Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Những Vụ Án Trên Thế Giới

Chương 60: Kẻ ăn thịt người quái đản - Jeffrey Dahmer(p2)


Vì sao Dahmer giết người?

Chia sẻ với thám tử Kennedy, Dahmer khẳng định rằng mình không chỉ phanh thây và quan hệ tình dục với thi thể các nạn nhân mà còn ăn thịt họ. Hắn tin rằng chỉ cần ăn thịt ai thì người đó sẽ sống lại trong hắn. Tại sao Jeffrey Dahmer lại trở nên thú tính như vậy? Hắn đã trở thành một tên giết người nguy hiểm, một kẻ ăn thịt người và một kẻ bị bệnh thần kinh như thế nào? Nhiều giả thiết được đặt ra: do tuổi thơ ấu không yên bình, bố mẹ không nuôi nấng tốt, đầu bị chấn thương, tác hại của chứng nghiện rượu, nghiện ma túy…

Tuy nhiên, trong cuốn sách “Câu chuyện của người làm cha”, ông Lionel Dahmer - bố của kẻ sát nhân khẳng định rằng vợ chồng ông luôn muốn mang đến sự giáo dục tốt nhất dành cho con. Thể nhưng, những đứa trẻ đã tự dựng lên một rào cản lớn, tách rời bản thân khỏi cha mẹ chúng. “Các bậc cha mẹ rất sợ khi con cái mình trở nên như thế. Nó giống như một dòng nước xoáy cuốn con bạn đi”.

Ông Lionel cũng khá thẳng thắn nhìn nhận những tiêu cực ảnh hưởng trong đời sống của Dahmer. Không có gia đình nào hoàn hảo. Mẹ của Dahmer có sức khỏe không tốt, thường xuyên đau ốm. Còn ông là một nhà hóa học đã lấy được bằng tiến sỹ. Ông Lionel thường xuyên ở nơi làm việc để tránh những sự rắc rối trong gia đình. Vợ chồng lạnh nhạt, xa cách. Và họ ly hôn khi Dahmer mới 8 tuổi.

Song đó không phải là nguyên nhân cốt yếu dẫn đến việc thay đổi nhân tính một cách không thể kiểm soát như vậy. Theo ông Lionel, lý do chính khiến Dahmer thay đổi bản chất là do việc chuyển tới sống tại Ohio. Dahmer lạc lõng giữa đám bạn bè và càng ngày càng thu mình lại. Từ năm 10 - 15 tuổi, Jeffrey Dahmer bắt đầu thể hiện sự lập dị của mình.

“Thằng bé thường xuyên lục lọi những túi rác xung quanh nhà để sưu tầm xác hay bộ phận của những con vật đã chết để lập ra một cái nghĩa trang của riêng mình. Nó lột da của chúng. Có khi còn xuyên đầu của một con chó trên cái cọc” - ông Lionel nhớ lại.

Trong khi những đứa con trai khác theo đuổi sự nghiệp, học hành và lập gia đình thì Dahmer lại chẳng có mục tiêu gì. “Nó hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống bình thường, sống theo cách của riêng mình, chẳng giống ai” – ông Lionel nói.

Trong đầu Dahmer chỉ có những hình ảnh tưởng tượng của cái chết và chặt chân tay, các biểu hiện của Dahmer giống như một thiếu niên bị bệnh tâm thần. Mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng khi Dahmer bắt đầu có những hành động bệnh hoạn như: cởi truồng giữa đường, quấy rối trẻ nhỏ và kinh khủng nhất là giết người.

Cứ mỗi lần như vậy, ông Lionel lại thuê luật sư giúp đỡ và mong đứa con trai của mình sẽ tiến bộ. Tuy nhiên, những mong muốn tưởng chừng đơn giản của ông lại không được đền đáp. Khi đó, Lionel nhận ra rằng đứa con bé bỏng ngày nào đã không còn trong vòng tay chăm sóc của ông.

Giáo sư James Fox, Chủ nhiệm Khoa Tâm lý tội phạm của Trường Đại học Northeastern tại Boston lại cho rằng: “Không có điều gì dự báo được thảm kịch này sẽ xảy ra. Không thể giải thích nổi những hành vi kỳ lạ như vậy. Nhân cách của Jeffrey Dahmer bị phá hủy khi mẹ hắn bỏ đi. Tuy nhiên thật không công bằng khi đổ trách nhiệm này cho bố mẹ của Dahmer. Kẻ tội phạm là hắn chứ không phải cảnh sát hay đấng sinh thành ra hắn”.

Giáo sư Fox nhận định rằng Dahmer là kẻ giết người hàng loạt đặc biệt: “Hắn không thể kiểm soát được bản thân và bị chi phối bởi những suy nghĩ bệnh hoạn. Hầu hết các sát thủ đều dừng lại sau khi nạn nhân đã chết nhưng riêng đối với Dahmer, cái chết của họ chỉ là khởi đầu của cuộc vui.”

Phiên tòa xét xử Jeff Dahmer

Trong phiên tòa xét xử Jeff Dahmer diễn ra vào ngày 13/1/1992, lực lượng an ninh được tăng cường nghiêm ngặt nhất trong lịch sử Milwaukee: chó nghiệp vụ được điều động để đánh hơi, phát hiện bom mìn; dân chúng tới xem xét xử đều phải trải qua những cuộc kiểm tra kỹ lưỡng bằng máy dò tìm kim loại.

Riêng Dahmer, hắn được cách ly với mọi người trong phòng xử án bằng kính và song sắt. 100 ghế ngồi trong phòng xử án đã không còn chừa một chỗ, trong đó 23 phóng viên, 34 người nhà của nạn nhân và 43 người dân đến xem xét xử.

Ngoài Jeff Dahmer, phiên tòa còn có sự hiện diện của: thẩm phán Laurence C. Gram Jr, Luật sư của quận Milwaukee Michael McCann và luật sư bào chữa của Dahmer Gerald Boyle. Ông Lionel Dahmer, cha của tên tội phạm cũng tham dự tất cả các buổi xét xử của phiên tòa.

Trái ngược với lời thú tội với cảnh sát trước đó, Dahmer phủ nhận mọi tội lỗi của mình trước bồi thẩm đoàn. Tuy nhiên, sau khi nhận được sự tư vấn từ luật sư bào chữa, Dahmer đã thừa nhận mọi tội lỗi và lấy lý do là hắn bị điên.

Vậy tức là bây giờ thay vì bào chữa về tội giết người, luật sư Gerald Boyle chỉ cần chứng minh rằng thân chủ ông ta bị điên thì mới gây ra những tội ác ghê tởm như vậy. Mike McCann, luật sư quận lại cho rằng Dahmer không bị điên và hắn ta biết những việc mình làm là sai trái nhưng vẫn cứ làm. Nói một cách khác, Dahmer là một con quỷ giết người không ghê tay.

Cố tình hay bị điên?

Để chứng minh thân chủ của mình bị điên, luật sư bào chữa Gerald Boyle đã đưa ra 45 nhân chứng khẳng định rằng Dahmer có những biểu hiện rất quái dị của chứng rối loạn tâm thần và tình dục. Dường như hắn không nhận thức được những hành động mình đã làm đối với các nạn nhân. Tất cả những gì hắn biết là mình đang tham gia một trò chơi kinh dị mà trong đó hắn đóng vai trò là một người đi săn.

Câu hỏi của luật sư Boyle: “Liệu Dahmer là một con quỷ hay là người bị mắc bệnh thần kinh?” đã buộc bồi thẩm đoàn phải mở một cuộc bỏ phiếu kín. Kết quả là đa phần đều đồng ý với lời biện hộ của luật sư Boyle.

Tuy nhiên, luật sư McCann chưa chịu thua. Ông cho rằng Dahmer hoàn toàn làm chủ được hành động của mình và mọi lời hắn cùng luật sư bào chữa nói trước tòa đều là dối trá.“Ai biết được chính xác hắn đã làm gì? Ai dám chắc rằng hắn sẽ thay đổi? Hắn đã từng tấn công người khác trong thời gian nhập ngũ, hãm hại những sinh viên trong thời gian học ở trường đại học bang Ohio. Quan trọng nhất chính là các kế hoạch của hắn đều được tính toán bài bản”.

Tiếp đó, hai cảnh sát thay phiên nhau đọc bản luận tội, trong đó liệt kê những hành vi quan hệ tình dục trụy lạc và lời nhận tội mà Dahmer đã từng nói với cảnh sát: “Tôi tin rằng những việc tôi làm đều là cố tình, bởi những việc ấy hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi”.

Bản cáo trạng này làm Hội đồng xét xử rất lúng túng. Luật sư bào chữa Boyle lại càng làm vụ việc trở nên khó xử hơn khi vẽ ra một biểu tượng hình bánh xe cho bồi thẩm đoàn xem. Ông lý giải trung tâm của bánh xe là Jeff Dahmer và tất cả những nan hoa đều bị tháo rời cho thấy vì sao Dahmer trở nên lầm đường lạc lối.

“Cất đầu người trong tủ, khoan lỗ trên đầu nạn nhân, cho rằng các nạn nhân sẽ sống lại sau khi mình quan hệ và ăn thịt thi thể họ, rượu chè bê tha, thủ dâm, xây nấm mồ trong nhà… Đó chính là chân dung của Jeffrey Dahmer – một kẻ tự thỏa mãn những hành vi tình dục khác thường.” – Boyle nói.

Trong khi đó, luật sư quận McCann lên tiếng kêu gọi: “Thưa các vị, hắn đã lừa gạt nhiều người. Xin đừng để tên sát nhân nguy hiểm này thoát tội”.

Ác giả ác báo

Quan tòa đã phải mất 5 tiếng để suy nghĩ đưa ra phán quyết. Cuối cùng, họ đã quyết định dù có bị thần kinh hay không, Jeff Dahmer cũng không xứng đáng được nghỉ ngơi trong bệnh viện, chỗ của hắn phải là xà lim trong tù. Hắn phải nhận 15 án chung thân liên tiếp mà tính ra là 957 năm trong nhà tù Columbia Correctional Institute ở Portage, Wisconsin.

Dahmer cải tạo trong tù rất tốt, tuy nhiên hắn lại không được chấp nhận là một phần trong cộng đồng tội phạm ở đây. Hắn liên tục bị bắt nạt và đánh đập. Ngày 13/7/1994, hắn bị một tội phạm người Cuba tấn công khi đang trong một buổi lễ cầu nguyện. Vì việc này, Dahmer đã thuyết phục nhà tù cho phép anh ta được giao tiếp nhiều hơn với các bạn ở trong tù. Hắn có thể ăn và làm việc chung với bạn tù.

Mặc dù vậy, không hiểu vì sao trong số bao nhiêu tù nhân, Dahmer lại đi kết thân với 2 gã tội phạm cực kỳ nguy hiểm: Jesse Anderson và Christopher Scarver. Anderson là một gã da trắng đã giết hại chính vợ mình và đổ tội cho một người da màu. Trong khi đó, Scarver là một người đàn ông da đen bị tâm thần phân liệt. Hắn cho rằng mình là con trai của Chúa nên được phép giết người. Việc Dahmer làm thân với Scarver quả là một sự kết hợp tai hại khi phần lớn nạn nhân Dahmer từng giết là người da màu.

Và đúng như dự đoán, sáng ngày 28/11/1994, người canh gác để 3 gã tội phạm lại để hoàn thành nốt công việc của chúng. 20 phút sau, người canh gác quay trở lại và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: Dahmer và Anderson đã bị Scarver giết chết. Đầu của Dahmer bị đập nát đến mức không thể nhận diện, trong khi cách đó không xa là thi thể đầy thương tích của Anderson. Trên tay Scarver vẫn lăm lăm một cái cán chổi dính đầy máu. Dahmer đã bị đánh chết vào lúc 9 giờ 11 phút sáng, kết thúc một cuộc đời tội lỗi.

Kết thúc 13 năm giết người vô độ, Dahmer chỉ để lại một lời sám hối muộn màng: “Mọi chuyện bây giờ đã qua. Kẻ như tôi không bao giờ dám mơ đến hai chữ tự do. Bản thân tôi cũng không muốn tự do. Thành thật mà nói, tôi muốn cái chết sẽ đến với tôi. Đây là cơ hội để cả thế giới biết đến tôi, biết đến những gì tôi đã làm.

Tôi không có lý do gì để căm ghét ai. Tôi biết tôi là một con quỷ hay một kẻ tâm thần, thậm chí là cả hai. Bây giờ, tôi tin là tôi không được khỏe về tinh thần. Bác sỹ đã nói với tôi về căn bệnh này và tôi cũng từng có biểu hiện y như vậy. Tôi biết nguyên nhân vì sao tôi lại gây nên những tội ác tày đình như thế. Cảm ơn Chúa là tôi sẽ không thể gây thêm bất cứ tội ác nào nữa. Tôi tin rằng chỉ có Chúa mới có thể cứu rỗi tôi khỏi những tội ác tôi đã gây ra”.
 
Chương 61: Peter Kurten - Sát nhân ma cà rồng


Peter Kurten là cái tên một thời khiến cả nước Đức sợ hãi. Hắn được biết đến với những biệt danh như “sát nhân ma cà rồng” hay “quái vật Dusseldorf” bởi sở thích giết người mà đặc biệt là cách cắn vào cổ và uống máu của nạn nhân như cách thưởng thức một chiến lợi phẩm…

Sinh ra trong gia đình có 11 anh em, trải qua một tuổi thơ bất hạnh vì những trận đòn nhừ tử của người cha rượu chè. Điều này ảnh hưởng đến tâm lí của Peter Kurten. Xu hướng bạo lực và nảy sinh nhiều ham muốn về thể xác dần lớn lên trong con người hắn. Peter trở nên máu lạnh và trở nên thành tên tội phạm nguy hiểm.

Ngày 25/05/1913, Christine Klein trở thành nạn nhân đầu tiên của Peter. Trong lúc đột nhập vào một ngôi nhà, Peter Kurten vô tình phát hiện cô bé đang ngủ nên hắn đã cưỡng hiếp và giết hại cô bé ngay sau đó.

Đến ngày hôm sau, tên giết người này còn đến quán rượu để nghe mọi người bàn tán về cái chết của Christine Klein, thậm chí hắn còn đến mộ của cô bé.

Vài tháng sau, tên giết người Peter lại giết chết Gertrud Franken, 17 tuổi với phương thức giết người cũ trước khi bị cảnh sát bắt vị một vụ trộm cắp.

Tuy nhiên, sau vài lần gây án thì Peter đã bị bắt giữ đến năm 1921, cảnh sát phải thả hắn ra vì không đủ chứng cứ. Hắn kết hôn và có một cuộc sống bình thường. Ấy vậy mà sang năm thứ 5, Peter Kurten lại tái phát chứng bệnh biến thái của mình và bắt đầu hành nghề trở lại.

Nạn nhân của Peter Kurten chủ yếu là những bé gái trong độ tuổi 8-15. Lí giải cho điều này, các chuyên gia nhận định rằng, có thể ngày xưa, Peter Kurten từng chứng kiến người cha kia hành hạ các chị gái của mình. Rose Ohliger, Gertrude Alberman và Maria Hahn là những cái tên xấu số tiếp theo bị Peter Kurten giết hại. Hắn nói rằng bản thân cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy máu và người chết. Do vậy, hắn sẽ dùng dao hay búa và đánh nạn nhân cho đến chết. Thậm chí, có lần, Peter đã cắn vào cổ nạn nhân và uống máu của họ để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của mình.

Một số nạn nhân của hắn lại may mắn sống sót vì đã chảy máu quá nhiều làm thỏa mãn sở thích quái đản của hắn nên hắn đã bỏ đi. Tuy nhiên lại chẳng có ai xác nhận được danh tính của tên sát nhân nên hắn không bị bắt giữ. Cũng chính vì vậy mà Peter Kurten còn viết thư chế nhạo các cảnh sát đến chỗ chôn cất của một nạn nhân xấu số

Phải đến năm 1930, cảnh sát mới bắt được Kurten về quy án. Lúc này, hắn đã thừa nhận mọi hành vi tàn ác của mình. Năm 1931 thì phiên tòa xét xử Peter Kurten diễn ra mà không có lời kháng cáo nào của bị can. Với tội danh hãm hiếp và giết hại 9 người, Peter Kurten đã bị tuyên án tử hình. Mặc dù vậy, nhiều người cho rằng số nạn nhân chết dưới tay gã sát nhân này còn lớn hơn nhiều. Có thể nói, Peter Kurten là một trong những gã sát nhân tàn ác nhất của nước Đức. Câu chuyện giết người của hắn mỗi khi nhắc đến người ta vẫn còn cảm thấy rùng mình cho đến tận ngày hôm nay.
 
Chương 62: Edmund Kemper - Tên sát nhân thiếu niên máu lạnh


Ngày 27/8/1964, Edmund Emil Kemper, 15 tuổi, được bố mẹ gửi tới sống cùng với ông bà nội tại một trang trại rộng lớn phía bắc California. Kemper từng ở đây với ông bà vào kỳ nghỉ Giáng sinh và học tại đây một thời gian trước đó.

Lần này quay trở lại, Kemper không được ông bà và những người trong trang trại chào đón. Bản thân Kemper cũng không thích quay lại đây.

Kemper ghét cách mẹ cậu đối xử với cậu, và cũng không thích bị ông bà mình quản lý. Cả hai luôn yêu cầu và ép cậu phải làm mọi điều theo ý họ. Kemper đã sớm có ý định chống lại và “trả thù” ông bà mình.

Trong cuốn sách viết về những kẻ giết người nổi tiếng và chứng bệnh tâm thần của chúng, bác sĩ tâm thần Donald Lunde có viết nhiều về Kemper.

Ngay từ khi còn nhỏ, Kemper đã muốn tất cả mọi người trên thế giới này phải chết, và hình dung ra cái chết của nhiều người. Kemper thích hành hạ những con mèo, đánh đập chúng, sau đó chôn sống hoặc giết chết.

Một buổi chiều tháng 8, bà Maude 66 tuổi - bà nội của Kemper có nặng lời quát mắng Kemper trong bếp. Trước đó, Kemper bị mẹ mình mắng vì không nghe lời. Kemper dồn mọi sự tức giận lên bà và tỏ ra hỗn láo. Đỉnh điểm của sự việc là Kemper chạy tới góc nhà, vớ lấy khẩu súng trường, hướng về phía bà và nổ súng. Sau khi bà Maude gục xuống sàn, Kemper hạ súng xuống, nhặt con dao bếp trên tay bà và đâm liên tiếp cho đến khi bà gục hẳn.

Với thân hình to cao hơn nhiều so với tuổi 15 của mình, Kemper dễ dàng kéo xác bà vào phòng ngủ. Việc tiếp theo Kemper nghĩ mình cần phải làm để che dấu chuyện này là giết ông nội.

Ông nội Kemper đã 72 tuổi nhưng còn khá khỏe mạnh, chính ông đã dạy Kepmer cách sử dụng súng vào kỳ nghỉ Giáng sinh năm ngoái.

Sau khi kéo xác bà Maude vào phòng ngủ, Kemper đã nghe thấy tiếng xe của ông ngoài hiên. Ngay khi ông Edmund vừa bước ra khỏi xe, Kemper đã nổ hai phát súng về phía ông. Kemper giấu xác ông trong gara ôtô.

Sau này, khi trò chuyện với bác sĩ tâm thần Donald Lunde, Kemper cho biết đây là cách hắn làm để “trả thù” bố mẹ.

Khi đã bình tĩnh hơn, Kemper gọi điện cho mẹ ở Montana và kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở trang trại. Cô Clarnell hoảng hốt, không tin vào những gì con trai nói những vẫn gọi điện ngay cho cảnh sát để thông báo mọi chuyện.

Kemper cũng đã chủ động gọi điện cho cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường.

Khi họ tới trang trại, Kemper đã ngồi sẵn ngoài hiên, dáng vẻ bình tĩnh, sẵn sàng bị bắt giữ.

Kemper bị coi là một kẻ máu lạnh nhất ở độ thuổi thanh thiếu niên. Theo Kemper khai nhận, việc giết hại bà Maude là do vô tình. Sau đó quá sợ hãi, hắn đã bắn ông nội để giữ kín mọi chuyện.

Vào thời điểm đó, hệ thống pháp luật ở California chưa đưa ra những điều luật cụ thể để trừng trị một kẻ tội phạm giết người mới chỉ 15 tuổi.

Kemper được chuyển đến trung tâm y tế để kiểm tra về tâm lý. Kết quả xác định Kemper có dấu hiệu hoang tưởng, tâm thần phân liệt. Tuy nhiên, chỉ số IQ của Kemper lại khá cao, gần như chỉ số IQ của một thiên tài.

Kemper bị quản thúc tại bệnh viện Atascadero của phòng điều tra. Tại đây, Kemper được kiểm tra tâm lý bởi những thiết bị hiện đại nhất.

Tòa án California xử Kemper theo khung hình phạt cao nhất dành cho trẻ vị thành niên, 5 năm tù giam không ân xá trước thời hạn.

Tuy nhiên, 5 năm trong trại giam không đủ để một kẻ vốn sẵn mang trong mình dòng máu sát nhân như Kemper hối hận. Được trả tự do, Kemper tiếp tục gây nên những vụ ám sát kinh hoàng hơn.

Thị trấn bên bờ biển Santa Cruz nằm phía Nam thành phố San Francisco, trên bờ biển Thái Bình Dương. Nơi đây được bao quanh bởi các dãy núi, đại dương và những cây gỗ đỏ cao chót vót. Rất nhiều những khu nghỉ dưỡng cao cấp được xây dựng ở đây.

Tuy nhiên, tình hình tội phạm ở Santa Cruz lại không “phù hợp” với điều kiện tự nhiên nơi này.

Chỉ trong vòng 4 tháng từ cuối năm 1972 đến đầu năm 1973, hàng loạt các vụ giết người đã xảy ra tại đây. Thời gian này được coi là thời gian kinh hoàng nhất ở Santa Cruz.

Cùng với những cái tên hay gắn liền với bạo lực và giết người như Frazier và Mullin, cảnh sát ở đây còn nhắc đến cái tên Edmund Kemper - một thanh niên trẻ nhưng đã từng chịu án tù 5 năm vì tội giết người.

Khi đươc tạm tha vào năm 1969, các bác sĩ tâm thần đã khẳng định Kemper không nên quay về sống với mẹ hắn. Thái độ thù ghét vốn có với mẹ của Kemper có thể khiến hắn trở nên bạo lực hơn.

Clarnell - mẹ của Kepmer sau khi chia tay người chồng thứ 3 thì làm trợ lý hành chính tại trường đại học ở Santa Cruz.

Kemper trở về sống với mẹ hắn. Hai người thường xuyên tranh luận với nhau về rất nhiều vấn đề.

Những năm tháng gắn với bạo lực, giết người đã ảnh hưởng lớn đến hành động của Kemper.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Kemper muốn theo học ở học viện cảnh sát. Tuy nhiên, điều đó là không thể đối với một người đã từng phạm tội giết người như Kemper.

Một thời gian đi làm và tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ, Kemper quyết định sống tách khỏi người mẹ "đáng sợ" của mình. Hắn chuyển đến Alemada sống với một người bạn. Tuy nhiên, Kemper vẫn thường xuyên về nhà để nhận sự hỗ trợ từ mẹ mình.

Thời gian này, Kemper mua một chiếc xe máy để tiện việc đi lại. Hắn chuẩn bị sẵn trong xe của mình dao, còng tay, súng... Kemper đã nghĩ đến việc sẽ giết người và đang chờ đợi cơ hội. Hắn thường xuyên cho các cô gái đi nhờ xe của mình, ước tính có khoảng hơn 150 người. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể là nạn nhân nếu hắn thích ra tay.

Ngày 7/5/1972, Mary Ann Pesce và Anita Luchessa đi nhờ xe một thanh niên. Gia đình hai cô gái này đã liên hệ với cảnh sát khi không thấy con mình quay về. Cả hai được thông báo mất tích.

Ngày 15/8, một phần cơ thể của Mary Ann Pesce đã được phát hiện tại một khu vực đồi núi gần đó. Xác Anita Luchessa không được tìm thấy. Cảnh sát cho rằng cả hai cô gái này đã bị giết chết cùng một ngày.

Ngày 14/9, Aiko Koo, một sinh viên nữ biến mất khi đi nhờ xe từ Berley về trường.

Đến đầu năm 1973, Cindy Schall, 18 tuổi, biến mất trong khi đi du lịch. Có thông tin xác nhận Cindy đã đi nhờ xe một thanh niên lạ trước khi được thông báo mất tích. Hai ngày sau đó, xác Cindy được tìm thấy trên một vách đá hướng ra biển.

Liên tiếp những vụ mất tích xảy ra khiến mọi người hoang mang.

Ngày 25/1, hai gia đình sống tại Santa Cruz bị bắn chết ngay tại nhà. Hung thủ rất liều lĩnh và ra tay dã man. Người dân ở đây thực sự hoảng loạn và lo lắng.

Cảnh sát cảm thấy bế tắc trong quá trình điều tra. Santa Cruz trở thành vùng đất nổi tiếng với các vụ giết người, mất tích… Nạn nhân chủ yếu là phụ nữ và trẻ em.

Ngày 23/4/1973, cảnh sát Santa Cruz nhận được một cuộc điện thoại. Một thanh niên 24 tuổi đã thú nhận những tội ác của mình. Người đó chính là Edmund Kemper.

Kemper đã thú nhận giết rất nhiều người và nạn nhân gần đây nhất của hắn chính là mẹ mình, Clarnell Strandberg. Clarnell đã bị giết 4 ngày trước đó, hiện tại xác đang được giấu trong tủ quần áo.

Qua cuộc điện thoại, Kemper tỏ ra hoảng loạn và muốn có ai đó đến đón mình. Hắn còn khai nhận thêm mình có hơn 200 viên đạn và 3 khẩu súng ngắn.

Nhân viên cảnh sát tiếp nhận cuộc điện thoại không tin những gì mình vừa nghe thấy. Anh đề nghị Kemper gọi điện lại cho mình sau đó vài phút và Kemper đã làm đúng như vậy. Kemper một lần nữa “thuyết phục” nhân viên cảnh sát đến nhà mình.

Theo thông tin Kemper cung cấp, Trung sĩ Aluffi đã có mặt tại nhà Clarnell Strandberg để xác minh thông tin.

Vừa bước vào nhà, Aluffi đã ngửi thấy mùi kinh khủng của xác người đang phân hủy. Khi ông mở tù quần áo kiểm tra, ông đã tìm thấy xác một người phụ nữ.

Cảnh sát và các nhân viên điều tra nhanh chóng được điều động đến hiện trường.

Ngay sau khi nhận được cuộc điện thoại tự thú của Kemper, cảnh sát có mặt tại nhà Clarnell Strandberg để xác minh. Xác bà Clarnell được tìm trong tủ quần áo. Cái xác đang trong tình trạng phân hủy.

Kemper đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ. Hắn tỏ ra khá bình tĩnh.

Kemper ý thức được mình là một kẻ giết người nguy hiểm, khi ra tay hắn không kiểm soát được bản thân. Kemper sẵn sàng trả lời khi được hỏi và hai lần từ chối quyền yêu cầu có luật sư. Sau này, tại phiên tòa xét xử, Kemper đã nói rằng hắn muốn có luật sư nhưng không được chấp nhận.

Cậu chuyện của Kemper khiến các nhân viên điều tra thật sự bất ngờ. Hắn thừa nhận đã giết 9 người, bao gồm cả ông bà trước đó. Hắn biết cách tạo nên một vỏ bọc tin tưởng khiến các nạn nhân đi nhờ xe không cảm thấy lo lắng, bất chấp những cảnh báo của cảnh sát.

Để chứng minh cho những gì mình nói là đúng, Kepmer chỉ cho các nhân viên cảnh sát nơi giấu và phi tang xác các nạn nhân.
 
Chương 63: Edmund Kemper - Tên sát nhân thiếu niên máu lạnh(p2)


Cuộc đời của tên sát nhân

Sinh ra ở California, ngày 18/12/1948, Edmund Kemper là con thứ hai của Edmund Jr và Clarnell. Kemper có một chị gái và một em gái.

Năm 1957, khi Kemper 9 tuổi, Edmund Jr và Clarnell chia tay nhau. Clarnell và bọn trẻ chuyển đến Montana. Kemper không thích điều này và tỏ thái độ chống đối. Clarnell đã quyết định nhốt Kemper trong tầng hầm của ngôi nhà. Từ đó, Kemper nghĩ rằng mình là cái gai trong mắt mẹ. Hắn tỏ ra bất cần và thích làm mọi việc theo ý mình. Trong đầu Kemper đã hình thành những suy nghĩ bạo lực.

13 tuổi, Kemper giết con mèo cưng của mình bằng một con dao và nhét nó trong tủ quần áo. Clarnell phát hiện ra điều này và dường như phát điên với cậu con trai của mình.

Kemper bỏ nhà đi tìm người cha. Hắn nghĩ hắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng Edmund Jr đã kết hôn và có một cậu con trai. Edmund Jr không mong đợi sự xuất hiện của Kemper. Một thời gian sau đó, Kemper được đưa về Montana. Clarnell cũng không chào đón hắn khi cô đang lên kế hoạch cho việc tái hôn của mình. Kemper được gửi về California cho ông bà nội.

Kemper đã từng nghĩ mình phù hợp khi sống tại đây, nhưng chính tại đây, hắn đã bắt đầu giết người.

Sau khi mua chiếc xe máy và thường xuyên đi lại giữa nơi thuê ở và nhà mẹ, Kemper đã cho rất nhiều người đi nhờ xe.

Ngày 7/5, Kemper cho hai cô sinh viên Mary Anne Pesce và Anita Luchessa, 18 tuổi đi nhờ xe. Ban đầu, Kemper chỉ có ý định hãm hiếp hai cô, nhưng lo sợ bị lộ, hắn quyết định giết chết cả hai.

Pecse và Luchessa đã rất mừng khi được Kemper đồng ý cho đi nhờ xe. Hắn lái xe phóng nhanh ra phía đường cao tốc và rẽ vào một con đường vắng. Cả hai cô gái cảm thấy có điều gì đó không ổn. Kepmer đưa cả hai cô gái về nhà mình. Với thân hình to cao, hắn dễ dàng khống chế được hai cô gái. Pecse bị còng tay còn Luchessa bị buộc ngay tại xe.

Bạn cùng phòng của Kemper thường xuyên vắng nhà nên hắn có nhiều thời gian để xử lý Pecse và Luchessa.

Sau khi ra tay giết cả hai, hắn lôi họ vào phòng ngủ và bắt đầu chụp ảnh. Sau đó, hắn dùng dao chia nhỏ hai cái xác để dễ dàng cho việc phi tang. Một phần cơ thể của Mary Ann Pesce đã được phát hiện tại một khu vực đồi núi gần đó. Xác Anita Luchessa không được tìm thấy.

Ngày 14/9/1972, Kemper cho Aiko Koo đi nhờ xe và cũng ra tay giết hại cô bé.

Ngày 7/1/1973, Kemper mua một khẩu súng nòng 0.22. Ngay hôm đó, hắn gặp Cindy Schall, 18 tuổi xin đi nhờ xe. Kemper lái xe đưa Cindy đến một nơi hẻo lánh và dùng súng bắn chết cô trước khi đưa xác về nhà mẹ hắn. Xác Cindy cũng bị chia nhỏ và đặt trong bồn tắm. Sợ bị mẹ phát hiện, sáng sớm hôm sau, Kemper mang cái xác đi phi tang tại một vách núi.

Ngày 5/2, sau một cuộc tranh luận gay gắt với mẹ, Kemper bỏ ra ngoài. Nạn nhân ngày hôm đó của hắn Rosalind Thorpe và Allison Liu. Xác hai nạn nhân cũng được Kemper mang về nhà trước khi phi tang.

Sau khi giết chết 6 cô gái trẻ, mục tiêu tiếp theo của Kemper chính mẹ hắn, bà Clarnell. Vì lo sợ bị phát hiện ra việc mình giết người tại nhà, Kemper băn khoăn không biết nên chạy trốn hay giết mẹ.

Tối ngày 19/4/1973, Clarnell ra ngoài với bạn và trở về nhà khi đã hơi say. Kemper bước vào phòng bà và muốn nói chuyện. Tuy nhiên, Clarnell đã quá mệt để có thế tiếp chuyện hắn. Kemper bỏ ra ngoài.

Khi biết chắc chắn mẹ mình đã ngủ say, Kemper bước vào với một cái búa. Lúc này, hắn nghĩ cần phải giết chết mẹ để “trả thù”, trả thù cho cách hắn được nuôi dạy để trở thành một kẻ giết người như bây giờ.

Sau này, tại phiên tòa xét xử, Kemper đã trở nên mất bình tĩnh và khóc lớn khi cảnh sát hỏi về cách hắn ra tay giết hại bà Clarnell.

Sau cuộc điện thoại gọi đến sở cảnh sát Santa Cruz thú nhận tội ác của mình, Kemper đã bị bắt. Hắn không ngần ngại khai hết những gì mình đã làm trong suốt thời gian qua, bao gồm cả việc ra tay sát hại mẹ đẻ để “trả thù”. Một cuộc điều tra trên diện rộng chính thức được thực hiện. Rất nhiều bằng chứng có liên quan đến những nạn nhân bị mất tích được tìm thấy tại nhà và căn hộ đi thuê của Kemper.

Ngày 7/5/1973, Edmund Kemper bị truy tố về 7 tội danh giết người. Luật sư nhận bào chữa cho Kemper là Jim Jackson, luật sư nổi tiếng từng bào chữa cho hai kẻ giết người hàng loạt thời điểm đó. Trong vụ án này, rất khó có thể cứu Kemper khỏi mức hình phạt cao nhất khi những bằng chứng chống lại hắn rõ ràng như vậy. Điều duy nhất luật sư Jim Jackson có thể dựa vào đó là hồ sơ bệnh án của Kemper. Đã có thời gian, Kemper phải điều trị chứng bệnh tâm thần sau khi bị kết án giết hại ông bà nội mình.

Trong thời gian bị giam giữ chờ xét xử, Kemper đã cố tự tử hai lần bằng cách cắt cổ tay nhưng đều không thành công.

Phiên tòa xét xử Kemper được mở công khai ngày 23/10/1973. Có tới ba bác sĩ tâm thần đưa ra kết quả xác định Kemper hoàn toàn bình thường về tâm lý khi gây án. Kemper hoàn toàn ý thức được việc mình làm là sai, thậm chí hắn còn biết lên kế hoạch cho những vụ bắt cóc, giết người.

Em gái Kemper cũng khẳng định anh trai mình hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, cô không hiểu được tại sao có những lúc hắn hành động như vậy. “Kemper không bị tâm thần, anh ấy hoàn toàn bình thường, nhưng bên cạnh cuộc sống hàng ngày của anh ấy còn có một thế giới ảo khác.”

Đứng trước vành móng ngựa, Kepmer thành khẩn khai báo tội lỗi. Hắn biết mình đang nói gì và những điều đó sẽ chống lại hắn. Kemper cố gắng thuyết phục đoàn bồi thẩm rằng tinh thần của mình không ổn định. Hắn từng tỏ ra hối hận và tìm đến rượu để quên đi những việc mình đã làm.

Phiên tòa xét xử kéo dài gần 3 tuần, rất nhiều thân nhân của các nạn nhân có mặt. Kemper tỏ ra khá bình tĩnh khi nghe tòa tuyên án.

Ngày 8/11/1973, sau hơn 5h bàn bạc, cân nhắc, đoàn bồi thẩm gồm 12 thành viên đã đưa ra phán quyết cuối cùng. Kemper phạm tội giết người ở cấp độ nguy hiểm. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, tòa án tối cao đã xóa bỏ án tử hình. Tất cả các án tử hình được tuyên trước đó sẽ chuyển thành án chung thân không có khả năng phóng thích. Án tử hình được thi hành lại từ ngày 1/1/1974. Như vậy, bản án cuối cùng dành cho Kemper là án chung thân.

Kemper được đưa đến trung tâm tế ở Vacaville, phía Bắc San Francisco để theo dõi trước khi chuyển đến nhà tù an ninh ở Folsom chịu án.

Hai chuyên viên FBI John Douglas và Robert Ressler đang thực hiện dự án nghiên cứu quá trình phạm tội của những tên tội phạm giết người khét tiếng những năm 1970.

Cả hai cố gắng thu thập thông tin của những loại tội phạm khác nhau và thông tin của hơn 118 nạn nhân, trong đó có những người may mắn sống sót sau những âm mưu giết người. Edmund Kemper là một trong số 36 tù nhân đồng ý tham gia chương trình này.

Douglas đã rất ngạc nghiên khi Kemper đồng ý trò chuyện cùng với họ. Douglas nhận thấy Kemper hoàn toàn bình thường về tâm lý, và có khả năng nhận thức cao những việc mình đã làm. Cuộc trò chuyện diễn ra trong nhiều tiếng đồng hồ.

Kemper kể về gia đình mình. Kemper nghĩ vì hắn trông rất giống bố nên mới bị mẹ ghét bỏ như vậy. Trong mắt mẹ mình, Kemper như một cái gai, hắn bị nhốt một thời gian dài dưới tầng hầm và sau đó ở hẳn dưới đó vì mẹ hắn sợ hắn sẽ gây ảnh hưởng đến cô em gái. Chính trong nơi tối tăm này, Kemper đã tự tạo cho mình một thế giới riêng, và nuôi lớn sự hận thù với người mẹ. Việc giết hại Clarnell chính là việc cuối cùng giúp Kemper thoát ra khỏi thế giới ảo của mình.
 
Chương 64: Donald Harvey - Thiên sứ tử thần


Được mệnh danh là "thiên sứ của tử thần" và là một trong những sát nhân hàng loạt nguy hiểm nhất lịch sử nước Mỹ, Donald Harvey thú nhận từng đoạt mạng 37 người, hầu hết trong số đó là bệnh nhân do chính y chăm sóc.

Ít ai ngờ ẩn sau vỏ bọc một y tá ngọt ngào, tận tâm chăm sóc bệnh nhân, Donald Harvey lại là một kẻ giết người máu lạnh. Với thân phận là một y tá, Harvey luôn có nhiều cách để các nạn nhân của mình ra đi một cách nhẹ nhàng, kín đáo. Khi thì Harvey đút ống thông tiểu quá sâu, khi lại cắt nguồn oxy cung cấp cho ống thở của bệnh nhân. Nhưng phương thức giết người phổ biến nhất được gã y tá "thiên sứ của tử thần" này sử dụng là đầu độc nạn nhân bằng cách trộn các chất độc như xyanua, thuốc diệt chuột hay thạch tín vào đồ ăn, thức uống.

Harvey thường nhắm đến "con mồi" là các bệnh nhân già yếu để cái chết của họ không khiến ai nghi ngờ. Đáng ghê tởm hơn, anh ta coi tội ác giết người là ban phát lòng thương, là giải thoát bệnh nhân của mình khỏi đau đớn. Điều gì đã dẫn Harvey đến tội ác máu lạnh như thế?

Tuổi thơ nghèo khó, bị lạm dụng tình dục

Giống như phần lớn những kẻ giết người hàng loạt khác, Harvey cũng trải qua tuổi thơ nhiều biến cố, ảnh hưởng đến toàn bộ phần đời về sau.

Donald Harvey sinh ngày 15/4/1952 tại thành phố Hamilton, bang Ohio (Mỹ). Một thời gian ngắn sau đó, gia đình Harvey chuyển đến Booneville (bang Kentucky) - một thị trấn nhỏ ở khu vực Appalachia – nơi anh ta lớn lên trong một gia đình nghèo khó và bị lạm dụng tình dục bởi chính người chú của mình. Harvey cũng sớm bỏ học khi mới lên lớp 9.

Harvey tiếp tục bị một bạn nam cùng phòng cưỡng bức vào năm 1970, cũng trong năm này, hắn thực hiện vụ giết người đầu tiên, khi mới 18 tuổi.

Phương thức giết người đa dạng, tàn độc, kín kẽ không tưởng

Donald Harvey bắt đầu công việc đầu tiên – một y tá tại Bệnh viện Marymount (nay là Bệnh viện Saint Joseph) ở bang Kentucky vào năm 1970.

Nạn nhân đầu tiên của Harvey là bệnh nhân 88 tuổi Logan Evans. Ngày 30/5/1970, sau khi giết Evans bằng một chiếc gối, Harvey lau sạch thi thể nạn nhân và bình thản thông báo cho y tá đang trực như thể mình hoàn toàn vô can.

Ngày hôm sau, Harvey vô tình giết James Tyree, 69 tuổi, khi sử dụng ống truyền sai kích cỡ khiến người này nôn ra máu và chết.

Dù dính líu tới 2 cái chết liên tiếp tại bệnh viện ngay trước mắt những người đồng nghiệp, Harvey vẫn ung dung tự tại mà chẳng hề bị nghi ngờ.

Nạn nhân thứ ba của Harvey qua đời ngày 22/6/1970, cũng là nạn nhân đầu tiên trong series mà anh ta gọi là "giết người nhân đạo". Anh ta quả quyết rằng Elizabeth Wyatt, 42 tuổi, đã cầu xin được chết do quá đau đớn vì bệnh tật. Vì vậy, anh ta cắt nguồn cung cấp oxy cho ống thở của Wyatt và nhìn bà chết trước mặt mình.

Chưa đầy 20 ngày sau vụ giết người thứ ba, Harvey tiếp tục sát hại Eugene McQueen. McQueen được chỉ định không được nằm sấp do tình trạng sức khỏe nhưng Harvey phớt lờ điều này. Anh ta lật úp người McQueen lại và khiến ông chết ngạt trong chính chất dịch cơ thể mình. Để che đậy tội ác, Harvey đưa thi thể McQueen vào bồn tắm và nói với các y tá khác rằng trông ông không được sạch sẽ. Suốt một thời gian sau đó, anh ta bị đồng nghiệp trêu chọc vì việc tự tay tắm cho một bệnh nhân mới chết. Tuyệt nhiên không ai nghĩ rằng hành động tưởng chừng ngô nghê đó thực chất lại là âm mưu thâm hiểm nhằm che giấu tội ác của một kẻ giết người hàng loạt.

Một lần khác, Harvey gắn ống thông tiểu quá khổ vào một bệnh nhân tên Ben Gilbert, sau đó luồn một móc treo quần áo qua ống thông tiểu vào cơ thể người này khiến nạn nhân xấu số thủng ruột và bàng quang mà chết.

Suốt nhiều năm sau đó, bệnh viện tiếp tục là nơi sát nhân Harvey mặc sức tung hoành, giết người không ghê tay. Khác với những kẻ sát nhân hàng loạt khác, Harvey không giết người ngắt quãng một cách có tính toán. Bản tính sát thủ ngấm trong máu anh ta và anh ta có thể ra tay bất cứ lúc nào cảm thấy thích. Harvey thử nghiệm hàng loạt phương pháp, từ việc làm cho họ ngạt thở đến kết nối ống thở của họ với bình oxy bị lỗi. Không chỉ dùng các chất độc như xyanua hay thạch tín, Harvey còn thử nghiệm cách tàn độc hơn như tiêm virus viêm gan B và HIV cho những bệnh nhân mình chăm sóc.

Những vụ giết người của Harvey cũng có lúc vượt ra ngoài khuôn khổ bệnh viện. Khi nghi ngờ người yêu đồng giới Carl Hoeweler phản bội mình, Harvey đã cho Hoeweler uống thạch tín để anh ta ốm yếu và không thể bỏ đi. Hoeweler sống sót nhưng bố và anh rể của anh ta không may mắn như vậy.

Harvey đầu độc bố của Carl Hoeweler (82 tuổi) bằng thạch tín, trong khi vô tình cho anh rể Howard Vetter uống rượu methanol thay vì vodka; cả hai đều mất mạng năm 1983.

Giữa năm 1983 và 1985, Harvey cũng giết hàng xóm Helen Metzger (63 tuổi) và Edward Wilson (32 tuổi) bằng bánh trộn thạch tín vì anh ta cảm thấy họ đe dọa mối quan hệ của anh ta với người tình Hoeweler.

2 lần thú tội và kết cục nghiệt ngã cho gã y tá "thiên sứ tử thần"

Ngày 31/3/1971, Harvey bị bắt vì trộm cắp trong khi say xỉn. Trong phút mất tỉnh táo, anh ta thú nhận tất cả những vụ giết người mình đã thực hiện tính tới thời điểm đó nhưng trớ trêu thay, cảnh sát không tin và thả anh ta đi một cách dễ dàng.

Lần thứ hai là vào năm 1987 khi Harvey bị cảnh sát bắt và các bằng chứng chống lại anh ta. Gã y tá sát nhân thú nhận giết 21 bệnh nhân tại Bệnh viện Daniel Drake ở Cincinnati vào những năm 1980. Anh ta cũng nhận tội giết 13 bệnh nhân tại Bệnh viện Marymount ở London, Kentucky vào năm 1970 và 1971.

Năm 2003, luật sư của Harvey tiết lộ với tờ The Cincinnati Enquirer rằng Harvey "ước tính" đã giết khoảng 70 người, tuy nhiên nhiều vụ trong số đó không đủ bằng chứng dẫn đến cáo buộc.

Trong phiên tòa năm 1987 tại Ohio, Harvey không tỏ ra hối hận về những hành động của mình. Anh ta cười khúc khích khi công tố viên công bố tên các nạn nhân trên tấm bảng kích thước 1,2x2,4m. Gã y tá "thiên sứ tử thần" luôn quả quyết rằng mình ban phát cái chết nhân đạo cho các nạn nhân.

"Tôi cảm thấy những việc mình làm là đúng", Harvey trả lời báo chí vào năm 1987. "Tôi giúp mọi người thoát khỏi nỗi khốn khổ của chính họ. Bản thân tôi cũng hy vọng nếu tôi bị bệnh và trên người chằng chịt dây rợ hay mặt nạ thở, sẽ có người đến giúp tôi chấm dứt tất cả".

Harvey bị tuyên án chung thân với tội danh giết 37 người. Tuy nhiên, trong quá trình thụ án tại nhà tù ở thành phố Toledo (bang Ohio), Harvey bị một bạn tù đánh đập dã man và qua đời vào ngày 28/3/2017 ở tuổi 64.
 
Chương 65: H.H. Holmes - ông chủ khách sạn chết chóc


H.H.Holmes tên thật là Herman Webster Mudgett, sinh ngày 16/5/1861 ở Gilmanton, Wisconsin, New Hampshire. Ngay từ nhỏ, Herman đã bộc lộ niềm yêu thích “phẫu thuật” các con vật nhỏ.

Lớn lên theo học một trường y khoa nhưng Herman sớm bị đuổi học vì lừa bảo hiểm và ăn cắp xác chết để làm thí nghiệm. Sau đó, Herman đến Chicago học và trở thành một dược sĩ.

Với vẻ ngoài thanh lịch, quyến rũ hắn nhanh chóng trở nên giàu có và được nhiều người biết đến.

Năm 1887, Holmes dùng số tiền mình có được mua một lô đất và xây dựng lên thành khách sạn đồ sộ với hơn 100 phòng và 3 tầng, được xem là khách sạn tráng lệ nhất thời bấy giờ.

Công trình khách sạn này được xây dựng lên trong sự vui mừng và chào đón của người dân thành phố Chicago nhưng không ai ngờ rằng đây lại tấm bình phong che chắn cho “thú vui” giết người của một tay chủ bệnh hoạn.

Tầng 1 là các cửa hàng, tầng 3 dành cho phòng ngủ, còn tầng 2 và tầng hầm chính là nơi che giấu bí mật kinh hoàng mà chỉ có H.H.Holmes mới biết.

Holmes thật sự rất thông minh và tinh vi khi luôn thay đổi cấu trúc của khách sạn, mỗi căn phòng từng chút một. Hắn luôn thay đổi nhân viên cũng như nhà thầu xây dựng, vì vậy không một ai có thể nghi ngờ về mục đích thực sự của Holmes.

Khách sạn của Holmes được thiết kế rất đặc biệt. Holmes dùng các tầng trên làm nơi lưu trú cho riêng mình, chứa nhiều phòng nhỏ tiện cho việc tra tấn và giết hại nạn nhân.

Một vài phòng nghỉ có lỗ hổng trên trần dùng để phun thuốc độc vào phòng và được cách âm để không ai có thể nghe thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Số khác được lắp đặt hệ thống nhiệt, có khả năng biến căn phòng thành một lò nướng khổng lồ, nhanh chóng nướng chín những khách hàng tội nghiệp đang say ngủ bên trong.

Vài phòng chứa máng trượt dùng để di chuyển xác chết xuống tầng, nơi có lò thiêu, hố vôi và bồn tắm axit dùng để tiêu hủy xác.

Một số căn phòng có thể thông với phòng khác nhờ những vách ngăn được bí mật ẩn giấu trong các bức tường. Có những phòng có máng lớn chạy thẳng xuống tầng hầm, đó không phải máng dùng để giặt đồ mà thực chất để đưa xác chết đến thẳng tầng hầm nơi Holmes mổ xẻ làm thí nghiệm.

Tất cả các cửa ra vào đều được kết nối với một hệ thống báo động rất phức tạp. Bất cứ khi nào có ai đó bước vào hành lang hoặc xuống cầu thang, tiếng còi sẽ vang lên trong phòng ngủ của Holmes.

Dưới tầng hầm nơi phòng ngủ của Holmes là những chiếc xương rải rác khắp nơi, đa số là của động vật và trong đó cũng có cả... xương người.

Chiếc bàn mổ dính đầy máu được hắn sử dụng để mổ xẻ nạn nhân cho thú vui bệnh hoạn của mình. Gần đó là thiết bị hỏa táng thi thể, các dụng cụ tra tấn và thùng axit để phân rã xác chết.

Sau khi thả nạn nhân xuống qua máng xối, hắn ta sẽ mổ xẻ và bán các bộ phận hoặc xương cốt cho những cơ sở y tế hoặc ở chợ đen.

Cách thức giết người:

Holmes không có tiêu chí chọn nạn nhân nhất định. Nạn nhân của hắn là người già, trẻ em, phụ nữ, hoặc đơn giản chỉ là khách hàng bị khách sạn tráng lệ kia thu hút mà tự bước chân vào chỗ chết.

Holmes quyến rũ những người phụ nữ xuất thân từ gia đình danh giá và một số người trong số họ không còn được trở về cùng gia đình nữa.

Hắn dụ vài người phụ nữ giàu có cưới mình và trước khi giết chết họ, hắn bắt họ viết di chúc để mình thừa hưởng toàn bộ tài sản.

Dưới tầng hầm nơi phòng ngủ của Holmes là những chiếc xương rải rác khắp nơi, đa số là của động vật và trong đó cũng có cả... xương người.

Chiếc bàn mổ dính đầy máu được hắn sử dụng để mổ xẻ nạn nhân cho thú vui bệnh hoạn của mình. Gần đó là thiết bị hỏa táng thi thể, các dụng cụ tra tấn và thùng axit để phân rã xác chết.

Sau khi thả nạn nhân xuống qua máng xối, hắn ta sẽ mổ xẻ và bán các bộ phận hoặc xương cốt cho những cơ sở y tế hoặc ở chợ đen.

Càng ngày, Holmes càng giết nhiều người và chiếm đoạt nhiều tài sản hơn để duy trì cuộc sống bí ẩn và giải quyết những khoản nợ lớn của mình.

Tuy nhiên, trong một lần trò chuyện với tên cướp tàu có tên là Marion Hedgepeth, Holmes đã vô tình tiết lộ rằng mình “đang có âm mưu gian lận”.

Marion Hedgepeth đã tố giác Holmes và tên sát nhân bị bắt khi tham gia vào vụ gian lận tiền bảo hiểm quy mô lớn tại Boston vào 17/11/1894.

Khi cảnh sát khám xét khách sạn The World's Fairs để tìm thêm bằng chứng thì khám phá ra mọi chuyện sát nhân của hắn ta.

Khi khám nghiệm khách sạn, cảnh sát đã phát hiện một đường hầm bí mật thông xuống tầng hầm bí ẩn có một hố vôi sống và một chiếc bàn đầy vết máu khô.

Khách sạn có nhiều cánh cửa đặc biệt chỉ có thể mở được từ bên ngoài và những chiếc két sắt dùng để chứa người. Rải rác quanh tầng 4 của khách sạn, cảnh sát cũng tìm thấy áo quần, xương và tóc của các nạn nhân.

Hắn khai với cảnh sát đã giết 27 người nhưng cảnh sát nghĩ rằng con số có thể hơn thế. Số lượng nạn nhân không thể chứng thực bởi vì tầng hầm khách sạn của Holmes được trang bị các thùng axit để phân hủy bộ phận cơ thể còn sót và lò hỏa táng để đốt xác.

Theo ghi nhận mất tích, người ta nghĩ nạn nhân xấu số của Holmes có thể lên tới con số 200. Hắn nói với mọi người khi nhìn vào trong gương hắn chỉ thấy khuôn mặt và hình dạng của quỷ, không thấy bản thân mình.

H.H.Holmes bị kết tội và xử tử hình bằng hình thức treo cổ vào 7/5/1896 tại Philadelphia, Pennsylvania. Sau 20 phút giãy giụa trong đau đớn, tên sát nhân chấm dứt cuộc đời "ma quỷ" của mình.

Không lâu sau đó, những người tham gia vào vụ án của Holmes gặp nhiều việc vô cùng xui xẻo. Người cai ngục tại nhà tù giam cầm Holmes bị giết chết. Văn phòng của luật sư thụ lý vụ án nổi tiếng bị cháy. Thứ duy nhất còn sót lại sau trận hỏa hoạn là một bức ảnh của Holmes.

Nổi tiếng nhất là, Patrick Quinlan - người trông coi khách sạn sau khi Holmes chết, cũng như biết nhiều nhất về tòa nhà ma ám - đã tự tử vào năm 1914. Trước khi chết ông chỉ để lại một câu, rằng: "Tôi không thể ngủ".
 
Chương 66: Dennis Rader - Tên sát nhân bệnh hoạn ham mê nổi tiếng


Dennis Lynn Rader (9/3/1945) là một trong những tên sát nhân hàng loạt tàn bạo nhất nước Mỹ. Hắn đã bị buộc tội giết hại 10 mạng người ở quận Sedgwick, Kansas (Mỹ) trong gần 2 chục năm trời từ 1974 tới 1991.

Dennis còn được biết đến với biệt danh Tên sát nhân BTK. BTK là ba chữ cái đầu của các từ tiếng Anh "bind, torture, and kill" nhằm diễn tả cách thức sát hại nạn nhân bao gồm "trói chặt, hành hạ và sát hại". Đó cũng chính là chữ ký mà tên sát nhân để lại trong những bức thư khoe khoang về tội ác mà hắn gửi cho cảnh sát sau mỗi lần gây án.

Cũng vì thói hám danh này mà hắn đã sa lưới pháp luật và đang phải trả giá cho những tội lỗi của mình bằng án tù chung thân trong nhà tù El Dorado ở Kansas.

Từ đứa trẻ nghịch ái đến kẻ sát nhân reo rắc nỗi kinh hoàng suốt 20 năm

Dennis Rader là con trai cả trong gia đình có 4 cậu con trai. Mặc dù sinh ra ở Pittsburg, Kansas, hắn lại lớn lên ở vùng Wichita. Được biết, ngay từ khi còn nhỏ, tên sát nhân đã thường xuyên hành hạ động vật nhưng nghĩ trẻ con hay nghịch ác nên mọi người cũng chẳng mấy quan tâm.

Khi lớn lên chút nữa, hắn bắt đầu xuất hiện những biểu hiện lệch lạc về giới tính như trộm đồ lót của phụ nữ để thủ dâm và tự mặc.

Từ năm 1966 tới 1970, Dennis phục vụ trong không quân Mỹ. Khi giải ngũ, hắn chuyển tới thành phố Park và làm việc tại quầy thịt của siêu thị Leekers IGA nơi mẹ hắn làm kế toán. Năm 1971, hắn kết hôn với Paula Dietz và sinh được 2 đứa con.

Năm 1973, hắn lấy được bằng cao đẳng về ngành điện và được nhận vào làm ở Công ty Dịch vụ An ninh AT với nhiệm vụ lắp đặt chuông báo động. Đây cũng chính là thời điểm tên ác nhân lộ diện lần đầu tiên.

Ngày 15/1/1974, Rader đã sát hại 4 người trong gia đình Otero, một người con trai may mắn thoát chết vì về nhà muộn. Các nạn nhân đều có dấu hiệu bị bóp cổ và hành hạ cho tới chết. Sau khi gây án, Rader lấy đi một chiếc đồng hồ, một radio và để lại tinh dịch tại hiện trường.

Ngày 4/4/1974, sát thủ BTK lại tiếp tục ra tay. Nạn nhân lần này là cô Kathryn Bright (21 tuổi) cùng em trai Kevi nhưng Kevi may mắn chỉ bị thương.

Không giống như những tên sát nhân khác phải thu mình để che giấu thân phận, Rader lại khao khát được nổi tiếng. Bởi vậy mà, tháng 10/1974, hắn đã viết một bức thư mô tả lại quá trình gây án đối với gia đình Otero rồi kẹp vào một cuốn sách trong thư viện công cộng để gây sự chú ý.

Trong thư, Rader tự cho mình là kẻ điên bị quỷ dữ xui khiến giết người và muốn thiên hạ gọi hắn là "sát thủ BTK".

Trong hàng loạt vụ án mạng tiếp theo diễn ra từ năm 1977 cho tới 1994, tên sát nhân tàn bạo đều lặp đi lặp lại cùng một chiêu thức bóp cổ nạn nhân, lấy đi một số đồ vật tại hiện trường gây án về làm kỷ niệm và gửi thư khoe mẽ cho cảnh sát. Đặc biệt, tên biến thái còn để lại t*ng trùng tại nơi gây án.

Sau này, khi bị bắt, tên tội phạm háo danh khai rằng hắn tìm thấy khoái cảm khi giết người nên mới xuất tinh.

Nỗi ám ảnh bao trùm vùng Wichita tưởng như đã lắng xuống nhưng 30 năm kể từ tội ác đầu tiên, sát nhân BTK lại tái xuất. Khoảng năm 2004 - 2005, tên giết người hám danh đã gửi nhiều bức thư và hình ảnh liên quan đến các vụ án và nạn nhân tới giới truyền thông và cảnh sát.

Trong một chiếc đĩa được hung thủ gửi tới, cảnh sát đã tìm thấy một file đã bị xóa. Sau khi phục hồi, cảnh sát phát hiện người xóa tài liệu có tên là Dennis thuộc nhà thờ của giáo hội Christ Lutheran trong vùng. Thế là sát thủ BTK đã tự vạch mặt mình.

Tên ác nhân may mắn không bị tử hình vì tất cả các vụ án hắn gây ra đều trước năm 1994 - khi án tử hình được tái lập ở Kansas nhưng Dennis Rader vẫn phải lãnh 10 bản án chung thân tại nhà tù ở Kansas.
 
Chương 67: Estibaliz Carranza - Sát nhân tiệm kem, giết người vì muốn được làm mẹ


Có trong tay tấm bằng thạc sĩ kinh doanh, Estibaliz Carranza, quyết định lập nghiệp bằng cửa hàng kem mua lại từ đôi vợ chồng già ở thủ đô Vienna, Áo. Thoạt nhìn, người phụ nữ này rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người đối diện nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, phong thái nho nhã. Chính vì thế nên sau khi phanh phui tội ác đáng sợ của ả, mọi người không khỏi ngỡ ngàng.

Năm 2012, Estibaliz gọi điện cho thợ đến sửa sau khi phát hiện hệ thống đường ống nước trong cửa tiệm bị hỏng. Bước vào tầng hầm để kiểm tra hệ thống ống nước, người thợ sửa chú ý đến các vết lồi lõm bất thường của sàn nhà bê tông nhưng không mảy may nghi ngờ. Tiếp tục đào tìm ống nước, họ lại phát hiện một vật thể kim loại phía dưới. Cảm thấy điều gì đó bất thường, người thợ sửa bắt đầu đào sâu hơn và nhận ra đó là một chiếc tủ đông, chứa bên trong là các phần thi thể bị chặt ra của 2 cái xác.

Ngay khi nhận được tin báo, cảnh sát đã nhanh chóng dẫn độ Estibaliz khi đó đang vi vu ở Ý trở về Áo vì cho rằng ả chính là nghi phạm số 1 trong vụ giết người man rợ này. Trong quá trình lấy lời khai, nhân viên điều tra không khỏi bất ngờ trước thái độ tỉnh táo của Estibaliz, ả hoàn toàn không có ý định che giấu bất kỳ một chi tiết nào về tội ác mà mình đã gây ra.

Theo đó, 2 thi thể kia chính là chồng cũ và người yêu cũ của cô ta. Estibaliz thậm chí còn khai rằng ả đã tiên liệu được việc những người thợ sửa sẽ phát hiện ra chiếc tủ đông kia nhưng vẫn cho phép họ tiếp cận hiện trường giấu xác. Chuyện về nữ sát nhân máu lạnh này được đăng tải trên các trang báo lớn, truyền thông gọi Estibaliz là “sát thủ kem tươi” hay “sát thủ máu lạnh” vì hành vi giết người không gớm tay của ả.

Kể về nạn nhân đầu tiên, Estibaliz cho biết đó là Holger Holz, chồng cũ mà ả miêu tả là một kẻ bạo lực, lười nhác và thường xuyên bạo hành vợ. Sau khi ly hôn vào năm 2008, Holger vẫn quyết bám trụ tại căn hộ của cả 2 và không chịu rời đi khiến Estibaliz vô cùng khó chịu trước khi nảy ra ý định thủ tiêu anh ta.

Nghĩ là làm, lợi dụng lúc Holger đang mải mê làm việc trên máy tính không để ý, Estibaliz dùng khẩu súng bắn 3 phát đạn thẳng vào đầu khiến nạn nhân gục chết ngay tại chỗ. Sau nhiều nỗ lực phi tang thi thể không thành, Estibaliz quyết định dùng máy cưa phân xác thành từng mẩu nhỏ và cho vào tủ đông giấu dưới tầng hầm của tiệm kem. Khi hàng xóm phàn nàn về tiếng kêu của máy cưa giữa đêm, Estibaliz giải thích đó là âm thanh phát ra từ chiếc máy làm kem mới mua.

Nạn nhân tiếp theo chết thảm dưới tay Estibaliz là Manfred Hinterberger, doanh nhân kém ả 20 tuổi. Sau thời gian yêu nhau, tình yêu của cả 2 bắt đầu đi vào ngõ cụt, ả mô tả cảm giác khi đó như bị đày vào địa ngục. Không chỉ lên kế hoạch giết người yêu, một thời gian trước khi ra tay tàn độc, Estibaliz đăng ký học lớp bắn súng chuyên nghiệp và khóa học trộn bê tông.

Tháng 11/2010, Hinterberger trở về nhà trong tình trạng say xỉn, cặp đôi cãi nhau dữ dội. Chưa nguôi giận, Estibaliz lại tức sôi máu khi nghe tiếng ngáy của người nằm cạnh. Ngay khoảnh khắc đó, người đàn bà máu lạnh rút súng bắn chết Hinterberger và thản nhiên ra ngủ trên ghế sô pha, bỏ mặc thi thể máu me trên giường. Đến tận sáng hôm sau, thưởng thức tách cà phê xong, Estibaliz mới bắt đầu phi tang thi thể theo cách mà cô đã làm với chồng cũ.

Nguyên nhân dẫn đến đổ vỡ trong 2 câu chuyện tình cảm trên được Estibaliz khẳng định là do nạn nhân không thể giúp cô mang thai. Chính khao khát làm mẹ đã dồn ả đến bước đường cùng và quyết định tự giải thoát cho chính mình bằng cách thức độc ác nhất.

Sau khi lắng nghe những lời khai rợn người, luật sư khởi tố Petra Frey mô tả Estibaliz là người đàn bà cực nguy hiểm có thể sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì. Con ác quỷ bên trong được ả che đậy bằng vẻ ngoài ngây thơ và thùy mị.

Cuối cùng, tòa phán Estibaliz nhận mức án chung thân và được giam giữ tại nhà tù tâm thần vì cho rằng người phụ nữ này bị rối loạn đa nhân cách, một mặt cô ta cư xử rất tốt nhưng ở mặt kia cô ta là một kẻ sát nhân máu lạnh. Theo nhận định của bác sĩ, Estibaliz luôn nghĩ rằng mình là một nàng công chúa, chờ đợi chàng hoàng tử đến cứu vớt cuộc đời. Trong thời gian ngồi tù, Estibaliz đã kết hôn với một người đàn ông và hạ sinh một đứa con trai. Sự ra đời của đứa bé phần nào khiến Estibaliz cảm thấy hối hận về những việc làm trong quá khứ. Theo nhân viên trại giam, Estibaliz đã có những chuyển biến tích cực nhưng điều đó vẫn không làm thay đổi phán quyết trước đó của tòa án. Đầu năm 2017, Estibaliz được chuyển sang giam giữ tại nhà tù tâm thần toàn tù nhân nam ở Asten.
 
Chương 68: Tên sát nhân bàn cờ


Alexander Pichushkin sinh năm 1974 tại Mytishchi, Nga. Thiếu vắng tình cha từ nhỏ, hắn từ nhỏ đã là đứa bé lầm lì, ít nói. Năm lên 4, Alexander gặp phải sự cố bị chiếc gậy đập thẳng vào trán, gây ra ảnh hưởng lớn đối với não bộ của 1 đứa bé đang trong thời kỳ phát triển và hoàn thiện. Các bác sĩ cho rằng tai nạn ấy làm tổn thương vùng thùy trước ở não bộ khiến Alexander gặp khó khăn trong việc điều khiển hành vi và cảm xúc của mình.

Sau này, khi Alexander bị bắt với tội danh sát hại gần 50 mạng người, các chuyên gia càng thêm tin rằng tai nạn trong quá khứ là một trong những nguyên nhân biến hắn ta thành kẻ sát nhân vô nhân tính, vì không kiềm chế được cơn giận dữ từ đó đánh thức “con quỷ” khát máu trong người hắn.

Từ một đứa bé lầm lì, Alexander ngày càng trở nên ngỗ nghịch, thường xuyên quậy phá khiến bạn bè ngày càng xa lánh. Dù vậy, ông ngoại lại cực kỳ yêu thương hắn. Sau khi phát hiện tài năng chơi cờ xuất chúng của Alexander, ông đưa cháu trai về nhà chung sống và cùng hắn san sẻ niềm vui đánh cờ.

Cái chết của ông ngoại để lại trong lòng Alexander nỗi đau sâu sắc. Sau đó không lâu, chú chó cưng cũng qua đời khiến hắn càng thêm chán nản. Chuyên gia tâm lý Mikhail Vinogradov cho rằng hành vi giết người của Alexander có thể đến từ nỗi căm phẫn bị ông ngoại “bỏ rơi” trong quá khứ.

Năm 1992, Alexander khi đó chỉ mới 18 tuổi đã ra tay giết hại Sergei, bạn trai của một cô gái mà hắn đem lòng cảm mến sau đó ngụy tạo như một vụ tự sát. Nhưng đến năm 2001, Alexander mới chính thức trở thành tên sát nhân hàng loạt gây ám ảnh nước Nga.

Khi đó, Alexander được mọi người biết đến như một nhân viên khuân vác ở siêu thị. Trong mắt đồng nghiệp, hắn là một người kiệm lời, hơi dị biệt nhưng trông không có vẻ gì là nguy hiểm.

Alexander thường ngồi chơi cờ dưới bóng cây trong công viên Bitsevsky ở thủ đô Moscow, Nga. Thỉnh thoảng, hắn rủ những người bạn mới quen đến vừa thưởng thức rượu vodka, vừa chơi cùng. Đến khi rượu ngấm vào người nạn nhân, Alexander mới lột chiếc mặt nạ, trở thành con quỷ dữ đáng sợ. Thủ đoạn quen thuộc của Alexander là dùng búa đập vào đầu nạn nhân đến chết rồi vứt xác họ xuống cống. Cứ thế, kẻ thủ ác đã sát hại 48 người vô tội trong khoảng thời gian 5 năm từ 2001 đến 2006. Hầu hết nạn nhân của y đều là người già vô gia cư nhưng vẫn có 2 người phụ nữ và 1 bé em xấu số chết thảm dưới tay hắn.

Alexander Pichushkin sinh năm 1974 tại Mytishchi, Nga. Thiếu vắng tình cha từ nhỏ, hắn từ nhỏ đã là đứa bé lầm lì, ít nói. Năm lên 4, Alexander gặp phải sự cố bị chiếc gậy đập thẳng vào trán, gây ra ảnh hưởng lớn đối với não bộ của 1 đứa bé đang trong thời kỳ phát triển và hoàn thiện. Các bác sĩ cho rằng tai nạn ấy làm tổn thương vùng thùy trước ở não bộ khiến Alexander gặp khó khăn trong việc điều khiển hành vi và cảm xúc của mình.

Sau này, khi Alexander bị bắt với tội danh sát hại gần 50 mạng người, các chuyên gia càng thêm tin rằng tai nạn trong quá khứ là một trong những nguyên nhân biến hắn ta thành kẻ sát nhân vô nhân tính, vì không kiềm chế được cơn giận dữ từ đó đánh thức “con quỷ” khát máu trong người hắn.

Alexander Pichushkin - kẻ giết người hàng loạt quyết lấp đầy bàn cờ vua 64 ô bằng 64 vụ án mạng - Ảnh 1.

Alexander thời còn nhỏ.

Từ một đứa bé lầm lì, Alexander ngày càng trở nên ngỗ nghịch, thường xuyên quậy phá khiến bạn bè ngày càng xa lánh. Dù vậy, ông ngoại lại cực kỳ yêu thương hắn. Sau khi phát hiện tài năng chơi cờ xuất chúng của Alexander, ông đưa cháu trai về nhà chung sống và cùng hắn san sẻ niềm vui đánh cờ.

Cái chết của ông ngoại để lại trong lòng Alexander nỗi đau sâu sắc. Sau đó không lâu, chú chó cưng cũng qua đời khiến hắn càng thêm chán nản. Chuyên gia tâm lý Mikhail Vinogradov cho rằng hành vi giết người của Alexander có thể đến từ nỗi căm phẫn bị ông ngoại “bỏ rơi” trong quá khứ.

Năm 1992, Alexander khi đó chỉ mới 18 tuổi đã ra tay giết hại Sergei, bạn trai của một cô gái mà hắn đem lòng cảm mến sau đó ngụy tạo như một vụ tự sát. Nhưng đến năm 2001, Alexander mới chính thức trở thành tên sát nhân hàng loạt gây ám ảnh nước Nga.

Alexander Pichushkin - kẻ giết người hàng loạt quyết lấp đầy bàn cờ vua 64 ô bằng 64 vụ án mạng - Ảnh 2.

Khi đó, Alexander được mọi người biết đến như một nhân viên khuân vác ở siêu thị. Trong mắt đồng nghiệp, hắn là một người kiệm lời, hơi dị biệt nhưng trông không có vẻ gì là nguy hiểm.

Alexander thường ngồi chơi cờ dưới bóng cây trong công viên Bitsevsky ở thủ đô Moscow, Nga. Thỉnh thoảng, hắn rủ những người bạn mới quen đến vừa thưởng thức rượu vodka, vừa chơi cùng. Đến khi rượu ngấm vào người nạn nhân, Alexander mới lột chiếc mặt nạ, trở thành con quỷ dữ đáng sợ. Thủ đoạn quen thuộc của Alexander là dùng búa đập vào đầu nạn nhân đến chết rồi vứt xác họ xuống cống. Cứ thế, kẻ thủ ác đã sát hại 48 người vô tội trong khoảng thời gian 5 năm từ 2001 đến 2006. Hầu hết nạn nhân của y đều là người già vô gia cư nhưng vẫn có 2 người phụ nữ và 1 bé em xấu số chết thảm dưới tay hắn.

Nạn nhân cuối cùng bị Alexander giết chết là Marina Moskaleva, nữ đồng nghiệp của hắn ở siêu thị. Sau giờ làm việc, hắn ngỏ lời rủ người này vào trong công viên Bitsevsky thăm mộ chú chó cưng. Cảm thấy điều gì đó bất thường, Marina để lại mảnh giấy nhỏ đề tên và số điện thoại của Alexander cho con trai mình trước khi đi theo hắn để rồi mãi mãi không thể trở về được nữa.

Trước sự mất tích không dấu vết của bà mẹ 1 con, cảnh sát bắt đầu vào cuộc điều tra, bắt đầu từ mảnh giấy cuối cùng nạn nhân để lại. Mọi sự chú ý đổ dồn về Alexander khi camera giám sát cho thấy hắn chính là người đi cùng với Marina vào ngày cô bị sát hại. Kết quả kiểm tra dấu vân tay tìm thấy tại hiện trường cũng trùng khớp với vân tay của Alexander, khiến hắn hết đường chối cãi.

Sau khi bắt giữ Alexander, cảnh sát tiến hành điều tra nhà ở của hắn và phát hiện một bàn cờ vua. 62 ô của bàn cờ 64 ô được lấp đầy bởi chi chít những con số về ngày tháng. Theo lời của Alexander, sau mỗi lần giết một người, kẻ sát nhân lại đánh dấu vào một ô vuông và mục tiêu của hắn là lấp đầy bàn cờ kia.

Cảnh sát buộc tội Alexander giết chết 48 người, ngoài ra còn có 3 nạn nhân khác nhưng họ may mắn trốn thoát. “Thành tích” này của Alexander bỏ xa những tên sát nhân hàng loạt khét tiếng trên thế giới như Jeffrey Dahmer, Jack the Ripper… Báo chí thời đó gọi hắn là “Sát nhân cờ vua”, “Kẻ điên loạn vùng Bitsevsky” hay “Quái thú vùng Bittsa”.

“Cuộc sống mà không giết người chẳng khác gì sống mà không ăn” - Alexander từng nói. Hắn còn cho rằng việc sát hại các nạn nhân là mở cửa cho họ đến với thế giới mới, tội ác này mang lại cho hắn cảm giác thỏa mãn cực độ.

Lời thú tội của Alexander được phát ngay trên sóng truyền hình khiến ai cũng cảm thấy run sợ bởi thái độ thờ ơ và không có chút ăn năn của tên tội phạm. Công tố viên buộc tội Alexander, khẳng định hắn muốn nối gót Chikatilo, kẻ sát nhân hàng loạt khét tiếng ở Nga từng giết 52 mạng người và bị bắt vào năm 1992.

Năm 2007, Alexander bị kết án chung thân vì luật pháp Nga không áp dụng án tử hình. Trước sự man rợ của kẻ thủ ác, nhiều cuộc tranh luận nổ ra yêu cầu chính phủ Nga khôi phục án tử hình song vẫn không thay đổi được gì.
 
Chương 69: Sát nhân giết người giàu và gái bán dâm


Dù đã gần 15 năm trôi qua kể từ khi kẻ thù ác bị bắt và tuyên án tử hình, người dân Hàn Quốc vẫn chưa từng quên được cái tên Yoo Young Chul, tên sát nhân máu lạnh, đoạt mạng người không gớm tay.

Trong quá khứ, Yoo Young Chul từng không ít lần “vào tù ra khám” vì nhiều tội danh từ trộm cắp đến ấu dâm. Năm 1993, Yoo Young Chul kết hôn với bạn gái nhưng cuộc hôn nhân tan vỡ sau 7 năm vì người vợ nhận ra rằng không thể sửa đổi bản tính bất hảo trong người hắn. Đau khổ vì bị bỏ rơi khi chưa mãn hạn tù, Yoo Young Chul bắt đầu lên kế hoạch giết người như một hình thức trả thù đời.

Hành trình tội ác của Yoo Young Chul bắt đầu từ tháng 9/2003 khi hắn đột nhập vào nhà và giết chết 2 vợ chồng một vị giáo sư sau khi đánh đập nạn nhân dã man bằng chiếc búa to. Sau mỗi phi vụ giết người, kẻ thủ ác luôn dựng hiện trường giả như vụ trộm cướp thông thường dù không lấy đi bất kỳ tài sản nào nhưng đủ để đánh lừa hướng điều tra của cảnh sát. Hầu hết nạn nhân của Yoo Young Chul đều là những người giàu có, sinh sống ở khu vực đất vàng, đất bạc thành phố Seoul như quận Gangnam.

Khi nhưng vụ án bắt đầu trở nên nghiêm trọng, trở thành tâm điểm điều tra của cảnh sát và được chính phủ đặc biệt quan tâm, Yoo Young Chul chuyển hướng sang sát hại nạn nhân là những người phụ nữ bán dâm, dưới vỏ bọc hành nghề mát xa. Bắt đầu từ tháng 3/2004, hắn lần lượt gọi những cô gái này đến nhà riêng nằm ở phía Tây thành phố Seoul để quan hệ tình dục trước khi đánh đập họ đến chết bằng búa.

Với những vụ giết người sau này, Yoo Young Chul càng tỏ ra máu lạnh hơn. Hắn cắt nhỏ xác nạn nhân cũng như hủy hoại nhận dạng của họ nhằm gây khó khăn cho quá trình điều tra. Sau khi hành sự xong, tên sát nhân bình tĩnh đem chôn các phần thân thể rải rác ở những vùng núi hẻo lánh khắp thành phố. Sau này, khi Yoo Young Chul bị bắt, cảnh sát đã tìm thấy tổng cộng 11 thi thể nạn nhân xấu số ở ngọn núi phía sau đền Bongwon, quận Seodaemun, Seoul.

Mọi chuyện trở nên đáng ngờ sau khi ông chủ tiệm mát xa bắt đầu chú ý các cô gái được gửi đến phục vụ cho Yoo Young Chul đều một đi không trở lại, mất tích không dấu vết. Người này sau đó đã liên lạc với phía cảnh sát sau khi nhận được cuộc gọi đặt lịch mát xa từ Yoo Young Chul. Cơ quan chức năng mai phục tại nhà riêng của tên sát nhân và còng tay hắn vào tháng 7/2004.

Trong lần đầu tiên thẩm vấn, Yoo Young Chul khai nhận đã giết chết 19 mạng người. Con số này sau đó tăng dần đều qua mỗi lần tra khảo, đến nỗi kẻ thủ ác cũng không thể nhớ chính xác vì có quá nhiều nạn nhân. Đáng sợ hơn, Yoo Young Chul còn khai rằng hắn không chỉ nhẫn tâm xuống tay giết người mà còn ăn nội tạng của khoảng 4 trong số nạn nhân. Song, cơ quan chức năng không tìm được bằng chứng xác thực điều này.

Giải thích cho động cơ giết người của mình, Yoo Young Chul nói trên sóng truyền hình: “Phụ nữ không nên hành nghề mại dâm, người giàu phải biết họ đang làm gì”.

“Thật khó để tin lời của Yoo Young Chul vì dường như hắn chưa từng có ý định dừng hành vi phạm tội của mình lại. Yoo Young Chul nghĩ rằng nếu không bị bắt, hắn đã có thể tiếp tục giết hơn 100 mạng người. Chưa hết, hắn cũng không hề thể hiện sự ăn năn hay hối cải trước hành vi giết người tàn ác của mình” - các công tố viên phụ trách vụ án cho biết.

Sau khi tiến hành lục soát nhà riêng và đồ vật cá nhân của Yoo Young Chul, cảnh sát phát hiện hắn xem rất nhiều phim thể loại hình sự, giết người như Public Enemy, Very Bad Things, và Normal Life. Trong lúc cho lời khai, Yoo Young Chul cũng thừa nhận bản thân bị ảnh hưởng rất nhiều bởi Jeong Doo Young - một kẻ giết người hàng loạt khét tiếng ở Busan, phạm tội trong khoảng thời gian từ tháng 6/1999 đến tháng 4/2000. Đáng nói hơn, đối tượng Jeong Doo Young nhắm đến cũng là những người giàu có sống tại khu vực Busan, Ulsan và Nam Gyeongsang. Chỉ riêng điểm này cũng có thể thấy được rằng tội ác của Yoo Young Chul chính là bắt nguồn từ kẻ thủ ác khác từng gây rúng động Hàn Quốc.

Sở dĩ Yoo Young Chul căm ghét người giàu là bởi quá khứ nghèo khó khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy ghen tị với những người có địa vị, ở nhà lầu và đi xe siêu sang. Bên cạnh đó, mối thù dành cho những cô gái hành nghề mát xa xuất phát từ nỗi đau bị bỏ rơi bởi vợ cũ, người cũng từng làm việc tại tiệm mát xa, khiến Yoo Young Chul vô cùng căm phẫn. Tháng 12/2004, Yoo Young Chul bị tuyên án tử hình cho hành vi tội ác không thể tha thứ và trở thành một trong những kẻ giết người hàng loạt đáng sợ nhất thế giới tội phạm.
 
Chương 70: Sát nhân sông Green


Phụ nữ, đặc biệt là những cô gái bán dâm lúc nào cũng sống trong hoang mang, lo sợ. Bởi 48 phụ nữ trẻ bị siết cổ cho đến chết, sau đó xác bị đem vứt xuống dòng sông.

Tuy nhiên, 9 năm sau đó trôi qua, hung thủ sát hại những người phụ nữ vẫn chưa bị bắt. Nó trở thành cuộc điều lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Đến tận tháng 4/2001, gần 20 năm kể từ khi vụ án này được biết đến, cảnh sát mới tìm ra đáp án của những vụ giết người.

Lần này, nhờ sự trợ giúp đắc lực của công nghệ, các bác sĩ pháp y và kỹ thuật xét nghiệm AND, hung thủ mới lộ diện. Với sự tàn ác của mình, Gary Leon Ridgway được đặt biệt danh “Sát nhân sông Xanh” và bị kết án chung thân.

Xu hướng bạo lực từ nhỏ

Vào năm 1987, Gary bắt đầu bị nghi ngờ khi gạ gẫm phải một nữ cảnh sát giả dạng làm gái mại dâm đề điều tra vụ việc. Cảnh sát ngay lập tức điều tra về thân thế của người đàn ông này. Theo đó, Gary Leon Ridgway sinh năm 1949 tại thành phố Salt Lake, bang Utal.

Hồi nhỏ, Gary là một cậu bé nhút nhát, có vấn đề về trí nhớ, dị ứng với rất nhiều thứ và mắc chứng loạn đọc, thường xuyên bị lưu ban. Chính điều này khiến Gary tự nhận thấy bản thân là một kẻ vô dụng, đần độn.

Đến khi là một thiếu niên, Gary bắt đầu học thói trộm cắp và trở thành kẻ trộm chuyên đột nhập nhà hàng xóm. Không chỉ vậy, Gary có sở thích phóng hỏa các gara, thường xuyên giận dữ và đầu óc tràn ngập những ý nghĩ bạo lực. Gary có xu hướng bạo lực đáng sợ như giết chết con mèo trong nhà bằng cách nhốt vào trong tủ lạnh cho đến khi chết cóng.

Rồi Gary nhận ra rằng giết một người còn sống sẽ mang lại cho hắn một cảm giác khó tả về sự phấn khích, uy quyền và sức mạnh. Vì vậy, lúc nào trong túi hắn cũng thủ sẵn một con dao nhỏ. Năm 15 tuổi, một buổi tối, trên đường đi đến nhà một người bạn, Gary phát hiện một cậu bé 6 tuổi đang đi trên đoạn đường vắng.

Bất ngờ đẩy cậu bé vào bụi cây, Gary rút dao, đâm nhiều nhát vào người cậu bé cho đến chết. Kể từ đó, Gary ngày càng bị kích thích bởi bạo lực. Sex cũng trở thành nỗi ám ảnh và hắn thường mơ thấy cảnh đi cưỡng bức các cô gái.

Gary xin học tại trường Tyee ở Sea-Tac và tốt nghiệp vào năm 1969 khi 20 tuổi. Sau đó Gary làm việc suốt 23 năm tại một xưởng sơn ở xí nghiệp sản xuất xe tải Kenworth ở Renton, phía nam Seattle.

Gary đã kết hôn 3 lần nhưng sau đó đều li dị. Cả 3 người vợ cũ và nhiều bạn gái đều nói rằng Gary nghiện tình dục đến nỗi không biết chán và muốn ân ái nhiều lần trong một ngày. Thậm chí Gary thích làm “chuyện ấy” ở những địa điểm công cộng hay trong rừng.

Những cái xác lộ diện

Tháng 7/1982, hai cậu bé đi chơi bằng xe đạp đã phát hiện thi thể của Wendy Lee Coffield - một gái mại dâm mới 16 tuổi, nổi lềnh bềnh trên sông Xanh.

Đến ngày 12/8/1982, một người đàn ông trong khi đi đổ xăng xe phát hiện thi thể khỏa thân của Deborah Bonner, 22 tuổi, từng bị bắt giữ vì tội bán dâm.

Ba ngày sau đó, một thi thể nữa được ông Robert Ainsworth phát hiện khi đang chèo thuyền trên sông Xanh. Hoảng loạn bơi vào bờ, Robert Ainsworth tiếp tục va vào một thi thể khác nữa. Ngay lập tức đi báo cảnh sát, nhưng vì không tin những lời nói của Robert nên viên cảnh sát lội xuống đoạn sông nông gần đó để kiểm tra và anh ta đã nhìn thấy 1 xác chết nữa với một nửa người khỏa thân. Ngay lập tức, lực lượng cảnh sát được điều động đến hiện trường.

Vài tuần tiếp theo, 5 xác phụ nữ khác được phát hiện trên sông Xanh và những khu vực gần đó.

Đến cuối năm 1984, có thêm ít nhất là 28 xác chết được tìm thấy. Họ đều chết do bị siết cổ.

Trong suốt thời gian dài, người dân khu vực Seatle lúc nào cũng sống trong sợ hãi. Để trấn an dư luận, các phương tiện truyền thông địa phương liên tục đưa tin khẳng định, các nạn nhân đều là gái bán dâm và những người phụ nữ “tử tế” không phải lo lắng.

Cảnh sát nghi ngờ những nạn nhân này đều do một hung thủ gây ra. Một cuộc điều tra được mở ra với tên gọi “Sát thủ sông Xanh”. Nhiều giả thuyết được đặt ra với tên sát nhân này. Kẻ giết người biết rất rõ khu vực phía nam quận King, vì các thi thể thường tìm thấy ở khu vực hẻo lánh, đặc biệt là ở sông Xanh. Đây là một người đàn ông khỏe mạnh và thông minh khi biết sử dụng đá buộc vào người nạn nhân để xác chìm xuống đáy sông…

Các điều tra viên đã gặp và tìm hiểu thông tin từ một số gái mại dâm ở khu vực Strip - khu phố “đèn đỏ” nằm dọc xa lộ 99. Tuy nhiên, vì lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo nếu cung cấp thông tin, nên cảnh sát gần như không thu thập được điều gì.

Nhiều nghi phạm lọt tầm ngắm, trong đó có đối tượng Charles Clinton Clark, hành nghề lái xe taxi. Hai nạn nhân sống sót đã xác nhận Charles là kẻ đã hãm hiếp họ. Tuy nhiên Charles chỉ thừa nhận đã hãm hiếp chứ không sát hại ai.

Đến cuối tháng 1/1983, một công nhân phát hiện bộ xương người ở không xa bệnh viện Northgate, bên trong những bụi cây, ở phía bắc Seattle. Sau đó, nhờ giám định răng, nạn nhân được xác nhận là cô Linda Rule, mất tích vào tháng 9/1982 khi đang đi siêu thị.

Khoảng vài tháng tiếp theo, 6 cô gái nữa được thông báo mất tích. Đó là Alma Ann Smith (18 tuổi), Delores Williams (17 tuổi), Sandra Gabbert (17 tuổi), Kimi-Kai Pitsor (16 tuổi), Gail Mathews (24 tuổi) và Marie Malvar (18 tuổi). Tất cả họ đều là gái bán dâm.

Ngày 30/4/1983, bạn trai của một cô gái mại dâm tên là Marie Malvar đã đến khai báo với cảnh sát về việc bạn gái mất tích. Một tuần sau cảnh sát lần ra được manh mối Marie Malvar bước lên xe ôtô của Gary, nhưng ngay lập tức Gary phủ nhận việc quen biết Malvar. Sau đó, một gái mại dâm khác tên là Pitsor tiếp tục mất tích.

Ngày 8/5/1983, một gia đình đang đi hái nấm trong khu rừng ở thung lũng Maple, cách khu phố Strip khoảng 30 km về phía đông đã phát hiện một xác chết. Cảnh sát xác định, nạn nhân là Carol Ann Christensen, 22 tuổi, có một cô con gái 5 tuổi.

Trong tháng 5,6,7/1983, có thêm nhiều cô gái bị mất tích, từ 16 đến 20 tuổi. Đến tháng 1/1986, một vài kẻ bị tình nghi là “sát thủ sông Green” được đưa đến sở cảnh sát để thẩm vấn. Tuy nhiên, cảnh sát đã liên tục thông báo rằng những người đó không phải là hung thủ và buộc phải trả tự do cho họ.

Cảnh sát đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức cho cuộc điều tra tìm “sát thủ sông Xanh”.

Tới năm 1990, nhóm điều tra bị giảm cả về số lượng và ngân sách, chỉ còn chưa tới 20 người làm việc và 1 năm sau đó nhóm chỉ còn lại một cảnh sát duy nhất.

Đến tháng 7/1991, chín năm trôi qua, đã có gần 50 nạn nhân bị giết và hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. “Sát thủ sông Xanh” trở thành cuộc điều tra kỳ công trong lịch sử nước Mỹ với số tiền lên tới 15 triệu USD và kéo dài suốt 10 năm trời.

“Chìa khóa” ADN

Tháng 4/2001, cảnh sát điều tra Dave Reichert trở thành quận trưởng quận King, quyết định bắt đầu mở lại cuộc điều tra. Ông muốn tìm ra thủ phạm vì lúc này con người phát minh ra phương pháp xét nghiệm mẫu ADN - một phương tiện kỹ thuật rất hiện đại, rất hữu ích cho cảnh sát.

Ngày 10/9/2001, cảnh sát trưởng Reichert nhận được kết quả từ phòng thí nghiệm đã quá vui mừng khi mà tinh dịch của hung thủ được tìm thấy từ ba nạn nhân bị sát hại năm 1982 và 1983 có ADN trùng với mẫu tinh dịch của Gary được lấy từ tháng 4/1987. Vậy là sau 20 năm, kẻ giết người hàng loạt Gary Rigway đã bị cảnh sát bắt giữ và bị cáo buộc 4 tội giết người nghiêm trọng.

Ban đầu, ác nhân liên tục chối bỏ tội ác. Song trước những bằng chứng, Gary buộc phải thừa nhận hành vi dã man trước tòa án: Giết chết, hãm hiếp 48 người phụ nữ trong vòng 9 năm.

Đầu tiên, Gary lừa những cô gái bán dâm rằng sẽ trả một số lớn để dụ dỗ họ lên xe. Trên xe lúc nào cũng có rượu mạnh nhằm mục đích chuốc say nạn nhân, giảm sức kháng cự. Trong lúc cưỡng hiếp, Gary thường nằm phía sau. Ở tư thế này, hắn có thể dễ dàng dùng cánh tay vòng qua cổ nạn nhân và khiến họ nghẹt thở rồi chết.

Sau khi giết người xong, Gary thường cởi hết quần áo trước khi phi tang. Số quần áo này được vứt vào những chiếc xe thùng chuyên thu gom quần áo đã qua sử dụng cho các tổ chức từ thiện, nhằm đánh lạc hướng khiến cảnh sát không thể tìm được tinh dịch dính trên quần áo nạn nhân.

Xong xuôi, Gary trở về nhà, rửa sạch sẽ xe cũng như nhà cửa để xóa sạch mọi dấu vết. Hắn cũng rất thông minh khi không bao giờ giữ lại bất cứ thứ gì của các nạn nhân. Cuối cùng, ngày 5/11/2003, thẩm phán đã kết án chung thân cho tên sát máu lạnh nhân này.
 
Chương 71: Sát nhân đêm mưa: Sa lưới chỉ vì một bức ảnh


Thủ đoạn giết người của tên sát nhân quá biến thái và tàn ác đến mức tất cả nữ nhân viên cảnh sát, pháp y đều được loại ra khỏi các hoạt động điều tra và xét xử để tránh sự kích động tinh thần quá lớn.

Hong Kong vốn nổi tiếng là một vùng đất an toàn và yên bình nhất thế giới, tuy nhiên đây cũng là nơi từng xảy ra những vụ giết người chấn động mà cho đến nay nhắc lại, người dân Hong Kong vẫn phải bàng hoàng khiếp sợ. Một trong số những vụ giết người man rợ nhất, cũng là vụ giết người hàng loạt đầu tiên xảy ra trên mảnh đất này vào đầu những năm 80 với kẻ thủ ác được mệnh danh là “sát nhân đêm mưa” hay “jars killer”.

Lâm Quá Vân, năm nay đã bước sang tuổi 63, hiện đang thi hành án chung thân tại nhà tù Thạch Bích - một trong những nhà tù lớn nhất, an ninh nhất tại khu Đại Nhĩ Sơn, Hong Kong. Đầu những năm 80, Lâm Quá Vân là một cái tên nổi tiếng, gieo rắc sự kinh hoàng cho người dân cũng như là một cơn ác mộng đối với phụ nữ Hong Kong bởi tội ác dã man mà hắn đã gây ra.

Từ quá khứ bị ngược đãi trở thành gã đàn ông có tính cách phản xã hội

Lâm Quá Vân, tên thật là Lâm Hữu Cường, lớn lên ở Malaysia trong một gia đình bạo lực. Từ ngày bé, hắn luôn phải gánh chịu những trận đòn roi thừa sống thiếu chết của bố. Thậm chí có lần hắn còn bị bố đánh đến mức bất tỉnh. Hữu Cường cũng thường xuyên phải chứng kiến cảnh bố trút những cơn mưa nắm đấm lên đầu mẹ mình. Cũng chính vì những tổn thương tâm lý ngay từ khi còn bé đã khiến cho Lâm Hữu Cường trở nên lầm lì, ít nói và ảnh hưởng không ít đến tính cách của hắn sau này.

Sự bạo hành gia đình chỉ kết thúc sau khi cả nhà Lâm Hữu Cường chuyển đến Hong Kong sinh sống, lúc ấy hắn cũng đã bước vào độ tuổi niên thiếu và có đủ sức mạnh để phản kháng. Tuy nhiên cuộc sống tại vùng đất mới đối với Hữu Cường cũng chẳng mấy dễ dàng bởi hắn là một kẻ cô đơn, sống biệt lập và hầu như không có một người bạn nào. Ngày ngày hắn chỉ có thể giải trí với “người bạn thân nhất” chính là bộ cờ vua điện tử. Cho đến khi trưởng thành, Hữu Cường cũng chọn công việc làm tài xế taxi ca đêm bởi đó cũng là khoảng thời gian hắn cảm thấy thoải mái và yên tĩnh nhất. Những năm sau đó, Hữu Cường tiếp tục sống cùng gia đình trong căn nhà tại vịnh Đỗ Qua.

Lâm Hữu Cường chưa từng có một người bạn gái nào trong cuộc đời. Khoảng cuối những năm 1970, hắn bắt đầu sưu tập và tích trữ rất nhiều tạp chí khiêu dâm. Những cuốn sách này được hắn đặc biệt đặt mua từ Anh về bởi hắn cảm thấy quá xấu hổ khi phải ra quầy báo mua trực tiếp. Những người trong nhà không một ai biết về sở thích bí mật này của Hữu Cường bởi hắn giấu “kho báu” của mình rất kỹ lưỡng trong một chiếc hòm khóa kín. Họ cũng không biết mỗi ngày hắn đều lôi tạp chí “đen” ra chiêm ngưỡng, thậm chí còn dùng máy ảnh chụp lại những tấm hình khỏa thân trong đó.

Khi đã chán chê với thú tiêu khiển này, hắn đã mua một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay rồi lén lút chui vào nhà vệ sinh nữ chụp trộm. Tuy vậy trò chơi bệnh hoạn này của Lâm Hữu Cường cũng không kéo dài bao lâu bởi một lần bị phát hiện, hắn đã bị cả đám phụ nữ giận dữ đuổi đánh.

Năm 1973, Lâm Hữu Cường dùng dao uy hiếp một cô gái trẻ ở gần nhà vệ sinh công cộng với mưu đồ giở trò đồi bại. Kết quả hắn đã bị cảnh sát bắt về đồn, tuy nhiên bác sĩ tâm lý kiểm tra cho biết Hữu Cường mắc bệnh tâm lý nên hắn đã không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào. Hắn được yêu cầu phải đến bệnh viện Thanh Sơn để điều trị tâm lý và được thả ra sau 102 ngày. Sau sự kiện này, Lâm Hữu Cường đổi tên thành Lâm Quá Vân và hành nghề tài xế taxi ca đêm với danh tính mới. Từ năm 1981, Quá Vân cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với lĩnh vực nhiếp ảnh, hắn mày mò tự học chụp ảnh và thậm chí tham gia vào các hội nhóm có cùng sở thích này.

Tội ác đáng ghê tởm của tên “sát nhân đêm mưa”

Quá Vân rõ ràng không phải là một người đàn ông biết đến cảm giác hạnh phúc hay biết cách tự điều chỉnh hành vi và cảm xúc của mình. Điều này chính là nguyên nhân dẫn đến sự việc xảy ra vào khoảng 4 giờ sáng ngày 3/2/1982, khi hắn đón một vị khách nữ bên ngoài nhà hàng ở Tiêm Sa Chủy. Trần Phụng Lan chính là nạn nhân đầu tiên trong hành trình thỏa mãn tâm lý biến thái và trở thành kẻ giết người hàng loạt của Lâm Quá Vân.

Đêm xảy ra sự việc, Trần Phụng Lan, 21 tuổi, vừa đi uống rượu với bạn bè về trong tình trạng say mèm và đón xe của Lâm Quá Vân. Lên xe được một đoạn, Phụng Lan yêu cầu tài xế dừng xe bên vệ đường để nôn sau đó cô nằng nặc đòi quay lại Tiêm Sa Chủy nhưng vài phút sau lại tiếp tục muốn đến một nơi khác.

Lâm Quá Vân như bị chọc điên lên, hắn dừng xe tại một nơi vắng vẻ, rồi dùng dây điện siết cổ Phụng Lan đến chết. Thi thể nạn nhân sau đó được Quá Vân đưa về nhà giấu. Đến sáng hôm sau khi mọi người đi vắng hết, hắn mới bắt đầu lôi nạn nhân ra để thỏa mãn thú vui. Hết ngắm nghía, chụp ảnh, quay phim, hắn mua cưa về phân xác nạn nhân thành nhiều mảnh rồi cho vào túi phi tang ở những điểm khác nhau. Đáng kinh sợ hơn chính là bộ phận sinh dục của nạn nhân được hắn trữ trong một chiếc lọ chứa rượu gạo, xem như là một chiến lợi phẩm của bản thân.

Vụ án mạng đầu tiên hoàn toàn không nằm trong kế hoạch nhưng cũng chính vì sự kiện này đã kích thích tâm lý biến thái của tên Quá Vân, trở thành tiền đề cho những kế hoạch giết người tiếp theo. Hắn bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ hơn, lợi dụng đêm tối và mưa gió để đón “con mồi” lên xe. Hắn cũng mua sẵn các dụng cụ để thủ tiêu xác chết, chuẩn bị cả chai lọ, dung dịch bảo quản về để ướp các bộ phận bị cắt ra của nạn nhân.

Liên tiếp từ tháng 5 đến tháng 7, lần lượt có 3 nạn nhân nữ bị sát hại là Trần Vân Khiết (31 tuổi), Lương Tú Vân (29 tuổi), Lương Huệ Tâm (17 tuổi). Thủ đoạn ra tay của tên Quá Vân với các nạn nhân đều giống y hệt nhau. Bên cạnh đó, các vụ án mạng đều xảy ra vào những đêm tối tăm mưa gió nên Lâm Quá Vân cũng được biết đến với biệt danh “sát thủ đêm mưa”.

Tên sát nhân sa lưới vì một bức ảnh

Vì không có điều kiện làm phòng tối tại nhà nên Lâm Quá Vân luôn phải mang những cuộn phim chụp nạn nhân ra một tiệm ở Tiêm Sa Chủy để tráng ảnh. Đây là một bước đi vô cùng nguy hiểm nhưng hắn không còn cách nào khác. Từng có nhân viên tiệm ảnh nghi ngờ khi nhìn thấy những tấm ảnh chụp các bộ phận cơ thể. Tuy nhiên Quá Vân đã thuyết phục người này tin rằng hắn là nhân viên phòng thí nghiệm ở trường đại học và những bức ảnh này là để phục vụ cho quá trình nghiên cứu.

May mắn không đến hai lần, cho đến ngày 17/8/1982, khi Quá Vân tiếp tục mang phim ra tiệm ảnh rửa, nhân viên tại đây lại nhìn thấy những bức ảnh chụp cơ thể phụ nữ khỏa thân, một số cận cảnh, một số được dàn dựng như trong những tạp chí khiêu dâm. Ban đầu anh ta còn cho rằng tên Quá Vân và bạn gái chụp ảnh “chăn gối” với nhau. Tuy nhiên khi nhìn kỹ hơn, nhân viên tiệm ảnh kinh hoàng nhìn thấy những vết bỏng lớn trên đùi người phụ nữ, trong một vài bức ảnh khác còn có thứ như bộ ngực đã bị cắt ra. Biết có vấn đề khả nghi, người này đã báo ngay cho cảnh sát phục kích kẻ biến thái.

Ngày hôm sau, khi kẻ sát nhân đến tiệm ảnh để nhận lại “chiến lợi phẩm” của mình, hắn đã bị cảnh sát tóm cổ và giải thẳng về nhà trong sự kinh ngạc của bố và em trai hắn. Rất nhanh chóng, cảnh sát đã lục tung căn hộ và phát hiện ra cả bộ sưu tập bộ phận nhạy cảm của nữ giới được giấu ngay bên dưới gầm giường của Lâm Quá Vân. Cả bố và em trai Lâm Quá Vân đều bị cảnh sát bắt về đồn tra khảo vì nghi ngờ đây là một gia đình sát nhân có liên quan đến hàng loạt vụ án mạng.

Vì tình tiết vụ án cũng như những chứng cứ quá ghê rợn, tất cả nhân viên cảnh sát nữ, pháp y nữ đều buộc phải loại khỏi quá trình điều tra cũng như xét xử tên Lâm Quá Vân để tránh họ gặp phải cú sốc tâm lý.

Trong quá trình cho lời khai tại sở cảnh sát, Lâm Quá Vân đã cúi đầu thừa nhận toàn bộ tội ác của mình. Tuy nhiên hắn cũng cho biết bản thân cảm thấy không hề hối hận khi giết 3 nạn nhân đầu tiên bởi tất cả đều là nhân viên quán bar và hắn cho rằng tất cả phụ nữ đều là vô dụng đối với xã hội.

Nạn nhân thứ tư thì khác, cô gái vẫn còn là học sinh chỉ mới 17 tuổi. Lâm Quá Vân đã còng tay cô lại và chở đi lòng vòng suốt vài tiếng đồng hồ, tâm sự với cô đủ mọi chuyện trên đời, từ gia đình, học hành cho đến chuyện tín ngưỡng. Mãi đến khi cô mệt quá thiếp đi, hắn mới dùng dây điện để siết cổ nạn nhân đến chết trước khi đem về căn hộ. Trong lúc chuẩn bị đèn để quay phim, chụp ảnh như mọi lần, hắn vô tình đã làm đổ chiếc đèn và tạo nên vết bỏng ở đùi của thi thể. Cũng chính vì sơ suất nhỏ này đã khiến cho tên sát nhân tàn ác sa lưới pháp luật.

Ngày 3/4/1983, Lâm Quá Vân bị buộc tội giết chết 4 người và bị tuyên án treo cổ tuy nhiên sau đó lại được chuyển thành án chung thân. Kiểm tra toàn bộ kho hình ảnh tên Lâm Quá Vân lưu trữ, cảnh sát phát hiện ra có ít nhất là 15 cơ thể phụ nữ khác nhau, nhưng cho đến nay họ cũng chỉ xác định được 4 nạn nhân, còn những cơ thể khác vẫn là một bí ẩn.
 
Chương 72: Thảm án lò nung vôi


Cảnh sát thông báo thưởng 50.000 nhân dân tệ cho ai tìm được manh mối về vụ án khiến 8 người tử vong nhưng sau hơn 10 năm, chưa có bất cứ thông tin gì.

Vụ thảm sát 8 người xảy ra tối 26/12/2007, tại một nhà máy sản xuất vôi Bình Minh ở huyện Hồng An, tỉnh Hồ Bắc (Trung Quốc). Trong số các nạn nhân xấu số, người nhỏ nhất chưa đầy 10 tuổi.

Sau vụ án xảy ra, cảnh sát thông báo sẽ thưởng 50.000 nhân dân tệ cho ai tìm được manh mối về vụ án.

Người công nhân phát hiện vụ án vào buổi sáng

Vương Pháp Hoa (33 tuổi) làm việc tại nhà máy sản xuất vôi Bình Minh, là người đầu tiên phát hiện vụ án mạng.

Lúc 6h ngày 27/12, khi đến làm việc tại nhà máy vôi, anh phát hiện xác của bà chủ Trần Tiểu Nhuận trước cổng nhà. Xác người phụ nữ 54 tuổi được nhìn thấy trong tư thế nằm ngửa bên cạnh một vũng máu lênh láng với một vết đâm rất sâu vào cổ.

Vương Pháp Hoa đã thông báo cho chú của Vương Thế Thư (chủ nhà máy sản xuất vôi Bình Minh) là Vương Thế Ngân. Hai người sau đó đã cùng nhau đến nhà của Thư. Tại đây, họ phát hiện thêm 7 người khác bị giết. Lúc này, chăn ga gối trong phòng vẫn gọn gàng.

Chưa đầy hai giờ sau vụ án mạng, hàng trăm người đã tập trung ở gần ngôi nhà xảy ra án mạng. Lực lượng chức năng đã phong tỏa 2 km xung quanh hiện trường.

Ngay chiều hôm đó, cảnh sát huyện Hồng An tổ chức một cuộc họp báo. Phó trưởng Công an huyện Hồng An, cho biết cảnh sát địa phương nhận được thông tin về vụ án lúc hơn 8h cùng ngày. Hơn 100 cảnh sát được điều động đến ngay sau đó.

Sau khi xảy ra vụ án, nhiều người dân và cơ quan điều tra có chung một lý giải: Hiện trường vụ án chỉ cách nhà máy vôi 500 m, do đó, khi nạn nhân la hét, âm thanh này cũng sẽ bị tiếng ồn từ nhà máy "nuốt chửng". Những người xung quanh sẽ không thể nghe thấy gì từ ngôi nhà nơi xảy ra án mạng.

Theo ông Vương Thế Ngân, cháu ông có hai con trai. Con trai cả đã chết vì bệnh còn Vương Huy, con trai thứ 2 là một lái xe taxi.

Chiều hôm xảy ra vụ án, Vương Huy chở một người dân trong làng đi Vũ Hán. "Nếu cậu ấy không chở khách đến Vũ Hán có thể đã bị giết cùng với bố mẹ mình. Thật may mắn”, ông Ngân nói.

Chủ nhà máy lò vôi từng bị trộm 15.000 nhân dân tệ

Vào đêm xảy ra vụ việc, một người dân ở thị trấn Shangxinji phát hiện 2 chiếc xe máy gần hiện trường vụ án. Một chiếc xe còn bật đèn và có vết máu trên mặt đất. Vì quá sợ hãi, người này đã bỏ chạy.

Chú nạn nhân nhận định chiếc xe đó có thể là của hung thủ giết người.

Trong cuộc họp báo hôm 27/12, cảnh sát địa phương nói rằng cơ quan điều tra chưa hoàn thành công việc khám nghiệm tử thi. Do đó, họ chưa thể đưa ra kết luận về nguyên nhân tử vong của các nạn nhân.

Theo một quan chức địa phương, một tháng trước khi xảy ra án mạng, gia đình nạn nhân bị trộm 15.000 nhân dân tệ. Mặc dù cảnh sát đã nắm được vụ việc nhưng chưa lần ra manh mối thủ phạm.

Theo người dân địa phương, Vương Thế Thư là người rất chăm chỉ. Sau khi xuất ngũ, ông ta kinh doanh quần áo ở huyện Hồng An sau đó chuyển sang bán gà. Nhờ tiết kiệm được một số tiền kha khá, năm 1999, vợ chồng ông mở một nhà máy lò vôi. Công việc kinh doanh của họ rất tốt.

Bi mat 'tham an lo nung voi' chan dong Trung Quoc hinh anh 3

Ảnh chụp vợ chồng ông chủ lò vôi khi còn sống.

Một số người thân nói rằng Vương Thế Thư không giàu có, nhưng nhiều người dân trong vùng đồn rằng ông chủ nhà máy sản xuất vôi Bình Minh sở hữu tài khoản gần 1 triệu nhân dân tệ. Họ nghi ngờ rằng có ai đó đã ghen tị với khối tài sản của gia đình họ và đã ra tay đầu độc với các nạn nhân. Cạnh đó cũng không loại trừ cả gia đình ông chủ nhà máy bị sát hại do tranh chấp trong quá trình thương lượng giá bán nhà máy sản xuất vôi.

Nhiều người còn đồn đoán ông Vương Thế Thư đã kiếm được một số tiền khá lớn và muốn được nghỉ ngơi ở tuổi 50.

Theo đó, Vương Thế Thư đã có ý định bán nhà máy này với giá 15.000 nhân dân tệ. Tuy nhiên, điều mọi người không hiểu là nhà máy vôi đang làm ăn tốt, vậy thì tại sao ông Vương lại muốn bán tài sản trên?

Người trong gia đình có hỏi ông Vương Thế Thư về vấn đề này và được giải thích rằng ông muốn chuyển đến Vũ Hán ở cùng người con trai thứ 2.

Đến nay, các giả thuyết trên chưa có lời giải đáp.
 
Chương 73: Nữ sinh Nhật bị hành hạ đến chết 44 ngày


Câu chuyện này có lẽ ai cũng biết, nhưng bởi mức độ ghê rợn của nó nên tác giả quyết định sẽ đăng lên

Nữ sinh Junko Furuta đã bị 4 nam thanh niên bắt cóc, tra tấn và hãm hiếp trong suốt hơn 1 tháng. Ngay cả khi chết rồi, thi thể của cô gái trẻ vẫn bị những kẻ thủ ác hành hạ dã man.

Cuối cùng, xác của Junko được tìm thấy trong một thùng chứa đầy xi măng tại 1 dải đất khai hoang ở Koto, Tokyo, (Nhật Bản) sau khi chết trong tay những kẻ thủ ác ngày 22/11/1989. Điều khiến người dân vô cùng phẫn nộ là bản án dành cho những kẻ này lại chỉ là vài năm tù ngắn ngủi.

Câu chuyện đau thương

Junko Furuta (17 tuổi) là nữ sinh lớp 11 của trường Trung học Yashi-Minami, thuộc thành phố Misato, tỉnh Saitama, Nhật Bản. Cô bé luôn ngoan ngoãn, không chơi bời, không uống rượu bia hay hút thuốc lá. Thêm vào đó, Furuta luôn tích cực tham gia các hoạt động tập thể của trường lớp. Với thành tích học tập đáng ngưỡng mộ và vẻ ngoài xinh đẹp, cô bé luôn được các học sinh khác chú ý, theo cả hướng tích cực lẫn tiêu cực.

Một trong những người đem lòng yêu thích cô gái trẻ là Miyano Hiroshi, một nam sinh cá biệt, cầm đầu nhóm thiếu niên bất hảo ở trường. Trước kia, hắn từng giao du với băng đảng xã hội đen Yakuza nên cũng là tay có tiếng nói trong vùng, không ai dám làm trái ý. Miyano cũng từng ngỏ lời theo đuổi nhưng bị Furuta từ chối thẳng thừng. Kể từ đó, anh ta coi cô là cái gai trong mắt và bắt đầu lên kế hoạch trả thù.

Ngày 25/11/1988, trên đường đi làm thêm về nhà, Furuta đã bị 4 thanh niên bắt cóc, một trong số đó chính là Miyano. Chúng bắt và nhốt cô gái trẻ trong căn nhà của Nobuharu Minato (1 trong 4 tên) ở đường Ayase, quận Adachi, Tokyo.

Thỉnh thoảng, bố mẹ Minato sẽ ghé qua nên chúng bắt Furuta phải giả vờ là bạn gái của một trong 4 người kia. Về sau, bố mẹ của Minato cũng dần đoán được hành vi bắt cóc của con trai mình và bạn bè, nhưng do quá sợ hãi về mối quan hệ của Minato và băng đảng xã hội đen Yakuza, họ đành lựa chọn im lặng.

Đến ngày 27/11, không thấy con gái trở về nhà, gia đình Furuta bắt đầu lo lắng và đi báo cảnh sát. Lúc này, bọn chúng liền bắt cô phải gọi điện về cho mẹ, bảo rằng mình đi chơi với bạn và đang ở nơi an toàn. Đồng thời yêu cầu mẹ của cô và phía cảnh sát phải dừng việc tìm kiếm lại.

44 ngày kinh hoàng

Những điều bốn kẻ bắt cóc Furuta làm với cô trong suốt quãng thời gian này được ví như địa ngục trần gian.

Ngay từ ngày đầu tiên bị giam giữ, Furuta đã phải chịu đựng những điều cực kỳ tồi tệ. Chúng thay nhau hãm hiếp cô gái trẻ hơn 400 lần, kèm theo đó là đánh đập và tra tấn cô như một món đồ chơi để thỏa mãn những sở thích bệnh hoạn của chúng.

Furuta liên tục bị bỏ đói, chúng bắt cô ăn gián sống và uống nước tiểu của chính mình. Chúng nghĩ ra nhiều phương thức tra tấn như đánh đập, đốt vùng kín, dùng nhiều đồ vật khác nhau đâm vào người nữ sinh 17 tuổi. Sự tàn bạo đến bệnh hoạn đó khiến Furuta bị bỏng nặng và không thể đại tiểu bình thường.

Đôi khi chúng sẽ trói tay chân rồi dùng tạ thả rơi xuống bụng Furuta, làm cho hệ tiêu hóa của cô bị tổn hại nặng nề. Cô gần như không thể ăn được gì và liên tục nôn mửa, kể cả khi cố gắng uống chút nước.

Trong một lần bọn chúng say xỉn, cô đã cố gắng gọi cho cảnh sát nhưng bị phát hiện và bị trừng phạt bằng việc đốt chân cô bằng chất lỏng dễ cháy.

Ngày 10/12/1988, Furuka không thể đi lại do đôi chân bị bỏng nặng, cô cũng không thể cầm nắm bất cứ đồ vật gì bởi xương bàn tay đã bị gãy vụn, móng tay bị rút hết. Vào giữa mùa đông giá lạnh, những tên bắt cóc ép cô phải ngủ ngoài ban công, có khi nhét cô vào trong tủ lạnh vài giờ liền.

Đến ngày thứ 30, cơ thể và não bộ của Junko Furuta gần như bị tổn thương cực độ. Cô đã cầu xin những gã thanh niên độc ác cho cô “được chết” không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lại chỉ là sự tra tấn dã man hơn.

Cái chết của Furuta

Ngày 4/1/1989, tức ngày thứ 44, chúng thách thức cô với một trò chơi, sau đó cô đã thắng và chọc giận những tên này, thế là chúng lại trút giận lên “bao cát”. Furuta bị sốc và bắt đầu lên cơn co giật.

Thấy vậy, bọn chúng lấy một ít xăng tưới lên người cô và châm lửa đốt trong hai tiếng. Vài giờ sau, Junko Furuta đã trút hơi thở cuối cùng sau chuỗi ngày bị hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Lo sợ những hành động độc ác bị bại lộ, bốn tên này cuốn cô vào chăn rồi nhét trong một chiếc túi du lịch lớn. Sau đó, chúng đem giấu xác cô vào một chiếc thùng rồi đổ đầy xi măng ướt. Kế tiếp, chúng mang vứt chiếc thùng tại một dải đất hoang ở khu vực Koto, Tokyo.

Khi gia đình biết được những gì đã xảy ra với con gái mình, mẹ cô đã ngất lịm và phải điều trị trong bệnh viện tâm thần do cú sốc tinh thần quá lớn.

Những kẻ thủ ác tuổi vị thành niên

Hai tuần sau khi Furuta qua đời, hai trong số 4 tên bắt cóc bị cảnh sát bắt giữ vì liên quan đến một vụ án hiếp dâm tập thể khác. Chúng đã tự thú về việc bắt cóc Furuta và khai nơi vứt xác cô gái.

Hai tên còn lại sau đó nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ khi tìm thấy thi thể cô gái trẻ. Độ tuổi của 4 tên bắt cóc càng khiến dư luận bàng hoàng: Hiroshi Miyano (sau đổi tên thành Hiroshi Yokoyama) và Jō Kamisaku mới 18 tuổi, Shinji Minato 16 tuổi và Yasushi Watanabe 17 tuổi.

PHÁP LUẬT

Nữ sinh Nhật bị bắt cóc, hãm hiếp suốt 44 ngày và bản án gây phẫn nộ

Kim Oanh07:12 23/02/2019

Nữ sinh Junko Furuta đã bị 4 nam thanh niên bắt cóc, tra tấn và hãm hiếp trong suốt hơn 1 tháng. Ngay cả khi chết rồi, thi thể của cô gái trẻ vẫn bị những kẻ thủ ác hành hạ dã man.

Cuối cùng, xác của Junko được tìm thấy trong một thùng chứa đầy xi măng tại 1 dải đất khai hoang ở Koto, Tokyo, (Nhật Bản) sau khi chết trong tay những kẻ thủ ác ngày 22/11/1989. Điều khiến người dân vô cùng phẫn nộ là bản án dành cho những kẻ này lại chỉ là vài năm tù ngắn ngủi.

Câu chuyện đau thương

Junko Furuta (17 tuổi) là nữ sinh lớp 11 của trường Trung học Yashi-Minami, thuộc thành phố Misato, tỉnh Saitama, Nhật Bản. Cô bé luôn ngoan ngoãn, không chơi bời, không uống rượu bia hay hút thuốc lá. Thêm vào đó, Furuta luôn tích cực tham gia các hoạt động tập thể của trường lớp. Với thành tích học tập đáng ngưỡng mộ và vẻ ngoài xinh đẹp, cô bé luôn được các học sinh khác chú ý, theo cả hướng tích cực lẫn tiêu cực.

Một trong những người đem lòng yêu thích cô gái trẻ là Miyano Hiroshi, một nam sinh cá biệt, cầm đầu nhóm thiếu niên bất hảo ở trường. Trước kia, hắn từng giao du với băng đảng xã hội đen Yakuza nên cũng là tay có tiếng nói trong vùng, không ai dám làm trái ý. Miyano cũng từng ngỏ lời theo đuổi nhưng bị Furuta từ chối thẳng thừng. Kể từ đó, anh ta coi cô là cái gai trong mắt và bắt đầu lên kế hoạch trả thù.

Nu sinh Nhat bi bat coc, ham hiep suot 44 ngay va ban an gay phan no hinh anh 1

Nữ sinh Junko Furuta. Ảnh: Japaninsides

Ngày 25/11/1988, trên đường đi làm thêm về nhà, Furuta đã bị 4 thanh niên bắt cóc, một trong số đó chính là Miyano. Chúng bắt và nhốt cô gái trẻ trong căn nhà của Nobuharu Minato (1 trong 4 tên) ở đường Ayase, quận Adachi, Tokyo.

Thỉnh thoảng, bố mẹ Minato sẽ ghé qua nên chúng bắt Furuta phải giả vờ là bạn gái của một trong 4 người kia. Về sau, bố mẹ của Minato cũng dần đoán được hành vi bắt cóc của con trai mình và bạn bè, nhưng do quá sợ hãi về mối quan hệ của Minato và băng đảng xã hội đen Yakuza, họ đành lựa chọn im lặng.

Đến ngày 27/11, không thấy con gái trở về nhà, gia đình Furuta bắt đầu lo lắng và đi báo cảnh sát. Lúc này, bọn chúng liền bắt cô phải gọi điện về cho mẹ, bảo rằng mình đi chơi với bạn và đang ở nơi an toàn. Đồng thời yêu cầu mẹ của cô và phía cảnh sát phải dừng việc tìm kiếm lại.

44 ngày kinh hoàng

Những điều bốn kẻ bắt cóc Furuta làm với cô trong suốt quãng thời gian này được ví như địa ngục trần gian.

Ngay từ ngày đầu tiên bị giam giữ, Furuta đã phải chịu đựng những điều cực kỳ tồi tệ. Chúng thay nhau hãm hiếp cô gái trẻ hơn 400 lần, kèm theo đó là đánh đập và tra tấn cô như một món đồ chơi để thỏa mãn những sở thích bệnh hoạn của chúng.

Furuta liên tục bị bỏ đói, chúng bắt cô ăn gián sống và uống nước tiểu của chính mình. Chúng nghĩ ra nhiều phương thức tra tấn như đánh đập, đốt vùng kín, dùng nhiều đồ vật khác nhau đâm vào người nữ sinh 17 tuổi. Sự tàn bạo đến bệnh hoạn đó khiến Furuta bị bỏng nặng và không thể đại tiểu bình thường.

Đôi khi chúng sẽ trói tay chân rồi dùng tạ thả rơi xuống bụng Furuta, làm cho hệ tiêu hóa của cô bị tổn hại nặng nề. Cô gần như không thể ăn được gì và liên tục nôn mửa, kể cả khi cố gắng uống chút nước.

Trong một lần bọn chúng say xỉn, cô đã cố gắng gọi cho cảnh sát nhưng bị phát hiện và bị trừng phạt bằng việc đốt chân cô bằng chất lỏng dễ cháy.

Ngày 10/12/1988, Furuka không thể đi lại do đôi chân bị bỏng nặng, cô cũng không thể cầm nắm bất cứ đồ vật gì bởi xương bàn tay đã bị gãy vụn, móng tay bị rút hết. Vào giữa mùa đông giá lạnh, những tên bắt cóc ép cô phải ngủ ngoài ban công, có khi nhét cô vào trong tủ lạnh vài giờ liền.

Đến ngày thứ 30, cơ thể và não bộ của Junko Furuta gần như bị tổn thương cực độ. Cô đã cầu xin những gã thanh niên độc ác cho cô “được chết” không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lại chỉ là sự tra tấn dã man hơn.

Nu sinh Nhat bi bat coc, ham hiep suot 44 ngay va ban an gay phan no hinh anh 2

Hiện trường vụ việc. Ảnh: JapaninsidesCái chết của Furuta

Ngày 4/1/1989, tức ngày thứ 44, chúng thách thức cô với một trò chơi, sau đó cô đã thắng và chọc giận những tên này, thế là chúng lại trút giận lên “bao cát”. Furuta bị sốc và bắt đầu lên cơn co giật.

Thấy vậy, bọn chúng lấy một ít xăng tưới lên người cô và châm lửa đốt trong hai tiếng. Vài giờ sau, Junko Furuta đã trút hơi thở cuối cùng sau chuỗi ngày bị hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Lo sợ những hành động độc ác bị bại lộ, bốn tên này cuốn cô vào chăn rồi nhét trong một chiếc túi du lịch lớn. Sau đó, chúng đem giấu xác cô vào một chiếc thùng rồi đổ đầy xi măng ướt. Kế tiếp, chúng mang vứt chiếc thùng tại một dải đất hoang ở khu vực Koto, Tokyo.

Khi gia đình biết được những gì đã xảy ra với con gái mình, mẹ cô đã ngất lịm và phải điều trị trong bệnh viện tâm thần do cú sốc tinh thần quá lớn.

Những kẻ thủ ác tuổi vị thành niên

Hai tuần sau khi Furuta qua đời, hai trong số 4 tên bắt cóc bị cảnh sát bắt giữ vì liên quan đến một vụ án hiếp dâm tập thể khác. Chúng đã tự thú về việc bắt cóc Furuta và khai nơi vứt xác cô gái.

Hai tên còn lại sau đó nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ khi tìm thấy thi thể cô gái trẻ. Độ tuổi của 4 tên bắt cóc càng khiến dư luận bàng hoàng: Hiroshi Miyano (sau đổi tên thành Hiroshi Yokoyama) và Jō Kamisaku mới 18 tuổi, Shinji Minato 16 tuổi và Yasushi Watanabe 17 tuổi.

Nu sinh Nhat bi bat coc, ham hiep suot 44 ngay va ban an gay phan no hinh anh 3

Bốn thanh niên đã tra tấn nữ sinh. Ảnh: Japaninsides

Những tên này khai nhận hành vi bắt cóc, cưỡng hiếp và tra tấn cô gái. Tuy nhiên, tất cả đều quả quyết không nhận thức được mức độ tổn thương nghiêm trọng trên cơ thể Furuta, chúng nghĩ rằng cô đang giả vờ và làm quá lên.

Chúng thuật lại rằng không thể nhớ nổi có bao nhiêu người đã biết chuyện Furuta bị giam cầm trong căn nhà, bởi hàng trăm người đã đến trong nhiều thời điểm khác nhau, có người cũng tham gia cưỡng hiếp hay lạm dụng cô.

Cảnh sát và tòa án đều không thể kết tội nặng hơn cho 4 kẻ ác, do các chứng cứ đều không đủ tính xác thực. Mẫu tinh dịch và tóc thu thập được từ xác cô gái không trùng khớp với bất cứ kẻ nào bị bắt giữ.

Tên cầm đầu Miyano Hiroshi bị tuyên án 8 năm tù, sau khi thụ án xong, anh ta đã được trả tự do. Minato chịu án từ 5 - 9 năm tù, Kamisaku ngồi tù từ 5 - 10 năm, Watanabe bị xử từ 5 - 7 năm tù giam, tên Miyano chịu án cao nhất, 20 năm tù cho hành động của mình. Gia đình tên Kamisaku đã bồi thường cho gia đình Furuta khoảng 50 triệu yên bằng cách bán đi căn nhà của họ.

Ngoài 4 tên này, dựa theo bằng chứng thu thập được trên thi thể nạn nhân, cảnh sát bắt giữ thêm hai người đàn ông khác là Kōichi Ihara và Tetsuo Nakamura. Những kẻ khác có liên quan đến vụ án không bị điều tra và truy cứu trách nhiệm.

Bản án của tòa khiến gia đình Furuko hoàn toàn suy sụp, trong khi đó, công chúng đã rất phẫn nộ vì cho rằng những kẻ này xứng đáng nhận đau đớn hơn thế. Nếu so sánh với cơn ác mộng kinh hoàng mà Furuko phải trải qua thì cái giá mà 4 tên kia phải trả là quá ít ỏi.
 
Chương 74: Giết chồng phi tang bằng xác chó


Lật lại hồ sơ của vụ án kinh hoàng, gây chấn động dư luận cách đây khoảng 22 năm (tính theo năm 2019), người ta vẫn không khỏi gai người vì người đàn bà lạnh lùng ra tay chém chết chồng rồi bình tĩnh đem ném xác xuống giếng sâu. Linh tính với tình huống tử thi sẽ bốc mùi, thị đã sát hại một con chó, chặt làm 3 khúc rồi vứt xuống cùng xác chồng rồi lấp giếng. Sau khi sát hại chồng một cách dã man với kế hoạch đối phó tinh vi, chỉ trong một thời gian ngắn người đàn bà này đã cặp kè liên tiếp với 5, 6 người tình để thỏa mãn cơn dục vọng…

Nữ phạm nhân "đặc biệt"

Nữ phạm nhân Phí Thị Đào (SN 1958), ở xã Đông Hoàng, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình đang thụ án tù chung thân tại Trại giam Gia Trung, thuộc Tổng cục VIII, Bộ Công an. Đây là một phạm nhân "đặc biệt" từ hình dáng đến tính cách, từ hành trình gây tội ác đến hành trình trả giá. Là phụ nữ nhưng Đào có dáng người cao lớn như đàn ông, hai tay dài tới đầu gối, gương mặt góc cạnh với gò má rất cao cùng một tính cách mạnh mẽ ngay từ thời con gái.

Sinh ra ở quê lúa Thái Bình trong một gia đình thuần nông, ngay từ nhỏ Đào đã quen với công việc đồng áng. Nhà đông anh em nên dù đầu tắt mặt tối làm lụng, gia đình Đào vẫn không đủ gạo ăn, lay lắt bữa no bữa đói với lương thực chủ yếu là hạt bo bo. Trong hoàn cảnh ấy, lại là con đầu nên Đào sớm phải lao vào cuộc mưu sinh cơm-áo-gạo-tiền đỡ đần gia đình. Ký ức tuổi thơ của Phí Thị Đào là những ngày tháng đi “mót” thóc trên ruộng của hợp tác xã để đỡ đần cha mẹ.

Ngày đó, khi đi "mót" thóc, nếu bảo vệ bắt được là bị thu hết dụng cụ và bị phạt. Nhưng vốn từ nhỏ Đào đã là một đứa trẻ khôn lanh hơn nhiều so với bạn bè đồng lứa nên có nhiều "mánh" để qua mặt bảo vệ. Khi trưởng thành, không cam chịu cuộc sống nghèo khó, năm 18 tuổi, Đào đăng ký đi làm công nhân ở Tây Nguyên, mặc cho cha mẹ và các em khóc cạn nước mắt ngăn cản.

Trên chuyến xe chở công nhân vào vùng đất mới, Đào vô tình gặp anh Phí Trọng Quyết (SN 1955), ở huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình là người đi lao động cùng đợt với Đào. Cảnh sống xa quê thiếu thốn tình cảm khiến đôi trai gái nhanh chóng tìm đến nhau. Không lâu sau khi vào Đắk Lắk, hai người bày tỏ tình cảm rồi yêu nhau.

Năm 1980, anh Phí Trọng Quyết và Phí Thị Đào trở về Thái Bình tổ chức lễ cưới giản dị trong sự hân hoan của hai bên gia đình. Năm 1984, hai vợ chồng Quyết - Đào dắt díu nhau đến huyện Krông Ana, tỉnh Đắk Lắk tiếp tục làm công nhân cho một công ty cafe. Nhờ chăm chỉ làm ăn, biết tiết kiệm nên đời sống hai vợ chồng nhanh chóng ổn định. Những năm sau đó, 4 đứa con lần lượt chào đời. Thế nhưng, bấy giờ anh Quyết thường xuyên bị căn bệnh hen hành hạ nên hầu hết công việc lớn nhỏ trong nhà đều đổ lên vai Đào. Hàng ngày, ngoài công việc ở công ty, Đào còn phải một mình lái chiếc xe công nông đi tưới cây, chở vật tư thuê để kiếm thêm thu nhập.

"Kịch bản" ác độc

Đi làm về, đã mệt mỏi lại thấy chồng lúc nào cũng nằm ở nhà không làm được việc gì khiến Đào luôn bực tức hậm hực trong lòng. Ban đầu chỉ là “mặt nặng mày nhẹ” với chồng, sau đó Đào thể hiện bằng cả lời nói và hành vi không tôn trọng chồng. Cùng lúc đó, ở cái tuổi 40, Đào bắt đầu hồi xuân, nhu cầu "tình cảm" cũng tăng cao trong khi người chồng đau yếu triền miên không đáp ứng được. Mâu thuẫn vợ chồng càng thêm gay gắt, không khí gia đình hết sức nặng nề. Không thông cảm cho người chồng đau yếu, Đào đang tâm vạch ra một kế hoạch độc ác nhằm loại bỏ chồng để xua tan bực tức và cũng là để xóa bỏ vật cản cho ả dễ dàng thậm thụt với những người đàn ông khác.

Ngày 6-3-1997, Đào đi làm về sớm, tự tay nấu những món ăn ngon nói là để mừng ngày quốc tế phụ nữ. Sau khi cả nhà ăn uống vui vẻ, ngon lành, Đào còn pha cho chồng một cốc sữa. Cảm động trước sự chu đáo, dịu dàng của vợ nên ông Quyết vô tư uống hết cốc sữa mà đâu biết vợ mình đã bỏ vào đó 6 viên thuốc ngủ được tán mịn thành bột. Vừa uống sữa xong, cơn buồn ngủ ập đến nên ông Quyết đi vào giường nằm trước. Khoảng 2h sáng 7-3-1997, Đào thức dậy nghe ngóng, thấy chồng đang ngủ say mê mệt nên thị chuẩn bị ra tay. 2 tiếng đồng hồ sau, Đào thấy chồng vẫn mê man không biết gì nên ả lấy con dao quắm chém mạnh vào cổ, chờ đến lúc chồng không còn giẫy giụa, cử động được nữa, ác phụ này lạnh lùng cắp xác chồng đem bỏ xuống chiếc giếng khô sâu khoảng 8m trong vườn. Để phi tang triệt để tội ác của mình, Đào đem hết chăn chiếu dính máu vứt xuống chiếc giếng này.

Xong xuôi đâu đấy, Đào còn tính toán với tình huống có thể xảy ra sau này, sợ xác chết sẽ phân hủy bốc mùi, mọi người phát hiện, Đào đổ thêm một lớp đất lên trên xác nạn nhân, sau đó sát hại một con chó, chặt làm 3 khúc vứt xác chó xuống rồi lấp giếng bằng lớp đất nữa. Điều này giúp ả sát nhân yên tâm rằng nếu có nghi ngờ gì về mùi khó chịu bốc lên, mọi người có tìm kiếm thì cũng chỉ quy kết là tại xác của con chó xấu số mà thôi. Mấy ngày sau, Đào bắt đầu tung tin chồng bỏ đi TP.HCM chữa bệnh. Rất ma mãnh, người đàn bà độc ác này còn đích thân tìm đến công ty nơi hai vợ chồng làm việc nhờ mọi người giúp sức tìm tung tích ông Quyết.

Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt

Trước sự mất tích bí ẩn của ông Phí Trọng Quyết, cơ quan điều tra đã tích cực vào cuộc xác minh nhưng tất cả các hướng điều tra đều đi vào ngõ cụt bởi khi sống nạn nhân là một người hiền lành, không có mâu thuẫn hay thâm thù với bất cứ ai. Lần theo những địa chỉ mà ông Quyết có khả năng đi chữa bệnh theo lời Đào khai, cơ quan điều tra cũng không thu được kết quả nào. Lúc này, Đào cho rằng "màn kịch" mà mình là

"đạo diễn" kiêm "diễn viên chính" đã diễn ra quá hoàn hảo. Vì vậy, khoảng thời gian trên thị như được "tháo cũi, sổ lồng" tự do thỏa mãn dục vọng.

Từ khi tung tin chồng mất tích, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, người đàn bà dâm ác này đã bí mật cặp kè với 5, 6 người đàn ông khác. Tuy nhiên, Đào không ngờ rằng chính mình đã tạo ra một tình tiết khiến ả bị cơ quan điều tra đưa vào tầm ngắm.

Chuyện là sau ngày chồng "mất tích", Đào bỗng dưng chăm chỉ đi chùa đột xuất và mỗi lần vào chùa, thị đều cúng vái rất lâu. Chính vì thế, một trinh sát đã bí mật vào vai người đi lễ chùa để bám sát Đào. Sau nhiều lần theo dõi, trinh sát này đều nghe thấy tiếng Đào khấn: "Em là Phí Thị Đào, hôm nay em tới đây thắp hương cho anh, mong anh phù hộ cho mẹ con em mạnh khỏe, làm ăn phát đạt..."

Manh mối đã hé mở, cơ quan điều tra liên tục triệu tập Đào để lấy lời khai. Tuy nhiên, Đào nhất mực chối tội. Cơ quan điều tra nhận định có khả năng nạn nhân đã bị sát hại, rồi chôn xác ngay tại vườn nhà. Cơ quan điều tra đã cho máy ủi xới tung toàn bộ khu vườn nhà Đào để tìm tung tích nạn nhân. Khi đào tới cái giếng, các cán bộ điều tra chỉ phát hiện một bộ xương chó. Song có điều qua giám định pháp y xác định con chó này chết cùng với thời điểm ông Quyết mất tích. Không từ bỏ niềm tin, ngày 18-9-1997, cơ quan điều tra cho đào sâu thêm một lớp đất nữa dưới đáy giếng thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người. Trước kết quả xét nghiệm ADN cho thấy nạn nhân là ông Phí Trọng Quyết, cuối cùng Phí Thị Đào đã phải nhận tội. Sau đó, Đào bị kết án tù chung thân.

Nhưng mới những ngày đầu bị quản thúc tại trại tạm giam, Đào đã kịp “đưa tình” với một phạm nhân nam ở buồng giam bên cạnh. Cả hai phạm nhân đều thụ án tù chung thân này chuyển tới thi hành án tại Trại giam Gia Trung, trong một lần đi lao động, lợi dụng lúc cán bộ quản giáo không để ý, Đào và phạm nhân nam này đã len lén "trao tình" cho nhau. Sự việc được phát hiện kịp thời, cả hai đều bị kỉ luật do vi phạm quy định của trại giam.

Sau 17 năm thụ án trong trại giam, Phí Thị Đào đã bước sang tuổi 56. Sau ngầy ấy thời gian qua đi của đời người ở phía sau song sắt đã giúp cho người vợ tội lỗi này nhận ra rằng năm xưa bà ta do bị ngọn lửa nhục dục điên cuồng nhấn chìm lương tri nên đã lạnh lùng ra tay sát hại chồng một cách man rợ đến như vậy.
 
Chương 75: Nói dối mang thai, mổ bụng hàng xóm cướp con


Luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác dù mình đang mang thai đến tháng thứ tám, Savanna Greywind ở North Dakota, Mỹ, không ngờ lòng tốt lại chính là điểm yếu dẫn đến cái chết bi thảm của mình.

Mang thai đến tháng thứ tám và chân luôn đau nhức, nhưng vì từng là hộ lý, Savanna sẵn sàng giúp đỡ khi được người hàng xóm sống ở căn hộ tầng trên Brooke Crews, 36 tuổi nhờ lên làm mẫu cho những bộ đồ mà chị ta may.

Hôm đó, 19/8/2017, Savanna vừa đặt pizza cho bữa trưa thì nhận được lời đề nghị giúp đỡ của Brooke. Cô nhắn tin cho người nhà rồi ì ạch đi lên tầng. Đứa bé là con đầu của cô với người bạn trai Ashton Matheny.

Savanna không thể ngờ đến âm mưu đang chờ mình. Vì muốn duy trì quan hệ với bạn trai William Hoehn mà Brooke đã nói dối mình có thai. Trong suốt nhiều tháng, Brooke đã cho bạn trai xem những bức ảnh siêu âm mà cô ta lấy về trên mạng. Song bí mật sẽ bại lộ nếu đến “ngày sinh nở” mà cô ta không có một đứa bé.

Savanna biến mất sau buổi chiều hôm đó, còn Brooke khai với cảnh sát là cô đã ra về sau khi làm mẫu xong. Nhiều ngày tìm kiếm vô vọng trôi qua, cảnh sát nghi ngờ và xin được lệnh khám căn hộ của Brooke. Họ tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh.

Ban đầu, Brooke khai Savanna đã sinh con tại đó và cho chị ta đứa bé trước khi bỏ đi vì không muốn tiếp tục quan hệ với Ashton. Tuy nhiên hơn 1 tuần sau, thi thể Savanna được tìm thấy trong một túi nhựa ở Red River với một vết cắt kéo dài từ hông trái sang phải.

Brooke thừa nhận vì muốn cướp đứa bé nên đã gây chuyện cãi vã với Savanna, sau đó đánh ngất cô và dùng dao mổ rạch bụng cô gái 22 tuổi, lấy đứa bé ra. William sau đó cũng bị bắt với bạn gái vì biết chuyện nhưng không báo cảnh sát, dù không tham gia việc vứt xác.

Tháng 2/2018, Brooke nhận án tù chung thân không ân xá vì tội bắt cóc và giết người. Cô ta không kháng án vì tự nhận thức được tội ác khủng khiếp mà mình đã gây ra.

Hiện bé Haisley đã 16 tháng và biết gọi “mẹ” khi nhìn vào bức ảnh Savanna. Cô bé sống cùng bố Ashton và khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.

Bài được viết vào 10/12/2018
 
Chương 76: Mất tích 5 năm, cô gái khiến cả nhà cho rằng đã chết


5 năm sau ngày mất tích, nạn nhân đột nhiên xuất hiện trở lại, xóa bỏ tội danh cho kẻ đã từng bị kết tội là giết hại cô.

Natasha Anne Ryan (sinh năm 1984) mất tích khi mới 14 tuổi vào năm 1998. Vụ mất tích của cô xảy ra cùng lúc với một loạt những vụ mất tích của các cô gái và phụ nữ trẻ khác trong khu vực, dẫn cảnh sát điều tra đến giả thiết cô là nạn nhân của một kẻ giết người hàng loạt.

Năm đó, kẻ sát nhân là Leonard John Fraser đã cúi đầu nhận tội và bị kết án tù chung thân. Bất ngờ, năm 2003, 5 năm sau ngày mất tích, Natasha đột nhiên xuất hiện trở lại, xóa bỏ tội danh cho kẻ đã từng bị kết tội là giết hại cô.

Vụ mất tích của Natasha

Vốn dĩ, Natasha là một cô bé nghịch ngợm, có suy nghĩ kì quái và khá ngỗ nghịch. Tuy có vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu nhưng Natasha lại thích cắt cổ tay để hành hạ bản thân, sử dụng ma túy, thường xuyên gây gổ đánh nhau và từng bị đình chỉ học nhiều lần.

Trước thời điểm Natasha mất tích, cô đã từng một lần bỏ nhà ra đi cùng với người bạn trai là Scott Black. Sau khi gia đình thông báo cho cảnh sát, 2 ngày sau, Natasha được tìm thấy đang ở cùng với cậu bạn trai Scott tại một nhà nghỉ địa phương.

Sau vụ việc, Scott bị phạt 100 đô vì tội cố ý cản trở cảnh sát.

Sự việc xảy ra vào ngày 31/8/1998, sau khi mẹ Natasha đưa cô đến trường học. Cuối ngày, người mẹ tá hỏa khi được thông báo rằng con gái đã không đến lớp vào hôm đó.

Natasha lại một lần nữa biến mất và tất nhiên, cảnh sát đã ngay lập tức gọi Scott Black lên trình diện. Tuy nhiên, lần này Scott khai rằng anh không hề biết Natasha đang ở đâu.

Sau ngày cô mất tích, một cuộc tìm kiếm đã được cảnh sát triển khai. Các khu vực rộng lớn như rừng rậm cũng bị đốt cháy để hỗ trợ tìm kiếm, thậm chí có đến hơn 100 tình nguyện viên dành thời gian tham gia hỗ trợ và tiêu tốn đến hàng trăm nghìn đô la.

Sau nhiều ngày tìm kiếm trong tuyệt vọng, gia đình Natasha và cảnh sát cuối cùng đã chấp nhận rằng cô đã bị sát hại.

Cùng thời điểm đó, có một loạt các vụ mất tích bí ẩn của các cô gái và phụ nữ trẻ trong khu vực. Cảnh sát nhanh chóng chuyển hướng điều tra và bắt được nghi phạm là Leonard Fraser.

Sau nhiều ngày điều tra, cuối cùng Leonard đã cúi đầu khai nhận rằng mình đã bắt cóc, hãm hiếp và giết hại cô bé 9 tuổi tội nghiệp Keyra Steinhardt. Y cũng thú nhận thêm 5 vụ giết người khác, bao gồm cả Natasha Ryan vào tháng 4/1999.

Nạn nhân "từ cõi chết trở về" và tham dự phiên tòa xét xử kẻ sát hại mình

5 năm sau, Natasha "từ cõi chết trở về" và được cho là đang sống tại nơi chỉ cách gia đình cô... 4km.

Trước đó, cảnh sát nhận được một lá thư nặc danh nói rằng Natasha vẫn còn sống và thậm chí là sống rất tốt, bức thư còn đính kèm theo cả số điện thoại để liên hệ, và thật bất ngờ, địa chỉ Natasha đang sống lại là địa chỉ của Scott Black.

Cảnh sát đã tiết lộ với gia đình Natasha rằng cô vẫn còn sống và đang trốn trong một chiếc tủ quần áo tại một ngôi nhà ở North Rockhampton.

Theo báo cáo từ phía cảnh sát, Natasha đã sống với bạn trai lâu năm Scott Black kể từ khi cô mất tích.

20 ngày sau được tìm thấy, Natasha tham dự phiên tòa của kẻ được cho là giết mình để đứng ra trả lời những câu hỏi.

Cô nói với tòa án rằng cô chưa bao giờ gặp Leonard. Đồng thời cô cũng phủ nhận hoàn toàn lời khai của nhân chứng rằng họ đã thấy cô đi cùng với Leonard.

Cuối cùng, Leonard Fraser được xóa bỏ tội danh về vụ giết hại Natasha Ryan nhưng vẫn bị buộc tội vì đã sát hại các nạn nhân khác. Ngày 1/1/2008, y chết ngay trong trại giam vì một cơn đau tim.

Cuộc sống của Natasha trong thời gian mất tích và hiện tại

Được biết, trong khoảng thời gian Natasha bị coi là đã chết, cô sống tại ngôi nhà của bạn trai Scott Black.

Bình thường, cô sẽ chỉ ở trong nhà, không ra ngoài hay tiếp xúc với ai ngoài cậu bạn trai. Thỉnh thoảng, Natasha sẽ ra ngoài khi trời đã tối khuya chỉ để bơi và đi dạo. Còn khi có khách đến nhà Scott chơi, cô sẽ trốn trong tủ quần áo.

Chính vì vậy, Natasha còn được biết đến với biệt danh "cô gái trong tủ quần áo". Suốt 5 năm mất tích, Natasha sống bên cạnh Scott hoàn toàn là tự nguyện.

Ngay sau khi Natasha được phát hiện còn sống, các nhà điều tra đã bắt tay vào hành động.

Vào năm 2005, thẩm phán Grant Britton của Tòa án quận Rockhampton đã kết án Scott 3 năm tù giam vì tội danh khai man, tuy nhiên sau đó đã được giảm án chỉ còn 12 tháng tù treo và phải nộp phạt 3000 đô cùng 16000 đô chi phí cuộc điều tra.

Sau đó 1 năm, Natasha bị phạt 1000 đô la vì tội gây tốn kém cho cảnh sát vì vụ mất tích giả mạo.

Natasha Ryan và Scott Black đã kết hôn vào ngày 29/9/2008, ngay sau khi bản án của Scott kết thúc. Vào năm 2013, cặp đôi đã có ba đứa con và Natasha hiện đang học làm y tá.
 
Chương 77: Cái chết bí ẩn tại Đèo Dyatlov


Vẻ bề ngoài khiến vụ mất tích này chẳng khác những lần khác là mấy: đoàn leo núi thám hiểm 9 thanh niên đã bỏ mạng trên Đèo Dyatlov, một con đèo vốn hiểm trở mà trong đêm định mệnh ấy, nhiệt độ đèo xuống tới -30 độ C.

Nhưng những chi tiết cụ thể của vụ tai nạn này mới là thứ làm bản sởn gai ốc và dựng tóc gáy. Đêm ngày mùng 2 tháng Hai năm 1959, các thành viên của đội thám hiểm này đã rạch lều chui ra ngoài dưới thời tiết rét cóng, chẳng mặc đồ gì trên người ngoài những thứ quần áo mỏng dính họ mặc trước khi đi ngủ.

Ba tuần sau tai nạn trên, đội tìm kiếm thấy 5 cái xác nằm cách khi cắm trại vài trăm mét. Hai tháng sau, 4 cái xác còn lại mới được tìm thấy. Điều kì lạ là đây: cả bốn cái xác đều mặc một chút quần áo vốn thuộc về 5 nạn nhân được tìm thấy trước đó, quần áo đều phát ra phóng xạ mạnh. Ngoài điều kì lạ đó và những vết thương nặng như vỡ sọ, gãy xương sườn thì không có bằng chứng nào cho thấy họ đã bị "chơi đểu".

Các nhà điều tra Nga nhanh chóng đóng vụ án lại.

Nhóm sinh viên xấu số này đều là sinh viên đang học và đã tốt nghiệp từ Đại học Công nghệ Bang Ural, tất cả họ đều có kinh nghiệm trong việc thám hiểm. Chuyến đi lần này được Igor Dyatlov, 23 tuổi đứng ra tổ chức. Họ nhắm tới việc thám hiểm những sườn núi Otorten thuộc miền Bắc Dãy núi Ural, chuyến đi bắt đầu vào ngày 28 tháng Giêng năm 1959.

Yury Yudin, người sống sót duy nhất trong đoàn thám hiểm đáng lẽ có 10 người, đã thoát chết bởi anh ốm đột ngột, và đã ở lại khu làng nghỉ chân. Chín người còn lại bước vào cuộc hành trình mà không ai biết rằng đó sẽ là chuyến thám hiểm cuối đời mình. Theo như những tấm ảnh hiện trường chụp lại, thì họ đã cắm trại vào chiều tối ngày mùng 2 tháng Hai, trên sườn đồi cạnh Ortoten.

Ngọn núi này vốn được bộ lạc Mansi bản địa biết tới với cái tên Kholat Syakhl, dịch nôm na là "ngọn núi của người chết". Một cái tên đáng sợ đến hoàn hảo trong một câu chuyện không lời giải đáp như thế này.

Thế nhưng nhóm bạn xấu số không thể đổ hoàn toàn tội lỗi cho ngọn núi này được: họ đã hạ trại tại sườn núi tuyết, một quyết định khó hiểu khi mà cách đó tầm 1 cây số rưỡi, họ có thể tìm được những rặng cây an toàn hơn nhiều.

Nhưng cũng có thể họ có lý do của riêng mình. "Dyatlov có lẽ đã không muốn mất công đi một đoạn xa, hoặc anh ấy quyết định muốn thử tập dựng trại trên sườn núi xem sao", Yudin nói với tờ St. Petersburg Times như vậy hồi năm 2008.

Dyatlov nói rằng họ sẽ có thể nối lại liên lạc với người dân địa phương vào khoảng ngày 12 tháng Hai, nhưng cũng có thể lâu hơn một chút. Cho đến ngày 20 cùng tháng, người ta mới báo động rằng đã có đoàn thám hiểm mất tích trên núi. Đến ngày 26, đội giải cứu và đội tình nguyện tìm thấy khu cắm trại của 9 cá nhân trên.

Đội điều tra tới nơi, nhận thấy rằng lều đã bị rạch từ phía trong để 9 người họ chui ra, từ cửa lều dẫn ra ngoài là những dấu chân trần trên tuyết, hướng tới rặng cây đằng xa. Theo những gì các nhà điều tra tìm ra, thì họ đã để toàn bộ giày và dụng cụ leo núi lại tại lều, không đi lên chân thứ gì ngoài đôi tất mỏng, bên cạnh đó người cũng chẳng có mấy vải che thân. Dường như họ đang lội trong lớp tuyết dày tới bụng trong vội vã, dù không có bằng chứng nào cho thấy đã có người cố ý chơi khăm họ.

Hai cái xác đầu tiên được tìm thấy tại rặng cây, cụ thể là dưới gốc một cây thông lớn. Như đã nói ở trên, rặng cây cách chỗ cắm trại khoảng 1,5 km, tức là những con người xấu số này đã cuốc bộ dưới trời rét, không mảnh vải che thân, suốt 1,5 km đó. Cả hai cái xác đầu tiên này đều chẳng mặc gì ngoài đồ lót, cả hai đều đi chân trần. Cành cây gẫy vương vãi đó đây chứng tỏ họ đã cố trèo lên cây, cạnh họ là một đống lửa nhóm lên trong tuyệt vọng.

Ba cái xác tiếp theo, bao gồm cả trưởng đoàn Dyatlov, được tìm thấy ở quãng đường giữa khu cắm trại và cái cây lớn: dường như họ đang cố quay lại khu trại. Một trong ba nạn nhân, anh Rustem Slobodin, bị vỡ sọ tuy nhiên vết thương không gây nuy hiểm tới tính mạng. Kết luận của bác sĩ khám nghiệm tử thi: cả 5 người đều bỏ mạng vì mất nhiệt

Hai tháng sau, 4 cái xác còn lại mới được tìm thấy tại một rãnh tuyết cách cái cây thông lớn nêu trên trên dưới 100 mét. 5 nạn nhân trước đã xuất hiện những biểu hiện quái lạ, nhưng 4 nạn nhân này còn để lại một cảnh tượng kinh dị hơn: cả bốn người đều gặp chấn thương lớn, dù không thấy xuất hiện nhiều tổn thương ngoài da. Nicolas Thibeaux-Brignollel bị chấn thương sọ não, xương sườn của Alexander Zolotariov nát vụn, Lumila Dubinina rạn xương sườn và mất lưỡi.

Nhiều khả năng họ đã cố gắng tìm sự giúp đỡ trong trời tuyết lạnh, rồi ngã xuống sườn tuyết này. Nhưng giả thuyết này không giải thích được lý do tại sao cô Dubinina lại mất lưỡi.

Có người cho rằng họ đã bị tấn công bởi bộ tộc Mansi, nhưng bác sĩ khám nghiệm tử thi cho rằng những vết thương trên cơ thể họ không thể được gây ra bởi người thường. "Các vết thương này tương đương với một vụ tai nạn ô tô", bác sĩ Boris Vozrozhdenny nói với tạp chí Times.

Chuyện kì lạ chưa dừng lại ở đó.

Bốn nạn nhân cuối này có vẻ mặc ấm hơn 5 người cùng đoàn được tìm thấy trước đó, có vẻ họ đã mặc lại đồ của những người bạn đã chết của mình để tiếp tục chuyến hành trình vô định của mình. Zolotariov mặc áo và đội mũ của Dubinina, còn cô Dubinina thì quấn chân bằng cái quần len vốn thuộc về một trong hai nạn nhân nằm dưới cây thông lớn.

Tất cả quần áo của bốn thành viên cuối cùng này đều nhiễm phóng xạ nặng.

Ngoại trừ việc nhiễm phóng xạ không thể giải thích ra, thì phần còn lại của câu chuyện vẫn có thể có nguyên do: 9 người đã có thể gặp một trận lở tuyết lớn, và họ vội vã rạch lều chạy thoát thân, và đã "không kịp trở tay thay quần áo", theo đúng nghĩa đen luôn.

Hồ sơ về vụ việc này được giấu kín cho tới những năm 1990. Sau đó, một bài phỏng vấn với trưởng ban điều tra, ông Lev Ivanov đã mang tới cho vụ việc một góc nhìn mới và không kém phần quái lạ. Ivanov là người đầu tiên phát hiện thấy lượng phóng xạ bất thường tại khu cắm trại. Bên cạnh đó, đã có báo cáo cho thấy xuất hiện những "vật thể bay phát sáng có hình cầu" vào khoảng giữa tháng Hai và tháng Ba năm 1959.

"Tại thời điểm đó, tôi nghi ngờ và gần như khẳng định được rằng những vật thể phát sáng hình cầu này có mối liên hệ trực tiếp tới số phận nhóm người xấu số", ông Ivanov nói với tờ báo Leninsky Put trong một bài phỏng vấn, chính tạp chí Times đã "bới" được mẩu tin bị lãng quên này.

Cách nơi nhóm 9 người trên cắm trại khoảng 50 km, một nhóm sinh viên cũng cắm trại khác cũng kể lại rằng họ thấy một vật thể sáng có dạng tròn bay phía trên ngôi làng dưới chân núi. Nó có kích cỡ tương đương với Mặt Trăng tròn, xung quanh là quần sáng xanh trắng nhấp nháy.

Có thể là nhóm leo núi xấu số đã thấy ánh sáng kì lạ trên trời và hoảng loạn, nhưng giả thuyết này không giải thích được những vết thương trên cơ thể nạn nhân; bên cạnh đó, báo cáo cho thấy không có vụ thử bom/tên lửa hạt nhân nào quanh khu vực này. Có thể những vết thương trên là do nhóm đã ngã xuống sườn núi, nhưng điều đó không giải thích được chiếc lưỡi bị mất lẫn việc Slobodin bị vỡ sọ trên đường quay về trại.

Bí ẩn vẫn bao trùm vụ tai nạn trên Đèo Dyatlov. 59 năm đã trôi qua, không có thêm bằng chứng nào được hé lộ. Bí ẩn vẫn còn đó và có lẽ, là câu hỏi lớn nhất trong thế kỉ qua: thứ gì đã gây ra những chấn thương "không thể do con người tạo ra", cái gì đã để lại dấu vết phóng xạ cực kì nặng lên khu cắm trại cũng như quần áo của những người xấu số, điều gì đã khiến họ rạch lều, lao ra trời tuyết khi không mảnh vải che thân?

Đây sẽ vẫn là chủ đề được nhắc đi nhắc lại bởi những giả thuyết gia, sẽ còn nhiều câu chuyện kì bí được thêu dệt nên,... Nhưng tất cả vẫn chẳng giải quyết được gì. Đã có chín người bỏ mạng trên "ngọn núi của người chết - Kholat Syakhl", chẳng ai giải thích được chính xác tại sao.
 
Chương 78: Hai cô gái mất tích bí ẩn (1957)


Vào ngày 28/12/1956, hai chị em Barbara, 15 tuổi và Patricia Grimes, 13 tuổi đã rời nhà từ Chicago, Mỹ đến nhà hát Brighton để xem đêm diễn Love me Tender của Elvis Presley. Tuy nhiên, sau buổi trình diễn, các cô gái đã lên xe buýt và không trở về nhà nữa.

Cha mẹ của hai cô gái đã vô cùng lo lắng và báo cáo với cảnh sát về vụ mất tích này, tuy nhiên, cảnh sát lại cho rằng các cô gái đã bỏ nhà ra đi. Gia đình phủ nhận điều này này nên đã tiếp tục tìm kiếm.

Gần một tuần sau, cảnh sát mới bắt tay vào điều tra vụ việc. Họ tìm thấy chứng cứ cho thấy hai cô gái đã xuất hiện tại nhà hát Brighton tối hôm đó nhưng không ai biết sau đó họ đã đi đâu.

Cảnh sát sau đó đã đưa ra thông báo mất tích của hai chị em nhà Grimes và tất cả người dân ở Chicago đều được cập nhật thông tin.

Vụ việc trở nên nổi tiếng hơn và khắp nơi người ta bàn tán về chuyện này. Thậm chí đến cả Elvis Presley cũng đã hối thúc các cô gái trở về với gia đình vì anh tin rằng các cô gái đã bỏ nhà ra đi. Tất nhiên, lời kêu gọi này đã không có tác dụng.

Gia đình Grimes từng giờ từng phút mong mỏi rằng ai đó có thông tin về con gái họ. Trong gần một tháng, gia đình đã nhận được rất nhiều thư từ và cuộc gọi liên quan.

Bà Loretta Grimes, mẹ của hai cô gái trẻ, nhận được 3 lá thư tuyên bố đã bắt cóc các cô gái và đòi tiền chuộc. Tuy nhiên, sau đó FBI đã xác nhận rằng tất cả chỉ là một trò lừa bịp.

Thi thể khỏa thân của hai cô gái mất tích được tìm thấy bên vệ đường

Mọi hy vọng cho gia đình Grimes đã tiêu tan vào ngày 22/1/1957 khi một người đàn ông có tên Leonard Prescott đã phát hiện ra thi thể khỏa thân của hai cô gái ở gần Willow Springs, Illinois.

Ngay sau đó anh đã thông báo cho chính quyền địa phương đến kiểm tra. Cảnh sát xác định hai thi thể này chính là chị em nhà Grimes.

Thi thể được cho là của Barbara Grimes nằm nghiêng về bên trái còn Patricia Grimes nằm ngửa, với phần cơ thể che phủ đầu của chị gái.

Kết quả khám nghiệm cũng cho thấy trên cơ thể và khuôn mặt của hai cô gái xuất hiện khá nhiều vết bầm tím, có khả năng hai cô gái đã bị bạo hành, thậm chí là lạm dụng tình dục trước khi bị giết hại.

Đã có đến 3 chuyên gia pháp y có kinh nghiệm kiểm tra và khám nghiệm cơ thể hai cô gái, thế nhưng họ không thể đạt được sự thống nhất về thời gian cũng như nguyên nhân gây tử vong.

Họ cho rằng cơ thể của hai cô gái này đã được vứt lại tại đây vào khoảng 4 đến 5 giờ sau khi họ mất tích, nhưng do tuyết rơi quá dày nên thi thể của họ đã không tìm thấy sớm hơn.

Ngoài ra, họ cũng cho biết không có một vết thương chí mạng nào được phát hiện trên cơ thể các cô gái, và cũng không có dấu hiệu nào cho thấy các cô gái đã bị say hay bị đầu độc trước khi chết. Cuối cùng, họ kết luận rằng hai cô gái có thể đã chết do bị đông cứng trong thời tiết lạnh giá.

Các nghi phạm chính

Một người đàn ông tên Edward "Bennie" Bedwell đã bị cảnh sát bắt giữ vì có một người đồng nghiệp của anh ta đã báo cáo rằng đã nhìn thấy anh ta đi cùng các cô gái. Bedwell đã bị thẩm vấn trong vòng 3 ngày và cuối cùng anh ta đã thú nhận vụ giết người.

Bedwall viết và kí lên tờ giấy nhận tội, tuy nhiên, nhiều người cảm thấy rằng chuyện này có gì đó không đúng vì người đàn ông này không hề biết chữ. Cuối cùng, Bedwell đã được tại ngoại vì kết quả khám nghiệm tử thi mâu thuẫn với những lời thú nhận của ông.

Sau khi Bedwell được thả ra, vụ án đi vào ngõ cụt không có hồi kết. Nhiều năm sau, Ray Johnson quyết định lật lại vụ án và tìm ra một nghi phạm mới tên là Charles Leroy Melquist. Vào tháng 11/1958, gã bị cáo buộc đã giết chết một cô gái tên Bonnie Leigh Scott.

Thi thể cô gái này được phát hiện cách nơi chị em nhà Grimes được tìm thấy khoảng nửa dặm, ngoài ra cô gái này cũng được tìm thấy trong tình trạng khỏa thân.

Các nhà điều tra đã ghi nhận những điểm tương đồng trong hai vụ giết người, tuy nhiên Charles Melquist không bao giờ bị buộc tội vì liên quan đến cái chết của chị em nhà Grimes.

Cho đến nay, vụ án vẫn là một bí ẩn lớn với các nhà điều tra. Gia đình nạn nhân đã nhiều lần cố gắng tìm lại công lý cho hai cô con gái của mình nhưng kẻ thủ ác vẫn chưa được đưa ra ánh sáng.
 
Chương 79: Cô bé bị chôn sống trong thùng gỗ


Ngày 15/9/1981, Ursula Herrmann, 10 tuổi, đang đạp xe về nhà qua khu rừng gần nhà ở Eched, Đức thì bị một kẻ lạ mặt bắt cóc.

Cô bé bị nhốt trong một chiếc thùng gỗ, có chiều sâu một mét rưỡi và rộng một mét. Trong thùng gỗ có lắp đặt 1 bóng đèn, có truyện tranh, nước đóng chai và bánh quy cùng một cái chậu nhỏ dùng để đi vệ sinh.

Theo như kế hoạch, kẻ bắt cóc sẽ nhốt cô bé vào trong chiếc thùng gỗ này cho đến khi gã nhận được tiền chuộc từ cha mẹ cô bé.

Tuy nhiên, một chuyện không hay đã diễn ra, những chiếc lá khô, đất và rác đã lấp đầy lỗ thông khí của chiếc hộp khiến Ursula bị chết ngạt chỉ vài giờ sau khi bị nhốt.

Tuy kẻ bắt cóc đã biết về cái chết của Ursula nhưng gã vẫn yêu cầu 2 triệu đô cho sự trở lại an toàn của cô bé.

Đồng thời gã cũng cảnh báo ông Herrmann không được nói cho cảnh sát biết nếu không ông sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại con gái mình nữa. Gã liên lạc với gia đình khoảng 2 lần nhưng sau đó ngừng hẳn.

Cảm thấy có chuyện không lành, gia đình Herrmann đã báo cáo cho cảnh sát về sự mất tích của con gái. 19 ngày sau, thi thể của Ursula được tìm thấy trong một chiếc thùng gỗ và bị chôn trong khu rừng gần nhà.

Nhiều năm tháng trôi qua, mặc cho những nỗ lực của cảnh sát và các công tố viên nhưng tung tích của kẻ thủ ác vẫn là một ẩn số.

Cái chết tức tưởi và oan ức của Ursula đã trở thành một bí mật ám ảnh người dân Đức hơn 2 thập kỉ, là nỗi đau đớn khôn nguôi với gia đình Herrmann và là một vụ án khiến các nhà chức trách bối rối với những nỗ lực không thành công.

Cuối cùng, vào năm 2007, sau hơn 20 năm cái chết của Ursula, cảnh sát bắt đầu lật lại vụ việc và truy tìm dấu vết của kẻ bắt cóc.

Hơn 2 thập kỉ, cha mẹ của Ursula sống trong đau khổ vì cái chết của con gái mình.

Họ đau đáu tìm lại công lý cho con, tự hỏi nhiều lần không biết loại người nào lại có thể hành động ác tâm đến như vậy với một cô gái nhỏ.

Cuối cùng, kẻ thủ ác lại là người ở khá gần với gia đình Herrmann mà bấy lâu nay chẳng ai hay biết.

Brigitta Baur, một điều tra viên mới được giao cho giải quyết vụ án của Ursula. Cô đã xem xét tất cả các tài liệu, tiến hành xét nghiệm DNA nhưng không đưa ra được kết luận nào.

Một bước đột phá xuất hiện khi các điều tra viên tìm kiếm và lục soát một ngôi nhà thì phát hiện ra một chiếc máy ghi âm cũ.

Một kĩ sư âm thanh đã nghiên cứu cỗ máy, sau đó đã tìm thấy các bản ghi âm các cuộc gọi điện tới cha mẹ Herrmann bởi kẻ bắt cóc Ursula.

Chủ nhân ngôi nhà là Werner Mazurek, là hàng xóm của gia đình Herrmann vào thời điểm cô bé Ursula bị bắt cóc.

Gã này khai rằng đã mua chiếc máy này tại một khu chợ trời cách đây vài tháng nhưng lời khai của gã được cho là không đáng tin.

Các chuyên gia cho biết giọng nói trong những đoạn ghi âm chính là giọng của Werner. Bên cạnh đó, có một lời khai của nhân chứng giấu mặt rằng Werner đã từng thuê anh ta đào một chiếc hố trong rừng.

Cuối cùng, mặc cho Werner phủ nhận tất cả mọi chuyện, tòa vẫn tuyên bố gã phạm phải tội danh bắt cóc trẻ em dẫn đến cái chết và phải chịu án tù chung thân vào năm 2010.

Vào thời điểm Ursula bị bắt cóc, Werner có những khoản nợ lớn, là người nghiện rượu nặng và có tính khí thất thường. Điều này cũng củng cố thêm cho các điều tra viên về tội danh của Wernes.

Cuối cùng, kết luận của tòa án như tháo bỏ được gánh nặng đau đáu về cái chết của cô bé Ursula đáng thương, khép lại vụ án khiến các nhà chức trách phải đau đầu trong suốt gần 3 thập kỉ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom