Cập nhật mới

Dịch Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Nhật bản


Sau một thời gian đăng đã có người hảo tâm cho tg biết tên con ta là gì

Nhưng tg cảm thấy tên Lam Thiên Tĩnh hay hơn Lý Bạch Làm nên lấy Lam Thiên Tĩnh nhoa

~***Vào truyện***

Sáng sớm hôm sau, cô ngồi dậy vì khó ngủ. Sao cô lại nhớ anh vậy chứ! Trong lòng cô rất rối. Chán nản bước vào nhà vệ sinh thay đồ để chuẩn bị lên máy bay còn Tĩnh ca thức dậy liền chạy về phòng thay đồ.

9h sân bay Sald

Bước ra khỏi chiếc BMW màu đen đắc tiền là một nữ hai nam. Nữ nhân mặc chiếc áo croptop màu trắng và chiếc quần ôm bó sát đôi chân thon dài. Mái tóc nâu buộc cao năng động, giày thể thao cổ cao trắng đen. Khuôn mặt bị che khuất bởi cái mắt kính bản to chỉ chừa ra đôi môi đỏ mọng gợi cảm. Thân hình chữ S hoàn hảo khiến nhiều người đàn ông thèm khát.

Hai nam nhân như hai bên hắc đạo trắng đen tương khắc. Nam nhân mái tóc tím huyền bí, mặc áo thun trắng, quần jean màu đen hơi rách ở đầu gối tôn lên đôi chân dài. Đôi mắt tím sâu thẳm hút hồn người nhìn có chút trong sáng.

Nam nhân còn lại chẳng kém cạnh gì: chiếc áo sơ mi đen tay dài xắn lên. Quần tây đen ủi thẳng, giày thể thao màu xám. Mái tóc bạch kim óng ánh hơi xù lên. Gương mặt tuấn tú, mắt phượng câu hồn đoạt phách môi bạc gợi cảm.

Cả ba thu hút tất cả ánh nhìn từ mọi người. Mọi người trong sân bay như ngưng mọi động tác chăm chú nhìn cả ba. Bước lên trên máy bay ngồi theo số trên máy bay. Cô ngồi cạnh Tĩnh ca còn Thiên ca ngồi ngoài rìa vì bị Tĩnh ca lấy lý do nếu ngồi ngoài bị bắt thì hai người còn lại trở tay không kịp.

Ôm lấy con thỏ bông Tĩnh ca cười tươi trước ánh mắt muốn giết người của Thiên ca. Sau 10 phút cả hai nam nhân đã gục luôn còn nữ nhân cầm cái điện thoại đôi lúc cái điện thoại Iphone 6S khẽ run lên. Nắm chặt cái điện thoại.

_ Xin hỏi quý khách có cần gì không ạ?- Một cô nhân viên hàng không khẽ bước lại hỏi cô.

_ Không cần- Cô nhàn nhạt nói cô nhân viên tắt ánh đèn trên đầu. Lui về phía buồng lái.

Ngước nhìn bầu trời trong xanh kéo tấm rèm cửa lại ngồi yên bàn tay bật máy tính rồi lướt nhanh trên bàn phím đánh ra một bản kế hoạch chi tiết rồi gửi đi.

11h sân bay Sald

Bước ra khỏi máy bay cả ba liền chạy thẳng tới Blood Moon ở đây. Ngồi trên ghế sofa dài trong phòng Vip tay lắc lư ly rượu vang đỏ như máu. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ma mị, nhìn đám đàn em đem lên một tên đàn ông khéo miệng ứa máu do bị đánh.

_ Hửm? Sao im lặng thế?- Cô cất giọng ma mị đầy quyến rũ khẽ nhấp một ngụm rượu vang. Đặt ly rượu vang xuống nhẹ nhàng bước tới cạnh anh. Sát khí bức người tỏa ra khiến người ta rùng mình. Nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt ánh mắt quật cường.

_ Ta không khai! Giỏi thì giết tôi đi!!!- Anh ta lớn giọng quát. Lượng khí bức người từ cô càng tỏa ra nồng nặc như muốn bức chết anh. Nâng nhẹ càm anh lên bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.

_ Làm mọi hình thức tra tấn... Nhớ! Không được để anh ta chết!- Buông một câu lạnh nhạt ánh mắt sắc như dao lướt qua người anh ta.

_ Đã mấy tên rồi? Các ngươi làm việc vậy sao!- Giọng nói âm lãnh như tử thần đòi mạng khiến đám đàn em run lên cầm cập.

Ánh mắt không kiên nhẫn lướt qua đám thuộc hạ chờ đợi câu trả lời. Nhưng không ai dám hó hé khó chịu bước ra khỏi căn phòng lái xe thẳng về phía bãi biển gần đó. Mỗi lần gặp gì buồn bực cô sẽ tới đây hóng gió cho vơi bớt mệt mỏi.

Ánh chiều tà chíu lên người cô những ngọn gió dịu nhẹ thổi qua mái tóc nâu mượt mà khẽ tung bay trong không khí.

_ Không ngờ lại gặp cô ở đây- Một giọng nam trầm thấp đầy ma mị vang lên kéo cô về hiện tại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Lam dật minh


Có nhiều người chọn Lam Nhật Minh nhưng các nàng đừng quá buồn các ý kiến khác cũng rất hay nhưng do nhiều người chọn

^^

***Vào truyện***

Thở dài một cái quay mặt nhìn người con trai trước mặt. Mái tóc màu nâu sẫm hơi rối. Gương mặt anh tuấn có chút giống con nít, đôi mắt màu hổ phách như ánh lên dưới ánh Mặt trời của buổi chiều tà. Thân hình vừa vặn không quá thô cũng không quá yếu đuối. Làn da trắng như bạch ngọc. Anh mặc chiếc áo thun trắng khoác ngoài chiếc áo khoác màu lam tay áo được xắn lên. Quần jean màu đen phổi chung với đôi giày thể thao màu xanh dương sọc trắng. Nhìn anh khá năng động nhưng không kém phần... Khụ! Dễ thương.

_ Ưmk- Chán nản buông một câu đôi mắt màu đỏ sâu thẳm kia thay đổi. Từ ôn nhu sâu lắng trở nên sắc lạnh như thường ngày.

_ Haiz- Thở dài nhìn cô rồi định cất bước đi thì bị gọi lại.

_ Anh tên gì?- Cô tiện miệng hỏi một câu bộ dạng chả giống như quan tâm câu trả lời.

_ Lam Dật Minh thiếu chủ Lam gia- Giọng nói âm trầm đôi mắt nồng đậm ý giễu cợt với chính bản thân mình. Anh rất hận tại sao mình lại sinh ra là thiếu chủ Lam gia chứ! Một gia tộc đòi bại bị người đời nguyền rủa. Cuối cùng đã bị bà cố của anh vì ông cố anh phản bội mà chết. Trước khi chết trong mắt bà nồng đậm tia cười cợt cùng... Hận thù. Phải! Là hận thù! Bà từ bỏ gia tộc đi theo một người đàn ông bà yêu. Nào ai hay biết ông ta chỉ vì tiền mà mới ra sức tán tỉnh bà. Thực chất ông ta không coi bà ra gì thậm chí cả người lạ cũng chẳng bằng. Trước khi chết bà để lại một bức thư

_ Ha ha ta là người đàn bà ngu ngốc! Ngu ngốc yêu người! Ngu ngốc tin lời người nói! Ngu ngốc từ bỏ người thật sự yêu mình để theo người! Tại sao!?! Tại sao trong trái tim người chỉ coi ta là người dưng! Ta hận người! Hận!?! Một chữ không thấu lòng ta! Nếu người chỉ có vẻ ngoài mà không có bất cứ tình cảm thật sự với ta... Ta không thánh thiện trong thâm tâm ta... Ta nguyền rủa cho gia tộc người đều bị người mình yêu phản bội!

Đó là tất cả bề ngoài của bức thư nhưng không ai để ý đến chữ được viết bằng bút ẩn. Cho đến khi tất cả người trong dòng tộc mới bị phản bội. Nó bắt đầu dần phát tác. Nhiều người vì không chịu nổi đã kích mà tự tử. Từ đó không ai còn thấy Lam gia xuất hiện nhiều người nghĩ nó đã chết hết. Có người lại nghĩ họ ẩn danh đi vì lời nguyền cay độc ấy.

_ Ưmk... Cỡ này còn hay thường xuyên tới thăm bác Thư không?- Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp ánh mắt thoáng buồn mam mác.

_ Vẫn vậy mọi việc vẫn bình thường Không có gì phải lo- Anh cười cười nhìn người con gái xinh đẹp nhưng không dám chạm vào dưới ánh chiều tà không khí quanh cô đượm buồn khiến người ta đau thương thay cho cô. Tuổi 17 mà mang theo sắc thái lạnh nhạt với trần thế này thật khiến người ta tò mò. Thứ gì khiến cô trở nên lạnh lẽo. Phải chăng cô nghĩ chẳng ai thấu nỗi lòng này của cô hay chí ít cô nghĩ người đó không tồn tại trên thế giới này. Cùng cô im lặng ngắm ánh Mặt trời lặn xuống mặt biển yên ả.

Từng ngọn gió đêm lạnh lẽo thổi vào da thịt khiến người ta run lên vì lạnh. Lái chiếc xe về khách sạn cô nằm dài trên giường và thiếp đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Hôn thê của lão sư


Sau nữa tháng ăn không ngồi rồi cô cũng về nước. Hôm nay cô đi một mình không có hai anh kia vì ở đó chán quá nên về trước.

Ngồi đợi ở sân bay, cô đeo tai nhe vào. Hôm nay cô mặc chiếc crotop màu trắng in chữ girl trên ngực, váy xếp li xám. Mái tóc màu nâu được tết qua một bên. Đôi tử mâu khép hờ che dấu đi cảm xúc.

Ting!

“Mời quý khách bay tới nước X tới cổng soát để lên máy bay”- Giọng nói của cô nhân viên ngọt ngào vang lên.

Kéo cái vali của mình tới cổng soát lại thủ tục cô chán nản nhìn động tác chậm chạp của họ. An vị trên ghế cạnh cửa sổ của mình cô nhắm mắt lại nghĩ ngơi. Bỗng cảm thấy có gì đó đang chăm chú nhìn mình thì quay lại.

Cái bản mặt của Vương Tuấn Hiên đang nhìn chằm chằm mình. Cô nhíu mày nhìn người con trai trước mặt.

_ Chào!- Anh cười nhẹ khi phát hiện mình thất thố. Còn cô chỉ quay đi không nói gì. Không khí bắt đầu giảm xuống còn ẩm độ mọi người xung quanh ớn da gà mà con một tên không biết khùng hay điên vẫn cười đến sáng lạng.

Chạy nhanh xuống sân bay người đầu tiên cô thấy là tiểu mỹ thụ Hàn Thiên Thanh em trai cô. Sau nữa tháng suy nghĩ cô quyết định đối xử thật tâm với anh. Dù gì cả hai người kia một chết một phản bội cô vậy thì thật tâm với người em hờ này.

_ Tiểu Thanh của chị hai!- Cô cười tươi vui vẻ ôm lấy Thanh ca trực tiếp đưa Hiên ca nhà ta đi nuôi giấm. Thanh ca hơi bất ngờ nhưng vẫn hưởng thụ cái ôm ấm áp của cô.

_ Chị hai~ Chị đi lâu quá biết em nhớ chị lắm không a

- Anh rất hợp tác làm nũng với cô.

_ Tiểu Thanh chị hai hứa không bỏ em ở đây- Cô phụng phịu nói.

_ A! Nữa tháng chị nghĩ phải thi học kì chị nhanh vào trường đi!- Anh hối thúc cô tay đẩy cho cô vào xe.

_ A~ Chị hai không muốn thi a~- Cô chu chu môi nũng nịu với anh.

_ Không!- Anh quả quyết lôi kéo cô đi tới trường.

Trường Cream

Bước vào trong phòng học cô rất không kiên nhẫn ngồi phịch xuống ghế chống càm. Ánh mắt chán ghét nhìn anh trong lòng anh dáy lên nỗi chua xót khó tả. Nhưng hôm nay có học sinh mới cũng chính là vị hôn thê của hắn.

_ Xin hỏi lão sư bài thi ở đâu?- Cô đứng trước mặt anh nhàn nhạt nói.

_ N... Nó nằm trên bàn- Anh chua xót nói.

_ Ân- Cô chẳng thèm liếc anh một cái lười biếng cầm xấp bài về chỗ. Lúc này anh lên tiếng từ ngoài cánh cửa một nữ nhân ăn mặc hở hang khuôn mặt son phấn lắm lem. Cái bụng bầu của ả chắc được cũng ba, bốn tháng. Cả lớp xì xào bàn tán càng ngày càng lớn.

Cánh tay cầm viết của cô siếc chặt ánh mắt khó chịu. Đứng lên cầm sắp đề mà cô hoàn thành sau 10'.

_ Đây thưa lão sư- Cô đưa sắp đề cho anh rồi tiếp lời- Em xin nghỉ khi nào thi sẽ vào còn chức lớp phó xin bãi nhiệm.

_ Ư...- Anh định nói gì đó nhưng im bặt.

_ Sao bạn lại làm vậy? Lão sư đã mời bạn làm lớp phó cớ sao lại thoái thác nhiệm vụ củq chính mình- Phan Thiên Lăng lên tiếng chỉ trích làm như rất quan tâm vậy. Trực tiếp đem cô thành kẻ xấu.

_ Hửm? Cô có thể nói lại không? Tôi nghe không rõ- Khí tức trong người cô tràn ra ngoài khiến ả lạnh xương sống nhưng vẫn cố nói tiếp.

_ Tôi nói bạn là người thoái thác nhiệm vụ luôn gây phiền toái cho người khác! Ba mẹ bạn nên dạy lại con gái của mình- Ả nói một câu đánh trúng điểm yếu của cô. Khuôn mặt cô tối sầm lại luồn sát khí tràn ra khiến cả lớp mặc niệm cho ả.

_ Cô nói đúng! Ta không cha hay mẹ! Vậy... Ngươi nói xem đứng thứ hai trong hắc đạo lúc 15. Ngươi... Làm được sao?- Cô cười chăm chọc nhì ả bàn tay trắng nõn giơ lên lướt qua khuôn mặt son phấn của ả. Trong lòng anh dậy sóng anh không thể cứu ả được bất cứ ai dám đụng vào đó cả anh cũng không nể mặt.

Vương Tuấn Hiên lúc này bước vào gương mặt nghiêm nghị nhìn cô. Bàn tay nắm lấy tay cô liếc ả một cái kéo cô đi nếu chậm chút nữa đảm bảo án mạng xảy ra. Ai mà không biết đụng vào Hàn đại tiểu thư ai dám đụng vào chuyện không có cha mẹ thề rằng sáng hôm sau cổ phiếu rớt không phanh, ngân hàng liên tục đòi nợ, cổ đông tới đòi lại tiền. Sau khi phá sản ra đường còn bị người Blood Moon phá. Nói trắng ra cô không thù ai thì đừng gây thù, một khi đã thù thì thù ra dai thân bại danh liệt là chuyện nhỏ còn lớn như cô ta đảm bảo chết không toàn thay!!!

Bị anh bụm miệng lôi đi cô giẫy giụa hên là anh giỏi võ nếu không... Chậc chặc vào bệnh viện là thường! Thấy giẫy giụa không thành. Sau khi lên đến sân thượng, cô đưa chân ra trước lấy đà để đạp thẳng vào hạ thể của anh nhưng... Anh biết trước khép hai chân lại.

Tấn công không thành cô lợi dụng lúc tay anh thả lỏng mà quay người lại đá thẳng một cước vào mặt anh. Nhanh tay đỡ lấy cái chân của cô kéo lại...

Còn tiếp...

***Hết chương***

Cắt cho các nàng ngóng chơi!

Chương này ta hơi ngược chính cung nương nương Mai Thiên Tịch a

~Ai thích ảnh cầu tha lỗi a

~Mà anh ý sau khi Phan gia kết thúc sẽ giải oan các nàng không cần lo a

~Anh ý là được sủng nhiều nhất lâu lâu ăn “chút” oan cũng không ảnh hưởng đến địa vị a~

Sau khi giải oan sẽ có H ta sẽ cho nhiều thịt để thỏa mãn cơn đói sau khi ăn chay của các nàng nhoa

~^^

Các nàng cứ đợi chương sau Hiên ca làm nhân vật chính a

~>

Đây là thông báo quan trọng

Từ bây giờ lịch ra chương là 1 tuần 1 chương tất cả các cuốn truyện của tg!

Mà tg vừa đào hố thêm bộ xuyên ko:

[ Xuyên ko][Cổ đại] Ái Phi ta cho nàng trèo tường ra ngoài sao?

Sắp đăng tg cáo từ các nàng a~

^^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Vương Tuấn Hiên ngươi muốn chết!?!


Cỡ này tg cuồng Kuro nên trong máy toàn hình ảnh hà các nàng thông cảm

~***Vào truyện***

Cô đá một cước vào bụng anh nhưng anh nhanh chóng tránh được. Cô tiếp tục gạt chân anh anh nhanh nhảu lộn một vòng. Nếu đây không phải là cô anh đã cho hắn chết rồi! Nắm chặt tay cô kéo cô về phía mình mặc cho cô giẫy giụa.

_ Vương Tuấn Hiên đây là ý gì!?!- Cô trừng mắt nhìn anh khó chịu. Anh chỉ cười nhạt.

_ Em kích động vì hắn hay vì cha mẹ em- Ánh mắt chua xót nhìn cô.

_ Vì ai liên quan tới anh- Cô lớn tiếng quát đôi đồng tử sâu thẳm chằng chịt tia máu.

_ Em thật sự dám nói... Em quên hắn?- Anh nhỏ giọng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô như có thể hiểu thấu tất cả.

_ T... Tôi...- Cô hơi cuối đầu xuống, bàn tay nắm chặt lại muốn lộ ra gân xanh. Nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng vuốt nhẹ tấm lưng đang run lên của cô.

_ Khóc đi tôi không nói với ai đâu- Anh nhỏ giọng ôm lấy thân hình mảnh mai của cô. Vùi đầu vào ngực anh cô khóc thét lên ướt cả 2/3 chiếc áo sơ mi trắng của anh. Cô rất muốn khóc khóc thỏa thích khóc cho em trai của cô, khóc cho tình yêu của mình,... Cô muốn khóc thật to cho mọi thứ vơi đi phần nào. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của mình cô khóc.

Ôm nhẹ cô người anh dựa vào vách tường ngồi xổm xuống anh im lặng. Cô ngước mặt lên khẽ hỏi gò má hơi ửng hồng.

_ Tại sao?- Cô hướng mắt ra chỗ khác tránh né ánh nhìn của anh.

_ Nhìn tôi đi!- Anh lấy tay áp chặt hai má cô bắt mắt của cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

_...- Im lặng.

_ Tôi yêu em- Anh lớn tiếng nói.

_...- Cô giữ im lặng nói cũng sai nên im lặng là cách tốt nhất.(Tg: Con ta thật khác người!:))) )

Ghì chặt mặt cô sát mặt mình. Anh giờ chẳng quan tâm khán một câu khiến cô suýt ngã ngửa:

_ Im lặng là đồng ý! Đồ ngốc!- Anh nhìn cô chau mày lại nói xong thì cười rạng rỡ thật khiến cô khóc không ra nước mắt.

Nói rồi môi anh chạm vào môi cô. Còn cô nãy giờ đang trong trạng thái đơ toàn tập không hiểu mô tê gì thì bị anh cưỡng hôn. Lùa lưỡi vào sâu trong khoang miệng tham lam múc lấy thứ mật ngọt rồi quấn lấy lưỡi cô. Khi thấy gương mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng lên vì hết hơi. Càng nhìn anh càng luyến tiếc. Úp mặt vào ngực anh không dám ngước mặt nhìn anh.

_ Tiểu Tuyết a~ Em là bạn gái anh nghe chưa!- Anh nắm càm cô nhấc lên anh nhếch mép. Cô mặt đã đỏ càng đỏ hơn thật chọc người chà đạp.

_ Vương Tuấn Hiên ngươi muốn chết!?!- Cô khó chịu nói rồi cuối mặt xuống không muốn ai nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của mình.

Hai người ngồi đó một hồi lâu anh bế cô xuống phòng y tế để coi có vết thương không.

Nữ chủ đi ngang qua phòng y tế thầm nghiến răng nghiến lợi bàn tay bấu chặt lấy muốn bật ra máu. Dằn lại cảm giác khó chịu ả giả vờ lo lắng cho cô.

_ Tuyết Tuyết cậu có sao không?- Ả lo lắng chạy vào nắm lấy tay cô khuôn mặt như muốn khóc tới nơi không bằng.

_ Cảm ơn Lam tiểu thư nhưng tôi không dám phiền cô- lạnh nhạt nói.

_ Tuyết... T... Tuyết tớ... Huhu... Cậu đừng g... Giận tớ... Huhuhu- Cô ả giả vờ khóc định lấy sự thương hại của nha nhưng ngược lại anh chỉ khinh bỉ ả.

_ Tôi không thích ở đây- Cô khinh miệt ả nói rồi cất bước đi thấy vậy anh cũng đi theo.

***Hết chương***

Có 4 người đăng ký ta buồn wá

T^T

Mà 1 người chỉ muốn phụ trợ ý tưởng nếu ta chọn được ai~

Có ai đăng ký nữa ko vậy?

Hỏi cho nó vui chứ tg cũng ưng ý một người!

Nếu đăng ký nữa tg sẽ xét lại~

Chương này tặng cho baongochg2001 cảm ơn bạn vì đã giúp mình

^^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Hẹn hò? Ta đánh chết tên hỗn đãng nhà ngươi!!!


Nằm dài trên ghế sofa cô cầm chiếc Iphone 6S màu trắng của mình cô bấm liên tục trên màn hình. Thở dài cô lăn qua lặp lại cả căn biệt thự chỉ có cô và Bạch Lưu Vĩ mọi người nghĩ lễ. Không hiểu sao hắn còn ngồi chình ình ở đây. Tiểu Thanh thì đi chơi với bạn, thanh niên là thế!

...........

Tình yêu là thế

Đôi khi làm mình say mê

Đôi khi làm mình ngô ngê

Tin một người là thế

.........

Cứ đi đi- Hariwon

_ Alô...- Chán nản bắt máy.

_ Tiểu Tuyết a~ Hôm nay là ngày nghĩ cùng anh đi chơi nha~- Vương Tuấn Hiên nũng nịu trong máy. Anh biết dùng cách vô sỉ cô sẽ chịu không nổi mà đồng ý nếu không vô sỉ chắc cả tám đời dương chưa trước được cô về nhà.

_ Hẹn hò?- Cô nhàn nói nhưng dễ dàng biết được cô đang kiềm chế cỡ nào.

_ Ân- Giọng nói của anh e thẹn như thiếu nữ bị trêu ghẹo.

_ Ta đánh chết tên hỗn đãng nhà ngươi!!!- Cô hét muốn sập biệt thự luôn.

_ Tiểu Tuyết a~ Em muốn đánh anh thì tới công viên Semly đi~- Anh cất giọng dụ dỗ gái nhà lành với cô.

_ Đi cái rắm!- Cô hét lên lần nữa.

_ Em không muốn anh tới xách em đi nhoa~- Anh lại dùng chất giọng ngọt ngào đến nỗi da gà. Đây rõ ràng là uy hiếp! Khóe môi cô giật giật tự hỏi sao mình gan dạ đi quen tên biến thái này vậy!

_ Anh tới đây được sao! Mơ đi!- Cô quả quyết không ngờ nh cầm điện thoại từ cửa lớn bước vào. Mỉm cười tiêu soái bước lại gần ghế sofa đứng trước mặt cô. Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc tối sầm lại.

_ Cưng đứng dậy chưa?- Lại nở nụ cười sáng lạng nhìn cô nhưng với cô nó rất đáng ăn đòn!

Nhìn cô lầm lũi nhìn anh uất ức chỉ thấy anh cười sảng khoái nhìn cô. Đành quay đầu cất bước lên lầu thay đồ. Cô mặc chiếc áo croptop màu trắng in chữ Summer trước ngực, quần jean màu xanh sẫm mài rách.

Anh nhìn cô ngây người giây lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nắm tay cô kéo lên xe mặt cô xụ xuống...

_ Anh nghĩ gì vậy?- Mặt cô nhìn anh còn hơn cục than.

_ Anh thấy trên TV nam 9 hay chở nữ 9 bằng cái này nên nghĩ em sẽ vui- Anh chu chu cái mỏ của mình làm nũng.

Chụt!

Cô hôn vào má anh một cái cô thật sự rất muốn đi xe đạp một lần mà Tịch ca không biết chạy nên cô đành ấm ức bỏ mộng! Anh còn đang ngơ ngác nhìn cô. Tim anh bỗng đập nhanh khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn moe hết cỡ.

_ Chạy đi chứ!- Cô nhìn anh đầy quyết tâm khiến anh nhịn cười đến nội thương.

_ Nè! Bảo bối muốn anh chạy thì phải làm gì nhỉ?- Anh cười híp mắt nhìn cô. Cô đương nhiên biết anh muốn gì cô chu mỏ hôn lên má anh nhưng bất thành anh quay lại môi cô liền bị anh chiếm giữ. Mắt cô mở to nhìn anh khuôn mặt bất giác đỏ ửng. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhưng cảm giác thật khác!

Cô nhẹ nhàng khép mi lại tay cô đặt ở cỗ anh kéo lại thấy cô không còn kháng cự anh rất hài lòng a~ Nụ hôn kéo dài lâu hơn tới khi cô thiếu dưỡng khí anh mới luyến tiếc buông môi cô ra.

Đôi tử mâu sâu thẳm sắc bén nay nhìn thật yên tĩnh cũng có chút... Hưởng thụ nụ hôn khi nãy.

_ Bảo bối ngoan a~ Anh chở em đi công viên a~- Anh nhìn ánh mắt "làm tất cả để đi chơi" thì buồn cười nhu nhu cái đầu nhỏ của cô cười ôn nhu.

Buổi đi chơi Không có gì đáng nói sau khi về nhà cô tung tăng chạy lên phòng mà không biết bình giấm chua của ai đó vỡ ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Bình giấm chua!


Chương này tặng cho KhaBang2404

Vì nàng đoán đúng nga~

Người đó là Lưu Dật Thần

^^

Sau khi bước chân vào căn biệt thự không biết từ phía sau dâng lên mùi gì đó rất khó chịu. Cả căn biệt thự không gian ảm đạm chưa từng thấy nhưng cô cũng vô tư nằm dài xuống ghế sofa dài.

Từ trong góc khuất của ngôi nhà giọng nói lãnh đạm của Lưu Dật Thần vang lên.

_ Cô chủ đó là ai?- Anh hắng giọng cố gắng giữ bình tĩnh còn sót lại mà nói.

_ Anh can thiệp vào cuộc sống của tôi hơi nhiều đấy- Giọng cô lãnh đạm mất đi vẻ đáng yêu khi ở cạnh Tuấn Hiên và Thiên Thanh-... Bạn trai.

_ ...- Anh im lặng, ánh mắt tràn ngập lửa giận, hận tại sao mình lại chậm hơn tên đó một bước! Nhất thời anh mất kiềm chế mà phóng thích một lượng sát khí không nhiều nhưng cô nhận ra.

_ Hửm? Cậu muốn chuyển đi qua làm cùng đội với Lưu Nhật Thiên?- Cô nhếch mép, cô không ngốc tình cảm của những người này không phải cô không biết chỉ vì lúc trước luôn dõi theo Mai Thiên Tịch (Lão sư của tỷ ấy!) Mà không quan tâm tới chuyện khác.

_ ...- Anh im lặng kiềm chế đau thương trong tim.

_ Tôi lên phòng trước- Cô lạnh giọng nhân lúc anh chưa lúng sâu vào tình cảm này cô sẽ cắt đứt mọi tia hy vọng để anh quên đi.

Anh nắm lấy bàn tay của cô ánh mắt kiên định nhìn cô.

_ Anh sẽ không buông tay em ra!

_ Anh nên biết tôi...- Cô nhướn mày khó chịu trước thái độ của anh nhưng lời nói chưa thốt ra hết anh liền nói:

_ Anh biết em có bạn trai nhưng... Cho anh cơ hội đi! Từ ngày em cứu anh, anh luôn nhớ hình ảnh của em khắc sâu vào tâm trí anh! Xin cho anh cơ hội! Chỉ như vậy anh mới cam tâm!- Anh kiên quyết nói bàn tay không tự chủ siết chặt tay cô hơn nữa.

_ Tôi không thích việc để cho người khác theo đuổi nhưng tôi nói cho anh biết tôi sẽ nhẫn tâm cắt đứt mọi hy vọng của anh nên đừng mong chờ vào tình yêu này!- Giọng nói cô lạnh băng nhưng dường như không hề làm mai mòn ý chí đấu tranh của anh.

_ Nhất định anh sẽ khiến em động tâm vì anh!- Anh ngước nhìn thân thể yêu kiều của cô đang bước lên cầu thang nói lớn. Đáp lại anh chỉ là nụ cười nhạt của cô.

Sau khi cô khuất bóng sau cánh cửa gỗ lớn của phòng cô, anh vui vẻ ôm sắp tài liệu tới công ty làm việc dù gì anh cũng thổ lộ rồi đỡ hơn nhiều người đang phải cực khổ giấu giếm tình cảm của bản thân mình mà không dám dũng cảm nói với cô rằng họ yêu cô.

Họ luôn nghĩ chỉ cần cô vui họ sẽ đồng ý đứng sau nhìn cô sống hạnh phúc nhưng như thế đã đủ với họ sao? Tình yêu nó mang nhiều mặt, nhiều sắc thái nhưng một phần trong nó vẫn luôn có cảm giác chiếm hữu. Một ngày nào đó khi họ nhận ra Không biết chừng cô đang đứng trên lễ đường cùng người đàn ông khác.

Ở nhiều nơi cũng có nhiều mỗ nam hắt xì.

_ Ai nhắc mình vậy ta?- Các mỗ nam chính nhà ta cùng suy nghĩ rồi tự nghĩ- Có khi nào là Tuyết nhi không ta? A! Ngày mai phải gặp em ấy mới được!

_ Ách xì! Mình bị cảm lạnh à?- Tuyết tỷ sụt sịt mũi rồi đắp chăn ngủ mất tiêu không quan tâm có nhiều mỹ nam đang nhớ nhung mình còn vị "mỹ nữ" Lam Thiên Băng đang lên kế hoạch gài bẫy Lưu Nhật Thiên vì một lần gặp anh. Anh mỉm cười ôn nhu không chút giả tạo làm ả như điên như dại mà si tình anh. (Tg: Tại anh ý chưa biết chị là người hại Tuyết tỷ thui! Đừng ATSM!)

Sau khi về nhà Lưu Dật Thần vui vẻ kể cho em trai mình nghe vì hai người rất thân thiết nhưng Lưu Nhật Thiên luôn giữ kính chuyện anh yêu cô nên Dật Thần không hay biết. Lòng Nhật Thiên đau như cắt khi cô có bạn trai. Một đêm không ngủ của mỗ nam nào đó!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Đám tang (cho "người ấy") =]]]


Sau mấy ngày ru rú trong nhà cô cũng có việc phải đến công ty. Mạc gia muốn hợp tác thu mua tòa nhà cũ đã xuống cấp có thể khu đó sẽ trở thành một khu chung cư đắt giá.

Vận bộ trang phục công sở đơn giản mà thanh lịch cộng với khí chất vương giả sẵn có của cô thật khiến cả người toát lên sự thành thục trưởng thành như đóa hoa anh túc kiều diễm nhưng lại mang độc dược. Mái tóc màu nâu uốn lượn được vén qua một bên vai.

Bước xuống nhà nhìn qua một lượt thấy Bạch Lưu Vĩ đang chật vật ôm cái giỏ đầy quần áo nhìn mà phì cười. Còn đâu cái vẻ hào nhoáng khi gặp nữ chủ!

_ Vĩ đưa tôi tới công ty- Cô bước tới đưa tay ôm lấy cái giỏ đầy quần áo đó. Anh nhìn cô trợn mắt, cô xoắn tay áo lên xách đống đồ lên giá phơi đồ. Sau khi xong cô quay sang anh nhẹ giọng:

_Đi được chưa Lưu Vĩ- Cô nhướn mày nhìn anh hơi mất kiên nhẫn.

_Umk... Mà s... Sao em làm đ... Được như vậy?- Anh nhìn cô đầy ngưỡng mộ anh nghĩ cô thật hoàn hảo để trở thành một người vợ. (Tg: hơi sớm nha anh! :3)

_ Bình thường mà! Bây giờ...- Cô nắm cổ áo của người nào đó còn ngây ngốc lôi vào trong xe.

_ Em biết lái xe mà?- Anh vừa lái xe vừa nghi hoặc hỏi.

_ Tại lười- Cô nhìn cái hợp đồng chuyên tâm nghiên cứu lại.

_...- Anh thật sự ... với cô rồi. Sau một lúc im lặng không ai nói gì mà cô cũng gần tới công ty Hàn gia cô đống sắp hồ sơ lại nhẹ giọng nói:

_ Không thấy như vậy ngầu hơn sao?- Nói rồi cô nhẹ nhếch môi bước xuống xe đi vào công ty. Mặc dù chỉ nhếch nhẹ khóe môi nhưng với anh rất đẹp. Đây là lần đầu tiên cô không tỏ ra băng lãnh với anh.

>= Công ty =<

Cô thong thả cước bộ lên tầng 18 của công ty với lý do thang máy hư với lại cô chính là muốn hắn chờ! Với lại lâu rồi không tập thể dục. (=_=|||)

Cạnh

_ Xin lỗi Mạc t...- Cô bước vào nhưng đứng hình khi không có ai trong phòng.

_"Đm Mạc Tĩnh nhà ngươi dám để ta chờ coi thử ngươi có bản lĩnh gì mà lên mặt với lão nương!"- Trong lòng cô gào lên! Chưa bao giờ cô mất mặt vậy.

30&#39; sau

Phòng họp trang nhã tràn đầy ánh sáng bây giờ như hầm băng lạnh chết người. Ngón tay dài mất kiên nhẫn gõ lên bàn từng nhịp từng nhịp. Gương mặt xinh đẹp bây giờ đen như than. Không một nhân viên nào dám bén mảng lại đây kể cả Lưu Dật Thần- kẻ được cho là can đảm nhất bây giờ cũng không dám tới gần.

Đúng chất tổng tài hắc ám!!!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vẫn sự im lặng chết người...

_ Hắn ở đâu- Giọng cô lạnh giá nói chuyện với người trong điện thoại.

_" D...Dạ...O...Ở...B...Ba...r... Soun...d... Sound... Ạ..."- Giọng nói run rẩy truyền đến từ điện thoại. (Tg: Một phút mặc niệm cho người đấy... =]]])

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Chiếc Ferrari màu đỏ phóng nhanh trên con đường lớn dọa người né sang.

Quán bar Sound vốn ồn ào liền im bặt khi tiếng cánh cửa đổ rạp xuống đất khiến người ta sợ hãi.

Dáng vẻ mãnh mai nhưng kiên cường như đóa hồng đen đầy gai. Dụ hoặc nhưng cao qúy khiến người ta cảm thấy mình thấp hèn không đủ tư cách chạm vào chỉ sợ vấy bẩn nó.

Bước đến gần cặp nam nữ đang quấn lấy nhau, tay cô nhẹ nhàng chạm vào làn da bạch ngọc của nữ chủ. Mái tóc hồng của cô ta giờ được xõa ra bộ ngực loli dán chặt vào ngực của Mạc thiếu nhà ta.

_ Mạc thiếu, cho hỏi anh nghĩ Mạc gia làm ngành bất động sản để chơi sao!- Giọng nói lạnh băng như xối một gáo nước lạnh vào người anh ta. Gương mặt như bừng tỉnh khi thấy cô. Đôi tay nhanh nhẹn đẩy Lam Thiên Băng ra chỉnh một chút lại quần áo.

_ Cứ tưởng anh thay đổi... Thật thất vọng Mạc thiếu...- Cô cười lạnh trái tim anh lần nữa vỡ nát vì cô.

_Xin lỗi Lam tiểu thư tôi không nghĩ Long ca thích bộ dạng dâm đãng này của cô... Chặc... Thật thất vọng!- Cô nhếch mép bộ quần áo công sở giờ tùy ý lại mang theo hơi thở ác ma mị hoặc chết người.

_ Tuyết! Làm... Ơn... Đừng nói được không!?! Làm ơn!!!- Cô ả khóc lóc van xin cô tay bấu chặt vào chân cô.

Thanh nhã nhưng lại không nhẹ nhàng gì! Cô nâng cằm ả lên nhẹ nhàng nói nhưng lại mang sự ngông cuồng:

_ Được thôi... Nhưng còn cản trở việc làm ăn của Hàn thị thì...- Nói tới đây cô bật cười. Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông nhưng sát khí phóng ra từ người cô khiến người ta cứ ngỡ đang gặp ác ma từ địa ngục.

Cô quay người tay nắm lấy cánh tay Mạc Tĩnh đang ngây người ở đó.

_ Mạc thiếu cứ coi như tôi tiện đường- Kéo anh vào xe cô khởi động xe chạy thẳng tới Mạc gia.

Trên xe không khí trầm mặc kéo dài cho tới khi Mạc gia hiện ra ngày trước mặt.

Trong lúc cô đang bàn bạc công việc với Mạc ba thì ở trong quán bar.

_"Hàn Tuyết! Ta sẽ nhớ rõ nỗi nhục này!!!"- Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Thiên Băng vặn vẹo đến cực độ.

---End chap---

Tg: lúc đầu định chap này cho Tĩnh ca oai sau đó nghĩ lại thấy như vầy được hơn nên viết lại.

Tĩnh ca: Cô ác lắm!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Tuổi thanh xuân của anh sẽ chỉ có em


Bàn tay tinh tế khẽ kéo tấm rèm mỏng màu đen cố gắng che đi ánh sáng bên ngoài.

Reng reng reng

Tiếng chuông trong trẻo vang lên thiếu nữ khẽ nhíu mày rồi bước lại gần tắt cái đồng hồ ồn ào. Có lẽ tối qua cô ngủ không ngon nên cả người mệt mỏi.

Hôm nay là thứ hai, luôn là một ngày mệt mỏi với học sinh cô cũng không ngoại lệ. Quyết định cuối cùng của cô sau tháng ngày “vui vẻ” đến trường của cô nhất quyết chuyện đi học này sẽ kết thúc vào tháng sau!!!

Thay đồ học sinh của trường vào rồi lê thân xuống nhà gặm thức ăn sáng rồi não nề đi học. Hôm nay lại phải đụng mặt với hai con người kia mệt chết đi được (Mai ca vs hôn thê anh ý ^^)

_ Tiểu Tuyết~ Bạn trai cute đập choai của em đến đón em đi học nè

- Nghe cũng biết tên ATSM nào nói nhỉ!

_...- Khuôn mặt cô đầy hắc tuyến nhìn Vương Tuấn Hiên rồi quay mặt ăn tiếp ngoài mặt lạnh nhưng trong lòng đang đỏ mặt vì cái nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Kiếp trước cô chưa từng hưởng loại đãi ngộ này. Có lẽ cô với Tịch chưa từng tiến sâu vào thứ tình cảm này. Nghĩ tới đây lòng cô lặng xuống, tâm trạng cũng tuột dốc không phanh.

_ Đi thôi- Cô nhẹ giọng nói tay lấy ba lô quải lên vai rồi đeo tai nghe vào.

Trên xe

Không khí im lặng nhưng không khiến người ta khó chịu mà ngược lại mang theo sự thoải mái, an tĩnh. Nữ nhân xinh đẹp đang ngủ say, khuôn mặt thanh tĩnh khiến nam nhân bên cạng lâu lâu lại nhìn sang.

Thời gian như ngưng đọng lại. Nữ nhân khẽ mở mắt giọng nói êm dịu khẽ cất lên:

_ Hiên em sẽ nhanh chóng hoàn thành việc học để có thể quản lý công ty... Có lẽ thời gian ở cạnh nhau sẽ ít hơn...- Cô có chút ngập ngừng.

_Không sao anh sẽ cùng em hoàn thành việc học vào tháng sau- Anh nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.

_ Anh... Không cần như vậy đâu...- Cô không muốn anh vì mình mà từ bỏ quảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân này chỉ vì sự ích kỷ không muốn gặp Tịch ca của cô.

_ Tuổi thanh xuân và cả đời này của anh mãi mãi chỉ có em- Như hiểu được cô nghĩ gì anh khẽ nói rồi chợt dừng xe lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Cô cười nhẹ rồi quay người đi. Lòng ấm áp hơn.

Đến trước cửa trường cô vừa bước xuống xe chợt khựng lại như quên gì đó rồi quau sang nhìn anh nở nụ cười đầy thâm ý.

Cuối người hôn lên môi anh một nụ hôn sâu khiến hai má anh đỏ ửng. Cô cười nhe nanh nhìn anh.

_ Boy friend~- Cô vừa ngước lên nhìn anh khẽ nói. Anh liền kéo cô lại hung hăng hôn cô, chưa kịp phản ứng cô hai má đỏ gay.

_ Girl friend~

Cô liền chỉnh lại tâm tình chạy một mạch vào lớp.

Reng reng reng- Tiếng chuông bao giờ học vang lên. Tất cả thầy cô giáo rất đúng giờ mà vào lớp.

_ E hèm!- Ho khan một tiếng Mái Thiên Tịch bước vào lớp chẳng bao lâu sau một cô gái quen mắt chạy vào theo sau. Không lầm thì đây là vị hôn thê ấy.

_”Ủa! Sao hôm nay bụng bự đâu rồi???”- Thắc mắc chung của cả lớp nhưng ai cũng nể mặt vị lão sư kia mà im lặng.

_ Hiên~ Bụng bự của cô ta đâu rồi???- Cô quay xuống nói khẽ với Hiên ca.

_ Éo biết!- Câu trả lời là nghe là biết bao nhiêu giấm chua rồi!

_ Uầy! Ghen tị a?- Cô cười cười khắp người đổ mồ hôi lạnh.

_ Hừ!- Anh làm mặt lạnh quay đi.

_ Ha hả...- Cô gãi đầu cười gượng.

Reng reng reng!!!

Tiếng chuông kết thúc giờ học căng thẳng nòng nặc mùi giấm chua. Cô gặp anh chỉ dám cười gượng cả lớp vốn biết hai người này có vấn đề mà bây giờ còn thấy mờ ám rõ ràng hơn! Thế là cả trường đồn ầm lên hai người quen nhau gì gì đó... bla... bla... bla...:v (Tg: Cái trường nhiều chuyện nhỉ? ^^)

End chương

Happy new year!

Chúc các nàng năm mới vui vẻ học thật giỏi!

Chương này ngắn mong các nàng tha lỗi!

^^
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Làm thịt (h vụn)


E hèm!

Ta xin lỗi vì ra chap mới chậm trễ ~T_T~

Chương H này tặng cho các nàng vì đã không bỏ ta trong thời gian qua

~=∆=Bắt đầu=∆=

_ Tuấn Hiên anh đi đâu vậy?- Cô đi theo anh đến gần cuối hành lang mới dám mở miệng hỏi. Ánh mắt thành khẩn nhìn anh.

_...- Một mảng im lặng. Mãi tới giờ anh chưa hề dám khẳng định cô có thật sự yêu anh hay anh chỉ là cái phao. Thái độ của cô đối với anh lúc nóng lúc lạnh thật khiến anh khó chịu! Nhiều lúc anh tự hỏi cô có thật sự yêu anh hay không.

Anh biết có rất nhiều người muốn theo đuổi cô có những người còn tốt hơn anh cả về điều kiện lẫn gia cảnh! Anh cũng biết cô có thể không cần anh! Nhưng có thể cho anh biết trong tim cô anh chiếm bao nhiêu phần trăm có được không.

Anh biết tình yêu của anh có thể không bằng người khác nhưng anh chính là yêu cô từ tận sâu trong trái tim này.

Nói ra thật sến nhưng anh muốn có thể ở bên cô trọn đời! Cô là người thay đổi anh cô cũng là người anh yêu bằng cả con tim này!

_ Hiên... Anh không sao chứ?- Cô lo lắng nhìn anh.

_...- Anh vẫn im lặng bỗng quay lại nắm chặt tay cô mạnh mẽ kéo đi tới nhà xe.

Chiếc xe Ferrari màu đỏ phóng như bay trên đường quốc lộ. Cô nhìn anh, khuôn mặt trắng tát. Có phải anh muốn đem cô đi tự tử không!?!

Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự ngoại ô, anh liền bước xuống xe bế xốc cô lên bước vào.

Người hầu trong nhà kinh ngạc tột độ trợn mắt há mồm nhìn thiếu gia ngoan hiền nhà mình ôm một cô gái lạ hoắc vào nhà! Đến tột cùng không phải là để làm chuyện đó chứ!?! (Tg: Các chị đoán đúng rồi!= ̄ω ̄=)

Cô ngượng chết đi được!!! Khuôn mặt đỏ bừng áp sát người anh, bộ dáng thật dụ người phạm tội!

Anh mở cửa phòng ra bước lại giường đặt cô nằm xuống không quên khóa chặt cửa lại. Cô đầu đầy hắc tuyến nhìn anh.

_ Hiên... A...- Cô đang nói thì anh ép sát cô vào thành giường.

_ Hử! Làm gì à?... Ăn em chứ làm gì!- Anh hai mắt nhuốm đầy dục vọng nhìn cô.

_...- Cô câm lặng, im được một chút cô cất tiếng- Đây không phải lần đầu của...

Anh ngước mắt nhìn cô nói:

_ Vậy?

_ Anh sẽ chán ghét em...

_ Tại sao?

_ Không phải vậy à?- Cô kinh ngạc nhìn anh.

_ Anh không quan tâm- Hiên ngước mặt lên nhìn cô nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt, đến môi cô thì day dưa không dứt. Đến khi thả ra thì anh nhẹ nhàng kề trán mình lên trán cô khẽ nói:

_Anh yêu em không phải thân thể em-Giọng anh trầm thấp nhuốm màu của dục vọng.

Cô yên lặng hồi lâu rồi trườn người lên hôn đôi môi anh, hai tay vòng qua ôm cổ anh. Đầu lưỡi nhanh nhẹn luồn vào, quấn lấy lưỡi anh.

Hai tay anh lần mò vào lớp áo sơ mi trắng. Đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển xuống cằm rồi tới cổ, từng nơi anh đi qua đều để lại vết hôn đỏ ửng. Bàn tay cũng không quên nhiệm vụ nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể mẫm cảm của cô.

Anh vứt đồ cô xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân lõa thể của cô hiện rõ trước mặt anh, khuôn mặt đỏ ửng mê người khiến anh liền “cứng” nhưng không muốn cô đau anh cố gắng kiềm chế.

Hai tay anh liên tục xoa nắn đôi thỏ ngọc no tròn khiến nó ửng hồng lên. Hai đầu nhũ dựng đứng nở rộ lên mị hoặc. Anh cuối xuống liên tục liếm múc một đầu nhũ hoa, tay còn lại không ngừng trêu chọc bên còn lại. Thỉnh thoảng cô rên lên nhè nhẹ “Ưm... A... Ưm...mm...”

Anh ngước mắt nhìn bộ dáng động tình của cô liền không kiềm được bàn tay đang ở trong hang động ẩm ướt chuyển động nhanh hơn. Cả người cô co giật theo nhịp điệu của anh.

_ Hiê...n... Đừng... Mà... Ưm...- Tiếng rên rỉ của cô như kích thích anh khiến anh mất đi tự chủ mà đem phân thân cứng rắn đâm vào hoa huy*t. Thân thể vốn nhạy cảm khiến hoa huy*t co rúc mãnh liệt.

_ Tuyết... Em cắn đứt anh... Mất...- Anh điên cuồng hôn lên môi cô. Ánh mắt chứa đầy dục vọng không kiềm nén.

Ánh trăng lập lòe chiếu qua cửa sổ phản ánh hai thân thể đang điên cuồng quấn lấy nhau, chìm trong bể khoái lạc...

Tiếng rên lên kiều mị của nữ nhân, tiếng gầm nhẹ của nam nhân, lại có tiếng nước chảy, tiếng chiếc giường theo sự vận động của hai người mà phát ra âm thanh kẻo kẹt...

Tất cả tạo nên cảnh xuân đẹp mê người lại khiến người ta đỏ mặt không thôi...

°°°End chương°°°

Happy new year!!!

Chúc các nàng năm mới vui vẻ

Mọi chuyện như ý

Học thật tốt

!!!

~^O^~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,259
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Lần thứ hai đau


Ưm...- Cô cựa người khi ánh sáng hắt lên khuôn mặt xinh đẹp. Gương mặt ấy càng vùi sâu vào trong ngực anh tựa hồ ngủ rất say.

Đến khi cô thức dậy cũng là giữa trưa, thấy bên cạnh không có ai, lòng tựa hồ trống rỗng. Khẽ nhếch mép cười nhạt, với kẻ như cô mất hết sự tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu thì ngay khi thức dậy thấy bên cạnh không cô ai thật sự lạnh thấu xương!

Lê lết thân xác mệt mỏi của mình từng chút một bước vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi thay bộ đồ khác. Lặng lẽ nhích từng bước ra khỏi căn biệt thự ngoại ô đó.

Quên đi hạ thân đau nhức cô bước đi trên con đường đông đúc, tâm chết lặng lần thứ hai rồi! Có phải cô quá hèn mọn để có được tình cảm của họ?

Trong khi cô quay cuồng trong những suy nghĩ bi quan của mình mà không biết Vương Tuấn Hiên bị ba mình ngay buổi sáng đã chửi mắng bắt anh phải rời bỏ cô, anh không đồng ý liền sử dụng biện pháp mạnh lôi anh đi.

Cô ngây ngẩn bước trên đường bỗng va phải một người rồi tất cả trở nên tối đen lại, cô ngất đi...

Một lần nữa mở mắt ra cô thấy một căn phòng máu đen có chút quen thuộc, bên cạnh là một người con trai với mái tóc màu đen cùng với đôi mắt màu xanh sáng ngời. Gượng ép mình tạo ra dáng vẻ lạnh lùng nhìn Dạ Hạo Nhiên.

Mặc dù gắng gượng nhưng từng giọt lệ cứ thế rơi xuống không kiềm lại được. Thấy vậy Hạo Nhiên luống cuống chỉ biết ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái khóc mà đó lại là người con gái anh yêu thật khó chịu! Nhưng anh chỉ có thể bất lực mà ôm cô vào lòng an ủi.

_ Hức... Hức...- Cô vùi mặt vào ngực anh khóc nức nở. Tại sao mỗi lần gắp anh cô đều trong tình trạng thảm hại như vậy? Tại sao mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn khóc như vậy? Thật xấu hổ!

_ Không sao... Không sao...- Dạ Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói.

_ Dạ Hạo Nhiên... Có thể đừng nói ra... Chuyện này... Được không?- Thanh âm đứt quãng dầy khổ sở nói với anh.

_ Được- Anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại, anh quả thật không muốn ai biết cô có bộ dạng thập phần mềm yếu như vậy! Bộ dạng này của cô mà bày ra chỉ sợ anh càng thêm nhiều người phải đối phó thôi! ( ̄- ̄)

_ N... Nhờ n... Ng... Ngươi ch... Chuyện này... Được không???- Cô run run nhìn anh.

_ Được! Là chuyện gì?- Anh hào hứng hỏi a! Đây là lần đầu tiên cô ỷ lại vào anh nhất định phải lấy điểm mới được! (Tg: Chân thành xin lỗi Nhiên ca! Em không cố ý!)

_ Mua...Mua giùm... T...Thuốc... Thuốc... Tr... Tránh... T.... Thai...- Đáp lại cô là sự im lặng đáng sợ. (Tg: Em xin lỗi! Anh đừng nửa đêm tới tìm em nha! Em yếu tim!~T_T~)

_...- Có một sự đơ không hề nhẹ!

Nghe cô nói xong liền im lặng rời đi cảm giác thật "..."

Sau khi anh mua xong rồi quay về đưa cho cô liền nghe cô rối rít cảm ơn cũng không cảm xúc bước đi. Cô nhanh chóng thay ra bộ đồ mới rồi bước về biệt thự.

Sau khi cô rời đi không lâu thì không biết bao nhiêu nạn nhân phải hứng chịu cái lạnh thấu xương của anh. Quả thật mắt anh đen như chưa bao giờ được đen! Đám thuộc hạ không biết trong mấy tiếng bị chửi cả chục lần. Tự tạo thạch phản xạ khi gặp anh chạy mau cho lành không thì không biết sẽ bị đem đi đâu! Nói có sách mắt có chứng a!!!

Mới 2h mà 14 tên thuộc hạ bị bắt đi huấn luyện lại trên hoang đảo! 10 tên thảm hơn thì bị đem đi làm nhiệm vụ mà người giỏi nhất cũng mất hơn 1 tháng mới hoàn thành được! Còn người thê thảm nhất thì chính là bị đem đi thí nghiệm thuốc a!!! Mà trong công ty không ai không biết đại danh của vị tiến sĩ kia a!!!

Quả thật lần này cô gây ra đại họa liền có cả chục người chịu thay!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom