Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Gã đã từng là kẻ lịch thiệp miền Nam.

Một học giả lịch thiệp.

Giờ gã là kẻ lịch thiệp hấp dẫn nhất Los Angeles. Luôn luôn kẻ lịch thiệp. Kiểu đàn ông đa cảm.

Ánh mặt trời màu đỏ cam trải khắp muôn nơi, hướng về phía Thái Bình Dương. Bác sĩ William Rudolph nghĩ rằng quang cảnh trông thật đẹp mắt khi gã thong thả đi dọc theo đại lộ Melrose ở Los Angeles.

Vị Khách Lịch Thiệp đã đi “mua sắm” chiều hôm đó, thưởng thức tất cả những âm thanh, hình ảnh cũng như ánh đèn rực rỡ xung quanh mình.

Quang cảnh đường phố khiến hắn nhớ đến câu nói của một nhà văn trinh thám sắt đá. Có thể là Raymond Chandler: “California, cửa hàng bách hóa”. Sự mô tả vẫn còn khá chuẩn xác.

Hầu hết gái đẹp gã quan sát thấy đều tầm hai mươi đến hai lăm. Họ đến từ thế giới nhàm tẻ thường ngày của các hãng quảng cáo, ngân hàng, và công ty luật trong khu vui chơi giải trí quanh đại lộ Century. Vài người đi giày cao gót, giày đế bục, mặc váy ngắn co giãn bó sát, đây đó có người mặc vest ôm hiệu Rollo.

Gã lắng nghe tiếng vải lụa sột soạt quyến rũ, tiếng giày hàng hiệu lộp cộp kiêu hãnh, tiếng lệt xệt gợi cảm của những đôi giày cao bồi còn đắt hơn cả những gì con bạc Wyatt Earp từng kiếm được trong đời.

Gã thấy nóng trong người và hơi chếnh choáng. Sự chếnh choáng dễ chịu. Cuộc sống ở California thật tuyệt. Đây chính là cửa hàng bách hóa trong những giấc mơ của gã.

Đây là phần hay ho nhất: màn dạo đầu trước khi gã đưa ra lựa chọn cuối cùng. Cảnh sát Los Angeles vẫn đang bối rối vì bị gã thách thức. Có thể một ngày nào đó họ sẽ tìm ra tất cả, nhưng cũng có thể không. Đơn giản là gã quá giỏi trò này. Gã là Jekyll và Hyde thời đại mới.

Khi đi dạo giữa La Brea và Fairfax, gã hít lấy hít để mùi xạ hương và nước hoa ngào ngạt, mùi tóc thơm hương cúc, hương chanh. Túi xách da và váy cũng có thứ mùi riêng.

Đúng là trêu ngươi gã, nhưng gã thích thế. Điều nực cười là giữa bao người, nhưng con cáo California đáng yêu chỉ trêu tức và khiêu khích mình gã.

Có phải gã là gã trai nhỏ bé, đáng yêu, tóc mượt bị lạc trong quầy bánh kẹo không? Giờ hắn nên chọn loại kẹo nào cho chiều nay?

Ả khờ đi giày cao gót đỏ, không vớ kia sao? Juliette Binoche của người nghèo? Hay cô nàng gợi cảm diện bộ vest họa tiết quả trám màu vàng và đen của nước Pháp?

Mấy người phụ nữ thực sự đã dành cho bác sĩ Will Rudolph những cái liếc hưởng ứng khi họ lượn ra lượn vào những cửa hàng yêu thích. Lối ra I, Đồ da và Vàng bạc, phòng tranh La Luz de Jesus.

Gã đẹp trai ngời ngời, thậm chí theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt của Hollywood. Gã giống ca sĩ Bono, trong nhóm rock U2 của Ailen. Thực ra, gã đúng là mẫu người mà Bono chọn nếu anh ta trở thành một bác sĩ thành công ở Dublin hoặc Cork, hoặc ngay tại Los Angeles.

Và đây là một trong những bí mật riêng tư nhất của Kẻ Lịch Thiệp: Hầu hết phụ nữ luôn luôn chọn gã.

Will Rudolph lang thang vào Nativity - một trong những cửa hàng hạng A đang được yêu thích ở Melrose, Nativity là nơi có thể mua áo ngực hàng hiệu, áo khoác lông chồn, hay đồng hồ đeo tay “cổ” hiệu Hamilton.

Khi nhìn những thân hình trẻ trung mềm mại trong cửa hàng tấp nập, gã nghĩ về những bữa tiệc hạng A, nhà hàng hạng A, ngay cả cửa hàng hạng A của Hollywood. Thành phố bị cản trở hoàn toàn bởi chính cái tôn ti trật tự này.

Gã hiểu về địa vị chứ! Đúng vậy, gã hiểu. Bác sĩ Will Rudolph là người đàn ông quyền lực nhất ở Los Angeles.

Gã thích cảm giác an toàn mà nó mang lại, những câu chuyện được đưa tin trên trang nhất cho thấy gã thực sự tồn tại, rằng gã không phải là một ảo ảnh méo mó mà gã tự tưởng tượng ra. Kẻ Lịch Thiệp đang kiểm soát toàn bộ thành phố, cái thành phố có ảnh hưởng sâu rộng này.

Gã thong thả đi gần người phụ nữ tóc vàng hấp dẫn khôn cưỡng, váy áo lộng lẫy, khoảng hai mươi tuổi.

Cô lơ đãng ngắm đồ trang sức Incan, có vẻ đang chán mớ đời. Rõ ràng cô là người phụ nữ nổi bật nhất trong Nativity, nhưng đó không phải là lý do thu hút gã.

Cô hoàn toàn bất khả xâm phạm. Cô gửi một tín hiệu rõ ràng, ngay cả trong một cửa hàng đắt tiền với không biết bao nhiêu phụ nữ hai mươi hấp dẫn khác. Tôi là bất khả xâm phạm. Thậm chí đừng nghĩ đến chuyện chạm vào tôi. Các người không xứng đáng đâu, bất kể các người là ai.

Gã cảm thấy một tiếng sấm dữ dội trong lồng ngực. Gã muốn hét lên trong cửa hàng quần áo đông đúc ồn ào rằng:

Tôi có thể có em. Tôi có thể!

Em không biết đâu - tôi là Vị Khách Lịch Thiệp.

Người phụ nữ tóc vàng có đôi môi đầy đặn kiêu ngạo. Cô hiểu rằng mình chẳng cần son môi hay phấn mắt. Cô thanh mảnh và có vòng eo nhỏ. Thanh lịch theo phong cách miền Nam California. Cô mặc áo gi lê cotton bạc màu, váy quấn, giày da đanh sặc sỡ. Làn da nâu mịn màng hoàn hảo, trông thật khỏe khoắn.

Cuối cùng, cô gái cũng liếc sang phía gã. Một cái liếc, bác sĩ Will Rudolph thầm nghĩ.

Lạy Chúa, mắt thế mới gọi là mắt. Gã muốn nó là của mình. Gã muốn vê vê nó, mang theo như một lá bùa may mắn.

Những gì cô nhìn thấy là người đàn ông cao ráo thon thả, trông có vẻ thú vị, tầm trên ba mươi tuổi. Gã có bờ vai rộng, thân hình giống vận động viên thể thao, hoặc thậm chí là vũ công. Đám tóc quăn nâu cháy nắng buộc đuôi ngựa. Gã có đôi mắt Ailen xanh biếc. Will Rudolph khoác chiếc áo bệnh viện màu trắng hơi nhăn bên ngoài áo sơ mi xanh truyền thống của Oxford và cà vạt sọc được bệnh viện khuyên dùng. Gã đi đôi bốt đắt tiền hiệu Doctor Martens, giày của hãng này cực kỳ bền. Gã dường như rất tự tin vào bản thân mình.

Cô bắt chuyện với gã trước. Cô đã chọn gã phải không nhỉ? Đôi mắt xanh bình thản, sâu và yên bình, gợi cảm đầy tự tin. Cô nghịch nghịch chiếc hoa tai mạ vàng. “Có phải tôi quên chưa nói gì không?”

Gã phá lên cười, thực sự hoan hỉ vì cô có khiếu hài hước khá người lớn về chuyện hẹn hò. Đêm nay sẽ vui lắm đây, gã nghĩ. Gã biết mà.

“Xin lỗi. Thông thường tôi không nhìn chằm chằm đâu. Ít nhất là tôi chưa bao giờ để bị bắt quả tang,” gã nói. Gã không nhìn được cười mất một lúc. Tiếng cười của gã khoan khoái, dễ chịu. Nó là công cụ làm ăn hiện đại, đặc biệt ở Hollywood, New York, Paris: những nơi gã thường lui tới.

“Ít nhất anh cũng trung thực,” cô nói. Bây giờ cả cô gái cũng cười khiến chiếc dây chuyền vàng leng keng trước ngực. Gã thèm được giơ tay ra giật phăng sợi dây mà liếm khắp ngực cô.

Cô ả xong rồi, nếu đó là mong muốn, ước nguyện, ý thích của gã. Gã có nên tiếp tục không? Có lẽ nên xem xét thêm chút nữa nhỉ?

Máu trong đầu gã không ngừng sôi lên, cuồn cuộn sức mạnh dữ dội. Gã cần phải quyết định. Gã lại nhìn vào đôi mắt xanh yên bình của cô nàng tóc vàng, và đã thấy được câu trả lời.

“Tôi không biết gì về cô,” gã nói, ra vẻ thật bình thản, “nhưng tôi nghĩ mình đã tìm thấy thứ yêu thích ở đây rồi.”

“Vâng. Tôi nghĩ cũng tìm thấy thứ mình cần rồi,” cô im lặng một lúc rồi mới nói. Đoạn cô cười. “Anh là người ở đâu? Anh không phải dân vùng này, phải không?”

“Tôi vốn là dân Bắc Carolina.” Gã mở cánh cửa chuông kêu leng keng cho cô, rồi họ cùng nhau rời khỏi cửa hiệu quần áo cổ điển. “Tôi cố đổi giọng đấy.”

“Anh làm được rồi đấy,” cô nói.

Cô cực kỳ ấn tượng, chẳng chút dè. Cô có khí chất tự tin và thông minh - thứ mà hắn sẽ đập vỡ tan tành. Ôi, Chúa ơi, gã muốn làm thế phát điên lên được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


“Bắt đầu nào, những kẻ ưa hành động. Gã đang rời Nativity với cô gái tóc vàng. Họ ra ngoài đại lộ Melrose.”

Chúng tôi sử dụng ống nhòm theo dõi cuộc gặp gỡ lạ thường qua cửa sổ chính trang trí sành điệu của Nativity. FBI đã dùng micro định hướng với bác sĩ Will Rudolph, cũng như người phụ nữ tóc vàng ở cửa hàng thời trang.

Đó là một công cụ theo dõi mà chỉ FBI mới có. Họ cũng không cung cấp thêm thông tin cho phòng cảnh sát L.A. Không gì hết. Theo lời ca tụng của Kyle Craig thì đó là chiến thuật khá điển hình của Cục, chỉ khi tôi ở phe họ thì mới có được. FBI muốn nói chuyện với Kate ở Los Angeles. Kyle thu xếp cho tôi đến sau khi tôi đay đi đay lại với anh ta mãi về thỏa thuận giữa hai chúng tôi, rằng việc ấy có thể trở thành đột phá quan trọng nhường nào trong vụ điều tra Casanova.

Bây giờ là năm giờ ba mươi; giờ cao điểm ồn ào, hỗn loạn trong một ngày nắng đẹp tại California tuyệt vời. Nhiệt độ hai mốt độ C. Nhịp tim tăng lên ít nhất một ngàn lần trong xe chúng tôi.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến gần một trong những con quái vật, ít nhất chúng tôi hy vọng như vậy. Tôi cảm thấy bác sĩ Will Rudolph giống như ma cà rồng thời hiện đại. Gã dành cả buổi chiều lang thang trong những cửa hàng thời trang: Ecru, Grau, Mark Fox. Ngay cả các cô gái đi thơ thẩn trước quầy bán bánh kẹp thịt kiểu thập niên năm mươi của hãng Johnny Rockeet cũng là mục tiêu tiềm năng của gã. Hôm nay, chắc chắn gã là thợ săn. Gã là kẻ soi gái. Dẫu vậy, liệu gã có phải Vị Khách Lịch Thiệp không?

Tôi đang phối hợp chặt chẽ cùng hai nhân viên FBI cấp cao trong chiếc xe tải nhỏ không có gì nổi bật đậu bên lề đường đại lộ Melrose. Bộ đàm của chúng tôi được kết nối với chiếc micro định vị hiện đại nằm ở hai trong số năm chiếc xe theo sau người đàn ông bị nghi ngờ là Kẻ Lịch Thiệp. Màn trình diễn sắp bắt đầu.

“Tôi nghĩ cũng tìm thấy thứ mình cần rồi,” chúng tôi nghe người phụ nữ tóc vàng nói. Cô gái làm tôi nhớ đến những sinh viên xinh đẹp bị Casanova bắt cóc tại miền Nam? Liệu có phải cùng một người, cùng một con quái vật không? Một kẻ giết người từ bờ biển này đến bờ biển kia? Một kẻ đa nhân cách?

Những chuyên gia FBI ở Bờ Tây tin rằng họ đã tìm thấy câu trả lời. Theo quan điểm của họ, chỉ có một kẻ lập dị đã gây nên cái gọi là “tội ác hoàn hảo” ở cả hai nơi. Chưa nạn nhân nào bị bắt cóc hoặc giết trong cùng một ngày. Thật không may, theo tôi thì đã có ít nhất một tá giả thuyết về Vị Khách Lịch Thiệp và Casanova. Tôi vẫn chưa nghiêng về giả thuyết nào.

“Anh ở Hollywood bao lâu rồi?” chúng tôi nghe người phụ nữ tóc vàng hỏi Rudolph. Giọng cô có vẻ quyến rũ gợi cảm. Rõ ràng là cô đang tán tỉnh gã.

“Vừa đủ lâu để gặp em.” Gã vẫn ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Tay phải hắn đặt nhẹ lên khuỷu tay trái của cô gái. Kẻ Lịch Thiệp đây ư?

Gã trông không giống sát nhân, nhưng khá giống Casanova mà Kate McTiernan từng mô tả. Gã to cao lực lưỡng hấp dẫn phụ nữ thôi rồi, và gã là bác sĩ. Mắt gã màu xanh - đúng màu Kate nhìn thấy sau mặt nạ của Casanova.

“Trông như tên khốn kiếp ấy cứ muốn cô nào là có được cô đó,” một trong hai đặc vụ FBI quay sang tôi nói.

“Nhưng không phải để làm những gì gã muốn làm với họ,” tôi nói.

“Anh nói đúng.”

Đặc vụ John Asaro là người Mỹ gốc Mexico. Ông ta hói đầu nhưng lại được bù trừ bằng ria mép rậm. Có lẽ ông ta gần năm mươi tuổi. Người còn lại là Raymond Cosgrove. Cả hai đều là người tử tế, chuyên gia cấp cao của Cục. Cho tới nay Kyle Craig vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo.

Tôi không thể rời mắt khỏi Rudolph và người phụ nữ tóc vàng. Cô chỉ vào một chiếc Mercedes mui trần đen bóng, lớp mui màu nâu vàng đóng kín. Thêm nhiều cửa hiệu sang trọng nổi bật trên hậu cảnh: I.a, Eyeworks, Gallay Melrose. Một biển hiệu sặc sỡ khác hình những chiếc giày cao bồi ba mét làm nền cho mái tóc cô tung bay trong gió.

Chúng tôi lắng nghe họ nói chuyện trên đường phố đông đúc. Micro định hướng không bỏ sót một chi tiết nào. Không ai trong chiếc xe tải giám sát tạo ra tiếng động.

“Xe tôi ở đằng kia, anh bạn. Quý bà tóc đỏ ở ghế khách - cô ấy là bồ tôi. Anh nghe rằng anh sẽ có được tôi bằng cách này sao?” Người phụ nữ tóc vàng búng tay khiến đám vòng vèo đầy màu sắc trên cánh tay cô lách cách trước mặt Rudolph. “Nghỉ khỏe nhé, bác sĩ Kildare.”

John Asaro làu bàu thành tiếng. “Chúa ơi, cô ta chơi gã? Cô ta đã bẫy gã. Không hay sao! Chỉ có ở L.A này.”

Raymond Cosgrove đập mạnh tay vào bảng điều khiển. “Đồ khốn! Cô ta bỏ đi rồi! Quay lại với gã đi cưng! Nói với gã cô chỉ đùa thôi.”

Chúng tôi đã tóm được gã, hoặc sắp sửa tóm được gã. Tôi cảm thấy phát ốm khi nghĩ rằng gã sẽ bỏ đi. Chúng tôi phải bắt quả tang gã, nếu không thì không thể tiến hành bắt giữ.

Người phụ nữ tóc vàng băng qua đại lộ Melrose bước vào chiếc Mercedes đen bóng. Bạn cô có mái tóc ngắn màu đỏ, bông tai bạc lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày. Người phụ nữ ngả người trao cho tình nhân một nụ hôn.

Khi bác sĩ Rudolph theo dõi họ, gương mặt gã không mảy may thất vọng. Gã đứng trên vỉa hè, đút tay vào túi áo choàng trắng, trông khá điềm tĩnh và thoải mái. Điềm tĩnh. Như không có gì xảy ra. Có phải chúng tôi đang thấy mặt nạ của Kẻ Lịch Thiệp chăng?

Cặp tình nhân trong xe mui trần vẫy tay khi chiếc Mercedes phóng vọt qua gã. Gã cười với họ, nhún vai, và gật đầu lạnh lùng.

Chúng tôi nghe thấy tiếng rít của hắn qua micro định hướng. “Chào nhé, các quý bà. Tôi rất nóng lòng được cắt vụn cả hai cho mòng biển ở bãi biển Venice ăn. Và tôi đã có biển số xe của các người rồi, đồ ngớ ngẩn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Chúng tôi theo bác sĩ Will Rudolph đến căn hộ áp mái sang trọng của gã tại Beverly Comstock. FBI biết chỗ ở của gã. Họ cũng không chia sẻ thông tin gì với cục cảnh sát L.A. Sự căng thẳng và thất vọng bao trùm nặng nề trong xe. FBI đang chơi một trò nguy hiểm mà không đếm xỉa gì đến cảnh sát Los Angeles.

Cuối cùng tôi rời khu vực theo dõi vào khoảng mười một giờ. Hơn bốn tiếng qua Rudolph vẫn ở trong nhà. Đầu óc tôi cứ ong ong nhức nhối không rõ lý do. Tôi vẫn sinh hoạt theo giờ giấc miền Đông. Với tôi, giờ là hai giờ đêm và tôi cần phải đi ngủ ngay.

Hai đặc vụ FBI hứa sẽ gọi ngay cho tôi nếu có bất cứ tin gì mới, hoặc nếu bác sĩ Rudolph lại ra ngoài săn đêm. Chắc hẳn chuyện xảy ra ở Melrose làm gã nóng mặt, có lẽ gã sớm đi tìm kiếm người khác.

Nếu gã thực sự là Vị Khách Lịch Thiệp.

Tôi được chở đến khách sạn Holiday Inn nằm trên đại lộ Sunset và Sepulveda. Kate McTiernan cũng đang ở đó. FBI cho Kate bay đến California vì cô biết về Casanova nhiều hơn bất cứ ai được giao vụ này. Cô đã bị kẻ lập dị bắt cóc và may mắn thoát chết. Kate có thể nhận diện được tên sát nhân nếu gã và Casanova cùng là một người. Gần như cô bị phỏng vấn cả ngày tại văn phòng FBI ở trung tâm thành phố Los Angeles.

Trong khách sạn, cô ở cách tôi mấy phòng. Tôi gõ cửa đúng một lần, cô đã mở cánh cửa trắng có khắc số 26 màu đen trên vòng sắt ra.

“Tôi không ngủ được. Tôi đang thức đợi,” cô nói. “Tình hình thế nào rồi? Kể hết cho tôi đi!”

Tôi đoán mình không vui vẻ gì sau cuộc truy bắt thất bại. “Không may là chẳng có gì xảy ra cả,” tôi nói với cô điểm mấu chốt.

Kate gật đầu, chờ đợi tôi nói tiếp. Cô mặc áo ba lỗ màu xanh nhạt, quần kaki, đi dép xỏ ngón màu vàng. Cô đã hoàn toàn tỉnh táo và phấn chấn lên. Tôi rất vui khi nhìn thấy cô, ngay cả vào lúc hai giờ rưỡi trong buổi sáng chết giẫm này.

Cuối cùng tôi vào phòng và cả hai nói chuyện về việc giám sát của FBI tại đại lộ Melrose. Tôi kể với Kate chuyện chúng tôi suýt tóm được bác sĩ Will Rudolph như thế nào. Tôi nhớ tất cả những gì gã nói, mỗi cử chỉ của gã. “Gã nói như kẻ lịch thiệp. Gã cũng cư xử như kẻ lịch thiệp… đến khi người phụ nữ tóc vàng khiến gã nổi điên.”

“Gã trông như thế nào?” Kate hỏi. Cô rất nóng lòng giúp. Tôi không thể trách cô. FBI buộc cô bay tới Los Angeles, sau đó lại nhốt cô trong một căn phòng khách sạn hầu như cả ngày lẫn đêm.

“Tôi biết cô cảm thấy thế nào, Kate à. Tôi đã nói với FBI. Mai cô sẽ được đi cùng tôi. Sẽ được nhìn thấy gã, có thể là vào sáng mai. Tôi không muốn gây nên bất kỳ thành kiến nào trong đầu cô. Được chứ?”

Kate gật đầu, nhưng tôi biết rằng cảm xúc của cô bị tổn thương. Chắc chắn cô không hài lòng về mức độ tham gia của mình cho đến nay.

“Tôi xin lỗi. Tôi không muốn hành động như một thám tử cứng nhắc, một tên khốn thích kiểm soát,” cuối cùng tôi nói. “Chúng ta đừng cãi nhau về chuyện này nhé.”

“Ừm, anh khách sáo quá. Dù sao thì tôi cũng tha thứ cho anh. Tôi nghĩ chúng ta nên ngủ đi một chút. Mai là một ngày mới. Có thể là một ngày trọng đại?”

“Ừ, mai có thể là một ngày trọng đại. Tôi thật lòng xin lỗi, Kate à.”

“Tôi hiểu anh mà.” Cuối cùng, cô mỉm cười. “Anh thực sự được tha thứ. Ngủ ngon nhé. Ngày mai chúng ta sẽ tóm Beavis. Sau đó đến Butt-Head.[1]”

[1] Cặp thiếu niên hư hỏng trong bộ phim hoạt hình Beavis & Butt-Head của Mỹ.

Cuối cùng tôi trở về phòng mình. Tôi nằm phịch xuống giường nghĩ một chút về Kyle Craig. Anh đã thuyết phục các đồng nghiệp áp dụng cách làm phi chính thống của tôi vì một lý do: trước kia phương pháp này đã phát huy tác dụng. Tôi đã giành được phần thắng. Tôi không còn chơi theo bất kỳ quy tắc nào để thành công. Kyle hiểu và tôn trọng kết quả. Nhìn chung, Cục cũng vậy. Họ đã chắc chắn chơi theo luật riêng của họ ở Los Angeles.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong tôi là hình ảnh Kate mặc quần soóc kaki. Thật ngỡ ngàng. Tôi đã thoáng nghĩ rằng biết đâu cô sẽ men theo hành lang đến gõ cửa phòng tôi cốc, cốc, cốc. Xét cho cùng, chúng tôi đang ở Hollywood. Không phải trong phim thường có cảnh đó sao?

Tuy nhiên, Kate đã không đến gõ cửa phòng tôi. Thế là xong đời những mộng tưởng kiểu Clint Eastwood và Rene Russo[2].

[2] Cặp diễn viên chính trong bộ phim giành được ba giải Oscar, in the Line of Fire.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Hôm nay sẽ là một ngày trọng đại ở Tinseltown. Cuộc săn lùng quan trọng nhất trong những cuộc săn lùng sắp diễn ra tại đồi Beverly. Cũng giống như ngày kẻ bóp cổ giết người Richard Ramirez cuối cùng cũng bị bắt.

Hôm nay, chúng tôi sẽ tóm được Beavis.

Hơn tám giờ sáng, Kate và tôi ngồi trong một chiếc Taurus màu xanh nước biển đậu cách trung tâm y tế Cedars-Sinai ở Los Angeles nửa dãy nhà. Có tiếng nhiễu điện trong không gian như thể cả thành phố dùng điện từ độc một chiếc máy phát khổng lồ. Một câu nói khăm vang lên trong đầu tôi: Địa ngục là một thành phố khá giống Los Angeles.

Tôi bồn chồn lo lắng; toàn thân tê liệt, bụng dạ nôn nao. Nguyên nhân là do kiệt sức. Không ngủ đủ giấc. Căng thẳng trầm kha. Đuổi theo quái vật từ bờ biển này đến bờ biển khác.

“Người bước ra từ chiếc BMW là bác sĩ Will Rudolph đấy,” tôi nói với Kate. Tôi cảm thấy căng thẳng như thể bị bàn tay to khỏe của ai đó siết chặt.

“Đẹp trai đấy,” Kate lẩm bẩm. “Cũng rất tự tin về bản thân. Nhìn cách gã đi kìa. Bác sĩ Rudolph.”

Kate chăm chú nhìn Rudolph, không nói thêm lời nào nữa. Gã có phải Vị Khách Lịch Thiệp? Phải chăng gã cũng là Casanova? Hay là chúng tôi đang bị gài bẫy vì lý do bệnh hoạn, tâm thần nào đó mà tôi không hề hay biết?

Nhiệt độ sáng hôm đó khoảng dưới mười sáu độ C. Không khí khô lạnh, giống như mùa thu ở vùng Đông Bắc. Kate mặc bộ đồng phục thể thao cũ, đi giày chạy đế dày, đeo cặp kính rẻ tiền. Mái tóc nâu dài buộc kiểu đuôi ngựa. Trang phục và đầu tóc rất phù hợp với một cuộc truy bắt.

“FBI đang bao vây gã hả Alex?” cô hỏi tôi mà không rời mắt khỏi ống nhòm. “Họ đang ở đây ư? Đồ cặn bã ấy không thể nào trốn thoát chứ?”

Tôi gật đầu. “Nếu gã làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì cho thấy gã là Kẻ Lịch Thiệp, họ sẽ bắt ngay. Chính họ cũng muốn làm điều đó.”

Tuy nhiên, FBI cũng sẵn sàng cung cấp bất kỳ thông tin nào mà tôi cần. Kyle Craig vẫn giữ lời hứa. Ít nhất là cho đến lúc này.

Kate và tôi theo dõi bác sĩ Will Rudolph bước ra khỏi chiếc BMW hai cửa mà gã vừa đỗ trong bãi đậu xe tư nhân ở phía Tây bệnh viện. Gã mặc bộ vest màu xám chì kiểu u. Bộ đồ được cắt may khéo léo và nhìn khá đắt tiền. Có lẽ trị giá ngang ngửa ngôi nhà của tôi ở D.C. Mớ tóc nâu buộc túm đuôi ngựa rất thời trang. Gã đeo kính râm mắt tròn gọng đồi mồi.

Một bác sĩ tại một bệnh viện sang trọng ở đồi Beverly. Vô cùng tự mãn. Đây chính là Vị Khách Lịch Thiệp chết tiệt, kẻ chọc giận cả thành phố này hay sao?

Tôi những muốn chạy qua bãi đậu xe mà đánh gã, hạ gục gã ngay lúc này. Tôi nghiến răng cho đến khi hàm cứng lại. Kate không rời mắt khỏi bác sĩ Will Rudolph. Gã cũng là Casanova sao? Chúng là một và đều chỉ là một con quái vật sao? Có phải không?

Cả hai chúng tôi cùng theo dõi Rudolph đi qua bãi đậu xe của bệnh viện. Gã sải những bước dài, nhanh nhẹn hứng khởi. Không có gì khiến gã phải bận lòng hôm nay. Cuối cùng, gã biến mất vào trong cửa phụ bệnh viện bằng kim loại xám.

“Một bác sĩ,” Kate lắc đầu quầy quậy, nói. “Lạ lắm, Alex ạ. Tôi nóng ruột quá.”

Tiếng rẹt rẹt của máy bộ đàm trên xe hơi khiến chúng tôi giật mình nhưng vẫn nghe được giọng trầm và cáu bẳn của đặc vụ John Asaro.

“Alex, cả hai đã thấy gã chưa? Đẹp trai chứ nhỉ? Cô McTiernan nghĩ sao? Bác sĩ khốn nạn của chúng ta phạm tội gì?”

Tôi nhìn Kate ngồi nơi ghế trước. Nhìn cô giờ đúng là người phụ nữ ba mốt tuổi. Không quá tin tưởng và chắc chắn, hơi lo lắng. Nhân chứng quan trọng. Cô hiểu rất rõ tầm quan trọng sống còn của giây phút này.

“Tôi không nghĩ gã là Casanova,” cuối cùng Kate nói. Cô lắc đầu. “Vẻ ngoài không giống. Gã gầy hơn… dáng đi cũng khác. Tôi không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tôi nghĩ không phải tên kia, chết tiệt thật.” Giọng cô có vẻ hơi thất vọng.

Kate tiếp tục lắc đầu. “Tôi gần như chắc chắn gã không phải là Casanova, Alex ạ. Chắc phải có hai người, hai tên khốn.” Đôi mắt nâu của cô nhìn tôi quả quyết.

Vậy là bọn chúng có hai người. Có phải chúng đang cạnh tranh với nhau? Rốt cuộc thì trò chơi quỷ quái từ bờ biển này đến bờ biển khác chúng tôi đang chơi là vì cái gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


Nói chuyện phiếm, cuộc nói chuyện trong khi theo dõi; một trò quen thuộc với tôi. Hồi ở D.C, Sampson và tôi đã nói về chuyện theo dõi như sau: Bọn chúng gây nên tội ác, còn chúng ta phải chịu hình phạt.

“Gã có thể kiếm được bao nhiêu từ việc hành nghề bác sĩ thành công ở đồi Beverly? Cho tôi con số trung bình đi Kate,” tôi hỏi người bạn đồng hành. Chúng tôi vẫn đang theo dõi bãi đậu xe dành riêng cho các bác sĩ ở Cedars-Sinai. Chẳng có gì để làm, ngoại trừ việc dán mắt vào chiếc BMW mới tinh bắt mắt của Rudolph mà chờ đợi, nói chuyện như những người bạn cũ trên bậc thềm tại D.C.

“Gã có thể kiếm được một trăm năm mươi đến hai trăm đô la mỗi lần khám. Vị chi gã kiếm được năm đến sáu trăm ngàn đô một năm. Còn cả phí phẫu thuật nữa Alex. Đấy là nếu kiếm tiền có lương tâm, mà chúng ta đều biết gã chả có lương tâm đ*o đức gì.”

Tôi xoa cằm, lắc đầu vẻ hoài nghi. “Tôi nên hành nghề tư trở lại. Lũ trẻ cần giày dép mới.”

Kate mỉm cười. “Anh nhớ chúng, phải không Alex? Anh kể về bọn trẻ rất nhiều. Damon và Jannie. Đầu bi-a và khóa dán Velcro.”

Tôi cũng cười. Kate biết biệt danh tôi đặt cho bọn trẻ. “Ừ, tôi nhớ chúng lắm. Cục cưng của tôi, những người bạn nhỏ của tôi.”

Kate cười nhiều hơn. Tôi thích làm cô cười. Tôi nghĩ tới những câu chuyện buồn vui lẫn lộn mà cô kể về chị em mình, đặc biệt là cô chị sinh đôi, Kristin. Cười bằng mười thang thuốc bổ.

Chiếc BMW màu đen hai cửa vẫn nằm đó, lấp lánh tỏa sáng đầy xa xỉ dưới ánh mặt trời California. Trò theo dõi thật chán ngắt, tôi nghĩ, ở bất cứ nơi nào cũng vậy. Ngay cả ở L.A. đầy nắng.

Kyle Craig đã cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin tại Los Angeles. Chắc chắn nhiều hơn những gì tôi có ở miền Nam. Anh cũng cung cấp thông tin cho cả Kate nữa. Nhưng làm thế cũng có lợi cho anh. Có qua có lại thôi mà. Kyle muốn tôi thẩm vấn Vị Khách Lịch Thiệp ngay sau khi gã bị bắt, và hy vọng tôi báo cáo mọi thứ cho anh. Tôi lờ mờ cảm thấy bản thân Kyle cũng muốn tóm gọn Casanova.

“Anh có thực sự nghĩ rằng chúng đang cạnh tranh với nhau không?” Kate hỏi tôi sau một quãng im lặng.

“Từ những việc đã xảy ra, tôi thấy nó cũng hợp lý về mặt tâm lý học,” tôi đáp lời cô. “Có thể chúng cảm thấy cần phải ‘trội hơn’ người kia. Cuốn nhật ký của Kẻ Lịch Thiệp cũng có thể ngụ ý rằng: Thấy chưa, tôi giỏi hơn anh. Tôi nổi tiếng hơn. Dù sao thì tôi cũng chưa dám chắc. Mặc dù vậy, khoe khoang thành quả nhằm mục đích giật gân hơn là thân mật. Chúng đều muốn được kích động.”

Kate nhìn xoáy vào mắt tôi. “Alex, anh không cảm thấy sởn gai ốc khi cố gắng giải nghĩa tất cả chuyện này sao?”

Tôi mỉm cười. “Đó là lý do tại sao tôi muốn bắt Butt-Head và Beavis. Để những chuyện đáng sợ như thế cuối cùng sẽ phải chấm dứt.”

Kate và tôi chờ ở bệnh viện cho đến khi Rudolph xuất hiện trở lại. Lúc này đã gần hai giờ chiều. Gã lái xe thẳng đến văn phòng của mình tại Bắc Bedford, phía Tây Rodeo Drive. Rudolph có hẹn với bệnh nhân ở đó. Chủ yếu bệnh nhân là phụ nữ. Bác sĩ Rudolph chuyên về phẫu thuật thẩm mỹ. Như vậy, gã có thể sáng tạo và tạo hình. Phụ nữ phụ thuộc vào gã. Và… tất cả các bệnh nhân đã chọn gã.

Chúng tôi theo sau Rudolph khi gã trở về nhà vào khoảng bảy giờ. Năm, sáu trăm ngàn đô la một năm, tôi suy nghĩ. Còn nhiều hơn số tiền tôi kiếm được trong mười năm. Đó có phải là số tiền gã cần để trở thành Kẻ Lịch Thiệp? Vậy Casanova giàu có chứ? Hắn cũng là bác sĩ sao? Vậy đó là cách mà chúng thực hiện tội ác hoàn hảo?

Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Tôi rút thẻ chỉ mục trong túi quần ra. Tôi đã bắt đầu lập ra một “danh sách ngắn” về cả Casanova và Kẻ Lịch Thiệp. Tôi sẽ thêm bớt những gì tôi xem là đặc điểm quan trọng của mỗi kẻ. Tôi luôn mang bên mình chiếc thẻ này.

CASANOVA

nhà sưu tập

hậu cung

nghệ sĩ, có tổ chức

các mặt nạ khác nhau… thể hiện

tâm trạng hoặc

nhân cách?

bác sĩ?

tuyên bố “yêu” nạn nhân

đam mê bạo lực

biết về tôi

cạnh tranh với Gary Soneji?

cạnh tranh với Kẻ Lịch Thiệp ở L.A?

lớn lên ở Bắc Carolina.

KẺ LỊCH THIỆP

tặng hoa - tình dục?

cực kỳ bạo lực và nguy hiểm

bắt cóc phụ nữ trẻ xinh đẹp đủ mọi thể loại

cực kỳ có tổ chức

không nghệ thuật trong cách giết người

bác sĩ

lạnh lùng, vô cảm như kẻ sát nhân…

tay đồ tể

khao khát sự công nhận và danh tiếng -

có vẻ giàu có - căn hộ áp mái

tốt nghiệp trường Y khoa Duke, 1986

Tôi nghĩ thêm về sự liên quan giữa Rudolph và Casanova trong lúc Kate và tôi chờ vêu bên ngoài căn hộ. Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ về một trạng thái tâm lý liên quan. Nó được gọi là song sinh, và có thể là chìa khóa mở ra mọi vấn đề. Song sinh có thể giải thích mối quan hệ kỳ lạ giữa hai con quái vật này. Nhu cầu được kết nối, thường là giữa hai kẻ cô đơn, đã hình thành nên song sinh. Một khi chúng “sinh đôi,” hai trở thành “một”; chúng trở nên phụ thuộc vào nhau, luôn bị ám ảnh không nguôi. Đôi khi “cặp sinh đôi” sẽ có sự ganh đua quyết liệt với nhau.

Song sinh cũng giống như cảm giác thèm có đôi có cặp. Thuộc về một câu lạc bộ bí mật. Chỉ có hai người mà không cần mật khẩu. Xét về mặt tiêu cực thì nó là sự kết hợp của hai người vì nhu cầu cá nhân, không có lợi cho nhau.

Tôi giải thích điều đó cho Kate. Cô cũng có chị sinh đôi.

“Trong một mối quan hệ sinh đôi thường có một người nổi bật hơn,” tôi nói. “Điều đó có đúng với cô và chị gái cô không?”

“Đó là tôi so với Kristin,” Kate nói. “Tôi đạt điểm cao ở trường, đôi khi cũng hơi ganh đua quá. Hồi học trung học, chị ấy thậm chí còn gọi tôi là ‘Đồ bon chen’. Cũng có khi tệ hơn nữa.”

“Người sinh đôi vượt trội hơn có thể hành động theo cấu trúc hành vi kiểu mẫu đàn ông,” tôi nói với Kate. Hai chúng tôi nói chuyện như các bác sĩ nói chuyện với nhau. “Mặc dù, những người vượt trội hơn chưa chắc có kỹ năng làm chủ tốt hơn.”

“Như anh biết đấy, tôi cũng có tìm hiểu một chút về hiện tượng này,” Kate mỉm cười nói. “Song sinh tạo ra một cấu trúc mạnh mẽ duy nhất trong đó các cặp có thể hoạt động theo những cách phức tạp. Đại khái thế?”

“Chính xác, thưa bác sĩ McTiernan. Trong vụ Casanova và Kẻ Lịch Thiệp, mỗi kẻ sẽ có vệ sĩ kiêm luôn người hỗ trợ của mình. Đó có thể là lý do chúng thành công đến vậy. Tội ác hoàn hảo. Mỗi kẻ có hệ thống hỗ trợ gắn liền cực kỳ hiệu quả, cả trên phương diện tình cảm.”

Một câu hỏi vang lên trong tâm trí tôi - chúng gặp nhau lần đầu tiên như thế nào? Có phải ở Duke? Casanova cũng là sinh viên ở đó? Có vẻ hợp lý. Nó làm tôi nhớ đến vụ Leopold-Loeb tại Chicago. Hai cậu bé rất thông minh, rất đặc biệt, cùng nhau thực hiện những hành vi phạm pháp. Chia sẻ những suy nghĩ đen tối cùng những bí mật bẩn thỉu vì chúng cô đơn và không có ai khác để trò chuyện… song sinh ở hình thức tiêu cực nhất.

Đây có thể là đầu mối để giải bài toán khó này chăng? Tôi tự hỏi. Liệu Casanova và Kẻ Lịch Thiệp có kết hợp như cặp song sinh kia không? Chúng có thực sự phối hợp cùng nhau? Trò chơi chết tiệt của chúng là về cái gì? Chúng đang chơi trò gì?

“Vậy chúng ta hãy vác cái bẩy lốp xe đi đập vỡ khung cửa sổ cố định nhà gã đi,” Kate nói. Cô cũng cảm thấy điều đó. Cả hai chúng tôi đã sẵn sàng phá án.

Chúng tôi muốn hạ Leopold và Loeb ở thì trưởng thành này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Tám giờ rồi mà chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi. Có lẽ bác sĩ Will Rudolph không phải là Vị Khách Lịch Thiệp. Phóng viên Los Angeles Times, Beth Lieberman có thể đã sai. Nhưng bây giờ không có cách nào hỏi cô ấy về điều ấy.

Kate và tôi nói chuyện phiếm về đội bóng rổ nhà nghề Lakers thiếu Johnson Kỳ Diệu và Kareem, về album mới nhất của Aaron Neville, cuộc sống vợ chồng của Hillary và Bill Clinton, sự vượt trội của trường Johns Hopkins so với trường y thuộc Đại học Bắc Carolina.

Những xúc cảm kỳ lạ vẫn nảy nở giữa chúng tôi. Trước tôi đã điều trị không chính thức cho Kate McTiernan mấy đợt và đã thôi miên cô một lần. Tôi cũng hiểu rằng tôi lo sợ mình sẽ nảy sinh tìm cảm giữa hai người. Tôi sao vậy nhỉ? Đây là lúc để tôi bắt đầu lại cuộc sống, vượt qua nỗi đau mất Maria. Tôi nghĩ chuyện của tôi với người phụ nữ tên Jezzie Flanagan cũng lạc quan, nhưng cô để lại cho tôi vết thương lòng mà tôi khó vượt qua được.

Cuối cùng Kate và tôi đã bắt đầu đề cập đến những chủ đề gần gũi hơn. Cô hỏi tại sao tôi lại trốn tránh những mối quan hệ (bởi vì vợ tôi đã chết; bởi vì mối quan hệ gần đây nhất của tôi không thành; bởi vì hai đứa con tôi). Tôi hỏi tại sao cô lại e ngại các mối quan hệ có ý nghĩa (cô sợ mình bị chết vì ung thư buồng trứng hoặc ung thư vú giống như các chị em mình, cô sợ người yêu cô sẽ chết, hoặc rời bỏ cô - rằng cô sẽ tiếp tục mất đi những người mình yêu quý).

Chúng ta rất hợp nhau đấy.” Cuối cùng, tôi lắc đầu mỉm cười.

“Có thể cả hai chúng ta đều sợ mất ai đó lần nữa,” Kate nói. “Có lẽ thà yêu rồi mất còn hơn phải sợ hãi.”

Trước khi chúng tôi thực sự bước vào chủ đề gai góc đó thì bác sĩ Will Rudolph xuất hiện trở lại. Tôi xem giờ trên bảng điều khiển. Mười giờ hai mươi phút.

Rudolph bảnh bao trong bộ quần áo dự tiệc toàn một màu đen. Chiếc áo khoác vừa khít, áo cổ lọ, quần bó sát, giày cao bồi thời thượng. Lần này gã đi chiếc Range Rover màu trắng thay vì BMW. Nhìn gã có vẻ vừa mới tắm rửa. Có lẽ cũng vừa chợp mắt. Tôi ghen tị với gã về điều đó.

“Bác sĩ tử tế diện cả cây đen,” Kate khẽ nhếch mép. “Lóa mắt nhỉ?”

“Có lẽ gã có hẹn ăn tối,” tôi nói. “Giả thuyết đáng sợ đây. Gã ăn tối với phụ nữ, sau đó giết họ.”

“Ít nhất gã cũng bước vào căn hộ của họ. Thật là một gã lập dị khốn kiếp. Hai tên khốn nạn không tưởng đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Tôi khởi động xe bám đuôi Rudolph. Tôi không thấy bóng dáng đặc vụ FBI nào, nhưng chắc chắn họ cũng ở đó.

Cục vẫn chưa huy động cảnh sát L.A vào vụ này. Đây là một trò chơi nguy hiểm, nhưng không phải là bất thường với FBI. Họ luôn coi mình là cảnh sát tốt nhất cho bất cứ công việc nào, và có thẩm quyền tối thượng. Họ quyết định đây là tội phạm liên bang, do đó việc của họ là phải giải quyết. Có người ở Cục rất quan tâm tới vụ này.

“Ma cà rồng luôn đi săn vào ban đêm phải không,” Kate nói khi chúng tôi hướng về phía Nam xuyên qua L.A. “Chuyện này cũng giống như vậy, Alex nhỉ. Vị Khách Lịch Thiệp của Bram Stoker[1]. Một câu chuyện kinh dị có thật.”

[1] Bram Stoker (1847 - 1912): Nhà văn Ireland, nổi tiếng với tác phẩm Dracula.

Tôi hiểu cảm giác của Kate. Tôi cũng cảm thấy như vậy. “Gã là một con quái vật. Gã tự tạo ra chính mình. Casanova cũng vậy. Đó là một điểm giống nhau nữa giữa chúng. Bram Stoker, Mary Shelley, họ chỉ viết về quái vật mặt người đi lang thang trên trái đất. Bây giờ chúng ta có những gã bệnh hoạn bước ra từ thế giới hoang tưởng phức tạp mà chúng tạo ra. Cái đất nước này hay thật.”

“Chấp nhận hoặc từ bỏ thôi, anh bạn,” Kate nháy mắt, kéo dài giọng.

Trong bước đầu sự nghiệp, tôi đã thực hiện khá nhiều cuộc theo dõi đủ để thành thục tay nghề. Tôi nhớ mình đã nhận được bằng tốt nghiệp khóa theo dõi trong quá trình truy lùng Soneji/ Murphy. Cho đến nay, tôi nhận ra rằng FBI ở bờ Tây cũng làm rất tốt.

Đặc vụ Asaro và Cosgrove kiểm tra trên bộ đàm ngay khi chúng tôi lại bắt đầu di chuyển. Họ phụ trách đơn vị theo dõi Will Rudolph. Chúng tôi vẫn không biết liệu gã có phải là Kẻ Lịch Thiệp hay không. Chúng tôi không có bằng chứng. Chúng tôi vẫn chưa thể tiến thêm bước nào với bác sĩ Rudolph.

Chúng tôi theo đuôi chiếc Range Rover về phía Tây qua Los Angeles. Cuối cùng Rudolph rẽ về phía Sunset Drive đi hết chặng đến đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương. Sau đó, gã đi về phía Bắc trên Quốc lộ 1. Tôi nhận thấy rằng gã khá cẩn trọng lái chiếc Range Rover với tốc độ cho phép khi đi trong nội ô L.A. Nhưng một khi lên đường cao tốc, gã bắt đầu phóng như bay.

“Gã định đi nơi quái nào vậy? Tôi lo quá,” cuối cùng Kate thừa nhận.

“Chúng ta sẽ ổn thôi. Đêm hôm đuổi theo gã kể cũng sợ thật,” tôi nói. Như thể chỉ có mình chúng tôi với gã vậy. Gã định đến nơi quái quỷ nào? Gã định đi săn sao? Nếu đúng theo cách của gã thì gã sẽ sớm giết người. Chắc hẳn gã cũng đang nóng ruột.

Hóa ra đây là một chuyến đi dài. Chúng tôi nhìn những ngôi sao thắp sáng bờ biển California trong đêm. Sáu giờ sau đó, chúng tôi vẫn đang đi trên Quốc lộ 1. Chiếc Range Rover cuối cùng cũng dừng lại tại một biển chỉ đường bằng gỗ kỳ quặc giữa những biển báo khác, đề tên vườn quốc gia Big Sur.

Như thể để xác nhận rằng đã thực sự ở Big Sur, chúng tôi đi qua một chiếc xe tải cổ dán đề can trên hãm xung: HÃY HÌNH DUNG SỰ SỤP ĐỔ CỦA NỀN CÔNG NGHIỆP.

“Hãy hình dung bác sĩ Will Rudolph bị một cơn đột quỵ nghiêm trọng,” Kate khẽ lầm bầm.

Tôi đã xem đồng hồ khi chúng tôi rời quốc lộ chính. “Hơn ba giờ rồi. Muộn thế này chắc đêm nay gã chẳng gây ra bất kỳ rắc rối nghiêm trọng nào đâu.” Tôi hy vọng vậy.

“Nếu có bất kỳ sự nghi ngờ nào, điều này có thể chứng tỏ gã là một ma cà rồng hút máu,” Kate lẩm bẩm. Cô khoanh chặt tay trước ngực gần như suốt chuyến đi dài. “Gã sẽ ngủ trong chiếc quan tài yêu thích.”

“Đúng. Đến lúc đó chúng ta sẽ xuyên thẳng một cái cọc gỗ vào tim gã,” tôi nói với cô. Chúng tôi đều hơi hoa mắt chóng mặt. Tôi đã uống một viên thuốc trên đường đi. Kate thì không. Cô nói rằng mình biết quá nhiều về thuốc men, đâm ra thận trọng với hầu hết loại thuốc.

Chúng tôi đi qua một loạt biển chỉ đường: mũi Sur, bãi biển Pfeiffer, nhà nghỉ Big Sur, Ventana, viện Esalen. Will Rudolph đi về hướng nhà nghỉ Big Sur, hẻm núi Sycamore, khu cắm trại Bottchers Gap.

“Tôi mong là gã sẽ đến Esalen,” Kate châm biếm. “Học cách hành thiền, đối phó với tình trạng rối loạn tâm thần của mình.”

“Gã định làm cái quái gì vào tối nay thế?” tôi băn khoăn thành tiếng. Gã và Casanova định làm gì? Cho đến nay điều ấy vẫn còn là bí ẩn. “Nơi ẩn náu của gã có thể ở ngay trong khu rừng này, Kate ạ,” tôi suy đoán. “Có lẽ gã cũng có một ngôi nhà kinh dị giống như Casanova.”

Song sinh, tôi lại nghĩ đến điều đó. Nó rất có ý nghĩa. Chúng hỗ trợ lẫn nhau. Hai con quái vật đi trên hai con đường song song. Vậy chúng gặp nhau ở đâu? Liệu chúng đã bao giờ đi săn cùng nhau chưa? Tôi không chắc chúng đã từng làm thế.

Chiếc Range Rover màu trắng ngoằn ngoèo ven con đường nhiều đồi núi và khá lộn xộn tách về hướng Đông từ phía đại dương. Những rừng cây lá đỏ cổ xưa, ảm đạm lấp ló hai bên đường cao tốc chật hẹp. Mặt trăng tròn nhợt nhạt dường như trôi ngay trên đầu chiếc Rover, mải miết đuổi theo xe.

Tôi đi sau gã với một khoảng cách an toàn - để gã không nhìn thấy chúng tôi. Những cây linh sam to lớn ở hai bên đường dường như đang lướt qua xe chúng tôi. Bóng tối trong cuộc sống thực. Dưới ánh đèn pha ô tô, một biển chỉ đường màu vàng sáng hiện lên dòng chữ: Không đi được trong thời tiết ẩm ướt.

“Gã ở ngay kia kìa, Alex.” Lời cảnh báo Kate đến quá trễ. “Gã dừng lại rồi!”

Kẻ Lịch Thiệp nhìn trừng trừng vào xe chúng tôi khi chúng tôi vượt qua gã và chiếc Range Rover.

Gã đã nhìn thấy chúng tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


Bác sĩ Will Rudolph rẽ vào một con đường mòn, đầy bụi và sỏi khuất sau đường chính. Gã cúi rạp người xuống bên trong chiếc Rover, tay ôm đầy mấy thứ có-trời-mới-biết-là-gì lấy từ ghế sau. Gã ngẩng lên nhìn chằm chằm chiếc xe đi ngang qua với vẻ mặt lạnh lùng, nghi ngại.

Tôi vẫn giữ nguyên tốc độ lái xe dọc con đường trải nhựa được tô điểm bởi những cành cây khẳng khiu đen thẫm chìa ra. Đi được vài trăm mét, vừa đến một khúc quanh, tôi mới đánh xe vào lề đường hẹp. Tôi dừng lại trước một biển chỉ dẫn bằng kim loại đã bị mẻ, báo hiệu thêm nhiều khúc ngoặt nguy hiểm ở đoạn đường phía trước.

“Gã dừng lại tại một căn nhà gỗ nhỏ,” tôi nói vào máy bộ đàm hai chiều của FBI. “Gã đã ra khỏi chiếc Rover, đi bộ.”

“Chúng tôi thấy rồi. Chúng tôi thấy gã rồi, Alex.” Tiếng John Asaro đáp lại trên bộ đàm hai chiều. “Bây giờ, chúng tôi đang ở phía bên kia nhà. Bên trong nhìn khá tối. Gã đang bật đèn. El pais grande del sur. Trước kia người Tây Ban Nha gọi chỗ này bằng cái tên đó. Một chỗ thật ngon để tóm gọn gã khốn này.”

Kate và tôi đã ra khỏi xe. Cô nhìn hơi nhợt nhạt, cũng dễ hiểu thôi. Nhiệt độ có lẽ cũng phải tầm bốn độ đến âm một độ C, và không khí trên núi như thế này còn tê tái hơn. Tuy nhiên, Kate run không chỉ do lạnh cóng.

“Chúng ta sắp bắt được gã rồi,” tôi nói với cô. “Gã bắt đầu phạm sai lầm rồi.”

“Đó có thể là một căn nhà kinh dị khác. Anh nói đúng,” cô thấp giọng. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước. Kể từ lần đầu tiên gặp cô trong bệnh viện, tôi chưa bao giờ thấy cô bất ổn như hôm nay. “Tôi cảm giác căn nhà này giống như, Alex… gần như ngôi nhà của Casanova. Thật rùng rợn. Tôi chẳng can đảm chút nào phải không?”

“Tin tôi đi, Kate. Giờ phút này tôi cũng không cảm thấy mình dũng cảm lắm đâu.”

Sương mù dày đặc vùng ven biển cứ như quanh quẩn trên không trung mãi. Bụng tôi lạnh cóng, quặn thắt. Chúng tôi cần phải dấn bước.

Kate và tôi đi vào khu rừng tối đen như mực, hướng tới một ngôi nhà gỗ. Gió bấc rít mạnh từng cơn qua đám cây gỗ đỏ và linh sam cao chót vót. Tôi không biết chuyện gì sắp diễn ra tại đây.

“Chết tiệt,” Kate thì thầm lời kết luận về trải nghiệm đêm nay. “Tôi không đùa đâu, Alex.”

“Cô nói đúng,”

El Pais grande del sur lúc ba giờ sáng. Rudolph vừa đến một căn cứ hiu quạnh ở nơi rìa trái đất. Casanova cũng có một ngôi nhà trong rừng sâu ở miền Nam. Một ngôi nhà “biến mất dạng” nơi hắn sưu tập những phụ nữ trẻ.

Tôi nghĩ đến những trang nhật ký ma quái trong Los Angeles Times. Liệu rằng Naomi có bị đưa đến nơi này vì một lý do điên cuồng và tâm thần nào đó không? Có thể cô bé bị giam giữ trong ngôi nhà, hoặc gần đây chăng?

Tôi đột ngột dừng lại. Tôi nghe thấy tiếng chuông gió trong hoàn cảnh này, âm thanh ấy sao mà rùng rợn. Một ngôi nhà nhỏ đã hiện ra phía trước. Ngôi nhà có cửa ra vào màu trắng, hồng và khung cửa sổ màu trắng. Kiến trúc của nó giống như một nơi nghỉ hè vừa đủ dễ chịu.

“Gã để lại dấu vết cho chúng ta,” Kate thì thầm sau lưng tôi. “Tôi nhớ mỗi khi ở nhà, Casanova thường bật nhạc rock’n’ roll inh ỏi.”

Tôi biết thật đau đớn cho cô khi cứ phải nghĩ đến, phải hồi tưởng lại cái trải nghiệm bị giam cầm. Nhưng tôi vẫn hỏi cô, “Cô có thấy nơi này quen thuộc chút nào không?” Tôi cố gắng thật bình tĩnh, cố chuẩn bị tinh thần đối phó với Kẻ Lịch Thiệp.

“Không, tôi chỉ nhìn thấy bên trong của nơi khác mà thôi, Alex. Hãy hy vọng nơi này sẽ không biến mất trước mắt chúng ta đi.”

“Giờ phút này tôi hy vọng rất nhiều thứ. Tôi có thể thêm hy vọng đó vào danh sách ấy.”

Ngôi nhà gỗ khung chữ A, có lẽ được xây dựng để làm nhà nghỉ gia đình hoặc nơi thư giãn cuối tuần. Nhìn qua thì thấy ngôi nhà này có ba hoặc bốn phòng ngủ.

Tôi rút ra khẩu Glock khi chúng tôi tiến vào gần hơn. Khẩu Glock thường là sự lựa chọn tốt nhất trong những ngày này ở vùng nội thành; khi đầy đạn nó nặng gần nửa cân và rất dễ giấu. Có lẽ nó cũng sẽ hoạt động tốt ở el pais grande del sur.

Kate vẫn theo tôi đến một khoảng rừng thưa dùng làm sân sau. Ngôi nhà có hai ngọn đèn sáng lấp lánh hút côn trùng. Một là đèn trước hiên, cái thứ hai treo sau nhà. Tôi đi theo ngọn đèn lờ mờ thứ hai sau nhà. Tôi ra hiệu cho Kate ở lại. Cô làm theo.

Gã có thể là Kẻ Lịch Thiệp, tôi tự cảnh báo bản thân. Di chuyển thậm thôi. Ngôi nhà này có thể làm một cái bẫy. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Từ lúc này sẽ không dự đoán được gì nữa.

Tôi nhìn thấy một cửa sổ phòng phủ ở phía sau. Tôi chỉ có cách tường nhà chưa đến mười bước chân và có thể cũng cách kẻ giết người hàng loạt làm chấn động bờ Tây bằng ấy bước chân. Rồi tôi nhìn thấy gã.

Bác sĩ Will Rudolph đi loanh quanh độc thoại trong căn phòng ốp gỗ. Gã có vẻ đang bị kích động mạnh. Hai tay vòng quanh người. Khi bước đến gần hơn, tôi thấy gã vã mồ hôi. Hoàn toàn bất ổn. Cảnh tượng đó khiến tôi nghĩ đến “căn phòng yên tĩnh” trong bệnh viện tâm thần, nơi mà bệnh nhân đôi khi bộc lộ những rắc rối và cảm xúc bất ổn.

Rudolph đột nhiên hét lên với ai đó… nhưng không có ai khác trong phòng.

Mặt và cổ gã đỏ lên như gấc khi gã hét đi hét lại… với một kẻ hoàn toàn vô hình!

Gã ra sức hét. Tĩnh mạch của gã tưởng chừng sắp nổ tung.

Nhìn cảnh tượng đó khiến tôi ớn lạnh, tôi liền từ từ lui ra khỏi ngôi nhà.

Tôi nghe thấy giọng gã, những lời gã nói văng vẳng bên tai: “Mẹ mày, Casanova! Hôn gái! Từ giờ mày tự đi mà hôn lũ gái chết tiệt của mày đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


“Cross đang làm cái quái quỷ gì thế?” Đặc vụ John Asaro hỏi đồng nghiệp. Họ đang ở trong rừng rậm, phía bên kia ngôi nhà ở Big Sur. Ngôi nhà ấy làm Asaro nhớ lại album đầu tay của The Band, Music from Big Pink. Ông nửa muốn nửa không muốn nhìn thấy mấy tay đồng bóng và hippie bước ra khỏi màn sương mù.

“Có lẽ Cross là kẻ rình trộm, Johny ạ. Tôi biết gì ư? Anh ta là sư phụ đấy, một tay săn tội phạm chuyên nghiệp. Anh ta là người của Kyle Craig,” Ray Cosgrove nhún vai nói.

“Vậy nên anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?”

“Có lẽ vậy.” Cosgrove nhún vai lần nữa. Anh ta đã chứng kiến quá nhiều tình huống điên rồ, quá nhiều “sự dàn xếp đặc biệt” trong những năm làm việc ở Cục nên việc này cũng không làm anh ta bận tâm lắm.

“Trước hết,” Cosgrove cho biết, “dù chúng ta thích hay không thì anh ta cũng được Washington bảo trợ.”

“Tôi ghét Washington bởi sự đam mê điên rồ không dứt của họ,” Asaro nói.

“Mọi người đều ghét Washington, Johny ạ. Thứ hai, dù sao thì tôi cũng cảm thấy Cross là người chuyên nghiệp. Anh ta không phải là kẻ háo danh. Thứ ba,” người lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm hơn, tiếp tục nói, “cũng là lý do quan trọng nhất, những thông tin chúng ta có về bác sĩ Rudolph hầu như không phải là bằng chứng thuyết phục cho thấy gã là tội phạm. Nếu không, chúng ta có thể kêu gọi sự giúp đỡ của cảnh sát L.A, quân đội, hải quân và thủy quân lục chiến.”

“Có lẽ cô Lieberman quá cố đã nhầm khi gõ tên gã lên máy tính?”

“Chắc chắn cô ấy đã phạm sai lầm ở chỗ nào đó, Johnny ạ. Có lẽ linh cảm của cô ấy hoàn toàn sai lầm.”

“Biết đâu Will Rudolph lại bạn trai cũ của cô ấy? Cô ấy chỉ nguệch ngoạc tên gã lên máy tính thì sao?”

“Tôi nghi ngờ điều này. Nhưng cũng là một khả năng.” Cosgrove nói.

“Vậy nên chúng ta mới theo dõi bác sĩ Rudolph, và chúng ta theo dõi tiến sĩ Cross theo dõi bác sĩ Rudolph phải không?” Đặc vụ Asaro nói.

“Đúng thế, đồng nghiệp ạ.”

“Có lẽ chuyện giữa tiến sĩ Cross và bác sĩ McTiernan ít nhất cũng làm chúng ta thư giãn đôi chút.”

“Này, anh thì biết gì về ba cái chuyện đó chứ,” Raymond Cosgrove nói. Ông mỉm cười. Ông nghĩ rằng toàn bộ chuyện này có thể chỉ là cuộc săn đuổi vô ích, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên. Dù gì thì đây cũng là một vụ lớn, và đặc biệt nguy hiểm. Nó đã trở thành vấn đề liên bang, cứ có manh mối khả thi nào là người ta lại dốc sức theo đuổi. Sự liên kết giữa hai kẻ bắt cóc hàng loạt từ bờ biển này tới bờ biển kia!

Vì vậy, ông và đồng nghiệp của mình, cùng hai đặc vụ FBI khác, sẽ đi loanh quanh trong khu rừng tối tăm của Big Sur cả đêm cho đến tận sáng hôm sau, nếu cần thiết. Họ phải làm nhiệm vụ quan sát ngôi nhà nghỉ mùa hè của một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ người L.A - có thể đích thị là kẻ giết người tàn bạo, hoặc đơn thuần chỉ là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ người L.A.

Họ sẽ theo dõi Alex Cross và bác sĩ McTiernan, suy đoán chuyện gì sẽ xảy ra giữa họ. Cosgrove chẳng thiết tha gì chuyện này. Mặt khác, đây là một vụ lớn. Và nếu tình cờ bắt được Kẻ Lịch Thiệp, ông có thể trở thành kẻ háo danh. Ông muốn diễn viên Al Pacinon đóng vai mình trong phim. Pacino đã đóng vai người đàn ông Tây Ban Nha, phải không nhỉ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Kate và tôi rời xa ngôi nhà một khoảng cách an toàn. Chúng tôi lom khom sau một lùm cây linh sam rậm rạp.

“Tôi nghe thấy gã hét lên,” Kate nói khi chúng tôi lùi sâu vào rừng. “Anh trông thấy gì vậy Alex?”

“Tôi nhìn thấy quỷ dữ.” Tôi nói với cô sự thật. “Tôi thấy một kẻ điên rồ và xấu xa cực độ đang độc thoại. Nếu gã không phải là Kẻ Lịch Thiệp, thì cũng là kẻ bắt chước xuất sắc.”

Trong vài giờ tiếp theo, hai chúng tôi thay nhau theo dõi nơi ẩn trốn của Rudolph. Bằng cách đó, chúng tôi đều được nghỉ ngơi một chút. Khoảng sáu giờ sáng, tôi đã gặp nhóm FBI, họ đưa cho tôi bộ đàm bỏ túi trong trường hợp cần trao đổi gấp. Tôi vẫn tự hỏi đã chia sẻ với tôi từng nào thông tin họ có.

Khi bác sĩ Rudolph cuối cùng cũng ra ngoài thì đã hơn một giờ chiều thứ Bảy. Những dải sương mù màu xanh ánh bạc trên biển cũng đã tan hết. Chim giẻ cùi sà xuống hót líu lo trên đầu. Trong những hoàn cảnh khác thì đây là một khung cảnh đẹp cho một kỳ nghỉ cuối tuần ở vùng núi.

Bác sĩ Rudolph tắm rửa trong buồng tắm sen sơn trắng ngoài trời phía sau nhà. Gã có thể hình cơ bắp, bụng sáu múi, nhìn nhanh nhẹn và sung sức. Gã cực kỳ đẹp trai. Gã tồng ngồng nhảy chân sáo, khiêu vũ vòng quanh. Điệu bộ của gã dường như hơi trang trọng. Kẻ Lịch Thiệp.

“Gã tự tin về bản thân mình đến mức khó tin, Alex ạ.” Kate nói trong lúc chúng tôi theo dõi Rudolph từ cánh rừng. “Nhìn gã xem.”

Mọi thứ dường như rất kỳ lạ và khá nghi thức. Có phải màn khiêu vũ là một phần trong kế hoạch hành động của gã? Cách thức của gã?

Khi tắm xong, gã đi qua sân sau tới một vườn hoa dại nhỏ. Gã chọn khoảng một tá hoa mang vào trong nhà. Kẻ Lịch Thiệp đã có hoa! Bây giờ là gì?

Vào lúc bốn giờ chiều, Rudolph đi ra khỏi cánh cửa chắn sau nhà. Gã mặc quần jean bó màu đen, áo phông trắng đơn giản, đi dép da đen. Gã nhảy phóc lên chiếc Range Rover lái về phía Quốc lộ 1.

Đi được khoảng hơn ba cây số về phía Nam trên đường bờ biển, gã rẽ vào một nhà hàng kiêm quán cà phê tên là Nepenthe. Kate và tôi đợi bên vệ đường đầy cát, sau đó chúng tôi theo đuôi chiếc Range Rover vào bãi đậu xe lớn đông đúc. Ca khúc “Electric Ladyland” của Jimi Hendrix ông ổng vọng ra từ chiếc loa ẩn sau lùm cây.

“Có lẽ gã chỉ là một tay bác sĩ Los Angeles có máu dê thông thường,” Kate nói khi chúng tôi đi vào bãi đậu xe tìm chỗ đỗ.

“Không, gã chính là Kẻ Lịch Thiệp, không còn nghi ngờ gì nữa. Gã là tên đồ tể vùng California mà chúng ta cần tìm.” Tôi chắc chắn thế sau khi theo dõi gã vào đêm hôm trước, và bây giờ là ngày hôm nay.

Nepenthe là nơi đông đúc, chủ yếu toàn những người đẹp tầm hai, ba mươi tuổi nhưng cũng có lác đác mấy người hippie có tuổi, một vài trong số đó sáu mươi hoặc hơn. Đâu đâu cũng thấy quần jean bạc phếch, những mẫu áo tắm mới nhất của bờ Tây, những đôi dép xỏ ngón đầy màu sắc, ủng đi bộ đường dài đắt tiền.

Tôi nhận ra ở đây có rất nhiều phụ nữ hấp dẫn. Mọi lứa tuổi, mọi hình dáng, mọi địa vị. Hôn người con gái.

Thực ra thì tôi đã nghe nói về Nepenthe. Nơi đây từng là địa điểm nóng bỏng và nổi tiếng trong những năm sáu mươi, nhưng ngay cả trước đó, Orson Welles[1] đã mua những thứ đẹp mê hồn, đáng ao ước cho Rita Hayworth rồi.

[1] Đạo diễn, nhà biên kịch, nhà sản xuất phim đoạt giải Oscar người Mỹ, từng là chồng của Rita Hayworth, diễn viên kiêm vũ công người Mỹ.

Kate và tôi theo dõi hành vi của bác sĩ Rudolph tại quầy bar. Gã cư xử lịch thiệp. Một nụ cười tươi tắn với người phục vụ. Tiếng cười phụ nữ hấp dẫn. Mặc dù vậy, có vẻ họ vẫn chưa đủ hấp dẫn với gã.

Gã mạo hiểu leo lên một sân thượng lớn ốp đá phiến nhìn ra Thái Bình Dương. Nhạc rock những năm bảy mươi, tám mươi cất lên từ một dàn âm thanh đắt tiền. The Grateful Dead. The Doors, The Eagles. Và đây là Hotel California.

“Vị trí đẹp đấy, Alex. Dù cho gã định làm cái khỉ gì.”

“Gã đã có sáu nạn nhân. Gã đang tìm nạn nhân thứ bảy,” tôi nói.

Xa xa bên dưới, trên một bãi biển cấm người qua lại, chúng tôi nhìn thấy những chú sư tử biển, bồ nông nâu, chim cốc. Tôi ước gì Damon và Jannie ở đây để ngắm chúng, và tôi cũng ước sao mình ở đây trong một tình huống hoàn toàn khác.

Ra khỏi sân thượng, tôi nắm lấy tay Kate. “Giả vờ làm tình nhân nhé,” tôi nháy mắt với cô.

“Có lẽ là thật rồi ấy chứ.” Kate nháy mắt lại, vẻ cường điệu.

Chúng tôi theo dõi Rudolph tiếp cận một phụ nữ tóc vàng nổi bật. Cô là mẫu người ưa thích của Kẻ Lịch Thiệp. Hơn hai mươi tuổi. Thân hình cân đối. Khuôn mặt xinh đẹp. Cô cũng là mẫu người của Casanova, tôi không thể thôi nghĩ vậy.

Mái tóc lượn sóng hoe nắng buông xuống vòng eo nhỏ xíu. Cô mặc chiếc váy hoa màu đỏ vàng hiệu Putumayo, dài đến tận đôi bốt châu Âu màu đen. Bước đi thướt tha. Cô uống rượu sâm banh bằng ly.

Tôi vẫn chưa thấy đặc vụ Cosgrove hoặc Asaro ở đâu, điều ấy làm tôi hơi hồi hộp, bần thần.

“Cô ấy đẹp nhỉ? Cô ấy thật hoàn hảo,” Kate thì thầm bên cạnh tôi. “Chúng ta không thể để gã làm hại cô ấy được, Alex. Chúng ta không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra với người phụ nữ tội nghiệp kia.”

“Chúng ta sẽ không để gã làm vậy,” tôi nói, “nhưng chúng ta phải bắt quả tang gã, bắt giữ gã vì tội bắt cóc, nếu không có lý do gì khác. Chúng ta cần bằng chứng cho thấy gã là Vị Khách Lịch Thiệp.”

Cuối cùng tôi đã phát hiện John Asaro tại quầy rượu chính đông đúc. Ông mặc áo phông Nike màu vàng tươi khá phù hợp. Tôi không thấy đặc vụ Ray Cosgrove hoặc những đặc vụ khác đâu cả, đó thực ra lại la một dấu hiệu tốt.

Rudolph và người phụ nữ trẻ tóc vàng dường như làm quen với nhau nhanh chóng. Cô có vẻ thích giao du và ham vui. Cô có hàm răng trắng hoàn hảo và nụ cười chói sáng. Cô không thể nào không gây ấn tượng trong căn phòng đông đúc. Não của tôi đang rơi vào tình trạng quá tải. Chúng tôi đang theo dõi Kẻ Lịch Thiệp hành động phải không?

“Gã đang săn… và đúng là thế,” Kate búng tay, “gã chọn họ. Hầu như có được bất kỳ người phụ nữ nào gã muốn. Đó là cách thức của gã. Quá đơn giản…”

“Chính vẻ ngoài của gã thu hút được họ, Alex ạ,” Kate vẫn tiếp tục. “Gã có vẻ ngoài nổi loạn và còn rất đẹp trai. Với một số phụ nữ thì sự kết hợp đó là không thể cưỡng lại. Cô ấy để gã nghĩ rằng mình bị rung động bởi cách gã trò chuyện, những thực ra chỉ vì gã to cao đẹp mã.”

“Thế cô ấy chọn gã sao?” tôi hỏi. “Tên sát nhân đẹp mã mà chúng ta đang săn lùng?”

Kate gật đầu. Cô không rời mắt khỏi hai người đó. “Cô ấy vừa chọn Vị Khách Lịch Thiệp. Tất nhiên gã muốn cô ấy làm vậy. Tôi cá rằng đây là cách gã cho họ vào tròng, và chính là lý do tại sao gã không bao giờ bị bắt.”

“Dù vậy thì đó không phải cách Casanova làm. Đúng không?”

“Có thể Casanova không đẹp trai.” Kate quay lại nhìn tôi. “Thế nên hắn mới đeo mặt nạ. Có lẽ khuôn mặt hắn xấu xí, hoặc bị biến dạng, và hắn xấu hổ về vẻ ngoài của mình.

Tôi có một ý nghĩ khác, một giả thuyết khác, về Casanova và mặt nạ của hắn, nhưng bây giờ lại chưa muốn nói bất cứ điều gì.

Kẻ Lịch Thiệp và bạn gái mới của gã gọi ambrosia-burgers, đặc sản của quán. Tôi và Kate cũng vậy. Nhập gia… Họ lê la ở quán cà phê đến khoảng bảy giờ rồi đứng dậy ra về.

Kate và tôi cũng rời khỏi bàn. Thực ra, xét trong hoàn cảnh kỳ quặc này thì tôi cũng đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ. Chúng tôi ngồi ở một bàn nhìn ra biển. Bên dưới, con sóng Thái Bình Dương đập mạnh vào vách đá đen trơn nhẵn, chúng tôi còn nghe thấy sư tử biển gầm vang nữa.

Tôi nhận thấy hai người đi ra bãi đậu xe mà không động chạm vào nhau. Chắc một trong hai người vẫn thầm e ngại.

Bác sĩ Rudolph lịch sự mở cửa chiếc Range Rover, người phụ nữ tóc vàng liền cười lớn nhảy vào bên trong. Gã hơi cúi người vẻ thanh lịch bên cửa xe. Kẻ Lịch Thiệp.

Cô ấy đã chọn gã, tôi nghĩ. Đây không phải là vụ bắt cóc. Cô ấy vẫn đang lựa chọn.

Chúng tôi không có cớ gì để tóm bắt gã, không có cớ gì để buộc tội gã.

Tội ác hoàn hảo.

Trên cả hai bờ biển.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


Chúng tôi bám theo chiếc Range Rover với một khoảng cách kín đáo, quay thẳng về ngôi nhà gỗ. Tôi đỗ xe cách đó khoảng năm trăm mét. Tim tôi đập thình thịch. Đây là khoảnh khắc của sự thật, khoảnh khắc hạ màn.

Kate và tôi chạy qua rừng, tìm thấy một chỗ an toàn khuất tầm mắt. Nơi này cách chỗ ẩn mình của bác sĩ Rudolph hơn bốn chục mét, thế mà chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng chuông gió du dương đung đưa nhẹ nhàng. Màn sương biển lạnh, ẩm ướt mỗi lúc một dày đặc, tôi cảm thấy giá lạnh xuyên qua cả giày.

Kẻ Lịch Thiệp đang ở bên trong căn nhà gỗ phía trước. Chuẩn bị làm gì đây?

Tôi thấy bụng trống rỗng và như bị thít chặt. Tôi khao khát tóm được gã. Tôi không muốn nghĩ Rudolph đã ra tay bao nhiêu lâu rồi. Đưa một phụ nữ trẻ đến nơi nào đó. Cắt xén thân thể họ. Mang về nhà đôi chân, cặp mắt, ngón tay, hay trái tim con người. Lưu niệm phẩm từ việc giết người.

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Rudolph mới ở bên trong ngôi nhà gỗ với người phụ nữ tóc vàng đến từ Nepenthe được vài phút. Tôi thấy lùm cây phía bên kia ngôi nhà sột soạt. FBI đang ở đó. Mọi chuyện càng lúc càng đáng sợ.

“Alex, nhỡ gã giết cô ấy thì sao?” Kate hỏi. Cô đứng gần tôi, và tôi cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cô. Cô biết cảm giác bị giam cầm trong một ngôi nhà kinh dị là như thế nào. Cô cũng hiểu về hiểm nguy nhiều hơn bất cứ ai.

“Gã không tóm nạn nhân rồi giết họ ngay đâu. Kẻ Lịch Thiệp có thói quen của mình,” tôi nói với Kate. “Gã giữ mỗi nạn nhân trong một ngày. Gã thích chơi đùa. Gã sẽ không phá bỏ thói quen đâu.”

Tôi tin vào điều đó, nhưng cũng không biết chắc. Có lẽ Rudolph biết chúng tôi đang ở bên ngoài… có lẽ gã muốn bị bắt. Có lẽ, có lẽ, có lẽ.

Tôi nhớ lại vụ theo dõi gã điên Gary Soneji/ Murphy. Kiềm chế không xông vào ngôi nhà này thật chẳng dễ dàng. Nắm lấy cơ hội ngay bây giờ. Chúng tôi có thể tìm thấy bằng chứng của những vụ giết người khác ở bên trong. Có lẽ những bộ phận cơ thể bị mất cũng được giấu tại đây. Có lẽ gã thực sự giết người ở Big Sur này. Hoặc có lẽ gã lập kế hoạch bất ngờ nào đó cho chúng tôi. Bức màn bí mật cách chúng tôi hơn bốn chục mét sắp đươc hé mở.

“Tôi sẽ cố gắng đến gần hơn chút nữa,” cuối cùng tôi nói với Kate. “Tôi phải xem chuyện gì đang xảy ra trong đó.”

“Tôi rất mừng khi anh nói vậy,” Kate thì thầm.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ căn nhà gỗ. “Cứu! Cứu tôi! Ai đó cứu tôi với!” người phụ nữ tóc vàng thét lên.

Tôi chạy hết tốc lực đến chỗ cánh cửa gần nhất dẫn vào nhà. Có ít nhất năm người mặc áo gió tối màu cũng từ phía bên kia nhà chạy lại. Tôi nhận ra Asaro và Cosgrove trong số đó.

FBI, cái tên nổi rõ trên áo gió. Chữ vàng không thấm nước trên nền xanh hải quân.

Trận chiến sắp bùng nổ tại Big Sur. Chúng tôi sắp sửa gặp mặt Kẻ Lịch Thiệp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70


Tôi đến đó đầu tiên, ít nhất tôi cũng nghĩ vậy. Tôi lao mạnh vào cánh cửa sau bằng gỗ ván. Cửa không mở. Tôi thử lại lần nữa, khung cửa long ra, cánh cửa rin rít bật tung. Tôi rút súng bước vào trong.

Tôi có thể nhìn qua căn bếp nhỏ, khắp dọc hành lang hẹp dẫn vào phòng ngủ. người phụ nữ tóc vàng ở Nepenthe trần truồng, co quắp trên chiếc giường đồng cổ. Hoa dại vương vãi khắp cơ thể cô. Cổ tay cô bị còng lại gần chỗ thắt lưng. Cô đau đớn, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Vị Khách Lịch Thiệp không còn ở đó.

Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, tiếng súng chói tai vang lên ngoài căn nhà gỗ. Ít nhất có sáu phát súng bắn liên tiếp, giống một tràng pháo đì đoàng. “Chúa ơi, đừng giết gã!” Tôi chạy ra khỏi nhà, hét lên.

Cảnh tượng hỗn loạn toàn cục bao trùm khu rừng! Khi tôi chạy ra thì chiếc Range Rover đang điên cuồng lùi ra khỏi lối vào. Hai nhân viên FBI gục dưới đất. Một là đặc vụ Ray Cosgrove. Những người khác tiếp tục nổ súng vào chiếc Range Rover.

Một cửa sổ bên phát nổ. Những lỗ thủng nham nhở xuất hiện trên lớp vỏ kim loại của chiếc Range Rover. Chiếc xe địa hình quẹo sang một bên, bánh xe quay tròn trong bụi và sỏi.

“Đừng giết gã!” tôi hét lên lần nữa. Không một ai nhìn tôi trong lúc hoảng loạn thế này.

Tôi chạy nước rút qua rừng, hy vọng sẽ chặn Rudolph lại nếu gã đi về phía Tây, về Quốc lộ 1. Tôi đến đó vừa lúc chiếc Range Rover cua gấp, lao vọt ra đường. Một phát đạn làm nổ tung cửa sổ bên kia. Tuyệt vời! FBI bây giờ đang bắn cả tôi lẫn gã.

Tôi chụp lấy tay nắm cửa bên ghế khách giật mạnh. Cửa khóa. Rudolph ra sức tăng tốc, nhưng tôi vẫn bám chắc. Chiếc Rover lắc đuôi, song lại bị mắc kẹt trong khu đất trũng của con đường sỏi cát. Thế nên tôi có thời gian bám lấy ba-ga nóc bằng tay kia. Tôi rướn người leo lên nóc xe.

Rudolph cuối cùng cũng đánh được chiếc Rover ra đường bê tông mà tăng tốc. Gã nhấn hết ga đi được khoảng bảy mươi mét. Rồi gã phanh gấp!

Dù sao tôi cũng đoán trước là gã sẽ làm thế. Mặt tôi tì mạnh vào lớp kim loại vẫn còn ấm dưới ánh nắng mặt trời ở Nepenthe. Tay chân tôi choãi ra áp sát vào ba-ga nóc. Tôi ép mình xuống như một chiếc va li Samsonite nằm cả đêm trên nóc xe.

Tôi sẽ không rời tay, chừng nào còn chịu được thì tôi sẽ không từ bỏ. Gã đã giết ít nhất sáu phụ nữ tại Los Angeles, và tôi phải tìm hiểu xem Naomi còn sống hay không. Gã biết Casanova, và biết Scootchie.

Rudolph lại nhấn hết ga chiếc Range Rover lần nữa, động cơ gầm lên qua bánh răng khi gã cố hất văng tôi ra. Gã đánh võng trên đường.

Cây cối và cột điện thoại cũ lướt nhanh qua tôi mờ mờ ảo ảo. Những cây thông, cây gỗ đỏ, dây leo trên núi như những thực thể cứ thay hình đổi dạng trong kính vạn hoa. Vô số tán lá nâu xám, nhiều gai trông như vườn nho ở thung lũng Napa. Một góc nhìn kỳ lạ về thế giới.

Tôi không tài nào thưởng lãm cảnh vật từ vị trí cheo leo trên chiếc Range Rover. Tôi phải dồn hết sức bám vào nóc xe.

Rudolph lái xe rất nhanh dọc theo con đường hẹp quanh co, với tốc độ một trăm đến trăm hai cây số trên giờ trong khi tám mươi cây số trên giờ đã là mức nguy hiểm.

Đặc vụ FBI, những người còn lại đã không thể đuổi kịp. Sao đuổi kịp được cơ chứ? Họ còn phải chạy ra xe của họ. Họ sẽ chậm hơn chúng tôi vài phút.

Những chiếc xe khác vượt qua chúng tôi khi chúng tôi đến gần đường cao tốc Bờ Thái Bình Dương. Người lái xe nhìn chúng tôi với ánh mắt hết sức kỳ quặc. Tôi tự hỏi Rudolph suy nghĩ gì khi lái xe. Gã không cố hất văng tôi ra khỏi xe nữa. Gã còn có lựa chọn khác chăng? Và nhất là gã định làm gì tiếp theo?

Cả hai tạm thời đang thăm dò nhau. Mặc dù một trong hai sẽ sớm bị thua đau. Will Rudolph vẫn luôn khôn ngoan đến mức khó có thể bị bắt mà. Gã không để mình bị tóm đâu. Nhưng làm thế nào gã thoát khỏi tình huống này đây?

Tôi nghe tiếng động cơ diesel của một chiếc VW nổ bình bịch. Tôi thấy đuôi chiếc xe ấy ào đến. Chúng tôi lao qua như thể nó chỉ đứng yên.

Khi chúng tôi tiến ra đường biển thì giao thông khá tấp nập. Hầu hết đám trẻ đi dạo lúc sẩm tối đều quay lại nhìn chúng tôi. Mấy đứa còn chỉ vào chiếc Range Rover, nghĩ rằng, đây chỉ là một trò đùa tai quái. Chỉ là một kẻ ngốc từ Sur đến bày trò chơi khăm mà thôi? Một tay láu cá già nua rửng mỡ đang phê tequila, hay thậm chí là phê thuốc phiện chưng cất hai mươi năm. Một gã điên nằm trên mui chiếc Range Rover băng đi với vận tốc một trăm mười cây số trên giờ tiến tới một bãi đậu xe khá đẹp.

Bước chết tiệt tiếp theo của gã là gì?

Rudolph không thèm bận tâm tới việc giảm tốc trên con đường nhựa ngoằn ngoèo, đông người. Những người lái mô tô ngược chiều bấm còi inh ỏi đầy tức giận. Không ai làm gì để ngăn chúng tôi lại. Họ có thể làm gì đươc? Tôi có thể làm gì bây giờ? Ráng sức bám chặt mà cầu nguyện!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71


Chương bị nhảy nguồn. mời các bạn đọc chương kế tiếp nhá !
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72


Chương bị nảy nguồn. Mời các bạn đọc chương kế tiếp nhé !
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73


Thật không may, màn đêm California mới buông xuống có thể cực kỳ nguy hiểm cho những người liên quan. Khi chúng tôi đến căn hộ áp mái của Rudolph tại Beverly Comstock thì đã thấy đâu đâu cũng có mặt cảnh sát L.A. Và Cục Điều tra Liên bang cũng ở đó. Cảnh sát đang gây huyên náo chốn này.

Chúng tôi nhìn thấy đèn xanh đỏ nhấp nháy khẩn cấp cách mấy dãy nhà. Cảnh sát địa phương nổi giận một cách chính đáng khi bị đẩy ra ngoài rìa cuộc đuổi bắt tội phạm của FBI. Đó là một cảnh lộn xộn rất khó chịu, rất nhạy cảm, đậm chất chính trị. Đây không phải lần đầu tiên FBI hớt tay trên cảnh sát địa phương. Hồi ở Washington tôi cũng đã chứng kiến chuyện này rồi. Rất nhiều lần.

Các cơ quan truyền thông của Los Angeles đã tề tựu đông đủ. Báo chí, truyền hình, phát thanh địa phương, thậm chí một số nhà sản xuất phim cũng có mặt ở hiện trường. tôi cảm thấy không thoải mái khi nhiều phóng viên nhận ra tôi và Kate.

Họ gọi chúng tôi trong khi chúng tôi đang vội vã chen qua hàng rào cảnh sát và chướng ngại vật. “Kate, hãy cho chúng tôi vài phút.” “Cho chúng tôi một manh mối đi!” “Tiến sĩ Cross, Rudolph có phải là Kẻ Lịch Thiệp hay không?” “Chuyện gì xảy ra ở Big Sur?” “Có phải đây là căn hộ của kẻ giết người không?”

“Giờ xin miễn bình luận,” tôi vừa nói vừa cố gắng cúi thấp đầu, cụp mắt xuống.

“Cả hai chúng tôi,” Kate tiếp lời tôi. Các kỹ thuật viên cứ luôn chân luôn tay trong mỗi căn phòng của căn hộ áp mái trông xa xỉ này. Không hiểu sao thám tử Los Angeles có vẻ thông minh hơn, khôn khéo hơn, giàu có hơn cảnh sát đến từ các thành phố khác.

Các phòng trang trí khá sơ sài, như thể không có ai sống tại đây. Đồ nội thất chủ yếu bằng da, nhưng cũng có nhiều món làm bằng crôm và đá cẩm thạch. Tất cả đều góc cạnh - không một đường cong. Tranh ảnh trên tường khá hiện đại và phảng phất nét buồn chán. Một vài bức giống như của Jackson Pollock và Mark Rothko. Căn nhà trông giống viện bảo tàng - nhưng lại có rất nhiều gương mặt cùng những bề mặt sáng bóng.

Có một số chi tiết thú vị, có thể là những manh mối về Vị Khách Lịch Thiệp.

Tôi chú ý tới tất cả mọi thứ. Ghi lại. Ghi nhớ.

Phòng ăn được trang trí bằng bạc thật, đồ sứ, đồ gốm xịn, khăn trải bàn bằng vải lanh đắt tiền. Kẻ Lịch Thiệp biết cách sắp bàn.

Đặt ở đầu bàn là giấy viết thư và phong thư theo quy cách trang trọng viền bạc thanh lịch. Luôn luôn là Kẻ Lịch Thiệp.

Cuốn Từ điển bỏ túi về rượu vang của Hugh Johnson nằm trên bàn ăn.

Trong số cả tá comple đắt tiền của gã có hai bộ tuxedo. Tủ quần áo nhỏ, hẹp, và cực kỳ gọn gàng. Nó giống thánh địa quần áo hơn là tủ quần áo.

Kẻ Lịch Thiệp hết sức kỳ quặc mà chúng tôi đang săn đuổi.

Sau khi khám xét nơi ở của Kẻ Lịch Thiệp khoảng một tiếng, tôi đến chỗ Kate. Tôi đã đọc báo cáo của các thám tử địa phương. Tôi cũng lân la trò chuyện với hầu hết các kỹ thuật viên, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa thu thập được gì. Dường như ai nấy đều bó tay. Các thiết bị laser mới nhất đã được đưa từ trung tâm thành phố Los Angeles đến. Rudolph nhất định phải để lại manh mối đâu đó. Nhưng gã không để lại gì! Cho đến nay, đây là điểm giống nhất với Casanova.

“Cô thế nào rồi?” tôi hỏi Kate. “Tôi e là một tiếng đồng hồ vừa rồi mình mải nghĩ quá.”

Chúng tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra đại lộ Wilshire và cả câu lạc bộ golf ngoại ô Los Angeles. Xung quanh khoảng tối mười tám lỗ là hàng dãy xế hộp bóng loáng và bao ánh đèn tỏa ra từ các tòa cao ốc. Tấm biển quảng cáo nhức mắt của hãng Calvin Klein nhấp nháy rực rỡ trên phố. Tấm biển có hình một người mẫu khỏa thân trên sofa. Cô gái khoảng mười bốn tuổi. Nỗi ám ảnh, bức quảng cáo tuyên bố. Đối với nam giới.

“Tôi đỡ hơn rồi,” Kate nói. “Cả thế giới bỗng biến thành cơn ác mộng gớm ghiếc, Alex ạ. Họ phát hiện được gì chưa?”

Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của hai chúng tôi qua cửa sổ tối, lắc đầu. “Thật phát điên lên mất. Rudolph cũng gây ra ‘tội ác hoàn hảo’. Chắc các kỹ thuật viên cuối cùng phải tìm cách ghép xơ vải trên quần áo của gã với mọt hay vài hiện trường vụ án, nhưng Rudolph cẩn thận tuyệt đối. Tôi nghĩ rằng gã có kiến thức về chứng cứ pháp lý.”

“Ngày nay có rất nhều sách viết về vấn đề này phải không? Bác sĩ thường ghi nhớ thông tin kỹ thuật khá tốt, Alex à.”

Tôi gật đầu đồng tình với lời phát biểu của cô. Tôi cũng nghĩ như vậy. Kate có đầu óc của một thám tử. Trông cô mệt mỏi. Tôi tự hỏi liệu nhìn tôi có kiệt sức như đang cảm thấy không đây.

“Đừng nói đến điều đó.” Tôi gượng cười. “Tôi sẽ không đến bệnh viện ngay bây giờ đâu. Mặc dù vậy tôi nghĩ đêm nay chúng ta cũng chẳng còn việc gì làm nữa. Chúng ta đã để sổng mất gã, khốn kiếp, chúng ta để sổng cả hai tên.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


Chúng tôi rời khỏi căn hộ áp mái của Rudolph vào lúc hơn hai giờ sáng. Nhưng lại có cảm giác như đã năm giờ rồi. Đầu óc tôi quay cuồng. Kate cũng vậy. Chúng tôi gọi nhau là “cặp bài trùng”. Cả hai đều rã rời.

Rệu rã, kiệt sức, những vết nội thương tiềm ẩn, tất cả cũng như nhau cả thôi. Nếu tôi từng có lúc cảm thấy tồi tệ thế này thì tôi cũng không nhớ đó là khi nào, mà cũng chẳng muốn nhớ. Chúng tôi đổ sụp xuống gian phòng đầu tiên khi đến khách sạn Holiday Inn trên đại lộ Sunset.

“Anh có ổn không? Tôi thấy anh không được ổn lắm.” Không ngoài dự đoán, Kate lại tiếp tục quảng cáo cho Tập đoàn Y tế McTiernan của mình. Cô là một nữ phát ngôn viên rất biêt thuyết phục. Kiểu nhăn trán riêng khiến cô trông trầm tư, từng trải, và cũng rất chuyên nghiệp nữa.

“Tôi chưa chết đâu, tôi chỉ chết mệt thôi.” Tôi rên rỉ, từ từ ngả người xuống mép giường, chăn ấm nệm êm. “Chỉ là một ngày làm việc căng thẳng thôi.”

“Anh quả là kẻ cứng đầu chết tiệt, Alex ạ. Lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây là thám tử chân chính của thành phố lớn. Được thôi, tôi sẽ tự khám cho anh. Đừng cố ngăn nếu không tôi sẽ bẻ gãy cánh tay anh, mà tôi thì hoàn toàn có thể đấy.”

Kate lôi ống nghe và máy đo huyết áp từ một trong mấy chiếc túi du lịch của mình ra. Cô sẽ không chịu nghe những từ như “không”, “tuyệt đối không” hoặc “không đời nào” từ tôi.

Tôi thở dài. “Tôi không định để cô khám xét gì đâu, nhất là ở đây,” tôi dốc hết quyết tâm mình có trong hoàn cảnh này mà nói với cô.

“Tôi nhìn thấy hết từ trước rồi.” Kate đảo mắt, cau mày. Rồi cô mỉm cười. Không, thực sự thì cô cười giòn tan. Một bác sĩ có nụ cười xinh đẹp và khiếu hài hước tuyệt vời. Tưởng tượng đi.

“Cởi áo sơ mi của anh ta, thám tử Cross,” Kate bảo tôi. “Chiều lòng tôi xem nào.”

Tôi kéo áo qua đầu. Tôi vừa rên rỉ vừa hét lên. Chỉ cởi áo ra mà đau khủng khiếp đến vậy rồi. Có lẽ tôi bị thương rất nghiêm trọng.

“Ồ, thế mà kêu là ổn,” bác sĩ McTiernan cười khúc khích vẻ tinh quái, nói rành rọt. “Cởi áo cũng không xong.”

Cô cúi sát xuống, sát sàn sạt, lắng nghe nhịp thở của tôi bằng ống nghe. Tôi cũng nghe thấy nhịp thở của cô mà không cần đến bất kỳ một dụng cụ nào. Tôi thích nghe nhịp tim cô đập gần như thế này.

Kate kiểm tra xương bả vai của tôi. Sau đó cô cầm tay tôi đưa qua đưa lại, tôi thấy đau. Có lẽ tôi đã bị va đập mạnh hơn rất nhiều so với mình nghĩ. Khả năng lớn hơn là cô khám cho tôi không được nhẹ nhàng lắm.

Tiếp theo, cô chọc tay vào bụng và xương sườn của tôi. Tôi thấy hoa mắt, nhưng không kêu đau phản đối.

“Có đau chút nào không?” Kate hỏi. Một cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nghiêm túc, chuyên nghiệp.

“Không. Có lẽ. Có, hơi đau. Thôi, được rồi, đau quá. Au! Nhưng không đến nỗi kinh khủng. Au!”

“Người bình thường bị tàu đâm thì cơ thể đâu nguyên vẹn được,” cô nói. Cô lại chạm vào xương sườn tôi, lần này nhẹ nhàng hơn.

“Đó không phải là kế hoạch của tôi,” tôi nói, đưa ra lời biện hộ duy nhất mà tôi có.

“Thế kế hoạch của anh là gì?”

“Ở Big Sur, tôi chỉ kịp suy nghĩ là có lẽ gã biết Naomi đang ở đâu và tôi không thể để sổng gã. Kế hoạch sau cùng của tôi là tìm Naomi. Bây giờ vẫn vậy.”

Kate áp cả hai tay vào lồng ngực tôi. Cô ấn xuống, nhưng cũng khá nhẹ nhàng. Cô hỏi tôi thở ra có bị đau không.

“Thật sự mà nói thì tôi thích phần này,” tôi bảo cô. “Cô làm nhẹ nhàng lắm.”

“À há. Giờ thì đến quần dài, Alex. Anh vẫn có thể mặc quần đùi nếu làm thế khiến anh thoải mái hơn.” Cách cô kéo dài giọng làm tôi sởn gai ốc.

“Quần đùi của tôi á?” tôi cười nhăn nhở.

“Quần sịp quảng cáo trên tạp chí Gentlemen’s Quarterly đó. Bất cứ cái gì anh mặc hôm nay. Hãy tỏ ra ngoan ngoãn đi, Alex. Cho tôi xem chút da nào.”

“Cô không cần phải tỏ rõ cái niềm vui sướng khỉ gió như vậy đâu.” Tôi bỗng tỉnh táo hẳn. Mặc dù vậy, tôi thực sự thích cách Kate chạm vào tôi. Đúng ra là rất thích. Những cảm xúc khác nhau bắt đầu dấy lên.

Tôi tụt quần xuống. tôi không thể với được tất của mình, không thể nào.

“Ừm. Thực ra cũng không tệ lắm,” cô cho biết ý kiến về cái gì đó. Tôi bắt đầu thấy nóng trong người, ấm áp một cách ngại ngùng trong phòng khách sạn. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này.

Kate ấn nhẹ vào hông của tôi, rồi đến xương chậu. Cô yêu cầu tôi từ từ nâng từng chân một khỏi giường trong lúc cô ấn mạnh vào khớp hông của tôi. Rất cẩn thận, cô lướt tay suốt dọc vùng háng xuống đến tận bàn chân. Tôi cũng thích cả việc này.

“Đầy vết trầy xước,” cô nói. “Tôi ước gì có ngay thuốc mỡ bacitracin ở đây. Đó là loại thuốc kháng sinh.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Cuối cùng, Kate ngừng tất cả việc thăm khám, và rời tôi ra. Cô cau mày nhăn mũi, cắn nhẹ vào môi trên. Trông cô rất thông minh, có học thức, chuyên nghiệp như một vị tổng y sĩ vậy.

“Huyết áp hơi cao, gần đến ngưỡng, nhưng tôi không nghĩ có cái gì bị gãy,” cô nói rành rọt. “Mặc dù vậy tôi không thích những phần chuyển màu trên bụng và hông trái của anh. Ngày mai anh sẽ cảm thấy đau cứng đấy, chúng ta sẽ phải ghé qua Cedars-Sinai chụp X-quang. Thỏa thuận thế chứ?”

Thực ra thì tôi cảm thấy khá hơn chút ít sau khi Kate khám cho tôi và tuyên bố tôi sẽ không chết bất đắc kỳ tử trong đêm nay. “Được. Tôi hứa mai nhất định thực hiện thỏa thuận này. Cảm ơn vì cuộc kiểm tra, bác sĩ… cảm ơn, Kate,” tôi nói.

“Không có gì. Rất vinh dự.” Cuối cùng cô mỉm cười.

“Trông anh khá giống vận động viên quyền anh Muhammad Ali, anh biết đấy. Một Người Vĩ Đại.”

Chuyện này tôi đã được nghe nói đến. “Trong thời hoàng kim của ông ta,” tôi nói đùa, “tôi nhảy như một con bướm.”

“Tôi cá là thế. Còn tôi chích như một con ong.” Cô nháy mắt chun mũi lần nữa. Một tật đáng yêu của cô.

Kate nằm ngửa trên giường. Tôi nằm đó bên cô. Gần, nhưng không đủ gần để chạm vào. Chúng tôi còn cách nhau ít nhất ba mươi phân. Rất kỳ lạ, kỳ lạ thú vị. Tôi nhớ sự đụng chạm của cô ban nãy.

Giây phút sau đó, chúng tôi chỉ yên lặng. Tôi liếc nhanh qua cô. Có lẽ không chỉ là liếc. Kate mặc váy đen, quần tất đen, áo cánh rộng màu đỏ. Những vết bầm tím trên mặt cô đã mờ dần. Tôi tự hỏi những phần khác trên người cô thì sao. Tôi nén một tiếng thở dài.

“Tôi không phải Nanu, nữ hoàng băng giá,” cô nhẹ nhàng nói. “Hãy tin tôi, tôi cũng là người bình thường thôi. Cũng nghịch ngợm, vui vẻ, hơi điên rồ. Ít nhất một tháng trước tôi là người như thế.”

Tôi ngạc nhiên khi Kate nghĩ rằng tôi cảm thấy như vậy về cô. Tôi thấy cô khác hẳn, ấm áp và tốt bụng. “Anh nghĩ em tuyệt lắm, Kate à. Thật lòng mà nói, anh rất thích em.” Vậy là tôi đã nói ra. Có lẽ tôi vẫn chưa nói hết điều mình muốn nói.

Chúng tôi hôn nhau dịu dàng. Chỉ là nụ hôn ngắn ngủi. Có gì đó rất chính đáng. Tôi thích cảm nhận đôi môi Kate, môi cô đặt trên môi tôi. Chúng tôi hôn nhau lần nữa, có lẽ để chứng minh rằng nụ hôn đầu tiên không phải sai lầm, hoặc phải chăng để chứng minh rằng nó đã từng tồn tại.

Tôi cảm thấy mình có thể hôn Kate cả đêm, nhưng cả hai đều nhẹ nhàng rời nhau ra. Có lẽ, đó là tất cả những gì chúng tôi làm được vào lúc này.

“Anh có ngưỡng mộ khả năng kiềm chế của em không?” Kate mỉm cười nói.

“Vừa có vừa không,” tôi nói với cô.

Tôi mặc lại chiếc áo may ô vào. Phải cố gắng một chút mới làm được, mà cũng đau buốt người. Tôi chắc chắn sẽ đi chụp X-quang vào ngày mai. Kate tự nhiên vùi mặt vào gối khóc. Tôi quay sang, đặt tay lên vai cô.

“Em có sao không? Này em?”

“Em xin lỗi. Nghe này,” cô thì thầm, cố ngăn những giọt nước mắt. “Em chỉ… Em biết bình thường em không như thế này, nhưng em sợ, Alex à. Em sợ lắm. Em đã nhìn thấy quá nhiều thứ khủng khiếp. Có phải vụ này cũng kinh khủng như vụ bắt cóc trẻ con trước đó ở D.C không?” cô hỏi tôi.

Tôi dịu dàng ôm Kate trong vòng tay. Tôi chưa từng thấy cô dễ bị tổn thương như thế, và cũng mở lòng đến vậy. Mọi chuyện giữa chúng tôi đột nhiên trở nên thoải mái hơn.

Tôi ghé sát tóc cô thì thầm. “Vụ này cũng kinh khủng như những gì anh từng chứng kiến. Nó kinh khủng hơn nhiều vì nạn nhân là Naomi, và vì chuyện xảy ra với em. Anh muốn bắt hắn còn hơn cả bắt Gary Soneji. Anh muốn bắt cả hai con quái vật.”

“Cái hồi còn nhỏ xíu ở nhà,” Kate nói, vẫn thì thầm, “em bắt đầu tập nói. Chắc lúc đó khoảng bốn tháng tuổi.” Cô cười vì đã nói quá. “Không, khi em khoảng hai tuổi. Khi nào em lạnh, muốn được ôm, em kết hợp hai ý này làm một. Em nói là ‘Lạnh em’. Nghĩa là ‘Ôm em đi, em lạnh’. Bạn bè có thể làm thế. Lạnh em, Alex.”

“Bạn bè nên làm thế,” tôi thì thầm lại.

Chúng tôi cuộn tròn trên chăn nệm mà hôn nhau thêm một chút, cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi. Giấc ngủ thanh thản.

Tôi là người thức dậy đầu tiên. Theo đồng hồ trong phòng khách sạn, bây giờ là năm giờ mười một phút sáng.

“Dậy chưa em? Kate?” tôi thì thầm.

“Hừm hừm. Em tỉnh rồi đây.”

“Chúng ta sẽ trở lại căn hộ của Kẻ Lịch Thiệp,” tôi nói với cô.

Tôi gọi điện nói chuyện với đặc vụ FBI phụ trách tại đó. Tôi bảo với ông ấy tìm ở đâu, và cần tìm những gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Căn hộ áp mái của bác sĩ Will Rudolph từng là nơi rất ngăn nắp sạch sẽ thì giờ đây không còn như vậy. Căn hộ ba phòng ngủ trông giống như một phòng thí nghiệm tội phạm tiên tiến. Hơn sáu giờ, Kate và tôi đã có mặt ở đó. Kate dò hỏi tôi có linh cảm gì vậy.

“Anh đã mơ về Kẻ Lịch Thiệp sao?” Kate muốn biết. “Linh cảm của anh?”

“Ừ ừ. Lúc đó anh đang xử lý thông tin. Giờ thì xử lý xong hết rồi.”

Khoảng nửa tá kỹ thuật viên của FBI, thám tử điều tra án mạng từ sở cảnh sát L.A vẫn còn ở hiện trường. Bài hát mới nhất của Pearl Jam phát ra từ chiếc đài của ai đó. Ca sĩ chính trong ban nhạc dường như đang trải qua một nỗi đau khủng khiếp. Chiếc ti vi Mitsubishi màn hình rộng của bác sĩ Will Rudolph đang bật, nhưng bị tắt tiếng. Một kỹ thuật viên đang ăn bánh sandwich trứng bọc trong tờ giấy thấm đầy mỡ.

Tôi tìm một đặc vụ có tên là Phil Becton, người lập hồ sơ nghi phạm của FBI. Người Đó. Anh ta được điều động từ Seattle để thu thập tất cả thông tin có sẵn về Rudolph, sau đó kết hợp với dữ liệu đã biết về các khía cạnh tâm thần khác. Một người lập hồ sơ, dù là đàn ông hay là đàn bà, nếu thực sự giỏi thì sẽ là báu vật trong một cuộc điều tra loại này. Kyle Craig kể với tôi rằng Becton là “sư phụ”. Anh ta là giáo sư xã hội học tại Stanford trước khi gia nhập Cục điều tra.

“Anh đã hoàn toàn tỉnh táo chưa? Sẵn sàng rồi chứ?”

Becton hỏi khi cuối cùng tôi cũng tìm ra anh ta trong phòng ngủ. Anh cao ít nhất là mét chín, cộng thêm tám phân tóc đỏ cứng quèo. Túi nylon và phong bì hồ sơ đựng bằng chứng la liệt khắp phòng ngủ. Becton đeo kính, ngoài ra còn có thêm một cặp kính có dây đeo lủng lẳng quanh cổ.

“Tôi không chắc mình có tỉnh táo hay không nữa,” tôi nói với Becton. “Đây là bác sĩ Kate McTiernan.”

“Rất vui được gặp cô.” Becton bắt tay Kate, cùng lúc chăm chú quan sát khuôn mặt cô. Đối với anh, cô là dữ liệu. Anh có vẻ là người lập dị, rất hợp với công việc của mình.

“Xem đi,” Anh nói, chỉ sang phía bên kia phòng ngủ. FBI đã tháo rời tủ quần áo của Kẻ Lịch Thiệp. “Anh nói đúng về chuyện tiền bạc. Chúng tôi tìm thấy một bức tường giả mà bác sĩ Rudolph Hess[1] xây phía sau cái tủ quần áo mỏng dính của gã. Phần thêm đó rộng khoảng năm phân.”

[1] Phó tướng của trùm phát xít Adolf Hilter

Tủ quần áo chứa những bộ vest của gã quá mỏng và khác thường. Tôi đã chắp nối dữ kiện này trong chính giấc ngủ mơ màng tối qua. Tủ quần áo chắc chắn là nơi gã lẩn trốn. Đó là một ngôi đền, đống quần áo đắt tiền chỉ để che mắt.

“Đó là nơi gã lưu giữ kỷ vật?” tôi đưa ra một phán đoán hợp lý.

“Anh đúng rồi đấy. Có một cái tủ đá nhỏ cao đến hông đặt ở đó. Đấy là nơi gã giấu các bộ phận cơ thể người gã thu thập được.” Becton chỉ vào hộp niêm phong kín. “Chân Sunny Ozawa. Ngón tay. Hai cái tai cùng với bông tai khác nhau, hai nạn nhân riêng biệt.”

“Còn gì nữa trong bộ sưu tập của gã?” tôi hỏi Phil Becton. Tôi không vội nhìn vào bàn chân, tai, ngón tay. Chiến lợi phẩm từ những vụ giết các cô gái trẻ trên khắp L.A.

“Ừm, như anh phỏng đoán dựa vào các tóm tắt hiện trường án mạng, gã cũng thích sưu tập đồ lót của họ. Những chiếc quần lót, áo ngực, quần tất mới mặc, một chiếc áo phông nữ in chữ Dazed & Confused vẫn vương mùi nước hoa Opium. Gã cũng thích giữ lại ảnh ót, mấy lọn tóc nâu vàng. Gã rất gọn gàng. Gã giữ mỗi mẫu vật trong một túi nylon riêng. Đánh số từ một đến ba mốt. Gã dán nhãn chúng bằng các con số.”

“Giữ mùi,” tôi lẩm bẩm. “Bằng túi đựng sandwich.”

Becton gật đầu, anh cũng cười toe toét như một thiếu niên ngu ngơ, rụt rè. Kate nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là hai gã dở hơi mà thực ra đúng là vậy.

“Tôi nghĩ anh nên thấy những vật khác nữa. Chắc anh sẽ đánh giá cao thứ đó. Ghé qua văn phòng tôi nhé.”

Trên chiếc bàn gỗ trơn bên cạnh giường là một số bảo vật và đồ lưu niệm của Kẻ Lịch Thiệp. Hầu hết mấy món đồ đã được đánh dấu. Phải huy động cả một đội đặc nhiệm có tổ chức để bắt một kẻ giết người có tổ chức.

“Sư phụ” Phil Becton dốc sạch một chiếc phong bì khổ mười ba mười tám, cho tôi xem thứ bên trong. Chỉ một bức ảnh duy nhất từ trong phong bì rơi ra. Đó là một nam thanh niên, có lẽ hơn hai mươi tuổi. Tình trạng bức ảnh, cũng như quần áo của người đàn ông, cho thấy nó đã được chụp cách đây nhiều năm. Theo suy đoán nhanh của tôi thì bức hình phải được chụp từ tám đến mười năm trước.

Tôi bỗng cảm thấy dựng tóc gáy. Tôi hắng giọng. “Người này có thể là ai?”

“Cô biết người đàn ông này không, bác sĩ McTiernan?” Phil Becton quay sang Kate. “Trước đây, cô đã bao giờ nhìn thấy người đàn ông này chưa?”

“Tôi… tôi không biết,” Kate trả lời Phil Becton. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. Phòng ngủ của Kẻ Lịch Thiệp trở nên tĩnh mịch. Ngoài kia trên những con phố Los Angeles, ánh bình minh ngày mới nhuộm sắc đỏ cam lên khắp thành phố.

Becton đưa cho tôi chiếc nhíp kim loại mà anh mang theo trong túi áo ngực. “Vì tất cả các thống kê dân sinh, hãy lật lên nhé. Giống như mấy tấm thẻ bóng chày Topps mà chúng ta sưu tập khi còn bé ấy. Ít nhất chúng ta đã từng làm vậy ở Portland.”

Tôi đoán rằng Becton đã sưu tập được nhiều thứ hơn thẻ bóng chày trong cuộc sống. Tôi cẩn thận lật tấm ảnh.

Đằng sau tấm ảnh có mấy dòng ghi chú nắn nót. Nó khiến tôi nhớ về cách Nana Mama xác định mỗi tấm ảnh cũ trong nhà chúng tôi. “Đôi khi cháu quên một số người, Alex ạ. Ngay cả người đã từng chụp ảnh cùng cháu,” bà nói với tôi. “Bây giờ cháu không tin bà, nhưng về sau cháu sẽ hiểu.”

Tôi không nghĩ rằng Will Rudolph quên được người đàn ông trong hình, nhưng gã đã viết tay mấy dòng chú thích lên ảnh. Đầu tôi hơi quay cuồng. Cuối cùng thì chúng tôi đã có một manh mối khó tin trong vụ này. Tôi cầm chiếc nhíp dùng nơi hiện trường án mạng kẹp tấm ảnh ngay dưới mũi mình.

Tiến sĩ Wick Sachs, chú thích dưới bức ảnh viết.

Tiến sĩ, tôi nghĩ. Một ông Nghè khác. Hãy tưởng tượng xem.

Durham, Bắc California, dòng ghi chú tiếp tục.

Hắn đến từ khu vực Tam giác Nghiên cứu. Hắn là dân miền Nam.

Casanova, Rudolph đã viết vậy.

Phần bốn: Song sinh
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Naomi Cross bị đánh thức bởi tiếng nhạc rock om sòm vọng ra từ chiếc loa tường. Cô nhận ra ban nhạc Black Crowes. Những bóng đèn trên đầu nhấp nháy. Cô nhảy khỏi giường, quáng quàng tròng chiếc quần jean và áo cao cổ nhăn nhúm vào rồi chạy tới cửa phòng.

Nhạc lớn và đèn nhấp nháy là báo hiệu một cuộc họp. Có chuyện khủng khiếp đã xảy ra, cô nghĩ. Trái tim cô như đang rơi tự do.

Casanova đá cửa ra. Hắn mặc quần jean bó, ủng lao động, áo da màu đen. Mặt nạ của hắn vằn vện sọc phấn mô phỏng những tia chớp. Hắn đang điên cuồng. Naomi chưa thấy hắn tức giận như thế này bao giờ.

“Đi ra phòng khách! Ngay!” hắn gào lên nắm lấy tay cô kéo mạnh ra khỏi phòng.

Dưới đôi chân trần của Naomi là sàn hành lang hẹp ẩm ướt lạnh giá. Cô đã quên xỏ dép, mà quay lại thì không kịp nữa rồi.

Cô va vào một phụ nữ trẻ. Hai người họ gần như đi song song với nhau. Naomi rất ngạc nhiên khi người phụ nữ vội quay đầu nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt to màu xanh sâu thăm thẳm. Naomi đặt tên cho cô gái ấy là Mắt Xanh.

“Tôi là Kristen Miles.” Người phụ nữ vội vã thì thầm. “Chúng ta phải làm gì đó để tự cứu mình. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội. Sớm thôi.”

Naomi không phản ứng gì nhưng cô vươn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay của Mắt Xanh.

Họ bị cấm tiếp xúc, nhưng giờ được chạm vào nhau trong nhà tù khủng khiếp này là một nhu cầu cấp thiết. Naomi nhìn vào mắt của người phụ nữ và chỉ thấy sự bất tuân. Không có nỗi sợ hãi. Điều đó làm cô cảm thấy khá hơn. Bằng cách nào đó, hai người họ đã kết nối với nhau.

Những phụ nữ bị giam cầm lén nhìn Naomi nơi hành lang trong lúc im lặng lết về phía phòng khách của ngôi nhà kỳ dị. Đôi mắt họ tối tăm trống rỗng. Một vài người đã không trang điểm nữa và sự hiện diện của họ làm Naomi hoảng sợ. Mỗi ngày mọi chuyện càng trở nên tệ hơn kể từ khi Kate McTiernan trốn thoát.

Casanova đã mang một cô gái mới vào nhà. Anna Miller. Anna phá vỡ quy tắc của căn nhà, cũng giống như Kate McTiernan. Naomi đã nghe tiếng khóc cầu cứu của người phụ nữ và Casanova có thể cũng nghe thấy. Thật khó biết khi nào hắn không ở nhà. Giờ giấc hắn xuất hiện rất thất thường.

Gần đây, càng ngày Casanova càng ít tiếp xúc với họ hơn. Hắn sẽ không thả họ ra. Tự do của họ chỉ là lời nói dối. Naomi biết tình hình mỗi lúc một thêm nguy hiểm cho tất cả phụ nữ nơi đây.

Naomi cảm thấy nỗi tuyệt vọng trong không gian. Cô cũng nghe thấy tiếng khóc lóc báo hiệu ở phía trước, và cố làm dịu nỗi sợ hãi hoảng loạn đang tăng dần. Cô từng sống trong khu ổ chuột Washington. Trước đây, cô cũng chứng kiến những chuyện khủng khiếp như thế. Hai người bạn của cô bị sát hại khi cô mười sáu tuổi.

Rồi cô nghe thấy hắn. Giọng hắn lạ lùng chói tai. Hắn là một kẻ điên. “Hãy đến đây, quý cô. Đừng rụt rè. Đừng dừng lại ở cửa! Vào đi, vào đi. Tham dự bữa tiệc, buổi dạ hội sôi động này đi.”

Casanova hét to át cả tiếng nhạc rock’n’roll kích dục ầm ầm dội qua hành lang. Naomi nhắm mắt trong khoảnh khắc. Cô cố gắng bình tĩnh lại. Mình không muốn thấy cảnh này, dù đó có là cảnh gì, nhưng mình vẫn buộc phải thấy.

Cuối cùng thì cô cũng bước vào phòng. Người cô run rẩy. Cảnh trước mắt còn tồi tệ hơn bất cứ cảnh nào cô từng chứng kiến ở khu ổ chuột. Cô phải ép chặt nắm tay vào miệng để không thoát ra tiếng thét kinh hồn.

Một cơ thể thon dài rũ xuống từ xà ngang trần nhà, chầm chậm xoay tròn. Người phụ nữ trần truồng, trên người chỉ còn độc chiếc quần tất màu xanh bạc ôm lấy đôi chân dài. Một chân lủng lẳng chiếc giày cao gót màu xanh. Chiếc còn lại rơi xuống sàn, lật sang một bên.

Đôi môi của cô gái đã tím xanh lại, lưỡi thè sang một bên. Đôi mắt mở to vì kinh hãi và đau đớn. Đó chắc chắn là Anna, Naomi nghĩ. Cô gái kêu cứu. Cô đã phá vỡ quy tắc của ngôi nhà. Cô ấy nói tên cô ấy là Anna Miller. Tội nghiệp Anna. Dù cô có là ai trước khi hắn bắt cóc cô.

Casanova tắt nhạc và bình tĩnh nói từ sau chiếc mặt nạ, hắn nói như thể việc xảy ra chẳng mấy nghiêm trọng. “Tên cô ta là Anna Miller, và cô ta đã tự mình gây ra chuyện này. Các cô hiểu những gì tôi đang nói chứ? Cô ta đã bày mưu nói chuyện qua các bức tường, nói về việc trốn thoát. Không bao giờ có chuyện thoát ra khỏi đây!”

Naomi rùng mình. Không, không có cách nào thoát khỏi địa ngục này, cô nghĩ. Cô nhìn Mắt Xanh gật đầu. Đúng vậy, họ phải nắm lấy cơ hội, sớm thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


Kẻ Lịch Thiệp dừng lại để bắt đầu trò chơi tại hồ Stoneman, tiểu bang Arizona. Một buổi sáng đẹp trời thích hợp để ra tay. Trời khô lạnh, mùi khét của một đám cháy rừng lan tràn trong không khí.

Gã phải để lại xe trong rừng giữa những tảng đá mòn, cách xa con đường quê. Không ai có thể nhìn thấy gã. Gã ngồi đó nghĩ cách đi xuống trong khi lim dim ngắm nhìn một ngôi nhà ốp ván trắng đầm ấm của một gia đình. Gã thực sự cảm thấy con quái vật trong mình trỗi dậy. Chuyển đổi. Kèm với niềm đam mê lạ kỳ. Jekyll và Hyde.

Gã nhìn thấy một người đàn ông rời khỏi căn nhà chui vào một chiếc Ford Aerostar màu bạc. Người chồng có vẻ vội vàng, có lẽ đã muộn giờ làm. Bây giờ người vợ đang ở nhà một mình, có lẽ vẫn còn nằm trên giường. Tên người phụ nữ là Juliette Montgomery.

Khoảng hơn tám giờ, gã cầm một bình gas rỗng tiến về phía ngôi nhà. Nếu ai đó bất chợt nhìn thấy gã thì cũng không thành vấn đề. Gã cần nạp nhiên liệu cho chiếc xe thuê.

Không ai nhìn thấy gã. Có lẽ mấy cây số quanh đây không có ai cả.

Kẻ Lịch Thiệp leo lên bậc thềm trước. Gã dừng lại một lúc, sau đó nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa. Gã thấy ngạc nhiên là người dân sống quanh hồ Stoneman không có thói quen khóa cửa ra vào.

Ôi Chúa ơi, sở thích của gã… mục đích sống của gã… cái khoảnh khắc gã là Ngài Hyde.

Juliette đang tự phục vụ bữa sáng. Khi đi ngang qua phòng khách, gã nghe thấy cô vừa ngân nga vừa hát. Hương thơm và tiếng thịt xông khói chiên xèo xèo làm gã nhớ tới căn nhà của gia đình mình ở Asheville.

Cha gã là một quý ông đích thực. Là đại tá quân đội và rất tự hào, kiêu ngạo về điều đó. Lão già cứng ngắc không bao giờ hài lòng về mọi việc mà con trai lão làm. Thường sử dụng thắt lưng da dày để áp đặt kỷ luật. Luôn gân cổ la hét mỗi khi đánh gã những đòn thập tử nhất sinh. Đã nuôi lớn một thằng con trai hoàn hảo. Học sinh và vận động viên xuất sắc của trường trung học. Có tên trong bảng vàng danh dự Phi Beta Kappa tôn vinh những sinh viên tài năng. Tốt nghiệp hạng ưu trường Y Đại học Duke. Con quái vật mặt người.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Gã ngắm nhìn Juliette Montgomery từ ngưỡng cửa dẫn vào nhà bếp sạch bong không tì vết. Mành cửa được kéo lên khiến ánh sáng tràn ngập căn phòng. Cô vẫn say sưa hát… một bài hát cũ của Jimi Hendrix mang tên “Lâu đài cát”. Giai điệu đầy bất ngờ cất lên từ người phụ nữ xinh đẹp.

Gã thích ngắm nhìn cô như thế này - khi cô đinh ninh chỉ có mình mình. Có lẽ cô sẽ ngượng ngùng khi hát trước mặt gã. Cô cẩn thận đặt ba dải thịt xông khói vào chiếc khăn giấy gần như phù hợp với giấy dán tường bếp màu nâu be.

Juliette mặc bỗ quần áo ở nhà giản dị bằng cotton trắng, chạm nhẹ vào bắp đùi mỗi lần cô đi đi lại lại từ bàn ra bếp. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi. Đôi chân dài của diễn viên múa. Làn da rám nắng tuyệt đẹp. Bàn chân trần lướt trên vải lót sàn bếp. Mái tóc nâu vàng đã được chải gọn gàng trước khi cô xuống làm bữa sáng.

Trên quầy có một bộ dao đựng trong giá để dao bằng gỗ. Gã rút ra con dao phay, vô tình tạo ra âm thanh leng keng khi con dao va nhẹ vào chiếc nồi thép không gỉ trên quầy.

Nghe thấy âm thanh đó, cô gái quay lại. Nét mặt nhìn nghiêng rất đáng yêu. Đã tắm rửa sạch sẽ, rạng rỡ. Juliette cũng biết yêu bản thân mình. Gã cam đoan là vậy.

“Anh là ai? Anh đang làm gì trong nhà tôi?”

Cô khẽ hổn hển cất tiếng. Khuôn mặt cô gái tái nhợt đi như bộ quần áo ở nhà của mình.

Bây giờ phải hành động nhanh, gã tự nhủ.

Gã túm lấy Juliette và giơ cao con dao. Hình bóng Pyscho và Frenzy[1] cuả Hitchcock. Bộ phim kịch tính hái ra tiền.

[1] Hai bộ phim kinh dị của Alfred Hitchcock.

“Đừng bắt tôi phải làm đau em. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào em đó,” gã dịu dàng nói.

Cô kìm nén tiếng thét lại, nhưng ánh mắt vẫn hoảng hốt. Gã thích nhìn vẻ mặt Juliette lúc này. Mục đích sống của gã.

“Miễn là em không làm hại tôi thì tôi sẽ không làm hại em? Tới giờ em hiểu rồi chứ? Đã rõ ràng chưa nhỉ?”

Cô gật đầu ngay tắp lự. Gật vài lần. Đôi mắt màu xanh lục lam trợn lên thật lạ lùng. Cô không dám gật đầu quá nhiều vì sợ gã cắt đầu mình.

Cô thở dài. Tuyệt vời. Có vẻ cô cũng hơi tin gã. Tiếng nói của gã có trọng lượng với mọi người. Phong cách và cách cư xử lịch thiệp của gã. Ngài Hyde. Vị Khách Lịch Thiệp.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt gã, tìm kiếm lời giải đáp. Gã đã nhìn thấy nét mặt băn khoăn ấy nhiều lần trước đây. Tại sao vậy? Ánh mắt nói lên điều đó.

“Bây giờ tôi sẽ cởi quần lót của em ra. Chắc chắn đã có người làm điều này trước tôi, vì vậy chẳng có lý do gì mà em phải hoảng hốt cả. Em là người có làn da đẹp và mềm mại nhất. Tôi nói thật đấy,” Kẻ Lịch Thiệp nói.

Con dao phay vung xuống.

“Tôi thích em, Juliette, thật lòng đấy… dù ai tôi cũng thích.” Kẻ Lịch Thiệp thì thầm với giọng dịu dàng nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Kate McTiernan lại trở về nhà. Cuối cùng cô cũng về nhà, a ha. Điều đầu tiên cô làm là gọi cho cô em gái Carole Anne, hiện đang sống ở một nơi khá xa tại Maine. Sau đó cô gọi cho một số bạn bè thân thiết ở đồi Chapel. Cô quả quyết với họ một lần nữa rằng mình ổn cả.

Tất nhiên, đó hoàn toàn không phải là sự thật. Cô biết rằng mình chẳng ổn chút nào, nhưng tại sao cô lại phải để họ lo lắng cho mình? Kate không muốn lôi những vấn đề riêng không thể giải quyết ra gây phiền hà cho người khác.

Alex không muốn cô trở về nhà, nhưng cô phải về. Đây là nơi cô sống. Cô cố gắng tự trấn an mình một chút, ít nhất là để đầu óc bớt quay cuồng như mớ bòng bong. Cô uống rượu và xem chương trình truyền hình ban đêm. Nhiều năm rồi cô chưa làm thế. Có lẽ phải hàng thế kỷ rồi!

Cô nhớ Alex Cross, nhiều hơn những gì cô muốn thừa nhận với chính mình. Ở nhà xem truyền hình là một cuộc thử nghiệm nỗi nhớ hay, nhưng cô đã thất bại thảm hại. Đôi khi cô đúng là một kẻ ngốc nghếch.

Liệu có phải trong cô đã nảy sinh - một thứ gì nhỉ? - cơn say nắng của nữ sinh với Alex? Anh mạnh mẽ, thông minh, hài hước, tốt bụng. Anh rất yêu các con của mình, và thậm chí còn có giao cảm mãnh liệt với chúng. Anh có cơ thể vạm vỡ, cấu trúc xương tuyệt vời, một thân hình quyến rũ. Đúng, cô đã phải lòng Alex Cross.

Cũng dễ hiểu thôi, tốt thôi. Có lẽ những gì mà cô đang cảm nhận không chỉ dừng lại ở sự phải lòng. Kate đã từng muốn gọi cho Alex tại khách sạn ở Durham. Cô đã nhấc điện thoại lên vài lần. Không! Cô không cho phép mình làm thế. Sẽ không có gì xảy ra giữa cô và Alex Cross.

Cô là bác sĩ thực tập, cũng chẳng còn trẻ trung bao lâu nữa. Anh sống ở Washington với hai đứa con và bà nội. Bên cạnh đó, họ có quá nhiều điểm giống nhau, và mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Anh là một người đàn ông da đen ngang ngạnh; cô là một phụ nữ da trắng rất bướng bỉnh. Anh là thám tử điều tra án mạng… nhưng cũng nhạy cảm, hấp dẫn và rộng lượng. Cô không quan tâm đến màu da của anh là đen, xanh lá cây, hay tím. Anh khiến cô cười, làm cô cảm thấy hạnh phúc như một con trai thích thú sống trong vùng cát sâu ẩm ướt.

Nhưng sẽ không có gì xảy ra giữa cô và Alex.

Cô sẽ chỉ ngồi đây trong căn hộ đáng sợ của mình. Nhấp vài ngụm rượu vang Pinot Noir rẻ tiền. Xem bộ phim lãng mạn nửa mùa, nhàm chán của Hollywood. Sợ hãi. Hơi khao khát. Cứ để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đi. Đó là những gì cô nên làm, chết tiệt. Gian nan thử sức mà.

Mặc dù vậy, cô phải thừa nhận mình cảm thấy sợ hãi trong ngôi nhà của chính mình. Cô căm ghét cảm giác ấy. Cô muốn tất cả những chuyện điên rồ bẩn thỉu đó kết thúc, nhưng không thể. Còn lâu mới kết thúc. Hiện hai con quái vật kinh hoàng vẫn nhởn nhơ bên ngoài.

Trong nhà, cô vẫn nghe thấy những tiếng động đáng sợ xung quanh. Tiếng gỗ lâu năm kêu ọp ẹp. Cánh cửa chớp kêu lạch cạch. Chiếc chuông gió treo trên cây du già bên ngoài. Tiếng chuông gió làm cô nhớ đến ngôi nhà gỗ ở Big Sur. Mai họ phải đến đó càng sớm càng tốt.

Kate cuối cùng ngủ thiếp đi cùng với ly rượu, chiếc ly cũ bằng nhựa dẻo của hãng Flintstones đặt gọn trong lòng. Đây là một bảo vật vô cùng thiêng liêng mang đến từ ngôi nhà ỏ Tây Virginia. Trước đây, vào bữa sáng, cô và các chị em thỉnh thoảng lại tranh nhau dùng.

Chiếc cốc nghiêng đi đổ ra khắp ra trải giường. Không vấn đề gì. Kate đã ngủ say như chết, ít nhất là trong đêm nay.

Cô thường không uống nhiều rượu. Pinot Noir quật ngã cô như những chuyến tàu chuyên chở hàng hóa thường lao ầm ầm qua Brich khi cô còn bé. Kate tỉnh dậy vào lúc ba giờ sáng, đầu đau như búa bổ, cô vội vã chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.

Hình ảnh trong phim Psycho vụt qua tâm trí khi cô cúi xuống bồn rửa. Cô nghĩ đến khả năng Casanova lại hiện diện trong nhà. Hắn có ở trong phòng tắm không? Không, tất nhiên không có ai ở đó cả… làm ơn, hãy chấm dứt chuyện này. Hãy kết thúc… ngay… bây giờ!

Cô trở lại giường nằm co quắp dưới chăn. Cô nghe thấy tiếng gió ào ào qua cửa chớp. Nghe thấy tiếng chuông gió ngu ngốc. Cô nghĩ đến cái chết - của mẹ, của Susanne, Marjorie, và Kristin. Cô cảm thấy mình lại như đứa trẻ, sợ ông ba bị. Được rồi, cô có thể chống chọi được.

Vấn đề là, mỗi lần nhắm mắt cô lại hình dung ra Casanova và chiếc mặt nạ xác chết khủng khiếp của hắn. Có một ý nghĩ thầm kín mà cô chôn chặt sâu trong trái tim mình: Có phải hắn lại sắp đến tìm cô không?

Bảy giờ sáng, chuông điện thoại reo. Đó là Alex.

“Kate, anh đang ở trong nhà hắn,” Anh nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,356
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79


Khoảng mười giờ tối vào đêm chúng tôi trở về từ California, tôi lái xe đến khu dân cư thung lũng Hope ở Durham. Tôi đến nhà của Casanova một mình. Thám tử - tiến sĩ Cross đã trở lại làm nhiệm vụ.

Có ba manh mối mà tôi coi là cần thiết để phá án. Tôi vừa lái xe vừa xem xét lại. Có một thực tế đơn giản là cả hai tên tội phạm đều gây nên “tội ác hoàn hảo”. Có những khía cạnh của việc song sinh, sự phụ thuộc vào nhau giữa Casanova và Kẻ Lịch Thiệp. Có bí ẩn bên trong ngôi nhà bốc hơi.

Một trong số hoặc tất cả những thông tin ấy sẽ phải nói lên được điều gì đó. Có lẽ sắp có chuyện xảy ra ở ngoại ô thung lũng Hope của Durham. Tôi hy vọng vậy.

Tôi chậm chạp lái xe dọc đường đồi Old Chapel tới khi đến một cánh cổng gạch trắng trang trọng, kiểu cần trục dẫn vào khu điền trang cao cấp của thung lũng Hope. Tôi có cảm giác rằng mình không được phép bước qua cánh cổng này, mà có lẽ tôi là người da đen đầu tiên không khoác bộ quần áo lao động bước qua đây.

Tôi biết mình đang liều lĩnh, nhưng vẫn phải xem xét nơi bác sĩ Wick Sachs sống. Tôi cần phải cảm nhận nhiều điều về hắn, cần phải nhanh chóng tìm hiểu về hắn rõ hơn.

Những con đường của thung lũng Hope không chạy theo đường thẳng. Con đường mà tôi đang đi không có lề đường, rãnh nước, và cũng không có nhiều đèn cao áp. Quanh đây chủ yếu là địa hình đồi núi, khi lái xe, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đang bị lạc, cứ đi lòng vòng mãi. Nhà cửa chủ yếu được xây dựng theo phong cách Gothic miền Nam sang trọng, cổ kính và đắt tiền. Ý niệm mơ hồ về tên hàng xóm giết người chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy trong tôi.

Ngôi nhà gạch đỏ kiên cố của bác sĩ Wick Sachs nằm trên một trong những ngọn đồi cao nhất.

Cánh cửa chớp được sơn trắng, phù hợp với màu của máng xối nước mưa. Ngôi nhà trong quá đắt đỏ đối với một giáo sư đại học, kể cả với một giáo sư trường Duke, “Harvard của miền Nam.”

Các cửa sổ đều tối om và bóng lên như đá phiến. Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ một chiếc đèn xách tay bằng đồng duy nhất lơ lửng trên cửa trước.

Tôi được biết rằng Wick Sachs có một vợ và hai con nhỏ. Vợ hắn là y tá chính thức tại bệnh viện Đại học Duke. FBI đã kiểm tra thông tin về người vợ. Cô là người có tiếng tăm, và tất cả mọi người đánh giá rất cao về cô. Con gái của Sachs, Faye Anne, lên bảy; còn con trai Nathan lên mười.

Tôi đoán rằng FBI có thể đang theo dõi tôi khi tôi lái xe đến nhà Sachs, nhưng tôi không để tâm cho lắm. Tôi tự hỏi liệu Kyle Craig có ở cùng với họ không.. anh cũng đã dấn sâu vào vụ án rùng rợn này nhiều như tôi vậy. Kyle cũng đã đến Duke. Vụ này cũng là việc cá nhân của anh sao? Đến mức nào?

Tôi từ từ nhìn một lượt phía trước ngôi nhà, rồi nhìn dọc theo khu đất được chăm nom cẩn thận. Mọi thứ đều cực kỳ ngăn nắp, thực sự rất đẹp, hoàn hảo tuyệt đối.

Tôi cũng biết rằng những tên quái vật mặt người có thể sống ở bất cứ đâu; mấy kẻ thông minh chọn cho mình ngôi nhà kiểu Mỹ thông thường. Cũng giống như căn nhà mà tôi đang dò xét. Những tên quái vật đang nhởn nhơ khắp nơi. Một cơn đại dịch vượt khỏi tầm kiểm soát của nước Mỹ, cùng với những số liệu thống kê đáng sợ. Mỹ chiếm bảy lăm phần trăm tỷ lệ sát nhân toàn cầu. Châu u chiếm hai lăm phần trăm còn lại, đứng đầu là Anh, Đức và Pháp. Những kẻ giết người hàng loạt đang làm thay đổi bộ mặt của công việc điều tra án mạng trong thời hiện đại tại mỗi thành phố, thị trấn và ngôi làng ở Mỹ.

Tôi săm soi kỹ vẻ ngoài ngôi nhà. Mặt phía Đông Nam là một “phòng Florida” tiêu chuẩn. Có một khoảng hiên, kích thước gần như phòng khách. Bãi cỏ đuôi trâu được cắt tỉa khá đẹp. Không có rêu, không có cỏ dại.

Lối đi bộ rải sỏi từ đường xe chạy vào nhà được làm hết sức cẩn thận, không một lá cỏ nào mọc chen qua những tảng đá. Gạch lát trên đường đi bộ hoàn toàn phù hợp với gạch xây nhà.

Hoàn hảo.

Tỉ mỉ.

Khi ngồi trong xe, đầu tôi đau nhức vì quá lo lắng căng thẳng. Tôi để động cơ chạy không phòng khi gia đình Sachs đột ngột trở về nhà.

Suốt vài giờ vừa qua, tôi biết mình muốn làm gì, phải làm gì, và định làm gì. Tôi cần đột nhập vào nhà hắn. Tôi tự hỏi liệu FBI có ngăn tôi lại không nhưng tôi không nghĩ họ sẽ làm vậy. Tôi tin rằng họ thực sự muốn tôi vào bên trong tìm kiếm. Chúng tôi biết quá ít về bác sĩ Wick Sachs. Tôi vẫn chưa chính thức tham gia vào việc truy lùng Casanova, và tôi có thể thử làm những việc mà người khác không thể. Tôi phải là một kẻ “liều lĩnh”. Đó là thỏa thuận của tôi với Kyle Craig.

Scootchie ở đâu đó ngoài kia, ít nhất tôi luôn cầu nguyện rằng cô bé vẫn còn sống. Tôi hy vọng rằng tất cả những phụ nữ bị mất tích vẫn còn sống. Hậu cung của hắn. Thị tì của hắn. Bộ sưu tập những phụ nữ xinh đẹp và đặc biệt.

Tôi tắt máy, hít sâu trước khi rời khỏi xe.

Tôi lom khom bước thật nhanh qua bãi cỏ. Tôi nhớ cầu thủ bóng chày Satchel Paige đã từng nói: “Khi đi lại hãy lắc lư nhẹ nhàng để cơ thể vận động đều.” Tôi đang lắc lư đây.

Những cây hoàng dương và đỗ quyên được tạo hình chạy dọc trước nhà. Chiếc xe đạp trẻ con màu dỏ buộc cờ đuôi nheo màu bạc trên tay lái nằm chỏng gọng gần hiên.

Đẹp đấy, tôi vừa rảo bước vừa nghĩ. Quá đẹp.

Chiếc xe đạp của con Casanova.

Ngôi nhà đáng ngưỡng mộ của Casanova ở ngoại ô.

Cuộc sống giả tạo và hoàn thiện của Casanova. Lớp ngụy trang hoàn hảo của hắn. Trò đùa huênh hoang và đáng sợ của hắn với tất cả mọi người. Ngay tại thành phố Durham. Hắn chĩa ngón tay thổi vào cả thế giới.

Tôi cẩn thận đi về phía hè lát đá trắng, bao quanh là những viên gạch giống trong nhà và trên lối đi bộ phía trước. Tôi nhận thấy dây leo dần xâm chiếm bức tường gạch đỏ. Rút cuộc có lẽ hắn cũng không hoàn hảo cho lắm.

Tôi vội chạy qua hiên nhà, men về phía căn phòng Florida. Không thể quay lại được nữa. Để vào được đến đây tôi đã phải phá vài thứ và đột nhập dưới danh nghĩa thi hành nhiệm vụ. Điều đó không có nghĩa là hành động này đúng, chỉ là tạo điều kiện hơn thôi.

Tôi phá một ô nhỏ trên cánh cửa ra vào, chui vào bên trong. Không có gì. Không một tiếng động. Có lẽ Wick Sachs không sử dụng bất kỳ hệ thống báo động nào. Tôi thực sự nghi ngờ rằng hắn muốn cảnh sát Durham điều tra một vụ đột nhập trái phép.

Điều đầu tiên tôi nhận thấy khi bước vào là mùi chanh hương liệu quen thuộc dùng để dánh bóng đổ đạc. Đầy vẻ tôn kính. Lịch sự. Quy củ. Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, một mặt nạ được ngụy trang hoàn hảo.

Tôi đang ở trong nhà của gã quái vật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom