Cập nhật mới

Dịch Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ
Tác giả: anhthuvonguyen
Tình trạng: Đang cập nhật




Motip: Bị phản bội, xuyên không

Truyện có H (sắc), NP, cân nhắc trước khi đọc. Hài, có chút khoa huyễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Đóa bỉ nhạn trong đêm


Tóc, tóc

Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết trắng trong mùa đông lạnh giá. Một cô gái nằm đó trên người có vô số vết thương lớn nhỏ nhưng thứ khiến cô nằm đây là vết đạn ở phần ngực trái. Đôi mắt của cô bắt đầu khép hờ lại.

Đau?

Mất tất cả?

Cuộc sống có ý nghĩa gì?

Tình bạn?

Phản bội?

Tình thân?

Tình yêu?

Cô gái ấy là Hàn Tuyết cái tên ấy cho thấy rằng cô là người lạnh nhạt với cuộc sống. Nhưng nhiều người vẫn biết cô với cái tên Red Blood. Một nữ sát thủ mà ngay cả chính phủ cũng không dám đụng tới. Cách thức giết người độc ác nhưng sau khi giết người xong cô đều để lại một đóa bỉ nhạn đỏ cạnh thi thể của nạn nhân. Có rất nhiều tính từ mà người ta dùng để miêu tả cô: độc ác, nhẫn tâm, ác quỷ, không tim,... Nhưng từ hay dùng vẫn là ác quỷ. Cô đem cho nạn nhân những cách thức giết người “nhẹ nhàng” nhất. Điều đặc biệt là mỗi người một cách.

Nắm trong tay thế lực hắc đạo hùng mạnh nhưng ai ngờ cô lại chết như vậy.

Từ nhỏ cô đã bị cha mẹ ruồng bỏ phải ở lại cô nhi viện nhưng may thay cô vẫn còn một đứa em trai. Cô rất yêu thương nó khi nghe tin nó bị bắt cóc cô đã điên tiết lên bắt đám thuộc hạ tìm nó khắp nơi cho dù phá hủy cái thành phố này cô cũng phải tìm được nó. Sau nhiều tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thấy nó.

Nhưng khi đến nơi chúng đã giết chết nó, lần này cô quyết giết chết bọn chúng. Với cô chúng chẳng là gì nhưng không may nơi đó đặt rất nhiều bom khiến cô không chết nhưng bị thương khắp người. Nặng nhọc bước ra khỏi căn phòng đầy bom ấy cùng với xác của em trai mình. Cô thấy cô bạn thân của mình đứng đó. Cô vui lắm nhưng khi thấy cây súng lục trên tay cô ta cô mới hiểu.

Cô ta giả vờ làm bạn với cô chỉ vì để giết cô giành lại hắn.

Tình yêu thật ngớ ngẩn!

Cần nó để làm gì chứ!

Tại sao lại như vậy?

Cô phản bội tôi chỉ vì hắn?

Một tên đàn ông ngu ngốc?

Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi ư?

_Nếu vậy xin hãy chôn cất cho em tôi!- Lời nói vừa dứt thì cô đã nhắm mắt lại có lẽ là do cô đã mệt mỏi với cuộc sống ở đây của mình. Cô muốn buông xuôi tất cả. Một cái chết khá là hợp cho một sát thủ nhỉ.

***HẾT CHƯƠNG 1***

Tg: Đây là cuốn thứ hai tg rồi! Cuốn này nữ chính sẽ ko bạch thỏ như cuốn trước mà sẽ lạnh như tảng băng!

Cuốn trước vì áp lực sau chương H nên viết thêm cuốn nữa!

=3=
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Xuyên không?


_Đau quá!- Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Tuyết. Sau khi tỉnh dậy cô thấy trần nhà màu trắng và các mảng màu đen được cách điệu khiến cô cảm thấy có chút lạ. Căn phòng của cô màu trắng được vẻ các đóa bỉ nhạn màu đỏ rực rỡ.

Cái đầu của cô đau như búa bổ cơ thể thì nhức nhối đủ chỗ. Giơ bàn tay trắng nõn nà lên nhìn thì hơi khó chịu đây không phải tay của cô. Bàn tay của cô đã chai sờn vì tập súng và dao các loại. Thân hình của cô gái này vẫn kém thân hình hồi đó của cô. Mái tóc màu nâu sẫm dài tới mông được uốn nhẹ ở phần đuôi tạo nên sự nhẹ nhàng nhưng thứ đáng nói là có cái mái xước dài che mất phân nửa gương mặt xinh đẹp và đôi con ngươi màu đỏ sâu thẳm.

Sau một hồi, lăn lộn trên chiếc giường màu trắng vì chán nản thì cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong phòng tình trạng mò đường. Vì thân thể này bị cận nếu không đeo kính áp tròng thì phải đeo mắt kính. Nhưng do bản năng sát thủ tai cô rất nhạy cảm.

“Cạch”

Tiếng cửa phòng đột nhiên mở ra.

_ Á!- Tiếng la thất thanh của cô khiến cho người vừa mở cửa chạy ào tới bên cạnh cô.

_ Chị hai! Chị có sao không?- Người mở cửa lúc nãy là Hàn Thiên Thanh đứa em trai duy nhất của nữ phụ Hàn Tuyết.

_ Đau quá! Mắt kính đâu!- Cô mò mẫm tìm kiếm cái mắt kính trời đánh của mình.

_ Đây nè chị hai- Cậu bé vui vẻ đưa cho cô chị hậu đậu của mình. Sau khi đeo vào cô mới thấy rõ khuôn mặt của người đưa cho mình cái mắt kính dày này. Đó là một chàng trai trẻ hơn cô khoảng 2 tuổi. Mái tóc của cậu được chải gọn màu nâu sẫm. Cậu sở hữu một khuôn mặt của tiểu shouta đáng yêu. Thân hình của cậu tuy không rắn chắc nhưng nhìn rất dẻo dai. Ưm... Cũng có thể nói là mĩ (Tg: Sao mình lại sinh ra đứa con vô cảm với sắc đẹp vậy! Huhu! T^T)

_”Mà hình như ngoại hình này quen quen à nha”- Tiếng lòng của Tuyết tỷ.

_ À! Cho tôi hỏi cậu là ai vậy?- Giọng lãnh đạm.

_ Chị hai! Là em mà! Em là Hàn Thiên Thanh em trai chị mà! Có phải vì đi làm nhiệm vụ chị ngã té nên không nhớ em là ai sao!?! Em là Hàn Thiên Thanh em trai chị nè!- Thanh ca bị đã kích.

_ Thanh Thanh?- Cô ngờ vực.

_ Chị hai chị là Hàn Tuyết!- Hàn Thiên Thanh lắc mạnh vai của Tuyết tỷ.

_” Ưmk! Thì ra là mình xuyên qua cuốn tiểu thuyết mình đọc vì một lý do hết sức nhảm! Xuyên đâu không xuyên qua ngay con nữ phụ ngu ngốc lại mê trai hạng nhất và bị trai hại chết thảm!!!”- Cô thầm nghĩ tức giận đến mức muốn lật bàn.

Bỗng cô muốn đập chết con nữ khách hàng. Lý do cô đập bàn là: lúc đó khách hàng đó bắt cô giết tên nào đó mà cô cũng quên tên rồi mà vô cùng vô duyên bắt cô giết hắn bằng cách thức giết nữ phụ cùng tên với cô. Nên cô cũng cố gắng đọc cho hết.

_Chị hai! Chị có sao không?- Thiên Thanh lo lắng hỏi.

_Không sao!- Cô hơi cuối đầu.

_Chị hai ăn đi! Em đúc chị nha- Anh nhìn cô đầy sủng nịnh.- Nói A đi!

_A- Nếu không phải tay cô đang đau cũng đâu cần phải y như con nít đợi đúc ăn như bây giờ. Mặt cô chảy đầy hắc tuyến.

***HẾT CHƯƠNG***

Tg: Hoàng cảnh của Hàn Tuyết nguyên chủ cũng giống như của Tuyết tỷ nhà ta cũng là sát thủ nhưng đứa em trai chưa chết vậy thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hàn thiên thanh


Tg: hình anh Hàn Thiên Thanh

***VÀO TRUYỆN***

_Chị hai muốn ăn gì nữa không?- Anh ân cần hỏi.

_ Ưm ăn gà rán và một ly pessi nha- Cô nhẹ nhàng nói với anh.

_ Em đúc chị nha!- Anh nũng nịu.

_ Sao cũng được- Cô lạnh nhạt đáp.

_Ân- Anh vui vẻ.

Sau 20 phút đi mua đồ ăn cho cô anh gặp phải một đám côn đồ chúng muốn anh nói với chị rằng đừng mơ tưởng đi hại Lam Thiên Băng ( nữ chủ thánh mẫu của các nam chủ) chị dâu bọn họ không thì coi chừng.

Hồi đó chị anh không cho anh tập võ nên dáng anh nhìn rất thư sinh tay trói gà không chặt. Nên anh bị thương không ít. Khi về nhà thấy cô thì anh hơi cuối đầu không muốn cô thấy cặp mắt sung tím vì bị đánh.

_ Em có sao không?- Cô thấy mắt của anh thì lo lắng hỏi han anh tay thì ghì chặt vai anh- Tên nào dám đánh em hả? Chị thề sẽ giết chết cả nhà nó!

_E...Em không sao- Anh lắp bắp.

_ Ngồi yên đi!- Cô sốt ruột đè anh ngồi xuống sofa thoa thuốc trị vết thương cho anh. Cô ân cần xoa nhẹ lên vết thương của anh.

_ Chị xin lỗi- Giọng cô nhỏ dần cô biết là do cô nên Thiên Thanh mới bị đánh. Vì cô Hàn Tuyết nguyên chủ vì dám hại nữ chủ thánh mẫu của họ. Nhưng thật chất là do cô ta tự sắp đặt rồi đổ lỗi cho cô.

_ Em không sao mà!- Anh bất ngờ quơ tay chân loạn xạ.

_ Nè! Không phải em muốn học võ sao? Chị sẽ dạy cho em!- Cô hơi nhẹ giọng hat i tay thì nắm hai cánh tay giơ loạn xạ của anh xuống. Mặt anh hơi đỏ lên vì vui thì lý giải được nhưng tại sao tim anh đập nhanh khi thấy khuôn mặt của cô gần trước mặt vậy chứ. Anh bị gì vậy chứ!

_Ân- Anh cười tươi. Bọn họ thật là ngu ngốc chị hai mình tốt vậy mà đi yêu cái con nhỏ Băng gì đó! Hứ! Hồi dó còn dám bày đặt tiếp cận mình! Đúng là đồ giả tạo mà! Chị hai mình là nhất! >♡

_Ưmk giờ thì ngồi yên- Cô nhẹ nhàng nói rồi thoa tiếp thuốc cho cậu em trai của mình. Nếu cô biết anh nghỉ vậy chắc chắn sẽ bỏ cái hình tượng băng lãnh mà cười lăn cười bò vì sự đáng yêu của mình.

_ Nhóc con! Đồ ăn của chị đâu. Mà mơi mốt dặn người hầu đi mua là được đừng đi lung tung nữa!... Không chị phải lo nữa- Khúc sau Tuyết tỷ nói nhỏ vì ngại nhưng vì khoảng cách gần nên Thanh ca nghe được hết.

_Ân- Anh nhẹ nhàng đáp lại sự quan tâm của cô.

_ Xong rồi- Cô lãnh đạm đáp nhưng trong đôi mắt màu đỏ ấy có một tia ôn nhu hiếm thấy. Lần này mặt anh hơi đỏ lên. - Đồ ăn của chị đâu?- Vẫn nhớ vụ ăn uống.

_ Nó hư rồi- Anh nhỏ giọng.

_ Rồi thôi! Ngày mai chúng ta đi ra siêu thị một chút để chị thanh lý đống đồ trong tủ quần áo, em muốn đi chung không?- Cô từ tốn hỏi anh.

_ Ân- Anh thật vui khi được đi ra ngoài cùng cô vì bình thường họ chỉ ở nhà và đi tới trường cùng nhau thôi!>♡

_Thôi em đi ngủ đi để vết thương mau lành chị còn chút việc nên ngủ sau- Cô lạnh nhạt nói.

_ Ân- Giọng anh hơi buồn đáng nhẽ anh nghĩ tối nay có thể ngủ chung với cô ai ngờ cô phải làm việc.

Sau khi anh về phòng cô liền gọi điện cho thư kí của mình trong tập đoàn của Hàn Tuyết nguyên chủ để diệt tận gốc những tên tay sai bán thông tin của cong ty cho công ty của nam chủ.

_Thư kí Trần( Trần Lâm) tôi muốn anh đưa cho tôi hồ sơ của những người này và đưa đơn đuổi việc cho họ!- Giọng nói của cô lạnh đến nỗi khiến anh thư kí ở đầu dây bên kia không rét mà run cầm cập mà các cô hầu gái ở gần cũng dính không ích.

***Hết chương***

Hàn Tuyết(nữ phụ):17 tuổi, chủ tịch tập đoàn họ Hàn đứng trong top 10 các tập đoàn lớn nhất thế giới và trong hắc đạo đứng thứ 2( sau tập đoàn của nam chủ). Từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi ở cùng em trai. Tự gầy dựng sự nghiệp. Học lực cũng thuộc hàng thiên tài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Gặp phải nam chủ!


Cốc, cốc

_Ưm~- Cô khẽ cựa mình trên chiếc giường màu trắng tinh.

.

.

.

.

.

Cốc, cốc

_Đi đi! Cho chị ngủ!- Cô kéo chiếc chăn lên trên đầu như một mèo lười nhác khong chịu dậy. Anh bước vào phòng cô nhè nhẹ nhưng với cái lỗ tai hơn cái lỗ tai mèo thì rất dễ nghe được. Nhưng không để tâm mà ngủ tiếp.

_ Mèo hư! Thức dậy!- Anh ghé vào tai cô nói nhỏ. Đố các nàng ảnh là ai? Nhưng không phải Thanh ca.

_ Ưmk muốn ngủ tiếp!- Tật xấu của Tuyết tỷ là ngủ thức trễ khi bị kêu dậy thì không chịu dậy. Kỷ luật của tỷ ấy là tới 17h chiều.

.

.

.

.

.

.

_ Mèo hư dậy đi mà!- Anh tiếp tục nỉ non.

_ĐM! Bà đây mới ngủ

_ Mèo hư! Không thức dậy anh “ăn” em- Anh hơi mệt mỏi vì mới ngày đầu làm việc mà cậu chủ giao cho việc đánh thức tiểu thư. Tưởng dễ làm ai dè đập muốn banh cửa nói muốn hết lời từ lễ phép tới dụ dỗ giờ tới uy hiếp mà chưa chịu dậy mới mệt chứ! Số anh khổ thật!

_Tên chết bằm! Ngươi dám uy hiếp bà à! Thanh Thanh! Nhóc con nhà ngươi đâu rồi!?! Lòi cái bản mặt ra cho bà!!!- Cô hét toáng lên đôi con ngươi màu đỏ như phát sáng cái mái xước dài bị cô vén lên làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc của cô.

_ Dạ! Chị hai Thanh Thanh xin lỗi mà!- Thanh ca chạy vào cầm mắt kính đeo vào mắt cô.

_ Xin lỗi cô chủ- Anh lễ phép cuối đầu nhẹ với cô.

_Anh lui dùm cho tôi nhờ- Cô lạnh nhạt đáp khác hẳn với vẻ mặt nhìn như con mèo xù lông hồi nãy.

Trưa hôm đó.

_ Cô chủ, cậu chủ muốn cùng cô chủ đi siêu thị ạ- Anh mở cửa bước vào thứ anh thấy là cô đang ngồi trên bàn làm việc. Khuôn mặt mĩ miều của cô được hiện rõ do cái mái xước được vén gọn lên đôi mắt màu đỏ đeo kính áp tròng nên không cần đến mắt kính. Mái tóc màu nâu sẫm được buộc gọn đằng sau nhìn rất khỏe khoắn. Cô mặc chiếc áo sơ mi sọc ca rô đỏ xanh trắng và cái váy ngắn cùng tông với cái áo. Chân đi đôi giày thể thao màu đen sọc trắng năng động. Làn da của cô trắng hồng mịn màng.

_Ưmk- Cô không để ý khuôn mặt của anh hơi ửng hồng đôi mắt của anh xẹt qua tia si mê.

Nói rồi cô xách cái túi chéo ca rô hàng hiệu nhìn cô vừa trẻ trung vừa mị hoặc.

Sau 15' chiếc xe BMW đắt tiền đậu trước cửa trung tâm mua sắm bậc nhất trong thành phố. Bước xuống xe là một chàng trai trẻ, đẹp sánh bước cùng anh là một cô gái năng động, xinh đẹp. Cả hai người vừa bước vào đã làm tâm điểm chú ý.

_ À! Tên hồi sáng là ai vậy?- Câu nói của cô lạnh nhạt tuôn ra nhè nhẹ.

_ Đó là Bạch quản gia tên là Bạch Lưu Vĩ có gì không chị?- Anh ngây thơ hỏi.

_Không có mơi mốt đừng cho hắn vào phòng chị nữa- Cô nói nhẹ nhàng như không liên quan tới mình vậy.

_”Đệch! Mới vào mà gặp phải nam chủ rồi! Không sao cuộc chơi còn dài”- Cô nghĩ thầm. Trong đáy mắt xẹt qua tia tính kế và hứng thú.

Sau một hồi vật vã đi mua đồ thì hai anh cị nhà ta đã về tới nhà cùng với đống đồ chất đống.

***Hết chương***

Câu trả lời:

Bạch Lưu Vĩ: 20 tuổi, nam chủ thứ 4 làm gián điệp cho nữ chủ có “công” lớn trong việc hại chết Hàn Tuyết nguyên chủ.

Gia thế là con nhà giàu nhưng do không muốn tiếp quản công ty nên ra sống độc lập. Nghề chính là họa sĩ nhưng làm thêm ở nhà cô do kiếm thêm tiền.

Tg: Hehe! Có ai đoán được không vậy! ^3^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Cuộc họp


Reng, reng

Rầm

(Tg: Mặc miện cho chiếc đồng hồ xấu số!) (Đồng hồ: Em không có tội! Huhu!T-T)

.......

Sau tất cả,

Mình lại về với nhau

Tựa như chưa bắt đầu

Tựa như ta vừa mới quen

Sau tất cả

Lòng chẳng hề đổi thay

Từng ngày xa lìa khiến

Con tim bồi hồi

Và ta lại

Gần nhau hơn nữa

.......

Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên khiến cô tỉnh dậy. Cô ngái ngủ bắt máy.

_Alô... Oáp~- Cô ngáp dài.

_Thức dậy mau! Công ty có việc rồi!- Anh hét lớn trong điện thoại.

_Cho tôi 30' tôi sẽ tới ngay- Giọng cô lạnh như băng vang lên nhè nhẹ.

_ Nhanh lên! Không là cái hợp đồng nhà họ Hoàng đi tông luôn !- Thư kí Trần gắt lên trong điện thoại.

_ Rồi rồi- Cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh thay bộ đồ. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài chiếc áo vest màu đen. Cô mặc chiếc váy bó sát vào cặp chân trắng nõn của cô chân đi giày cao gót màu đen. Mái tóc màu nâu được búi gọn lên. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra do mái xước bị cô cắt ngắn và vén sang một bên.

Cô bước xuống dưới nhà thì thấy Thiên Thanh ngồi trên ghế sofa mặc bộ đồng phục của trường Cream nhìn rất điển trai.

_ Chào chị hai! Buổi sáng hảo!- Thanh ca vui vẻ chào cô, nhưng khi thấy cô không mặc đồng phục trường thì biết là cô có việc phải làm ở công ty thì lòng bất giác chùn xuống.

_Em giúp chị gửi đơn xin nghỉ cho nhà trường chị có việc ở công ty rồi nên đi trước! Buổi sáng hảo- Cô nói rồi thì chạy đi.

Sau 15' lái xe cô cũng tới công ty.

_Chủ tịch, tổng giám đốc của công ty nhà họ Hoàng muốn gặp người ở phòng hợp ạ!- Thư kí Trần lại gần và đưa họp đồng cho cô.

_ Haiz! Cái gì vậy họp đồng như vậy mà không kí chẳng phải quá lợi cho hắn rồi sao!- Cô khẽ thở dài rồi bước vào phòng họp đeo cái mắt kính của mình vào.

Trong phòng họp:

_Chào Hoàng tổng, cho hỏi cuộc họp này anh thay đổi gì trong hợp đồng này ạ- Cô nở nụ cười xả giao rồi đưa tay ra trước mặt anh ý muốn bắt tay.

_Chào Hàn tiểu thư, tôi chỉ muốn điều chỉnh một chút thôi. Với lại tôi chỉ muốn coi thử vị tiểu thư từ tay trắng gầy dựng nên Hàn thị mà trong thương trường nói thôi- Hoàng Thiên Long nở một nụ cười cho là mị hoặc chúng sinh nhất của mình. Nhưng tiếc thay cho anh Tuyết tỷ đây không hề để ý mà cứ chăm chú nhìn vào bản hợp đồng.-” Hứ! Bộ bản hợp đồng đẹp hơn tôi chắc! Thật đáng giận nha! Bộ mị lực của anh kém như vậy sao!”- Anh giận lẫy với cái hợp đồng.

Cô nhẹ nhàng mở cái mắt kính của mình ra thở dài rồi gọi thư kí Trần vào dặn dò gì đó rồi anh ta bước ra ngoài. Dung mạo của cô được anh nhìn rất kĩ. Mái tóc màu nâu sẫm được búi gọn khuôn mặt thon gọn làn da ửng hồng trắng mịn. Đôi mắt màu đỏ sâu thẳm đôi môi đỏ mọng mấp máy nhẹ nhàng như mời gọi anh vậy. Phải nói là băng sơn mĩ nhân đẹp hơn cả Lam Thiên Băng nữa.(Tg: Nữ chính cũ là con gái cưng của Lam lão gia mà lão ta lại là bạn thân của cha hắn nên đã bắt hắn cưới cô ta.)(Tg: Lúc trước anh này chưa từng gặp Tuyết tỷ nên không sinh ra ác cảm)

_Xin lỗi, chúng ta có thể vào vấn đề rồi- Cô lạnh nhạt nhưng giọng nói có giảm đi vài độ.

_ Ưmk- Giọng anh nghiêm túc hơn.

............

Sau gần 3h cuối cùng buổi họp cũng kết thúc và tên nam chủ kia cũng chịu kí hợp đồng.

_ Hàn tiểu thư không biết cô có muốn dùng bữa với tôi tối nay không?- Sau khi ra khỏi phòng họp anh nắm tay cô lại hỏi.

_ Không biết Hoàng tổng có ý gì ạ

_Chỉ là chúc mừng vì bản hợp đồng thôi- Anh cười nhẹ.

_Vậy... Thì 6h nhé! Anh tới đón tôi được không?- Cô cười nhẹ nhưng làm anh nhớ mãi nụ cười đó.

_ Tất nhiên là được rồi!- Anh cười thật tươi nhìn cô.

***Hết chương***

Tg: ngày mai tg đi chơi viết truyện không được nên hôm nay đăng bù nha! Đi có một ngày à nên hôm kia sẽ có truyện đọc!

Lịch ra chương hiện tại là 1 ngày 2 chương nha m.n!^-^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Gặp phải nam phụ! Giúp hắn thay đổi!


Sau khi về nhà, cô nằm dài trên chiếc giường trắng của mình. Chút nữa cô còn phải đi rước Thiên Thanh nữa dù sao cô cũng phải vào trường gặp hiệu trưởng xin thi tốt nghiệp sớm để còn rãnh để lo cho công ty nữa.

Đúng 15h 30' , cô lái chiếc Ferrari màu đỏ bóng loáng của mình trước cửa trường học Cream. Từ trong chiếc xe bước ra là một cô gái trong bộ đồng phục của trường.

Mái tóc được buộc đuôi gà, chiếc áo sơ mi màu trắng khoác ngoài chiếc áo vest màu đen viền trắng trên ngực trái có in phù hiệu trường Cream bắt mắt. Chiếc váy đen xếp ly ngay ngắn có viền trắng. Trong bộ đồng phục cô như một tinh linh bị lạc ở dưới trần thế.

_ Oa nữ thần hả trời!- A

_Mĩ nữ làm bạn gái anh nha!- B

_ Hứ! Bày đặt! Cô ta là ả Hàn Tuyết mê trai đó mấy cha nội!- C

........

.....

..

.

.

.

.

.

.

.

.

Cô cũng không màn tới những ánh mắt khinh bỉ, ngưỡng mộ, hận không thể giết chết cô... Nếu ánh mắt giết người được thì cô đã chết hàng vạn lần ở kiếp trước rồi. Nhưng đáng tiếc nó không thể làm gì cô nên cô vẫn lạnh lùng bước đi đến phòng hội trưởng hội hs vì cô biết thật chất trường này ba của hắn là cổ đông lớn nhất nhưng ba hắn không thích nên cho hắn quản lý.

Cạch

Tiếng từ cánh cửa phòng phát ra khi cô mở nó ra.

_ Chào- Cô lạnh nhạt nói mắt thì không quan sát khắp căn phòng. Màu chủ đạo là nâu sẫm nhìn rất cổ điển. Chính giữa căn phòng là chiếc bàn lớn trên bàn có nhiều giấy tờ.

Tiếc thay mặc dù đa tình với nữ chủ nhưng bị coi là kẻ bám đuôi chỉ vì khuôn mặt thanh tú bị cặp kính cận dày che đi. Nếu tháo cặp kính ấy ra chắc chắn cũng chẳng kém nam chính là bao. Vương Tuấn Hiên con trai của chủ tịch Vương thị có tiếng trong ngành thời trang mà không hiểu sao lại cho con trai mình kém như vậy thật khó hiểu. Đúng là tiểu thuyết máu chó mà có sai ở đâu đâu.

_ Có chuyện gì sao?- Vương Tuấn Hiên hơi ngẩn đầu lên hỏi.

_ À! Tôi muốn xin nghỉ học- Cô dứt khoát nói.

_ Nếu cô xin nghỉ đó là tổn thất lớn của nhà trường nhưng cô hà tất phải nghe lời đàm tiếu của đám người đó mà nghỉ học!- Giờ anh ngước mặt lên nhìn thẳng vào cô. Giờ anh mới biết thế nào tuyệt sắc giai nhân vừa giỏi giang vừa xinh đẹp nhưng bị người ta nói xấu thật không đáng mà.

_Nếu... Tôi muốn anh để tôi chỉnh lại ngoại hình của anh thì tôi sẽ suy nghĩ tới việc ở lại trường! Chọn đi! Chỉ một việc cỏn con mà mang lại nhiều lợi ích cho anh thấy sao hả?- Cô không hiểu sao mình lại tội nghiệp cho nam phụ này nữa. Có lẽ cô thương hại anh ta chăng! Nên giúp người phải giúp tới cùng tiễn phật phải tiễn đến tây thiên mà lỡ làm việc tốt vậy phải làm tiếp thôi.

_Vậy thì... Ok! Tôi đồng ý- Anh cười nhếch mép có lẽ cô thú vị hơn anh nghĩ nhiều.

_Giờ đi! Tối nay tôi có hẹn rồi- Cô đề nghị.

_ Rồi đợi chút!- Anh đáp lại cô.

***Hết chương***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Đụng mặt nữ chủ!


Đọc Truyện Online >>Truyện Teen, Xuyên Không >> Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ >>

Trước /43 GO Sau Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

Hình Hiên ca sau khi bị Tuyết tỷ chỉnh đó các nàng!

***Vào truyện***

_ Nè! Anh có biết lái xe không vậy!- Cô gần như muốn hét lên khi thấy anh lái xe lao như tên bắn trên đường cao tốc khiến nhiều người phải chạy sát lề đường tránh bị xe tông.

_ Chạy như vậy mới đã chứ!- Anh cười ngây thơ đến mức sáng lạng khiến không ai tin người lái xe là anh.

_ Má ơi! Con chưa muốn chết! Em trai ơi chị không chăm sóc tốt cho em đừng giận chị! Nam mô a di đà phật!- Tuyết tỷ thật sự có đua xe và cũng chẳng phải dân ngoan gì nên chẳng sợ lắm. Nhưng điều đáng nói là anh ta chạy hết ga luôn! Chưa bao giờ cô sợ như vậy! Cô vứt bỏ hình tượng băng lãnh mà la hét ầm trời.

Sau vài phút định thần cô cũng sửa xong cho anh ta nhìn cũng rất mĩ. Sau đó cô phóng xe về nhà bỏ Vương Tuấn Hiên lại kẻo hắn lại muốn hại chết cô.

BT họ Hàn

_Thưa cô chủ mới về ạ!- Hai hàng hầu gái cung kính cuối đầu chào cô nhưng thứ không cô không thích là Bạch Lưu Vĩ cứ lẽo đẽo theo cô.

_ Thiếu gia về chưa?- Cô hỏi Vĩ ca.

_ Dạ rồi ạ!- Anh cung kính trả lời đúng tiêu chuẩn quản gia.

_ Ưmk! Nói với thiếu gia tôi cuộc hẹn với Hoàng thiếu để chúc mừng việc hợp tác của hai công ty.- Cô nhẹ nhàng nói mà không biết anh đang nuôi giấm đầy nhà.

_Vâng ạ- Anh hơi tỏa ra sát khí nhưng nhanh chóng bị chủ nhân điều chỉnh lại nhưng làm sao qua được mắt cô nhưng cô cũng lười quản.

_ Sao any không về nhà vẽ tranh đi- Vừa nhâm nhi tách trà cô vừa nhắc nhở anh.

_Cảm ơn cô chủ đã quan tâm. Tôi còn phải dọn dẹp nhà bếp nữa- Anh cảm thấy lâng lâng vì ít nhất cô cũng quan tâm tới anh.

_ Việc đó để người hầu làm anh đi đi- Cô đặt tách trà xuống rồi bước lên phòng của mình.

_ Vâng ạ!- Nói rồi anh lấy chiếc áo khoác nhắc người hầu báo cho Thanh ca và dọn dẹp nhà bếp.

Đúng 6h tối.

Đính đong

Hoàng Thiên Long mặc bộ vest màu trắng đen được cắt may tỉ mỉ tạo cho anh vẻ lãng tử chững chạc của nam nhân trưởng thành. Anh lái chiếc xe thể thao sang trọng đậu trước cửa BT Hàn gia đợi cô. Sau vài phút thì bóng hình của cô gái anh chờ đợi cũng xuất hiện. Cô có vẻ thanh thoát như tiên nữ vẻ mị hoặc của tinh linh. Cô diện chiếc đầm màu tím đêm dài tới đầu gối trên đó thêu họa tiết con bướm ở góc váy. Mái tóc thường ngày được buộc gọn nhưng hôm nay lại được thả tung càng tăng thêm sự xinh đẹp vốn có của cô. Khuôn mặt mộc không khiến cô xấu xí mà càng tăng thêm sức quyến rũ của cô.

_ Hoàng tổng chúng ta đi được rồi- Cô nhẹ nhàng lay anh khỏi sự ngây người vì vẻ đẹp của cô.

_ Mời- Anh khéo léo mở cửa xe cho cô ngồi vào và cười tiêu soái.

Sau đó hai người tới nhà hàng, thành công thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Nhiều người khen họ là nam thanh nữ tú, nam tài nữ sắc...

Sau khi ngồi được ba phút thì một anh phục vụ tới hỏi hai người.

_Quý khách muốn dùng gì ạ?- Nói là hai người vậy thôi nhưng anh ý cứ nhìn cô chăm chú lâu lâu lại còn đỏ mặt vốn không để ý đến Hoàng thiếu bên cạnh đang nuôi giấm đầy nhà lại còn tõ sát khí nữa(Tg: Ahihihi! Tg cho mấy anh nam chủ nuôi giấm đầy nhà luôn!)

_ Cho tôi phần bít tết với ly cafe cảm ơn- Cô cười ôn nhu mặc dù lạnh thật nhưng vẫn phải giữ đúng lễ nghĩa với người ta lạnh với nam chủ thì không sao nhưng người ta không có tội.- Còn anh?- Làm mặt lạnh.

_Giống vậy cảm ơn- Anh cười gượng nhìn anh phục vụ.

_ Vâng! Xin quý khách đợi một chút- Anh phục vụ như bị gọi hồn sau nụ cười của cô về.

Sau vài phút thức ăn được mang lên thì... Một cô gái và một chàng trai bước đến bên cạnh anh cười tươi mặt cô thì bắt đầu tỏa ra khí lạnh. Vâng không ai khác là nữ chủ thánh mẫu của chúng ta ạ.

_Long ca anh ăn cơm với bạn à!-
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Dám chơi với tôi? Nam chủ cũng đừng hòng!


Đố các nàng nam chủ này từng làm gì Tuyết tỷ nhà ta?

***Vào truyện***

_Long ca! Anh đang ăn cơm với bạn à!- Lam Thiên Băng cười rạng rỡ nhìn Hoàng Thiên Long. Hôm nay cô ta diện chiếc váy màu trắng tinh dài hơn đầu gối một chút được nhấn bằng chiếc nơ bản to màu hồng ở thắt lưng. Chân đi đôi giày búp bê màu hồng. Mái tóc ngắn màu hồng dài tới lưng bồng bềnh được thắt bím cũng nhấn bằng đồ buộc tóc hình cây kẹo mút đủ màu. Khuôn mặt thon dài mà các cô gái ao ước. Đôi môi màu cherry làm người khác muốn cắn một cái. Đôi mắt màu hồng to tròn linh động. Nói trắng ra là một cây màu hồng từ đầu đến chân. Phải nói là loli đúng chuẩn. Nếu nói cô xinh đẹp, quyến rũ thì cô ta hoàn toàn trái ngược lại dễ thương, đáng yêu. Sánh bước cùng cô ta là một nam thanh niên. Mái tóc màu bạch kim lắp lánh bay nhè nhẹ trong gió. Khuôn mặt hình chữ điền hoàn hảo. Đôi mắt phượng lạnh nhạt màu đen sâu thẳm không thấy đáy khi nhìn qua cô lại tràn ngập ý cười. Cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng bạc tình. Ngoại hình thì... đại mĩ nam. Khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi khiến đàn bà thèm thuồng trừ cô (HT). Thân hình của anh tuy có cơ bắp nhưng không khiến anh trở nên thô tục mà khiến anh nhìn rất mạnh mẽ. Anh mặc cái áo sơ mi đen mở tung hai nút và chiếc quần jean rách ở đầu gối tôn lên đôi chân dài của anh, chân đi đôi giày thể thao màu đen sọc trắng. Trông anh rất năng động.

_Chào Băng nhi- Anh lạnh nhạt đáp khi thấy xung quanh cô bầu không khí bắt đầu nặng nề.

_ Chào Hàn tiểu thư- Dạ Hạo Nhiên thấy cô không để ý tới mình thì lên tiếng thu hút sự chú ý của cô. Giờ thì bầu không khí trong lành khi nãy đã được thay bằng bầu không khí âm độ.

_ Chào Dạ thiếu- Cô đáp lại anh bằng ánh mắt đầy hận ý và không khí xung quanh tiếp tục giảm xuống. Vâng đáp án ở đầu truyện là: Anh ý từng sai người đánh Thanh ca ạ! Có ai đoán trúng không?^3^

_Long ca chúng em có thể ngồi đây không ạ!- Cô ta giả vờ không để ý sự hiện diện của Tuyết tỷ nhà ta mà ngồi xuống bên cạnh Long ca. Bên này của Tuyết tỷ càng không hơn gì. Khi anh ngồi xuống cô liền nhích ra nhưng anh lại xích lại với lý do hết sức củ chuối là: Ngồi không đủ.

Thế là... cô xích ra anh ta xích lại cứ như thế tới khi cô vào đường cùng thì sát khí càng nặng anh thì cười rạng rỡ vì mình chiến thắng.(Tg: Con ta thật là...=_= )

Thấy hai người kia thao thao bất tuyệt về vấn đề gì đó mà đúng hơn là Thiên Băng cô ta luôn miệng bắt chuyện mà anh thì ngồi chịu trận. Bên này cũng chẳng hơn gì... Sát khí được phóng thích vô điều kiện.

_ Dạ thiếu anh làm vậy có ý gì- Cô vừa cắt miếng thịt vừa hỏi. Sau khi cắt xong bị anh kéo cánh tay của cô lại đưa vào miệng.

_ Có ý này- Anh nhai xong miếng thịt thì trả lời cô. Cô cũng chẳng trong sáng gì! Nhất là sau khi đọc xong cuốn truyện cẩu huyết này!!! Nghe xong câu này có thật muốn xé xác anh.(Tg: Ý gì tự hiểu!^^)

_ È hèm! Tôi muốn nói về chuyện đêm đó với anh!- Câu nói này hơi mờ ám nhưng ý của cô là cái bữa Thiên Thanh ca bị đánh.

_ Ưmk! Cái đêm đó hả!- Anh bày ra cái mặt đáng đánh nhìn cô khiến hai người bên cạnh không khỏi nghĩ bậy.

_ Tôi khuyên anh không nên làm bậy nữa! Em trai tôi không khiến cô bạn gái anh bị gì cả giỏi... Thì đến mà tìm tôi- Lần này mắt cô nổi lên tơ máu sát khí phóng thích lần trước chỉ là số ít so với lần này.

_Xin lỗi Hoàng tổng tôi không muốn ăn nữa nên đi trước. Tạm biệt- Cô lạnh nhạt chào rồi bước đi để lại Long ca ngơ ngác và Hạo Nhiên ca nhéch mép nhìn cô tràn đầy hứng thú.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Gặp hai anh em sinh đôi! Cứu người lạ!


Sau khi ra khỏi nhà hàng cô lang thang trên con đường dẫn về biệt thự họ Hàn. Ngang qua BT có công viên lớn mặc dù đã tối nhưng vẫn còn sáng đèn. Trong bóng tối cô nghe thấy tiếng đánh nhau của một đám du côn hình như người bị đánh bị thương nặng. Thấy vậy cô cũng thấy lạ tới xem dù sao đứng đầu hắc đạo đã là không dễ đám tép riu này là bao.

_Đám kia! Thả hai thằng kia ra mau!- Cô đứng kế bên đám du côn la rõ to.

_ Hahaha! Cô em muốn đi cùng bọn anh sao?- Tên cầm đầu lên tiếng bước đến gần cô đưa tay thối lên định nâng cằm của cô thì. Cô lấy tay mình hất tay hắn ra giọng lạnh như băng lên tiếng.

_Bọn bây không đáng để đi chung với chị mày!- Cô hất tay hắn ra khiến hắn tức tối. Mắt của hai anh song sinh khó nhọc mở ra trong khi thân thể đau nhức. Anh giương đôi tử mâu nhìn người con gái trước mặt.

_ Mày... D dám... Con tiện nhân!!! Tụi bây đánh nó cho tao!!!- Lão ta thẹn quá hoá giận ra lệnh cho bọn đàn em tấn công cô.

_ Chắc là tụi bây từng nghe danh Blood Rose mà vẫn đâm đầu đánh với chị mày thật không biết sống chết!- Cô lạnh nhạt buôn một câu cho lão già không biết sống chết kia.

Sau đây là màn độc tấu đánh nhau đẹp mắt của Tuyết tỷ với đám du côn: Tên nam nhân to lớn tay cầm cái dùi sắt nhằm thẳng cô lao tới. Cô lấy tay nắm chặt cánh tay to khỏe của hắn rồi vật hắn ra sau một cách không thương tiếc. Đám còn lại thấy thế liền lao đầu vào trả thù cho bạn mình.

_ Thật là! Đến người đứng đầu hắc đạo chưa là gì với chị mà tụi bây lại lao vào thật không biết chết là gì mà!- Cô lãnh đạm nói rồi thả ra một chút sát khí nhưng khiến bọn họ lạnh sống lưng. Đôi mắt màu đỏ sâu thẳm như tử thần báo cho họ biết họ sắp chết. Cơn gió lạnh thổi qua mái tóc nâu dài bồng bềnh theo gió cuốn đi, khuôn mặt xinh đẹp kiều mị dính chút máu càng khiến khung cảnh trước mắt muốn bao nhiêu ma mị thì có bấy nhiêu khiến người ta phải run sợ trước cô.

_ Nè! Nhà hai ngươi ở đâu ta đưa ngươi về- Âm thanh trầm ấm khiến người ta không nghĩ người vừa đánh bại đám du côn kia là cô gái lãnh đạm với đời này.

_ T...Tôi...Không có... Nhà- Anh nặng nhọc trả lời câu hỏi của cô.

_ Haiz! Vậy đến nhà tôi ở tạm vậy- Cô bất đắc dĩ mở miệng nói tay thì nhanh chóng bấm số điện thoại của thư kí cô trong tổ chức mà cô lập ra. Càng ngày cô càng thấy mình tốt nha~.

_ Alô- Đầu dây bên kia có một giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên.

_ Lâm Tuyết Linh! Giúp tớ giải quyết vụ ở công viên XZV này đi- Giọng cô vẫn lạnh như vậy chỉ là đỡ hơn.

_ Rồi! Tối còn đi gây sự nữa! Bắt mình dọn là sao?- Linh tỷ gắt lên trong điện thoại. Ai ngờ một người nóng lạnh thất thường như cô (LTL) lại đi chơi với một đứa lạnh toàn diện như cô (HT) chứ. Anh trai cô lại làm việc cho Tuyết nữa chứ!

Sau 15' thì một chiếc xe Ferrari màu đen tuyền tuyệt đẹp đậu trước cửa công viên bước xuống là một cô gái với mái tóc màu tím than buộc cao mặc chiếc áo croptop màu đen váy đen bó sát chân đi đôi giày cao gót tới mấy tấc. Nhìn thân hình bốc lửa của cô khiến bất hì thằng đàn ông nào cũng phải thèm thuồng. Linh tỷ bước tới gần mấy cái xác kinh tởm dưới chân của Tuyết tỷ thì âm thầm cầu siêu cho họ nếu chết không nhắm mắt thì đừng tìm cô đi tìm Hàn Tuyết ấy.

Sau khi Linh tỷ đi đến thì đám người hầu theo sau cũng dọn đống xác chết gần đó. Rồi cô dịu dàng đặt hai tên song sinh kia lên xe tránh động phải vết thương rồi đem về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9-2: Em trai của chị hai thật manh nha!


Sau khi dẫn hai anh em song sinh về nhà thì cô đặt họ trong phòng mình còn cô thì ra ngoài tìm hộ sĩ trong tổ chức. Sau một hồi vật vã đi gọi điện cho tên hộ sĩ chết bằm là thư kí Trần. Sau một hồi hắn đã băng bó cho hai tên song sinh thì hai tên đó ngủ luôn trong phòng cô. Cô đành vác thay đến thư phòng ngủ.

Cạch

Tiếng cảnh của thư phòng nhè nhẹ phát ra đủ khiến người ta biết chàng trai này sợ cô gái ở trong phòng thức dậy. Anh nhẹ nhàng đem cô đến phòng mình. Anh ẩm cô theo kiểu công chúa. Dịu dàng đặt cô trên chiếc giường trắng tinh của mình. Anh nhìn cô cười nhẹ đôi gò má hơi ửng hồng. Môi anh ôn nhu đặt lên môi cô nhè nhẹ nhưng khi chạm rồi anh lại không muốn buông ra. Anh nhẹ nhàng chiếm hữu môi cô, anh từ từ tách môi cô ra đưa cái lưỡi dài của mình vào miệng cô. Chiếc lưỡi của anh dây dưa, lùng sục khắp khoan miệng của cô múc lấy thứ mật ngọt của cô. Anh choàng tay qua cổ cô kéo cô vào lòng hôn sâu hơn. Sau khi thấy mặt cô hơi đỏ ửng lên vì thiếu dưỡng khí. Khi thấy đôi môi đỏ mọng lên vì bị anh chà đạp khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng nổi dục vọng chà đạp cô.(Tg:Thanh ca đó mấy nàng!).

_ Ưm- Cô khẽ rên nhẹ. Thấy vậy nếu anh làm càng thì cô sẽ tỉnh dậy nên đành ngậm ngùi ôm cô ngủ say.

Sáng anh thức dậy thấy thiên hạ trong lòng mình vẫn ngủ say anh thấy tâm tình vui vẻ lạ thường.

_Chị hai thức dậy đi học thôi!- Anh nhẹ nhàng lay cô dậy.

_Ưm~- Cô rên nhẹ.

Sau đó cô ngồi dậy bước ra khỏi phòng cho cậu em trai mình thay đồng phục. Cô bước tới phòng mình gõ nhẹ vài cái sau đó thì cánh cửa mở ra.

_ Chào buổi sáng, tôi chỉ lấy bộ đồng phục thôi hai cậu ngủ tiếp đi- Cô lạnh nhạt bước vào phòng mở tủ ra. Thì anh chàng ngồi trên giường bật dậy nhìn cô đầy cảnh giác.

_ C... Cậu ngủ tiếp đi- Khéo miệng cô giật giật lần đầu tiên có người nhìn cô chăm chú như vậy. Sau khi Cô bước ra khỏi phòng thì anh chàng ngồi trên giường nhìn anh trai mình cất giọng trầm ấm đầy nghi vấn hỏi.

_ Anh hai cô gái đó là ai vậy?- Anh ngồi trên giường hỏi.

_ Cô ấy cứu chúng ta- Anh chàng còn lại trả lời nhẹ nhàng. Anh bỗng nhớ lại tối hôm qua cô thật sự rất đáng sợ nhìn cô như tử thần vậy. Bỗng khóe môi anh cong lên nở nụ cười mị hoặc nhìn ra phía cánh cửa nhớ lại thân ảnh nhỏ bé đó.

_”Mèo nhỏ em thật ra là ai?”- Tiếng lòng của anh chàng đứng cạnh cánh cửa.

***Hết chương***

Tg: Tặng các nàng chương cuối trước khi đổi lịch nha!

Chương sau tg sẽ tóm tắt lại tất cả nam chính và thân phận từ đầu đến giờ trừ hai anh em song sinh nha!^^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Ngày đi học đầu tiên!


Sau khi mặc bộ đồng phục trường Cream lên người cô bước xuống lầu thì thấy Bạch Lưu Vĩ đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.

_ Cô chủ, có đồ ăn sáng rồi- Anh cười tươi nhìn cô.

_ Ân- Cô lạnh nhạt trả lời. Sau đó bước tới bàn ăn ăn bữa sáng của mình. Ăn được một lúc thì Thanh ca bước lại gần bàn ăn.

_ Chị hai bữa sáng hảo!- Thanh ca nhìn cô cười tươi.

_Buổi sáng hảo!- Cô cười nhẹ với anh.

_Quản gia Bạch hồi hai anh em song sinh trên phòng tôi có xuống thì đem đồ ăn sáng cho họ đi- Cô lạnh nhạt nói nhưng không nhìn anh nên không biết anh nuôi giấm càng ngày càng nhiều.

_Họ là ai vậy cô chủ?- Vĩ ca âm khí hỏi.

_ Họ là... Anh không cần biết- Cô lãnh đạm đáp.

_ Dạ cô chủ- Anh ngậm ngùi nhìn cô.

_ Đi thôi- Cô thấy Thanh ca ăn xong rồi thì xách cặp đi ra ngoài xe chờ. Đúng lúc đó hai tên song sinh trên lầu mới mon men đi xuống nhà bếp kím đồ ăn còn Vĩ ca thấy thế nhưng vẫn không chỉ cho hai anh chỗ để đồ nhưng may thay các chị hầu gái rất ư là tốt bụng chỉ cho hai anh.(Tg: Mê trai quá mấy má!)(Chúng người hầu: ngươi mới nói gì!!! *Đồng thanh hét và cầm dao *)(Tg: *Xách dép chạy *).

Sau đó hai anh mon theo đường cũ về lại phòng cô. Thấy thế Vĩ ca muốn đập chết đám hầu gái.(Tg:Cho vừa cái tội mê trai! Hehe)

_ Nè! Hình như tên quản gia không thích chúng ta thì phải?- Lưu Nhật Thiên em trai của Lưu Dật Thần hỏi thấy anh trai mình chỉ cười thì không nói gì.

Cùng lúc đó trong trường Cream.

_ Áaaaa!!!- Tiếng hét chói tai phát ra từ sân sau trường Cream khiến nhiều người chú ý nhưng vẫn làm ngơ vì họ nghĩ tiếng la đó là của Hàn Tuyết. Nhưng ai biết được tiếng đó là của đám con gái thường ngày đánh cô. Vì lúc trước nguyên chủ vì muốn gây chú ý tới nam chủ nên không đánh lại.

_ Tụi bây nghĩ chị đây hiền à!!!- Cô vừa nói thanh âm từ tốn vừa nở nụ cười ác quỷ chân thì đạp mạnh lên đầu con ả vừa nắm tay cô đám còn lại thì sợ hãi run lẩy bẩy vì sợ hãi.

_ Hửm!?!- Cô lớn tiếng khi thấy đám kia lắp bắp gì đó.- Cút đi!- Cô lớn giọng rồi đá văng con tiểu thư tóc vàng hoe ở chân mình vào đám con gái tàn tạ kia rồi lạnh nhạt bước đi thì con ả kia đứng dậy la lớn.

_ Ngươi coi lại mình đi! Không có hậu thuẫn sớm ngày ta sẽ hại ngươi ra đường ở!!!- Ả ta hét lớn.

_ Thử coi Đoàn thị đụng được Hàn thị không rồi hãy nói còn nữa... Đụng thử bang Blood Moon đi rồi hãy nói- Giọng nói nhàn nhã như không liên quan tới mình cùng nụ cười ác quỷ khiến mấy ả biết gia đình mình sắp tuyệt diệt rồi.

_ L... Làm ơn!!! Huhuhu!!!- Ả gần như khóc thét lên khi biết gia đình của mình sắp phá sản.

_” Mới ngày đầu đi học mà phải giải quyết đám đó thật là... Haizzzz!”- Trong lòng cô thở dài thườn thượt bước đi trên con đường vào lớp.

Trên hành lang dài dẫn lên lớp thì gặp tên nam phụ Vương Tuấn Hiên cũng đang đi đến lớp.

_”Nhìn hắn đỡ hơn ngày trước nhiều đúng là mắt thẩm mỹ của mình không tệ chút nào. Còn hai tên song sinh ở nhà nữa sao nhân vật quần chúng sao không có tí thẩm mỹ gì hết. Phải chỉnh lại hết!!!”- Cô gào thét trong lòng-” Ưmk! Mình cứu hai tên đó mà! Rèn luyện kỹ năng sát thủ cho hai tên đó cũng tốt có thể trở thành người đắc lực của mình!”- Thấy cô trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó thì anh lay cô dậy.

_ Nè! Hàn Tuyết thức dậy nghĩ cái gì vậy? Sắp đánh trống rồi!- Anh lay người cô.

_Không có gì- Cô lạnh nhạt đáp rồi bước đến lớp mặc cho anh đi cùng cô.

Ào!

Hahahaha

Đám học sinh cười trố lên khi thấy cánh cửa mở ra chúng nghĩ đó là cô nhưng ai mà ngờ cô chỉ đá cánh cửa khiến xô nước dơ rơi xuống làm cho sàn nhà ướt đẫm.

_ Ai làm chuyện này!- Cô cất giọng lạnh nhạt khiến chúng lạnh sống lưng. Đám học sinh nam bất ngờ khi thấy cô bị ướt chỉ một vết nhỏ ở đuôi áo.

_ Đứa nào bước ra đây!- Cô dõng dạc nói lớn, sát khí tỏa ra càng dày đặc.

_ Là tao!- Một tên con trai đứng dậy cao ngạo tuyên bố. Nhìn cũng biết đây là tình nhân của nữ chủ bán mạng cho cô ta cuối cùng phụ lòng người yêu mình chết luôn dưới tay nữ chủ. Anh ý tên Mạc Tĩnh kiêm hôn phu của Hàn Tuyết nguyên chủ. Do lần đầu tiên gặp hắn cô ta đã đem lòng yêu hắn rồi bất chấp để lấy lòng của cha mẹ hắn.

_ Ồ! Là vị hôn phu của tôi ư?- Cô cười nhếch mép hàn khí xung quanh càng nặng thêm trăm phần. Mặt của Lam Thiên Băng bắt đầu tái mét không còn giọt máu.

_ Hứ! Ai là hôn phu của cô chứ! Con đàn bà suốt ngày đi hại Băng Băng chẳng đáng là hôn thê của tôi!!!- Hắn dõng dạc nói lớn khiến ả ta đắc ý.

_ Hay lắm! Hảo! Nếu nói thế thì chấm dứt chuyện này đi!- Cô nở nụ cười mị hoặc khiến cả lớp học ngớ người. Có vỗ tay nói tiếp- Hảo! Chiều nay tôi sẽ chấm dứt chuyện này MỘT LẦN VÀ MÃI MÃI- Cô nhấn mạnh từng chữ. Bỗng tim cô hơi nhói lên chắc là cảm giác của nguyên chủ để lại.

Nói xong cô bước tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống rồi bắt đầu ngủ mặc cho cả lớp đơ toàn tập.

Tùng, tùng, tùng

trống vào học bắt đầu mà cái lớp vẫn còn đơ toàn tập cho đến khi ông thầy giáo gõ bàn một cái đùng khiến cả lớp bừng tỉnh.

***Hết chương***

Chương này tới 1090 chữ rồi!

Khen tg đi! Cầu cmt a~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Tổng kết các nam chủ trong chuyện từ đầu đến giờ


Phân bố theo thời gian:

_Hàn Thiên Thanh: Em trai Tuyết tỷ, một tiểu bạch kiểm. Nhỏ hơn Tuyết tỷ hai tuổi sau này sẽ giúp Tuyết tỷ công việc ở Hàn thị.

Ngoại hình: Tóc nâu mền, mắt màu đỏ( giống Tuyết tỷ), thân hình thư sinh nhưng biết võ do Tuyết tỷ dạy. Học lực giỏi, nam thần trong mắt thiếu nữ.

Tuổi:15 học nhảy cấp. Cả hai chị em (Tg : Thật đáng sợ!)

_Bạch Lưu Vĩ: Quản gia của Hàn gia, một họa sĩ tài giỏi. Đại thiếu gia họ Bạch bị bắt theo ngành tài chính nhưng không thích nên ra ở riêng. Buổi sáng làm việc ở Hàn gia tối mới đi vẽ tranh.

Ngoại hình: Tóc màu xanh rêu hơi rối. Mắt màu xanh dương sâu thẳm hút hồn người nhìn. Thân hình khá thư sinh nhưng là cao thủ Karate. Nam thần trong mắt các cô gái trưởng thành.

Tuổi: 23 Học ngành nghệ thuật tốt nghiệp sớm ở Pháp.

_Hoàng Thiên Long( Hoàng tổng): Tổng tài Hoàng thị kinh doanh chủ yếu ngành cổ phiếu. Là người đã cải tử hoàn sinh Hoàng thị sau khi bị vỡ nợ ở tuổi 18. Là đối tác lớn với Hàn thị.

Ngoại hình: Tóc đen mượt, thân hình cao ráo đẹp trai. Mắt phượng tím đen sâu thẳm hút hồn nữ giới.

Tuổi:20.

_Vương Tuấn Hiên: Con trai trưởng của đại gia tộc họ Vương. Là học sinh giỏi nhất trường Cream. Hội trưởng hội học sinh. Học ngành kinh tế quản lý công ty thời trang lớn nhất nước.

Ngoài hình: Lúc trước vì vùi đầu vào học nên không quan tâm ngoại hình nhưng bị Tuyết tỷ chỉnh lại rồi. Tóc màu tím nhạt, mắt màu tím than trong trẻo. Thân hình thư sinh.

Tuổi: 17

_Dạ Hạo Nhiên: Đứng đầu hắc đạo, trên cô. Dạ thị là công ty lớn có truyền thống lâu đời về kinh doanh trái phép. Anh là người trực tiếp hại chết Hàn Tuyết nguyên chủ và Hàn Thiên Thanh. Vì thế Tuyết tỷ rất ghét anh này. Mặc dù đứng đầu hắc đạo nhưng trước mắt cô mặt dày vô sĩ.

Ngoại hình: Tóc đen hơi xù, thân hình khỏe khoắn làn da màu đồng. Mắt màu xanh lá cây linh động.

Tuổi: 22

Còn hai anh song sinh tg sẽ bật mí sau! Hehe!=]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Thoái hôn theo đúng ý anh thôi!


Sau khi kết thúc giờ học bữa sáng, cô bước tới lớp của Lâm Tuyết Linh để bàn một chút chuyện trên đường đi cô vừa suy nghĩ miên man.

_”Nếu Hàn thị rút vốn khỏi Mạc thị cũng không lỗ là bao nên mấy tên cổ đông sẽ không làm gì được. Nhưng như vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa nguyên chủ với Mạc lão gia và Mạc phu nhân sẽ kém đi và có thể sẽ trở mặt. Như vậy thì sẽ gây ra nhiều điều không đáng có... bla... bla...”- Sau một hồi suy nghĩ miên man cũng tới lớp của Lâm Tuyết Linh. Cô ló đầu nhìn vào.

_Cô tìm ai hả?- Một tên con trai nào đó thấy cô thì đứng lên hỏi.

_ Tôi tìm Lâm Tuyết Linh cô ấy có ở đây không?- Cô lạnh nhạt đáp.

_ Hôm nay cô ta nghỉ bệnh rồi! Vì chuyện gì tôi không biết!- Anh ta khó chịu đáp.

Nghe thấy thế cô bước xuống chỗ đậu chiếc Ferrari màu đỏ của mình đợi Thanh ca vì hôm nay lớp của anh học 5 tiết còn cô chỉ học 4 tiết nên phải đợi trong xe.

Bỗng Mạc Tĩnh bước đến mở cửa xe ra bước vào trong.

_Hồi sáng cô nói thật ư?- Anh ta nghi hoặc hỏi.

_ Ưmk- Cô lạnh nhạt đáp mắt thì chăm chú nhìn vào cái điện thoại vì đang nói chuyện với Linh tỷ.

_ Nè! Bộ nhìn tôi cô thấy chướng mắt lắm sao!- Nói rồi anh giựt chiếc điện thoại của cô giơ lên cầu khiến cô phải chồm người lên với cái điện thoại. Bỗng cô nhìn thẳng vào mặt anh khiến cho anh mặt bắt đầu đỏ lên vì lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của cô.

_” Cô đẹp thật! ĐM mình nghĩ gì vậy!?! Cô ta luôn muốn hại Băng nhi mà!?!...bla...bla...bla...”- Lược bỏ hàng ngàn câu chửi bản thân của tự kỷ ca :V

_Có điện thoại- Cô thấy anh ngẩn người thì chớp lấy cơ hội giựt chiếc điện thoại lại và nghe máy.

_Alô- Cô nhẹ nhàng nói giọng nói như đang hát khiến người ta muốn trầm mình trong đó.

_” Cô chủ thư kí Lâm bảo gọi cho người về nhà ạ!”- Anh vui mừng khi nghe cô bắt máy mà giọng nói lại nhẹ nhàng như vậy. Vì thường ngày cô chẳng bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với anh cả nên có chút khiến anh vui.

_Rồi- Cô chán nản đáp- Lát nữa anh đến đón Thanh Thanh!

_Dạ- Nghe anh nói xong thì cô cúp máy.

_Này! Xuống xe đi tôi có việc phải đi rồi- Câu nói của cô khiến tự kỷ ca thức tỉnh và bước ra khỏi xe.

Sau đó cô phóng xe thẳng về nhà mà không biết có một tên nhóc trẻ trâu nào đấy đang ngẩn người ra lúc lâu mới cười khổ rồi lên chiếc BMW chạy tới BT Mạc gia.

---Vạch phân tuyến chạy xe quá tốc độ---

Sau khi phóng xe trên con đường về BT Hàn gia thì thấy tên thư kí Lâm bước xuống lầu.

_ Có chuyện gì sao?- Cô từ tốn bước lại ghế sofa ngồi xuống.

_ Hai tên kia la đau nên đến xem sao thôi!- Anh trả lời nhẹ nhàng tay thì cầm khăn lau vết máu trên tay do vừa thay băng cho hai anh song sinh.

_ Chảy nhiều máu lắm à- Cô vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi mắt thì nhìn vào tay của thư kí Lâm.

_ Cũng không có gì nặng- Anh nhàn nhạt trả lời- Cô quan tâm hai người đó sao?

_Chỉ là muốn đào tạo lại hai người đó, anh thấy sao?- Cô đặt tách trà xuống bàn nghiêm giọng hỏi.

_ Cốt cách dẻo dai thân hình có thể rèn luyện thêm và tên anh trai có đầu óc có thể tham gia làm cho Blood Moon- Mắt anh xẹt qua tia hào hứng nói- Còn em trai của Lưu Dật Thần là Lưu Nhật Thiên vẫn chưa đủ thể trạng yêu cầu của một sát thủ.

_ Hai tên đó nghe cũng được đấy- Môi cô khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.

_Nếu họ không đồng ý thì sao?- Anh nghi hoặc hỏi.

_ Thì thôi! Tôi cũng lười quản chuyện đó- Cô nhìn về phía cửa sổ con ngươi màu đỏ sâu thẳm bỗng trầm tư một hồi lâu. Thấy vậy anh lên tiếng.

_ Nhưng...- Anh vội nói khi thấy con ngươi màu đỏ sâu thẳm kia suy nghĩ thứ gì đó. Từ lúc anh làm cho cô, ai cũng nói cô là người tuỳ hứng nhưng anh biết họ nói sai. Cô là người quyết đoán và đôi lúc có chút cao ngạo. Nhưng cô chưa từng làm gì hại đến nữ nhân của Dạ Hạo Nhiên nhưng hắn luôn muốn bóp chết cô. Một người con gái mà trụ vững được Blood Moon khi bị người đứng dậy hắc đạo muốn diệt mà sống được tới giờ mà còn khiến nó đứng thứ hai thử hỏi ai làm được điều đó. Họ không xứng đáng để chỉ trích cô. Từ nhỏ đám tiểu thư, công tử kia sống trong nhung lụa còn cô phải tạo nên hậu thuẫn vững chãi như bây giờ họ thật không xứng.

_ Chúng tôi đồng ý- Hai anh nnãy giờ đứng trên đó nghe hết rồi. Từ nhỏ hai anh đã bị bỏ xó không ai thương yêu, bảo hộ. Lớn lên thì bị đánh đập nay cô chịu cho anh sự bảo hộ cho dù bán mạng chỉ vì cô hai anh cũng sẽ làm.

_Hảo!- Cô cười nhẹ, lần đầu tiên có người khiến cô cười nhẹ trừ em trai lúc trước của cô.- Từ nay Lưu Dật Thần anh đi theo thư kí Lâm còn Lưu Nhật Thiên anh thì theo tôi! Tôi sẽ dạy anh kỹ năng sát thủ sau khi vết thương lành hẳn. Tuy nhiên hai anh dọn qua phòng cho khách đi. Tối nay tôi sẽ dạy hai anh kiến thức cấp ba chừng nào theo được trình độ trên trường thì hai anh sẽ học trường Cream! Còn bây giờ tôi có chút việc cần giải quyết anh dậy họ đi!- Nói rồi cô xách cái túi chéo đi.

BT Mạc gia

_Chào Hàn tiểu thư- Ông quản gia với mái tóc muối tiêu bước ra chào cô.

_ Dạ- Cô lễ phép cuối đầu chào-”Tới giờ diễn rồi!”- Tiếng lòng của cô.

_ Tiểu thư tới tìm thiếu gia à?- Ông quản gia rất có hảo cảm với vị thiếu phu nhân này vì cô rất giỏi và biết chừng mực chưa bao giờ la rầy đám người hầu cho dù có làm sai gì.

_Dạ không ạ! Cháu chỉ tới tìm Mạc lão gia và Mạc phu nhân thôi ạ còn Tĩnh ca cháu nghĩ anh ấy không thích gặp cháu đâu ạ- Cô từ tốn trả lời còn khuyến mãi thêm nụ cười khổ.

_ Ân lão gia và phu nhân đang ở trong phòng khách- Ông có cảm giác nụ cười ấy của cô chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì mà ông không muốn sẽ xảy ra.

_Tuyết nhi con tới rồi à!- Mạc phu nhăn vui vẻ chạy đến ôm cô.

_ Ân- Cô nhẹ nhàng ôm bà lại.

_Tuyết nhi cháu đến đây tìm Tĩnh nhi hả?- Mạc lão gia cười hiền nhìn cô.

_ Cháu đến đây để thoái hôn ạ- Cô lễ phép cười gượng.

_ Sao lại như vậy!- Mạc phu nhân hơi kích động khi nghe cô nói vậy.

_ Cháu chỉ buông tay cho Tĩnh ca đến với Băng Băng thôi! Nếu họ yêu nhau thì cháu sẽ lùi về sau cho cả ba hạnh phúc thôi!- Cô cười nhẹ nhìn hai ông bà.

_ Nếu cháu muốn vậy chúng ta cũng không cản trở... Nhưng nếu cháu thích ai thì phải cho bác coi mặt trước đó!- Mạc phu nhân cười tươi nhìn cô khiến cô phì cười. Nhưng không ai biết Mạc Tĩnh đứng trên lầu nãy giờ nên nghe hết cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Nếu không


_Ân- Cô cười nhẹ nụ cười đó khiến anh muốn đem cô nhốt lại không cho bất cứ ai bắt cô đi.

Nghĩ thế tự dưng anh không muốn cô bỏ cái hôn ước lúc trước anh ghét này. Thân hình anh tự chuyển động bước xuống lầu ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cô.

_ Đ... Đừng hủy... Có được không?- Anh nhìn cô khuôn mặt bất giác tối sầm lại hai cánh tay của anh ôm chặt lấy cô nhưng sau khi bừng tỉnh cô bắt đầu giẫy giụa cố đẩy anh ra.

_ Không! Tôi quá đau rồi! Bị người mình yêu mắng nhiếc vì chuyện mình không làm trong cả mấy năm trời đã đủ rồi! Đi đến lớp bị chính vị hôn phu của mình để xô nước dơ trên cửa để mình bị ướt cũng quá đủ! Vậy mà vì tôi yêu anh nên phải giả vờ không biết rồi còn để thân mình ướt đã đủ rồi!- Lời nói của cô như từng nhát dao khứa vào tim anh. Đôi mắt phượng màu đỏ càng thêm đỏ vì những giọt nước mắt như hạt trân châu chảy dài trên má.

_ A... Anh...- Mạc Tĩnh bỗng không dám nói gì nữa cổ họng khô khốc không thốt nên lời.

Mạc lão gia và Mạc phu nhân bàng hoàng trước lời nói của cô. Ông bà rất ưng ý cô con dâu này đâu ngờ đứa con ngỗ nghịch này của ông bà vì muốn hủy hôn mà hại cô đến như vậy. Ông bà thật sự thất vọng về đứa con trai này.

Nói xong cô cầm chiếc túi xách lên gạt đi những giọt nước mắt của mình rồi nói.

_ Xin lỗi hai bác vì đã làm phiền! Nếu có dịp cháu sẽ dẫn Thiên Thanh đến chơi bây giờ cháu có việc phải đi trước.- Nói rồi cô cười nhẹ rồi quay lưng bỏ đi.

BT Hàn gia

Sau một lúc phóng xe đi hóng mát cô cũng trở về BT Hàn gia. Trên đường đi cô thấy một ngôi làng nhỏ mà không có trên bản đồ nhưng cô không để tâm nên về BT.

_ Này cái này sai rồi sửa lại đi!

_Lưu Nhật Thiên! Bài này không phải như vậy!?!

.......

...

.

.

.

.

Lược bỏ hàng ngàn câu của Lâm ca với hai anh song sinh. -_-

Sau một lúc nằm trong phòng mà vẫn nghe tiếng chửi của Lâm ca cho hai tên kia thì cô dđiên tiết lên.

Rầm

( Cửa: Em vô tội! Huhu! TT^TT)

_ Các người có chịu im miệng không thì bảo!!!- Cả đời Tuyết tỷ ghét nhất là ồn ào miễn mà ai đụng phải điểm này đều chết không toàn thay nên BT Hàn gia mới nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh.

Bỗng các mĩ nam im bặt.

_Còn làm ồn thì THIẾN rõ nghe chưa!?!- Cô tức giận cảnh cáo ba tên kia khiến ca ba sợ hãi đến điếng người.

_ Vậy... Chúng ta vẫn... Học chứ?- Lưu Dật Thần lấy lại bình tĩnh hỏi Lâm ca.

_ Chắc là... Vậy- Lâm ca vừa mới thoát ra khỏi tình trạng đứng hình.

_ Vậy... Cô ta thiến thật hả?- Lưu Nhật Thiên rùng mình hỏi Lâm ca.

_ Thôi im lặng không thì thiến thật mới chết- Lâm ca kéo ghế ngồi ngay ngắn lại bắt đầu dạy tiếp.

12h đêm

Tách, tách

Tiếng cafe nhỏ giọt gây ra tiếng động khiến người ta rùng mình vì sợ. Trong căn phòng tối ôm có một cô gái đứng gần máy cafe chờ. Cô bận chiếc áo sơ mi trắng dài chưa qua mông, mái tóc nâu dài hơi ôm vào khuôn mặt kiều diễm vì ướt. Thân hình hoàn hảo như điêu khắc khiến người khác nổi lên cảm giác muốn chiếm hữu. Cô đứng ở đó đôi mắt màu đỏ trầm tư nhìn về phía xa nơi thành thị xa hoa kia như nhớ về thứ gì đó. Một lúc lâu sau cánh cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc

_Vào đi- Nói rồi cô ngồi xuống chiếc giường trắng tinh của mình.

_Cô có chuyện sao?- Lưu Nhật Thiên đóng cửa lại bước vào phòng. Khi thấy cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi thì hơi đỏ mặt.

_Bình thường mà- Mi tâm khẽ nhắm lại định thần.

_ Nói dối ngay cả tên kia cũng thấy cô khác hơn thường ngày- Anh nhàn nhạt ngồi xuống cạnh cô ánh mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại thứ gì đó.

_Cậu cũng thú vị đó- Mắt cô vẫn nhắm lại nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ.

_Cô cũng rất đặc biệt đó- Anh cười nhẹ nhìn cô gái cạnh mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Luyện tập thể lực?


Sau một lúc ngồi đó anh đứng dậy ra khỏi phòng cô. Ở bên cô anh thấy thật thoải mái không một chút gì gò bó.

_ Alô!- Cô từ tốn bắt máy.

_ Thứ cậu cần đã chuẩn bị xong rồi!- Đầu dây bên kia nói gọn nhẹ đầy ma mị.

_ Hảo- Cô nhếch mép tạo thành đường cong hoàn hảo khiến người ta không rét mà run vì nụ cười khẩy đó.

Sáng sớm hôm sau: 5 AM

Cốc, cốc

.........

.....

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

_ Lưu Nhật Thiên! Thức dậy cho tôi!- Cô gõ cửa lớn tiếng vì cô đứng đây đã 15' mà vẫn chưa ai ra mở cửa.

_ Cô lấy chìa khoá phòng cho tôi- Cô lạnh giọng nói với cô hầu gái đứng cạnh cô.

_ V... Vâng- Cô hầu sợ hãi nói năng lắp bắp trả lời xong liền chạy đi lấy.

Cạch

_Tên kia! Ta gõ cửa bao nhiêu lần rồi! Ngươi không thức dậy rồi biết thân!- Cô tức giận nắm lấy lỗ tai của Nhật ca thật mạnh.

_Áaaaaa!!!- Nhật ca đau quá nên hét to.

_Thức dậy ngay!- Cô giương đôi mắt màu đỏ đầy sát khí nhìn anh.

30' sau

_Cô dẫn tôi đi đâu vậy?- Anh nhìn cô đầy nghi hoặc.

_ Đi luyện tập lại cái thể lực của anh chứ đi đâu?- Cô vừa lao như bay trên con đường vắng vẻ.

_ Luyện tập thể lực?- Anh llẩm bẩm một mình.

Sau khi tới nơi bang Blood Moon mọi người đều cuối đầu chào cô đầy cung kính.

_ Thưa bang chủ Linh tỷ đang ở trong phòng thí nghiệm ạ- Một anh chàng bước tới chỗ cô nói.

Cô nhanh chân kéo tay anh đi đến căn phòng có cánh cửa sắt được khóa bằng mật mã. Ngón tay thon dài khẽ lướt qua bàn phím cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

_Tuyết Tuyết cuối cùng cậu cũng tới! Ai đấy?- Lâm Tuyết Linh nhảy tới ôm chặt lấy Hàn Tuyết còn mắt thì liếc nhìn Lưu Nhật Thiên.

_ À là Lưu Nhật Thiên người mình đào tạo thôi- Cô từ tốn trả lời mắt thì nhìn vào cái tử thi trên bàn mổ rồi nhìn anh. Nhưng không hề thấy khuôn mặt anh có chút biến dạng thì đi tới chỗ ngồi gần đó kéo anh theo ngồi xuống.

_ Hôm nay tôi cho anh coi cảnh mỗ tử thi người thực hiện là Linh sau này anh cũng thấy nhiều nên phải tập làm quen- Cô lạnh nhạt nói rồi mân mê lọ thuốc có màu đỏ sóng sánh gần đó.

_ Chừng nào mới tập thể lực?- Anh tỉnh bơ mắt quan sát từng động tác nhanh nhẹn của Linh tỷ trên tử thi của một nạn nhân xấu số.

_Đại khái là tập trong môi trường không có trọng lực rồi sau đó sẽ đến trường tập chạy bộ vì sát thủ cần sự nhanh nhẹn và dẻo dai. Trưa thì tập bắn súng và dùng dao, rãnh thì dạy thêm dùng kiếm. Chiều thì võ. Tối học bài. Nếu làm tốt tôi sẽ thưởng! Vậy thôi- Cô cầm chiếc Ipap chơi game mà không biết ánh mắt anh nhìn cô sáng rỡ như đèn pha. Mặc dù hơi khó nhưng vẫn cho anh phần thưởng thực ra rất tốt.

_ À! Chủ nhật anh vào trường tập làm quen đi nhưng cảnh cáo trước nếu gặp phải Lam Thiên Băng thì phải tránh xa! Nếu không muốn bị ả quyến rũ- Cô liếc nhìn anh thận trọng nói

_Ân- Anh cười cười nhìn cô trong ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.

Sau khi xem xong màn mỗ tử thi thì cô dắt anh vào một qua cầu có không gian mở nhưng mọi thứ đều lơ lửng rất khó di chuyển. Cô nhẹ nhàng ngồi yên coi anh đi theo mình như cuộc rượt đuổi nhưng anh chưa thắng thì mệt mỏi nằm yên lơ lửng thấy thế cô lôi anh đi ăn sáng rồi chạy bộ ở sân trường.

_Nè ăn xong chạy không nổi hả?- Cô vừa chạy vừa quay lại nhìn anh chạy mệt bở hơi tai mà cô vẫn không nhanh không chậm chạy phía trước.

_C... hộc hộc... Cô là quỷ hả?... hộc hộc... Sao chạy 20 vòng rồi mà chẳng mệt gì là... hộc hộc... Sao?- Anh mệt mỏi hỏi cô. Thấy vậy cô dừng lại kiếm chỗ ngồi xuống rồi lấy một chai nước và hộp bánh ngọt từ nhà hàng mà hồi nãy hai người ăn sáng đưa cho anh.

_ Nè! Uống nước rồi ăn chút bánh nghỉ ngơi đi! Chút nữa còn phải đi siêu thị mua đồ cho hai anh em anh nữa- Nói rồi cô lấy cái khăn ra lau mồ hôi.

_ Ê! Nãy giờ đám đó nhìn cô không chớp mắt luôn kìa!- Anh nhìn cô còn tay thì chỉ chỉ đám học sinh đang rình mò ngoài sân chạy.

_ Chắc là mơi mốt phải xây cái sân đặng cho anh tập quá! Người gì đâu hút gái dễ sợ- Cô lắc đầu cười khổ nhìn cô mà đám con gái phải đỏ mặt vì sau khi cô thay đổi càng lạnh đám con gái càng thích cô. Đa số là các chị bách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Cô hút gái thì có!


_Đính chính lại chúng gọi ai à!- Anh tiếp tục ăn bánh nhưng vẫn đáp lại.

_ Hàn Tuyết tỷ tỷ! Em yêu tỷ!

_Tỷ ơi! Làm bạn trai em đi!

_Tỷ thật đẹp! Còn giỏi nữa!

_Hàn Tuyết lấy muội đi!

............

........

....

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Lược bỏ N câu la hét của fan nữ =3=! Ta vừa hãnh diện vừa nhục!

Sau một lúc ngồi nghĩ thì thấy sân bóng rổ tập trung khá đông người thì tò mò lại xem. Dù sao ở kiếp trước cô rất thích môn bóng rổ này.

_ Nè! Chơi thử không?- Cô nhàn nhạt nhìn anh ánh mắt vài tia phấn khích cùng vui vẻ.

_ Cô biết chơi?- Anh nhìn cô đầy nghi hoặc.

_ Ân- Cô trả lời gọn còn mắt thì chăm chú quan sát trận đấu. Là Mạc Tĩnh (Anh ý là đội trưởng đội bóng rổ nên bị Lam Thiên Băng nhắm tới. )

Bỗng trái bóng rơi xuống chỗ cô, theo phản xạ mà cô bắt lấy. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chụp lấy quả bóng mà do lực đạo của người ném mà cả một anh chàng to khỏe cũng khó lòng mà đỡ được.

Mọi người mắt chữ A mồn chữ O nhìn cô. Thật sự cô đưa họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chỉ thấy cô nhếch mép nhìn trái bóng nằm yên trong lòng cô.

_ Trả lại cho bọn anh được không?- Mạc Tĩnh bước lại gần cô nhẹ giọng hỏi.

_Nếu... Anh chơi với tôi một trận một chọi một! Tôi rất có hứng thú với cái danh vua bóng rổ mà mọi người thường gọi anh đấy... Mạc thiếu gia- Cô nhàn nhạt nói.

_ Nhưng cá một thứ không?- Anh nở nụ cười giảo hoạt nhìn anh.

_ Cá thứ gì?- Cô từ tốn hỏi.

_ Cái hôn ước phải được lặp lại- Anh nhìn cô đầy thích thú.

_ Nếu tôi thắng?- Cô nhìn anh cao ngạo đứng đó mà thấy thú vị.

_Làm... Người hầu cho em một tháng- Anh ngập ngừng một lúc rồi trả lời. Thật ra cái nào anh cũng có lợi. Một cái anh có thể ràng buộc cô bên anh. Cái còn lại anh có thể thấy cô mỗi ngày.

_Sao cũng được mặc dù tôi chẳng cần người hầu- Cô lạnh lùng buộc mái tóc màu nâu của mình lên cao.

_ Nè! Chơi thật hả? Cô không đi dạy tôi à!- Lưu Nhật Thiên đứng bên cạnh nói nhỏ.

_ Coi như lệnh phóng thích đi... Anh thích tập lắm à?- Giọng nói của cô đều đều phát ra.

_Oh No- Anh cười khổ nói.

Thế là hai người thi đấu. Đương nhiên là... Tuyết tỷ thắng (Tg: Sau một hồi suy nghĩ tg cho Tuyết tỷ thắng vì sợ bị chọi đá nha các nàng!)

_ Thua rồi?- Cô hiên ngang đứng trước mặt anh phán một câu khiến cả trường chết lặng.

_ Ok- Anh vẫn vui vẻ đi lại gần cô nói nhỏ-”Mèo con vậy một tháng này tôi sẽ làm em thành của tôi! Em thua rồi”- Anh nhếch mép nhìn cô. Bất giác khuôn mặt cô tối sầm lại, hai lỗ tai đỏ ửng lên vì thẹn.(Tg: Vì chơi mà bị gạt ấy! Chứ không phải là vì câu trước)

Vài phút sau một tên nhóc nào đó không biết sống chết mà lao đầu kêu cô tỉnh dậy.

_ Nè! Tên đó nói gì mà cô đứng đực ra đó vậy?- Mỗ nam Lưu Nhật Thiên không biết sống chết hỏi. Nhận lại từ câu hỏi là cái liếc nhìn và luồng sát khí mạnh chưa từng thấy xuất hiện suốt quãng đường về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: No name


Sáng hôm sau, lại một ngày đi học buồn chán đối với cô nhưng lại đặc biệt với người khác. Hôm nay là ngày đầu hai anh song sinh đi học nên hai anh rất phấn khởi. Dù cô đã chuẩn bị cho hai người trước.

_Hai người không vào à?- Thanh ca nhẹ nhàng hỏi hai người đang đứng như trời trồng mắt chung thủy ngước nhìn quang cảnh của trường học như một tòa lâu đài.

_ Họ không vào thì chúng ta đi- Cô lạnh nhạt nói rồi bước đi.

_ Nè! Tuyết! Đợi với- Lưu Dật Thần hốt hoảng gọi cô lại. Cô chẳng quan tâm lắm tới cách gọi thân mật này của anh nhưng có người quan tâm sâu sắc về việc này.

_Tuyết ơi!- Cô bạn thần thánh Lâm Tuyết Linh của cô chạy lại ôm cô khiến nhiều đứa con gái trong trường tỏa sát khí nặng. Có đứa còn nhìn Linh tỷ như muốn nói” Giết nó đi! Giết nó đi!” Khiến cô lạnh xương sống mà tránh xa.

_Có gì sao? Gấu cậu đâu mà qua đây gây chuyện?- Cô nhàn nhạt hỏi ánh mắt nhìn về phía trước không để tâm lắm về câu trả lời của Linh tỷ.

Bỗng nhiên cô thấy bóng dáng của Mạc Tĩnh chạy tới thì mặt cô đanh lại.

_ Như đúng lời hứa- Anh giả vờ cười khổ nhưng trong mắt tràn đầy ý cười khiến môi cô giật giật. Nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái băng lãnh khiến nhiều thiếu nữ đổ.

_ Nếu vậy thì... Đi mua nước đi- Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói khiến nhiều người ngất xỉu. Còn anh thì cười sủng nịnh nhìn cô rồi chạy đi như tên lửa. Lưu Dật Thần khó chịu nhìn cô khi thân thiết với tên đó.

Thế là cô đi đến lớp hôm nay Tĩnh ca ngồi gần cô còn cô thì gục từ tám đời dương rồi mặc cho anh làm gì thì làm.

_”Xúc cảm thật không tệ! Rất mịn”- Anh nựng cái má phụng phịu hơi ửng hồng của cô và cảm thán-” Sau này phải đem mèo con dạy lại mới được! A! Anh muốn em chăm sóc anh chứ không phải anh chăm sóc em đâu!”- Nội tâm anh gào thét ánh mắt uỷ khúc nhìn cô gái đang nằm nhủ say trên bàn kia. Khung cảnh đẹp đẽ này khiến nhiều người khó chịu trong đó có nữ chủ- Lam Thiên Băng, hai anh em song sinh-Lưu Dật Thần-Lưu Nhật Thiên.

_Ưm~- Cô rên nhẹ hàng mi cánh bướm khẽ rung rinh vì bị anh nựng tới ngủ không được.

Đùng, đùng, đùng

Tiếng trống kết thúc hai tiết học dài dằng dặc trôi qua. Cô trảo bước trên hành lang dài dẫn tới căn tin của trường. Bước vào căn tin nhìn như một nhà hàng sang trọng chứ chẳng giống căn tin trường học cho dù một chút cũng không.

_Em muốn ăn gì để anh lấy cho?- Tĩnh ca mỉm cười nhẹ với cô như đang chăm sóc cho cô vợ nhỏ của anh vậy (Tg: Ai là vợ nhỏ của anh hả!?!).

_ Ưmk... Bít tết, hamburger, coca, khoai tây chiên- Cô chần chừ một lát rồi nói.

_ Ưmk- Anh cười sủng nịnh nhìn cô rồi đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.

_ Này! Đầu tôi không phải đồ chơi cho dò đâu!- Cô lãnh đạm nói rồi bước chân tới cái bàn ở góc khuất ngồi. Sau một lúc thì Linh tỷ, Thiên ca, Thần ca lấy đồ ăn xong đến đó ngồi xuống cạnh cô, một lúc nữa thì Tĩnh ca bước tới để đồ ăn trước mặt cô.

Cái bàn của cô dù ở góc khuất nhưng khiến nhiều người chú ý vì ở đây trai xinh gái đẹp nhất nhì trường đều ngồi khiến nhiều người ngắm nhìn. Bỗng một cô gái với mái tóc màu hồng phấn vâng nữ chủ Lam Thiên Băng bước tới chỗ cô thì vờ vấp ngã đổ nguyên khay đồ ăn lên người cô. Đôi môi đỏ nhờ son khẽ nhếch lên. Thì...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tg cắt nha mấy nàng cho các nàng hóng chơi! Hehe!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Bà xứng đáng làm mẹ tôi sao? Tôi khinh!


Cạch

Tiếng khay thức ăn chạm đất. Cô nhẹ nhàng đứng dậy.

_ Cho hỏi Lam tiểu thư đang cười cái gì?- Giọng cô lạnh tanh vang lên như tiếng chuông báo tử của tử thần vang lên khiến Lam Thiên Băng thất thần đôi mắt to tròn ttrợn trừng nhìn cô. Khẽ nở nụ cười mị hoặc.

_ Cô rất vui khi thấy tôi bẻ mặt sao? À phải rồi đương nhiên cô rất vui vì trả được thù nhỉ?- Cô cất giọng mỉa mai trong mắt tràn đầy ý cười. Đôi tay nõn nà khẽ nâng càm cô ta lên ánh mắt ngẫm nghĩ nhìn ả đang nhìn cô say mê phút chốc lại hiện lên tia oán độc vì vẻ đẹp đến trai gái đều mê kia.

......

Sau tất cả

Mình lại là của nhau

Tưởng như chưa bắt đầu

......

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô ngừng tay mở điện thoại mi tâm khẽ nhíu.

_”Là bà ta”- Cô thầm nghĩ người cô ghét nhất cũng tới rồi.

_ Coi như cô may mắn!- Cô khinh miệt nhìn ả đang ngồi bệt trên đất.

Quán bar Blood

_Lại muốn tiền nữa hả bà già?- Bước vào trong quán bar cô đi tới căn phòng vip cao cấp gặp người đàn bà. Bà ta ăn mặc sexy như gái điếm khuôn mặt đầy son phấn khiến cô khó chịu. Bà ta ngồi đó nhấp ly rượu vang mắt tham lam nhìn cô.

_ Mày biết thì đưa đây cho tao!- Giọng nói chanh chua khiến người ta khó chịu.

_ Bà nên bảo vệ cái mạng nhỏ của mình đi! Tôi rất muốn giết chết bà!- Giọng nói khinh miệt nhìn người đàn bà ích kỷ ngồi đó.

_ Vậy sao mày không giết quách tao cho rồi? Mày không dám!- Bà ta đứng lên đầy cao ngạo nhìn cô.

_ Thực chất... Chuyện đó rất dễ! Chỉ là... Tôi thích nhìn bà đau khổ sống trên cõi đời này- Cô lãnh đạm nói ánh mắt hằn lên tia đỏ đầy hận thù.

_ M... Mày dám!- Bà ta lớn giọng quát nạt cô càng khiến cô khinh bỉ người đàn bà trước mặt.

_ Ok! Như bà muốn!- Cô trào phúng nói ánh mắt tuỳ ý nhìn bà ta.- Thiên đâu?- Cô lên tiếng hỏi đám lính canh đang giữ chặt tay bà ta.

_Tôi đây- Lưu Nhật Thiên nói vào ánh mắt thích thú nhìn cô sẽ xử lý “Bà mẹ” này thế nào.

Trong một lần đi trên hành lang anh nghe thấy Linh như hét vào mặt cô khi nghe tin bà ta lại tới tìm cô.

Fash back

_Tuyết à! Cậu quá dung túng cho bà ta rồi! Chuyện Thanh chỉ là em trai cùng mẹ khác cha là quá đủ cho sự chịu đựng của cậu rồi! Bà ta thì sao!?! Đứng đó lấy tiền của đứa con gái mà bà ta không có trách nhiệm ném vào cô nhi viện!!! Bà ta rất không đáng để cậu phải để tâm!!! Thậm chí cậu có thể giết chết bà ta nhưng không!?! Cậu tha cho bà ta là quá nhân nhượng rồi!!!- Linh tỷ gần như hét lên với cô hai tay thì lay mạnh vai cô. Khuôn mặt cô tối sầm lại ánh mắt đầy hận ý khi nhớ tới quá khứ của thân chủ.

Hiện tại

_Cho cậu coi thử thế nào là độc ác!- Cô nhìn anh trào phúng nhìn anh như gỡ được tản đá trong lòng mà bấy lâu nay mãi mới thả xuống được.

Hai người bước vào trong căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo đầy những thứ chất lỏng đủ màu. Đám lính trói chặt tay chân bà ta để trên bàn mổ mặc cho bà ta giãy giụa mà khóa lại bằng vòng sắt ở bốn góc mỗ lạnh lẽo.

_ Chẳng phải bà thích có quan hệ với nhiều người đàn ông hay sao? Chết bằng xuân dược chắc rất đúng ý bà nhỉ?- Cô cười tà ác tay cầm lọ nước màu đen sóng sánh. Đây là thứ xuân dược do cô tự chế. Chỉ một giọt mà không có ít nhất 5 tên cùng lúc thì... Chết chắc trong vòng 10'. Trò chơi kết thúc...

_Ưm... Ứm...- Bà ta rống lên nhưng vì cái khăn chặn ở miệng ta cô lấy tay giật mái tóc của bà ta lên trúc hết lọ thức vào mồn bà ta.

Vài phút sau, khuôn mặt bà ta đỏ ửng lên thân thể nóng rực như muốn cháy lên mà uốn éo trong thật kinh tởm khiến Thiên ca xém ói. Nếu nhìn kỹ cô và bà ta thật khác nhau, cô xinh đẹp như tinh linh tọa lạc trần thế còn bà ta thì xấu xí kinh tởm khiến anh phát ốm.

Sau 5' thì bà ta liền đứt mạch máu mà tử vong(Tg: Có hơi lâu không mọi người?) sau đó cô lạnh tanh bước ra khỏi căn phòng.

_Đi thôi- Cô không quay lại nhìn anh đứng đó. Bóng lưng dài cô độc của cô khiến người ta thương tâm, ánh mắt nguội lạnh với thế giới này. Sự bị thương đó thật khiến cho anh tò mò cô đã từng trải qua những chuyện gì mà một cô gái 17 tuổi lại trở nên nhẫn tâm như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17-2: Ngoại truyện: Quá khứ của Hàn Tuyết nguyên chủ


Từ nhỏ Hàn Tuyết là một cô gái mồ côi sống trong cô nhi viện cùng với đứa em trai Hàn Thiên Thanh của mình. Trong một ngày nọ vào năm cô vừa 4 tuổi có một người đàn bà trung niên bà ta chấp nhận nuôi cô và đứa em trai của cô.( Tg: Ko phải bà mẹ ruột KO của chương trước nha!)

Bà ấy tên Vũ Thiên Lam một người phụ nữ sắc sảo. Bà mang vẻ đẹp tinh tế mặc dù đã qua 30. Bà đối xử với hai anh em cô rất tốt. Bà dạy cho cô các kỹ năng ám sát mà bà đã học được.

Trong một đêm vào ngày rằm ngay hôm ngày sinh nhật của cô, hôm đó trăng tròn như thắp sáng căn biệt thự nằm ngay giữa rừng sâu. Bỗng cô cảm thấy có gì đó bất ổn liền chạy lên phòng bà. Thứ duy nhất cô thấy là bà nằm ngay trên giường một vũng máu chảy xuống từ trái tim bà. Người đàn ông đứng trên thành cửa sổ chuẩn bị tẩu thoát trên tay cầm khẩu súng lục ngắn. Cô như điên lên lao đến mặc dù sức mình không bằng sức ông ta.

Bàn tay nhỏ nhắn lôi ngược ông ta ra sau canh lúc ông ta mất thăng bằng mà giựt lấy khẩu súng một cách nhanh chóng. Từng giọt nước mắt như hạt trân châu chảy dài trên gò má ửng hồng. Môi nhỏ khẽ mấp máy

_Con sẽ trả thù cho mẹ- Cô chưa từng kêu bà là mẹ cô sợ khi tin tưởng ai quá mức lúc họ ra đi thì sẽ rất đau đớn. Tới hôm nay là lần đầu tiên cô khóc trong suốt quãng thời gian dài 10 năm khi cô ở cùng bà. Nếu bà mà biết cô gọi bà như vậy bà sẽ mừng đến phát khóc mà cười dịu dàng với cô.

Ngón tay nhỏ bóp còi. Người đàn ông đã nằm dưới đất ánh mắt trợn ngược nhìn cô đầy oán khí. Sau đó cô sai người hầu tới dọn xác ông ta đi. Suốt đêm đó cô ngồi cạnh giường bà nói nhỏ những điều cô chưa từng nói với ai cho đến sáng sớm cô sai người đem xác bà chôn đằng sau sân vườn nơi bà từng chăm chút mỗi ngày.

Lên năm 15 tuổi thì cô thâu tóm được Vũ thị công ty trước đó của bà trong vòng nửa năm cô đã biến nó thành của mình Hàn thị đứng top đầu trên thế giới.

Cuộc sống cô không hề đơn giản như bao đứa con nít khác suốt ngày học rồi chơi. Từ nhỏ cô biết thế nào là tàn nhẫn nhiều lúc cô cảm thấy hâm mộ những đứa nhóc đó.

Năm 15 thì cô đứng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ với tuổi trẻ nhất chưa từng thấy. Lúc đó cô gặp Lâm Viên Hạo(thư kí Lâm) anh dắt theo đứa em gái Lâm Tuyết Linh cô ấy nhìn thật thánh thiện khác xa cô. Cô bé ấy luôn bám theo cô bắt chuyện xung quanh con bé như khác hoàn toàn với cô. Cô dần quen với việc đó đôi lúc cũng trả lời vài câu.

Năm 16 người mẹ ruột nhẫn tâm bỏ lại cô ở cô nhi viện lại xuất hiện nhưng chẳng tốt đẹp gì bà ta túng tiền nên tới tìm cô. Bà ta đe dọa rằng nếu cô không đưa thì bà ta sẽ nói cho Thiên Thanh biết nó là đứa con do một lần bà ta vụng trộm với một người đàn ông mà có. Cô nhẫn nhịn bà ta càng ngày bà ta càng lấn tới.

Trong một lần đi làm nhiệm vụ mà Hàn Tuyết nguyên chủ đã mất mạng.

***Hết chương***

Chỉ bổ sung một chút thân thế thôi nha! Các nàng nói ta ác cũng chẳng sao!

Vũ Thiên Lam: Sát thủ cấp S sau một lần làm nhiệm vụ mà bị thương nặng không thể làm sát thủ nữa. Trong một lần vào cô nhi viện bà thấy cô, cô cũng như bà. Bà nhận nuôi cô và Thiên Thanh. Bà sở hữu Vũ thị có tiếng trên thương trường mặc dù không đứng top đầu. Vì vậy nên hay bị cổ đông sai người ám sát nhằm chiếm đoạt Vũ thị.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom