Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Tình Của Lý Tổng

Chương 373


Chương 373

Thư Vãn thở phào một cái: “Không bị thương là tốt rồi, việc báo thù cứ để tớ, tớ sẽ nghĩ cách đối phó với bọn họ.”

Sam Sam lại nhìn cô lắc đầu: “Không cần cậu bận tâm, Liên Tĩnh Nhược và Ninh Uyển đã phải báo ứng mà họ đáng bị nhận rồi…”

Thư Vãn nhíu mày, mặt có chút khó hiểu hỏi: “Báo ứng?”

Sam Sam lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, vừa nghịch điếu thuốc vừa kể: “Tớ định tìm Liên Tĩnh Nhược để tính sổ, nhưng cô ta đã bị người ta bán vào hộp đêm làm gái phục vụ, lúc người nhà họ Liên cứu được cô ta ra thì đã phát điên rồi.”

“Tớ thấy bộ dạng của cô ta như vậy thì cũng có ý định báo thù nữa, cho nên lại tìm tới Ninh Uyển thì lại phát hiện cứ mỗi tháng sẽ có một người tìm tới hành hạ cô ta, mặc dù không làm gì cô ta nhưng cũng chịu đủ sỉ nhục.”

“Tớ chỉ có thể chuyển hướng mục tiêu sang Quý Tư Hàn, nhưng ba năm nay hắn càng ngày càng mạnh, đến cả nhà họ Liên và nhà họ Ninh cũng bị hắn nuốt chọn. Hắn còn rót vốn vào trong Cố Thị, hiện tại có thể nói là một tay che trời, không ai đấu lại hắn…”

“Tớ không có cách, cho nên chỉ có thể chọn cách ngu ngốc này, quyến rũ Quý Lương Xuyên thế chỗ An Nghiên, trở thành người bầu bạn bên gối cho hắn.”

“Tớ muốn mượn sức của Quý Lương Xuyên để báo thù Quý Tư Hàn, nhưng tớ đã quá ngu ngốc, Quý Lương Xuyên sẽ không vì một nữ nhân mà đối đầu với anh hắn. Tớ hiểu đạo lý này nên lúc muốn chấm dứt mối quan hệ này thì Quý Lương Xuyên lại không chịu buông tha cho tớ…”

Sam Sam thoát ra khỏi những hồi ức quay đầu nhìn Thư Vãn. “Vãn Vãn, cậu yên tâm, tớ sẽ không yêu Quý Lương Xuyên, trên thế giới này ngoài Tư Việt ra thì không có tên đàn ông nào tốt cả.”

“Cho nên, tớ sẽ không giống trước đây chỉ cần người ta đối tốt với tớ một chút là sẽ móc tim đưa cho người ta, căn bản không xứng đáng.”

Lần nữa nghe thấy cái tên Tống Tư Việt làm cho ánh mắt của Thư Vãn ảm đạm đi. Trên thế giới này, người đàn ông đối xử tốt với cô nhất đã không còn nữa rồi.

Cô cụp mắt, hàng lông mi dài che đi sự đau đớn trong ánh mắt, cô cảm kích nói với Sam Sam: “Sam Sam, cảm ơn cậu, vì tớ mà đã hy sinh nhiều tới như vậy, tớ không biết nên báo đáp cậu ra sao, nếu như cậu không muốn cùng với Quý Lương Xuyên nữa, tớ sẽ giúp cậu giải quyết…”

Sam Sam cười một cái, cũng không đáp lại câu nếu như kia của Thư Vãn. Cô chỉ đưa tay sờ tóc Thư Vãn: “Cậu vẫn còn sống, đó chính là báo đáp lớn nhất tớ muốn rồi, sau này cứ an ổn ở cạnh tớ, không được rời khỏi tầm mắt tớ, nghe rõ chưa?”

Sam Sam chính là tia sáng duy nhất trong sinh mệnh của Thư Vãn, luôn sưởi ấm cho con tim của cô. Không cần biết cô bước vào hố sâu nào, Sam Sam luôn kịp lúc xuất hiện tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Giống như lúc này, Sam Sam không oán hận trách cứ, chỉ ấm áp đem tất cả những gì bản thân có hy sinh vì cô…Thư Vãn mắt đỏ ửng ôm chầm lấy Sam Sam nói: “Sam Sam, lần này tớ quay về, hãy để tớ chăm sóc cậu.”

Sam Sam cười dịu dàng cũng không từ chối: “Cậu nhớ đấy, đợi tới lúc tớ già rồi nằm im một chỗ để cậu chăm tớ, cho tớ ăn cho tớ uống, còn phải đẩy xe lăn cho tớ, có khi còn phải dọn vệ sinh cho tớ nữa…”

Thư Vãn bị Sam Sam chọc cho bật cười, hai má lúm đồng tiền mờ mờ ở hai bên má hiện hẳn lên: “Đẩy xe lăn có là gì, vì cậu tớ bằng lòng tất.”

Sam Sam thấy cô cười cũng bật cười theo, sau đó quay người mở ngăn kéo lấy từ bên trong ra một chiếc túi.
 
Chương 374


Chương 374

Cô lấy đồ từ bên trong túi ra rồi nhỏ giọng nói với Thư Vãn: “Chỗ chung cư trước đây, tớ sợ ở đấy lại nhớ quá khứ đau thương cho nên chuyển đi, nhưng trước khi đi tớ cũng đem theo tất cả những thứ quý giá nhất mà cậu để lại…”

Cô lấy ra cái điện thoại mà Thư Vãn đã từng dùng: “Tớ giữ lại chiếc điện thoại này của cậu, số điện thoại tớ cũng giữ nguyên, tớ nghĩ chỉ cần số điện thoại không bị xoá thì cậu mãi mãi hiện diện trên thế giới này, sẽ không bao giờ bị thời gian lãng quên.”

Sam Sam nói tới đây ánh mắt có chút phúc tạp. “Hình như cái người tên Dịch Tiên Sinh – Bi3n Thái cũng nghĩ như tớ, còn chưa đợi tớ nạp tiền vào số điện thoại của cậu hắn ta đã nạp trước rất nhiều tiền rồi, giống như là muốn nói số điện thoại này mãi mãi tồn tại vậy.”

“Hơn nữa trong 3 năm này, hắn gửi cho cậu hàng nghìn cái tin nhắn. Lúc đầu tớ cảm thấy hắn thực sự phiền phức cho nên kéo hắn vào danh sách đen, sau này hắn liên tục đổi số điện thoại để nhắn tin cho nên tớ cũng kệ hắn.”

Sam Sam im lặng một lúc lại nói: “Cái tên Dịch Tiên Sinh này gần như ngày vào cũng nhắn tin, thực sự rất kiên trì, tớ cảm thấy chắc hắn thực sự thích cậu…”

Thư Vãn nghe Sam Sam nói vậy thì cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô nhận điện thoại rồi mở khoá màn hình, nhìn thấy thông báo tin nhắn nhiều vô kể, cô có chút không dám tin. Cái vị Dịch Tiên Sinh kia chỉ mà một kẻ hứng thú với cơ thể của cô, sao có thể kiên trì gửi tin nhắn tới ba năm được.

Chả nhẽ hắn không chỉ đơn thuần là hứng thú với cơ thể cô? Thư Vãn đem theo sự nghi hoặc của bản thần mà lướt xuống dưới cùng của chuỗi thông báo, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình mở từng tin nhắn một…

[Anh rất nhớ em]

[Em có thể trở về không]

[Em trở về đi, anh có một bí mật vẫn chưa nói cho em biết]

[Hôm nay anh đã mơ thấy em, em bảo anh đừng có bám lấy em nữa]

[Anh không muốn bám lấy em, nhưng anh không khống chế được chính bản thân mình]

[Anh nhớ em, nhớ đến phát điên, cầu xin em hãy nói cho anh biết, anh rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngừng nhớ em]

[Em có thể quay về không…cầu xin em đấy, quay về được không]

[Họ nói rằng, người đã chết thì không quay lại được nữa, vậy anh phải làm sao mới có thể gặp được em đây]

[Anh uống thuốc an thần, anh đã nhìn thấy em, thật là tốt, lại có thể nhìn thấy em một lần nữa]

[Em ở trong ảo ảnh nói với anh rằng, thật ra em cũng rất yêu anh]

[Anh ôm chặt em trong vòng tay, đáp lại em rằng anh cũng yêu em]

[Nhưng mà, đây đều là ảo giác, sao em có thể yêu anh được chứ]

[Anh bắt đầu cảnh cáo bản thân rằng, người em yêu là một người khác, đừng ôm bất cứ hi vọng nào với em nữa, buông bỏ đi thôi]

[Nhưng mà, anh không buông bỏ được, em chính là cây anh túc, khiến anh nghiện, không cai được, không quên được]

[Thư Vãn, anh yêu em, nếu có cơ hội làm lại, anh sẽ dùng cả sinh mạng này để yêu em, em trở về đi được không]

Thư Vãn đọc đến đây, thì không dám đọc tiếp nữa.
 
Chương 375


Chương 375

Cô không ngờ rằng, trên thế gian này, lại có một tên tội phạm điên cuồng nhớ nhung cô.

Hắn vẫn không dùng bộ mặt thật để đối diện với cái mà hắn gọi là tình yêu, chỉ dùng cách này để tế bái cô.

Thư Vãn không thể hiểu được mục đích của hắn, lại bị mấy nghìn tin nhắn của hắn làm cho kinh hãi…

Sam Sam nhìn thấy cô thất thần, không nhịn được mà nói: “Lúc đầu tớ nhìn thấy anh ta điên cuồng nhắn tin tới, liền lấy danh nghĩa của cậu để hẹn anh ta tới, tớ hẹn anh ta tới chủ yếu là để dẫn cảnh sát tới bắt anh ta, dù gì thì anh ta cũng từng xâm phạm cậu, nhưng lại không thấy anh ta tới, ngược lại là gặp được…”

Sam Sam ngừng lại, người đàn ông xuất hiện trong tiệm cà phê ngày hôm đó chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.

Người lạnh nhạt, bạc tình như Quý Tư Hàn sao có thể nhớ nhung Vãn Vãn với cách thức như vậy được.

Sam Sam nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nói cho Thư Vãn biết: “Dù sao thì hắn cũng không dám tới, cũng không bắt được hắn.”

Thư Vãn nắm chặt điện thoại, ngước mắt nhìn Sam Sam: “Những chuyện này vốn dĩ là tớ làm, nhưng cậu lại vì tớ mà gặp nguy hiểm, tớ…”

Sam Sam chặn đứng suy nghĩ ấy của cô: “Nếu là tớ gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng sẽ giúp tớ thôi, vậy nên đừng có nói lời cảm ơn thêm nữa.”

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, rũ mắt xuống lại nhìn màn hình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Dạ tiên sinh này, trông có vẻ như rất thích cô, nhưng anh ta lại không dám xuất hiện, tại sao vậy?

Cô nghĩ không ra, cũng không có tâm trí nào để đi tìm hiểu tâm lí của một tên tội phạm, nên cũng không tiếp tục xem nữa.

Sau khi cô bỏ chiếc điện thoại cũ vào trong túi kín, muốn khuyên Sam Sam đi nghỉ ngơi, thì thấy từ bên ngoài cửa sổ có một ánh đèn pha chiếu vào.

Ánh đèn xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu vào mắt rất chói, rất may là chỉ trong chốc lát đã chuyển thành chùm đèn tia thấp.

Chẳng bao lâu sau, phía dưới lầu truyền tới âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, tiếp đó, một bóng người cao ráo đẩy cổng tiến vào.

Trì Nghiễn Châu bước tới trước của biệt thự, ngẩng đầu, nhìn ánh đèn sáng trên phòng, lạnh lùng gọi: “Sơ Nghi. Về nhà thôi.”

Cánh cửa sổ cạnh phòng đang mở, giọng của anh ta truyền tới tầng trên một cách rõ ràng.

Sắc mặt Thư Vãn thay đổi, cô không muốn về cùng Trì Nghiễn Châu, chỉ muốn ở bên cạnh Sam Sam.

Nhưng Trì Nghiễn Châu hiển nhiên là sẽ không để cho cô tùy ý đem trái tim của chị gái tiếp tục ở nhờ trong nhà của Sam Sam.

Cô khẽ thở dài, sau khi sống lại, sẽ không thể sống theo ý mình như xưa nữa rồi.

Trì Nghiễn Châu.

Sam Sam đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy Trì Nghiễn Châu mang vẻ nếu không đợi được Thư Vãn thì sẽ không từ bỏ.
 
Chương 376


Chương 376

Cô ấy cau mày, quay lại hỏi Thư Vãn: “Người đó không phải là chồng của chị cậu sao? Sao cứ quản cái chuyện cậu về hay không về vậy?”

Thư Vãn chỉ nói với Sam Sam chuyện mình sống lại như nào, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, mối dây dưa giữa mình và Trì Nghiễn Châu.

Cô lật chăn ra, bước tới trước mặt Sam Sam, nhìn Trì Nghiễn Châu ở dưới lầu nói: “Sam Sam, mình và anh ta đã kết hôn tại Anh.”

Khuôn mặt Sam Sam hiện lên vẻ kinh hãi, nhìn cô: “Cái gì cơ?”

Thư Vãn rất bình tĩnh nói với Sam Sam: “Mình vội vàng muốn về nước tìm cậu và Tống Tư Việt, nhưng anh ta lo mình sau khi về nước sẽ đem theo trái tim của chị gái chạy đi yêu người khác, cho nên liền lấy hôn nhân để trói buộc mình, nếu mình không đồng ý, anh ta sẽ không cho mình về nước.”

Sam Sam sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Vãn Vãn, nếu như vậy, chẳng phải là cậu sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh anh ta hay sao?”

Ánh mắt Thư Vãn ảm đạm thất sắc: “Thật ra, kể từ lúc anh ta vì để hoàn thành di nguyện của chị tớ mà đem trái tim của chị ấy đặt vào trong cơ thể này, đã xác định là tớ phải ở bên cạnh anh ta vĩnh viễn rồi…”

Cũng tức là hiện giờ Vãn Vãn còn sống, nhưng lại vĩnh viễn mất đi tự do.

Sam Sam không khỏi lo lắng: “Vãn Vãn, cậu có thể nghĩ cách thoát khỏi anh ta không?”

Cô có chút bất lực, nhìn Sam Sam: “Chỉ cần trái tim này còn ở đây, anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ…”

Hơn nữa, nếu không phải lúc đó anh ta quyết đoán, đem trái tim của chị gái thay vào cho cô, thì cô cũng chẳng sống lại được.

Bây giờ vừa mới sống lại, đã muốn thoát khỏi anh ta, dường như có chút không ổn.

Sam Sam nhíu mày nói: “Nhưng anh ta trông có vẻ không được bình thường, cậu có thể ứng phó nổi không?”

Thư Vãn cảm thấy Trì Nghiễn Châu chắc là sẽ không làm tổn thương cô, liền gật đầu nói: “Anh ta không được bình thường chắc là vì quá yêu chị gái tớ.”

Sam Sam chợt cảm thấy đây là một cái nút chết, rất khó giải quyết, liền không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào.

Lúc cô ấy im lặng, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, sợ Vãn Vãn khó xử, cô ấy cũng đành thở dài một hơi.

“Nếu anh ta không làm hại tới cậu, vậy thì hôm nay cậu về cùng anh ta đi, ngày mai tớ lại tới tìm cậu.”

Thư Vãn nghe vậy thì gật đầu, lúc quay người đi xuống lầu, bước chân hơi khựng lại.

Cô quay đầu nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tớ dùng thân phận của chị Sơ Nghi để về nước, bên chỗ Quý Lương Xuyên…”

Sam Sam khi nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi cô là Sơ Nghi thì cũng đã đoán được cô dùng thân phận của chị gái để về nước rồi, liền nở một nụ cười an ủi với cô: “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói với anh ấy, cũng không cho Quý Tư Hàn biết cậu là Thư Vãn.”

Thư Vãn sắc mặt không đổi, cong khóe miệng: “Cảm ơn cậu, Sam Sam…”

Sam Sam lắc đầu, nhìn bóng lưng ấy đi xa, vẻ lo lắng không thể che giấu.

Vãn Vãn rời khỏi Quý Tư Hàn, lại gặp phải người đàn ông như Trì Nghiễn Châu, không biết là may mắn hay là bất hạnh…

Thư Vãn sau khi ngồi vào ghế phó lái, nhìn sang Trì Nghiễn Châu: “Mười giờ đã về nhà, có phải là sớm quá không?”

Trì Nghiễn Châu ung dung chậm rãi, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy thì sửa thành tám giờ đi.”

Thư Vãn: Thôi coi như cô chưa nói gì đi…

Ở cổng biệt thự, một bóng người cao ráo, dựa vào phía trước cửa xe.

Giữa những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh, là một gương mặt góc cạnh, tuấn tú.

Hàng mi dày khẽ rủ, ánh đèn mờ ảo khẽ hắt lên gương mặt ấy.

Cổ áo sơ mi hơi mở, trên chiếc cổ là khung xương rắn rỏi, tay áo sơ mi xắn lên tới giữa cánh tay, lộ ra làn da trắng muốt.

Từ xa nhìn vào, toàn thân toát lên một vẻ cao quý lạnh lùng, khói thuốc quấn lên người anh ta càng khiến anh ta trông như người trong tranh.

=

Quý Tư Hàn dùng ngón tay thon dài khẽ gảy điếu thuốc.

Đốm lửa rơi lên da, mà hắn giống như là không cảm nhận được đau đớn.

Bên tai là âm thanh Tô Thanh đang thuật lại sự thực tàn khốc mà anh ta tra được.
 
Chương 377


Chương 377

“Quý tổng, trên tư liệu cho thấy, Sơ Nghi hoàn toàn không phải là Thư tiểu thư, cô ấy là Hoa kiều tại Anh, vẫn luôn sống tại Anh.

“Theo như thông tin bên Anh gửi tới, Thư tiểu thư có thể là người em gái không may bị thất lạc của cô ấy.”

“Ngoài ra, Sơ tiểu thư và thiếu gia thứ tư nhà họ Trì, Trì Nghiễn Châu, quả thực đã kết hôn, hôn lễ tiến hành tại nhà thờ bên Anh….”

Quý Tư Hàn nâng tay lên, ngón tay miết lên bờ môi mỏng.

Hương vị ngọt ngào thanh khiết khiến hắn chìm đắm ấy, rõ ràng là Thư Vãn.

Nhưng Tô Thanh lại lấy một tập tư liệu tới nói với hắn, người đó không phải là Thư Vãn.

Quý Tư Hàn khẽ hít một hơi thuốc lá, ánh mắt đạm bạc lộ ra vẻ không tin.

Trì Nghiễn Châu sau khi dừng xe xong, nhìn thấy bóng dáng cao ráo kia, lông màu nhíu lại.

“Sao lại là anh ta nữa vậy?”

Thư Vãn thuận theo tầm mắt của anh ta, nhìn người đàm ông dưới bóng đèn đường, vẻ mặt hơi giật mình.

Trì Nghiễn Châu chống một tay trên cửa sổ xe, liếc nhìn Thư Vãn: “Phiền phức cô tự chuốc lấy thì cô tự mình giải quyết đi.”

Thư Vãn thu lại tầm mắt, nhìn Trì Nghiễn Châu: “Trong nhà không phải có bảo vệ sao, nói bảo vệ đuổi anh ta đi đi.”

Cô không muốn có bất cứ dính dáng gì tới Quý Tư Hàn, tốt nhất là trở thành người xa lạ, vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Trì Nghiễn Châu nhìn phía sau chiếc Koenigsegg, hất cằm nói: “Bên anh ta người đông, tôi đánh không lại.”

Thư Vãn lúc này mới nhìn ra phía sau xe, còn có một hàng xe đang đậu, sắc mặt trầm xuống: “Vậy thì phải làm sao?”

Trì Nghiễn Châu cực kỳ đau đầu, mở cửa xe, bước vòng sang phía ghế phó lái, lôi Thư Vãn xuống.

Anh ta lôi cô, đi thẳng một mạch về hướng biệt thự, còn chưa bước chân vào biệt thự đã bị người ta ngăn lại.

Quý Tư Hàn lần này không cứng rắn cướp người, mà đạm bạc nói với Trì Nghiễn Châu: “Tôi tìm Sơ tiểu thư để hỏi một số chuyện, rồi sẽ trả cô ấy về cho anh.”

Trì Nghiễn Châu nghe thấy hắn gọi là Sơ tiểu thư chứ không phải Thư Vãn thì liền biết hắn đã điều tra bọn họ rồi

Anh ra ngước đôi mắt đen như mực lên, cũng lạnh nhạt nhìn Quý Tư Hàn.

“Vợ tôi không muốn nói nhiều với anh.”

Anh ta nói xong câu này liền túm lấy tay Thư Vãn, muốn đi vào trong biệt thự.

Cánh tay của Thư Vãn lại bị một bàn tay lạnh lẽo khác giữ chặt lại.

Quý Tư Hàn cúi thấp đầu, nhìn Thư Vãn: “Chỉ cần nửa tiếng.”

Thư Vãn nghe thấy câu này, vốn dĩ luôn cúi đầu lúc này cũng từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô lạnh nhạt, bình tĩnh, không có chút dao động nào: “Xin lỗi, tôi không muốn nói nhiều với anh.”

Bàn tay đang túm lấy cánh tay cô khẽ siết lại, cái cằm kiêu ngạo của người đàn ông lại lần nữa hạ xuống: “Mười phút.”

Hắn cứ túm lấy cô không buông, giống như là nếu không cho hắn một cơ hội nói chuyện thì hắn sẽ vĩnh viễn không buông ra vậy.

Thư Vãn nhíu đôi lông mày thanh tú, thở dài một hơi: “Năm phút, đứng đây nói.”

Quý Tư Hàn thấy cô đồng ý, tầm mắt lạnh nhạt hướng về phía Trì Nghiễn Châu.

Trì Nghiễn Châu lườm hắn một cái, nói với Thư Vãn: “Năm phút sau bắt buộc phải về nhà.”

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Trì Nghiễn Châu lúc này mới buông tay cô, bước vào trong biệt thự.

Sau khi anh ta đi, Thư Vãn lạnh lùng nhìn Quý Tư Hàn: “Nói đi.”

Cô ở trước mặt Trì Nghiễn Châu thì rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như khi cô ở trước mặt hắn trước kia vậy.

Nhưng lúc này khi cô ở trước mặt hắn, ngoại trừ bình tĩnh còn có một chút lạnh nhạt và không kiên nhẫn.

Thấy dáng vẻ của cô không còn như trước kia, cơn đau trong lòng Quý Tư Hàn càng đau đớn hơn.
 
Chương 378


Chương 378

Hắn đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô giật mình lùi lại sau một bước. Thư Vãn trợn mắt nhìn bàn tay trái của hắn, giống như bị ám ảnh tâm lý, trong con ngươi của cô chỉ còn lại vẻ sợ hãi.

Lý Quý Hàn nhìn thấy vậy thì như hiểu ra gì đó vội vã thu tay lại rồi nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Thư Vãn vốn đang giả vờ bình tĩnh lúc này tâm trạng như suy sụp: “Tránh xa tôi ra.”

Lý Quý Hàn lắc đầu: “Thư Vãn, anh không thể rời xa em được.”

Sắc mặt của Thư Vãn tối sầm lại: “Tôi đã nói rồi, tôi tên Sơ Nghi, đừng có gọi là Thư Vãn, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin.”

Đuôi mắt Quý Tư Hàn có chút đỏ: “Em…thật sự không phải cô ấy sao?”

“Không phải!” Thư Vãn hất cằm lên, thần thái khoa trương.

Hàng lông mi của Quý Tư Hàn khẽ rung lên, hắn cụp mắt xuống tỏ vẻ không tin. Hắn bước lên phía trước tiến lại sát gần cô, hắn đẩy cô vào góc tường rồi đưa tay chạm vào chỗ má lúm đồng tiền.

Thư Vãn tưởng hắn lại định cưỡng ép, cô lập tức lấy tay đẩy hắn một cái rồi quay người chuẩn bị bỏ chạy, vậy mà hắn bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Thân hình cao lớn bao lấy cơ thể nhỏ bé của cô, bờ ngực rắn chắc cũng áp vào lưng cô.

Thư Vãn vô cùng tức giận, cô liều mạng vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi vòng tay của người đàn ông này, hắn chứ như một bức tượng đồng bất động.

Cô chợt cảm thấy cực kỳ nực cười: “Thưa anh, anh có sở thích kỳ quặc với phụ nữ có chồng à?”

Người đàn ông phía sau không để ý tới lời nói châm biếm của cô, sau khi ôm chặt cô thì hắn giơ tay gạt tóc sau gáy của cô ra. Nói chính xác là khi hắn chạm vào vết sẹo nhỏ thì môi hắn hơi nhếch lên. Quả nhiên là Thư Vãn của hắn, hắn không nhận nhầm người.

Chỉ có điều vết sẹo này như đâm vào tim Quý Tư Hàn, nó làm cho ánh mắt băng lạnh của hắn nhuốm đầy vẻ tội lỗi. Ngón tay hắn run rẩy sờ vào vết sẹo sau gáy cô rồi lẩm bẩm không ngừng: “Xin lỗi, cái tát đó, muốn mạng của em…”

Thư Vãn nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của hắn: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

Sau cuộc phẫu thuật lấy đinh thì sau gáy đúng là có một vết sẹo nhưng Thư Vãn không định thừa nhận chuyện này. Quý Tư Hàn cũng không định ép cô thừa nhận, hắn chỉ dùng tay vuốt v e vết sẹo.

Hốc mắt hắn dần đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Còn đau không?”

Đau không? Đã từng đau.

Cơn đau khiến cô ngã gục trên nền nhà lạnh lẽo, thậm chí còn không thể thốt nên lời cầu cứu. Đau tới mức cô hoàn toàn tuyệt vọng về hắn, đến mức cô không còn ý chí muốn sống nữa. Đau tới mức trước khi chết muốn gặp mặt hắn lần cuối, vậy mà hắn không thèm nghe điện thoại của cô.

Loại đau đớn đó không phải là đau đớn thể xác, nó làm sao có thể so sánh bằng. Nhưng chỉ khi đau đớn như vậy cô mới nhận ra, người đàn ông tên Quý Tư Hàn này vô tình với cô tới mức nào.

Vậy mà tên đàn ông vô tình ấy lúc này lại ôm cô thật chặt, hỏi cô có còn đau không, có đáng cười hay không?

Thư Vãn lạnh giọng không chút biểu cảm: “Trong vòng năm phút hãy buông tôi ra.”

Đã ôm được người vào lòng làm sao hắn lỡ buông ra: “Có vài với còn chưa nói với em.”

Hắn vùi chiếc cằm của mình vào hõm cổ cô sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: “Vãn Vãn…”

Sắc mặt của Thư Vãn càng thêm âm trầm: “Đừng có gọi tôi như vậy!”
 
Chương 379


Chương 379

Năm đó khi hắn ấn cô xuống giường điên cuồng chiếm lấy cô, hai từ được gọi nhiều nhất chính là hai từ này. Khiến cô lầm tưởng rằng hắn đang gọi tên cô, không tự chủ nổi mà trao chọn trái tim mình cho hắn.

Cô đúng là kẻ ngốc, loại người như Quý Tư Hàn thì làm sao có thể động lòng với một tình nhân. Lúc trước không nhìn ra, bây giờ mới sáng mắt, cô cảm nhận được mình đã từng ngu ngốc tới mức nào.

Quý Tư Hàn ngơ ngác nhìn vẻ mặt kháng cự của Thư Vãn. Tiểu thư Kiểu đã từng nói, cô ấy cho đến khi chết vẫn nghĩ anh dùng cô làm người thế thân. Cô ấy luôn nghĩ rằng anh gọi cái tên này từ trước tới giờ không phải gọi tên cô sao?

Quý Tư Hàn vội vã nói với cô: “Vãn Vãn, cách gọi này từ trước tới giờ vẫn luôn là em, chưa bao giờ là người khác.”

Ba năm đã qua mọi lời giải thích đều là muộn màng, không thể gợi lên được chút cảm xúc nào chỉ còn đọng lại sự khó tin. Trong đôi mắt của Thư Vãn không có chút cảm xúc thậm chí chỉ có sự thờ ơ.

Vẻ thờ ơ của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn lại thêm lần nữa đau đớn, hắn không khỏi siết cánh tay cô càng thêm chặt hơn. Giống như là nếu không giữ chặt lấy thì cô sẽ biến mất. Hắn không chịu được sự chia ly, hắn không muốn chịu sự ly biệt đó.

Hắn dùng hết sức ôm lấy cô: “Thư Vãn, anh sai rồi, có thể…cho anh thêm cơ hội nữa không?”

Hắn thậm chí còn không biết nên giải thích hiểu nhầm mấy năm nay như thế nào, cũng không biết làm cách nào biểu đạt được nỗi nhớ nhung của hắn. Hắn cúi đầu, dùng giọng điệu cầu xin van xin cô cho hắn thêm một cơ hội, một cơ hội được trân trọng cô…

Hàng lông mi của Thư Vãn run lên, nhưng thần thái lại lạnh băng: “Tôi không phải Thư Vãn…”

Quý Tư Hàn cứng đơ người nhưng vẫn đưa tay lên nắm chặt lấy cằm cô rồi đặt một nụ hôn xuống. Thư Vãn bị hành động đột ngột này làm cho giận run cả người, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng làm cách nào cũng không thoát được.

Lúc đầu hắn chỉ muốn thử một chút không ngờ một khi đụng vào cô Quý Tư Hàn cứ như phát điên. Hắn nhớ cô, muốn gần cô, hắn sợ cảm giác cô không tồn tại. Hắn chỉ có thể giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn không quan tâm điều gì hết chỉ chăm chú hôn cô.

Hắn hôn cho tới khi cả khuôn mặt cô bỏ bừng lên, lúc này hắn mới đành bỏ cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô như cũ. Còn chưa đợi cô mở miệng hắn đã đưa tay miết lấy đôi môi đỏ mọng của cô: “Em xem, mỗi lần anh hôn em, em đều có phản ứng như vậy, tại sao em không thừa nhận?”

Thư Vãn tức đến mức mặt từ đỏ chuyển qua xanh, toàn thân cô phát run: “Anh là đồ điên!”

“Đúng, anh điên rồi!!”

Quý Tư Hàn đột nhiên mất khống chế hai mắt hắn như phát hỏa: “Anh đúng là phát điên rồi cho nên buổi đêm nhớ về em sẽ mất ngủ, anh điên đến mức yêu em hết thuốc chữa, anh đã điên rồi, từ khi yêu em anh đã điên rồi!”

Thật vô lý, khi bắt đầu ở bên nhau hắn đối xử lạnh nhạt với cô, vậy mà bây giờ hắn gào lên nói yêu cô? Thư Vãn vẫn liều mình giãy giụa khỏi đôi bàn tay đang ôm cứng lấy cô.

Chiếc nhẫn kim cương cứa vào tay hắn đến chảy cả máu vậy mà hắn vẫn nhất quyết không buông ra, hắn thật sự đã phát điên rồi!

“Quý Tư Hàn!”

Cô tức tới mức hét lên, cô xé bỏ lớp mặt nạ mang tên Sơ Nghi, dùng thân phận Thư Vãn lạnh lùng nhìn hắn.

Nghe thấy cô gọi tên mình hai mắt Quý Tư Hàn càng đỏ hơn: “Cuối cùng em cũng thừa nhận…”

Thư Vãn lạnh giọng: “Thừa nhận thì sao?”
 
Chương 380


Chương 380

Quý Tư Hàn ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ ngầu của hắn từ từ cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt của cô lạnh nhạt không chút cảm xúc, trong đôi mắt chỉ có sự khinh thường. Nhìn thấy bộ dạng này của Thư Vãn hắn đột nhiên không biết nên làm gì với cô.

Hắn muốn nói cái gì đó thì Thư Vãn ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt của hắn in vào trong đôi mắt cô.

“Anh vừa mới nói anh yêu tôi, là thật sao?”

“Đúng…”

Quý Tư Hàn thấy cô nói chuyện với mình thì nhẹ nhàng gật đầu một cái “10 năm trước ở đại học A…”

Hắn muốn nói với cô rằng bản thân đã động lòng với cô từ rất lâu rồi, nhưng lại bị âm thanh lạnh lùng của cô cắt ngang: “Vậy tôi hỏi anh, nếu anh yêu tôi tại sao năm đó anh bắt tôi chờ đợi, chờ hợp đồng kết thúc, rồi lại tách ra, anh không bằng lòng sao?”

Quý Tư Hàn lòng đau như cắt, ánh mắt như bị một tầng sương che phủ. Đây đã từng là quyết định ngu ngốc nhất đời hắn, đợi sau khi hai người chia tay hắn đã từng vô số lần hối hận về quyết định này.

Hắn đè nén cơn đau trong lòng giải thích: “Anh đồng ý với anh cả phải cưới Ninh Uyển.”

Thư Vãn vẫn lạnh lùng như cũ: “Cho nên cô ta vừa về nước anh lập tức bỏ rơi tôi.”

Quý Tư Hàn mở miệng nhưng lại không nói nổi lên lời, năm đó khi kết thúc hợp đồng hắn đúng là định bỏ rơi cô. Hắn muốn thực hiện lời hứa với anh trai hắn, mà cô ấy cũng đâu yêu hắn cho nên hắn đành lựa chọn bỏ rơi cô.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù là lý do gì đi chăng nữa thì trong mắt cô hắn vẫn là một kẻ không chút do dự bỏ rơi cô, hắn không có cách nào phản bác được.

Hắn im lặng làm cho khoé miệng Thư Vãn nhếch lên: “Quý Tư Hàn, anh thực chất đâu có yêu tôi, chỉ là chưa chiến được nên không can tâm.”

Quý Tư Hàn lắc đầu nói: “Anh biết đâu là yêu đâu là chiếm đoạt, Thư Vãn em không thể phủ định anh như vậy.”

Thư Vãn thất thần cúi đầu nhìn cánh tay của hắn đang ôm chặt cô, một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không lạnh nhạt với tôi tới vậy, cũng sẽ không bao bỏ rơi tôi rồi nhưng vẫn tìm tới nhục nhã tôi, bởi vì từ đầu tới cuối anh luôn coi tôi là thế thân của Ninh Uyển, chỉ là một công cụ giải quyết nhu cầu s1nh lý cho anh.”

Cô lạnh lùng nhìn hắn: “Anh đã từng nói với A Lan, tôi đối với anh chỉ là một nhu cầu s1nh lý, anh còn từng nói rằng đừng bao giờ mơ tưởng việc có được tình yêu của anh. Anh nói xem, anh như vậy thì sao tôi tin anh yêu tôi được.”

Quý Tư Hàn muốn giải thích nhưng Thư Vãn không để hắn có cơ hội nói: “Còn có…”

Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang chút ấm ức: “Anh vì em gái anh, vì vị hôn thê của anh, không một chút do dự đánh tôi, lúc đó anh còn không thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái. Mà dù anh có quay lại tôi cũng không…”

Nói tới đây sự ấm ức gần như đã tan biến sạch sẽ, thay vào đó là sự thản nhiên: “Trước lúc đối mặt với cái chết, tôi muốn gặp anh lần cuối, nhưng anh còn không thèm lưu số của tôi, loại đàn ông như anh đời này tôi không muốn gặp lại.”

Nói xong cô cười với Quý Tư Hàn: “Thưa anh Quý, tôi đã chấm dứt với quá khứ đó rồi, anh cũng bỏ xuống đi, chúng ta dừng ở đây.”

Những lời nói của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn đau đớn vô cùng, lúc cô không nhận cô là Thư Vãn hắn vẫn còn có chút hy vọng. Nhưng bây giờ cô vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, người phụ nữ anh đang ôm trong lòng lúc này sẽ mãi mãi rời xa anh.
 
Chương 381


Chương 381

Hắn ôm chặt cô thêm lần nữa, hắn cầu xin cô: “Hãy cho anh giải thích…”

Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn quan trọng nữa, tôi không bận tâm nữa rồi. Dù gì tôi cũng chưa bao giờ yêu anh Quý đây mà.”

Quý Tư Hàn đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, em đã bao giờ yêu anh đâu…”

Hắn tuyệt vọng buông lỏng Thư Vãn ra rồi lùi lại sau. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm: “Thật sự là chưa bao giờ sao?”

Thư Vãn run lên một cái nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại rồi kiên định lắc đầu.

Nhưng khóe miệng của Quý Tư Hàn lại càng cong lên: “Vậy những thứ này tượng trưng cho điều gì?”

Hắn lấy ra lá thư bằng giấy luôn mang theo bên người rồi đưa cho Thư Vãn: “Những cái này, tượng trưng cho điều gì?”

Thư Vãn nhìn thấy lá thư được bảo quản rất tốt không có chút hao tổn nào thì khuôn mặt bỗng nghệt ra. Cô bắt đầu từ lúc nào thì thấy thất vọng về hắn? là lúc hắn ôm lấy cô, làm ra những cử chỉ thân mật với cô, nhưng miệng lại nói rằng đừng vọng tưởng hắn sẽ yêu cô.

Cô hiểu rõ câu nói đó, bản thân cô không là gì trong lòng hắn cùng lắm chỉ là công cụ giải tỏa s1nh lý. Nhưng bây giờ…..

Cô ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn đang kích động, trong ấn tượng của cô hắn luôn là một kẻ cao ngạo chưa bao giờ có bộ dạng như lúc này. Nhìn hắn thế này cô càng không hiểu, rõ ràng lúc còn bên nhau hắn vô tình với cô như vậy.

Bây giờ lại lôi bức thư cô từng viết ra rồi hỏi đây là tượng trưng cho điều gì? Tượng trưng cho cái gì? Tượng trưng cho sự kết thúc.

Khi cô viết những dòng chữ này cô cũng chỉ là viết cho chính bản thân mình, hắn không yêu cô cho nên lúc đặt bút viết xuống cũng chính là đại biểu cho sự kết thúc. Đoạn tình cảm đơn phương này, ngay lúc hắn nói ra câu đó cũng là lúc cô hiểu rõ nó đã kết thúc.

Thư Vãn sau một lúc im lặng thì đưa tay nhận lá thư trong tay hắn, cô cúi đầu trầm mặc một lát rồi không chút do dự xé lá thư làm đôi.

Lúc Quý Tư Hàn định đưa tay cướp lại thì đã không còn kịp…Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xé lá thư…

Hai mắt hắn đỏ ngầu không dám tin nhìn cô: “Tại sao…”

Thư Vãn nhếch miệng lạnh nhạt nói: “Anh Quý, lá thư này chỉ là do tôi tuỳ tiện viết ra, tôi từ trước tới nay không định để lại bất cứ thứ gì cho anh, xin anh đừng hiểu nhầm.”

Sắc mặt Quý Tư Hàn trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lá thư đã bị xé nát. Ba năm nay, hơn một ngàn đêm hắn làm sao có thể vượt qua…là dùng thuốc ngủ, là những con chữ trong lá thư này giúp hắn vượt qua.

Hắn tự nói với chính bản thân đây là di thư do cô để lại cho hắn, là thứ nói rõ trong lòng cô có hắn. Nhưng bây giờ cô lại nói chỉ là tuỳ tiện viết ra chứ không định để lại bất cứ điều gì cho hắn…

Quý Tư Hàn run rẩy nhưng vẫn nở một nụ cười nhạt, nụ cười tuyệt vọng này làm cho hắn càng trở nên thiếu sức sống. Hắn dùng đôi mắt mờ mịt nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thư Vãn.

“Nếu từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh, vậy tại sao trước khi chết lại muốn gặp anh lần cuối?”

Thư Vãn đã vì bản thân nói rõ ràng tới vậy mà hắn vẫn không chịu tin, cô hít một hơi rồi nói: “Đại khái trước khi con người ta chết đi thì chỉ muốn gặp lại người từng quen biết trên thế gian này một lần.”

Không phải là muốn gặp hắn mà là muốn gặp người quen biết trên thế giới này, hắn cũng chỉ là một trong số những người cô quen biết. Quý Tư Hàn lại lần nữa nở nụ cười, cười tới mức đuôi mắt đã đỏ ửng, cười tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt.
 
Chương 382


Chương 382

“Xem ra…em thực sự không yêu anh…”

Vì lá thư này mà hắn nhầm tưởng cô yêu hắn, rõ ràng cô đã nói đi nói lại rằng cô không hề yêu hắn….hắn cứ như một kẻ ngốc không muốn tin chuyện này…Cho đến thời khắc này hắn mới triệt để hiểu rõ lòng cô.

Hắn đè nén cơn đau trong lòng cúi người nhặt mảnh vụn của lá thư, những mảnh giấy mong manh dễ vỡ như chính mối lương duyên này, một khi đã đứt thì không có cách nào nối lại được.

Hắn đã từng tự mình đẩy cô ra xa, chính hắn là người tự tay huỷ hoại mối quan hệ của bọn họ. Thật công bằng…hắn không trách cô.

Hắn trách chính bản thân mình, lúc cô còn ở bên hắn thì lại không chịu trân trọng cô, hắn nắm chặt những mảnh giấy trong tay loạng choạng quay người rời đi. Tấm lưng cô quạnh của hắn càng trở nên đơn bạc.

“Quý Tư Hàn…”

Lúc tay hắn đặt lên trên cửa xe thì nghe thấy tiếng gọi của cô ở đằng sau lưng.

Hắn từ từ quay đầu, nhìn về bóng dáng nhỏ bé đứng dưới đèn đường.

Người mà hắn nhớ nhung suốt ba năm ấy, chỉ cần gọi một tiếng, cũng đủ để hắn buông bỏ tất cả, chạy tới ôm cô vào lòng.

Nhưng mà, hắn mới chỉ bước một bước, cô đã lùi về sau ba bước…

“Đừng lại đây.”

Trên mặt cô không có chút tình cảm nào, nếu có, cũng chỉ là sự đạm bạc và bình tĩnh.

“Điều tôi nên nói cũng đã nói hết rồi, vẫn mong anh sau này đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Hắn tưởng cô gọi hắn là để níu giữ hắn, không ngờ lại là bảo hắn đừng bám lấy cô nữa.

Gương mặt anh tuấn của Quý Tư Hàn trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn khiến hắn không thở nổi.

Nhưng cô không quan tâm cảm giác của hắn như nào, vứt lại một câu như vậy rồi trực tiếp quay người bước vào trong biệt thự.

Nhìn bóng dáng quyết liệt rời đi ấy, thân hình cao lớn của Quý Tư Hàn chợt có chút không đứng vững.

Cuối cùng, Tô Thanh đang đứng đợi đằng xa nhìn thấy dáng vẻ sắp ngã của hắn liền vội vàng chạy tới đỡ.

“Quý tổng, anh không sao chứ?”

Quý Tư Hàn không trả lời, cơn đau nhói trong tim khiến hắn đau đầu khủng khiếp.

Hắn tựa lưng vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn Tô Thanh: “Đưa thuốc cho tôi…”

Tô Thanh sững sờ, nhìn hắn lắc đầu: “Quý tổng, số thuốc đó anh không thể uống thêm nữa, còn uống tiếp nữa thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu.”

Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chằm chằm Tô Thanh: “Nếu không uống thuốc thì tôi phải làm sao…”

Ai có thể nói cho hắn biết phải làm sao đây, cái người đã ghim sâu vào trong trái tim này thì phải làm thế nào mới có thể rút ra được đây…

“Quý tổng…”

Tô Thanh đột nhiên không biết nên khuyên hắn thế nào.

Ba năm qua Quý tổng đã chịu đựng qua ngày như thế nào, anh ta đều tận mắt chứng kiến.
 
Chương 383


Chương 383

Anh ta không muốn Quý tổng lại sống dựa dẫm vào thuốc nữa, lại không nhẫn tâm để hắn tiếp tục chịu đựng sự dày vò.

Tô Thanh trầm ngâm một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Tư Hàn nói: “Quý tổng, giữa hai người nhất định có sự hiểu lầm, để tôi đi nói rõ với Thư tiểu thư.”

Tô Thanh quay người muốn đi vào biệt thự, giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ phía sau vang lên: “Không cần đâu.”

Tô Thanh quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”

Quý Tư Hàn không đáp lời anh ta, đôi lông mi dày từ từ rũ xuống.

Cô không yêu hắn, cho dù có nói với cô, giải thích với cô, thì cô cũng chẳng để ý đâu.

Quý Tư Hàn mở cửa xe, ngồi vào, đôi mắt đã từng như sao sáng, giờ phút này lại ảm đạm thất sắc.

Trong cuộc sống, có một vài tia sáng đến rồi lại rời đi không chút do dự, khi hoàn toàn mất hết hi vọng thì nó lại trở về.

Hắn vươn tay, muốn nắm chặt lấy nó, nhưng tia sáng đó vốn không thuộc về hắn, cho dù hắn có gắng sức níu giữ đến đâu cũng không nắm giữ được.

Hắn lấy từ trong xe ra một viên thuốc, bỏ vào miệng, lúc nuốt xuống, vị đắng trong miệng từ từ lan ra, khiến hắn không nhịn được mà chau mày.

“Tô Thanh, thì ra thuốc đắng như vậy.”

“Quý tổng, thuốc vẫn luôn đắng đấy thôi.”

Tô Thanh sau khi trả lời hắn, lại thầm thở dài.

“Quý tổng, buông bỏ đi thôi, bất luận Thư tiểu thư có từng yêu anh hay không, cô ấy cũng đã kết hôn rồi.”

Giữa hai người đã xác định là không có duyên phận, hà tất phải cưỡng cầu không buông?

“Hừ…kết hôn.”

Quý Tư Hàn chợt cười giễu: “Cô ấy chẳng qua là thay Sơ Nghi gả cho Trì Nghiễn Châu mà thôi.”

Tô Thanh ngẩn ra, có chút không hiểu.

Quý Tư Hàn lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, đốt lên.

Khẽ hít vào một hơi, ngón tay thon dài vươn ra ngoài cửa sổ xe ô tô.

Đôi mắt đỏ ngầu từ từ ngước lên, nhìn về phía căn biệt thự đang sáng đèn kia.

Lúc cô không thừa nhận bản thân là Thư Vãn, luôn nhấn mạnh cô là Sơ Nghi.

Điều đó chứng tỏ hiện tại cô đang dùng thân phận của Sơ Nghi, cũng tức là dùng thân phân Sơ Nghi để gả cho Trì Nghiễn Châu.

Cô yêu Tống Tư Việt nhiều như thế, sẽ không dễ dàng gả cho người khác, chắc hẳn là trong đó có nỗi khổ khó nói.

Quý Tư Hàn nghĩ tới đây, sắc mặt lại trầm xuống.

Hắn nói với Tô Thanh: “Đi điều tra Trì Nghiễn Châu và Sơ Nghi.”

Tô Thanh lập tức cung kính đáp: “Vâng.”

Lúc Tô Thanh quay người định trở về xe, Quý Tư Hàn lại gọi anh ta lại.

“Còn nữa…”
 
Chương 365


Chương 365

Người mà cả đời này Sam Sam sẽ không thể quên vậy mà đứng ngay ở đây, cô đứng ngơ ra tại chỗ, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.

“Sam Sam!” Thư Vãn hét lên trong nước mắt.

Sam Sam bây giờ vẫn chưa dám tin vào mắt mình, vội vã chạy tới chỗ Thư Vãn: “Vãn Vãn, là cậu thật sao…?”

Vãn Vãn kìm nén lại những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống: “Sam Sam…”

Sam Sam nghe thấy giọng của cô lại càng khẳng định mình không nhìn nhầm. Cả người cô run lên bần bật, mấy lần đưa tay muốn sờ mặt Thư Vãn nhưng kích động tới mức tay chân không nghe theo sự điều khiển.

Thư Vãn bắt lấy tay cô áp lên mặt mình, cô khóc nấc lên: “Sam Sam tớ về rồi đây.”

Sam Sam cảm nhận được hơi ấm của người trước mặt, dịu dàng và chân thật tới vậy, cô cũng bắt đầu rơi nước mắt: “Vãn Vãn…”

Cô đưa tay ra ôm chặt Thư Vãn vào lòng: “Cậu có đúng là Vãn Vãn của tớ không, cậu không chết, còn sống đúng không…”

Thư Vãn cũng ôm chặt lại cô, nghẹn ngào nói: “Tớ là Vãn Vãn của cậu đây, tớ không chết, tớ vẫn sống.”

Sam Sam sau một hồi ôm cô khóc thì cũng thả lỏng tay ra, mặc dù tay vẫn còn run nhưng cứ đưa tay hết sờ mặt lại sờ người cô. Sau một hồi kiểm tra không thấy bất kỳ vết thương nào thì khó tin nhìn Thư Vãn: “Sao lại thế…”

Cô rõ ràng nhìn thấy cảnh Vãn Vãn chết, còn cùng với Tống Tư Việt đưa cô tới lò hoả thiêu, tại sao ba năm sau Vãn Vãn của cô lại có thể quay về?

Thư Vãn kể lại cho cô quá khứ tại sao cô sống lại: “Tớ xin lỗi, tớ hôn mê hai năm, lại phải hồi phục sức khoẻ thêm 1 năm cho nên không kịp quay về tìm mọi người.”

Sam Sam hai mắt đỏ hoe lắc đầu liên tục: “Tớ không trách cậu, chỉ cần cậu còn sống, mọi thứ khác đối với tớ không quan trọng.”

Thư Vãn nghe thấy lời này nước mắt lại càng đua nhau rơi, là do cô vô dụng mới để chị Sam Sam khổ sở như vậy. Cô ôm lấy Sam Sam thề thốt : “Sau này tớ nhất định sống thật tốt, làm bạn tới già với cậu.”

Sam Sam vừa khóc vừa gật đầu: “Nói nhớ giữ lời, đừng có lừa tớ nữa.”

Thư Vãn nhẹ giọng đáp “được”, sau đó cô nhớ tới Tống Tư Việt. Cô thả lỏng cái ôm Sam Sam ra sau đó lấy hết dũng khí hỏi: “Tống Tư Việt đâu?”

Sam Sam lau nước mắt cười đáp: “Đi, tớ đưa cậu vào trong nhìn một cái, chỗ này được tớ cải tạo lại, so với trước kia đã khác hoàn toàn rồi…”

Thư Vãn nhíu mày, Sam Sam rõ ràng nghe thấy câu hỏi của cô nhưng lại làm như không nghe thấy, việc cô ấy đổi chủ đề thế này làm cô thấy rất bất an. Cô bắt lấy tay Sam Sam hỏi lại lần nữa: “Sam Sam, Tư Việt đâu? Tư Việt ở đâu?”

Lúc cô hỏi câu này âm thanh còn run lên, giống như không dám nghe đáp án nhưng lại nhất quyết muốn biết đáp án.

Sam Sam thấy cô hỏi cho bằng được thì đành quay đầu qua chỗ khác dơm dớm nước mắt: “Tư Việt…tự tử.”

Thư Vãn chết sững, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi: “Sam Sam, cậu đùa phải không?”

Cô không dám tin, cô không sợ những bài báo viết láo, cũng không sợ chính miệng Sam Sam nói ra, bởi vì cô sẽ không tin!
 
Chương 366


Chương 366

Tống Tư Việt, một thiếu niên ấm áp dịu dàng, một thiếu niên luôn yêu thương cô sao lại có thể chọn cách thức tự sát vì cô, sao có thể?

Cô không dám tin liên tục lắc đầu: “Không thể nào, Tư Việt sẽ không bao giờ làm vậy…”

Sam Sam bước lên ôm lấy Thư Vãn, cảm nhận được sự run rẩy của cô mà lòng Sam Sam càng thêm đau đớn.

“Vãn Vãn, tớh cũng không dám tin, thế nhưng…”

Câu sau cô không nói ra nhưng nước mắt cứ thế chảy dài. Ba năm trước cô sợ Tống Tư Việt làm chuyện dại dột cho nên cũng theo tới chỗ mộ phần. Nhưng tới nơi không thấy Tống Tư Việt đâu chỉ nhìn thấy một vệt máu trên bia mộ.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an nên mau chóng đi tìm Tống Tư Việt, cố gắng thế nào cũng không tìm thấy hắn. Ngày hôm sau đã thấy báo đài đưa tin tổng giám đốc Cố Thị – Cố Cảnh Thâm tự sát vì tình ở mộ phần. Lúc đó cô mới biết Tống Tư Việt thật sự làm chuyện dại dột…

Cô ôm chặt thấy Thư Vãn hai mắt đỏ ửng: “Tớ xin lỗi, là do tớ không quan tâm nhiều tới Tống Tư Việt…”

“Không…” Thư Vãn lắc đầu, trái tim như bị ngàn con dao đâm xuyên đau đớn vô cùng.

Có nhiều người nói với cô Tống Tư Việt đã chết rồi nhưng cô đều không tin, vì muốn có đáp án từ chính miệng Sam Sam nên cô mới vội vã về nước. Vậy mà khoảnh khắc này chính miệng Sam Sam cũng vẫn là đáp án Tống Tư Việt tự vẫn vì tình.

Cô không thể không tin được nữa, cho nên người có lỗi với Tống Tư Việt chính là cô…Tống Tư Việt gặp tai nạn bởi vì cô và anh ấy cãi nhau, hại anh ấy vì cứu cô mà gặp tai nạn. Biết rằng anh ấy không thể chấp nhận việc cô ở bên người đàn ông khác vậy mà vì tiền phẫu thuật vẫn chọn cách bán thân.

Anh trách cô, mắng cô nhưng cô lại không thể hiểu anh, để anh tức giận rời bệnh viện rồi bị người nhà họ Cố bắt mang đi. Anh lại vì cô dù có phải nhảy khỏi xe cũng không quay về nhà họ Cố, lần thứ hai anh gặp tai nạn xe thì mất trí nhớ.

Cô tới tìm anh bị anh cả của anh hạ độc sát hại, rồi cô lại hiểu nhầm rằng chính anh làm việc đó mà oán trách thất vọng với anh. Cũng từ khoảnh khắc đó giữa bọn họ chỉ còn lại bỏ lỡ, sau này có muốn gặp lại để giải thích cũng không còn cơ hội nữa.

Cô nghĩ rằng cái chết của mình sẽ hoá giải mọi thù oán, lại không nghĩ tới vậy mà gây ra một cái chết cho người khác. Bởi vì cô, bởi vì lời hứa của cô mà anh ấy thực sự chọn cách tự sát…

Hai chữ ‘tự sát’ này làm cho Thư Vãn cảm thấy tội lỗi vô cùng…Cô khuỵu gối khóc trong lòng Sam Sam, khóc một cách tê tâm liệt phế…là do cô đối với đoạn tình cảm mười mấy năm của bọn họ không đủ kiên định, vậy mới dễ dàng hiểu nhầm anh.

Là do cô dây dưa với người đàn ông khác hại anh sau khi lấy lại trí nhớ thì đau đớn tột cùng, là do cô trước khi chết lại đòi gặp mặt người đàn ông khác lần cuối, để anh phải ôm sự nuối tiếc đến tự sát.

Chỉ khi anh đã trở thành một linh hồn, một mình lang thang trong thế giới không có cô. Cô muốn đuổi theo anh, tại sao lại sống lại, loại độc ác như cô không nên có tư cách được sống.

“Sam Sam, trước đây tớ không tin, nhưng bây giờ chắc chắn anh ấy vì tớ mà tự sát, tớ muốn đi theo anh ấy.”

Sam Sam nghe thấy vậy thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái xanh như nhớ lại cảm giác của ba năm trước, cảm giác đau đớn khôn cùng khi mất đi hai người thân cùng lúc.

Cô dùng sức ôm chặt lấy Thư Vãn: “Vãn Vãn, Tư Việt là người thân với tớ nhất đã ra đi, chả nhẽ cậu cũng muốn vậy sao? Khó khăn lắm cậu mới quay về được, tại sao lại muốn bỏ tớ lại một mình, chả nhẽ tớ không phải người thân của cậu sao?”

Thư Vãn tim đau như cắt cũng ôm chặt lấy Sam Sam, đúng vậy, người thân của cô ngoài Tư Việt ra còn có Sam Sam. Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng như muốn nuốt chửng lấy cô. Người không nên sống thì lại sống, người không nên chết lại chết, cuộc đời thật sự bất công.
 
Chương 367


Chương 367

Sam Sam sợ cô sẽ nghĩ quẩn liên tục động viên bên tai: “Vãn Vãn, cậu còn có tớ, còn có mà…”

Thư Vãn oà khóc, cảm xúc mất không chế ôm chặt lấy Sam Sam. Thứ bất lực nhất trong cuộc sống chính là sự vô thường của sống và chết, người đã ra đi không thể quay lại. Người thiếu niên ấy là dùng hai mươi mấy năm cố gắng hết mình nhưng cũng không thể thay đổi được sắp đặt của vận mệnh.

Thư Vãn khóc cạn nước mắt, mấy lần muốn giãy ra khỏi Sam Sam, đi xuống suối vàng cùng với Tống Tư Việt.

Nhưng Sam Sam lại ôm chặt lấy cô, không cho phép cô làm chuyện ngu ngốc….

Cô ấy liều mạng ôm chặt lấy cô, khiến cho tâm trạng suy sụp của Thư Vãn dần dần bình tĩnh lại.

Cơ thể cô mềm nhũn, không trụ nổi, tựa vào tường, chầm chậm ngồi xuống.

Sam Sam muốn dìu cô về phòng ngủ, lại bị cô cự tuyệt trong im lặng.

Thư Vãn ngồi trong góc, hai tay ôm chặt lấy vai mình, gục đầu xuống.

Trông cô giống như là bị cả thế giới vứt bỏ, cô đơn hiu quạnh, chỉ còn lại một mình.

Sam Sam thấy cô như vậy, cũng không làm phiền cô, sau khi giải tán những người xung quanh thì ngồi xuống, âm thầm ở bên cạnh cô.

Ba năm trước, sau khi nghe tin hai người thân nhất của mình đã rời khỏi nhân gian, cô ấy cũng suy sụp một khoảng thời gian dài.

Cô ấy khi đó, còn phải đối mặt với sự phản bội của chồng, cả thế giới của cô ấy giống như hoàn toàn sụp đổ, nhưng lại không thể không cắn răng mà tiếp tục sống.

Cô ấy muốn báo thù, cô ấy muốn đối phó với Giang Vũ, muốn báo thù Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển, Quý Tư Hàn, cô ấy tuyệt đối không thể chết!

Cô ấy chính là dựa vào tâm niệm này mà kiên trì sống tiếp, nhưng lại không ngờ khi còn sống lại có thể gặp được Vãn Vãn lần nữa.

Nếu đã gặp được cô, thì bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ không để Vãn Vãn đi làm chuyện ngu ngốc nữa.

Lần trước, là cô ấy lơ là, không bảo vệ được Tống Tư Việt, lần này, cô ấy phải liều mạng, dốc toàn lực để bảo vệ Vãn Vãn.

Cô ấy nâng tay, vỗ nhẹ lên vai Thư Vãn, muốn dùng cách này để truyền chút ấm áp cho cô.

Thời gian trôi qua từng phút, hai người họ không hề động đậy, mãi cho tới khi một người đàn ông mặc áo vest đen bước tới.

Sam Sam ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy tầm mắt của anh ta từ đầu tới cuối đều chỉ đặt trên người Thư Vãn, vẻ mặt bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Còn chưa kịp lên tiếng hỏi người đàn ông đó là ai, anh ta đã đi tới trước mặt Thư Vãn, nâng ngón tay thon dài, khẽ đẩy đầu Thư Vãn.

“Mười giờ rồi, phải về nhà rồi…”

Thư Vãn nghe thấy giọng của Trì Nghiễn Châu, hơi giật mình, nhưng vẫn như cũ, không nhấc đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không chút sắc thái.

Trì Nghiễn Châu thấy cô không để ý tới mình, cau mày, khom lưng xuống, kiên nhẫn kéo tay áo cô.

“Sơ Nghi, về nhà với tôi.”

Thư Vãn rất mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn Trì Nghiễn Châu: “Hôm nay tôi không muốn về…”

Cô muốn ở lại đây, muốn ở cạnh Sam Sam, muốn yên tĩnh, sống vì chính mình một ngày.
 
Chương 368


Chương 368

Trì Nghiễn Châu nghe cô nói vậy, sắc mặt tối xuống, “Tôi nhắc lại lần nữa, về nhà.”

Thư Vãn vốn đã khóc sưng húp mắt, giờ lại rơi nước mắt: “Trì Nghiễn Châu, người thiếu niên của tôi chết rồi, anh ấy chết rồi, anh có biết không?”

Trì Nghiễn Châu nghe vậy, khẽ nhíu mày, sắc mặt không thay đổi nhiều, nhưng lại đứng dậy, không lôi kéo cô nữa.

Hai tay anh ta đặt trong túi áo vest, đứng từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng vô tình nói: “Không phải tôi đã sớm nói với cô là anh ta chết rồi sao?”

Thư Vãn cúi đầu che mắt, lại lần nữa gục đầu xuống.

Thân hình bé nhỏ ấy co lại lại một cục, ngồi lủi trong góc.

Trì Nghiễn Châu thở dài một hơi: “Thôi vậy, cho cô nghỉ một ngày.”

Anh ta nói xong thì xoay người rời đi không chút do dự.

Sam Sam thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Thư Vãn: “Anh ta chính là người vì trái tim của chị cậu mà cố chấp muốn cứu sống cậu đấy à?”

Vãn Vãn vừa nãy nói với cô ấy, năm đó làm sao mà cô sống lại được, cũng nhắc tới người đàn ông tên Trì Nghiễn Châu đã cứu cô, Sam Sam nhờ vậy mà biết được người đàn ông kia là ai.

Thư Vãn gật đầu, không có sức nói chuyện, cảm giác tội lỗi, cảm giác bi thương trong lòng khiến cô đảo mắt liền ngất đi.

Trước khi mất đi ý thức, dường như nghe thấy Sam Sam kinh hãi hô lên một tiếng: “Vãn Vãn!”

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chói mắt bên ngoài cửa sổ, xuyên qua chiếc cửa sổ chạm đất, chậm rãi chiếu vào bên trong.

Cô chuyển động đôi mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rất ấm áp, nhưng lại rất xa lạ.

Lúc cô đang nghĩ xem mình đang ở đâu thì cửa phòng được mở ra, Sam Sam bưng cốc nước ấm đi vào.

“Vãn Vãn, cậu tỉnh rồi à?”

Thư Vãn nhìn thấy là Sam Sam thì liền đoán ra đây là nhà mới của Sam Sam.

Cô cố gắng chống đỡ cơ thể mềm yếu, từ trên giường ngồi dậy.

“Đừng động đậy, cậu cứ nằm đó đi…”

Sau khi Sam Sam đặt nước sang bên cạnh, dìu Thư Vãn dựa vào đầu giường, lại không cho cô xuống giường.

“Tớ tìm bác sỹ tới khám cho cậu rồi, nói là cảm xúc quá kịch liệt nên mới ngất đi…”

Thư Vãn cong khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười ôn hòa: “Cảm ơn cậu, Sam Sam.”

Sam Sam nhấc tay, vừa vén cọng tóc rối ra sau tai cho cô, vừa dịu dàng nói: “Đồ ngốc này, nói chuyện khách sáo thế làm gì, đây đều là chuyện mà tớ nên làm, dù gì thì chăm sóc cho cậu chính là chức trách của tớ từ bé đến lớn mà…”

Lời nói ấm áp, hành động ấm áp, khiến trái tim lạnh lẽo đến cùng cực của Thư Vãn dần dần ấm lên, hốc mắt lại đỏ lên.

Sam Sam đau lòng, sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Vãn Vãn, đừng khóc nữa, tớ cũng sẽ buồn theo đấy.”

Thư Vãn nghe lời, gật đầu, thu lại nước mắt trong hốc mắt.

Sam Sam thấy cô vẫn ngoan ngoãn như trước đây, không nhịn được mà cong khóe miệng.

Thật là tốt, Vãn Vãn của cô ấy vẫn còn sống, sinh mệnh đột nhiên lại có màu sắc trở lại…
 
Chương 369


Chương 369

Cô ấy nhấc ly nước lên, đưa đến bên miệng Thư Vãn: “Uống chút nước trước đi.”

Thư Vãn hé miệng, uống từng chút một, cổ họng khô khốc đã đỡ khô rát hơn.

Sau khi cô uống xong, nói với Sam Sam: “Sam Sam, có thể dẫn tớ tới mộ của Tư Việt xem không?”

Sam Sam đặt cốc nước xuống, nhìn Thư Vãn: “Anh ấy không có mộ, người nhà họ Cố nói đã rải tro cốt của anh ấy xuống biển rồi.”

Sau khi cô ấy biết Tống Tư Việt tự tử vì tình, liền đi Đế Đô tìm anh ấy, nhưng không kịp nhìn di thể lần cuối, chỉ thấy người nhà họ Cố lo liệu chuyện hậu sự cho anh.

Thư Vãn sau khi nghe vậy, nước mắt không kìm được, lại chảy xuống…

Anh ấy đến mộ cũng chẳng có, giống như thế gian này đã không còn dấu vết anh ấy từng tồn tại.

Anh ấy tới một cách sạch sẽ, lại ôm quyết tâm tự tử mà ra đi một cách gọn gàng…

Thiếu niên ấy từ đầu tới cuối đều vô cùng sạch sẽ, lại dùng phương thức đó để rời đi.

Sam Sam thấy cô lại khóc, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, giọng nói dịu dàng, an ủi cô: “Vãn Vãn, đợi đến khi sinh mệnh của chúng ta kết thúc, lại đi tìm anh ấy được không, đến lúc đó, chúng ta sẽ ở một thế giới khác, tiếp tục làm người thân của nhau…”

Trước kia cô ấy mơ thấy Vãn Vãn nói sẽ xây một căn nhà lớn, đợi sau khi cô và Tống Tư Việt về già, thì họ sẽ dọn vào đó ở.

Cô ấy liền dựa vào kiểu dáng trong giấc mơ mà mua một căn biệt thự, trang trí theo phong cách giống như trong mơ.

Chỉ là khi cô ấy thực hiện được giấc mơ rồi, thì người chìm đắm trong giấc mơ chỉ còn lại một mình cô ấy…

Bây giờ cô ấy đợi được Vãn Vãn rồi, cũng không biết liệu có thể đợi được Tống Tư Việt trở về không…

Sam Sam hít sâu một hơi, mở tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn, đưa cho Thư Vãn.

“Hai người cũng không phải là hoàn toàn bỏ lỡ nhau một cách tiếc nuối, chí ít thì anh ấy đã tuân thủ ước hẹn thời niên thiếu, đó là cưới cậu.”

Nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, hốc mắt của Thư Vãn lại đỏ lên.

Cô vươn tay, từ từ mở ra…

Họ và tên: Thư Vãn

Họ và tên: Tống Tư Việt

Bên cảnh là ảnh photoshop hai người ngồi cạnh nhau, áo sơ mi trắng, phông nền màu đỏ, hai người nở nụ cười hạnh phúc.

Có con dấu của cục dân chính đóng lên trên bức ảnh, thể hiện hai người trên ảnh kể từ thời khắc đóng dấu đã trở thành vợ chồng.

Năm 18 tuổi Thư Vãn ôm lấy cánh tay Tống Tư Việt hỏi hắn: “Tư Việt, Tư Việt, bao giờ anh lấy em?”

Tống Tư Việt lúc đó đang đọc sách nghe thấy cô hỏi thế thì cười cười rồi dùng cái bút trong tay chạm vào mũi cô: “Đợi anh có đủ tiềm lực sẽ lấy em.”

Thư Vãn bĩu môi không vui nói: “Thế bao giờ anh mới có đủ?”

Tống Tư Việt giơ quyển sách trong tay lên nói: “Đợi anh học xong trở thành nhân tài thì có đủ năng lực lấy em.”
 
Chương 370


Chương 370

Thư Vãn đưa hai tay lên chống cằm bĩu môi nói: “Có khi tới lúc anh thành nhân tài thì đã quên mất em từ lâu rồi chứ nói gì tới cưới em.”

Ai ngờ câu nói đó lại chờ thành một lời tiên đoán, Tống Tư Việt cuối cùng cũng trở thành một nhân tài nhưng lại quên mất cô. Đợi anh nhớ lại mọi chuyện thì cô đã sắp rời xa thế giới này…Nhưng tên ngốc kia, dù cô có chết cũng nhất định phải lấy được cô.

Thư Vãn cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn áp nó vào ngực mình rồi lại một lần nữa oà khóc. Anh ấy bất chấp tất cả lấy cô nhưng cô vì muốn quay về lại đồng ý lấy Trì Nghiễn Châu…

Nhưng lầm lỡ này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Thư Vãn càng lớn dần lên. Sam Sam bắt lấy tay cô ấy, hai mắt đỏ ửng nhưng cũng chỉ yên lặng đứng bên…

Lúc trời chạng vạng tối Thư Vãn mới bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Sam Sam: “Tấm giấy chứng nhận kết hôn này có thể cho tớ không?”

Sam Sam gật đầu nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên, đây vốn thuộc về cậu mà.”

Người được viết tên trên giấy chứng nhận chính là Thư Vãn, đây là thứ Tống Tư Việt để lại cho cô. Nhưng phía bên còn lại vốn phải đề tên Tống Tư Việt thì lại bị xé rách.

Lúc Sam Sam đuổi tới chỗ mộ phần nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đã rách, cô không biết tại sao sau khi xé giấy kết hôn Tống Tư Việt lại tự sát. Sau này nghĩ lại cô đoán rằng anh ấy muốn thông qua cách này để nói với Thư Vãn rằng bọn họ đã kết hôn rồi.

Thư Vãn cầm chặt tờ giấy kết hôn, cảm giác tội lỗi, ăn năn, đau khổ đè ép lên trái tim cô, ăn mòn trái tim cô. Cô nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tới sẽ đi với cậu suốt cuộc đời này, sau đó tớ sẽ đi tìm Tống Tư Việt.”

Anh ấy dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình đem tới sự ấm áp dịu dàng cho cô, cô cũng nên đi tìm anh ấy chứ. Nhưng cô của bây giờ vẫn còn có Sam Sam, đó là người bạn dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho cô.

Sam Sam nghe thấy vậy cũng ngây người ra, sau đó mới hiểu Vãn Vãn của cô sẽ không tự tìm đến cái chết nữa, lúc này cô mới thả lỏng tinh thần.

“Được.”

Cô chỉ đáp lại một từ, nhưng nó chứa đầy sự kiên định. Hai người cứ đứng lặng một lúc lâu Sam Sam mới đưa tay đặt lên tóc cô: “Có muốn ăn gì không?”

Thư Vãn lắc đầu hỏi Sam Sam: “Có phải cậu đã đổi số điện thoại rồi không?”

Sam Sam gật đầu: “Đổi rồi, sau khi các cậu rời đi, vì liên quan tới việc trước đây tớ không dám khơi lại cho nên đã đổi hết rồi.”

Thảo nào từ số điện thoại, wechat, email tất cả các phương thức liên lạc đều không thấy Sam Sam trả lời lại cô. Hoá ra sau khi hai người bạn thân nhất của Sam Sam rời xa thì cố cũng buông bỏ tất cả quá khứ…

Thư Vãn áy náy nhìn Sam Sam: “Xin lỗi, Sam Sam…”

Vẻ mặt áy náy này làm Sam Sam vô cùng đau lòng: “Vãn Vãn, mọi chuyện trên cuộc đời này đều khó đoán, cậu không thể dự đoán được tương lai sẽ có chuyện gì, cho nên không cần cảm thấy áy náy, việc cậu sống lại không phải là một lỗi lầm…”

Lời của Sam Sam làm cho lòng cô thoải mái hơn, nhưng cũng chỉ là chút cố gắng của việc cô cố kìm nén cảm xúc, cô nhớ tới dáng vẻ Giang Vũ quỳ trước mặt Sam Sam. Cô muốn biết trong ba năm nay Sam Sam đã gặp phải chuyện gì, không nhịn được liền mở miệng hỏi.

“Sam Sam, tớ đến nhà tìm cậu, nhưng lại gặp Giang Ly, tối hôm qua nhìn thấy Giang Vũ cầu xin cậu, đã có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Sam Sam hơi khựng lại, rồi lại nhanh chóng hiện lên vẻ ghê tởm.
 
Chương 371


Chương 371

“Cậu có biết tại sao năm đó hắn ta không cho tớ về quê của hắn ta không?”

“Là vì Giang Ly?”

Sam Sam gật đầu, tâm sự với cô về chuyện năm đó.

“Giang Vũ và Giang Ly đã ở bên nhau từ lâu rồi, bố mẹ cũng đã đồng ý, nhưng Giang Ly vì để thỏa mãn lòng hư vinh, liền muốn Giang Vũ mua một căn hộ cao cấp trong thành phố, bọn họ sao có thể dễ dàng mua được căn hộ trong thành phố, vì căn hộ cho nên Giang Vũ đã nhắm vào tớ.”

“Hắn biết tớ là cô nhi, lại không có học vấn chỉ có thể bán rượu trong hộp đêm, hắn cảm thấy người như tớ nhất định là thiếu thốn tình yêu, rất dễ lừa, cho nên đã giả vờ dịu dàng, lương thiện để tiếp cận tớ, cuối cùng thì thành công rồi, tớ yêu hắn ta hết lòng hết dạ, cho hắn ta mọi thứ, kết quả phát hiện hắn ta và Giang Ly từ lâu đã gian díu với nhau.”

“Cái buổi tối mà tớ nghe tin cậu bị bệnh tim, sắp rời khỏi thế gian này, tớ tận mắt nhìn thấy bọn họ ở trong bệnh viện làm chuyện đó, tớ không muốn lúc cậu sắp ra đi lại còn phải lo lắng cho tớ, cho nên mới không nói cho cậu biết chân tướng, còn lừa cậu là giữa bọn họ không có gì cả, thật ra bọn họ đã sớm giăng một tấm lưới, lừa tớ mắc vào lưới…”

Thư Vãn nghe tới đây, ngồi thẳng người, ôm lấy Sam Sam, nói không nên lời, chỉ cảm thấy đau lòng.

Sam Sam kể từ khi ở bên Giang Vũ, liền bắt đầu liều mạng kiếm tiền, vì để kiếm nhiều tiền hơn một chút, giảm gánh nặng kinh tế cho Giang Vũ.

Lại không ngờ, người đàn ông mà Sam Sam ngỡ là có thể nương tựa cả đời, từ đầu tới cuối lại luôn lừa gạt cô ấy.

Chân tướng tàn khốc như vậy, lại phát hiện vào thời điểm cô ấy biết tin cô sắp ra đi, Sam Sam lúc đó đã suy sụp cỡ nào.

Cô ôm chặt lấy Sam Sam, dường như muốn dùng cái ôm này để xoa dịu nỗi đau của Sam Sam, Sam Sam lại mỉm cười vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Không sao đâu, sau khi tớ biết được chân tướng đã đau khổ một hồi, nhưng sau khi cơn đau qua đi, thì tớ đã kiên cường trở lại rồi.”

“Tớ lắp đặt camera ở trong căn hộ cưới, ghi lại toàn bộ cảnh tượng hai người bọn họ gian díu với nhau, sau đó gửi cho luật sư rồi.”

“Tớ đã thắng vụ kiện đó, chỉ là căn hộ cưới thì không lấy lại được, vì khoản phí đầu tiên là do bố mẹ hắn ta trả trước khi kết hôn, tớ chỉ lấy được tiền an ủi, cùng với số tiền tớ đã tiêu cho hắn ta, còn có phí bồi thường về mặt tinh thần…”

“Nhưng mà điều tớ không ngờ tới chính là, không biết là ai đã giúp tớ, đem chuyện Giang Vũ vì mua nhà mà ác ý lừa cưới lên trên mạng, Giang Vũ vì vậy mà thân bại danh liệt, tập đoàn Ôn Thị đã đuổi việc hắn, những công ty khác cũng không dám nhận một kẻ như hắn vào làm việc…”

“Theo như tớ biết, hiện tại hắn đang làm công việc sale căn hộ, nhưng chỉ với chút tiền lương ít ỏi đó, căn bản không đủ để trả tiền nhà, cuối cùng vẫn phải để Giang Ly lấy tiền riêng ra để bù vào, lại thêm việc mẹ hắn mắc bệnh ung thư, cần tiền gấp, vậy nên mới ngày nào cũng tới chỗ tớ ăn vạ, xin xỏ…”

Sam Sam nói tới đây, lạnh giọng hừ một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Hắn tưởng tớ vẫn là cô gái dễ lừa gạt năm xưa sao, quỳ xuống cầu xin tớ là tớ sẽ bố thí cho hắn mấy đồng chắc, tớ không thuê côn đồ tới đánh chết hắn đã là tốt lắm rồi!”

Thư Vãn biết được chuyện xảy ra trong ba năm nay, trong lòng càng cảm thấy buồn vì những bất hạnh mà Sam Sam đã gặp phải: “Sam Sam, người tốt như cậu nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn.”

Sam Sam nghe thấy lời này, lửa giận trong mắt cũng dịu đi, vẻ mặt có chút phức tạp.
 
Chương 372


Chương 372

Cô ấy dường như có chuyện gì đó khó nói, lại không biết nên mở lời thế nào.

Lúc đang phân vân không biết mở lời ra sao thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ấy…

Sam Sam lấy điện thoại ra nhìn một cái, sắc mặt khựng lại, lại có chút chột dạ nhìn Thư Vãn.

Từ lúc cô ấy cầm điện thoại, Thư Vãn đã sớm nhìn thấy người gọi đến được hiển thị trên đó.

Quý thất thiếu gia…

Người con thứ bảy của nhà họ Quý, là Quý Lương Xuyên.

Sao anh ta lại gọi điện cho Sam Sam?

Mà Sam Sam khi nhìn thấy cuộc gọi của anh ta sao lại cảm thấy chột dạ chứ?

Khi cô còn đang nghi ngờ thì lại thấy Sam Sam nói: “Tớ phải nghe điện thoại một lúc.”

Thư Vãn gật đầu nhìn Sam Sam vội vã đi ra khỏi phòng ngủ còn không quên đóng cửa lại. Cô cũng đoán ra trong ba năm nay chắc chắn đã phát sinh rất nhiều việc nhưng lại không nghĩ tới Sam Sam và Quý Lương Xuyên…

Ở ngoài cửa Sam Sam nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi phải ở bên cạnh bạn tôi, sợ là không sang bên đó được đâu.”

Quý Lương Xuyên cầm chiếc ly thuỷ tinh trong tay hỏi: “Bạn kiểu gì?”

Sam Sam khó hiểu trả lời: “Một người bạn giới tính nữ.”

Quý Lương Xuyên đặt ly xuống vô vị đáp: “Mất hứng.”

Sau đó hắn cúp máy, Sam Sam ở bên này thở ra một hơi rồi quay người đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy Thư Vãn ngồi ở trên giường trong lòng Sam Sam trong lòng cô lại không nhịn được. Cô từ từ đi tới ngồi xuống giường, định mở mồm nói gì đó rồi lại thôi, mãi một lúc sau mới có đủ can đảm nói thật với Thư Vãn.

“Xin lỗi, Vãn Vãn, tớ biết bản thân không nên có quan hệ với người nhà họ Quý, dù gì trước đây Quý Tư Hàn đã từng đối với cậu…”

“Không sao.”

Thư Vãn lên tiếng cắt ngang: “Sam Sam, đừng lo cho tớ, chỉ cần cậu hạnh phúc là được, chỉ là…”

Trên mặt cô hiện lên chút do dự: “Quý Lương Xuyên là một tay chơi, bên người hắn có không biết bao nhiêu phụ nữ, cậu và hắn ở bên nhau, tớ sợ cậu sẽ bị tổn thương…”

Quan hệ với loại đàn ông như vậy, nếu không có tình yêu thì còn tốt, nhưng một khi đã yêu chỉ sợ là từ thể xác tới tâm hồn đều là thương tích, giống như… cô của trước đây.

Sam Sam nghe thấy câu này cũng không có biểu hiện gì: “Cậu yên tâm, tớ và hắn ở cùng nhau chỉ vì muốn báo thù.”

Thư Vãn nghe xong lại thấy khó hiểu: “Báo thù gì?”

Sam Sam nắm chặt tay, cằn răng nói: “Liên Tĩnh Nhược, Ninh Uyển, Quý Tư Hàn, ba bọn họ đánh cậu, hại cậu mất mạng, đương nhiên tớ phải tìm họ đòi nợ rồi!”

Thư Vãn nghe xong mới hiểu ra, trong lòng run lên, đấy là ba cái tên mà Sam Sam có thể đấu lại sao?

Cô dựng thẳng người, kéo tay Sam Sam qua rồi nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Sam Sam cậu có thương ở đâu không?”

Ba người bọn họ mà cùng nhau động thủ, một nữ nhân yếu đuối như Sam Sam làm sao có thể báo thù nổi, thật sự quá nguy hiểm.

Sam Sam nắm lại tay cô rồi bật cười: “Không có, tớ không có bị thương.”
 
Chương 373


Chương 373

Thư Vãn thở phào một cái: “Không bị thương là tốt rồi, việc báo thù cứ để tớ, tớ sẽ nghĩ cách đối phó với bọn họ.”

Sam Sam lại nhìn cô lắc đầu: “Không cần cậu bận tâm, Liên Tĩnh Nhược và Ninh Uyển đã phải báo ứng mà họ đáng bị nhận rồi…”

Thư Vãn nhíu mày, mặt có chút khó hiểu hỏi: “Báo ứng?”

Sam Sam lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, vừa nghịch điếu thuốc vừa kể: “Tớ định tìm Liên Tĩnh Nhược để tính sổ, nhưng cô ta đã bị người ta bán vào hộp đêm làm gái phục vụ, lúc người nhà họ Liên cứu được cô ta ra thì đã phát điên rồi.”

“Tớ thấy bộ dạng của cô ta như vậy thì cũng có ý định báo thù nữa, cho nên lại tìm tới Ninh Uyển thì lại phát hiện cứ mỗi tháng sẽ có một người tìm tới hành hạ cô ta, mặc dù không làm gì cô ta nhưng cũng chịu đủ sỉ nhục.”

“Tớ chỉ có thể chuyển hướng mục tiêu sang Quý Tư Hàn, nhưng ba năm nay hắn càng ngày càng mạnh, đến cả nhà họ Liên và nhà họ Ninh cũng bị hắn nuốt chọn. Hắn còn rót vốn vào trong Cố Thị, hiện tại có thể nói là một tay che trời, không ai đấu lại hắn…”

“Tớ không có cách, cho nên chỉ có thể chọn cách ngu ngốc này, quyến rũ Quý Lương Xuyên thế chỗ An Nghiên, trở thành người bầu bạn bên gối cho hắn.”

“Tớ muốn mượn sức của Quý Lương Xuyên để báo thù Quý Tư Hàn, nhưng tớ đã quá ngu ngốc, Quý Lương Xuyên sẽ không vì một nữ nhân mà đối đầu với anh hắn. Tớ hiểu đạo lý này nên lúc muốn chấm dứt mối quan hệ này thì Quý Lương Xuyên lại không chịu buông tha cho tớ…”

Sam Sam thoát ra khỏi những hồi ức quay đầu nhìn Thư Vãn. “Vãn Vãn, cậu yên tâm, tớ sẽ không yêu Quý Lương Xuyên, trên thế giới này ngoài Tư Việt ra thì không có tên đàn ông nào tốt cả.”

“Cho nên, tớ sẽ không giống trước đây chỉ cần người ta đối tốt với tớ một chút là sẽ móc tim đưa cho người ta, căn bản không xứng đáng.”

Lần nữa nghe thấy cái tên Tống Tư Việt làm cho ánh mắt của Thư Vãn ảm đạm đi. Trên thế giới này, người đàn ông đối xử tốt với cô nhất đã không còn nữa rồi.

Cô cụp mắt, hàng lông mi dài che đi sự đau đớn trong ánh mắt, cô cảm kích nói với Sam Sam: “Sam Sam, cảm ơn cậu, vì tớ mà đã hy sinh nhiều tới như vậy, tớ không biết nên báo đáp cậu ra sao, nếu như cậu không muốn cùng với Quý Lương Xuyên nữa, tớ sẽ giúp cậu giải quyết…”

Sam Sam cười một cái, cũng không đáp lại câu nếu như kia của Thư Vãn. Cô chỉ đưa tay sờ tóc Thư Vãn: “Cậu vẫn còn sống, đó chính là báo đáp lớn nhất tớ muốn rồi, sau này cứ an ổn ở cạnh tớ, không được rời khỏi tầm mắt tớ, nghe rõ chưa?”

Sam Sam chính là tia sáng duy nhất trong sinh mệnh của Thư Vãn, luôn sưởi ấm cho con tim của cô. Không cần biết cô bước vào hố sâu nào, Sam Sam luôn kịp lúc xuất hiện tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Giống như lúc này, Sam Sam không oán hận trách cứ, chỉ ấm áp đem tất cả những gì bản thân có hy sinh vì cô…Thư Vãn mắt đỏ ửng ôm chầm lấy Sam Sam nói: “Sam Sam, lần này tớ quay về, hãy để tớ chăm sóc cậu.”

Sam Sam cười dịu dàng cũng không từ chối: “Cậu nhớ đấy, đợi tới lúc tớ già rồi nằm im một chỗ để cậu chăm tớ, cho tớ ăn cho tớ uống, còn phải đẩy xe lăn cho tớ, có khi còn phải dọn vệ sinh cho tớ nữa…”

Thư Vãn bị Sam Sam chọc cho bật cười, hai má lúm đồng tiền mờ mờ ở hai bên má hiện hẳn lên: “Đẩy xe lăn có là gì, vì cậu tớ bằng lòng tất.”

Sam Sam thấy cô cười cũng bật cười theo, sau đó quay người mở ngăn kéo lấy từ bên trong ra một chiếc túi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom