Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100


Tôi nhận ra viên cảnh sát trưởng Durham ngay lập tức. Anh ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi và trông giống như một cựu tiền vệ chuyên nghiệp. Cảnh sát trưởng Robby Hatfield cao khoảng một mét tám, quai hàm bạnh, thân hình khỏe mạnh. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường rồ dại rằng biết đâu anh ta là Casanova. Dù sao thì trông cũng giống. Thậm chí anh ta còn hoàn toàn phù hợp với hồ sơ nhân dạng của Casanova.

Thám tử Sikes và Ruskin đang dẫn giải gã tù nhân, tiến sĩ Wick Sachs. Tôi cũng nhận ra một vài thám tử khác ở Durham. Họ đều có vẻ căng thẳng, nhưng khá hân hoan, và gần như nhẹ nhõm. Người Sachs ướt đẫm. Trông hắn đầy vẻ tội lỗi.

Mày có phải Casanova không? Rốt cuộc mày có phải gã Quái vật không? Nếu vậy thì mày đang có âm mưu gì? Tôi muốn hỏi Sachs hàng trăm câu hỏi, nhưng không thể.

Nick Ruskin và Davey Sikes nói chuyện phiếm với đồng nghiệp trong hội trường đông đúc. Hai thám tử này khiến tôi nhớ đến mấy tay vận động viên chuyên nghiệp mà tôi biết ở D.C. Đa số họ thích được làm tâm điểm của sự chú ý; một số người coi đó là mục đích sống. Hầu hết cảnh sát Durham dường như cũng cảnh vẽ như vậy.

Mái tóc bóng bẩy của Ruskin chải ngược ra đằng sau, dính chặt vào đầu. Tôi nhận thấy anh ta đã sẵn sàng làm tâm điểm. Davey Sikes cũng vậy. Tôi muốn nói với họ rằng Hai thằng cha này cần được liệt vào diện các bác sĩ bị tình nghi. Chuyện này chưa kết thúc đâu! Nó chỉ vừa mới bắt đầu. Tên Casanova thực sự đang cổ vũ cho các người. Có lẽ hắn đang đứng đâu đó trong đám đông.

Tôi tiến đến gần Wick Sachs. Tôi cần quan sát mọi thứ diễn ra tại đây một cách rõ ràng nhất. Cảm nhận. Theo dõi và lắng nghe. Thấu hiểu bằng cách nào đó.

Vợ và hai đứa con xinh xắn của Sachs bị giữ trong phòng ăn ngoài tiền sảnh. Trông họ đầy tổn thương, đau buồn và bối rối tột độ. Họ biết ở đây có chuyện không ổn. Gia đình Sachs nhìn có vẻ vô tội.

Cảnh sát trưởng Robby Hatfield và Davey Sikes cuối cùng cũng nhìn thấy tôi. Sikes làm tôi nhớ đến con chó săn cưng của vị cảnh sát trưởng này. Giờ anh ta đang “chỉ” vào tôi.

“Tiến sĩ Cross, cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi trong vụ này.” Cảnh sát trưởng Hatfield hào hiệp nói với tôi trong thời điểm vinh quang đó. Tôi quên mất rằng mình chính là người đã đem bức ảnh của Sachs từ căn hộ của Kẻ Lịch Thiệp ở Los Angeles đến. Thật là một công việc điều tra vĩ đại… thật là một manh mối hợp lý chết tiệt.

Tất cả đều sai lầm. Cảm nhận sai và phán đoán sai. Đây chỉ là một cái bẫy trong kế hoạch đầu tiên, và nó đã thành công mỹ mãn. Casanova sắp bỏ trốn, hắn sắp té rồi. Hắn sẽ không bao giờ bị tóm cổ.

Cuối cùng, cảnh sát trưởng Durham chìa tay ra. Tôi nắm lấy tay anh ta mà bóp chặt, giữ một lúc lâu.

Tôi nghĩ rằng anh ta sợ tôi ra ngoài đứng trước máy quay cùng anh ta. Đến giờ phút này, Robby Hatfield vẫn mang dáng vẻ của một nhà cầm quyền dân chủ. Anh ta cùng các thám tử ngôi sao chuẩn bị đưa Wick Sachs ra diễu hành bên ngoài. Đây sẽ là một thời điểm huy hoàng chói sáng dưới ánh trăng tròn và đèn máy quay cực mạnh. Chỉ thiếu mỗi tiếng chó săn sủa inh ỏi nữa thôi.

“Tôi biết mình đã giúp các anh tìm thấy hắn, nhưng Wick Sachs không làm điều đó,” tôi nói thẳng vào mặt Hatfield. “Anh bắt giữ sai người rồi. Để tôi nói cho anh biết tại sao. Cho tôi mười lăm phút ngay đi.”

Anh ta mỉm cười với tôi, một nụ cười kẻ cả chết tiệt. Gần như thể anh ta bị hóa đá ngay khoảnh khắc đó. Cảnh sát trưởng Hatfield rời khỏi chỗ tôi bước ra ngoài.

Anh ta bước ra trước ánh đèn máy quay truyền hình sáng chói, đóng vai của mình rất hoàn hảo. Anh ta mải mê với chính mình đến nỗi gần như quên mất Sachs.

Casanova chính là kẻ đã gọi điện thông báo về những món đồ lót phụ nữ, tôi thầm nghĩ. Tôi đã gần đoán ra kẻ đó là ai. Casanova đã làm điều này. Chính Casanova đứng đằng sau tất cả.

Tiến sĩ Wick Sachs đi qua tôi khi họ dẫn phạm nhân ra bên ngoài. Hắn mặc áo thun trắng và quần đen. Bộ quần áo đẹp đẽ ướt đẫm mồ hôi. Tôi tưởng tượng hắn cũng đang bơi trong giày, đôi giày lười màu đen khóa vàng ấy. Tay bị còng sau lưng. Tất cả vẻ kiêu ngạo ban đầu đều bay biến sạch.

“Tôi không làm gì cả,” hắn nói với tôi bằng giọng nghẹn ngào, yếu ớt. Đôi mắt khẩn nài. Chính hắn cũng không tin nổi. Rồi hắn phun ra điều lâm ly nhất. “Tôi không làm tổn thương phụ nữ. Tôi yêu họ.”

Khi đứng trên hiên nhà Sachs, một ý nghĩ điên rồ và vô cùng choáng váng vụt qua khiến tôi sững sờ. Cứ như thể tôi đang nhào lộn giữa chừng thì dừng lại vậy. Thời gian dừng lại. Đây chính là Casanova! Tôi chợt hiểu.

Wick Sachs là mô hình ban đầu chịu trận thay Casanova. Ngay từ đầu lũ quái vật đã lên kế hoạch đó; chúng đã có người giơ đầu chịu báng cho những vụ giết người hoàn hảo của chúng và cho de Sade[1] - như những chuyến phiêu lưu vậy.

[1] Nhà quý tộc, nhà văn, nhà Cách mạng người Pháp, nổi tiếng với những tiểu thuyết bạo dâm và khổ dâm.

Tiến sĩ Wick Sachs thực sự là Casanova, nhưng không phải là một trong những gã quái vật. Casanova cũng chỉ là bình phong. Hắn không biết gì về “kẻ sưu tập” thực sự. Hắn chẳng qua chỉ là một nạn nhân khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101


“Tôi là Vị Khách Lịch Thiệp,” Will Rudolph kịch cỡm cúi chào tự giới thiệu. Gã khoác lên mình một tấm áo vest dạ tiệc, cà vạt đen, áo sơ mi kiểu lễ phục. Tóc buộc đuôi ngựa. Hắn đã chuẩn bị hoa hồng trắng dành cho dịp đặc biệt này.

“Và mọi người ở đây đều biết tôi là ai rồi nhỉ, thưa các quý cô. Trông tất cả đều rất đáng yêu,” Casanova nói từ chỗ ngồi của hắn. Hắn mặc bộ đồ tương phản một trời một vực với cộng sự của mình. Quần jean bó sát màu đen. Đôi giày cao bồi đen. Không mặc áo sơ mi. Cơ bụng sáu múi. Hắn đeo một chiếc mặt nạ kinh dị màu đen với các đường sọc vẽ tay màu xám nhạt.

Hai tên sát nhân giới thiệu bản thân trong khi tất cả những người phụ nữ bị triệu tập tại phòng khách ở nơi ẩn náu của chúng. Họ xếp hàng trước một cái bàn dài.

Họ được thông báo trước rằng đây sẽ là một dịp kỷ niệm đặc biệt. “Con chó điên Casanova cuối cùng đã bị bắt,” Casanova nói với họ. “Tin tức nói vậy. Hoá ra hắn là một tân giáo sư đại học tâm thần nào đó. Đến bây giờ các cô còn trông cậy vào ai nữa được chứ ?”

Những phụ nữ được yêu cầu phải mặc trang phục dự tiệc chỉnh tề, bất cứ thứ gì phù hợp cho một buổi tối hẹn hò đặc biệt. Đầm dạ hội cổ trễ, giày cao gót đi kèm với tất trong suốt, chuỗi hạt ngọc trai hoặc bông tai dài. Ngoài ra không còn trang sức nào khác. Trông họ thật sự “thanh lịch”.

“Chỉ có bảy quý cô xinh đẹp ở đây thôi sao,” Rudolph nói khi gã và Casanova nhìn những người phụ nữ bước vào phòng khách xếp thành một hàng tiếp đón. “Anh quá kén chọn rồi. Casanova nguyên bản chỉ là một người tình tham lam, và không hề kén cá chọn canh chút nào.”

“Anh phải thừa nhận rằng bảy cô gái đều rất xuất chúng chứ,” Casanova nói với đồng bọn. “Bộ sưu tập của tôi là một kiệt tác, kiệt tác vĩ đại nhất thế giới.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh,” Kẻ Lịch Thiệp nói. “Họ đẹp như tranh vẽ vậy. Chúng ta bắt đầu chứ ?”

Chúng đồng ý chơi một trò chơi yêu thích quen thuộc. “Số bảy may mắn.” Vào những lúc khác thì nó đã từng là “số bốn may mắn,” “số mười một may mắn,” “số hai may mắn.” Thực tế thì đây là trò chơi của Kẻ Lịch Thiệp. Đêm nay là đêm của gã. Có lẽ cũng sẽ là đêm cuối cùng của bọn chúng tại ngôi nhà này.

Chúng thủng thẳng đi dọc hàng tiếp đón. Đầu tiên, chúng nói chuyện với Melissa Stanfield. Melissa mặc váy lụa bó sát màu đỏ. Mái tóc vàng dài búi lệch sang một bên. Cô gái khiến Casanova nhớ đến Grace Kelly trẻ trung.

“Em vẫn giữ mình cho tôi sao?” Kẻ Lịch Thiệp hỏi.

Melissa hé miệng cười bẽn lẽn. “Tôi để dành trái tim mình cho ai đó.”

Will Rudolph mỉm cười trước câu trả lời khôn ngoan. Gã lướt mu bàn tay trên má cô. Bàn tay gã từ từ rờ rẫm xuống cổ họng cô và khắp bầu vú săn chắc. Cô gái cam chịu mà không hề biểu hiện sự khiếp đảm hay hoảng sợ nào. Đó là một trong những quy tắc khi trò chơi đang diễn ra.

“Em chơi trò nhỏ này giỏi, giỏi lắm,” gã nói. “Em thật là một người chơi đáng ngưỡng mộ, Melissa à.”

Naomi Cross là người tiếp theo trong hàng. Cô mặc váy dự tiệc màu ngà. Rất hợp thời trang. Lẽ ra cô đã là hoa khôi trong bữa tiệc của một công ty luật Washington nào đó. Casanova cảm thấy hơi choáng váng khi ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Lòng hắn thôi thúc không để Kẻ Lịch Thiệp xâm phạm đến cô. Xét cho cùng, hắn cũng hơi ngán ông chú Alex Cross của cô.

“Chúng ta sẽ quay trở lại với Naomi sau,” Kẻ Lịch Thiệp nói. Gã nhẹ nhàng hôn lên tay cô. “Rất hân hạnh.”

Rudolph gật đầu, rồi dừng lại ở người phụ nữ thứ sáu trong hàng ngũ tiếp đón. Gã quay đầu, đưa mắt dò xét cô gái cuối cùng, sau đó quay nhìn lại cô gái thứ sáu.

“Em rất đặc biệt,” hắn nói nhẹ nhàng, gần như ngại ngùng. “Thực sự là quá xuất chúng.”

“Đây là Christa,” Casanova vừa nói vừa cười vẻ hiểu biết.

“Đêm nay, tôi sẽ cùng hẹn hò với Christa,” Kẻ Lịch Thiệp hào hứng thốt lên. Gã đã lựa chọn. Casanova đã tặng gã một món quà - mặc gã làm gì thì làm như gã thích.

Christa Akers cố gắng mỉm cười. Đó là quy tắc của căn nhà. Nhưng cô không thể. Đó chính là điều hắn đặc biệt thích ở cô: sự sợ hãi thú vị trong đôi mắt.

Gã đã sẵn sàng chơi trò hôn người con gái.

Lần cuối cùng.

Phần 5: Nụ Hôn của Casanova
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102


Buổi sáng sau khi bác sĩ Wick Sachs bị bắt giữ, Casanova đi dạo quanh hành lang trung tâm y tế Duke. Hắn bình tĩnh rẽ vào phòng điều trị riêng của Kate McTiernan.

Giờ đây hắn có thể đi bất cứ đâu. Hắn lại được tự do.

“Chào em yêu. Cuộc chiến thế nào rồi hả?” hắn khẽ thì thầm với Kate.

Cô nằm một mình trên giường bệnh, mặc dù vẫn còn một cảnh sát Durham ngồi cạnh dưới đất. Casanova ngồi xuống chiếc ghế tựa lưng thẳng bên dạnh giường. Hắn nhìn cái thân thể tàn phế tội nghiệp mà một thời đã từng là vẻ đẹp xuất chúng̉.

Hắn thậm chí không còn giận Kate nữa. Chẳng có gì khiến hắn giận dữ với hiện tại, phải không nhỉ? Đèn điện vẫn sáng, hắn nghĩ khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu trống rỗng, nhưng không có ai ở nhà phải không, Kate?

Hắn thích cái cảm giác ở trong phòng bệnh của cô - nó mang lại cho hắn nguồn dưỡng khí, khiến hắn phấn chấn, hào hứng để hướng tới những điều tuyệt vời. Thực sự thì chỉ cần ngồi bên cạnh giường của Kate McTiernan cũng khiến hắn bình yên.

Lúc này hắn rất cần yên tĩnh. Hắn cần phải đưa ra một vài quyết định. Làm thế nào để xử lý tình huống với tiến sĩ Wick Sachs? Có cần đổ thêm dầu vào lửa nữa không? Hay như vậy là quá mức cần thiết, và do đó sẽ gây nguy hiểm hơn?

Cũng cần sớm đưa ra một quyết định đầy khó khăn khác. Hắn và Rudolph vẫn phải rời khỏi khu vực Tam Giác Nghiên cứu này sao? Hắn không muốn - đây là nhà hắn - nhưng có lẽ vẫn phải vậy thôi. Còn về Will Rudolph? Rõ ràng ở California, tinh thần gã đã bị xáo trộn. Gã đang sử dụng Valium, Halcion, và Xanax - những loại thuốc mà Casanova biết. Chẳng chóng thì chày, gã cũng làm hại cả hai phải không? Mặt khác, hắn cảm thấy cô đơn cùng cực khi không có Rudolph bên cạnh. Như thể thiếu đi một nửa cơ thể.

Casanova nghe thấy tiếng động nơi cửa phòng bệnh phía sau hắn. Hắn quay lại mỉm cười với người đàn ông.

“Tôi đang định đi đây, Alex,” hắn vừa nói vừa đứng lên, “Không có gì chuyển biến cả. Thật là đáng hổ thẹn.”

Alex Cross để Casanova đi qua bước ra khỏi cửa.

Hắn phù hợp với bất cứ nơi nào, Casanova nghĩ thầm khi hắn ra ngoài đi dọc hành lang bệnh viện. Còn lâu hắn mới bị bắt. Hắn đeo một chiếc mặt nạ hoàn hảo mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103


Quầy rượu tại nhà khách Duke Washington có đặt một chiếc piano đứng xinh xắn cũ kỹ. Một hôm tôi ở đó chơi các bản nhạc của Big Joe Turner và Blind Lemon Jefferson từ bốn đến năm giờ sáng. Tôi chơi những bản nhạc thể hiện tâm trạng buồn, bứt rứt, chán nản, cáu bẳn, nóng nảy. Nhân viên bảo trì nhà khách chắc hẳn là rất ấn tượng.

Tôi cố gắng lắp ghép mọi thông tin mình biết lại với nhau. Tôi cứ quanh đi quẩn lại với ba, bốn điểm lớn, những điểm mấu chốt là nền tảng của cuộc điều tra.

Tội ác hoàn hảo, ở đây và ở California. Những hiểu biết của kẻ giết người về hiện trường vụ án và pháp chứng.

Mối liên kết giữa những con quái vật. Sự gắn kết giữa hai gã đàn ông chưa từng được gắn bó với ai.

Ngôi nhà bốc hơi trong rừng. Ngôi nhà thực sự đã bốc hơi! Sao có thể?

Hậu cung nhốt những người phụ nữ đặc biệt của Casanova - nhưng hơn cả là, “những phế phẩm”.

Tiến sĩ Wick Sachs là giáo sư đại học suy đồi về đạo đức và hành vi. Nhưng liệu hắn có thể là kẻ giết người máu lạnh, vô lương tâm không? Liệu hắn có phải là loại cầm thú đang giam giữ hơn chục phụ nữ trẻ đâu đó gần Durham và đồi Chapel? Hắn có phải là hầu tước de Sade thời hiện đại?

Tôi không nghĩ vậy. Tôi tin, gần như chắc chắn, rằng cảnh sát Durham đã bắt giữ sai người, và rằng tên Casanova thật đang ở ngoài kia cười vào mũi tất cả chúng tôi. Có lẽ thậm chí còn tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều. Có lẽ hắn đang đi săn một phụ nữ khác.

Sáng hôm đó, tôi đến thăm Kate như thường lệ tại trung tâm y tế Duke. Cô vẫn hôn mê sâu, bị coi như đã chết. Sở cảnh sát Durham không còn phân công người canh gác bên ngoài phòng bệnh nữa.

Tôi ngồi bên cạnh canh giấc cho cô, cố không nghĩ đến việc trước kia cô như thế nào. Tôi cầm tay cô cả tiếng đồng hồ, lặng lẽ trò chuyện cùng cô. Bàn tay mềm rũ, hầu như không còn chút sinh khí. Tôi nhớ Kate nhiều lắm. Cô không thể đáp lại, và điều ấy khiến trái tim tôi trống rỗng, đau đớn.

Cuối cùng, tôi cũng phải về. Tôi vùi đầu vào công việc.

Sampson và tôi rời bệnh viện, lái xe đến nhà Louis Freed ở đồi Chapel. Tôi đã nhờ tiến sĩ Freed chuẩn bị một bản đồ đặc biệt khu vực song Wykagil cho chúng tôi.

Vị giáo sư sử học bảy mươi bảy tuổi đã thực hiện rất tốt đề nghị cùa tôi. Tôi hy vọng tấm bản đồ sẽ giúp tôi và Sampson tìn thấy “ngôi nhà bốc hơi”. Ý tưởng đó xuất hiện trong đầu tôi sau khi đọc vài bài báo viết về vụ sát hại cặp đôi vàng. Hơn mười hai năm trước, thi thể của Roe Tierney được tìm thấy gần “một nông trại bỏ hoang, nơi các nô lệ bỏ trốn từng ẩn náu trong những căn hầm ngầm lớn. Những căn hầm này giống như những ngôi nhà nhỏ dưới lòng đất, một số có đến cả tá phòng hoặc gian riêng biệt.”

Những căn nhà dưới lòng đất?

Ngôi nhà bốc hơi?

Có một ngôi nhà ở đâu đó. Ngôi nhà không hề bốc hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104


Sampson và tôi lái xe đến Brigadoon, Bắc California. Chúng tôi định cuốc bộ qua rừng đến nơi mà trước đây Kate được tìm thấy ở sông Wykagil. Ray Bradbury đã từng viết rằng “chấp nhận rủi ro là phải nhảy khỏi vách đá, tự tạo nên đôi cánh lúc hạ xuống,” Sampson và tôi đã sẵn sàng nhảy.

Khi chúng tôi lê bước vào cánh rừng âm u, những cây sồi và cây thông California cao chót vót che hết ánh sáng mặt trời. Điệp khúc của đám ve sầu quyện đặc như mật đường xung quanh chúng tôi. Không khí trở nên lắng đọng.

Tôi có thể tưởng tượng, tôi nhìn thấy hình ảnh Kate chạy qua những cánh rừng xanh thẫm này, chiến đấu để giành lấy sự sống chỉ với vài tuần trước. Tôi lại nghĩ về tình trạng cô ấy bây giờ, sống sót nhờ vào những hệ thống hỗ trợ sự sống. Tôi có thể nghe tiếng kêu bíp bíp của các thiết bị. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng khiến trái tim tôi quặn đau.

“Tớ không thích cảm giác ở trong những cánh rừng rậm rạp, tối tăm,” Sampson thú nhận khi chúng tôi đi dưới dàn dây leo rậm rì và những ngọn cây giống như túp lều. Cậu ấy mặc áo sơ mi Cypress Hill, quần jean, ủng lao động, đeo kính mát Ray-Ban. “Khiến tớ nhớ đến Hansel và Gretel. Đúng là ba cái thứ cải lương anh bạn ạ. Hồi bé, tớ ghét câu chuyện đó lắm.”

“Cậu thì có lúc nào hồi bé đâu,” tôi nhắc câu ấy. “Mười một tuổi cậu đã cao mét tám rồi, và có quan tâm đến tác phẩm nghệ thuật nào đâu.”

“Có thể, nhưng tớ ghét những câu chuyện của anh em nhà Grimm. Mặt đen tối trong trí óc người Đức là đã để những ảo tưởng khó chịu bóp méo trí óc trẻ con Đức. Hẳn là cũng có tác dụng đấy.”

Sampson lại khiến tôi bật cười với cái lý thuyết bị bóp méo về thế giới bị bóp méo. “Cậu không ngần ngại điều tra những vụ án của D.C vào ban đêm, nhưng một cuộc đi dạo nhẹ nhàng trong khu rừng này lại làm cậu sợ sao? Ở đây không có gì làm hại cậu đâu. Cây thông. Giàn nho xạ. Bụi cây mâm xôi. Trông thì có vẻ nguy hiểm, có thể lắm, nhưng vô hại.”

“Có vẻ nguy hiểm tức là nguy hiểm. Đó là phương châm của tớ.”

Sampson khó khăn lách cơ thể vạm vỡ qua những cây non và kim ngân hoa quấn chặt vào nhau nơi bìa rừng. Kim ngân giống như một màn lưới giăng khắp mọi nơi. Chúng mọc khá lộn xộn.

Tôi tự hỏi liệu gã Casanova có đang theo dõi chúng tôi hay không. Tôi ngờ rằng hắn là một kẻ quan sát cực kỳ kiên trì. Cả hắn và Will Rudolph đều thông minh, có óc tổ chức, và cẩn trọng. Chúng đã tác oai tác quái nhiều năm mà chưa bị sa lưới.

“Làm sao cậu biết câu chuyện của những nô lệ trong vùng này?” Tôi hỏi Sampson trong khi cuốc bộ. Tôi muốn cậu ta thôi không nghĩ đến lũ rắn độc và dây leo lủng lẳng như rắn nữa. Tôi cần cậu ta tập trung vào kẻ giết người, hoặc có thể là những kẻ giết người đang hiện diện trong khu rừng này với chúng tôi.

“Tớ xem qua một vài nghiên cứu của E.D Genovese, và Mohamed Auad,” cậu ta trả lời. Tôi không biết cậu ta có nói nghiêm túc hay không. Là người thiên về hành động nhưng Sampson rất chịu khó đọc.

“Đường Xe lửa ngầm đã từng được sử dụng ở nơi này. Những người nô lệ cùng cả gia đình bỏ trốn lên phía Bắc đã trú ẩn an toàn trong nhiều ngày, thậm chí trong nhiều tuần tại một số trang trại địa phương. Chúng được gọi là trạm,” tôi nói. “Đó là những gì thể hiện trong bản đồ của tiến sĩ Freed. Sách của ông ấy cũng viết vậy.”

“Tớ không thấy bất kỳ trang trại nào cả, bác sĩ Livingstone[1] ạ. Chỉ có đám nho xạ chết tiệt này,” Sampson càu nhàu, dùng cánh tay dài đẩy những cành cây khác ra.

[1] Bác sĩ, nhà truyền giáo, nhà thám hiểm vĩ đại người Scotland.

“Phía Tây chỗ này từng là những trang trại thuốc lá rộng lớn. Chúng đã bị bỏ hoang gần sáu mươi năm rồi. Còn nhớ tớ đã kể với cậu chuyện một sinh viên Đại học Bắc California bị hãm hiếp và giết hại dã man vào năm 1981 không? Cơ thể bị phân hủy của cô gái đã được phát hiện tại nơi này. Tôi nghĩ Rudolph, hoặc có thể là Casanova đã giết cô gái đó. Đó là khoảng thời gian chúng gặp nhau lần đầu tiên.”

“Bản đồ của tiến sĩ Freed cho thấy vị trí của đường sắt ngầm cổ, và hầu hết trang trại của các nô lệ chạy trốn ẩn náu. Một số trang trại từng mở ra các hầm, thậm chí là những khu nhà dưới lòng đất. Giờ đây thì chính các trang trại đều đã biến mất. Máy bay tuần tra không thể nhìn thấy gì từ trên cao. Cây kim ngân và mâm xôi cũng mọc quá dày đặc. Mặc dù những căn hầm vẫn còn đây.”

“Hừm. Cậu có bản đồ tiện ích để xem vị trí của các trang trại thuốc lá thời xưa đó chứ?”

“Có chứ. Bản đồ. La bàn. Có cả một khẩu súng lục nữa,” tôi nói, vỗ nhẹ vào bao súng.

“Quan trọng nhất là,” Sampson nói, “cậu còn có tớ.”

“Chính xác. Chúa sẽ bảo vệ chúng ta khỏi những kẻ vô đạo.”

Sampson và tôi đi mãi, đi mãi trong buổi chiều nóng ẩm, mệt mỏi. Chúng tôi cố gắng tìm ba trong số các trang trại, nơi lá cây thuốc lá từng mọc xum suê; nơi những người đàn ông, đàn bà da đen, đôi khi là cả gia đình họ với khuôn mặt đầy sợ hãi được đưa vào nơi ẩn náu trong những căn hầm cũ, khi họ cố chạy trốn đến với miền đất tự do ở phía Bắc, đến những thành phố như Washington, D.C.

Hai trong số những căn hầm ở chính xác nơi mà tiến sĩ Freed chỉ ra. Những tấm ván gỗ cũ kỹ, kim loại cong vênh đầy rỉ sét là dấu hiệu duy nhất còn lại của trang trại xưa kia. Trông như thể một vị thần giận dữ đã xuống đây phá hủy cảnh sở hữu nô lệ lạc hậu.

Khoảng bốn giờ chiều, Sampson và tôi đến trang trại của gia đình Jason Snyder từng vang bóng một thời.

“Làm thế nào cậu biết chúng ta đến nơi rồi?” Sampson nhìn quanh khu vực nhỏ hẹp, hoang vắng, đổ nát mà tôi dừng lại.

“Bản đồ vẽ tay của tiến sĩ Louis Freed chỉ như vậy. La bàn cũng chỉ hướng tương tự. Ông ấy là sử gia nổi tiếng, nên chắc chắn là đúng.”

Dù vậy Sampson cũng có lý. Ở đây chẳng có gì mà nhìn. Trang trại nhà Jason Snyder đã hoàn toàn biến mất. Như Kate đã nói trước đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105


“Nơi này khiến tớ nổi da gà,” Sampson nói. “Một trang trại thuốc lá ra là thế này.”

Nơi một thời là trang trại nhà Snyder trông đặc biệt kỳ lạ và đầy âm khí, rùng rợn ghê người. hầu như không có bằng chứng xác thực nào chứng minh con người đã từng sinh sống tại đây. Tuy nhiên khi đứng trước đống tàn tích đổ nát của trang trại thuốc lá xa xưa tôi có thể cảm thấy máu xương của những người nô lệ.

Cây de vàng, cây bụi, kim ngân, thường xuân độc mọc cao đến cằm tôi. Nơi mà trang trại trù phú trước kia từng tồn tại thì bây giờ là những cây sồi đỏ trắng, ngô đồng và vài cây gỗ gôm cao lớn tươi tốt. Nhưng bản thân trang trại thì đã biến mất.

Tôi cảm thấy tê tái ngay giữa lồng ngực. Đây có phải là nơi khủng khiếp đó không? Có phải chúng tôi đang đến gần ngôi nhà kinh dị mà Kate đã từng mô tả?

Chúng tôi đã đi về phía Bắc, và giờ tới phía Đông. Chúng tôi không đi quá xa đường quốc lộ, tôi ước giá như trước mình đậu xe tại đó. Theo tính toán sơ bộ của tôi, chúng tôi đi xa đường quốc lộ chưa đến bốn hoặc năm cây số.

“Những đội tìm kiếm Casanova chưa bao giờ quay trở lại đây,” Sampson vừa nói vừa đi loanh quanh thăm dò. “Mấy bụi cây rậm rạp, lộn xộn kinh lên được. Tôi chả thấy dấu chân người đâu cả.”

“Tiến sĩ Freed nói rằng có lẽ ông ấy là người cuối cùng đến nghiên cứu từng vị trí của đường sắt ngầm xưa kia. Khu rừng này dần trở nên rậm rạp um tùm khiến người bình thường không vào được,” tôi nói.

Máu xương của tổ tiên tôi. Đó là một ý nghĩ mạnh mẽ, gần như choáng ngợp: đến nơi những người nô lệ đã từng bị giam giữ trong nhiều năm.

Không ai đến giải cứu họ. Không ai quan tấm đến họ. Không thám tử nào thời đó đi tìm những tên quái vật mặt người, những kẻ bắt toàn bộ gia đình người da màu rời khỏi quê hương của họ.

Tôi sử dụng dấu mốc tự nhiên trên bản đồ để xác định vị trí căn hầm nhà Snyder trước đây. Tôi cũng cố gắng củng cố tinh thần - phòng khi tìm thấy thứ mà tôi không muốn thấy.

“Có lẽ chúng ta đang đi tìm một cánh cửa chui cũ kỹ,” tôi nói với Sampson. “Trên bản đồ của Freed thì không có bất cứ địa điểm nào được đánh dấu cụ thể. Căn hầm được ghi là cách đám cây ngô đồng mười hai đến mười lăm mét về phía Tây. Tớ nghĩ đúng là đám cây này rồi, có khi bây giờ chúng ta đang đứng ngay trên căn hầm không chừng. Nhưng cửa vào là chỗ chết tiệt nào đây?”

“Có lẽ là nơi mà không ai vô tình dẫm lên nó,” Sampson đoán. Cậu ấy đang đi xuyên qua những tầng cây thấp rậm rạp, và hoang dại hơn.

Xa xa sau mớ dây keo chằng chịt là một cánh đồng hoặc đồng cỏ trơ trọi, nơi cây thuốc lá đã từng được trồng và phát triển. Xa hơn nữa là những rừng cây rậm rì. Không khí ngột ngạt tĩnh mịch. Sampson dần trở nên mất kiên nhẫn, và trả thù bằng cách đốn ngã cây kim ngân. Cậu ấy giẫm thật mạnh chân xuống đất, cố gắng xác định vị trí của canh cửa bí mật. Cậu ấy lắng nghe xem có âm thanh rỗng nào hay không, như tiếng gỗ hoặc kim loại dưới lớp cỏ cao và tầng cỏ dại um tùm, chằng chịt.

“Ban đầu chỉ là một hầm rượu lớn sâu hai tấc đất. Có thể Casanova đã cơi nới thêm. Xây một thứ hoành tráng hơn cho ngôi nhà kinh dị của hắn,” tôi nói khi đang tìm kiếm trong những bụi cây thấp.

Tôi nghĩ đến việc Naomi bị giam giữ quá lâu dưới lòng đất. Đã hàng tháng nay, hàng tuần nay, tôi cứ nghĩ mãi về cô bé. Bây giờ vẫn thế. Sampson đã nói đúng về khu rừng này. Nó thật rùng rợn, và tôi có cảm giác như chúng tôi đang đứng ở một nơi ma quái từng xảy ra những chuyện lén lút phi pháp. Naomi có thể đang ở đâu đó gần đây, dưới lòng đất.

“Cậu lại trù ẻo tớ rồi đấy. Đang cố suy nghĩ như tên khốn đó đây. Câu có chắc rằng tiến sĩ Sachs về vườn không phải là Casanova không?” Sampson hỏi trong lúc tìm kiếm.

“Không, cũng chưa chắc. Nhưng tớ không biết tại sao cảnh sát Durham lại bắt hắn. Sao tự dưng họ lại tìm được những bộ đồ lót lại có trong nhà hắn?”

“Bởi có lẽ hắn là Casanova, anh bạn à. Bởi vì có lẽ hắn để đồ lót nạn nhân ở đó để mỗi chiều mưa lôi ra ngửi. FBI và đội phòng chống tội phạm Durham chuẩn bị khoá hồ sơ vụ án này rồi thì phải?”

“Nếu trong thời gian đó không có vụ sát hại hoặc bắt cóc nào nữa. Một khi họ khoá sổ thì gã Casanova thật có thể rảnh tay, lập kế hoạch cho tương lai hắn.”

Sampson đứng thẳng người, rướn cái cổ dài. Cậu ta thở dài. Rồi rên rỉ ầm ĩ. Chiếc áo thun thấm đẫm mồ hôi. Rồi cậu bạn tôi chăm chăm nhìn lên mớ dây leo chằng chịt. “Chúng ta còn phải cuốc bộ cả chặng đường dài về chỗ đỗ xe. Một cuốc đi vừa dài, vừa tối tăm, lại nóng nực, mệt mỏi.”

“Vẫn chưa xong đâu. Cùng tớ làm nốt việc này đi.”

Tôi không muốn ngừng cuộc tìm kiếm mà ra về. Lại được sát cánh bên Sampson quả là tốt phước. Hiện vẫn còn ba trang trại nữa trên bản đồ của tiến sĩ Freed. Hai trong số đó có vẻ nhiều hứa hẹn; còn cái kia thì xem ra quá nhỏ. Nhưng rất có thể đó lại chính là nơi Casanova chọn để ẩn náu. Chẳng phải hắn vốn là kẻ có sở thích ngược đời sao?

Tôi cũng vậy. Tôi vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm suốt đêm, không e ngại những cánh rừng tối, lũ rắn đen và rắn hổ mang, lũ sát nhân song sinh.

Tôi nhớ lại câu chuyện kinh hoàng của Kate về căn nhà bốc hơi và những gì diễn ra trong đó. Thực ra thì vào ngày cô trốn thoát đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngôi nhà không nằm trong rừng thì nó đang nằm ở chỗ quái nào? Nó phải ở dưới lòng đất. Ngoài ra không còn giả thuyết nào khác…

Không có bất kỳ giả thuyết nào khác.

Trừ phi ai đó đã cố ý xoá đi mọi dấu vết cuối cùng của trang trại.

Trừ phi ai đó đã sử dụng những khúc gỗ cũ để xây thứ khác.

Cuối cùng tôi rút súng ra rà soát xung quanh, bất cứ cái gì để chỉa súng vào. Sampson nhìn tôi qua khoé mắt. Tò mò nhưng không lên tiếng.

Tôi cần phải giải toả nỗi giận dữ trong lòng. Làm vơi đi thù ghét và căng thẳng. Ngay tại nơi này và ngay bây giờ. Dù vậy, cũng chẳng có mục tiêu nào để bắn. Không có ngôi nhà kinh hoàng nào nằm dưới lòng đất.

Cũng không có tấm ván mục nát của một trang trại hay chuồng ngựa. Không một dấu tích nào còn sót lại.

Cuối cùng tôi bắn một loạt đạn vào thân cây nhiều bướu gần đó. Trong cơn giận giữ bùng phát, tôi thấy cái bướu nom như đầu người. Một người đàn ông giống Casanova. Tôi lại bắn liên tiếp. Tất cả đều trúng mục tiêu, cực kỳ chuẩn xác. Tôi đã giết Casanova! “Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?” Sampson chăm chú nhìn tôi qua cặp kính mát Ray-ban. “Cậu đã bắn trúng đôi mắt tội lỗi của ông ba bị rồi đấy.”

“Đỡ hơn tí. Chẳng nhiều gì cho cam.” Tôi giơ ngón tay cái và ngón trỏ cho cậu ấy xem, khoảng cách giữa ngón tay là một milimét.

Sampson tựa tựa vào một cái cây còi cọc giống như bộ xương người. Những cây non không đủ ánh sáng. “Tớ thật lòng nghĩ rằng chúng ta nên cuốn gói rời khỏi đây thôi,” cậu ấy nói.

Đúng lúc đó chúng tôi nghe thấy tiếng la hét.

Tiếng của những phụ nữ phát ra dưới lòng đất.

Những tiếng la hét nghèn nghẹt, nhưng chúng tôi cũng nghe rõ mồn một. m thanh vọng đến phía Bắc nơi chúng tôi đang đứng, vang đến tận những bụi mâm xôi dày đặc, nhưng nơi đồng không mông quạnh sau cánh đồng thuốc lá xưa cũ là nghe rõ hơn cả.

Khi tôi nghe thấy những âm thanh dưới lòng đất là lúc nỗi căng thẳng tột độ bùng phát dữ dội. Tôi vô thức gục đầu xuống ngực.

Sampson rút khẩu Clock ra bắn nhanh hai phát liên tiếp, tạo tín hiệu cho những phụ nữ bị mắc kẹt, cho bất cứ ai la hét dưới lòng đất.

Những tiếng la hét nghèn nghẹt mỗi lúc một to hơn, như vọng lên từ tầng thứ mười địa ngục.

“Ôi chúa ơi,” tôi thì thầm. “Chúng ta tìm thấy họ rồi, John ơi. Chúng ta tìm thấy ngôi nhà kinh dị rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106


Sampson và tôi quỳ gối chống tay xuống đất. Chúng tôi điên cuồng tìm kiếm lối vào bí mật của căn nhà dưới lòng đất, quờ quạng ngón tay và lòng bàn tay vào bụi rậm đến mức trầy xước chảy máu. Tôi nhìn xuống thì thấy tay mình run rẩy.

Tôi lại bắn nhiều phát đạn hơn, để cho những người phụ nữ bị mắc kẹt dưới biết rằng chúng tôi đã nghe thấy họ, và rằng chúng tôi vẫn đang ở trên này. Sau khi bắn xong, tôi nhanh chóng nạp thêm đạn.

“Chúng tôi ở trên này!” tôi hét lên, đầu ghé xuống đất. Cỏ và cỏ dại cào xước mặt tôi. “Chúng tôi là cảnh sát!”

“Tìm được rồi, Alex,” Sampson gọi tôi. “Cánh cửa ở đây này. Một loại cửa gì đấy.”

Chạy qua những tầng cỏ dại rậm dày, cao lút giống như lội bì bõm dưới nước vậy. Cánh cửa chui ẩn trong bụi kim ngân hoa và đám cỏ cao đến thắt lưng, nơi Sampson đang tìm kiếm. Cửa bị phủ thêm một lớp cỏ và lá thông dày. Có lẽ đội tìm kiếm hay bất cứ ai đi bộ qua rừng sẽ không bao giờ tìm ra cánh cửa này.

“Tớ sẽ xuống đó trước,” tôi nói với Sampson. Máu chảy rần rật, sôi sục trong tai tôi. Thường thì cậu ấy sẽ tranh cãi. Lần này thì không.

Tôi hối hả chạy rầm rầm xuống cầu thang gỗ dốc, nhỏ hẹp dường như được xây dựng cách đây cả nửa thế kỷ. Sampson chạy ngay sau tôi. Một cặp song sinh hoà hợp.

Dừng lại! Tôi tự nhủ. Chậm lại nào. Ở phía cuối cầu thang có một con đường thứ hai. Cánh cửa gỗ sồi nặng trịch trông còn khá mới, như thể mới được lắp, có thể là năm ngoái hay năm kia. Tôi từ từ xoay tay nắm cửa. Cửa khoá.

“Tôi vào đây,” tôi hét lên báo hiệu cho bất cứ ai đang đứng sau cửa. Rồi tôi bắn hai phát đạn vào ổ khoá khiến nó tung ra. Tôi dùng vai đẩy mạnh thì cánh cửa gỗ ì ạch mở ra.

Cuối cùng thì tôi đã vào trong ngôi nhà kinh dị. Cảnh tượng trước mắt làm tôi buồn nôn. Thi thể người phụ nữ được đặt trên một chiếc ghế bành trong căn phòng có vẻ là phòng khách trang bị đầy đủ tiện nghi. Xác chết đã bắt đầu phân huỷ. Không còn nhận ra đặc điểm. Giòi lúc nhúc trên thi thể nạn nhân.

Hành động, tôi tự nhủ. Hành động! Hành động ngay.

“Tôi ở ngay sau cậu đây,” Sampson trầm giọng thì thầm, kiểu giọng hiện trường án mạng. “Cẩn thận đấy, Alex.”

“Cảnh sát đây!” tôi hét lớn. Giọng tôi run rẩy, khàn khàn. Tôi sợ cả những thứ mà chúng tôi có thể tìm ra trong nơi ẩn náu này. Liệu Naomi có còn ở đây không? Cô bé còn sống không?

“Chúng tôi ở dưới này!” một người phụ nữ hét lớn. “Có ai nghe tôi không?”

“Chúng tôi nghe thấy cô. Chúng tôi đang đến!” tôi hét lại.

“Xin hãy giúp chúng tôi!” Giọng nói thứ hai trong căn nhà ngầm nghe có vẻ xa hơn. “Hãy cẩn thận. Hắn quỷ quyệt lắm.”

“Thấy chưa. Hắn quỷ quyệt,” Sampson thì thầm. Không bao giờ bối rối.

“Hắn đang ở trong nhà! Hắn đang ở đây!” một người phụ nữ hét lên cảnh báo chúng tôi.

Sampson vẫn đứng phía sau tôi, theo sát từng bước một. “Cậu vẫn muốn giữ quan điểm hả cộng sự? Mạo hiểm?”

“Tớ muốn chính tớ tìm ra con bé,” tôi nói với cậu ấy. “Tớ phải tìm thấy Scootchie.”

Cậu ấy không phản đối. “Cậu có nghĩ rằng tên người tình nhỏ bé đang ở đâu đó dưới này không? Casanova ấy?” cậu ấy thầm thì.

“Tôi nghe nói vậy,” tôi vừa nói vừa nhích lên phía trước. Hai chúng tôi đã rút súng ra sẵn sàng chiến đấu. Chúng tôi không hề biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước. Liệu gã người tình nhỏ bé có chờ sẵn chúng tôi không?

Đi! Đi! Nhấc chân lên nào!

Tôi dẫn đường ra khỏi căn phòng khách vắng tanh. Những chiếc đèn trần công nghệ cao thắp sáng cả hành lang liền kề. Hắn xoay đâu ra điện ở dưới này? Một chiếc biến áp? Máy phát điện? Thế tức là sao? Rằng hắn khéo léo ư? Rằng hắn cấu kết với công ty điện địa phương ư?

Phải mất bao nhiêu lâu mới hoàn thành xong căn hầm dưới lòng đất có đủ điều kiện thế này? Tôi băn khoăn. Để trang bị đầy đủ như thế này? Để thế giới tưởng tượng của hắn biến thành sự thật?

Không gian rộng rãi. Chúng tôi bước vào hành lang dài ngoằn ngoèo từ phòng khách sang phía bên phải. Hai bên đều có phòng, phòng nào cũng bị khoá trái như ngục giam.

“Xem chừng phía sau nhé,” tôi nói với Sampson. “Tớ sẽ mở cánh cửa số một.”

“Tớ luôn xem chừng phía sau cậu,” cậu ấy thì thầm.

“Cả phía sau cậu nữa đấy.”

Tôi tiến đến cảnh cửa đầu tiên. “Cảnh sát đây,” tôi thét lớn. “Tôi là thám tử Alex Cross. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Tôi giật mạnh cánh cửa đầu tiên ngó vào bên trong. Tôi muốn đó là Naomi. Tôi cầu nguyện điều đó trở thành sự thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107


“Đúng là mấy thằng ngu hết thuốc chữa,” Kẻ Lịch Thiệp nói, nghiệt ngã và thiếu kiên nhẫn như mọi khi. “Hai thằng hề da đen trong ngày hội.”

Casanova cười nhạt, càng lúc càng mất kiên nhẫn với Kẻ Lịch Thiệp. “Thế anh mong đợi cái quái gì hả? Bác sĩ phẫu thuật não từ Walter Reed ở Washington đến à? Chúng chỉ là hai thằng cảnh sát đường phố tầm thường mà thôi.”

“Không tầm thường lắm đâu. Chúng đã tìm thấy ngôi nhà, phải vậy không? Chúng vào trong rồi.”

Từ nơi ẩn nấp gần đó trong rừng, hai tên đồng bọn cùng quan sát mọi việc xảy ra. Suốt cả buổi chiều, chúng đã bám theo vị thám tử bằng cách theo dõi họ qua ống nhòm. Lập âm mưu, lên kế hoạch, và cũng chơi với con mồi. Chúng rất cẩn thận khi bước vào cuộc đối đầu cuối cùng này.

“Tại sao chúng không đem những kẻ khác đến đây nhỉ? Tại sao không đi cùng với FBI?” Rudolph hỏi. Gã luôn tọc mạch và suy nghĩ rất logic. Một cỗ máy logic; một cỗ máy giết người; nhưng là cỗ máy không tim.

Casanova lại nhìn qua chiếc ống nhòm hữu dụng của Đức. Hắn nhìn thấy cánh cửa mở toang hoác dẫn xuống ngôi nhà dưới lòng đất, kiệt tác mà hắn và Rudolph đã tự tay dựng lên.

“Đó là tính kiêu ngạo của bọn cảnh sát,” cuối cùng hắn cũng trả lời câu hỏi của Rudolph. “Ở một số khía cạnh, chúng cũng giống chúng ta. Cross là một thằng đặc biệt. Ngoài bản thân mình ra hắn không tin ai khác.”

Hắn liếc nhìn Will Rudolph, và cả hai tên cùng mỉm cười. Câu châm biếm vừa rồi quả là hay ho. Hai thám tử chống lại hai kẻ bọn chúng.

“Có lẽ Cross nghĩ rằng hắn hiểu chúng ta, mối quan hệ của chúng ta,” Rudolph nói. “Có thể hắn cũng hiểu đôi chút.” Từ sau cuộc chạm trán gần đây tại California gã cứ bị Alex Cross ám ảnh. Rốt cuộc Cross đã theo dõi gã, vụ ấy khiến gã sợ vãi đái. Nhưng Kẻ Lịch Thiệp cũng thấy thú vị khi có một đối thủ như Cross. Gã vốn thích cạnh tranh, cái môn thể thao đẫm máu ấy.

“Hắn hiểu sơ sơ, biết cách thức ra tay của chúng ta, nên cứ tưởng mình biết nhiều lắm ấy. Chỉ cần kiên nhẫn là chúng ta sẽ tìm thấy điểm yếu của tên Cross này.”

Miễn là chúng kiên nhẫn, Casanova tin tưởng, miễn là chúng cẩn thận suy xét tình hình, chúng sẽ giành chiến thắng; chúng sẽ không bao giờ bị bắt. Như bao năm qua kể từ ngày cả hai gặp nhau lần đầu tiên tại Đại học Duke.

Casanova biết Will Rudolph đã rất bất cẩn khi ở California. Gã có khuynh hướng lo âu ngay cả khi còn là một sinh viên y khoa xuất sắc. Gã thiếu kiên nhẫn, cẩu thả và kệch cỡm trong vụ sát hại Roe Tierney và Tom Hutchinson. Suýt nữa thì gã đã bị tóm ngay sau đó. Gã từng bị cảnh sát thẩm tra, và là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất trong vụ án nổi tiếng một thời.

Casanova lại nghĩ về Alex Cross, đánh giá điểm mạnh yếu của tên thám tử này. Cross là người cẩn trọng, và là một “tay nhà nghề”. Hắn suy tính kĩ càng trước khi hành động. Chắc chắn hắn thông minh hơn tất cả đám cảnh sát còn lại thuộc đội điều tra. Một cảnh sát kiêm nhà tâm lý học. Hắn đã tìm thấy nơi ẩn náu của bọn chúng? Hắn đã đi quá xa, đã đến gần tới mục tiêu hơn tất cả những người khác.

John Sampson có tính cách bốc đồng hơn. Hắn là một điểm yếu, mặc dù trông hắn thì không có vẻ như vậy, Hắn to con, nhưng sẽ là người gục ngã đầu tiên. Sampson bị hạ thì Cross cũng sẽ thua. Hai thám tử là bạn chí thân; chúng rất yêu quý nhau.

“Chúng ta thật quá ngu ngốc khi năm ngoái lại tách nhau ra, mỗi người một ngả,” Casanova nói với người bạn duy nhất trên đời của hắn. “Nếu chúng ta không châm ngòi cạnh tranh và tự coi mình là trung tâm, Cross sẽ không bao giờ phát hiện ra bất cứ điều gì về chúng ta. Hắn sẽ không bao giờ tìm thấy anh, và giờ đây chúng ta sẽ không phải giết mấy con bé và phá hủy ngôi nhà.”

“Hãy để tôi phụ trách tiến sĩ Cross” Rudolph nói. Gã không phản ứng lại với những gì Casanova vừa nói. Rudolph không bao giờ để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng thực sự gã cũng đã từng rất cô đơn. Gã đã trở lại, có phải không?

“Không ai xử tiến sĩ Cross một mình hết,” Casanova nói. “Chúng ta sẽ cùng bám theo chúng. Chúng ta sẽ chơi trò hai chọi một, trò ta chơi giỏi nhất. Đầu tiên là tên Sampson. Rồi đến lượt Alex Cross. Tôi biết hắn sẽ phản ứng ra sao. Tôi biết hắn suy nghĩ thế nào. Tôi đã theo dõi hắn. Thực ra, tôi săn Alex Cross kể từ khi hắn vừa đặt chân tới miền Nam.”

Hai gã quái vật mặt người tiến gần hơn đến ngôi nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108


Tôi bật đèn phía trên đầu căn phòng đầu tiên thì nhìn thấy một trong những phụ nữ bị giam cầm. Maria Jane Capaldi rúm ró dựa vào tường như một cô gái nhỏ sợ hãi. Tôi biết cô là ai. Tôi đã gặp cha mẹ cô khoảng một tuần trước, đã xem những bức hình thời nhỏ thân thương của cô.

“Xin đừng làm hại tôi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa đâu,” Maria Jane cầu xin bằng giọng thì thầm, hơi khàn.

Cô gái co quắp, người khẽ lắc lư qua lại. Cô mặc quần tất màu đen tơi tả và áo phông Nirvana nhăn nhúm. Maria Jane chỉ mới mười chín tuổi, học chuyên ngành nghệ thuật và là hoạ sĩ triển vọng của bang Bắc Carolina tại Raleigh.

“Tôi là thám tử cảnh sát,” tôi thì thầm, hết sức từ tốn. “Giờ đây không ai có thể làm hại cô nữa. Chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép chúng.”

Maria Jane rên rỉ, và bắt đầu khóc vì nhẹ nhõm. Toàn thân cô run lên cầm cập.

“Hắn sẽ không thể làm hại cô nữa, Maria Jane,” tôi quả quyết bằng giọng nhẹ nhàng nhất mà tôi thốt ra được. Thật tình thì tôi hầu như không thể mở lời. “Tôi phải tìm những người khác nữa. Tôi sẽ trở lại, tôi hứa đấy. Tôi để cửa mở cho cô rồi. Cô có thể ra ngoài. Giờ cô an toàn rồi.”

Tôi phải giúp đỡ những người khác. Hậu cung chứa những người phụ nữ đặc biệt của hắn ở ngay tại đây. Naomi là một trong số họ.

Tôi bước vào căn phòng kế dọc hành lang. Tôi vẫn thở hổn hển. Những cảm xúc vui mừng, sợ hãi, buồn bã đan xen lẫn lộn.

Một người phụ nữ tóc vàng cao ráo trong phòng nói với tôi rằng tên cô là Malissa Stanfield. Tôi nhớ cái tên này. Cô học trong trường y tá. Tôi có quá nhiều câu hỏi, nhưng thời gian thì chỉ đủ cho một câu.

Tôi chạm nhẹ vào vai cô. Cô rùng mình, rồi đổ sụp trước mắt tôi. “Cô có biết Naomi Cross ở đâu không?” tôi hỏi cô.

“Tôi không chắc,” Melissa nói. “Tôi không biết cách bố trí ở nơi này.” Cô lắc đầu khóc. Có lẽ cô còn không biết tôi đang nói về ai.

“Giờ cô an toàn rồi. Cơn ác mộng giờ đã kết thúc, Melissa à. Để tôi giúp những người khác nữa,” tôi thì thầm.

Trở lại đại sảnh, tôi thấy Sampson đang phá khoá một cánh cửa. Tôi nghe thấy cậu ấy nói, “Tôi là thám tử cảnh sát. Giờ an toàn rồi.” Giọng cậu ấy hết sức nhẹ nhàng: Người Lịch Thiệp mang tên Sampson.

Những người phụ nữ được giải cứu bước ra khỏi phòng giam, choáng váng và hoang mang. Họ ôm nhau ở ngoài hành lang. Hầu hết đều nức nở, nhưng tôi có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm, thậm chí là niềm vui sướng của họ. Cuối cùng, đã có người đến cứu họ.

Tôi bước vào hành lang thứ hai ngay sau hành lang đầu tiên. Có nhiều cánh cửa bị khoá hơn. Liệu Naomi có ở đây? Cô bé còn sống hay không? Tim tôi đập thình thịch trưởng chừng như không thể chịu đựng nổi.

Tôi mở cánh cửa đầu tiên bên phải thì thấy cô bé ở đó. Scottchie đây rồi. Một cảnh tượng đẹp đẽ nhất trần gian.

Nước mắt tôi cuối cùng cũng trào ra. Bây giờ tôi lại là người không thể thốt lên lời. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được những gì xảy ra lúc ấy giữa hai chú cháu. Từng từ ngữ, vẻ mặt, sắc thái.

“Cháu biết chú sẽ đến cứu cháu mà, chú Alex,” Naomi nói. Cô bé loạng choạng lao vào vòng tay tôi mà ôm thật chặt.

“Ôi, Naomi yêu dấu,” tôi thì thầm. Tôi có cảm giác người nhẹ bẫng đi mấy nghìn cân. “Thế là không uổng công chú rồi. Gần như là vậy.”

Tôi phải nhìn cô bé rõ hơn. Tôi khum hai tay ôm khuôn mặt quý giá của cô cháu gái. Cô bé trông rất mong manh và nhỏ bé giữa gian phòng. Nhưng vẫn còn sống! Cuối cùng tôi đã tìm được cô bé.

Tôi gọi lớn để Sampson nghe thấy. “Tớ tìm thấy Naomi rồi. Chúng ta tìm thấy rồi, John ơi! Ở đây! Bọn tớ đang ở đây!”

Scootchie và tôi ôm nhau thật chặt, giống như trước đây. Nếu như có lần nào đó tôi từng hối tiếc khi trở thành thám tử, thì sự đoàn tụ hôm nay bù đắp tất cả. Tôi nhận ra rằng chính vì tưởng cô bé đã chết nên tôi càng không bao giờ từ bỏ cuộc chiến. Không bao giờ bỏ cuộc.

“Cháu biết chú sẽ ở đây giống như thế này mà. Cháu đã mơ thấy thế. Cháu sống ở chờ đợi khoảnh khắc này. Ngày nào cháu cũng cầu nguyện, và giờ thì chú đây rồi.” Naomi gắng gượng nở nụ cười tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy. “Cháu yêu chú.”

“Chú cũng yêu cháu. Chú nhớ cháu đến phát điên lên mất. Mọi người trong gia đình cũng vậy.” Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng buông Naomi ra.

Tôi nghĩ đến lũ quái vật, và cách chúng suy nghĩ lúc này. Vẫn đang bàn mưu tính kế. Leopold và Loeb đều đã trưởng thành, phạm những tội ác hoàn hảo.

“Có chắc cháu ổn không?” Cuối cùng tôi mỉm cười, ít nhất cũng gượng cười.

Tôi thấy sự mạnh mẽ quen thuộc trở lại trong đôi mắt Naomi. “Chú cứ đi đi. Cứu những người khác nữa,” cô bé thúc giục tôi. “Hãy giải cứu những người còn lại bị hắn nhốt trong phòng giam.”

Ngay lúc đó, một âm thanh khủng khiếp kỳ lạ phát ra từ phía hành lang. Một tiếng thét đau đớn. Tôi chạy từ phòng Naomi ra thì nhìn thấy một cảnh tượng mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra, dù trong cơn ác mộng tồi tệ nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109


Tiếng kêu cứu to trầm là của Sampson. Cộng sự của tôi đang gặp nguy hiểm. Hai gã đeo mặt nạ ma cà rồng đang cùng tấn công bạn tôi. Casanova và Rudolph ư? Còn có thể là ai khác nữa chứ!

Sampson gục xuống ở hành lang. Miệng vẫn còn há hốc vì kinh ngạc và đau đớn. Một con dao, hay chiếc dùi nhô ra ở giữa lưng bạn tôi.

Tôi cũng từng đối mặt với tình huống tương tự hai lần trước đây, khi đang tuần tra trên phố Washington. Cộng sự của tôi bị thương. Tôi không có lựa chọn, có lẽ chỉ còn một cơ hội mà thôi. Tôi không chần chừ. Tôi giương khẩu Glock lên bắn.

Chúng kinh ngạc với phát đạn thần tốc của tôi. Chúng không ngờ tôi sẽ bắn trong khi chúng đang giữ Sampson. Gã quái vật cao lớn hơn ôm vai ngã xuống. Gã còn lại thì nhìn tôi từ phía hành lang. Cái nhìn chòng chọc lạnh lùng qua chiếc mặt nạ xác chết gớm ghiếc là một lời cảnh báo. Tuy nhiên, tôi vẫn lợi thế hơn bọn chúng.

Tôi bắn phát đạn thứ hai, nhắm vào chiếc mặt nạ xác chết còn lại. Tất cả đèn đóm trong ngôi nhà dưới lòng đất bất ngờ tắt phụt. Đồng thời, tiếng nhạc rock’n’roll inh tai phát ra từ chiếc loa ẩn đâu đó trong tường. Axl rose tru rống lên bài hát “Wellcome to the jungle”.

Bóng tối đen kịt bao trùm toàn bộ hành lang. Tiếng nhạc rock làm rung chuyển cả nền nhà. Tối bám vào tường, nhích từng bước một tới chỗ Sampson gục ngã.

Tôi cố gắng giương mắt nhìn xuyên bóng tối, và một nỗi sợ hãi khủng khiếp vây quanh tôi. Chúng đã bất ngờ tấn công Sampson, nhưng việc này không hề dễ dàng. Tôi không biết bọn chúng từ đâu chui ra. Còn một lối ra vào nữa sao?

Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ khe khẽ quen thuộc. Sampson đang ở phía trước. “Tớ ở đây. Chắc lúc đấy tớ không xem chừng phía sau lưng,” cậu ấy vừa thở hổn hển vừa nói.

“Đừng nói gì cả.” Tối bước gần hơn đến nơi mà giọng nói phát ra. Tôi đoán được cậu ấy đang ở đâu. Tôi sợ chúng vẫn chưa bỏ đi. Chúng đã lấy lại thế cân bằng, và tôi chắc rằng chúng chỉ chực nhảy xổ vào tôi.

Chúng thích chơi trò hai chọi một. Chúng cần phải kết hợp chặt chẽ với nhau. Chúng cần có nhau. Bên nhau, chúng không bị đánh bại. Cho đến giờ phút này.

Tôi men theo tường từng bước một, lưng áp sát vào tường. Tôi đi về phía dáng người và cái bóng động đậy ở cuối hành lang.

Có một tia sáng mờ màu hổ phách ở phía trước. Tôi nhìn thấy Sampson nằm co quắp trên sàn nhà. Tim tôi đập dồn dập như trống trận. Cộng sự của tôi bị thương rất nặng. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, ngay cả khi chúng tôi còn là lũ nhóc trên đường phố D.C

“Tớ ở đây,” tôi nói, quỳ xuống bên cạnh Sampson. Tôi chạm vào cánh tay cậu ấy. “Cậu mà chảy máu đến chết thì tôi chỉ có nước phát điên,” tôi bảo cậu ấy. “Yên nào.”

“Đừng lo. Tớ sẽ không bị sốc nữa đâu. Không còn cái gì trên đời làm tớ sốc nữa cả,” cậu ấy rên rỉ.

“Đừng ra vẻ anh hùng.” Tôi nâng nhẹ đầu câu ấy lên bên người tôi. “Cậu bị dao cắm phập vào giữa lưng đấy.”

“Tớ là anh hùng mà… đi đi!... Cậu không thể để chúng chạy thoát! Cậu đã bắn một thằng bị thương. Chúng chạy về phía cầu thang… lối mà chúng ta vào ấy.”

“Đi đi, chú Alex. Chú phải bắt bọn chúng!” Tôi quay về phía giọng nói của Naomi. Cô bé quỳ xuống chỗ Sampson. “Cháu sẽ lo cho chú ấy.”

“Chú sẽ trở lại,” tôi nói. Rồi tôi rời đi.

Tôi rẽ vào một góc tối của hành lang dài, khom người giữ tầm bắn thấp. Tôi nhận ra mình đã ra đến hành lang đầu tiên mà chúng tôi vào. Sampson nói chúng chạy về phía cầu thang.

Ánh sáng cuối đường hầm? Quái vật ẩn náu dọc đường? Tôi đi nhanh hơn trong bóng tối mờ mờ. Không gì có thể ngăn cản tôi lúc này. Nhưng Casanova và Rudolph thì có thể. Hai chọi một không phải là tỷ lệ mà tôi mong muốn trên chính sân nhà của chúng.

Cuối cùng tôi cũng tìm được cửa ra. Không có khoá, không có tay nắm cửa. Tôi đã bắn vỡ chúng lúc trước.

Cầu thang không có ai, ít nhất là trông có vẻ như vậy. Cánh cửa tầng hầm mở toang, tôi nhìn thấy đám thông sẫm màu và những mảng trời xanh trên cao. Liệu chúng có đang ở đó chờ tôi hay không? Hai gã quái vật cáo già!

Tôi trèo hết tốc lực lên cầu thang gỗ. Ngón tay đặt nhẹ ở cò khẩu súng Glock. Mọi việc lại vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tôi phi lên những bậc thang cuối cùng, nhanh như một hậu vệ chuyên nghiệp lao qua cái vòng tròn nhỏ được vạch giữa sân. Tôi trồi lên từ khe hở hình chữ nhật trên mặt đất. Nhào lộn. Nâng súng chuẩn bị bắn. Chí ít động tác sẵn sàng chiến đấu của tôi cũng có thể phá huỷ mưu đồ của ai đó.

Không có ai ở đó bắn tôi hay hoan nghênh màn biểu diễn của tôi. Cánh rừng sâu yên tĩnh và hoàn toàn trống không.

Lũ quái vật đã biến mất… và căn nhà cũng vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110


Tôi chọn hướng mà Sampson và tôi đã đi vào. Đó chắc chắn là cách duy nhất ra khỏi rừng, và có thể cũng là con đường Casanova và Will Rudolph chọn. Tôi không muốn bỏ lại Sampson và những người phụ nữ, nhưng không có lựa chọn khác, không còn cách nào khác.

Tôi nhét súng vào bao súng đeo vai rồi bắt đầu chạy. Khi đã vào guồng rồi, tôi chạy càng lúc càng nhanh, nhớ rằng mình phải chạy nhanh hết tốc lực.

Trong tầng cây thấp rậm rạp cách vài mét phía trước có một vết máu tươi dính trên lá. Một trong hai kẻ đang chảy máu như suối. Tôi hy vọng chẳng mấy chốc mà hắn chết. Dù sao thì tôi cũng đi đúng hướng.

Dây leo và bụi gai cào rách tay chân khi tôi len qua những bụi cây cao lớn rậm rì. Những cành cây rậm lá quất qua quất lại vào mặt tôi. Nhưng dù có bị quất thế nào thì tôi cũng không màng.

Tôi chạy chí ít cũng phải gần hai cây, hoặc tương tự. Mồ hôi túa ra, ngực thì đau thắt. Đầu tôi nóng bừng, giống như động cơ của một chiếc xe quá nhiệt. Bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn.

Tôi chỉ biết mình đang tiến gần đến bọn chúng hơn. Hoặc có thể chúng đang ở ngay đằng sau lưng tôi? Biết đâu chúng đã nhìn tôi đi ra? Lần theo dấu vết tôi? Bao vây tôi? Hai chọi một không phải cách tôi muốn chiến đấu với chúng.

Tôi tìm kiếm vết máu hay những mẩu quần áo rách khác. Có một vài dấu hiệu chỉ ra rằng chúng vừa qua đây. Lòng tôi như lửa đốt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Chân đau nhức, co thắt.

Tôi bỗng hồi tưởng lại một loạt hình ảnh. Tôi đã từng bế Marcus Daniel trong tay mà chạy như điên tại Washington, D.C. Tôi lại hình dung ra khuôn mặt của cậu bé tội nghiệp. Tôi nhớ đã nghe thấy Sampson hét lên choáng váng, đau đớn khi ở trong ngôi nhà đó. Tôi hình dung ra khuôn mặt Naomi.

Có cái gì đó phía trước - hai gã đàn ông đang chạy trốn. Một kẻ ôm vai. Liệu có phải là Casanova? Hay Kẻ Lịch Thiệp? Không quan trọng lắm - tôi muốn cả hai bọn chúng kìa. Chừng nào chưa bắt gọn cả hai tên thì tôi sẽ không dừng lại.

Gã quái vật bị thương không hề có dấu hiệu giảm tốc. Hắn biết tôi đang đuổi theo sau, và rồi hắn bỗng thét lên một tiếng kinh thiên động địa. Nó làm tôi nhớ ra hắn là gã tâm thần cấp độ một không thể lường trước. Tiếng hét - “Aaaaaa!” - vang vọng trong rừng thông như tiếng hú của động vật hoang dã.

Một tiếng thét hoang dại nữa lại vang lên. “Aaaaaa!” là gã tâm thần còn lại.

Song sinh, tôi nghĩ. Chúng đều là động vật tự nhiên. Chúng không thể tồn tại được nếu không có nhau.

Tiếng súng bất thình lình khiến tôi sững sờ. Một mảnh vỏ thông bay sượt qua đầu tôi. Nếu không đi chệch từ ba đến năm phân là nó đã hạ tôi, giết tôi ngay tại chỗ. Một trong hai gã quái vật đã quay lại nhanh như chớp mà nã đạn.

Tôi núp đằng sau cái cây vừa đỡ đạn cho tôi. Tôi hé mắt nhìn qua những cành cây rậm lá. Không thấy kẻ nào phía trước, tôi chờ đợi. Đếm từng giây. Cố gắng bình tĩnh. Kẻ nào nổ súng? Kẻ nào bị thương?

Chúng đã gần đến đỉnh con đồi dốc trong rừng. Liệu chúng đã vượt qua đỉnh chưa? Nếu rồi thì có phải chúng đang chờ tôi ở phía bên kia hay không? Tôi từ từ chui ra khỏi chỗ nấp an toàn sau cái cây mà nhìn quanh.

Không gian trở lại vẻ kỳ quái và yên tĩnh. Không còn tiếng la hét. Không có tiếng súng nổ. Có vẻ như chúng không còn ở đó. Chúng định làm gì đây? Dẫu sao tôi cũng có một phát hiện mới về chúng. Tôi đã có một đầu mối để tiếp tục. Tôi đã nhìn thấy manh mối quan trọng chỉ một giây trước đây thôi.

Tôi chạy nước rút lên đỉnh đồi trọc ở phía trước. Không có gì! Tim tôi nghẹn lại, tràn trề thất vọng. Chúng đã bỏ trốn ư? Sau tất cả những chuyện này?

Tôi tiếp tục chạy. Tôi không cho phép chuyện điên rồ này xảy ra. Tôi sẽ không để sổng lũ quái vật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111


Tôi nghĩ mình biết lối đi đến đường quốc lộ, và tôi đang đi về phía đó. Tôi dần dần lấy lại sức, chạy nhanh hơn. Alex - Kẻ Tìm Đường.

Tôi phát hiện ra chúng chạy trước tôi hai trăm mét. Rồi tôi nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc màu xám lấp lóa: đường cao tốc dài hẹp, cong cong. Tôi nhận ra vài tòa nhà ốp ván trắng và những đường dây điện thoại trông khá cũ. Đường cao tốc. Lối thoát của chúng.

Hai kẻ chạy về phía quán rượu xập xệ. Chúng vẫn đeo mặt nạ người chết. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng Casanova là kẻ chỉ huy. Nhà lãnh đạo thiên bẩm. Hắn yêu những chiếc mặt nạ. Chúng đại diện cho kẻ mà hắn tin rằng mình chính là hiện thân: thần bóng tối. Tùy ý muốn làm gì thì làm. Siêu việt hơn tất cả mọi người.

Một biển hiệu neon xanh đỏ trên mái quán rượu nhấp nháy dòng chữ Bụi Đường. Đó là một trong những nhà máy sản xuất rượu gin vùng nông thôn lúc nào cũng đông khách. Lũ quái vật đang hướng về lối đó.

Casanova và Kẻ Lịch Thiệp leo lên một chiếc xe bán tải màu xanh đời mới đậu trong bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe đông đúc của quán rượu là nơi thuận lợi để giấu xe. Tôi biết điều này vì tôi là thám tử. Tôi chạy hết tốc lực qua đường cao tốc về phía quán rượu.

Một người đàn ông tóc quăn dài màu đỏ dợm leo lên chiếc Plymouth Duster trong bãi đỗ xe. Anh ta mặc áo đồng phục Coca-Cola nhăn nhúm, nách kẹp chiếc túi màu nâu cồng kềnh. Nước non lỉnh kỉnh.

“Cánh sát đây.” Tôi giơ phù hiệu cách cái cằm lún phún râu của anh ta chừng ba mươi phân. “Tôi cần xe của anh!” Tôi giương súng, sẵn sàng gây sự nếu cần. Tôi nhất định phải có được chiếc xe.

“Chúa ơi. Đây là xe của bạn gái tôi,” anh ta cuống quýt cầu khẩn. Ánh mắt dừng lại ở khẩu Glock. Anh ta giao chìa khóa xe cho tôi.

Tôi chỉ về chỗ tôi vừa chui ra. “Gọi cho cảnh sát ngay đi. Những người phụ nữ bị mất tích đang ở đó, có lẽ cách đây hai cây số rưỡi. Nói với họ rằng ở đấy có một cảnh sát. Bảo họ đấy là chỗ trốn của Casanova.”

Tôi nhảy lên chiếc Duster đi với tốc độ sáu tư km/h trước khi ra khỏi bãi đậu xe. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy người đàn ông cơ bụng sáu múi vẫn nhìn chằm chằm theo tôi. Tôi muốn tự gọi cho Kyle Craig nhờ anh ta cử người đến giúp, nhưng không thể dừng lại, không thể để mất dấu Casanova và đồng bọn.

Chiếc xe bán tải màu xanh thẫm hướng về đồi Chapel... nơi Casanova đã tìm cách giết Kate, nơi lúc đầu hắn đã bắt cóc cô. Rốt cuộc, đó có phải là sân nhà của hắn không? Liệu hắn có phải là dân trường Đại học Bắc California? Một bác sĩ? Một người mà chúng tôi chưa từng nghe đến? Không những có thể, mà đó là một khả năng rất lớn.

Tôi cách chúng bốn xe trong ranh giới thành phố. Không cách nào biết chúng có nhận ra mình bị bám đuôi không. Có lẽ chúng biết. Đường phố đồi Chapel đang vào giờ cao điểm. Khắp phố Franklin chỉ thấy dòng xe cộ ngoằn ngoèo, chật hẹp nhích dọc theo khuôn viên trồng cây hai bên đường.

Tôi nhìn thấy rạp Varsity hiện đại phía trước, nơi Wick Sachs đã xem một bộ phim nước ngoài với người phụ nữ tên là Suzanne Wellsley. Đó là một vụ ngoại tình, không hơn không kém. Casanova và Will Rudolph đã cài bẫy tiến sĩ Wick Sachs. Sachs là một nghi phạm quá hoàn hảo trong vụ này. Kẻ viết dâm thư địa phương. Casanova biết tất cả về hắn. Làm thế nào mà hắn biết?

Tôi linh cảm mình sắp bắt được chúng. Tôi phải nghĩ như vậy. Chúng sẽ phải dừng đèn đỏ trên góc giao giữa phố Franklin và Columbia. Những cô cậu sinh viên mặc áo phông xoàng xĩnh với những lô gô Champion, Nike và Bass Ale đi nghênh ngang giữa dòng xe đang dừng lại. Bài hát “I Know I Got Skillz” của Shaquille O’Neal vang lên ầm ĩ từ chiếc đài của ai đó.

Sau khi đèn đỏ, tôi đợi vài giây rồi lên cò súng tạch tạch thật vang. Rồi tôi lao đến chỗ cả hai tên. Dù chúng mày có sẵn sàng hay không thì tao cũng đến đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112


Tôi trườn ra khỏi chiếc Duster, khom mình tiến về giữa phố Franklin. Tôi đã rút khẩu Glock ra, nhưng áp sát vào chân để tránh gây chú ý. Không ai hoảng sợ và la hét vào thời điểm này. Hãy để mọi chuyện suôn sẻ một lần đi nào.

Chắc chắn hai kẻ bọn chúng đã phát hiện ra chiếc Duster theo sau từ trước đó. Tôi cũng đoán vậy. Ngay sau khi tôi đến con phố, bọn chúng lao ra từ hai bên xe tải.

Một tên bắn ba phát đạn nhanh như chớp. Pằng. Pằng. Pằng. Chỉ một trong hai tên rút súng ra. Một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi: Tôi nhớ lại cảnh tượng diễn ra chóng vánh trong rừng. Kết nối đã được thực hiện. Tôi bỗng nhận ra.

Tôi cúi xuống sau một chiếc Nissan Z màu đen đang chờ đèn xanh, hét to hết cỡ, “Cảnh sát! Cảnh sát đây! Nằm xuống. Nằm xuống đất! Ra khỏi xe!”

Hầu hết tài xế và người đi bộ đều làm như tôi nói. Về điểm này thì đồi Chapel và những con phố ở D.C khác nhau một trời một vực. Tôi liếc nhanh lên dải phân cách kim loại giữa đám xe cộ. Tôi không thấy hai kẻ giết người đâu cả.

Tôi men theo chiếc xe thể thao màu đen, lom khom còn hơn cả gập đôi người lại. Đám sinh viên cùng những người chủ cửa hàng đứng ở vỉa hè nhìn tôi đầy cảnh giác. “Cảnh sát đây! Nằm xuống. Nằm xuống. Đưa cậu bé đó ra khỏi đây ngay!” tôi hét lên.

Tôi hình dung ra những cảnh tượng kinh hoàng. Những hình ảnh lóe lên. Sampson… dao găm trên lưng, Kate… sau khi bị chúng đánh đập, cô trở thành một đống bầy nhầy đẫm máu, vô dụng. Đôi mắt sầu thảm của những người phụ nữ bị giam cầm tại căn nhà.

Tôi cúi sát đất, nhưng một trong hai con quái vật đã nhìn thấy tôi, liền giương súng bắn vào đầu tôi. Tôi và hắn gần như nổ súng cùng một lúc.

Viên đạn của hắn trúng vào gương chiếu hậu giữa chúng tôi. Nhờ vậy mà tôi được cứu sống. Tôi còn không biết viên đạn của mình trúng đâu rồi.

Tôi lại lom khom sau những chiếc xe. Mùi xăng xe khó ngửi phả ra nồng nặc. Tiếng còi cảnh sát inh ỏi phía xa cho tôi biết mình sắp được trợ giúp. Dù vậy không phải là Sampson. Không phải sự giúp đỡ tôi cần.

Chỉ cần tiếp tục tiến lên. Bằng cách nào đó không để chúng lạc khỏi tầm nhìn… cả hai bọn chúng. Hai chọi một. Tốt hơn hãy nghĩ là: hai kẻ cộng lại chỉ đáng giá một người!

Tôi tự hỏi chúng sẽ đối phó thế nào. Chúng đang nghĩ gì. Lập kế hoạch. Liệu lúc này Casanova có chỉ huy không? Hắn là ai?

Tôi thoáng ngước lên thì thấy một cảnh sát. Anh ta đứng gần góc đường và đã rút súng ra. Tôi không kịp hét lên cảnh báo anh ta.

Một khẩu súng bắn liền hai phát từ phía bên trái khiến viên cảnh sát tuần tra gục ngay xuống. Mọi người gào thét khắp phố Franklin. Đám sinh viên đại học uể oải giờ không còn thờ ơ nữa. Mấy cô gái khóc thét. Có lẽ cuối cùng họ cũng hiểu rằng tất cả đang cận kề cái chết.

“Nằm xuống!” tôi hét lên lần nữa. “Tất cả nằm xuống!”

Tôi lại cúi thấp người nấp đằng sau mấy chiếc xe, nhích từng bước một đến bên hông chiếc xe tải nhỏ. Khi tôi liếc qua tấm kim loại bạc sáng bóng tôi nhìn thấy một trong hai gã quái vật.

Tôi bắn hú họa phát đạn tiếp theo. Tôi sẵn sàng nã đạn vào bất cứ chỗ nào. Ngực, vai, phía dưới người hắn. Tôi bắn!

Bắn nghi binh đấy, đồ ngu. Xem phát đạn này đi. Viên đạn xuyên qua cả hai cánh cửa hành khách của một chiếc Ford Taurus bỏ không. Viên đạn trúng ngay trên ngực của một trong hai tên quái vật, ngay dưới cổ họng.

Hắn gục xuống như thể chân bị kéo tụt xuống đất. Tôi chạy hết tốc lực đến nơi vừa thấy hắn đứng. Ai trong số chúng bị thương? đầu tôi hỗn loạn. Còn tên kia đang ở đâu?

Tôi lao ra lao vào giữa đám xe đang đậu. Hắn biến mất rồi. Hắn không còn ở đó! Tên bị dính đạn đang ở chỗ quái nào? Tên tội phạm cáo già còn lại trốn ở đâu?

Tôi tìm thấy kẻ dính đạn. Hắn nằm sõng soài dưới cột đèn giao thông giữa phố Columbia và Franklin. Chiếc mặt nạ người chết vẫn còn trên mặt, nhưng hắn ăn mặc gần như bình thường với giày thể thao cao cổ màu trắng, quần kaki nâu, áo gió.

Tôi thấy xung quanh hắn không có khẩu súng nào. Hắn không hề động đậy, tôi biết hắn bị thương rất nặng. Tôi quỳ gối bên cạnh hắn, vừa kiểm tra xem hắn là ai vừa lia mắt nhìn quanh. Cẩn thận! Cẩn thận, tôi nhắc nhở bản thân. Tôi không nhìn thấy tên còn lại. Hắn đang ở đâu đó. Hắn biết cách nã đạn.

Tôi lột chiếc mặt nạ khỏi mặt hắn, lớp ngụy trang cuối cùng bị xé toạc. Mày không phải thần thánh. Mày chảy máu như tất cả chúng tao mà thôi.

Đó là bác sĩ Will Rudolph. Kẻ Lịch Thiệp nằm thoi thóp giữa đường phố đồi Chapel. Đôi mắt màu xanh xám đờ đẫn. Gã nằm trên vũng máu chảy ra từ động mạch.

Mọi người từ vỉa hè chen chúc lại gần hơn. Họ thở hổn hển vì sợ hãi, hoảng hốt. Đôi mắt mở to. Hầu hết bọn họ có lẽ chưa từng chứng kiến người khác chết. Tôi thì đã từng.

Tôi nâng đầu gã lên. Kẻ Lịch Thiệp. Con quái vật giết người, gây thương tích xứ Los Angeles. Gã không thể tin rằng mình đã bị bắn, không chấp nhận nổi. Đôi mắt sợ hãi đảo lia lịa nói với tôi tất cả.

“Casanova là ai?” tôi hỏi bác sĩ Will Rudolph. Tôi muốn gã phải nói ra sự thật. “Casanova là ai? Nói ngay.”

Tôi vẫn tiếp tục nhìn quanh quất đằng sau. Tên Casanova đang ở đâu? Hắn sẽ không để Rudolph chết như thế này chứ? Hai chiếc xe tuần tra cuối cùng cũng đã đến. Ba, bốn viên cảnh sát địa phương cầm súng chạy về phía tôi.

Rudolph cố tập trung ánh mắt, để nhìn tôi thật rõ, hoặc có thể nhìn đời lần cuối cùng. Một bong bóng máu sủi lên trên môi gã rồi vỡ tung .

Gã chậm chạp nói. “Mày sẽ không bao giờ tìm được anh ta.” Gã cười vào mặt tôi “Mày không đủ sức đâu, Cross. Còn lâu mới đủ. Anh ta cực giỏi.”

Cổ họng Kẻ Lịch Thiệp phát ra một tiếng tru chói tai. Tôi biết đó là tiếng nấc hấp hối của gã khi tôi đậy lại chiếc mặt nạ lên mặt con quái vật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113


Đó là một cảnh tượng hân hoan, cuồng nhiệt mà tôi không bao giờ quên được. Gia đình và bạn bè thân thiết của những người phụ nữ bị giam cầm liên tục kéo đến trung tâm y tế Duke suốt đêm hôm đó. Khắp khoảng sân bệnh viện thoai thoải và bãi đậu xe gần đường Erwin, một đám đông lớn bao gồm sinh viên và người dân thị trấn xúc động tập trung ở lại đó đến quá nửa đêm. Những hình ảnh ấy khiến tôi không thể nào quên được.

Ảnh của những người sống sót được phóng to trưng trên các tấm biển. Giảng viên và sinh viên nắm tay nhau, cùng ngân vang những bài hát tôn giáo cũng như bài “Give Peace a Chance”. Ít nhất trong đêm nay, tất cả mọi người đều chọn cách quên đi sự thật rằng tên Casanova vẫn nhởn nhơ. Tôi cũng cố gằng làm vậy trong vài giờ.

Sampson vẫn sống sót và đang hồi phục trong bệnh viện. Kate cũng vậy. Những người tôi chưa từng gặp mặt bước đến, bắt tay tôi thật chặt trong căn phòng bỗng dưng tràn ngập không khí lễ hội. Cha của một trong những nạn nhân còn sống sót xúc động bật khóc trong vòng tay tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết khi được làm cảnh sát.

Tôi đi thang máy lên tầng thứ tư thăm Kate. Trước khi bước vào phòng cô, tôi hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, tôi bước vào. Trông cô giống một xác ướp bí ẩn bị quấn băng khắp đầu. Tình trạng đã dần ổn định dần. Cô sẽ không chết, nhưng vẫn hôn mê.

Tôi nắm tay Kate kể cho cô nghe câu chuyện của một ngày dài. “Những người phụ nữ bị giam cầm đã được tự do. Anh và Sampson đã ở căn nhà kinh dị đó. Họ an toàn rồi, Kate à. Bây giờ em trở lại với mọi người đi. Đêm nay chắc sẽ tuyệt vời lắm,” tôi thì thầm.

Tôi khao khát được nghe lại giọng nói của Kate, ít nhất thêm một lần nữa thôi. Nhưng môi cô không động đậy. Tôi tự hỏi liệu Kate có thể nghe thấy tôi, hoặc hiểu được những gì tôi nói hay không. Trước khi ra về tôi nhẹ nhàng hôn cô. “Anh yêu em, Kate à,” tôi thì thầm vào bờ má bị băng bó. Tôi ngờ rằng cô có thể nghe thấy tôi.

Sampson nằm trên Kate một tầng. Đô vật vừa được phẫu thuật, và tình trạng của cậu ấy được đánh giá là tốt.

Cậu ấy vẫn đang thức và tỉnh táo khi tôi bước vào thăm. “Kate và những người phụ nữ khác thế nào rồi?” Cậu bạn hỏi tôi. “Tớ đã sẵn sàng té khỏi nơi này rồi.”

“Kate vẫn còn hôn mê. Tớ vừa từ phòng cô ấy ra. Còn tình trạng của cậu là ‘tốt’, nếu như cậu quan tâm.”

“Cậu bảo bác sĩ nâng cấp tớ thành ‘tuyệt vời’ đi. Tớ nghe nói Casanova đã trốn thoát.” Cậu ấy bắt đầu ho, và tôi biết cậu ấy đang nổi giận…

“Từ từ nào. Chúng ta sẽ bắt được hắn.” Tôi biết đến lúc rời đi rồi.

“Đừng quên mang cho tớ cặp kính râm,” cậu ấy nói với theo. “Chỗ này quá sáng. Cứ như trong siêu thị Kmart ấy.”

Chín giờ ba mươi tối hôm đó, tôi trở lại phòng bệnh của Scootchie. Seth Samuel cũng đang ở đó. Cả hai nhìn nhau xúc động. Chúng nồng nhiệt, nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào. Tôi bắt cảm thấy hạnh phúc khi hiểu ra tình cảm giữa Naomi và Seth.

“Chị Scootch. Chị Scootch!”

Tôi nghe thấy một giọng nói thân thuộc phía sau, và đó là âm thanh tuyệt vời nhất. Nana, Cilla, Damon, và Jannie đều nhào chạy vào phòng. Họ đã bay từ Washington đến đây. Cilla xúc động òa khóc ngay khi nhìn thấy con gái. Tôi thấy Nana Mama cũng gạt đi vài giọt nước mắt. Rồi Cilla và Naomi ôm nhau như chưa bao giờ được ôm.

Hai con tôi đứng nhìn chị họ Scootch của chúng nằm trên giường bệnh đáng sợ. Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi cũng như sự bối rối ánh lên trong đôi mắt thơ ngây ấy, đặc biệt là Damon khi mà nó luôn cố gắng vượt qua tất cả những bất ổn và đáng sợ trong cuộc sống.

Tôi bước lại chỗ các con, dang tay nhấc bổng chúng lên. Tôi ôm cả hai thật chặt hết mức. “Chào con trai, còn bi-a trong túi quần bố! Jannie của bố thế nào rồi?” tôi hỏi. Đối với tôi, không gì quan trọng bằng gia đình, kể cả gần bằng. Tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao tôi làm công việc này. Tôi biết điều ấy. Thám tử tiến sĩ Cross.

“Bố tìm được chị Scootch rồi,” Jannie thì thầm vào tai tôi. Con bé ôm thít tôi bằng cả hai tay hai chân nhỏ bé mà mạnh mẽ. Con bé thậm chí còn vui mừng hơn cả tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114


Với tôi mọi việc chưa kết thúc. Công việc mới hoàn thành một nửa. Hai ngày sau, tôi lê bước dọc con đường mòn xơ xác xuyên qua rừng, ngăn cách tuyến đường 22 và căn nhà dưới lòng đất. Những cảnh sát địa phương tôi đi ngang qua trông buồn rầu, yên lặng. Họ nặng nề bước ra khỏi khu rừng, đầu cúi gằm, không nói chuyện với nhau, khuôn mặt nhợt nhạt không biểu lộ cảm xúc gì.

Họ đã thấy tận mắt lũ quái vật mặt người. Họ đã nhìn thấy những tác phẩm phức tạp và khủng khiếp của bác sĩ Will Rudolph và con quái vật tự xưng là Casanova. Vài người trong số họ đã khám phá ngôi nhà kinh dị đó.

Giờ thì hầu hết mọi người đều biết tôi. Tôi cũng nằm trong lực lượng chính quy cùng chiến đấu với họ. Mấy người gật đầu hay vẫy tay chào tôi. Tôi cũng vẫy chào đáp lại.

Cuối cùng, tôi phần nào đã được chấp nhận ở Bắc California này. Hai mươi năm trước, điều này là không thể, ngay cả trong những hoàn cảnh cực kỳ cam go. Tôi bắt đầu có chút cảm tình với miền Nam, hơn cả tôi mong đợi.

Tôi có một ý khác, một giả thiết hợp lý về Casanova. Nó liên quan tới một điều mà tôi đã phát hiện ra trong cuộc đấu súng tại khu rừng này và trên đường phố đồi Chapel. Mày sẽ không bao giờ tìm thấy anh ta, tôi nhớ lại lời Rudolph lúc hấp hối. Không bao giờ nói không bao giờ, Will.

Kyle Craig đã có mặt tại căn nhà kinh dị vào buổi chiều ấm áp mờ sương đó. Khoảng hai trăm người gồm cả đàn ông và phụ nữ là cư dân đồi Chapel, lực lượng cảnh sát Durham, cũng như quân đội đến từ pháo đài Bragg, Bắc California đều đổ về nơi này. Bản thân họ đang dần hiểu rõ lũ quái vật mặt người hơn.

“Được sống và làm cảnh sát quả thật rất tuyệt vời,” Kyle nói với tôi. Mỗi lần gặp anh, tôi lại cảm thấy anh càng ngày càng thâm thuý hơn. Anh làm cho tôi lo lắng. Kyle luôn cô độc. Là một kẻ chỉ biết đến công việc. Rõ ràng như một mũi tên chỉ biết thẳng tiến. Khi nhìn vào cuốn kỷ yếu Duke, tôi cũng thấy anh như vậy.

“Tôi cảm thấy tiếc thay cho những người dân địa phương vì chuyện này mà kéo ra đây,” tôi nói với Kyle. Tôi chậm rãi nhìn quanh hiện trường vụ án ma quái. “Đến chết họ cũng không quên nổi cảnh tượng này. Họ sẽ còn bị ám ảnh hàng năm trời.”

“Anh thì sao, Alex?” Kyle hỏi, đôi mắt xanh xám chăm chú xoáy thẳng vào tôi. Đôi khi, anh có vẻ quan tâm đến tôi.

“Ồ, giờ tôi đã thấy quá nhiều cảnh kinh dị rồi, thật khó mà chọn ra cảnh kinh dị nhất,” tôi nhếch mép thú thật. “Tôi sẽ sớm trở về nhà. Tôi sẽ để hai đứa con ngủ chung một thời gian. Dù sao thì chúng cũng thích vậy. Chúng sẽ không thể hiểu được lý do thực sự. Có lẽ bọn trẻ bên cạnh bảo vệ tôi mới ngủ yên được. Nếu tôi gặp ác mộng, chúng sẽ đập tay lên ngực tôi.”

Cuối cùng Kyle mỉm cười. “Anh thực khác thường, Alex. Anh rất cởi mở nhưng cũng không kém phần bí ẩn.”

“Càng ngày tôi càng khác thường,” tôi nói với Kyle. “Nếu có một ngày anh phải đi bắt một con quái vật mới, đừng ngần ngại gọi cho tôi. Tôi sẽ săn lùng chúng.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố gắng kết nối nhưng hoàn toàn thất bại. Kyle cũng bí ẩn, không hề cởi mở với bất cứ ai mà tôi biết.

“Tôi sẽ cố gắng không gọi,” Kyle nói. “Dù vậy anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Ngay lúc này một gã quái vật đang tung hoành tại thành phố Chicago. Một gã khác ở Lincol và Concord, Massachusetts. Có một tên khốn chuyên bắt cóc trẻ em ở Austin, Texas. Đúng ra là trẻ sơ sinh. Những kẻ giết người hàng loạt ở Orlando và Minneapolis.”

“Chúng ta vẫn còn việc phải làm ở đây,” tôi nhắc nhở Kyle.

“Thật vậy sao?” anh hỏi, nhả từng chữ với vẻ châm chọc. “Việc gì thế, Alex? Ý anh là xới đất lên ấy hả?”

Kyle Craig và tôi đứng xem cảnh tượng đáng sợ được phơi bày gần ngôi nhà dưới lòng đất. Bảy, tám mươi người đàn ông bận rộn đào xới đồng cỏ nằm ở phía Tây ngôi nhà “bốc hơi”. Họ dùng cuốc chim và xẻng nặng trịch. Tìm kiếm thi thể những nạn nhân của vụ giết người. Công việc đào xới.

Từ năm 1981, hai con quái vật đã bắt cóc và giết hại những phụ nữ thông minh xinh đẹp khắp miền Nam. Triều đại kinh dị kéo dài suốt mười ba năm. Đầu tiên, tôi yêu một người phụ nữ. Rồi tôi chỉ đơn giản mang nàng đi thôi. Will Rudolph đã viết như vậy trong cuốn nhật ký công khai ở California. Tôi tự hỏi trò đa cảm ấy là của gã hay kẻ sinh đôi. Tôi băn khoăn không biết Casanova nhớ bạn hắn đến nhường nào. Hắn đau đớn ra sao. Hắn lên kế hoạch đối phó với sự mất mát của mình như thế nào. Hắn đã có dự định nào chưa?

Tôi tin rằng Casanova đã gặp Rudolph tại một thời điểm nào đó năm 1981. Chúng chia sẻ bí mật cấm: Chúng thích bắt cóc, hãm hiếp, và, đôi khi, tra tấn phụ nữ. Bằng cách nào đó, chúng đã nghĩ ra ý tưởng giam giữ những phụ nữ nổi bật trong hậu cung, những phụ nữ đủ rực rỡ hấp dẫn để duy trì niềm thích thú của chúng . Trước đây chúng chưa từng có ai để chia sẻ bí mật này. Rồi bỗng nhiên chúng có nhau. Tôi cố gắng tưởng tượng xem cảm giác không bao giờ có ai để tâm sự - chưa một lần trong đời - rồi đến năm hai mốt, hai hai tuổi tự dưng có người chia sẻ thì như thế nào.

Bọn chúng đều chơi những trò độc ác, sưu tập cả một hậu cung toàn những người đẹp trong khu vực Tam Giác Nghiên cứu và vùng Đông Nam. Giả thuyết của tôi về sự sinh đôi gần đúng với sự thật. Chúng rất thích bắt cóc và giam giữ những người phụ nữ đẹp. Chúng cũng từng cạnh tranh với nhau. Chính vì vậy mà Will Rudolph cuối cùng đã phải đi con đường riêng một thời gian. Đến với Los Angeles. Gã trở thành Vị Khách Lịch Thiệp ở đó. Gã cố gắng làm theo cách riêng của mình. Casanova, kẻ có máu sát nhân vùng hơn, tiếp tục hoạt động tại miền Nam, nhưng chúng vẫn liên lạc. Chúng chia sẻ những câu chuyện. Chúng cần phải chia sẻ. Chia sẻ thành tích là một phần trong niềm vui của chúng. Cuối cùng Rudolph đã kể những câu chuyện đó cho một phóng viên ở Los Angsles Times. Gã nếm trải sự nổi tiếng và tai tiếng, và thấy thích thú. Casanova thì không. Hắn thiên về cô độc. Hắn là quái nhân; một kẻ có óc sáng tạo, tôi tin là vậy.

Tôi nghĩ mình có thể đoán ra hắn. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy Casanova không đeo mặt nạ.

Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung tại hiện trường vụ án nhốn nháo. Tôi cảm thấy váng vất, nhưng cũng chẳng quan trọng nữa; từ lâu chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Casanova, tên sát nhân vùng, tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ. Hắn có thể vẫn đang quanh quẩn giữa Durham và đồi Chapel. Hắn đã gặp Will Rudolph vào khoảng thời gian xảy ra vụ sát hại cặp đôi vàng. Cho đến nay, hắn tính toán mọi thứ cặn kẽ đến mức gần như hoàn hảo. Cuối cùng thì hắn đã phạm sai lầm trong cuộc đọ súng hai ngày trước đây. Một sai lầm nhỏ, nhưng đôi khi lại vô cùng tai hại. Tôi nghĩ mình có thể đoán ra Casanova là ai. Nhưng tôi không thể chia sẻ thông tin đó với FBI. Tôi là “quả lựu đạn mở kíp” đúng không nhỉ? Kẻ “ngoài cuộc” trong vụ này. Vậy cứ để thế đi.

Kyle Craig và tôi cùng nhìn về một chỗ khá xa giữa đám cỏ cao và bụi kim ngân, nơi người ta đang đào xới. Hàng loạt ngôi mộ, tôi nghĩ khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp, thật là một khái niệm hay của thế kỷ mười chín.

Một người đàn ông cao lớn hói đầu lúi húi dưới cái hố sâu hoắm bỗng đứng thẳng lên trên nền đất mềm. Anh ta vẫy cánh tay dài cao quá đầu, đầu anh ta bóng loáng mồ hôi. “Bod Shaw đây!” Anh ta dõng dạc hét to tên mình.

Tên của người đào xới là tín hiệu bằng lời cho biết một thi thể phụ nữ nữa được tìm thấy. Toàn bộ đoàn cảnh sát giám định y khoa Bắc Carolina đang chứng kiến cảnh tượng rùng rợn không thể tin được, chỉ có thể gặp trong cơn ác mộng. Một người chạy về phía người vừa đào được thi thể với dáng lạch bạch ngiêng ngả hết sức kì quặc, nếu trong hoàn cảnh khác có lẽ Kyle và tôi đã phá lên cười. Anh chìa tay giúp Shaw ra khỏi ngôi mộ.

Những chiếc máy quay tại hiện trường di chuyển về phía Shaw, một người trong lực lượng quân đội Mỹ đến từ pháo đài Bragg. Một nữ phóng viên xinh đẹp gần đó được trang điểm nhẹ rồi nói trước ống kính camera.

“Họ vừa tìm thấy nạn nhân thứ hai ba,” phóng viên nói với giọng trang trọng đúng mực. “Cho đến nay, tất cả nạn nhân đều là phụ nữ trẻ. Những vụ giết người khủng khiếp…”

Tôi rời mắt khỏi máy quay truyền hình, không nén được tiếng thở dài.

Tôi nghĩ về những đứa trẻ giống như Damon và Janelle của tôi, ngồi nhà xem những cảnh tượng này. Đây là thế giới mà chúng được thừa hưởng. Những con quái vật mặt người tác oai tác quái khắp nơi, phần lớn trong số chúng đều ở Mỹ và Châu u. Tại sao lại thế? Trong nước mà chúng ta đang uống có cái gì sao? Hay những món ăn nhanh giàu chất béo có vấn đề? Hay chương trình truyền hình sáng thứ bảy không ổn?

“Về nhà quách đi, Alex”, Kyle nói với tôi. “Kết thúc rồi. Anh không bắt được hắn đâu, tôi đảm bảo đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115


Không bao giờ nói không bao giờ. Đó là khẩu hiệu của tôi khi làm cảnh sát. Người tôi vã mồ hôi lạnh. Mạch tăng vọt, loạn nhịp. Tôi làm đúng không? Tôi cần phải tin vậy.

Tôi chờ đợi trong bóng tối nóng nực, tĩnh lặng bên ngoài một ngôi nhà ván gỗ nhỏ tại khu Edgemont ở Durham. Đây là khu dân cư của tầng lớp trung lưu, xe hơi Mỹ và Nhật số lượng như nhau, những bãi cỏ được cắt bằng máy, mùi thức ăn quen thuộc. Đó là nơi Casanova đã chọn sống trong bảy năm qua.

Đầu buổi tối hôm đó, tôi ở toà soạn Herald Sun. Tôi đọc lại tất cả những gì báo chí đã viết về vụ sát hại Roe Tierney và Tom Hutchinson chưa được phá giải. Một cái tên được đề cập trong Herald Sun đã giúp tôi liên kết các thông tin, khẳng định những nghi ngờ và lo ngại của tôi. Hàng trăm giờ điều tra. Đọc đi đọc lại những bản tóm tắt của cảnh sát Durham. Rồi tìm ra đáp án nhờ vào một dòng duy nhất trên báo.

Cái tên đó xuất hiện trong một câu chuyện bị lẫn giữa những trang báo Durham. Nó xuất hiện chỉ một lần. Dù sao thì tôi vẫn tìm ra.

Tôi nhìn trân trối vào cái tên quen thuộc trong bài báo. Tôi nghĩ tới điều mà tôi đã nhận ra trong cuộc đấu súng ở đồi Chapel. Tôi nghĩ về toàn bộ chủ đề mang tên “tội ác hoàn hảo”. Đối với tôi, mọi thứ đều trùng khớp. Trò chơi, cuộc đấu, ván đấu, ngã ngũ.

Casanova đã chớp mắt đúng một lần. Dù vậy chính mắt tôi đã nhìn thấy. Cái tên trong bài báo được xác minh. Đó là sợi dây quan trọng kết nối Will Rudolph và Casanova lần đầu tiên. Nó cũng giải thích chúng gặp nhau như thế nào, và tại sao chúng lại nói chuyện với nhau.

Casanova không hề bị điên và hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của mình. Hắn tàn nhẫn lên kế hoạch từng bước một. Đó là điều kinh hoàng và bất thường nhất về con đường tội phạm của hắn. Hắn biết mình làm gì. Hắn là kẻ đáng ghê tởm đã chọn bắt cóc những sinh viên trẻ đẹp đang độ xuân sắc. Hắn chọn con mồi để hiếp dâm và giết hại hết lần này đến lần khác. Hắn bị ám ảnh bởi những phụ nữ trẻ đẹp hoàn hảo, yêu họ như cách hắn gọi.

Tôi tiến hành cuộc phỏng vấn tưởng tượng với Casanova khi ngồi trong xe đợi bên ngoài nhà hắn. Tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn như những con số trên bảng điều khiển.

Mày không hề có cảm xúc gì, phải không?

Ồ, có chứ. Tao cảm thấy hứng khởi. Tao cảm thấy hưng phấn tột độ khi bắt cóc một người phụ nữ. Tao cảm thấy kích động, mong mỏi, ham muốn thú tính ở mọi cấp độ. Tao thấy một cảm giác tự do lạ thường mà hầu hết bọn mày không bao giờ cảm nhận được.

Mà không cảm thấy tội lỗi?

Ngồi trong xe, tôi hình dung ra cảnh hắn cười mỉa mai. Thực sự thì trước đây tôi đã thấy vẻ mỉa mai này rồi. Tôi biết hắn là ai.

Không có gì trên đời này khiến tao muốn dừng lại.

Hồi nhỏ mày không được ai yêu thương chăm sóc và cũng không yêu thương chăm sóc ai sao?

Họ đã cố. Nhưng tao chưa bao giờ là một thằng nhóc bình thường. Tao không nhớ mình đã hành động hoặc suy nghĩ như một thằng nhóc.

Tôi lại bắt đầu suy nghĩ theo cách của lũ quái vật. Tôi là kẻ diệt trừ quái vật. Tôi ghét trách nhiệm. Tôi cũng ghét một phần trong mình đang biến thành quái vật. Lúc này tôi không thể làm gì để ngăn chặn việc đó nữa.

Tôi ở bên ngoài căn nhà của Casanova tại Durham. Tim tôi khẽ run lên sợ hãi. Tôi đã chờ ở đó bốn đêm.

Không có đồng sự. Không còn được hỗ trợ.

Dù sao thì cũng chẳng vấn đề gì. Tôi có thể kiên nhẫn như hắn.

Giờ tôi đang đi săn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116


Tôi khò khè hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi váng vất. Hắn kia rồi! Casanova đang rời khỏi nhà. Tôi nhìn khuôn mặt hắn, nhìn cả ngôn ngữ cơ thể của hắn. Hắn tự tin, rất hãnh diện về bản thân mình.

Vào lúc hơn mười một giờ đêm theo dõi thứ tư của tôi, thám tử Davey Sikes thong dong bước đến xe hắn. Hắn là người khoẻ mạnh, có dáng vận động viên. Hắn mặc quần jean cùng áo gió màu tối, đi giày cao cổ đen. Sikes leo vào chiếc Toyota Cressida mười hay mười hai năm tuổi mà hắn để trong gara.

Chiếc xe này chắc chắn là xe tuần tra của hắn; chiếc cần câu; chiếc xe bán tải bí ẩn của hắn. “Tội ác hoàn hảo.” Davey Sikes ắt hẳn phải có bí quyết. Hắn là thám tử của vụ án này, đã điều tra vụ này hơn mười hai năm. Hắn cũng biết FBI sẽ điều tra tất cả các cảnh sát địa phương tham gia vụ án. Hắn đã sẵn sàng với chứng cớ ngoại phạm “hoàn hảo” của mình. Thậm chí, Sikes đã đổi ngày của một vụ bắt cóc để “chứng minh” hắn đã ra khỏi thành phố khi tội ác xảy ra.

Tội tự hỏi giờ Sikes có dám săn người phụ nữ khác không. Hắn cẩn thận theo dõi và săn họ rồi ư? Bây giờ hắn đang cảm thấy gì? Giờ phút này hắn nghĩ gì, tôi tự hỏi khi theo dõi chiếc Toyota tối màu lùi ra khỏi lối vào ở ngoại ô Durham. Hắn đang nhớ Rudolph sao?

Hắn sẽ tiếp tục trò chơi của chúng hay dừng lại? Hắn có thể ngừng lại không?

Tôi muốn tóm cổ hắn vô cùng. Ngay từ đầu, Sampson đã nói rằng với tôi đây là vụ mang tính chất cá nhân. Cậu ấy nói đúng. Chưa có vụ án nào liên quan trực tiếp đến tôi như thế, gần bằng cũng không.

Tôi cố gắng nghĩ theo cách của hắn. Tôi ráng tìm hiểu mẫu hành động của hắn. Tôi ngờ rằng hắn đã chọn sẵn nạn nhân, ngay cả khi chưa dám ra tay bắt cóc. Có phải đó là một sinh viên đại học thông minh xinh đẹp khác không? Có lẽ bây giờ hắn sẽ thay đổi đối tượng. Tôi không chắc. Hắn quá yêu cuộc sống, yêu những tác phẩm hoàn hảo của mình.

Tôi theo sau con quái vật mặt người dọc con đường tối, vắng vẻ ở phía Tây Nam Durham. Máu dồn lên cả não. Tôi không nghe thấy tiếng gì khác. Tôi tắt đèn pha mà lái xe chừng nào Davey Sikes còn long rong trên đường. Có khi hắn chỉ định đến Circle K mua thuốc lá và bia cũng nên.

Tôi nghĩ cuối cùng mình đã hiểu chuyện xảy ra vào năm 1981, rằng tôi đã có thể đưa ra lời giải cho vụ án giết cặp đôi vàng từng khiến các trường đại học ở đây và đồi Chapel choáng váng. Will Rudolph đã lên kế hoạch và gây ra vụ giết người vì tình dục đầy bạo lực khi vẫn còn là sinh viên. Gã “yêu” Roe Tierney, nhưng cô gái chỉ có hứng thú với ngôi sao bóng bầu dục. Thám tử Davey Sikes đã gặp và tra hỏi Rudolph trong cuộc điều tra sau đó của cảnh sát.

Vào thời điểm nào đó, hắn bắt đầu chia sẻ bí mật cấm đen tối của mình với sinh viên y khoa xuất sắc này. Chúng đã hiểu nhau. Cảm thấy nhau, nhận ra nhau. Cả hai đều khao khát chia sẻ bí mật với người khác. Bỗng nhiên, chúng có nhau. Song sinh.

Giờ tôi đã giết người bạn duy nhất của hắn. Liệu Davey Sikes có muốn giết tôi để trả thù hay không? Hắn có biết tôi bám đuôi hắn? Lúc này hắn đang nghĩ gì? Tôi không chỉ muốn bắt hắn, tôi cần phải nắm bắt cả suy nghĩ của hắn nữa.

Casanova rẽ vào xa lộ nội bang 40 hướng về phía Nam. Theo bảng chỉ đường chữ trắng nền xanh rực rỡ thì hắn đang đi tới Garner và McCullers. Xa lộ này khá tấp nập, và tôi chỉ có thể bám đuôi hắn với cự ly an toàn là sau bốn hay năm chiếc xe khác. Đến giờ mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp. Thám tử chống lại thám tử.

Hắn ra khỏi xa lộ Lối ra 35 được in đậm, chỉ đường đến McCullers. Hắn đã đi khoảng năm mươi mấy cây số. Lúc này đồng hồ chỉ gần mười một rưỡi đêm. Giờ ma thuật.

Cho dù thế nào, đêm nay tôi cũng sẽ trừ khử hắn. Tôi chưa từng thế trước đó, suốt thời gian tôi làm thám tử điều tra án mạng ở Washington.

Lần này là việc cá nhân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117


Cách đoạn đường dốc ra khỏi xa lộ 41 khoảng hai cây, một chiếc xe bán tải Ford ngoặt ra từ một lối khó nhìn. Bất ngờ nhưng lại là may mắn cho tôi. Chiếc xe tải màu đỏ xỉn chen giữa xe Sikes và xe tôi, che chắn cho tôi không nhiều, nhưng đủ an toàn cho tôi đi thêm vài cây số nữa.

Chiếc Cressida cuối cùng cũng dừng lại ở ngoại ô McCullers cách đường chính vài cây. Sikes đỗ xe tại bãi đậu xe đông đúc của một quán bar tên là Sport Page Pub. Thêm một chiếc xe nữa chắc không đến nỗi gây chú ý.

Đó chính là lý do khiến hắn bị bại lộ. Đó là lý do tại sao ngay cả Kyle Craig cũng từng là đối tượng tình nghi của tôi. Casanova dường như biết mỗi bước đi của cảnh sát trước cả khi họ thực hiện. Hắn có thể bắt cóc phụ nữ bằng cách tiếp cận họ với danh phận cảnh sát. Thám tử Davey Sikes! Chiều hôm đó trên đường phố đồi Chapel, hắn đã kéo cò súng trong tư thế khom lưng chuyên nghiệp. Tôi biết hắn cũng là cảnh sát.

Khi nghiên cứu những bài báo về vụ sát hại đôi tình nhân vàng, tôi đã phát hiện ra tên hắn. Sikes khi đó chỉ là một cảnh sát trẻ trong đội điều tra. Hắn thẩm tra một sinh viên tên là Rudolph vào thời điểm đó, nhưng lại không bao giờ đề cập chuyện ấy với bất cứ ai trong chúng tôi, không cho ai biết rằng hắn đã gặp Will Rudolph vào năm 1981.

Tôi đi ngang qua Sport Page Pub, dừng xe bên đường ngay khi đến lối rẽ tiếp theo. Tôi xuống xe, vội vã quay trở lại quán rượu. Vừa lúc đó tôi nhìn thấy Davey Sikes đi bộ qua đường cao tốc.

Casanova xỏ tay vào túi quần men theo con đường phụ cắt ngang. Nhìn hắn chẳng khác gì dân thị trấn nhỏ này. Khẩu súng gây mê nằm sâu trong túi phải không anh bạn? Cảm giác bứt rứt ngứa ngáy quen thuộc trỗi dậy rồi nhỉ? Câu chuyện giật gân đã đến hồi trở lại rồi sao?

Tôi theo Sikes đi vào bãi đậu xe giữa đám rừng thông rậm rạp, hắn bắt đầu đi nhanh hơn. Hắn kềnh càng vậy mà đi đứng khá nhanh lẹ. Tôi lạc dấu hắn mất thôi. Có người đang bị đe doạ tính mạng giữa khu phố yên bình này. Một Scootchie Cross khác. Một Kate McTiernan khác. Tôi nhớ Kate đã nói: Khử hắn đi, Alex.

Tôi khẽ rút khẩu Glock chín ly ra khỏi bao súng trên vai. Nhẹ. Hiệu quả. Bán tự động. Mười hai phát đạn chết người. Tôi nghiến chặt răng đến đau điếng. Tôi tháo chốt an toàn. Tôi đã sẵn sàng trừ khử Davey Sikes.

Tôi nhìn chăm chăm những hình thù kỳ dị của đám cành thông nhô ra khi tiến về phía trước. Một căn nhà mái chữ A ở phía trước, nổi bật trên nền ánh trăng vàng tròn vành vạnh. Tôi lướt qua mặt đất mềm phủ đầy lá thông. Không gây bất kỳ tiếng động nào. Tôi đã nắm rõ tốc độ, nhịp bước của hắn.

Tôi thấy Casanova rảo bước tiến về ngôi nhà mái chữ A, mỗi lúc một nhanh hơn. Hắn biết mình đang đi đâu. Liệu có phải hắn đã từng ở đây không? Hắn đã đến đây lập kế hoạch, nghiên cứu nạn nhân tiếp theo, rồi ra tay.

Tôi vội vã chạy gần đến ngôi nhà. Bỗng tôi không nhìn thấy hắn đâu. Tôi đã mất dấu hắn trong chớp mắt. Có lẽ hắn đã lẻn vào trong.

Trong nhà chỉ có một ngọn đèn mờ duy nhất. Nếu tôi không bắn hắn banh xác thì tim tôi sẽ nổ tung mất. Tôi đặt ngón tay tôi lên cò súng bán tự động.

Khử hắn đi, Alex.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118


Trừ khử Sikes.

Tôi cố kiểm soát cảm xúc để lấy lại bình tĩnh trong lúc chạy về phía hiên kính sau nhà nằm trong bóng tối và những cái bóng chuyển động. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu phù phù của chiếc điều hoà không khí bên trong. Tôi để ý thấy một miếng đề can trên cổng hiên sơn trắng. Nó ghi: Tôi sống vì những chiếc bánh quy của Nữ hướng đạo sinh.

Hắn đã tìm thấy người đẹp ở đây rồi sao? Tối nay, hắn sẽ bắt cóc cô. Con quái vật không thể nằm yên.

“Chào Cross. Đặt súng xuống. Chậm thôi,” giọng nói trầm vang lên ngay phía sau tôi trong bóng tối.

Tôi nhắm chặt mắt chờ bị đánh. Tôi hạ súng, thả xuống đám cỏ và lá thông. Cơ thể tôi như một chiếc thang máy rơi tự do.

“Giờ thì quay lại, thằng khốn. Đồ phá đám chết tiệt.”

Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt Casanova. Cuối cùng hắn đứng ngay tại đó, đủ gần để tôi có thể chạm vào. Hắn gí khẩu Browning bán tự động vào ngực tôi.

Lúc này không còn thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng, hãy để bản năng can đảm mách bảo, tôi thầm nhủ. Chân phải tôi chùn xuống như thể đứng không vững. Rồi tôi bất ngờ thoi vào bên đầu Sikes, một cú đấm như trời giáng hạ gục đối thủ.

Sikes khuỵu một bên gối xuống, nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy trở lại. Tôi túm lấy ve áo hắn đẩy hắn ngã văng vào tường. Cánh tay hắn đập vào tấm ván ốp tường kêu răng rắc, khẩu súng thì rơi ra. Chân tôi bám chặt xuống đất, tôi chuẩn bị lao đến tấn công hắn lần nữa. Khoảnh khắc tìm lại cảm giác ẩu đả đường phố thuở nào. Tôi muốn có cảm giác ấy. Tôi khao khát được cọ xát và giải phóng cơ thể.

“Lại đây, tên khốn,” hắn thách thức tôi. Hắn cũng muốn tôi.

“Ồ, đừng lo,” tôi nói với hắn. “Tao tới đây.”

Đèn trong nhà bỗng sáng lên. “Ai ở ngoài đó đấy?” Giọng người phụ nữ làm tôi mất cảnh giác. “Ai ở đó vậy?”

Hắn tung ra một cú đấm hình vòng cung rất mạnh. Tốc độ khá tốt và gần trúng mục tiêu. Hắn không chỉ là người tình cừ khôi mà còn là tay đánh đấm khá giỏi. Tôi nhớ Kate đã nói hắn khoẻ khủng khiếp. Dù vậy, tôi không định để tên sát nhân lấn lướt quá đâu.

Tôi dùng bắp tay đỡ lấy cú đấm của hắn, tay tôi lập tức bị tê liệt. Hắn đúng là rất mạnh. Hắn đúng là rất mạnh. Né tránh sức mạnh của hắn, tôi thầm cảnh báo bản thân. Nhưng hãy khiến hắn bị thương. Bị thương nặng.

Tôi tung ra một cú đấm móc rất mạnh trúng bụng dưới của hắn. Tôi nghĩ đến Kate và những trận đòn cô đã phải hứng chịu vì không nghe lời. Tôi vẫn còn nhớ như in trận đòn cuối cùng giáng xuống đầu cô.

Tôi dùng tay phải thoi tiếp vào bụng hắn. Tôi cảm thấy bụng hắn nhũn ra. Tôi nghĩ mình đã đánh trúng phần dưới thắt lưng. Sikes rên rỉ sụp xuống như một võ sĩ quán bar bị đánh cho tơi tả. Đó là trò nghi binh; tiểu xảo đốn mạt của hắn mà thôi.

Hắn tung ra cú đấm trúng vào một bên đầu tôi. Đầu tôi ong ong. Tôi khịt mũi, khẽ lắc người để cho hắn biết tôi chẳng đau đớn gì. Đó là một cuộc ẩu đả đường phố theo phong cách D.C. Nhào vô, thằng da trắng. Lại đây với tao, con quái vật mặt người. Tôi đã chờ khoảnh khắc đối mặt với hắn như thế này từ lâu rồi.

Tôi thụi tiếp vào bụng dưới của hắn. Cơ thể tê liệt thì đầu óc sẽ không còn tỉnh táo. Tôi cũng muốn hắn choáng váng đầu óc. Tôi đấm thêm vào mũi hắn cho chắc. Nỗ lực tuyệt vời nhất của tôi từ trước đến nay. Sampson chắc chắn sẽ tự hào về cú đánh này. Tôi cũng vậy.

“Cú này dành cho Sampson,” tôi nói qua kẽ răng. “Cậu ta nhờ tao gửi cho mày. Được chuyển đến bằng tay.”

Tôi đấm vào cổ họng khiến hắn nôn khan. Tôi tiếp tục lắc người. Trông tôi chẳng hề giống võ sĩ Ali chút nào, nhưng khi cần thì tôi có thể chiến đấu như anh ta. Tôi có thể bảo vệ những gì cần được bảo vệ. Khi cần tôi cũng có thể là một tên du côn đường phố.

“Cái này dành cho Kate.” Tôi lại đấm tiếp vào mũi Sikes, không lệch một ly. Rồi tôi thọi trúng mắt trái hắn. Mặt hắn sưng phồng lên. Khử hắn đi, Alex.

Tôi biết hắn khoẻ như trâu chó, vẫn còn rất nguy hiểm. Hắn lại lao vào tôi. Sung sức như một con bò đực cáu tiết trong trường đấu bò de Toros. Tôi né sang một bên, hắn lao vào tường nhà như cố phá sập nó. Ngôi nhà nhỏ rung lắc.

Tôi đấm mạnh vào thái dương Sikes. Đầu hắn đập mạnh vào khung nhôm của ngôi nhà, để lại một vết lõm trên đó. Hắn lảo đảo, thở hổn hển. Bỗng nhiên, có tiếng còi báo động rền rĩ từ xa. Người phụ nữ trong nhà đã gọi cảnh sát. Tôi là cảnh sát cơ mà, phải không nhỉ?

Có ai đó đánh tôi từ phía sau, một cú trời giáng. “Ôi, Chúa ơi, không,” tôi rên rỉ cố gắng xua đi nỗi đau đớn.

Điều này không thể! Điều này không thể xảy ra!

Ai đã đánh tôi! Tại sao? Tôi không hiểu, không tài nào hiểu được, không thể suy nghĩ sáng suốt được.

Tôi thấy đau đớn chóng mặt nhưng vẫn quay lại.

Tôi nhìn thấy người phụ nữ tóc quăn vàng mặc chiếc áo phông Farm Aid thùng thình. Cô ta vẫn cầm khư khư cái xẻng mà vừa rồi đã dùng để nện tôi.

“Tránh xa bạn trai tao ra!” cô ta gào lên với tôi. Mặt và cổ cô ta đều đỏ phừng phừng. “Tránh xa anh ấy ra nếu không tao sẽ lại đánh mày đấy. Mày tránh xa Davey của tao ra.”

Davey của tao?... Chúa ơi! Đầu óc tôi đang quay cuồng, nhưng tôi vẫn hiểu được thông điệp ấy. Tôi nghĩ là mình đã hiểu. Davey Sikes ra đây để đến thăm bạn gái. Hắn không săn tìm bất cứ ai. Hắn không đến đây giết bất cứ ai. Hắn là bạn trai của cô gái Farm Aid kia.

Có lẽ tôi đã nhầm rồi, tôi nghĩ khi quay lại nhìn Sikes. Có lẽ cuối cùng tôi đã quá nóng vội, mờ mắt và nhầm lẫn vô phương cứu chữa. Hoặc có lẽ tôi cũng giống như hầu hết các thám tử điều tra án mạng khác mà tôi biết - làm việc quá sức dẫn đến những sai lầm đáng tiếc. Tôi vừa phạm phải một sai lầm. Tôi đã hiểu nhầm Davey Sikes - tôi chỉ không hiểu chuyện đã xảy ra như thế nào.

Trong vòng một giờ sau, Kyle Craig có mặt ở ngôi nhà tại McCullers. Anh ta vẫn bình tĩnh như mọi lần, hoàn toàn thản nhiên. Anh ta nói khẽ với tôi. “Thám tử Sikes đã đi lại với người đàn bà trong nhà này hơn một năm nay. Chúng tôi có biết điều này. Thám tử Sikes không phải đối tượng tình nghi. Anh ta không phải Casanova. Về nhà đi, Alex. Cậu phải về nhà thôi. Không còn việc gì ở đây cho cậu nữa đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119


Tôi không về nhà. Tôi đến thăm Kate tại trung tâm y tế Đại học Duke. Cô trông không khỏe; da dẻ xanh xao nhợt nhạt; người khẳng khiu. Giọng cô cũng không tốt cho lắm. Tuy nhiên, tình hình của Kate giờ đã cải thiện rất nhiều. Cô không còn hôn mê nữa.

“Xem ai cuối cùng đã tỉnh lại rồi kìa,” tôi nói từ ngưỡng cửa phòng bệnh.

“Anh đã tóm một trong hai con quái vật, Alex,” Kate thì thầm khi vừa nhìn thấy tôi. Cô cười yếu ớt, nói chậm chạp, nhát gừng. Đó là Kate, nhưng chưa hẳn là Kate.

“Em mơ thấy sao?” tôi hỏi cô.

“Anh có một món quà nhỏ dành cho em đây,” tôi nói với cô. Tôi giơ ra một con gấu nhồi bông mặc quần áo giống bác sĩ. Kate tươi cười nhận lấy con gấu. Nụ cười mê hồn khiến cô gần giống như con người trước đây.

Tôi ghé đầu xuống gần đầu Kate. Tôi đặt một nụ hôn lên chỗ da đầu bị sưng của cô như thể hôn lên loài hoa mỏng manh nhất trên trái đất. Những cảm xúc kỳ lạ nảy nở giữa chúng tôi, nhưng có lẽ là cảm xúc mạnh mẽ nhất.

“Anh không diễn tả nổi anh nhớ em nhiều đến thế nào đâu,” tôi thì thầm vào mái tóc cô.

“Nói cho em nghe đi,” cô thì thầm lại. Rồi cô lại mỉm cười. Cả hai chúng tôi đều cười. Lời cô nghe có vẻ chậm chạp nhưng trí óc thì không.

Mười ngày sau đó, Kate đã đi lại được bằng khung tập đi bốn chân bằng kim loại trông khá vướng víu. Cô luôn phàn nàn rằng mình ghét món “dụng cụ cơ học tạm thời” ra sao và trong vòng một tuần sẽ không phải dùng đến nó nữa. Thực sự thì cô phải mất gần bốn tuần, nhưng thế cũng đã kỳ diệu lắm rồi.

Bên trái trán cô có một vết sẹo hình bán nguyệt là kết quả của trận đánh đập dã man hôm đó. Cô vẫn không chịu làm phẫu thuật thẩm mỹ để xóa sẹo. Cô nghĩ rằng vết lõm sẽ làm cô cá tính hơn.

Ở một khía cạnh nào đó thì đúng. Đó chính là một Kate McTiernan thuần túy, tinh khiết. “Nó cũng là môt phần của câu chuyện đời em, nên cứ để lại đi,” cô nói. Cô đã nói được gần như bình thường, mỗi tuần một rõ hơn.

Mỗi khi thấy vết lõm hình bán nguyệt của Kate, tôi lại nhớ đến Reginald Denny, tài xế xe tải bị đánh đập dã man trong vụ bạo loạn ở Los Angeles. Tôi nhớ lại vẻ ngoài của anh ta sau khi Rodney King bị kết án. Một bên đầu của Denny bị lõm sâu, đúng ra là giập nát. Thời điểm ông xuất hiện trên truyền hình một năm sau khi vụ việc xảy ra thì tôi thấy trông ông vẫn vậy. Tôi cũng nhớ đến truyện ngắn “Cái bớt” của Nathaniel Hawthorne. Vết lõm là sự bất toàn của Kate. Trong mắt tôi, nhờ nó mà cô còn đẹp hơn và đặc biệt hơn bao giờ hết.

Tôi dành hầu hết những ngày tháng Bảy cho gia đình ở Washington. Tôi chỉ trở lại Durham hai lần để thăm Kate một lát. Có bao nhiêu ông bố dành cả tháng với con họ, theo dõi sự trưởng thành tự nhiên của chúng trong thời thơ ấu? Mùa hè năm đó, Damon và Jannie chơi bóng chày có tổ chức. Chúng vẫn nghiện âm nhạc, phim ảnh, những thứ ồn ĩ nói chung, và bánh sô cô la nóng hổi. Khoảng một tuần đầu tiên, trong giai đoạn tôi phục hồi sức khỏe, cố quên đi quãng thời gian kinh khủng gần đây, thì cả hai đứa đều ngủ cùng tôi.

Tôi lo sợ Csanova sẽ đến tìm tôi sau khi tôi đã giết bạn thân của hắn, nhưng đến giờ thì vẫn chưa thấy tăm hơi gì. Không còn phụ nữ đẹp nào bị bắt cóc ở Bắc Carolina. Bây giờ tôi hoàn toàn chắc chắn rằng hắn không phải là Davey Sikes. Một số cảnh sát khu vực đã bị điều tra; bao gồm cả cộng sự của anh ta, Nick Ruskin, thậm chí cả cảnh sát trưởng Hatfield. Cảnh sát nào cũng có chứng cớ ngoại phạm, mà họ cũng đều bị thẩm vấn cả rồi. Vậy thì Casanova là ai? Có phải hắn sẽ biến mất như ngôi nhà dưới lòng đất sao? Hắn đã từ bỏ tất cả những vụ giết người ghê rợn rồi ư? Liệu bây giờ hắn đã rửa tay gác kiếm chưa?

Bà tôi vẫn liên tục dành cho tôi vô số lời khuyên về tâm lý và cả những lời khuyên hữu ích khác. Những lời khuyên đó chủ yếu nhắm vào cuộc sống lứa đôi của tôi, về việc tôi hãy sống một cuộc sống bình thường để thay đổi không khí. Bà muốn tôi hành nghề tư, bất cứ nghề gì trừ nghề cảnh sát.

“Bọn trẻ cần có một người bà, và một người mẹ.” Một sáng, lúc đang dọn bữa sáng bên bếp lò, Nana Mama nói với tôi như vậy.

“Tức là cháu nên hẹn hò và tìm một người mẹ cho Damon và Jannie? Ý bà là vậy phải không ạ?”

“Ừ, cháu nên chứ, Alex, mà có lẽ cháu nên cưới vợ trước khi nhan sắc tàn phai đi.”

“Cháu làm ngay đây ạ,” tôi nói. “Giăng bẫy một người vợ và người mẹ trong mùa hè này.”

Nana Mama đập cái xẻng rán vào người tôi. Đập thêm cái nữa để tôi chịu nghe lời. “Đừng có lém lỉnh với bà,” bà nói.

Bà luôn là người nói câu cuối cùng.

Gần một giờ sáng một ngày cuối tháng Bảy, tôi nhận được điện thoại. Nana và hai đứa trẻ đã đi ngủ cả. Tôi đang chơi nhạc jazz trên đàn piano để tự tìm vui, để đuổi mấy tên xì ke trên phố Năm mươi bằng nhạc của Miles Davis và Dave Brubeck.

Kyle Craig đang ở đầu dây điện thoại bên kia. Tôi rên rỉ khi nghe giọng nói trầm trầm bình tĩnh của Kyle.

Tôi đoán là tin xấu, tất nhiên, nhưng không phải cái tin mà tôi nhận được tối muộn hôm đó.

“Cái quái gì vậy, Kyle?” tôi hỏi thẳng vào vấn đề, cố biến cuộc gọi bất ngờ của anh ta trở thành trò cười. “Tôi đã nói với anh là đừng bao giờ gọi cho tôi cơ mà.”

“Tôi phải gọi để thông báo điều này, Alex. Anh cần phải biết,” anh ta rít lên trong điện thoại đường dài. “Bây giờ anh nghe cho kỹ đây.”

Kyle nói chuyện với tôi trong gần nửa giờ, và đó không phải là những gì tôi mong đợi. Mà còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Kyle, tôi trở lại hiên kính. Tôi ngồi đó rất lâu, suy nghĩ xem giờ giờ nên làm gì. Tôi không thể làm gì hết, bất cứ điều gì. “Chuyện không dừng lại,” tôi thì thầm với bốn bức tường, “phải không nhỉ?”

Tôi đi kiếm khẩu súng lục. Tôi ghét phải mang súng trong chính nhà mình. Tôi kiểm tra tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong nhà. Cuối cùng, tôi đi ngủ.

Nằm trong căn phòng ngủ tối tăm, tai tôi vẫn văng vẳng những lời khủng khiếp của Kyle. Tôi nghe Kyle chia sẻ cơn bàng hoàng của anh. Tôi hình dung ra một khuôn mặt tôi không bao giờ muốn gặp lại lần nào nữa. Tôi nhớ lại tất cả mọi thứ.

“Gary Soneji trốn tù rồi, Alex. Hắn để lại một tờ giấy. Trong đó hắn nói sẽ sớm ghé qua thăm anh.”

Chuyện không dừng lại.

Tôi nằm trên giường suy nghĩ về việc Gary Soneji vẫn còn muốn giết tôi. Chính hắn đã từng nói với tôi như vậy. Quãng thời gian ngồi tù, hắn đã luôn ám ảnh về việc hắn định ra tay như thế nào, khi nào và ở đâu.

Cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Lúc đó trời đã gần sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Chuyện thực sự không dừng lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom