Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Người Tình Của Lý Tổng

Dịch Người Tình Của Lý Tổng
Chương 341


Chương 341

Thư Vãn không có sức mở miệng, chỉ chảy nước mắt cầu xin Trì Nghiễn Châu thương xót, gọi điện thoại giúp cô.

Dường như Trì Nghiễn Châu cũng bị cảm động, giãn mày ra, cầm điện thoại hỏi cô: “Số?”

Thư Vãn há miệng, khó khăn đọc từng con số đã nhớ nằm lòng cho anh ta.

Hiếm khi Trì Nghiễn Châu kiên nhẫn, yên lặng đợi cô đọc số xong, gọi đi…

Rất nhanh bên kia vang lên một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy…”

Trì Nghiễn Châu để điện thoại xuống, nhướng máy với Thư Vãn: “Tắt máy rồi.”

Tắt máy cũng không thể chứng minh Tống Tư Việt đã chết, cô muốn gọi cho Sam Sam: “Còn… có…”

Trì Nghiễn Châu vừa bỏ điện thoại vào trong túi thì nghe cô nói còn có, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn: “Tôi không phải người hầu của cô.”

Thư Vãn cũng không đáp lời, chỉ mở đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh ta, nhìn đến khi anh ta lấy điện thoại ra mới thu hồi ánh mắt.

Cô chầm chậm đọc số của Sam Sam cho Trì Nghiễn Châu, sau khi nhập xong anh ta liền gọi đi.

“Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi đã tắt máy…”

Lại lần nữa nghe thấy giọng nữ máy móc ấy, đột nhiên Thư Vãn có chút tuyệt vọng, nước mắt càng chảy không ngừng.

Cô ước gì mình có thể lập tức đứng dậy chạy về tìm họ, nhưng dáng vẻ của cô bây giờ muốn nhúc nhích cũng không được.

Thấy trong mắt cô tràn đây lo lắng và tuyệt vọng, Trì Nghiễn Châu dối lòng an ủi: “Cô đã hôn mê hai năm, có lẽ họ đã đổi số rồi.”

Lời này của anh ta khiến Thư Vãn cảm thấy có chút hy vọng, đúng vậy, cô hôn mê lâu như vậy chắc chắn đã thay đổi rất nhiều, đổi số cũng là bình thường.

Cô mang theo suy nghĩ này chống đỡ cơ thể, lại hỏi Trì Nghiễn Châu: “Tôi… cần… bao lâu… để hồi phục…?”

Trì Nghiễn Châu vừa chơi điện thoại vừa thờ ơ nói: “Tôi không phải bác sĩ, làm sao tôi biết?”

Thư Vãn bị anh ta làm cho nghẹn họng, mím chặt môi không mở miệng làm phiền anh ta nữa.

Trì Nghiễn Châu ngồi một lúc, cảm thấy không thú vị tự động rời đi.

Đêm nay, giấc mơ của Thư Vãn không còn là cảnh tượng lặp đi lặp lại đi vào trường tìm Tống Tư Việt nữa, mà là hình ảnh Tống Tư Việt nổ súng tự sát trước mộ.

Anh ta nhắm ngay đầu mình, nổ súng không chút do dự…

Lần này không có ai đến cứu anh ta, máu tươi bắn tung tóe trên bia mộ, nhuộm đỏ di ảnh của Thư Vãn…

Thư Vãn ngay lập tức mở mắt ra, cô cảm thấy trong lòng đau đớn, khiến cô nóng lòng muốn trở về nước.

Tuy nhiên, trong căn phòng trống không, không có ai vào chăm sóc mặc cho cô nằm trên giường không thể cử động.

Buổi chiều, sau khi y tá giúp cô lau người như thường lệ, George bước vào với hộp thuốc.
 
Chương 342


Chương 342

“Thư tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ xoa bóp hồi phục chức năng cho cô.”

Sau khi George đặt hộp thuốc lên bàn, anh ta lấy đôi găng tay vô trùng ra và đeo vào, khi quay sang xoa bóp cho Thư Vãn, anh ta nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.

Sắc mặt anh ta bỗng nhiên tối sầm lại: “Thư tiểu thư, nếu cô cứ khóc như vậy, mắt cô thật sự sẽ không chữa được.”

Thư Vãn nghe thấy vậy cảm thấy khó hiểu chớp chớp mi: “Anh… làm sao… biết…”

George trừng mắt của cô: “Tôi là bác sĩ, người cô có vấn đề gì tôi đều biết, hơn nữa trước khi cấy ghép tim cho cô, tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra của cô.”

Thư Vãn hoàn toàn không hiểu, tại sao George có thể xem được báo cáo kiểm tra của cô chứ?

George dường như nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt cô, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Hai năm trước, Quý tổng của Quý Thị đã đích thân gọi điện cho tôi và nhờ tôi giúp cô tìm nguồn tim phù hợp trên toàn thế giới, vì thế tôi đã nhờ anh ấy gửi cho tôi báo cáo kiểm tra và máu của cô…”

Hai chữ Quý tổng làm cho mí mắt Thư Uyển khẽ run, nhưng vẻ mặt của cô cũng không hề có chút bối rối nào, rất bình tĩnh.

Lúc cô nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi tên George, cô cũng đã liên tưởng tới George chính là chuyên gia tim mạch mà Quý Tư Hàn đã liên lạc trước đó.

Chỉ là không ngờ tới Quý Tư Hàn lại còn gửi báo cáo kiểm tra và máu của cô cho George, cũng không nghĩ tới George lại cứu cô…

Sau khi George ngồi xuống bên giường, giơ tay đeo găng tay vô trùng lên, vừa giúp cô xoa bóp các huyệt vị trên cánh tay, vừa lẩm bẩm: “Mặc dù báo cáo đó không có tác dụng gì lớn, nhưng DNA tôi chiết xuất từ phần máu đó đã giúp chị gái cô tìm được cô…”

Chị gái?

Người chị em thân thiết duy nhất Thư Vãn sống nương tựa từ nhỏ, chỉ có Sam Sam.

Nhưng người chị trong miệng George, rõ ràng không phải nói Sam Sam, đang xảy ra chuyện gì vậy?

Cô mở miệng dùng cố hết sức hỏi anh ta: “Cái gì… chị gái?”

George dừng tay đang xoa bóp, liếc nhìn cô: “Trì không nói cho cô biết sao?”

Thư Vãn chớp chớp mắt: “Không…”

George nghe thấy vậy, vô tình trào phúng một câu: “Có lễ anh ta đã làm chuyện gì không có tính người, cho nên không dám nhắc tới tên của chị cô.”

Thư Vãn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm George, hy vọng có thể biết được chân tướng sự việc từ miệng anh ta.

George nhìn ánh mắt Thư Vãn, lúc này mới thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, rồi mới nói với cô:

“Chị cô lớn hơn cô năm tuổi, khi còn bé cô ấy ôm cô bỏ trốn ra nước ngoài, trên đường đi đã để lạc mất cô, cô ấy vẫn luôn đi tìm kiếm cô nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì.

Sau đó cô ấy mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên*, cố gắng chịu đựng vài năm, cho đến khi cô ấy thực sự không thể chịu đựng được sự tra tấn của căn bệnh này nữa, cô ấy đã lên kế hoạch chấm dứt cuộc đời mình bằng cái chết êm đẹp.

(*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên, hay hội chứng ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis), là một bệnh lý liên quan đến hệ thống thần kinh, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh trong não và tủy sống, gây mất kiểm soát cơ bắp.)
 
Chương 343


Chương 343

Trước khi cô ấy đưa ra quyết định này, cô ấy đã ký thỏa thuận hiến tạng sau khi chết, đúng lúc tổng giám đốc Quý thị nhờ tôi hỗ trợ tìm một trái tim phù hợp, tôi đã lấy máu của cô làm xét nghiệm với cô ấy, không ngờ cô lại là em gái của cô ấy…

Cô ấy nóng lòng nhờ tôi đưa cô ấy về nước để tìm cô, nhưng khi cô ấy biết Thư Vãn sắp chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối…

Xét nghiệm máu cho thấy cô ấy là người hiến tim phù hợp nhất, vì vội cứu cho cô, cũng vì tránh né Trì Nghiễn Châu, cô ấy đã lựa chọn kết thúc cuộc sống của mình trước dự định.

Trước lúc chết cô ấy đã yêu cầu tôi lấy trái tim của cô ấy ra để cứu cô, nhưng lúc tôi chạy đến bệnh viện của cô, cô đã được tuyên bố là đã chết.

Lúc tôi muốn từ bỏ thì Trì Nghiễn Châu chạy tới, anh ta biết di nguyện của chị cô là muốn cấy trái tim cho cô, cho nên anh ta kiên quyết muốn đến nhà hỏa thiêu tìm cô.

Anh ta đi tìm cô, là bởi vì anh ta biết người đã bị lấy trái tim sẽ không thể cứu sống được nữa, tuy cũng không còn bất kỳ hy vọng nào có thể cứu sống được cô, nhưng đối với Trì Nghiễn Châu đây là hy vọng cuối cùng có thể giữ lại được trái tim của Sơ Nghi, cho dù xác suất rất thấp nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần.

Về phần vì sao anh ta có thể tráo được cô từ nhà hỏa táng ra, vì lúc anh ta chạy tới nhà hỏa táng đã tình cờ thấy một người đàn ông rất tình cảm với cô, Trì Nghiễn Châu vì muốn có thể độc chiếm trái tim này của chị cô, cho nên lúc ấy mới lén lút tráo cô ra, để chị cô hỏa táng thay cô…

Sau khi đổi cô ra, tôi phát hiện cô vẫn chưa chết não, cho nên lập tức gấp rút cấp cứu cho cô, làm phẫu thuật ghép tim cho cô…”

Thư Vãn nghe xong, im lặng một lúc lâu.

Hóa ra cô đã sống sót như thế.

Thì ra cô không phải trẻ mồ côi, cô còn có một người chị…

Người chị này thậm chí còn hiến cả tim của mình để cứu cô.

Tuy nhiên Thư Vãn vẫn có chút không rõ, vì sao chị gái của cô lại ôm cô trốn ra nước ngoài?

Còn có George nói chị cô vội vàng muốn chấm dứt sinh mạng, không chỉ vì cứu cô mà còn vì tránh né Trì Nghiễn Châu?

Giữa chị cô và Trì Nghiễm Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể để cho chị cô không tiếc chấm dứt sinh mạng cũng muốn tránh né anh ta?

Mặt Thư Vãn đầy vẻ thắc mắc, cô gian nan mở miệng hỏi George, nhưng anh ta lại không đưa ra đáp án cụ thể.

“Về chuyện xảy ra khi chị cô khi còn bé, tôi cũng không rõ…”

“Còn về chuyện chị cô vì sao phải tránh né Trì, là bởi vì Trì làm chút chuyện không tốt với cô ấy.”

Rốt cuộc là chuyện không tốt gì, George cũng không nói tiếp, mà trở lại đề tài lúc trước.

“Thư tiểu thư, sau khi tôi cứu sống cô, định thông báo cho Quý tổng vì dù sao anh ta cũng từng ủy thác cho tôi giúp cô tìm trái tim.”

“Nhưng Trì không đồng ý, anh ta không muốn để cho những người quen biết cô biết tin tức cô vẫn còn sống, nên tôi không làm trái ý anh ta.”
 
Chương 344


Chương 344

“Hiện tại nếu cô đã tỉnh lại, tôi cảm thấy cô có quyền quyết định có nên nói cho Quý tổng hay không…”

Lần thứ hai nghe nhắc đến tên hắn, sắc mặt Thư Vãn cứng đờ.

Người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, chắc là sẽ không quan tâm sống chết của cô chứ.

Nếu quan tâm thì sẽ không đến mức sau khi đánh cô xong cũng không thèm quay đầu.

Nghĩ đến việc cô theo hắn năm năm, mà ngay cả số điện thoại của cô hắn cũng không có lưu, trái tim cô lập tức lạnh lẽo.

Nếu đã là một người đã chết, thì sau hai năm không cần phải quấy rầy hắn.

Sau khi Thư Vãn đưa ra quyết định, cô nâng đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía George: “Đừng nói cho anh ta biết…”

Lần chết này coi như là lời từ biệt với quá khứ không thể chịu đựng kia đi.

Từ nay về sau, cô và Quý Tư Hàn không còn có bất kỳ liên quan gì nữa.

Lần này đến phiên George cảm thấy khó hiểu, vị Quý tổng kia đã bỏ ra ba tỷ để mời anh ta sử dụng các nguồn lực y tế trên toàn thế giới để tìm trái tim.

Quý Tư Hàn không tiếc chi nhiều tiền như vậy, chứng tỏ hắn rất để ý Thư tiểu thư, nhưng trông Thư tiểu thư lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.

George suy nghĩ một chút, định chuyện này nói cho Thư Vãn: “Thật ra Quý tổng…”

Thư Vãn không muốn nghe chuyện liên quan đến Quý Tư Hàn nữa, cô ngắt lời: “Chị… của tôi… tên là gì?”

George bị cô cắt ngang, ngay lập tức hiểu ra cô không muốn nhắc tới tổng giám đốc Quý thị kia, cho nên anh ta cũng biết điều không nói nhiều nữa.

“Chị cô trước kia tên là Ninh Sơ Nghi, sau đó đổi tên thành Sơ Nghi, tôi đi lấy ảnh của cô ấy cho cô xem cô ấy trông như thế nào…”

George nói xong xoay người đi ra ngoài, ngay sau đó cầm một bộ khung ảnh tiến vào, đưa tới trước mặt Thư Vãn.

Thư Vãn nhìn về phía tấm hình trong khung hình, người phụ nữ trong đó có vài nét giống cô.

Nhưng trông chị ấy dịu dàng thanh lịch hơn cô, có khí chất cao quý, toát ra hơi thở của người phụ nữ tri thức trưởng thành.

Chị ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, đứng dưới tháp Eiffel của Pháp, ánh nắng mặt trời hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu lên người chị ấy, mang lại cho chị ấy một lớp ánh sáng nhẹ nhàng.

Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của chị ấy, trong lòng Thư Vãn cảm thấy ấm áp, giống như có thể xuyên qua chị ấy nhìn thấy dáng vẻ của người mẹ sinh ra của cô.

Cô vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, lại không nghĩ tới cô không phải bị vứt bỏ mà là không cẩn thận lạc mất.

Nếu như năm đó cô không bị lạc, chắc cô đã có thể làm bạn bên cạnh chị cô, cùng nhau nương tựa lớn lên.

“Chị cô còn nói cho tôi biết tên của cô…”

Thư Vãn nghe vậy, dời tầm mắt khỏi bức ảnh nhìn về phía George.

“Cô tên là Sơ Noãn, do mẹ cô đặt cho cô.”

Thư Vãn nhếch khóe miệng nở nụ cười.

Thì ra cô cũng có tên, gọi là Sơ Noãn, một cái tên rất ấm áp…
 
Chương 345


Chương 345

Khi mẹ cô đặt tên cho cô, có phải bà ấy hy vọng cô sẽ nhận được sự ấm áp hay không.

Nhưng cuộc đời này của cô, ngoại trừ Sam Sam và Tư Việt đối xử tốt với cô thì dường như chưa từng cảm nhận được sự ấm áp nào khác.

Nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, cô trèo nằm trên tường cô nhi viện, nhìn đứa nhỏ bên ngoài được ba mẹ ôm vào trong ngực.

Nụ cười của cô dần dần phai nhạt, không thể kiểm soát được nước mắt tràn ngập vào hốc mắt, sự ấm áp trong lòng cũng đã bị bi thương cô độc xâm chiếm.

George nhìn thấy cô như vậy, rất lịch sự rút ra một vài khăn giấy, lau nước mắt ở khóe mắt của cô: “Đừng khóc nữa, đôi mắt rất quan trọng.”

Thư Vãn khẽ chớp chớp mí mắt, sau đó lại mở miệng hỏi George: “Mẹ tôi…”

Trong đôi mắt màu xanh ngọc lam của George, anh ta lộ ra một cái nhìn tiếc nuối: “Tôi xin lỗi, Sơ Nghi nói mẹ của mình đã qua đời khi cô ấy còn nhỏ.”

Thật ra Thư Vãn đã biết kết quả như vậy.

Nếu mẹ cô không qua đời, Sơ Nghi cũng không cần ôm cô trốn ra nước ngoài.

Mẹ và chị gái của cô chắc chắn đã trải qua một chuyện gì đó.

Nghĩ đến George vẫn luôn không đề cập tới ba của cô, lại nhịn không được hỏi: “Ba…”

George không đợi cô nói xong, ngay lập tức bất đắc dĩ xua tay: “Xin lỗi, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.”

Thư Vãn cũng không làm khó George nữa, chỉ nhìn ánh mắt anh ta, quan sát thêm một chút.

George là một bác sĩ tim mạch quốc tế nổi tiếng, nhưng lại bận rộn vì chị gái cô, bọn họ có mối quan hệ là gì?

Sau khi George đặt khung ảnh lên tủ đầu giường, nhìn thấy ánh mắt Thư Vãn đang quan sát anh ta, ngay lập tức đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.

“Tôi và Sơ Nghi, Trì Nghiễm Châu là bạn tốt nhiều năm…”

George giải thích đơn giản một câu về mối quan hệ của bọn họ, nhưng về mâu thuẫn giữa Trì Nghiễn Châu và chị gái cô, anh ta lại ngậm miệng không nhắc tới.

Sau khi đặt khung ảnh trong tay trên bàn cạnh giường ngủ, George ngồi xuống và tiếp tục xoa bóp phục hồi chức năng cho cô.

Lúc anh ta xoa bóp có nói cho Thư Vãn biết mấy ngày đầu xoa bóp phục hồi chức năng khá quan trọng, cho nên anh mới tự mình làm, còn sau đó anh ta sẽ giao cho nữ bác sĩ đến giúp cô xoa bóp, sau đó kế tiếp chính là huấn luyện phục hồi chức năng sẽ tương đối vất vả.

Anh ta cũng nói với cô ở đây là Jersey nước Anh, nơi họ sống là bên bờ biển và khi có thể đi lại cô có thể đi dạo quanh bờ biển.

Liên miên lải nhải một lúc lâu, thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, George thấy đến lúc kết thúc buổi xoa bóp ngày hôm nay rồi.

Khi George xách hộp thuốc đi, Thư Vãn nhịn không được hỏi anh ta: “Tôi… Khi nào… mới có thể phục hồi?”

George nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô hôn mê quá lâu, nếu muốn khôi phục chắc phải mất khoảng hai năm tập luyện phục hồi chức năng.”

 
 
Chương 346


Chương 346

Hai năm?

Cô nóng lòng muốn trở về tìm Tống Tư Việt và Sam Sam, lâu như thế làm sao có thể chờ được?

George sợ cô vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự phối hợp phục hồi chức năng tiếp theo, vội vàng trấn an: “Tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian trong vòng một năm.”

Thư Vãn cảm thấy thời gian vẫn còn quá dài: “Bác sĩ George… Anh có thể đưa tôi về nước trước không?”

Cô không thể đi lại, nhưng khi có người hỗ trợ vẫn có thể đưa cô trở về.

George nghe vậy, lúc này mới hiểu được cô nóng lòng muốn khôi phục là bởi vì muốn về nước.

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, xoay người nhìn về phía Thư Vãn: “Trì Nghiễn Châu sẽ không để cô đi, anh ta vì muốn độc chiếm trái tim Sơ Nghi mà làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể thả cô trở về chứ, cô nên sớm từ bỏ suy nghĩ về nước đi.”

Thư Vãn sửng sốt, suýt chút nữa đã quên mất Trì Nghiễn Châu…

Hiện tại trái tim chị và cô hòa làm một thể, Trì Nghiễn Châu coi cô là đồ vật sở hữu riêng, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả cô đi.

Nếu cô muốn trở về tìm Tống Tư Việt và Sam Sam, chỉ có thể chờ sau khi cơ thể khỏe lên, rồi nghĩ cách trốn Trì Nghiễm Châu về nước…

Để có thể nhanh chóng hồi phục, Thư Vãn tích cực phối hợp điều trị với George.

Nửa năm sau, Thư Vãn đã có thể xuống đất đi lại và thực hiện một số động tác đơn giản.

George có nói miễn là cô kiên trì phục hồi chức năng, gần nửa năm nữa sẽ có thể hành động tự do.

Và đôi mắt của cô cũng từ từ khôi phục thị giác…

Mặc dù không thể nhìn rõ như trước đây, nhưng có thể được như thế cô đã rất mãn nguyện rồi.

Nửa năm nay, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Tống Tư Việt và Sam Sam.

Thậm chí còn liên lạc với bọn họ thông qua WeChat, Weibo, Mail và các phương tiện liên lạc khác, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Trì Nghiễn Châu biết cô làm những việc này, lại rộng lượng không ngăn cản cô.

Chỉ khi cô nhắc tới việc muốn về nước thì mặt anh ta sẽ trực tiếp tối sầm lại, cảnh cáo cô không được mang theo trái tim của Sơ Nghi rời khỏi anh ta.

Thư Vãn cũng biết điều, không nhắc lại chuyện về nước nữa, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ ngừng tìm cách để có thể rời đi.

Nửa năm tiếp theo, Trì Nghiễn Châu vẫn như thường lệ, canh lúc cô ngủ sẽ thỉnh thoảng áp tai nghe nhịp tim.

Thư Vãn mới đầu còn bị hành động của anh ta dọa sợ, nhưng càng nhiều lần cô đã cảm thấy bình thường.

Đôi khi Trì Nghiễn Châu có tâm trạng tốt sẽ đẩy cô ra bờ biển đi dạo.

Tuy nhiên cũng có rất nhiều lúc, anh ta bỏ cô ở bên bờ biển, rồi ngồi thơ thẩn trên bãi cát nhìn biển xa xa.

Mỗi lần nhìn thấy Trì Nghiễm Châu như vậy, Thư Vãn đều cảm thấy anh ta rất yêu chị gái cô.

Chỉ là không biết nguyên nhân gì, khiến chị gái cô thà chết cũng phải né tránh Trì Nghiễn Châu.

Sau khi Thư Vãn quen biết với anh ta, cũng có hỏi anh ta vấn đề này vài lần, nhưng Trì Nghiễn Châu lại ngậm chặt miệng không nói.
 
Chương 347


Chương 347

Thậm chí khi anh ta nghe thấy cái tên Sơ Nghi sẽ lộ ra vẻ suy sụp.

Giống như không thể chấp nhận cái chết của Sơ Nghi, vừa giống như cảm thấy có chút áy náy với chị ấy, không dám nghe nhắc đến tên của chị ấy.

Giữa bọn họ đã dùng phương thức bất hòa như vậy để ở chung…

Mãi đến khi tóc Thư Vãn mọc đến ngang tai, ánh mắt Trì Nghiễn Châu nhìn cô đã thay đổi.

Giống như anh ta đang xuyên qua người cô nhìn thấy Sơ Nghi, bởi vì Sơ Nghi để tóc ngắn, có chút giống dáng vẻ hiện tại của cô.

Thư Vãn rất nhiều lần nhìn thấy ánh mắt anh ta có sự biến hoá, lúc ấy cô đều cố ý ho khan để nhắc nhở anh ta, Trì Nghiễn Châu cũng sẽ không nhìn chằm chằm cô nữa.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, quần áo anh ta mua cho cô đều là váy dài màu đỏ mà chị gái cô thích mặc.

Thư Vãn nhìn mình trong gương, càng ngày càng giống Sơ Nghi làm cô có chút khủng hoảng.

Đã bị người khác làm thế thân một lần, sao còn có thể làm lần thứ hai, hơn nữa lần này làm thế thân cho chị gái của coi.

Thư Vãn được hộ lý chăm sóc đi đến tiệm cắt tóc, bảo thợ cắt tóc cắt mái tóc dài ngang eo của cô, sau đó uốn thành cuộn sóng như trước kia.

Trì Nghiễn Châu nhìn thấy cũng không nói thêm gì, nhưng sau khi cô ngủ, anh ta lại dùng một cái kéo trực tiếp cắt tóc cô.

Thư Vãn bị anh ta dọa đến mức suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, anh ta lại một tay chống cằm nói với vẻ thờ ơ: “Ai bảo cô không nghe lời.”

Thư Vãn kinh ngạc nhìn anh ta: “Trì Nghiễm Châu, có phải anh bị bệnh không…”

Trì Nghiễm Chu nghe vậy, khẽ cười: “Bây giờ cô mới phát hiện sao?”

Thư Vãn:…

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện với anh ta: “Tôi không phải là Sơ Nghi, tôi là Thư Vãn, anh có thể đừng ăn mặc cho tôi thành chị ấy được không?”

Trì Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, nhìn cô như có điều suy nghĩ, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Trong mắt tôi, cô chỉ có thể là cô ấy.”

Thư Vãn bị anh ta chặn họng đến á khẩu không nói nên lời, nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, làm cho cô càng muốn chạy trốn khỏi Jersey.

Trì Nghiễm Châu dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhíu mày nói với cô: “Nếu cô đã tỉnh lại nhờ trái tim của cô ấy, vậy thì hãy làm cô ấy, mãi mãi ở lại bên cạnh tôi…”

Thư Vãn bất đắc dĩ nhìn Trì Nghiễn Châu: “Nếu chị tôi biết anh sẽ đối xử với tôi như vậy, có lẽ ngay cả trái tim này cũng sẽ không để lại.”

Những lời này dường như đã động đến cảm xúc của Trì Nghiễn Châu, đôi mắt đen nhánh thâm sâu của anh ta chợt đỏ hoe.

Anh ta đứng dậy nhanh chóng rời đi, bước chân có chút vô lực, bóng lưng lộ ra vẻ rất cô đơn.

Thư Vãn lười quan tâm anh ta như thế nào, trực tiếp ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

George nói cô đã hồi phục rất tốt, nhưng sẽ mất một tháng để phục hồi chức năng.
 
Chương 348


Chương 348

Nhưng với loại tình huống như hiện tại, làm cô không muốn ở lại thêm một giây một phút nào cả.

Nhưng Thư Vãn ở trong nước đã là một người chết, không có bất kỳ thông tin thân phận nào, nên về nước như thế nào đây?

Cô cau mày suy nghĩ một chút, có lẽ có thể dùng hộ chiếu của Sơ Nghi, lén mua vé máy bay về nước.

Sơ Nghi chưa từng làm giấy chứng tử, thông tin cá nhân của chị ấy vẫn còn lưu giữ ở Anh.

Cô lại trông khá giống Sơ Nghi, bây giờ ăn mặc cũng giống Sơ Nghi, nếu trang điểm thành Sơ Nghi, chắc có thể qua hải quan được.

Nếu như không qua được, vậy thì bị giam giữ thôi, dù sao cũng tốt hơn làm thế thân ở lại bên cạnh Trì Nghiễn Châu.

Chỉ là hộ chiếu của Sơ Nghi ở trong phòng Trì Nghiễm Châu…

Biệt thự ven biển này là Trì Nghiễn Châu mua cho Sơ Nghi, bên trong có dấu vết hai người từng sống qua.

Anh ta thu hết đồ đạc của Sơ Nghi

để vào trong phòng của mình, Thư Vãn nếu muốn lấy được hộ chiếu, vẫn cần phải đi tìm anh ta.

Thư Vãn chọn một ngày Trì Nghiễn Châu không ở nhà, lén lút vào phòng anh ta…

Đây là lần đầu tiên Thư Vãn vào phòng Trì Nghiễn Châu, khi nhìn thấy bên trong đều là chân dung của chị gái, cô có chút kinh hãi.

Cô có thể tưởng tượng được sau khi chị gái cô qua đời Trì Nghiễm Châu đã điên cuồng đến cỡ nào, nhớ chị ấy đến mức nào…

Chỉ là rất đáng tiếc, chị gái của cô vĩnh viễn sẽ không sống lại, Trì Nghiễn Châu chỉ có thể sống dựa vào những bức ảnh này.

Thư Vãn thu hồi suy nghĩ, bắt đầu tìm hộ chiếu của Sơ Nghi từ trong ra ngoài, nhưng gần như lật tung cả căn phòng cũng không tìm được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ngay khi cô đã có chút chán nản, Trì Nghiễn Châu dựa vào cánh cửa, giữa hai ngón tay thon dài của anh ta kẹp một cuốn hộ chiếu.

“Cô đang tìm cái này sao?”

Thư Vãn vẫn đang cúi đầu lục ngăn kéo, động tác dừng lại khi nghe thấy giọng nói của anh ta.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía cuốn hộ chiếu trong tay Trì Nghiiêm Châu, sắc mặt suy sụp, xong rồi, đường về nước bị đứt rồi…

Trì Nghiễn Châu cầm hộ chiếu đi tới trước mặt cô, hai tay chống lên bàn, cúi đầu nhìn về phía cô đang khom lưng.

“Cô thật sự muốn trở về?”

Thư Vãn nhìn anh không chút kiêng dè, gật đầu.

Trì Nghiễn Châu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên nois: “Trở về cũng được, đồng ý với tôi một điều kiện.”

Thư Vãn nghe thấy anh ta đồng ý cho cô trở về, mặt cô đang suy sụp ngay lập tức nở nụ cười: “Điều kiện gì?”

Trì Nghiễn Châu lấy ra một cái hộp nhẫn kim cương, mở ra đẩy tới trước mặt cô: “Gả cho tôi.”

Thư Vãn nhìn chiếc nhẫn kim cương, lại nhìn anh ta, vẻ mặt không thể tin được:
 
Chương 349


Chương 349

Trì Nghiễn Châu lại không có biểu cảm gì, nói với cô: “Lấy thân phận Sơ Nghi, gả cho tôi.”

Thư Vãn có chút hiểu ra, anh ta là vì chị gái, nhưng nếu vì chị gái cô cũng không nhất định phải cưới cô chứ?

Trì Nghiễn Châu dường như nhìn ra thắc mắc trong đáy mắt cô, lạnh nhạt giải thích: “Tôi phải đảm bảo trái tim của chị gái cô ở lại với tôi mãi mãi.”

Dùng danh nghĩa hôn nhân để trói chặt Thư Vãn lại, vậy sẽ không có ai đến cướp cô đi…

Thư Vãn nâng đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Trì Nghiễm Châu.

Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài: “Trì Nghiễm Châu, tôi không phải Sơ Nghi, làm sao có thể thay chị ấy gả cho anh?”

Trên gương mặt đẹp trai của Trì Nghiễn Châu viết đầy sao cũng được: “Cô có thể từ chối, nhưng đừng hòng trở về nước…”

Thư Vãn sửng sốt, Trì Nghiễn Châu dùng hộ chiếu gõ vào hộp nhẫn kim cương: “Tôi chỉ đợi cô năm phút.”

Cũng có nghĩa là anh ta chỉ cho cô một cơ hội duy nhất, nếu cô không đồng ý thì sau này đừng mơ nghĩ đến chuyện về nước.

Trong lòng Thư Vãn nặng trĩu như có một tảng đá nặng đè xuống, làm cô khó thửo, khó có thể đưa ra lựa chọn.

Trì Nghiễn Châu duy trì tư thế nhìn xuống, đánh giá biểu cảm biến hóa của Thư Vãn, như thể anh ta chắc chắn sẽ thắng cứ từ từ chờ đợi thôi.

Năm phút sau, Thư Vãn hít sâu một hơi, gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh, nhưng chỉ có thể kết hôn trên danh nghĩa.”

Trì Nghiễm Chu nghe vậy, lại khẽ cười: “Nếu không cô cho rằng là gì?”

Anh ta cầm chiếc nhẫn kim cương lên, hất cằm ra hiệu cho cô đưa tay ra.

Thư Vãn không tình nguyện đưa tay cho Trì Nghiễn Châu, anh ta không chút thương tiếc đeo lên ngón áp út tay phải giúp cô.

Sau khi đeo xong, Trì Nghiễn Châu thả tay cô xuống, con ngươi thâm sâu đen kịt nhìn về phía cô: “Ngày mai đến nhà thờ.”

Anh ta bỏ lại cậu này, cầm lấy hộ chiếu của Sơ Nghi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thư Vãn giơ tay lên, nhìn về phía ngón áp út của mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Cô cứ cảm thấy cả đời này của cô đã phải trói buộc với Trì Nghiễn Châu.

Không đúng, là anh ta quyết định bỏ trái tim chị gái vào trong cơ thể cô, đó đã là trói chặt rồi…

Cũng không biết Trì Nghiễn Châu dùng thủ đoạn gì lại có thể chuyển đổi toàn bộ thông tin thân phận của cô thành Sơ Nghi, ngay cả mặt người cũng xử lý xong.

Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn là Thư Vãn, mà là Sơ Nghi ——

Một tháng sau, Thư Vãn lên chuyến bay quốc tế đến thành phố A.

Cô ngồi ở vị trí cửa sổ khoang hạng nhất, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi cabin chuẩn bị đóng cửa có một bóng người đi vào.

Thư Vãn nhìn thấy Trì Nghiễn Châu, hai mắt mở to: “Không phải nói để tôi tự trở về sao?”
 
Chương 350


Chương 350

Trì Nghiễn Châu ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chéo chân nói với vẻ thờ ơ: “Tôi nói mà cô cũng tin.”

Thư Vãn:…

Cô dứt khoát không thèm để ý tới anh ta, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Nghiễn Châu cũng không để ý tới cô, cầm lấy tờ báo tài chính đọc.

Sau khi ngủ mấy giấc, cuối cùng máy bay cũng đến thành phố A.

Thư Vãn duỗi cánh tay và bắp chân cứng ngắc, đứng dậy xuống máy bay.

Trì Nghiễn Châu đi theo phía sau cô, hai người không xa không gần đi ra khỏi sân bay.

Trì Nghiễn Châu đi lấy hành lý ký gửi, bảo cô đứng ở trong sân bay chờ đừng đi lung tung.

Cô chán lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi số của Tư Việt và Sam Sam.

Vẫn tắt máy như cũ, cô nhập tin nhắn nhắn cho bọn họ.

Đang cúi đầu đánh chữ, phía sau truyền đến một trận âm thanh huyên náo, Thư Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn…

Một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp mặc âu phục màu đen thắt cà vạt, vây quanh một người đàn ông vô cùng tôn quý đi tới.

Người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, đeo đồng hồ có giá trị liên thành, cả người toát ra hơi thở cao quý.

Gương mặt tinh xảo như đao gọt, lạnh lùng không có một chút cảm xúc, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt như sương mù như ngôi sao ảm đạm.

Mặt hắn lạnh nhạt, mím môi mỏng, mang theo một đám giám đốc điều hành và vệ sĩ bước nhanh ra ngoài sân bay…

Thư Vãn nhìn thấy hắn, nghẹt thở muốn nhanh chóng xoay người lảng tránh, ánh mắt lạnh lẽo kia đã rời lên người cô.

Quý Tư Hàn chợt dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Thư Vãn mặc chiếc váy đỏ, tóc ngắn ngang vai…

Đôi mắt hoa đào ảm đạm kia, khi nhìn thấy cô bỗng nhiên từng chút từng chút nhuộm màu sắc.

Trên khuôn mặt gầy gò đẹp trai hiện lên một tia vui mừng, ngay cả trong suy nghĩ cũng tràn đầy nỗi nhớ nhung.

Thế giới giống như đột nhiên yên tĩnh, những người bên cạnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại cô.

Hắn cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm cô, hốc mắt đỏ hoe dần dần nhuộm đỏ đuôi mắt.

Cô… Không chết?

Cô… vẫn còn sống sao?

Hắn cảm thấy có chút không thể tin, nhấc bước chân cứng ngắc lên đi về phía Thư Vãn.

Thư Vãn thấy hắn đi tới, vội vàng muốn xoay người tránh đi, nhưng sau đó thấy hắn đi được vài bước lại bỗng nhiên dừng bước.

Đáy mắt hắn thu lại vẻ nhớ nhung, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống, mặt mày đã khôi phục lại vẻ rét lạnh như sương.

Thư Vãn nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ, sự lo lắng trong lòng cô cũng dần dần phai nhạt.

Quả nhiên hắn không thèm để ý sống chết của mình, cho dù nhìn thấy cô đã sống lại cũng chỉ là khiếp sợ một lúc, sau đó lại không hề có phản ứng gì.
 
Chương 351


Chương 351

Cô nhàn nhạt nhếch môi, không chút do dự xoay người đi về phía bàn xoay hành lý…

Khi bóng người cô biến mất trong đám người, Quý Tư Hàn mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn về phía thuốc đang cầm trong tay.

Viên nén Zolpidem Tartrate, quả nhiên không thể uống nó nữa, triệu chứng nghiêm trọng đến mức ban ngày cũng xuất hiện ảo giác.

Chỉ là Thư Vãn trong ảo giác lần này không giống với những lúc khác…

Mái tóc xoăn ngang eo của cô cắt thành tóc ngắn, quần áo màu sáng cũng đổi thành màu đỏ tươi…

Khi hắn không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác, Tô Thanh từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nói với Quý Tư Hàn: “Tổng giám đốc Quý, hình như tôi vừa nhìn thấy Thư tiểu thư…”

Quý Tư Hàn nghe thấy vậy, ngực hắn như bị bóp nghẹt lại, cơ thể cao lớn bất chợt đứng cứng ngắc tại chỗ.

……

Trì Nghiễn Châu vừa mới lấy vali ra khỏi bàn xoay thì thấy Thư Vãn đi tới.

Anh ta hơi nhíu mày: “Không phải bảo cô chờ ở bên kia sao?”

Giọng điệu của anh ta rất khó chịu, dường như đang trách cứ Thư Vãn không nghe lời.

Thư Vãn liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi sợ anh lấy nhầm hành lý.”

Sau khi cô bỏ điện thoại vào túi xách nhỏ của mình, nhận lấy hành lý trong tay Trì Nghiễn Châu, đẩy và rời đi.

Trì Nghiễn Châu giơ chân, đá một cái hành lý lớn khác tới trước mặt Thư Vãn: “Cái này cũng giao cho cô.”

Thư Vãn:…

Cô âm thầm trừng mắt nhìn bóng lưng Trì Nghiễm Châu, đẩy hai cái hành lý cỡ lớn đi theo anh ra ngoài sân bay.

Sau khi ra khỏi sân bay, Thư Vãn trả lại cái hành lý cho anh ta: “Tôi muốn đi tìm bạn tôi, chúng ta chia tay ở đây đi.”

Trì Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, cúi đầu nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Cô cảm thấy tôi theo cô về nước là vì cái gì?”

Thư Vãn hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi biết, nhưng tôi nóng lòng muốn đi tìm bạn tôi, anh cũng không thể đi theo tôi chứ?”

Trì Nghiễn Châu không để ý tới cô, dời tầm mắt nhìn về phía chiếc xe thương mại phóng nhanh bên ngoài sân bay.

Sau khi chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Trì Nghiễn Châu hất cằm về phía cô: “Lên xe trước.”

Thư Vãn ngẩn người, Trì Nghiễn Châu gọi xe lúc nào vậy, còn gọi một chiếc xe công vụ xa hoa xa xỉ như vậy.

Sau khi tài xế xuống xe, cung kính khom lưng về phía Trì Nghiễm Châu: “Tổng giám đốc Trì, trên đường có chút tắc nghẽn, đã để cho anh chờ lâu.”

Trì Nghiễn Châu không thèm để ý xua tay, sau đó cho tài xế một ánh mắt.
 
Chương 352


Chương 352

Tài xế lập tức tiến lên nhận lấy vali trong tay Thư Vãn: “Cô Sơ, cô cứ giao hành lý cho tôi, mời cô và Trì tổng lên xe trước.”

Thư Vãn nhìn thấy dáng vẻ tài xế cung kính với Trì Nghiễn Châu, có chút sững sờ…

Sau khi mơ hồ ngồi vào trong xe, cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Trì Nghiễn Châu ngồi bên cạnh.

“Anh làm nghề gì?”

Ở nước Anh một năm, cũng không thấy Trì Nghiễm Châu ra ngoài tìm việc làm gì đó, sao vừa về nước đã biến thành tổng giám đốc Trì rồi?

Trì Nghiễn Châu nhíu mày nhìn cô, có chút kiêu ngạo nói: “Kiến trúc sư.”

Tài xế phía trước quay đầu lại bổ sung một câu: “Nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng quốc tế, Trì tổng nổi tiếng thứ hai.”

Thư Vãn theo lời tài xế hỏi: “Vậy thì người thứ nhất là ai.”

Tài xế chợt im lặng không nói, Trì Nghiễn Châu thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như đã đề cập đến chủ đề nhạy cảm nào đó cho nên nhiệt độ trong xe giảm mạnh.

Thư Vãn cúi đầu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ người nổi tiếng đứng đầu là chị gái Sơ Nghi của cô?

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước của một căn biệt thự, tài xế đậu xe vào gara và sau đó di chuyển hành lý của bọn họ xuống.

Anh ta vừa đẩy vali, vừa nói với hai người bọn họ: “Trì tổng, cô Sơ, mời đi theo tôi.”

Trì Nghiễn Châu dường như không quen thuộc với biệt thự này lắm, tài xế dẫn đường ở phía trước, Trì Nghiễn Châu thờ ơ đi theo ở phía sau.

Thư Vãn cũng đi theo vào biệt thự, nhìn hoàn cảnh bên trong có chút tương tự với kết cấu của biệt thự ở Anh.

Đây chắc là khi Trì Nghiễn Châu ở nước ngoài đã thông báo trước cho tài xế mua, sau đó bố trí theo phong cách chị gái cô thích.

Tuy nhiên cô lười quan tâm đến mấy chuyện này, phong cách gì chứ, bây giờ cô chỉ muốn làm một việc đó chính là đi tìm Sam Sam và Tống Tư Việt.

Cô chọn căn phòng thứ hai trên tầng hai, không thể chờ đợi thêm nữa cho nên đã hỏi anh ta: “Tôi có thể đi ngay bây giờ chưa?”

Trì Nghiễn Châu khoanh tay lười biếng dựa vào cánh cửa, không nhanh không chậm hỏi: “Có biết lái xe không?”

Thư Vãn nói: “Biết!”

Trì Nghiễn Châu xoay người đi đến thư phòng, tùy tiện lấy một chiếc chìa khóa xe ném vào tay Thư Vãn: “Mười giờ tối phải trở về, nếu không tôi sẽ đích thân đi bắt người.”

Thư Vãn nhìn chìa khóa xe, rồi lại nhìn anh ta: “Chị tôi có bằng lái xe trong nước không?”

Trì Nghiễn Châu lười trả lời câu hỏi ngu xuẩn này của cô, trực tiếp xoay người trở về phòng.

Thư Vãn cầm chìa khóa xe có chút không biết phải làm sao, tài xế đi vào đưa một cái túi tài liệu cho Thư Vãn.

Thư Vãn mở ra nhìn thì thấy bên trong là tất cả giấy tờ tùy thân của Sơ Nghi, bất kể là trong nước hay nước ngoài, đều có hết bên trong.

Sơ Nghi thường xuyên đi lại trong và ngoài nước, ở trong nước cũng có bằng lái xe, nhưng không biết Trì Nghiễn Châu làm thế nào mà có thể đổi hình trên giấy chứng nhận thành hình của cô.
 
Chương 353


Chương 353

Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm, cầm giấy tờ xe và chìa khóa xe, vội vàng đi đến gara.

Khi nhìn thấy đèn của chiếc xe Mercedes nhấp nháy, Thư Vãn có hơi sửng sốt.

Đây là mẫu xe mà phụ nữ thích, chẳng lẽ là Trì Nghiễm Châu chuẩn bị trước cho cô?

Thư Vãn không có thời gian suy nghĩ nhiều, mở cửa xe sau khi ngồi vào, lái thẳng đến căn hộ của Sam Sam.

Cô đi tìm Sam Sam trước, vì bên Cố thị, làm cho cô có bóng ma tâm lý nên không dám tìm Tống Tư Việt như trước nữa.

Cô lái xe vội vã đến căn hộ, nhưng phát hiện đã thay khoá cửa, ngay cả cánh cửa cũng đã thay đổi.

Thư Vãn đứng sững sờ đứng ngoài cửa một lúc, có chút hoang mang luống cuống, Sam Sam không ở trong phòng trọ, có thể ở nhà cưới hay không?

Cô cảm thấy Sam Sam sẽ không ở trong nhà cưới, nhưng vẫn đi về phía tiểu khu nơi Giang Vũ và Sam Sam ở.

Cô đỗ xe ở cửa tiểu khu, tìm bảo vệ đăng ký đơn giản chút thông tin, sau đó vội vàng đi vào tòa nhà chung cư.

Cô đi ra từ thang máy, đi thẳng đến nhà cưới của hai người bọn họ, lúc đứng ở cửa, trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Cô sợ sẽ làm Sam Sam sợ, hít sâu vài hơi, mới lấy hết dũng khí rồi giơ tay gõ cửa.

Chẳng bao lâu bên trong truyền đến một giọng nữ: “Ai vậy?”

Giọng nói này không phải của Sam Sam, ngược lại có chút giống…

Thư Vãn còn đang tưởng tượng xem là ai đến, cửa đã bị người từ bên trong đẩy ra.

Giang Ly ôm một đứa bé khoảng ba tuổi, xuất hiện trong tầm mắt Thư Vãn.

Thư Vãn nhìn Giang Ly, lại nhìn vào đôi mắt to của đứa bé trong lòng cô ta đang nhìn mình.

Cô sững sờ, cho rằng Giang Ly đang ở nhờ nhà Sam Sam và Giang Vũ, cũng không hỏi nhiều chỉ nói: “Tôi là bạn của chị dâu cô, cô ấy có ở nhà không?”

Giang Ly lúc đầu vẫn chưa nhận ra người phụ nữ trước mắt là ai, mãi cho đến khi Thư Vãn mở miệng, lúc này cô ta mới nhớ tới cô là ai.

“Cô cô cô…”

Cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ôm đứa bé liên tục lui về phía sau: “Ma!!”

Thư Vãn ngơ ngác tiến lên một bước, vừa định nói cho cô ta biết mình là người không phải ma.

Giang Ly lại bị hành động của cô, doạ sợ tới mức xoay người bỏ chạy: “Chồng ơi, bạn của ả đàn bà kia biến thành ma đến tìm chúng ta!!”

Thư Vãn nghe thấy vậy chợt dừng bước, cô ta đang gọi ai là chồng? Ả đàn bà kia đang ám chỉ ai?

Khi cô nhíu mày suy nghĩ, Giang Vũ từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy Thư Vãn mặc váy đỏ đang đứng ở cửa, đột nhiên sợ tới mức cả người nhũn ra.

“Cô…”

Anh ta dường như đã làm chuyện gì đó, cho nên còn sợ hãi hơn cả Giang Ly, thậm chí không thể nói được gì.

Thư Vãn không rảnh rỗi tốn thời gian với anh ta, trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: “Sam Sam ở đâu?”
 
Chương 354


Chương 354

Gần trong gang tấc, Giang Vũ ngửi thấy mùi thơm trên người Thư Vãn, lúc này anh ta mới dám xác định người trước mắt là người chứ không phải ma…

Nhưng… không phải Thư Vãn đã qua đời ba năm trước sao? Làm thế nào còn có thể xuất hiện ở đây?

Giang Vũ quả thực không dám tin, trừng mắt nhìn chằm chằm Thư Vãn, ngay cả cô hỏi cái gì cũng không nghe thấy.

Thư Vãn không kiên nhẫn, lại lạnh lùng hỏi: “Sam Sam ở đâu?”

Lần này Giang Vũ mới phục hồi tinh thần lại, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi: “Chắc là đang ở … ở câu lạc bộ đêm…”

Sam Sam làm việc trong câu lạc bộ đêm, thường làm ca đêm, ban ngày rất ít đến c đến đó, tại sao giờ này lại ở đó?

Thư Vãn cũng bất chấp nhiều như vậy, hiện tại việc cấp bách nhất chính là tìm được Sam Sam, mới có thể biết được rốt cuộc ba năm này đã xảy ra chuyện gì.

Cô vội vàng xuống lầu đi ra khỏi tiểu khu, nhanh chóng lái xe đến câu lạc bộ đêm…

Nơi sam sam làm việc được gọi là Thiên Thượng Nhân Gian, là một địa điểm giải trí cao cấp trong thành phố A.

Cô giao xe cho nhân viên đỗ xe, lập tức đi thẳng vào tìm Sam Sam, cô phát hiện bên trong đã được trang hoàng lại.

Trang trí bên trong giống như cảnh đêm, bầu không khí cao cấp, cảnh vật xung quanh tao nhã, cao cấp hơn trước mấy cấp.

Cô chỉ quan sát một chút rồi thu hồi tầm mắt, cất bước đi về phía quầy lễ tân: “Xin chào, có thể phiền cô gọi Sam Sam ra ngoài được không?”

Nhân viên lễ tân đứng dậy nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi Thư Vãn: “Xin hỏi cô là?

Thư Vãn tự nói mình là bạn của Sam Sam, nhân viên lễ tân nghe vậy mỉm cươi xin lỗi: “Xin lỗi tiểu thư, bà chủ của chúng tôi tạm thời không có ở đây?”

Bà chủ?

Sam sam là bà chủ ở đây?

Thư Vãn không hiểu gì cả, nghĩ đến lúc cô còn sống có nhờ Tống Tư Việt chăm sóc Sam Sam thật tốt, chẳng lẽ Tư Việt bán lại câu lạc bộ này cho Sam Sam?

Trong lòng Thư Vãn có quá nhiều nghi vấn, không khỏi cảm thấy lo lắng hỏi: “Vậy cô có biết khi nào cô ấy trở về không?”

Nhân viên lễ tân cười lắc đầu: “Không rõ lắm.”

Thư Vãn đành phải tìm lễ tân xin thông tin liên lạc của Sam Sam, nhưng lễ tân rất bí mật từ chối cô.

Cô muốn làm khó người ta, nhưng vẫn không từ bỏ, nhờ nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Sam Sam.

Lễ tân vẫn có lòng gọi điện thoại cho Sam Sam, nhưng đối phương không nghe máy.

Thư Vãn thở dài chọn một chỗ ngồi xuống, định ở đây chờ Sam Sam.

Đợi đến khoảng 9 giờ tối, nhân viên lễ tân nói cho cô biết chắc hôm nay Sam Sam sẽ không đến câu lạc bộ, bảo cô về trước, ngày mai quay lại.

Thư Vãn đành phải đè nén cảm xúc lo lắng, đứng dậy đi ra ngoài câu lạc bộ…

Vừa mới đi tới bãi đỗ xe, định lấy xe, bỗng nhiên có một bóng người cao lớn bao phủ cô…

Thư Vãn ngẩng đầu, chợt nhìn vào đôi mắt hoa đào phiếm hồng, tim đập lỡ nhịp, cô theo bản năng xoay người muốn rời đi.
 
Chương 355


Chương 355

Tay lại bị người đàn ông túm lấy, không hề do dự kéo cô vào lòng, vòng tay ôm eo cô từng chút từng chút siết chặt.

Còn bàn tay khác thì vuốt ve lưng cô, ấn ót cô và ép người cô vào trong lòng ngực hắn.

Hắn dùng hết sức lực ôm chặt Thư Vãn vào ngực, cằm của hắn đặt lên vai của cô.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người cô, Quý Tư Hàn mới dám xác định đây không phải là ảo giác, đây là hiện thực…

Trái tim trống rỗng đau đớn suốt ba năm, cũng đã có được chút bình yên khi ôm được cô vào lòng.

Người hắn nhớ nhung bao năm vẫn còn sống chưa chết, đối với Quý Tư Hàn đây giống như có lại được thứ mà mình đã đánh mất.

Quý Tư Hàn ôm chặt Thư Vãn mà không nói gì, có lẽ không nói nên lời, chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận sự tồn tại của cô.

Thư Vãn có chút kinh ngạc, Quý Tư Hàn thật kỳ quái, gặp ở sân bay thì đối xử lạnh lùng, bây giờ đột nhiên ôm cô là có ý gì?

Hơn nữa hắn chưa từng ôm cô ở nơi công cộng như vậy, điều này làm cho Thư Vãn cảm thấy sau ba năm đầu óc của hắn không được bình thường.

Cô cau mày giãy dụa đẩy Quý Tư Hàn ra, lại bị hắn một tay giữ chặt cổ tay, ôm cô xoay người, đè cô lên cửa xe.

“Anh…”

Lời mắng chửi của Thư Vãn còn chưa nói ra miệng đã thấy Quý Tư Hàn cúi người, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khoảnh khắc chạm vào cô, Quý Tư Hàn giống như phát điên rồi, hắn không quan tâm gì cả chỉ muốn hung hăng hôn cô.

Chưa bao giờ có nụ hôn cuồng nhiệt điên cuồng như vậy, giống như dồn hết tình cảm nhớ nhung vào nụ hôn này.

Hắn liều mạng hôn cô, đau đớn trong lòng từng chút từng chút dần dần phóng đại lên, làm cho hốc mắt hắn không kiềm được đỏ hoe.

Thư Vãn, Thư Vãn, Thư Vãn…

Trong lòng Quý Tư Hàn một lần nữa gọi tên Thư Vãn, nổi nhớ nhung điên cuồng như vậy khiến hắn hôn đến quên mức hết tất cả.

Hai tay Thư Vãn bị hắn giữ chặt, cơ thể nhỏ nhắn bị hắn đè lên cửa xe, không thể nhúc nhích được.

Cô bị ép phải chấp nhận nụ hôn điên cuồng của hắn, cả người gần như bị hôn đến không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹt thở đến mức đỏ bừng…

Cô chỉ có thể cắn môi hắn, nhưng người đàn ông chỉ dừng lại một chút, vẫn không buông cô ra…

Thư Vãn tức giận đến mức cả người phát run, Quý Tư Hàn đang coi cô là cái gì, là một món đồ chới muốn vứt nào hăn muốn sao?

Nhưng cô là một người, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy, dựa vào cái gì sau khi đã làm tổn thương cô lại còn có thể coi như không có việc gì?!

Thư Vãn càng nghĩ càng tức giận, dốc hết toàn lực đẩy Quý Tư Hàn ra, sau khi đẩy hắn ra cô ngay lập tức giơ tay tát mạnh cho hắn một cái tát.
 
Chương 356


 

Chương 356

Tiếng “ba” vang vọng khắp bãi đổ xe dưới lòng đất, khi âm thanh đó truyền vào lỗ tai hắn, vẻ mơ mơ màng màng trong mắt Quý Tư Hàn ngay lập tức biến mất.

Hắn nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Thư Vãn, vừa định mở miệng gọi tên cô nhưng Thư Vãn đã cầm lấy điện thoại di động trực tiếp báo cảnh sát.

Quý Tư Hàn giơ tay đè cô lại, cúi đầu nói với cô: “Thực xin lỗi, tôi…”

Thư Vãn lạnh lùng ngắt lời hắn: “Vị tiên sinh này, tôi không chấp nhận lời xin lỗi, tôi muốn kiện anh tội quấy rối!”

Vị… tiên sinh này?

Quý Tư Hàn không thể tin được hỏi cô: “Vãn Vãn, em… gọi tôi là gì?”

“Cái gì mà Vãn Vãn, tôi họ Sơ, không phải họ Vãn! Anh đừng có phạm tội rồi lấy cớ nhận nhầm người để thoát tội!”

Sau khi Thư Vãn đẩy tay hắn ra, cô lùi lại một bước, nắm chặt điện thoại, khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên và nhìn hắn chằm chằm.

Biểu cảm của cô vô cùng khoa trương, giọng điệu cũng ngang ngược, bá đạo, hoàn toàn khác với Thư Vãn ngoan ngoãn lễ phép trước kia. Nhưng khuôn mặt khắc sâu trong lòng vẫn giống hệt, chỉ khác là trang điểm thành thục và đậm hơn mà thôi.

Khuôn mặt điển trai của Quý Tư Hàn lộ vẻ khó tin, rõ ràng đó là Thư Vãn của hắn. Hắn giơ tay lên, muốn chạm vào mặt cô. Cô ngửa cổ ra sau, né tránh sự đụng chạm của hắn.

“Anh này, nếu anh còn làm bừa, tôi sẽ kêu lên đấy!”

Quý Tư Hàn hơi cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe chăm chú nhìn cô.

“Em đang trách tôi sao?” Giọng điệu của hắn rất bất lực, giống như có vô số nỗi buồn trong lòng không thể diễn tả thành lời.

Lông mi của Thư Vãn khẽ động đậy, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nhìn cô nhìn hắn, trong mắt không một chút dao động.

“Tôi không biết anh đang nói gì.” Cô đưa tay lên lau đôi môi sưng đỏ lên vì bị hôn rồi trừng mắt nhìn Quý Tư Hàn với vẻ ghê tởm.

“Bỏ đi, coi như là bị chó điên cắn.” Nói xong, cô nhanh chóng quay người đi về phía xe của mình.

Khi cánh cửa vừa mở ra thì một bàn tay mảnh khảnh đóng sập cửa lại, không cho cô cơ hội phản kháng, hắn bế bổng cô lên theo kiểu bế công chúa.

“Đồ điên, thả tôi ra, cứu tôi với!”

Thư Vãn tức giận đến phát run, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức lực của người đàn ông quá kinh người, hắn ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cử động.

Thư Vãn không thể giãy giụa, cô há miệng cắn vào vai hắn, dường như không hề cảm thấy đau đớn, hắn ôm cô đi về phía siêu xe.

Hắn dùng một tay mở cửa ghế cạnh ghế lái, nhét Thư Vãn vào trong rồi khóa lại, không cho cô cơ hội mở cửa trốn thoát.

Thư Vãn siết chặt hai tay, nhìn người đàn ông vòng qua cửa ghế lái, thấy hắn mở cửa, cô muốn nhân lúc kẻ hở đó chạy trốn.

Nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn cô, hắn nhanh chóng ngồi xuống, khoá cửa lại.

Trong không gian nhỏ hẹp, đột nhiên ở trạng thái đóng kín, Thư Vãn cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn người đàn ông đang khởi động xe: “Anh này, rốt cuộc anh định làm gì?”

 
 
Chương 357


Chương 357

Sau khi bật điều hòa, Quý Tư Hàn nghiêng người đến gần Thư Vãn, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chống vào cửa sổ xe phía sau cô.

Hàng mi dài và dày của hắn cụp xuống, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, trong mắt hiện lên sự quyến luyến, nhớ nhung chưa từng thấy.

“Thư Vãn…” Hắn gọi tên cô bằng gần như tất cả sức lực của mình.

Thư Vãn định mở miệng phản bác, nhưng gáy của cô đã bị một tay của hắn giữ lấy.

Sau khi kéo cô vào lòng, hắn thì thầm vào tai cô: “Tôi… rất nhớ em.”

Nhớ nhung suốt ba năm, nhớ đến mức phát điên, nhớ đến không ngủ được, nhớ đến mức thần trí mơ màng, suy nghĩ đến uống thuốc sinh ra ảo giác…

Khó khăn lắm mới biết cô còn sống, cũng không dễ dàng gì mới tìm được cô, sao hắn có thể nỡ lòng dễ dàng để cô đi chứ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Thư Vãn lộ ra một chút khó tin, sau đó cười lạnh.

Quý Tư Hàn sẽ nhớ cô ư? Đùa gì chứ, hắn không hề quan tâm đến cô, sao có thể nhớ cô chứ? Chẳng lẽ sau khi cô chết, không tìm được công cụ thay thế để phát tiết nên mới nhớ nhung cô.

Thư Vãn không tin, cô vùng vẫy, đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.

“Tôi không phải Thư Vãn, tôi tên Sơ Nghi, người Anh gốc Hoa, nếu không tin anh có thể đi điều tra.” Ánh mắt cô rất lạnh lùng, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh, như thể đối với cô mà nói, hắn chỉ là một kẻ ngốc nhận lầm người mà thôi.

Khi Quý Tư Hàn nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim hắn đập mạnh vô cớ, cơn đau dày đặc ập đến khắp cơ thể.

Ánh mắt trước đây cô nhìn hắn không thể miêu tả là nhiệt huyết, nồng cháy, nhưng tuyệt đối không phải là bình tĩnh như bây giờ, sự bình tĩnh này khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Không khống chế được, hắn ôm lấy mặt cô, cúi đầu một cách kiêu ngạo: “Vãn Vãn, em có thể trách tôi, hận tôi đều được, nhưng…”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói run run: “Làm ơn, đừng giả vờ không quen tôi…”

Trước đây hắn luôn có thái độ trịnh thượng nào đã bao giờ phải khúm núm cầu xin với cô như vậy. Thư Vãn ngước mắt lên nhìn hắn…

Ba năm không gặp hắn đã gầy đi nhiều, quanh mắt còn có quầng thâm nhìn là biết không có giấc ngủ ngon. Mặc dù diện mạo không thay đổi mấy nhưng thần thái vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt cứ như ba năm nay cuộc sống đau khổ vô cùng.

Nhưng dù thế thì có liên quan gì tới cô?

Cô của hiện tại đối với hắn ta đã chả còn chút hy vọng gì, chỉ muốn đẩy hắn ra thật xa, cách hắn thật xa…

Cô thu lại tầm nhìn, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Thưa anh, chứng minh thư của tôi để trên xe, tôi sẽ lấy cho anh xem.”

Biểu cảm lạnh lùng, lời nói hời hợt làm cho Quý Tư Hàn cảm thấy bất an: “Thư Vãn…”

Thư Vãn lạnh giọng: “Anh nhận nhầm người rồi.”

Quý Tư Hàn lắc đầu, chắc nịch nói: “Khuôn mặt của em, giọng nói của em, anh mãi mãi sẽ không bao giờ quên.”

Thư Vãn thở dài một tiếng, cô biết Quý Tư Hàn từ trước tới giờ đã nhận định gì sẽ không thay đổi, cô cũng chả đi tranh luận với hắn nữa. Cô lấy điện thoại nhìn thời gian trên đó, đã sắp mười giờ rồi, nếu không đi Trì Nghiễn Châu chắc chắn sẽ đến gây sự với cô.
 
Chương 358


Chương 358

Cô nhíu mày quay ra nói với Quý Tư Hàn: “Tuỳ anh, nhưng tôi phải đi rồi, chồng tôi còn đang đợi tôi.”

Chồng…?

Mặt Quý Tư Hàn biến sắc, giống như không dám tin chữ “chồng” trong mồm Thư Vãn.

Thư Vãn cũng không giải thích gì thêm với hắn, chỉ sờ chìa khoá xe biểu thì hắn tránh ra: “Phiền anh, chuyện lúc nãy tôi coi như anh nhận nhầm người, tôi cũng không tính toán gì với anh đâu, phiền anh nhường đường.”

Quý Tư Hàn nghe thấy lời cô nói thì ánh mắt đào hoa đỏ lên nhìn chằm chằm vào cô: “Em…có chồng?”

Thư Vãn không có ý trốn tránh, cô gật đầu chỉ vào chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay trái của mình, khoảng khắc ánh mắt hắn nhìn vào chiếc nhẫn tim hắn chợt lạnh ngắt.

“Em…”

“Tôi kết hôn rồi.”

Giọng nói lạnh nhạt của Thư Vãn như đâm vào tim hắn làm nó nhất thời đau đớn đến khó thở. Hắn cố hít một hơi thật sâu, sau khi đè nén được nỗi đau nơi lồng ngực thì đưa tay bắt lấy tay trái của cô.

Hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy tay cô che đi chiếc nhẫn kim cương chói mắt trên tay cô, hắn cúi đầu nhìn cô.

“Trước đây vì muốn đẩy anh ra xa, em cũng đã dùng cách này rồi, lần này anh sẽ không tin đâu.”

Lông mi của Thư Vãn rung lên một cái, cô nhớ lại đoạn quá khứ từng lừa gạt hắn, con tim tĩnh lặng của cô như bị khơi lại vết thương, nhưng rất nhanh đã bị cô áp chế lại.

“Không cần biết anh tin hay không, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi…”

Ánh mắt Quý Tư Hàn u ám hoài nghi nhìn cô : “Thư Vãn, đừng lừa anh nữa…”

Hắn không chịu nổi, hắn sợ bị lừa, sợ không khống chế được cảm xúc, sợ bỏ lỡ, lại càng sợ thứ cô nói là sự thật.

Thư Vãn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn người đối diện càng lạnh lùng: “Anh bị điên à, tôi đã bảo tôi không phải Thư Vãn!”

Cô đẩy Quý Tư Hàn ra muốn đi ra cửa nhưng lại bị hắn ôm chầm lấy eo, lại một lần nữa rơi vào trong cái ôm của hắn. Thư Vãn tức giận giơ tay tát cho hắn một cái, vậy mà hắn không tránh càng siết chặt tay rồi cúi đầu xuống hôn cô.

Nụ hôn lần này vội vã gấp gáp, giống như thông qua cách này chứng minh rằng cô đang lừa hắn.

Nhưng… một tràng còi ô tô inh ỏi, sau đó đèn pha xe rọi sáng mặt hai người

Quý Tư Hàn chỉ hơi sững lại trong chốc lát, rồi vươn tay che mắt Thư Vãn lại, cúi đầu tiếp tục cưỡng hôn cô.

Trì Nghiễn Châu sau khi nhìn thấy thì trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn mở cửa xe bước về phía trước chiếc siêu xe thể thao.

Anh ta khom lưng, gõ lên cửa kính ô tô: “Sơ Nghi, em xuống đây cho anh.”

Thư Vãn nghe thấy tiếng của Trì Nghiễn Châu thì giật mình, lập tức đẩy người đàn ông đang hôn mình ra.

Hô hấp của cô có chút rối loạn, lạnh giọng nói với Quý Tư Hàn: “Mở cửa, chồng tôi tới rồi!”

Cả người Quý Tư Hàn cứng lại, rời ánh mắt khỏi người cô, nâng đôi mắt sâu xa, từ từ ngước lên nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe.

Trên người mặc âu phục, gọn gàng tinh tế, gương mặt vô cùng tuấn tú, cả người toát ra hơi thở cao quý, lạnh lùng, trông có vẻ là một nhân tài.
 
Chương 359


Chương 359

Hắn ta không quan tâm tướng mạo của người đàn ông kia, cái hắn quan tâm là, người đàn ông này vừa rồi gọi không phải là cái tên Thư Vãn mà là Sơ Nghi, điều này khiến hắn có chút tức giận.

Hắn kéo dây an toàn, cài vào cho Thư Vãn, sau đó ngồi thẳng người, trực tiếp khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu xe…

Trì Nghiễn Châu nhìn thấy chiếc siêu xe Bugatti lao vút đi, vẻ mặt như bị sét đánh….

Anh ta đã bảo là đừng có về nước mà, thật phiền phức!

Anh ta trở lại xe của mình, tăng tốc đuổi theo.

Quý Tư Hàn dùng vận tốc 180km/h, lao như bay trên đường.

Trì Nghiễn Châu cũng là một kẻ điên, đối phương lái nhanh bao nhiêu, anh ta liền lái nhanh bấy nhiêu.

Thư Vãn nắm chặt dây an toàn, nhìn Quý Tư Hàn lái xe với ánh mắt lạnh như băng, lại nhìn Trì Nghiễn Châu đang bám sát phía sau.

Cô sợ hai người này cứ đuổi nhau như vậy thì sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu chồng tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ kiện anh!”

Cô vẫn không thừa nhận bản thân mình là Thư Vãn, còn gọi người đàn ông khác là chồng, điều này khiến sắc mặt Quý Tư Hàn còn lạnh hơn trước.

Hắn không có ý định dừng xe, trực tiếp lao về phía trang viên Lý Thị.

Tốc độ của xe quá nhanh, Thư Vãn có chút say xe, cảm giác dạ dày trào ngược khiến cô nôn khan.

Quý Tư Hàn sau khi nhìn thấy vậy, liền vội vàng giảm tốc độ xuống, đồng thời tấp xe ổn định vào bên đường, hạ cửa sổ xe, cho cô chút không khí để hít thở.

Thư Vãn bò ra cửa sổ xe, hít thật sâu luồng không khí thanh mát lúc này, một bàn tay cứng cáp đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô nhuận khí.

Cơ thể Thư Vãn hơi cứng lại, dường như không quen với việc anh ta đột nhiên dịu dàng với mình như vậy, cơ thể giãy dụa, đẩy tay anh ta ra.

Cô nhìn thấy Trì Nghiễn Châu lại lần nữa tiến về phía bọn họ, nói với Quý Tư Hàn: “Mở cửa xe đi, đừng khiến chồng tôi hiểu nhầm…”

Trong câu nói của cô, một câu chồng, hai câu chồng, thực sự vô cùng chói tai, hắn trầm giọng đáp: “Anh không tin.”

Lúc Trì Nghiễn Châu xuống xe, đã vớ lấy một cây gậy đánh golf, thấy đối phương không có ý định mở cửa xe, anh ta nhấc cây gậy lên, đập vào đầu xe.

Quý Tư Hàn nghe thấy âm thanh, chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, dường như chiếc xe đang bị đập hỏng chẳng hề liên quan gì tới hắn vậy, chỉ nhìn chằm chằm Thư Vãn.

“Về nhà với anh.”

Hắn có rất nhiều lời, rất nhiều chuyện muốn nói với cô, cũng có rất nhiều nuối tiếc muốn bù đắp.

Hắn muốn đưa cô về nhà, từ nay về sau sẽ đối xử với cô thật tốt, tuyệt đối không làm tổn thương tới cô dù chỉ là một chút.

Thư Vãn lại không cho hắn cơ hội này: “Tôi có nhà của mình.”

Cô nói xong, trực tiếp nhấc người, định chui ra từ khe nhỏ ở cửa sổ ô tô.

Quý Tư Hàn thấy vậy, sợ cô bị thương, liền vội vàng ngăn cản cô: “Anh mở.”

Thư Vãn lúc này mới ngừng động tác trèo cửa sổ của mình, lạnh lùng nhìn hắn: “Nhanh lên.”
 
Chương 360


Chương 360

Quý Tư Hàn trái tim trống rỗng, cơn đau từ lòng bàn tay từ từ lan ra, khiến ngón tay đang đặt lên khóa xe cũng phát run.

Ngay khi khóa xe được mở, Thư Vãn lập tức đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía Trì Nghiễn Châu đang điên cuồng đập nát đầu xe.

Cô lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung hăng này của Trì Nghiễn Châu, không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Được…được rồi…”

Trì Nghiễn Châu lạnh lùng nhìn cô một cái, mặc kệ cô, tiếp tục dùng gậy đánh bóng phang mạnh xuống.

Chiếc gậy giống như là đập lên người Thư Vãn, khiến cô sợ hãi, lui về phía sau một bước, chân không cẩn thận vấp phải cục đá.

Lúc suýt chút nữa thì ngã, một cánh tay thon dài từ phía sau, đỡ lấy eo cô một cách chuẩn xác, giúp cô đứng vững.

Cô quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quý Tư Hàn đang đặt trên người Trì Nghiễn Châu, trong lòng có chút run sợ.

Thân phận của Quý Tư Hàn, chỉ e là Trì Nghiễn Châu không thể đắc tội, cô liền giãy ra khỏi Quý Tư Hàn, to gan tiến tới túm lấy tay Trì Nghiễn Châu.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Chồng…chồng ơi, đừng đập nữa, chúng ta về thôi…”

Chồng?

Trì Nghiễn Châu thu cây gậy lại, bất mãn liếc cô một cái, dường như đang nói rằng, cô gọi bừa cái gì vậy.

Thư Vãn lúc này không để ý được nhiều như vậy, thuận thế ôm lấy cánh tay anh ta, nhón chân lên nói thầm vào tai anh ta: “Phối hợp chút đi.”

Trì Nghiễn Châu lại cực kỳ không phối hợp mà cằn nhằn: “Chuyện cô gây ra, cô tự đi mà giải quyết.”

Thư Vãn có chút gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Anh ta mà dẫn tôi đi, thì cũng đồng nghĩa với việc mang đi trái tim của chị tôi đấy.”

Trì Nghiễn Châu:…..

Anh ta buông cây gậy trong tay, thỏa hiệp nói: “Đi thôi.”

Thư Vãn thấy anh ta đã phối hợp, nhanh chóng túm lấy cánh tay anh ta, quay người rời đi.

“Đứng lại!”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến Trì Nghiễn Châu dừng bước.

Thư Vãn lôi tay anh ta, nói: “Kệ anh ta đi.”

Trì Nghiễn Châu lại không muốn đi, anh ta xoay người, lắc lắc cây gậy trong tay, hếch mặt lên nhìn Quý Tư Hàn.

“Anh ức hiếp vợ tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn không biết điều, anh nghĩ anh là ai vậy?”

Quý Tư Hàn hoàn toàn không coi Trì Nghiễn Châu ra gì, cất bước đi tới trước mặt Thư Vãn, vươn tay về phía cô: “Đi với anh.”

Thư Vãn còn chưa mở miệng từ chối, Trì Nghiễn Châu đột nhiên giữ lấy bả vai cô, ôm cô vào lòng, khiêu khích nói: “Dựa vào đâu?”

Quý Tư Hàn khi nhìn cô ôm cánh tay anh ta, anh ta lại khoác tay lên vai cô, hai người đứng sát cạnh nhau, bỗng chốc cáu gắt.

“Dựa vào việc tôi yêu cô ấy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top