Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 20: 20: Ngày 12 Tháng 8


Editor: Vy Vy
Beta-er: LalaliAn.

Tôi không biết nên vui hay buồn.


Khó khăn lắm hôm nay Đại Mễ mới gọi điện thoại cho tôi, và câu nói đầu tiên là "A Trần, cái mùi kỳ lạ mà cậu nói, hình như hôm nay tớ cũng ngửi thấy.

"
Tôi không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm tình phức tạp ngay lúc này.

Tôi chỉ có thể im lặng giữ điện thoại, lắng nghe tiếng khóc nức nở của Đại Mễ từ đầu dây bên kia truyền đến: "Cậu nói hai người mà cậu đã ngửi thấy mùi đó - -"

"Không đâu, cậu sẽ ổn thôi.

"
Tôi yếu ớt nói, cũng không biết là đang cố an ủi cô ấy hay là đang trấn an chính mình.

Tôi muốn cứu cô ấy, nhưng tôi thậm chí còn không biết những người kia đã chết như thế nào thì làm sao tôi có thể cứu cô ấy đây?
"Tất cả những ai có mùi lạ đều đã chết, A Trần, tớ cũng sắp phải chết có đúng không?".

 
Chương 21: 21: Ngày 13 Tháng 8


Editor: Hanii
Đại Mễ mất tích rồi.

Có lẽ, chỉ có mình tôi nghĩ như vậy.

Hôm nay tôi gọi điện thoại cho Đại Mễ, nhưng người nhận lại là mẹ của cô ấy.


Bà ấy nói rằng,Đại Mễ đã bay sang nước ngoài rồi, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới có lẽ sẽ không trở về.

Lại nói, cô ấy rời đi mà không báo trước một câu, chính vì lo lắng tôi sẽ đau lòng.

Tôi yên lặng mà cúp điện thoại.

Tôi cũng không thể biết được, rốt cuộc cô ấy có thật sự đi nước ngoài hay không? Nếu là sự thật, vậy cũng không khỏi quá đường đột rồi, mới ngày hôm qua thôi, cô ấy vẫn gặp tôi, hai người cùng trò chuyện về mùi hương tanh hôi đó.


Thế mà, hôm nay liền đi rồi? Thậm chí không hề gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào.

Còn nếu không phải sự thật, vậy bây giờ cô ấy đang ở nơi nào chứ? Cha mẹ cô ấy vì cớ gì mà phải nói dối?
Cánh tay tôi bỗng nổi một tầng da gà, từ trong đáy lòng lại dâng lên một luồng khí lạnh.

Điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định lúc này chính là, cha mẹ của cô ấy chắc chắn biết rõ sự thật đằng sau chuyện này.

.

 
Chương 22: 22: Ngày 14 Tháng 8


Editor: Hanii
Hôm nay tôi ghé thăm nhà Đại Mễ, cha mẹ cô ấy cũng tiếp đón tôi thật nhiệt tình.

Tôi uyển chuyển dò hỏi bọn họ về chuyện của Đại Mễ, họ liền kể lại sự tình một cách cặn kẽ cho tôi nghe.

Tuy trong lời nói, họ không để lộ bất cứ sơ hở nào, nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được sự kỳ quái trong đó.

Có lẽ, cảm giác này của tôi xuất phát từ việc Đại Mễ ra đi mà không nói một lời từ biệt với người bạn thân là tôi đây.

Đột nhiên tôi phát giác được một loại mùi hương tanh hôi vô cùng nồng đậm, nên thừa dịp bọn họ không chú ý, liền men theo làn hương đó đi đến phòng bếp.


Khi mở tủ lạnh ra, tôi nhìn thấy bên trong chứa một khối thịt rất lớn, màu đỏ tươi giăng đầy tia máu.

Nếu nhìn qua cũng có thể phát hiện ra, khối thịt này nếu như lớn hơn một chút, lại có thể sánh ngang với cơ thể của một người trưởng thành! Xung quanh còn tản ra mùi hôi thối nồng nặc khó ngửi.

"Sao cháu lại ở chỗ này vậy?" Một âm thanh êm ái trầm thấp từ sau lưng tôi truyền tới, dọa cho tôi giật nảy mình.

Hóa ra là mẹ của Đại Mễ
Tôi cố gắng tỏ ra trấn định, tay chỉ vào khối thịt kia hỏi bà ấy: "Thịt này thật là hôi, nó bị hỏng rồi hay sao ạ?"
"Đúng vậy, cũng tại dì mua nhiều quá, tích trữ trong thời gian lâu như vậy liền bị hư rồi.

" Tuy bà ấy nói như vậy, nhưng cũng không có ý định vứt đống thịt đó đi.


Tôi gật đầu một cái, sau đó lặng im không nói gì.

Trên những khối thịt kia vẫn hiện lên tia máu rõ ràng, khẳng định vẫn còn tươi mới, hơn nữa nếu để trong tủ lạnh, sao có thể dễ dàng bị hư thối như vậy được chứ?
"Được rồi, hiện tại cũng đã muộn, cháu nhanh nhanh về nhà đi, kẻo người nhà lại lo lắng.

" Tôi đành phải đi ra khỏi phòng bếp, tuy nhiên trong lúc vô tình quay đầu lại, thế mà tôi lại nhìn thấy được một màn, mẹ của Đại Mễ,bà ấy vừa nhìn chỗ thịt thối kia không rời mắt, vừa liếm liếm môi ra vẻ thèm thuồng.

Tôi hoảng loạn bước thật nhanh ra ngoài.

Rời khỏi nhà Đại Mễ, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà che miệng khóc nức nở.

Đối với chuyện của Đại Mễ, trong tâm trí tôi có một loại suy đoán điên rồ, khiến cả bản thân tôi cũng cảm thấy kinh hãi, cũng không muốn suy nghĩ đến—khối thịt thối rữa kia chính là Đại Mễ!
Đại Mễ lại bị chính cha mẹ ruột của mình ăn thịt!.

 
Chương 23: 23: Ngày 15 Tháng 8


Editor: Hanii
Nghe nói, người chết đi nếu như tâm nguyện còn chưa được vẹn toàn, linh hồn của họ sẽ bám theo người có thể giúp họ hoàn thành tâm nguyện, cho đến khi nào họ được viên mãn mới chấp nhận siêu thoát mà rời đi.

Hôm nay tôi vẫn luôn cảm thấy Đại Mễ vẫn một mực đi theo mình, liên tục cười "Hì hì" bên tai tôi, cứ mãi khoa tay múa chân, ra hiệu bản thân chân tay tàn khuyết, không còn trọn vẹn.


Không lẽ cô ấy còn tâm nguyện nào chưa được hoàn thành sao? Còn tôi thì giúp được gì cho cô ấy bây giờ?
Tôi cũng chẳng thể làm gì được.


Đây vốn là thế giới ăn thịt người, là thế giới mà cha mẹ ruột có thể đem chính con của mình ăn tươi nuốt sống!
Chưa biết chừng, đến một ngày nào đó bản thân tôi cũng sẽ bị ăn luôn, tôi còn chẳng làm được gì để phản kháng lại sự thật tàn khốc đó.

.

 
Chương 24: 24: Ngày 20 Tháng 8


Editor: Hanii
Cha mẹ của Đại Mễ cũng dọn đi rồi.

Họ không những không chào từ biệt với tôi, mà ngay cả tung tích của Đại Mễ cũng không hé răng tiết lộ dù chỉ một chút.


Nếu không phải hôm nay tôi thuận đường đi ngang qua nhà họ, mới phát hiện bên trong đã không còn người ở.

Xung quanh cổng, cỏ dại đã mọc um tùm, khóa cửa lâu ngày cũng đã rỉ sét, trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà căn nhà liền đổ nát tựa như đã bị bỏ hoang nhiều năm, không có người ở vậy.

Cảm xúc trong lòng tôi lúc này quả thật không thể diễn tả bằng lời.


Tựa như điều này đã nằm trong dự liệu của tôi, ẩn giấu trong đó là hơi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng bấy lâu nay.

Tôi yên tâm nghĩ rằng, mình sẽ không còn nhìn thấy Đại Mễ nữa.

.

 
Chương 25: 25: Ngày 25 Tháng 8


Editor: Hanii
Ngày mai chính là ngày khai giảng.


Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi khiến cho tôi cảm thấy áp lực nặng nề này.

Đồng thời cũng sẽ khiến cho bí mật về "Thịt" theo sự rời đi này mà vĩnh viễn phủ bụi ở trong lòng tôi.


Có lẽ, cho đến khi chưa hoàn toàn buông xuống được những khúc mắc rối ren trong khoảng thời gian trước kia, tôi cũng sẽ không quay trở về.

.

 
Chương 26: 26: Ngày 26 Tháng 8


Editor: Hanii
(Để biên soạn một cuốn nhật ký dài là một công việc không hề dễ dàng, trừ bỏ một số tình tiết không quan trọng, phần còn lại đều được biên tập viên viết ra dựa trên câu chuyện có thật.

)
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học tại ngôi trường mới, thế nhưng khởi đầu lại không mấy tốt đẹp.

Trường học thông báo chúng tôi phải nộp học phí vào buổi tựu trường.

Trong thư thông báo nhập học có nhắc nhở phải đóng 520 tệ, vậy mà khi đến bàn báo danh, học tỷ lại kêu tôi đóng tận 570 tệ.

Xếp hàng đến lượt mình, tôi đưa 600 tệ, chị ấy trả lại cho tôi 30 tệ tiền thừa.

Sau khi tôi đặt hành lý xuống, liền có cuộc điện thoại gọi tới, đầu dây bên kia chính là học tỷ thu tiền học phí ban nãy, hỏi tôi đã đóng tiền chỗ chị ấy hay chưa? Tôi trả lời đã nộp rồi, tổng cộng là 570 tệ.


Lát sau, chị ấy lại nói: "Xin lỗi đã làm phiền em, trong danh sách có một bạn học chưa đóng học phí, mà số tiền này là 470 tệ.

"
Tôi không biết nên đáp lại như thế nào.

Thành thật mà nói, tôi vốn dĩ cho rằng chuyện này là do có người giở thủ đoạn, tự biên tự diễn câu chuyện không giao học phí này.

Tuy nhiên trong lòng tôi vẫn còn tồn tại thắc mắc, tôi phải đóng nhiều hơn hẳn 100 tệ, vậy tại sao sự thiếu hụt 470 tệ kia lại được quy thành học phí của một sinh viên nào đó chứ?
Cứ cho là thiếu, chắc hẳn cũng phải bị hụt mất 370 tệ mới đúng.

Dưới sự đảm bảo chắc chắn mình không tính toán sai sót của học tỷ, chân tướng của vấn đề này chỉ có thể tồn tại hai loại khả năng: một là tôi thật sự chưa giao tiền, hai là học tỷ chiếm tiền làm của riêng.

Thế nhưng không một ai tin tưởng tôi cả.


Tôi nỗ lực đem chuyện này hồi tưởng lại từ đầu đến cuối, tính toán lại số tiền còn lại của bản thân so với số tiền trước đó, nhưng cuối cùng lại rơi vào sương mù không minh chứng được điều gì.

Còn chưa kể đến, thầy phụ trách nơi này sau khi đã điều tra rõ tình huống, liền nói với tôi: "Tôi tin tưởng sinh viên của trường mình.

"
Vậy còn tôi?
Sinh viên mới thì không được tính là sinh viên của trường hay sao?
Sinh viên mới cũng không đáng để tin tưởng?
Nhân phẩm của sinh viên mới thì nhất định phải quan sát một thời gian mới được công nhận?
Nhưng mà, bàn thu lệ phí đó cũng không có người giám sát, tôi quả thực không có biện pháp để chứng minh bản thân trong sạch.

Kết quả là chuyện này cũng không được giải quyết đến cùng.

Lạ lùng thay, lúc học tỷ kia xoay người lại, tôi lại nhìn thấy một cái mặt quỷ ẩn hiện phía sau lưng chị ấy, hướng ánh nhìn vào tôi rồi nở một nụ cười dữ tợn.

Có lẽ, tôi chỉ nhất thời bị hoa mắt mà thôi.

.

 
Chương 27: 27: Ngày 27 Tháng 8


Editor: Hanii
Hôm nay là ngày khởi đầu của kỳ huấn luyện quân sự.

Nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi là sắp xếp đồ đạc cho gọn gàng ngăn nắp, sau đó quét dọn vệ sinh sạch sẽ.

Tôi cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, đến khi đồng hồ điểm 12 giờ vẫn không tài nào ngủ được, cánh tay đau nhức đến nỗi không nâng lên nổi.
Trong tâm trí tôi cứ đau đáu mãi về chuyện xảy ra ngày hôm qua.


Uỷ khuất, không cam lòng, tức giận, vô lực...vô số cảm giác cứ thế chồng chéo lên nhau mà giày vò tôi.
Bỗng nhiên tôi chợt bừng tỉnh, nhớ tới trước kia có đọc qua một cuốn tiểu thuyết ngắn.

Nội dung đại khái phê phán hành vi tham ô, nhận hối lộ trái pháp luật, không làm tròn bổn phận mà lạm dụng quyền lực để tư lợi cá nhân, phía sau luôn có một cái đuôi là biểu hiện của sự tham lam ấy.

Sau đó càng lạm dụng chức quyền thì cái đuôi cũng ngày càng dài ra, lắc lư ngoe nguẩy ở sau lưng như đang khoe khoang đắc ý vậy.

Tuy nhiên kẻ này luôn sợ hãi có một ngày bị người khác tóm được cái đuôi này của mình.


Cho đến khi bí mật này bị người ta phơi bày, người kia thế nhưng lại phát hiện bản thân cũng mọc ra một cái đuôi nhỏ không khác gì nhân vật chính trong tiểu thuyết này.
Lại nói đến cái mặt quỷ hiện ra sau lưng học tỷ kia, có phải hay không cũng là biểu hiện cho nội tâm kinh tởm của chị ta?
Tuy nhiên ngoài tôi ra thì không có ai nhìn thấy, giống như tôi chỉ bị hoa mắt vậy.
Tôi không đoán ra được chân tướng sự tình, bất kể là về học tỷ hay những người khác, vấn đề này không còn quan trọng nữa rồi.
Chung quy lại, lỗi không phải do tôi.
Tôi có thể khẳng định chắc chắn, bản thân mình vô tội.

Hay nói cách khác, tôi bị người khác hãm hại..

 
Chương 28: 28: Ngày 2 Tháng 9


Editor: Hanii
Mấy ngày nay vẫn luôn sinh hoạt trong khu huấn luyện quân sự, hiện tại tôi đang tập hợp cùng mọi người ở thao trường.

Thế nhưng tôi vẫn thường xuyên ngửi được mùi hương "Thịt" tanh ngọt, tuy nhiên chỉ nhàn nhạt thoáng qua, dường như bay tới từ một nơi rất xa.


Trong thao trường quá đông người, mặc dù tôi đã cố gắng tìm kiếm, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thể tìm được người tỏa ra mùi hương đó.

Tôi có thể khẳng định chắc chắn, nơi này cũng có sự tồn tại của "Thịt".


Duy chỉ không biết có những thứ ăn "Thịt" người hay không?
Theo tôi thấy, trên đời này căn bản không có nơi nào yên bình cả, đơn giản chỉ là được ăn hoặc bị ăn mà thôi, quả là một sự thật tàn nhẫn.

.

 
Chương 29: 29: Ngày 5 Tháng 9


Editor: Hanii
Hôm nay, hương vị "thịt"đột nhiên biến mất không để lại manh mối.

Điều này đồng nghĩa với việc người kia mất tích rồi.


Nhưng điều này cũng chẳng có gì kì lạ đối với các giáo sư và bạn học, bởi vì kì huấn luyện quân sự thật sự quá gian khổ, khắc nghiệt.

Trong thời gian này có rất nhiều bạn học xin nghỉ, thậm chí có người không thể chịu đựng được mà nghỉ học về nhà.


Ngoại trừ tôi, không có bất kì ai phát hiện ra điểm bất đồng này.

Tôi thật không hiểu nổi, tại sao chỉ có mình tôi ngửi được thứ mùi này, vì cớ gì ép buộc tôi phải đối mặt với loại chuyện tàn nhẫn như vậy chứ.

Tôi bất lực, mệt mỏi lắm rồi!.

 
Chương 30: 30: Ngày 6 Tháng 9


Editor: Hanii
Ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu như trước tôi cũng có người phát hiện ra, trên đời này thật sự tồn tại "Thịt", như vậy tại sao khi "Thịt" biến mất không hề bị người nào phát giác?
Loại trừ những người biết chuyện giống tôi, kết quả mà người khác thấy được chỉ có: Bà Lâm bị một loài động vật không xác định cắn chết, người đàn ông mặc âu phục thì bị lửa thiêu cho đến chết, còn có Gạo cùng cha mẹ cô ấy chỉ đơn thuần là dọn đến nơi ở mới!

Lúc này tôi mới phát hiện ra, tuy rằng bản thân biết được có ít nhất ba người đã qua đời, nhưng trong tay lại không có bằng chứng để chứng minh trên đời thật sự tồn tại thứ gọi là "Thịt" đó.

Nếu như tôi đem chuyện này nói cho người khác nghe, chắc hẳn họ cũng sẽ giống như Gạo lúc đầu vậy, cho rằng tôi đích thị là một kẻ điên.

Có lẽ, tôi thật sự là một kẻ điên.


Tôi luôn hy vọng, hết thảy những chuyện này chỉ là ảo giác mà thôi.

Đến một ngày nào đó, có lẽ Gạo sẽ bất ngờ gọi điện thoại đến cho tôi, thông báo rằng cô ấy đang ở nơi khác và có cuộc sống rất tốt, nói tôi không cần phải lo lắng về cô ấy nữa.

.

 
Chương 31: 31: Ngày 9 Tháng 9


Editor: Hanii
Hôm nay phòng ký túc xá chúng tôi có buổi liên hoan, địa điểm là một tiệm cơm nhỏ ở bên ngoài.

Khi ông chủ tiệm bưng lên một nồi canh cho chúng tôi, chưa được một lúc liền quay lại bàn, xin lỗi chúng tôi với lý do "Phục vụ nhầm thức ăn" rồi cứ thế bưng đi.

Lúc đó tôi chợt không rét mà run, nguyên nhân chính là do mùi vị của nồi canh kia.


Tôi liền hỏi ông chủ, trong nồi canh là thứ gì?
Ông chủ thản nhiên đáp lại: "Đương nhiên là canh thịt rồi.

" Câu trả lời tựa như nói đùa, lại tựa như vô cùng nghiêm túc.


Đám bạn cùng phòng tôi được một trận cười phá lên.

Duy chỉ có mình tôi thấy được ánh sáng lóe lên nơi khóe mắt của ông chủ tiệm.

Khi ông ta nhắc đến "Thịt", nhất định chính là "Thịt" mà tôi biết.

Tôi không thể ngờ tới, thế mà lại có người đem "Thịt" đi nấu canh! Như vậy, "Thịt " cũng được coi là một món ăn được sao?.

 
Chương 32: 32: Ngày 12 Tháng 9


Editor: Hanii
Tiệm cơm kia được mở ở cách cổng trường tôi không xa, mỗi lần tôi đi ngang qua đều có thể nhìn thấy.

Lần nào tôi cũng để ý đến từng vị khách bước ra từ nơi này, luôn cảm thấy đây đều là những kẻ ăn "Thịt" người.

Nhưng tôi cũng không dám đi vào, bởi lẽ tiệm cơm này đem đến cho tôi cảm giác giống như khách điếm Long Mon ngày xưa, đại khái chính là nơi làm ra bánh bao thịt người, nơi đó chỉ coi thịt người là một nguyên liệu nấu ăn mà thôi.


Tại sao chuyện vô lý như thế này lại có thể phát sinh? Thật không tưởng tượng nổi sẽ có người thưởng thức thịt của đồng loại như một món mỹ vị!
"Aizz, cũng không phải thịt nào cũng được coi là Thịt đâu nhé! Đây chính xác là phải đi vạn dặm trong nhân gian mới có thể tạo ra được món ngon như thế này!"
Một vị khách từ trong quán cơm đi ra, vừa ợ vừa cảm thán nói.

"Đúng vậy nha, hiện nay sản lượng Thịt ngày càng ít đi, muốn ăn được một bữa thậm chí phải hẹn trước mấy ngày trời.


"
Một vị khách khác nói xen vào.

Tôi đưa mắt dõi theo bóng dáng họ rời đi, trong lòng cười khổ.

Hóa ra không phải thịt nào cũng được coi là "Thịt", chúng ta ở trong mắt bọn họ cũng chỉ giống như một đàn heo lúc nào muốn cũng có thể giết, chỉ cần thịt đủ ngon, đủ tiêu chuẩn đều đem đi giết lấy thịt ăn bất cứ lúc nào!.

 
Chương 33: 33: Ngày 19 Tháng 7


Editor: Hanii
Tối hôm nay là ngày hội đoàn thể, ngay cả các thành viên của Hội sinh viên, Câu lạc bộ đều tham dự để tuyên truyền, chiêu mộ tân sinh viên.

Tại đây tôi lại gặp được học tỷ trong ban thu học phí lúc trước.

Chị ấy đang cười nói rất nhiệt tình nhằm tuyên truyền giúp Hội học sinh.


Tôi nhìn chằm chằm vào chị ấy, nhưng có thể chị ấy không nhớ rõ tôi cho lắm.

Nực cười biết bao, khi sự kiện kia lại tạo thành một vết thương lớn khắc sâu trong lòng tôi, ấy vậy mà người gây ra tai họa này lại không hề nhớ đến việc ác mà mình đã từng làm.

Mặt quỷ trên người chị ta vẫn hiện rõ nụ cười đắc ý, chẳng khác nào đang nhạo báng tôi là một đứa ngu xuẩn!
Vì vậy tôi lặng lẽ ghi nhớ họ tên cùng số điện thoại của chị ta trên tấm bảng đen.


Dựa vào cái gì chứ? Tại sao chị ta có thể đắc ý, tự do thống khoái lắc lư trước mặt tôi như vậy? Chị ta xứng đáng làm sinh viên giỏi trong mắt thầy cô, là học tỷ mà các tân sinh viên cần phải tôn trọng hay sao?
Dựa vào cái gì mà chị ta có thể buông xuống hết thảy gánh nặng, còn tôi thì vẫn phải chìm đắm trong màn đêm u tối này?
Mặc dù hiện tại tôi không có cách nào để trả thù, nhưng vẫn sẽ luôn luôn ghi nhớ chị ta.

Rồi đến một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ quay lại trả món nợ này.

.

 
Chương 34: 34: Ngày 18 Tháng 9


Editor: Hanii
Tôi cảm thấy tâm trạng hôm qua của mình có phần không thích hợp, phải chăng là do chịu ảnh hưởng của mặt quỷ đó.

Trong đầu tôi lúc đó tràn ngập nỗi oán hận muốn trả thù, chỉ muốn khiến cho học tỷ kia phải hối hận xin tha.


Tại sao tôi lại đột nhiên trở lên kỳ quái như vậy? Rõ ràng đã quyết định bỏ qua chuyện này rồi cơ mà.

Tôi nhìn bản thân trong gương suốt nửa giờ đồng hồ, chỉ vì lo sợ sau lưng mình cũng có mặt quỷ giống vị học tỷ đó.

Thật may là không có.


Sau đó tôi liền muốn xóa số điện thoại kia đi.

Tuy nhiên vẫn do dự một hồi lâu.

Tôi luôn cảm thấy rằng, chẳng phải oán hận hay gì đó, chỉ là mỗi khi nhớ đến chị ta sẽ đều nghĩ đến sự kiện kia, tuy nhiên tôi cũng chẳng vì thế mà làm ra những chuyện điên rồ để trả đũa chị ta.

.

 
Chương 35: 35: Ngày 22 Tháng 9


Editor: Hanmi
Hôm nay tôi lại phát hiện ra "Thịt" mới.

Chính là trong lúc đang tham gia lớp học của giảng viên chuyên ngành - cô giáo Ngô với dáng vẻ hào phóng, chỉ là hơi mập một chút.

Hai ngày trước, khi đi học tôi cũng không ngửi được thứ mùi đó trên người cô ấy.


Tôi cũng chỉ vừa mới phát hiện được mà thôi.

Thấy vậy, tôi liên tưởng ngay tới lời nói của hai vị khách trong tiệm cơm mà tôi tình cờ nghe được.

Bọn họ nói, số lượng "Thịt" đang ngày càng ít đi.


Việc này cũng đồng nghĩa với việc, sắp tới đây sẽ có người động thủ với cô giáo Ngô đúng chứ?
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác kỳ quái lạ thường, cũng không phải sợ sệt, chỉ là có chút lo lắng, lại chán ghét cùng mờ mịt chờ mong ngày đó nhanh đến.

Tôi thậm chí còn đi qua nhắc nhở cô giáo Ngô, cảnh báo cô ấy thời gian sắp tới phải chú ý an toàn, nhất là đối với những người bên cạnh.

Tuy nhiên, điệu bộ của cô ấy có vẻ cũng không để lời nói của tôi ở trong lòng.

.

 
Chương 36: 36: Ngày 26 Tháng 9


Editor: Vy Vy
Cô giáo Ngô mất tích.

Không, không thể nói là mất tích, cô ấy chỉ là theo bạn trai chuyển đi.

Lúc đến văn phòng tôi đã nghe các giáo viên khác nói như thế.


Nghe nói bạn trai cô ấy muốn đưa cô ấy cùng đến phương Nam, ban đầu cha mẹ cô giáo Ngô không đồng ý, người bạn trai liền trực tiếp đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm bên trong có 50 vạn, chỉ lên trời mà thề rằng nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.

Cô giáo Ngô chính mình nguyện ý, cha mẹ cô ấy cuối cùng cũng chấp thuận.

Các giáo viên cùng nhau thảo luận bát quái với vẻ mặt rất hâm mộ, nói cô giáo Ngô có thể gặp được một người bạn trai như vậy hẳn là đã tu luyện phúc khí tám đời.


Nhưng tôi biết, cô giáo Ngô đã bị chính bạn trai của mình bán đi.

Tuy rằng tôi không rõ "thịt" có thể bán được bao nhiêu, nhưng khẳng định không ít hơn 50 vạn.

Bằng không sao lại trùng hợp như vậy, trên người cô giáo Ngô vừa xuất hiện mùi "thịt", bạn trai cô ấy liền muốn đưa cô ấy đi, trước đây chưa từng nghe qua người nào có tiền cỡ vậy, vừa ra tay chính là 50 vạn.

.

 
Chương 37: 37: Ngày 30 Tháng 9


Editor: Vy Vy
Rốt cuộc cũng đến ngày nghỉ, ở trong trường học hơn một tháng, cảm thấy vẫn là về nhà tốt hơn.


Tuy rằng, ở nhà cũng không thể tránh được "thịt" xuất hiện, nhưng ít ra, đó là địa phương tôi đã sinh sống gần hai mươi năm.

Nếu nơi nơi đều có nguy hiểm, vậy không bằng ở bên cạnh người thân của mình.


So sánh với khi rời đi, tôi đối với việc trở về vô cùng chờ mong.

.

 
Chương 38: 38: Ngày 1 Tháng 10


Editor: Vy Vy
Hôm nay! thật cao hứng.

Cha mẹ tôi đã đến nhà ga đón tôi, hơn nữa giống với các bậc phụ huynh nghênh đón đứa con đi xa nhà trở về, bọn họ rất vui vẻ, rất cao hứng, hỏi tôi ở trường học sinh hoạt thế nào, quan hệ với các bạn học có tốt đẹp không, giáo viên giảng bài có tiếp thu tốt không! Còn làm những món ăn ngày thường tôi thích ăn.


Chỉ trừ một việc! Thời gian gần đây bọn họ có nuôi một con chó.

Con chó kia thích ăn thịt, bọn họ còn mua một cái tủ đông chuyên dùng để đông lạnh mấy thứ thịt bốc mùi do "ai đó gửi tới".

Ha ha, thịt có mùi hôi thối.


Giống như tủ đông ở nhà Đại Mễ.

Ngay cả những lý do thoái thác cũng giống nhau.

.

 
Chương 39: 39: Ngày 2 Tháng 10


Editor: Vy Vy
Tôi thật sự không thích con chó kia.

Nó luôn nhìn chằm chằm vào tôi một cách thầm lặng, như thể chỉ cần tôi không chú ý nó sẽ lập tức nhào lên cắn tôi một miếng.

Trên thực tế, mới vừa rồi, nó đã nhào tới.


Tôi giơ chân lên đá văng nó đi.

Sau đó, nó lại ngồi tại chỗ, tiếp tục yên lặng mà trừng mắt nhìn tôi.

Trong mắt lóe lên tia lục quang.

Giống như người chủ nhà hàng đó.


Nghe nói, chó cũng mang huyết thống của sói.

Vào thời điểm tức giận trong mắt sẽ hiện lên tia lục quang.

Cũng có người nói, một con chó sau khi ăn thịt người, nó sẽ thức tỉnh một phần huyết thống bên trong nó và biến thành sói.

Như vậy thì những người ăn thịt người, chính là người sói sao?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom