Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nhật Kí Của Kẻ Điên

Nhật Kí Của Kẻ Điên
Tác giả: Nhược cẩn Trần
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang đọc truyện Nhật Kí Của Kẻ Điên của tác giả Nhược cẩn Trần. Không lẽ là vì ánh sáng phản chiếu khiến mắt tôi bị hoa đi...

Tôi mơ hồ thấy chủ nhiệm lớp mình đang cười.

Mà nụ cười kia thật quái dị, càng lúc độ rộng của khóe môi càng lớn, kéo dài tận về phía tai, như một Joker với nụ cười rộng ngoác có thêm hàm răng trắng lộ ra ra hết thảy, lóe sáng.

Tôi điên rồi, tôi thế mà nhìn thấy một gương mặt hơn phân nửa là cái miệng cười khủng bố thông qua tấm kính kia!

Tươi cười hiền hòa hay thấy giờ thay bằng vẻ dữ tợn. Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chủ nhiệm lớp, trong lòng vô cùng lo lắng thầy ấy sẽ đột nhiên xoay người, nhào tới ăn tươi nuốt sống tôi.

Thật may, cho đến tận lúc gương mặt tươi cười trong tấm thủy tinh biến mất, thầy chủ nhiệm cũng không hề xoay người lại. Chờ đến khi thầy ấy đem bằng tốt nghiệp đưa cho tôi, trên mặt vẫn là nụ cười hòa ái như thường ngày.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Tiết Tử


Editor: Red
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dọn vào ký túc xá mới, khi dọn dẹp trong phòng tôi có tìm thấy một nhật ký trong góc giường, trên bìa sách có ghi tiêu đề: "Tôi thực sự là một kẻ điên".


Sau đây là nhật ký nội dung, và trong đơn dấu ngoặc đơn là điều biên tập viên muốn nói.


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Ngày 11 Tháng 6


Editor: Red
Beta-er: LalaliAn.

Thi đại học xong đến nay cũng đã được mấy ngày, cuối cùng cũng không cần phải chú tâm vào đống sách vở và cả đề thi nữa, tôi đột nhiên lại phát hiện mọi thứ xung quanh hình như có chút không giống trong ấn tượng lắm.

Dù không thể miêu tả cụ thể là kì quái ở chỗ nào, nhưng luôn có một cảm giác thật quỷ dị cứ quấn lấy tôi không buông.


Ví như hôm nay, khi vô tình gặp được một bà lão trên đường, tôi nhớ rất rõ trên gương mặt đối điện kia, bà hiền lành nở một nụ cười hòa ái, thậm chí ngay cả những cơn run rẩy nhè nhẹ truyền từ lòng bàn tay đến chiếc gậy chống cũng đều có thể trông thấy rõ như ban ngày.

Nhưng lúc ánh mắt bà ấy và tôi thoáng chạm qua nhau, có lẽ là do dư quang nơi khóe mắt, tôi thấy nụ cười ôn tồn kia bỗng chốc trở nên âm trầm đáng sợ trong nháy mắt, ẩn hiện trên gương mặt tái mét tựa ác quỷ bụng đói ăn quàng nhìn tôi chằm chặp.

Tôi giật thót mình, xoay người nhìn lại, nhưng phía sau không hề có người!
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, mới nãy tôi rõ ràng đã gặp thoáng qua một người, ấy thế mà trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi!

Khoảnh khắc ấy, tôi hãi hùng đến mức toàn thân toát cả mồ hôi lạnh.

Cũng may, cách đó không xa chính là giao lộ, tôi quay lại đuổi theo vài bước, quả nhiên cách đó không xa, tôi trông thấy bà lão ấy.

Chắc có lẽ chỉ là một bà lão đi bộ có chút đặc biệt nhanh hơn bình thường mà thôi!
Nếu tôi bỏ qua cái loại cảm giác quỷ dị đến rợn người chỉ mới ập đến vài giây trước.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Ngày 15 Tháng 6


Editor: Red
Beta-er: LalaliAn.

(Nhật ký là một thứ gì đó rất lộn xộn, người biên tập chỉ chọn ra những câu chuyện kỳ lạ để ghi chép và biên soạn lại.

)
Hôm nay gió thổi rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến cho cây cối nghiêng ngả.


Tôi không dám bước ra khỏi nhà.

Điều mà tôi cảm thấy kỳ lạ là, cánh cửa nhà tôi thế mà cứ đóng đóng mở mở theo cơn gió.

Trời nổi cơn gió mạnh khiến cửa tung ra là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng mà, nếu như cánh cửa kia cứ từ từ mở ra, rồi từ từ khép lại như vậy thì sao?
Trông cứ như đang có người ra vào liên hồi vậy.

Cửa nhẹ mở, rồi lại nhẹ đóng.


Tôi nhìn chằm chặp vào cánh cửa kia, nhưng không đủ can đảm bước đến để khóa lại.

Bỗng nhiên từ trong lòng tôi dâng lên một cỗ cảm giác rất quái lạ – dù cho tôi có khóa cửa lại đi chăng nữa, thì cánh cửa ấy vẫn sẽ bị mở toang ra.

Tôi cố gắng dời đi sự chú ý khỏi nó, nhưng không thể tự chủ được mà thi thoảng vẫn cứ trộm liếc mắt về phía cánh cửa.

Cũng may chỉ chốc lát sau ba mẹ tôi cũng đã về, cửa cuối cùng cũng không còn khép mở nữa.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Ngày 23 Tháng 6


Editor: Red
Beta-er: LalaliAn.

Hôm nay khi ra ngoài mua đồ ăn, tôi vô tình gặp bà Lâm, bà ấy vẫn mặc bộ quần áo rách rưới nát tươm như thường lệ, chỉ có điều mùi hương lạ trên cơ thể dường như ngày càng nồng hơn.

Bà ấy là người lập dị nhất ở nơi chúng tôi sống, đặc biệt không thích giao tiếp với mọi người xung quanh.


Trong sân nhà bà ấy có nuôi mấy con gà, dù đứng ở xa cũng có thể ngửi được mùi phân ngai ngái.

Nhưng không biết trên người bà có xịt nước hoa hay dùng loại hương liệu gì không mà lúc nào cũng toát ra thứ mùi ngọt dính, lại vừa tanh vừa hôi, thật sự không hiểu vì sao người thân bên cạnh bà có thể chịu được.

Lúc tôi nhìn thấy bà ấy thì bà đang ngồi xổm trên mặt đất gặm nhấm cái gì đó, cả gương mặt cúi gằm xuống.

Tôi rất lễ phép mà chào hỏi một tiếng, thế mà bà ấy cũng chẳng thèm chú ý đến tôi, còn vội vàng xoay người, giống như sợ tôi cướp mất thứ đồ ăn kia của bà vậy, cứ thế cố chấp thu mình lại co ro trong một góc, thật kỳ lạ.


Nhưng mà bà ấy vốn dĩ là một người kỳ lạ như vậy mà.

Tôi cũng không muốn để tâm đến nữa.

Vẫn là phải tập trung suy nghĩ xem nên điền nguyện vọng vào trường nào sau khi đại học xong thì hơn.

(Nhật ký hôm nay đúng thật là không có chuyện quỷ dị gì, nếu tôi không xem nhật ký ngày 24.

).

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Ngày 24 Tháng 6


Editor: Red
Beta-er: LalaliAn.
Bà cụ nhà họ Lâm đã chết.
Thi thể của bà được phát hiện ngay tại chỗ mà tôi nhìn thấy bà vào ngày hôm qua.

Hai tay bị cắn xé đến mức máu thịt lẫn lộn, lỗ chỗ trên khắp cánh tay còn lộ ra từng mảng xương trắng ởn.

Máu thịt đỏ tươi dưới da trộn lẫn với sắc trắng gai người, cảm giác tởm lợm đến nỗi khiến tôi buồn nôn không thể chịu được.

Thế nhưng, trên gương mặt bà ấy, lại nở một nụ cười thỏa mãn kỳ dị.
Trên người bà không tìm thấy dấu hiệu giãy dụa gì cả, nếu không nhìn vào cánh tay của bà ấy, thì cả người cứ giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu vậy.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết là bị mất máu quá nhiều.

Truyện Ngược
Cảnh sát chỉ tiến hành kiểm tra qua loa, rồi đưa ra kết luận "Vì một vài sự cố ngoài ý muốn nên bà ấy té xỉu, sau đó bị chó hoang cắn đến chết."
Miệng vết thương đó rõ ràng không phải là do chó cắn!

Nhưng tôi chỉ đứng yên lặng bên cạnh mà ngẩn ngơ nhìn một thoáng, ngoại trừ phải tin vào điều đó thì không còn lựa chọn nào khác.
Tôi cảm thấy rất hối hận, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, thì ngày hôm qua tôi đã hỏi thăm bà ấy một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Chắc không phải là do bà ấy tự cắn bản thân mình đấy chứ?
Không có khả năng, chuyện này quá hoang đường.

Nếu bà ấy tự ăn chính mình, lẽ nào không cảm nhận được một chút đau đớn nào hay sao? Trái lại gương mặt thế mà còn có vẻ rất thỏa mãn, nghĩ lại toàn thân tôi đều cảm thấy không ổn, dựng hết cả tóc gáy.
Không thể nào.

Chắc chắn không thể nào có chuyện ấy đâu....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Ngày 30 Tháng 6


Editor: Hanii
Beta-er: LalaliAn.
Hôm nay chính thức tròn bảy ngày kể từ khi mất, cũng là ngày giỗ tuần đầu của bà Lâm.
Mặc dù đã trôi qua mấy ngày, nhưng tôi vẫn mơ hồ ngửi thấy một cỗ mùi máu ngọt dính tanh nồng trên người bà ấy.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng bàn tay máu thịt lẫn lộn khi chết của bà Lâm, tôi ghê sợ đến mức muốn nôn hết cả mật xanh mật vàng ra ngoài.

Cuối cùng, cảnh sát không khỏi sinh ra nghi ngờ đối với nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà.

Nhưng qua vài lần điều tra vẫn không thể chọc thủng bức màn bí mật chứng minh tồn tại khả năng bà ấy bị sát hại.

Dù cho trên thi thể thực sự có không ít dấu răng người, nhưng cũng không ngoại trừ trường hợp là dấu răng do chó hoang để lại.
Song kì thực, tôi lại cảm thấy, bà ấy tự cắn chính mình.
Nghĩ lại lúc tôi bắt gặp cái bộ dạng của bà Lâm, cùng với những hành động dị hợm kia càng khiến tôi thêm phần chắc chắn hơn về giả thiết của bản thân.


Tựa như điên như cuồng, bà ấy không ngừng tự cắn xé tay mình, lại phảng phất như thể rất thoả mãn khi được thưởng thức cao lương mỹ vị.
Nhớ đến nụ cười ẩn hiện trên mặt bà ấy, trong lòng tôi chợt ớn lạnh vô cùng.
Dù có như thế nào đi chăng nữa, sẽ không phải là tự sát chứ?
Nhưng còn ý nghĩa gì khi giờ đây, chẳng còn ai để tâm đến nữa, cái chết của bà Lâm cứ thế mà chìm vào dĩ vãng.

Đáng thương thay, bà vốn cũng chẳng có nổi một ai là họ hàng hay bạn bè thân thích bên cạnh, duy chỉ có tôi vẫn còn canh cánh trong lòng cái cảnh tượng kinh hoàng lúc cuối đời của bà, thì chẳng còn ai đoái hoài đến vụ này nữa.
Tại sao lại muốn làm như thế? Tại sao phải đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình đến vậy?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Ngày 3 Tháng 7


Editor: Hanii
Beta-er: LalaliAn.

Hôm nay ở trên tàu điện ngầm, tôi bắt gặp một người đàn ông.


Trên người anh ta vậy mà lại xuất hiện một cỗ mùi hương giống hệt trên người bà Lâm!
Thế nhưng, người này rõ ràng khác biệt so với bà ấy vì chắc hẳn sẽ không có sở thích nuôi gà.

Bởi lẽ anh ta khoác trên mình bộ âu phục rất chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là một nhân tài ưu tú trong giới tinh anh.


Mà quan trọng hơn hết, anh ta còn là kiểu người ngồi làm việc ở chốn văn phòng sạch sẽ, chẳng lí nào lại bị nhiễm hương vị phân gà như bà Lâm được.

Không lẽ loại mùi hôi thối này xuất phát từ một loại nước hoa? Bây giờ lại đang thịnh hành những những thứ như vậy sao? Kì quái thật đấy.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Ngày 9 Tháng 7


Editor: Hanii
Beta-er: LalaliAn.

Cuối cùng cũng đến ngày công bố kết quả trúng tuyển đại học, tôi như ý nguyện thi đậu vào ngôi trường mình hằng ao ước: Đại học A.

Đến giữa trưa, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, nhắc nhở tôi đến phòng làm việc của thầy ấy để lấy bằng tốt nghiệp cao trung.

Chủ nhiệm không có gì thay đổi so với tháng trước, vẫn nhiệt tình hòa ái như vậy.


Khi nghe tin tôi thi đậu vào trường Đại học A, thầy vô cùng cao hứng mà lên tiếng chúc mừng, sau đó xoay người loay hoay lấy ra từ trong ngăn kéo tấm bằng của tôi.

Có chăng là ảo giác, từ hình ảnh phản chiếu trên tấm thủy tinh, tôi loáng thoáng trông thấy, trên gương mặt người thầy đang đưa lưng về phía tôi! là một nụ cười toe toét, mỗi lúc một rộng, thậm chí còn kéo dài toác ngoác đến tận mang tai, trong khoang miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, lóe lên tia rét lạnh sắc bén.

Tôi nghĩ mình điên thật rồi, bằng không thì sao lại trông thấy gương mặt gần như đã bị nụ cười xâm chiếm đến hơn nửa từ trong tấm kính vô tri kia chứ?!
Vậy mà trên gương mặt mỗi ngày đều toát lên vẻ từ ái đó, lại hiện lên nụ cười dữ tợn khó tin, không tồn tại dù chỉ một tia hảo ý nào.


Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chủ nhiệm lớp, trong lòng vô cùng sợ hãi thầy ấy sẽ đột nhiên xoay người, nhào tới ăn tươi nuốt sống tôi.

Thật may, cho đến tận lúc gương mặt tươi cười trong tấm thủy tinh biến mất, thầy chủ nhiệm cũng không hề xoay người lại.

Chờ đến khi thầy ấy đem bằng tốt nghiệp đưa cho tôi, trên mặt vẫn là nụ cười hòa ái như thường ngày.

Có lẽ là do cái chết của bà Lâm đem lại cú sốc quá lớn, bây giờ tôi nhìn thấy bất kỳ thứ gì cũng nghi thần nghi quỷ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Ngày 11 Tháng 7


Editor: Hanii
Beta: LalaliAn.

Lần thứ hai ở trên tàu điện ngầm, tôi gặp lại người đàn ông mặc vest trên người toát lên mùi hôi tanh kia.

Không thể nhịn được nữa, tôi bèn đi tới bên người anh ta, hỏi xem anh ta đang dùng loại nước hoa nào.

"Cô gái nhỏ à, lỗ mũi của cô cũng nhạy cảm quá đấy, mùi nước hoa của tôi nhàn nhạt như vậy mà cô cũng có thể ngửi ra được.

"

Mùi hương tanh nồng hôi hám như thế, chẳng lẽ bản thân anh ta không phát giác ra sao? Tôi lại mềm nhẹ uyển chuyển hỏi thêm lần nữa.

Anh ta cười nhạt một tiếng, không đáp lại, hiển nhiên là không tin.

"Cô có muốn biết đó là hương vị gì không?".

Một thanh âm lặng lẽ hỏi bên tai tôi.

Tôi quay đầu nhìn người kia, đó là một ông lão dáng dấp vô cùng thô kệch.

Trên gương mặt đã hằn lên những nếp nhăn, nước da lại chằng chịt loang lổ toàn vết đồi mồi, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy có chút tởm lợm.


Quái lạ ở chỗ, cách mà lão ta nhìn tôi phảng phất tựa như một con rắn độc đang chăm chú dõi theo một con mồi béo bở vậy.

"Đó chính là hương vị của thịt.

"
Lão cười cười, vẻ mặt thần bí trông càng thêm đáng khinh.

Hả?
Thịt gì chứ? Không lẽ là thịt người?
Thật không hiểu nổi lão ta đang nói gì, cũng lười phản ứng lại.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Ngày 13 Tháng 7


Editor: Hanii
Beta-er: LalaliAn
Hôm nay ở trên tàu điện ngầm, người đàn ông mặc vest kia lại vô cùng nhiệt tình mà chào hỏi tôi.

"Cô gái nhỏ, rất vui được gặp lại cô, hôm nay tôi mới đổi nước hoa đấy, cô có ngửi ra không?"
Không hề, hoàn toàn không ngửi ra được.


Mùi hương mà tôi ngửi thấy trên người anh ta, mãi mãi vẫn là mùi tanh nồng làm cho người ta buồn nôn kia.

Tôi mỉm cười coi như đáp lại.

Khi tàu điện ngầm dừng ở trạm tiếp theo, anh ta đi xuống.


Lão già đáng khinh ngày hôm trước cũng đi xuống theo, vừa đi vừa cười "Hắc hắc hắc.

"
Nhưng nụ cười đó lại khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Một loại dự cảm chẳng lành bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Ngày 14 Tháng 7


Editor: Cá Muối.

Beta-er: LalaliAn.

Tôi bắt đầu tin cái gọi là "Thịt" mà lão già đáng khinh kia nói.

Bởi vì, người đàn ông mặc vest kia đã chết rồi.


Xác của anh ta bị vứt vào trong một ngôi nhà cũ, và với một mồi lửa, tất cả đều bị đốt thành tro bụi.

Theo như pháp y giám định, anh ta mất máu cho đến chết, sau đó mới bị thiêu cháy để huỷ đi chứng cứ.

Nhưng còn một việc kỳ lạ hơn: một lượng lớn máu thịt trên người anh ta đã hoàn toàn biến mất mà không rõ nguyên nhân.

Khoảnh khắc ấy tôi lập tức hiểu ra, anh ta cũng bị ăn!!!
Không biết là anh ta tự cắn xé bản thân hay đây thực sự là một vụ sát hại do người nào đó làm ra.


Tôi lại đột nhiên cảm thấy lão già đáng khinh kia có vấn đề.

Thời điểm lão ta xuống tàu rõ ràng đã nở một nụ cười rất kinh dị, như thể lão đã biết sẽ xảy ra chuyện gì vậy.

Hoặc có thể là chính lão ta đã làm việc này!
Nhưng lúc tôi đợi cả ngày trên tàu điện ngầm cũng chẳng thể gặp được lão già ấy.

Rốt cuộc cái gọi là "Thịt" đó có nghĩa là gì? Tại sao tất cả những kẻ có "Thịt" trên người đều phải chết? Mùi hương kỳ lạ đó có liên quan gì đến việc này? Có phải tất cả mọi người trên đời đều có hương vị "Thịt"? "Thịt" biến mất ở đây có phải là bị ăn sạch rồi không?
Ai có thể nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không? Cái thế giới chết tiệt này bị làm sao vậy?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Ngày 16 Tháng 7


Editor: Cá Muối
Beta-er: LalaliAn.

Đã ba ngày trôi qua, tôi vẫn không tìm thấy tung tích của lão già đáng khinh kia, thậm chí còn không có một ai biết đến lão ta.

Lão ta cứ đột nhiên xuất hiện, sau đó lại biến mất như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.


Trừ bỏ để lại cho tôi hai câu nói kia, lão ta không hó hé thêm bất cứ điều gì nữa.

Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính mình, có phải con người kì quái này vốn không hề tồn tại trên đời hay không? Cái chết của người đàn ông mặc vest kia chỉ là tai nạn mà thôi, và cả những manh mối liên quan đến bà Lâm cũng đều là sự trùng hợp.

Thậm chí lúc bà Lâm chết có khả năng tôi cũng chưa từng gặp lại bà ấy, có lẽ tất cả là do trí tưởng tượng của tôi.

Nhưng những điều tốt đẹp ấy cũng chỉ có thể nằm mãi trong suy nghĩ của tôi mà thôi, sự thật đã sớm phơi bày ở trước mắt, trừ khi tôi thật sự điên rồi hoặc là bị mất trí nhớ.


Cái chết của người đàn ông mặc vest nhanh chóng được kết án, nhưng không ai có thể tìm ra số thịt đã biến mất kia.

Tôi thật sự rất tức giận, và không khỏi cảm thấy bất lực với cảnh sát và cả chính mình.

Điều đó khiên tôi có chút nản lòng nhưng cũng không thể nghĩ ra được cách gì khác.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Ngày 21 Tháng 7


Editor: Cá Muối.

Beta-er: LalaliAn.

Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nằm lì ở nhà, trong mắt bố mẹ tôi thì đây là việc hết sức bất thường.

Thế nên ngay tối đó mẹ liền đến tâm sự với tôi.

Tôi chưa từng nói với bất cứ ai về những điều dị thường gần đây, nhưng hiện tại tôi đã vô cùng chán nản và mệt mỏi, đột nhiên rất muốn bộc bạch hết nỗi trầm tư của mình, kể cả khi họ có coi tôi là đồ thần kinh đi chăng nữa.

"Mẹ, mẹ có biết về Thịt không?"

Tôi vô cùng bối rối trước phản ứng của mẹ, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi hỏi mấy thứ liên quan đến thịt.

Nhưng vẻ mặt của mẹ khiến tôi thật băn khoăn không biết phải diễn tả thế nào nữa.

Sợ hãi? Kinh hoàng? Hay hoảng loạn nhỉ?.

Nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủi tôi đã có thể chắc chắn một điều, mẹ tôi có biết về " Thịt", hơn nữa còn chính là "nó" mà tôi đang nói tới.

Nhưng khi tôi cố gặng hỏi, bà lại coi như không biết gì.

"Thịt gì chứ? Nếu con thèm thịt dê hay thịt lợn thì mai mẹ sẽ mua cho con.


"
Bà cười nói, dường như những biểu cảm thất thố kia chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Tôi hoảng loạn vô cùng.

Mẹ, mẹ đang giấu con điều gì, tại sao lại phải giấu con như vậy? Rốt cuộc "Thịt" chính xác là gì?
Và có lẽ tôi đã phát hiện ra điều mà tôi không nên được biết.

Ở trường tôi đã học được rất nhiều điều, khoa học luôn nói với tôi rằng trên đời này không có cái gì gọi là ma quỷ cả, nhưng hiện tại.

.

Đáng buồn thay, chính tôi cũng không biết thực tế thứ gì đang tồn tại nữa.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Ngày 25 Tháng 7


Editor: Cá Muối.

Beta-er: LalaliAn.

Mấy ngày sau đó tôi cũng vẫn ở lì trong nhà.


Thế nhưng mà bố mẹ cũng không khuyên tôi ra ngoài một chút cho khuây khỏa tinh thần nữa.

Mẹ nói, nếu mệt mỏi quá thì ở nhà nghỉ ngơi, tránh đi lung tung không lại bị thương.

Tôi cũng không phản đối bởi dù sao tôi cũng chẳng muốn ra ngoài.


Nhưng tôi thật sự muốn biết rốt cuộc mẹ đã biết được những gì.

Mặc dù dạo gần đây tôi đã không ít lần nói bóng nói gió, giả vờ ngửi thấy mùi máu tanh nồng gì đó, nhưng bà ấy không mảy may phản ứng dù chỉ một chút, như thể không biết gì vậy, còn cho rằng đều do tôi xem nhiều phim kinh dị.

Tôi cũng thực sự hy vọng là do bản thân xem phim quá nhiều mà sinh ra ảo giác.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Ngày 28 Tháng 7


Editor: Cá Muối
Beta-er: LalaliAn.

Hôm nay Đại Mễ gọi điện tới rủ tôi đi mua sắm, tôi nói với mẹ một tiếng rồi đi luôn.

Tôi cố ý quan sát phản ứng của mẹ, bà vẫn như thường ngày, không lộ ra một chút sơ hở nào.

Tôi đợi Đại Mễ tới ở phố đi bộ.

Thế nhưng thành thực mà nói, ngay khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã rất hối hận vì đã đi ra ngoài.


Bởi vì trên người cô ấy, có hương vị của " Thịt"!
Tôi không biết diễn tả tâm trạng lúc đó của mình thế nào.

Kinh hãi hay bất lực? Hoặc là cả hai? Tôi không thể giải thích rõ ràng được.

Đây là người thứ ba mà tôi ngửi thấy mùi của "Thịt", hơn nữa tôi có thể chắc chắn rằng Đại Mễ trước đây chưa từng có mùi như vậy.

Hoá ra "Thịt" được sinh ra vào ngày mốt, nếu đúng là "nó" sinh ra vào ngày đó, thì những đứa trẻ có " Thịt" sẽ lớn lên thế nào?
Tôi hỏi Đại Mễ xem cô ấy có ngửi thấy mùi gì lạ trên người mình không, cô ấy trả lời là không, giống hệt người đàn ông mặc vest kia.


Như vậy thì chỉ có mình tôi ngửi được mùi này sao?
Nếu đúng là thế thì tại sao phải là tôi?
Tôi quyết định mời Đại Mễ về nhà cùng ăn cơm.

Tôi muốn thử xem mẹ có biết đến sự tồn tại của "Thịt" hay không? Nói ra cũng thật đáng khinh khi tôi lại dùng cách này để kiểm tra người thân của mình.

Nhưng tôi rất muốn biết sự thật.

Cũng hy vọng rằng mình sẽ cứu được Đại Mễ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Ngày 29 Tháng 7


Editor: Vy Vy
Beta-er: LalaliAn.

Đại Mễ đến như đã hẹn.

Tôi cố tình trốn vào bếp rửa chén và nhờ mẹ ra mở cửa.


Tôi bí mật quan sát thái độ của mẹ, nhưng không thấy bà có biểu tình gì đặc biệt.

Giống như mọi chủ nhà khi có khách đến, bà đối với Đại Mễ rất niềm nở và lịch sự.

Tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.


Khi Đại Mễ chuẩn bị ra về, mẹ tôi còn nhiệt tình mời cô ấy thường xuyên tới chơi, trong lúc ngẩn ngơ, tôi lờ mờ thấy một tia sáng xanh lóe lên trong mắt bà.

Nó giống như ánh nhìn thương hại dành cho người sắp chết, lại phảng phất tựa như cơn khát vọng mãnh liệt của người đói khi nhìn thấy đồ ăn.

Làm sao có thể? Nhất định là tôi đã nhìn lầm rồi!
Nhất định là như vậy!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Ngày 2 Tháng 8


Editor: Vy Vy
Beta-er: LalaliAn.

"Con gái, sao mấy ngày nay không thấy người bạn kia của con tới nhà chơi vậy?"
Hôm nay mẹ đột nhiên hỏi tôi điều này.

Chỉ mới trôi ba bốn ngày mà thôi, cũng không cần phải gấp gáp như thế chứ?
"Sao vậy ạ? Mẹ có việc gì cần tìm cô ấy à?"

Tôi mỉm cười, hỏi một cách thản nhiên, nhưng thực ra đang bí mật quan sát bà.

"Đứa bé đó không tệ, gần đây không phải tâm trạng con không tốt sao? Nên thường xuyên cùng bạn bè ra ngoài đi đây đi đó, đừng có mà cả ngày cứ ở trong nhà xem phim truyền hình rồi lại suy nghĩ lung tung.

"
Không thấy có gì khác lạ, tôi lại mỉm cười.

Thực ra mấy ngày nay tôi vẫn liên lạc với Đại Mễ, bây giờ cô ấy cũng là "Thịt", thế nên người làm bạn như tôi vô cùng lo lắng cô ấy sẽ lại đột ngột xảy ra chuyện.


Nhưng tôi có nên để cô ấy đến nhà một lần nữa không?
Tôi đã suy nghĩ cả một buổi chiều, và quyết định vẫn sẽ mời cô ấy đến.

Trốn tránh không phải giải pháp tốt nhất, nếu mẹ tôi thực sự không biết gì thì không sao, còn nếu bà ấy biết, tôi nghĩ, có mặt tôi ở đó, bà sẽ không dám làm hại Đại Mễ.

Hơn nữa, tôi nghĩ, đã đến lúc nói với cô ấy về những vấn đề này.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Ngày 3 Tháng 8


Editor: Vy Vy
Beta-er: LalaliAn.

Hôm nay Đại Mễ đến nhà, biểu hiện của mẹ tôi vẫn bình thường.

Tôi đem tất cả những gì mình nghi ngờ nói với Đại Mễ, lúc đầu cô ấy cho rằng tôi nói đùa, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của tôi, cuối cùng cô ấy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin như đang nhìn người điên.

"Ý cậu là, tớ cũng có mùi đó? Tớ sắp chết?"
Cô ấy cảm thấy không thể nào chấp nhận được: "Tại sao chỉ có cậu ngửi thấy mùi đó? Còn tớ lại không cảm nhận được gì cả?"
Tôi nói với cô ấy còn có một lão già đáng khinh cũng biết điều đó.


Cô ấy vẫn không thể tin nổi: "Ngoài cậu ra còn ai khác nhìn thấy lão già đó không?"
Tôi cười nhạt.

Không sai, tôi không có bất kỳ một cơ sở nào để chứng minh cho những suy đoán của mình.

Khi rời đi Đại Mễ đột nhiên nói với tôi bằng giọng điệu rất kỳ lạ, khuyên tôi hãy đi gặp bác sĩ tâm lý.

Tôi gật đầu, nhưng vẫn dặn dò cô ấy những ngày sắp tới phải hết sức cẩn thận.


Sau bữa cơm, mẹ tôi lại đến phòng tìm tôi nói chuyện.

Bà ấy bảo, đừng đề cập đến những điều kỳ quái đó nữa, nếu không sẽ bị người khác coi là kẻ điên.

Tôi không chắc làm thế nào mà mẹ tôi lại biết được, có lẽ là Đại Mễ đã nói với bà ấy.

truyện tiên hiệp hay
Tuy nhiên, tôi cũng nghĩ thực sự không nên tiếp tục nhắc đến nó nữa.

Ít nhất là cho tới khi tôi có bằng chứng trong tay.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,258
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Ngày 7 Tháng 8


Editor: Vy Vy
Beta-er: LalaliAn.

Mặc dù Đại Mễ không tin những gì tôi nói, nhưng cô ấy vẫn trả lời khi tôi hỏi về tình hình gần đây của cô ấy, nhưng với thái độ qua loa và thiếu kiên nhẫn.


Mọi thứ đều ổn cả.

Cô ấy nói vậy.


Đại Mễ luôn cho rằng tôi không bình thường, đối với việc này, tôi không biết phải giải thích thế nào.

Thời gian gần đây trong lòng luôn cảm thấy rất bất an, tôi có dự cảm điều gì đó không lành sắp xảy ra.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom