Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Những Vụ Án Trên Thế Giới

Chương 120: Vụ bé gái 3 tuổi chết bí ẩn(p1)


Sự mất tích khó hiểu

20h44 ngày 15/7/2008, đường dây nóng của cảnh sát thành phố Orange (quận Cam, California, Mỹ) nhận được một cuộc gọi từ bà Cindy Anthony thông báo: "Tôi có đứa cháu đã mất tích suốt 1 tháng nay". Cháu gái của bà Cindy tên là Caylee Marie Anthony khi đó vừa mới được tổ chức sinh nhật lên 3.

Khi nghe được thông tin đó, nhân viên trực điện thoại cảm thấy bất ngờ và hỏi lại bà Cindy tại sao không báo sớm hơn mà để thời gian quá lâu như vậy. Lúc này, bà Cindy tỏ ra tức giận cho biết: "Chính đứa con gái đã lấy cắp tiền và xe của tôi sau đó biến mất 4 tuần liền, mang theo cháu của tôi đi. Tôi nghĩ rằng nó có thể lo cho con mình nhưng khi nó quay về thì tôi chẳng thấy cháu gái đâu cả".

Trong suốt quãng thời gian 31 ngày, vợ chồng bà Cindy đã liên tục gọi điện hỏi con gái mình là Casey Anthony về tin tức cháu gái nhưng khi thì Casey không trả lời điện thoại khi thì nói đã gửi con cho một người trông trẻ,

Ngoài ra, bà Cindy Anthony cũng cho biết về mối lo lắng của mình khi vào ngày 13/7/2008, bà nhận được thông báo xe mà con gái bà lấy cắp của bố mẹ đã được tìm thấy vứt bên đường và được kéo về một bãi trông xe. Tuy nhiên, khi đến nơi lấy xe về, bà và chồng mình phát hiện mùi hôi trong cốp xe giống hệt mùi xác động vật thối rữa. Tuy nhiên, khi mở cốp xe không phát hiện được gì ngoài một túi rác. “Có điều gì đó không đúng ở đây. Khi kiểm tra chiếc xe con gái tôi đã đi, cả tôi và chồng đều nhận thấy có một thứ mùi như thể xác chết đang phân hủy trong đó.”

Cái chết của bé gái

Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đã ngay lập tức tiến hành thẩm vấn Casey Anthony. Lúc này, người mẹ 22 tuổi xác nhận con gái mình đã mất tích nhưng không báo cảnh sát vì muốn tự cố gắng tự tìm kiếm con gái do lo sợ nếu báo cảnh sát biết thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của con.

Casey Anthony quả quyết vào ngày 19/6, trong khoảng thời gian từ 9h đến 13h, con gái của cô vẫn còn ở nhà cùng với người trông trẻ là bà Zenaida Fernandez-Gonzalez đang sống trong căn hộ 210 của khu Sawgrass, phía nam đường Conway. Tuy nhiên, sau khi bé Caylee ngủ, bà Zenaida tranh thủ đi ra ngoài mua đồ nhưng lúc về đã không thấy cô bé đâu.

Trong khi cảnh sát đang tiến hành xác minh những lời khai ấy thì một người dân khi đi ngang qua gần khu rừng rậm ở Suburban Drive – cách nhà gia đình Anthony chưa đầy 1km đã phát hiện di hài còn sót lại của bộ xương người được khẳng định là thuộc về một đứa trẻ. Hộp sọ có dấu vết của băng keo và một phần xương được tìm thấy bên trong cái bao gần đó.

Dựa vào việc so sánh mẫu tóc với vết tích tìm được, cũng như sự trùng khớp giữa tuổi tác và các số đo của di hài đó, các bác sĩ pháp y xác nhận bộ xương chính là cô bé Caylee Anthony đang mất tích.

Sự việc một bà mẹ trẻ không thông báo con gái mất tích trong suốt một tháng đã gây phẫn nộ khắp nước Mỹ vào năm 2008. Cảnh sát sau đó đã tiến hành điều tra người mẹ 22 tuổi và những lời khai của cô.

Thật giả khó lường

Casey Anthony cho biết không báo cảnh sát vì muốn tự cố gắng tự tìm kiếm con gái do lo sợ nếu báo cảnh sát biết thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của cô bé. Cũng theo lời người mẹ 22 tuổi này, trong quá trình tìm con, cô có trao đổi với 2 đồng nghiệp tại nơi cô làm việc là Jeff Hopkins và Juliette Lewis về việc con gái mất tích và nhờ hỗ trợ.

Sau đó, thám tử Yuri Melich - người được giao nhiệm vụ lần tìm manh mối vụ bắt cóc cô bé 3 tuổi đã có cuộc điều tra với người trông trẻ Zenaida Fernandez-Gonzalez mà theo lời khai của Casey là ở gần nơi mẹ con cô sinh sống. Tuy nhiên, khi thám tử Melich đưa ảnh của Casey và Caylee cho Zenaida Fernandez-Gonzalez xem thì cô khẳng định mình chỉ mới chuyển về đây và không hề biết 2 người này, cũng chưa từng làm người trông trẻ.

Tiếp theo, thám tử muốn lấy số điện thoại của hai người tên là Jeff Hopkins và Juliette Lewis mà Casey nói rằng đã nói về việc con gái mình mất tích cho họ nhưng ban đầu Casey nói rằng bị mất điện thoại, sau đó lại đưa cho thám tử số điện thoại bị sai.

Sau khi điều tra, thám tử Melich cũng không thấy có ai tên là Jeff Hopkins hay Juliette Lewis từng làm việc với Casey. Ngoài ra, khi cảnh sát yêu cầu Casey dẫn đến văn phòng làm việc thì cô ta đã dẫn họ đi lòng vòng một lúc trước khi thú nhận đã bị sa thải vài năm trước.

Kể từ lúc bắt đầu điều tra, cảnh sát đã gặp khó khăn với việc phân biệt thật giả trong lời khai của Casey. Rất nhiều thông tin nghi phạm này đã cung cấp đều được xác nhận là không đúng sự thật.

Người mẹ trác táng

Theo thông tin từ những người quen biết với Casey và kể cả bố mẹ cô, Casey vốn “nổi tiếng” với những cuộc ăn chơi trác táng, thích tiệc tùng, uống rượu, hút thuốc và còn ăn trộm tiền của gia đình, thậm chí bạn bè. Casey luôn nói dối, từ chuyện học vấn, công việc cho đến chuyện có bầu Caylee và thông tin về cha đứa bé.

Casey từng quan hệ với nhiều người đàn ông cùng lúc. Casey nói dối rằng Caylee ra đời từ việc cô ta bị cưỡng hiếp trong một lễ hội tại nơi làm việc trước đây nhưng lại quá say nên không nhớ cha đứa bé là ai. Sau đó, cô ta xác nhận người bạn trai Jesse Grund là bố của Caylee nhưng kết quả xét nghiệm ADN lại không trùng khớp. Người đàn ông tiếp theo được Casey cho là bố của đứa bé cuối cùng cũng không phải.

Casey Anthony là một bà mẹ trẻ chỉ biết sống cho bản thân mình mà không có trách nhiệm đối với con cái. Theo điều tra của cảnh sát, sau khi con gái mất tích, cô ta liên tục nói dối với gia đình, bạn bè, và cảnh sát về chỗ ở của con gái.

Đồng thời, thay vì đau khổ như mọi bà mẹ có con mất tích khác thì Casey lại sống một cách phóng túng và vui vẻ. Cô ta đi chơi với người tình, lấy hộp đêm là nhà, thường xuyên đi du lịch sắm sửa và còn xăm lên mình dòng chữ tiếng Ý “Bella Vita” có nghĩa là “Cuộc đời thật đẹp”. Người tình của Casey là Anthony Lazzaro cũng cho biết Casey đến ở cùng anh khi con gái của cô mất tích nhưng Casey không hề kể chuyện này hay tỏ ra lo lắng gì cả.

Với tất cả những thông tin thu thập được, các thám tử đã tiến hành bắt giữ Casey Anthony về tội bỏ bê trẻ em, cản trở việc điều tra và bị tình nghi giết người.
 
Chương 121: Vụ bé gái 3 tuổi chết bí ẩn(p2)


Bằng chứng trong cốp xe

Tại phiên xử đầu tiên diễn ra tại thành phố Orlando, bang Florida, ngay cả luật sư biện hộ của Casey Anthony là Jose Baez cũng phải thốt lên rằng: "Làm sao trên thế giới có một bà mẹ có thể vô tư vui chơi suốt một tháng trời mà không hề suy nghĩ gì về đứa con đang mất tích? Thật sự rất kỳ lạ!".

Qua quá trình điều tra, cảnh sát đã phát hiện ra mẫu tóc và dấu vết bẩn trong cốp xe của Casey. Mặc dù kết quả cho thấy đó là vết máu của nạn nhân nhưng những chi tiết này vẫn chưa đủ để luận tội. Sau đó, bồi thẩm đoàn đã tiến hành giám định không khí trong cốp xe để xác định xem liệu có phải xe đã từng chứa xác chết đang phân hủy ở trong đó hay không. Kết quả sau khi được gửi đến Viện Nghiên cứu về nhân chủng học của Đại học Tennessee chứng minh rằng đúng là từng có một cái xác ở đó.

Ngoài ra, một loại thuốc gây mê cũng được tìm thấy trong cốp xe của Casey và bằng chứng Casey đã từng tìm kiếm trên mạng internet về cách sử dụng loại thuốc gây mê này. Cảnh sát cũng đã tìm được những cuộn băng ghi lại hình ảnh Casey đi dự tiệc, đi hộp đêm trong khoảng thời gian Caylee bắt đầu mất tích.

Với những bằng chứng thu thập được, bồi thẩm đoàn tin rằng Caylee đã thực sự chết trong cốp xe hơi của Casey còn nhiều người thì đưa ra nghi ngờ rằng trong lúc mải tiệc tùng, Casey đã bỏ lại bé Caylee cả ngày trong cốp xe và bé đã chết vì sức nóng từ mặt trời. Một số người khác lại tin rằng người mẹ này đã giết con gái mình. Dù giả thiết có là gì đi chăng nữa thì có một điều chắc chắn là Casey biết rất rõ và có liên quan đến cái chết của con gái mình.

Phiên tòa thế kỷ

Đã gần ba năm kể từ khi cô bé Caylee mất tích và tử thi được phát hiện, dư luận thường xuyên theo dõi diễn biến cuộc điều tra và muốn biết điều gì đã xảy ra. Tại phiên xử ngày 9/3/2011, hàng triệu người theo dõi vụ án qua truyền hình, cùng với những đám đông trước đó hằng ngày tụ tập ngoài phòng xử án với biểu ngữ yêu cầu kết tội người mẹ độc ác Casey Anthony.

Bố mẹ của bị cáo là bà Cindy và ông George khi được mời ra tòa đã khóc nức nở khi các công tố viên cho chiếu lại các hình ảnh quay ngày sinh nhật trước đó của Caylee. Bà Cindy cho biết: "Đây là khoảnh khắc đặc biệt của ba chúng tôi. Tôi còn nhớ như thể mới vừa diễn ra chiều hôm qua". Trong khi đó, nữ phạm nhân 25 tuổi biểu lộ vẻ mặt lúc cau có, lạnh lùng, lúc cười cợt, lúc lại khóc lóc.

30 người được gọi ra làm chứng, hơn 300 vật dụng liên quan được trưng bày, nhưng các nghi vấn chung quanh sự mất tích của Caylee vẫn chưa được giải đáp. Không ai biết chính xác cô bé chết lúc nào? Chết ở đâu? Và nếu như bé bị sát hại, theo như cáo buộc, bởi người mẹ, thì vì lý do gì?

"Những bức ảnh tiệc tùng có thể chứng minh cô ta đã đi ra ngoài vui chơi sau đó nhưng không chứng minh được ý định cô ta giết con. Ngay cả những lời nói dối hoặc sự im lặng của nghi phạm trong suốt 1 tháng con mất tích cũng không là bằng chứng buộc tội”, công tố viên cho hay.

Đầu tháng 7/2011, Casey tiếp tục bị đưa ra trước tòa với 7 tội danh, trong đó có tội giết người cấp độ một. Tất cả các kênh truyền hình quốc gia thời điểm này đều có giờ tường thuật tại chỗ và bình luận. Thậm chí, có kênh tường thuật và bình luận suốt ngày. Người tham dự phải thức suốt đêm để dành được vé vào phòng xử án, thậm chí đánh nhau vì tranh chỗ. Báo chí gọi đây là “phiên tòa thế kỷ”.

Có lẽ câu hỏi được chờ đợi nhất đó là: Casey Anthony có phải đối mặt với án tử hình hay lại giống như nhận định của một số luật sư rằng vụ án không có một nhân chứng đích thực, các chứng cớ chỉ là suy diễn, động cơ giết người không được làm rõ. Vì vậy, nghi phạm sẽ được tha bổng hoặc chỉ bị kết án nhẹ.

Vụ án thiếu chứng cứ

Phiên tòa diễn ra vào đầu tháng 7/2011 đã thu hút lượng người theo dõi rất lớn. Tuy nhiên, ngoài những lập luận mang tính logic, các công tố viên lại không thể chứng minh được chính Casey Anthony đã giết chết con gái mình. Dù các bác sĩ pháp y nhận định cái chết của cô bé 3 tuổi là một vụ án mạng nhưng họ cũng không biết chính xác nạn nhân bị giết bằng cách nào. Miếng băng dính được phát hiện trên hộp sọ nạn nhân cũng không có ADN của cả Caylee và Casey.

Luật sư biện hộ cho Casey là Richard Harnsby cho biết: "Bên luận tội đã không thuyết phục được cáo buộc Caylee Anthony có hành động giết con cũng như cho thấy vai trò của bị can trong cái chết của bé Caylee. Họ không thể giải thích đứa bé đã chết lúc nào và ở đâu? Sự phỏng đoán không thể giúp kết tội một người. Chúng tôi cần các chứng cứ rõ ràng".

Ngoài ra, công tố viên cũng không thể đưa ra được động cơ giết con của nghi can Casey Anthony. Theo bồi thẩm đoàn, ý kiến cho rằng bị can giết con của mình chỉ vì muốn được sống thoải mái dường như không phải là lý do thuyết phục.

“Tôi không nói rằng cô ta vô tội. Tôi chỉ nói rằng không đủ chứng cớ để kết tội cô ta. Thực tế không có bất cứ bằng chứng nào, từ dấu vân tay đến mẫu ADN giúp xác minh thủ phạm, khiến nguyên nhân sâu xa về cái chết của bé Caylee trở thành một điều bí ẩn”, đại diện bồi thẩm đoàn cho biết.

ự phẫn nộ của dư luận

Cuối cùng, sau hơn 10 giờ thảo luận, hội đồng thẩm phán bao gồm năm người đàn ông và bảy phụ nữ đã nhất trí đi đến một phán quyết sau cùng gây kinh ngạc, rằng nghi can Casey Anthony vô tội trong cái chết của con gái. Casey chỉ phạm bốn điểm buộc tội nhẹ bao gồm khai man, lừa dối nhà chức trách, vô trách nhiệm để xảy ra án mạng và không cấp báo kịp thời và bị tuyên 4 năm tù.

Khi nghe phán quyết của tòa án, nghi phạm đã bật khóc nức nở, ôm choàng các luật sư của mình. Trong khi đó, cha mẹ của Casey và cũng là ông bà ngoại của nạn nhân lập tức đứng dậy và lặng lẽ ra về. Các luật sư bên nguyên nín thinh còn tất cả mọi người theo dõi trực tiếp tại tòa và xem qua truyền hình thì không khỏi ngỡ ngàng.

Bên ngoài phòng xử án, trước tòa án Orlando, bang Florida, đám đông đứng chật cứng, phản đối bản án bằng cách hét lớn: "Công lý cho bé Caylee!". Báo chí Mỹ liên tục đưa tin về bản án của Casey lên các trang nhất.

Dù vậy, bản án cũng đã được thi hành. Casey Anthony thực sự có vô tội hay không, có lẽ chỉ có người mẹ này mới biết. Dẫu vậy, cho tới nay, phán quyết của tòa án Orlando vẫn để lại những thắc mắc không thể giải đáp.

Tại sao Casey lại im lặng trong 31 ngày kể từ khi đứa con mất tích cho đến khi cảnh sát phát hiện? Tại sao người mẹ này vẫn có thể vô tư tiệc tùng vui vẻ với bạn bè ở các hộp đêm ngay sau khi mất con gái? Nạn nhân 3 tuổi thật sự đã chết như thế nào?... Những câu hỏi này có lẽ sẽ không bao giờ có đáp án.
 
Chương 122: Hai xác chết trong vali(p1)


Chiếc vali bị bỏ quên

Một buổi trưa tháng 6/2014 nóng bức, những người dân tại thị trấn Geneva, hạt Walworth, bang Wisconsin (Mỹ) gần như không ai ra ngoài đường. Duy chỉ có một người đàn ông đang miệt mài cắt cỏ ven con đường dẫn vào thị trấn. Ông được thuê tới đây để dọn sạch bãi đất đã lâu không được chú ý khiến cỏ mọc cao, che lấp cả tầm nhìn của người đi đường.

Khi được một nửa bãi cỏ, đến đoạn gần một con mương, chiếc máy cắt của ông bỗng chạm vào một vật gì đó khá cồng kềnh. Người đàn ông sau đó phát hiện ra hai chiếc vali. Tuy nhiên, ông chỉ kéo chúng ra đặt bên lề đường và tiếp tục công việc. Xong xuôi, ông trở về nhà và quên luôn hai chiếc vali ấy.

Vài tiếng sau, một chiếc xe đi qua quãng đường này và nhìn thấy hai chiếc vali nằm chỏng chơ, bên trong chứa cái gì đó khá nặng. Cho rằng có người nào đó đã bỏ quên nên tài xế liền gọi cho cảnh sát.

Khi cảnh sát tới nơi cũng là lúc một vài người dân đã có mặt ở đó. Chiếc vali thứ nhất được mở ra, tất cả gần như không giấu được vẻ kinh ngạc và sợ hãi: Bên trong là xác người đang trong quá trình phân hủy. Chiếc vali thứ hai cũng tương tự với một thi thể khác.

Tin tức nhanh chóng lan rộng và người dân thị trấn Geneva đều tỏ ra vô cùng bất ngờ khi tại địa phương của mình xảy ra vụ trọng án như vậy. "Tôi đã sống ở đây hàng chục năm. Những chuyện như thế này chưa từng có trước đây. Thị trấn này là một nơi bình yên. Những tin tức lớn nhất mà chúng tôi thường nghe chỉ là về một con nai hay một cái xe", một người dân cho biết.

Những thông tin ban đầu

Kết quả khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy hai nạn nhân đều là phụ nữ. Nạn nhân đầu tiên đã chết trong trạng thái khỏa thân với một sợi dây thừng vòng quanh cổ. Nạn nhân đã bị trói và bị nhét bóng vào miệng trước khi chết. Thi thể thứ hai có thể là một phụ nữ da trắng; trong độ tuổi từ 15 đến 25, cao khoảng 157 cm đến 162 cm, nặng khoảng 54 kg đến 63 kg, tóc thẳng, dài và có màu nâu đậm hoặc đen, răng khểnh, mỗi bên tai đeo hai khuyên và xăm một hình trái tim bên bụng trái, gần vùng xương chậu.

Tuy đã xác định được như vậy nhưng việc xác định danh tính nạn nhân gần như lâm vào bế tắc vì không có trường hợp nào được thông báo mất tích trong hạt Walworth. Cảnh sát cũng không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu khả nghi nào quanh khu vực hiện trường. Cuối cùng, họ kết luận, hung thủ đã giết những nạn nhân này ở nơi khác và đem giấu xác tại đây.

Khu vực gần hiện trường nhất chỉ có 3 hộ gia đình đang cư trú, một gia đình nuôi gà, một gia đình nuôi ngựa và một gia đình theo nghề nông. Những gia đình này đều rất sốc sau khi biết về vụ án mạng. Theo họ, khu vực nơi tìm thấy hai cái xác không có đèn chiếu sáng vào ban đêm và đám cỏ thì cao ngất nên có thể hung thủ đã lợi dụng điều này để giấu xác ở đây.

Với tính chất nghiêm trọng của vụ án, hai thám tử dày dặn kinh nghiệm là Jeffrey Recknagel tới từ sở cảnh sát hạt Walworth và Eric Anderson tới từ sở cảnh sát thị trấn Geneva được giao cho điều tra vụ kỳ án. Đầu tiên, các nhà điều tra bắt tay ngay vào việc xác định danh tính các nạn nhân.

Nạn nhân 19 tuổi

Một tháng sau khi các nhà điều tra công bố hình vẽ phác thảo màu đen trắng của hai nạn nhân, một số người bạn của Jenny Gamez (19 tuổi) đã nhận ra cô. "Chúng tôi đã mất liên lạc với cô ấy từ lâu. Jenny là một người luôn lạc quan và tốt bụng", Sahalie Allen, một người bạn của nạn nhân, nói.

Từ đây, dựa theo manh mối từ hồ sơ nha khoa, các nhà điều tra đã xác nhận một trong hai thi thể chính là Jenny Gamez. Trước đây, cô sống tại thành phố Gottage Grove, hạt Lane, bang Oregon (Mỹ) cùng với bố mẹ nuôi của mình.

Lorraine Ericksen, mẹ nuôi của Gamez, đã vô cùng sốc sau khi cảnh sát tới nhà của bà để thông báo và hỏi thăm một số thông tin khác về cô gái 19 tuổi này. Bà Ericksen cho biết, gia đình đã không gặp Gamez từ cuối năm 2012 vì Gamez đi học đại học xa nhà. Dù cũng khá ngạc nhiên vì lâu rồi không thấy Gamez liên lạc nhưng bà Ericksen chỉ nghĩ rằng cô quá bận bịu với việc học tập và làm thêm.

“Tôi chưa bao giờ nghe thấy con bé nói gì về các mối quan hệ của mình ngoài việc cách đây vài năm, Gamez đã mất một thời gian chìm trong đau khổ sau khi chia tay người bạn trai”, bà Ericksen nói. Dù vậy, kể từ lần ấy trở đi, chưa ai thấy Gamez tỏ ra buồn rầu hay chán nản.

Bạn bè của cô gái 19 tuổi cũng cho biết, trước khi mất tích, họ cũng không nhận thấy dấu hiệu bất thường nào của Gamez.

Người mẹ của 7 đứa con

Trong khi việc điều tra đang gặp khó khăn thì bất ngờ, Sở Cảnh sát thành phố Rochester, bang Minnesota liên lạc với nhóm điều tra. Họ nói rằng, một cô gái ở bang Minnesota đã bị mất tích trước đó và họ nghi ngờ có liên quan tới vụ án mà các cảnh sát tại hạt Walworth đang điều tra.

Sau một thời gian phân tích manh mối và kết quả khám nghiệm tử thi, cảnh sát hạt Walworth đã chính thức công bố danh tính của nạn nhân thứ hai. Cô chính là Laura Simonson (37 tuổi) và tới từ thành phố Farmington, bang Minnesota, Mỹ. Mẹ của Simonson đã thông báo sự mất tích của cô con gái với cảnh sát từ ngày 22/11/2013.

Gia đình nạn nhân cho hay, Simonson là mẹ của 7 đứa trẻ và rất yêu thương chúng. Cô có tiền sử về bệnh thần kinh nên đã gửi 7 đứa trẻ này cho ông bà ngoại chăm sóc. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy Simonson là vào ngày 2/11/2013. Thời gian đầu sau khi cô biến mất, gia đình nghĩ rằng Simonson chỉ đơn giản là đi làm xa vì người mẹ này thường làm đủ nghề để có tiền lo cho các con của mình, nên mãi cuối tháng 11, gia đình mới báo cho cảnh sát sau khi không làm cách nào để có thể liên lạc được với cô.

Cũng như với Jenny Gamez, cảnh sát bắt đầu quá trình tìm hiểu vào các mối quan hệ của nạn nhân. Bạn bè của Simonson đã tiết lộ một thông tin quan trọng, rằng vào khoảng thời gian cô mất tích, người phụ nữ 37 tuổi này đã quen một người đàn ông trên mạng và khen anh ta hết lời, đồng thời nói rằng sẽ đi gặp người này. Tuy nhiên, ngoài thông tin này ra thì họ không biết gì hơn.

Cuối cùng, cảnh sát quyết định tập trung vào điều tra Laura Simonson và người đàn ông bí ẩn mà cô đã quen qua mạng ấy.
 
Chương 123: Hai xác chết trong vali(p2)


Manh mối từ một tin nhắn

Sau khi thống nhất hướng điều tra, cảnh sát tại thành phố Rochester và hạt Walworth đã nhanh chóng tập trung lực lượng tìm kiếm thông tin xung quanh khoảng thời gian trước khi nạn nhân Simonson biến mất.

Cuối cùng, một người bạn của cô đã cung cấp lời khai rất có giá trị. Theo đó, đầu tháng 11/2013, thời điểm Simonson được cho là biến mất, nạn nhân đã nhắn tin cho người bạn gái khi cô này thắc mắc Simonson đang ở đâu mà gọi nhiều lần không được. Tin nhắn của Simonson cho biết có việc đột xuất và đang trú tạm tại một nhà nghỉ tại thành phố Rochester (bang Minnesota). Lập tức cảnh sát lên đường tới khám xét nhà nghỉ đó, nơi người cuối cùng có người nhìn thấy Laura Simonson còn sống.

Dựa vào sổ sách còn ghi chép lại, những nhân viên tại nhà nghỉ cho biết, hôm 2/11/2013, nạn nhân 37 tuổi đã cùng một người đàn ông tới đây thuê phòng. "Hôm sau, ông ta trả phòng và đi về", một nhân viên tại nhà nghỉ tiết lộ. Dù thoáng chút ngạc nhiên khi vị khách này đi một mình nhưng mọi việc nhanh chóng được bỏ qua khi nhân viên nhà nghỉ lên kiểm tra phòng và không thấy còn ai hay đồ vật gì bất thường bên trong.

Tháng 1/2014, trích xuất camera từ một cửa hàng cạnh đó, cảnh sát đã có trong tay những hình ảnh đúng là Simonson có bước vào nhà nghỉ này với nghi phạm. Từ hình ảnh đó, các thám tử nhanh chóng xác định được người đàn ông bí ẩn này không ai khác, chính là cựu cảnh sát bang Wisconsin - Steven Zelich.

Viên cảnh sát biến thái

Người đàn ông 52 tuổi này hiện sống tại thành phố West Allis, bang Wisconsin. Một đồng nghiệp của Steven từng cộng tác với nghi phạm vài năm trước, cho biết Steven đã xin từ chức tại sở cảnh sát từ năm 2001. "Tôi chưa từng thấy ông ấy gặp vấn đề gì. Steven là một người tốt", người này nói.

Tuy nhiên, tìm hiểu sâu hơn, những thông tin từ Sở cảnh sát thành phố West Allis lại khá trái ngược với lời nhận xét của người đồng nghiệp trên.

Năm 1984, Steven bắt đầu công việc tại Sở cảnh sát thành phố Mequon, bang Wisconsin, với chức vụ sĩ quan. Sau 5 năm, kết quả đánh giá của người đàn ông 52 tuổi này khá tốt. Năm 1989, ông chuyển công tác tới Sở cảnh sát thành phố West Allis.

Vấn đề bắt đầu xảy ra từ năm 1993, khi Steven thường xuyên vi phạm kỷ luật và có những hành vi biến thái. Người đàn ông này rình rập phụ nữ ngay cả khi đang làm nhiệm vụ. Một trong những địa điểm ông thường đến là một câu lạc bộ thoát y. Ed Bomback, ông chủ lâu năm của hộp đêm này, cho biết: "Ba vũ công của tôi từng phàn nàn với cảnh sát về Steven. Đó là lần duy nhất trong 40 năm qua, các vũ công phản ứng như vậy về một vị khách cụ thể".

Tháng 5/2001, cảnh sát địa phương phải tới nhà của người đàn ông 52 tuổi này vì hàng xóm của ông phàn nàn về chuyện một người phụ nữ vừa khóc vừa chạy trong bộ đồ lót. Những người hàng xóm của nghi phạm cho hay, ông là một người ít nói và ít tiếp xúc với người khác. Steven đã bị buộc từ chức ngay sau sự việc.

Mọi bằng chứng cứ sau khi đối chiếu đều cho thấy sự liên quan của Steven Zelich tới hai nạn nhân bị nhét xác trong vali. Từ đây, cơ quan chức năng đã ra lệnh bắt khẩn cấp và khám nhà nghi phạm.

Cái chết sau phút hoan lạc

Mọi bằng chứng cứ sau khi đối chiếu đều cho thấy sự liên quan của Steven Zelich tới hai nạn nhân bị nhét xác trong vali. Từ đây, cơ quan chức năng đã ra lệnh bắt khẩn cấp và tiến hành khám nhà nghi phạm. Trong ngôi nhà, họ thu giữ được nhiều đồ vật được xác định là của hai nạn nhân.

Với những bằng chứng không thể chối cãi, Steven Zelich đành phải khai nhận đã quen hai nạn nhân qua một trang web sex. Người đàn ông này làm quen với Jenny Gamez trước tiên, từ năm 2012.

Thời điểm này, Jenny Gamez sử dụng tên giả là Jane Doe để “hành nghề”. Việc nạn nhân 19 tuổi dùng tên giả khi quen với nghi phạm đã khiến cảnh sát tốn rất nhiều công sức và thời gian mới có thể xác định danh tính thật sự của cô.

Cuối cùng, nghi phạm và cô gái 19 tuổi hẹn gặp tại một khách sạn và quan hệ tình dục với nhau trong nhiều ngày. Steven cho biết, nạn nhân thiệt mạng khi đang chơi trò bạo dâm chứ mình hoàn toàn không hề có ý định giết hại cô.

Khi Gamez ngừng thở, Steven đã dành khá nhiều thời gian suy nghĩ sẽ làm gì với xác chết này. Cuối cùng, Steven đã nhét thi thể Gamez vào vali và giấu trong tủ đông tại nhà ở thành phố West Allis.

Nạn nhân thứ hai - Simonson quen nghi phạm vào năm 2013. Tương tự như Gamez, nạn nhân 37 tuổi thiệt mạng trong buổi hẹn đầu tiên với nghi phạm tại một nhà nghỉ ở thành phố Rochester sau khi tham gia vào cái mà Steven gọi là "trò chơi thở" - và cô đã chết vì bị trói chặt quanh cổ. Áp dụng “bài” cũ, Steven đã nhét xác người mẹ của 7 đứa con vào một chiếc vali khác và giấu trong ô tô.

Những người hàng xóm tiết lộ, họ bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường khi ngửi thấy một mùi giống như xác động vật nhưng vài ngày sau thì biến mất.

Trả giá

Đầu tháng 7/2014, Tòa án hạt Walworth bắt đầu phiên tòa xét xử vụ án xác người giấu trong vali thu hút được sự quan tâm rất lớn của dư luận.

Thám tử Jeffrey Recknagel và Eric Anderson tới để làm chứng cho lời khai của Steven Zelich. "Nghi phạm đã kể với tôi rằng ông ta đưa thi thể nạn nhân 19 tuổi về nhà và giấu trong tủ đông. Tháng 11/2013, Steven đưa xác nạn nhân 37 tuổi về và giấu cả hai trong cốp xe cho tới khi thời tiết ấm lên và mùi thi thể thối rữa bốc quá mạnh khiến hàng xóm bắt đầu phàn nàn khi ngửi thấy một mùi giống như xác động vật. Đến nước này, ông ta quyết định đem vứt hai cái xác đi", Recknagel nói.

Trong khi đó, Travis Schwantes, luật sư bào chữa cho Steven lại nói rằng: "Thân chủ tôi không hề có ý giết người. Những nạn nhân đều đồng ý gặp và quan hệ tình dục với ông ấy. Thật không may khi họ đã chết trong lúc đang quan hệ. Đó chỉ là tai nạn".

Tuy nhiên, Thẩm phán phiên tòa lại nhận định, nếu đó chỉ là tai nạn, tại sao nghi phạm không báo cho cảnh sát mà lại giấu thi thể hai nạn nhân trong nhà, ô tô trong suốt thời gian dài. Đó là tình tiết cấu thành tội phạm.

Cuối cùng, vào ngày 25/1/2016, hung thủ đã bị kết án 35 năm tù và 10 năm giám sát kéo dài cho tội danh giết người cấp độ một và 3 năm tù cùng 3 năm giám sát cho tội danh thứ hai là giấu xác chết.
 
Chương 124: Hành trình tội ác của cặp đôi sát thủ


“Đôi lứa xứng đôi”

Dù là một đứa con bất trị nhưng Fred vẫn có gì đó sợ mẹ mình. Vì vậy, sau khi mẹ Fred chết do bệnh tật, gã đàn ông này liên tục đi trộm cắp mà không cần lo lắng. Tuy nhiên, kể từ sau ngày 29/11/1968, tội ác của Fred không còn là những vụ trộm vặt như vậy.

Ngày hôm đó, Fred đang lái xe đi đưa hàng. Tới đoạn đường quốc lộ, hắn nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ đứng bên đường vẫy tay xin cho đi nhờ. Khi lên xe, cô gái giới thiệu tên mình là Rosemary Letts hay còn gọi là Rose. Vừa gặp, cả hai vừa gặp đã cảm thấy thuộc về nhau, từ lời nói đến hành động đều vô cùng ăn ý.

Rosemary Letts sinh ngày 29/11/1953 tại Devon, Anh, trong một gia đình cha là một kẻ ưa bạo lực, thường xuyên ngược đãi, đánh đập vợ con. Do bị đánh chửi quá nhiều, mẹ của Rose mắc chứng trầm cảm nặng. Rose được tạo hóa ban cho một gương mặt khả ái với mắt to, đẹp làn da trắng mịn và mái tóc nâu. Tuy nhiên, lớn lên, Rose lại trở nên thừa cân và trở thành trò đùa của các bạn học. Vì thế, Rose dễ bị kích động và tấn công bất kỳ ai trêu chọc mình.

Khi Rose được 13 tuổi, người mẹ không chịu được cảnh bị đánh đập đã đưa Rose đến ở nhà người chị gái. Từ đây, Rose bắt đầu đi chơi thâu đêm suốt sáng và cặp kè với những gã đàn ông lớn tuổi. Đến giữa năm đó, không hiểu sao Rose lại chuyển về sống với cha mình, trở thành đối tượng bị cha mình đánh đập.

Trong quãng thời gian vị thành niên, Rose Letts đã có một cuộc sống chán chường và bất hạnh. Rose là một kẻ cục cằn, nổi loạn và không hề có mục tiêu nào trong cuộc đời mình, ngoài việc mong muốn tìm kiếm những gã nhân tình lớn tuổi. Và rồi, cô ta gặp Fred West. Rất nhanh, cả hai yêu nhau và cảm thấy không thể sống thiếu nhau.

Tội ác bắt đầu

Tuy nhiên, những ngày hạnh phúc không kéo dài được lâu, bởi West phải ngồi tù sau khi hàng loạt vụ trộm bị bắt giữ mà không trả được tiền phạt hay tiền bảo lãnh. Người tình đi tù, Rose đành phải trở về sống với cha cho đến khi ông phát hiện con gái mình mang bầu với Fred. Ở tuổi 16, Rose phải rời nhà cha để tới chăm sóc các con riêng của Fred.

Năm 1970, Rose sinh hạ Heather. Với ba đứa trẻ phải chăm nom, một người bạn trai đang ngồi tù và luôn trong tình trạng túng bấn, tính khí của Rose trở nên vô cùng nóng nảy và đáng sợ. Cho đến một ngày hè năm 1971, con riêng của Fred là Charmaine đột nhiên mất tích và Rose nói với mọi người rằng mẹ cô bé là Rena đã đến đón đi.

Tuy nhiên, sự thật chỉ được cảnh sát làm rõ sau đó 20 năm, khi thi thể của Charmaine được tìm thấy ở nền phòng bếp trong ngôi nhà mà cặp đôi sinh sống. Còn trong thời điểm này, chỉ có một người biết được sự thật ngoài Rose, đó là Fred. Dù Fred đang ngồi tù khi Charmaine bị giết, song hắn vẫn dính líu đến vụ việc này bởi chẳng những không cảm thấy đau xót, trái lại còn chỉ cho Rose cách phi tang cái xác sao cho không bị phát hiện.

Tháng 8/1971, khi Fred vừa ra tù cũng là lúc Rena thực sự đến tìm con. Fred không biết phải giải thích ra sao và nhận thấy hắn không còn cách nào khác ngoài chuyện phải giết Rena. Fred West đã chuốc cho cô vợ Rena say mèm và sau đó siết cổ nạn nhân. Xác của Rena cũng được Fred và Rose chôn đúng tại khu vực đã chôn Anna.

Đến tháng 6/1972, Rose mang thai con gái thứ hai với Fred. Đứa bé được đặt tên là Mae West. Và lần này, đứa bé được hợp pháp hoá bằng một đám cưới của Fred và Rose.

Cả hai ở tại ngôi nhà số nhà 25, đường Cromwell, Gloucestershire, Anh. Fred và Rose sinh sống hòa thuận, cùng với những người con chung và con riêng, tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ như rất nhiều cặp vợ chồng khác. Chính vì thế, không ai có thể tưởng tượng đây lại là cặp đôi sát thủ độc ác bậc nhất thế giới.

Cặp vợ chồng “tốt bụng”

Bất cứ ai đặt chân vào ngôi nhà số nhà 25, đường Cromwell, Gloucestershire cũng cảm thấy bất ngờ về độ rộng rãi của nó, khác hoàn toàn vẻ bề ngoài. Ngôi nhà có một gara và một căn hầm lớn. Fred và Rose quyết định chuyển đến ngôi nhà này vì cần phải có một ngôi nhà đủ để có thể cho một gia đình ngày càng đông của họ. Hơn nữa, dù đã kết hôn nhưng Rose vẫn tiếp tục “hành nghề” mại dâm, tất nhiên với sự hỗ trợ đắc lực của chính chồng mình. Vì vậy, Rose cũng cần phải có một chỗ đàng hoàng mới mong hút thêm khách.

Một mặt, cả hai cho thuê bớt phòng để trang trải tiền nhà cũng như tìm kiếm “con mồi”. Mặt khác, căn hầm được thiết kế thành nơi Rose tiếp khách và thực hiện những kế hoạch độc ác để không bị chú ý. Vậy là, những người hàng xóm chỉ biết rằng chủ nhân của ngôi nhà số 25 là cặp vợ chồng tốt bụng khi chỉ dành cho những phụ nữ trẻ cơ nhỡ thuê với giá rất phải chăng mà không biết rằng đây thực chất là nơi “dễ vào khó ra”.

Tuy nhiên, nạn nhân của Fred và Rose không chỉ là những nữ khách mà còn cả chính đứa con gái nhỏ của mình - Anna Marie với nguyên nhân là do cô bé 8 tuổi này trót kể với bạn về những người đàn ông kỳ lạ đến và đi liên tục ở nhà mình.

Đến cuối năm 1972, Fred và Rose đón một cô gái 17 tuổi có tên Caroline Owens về làm người trông trẻ. Tuy nhiên, ở được một thời gian, cô gái bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không bình thường nên muốn nghỉ việc. Hậu quả là Caroline bị Fred cưỡng bức và dọa nạt buộc cô gái phải im lặng. Caroline chỉ được giải thoát khi mẹ của cô liên tục nhìn thấy các vết thâm tím, trầy xước trên người con gái mỗi lần về qua nhà liền gặng hỏi và sau đó đã trình báo với cảnh sát.

Tội ác chất chồng

Tưởng rằng đây sẽ là dấu chấm chết cho những tội ác của Fred nhưng trong phiên tòa diễn ra sau đó, bằng sự giảo hoạt của mình, Fred đã thuyết phục được thẩm phán rằng Caroline tự nguyện quan hệ chứ không hề có chuyện ép buộc. Dù Caroline đã không tìm được sự công bằng cho mình nhưng cô vẫn được coi là số ít may mắn có thể giữ được mạng sống của mình khi ở trong ngôi nhà số 25 chứ không như cô thợ may Lynda Gough.

Gia đình nhà West chơi thân với Lynda Gough. Nhưng dù có thân thiết đến đâu thì Lynda vẫn trở thành nạn nhân của cặp vợ chồng này khi chuyển đến ngôi nhà số 25 làm công việc chăm sóc lũ trẻ. Sau khi bị ép bán dâm, Lynda đã bị Fred sát hại và chôn trong gara.

Với vụ sát hại Lynda mà không hề gây chú ý, vợ chồng nhà West tiếp tục bắt cóc Carol Ann Cooper, 15 tuổi vào tháng 11/1973. Đến khi nạn nhân hết "giá trị" thì cô bé 15 tuổi cũng phải hứng chịu một kết cục tương tự như Gough. Từ tháng 9/1973 đến 4/1975, ít nhất 4 phụ nữ trẻ không may mắn đã phải bỏ mạng khi bước chân vào ngôi nhà số 25.

Bẵng đi một thời gian cho đến năm 1977, một vị khách 18 tuổi là Shirley Robinson tìm đến xin ở trọ. Shirley từng làm gái điếm và khi tới đây đã có mối quan hệ với Fred và mang thai. Cô gái ngây thơ nghĩ rằng có thể dành Fred cho mình. Kết cục, thi thể cô cũng bị chôn trong khu vườn.

Đến tháng 11/1978, Rose và Fred tiếp tục có thêm một bé gái nữa, Louis. Tháng 6/1980, Rose lại sinh hạ Barry, con trai thứ hai của Fred. Ba năm sau, một đứa con khác ra đời nhưng là một đứa trẻ da màu trong một lần lỡ mang thai với vị khách da đen của mình.

Những đứa trẻ lớn lên và theo năm tháng dần nhận thức được điều gì đang xảy ra trong ngôi nhà. Chúng biết mẹ mình là gái làng chơi còn cha là người ưa bạo lực và rất dữ đòn. Cô con gái Anna Marie khi này đã trở thành thiếu nữ vội chuyển ra ngoài sống với người bạn trai trong khi những đứa em khác tiếp tục ở lại hứng chịu cuộc sống tăm tối.

Và rồi cuối cùng vào năm 1986, những gì diễn ra bên trong ngôi nhà số 25 dần được chú ý khi Heather kể cho bạn của mình về nghề nghiệp của mẹ và sự lạm dụng của cha mà cô và các anh chị em thường xuyên phải chịu đựng. Nhưng đó cũng chính là sai lầm mà Heather phải trả một cái giá rất đắt.

Sai lầm chết người

Năm 1986, trong một lần tâm sự, Heather đã kể cho bạn của mình về nghề nghiệp của mẹ và sự lạm dụng của cha mà cô và các anh chị em thường xuyên phải chịu đựng. Nhưng đó cũng chính là sai lầm đã khiến Heather phải trả một cái giá rất đắt.

Heather không ngờ rằng câu chuyện này lại được cô bạn vì quá lo lắng cho Heather mà kể lại cho cha mẹ của mình trong khi họ vốn là bạn bè với nhà West và hoàn toàn không thấy cặp vợ chồng có gì bất thường. Và rồi, lần tâm sự ấy là lần cuối cùng người bạn còn nhìn thấy Heather.

Sự biến mất kỳ lạ của Heather khiến người bạn gái thêm tin vào những câu chuyện mà Heather kể và đã quyết định đi báo cảnh sát.

Ngày 24/2/1994, cảnh sát chính thức gõ cửa ngôi nhà số 25 với lệnh khám nhà trên tay. Fred tuyên bố mình và Rose không hề biết Heather ở đâu. Fred cho hay Heather từng nghiện ngập ma tuý và người cha này nghĩ rằng con gái mình đang lấy một cái tên giả nào đó để hành nghề mại dâm.

Tuy nhiên, khi đào bới khu vườn, cảnh sát tìm thấy 3 đoạn xương người được chôn dưới đất. Lúc này, Fred lại khai chính mình đã giết con gái. Tại đồn cảnh sát, Fred khai nhận mọi việc xuất phát từ một cuộc tranh cãi giữa hai cha con. Trong lúc tức giận vì con gái hỗn láo, Fred đã tát và bóp cổ Heather mà không để ý con gái đã ngừng thở. Fred sau đó đã cố gắng tìm cách cứu nhưng không được nên đã chôn thi thể Heather trong vườn.

Sự thật sáng tỏ

Ấn tượng về sự biến mất kì lạ của Heather vẫn in đậm trong tâm trí các điều tra viên. Rốt cuộc lệnh lục soát ngôi nhà phố Cromwell và khu vườn. Cuối cùng, rất nhiều những mảnh xương khác thuộc về nhiều người đã được tìm thấy trong vườn.

Khi Fred ở trong tù và cảnh sát tiếp tục điều tra sang Rose. Người đàn bà này đã uống thuốc ngủ quá liều để tự sát nhưng đã được con phát hiện kịp thời. Trong khi đó, Fred ở trong tù cũng trở nên trầm cảm và ra vẻ hối hận.

Để bảo vệ Rose, Fred nhận hết mọi tội lỗi về phía mình. Rốt cục, Fred bị cáo buộc sát hại Heather, Shirley và một phụ nữ không xác định được danh tính. Cuộc điều tra cũng được mở rộng đến sự mất tích của các nạn nhân khác. Lúc này, Fred quyết định khai với cảnh sát về tất cả nơi chôn cất nhưng việc xác định danh tính các bộ xương rải rác là rất khó khăn bởi bản thân Fred cũng không nhớ chính xác.

Sau khi cảnh sát tìm lại được thi thể của Rena, Anna McFall và Charmaine thì bỗng Fred quyết định không hợp tác nữa và thi thể của một cô gái cuối cùng không được tìm thấy. Khi quy mô vụ án ngày càng mở rộng, Rose quyết định bỏ rơi Fred để cứu lấy mình bằng cách đổ tội cho chồng. Hành động này của vợ khiến Fred choáng váng.

Ngày 13/12/1994, Fred bị buộc giết hại 12 nạn nhân, chưa tính nạn nhân cuối cùng không thể tìm ra thi thể nên không đủ bằng chứng buộc tội.

Tới ngày 1/1/1995 tại nhà tù Winson Green ở Birmingham, Fred tự treo cổ mình bằng khăn trải giường. Và đến ngày 22/11/1995, Rose bị buộc tội giết 10 người và bị toà tuyên án chung thân không giảm án và phải chịu cảnh nguc tù đến hết đời, khép lại nỗi kinh hoàng về cặp vợ chồng tàn độc bậc nhất nước Anh.
 
Chương 125: Bí ẩn 13 cái chết trong đêm với biểu tượng quỷ dữ(p1)


Những vụ tấn công khiếp đảm

Một đêm tháng 6/1984, người ta tìm thấy bà Jennie Vincow (79 tuổi) đã chết trong căn hộ của mình ở Los Angeles (Mỹ). Dựa vào vô số vết thâm tím cùng những vết dao ngang dọc trên khắp cơ thể của bà, cảnh sát có thể thấy rằng họ đang phải đối mặt với một kẻ sát nhân điên cuồng và tàn ác.

Không có chứng cứ nào được để lại tại hiện trường, cảnh sát không thể lần ra dấu vết của hung thủ cho đến gần một năm sau. 23h30 ngày 17/3/1985, tại một khu chung cư ngoại ô Los Angeles, Maria Hernandez lái xe vào khu gara mà không hề biết rằng đang bị theo dõi. Cô ra khỏi xe cũng là lúc kẻ giết người bước tới và giương súng lên rồi thản nhiên bóp cò. Cô gái ngã xuống. Nghĩ rằng cô đã chết, kẻ giết người bình thản bước qua "cái xác", tiến vào khu chung cư. Hắn không hề hay rằng viên đạn đã đi trúng vào chiếc chìa khóa xe cô đang cầm trên tay nên chỉ làm cô bị thương nhẹ ở tay.

Tuy nhiên, Dayle Okazaki - bạn cùng phòng với Maria không có được may mắn ấy. Cố gắng lê đến nhà cầu cứu bạn, Maria thốt lên đầy kinh hoàng khi thấy cô bạn 34 tuổi của mình đã nằm trong vũng máu với viên đạn xuyên qua hộp sọ.

Vừa rời khỏi hiện trường của vụ giết người này, hung thủ đã lập tức tìm được con mồi khác. Đó là người phụ nữ 30 tuổi Tsai Lan Yu đang lái xe. Kẻ sát nhân liền ép Yu dừng lại, khống chế cô bước ra khỏi xe và bắn nhiều phát đạn vào nạn nhân mà không nói năng gì. Lan Yu được tìm thấy đã chết vào sáng hôm sau.

Ngày 27/3, đúng 10 ngày sau, bi kịch lại tiếp diễn. Vincent Zazzara (64 tuổi) bị đánh và giết chết bởi viên đạn đi thẳng vào đầu khi đang nằm ngủ trên ghế sofa. Còn người vợ Maxine, 44 tuổi thì bị đâm chém nhiều nhát. Con trai của cặp vợ chồng nạn nhân chỉ phát hiện ra cha mẹ mình khi họ đã chết được hai ngày.

Ngày 14/5, cặp vợ chồng già Harold và Jean Wu không hề nghe thấy tiếng động nào khi kẻ xâm nhập lẻn vào nhà họ, vào khoảng 1-2h sáng. Sau khi giết ông Harold, tên sát nhân tìm kiếm quanh nhà mà không thấy gì đáng kể. Hắn liền quay trở lại giường ngủ của cặp vợ chồng và hãm hiếp bà Wu. Sau đó, hắn đứng dậy bỏ đi.

Dấu vết mờ nhạt

Các vụ án mạng và tấn công liên tiếp xảy ra trên địa bàn đã khiến cả người dân và cảnh sát Los Angeles đều như ngồi trên đống lửa. Cửa nẻo được người dân gia cố chắc chắn, không ai dám ra đường sau 21h, không khí tang thương và lặng lẽ bao trùm khắp vùng.

Trong hầu hết những lần ra tay, tên sát nhân xuất hiện và biến mất không để lại dấu vết gì. Cảnh sát chỉ lấy được vài nhận dạng sơ sài qua lời kể của những nhân chứng còn sống sót. Maria cho biết đó là một gã đàn ông cao lớn, màu da tối, có thể là người Bồ Đào Nha hoặc Tây Ban Nha, đôi mắt hắn vô cùng dữ tợn.

Trong khi đó, Wu chỉ nhớ rằng, bà đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng động rất lớn ở bên cạnh. Bà thấy một hình người đứng cạnh giường, súng trong tay. Chồng bà nằm bên cạnh chỉ còn có thể rên rỉ vì bị bắn vào đầu. Kẻ sát nhân đưa bàn tay to lớn tóm lấy bà. Hắn đánh và thét bà đưa tiền cho hắn. Hắn vặn chéo cánh tay bà ra đằng sau, ném bà qua giường vào người chồng đang hấp hối. Hắn lục tung căn nhà, soi đèn vào từng hộc tủ, ngăn kéo để tìm tiền. Quá kinh hoàng, bà không nhớ được gì mà chỉ nghe thấy những hơi thở cuối của người chồng sắp chết, tiếng đồ đạc bị lục lọi và lời chửi rủa của tên sát nhân vì không tìm ra vật gì có giá trị.

Còn tại hiện trường sát hại Vincent Zazzara và vợ, các điều tra viên tìm thấy vết giày của kẻ sát nhân gần hiện trường. Đó là đôi giày thể thao hiệu Reebok cỡ 11. Không ai nhìn thấy hắn, nhưng cảnh sát đã hình dung được cách thức hành động của kẻ sát nhân. Có điều lúc đó họ vẫn không thể tin rằng tất cả những cái chết kia là do một hung thủ gây ra.

Chân dung hung thủ

Đêm 30/5/1985, Ruth Wilson (41 tuổi) đang ngủ thì chợt tỉnh giấc bởi ánh sáng của chiếc đen pin chiếu thẳng vào mặt. Một bóng người cao lớn với khẩu súng trong tay cất giọng ồm ồm: “Cô giấu tiền ở đâu?".

Chưa kịp trả lời, Wilson đã bị kẻ lạ mặt đẩy xuống phòng dưới, nơi cậu con trai 12 tuổi của cô đang ngủ để ép nạn nhân phải đưa tiền cho mình. Sợ hãi, Wilson vội giao cho kẻ cướp chiếc vòng kim cương là vật có giá trị nhất trong nhà. Tưởng rằng hai mẹ con sẽ được yên nhưng sau khi buộc cậu bé vào tủ và khóa trái lại, hung thủ đã quay sang cưỡng hiếp Wilson rồi mới bỏ đi.

Dựa vào trí nhớ của các nhân chứng, cảnh sát đã phác họa được một số chi tiết khác về nhân dạng của hung thủ. Đó là một thanh niên 25-30 tuổi, tóc đen, trán cao và khuôn mặt gầy gò, xương má bằng phẳng, môi dày, cằm vuông và luôn mặc đồ đen.

Các đội tuần tra tiếp tục tìm kiếm trong toàn thành phố và vùng ngoại ô phụ cận. Họ giám sát hoạt động của tất cả những kẻ tình nghi cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không có thêm thông tin nào.

Khi cảnh sát bắt đầu thấy bế tắc thì một chi tiết đáng giá đã xuất hiện trong vụ án tiếp theo.

Biểu tượng của quỷ

Vào đêm 14/5, tên sát nhân tiếp tục đột nhập và giết chết William Doi (66 tuổi) với một viên đạn vào đầu. Nửa tháng sau, bà Malvia Keller, giáo viên nghỉ hưu, 83 tuổi và cô em gái tàn tật, bà Blanche Wolfe, 79 tuổi, bị tấn công trong căn hộ nhỏ của họ tại vùng ngoại ô Monrovia. Xác họ được tìm thấy vào sáng hôm sau, hai hộp sọ bị đập vỡ bằng búa. Bà Wolfe có dấu hiệu bị hãm hiếp nhưng đã may mắn sống sót. Lần này, kẻ sát nhân để lại dấu vết. Đó là ngôi sao 5 cánh vẽ bằng son môi trên đùi bà Wolfe và một hình ngôi sao khác vẽ trên tường nhà. Điều đáng nói đây chính là biểu tượng của quỷ Satan.

Vào ngày 2/6, người ta tìm thấy ông Mabel Bell (84 tuổi) và bà Florence Lang (81 tuổi) đang bất động trong ngôi nhà của họ. Bà Lang đã sống sót trong khi chồng mình thì không may mắn như vậy. Trên các bức tường của ngôi nhà, cảnh sát lại tìm thấy hình ngôi sao 5 cánh.

Cảnh sát trưởng Sherman Block nghi ngờ hung thủ gây ra những vụ án là một kẻ theo tà giáo, bị ám ảnh bởi những dấu hiệu ma quái. Tại hiện trường một vụ tấn công, cảnh sát còn tìm thấy một chiếc mũ lưỡi trai có biểu tượng của ban nhạc AC/DC. Đây là một ban nhạc rock hạng nặng với những bài hát táo bạo, dễ kích động bạo lực.

Quá nhiều vụ giết người liên tiếp xảy ra trong thời gian ngắn và được tính toán kỹ lưỡng khiến các điều tra viên bắt đầu cảm thấy nản lòng vì phải theo dấu một vụ án không thể xác định được động cơ chính xác của hung thủ. Các nạn nhân không có sự cố định về tuổi tác, sắc tộc, giới tính.

Trong những tuần tiếp sau đó, người dân Los Angeles tiếp tục sống tong sự hoang mang lo sợ khi con số nạn nhân vẫn không ngừng tăng lên. Sau mỗi đêm gây án, hắn đều để lại biểu tượng “quỷ dữ” trên tường. Làn sóng sợ hãi bao phủ mọi hoạt động của thành phố. Nhiều người dân, đặc biệt là những người sống một mình gần như không có giấc ngủ trọn vẹn.
 
Chương 126: Bí ẩn 13 cái chết trong đêm với biểu tượng quỷ dữ(p2)


Quyết tâm truy bắt

Đặt mục tiêu tìm ra hung thủ trong thời gian sớm nhất, cảnh sát phát các tờ rơi in bản phác họa chân dung kẻ giết người cho toàn thể người dân Los Angeles. Tất cả đồng loạt cùng tham gia truy tìm kẻ giết người. Bất cứ ai có dấu hiệu nghi vấn, kể cả không rõ ràng cũng đều được thông báo tới cảnh sát và bị cảnh sát lập tức “hỏi thăm”. Nhờ vậy, cảnh sát có được vô số thông tin về những nghi ngờ của người dân trong thành phố.

Ngoài việc tự trang bị các loại vũ khí đề phòng trường hợp nguy cấp, người dân đối phó với tên sát nhân bằng cách để đèn sáng suốt đêm và luôn đề cao cảnh giác. Họ thậm chí lập ra những tổ gác tại các khu phố, công viên…, thay phiên nhau đi tuần khắp đêm, chiếu đèn pha vào mọi vật sống và nếu nghi ngờ đó là kẻ giết người thì tất cả cùng lao vào tấn công.

Mọi cố gắng dường như đã có kết quả. Yên bình dường như đã trở lại trong khu vực. Tuy nhiên, niềm vui chưa được bao lâu thì bi kịch lại ập tới. Tên giết người hiểu rằng nếu không thể tiếp tục tội ác ở Los Angeles thì hắn vẫn có thể giết người ở một nơi khác.

Đêm ngày 17/4/1985, một chiếc Pontiac Grand Prix đời 1978 màu nâu đỏ dừng lại tại vùng ngoại ô Lake Merced của thành phố San Francisco. Bước ra khỏi xe là người đàn ông với khẩu súng 22 ly tiến về phía một ngôi nhà hai tầng của một cặp vợ chồng già người Hoa. Thế rồi, hắn lững thững đi tới góc tối căn nhà của ông bà Pan.

Bi kịch lặp lại

Sáng hôm sau, khi đến thăm cha mẹ, người con trai phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp: Cha trúng đạn giữa đầu, chết trên giường, mẹ tuy còn sống nhưng bị thương rất nặng. Bức tường phòng ngủ của ông bà Pan đầy những biểu tượng Satan vẽ bằng son môi, cùng với những lời chửi thề tục tĩu và các thông điệp kỳ quái. Các ngăn kéo trong nhà đều bị lục lọi, cửa sổ bị mở tung và phía ngoài là những dấu giày Reebok cỡ 11.

Cảnh sát San Francisco ngay lập tức hiểu rằng tên giết người ghê rợn của Los Angeles đã tới thành phố của mình. So sánh với những tài liệu của thám tử Salerno ở thành phố Los Angeles, thám tử Frank Kowalski của sở cảnh sát San Francisco nhận ra là giống như những vụ án ở Los Angeles, đêm thảm sát gia đình Pan cũng xuất hiện một chiếc Pontiac 1978 đi dọc các phố tại đây.

Điều Frank và đồng nghiệp còn băn khoăn là có phải chính gã sát nhân của bóng đêm đã gây ra 4 vụ giết người trước đó ở San Francisco không. Các vụ án mạng này có đặc điểm gần giống với cách gây án của gã Satan...

Cảnh sát San Francisco lập tức công bố ảnh nhân dạng của kẻ bị tình nghi mà cảnh sát Los Angeles gửi đến. Số xe đi tuần tra ban đêm được tăng lên gấp đôi, đặc biệt trong khu vực có nhiều người gốc Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha sinh sống, vì đó là khu vực đặc biệt dễ dàng cho kẻ sát nhân trà trộn. Và chẳng bao lâu sau, các thám tử nhận được tin báo về một kẻ lạ mặt thuê phòng ở một nhà nghỉ trên phố Mason trong thời gian xảy ra vụ giết vợ chồng Pan.

Tội ác không ngừng

Nghi ngờ cái chết của vợ chồng ông Pan có liên quan tới Sát nhân bóng đêm, các thám tử San Francisco quyết định gửi viên đạn trong đầu ông Pan tới nhóm pháp y ở Los Angeles. Kết quả cho thấy nó trùng khớp với hàng loạt vụ giết người tại thành phố Los Angeles.

Và khi kẻ sát nhân đã xuất hiện thì số vụ án không thể dừng lại ở con số 1. Rạng sáng ngày 25/8/1985, William Carns và bạn gái Renata Gunther đang yên giấc tại nhà trên đường Christana Drive, thì một bóng đen cao lớn bước vào phòng họ. Đó chính là Sát nhân của bóng đêm.

Hắn chĩa khẩu côn 22 ly vào đầu William và bóp cò. Renata hoảng hốt thức dậy sau tiếng nổ và cảm thấy một sức nặng khủng khiếp, đang đè trên người mình. Sau khi hãm hiếp cô gái, tên tội phạm tha mạng cho cô và biến mất vào bóng đêm.

Lúc này, cảnh sát San Francisco đã có bước đột phá khi chủ một nhà trọ ở hạt Tenderloin cho hay một gã thanh niên có nhận dạng giống kẻ sát nhân đã ở trọ nhiều lần trong suốt hơn một năm qua và lần này vào đúng thời gian xảy ra vụ giết vợ chồng Pan.

Chủ nhà trọ Alex Melnikov, cho biết người thuê nhà đó chuyên mặc một bộ quần áo màu đen. Buổi chiều ngày xảy ra án mạng, anh ta đã thanh toán tiền nhà và vội ra đi. Trên cửa căn phòng anh ta đã thuê có dấu hiệu ngôi sao 5 cánh của quỷ Satan.

Lộ diện nghi phạm

Và cũng đúng lúc này, hai người dân là Serafin Arredondo và bà Donna Myers, sống tại quận El Sobrante, San Francisco đều cung cấp cho cảnh sát một tin tức vô cùng giá trị. Họ cho biết nơi họ ở gần đây xuất hiện một người đàn ông tên là Ricky, có nhiều hành động kỳ lạ và trông rất giống bức ảnh truy nã của cảnh sát. Theo những gì Ricky nói, thì anh ta là người từ El Paso, Texas tới đây, và thường đi đây đó trong bang California, thường là giữa hai thành phố San Francisco và Los Angeles. Anh ta tỏ ra ưa thích đặc biệt các bộ quần áo màu đen.

Serafom cho biết, có lần cô tình cờ thấy Ricky đang xem một chương trình TV thông báo về các nạn nhân của Sát nhân của bóng đêm. Anh ta tỏ ra rất quan tâm tới chương trình ấy. Nhận ra có người sau lưng mình, anh ta quay lại, nhìn vào cô rồi nói: “Cô có ngạc nhiên không khi đột nhiên biết tôi là Sát nhân của bóng đêm?”, sau đó bỏ đi.

Ngày 27/4/1986, chiếc Pontiac Grand Prix đời 1978 màu nâu đỏ được tìm thấy trong khu Rampart ở Los Angeles. Các thám tử theo dõi nó 24/24 giờ và chỉ khi chắc chắn là chủ nhân không quay trở lại, họ mới kiểm tra chiếc xe.

Dấu vân tay tìm thấy trên xe là của một người từng có tiền án về tội ăn cắp vặt, tên là Ricardo Ramirez. Bất ngờ là người đàn ông này có nhiều điểm giống với bức phác họa chận dung Sát thủ bóng đêm. Hai nhân chứng là Serafin Arredondo và bà Donna Myers đều xác nhận Ricardo Ramirez chính là Ricky.

Cảnh sát đã có một cái tên, và giờ đây, những gì mà họ cần làm là kiểm tra kẻ tình nghi để tìm ra thêm những thông tin khác về hắn. Và cần nhất là phải tìm ra trước khi hắn ra tay giết hại thêm nhiều người, nếu như hắn quả thực là kẻ giết người mà họ đang truy lùng. Hồ sơ về nghi phạm này được thu thập. Với quá khứ của Ricardo Ramirez, cảnh sát cảm thấy rằng dường như họ đang đi đúng hướng.

Quá khứ bất hảo

Ricardo Ramirez sinh ngày 29/2/1960 tại El Paso, bang Texas, mang trong mình hai dòng máu của người Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Gia đình Ramirez thuộc diện nghèo và có tất cả 7 người con, trong đó Ramirez là con út. Tuy khó khăn nhưng mẹ của Ramirez vẫn cố gắng nuôi dạy các con tử tế. Đáp lại điều này, những của bà đều ngoan ngoãn, trừ đứa con út. Ramirez thường lang thang trên đường phố và giao du với các băng cướp giật.

Bước ngoặt trong cuộc đời của Ramirez có thể là vào cái đêm hắn chứng kiến anh họ Mike giết vợ. Mike từng là lính Mũ nồi xanh, song chiến tranh đã biến đổi anh ta. Sau khi hồi hương, Mike huênh hoang về việc tra tấn và cắt xẻo kẻ thù.

Hắn và cậu em họ 13 tuổi Richard lượn lờ cả ngày, say sưa, khiến vợ Mike bắt đầu phàn nàn về việc anh ta cần xốc lại cuộc đời mình và kiếm việc làm. Mike mua một khẩu súng và bắn thẳng vào mặt vợ.

Chính sau sự kiện này, Ramirez bắt đầu bỏ học và hút cần sa nhiều nhất có thể mỗi ngày. Hắn bắt đầu quá trình đột nhập nhà người khác ăn cắp đồ đạc lặt vặt. Rất nhiều lần hắn bị cảnh sát bắt và bị gửi tới các trường giáo dưỡng.

Lớn hơn một chút, Ramirez có 3 sở thích là võ thuật, marijuana (một loại ma túy) và thể loại nhạc Hard Rock (nhạc Rock cực mạnh, cuồng dại). Chính điều này đã khiến Ramirez khám phá ra niềm đam mê lớn nhất của đời mình là thực hiện nghi lễ của các tà giáo.

Trong đó, Ramirez thích nhất giáo phái tôn sùng quỷ Satan với những câu chuyện về các nghi lễ tế bí hiểm và những con quỷ dữ. Sau các giờ học, hắn thường tới các thư viện và đọc sách về Satan. Đến năm 20 tuổi, Ramirez rời khỏi gia đình và bắt đầu con đường của riêng mình.

Công lý thực thi

Ngày 25/8/1985, Ramirez bước xuống từ chiếc xe buýt đi từ Phoenix (bang Arizona) tới Los Angeles. Hắn vẫn chưa biết hình ảnh và tên tuổi của mình đã được đưa lên tất cả các phương tiện truyền thông trên toàn nước Mỹ.

Ramirez bắt chuyến xe tiếp theo đi tới phía đông thành phố, nơi có nhiều người Tây Ban Nha sinh sống. Tới nơi, vừa bước vào một quán ăn trên đại lộ Towne và gọi một ly rượu thì thấy ngay ảnh mình trên đầu trang nhất của tờ báo. Cùng lúc, nhiều con mắt đổ dồn vào hắn. Ramirez vội vã ra khỏi quán nhưng đã quá muộn. Những người dân có mặt tại đó đồng loạt lao theo hắn và hét lên: “Bắt lấy tên giết người!”.

Ramirez chạy thục mạng trên hè phố của khu vực mà hắn biết rõ như lòng bàn tay. Nhưng lần này hắn đã không gặp may. Vì đó là buổi sáng của ngày nghỉ cuối tuần, mọi người dậy từ sớm và đổ ra đường, người dắt chó đi dạo, người ra chợ mua sắm. Ai cũng nhìn thấy hắn đang bị truy đuổi.

Khi chạy tới phố Hubbard, Ramirez bị một nhóm 4 thanh niên lao ra truy cản. Có người còn nắm trong tay một cây roi sắt và chỉ trong 20 giây, họ quật ngã hắn. Khi nhóm cảnh sát đầu tiên tới hiện trường, gạt được rừng người đang tức giận, thì người hắn đã đầy máu.

Cả nước Mỹ hy vọng vụ án "Sát nhân của bóng đêm" sẽ sớm được đưa ra xét xử và con quỷ khát máu phải đền tội. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, những thủ tục pháp lý rườm rà và phức tạp của ngành tư pháp đã trì hoãn việc xử án tới gần 3 năm.

Trước phiên tòa, Ramirez lúc công nhận, lúc phủ nhận tội ác. Hắn còn công khai đe dọa các quan tòa, thậm chí hắn còn vẽ ngôi sao 5 cánh biểu tượng của quỷ Satan lên lòng bàn tay và khoe nó với công chúng.

Tính đến năm 1985, Richard Ramirez đã gây ra 13 vụ án mạng và hàng chục vụ tấn công khác. Ramirez bị kết án tử hình cho những tội ác của mình, song hắn đã chết trong tù vì bệnh tật khi chưa đến ngày hành quyết.
 
Chương 127: Bà trùm Trùng Khánh và vụ đầu độc nhân tình trong cơn cuồng ghen


Là vợ của ngôi sao chính trường quyền lực bậc nhất Bạc Hy Lai, thật khó tin bà Cốc Khai Lai lại đang mỏi mòn vùi cuộc đời mình phía sau song sắt nhà tù với tội danh giết người. Hơn nữa, đệ nhất phu nhân Bí thư Thành ủy Trùng Khánh và nạn nhân từng là nhân tình, thề non hẹn biển bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Cuộc tình ngang trái cùng doanh nhân Anh

Bạc Hy Lai từng là ngôi sao chính trị xán lạn bậc nhất trong thập niên đầu thế kỷ 20 của chính trường Trung Quốc. Năm 2001, ông Bạc là Tỉnh trưởng tỉnh Liêu Ninh rồi là Bộ trưởng Bộ Thương mại. Năm 2007, Bạc Hy Lai được đề bạt làm Bí thư Thành ủy Trùng Khánh - một trong bốn thành phố trực thuộc trung ương Trung Quốc, với dân số khoảng 30 triệu người.

Năm 1984, ông Bạc Hy Lai gặp gỡ bà Cốc Khai Lai - cử nhân luật và thạc sĩ chính trị quốc tế của Đại học Bắc Kinh, con gái danh tướng Cốc Cảnh Sinh. Là người phụ nữ sắc nước hương trời và tài năng sắc sảo, Cốc Khai Lai nhanh chóng làm mê đắm vị chính khách. Họ yêu nhau và chỉ 2 năm sau đi đến hôn nhân.

Đã có thời mọi gia đình Trung Quốc đều thần tượng vợ chồng Bạc Hy Lai - Cốc Khai Lai, không chỉ bởi quyền lực tưởng chừng tối thượng trong tay họ, mà còn bởi chuyện tình đẹp và cái kết viên mãn. Nhưng Bạc Hy Lai có thể từ bỏ người vợ đầu để đến với Cốc Khai Lai, thì cũng dễ dàng sa đà vào những mối quan hệ ngoài luồng. Sau này, khi đã bị bắt và đưa ra xét xử, truyền thông Trung Quốc khẳng định Bạc Hy Lai dan díu với hơn 180 cô nhân tình!

Ông ăn chả thì bà ăn nem, Cốc Khai Lai trả thù người chồng phụ bạc bằng những vòng tay lạ. Thậm chí vào cuối những năm 1990, bà Cốc còn đem theo con trai Bạc Qua Qua tới nước Anh. Theo tiết lộ, đã có tối thiểu 3 người đàn ông thường xuyên lui tới căn hộ bạc triệu nơi mẹ con Cốc Khai Lai sinh sống, trong đó có vị doanh nhân thành đạt người Anh có tên Neil Heywood.

Để nói về vị doanh nhân Neil Heywood, người ta có thể dùng cụm từ “tiệm cận hoàn hảo”. Vẻ ngoài điển trai, phong thái lịch thiệp, rất biết lấy lòng chiều chuộng phụ nữ, và đặc biệt ông ta cũng rất giàu. Neil Heywood cũng rất biết tận dụng những gì mình đang có. Ông ta hiểu sức mạnh ghê gớm của gia tộc họ Bạc, biết đường quyền sinh quyền sát của bà trùm Cốc Khai Lai. Vì thế, Neil Heywood chấp nhận làm nhân tình của phu nhân Bí thư Thành ủy Trùng Khánh, thậm chí còn gác chuyện kinh doanh sang một bên để làm thầy dạy tiếng Anh cho cậu ấm Bạc Qua Qua. Tất cả vì một mục đích, đó là những dự án địa ốc béo bở ở Trùng Khánh.

Lời khai lạnh người của kẻ thủ ác

Neil Heywood khôn ngoan, nhưng người tính không bằng trời tính. Những dự án mà ông ta phải đánh đổi bằng nhiều thứ, hóa ra lại là dự án treo, nằm bất động trong nhiều năm còn số tiền đầu tư cũng dần bốc hơi theo thời gian.

Nổi giận, Neil Heywood đòi mẹ con Cốc Khai Lai - Bạc Qua Qua phải đền bù thiệt hại 14 triệu bảng Anh, thậm chí phải chi trả 10% doanh thu mà vị tỷ phú người Anh dự tính sẽ thu về. Nếu không, Heywood sẽ tung hê chứng cứ mà ông ta thu thập được về những khoản tài chính bất chính, những “dự án hơi” tương tự mà Cốc Khai Lai một tay chỉ đạo. Thậm chí, Neil Heywood còn dọa sẽ “hủy diệt” cậu ấm Bạc Qua Qua.

Thực ra, sự thể có thể đã rất khác. Tuy nhiên, chính Neil Heywood đã phá hỏng tất cả bằng quyết định kết hôn với một phụ nữ Trung Quốc khác. Việc nhân tình rời bỏ mình để kết hôn với người phụ nữ khác kích thích “máu Hoạn Thư” của bà Cốc, vốn có tiền sử ghen tuông đến mức trầm cảm vì những mối quan hệ ngoài luồng của ông chồng quyền lực Bạc Hy Lai.

Ngày 13/11/2011, thông qua người trợ lý Trương Hiểu Quân, bà Cốc hẹn nhân tình ở khách sạn Lucky Holiday. Neil Heywood đến mà chẳng mảy may nghi ngờ, nào biết rằng ông ta sẽ có một hành trình không may mắn. Cốc Khai Lai đến, mang theo một chai thủy tinh đựng chất cyanide và một lọ thuốc con nhộng. Sau khi đã chuốc cho Neil Heywood say mèm, bà trùm cùng trợ lý Trương Hiểu Quân ra tay sát hại doanh nhân người Anh bằng thứ kịch độc.

Neil Heywood chìm vào giấc ngủ và mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa. Sau khi gây án, Cốc Khai Lai cùng trợ lý rời khỏi hiện trường. Sau đó, bằng quyền lực và mối quan hệ tình ái khác với Vương Lập Quân - Giám đốc Sở Công an Trùng Khánh, bà trùm cho ngụy tạo bằng chứng, hồ sơ hòng phi tang tội trạng.

Lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát, hành động sát nhân của Cốc Khai Lai đã không thể che giấu được mãi. Bà trùm Trùng Khánh ban đầu bị tuyên tử hình treo, sau đó được giảm xuống còn chung thân. Và nó đã mở ra bê bối chính trị lớn bậc nhất lịch sử Trung Quốc, viên gạch vỡ đầu tiên trong sự sụp đổ của đế chế “Hổ lớn” Bạc Hy Lai. Đôi vợ chồng quyền lực và đáng ngưỡng mộ ngày ấy, hôm nay vẫn đang trả giá cho tội ác của mình đằng sau song sắt.
 
Chương 128: Vụ án mặt nạ giết người


Chiếc mặt nạ giết người

Buổi sáng ngày 27/3/1905, ông chủ hàng tạp hóa Thomas Farrow bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa thất thanh. Chỉ mới 7 giờ sáng, khi cả London vẫn còn chìm trong giấc ngủ, khi làn sương mù còn chưa tan trên vọng tháp Big Ben, thì cửa hàng Chapman’s Oil & Colour Shop đã có những vị khách lạ mặt viếng thăm.

Dù vẫn còn ngái ngủ, nhưng với tính chất của người làm kinh doanh, ông Farrow buộc lòng phải mở cửa sớm hơn thường lệ. Nhưng nếu có cơ hội để làm lại, chắc chắn Thomas Farrow sẽ ngủ tiếp để tránh khỏi mối tai họa thiệt thân đó.

Chỉ cần ông chủ cửa tiệm mở cửa, hai vị khách lạ mặt kia mau chóng hiện nguyên hình là phường đạo chích chuyên nghiệp. Với vũ khí trên tay, chúng đe dọa ông Farrow, yêu cầu ông phải giao nộp hết toàn bộ tài sản trong cửa tiệm, tất cả tiền mặt mà ông Farrow đã cố gắng dành dụm suốt một đời.

Khi Thomas Farrow định chống cự, chúng liền lao vào người đàn ông trung niên, tấn công man rợ. Ông chủ cửa tiệm ngã xuống nhưng vẫn cố gắng ngăn cản những kẻ thủ ác lên lầu, bởi ở phía trên vợ ông - bà Ann đã biết chồng mình bị tấn công và đang lao xuống ứng cứu. Chúng liền ra tay sát hại cả vợ chồng ông chủ hàng tạp hóa, sau đó rời đi với 15 đô-la lục lọi được.

Khoảng một giờ sau, cậu thiếu niên William Jones đến cửa tiệm. Cậu bé 16 tuổi này ngạc nhiên khi thấy cửa bị khóa, dù theo thông lệ thì vào giờ này ông chủ đã bắt đầu chuẩn bị cho công việc của một ngày. Lo lắng điều chẳng lành xảy ra, Jones chạy đi và trở về với một vị trợ lý khác. Họ cố gắng vào ngôi nhà bằng cửa sau, để rồi thấy cảnh tượng kinh hãi và đau lòng.

Williams Jones và người trợ lý mau chóng báo cáo sự việc cho nhà chức trách. Trung sĩ Albert Atkinson đến hiện trường, thấy bà Ann vẫn còn thoi thóp thở nhưng với những vết thương rất nặng. Cũng giống như ông Thomas, cả hai vợ chồng bị những kẻ thủ ác tấn công vào đầu, với những vết thương sâu hoắm. Bà Ann được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng đã quá muộn.

Tài trí Collins & Sự thay đổi lịch sử thế giới

Vụ án rơi vào ngõ cụt. Động cơ gây án rõ ràng nhưng không có hung khí và cũng không có nhân chứng. Tất cả những gì cảnh sát thu thập được là một hộp tiền rỗng với loang lổ vết máu, bên cạnh đó là chiếc mặt nạ của kẻ thủ ác bỏ lại hiện trường sau quá trình vật lộn với ông Thomas (cũng vì thế vụ án này còn được gọi là “Chiếc mặt nạ giết người”). Thu thập hiện trường, phong tỏa khu vực và lấy lời khai của tất cả những ai có mặt trong khu vực ở thời điểm đó, cảnh sát có thêm một số chi tiết quan trọng.

Hai người giao sữa trong khu vực nói rằng họ nhìn thấy có hai gã đàn ông rời khỏi cửa tiệm Oil & Colour Shop trong khoảng thời gian 7 giờ 15 phút sáng. Một nhân chứng thứ ba tiết lộ thêm, gã du thủ du thực Alfred Stratton có lảng vảng trong khu vực này trong thời điểm xảy ra vụ trọng án.

Alfred Stratton - 22 tuổi, và anh trai của gã, Albert Stratton chưa có tiền án tiền sự. Dù vậy, chúng nổi tiếng khắp thành London những năm đầu thế kỷ 19 với tài trộm cắp, với những vụ cãi lộn, đánh đấm. Chúng như thể đã “cà khịa” với cả cái thành London này vậy. Và dĩ nhiên, chúng là những nghi can hàng đầu.

Cảnh sát triệu tập bạn trái của Alfred. Cô ta xác nhận rằng bạn trai của mình có bộ trang phục giống hệt như những gì các nhân chứng mô tả trong buổi sớm tinh mơ xảy ra vụ án mạng. Trong khi đó, bạn gái của Albert cung cấp thêm rằng cô ngửi thấy mùi parafin - một hợp chất có trong dầu hỏa. Trong khi đó, Oil & Colour Shop của vợ chồng nạn nhân Thomas - Ann Farrow lại bán loại nhiên liệu này. Bên cạnh đó, Albert còn lộ ra thêm là hắn có một khoản tiền mặt mà khi cô bạn gái hỏi đến, gã không trả lời được và chỉ lảng đi.

Nhưng làm thế nào để cảnh sát có thể khép tội trạng cho anh em nhà Stratton? Ngày 2/4, Alfred bị bắt giữ trong quán rượu King of Prussia. Ngày hôm sau, đến lượt Albert bị bắt ở một nơi không xa hiện trường. Chỉ có điều, người giao sữa không thể khẳng định chúng có phải hung thủ hay không, vì trời còn sớm và không nhìn rõ mặt hai kẻ thủ ác.

Nhưng thanh tra thám tử Charles Collins thì đã tìm ra lý lẽ thuyết phục để khép tội anh em nhà Stratton. Bằng các biện pháp nghiệp vụ, ông phóng to các dấu vân tay để lại trên chiếc hộp đựng tiền nhuốm máu ở hiện trường cửa tiệm Oil & Colour Shop. Bên cạnh dấu vân tay của vợ chồng ông Thomas và bà Ann Farrow, thì có thêm một dấu vân tay lạ mặt khác. Và dấu vân tay ấy trùng khớp hoàn toàn với dấu vân tay từ những đầu ngon tay của Alfred Stratton.

Hai gã côn đồ lập tức bị khép tội. 9 giờ sáng ngày 23/5/1905, anh em Alfred và Albert Stratton bị hành hình tại nhà tù Wandsworth. Chúng trở thành những người đầu tiên trên thế giới bị kết tội vì dấu vân tay. Kể từ vụ án này, một phương pháp quan trọng và hữu hiệu được sử dụng trong khoa học pháp y, đó là dấu vân tay. Nó đã trở thành phương pháp hữu dụng và không thể thiếu trong các cuộc điều tra, và sau này có rất nhiều kẻ phạm tội phải cúi đầu bởi phương pháp điều tra dựa trên dấu vân tay hiện trường.
 
Chương 129: Cái chết bí ẩn của nữ phóng viên & sự sụp đổ của đế chế ông trùm


Ireland là một quốc gia yên bình. Thế nhưng vào mùa hè năm 1996, sự yên bình của xứ sở 6,5 triệu dân này bị xé toạc bởi cái chết của nữ nhà báo Veronica Guerin. Thậm chí sự kiện này đã tác động đến hệ thống pháp luật của cả châu Âu, để rồi dẫn đến sự ra đời của một chiến dịch bảo vệ nhân chứng. Châu Âu không muốn tái hiện nỗi đau nào tương tự...

Cái chết của nữ phóng viên & sự thất bại của công lý

Veronica “Ronnie” Guerin là nhà báo có tiếng tại Ireland. Cô làm việc cho tờ Sunday Independent. Luôn đi đầu trong cuộc chiến chống lại cái ác, các thế lực hắc ám, Veronica thực sự là hiện thân của công lý. Với những loạt bài điều tra đình đám, có khả năng tác động mạnh mẽ đến xã hội, Veronica và ngòi bút của mình lại là tử thần của các tổ chức tội phạm ở Ireland, vốn đang hoạt động vô cùng mạnh mẽ trong thế giới ngầm.

Thế rồi vào ngày 26/6/1996, những tiếng đạn chát chúa ở Dublin như xé toạc sự yên bình của cả Ireland. Trong chiếc xe của mình, Veronica đang chờ cơn tắc đường ở Dublin qua đi. Nhưng sau những tiếng đạn ấy, nữ nhà báo nổi tiếng của Ireland gục xuống vô-lăng. Cô mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Ở thời điểm Veronica “Ronnie” Guerin bị bắn, cả châu Âu còn đang sục sôi với EURO 1996. Và hôm đó là ngày diễn ra trận bán kết huyền thoại giữa ĐT Anh và ĐT Đức. Thế nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt, không ít người đã lặng đi khi đọc dòng tin về cái chết của một trong những nhà báo tài danh của châu Âu. Veronica sinh năm 1958 tại Dublin. Khi mất, cô chỉ mới 37 tuổi, còn cả một cuộc đời rất dài ở phía trước, nơi công chúng vẫn ngày ngày chờ đợi những bài điều tra đanh thép.

Thực ra, cái chết của Veronica một phần đã được “báo trước”. Cô nhiều lần là mục tiêu tấn công của các tổ chức tội phạm. Nhà riêng của cô từng bị bắn. Trùm ma túy John Gilligan - kẻ độc tài ở Dublin, người đã tạo ra cả một đế chế ở xứ sở này, từng đấm vào mặt Veronica, đe dọa sẽ lấy mạng đứa con trai 6 tuổi của cô. Nhưng những nỗ lực đe dọa của các thế lực hắc ám chỉ càng khiến cho Guerin tức giận, càng trở nên hăng hái hơn trong cuộc chiến chống lại cái ác, tiếp tục phanh phui những sự thật mà đám tội phạm muốn chôn vùi trong bóng tối.

Đế chế của ông trùm Gilligan sụp đổ

Cái chết của nữ nhà báo Veronica Guerin thực sự là một vụ nổ trong mùa hè 1996 ở Ireland, có sự tác động còn lớn hơn cả chức vô địch EURO 1996 của ĐT Đức. Tờ ListVerse khẳng định, cuộc điều tra về vụ tấn công nữ nhà báo Guerin là cuộc điều tra lớn nhất trong lịch sử điều tra tội phạm Ireland. Nó có tác động sâu rộng và trực tiếp lên đời sống xã hội Ireland, khiến tất cả phải rúng động. Ở đâu đó, không ít người đã mất niềm tin vào công lý, đã sợ hãi và đầu hàng trước cái ác.

Trùm ma túy John Gilligan dĩ nhiên là nghi can số 1. Thế nhưng làm thế nào để có thể vạch trần tội ác của gã độc tài cầm đầu băng đảng tội phạm lớn nhất Ireland, đó không phải điều dễ dàng. Nó khó khăn như chính việc người Ireland phải chấp nhận sự thật rằng Ronnie không còn nữa.

Các nhà chức trách biết rằng họ phải đưa vụ việc này ra ánh sáng. Cả một hệ thống pháp luật, cả một đội ngũ cảnh sát được huy động cho vụ đại án mang tên Veronica Guerin. Trùm ma túy John Gilligan nỗ lực lấp liếm tội trạng của mình bằng một kế hoạch ám sát tinh vi. Nhưng sau một quá trình dài đấu tranh chống lại cái ác, cuối cùng John Gilligan và đám chân tay thân tín của mình đều đã bị đưa ra trước ánh sáng công lý hoặc vì tội giết người, hoặc là buôn bán ma túy. Xứ sở Ireland, sau vụ án ấy đã trở nên yên bình hơn, bởi tổ chức tội phạm khét tiếng do John Gilligan làm ông trùm đã bị triệt phá hoàn toàn.

Nhưng vụ án mang tên Veronica Guerin và sự tác động không dừng lại tại đó. Sau cái chết của nữ nhà báo tài danh, Nghị viện Ireland quyết định thành lập Cục Tài sản hình sự (Criminal Assets Bureau - CAB), dành để tịch thu bất cứ tài sản nào được tìm thấy thông qua các vụ phạm tội. Họ cũng thiết lập một chương trình bảo vệ nhân chứng, để những người muốn chống lại cái ác sẽ không phải trải qua số phận bi thảm như Veronica Guerin nữa.

Rất nhiều kẻ tội phạm đã phải chạy trốn khỏi Ireland. Và tính đến năm 2014, CAB đã thu giữ, đóng băng tổng số tài sản lên tới 107 triệu euro, là kết quả của các vụ điều tra tội phạm của giới chức trách. Rất nhiều quốc gia khác của châu Âu cũng học hỏi Ireland, thành lập các cơ quan tương tự như CAB. Nhờ chương trình ấy, tình trạng phạm tội ở lục địa già được kiểm soát đáng kể.
 
Chương 130: �Đứa con nước Mỹ” - Vụ bắt cóc lịch sử và sự xuất hiện luật bất quá tam


Polly Klaas - cô gái nhỏ 12 tuổi, sống cùng mẹ ở Petaluma. Đó là một thị trấn yên bình ở miền bắc California. Nơi này từng xuất hiện trong các bộ phim hoài cổ như American Graffiti hay Peggy Sue Got Married. Thế rồi một biến cố kinh hoàng xảy ra với Polly, khiến Petaluma không còn là thị trấn yên bình nữa. Thậm chí, đã có lúc cả nước Mỹ hướng về Petaluma để cầu nguyện cho Polly Klaas - Đứa con nước Mỹ.

Đó là ngày 1/10/1993. Polly cùng hai cô bạn nhỏ của mình đang vui chơi trong một bữa tiệc. Thế rồi một gã đàn ông cao lớn lao vào phòng Polly, trên tay lăm lăm con dao nhọn. Hắn đe dọa 3 bé gái, trói tất cả lại, kéo vỏ gối trùm kín đầu những cô gái nhỏ tội nghiệp rồi bắt đếm đến 1.000. Sau đó, gã rời đi với Polly trên vai.

Cả một chiến dịch thu hút 4.000 tình nguyện viên ngày đêm hướng về Polly. Từ mọi miền nước Mỹ, nhiều người đổ về Petaluma với hy vọng tìm thấy cô bé và sự sống vẫn còn hiện hữu. Hơn 2 tỷ bức ảnh là những nụ cười rạng rỡ của cô bé nữ sinh lớp 7 được gửi đến khắp toàn cầu, chờ đợi vào một phép màu. Thậm chí chương trình truyền hình America's Most Wanted làm một chương trình riêng về vụ bắt cóc. Truyền thông Mỹ gọi Polly Klaas là “đứa con nước Mỹ”, và chờ đợi vào một cuộc giải cứu của công lý.

Thế nhưng, trong một ngày “Chúa ngủ quên” - từ ngữ mà truyền thông Mỹ mô tả, Polly Klaas đã không bao giờ trở về theo đúng nghĩa. Ngày 4/12/1993, thi thể của Polly được tìm thấy trong một ngôi mộ chôn hời hợt trên sườn đồi bên ngoài Cloverdale. Khám nghiệm tử thi, người ta nhận thấy cô gái nhỏ tội nghiệp đã bị siết cổ đến chết, có dấu hiệu của việc bị cưỡng hiếp nhiều lần.

Trước đó, ngày 29/11, cảnh sát bắt giữ Richard Allen Davis. Gã thú tính này đã thú nhận toàn bộ tội trạng, rằng gã đã bắt cóc Polly, giam giữ cô gái nhỏ tội nghiệp để giở trò đồi bại. Nhưng để đi đến kết quả đó, cảnh sát Petaluma cũng như FBI phải mất một khoảng thời gian dài điều tra, thẩm vấn. Davis có tiền án 20 năm trong tù vì tội quấy rối và cưỡng hiếp phụ nữ. Sau vụ án này, Richard Allen Davis bị kết án tử hình vào năm 1996.

Đạo luật Bất quá tam thay đổi nước Mỹ

Cũng trong khoảng thời gian đó, có một vụ việc tương tự nhưng ít được chú ý. Con gái của ông Mike Reynold bị sát hại bởi một tên tội phạm mang đầy tiền án, tiền sự. Không bằng lòng với phán quyết tòa án dành cho kẻ phạm tội nguy hiểm, đồng thời không muốn những điều tồi tệ tiếp tục xảy ra với những nạn nhân tiếp theo, ông Reynold nảy ra một sáng kiến.

Người đàn ông tội nghiệp cần hàng nghìn chữ ký cho một cuộc trưng cầu, về điều luật mới gọi là luật Bất quá tam hay còn gọi là luật Ba lần đình công. Theo đó, một kẻ bị kết án 3 trọng tội sẽ phải trải qua tối thiểu 25 năm tù, thậm chí chung thân. Ban đầu cuộc trưng cầu của ông Reynold không được chú ý nhiều, truyền thông cũng không đưa tin về vụ việc. Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi sau khi nhà chức trách công khai danh tính gã đồi bại Richard Allen Davis trong vụ bắt cóc và sát hại cô bé Polly Klaas xấu số.

Một đài phát thành ở San Francisco tham gia cuộc trưng cầu. Với nguồn cảm hứng mang tên Polly Klaas, bang California sôi sục nỗi phẫn uất với đám tội phạm. Hàng chục nghìn người ký tên mình vào lá đơn thỉnh nguyện của ông Mike Reynold. Đến năm 1994, luật Bất quá tam được thông qua tại California, và 5 năm sau, có đến 24 bang, tiểu bang và chính phủ liên bang tại Hoa Kỳ thông qua đạo luật Bất quá tam.

25 năm đã trôi qua, nhưng nỗi đau và sự ám ảnh vẫn còn bám riết lấy gia đình của Polly Klaas xấu số. Ông Marc Klaas - cha của Polly bé nhỏ, vẫn ngày ngày chiến đấu chống lại cái ác, nỗ lực cứu vớt những số phận giống như thảm kịch kinh hoàng mà con gái ông phải trải qua. Ông thành lập quỹ Polly Klaas với mục đích ngăn chặn và tìm kiếm trẻ em mất tích. Quỹ này thu thập dấu vân tay và chụp ảnh hơn 1 triệu trẻ em Mỹ, cung cấp hồ sơ cho các cơ quan thực thi pháp luật, phòng trường hợp điều không may xảy ra.

Có một điều rất đáng chú ý khác. Richard Allen Davis - kẻ đã giết hại Polly Klaas, dù bị kết án tử hình nhưng cho đến hôm nay vẫn đang thụ án tù ở nhà tù San Quentin. Và mặc dù người cha xấu số Marc Klaas đã chấp nhận cái chết bi thảm của con gái mình là một phần của số phận, là điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, nhưng người California vẫn muốn án tử dành cho Davis phải được thực thi. Bởi gã đồi bại ấy không xứng đáng để có cơ hội được làm lại một cuộc đời khác.
 
Chương 131: Vụ án “Cái bẫy chuột”


Cái chết gây chấn động giữa thế chiến 2

Chiến tranh thế giới thứ hai, Vương quốc Anh là một trong những đế quốc tham chiến sớm nhất. Cho đến ngày hiệp ước đình chiến được các bên ký kết, tổng thiệt hại về người của đảo quốc sương mù cho cuộc chiến này là 320.000 người. So với những quốc gia tham chiến khác như Liên Xô, Đức, Ba Lan… thì con số này rất "nhỏ". Thế nhưng, chỉ tính riêng tại Vương quốc Anh, thì con số này lớn vô cùng.

Ngày 9/1/1945, cậu bé Dennis O’Neill - 13 tuổi bị phát hiện đã chết trong tình trạng thể chất vô cùng kinh khủng. Cậu bé gần như chỉ còn một bộ da bọc xương, cơ thể bầm dập những vết đòn roi, vết đòn cũ chưa mờ thì đã bị che lấp bởi những trận đòn kế tiếp. Dennis và em trai Terence - 11 tuổi, được một đôi vợ chồng trung niên nuôi nhận ở một nông trại hẻo lánh tại Shropshire.

13 giờ chiều, mẹ nuôi của Dennis - bà Esther Gough gọi điện báo với bác sỹ rằng Dennis đã ổn định, sức khỏe đang hồi phục. Thế nhưng đến 15h cùng ngày, khi vị bác sỹ đến nông trại, Dennis đã chết. Và theo khám nghiệm tử thi cũng như kết luận từ các bác sỹ, Dennis đã chết nhiều giờ trước đó. Nước Anh một phen chấn động về cái chết của Dennis.

Thời điểm ấy, báo chí xứ sở sương mù chỉ đưa tin về những chiến thắng của quân đội Anh trước phe phát-xít, về hàng nghìn kẻ thù bị tiêu diệt trong ở mỗi chiến trường, về những thiệt hại của người Anh trong cuộc chiến. Vậy nhưng, hình ảnh về cái chết thương tâm của Dennis O’Neill vẫn khiến tất cả phải ngậm ngùi.

Kết quả khám nghiệm tử thi gây sốc với tất cả. Dennis bị trụy tim do bị đánh quá mạnh vào lồng ngực. Cậu bé bị giết, chứ không phải vì chết đói nữa. Dennis chết, chỉ 2 ngày trước sinh nhật tuổi 13. Và phải có kẻ phải chịu trách nhiệm cho tội ác này.

Tội ác của người cha nuôi & cuộc chiến vì công lý

Ngày 3/2/1945, cha mẹ nuôi của Dennis - cặp vợ chồng Reginald và Esther Gough bị bắt. Reginald bị buộc tội bạo hành, tra tấn tàn độc với Dennis. Còn người vợ Esther khai nhận với nhà chức trách rằng mình chỉ tuân theo lệnh của chồng, bởi nếu không cũng bị người đàn ông vũ phu cũng "tẩn" luôn.

Với những lời khai ấy, ban đầu Esther chỉ bị phạt tù 6 tháng, còn người chồng Reginald bị khép vào tội ngộ sát. Tuy nhiên, trước làn sóng căm phẫn đến cực điểm của công chúng Anh, tòa án khép Esther vào tội ngộ sát, còn Reginald phải trả giá với tội danh giết người.

Những kẻ mang danh cha mẹ nuôi ấy thực sự khiến cả Vương quốc Anh rúng động. Họ cố gắng nhận nuôi những đứa trẻ để nhận được 2 bảng trợ cấp mỗi tháng - một khoản tiền không hề nhỏ ở thời điểm năm 1945.

Thế nhưng họ lại đối xử tàn ác với những đứa con nuôi mà mình đã cam kết nuôi nấng và chăm sóc. Dennis và em trai Terence sống những tháng ngày địa ngục với cha mẹ nuôi, cả hai đứa trẻ đều bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, và hơn hết là bị bạo hành. Terence chỉ may mắn hơn anh trai đôi chút là vì ít tuổi hơn, nên cha mẹ nuôi không thể bắt cậu bé làm những công việc như Dennis đã làm, cũng không thể đánh Terence như đã đánh Dennis.

Reginald lúc đầu bị kết án tù 6 năm, sau đó tăng lên 10 năm tù. Nhưng công chúng Anh vẫn cảm thấy hình phạt ấy không tương xứng với tội ác ghê tởm mà nhà Gough đã gây ra. Một làn sóng dư luận yêu cầu phải sửa đổi lại thể chế luật lệ của nước Anh, để phù hợp hơn với bối cảnh xã hội, với những kẻ tàn bạo như cặp vợ chồng Reginald và Esther Gough. Chính bởi tiền đề này, đến năm 1948, Đạo luật trẻ em ra đời như một biện pháp để có nhiều quyền bảo vệ hơn cho trẻ em khắp xứ sở Anh quốc.

Bên cạnh đó, hai anh em khốn khổ Dennis và Terence O'Neill (ngoài ra còn một người anh em có tên Terry) cũng như những tội ác của hai kẻ cha mẹ nuôi Reginald và Esther Gough đi vào lịch sử. Tất cả trở thành nguồn cảm hứng cho nữ tác giả Agatha Christie viết nên vở kịch The Mousetrap (Cái bẫy chuột) - cho đến nay vẫn giữ kỷ lục vở kịch được công diễn lâu nhất trong lịch sử sân khấu London.

Sau 73 năm của sự kiện ấy, “Cái bẫy chuột” cũng là lời nhắc nhở với tất cả, rằng trẻ em cần được yêu thương, chăm sóc và bảo vệ, để tránh những thảm kịch mà khi ấy truyền thông Anh mô tả bằng cụm từ “nỗi đau của Vương quốc Anh”.
 
Chương 132: Người vợ xinh đẹp hóa quỷ dữ và kế hoạch giết chồng hoàn hảo


Năm 1840, nước Pháp xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa, tạo ra bước ngoặt trong lịch sử điều tra tội phạm thế giới. Ở đó, người phụ nữ xinh đẹp Marie Cappelle hóa thân thành quỷ dữ, lên kế hoạch giết chồng một cách tinh vi chỉ để phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt.

Cuộc hôn nhân sắp đặt - khởi nguồn của vụ giết chồng lịch sử

Marie Cappelle là một phụ nữ xinh đẹp của tầng lớp thượng lưu Pháp thế kỷ 19. Sinh năm 1816 tại Paris, Marie là con của một sỹ quan pháo binh có tiếng ở xứ lục lăng. Thậm chí người ta còn cho rằng Marie là hậu duệ của Vua Louis XIII. Không chỉ sở hữu vẻ đẹp sắc nước hương trời, Marie còn được sử sách mô tả là mang trong mình nhiều tài năng thiên phú.

Cuộc đời của Marie Cappelle lẽ ra cứ thế yên ả trôi đi, nếu không có một sự kiện đã khiến mọi thứ rẽ sang một trang khác. Năm Marie 12 tuổi, cha cô qua đời vì tai nạn trong một cuộc săn bắn. Mẹ cô tái hôn, rồi cũng mất sau đó 7 năm. Dì ruột của Marie - vốn là người phụ nữ quyền lực và kết hôn với Tổng thư ký Ngân hàng Pháp, nhận nuôi đứa cháu gái ngây thơ không nơi nương tựa.

Được dì ruột chăm sóc chu đáo, thậm chí còn gửi đến nuôi dạy ở trường học dành cho tầng lớp quý tộc, nhưng Cappelle không bao giờ biết hài lòng. Cô ý thức được rằng mình là một người nghèo khó, song lại luôn cố gắng thể hiện trước đám đông về xuất thân từ tầng lớp thượng lưu với một cuộc sống sang giàu. Và Marie bắt đầu ghen tỵ trước những thứ mà mình không có, bao gồm cả những người chồng giàu có mà đám bạn thượng lưu vẫn kết hôn.

Vì thế, Marie Cappelle quyết định phải lấy một người chồng giàu có. Năm Marie 23 tuổi, cô vẫn chưa kết hôn - và đó là một độ tuổi tương đối cao của thế kỷ 19. Một người chú đứng ra nhận “trách nhiệm” tìm cho cô cháu gái đấng lang quân. Đối tượng đã có, nhưng Marie lại không hào hứng với cuộc hôn nhân sắp đặt đó.

Charles Lafarge - người sau này sẽ lấy Marie Cappelle, là một người đàn ông cao lớn nhưng tính tình thô lỗ. Dù vậy, anh ta cũng là con nhà danh gia vọng tộc. Thế nhưng, sau Cách mạng Pháp, nhà Lafarge rơi vào tình cảnh khốn khó. Charles thậm chí còn khiến gia đình nợ chồng thêm nợ vì làm ăn thua lỗ. Vốn đã không ưng người chồng kệch cỡm, thua xa mình về ngoại hình, Marie càng trở nên chán ngán khi gia đình rơi vào cảnh cơ hàn. Và cô ả bắt đầu lên kế hoạch cho một sự giải thoát.

Phiên tòa chưa từng có và sự ra đời của khám nghiệm tử thi

Tháng 12/1939, Marie thuyết phục chồng đến Paris, nơi cô nói rằng đã tìm được một công việc hái ra tiền. Trước ngày Charles lên đường, Marie thuyết phục chồng lập di chúc. Để tăng tính thuyết phục, cô ả cũng lập di chúc, dành toàn bộ tài sản cho chồng nếu bản thân có mệnh hệ nào. Và Marie cũng yêu cầu Charles điều tương tự. Chiều ý vợ, Charles Lafarge lập di chúc. Nhưng có lẽ Marie không thể ngờ rằng Charles lại lẳng lặng thay đổi, dành hết mọi tài sản cho mẹ thay vì người vợ đầu ấp tay gối.

Khi Charles đến Paris, Marie viết một bức thư tình say đắm, kèm theo hai món quà: Một bức tranh và một chiếc bánh Giáng sinh. Anh chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng bị ốm dữ dội vào ngày hôm sau. Những triệu chứng của Charles giống với một người mắc bệnh tả. Người chồng của Marie bỏ qua lời khuyên can dùng thuốc của bác sỹ, chỉ bỏ chiếc bánh đi và nghĩ rằng nó bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển.

Charles Lafarge tức tốc trở về quê nhà ở Le Glandier. Nhưng khốn khổ thay, tình trạng của Charles chẳng những không thuyên giảm mà ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Bác sỹ Bardon không mảy may nghi ngờ yêu cầu của Marie, rằng cô cần mua thạch tín để diệt chuột, không muốn chúng gây tiếng động vào buổi tối khiến chồng cô thức giấc.

Chỉ một thời gian rất ngắn sau đó, Charles Lafarge nguy kịch và qua đời. Có quá nhiều điều nghi vấn xung quanh cái chết của Charles. Và người ta bắt đầu cho rằng Charles bị đầu độc, chứ không phải bệnh tả thông thường. Anna Bun - một người thân quen của Charles - người luôn để ý đến từng hành động nhỏ của Marie, tin rằng có điều mờ ám. Chỉ có điều khoa học và pháp y ngày đó không đủ tiến bộ để chứng minh.

Theo lời khai của người làm vườn, anh ta mua thạch tín theo yêu cầu của Marie, ngay trước thời điểm cô gửi bánh đến Paris cho Charles. Và nghi án này càng có cơ sở, theo lời khai của những người xung quanh. Ngay lập tức Marie Cappelle bị bắt, nhưng vẫn chưa có đủ bằng chứng để buộc tội là Marie đã đầu độc Charles Lafarge.

Nhà khoa học Mathieu Orfila - một người thân của Charles, yêu cầu khám nghiệm tử thi. Ông ta sử dụng phương pháp hóa học của nhà khoa học Scotland có tên James Marsh. Bằng rất nhiều phương pháp hóa học đặc biệt, Moran đã chứng minh được rằng Marie Cappelle có tội. Trong ruột của Charles có chứa chất asen, là kết quả của vụ đầu độc bằng thạch tín.

Ngay lập tức Marie Cappelle bị bắt. Cô vợ xinh đẹp nhưng tàn ác này bị giam giữ đến tháng 6/1852, nhưng sau đó mắc bệnh lao trong tù và được phóng thích bởi Napoleon III. Chỉ đến tháng 11, Marie qua đời trong cơn bạo bệnh. Cho đến những ngày tháng cuối cùng, Marie vẫn phản đối mọi cáo trạng mà quan tòa và dư luận nhắm vào mình, rằng cô vô tội và không giết chồng Charles Lafarge.
 
Chương 133: Kỳ án Manhattan


Lịch sử nhân loại luôn ghi nhận những trường hợp đặc biệt. Vụ giết người tại New York năm 1800 là một trong số đó. Sau hơn 200 năm, nó vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải, và đi vào lịch sử với tư cách vụ án hình sự đầu tiên được xét xử ở Hoa Kỳ.

Giếng Manhattan - nơi chứng kiến tội ác lịch sử

Levi Weeks sinh năm 1776 tại Greenwich, Massachusetts. Vào năm 1798, ông đến New York làm việc cho người anh trai Ezra Weeks - một trong những nhà thầu xây dựng thành công, giàu có và quyền lực bậc nhất New York thời bấy giờ.

Với tài sản kếch sù của người anh trai và cái mẽ ngoài hơn người, Levi Weeks mau chóng tìm được cho mình những cô gái vây quanh. Một trong số đó là Gulielma "Elma" Sands. Họ yêu nhau say đắm, chí ít là với Levi. Thậm chí đến cuối năm 1799, họ còn dự định sẽ tổ chức đám cưới.

Nhưng cái đám cưới ấy mãi mãi không bao giờ diễn ra. Đêm 22/12/1799, Elma rời khỏi nhà. Trước đó, cô đã thông báo cho người chị họ Catherine Sands về việc sẽ làm lễ cưới với Levi Weeks. Nhưng Elma không trở về nữa. Những ngày sau, không ai tìm thấy Gulielma "Elma" Sands đâu cả. Một số trang sức của Elma được tìm thấy ở gần cái giếng Manhattan. Và đến ngày 2/1/1800, thi thể của cô gái xấu số ấy nổi lên trong sự kinh ngạc và hoảng sợ của cư dân New York.

Ngay lập tức Levi Weeks trở thành nghi can số 1. Có nhiều động cơ để anh ta trở thành kẻ giết người. Sau này, trong phiên tòa xét xử, người ta phát hiện ra rằng Levi có thể giết người vợ chưa cưới của mình trong cơn cuồng ghen. Levi nghi ngờ rằng Elma và người chủ nhà trọ nơi cô đang ở có quan hệ tình ái với nhau.

Những bằng chứng khác cũng chống lại Levi Weeks. Chỉ nửa giờ sau khi Elma rời khỏi nhà với Levi, người ta nghe thấy tiếng hét của cô ở gần giếng Manhattan. Nhưng điều ngạc nhiên ở chỗ, lúc Elma đi là 8 giờ tối, thì chừng đến 10 giờ, anh ta đến nhà trọ của Elma và bày tỏ sự ngạc nhiên, đồng thời phủ nhận rằng đã đi với cô, dù người hầu gái của Elma tin rằng cô chủ của mình đã đi với vị hôn phu sắp cưới. Buổi tối hôm ấy, New York bị bao phủ trong tuyết. Người ta nhìn thấy cô đi cùng với hai người đàn ông trên một cỗ xe ngựa - được mô tả là giống hệt của người anh trai Ezra Weeks.

Sau khi trục vớt thi thể Elma ra khỏi giếng Manhattan, một cuộc điều tra và khám nghiệm tử thi được tiến hành. Bồi thẩm đoàn ra phán quyết rằng Gulielma "Elma" Sands bị sát hại, và đưa Levi Weeks ra truy tố với cáo trạng tình nghi giết người. Trong khi đó, Richard Croucher - một người sống chung nhà trọ với Elma, thì tích cực truyền bá câu chuyện về việc Levi chính là người đã giết Elma trong cái đêm định mệnh.

Levi Weeks thoát án tử ngoạn mục như thế nào?

Nhưng người anh trai Ezra Weeks sở hữu một thứ có sức mạnh vô song. Đó là tiền. Là một nhà thầu lớn ở New York, Ezra có những mối quan hệ thân thiết, đồng thời sở hữu khối tài sản nhất nhì thành phố đang trên đà phát triển này. Ngay lập tức anh ta thuê một đoàn luật sư gồm những tên tuổi danh tiếng để cứu rỗi người em trai.

Đoàn luật sư bao gồm cựu Bộ trưởng Tài chính Alexander Hamilton và Aaron Burr - người sau này trở thành Phó chủ tịch của tổ chức này, và Brockholst Livingston - sau này cũng làm việc trong Tòa án tối cao Hoa Kỳ. Aaron Burr cũng là giám đốc của Công ty Manhattan - đơn vị sở hữu giếng Manhattan - nơi tìm thấy thi thể của Gulielma "Elma" Sands. Càng vì thế, Burr lại càng phải nỗ lực để bảo vệ Levi trong phiên tòa.

Đoàn luật sư đã đưa ra những chứng cứ với quan toà chứng minh thân chủ của mình vô tội- trong đó có những chi tiết chính xác, về mối liên hệ giữa Elma với gã chung nhà trọ Richard Croucher cũng như ông chủ trọ. Theo đó, đã có một mối tình tay ba giữa Elma và ông chủ nhà, họ thậm chí đã ngủ với nhau. Trong khi đó, Richard lại vô cùng si mê Elma và sinh lòng đố kỵ. Bên cạnh đó, giả thiết về việc Elma tự sát cũng được tính đến.

Phiên tòa diễn ra ngày 31/3/1800, tại Tòa án Oyer Terminer & General Gaol Delivery. Chủ tọa là John Lansing - Chánh án tòa án tối cao New York, đồng thời cũng là thị trưởng - một người là bạn làm ăn với người anh trai nổi tiếng của Levi Weeks. Và sau 2 ngày tranh tụng cùng với những phương pháp khoa học lạc hậu ở những năm 1800, mọi thứ diễn ra chậm chạp trong sự mệt mỏi của các quan tòa. Đên 2 giờ sáng ngày 2/4, chỉ sau 5 phút hội ý, các quan tòa ra phán quyết rằng Levi Weeks vô tội.

Tuy nhiên, người New York thì không tin vào phán quyết bất công ấy. Họ tẩy chay Levi Weeks, khiến anh ta phải dạt về Mississippi. Cũng giống người anh trai, Levi sau đó trở thành một nhà thầu xây dựng nổi tiếng ở mảnh đất này, sống một cuộc đời viên mãn, kết hôn và có 4 đứa con
 
Chương 134: Gã chồng vô nhân tính giết vợ mang thai


Từ chiếc quần bị đánh cắp đến vụ giết người rùng rợn

Ngày 6/4/1842, cảnh sát William Gardiner thuộc Phân khu Wandsworth - lực lượng Cảnh sát thủ đô London (Anh) phát hiện một vụ ăn trộm. Gã đạo chích thó một chiếc quần đen trên phố Wandsworth. William Gardiner âm thầm theo dõi tên trộm. Và khi hắn vào trong một chuồng ngựa, viên cảnh sát liền ập vào truy bắt.

Bằng sự mẫn cán và nhạy bén, William Gardiner tin rằng trong tàu ngựa này còn có điều mờ ám khác. Ông lục soát và tá hỏa khi phát hiện ra một xác người đã cháy xám, cơ thể không còn nguyên vẹn. Thậm chí chân tay đều đã bị hung thủ chặt đứt lìa. Gardiner vội vã quay trở lại tìm gã đạo chích, nhưng hắn đã lẩn mất từ đời nào.

Kẻ đạo chích ấy được xác định là Daniel Good - một gã chuyên đánh xe ngựa. Và nạn nhân là Jane Jones - chính là vợ của Good. Có quá nhiều để nói về vụ án này, về tội ác man rợ của Daniel Good. Nạn nhân Jane Jones là một luật sư. Tệ hơn nữa, cô đang mang bầu đứa con với chính gã chồng sát nhân máu lạnh.

Sau này có giả thiết cho rằng đứa trẻ trong bụng Jane Jones không phải là con của Daniel Good. Và gã đã giết cả hai mẹ con Jane Jones mà không chút tiếc thương. Nhưng lý do cơ bản nhất được lịch sử Anh quốc ghi lại ở vụ trọng án này, đó là Good muốn đến với nhân tình mới, và gã đi đến quyết định giết người vợ đầu ấp tay gối rồi cố gắng phi tang xác nạn nhân.

Không mất nhiều thời gian, cảnh sát đi đến kết luận chính Daniel Good là hung thủ giết vợ. Chỉ có điều, gã đã trốn mất từ đời nào. Với tính chất man rợ, cả thành London rúng động vì vụ trọng án. Sở cảnh sát Scotland Yard nỗ lực truy bắt Good, muốn đưa hắn ra tòa xét xử sớm nhất có thể để trấn an công chúng. Một kẻ máu lạnh như vậy lẩn khuất trong xã hội sẽ là mối nguy hiểm vô cùng lớn.

Hãy bắt tôi nếu có thể

Có tới 9 bộ phận tinh nhuệ được thành lập trong vụ trọng án, cốt để vây bắt Daniel Good. Thật không may, ở thời đại mà phương tiện liên lạc không phải điện thoại hay mạng xã hội, cách duy nhất để các bộ phận cảnh sát của Scotland Yard nắm bắt thông tin là phải gặp nhau.

Và cứ mỗi lần có tin rằng gã sát nhân đang ở đâu đó, thì cũng là một lần cảnh sát Scotland Yard bị qua mặt. Họ không bao giờ đủ nhanh, đủ chính xác để bắt Daniel Good. Báo chí Anh chạy hàng loạt bài nói về sự bất tài của sở cảnh sát Scotland Yard, về một Daniel Good như thể có phép ẩn thân, luôn luôn thoát khỏi mạng lưới vây bắt của cảnh sát một cách tài tình.

Cảnh sát Scotland Yard được thành lập 13 năm trước đó, vào năm 1829. Đến năm 1842 - thời điểm diễn ra vụ trọng án Daniel Good giết vợ Jane Jones rồi đốt xác phi tang, lực lượng cảnh sát này có tới 3.800 sỹ quan, bao phủ một vòng 15 dặm của London. Tuy nhiên, họ chưa từng rơi vào trường hợp như với Daniel Good.

Thế nhưng, bằng một cách tình cờ và may mắn, Daniel Good cuối cùng cũng sa lưới. Một cựu sỹ quan cảnh sát nhận thấy Good ở Tonbridge - một nơi cách London khoảng 30 dặm (50km). Ông ta báo tin cho cảnh sát Tonbridge, và rồi sau một nỗ lực truy bắt đến kiệt cùng, Good chính thức bị bắt. Gã sau đó cũng thừa nhận toàn bộ tội trạng và hành vi sát nhân máu lạnh của mình.

Chưa hết, một sự kiện khác cũng ảnh hưởng đến cảnh sát Anh quốc. Chỉ 6 ngày sau khi Daniel Good bị hành hình với vụ giết hại Jane Jones, một gã sát thủ cố gắng tấn công Nữ hoàng Victoria. Với tình trạng phạm tội gia tăng và có những hành vi đặc biệt nguy hiểm, đến ngày 15/8/1942, chi nhánh Thám tử của Cảnh sát Thủ đô được thành lập tại Scotland Yard. Sau này, tổ chức này lấy tên là Cục Điều tra Hình sự (CID). Và quyết định này đã tạo ra bước ngoặt trong quá trình điều tra cũng như truy bắt tội phạm của Vương quốc Anh.
 
Chương 135: Kỳ án New Orleans


Câu hỏi muôn đời: Có phải mafia Italia?

Đêm muộn ngày 22/5/1918, Jake và Andrew Maggio phát hiện ra một chuyện động trời. Người anh trai và chị dâu bị giết khi đang ngủ, ngay trên chiếc giường của họ. Hung thủ đã đột nhập vào căn nhà và ra tay tàn độc. Điều khủng khiếp hơn nữa, hung khí của vụ án ấy là một chiếc rìu. Cả hai cùng sống ở New Orleans (Mỹ), và họ là những nạn nhân đầu tiên của cái gọi là “Axeman of New Orleans” - một trong những vụ giết người hàng loạt kinh hoàng nhất lịch sử.

Trong khoảng thời gian từ 1918 đến 1919, hàng triệu người New Orleans sống trong nỗi sợ hãi. 18 tháng sau vụ đầu tiên, “Axeman of New Orleans” đã vác rìu đi khắp thành phố, và có ít nhất 10 vụ trọng án nữa xảy ra. Điều đáng nói, tên sát nhân bí ẩn này đều ra tay ngay trong ngôi nhà nạn nhân và ra đi, để lại hiện trường là chiếc rìu và không lấy bất cứ của cải gì.

Cho đến ngày hôm nay, sau chẵn 1 thế kỷ diễn ra vụ giết người hàng loạt, cảnh sát New Orleans vẫn chưa tìm thấy hung thủ. Tập hồ sơ mang tên “Axeman of New Orleans” qua tay bao đời viên cảnh sát trưởng, nhưng cho đến nay nó vẫn chỉ là một bí mật không lời giải đáp. Và cũng vì thế, người ta đặt ra rất nhiều giả thiết cho vụ trọng án này.

Một trong số đó, là cuộc thanh trừng tàn độc của giới mafia Italia. Hầu hết các nạn nhân đều là người Mỹ gốc Italia. Đây có thể là một cuộc chiến sắc tộc, hoặc tệ hơn là những cuộc thanh trừng nội bộ đẫm máu của giới mafia. Cũng bởi giả thiết này, cảnh sát tiến hành một cuộc truy quét các tổ chức mafia Italia trên địa bàn thành phố, nhưng số người bị giết trong “Axeman of New Orleans” thì không hề vơi bớt.

Cả thành phố nghe nhạc Jazz để… không bị giết

Có giả thiết khác cho rằng hung thủ là một gã sát nhân máu lạnh, và đối tượng của hắn là phụ nữ. Nhiều năm sau khi “Axeman of New Orleans” đã ném chiếc rìu chết chóc ấy vào dĩ vãng, hai nhà tội phạm học Colin và Damon Wilson đưa ra giả thiết rằng “Axeman” chỉ giết các nạn nhân là nam giới trong trường hợp họ cản trở quá trình tấn công phụ nữ của gã. Lý do là bởi trong số các vụ giết người “Axeman” gây ra, nếu người đàn ông trong gia đình không biết đến sự hiện diện của gã sát nhân trong ngôi nhà của mình, họ sẽ an toàn.

Nhưng một giả thiết kỳ lạ và đặc biệt có tính chính xác cao khác xung quanh vụ trọng án giết người hàng loạt này. Hung thủ đang cố gắng… quảng bá nhạc Jazz! Hắn gửi cho tờ The Times-Picayune và nói rằng sẽ ra tay một lần nữa vào thứ Ba tuần sau, ngày 19/3/1919 vào lúc 12 giờ 5 phút. Tuy nhiên, hắn cũng nói thêm, những ai đang nghe nhạc Jazz ở thời điểm đó sẽ không phải mục tiêu tấn công. Nỗi hoảng sợ của New Orleans lên đến đỉnh điểm. Ngày 19/3/1919, nhạc Jazz được phát trên toàn thành phố, và đã không có vụ giết người nào xảy ra!

Vụ giết người cuối cùng được biết đến và quy trách nhiệm cho “Axeman” xảy ra vào ngày 27/10/1919. Mike Pepitone bị giết ngay trong phòng ngủ của mình. Và đó là chiếc rìu cuối cùng người ta tìm thấy ở New Orleans, trong vụ trọng án đáng sợ và ly kỳ bậc nhất mọi thời đại.

Có những cái tên nằm trong diện nghi ngờ. Hai nhà tội phạm học Colin và Damon Wilson tin rằng kẻ giết người hàng loạt đó là Joseph Momfre. Anh ta bị bắn chết vào năm 1921, bởi một người tự xưng là “Góa phụ của Pepitone” - nạn nhân cuối cùng của vụ sát nhân hàng loạt.

Trong khi đó, học giả Richard Warner thì cho rằng hung thủ là Frank “Doc” Mumphrey. Sau này Mumphrey rời New Orleans, chuyển đến Los Angeles và có quan hệ mật thiết với các gia đình mafia. Tuy nhiên, cảnh sát thì không bao giờ đưa ra được một cái tên chính xác, và tập hồ sơ “Axeman of New Orleans” vẫn còn nằm trong khu vực những vụ trọng án chưa có lời giải của cảnh sát New Orleans.
 
Chương 136: Giết vợ mang thai và hai con gái sau khi thú nhận ngoại tình


Sự mất tích bí ẩn

Cuộc sống êm ấm của gia đình Shanann và Chris Watts ở Mỹ bị chấm dứt từ tháng 8/2018. Vào thời điểm đó, Shanann và 2 con gái được báo cáo mất tích không rõ nguyên nhân. Ngày hôm sau, Chris - chồng của Shanann xuất hiện trên truyền hình trả lời vấn và mong sự trở về nhà an toàn của vợ và 2 con. Tuy nhiên, mấy ai có thể ngờ rằng anh ta đang diễn kịch.

Môt trong những người bạn thân của Shanann cho biết, bản thân đã báo cảnh sát về việc không thể liên lạc được với bạn mình. Hai người trở về nhà sau chuyến công tác lúc 2h sáng. Tuy nhiên, sáng hôm sau, Shanann không trả lời bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người bạn này. Mặc dù, sáng hôm đó, Shanann - người mang bầu 15 tuần có hẹn với bác sĩ để kiểm tra nhịp tim của thai nhi.

Người bạn thân tỏ ra lo lắng khi thấy sự bất thường nên đến nhà của Shanann. Khi người bạn này gõ cửa, không có ai lên tiếng nhưng xe của Shanann vẫn ở trong nhà xe.

Trong sự lo lắng cho Shanann, người bạn thân gọi cho Chris. Tuy nhiên, người đàn ông này trấn an rằng đừng quá lo lắng, vì vợ của anh ta đã đưa các con đi chơi. Thế nhưng, Chris lại nói bản thân không biết vợ ở địa điểm cụ thể nào và cô đang đi chơi cùng các con.

Sau khi không thể liên lạc được với Shanann và không biết cô đang ở đâu, người bạn quyết định báo cảnh sát về sự mất tích lạ lùng.

Trong khi cảnh sát và chó nghiệp vụ vào trong nhà để tìm manh mối về Shannan và các con gái thì Chris trả lời phỏng vấn của phóng viên kênh truyền hình Denver7.

Trong cuộc phỏng vấn này, Chris xác nhận vợ đi công tác về lúc 2h sáng, tới 5h15' sáng thì anh ta đi làm và không gặp vợ con kể từ đó. Ngoài ra, người đàn ông này cũng cho biết, trước khi vợ mất tích, anh ta và vợ đã có cuộc trò chuyện tình cảm nhưng không nói rõ cuộc nói chuyện này về vấn đề gì. Khi trả lời phỏng vấn, vẻ mặt của Chris tỏ ra khá buồn và giọng anh ta như nghẹn lại, nước mắt lưng tròng.

Thế nhưng, qua điều tra cảnh sát đã phát hiện sự thật gây sốc. Nghi phạm trong vụ biến mất bí ẩn của vợ và 2 con gái chính là Chris. Anh ta bị bắt giữ với cáo buộc giết vợ đang mang thai và 2 con.

Sự thật gây sóc

Theo CNN, thi thể của Shanann được tìm thấy trong một ngôi mộ nông gần một bồn chứa dầu. Trong khi, thi thể của 2 bé gái được tìm thấy trong thùng chứa dầu nằm gần mộ của mẹ. Để tìm được thi thể các nạn nhân, cảnh sát dùng tới thiết bị bay không người lái để tìm các dấu vết trên cánh đồng. Trong quá trình này, họ phát hiện một tấm ga trải giường gần các thùng chứa dầu. Tấm ga trải giường này cùng loại với một số vỏ gối và tấm nệm được thu hồi từ thùng rác nhà bếp của gia đình nạn nhân sinh sống.

Tại đồn cảnh sát, Chris khai, sau khi vợ về nhà sau chuyến công tác, anh ta thú nhận với Shanann về việc ngoại tình với một đồng nghiệp và bản thân muốn 2 vợ chồng ly thân. Trước đó, cảnh sát tiến hành điều tra 2 ngày và phát hiện Chris có ngoại tình với một đồng nghiệp.

Chris khai phát hiện vợ bóp cổ con gái 3 tuổi và bé Bella đã chết trên giường. Đây cũng là lúc Chris bóp cổ vợ sau đó đưa 3 thi thể lên ghế sau của ô tô chở đi phi tang. Tuy nhiên, qua điều tra cảnh sát phát hiện thấy 2 đứa trẻ vô tội bị chính người cha độc ác và tàn nhẫn bóp cổ trước khi chết, các bằng chứng từ khám nghiệm đã kết luận điều này. Chris đã thừa nhận tội ác mà bản thân đã gây ra với vợ đang mang thai và 2 con.

Ngoài mối tình vụng trộm của Chris, cặp đôi này còn có khoản nợ 70.000 USD, thậm chí nộp đơn xin phá sản năm 2015. Bên cạnh đó, 2 vợ chồng còn phải đối mặt với một vụ kiện dân sự về việc nợ 1.533,8 USD tiền thuê nhà.

Sau phiên tòa xét xử, Chris nhận 3 án chung thân về tội giết người vợ đang mang thai và giết 2 con gái.
 
Chương 137: Vào resort với em chồng, người phụ nữ chết lõa thể trên sàn nhà


Cho đến khi xảy ra sự việc, nạn nhân và người em chồng đã có mối quan hệ "ngoài luồng" suốt 3 năm.

Cảnh tượng kinh hoàng

Tháng 5/2018, bi kịch ập xuống gia đình Talad ở Mumbai, Ấn Độ. Nhìn bên ngoài tưởng như gia đình êm ấm nhưng sau khi xảy ra cái chết của cô con dâu, người ta mới vỡ lẽ có quá nhiều vấn đề âm ỉ bên trong.

Vào thời gian trên, Indu Talad (33 tuổi) bị em chồng đâm chết tại một căn nhà trong khu resort ở bãi biển Aksa. Theo cảnh sát, nạn nhân Indu đã kết hôn và sống với chồng ở Malad (Mumbai, Ấn Độ). Tuy nhiên, người phụ nữ này "tằng tịu" với em chồng là Harish Talad (30 tuổi).

Theo điều tra của cảnh sát, Indu đến gặp Harish tại resort ở bãi biển Aksa. Khi đến đây, giữa 2 người vốn có tình cảm với nhau nảy ra cuộc tranh cãi nảy lửa. Được biết, 2 vị khách này đến resort lúc 13h. Tuy nhiên, đến 16h30', Harish đột ngột rời khỏi resort. Khi rời đi, anh ta nói với nhân viên resort là đi lấy đồ ăn, nhân viên cũng chẳng hề nhận thấy dấu hiệu gì đáng ngờ.

Lúc 18h là thời điểm trả phòng tại resort, nhân viên vào bên trong để thông báo đến giờ "check out". Vậy nhưng, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mặt nhân viên khiến người này không khỏi bàng hoàng. Vị khách nữ tên là Indu nằm lõa thể trên vũng máu trong phòng.

Các nhân viên làm việc tại resort vô cùng hốt hoảng khi chứng kiến sự việc chưa có tiền lệ và vội vàng báo cáo cho quản lý để thông báo cho cảnh sát đến ngay hiện trường.

Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đã tới hiện trường. Nạn nhân được đưa đến bệnh viện. Tuy nhiên, các bác sĩ không thể làm gì để cứu mạng sống của nạn nhân do vết thương quá nặng, ngoài ra Indu được xác định là tử vong trước khi tới bệnh viện. Nạn nhân bị mất máu nhiều do các vết thương ở ngực và lưng. Cảnh sát đã tiến hành điều tra sự việc theo hướng một vụ giết người.

Đâm chị dâu vì người thứ ba?

Nhờ thông tin lưu lại tại sổ đăng ký lưu trú của resort, cảnh sát nhanh chóng khoanh vùng được nghi phạm và xác định người gây ra sự việc đau lòng. Mặc dù, Harish đã rời khỏi resort trước khi sự việc được phát hiện. Tuy nhiên, cảnh sát đã theo dõi qua định vị để biết vị trí của anh ta.

Vị trí của di động cho thấy anh ta đã chạy tới Gujarat. Cảnh sát liên lạc với cơ quan chức năng khu vực Gujarat để bắt giữ nghi phạm đang trên đường chạy trốn.

Khi bị bắt giữ, nghi phạm có một số vết thương trên người xuất phát từ quá trình giằng co giữa anh ta và nạn nhân Indu trong resort. Có thông tin nói anh ta bị chấn thương ở dạ dày nhưng nhân viên điều tra nghi ngờ là do nghi phạm tự ngụy tạo. Cảnh sát đã đưa nghi phạm và bệnh viện để điều trị trước khi áp giải về đồn để lấy lời khai. Sau khi nghi phạm xuất viện, anh ta bị thẩm vấn động cơ giết người dẫn đến cái chết của Indu.

Một nhân viên cảnh sát tiết lộ, nghi phạm phát hiện, Indu cặp kè với một người đàn ông khác. Điều này khiến cho anh ta vô cùng tức giận. Quá bực mình trước hành động của Indu, anh ta gọi cho Indu đến resort để gặp mặt. Trong cuộc gặp, Indu và Harish có lời qua tiếng lại, tranh cãi xoay quanh chuyện người chị dâu này có thêm người thứ 3 trong mối quan hệ giữa 2 người. Khi cuộc tranh cãi lên đến đỉnh điểm, Harish đã đâm chị dâu nhiều nhát dẫn đến cái chết của nạn nhân, sau đó rời khỏi resort.

Indu và Harish có mối quan hệ "ngoài luồng" với nhau trong 3 năm cho đến khi xảy ra sự việc. Nghi phạm bị cáo buộc tội giết người theo bộ luât Hình sự của Ấn Độ.

Harish khai, sau khi gặp nhau, 2 người có quan hệ tình dục với nhau. Khi Harish đi vào nhà vệ sinh và bước ra, anh ta thấy chị dâu rút con dao từ túi của cô ta ra. Bởi, cô ta biết Harish biết được mối quan hệ của cô với một người đàn ông khác. Cô ta dọa sẽ giết anh ta nếu như tiết lộ mọi chuyện với chồng.

Harish khai, chị dâu ngoại tình với những người đàn ông khác nữa và anh ta từng nhận được các video quay "cảnh nóng" của Indu với họ. Hôm xảy ra sự việc, sau khi Indu đe dọa, Harish đã đoạt lấy con dao và đâm vào người nạn nhân dẫn đến cái chết đau lòng. Trong lúc hoảng sợ, anh ta lên xe buýt bỏ trốn khỏi hiện trường.
 
Chương 138: Vụ mất tích của Jerry Michael Williams - Người chồng tội nghiệp


Mất tích bí ẩn

Sáng sớm ngày 16/12/2000, Jerry Michael Williams (còn gọi là Mike Williams) tạm biệt vợ con rồi mang theo khẩu súng săn, phóng xe tới khu vực hồ Seminole (bang Florida) để săn vịt trời. Đây là sở thích và thói quen mà anh đã duy trì suốt bao nhiêu năm qua.

Tuy nhiên, cho tới tận buổi tối hôm đó, vợ anh là Denise Williams vẫn chưa thấy chồng về. Đây là điều không hề bình thường bởi mỗi lần đi săn của Mike thường chỉ diễn ra trong nửa ngày. Cảm giác bất an, Denise liền gọi điện nhờ bố và người bạn thân của chồng là Brian Winchester đến hồ tìm kiếm. Tại đây, họ chỉ thấy chiếc xe hơi của Mike nên đã đi báo cảnh sát.

Một cuộc điều tra và tìm kiếm nạn nhân đã tiến hành ngay sau đó. Gần như toàn bộ khu vực hồ rộng hơn 40.000 m2 đều được lục tung nhưng rồi sau 44 ngày đêm nỗ lực cao độ, họ vẫn không tìm thấy tung tích của Mike. Từ đó, một giả thuyết đặt ra rằng anh đã bị cá sấu ăn thịt do trong lúc bất cẩn, người đàn ông 31 tuổi này chẳng may bị ngã ra khỏi thuyền.

Tuy nhiên, cảnh sát cho biết vụ mất tích có một vài điểm bất hợp lý. Thứ nhất, cây súng của nạn nhân được tìm thấy gần bờ hồ nhưng lại không phải là cây súng bắn vịt - đây là một lỗi sai mà một tay săn vịt chuyên nghiệp như Mike sẽ không bao giờ mắc phải. Thứ hai, chiếc thuyền máy của nạn nhân vẫn còn đầy ắp xăng. Giả sử Mike bị rơi xuống thuyền khi đang di chuyển thì chiếc thuyền sẽ phải tiếp tục chạy cho đến khi hết xăng hoặc đâm vào đâu đó.

Điều lạ lùng là những nạn nhân từng không may mất tích ở hồ Seminole thì thi thể của họ chỉ vài tuần, vài tháng, cùng lắm là vài năm đều được tìm ra. Vậy mà thi thể của Jerry thì lại bặt vô âm tín. Cứ như vậy, vụ án rơi vào bế tắc.

Mối tình sai trái

Trong suốt quá trình điều tra, duy nhất chỉ có một mình mẹ của nạn nhân, bà Cheryl, là không tin vào việc con trai bị cá sấu ăn thịt. Bà Cheryl tiếp tục những cuộc điều tra, tìm kiếm riêng của mình, chỉ mong tìm được tung tích của con trai.

Cuối cùng, trời không phụ lòng người tuy rằng bà đã phải chờ đợi quá lâu. 17 năm sau, tại một khu vực cách nơi tìm thấy chiếc xe khoảng 80km, người dân tìm thấy những gì còn sót lại của một bộ xương người liền báo cảnh sát. Phân tích ADN xác nhận đó chính là Mike Williams và anh đã bị sát hại bằng súng.

Vụ án lúc này được lật lại và người vợ cũ của anh - Denise, ngay lập tức bị cảnh sát đưa vào diện tình nghi bởi nhiều lý do. Thứ nhất, theo luật của Florida lúc bấy giờ, một người mất tích có thể xác nhận là đã chết nếu trong vòng 5 năm không tìm thấy. Tuy nhiên, Denise thời điểm đó còn chưa tìm được tung tích chồng nhưng 6 tháng sau đã chuyển tới sống cùng chính người bạn thân của anh - Brian Winchester và nghiễm nhiên trở thành người hưởng trọn số tiền bảo hiểm khoảng 42 tỷ đồng. Thật trùng hợp là khoản bảo hiểm ấy được chính người bạn thân Brian bán cho Mike chỉ vài tháng trước đó.

Tuy nhiên, điều khiến cảnh sát gần như có thể khẳng định Denise có liên quan đến vụ án là họ phát hiện ra Denise và Brian thực tế đã có quan hệ lén lút trước khi Mike biến mất.

Năm 2005, Denise Williams và Brian kết hôn với nhau nhưng năm 2012 bắt đầu xảy ra nhiều mâu thuẫn dẫn đến việc Denise đệ đơn xin ly hôn nhưng Brian không đồng ý và đã tấn công Denise. Đến tháng 8/2016, Brian đã dùng súng uy hiếp và bắt giữ cô. Denise trốn thoát được liền tố cáo hành vi bắt cóc của Brian. Người đàn ông sau đó bị tuyên phạt 20 năm tù giam vào cuối năm 2017.

Denise Williams bị bắt giữ tại văn phòng của mình ở Đại học bang Florida. Sau nhiều giờ đấu tranh khai thác, người vợ độc ác thừa nhận đã ngoại tình với Brian Winchester từ lâu. Hai người cùng lên toàn bộ kế hoạch sát hại Mike để có thể danh chính ngôn thuận đến với nhau. Vào ngày xảy ra vụ án, khi Mike vừa bước xuống xe chuẩn bị đi săn thì bị bạn thân nhất bắn chết rồi đưa xác đi phi tang tại nơi khác.

Với kế hoạch mưu sát hại chồng để đến với nhân tình, Denise và Brian đã bị truy tố với tội danh giết người cấp độ một, âm mưu giết người và ngụy tạo chứng cứ.
 
Chương 139: Cô gái giết chị ruột vì yêu anh rể điện cuồng


Muốn biến anh rể thành “của riêng”, trong cơn ghen ngược, một cô gái 27 tuổi đã gây ra tội ác động trời khi đâm chết chị gái mình bằng 68 nhát dao chí mạng để cướp chồng của chị.

Cô em gái thâm độc

Ngày 23/5/2016, khi đang trực đêm, Saima Khan (34 tuổi) nhận được 4 tin nhắn của em gái Sabah Khan (27 tuổi) nói rằng con gái út của mình đang khóc đòi mẹ và Sabah không thể nào dỗ được. Lúc này, cả gia đình đang ở một đám tang người thân, chỉ có Sabah ở nhà trông các cháu. Saima Khan vội trở về nhà ở Luton, Bedfordshire (Anh).

Lúc này, ở nhà, Sabah đeo sẵn găng tay, mặc quần áo đen, trên tay cầm một con dao nhà bếp cỡ lớn rồi chờ chị gái mình về. 8 phút sau khi Saima Khan trở về nhà, cô bị chính em gái tấn công dã man ở hành lang trong khi 4 đứa con của cô đang ở trên gác. Những người hàng xóm xung quanh dù đang ngủ nhưng cũng nghe thấy tiếng la hét trong đau đớn của cô.

Camera quan sát của nhà hàng xóm cho thấy Saima bước vào nhà lúc 23h07 và bật đèn lên. 45 giây sau nó, điện vụt tắt trong hơn tám phút - khoảng thời gian mà cô bị sát hại. Sau đó, Sabah đập vỡ kính ở một cửa sổ và giấu con dao cùng bộ quần áo màu đi trước khi gọi điện cho bố lẫn cảnh sát vào lúc 23h25 thông báo chị gái bị một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà sát hại trong khi cô ta đang tắm. Bị cáo thậm chí còn bịa ra câu chuyện rằng cô ta tình cờ nghe thấy cuộc điện thoại giữa chị gái và người tình bí mật, người đe dọa sẽ làm hại cô ta nếu lộ chuyện.

Khám nghiệm tử thi cho thấy bà mẹ 4 con sau đó bị đâm tổng cộng 68 nhát trên khắp cơ thể, từ đầu tới chân với các vết chém ngang tay và cổ.

Tuy nhiên, những chiêu trò của cô gái 27 tuổi không thể qua mặt được các nhà điều tra. Sabah Khan cuối cùng phải nhận tội giết chị gái sau những bằng chứng không thể chối cãi.

Ba tháng trước khi giết Saima, Sabah đã lên Internet tìm hiểu về cách giết người và thậm chí chi gần 150 triệu đồng cho một thầy phù thủy ở Pakistan để thực hiện hành vi giết người “bằng cách điều khiển từ xa”.

Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, Sabah Khan còn thường xuyên tìm kiếm các nội dung bao gồm "rắn độc", "làm thế nào để thuê một kẻ giết người" hay "16 bước để giết ai đó mà không bị bắt"...

Thẩm phán cho biết, đây là một vụ "giết người rùng rợn" và sau khi nạn nhân chết, bị cáo vẫn tiếp tục đâm liên tục chị gái mình.

Bi kịch từ cuộc tình loạn luân

Cả gia đình Sabah Khan đều sốc khi biết con gái mình là hung thủ giết chị gái. Theo các nhà điều tra, đằng sau vụ án này ẩn chứa sự thật vô cùng bất ngờ về mối quan hệ sai trái giữa anh rể và em vợ.

Theo đó, cô gái trẻ Sabah Khan đã đem lòng yêu Hefeez Rehman - chồng của chị ruột. Sabah và Hefeez đã có quan hệ "vụng trộm" với nhau một thời gian sau lưng Saima. Thấy hai người có phần thân thiết nhưng tin chồng, tin em, Saima vẫn vui vẻ, nhiệt tình mà không hay mình bị lừa dối.

Tại tòa án, bị cáo cho biết Rehman cưới chị gái mình chỉ với mục đích duy nhất là lấy hộ chiếu. Để vợ không phát hiện ra mình “ăn vụng”, Hefeez cho em vợ một ám hiệu khi nhắn tin thì viết công việc gặp vấn đề và hẹn địa điểm gặp mặt bàn hướng giải quyết.

Cuộc tình vụng trộm này như một chất kích thích khiến cả hai không biết chán. Tuy nhiên, không được bao lâu thì rắc rối bắt đầu xuất hiện khi Hefeez muốn chấm dứt mối quan hệ bất chính với em vợ để quay về với gia đình.

Một trận tranh cãi nảy lửa đã nổ ra giữa hai người. Dù Sabah đã đe dọa sẽ tự tử nếu anh rể chấm dứt quan hệ nhưng Rehman vẫn quyết tâm và thậm chí sử dụng tính năng chặn tin nhắn của Sabah. Đau khổ vì bị anh rể phụ tình, Sabah trở nên điên loạn và vạch kế hoạch cướp chồng của chị trong nhiều tuần.

Sát hại dã man chị gái, người phụ nữ tội lỗi ấy đã phải trả giá bằng tối thiểu 22 năm trong tù. Giờ đây, đã 2 năm trôi qua nhưng những người thân trong gia đình của cả bị cáo và nạn nhân vẫn không nguôi nỗi đau trước tấn bi kịch của gia đình mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom