Cập nhật mới

Dịch Full Người Nhện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Người Nhện

Người Nhện
Tác giả: Trư Khí Trư Lý
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] NGƯỜI NHỆN

Tác giả: Trư Khí Trư Lý

Thể loại: kinh dị

Editor: Ting Ting Tang Tang

- ----------------------------------------

Tôi đã bị mẹ ruột của mình giam cầm suốt mười lăm năm.

Chỉ vì tôi là một con quái vật đầu người, thân nhện.

Nhưng mới hôm qua mẹ tôi đã thả tôi ra.

Bà ấy nói em gái của tôi đã bị bắt nạt đến ch/ết.

Thế là bà ấy lột da của em gái ra và thay vào cho tôi.

Tất nhiên tôi chỉ có một nhiệm vụ:

Gi/ết tất cả những kẻ bắt nạt em gái mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Tôi và em gái là chị em song sinh.

Tôi sinh ra sớm hơn em gái chỉ một phút nhưng ngoại hình chúng tôi hoàn toàn khác nhau.

Chỉ có khuôn mặt của tôi trông giống một đứa trẻ bình thường, nhưng cơ thể tôi có tới 8 chiếc chân nhện.

Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy tôi, bà ấy sợ đến mức bật khóc.

Bà đỡ vừa nhìn tôi đã kinh hãi ngất đi.

Nhưng suy cho cùng, tôi cũng là đứa con do mẹ sinh ra.

Bà ấy muốn bóp cổ tôi đến ch/ết, nhưng lại không xuống tay được.

Mẹ tôi cứ lặp đi lặp lại hai từ “quả báo”, sau đó mẹ giấu tôi đi.

Khi bà đỡ tỉnh dậy, mẹ tôi nói dối rằng bà ấy đã bị ảo giác.

Bằng cách này, tôi đã bị mẹ giấu dưới tầng hầm suốt 15 năm.

Mẹ nói dối với người ngoài tôi mắc bệnh hiểm nghèo nên không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Từ khi còn nhỏ mẹ đã để tôi ở dưới tầng hầm, ăn uống, đại tiện đều ở trong đó.

Có lần tôi lẻn ra ngoài, tham lam hít thở không khí trong lành.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mặt trời chiếu vào cơ thể tôi ấm áp đến vậy.

Nhưng tôi còn chưa tận hưởng được bao lâu thì mẹ đã phát hiện ra tôi.

Mẹ kéo thân thể của tôi và đánh tôi rất mạnh.

Một trong tám cái chân của tôi còn bị gãy, tôi đau đớn khóc lớn.

Sau khi đánh mệt, bà lại c hảy nước mắt nói “xin lỗi” với tôi.

“Nếu con ra ngoài với bộ dạng này, bị người ngoài nhìn thấy, họ sẽ nói con là quái vật và thiêu ch/ết con.”

“Con cũng sẽ làm liên luỵ đến cả mẹ và em gái con, khiến chúng ta bị người khác xem thường.”

Cứ như vậy, tôi lại bị nhốt dưới tầng hầm, suốt mười lăm năm không ra ngoài.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tình cảm của tôi với em gái.

Mỗi lần mang đồ ăn cho tôi, em ấy đều dạy tôi học và đọc chữ.

Đôi khi tôi ghen tị với đôi chân thon dài và trắng nõn của em ấy.

Nhưng em gái lại vuốt v e tám cái chân nhện đầy lông của tôi và cười nói rằng trông tôi như thế này thật dễ thương.

Nhưng khoảng nửa tháng gần đây, tôi phát hiện tâm trạng của em ấy không ổn định.

Em ấy ít nói hơn và không còn chia sẻ những điều thú vị trong trường học với tôi nữa.

Đôi mắt vốn sáng ngời của em gái dường như bị một lớp sương mù bao phủ.

Trên làn da mềm mại của em ấy có rất nhiều vết thương, thậm chí mái tóc dài óng mượt cũng bị cắt thành một mớ hỗn độn.

Tôi nhẹ giọng hỏi em ấy có chuyện gì nhưng em ấy không nói, chỉ dựa vào vai tôi mà khóc.

Cho đến hôm đó, tôi nhìn thấy em gái bước xuống tầng hầm, khắp người đều là vết thương.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của em ấy như vậy, nó nhợt nhạt như không còn chút huyết sắc nào.

Hai chân em tôi run rẩy, một dòng máu từ giữa hai ch@n chảy xuống.

Tôi không biết em ấy bị gì, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác vô cùng khó chịu.

Em ấy mỉm cười với tôi, sau đó ôm tôi một cái rồi rời đi.

Nhưng tôi có một linh cảm, em ấy dường như đang rời bỏ chúng tôi.

Tôi nhanh chóng bò ra ngoài, cố gắng ngăn em ấy lại.

Cánh cửa tầng hầm bị em ấy đóng sầm lại.

Quả nhiên, ngày hôm đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em gái.

Em gái tôi đã chết.

Mẹ tôi nói con bé đã c/ắt c/ổ t/ự t/ử.

M/áu phun ra, nhuộm đỏ cả nửa sàn nhà.

Mẹ dường như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.

Bà ấy lẩm bẩm: “Em gái con từ nhỏ đã rất sợ đau, phải tuyệt vọng đến mức nào con bé mới chọn cái ch/ết đau đớn như vậy…”

Sau đó mẹ oán hận nhìn tôi.

"Con là người cuối cùng nhìn thấy con bé, tại sao con không ngăn con bé lại! Đồ quái vật!"

Tôi trốn vào trong góc run lẩy bẩy, cảm thấy tim mình vô cùng đau đớn.

Mẹ tôi đột nhiên ôm lấy tôi.

Trên mặt mẹ lộ ra một thần sắc kỳ lạ và điên cuồng.

"Con có muốn ra ngoài chơi không?"

2

Lần đầu tiên mẹ chủ động đưa tôi đi chơi.

Tôi đã nhìn thấy th/i th/ể của em gái.

Con bé nằm yên lặng trên giường như đang ngủ.

Mẹ bình tĩnh bước tới chỗ em gái và vuốt v e má em ấy.

“Mẹ đã đọc nhật ký của em gái con.

“Con bé đã bị bắt nạt đến ch/ết.

“Ngày hôm đó, những tên súc sinh đó đã thuê một số tên côn đồ, thay phiên nhau c/ưỡng h/iếp con bé.

“Bọn chúng dùng bàn là nóng đỏ đốt con bé và dùng dao khắc chữ lên ngực con bé.

“Bọn côn đồ đó đã bị bắt, nhưng những tên súc sinh kia lại không có chuyện gì xảy ra”

“Bọn chúng còn không nghĩ là mình sai, muốn dùng tiền để bịt miệng mẹ.”

Sắc mặt mẹ tôi ngày càng trở nên dữ tợn.

Đêm hôm đó, mẹ lột da của em gái tôi ra và đắp lên cho tôi.

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Những chiếc chân nhện của tôi biến mất, thay vào đó là hai chiếc chân người thon dài.

Một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là con người.

Mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ một: “Từ giờ trở đi, con chính là Lục Âm."

“Con phải nhớ em gái con đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn trước khi ch/ết. Mẹ muốn con gi/ết từng người đã làm tổn thương con bé."

3

Tôi xem được nhật ký của em gái.

[Ngày 10 tháng 8, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Họ liên tục bắt nạt Tiểu Tô, không ai trong lớp đứng ra lên tiếng thay cho Tiểu Tô.

Ngay cả giáo viên cũng nhắm mắt làm ngơ.

Đơn giản vì gia đình họ giàu có và quyền lực.

Tôi quyết định dũng cảm một lần.]

[Ngày 11 tháng 8, họ không còn bắt nạt Tiểu Tô nữa.

Tôi thực sự cảm thấy mừng cho Tiểu Tô.

Nhưng tôi không ngờ mục tiêu bắt nạt của họ lại trở thành tôi.

Họ ấn đầu tôi và ép tôi uống nước từ bồn cầu.

Họ đốt tàn thuốc vào tay tôi và nói dáng vẻ la hét chói tai của tôi rất dễ thương.

Tiểu Tô trốn ở một bên và không nói gì.

Nhưng tôi không trách cô ấy.]

[Ngày 14 tháng 8, hành vi bạo lực của họ đối với tôi ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Hôm nay là kỳ kinh nguyệt của tôi, nhưng họ lại đấm vào bụng tôi.

Sau đó họ đổ nước tiểu vào mắt tôi.

Tôi đau quá, tôi tưởng như mình sắp bị mù rồi.

Họ lại cởi qu@n áo của tôi và chụp ảnh tôi đang kh/ỏa th/ân.

Những bức ảnh kh/ỏa th/ân đó được lan truyền khắp trường và mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Dù họ không nói gì nhưng ánh mắt họ nhìn tôi đã nói với tôi rằng tôi là một con đ/iếm.]

[Ngày 17 tháng 8, tôi thực sự muốn ch/ết.

Mẹ bề bộn nhiều việc, tôi không muốn mẹ phải lo lắng.

Chị tôi có vẻ lo lắng cho tôi.

Nhưng chị ấy cái gì cũng không hiểu.

Chị tôi đối với thế giới bên ngoài rất mong chờ, chị ấy đã đủ đau khổ rồi.

Làm sao tôi có thể nói với chị ấy rằng thế giới bên ngoài đôi khi còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của chị ấy rất nhiều.

Nếu có thể, tôi muốn chị ấy luôn đơn thuần như vậy.]

[Ngày 20 tháng 8, hôm nay họ đâm một cây tăm vào móng tay tôi.

Tôi đau quá, mười ngón tay m/áu tươi đầm đìa.

Nhưng bọn họ lại ở đó cười nhạo tôi.

Khi tôi nhìn thấy Tiểu Tô, dường như cũng đang cười theo họ.]

[Ngày 22 tháng 8, tôi không nhịn được mà nhờ giáo viên giúp đỡ.

Nhưng chủ nhiệm lớp chỉ nói với tôi hai chữ: Chịu đựng.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rất thờ ơ: “Ai bảo nhà em không có tiền?”

Tiểu Tô gia nhập cùng với bọn họ, hôm nay cô ta dùng kéo cắt đứt ngón tay của tôi.

Ngón tay không bị gãy nhưng chảy rất nhiều m/áu, tôi đã ngất đi mấy lần vì đau.

Chị ơi, có lẽ em không thể chịu đựng được nữa.]

[Ngày 25 tháng 8, tôi không thể chịu nổi nữa.

Tôi đã nhiều lần muốn ch/ết nhưng mỗi khi nghĩ đến chị gái, tôi lại cố chịu đựng.

Nhưng không ngờ họ thực sự đã thuê vài tên côn đồ.

Tôi đã bị bọn côn đồ hôi hám đó h/ãm h/iếp.

Họ còn dùng bàn ủi nóng đỏ đốt vào chỗ đó của tôi.

Tôi sống không nổi nữa.]

Quyển nhật ký kết thúc đột ngột ở đây.

Mặc dù em gái viết rất nhiều từ, nhưng tôi không thể hiểu hết được.

Chẳng biết tại sao, nước mắt tôi không ngừng rơi, làm ướt cả quyển nhật ký.

Lòng tôi cũng có một cảm xúc kỳ lạ, trái tim tôi đau đớn và co thắt lại.

4

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học chính thức của em gái tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi rời nhà sau mười lăm năm.

Gió thổi qua ấm áp chứ không hề lạnh lẽo như ở tầng hầm chút nào.

Lần đầu tiên tôi đi bộ bằng hai chân của con người, cảm giác có chút không tự nhiên.

Suýt nữa đã vấp ngã.

Đột nhiên tôi bị người nào đó đá mạnh từ phía sau.

Tôi mất thăng bằng và ngã nhào xuống đất.

Phía trước có một tảng đá.

Người này cố ý làm vậy.

Đầu tôi đập mạnh vào tảng đá, m/áu lập tức chảy ra.

Đau quá.

Tôi từ từ đứng dậy, quay người lại và nhìn thấy người đã đẩy tôi.

Đó là hai cô gái.

Một người có mái tóc dài và một người có mái tóc ngắn.

Người có mái tóc dài xinh đẹp đang mỉm cười với tôi.

"Âm Âm, trán của cậu chảy m/áu rồi, cậu không sao chứ? Để mình đưa cậu đến phòng y tế."

Cô gái tóc dài nắm lấy tay tôi, thô bạo kéo tôi về phía trước.

Tôi không chống cự.

Bởi vì tôi muốn xem họ sẽ làm gì với tôi.

Những người xung quanh đều chú ý đến động tĩnh bên này.

Nhưng không ai quan tâm, mọi người đều ở đây xem kịch vui.

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạnh lùng.

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra ánh mắt của con người có thể lạnh lùng đến thế.

Tôi bị hai người kéo vào phòng y tế.

Thầy giáo trong phòng y tế liếc nhìn chúng tôi rồi bình tĩnh nói: “Đừng đùa quá mức”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Thoáng một cái, trong phòng y tế chỉ còn lại ba người chúng tôi.

Cánh cửa đã bị khóa.

Cô gái tóc ngắn nhìn tôi mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trông khá dễ thương.

Nhưng cách cô ta nhìn tôi giống như một con rắn độc.

Cô gái tóc ngắn cầm một chai chất lỏng trong suốt lên, hướng về phía tôi lắc lắc.

"Âm Âm, cậu hôi quá, để mình dùng rượu khử trùng cho cậu."

Tôi không biết rượu là gì.

Rượu được đổ lên trán tôi.

Trán tôi đau nhói, nóng rát, như sắp bị bỏng.

Họ cười và dùng nhíp chọc vào vết thương của tôi.

Trán tôi chảy m/áu ngày càng nhiều và cơn đau ngày càng trầm trọng hơn.

Nhưng tôi không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Hóa ra đây chính là “bọn họ” đã bắt nạt em gái tôi trong nhật ký.

Thì ra em tôi ngày nào cũng phải chịu sự tra tấn đau đớn như vậy.

Ngay cả một con quái vật như tôi cũng cảm thấy đau, một con người như em gái tôi thì phải chịu đau đớn đến thế nào.

Tôi cười thầm.

Họ nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái tóc dài giơ tay lên và tát mạnh vào mặt tôi.

Mặt tôi nhanh chóng sưng lên.

Trong nhật ký của em tôi có nhắc đến tên cô gái có mái tóc dài.

Hoàng Tô Tô.

Em gái có viết Hoàng Tô Tô đã học Taekwondo từ khi còn nhỏ.

Vì vậy, mỗi lần ra tay, lực đạo rất mạnh.

"Âm Âm, cậu sợ đến choáng váng rồi sao?" Hoàng Tô Tô cười nham hiểm nói.

“Nhìn mặt cậu ấy kìa, sau khi bị cậu đánh thì mặt cậu ấy đã sưng như trái dưa hấu!”

Cô gái tóc ngắn ôm bụng cười to.

Tôi cũng nhớ tên cô ta.

Khương Điềm.

Nhật ký nói cha cô ta có mặt trong hội đồng của nhà trường.

Không ai trong trường dám gây sự với cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Lúc này, chuông vào học vang lên.

"Tôi phải đến lớp. Nếu tôi trốn học nữa, cha tôi sẽ mắng tôi."

Khương Điềm vừa nói vừa bước ra ngoài.

Hoàng Tô Tô: “Nhìn bộ dáng sợ sệt của cậu kìa, cậu đi trước đi, tôi ở lại đây chơi cùng cậu ta một lát.”

“Lần này tôi thi trượt, mẹ tôi đã khoá thẻ tín dụng của tôi. Tôi đang rất tức giận nhưng không có chỗ để trút giận.”

Hoàng Tô Tô nhìn tôi, ánh mắt ngày càng đáng sợ.

"Được rồi, đừng gây rắc rối như lần trước."

Khương Điềm nói xong vội rời đi.

Chỉ còn tôi và Hoàng Tô Tô còn lại ở đây.

"Âm Âm, cậu nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Cô ta bước sang một bên, cầm rất nhiều chai lọ, tôi không hiểu cô ta muốn làm gì.

"Hay là chúng ta thử một chút đi? Nếu như cậu nuốt 50 viên thuốc cùng một lúc, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Tô Tô hào hứng nói, cầm một lọ thuốc đi về phía tôi.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sự phấn khích trên khuôn mặt cô ta đã được thay thế bằng sự sợ hãi.

Bởi vì tôi đã lột bỏ lớp da của em gái mình ra.

Giống như một con nhện lột da vậy, lần này tôi lột da người.

Tôi trở về hình dạng ban đầu.

Hoàng Tô Tô hét lên, quay người bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của cô ta sao có so được với tốc độ của một con nhện như tôi.

Tôi bò đến trước mặt cô ta, chặn đường ra cửa.

"Mày là cái gì... Quái vật? Có quái vật!" Hoàng Tô Tô sợ đến mức nói không còn mạch lạc nữa.

Cô ta không còn vẻ dữ tợn như lúc nãy.

Tôi chợt nhận ra mẹ đã đúng khi trước đó đã không cho tôi ra ngoài.

Hóa ra người bình thường khi nhìn thấy tôi sẽ sợ hãi như thế này.

Quá sợ hãi, cô ta nhặt mấy cái chai lọ lên và ném vào tôi.

Nhưng tôi đều nhanh chóng tránh được.

Hoàng Tô Tô muốn trốn ra từ cửa sổ phía sau.

Tuy nhiên tôi đã nhìn thấu được hành động của cô ta.

Một trong những cái chân nhện của tôi đã đâm vào mắt cá chân của cô ta.

M/áu phun ra.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

Nó giống như đâm vào một miếng thịt mềm.

Hoàng Tô Tô hét lên "A a a".

Tôi không muốn ồn ào nên đã phun mạng nhện bịt miệng cô ta lại.

Tơ nhện của tôi có hai tác dụng.

Nó vừa có thể chữa lành vết thương vừa có tính ăn mòn cao.

Tơ nhện tôi phun ra lần này là vế sau.

Hoàng Tô Tô càng hét lên thảm thiết hơn.

Phần thịt quanh môi cô ta nhanh chóng bị ăn mòn không còn hình dạng gì, mặt cô ta đầy m/áu.

Tôi li3m môi hỏi cô ta:

"Có phải lúc đó em gái tôi cũng hét to như vậy không?"

Hoàng Tô Tô không hiểu ý tôi.

Cơ thể cô ta không tự chủ được, co giật vì đau đớn.

6

Thấy ý thức của cô ta có chút mơ hồ, tôi dùng một cái chân khác cầm chai rượu ném vào cô ta.

Hoàng Tô Tô hét lên đau đớn, quả nhiên nó có tác dụng.

Rượu thực sự là một thức uống tốt.

Cô ta tỉnh táo lại.

"Làm ơn, hãy để tôi đi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"

Nước mắt nước mũi dính đầy mặt cô ta.

Tôi không hài lòng với câu trả lời này.

Thế là tôi đâm vào chân còn lại của Hoàng Tô Tô.

“Sao cô lại bắt nạt Lục Âm?” Tôi hỏi lại.

“Bởi vì Lục Âm là một con khốn!

"Không phải cô ta chỉ có dáng dấp đẹp một chút thôi sao? Bạn trai tôi đã lén chụp rất nhiều ảnh cho cô ta, đồ đê tiện!"

Trên mặt Hoàng Tô Tô lộ ra vẻ oán giận.

Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ta lại ghét em gái mình.

Em gái tôi rõ ràng không làm gì sai cả.

Con người thực sự kỳ lạ.

"Xin hãy để tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết những gì tôi đã thấy. Nhà tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể cho cô rất nhiều tiền!" Hoàng Tô Tô vừa khóc vừa nói.

Tuy nhiên, tiền bạc chẳng có ích gì với tôi.

Tiền không thể khiến Lục Âm sống lại.

Tôi trực tiếp đâm vào não Hoàng Tô Tô.

Não cô ta nổ tung tóe.

Biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Tô Tô vĩnh viễn đông cứng lại trong thời khắc sợ hãi nhất.

Tôi khoác lên mình bộ da người của em gái và trở lại thành con người.

Tôi bước tới chỗ Hoàng Tô Tô.

Một mảnh tơ nhện thò ra khỏi miệng cô ta.

Hoàng Tô Tô cứng nhắc đứng dậy.

Tôi băng bó vết thương cho cô ta bằng tơ nhện.

Trông cô ta không khác gì lúc còn sống.

Tôi không cần phải nói với mẹ bí mật này.

Chỉ có em gái tôi mới biết tôi có thể điều khiển sinh vật sống bằng tơ nhện.

Lúc đầu là một số con bọ nhỏ vô tình bay xuống tầng hầm.

Sau này lại có động vật nhỏ vô tình đột nhập vào.

Nhưng thật không may, sau khi bị tơ nhện của tôi xuyên qua, chúng hoàn toàn trở thành những cái x/ác biết đi, mất đi sinh mạng.

Tôi chữa trị vết thương và khôi phục phòng y tế về trạng thái ban đầu.

Hoàng Tô Tô cứng ngắc đi phía trước, tôi đi theo sau.

Khi chúng tôi bước vào lớp, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt hả hê.

Vì đầu tôi được quấn băng nên nhìn hết sức chật vật.

Một miếng lau bảng ném trúng vào đầu tôi.

Các bạn cùng lớp phá lên cười.

Cô chủ nhiệm lớp lạnh lùng nhìn tôi: “Em có biết lớp học đã bắt đầu rồi không?”

Nhưng cô ta lại không làm khó Hoàng Tô Tô, cũng không hỏi tại sao tôi bị thương.

Tôi cúi đầu và đi về phía chỗ ngồi của em gái.

Nhưng chưa bước được mấy bước, tôi đã vấp phải một bàn chân đang dang rộng và ngã xuống đất.

Tôi nặng nề khuỵu xuống, đầu gối bị một chiếc đinh thép trên mặt đất đâm thẳng vào.

Nam sinh làm cho tôi vấp té cười nham hiểm.

Tôi biết, đây đều là cố ý thiết kế dành cho tôi.

Nam sinh có mái tóc ngắn ngổ ngáo và đôi lông mày rậm.

Hắn cũng được nhắc đến trong nhật ký của em gái tôi.

Tên của hắn là Hầu Hạo.

Hắn cũng là một trong số “bọn họ” đã bắt nạt em gái tôi.

Hầu Hạo là kẻ hay bắt nạt trong trường, thường xuyên đấm đá các bạn cùng lớp mỗi khi không vừa ý.

Nhưng không ai dám đắc tội hắn.

Gia đình hắn có thế lực trong giới xã hội đen, nên có thể khiến một người biến mất mà thần không biết quỷ không hay.

Trước đây có người chọc hắn, cuối cùng đều bị đánh nát xương.

Hầu Hạo ban đầu có ấn tượng tốt với em gái tôi.

Nhưng từ khi hắn tỏ tình và bị em gái tôi từ chối, hắn thẹn quá hoá giận.

Nếu không có được, thì sẽ huỷ diệt con bé.

7

Xung quanh không có một người nào đến giúp đỡ.

Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục giảng bài mà không thèm nhìn tôi.

Hóa ra em gái tôi trong lớp luôn bị coi như người vô hình.

Tôi lặng lẽ đứng dậy và ngước nhìn Hậu Hạo.

Tôi vén lọn tóc lòa xòa trước trán ra phía sau và mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Mặt Hầu Hạo hơi đỏ lên, không ngờ tôi sẽ cười với hắn như vậy.

"Con khốn."

Tôi nghe giọng Khương Điềm nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh.

Trong nhật ký có đề cập Khương Điềm thích Hầu Hạo.

Đó là lý do tại sao cô ta ghét tôi đến thế.

Tôi đến chỗ của mình và ngồi xuống.

Bạn cùng bàn của em gái tôi trong nhật ký là Từ Tô.

Cô ta đeo kính, nhan sắc bình thường, cư xử khôn khéo.

Nhưng lúc tôi vừa ngồi xuống, Từ Tô đã tránh sang một bên, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét.

“Cậu hôi quá, không phải làm nhiều quá nên mắc bệnh phụ khoa chứ?

"Có mùi như hải sản thối."

Cô ta vừa nói xong, xung quanh vang lên tiếng cười trầm thấp.

Tôi nghiêng đầu tò mò nhìn cô ta.

Theo nhật ký của em gái, Từ Tô đã bị cô lập khi được chuyển đến lớp này.

Trên người Từ Tô ngày nào cũng có vết thương chồng chất và không ai muốn làm bạn với cô ta.

Mẹ cô ta bán rau ở thị trấn, hoàn cảnh gia đình rất nghèo.

Chỉ có em gái tôi sẵn lòng làm bạn với Từ Tô.

Tôi thực sự không hiểu con người.

Đã là bạn bè thì tại sao lại ác độc như vậy?

Nhưng những điều này không liên quan gì đến tôi.

Mẹ tôi nói, chỉ cần trong nhật ký em gái tôi nhắc đến tên ai đã bắt nạt em ấy.

Tất cả đều phải ch/ết.

8.

Sau giờ học.

Tôi bị Hầu Hạo chặn ở ngõ hẻm.

Hầu Hạo nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai rồi dùng một tay ấn tôi vào tường.

"Lục Âm, như vậy không phải tốt hơn sao? Em làm bạn gái của anh, ai dám ức hiếp em?”

"Chân em còn đau không? Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Sở dĩ anh bắt nạt em là vì anh thích em. Em chưa từng nghe câu nói này sao? Con trai thích bắt nạt người con gái mà mình thích."

“Nhưng…” Ánh mắt Hầu Hạo dần dần trở nên vui vẻ, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Anh không biết em có thật sự muốn làm bạn gái của anh không, em phải có thành ý một chút.”

"Như vậy đi, cởi qu@n áo ra cho anh xem."

Tôi nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác, chậm rãi mỉm cười.

"Được rồi.”

Tôi cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo mình.

Lỗ mũi Hầu Hạo hơi nở ra, đương nhiên hắn rất hưng phấn.

Nhưng hắn không biết điều chờ đợi hắn vào giây phút tiếp theo chính là một sự ch/ết chóc.

Giây tiếp theo, vô số tơ nhện từ trên người tôi phóng ra, trực tiếp quấn lấy toàn bộ khuôn mặt của Hầu Hạo.

Hầu Hạo hét lên, liều mạng kéo tơ nhện ra khỏi mặt.

Cuối cùng hắn cũng thở được, quay người và chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, hắn chỉ chạy được hai bước thì tôi đã kéo hắn lại.

Hầu Hạo nhìn thấy hình dạng ban đầu của tôi, thân thể hắn run lên, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

"Quái vật, mày là quái vật!"

"Hầu Hạo, cậu nói không sai, tôi cũng thích bắt nạt người tôi thích.

“Mùi hương của cậu đã thu hút tôi.”

Tôi li3m môi.

Hầu Hạo kêu cứu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cổ họng hắn đã bị tôi đâm thủng.

Tôi ăn thịt và m/áu của hắn từng miếng một.

Tôi quên chưa nói, tôi không thích ăn đồ ăn của con người.

Thứ tôi thích ăn là thịt tươi sống.

Nhưng mẹ tôi không thích điều này, bà ấy luôn ép tôi ăn thức ăn của con người.

Đây là lần đầu tiên tôi nếm thử m/áu người, Hầu Hạo nhanh chóng bị tôi ăn sạch sẽ.

Ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn.

9.

"Âm Âm, bọn ức hiếp em đã bớt đi một người.”

Tôi tự nói với mình.

Tôi biến trở lại hình dạng con người, khi ra khỏi con hẻm, tôi gặp Khương Điềm.

Khương Điềm chán ghét nhìn tôi, sau đó nhìn xung quanh: “Hầu Hạo đâu?”

Tôi lắc đầu tỏ vẻ vô tội, bày tỏ mình không biết.

"Mày đang lừa gạt ai đó!”

Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt tôi.

“Rõ ràng tao nhìn thấy Hầu Hạo đi theo mày. Bây giờ mày lại nói không biết?”

“Tao không biết tại sao Hầu Hạo vẫn có hứng thú với đứa khốn nạn như mày, trong trường ai cũng có một bản sao ảnh kh/ỏa th/ân của mày!

“Lần trước còn không đốt nát chỗ đó của mày đó chứ?”

"Hôm nay tâm trạng tao không tốt, mau nói cho tao biết Hầu Hạo ở đâu.” Khương Điềm sốt ruột nói.

"Tôi thực sự không biết."

Khương Điềm nhìn chằm chằm vào tôi mấy giây, đột nhiên bật ra một tiếng cười cổ quái.

"Được rồi, con khốn, mày cố ý chọc tao đúng không?”

Cô ta mở điện thoại và nhắm ngay mặt tôi.

"Xin chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình Tiểu Điềm, hôm nay trong phòng phát sóng trực tiếp có một cô gái xinh đẹp, hoa khôi của lớp chúng ta, Lục Âm.

"Cô ấy trông thật thanh thuần phải không? Nhưng để tôi nói cho các bạn biết, cô ấy đã bị ba người đàn ông làm qua chỉ vài ngày trước.

“Hôm nay tôi sẽ phát sóng trực tiếp để tìm một người qua đường ngẫu nhiên và cho anh ta ngủ với Lục Âm xinh đẹp của chúng ta.”

Móng tay sắc nhọn của Khương Điềm đâm vào má tôi.

Móng tay cô ta rất cứng, m/áu trên má tôi nhanh chóng chảy ra.

Khương Điềm cười: "Âm Âm, bộ dáng của mày dường như hấp dẫn rất nhiều người đàn ông. Trong phòng phát sóng trực tiếp số người đã vượt quá 10.000 người rồi."

Cô ta ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Đi theo tao, nếu tao phát hiện mày chạy trốn, tao sẽ đốt nhà và thiêu ch/ết mẹ của mày.”

Khương Điềm giơ điện thoại lên tiến về phía trước, tôi ngoan ngoãn đi theo cô ta.

Thị lực của tôi rất tốt, tốt hơn nhiều so với người thường.

Mặc dù khung chat trong phòng phát sóng trực tiếp của Khương Điềm rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.

Tôi cố tình để lộ một cái chân nhện.

[Ch/ết tiệt, chủ kênh, nhìn phía sau đi, đó là quái vật!]

[Ai có thể cho tôi biết đây có phải là hiệu ứng đặc biệt không? Đáng sợ quá!]

[Tôi đã cởi qu@n ra nhưng sợ quá nên lại mặc vào!]

[Chủ kênh, cô nhanh quay lại nhìn đi, đó là gì, chân nhện à?]

Khi Khương Điềm nhận ra có điều gì đó không ổn và quay đầu lại, tôi đã trở lại với bộ dạng bình thường.

"Các anh em, đừng đùa tôi, cái gì quái vật với không quái vật, các ngươi thật đúng là biết doạ người khác.”

Tôi theo Khương Điềm đến tận dưới vòm cầu.

Khương Điềm chỉ vào một người đàn ông vô gia cư ở đằng kia.

Anh ta có mùi bẩn thỉu, tóc tai bết dính.

“Các anh em, người đàn ông vô gia cư này đã ở đây được một tháng.

“Tôi nghe nói anh ta mắc bệnh AIDS nên bị những người vô gia cư xung quanh xua đuổi.

"Tiểu Điềm cũng nghe người khác nói hắn tính tình rất tàn nhẫn, thích gi/ết hại động vật nhỏ để trút giận.

"Các người nói thử xem nếu chúng ta đem Âm Âm giao cho hắn thì sẽ như thế nào nhỉ?”

Nhưng Khương Điềm lại nhanh chóng cau mày lại.

[Là hiệu ứng đặc biệt hay thật vậy, cô ấy mới vừa tự lột da mình!]

[M/ẹ k/iếp, làm tôi sợ ch/ết khiếp, Tiểu Điềm, phong cách phát sóng trực tiếp của cậu khác hẳn mọi khi, nếu cậu còn làm như vậy nữa, tôi sẽ hủy theo dõi!]

[Thật đáng sợ, không phải người, là quái vật, sao lại có nhiều chân nhện như vậy!]

[Tôi vừa nhìn thấy da đầu đều đã tê dại hết rồi, ngay cả một người đàn ông như tôi còn sợ đến mức không thể nói chuyện rõ ràng!]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,844
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


10.

"Các anh em, hôm nay mọi người bị sao vậy? Lại còn đùa giỡn như thế này, cái gì mà con nhện rồi quái vật nữa?”

Khương Điềm quay lại nhìn tôi một lần nữa, vẻ mặt nghi ngờ.

Nhưng bây giờ tôi đã trở lại hình dáng con người, cô ta dĩ nhiên sẽ không nhìn ra được chút manh mối gì cả.

"Lục Âm, cậu có hài lòng với người đàn ông tôi chọn cho cậu không?

"Nhưng cậu không cần phải chọn đâu. Chỉ cần là đàn ông thì tôi đoán sẽ ổn thôi."

Khương Điềm kéo tôi đi về phía người đàn ông vô gia cư.

Tôi không hề chống cự mà nhìn chằm chằm vào lưng cô ta, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của em gái tôi ngày hôm đó.

Có vẻ như ở góc độ con người, việc một cô gái bị một người đàn ông lạ khi dễ là điều hết sức tàn nhẫn.

Nhưng Khương Điềm lại hành động như lẽ đương nhiên, giống như cô ta không phải là con gái.

Tôi thấy nó hơi buồn cười.

Rốt cuộc ai mới là quái vật?

Em gái tôi không nói với tôi, thì ra, thế giới ở bên ngoài đáng sợ hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều.

Nếu trái tim cô ta bị cắt ra, chắc chắn sẽ có mùi ôi thiu.

Một cảm xúc hung ác trỗi dậy mãnh liệt trong tôi.

Người trước mặt rõ ràng là có dáng dấp rất đẹp, tại sao lại dùng nó để làm chuyện khủng khiếp như vậy?

Còn tôi không làm gì cả mà bị nhốt trong tầng hầm tối tăm.

Khi người đàn ông vô gia cư nhìn thấy chúng tôi, hắn đột ngột đứng dậy.

Ánh mắt như dã thú đói lâu ngày nhìn thấy miếng thịt tươi.

Bên cạnh hắn là x/ác của vài con mèo hoang.

Th/i th/ể của những con mèo hoang này bị cắt xén tàn nhẫn, vết m/áu loang lổ.

Khương Điềm bịt mũi, thấp giọng nói: "Thúi quá đi.”

“Này, tôi cho anh 10.000 tệ để ngủ với cô ta.”

Khương Điềm đẩy tôi đến trước mặt người đàn ông vô gia cư.

Người đàn ông vô gia cư cười toe toét, hàm răng ố vàng.

"Thật sao?"

Hắn tỏ vẻ nghi ngờ.

"Đương nhiên là sự thật. Chỉ cần anh nhanh chóng hoàn thành, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay."

Khương Điềm hướng về phía ống kính cười nói: "Các anh em thân mến, xin mời hãy chú ý đến Tiểu Điềm, tiếp theo là một tiết mục vô cùng đặc sắc.”

[Cái gì mà đặc sắc, tôi nghĩ cậu ch/ết chắc rồi!]

[Tôi muốn xem phim để cho thoải mái, lần này gặp ác mộng cả tuần rồi]

[Tôi mới đến, không có ai gọi cảnh sát sao?]

[Gọi cảnh sát làm gì? Đây là trang web gì không phải cậu không biết, chờ xem kịch vui đi.]

[Chủ kênh, chúc mọi việc thuận lợi.]

[Hy vọng chủ kênh sẽ ch/ết không quá thảm!]

Khương Điềm hoàn toàn không hiểu những lời bình luận này.

Nhưng cô ta không nhìn thấy, tôi lặng lẽ nhét một mảnh tơ nhện vào miệng người đàn ông vô gia cư.

Đôi mắt của hắn mất dần mất đi tiêu cự.

Khương Điềm: "Này, nhanh lên."

Người đàn ông vô gia cư gật đầu cứng nhắc rồi bước về phía cô ta.

11

"Anh bị bệnh à? Anh nhầm người rồi, tôi bảo anh làm với cô ta!"

Khương Điềm chỉ vào tôi với vẻ mặt ghê tởm.

Nhưng người đàn ông vô gia cư vẫn đi thẳng về phía Khương Điềm.

Khương Điềm bị hắn ép vào trong góc.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra có gì đó không ổn và tỏ ra sợ hãi.

"Anh điên à? Anh dám chạm vào tôi sao?

"Anh có biết cha tôi là ai không? Ông ta sẽ gi/ết ch/ết anh!"

Khương Điềm hét lên.

Nhưng tên vô gia cư này đã mất mạng rồi, hiện tại hắn chỉ là con rối của tôi.

Một con rối không có sự sợ hãi.

Hắn đè lên người Khương Điềm.

Khương Điềm hét lên chói tai.

Cô ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng.

Nhưng dù có làm thế nào cô ta cũng không thể so sánh với sức lực của một người đàn ông trưởng thành.

Quần áo của Khương Điềm bị xé toạc.

Cô ta quá kinh hoảng, cầu xin tôi giúp đỡ.

"Lục Âm, cứu tôi với! Cứu tôi nhanh lên!

“Tôi sai rồi, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền.

"Tôi biết nhà cậu rất nghèo, rất cần tiền, nếu không cứu tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu ch/ết chắc!”

Tôi vẫn đứng lặng im nhìn họ.

“Ngày đó em gái Lục Âm của tôi chắc chắn cũng đã rất sợ hãi như cậu bây giờ, khi bị những tên côn đồ đó xâm hại.” Tôi nói.

Khương Điềm trợn tròn mắt: "Em gái... mày, mày không phải là Lục Âm sao?"

“Con bé luôn là một người rất hay cười, nhưng trong khoảng thời gian đó, con bé dường như đã ch/ết.

“Tôi không phải là một người chị tốt và tôi không hiểu tại sao em ấy lại như vậy.

“Mẹ tôi nói đúng, cho dù ngày đó tôi có làm chân em ấy bị thương thì cũng phải ngăn cản em ấy lại. Chỉ như vậy em ấy mới không ch/ết.”

"Lục Âm, cô ta ch/ết rồi sao?" Khương Điềm hai mắt mở to.

12.

Khương Điềm bị chơi như một con búp bê hỏng.

Tôi để cho tên vô ga cư dừng lại.

Khương Điềm nhìn tôi chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

"Tao sẽ không tha cho mày, tao nhất định phải gi/ết ch/ết mày.”

Tôi nhẹ mỉm cười.

"Thật đáng tiếc, cậu sẽ không có cơ hội đó."

Tôi lột da mình trước mặt cô ta.

“Mẹ tôi nói, da của con người sẽ thối rữa, da của con người sẽ không để được lâu.” Tôi nói thầm.

Khương Điềm không khỏi run rẩy, cô ta hét lên nửa ngày, trong mắt vô cùng sợ hãi.

"Trông cậu có vẻ sợ hãi. Tại sao cậu lại sợ tôi? Những việc cậu làm còn đáng sợ hơn tôi nhiều."

Cô ta muốn nói điều gì đó, nhưng tôi lập tức đâm vào ngực cô ta.

Khương Điềm co giật hai lần, đôi mắt cô ta nhanh chóng chuyển sang màu xám.

Cô ta đã ch/ết.

Tôi lột da cô ta ra.

Tôi cần làn da tươi mới của con người để duy trì dáng vẻ loài người của mình.

“Lục Âm, chỉ còn lại một người thôi.” Tôi lẩm bẩm.

13.

Tôi đến trước cửa nhà Từ Tô.

Gia đình cô ta sống ở một khu ổ chuột gần đó trong môi trường rất nghèo khó.

Thỉnh thoảng có những người đàn ông đi ngang qua nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng.

Tôi nghe thấy tiếng cãi vã giữa Từ Tô và ai đó bên trong.

“Đồ vô dụng, bán cả ngày cũng chỉ có một ít tiền thế này””

“Số tiền ít ỏi này không đủ để tôi xuống thị trấn ăn một bữa cơm!”

Qua cửa sổ, tôi thấy Từ Tô vẻ mặt u ám đang mắng một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa.

Người phụ nữ có lẽ là mẹ của cô ta.

Tôi tò mò nhìn họ.

Không giống như mối quan hệ của tôi với mẹ, trước mặt của Từ Tô, mẹ của cô ta tỏ ra yếu thế hơn hẳn.

"Tiểu Tô, con đừng tức giận, mẹ sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.

"Gần đây mẹ có liên hệ với mấy người để bán m/áu. Bán m/áu có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Đôi môi người phụ nữ đó khô khốc, sắc mặt tái nhợt, vẻ ngoài rất hốc hác.

"Vậy thì đi bán nhanh đi!

"Nếu biết trước bà vô dụng như vậy, tôi sẽ đi theo cha tôi rồi.”

Đôi mắt người phụ nữ từ từ mở to.

"Tiểu Tô, con đã quên ông ta đã làm gì con nên mẹ mới ly hôn sao?”

Từ Tô cười lạnh một tiếng, giống như cô ta nghe thấy điều gì đó nực cười.

“Tôi bị bắt nạt ở trường vì tôi là con nhà nghèo!

“Nhưng bây giờ có kẻ ngốc tới thay thế tôi, tôi không còn bị bắt nạt nữa.

"Khó trách bọn họ thích bắt nạt người khác như vậy, hóa ra cảm giác đó thật thoải mái."

Tôi gõ cửa sổ, ngắt lời cô ta.

"Tiểu Tô."

Tôi mỉm cười với cô ta.

Vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt của Từ Tô đã thay đổi.

"Làm cách nào cậu tới đây được?"

Cô ta bước ra, vẻ mặt lạ lùng.

“Tôi nhìn thấy Hầu Hạo đi theo cậu, tại sao hắn lại không đánh cậu?”

Mẹ Từ Tô cũng bước theo ra ngoài.

"Tiểu Tô, đây là bạn của con sao? Mau vào đi, để dì rót nước cho con uống."

"Đây không phải là bạn tôi, đây là một con chó ở trường chúng tôi."

Từ Tô bước về phía tôi với vẻ mặt giễu cợt, túm tóc tôi và đẩy tôi xuống đất.

Mẹ của Từ Tô kêu lên: "Tiểu Tô, sao con lại làm như vậy!”

Mặt tôi bị ấn chặt xuống bùn, tôi không thể thở được.

14

Mẹ của Từ Tô muốn tới ngăn cản cô ta lại, nhưng bị cô ta lớn tiếng quát nạt.

"Đừng đến đây! Chẳng phải mẹ giỏi nhất là im lặng quan sát sao? Giống như lần trước khi cha làm chuyện đó với tôi vậy.”

Từ Tô giận dữ hét lên.

Sắc mặt mẹ Từ Tô đột nhiên tái nhợt, môi run run, cuối cùng bà đứng sang một bên không nhúc nhích.

"Lục Âm, thật ra ngày đầu tiên cậu chuyển tới tôi đã ghét cậu rồi.

“Rõ ràng chúng ta đều là con nhà nghèo, không được người khác quý mến nhưng tại sao cậu lại có thể cười rạng rỡ như vậy?

"Ngu ngốc, cậu nghĩ tôi thật sự coi cậu là bạn bè sao? Tôi chỉ muốn tìm một người thay tôi bị bắt nạt mà thôi.”

Cảm thấy còn chưa đủ, Từ Tô dùng chân giẫm lên đầu tôi.

Cô ta đạp càng lúc càng mạnh.

Mẹ của Từ Tô kêu lên: "Con bé sẽ ch/ết!"

Nhưng Từ Tô nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên cổ tôi.

“Đây là hình xăm trên cổ của Khương Điềm.

"Sao cậu lại có hình xăm giống cô ta thế?!"

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, bùn và nước trộn lẫn trên mặt, lộ ra một nụ cười quái dị.

“Đương nhiên là vì da trên người tôi bây giờ là của cô ta.”

Cơ thể của Từ Tô đột nhiên run lên.

"Cậu đùa gì thế..."

Tôi đứng lên.

"Tôi nghe em gái tôi nhắc tới tên cậu.

“Em ấy nói cậu là một cô gái rất kiên cường nên em ấy mới muốn cứu cậu.

"Nhưng em ấy không biết người mình cứu không còn là con người nữa mà là một con quái vật."

Tôi từng bước đến gần Từ Tô.

Từ Tô ngã xuống đất, dưới tầm mắt của tôi, cậu ta loạng choạng lùi lại lại phía sau.

"Dì ơi, con gái của dì hư rồi, để cháu làm cho con gái của dì ngoan ngoãn lại nhé."

Mẹ Từ Tô ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu tôi muốn nói gì.

Khoảnh khắc tiếp theo, tơ nhện phun ra từ miệng tôi và chui vào miệng Từ Tô.

“Tiểu Tô!” Mẹ Từ Tô hét lên.

Thân thể Từ Tô giật lên mấy cái, cuối cùng dần dần mất đi huyết sắc.

“Cháu hứa, sau này cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì.”

Tôi nghiêm túc nói với mẹ của Từ Tô.

Nhưng tôi không hiểu tại sao bà ấy lại nhìn tôi với ánh mắt căm thù như vậy.

"Đồ quái vật!"

Bà ấy lao vào người tôi.

Tôi không gi/ết bà ấy, tôi chỉ đánh bà ấy bất tỉnh.

"Lục Âm, người cuối cùng bắt nạt em cũng đã ch/ết.”

Trên bầu trời lúc này bắt đầu có mưa nhẹ.

Mưa rơi trên trán làm tôi cảm thấy hơi lạnh.

Tôi li3m nước mưa trên môi.

Tôi biết đã đến lúc tôi phải quay về.

15

Tôi trở về nhà.

Mẹ đang ngồi ở bàn, có vẻ như đang đợi tôi.

"Quay về rồi à."

Tôi gật đầu, bất an siết chặt góc áo.

Đối mặt với mẹ, tôi dường như đã trở lại thành con quái vật nhỏ bé như khi còn nhỏ.

"Gi/ết hết bọn chúng rồi?"

Tôi lại gật đầu.

Lúc này mẹ tôi mới mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ấy cười với tôi.

Tôi không nhịn được cũng mỉm cười lại với bà ấy.

"Đến đây."

Tôi thận trọng ngồi ở bên cạnh mẹ.

Bà ấy vuốt v e mặt tôi.

“Con trông giống y hệt như em gái con.”

Những năm qua là mẹ có lỗi với con."

“Mẹ biết đó không phải lỗi của con. Mẹ không nên ghét con."

Mẹ tôi kể cho tôi nghe về thân thế của tôi.

Thì ra trước đây bà ấy cũng không phải là vu bà, và không có nhiều thần lực như vậy.

"Mẹ vì muốn sống sót nên đã thoả thuận với thứ tà ác kia.”

“Thứ đó nói rằng nó sẽ nguyền rủa đứa con đầu lòng của mẹ.”

"Khi mẹ nhìn thấy bộ dạng của con, mẹ biết rằng nó chưa bao giờ buông tha cho mẹ.

"Đã nhiều năm như vậy, mỗi khi nhìn thấy con, mẹ lại nhớ tới những sai lầm mẹ đã mắc phải khi còn trẻ.

"Mẹ nhốt con dưới tầng hầm vì sợ nhìn thấy con."

Trong lúc đang nói, nước mắt mẹ chảy dài trên má.

Tôi đưa tay lau nước mắt cho mẹ.

"Con không trách mẹ. Con không trách mẹ."

Tôi nhẹ nhàng nói.

Mẹ ôm tôi thật chặt.

Một cái chân nhện lòi ra từ vạt áo của tôi.

Lần đầu tiên mẹ tôi ngập ngừng cầm nó.

"Nó mềm mại và khá dễ thương."

Mẹ cười lớn.

Bất giác, tôi cũng rơi nước mắt.

(HOÀN)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom