đứng trước mặt, đè cô ở xuống dưới mình và hôn lên.

Hình ảnh trước mắt cùng với xúc cảm dưới tay quả thật sắp khiến Cố Mặc Ngôn phát điên, nhất thời động tác cũng có chút mất bình tĩnh và thô bạo.

Lúc này Tô Thư Nghi cũng bất chấp thẹn thùng, nhiệt tình đáp lại anh, trong lòng cô mừng thầm, xem ra những suy đoán trước kia của mình đều là sai.

Hai tay của Tô Thư Nghỉ vòng qua phía sau lưng Cố Mặc Ngôn, ôm thật chặt lất người đàn ông mà cô yêu.

Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghị, vài sợi tóc lòa xòa bị ướt mồ hôi nhẹ nhàng rơi ở trên mi mắt anh, tăng thêm vẻ nóng bỏng.

“Cố Mặc Ngôn…’ Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn như vậy, Tô Thư Nghi loạn nhịp, không kìm nén được khẽ gọi tên anh, kích thích anh càng thêm động tình.

Cố Mặc Ngôn hôn dần xuống phía dưới của Tô Thư Nghỉ, anh nhẹ nhàng gặm cắn _ ở cổ cô, để lại một vết tích.

Đột nhiên, Cố Mặc Ngôn thoáng nhìn thấy vết sẹo ngay dưới xương quai xanh của Tô Thư Nghỉ, mọi động tác của anh đột ngột dừng lại.

Tuy những vết thương trước đó của Tô Thư Nghỉ đều đã lành, nhưng trên người vẫn không tránh được mà để lại một vài vết sẹo. Trông thấy những thứ này, trong đầu Cố Mặc Ngôn lại hiện lên cảnh tượng Tô Thư Nghi bị bốn tên đàn ông kia xé rách quần áo.

Nhiệt độ trên người nhanh chóng giảm mạnh, thậm chí Cố Mặc Ngôn còn cảm nhận được một cơn ớn lạnh kéo tới chỗ mình, bên tai thoáng nghe thấy tiếng khóc cầu cứu của Tô Thư Nghỉ: “Cố Mặc Ngôn, cứu em, Cố Mặc Ngôn, cứu em với, cứu em với…

Thấy Cố Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại, nét mặt căng thẳng, trong mắt chứa vẻ lạnh lùng, Tô Thư Nghỉ không biết vì sao: “Cố Mặc Ngôn, anh sao vậy?”

Bị giọng của Tô Thư Nghỉ kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, Cố Mặc Ngôn khẽ ngẩng đầu nhìn cơ thể ửng hồng dưới thân mình, mắt cô đầy mơ màng, nhưng anh không còn tâm tình mà tiếp tục nữa.
 
Chương 632


CHƯƠNG 632

Trong mặt hiện lên sự tự trách và chán nản, Cố Mặc Ngôn trở mình ôm Tô Thư Nghỉ vào lòng. Sau khi đắp kín chăn cho cả hai, anh võ nhẹ sau lưng cô: “Ngủ đi, hôm nay anh mệt rồi.”

Sao lại thế này? Rõ ràng ban nấy cô cảm nhận được Cố Mặc Ngôn cũng muốn mà.

Thấy Cố Mặc Ngôn đã nhắm mắt lại, Tô Thư Nghi muốn lên tiếng hỏi, nhưng sao thốt ra những lời như thế với anh được, làm vậy quá xấu hổ.

Tô Thư Nghi cúi đầu dựa vào lồng ngực Cố Mặc Ngôn, đôi mắt cô đã ướt nhẹp, mình đã chủ động vậy rồi mà anh vẫn không muốn đụng vào cô sao?

Một người đàn ông không muốn đụng vào người phụ nữ, có thể là vì thương tiếc, nhưng một người chồng không muốn đụng vào vợ của anh ta, điều đó có nghĩa là gì?

Có lẽ hai ngày nay Cố Mặc Ngôn thấy mệt thật, một lát sau, Tô Thư Nghi đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh ở trên đỉnh đầu.

Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Cố Mặc Ngôn, cô quay người đưa lưng về phía anh, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Cô lại tự nhủ rằng Cố Mặc Ngôn sẽ không ghét mình đâu, anh không phải kiểu người đứng núi này trông núi nọ, có thể là anh mệt thật. Nhưng Tô Thư Nghi vẫn chẳng tài nào thuyết phục được chính mình, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt nhanh chóng thấm ướt cả gối đầu.

Một đêm thức trắng, khi trời vừa tờ mờ sáng Tô Thư Nghi đã rời giường. Sau khi rửa mặt xong, cô vỗ vào mặt của mình, cố gắng khiến vẻ ngoài và tinh thần của mình trông phấn chấn.

Lúc quay trở lại phòng ngủ, Tô Thư Nghỉ nhận ra Cố Mặc Ngôn vẫn chưa dậy. Cố nén dòng nước mắt lại muốn tràn khỏi mi, Tô Thư Nghỉ quay người xuống lầu rồi đi vào phòng bếp.

Dù thế nào đi nữa thì hôm nay Cố Mặc Ngôn còn phải đi làm, cô vẫn sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Khi Cố Mặc Ngôn thức dậy đã thấy vị trí bên cạnh trống không, nhớ lại chuyện tối hôm qua, trong lòng anh dâng lên một nỗi đau đớn.

Anh cũng biết cách mình làm có thể sẽ khiến Tô Thư Nghi bị tổn thương. Không phải anh không hiểu các ám hiệu rõ ràng của Tô Thư Nghỉ suốt mấy ngày nay, thậm chí hôm qua cô còn mặc bộ đồ ngủ mà cô chưa từng thử.

Nhưng vừa nghĩ tới video mà ngày đó Cố Thành Vũ cho mình xem, anh lại chẳng thể nào điều khiển bản thân tiếp tục được nữa.

Anh phải thừa nhận rằng, chuyện xảy ra hôm ấy đã ám ảnh anh. Cố Mặc Ngôn lắc đầu, cố găng vứt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu, sau đó rời giường và bước vào phòng tắm.

Đến lúc Cố Mặc Ngôn rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu, Tô Thư Nghi đã bày sẵn bữa sáng mình làm ở trên bàn.

“Anh dậy rồi à.” Trông thấy Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi lạnh nhạt chào.

“Ừ”’ Thấy Tô Thư Nghỉ quay lưng về phía mình tiếp tục làm việc, Cố Mặc Ngôn không biết nên nói gì.

“Anh ăn đi.”

Sau khi lấy hai bộ bát đũa và dọn ra bàn, Tô Thư Nghi ngồi xuống bàn ăn và không mở lời nói chuyện nữa, anh thấy vậy cũng chỉ đành ngồi theo.

Trong lòng hai người đều canh cánh chuyện tối qua, mỗi người ăn phần cơm của mình và giữ im lặng. Thoáng chốc, bầu không khí gượng gạo bao trùm cả bàn ăn.

Reng reng.

Lúc này điện thoại của Cố Mặc Ngôn bỗng nhiên vang lên. Anh cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị ông cụ Cố đang gọi đến.

“Alo, ông à, có chuyện gì thế ạ?” Cố Mặc Ngôn vội vàng nghe máy, nếu không có việc thì mới sáng sớm ra ông sẽ không gọi cho mình như vậy.
 
Chương 633


CHƯƠNG 633

“Cố Mặc Ngôn à, chuyện tài liệu khách hàng bị lộ ra ngoài của Tập đoàn Ngôn Diệu rốt cuộc là sao vậy?” Bên kia điện thoại giọng ông cụ cố rất sốt ruột.

“Ông à, cháu… Nhất thời Cố Mặc Ngôn không biết nên giải thích chuyện này với ông cụ Cố thế nào nữa.

“Thôi được rồi, khoan hãng nói, bây giờ cháu hãy nhanh chóng đến tập đoàn Cố Thị một chuyến, bên này phải mở một cuộc họp hội đồng quản trị gấp, tình hình cụ thể đợi khi cháu đến rồi nói tiếp vậy.”

“Vâng được, cháu biết rồi ạ, cháu đến ngay đây.’ Nghe giọng điệu gấp rút của ông cụ Cố, Cố Mặc Ngôn cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Không cần ông cụ Cố nói nhiều, anh chỉ cần đoán là biết chắc chắn là Cố Thành Vũ giở trò gì phía sau rồi.

Cúp điện thoại, Cố Mặc Ngôn bảo với Tô Thư Nghi: ‘Ông muốn anh phải nhanh chóng đến tập đoàn Cố Thị để họp, anh không ăn sáng với em được nữa, em tự ăn đi nhé anh đi trước đây.”

“Vâng.’ Tô Thư Nghi không ngẩng đầu lên cũng không hỏi nhiều, cô chỉ đơn giản đáp lại một tiếng.

Thấy sự thất vọng của Tô Thư Nghi hiện rõ, Cố Mặc Ngôn cũng biết cô đang tức giận vì chuyện tối qua, nhưng anh cũng không biết giải thích thế nào với cô, cũng không thể nói thẳng nguyên nhân thật sự cho cô biết được? Anh cũng không muốn Tô Thư Nghi cứ mãi nghĩ về chuyện của hôm qua.

Không còn đường nào khác, Cố Mặc Ngôn chỉ có thể dịu dàng dặn dò Tô Thư Nghi một câu: “Vậy hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Thấy Tô Thư Nghi gật đầu nhưng không lên tiếng, lòng Cố Mặc Ngôn thở dài một hơi, sau đó quay người ra khỏi cửa, lái xe đến tập đoàn Cố Thị.

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Mặc Ngôn và bàn thức ăn, Tô Thư Nghỉ ngẩng đầu nhìn lên trân nhà chớp mắt vài cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng mùi vị lại nhạt như nước ốc.

Sau khi Cố Mặc Ngôn đến tập đoàn, quả nhiên anh thấy toàn bộ người của cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn Cố Thị do Cố Thành Vũ tổ chức đều đang đợi mình.

Thấy Cố Mặc Ngôn đến, Cố Thành Vũ lạnh lùng cười, trong lòng thầm nghĩ: Cố Mặc Ngôn, lần này tôi nhất định sẽ bắt cậu đưa cổ phần của tập đoàn Cố Thị cho tôi!

Ông cụ Cố lo lắng nhìn Cố Mặc Ngôn, muốn nói rồi lại thôi. Anh nhìn ông cụ với ánh mắt trấn an, ý muốn nói không cần lo lắng cho mình.

Anh bước đến chỗ của mình ngồi xuống, Cố Mặc Ngôn không nói gì cả, đợi bọn họ chủ động đặt câu hỏi.

Lúc nấy trên đường đến đây Cố Mặc Ngôn đã nghĩ qua, Cố Thành Vũ sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được, chắc chắn anh ta sẽ chú ý đến cổ phần tập đoàn Cố Thị trong tay mình.

Nói một cách thiết thực hơn thì Cố Thành Vũ bắt cóc Tô Thư Nghỉ để uy hiếp mình, mục đích cuối cùng không phải chỉ vì cổ phần tập đoàn của Cố Mặc Ngôn thôi sao?

Nghĩ đến đây anh nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng. Nếu như Cố Thành Vũ cho rằng có thể dễ dàng đánh bại được anh như thế thì anh ta mắc sai lầm lớn rồi.

Thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xuống, cuối cùng Cố Thành Vũ cũng mở miệng: ‘Được rồi, người đã đến đủ cả, bây giờ chúng ta bàn về nội dung quan trọng của cuộc họp lần này đi”

Nói xong Cố Thành Vũ nhìn sang Cố Mặc Ngôn, mặt anh ta đầy đắc ý và khiêu khích: “Cố Mặc Ngôn, tôi nghĩ có lẽ cậu cũng đã đoán được lý do chúng tôi mở cuộc họp hội đồng quản trị này rồi đúng không.”

Đối diện với Cố Thành Vũ, đôi tay Cố Mặc Ngôn chắp lại đặt trước bàn, mặt mày lãnh đạm: “Mong được nghe chỉ tiết.”

Hừ, đúng là chưa đến phút cuối thì chưa chịu thua, ánh mắt Cố Thành Vũ lóe lên một tia tàn nhãn, tiếp tục nói: ‘Liên quan đến việc rò rỉ thông tin khách hàng của Tập đoàn Ngôn Diệu xảy ra vào thời gian gần đây, tôi nghĩ mọi người đều đã biết hết rồi đúng không.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom