Cập nhật mới

Dịch Full Vén Màn Đêm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vén Màn Đêm

Vén Màn Đêm
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




VÉN MÀN ĐÊM

Tác giả: 巧克力阿华甜

Edit: Thời Khanh

(Tên truyện do Editor đặt lại)

_________________

Giới thiệu: 

Kết hôn năm thứ ba, tôi phát hiện ra bí mật của chồng.

Anh ta kể lại bí mật chuyện tôi bị x.âm h.ại cho một cô gái khác.

Đối phương cười nhạo: "Chút chuyện nhỏ này thôi mà cô ấy vẫn nhớ lâu như vậy, cũng không thoát ra được sao? Hay quá vậy."

Chứng rối loạn phát tác, tôi khóc lớn tại chỗ. Anh ta bực bội đóng cửa lại: "Có gì mà khóc, lúc trước bị bắt nạt, em cũng khóc lóc khó nghe như vậy à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


01.

Ngày hôm ấy phát hiện ra bí mật của Tần Ngạn, vừa vặn là dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Hắn đi công tác đã được nửa tháng.

Sáng sớm tôi đã nhận được cuộc gọi của Tần Ngạn, nói rằng hắn đã xuống máy bay. Nhưng mãi đến sáu giờ chiều hắn mới trở về nhà với bó hoa hồng trắng lớn ở trên tay. Lúc ấy, tôi đang cuộn tròn trên sofa, mơ màng sắp ngủ. Bó hoa mang theo những giọt nước được đưa đến trước mặt, tôi mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Tần Ngạn. Hắn nhìn thoáng qua bình thuốc trên sofa, mím môi:

“Không phải bác sĩ đã nói, gần đây trạng thái của em đã chuyển biến tốt đẹp nên có thể ngưng dùng thuốc hay sao?”

“... Hôm nay mới uống.”

Tác dụng của thuốc mang đến giấc ngủ sâu, khiến tư duy của tôi có chút trì trệ.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi thấp giọng hỏi:

“Không phải buổi sáng đã xuống máy bay rồi sao, sao bây giờ mới trở về nhà?”

Động tác của Tần Ngạn chợt dừng, hắn né tránh ánh mắt của tôi, quay đầu thu dọn bình thuốc trên bàn trà.

“Công ty có chút việc, anh tới đưa một văn kiện khẩn cấp, lại bị bọn họ giữ lại họp.”

Hắn cầm bó hoa từ ngực đưa qua, cười đến ánh mắt đều cong lên,

“Này, để bồi tội, anh đã đặc biệt mua bó hoa này cho em.”

“Anh đi tắm rửa trước, chút nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh còn mua cả vé xem phim nữa.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Tôi buông bó hoa xuống, đứng dậy đi qua, muốn giúp Tần Ngạn bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt. Mới vừa cầm áo sơ mi lên thì một chiếc nhẫn rơi xuống. Chiếc nhẫn bạch kim được khảm nửa vòng những viên kim cương nhỏ. Kiểu dáng giống hệt với chiếc nhẫn tôi đang đeo ở ngón áp út. Ánh đèn chiếu rọi, vừa hay có thể thấy rõ những chữ viết tắt bên trong của chiếc nhẫn. Trong nháy mắt, máu toàn thân dường như đông cứng lại.

Chiếc nhẫn cưới của Tần Ngạn có khắc tên, nhưng không phải tên tôi, mà là SZY. Tống Chân Vũ.

Cái tên này, tôi đã từng nghe qua.

02.

Hơn nửa tháng trước, vào mấy ngày trước khi​​ Tần Ngạn đi công tác, bệnh viện có gọi điện thoại tới, bảo tôi tới tái khám khi có thời gian rảnh. Mặc dù Tần Ngạn bận đi công tác lại bề bộn công việc, hắn vẫn xin nghỉ để đi cùng tôi.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói cảm xúc của tôi đang ở mức ổn định, có thể thử giảm bớt lượng dùng thuốc, thậm chí là ngừng thuốc. Bác sĩ còn nói, một mối quan hệ thân mật lành mạnh và ổn định quả thực có trợ giúp rất lớn đối với việc hồi phục bệnh tình của tôi.

Trên đường trở về nhà, Tần Ngạn vừa lái xe, vừa tươi cười nói rằng hắn chính là thuốc đặc trị của tôi. Đến đây, mọi thứ thết thảy đều bình thường.

Trên đường đi ngang qua một tiệm bánh ngọt mà tôi thích, Tần Ngạn dừng xe ở ven đường, đi tới xếp hàng giúp tôi mua bánh tart trứng, vô tình để quên điện thoại ở trên xe.

Màn hình sáng lên, tin nhắn kia cứ như vậy đập vào mắt:

"Tần tiên sinh, hoa hồng trắng không đủ, bó hoa kia của Tống tiểu thư có thể trộn lẫn một ít hoa hồng cam cùng hoa hồng sâm panh không?"

"......"

Tôi ngơ ngác ngồi bất động, cho tới khi Tần Ngạn trở lại cầm điện thoại lên.

"May mà anh nhớ ra, bằng không cũng không biết trả tiền bằng cách nào."

Biểu cảm bất đắc dĩ không lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Nhưng sau khi về đến nhà không lâu, tôi liền nhận được một bó hoa hồng trắng rất lớn. Tần Ngạn nói, chính là để chúc mừng cho chứng rối loạn lưỡng cực của tôi đang có dấu hiệu hồi phục tốt.

Như vậy mọi thứ đều đã rõ ràng.

Hắn đặt hai bó hoa hồng trắng giống nhau như đúc, một bó cho tôi, một bó cho Tống Chân Vũ.

Mà Tống Chân Vũ là ai?

03.

Tôi nhìn điện thoại của Tần Ngạn, hắn đã ghi dấu vân tay của tôi từ lâu, bởi lẽ hắn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ đụng đến. Xem ra, hắn cũng giống như tôi, dành cho đối phương sự tín nhiệm hoàn toàn. Vậy nên, hắn không thèm che giấu hành vi của mình, đến lịch sử trò chuyện cũng lười xoá.

Tống Chân Vũ là thực tập sinh trong công ty của bọn họ. Tần Ngạn quen biết cô ta vào một năm trước. Bởi vì hắn là người tuyển cô ta vào. Cô ta giống như một chú chim nhỏ suốt ngày hót líu lo, có vấn đề gì cũng đều chạy đến hỏi Tần Ngạn với ngữ khí nhẹ nhàng lại hoạt bát. Một cô gái tràn đầy năng lượng tuổi đôi mươi.

"Tần tổ trưởng, hôm nay có thể chỉ dạy em không?"

"Tần tổ trưởng, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé, em có một vài vấn đề liên quan đến hạng mục cần anh chỉ dạy."

Sau đó dần biến thành:

"Tần Ngạn Tần Ngạn, đêm nay cùng đi hóng gió được không?"

"Bộ phim "Muốn gặp anh" được khởi chiếu rồi, anh hiểu ý của em mà phải không?"

Một năm này, Tần Ngạn mua cho tôi những món đồ khác nhau. Từ đồ có giá trị lớn nhất như máy tính, hay vật nhỏ như lá bùa bình an. Tôi có cái gì, Tống Chân Vũ cũng đều sẽ có một phần tương tự như thế. Bao gồm cả chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

Có một lần bọn họ cãi nhau. Tống Chân Vũ khóc lóc yêu cầu Tần Ngạn:

"Anh nhất định phải tìm một cái giống hệt cho em, em muốn mặt trên có khắc tên của hai chúng ta, bằng không em sẽ cảm thấy mình giống người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác."

"Anh đối với chị ta chỉ là trách nhiệm trong hôn nhân, chúng ta mới là tình yêu đích thực."

Tôi nhìn thời gian trong lịch sử trò chuyện, là hai tháng trước.

Vào một ngày mưa không ngớt, Tần Ngạn về đến nhà thì trời đã về khuya. Cả người đều bị mưa xối ướt đẫm, gương mặt lộ ra vẻ tiều tụy mỏi mệt. Trong lúc tôi loay hoay với bảng vẽ, hắn vừa vào cửa liền đi tới ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi rồi nói:

"Tĩnh Tĩnh, anh yêu em."

Khi đó tôi vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại đã rõ ràng. Hoá ra, hắn lái xe hết nửa thành phố dưới cơn mưa xối cả, ghé thăm hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Cuối cùng, tại một cửa tiệm ở khu vực hẻo lánh, hắn cũng tìm được chiếc nhẫn có kiểu dáng giống với chiếc nhẫn cưới của chúng tôi vào ba năm trước.

Đầu ngón tay tôi run rẩy tê dại lướt xuống dưới. Vào lịch sử trò chuyện mới nhất, chính là buổi sáng hôm nay.

"Em đã mua đồ ngủ mới bằng ren, muốn mặc cho anh xem, anh thực sự không tới sao?"

Một lát sau, bức ảnh chụp lộ liễu gửi tới.

Tần Ngạn trả lời vỏn vẹn hai chữ: "Chờ chút."

Tôi đột nhiên hiểu rõ, lý do vì sao tới khi chạng vạng Tần Ngạn mới trở về nhà, cũng hiểu vì sao vừa về đến nhà đã vội vã tắm rửa.

Kéo xuống phía dưới, là tin nhắn cô ta vừa mới gửi đến:

"Cho dù chị ta đã từng trải qua chuyện như vậy thì cũng không đáng để anh dùng cả đời bù đắp trên người chị ta phải không? Lại cũng không phải do anh gây ra."

"Lại nói, chút chuyện nhỏ này thôi mà chị ta cũng nhớ mãi không chịu thoát ra hay sao? Đúng là ra vẻ."

Một trận buồn nôn mãnh liệt dâng lên cổ họng, tôi nghiêng người vịn vào tường, nôn khan đến mức dạ dày cũng đau thắt.

04.

Thời điểm Tần Ngạn thay quần áo sạch sẽ bước ra ngoài, tôi đang ngồi trên bệ cửa sổ trầm mặc nhìn vào khoảng không bên ngoài. Phía chân trời bị hoàng hôn nuốt chửng, chỉ còn lại vài vệt sáng yếu ớt.

Tôi nhìn hắn xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay sau đó mỉm cười đi tới, trong lòng tức khắc cuồn cuộn giông bão.

“Anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi vợ.”

Tôi đờ đẫn nhìn hắn: “Tống Chân Vũ là ai?”

Bước chân của Tần Ngạn lập tức khựng lại. Hắn đã tới gần trước mặt tôi, hiện tại khoảng cách chỉ còn một bước nữa, lại cảm giác như có cả vực sâu cách trở.

“Trên nhẫn kết hôn của anh có khắc tên viết tắt của cô ta.”

Tần Ngạn nhìn tôi, sau một lúc thì nhún vai:

“Được rồi, kỳ thực lần trước làm mất nhẫn, lại sợ em tức giận nên đành mua một cái khác. Có lẽ do nhầm lần nên đã khắc sai tên rồi.”

Một lời bào chữa vụng về, chỉ là tìm đại cho có. Hẳn là hắn đang muốn nói, tôi đã cho cô một lý do rồi, hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.

Tôi há miệng th ở dốc, còn chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi xuống.

“Tuỳ tiện lấy một cái cớ như vậy, anh xem tôi là đứa trẻ lên ba sao?”

“Tĩnh Tĩnh, đừng náo loạn nữa.”

Tần Ngạn có chút bực bội nới cà vạt.

“Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, không cần vì lý do vô căn cứ này mà cãi nhau với anh có được không?”

Tần Ngạn nói không sai, hắn chính là thuốc đặc trị của tôi. Bởi hắn đã ở bên tôi, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian đen tối không hề thấy ánh sáng mặt trời. Sau khi anh họ dẫn theo bạn cùng lớp x.âm h.ại tôi, bệnh tim của mẹ tôi tái phát, mọi nỗ lực chữa trị đều không có hiệu quả, bà cứ thế nằm hôn mê trong bệnh viện rồi ra đi vào mùa đông năm ấy.

Khi tôi gặp rắc rối với cơn ác mộng rối loạn lưỡng cực, suy sụp không biết bao nhiêu lần và muốn t.ự t.ử, vẫn luôn là Tần Ngạn ở bên cạnh cùng tôi vượt qua.

Từ năm mười sáu tuổi cho đến năm hai mươi lăm tuổi, suốt chín năm trời, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng Tần Ngạn phản bội mình.

Từng cơn đau bén nhọn thấu vào tim, cảm xúc điên cuồng dường như trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ lý trí. Khi kịp phản ứng lại thì tôi đã nhảy từ bệ cửa sổ xuống, đi đến trước mặt Tần Ngạn, dùng toàn lực quăng cho hắn một cái tát.

"Anh vừa mới ngủ cùng cô ta, trên người còn chưa rửa sạch ô uế đã chạy về làm kỷ niệm ba năm ngày cưới."

"Anh đem điều khiến tôi thống khổ nhất nói cho cô ta biết, để cô ta dùng giọng điệu như thế này châm chọc tôi…"

"Tần Ngạn, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?"

Câu cuối cùng thốt ra, cũng là lúc tôi không kìm nén nổi mà bật khóc. Cái tát kia tôi đã dùng toàn lực khiến mặt Tần Ngạn bị đánh đến lệch sang một bên. Hắn dùng đầu lưỡi chạm chạm vào má mình, quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.

Đôi mắt của hắn phản chiếu rõ ràng bộ dạng hiện tại của tôi. Tóc tai hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt toàn vệt nước mắt, trông giống hệt bông hoa úa tàn. Cùng với bức ảnh ngây thơ lại quyến rũ của Tống Chân Vũ, quả thực tôi và cô ta khác xa một trời một vực.

"Chu Tĩnh, anh đã cho em bậc thang để đi xuống, là tự em không muốn xuống."

Tôi bỗng nhiên khóc lớn, thanh âm mang theo vô vàn sợ hãi, loạng choạng vọt tới bên bàn trà muốn lấy thuốc uống. Nhưng lại nghe thấy tiếng vang nặng nề đập xuống nền đất khi tôi trượt ngã. Bộ dạng xấu xí khó coi. Tôi bụm mặt, khóc đến cả người run rẩy.

"Thật c.on m.ẹ n.ó không có ngày nào là yên ổn."

Tần Ngạn bực bội đóng sầm cửa.

"Ồn muốn ch.ết, có cái gì để mà khóc? Lúc trước bị x.âm h.ại em cũng khóc lóc khó nghe như vậy à?"

05.

Dường như tôi nghe thấy tiếng nổ không kiểm soát được từ trái tim mình. Sau tiếng nổ, khói thuốc súng tràn ngập trong không khí, máu thịt vụn vỡ từng mảnh. Cuối cùng tôi với lấy lọ thuốc, ném một vốc vào miệng. Thuốc tác dụng nhanh chóng khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Trong giấc mơ, dường như tôi đã quay lại thời điểm chín năm về trước.

Vào năm cấp hai, bởi vì mẹ tôi phải tới bệnh viện tuyến trên để phẫu thuật nên tôi đã phải chuyển đến trường của Tần Ngạn. Vừa vặn chung lớp, chung bàn với hắn. Mẹ của Tần Ngạn lại công tác tại bệnh viện, mỗi khi tan học hắn đều chạy tới bệnh viện nên tôi và hắn gặp nhau khá nhiều lần.

Năm ấy tôi mười sáu tuổi, sống trong gia đình nghèo đơn thân, mẹ đau ốm bệnh tật, tôi buộc phải nép mình sống cậy nhờ nhà người thân. Hết thảy những điều này khiến tôi tự ti và trở nên trầm mặc.

Tần Ngạn thì khác, hắn là nhân vật phong vân trong trường không ai là không biết đến. Hắn sẽ đứng dưới cờ nhắc nhở mọi người không nên chơi game trong giờ học, cũng là người dễ dàng giành vị trí đứng đầu trong các kỳ thi. Một người như vậy, ấy thế mà lại thổ lộ cùng tôi.

"Tôi thường xuyên thấy cậu đến bệnh viện đút cơm, rót nước cho mẹ, còn thấy cậu nằm dài trên ghế ngoài hành lang làm bài tập."

Tần Ngạn cười nói:

"Còn có, đôi mắt cậu rất đẹp."

Hắn đưa tôi hòa nhập cùng mọi người trong lớp, giúp tôi kết bạn được với rất nhiều người. Ca phẫu thuật tim của mẹ tôi cũng rất thành công. Dường như mọi thứ từng chút một dần trở nên tốt đẹp hơn.

Nhưng cuộc đời giống như một bộ phim, không thể biết khi nào cốt truyện sẽ đột nhiên chuyển biến bất ngờ.

Ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi vừa vặn rơi vào thứ bảy. Tần Ngạn đã sớm dự định sẽ lái xe chở tôi đến vùng ven biển hóng gió.

Tôi mặc lên chiếc váy quý giá nhất của mình, môi cũng tô thêm một chút son.

Không ngờ tới, khi vừa bước ra khỏi cửa lại gặp phải anh họ cùng bạn học say khướt của anh ta.

"Đứng lại, Tĩnh Tĩnh trang điểm xinh đẹp như vậy, là muốn đi chơi ở đâu thế?"

Anh ta dùng thanh âm đã mang theo men say cười nói, một tay kéo tay tôi lại.

"Để anh nhìn xem, em ph.át d.ục đến mức nào rồi…"

Từ trước tới nay, ánh mắt anh ta nhìn tôi luôn thâm trầm u ám. Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không nghĩ tới anh ta lại liều lĩnh đến mức này.

Ngày đó Tần Ngạn không chờ được tôi. Thời điểm cậu mợ về tới nhà, mọi chuyện đã kết thúc. Bọn họ quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng báo án.

"Đó là anh họ của cháu, đang học tại trường đại học danh tiếng, tiền đồ rộng mở."

"Chi phí phẫu thuật của mẹ cháu, vẫn là dựa vào tiền của gia đình chúng ta…"

Quần áo cọ xát vào vết thương khiến tôi đau đớn kịch liệt. Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ, cảm giác thanh âm bên tai được truyền đến từ một nơi rất xa. Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể phân biệt được bản thân đã nghe thấy điều gì.

Tần Ngạn mười bảy tuổi đã nói:

"Có phải cậu chưa từng nhìn thấy biển phải không? Tôi dẫn cậu đi ngắm bình minh trên bờ biển nhé."

Sau này Tần Ngạn biết được chuyện này. Với sự ủng hộ của hắn, tôi quyết định báo cảnh sát. Khi cảnh sát đưa anh họ tôi đi, mợ nhìn tôi với ánh mắt căm ghét lẫn thù địch. Sau đó, bà ấy dặm mắm thêm muối vào sự việc và nói với mẹ tôi, người vừa mới phẫu thuật chưa được bao lâu.

06.

Mẹ tôi không thể gắng gượng qua mùa đông năm đó.

Anh họ và bạn học của anh ta bị kết án mười hai năm kể từ thời gian thi hành án.

Mà tôi bắt đầu phải vật lộn với từng cơn ác mộng triền miên mỗi đêm. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại, bóng tối và cái lạnh thấu xương sẽ nuốt chửng lấy tôi.

Sau khi Tần Ngạn phát hiện ra những vết thương chằng chịt hai tay do tôi tự mình tạo ra, lúc ấy tôi mới ý thức được, bản thân tôi đã bị bệnh rồi.

Hắn đưa tôi đến gặp bác sĩ, lấy thuốc, hắn cũng sẽ ôm lấy tôi mỗi khi tôi mất khống chế và nói rằng vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh tôi. Tôi thất bại trong kỳ thi Đại học, hắn ở bên cạnh giúp đỡ tôi học lại một năm. Hắn biết tất cả những ký ức đau thương mà bản thân tôi luôn né tránh, biết đâu là điểm yếu có thể u.y h.iếp tôi.

Đương nhiên tôi cũng biết, dao nhỏ c.ứa vào da thịt sẽ càng đau…

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, xung quanh thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tựa như cả thế giới đều không chút mây mù. Trong một khoảnh khắc, tôi gần như đã nghĩ, chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Thẳng đến khi Tần Ngạn mở cửa bước vào, đứng ở bên giường nhìn tôi.

"Nửa đêm em bị sốt nên anh đưa em đến bệnh viện truyền nước."

Tôi đã quá quen thuộc với hắn. Đến nỗi khi ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, tôi liền nhận ra đó không phải là một giấc mơ. Tần Ngạn, người đã ở bên tôi chín năm và cùng tôi vượt qua những thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, thực sự đã lừa dối tôi. Ngay trong lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, hắn lo lắng đến bên cạnh tình nhân của hắn trước rồi mới trở về nói lời chúc mừng với tôi.

Ký ức như đoạn phim quay chậm chiếu thẳng vào trí não, cơn đau dữ dội do ngã xuống đất đêm qua cũng quay trở lại cơ thể tôi.

"... Tần Ngạn."

Tôi ngơ ngác hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"

"Tĩnh Tĩnh, chuyến công tác này anh đã bị khách hàng làm khó dễ, tâm tình không được tốt, nên tối qua mới tức giận với em."

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang để ngoài chăn của tôi.

“Về sau anh sẽ không bao giờ nói những lời tổn thương em như vậy nữa, tha thứ cho anh được không?”

“.....”

Tôi nhắm mắt lại. Vô số cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu tôi như một thước phim rời rạc.

“Tần Ngạn, chúng ta ly hôn đi.”

Lực nắm ở cổ tay đột ngột tăng lên. Sau một hồi im lặng, hắn mở miệng:

“Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ tách khỏi cô ấy.”

“Tần Ngạn, anh đừng giả ngu.”

Tôi gần như dùng hết sức lực mới giằng tay mình ra khỏi hắn.

“Anh cùng cô ta có rời xa nhau hay không, điều này quan trọng sao?”

“Vậy em còn muốn anh phải làm sao?”

Giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra không kiên nhẫn cùng nôn nóng.

“Chu Tĩnh, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi. Em không thể cứ mãi là cô bé mười bảy tuổi, luôn trông cậy anh sẽ đem tương lai và tiền đồ của chính mình đến cứu vớt em được.”

Giống như có một con dao sắc bén cứa vào trái tim, một màu đỏ như máu gần như hiện lên trước mắt, toàn thân tôi kịch liệt run rẩy.

“Thì ra, anh vẫn luôn suy nghĩ như vậy…”

Trong mắt Tần Ngạn hiện lên một tia ảo não.

“Anh không có ý đó…”

“Anh đương nhiên là có ý đó.”

Một giọng nữ xa lạ vang lên, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trang điểm tinh xảo xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ta hướng về phía tôi tươi cười, trong mắt tràn ngập vẻ thương hại lẫn dương dương tự đắc.

"Tại sao anh không nói cho chị ta biết, Tần Ngạn, anh thật sự để cho một bệnh nhân tâm thần làm chậm trễ cả một đời hay sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


07.

Là Tống Chân Vũ.

Tần Ngạn đột nhiên quay đầu:

“Làm sao cô lại tìm được đến đây?”

Tống Chân Vũ cười, quơ quơ điện thoại di động trong tay.

“Ở trong di động của anh có cài đặt hệ thống định vị. Sáng nay anh vô duyên vô cớ tức giận với em, đương nhiên em phải tới xem một chút rồi.”

“Chị Chu Tĩnh, mặc kệ chị có bệnh thật hay là bệnh giả, cố ra vẻ đáng thương cũng không giữ được đàn ông đâu.”

Cô ta đi tới bên mép giường, từ trên cao nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chị à, rốt cuộc chị có hiểu hay không, loại người giống như chị, ở bên cạnh ai cũng đều liên lụy người đó.”

“Tôi đã từng nghiên cứu qua tâm lý học. Tôi biết những người từng trải qua chuyện giống như chị sẽ rất nhạy cảm với những chuyện đó."

Tần Ngạn lạnh giọng, “Đủ rồi.”

Tống Chân Vũ tựa hồ như không nghe thấy:

“Chị ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng bình thường cũng không thể đáp ứng Tần Ngạn, vậy chị lấy tư cách gì dùng hôn nhân để trói buộc anh ấy?”

“Câm miệng!”

Tần Ngạn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ta, gần như lôi kéo cô ta ra khỏi phòng bệnh.

Vào giây tiếp theo hắn đóng cửa và quay đầu lại. Tôi chộp lấy chiếc ly thuỷ tinh trên đầu giường, dùng hết sức đập vào người hắn. Hắn không hề né tránh, tuỳ ý để cho chiếc ly thủy tinh đập vào trán sau đó rơi xuống vỡ nát, máu từng giọt theo đó nhỏ xuống.

“Xin lỗi em, Tĩnh Tĩnh…”

Tần Ngạn nhìn tôi, đôi môi đã có chút run rẩy.

“Anh không biết cô ta sẽ tìm tới đây, còn nói ra những lời như vậy, anh không phải…”

“Tần Ngạn, cầu xin anh, mang theo bạn gái anh đi xa một chút, buông tha cho tôi đi.”

Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy, tôi liều mạng cắn ngón tay mình một cách tuyệt vọng, bất tri bất giác ngày càng dùng sức, cho tới khi đầu ngón tay truyền đến từng cơn đau buốt, đầu lưỡi thấm đẫm vị tanh ngọt. Cơn đau từ lâu đã mang đến cho tôi sự trấn an nhất định. Thế là tôi dùng răng xé rách miệng vết thương khiến m.áu chảy càng dữ dội hơn.

“Tĩnh Tĩnh, bây giờ anh sẽ đi, em đừng làm tổn thương bản thân.”

Tần Ngạn nôn nóng nhìn tôi, sự lo lắng và yêu thương trong ánh mắt tựa hồ không phải là giả. Nhưng khi hắn chạy khắp thành phố trong cơn mưa lớn để tìm chiếc nhẫn giống hệt cho Tống Chân Vũ, nhất định cũng phải có một trái tim chân thành giống như vậy.

08.

Trước khi rời đi, Tần Ngạn đã gọi bác sĩ tới giúp tôi xử lý vết thương.

Buổi chiều về đến nhà, hắn đang đứng trên ban công hút thuốc. Khói thuốc phả qua khiến tôi ho hai tiếng, hắn lập tức dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn tôi.

“... Vợ.”

“Đừng gọi tôi như vậy.”

Tôi đờ đẫn nhìn hắn.

“Tần Ngạn, chúng ta ly hôn.”

“Anh không đồng ý.”

Hắn lấy hộp thuốc ra rồi lại bực bội nhét trở lại. Gió ngoài cửa sổ thổi vào lạnh thấu xương, hắn bất chợt nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong nhà. Sau đó hắn nắm chặt bờ vai tôi, hơi cúi đầu xuống, nhìn tôi một cách nghiêm túc.

"Tĩnh Tĩnh, anh thẳng thắn thành khẩn nói với em."

"Đã nhiều năm như vậy, bệnh tình của em tái phát, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa em."

"Nhưng cảm xúc của em lúc nào cũng suy sụp, anh cũng rất mệt mỏi. Anh tìm một nơi để giải quyết nhu cầu mới có thể tiếp tục yêu em được mà?"

Cho nên, Tống Chân Vũ là nơi hắn tìm để giải quyết nhu cầu, đó chính là ôn nhu hương của hắn. Thật nực cười, cũng thật vớ vẩn.

“Chúng ta ly hôn, anh sẽ không bao giờ phải chịu cảnh liên luỵ nữa, không phải sao?”

Tần Ngạn trầm mặt, lặp lại một lần nữa:

“Anh không đồng ý ly hôn.”

Tôi gian nan kéo khoé môi, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Anh có tư cách gì mà không đồng ý hả Tần Ngạn? Anh là người ngoại tình, là người lừa dối tôi trước. Anh mang theo mùi hương của Tống Chân Vũ về nhà rồi ôm lấy tôi, cùng tôi tổ chức lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới, anh có thấy bẩn hay không hả?”

“Em có tư cách nói anh bẩn sao?”

Sau khi buột miệng thốt ra những lời này, gần như giây tiếp theo trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hối hận. “Ý anh không phải như vậy.”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Câu nói kia được chia tách ra trong đầu tôi và một lần nữa được sắp xếp lại từng chữ một, lộ ra sự thật khó có thể che giấu.

Kỳ thực cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn ghét bỏ tôi, ghét bỏ tôi đã trải qua chuyện như vậy. Dù sao thì đó cũng không phải lỗi của tôi mà.

09.

Tần Ngạn dọn ra khỏi nhà. Bởi sau ngày hôm đó, khi nhìn thấy hắn, tôi sẽ mất kiểm soát cảm xúc đến mức tự làm hại chính mình, ngay cả khi dùng thuốc cũng không thể thuyên giảm.

Tôi lại bắt đầu mất ngủ suốt đêm. Ngay cả khi tôi trợn tròn mắt, ảo giác và ảo giác đều sẽ thay nhau đưa tôi trở về tuổi mười bảy.

Tôi mặc chiếc váy mình yêu thích nhất, nghĩ rằng sẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời có thể ngắm bình minh trên bãi biển cùng với người mình thích. Nhưng kết quả lại bị kéo xuống địa ngục. Tôi không còn có được niềm hạnh phúc giản đơn của người bình thường, tôi sẽ gục ngã khi ngửi thấy mùi cồn. Ngay cả người mà mình thích, cho rằng họ vẫn luôn là chỗ dựa nhưng tất cả chỉ là giả dối.

Tôi gửi cho Tần Ngạn rất nhiều tin nhắn WeChat, nội dung chỉ có hai chữ: Ly hôn. Nếu hắn không trả lời, tôi sẽ trực tiếp gọi. Sau đó, Tần Ngạn dứt khoát không nghe máy.

Tôi tưởng hắn cũng biết, rằng chúng tôi đã vĩnh viễn không có khả năng quay trở lại quá khứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vậy nên, hắn chỉ có thể trốn tránh.

Tôi đã thuê luật sư và chuẩn bị cho quá trình kiện tụng. Luật sư nói với tôi rằng nếu người đàn ông đó không hợp tác, quá trình này có thể mất nhiều thời gian hơn so với tưởng tượng.

Chiều hôm đó, tôi đến bệnh viện tái khám để lấy thuốc. Trên đường về nhà, bỗng nhiên có dãy số lạ gửi tin nhắn đến.

“Trong khoảng thời gian này, Tần Ngạn chuyển đến ở cùng tôi, chúng tôi cùng nhau nhận nuôi một chú chó nhỏ, còn vừa mới dắt nó đi dạo.”

“Anh ấy nói, đây mới là sinh hoạt mà một người bình thường nên có, chứ không phải bị vây hãm trong mớ cảm xúc muốn tự h.uỷ h.oại bản thân của chị, liên luỵ đến cả người khác.”

“Đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa, chị Chu Tĩnh à, khó coi quá đấy.”

“Chị như vậy đúng là rất có tâm cơ, nếu thực sự muốn ly hôn thì có cả trăm biện pháp để có thể đạt được mục đích, giống như lúc trước chị dùng đạo đức để ép buộc Tần Ngạn ở lại bên cạnh chị đó, không phải sao?”

Là Tống Chân Vũ.

Tôi lướt ngón tay trên màn hình, nhìn đến bức ảnh cuối cùng cô ta gửi. Một cặp nhẫn cưới hoàn toàn mới, hẳn là đã một lần nữa đi lựa chọn kiểu dáng. Có khắc tên cô ta và Tần Ngạn. Cô ta biết chính xác làm thế nào để k1ch thích tôi. Cảm xúc ngột ngạt trong lòng dâng lên như thủy triều dâng cao, tôi cắn môi, cố dùng nỗi đau để giải tỏa sự bồn chồn trong lòng. Không để ý đến tiếng bước chân đang tiến lại từ phía sau.

10.

Gần khu tôi sống có một tuyến tàu điện ngầm mới đang được xây dựng. Cả một đoạn đường dài đều là công trường được bao quanh bởi những tấm tôn.

Trong lúc tôi đang cất điện thoại vào túi, bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau vươn tới, dùng một lực rất lớn kéo tôi qua khe hở vào công trường.

"Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp.”

Dưới ánh trăng nhợt nhạt hiện ra một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trên mặt lộ rõ sự hung ác. Anh họ tôi, người đã từng ngồi tù vì tội c.ưỡng hi.ếp đã được giảm án và trở lại cuộc sống bình thường.

"Chờ đợi mày suốt một tuần, cuối cùng cũng gặp được rồi."

Anh ta ngồi xổm xuống, con dao gọt hoa quả trong tay vỗ lên trên mặt tôi.

"Sao hả? Những lúc như thế này sao không thấy tên bạn trai nhỏ bé đã khuyến khích mày báo án đi theo mày?"

"Mẹ mày cần chữa bệnh, phẫu thuật đều đến gia đình tao mượn tiền, tao ngủ với mày thì làm sao? Mày c.on m.ẹ n.ó lấy oán báo ân, tương lai của anh mày đều bị phá hủy trong tay mày."

Lưỡi dao hướng về phía cần cổ tôi mà đ è xuống, cắt ra một vệt, máu cứ thế chảy xuống.

"Anh trai đã phải trải qua cuộc sống như thế nào khi ở trong t.ù? Buổi tối hôm nay sẽ cho mày trải nghiệm thử một lần, như thế có được không?"

Ánh trăng như mặt hồ yên ả. Đất cát ở phía sau gồ lên khiến lưng nổi lên trận đau nhức. Tay tôi vẫn còn đút trong túi, đè nén run rẩy ấn vào. Phím tắt sẽ gọi lại cuộc gọi gần nhất. Cuộc điện thoại gần đây nhất của tôi là gọi cho Tần Ngạn vào buổi sáng sớm. Nhưng hắn không bắt máy.

Cầu xin anh. Cầu xin anh. Hãy cứu tôi lần này.

Nhưng âm thanh chỉ vang lên một tiếng rồi tắt hẳn. Cuộc gọi bị ngắt.

Âm thanh rõ ràng của chiếc thắt lưng được mở ra cứ thế dội thẳng vào đầu tôi.

Ánh trăng và gió đêm hôm nay vẫn hệt như ngày tôi mười bảy tuổi. Lạnh lẽo và u tối triền miên kéo dài. Mãi mãi không có điểm cuối.

11.

Khi còn rất nhỏ, tôi đã có một cuốn "Truyện cổ Andersen". Tôi đọc nó rất nhiều lần. Câu chuyện mà tôi thích nhất là "Nàng tiên cá ”.

Nàng tiên cá liều lĩnh đánh đổi giọng hát và chiếc đuôi của mình để theo đuổi tình yêu vốn dĩ không tồn tại, để rồi kết cục cuối cùng bị biến thành bọt biển.

Khi đọc đến cái kết, tôi đã rơi nước mắt. Lúc ấy mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Thật ra đây không phải là cái kết thật sự của Nàng tiên cá.”

“Cái kết thật sự là Nàng tiên cá nhận ra rằng mình không nên đặt hết hy vọng vào hoàng tử. Nàng trở lại biển rộng và lại lần nữa có được chiếc đuôi cá."

"Bởi vì mẹ của Nàng tiên cá nói rằng, nàng công chúa của bà ấy sẽ được cứu rỗi, nhất định sẽ hạnh phúc thôi."

Sau đó, mợ đã nói với mẹ tôi tất cả mọi chuyện kh.ốn n.ạn đã xảy ra với tôi. Qua nhiều lần cứu chữa, cuối cùng mẹ tôi vẫn không qua khỏi mùa đông năm ấy.

Lần cuối cùng ở bên cạnh, mẹ vẫn luôn nắm lấy tay tôi, nói:

"Đó không phải lỗi của con, Tĩnh Tĩnh à. Đừng để chuyện này hủy hoại con."

"Mẹ đã không bảo vệ con thật tốt."

"Đừng sợ, con đừng cảm thấy sợ hãi… Trở lại biển rộng, một lần nữa con sẽ có lại chiếc đuôi cá của mình."

12.

Quần áo trên người tôi đã bị xé rách thành từng mảnh. Bên ngoài hàng rào sắt, một chiếc xe tải lớn ầm ầm chạy qua. Khi tiếng động lớn dần dần lắng xuống, tôi há miệng th ở dốc, trong tiếng khóc nức nở kêu lớn:

"...Mẹ ơi."

Lúc nghe thấy âm thanh này, hung thủ trước mặt dừng động tác lại trong chốc lát.

Tôi dùng sức nắm chặt con dao rọc giấy trong túi, hung hăng giơ lên ch.ém vào cổ tay anh ta.

Đó là h.ung kh.í tôi sử dụng để giải tỏa cảm xúc của mình trong mấy ngày nay. Hóa ra việc tự hủy hoại bản thân và tự cứu lấy mình cùng tồn tại trong suy nghĩ của một người.

M.áu bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí có vài giọt bắn vào mắt khiến tôi đau nhức.

Một tiếng leng keng vang lên, con dao gọt hoa quả trong tay anh ta rơi xuống đất. Anh ta đau đớn thả lỏng lực ở tay thì bị tôi dùng hết sức đá văng ra.

Sau khi bò dậy, tôi cũng không sửa sang lại quần áo đã lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Tiếng gió gào thét bên tai, ánh trăng ngày càng sáng, di động trong túi khẽ rung lên. Có lẽ Tần Ngạn cảm thấy có điều không ổn nên đã gọi lại.

Suy cho cùng, trong khoảng thời gian này dù có yêu cầu hắn giải quyết các thủ tục liên quan đến ly hôn thì tôi cũng chỉ liên lạc với hắn vào ban ngày. Nhưng dù sao cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Đáy lòng cuồn cuộn dâng lên cảm xúc rồi lại lan ra như bọt biển biến mất không dấu vết. Cách đó không xa có hai người qua đường dừng lại sửng sốt nhìn vết máu trên má, trên cổ và tay tôi.

"...Giúp tôi, giúp tôi gọi cảnh sát, gọi cấp cứu."

Khoảnh khắc tiếng còi xe cứu thương vang lên bên cạnh, tầm nhìn của tôi tối sầm, lâm vào hôn mê.

Khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện. Vết c.ắt trên cổ và những vết thương chằng chịt trên cơ thể tôi đều đã được tiêm thuốc và băng bó cẩn thận.

Giây đầu tiên mở mắt ra, tôi nhìn thấy Tần Ngạn với đôi mắt đỏ hoe đang đứng bên giường bệnh.

"Tĩnh Tĩnh, anh xin lỗi, anh xin lỗi."

Khi hai ánh mắt chạm nhau, hắn hoảng loạn nói lời xin lỗi, nói rằng hắn không trả lời điện thoại của tôi vì nghĩ tôi lại gọi cho hắn để đề nghị ly hôn. Hắn nói hắn không ngờ rằng, việc đầu tiên anh họ tôi làm sau khi ra t.ù lại là theo dõi tôi.

"Anh thực sự không muốn rời xa em, Tĩnh Tĩnh, anh yêu em."

Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của phòng bệnh chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi lộ ra không sót thứ gì. Tôi nghiêm túc đánh giá Tần Ngạn tựa như lần đầu gặp gỡ. “Tống Chân Vũ đâu?”

“Chắc anh không biết, trước khi tôi gặp tai nạn, Tống Chân Vũ đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nói cho tôi biết khoảng thời gian này anh và cô ta đã sống cuộc sống như thế nào.”

"Tôi và anh còn chưa ly hôn, anh đã gấp đến mức không thể chờ đợi được mà mua nhẫn cầu hôn cô ta, chuyển đến sống cùng cô ta."

"Làm sao tôi có thể tin tưởng vào cái gọi là tình yêu của anh dành cho tôi đây?"

Sắc mặt Tần Ngạn lập tức tái nhợt. Nhưng hắn chưa kịp nói điều gì thì y tá đã mở cửa bước vào.

Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy rất nhanh đã gọi cảnh sát đến. Bọn họ nói với tôi, anh họ đã bị bắt.

Một dao kia của tôi đ.âm xuống không thể né tránh, miệng vết thương rất sâu khiến tay phải của anh ta tàn tật, mặt khác anh ta vẫn phải đối diện với cảnh ngục t.ù tai ương.

“Bởi vì vật liệu xây dựng luôn để lại trên công trường nên hai ngày trước các công nhân đã lắp đặt camera giám sát đơn giản. Vừa vặn có thể ghi lại hành vi trả thù của anh ta đối với cô. Cho nên, cô phản kích được xem là phòng thủ chính đáng, không cần sợ hãi."

"Hãy yên tâm, vừa mới ra t.ù anh ta đã coi thường luật pháp quốc gia như vậy, mức án lần này sẽ tăng gấp đôi.”

Cô cảnh sát trẻ nhẹ nhàng an ủi, đưa tay ra vén góc chăn thay tôi.

"Nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


13.

Đêm đó, tôi nằm trên giường bệnh suốt đêm không ngủ. Ánh trăng chiếu rọi lên bóng cây đầu vách tường khẽ đung đưa, dường như đang đưa tôi quay trở về ba năm trước.

Lúc đó chúng tôi vừa tốt nghiệp không lâu. Tần Ngạn được nhận vào một công ty lớn, tiền đồ vô hạn, mà tôi thì mỗi ngày đều ở nhà ôm máy tính bảng hết viết lại vẽ. Khi đó, bạn học ít nhiều cũng đều bàn luận, cho rằng tôi đang liên lụy đến Tần Ngạn.

Tần Ngạn không để bụng. Thậm chí còn cầu hôn tôi để tôi cảm thấy an tâm. Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, chúng tôi tổ chức đám cưới đơn giản nhất. Không có khách khứa, cũng không có váy cưới.

Tần Ngạn dùng số tiền tiết kiệm không nhiều lắm mua một đôi nhẫn cưới. Một chiếc nhẫn bạch kim xinh đẹp, bên trên khảm một hàng những viên kim cương nhỏ, mặt trong có khắc tên viết tắt của tôi và Tần Ngạn.

“Lần trước em đã thử nó khi chúng ta đi mua sắm, anh cảm thấy em thích nó.”

Tần Ngạn ôm tôi vào lòng, cười cười hôn lên trán tôi:

“Chỉ là viên kim cương hơi nhỏ, sau này lại đổi cho em viên lớn hơn có được không?"

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon gọn rắn chắc của hắn, nhỏ giọng nói:

“Không cần đâu.”

Lúc đó tôi cảm thấy chỉ cần đối tượng kết hôn là Tần Ngạn, có nhẫn hay không cũng không quan trọng. Bởi vì hắn là duy nhất đối với tôi. Kỳ thực tôi vẫn luôn sợ hãi, sợ Tần Ngạn sẽ giống như mọi người, cho rằng tôi sẽ liên lụy đến hắn. Thế nên vào thời điểm hắn đi làm, tôi ở nhà ôm máy tính, liều mạng mà viết.

Khi bệnh tình của tôi tái phát, những nguồn cảm hứng đặc biệt táo bạo sẽ hiện lên từ những cảm xúc rải rác trong tâm trí. Mặc dù tôi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt u ám, nhưng tôi đã viết được nhiều câu chuyện hay và thậm chí còn bán được một số bản quyền nhỏ.

Toàn bộ số tiền tôi kiếm được hầu hết đều giao cho Tần Ngạn xử lý. Tần Ngạn đã nhiều lần khuyên tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng gắng gượng mệt mỏi như vậy.

Hắn nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ em là gánh nặng của anh, Tĩnh Tĩnh, chúng ta là người yêu, là vợ chồng, chúng ta là một thể.”

“Tĩnh Tĩnh, anh muốn đưa em đến nơi tươi sáng, đừng buông tay được không em?"

Vậy mà, người buông tay trước lại là hắn. Một khắc xoay người đã vội nắm lấy bàn tay khác.

Gió lùa qua khe cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc khẽ đung đưa. Tôi rũ hàng mi vội che lại những giọt nước mắt chợt rơi xuống. Ngay từ đầu có lẽ khi mới đến gần tôi, hắn đã mang theo sự chân thành của chàng trai trẻ thời niên thiếu. Khi đó tình yêu và sự cứu rỗi là thật. Hiện tại thay lòng đổi dạ cũng là thật.

14.

Vài ngày sau, tôi được xuất viện. Tần Ngạn không còn đường trốn tránh đành phải ngồi xuống bàn bạc chuyện ly hôn với tôi. Luật sư mở bản hợp đồng ra, đọc kỹ các điều khoản và trao đổi với hắn những vấn đề liên quan đến việc phân chia tài sản.

"Trong tài sản chung của vợ chồng, có 65% tài sản sẽ thuộc về đương sự của tôi là Chu Tĩnh, anh Tần với tư cách là bên phạm sai lầm trong hôn nhân, về lý thì nên nhượng bộ trong việc phân chia tài sản."

Tôi thờ ơ nhìn Tần Ngạn:

"Nếu anh có ý kiến gì thì hãy mau chóng đề xuất.”

Lúc trước, tôi dường như giống hệt thân cây leo cố gắng bám trụ vào hắn để sinh trưởng. Từ trước tới nay, khi đứng trước ranh giới sinh tử, chúng tôi luôn tìm được sự cứu rỗi, cảm thông. Chạy thoát khỏi vách đá cheo leo hiểm trở, ở phía trước là tình yêu êm đềm đến vô tận.

Dùng ngữ khí để bàn luận việc công giống như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên.

Lột bỏ đi bề ngoài giả tạo của hôn nhân, cũng chỉ còn lại nhân tính tr@n trụi đến thế.

Vậy nên sắc mặt Tần Ngạn mỗi lúc một tái nhợt, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn.

“... Tĩnh Tĩnh, anh không muốn ly hôn.”

“Tại sao?”

Ánh mắt hắn sâu thắm đối diện tôi.

“Chúng ta đã bên nhau chín năm.”

Chín năm. Thế mà hắn vẫn còn nhớ rõ, là chín năm. Tôi không khỏi nở nụ cười, cười đến mức nước mắt rơi đầy mặt.

“Vậy thì thế nào? Chúng ta ở bên nhau chín năm, kết hôn ba năm, sau đó anh mua cùng một loại nhẫn cưới, khắc tên người khác và đeo nó ở trước mặt tôi. Là anh muốn khiêu khích tôi sao? Trong mắt anh tôi vẫn luôn ngu xuẩn, đần độn như vậy, cho nên anh mới chắc chắn rằng tôi vĩnh viễn không thể phát hiện ra bí mật của anh phải không?”

Tần Ngạn không lập tức lên tiếng, hắn dùng sức ấn giữa hai đầu mày, đó chính là thói quen của hắn mỗi khi khó chịu bất an. Tôi chợt nhận ra rằng ngay cả vào thời điểm này, khi cuộc hôn nhân và tình yêu của chúng tôi cũng đã đi đến hồi kết thì tôi vẫn còn nhớ rõ ràng từng chi tiết liên quan đến Tần Ngạn. Đó là chín năm không thể tách rời.

Ngoại trừ vòng quay của sinh mệnh đã định sẵn việc học tập và công tác, còn lại cuộc sống sinh hoạt của tôi vỏn vẹn chỉ có một mình hắn.

Vào thời điểm chứng rối loạn lưỡng cực phát tác, tôi bắt buộc phải dùng thuốc, nó cũng khiến cảm xúc của tôi trở nên đình trệ. Nhận thức về thế giới bên ngoài trong trí nhớ của tôi không còn rõ ràng lắm, nhưng vẫn chừa lại khoảng trống để cất chứa một mình hắn.

"Tĩnh Tĩnh, rất nhiều lần vào thời điểm bệnh tình của em tái phát khiến anh thực sự mệt mỏi, lại sợ nếu bỏ mặc em, em sẽ không thể sống sót nổi nếu chỉ có một mình."

Thật lâu sau, Tần Ngạn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

"Anh cũng sẽ mệt mỏi, cũng cần người an ủi. Tống Chân Vũ… cô ấy và em không giống nhau. Cô ấy trẻ tuổi hoạt bát, táo bạo lại nhiệt tình. Khi ở cạnh cô ấy, anh có được bình yên trong chốc lát, cũng đạt được thống khoái.”

“Nhưng anh thề, khi đã làm hết thảy những điều này, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ rời xa em.”

Tôi nhìn hắn ở trước mặt tôi không chút dè dặt mà phân tích chính mình. Thẳng thắn phô bày cho tôi thấy những tâm tư hèn hạ ẩn giấu sâu trong con người hắn.

Giờ khắc này, Tần Ngạn trong ký ức của tôi mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, hướng về phía tôi tươi cười xán lạn, giờ đây đã hóa thành hình ảnh phản chiếu ngược trên mặt nước.

Khoảng cách giống như một giấc mơ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Tôi không nhìn thấy mặt trời mọc trên bãi biển, cũng không thể giữ lại chàng trai mười bảy tuổi của mình.

Tôi che mắt lại, vừa cười vừa rơi lệ:

“Quên đi, Tần Ngạn.”

“Đừng kiếm cớ nữa.”

“Nếu anh thực sự chán ngán cuộc sống như thế này, anh có thể nói cho tôi biết, trên đời này không ai chia xa mà sống không nổi, tôi cũng như vậy.”

“Rất đơn giản, anh cảm thấy luyến tiếc hình tượng của một đấng cứu tinh cao cả đã cứu rỗi linh hồn tôi, anh cảm thấy bản thân rất vinh quang, rất vĩ đại. Anh dốc sức duy trì hình tượng của bản thân, tới mức chính anh cũng lầm tưởng rằng anh đối với tôi rất thâm tình.”

"Nhưng không phải đâu Tần Ngạn, so với kẻ đơn thuần muốn chia cách người khác kia, anh còn hèn hạ ti tiện hơn rất nhiều.”

“Tôi và anh ở bên nhau nhiều năm như vậy. Tống Chân Vũ cũng là thật lòng yêu anh. Nhưng anh xem tôi là cái gì? Lại xem cô ta là cái gì?”

Niềm kiêu hãnh đáng tự hào bị mổ xẻ đến rách nát. Tần Ngạn chán nản nhìn tôi, đôi môi tái nhợt không một tia huyết sắc.

Thật lâu sau, hắn chua chát mở miệng, buông từng câu từng chữ:

"Được... Anh đồng ý ly hôn."

"Tĩnh Tĩnh, anh không muốn gì cả, tất cả đều để lại cho em."

15.

Một tháng sau, thủ tục ly hôn của tôi và Tần Ngạn đã hoàn tất. Hắn để lại toàn bộ tài sản chung cho tôi. Bao gồm cả tiền tiết kiệm, căn nhà chúng tôi cùng nhau mua, cả chiếc xe hắn đã từng đưa đón tôi không biết bao lần. Hắn chỉ mang theo một thứ duy nhất, đó là cặp nhẫn cưới có khắc tên chúng tôi.

Tôi đã ném nó vào thùng rác, nhưng Tần Ngạn lại nhào tới tìm kiếm và ôm nó trong tay như một báu vật.

Ngày hắn chuyển đồ đạc ra khỏi nhà tình cờ lại là đêm giao thừa. Tôi phủ một tấm chăn ngồi bên bệ cửa sổ, cứ thế ngây người nhìn vô số pháo hoa đang nở rộ.

Dường như suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại dường như cái gì cũng không nghĩ đến.

Bố mẹ đã ly hôn khi tôi còn rất nhỏ. Sức khoẻ của mẹ tôi không được tốt nên luôn phải đến bệnh viện. Nhưng ở bên cạnh mẹ lúc nào cũng chỉ có một mình tôi.

Phòng khám nhỏ với những cơn gió mát bất chợt thổi qua và mùi thuốc khử trùng thoang thoảng ở hành lang bệnh viện là những ký ức rõ ràng nhất trong thời thơ ấu.

Khi đó, niềm mong ước lớn nhất của mẹ đối với tôi chính là thân thể khỏe mạnh.

"Uống thuốc rất khổ, hy vọng Tĩnh Tĩnh của chúng ta có thể khoẻ mạnh bình an mà lớn."

Nhưng tôi cũng là kẻ vô dụng, đã trải qua mấy năm bệnh tật, không thể khoẻ mạnh như mẹ tôi đã từng mong ước.

Sau này, tôi đã không biết bao nhiêu lần hồi tưởng về buổi tối ác mộng đó. Có lẽ tôi không nên mặc váy, không nên tô son. Khi gặp anh họ đã say khướt ở trước cửa, có phải tôi nên trốn trong căn phòng nhỏ của mình hay không? Cả khi bị họ kéo vào phòng ngủ, tôi tự hỏi có phải mình nên giãy giụa điên cuồng kịch liệt hơn nữa hay không? Tiếng kêu cứu có phải nên lớn hơn nữa không? Hoặc sớm hơn một chút, khi cảm nhận được ánh mắt của anh họ luôn dừng ở trên người mình cho là dù cố ý hay vô tình. Lẽ ra tôi nên cảnh cáo anh ta hoặc là dứt khoát chuyển khỏi ngôi nhà đó. Hoặc là...

Nghĩ tới nghĩ lui, mỗi giây mỗi phút trong ngày hôm đó dường như đều được phóng đại đến vô tận và biến thành cơn ác mộng vây khốn tôi suốt một đời. Nhưng… thực ra, không phải lỗi do tôi mà, đúng không?

Tối hôm nay, tôi đã có một giấc mơ. Đó không phải quá khứ đau khổ đã được lặp đi lặp lại vô số lần. Đó là ngày xuân ấm áp, khi tôi và mẹ ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, xa xa phía chân trời chỉ có vài con diều sáo.

Mẹ tôi nói:

“Tĩnh Tĩnh, con đã thoát khỏi thống khổ và bước những bước đi mạnh mẽ đầu tiên.”

“Kế tiếp, chỉ cần con dũng cảm tiến về phía trước thôi.”

16.

Thời điểm vào xuân, Tống Chân Vũ tìm đến tôi với thái độ không mấy thân thiện.

Thực ra tôi không hề ngạc nhiên. Bởi khi in ra những tin nhắn và hình ảnh cô ta gửi đến cho tôi để gửi đến công ty của bọn họ, tôi đã đoán trước được kết cục sẽ như vậy.

Vào thời điểm công ty đang trong giai đoạn mấu chốt để có thể niêm yết trên sàn chứng khoán, sẽ không cho phép có bất kỳ sự xáo trộn nào từ dư luận. Tần Ngạn là thành viên cốt lõi của dự án, tạm thời không thể điều chuyển. Nhưng thứ râu ria như Tống Chân Vũ, không phải là rất dễ xử lý hay sao.

Hơn nữa, tôi còn gửi bản sao tương tự cho bố mẹ cô ta. Bố của Tống Chân Vũ bị cao huyết áp, tức giận đến mức phải nhập viện. Mẹ cô ta là giáo viên trung học, hiện tại câu chuyện đã được học sinh lan truyền tai nhau khiến mẹ cô ta bị đình chỉ dạy học.

“Chị muốn trả thù thì hướng vào tôi.”

Vành mắt cô ta đỏ hoe nhưng vẫn nhất mực ngẩng cao đầu,

“Đừng làm phiền bố mẹ tôi, họ già rồi, không chịu được đả kích.”

Tôi cười ôn hoà:

“Cô Tống, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng khiến cô tìm tới tôi, cô không cảm thấy là đang ra vẻ à?”

Cô ta trừng mắt với tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Tần Ngạn sẽ cùng tôi kết hôn. Chị mãi là kẻ bại trận dưới tay tôi, Chu Tĩnh.”

“Đáng tiếc, lúc ly hôn với tôi, vị hôn phu của cô đã không muốn rời khỏi nhà đấy.”

Giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh như cũ,

“Vậy nên cô Tống à, cô không thể nhận được hoa hồng hay những món quà tặng đó trong khoảng thời gian ngắn này đâu. Vẫn nên mau chóng tìm một công việc mới phụ giúp gia đình đi.”

“À, thiếu chút nữa thì quên, những công ty chính thức cũng sẽ kiểm tra lý lịch phải không, vậy thì nếu họ biết cô Tống từng bị sa thải vì tác phong bại hoại, đạo đức thấp kém, phá hoại gia đình người khác thì họ còn muốn tuyển cô không?"

“Biết đâu, ai đó có ý đồ khác với cô, có thể sẽ cho cô một cơ hội."

"Chu Tĩnh!”

Cô ta hét lên một tiếng rồi lao tới muốn đánh tôi, nhưng bàn tay đang giơ lên ​​của cô ta đã bị tôi chặn lại. Tôi trở tay giáng xuống một cái bạt tai.

"Tống Chân Vũ, người cô nên tìm là Tần Ngạn."

17.

Chiều hôm đó, khi ra đến cửa thì phát hiện Tần Ngạn đang đứng ở dưới lầu.

Tay hắn kẹp điếu thuốc, tựa người dưới ngọn đèn đường, nhìn tôi với vẻ ngơ ngác. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Tóc hắn đã hơi dài, người cũng đã gầy đi một vòng khiến gương mặt vốn đã lạnh lùng của hắn càng trở nên hung hiểm.

Hắn ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn tôi:

“Tĩnh Tĩnh.”

“Hai ngày trước, mẹ anh đột ngột gọi tới, bảo anh đưa em về nhà một chuyến.”

“Bà ấy nói, đã nhiều năm trôi qua như vậy, có nhiều bất mãn hơn nữa cũng nên bỏ qua. Hơn nữa, thời điểm mẹ em nằm viện, bà ấy cũng từng đến thăm, biết rõ em là đứa trẻ ngoan.”

À, tôi nhớ ra rồi. Lúc trước, Tần Ngạn vì muốn giúp tôi nên đã nhất quyết đòi học lại một năm. Mẹ hắn dù có cố gắng thế nào cũng không thuyết phục được. Trong cơn tức giận, bà nói muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với hắn.

Tần Ngạn dẫn theo tôi, dọn đến phòng trọ nhỏ gần ngay trường học.

Sau đó, ngoài học phí và chi phí sinh hoạt bình thường ra, bà không đưa thêm một phân tiền nào cho Tần Ngạn và từ chối liên lạc với hắn. Tần Ngạn cũng không chịu nhượng bộ.

Chúng tôi có thể đi đến ngày hôm nay, bất luận là tốt hay xấu, đều hoàn toàn xuất phát từ chính chúng tôi.

“Sau đó, anh một mình về nhà và kể cho mẹ nghe chuyện chúng ta đã ly hôn.”

“Bà mắng anh một trận rất lớn, nói rằng nếu lúc trước đã kiên định muốn ở bên em, muốn cứu rỗi em, vậy thì tại sao lại không thể kiên trì đến cùng.”

Giọng Tần Ngạn mang theo mơ hồ:

“Tĩnh Tĩnh, chuyện của đôi ta, vốn dĩ không nên đi đến bước này.”

Là không nên.

Nhưng lỗi là do ai? Tôi không để ý đến hắn, chỉ vứt rác rồi xoay người trở về nhà.

Sau khi trở về, không hiểu sao lại nghĩ đến mẹ của Tần Ngạn. Kỳ thực, bà là một người tốt. Ngay cả khi phải đối mặt với thái độ ngang bướng của Tần Ngạn mà không thể làm gì khác, bà cũng chưa từng gây khó dễ đối với tôi. Người duy nhất bà ấy cố gắng khuyên can là Tần Ngạn.

Buổi tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của mẹ Tần Ngạn. Trong giọng nói của bà ấy mơ hồ mang theo mệt mỏi và áy náy. Bà ấy xin lỗi tôi, nói rằng bà đã dạy dỗ Tần Ngạn không tốt. Tôi chậm rãi lắc đầu, sau đó mới ý thức được đối phương không nhìn thấy, lại nói:

“Không sao đâu dì.”

“Giữa cháu và Tần Ngạn, có lẽ cháu đã sai, cũng có lẽ anh ấy đã sai. Cho dù hậu quả có như thế nào cũng đều do chúng cháu gây ra, không liên quan gì đến người khác.”

"Dì đừng cảm thấy áy náy."

Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Tần Ngạn bắt đầu gửi tin nhắn và gọi điện cho tôi. Hắn nói rất nhiều, hầu như đều là chân thành cầu xin tôi cho hắn một cơ hội.

"Tĩnh Tĩnh, anh vẫn yêu em, anh muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa."

Lời như thế này cũng có thể nói ra hay sao? Hoang đường đến mức tôi không khỏi cười to thành tiếng.

"Tần Ngạn, anh có biết không, một lần bất tín vạn lần bất tin."

"Đối với đoạn tình cảm này của chúng ta, người ngoài sẽ cho rằng anh luôn là người trả giá, còn tôi chỉ là kẻ chiếm lợi. Nhưng trên đời này, thực sự không có ai có thể vị tha mà cho đi mãi mãi. Thực ra, anh biết rất rõ rằng tôi chỉ là một người bệnh, nhưng tình yêu tôi gửi gắm cho anh cũng không kém những gì anh đã dành cho tôi."

“Đã từng rất nhiều lần khi trở về đến nhà, anh oán giận cảnh khổ phải đi công tác, hay vào thời điểm bị lãnh đạo gây khó dễ, tôi không có khả nói những lời ngọt ngào dễ nghe, nhưng tôi vẫn luôn ôm anh thật chặt. Anh nói muốn từ chức, tôi nói không sao, tiền nhuận bút của tôi cũng có thể nuôi anh rồi.”

“Mối quan hệ giữa chúng ta bình đẳng. Không phải vì anh đã cứu tôi một lần thì về sau tôi sẽ mãi mãi ở dưới anh một bậc.”

“Tôi chân thành biết ơn cũng chân thành yêu chàng trai Tần Ngạn năm mười bảy tuổi. Cậu ấy nhiệt huyết, tươi sáng hệt ánh dương, một Tần Ngạn yêu tôi không chút kiêng dè. Không phải Tần Ngạn của tuổi hai mươi sáu, chỉ muốn bỏ ra một nửa nhiệt tình, lại vọng tưởng người khác giao ra toàn bộ chân tình.”

“Tần Ngạn, chúng ta đã vĩnh viễn, không thể quay trở lại.”

18.

Sau ngày hôm đó, Tần Ngạn liên lạc với tôi nữa.

Mà lần tiếp theo tôi biết được tin tức về hắn lại là ở trên bản tin.

Tống Chân Vũ mang thai nhưng bất luận thế nào Tần Ngạn cũng từ chối kết hôn. Trong lúc hai người tranh chấp, Tống Chân Vũ bị Tần Ngạn đẩy ngã xuống từ cầu thang.

Đứa bé không còn, cơ quan sinh sản cũng bị cắt bỏ khiến cô ta không thể có con được nữa.

Bác sĩ đưa ra báo cáo chấn thương cụ thế. Bố mẹ của Tống Chân Vũ làm đơn kiện Tần Ngạn, hắn rồi sẽ phải đối diện với cảnh ngục tù tai ương.

Tình yêu nồng nhiệt đã từng đầu đội cơn mưa, chạy khắp thành phố chỉ để tìm kiếm một chiếc nhẫn, cuối cùng cũng chỉ là giả dối. Sau khi xé nát nhân tính cũng chẳng còn gì ngoài sự thối nát khó coi.

Tôi mua một bó hoa hồng sâm panh, đi đến bệnh viện thăm Tống Chân Vũ.

Chiếc áo bệnh nhân tròng lên thân hình gầy gò ốm yếu như bông hoa tàn héo úa của Tống Chân Vũ. Cô ta nhìn tôi, đôi môi tái nhợt vì mất máu, ánh mắt thập phần vô hồn. Tôi đặt bó hoa lên đầu giường, nhìn Tống Chân Vũ một cách chăm chú rồi nói:

“Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, rồi sẽ qua đi.”

“Đừng lo lắng.”

Tống Chân Vũ nhìn tôi, trong đáy mắt hiện ra vô vàn cảm xúc. Có thể là hối hận, có thể là chán ghét, mà rõ ràng là căm hận. Nhưng tôi cũng lười để ý.

Trên đường về, mặt trời đã lặn về phía Tây. Tôi ngồi trong xe cúi đầu nhìn điện thoại. Một số độc giả đã gửi tin nhắn hỏi tôi tiếp theo sẽ viết thể loại truyện nào. Tôi rũ mắt, cong cong khoé môi:

"Cứu lấy chính mình."

"Người bò ra khỏi vực sâu cũng có thể đuổi kịp ban mai rực rỡ."

(HOÀN)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom