Cập nhật mới

Dịch Full Phán Quyết Của Thẩm Phán

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phán Quyết Của Thẩm Phán

Phán Quyết Của Thẩm Phán
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




PHÁN QUYẾT CỦA THẨM PHÁN - Phần 1

Tác giả: 别搞笑了

Dịch: Duyên Lê | Beta: Nhược Ảnh

*******

Cô gái chuyên bắt nạt tôi tự xưng là tác giả chuyên viết truyện thần bí nổi tiếng trên mạng.

Đám bạn học nhao nhao tâng bốc.

Tác giả thực sự là tôi đây chỉ thờ ơ quan sát mọi việc.

Cô ta không biết, vụ án g.i.ế.t người trong cuốn sách này là tôi tận mắt chứng kiến.

Hơn nữa, tên sát nhân ấy đang tìm tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

"Cửu Hòa đã cập nhật chương mới!"

Tin tức vừa truyền ra, học sinh trong lớp lập tức xúm lại.

"Vãi, chương lần này là vụ án giết người trong con hẻm vào một đêm mưa, thật k1ch thích quá đi."

"Không hổ danh là Cửu Hòa, cập nhật chương mới chưa tới mười phút mà đã có tới một vạn bình luận bên dưới rồi!"

"Cô ấy đã ngừng đăng gần một tuần, tất nhiên mọi người đều nóng lòng chờ đợi lắm rồi..."

Ai nấy cũng thảo luận về chương mới nhất của Cửu Hòa, một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng nhất trên mạng.

Trình Hàm ra vẻ thản nhiên nói ra một câu:

"Xong kỳ thi tháng này, có thời gian thì mình sẽ tranh thủ viết nhanh hơn."

Đám học sinh xung quanh sửng sốt, sau đó có người nhanh nhạy bắt lấy điểm chính:

"Cậu có ý gì? Trình Hàm, chẳng lẽ cậu là Cửu Hòa Đại Đại sao?"

Trình Hàm ngồi ở trên bàn, hếch cằm lên sơn móng tay, cô ta nghe thế thì chỉ giơ tay ra dấu im lặng: “Các cậu đừng có mà truyền tin khắp nơi, đây chỉ là sở thích cá nhân của mình thôi, mình không muốn người khác biết được danh tính của mình. Đối với mình, điều quan trọng nhất bây giờ là thi vào Thanh Hoa Bắc Đại."

Cả lớp bùng nổ ngay lập tức, mọi người ai ai cũng bàn tán xôn xao:

"Vãi, cậu cũng khiếp thật đấy Trình Hàm, đã con nhà giàu thì thôi đi, thế mà không những học hành giỏi giang, lại còn tài hoa như vậy nữa!"

"Cửu Hòa Đại Đại, cậu có thể ký tên cho mình không?"

"Trời ạ, mình có thể khoe khoang cả đời luôn đó!"

...

Nghe những lời này, tôi lặng lẽ cất điện thoại vào một góc rồi ngước lên nhìn Trình Hàm.

Chỉ với một cái liếc mắt này, tôi không biết mình đã chạm phải dây thần kinh nhạy cảm nào của cô ta.

Trình Hàm cầm cốc nước trên bàn ném thẳng vào đầu tôi.

"Chết tiệt, mày nhìn cái gì!"

Mắt tôi đột nhiên tối sầm đi, tôi sờ lên trán mình, vài giọt máu đã chảy xuống.

Mọi người trong lớp nhìn tôi, nhưng chẳng ai lên tiếng.

Như thường lệ, Trình Hàm vẫy tay với hai cô gái khác, họ ngầm hiểu rồi kéo tôi vào nhà vệ sinh.

Đầu tôi bị ấn xuống nước trong bồn rửa mặt, cho đến khi tôi sắp chết ngạt thì mới được kéo lên.

Trình Hám túm lấy tóc tôi, tôi cảm giác như da đầu mình bị xé toạt ra vậy.

Cô ta nhìn dáng vẻ thống khổ của tôi và cười nhạo: "Tụi bây nhìn mặt nó đi, có khác gì một con chó sắp chết hay không cơ chứ, cười chết mất thôi. Này con đ*, lần sau còn dám nhìn tao như vậy, tao sẽ móc mắt mày ra."

Sau khi nguôi giận, cô ta mới dẫn người rời đi.

Tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, bỗng nhiên điện thoại trong túi kêu một tiếng “ding”.

Tôi lấy ra xem, là một tin nhắn riêng —

"Mày đang ở trường chuyên Thanh Thành đúng không? Tao tìm được mày rồi, Cửu Hòa."

2.

Tôi thong thả đăng xuất khỏi tài khoản tác giả, sau đó dùng tài khoản ảo đăng một bài viết lên diễn đàn Nhất Trung, đính kèm cả ảnh của Trình Hàm và ghi thêm dòng chữ: [Cửu Hòa Đại Đại!! Ngoài đời thật sự vừa gầy vừa đẹp】

Trình Hàm không biết thật ra tôi mới là Cửu Hòa - người đã viết “Hồ sơ của thẩm phán".

Hơn nữa, cô ta cũng không biết rằng chương mới nhất của bộ truyện đó - vụ án giết người trong con hẻm vào một đêm mưa - là có thật, vì tôi chính là nhân chứng cho vụ án đó.

Mà tên sát nhân kia đã nhắm vào tôi rồi.

Việc Trình Hàm trắng trợn tuyên bố mình là tác giả ở trong lớp chắc chắn đã kéo cô ta vào vòng xoáy nguy hiểm.

Nhưng... chuyện đó liên quan gì đến tôi?

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy một vài người đang cười cười nói nói đi ra từ phòng bên cạnh, theo sau là một chàng trai với cơ thể lấm lem và đầu tóc ướt sũng.

Cậu ấy cúi đầu nên tôi không thấy rõ mặt, nhưng chẳng cần đoán cũng biết, cậu ấy cũng giống như tôi, đều là đối tượng bị bắt nạt trong ngôi trường cấp ba này.

Còn Trình Hàm và tên bắt nạt Từ Văn Hạo kia lại là những học sinh ưu tú của trường.

Cậu ta cũng thường xuyên xuất hiện trên một số tờ báo với hình ảnh của một thiên tài tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn.

Từ Văn Hạo nhìn tôi và nở nụ cười thật hèn hạ: "Này, Khương Hòa lớp 3."

Cậu ta nhìn lướt qua bộ quần áo xộc xệch của tôi rồi chợt tiến lại gần thì thầm:

"Tối nay gặp."

...

Tôi phát tởm mất thôi.

Chuông tan học vừa vang lên, tôi đang định chạy thì bị Trình Hàm túm lấy tóc: "Chạy làm gì? Đi, hôm nay tao dẫn mày đến chỗ này chơi vui lắm."

Tôi bị họ lôi ra cửa sau.

Từ Văn Hạo và những người khác đang đợi ở đó.

Một chiếc ô tô sang trọng từ từ tấp vào lề, Từ Văn Hạo lên xe trước, tôi còn chưa kịp kêu cứu thì họ đã bịt miệng tôi lại rồi lôi tôi lên xe.

"Chú Trần, đi thẳng tới quán bar ON."

Tôi như ngồi trên đống lửa.

Quán bar tên ON kia là thiên đường của những kẻ giàu có, tôi nghe nói chỉ cần đưa tiền là nơi đó sẽ cung cấp mọi thứ bạn cần.

Thấy còng tay và roi da trong mấy chiếc túi họ mang theo, lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi cố gắng nhảy ra khỏi xe vài lần, nhưng lần nào cũng bị bọn chúng bắt lại được.

Ngay khi Từ Văn Hạo bắt đầu động tay động chân với tôi thì đột nhiên chiếc xe lại thắng gấp.

Từ Văn Hạo ngồi không vững nên người nhào về phía trước.

"Mẹ kiếp! Ông lái xe kiểu quái gì vậy..."

Rồi cậu ta im bặt, giọng nói chợt run rẩy vì hoảng sợ: "Ông, ông, ông là ai? Ông không phải chú Trần!"

Qua kính chiếu hậu trong xe, tôi nhìn thấy một đôi mắt sắc lẹm hệt như rắn rết.

3.

Giây tiếp theo, đầu tôi trở nên nặng trĩu, rồi tôi từ từ lâm vào trạng thái hôn mê.

Đến khi tỉnh lại, trước mắt tôi chỉ là một màu trắng toát.

Đây là một căn phòng kín, tay chân của chúng tôi bị trói bằng xích sắt, chỉ có đầu là cử động được.

Từ Văn Hạo và tên đàn em Vương Hổ của cậu ta vừa tỉnh dậy đã bắt đầu chửi rủa:

"Tên nào! Rốt cuộc mày muốn làm cái quái gì vậy?"

Trình Hàm giả vờ bình tĩnh: "Ông muốn tiền hả? Chỉ cần không làm hại tôi thì bố tôi sẽ cho ông rất nhiều tiền."

Từ Văn Hạo cũng nói: "Đúng! Nhà tao rất giàu! Mày muốn bao nhiêu?"

Họ la hét ầm ĩ một lúc lâu nhưng chẳng có ai trả lời.

Tôi thu mình vào một góc, đầu óc trống rỗng.

Có phải kẻ giết người đã bắt cóc chúng tôi không?

Đám Trình Hàm rất giàu có, nói không chừng tên giết người sẽ thả chúng đi để lấy một số tiền lớn.

Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, tôi phải làm sao đây?

Tim tôi đập loạn xạ, chỉ biết trốn vào trong góc nhìn đám người Từ Văn Hạo đang dần nổi điên vì thương lượng không thành, nhưng cũng chẳng có ích gì.

Ba tiếng sau đó.

Cánh cửa được mở ra.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đeo mặt nạ, không rõ tuổi tác hay tướng mạo xuất hiện ở cửa, mọi người trong phòng đều kinh hãi trốn vào trong góc.

Bởi vì người đàn ông đang cầm trên tay một chiếc rìu đẫm máu.

Đáng ngạc nhiên là giọng nói của hắn ta lại rất cuốn hút:

"Cửu Hòa, tao tìm thấy mày rồi."

Tôi ngẩng phắt lên, quả nhiên là hắn ta!

Tối thứ sáu tuần trước trời đổ cơn mưa to, tôi đang đi trong con hẻm duy nhất dẫn về nhà thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đang kéo lê một xác người bước ra ngoài.

Tôi nhìn thấy hắn ta, và tất nhiên hắn ta cũng nhìn thấy tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã vội vã quay đầu chạy đi mất.

Có lẽ hắn ta cũng chỉ nhìn thấy bộ đồng phục học sinh của tôi mà thôi.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều sững sờ.

Từ Văn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, cậu ta kinh hãi nhìn Trình Hàm: "Cậu ấy! Cậu ấy là Cửu Hòa! Người ông đang tìm chính là cậu ấy!"

Trình Hàm lập tức chửi rủa cậu ta, trong lúc đó, người đàn ông kia kéo chiếc rìu bước tới càng lúc càng gần.

Hắn ta cúi xuống, mỉm cười nhìn cô ta:

"Đêm đó mày cũng thấy rồi nhỉ, hiện trường án mạng của tao..."

Cuối cùng Trình Hàm cũng vỡ òa khóc lớn:

"Không phải tôi! Tôi không phải là Cửu Hòa, thật sự không phải tôi mà!"

Vương Hổ và Từ Văn Hạo, mỗi người một câu thêm dầu vào lửa:

"Làm sao có thể, chính miệng cậu thừa nhận lúc ở trong lớp mà."

“Chiều hôm đó hầu như cả trường đều biết!”

"Có người mò được địa chỉ của Cửu Hòa, chính là ở trường học của chúng ta..."

...

Trình Hàm điên cuồng lắc đầu: "Mẹ kiếp, bọn mày chỉ muốn tao làm vật tế mà thôi! Thật sự không phải tôi! Khương Hòa... Khương Hòa! Lúc đó mày cũng có mặt ở đó, tao chỉ nói đùa thôi đúng không?"

Trình Hàm nhìn tôi như nhìn cọng rơm cứu mạng.

Nhưng chẳng có sự cầu xin nào trong ánh mắt cô ta cả, thay vào đó là sự đe dọa mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.

Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông u ám như rắn độc: "Nói cho tao biết, cô ta là ai?"

Tôi bình thản nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta:

"Cậu ấy là Cửu Hòa, chính cậu ấy đã thừa nhận điều đó."

4.

"A!!! Con khốn! Mày cố ý!"

Trình Hàm muốn xông lên, nhưng người đàn ông đã nắm lấy tóc cô ta, phớt lờ tiếng khóc thảm thiết mà kéo cô ta ra khỏi phòng.

Tiếng van xin từ từ biến mất, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Lần này, không còn ai lên tiếng nữa.

Từ Văn Hạo đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng không kìm được mà gào khóc gọi mẹ.

Tôi cũng sợ, nhưng khao khát trả thù mãnh liệt và niềm vui sướng khi trả thù thành công đã chiếm lấy tâm trí tôi.

Từ trước tới giờ chưa có khoảng khắc nào vui sướng hơn lúc này.

Chẳng biết qua bao lâu, Trình Hàm được kéo trở về.

Phần thân trên của cô ta ướt sũng như bị ai đó nhét vào một cái thùng nước lớn, người thì ỉu xìu hệt một con cá chết, cứ liên tục khạc nước xuống đất.

Ngày hôm sau, khi chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng thì người đàn ông kia lại xuất hiện, lần này hắn ta đưa Từ Văn Hạo đi.

Nghe tiếng hét càng lúc càng xa, lòng tôi dễ chịu hơn bao giờ hết.

Ngày thứ ba, đến lượt Vương Hổ.

Đến ngày thứ tư, cơn đói cồn cào và sự thiếu nước đã lấn át nỗi sợ hãi trong tôi, thậm chí tôi còn mong tên sát nhân kia xuất hiện sớm một chút.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Tôi đi theo sau người đàn ông mà đầu óc cứ quay mòng mòng vì thiếu nước ba ngày liền.

Thật ra tôi đã lên kế hoạch xong cả rồi.

Trước khi bị tên hung thủ này giết c.h.ế.t, ít nhất tôi sẽ kéo thêm một người chịu tội chung:

"Đừng g.i.ế.t tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết Trình Hàm chính là Cửu Hòa. Mấy ngày trước Trình Hàm kể với tôi rằng cậu ta đã nhìn thấy gì đó trên đường trở về nhà, thế nên cậu ta đã tận dụng việc ấy làm tư liệu để viết tiểu thuyết."

Người đàn ông đeo mặt nạ ung dung nhìn tôi, sau đó hắn ta vươn tay mở cửa của một gian phòng khác, tôi do dự trong chốc lát rồi lảo đảo đi theo sau.

Tôi vừa bước vào trong đã ngây cả người.

Đây là một căn phòng tràn đầy sức sống, có đồ dùng cho nhà bếp, có dụng cụ tập thể dục và một chiếc ghế sofa màu vàng trông rất thoải mái.

"Muốn ăn chút gì không?"

Người đàn ông đến trước tủ lạnh và hỏi tôi.

Tôi chẳng biết hắn ta muốn làm gì, sau lưng vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Thấy tôi không nói gì, người đàn ông quay người lại, dừng một giây rồi tháo mặt nạ ra.

Tôi trợn to mắt.

Chính là cậu ấy.

Cậu nhóc bị bắt nạt của lớp 1, người có tóc mái che khuất cả mắt, tính cách âm u ảm đạm – Lâm Quy.

Mấy ngày trước cậu ấy còn bị đám Từ Văn Hạo kéo vào phòng vệ sinh để bắt nạt. Nhưng hiện tại, vị trí của cậu ấy đã đảo ngược rồi. Lúc này đây, cậu ấy đã thành đao phủ, phong thái trên người cũng hoàn toàn thay đổi.

Lâm Quy đặt một đ ĩa bánh ngọt lên bàn, sau đó rót một ly nước thật lớn cho tôi.

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn mời cậu ăn một bữa mà thôi, nhân tiện giục cậu ra truyện nhanh hơn, Cửu Hòa."

!

Cậu ấy biết Cửu Hòa là tôi!

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng khát vọng sống sót khiến tôi bỏ qua hết thảy, tôi vội hớp một ngụm nước, nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng, cuối cùng cũng được sống lại rồi.

Lâm Quy mang cho tôi một miếng thịt khác, tôi cảnh giác lắc đầu.

Cậu ấy nhún vai, chỉ vào ghế sofa: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, khoảng một tiếng nữa tôi đưa cậu về."

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, có thế nào thì cũng chết, thế nên tôi mạnh dạn leo lên sofa ngủ một giấc.

Một giờ sau, Lâm Quy đánh thức tôi dậy.

Trước khi đưa tôi về, cậu ấy bất ngờ tiến lại gần rồi đưa tay quệt mẩu bánh mì còn dính trên khóe miệng tôi, sau đó cười khẽ:

"Có rất nhiều camera trong phòng, cậu nhớ chú ý hình tượng một chút, ngoài ra... Sau này sẽ có tiết mục hay, cậu đừng sợ."

Cậu ấy đặt một chiếc tai nghe được giấu kín vào tai tôi.

Sau khi trở lại căn phòng kia, tôi vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ đến những lời Lâm Quy nói mà không khỏi rùng mình.

Trong căn phòng này, khắp nơi đều có camera sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Cùng lúc đó, tất cả những nơi có gắn màn hình LED như trung tâm mua sắm, trường học hay đường phố ở Thanh Thành đều tắt ngúm.

Một giây sau, đống màn hình đồng loạt nhấp nháy, sau đó hình ảnh màn hình giám sát của một phòng kín chợt hiện lên.

Tất cả học sinh và người đi đường đều sững sờ, cứ tưởng đang chiếu chương trình gì đó.

Cho đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh Từ Văn Hạo đang la hét cầu cứu với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt.

Tất cả học sinh trường của chuyên Thanh Thành chen chúc trước màn hình LED bàn tán.

"Không phải đây là đám người Từ Văn Hạo vừa mất tích đấy sao?"

"Vãi thật! Bọn họ thật sự bị bắt cóc..."

"Bọn bắt cóc cũng to gan thật, dám phát sóng trực tiếp cơ đấy!"

Cảnh sát lập tức mở một cuộc điều tra sau ba ngày ròng rã tìm người.

Nhà họ Từ và nhà họ Trình lòng như lửa đốt chạy thẳng tới đồn cảnh sát, lại còn dùng tiền và quyền lực gây sức ép để cảnh sát để mau chóng cứu người.

Tuy nhiên, kết quả khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

"Tin tặc này cao tay quá, tín hiệu đã bị mã hóa mấy tầng, ít nhất phải mất năm ngày mới có thể bẻ khóa địa chỉ IP..."

"Tên bắt cóc có liên lạc với gia đình chưa?"

"Vẫn chưa!"

Cảnh sát bối rối: "Rốt cuộc hắn muốn làm cái quái gì thế..."

6.

Lâm Quy đẩy tôi vào rồi liếc nhìn tôi, tôi hiểu ý nên vội giả vờ như vừa bị tra tấn vô cùng dã man, nằm thoi thóp trong góc.

Tôi thấy cậu ấy chậm rãi bưng một bình nước vào phòng và đặt ở chỗ xa mọi người nhất.

Từ Văn Hạo đã khát đến phát điên nên lăn lộn lao tới, nào ngờ bị Lâm Quy đá ra xa.

Cậu ấy cất giọng nói lạnh lùng:

"Chơi trò chơi đi. Tôi hỏi, các người đáp. Ai trả lời được thì ly nước này sẽ là của người đó."

Đám Trình Hàm chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu còn tiếp tục thiếu nước thì bọn họ sẽ xong đời.

Trình Hàm nuốt nước bọt: "Câu hỏi là gì?"

Lâm Quy cười khẩy: "Trước đây trong lớp 1 của trường chuyên Thanh Thành có một học sinh tên là Trần Mộng. Thành tích cô ấy rất tốt, nhưng sau một cuộc thi thì cô ấy đột nhiên bỏ học. Tại sao?"

Trình Hàm chợt trợn to mắt.

Cô ta vừa thảng thốt nhìn Lâm Quy vừa lùi lại phía sau như gặp phải ma:

"Anh là ai? Anh biết những gì?"

Lâm Quy chỉ nhìn cô ta và mỉm cười.

Trình Hàm nhìn Lâm Quy như thể trông thấy một con quái vật đáng sợ, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không khát, tôi không uống đâu."

Lâm Quy nhún vai, Trình Hàm đã bị đẩy xuống nước vào ngày đầu tiên nên ít nhiều gì cũng uống được chút nước, nhưng Từ Văn Hạo và Vương Hổ thì sắp đạt tới giới hạn rồi.

Vương Hổ luống cuống xông lên:

"Tôi biết!"

Hắn liếc nhìn Trình Hàm, sau đó nuốt nước bọt kể lại:

"Trần Mộng học giỏi, lại còn xinh nữa. Vào năm lớp 10, trường muốn chọn một người làm đại sứ hình ảnh, ban đầu người được chọn chính là cậu ấy..."

Trình Hàm bắt đầu điên cuồng hét lên: "Mẹ kiếp! Câm miệng!"

"Sau đó, Trình Hàm nhờ chúng tôi chụp vài bức ảnh của Trần Mộng, dùng thứ đó để ép cậu ấy nghỉ học. Tất cả đều là do Trình Hàm xúi giục, tôi chỉ lấy một ít tiền thôi. Quần áo là do người khác lột ra, không liên quan gì đến tôi! "

7.

Chiếc camera ẩn trong góc lặng lẽ lóe lên ánh sáng đỏ mờ nhạt.

Lời khai của Vương Hổ tựa như một quả bom.

Tất cả học sinh, người qua đường và cảnh sát đang xem hình ảnh trên màn hình LED đều bùng nổ.

"Hóa ra Trần Mộng bỏ học vì chuyện này!"

"Mẹ kiếp, Trình Hàm đúng là súc vật, thế mà tôi còn coi cậu ta như nữ thần, thật ghê tởm."

"Chỉ vì nhà cậu ta có tiền mà cậu ta muốn làm gì thì làm ư? Có còn công bằng hay không thế?"

Đồn cảnh sát chìm trong im lặng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cha mẹ của Trình Hàm và Vương Hổ, dù ít hay nhiều thì trong mắt họ đều toát lên vẻ căm ghét.

Nhà họ Trình chột dạ la to:

"Chuyện này quan trọng lắm à? Việc quan trọng bây giờ là cứu con gái của tôi! Các người còn không nhanh lên đi!"

Viên cảnh sát phụ trách bẻ khóa IP liếc ông ta:

“Hay là các người tự tìm nhé?”

"Vậy có thể tắt mấy thứ này trước đi, được không?"

"Tôi kiến nghị ông nên xem cái này."

Cảnh sát đưa ra một bức thư có in dòng chữ: [Mười ba màn hình LED, nếu tắt một cái thì tôi sẽ giết một người.]

Giờ đây ai nấy cũng đều lâm vào bế tắc.

Gia đình của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ đành về nhà chuẩn bị tiền chuộc, họ không biết khi nào thì bọn bắt cóc sẽ đòi tiền.

Nào ngờ trên đường lại bị một cặp vợ chồng chặn lại.

Đó chính là cha mẹ của Trần Mộng. Sau khi biết được sự thật, họ khóc nức nở chặn trước chiếc xe ô tô đắt tiền, muốn đòi lại lẽ phải cho con gái mình.

Mẹ của Trình Hàm cáu kỉnh xua tay, còn gã tài xế thì bước xuống xe đẩy cha mẹ của Trần Mộng xuống đất một cách thô bạo.

Người qua đường đều dừng lại xem trò vui.

Gã tài xế định lên xe rời đi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh đột nhiên hiển thị trên màn hình LED của trung tâm mua sắm ở gần đó thì sợ hãi gõ vào cửa kính sau.

Phụ huynh của đám người bị bắt cóc sốt ruột nhìn qua.

Trên màn hình LED là hình ảnh Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ với chiếc mũi bầm tím, khuôn mặt sưng tấy chẳng rõ sống chết.

Ngoài ra còn có một dòng chữ nổi bật trên đó:

"Tôi muốn xem hình ảnh gia đình thủ phạm quỳ gối chuộc tội với nạn nhân. Thời gian đếm ngược là một tiếng, nếu không thấy được cảnh ấy, tôi sẽ tùy ý giết một trong ba người này, đoán xem đó là ai nào?"

Ba gia đình chết lặng.

Còn cha mẹ của Trần Mộng thì chỉ biết gào khóc trong đau đớn khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra với con gái của mình.

8.

Vương Hổ uống một hơi cạn sạch cốc nước, sau đó gã kiệt sức nằm vật xuống đất.

Lâm Quy rót một ly khác, ra hiệu cho Trình Hàm và Từ Văn Hạo có thể tiếp tục trò chơi.

Nhưng cả hai đều chột dạ nên quay mặt đi, sợ Lâm Quy lại hỏi thêm gì nữa.

Đêm xuống, trong căn phòng kín chỉ có mấy người chúng tôi, đám Trình Hàm vẫn còn hy vọng tìm được đường trốn thoát.

Tôi mới thiếp đi chưa được bao lâu thì Trình Hàm đột nhiên nổi điên, cô ta túm lấy tóc tôi và chửi bới: “Con khốn, thấy kết cục bây giờ của tụi tao, mày có vui không?”

Dù cho cơ thể đang cạn kiệt sức lực nhưng cô ta vẫn giơ tay tát thẳng vào mặt tôi, còn tôi thì đáng thương nép mình vào góc, cầu xin lòng thương xót:

"Làm ơn đừng đánh tôi mà..."

Tôi liếc nhìn camera trong góc, đảm bảo rằng cảnh này đã được ghi lại rõ ràng.

Ngay khi Trình Hàm gọi Từ Văn Hạo đến để tra tấn tôi nhiều hơn thì giọng nói của Lâm Quy chợt phát ra từ chiếc tai nghe ẩn:

"Được rồi, phát sóng trực tiếp đã tạm dừng, cậu có thể phản kích rồi đấy."

Vừa dứt lời, tôi chặn tay Trình Hàm lại và vặn mạnh, sau đó đạp vào bụng cô ta không thương tiếc.

Trình Hàm thét lên rồi ngã xuống đất.

Từ Văn Hạo chửi thề một câu rồi xông tới định đánh tôi. Tôi túm chặt lấy tóc cậu ta, sau đó vòng tay siết chặt cổ cho đến khi cậu ta sắp ngạt thở mới chịu buông ra.

Sáng nay, tôi không những ăn no uống no mà còn ngủ được hẳn một giấc.

Còn bọn họ đã không có gì vào bụng suốt ba bốn ngày ròng, dù có là con trai thì cũng không mạnh bằng tôi đâu.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ:

"Tình thế hiện tại của các cậu không ổn đâu, vậy nên tôi khuyên các cậu đừng có mà khiêu khích tôi. Dù sao... nơi này cũng chẳng còn ai “cơm bưng nước rót” cho các cậu, nếu thật sự dồn tôi vào đường cùng, với tình hình tự lực cánh sinh của các cậu bây giờ, tôi có chết cũng sẽ kéo theo mấy người các cậu chết chung đấy.”

Trình Hàm ôm bụng mắng tôi:

"Đồ ch ó đẻ..."

Tôi cười nhẹ:

"Tôi có đề xuất thế này. Lần sau, các cậu cứ trả lời mấy câu hỏi của người kia đi. Dẫu sao, được sống sót trở về mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa... dù nói gì thì cũng chỉ có người trong phòng này biết, việc gì phải xoắn?"

Trình Hàm và Từ Văn Hạo nhìn nhau.

Vương Hổ bị hai người kia cô lập từ lúc trả lời câu hỏi nên bây giờ lập tức phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta chỉ có mấy người, nói ra sự thật thì đã sao? Điều quan trọng nhất bây giờ là có thể thoát ra ngoài mà."

Có lẽ họ đã bị thuyết phục, nghĩ rằng chỉ cần thoát ra là tên bắt cóc sẽ bị đưa ra trước công lý, còn nhỏ học sinh không chốn nương tựa như tôi thì mặc cho bọn họ xử trí.

Vậy thì còn sợ gì nữa?

Thế nên, bọn họ đã bình tĩnh hơn nhiều khi thấy Lâm Quy trở lại vào ngày hôm sau, có điều thể chất của ai cũng đã đạt đến giới hạn.

Lâm Quy mang đến vài mẩu bánh mì và một bình nước.

Cậu ấy ung dung ngồi trong góc khuất của máy quay và bắt đầu đặt câu hỏi.

"Câu hỏi mới. Sau khi Trần Mộng nghỉ học không lâu, có một học sinh nam học lớp 11 đã chết. Tên cậu ấy là gì?"

Trình Hàm nuốt nước bọt: "Hạ... Hạ Diên."

Vụ việc Hạ Diên, học sinh lớp 11 trường chuyên Thanh Thành nhảy lầu t.ự t.ử còn được đưa tin vào thời điểm đó.

Nhưng vì cậu ấy học không giỏi và cũng không thích tiếp xúc với người khác, cho nên cảnh sát nhanh chóng kết luận đây là một vụ t.ự s.á.t rồi khép lại vụ án.

Khi đó, nhà trường cũng tốn mất một khoản tiền.

Lâm Quy đưa bánh mì và nước cho cô ta, Trình Hàm lập tức ăn ngấu nghiến.

"Câu hỏi tiếp theo, Hạ Diên chết như thế nào?"

Từ Văn Hạo yếu ớt bò tới: "Nhảy lầu t.ự s.á.t!"

"Chậc."

Lâm Quy giật lại ổ bánh mì, cúi đầu nhìn cậu ta như thể đang lên án người nọ chẳng biết thành thật.

Từ Văn Hạo chỉ do dự vài giây, sau đó nuốt nước bọt nhìn Trình Hàm ăn bánh mì.

Dường như nhớ tới lời tôi nói tối qua, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói:

"Là tao đẩy nó xuống."

9.

Tất cả những người đang xem phát sóng trực tiếp trên màn hình LED đều rơi vào im lặng.

Cha mẹ của Từ Văn Hạo tái mặt ngay lập tức.

Cùng lúc đó, cả trường sôi sục hẳn lên.

"Hạ Diên không nhảy lầu t.ự t.ử!"

"Uổng công tôi còn nghĩ rằng Từ Văn Hạo và Trình Hàm chính là Kim Đồng Ngọc Nữ của trường mình, không ngờ hai người họ kẻ nào cũng ghê tởm muốn chếc..."

"Đợi đã, có thể là Từ Văn Hạo bịa ra để tự vệ..."

"Đúng vậy, Từ Văn Hạo đẹp trai thế cơ mà, lại còn rất lễ phép nữa.”

"Các cậu trông mặt mà bắt hình dong đấy à?"

"Từ Văn Hạo là kiểu mặt người dạ thú đó nha, ai có mắt nhìn là thấy ngay tâm tư của cậu ta xấu xa đến thế nào."

"Nhưng gia cảnh và thành tích của Từ Văn Hạo tốt đến thế cơ mà, thậm chí cậu ấy còn chẳng liên quan gì đến Hạ Diên, tại sao lại phải giết cậu ta chứ?"

10.

"Câu hỏi mới, tại sao cậu lại đẩy cậu ta?"

Từ Văn Hạo im lặng không nói gì, cậu ta đã ăn được một miếng bánh mì và uống một ngụm nước, thế nên cũng thận trọng hơn ban nãy.

Lúc này Trình Hàm mới phát hiện có gì đó không đúng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:

"Không đúng, mày cũng chưa ăn gì cả, chẳng lẽ mày không đói à? Chưa kể hôm qua mày vẫn còn sức đến thế..."

Cô ta còn chưa nói xong thì tôi và Lâm Quy đã liếc nhìn nhau.

Sau đó tôi lao như tên bay đến chỗ Lâm Quy, giật lấy miếng bánh mì trên tay cậu ấy rồi nhét vội vào miệng.

Cả Trương Hàm và Từ Văn Hạo đều sững sờ.

Tôi vừa nhai vừa nói: "Tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi sắp đói c.h.ế.t rồi. Được thì mau tới g.i.ế.t tôi đi, g.i.ế.t tôi đi này!"

Vậy mà Lâm Quy thực sự nắm lấy cổ áo sau lưng tôi rồi kéo tôi ra ngoài, đám Từ Văn Hạo sợ đến mức không dám thở.

Tôi bắt đầu la hét kêu cứu cho đến khi càng lúc càng xa căn phòng kia.

Lâm Quy buông tay, nhịn không được mà bật cười.

"Cậu không sợ à? Thật sự muốn chọc tôi tức điên lên sao?"

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Ngay từ lúc cậu hỏi những câu đó, tôi đã biết mục đích của cậu là gì rồi”.

Lâm Quý nhún vai.

Sau khi vào phòng nghỉ của cậu ấy, chúng tôi nấu hai bát mì để ăn.

Lâm Quy còn cho tôi xem một đoạn video quay lại cảnh cha mẹ của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ quỳ trước cha mẹ Trần Mộng trên một con phố đông đúc.

Cậu ấy vừa xem vừa nở nụ cười thật mãn nguyện.

Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc về cuốn tiểu thuyết của tôi.

Lâm Quy nói rằng có một sơ hở trong vụ án giết người mà tôi đã viết, hôm đó, cậu ấy đã dùng dây gai thay vì dây nylon để trói nạn nhân.

Tôi khựng lại: “Tại sao cậu lại giết người đó?

Lâm Quy dựa người vào ghế, buông lỏng hai tay: "Cậu còn nhớ thời gian trước, thời sự có đưa tin một người chồng đi báo án, nói rằng vợ mình đã mất tích không? Thật ra, vào một đêm mưa, anh ta đã trói vợ mình bằng sợi dây gai và ném xuống sông Tây Giang. Tôi chỉ tái hiện y hệt chuyện đó với anh ta mà thôi. Nhưng tôi đâu có giết người đó. Anh ta bị treo dưới cây cầu Tây Giang, hằng ngày đều có người cho anh ta ăn chút gì đó đảm bảo rằng anh ta sẽ không chết. Tôi cũng đã tìm thấy tất cả bằng chứng về vụ giết người của anh ta, nhẩm thời gian thì chắc phía cảnh sát đã nhận được rồi. Cơ mà anh ta có thể sống sót đến khi được giải cứu hay không thì còn phải xem vận may."

Lúc cậu ấy nói những lời này, tôi cảm thấy máu trong người cứ sôi sùng sục lên.

Cảm giác như thể mình cũng đang tham gia vào kế hoạch thay trời hành đạo này.

Chúng tôi càng nói càng nhận ra quan điểm của cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Chẳng hạn như chúng tôi đều ấp ủ mong muốn trả thù vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại chẳng có nơi nào để giải tỏa.

Điểm khác biệt chính là Lâm Quy đủ mạnh để thực hiện mục tiêu trả thù này.

Tuy nhiên, có một điều duy nhất tôi không hiểu.

"Tại sao cậu lại kể cho tôi nghe những chuyện đó?"

"Bởi vì cậu là bậc thầy nói dối."

Lâm Quý mỉm cười như nhìn thấu cả thảy: "Logic của cậu chặt chẽ, lời nói dối của cậu hầu như không có kẽ hở, quan trọng là cậu biết cách khiến chúng trở nên nhất quán. Cho nên, ngay từ ban đầu không phải là tôi tìm cậu, mà là cậu cố ý cho tôi vào tiểu thuyết, lại còn bỏ tiền chạy thật nhiều quảng cáo để chắc chắn rằng tôi có thể thấy được nó. Cậu khiến tôi chủ động tìm đến cậu, tôi cũng muốn hỏi một câu, tại sao cậu lại kiếm tôi?"

...

Tôi ngước nhìn cậu ấy.

"Vốn dĩ tôi chỉ định khiến đám Trình Hàm gặp phiền phức thôi, nào ngờ ngay cả mình cũng bị cuốn vào theo."

Lâm Quy lắc đầu:

"Không hẳn, đúng là bọn họ đã gặp phiền phức lớn rồi."

11.

Trước khi trở về căn phòng kia, tôi dội nước ướt cả nửa người trên, cố tỏ ra thoi thóp như thể vừa bị tra tấn vô cùng dã man.

Thấy vậy, Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ càng thêm sợ hãi.

Bọn họ sợ Lâm Quy sẽ tra tấn bọn họ giống như tôi lúc này.

Không ai trong đám người đó phát hiện ra trong bánh mì Lâm Quy đưa đến đã bị trộn lẫn với thứ khác.

Thế là đêm đó, mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc ngủ.

Khi chúng tôi thức dậy vào ngày hôm sau, cả đám đều kinh hoàng khi thấy mình bị trói cả tay lẫn chân, chưa kể ai cũng bị ném vào trong một bồn tắm riêng.

Lâm Quy nhàn nhã ngồi ở phía trước, trong tay nghịch mấy cái điều khiển từ xa.

"Tôi thích trò vừa đấm vừa xoa nhất đấy. Hôm qua thưởng bánh mì rồi thì hôm nay sẽ đến trừng phạt nhé. Vẫn là trò chơi hỏi đáp thôi. Nói cho các người biết, nhiệt độ nước trong bồn tắm này sẽ không ngừng tăng lên. Cho nên nếu không trả lời được câu hỏi của tôi, các người… sẽ bị luộc chín đấy."

Trình Hàm suy sụp hét lên, mắng Lâm Quy là thằng điên.

Vương Hổ vừa chửi được vài câu đã bắt đầu kêu gào vì nước quá nóng.

Tôi nhìn vào bồn tắm của mình, không những nhiệt độ luôn ở mức dễ chịu mà còn có một em vịt nhỏ được thả nổi trên mặt nước.

Tôi: "…"

Lâm Quy: "Tiếp tục câu hỏi ngày hôm qua, tại sao cậu lại đẩy Hạ Diên xuống lầu?"

Người được chỉ là Từ Văn Hạo, cậu ta nhễ nhại mồ hôi, gần như không chút do dự mà hét lên:

"Đều là do nó tự chuốc lấy!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


12.

Dựa vào lời tự thú của Từ Văn Hạo, chúng tôi dần dần biết được chân tướng sự việc.

Do Trình Hàm xúi giục, Từ Văn Hạo và Vương Hổ đã cho người cưỡng ép, chụp hình nóng của Trần Mộng với mục đích đe dọa cậu ấy bỏ học.

Nhưng sau khi chụp ảnh, Từ Văn Hạo nhìn vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp của cô bạn này, nhịn không được mà nảy ra suy nghĩ khác với cô ấy.

Trong lớp học bỏ hoang tối tăm đó, Trần Mộng đã gặp phải cơn ác mộng của cuộc đời mình.

Cũng chính vào hôm ấy, Hạ Diên đi tìm Trần Mộng để hỏi về bài tập về nhà và chứng kiến toàn bộ sự việc.

"Mẹ kiếp, nó dám đánh cả tao đấy, nó là cái thá gì mà dám đánh tao?"

Từ Văn Hạo mất kiểm soát.

"Lúc đó tao đã cố nhịn, chỉ đe dọa rằng nếu nó dám tiết lộ chuyện này ra ngoài thì tao sẽ khiến nó sống không bằng chết trong cái trường này."

Nhưng Từ Văn Hạo không ngờ Hạ Diên chẳng những không im lặng mà còn kéo Trần Mộng cùng thu thập bằng chứng để mang tới đồn cảnh sát.

Lúc đầu Từ Văn Hạ chẳng sợ chút nào cả. Đầu tiên, cậu ta dùng quyền lực của gia đình mình để hủy hoại công việc của cha mẹ Hạ Diên.

Sau đó còn tốn thêm một khoản tiền nữa để bắt chủ nhà lấy lại căn nhà mà gia đình Hạ Diên đang thuê.

Cậu ta nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến Hạ Diên biết điều mà ngoan ngoãn.

Nhưng Từ Văn Hạo chưa bao giờ nghĩ tới, mặc dù cha mẹ của Hạ Diên chỉ là công nhân nhập cư, cũng không được ăn học bao nhiêu, thế mà nghe chuyện xong lại ủng hộ con trai đi báo cảnh sát.

Lúc này Từ Văn Hạo mới bắt đầu hoảng sợ tột độ.

Cậu ta chọn một ngày mưa để hẹn Hạ Diên lên sân thượng của tòa nhà sau giờ học, thậm chí còn đe dọa sẽ đăng ảnh nóng của Trần Mộng lên trang web của trường nếu Hạ Diên không đến.

Hạ Diên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến nơi hẹn một mình.

Vì vậy, vào đêm mưa đó.

Từ Văn Hạo đã đẩy cậu bé chính nghĩa nọ xuống vực sâu.

Hạ Diên là người hơi trầm tính và thường sống khép mình, cậu ấy không thích tiếp xúc với các bạn cùng lớp, thành tích cũng rất tầm thường.

Thậm chí trong khoảng thời gian giúp Trần Mộng đòi lại lẽ phải, điểm số của cậu ấy còn giảm nhiều hơn nữa.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.

Khi thi thể của Hạ Diên được tìm thấy, cậu ấy vẫn đang cầm bảng điểm dưới trung bình do Từ Văn Hạo đã cẩn thận chuẩn bị từ trước.

Thế là mọi người cho rằng Hạ Diên nhảy lầu tự tử vì áp lực điểm số.

Cơn mưa đã xóa sạch mọi dấu vết gây án.

Nhưng vụ bắt cóc bây giờ đã phơi bày toàn bộ chân tướng trước mặt mọi người.

Một cơn sóng to gió lớn đã nổi lên.

13.

Màn hình LED của thành phố Thanh Thành luôn phát sóng vụ án bắt cóc này lên vị trí đầu tiên.

Không còn ai quan tâm đ ến việc những người bị bắt cóc có an toàn hay không, toàn bộ cư dân mạng đều đang phẫn nộ đến tột cùng

"Mười bảy mười tám tuổi, sao có thể làm ra chuyện cầm thú không giống người như vậy!"

"Cậu thanh niên tên Hạ Diên cứ ngỡ mình đã bảo vệ Trần Mộng cho đến khi bị hại chết luôn đấy. Tại sao người chết không phải là mấy tên cặn bã kia chứ?"

"Tôi ở thành phố A, cho dù cứu được ra ngoài, tôi kiến nghị kết án tử hình!"

"Tôi ở thành phố B, tôi kiến nghị kết án tử hình."

...

Các tài khoản xã hội của Trình Hàm và Từ Văn Hạo đều bị oanh tạc dữ dội.

Những thông tin liên quan cũng bị người khác đào lên.

Tất cả học sinh của trường chuyên Thanh Thành đều lao đến lớp của Từ Văn Hạo, Trình Hàm và Vương Hổ, đập bàn ghế của bọn họ thành từng mảnh.

Thậm chí học sinh học cùng lớp còn phải nghỉ học khẩn cấp.

Căn bản là chẳng ai dám đi học cả.

Cổ phiếu của công ty nhà họ Từ cũng giảm mạnh chỉ sau một đêm, trước cửa nhà còn bị người khác đặt những bông hoa cúc trắng.

Thậm chí có ai đó còn viết lên cửa bằng màu mực đỏ thẫm: “Giết người đền mạng”.

Cả hai gia đình đều trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Đâu phải bọn họ không biết Từ Văn Hạo và Trình Hàm đã gây ra những gì. Nhưng vì muốn con cái nhà mình là đứa trẻ hoàn hảo không tỳ vết, là thiên tài ai ai cũng ngưỡng mộ, là người đại diện cho sản nghiệp của gia đình mà bọn họ đã chọn cách che đậy sự thật.

Nhưng bây giờ, đống sản nghiệp mà họ gìn giữ bao lâu nay, dù là công ty hay siêu thị, đều bị người khác phá tan thành mây khói.

Vụ án bắt cóc có liên quan đến hiện tượng bạo lực học đường, cố ý gây thương tích và thậm chí là giết người dã man.

Lời tự thuật của Từ Văn Hạo đã khiến đồn cảnh sát loạn cả lên. Ngay sau đó, phía cảnh sát đã lập chuyên án để điều tra những chuyện kia thật kỹ.

"Giải được rồi."

Nhân viên kỹ thuật tháo cặp mắt kính sau khi thức trắng mấy đêm: "Đã tìm được địa chỉ IP rồi."

Cảnh sát lập tức triệu tập nhân lực và chuẩn bị lên đường giải cứu con tin.

Người đồng nghiệp bên cạnh liếc nhìn nhân viên kỹ thuật: "Tôi thấy rồi nhé, tối hôm qua cậu đã giải xong rồi."

Nhân viên kỹ thuật dựa lưng vào ghế, một lúc lâu mới trả lời:

"Công chúng cần biết được sự thật. Sự việc càng ầm ĩ thì phía trên sẽ gây áp lực càng lớn, nhờ thế mới không làm qua loa được. Cậu có thể báo cáo tôi."

Người đồng nghiệp nhún vai:

"Chậc, mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, hình như tôi nhìn nhầm rồi."

13.

Ngày thứ năm bị bắt cóc.

Lâm Quy không làm gì cả, cậu ấy chỉ đứng trước mặt chúng tôi.

Chiếc mặt nạ ma quái mà cậu ấy đang đeo trông vô cùng kỳ lạ, cậu ta vừa nhìn chằm chằm vào đám Từ Văn Hạo vừa đập chiếc rìu đẫm máu trên tay xuống đất.

Mới đó thôi mà đã có người không nhịn được nữa, điên cuồng hét lên: "Hay là mày giết tao đi! Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?"

"Tôi chuẩn bị thả các người đi đây."

Lâm Quy mỉm cười và chỉ vào lối ra duy nhất.

Nơi đó vẫn luôn bị khóa, vì vậy Từ Văn Hạo hoài nghi bước tới, đưa tay kéo cửa.

Nào ngờ cửa mở được rồi.

Mọi người sững sờ trong giây lát rồi bắt đầu chạy thục mạng như những kẻ điên.

Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại mỗi tôi và Lâm Quy trong căn phòng kín.

Tôi bước đến gần cậu ấy và hỏi: "Cảnh sát có đến không?"

“Thời gian như vậy là đủ rồi, đủ để họ biết được tội ác mà bọn chúng đã gây ra”.

...

Trên màn hình giám sát mà Lâm Quy đã chuẩn bị từ lâu, tôi thấy Từ Văn Hạo và những người khác nhanh chóng tách ra trong một mật thất hệt như mê cung.

Từ Văn Hạo bước vào một căn phòng tối, một hình chiếu đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta.

Chính là hình ảnh lúc cậu ta đẩy Hạ Diên xuống.

Hình chiếu 3D khiến x.á.c c.h.ế.t trông giống hệt như thật, khắp người đều là máu, tứ chi biến dạng hiện hữu ngay trước mắt Từ Văn Hạo.

Từ Văn Hạo trợn to mắt, kinh hãi ngã xuống đất. Cậu ta vội vã bò ra ngoài bằng cả hai tay hai chân, nhưng tiếc là, cánh cửa ấy sẽ không thể mở lại được nữa.

Lúc này đây, khoảnh khắc cái c.h.ế.t của Hạ Diên sẽ lặp đi lặp lại quanh cậu ta.

Căn phòng mà Trình Hàm xông vào như được tạt đầy máu tươi, khắp nơi toàn là màu đỏ chói mắt.

Một giọng nói không ngừng vang lên: "Mày sẵn sàng để chuộc tội rồi chứ..."

Trình Hàm hét lên trong tuyệt vọng...

Lâm Quy và tôi ngồi xem bọn chúng suy sụp mà cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Lâm Quy mìm cười:

"Trò chơi tăng thêm phần thú vị nhờ ý tưởng tuyệt vời của cậu đấy."

Trong màn hình theo dõi, hình ảnh cảnh sát cầm s.ú.n.g đột nhập vào nhà máy bỏ hoang hiện lên.

Lâm Quy thở dài một hơi: "Tiếc quá, trò chơi kết thúc rồi."

14.

Ngày 7 tháng 11.

Vụ án bắt cóc gây chấn động cả nước đã kết thúc, cả bốn con tin đều được giải cứu.

Nhưng điểm kỳ lạ là cảnh sát đã bao vây toàn bộ nhà máy nhưng lại chẳng tìm thấy tên bắt cóc.

Thậm chí họ còn không tìm ra bất kỳ dấu vết nào của hắn ta tại hiện trường.

Trên bức tường trắng của căn phòng kín kia chỉ viết mấy chữ:

【Thẩm phán】

Một vị cảnh sát nữ đỡ tôi ngồi vào xe, còn cho tôi rất nhiều thức ăn và gọi bác sĩ tâm lý đến an ủi tôi.

Dù đã no nhưng tôi phải vờ ăn ngấu nghiến để chứng tỏ là mình đang đói lắm.

Nửa tiếng sau, tôi thấy cảnh sát dẫn đám Từ Văn Hạo, Trình Hàm và Vương Hổ ra ngoài.

Dường như bọn họ đã trải qua điều gì đó rất khủng khiếp, mắt ai cũng đờ đẫn thất thần, miệng không ngừng nói: "Đừng tìm tao."

Từ Văn Hạo là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo.

Khi trông thấy cảnh sát, cậu ta vội bám lấy bọn họ như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng quý báu. Tuy nhiên, vẻ hung ác vẫn hiện rõ trong mắt cậu ta: "Tóm được tên cóc bắt chưa? Nhất định phải bắt được hắn!"

Viên cảnh sát liếc nhìn cậu ta, trả lời qua loa: "Đây là chuyện của cảnh sát chúng tôi."

Trình Hàm được đưa lên cùng xe cảnh sát với tôi, cô ta bị dọa tới ngốc rồi, mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Nhìn thấy tôi cầm ly nước ấm, trên người còn có cả áo choàng, cô ta chả thèm giữ hình tượng nữa mà hét ầm lên: "Tại sao lại không đưa cho tôi? Tôi cũng muốn ăn!"

Nữ cảnh sát ném cho cô ta cái nhìn đầy phức tạp: "Chỉ có bấy nhiêu thôi, lát nữa sẽ đến cục cảnh sát rồi."

"Bố mẹ tôi đâu! Sao bọn họ không tới đón tôi!"

"Không biết."

"Thái độ của cô là sao đây? Tôi là nạn nhân đấy. Chẳng phải việc của cách cảnh sát các cô là bảo vệ nạn nhân à? Tôi nói cô biết, chú của tôi đang làm trong đồn cảnh sát đấy nhé."

Nữ cảnh sát nhìn cô ta với ánh mắt kinh tởm rồi chẳng thèm quan tâm tới cô ta nữa.

Chắc Trình Hàm không biết, người chú mà cô ta vừa nhắc đã bị đưa đi điều tra rồi.

Cha mẹ cô ta cũng đang phải đối mặt với việc phá sản, bây giờ thân họ còn lo chưa xong.

15.

Khi đến đồn cảnh sát, chúng tôi được tách ra để lấy lời khai.

Suốt thời gian trả lời cảnh sát, tôi đã bịa ra toàn bộ quá trình một học sinh cấp 3 bình thường bị bắt cóc.

Trong lúc lấy lời khai, thỉnh thoảng tôi còn thêm vào một số hành vi mang tính rối loạn của Trình Hàm và Từ Văn Hạo.

Còn cảnh sát đã biết về sự tồn tại của buổi phát sóng trực tiếp đó từ lâu, nên bọn họ chẳng mảy may nghi ngờ khi đối chiếu với những gì tôi nói.

Lúc tôi rời khỏi phòng thẩm vấn thì tình cờ gặp Từ Văn Hạo đang bị cảnh sát đưa đi, trên tay là chiếc còng số tám chói mắt.

Cậu ta điên cuồng vùng vẫy: "Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi? Tôi là người bị hại! Người bị hại đó! Cha mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp cha mẹ của tôi!"

Cậu ta sẽ đạt được điều ước của mình sớm thôi.

Cha mẹ của Từ Văn Hạo đã giúp cậu ta che giấu sự thật về vụ giết người kia, thế nên họ cũng là đồng phạm.

Người nhà các ngươi sẽ sớm được đoàn tụ thôi.

Tất nhiên là đoàn tụ trong tù rồi.

***

Một tháng sau, tôi đi học lại.

Những học sinh từng không dám kết bạn với tôi vì bị Trình Hàm đe dọa cũng lần lượt đến bắt chuyện với tôi.

Hình phạt của đám Từ Văn Hạo đã được công bố.

Từ Văn Hạo mười tám tuổi, tấn công tình d*c, cố ý giết người, phạm nhiều tội nên bị kết án tử hình.

Cha mẹ cậu ta bị kết án mười năm tù vì tội đồng lõa.

Trình Hàm và Vương Hổ bị kết án mười lăm năm tù, không ai liên quan đến vụ án này có thể thoát khỏi hình phạt.

Cha mẹ của Hạ Diên và Trần Mộng bật khóc trước tòa.

Hôm đó, tất cả học sinh chen chúc theo dõi phiên tòa trên màn hình LED lớn của trường.

Tôi nhìn thấy Lâm Quy đứng ở phía trước.

Vẫn là kiểu tóc mái dài che đi đôi mắt, cặp kính gọng đen quen thuộc và nụ cười mỉm như thường ngày.

Tôi nghe có người nói với cậu ấy: "Vui chứ? Bây giờ sẽ không còn ai bắt nạt cậu nữa!"

Chỉ có tôi mới biết, cậu ấy đang chiêm ngưỡng kiệt tác vĩ đại của mình.

Chúng tôi nhìn nhau qua đám đông, sau đó cậu ấy xoay người đi về hướng ngược lại như chưa từng quen biết tôi.

16.

Bàn của Hạ Diên đã bị nhà trường bỏ vào trong nhà kho.

Chẳng biết vì sao tôi lại vô cùng háo hức đi xem xem dấu vết về cuộc đời của cậu bé chính trực nhưng mang số phận bi thảm này.

Không ngờ tôi lại nhìn thấy Trần Mộng trong nhà kho.

Sau nửa năm nghỉ học, Trần Mộng đã quay trở lại trường, nhưng dường như vẻ mặt của cô gái bất hạnh ấy đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều, cứ như chẳng còn chuyện gì có thể khiến cô ấy gục ngã lần nữa.

"Cậu là học sinh bị bắt cóc đó, phải không?"

Tôi gật đầu.

Trần Mộng nhìn bộ bàn ghế đã phủ đầy bụi của Hạ Diên, hốc mắt đỏ ửng: "Bởi vì bọn chúng đều bị kết án cả rồi, nên tôi muốn kể cho cậu ấy nghe."

Hạ Diên là một người cô độc, nhưng Trần Mộng chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời u ám của cậu ấy. Cô ấy thích cười, tính cách cũng vui vẻ cởi mở, còn thích kéo theo cậu ấy tham gia các hoạt động tập thể. Chỉ có mỗi Trần Mộng không ngại phiền phức, kiên nhẫn chỉ Hạ Diên làm bài.

Hạ Diên cứu rỗi Trần Mộng.

Vì Trần Mộng chính là ánh sáng của cậu ấy.

Trần Mộng đã mở một buổi phát sóng trực tiếp để đối mặt với những tổn thương trong quá khứ, cô ấy nói:

"Chẳng có cô gái nào muốn mình phải trải qua những việc này. Nhưng tôi là nạn nhân, tôi sẽ không bao giờ khinh thường bản thân mình chỉ vì điều ấy. Người phải ăn năn hối cải chính là thủ phạm. Tôi chẳng làm gì sai cả.”

"Bây giờ tôi đã đi học trở lại. Mong muốn của tôi không chỉ là sống một cuộc sống bình thường như trước, mà tôi còn muốn thi đậu vào một trường đại học tốt, tìm được một công việc ổn định trong tương lai. Tôi muốn được đi du lịch khắp nơi, muốn mặc quần áo đẹp, muốn dẫn theo bố mẹ tôi đi khám phá thế giới bên ngoài.

"Không chỉ muốn sống, tôi còn muốn mình sống thật hạnh phúc để thay cả phần của Hạ Diên vậy, sống một cuộc sống tuyệt vời hơn bất kỳ ai khác."

Lần phát sóng trực tiếp này thu hút rất nhiều người.

Nhiều bạn gái đã mạnh dạn nói ra kinh nghiệm bị bắt nạt của mình.

Cũng có người từng trải qua tổn thương đã có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ.

Thế nhưng vẫn có một số người buông lời ác ý trong phần bình luận, truyền bá tư tưởng đổ lỗi cho nạn nhân. Đương nhiên, những kẻ đó đã bị mọi người bắt xin lỗi hết lần này đến lần khác.

17.

Cuối cùng cuộc sống của tôi cũng bình yên trở lại.

Nhưng cuộc sống an ổn này lại làm tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Tôi thường nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong vụ bắt cóc, mỗi lần nhớ đến, máu nóng trong tôi lại sục sôi. Có lẽ đến hết đời này, tôi cũng không thể quên được những trải nghiệm đặc sắc ấy.

Vào một buổi chiều bình thường như bao ngày, tôi đang ngồi trên ghế đá trong sân trường phơi nắng thì bất chợt có ai đó ngồi xuống bên cạnh mình.

Tôi nhạc nhiên quay sang nhìn Lâm Quy, còn cậu ấy thì ngước lên nhìn trời, tuy nắng chiều gắt gỏng nhưng cậu ấy chẳng hề chớp mắt.

"Tôi đã làm được một việc tốt."

Giọng cậu ấy hào hứng.

"Tôi đã tìm một số tù nhân và truyền bá cho họ nghe câu chuyện “anh hùng” của bọn chúng. Cậu biết không, trong tù cũng có phân tầng tội danh, và những gì bọn chúng đã làm là đáng khinh nhất đấy.”

"Tôi nghe nói, ngày nào bọn chúng cũng bị mấy tên cùng phòng giam tra tấn, thế nên tinh thần chẳng còn ổn định nữa. Ha, thật thú vị."

Tôi như đắm chìm trong lời kể của cậu ấy. Trong khoảnh khắc nào đó, tôi chợt thấy mình giống cậu ấy đến lạ, chúng tôi đều là những tên điên.

"À, đúng rồi, Cửu Hà, cậu có xem bảng tin ngày hôm qua chưa?"

Tôi sững người: "Chuyện gì thế?"

"Ha, người vợ chết một cách kỳ lạ, còn người chồng thì nhận được số tiền bảo hiểm khổng lồ. Nhưng cũng trong ngày hôm đó, tôi phát hiện gã đã tiêu một khoản lớn trong tài khoản. Cậu biết không, gã mua một chiếc vòng cổ kim cương và đeo vào cổ ả thư ký của mình vào ngày hôm sau cơ đấy. Tôi lại muốn chơi một trò chơi, cậu có muốn tham gia cùng tôi không?"

Mùa mưa đã qua, những ngày nắng đẹp sắp trở lại.

Tôi mỉm cười bắt tay với người kia:

"Vậy thì tôi cũng phải đặt mật danh cho mình chứ nhỉ."

"Mật danh?"

"Thẩm phán số hai."

- --- HẾT ----
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom