Cập nhật mới

Dịch Full Mượn Tiền Đổi Thọ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mượn Tiền Đổi Thọ

Mượn Tiền Đổi Thọ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




MƯỢN TIỀN ĐỔI THỌ
Tác giả: 江泀𦴦曰圆
Edit: Cải.
- ˋˏ✄ ┈┈┈┈┈┈┈ -ˋˏ✄ ┈┈┈┈┈┈┈
Dạo này, tôi cứ hay mơ thấy bạn cùng phòng đến tìm tôi mượn tiền, nhưng mỗi lần chỉ mượn một hai tệ.

Tôi kể chuyện này cho bạn tôi nghe, cậu ta biến sắc nói:

“Thứ bạn cùng phòng của cậu muốn mượn không phải là tiền, mà là tuổi thọ của cậu!”

“Khi tiền của cậu bị mượn hết, tuổi thọ cũng trao hết, tới lúc đó cậu sẽ ch//ết trong mơ.”

Sau đó, ở trong mơ tôi không cho hắn ta mượn tiền nữa, nhưng đâu ngờ hắn ta trực tiếp cướp luôn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Dạo này, bạn cùng phòng của tôi đang mê mẩn tiểu thuyết phong thuỷ, nghe bảo còn bái một cao nhân thế ngoại nào đó làm sư phụ, suốt ngày cúp học, chỉ ở lì trong ký túc xá luyện tập vẽ bùa.

Để trông thật hơn, hắn ta thậm chí còn đổi rèm giường mình thành rèm dành cho tang lễ, chữ “奠” to tướng thật sự làm người ta nổi da gà.

Nửa đêm tỉnh giấc nhìn qua cái rèm giường của bạn cùng phòng, tôi còn ngỡ mình bị mộng du đi lạc vào cái đám tang nào đó. Nhìn từ xa, ngủ ở trong đó cứ như đang ngủ trong q.u.a.n t.à.i vậy.

Tôi với những người khác trong ký túc xá đã nhắc qua chuyện này rất nhiều lần:

“Thằng q.u.ỷ, mày làm thế này khiến chúng tao cứ sờ sợ sao ấy, nhanh chóng dọn dẹp hết đống đồ đó đi.”

Mỗi lần Lôi Cương nghe được những lời này, hắn ta cứ cười xòa nói:

“Có gì đâu, chỉ cần tụi mày không làm chuyện gì xấu xa thì mắc gì phải sợ cơ chứ?”

“Nếu không thì tao cho tụi bây vài tấm bùa tao vẽ, có bùa của tao, tụi bây nhất định sẽ bình an khoẻ mạnh.”

Chưa kịp nói lời nào, hắn ta đã nhét đống bùa đó cho chúng tôi.

Tôi thấy hơi bực bội, nên nhận lấy xong liền nhanh chóng rời đi.

Từ lúc Lôi Cương mê mẩn những thứ này thì hắn ta bắt đầu tiêu tiền như nước, mới ba ngày đã xài hết sinh hoạt phí dùng cho cả tháng, mà lúc tiêu hết rồi lại mặt dày mày dạn đến tìm tôi mượn tiền.

Bị mượn nhiều đến mức tối ngủ tôi cũng mơ thấy Lôi Cương đến tìm tôi mượn tiền, hết lần này đến lần khác làm tôi đau cả đầu.

Trong mơ, tôi móc từ trong túi quần ra một đống tiền nhưng đều là bạc lẻ, mà lạ lùng hơn cả là mỗi lần Lôi Cương chỉ lấy một hay hai tệ gì thôi.

Mới đầu thì mấy ngày mới mơ thấy một lần, nhưng sau đó khoảng cách giữa những giấc mơ càng ngày càng ngắn, giờ thì hôm nào tôi cũng mơ thấy cả.

Nếu một lần, hai lần gì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng cùng một khung cảnh, một cách thức thì nó lại quái quái, tôi nhịn không được kể chuyện này cho bạn của tôi nghe, cậu ta lập tức tái mặt nói:

“Thẩm Thiên, thứ bạn cùng phòng của cậu muốn mượn không phải là tiền, mà là tuổi thọ của cậu!”

2.

Hình như hơi ngơ rồi, mượn tuổi thọ hả? Đang đùa tôi hả, rõ ràng đó là tiền mà, dù nó chỉ có một tệ thôi, sao có thể liên quan tới tuổi thọ được chứ?

Sắc mặt bạn tôi dần trở nên nghiêm túc, cậu ta nói đây là một bí thuật tà ác mà cậu ta từng đọc trong sách cổ.

“Có người ham sống nhưng tuổi thọ lại ngắn, nên trước nhất bọn họ chuẩn bị tang lễ cho bản thân mình để lừa gạt âm sai giấu trời lừa đất, đồng thời dùng phù chú đặc chế để làm cho người bị mượn mệnh dẫn bọn họ vào trong giấc mơ.”

“Dùng tiền để đổi tuổi thọ, nhưng do tuổi thọ của mỗi người là do trời định, nếu mượn quá nhiều sẽ bị trời phạt, nên mỗi lần cậu ta mới chỉ mượn của cậu một ít, chờ đến lúc số lần mượn nhiều lên, mối quan hệ giữa đôi bên đã gắn chắc thì cậu ta có thể mượn một lần toàn bộ tuổi thọ của cậu.”

Đầu óc tôi “bùm” một tiếng, lời của cậu bạn làm tôi ớn lạnh cả người dù ở hiện giờ bản thân giữa phòng học đông đúc nóng nực, da đầu tôi như muốn nứt toạc ra.

“Sao có thể? Sao có thể dễ dàng như vậy?” Tôi khó tin, lòng vẫn ôm một tia hy vọng.

Thấy tôi không mấy tin tưởng, cậu bạn của tôi nói:

“Có phải sau mỗi lần cậu cho bạn cậu mượn tiền trong giấc mơ xong, khi tỉnh lại đều cảm thấy rất uể oải, rất muốn ngủ, sau đó thường hay phát sốt, đến bệnh viện kiểm tra cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân hay không?”

Nghe cậu bạn nói xong, lòng tôi lập tức lạnh đi, da đầu cũng tê rần.

Hoàn toàn chính xác, ban đầu mơ thấy bị mượn tiền rồi choàng tỉnh, tôi cảm thấy tinh thần không được tốt cho lắm, còn tưởng rằng do mình học tập quá mệt cho nên mới thiếu sức sống.

Hơn nữa trong suốt mấy ngày liền tôi thậm chí còn đi ngủ rất sớm, nhưng càng ngủ thì lại càng muốn ngủ nhiều hơn, ngủ dậy rồi vẫn cảm thấy đầu óc có chút mơ mơ màng màng.

Mà đúng thật là gặp giấc mơ đó lâu dần thì tôi lại bắt đầu phát sốt, tôi luôn cho rằng bản thân lúc chạy bộ tập thể thao không cẩn thận nên dẫn tới cảm lạnh, mỗi lần chỉ sốt nhẹ, mà chưa đến một ngày thì nó đã tự động hết sốt rồi.

Tôi đã đến bệnh viện của trường kiểm tra vài lần, nhưng mười lần như một chẳng phát hiện ra vấn đề gì, nên tôi cũng chả để tâm cho lắm.

Giờ đây nghe cậu bạn nói xong, dường như thật sự có chút vấn đề.

Thấy biểu cảm của tôi dần thay đổi, cậu bạn của tôi biết tôi đã bắt đầu tin tưởng lời nói của cậu ta.

“Mọi thứ trên thế gian đều có nhân quả báo ứng, cho dù bạn cùng phòng của cậu muốn hại cậu, cũng phải thông qua một môi giới nhất định, chỉ khi đạt thành điều kiện tất yếu là khiến cậu nợ đồ cậu ta, cậu ta mới có thể dẫn cậu vào trong mơ, cậu nghĩ kỹ lại xem cậu có từng nhận được thứ gì từ cậu ta hay không?”

3.

Tôi dùng hai tay ôm đầu, nhớ lại từng li từng tí những chuyện từ lúc tôi chuyển vào trong ký túc xá, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Bùa chú, trước đó hắn ta hoa mỹ nói rằng đó là bùa giúp tôi bình an khỏe mạnh.

Tôi trưng sắc mặt trắng bệch nhìn cậu bạn của mình:

“Quả thật trước đó tớ có nhận một lá bùa do cậu ta vẽ, nhưng lá bùa đó do cậu ta ép tớ lấy, không phải tớ chủ động xin cậu ta!”

Cậu bạn tôi lắc đầu lia lịa:

“Chuyện này không có liên quan gì đến việc cậu có chủ động hay không, chỉ cần cậu vô duyên vô cớ lấy đồ của cậu ta, nó sẽ tạo thành điều kiện cậu nợ đồ cậu ta theo luật nhân quả. Cái này gọi là có vay có trả, nên là mượn lại cũng không khó, nếu cậu đã nợ cậu ta thì đương nhiên cậu ta cũng có thể tìm cậu để đòi lại một thứ gì đó.”

“Hay là tớ lập tức mua vé máy bay về nhà nha?”

Tôi nghe xong liền quýnh quáng lên, nếu thật sự không được nữa ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chạy trước rồi tính sau.

Cậu bạn của tôi lắc đầu:

“Vô dụng thôi, cậu đã bị cậu ta dắt vào giấc mơ, bất kể có trốn đến đâu đi nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hơn nữa, nếu bỏ chạy sẽ dễ đánh rắn động cỏ.”

Tôi nghe xong, chẳng còn nghĩ được cách nào khác nữa: “Vậy tớ nên làm gì bây giờ?”

Sau một hồi trầm tư, bạn tôi mới lên tiếng: “Như vậy đi, tớ có biết một chuyên gia trong lĩnh vực này, để tớ tìm người đó giúp đỡ thử xem, nhưng lúc cậu nằm mơ nhớ không được cho mượn tiền nữa đấy nhé.”

“Ngoài ra cậu hãy tìm một sợi dây đỏ, cắt ngón giữa bên bàn tay phải của mình rồi nhỏ vài giọt m//áu lên đó, xong lại cột lên ngón áp út trên tay trái của mình, thế này có thể giúp cậu chống đỡ một lúc.”

Cuối cùng, cậu bạn của tôi cứ liên tục căn dặn:

“Nếu bạn cùng phòng của cậu đã biết được cái bí thuật tàn ác này, nhớ tuyệt đối đừng khiến cho cậu ta nghi ngờ, mọi chuyện cứ đợi tớ quay lại rồi nói tiếp!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Tối đó, tôi kinh hồn bạt vía quay trở lại ký túc xá.

Trong ký túc xá tối om, vừa mới ngẩng đầu, chữ “điện” (奠) cực lớn đập vào tầm mắt của tôi, tôi sợ đến mức tê cả da đầu.

Vào lúc tôi đang muốn bật đèn lên thì chiếc rèm giường giống như dành cho đám ta//ng nọ được kéo ra từ bên trong, đồng thời một đôi tay gầy đét như que củi vươn ra.

“Thẩm Thiên, mày trở về rồi đấy à, đi ngủ sớm một chút đi, đừng bật đèn nữa nhé!”

Nghe giọng nói đó, trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng x//ác ch//ết vùng dậy, cương th//i bật ra từ trong qu//an t//ài, tôi cứng nhắc quay người, mượn ánh sáng được hắt vào từ ngoài hành lang để rửa mặt qua loa rồi vội vàng phóng lên giường đi ngủ.

Mãi đến sau khi tôi lên giường và kéo rèm giường lại, Lôi Cương nằm ở phía đối diện cũng mới kéo rèm giường lại, nhưng dù được ngăn cách bởi hai tấm rèm giường, tôi vẫn có cảm giác đang ngồi trên bàn chông như cũ, trên dưới toàn thân đều thấy ớn lạnh.

Quay đầu nhìn về giường của Lôi Cương, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khiếp người dù đã cách hai lớp rèm giường.

“Không sao đâu, không sao đâu, cho dù lời cậu bạn của mình nói là sự thật, thì Lôi Cương cũng chỉ có thể mượn tuổi thọ của mình trong giấc mơ, nó chẳng thể nào làm gì được mình cả.”

Ừ he, nếu chỉ mượn tiền trong mơ, thế mình không ngủ thì sao nó mượn được!

Tôi hạ quyết tâm sống sót qua đêm nay trước rồi lại nói, để tránh cho hắn ta phát hiện ra điều gì đó bất thường, tôi vùi đầu vào trong chăn, chỉ chừa ra một khe hở để thông khí.

Ban đầu, tôi định nghịch điện thoại để giết thời gian, nhưng lúc đồng hồ điểm 0:00, tôi lại lập tức cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

...

“Thẩm Thiên, Thẩm Thiên…”

“Tao lại tiêu hết tiền rồi, mày có thể cho tao mượn ít tiền được không?”

5.

Lúc nghe giọng nói này, tôi lập tức giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trước mắt toàn là một mảng sương mù trắng xóa, chỉ thấy mỗi bóng dáng của Lôi Cương ở cách đó không xa.

Chỉ là lúc này đây, hắn ta đang đứng trong một mảng sương mù, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, còn đang liên tục vẫy tay ra hiệu cho tôi đi sang đó.

Nhớ đến những lời cậu bạn tôi nói lúc sớm, mồ hôi lạnh túa ra trên lưng tôi, đi cũng không được, không đi cũng không xong, tuy rằng không biết mảng sương trắng này là cái quái gì, nhưng lý trí của tôi lại nói với tôi rằng tuyệt đối không thể bước vào chỗ sương trắng phía bên kia.

Nhớ đến những lần gặp ác mộng trước đây, tôi luôn hít thở sâu một hơi, sau đó như diều hâu trở mình một cái đứng dậy ngay, như thế sẽ có thể tỉnh táo lại.

Đúng, chỉ cần tôi tỉnh lại rồi rời khỏi giấc mơ chết tiệt này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Đã nghĩ thì phải làm, tôi vội vàng hít lấy hít để, muốn khống chế thân thể của mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.

Nhưng sau khi hít sâu mấy lần, lại cảm thấy bất thường một cách rõ ràng, mọi thủ thuật sử dụng ở đâu cũng đều có hiệu lực lại cứ thế mất đi hiệu lực ở nơi này.

Thậm chí giờ đang ở trong mơ, đầu óc tôi cũng hiện ra một cảnh tượng thế này:

Tôi nằm trên giường trong ký túc xá, hàm răng nghiến chặt, hai tay nắm chặt lại thành đấm, hơn nữa cánh tay còn lắc lư nhè nhẹ.

Theo lý mà nói, động tĩnh cỡ này cũng đã đủ để khiến tôi tỉnh lại, thế mà lúc này tôi lại giống như một người đứng xem, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình, nhưng lại chẳng cách nào khống chế được.

“Thẩm Thiên, sao mày không để ý đến tao?”

Lời nói vừa dứt, đầu óc tôi như ngừng hoạt động ngay lập tức, cứng nhắc ngẩng đầu lên, lúc này Lôi Cương đã đi đến rất gần tôi rồi.

Thậm chí lúc hắn ta đến gần, làn sương trắng kia cũng có vẻ nồng đậm hơn rất nhiều.

6.

Thấy tôi cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn, khoé miệng Lôi Cương nhếch lên thành một đường cong quái lạ:

“Thẩm Thiên, mau cho tao mượn ít tiền đi!”

Tôi định nói là mình không có tiền, xong lại cảm thấy túi áo mình căng phồng, mở ra xem thử mới thấy là cả đống bạc lẻ.

Nhìn thấy tiền trong túi áo của tôi, đôi mắt Lôi Cương sáng rực lên.

“Đúng đó Thẩm Thiên ơi! Mày có nhiều tiền như vậy thì cho tao mượn đi!”

Tôi sờ xấp tiền trong túi áo, chợt nhận ra có điểm bất thường, tiền ít đi rồi.

Tuy chẳng biết thiếu mất bao nhiêu nhưng tôi chắc chắn nó đã ít hơn trước nhiều.

Lúc mới đầu trong giấc mơ tôi cũng có tiền, là dạng tiền nhiều đến mức nhét căng phồng túi áo, còn giờ nó chỉ hơi phình chút mà thôi.

Chả nhẽ chỗ tiền này thật sự đại diện cho tuổi thọ của tôi, mượn càng nhiều tuổi thọ càng giảm?

Không được, không thể cho mượn nữa, thà tin là có còn hơn không tin.

"Xin lỗi Cương Tử, giờ tao cần dùng số tiền này, đợi mấy ngày nữa tao cho mày mượn nha?”

Tôi mới nói xong, sắc mặt Lôi Cương sầm xuống, làn sương trắng sau lưng hắn ta cũng bắt đầu cuồn cuộn lên.

"Tại sao. chỉ mấy đồng bạc lẻ mà mày cũng không muốn cho tao mượn?"

"Mày có xem tao là bạn bè không đó?"

"Tao có chuyện cần dùng gấp, mày mau đưa cho tao mượn!"

Nói xong, Lôi Cương lập tức nhào tới cư//ớp tiền của tôi.

Tôi nhanh chóng ôm chặt túi tiền của mình, tôi cũng thường xuyên tập luyện, nhưng chả hiểu nổi Lê Cương trông ốm tong ốm teo mà lại mạnh như trâu, tôi vậy mà không đánh lại hắn ta.

Đánh đấm một trận, cuối cùng tôi vẫn bị hắn ta cướp đi một ít tiền.

7.

Ngay sau khi bị cư//ớp tiền, tôi lập tức ngồi bật dậy, sờ sờ đầu mới nhận ra mồ hôi đã đổ như mưa từ đời nào, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tâm hồn tôi.

Kéo rèm giường ra nhìn mới thấy trời đã tờ mờ sáng rồi, định xuống giường tìm nước uống nhưng không ngờ bản thân lại ngã uỵch xuống đất.

Trước lúc mất đi ý thức, dường như tôi nhìn thấy rèm giường bên Lôi Cương cũng bị kéo ra.

Buổi trưa, tôi tỉnh lại trong bệnh viện ở trường, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện bản thân chẳng còn tí sức nào nữa, theo bản năng đưa tay sờ trán, quả nhiên lại sốt rồi.

Không nghĩ nhiều, tôi lập tức gọi điện thoại của cậu bạn:

"Này, đêm qua tớ lại nằm mơ rồi, trong mơ cậu ta lại lấy tiền của tớ rồi, tớ phải làm sao đây?"

Tôi mới nói xong, giọng của cậu bạn ở đầu bên kia điện thoại như đấm thẳng vào tai tôi:

"Gì chứ? Chẳng phải tớ đã dặn cậu nhất định không được cho cậu ta mượn tiền nữa rồi à? Có phải cậu chê mình chết chưa đủ nhanh không?"

Tôi nén cơn bực mình xuống:

"Tớ có tính cho cậu ta mượn đâu, tại cậu ta trực tiếp nhào tới cư//ớp tiền của tớ chứ bộ! Tớ cũng chả hiểu nổi sao lại thành thế nữa, nhưng trong mơ tớ hoàn toàn không phải đối thủ của cậu ta."

Tôi nói một hơi, bỗng đầu bên kia điện thoại im bặt, đến lúc tôi nhịn không được hỏi cậu bạn đâu rồi thì cậu ta mới trả lời tôi:

"Rắc rối lớn rồi."

"Ban đầu tớ chỉ nghĩ bạn cùng phòng của cậu chỉ tìm cách để cậu thiếu nợ cậu ta, sau đó cậu ta dùng cách mượn tiền trong mơ để cướp lấy tuổi thọ của cậu. Tớ còn cho rằng nếu chỉ là mượn thọ bình thường, cậu từ chối rồi thì cậu ta ở trong mơ cũng không làm gì được cậu."

"Nhưng chả nghĩ tới cậu ta lại dám làm liều cướp đoạt tuổi thọ của cậu ở trong mơ, đây không còn là mượn thọ bình thường nữa mà là đoạt thọ!"

"Cậu nghĩ rằng bản thân mình nằm mơ, thực chất là lúc cậu ngủ thì cậu ta đã dẫn dắt cậu vào trong giấc mơ của cậu ta, trong giấc mơ của cậu ta, cậu ta sẽ có quyền khống chế tuyệt đối. Khó trách cậu không muốn ngủ nhưng vẫn ngủ, bạn cùng phòng của cậu đúng là độc ác quá mà!"

Nghe cậu bạn nói xong, lòng tôi không rét cũng run, mượn không được thì bắt đầu cướp, hơn nữa tôi còn chẳng thể phản kháng, đây chẳng phải là hóa thành cá nằm trên thớt mặc người chém gi//ết sao?

8.

Nhận thấy tâm trạng của tôi dường như không tốt lắm, cậu bạn tôi lại cất giọng nói từ phía đầu dây bên kia:

“Tớ vẫn còn một cách, hôm qua tớ từng nói với cậu, dùng sợi dây có thấm máu của cậu cột vào ngón áp út trên tay trái của cậu, ngoài ra cậu tìm thêm mấy tấm giấy vàng, viết ngày sinh tháng đẻ của hai người chúng ta lên đó, xong lại tìm thêm một chút đất âm trộn lẫn với tóc của cậu gói vào đấy, đêm đến đặt dưới cái gối đầu lúc ngủ."

Giấy vàng, cái này không khó, tìm cửa hàng buôn bán vật dụng mai táng mua vài tờ là được, dây đỏ, máu của tôi với tóc cũng đều đơn giản, nhưng đất âm là thứ gì cơ chứ?

"Đất âm chính là đất mộ!"

"Tại sao phải viết ngày sinh tháng đẻ của tụi mình?"

"Viết ngày sinh tháng đẻ của tụi mình, tương đương với việc tụi mình hoán đổi thân phận cho nhau. Ở phương diện khác thì cậu chính là tớ, như vậy có thể đánh lừa được tầm mắt của cậu ta."

...

Sau khi trở lại phòng ký túc xá, tôi phát hiện Lôi Cương đã biến đâu mất, tôi run bần bật giấu kỹ những món đồ mà cậu bạn của mình đã dặn, cũng cột dây đỏ lên tay, yên lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.

Đợi mãi đợi mãi, cảm giác mê man kia lại ập đến lần nữa, trong lúc tôi đang buồn ngủ, bỗng có một cơn chấn động đưa ý thức của tôi quay trở lại thế giới hiện thực.

Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Lôi Cương.

Thuận theo ánh mắt của hắn ta, tôi thầm nói không ổn rồi, hắn ta đã trông thấy sợi dây đỏ cột vào ngón áp út trên tay trái của tôi rồi, thậm chí mùi máu tươi còn thoang thoảng trong không khí.

Tôi lẹ làng nhét tay vào trong túi, cúi đầu định quay lại giường, nhưng không ngờ Lôi Cương lại kéo tay tôi lại.

“Thẩm Thiên, đang yên đang lành tại sao mày lại buộc sợi dây đỏ lên ngón áp út tay trái thế?”

Nghe vậy, thân thể tôi bỗng trở nên căng cứng, rốt cuộc cũng bị hắn ta phát hiện rồi?

"Ha ha ha, có gì đâu, buộc cho vui thôi ấy mà.”

Dứt lời, tôi vốn định tránh đi để lên giường, nhưng không ngờ tay Lôi Cương lại giống hệt như gọng kìm vậy, tôi muốn thoát cũng không thoát được.

"Thẩm Thiên, mày nghe tao nói này, mặc dù tao không biết tại sao mày lại phải làm vậy, nhưng mày nên tháo sợi dây đỏ xuống đi, cột thứ này lên tay sẽ mang lại điềm xấu đó.”

Nghe vậy sắc mặt tôi sầm đi, điềm xấu, ha ha, là điềm xấu đối với mày nhỉ, tao buộc sợi dây đỏ vào rồi, như thế sẽ không dễ dàng bị dẫn vào giấc mơ của mày nữa, không cướp được tuổi thọ của tao, đương nhiên mày phải sốt ruột rồi.

Muốn bảo tao tháo sợi dây đỏ ra để tiếp tục bị mày cướp đoạt tuổi thọ, nằm mơ đi con!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Tôi không hề để ý đến hắn ta mà hất luôn tay hắn ra rồi định leo lên giường, nhưng sau đó lại nghe thấy mấy lời của Lôi Cương, xém chút nữa tôi đã ngã khỏi giường.

“Nam tả nữ hữu, linh hồn nằm trên ngón áp út, buộc dây đỏ lên tay, hồn phách không rời thể, dây đỏ dính m//áu, đi đến hoàng tuyền!”

"Thẩm Thiên, có người muốn hại mày!"

Nghe xong lời Lôi Cương nói, tôi rơi vào tình trạng bối rối toàn tập, cái quái gì vậy?

Cậu bạn đó của tôi muốn hại tôi? Sao có thể được?

Cho dù cậu ta muốn hại tôi đi chăng nữa, chi ít cũng không phải vào lúc này.

Còn mày, Lôi Cương, thằng bạn của tao ơi. Giờ mày tối nào cũng kéo tao vào giấc mơ của mày để cướp đoạt tuổi thọ của tao.

Mày thật sự mới là người muốn hại tao!

Nghĩ như vậy, trong lòng tôi thầm nảy ra một ý tưởng, xoay người lên giường, chẳng để ý đến hắn ta nữa.

Thấy tôi thế này, Lôi Cương hiểu rằng tôi không tin hắn ta, hắn thở dài rồi đi đến trước bàn, ngồi xuống, nhìn bóng dáng của tôi rồi nói:

"Lại đây tâm sự đi!"

9.

Thực ra tôi định từ chối, nhưng lại lo lắng có khi nào Lôi Cương thẹn quá hóa giận rồi thẳng tay hại tôi luôn không.

Cứ tạm duy trì bầu không khí hòa bình giả dối này đã, cho dù hắn ta muốn làm gì đó với tôi, cũng đã có pháp bảo của cậu bạn tôi rồi, chắc cũng sẽ không dễ dàng bị đoạt tuổi thọ nữa đâu nhỉ.

Nghĩ như vậy, tôi lại leo xuống giường, ngồi lên cái ghế gần chỗ của Lôi Cương.

Thấy tôi vẫn có chút nghi ngờ, Lôi Cương thở dài, chậm rãi mở miệng:

"Trước đó tao đã phát hiện ra mày có chút gì đó bất thường, có một quãng thời gian cứ ngơ ngơ ngác ngác, những tưởng mày bị thứ gì k1ch thích hoặc giả là mất hồn, cứ nghĩ giúp mày gọi hồn trở về là sẽ ổn."

"Nhưng sau khi tao điều tra một phen, lại phát hiện mày không mất hồn, mà trong thân thể của mày có nhiều thêm một hồn, sở dĩ mày ngơ ngơ ngác ngác là bởi vì cái hồn dư ra đang tranh quyền khống chế thân thể với mày."

"Lúc trước tao muốn thẳng tay đuổi cái hồn dư đó ra ngoài, nhưng lại sợ làm mày bị thương, cho nên bèn nghĩ ra một cách, chính là khiến mày mau chóng cạn tuổi thọ, như vậy hồn sẽ tự động rời x//ác."

"Tao hỏi sư phụ tao rồi, cách gây tổn thương thấp nhất đối với mày chính là mượn thọ, làm mày mau chóng cạn sạch tuổi thọ, đợi đến khi cái hồn dư ra rời x//ác, tao lại trả tuổi thọ lại cho mày, như thế mày sẽ không sao nữa."

Nghe Lôi Cương nói xong, tôi có cảm giác chết lặng.

Có nhầm lẫn gì hả? Trong cơ thể của tôi có nhiều thêm một hồn? Sao tôi lại không biết?

Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ lung tung nữa. Tôi bắt đầu suy tư, so sánh nặng nhẹ, rốt cuộc thì lời của cậu bạn tôi nói thuyết phục hơn nhiều.

"Nói cách khác, thật ra tao nằm mơ thấy mày mượn tiền tao, số tiền đó chính là tuổi thọ của tao có đúng không? Một tệ tượng trưng cho một năm, tao cho mày mượn, chẳng khác nào cho mày tuổi thọ của tao?"

Lôi Cương trầm mặc, khẽ gật đầu.

"Vậy đêm qua cũng nằm mơ như thế, nhưng sao mày lại chẳng nói chẳng rằng ra tay cướp đoạt? Hà cớ gì mày không giải thích rõ cho tao nghe?"

Nghe vậy, sắc mặt Lôi Cương cũng trở nên khó coi, hắn ta rơi vào trầm tư một hồi lâu mới mở miệng:

"Không phải tao không muốn giải thích với mày, nếu tao nói mày sẽ tin tao sao? Chỉ sợ nếu tao giải thích với mày rồi, mày sẽ chỉ cho rằng tao bị điên thôi.”

"Mặt khác, tao cũng không muốn đánh rắn động cỏ, hồn sẽ không vô duyên vô cớ chui vào trong thân thể mày, cũng không thể rút dây động rừng trước khi hoàn toàn đuổi được nó ra ngoài."

Sau khi nghe xong, tôi nhanh chóng bắt lấy sơ hở bên trong lời nói, bắt đầu phản bác:

"Nếu mày đã không muốn đánh rắn động cỏ, vậy sao bây giờ lại nói với tao những thứ này?"

Nghe tôi hỏi, biểu cảm của Lôi Cương lại bắt đầu trở nên méo mó, lúc thì nhìn tay mình, lúc thì duỗi chân mình, giống như đang do dự nên tát tôi mấy bạt tai hay là đạp tôi mấy cái vậy.

"Bởi vì tao phát hiện mày cột dây đỏ lên tay trái, tao nghi ngờ người đứng đằng sau đã chuẩn bị xuống tay với mày, bây giờ tao có một suy đoán, đó chính là có người cố ý thả một hồn vào trong thân thể mày, muốn làm tu hú chiếm chỗ chim khách, dùng linh hồn mới thay thế linh hồn của mày, mục đích là mượn x//ác hoàn hồn."

10.

"Điều này..."

Tôi cúi đầu suy nghĩ, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được nguyên nhân gì, dứt khoát hỏi thẳng:

"Dựa vào đâu mà tao phải tin mày?"

Vẻ mặt Lôi Cương thể hiện rõ sự châm chọc. Hắn nói:

"Sau khi mày buộc sợi dây đỏ thấm m//áu này lên tay trái của mình, ngón tay của mày đột nhiên nóng lên một cách khó hiểu, hơn nữa sau khi buộc lên, mày liền cảm thấy buồn ngủ có đúng hay không?"

Nghe vậy, tôi nghĩ đến trạng thái sau khi buộc sợi dây đỏ, gật đầu lia lịa.

Từ lúc cột sợi dây đỏ này lên, tôi luôn cảm thấy tâm trạng bất an, so với lời nói của Lôi Cương và cậu bạn của mình, tôi tin tưởng cảm giác của thân thể mình hơn.

"Người đứng sau màn muốn hại mày, ngoại trừ sợi dây đỏ khóa hồn này ra, chắc hẳn người đó vẫn còn dùng những thủ đoạn khác, thế người đó có từng cho mày thứ gì hay không?"

Vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Lôi Cương đột nhiên hỏi tôi một câu như vậy.

Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy bọc giấy vàng từ dưới gối đầu của mình ra, đưa cho Lôi Cương.

Lôi Cương mở ra xem, đưa đất đến dưới mũi ngửi ngửi, hắn ta lập tức tái mặt.

"Thẩm Thiên, mày có biết đây là đất gì hay không?"

Tôi khẽ gật đầu trả lời: "Đây là đất âm, tao lấy từ chỗ nấm m//ồ."

Tôi vừa dứt lời, Lôi Cương liền mắng ngay:

"Mày còn biết đây là đất âm, mày còn biết đây là đất ở nấm m//ồ, nếu biết rồi mày vẫn còn dám đặt thứ này bên dưới gối, có phải mày chê mày sống lâu quá rồi không?”

"Hả?" Tôi nghe thế lập tức ngây ngẩn cả người:

"Bạn tao nói thứ này có thể đánh lừa qua mắt những thứ khác, đảm bảo tao bình an vô sự.”

Lôi Cương xém chút giận đến mức bật cười:

"Tao nói này Thẩm Thiên, mày bị ngu hả? Mày có thể nào động não một chút, cho dù mày không biết, ít nhất cũng đã từng xem phim truyền hình mà nhỉ? Chưa từng coi nhưng đã từng nghe qua rồi mới đúng chứ?"

"Để bảo đảm bình an, đạo sĩ hàng yêu trừ m//a sẽ dùng chu sa vẽ bùa, dùng kiếm gỗ đào hoặc Lôi Kích Mộc, mày có thấy đạo sĩ dùng thứ âm khí như đất trong m//ồ này để hàng yêu trừ ma bao giờ chưa?"

"Người đó không phải đang cứu mày, mà đang hại mày đó, nói không chừng, người đó chính là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này nữa!"

Nghe Lôi Cương nói, tôi như ch//ết sững, nhớ đến những bộ phim đã xem lúc còn bé, đúng như lời Lôi Cương nói, thật sự chẳng có đạo sĩ nào dùng thứ này để hàng yêu trừ m//a cả!

"Vậy.... Vậy tao… Nên làm gì bây giờ?"

Tôi khốn khổ nuốt nước bọt, lòng rối như tơ vò.

Đầu óc tôi quay cuồng, còn tưởng rằng Lôi Cương muốn hại mình, không ngờ kết quả lại là mình trách oan Lôi Cương, người muốn hại mình lại là cậu bạn của mình.

Lúc này, sắc mặt của Lôi Cương cũng không tốt là bao:

"Còn sao với trăng gì nữa, để tao tìm chỗ xử lý, ngày mai đặt thứ này dưới ánh nắng mặt trời, để ánh nắng chiếu rọi một ngày sẽ không sao nữa."

Nói đoạn, Lôi Cương liền cầm những thứ đó đi ra ngoài.

Giờ phút này, tôi nhanh như chớp tháo sợi dây đỏ trên ngón áp út xuống, không nghĩ ngợi nhiều mà thẳng tay ném nó vào thùng rác, cái thứ này ai thích buộc thì buộc, tôi không buộc nữa!

Trèo lên giường, tôi thấy ngay tin nhắn của cậu bạn.

【Sao rồi? Đã chuẩn bị đồ xong hết chưa?】

【Tin tớ đi, chỉ cần cậu chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, nhất định sẽ bình an vô sự!】

Nhìn thấy những dòng tin nhắn này, tôi lập tức nổi máu đi//ên, vừa nói muốn tốt cho tôi, lại còn định cầm dao đâm tôi một cái đúng không?

Nghĩ đến đây, hai tay tôi lập tức bắt đầu bay múa trên bàn phím:

【Cậu chắc chứ? Hay cậu có ý định khác hả Lạc Phàm?】

11.

Gửi tin nhắn rồi, qua một hồi tôi mới nhận được tin nhắn của cậu bạn, cậu ta gửi lại cho tôi một dấu 【?】.

【Cậu biết rất rõ đất âm này là điềm xấu, còn định ăn gian nói giàn bảo tớ đặt nó dưới gối, có phải cậu muốn hại tớ hay không?】

【Đạo sĩ người ta đều dùng gỗ đào, Lôi Kích Mộc, chu sa, m//áu chó mực, móng lừa đen… Thứ nào cũng đầy khí dương, chỉ có cậu là bảo tớ dùng mấy thứ khí âm này thôi, cậu đang âm mưu gì hả?!】

Mới gửi tin nhắn được một chốc, Lạc Phàm đã gọi điện thoại đến. Tôi vừa bắt máy, giọng nói sốt ruột của Lạc Phàm liền truyền đến.

"Thẩm Thiên, là ai nói với cậu những lời vừa nãy thế?"

Tôi lạnh lùng mở miệng trả lời: "Sao nào, chẳng lẽ tớ nói không đúng hay sao?"

"Thẩm Thiên, tớ có muốn hại cậu đâu, tác dụng của đất âm chính là che giấu dương khí của cậu, vào buổi tối, dương khí trên thân người sống giống như một ngọn lửa đang bập bùng cháy, nếu như không có thứ gì đó che chắn, bọn chúng sẽ dễ dàng tìm thấy cậu.”

“Sở dĩ tớ không nói cho cậu biết là do lo rằng cậu biết sẽ sợ, không ngờ rằng lại bị bạn cùng phòng của cậu lợi dụng sơ hở này, hầy——"

"Cái gì?"

Tôi mặc kệ sự kinh ngạc đang bùng lên trong lòng, vội mở miệng hỏi:

"Thật sự là như vậy sao? Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến tớ sao?"

Lạc Phàm cười khổ, đáp:

“Ừm, bên trong còn có cả ngày sinh tháng đẻ của tớ, chẳng lẽ tớ còn tự hố chính mình hay sao?”

Nghe được thế, đôi tay tôi lập tức nắm chặt lấy điện thoại, phải, cho dù Lạc Phàm muốn hại tôi, nhưng trong đất âm đâu chỉ có ngày sinh tháng đẻ của tôi, còn có cả của Lạc Phàm mà.

Sao trên đời này lại có người tự đào hố chôn mình được chứ?

"Thế, bây giờ tớ nên làm gì đây?"

Tôi do dự hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng.

Thật là, sao mình dễ bị người khác dắt mũi đến cỡ này chứ, giờ bọc giấy vàng cũng mất rồi, nếu lại bị dẫn vào trong mơ nữa thì phải làm sao đây?

Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Phàm suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới bắt đầu nói tiếp:

"Thế nghe tớ, Thẩm Thiên, cậu đặt sợi dây đỏ dính m//áu của cậu dưới gối đầu của bạn cùng phòng đi, có lẽ có thể tránh được đêm nay."

Tôi ở bên này gật đầu như gà mổ thóc, nhân lúc Lôi Cương vẫn chưa về, tôi lụm lại sợi dây đỏ từ trong thùng rác, nén nỗi sợ xuống đáy lòng mà nhét nó xuống dưới gối đầu của Lôi Cương.

Hi vọng đêm nay sẽ không nằm mơ nữa!

Sáng hôm sau tỉnh giấc, lâu lắm rồi tôi mới có tinh thần sảng khoái thế này, nhớ lại lời Lạc Phàm nói tối qua, tôi đặt sợi dây dính máu của mình dưới gối đầu của Lôi Cương.

Nên là lúc Lôi Cương chìm vào giấc ngủ cũng sẽ rất khó để dẫn được tôi vào trong mơ, bởi vì có đến tận hai luồng hơi thở của tôi.

Nhờ đó mà đạt được hiệu quả đánh lừa thị giác. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi tán thưởng Lạc Phàm, xem ra Lôi Cương vẫn không đáng tin nhỉ, rốt cuộc chỉ có Lạc Phàm tốt với tôi, thật sự có thể giúp được tôi thôi.

12.

Cùng lúc đó, rèm giường của Lôi Cương cũng được kéo ra, hắn ta hằn học nhìn tôi chằm chằm:

"Thẩm Thiên, sao mày còn nghi ngờ tao nữa!"

Dứt lời, hắn ta lôi đoạn dây đỏ đó ra.

Chứng kiến cảnh này, tôi ngầm hiểu Lôi Cương đã biết tỏng cách của Lạc Phàm.

Hơn nữa, hôm qua Lạc Phàm đã nói tôi biết cậu ta tìm ra cách giải quyết rồi, có thể cậu ta sẽ tới đây trước lúc mặt trời lặn. Giờ là ban ngày ban mặt, mày còn nghĩ tao sợ mày hả?

“Ừ đó, hơn nữa tao cũng đã làm rõ rồi, đất âm kia vốn dĩ dùng để che giấu đi khí khí trên người tao, thế này có thể khiến chúng nhầm tưởng rằng tao chính là đồng loại, từ đó giúp tao tránh được tầm mắt của chúng."

Dừng một chút, tôi tiếp tục nói ra mối nghi ngờ của mình:

"Hơn nữa, hôm qua tao đã dùng cách của Lạc Phàm, cuối cùng tao đánh một giấc ngon lành tới sáng, lúc thức dậy tinh thần cũng sảng khoái thoải mái, lâu rồi tao chưa thấy khoẻ khoắn thế này!”

Nói xong, tôi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lôi Cương, muốn phô ra khí thế của bản thân, nhưng nào ngờ Lôi Cương lại run như cầy sấy.

"Lạc Phàm? Cậu ta đã bị tai nạn trên đường về nhà trong kỳ nghỉ, ch//ết ngay tại chỗ, tới giờ sống không thấy người ch//ết không thấy x//ác!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


Nghe được lời Lôi Cương nói, tôi lập tức đứng lên quát:

"Mày nói điêu vừa thôi, hai ngày trước nó còn đang nói chuyện với tao, sao có thể ch//ết được?"

Có lẽ là do muốn tăng thêm sự dũng cảm của mình, tôi thét to đến mức có thể thổi bay cả cái nóc nhà.

Lôi Cương nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, mở điện thoại ra đưa cho tôi.

Giờ phút này, tôi liếc nhìn tin tức trên điện thoại, tuy hình ảnh trên đó đã được làm nhòe, nhưng tôi liếc mắt vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Lạc Phàm.

Lúc ngón tay tôi hẳn còn run run, Lôi Cương lại mở một tập tin ra, là báo cáo được đưa ra về vụ tai nạn giao thông lần đó.

Xem đến đây, tôi mới tin lời Lôi Cương nói mới nãy, nếu Lạc Phàm đã ch//ết, vậy là thứ gì đã nhắn tin cũng như trò chuyện với tôi mấy hôm trước?

Mới nghĩ thôi, tôi đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng, tuy đang là giữa ban ngày, cho dù ánh nắng gay gắt đang rọi vào qua cửa sổ, tôi vẫn cảm thấy mình đang đứng trong hầm băng.

"Lạc Phàm nói nó đã tìm ra cách giải quyết, hôm nay có thể sẽ đến đây."

"Không xong rồi!"

Lôi Cương biến sắc:

"Nếu như tao đoán không lầm, chắc chắn Lạc Phàm chính là chủ mưu đứng đằng sau, hôm nay cậu ta trở về, nói rõ cậu ta đã có cách mượn xác hoàn hồn, đêm nay là thời cơ hoàn hảo nhất để cậu ta cướp đoạt thân thể của mày!"

"Nếu như không tìm được cách giải quyết, đêm nay, mày chắc chắn phải ch//ết!"

13.

“Không thể nào, không, không thể nhanh tới mức đó được nhỉ?”

Mặc dù không muốn chấp nhận, nhưng tôi vẫn ôm tâm niềm hy vọng le lói hỏi.

Lôi Cương lắc đầu ngao ngán, đưa cho tôi một chiếc gương. Tôi cúi đầu xuống nhìn, ngay lập tức ch//ết sững tại chỗ.

Hình ảnh phản chiếu của tôi ở trong gương là hốc mắt lõm sâu, sắc mặt vàng vọt, tiều tụy đến nỗi không thể nào tiều tuỵ hơn.

Tôi ngồi trên ghế, không cách nào tin tưởng hết tất cả mọi chuyện, rõ ràng tôi cảm thấy trạng thái tinh thần hiện giờ của tôi rất tốt, nhưng sao tôi lại tiều tụy như thế.

Lôi Cương đi đến bên cạnh tôi, thử tính nói:

“Có thể là như này, mày cảm thấy tinh thần mày tốt là do mày sắp ch//ết rồi, nên xuất hiện hồi quang phản chiếu!”

Qua lời giải thích của Lôi Cương, tôi mới hiểu được, chắc là do Lạc Phàm chết không cam lòng, nên muốn mượn xác của tôi để hoàn hồn.

Cậu ta đưa một phần hồn phách của mình vào trong thân thể của tôi trước để hưởng tuổi thọ của tôi, thế này sẽ đảm bảo được việc âm sai không bắt được cậu ta, đồng thời phần hồn phách đó tiến vào thân thể của tôi cũng có ý định tranh đoạt quyền khống chế thân thể với linh hồn của tôi, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi suốt ngày đờ đẫn, ngơ ngác.

Lôi Cương vốn muốn thông qua cách mượn thọ để rút ngắn tuổi thọ của tôi, nó có lẽ sẽ khiến Lạc Phàm không xuống tay với tôi nữa vì tôi là một con “qu//ỷ đoản mệnh”, bằng cách này có thể qua mắt được trời, che giấu được đất.

Đợi tới lúc Lạc Phàm chuyển mục tiêu, Lôi Cương sẽ trả lại tuổi thọ đã mượn của tôi, mọi chuyện sẽ bình thường lại như cũ.

Nhưng Lôi Cương không ngờ tôi lại ngốc đến mức nói ra tình huống của mình cho kẻ giật dây đằng sau nghe, nên là mọi chuyện Lôi Cương làm từ trước đến giờ đều đã thành công cốc.

Đêm qua, lẽ ra Lôi Cương đã định thẳng tay lấy hết tuổi thọ còn lại của tôi, không ngờ đến phút cuối vẫn còn bị Lạc Phàm phá hỏng, hắn ta không thể mời tôi vào giấc mơ, dẫn đến việc phần tuổi thọ còn lại của tôi đã bị Lạc Phàm lấy mất.

Theo như lời Lôi Cương nói, bởi vì đêm qua Lạc Phàm đã lấy đi tinh lực với tuổi thọ của tôi, cho nên linh hồn của tôi giờ đây vô cùng yếu ớt, có lẽ tối hôm nay chính là thời điểm để Lạc Phàm làm tu hú chiếm tổ chim khách.



14.

Đêm đến, tôi nằm vào trong quan tài theo như lời Lôi Cương bảo.

Cho dù Lạc Phàm muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, thế nhất định cậu ta cũng phải dùng chính linh hồn của mình đến đánh bại linh hồn của tôi, đuổi linh hồn của tôi ra ngoài, biến tôi thành cô hồn dã qu//ỷ.

Trong đêm nay, Lôi Cương lại dẫn tôi vào giấc mơ một lần nữa, chỉ cần linh hồn của tôi ở trong giấc mơ của Lôi Cương, nếu Lạc Phàm muốn đạt được mục đích, nhất định phải tiến vào giấc mơ của Lôi Cương để tìm tôi, đến lúc đó một chọi hai, chúng tôi vẫn còn cơ hội.

Trạng thái của tôi lúc này chẳng tốt là mấy, mà thời gian còn lại của Lạc Phàm cũng chả còn lại bao nhiêu, nên đêm nay cậu ta nhất định phải thành công, bằng không cậu ta chắc chắn sẽ phải tìm mục tiêu mới, nhưng trong quá trình tìm mục tiêu mới thì rất dễ bị âm ti tóm được.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, tôi nắm chặt nhánh cây hoè trong tay, có lẽ thứ này sẽ bảo vệ được cho mạng của tôi trong thời khắc mấu chốt. Lôi Cương nói với tôi rằng chỉ có thuật pháp có thể đánh bại được thuật pháp, nhánh hòe trong tay tôi đây có thể quất đánh bọn chúng, nhất định sẽ có tác dụng chấn nhiếp với chúng.

Thời gian dần qua, tôi nhắm mắt lại, tiến vào giấc mơ mà Lôi Cương đã chuẩn bị cho mình.

Trong giấc mơ, mảng sương trắng đó vẫn xuất hiện như thường lệ. Nhưng lần này, Lôi Cương không đứng trong đó nữa, mà hắn ta đi thẳng đến trước mặt tôi.

Lúc này, khóe miệng của hắn ta cứ nhếch lên miết, có thể thấy rằng tâm trạng của hắn ta dường như rất tốt.

"Sao trông mày vui thế?"

"Hả? Có sao?"

Tuy Lôi Cương nói vậy, nhưng độ cong khoé miệng ngày càng lớn, đôi môi đỏ thẫm, thực giống như được bôi m//áu lên.

Tôi không nói nữa, cứ để tất cả mọi chuyện kết thúc hết trong đêm nay đi.

Rất nhanh, mảng sương trắng trước mặt lại cuồn cuộn lần nữa, một bóng người quen thuộc từ nơi xa đi tới, không phải Lạc Phàm thì còn ai vào đây nữa?

"Thẩm Thiên, mày nói xem tại sao cậu cứ phải tìm tòi nghiên cứu chân tướng sự thật chứ? Có đôi lúc, ch//ết một cách không rõ ràng cũng là một niềm hạnh phúc cũng như được giải thoát đó!”

"Đừng có phí lời, nếu hôm nay mày đã dám đến, vậy cứ chuẩn bị sẵn tâm thế hồn phi phách tán đi!”

Dứt lời, Lôi Cương ra hiệu bằng ánh mắt với tôi, chúng tôi một trước một sau tạo thế gọng kìm bao vây Lạc Phàm.

Sau khi đánh nhau một trận, tôi với Lôi Cương dễ như trở bàn tay chế trụ Lạc Phàm.

Dù sao đây cũng là giấc mơ của Lôi Cương, một mặt hắn ta có ưu thế làm chủ, mặt khác còn có sự giúp đỡ của tôi, áp chế một hồn phách đến từ bên ngoài thì dễ như bỡn.

Vẻ mặt Lạc Phàm lộ rõ sự châm chọc: "Nếu tao đã dám đến đây, mày cho rằng tao không có chuẩn bị đường lui cho mình sao?"

15.

Giờ phút này, hai mắt tôi đột nhiên đỏ ngầu lên, vung nhánh cây hoè trong tay về phía Lôi Cương.

Lôi Cương không né cũng chẳng tránh, đưa tay tóm lấy nhánh cây hòe, nhìn tôi cười mỉa:

"Lạc Phàm, biết ngay là mày vẫn tìm cách hố tao mà, may mà tao đã đề phòng trước, nhánh cây hòe thuần âm, là chỗ cô hồn dã q//uỷ thích nhất, mày lấy nhánh hòe quất tao, là sợ tao không đủ sức mạnh nên bổ sung âm khí cho tao đấy ư?"

Mới nói xong, cánh tay nắm lấy nhánh hòe kia của Lôi Cương bỗng dưng bắt đầu bốc ch//áy rừng rực, Lôi Cương sợ điếng người, thốt lên:

"Đây không phải nhánh cây hòe! Sao có thể chứ?"

Nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Lôi Cương, Lạc Phàm khinh thường:

"Mày cho rằng lúc trước tao để lại một cái hồn trên người Thẩm Thiên chỉ để đoạt tuổi thọ thôi sao? Không phải đâu con trai à, sau khi nó rơi vào trạng thái ngủ say, một hồn kia của tao đã điều khiển thân thể của nó đổi nhánh cây hòe của mày thành gỗ đào đó, ha ha ha ha..."

“Rồi dùng tàn hồn còn sót lại khống chế thân thể Thẩm Thiên dùng gỗ đào đánh mày, một kích cuối cùng này có bất ngờ không ha ha ha…”

Nhìn thân thể của Lôi Cương càng lúc càng mờ nhạt, tâm trạng của Lạc Phàm cũng tốt lên, cậu ta nhìn về phía tôi, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con mồi.

"Thẩm Thiên, bạn tốt của tớ ơi, cậu cũng không muốn tớ biến thành cô hồn dã q//uỷ đúng không! Cậu cho tớ mượn thân thể của cậu nha?”

Lúc Lạc Phàm muốn đến gần tôi, sương trắng lại tràn ra, trong nháy mắt bao phủ Lạc Phàm, giọng nói của Lôi Cương lại truyền đến lần nữa:

"Mặc dù ý tưởng của mày hay đó, nhưng nơi này là giấc mơ do tao tạo ra đó, nếu mày muốn làm gì đó ở đây thì vẫn còn hơi non con à!"

Giọng của Lạc Phàm càng lúc càng nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sương trắng đang tan đi, cuối cùng nó hóa thành bụi bặm cùng với Lạc Phàm.

Đợi đến lúc sương trắng tan hết rồi, tôi mới phát hiện hóa ra tôi đang đứng bên cạnh thân thể của mình, dưới chân chính là chiếc quan tài nọ, mà thân thể của tôi đang nằm trong đó.

Giờ phút này, Lôi Cương từ trên cao bay xuống bên cạnh tôi, nở một nụ cười nham hiểm:

“Thẩm Thiên à, tao cứu mày một mạng rồi đấy, mày nói xem mày nên cảm ơn tao thế nào đây?”

Tôi ngẩng đầu, im lặng không nói.

“Hay là dùng thân thể với tuổi thọ của mày để trả ơn tao nhé!”

16.

Lôi Cương chắc mẩm mình đã thắng, mặt đầy đắc ý bay đến phía thể x//ác của tôi.

Giờ phút này tôi suy yếu vô cùng, chẳng thể nhanh nhẹn bằng hắn ta, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta đi tới bên cạnh thân thể của tôi rồi cứ thế chui vào luôn.

"A ——"

Lôi Cương dường như bị thứ gì làm bị thương nặng.

Lúc này đây, cả người hắn ta bốc khói, dáng vẻ trông như sắp ch//ết tới nơi.

Nhìn dáng vẻ không cam lòng của hắn ta, tôi chậm rãi mở miệng:

“Thật ra ngay từ đầu tao đã không hề tin tưởng ai trong hai người chúng mày cả, bởi vì những lời chúng mày nói đều chỉ là lời nói một phía, hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, chúng mày đều còn rất trẻ, bản lĩnh có thể cao siêu cỡ nào chứ?”

“Nên tao một bên thì nói chuyện cho có lệ với chúng mày, một mặt lại gọi điện thoại kể cho bố mẹ tao nghe, nhờ bọn họ tìm giúp mấy đạo quán lâu đời, nói tình huống của tao cho đạo trưởng bên đó nghe, cuối cùng mới biết được chúng mày đều đang gạt tao, đều muốn hại chết tao."

"Đến phút chót, bố mẹ đã gửi cho tao tro hương được lấy từ đạo quán cùng với áo bào mà đạo trưởng đã từng mặc để làm pháp, tao mặc áo bào bên trong, như thế có thể đảm bảo cô hồn dã quỷ không thể nhập vào thân thể tao được, lại đặt tro hương dưới gối đầu, nên cho dù hồn phách của tao có lưu lạc đến đâu đi nữa thì cũng có thể trở trở về với thể x//ác trước khi trời sáng dưới sự dẫn dắt của tro hương.”

“Hồn phách với thể x//ác của tao vốn là một, cho nên áo bào chẳng thể ảnh hưởng đến tao, còn mày thì khác, mày muốn nhập vào thân thể tao nên mày chắc chắn sẽ bị áo bào làm bị thương, nhìn thế này e là chả chống chịu được bao lâu nữa đâu!”

Nhìn thân thể của Lôi Cương càng lúc càng mờ đi, tôi biết hắn ta chẳng thể nào đáp lại lời tôi được nữa, mà thôi ai quan tâm, thích thì cứ nói thôi, giống như là lẩm bẩm một mình nhưng cũng có thể là đang nói cho Lôi Cương nghe.

"Sở dĩ mày có thể dẫn tao vào trong giấc mơ của mày, cũng bởi vì thứ mày gọi là bùa bình an kia nhỉ, cộng thêm mày cố ý bày trí giường của mình thành dáng vẻ cái quan tài, khiến tao ngày đêm lo sợ, nên mới có cơ hội để mày ra tay!”

Tôi nói xong, bóng dáng của Lôi Cương cũng biến mất trong gió, tôi cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang kéo tôi ra ngoài, kéo tôi về lại thể xác của mình. Tuổi thọ bị mượn, bị cướp đi cũng được hoàn lại cho tôi lần nữa kèm theo đó là sự biến mất của Lạc Phàm với Lôi Cương.

Tôi ngồi dậy, giờ mới thực sự là tinh thần sảng khoái nè!

Đừng có ý định hại người, càng đừng tin tưởng người khác quá mức, trên đời này chẳng có thứ tình yêu nào vô duyên vô cớ xuất hiện cả, lại càng không có bữa cơm nào miễn phí, thứ miễn phí là thứ đắt nhất, bởi lẽ bạn mãi mãi cũng không biết được bản thân dùng thứ gì để đánh đổi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom