Cập nhật mới

Dịch Những Vụ Án Trên Thế Giới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280: Sự vô cảm của 38 người và cái chết đáng thương của cô gái xinh đẹp


Bi kịch của cô gái trẻ

Catherine Susan Genovese, thường được mọi người gọi là “mèo nhỏ” Kitty sinh ngày 7/7/1935, là con gái lớn trong một gia đình có năm chị em. Gia đình cô sống ở Brooklyn, New York trong những năm 1940 và 1950. Sau khi mẹ cô chứng kiến một vụ giết người trong thành phố, gia đình đã chuyển đến định cư ở Connecticut vào năm 1954. Kitty khi đó 19 tuổi và vừa tốt nghiệp phổ thông, đã quyết định ở lại.

Năm 1963, cô đã chuyển tới thành phố Queens và cùng một bạn gái thuê căn hộ tại khu chung cư 10 tầng ở đường Austin thuộc quận Queens, New York. Sau đó Kitty xin được việc và trở thành quản lý quầy bar của hộp đêm Eleventh. Yêu cầu công việc khiến cô thường phải đi làm về muộn.

3h15 sáng 13/3/1964, sau khi kết thúc ngày làm việc, Kitty lái chiếc xe Fiat đỏ của mình vào bãi đậu xe nơi cô sinh sống. Cô tắt đèn xe, khóa cửa và bắt đầu đi bộ khoảng 30m để đến lối vào căn hộ của mình tại tầng 2. Lối vào căn hộ nằm ở phía sau tòa nhà vì phía trước được cho các cửa hàng bán lẻ thuê lại nên vào ban đêm, nó khá tối tăm và ít người qua lại.

Đột nhiên, cô nghe thấy bước chân và dường như có một bóng người đi trước mặt cô rất nhanh. Kitty bắt đầu thấy lo lắng vì dường như có người đang theo dõi mình. Và đúng là có một gã đàn ông đang chạy về phía cô. Kitty vội chạy rất nhanh và kẻ lạ mặt cũng ngay lập tức bám theo.

Cô chạy tới giao lộ giữa đường Austin và Lefferts vì cô biết ở đó có một cột điện thoại gọi Cảnh sát khẩn cấp. Nhưng Catherine đã không kịp làm điều đó vì kẻ lạ mặt đã nhanh chóng tóm lấy cô. Kitty đã nhanh trí hét thật to nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng hắn ta đã liên tiếp đánh và đâm vào lưng cô.

Cái chết đau đớn

“Hắn đâm tôi… Xin hãy giúp tôi!.. Xin hãy giúp tôi!", cô hét lên nhiều lần dù rất đau đớn. Đèn bật sáng, một người đàn ông sống trên tầng 7 đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Catherine đã quát lớn: “Hãy để cô gái đó yên!”. Nghe thấy vậy, kẻ lạ mặt ngước lên nhìn phía cửa sổ bật sáng, nhún vai và chạy về phía chiếc xe màu trắng đậu cách đó không xa. Kitty chật vật đứng dậy. Vết thương trên người cô đã chảy nhiều máu nhưng cô vẫn cố gắng lết về nơi ở.

Tưởng chừng đã thoát khỏi bàn tay của kẻ lạ mặt, nhưng không ngờ hắn đã quay lại tìm cô khi ánh đèn trên tầng 7 tắt. Lúc đó, Catherine đang ngã dựa vào tường vì vết thương ở lưng đẫm máu. Một lần nữa cô cố hết sức hét lên kêu cứu nhưng lần này đã không có tác dụng. Tên sát nhân lại liên tiếp đâm cô gái đáng thương rồi lột quần áo và hãm hiếp cô. Cuối cùng, hắn rời đi sau khi lấy được 49 đôla trong ví của Kitty. Chỉ trong 32 phút, kẻ lạ mặt đã thực hiện hành vi đồi bại và giết hại Kitty.

Sau nhiều do dự, một người hàng xóm đã gọi cho cảnh sát. Lúc đó là 3h50 khi cảnh sát nhận được cuộc gọi đầu tiên. Trong hai phút sau, họ đã có mặt tại hiện trường. Kitty nằm dưới sảnh đã chết. Cô bị đâm tới 17 nhát vào lưng. Xung quanh đó là những mảnh quần áo và chiếc ví không mà hung thủ đã vứt lại.

Chỉ có hai người hàng xóm có mặt tại hiện trường lúc đó. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện thấy một tình tiết rất khó hiểu là trong khoảng thời gian ấy đã có tới 38 người nghe thấy tiếng kêu cứu cũng như chứng kiến kẻ lạ mặt hãm hiếp và giết hại cô gái trẻ mà không ai làm gì để giúp cô.

Tội ác không ngờ

Sau cái chết kinh hoàng của Kitty, một nhóm gồm hàng chục thám tử chuyên nghiệp đã tham gia điều tra vụ án. Họ đã đến từng gia đình gần khu vực nạn nhân bị giết hại để thu thập thông tin. Tuy nhiên, việc điều tra vẫn không có kết quả khả thi.

Cho đến 1 tuần sau đó, các thám tử đã bắt được kẻ tình nghi tên Winston Moseley (28 tuổi). Hắn bị bắt khi đang tìm cách ăn cắp tivi của một hộ gia đình trong khu dân cư này.

Điều tra sơ bộ cho thấy, Moseley dường như không phải kẻ trộm cướp hay giết người mà cảnh sát cần tìm. Winston Moseley là một người hoàn toàn bình thường, không tiền án, tiền sự. Hắn đã kết hôn và có 2 con, đang làm thợ máy ở Westchester, New York (Mỹ). Những người xung quanh đều nhận xét người đàn ông này không có dấu hiệu của một tên sát nhân. Với vỏ bọc hoàn hảo ấy, ngay cả cảnh sát ban đầu cũng hoài nghi.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là khi cảnh sát chưa hỏi thì Moseley đã nhanh chóng thừa nhận mình là hung thủ đã hãm hiếp và giết hại Kitty. Không chỉ vậy, hắn còn hãm hại 2 nạn nhân khác từ trước đó là Barbara Kralik (15 tuổi) vào ngày vào ngày 20/7/1963 và Annie Mae Johnson (24 tuổi) vào ngày 29/2/1964. Moseley cho biết, trong hai vụ án này, hắn đã ra tay vô cùng tàn bạo.

Moseley cũng thừa nhận khi màn đêm buông xuống, hắn hay lang thang ở đường phố, nếu gặp người phụ nữ nào hắn đều tìm cách giở trò đồi bại rồi ra tay giết hại nạn nhân mà không vì lý do gì.

Phiên tòa mâu thuẫn

Những phiên tòa xét xử Moseley sau đó đều chật cứng người dân và các phóng viên đến theo dõi, đưa tin. Điều kỳ lạ trong các phiên tòa này là sự mâu thuẫn giữa chính bị cáo và luật sư bào chữa. Mặc dù luật sư bào chữa đã đưa ra lý do về căn bệnh tâm thần để biện minh cho thân chủ của mình, nhưng trái với mong muốn của ông, chính Moseley lại là người cung cấp những bằng chứng một cách chi tiết và rõ ràng cho tòa. Điều này khiến luật sư gần như không có khả năng chứng minh cho sự vô can của Moseley.

Khi được hỏi về tội ác trong quá khứ, Moseley ngay lập tức thừa nhận là hung thủ giết hại Barbara Kralik và Anne Mae Johnson. Những hành động dã man được Moseley kể lại với một thái độ rất thờ ơ, lạnh lùng. Hắn thừa nhận đã bắn nhiều lần vào Mae Johnson rồi hãm hiếp cô, sau đó mang xác nạn nhân về nhà để đốt. Còn với Kralik, Moseley đã đâm nhiều lần vào ngườicô bé như đã làm với Kitty.

Ngày 15/6/1964, bồi thẩm đoàn kết án tử hình cho Moseley. Tuy nhiên, 2 năm sau, Tòa án New York nhận được những bằng chứng về căn bệnh thần kinh của Moseley và án tử hình của hắn được giảm xuống tù chung thân không ân xá.

Năm 1968, trong khi được đưa vào bệnh viện điều trị hắn đã trốn thoát cùng một khẩu súng cướp được của người bảo vệ. Moseley đã bắt 5 người làm con tin và cưỡng hiếp một con tin. Bằng các biện pháp nghiệp vụ, cảnh sát đã buộc hắn phải đầu hàng.

Sau đó, Moseley tiếp tục được đưa về nhà tù Attica để thi hành án. Trong thời gian thi hành án, hắn luôn tìm mọi cách để gây rối và trốn tù. Những năm sau đó, Moseley đã dần thay đổi. Không còn ý định phá rối và trốn tù, chăm chỉ cải tạo để mong có ngày được ra tù. Moseley đã viết một bức thư xin lỗi tới gia đình của Kitty. Tuy nhiên, gia đình cô không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào.

Sau khi vụ án kết thúc, rất nhiều vấn đề xung quanh đã được đưa ra mổ xẻ, bàn luận. Trong đó đáng chú ý là chi tiết 38 nhân chứng dù có nghe và chứng kiến vụ việc ngay từ những lời kêu cứu đầu tiên của nạn nhân, nhưng không hề có ý định can thiệp hay gọi cho cảnh sát. Cảnh sát và các chuyên gia đã phải làm việc với từng người để tìm hiểu nguyên nhân.

Câu hỏi khó lý giải

Với việc hàng loạt các vụ giết người vẫn xảy ra liên tiếp tại New York, vụ sát hại Kitty ban đầu hầu như không khiến nhiều người quan tâm. Tuy nhiên, sau khi những bài báo với dòng chữ lớn “38 người chứng kiến một vụ giết người nhưng không báo cảnh sát” thì cái chết của Kitty đã trở thành một vụ án gây chấn động.

Ngay cả những thám tử lâu năm, những người đã quá quen với các vụ giết người cũng không thể hiểu nổi tại sao dù rất nhiều người chứng kiến nhưng không có ai liên lạc với cảnh sát, dù rất đơn giản chỉ cần nhấc điện thoại lên. Họ cho rằng trong vòng 32 phút, hung thủ đã trở lại tìm nạn nhân 2 lần. Và chỉ trong vòng 2 phút khi nhận được cuộc gọi, cảnh sát đã tới hiện trường. Nếu họ được gọi đến trong khoảng thời gian của lần tấn công đầu, nạn nhân có lẽ đã không chết.

Cảnh sát và các chuyên gia đã phải làm việc với từng người để tìm hiểu nguyên nhân. Mỗi nhân chứng lại đưa ra một lý do khác nhau: “Chúng tôi nghĩ rằng đó là trận cãi vã giữa những người yêu nhau”, “Nói thật là chúng tôi sợ”, “Tôi không muốn chồng tôi can dự vào”, “Tôi bị mệt”, “Chúng tôi đã đi ra cửa sổ để xem có chuyện gì xảy ra nhưng ánh đèn từ phòng ngủ quá yếu khiến tôi chẳng nhìn được gì”.

Nói về đêm ác mộng ấy, một cặp vợ chồng cho biết, họ nghe thấy tiếng hét đầu tiên. Người chồng trầm ngâm nhìn về phía hiệu sách, nơi kẻ giết người tóm lấy Kitty. "Chúng tôi đi đến cửa sổ để nhìn những gì đang diễn ra nhưng ánh sáng từ phòng ngủ của chúng tôi rất khó để nhìn thấy đường", anh nói. Sau đó, người vợ e ngại nói thêm: "Tôi đã tắt đèn và chúng tôi có thể nhìn rõ hơn". Khi được hỏi tại sao họ không gọi cảnh sát, cô im lặng một lúc rồi đáp: "Tôi cũng không biết nữa".

Đến 3h50, cảnh sát nhận được cuộc gọi đầu tiên từ một người đàn ông là hàng xóm của Kitty. Tuy nhiên, ngay cả người này cũng nói rằng ông đã cân nhắc nhiều lần, thậm chí còn gọi cho một người bạn của mình để xin lời khuyên rồi mới gọi cảnh sát.

Hội chứng Genovese

Sau vụ án rúng động nước Mỹ, hàng loạt các nghiên cứu về hiện tượng này đã diễn ra. Các nhà tâm lý học đưa ra nhiều giả thuyết về lý do tại sao những nhân chứng lại chỉ nhìn mà không giúp đỡ các nạn nhân.

Bác sĩ tâm lý học Ralph S. Banay đưa ra một cách lý giải cho hành động của 38 nhân chứng này rằng: “Bộ não chúng ta đôi khi bị treo tạm thời khi chịu những tác động mạnh và bất ngờ. 38 nhân chứng đã chứng kiến vụ này cũng như vậy. Họ đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn trước mắt và họ trở nên lúng túng, không biết sẽ làm gì ngoài việc đứng đó nhìn. Cho tới khi họ định thần thì đã quá muộn”. Lời giải thích này có vẻ hợp lý và khớp với những lời khai của nhân chứng.

Sau này, người ta đặt tên cho hiện tượng này là “Hội chứng Genovese”. Hội chứng này được giải thích rằng, càng nhiều người đứng chứng kiến một sự việc thì tinh thần trách nhiệm cá nhân của họ càng giảm. Điều này dẫn tới sự đùn đẩy trách nhiệm của những nhân chứng quan sát sự việc.

Gần 60 năm đã trôi qua, vụ sát hại Catherine “Kitty” Genovese cho tới nay vẫn trở thành một ví dụ điển hình trong các cuốn sách tâm lý xã hội, về sự vô cảm của con người khi chứng kiến khó khăn của đồng loại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281: Xác chết lộn ngược trong hốc tường (p1)


Cô gái tài năng

Annie Marie Le sinh ngày 3/7/1985 trong một gia đình nhập cư tại San Jose, California, Hoa Kỳ. Annie mang vẻ đẹp đặc trưng của người phụ nữ Á Đông. Cô có một vóc người nhỏ bé, rất duyên dáng và xinh đẹp.

Cuộc sống trên đất Mỹ của người nhập cư như gia đình cô không phải dễ dàng, thế nhưng cô gái xinh đẹp này vẫn chứng tỏ được tài năng và nghị lực học tập của mình. Ngay từ khi còn nhỏ, Annie đã là một cô bé có trí thông minh trời phú, cho đến khi đi học, cô luôn đạt được những thành tích học tập xuất sắc đáng ngưỡng mộ.

Càng lớn dần, Annie càng có hứng thú đặc biệt với lĩnh vực toán học và sở thích nghiên cứu các ngành khoa học khác. Cô là thủ khoa khi tốt nghiệp trường trung học Union Mine và được bình chọn là “Einstein thế hệ tiếp theo”.

Với thành tích nổi trội của mình, Annie đã dễ dàng vượt qua nhiều đối thủ để nhận được học bổng lên đến 160.000 USD tại trường Đại học Rochester ở New York với chuyên ngành sinh học phát triển tế bào. Sau đó cô tiếp tục được nhận vào một chương trình thạc sĩ tại Đại học Yale danh tiếng. Những nghiên cứu của Annie đã đạt được những thành công nhất định và hứa hẹn sẽ được ứng dụng hiệu quả trong việc điều trị bệnh tiểu đường và ung thư.

Về tính cách, những người quen biết Annie đều nhận xét cô là một cô gái rất vui vẻ, hài hước, luôn mang lại cho người đối diện một cảm giác dễ chịu mỗi khi tiếp xúc. Có thể nói, cả về mặt học thức lẫn nhân cách, Annie đều được cho là một cô gái trẻ đáng ngưỡng mộ.

Bên cạnh con đường sự nghiệp rộng mở với một tương lại rực rỡ phía trước, Annie còn có một mối tình tuyệt đẹp với Jonathan Widawsky, một sinh viên tốt nghiệp ngành vật lý và toán học ứng dụng tại Đại học Columbia. Sau một thời gian yêu nhau, họ đã đính hôn và dự định sẽ kết hôn vào ngày 13/9/2009.

Mất tích bí ẩn

Ngày 8/9, dù gần tới ngày tổ chức hôn lễ nhưng Annie vẫn bận rộn với những nghiên cứu của mình. Sáng hôm đó, cô đã rời khỏi căn hộ để đến phòng nghiên cứu nằm trong khuôn viên của Đại học Yale ở New Haven, Connecticut, Hoa Kỳ.

Vào khoảng 10 giờ sáng, Annie đi bộ sang tòa nhà bên cạnh để đến kiểm tra những chú chuột sẽ được dùng làm vật thí nghiệm. Trước khi đi, cô đã để lại ví, điện thoại di động, thẻ tín dụng và tiền mặt ở lại văn phòng.

Đoạn băng ghi hình tại tòa nhà ghi lại được cảnh Annie di chuyển giữa hai tòa nhà, cô mặc một chiếc váy nâu và áo sơ mi màu xanh. Đó cũng là lần cuối cùng Annie được nhìn thấy.

Mãi cho đến khoảng 21h, những người bạn cùng phòng không thấy Annie quay trở về, cũng không thể liên lạc được với cô nên đã báo cho cảnh sát. Đồ cá nhân của Annie vẫn còn để nguyên tại phòng thí nghiệm nhưng không một ai biết Annie đã đi đâu. Khi truy xuất lại đoạn băng ghi hình của camera an ninh, cảnh sát chỉ thấy bước vào tòa mà không thấy Annie đi ra.

Sau nhiều ngày tìm kiếm không có kết quả thì đúng vào ngày 13/9, ngày mà đáng lẽ sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời của Annie thì gia đình và hôn phu của cô đã ngã quỵ khi nhận một tin tức vô cùng khủng khiếp.

Cuộc điều tra quy mô

Ban đầu khi nhận được tin báo mất tích, cơ quan điều tra cho rằng, có thể Annie chỉ là đang cảm thấy ngại ngùng trước lễ kết hôn của mình nên tạm thời ẩn mình ở chỗ nào đó. Tuy nhiên, theo bạn bè và gia đình cô, Annie tỏ ra rất vui vẻ và hào hứng đếm từng ngày tới lễ kết hôn và tuần trăng mật ở Hy Lạp đã được cô đặt sẵn vé máy bay, khách sạn.

Khi truy xuất lại đoạn băng ghi hình của camera an ninh, cảnh sát chỉ thấy Annie đi vào mà không hề thấy cô ra khỏi khu thí nghiệm. Điều này khiến cho họ nghi ngờ Annie rất có thể đã gặp bất trắc gì đó và cô vẫn đang ở trong tòa nhà này.

Lực lượng cảnh sát được huy động tối đa, ngay cả FBI, cảnh sát tại New Haven và cảnh sát bang Connecticut cũng đều tham gia vào cuộc tìm kiếm manh mối về Annie. Họ phong tỏa toàn bộ khu vực phòng thí nghiệm. Những chú chó nghiệp vụ cũng được sử dụng nhưng không thể đánh hơi được vì không khí và những thứ lộn xộn trong phòng thí nghiệm. Bãi rác tại Hartford, nơi mà rác thải ở Yale được chở tới cũng được lục tìm nhưng không thấy điều gì khả nghi.

Cơ quan điều tra làm rõ mối quan hệ giữa Annie và vị hôn phu Jonathan Widawsky. Mối quan hệ của họ vô cùng tốt đẹp và cũng giống như vợ sắp cưới của mình, Jonathan đang đếm từng ngày để cả hai có thể chính thức trở thành vợ chồng.

Họ cũng tìm hiểu thêm thông tin về người thầy giáo dạy cô. Vì theo một nguồn tin tại trường, người thầy này bỗng nhiên cho lớp nghỉ học vào đúng hôm Annie mất tích, nhưng khả năng này bị loại bỏ ngay sau đó.

Công tác điều tra bắt đầu được mở rộng ra toàn bộ khu dân cư Yale. Vì không tìm được nghi can trong số những người thân và quen biết với Annie, cảnh sát quay sang với giả thiết hung thủ là một kẻ lạ, đột nhập vào tầng hầm nơi cô làm thí nghiệm.

Phát hiện khủng khiếp

Tới ngày 13/9, 5 ngày sau khi Annie mất tích và cũng chính là ngày cưới của cô, cảnh sát nhận được tin báo đã tìm thấy một thi thể trong tư thế lộn ngược đầu, bị phân hủy một phần giữa hốc tường trong phòng thay đồ ở tầng hầm. Cảnh sát vội tới hiện trường để xác minh thông tin này, đi theo đoàn thanh tra là cơ quan pháp y của Connecticut.

Sau khi giám định thi thể, các bác sĩ kết luận đây chính là xác của Annie Le. Áo ngực của cô bị đẩy lên phía trên đầu còn quần lót bị kéo xuống quanh mắt cá chân của cô ấy. Trong số nhiều vết thương trên thi thể, xương hàm và xương cổ của cô đã bị gãy trước khi chết. Annie đã bị cưỡng hiếp và siết cổ đến chết.

Bộ quần áo dính đầy máu của nạn nhân cũng được tìm thấy được giấu trên trần nhà trong cùng một tòa nhà.

Ngày vui hóa thành ngày tang tóc, cả gia đình bạn bè của cô sinh viên tài năng đều vô cùng khủng hoảng và suy sụp trước hung tin này. Điều mà mọi người thắc mắc hơn cả chính là vì sao một cô gái đáng yêu, dễ mến như Annie lại bị sát hại một cách dã man đến thế.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát suy luận rằng, tại một nơi được bảo mật nghiêm ngặt với 75 chiếc camera theo dõi như phòng thí nghiệm tại Đại học Yale, thì chỉ có sinh viên hoặc nhân viên phòng thí nghiệm được cấp thẻ mới có thể dễ dàng ra vào khu vực này như vậy. Sau khi điều tra, mọi sự tình nghi đều đổ dồn vào một nhân viên kỹ thuật ở đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282: Xác chết lộn ngược trong hốc tường (p2)


Người đàn ông độc đoán

Trong quá trình điều tra cái chết của Annie Marie Le, cảnh sát suy luận rằng, tại một nơi được bảo mật nghiêm ngặt với 75 chiếc camera theo dõi như phòng thí nghiệm tại Đại học Yale, thì chỉ có sinh viên hoặc nhân viên phòng thí nghiệm được cấp thẻ mới có thể dễ dàng ra vào khu vực này như vậy.

Các nhà điều tra đã thẩm vấn 150 người, trong đó nhiều người liên quan đến khu nghiên cứu này. Cuối cùng, mọi sự tình nghi đều đổ dồn vào một nhân viên kỹ thuật tên là Raymond Clark (24 tuổi).

Raymond Clark lớn lên ở Brandford trong một gia đình công nhân. Jessica Del Rocco, bạn gái hồi cấp 3 của Clark, cho biết người yêu mình là một người độc đoán và thậm chí còn bạo lực. Anh ta luôn ép Rocco phải tránh xa bạn bè, rồi ra lệnh cho cô mặc loại quần áo gì, cách cư xử ra sao.

Rocco còn tiết lộ cô từng buộc tội Clark vì tội cưỡng hiếp cô nhưng lời buộc tội này chưa bao giờ được cảnh sát chú ý tới vì bản thân cô khi ấy vẫn mang danh nghĩa là người yêu của Clark. Từ khi Rocco tố cáo Clark thì anh ta càng trở nên đáng sợ hơn. Rocco phải có người hộ tống từ trường về nhà vì lo sợ Clark sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.

Những người hàng xóm hiện tại của Clark cho biết, người này đang ở chung với bạn gái Jennifer Hromadka. Cả hai đã đính hôn và định tổ chức đám cưới vào tháng 12/2011. Clark thường hay la mắng trẻ con và kiểm soát bạn gái rất kỹ. “Cậu ta không bao giờ để cô ấy nói chuyện với bất cứ ai. Tôi thường nghe tiếng la hét ở trong căn hộ đó. Clark quản lý bạn gái chặt chẽ”, một người sống cạnh căn hộ của nghi phạm nói.

Những chi tiết gây chú ý

Sau khi tốt nghiệp, Clark may mắn được nhận vào làm việc trong trường Đại học Yale, nơi nạn nhân Annie Marie Le làm việc. Đầu tiên, Clark được giao làm công việc chùi rửa những đồ thí nghiệm. Sau đó, nhờ có kinh nghiệm và kiến thức về động vật mà anh ta được nhận vào làm nhân viên kĩ thuật trong phòng thí nghiệm nơi Annie làm việc. Công việc thường ngày của Clark là chăm sóc cho những chú chuột thí nghiệm.

Clark cũng là người giám sát những người tới đây làm việc sao cho đúng quy trình và không được làm những con vật thí nghiệm này bị thương. Mọi người cho biết, ở trong phòng thí nghiệm, Clark luôn tỏ ra là người độc đoán và thích đặt ra những điều luật và quy định buộc người khác phải làm theo.

Những công việc thường ngày ấy khiến cho Clark trở thành nghi can đầu tiên khi vụ án mạng xảy ra. Ngoài ra, cảnh sát càng để mắt tới Clark sau khi anh ta không vượt qua được cuộc kiểm tra bằng máy nói dối đồng thời lại có những vết thâm tím và vết xước trên cánh tay, ngực, tai và cả phía dưới mắt. Đây có thể là hậu quả của một cuộc vật lộn với ai đó.

Hơn thế nữa, ghi nhận trong hệ thống cũng cho thấy Clark chính là người cuối cùng dùng thẻ vào phòng thí nghiệm với Annie. Hắn và nạn nhân đã ở bên trong đó khoảng 1 tiếng đồng hồ và chỉ có hắn quay trở ra còn Annie thì không.

Clark một mực phủ nhận tình nghi cho rằng hắn là người cuối cùng gặp Annie. Vào ngày phát hiện xác của nạn nhân, Clark vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh và còn đi xem thi đấu thể thao ở trường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cho đến khi tòa án ra lệnh Clark phải cung cấp mẫu ADN để phục vụ việc điều tra, mọi uẩn khúc mới được sáng tỏ.

Bằng chứng rõ ràng

Tại buổi thẩm vấn đầu tiên, Raymond Clark một mực phủ nhận tình nghi cho rằng anh ta có liên quan đến cái chết của Annie Marie Le. Anh ta cũng phủ nhận việc nhìn thấy Annie vào ngày cô mất tích và để chứng minh điều này, Clark phải làm một cuộc kiểm tra nói dối do các thám tử đưa ra.

Ngay ở câu hỏi đầu tiên, tín hiệu điện tim đồ của Clark đã có dấu hiệu thay đổi. Tuy nhiên, Clark cũng khá tỉnh táo khi yêu cầu dừng buổi thẩm vấn ở đây. Anh ta muốn nói chuyện với luật sư của mình trước khi trả lời bất cứ câu hỏi gì. Điều này giúp Clark kết thúc cuộc chất vấn và được thả ra.

Tuy nhiên, may mắn ấy không tiếp diễn được lâu khi tòa án ra lệnh Clark phải cung cấp mẫu ADN để phục vụ việc điều tra. Song song với đó, cảnh sát vẫn tiếp tục tra hỏi Clark về sự thật của vụ án nhưng anh ta vẫn tỏ ra không hợp tác. Cho đến khi có kết quả xét nghiệm ADN chính thức, mọi uẩn khúc mới được sáng tỏ.

Đối chiếu với mẫu tinh dịch phát hiện tại hiện trường và mẫu máu tìm thấy trên quần áo của Annie và ADN của Clark, tất cả đều hoàn toàn trùng khớp. Ngoài ra cảnh sát đã tìm được tóc của Annie trên quần áo của Clark cũng như ADN của hắn trong cây bút rơi phía dưới thi thể nạn nhân.

Sáng 17/9/2009, cảnh sát tới nhà Clark với lệnh bắt giữ.

Nỗi đau còn lại

Ngày 13/9/2009, xác của Annie Le được tìm thấy và 4 ngày sau, Clark đã bị bắt. Tuy nhiên, mãi cho tới tháng 3/2011, Clark mới cúi đầu thừa nhận toàn bộ tội ác tấn công tình dục và giết hại Annie Le theo một thỏa thuận với các công tố viên để giảm mức án tử hình xuống còn 44 năm tù giam.

Thẩm phán Roland Fasano cho biết, tội ác của Raymond Clark là không thể dung thứ, hắn đã cướp đi cả tương lai đầy hứa hẹn của một cô gái trẻ, đồng thời hủy hoại cuộc sống của rất nhiều người trong cả hai bên gia đình.

Trước khi bị giải đi, Raymond Clark đã bày tỏ sự hối hận muộn màng của mình bằng cách quay về phía 15 thành viên của gia đình nạn nhân và nói trong tiếng khóc: “Hôm nay, tôi đứng đây chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Annie là một cô gái tốt. Tôi thực sự xin lỗi vì đã cướp đi mạng sống của cô ấy và khiến cho nhiều người phải tổn thương”.

Dù vậy, gia đình Annie cho biết, không thể tha thứ cho hành động khủng khiếp đó. Mẹ của Annie, bà Vivian Le vì không thể chịu đựng nổi cú sốc tinh thần nên đã không tham dự phiên tòa cuối cùng này. "Con gái tôi đáng ra đã có một cuộc đời rất hạnh phúc. Con bé đã từng nhiều lần tâm sự với tôi về những dự định sau này của nó nhưng không ngờ ngày dự định tổ chức hôn lễ lại là ngày chúng tôi nhận được hung tin về con. Tôi đã mất con gái vĩnh viễn và sẽ không bao giờ được gặp mặt những đứa cháu của mình nữa rồi", bà Vivian nói.

Sau cái chết của Annie, trường Đại học Yale đã thành lập một quỹ học bổng mang tên Annie Marie Le. Họ còn dành riêng ngày 12/10 là ngày để tưởng nhớ cô nữ sinh tài năng này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283: Luis Alfredo Garavito Cubillos - Tên sát nhân kì quái ở Colombia


Những đứa trẻ chết bất thường

Vào tháng 2-1998, bên ngoài thị trấn Génova, Colombia, người dân tìm thấy thi thể của hai đứa trẻ trần truồng nằm cạnh nhau trên một ngọn đồi. Ngày hôm sau, chỉ cách vài mét, người ta lại tìm thấy thi thể của một đứa trẻ khác.

Điều khiến cảnh sát nghi vấn là cả 3 thi thể đều bị trói tay và có dấu hiệu lạm dụng tình dục. Khám nghiệm hiện trường, cảnh sát tìm thấy vũ khí giết người ở cùng khu vực với các thi thể. Cảnh sát cũng tìm thấy tại hiện trường vụ án một mảnh giấy có một địa chỉ được viết trên đó.

Lần theo địa chỉ, cảnh sát tìm đến nhà của một phụ nữ ở địa chỉ trên. Cô ta phủ nhận thông tin trên mảnh giấy là của cô và xác nhận với cảnh sát rằng, mảnh giấy là của Garavito. Tuy nhiên, cô cho biết, cô đã không liên lạc và gặp Garavito từ nhiều tháng.

Cô đưa cho cảnh sát một chiếc túi mà anh ta để lại, trong đó có một số đồ đạc của Garavito. Những vật phẩm này bao gồm hình ảnh của các chàng trai trẻ, các địa chỉ chi tiết về những vụ giết người của anh ta, dấu kiểm đếm các nạn nhân của anh ta và các hóa đơn.

Thông tin mới này đã dẫn cảnh sát đến nơi ở của Garavito, nhưng không thu được kết quả vì hắn ta không có ở đấy. Cảnh sát đưa ra các giả thuyết khác nhau, trong đó nhận định Garavito chưa biết đã bị theo dõi và rất có thể hắn đi xa để cố gắng tìm nạn nhân tiếp theo.

Vài ngày sau, vào ngày 22-4-1999, với sự nỗ lực của cảnh sát, Garavito, sinh tháng 1-1957 và làm nghề tự do, đã bị bắt giữ cùng một đứa trẻ.

Theo cảnh sát địa phương lý giải sau này, nếu không bắt giữ Garavito tức khắc thì chắc chắn đứa trẻ sẽ bị hắn hiếp dâm và cuối cùng một sinh mạng nữa sẽ là nạn nhân của kẻ máu lạnh này.

Thủ đoạn man rợ của quái thú

Sau khi bị bắt, Garavito đã khăng khăng lý giải về sự vô tội của mình. Nhưng khi cảnh sát thẩm vấn và mô tả chi tiết về vụ giết người thì Garavito đã rơi nước mắt và nhận tội đồng thời chỉ những chỗ chôn xác các nạn nhân.

Theo kết quả điều tra và bản khai của Garavito thì Luis Alfredo Garavito Cubillos, còn được gọi là La Bestia (quái thú) đã thừa nhận hành vi hãm hiếp, tra tấn và giết hại 138 nam thanh niên.

Tuy nhiên, dựa trên vị trí bản đồ mà Garavito đã vẽ trong tù rồi cung cấp cho cảnh sát thì số nạn nhân của hắn ta có thể hơn số đó.

Nạn nhân của Garavito được xác định theo độ tuổi, giới tính và địa vị xã hội. Garavito nhắm đến những cậu bé từ 6 đến 16 tuổi, những người vô gia cư, nông dân hoặc mồ côi.

Hắn ta sẽ tiếp cận các chàng trai trẻ, trên đường phố đông đúc hoặc một mình ở nông thôn và mua chuộc, dụ họ đi theo bằng những món quà nhỏ như tiền, kẹo hoặc công việc lặt vặt.

Hắn đề nghị với nạn nhân sẽ tìm cho họ công việc dễ dàng để kiếm tiền. Để lấy lòng tin của nạn nhân, hắn ngụy trang thành những nhân vật khác nhau để được coi là công việc hợp pháp cho cậu bé tin.

Có khi hắn đóng giả như một linh mục, một nông dân, một người đàn ông vô gia cư, một người bán hàng rong, một kẻ buôn bán ma túy, một người già và có khi lại là một con bạc. Để tránh sự nghi ngờ của nạn nhân, Garavito thường xuyên thay đổi cách ngụy trang cho phù hợp với thực tế.

Khi đã có được sự tin tưởng của một đứa trẻ, Garavito sẽ đi dạo cùng cậu bé cho đến khi chúng mệt mỏi và không còn nhiều sức kháng cự. Thông thường, các cậu bé sẽ chịu đựng sự hãm hiếp và tra tấn cho đến chết.

Động cơ gây án và hình phạt tù suốt đời

Theo các chuyên gia tâm lý tội phạm, trường hợp phạm tội của Garavito là một điển hình về sự thiếu giáo dục và do phải chịu những hoàn cảnh sống khắc nghiệt, bi đát từ bé. Chính kinh tế khó khăn và những bất hòa từ gia đình đã trở thành một phần trong động cơ gây án của hắn ta.

Hơn nữa, do nội chiến kéo dài khiến nhiều trẻ em bị bỏ rơi, mồ côi không có người chăm sóc nên đa phần những cái chết của trẻ em đã không được xã hội chú ý và tìm kiếm. Đây chính là các nguyên nhân giúp cho Garavito hoành hành trong nhiều năm.

Garavito sinh ra trong một gia đình không được hoàn hảo. Mẹ của Garavito là một gái điếm lâu năm, trong khi đó cha hắn ta là một kẻ nghiện rượu rất nặng. Trong thời gian làm gái mại dâm, mẹ của Garavito đã bị cha hắn lạm dụng tình dục dã man.

Bản thân cha của Garavito cũng từng lạm dụng tình dục cả với anh chị em của hắn ta. Trong khoảng thời gian này, cha của Garavito buộc hắn theo dõi mẹ mình "quan hệ" với khách hàng.

Không những thế, mẹ hắn còn để cho khách hàng lạm dụng tình dục với Garavito. Garavito cuối cùng đã chạy trốn khỏi nhà và sống sót trên đường phố Colombia.

Năm 8 tuổi, Garavito bị một kẻ ấu dâm tìm thấy. Người đàn ông hứa với Garavito một bữa ăn nóng và một nơi để nghỉ ngơi.

Bất đắc dĩ, Garavito đã chấp nhận lời đề nghị, nhưng thay vì bữa ăn nóng và một nơi để ngủ, người đàn ông đã dẫn Garavito đến một ngôi nhà bỏ hoang và tấn công tình dục.

Vài ngày sau, Garavito gia nhập một băng đảng nổi loạn để bảo vệ. Các băng đảng thường cướp của thường dân Colombia để lấy thức ăn, tiền và xe hơi mà họ đổi lấy tiền tại các cửa hàng địa phương.

Garavito làm việc ở nhiều nơi kiếm đủ tiền để sống sót trên đường phố nhưng vẫn không thể đáp ứng kịp nhu cầu. Cuối cùng thì Garavito cũng có bạn gái tên Teresa. Bạn gái của hắn có một đứa con nhỏ. Garavito được bạn bè biết đến là người tốt bụng, nhưng lại dễ nổi giận.

Bản án nghìn năm tù

Số lượng lớn trẻ em mất tích được tìm thấy ngày càng nhiều và không cố định tại một khu vực cụ thể đã khiến dư luận kêu gọi một cuộc điều tra rộng rãi.

Bộ Tư pháp Colombia lúc đó cho rằng, những lời thú nhận của Garavito là chưa đủ cơ sở để khép tội. Cần phải tìm ra những bằng chứng khép tội Garavito chính xác.

Theo đó, mắt của Garavito bị tật hiếm gặp và chỉ có thể được tìm thấy ở nam giới trong một nhóm tuổi cụ thể. Kính của hắn được thiết kế đặc biệt cho tình trạng của mắt.

Khi khai quật các hố chôn tử thi tập thể, cảnh sát phát hiện ra những chiếc kính đặc biệt này. Tại đây, thủ phạm còn để lại những chai rượu rỗng, đồ lót và đôi khi là giày của hắn. DNA đã được tìm thấy trên các nạn nhân, cùng với các vật phẩm khác bị bỏ lại.

Cảnh sát đã lên lịch cho nhà tù nơi Garavito đang bị giam giữ để kiểm tra mắt của các tù nhân. Kết quả kiểm tra thị lực mắt sẽ giúp cảnh sát ghép cặp kính với Garavito.

Cách này khiến Garavito không nghi ngờ và nói dối về thị lực của mình, giúp cảnh sát xác định đúng thủ phạm.

Trong khi Garavito ra khỏi phòng giam, cảnh sát đã lấy mẫu DNA từ gối và khu vực sinh sống của hắn ta. DNA được tìm thấy trên các nạn nhân trùng khới với DNA được tìm thấy trong tế bào của Garavito.

Hắn thú nhận đã giết 140 trẻ em nhưng sau này tòa án buộc tội giết chết hoàn toàn 172 người trên khắp Colombia. Garavito đã bị kết án 1.853 năm và 9 ngày tù và đây là bản án dài nhất trong lịch sử Colombia.

Tuy nhiên, luật pháp Colombia giới hạn tù giam tới 40 năm và vì Garavito đã giúp cảnh sát tìm thấy thi thể của các nạn nhân nên bản án giảm xuống còn 22 năm.

Garavito hiện đang thụ án trong một nhà tù được bảo vệ an ninh nghiêm ngặt ở Valledupar thuộc El Cesar ở Colombia. Dự kiến hắn ta sẽ được thả vào năm 2021.

Tuy nhiên, luật pháp Colombia quy định rằng những người đã phạm tội với trẻ em không đủ điều kiện để nhận bất kỳ "lợi ích nào với công lý" và được yêu cầu phải chịu ít nhất 60 năm tù. Trường hợp của Garavito là đặc biệt và sẽ không được áp dụng.

Nhiều người Colombia phản đối việc tha Garavito trước thời hạn. Một số người đã lập luận rằng hắn đáng bị tù chung thân hoặc tử hình.

Người dẫn chương trình truyền hình và nhà báo Guillermo Prieto La Rotta, thường được biết đến với tên Pirry, đã phỏng vấn Garavito cho một chương trình được phát sóng vào ngày 11-6-2006.

Trong trả lời phỏng vấn, Garavito đã cố gắng giảm thiểu hành động của mình và bày tỏ ý định bắt đầu sự nghiệp để… giúp đỡ trẻ em bị lạm dụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284: Luis Alfredo Garavito Cubillos - Tên sát nhân kì quái ở Colombia


Những đứa trẻ chết bất thường

Vào tháng 2-1998, bên ngoài thị trấn Génova, Colombia, người dân tìm thấy thi thể của hai đứa trẻ trần truồng nằm cạnh nhau trên một ngọn đồi. Ngày hôm sau, chỉ cách vài mét, người ta lại tìm thấy thi thể của một đứa trẻ khác.

Điều khiến cảnh sát nghi vấn là cả 3 thi thể đều bị trói tay và có dấu hiệu lạm dụng tình dục. Khám nghiệm hiện trường, cảnh sát tìm thấy vũ khí giết người ở cùng khu vực với các thi thể. Cảnh sát cũng tìm thấy tại hiện trường vụ án một mảnh giấy có một địa chỉ được viết trên đó.

Lần theo địa chỉ, cảnh sát tìm đến nhà của một phụ nữ ở địa chỉ trên. Cô ta phủ nhận thông tin trên mảnh giấy là của cô và xác nhận với cảnh sát rằng, mảnh giấy là của Garavito. Tuy nhiên, cô cho biết, cô đã không liên lạc và gặp Garavito từ nhiều tháng.

Cô đưa cho cảnh sát một chiếc túi mà anh ta để lại, trong đó có một số đồ đạc của Garavito. Những vật phẩm này bao gồm hình ảnh của các chàng trai trẻ, các địa chỉ chi tiết về những vụ giết người của anh ta, dấu kiểm đếm các nạn nhân của anh ta và các hóa đơn.

Thông tin mới này đã dẫn cảnh sát đến nơi ở của Garavito, nhưng không thu được kết quả vì hắn ta không có ở đấy. Cảnh sát đưa ra các giả thuyết khác nhau, trong đó nhận định Garavito chưa biết đã bị theo dõi và rất có thể hắn đi xa để cố gắng tìm nạn nhân tiếp theo.

Vài ngày sau, vào ngày 22-4-1999, với sự nỗ lực của cảnh sát, Garavito, sinh tháng 1-1957 và làm nghề tự do, đã bị bắt giữ cùng một đứa trẻ.

Theo cảnh sát địa phương lý giải sau này, nếu không bắt giữ Garavito tức khắc thì chắc chắn đứa trẻ sẽ bị hắn hiếp dâm và cuối cùng một sinh mạng nữa sẽ là nạn nhân của kẻ máu lạnh này.

Thủ đoạn man rợ của quái thú

Sau khi bị bắt, Garavito đã khăng khăng lý giải về sự vô tội của mình. Nhưng khi cảnh sát thẩm vấn và mô tả chi tiết về vụ giết người thì Garavito đã rơi nước mắt và nhận tội đồng thời chỉ những chỗ chôn xác các nạn nhân.

Theo kết quả điều tra và bản khai của Garavito thì Luis Alfredo Garavito Cubillos, còn được gọi là La Bestia (quái thú) đã thừa nhận hành vi hãm hiếp, tra tấn và giết hại 138 nam thanh niên.

Tuy nhiên, dựa trên vị trí bản đồ mà Garavito đã vẽ trong tù rồi cung cấp cho cảnh sát thì số nạn nhân của hắn ta có thể hơn số đó.

Nạn nhân của Garavito được xác định theo độ tuổi, giới tính và địa vị xã hội. Garavito nhắm đến những cậu bé từ 6 đến 16 tuổi, những người vô gia cư, nông dân hoặc mồ côi.

Hắn ta sẽ tiếp cận các chàng trai trẻ, trên đường phố đông đúc hoặc một mình ở nông thôn và mua chuộc, dụ họ đi theo bằng những món quà nhỏ như tiền, kẹo hoặc công việc lặt vặt.

Hắn đề nghị với nạn nhân sẽ tìm cho họ công việc dễ dàng để kiếm tiền. Để lấy lòng tin của nạn nhân, hắn ngụy trang thành những nhân vật khác nhau để được coi là công việc hợp pháp cho cậu bé tin.

Có khi hắn đóng giả như một linh mục, một nông dân, một người đàn ông vô gia cư, một người bán hàng rong, một kẻ buôn bán ma túy, một người già và có khi lại là một con bạc. Để tránh sự nghi ngờ của nạn nhân, Garavito thường xuyên thay đổi cách ngụy trang cho phù hợp với thực tế.

Khi đã có được sự tin tưởng của một đứa trẻ, Garavito sẽ đi dạo cùng cậu bé cho đến khi chúng mệt mỏi và không còn nhiều sức kháng cự. Thông thường, các cậu bé sẽ chịu đựng sự hãm hiếp và tra tấn cho đến chết.

Động cơ gây án và hình phạt tù suốt đời

Theo các chuyên gia tâm lý tội phạm, trường hợp phạm tội của Garavito là một điển hình về sự thiếu giáo dục và do phải chịu những hoàn cảnh sống khắc nghiệt, bi đát từ bé. Chính kinh tế khó khăn và những bất hòa từ gia đình đã trở thành một phần trong động cơ gây án của hắn ta.

Hơn nữa, do nội chiến kéo dài khiến nhiều trẻ em bị bỏ rơi, mồ côi không có người chăm sóc nên đa phần những cái chết của trẻ em đã không được xã hội chú ý và tìm kiếm. Đây chính là các nguyên nhân giúp cho Garavito hoành hành trong nhiều năm.

Garavito sinh ra trong một gia đình không được hoàn hảo. Mẹ của Garavito là một gái điếm lâu năm, trong khi đó cha hắn ta là một kẻ nghiện rượu rất nặng. Trong thời gian làm gái mại dâm, mẹ của Garavito đã bị cha hắn lạm dụng tình dục dã man.

Bản thân cha của Garavito cũng từng lạm dụng tình dục cả với anh chị em của hắn ta. Trong khoảng thời gian này, cha của Garavito buộc hắn theo dõi mẹ mình "quan hệ" với khách hàng.

Không những thế, mẹ hắn còn để cho khách hàng lạm dụng tình dục với Garavito. Garavito cuối cùng đã chạy trốn khỏi nhà và sống sót trên đường phố Colombia.

Năm 8 tuổi, Garavito bị một kẻ ấu dâm tìm thấy. Người đàn ông hứa với Garavito một bữa ăn nóng và một nơi để nghỉ ngơi.

Bất đắc dĩ, Garavito đã chấp nhận lời đề nghị, nhưng thay vì bữa ăn nóng và một nơi để ngủ, người đàn ông đã dẫn Garavito đến một ngôi nhà bỏ hoang và tấn công tình dục.

Vài ngày sau, Garavito gia nhập một băng đảng nổi loạn để bảo vệ. Các băng đảng thường cướp của thường dân Colombia để lấy thức ăn, tiền và xe hơi mà họ đổi lấy tiền tại các cửa hàng địa phương.

Garavito làm việc ở nhiều nơi kiếm đủ tiền để sống sót trên đường phố nhưng vẫn không thể đáp ứng kịp nhu cầu. Cuối cùng thì Garavito cũng có bạn gái tên Teresa. Bạn gái của hắn có một đứa con nhỏ. Garavito được bạn bè biết đến là người tốt bụng, nhưng lại dễ nổi giận.

Bản án nghìn năm tù

Số lượng lớn trẻ em mất tích được tìm thấy ngày càng nhiều và không cố định tại một khu vực cụ thể đã khiến dư luận kêu gọi một cuộc điều tra rộng rãi.

Bộ Tư pháp Colombia lúc đó cho rằng, những lời thú nhận của Garavito là chưa đủ cơ sở để khép tội. Cần phải tìm ra những bằng chứng khép tội Garavito chính xác.

Theo đó, mắt của Garavito bị tật hiếm gặp và chỉ có thể được tìm thấy ở nam giới trong một nhóm tuổi cụ thể. Kính của hắn được thiết kế đặc biệt cho tình trạng của mắt.

Khi khai quật các hố chôn tử thi tập thể, cảnh sát phát hiện ra những chiếc kính đặc biệt này. Tại đây, thủ phạm còn để lại những chai rượu rỗng, đồ lót và đôi khi là giày của hắn. DNA đã được tìm thấy trên các nạn nhân, cùng với các vật phẩm khác bị bỏ lại.

Cảnh sát đã lên lịch cho nhà tù nơi Garavito đang bị giam giữ để kiểm tra mắt của các tù nhân. Kết quả kiểm tra thị lực mắt sẽ giúp cảnh sát ghép cặp kính với Garavito.

Cách này khiến Garavito không nghi ngờ và nói dối về thị lực của mình, giúp cảnh sát xác định đúng thủ phạm.

Trong khi Garavito ra khỏi phòng giam, cảnh sát đã lấy mẫu DNA từ gối và khu vực sinh sống của hắn ta. DNA được tìm thấy trên các nạn nhân trùng khới với DNA được tìm thấy trong tế bào của Garavito.

Hắn thú nhận đã giết 140 trẻ em nhưng sau này tòa án buộc tội giết chết hoàn toàn 172 người trên khắp Colombia. Garavito đã bị kết án 1.853 năm và 9 ngày tù và đây là bản án dài nhất trong lịch sử Colombia.

Tuy nhiên, luật pháp Colombia giới hạn tù giam tới 40 năm và vì Garavito đã giúp cảnh sát tìm thấy thi thể của các nạn nhân nên bản án giảm xuống còn 22 năm.

Garavito hiện đang thụ án trong một nhà tù được bảo vệ an ninh nghiêm ngặt ở Valledupar thuộc El Cesar ở Colombia. Dự kiến hắn ta sẽ được thả vào năm 2021.

Tuy nhiên, luật pháp Colombia quy định rằng những người đã phạm tội với trẻ em không đủ điều kiện để nhận bất kỳ "lợi ích nào với công lý" và được yêu cầu phải chịu ít nhất 60 năm tù. Trường hợp của Garavito là đặc biệt và sẽ không được áp dụng.

Nhiều người Colombia phản đối việc tha Garavito trước thời hạn. Một số người đã lập luận rằng hắn đáng bị tù chung thân hoặc tử hình.

Người dẫn chương trình truyền hình và nhà báo Guillermo Prieto La Rotta, thường được biết đến với tên Pirry, đã phỏng vấn Garavito cho một chương trình được phát sóng vào ngày 11-6-2006.

Trong trả lời phỏng vấn, Garavito đã cố gắng giảm thiểu hành động của mình và bày tỏ ý định bắt đầu sự nghiệp để… giúp đỡ trẻ em bị lạm dụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285: Cựu bác sĩ ấu dâm: Lawrence Gerard Nassar


Tại tòa, Nassar đã thừa nhận 10 lời buộc tội và phải chịu mức án 175 năm tù. Nhưng những rắc rối do Nassar gây ra đâu chỉ có thế.

Chân dung "yêu râu xanh"

Lawrence Gerard Nassar sinh ngày 16-8-1963 tại Farmington Hills, Michigan và là người gốc Lebanon. Nassar tốt nghiệp Trường Trung học North Farmington năm 1981 và tốt nghiệp đại học ngành kinesiology của Đại học Michigan năm 1985.

Trong thời gian này, Nassar làm việc cho các đội bóng đá và điền kinh của trường đại học.

Năm 1986, Nassar bắt đầu làm việc như một huấn luyện viên thể thao cho đội tuyển quốc gia Thể dục dụng cụ Mỹ. Năm 1993, Nassar tốt nghiệp ngành Y Đại học bang Michigan với tư cách là bác sĩ Y học về xương khớp.

Năm 1997, Nassar bắt đầu làm trợ lý giáo sư tại Khoa Y học gia đình và cộng đồng của MSU tại Đại học Y khoa, nơi Nassar kiếm được 100.000USD/năm. Nassar được biết tới là đồng tác giả trên ít nhất 6 tài liệu nghiên cứu về điều trị chấn thương thể dục dụng cụ.

Năm 1988, Nassar bắt đầu làm việc với John Geddert tại Twistars - một câu lạc bộ đào tạo thể dục dụng cụ. Nassar từng là điều phối viên y tế quốc gia cho Thể dục dụng cụ Hoa Kỳ từ năm 1996 đến 2014.

Theo nhiều nhân chứng, trước khi bị bắt, Nassar không chỉ là một bác sĩ thể thao nổi tiếng mà còn là thành viên của một tổ chức học thuật. Nhưng tháng 9-2015, Nassar đột ngột xin nghỉ hưu thay vì tham dự định làm bác sĩ của đội Thể dục dụng cụ của Mỹ tại Thế vận hội 2016.

Nassar kết hôn với Stephanie Lynn Anderson vào ngày 19-10-1996 và có hai con gái và một con trai. Tuy nhiên vợ chồng Nassar đã ly thân ngay sau khi Nassar bị bắt vì nghi ngờ phạm tội tình dục. Tháng 7-2017, Stephanie Nassar được cho phép ly hôn và giành được quyền nuôi dưỡng hoàn toàn 3 đứa con.

Nassar sống ở Holt, Michigan tại thời điểm bị bắt giữ vào tháng 12-2016. Trước đó, khoảng giữa năm 2016, mặc dù bị công khai phạm tội tấn công tình dục, nhưng Nassar vẫn chạy đua vào Hội đồng trường Holt và nhận được 21% phiếu bầu.

Kẻ ấu dâm dưới vỏ bọc bác sĩ

Năm 2016, ngôi sao Indianapolis đã phê phán sự thất bại có hệ thống của Thể dục dụng cụ Hoa Kỳ trong các cuộc thi trên truyền thông, nhằm bảo vệ các vận động viên trẻ khỏi lạm dụng tình dục. Bài báo ban đầu tập trung vào các huấn luyện viên và không nêu tên Nassar.

Sau đó không lâu, The Indianapolis Star đưa tin, Rachael Denhollander và một cựu vận động viên thể dục dụng cụ khác đã cáo buộc Nassar lạm dụng tình dục.

Theo đó, khi Denhollander điều trị đau lưng ở phòng khám tại MSU, bác sĩ Nassar đã không đeo găng tay, sờ vào âm đ*o và hậu môn của cô. Và trong một lần khám khác, Nassar đã cởi áo ngực và xoa bóp bộ ngực trần của cô.

Vào tháng 2-2017, 3 cựu vận động viên thể dục: Jeanette Antolin, Jessica Howard và Jamie Dantzscher, đã trả lời phỏng vấn truyền thông 60 phút, trong đó họ nói rằng Nassar đã lạm dụng tình dục họ.

Rachael Denhollander, một trong những phụ nữ công khai cáo buộc rằng Nassar đã lạm dụng tình dục cô 5 lần vào năm 2000 khi cô 15 tuổi.

Người giành huy chương vàng Olympic McKayla Maroney cũng nói rằng, Nassar đã quấy rối cô nhiều lần từ năm 2008, khi cô 13 tuổi. Maroney đã nộp đơn kiện Nassar, Đại học bang Michigan, Ủy ban Olympic Hoa Kỳ và Thể dục dụng cụ Hoa Kỳ, cáo buộc tổ chức này che đậy lạm dụng tình dục bằng cách yêu cầu cô ký một thỏa thuận trị giá 1,25 triệu USD.

Trong cuộc phỏng vấn 60 phút, cô Aly Raisman cũng nói rằng, Nassar cũng đã lạm dụng, quấy rối tình dục khi cô 15 tuổi.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Jane Jane Doe, người thi đấu với Đội tuyển Mỹ năm 2000 tại Thế vận hội Sydney, đệ đơn kiện Nassar đã lạm dụng cô nhiều lần từ năm 1994 đến 2000. Còn Alexis Moore thì nói rằng Nassar đã quấy rối khi cô 9 tuổi.

Hàng chục cáo buộc theo sau, tất cả đều phản ảnh bác sĩ Nassar đã lợi dụng sự tin cậy của vận đọng viên để quấy rối họ dưới vỏ bọc điều trị. Cuối cùng, 125 phụ nữ đã nộp đơn khiếu nại hình sự với cảnh sát, và hơn 300 người - bao gồm nạn nhân, vợ hoặc chồng và cha mẹ - đã đệ đơn kiện bác sĩ và các tổ chức đã thuê anh ta từ lâu.

Một số nạn nhân nói rằng huấn luyện viên và quản lý đã biết về khiếu nại chống lại Nassar nhưng không có động thái giải quyết.

Các vận động viên Olympic của Hoa Kỳ: Aly Raisman, Gabby Douglas và McKayla Maroney, Jordyn Wieber tuyên bố công khai rằng, Nassar lạm dụng tình dục họ.

Các nạn nhân của Nassar cho biết, bác sĩ Nassar đã lợi dụng nghề nghiệp và lòng tin của họ về một bác sĩ giỏi để thực hiện sở thích quái đản. Priscilla Kintigh, một trong những học sinh cũ của Nassar đã nói: John rất giỏi trong việc điều khiển cảm xúc.

Ông ấy có thể khiến bạn cảm thấy như không có gì rất nhanh. Điều đó đã mang đến cho Nassar vỏ bọc hoàn hảo để trở thành người đàn ông ngọt ngào mà tất cả các vận động viên thể dục đều cảm thấy họ có thể đến, nhưng ông ta sẽ sớm trở thành con quái vật sống trong những cơn ác mộng của họ.

Giá phải trả

Tháng 12-2016, Nassar bị FBI bắt sau khi tìm thấy hơn 37.000 hình ảnh khiêu dâm trẻ em và một video về những cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên bị lạm dụng tình dục.

Tháng 11- 2016, Nassar bị truy tố với cáo buộc phạm 22 tội danh hành vi tình dục hình sự cấp một với trẻ vị thành niên, trong đó có 15 em ở quận Ingham và 7 ở quận Eaton. Các cáo buộc khẳng định rằng, Nassar đã quấy rối 7 cô gái dưới vỏ bọc đang điều trị y tế hợp pháp, cả ở nhà và tại một phòng khám trong khuôn viên MSU.

Ngày 22-11-2017, Nassar đã nhận tội tại Tòa án Hạt Ingham với 7 tội danh hành vi tình dục hình sự cấp một với trẻ vị thành niên dưới 16 tuổi. Gã thừa nhận đã quấy rối 7 cô gái và 3 trong số đó chưa đầy 13 tuổi.

Tiếp đó, ngày 18-1-2018, 135 phụ nữ đã buộc tội Nassar tấn công tình dục. Trong tuần tiếp theo, con số này đã tăng lên 150. Vào ngày 24-1-2018, Thẩm phán Rosemarie Aquilina đã kết án Nassar từ 40 đến 175 năm tù vì tội tấn công tình dục trẻ vị thành niên.

Ngày 5-2-2018, Thẩm phán Janice Cickyham của Hạt Eaton đã kết án Nassar 40 đến 125 năm tù vì 3 tội tấn công tình dục hình sự mà gã đã nhận. Bản án của Hạt Eaton sẽ diễn ra đồng thời với bản án của quận Ingham. Các bản án của tiểu bang Nassar sẽ bắt đầu sau khi Nassar hoàn thành bản án ở cấp tiểu bang.

Nassar đã được chuyển đến Tòa án Mỹ (USP) tại Tucson, Arizona; sau đó được chuyển từ nhà tù quận Eaton đến trung tâm giam giữ liên bang tại FCI Milan gần Milan, Michigan.

Vào tháng 8-2018, The Detroit News đưa tin, Nassar đã được chuyển đến Trung tâm Chuyển giao Liên bang tại thành phố Oklahoma, Oklahoma. Theo các luật sư của mình, Nassar đã bị tù nhân tấn công tại USP Tucson. Do nguy cơ mất an toàn cao nên Nassar được chuyển đến Tòa án Hoa Kỳ, Coleman ở Florida.

Với những bán ản đã tuyên, dự kiến, thời điểm rời nhà tù liên bang sớm nhất của Nassar là ngày 23-3-2069 và sẽ bị đưa ngay lập tức đến nhà tù bang Michigan để tống đạt bản án của bang. Liệu Nassar có sống được đến 105 tuổi để thực hiện bản án này?

Sau 10 tháng kể từ ngày Larry Nassar nhận án tù vì lạm dụng tình dục thì ở Đại học bang Michigan, nơi Nassar được tuyển dụng và làm việc sẽ trả khoản bồi thường trị giá 500 triệu USD cho hơn 300 nạn nhân.

Và còn một sự kiện nữa gây chấn động dư luận khi ngày 16-10-2018, Steve Penny, nguyên Chủ tịch, giám đốc điều hành Thể dục dụng cụ Hoa Kỳ đã bị bắt vì cáo buộc giả mạo bằng chứng liên quan đến việc Nassar lạm dụng tình dục các vận động viên thể dục trẻ.

Penny từ chức chủ tịch vào tháng 3-2017, sau những ồn ào về hành vi phạm luật của Nassar bị công khai trên diễn đàn truyền thông. Vào tháng 6-2018, phó của Penny là Rhonda Faehn đã làm chứng trước Thượng viện, cô khẳng định đã nói với Penny về những cáo buộc sai trái ấy nhưng không được chú ý.

Tiếp đó, tháng 9-2018, Penny đã bị một bồi thẩm đoàn ở Texas truy tố về một tội nghiêm trọng giả mạo bằng chứng.

Tháng 10-2018, Penny đã bị bắt tại Tennessee vì cáo buộc giả mạo bằng chứng liên quan đến trường hợp của Larry Nassar. Penny có thể phải đối mặt với án tù 10 năm nếu bị kết án. Lệnh bắt giữ Penny được ban hành ở Texas, nhưng Penny đã bị bắt tại Tennessee khi đang đi nghỉ cùng gia đình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286: Kẻ sát nhân gây ám ảnh nhất lịch sử nước Mỹ sau 40 năm đã nhận tội


Trong lịch sử thế giới, có không ít kẻ sát nhân hàng loạt máu lạnh với những thủ đoạn rợn tóc gáy xuất hiện. Nhưng có lẽ với người Mỹ, cái tên Joseph DeAngelo đến giờ phút này vẫn là một nỗi khiếp sợ mỗi khi được nhắc đến. Bởi lẽ, gã là một kẻ giết người, hiếp dâm được xem là gây ám ảnh nhất lịch sử Hợp chúng quốc lúc này.

DeAngelo đã thừa nhận tội trạng trước phiên tòa xét xử ngày 29/6 vừa qua. Kẻ được mệnh danh là "sát thủ bang Golden" đã tước đi ít nhất 13 mạng người, cùng vô số các vụ cưỡng hiếp kéo dài trong nhiều năm.

Sự máu lạnh của một con người

Joseph DeAngelo là một cựu quân nhân, và từng là một cảnh sát của bang California. Năm 1973, y làm việc cho sở cảnh sát Auburn, ngoại ô Sacramento, rồi sau đó chuyển về Exeter. Y làm việc cho lực lượng hành pháp trong 6 năm, trước khi bị sa thải vì tội ăn trộm tại một cửa hàng thuốc.

Sau đó y làm thợ sửa máy tại Roseville, trước khi nghỉ hưu vào năm 2017. Tháng 4/2018, DeAngelo bị bắt tại Citrus Heights, ngay sát nơi gã thực hiện vụ cưỡng hiếp đầu tiên vào năm 1976.

Sau khi thực hiện trót lọt nhiều vụ trộm tại khu Visalia Ransacker, hành vi gây án của gã trở nên tàn độc hơn kể từ năm 1975, bắt đầu từ vụ sát hại nạn nhân Claude Snelling. 11 năm sau đó, gã trở thành một cơn ác mộng đối với cộng đồng, trải rộng từ Sacramento đến hạt Orange. Trên thực tế, DeAngelo có rất nhiều biệt danh trước khi bị bắt. Người ta gọi gã là "Tên cưỡng dâm phía Đông", "Kẻ theo dõi ban đêm", và cuối cùng là "Sát thủ bang Golden".

Trong phiên tòa ngày 29/6, các công tố viên đã mô tả chi tiết về tính man rợ trong cách gây án của y. Từ việc bắt cóc, cướp của, cưỡng đoạt, đánh đập đến sát hại, có quá nhiều nạn nhân đã nằm xuống dưới tay gã. Sự máu lạnh của gã còn được thể hiện trong vụ án đêm Giáng sinh năm 1979. Sau khi ra tay sát hại 2 mạng người, gã lục tủ lạnh, nhâm nhi chút gà tây còn sót lại của gia chủ rồi bỏ đi, để lại một đống xương gà ở hiện trường.

"Những nạn nhân còn sống đã gặp phải quá nhiều chấn động, và họ phải chịu đựng qua nhiều năm," - luật sư hạt Ventura Greg Totten cho biết. "Nói một cách đơn giản, họ muốn chứng kiến kẻ thủ ác phải chết trong tù như một bản án, chứ không chỉ là cáo buộc."

DeAngelo đã thừa nhận tội danh trong 13 vụ giết người cấp độ 1 cùng 13 vụ bắt cóc khác. Ngoài ra, y còn chịu cáo buộc thực hiện hơn 50 vụ cưỡng hiếp trong quá trình gây án vào giai đoạn 1975 - 1986, nhưng không bị buộc tội vì quá thời hạn truy tố. Công tố viên mô tả, một số vụ án xảy ra khi con của nạn nhân vẫn đang ở hiện trường.

Hàng xóm của DeAngelo mô tả gã là một kẻ kỳ quái và xa lánh xã hội. Gã sẵn sàng la lối bất kỳ ai đi ngang qua vườn nhà, hoặc đơn giản là khi hàng xóm mở máy cắt cỏ quá sớm. Tuy nhiên, gã chẳng thể hiện bất kỳ dấu hiệu của một kẻ giết người hàng loạt.

Công lý đến nhờ công nghệ

DeAngelo đã lẩn trốn thành công trong suốt gần 40 năm. Nhưng rồi, các điều tra viên lần ra gã bằng một công nghệ mới, đó là phân tích di truyền và ADN trong phả hệ. Các mẫu ADN tại hiện trường trùng khớp với một người họ hàng của DeAngelo - người vô tình đăng ký thông tin di truyền lên hệ thống.

Ban đầu, các điều tra viên chưa thể lập tức liên hệ các vụ án với một hung thủ duy nhất, nhưng dần dần thủ đoạn tương tự nhau xuất hiện. Chẳng hạn khi đột nhập vào nhà của một cặp vợ chồng, gã thường trói người chồng lại, đặt đĩa sứ ra sau lưng nạn nhân, đe dọa sẽ giết cả 2 nếu chiếc đĩa rơi vỡ trong lúc gã tiến hành cưỡng đoạt người vợ.

"Trong nhiều năm, chúng tôi nghe về những vụ giết người tại Nam California, và đã nghi đó là Tên hiếp dâm phía Đông," - trích lời Larry Crompton, một thám tử đã về hưu tại sở cảnh sát hạt Contra Costa. "Nhưng gã không để lại dấu tay, nên chúng tôi không thể chứng minh rằng đó là cùng một người. Khi đó, chẳng ai biết gì về ADN cả."

Đến năm 2001, cuộc tái điều tra dựa vào ADN đã chỉ ra "Tên hiếp dâm phía đông" và "Kẻ theo dõi ban đêm" là cùng 1 người. 17 năm sau đó cũng nhờ công nghệ ADN, cái tên DeAngelo hiện ra trong danh sách nghi phạm. Sau khi đối chiếu với mẫu ADN gã để lại trên cửa xe ô tô, kẻ sát nhân máu lạnh cuối cùng đã bị bắt, sau gần 40 năm.

Không án tử nào được thực thi

DeAngelo xuất hiện ở phiên tòa do thẩm phán Michael Bowman xét xử, tại hội trường đại học ở thành phố Sacramento. Địa điểm được chọn để tuân thủ quy tắc cách ly xã hội trong giai đoạn đại dịch Covid-19 đang căng thẳng. Những người tham dự phiên tòa phải đeo khẩu trang, riêng DeAngelo và luật sư bào chữa chỉ được đeo mặt nạ chắn trong suốt để nhìn rõ mặt.

Dù tội ác gây ra quá man rợ, nhưng theo Amy Holliday - luật sư hạt Sacramento, DeAngelo đã thừa nhận mọi tội lỗi để tránh án tử hình, theo điều khoản của thỏa thuận thú tội do các công tố viên và Thẩm phán Tòa án Tối cao Michael Bowman đưa ra.

Tuy nhiên, DeAngelo nhiều khả năng sẽ phải chịu 15 án chung thân mà không được tạm tha, cùng nhiều án tù khác liên quan đến tội sử dụng vũ khí. Y từ bỏ quyền kháng cáo, và bản án dự tính sẽ được thi hành vào tháng 8 tới đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287: Vụ án Thất tiên nữ


Cuối năm 1998, một vụ án mạng chấn động xảy ra trong ký túc xá nữ ở trường Trung học phổ thông Tĩnh Hải, thành phố Thiên Tân, Trung Quốc. Sau 22 năm, khi nhắc đến sự vụ này nhiều người không khỏi rùng mình trước sự tàn nhẫn của hung thủ.

Vào buổi sáng ngày 23/12/1998, khi các học sinh của trường Trung học phổ thông Tĩnh Hải đang tập thể dục thì bất ngờ ngửi thấy mùi thuốc trừ sâu phát ra từ khu ký túc xá nữ. Mọi người chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ nghe thấy tiếng còi của 3 chiếc xe cảnh sát từ cổng trường chạy vào khuôn viên.

Cuối năm 1998, một vụ án mạng chấn động xảy ra trong ký túc xá nữ ở trường Trung học phổ thông Tĩnh Hải, thành phố Thiên Tân, Trung Quốc. Sau 22 năm, khi nhắc đến sự vụ này nhiều người không khỏi rùng mình trước sự tàn nhẫn của hung thủ.

Vào buổi sáng ngày 23/12/1998, khi các học sinh của trường Trung học phổ thông Tĩnh Hải đang tập thể dục thì bất ngờ ngửi thấy mùi thuốc trừ sâu phát ra từ khu ký túc xá nữ. Mọi người chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ nghe thấy tiếng còi của 3 chiếc xe cảnh sát từ cổng trường chạy vào khuôn viên.

Vụ án thất tiên nữ chấn động Trung Quốc: Hung thủ sống cùng phòng, vì muốn giúp bạn thân mà hạ độc cùng lúc 7 cô gái - Ảnh 1.

Trường Trung học phổ thông Tĩnh Hải, Thiên Tân, Trung Quốc.

Lúc này, lãnh đạo cảnh sát đã đích thân đến phòng ban giám hiệu và chỉ thị cho giáo viên cũng như học sinh biết rằng có một vụ án mạng xảy ra trong ký túc xá nữ của trường. Được biết, phía cảnh sát đã nhận được tin có 7 trong 8 cô gái đã chết trong phòng ký túc xá. Việc cùng một lúc có nhiều người chết như vậy là rất hiếm nên vụ án đã từng chấn động dư luận một thời gian dài. Nhiều người tự hỏi, làm thế nào mà 7 cô gái đang ở độ tuổi sắp vào Đại học lại qua đời như thế?

Thời điểm đó, khi cảnh sát mở cửa phòng, nơi được báo cáo xảy ra án mạng, họ đã nghe được mùi thuốc trừ sâu nồng nặc. Bên trong là cảnh tượng kinh khủng khi họ nhìn thấy thi thể của 7 cô gái nằm rải rác trong từng tư thế khác nhau. Một số người cuộn tròn và rơi xuống đất, hai bàn tay ôm chặt bụng, một số nắm lấy cổ họng như đang muốn ngăn chặn cơn đau, một số còn lại miệng sủi bọt…

Điều này có thể suy ra rằng, trước khi qua đời, 7 cô gái đã vô cùng đau đớn. Ngoài ra, cảnh sát còn phát hiện đặc điểm chung của họ khi qua đời đó là đồng tử co lại mạnh và đôi mắt trợn trắng đáng sợ.

Phía cảnh sát đã nhanh chóng cử lực lượng đến thu dọn hiện trường và tiến hành điều tra với quy mô lớn. Từ những mấu chốt tại hiện trường, cảnh sát đã có kết quả rằng các cô gái qua đời vì trúng độc phốt pho hữu cơ. Trong dạ dày của họ, chất nôn và cốc nước tại hiện trường vụ án đều phát hiện thành phần thuốc trừ sâu phorate.

Thuốc trừ sâu phorate còn được gọi là 3911, thuộc loại trừ sâu độc hại nhất. Chỉ cần 2mg cũng đủ chết người. Chẳng may ai đó uống nhầm thuốc này thì trong 10 phút có thể tử vong. Tuy nhiên, có một tin tức sốc hơn là vào đêm xảy ra án mạng trong phòng 8 người, thì cô gái thứ 8 là Tôn Á Vũ đã ở trong phòng và chứng kiến 7 cô bạn của mình vật lộn cho đến chết. Sự thật đằng sau đã được cảnh sát phá giải.

Sau khi cảnh sát điều tra, đã xác nhận rằng trong các bữa ăn tại căn tin đều bình thường. Vì vậy, khả năng ngộ độc trong phòng ăn đã được loại trừ. Ngoài ra, ký túc xá cũng được quản lý chặt chẽ và người ngoài không thể vào, nhờ đó phía cảnh sát đã khoanh vùng phạm vi hung thủ.

Trong một cuộc điều tra sâu, cảnh sát phát hiện dấu vân tay trên cốc nước ở trong phòng là của Tôn Á Vũ. Hơn nữa, cảnh sát còn tìm thấy táo trong đống nôn mửa của 7 cô gái. Họ phân tích rằng, có thể sau khi uống thuốc, các cô gái cảm thấy có mùi hôi và ăn táo để át mùi. Trên con dao gọt hoa quả tại hiện trường, cảnh sát phát hiện dấu vân tay của Tôn Á Vũ.

Lúc này, cảnh sát đã nghi ngờ Tôn Á Vũ là nghi phạm duy nhất. Sau khi nhân viên bán hàng trong khu phố làm chứng rằng chính Tôn Á Vũ là người mua chai thuốc trừ sâu 0,5 lít thì cảnh sát gần như chắc chắn chính cô là hung thủ giết 7 người bạn. Có một điều vẫn khiến cảnh sát chưa tìm được câu trả lời. Đó là thuốc trừ sâu có mùi hăng như thế, làm sao mà Tôn Á Vũ có thể cho 7 cô gái uống cùng một lúc?

Tại đồn cảnh sát, Tôn Á Vũ khai nhận tội ác của mình. Tôn Á Vũ là bạn cùng phòng với 7 cô gái trong ký túc xá, trong số đó có Lưu San San là người mà Tôn Á Vũ quý nhất. Tháng 9/1997, Lưu San San yêu đương với cậu bạn cùng lớp tên Trần Xuân Minh. Tuy nhiên, sau đó 2 người chia tay, Lưu San San không thể thoát khỏi nỗi đau nên đã nảy sinh ý định tự tử.

Ngày 22/12/1998, Lưu San San nói với Tôn Á Vũ rằng cô không muốn rời khỏi đây một mình và muốn 6 người bạn còn lại đi cùng mình. Tôn Á Vũ được Lưu San San nhờ mua 0,5 thuốc trừ sâu và tiến hành kế hoạch như đã định. Tôn Á Vũ pha thuốc trừ sâu với nước, sau đó lừa 6 cô gái kia nói rằng đây là loại thuốc ngăn ngừa bệnh lao, để họ uống mà không nghi ngờ gì. Cá nhân Lưu San San cũng tự uống một loại thuốc cực độc để quyên sinh.

Không lâu sau, từng người đều đau đớn vật vã với thuốc độc cực mạnh. Tôn Á Vũ bình tĩnh đến bên cạnh an ủi mọi người không được la hét. Sau đó còn cẩn thận đưa cho các bạn uống nước và gọt táo cho họ ăn. Đúng như kế hoạch, từng người đã chết trong đau đớn trước sự máu lạnh của Tôn Á Vũ vào đêm định mệnh đó.

Vào 6 giờ sáng hôm sau, khi có người phát hiện điều bất thường ở ký túc xá. Tôn Á Vũ vờ như không có chuyện gì và rời khỏi ký túc xá. Sau 3 ngày lẩn trốn, với sự điều tra quy mô lớn của cảnh sát, cuối cùng Tôn Á Vũ cũng đã bị bắt và khai nhận toàn bộ sự việc.

Trên phiên tòa, Tôn Á Vũ thú nhận mọi tội ác. Vì khi gây án Tôn Á Vũ chưa đủ 18 tuổi nên cha mẹ cô đã bồi thường với khoản phí rất lớn cho các nạn nhân (một số tin tức mà mình đọc được thì cả Lưu San San đã mất cũng là hung thủ nên ba mẹ cô ấy cũng phải bồi thường cho gia đình các nạn nhân).

Vào ngày 6/9/1999, Tôn Á Vũ chính thức bị kết án tù chung thân vì tội giết người có chủ ý. Sau một thời gian quản giáo tốt, Tôn Á Vũ được giảm án và được tại ngoại sau 15 năm ngồi tù.

Vụ án mạng kinh khủng đã khép lại sau 22 năm, cho đến nay nhiều người vẫn còn rùng mình khi nhắc lại chuyện xưa. Tôn Á Vũ, hung thủ máu lạnh từng chứng kiến cảnh 7 người bạn đau đớn chết dần chết mòn đã dùng nửa đời còn lại để ăn năn hối lỗi và chấp nhận thử thách lương tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288: Vụ án xác chết trong bồn cầu Nhật Bản


Vào ngày 28/2/1989, một nữ giáo viên 23 tuổi công tác tại trường tiểu học ở tỉnh Fukushima, Nhật Bản trở về ký túc xá sau khi kết thúc tiết học.

Như thường lệ, sau khi về ký túc xá, cô sẽ vào nhà vệ sinh để rửa mặt và vệ sinh cá nhân.

Thời điểm đó, nhà vệ sinh ở Nhật Bản vẫn sử dụng hệ thống bồn cầu dạng ngồi xổm. Khi nữ giáo viên sử dụng nhà vệ sinh, cô vô tình liếc xuống và tìm thấy một chiếc giày.

Lúc này, cô cảm thấy kỳ lạ, vội vàng chạy qua phía nắp hố ga và phát hiện thứ gì đó giống như chân người. Quá sợ hãi, nữ giáo viên nhanh chóng gọi cảnh sát.

Sau khi đến nơi, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường và xác nhận đó là chân người. Lúc đó, họ đã cố kéo chân người ra nhưng không thể vì đường ống quá hẹp.

Sau cùng, cảnh sát đã huy động lực lượng cứu hỏa đến và dùng máy móc phá hủy đường ống mới đưa được thi thể ra ngoài.

Điều đáng nói, thi thể được tìm thấy là một người đàn ông, người này chết trong tư thế vô cùng kỳ lạ.

Thời điểm xảy ra vụ việc là vào tháng 2, thời tiết rất lạnh nhưng người đàn ông này không mặc áo mà ôm chiếc áo được gấp gọn gàng để ở trước ngực, phần dưới vẫn mặc quần, đầu gối gập lại, mặt hơi nghiêng về bên trái.

Vì thi thể nằm trong bể tự hoại một thời gian dài nên khi được mang ra ngoài, trên người bị phủ đầy vết bẩn. Ngay sau khi để lộ khuôn mặt, có người đã nhận ra nạn nhân.

Được biết, nạn nhân tên Naoyuki Sugano, 26 tuổi, anh là giám sát viên tại một nhà máy điện hạt nhân gần đó. Naoyuki cao 1,7m và sống trong ngôi làng cách trường tiểu học 10 phút.

Theo những người xung quanh, Naoyuki là người có tính cách tốt, anh thường tham gia các hoạt động trong làng và luôn đối xử tốt với những người xung quanh.

Vì vậy, khi sự việc này được chia sẻ, nhiều người hy vọng cảnh sát có thể tìm lại công lý cho người đàn ông này.

Nữ giáo viên, người phát hiện thi thể của Naoyuki cho biết, cô cũng quen biết với anh. Trước đó, cô từng bị một cú điện thoại lạ mặt quấy rối, vì vậy cô và bạn trai đã nhờ Naoyuki giúp đỡ.

Theo báo cáo điều tra và kết quả khám nghiệm tử thi cho biết, có khả năng Naoyuki qua đời trước khi bị phát hiện, tức là vào ngày 26/2/1989.

Trên thi thể của nạn nhân không có chấn thương nào khác ngoại trừ vết xước nhẹ ở khuỷu tay và đầu gối.

Tuy nhiên, cuối cùng, các bác sĩ pháp y đã kết luật, nạn nhân qua đời vì quá lạnh, không có chứng cứ chứng minh nạn nhân có sự giằng co hay xô xát với bất cứ ai trước khi chết.

Một số giả thuyết của cảnh sát đưa ra, cho rằng nạn nhân vì cố gắng nhìn trộm vào nhà vệ sinh của nữ giáo viên nên mới xảy ra tai nạn.

Với kết luận này, bố của nạn nhân không chấp nhận. Trong mắt mọi người, con trai ông vốn tốt bụng, hiền lành, nên không có lý do gì lại đi nhìn trộm phụ nữ.

Được biết, có hơn 3800 người trong ngôi làng này đã thu thập chữ ký kiến nghị cảnh sát điều tra lại vụ án, tuy nhiên họ đã từ chối.

Trước những tình tiết đáng ngờ, không ít người cho rằng vụ án còn có nhiều uẩn khúc. Đầu tiên, bí ẩn lớn nhất của vụ án chính là làm sao một người đàn ông cao lớn có thể chui vào bồn cầu.

Được biết, kích thước của nắp hố ga là 36cm và 20cm. Nếu như chui vào đây, người đàn ông phải siết chặt vai, mà chiều rộng vai của người đàn ông trưởng thành Nhật Bản là 40cm (theo dữ liệu Thống kê Y tế Quốc gia Nhật Bản vào những năm 1980).

Vì vậy, người đàn ông này không thể tự chui vào được.

Thứ hai là về chi tiết chiếc giày.

Như đã đề cập trước đó, nữ giáo viên đã nhìn thấy chiếc giày trước khi phát hiện ra thi thể, nhưng đó chỉ là một chiếc, chiếc còn lại được cảnh sát tìm thấy được ở gần sông. Vì vậy không có bằng chứng cho việc nhìn trộm, vụ việc này giống với vụ án giết người hơn.

Thứ ba là chiếc áo mà nạn nhân ôm đã gấp phẳng. Với một không gian hẹp như thế nào, làm sao mà có thể vào trong nằm rồi gấp áo và ôm trong tư thế ấy?

Dù còn rất nhiều tình tiết đáng ngờ nhưng sau tất cả cảnh sát đã khép lại vụ án này. Cho đến ngày này, vụ án này vẫn là một bí ẩn không có lời giải đáp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289: Kẻ giết chết ba mẹ với động cơ không rõ ràng - Tề Bình Bình


Tề Bình Bình sinh ngày 15/2/1991, cô được những người xung quanh đánh giá là một nữ sinh xinh xắn và ngoan ngoãn. Mối quan hệ của Tề Bình Bình với bố mẹ rất tốt đẹp, hai mẹ con thường đi chợ hoặc mua sắm cùng nhau.

Gia đình cô đã chuyển đến thuê căn hộ số 803 tại Tòa nhà Saco, thành phố Bích Hạc, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc từ năm 2007. Họ sống khép kín, ít qua lại với hàng xóm. Bố của Tề Bình Bình là Tề Vận Hỉ, làm nghề lái xe tải ở Quảng Châu. Sau đó, ông bị tai nạn giao thông và phải ở nhà điều dưỡng.

Tối ngày 11/9/2009, bố mẹ tranh cãi vì một mâu thuẫn nhỏ. Sau đó người mẹ đề nghị ly hôn. Tề Bình Bình đã rất tức giận khi nghe câu nói này, cô hét lên nhưng người mẹ vẫn tiếp tục nói với giọng giận dữ. Không thể chịu đựng thêm, Tề Bình Bình nhặt một túi nhựa trên mặt đất và chụp vào mặt mẹ, sau đó dùng dây trói hai tay của bà. Nửa tiếng sau, người mẹ tử vong.

Phát hiện mẹ đã chết, Tề Bình Bình rất sợ hãi. Nhưng người cha bệnh nặng đang nằm trên giường vẫn cố thuyết phục con gái đi đầu thú. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tề Bình Bình đã suy nghĩ rằng, mẹ đã chết rồi thì tại sao cả nhà không chết cùng nhau chứ. Cô lại dùng túi nhựa kia chụp vào mặt bố đến khi ông nghẹt thở.

Sau đó, Tề Bình Bình đến siêu thị mua dao gọt hoa quả và búa. Tề Bình Bình đã phân xác bố mẹ trong nhà vệ sinh rồi cho vào túi nhựa, rồi vẫn bình tĩnh chơi game trong phòng như không có gì xảy ra. Đến ngày 13/9/2009, mùi hôi bắt đầu xuất hiện từ căn hộ của Tề Bình Bình. Đến ngày 15/9, mùi hôi thật sự đã rất khó chịu.

Mãi đến khi xuất hiện một vị khách muốn thuê nhà, chủ nhà mới hướng dẫn người này xem phòng. Khi đi ngang căn hộ số 803, họ phát hiện ở khe cửa nhà tắm có vết máu. Sau đó họ vội vàng bước vào để xem xét rồi báo cảnh sát sau khi thấy một cô gái trong căn hộ và mùi hôi rất nồng nặc.

Lúc đó tóc Tề Bình Bình rối tung, chỉ mặc một chiếc quần đùi, thân trên không mặc áo mà chỉ khoác một chiếc chăn đầy máu. Qua kiểm tra, cảnh sát phát hiện, người thuê căn hộ 803 Tề Vận Hỉ và vợ đã bị giết hại. Thi thể của họ đã bị đóng gói trong 40 túi nhựa nhỏ.

Tề Bình Bình thừa nhận mình đã giết bố mẹ.

Tuy nhiên, khi đứng trước tòa, cô đã khai rằng, bố mẹ đã tự sát bằng thuốc ngủ, sau đó vì không muốn thấy bố mẹ đau đớn nữa nên đã giúp họ ra đi nhẹ nhàng hơn: "Trước khi tôi giết họ, họ đã uống rất nhiều thuốc ngủ, chuẩn bị tự sát. Tôi thấy họ đau đớn nên mới giúp họ được giải thoát".

Tề Bình Bình nói, sau tai nạn, người bố bị nghẽn mạch máu não, không chỉ không thể làm việc mà còn tạo ra áp lực tài chính do điều trị y tế lên mẹ của Tề Bình Bình. Chính vì thế, hai người thường xuyên cãi vã. Cô ngày càng tuyệt vọng trước mâu thuẫn ngày càng lớn giữa bố mẹ.

"Bố từng nói muốn tự sát, mẹ cũng mắc bệnh trầm cảm, cũng từng nói không muốn sống". Hung thủ kể lại, trước khi xảy ra sự việc, cô đã giúp bố mẹ mua thuốc ngủ. Cả hai đều uống thuốc ngủ vào tối hôm đó.

Tuy nhiên, theo kết quả điều tra, nguyên nhân tử vong của hai nạn nhân là vì nghẹt thở, không phải vì thuốc, tòa án không chấp nhận lời khai họ đã tự tử vì tuyệt vọng.

Công tố viên đã hỏi tại sao cô lại thay đổi lời khai. Tề Bình Bình trả lời: "Lúc đó tôi luôn muốn chết nên mới đổ hết tất cả những tình tiết nghiêm trọng lên người mình. Hiện tại tôi lại muốn tiếp tục sống, đang có hy vọng vào cuộc sống này".

Theo lời hung thủ, khi thấy mẹ đã chết, cô đã ra tay với bố, sau đó cũng có ý muốn được chết để 3 người có thể đoàn tụ ở bên kia thế giới. Tuy nhiên, sau này, cô đã suy nghĩ lại, vẫn muốn tiếp tục sống nên quyết định thay đổi lời khai.

Cô cũng thành khẩn nói rõ: "Tôi hối hận vì đã giết họ. Nếu tòa kết án tử hình, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng nếu cho tôi cơ hội làm một con người mới, tôi tuyệt đối không thực hiện những hành động tàn nhẫn như thế nữa".

Ngoài ra, người thân của Tề Bình Bình cũng tiết lộ cô không phải là con gái ruột của hai nạn nhân, họ đã nuôi dưỡng cô từ nhỏ nhưng chưa bao giờ nói rõ thân thế của cô. Tại tòa, Tề Bình Bình lần đầu tiên xác nhận mối quan hệ giữa họ: "Rất nhiều người hỏi tôi, tôi luôn hoài nghi. Đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng có đáp án rồi".

Ngày 31/5/2010, vụ án giết người có chủ đích của nghi phạm Tề Bình Bình được xét xử công khai. Công tố viên đã chứng minh nghi phạm không bệnh tâm thần và có đủ năng lực dân sự.

Ngày 27/12/2010, tòa kết án tử hình đối với hung thủ Tề Bình Bình. Đến hiện tại, dư luận vẫn luôn thắc mắc về động cơ gây án của hung thủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290: Vụ án vợ chồng nha sĩ bị buộc tội giết con gái


Nạn nhân Aarushi Talwar, 14 tuổi, tử vong vì bị cắt cổ họng và bị thương nặng ở đầu ngay tại phòng riêng trong nhà mình ở khu Noida, ngoại ô Delhi. Lúc án mạng xảy ra, cha mẹ cô bé đều ở nhà. Họ đã khai với cảnh sát rằng họ không hề biết gì về vụ giết người, vì họ ngủ trong phòng bên cạnh.

Ban đầu, cảnh sát đổ lỗi cho người hầu là Banjade vì vào thời điểm đó, không ai nhìn thấy Banjade. Sau đó một ngày, xác của Banjade được tìm thấy trên sân thượng, bị cắt cổ và nhiều vết thương trên đầu.

Sau đó không lâu, cảnh sát đã bắt giữ cha nạn nhân là nha sĩ Rajesh Talwar trong một thời gian ngắn vì cho rằng ông này đã sát hại con gái. Cùng bị bắt với ông Talwar còn có một phụ tá và hai người giúp việc của ông, nhưng sau đó tất cả được thả vì thiếu chứng cứ.

Sau 30 tháng điều tra, Cục Điều tra liên bang Ấn Độ đã có mặt tại một phiên tòa ở Ghaziabad (gần Delhi) hôm 29-12 để tuyên bố đóng lại vụ án vì mọi đầu mối đều đi vào ngõ cụt.

Hung khí của vụ án không hề được tìm thấy. Trên hiện trường chỉ còn lại một dấu tay máu, nửa chai rượu và một dấu giày. 24/26 dấu vân tay thu được từ hiện trường đã bị hỏng do thực hiện sai các nghiệp vụ điều tra. Di động của Aarushi được phát hiện gần 15 tháng sau khi bị sát hại nhưng bộ nhớ đã bị xóa sạch sẽ.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã nhiều lần có những tuyên bố bị chỉ trích. Có một lần, cảnh sát nói Aarushi bị giết vì phát hiện cha mình ngoại tình với một nha sĩ khác. Không lâu sau đó, cảnh sát lại đặt ra giả thuyết ông Talwar giết con vì phản đối mối quan hệ giữa cô bé và người giúp việc bị giết.

Cha Aarushi liên tục khẳng định mình vô tội, nhiều tổ chức phụ nữ và trẻ em cũng phản đối giả thuyết của cảnh sát. Trong ngày nghe tòa phán quyết, ông Talwar nói với báo chí: “Tôi hoàn toàn gục ngã. Tôi chưa biết phải làm gì để lấy lại công bằng cho con gái nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc”, ông Talwar nói.

Tòa án tối cao thành phố Allahabad đã tha bổng hai nha sĩ Rajesh và Nupur Talwar, sau khi phán quyết không có đủ bằng chứng về việc hai người cắt cổ cô con gái Aarushi, 14 tuổi, và người hầu Hemraj Banjade, người Nepal, hồi tháng 5/2008.

Cặp vợ chồng này không có mặt trong phiên xử tại tòa án đông kín người hôm thứ Năm (12/10/2017), vì họ đang ngồi tù gần New Delhi. Rajesh Talwar đã mừng rỡ ôm lấy các quan chức nhà tù sau khi nghe bản án.

Tanveer Mir, luật sư của vợ chồng Talwar, nói với các phóng viên bên ngoài tòa án ở Allahabad rằng cặp đôi này được trả tự do vào ngày 13/10.

"Tòa án Tối cao xét thấy thân chủ của tôi bị trừng phạt sai, vì họ vô tội" - vị luật sư nói. Ông cho biết, việc kết tội cặp vợ chồng này chỉ vì họ là bố mẹ của nạn nhân, và có mặt tại nhà vào đêm xảy ra án mạng là một điều hết sức sai lầm và bất công.

"Toà án xét thấy vụ án chống lại vợ chồng Talwar là thiếu căn cứ và bằng chứng rất yếu", luật sư Mir tuyên bố.

Ấn Độ bị chia rẽ sâu sắc sau khi báo chí tung lên những tình tiết đầu tiên của vụ án mạng ở khu ngoại ô Noida giàu có của New Delhi.

Năm 2013, vợ chồng nha sĩ Talwar bị một tòa án cấp dưới kết án kết án tù chung thân.

Vụ án mạng đẫm máu lập tức trở thành nhiều đề tài nóng bỏng cho giới truyền thông Ấn Độ.

Bộ phim Talvar xây dựng theo vụ giết người được khán giả mua vé kín rạp trong năm 2015. Cùng năm này, nhà báo Avirook Sen xuất bản cuốn sách bán chạy Aarushi về vụ giết người của vợ chồng nha sĩ.

Trong khi đó, Rajesh và Nupur Talwar luôn chối tội. Họ nhấn mạnh rằng, việc kết tội họ thiếu căn cứ như vậy cho thấy cảnh sát thiếu năng lực, còn giới truyền thông đang "săn phù thủy".

Phiên tòa năm 2013 thừa nhận không có vật chứng chống lại hai nha sĩ này. Tòa chỉ căn cứ vào lý thuyết “người nhìn thấy cuối cùng”, khi cho rằng lần cuối nạn nhân xuất hiện là ở cùng bị cáo.

Kể từ khi cặp vợ chồng Rajesh và Nupur Talwar xuất hiện trước tòa, nhất cử nhất động của họ và vụ án đều được truyền thông tường thuật chi tiết và đưa tin đến cạn kiệt.

Vụ án này đã làm Ấn Độ sinh ra những "thám tử salon" nhiệt tình tranh cãi từng tình tiết điều tra để chống lại hay ủng hộ vợ chồng Talwar.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291: Vụ án mặt cười - Sự trùng hợp khó hiểu


Trong danh sách những vụ án mạng nghiêm trọng và bí ẩn nhất thế giới, không thể không nhắc đến "sát nhân mặt cười", vụ án mạng gây chấn động toàn nước Mỹ một thời gian dài. Hơn 40 xác chết của các thanh niên da trắng lần lượt được tìm thấy trong vòng 20 năm từ 1997 - 2008 tại các con sông, hồ nước hơn 25 thành phố ở 11 tiểu bang nước Mỹ. Một điểm chung đến rùng rợn của các nạn nhân là ở độ tuổi vị thành niên, được nhiều người biết đến và hay chơi thể thao.

Những hình ảnh cuối cùng mà người ta nhìn thấy về các nạn nhân này là sau khi họ rời khỏi quán bar trong tình trạng say xỉn. Vì thế cảnh sát sau khi phát hiện thi thể của những thanh niên này đã đưa ra kết luận rằng do say xỉn nên đã bị trượt chân ngã xuống hồ nước dẫn đến chết đuối.

Kể từ khi phát hiện vụ án mạng đầu tiên vào năm 1997, mãi cho đến năm 2008, cảnh sát mới công bố những phát hiện lạ lùng rằng họ thường xuyên thấy những hình ảnh kì lạ trên các bức tường gần nơi 22 thi thể được tìm thấy. Những hình ảnh này đều na ná nhau, một biểu tượng khuôn mặt cười.

Từ những manh mối này, các nhà điều tra đã khẳng định rằng đây là một vụ giết người hàng loạt do một tên sát nhân và cũng có thể là một băng nhóm tội phạm độc ác nào đó gây ra. Cũng không ngoại trừ những tên giết người này bệnh hoạn và không có dấu hiệu hối hận sau mỗi lần ra tay.

Một trong số những nạn nhân là Patrick McNeill, một sinh viên 21 tuổi học tại trường Đại học Fordham đã mất tích vào ngày 16/2/1997.

McNeill cũng được nhìn thấy lần cuối cùng là khi anh rời khỏi một quán bar tại Upper East Side, Manhattan. Sau đó gần 2 tháng, thi thể của anh bị phát hiện trôi nổi trên mặt nước gần khu vực Bay Ridge, Brooklyn.

Theo điều tra sơ bộ ban đầu cảnh sát cũng kết luận rằng McNeill chết đuối nhưng nhiều người khác không đồng tình với kết quả này và quyết định tìm ra sự thật. Một điều tra viên có tên là Gannon đã vào cuộc để tìm hiểu những bí ẩn từ cái chết của McNeill và đã tìm ra rất nhiều những bằng chứng cho thấy anh đã bị một người nào đó sát hại rồi sau đó vứt xuống hồ nước. McNeill trước khi chết ngạt đã bị sốc ma túy. Người ta thấy một chiếc xe đã theo dõi McNeill sau khi anh rời khỏi quán bar, còn thi thể thì có nhiều vết hằn trên cổ, đầu và thân bị tím tái, tư thế nằm trong nước không giống với nạn nhân chết đuối thông thường. Vì vậy Gannon và Duarte kết luận rằng McNeill đã bị theo dõi, ép sử dụng ma túy, hung thủ đã trói nạn nhân rồi nhấn nước cho đến chết.

Sau cái chết của McNeill, chứng cớ "sát nhân mặt cười" đã nhúng tay vào những vụ án mạng này khi sau đó có thêm 4 thanh niên lần lượt biến mất và tìm thấy thi thể giống kịch bản của McNeill.

Nhiều điểm trùng khớp đã xảy ra, các nạn nhân cùng hoàn cảnh và chết theo cách thức tương tự, chưa kể mặt cười graffiti luôn xuất hiện gần nơi tìm thấy xác. Theo một thông tin cho biết rằng, kẻ sát nhân sẽ nhắm đến những nạn nhân kém thông minh, học không giỏi, thất nghiệp, không được nhiều người chú ý. Y sẽ ép người đó dùng ma túy và rồi giết nạn nhân trước khi vứt xác họ xuống nước.

Ngoài việc giết chết nạn nhân, "Sát nhân mặt cười" còn để lại chữ ký của mình lên hiện trường. Mặc dù chưa giải mã rõ ràng được ý nghĩa của ký hiệu mặt cười nhưng cảnh sát cho rằng nó như một lời thách thức, khiêu khích, chế nhạo. Tại một số nơi, tên sát nhân biến thái này còn để lại dòng chữ “Sinsiniwa”.

Cho đến năm 2008 đã có hơn 40 nạn nhân bị giết theo kiểu này, nhưng việc "Sát nhân mặt cười" là hung thủ đều bị bác bỏ bởi các nhà điều tra vì cho rằng đây là một điều quá vô lí và tại sao sau hơn 20 năm vẫn không thể tìm thấy hung thủ thật sự.

Và đối với biểu tượng mặt cười được tìm thấy tại hiện trường, theo các nhà nghiên cứu thì chúng không nhất quán với nhau, những nhà điều tra cũng không thể chứng minh được thời gian thực hiện bức graffiti này có trùng với lúc nạn nhân chết không, tất cả chỉ là phỏng đoán. Còn đối với dòng chữ “Sinsiniwa” từng được phát hiện, đó là một từ trong ngôn ngữ của thổ dân châu Mỹ, nghĩa là “rắn chuông”. Dòng chữ này từ lâu đã xuất hiện trong các bức graffiti ở khắp vùng Trung Tây nước Mỹ.

Đến hiện tại việc "sát nhân mặt cười" là ai vẫn chưa thể tìm ra giả thiết thuyết phục nhất và cả nạn nhân đã chết theo cách như thế nào vẫn đang là một ẩn số khiến các nhà điều tra phải đau đầu tìm hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292: Vụ án Lục Kim Phụng - Người đàn bà hồng nhan bạc phận


Kẻ cố ý giết người: Lục Kim Phụng, sinh năm 1975 tại thôn Lục Các, thị trấn Thổ Hoài, thành phố Vận Thành, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc; trình độ học vấn tiểu học. Năm 1995, nữ tội phạm đã bị xử tử hình theo luật pháp ở Hàm Dương, tỉnh Thiểm Tây.

Cuộc đời của Lục Kim Phụng là chuỗi ngày bi thương từ khi vừa lọt lòng đến lúc bị hành quyết. Ra đời không bao lâu, bố và ông nội đều qua đời trong hai vụ tai nạn liên tiếp. Chính vì thế, đứa bé sơ sinh bị dòng họ lẫn người dân xung quanh xem là "Tai tinh", nhiều lần suýt bị người thân chôn sống.

May mắn được mẹ cứu thoát chết nhưng Lục Kim Phụng lại đối mặt với sự phân biệt đối xử và bị lạm dụng từ nhỏ. Năm 1988, mẹ Lục Kim Phụng mất vì bệnh nặng. Với suy nghĩ chính đứa trẻ này mang lại điều xấu cho mẹ, bố dượng và người cậu đã đánh đuổi cô ra khỏi nhà. Lúc này, không một ai trong thôn dám giúp đỡ cô bé 13 tuổi này.

Lục Kim Phụng bắt đầu cuộc sống đầu đường xó chợ, lang thang khắp nơi ăn xin. Năm 1989, trong lúc nhặt thức ăn thừa từ bãi rác bên ngoài 1 nhà hàng ở thành phố Vận Thành, Lục Kim Phụng bị chó cắn đến mức ngất đi vì mất quá nhiều máu.

Quản lý nhà hàng họ Mã đã đưa cô đi điều trị. Tuy nhiên, tên Mã này cũng không phải là người tử tế gì. Nhận ra đối phương có một chút nhan sắc nên hắn đã dùng vũ lực ép buộc thiếu nữ 14 tuổi bước vào hoạt động mại dâm.

Năm 1991, Lục Kim Phụng bị cảnh sát bắt giữ và kết án cải tạo 1 năm. Năm 1992, cô được thả tự do, được đưa về quê nhà để giám sát.

Lo sợ "Tai tinh" Lục Kim Phụng tiếp tục mang đến tai họa, người dân địa phương đã thúc giục người bố dượng nhanh chóng gả cô đi xa. Thật trùng hợp, ông ta có 1 người họ hàng xa họ Lý, sống ở thôn Tây Lĩnh, huyện Khánh Dương, tỉnh Cam Túc, vì bị khuyết tật nên người này không thể cưới được vợ. Người bố dượng nhận sính lễ trị giá 1000 NDT và gả con gái riêng của vợ đến thôn Tây Lĩnh.

Gia đình Lý nghèo khó, bản thân ông Lý bị liệt phải nằm trên giường quanh năm, ăn uống và tắm rửa phải dựa vào người mẹ già. Tự ý thức được số phận của mình, Lục Kim Phụng chấp nhận cuộc sống giản đơn bên cạnh người chồng họ Lý.

Nhưng thời gian êm đẹp không kéo dài, Lục Kim Phụng xinh xắn đã bị một ác bá họ Hồ trong vùng "mua" lại với giá 2000 NDT. Hắn nghiện rượu nặng và tính tình hung bạo, bất cứ khi nào say xỉn đều đánh đập Lục Kim Phụng dã man.

Suốt 1 năm sau đó, Lục Kim Phụng liên tục tìm cơ hội trốn đi nhưng luôn bị đối phương bắt lại. Những lúc đấy, hắn càng ra tay mạnh bạo hơn nữa. Tên ác bá còn đặt làm chiếc còng sắt nặng 5kg để nhốt Lục Kim Phụng trong nhà suốt 1 thời gian dài sau đó.

Đầu năm 1994, cô gái đáng thương một lần nữa tìm cách thoát khỏi tình cảnh đáng sợ. Chạy được vài km, Lục Kim Phụng đã bị người của tên Hồ bắt lại. Cô bị chúng đánh gãy chân phải và xích cố định vào chân giường.

Vài tuần sau, tên ác bá ra ngoài làm ăn và giao cho hai người em họ Đường và Quan trông coi Lục Kim Phụng. Nhân cơ hội anh họ vắng mặt, chúng thay nhau cưỡng bức Lục Kim Phụng nhiều lần khiến cô mang thai. Vì góa vợ và đứa bé này có thể là con trai của mình, tên Đường đã thuyết phục Lục Kim Phụng rằng hắn sẽ dùng tiền đổi lấy sự tự do cho cô với điều kiện phải lấy hắn làm chồng.

Cuối năm 1994, Lục Kim Phụng sinh con trai trong sự vui mừng của gia đình họ Đường. Năm 1995, tên ác bá họ Hồ trở về quê. Sợ hãi anh họ, tên Đường vội đưa Lục Kim Phụng và đứa bé kia "trả" lại cho nhà họ Hồ, tuyên bố đứa bé và mình không có liên quan.

Tên Hồ cực kỳ tức giận, cho rằng Lục Kim Phụng phản bội mình nên đã lột sạch quần áo cô, trói tay và treo cô lên cây. Sau đó dùng dao quất vào đùi và thân dưới của cô, hành hạ cô chết đi sống lại.

Đêm đó, sợ có án mạng xảy ra, tên Đường và tên Quan đã khuyên can tên Hồ bỏ qua. Những lời này lại khiến hắn nổi điên hơn, hắn đã ra tay chặt đầu 2 người em họ. Rạng sáng hôm sau, dù nghĩ Lục Kim Phụng sắp chết, tên Hồ vẫn tiếp tục tra tấn cô, sau đó bình tĩnh đi ngủ.

Về phần Lục Kim Phụng, sau khi tỉnh lại, trong cơn đau đớn thể xác và tinh thần, cô lại phát hiện con trai đã bị tên Hồ bóp cổ đến chết. Quyết trả thù cho con, Lục Kim Phụng cầm chính con dao mà tên Hồ dùng để tra tấn mình và tiến đến chém chết tên ác bá đang ngủ say. Sau đó, cô phóng hỏa ngôi nhà rộng lớn của hắn.

Lúc này, dân làng chạy đến dập lửa đã thấy Lục Kim Phụng toàn thân đầy máu, tay cầm dao sắt ngồi thẫn thờ dưới đất. 3 tên Đường, Quan và Hồ đều đã bị chém chết. Cô đã bị bắt trói và đưa lên đồn cảnh sát.

Đây được xem là một vụ án đặc biệt nghiêm trọng. Tháng 3/1995, trong quá trình thẩm vấn, Lục Kim Phụng thành thật khai nhận mọi thứ. Tòa án Nhân dân huyện Khánh Dương nhận thấy hoàn cảnh nghi phạm đáng thương nhưng lại phạm tội giết người, trước đó còn bị bắt cải tạo nên đã kết án tử hình. Lục Kim Phụng không chấp nhận bản án nhưng không thể thay đổi.

Ngày 24/12/1995, Lục Kim Phụng được đưa về Hàm Dương và bị hành quyết trong chiều cùng ngày, kết thúc chuỗi ngày bi kịch trên cõi đời. Năm đó, Lục Kim Phụng 20 tuổi.

- --Đôi lời của người sưu tầm---

Thật sự mà nói thì khi biết đến vụ án này mình còn cho rằng đây là một câu chuyện nhảm nhí và chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh, nhưng không, đây là sự thật và có cả hình ảnh để chứng minh. Mặc dù cô gái này đã giết người, nhưng trong thâm tâm mình lại cảm thấy vô cùng thương xót cho cô ấy thay vì nạn nhân...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293: Vụ án người phụ nữ bảy gương mặt ở Nhật


Sát hại đối thủ và âm mưu phi tang thi thể:

Năm 1982, Fukuda Kazuko là bà mẹ 4 con khi mới 34 tuổi. Bà làm tiếp viên tại quán rượu ở thành phố Matsuyama, tỉnh Ehime. Ngày 19/8 năm đó, Fukuda đã siết cổ một đồng nghiệp kiêm đối thủ cạnh tranh của mình là Atsuko Yasuoka, 31 tuổi, tại nhà riêng của nạn nhân.

Sau khi gây án, Fukuda cướp đi tiền mặt và hơn 300 món đồ (bao gồm nội thất và sổ tiết kiệm) trị giá 9,5 triệu Yên. Cảnh sát cho biết, động cơ gây án là Fukuda túng quẫn, không thể trả nợ cho công ty tài chính.

Ban đầu, chồng Fukuda cũng khuyên vợ đầu thú, nhưng lại bị bà thuyết phục tham gia vào hành vi tội ác. Sau đó, người chồng mù quáng đưa thi thể nạn nhân lên núi phi tang. Cùng lúc, Fukuda tự mình chuyển hết đồ nội thất cướp được đến căn hộ của... tình nhân bí mật! Âm mưu của bà ta là ngụy tạo như nạn nhân Yasuoka đột nhiên trốn nợ, bán tống bán tháo đồ đạc rồi biến mất trong đêm.

Tuy nhiên kế hoạch của Fukada nhanh chóng bại lộ và chính bà ta mới là kẻ phải tẩu thoát. Khi cảnh sát ập tới, bà đã mang theo 600.000 Yên cao bay xa chạy, chỉ có người chồng bị tống giam do giúp phi tang thi thể.

Dĩ nhiên Fukada biết mình không thể mãi mãi che giấu tội ác tày trời, nhưng bà ta cũng không có ý định chạy trốn suốt đời. Lúc bấy giờ, Nhật Bản có luật án giết người sẽ phải đóng hồ sơ sau 15 năm (sau này đã thay đổi thành vô thời hạn). Nghĩa là, Fukuda có thể "lách luật" nếu ẩn thân trong vòng 5.475 ngày, xuyên qua vô số hòn đảo của đất nước mặt trời mọc.

Cuộc trốn chạy của sát thủ 7 khuôn mặt:

Với nhan sắc không còn trẻ trung, Fukuda ban đầu rất khó tìm việc ở quán rượu như trước. Nhưng cuối cùng bà vẫn xin được vào một hộp đêm thuộc thành phố Kanazawa, cách nơi gây án khoảng 620 km.

Hai ngày sau, bà đến Tokyo để thực hiện cuộc phẫu thuật thẩm mỹ đầu tiên, sửa mắt và mũi. Suốt cuộc đời, Fukuda còn có thêm nhiều lần nằm trên bàn mổ, về sau được truyền thông gọi bằng biệt danh "người phụ nữ 7 khuôn mặt".

Cùng với ngoại hình, Fukuda phải liên tục thay đổi nơi ăn chốn ở. Trong thời gian làm việc ở hộp đêm, người phụ nữ đã gặp gỡ và dọn về sống chung với ông chủ hàng bánh kẹo. Điều bất ngờ là khi Fukada dọn về, tiệm bánh lại rất đắt khách.

Thời điểm đó là khoảng tháng 9/1985, sau ba năm tha phương, Fukada cảm thấy rất nhớ các con của mình. Một năm sau, bà ta liều lĩnh đưa cậu con trai 18 tuổi đến Kanazawa sống gần tiệm bánh.

Cũng trong thời gian này, huyền thoại bóng chày Hideki Matsui vẫn còn là cậu bé tiểu học, đã trở thành khách hàng quen thuộc của tiệm bánh. Danh thủ Matsui nhớ lại: "Bà ấy là một dì bán hàng rất dễ thương".

Trong quyển sách có tựa "The Cry of the Loser-Dogs" (Tiếng khóc của những con chó hoang), tác giả Sakai Junko đã viết đầy ẩn ý: "Khi một ai đó suốt thời gian dài sống như những con chó hoang, ví dụ như một phụ nữ 40 tuổi đơn chiếc, bỗng dưng lại muốn kết hôn... Thì thay vì cảm giác nhẹ nhõm, cô ấy sẽ thấy bất an giống như Fukuda Kazudo, nghĩ rằng: Và rồi với điều này, cuộc đời trốn chạy của tôi đã dần khép lại".

Quả thật, sau khi chấp nhận lời cầu hôn của ông chủ tiệm bánh, Fukuda đã trở nên bất cẩn hơn và suýt bị bắt nhiều lần. Hơn nữa, bà ta đang bị truy nã trên toàn Nhật Bản.

Ít lâu sau, một khách hàng của tiệm bánh kẹo đã báo cảnh sát vì nghi ngờ Fukuda. Thế nhưng ngày 12/2/1988 khi cảnh sát đột kích, người phụ nữ một lần nữa rời đi thành công, đạp xe suốt 235 km đến thành phố Nagoya. Tại đây, bà làm nhân viên tại khách sạn tình yêu.

Đến 14 năm sau ngày gây án, Fukuda đã khiến cho những cảnh sát năm xưa vô cùng nóng ruột khi vụ án sắp hết hiệu lực. Cuối cùng, lực lượng chức năng treo thưởng 1 triệu Yên cho bất kỳ ai cung cấp thông tin giúp truy bắt kẻ sát nhân.

Lưới trời lồng lộng, Fukuda bị bắt vì bỏ qua một số chi tiết không ngờ

Ngày 24/7/1997, cảnh sát có được manh mối từ một người đàn ông ở thành phố Fukui, cho biết "khi nghe bản tin truyền hình, tôi nhận ra ngay giọng nói ấy là của Yukiko Nakamura".

Nakamura là cái tên giả cuối cùng của nữ sát nhân 7 khuôn mặt. Sau khi được người dân cung cấp thông tin, cảnh sát đã mai phục và tìm thấy hung thủ ở một nhà hàng mà bà ta thường hay lui tới.

Trong cuộc thẩm vấn hỗ trợ điều tra vào chiều 29/7/1997, Fukuda liên tục ăn uống và từ chối cung cấp mẫu ADN. Tuy nhiên, cảnh sát dễ dàng lấy dấu vân tay trên chai bia, đem về kiểm tra thì thấy hoàn toàn trùng khớp với dấu vết để lại ở hiện trường năm 1982. Với bằng chứng không thể chối cãi, Fukuda bị bắt giữ. Bà ta không hề kháng cự sau 14 năm, 11 tháng và 10 ngày trốn chạy khắp Nhật Bản.

Tuy nhiên, khi bị áp giải về đồn cảnh sát ở quê nhà của mình, giữa vòng vây của vô vàn ống kính phóng viên, Fukuda bỗng nhiên gào lên rất lớn từ sau lớp áo khoác che kín khuôn mặt.

Hồi ký "Thung lũng nước mắt" hé lộ tuổi thơ bất hạnh:

Tháng 5/1999, tòa án tuyên án Fukuda Kazuko tù chung thân. Trong thời gian thi hành án, Fukuda đã chắp bút một quyển hồi ký có tựa "Thung lũng nước mắt". Hóa ra, bà sinh ra trong gia đình túng quẫn, bố bỏ đi, còn mẹ mở nhà thổ ngay tại căn hộ. Năm 1966, khi mới 18 tuổi, Fukuda đã trở thành kẻ bất hảo và thực hiện vụ trộm cắp ở nhà Cục trưởng Cục thuế Nhật Bản, nhận về án tù thích đáng.

Điều đáng sợ là đằng sau chấn song của nhà tù Matsuyama, một số băng nhóm tội phạm đã hối lộ cho quản ngục để uống rượu, hút thuốc, đánh bạc và cả cưỡng hiếp phụ nữ. Trong đó, Fukuda cũng là một nạn nhân không thể kháng cự.

Các cuộc điều tra đã không tiến hành đến nơi đến chốn vào thập niên 60. Chỉ đến khi hồi ký của Fukuda được xuất bản, nhiều người mới bàng hoàng với những tội ác trong quá khứ, tuy nhiên lúc đó đã quá muộn khi các vụ án hết hiệu lực từ lâu rồi.

Sau quyển sách "Thung lũng nước mắt", Fukuda vẫn tiếp tục trả giá cho những tội ác khó lòng dung thứ của mình. Đến năm 2005, bà đột ngột ngất xỉu trong lúc lao động, được đưa đến bệnh viện nhưng bị xuất huyết não và không bao giờ lấy lại nhận thức. "Người phụ nữ 7 khuôn mặt" đã qua đời ngày 10/3/2005 ở tuổi 57.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294: La Petite Pauline Picard (Pauline Picard nhỏ xinh)


Ở vùng nông thôn của Pháp từng xảy ra một vụ mất tích. Nạn nhân là một bé gái 2 tuổi, câu chuyện này về sau đã trở thành một trong những vụ án ly kì nhất ở Pháp.

Goas al Ludu, Brest, Brittany là một thị trấn miền quê nhỏ sở hữu một trong những phong cảnh đẹp nhất thế giới, làm bất kì ai từng nhìn thấy cũng phải sững sờ.

Thị trấn nhỏ có phong cảnh đẹp như tranh này còn là hiện thân của nền văn hoá xa xưa của Pháp, những cửa hàng và quán cà phê ở đây có thể ngược dòng đến mấy trăm năm trước. Hầu hết người dân trong thị trấn đều có quan hệ huyết thống mấy đời với nhau.

Trong một thế giới mà nhân khẩu tăng lên theo từng giờ, thì có thể nói Goas al Ludu là một nơi đặc biệt khác người. Ai ai cũng quen biết lẫn nhau, ai ai cũng trân trọng và đối xử với nhau như người nhà.

Nhưng khi bạn thực sự xâm nhập tìm hiểu về thị trấn nhỏ hoàn mỹ này, bạn mới biết nó hoàn toàn không đẹp như những gì bạn tưởng.

Bởi vì vụ án mất tích của một bé gái, đã trở thành vết nhơ không thể xoá nhòa ở thị trấn xinh đẹp này.

Đó là một ngày mùa xuân tuyệt đẹp ở ngoại ô nước Pháp, hoa tươi đua nở, tranh nhau khoe sắc, núi xanh trải dài điểm xuyết thêm cho bức tranh này.

Pauline Picard đang vui vẻ chơi đùa trong trang trại nhà mình, khu trang trại này có hàng rào và chó săn, nên người nhà Pauline chưa bao giờ phải lo lắng cho sự an toàn của cô bé.

Khi đến giờ cơm tối, mẹ Pauline Picard ra sân gọi cô bé về ăn cơm, nhưng bà không nhận được bất kì câu trả lời nào. Bà lập tức hoảng sợ, nổi điên chạy khắp nơi tìm kiếm con gái mình, vừa chạy vừa gọi tên con, nhưng không ích gì cả.

Trong sự tuyệt vọng, bà chạy đến tìm cảnh sát xin đỡ. Ngay lập tức vụ mất tích làm kinh động cảnh sát địa phương cũng như cư dân trong vùng, họ lập tức chia nhau ra tìm kiếm cô bé, cuộc tìm kiếm với quy mô lớn đã diễn ra với sự tham gia của cảnh sát và hầu hết người dân trong thị trấn. Nhưng vẫn không có kết quả gì.

Vụ án cô bé mất tích đầy bí ẩn nhanh chóng thu hút sự chú ý của truyền thông, họ đặt cho cô bé một cái tên mỹ miều là La Petite Pauline Picard (Pauline Picard nhỏ xinh).

Sau ba tuần tìm kiếm trong vô vọng, gia đình Picard mất dần hy vọng. Hầu hết mọi người nghĩ cô bé đã bị lợn rừng ăn sạch, hoặc là bị những người Gypsies lang thang bắt cóc sang vùng khác.

Nhưng rồi vào một ngày nọ, ở thị trấn Cherbourg cách đó 250 dặm, cảnh sát tìm thấy một bé gái phù hợp với hầu hết miêu tả về cô bé Pauline, đây quá thật là kì tích. Cảnh sát lập tức gửi hình cô bé về Goas al Ludu cho gia đình Picard.

Ngay khi vừa nhìn hình, người mẹ đã bật khóc la lên: “Đó là con gái tôi, Pauline đáng thương của tôi!”. Hai vợ chồng vui mừng khôn xiết, vội vàng lái xe vượt qua 250 dặm đến Cherbourg nhận lại đứa con gái nhỏ bé của mình.

Khi họ nhìn thấy Pauline nhỏ bé, bao nhiêu nước mắt và lo lắng dường như đều biến thành một cơn ác mộng trôi về nơi xa.

Tưởng chừng đây sẽ là một câu chuyện với kết thúc có hậu. Nhưng không, câu chuyện về La Petite Pauline Picard vẫn chưa dừng lại ở đây.

Những câu hỏi xung quanh cô bé liên tục được đặt ra:

"Làm sao một cô bé 2 tuổi chỉ vừa chập chững tập đi có thể đi xa tới 250 dặm? Tại sao cô bé có vẻ không hề quen biết cha mẹ hay các anh em khác của mình? Quan trọng nhất là tại sao cô bé được tìm thấy này lại không hề biết nói giọng ở thị trấn quê mình".

Giải thích hợp lý duy nhất được đưa ra là sau khi mất tích cô bé đã gặp phải cú sốc gì đó nên dẫn đến chứng mất trí nhớ tạm thời.

Vụ mất tích của Pauline Picard lại càng nhanh chóng trở nên ly kì hơn, bởi vì trước khi cô bé được cảnh sát Cherbourg đưa về với cha mẹ, có người nhìn thấy cô bé đi cùng một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, hành tung bí ẩn. Truyền thông khăng khăng cho rằng, người phụ nữ này là mấu chốt để phá giải vụ án mất tích của Pauline.

Cho dù báo chí từ Paris tới New York đều đang bài chúc mừng việc cô bé quay trở về nhà, thì gia đình nhà Picard sau khi nhận về con gái lại cảm thấy có điều gì đó rất lạ ở cô bé, họ nhận ra cô bé có tính cách khác hẳn trước kia, im lặng, xa cách và không hề muốn thân cận với cha mẹ mình.

Rồi bỗng một hôm, một người nông dân tên Yves Martin đã chạy tới nhà vợ chồng Picard để thừa nhận một sự thật, những lo lắng của gia đình nhà Picard mới được chứng thực.

Yves Martin nói với vợ chồng Picard rằng, hắn đã lẻn vào trang trại và giết cô con gái yêu quý của họ, hai vợ chồng vô cùng bất ngờ và khiếp sợ, họ không biết có nên tin vào những lời người đàn ông này vừa kể không.

Ngay sau đó Yves Martin lại hỏi hai vợ chồng có nhận cô bé trong nhà là con không, rồi thét to: “Chúa phù hộ tôi, tôi có tội!” và chạy khỏi đó. Không lâu sau người này bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Tuy nhiên vì không có chứng cứ cụ thể, cộng thêm việc người đàn ông này có tinh thần bất thường, nên không một ai tin tưởng câu chuyện anh ta đã kể.

Tuy nhiên một tháng sau, một sự thật làm chấn động cả nước Pháp bị phát hiện. Ngày 26/05/1922, một người chạy xe đạp đã tìm thấy thi thể trần truồng của một cô bé cách trang trại nhà Picard không xa.

Thi thể cô bé bị xé nhỏ, tay, chân và phần đầu đều bị chặt bỏ, nên không cách nào xác nhận được thân phận. Người ta chỉ tìm thấy một bộ đồ trẻ em được xếp gọn gẽ bên cạnh cái xác, bộ đồ bao gồm một cái váy caro trắng đen, áo khoác màu xanh và đôi vớ màu đen. Đây cũng chính là bộ đồ cô bé Pauline đã mặc trong ngày mất tích. Không những thế cảnh sát còn tìm được thêm cái đầu của một người đàn ông gần đó, tức là còn danh tính một người bị hại nữa chưa được tìm thấy.

Thế nhưng cảnh sát và những người dân tham gia cuộc tìm kiếm cô bé Pauline đều khẳng định rằng họ đã tìm kiếm khu vực phát hiện thi thể hàng chục lần.

Tờ New York Time cũng đưa tin khẳng định: “Khu vực tìm thấy xác của bé gái đã được tiến hành kiểm tra rất cẩn thận, nếu thi thể có ở đó ngay từ đầu thì chắc chắn phải bị tìm thấy.”

Mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng, thi thể chỉ mới được vứt ở đó gần đây, có lẽ hung thủ muốn cảnh sát tìm được.

Vậy, câu hỏi hiện giờ là, cô bé ở đang ở nhà Picard rốt cuộc là ai? Không một ai biết được, chỉ biết sau khi phát hiện thi thể bé gái và xác nhận đó là con mình, vợ chồng nhà Picard đã đặt tên cho cô bé kia là Marie-Louise Pauline rồi gửi cô bé về một cô nhi viện ở Cherbourg. Năm 1924, cô bé qua đời vì căn bệnh sởi.

Vợ chồng nhà Picard chôn cất thi thể cô bé được tìm thấy với cái tên Pauline Picard trong khu mộ của gia đình, sau này khi họ qua đời đã hợp táng cùng cô bé, cô bé được cho là qua đời vào ngày 06/04/1922, cũng tức là ngày Pauline Picard mất tích.

Qua hơn một thế kỷ, vụ án này vẫn là một trong những vụ án kì bí nhất ở Pháp, người ta không cách nào hiểu được tại sao lúc ban đầu vợ chồng nhà Picard lại khăng khăng cô bé tìm thấy ở Cherbourg là con mình, vẫn còn rất nhiều nghi vấn đằng sau. Một vài chuyên gia tâm thần học cho rằng, sau khi con cái bị mất tích, cha mẹ thường có tâm lý hoảng loạn, trong tình trạng cực kì bi thương, họ đã tự động nhận một cô bé khác làm con mình.

Thế nhưng vào thời ấy, kỹ thuật xét nghiệm DNA vẫn chưa xuất hiện, người ta không cách nào chứng minh được xác cô bé được tìm thấy gần trang trại có phải là Pauline không. Vì thế bi kịch này trở thành một vụ án bỏ ngỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295: Robert Pickton - Giết người cho lợn ăn thịt


Tên sát nhân đã giết chết 49 cô gái, nghiền xác của họ đem đi cho lợn ăn, thậm chí còn bán số thịt đó cho cảnh sát và nói dối rằng đó là thịt lợn.

Theo các tài liệu thống kê về những kẻ giết người hàng loạt, thì tên sát nhân Robert Pickton chính là một trong những tên tội phạm nguy hiểm nhất. Vụ án của tên giết người này khi được công khai đã khiến cho dư luận hết sức bức xúc và căm phẫn.

Bề ngoài, tất cả mọi người đều nghĩ Pickton là một người đàn ông hết sức bình thường. Hàng xóm xung quanh luôn cho rằng người đàn ông 68 tuổi này là người chất phác, thích sống một cuộc đời yên tĩnh và lấy trồng rau, nuôi lợn làm thú vui hằng ngày trong trang trại của mình ở Vancouver, Canada. Thế nhưng không ai có thể ngờ người đàn ông này lại cất giấu một bí mật động trời trong suốt nhiều năm.

Pickton - được biết đến với cái tên "The Butcher" chính là kẻ giết người hàng loạt của Canada. Được biết, tên sát nhân này thường dùng lời lẽ ngon ngọt, dụ dỗ các cô gái ghé vào trang trại của mình, sau đó tra tấn, đánh đập các cô. Không chỉ dừng lại tại đó, tên này còn giết hại các cô, sau đó là cho lũ lợn mình nuôi "ăn thịt người".

Các nạn nhân của tên giết người này thường là những phụ nữ sống quanh khu Downtown Eastside của Vancouver, một vài người sống trong các căn hộ gần đó, cùng với những cô gái nghiện ma túy hay làm nghề mại dâm trên đường phố.

Người đàn ông 48 tuổi này sẽ lôi kéo các cô gái trở về trang trại của mình bằng những lời lẽ mời gọi, những lời có cánh hứa hẹn về một khoản tiền, rượu hay má túy, sau đó tra tấn và giết họ bằng nhiều cách khác nhau.

Trong số những người bị lôi kéo về phía trang trại, đã từng có một cô gái dùng dao đâm Pickton sau đó chạy trốn khỏi trang trại trong bộ dạng cực thảm hại, máu me chảy khắp người vào năm 1997. Thế nhưng khi cô đến đồn cảnh sát trình báo về sự việc thì những nhân viên ở đây không hề tin lời cô. Họ cho rằng cô gái này đã sử dụng ma túy quá liều và vu khống người đàn ông sống trong trang trại, thế nên không bắt giữ và để tên Pickton nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tên sát nhân đã thực hiện hành vi dã man của mình trong vòng 5 năm, trước khi những tội ác của hắn bị phơi bày ra ánh sáng. Tên này đã bị cảnh sát bắt giữ vào năm 2002, khi một tài xế xe tải đến trình báo với cảnh sát rằng anh ta nhìn thấy Pickton tàng trữ vũ khí bất hợp pháp, mà cụ thể là súng ở trong nhà.

Cơ quan điều tra đã tiến hành lục soát trang trại của tên này để tìm vũ khí, tuy nhiên không ngờ họ lại phát hiện ra thứ còn kinh khủng hơn. Tất cả vật dụng, nữ trang của những cô gái bị giết đều được tên sát nhân giấu kín trong nhà của mình. Cũng chính nhờ những vật chứng này mà tội ác của tên tội phạm mới được phơi bày.

Sau khi bị bắt, Pickton ngồi trong một nhà tù ở Vancouver và nói với bạn cùng phòng của mình - thực ra là một sĩ quan bí mật rằng ông ta đã ra tay giết hại gần 50 cô gái tại trang trại của mình. Tên này còn "tự hào" khoe rằng hắn cảm thấy mình còn "ngầu" hơn cả những tên giết người hàng loạt ở Mỹ, và rằng những tên kia còn kém xa hắn về những thủ đoạn giết người.

Trang trại của tên sát nhân đã trở thành nới chứa đựng nhiều tội ác nhất trong lịch sử của Canada. Các viên điều tra đã tìm thấy tổng cộng 600.000 mẫu ADN cùng với hơn 200.000 vật dụng có thể coi là vật chúng ở tại hiện trường. Thậm chí, họ cũng đã phải huy động rất nhiều máy móc, thiết bị để đào xới dưới nền đất tìm bằng chứng. Ước tính, chi phí để điều tra vụ việc này đã lên tới hơn 40 triệu bảng Anh (tương đương hơn 1000 tỉ đồng).

Elaine Allan, một bà chủ của động mại dâm gần khu vực trang trại của Pickton cho biết khoảng thời gian 5 năm đó đúng là đã có rất nhiều các cô gái mất tích. Theo thống kê của cảnh sát, thì cho tới năm 2001 đã có 62 phụ nữ biến mất không một dấu vết. Thậm chí, họ còn treo thưởng 100.000 đô la (tương đương khoảng hơn 2 tỷ đồng) cho ai cung cấp thông tin chính xác về vị trí của những cô gái này.

Cảnh sát cũng điều tra được khoảng thời gian trước khi bị bắt, tên này cũng đã kịp giết thêm 2 cô gái trẻ nữa, sau đó phân xác họ ra và giữ ở trong tủ đông. Họ nghi ngờ rằng rất có thể những cô gái xấu số trước đó đã bị tên này đem đi cho lợn ăn, còn hai cái xác trong tủ đông thì đang chờ ngày để được xử lí tương tự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296: Bà mẹ có sở thích hành hạ người khác


Tại một thị trấn nhỏ thuộc phạm vi thành phố Raymond ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, bang Washington (Mỹ), nhà Knotek được xem là một trong những gia đình mẫu mực. Người mẹ xinh đẹp Michelle, hay còn gọi là Shelly, tận tâm chăm sóc 3 cô con gái đáng yêu. Trong khi đó, David, một cựu chiến binh hải quân hiền lành và là chồng của Shelly, ngày ngày nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình.

Sau khi ly hôn chồng cũ, Shelly quyết định đi thêm bước nữa cùng David vào năm 1987. Tại thời điểm ấy, cô đã có hai con gái riêng là Nikki (12 tuổi) và Sami (9 tuổi). Hai năm sau, họ chào đón thêm một cô con gái xinh xắn và đặt tên là Tori.

Từ năm 1988 đến 1999, cặp đôi bắt đầu ngỏ ý dang tay trợ giúp những người bạn không may rơi vào hoàn cảnh khó khăn bằng cách cho họ trú tạm trong nhà mình.

Bắt đầu với cháu trai 13 tuổi Shane Watson, đến người bạn làm nghề tạo mẫu tóc của Shelly – Kathy Loreno, cuối cùng là cựu quân nhân Mỹ Ron Woodworth, tất cả đều biến mất một cách bí ẩn. Shelly luôn lấp liếm bằng cách nói rằng họ đã lặng lẽ rời đi hoặc tìm công việc mới và không trở lại nữa.

Thế nhưng, sự thật qua lời kể của 3 cô con gái nhà Knotek kinh khủng hơn thế gấp trăm lần. Năm 2003, các cô gái đã cố lấy dũng khí liên lạc với cảnh sát địa phương để báo án. Hóa ra cả 3 người mất tích năm xưa đều bị vợ chồng Knotek giam cầm, ngược đãi và sát hại dã man. Shelly, khi ấy 50 tuổi, bị tuyên án 22 năm tù giam và dự kiến mãn hạn sớm vào năm 2022. Ở tuổi 51, David bị kết án 15 năm tù và đã rời khỏi ngục giam vào năm 2016.

Tuy nhiên, tấm màn bí mật che giấu tội ác kinh hoàng vẫn chưa hoàn toàn bị xé rách. Năm nay đã 41 tuổi và có cuộc sống hạnh phúc với 3 đứa con, song mỗi khi nhắc đến mẹ, Sami Knotek vẫn bị ám ảnh bởi những hành động của bà trong quá khứ. “Mẹ là người có dục vọng kiểm soát người khác mạnh nhất mà tôi từng biết. Tôi không nghĩ bà ấy có thể thay đổi, tôi chỉ muốn cứu mọi người khỏi vòng vây của bà”, cô nói.

Lần đầu gặp Shelly trong một quán bar vào tháng 4/1982, David biết ông đã rơi vào lưới tình với người con gái xinh đẹp nhất mình từng gặp. Nhưng mọi chuyện nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát khi Shelly liên tục chửi mắng và đánh đập David, mà ông lại không dám phản kháng, trái lại còn mặc bà ta ngang ngược. Hai người chồng trước cũng vì không chịu nổi thói quen thao túng người khác của Shelly nên đã chia tay bà, để lại hai cô con gái.

Từ khi bố của Shane phải vào tù vì tham gia băng đảng, còn mẹ thì vật vã vì nghiện ma túy, cậu bé chuyển đến một địa ngục trần gian mới. Cùng với Nikki và Sami, Shane thường xuyên bị Shelly trừng phạt vì những lỗi lầm vô lý như dùng phòng tắm mà không xin phép. Mỗi lần như thế, những đứa trẻ sẽ bị ép đứng ngoài trời giữa nhiệt độ đóng băng hoặc trần trụi ngâm mình trong bồn nước lạnh cóng.

Shelly tra tấn tinh thần hai cô con gái lớn bằng cách ép họ cắt trụi tóc, sau đó bật cười ha hả, thậm chí nhốt họ trong cũi hoặc chuồng gà. Bị đánh như cơm bữa, Sami phải mặc quần dài để che giấu vết bầm tím trên chân khi đến trường. Trong một kỳ nghỉ, Nikki bị mẹ đẩy đầu qua cửa kính và mắng chửi: “Nhìn xem mày ép tao làm gì này”, mặt mũi giàn giụa máu. Thiếu nữ đáng thương còn bị mẹ buộc khỏa thân nhảy múa cùng em họ Shane để khiến cô nhục nhã.

Thỉnh thoảng, để che mắt người ngoài, Shelly sẽ tỏ ra quan tâm và yêu thương những đứa trẻ. Bà ta còn chăm chút cho các con bằng những bộ quần áo xinh đẹp và thời thượng nhất, biến các cô thành hội nữ sinh nổi tiếng và được ngưỡng mộ nhất trường. Thế nhưng, đằng sau sự hào nhoáng đó là tâm lý và thể xác bị thương tổn nặng nề vì quãng thời gian bị lạm dụng. Kathy Loreno, một nạn nhân khác của Shelly, vốn là bạn của bà ta, thậm chí còn có mặt trong lễ cưới của bà và David.

Giáng sinh năm 1988, cô chuyển đến nương nhờ Shelly vì bị mất việc. Thời gian đầu, mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp, nhưng rồi Shelly dần dà lộ bản chất. Người phụ nữ 30 tuổi bị ép phải làm việc nhà mà không được mặc quần áo, dùng thuốc an thần, ngủ bên cạnh nồi hơi dưới tầng hầm và thậm chí nằm trong cốp xe của gia đình Knotek mỗi khi ra ngoài. Sau 6 năm bị tra tấn, Kelly tắt thở vào năm 1994 sau một trận đòn dữ tợn của Shelly.

Phát hiện cô đã chết, Shelly gọi những người còn lại trong nhà đến và đe dọa nếu có ai dám tiết lộ, tất cả sẽ phải vào tù. Sau đó David đã thay vợ thiêu thi thể Kelly thành tro, trong khi bà ta loan tin khắp nơi rằng cô đã bỏ đi nơi khác sống cùng bạn trai tên Rocky. Chia sẻ về ký ức kinh hoàng này, Sami cho rằng mẹ mình không muốn hại chết Kelly mà chỉ muốn dùng người phụ nữ đáng thương để thỏa mãn tâm lý thích hành hạ người khác, như những gì bà ta đã làm với chị em cô.

Shane đã kịp chụp lại những bức ảnh về trạng thái thê thảm của Kelly trước khi chết và đưa cho Nikki xem, dự định mang chúng đi tố giác. Song đó lại là một sai lầm. Nikki tiết lộ chuyện em họ giấu ảnh trong gấu bông với mẹ, và rồi tháng 2/1995, chàng thanh niên 19 tuổi đã bị David bắn chết trong khi mọi người vẫn tưởng cậu rời nhà đi làm ngư dân và mất liên lạc với gia đình.

David còn cất công xin nghỉ việc vài lần để “tìm kiếm” cháu trai mất tích, thành công qua mặt cả 3 chị em Nikki lẫn người ngoài.

Năm 1999, Ron Woodworth, một cựu chiến binh dí dỏm, đã đến sống với nhà Knotek. Đến đây, lịch sử lại tái diễn khi Shelly bắt đầu chửi mắng và xúc phạm người đàn ông 50 tuổi bằng hàng loạt từ ngữ nặng nề, rồi chuyển sang đánh đập, bắt ông uống thuốc an thần, không cho ông ăn uống đầy đủ, mặc quần áo hay dùng phòng tắm, cắt đứt liên hệ của ông với bạn bè và gia đình. Sau 4 năm bị bạo hành, Ron cũng chết tức tưởi vào tháng 8/2003 ở tuổi 57.

Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy cơ thể ông có nhiều vết bầm tím và thối rữa. Shelly nói dối rằng Ron đã tìm được việc mới và chuyển nhà đến Tacoma, Washington. Trái với vụ án của Kelly, Sami tin rằng mẹ mình cố ý hại chết Ron, bà ta biết rõ hành động của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Khi trưởng thành, Nikki và Sami lập tức rời khỏi căn nhà ám ảnh đó. Bỗng nhiên có một ngày, họ nghe em gái Tori nói rằng Ron đã biến mất. Nghi ngờ việc này có liên quan đến mẹ, cả hai gấp gáp bảo em gái tìm bằng chứng.

Thiếu nữ 14 tuổi đã phát hiện vật chứng chứng minh Ron bị sát hại, bao gồm cả những miếng băng đẫm máu bị vứt bên ngoài. Hai chị em gom hết can đảm báo cảnh sát, sau khi bố dượng và mẹ bị bắt, Sami đã đón Tori về chăm sóc.

Cặp vợ chồng sát nhân không còn gì để chối cãi, song vẫn đề nghị thỏa thuận điều đình, theo đó họ sẽ nhận tội để đổi lấy việc không bị công khai mức độ tàn bạo của tội ác mình gây ra trước tòa và khả năng nhận bản án thấp hơn. David ra tù vào năm 2016 sau 13 năm thụ án cho tội giết người, xâm phạm thi thể và đồng lõa. Shelly dự kiến sẽ ra tù vào năm 2022 sau 19 năm sống trong trại giam vì tội giết người.

Trước đó rất lâu, Shelly đã có dấu hiệu bệnh tâm thần. Lần đầu gặp David, bà ta đã giả vờ mình bị ung thư. Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn thuyết phục một người hàng xóm đồng ý chuyển giao tài sản cho mình trước khi ông qua đời một cách bí ẩn vào tháng 2/2002.

Phát hiện 3 nạn nhân cố chạy trốn khỏi căn nhà địa ngục, Shelly đã đuổi theo lùng sục và tra tấn tinh thần để buộc họ quay lại. Nhiều năm trôi qua, dù đã trở thành những người phụ nữ thành công, hạnh phúc với sự nghiệp và gia đình viên mãn, song cả 3 chị em nhà Knotek vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức tuổi thơ. Họ thấy có lỗi vì không thể làm gì để giúp những nạn nhân chết thảm dưới tay mẹ ruột, cũng không dám liên lạc gì với bà ta.

Sau khi ra tù, David luôn thấy ăn năn vì những hành động năm xưa của mình. Nikki không thể tha thứ cho sự bạc nhược của bố dượng nên cắt đứt mọi liên lạc, Tori và Sami vẫn còn trò chuyện với David, song Sami cảm thấy mối quan hệ của họ khá gượng gạo.

Giờ đây, khi đã làm mẹ của 3 đứa trẻ, Sami càng thấm thía sự độc ác mà năm xưa Shelly đã dành cho mình. Cô càng sợ hãi hơn khi nghe tin Shelly bắt nạt và ngược đãi bạn tù, đến nỗi bà ta không được phép ở chung với bất kỳ ai khác, cũng có nghĩa là bản tính của mẹ cô vẫn không hề thay đổi.

Gregg Olsen, tác giả quyển sách If You Tell viết về vụ án khủng khiếp này, cho biết: “Không thể tin nổi một người mẹ có thể làm vậy với con mình. Mọi người đều là con mồi, là món đồ chơi trong tay Shelly, phải chịu sự khống chế của bà ta. Đáng sợ hơn là vẫn còn có nhiều người như Shelly và David Knotek tồn tại trên thế giới này. Bạn sẽ không bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra trong căn nhà bình dị ở cuối đường, hoặc thậm chí là nhà bên cạnh”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297: Giáo phái Aum Shinrikyo


Khi chỉ còn 10 phút là bước sang năm 2012, các nhân viên một đồn cảnh sát ở thủ đô Tokyo của Nhật Bản vô cùng bất ngờ khi Makoto Hirata bước vào xin đầu thú. Người này là một trong những kẻ bị truy nã gắt gao nhất ở Nhật suốt hơn 16 năm qua. Theo truyền thông Nhật ngày 3.1, trước đó, Hirata từng đến Sở Cảnh sát Đô thị Tokyo đầu thú nhưng bị “từ chối”. Khi nghe người này tuyên bố: “Tôi là Makoto Hirata. Tôi nằm trong danh sách truy nã đặc biệt”, sĩ quan trực ban cho rằng đây là một trò đùa và yêu cầu Hirata đến đồn cảnh sát nói trên.

Sự xuất hiện của y khiến dư luận Nhật nhớ về vụ tấn công tàu điện ngầm bằng khí độc sarin của giáo phái Aum Shinrikyo (gọi tắt là Aum), theo Kyodo News. Hirata, 46 tuổi, là cựu thành viên của Aum, vốn bị cáo buộc gây ra rất nhiều tội ác mà đỉnh điểm là vụ khủng bố năm 1995 khiến 13 người chết và hơn 6.300 người bị thương. Hirata gia nhập Aum năm 1984, sau khi tốt nghiệp đại học, và được giao nhiệm vụ bảo vệ giáo chủ Shoko Asahara.

“Asahara đáng tội chết”

Cảnh sát đã xác nhận dấu vân tay và bắt giam Hirata với cáo buộc cùng Asahara bắt cóc viên chức Kiyoshi Kariya ở Tokyo vào tháng 2.1995. Hirata còn bị khởi tố về tội giam giữ trái phép rồi tiêm hóa chất giết chết nạn nhân. Trong lúc bị thẩm vấn, Hirata thừa nhận có liên quan đến vụ việc và nói rất hối hận về cái chết của ông Kariya. Nghi phạm cũng bị tình nghi liên quan vụ bắn người đứng đầu Cơ quan cảnh sát quốc gia Nhật Takaji Kunimatsu năm 1995, theo báo Mainichi.

Giới truyền thông Nhật dẫn lời Hirata cho biết ông ta ra đầu thú vì muốn chấm dứt cuộc đời chui nhủi. Ngoài ra, Hirata nói đã có “cái nhìn khác” về sự sống và cái chết sau khi chứng kiến thảm họa động đất/sóng thần kinh hoàng ngày 11.3.2011. Đến nay, nhà chức trách vẫn chưa công bố chi tiết về quãng thời gian trốn chạy của nghi phạm này. Sáng 2.1, nghi phạm đã gặp luật sư bào chữa Taro Takimoto tại đồn cảnh sát ở Tokyo. Sau đó, luật sư Takimoto cho giới phóng viên hay Hirata đã nói giáo chủ Asahara “đáng tội chết và phải bị tử hình”.

Ngoài Hirata, hai cựu thành viên Aum bị truy nã kể từ vụ tấn công tàu điện ngầm năm 1995 là Naoko Kikuchi (40 tuổi) và Katsuya Takahashi (53 tuổi). Cả hai vẫn đang lẩn trốn.

Vụ án chấn động

Việc Hirata ra tự thú có thể hỗ trợ giới chức Nhật điều tra rõ ràng hơn về các cáo buộc đối với Aum, trong đó có vụ tấn công tàu điện ngầm. Sáng ngày 20.3.1995, 5 thành viên Aum chia nhau lên các tàu điện ngầm ở Tokyo, mang theo nhiều túi nhựa chứa sarin, một chất cực độc có thể tấn công hệ thần kinh, theo báo Japan Times. Nhóm thủ phạm chọc thủng túi rồi bỏ đi, để lại hàng ngàn người quằn quại trong đau đớn. Nhiều người trên thế giới không tin vào mắt mình khi thấy cảnh thi thể nằm la liệt, hành khách hoảng loạn tháo chạy trong khi cảnh sát đeo mặt nạ chống khí độc niêm phong các lối vào. Những hình ảnh này khi đó làm sụp đổ niềm tin rằng Nhật Bản là một trong những đất nước an toàn và thanh bình nhất thế giới.

Đến ngày 22.3, cảnh sát phát hiện tại cơ sở của Aum ở tỉnh Yamanashi các thiết bị sản xuất sarin, một số vũ khí sinh học và cả máy bay trực thăng. Sau đó khoảng 2 tháng, giáo chủ Asahara và nhiều người khác bị bắt. Cho đến nay vẫn chưa rõ lý do Asahara ra lệnh tấn công và đây vẫn là vụ khủng bố nội địa gây thương vong nhiều nhất ở Nhật, theo tờ Telegraph.

Asahara bị kết án treo cổ năm 2004 và bị bác đơn kháng cáo năm 2006, nhưng vẫn chưa bị thi hành án. Tổng cộng, 188 người đã bị kết tội, trong đó có 13 người bị kết án tử hình, kể cả Asahara. Tuy nhiên, nỗi đau và sự ám ảnh vẫn ngày ngày giày vò người thân của các nạn nhân. “Chúng tôi chưa nghe được lời bày tỏ hối tiếc hay xin lỗi từ Aum và lòng tôi vẫn nặng trĩu”, BBC dẫn lời Shizue Takahashi, góa phụ của một nạn nhân trong vụ khủng bố.

Asahara và giáo phái Aum:

Shoko Asahara, 57 tuổi, tên thật là Chizuo Matsumoto, bị mù bẩm sinh. Ông ta đến Tokyo hành nghề châm cứu và từng bị bắt về tội bán thuốc giả, theo Japan Times. Năm 1984, Asahara lập trường dạy yoga Aum no Kai ở Tokyo. Đến năm 1989, Aum no Kai được công nhận là một tổ chức tôn giáo với tên gọi Aum Shinrikyo (Chân lý tối thượng) kết hợp giáo lý của Phật giáo, Thiên Chúa giáo và Hindu. Asahara tin rằng Thế chiến 3 sắp xảy ra và ông ta là “đấng cứu thế tối thượng”.

Đến năm 1990, Aum thu hút hơn 10.000 tín đồ với tài thuyết giảng và chiêu dụ của Asahara. Theo BBC, giáo phái này vừa mở rộng hoạt động vừa chế tạo thuốc độc, vũ khí, mua máy bay trực thăng... Tổ chức cũng được cấu trúc lại với 22 “bộ” và “cơ quan” phụ trách tư pháp, phòng vệ, ngoại giao, thương mại...

Năm 1996, Aum bị giải tán nhưng nhiều tín đồ vẫn tiếp tục hoạt động và chia thành 2 nhánh. Một nhánh tên Hikari no Wa tuyên bố không bị ảnh hưởng bởi Asahara. Nhánh còn lại được gọi là Aleph cũng không đề cập gì tới Aum hay Asahara trên website của mình. Tuy nhiên, cảnh sát vẫn đang theo dõi sát sao 2 nhóm này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,803
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298: Giết người rồi nhét xác vào tường nhà


Năm 1953, John Christie đã bị treo cổ vì tội mưu sát vợ. Tuy nhiên, cô chỉ là 1 trong 7 nạn nhân đã được xác định danh tính của kẻ sát nhân này và người ta cho rằng, con số chính thức còn lớn hơn nhiều.

Sinh tại Yorkshire vào năm 1899, Christie gia nhập quân đội khi mới 17 tuổi và tham gia Thế chiến thứ I. Ông bị thương khi tham chiến vào năm 1918 và mất 1 tháng trong bệnh viện để phục hồi. Tuy nhiên, vụ tấn công bằng khí ga đó đã làm hỏng dây thanh quản của Christile. Dù không bị câm hoàn toàn nhưng ông chỉ có thể nói chuyện bằng cách thì thầm suốt cả cuộc đời.

Năm 1920, Christie kết hôn với Ethel Simpson và 2 người đã dọn về một căn hộ thuê chung tại số 10, Rillington, London. Vì những vấn đề sức khỏe mà nhiều người cho biết rằng, ông chỉ có thể quan hệ tình dục với gái mại dâm. Trước khi những vụ giết người diễn ra, Christie từng bị bắt giữ với nhiều tội lặt vặt như ăn trộm bưu phẩm, bạo hành gái mại dâm và thậm chí là ăn trộm xe ô tô của giáo sĩ.

Khi chiến tranh nổ ra tại châu Âu, Christie nhận được công việc của một "cảnh sát đặc biệt", dù có tiền án tội phạm trước đó. Trong khoảng thời gian này, hắn đã gây ra vụ án đầu tiên vào năm 1943; hoặc chí ít là vụ án đầu tiên mà cảnh sát điều tra được.

Nạn nhân đầu tiên của hắn ta là một công nhân nhà máy đạn dược và gái mại dâm bán thời gian tên Ruth Fuerst. Theo lời khai của Christie, hắn ta đã thắt cổ Ruth khi đang quan hệ tình dục tại nhà. Ban đầu, Christie giấu xác Ruth dưới sàn phòng ngủ. Tuy nhiên sau đó, thi thể được chôn trong một mộ nông ở sân sau.

Năm 1944, Chrisite tiếp tục hạ sát nạn nhân thứ hai, một phụ nữ tên Muriel Eady. Christie đã giết cô gái này bằng cách mà sau đó hắn sử dụng rất nhiều: khiến nạn nhân bất tỉnh bằng khí ga. Sau khi Eady ngất xỉu, Christie đã bạo hành tình dục thi thể cô và thắt cổ cô gái đến chết. Cô gái xấu số cũng được chôn ở sau vườn nhà Christie, bên cạnh thi thể của Ruth.

Vào tháng 3/1953, Christie chuyển nhà tới số 10 Rillington Place. Thời gian sau đó, kẻ giết người tiếp tục xuống tay hạ sát các nạn nhân. Hắn đã giấu xác 3 nạn nhân trong tường phòng bếp và chôn một vài người tại vườn sau. Chỉ đến khi người thuê nhà sau đó phát hiện ra những thi thể được giấu trong tường thì vụ việc mới được đưa ra ánh sáng.

Ghê tởm hơn, khi John Christie bị bắt giữ, cảnh sát đã phát hiện ra một vụ án oan mà trước đó diễn ra tại khu căn hộ này. Tuy nhiên, hung thủ vụ án này chính là Christie chứ không phải người "thế mạng" xấu số.

Cụ thể, nạn nhân trong vụ án oan này là Beryl Evans và con gái 13 tuổi Geraldine. Beryl sống trên tầng trên cùng trong căn hộ 10 Rillington Place với chồng, Timothy vào năm 1948. Tuy nhiên 1 năm sau, cả Beryl và Geraldine qua đời. Người chồng Timothy đã bị cáo buộc ra tòa. Trong vụ án này, Christie mạo nhận là nhân chứng đã nhìn thấy Timothy giết vợ và con. Sau nhiều tranh cãi và đối chất, cuối cùng Timothy đã bị treo cổ vào năm 1950.

3 năm sau, Christie đã bị bắt giữ và thú nhận tội danh giết người với nạn nhân đều là phụ nữ, bao gồm cả Beryl Evans. Tuy nhiên, điều lạ lùng là ông không nhận tội danh giết Geraldine.

Nếu cảnh sát điều tra vụ việc giết Evans một cách cẩn thận, 4 nạn nhân đã không phải chết oan uổng, bao gồm cả vợ của hắn.

Sau khi bị khởi tố, Christie thú nhận đã giết 7 người - dù anh không bao giờ khẳng định tội danh giết Geraldine. Nhiều bằng chứng cho thấy số nạn nhân mà Christie tiến hành hạ sát nhiều hơn con số 7.

Cảnh sát cũng tìm thấy nhiều phần lông vùng kín của các nạn nhân tại nhà Christie mà theo lời khai của hắn là những "chiến lợi phẩm". Tuy nhiên, chỉ có một trong số đó trùng khớp với phần thi thể các nạn nhân tìm thấy. Do đó, khả năng số nạn nhân nhiều hơn 7 là rất cao.

Vào ngày 15/7/1953, John Christie đã bị treo cổ tại nhà tù Pentonville vì nhiều tội danh giết người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom