Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Khi Kate McTiernan thức dậy, cô biết ngay rằng có điều gì đó rất không ổn, và rằng tình trạng thảm hại của cô thậm chí đang dần tệ hơn.

Cô vẫn không rõ giờ giấc, ngày tháng và nơi cô bị giam giữ. Mắt cô nhòe dần. Mạch tăng vọt. Những biểu hiện của sự sống dường như đều trục trặc.

Từ lúc tỉnh lại, cô đã trải qua những cung bậc cảm xúc mạnh mẽ từ bị cô lập, đến trầm cảm, hoảng sợ. Hắn vừa cho cô uống thứ gì? Thuốc gì gây ra các triệu chứng này? Nếu cô tìm ra được câu trả lời thì tức là cô vẫn tỉnh táo, và ít nhất vẫn còn có thể suy nghĩ rõ ràng.

Có lẽ hắn cho cô uống Klonopin, Kate nghĩ.

Trớ trêu thay, Klonopin thường được kê đơn để chống lo âu. Nhưng nếu hắn cho cô uống liều cao ngay từ đầu, khoảng từ năm đến mười miligam, tác dụng phụ của thuốc cũng chính là những gì cô đang cảm thấy bây giờ.

Hoặc có thể hắn đã sử dụng viên nang Marinol? Thuốc này được kê đơn để chống buồn nôn trong hóa trị. Kate biết Marinol là loại thuốc có tác dụng cực mạnh! Nếu hắn cho cô uống, ví dụ khoảng hai trăm miligam một ngày, cô sẽ bị sốc nặng. Khát khô cổ. Mất phương hướng. Thời kỳ rối loạn thần kinh. Một liều khoảng một nghìn năm trăm đến hai nghìn miligam sẽ gây chết người.

Hắn đã phá vỡ kế hoạch chạy trốn của cô bằng loại thuốc rất mạnh này. Cô không thể chống lại hắn trong bộ dạng này. Trình karate của cô trở nên vô dụng. Casanova đã tính tới điều đó.

“Đồ khốn,” Kate hét to. Cô gần như chưa bao giờ chửi thề. “Con mẹ mày,” cô thì thầm giữa hai hàm răng nghiến chặt.

Cô không muốn chết. Cô chỉ mới ba mươi mốt tuổi. Sau bao công sức học hành giờ là lúc cô sẽ trở thành bác sĩ, một bác sĩ tốt, cô hy vọng thế. Tại sao là tôi? Đừng để điều này xảy ra. Người đàn ông này, gã điên khủng khiếp này, sắp sửa vô cớ giết tôi!

Những cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc xương sống. Cô thấy như thể mình sắp nôn hoặc thậm chí ngất đi. Hạ huyết áp thế đứng, cô nghĩ. Đây là thuật ngữ y tế chỉ việc ngất xỉu khi người ta đang ngồi trên giường hoặc ghế mà đứng dậy quá nhanh.

Cô không thể nào chống chọi lại với hắn! Hắn muốn cô bất lực, và rõ ràng hắn đã thành công. Điều đó khiến cô đau đớn hơn bất cứ thứ gì khác, và cô bắt đầu khóc. Song như thế chỉ khiến cô càng thêm tức giận.

Tôi không muốn chết.

Tôi không muốn chết.

Làm thế nào để ngăn chuyện này lại?

Làm thế nào để cản bước Casanova?

Ngôi nhà lại yên tĩnh vô cùng. Cô nghĩ hắn không có ở đó. Cô khao khát nói chuyện với ai đó. Với những phụ nữ khác cũng bị giam cầm ở đây. Cô phải vực lại tinh thần mới được.

Hắn có thể đang trốn trong nhà. Chờ đợi. Đang nhìn thẳng vào cô trong chính giây phút này.

“Xin chào mọi người,” cuối cùng cô cất tiếng, và ngạc nhiên với giọng nói gay gắt của chính mình.

“Tôi là Kate McTiernan. Xin hãy lắng nghe! Hắn tiêm cho tôi rất nhiều thuốc. Tôi nghĩ hắn sẽ sớm giết tôi. Hắn nói hắn sẽ làm. Tôi sợ lắm… tôi không muốn chết.”

Kate lặp lại thông điệp một lần nữa, từng từ một.

Cô lặp lại lần nữa.

Chỉ có sự im lặng; không ai trả lời. Những phụ nữ khác cũng đang sợ hãi. Chắc hẳn họ đang rất sững sờ. Sau đó cô nghe thấy một giọng nói vang vọng phía trên. Tiếng nói của thiên thần.

Tim Kate đập mạnh. Cô nhớ ra giọng nói đó. Cô lắng nghe thật kỹ từng lời từ người bạn dũng cảm của mình.

“Tôi là Naomi. Có lẽ chúng ta giúp được nhau bằng cách nào đó. Thỉnh thoảng hắn nhốt chúng ta cùng nhau, Kate ạ. Cô vẫn trong thời gian thử thách. Đầu tiên hắn nhốt riêng mỗi người chúng ta trong phòng ở tầng dưới. Xin đừng chống lại hắn! Chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện nữa. Thật quá nguy hiểm. Cô sẽ không chết đâu, Kate.”

Một phụ nữ khác lên tiếng. “Dũng cảm lên, Kate. Hãy mạnh mẽ lên vì tất cả chúng ta. Nhưng cũng đừng quá mạnh mẽ.”

Sau đó tất cả đều im lặng, và căn phòng lại trở nên yên tĩnh, cô cảm thấy cô đơn cùng cực trong gian phòng của mình.

Dù hắn đã bơm vào người cô loại thuốc gì thì nó cũng đã phát huy đầy đủ tác dụng. Kate McTiernan cảm thấy như thể cô đang phát điên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Casanova sắp giết cô phải không? Chuyện đó cũng sắp xảy ra thôi. Trong sự im lặng và nỗi cô đơn khủng khiếp, Kate trào lên một mong muốn phải cầu nguyện, phải nói chuyện với Chúa. Liệu từ nơi man rợ khủng khiếp này Chúa có nghe thấy cô không?

Con xin lỗi nếu con đã không đặt hết lòng tin vào Người trong những năm qua. Con không biết mình có phải người theo thuyết bất khả tri hay không, nhưng ít nhất con cũng trung thực. Con khá hài hước. Ngay cả khi sự hài hước ấy không phù hợp với hoàn cảnh.

Con biết đây không phải là việc “Hãy thương lượng”, nhưng nếu Người có thể cứu con lần này, thì con sẽ biết ơn Người mãi mãi.

Xin lỗi về điều đó. Con luôn nói chuyện này không thể xảy ra với mình, nhưng thực tế nó đang xảy ra. Xin hãy giúp con. Người không có cách gì tốt hơn sao…

Cô say sưa cầu nguyện, hết sức tập trung đến nỗi không hề biết rằng hắn đã đứng ở cửa. Dù sao hắn vẫn luôn lặng lẽ như vậy. Một bóng ma. Một linh hồn.

“Cô không chịu nghe lời chút nào hả? Cô không học hỏi được gì cả.” Casanova nói với cô.

Tay hắn cầm ống tiêm bệnh viện. Mặt hắn đeo chiếc mặt nạ màu hoa cà lem nhem lớp sơn trắng xanh dày cộp. Cho đến nay, nó là chiếc mặt nạ khủng khiếp và buồn bã nhất mà hắn từng đeo. Mỗi chiếc mặt nạ phải chăng phù hợp với tâm trạng của hắn?

Kate cố nói đừng làm tôi đau nhưng không thể cất lời. Môi cô chỉ bật ra được tiếng bập bập.

Hắn sắp sửa giết cô.

Cô gần như không đứng nổi, ngồi thậm chí cũng không xong, nhưng vẫn nở một nụ cười yếu ớt với hắn.

“Chào… thật vui khi gặp anh.” Cô chỉ cố được có thế. Liệu có ý nghĩa gì không? Cô tự hỏi. Cô không chắc nữa.

Hắn nói lại với cô điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng, nhưng cô không hiểu gì cả. Những từ ngữ bí ẩn vang vọng trong đầu… vô nghĩa khó hiểu. Cô cố gắng nghe những gì hắn nói. Cô hết sức cố gắng…

“Bác sĩ Kate… đã nói chuyện với những người phụ nữ khác… phá vỡ quy tắc gia đình!”

“Cô gái xuất sắc nhất, đúng là xuất sắc nhất!... Có thể vì quá thông minh mà trở thành ngu ngốc!”

Kate gật đầu như thể hiểu những gì hắn vừa nói với mình, hiểu hết lời lẽ và lý luận của hắn. Hắn biết rõ cô đã nói chuyện với những người khác. Có phải hắn bảo mình thông minh nên mới ngu ngốc? Hẳn là vậy rồi. Hiểu đúng đấy, anh bạn.

“Tôi muốn… nói chuyện,” cô cố gắng nói. Lưỡi líu lại như bị một chiếc găng tay len bịt chặt. Những gì cô muốn nói là Chúng ta hãy nói chuyện. Hãy nói về toàn bộ chuyện này. Chúng ta cần nói chuyện.

Dù vậy, lần này hắn không có hứng nói chuyện. Hắn dường như đang thu mình lại. Rất xa cách. Lạnh lùng. Hắn có vẻ gì đó cực kỳ tàn bạo. Đó là chiếc mặt nạ gớm ghiếc. Hôm nay nhân cách hắn là Thần Chết.

Hắn chỉ cách cô chưa đầy ba mét, tay cầm khẩu súng gây mê và ống tiêm. Bác sĩ, não cô thét lên. Hắn ta có phải là bác sĩ?

“Không muốn chết. Ngoan ngoãn,” cô thu hết sức lực. “Ăn mặc đẹp… diện giày cao gót…”

“Lẽ ra cô nên nghĩ tới điều đó sớm hơn, bác sĩ Kate, và lẽ ra cô không nên phá vỡ quy tắc gia đình mỗi khi có cơ hội. Cô chính là sai lầm của tôi. Tôi vốn ít khi phạm sai lầm.”

Cô biết khẩu súng sốc điện sẽ làm cô tê liệt. Cô ráng tập trung để tự cứu mình.

Cô sẵn sàng hành động theo phản xạ ngay bây giờ. Tất cả phản xạ đã được học. Một cú đá thẳng thật mạnh, cô nghĩ. Nhưng lúc này điều đó dường như bất khả thi. Dù sao cô cũng giấu kỹ những suy nghĩ đó. Tập trung cao độ. Tất cả những năm học karate mang lại cho cô một cơ hội mỏng manh để cứu sống chính mình.

Một cơ hội cuối cùng.

Trong võ đường, cô đã được hướng dẫn ngàn lần là phải tập trung vào một mục tiêu duy nhất, và sau đó sử dụng sức mạnh cùng năng lượng của đối phương để chống lại đối phương. Tập trung cao độ. Lúc này phải tập trung hết sức.

Hắn đã tiến về phía cô và giơ khẩu súng gây mê ngay trước ngực. Hắn đang di chuyển có mục đích.

Kate thét lên “kee-ai!” hay một từ tương tự. Điều tốt nhất cô có thể làm ngay bây giờ. Cô tung ra cú đá với tất cả sức mạnh còn lại. Cô nhằm thận hắn. Cú đá có thể làm hắn bất lực. Cô muốn giết hắn.

Kate đá trượt cú đá cứu mạng mình, nhưng điều gì đó đã xảy ra. Cô đã phối hợp cơ thể cực kỳ nhuần nhuyễn.

Không phải là thận, thậm chí không gần với mục tiêu định trước. Cú đá giáng vào hông của hắn, hoặc phần đùi trên. Không quan trọng - cú đá đã làm hắn bị đau.

Casanova rên lên đau đớn. Hắn giờ giống như con chó bị một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đâm phải. Cô thấy hắn cũng ngạc nhiên không kém. Hắn đột ngột lùi lại để tránh đòn.

Rồi Jack và Cây đậu thần khổng lồ đổ sụp xuống. Kate McTiernan muốn hét lên vui sướng.

Cô đã làm hắn bị thương.

Casanova đã bị hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Tôi trở lại miền Nam, quay về với việc điều tra bắt cóc và giết người man rợ. Sampson đã đúng khi cho rằng vụ việc lần này là vấn đề cá nhân. Đó cũng là vụ án bất khả thi, một vụ án có thể kéo dài hàng năm trời.

Cái gì làm được thì đều đã làm rồi. Có mười một nghi phạm hiện đang được giám sát ở Durham, đồi Chapel, và Raleigh. Trong số này có đủ loại người lầm đường lạc lối nhưng cũng có các giáo sư đại học, bác sĩ, và thậm chí cảnh sát nghỉ hưu ở Raleigh. Chính vì tội ác diễn ra đều “hoàn hảo” nên Cục đã kiểm tra tất cả cảnh sát khu vực.

Tôi không bận tâm lắm đến những kẻ tình nghi. Tôi định tìm kiếm những nơi không ai để ý đến. Đó là cam kết của tôi với Kyle Craig và FBI. Tôi là quyền điều tra viên.

Tại thời điểm đó, cũng có vài vụ đang diễn ra trên cả nước. Tôi đã đọc hàng trăm bản tóm tắt chi tiết của FBI về tất cả những vụ ấy. Một kẻ sát hại người đồng tính nam tại Austin, Texas. Một kẻ giết hàng loạt phụ nữ cao tuổi ở Ann Arbor và Kalamazoo, Michigan. Kẻ giết người theo khuôn mẫu ở Chicago, bãi biển North Palm, Long Island, Oakland và Berkeley.

Tôi đọc cho đến khi mắt mỏi nhừ và trong người càng cảm thấy tồi tệ hơn.

Có một vụ khủng khiếp chình ình trên tin chính các mặt báo toàn quốc - Vị Khách Lịch Thiệp ở Los Angeles. Tôi dừng lại đọc “nhật ký” của kẻ giết người trên máy tính Nexus. Kể từ đầu năm, các trang nhật ký vẫn được tiếp tục đăng trên tờ Los Angeles Times.

Tôi bắt đầu đọc cuốn nhật ký của kẻ giết người tại L.A. Tôi giật nảy mình khi đọc đến trang nhật ký gần cuối của báo Times. Nó khiến tôi nghẹt thở. Tôi gần như không thể tin vào những gì mình vừa đọc trên máy tính.

Tôi nhìn lại câu chuyện trên màn hình. Tôi đọc lại bài viết lần nữa, thật từ từ, từng chữ từng chữ một.

Đó là câu chuyện về một phụ nữ trẻ bị Vị Khách Lịch Thiệp “giam cầm” ở California.

Tên người phụ nữ trẻ: Naomi C. Nghề nghiệp: sinh viên luật năm thứ hai.

Mô tả: Da đen, rất xinh đẹp. Hai mươi hai tuổi.

Naomi 22 tuổi… sinh viên luật năm thứ hai… Làm thế nào một tên sát nhân man rợ, giết người chỉ để giải trí ở Los Angeles có thể biết tất cả về Naomi Cross?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Tôi lập tức gọi cho phóng viên tờ báo có tên xuất hiện trên nhật ký. Tên của cô ta là Beth Lieberman. Cô ta trả lời điện thoại của tôi từ tòa soạn Los Angeles Times.

“Tên tôi là Alex Cross. Tôi là thám tử điều tra vụ kẻ sát nhân Casanova ở Bắc Carolina,” tôi nói. Tim tôi đập thình thịch khi cố gắng giải thích nhanh tình hình.

“Tôi biết đích xác anh là ai, tiến sĩ Cross,” Beth Lieberman cắt lời tôi. “Anh đang viết một cuốn sách về vụ này. Tôi cũng vậy. Vì những lý do hiển nhiên, tôi nghĩ mình không có gì để nói với anh. Thư chào hàng của tôi đang được lưu hành trên khắp New York.”

“Viết sách? Ai bảo cô thế? Tôi không viết bất kỳ cuốn sách nào cả.” Giọng tôi cao vống lên dù bản năng của tôi tốt hơn. “Tôi đang điều tra một vụ bắt cóc giết người ở Bắc Carolina. Đó là những gì tôi đang làm.”

“Cảnh sát trưởng D.C lại nói khác tiến sĩ Cross ạ. Tôi gọi cho ông ta khi biết tin anh nhúng mũi vào vụ Casanova.”

Lại trò đánh lén của sếp, tôi nghĩ. Sếp cũ của tôi ở D.C, George Pittman, đúng là một kẻ khốn kiếp, và cũng chẳng ưa gì tôi. “Tôi đã viết một cuốn sách về Gary Soneji,” tôi nói. “Từ đời nào ấy. Tôi viết thế là quá đủ rồi. Tin tôi đi, tôi…”

“Xưa rồi!”

Beth Lieberman gác máy. Cộp!

“Con mụ khốn kiếp,” tôi lầm bầm vào ống nói câm lặng trong tay. Tôi gọi đến tòa báo lần nữa. Lần này, thư ký của cô ta nói nhát gừng trong điện thoại. “Xin lỗi, cô Lieberman đi về rồi ạ.”

Tôi hơi nóng nảy. “Cô ta vừa đi đúng mười giây trong lúc tôi chờ bắt máy thôi. Xin nối máy lại cho tôi gặp cô Lieberman. Tôi biết cô ta ở đó. Nối máy giúp tôi.”

Thư ký cũng gác máy.

“Cô cũng là mụ khốn kiếp!” tôi nói với đường dây điện thoại đã tịt ngóm. “Lũ chết tiệt các người xuống địa ngục hết đi.”

Hiện tại thì tôi không nhận được sự hỗ trợ nào tại hai thành phố trong cùng một vụ án. Bực nhất một điều là tôi nghĩ mình có thể tìm được gì đó. Có sự liên quan kỳ lạ giữa Casanova và kẻ giết người trên bờ Tây? Làm thế nào Kẻ Lịch Thiệp lại biết về Naomi? Hắn cũng biết cả về tôi sao?

Cho đến nay, những ý nghĩ đó chỉ là linh cảm, nhưng thế cũng là quá tốt rồi nên tôi không thể gạt nó sang một bên. Tôi gọi cho tổng biên tập tờ Los Angeles Times. Gọi trực tiếp cho ông chủ còn dễ dàng hơn là liên lạc với phóng viên của ông ta. Trợ lý của ông ta là nam. Giọng anh ta trên điện thoại dứt khoát, hiệu quả, nhưng dễ chịu như bữa nửa buổi ngày Chủ nhật tại khách sạn Ritz Carlton ở D.C.

Tôi giới thiệu mình là tiến sĩ Alex Cross, từng tham gia vào vụ điều tra Gary Soneji, và rằng tôi có một số thông tin quan trọng về vụ Kẻ Lịch Thiệp. Hai phần ba trong số đó là hoàn toàn đúng sự thật.

“Tôi sẽ nói với ông Hills,” trợ lý thông báo, nghe như nhận được điện thoại của tôi là anh ta vui lắm vậy. Tôi nghĩ có trợ lý như anh ta thì tiện biết mấy.

Một lát sau, tổng biên tập bắt máy. “Alex Cross,” ông ta nói, “Dan Hills đây. Tôi đã đọc về anh trong thời gian truy lùng Soneji. Rất vui được nhận cuộc gọi của anh, đặc biệt là nếu anh cung cấp cho chúng tôi chút thông tin về vụ lộn xộn này.”

Khi nói chuyện với Dan Hills, tôi hình dung ra một người quyền lực, tuổi chưa đến năm mươi vừa đủ cứng rắn, vừa sang trọng theo kiểu California. Chiếc áo sọc với tay áo xắn đến khuỷu. Cà vạt vẽ tay. Mang đậm phong cách Stanford. Ông ta yêu cầu tôi gọi mình là Dan. Được thôi, thế cũng được. Xem ra ông ta là người tốt. Có lẽ đã giành được một hoặc hai giải Pulitzer.

Tôi nói với ông ta về Naomi, và việc tôi tham gia vào vụ Casanova ở Bắc Carolina. Tôi cũng nhắc đến bài viết về Naomi trong nhật ký L.A.

“Tôi rất tiếc về việc cháu gái anh mất tích,” Dan Hills nói. “Tôi có thể hiểu những gì mà anh đang trải qua.” Ông bỗng dừng lại vài giây. Tôi sợ rằng Dan sắp nói về chủ đề đúng sai trong chính trị hoặc xã hội. “Beth Lieberman là một phóng viên trẻ tài năng,” ông ta tiếp tục. “Cô ấy cứng rắn, nhưng cũng rất chuyên nghiệp. Đây là câu chuyện lớn cho cô ấy, và cho cả chúng tôi nữa.”

“Nghe này,” tôi cắt lời Hills - tôi cần phải làm vậy. “Từ khi đi học, hầu như tuần nào Naomi cũng viết thư cho tôi. Tôi giữ lại hết những lá thư ấy. Tôi cũng chung tay nuôi cô bé lớn lên. Chúng tôi rất gần gũi. Điều đó vô cùng có ý nghĩa với tôi.”

“Tôi nghe anh. Tôi sẽ xem có thể làm gì cho anh. Dù vậy cũng không hứa trước được.”

“Không hứa, Dan ạ.”

Giữ lời, chưa đầy một tiếng sau, Dan Hills gọi đến văn phòng FBI gặp tôi. “Vâng, chúng tôi đã nhất trí rồi,” ông ta nói. “Tôi đã nói chuyện với Beth. Như anh biết rồi đấy, điều này đặt cả hai chúng ta vào một tình huống khó khăn.”

“Tôi hiểu lời ông,” tôi nói. Tôi đã dịu đi vài phần, nhưng vẫn còn lấn cấn.

“Các phiên bản chưa chỉnh sửa của cuốn nhật ký mà Kẻ Lịch Thiệp gửi cô ấy có đề cập đến Casanova. Có vẻ như hai kẻ bọn chúng có thể nói chuyện, thậm chí chia sẻ thành quả. Chúng gần như là bạn vậy. Hình như chúng có lý do để liên lạc với nhau.”

Bingo!

Những con quái vật đang liên lạc với nhau.

Giờ thì tôi nghĩ mình biết những gì mà FBI giữ bí mật, những gì mà họ sợ bị công khai ra bên ngoài.

Có những kẻ giết người hàng loạt từ bờ biển này đến bờ biển kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Chạy! Đi đi! Chỉ cần nhấc mông lên thôi! Thoát ra khỏi địa ngục này ngay bây giờ!

Kate McTiernan loạng choạng lách mình qua cánh cửa gỗ nặng nề mà hắn để mở phía sau.

Cô cũng không biết Casanova bị thương nặng ra sao. Giờ cô chỉ nghĩ đến việc chạy trốn. Chạy đi! Thoát khỏi hắn khi mày còn có thể.

Bộ não giờ đang chơi xỏ cô. Những hình ảnh hỗn loạn xuất hiện rồi biến mất mà không có sự liên quan hợp lý với nhau. Thuốc, bất kể đó là loại gì thì cũng đã phát huy tác dụng mạnh. Cô đã mất phương hướng.

Kate chạm vào mặt thì nhận ra má mình ướt đẫm. Cô đang khóc sao? Cô thậm chí không biết chắc nữa.

Cô hầu như không leo lên nổi cầu thang gỗ dốc đứng ngoài cửa. Liệu cầu thang này có dẫn đến tầng khác không? Cô vừa lên những bậc thang này sao? Cô không nhớ nổi. Cô không nhớ nổi bất cứ điều gì.

Giờ này, cô hoang mang bối rối đến tuyệt vọng. Có phải cô đã thực sự hạ gục Casanova, hay chỉ là ảo giác?

Liệu hắn có đang đuổi theo cô không? Liệu lúc này hắn có leo lên cầu thang phía sau cô? Máu sôi lên trong tai cô. Cô cảm thấy chóng mặt đến mức muốn ngã quỵ.

Naomi, Melissa Stanfield, Christa Akers. Họ bị giam giữ ở nơi nào?

Kate chật vật tìm lối thoát khỏi ngôi nhà này. Cô lảo đảo đi như người say rượu dọc hành lang dài. Kiểu cấu trúc kỳ lạ nơi cô đang ở là gì? Trông nó giống như một ngôi nhà vậy. Tường còn mới, vừa xây xong, nhưng đây là loại nhà gì thế?

“Naomi!” cô gọi, nhưng hầu như không thành tiếng. Cô không thể tập trung, không thể tập trung quá một vài giây. Ai là Naomi? Cô không nhớ chính xác.

Cô dừng lại kéo mạnh tay nắm cửa. Cửa không mở. Tại sao cửa lại khóa? Cô đang tìm kiếm cái quái quỷ gì thế? Cô làm gì ở đây? Loại thuốc này khiến cô không sao suy nghĩ rành mạch được.

Mình bị sốc và chấn thương mất thôi, cô nghĩ. Và giờ cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng, tê liệt. Mọi thứ dường như trôi tuột khỏi tầm kiểm soát của cô.

Hắn sắp đến giết mình. Hắn đến từ phía sau!

Trốn thoát! Cô ra lệnh cho chính mình. Tìm lối thoát. Tập trung vào điều đó! Trở về giúp đỡ người khác.

Cô chạy đến một dãy cầu thang gỗ khác trông cổ xưa, gần như là từ kỷ nguyên khác. Bụi đóng dày trên bậc thang. Đất, đá dăm và những mảnh thủy tinh vỡ. Cầu thang cũ mốc meo. Không giống như cầu thang gỗ mới bên trong.

Kate không giữ thăng bằng lâu hơn được nữa. Cô bất ngờ ngã chúi về phía trước, đập cằm vào bậc thang thứ hai. Cô tiếp tục quờ quạng, lồm cồm bò lên. Lê bước bằng đầu gối. Lên những bậc thang. Đích đến là gì? Một căn gác? Cô sẽ đến đâu? Liệu hắn có ở đó chờ cô với súng gây mê khiến cô tê liệt và cả ống tiêm hay không?

Đột nhiên, cô đã ở bên ngoài! Cô đã thực sự ra khỏi căn nhà! Cô đã thành công bằng cách nào đó.

Kate McTiernan cảm thấy chói mắt bởi ánh nắng ngập tràn, như thế giới chưa bao giờ đẹp đẽ đến vậy. Cô hít vào mùi nhựa cây thơm ngọt: sồi, ngô đồng, thông Carolina cao chót vót, tít trên ngọn cây mới thấy tán lá. Kate nhìn rừng cây và bầu trời, cao, cao mãi, và cô khóc. Khuôn mặt cô đẫm nước mắt.

Kate ngước nhìn chằm chằm cây thông cao vút. Nho dại leo từ ngọn cây này sang ngọn cây khác. Cô đã từng lớn lên trong khu rừng như thế này.

Trốn thoát; đột nhiên cô lại nghĩ về Casanova. Kate cố chạy vài bước. Cô ngã xuống. Cô liền chống tay quỳ gối, lảo đảo đứng dậy. Chạy! Thoát ra khỏi đây!

Kate xoay trọn một vòng. Cô tiếp tục xoay - một lần, hai lần, ba lần đến nỗi suýt ngã.

Không, không, không! Tiếng nói trong cô vang lên rất to, la hét với cô. Cô không thể tin vào mắt mình, không thể tin tưởng bất kỳ giác quan nào của mình.

Đây là điều điên rồ, kỳ quặc nhất cho tới giờ. Đó là cơn mơ đáng sợ nhất. Không có nhà! Lúc xoay vòng dưới cây thông cao chót vót, Kate nhìn vào đâu cũng không thấy nhà.

Ngôi nhà, bất cứ nơi nào mà cô bị giam giữ, đã hoàn toàn biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Chạy đi! Nhanh nhanh cái chân chết tiệt của mày lên, bước nọ nối bước kia. Nhanh hơn! Nhanh hơn nữa, cô gái. Chạy trốn khỏi hắn.

Cô cố gắng tập trung tìm kiếm đường ra khỏi khu rừng tối rậm rạp. Đám thông Carolina cao vút giống như những chiếc dù lọc ánh sáng chiếu xuống cây gỗ cứng mọc bên dưới. Cây non không có đủ ánh sáng trông như những bộ xương thẳng đứng.

Có thể hắn đang đuổi theo cô ngay lúc này. Hắn sẽ cố tóm lấy cô, và nếu làm được thì hắn sẽ giết cô. Cô dám chắc mình đã không làm hắn bị thương nặng, mặc dù có Chúa chứng giám là cô đã cố gắng ra sao.

Kate cứ chạy rồi lại ngã chúi về phía trước. Nền đất rừng mềm xốp, như một chiếc thảm đầy cành lá thông. Những bụi mâm xôi cao khẳng khiu mọc thẳng từ dưới lòng đất lên, vươn mình đón ánh sáng mặt trời. Cô cảm thấy mình giống như một cây mâm xôi.

Phải nghỉ ngơi… trốn… cho thuốc dần hết tác dụng, Kate nhủ thầm. Rồi cầu cứu… làm thế là hợp lý. Gọi cảnh sát.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng hắn sột soạt ở phía sau. Hắn gào thét tên cô. “Kate! Kate! Dừng lại ngay!” Tiếng hắn vang động cả rừng cây.

Hắn bất chấp như vậy tức là trong vòng mấy cây số không có ai cả; không ai có thể giúp cô trong khu rừng hoang vắng. Cô phải chiến đấu một mình giữa nơi này.

“Kate! Tôi sẽ bắt được cô! Có tránh cũng không được vì thế hãy dừng lại ngay!”

Cô leo lên một ngọn đồi dốc đầy đá sỏi mà trong lúc kiệt sức thế này, trông nó chẳng khác gì núi Everest. Một con rắn đen trườn qua vách đá nhẵn. Con rắn trông giống như một cành cây gãy, và Kate gần như khom người nhặt cành cây lên. Cô nghĩ mình có thể dùng nó để phòng thân. Con rắn đen giật mình trườn đi, còn cô sợ rằng mình lại bị ảo giác.

“Kate! Kate! Cô tàn đời rồi! Giờ tôi giận điên lên đây!”

Chân cô giẫm phải những bụi kim ngân cùng đá nhọn. Chân trái đau điếng, nhưng cô vẫn phải tự động viên mình. Mặc kệ máu chảy. Mặc kệ đau đớn. Tiếp tục đi.

Mình phải ra khỏi đây. Mình phải cầu cứu. Chỉ cần tiếp tục chạy. Mình thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát hơn mình nghĩ đấy. Mình sẽ làm được thôi!

Cô nghe thấy hắn chạy rầm rập lên ngọn đồi dốc - sườn núi - bất cứ cái gì mà cô vừa trèo qua. Hắn đã ở rất gần.

“Tôi ở ngay đây, Kate! Này, Kate, tôi ở phía sau cô rồi! Tôi ở đây!”

Cuối cùng, Kate quay đầu lại. Không thắng nổi sự tò mò và nỗi sợ hãi.

Hắn leo lên thật dễ dàng. Cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bằng vải flanen của hắn lấp ló sau đám cây gần như đen thẫm bên dưới, cùng mái tóc vàng hoe dài thượt. Casanova! Hắn vẫn đeo mặt nạ. Khẩu súng gây mê, hay một loại súng nào đó, đang nằm trong tay hắn.

Hắn cười phá lên. Tại sao lúc này hắn lại cười?

Kate ngừng chạy. Mọi hy vọng trốn thoát bỗng bay biến. Một khoảnh khắc vừa kinh hoàng vừa hoài nghi ập đến: cô đau đớn bật khóc. Cô biết rằng mình sắp chết ngay ở đây.

Kate thì thầm, “Đó là ý Chúa.” Kết cục của cô là thế, không còn lựa chọn nào khác.

Đỉnh ngọn đồi dốc đột ngột bị một hẻm núi chặn lại. Núi đá dốc thẳng đứng cao ít nhất ba mươi mét. Chỉ có vài bụi thông trơ trụi mọc lên từ đá. Không còn biết trốn chạy đi đâu. Kate nghĩ, chết ở một nơi cô đơn buồn bã thế này thì tệ quá.

“Kate tội nghiệp!” Casanova thét lên. “Tội nghiệp em yêu!”

Cô quay lại nhìn hắn lần nữa. Hắn đang ở đó! Bốn mươi, ba mươi, rồi hai mươi mét. Casanova vừa leo lên sườn dốc vừa theo dõi cô. Hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi cô. Chiếc mặt nạ sơn đen dường như bất động, chằm chằm nhìn cô.

Kate quay lưng khỏi chiếc mặt nạ chết chóc mà bỏ chạy. Cô ngó xuống thung lũng dốc đứng chỉ có đá và cây cối. Chắc phải đến ba mươi mét, có khi còn hơn, cô nghĩ. Cảm giác chóng mặt cũng đáng sợ như việc bị truy đuổi ráo riết.

Cô nghe hắn la hét tên mình. “Kate, không!”

Cô không quay lại nữa.

Kate McTiernan nhảy xuống.

Cô co đầu gối, thu sát người lại. Chỉ là nhảy ùm xuống chỗ nước sâu thôi mà, cô nghĩ thầm.

Có một dòng suối ở bên dưới. Dải nước xanh ánh bạc ập vào cô nhanh đến không ngờ. Tiếng ầm ầm mỗi lúc một rõ hơn bên tai cô.

Cô không biết con suối này sâu bao nhiêu, nhưng một con suối nhỏ như thế thì có thể sâu từng nào? Nửa mét? Có lẽ là một mét? Ba mét nếu đó là vài giây may mắn nhất cuộc đời cô, mà điều này thì cô hoàn toàn nghi ngờ.

“Kate!” Cô nghe tiếng thét của hắn trên cao. “Cô tiêu đời rồi.”

Cô thấy những con sóng bạc đầu khá nhỏ - nghĩa là dưới dòng nước lăn tăn kia có đá ngầm. Ôi, Chúa ơi, con không muốn chết.

Kate va phải một tảng đá lạnh băng - thịch.

Cô chạm đáy nhanh chóng như thể không có tí nước nào trong dòng chảy xiết kia. Kate cảm thấy khắp người đau đến thấu xương lộng óc. Cô nuốt phải nước. Cô nhận ra mình sắp chết đuối. Dù sao thì cô cũng sẽ chết. Cô không còn chút sức lực nào nữa - Chúa sẽ an bài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Nick Ruskin, vị thám tử điều tra án mạng tại Durham gọi điện báo cho tôi hay rằng họ vừa tìm thấy một phụ nữ, và đó không phải Naomi. Một bác sĩ thực tập ba mốt tuổi sống tại đồi Chapel đã được hai cậu bé trốn học đi chơi nhưng lại vướng phải chuyện không hay vớt từ sông Wykagil lên.

Chiếc Saab Turbo màu xanh lá cây sặc sỡ của Ruskin đón tôi trước cổng ký túc xá Washington Duke. Thời gian gần đây, anh ta và Davey Sikes đã cố gắng tỏ ra hợp tác với tôi hơn trước. Theo lời thám tử cộng sự của Sikes thì anh ta đang nghỉ phép, ngày phép đầu tiên trong tháng.

Ruskin có vẻ mừng rỡ khi gặp tôi. Anh ta nhảy ra khỏi xe trước khách sạn và lắc lắc tay tôi như thể chúng tôi là bạn bè. Như mọi khi, Ruskin ăn vận rất chỉnh tề. Áo khoác thể thao Armani màu đen đắt tiền. Áo thun có túi màu đen.

Mọi việc ở phía Nam này cũng có chút tiến triển. Tôi cảm giác rằng Ruskin biết tôi có quan hệ với FBI, và anh ta muốn lợi dụng mối quan hệ này. Thám tử Nick Ruskin chắc chắn là kẻ có quyền thế. Đây là một vụ có thể tạo nên sự nghiệp cho anh ta.

“Manh mối quan trọng ban đầu của chúng tôi,” Ruskin nói với tôi.

“Đến nay các anh biết những gì về cô bác sĩ ấy rồi?” Tôi hỏi trên đường chúng tôi đến bệnh viện trường Đại học Bắc Carolina.

“Cô ấy đang được chăm sóc tại đó. Có lẽ cô ấy trôi xuống dòng Wykagil giống như một con cá da trơn. Họ nói đó là phép lạ. Thậm chí không bị gãy mảnh xương chính nào. Nhưng cô ấy bị sốc, hoặc cái gì đó còn nặng hơn thế. Cô ấy không thể nói chuyện, hoặc không định nói chuyện. Các bác sĩ gọi đó là chấn động do giảm trương lực và sau chấn thương. Vào lúc này thì ai mà biết được? Ít nhất thì cô ấy vẫn còn sống.”

Ruskin rất hào hứng, và trông cũng đầy sức hút. Chắc chắn anh ta muốn lợi dụng quan hệ của tôi. Có lẽ tôi cũng sẽ lợi dụng quan hệ của anh ta.

“Không ai biết cô ấy bị rơi xuống sông thế nào hay thoát khỏi hắn ra sao,” Ruskin nói với tôi khi chúng tôi bước vào khu đại học đồi Chapel. Nghĩ đến việc Casanova rình rập sinh viên nữ ở đây tôi thấy thật đáng sợ. Khu đại học rất xinh xắn và có vẻ dễ bị tấn công.

“Liệu cô ấy có thực sự ở cùng Casanova hay không,” tôi băn khoăn. “Chúng ta đâu biết chắc.”

“Ta có quá ít thông tin phải không?” Nick Ruskin phàn nàn khi anh ta rẽ xuống một con đường phụ có biển đề BỆNH VIỆN. “Dù vậy tôi sẽ cho anh biết một điều, câu chuyện này sắp được công bố rùm beng. Gánh xiếc đã vào thành phố. Nhìn phía trước xem.”

Ruskin nói đúng. Bên ngoài bệnh viện Đại học Bắc Carolina là cảnh tượng giới truyền thông nhốn nháo. Phóng viên báo chí và truyền hình dựng lều trong bãi đậu xe, sảnh trước, và trên khắp bãi cỏ xanh thoai thoải yên bình của trường đại học.

Khi chúng tôi đến, các tay máy chụp hình tôi và Nick Ruskin. Ruskin vẫn là thám tử ngôi sao của địa phương. Mọi người có vẻ thích anh ta. Tôi thì trở thành người có chút tiếng tăm, ít nhất cũng gây tò mò trong vụ này. Đài địa phương đã đưa tin về vai trò của tôi trong vụ tên bắt cóc Gary Soneji. Tôi là tiến sĩ thám tử Cross, chuyên gia săn lùng những con quái vật mặt người trên khắp miền Bắc.

“Hãy cho chúng tôi biết tình hình,” một phóng viên nữ hỏi lớn. “Xin anh, Nick. Chuyện xảy ra với Kate thực chất là thế nào?”

“Nếu may mắn thì cô ấy có thể nói chuyện với chúng ta.” Ruskin vừa mỉm cười với phóng viên vừa tiếp tục đi cho đến khi chúng tôi an toàn vào bên trong bệnh viện.

Đáng lẽ Ruskin và tôi không có mảy may cơ hội, nhưng đêm đó chúng tôi đã được gặp cô bác sĩ thực tập này. Kyle Craig đã tiết lộ cho tôi tin tức cần thiết. Chẩn đoán cho thấy Katelya McTiernan không bị rối loạn tâm thần, nhưng cô ấy bị mắc hội chứng căng thẳng hậu chấn thương. Xem ra là một chẩn đoán hợp lý.

Chắc chắn tôi không làm gì được vào buổi tối hôm đó. Dù sao, sau khi Nick Ruskin đi thì tôi ở lại đọc tất cả các biểu đồ y tế, ghi chú điều dưỡng, những bản tường thuật. Tôi nghiên cứu báo cáo của cảnh sát địa phương mô tả hai cậu bé mười hai tuổi trốn học đi câu cá và hút thuốc dọc bờ sông đã tìm ra cô ấy như thế nào.

Tôi ngờ rằng đã biết lý do Nick Ruskin gọi cho mình. Ruskin quả thật rất thông minh. Anh ta hiểu rằng, là nhà tâm lý học, tôi có thể cải thiện tình trạng hiện tại của Kate, nhất là vì trước đây tôi đã từng xử lý những kiểu sang chấn hậu trầm cảm như vậy.

Katelya McTiernan. Người sống sót. Nhưng chỉ trong gang tấc. Đêm đầu tiên ấy, tôi đứng bên giường cô gái tròn ba mươi phút. Cô đang được truyền dịch tĩnh mạch. Tay vịn giường đã được nâng cao chắc chắn quanh người cô. Trong phòng còn có hoa. Tôi nhớ đến một bài thơ buồn đầy xúc cảm của Sylvia Plath có tên là “Tulips”. Đó là cảm xúc không hề ủy mị của Plath về những đóa hoa gửi tới phòng bệnh sau khi bà tự tử không thành.

Tôi cố gắng hồi tưởng Kate McTiernan trông như thế nào trước khi đôi mắt bị thâm tím. Tôi đã xem ảnh cô. Vô số vết sưng phồng xấu xí khiến mặt cô trông như đeo kính bảo hộ hay mặt nạ khí. Quanh quai hàm còn có những vết sưng khó chịu hơn. Theo bản tường trình bệnh viện, cô cũng bị mất một chiếc răng. Có vẻ cô đã bị mất răng ít nhất hai ngày trước khi được tìm thấy trên sông. Hắn đã đánh đập cô. Casanova. Kẻ tự xưng là Người Tình.

Tôi cảm thấy thương xót cho cô bác sĩ thực tập trẻ. Bằng cách nào đó, tôi muốn nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô và lặp đi lặp lại cùng một câu nói. “Cô đang ở bên những người đáng tin cậy, Kate. Cô đang ở trong một bệnh viện trên đồi Chapel. Giờ cô an toàn rồi Kate ạ.”

Tôi không biết người phụ nữ bị thương nặng này có nghe thấy tôi, hoặc thậm chí hiểu tôi nói gì hay không. Tôi chỉ muốn nói vài lời an ủi cô trước khi rời bệnh viện đêm hôm đó.

Và khi đứng nhìn người phụ nữ trẻ, tôi chợt hình dung ra khuôn mặt Naomi. Tôi không tin cô bé đã chết. Naomi có ổn không, Kate McTiernan? Cô có gặp Naomi Cross không? Tôi muốn hỏi, nhưng đằng nào cô cũng chẳng thể trả lời.

“Giờ cô an toàn rồi Kate ạ. Ngủ ngon, ngủ sâu nhé. Giờ cô an toàn rồi.”

Kate McTiernan không thể nói một lời về chuyện đã xảy ra. Cô đã sống qua một cơn ác mộng kinh hoàng và nó còn tồi tệ hơn bất cứ điều gì tôi tưởng tượng.

Cô đã nhìn thấy Casanova, và hắn khiến cô trở nên câm lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Tích tắc.

Luật sư trẻ Chris Chapin mang về nhà một chai Chardonnay de Beaulieu, và cùng vị hôn thê Anna Miller nằm trên giường thưởng thức vị rượu California. Cuối cùng thì cũng đến cuối tuần. Cuộc sống lại tươi đẹp trở lại với Chris và Anna.

“Cảm ơn Chúa, tuần làm việc tồi tệ này cũng đã trôi qua,” chàng trai Chris hai tư tuổi, tóc hung thốt lên. Anh làm trợ lý tại một văn phòng luật có uy tín ở Raleigh. Không hẳn giống như Mitch McDeere trong bộ phim The Firm - chẳng có chiếc xe mui trần của Đức nào chờ đón - nhưng là một khởi đầu khá tốt cho sự nghiệp luật sư của anh.

“Tiếc là đến thứ Hai em phải thi môn Hợp đồng.” Anna nhăn nhó. Cô là sinh viên năm thứ ba trường luật. “Thêm nữa, đây lại là môn của thầy Stacklum hắc ám.”

“Không phải đêm nay, Anna Chuối. Kệ xác Stacklum. Tốt hơn là em nên chiều anh.”

“Cảm ơn anh vì đã mua rượu vang về.” Cuối cùng Anna cũng mỉm cười. Hàm răng trắng lấp lánh.

Chris và Anna rất đẹp đôi. Đám bạn luật sư của họ ai cũng nói thế. Họ bổ sung cho nhau, có khá nhiều điểm tương đồng về thế giới quan, và, hơn hết là họ đủ thông minh để không cố gắng thay đổi người kia. Chris thường bị ám ảnh về công việc của mình. Được, tốt thôi. Anna cần phải đi mua sắm ít nhất hai lần một tháng. Cô tiêu tiền như thể không có ngày mai. Không sao, cũng tốt thôi.

“Theo em thì hãy để rượu hà hơi một lúc nữa nhé,” Anna mỉm cười tinh quái nói. “Ừm, vậy thì trong khi mình chờ đợi…” Cô tuột dây áo ngực ren trắng kiểu nửa quả xuống. Cô mua chiếc áo ngực và dải ren hợp tông của hãng Victoria’s Secret tại trung tâm mua sắm.

“Được. Ơn Chúa, hôm nay là cuối tuần,” Chris Chapin nói.

Hai người lao vào ôm siết nhau, tinh nghịch cởi quần áo của nhau, hôn hít, vuốt ve, chìm đắm trong giây phút gợi tình.

Giữa lúc làm tình, Anna Miller bất chợt có cảm giác kỳ lạ.

Cô cảm thấy có người khác trong phòng ngủ. Cô đẩy Chris ra.

Ai đó đang đứng cuối giường!

Hắn đeo chiếc mặt nạ sơn đầy ghê rợn. Hình rồng đỏ và vàng. Những con vật đáng sợ. Những hình thù tức giận, quái đản như muốn vồ lấy nhau.

“Mày là thằng chó nào đấy hả? Mày là cái gì thế kia?” Chris hoảng sợ nói. Anh lần tìm chiếc gậy bóng chày mà họ giấu dưới gầm giường và nắm được cán gậy. “Này, bố mày hỏi mày đấy.”

Kẻ đột nhập gầm lên như một con thú hoang.

“Bố mày trả lời mày đây.” Cánh tay phải của Casanova giơ lên một khẩu Luger. Hắn bắn một phát, tức thì trán của Chris Chapin xuất hiện một lỗ hổng lớn màu đỏ. Cơ thể trần truồng của vị luật sư trẻ tuổi đổ rầm vào thành giường. Chiếc gậy bóng chày trong tay anh rơi xuống sàn nhà.

Casanova lướt đi. Hắn rút ra một khẩu súng thứ hai, bắn vào giữa ngực Anna.

“Tôi xin lỗi về điều này,” hắn thì thầm nhẹ nhàng khi bế cô từ trên giường xuống. “Tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi hứa sẽ đền bù cho em.”

Anna Miller là tình yêu lớn tiếp theo của Casanova.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Sáng hôm sau xuất hiện một bí ẩn y học gây sửng sốt. Tất cả mọi người tại bệnh viện Đại học Bắc Carolina đều hoang mang, đặc biệt là tôi.

Ngay từ sáng sớm, Kate McTiernan đã bắt đầu trò chuyện được. Tôi không có mặt tại đó, nhưng hình như Craig đã ở trong phòng cô ấy lúc tảng sáng. Không may là không ai hiểu nhân chứng quan trọng của chúng tôi nói gì.

Cô bác sĩ thực tập cực kỳ thông minh đã nói sảng suốt cả buổi sáng. Có lúc cô dường như không được tỉnh táo, như thể nói nhảm vậy. Theo báo cáo của bệnh viện, cô phải trải qua những cơn rùng mình, co giật, có dấu hiệu co thắt vùng bụng và cơ.

Chiều muộn, tôi đến thăm cô. Người ta vẫn lo cô bị tổn thương não. Hầu như suốt lúc tôi ở trong phòng, cô chỉ im lặng và không hề phản ứng. Một lần, khi cô gượng nói thì chỉ có một tiếng thét kinh hoàng bật ra.

Bác sĩ phụ trách bước vào phòng khi tôi đang ở đó. Chúng tôi đã nói chuyện vài lần trong ngày. Bác sĩ Maria Ruocco không có ý định giấu tôi những thông tin quan trọng về bệnh nhân. Thực sự thì bà vô cùng tử tế và nhiệt tình. Bác sĩ Ruocco cho biết bà sẵn lòng giúp đỡ để tóm cổ được bất cứ kẻ nào hay cái gì đẩy cô bác sĩ trẻ vào tình trạng này.

Tôi ngờ rằng Kate McTiernan vẫn cho rằng mình đang bị giam giữ. Khi chứng kiến cuộc đấu tranh của cô chống lại lực lượng vô hình nào đó, tôi cảm thấy cô là một chiến sĩ xuất sắc. Tôi muốn khích lệ cô nơi phòng bệnh này.

Tôi tự nguyện ngồi với Kate McTiernan một lúc lâu. Không ai bắt tôi phải trông nom cô. Dù vậy, biết đâu cô sẽ nói gì đó. Một cụm từ, hoặc thậm chí chỉ một từ duy nhất, có thể trở thành đầu mối quan trọng trong việc truy lùng Casanova. Cái chúng tôi cần là một manh mối để từ đó triển khai mọi việc.

“Giờ cô an toàn rồi Kate ạ,” thỉnh thoảng tôi lại thì thầm. Cô dường như không nghe thấy, nhưng dù sao tôi vẫn cứ nói.

Khoảng chín giờ ba mươi tối hôm đó, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, một ý đồ khôn cưỡng. Nhóm bác sĩ phụ trách Kate McTiernan đã về hết. Tôi cần nói chuyện với ai đó, vì vậy tôi gọi cho FBI, thuyết phục họ để tôi gọi đến nhà bác sĩ Maria Ruocco ở gần Raleigh.

“Alex, anh vẫn còn ở trong bệnh viện sao?” Bác sĩ Ruocco hỏi khi cô nhận điện thoại. Cô có vẻ ngạc nhiên hơn là tức giận về cuộc gọi nửa đêm. Chúng tôi đã trao đổi khá lâu suốt cả ngày hôm đó. Trước đây cả hai cùng học trường Johns Hopkins. Chúng tôi cũng hỏi thăm nhau chút ít. Cô rất quan tâm đến vụ Soneji và đã đọc cuốn sách của tôi.

“Tôi ngồi đây tập trung suy nghĩ như thường lệ. Tôi đang cố nghĩ xem làm thế nào hắn lại khiến nạn nhân tê liệt như vậy.” Tôi bắt đầu nói với Maria Ruocco về giả thuyết của tôi, và những gì tôi tìm hiểu được. “Tôi nghĩ có thể hắn đã tiêm thuốc cho họ, và dùng một loại gì đó rất phức tạp. Tôi đã gọi cho phòng thí nghiệm bệnh viện hỏi về kết quả xét nghiệm độc chất trong cơ thể Kate McTiernan. Họ tìm thấy Marinol trong nước tiểu của cô ấy.”

“Marinol ư?” Bác sĩ Ruocco có vẻ ngạc nhiên, giống như tôi lúc đầu. “Hừm. Làm thế quái nào hắn có được Marinol mà tiêm cho cô ấy? Thật đáng sửng sốt. Dù vậy đó là một ý tưởng khôn ngoan. Gần như sáng suốt. Nếu hắn muốn cô ấy phục tùng thì Marinol đúng là lựa chọn không tồi.”

“Chẳng phải cái đó gây ra những chấn thương tâm lý của cô ấy ngày hôm nay sao?” tôi nói. “Cô nghĩ mà xem, những triệu chứng rùng mình, co giật, ảo giác – tất thảy đều phù hợp.”

“Có thể anh đúng, Alex ạ. Marinol! Chúa ơi. Ngừng tiêm Marinol có thể gây ra các triệu chứng tương tự như mê sảng ở người cai rượu. Nhưng làm sao hắn biết nhiều về Marinol và cả cách sử dụng thuốc đến vậy? Tôi không tin người bình thường có thể nghĩ ra được ý đó.”

Tôi cũng có băn khoăn tương tự. “Có thể hắn đang được hóa trị? Hoặc bị ung thư hành hạ. Có lẽ hắn buộc phải sử dụng Marinol. Hay hắn bị biến dạng theo cách nào đó.”

“Xem ra hắn là bác sĩ? Hoặc dược sĩ?” Bác sĩ Ruocco đưa ra thêm những dự đoán khác. Tôi cũng đã nghĩ đến các khả năng này. Thậm chí, hắn là bác sĩ ngay tại bệnh viện Đại học này cũng nên.

“Cô nghe này, cô bác sĩ thực tập yêu quý có thể cho chúng ta biết vài điều về hắn, từ đó giúp chúng ta ngăn chặn hắn. Ta có thể làm gì giúp cô ấy vượt qua khó khăn do ngưng dùng thuốc này nhanh hơn một chút hay không?”

“Hai mươi phút nữa là tôi đến chỗ anh. Hoặc sớm hơn,” Maria Ruocco nói. “Hãy xem chúng ta làm được gì để giúp cô gái tội nghiệp này thoát khỏi tình trạng mê sảng. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều muốn nói chuyện với Kate McTiernan.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Nửa giờ sau, bác sĩ Maria Ruocco và tôi đã ở trong phòng của Kate McTiernan. Tôi chưa cho cảnh sát Durham hay FBI biết về sự phát hiện mới của mình. Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ tập sự này trước. Đây có thể là manh mối quan trọng cho vụ này, quan trọng nhất cho đến nay.

Maria Ruocco kiểm tra bệnh nhân quan trọng của mình trong gần một giờ đồng hồ. Cô là một bác sĩ nghiêm nghị, nhưng tận tâm với bệnh nhân. Cô rất hấp dẫn với mái tóc màu tro vàng, tuổi có lẽ chưa đến bốn mươi. Phảng phất vẻ đẹp con gái miền Nam nhưng thế cũng khá tuyệt vời rồi. Tôi tự hỏi Casanova đã từng có ý định săn đuổi Ruocco chưa.

“Đúng là cô gái tội nghiệp đang phải chịu đựng loại thuốc đó,” cô nói với tôi. “Lượng Marinol trong người gần đủ để giết cô ấy.”

Kate McTiernan dường như đang ngủ. Một giấc ngủ không sâu, nhưng vẫn là ngủ. Bác sĩ Ruocco chạm tay vào cô thì cô liền rên rỉ. Gương mặt đầy vết bầm tím nhăn lại thành một mặt nạ đờ đẫn, sợ hãi. Trông như thể chúng tôi chứng kiến cảnh cô bị ném trở lại ngục giam. Nỗi kinh hoàng ấy hiển hiện, và thật sự đáng sợ.

Bác sĩ Ruoccco vô cùng nhẹ nhàng, nhưng những tiếng rên than khe khẽ vẫn không ngừng vang lên. Rồi Kate McTiernan cất tiếng mà không mở mắt.

“Đừng chạm vào tao! Không! Mày dám chạm vào tao à, mẹ thằng chó!” cô hét lên. Mắt cô vẫn không mở. Thực ra, cô đang cố gắng nhắm nghiền mắt. “Tránh xa tao ra, thằng khốn!”

“Mấy cô bác sĩ trẻ này,” bác sĩ Ruocco nói đùa. Chịu áp lực thế mà cô hoàn toàn bình tĩnh. “Họ bất kính không thể tin được. Và cả cái thứ ngôn ngữ chết tiệt này nữa.”

Nhìn Kate McTiernan bây giờ giống như đang nhìn ai đó bị tra tấn thể xác. Tôi lại nghĩ về Naomi. Liệu con bé có ở Bắc Carolina? Hay bằng cách nào khác đã đến California? Chuyện tương tự có xảy ra với cô bé không? Tôi cố gắng xua hình ảnh đáng sợ ấy ra khỏi đầu. Giải quyết từng vấn đề một thôi.

Bác sĩ Ruocco mất thêm nửa giờ để điều trị cho Kate McTiernan. Cô tiêm vào ven bệnh nhân một liều Librium. Vì Kate bị chấn thương nên cô phải đeo máy đo nhịp tim. Khi bác sĩ xong việc thì cũng là lúc cô thực tập sinh thiếp đi trong giấc ngủ sâu hơn. Tối nay, cô không thể cho chúng tôi biết bất cứ bí mật nào cả.

“Tôi thích công việc của cô,” tôi thì thầm với bác sĩ Ruocco, “Cô làm tốt lắm.”

Maria Ruocco ra hiệu cho tôi ra ngoài cùng cô. Hành lang bệnh viện gần như chìm vào bóng tối, nó khá yên tĩnh, và trông cũng rùng rợn như các bệnh viện khác vào ban đêm. Tôi vẫn không thôi nghĩ rằng Casanova có thể là bác sĩ tại Bệnh viện Đại học này. Hắn thậm chí có thể đang ở bên trong bệnh viện, kể cả lúc tối muộn thế này.

“Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể cho cô ấy rồi, Alex ạ. Cứ để Librium phát huy tác dụng. Tôi đếm thấy có ba đặc vụ FBI, cộng với hai cảnh sát Durham canh chừng cô bác sĩ trẻ McTiernan khỏi con quỷ đêm nay rồi. Sao anh không quay trở lại khách sạn ngủ một chút đi? Một ít Valium cho anh thì thế nào, thưa quý ngài?”

Tôi nói với Maria Ruocco rằng tôi thích ngủ tại bệnh viện hơn. “Tôi không nghĩ Casanova sẽ đuổi theo cô ấy đến đây, nhưng cũng không nói trước được. Vẫn có khả năng chứ.” Đặc biệt nếu Casanova là bác sĩ địa phương, tôi nghĩ như vậy nhưng không nói với Maria. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã có cảm giác đó rồi. Có thể cô ấy biết Naomi.

Bác sĩ Maria Ruocco ngước lên nhìn tôi chăm chăm. Tôi cao hơn cô ta ít nhất ba mươi phân. Cô nói mà mặt không biểu lộ cảm xúc gì. “Trông anh thì bình thường, nghe anh nói chuyện đôi lúc cũng bình thường, nhưng đúng là anh điên rồi,” cô vừa nói vừa cười. Đôi mắt xanh sáng hấp háy tinh nghịch.

“Hơn nữa, tôi còn có vũ khí và khá nguy hiểm đấy,” tôi nói.

“Chúc ngủ ngon, tiến sĩ Cross,” Maria Ruocco nói, đoạn gửi cho tôi một nụ hôn gió nhẹ nhàng.

“Chúc ngủ ngon, bác sĩ Ruocco. Cảm ơn cô nữa.” Tôi cũng trao lại cho cô một nụ hôn gió khi cô bước dọc hành lang.

Tôi đã có một đêm ngủ chập chờn trên hai cái ghế chẳng lấy gì làm thoải mái kê sát nhau trong phòng Kate McTiernan. Tôi đặt khẩu súng lục ổ quay trong lòng. Những giấc mơ dễ chịu, tôi chắc chắn thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


“Ông là ai? Ông là cái quái quỷ gì vậy, thưa ông?”

Một giọng nói lớn, lanh lảnh đánh thức tôi dậy. Giọng nói rất gần. Ngay sát mặt tôi. Ngay lập tức, tôi nhớ mình đang ở bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Tôi nhớ chính xác là mình đang ở trong bệnh viện. Tôi đang ở cùng Kate McTiernan, nhân chứng quan trọng của chúng tôi.

“Tôi là cảnh sát,” tôi nhẹ nhàng nói với hy vọng trấn an được cô bác sĩ thực tập bị chấn thương tâm lý. “Tên tôi là Alex Cross. Cô đang ở bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Bây giờ mọi việc đều ổn rồi.”

Đầu tiên, Kate McTiernan nhìn như thể sắp khóc, nhưng rồi dường như cô ghìm lại được. Nhìn cách cô tự kiểm soát cảm xúc như vậy giúp tôi hiểu làm thế nào cô đã thoát khỏi Casanova và bàn tay hà bá. Trước mặt tôi là một phụ nữ kiên cường.

“Tôi đang ở trong bệnh viện sao?” Giọng cô hơi líu ríu, nhưng ít nhất cũng nghe ra.

“Đúng vậy,” tôi nói, đoạn giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài. “Cô an toàn rồi. Để tôi chạy đi gọi bác sĩ. Tôi sẽ trở lại ngay thôi.”

Bác sĩ McTiernan tiếp tục líu ríu trông hết sức tập trung.

“Chờ chút. Bản thân tôi cũng là bác sĩ. Cứ để tôi xem tình hình thế nào trước khi chúng ta cho người khác vào đây. Chỉ cần cho tôi suy nghĩ thêm tẹo nữa. Anh là cảnh sát ư?”

Tôi gật đầu. Tôi muốn cố hết sức để làm cô thoải mái. Tôi muốn ôm cô, nắm tay cô, thể hiện sự che chở nhưng không gây lo sợ, sau tất cả những gì cô chịu đựng trong những ngày qua. Tôi cũng muốn hỏi cô hàng trăm câu hỏi quan trọng.

Kate McTiernan quay đi. “Tôi nghĩ mình bị đánh thuốc mê. Hay tất cả chỉ là một giấc mơ?”

“Không, không phải mơ đâu. Hắn đã sử dụng một loại thuốc mạnh tên là Marinol.” Tôi nói với cô những gì chúng tôi biết cho đến nay. Tôi thận trọng không làm Kate hoảng loạn.

“Đúng là tôi đã bị ngấm thuốc.” Cô cố huýt sáo, và cũng tạo ra một âm thanh vui nhộn. Tôi thấy cô bị mất một chiếc răng. Miệng cô trông hơi thô; môi sưng phồng lên, nhất là môi trên.

Dù trông có vẻ kỳ quặc, nhưng tôi thấy mình mỉm cười. “Chắc cô đã ở hành tinh Kỳ lạ một thời gian. Cô quay về là tốt rồi.”

“Quay về là quá tốt rồi,” cô thì thầm. Nước mắt ầng ậng. “Xin lỗi,” cô nói. “Tôi đã cố gắng rất nhiều để không khóc ở nơi khủng khiếp ấy. Giờ tôi chỉ muốn khóc. Chắc tôi khóc mất thôi.”

“Ồ, xin tự nhiên, cô cứ khóc cho thỏa,” tôi cũng thì thầm. Bản thân tôi cũng không thể tiếp tục trò chuyện hay kìm nổi nước mắt. Lồng ngực tôi bị bóp chặt. Tôi đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay Kate trong khi cô khóc.

“Nghe giọng thì anh không phải người miền Nam.” Cuối cùng, Kate McTiernan lại nói. Cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Điều đó khiến tôi thật ngạc nhiên.

“Thực sự thì tôi từ Washington, D.C đến. Cháu gái tôi bị mất tích ở trường Luật Duke mười ngày trước đây. Đó là lý do tại sao tôi xuống Bắc Carolina này. Tôi là thám tử.”

Cô dường như nhìn tôi lần đầu tiên. Xem chừng cô bỗng nhớ ra một điều quan trọng. “Có những phụ nữ khác tại ngôi nhà nơi tôi bị giam giữ. Chúng tôi không được phép nói chuyện. Casanova nghiêm khắc cấm chúng tôi liên lạc với nhau, nhưng tôi đã phá vỡ quy tắc. Tôi đã nói chuyện với một phụ nữ tên là Naomi…”

Tôi ngắt lời, không để cô nói hết câu. “Cháu gái tôi tên là Naomi Cross,” tôi nói. “Con bé còn sống phải không? Con bé ổn chứ?” Tim tôi như muốn nổ tung. “Nói tôi nghe những gì cô nhớ đi, Kate. Xin cô.”

Giọng Kate McTiernan càng thêm xúc động. “Tôi đã nói chuyện với một người tên Naomi. Tôi không nhớ họ cô ấy là gì. Tôi cũng đã nói chuyện với một người tên Kristen. Thuốc ơi là thuốc. Ôi, Chúa ơi, là cháu gái anh ư?... Bây giờ với tôi mọi thứ đều rất mơ hồ, mù mịt. Tôi rất tiếc…” Giọng Kate chìm hẳn xuống như thể cô không thở được.

Tôi siết nhẹ tay cô. “Không, không. Cô cho tôi nhiều hy vọng hơn những gì tôi có kể từ khi tôi xuống đây rồi.”

Đôi mắt Kate McTiernan đã bình tĩnh và nghiêm nghị trở lại, nhìn tôi chăm chú. Cô dường như đang hồi tưởng những điều khủng khiếp mà bản thân chỉ muốn quên đi. “Giờ tôi không nhớ được nhiều. Tôi nghĩ Marinol có tác dụng phụ… Tôi nhớ rằng hắn định tiêm cho tôi thêm một mũi nữa. Tôi đã đá hắn, làm hắn bị thương vừa đủ để mình chạy thoát. Ít nhất tôi nghĩ đó là những gì đã xảy ra…

Có những rừng cây rậm rạp, rất rậm rạp. Thông Carolina, rêu rủ xuống khắp mọi nơi… tôi nhớ, tôi thề có Chúa… ngôi nhà… nơi nào đó mà chúng tôi bị giam giữ, đã biến mất. Ngôi nhà nơi chúng tôi bị giam giữ đã biến mất trước mắt tôi.”

Kate McTiernan chậm rãi lắc mái tóc nâu dài. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc. Cô có vẻ ngạc nhiên trước câu chuyện của chính mình. “Đó là những gì tôi nhớ. Sao lại thế được? Sao một ngôi nhà có thể biến mất cơ chứ?”

Tôi nhận thấy quá khứ đáng sợ mới đây lại trở về trong cô. Tôi đang ở ngay bên cô. Tôi là người đầu tiên nghe câu chuyện chạy trốn của cô, là người duy nhất đến thời điểm này được nghe nhân chứng của chúng tôi nói chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Casanova vẫn còn bực mình và kích động mạnh về việc để mất bác sĩ Kate McTiernan. Hắn cảm thấy bất an và thức trắng hàng giờ liền. Hắn nằm lăn lộn trên giường. Việc này không có lợi. Việc này rất nguy hiểm. Hắn đã phạm sai lầm đầu tiên.

Rồi ai đó thì thầm trong bóng tối.

“Anh có ổn không? Không sao chứ?”

Ban đầu giọng nói của người phụ nữ làm hắn giật mình. Hắn vừa là Casanova. Bây giờ hắn chuyển ngay sang nhân cách một nhân cách khác: người chồng tốt.

Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đôi vai trần của vợ. “Anh ổn mà. Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là đêm nay hơi khó ngủ tí thôi.”

“Em nhận ra chứ. Sao mà không thấy cho được? Anh lại muốn chứ gì.” Tiếng cười xen lẫn giọng nói ngái ngủ. Cô là người tốt, và cô yêu hắn.

“Xin lỗi em,” Casanova thì thầm, hôn lên vai vợ. Hắn vừa vuốt tóc cô vừa nghĩ về Kate McTiernan. Kate có mái tóc nâu dài hơn nhiều.

Hắn tiếp tục vuốt tóc vợ, nhưng lại chìm trong những suy nghĩ dằn vặt. Hắn thực sự không có ai nói chuyện, phải không? Không còn nữa. Chắc chắn không phải quanh Bắc Carolina, ngay cả trong vành đai Tam giác Nghiên cứu hoành tráng này.

Cuối cùng, hắn ra khỏi giường mà lê bước xuống cầu thang. Hắn lẻn vào căn phòng nhỏ của mình, rồi khẽ đóng cửa, khóa lại.

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là ba giờ sáng. Ở Los Angeles chắc khoảng mười hai giờ. Hắn gọi một cuộc điện thoại.

Thực ra thì Casanova có người để nói chuyện. Một người duy nhất trên thế giới.

“Tôi đây,” hắn nói khi nghe giọng quen thuộc trên điện thoại. “Tối nay tôi cảm thấy hơi điên điên. Tất nhiên là tôi nghĩ tới anh.”

“Vậy anh có ý bảo cuộc sống của tôi bừa bãi và điên điên dở dở sao?” Kẻ Lịch Thiệp cười thầm hỏi.

“Còn phải nói.” Casanova đã cảm thấy khá hơn. Hắn có người để nói chuyện và chia sẻ bí mật. “Hôm qua tôi vừa có thêm một người. Để tôi kể anh nghe về Anna Miller. Cô nàng ngon lắm, bạn tôi ạ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Casanova lại ra tay.

Một sinh viên khác, một phụ nữ đẹp rực rỡ lên là Anna Miller, đã bị bắt cóc từ căn hộ vườn mà cô ở cùng bạn trai cũng là luật sư gần Đại học bang Bắc Carolina tại Raleigh. Người bạn trai bị giết chết trên giường, một hướng tấn công mới của Casanova. Hắn không để lại ghi chú cũng như manh mối nào tại hiện trường vụ án. Sau một sai lầm, hắn cho thấy mình đã hoàn hảo trở lại.

Tôi dành hàng giờ nói chuyện với Kate McTiernan tại bệnh viện Đại học Bắc Carolina. Chúng tôi hợp nhau; và tôi cảm thấy cả hai đang dần trở thành bạn bè. Cô muốn giúp đỡ tôi thực hiện hồ sơ tâm lý về Casanova. Cô đã nói với tôi tất cả những gì cô biết về Casanova và những phụ nữ bị giam giữ.

Theo như cô biết thì có sáu phụ nữ bị giữ làm con tin, bao gồm cả cô. Nhưng cũng có thể nhiều hơn sáu.

Theo Kate thì Casanova là người có đầu óc tổ chức tốt. Hắn có khả năng lên kế hoạch hàng tuần trước đó, và cũng nghiên cứu con mồi của mình tỉ mỉ đến mức đáng ngạc nhiên.

Có vẻ hắn đã tự tay “xây dựng” ngôi nhà kinh hoàng. Hắn lắp đặt hệ thống ống nước, một hệ thống âm thanh đặc biệt, điều hòa nhiệt độ, để những phụ nữ bị giam cầm cảm thấy thoải mái. Dù sao thì Kate chỉ nhìn thấy ngôi nhà trong tình trạng bị đánh thuốc mê và cô không thể mô tả rõ ràng được.

Casanova có thể là một gã lập dị thích kiểm soát, hắn cực kỳ ghen tuông và vô cùng thích sở hữu. Hắn có nhu cầu sinh lý cao và có khả năng cương cứng nhiều lần trong một đêm. Hắn bị ám ảnh bởi tình dục và ham muốn tình dục ở nam giới.

Hắn có thể ân cần theo cách của riêng mình. Hắn cũng có thể “lãng mạn,” theo cách nói của hắn. Hắn thích ôm ấp, hôn hít và nói chuyện với phụ nữ trong nhiều giờ. Hắn nói rằng hắn yêu họ.

Vào giữa tuần, FBI và cảnh sát Durham cuối cùng đã thống nhất một nơi an toàn trong bệnh viện để Kate McTiernan gặp gỡ báo chí lần đầu tiên. Cuộc họp báo được tổ chức tại một hành lang ra vào rộng rãi ở tầng của cô.

Hành lang toàn một màu trắng chật cứng người đến tận những bảng hiệu đỏ rực chỉ lối ra, đâu đâu cũng thấy phóng viên tay lăm lăm sổ ghi chú, và dân truyền hình vác trên vai những máy quay loại nhỏ. Cảnh sát được trang bị vũ khí tự động cũng có mặt. Chỉ để đề phòng. Thám tử Nick Ruskin và Davey Sikes đứng gần Kate trong suốt quá trình ghi hình.

Kate McTiernan sắp trở thành một nhân vật tầm cỡ quốc gia. Giờ đây, công chúng mới được tận mắt gặp người phụ nữ trốn thoát khỏi ngôi nhà kinh hoàng. Tôi chắc chắn Casanova cũng đang xem. Tôi hy vọng hắn không ở ngay trong bệnh viện này với chúng tôi.

Một y tá nam thân hình vạm vỡ đẩy xe đưa Kate vào hành lang ồn ào đông đúc. Bệnh viện muốn cô ngồi xe lăn. Cô mặc quần thể thao UNC rộng thùng thình cùng áo phông cotton trắng đơn giản. Mái tóc nâu dài dày bóng. Những vết thâm tím và sưng tấy khắp mặt đã đỡ đi khá nhiều. “Tôi trông gần giống mình trước đây,” cô nói với tôi. “Nhưng tôi không cảm thấy mình giống trước đây nữa, Alex ạ. Trong lòng tôi ấy.”

Khi y tá đẩy chiếc xe lăn cồng kềnh gần đến bục micro, Kate khiến mọi người sửng sốt. Cô từ từ đứng dậy bước nốt đoạn còn lại.

“Xin chào mọi người, tôi là Kate McTiernan. Rõ ràng là thế rồi,” cô nói với đám phóng viên túm tụm đang chen lấn để tiếp cận gần hơn với nhân chứng quan trọng. “Tôi chỉ nói ngắn gọn rồi xin phép ra khỏi đây.” Giọng cô mạnh mẽ đầy sức sống. Cô hoàn toàn kiểm soát được bản thân, hoặc đó là cảm giác của tất cả những người đang chú ý xem và lắng nghe.

Nụ cười và cả tiếng cười to vang lên trong đám đông trước cách giao tiếp nhẹ nhàng và sự hài hước tinh tế của cô. Một hoặc hai người trong đám phóng viên cố gắng đặt câu hỏi, nhưng càng lúc càng ồn nên thật khó để nghe thấy họ hỏi gì. Máy quay lấp lóa, lia đi lia lại khắp hành lang bệnh viện chật cứng.

Kate ngừng nói, và không gian tương đối yên tĩnh trở lại. Lúc đầu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuộc họp báo này là quá sức cô. Một bác sĩ gần đó bước về phía trước, nhưng cô ra hiệu cho anh ta đi.

“Tôi khỏe. Tôi thực sự không sao, cảm ơn. Nếu tôi chóng mặt hoặc có vấn đề gì, tôi sẽ ngồi xuống ghế ngay giống như một bệnh nhân thông thường. Tôi hứa đó. Tôi không giả vờ can đảm đâu.”

Cô rõ ràng đã kiểm soát được thời điểm này. Cô già dặn hơn hầu hết các sinh viên y khoa hoặc các bác sĩ tập sự khác, và thực tế cô trông giống như bác sĩ vậy.

Cô chăm chú nhìn quanh căn phòng - cô đang tò mò. Có lẽ hơi ngạc nhiên. Cuối cùng, cô xin lỗi về sự im lặng tạm thời. “Tôi chỉ đang cố gắng nhớ lại… Tôi muốn kể cho mọi người nghe những gì tôi nhớ về chuyện đã xảy ra - tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe những gì tôi nhớ, nhưng chỉ có thế thôi. Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của báo chí, tôi muốn mọi người tôn trọng điều đó. Như thế có phải là một thỏa thuận công bằng không?”

Trước ống kính máy quay, cô điềm đạm và gây ấn tượng sâu sắc. Trong hoàn cảnh hiện tại, Kate McTiernan thoải mái đến đáng ngạc nhiên, như thể đây là nghề của cô. Tôi cảm thấy cô rất tự chủ và tự tin khi cần. Vào những thời điểm khác, cô cũng dễ bị tổn thương và sợ hãi như hầu hết chúng ta.

“Đầu tiên, tôi muốn nói vài lời với tất cả các gia đình và bạn bè có người bị mất tích. Xin đừng từ bỏ hy vọng. Kẻ tự xưng là Casanova chỉ tấn công khi người khác không tuân theo các mệnh lệnh rõ ràng của hắn. Tôi đã phá vỡ quy tắc nên bị trừng phạt thậm tệ. Nhưng tôi đã tìm cách thoát ra. Có những phụ nữ khác tại nơi tôi bị giam giữ. Tôi kết nối với họ theo cách mà mọi người không tưởng tượng được. Tận trong thâm tâm tôi tin rằng họ vẫn còn sống và an toàn.”

Các phóng viên càng lúc càng tiến gần hơn tới chỗ Kate McTiernan. Ngay cả trong tình trạng thương tích, cô vẫn hết sức lôi cuốn, sức mạnh của cô vẫn tỏa sáng. Máy quay thích cô. Tôi biết rằng công chúng cũng vậy.

Những phút tiếp theo, cô cố hết sức xoa dịu lo lắng của những gia đình có phụ nữ mất tích. Cô nhấn mạnh một lần nữa rằng cô bị đánh đập chỉ vì đã phá vỡ các quy tắc của Casanova. Tôi nghĩ có lẽ cô đang gửi tin nhắn cho hắn. Lỗi của tôi, chứ không phải của những phụ nữ khác.

Trong khi nhìn Kate nói, tôi tự đặt cho mình một số câu hỏi: Có phải hắn chỉ bắt cóc những phụ nữ đặc biệt? Không chỉ đẹp, mà đặc biệt về mọi mặt? Điều đó có nghĩa gì? Casanova thực sự có mưu đồ gì? Hắn đang chơi trò gì?

Tôi ngờ rằng tên sát nhân bị ám ảnh bởi vẻ đẹp bên ngoài nhưng cũng không chịu được khi phải ở bên những phụ nữ không thông minh như hắn. Tôi có cảm giác hắn cũng khao khát sự thân thuộc.

Cuối cùng, Kate ngừng nói. Những giọt lệ lấp lánh trong mắt giống như những giọt thủy tinh trong vắt. “Tôi đã nói hết,” cô nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn mọi người đã đưa tin nhắn này đến với các gia đình có phụ nữ mất tích. Tôi hy vọng nó có thể giúp được phần nào. Xin đừng đặt câu hỏi cho tôi. Tôi vẫn chưa nhớ hết chuyện xảy ra với mình. Tôi đã nói những gì có thể rồi.”

Ban đầu, một sự im lặng khác thường bao trùm. Không một câu hỏi nào được đặt ra. Cô đã nói rõ thế rồi. Sau đó đám phóng viên cùng các y bác sĩ bắt đầu vỗ tay. Họ biết, cũng giống như Casanova biết, rằng Kate McTiernan là một phụ nữ phi thường.

Lòng tôi dấy lên một nỗi lo. Liệu Casanova có đang ở đây vỗ tay không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Bốn giờ sáng, Casanova đóng gói lương thực và vật dụng cần thiết vào chiếc ba lô Lands’ End màu xanh xám mới toanh. Hắn chuẩn bị đến nơi ẩn náu để có một buổi sáng đầy vui thú sau thời gian dài chờ đợi. Hắn thực sự đã có một cụm từ yêu thích cho những trò chơi cấm của mình: Hôn người con gái.

Hắn mơ màng nghĩ về tù nhân mới nhất Anna Miller trong lúc lái xe, rồi trong cả lúc leo bộ qua khu rừng rậm. Hắn tưởng tượng tới lui về những gì định làm với Anna ngày hôm nay. Hắn chợt nhớ ra một câu nói rất hay và thích hợp của F. Scott Fitzgerald: Nụ hôn bắt nguồn từ khi con bò sát đực đầu tiên liếm con cái đầu tiên, theo một cách tán tụng thì ngụ ý rằng con cái cũng giống như món bò sát nhỏ béo ngậy mà nó ăn tối hôm trước. Chỉ là vấn đề sinh học, phải không? Tích tắc.

Khi đến nơi ẩn náu, hắn bật nhạc của nhóm Stones to hết cỡ. Album Beggar’s Banquet có một không hai. Hôm nay hắn cần nghe thứ nhạc rock ầm ĩ, phản xã hội. Mick Jagger đã năm mươi tuổi rồi nhỉ? Hắn mới chỉ ba mươi sáu tuổi. Vậy thì đây là thời của hắn.

Hắn đứng tồng ngồng trước một tấm gương dài đến tận sàn mà tự ngưỡng mộ cơ thể thon thả, cơ bắp. Hắn chải tóc. Sau đó hắn khoác chiếc áo choàng lụa sơn tay lấp lánh mua ở Bangkok. Hắn phanh áo ra, để lộ cơ thể mình.

Hắn chọn cho mình một mặt nạ hóa trang khác, một chiếc mặt nạ khá đẹp mua ở Venice, ban đầu định dành cho một dịp thật đặc biệt. Một khoảnh khắc của bí ẩn và tình yêu. Cuối cùng hắn đã sẵn sàng đến với Anna Miller.

Anna quá kiêu kỳ. Bất khả xâm phạm. Một cơ thể hoàn mỹ. Hắn cần phải nhanh chóng chiếm đoạt cô.

Không gì có thể sánh được cảm giác sinh lý và tình cảm này: adrenaline tăng lên, tim đập mạnh, mọi nơi trong cơ thể đều rạo rực. Hắn mang theo một bình thủy tinh đựng sữa ấm. Ngoài ra, còn một giỏ liễu gai nhỏ chứa đựng bất ngờ đặc biệt dành cho Anna.

Thực ra, hắn đã lập kế hoạch ấy cho bác sĩ Kate. Hắn đã từng muốn chia sẻ giây phút này với cô ta.

Hắn vặn to nhạc rock’n’ roll lên để Anna biết đã đến lúc sẵn sàng. Đó là tín hiệu. Chắc chắn hắn đã sẵn sàng vì cô. Bình đựng đầy sữa ấm. Một ống cao su dài biết há mồm. Đang cuộn tròn trong giỏ liễu gai này. Vào cuộc nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Casanova không thể rời mắt khỏi Anna Miller. Không gian xung quanh hắn dường như đang gào thét. Mọi thứ được kỳ vọng cao độ. Hắn cảm thấy gần như mất kiểm soát. Không giống hắn. Giống Vị Khách Lịch Thiệp hơn.

Hắn nhìn xuống tác phẩm nghệ thuật - sự sáng tạo của mình. Hắn chợt nghĩ: Chưa ai được chiêm ngưỡng Anna trong bộ dạng này.

Anna Miller nằm trên sàn gỗ không lót của phòng ngủ tầng dưới. Cô trần truồng, trên người chỉ còn lại mỗi đồ trang sức mà hắn muốn cô đeo. Tay bị trói sau lưng bằng dây da. Một chiếc gối mềm mại được đặt dưới mông cô.

Đôi chân tuyệt mỹ của Anna bị treo lên xà nhà bằng dây thừng. Đây là cách hắn muốn cô; chính là cách mà hắn đã bao lần tưởng tượng về cô.

Mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn, hắn nghĩ.

Thế nên hắn đã làm.

Phần lớn sữa ấm đã được phun vào trong cơ thể cô. Bằng ống cao su và vòi phun.

Cô gái khiến hắn nhớ đến cô đào Annette Bening, hắn nghĩ, ngoại trừ việc bây giờ cô là của hắn. Cô không phải là một hình ảnh nhấp nháy trên màn hình rạp chiếu phim nào đó. Cô sẽ giúp hắn quên Kate McTiernan, càng sớm càng tốt.

Anna không còn kiêu kỳ; cũng không còn bất khả xâm phạm nữa. Hắn luôn tò mò để bẻ gãy ý chí người ta thì mất bao lâu. Thường thì không quá lâu. Trong thời đại của những kẻ hèn nhát và hư hỏng thì đúng là thế.

“Làm ơn mang nó đi. Xin đừng làm thế với tôi. Tôi đã ngoan ngoãn đúng không?” Anna ra sức van vỉ. Khuôn mặt cô thật xinh đẹp hấp dẫn - khi hạnh phúc - và nhất là khi đau buồn.

Mỗi khi cô nói, hai má lại hồng rực lên. Hắn cố ghi nhớ vẻ mặt đó, tất cả mọi thứ mà hắn nhớ được về khoảnh khắc đặc biệt này. Những chi tiết để sau này mơ mộng. Như góc nghiêng chính xác của mông cô.

“Nó không làm hại em đâu, Anna,” hắn thành thật nói với cô. “Miệng nó đã được khâu lại rồi. Tôi đã tự tay khâu nó. Con rắn này vô hại mà. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”

“Mày thật bệnh hoạn và ghê tởm.” Anna đột nhiên gắt lên. “Mày là loại bạo dâm!”

Hắn chỉ gật đầu. Hắn muốn nhìn thấy một Anna đúng với bản chất, và cô ấy đây: một con rồng đầy nanh vuốt.

Casanova đứng nhìn sữa từ từ nhỏ giọt từ hậu môn cô. Con rắn nhỏ màu đen cũng vậy. Mùi sữa thơm ngọt khiến nó lao về phía trước qua bên kia sàn phòng ngủ chật hẹp lót gỗ. Chiêm ngưỡng cảnh này thật tuyệt. Đây mới thực sự là hình ảnh người đẹp và quái vật.

Bỗng con rắn đen cẩn trọng dừng lại, rồi đột nhiên lao đầu về phía trước. Đầu rắn trượt nhẹ nhàng vào bên trong Anna Miller. Con rắn đen khéo léo gập thân lại trườn vào sâu hơn.

Casanova say sưa ngắm nhìn đôi mắt đẹp mở to của Anna. Có bao nhiêu gã đàn ông khác từng thấy cảnh tượng này, hay cảm nhận bất cứ điều gì hắn đang trải qua? Có bao nhiêu gã đàn ông còn sống trên đời được như thế chứ?

Lần đầu tiên hắn nghe nói về hành vi giao hợp qua hậu môn mở rộng là trên những chuyến đi đến Thái Lan và Campuchia. Bây giờ hắn đã tự mình thực hiện nghi lễ ấy. Điều này giúp hắn cảm thấy nguôi ngoai hẳn - sau khi để vuột mất Kate, và sau những tổn hao khác.

Đây là vẻ đẹp tuyệt vời và đáng kinh ngạc của trò chơi mà hắn chọn để chơi ở nơi ẩn náu. Hắn yêu chúng. Hắn không thể dừng lại được.

Và không ai có thể ngăn cản được hắn. Không phải cảnh sát, FBI và cả tiến sĩ Alex Cross.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


Kate vẫn không nhớ được nhiều kể từ ngày thoát khỏi địa ngục. Cô đồng ý bị thôi miên, ít nhất cũng để tôi thử, mặc dù cô nghĩ phản ứng phòng thủ tự nhiên của mình quá mạnh. Chúng tôi quyết định thôi miên vào lúc tối muộn trong bệnh viện, khi cô ấy đã quá mệt mỏi và dễ bị điều khiển hơn.

Thuật thôi miên được xem là một quá trình tương đối đơn giản. Trước tiên, tôi yêu cầu Kate nhắm mắt, sau đó thở chậm đều. Có lẽ đêm nay cuối cùng tôi cũng sẽ gặp Casanova. Nhìn vào đôi mắt Kate tôi có thể hiểu được cách hắn hành động.

“Hít vào khí sạch, thở ra khí độc,” Kate nói, luôn giữ được sự hài hước. “Đại loại thế. Phải thế không tiến sĩ Cross?”

“Hãy thư giãn càng nhiều càng tốt, Kate ạ,” tôi nói.

“Tôi không biết phải làm sao.” Cô mỉm cười. “Lúc này có rất nhiều âm thanh khùng khiếp quanh đây. Giống như một căn gác cũ kỹ chứa đầy hòm xiểng đóng kín.” Giọng cô hơi ngái ngủ. Đó là một dấu hiệu đáng hy vọng.

“Bây giờ hãy đếm ngược từ một trăm. Khi nào cô muốn thì bắt đầu nhé,” tôi nói với cô.

Cô bất tỉnh khá dễ dàng. Điều đó có nghĩa rằng cô đã tin tưởng tôi phần nào. Với niềm tin ấy thì tôi càng thấy mình phải có trách nhiệm.

Bây giờ Kate rất dễ bị tổn thương. Trong bất kỳ trường hợp nào, tôi không muốn làm tổn thương cô. Vài phút đầu tiên, chúng tôi nói chuyện như khi cô vẫn thức và hoàn toàn tỉnh táo. Ngay từ đầu, chúng tôi đã rất thích nói chuyện với nhau.

“Cô có nhớ mình đã bị giam giữ trong nhà của Casanova không?” Cuối cùng, tôi đưa ra câu hỏi mấu chốt.

“Có, bây giờ tôi nhớ ra nhiều rồi. Tôi nhớ cái đêm hắn lẻn vào căn hộ của tôi. Tôi thấy hắn đưa tôi qua rừng, đến nơi tôi bị giam giữ. Hắn bế như thể tôi nhẹ tênh.”

“Nói cho tôi biết về khu rừng cô đã đi qua đi, Kate.” Đây là giây phút quan trọng đầu tiên của chúng tôi. Cô giờ như đang ở với Casanova lần nữa. Trong bàn tay quyền lực của hắn. Một tù nhân. Tôi bất chợt nhận ra xung quanh chúng tôi yên tĩnh thế nào.

“Khu rừng tối thui tối mò. Rừng cây rậm rạp, rất đáng sợ. Cổ hắn lủng lẳng đèn pin được treo bằng sợi dây hay sợi thừng gì đó… Hắn khỏe đến khó tin, tôi nghĩ hắn khỏe như thú. Hắn tự so sánh mình với Heathcliff trong Đồi gió hú. Hắn có cách nhìn rất lãng mạn về bản thân cũng như những gì hắn đang làm. Đêm đó… hắn thầm thì với tôi như thể chúng tôi là tình nhân. Hắn nói hắn yêu tôi. Lời hắn nghe rất… chân thành.”

“Cô còn nhớ điều gì về hắn nữa không, Kate? Bất cứ những gì cô nhớ lại đều hết sức hữu ích. Hãy từ từ thôi.”

Cô quay đầu như nhìn ai đó vừa lướt qua bên phải tôi. “Hắn luôn luôn đeo mặt nạ khác nhau. Một lần, hắn đeo một chiếc mặt nạ tái tạo. Đó là chiếc đáng sợ nhất. Chúng được gọi là ‘mặt nạ’ vì đôi khi bệnh viện và nhà xác sử dụng chúng để xác định danh tính nạn nhân bị biến dạng.”

“Chi tiết mặt nạ xác chết thật thú vị. Tiếp đi, Kate. Cô được việc lắm.”

“Tôi biết người ta làm đám mặt nạ ấy dựa trên chính sọ người, hầu hết là sọ nào cũng được. Họ sẽ chụp ảnh hộp sọ… phủ giấy can lên… vẽ các đặc điểm. Rồi từ hình vẽ đó, họ làm ra một chiếc mặt nạ thực sự. Trong phim Gorky Park cũng có nói đến mặt nạ xác chết đấy. Người ta chẳng bao giờ đeo cái thứ đó cả. Tôi tự hỏi làm thế nào hắn có được nó chứ.”

Được rồi, Kate, tôi nghĩ thầm, tiếp tục nói về Casanova nào. “Chuyện gì đã xảy ra vào ngày cô trốn thoát?” tôi hỏi, dẫn dắt cô thêm chút nữa.

Lần đầu tiên, cô dường như không thoải mái với câu hỏi. Cô mở mắt ra trong thoáng chốc, như thể cô chỉ mới chớm ngủ và bị tôi đánh thức. Cô lại nhắm mắt. Chân phải gõ nhịp rất nhanh.

“Tôi không nhớ được nhiều về ngày đó, Alex à. Tôi nghĩ mình bị đánh thuốc mê đến mụ mẫm cả người, chả biết trời trăng gì.”

“Được rồi. Bất cứ điều gì cô nhớ đều có ích cho tôi. Cô làm tốt lắm. Có lần cô nói mình đã đá hắn. Cô đá Casanova sao?”

“Tôi đá hắn. Với tốc độ bằng ba phần tư tốc độ bình thường. Hắn hét lên đau đớn, rồi gục xuống.”

Lại một khoảng lặng. Cô chợt khóc. Nước mắt trào dâng trong mắt cô, và rồi cô nức nở.

Mặt cô cũng đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy mình nên đưa cô ra khỏi trạng thái thôi miên. Tôi không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, và thấy hơi sợ.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. “Có chuyện gì thế, Kate? Cô sao vậy? Cô có ổn không?”

“Tôi đã bỏ những phụ nữ khác lại. Đầu tiên tôi không thể tìm thấy họ. Sau đó tôi lại bối rối đến không ngờ. Tôi đã bỏ những người khác lại.”

Đôi mắt cô mở ra, tràn đầy sợ hãi cùng những giọt nước mắt. Cô đã tự mình thoát ra khỏi thuật thôi miên. Cô thật mạnh mẽ. “Chuyện gì làm tôi sợ hãi đến vậy?” cô hỏi tôi. “Chuyện gì vừa xảy ra?”

“Tôi cũng không biết chắc,” tôi nói với Kate. Chúng tôi sẽ nói chuyện ấy sau, nhưng không phải ngay bây giờ.

Cô lẩn tránh ánh mắt tôi. Cách xử sự này không giống cô. “Tôi có thể ở lại một mình không?” lát sau cô thì thầm. “Giờ tôi có thể ở một mình không? Cảm ơn anh.”

Tôi rời phòng bệnh với cảm giác đã phản bội Kate. Nhưng tôi không biết liệu mình có thể làm gì khác. Đây là cuộc điều tra nhiều vụ giết người. Cho đến nay mọi việc vẫn chưa tiến triển. Làm sao lại như thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Cuối tuần, Kate được ra viện. Cô đã đề nghị mỗi ngày chúng tôi nói chuyện một lúc. Tôi đồng ý ngay lập tức.

“Đây hoàn toàn không phải trị liệu gì hết,” cô nói với tôi. Cô chỉ muốn chia sẻ những vấn đề khó nói với ai đó. Một phần do Naomi, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết.

Không có thêm thông tin cũng như manh mối về sự liên quan của Casanova với Vị Khách Lịch Thiệp ở Los Angeles. Beth Lieberman, phóng viên tờ Los Angeles Times, vẫn từ chối nói chuyện với tôi. Cô ta vẫn rao bán tác phẩm của mình ở New York.

Tôi chỉ muốn bay đến L.A gặp Lieberman, nhưng Kyle Craig ngăn tôi lại. Anh ta cam đoan những gì mà phóng viên của Times biết thì tôi cũng đều biết cả. Tôi cần phải tin tưởng ai đó; và tôi tin Kyle.

Vào một buổi chiều thứ Hai, Kate và tôi đi dạo trong khu rừng quanh dòng sông Wykagil, nơi hai cậu bé đã tìm thấy cô. Chúng tôi vẫn chưa mở lời, nhưng dường như sẽ nói ngay bây giờ. Chắc chắn không ai biết nhiều về Casanova hơn cô. Nếu cô có thể nhớ thêm bất cứ điều gì thì sẽ rất hữu ích. Một chi tiết nhỏ nhất có thể là manh mối giải đáp tất cả bí ẩn.

Kate trở nên im lặng và trầm ngâm khác thường khi bước vào khu rừng tối, u ám nằm ở phía Đông dòng sông Wykagil. Quái vật mặt người có thể đang ẩn nấp quanh đây, hoặc rình rập trong khu rừng ngay lúc này. Có thể hắn đang theo dõi theo chúng tôi.

“Trước đây tôi thích tản bộ trong những khu rừng thế này lắm. Những bụi cây mâm xôi cùng cây de vàng ngọt. Chim giáo chủ và giẻ cùi kiếm ăn khắp mọi nơi. Nó khiến tôi nhớ về tuổi thơ,” Kate nói với tôi khi chúng tôi bước đi. “Hồi ấy, mấy chị em tôi ngày nào cũng đi bơi ở một dòng suối như thế này. Chúng tôi thường bơi nuy, mà cha tôi thì luôn cấm chúng tôi làm thế. Bất cứ điều gì cha tôi nghiêm cấm thì chúng tôi càng cố làm.”

“Những trải nghiệm bơi lội đó có ích đấy chứ,” tôi nói. “Có lẽ là nhờ thế mà cô được an toàn khi bị trôi theo dòng Wykagil.”

Kate lắc đầu. “Không, chỉ là bướng bỉnh thôi. Tôi đã cầu nguyện để mình không chết ngày hôm đó. Không thể để cho hắn thỏa mãn được.”

Tôi không nói với cô rằng mình cảm thấy không thoải mái khi ở trong rừng. Sự bất an của tôi có liên quan đến lịch sử bất hạnh của khu rừng và những cánh đồng quanh đây. Xa xưa, nơi này bạt ngàn đồn điền thuốc lá. Những trại nô lệ. Xương máu của tổ tiên tôi đã đổ xuống. Những vụ bắt cóc và nô dịch bất thường mà nạn nhân là hơn bốn triệu người châu Phi đầu tiên được đưa đến Mỹ. Họ đã bị bắt cóc. Trái với ý muốn của họ.

“Tôi chẳng nhớ gì về nơi này hết, Alex ạ,” Kate nói. Trước khi rời xe, tôi đã đeo một bao súng ngắn trên vai. Kate nhăn mặt, lắc đầu khi nhìn thấy khẩu súng. Nhưng cô không phản đối mà chỉ tối sầm mặt lại. Cô có cảm giác tôi là kẻ săn rồng. Cô cũng biết có một con rồng thực sự đang ẩn náu quanh đây. Cô đã gặp hắn.

“Tôi nhớ là mình đã bỏ chạy, trốn vào khu rừng giống như thế này. Những cây thông Carolina cao lớn sừng sững. Không có nhiều ánh sáng lọt qua, rùng rợn như hang dơi. Tôi nhớ rõ ràng lúc ngôi nhà biến mất trước mắt tôi. Ngoài ra tôi không thể nhớ hơn được nữa. Đầu tôi trống rỗng. Tôi thậm chí không biết làm thế nào mình lại ở dưới sông nữa.”

Chúng tôi đã đi cách chỗ đỗ xe khoảng hơn ba cây số. Bây giờ chúng tôi đi bộ về phía Bắc, đến gần con sông mà Kate đã trôi xuống trong cuộc trốn thoát kỳ diệu và “bướng bỉnh” của cô. Mỗi thân cây bụi cỏ đều kiên cường vươn mình đón nắng nhạt.

“Điều này làm tôi nhớ đến vở kịch Bacchae,” Kate nói. Môi trên cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai. “Những hành động man rợ đen tối, hỗn loạn lấn át lý trí con người.” Tôi có cảm giác chúng tôi như đang cố đi qua lớp thảm thực vật dày đặc.

Tôi biết cô cố gắng nói về Casanova và ngôi nhà đáng sợ, nơi hắn giam giữ những phụ nữ khác. Cô đang cố hiểu hắn hơn. Cả hai chúng tôi đều cố gắng.

“Hắn không chịu cải tạo, hoặc bị khuất phục,” tôi nói. “Hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn. Tôi cho rằng hắn là người tìm kiếm khoái cảm. Một kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc.”

“Giá mà anh có thể nghe hắn nói chuyện. Hắn thông minh lắm, Alex ạ.”

“Chúng ta cũng vậy,” tôi nhắc nhở. “Rồi hắn sẽ phạm sai lầm thôi, tôi cam đoan đấy.”

Đến lúc này, tôi đã dần hiểu Kate. Và cô cũng dần hiểu tôi. Chúng tôi nói về vợ tôi, Maria, nàng đã bị bắn chết một cách vô nghĩa lý tại Washington, D.C, và về đứa con tôi, Jannie và Damon. Cô là người biết lắng nghe; có dáng trở thành người thầy thuốc quan tâm hết mực đến bệnh nhân. Kate rồi đây sẽ trở thành một bác sĩ đặc biệt.

Đến ba giờ chiều, chúng tôi đã đi bộ khoảng bảy, tám cây số. Tôi cảm thấy rã rời và hơi đau nhức. Kate không phàn nàn, nhưng tôi chắc cô cũng bị đau. Ơn Chúa, nhờ tập karate mà cô rất khỏe mạnh dẻo dai. Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào chỉ ra nơi cô chạy trốn. Không một nơi nào chúng tôi đi qua quen thuộc với cô. Không có ngôi nhà bốc hơi. Không có Casanova. Không một manh mối nổi bật nào trong rừng sâu thâm u. Chưa có gì tiến triển.

“Thế quái nào mà hắn có thể làm mọi việc hoàn hảo đến vậy?” tôi lẩm bẩm khi chúng tôi lê bước quay trở lại xe.

“Thực hành,” Kate nhăn nhó trả lời. “Thực hành, thực hành, và thực hành.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Hai chúng tôi dừng lại dùng bữa tại quán Spanky trên phố Franklin ở đồi Chapel. Cả hai đều mệt nhoài, đói lả, và trên hết là khát. Tại nhà hàng kiêm quán bar có tiếng này, mọi người đều biết Kate và hoan nghênh khi chúng tôi bước vào. Một người pha chế rượu tóc vàng, cơ bắp, tên là Hack khởi xướng một tràng vỗ tay không ngớt.

Một cô hầu bàn và cũng là bạn của Kate xếp cho chúng tôi một bàn danh dự ở cửa sổ phía trước nhìn ra phố Franklin. Người phụ nữ này là ứng viên tiến sĩ ngành triết học, Kate nói với tôi. Verda, cô hầu bàn kiêm nhà triết học vùng Chapel.

“Cô thấy làm người nổi tiếng như thế nào?” tôi chọc Kate khi cả hai chúng tôi ngồi xuống.

“Ghét. Ghét lắm,” cô nghiến chặt răng nói. “Alex này, tối nay chúng ta say quắc cần câu nhé?” Kate đột nhiên hỏi. “Cho tôi một tequila, một cốc bia, và ít brandy,” cô nói với Verda. Cô hầu bàn kiêm nhà triết học nhăn mặt chun mũi với yêu cầu của cô.

“Tôi cũng vậy,” tôi nói. “Nhập gia tùy tục.”

“Đây không phải trị liệu gì hết,” Kate nói với tôi ngay khi Verda bước đi. “Tối nay chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

“Nghe như trị liệu vậy,” tôi đùa.

“Nếu thế thì cả hai chúng ta đều đang phải điều trị đấy.”

Trong khoảng một giờ đầu tiên, chúng tôi nói về rất nhiều thứ không liên quan như: xe hơi, bệnh viện tỉnh và bệnh viện thành phố, chế độ nô lệ, nuôi dạy trẻ, tiền lương bác sĩ, khủng hoảng y tế, lời các bài hát rock’n’ roll so với các bài hát blues, cuốn sách Bệnh nhân người Anh mà chúng tôi đều rất thích. Chúng tôi bắt nhịp trò chuyện ngay từ đầu. Từ lần gặp gỡ đầu tiên ở bệnh viện Đại học, những xúc cảm ấm áp đã nhen nhóm trong lòng chúng tôi.

Sau cuốc rượu chớp nhoáng đầu tiên, chúng rôi từ từ nhấm nháp đồ uống - tôi với bia còn Kate với rượu nhà hàng tự chế. Chúng tôi thấy ong ong đầu, nhưng không đến nỗi quá tai hại. Kate đã đúng về một điều. Chúng tôi cần phải giải tỏa căng thẳng trong vụ Casanova.

Sau khi ngồi được khoảng ba tiếng tại quầy bar, Kate kể một số chuyện có thật về bản thân mình, một câu chuyện khiến tôi sốc không kém gì việc cô bị bắt cóc. Đôi mắt nâu mở to khi cô bắt đầu câu chuyện. Đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng nhè nhẹ của quán rượu. “Giờ tôi sẽ kể chuyện cho anh. Người miền Nam rất thích kể chuyện Alex ạ. Chúng ta là những người cuối cùng gìn giữ lịch sử truyền khẩu thiêng liêng của nước Mỹ.”

“Kể tôi nghe chuyện đó đi, Kate. Tôi rất thích nghe chuyện. Thích như khi phá án vậy.”

Kate đặt tay lên tay tôi. Cô hít một hơi thật sâu. Giọng nói nhẹ nhàng, khe khẽ vang lên. “Xưa kia, có gia đình McTiernan sống ở làng Birch. Họ là một gia đình hạnh phúc, Alex ạ. Rất gắn bó, đặc biệt là những cô con gái: Susanne, Marjorie, Kristin, Carole Anne, và Kate. Kristin và tôi là cặp song sinh út ít. Mẹ chúng tôi tên là Mary, cha là Martin. Tôi không định nói quá nhiều về Martin đâu. Khi tôi lên bốn, mẹ đuổi ông ta ra khỏi nhà. Ông độc đoán và đôi lúc thấp hèn như súc vật. Thôi mặc xác ông ta, giờ đây tôi cũng chẳng coi ông ta là cha mình nữa.”

Kate tiếp tục thêm một chút, nhưng sau đó cô dừng lại nhìn sâu vào mắt tôi. “Có ai từng nói với anh rằng anh là một người biết lắng nghe tuyệt vời, rất tuyệt vời chưa? Anh làm tôi cảm thấy anh rất quan tâm tới những gì tôi nói. Thế nên tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi chưa từng kể hết chuyện này cho bất cứ ai đâu, Alex à.”

“Đúng, tôi rất quan tâm tới những gì cô nói. Được cô chia sẻ, tin tưởng là tôi thấy vui lắm.”

“Tôi tin anh mà. Chuyện này chẳng vui vẻ gì, tin anh lắm tôi mới kể đấy.”

“Tôi cũng có cảm giác như vậy,” tôi nói với Kate. Khuôn mặt xinh đẹp lại khiến tôi ngỡ ngàng. Đôi mắt rất to đáng yêu. Đôi môi không quá đầy đặn, cũng không quá mỏng. Tôi vẫn nhớ tại sao Casanova lại chọn cô.

“Tôi đã lớn lên bên bà mẹ và các chị gái tuyệt vời. Tôi là chân sai vặt nhỏ bé, và cũng là người được cưng nhất. Lúc đó, gia đình khó khăn nên mọi người phải luôn tay luôn chân làm việc. Chúng tôi đóng hộp rau, mứt và trái cây. Chúng tôi giặt là thuê. Tự đóng đồ gỗ, mắc ống nước, sửa chữa ô tô. Chúng tôi thật may mắn: mọi người trong gia đình đều yêu thương nhau. Cả nhà luôn vui cười và cùng nhau hát những ca khúc đình đám mới coóng trên đài. Chúng tôi đọc rất nhiều sách, nói với nhau đủ thứ chuyện từ quyền phá thai đến công thức nấu ăn. Khiếu hài hước là yếu tố không thể thiếu trong nhà tôi. ‘Đừng nghiêm trọng thế chứ’ là câu nói nổi tiếng của gia đình tôi đấy.”

Cuối cùng, Kate kể tôi nghe chuyện xảy ra với gia đình McTiernan. Câu chuyện của cô; bí mật của cô được tiết lộ đầy kích động khiến khuôn mặt cô tối sầm lại.

“Đầu tiên Marjorie bị bệnh. Chị ấy được chẩn đoán là ung thư buồng trứng. Margie qua đời khi mới hai mươi sáu. Chị ấy có ba đứa con. Sau đó thì Susanne, chị gái Kristin sinh đôi của tôi, và mẹ tôi lần lượt qua đời. Tất cả đều là do ung thư vú hay ung thư buồng trứng. Chỉ còn lại Carole Anne, tôi, cha tôi. Carole Anne và tôi vẫn nói đùa rằng mình thừa hưởng tính cáu bẳn của cha tôi, vì vậy chúng tôi sẽ chết vì đau tim.”

Bỗng Kate cúi đầu xuống nghiêng sang bên. Rồi cô quay lại nhìn tôi. “Anh nghe này, tôi không biết tại sao mình lại nói với anh. Nhưng tôi biết một điều. Tôi mến anh. Tôi muốn là bạn anh. Tôi muốn anh trở thành bạn tôi. Như thế có được không?”

Tôi mở miệng định nói lên cảm giác của mình, nhưng Kate đã ngăn tôi lại. Cô đặt đầu ngón tay lên môi tôi. “Lúc này đừng quá đa cảm. Lúc này đừng hỏi thêm gì về các chị tôi. Hãy kể tôi nghe chuyện mà anh chưa từng kể cho bất kỳ ai. Nhanh nhanh kể cho tôi đi trước khi anh đổi ý. Kể tôi nghe một trong những bí mật lớn của anh đi, Alex.”

Tôi không định trước sẽ nói điều gì, mà chỉ để lời lẽ tự nhiên tuôn ra. Sau những gì Kate kể với tôi thì làm vậy cũng công bằng thôi. Vả lại tôi cũng muốn chia sẻ với cô, tôi muốn tâm sự với Kate, ít nhất cũng xem mình có thể làm được không.

“Tôi đã vô cùng bấn loạn kể từ khi Maria vợ tôi qua đời,” tôi nói vơi Kate McTiernan một trong những bí mật của mình, một trong những điều mà tôi luôn giấu kín. “Sáng nào tôi cũng tròng quần áo vào người, đeo một bộ mặt hòa đồng, có ngày mang súng sáu viên đạn… nhưng tôi hầu như luôn cảm thấy trống rỗng. Sau Maria, tôi có một mối quan hệ mới nhưng chẳng đến đâu. Nó thất bại thảm hại. Bây giờ tôi không sẵn sàng quan hệ với bất cứ ai. Tôi không biết mình còn có thể không.”

Kate chăm chú nhìn vào mắt tôi. “Ồ, Alex, anh sai rồi. Anh sẵn sàng rồi,” cô nói mà ánh mắt lẫn giọng nói đều toát lên vẻ quả quyết.

Xúc cảm.

Bạn bè.

“Tôi cũng muốn chúng ta làm bạn,” cuối cùng tôi nói với cô. Đây là câu tôi ít khi nói, và chưa từng nói nhanh như hôm nay.

Tôi đắm nhìn Kate ngồi bên kia bàn, dưới ánh nến lấp lóe sắp tàn. Tôi lại nghĩ đến Casanova. Nếu không tính đến những cái khác thì hắn là bậc thầy trong việc đánh giá vẻ đẹp và tính cách phụ nữ. Hắn gần như hoàn hảo trong việc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Hậu cung được sắp đặt cẩn thận hướng tới một khu vực sinh hoạt chung rộng rãi ở cuối hành lang uốn lượn bên trong ngôi nhà bí ẩn, ghê tởm. Nơi này có hai tầng. Tầng dưới chỉ có duy nhất một phòng đơn. Tầng trên có khoảng mười phòng.

Naomi Cross bước đi thận trọng giữa những người phụ nữ. Tất cả đều được gọi đến phòng sinh hoạt chung. Kể từ khi cô ở đây, số lượng người bị bắt cóc dao động từ sáu đến tám người. Đôi khi một cô gái rời đi, hoặc biến mất, nhưng có vẻ như luôn có người mới thế chỗ.

Casanova đang chờ họ trong phòng khách. Hắn đã đeo sẵn mặt nạ. Chiếc lần này được sơn tay với những sọc trắng và xanh sáng. Lễ hội. Một khuôn mặt tiệc tùng. Hắn mặc áo choàng lụa dát vàng, bên trong không mặc gì.

Căn phòng rộng rãi, đồ đạc được sắp đặt trang nhã. Nền nhà trải thảm phương Đông. Tường trắng nhờ mới được sơn lại.

“Mời vào, mời các quý cô vào. Đừng xấu hổ. Đừng rụt rè.” Hắn nói từ phía cuối phòng. Hắn mang theo súng gây mê và súng lục, điệu bộ màu mè.

Naomi tưởng tượng hắn đang mỉm cười phía sau chiếc mặt nạ. Cô mong muốn nhìn thấy gương mặt hắn một lần, chỉ một lần thôi, rồi xóa sạch vĩnh viễn, đập vỡ tan tành, nghiền nát như cám.

Naomi cảm thấy tim trật nhịp khi cô bước vào phòng khách lớn khá bắt mắt. Cây đàn violin của cô được đặt trên chiếc bàn gần Casanova. Hắn đã mang cây đàn đến nơi khủng khiếp này.

Casanova nhảy điệu valse quanh căn phòng trần thấp như thể hắn là chủ xị một bữa tiệc hóa trang sành điệu. Hắn biết cách tỏ ra sang trọng, thậm chí hào hiệp. Hắn luôn khoác lên mình sự tự tin.

Hắn dùng chiếc bật lửa vàng châm một điếu thuốc lá loại dành cho phụ nữ. Hắn dừng lại nói chuyện với từng cô gái của hắn. Hắn chạm vào một bờ vai trần, một gò má, vuốt ve mái tóc dài vàng hoe của ai đó.

Những người phụ nữ đều tuyệt đẹp. Họ mặc quần áo đẹp, trang điểm kỹ càng. Mùi nước hoa tràn ngập gian phòng. Giá mà tất cả họ có thể xông vào hắn cùng một lúc, Naomi nghĩ thầm. Nhất định phải có cách hạ gục Casanova.

“Như một số người đoán,” hắn cất tiếng, “chúng ta sẽ có một bất ngờ thú vị dành cho lễ hội tối nay. Một đêm nhạc nho nhỏ.”

Hắn chỉ vào Naomi, ra hiệu cho cô tiến lên phía trước. Hắn luôn cẩn trọng khi tập hợp họ cùng một chỗ như thế này. Hắn bình thản cầm súng.

“Hãy chơi nhạc cho chúng ta nghe đi,” hắn nói với Naomi. “Bất cứ thể loại nào em muốn. Naomi biết chơi violin và tôi có thể nói thêm là chơi rất hay. Đừng xấu hổ, em yêu.”

Naomi không thể rời mắt khỏi Casanova. Hắn mở phanh áo choàng để họ nhìn thấy cơ thể trần truồng của hắn. Đôi khi hắn bảo một trong số họ chơi nhạc cụ, hay hát, hay đọc thơ, hoặc chỉ nói về cuộc sống của họ trước khi rơi xuống địa ngục. Đêm nay đến lượt Naomi.

Naomi biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cô quyết tỏ ra dũng cảm, tự tin.

Cô cầm cây violin quý giá của mình lên, và bao nhiêu kỷ niệm đau đớn lại ùa về. Dũng cảm… tự tin…, cô lặp đi lặp lại trong đầu. Từ nhỏ cô đã thường làm thế.

Là một thiếu nữ da đen, cô đã học được phong cách tự tin. Cô cần thu hết tự tin ngay bây giờ.

“Tôi sẽ cố chơi bản sonata số một của Bach,” cô lặng lẽ công bố. “Đây là đoạn nhạc chậm, phần đầu tiên. Nó rất hay. Hy vọng là tôi chơi đúng nhạc.”

Naomi nhắm chặt cây đàn violin lên vai. Cô mở mắt ra lần nữa khi tựa cằm lên phần cuối cây đàn và chậm chạp điều chỉnh nhạc cụ.

Dũng cảm… tự tin, cô tự nhủ.

Rồi cô bắt đầu chơi. Cách cô chơi chưa phải là hoàn hảo, nhưng nó bắt nguồn từ trái tim cô. Phong cách Naomi mang đậm dấu ấn cá nhân. Cô tập trung nhiều vào hồn nhạc hơn là về kỹ thuật. Cô sắp khóc, nhưng cô ghìm nước mắt lại được, ghìm vào tận sâu trong lòng. Cô chỉ thả hồn vào nhạc, bản sonata du dương.

“Hoan hô! Hoan hô!” Casanova hét lên khi cô chơi xong.

Những người phụ nữ vỗ tay. Casanova bắt họ làm thế. Naomi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của họ, cô cảm thấy họ cũng có chung nỗi đau với cô. Cô ước rằng mình có thể nói chuyện với họ. Nhưng khi hắn tập hợp họ lại thì nó chỉ thể hiện quyền lực, và sự kiểm soát tuyệt đối của hắn với họ mà thôi.

Casanova lướt tay khẽ chạm vào cánh tay Naomi. Bàn tay hắn nóng, và cô cảm thấy như bị đốt cháy.

“Đêm nay em sẽ ở lại với tôi,” hắn nhẹ nhàng nói. “Bản nhạc quá hay, Naomi ạ. Em cũng quá xinh đẹp, là người đẹp nhất ở đây. Em có biết điều đó không, em yêu? Tất nhiên là em biết chứ.”

Dũng cảm, mạnh mẽ, tự tin, Naomi tự nhủ. Cô là một thành viên trong đại gia đình Cross. Cô sẽ không để cho hắn thấy nỗi sợ hãi của cô. Cô sẽ tìm cách đánh bại hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,072
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Tôi và Kate đang làm việc tại căn hộ của cô ở đồi Chapel. Chúng tôi lại nói về ngôi nhà bốc hơi, vẫn cố gắng giải thích bí ẩn đau đầu nhức óc đằng sau nó. Khoảng hơn tám giờ thì chuông cửa reo. Kate ra xem ai gọi.

Tôi biết cô đang nói chuyện với ai đó, nhưng không biết đó là ai. Tay tôi lần đến khẩu súng, rồi chạm vào báng súng. Cô để người khách đi vào trong nhà.

Đó là Kyle Craig. Tôi nhận ra ngay vẻ mặt u ám của anh. Nhất định có chuyện gì rồi.

“Kyle nói có điều này anh muốn biết,” Kate thông báo khi dẫn đặc vụ FBI vào phòng khách.

“Tôi tóm được anh rồi, Alex. Cũng không quá khó,” Kyle nói. Anh ngồi trên ghế sofa bên cạnh tôi. Anh trông có vẻ cần ngồi xuống ngay.

“Tôi đã bảo với tiếp tân và người điều hành khách sạn là mình ở đâu đến khoảng chín giờ rồi mà.”

“Thì như tôi đã nói đấy thôi, cũng không quá khó. Nhìn vẻ mặt Alex đi, Kate. Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh ta vẫn là thám tử rồi chứ. Anh ta lao đầu vào công việc, muốn giải quyết tất cả các câu đố khó khăn, thậm chí cả các câu đố giản đơn nữa.”

Tôi mỉm cười lắc đầu. Kyle có phần đúng. “Tôi yêu công việc của mình, chủ yếu vì tôi có thời gian tiếp xúc với những con người cũng hết sức thông minh và phức tạp như anh đấy. Có chuyện gì vậy Kyle? Nói cho tôi ngay đi.”

“Kẻ Lịch Thiệp đã gọi riêng cho Beth Lieberman. Cô ấy chết rồi. Gã cắt đứt ngón tay cô ấy ở Tây Los Angeles. Một nửa tòa nhà bị cháy rụi.”

Tôi cũng chẳng yêu mến Beth Lieberman cho lắm, nhưng vẫn bị sốc và buồn bã khi nghe tin cô ta bị giết. Tôi đã tin lời Kyle rằng cô ta không giữ thông tin gì giá trị đáng để tôi bay đến Los Angeles. “Có lẽ gã biết trong căn hộ của cô ấy có thứ cần phải đốt đi. Có thể thực sự cô ấy có thông tin quan trọng.”

Kyle lại liếc Kate. “Cô đã thấy anh ta giỏi thế nào chưa? Anh ta là một cỗ máy đấy. Đúng là cô ấy có thứ buộc tội hắn,” anh nói với cả hai chúng tôi. “Cô ấy chỉ lưu thông tin đó trong máy tính riêng tại tòa báo Times. Giờ thì chúng ta có rồi đây.”

Kyle trao cho tôi một bản fax dài quăn queo. Anh ta chỉ cho tôi một đoạn phía cuối giấy. Bản fax do văn phòng FBI ở Los Angeles gửi.

Tôi liếc xuống đọc mục đã được gạch chân.

Trong đó ghi Có thể là Casanova!!! Một nghi phạm rất đáng ngờ.

Bác sĩ William Rudolph. Kẻ lập dị nhất quả đất.

Địa chỉ nhà: Beverly Comstock. Nơi làm việc: Trung tâm y tế Cedars-Sinai.

Los Angeles.

“Cuối cùng chúng ta đã có manh mối. Ít nhất thì chúng ta cũng có một chỉ dẫn trên cả tuyệt vời,” Kyle nói. “Kẻ Lịch Thiệp có thể là bác sĩ. Kẻ lập dị, như cách cô ấy gọi gã.”

Kate nhìn tôi, rồi nhìn Kyle. Cô nói với chúng tôi rằng có thể Casanova cũng là bác sĩ.

“Còn gì khác trong ghi chú Lieberman để lại không?” tôi hỏi Kyle.

“Đến nay thì chưa tìm được gì,” Kyle nói. “Không may là chúng tôi không thể hỏi cô Lieberman về bác sĩ William Rudolph, hoặc lý do cô ấy viết những dòng đó trên máy tính. Tôi sẽ nói cho anh biết hai giả thuyết mà những nhà tội phạm học đang truyền tai nhau khắp bờ Tây,” Kyle tiếp tục. “Anh đã sẵn sàng nghe những giả thuyết có phần táo bạo chưa, anh bạn? Một vài dự đoán tâm lý học tội phạm chẳng hạn?”

“Tôi đã sẵn sàng rồi đây. Kể tôi nghe giả thuyết mới nhất và vĩ đại nhất của FBI miền Tây đi.”

“Giả thuyết đầu tiên là hắn tự mình gửi nhật ký. Gã vừa là Casanova vừa là Vị Khách Lịch Thiệp. Gã có thể đồng thời là hai kẻ giết người, Alex ạ. Hai kẻ đó đều gây ra những tội ác ‘hoàn hảo’ một cách chuyên nghiệp. Có rất nhiều điểm tương đồng. Có lẽ gã mắc chứng đa nhân cách. FBI miền Tây theo như cách gọi của anh, muốn bác sĩ McTiernan bay đến Los Angeles ngay lập tức. Họ muốn nói chuyện với cô ấy.”

Bản thân tôi không thích những giả thuyết ban đầu của bờ Tây nhưng lại không thể bác bỏ hoàn toàn. “Vậy còn giả thuyết khác từ miền Tây hoang dã là gì?” tôi hỏi Kyle.

“Giả thuyết khác,” anh nói, “là có hai người đàn ông. Nhưng chúng không chỉ liên lạc với nhau, mà còn cạnh tranh nữa. Đây có thể là cuộc cạnh tranh đáng sợ, Alex ạ. Có thể tất cả chỉ là một trò chơi đáng sợ mà chúng tạo ra.”

Phần ba: Vị khách lịch thiệp
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom