Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Tình Của Lý Tổng

Chương 374


Chương 374

Cô lấy đồ từ bên trong túi ra rồi nhỏ giọng nói với Thư Vãn: “Chỗ chung cư trước đây, tớ sợ ở đấy lại nhớ quá khứ đau thương cho nên chuyển đi, nhưng trước khi đi tớ cũng đem theo tất cả những thứ quý giá nhất mà cậu để lại…”

Cô lấy ra cái điện thoại mà Thư Vãn đã từng dùng: “Tớ giữ lại chiếc điện thoại này của cậu, số điện thoại tớ cũng giữ nguyên, tớ nghĩ chỉ cần số điện thoại không bị xoá thì cậu mãi mãi hiện diện trên thế giới này, sẽ không bao giờ bị thời gian lãng quên.”

Sam Sam nói tới đây ánh mắt có chút phúc tạp. “Hình như cái người tên Dịch Tiên Sinh – Bi3n Thái cũng nghĩ như tớ, còn chưa đợi tớ nạp tiền vào số điện thoại của cậu hắn ta đã nạp trước rất nhiều tiền rồi, giống như là muốn nói số điện thoại này mãi mãi tồn tại vậy.”

“Hơn nữa trong 3 năm này, hắn gửi cho cậu hàng nghìn cái tin nhắn. Lúc đầu tớ cảm thấy hắn thực sự phiền phức cho nên kéo hắn vào danh sách đen, sau này hắn liên tục đổi số điện thoại để nhắn tin cho nên tớ cũng kệ hắn.”

Sam Sam im lặng một lúc lại nói: “Cái tên Dịch Tiên Sinh này gần như ngày vào cũng nhắn tin, thực sự rất kiên trì, tớ cảm thấy chắc hắn thực sự thích cậu…”

Thư Vãn nghe Sam Sam nói vậy thì cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô nhận điện thoại rồi mở khoá màn hình, nhìn thấy thông báo tin nhắn nhiều vô kể, cô có chút không dám tin. Cái vị Dịch Tiên Sinh kia chỉ mà một kẻ hứng thú với cơ thể của cô, sao có thể kiên trì gửi tin nhắn tới ba năm được.

Chả nhẽ hắn không chỉ đơn thuần là hứng thú với cơ thể cô? Thư Vãn đem theo sự nghi hoặc của bản thần mà lướt xuống dưới cùng của chuỗi thông báo, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình mở từng tin nhắn một…

[Anh rất nhớ em]

[Em có thể trở về không]

[Em trở về đi, anh có một bí mật vẫn chưa nói cho em biết]

[Hôm nay anh đã mơ thấy em, em bảo anh đừng có bám lấy em nữa]

[Anh không muốn bám lấy em, nhưng anh không khống chế được chính bản thân mình]

[Anh nhớ em, nhớ đến phát điên, cầu xin em hãy nói cho anh biết, anh rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngừng nhớ em]

[Em có thể quay về không…cầu xin em đấy, quay về được không]

[Họ nói rằng, người đã chết thì không quay lại được nữa, vậy anh phải làm sao mới có thể gặp được em đây]

[Anh uống thuốc an thần, anh đã nhìn thấy em, thật là tốt, lại có thể nhìn thấy em một lần nữa]

[Em ở trong ảo ảnh nói với anh rằng, thật ra em cũng rất yêu anh]

[Anh ôm chặt em trong vòng tay, đáp lại em rằng anh cũng yêu em]

[Nhưng mà, đây đều là ảo giác, sao em có thể yêu anh được chứ]

[Anh bắt đầu cảnh cáo bản thân rằng, người em yêu là một người khác, đừng ôm bất cứ hi vọng nào với em nữa, buông bỏ đi thôi]

[Nhưng mà, anh không buông bỏ được, em chính là cây anh túc, khiến anh nghiện, không cai được, không quên được]

[Thư Vãn, anh yêu em, nếu có cơ hội làm lại, anh sẽ dùng cả sinh mạng này để yêu em, em trở về đi được không]

Thư Vãn đọc đến đây, thì không dám đọc tiếp nữa.
 
Chương 375


Chương 375

Cô không ngờ rằng, trên thế gian này, lại có một tên tội phạm điên cuồng nhớ nhung cô.

Hắn vẫn không dùng bộ mặt thật để đối diện với cái mà hắn gọi là tình yêu, chỉ dùng cách này để tế bái cô.

Thư Vãn không thể hiểu được mục đích của hắn, lại bị mấy nghìn tin nhắn của hắn làm cho kinh hãi…

Sam Sam nhìn thấy cô thất thần, không nhịn được mà nói: “Lúc đầu tớ nhìn thấy anh ta điên cuồng nhắn tin tới, liền lấy danh nghĩa của cậu để hẹn anh ta tới, tớ hẹn anh ta tới chủ yếu là để dẫn cảnh sát tới bắt anh ta, dù gì thì anh ta cũng từng xâm phạm cậu, nhưng lại không thấy anh ta tới, ngược lại là gặp được…”

Sam Sam ngừng lại, người đàn ông xuất hiện trong tiệm cà phê ngày hôm đó chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.

Người lạnh nhạt, bạc tình như Quý Tư Hàn sao có thể nhớ nhung Vãn Vãn với cách thức như vậy được.

Sam Sam nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nói cho Thư Vãn biết: “Dù sao thì hắn cũng không dám tới, cũng không bắt được hắn.”

Thư Vãn nắm chặt điện thoại, ngước mắt nhìn Sam Sam: “Những chuyện này vốn dĩ là tớ làm, nhưng cậu lại vì tớ mà gặp nguy hiểm, tớ…”

Sam Sam chặn đứng suy nghĩ ấy của cô: “Nếu là tớ gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng sẽ giúp tớ thôi, vậy nên đừng có nói lời cảm ơn thêm nữa.”

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, rũ mắt xuống lại nhìn màn hình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Dạ tiên sinh này, trông có vẻ như rất thích cô, nhưng anh ta lại không dám xuất hiện, tại sao vậy?

Cô nghĩ không ra, cũng không có tâm trí nào để đi tìm hiểu tâm lí của một tên tội phạm, nên cũng không tiếp tục xem nữa.

Sau khi cô bỏ chiếc điện thoại cũ vào trong túi kín, muốn khuyên Sam Sam đi nghỉ ngơi, thì thấy từ bên ngoài cửa sổ có một ánh đèn pha chiếu vào.

Ánh đèn xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu vào mắt rất chói, rất may là chỉ trong chốc lát đã chuyển thành chùm đèn tia thấp.

Chẳng bao lâu sau, phía dưới lầu truyền tới âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, tiếp đó, một bóng người cao ráo đẩy cổng tiến vào.

Trì Nghiễn Châu bước tới trước của biệt thự, ngẩng đầu, nhìn ánh đèn sáng trên phòng, lạnh lùng gọi: “Sơ Nghi. Về nhà thôi.”

Cánh cửa sổ cạnh phòng đang mở, giọng của anh ta truyền tới tầng trên một cách rõ ràng.

Sắc mặt Thư Vãn thay đổi, cô không muốn về cùng Trì Nghiễn Châu, chỉ muốn ở bên cạnh Sam Sam.

Nhưng Trì Nghiễn Châu hiển nhiên là sẽ không để cho cô tùy ý đem trái tim của chị gái tiếp tục ở nhờ trong nhà của Sam Sam.

Cô khẽ thở dài, sau khi sống lại, sẽ không thể sống theo ý mình như xưa nữa rồi.

Trì Nghiễn Châu.

Sam Sam đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy Trì Nghiễn Châu mang vẻ nếu không đợi được Thư Vãn thì sẽ không từ bỏ.
 
Chương 376


Chương 376

Cô ấy cau mày, quay lại hỏi Thư Vãn: “Người đó không phải là chồng của chị cậu sao? Sao cứ quản cái chuyện cậu về hay không về vậy?”

Thư Vãn chỉ nói với Sam Sam chuyện mình sống lại như nào, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, mối dây dưa giữa mình và Trì Nghiễn Châu.

Cô lật chăn ra, bước tới trước mặt Sam Sam, nhìn Trì Nghiễn Châu ở dưới lầu nói: “Sam Sam, mình và anh ta đã kết hôn tại Anh.”

Khuôn mặt Sam Sam hiện lên vẻ kinh hãi, nhìn cô: “Cái gì cơ?”

Thư Vãn rất bình tĩnh nói với Sam Sam: “Mình vội vàng muốn về nước tìm cậu và Tống Tư Việt, nhưng anh ta lo mình sau khi về nước sẽ đem theo trái tim của chị gái chạy đi yêu người khác, cho nên liền lấy hôn nhân để trói buộc mình, nếu mình không đồng ý, anh ta sẽ không cho mình về nước.”

Sam Sam sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Vãn Vãn, nếu như vậy, chẳng phải là cậu sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh anh ta hay sao?”

Ánh mắt Thư Vãn ảm đạm thất sắc: “Thật ra, kể từ lúc anh ta vì để hoàn thành di nguyện của chị tớ mà đem trái tim của chị ấy đặt vào trong cơ thể này, đã xác định là tớ phải ở bên cạnh anh ta vĩnh viễn rồi…”

Cũng tức là hiện giờ Vãn Vãn còn sống, nhưng lại vĩnh viễn mất đi tự do.

Sam Sam không khỏi lo lắng: “Vãn Vãn, cậu có thể nghĩ cách thoát khỏi anh ta không?”

Cô có chút bất lực, nhìn Sam Sam: “Chỉ cần trái tim này còn ở đây, anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ…”

Hơn nữa, nếu không phải lúc đó anh ta quyết đoán, đem trái tim của chị gái thay vào cho cô, thì cô cũng chẳng sống lại được.

Bây giờ vừa mới sống lại, đã muốn thoát khỏi anh ta, dường như có chút không ổn.

Sam Sam nhíu mày nói: “Nhưng anh ta trông có vẻ không được bình thường, cậu có thể ứng phó nổi không?”

Thư Vãn cảm thấy Trì Nghiễn Châu chắc là sẽ không làm tổn thương cô, liền gật đầu nói: “Anh ta không được bình thường chắc là vì quá yêu chị gái tớ.”

Sam Sam chợt cảm thấy đây là một cái nút chết, rất khó giải quyết, liền không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào.

Lúc cô ấy im lặng, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, sợ Vãn Vãn khó xử, cô ấy cũng đành thở dài một hơi.

“Nếu anh ta không làm hại tới cậu, vậy thì hôm nay cậu về cùng anh ta đi, ngày mai tớ lại tới tìm cậu.”

Thư Vãn nghe vậy thì gật đầu, lúc quay người đi xuống lầu, bước chân hơi khựng lại.

Cô quay đầu nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tớ dùng thân phận của chị Sơ Nghi để về nước, bên chỗ Quý Lương Xuyên…”

Sam Sam khi nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi cô là Sơ Nghi thì cũng đã đoán được cô dùng thân phận của chị gái để về nước rồi, liền nở một nụ cười an ủi với cô: “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói với anh ấy, cũng không cho Quý Tư Hàn biết cậu là Thư Vãn.”

Thư Vãn sắc mặt không đổi, cong khóe miệng: “Cảm ơn cậu, Sam Sam…”

Sam Sam lắc đầu, nhìn bóng lưng ấy đi xa, vẻ lo lắng không thể che giấu.

Vãn Vãn rời khỏi Quý Tư Hàn, lại gặp phải người đàn ông như Trì Nghiễn Châu, không biết là may mắn hay là bất hạnh…

Thư Vãn sau khi ngồi vào ghế phó lái, nhìn sang Trì Nghiễn Châu: “Mười giờ đã về nhà, có phải là sớm quá không?”

Trì Nghiễn Châu ung dung chậm rãi, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy thì sửa thành tám giờ đi.”

Thư Vãn: Thôi coi như cô chưa nói gì đi…

Ở cổng biệt thự, một bóng người cao ráo, dựa vào phía trước cửa xe.

Giữa những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh, là một gương mặt góc cạnh, tuấn tú.

Hàng mi dày khẽ rủ, ánh đèn mờ ảo khẽ hắt lên gương mặt ấy.

Cổ áo sơ mi hơi mở, trên chiếc cổ là khung xương rắn rỏi, tay áo sơ mi xắn lên tới giữa cánh tay, lộ ra làn da trắng muốt.

Từ xa nhìn vào, toàn thân toát lên một vẻ cao quý lạnh lùng, khói thuốc quấn lên người anh ta càng khiến anh ta trông như người trong tranh.

=

Quý Tư Hàn dùng ngón tay thon dài khẽ gảy điếu thuốc.

Đốm lửa rơi lên da, mà hắn giống như là không cảm nhận được đau đớn.

Bên tai là âm thanh Tô Thanh đang thuật lại sự thực tàn khốc mà anh ta tra được.
 
Chương 377


Chương 377

“Quý tổng, trên tư liệu cho thấy, Sơ Nghi hoàn toàn không phải là Thư tiểu thư, cô ấy là Hoa kiều tại Anh, vẫn luôn sống tại Anh.

“Theo như thông tin bên Anh gửi tới, Thư tiểu thư có thể là người em gái không may bị thất lạc của cô ấy.”

“Ngoài ra, Sơ tiểu thư và thiếu gia thứ tư nhà họ Trì, Trì Nghiễn Châu, quả thực đã kết hôn, hôn lễ tiến hành tại nhà thờ bên Anh….”

Quý Tư Hàn nâng tay lên, ngón tay miết lên bờ môi mỏng.

Hương vị ngọt ngào thanh khiết khiến hắn chìm đắm ấy, rõ ràng là Thư Vãn.

Nhưng Tô Thanh lại lấy một tập tư liệu tới nói với hắn, người đó không phải là Thư Vãn.

Quý Tư Hàn khẽ hít một hơi thuốc lá, ánh mắt đạm bạc lộ ra vẻ không tin.

Trì Nghiễn Châu sau khi dừng xe xong, nhìn thấy bóng dáng cao ráo kia, lông màu nhíu lại.

“Sao lại là anh ta nữa vậy?”

Thư Vãn thuận theo tầm mắt của anh ta, nhìn người đàm ông dưới bóng đèn đường, vẻ mặt hơi giật mình.

Trì Nghiễn Châu chống một tay trên cửa sổ xe, liếc nhìn Thư Vãn: “Phiền phức cô tự chuốc lấy thì cô tự mình giải quyết đi.”

Thư Vãn thu lại tầm mắt, nhìn Trì Nghiễn Châu: “Trong nhà không phải có bảo vệ sao, nói bảo vệ đuổi anh ta đi đi.”

Cô không muốn có bất cứ dính dáng gì tới Quý Tư Hàn, tốt nhất là trở thành người xa lạ, vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Trì Nghiễn Châu nhìn phía sau chiếc Koenigsegg, hất cằm nói: “Bên anh ta người đông, tôi đánh không lại.”

Thư Vãn lúc này mới nhìn ra phía sau xe, còn có một hàng xe đang đậu, sắc mặt trầm xuống: “Vậy thì phải làm sao?”

Trì Nghiễn Châu cực kỳ đau đầu, mở cửa xe, bước vòng sang phía ghế phó lái, lôi Thư Vãn xuống.

Anh ta lôi cô, đi thẳng một mạch về hướng biệt thự, còn chưa bước chân vào biệt thự đã bị người ta ngăn lại.

Quý Tư Hàn lần này không cứng rắn cướp người, mà đạm bạc nói với Trì Nghiễn Châu: “Tôi tìm Sơ tiểu thư để hỏi một số chuyện, rồi sẽ trả cô ấy về cho anh.”

Trì Nghiễn Châu nghe thấy hắn gọi là Sơ tiểu thư chứ không phải Thư Vãn thì liền biết hắn đã điều tra bọn họ rồi

Anh ra ngước đôi mắt đen như mực lên, cũng lạnh nhạt nhìn Quý Tư Hàn.

“Vợ tôi không muốn nói nhiều với anh.”

Anh ta nói xong câu này liền túm lấy tay Thư Vãn, muốn đi vào trong biệt thự.

Cánh tay của Thư Vãn lại bị một bàn tay lạnh lẽo khác giữ chặt lại.

Quý Tư Hàn cúi thấp đầu, nhìn Thư Vãn: “Chỉ cần nửa tiếng.”

Thư Vãn nghe thấy câu này, vốn dĩ luôn cúi đầu lúc này cũng từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô lạnh nhạt, bình tĩnh, không có chút dao động nào: “Xin lỗi, tôi không muốn nói nhiều với anh.”

Bàn tay đang túm lấy cánh tay cô khẽ siết lại, cái cằm kiêu ngạo của người đàn ông lại lần nữa hạ xuống: “Mười phút.”

Hắn cứ túm lấy cô không buông, giống như là nếu không cho hắn một cơ hội nói chuyện thì hắn sẽ vĩnh viễn không buông ra vậy.

Thư Vãn nhíu đôi lông mày thanh tú, thở dài một hơi: “Năm phút, đứng đây nói.”

Quý Tư Hàn thấy cô đồng ý, tầm mắt lạnh nhạt hướng về phía Trì Nghiễn Châu.

Trì Nghiễn Châu lườm hắn một cái, nói với Thư Vãn: “Năm phút sau bắt buộc phải về nhà.”

Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Trì Nghiễn Châu lúc này mới buông tay cô, bước vào trong biệt thự.

Sau khi anh ta đi, Thư Vãn lạnh lùng nhìn Quý Tư Hàn: “Nói đi.”

Cô ở trước mặt Trì Nghiễn Châu thì rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như khi cô ở trước mặt hắn trước kia vậy.

Nhưng lúc này khi cô ở trước mặt hắn, ngoại trừ bình tĩnh còn có một chút lạnh nhạt và không kiên nhẫn.

Thấy dáng vẻ của cô không còn như trước kia, cơn đau trong lòng Quý Tư Hàn càng đau đớn hơn.
 
Chương 378


Chương 378

Hắn đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô giật mình lùi lại sau một bước. Thư Vãn trợn mắt nhìn bàn tay trái của hắn, giống như bị ám ảnh tâm lý, trong con ngươi của cô chỉ còn lại vẻ sợ hãi.

Lý Quý Hàn nhìn thấy vậy thì như hiểu ra gì đó vội vã thu tay lại rồi nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Thư Vãn vốn đang giả vờ bình tĩnh lúc này tâm trạng như suy sụp: “Tránh xa tôi ra.”

Lý Quý Hàn lắc đầu: “Thư Vãn, anh không thể rời xa em được.”

Sắc mặt của Thư Vãn tối sầm lại: “Tôi đã nói rồi, tôi tên Sơ Nghi, đừng có gọi là Thư Vãn, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin.”

Đuôi mắt Quý Tư Hàn có chút đỏ: “Em…thật sự không phải cô ấy sao?”

“Không phải!” Thư Vãn hất cằm lên, thần thái khoa trương.

Hàng lông mi của Quý Tư Hàn khẽ rung lên, hắn cụp mắt xuống tỏ vẻ không tin. Hắn bước lên phía trước tiến lại sát gần cô, hắn đẩy cô vào góc tường rồi đưa tay chạm vào chỗ má lúm đồng tiền.

Thư Vãn tưởng hắn lại định cưỡng ép, cô lập tức lấy tay đẩy hắn một cái rồi quay người chuẩn bị bỏ chạy, vậy mà hắn bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Thân hình cao lớn bao lấy cơ thể nhỏ bé của cô, bờ ngực rắn chắc cũng áp vào lưng cô.

Thư Vãn vô cùng tức giận, cô liều mạng vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi vòng tay của người đàn ông này, hắn chứ như một bức tượng đồng bất động.

Cô chợt cảm thấy cực kỳ nực cười: “Thưa anh, anh có sở thích kỳ quặc với phụ nữ có chồng à?”

Người đàn ông phía sau không để ý tới lời nói châm biếm của cô, sau khi ôm chặt cô thì hắn giơ tay gạt tóc sau gáy của cô ra. Nói chính xác là khi hắn chạm vào vết sẹo nhỏ thì môi hắn hơi nhếch lên. Quả nhiên là Thư Vãn của hắn, hắn không nhận nhầm người.

Chỉ có điều vết sẹo này như đâm vào tim Quý Tư Hàn, nó làm cho ánh mắt băng lạnh của hắn nhuốm đầy vẻ tội lỗi. Ngón tay hắn run rẩy sờ vào vết sẹo sau gáy cô rồi lẩm bẩm không ngừng: “Xin lỗi, cái tát đó, muốn mạng của em…”

Thư Vãn nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của hắn: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

Sau cuộc phẫu thuật lấy đinh thì sau gáy đúng là có một vết sẹo nhưng Thư Vãn không định thừa nhận chuyện này. Quý Tư Hàn cũng không định ép cô thừa nhận, hắn chỉ dùng tay vuốt v e vết sẹo.

Hốc mắt hắn dần đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Còn đau không?”

Đau không? Đã từng đau.

Cơn đau khiến cô ngã gục trên nền nhà lạnh lẽo, thậm chí còn không thể thốt nên lời cầu cứu. Đau tới mức cô hoàn toàn tuyệt vọng về hắn, đến mức cô không còn ý chí muốn sống nữa. Đau tới mức trước khi chết muốn gặp mặt hắn lần cuối, vậy mà hắn không thèm nghe điện thoại của cô.

Loại đau đớn đó không phải là đau đớn thể xác, nó làm sao có thể so sánh bằng. Nhưng chỉ khi đau đớn như vậy cô mới nhận ra, người đàn ông tên Quý Tư Hàn này vô tình với cô tới mức nào.

Vậy mà tên đàn ông vô tình ấy lúc này lại ôm cô thật chặt, hỏi cô có còn đau không, có đáng cười hay không?

Thư Vãn lạnh giọng không chút biểu cảm: “Trong vòng năm phút hãy buông tôi ra.”

Đã ôm được người vào lòng làm sao hắn lỡ buông ra: “Có vài với còn chưa nói với em.”

Hắn vùi chiếc cằm của mình vào hõm cổ cô sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: “Vãn Vãn…”

Sắc mặt của Thư Vãn càng thêm âm trầm: “Đừng có gọi tôi như vậy!”
 
Chương 379


Chương 379

Năm đó khi hắn ấn cô xuống giường điên cuồng chiếm lấy cô, hai từ được gọi nhiều nhất chính là hai từ này. Khiến cô lầm tưởng rằng hắn đang gọi tên cô, không tự chủ nổi mà trao chọn trái tim mình cho hắn.

Cô đúng là kẻ ngốc, loại người như Quý Tư Hàn thì làm sao có thể động lòng với một tình nhân. Lúc trước không nhìn ra, bây giờ mới sáng mắt, cô cảm nhận được mình đã từng ngu ngốc tới mức nào.

Quý Tư Hàn ngơ ngác nhìn vẻ mặt kháng cự của Thư Vãn. Tiểu thư Kiểu đã từng nói, cô ấy cho đến khi chết vẫn nghĩ anh dùng cô làm người thế thân. Cô ấy luôn nghĩ rằng anh gọi cái tên này từ trước tới giờ không phải gọi tên cô sao?

Quý Tư Hàn vội vã nói với cô: “Vãn Vãn, cách gọi này từ trước tới giờ vẫn luôn là em, chưa bao giờ là người khác.”

Ba năm đã qua mọi lời giải thích đều là muộn màng, không thể gợi lên được chút cảm xúc nào chỉ còn đọng lại sự khó tin. Trong đôi mắt của Thư Vãn không có chút cảm xúc thậm chí chỉ có sự thờ ơ.

Vẻ thờ ơ của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn lại thêm lần nữa đau đớn, hắn không khỏi siết cánh tay cô càng thêm chặt hơn. Giống như là nếu không giữ chặt lấy thì cô sẽ biến mất. Hắn không chịu được sự chia ly, hắn không muốn chịu sự ly biệt đó.

Hắn dùng hết sức ôm lấy cô: “Thư Vãn, anh sai rồi, có thể…cho anh thêm cơ hội nữa không?”

Hắn thậm chí còn không biết nên giải thích hiểu nhầm mấy năm nay như thế nào, cũng không biết làm cách nào biểu đạt được nỗi nhớ nhung của hắn. Hắn cúi đầu, dùng giọng điệu cầu xin van xin cô cho hắn thêm một cơ hội, một cơ hội được trân trọng cô…

Hàng lông mi của Thư Vãn run lên, nhưng thần thái lại lạnh băng: “Tôi không phải Thư Vãn…”

Quý Tư Hàn cứng đơ người nhưng vẫn đưa tay lên nắm chặt lấy cằm cô rồi đặt một nụ hôn xuống. Thư Vãn bị hành động đột ngột này làm cho giận run cả người, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng làm cách nào cũng không thoát được.

Lúc đầu hắn chỉ muốn thử một chút không ngờ một khi đụng vào cô Quý Tư Hàn cứ như phát điên. Hắn nhớ cô, muốn gần cô, hắn sợ cảm giác cô không tồn tại. Hắn chỉ có thể giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn không quan tâm điều gì hết chỉ chăm chú hôn cô.

Hắn hôn cho tới khi cả khuôn mặt cô bỏ bừng lên, lúc này hắn mới đành bỏ cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô như cũ. Còn chưa đợi cô mở miệng hắn đã đưa tay miết lấy đôi môi đỏ mọng của cô: “Em xem, mỗi lần anh hôn em, em đều có phản ứng như vậy, tại sao em không thừa nhận?”

Thư Vãn tức đến mức mặt từ đỏ chuyển qua xanh, toàn thân cô phát run: “Anh là đồ điên!”

“Đúng, anh điên rồi!!”

Quý Tư Hàn đột nhiên mất khống chế hai mắt hắn như phát hỏa: “Anh đúng là phát điên rồi cho nên buổi đêm nhớ về em sẽ mất ngủ, anh điên đến mức yêu em hết thuốc chữa, anh đã điên rồi, từ khi yêu em anh đã điên rồi!”

Thật vô lý, khi bắt đầu ở bên nhau hắn đối xử lạnh nhạt với cô, vậy mà bây giờ hắn gào lên nói yêu cô? Thư Vãn vẫn liều mình giãy giụa khỏi đôi bàn tay đang ôm cứng lấy cô.

Chiếc nhẫn kim cương cứa vào tay hắn đến chảy cả máu vậy mà hắn vẫn nhất quyết không buông ra, hắn thật sự đã phát điên rồi!

“Quý Tư Hàn!”

Cô tức tới mức hét lên, cô xé bỏ lớp mặt nạ mang tên Sơ Nghi, dùng thân phận Thư Vãn lạnh lùng nhìn hắn.

Nghe thấy cô gọi tên mình hai mắt Quý Tư Hàn càng đỏ hơn: “Cuối cùng em cũng thừa nhận…”

Thư Vãn lạnh giọng: “Thừa nhận thì sao?”
 
Chương 380


Chương 380

Quý Tư Hàn ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ ngầu của hắn từ từ cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt của cô lạnh nhạt không chút cảm xúc, trong đôi mắt chỉ có sự khinh thường. Nhìn thấy bộ dạng này của Thư Vãn hắn đột nhiên không biết nên làm gì với cô.

Hắn muốn nói cái gì đó thì Thư Vãn ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt của hắn in vào trong đôi mắt cô.

“Anh vừa mới nói anh yêu tôi, là thật sao?”

“Đúng…”

Quý Tư Hàn thấy cô nói chuyện với mình thì nhẹ nhàng gật đầu một cái “10 năm trước ở đại học A…”

Hắn muốn nói với cô rằng bản thân đã động lòng với cô từ rất lâu rồi, nhưng lại bị âm thanh lạnh lùng của cô cắt ngang: “Vậy tôi hỏi anh, nếu anh yêu tôi tại sao năm đó anh bắt tôi chờ đợi, chờ hợp đồng kết thúc, rồi lại tách ra, anh không bằng lòng sao?”

Quý Tư Hàn lòng đau như cắt, ánh mắt như bị một tầng sương che phủ. Đây đã từng là quyết định ngu ngốc nhất đời hắn, đợi sau khi hai người chia tay hắn đã từng vô số lần hối hận về quyết định này.

Hắn đè nén cơn đau trong lòng giải thích: “Anh đồng ý với anh cả phải cưới Ninh Uyển.”

Thư Vãn vẫn lạnh lùng như cũ: “Cho nên cô ta vừa về nước anh lập tức bỏ rơi tôi.”

Quý Tư Hàn mở miệng nhưng lại không nói nổi lên lời, năm đó khi kết thúc hợp đồng hắn đúng là định bỏ rơi cô. Hắn muốn thực hiện lời hứa với anh trai hắn, mà cô ấy cũng đâu yêu hắn cho nên hắn đành lựa chọn bỏ rơi cô.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù là lý do gì đi chăng nữa thì trong mắt cô hắn vẫn là một kẻ không chút do dự bỏ rơi cô, hắn không có cách nào phản bác được.

Hắn im lặng làm cho khoé miệng Thư Vãn nhếch lên: “Quý Tư Hàn, anh thực chất đâu có yêu tôi, chỉ là chưa chiến được nên không can tâm.”

Quý Tư Hàn lắc đầu nói: “Anh biết đâu là yêu đâu là chiếm đoạt, Thư Vãn em không thể phủ định anh như vậy.”

Thư Vãn thất thần cúi đầu nhìn cánh tay của hắn đang ôm chặt cô, một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không lạnh nhạt với tôi tới vậy, cũng sẽ không bao bỏ rơi tôi rồi nhưng vẫn tìm tới nhục nhã tôi, bởi vì từ đầu tới cuối anh luôn coi tôi là thế thân của Ninh Uyển, chỉ là một công cụ giải quyết nhu cầu s1nh lý cho anh.”

Cô lạnh lùng nhìn hắn: “Anh đã từng nói với A Lan, tôi đối với anh chỉ là một nhu cầu s1nh lý, anh còn từng nói rằng đừng bao giờ mơ tưởng việc có được tình yêu của anh. Anh nói xem, anh như vậy thì sao tôi tin anh yêu tôi được.”

Quý Tư Hàn muốn giải thích nhưng Thư Vãn không để hắn có cơ hội nói: “Còn có…”

Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang chút ấm ức: “Anh vì em gái anh, vì vị hôn thê của anh, không một chút do dự đánh tôi, lúc đó anh còn không thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái. Mà dù anh có quay lại tôi cũng không…”

Nói tới đây sự ấm ức gần như đã tan biến sạch sẽ, thay vào đó là sự thản nhiên: “Trước lúc đối mặt với cái chết, tôi muốn gặp anh lần cuối, nhưng anh còn không thèm lưu số của tôi, loại đàn ông như anh đời này tôi không muốn gặp lại.”

Nói xong cô cười với Quý Tư Hàn: “Thưa anh Quý, tôi đã chấm dứt với quá khứ đó rồi, anh cũng bỏ xuống đi, chúng ta dừng ở đây.”

Những lời nói của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn đau đớn vô cùng, lúc cô không nhận cô là Thư Vãn hắn vẫn còn có chút hy vọng. Nhưng bây giờ cô vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, người phụ nữ anh đang ôm trong lòng lúc này sẽ mãi mãi rời xa anh.
 
Chương 381


Chương 381

Hắn ôm chặt cô thêm lần nữa, hắn cầu xin cô: “Hãy cho anh giải thích…”

Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn quan trọng nữa, tôi không bận tâm nữa rồi. Dù gì tôi cũng chưa bao giờ yêu anh Quý đây mà.”

Quý Tư Hàn đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, em đã bao giờ yêu anh đâu…”

Hắn tuyệt vọng buông lỏng Thư Vãn ra rồi lùi lại sau. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm: “Thật sự là chưa bao giờ sao?”

Thư Vãn run lên một cái nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại rồi kiên định lắc đầu.

Nhưng khóe miệng của Quý Tư Hàn lại càng cong lên: “Vậy những thứ này tượng trưng cho điều gì?”

Hắn lấy ra lá thư bằng giấy luôn mang theo bên người rồi đưa cho Thư Vãn: “Những cái này, tượng trưng cho điều gì?”

Thư Vãn nhìn thấy lá thư được bảo quản rất tốt không có chút hao tổn nào thì khuôn mặt bỗng nghệt ra. Cô bắt đầu từ lúc nào thì thấy thất vọng về hắn? là lúc hắn ôm lấy cô, làm ra những cử chỉ thân mật với cô, nhưng miệng lại nói rằng đừng vọng tưởng hắn sẽ yêu cô.

Cô hiểu rõ câu nói đó, bản thân cô không là gì trong lòng hắn cùng lắm chỉ là công cụ giải tỏa s1nh lý. Nhưng bây giờ…..

Cô ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn đang kích động, trong ấn tượng của cô hắn luôn là một kẻ cao ngạo chưa bao giờ có bộ dạng như lúc này. Nhìn hắn thế này cô càng không hiểu, rõ ràng lúc còn bên nhau hắn vô tình với cô như vậy.

Bây giờ lại lôi bức thư cô từng viết ra rồi hỏi đây là tượng trưng cho điều gì? Tượng trưng cho cái gì? Tượng trưng cho sự kết thúc.

Khi cô viết những dòng chữ này cô cũng chỉ là viết cho chính bản thân mình, hắn không yêu cô cho nên lúc đặt bút viết xuống cũng chính là đại biểu cho sự kết thúc. Đoạn tình cảm đơn phương này, ngay lúc hắn nói ra câu đó cũng là lúc cô hiểu rõ nó đã kết thúc.

Thư Vãn sau một lúc im lặng thì đưa tay nhận lá thư trong tay hắn, cô cúi đầu trầm mặc một lát rồi không chút do dự xé lá thư làm đôi.

Lúc Quý Tư Hàn định đưa tay cướp lại thì đã không còn kịp…Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xé lá thư…

Hai mắt hắn đỏ ngầu không dám tin nhìn cô: “Tại sao…”

Thư Vãn nhếch miệng lạnh nhạt nói: “Anh Quý, lá thư này chỉ là do tôi tuỳ tiện viết ra, tôi từ trước tới nay không định để lại bất cứ thứ gì cho anh, xin anh đừng hiểu nhầm.”

Sắc mặt Quý Tư Hàn trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lá thư đã bị xé nát. Ba năm nay, hơn một ngàn đêm hắn làm sao có thể vượt qua…là dùng thuốc ngủ, là những con chữ trong lá thư này giúp hắn vượt qua.

Hắn tự nói với chính bản thân đây là di thư do cô để lại cho hắn, là thứ nói rõ trong lòng cô có hắn. Nhưng bây giờ cô lại nói chỉ là tuỳ tiện viết ra chứ không định để lại bất cứ điều gì cho hắn…

Quý Tư Hàn run rẩy nhưng vẫn nở một nụ cười nhạt, nụ cười tuyệt vọng này làm cho hắn càng trở nên thiếu sức sống. Hắn dùng đôi mắt mờ mịt nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thư Vãn.

“Nếu từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh, vậy tại sao trước khi chết lại muốn gặp anh lần cuối?”

Thư Vãn đã vì bản thân nói rõ ràng tới vậy mà hắn vẫn không chịu tin, cô hít một hơi rồi nói: “Đại khái trước khi con người ta chết đi thì chỉ muốn gặp lại người từng quen biết trên thế gian này một lần.”

Không phải là muốn gặp hắn mà là muốn gặp người quen biết trên thế giới này, hắn cũng chỉ là một trong số những người cô quen biết. Quý Tư Hàn lại lần nữa nở nụ cười, cười tới mức đuôi mắt đã đỏ ửng, cười tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt.
 
Chương 382


Chương 382

“Xem ra…em thực sự không yêu anh…”

Vì lá thư này mà hắn nhầm tưởng cô yêu hắn, rõ ràng cô đã nói đi nói lại rằng cô không hề yêu hắn….hắn cứ như một kẻ ngốc không muốn tin chuyện này…Cho đến thời khắc này hắn mới triệt để hiểu rõ lòng cô.

Hắn đè nén cơn đau trong lòng cúi người nhặt mảnh vụn của lá thư, những mảnh giấy mong manh dễ vỡ như chính mối lương duyên này, một khi đã đứt thì không có cách nào nối lại được.

Hắn đã từng tự mình đẩy cô ra xa, chính hắn là người tự tay huỷ hoại mối quan hệ của bọn họ. Thật công bằng…hắn không trách cô.

Hắn trách chính bản thân mình, lúc cô còn ở bên hắn thì lại không chịu trân trọng cô, hắn nắm chặt những mảnh giấy trong tay loạng choạng quay người rời đi. Tấm lưng cô quạnh của hắn càng trở nên đơn bạc.

“Quý Tư Hàn…”

Lúc tay hắn đặt lên trên cửa xe thì nghe thấy tiếng gọi của cô ở đằng sau lưng.

Hắn từ từ quay đầu, nhìn về bóng dáng nhỏ bé đứng dưới đèn đường.

Người mà hắn nhớ nhung suốt ba năm ấy, chỉ cần gọi một tiếng, cũng đủ để hắn buông bỏ tất cả, chạy tới ôm cô vào lòng.

Nhưng mà, hắn mới chỉ bước một bước, cô đã lùi về sau ba bước…

“Đừng lại đây.”

Trên mặt cô không có chút tình cảm nào, nếu có, cũng chỉ là sự đạm bạc và bình tĩnh.

“Điều tôi nên nói cũng đã nói hết rồi, vẫn mong anh sau này đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Hắn tưởng cô gọi hắn là để níu giữ hắn, không ngờ lại là bảo hắn đừng bám lấy cô nữa.

Gương mặt anh tuấn của Quý Tư Hàn trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn khiến hắn không thở nổi.

Nhưng cô không quan tâm cảm giác của hắn như nào, vứt lại một câu như vậy rồi trực tiếp quay người bước vào trong biệt thự.

Nhìn bóng dáng quyết liệt rời đi ấy, thân hình cao lớn của Quý Tư Hàn chợt có chút không đứng vững.

Cuối cùng, Tô Thanh đang đứng đợi đằng xa nhìn thấy dáng vẻ sắp ngã của hắn liền vội vàng chạy tới đỡ.

“Quý tổng, anh không sao chứ?”

Quý Tư Hàn không trả lời, cơn đau nhói trong tim khiến hắn đau đầu khủng khiếp.

Hắn tựa lưng vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn Tô Thanh: “Đưa thuốc cho tôi…”

Tô Thanh sững sờ, nhìn hắn lắc đầu: “Quý tổng, số thuốc đó anh không thể uống thêm nữa, còn uống tiếp nữa thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu.”

Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chằm chằm Tô Thanh: “Nếu không uống thuốc thì tôi phải làm sao…”

Ai có thể nói cho hắn biết phải làm sao đây, cái người đã ghim sâu vào trong trái tim này thì phải làm thế nào mới có thể rút ra được đây…

“Quý tổng…”

Tô Thanh đột nhiên không biết nên khuyên hắn thế nào.

Ba năm qua Quý tổng đã chịu đựng qua ngày như thế nào, anh ta đều tận mắt chứng kiến.
 
Chương 383


Chương 383

Anh ta không muốn Quý tổng lại sống dựa dẫm vào thuốc nữa, lại không nhẫn tâm để hắn tiếp tục chịu đựng sự dày vò.

Tô Thanh trầm ngâm một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Tư Hàn nói: “Quý tổng, giữa hai người nhất định có sự hiểu lầm, để tôi đi nói rõ với Thư tiểu thư.”

Tô Thanh quay người muốn đi vào biệt thự, giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ phía sau vang lên: “Không cần đâu.”

Tô Thanh quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”

Quý Tư Hàn không đáp lời anh ta, đôi lông mi dày từ từ rũ xuống.

Cô không yêu hắn, cho dù có nói với cô, giải thích với cô, thì cô cũng chẳng để ý đâu.

Quý Tư Hàn mở cửa xe, ngồi vào, đôi mắt đã từng như sao sáng, giờ phút này lại ảm đạm thất sắc.

Trong cuộc sống, có một vài tia sáng đến rồi lại rời đi không chút do dự, khi hoàn toàn mất hết hi vọng thì nó lại trở về.

Hắn vươn tay, muốn nắm chặt lấy nó, nhưng tia sáng đó vốn không thuộc về hắn, cho dù hắn có gắng sức níu giữ đến đâu cũng không nắm giữ được.

Hắn lấy từ trong xe ra một viên thuốc, bỏ vào miệng, lúc nuốt xuống, vị đắng trong miệng từ từ lan ra, khiến hắn không nhịn được mà chau mày.

“Tô Thanh, thì ra thuốc đắng như vậy.”

“Quý tổng, thuốc vẫn luôn đắng đấy thôi.”

Tô Thanh sau khi trả lời hắn, lại thầm thở dài.

“Quý tổng, buông bỏ đi thôi, bất luận Thư tiểu thư có từng yêu anh hay không, cô ấy cũng đã kết hôn rồi.”

Giữa hai người đã xác định là không có duyên phận, hà tất phải cưỡng cầu không buông?

“Hừ…kết hôn.”

Quý Tư Hàn chợt cười giễu: “Cô ấy chẳng qua là thay Sơ Nghi gả cho Trì Nghiễn Châu mà thôi.”

Tô Thanh ngẩn ra, có chút không hiểu.

Quý Tư Hàn lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, đốt lên.

Khẽ hít vào một hơi, ngón tay thon dài vươn ra ngoài cửa sổ xe ô tô.

Đôi mắt đỏ ngầu từ từ ngước lên, nhìn về phía căn biệt thự đang sáng đèn kia.

Lúc cô không thừa nhận bản thân là Thư Vãn, luôn nhấn mạnh cô là Sơ Nghi.

Điều đó chứng tỏ hiện tại cô đang dùng thân phận của Sơ Nghi, cũng tức là dùng thân phân Sơ Nghi để gả cho Trì Nghiễn Châu.

Cô yêu Tống Tư Việt nhiều như thế, sẽ không dễ dàng gả cho người khác, chắc hẳn là trong đó có nỗi khổ khó nói.

Quý Tư Hàn nghĩ tới đây, sắc mặt lại trầm xuống.

Hắn nói với Tô Thanh: “Đi điều tra Trì Nghiễn Châu và Sơ Nghi.”

Tô Thanh lập tức cung kính đáp: “Vâng.”

Lúc Tô Thanh quay người định trở về xe, Quý Tư Hàn lại gọi anh ta lại.

“Còn nữa…”
 
Chương 384


Chương 384

“Quý tổng, anh cứ căn dặn.”

Quý Tư Hàn hơi mím môi: “Đi điều tra xem có phải là Trì Nghiễn Châu đã cứu Thư Vãn, bắt đầu điều tra từ nhà hỏa táng.”

George đã từng nói, cơ thể còn, não chưa chết, đổi tim là có cơ hội sống lại.

Cơ thể của Thư Vãn không hề có khiếm khuyết, chứng tỏ lúc đưa cô vào hỏa thiêu đã bị người ta lén lút mang ra ngoài.

Người mang cô ấy đi, còn đổi tim cho cô ấy, khiến cô ấy sống lại.

Hắn đoán là Trì Nghiễn Châu, lại không biết mục đích của anh ta là gì…

Quý Tư Hàn vừa nghịch điếu thuốc trong tay, vừa căn dặn Tô Thanh: “Đừng tin những tin tức từ bên Anh gửi tới, tự mình đi điều tra đi.”

Nhà họ Trì là quý tộc của Anh, Trì Nghiễn Châu đương nhiên là có quyền lực cực lớn, muốn hắn tra được cái gì thì là cái đó.

Tô Thanh nghe Quý tổng dặn dò, lập tức nhận ra những tài liệu mình tra được trước đó đều là giả, liền vội vàng nói: “Tôi sẽ tự mình đi điều tra.”

….

Thư Vãn bước vào trong biệt thự, thì thấy Trì Nghiễn Châu đang ngồi trên sofa ở trong vườn, một tay chống cằm đánh giá cô.

“Nói chuyện xong rồi à?”

Thư Vãn khẽ gật đầu, dường như không muốn nói nhiều với anh ta, nhấc bước đi vào trong phòng khách.

“Qua đây.”

Trì Nghiễn Châu hất cằm với cô, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.

“Tôi rất mệt, muốn đi ngủ.”

Ý trên mặt chữ là có thể tha cho cô không?

“Đi ngủ đi.”

Thư Vãn nghe được lời này thì cất bước đi, nhưng chưa đi được hai bước, thanh âm không nhanh không chậm của Trì Nghiễn Châu từ phía sau vang lên.

“Sau này cấm không được ra ngoài.”

Biết ngay là anh ta chẳng tốt bụng gì rồi mà, Thư Vãn nghiến răng, quay người, ngồi xuống ghế sofa phía đối diện anh ta.

Động tác ít nhiều mang theo sự tức giận, Trì Nghiễn Châu cũng không tỏ thái độ, cầm chai rượu vang trên bàn rót cho cô một chút.

“Tôi không thể uống…”

Trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, những thứ như rượu và thuốc lá tốt nhất là không đụng vào.

Trì Nghiễn Châu dường như nhớ ra điều gì đó, ly rượu vừa đưa ra lại từ từ thu về.

Biểu cảm của anh ta lạnh nhạt, trong mắt phảng phất bi thương, khiến cả người anh ta như bị bao phủ trong sương mù.
 
Chương 385


Chương 385

Thư Vãn nhìn thấy như vậy, liền biết anh ta nhất định là lại nhớ chị gái cô rồi, cũng rất tự giác đem bản thân biến thành người vô hình.

Trì Nghiễn Châu im lặng rất lâu, mới nâng ly rượu lên, uống hết rượu trong ly.

Sau khi anh ta uống xong, nâng mắt nhìn Thư Vãn: “Vừa rồi cô ở ngoài cổng nói chuyện với Quý Tư Hàn, tôi đều nghe thấy hết.”

Sắc mặt Thư Vãn hơi khựng lại: “Vậy thì sao?”

Nghe thấy thì nghe thấy thôi, tại sao còn phải nói với cô.

Trì Nghiễn Châu mặt không đổi sắc, nhướng mày: “Anh ta dường như rất yêu cô.”

Thư Vãn cong khóe miệng cười lạnh: “Loại người như anh ta không thể nào yêu tôi đâu.”

Câu nói này dường như đã đụng tới dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Trì Nghiễn Châu, sắc mặt anh ta lại lần nữa trầm xuống.

“Chị cô….trước đây cũng từng nói lời tương tự như vậy.”

Thư Vãn ngẩn ra, nhìn Trì Nghiễn Châu, thấy trong mắt anh ta đầy sự hối hận, cô hơi có chút ngạc nhiên.

“Giữa anh và chị của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Anh ta trước đây rất ít khi nói về chuyện của Sơ Nghi, bây giờ anh ta chủ động nói rồi, Thư Vãn mới dám nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Đôi mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi của Trì Nghiễn Châu từ khuôn mặt cô rời đến vị trí trái tim của cô.

Sau khi nhìn chằm chằm trái tim ấy một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Chuyện mà Quý Tư Hàn đã từng làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười so với những chuyện mà tôi đã làm với chị cô mà thôi.”

Anh ta buông ly rượu trong tay, đứng dậy đi vào phòng khách trong biệt thự, chỉ để lại Thư Vãn sững sờ tại chỗ.

Chuyện mà Quý Tư Hàn làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười những chuyện mà anh ta đã làm với chị cô.

Cho nên đây chính là nguyên do mà chị cô vì để trốn tránh anh ta mà vội vã kết liễu tính mạng của chính mình sao?

Trì Nghiễn Châu…anh ta rốt cuộc là người như thế nào vậy?

Khi Thư Vãn nhìn bóng lưng cô độc kia biến mất phía phòng khách, tay chạm lên trái tim mình.

Đời này kiếp này của chị, có phải là còn khổ sở hơn cả cô không?

Thư Vãn khẽ thở dài, Sơ Nghi đã rời khỏi thế gian này rồi, sẽ không thể tìm được đáp án nữa.

Cô ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi lâu sau mới đứng dậy đi về phòng, lúc cô mở cửa sổ ra, thấy chiếc Koenigsegg kia vẫn chưa rời đi.

Ánh mắt cô hơi run rẩy, sau khi khâu lại vết thương cũ trong lòng, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ lại, mới hoàn toàn chặt đứt được tầm mắt tới chiếc xe đó.

Không biết có phải bị hắn làm ảnh hưởng hay không mà cả đêm cô đều mơ thấy ác mộng.

Hết lần này đến lần khác bị anh ta làm cho thất vọng, đổ gục trong sự tuyệt vọng, và cảm giác nuối tiếc trước khi chết….

Vô số lần rơi vào giấc mộng, bị dày vò cả đêm, gần như không ngủ được, khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại thì trời đã sáng…

Việc đầu tiên sau khi thức dậy, là mở rèm cửa sổ như một thói quen, liếc mắt nhìn, chiếc xe kia đã không còn ở đó.
 
Chương 386


Chương 386

Khẽ thở phào một hơi, sau đó xoay người vào phòng tắm, tắm gội một lượt rồi xuống lầu dùng bữa.

Người giúp việc làm một bàn đồ ăn theo phong cách Tây, Trì Nghiễn Châu đang ngồi ở bàn ăn, từ tốn phết phô mai lên bánh mì.

Thấy cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô: “Tối qua cái tên ôn thần kia hình như uống thuốc quá liều, ngất đi rồi, tầm hai ba giờ sáng được một chiếc xe cứu thương đưa đi…”

Bàn tay đang lấy bánh mì của Thư Vãn khựng lại, sắc mặt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cắn nhẹ một miếng bánh mì, không hề đáp lại lời của Trì Nghiễn Châu.

Trì Nghiễn Châu cũng không nhìn cô nữa, phết xong bánh mì, đưa cho Thư Vãn: “Chị cô thích ăn phô mai.”

Thư Vãn nhìn miếng bánh mì phết phô mai, lại nhìn Trì Nghiễn Châu, lạnh nhạt nói: “Tôi không phải chị ấy.”

Trì Nghiễn Châu cong môi, bình tĩnh cười: “Trong mắt tôi, cô chính là cô ấy.”

Anh ta lại dùng dao chỉ vào chiếc bánh mì phô mai, sắc mặt thâm trầm nói: “Ăn nó đi.”

Đôi mắt của anh ta sắc bén như mắt chim ưng, giống như là nếu cô không ăn, chiếc dao trong tay anh ta sẽ cắm thẳng vào ngực cô.

Thư Vãn buông miếng bánh mì trong tay mình, cầm miếng bánh mì phô mai lên, đưa lên miệng cắn một miếng.

Trì Nghiễn Châu lúc này mới thu lại ánh mắt sắc bén của mình, khôi phục nụ cười nhã nhặn: “Vậy mới ngoan.”

Thư Vãn sau khi ăn một miếng thì bỏ bánh mì xuống, lạnh nhạt nói với anh ta: “Không ngon, tôi không thích.”

Sắc mặt của Trì Nghiễn Châu lại lần nữa trở nên lạnh lùng, sắc bén: “Cô nói cái gì?”

Thư Vãn ngồi thẳng người, hơi nâng cằm, bình tĩnh nói: “Trì tiên sinh, tôi biết mất đi chị gái khiến anh hết sức đau lòng, nhưng đó không phải là lí do để anh biến tôi thành thế thân của chị ấy được, tôi rất cảm kích chị ấy đã cho tôi trái tim này, cũng rất cảm kích anh đã tuân thủ di nguyện của chị ấy, gắng sức cứu sống tôi, nhưng bây giờ tôi đã sống lại rồi, vẫn mong anh dành cho tôi một sự tôn trọng nhất định.”

Cô nói xong câu này, lấy một tờ khăn giấy lau tay, sau đó ánh mắt đặt trên chiếc chìa khóa xe trên bàn ăn.

“Đồ của tôi hôm qua làm rơi trên xe anh, tôi đi lấy nó rồi sẽ trả chìa khóa lại cho anh.”

Hôm qua lúc cô ở nhà Sam Sam, đã lấy chiếc túi tài liệu về, đặt trên xe Trì Nghiễn Châu, nhưng lúc xuống xe quên lấy.

Cô nói xong câu đó, mặc kệ Trì Nghiễn Châu có vẻ mặt gì, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài biệt thự.

Lúc cô mở xe, lấy túi tài liệu, không cẩn thận ấn vào nút nguồn của chiếc điện thoại cũ.

Lúc màn hình sáng lên, bên trên hiển thị mười mấy tin nhắn, là tin nhắn được gửi vào tối qua.

Thư Vãn chau mày, lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa, nhấn vào xem tin nhắn.

Vẫn là của Dạ tiên sinh kia gửi tới, vẫn là những lời đại loại như nhớ cô, yêu cô.

Thư Vãn sau khi xem xong, nghĩ một lúc, rồi bỏ số điện thoại của anh ta vào danh sách chặn, sau đó xóa sạch toàn bộ mấy nghìn tin nhắn chưa đọc.
 
Chương 387


Chương 387

Cô không để tâm tới tên bi3n thái đó, sau khi xóa xong, cầm điện thoại trở về biệt thự.

Trì Nghiễn Châu đã không còn ở phòng ăn nữa rồi, sau khi Thư Vãn trả chìa khóa về chỗ cũ thì xoay người trở về phòng của mình.

Lúc lên lầu, nhìn thấy Trì Nghiễn Châu từ phòng cô bước ra, trong tay cầm một đống giấy tờ tùy thân trước đó đã giao cho cô.

“Thu dọn đồ đạc, trở về Anh.”

Anh ta vứt lại một câu như vậy sau đó đi lướt qua người cô.

Thư Vãn hơi sững lại, sau đó liền nhanh chóng đuổi kịp bước chân của anh ta.

“Tôi chỉ vừa mới về nước đã phải đi rồi, có phải là nhanh quá rồi không?”

Cô dùng việc kết hôn làm một cuộc giao dịch với anh ta để về nước, nhanh như vậy lại phải đi, thế chẳng phải cô lỗ to rồi sao?

Trì Nghiễn Châu dừng bước, lạnh lùng nói với cô: “Cô về nước chẳng phải là vì để xác nhận người đàn ông tên Tống Tư Việt kia có phải đã chết hay không sao? Nếu đã xác nhận là anh ta chết rồi thì cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa.”

Nhắc tới Tống Tư Việt, cảm giác áy náy lại trào dâng trong lòng Thư Vãn, khiến sắc mặt cô trắng bệch.

Cô cố gắng hô hấp, sau khi cố gắng đ è xuống cảm giác tội lỗi trong lòng, nhìn về phía Trì Nghiễn Châu.

“Tôi còn có một người thân, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.”

Cô đã đồng ý Sam Sam là sau này sẽ ở lại bên cạnh cô ấy, sao có thể rời đi nhanh như vậy được.

“Người đó là bà chủ câu lạc bộ tên là Sam Sam đúng không?”

Thư Vãn gật đầu, người thân duy nhất ấy, thật sự không nỡ rời xa.

“Bảo cô ấy cùng tới Anh đi.”

Vẻ mặt Trì Nghiễn Châu không chút biểu cảm ném lại câu đó rồi bước về phòng chính, rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại, để Thư Vãn lại bên ngoài phòng.

“Trì Nghiễn Châu.”

Thư Vãn bước tới, gõ cửa phòng hắn: “Chúng ta bàn bạc chút đi.”

Sam Sam ở đây có nhà của chính mình, có sản nghiệp của chính mình, sao cô có thể bảo Sam Sam đi cùng cô tới Anh chứ.

Người đàn ông ở bên trong đang sắp xếp đồ đạc, nghe tiếng gõ cửa cũng chẳng thèm để tâm.

Thư Vãn gõ mấy lần, thấy anh ta không chịu mở cửa thì trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Trì Nghiễn Châu quay đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Phép lịch sự của cô đâu hết rồi.”

Thư Vãn không quan tâm anh ta nói gì, nhanh chóng tới trước mặt anh ta hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn về Anh?”

Anh ta vì để về nước cùng cô, đã sắp xếp bố trí trước bất động sản bên này, chứng tỏ anh ta có ý định ở lại trong nước lâu dài, bây giờ đột nhiên đòi về, thật là kỳ lạ.

Trì Nghiễn Châu không đáp lời, tiếp tục thu dọn đồ, sắc mặt bình thản, không nhìn ra biểu cảm gì.

Thư Vãn ngăn cản anh ta mở tủ quần áo, sau đó ngước mắt hỏi anh ta: “Có thể không về không?”

Trì Nghiễn Châu liếc nhìn cô: “Có thể.”

Thư Vãn còn đang định nói một đống lời thuyết phục với anh ta, không ngờ anh ta đồng ý nhanh chóng và dứt khoát đến thế, vẫn có hơi bất ngờ.
 
Chương 388


Chương 388

Sau khi sững sờ trong giây lát, cong khóe miệng lên, vươn tay về phía anh ta: “Đưa giấy tờ cho tôi đi.”

Trì Nghiễn Châu đánh lên tay cô một cái: “Có điều kiện đấy.”

Khóe miệng của Thư Vãn trong nháy mắt liền hạ xuống: “Điều kiện gì?”

Trì Nghiễn Châu không đáp lời cô, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên sờ khuôn mặt của cô.

Ngón tay lạnh lùng lướt trên mặt cô, khiến vẻ mặt của Thư Vãn cứng ngắc: “Chắc không phải là anh muốn tôi trở thành thế thân của chị tôi đấy chứ?”

Trì Nghiễn Châu thấy cô đoán ra được mục đích của mình, không nhịn được, nhướng mày: “Cô rất thông minh.”

Anh ta thu tay lại, bình tĩnh nhìn cô: “Ngoan ngoãn làm Sơ Nghi của tôi thì tôi sẽ cho cô ở lại.”

Thư Vãn im lặng nhìn anh ta: “Vậy thì về Anh thôi.”

Trì Nghiễn Châu giật mình, dường như không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.

Lúc anh ta ngơ ngác, Thư Vãn cầm lấy điện thoại, mở phần mềm đặt vé máy bay, vừa chọn vé máy bay vừa hỏi Trì Nghiễn Châu: “Mua vé mấy giờ?”

Trì Nghiễn Châu:…

Anh ta lấy lại chiếc điện thoại trong tay Thư Vãn, nói với cô: “Có chuyên cơ.”

Thư Vãn không biểu cảm, ừ một tiếng, rồi xoay người: “Tôi đi thu dọn đồ.”

Trì Nghiễn Châu nhìn bóng lưng cô, ngơ ra một lúc, lúc này mới phản ứng được là Thư tiểu thư đang chơi chiến thuật tâm lý với anh ta.

Anh ta cong khóe miệng, khẽ phun ra một từ “Ấu trĩ.”

Thư Vãn quay về phòng ngủ nhìn thấy Trì Nghiễn Châu không cản cô trong lòng có chút lo lắng. Trì Nghiễn Châu phải quay lại Anh, lúc dùng bữa sáng cô không đồng ý làm thế thân cho chị gái, hắn cũng biết ý cô muốn ở lại đây cho nên mới cãi nhau rồi nhắc tới điều kiện.

Sao cô có thể lại một lần nữa trở thành thế thân cho người khác, cũng cố ý giả bộ không quan tâm để bức Trì Nghiễn Châu từ bỏ cái suy nghĩ ấy. Nhưng đối với Trì Nghiễn Châu thì thế chủ động nằm trong tay anh ta, dù cho bản thân cô có thể nào anh ta cũng sẽ không bận tâm. Thư Vãn cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống giường rồi từ từ gục đầu xuống.

Trì Nghiễn Châu đi từ ngoài vào thấy cô như vậy thì lòng cũng nhảy lên một cái, hắn xoa cằm nói: “Không phải là đi dọn đồ à? sao còn ngồi đây?”

Thư Vãn nghe thấy giọng hắn thì uể oải ngẩng đầu nhìn qua: “Đợi chút.”

Trì Nghiễn Châu thấy bộ dạng tủi thân của cô thì lòng lại vui vẻ hẳn, hắn lùi một bước: “Theo tôi về Anh, không cần làm thế thân của Sơ Nghi nữa.”

Quý Tư Hàn yêu cô như vậy, để cô ở lại nước thì sẽ rất phiền phức, đến lúc đó muốn cướp lại người thì sẽ rất phí công. Không bằng nhân cơ hội này đưa đi luôn.

Thư Vãn có chút kỳ quái nhìn lại anh ta: “Nói có giữ lời?”

Trì Nghiễn Châu từ từ đáp: “Tôi đã bao giờ lừa cô.”

Thư Vãn không tin Trì Nghiễn Châu lắm cúi đầu không nói gì, trong lòng lại nghĩ hay bỏ trốn cho xong.

“Đừng có nghĩ trốn.” Trì Nghiễn Châu nhìn cái là biết cô đang nghĩ gì, không chút lưu tình nói thẳng suy nghĩ trong lòng cô.
 
Chương 389


Chương 389

“Cô trốn không nổi đâu.”

Hắn dùng tư thái bề trên khinh bỉ nhìn cô: “Trừ phi cô học chị gái cô…”

Lúc hắn nói câu này ánh mắt băng lạnh lại thêm khí thế quanh người làm cho Thư Vãn có chút run sợ.

Cô nhìn lại Trì Nghiễn Châu, giống như bây giờ cô mới hiểu rõ đây là thể loại người gì: “Hoá ra chị tôi bị anh ép chết.”

Thần sắc trên mặt Trì Nghiễn Châu có chút u ám, nhưng hắn lại không chối: “Đúng thế, cho nên cô thử xem.”

Thư Vãn lấy tay tát vào khuôn mặt có chút tái nhợt: “Tôi chết rồi…anh sẽ buông tha cho tôi?”

Trì Nghiễn Châu đi tới trước mặt cô hơi khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh lạnh lùng: “Cô bây giờ đang dùng trái tim của cô ấy, tôi sẽ không để cô chết, ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Thư Vãn nhăn nhó, khóe miệng giật giật, đột nhiên không hiểu ý nghĩa của việc được sống lại là gì. Cô chuyển mắt nhìn Trì Nghiễn Châu: “Không phải anh rất yêu chị tôi sao?”

Yêu một người thì sao có thể cưỡng ép một người khác trở thành thế thân, cô thực sự không hiểu nổi.

Trì Nghiễn Châu cười lạnh, ánh mắt vô tình: “Ai bảo tôi yêu cô ta?”

Sao hắn có thể yêu cô ta được, hắn đã từng nói nếu phụ nữ trên thế giới này có chết hết hắn cũng không yêu cô ta.

Thư Vãn nhìn Trì Nghiễn Châu cảm thấy con người này thật mâu thuẫn. Không yêu Sơ Nghi vậy mà sau khi chị cô chết lại vẽ nhiều tranh chân dung như vậy. Không yêu Sơ Nghi vậy mà vì một trái tim lại có thể làm chuyện điên cuồng tới thế.

Hắn biết rõ là hắn làm hại chị cô, không dám thừa nhận yêu chị cô, cô cũng lười nói với loại người không bình thường này, chỉ lạnh giọng đáp: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải đi hỏi bạn tôi đã.”

Trì Nghiễn Châu vẫn còn đang chìm trong quá khứ, nghe cô đáp hắn mới lấy lại chút tinh thần: “Đừng để tôi phải đợi quá lâu.”

Hắn vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng ngang ngược của hắn Thư Vãn thầm mắng một câu. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Sam Sam, điện thoại còn chưa kết nối đã nghe thấy tiếng của nữ giúp việc ở dưới lầu truyền lên.

“Thiếu phu nhân có vị khách nữ tên Kiều Sam Sam tới gặp.”

Nghe thấy tên Sam Sam, Thư Vãn vội bỏ điện thoại xuống đứng dậy đi xuống lầu.

Sam Sam mặc một chiếc váy dài hở lưng, trên tay cầm chiếc túi xách hàng hiệu ngồi ở trên sofa nhìn khung cảnh xung quanh. Nhìn thấy Thư Vãn từ thanh máy bước ra thì vội đứng dậy, đang muốn đi tới đón đã thấy Thư Vãn chạy tới chỗ cô.

“Cậu đi chậm thôi cẩn thận trượt.”

Sam Sam sau khi ôm được Thư Vãn thì sờ mái tóc ngắn của cô: “Trước đây cậu để tóc dài, bây giờ cắt ngắn lại càng đẹp.”

Trong lòng Thư Vãn có chút buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Trước đây bị bệnh, bây giờ mới tốt hơn một chút.”

Sam Sam cười an ủi: “Cậu có thể nghĩ vậy thì còn gì quan trọng hơn nữa.”

Thư Vãn cũng cười theo: “Sam Sam, cậu ăn sáng chưa?”

Sam Sam gật đầu: “Ăn rồi.”

Sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh Trì đâu rồi?”
 
Chương 390


Chương 390

Thư Vãn hất đầu lên tầng hai: “Chắc đang ở trong phòng làm tâm thần phân liệt.”

Sam Sam ngơ ngác một lúc còn chưa hiểu chuyện gì, đợi lúc cô hiểu ý câu nói đó thì Thư Vãn đã kéo cô ra vườn hoa phía bên ngoài.

“Cậu không phải vừa nãy nói Trì Nghiễn Châu bị tâm thần phân liệt đó hả?”

Thư Vãn gật đầu kéo cô ra chỗ ghế ngoài vườn ngồi, nữ giúp việc bê cà phê và bánh ra bày trước mặt Sam Sam.

Sam Sam cảm ơn xong rồi quay lại nói với Thư Vãn: “Vậy là ý gì?”

Thư Vãn cầm thìa xúc từng miếng bánh nhỏ đưa tới miệng Sam Sam rồi mới giải thích: “Hắn không nhận là yêu chị mình, cho nên tớ nghĩ hắn là loại trung tình đến phát điên.”

Sam Sam ăn một miếng bánh sau đó nở nụ cười: “Hai người các cậu đều thú vị.”

Thư Vãn nghe xong thì cứng đờ, sau đó khổ sở nói: “Sam Sam, tớ sắp phải về Anh rồi.”

Sam Sam vừa nếm được vị ngọt của bánh, nghe xong tin tức này bỗng thấy bánh chả còn ngọt nữa: “Cái gì?”

Không phải trước đã nói sẽ ở bên cạnh cô sao? Sao chưa gì đã định rời đi rồi?

“Trì Nghiễn Châu nói muốn tớ theo anh ta về Anh, nếu không thì ở lại phải làm thế thân của chị tớ.”

“Cậu cũng biết, tớ đã từng là thế thân cho người khác rồi, hai chữ này có ý nghĩa gì, tớ hiểu rất rõ.”

Lúc Thư Vãn nói ra câu này hai mắt cô rưng rưng giống như nhớ lại quá khứ đau buồn. Sam Sam thấy cô vậy hai mắt cũng từ từ đỏ lên: “Vãn Vãn, cuộc đời cậu sao lại khổ vậy…”

Khó khăn lắm mới có một người thật lòng thì người đó lại mất trí nhớ. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cảm xúc đó để yêu lại một lần nữa, thì người đó lại coi cô như thế thân. Bây giờ chả dám yêu ai thì lại gặp phải một kẻ không bình thường như Trì Nghiễn Châu.

Sam Sam ngồi sát vào Thư Vãn, dang rộng vòng tay ôm lấy cô: “Vãn Vãn tớ có thể làm gì giúp cậu không?”

Thư Vãn lắc đầu: “Cậu không cần lo lắng, tớ theo anh ta về Anh, thì sẽ không cần làm thế thân cho Sơ Nghi nữa.”

Sam Sam nghe thấy vậy cũng hiểu ra: “Vậy cậu đã quyết định sẽ quay về Anh?”

Thư Vãn vẫn lắc đầu: “Sam Sam, tớ sao nỡ xa cậu.”

Sam Sam nắm lấy tay cô nói: “Tớ đưa cậu đi trốn nhé?”

Thư Vãn nhìn lên lầu hai, có một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Cậu nhìn anh ta xem có giống một kẻ sẽ để tớ trốn thoát không?”

Sam Sam cũng theo tầm mắt cô nhìn lên, thấy Trì Nghiễn Châu tự nhiên cảm thấy khó chịu: “Mắc dịch!”

Thư Vãn cũng công nhận rồi gật đầu phụ họa, trong lòng cô cũng biết trừ khi chết nếu không cô sẽ chả có cách nào thoát khỏi Trì Nghiễn Châu.

Đang nghĩ thì chợt thấy Sam Sam nói: “Vãn Vãn, nếu trốn không được, vậy tớ đi Anh với cậu nhé…”

Thư Vãn thấy lòng bỗng ấm áp, Sam Sam vẫn luôn như vậy, vì cô mà hy sinh tất cả. Sam Sam không chỉ là người bạn thân nhất của cô còn là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối này. Một người dịu dàng tới vậy sao cô nỡ kéo cậu ấy sang Anh để sống cuộc đời giam cầm với cô.

“Tớ và Trì Nghiễn Châu quan hệ tương đối phức tạp, không biết sau này tình hình sẽ ra sao, tớ không muốn cậu mạo hiểm.”
 
Chương 391


Chương 391

“Tớ không biết cậu đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà Vãn Vãn…”

Sam Sam nhìn Thư Vãn vô cùng kiên định nói: “Tớ chỉ còn lại mình cậu, cậu ở đâu thì đó chính là nhà của tớ.”

Cô ở đâu thì đó chính là nhà của Sam Sam, đây là câu nói khiến Thư Vãn không thể kìm được nước mắt.

Sam Sam đưa tay vỗ lưng cô: “Vãn Vãn đừng khóc nữa, tớ còn chưa được đi Anh, cũng phải đi đây đó cho biết chứ.”

Thư Vãn còn đang muốn khuyên cô thì Sam Sam đã thốt lên một tiếng: “Suýt quên, học lực của tớ không cao, tiếng anh cũng chỉ biết vài câu cơ bản thì làm sau nói chuyện với người nước ngoài đây?”

Cô vô cùng sầu não nói: “Chả nhẽ chỉ ra hiệu, người nước ngoài có hiểu không nhỉ?”

Thư Vãn còn đang khóc lại nghe cô lẩm bẩm như vậy thì thấy cảm xúc tốt dần lên, cô đưa tay lau nước mắt rồi nói: “Cậu đi Anh thì cậu chính là người nước ngoài đó.”

Sam Sam đột nhiên hiểu ra: “Đúng, tớ mới là người nước ngoài, bọn họ mới phải nhường tớ.”

Thư Vãn cong khóe miệng lên: “Sam Sam, cậu quyết định rồi đúng không?”

Sam Sam nở nụ cười ngồi thẳng lưng: “Cái này có gì mà phải quyết định chỉ cần cậu cho tớ vài ngày để xử lý chuyện ở câu lạc bộ, và cả…Quý Lương Xuyên.”

Thư Vãn nhìn Sam Sam thấy mặt cô chả có chút gì do dự, giống như Quý Lương Xuyên đã nói cũng chỉ như bèo nước gặp nhau.

“Tớ trước đây nghe cậu nói muốn thoát thân nhưng Quý Lương Xuyên không chịu buông tha cậu. Hắn sẽ để cậu đi chứ.”

“Cái này thì không sai, nhưng hắn đâu yêu tớ, tớ chỉ như một thói quen thôi…”

Cô không phải một thói quen của Quý Lương Xuyên, biểu hiện trên giường của cô mới là thói quen của hắn. Giang Vũ bảo cô trên giường như một con cá chết, câu này đã kích động cô, cho nên ba năm qua cô cố gắng thay đổi.

Lúc đầu là do Quý Lương Xuyên dạy cô, sau là do cô tự học. Cứ như vậy mà Quý Lương Xuyên không bỏ nổi cô.

“Vãn Vãn, cậu đợi tớ vài hôm, tớ giải quyết xong chút chuyện rồi đi cũng cậu.”

Sau khi nói xong câu này thì đứng dậy nói với Thư Vãn: “Việc không thể chậm trễ, tớ đi tìm Quý Lương Xuyên ngay bây giờ.”

Thư Vãn đang định bảo không cần vội đã thấy Sam Sam xoay người rời đi, Trì Nghiễn Châu thấy hai người đã nói chuyện xong mới bước ra ngoài ban công. Hắn đứng tựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống vườn hoa.

“Bao giờ đi?”

Hắn hỏi câu này như thể sớm đã biết cô sẽ cùng hắn quay về Anh.

Thư Vãn nhìn hắn rồi lạnh giọng đáp: “Đợi vài ngày nữa, bạn tôi có chút chuyện cần làm.”

Trì Nghiễn Châu nghe thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm mà quay người đi vào phòng.

Biệt thự nhà họ Quý. Quý Lương Xuyên đứng trong quầy rượu nhìn Quý Tư Hàn đang uống hết ly này tới ly khác, hắn nhíu mày.

“Anh hai, trước đây anh không hút thuốc uống rượu, sao bây giờ biến thành con sâu rượu rồi…”

Nói xong thì đưa tay lấy ly rượu trong tay Quý Tư Hàn, nhưng lại bị Quý Tư Hàn lườm cho một cái. Những ngón tay thon dài của Quý Tư Hàn đặt lên trên chiếc lý, hắn ngửa cổ uống hết rượu trong ly rồi lại đổ đầy ly thêm lần nữa.
 
Chương 392


Chương 392

Quý Lương Xuyên giữ bình rượu khuyên: “Anh, vì một người phụ nữ đã chết, anh đã trầm luân ba năm nay rồi, vậy là đủ rồi.”

Trước kia, chuyện mà Quý Lương Xuyên lo lắng nhất chính là sợ anh trai sẽ yêu Thư Vãn.

Thăm dò vài lần, đáp án nhận được chính là không yêu, anh ta liền không quản anh trai nữa.

Ai mà ngờ sau khi Thư Vãn chết, anh trai nhà hắn lại vì cô ta mà vừa cắt cổ tay sự sát, vừa điên cuồng uống thuốc.

Bây giờ, vừa mới cứu được từ cửu môn quan về, vừa tỉnh lại liền rút kim trở về nhà liều mạng uống rượu, đúng là không muốn sống nữa.

Quý Tư Hàn căn bản là không nghe thấy anh ta nói gì, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc anh ta: “Đưa cho anh.”

Quý Lương Xuyên giữ chặt bình rượu không buông: “Anh cứ tiếp tục uống như vậy, chẳng sống nổi bao lâu nữa đâu, không được phép uống nữa.”

Quý Tư Hàn đột nhiên cười lạnh: “Anh vốn gì cũng không muốn sống nữa.”

Sắc mặt Quý Lương Xuyên tối sầm xuống, trong đầu anh ta chợt lóe lên hình ảnh anh trai anh ta lúc nhỏ bị Liên Vãn Tinh hành hạ đến gần chết, không nhịn được mà thở dài.

Nếu không phải vì nhà họ Quý thì chỉ e là anh trai đã sớm rời bỏ thế gian này…

Anh ta buông lỏng cái tay đang giữ bình rượu, đưa nó cho Quý Tư Hàn: “Uống ít thôi.”

Quý Tư Hàn sau khi rót xong rượu, nâng ly rượu lên, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trong ly, hỏi Quý Lương Xuyên: “Rượu, tại sao lại có vị đắng.”

Quý Lương Xuyên nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Anh trai, là vì trong lòng anh quá đắng cay, nên mới cảm thấy rượu đắng.”

Quý Tư Hàn cong môi cười lạnh nhạt, từ tốn nói: “Thì ra là vậy…”

Quý Lương Xuyên nhìn thấy người đàn ông trước giờ đều bạc tình, lại vì một người phụ nữ mà thành ra như thế này, trong lòng buồn bực không tả nổi.

“Anh trai, người chết thì không thể sống lại được, anh buông bỏ đi thôi.”

Quý Tư Hàn không trả lời anh ta, ngẩng đầu tiếp tục uống rượu vang.

Lúc Quý Lương Xuyên còn muốn khuyên tiếp, Tô Thanh từ bên ngoài bước vào.

“Quý tổng, tôi tra được chân tướng rồi, Thư tiểu thư…”

Tô Thanh không ngờ Quý Lương Xuyên lại ở đây, chợt im bặt.

Quý Tư Hàn lại không chút để tâm, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

Tô Thanh lúc này mới đặt một đống tài liệu lên quầy bar.

“Quý tổng, anh đoán không sai, là Trì Nghiễn Châu đã mua chuộc nhân viên tại nhà hòa táng, lén vận chuyển Thư tiểu thư ra ngoài.”

“Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì chị gái ruột của Thư tiểu thư, cũng chính là Sơ Nghi đã để lại di ngôn, nói là muốn đem tim hiến cho Thư tiểu thư, Trì Nghiễn Châu vì vậy mới vội vàng tới nhà hỏa táng đưa Thư tiểu thư đi.”

“Tôi còn tra được là George chính là người đã làm phẫu thuật thay tim cho Thư tiểu thư…”

Tô Thanh báo cáo gói gọn trong vài câu, sau đó tường thuật chi tiết lại mọi chuyện một lần nữa.
 
Chương 393


Chương 393

Quý Lương Xuyên sau khi nghe xong, cả người ngơ ngác: “Vậy tức là Thư Vãn vẫn chưa chết?”

Tô Thanh không hề trốn tránh, gật đầu với anh ta: “Không chỉ chưa chết, mà còn dùng thân phận của chị gái để về nước.”

Quý Lương Xuyên một tay đỡ trán, anh trai đã sớm biết Thư Vãn vẫn còn sống, cũng không nói với anh ta, hại anh ta tốn công khuyên cả nửa ngày.

Quý Tư Hàn đã đoán ra được kết quả này, chỉ là không ngờ người cứu sống Thư Vãn lại là George.

Tô Thanh thấy hắn thắc mắc, liền vội vàng giải thích lần nữa: “Bác sỹ George là bạn tốt lâu năm của tứ thiếu gia nhà họ Trì.”

Quý Tư Hàn liền hiểu, khẽ gật đầu, lại lạnh nhạt hỏi: “Tại sao họ lại kết hôn?”

Tô Thanh cung kính đáp: “Trì Nghiễn Châu cưới Thư tiểu thư là vì trái tim kia của Sơ Nghi, còn về Thư tiểu thư tại sao lại đồng ý gả, thì là vì…”

Tô Thanh khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói ra: “Thư tiểu thư biết tin Cố Cảnh Thâm tự tử vì tình, không chịu tin, muốn về nước tìm Cố Cảnh Thâm, Trì Nghiễn Châu mới đặt ra điều kiện, bảo Thư tiểu thư gả cho anh ta, nếu không sẽ không cho phép cô về nước, Thư tiểu thư vì vậy nên mới đồng ý.

Ngón tay đang lật tài liệu của Quý Tư Hàn khẽ run lên, gương mặt tuấn tú đã trắng bệch.

Cô ấy vì để trở về gặp Tống Tư Việt vậy mà lại không tiếc thân mình mà gả cho người khác.

Cô ấy quả nhiên rất yêu Tống Tư Việt…

Mà hắn, trong mắt cô ấy, lại chẳng là cái thá gì…

Quý Tư Hàn cười lạnh, trong đôi mắt hoa đào lạnh nhạt kia tràn ngập sự tự giễu.

Hắn cố gắng áp chế cơn đau nghẹt thở, bưng ly rượu lên, lại lần nữa uống cạn.

Hầu kết gợi cảm kia chuyển động, nuốt những ngụm rượu như nuốt cùng những cơn đau kia xuống.

Chắc là vì ngay cả rượu cũng không thể nào làm tê liệt những cơn đau, Quý Tư Hàn dứt khoát buông ly rượu xuống, đứng dậy, lung lay đi về phía tầng hai…

Nhìn bóng lưng cô độc kia, Quý Lương Xuyên chợt cảm thấy ông nội nói đúng, tình yêu là thứ không nên dính vào.

Thế nhưng chính anh trai, người được dạy từ nhỏ rằng đừng động lòng, lại rung động với tình cảm mãnh liệt nhất, ngược lại, hắn lại chính là kẻ không chút dính dáng nào tới chuyện tình cảm.

Quý Lương Xuyên đùa nghịch ly rượu trong tay, nhìn sang Tô Thanh cũng đang ôm vẻ mặt lo lắng: “Anh trai tôi biết Thư tiểu thư còn sống, mà vẫn cứ buồn bực u uất, có phải là đã đi tìm người ta, muốn nối lại tình xưa, nhưng bị người ta cự tuyệt rồi không?”

Tô Thanh thu lại ánh mắt lo lắng, gật đầu với Quý Lương Xuyên: “Thư tiểu thư dường như đã hoàn toàn thất vọng với Quý tổng rồi.”

Anh ta cũng không nói Thư tiểu thư không yêu Quý tổng, mà luôn cảm thấy là đã từng yêu.

Trước kia mỗi lần hắn đón Thư tiểu thư, trên mặt cô ấy luôn mang theo nụ cười.

Biết dạ dày Quý tổng không tốt, còn tự mình hầm canh, dặn hắn lén đưa cho Quý tổng.

Lúc ở bên Quý tổng, trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chu đáo săn sóc.

Có rất nhiều lúc, hai người ở cùng trong căn biệt thự số 8 cũng rất ấm cúng, hòa hợp.

Chỉ là có lúc, Quý tổng sẽ đột nhiên tức giận rời đi, một khoảng thời gian rất lâu sau đó liền đối xử lạnh nhạt với Thư tiểu thư.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom