Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4804: C4804: Chương 4804


“Đáng tiếc là dù có như vậy thì anh cũng không thắng nổi. Sư tôn không học y thuật nhưng đấu châm thì anh cũng khó mà thắng được. Bởi vì đến một đường châm của ông ta thôi, chưa chắc anh đã đỡ được. Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn. Ông ta và anh chẳng khác gì thần linh và người thường”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nói tiếp: “Dù sao hôm nay anh cũng sẽ chết. Nếu đã vậy thì nhanh chóng nói cho tôi biết liệu trình điều trị thứ hai đi. Anh nói cho tôi nghe thì có khi sau khi anh chết tôi có thể giúp anh giữ được thi thể nguyên vẹn và lo hậu sự cho anh”.

“Không cần, tôi không chết nổi đâu”.

“Anh…đúng là đồ cứng đầu”, Thánh Nữ tức lắm nhưng cũng không muốn nói nhiều, chỉ trừng mắt nhìn anh rồi rời đi.

Lâm Chính mỉm cười, nhìn bốn bề không một bóng người. Anh lấy ra một cây châm ghim lên người mình ngay trong cung điện…

Tại đỉnh núi Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ghế, vừa uống trà vừa nhìn ra biển lớn phía xa.

Bên ngoài toàn là những đệ tử tinh nhuệ. Bên dưới núi có không ít các đệ tử khác đang quan sát. Bọn họ không quá kỳ vọng vào trận đấu này bởi vì kết quả đã được định sẵn. Điều mà họ kỳ vọng là được chứng kiến Thần Hỏa Tôn Giả ra tay. Bọn họ muốn được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của vị thần này.

Thế nhưng chưa hết một tiếng mà Lâm Chính đã có mặt. Đám đông quay qua nhìn thì phát hiện ra anh không khác gì trước đó.


Lẽ nào người này không sử dụng y thuật để gia tăng thực lực sao? Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Anh bước tới, đám đông nhường đường.

“Tôn Giả, chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính đứng sau lưng Tôn Giả, điềm đạm lên tiếng.

“Nhanh vậy à? Tôi tưởng cậu sẽ kéo dài thời gian chứ”, Thần Hỏa Tôn Giả từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính như nhìn con sâu cái kiến.

“Vậy đã là chậm lắm rồi đấy”, Lâm Chính nói.

“Tại sao không biết trân trọng những giây phút cuối cùng của cuộc đời thế?”

Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, chắp tay sau lưng và nói: “Quy tắc rất đơn giản, nếu cậu có thể ghim một cây châm lên người tôi thì tôi thua. Còn cậu, thì khỏi phải đưa ra quy tắc với tôi vì sợ rằng một châm của tôi thôi cũng đủ khiến cậu chết ngắc rồi”.

“Nếu tôi không chết thì sao?”

“Thì bản tôn vẫn thua”.


“Vậy chẳng phải là không công bằng”.

“Còn không công bằng sao? Vậy cậu muốn thế nào?”

“Mỗi người 10 châm đi, nếu tôi ghim trúng ông 10 châm thì ông thua. Còn ngược lại thì tôi thua, thế nào?”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông sững sờ nhìn anh như nhìn một thằng ngốc.

Thánh Nữ cũng bàng hoàng, một lúc sau cô ta thầm hừ giọng. Đúng là chán sống.

Có vẻ tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.

Thần Hỏa Tôn Giả chỉ bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu thật sự rất thú vị. Cậu có biết bị trúng 10 châm của tôi thì sẽ như thế nào không?”

“Chắc là không chết được”.

“Ha ha, được! Xem ra cậu muốn trải nghiệm một cách chết khác người rồi. Tôi đồng ý. Chúng ta dùng 10 châm để phân thắng bại”.

“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói sau đó lấy từ trong người ra một túi đứng châm, mở ra và ghim vào eo mình. Số châm đó có màu đen, phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4805: C4805: Chương 4805


“Chất liệu làm châm của cậu thật đặc biệt”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Châm của Tôn Giả thì sao?”

“Châm của tôi à, lát nữa cần sẽ lấy ra, hà tất phải lo lắng”, ông ta mỉm cười rồi vung tay.

Phụt phụt…Miệng núi lửa bắt đầu bắn phụt lên, nóng rực. Đồng thời nham thạch cũng sôi lên sùng sục và bắt đầu tạo thành hàng nghìn cây châm theo một phương thức đặc biệt. Số châm này bay tới gần ông ta và lơ lửng trong không gian.

Đám đông trố tròn mắt. Nhìn số châm bằng nham thạch dày kín, ai cũng há hốc miệng.

Nếu chúng mà ghim trúng thì Lâm Chính không khác gì một cái tổ ong. Đây chính là thủ đoạn của Thần Hỏa Tôn Giả sao?

Đúng là chẳng khác gì thần tiên…

“Thần y Lâm, cậu thấy châm của tôi thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả mỉm cười.

Lâm Chính nhìn và lắc đầu: “Chẳng ra làm sao”


“Cái gì?”, câu nói của Lâm Chính khiến đám đông bất ngờ.

“Ồ”, Hòa Thần Tôn Giả cũng ngạc nhiên.

Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm ông ta và nghiêm túc nói: “Võ học thì tôi không bằng ông nhưng châm thuật thì tôi chưa từng sợ ai cả. Thần Hỏa Tôn Giả, hôm nay, e rằng là ông thua mất rồi”.

Sự tự tin trước giờ chưa từng có tỏa ra từ Lâm Chính. Dù đối diện với một vị võ giả tuyệt đỉnh của Long Quốc thì Lâm Chính cũng chẳng sợ.

Đám đông cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đúng là điếc không sợ súng mà. Có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt Tôn Giả. Đó là một lời khiêu khích táo bạo.

Anh ta điên rồi. Thần y Lâm thật sự bị điên rồi.

Có rất nhiều người run bắn lên. Bọn họ kinh hãi nhìn Tôn Giả. Chắc chắn là ông ta đang giận lắm và lát nữa ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chết thần y Lâm.

Thực tế đúng là như vậy. Thần Hỏa Tông GIả đứng im nhìn Lâm Chính. Nhưng sự im lặng đã đủ để thể hiện cơn lửa giận của ông ta.

Câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến đám đông sục sôi: “Tôn Giả, ông không hiểu về châm, tôi cũng không thể bắt nạt ông được, vì thế tôi nhường cho ông ra tay trước đấy”.


Dứt lời, đám đông tưởng đầu sắp nổ tung…

“Cậu…bảo tôi ra tay trước?”, Thần Hỏa Tôn Giả tức tới mức bật cười.

“Sao? Không được à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Ha ha, được! Có thể chứ. Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.

Thần Hỏa Tôn Giả bật cười ha ha, phóng ra sát khí vô cùng hùng hậu. Ông ta không còn tỏ ra khách sáo nữa.

Vụt vụt…Vô số châm nham thạch lao về phía Lâm Chính như một cơn mưa…

Dung nham nóng chảy trút xuống như mưa, rơi lên người Lâm Chính.

Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sợ đến mức liên tục lùi về sau, đâu dám đến gần?

Cảnh tượng như vậy đổi lại là người bình thường đã sợ đến mức nằm liệt tại chỗ.

Nhưng Lâm Chính không có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn dung nham rơi xuống, đột nhiên vung tay, một luồng khí tức giống như lốc xoáy dâng lên.

Vù!

Toàn bộ châm trong túi châm đeo ở thắt lưng anh bay ra, được luồng khí tức đó điều khiển. Hết cây này đến cây khác xếp thành một con rồng bằng châm, xoay vòng tròn trên đỉnh đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4806: C4806: Chương 4806


Lộp bộp…

Châm dung nham rơi xuống bị con rồng bằng châm đó ngăn lại, không có châm nào đâm trúng Lâm Chính.

Rồng châm há to miệng, nghiền nát vô số châm dung nham.

“Wow!”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.

Thần y Lâm chặn được rồi!

Phải biết rằng đây là đòn tấn công của Thần Hỏa Tôn Giả!

Trong mắt bọn họ, đó là đòn tấn công của thần linh!

Sao người phàm… có thể đỡ được đòn tấn công của thần linh?


Thần Hỏa Tôn Giả cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn rồng châm xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, không tin nổi nói: “Không ngờ châm bạc lại có thể dùng như vậy, thú vị thú vị, xem tôi đây!”.

Nói xong, ông ta lại vung tay, dung nham cuồn cuộn sôi trào dâng lên thành một cột dung nham lao thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành muôn vàn cây châm dung nham. Tiếp đó chúng hợp lại, cũng hóa thành một con rồng dung nham, xoay tròn trên không trung.

Lâm Chính nhìn chằm chằm rồng dung nham một lúc. Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ tay ra.

Vù!

Rồng dung nham rít gào bay đi, bổ thẳng tới Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng dùng rồng châm nghênh đón.

Hai con rồng đánh giết nhau trên không, cảnh tượng cực kỳ ảo diệu hoành tráng.

Người đời đâu ai từng thấy cảnh tượng như vậy? Ai nấy đều há hốc miệng, mở to mắt, nhìn đến ngây ngốc.

Hai con rồng quấn lấy nhau, đánh đến mức không thể tách ra.


Nhưng suy cho cùng chúng cũng không phải vật sống, mà là do hai người dùng khí ngưng tụ. Hai con rồng nhìn như đánh đến mức ngươi sống ta chết, thực tế vẫn là khí kình của Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đối chọi nhau.

Mặc dù Lâm Chính rất mạnh, nhưng trước mặt nhân vật đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không là gì cả. Hai con rồng đánh nhau khoảng hai mươi mấy chiêu, cuối cùng…

Ầm!

Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.

Con rồng châm mà Lâm Chính ngưng tụ bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả xé nát.

Châm bạc rơi đầy trời.

“Không biết trời cao đất dày! Anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể là đối thủ của sư tôn về khí kình sao? Sư tôn chúng ta còn chưa dùng sức, nếu dùng sức thì tên họ Lâm kia chắc đã chết không toàn thây”.

“Đúng vậy, đọ khí kình thì sư tôn không có đối thủ, tên họ Lâm kia là cái thá gì?”.

“Còn định liều chết chống cự?”.

“Thật nực cười”.

Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh miệng núi lửa châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy sự khinh thường.

Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn Lâm Chính, không hề nương tay, một đòn đánh nát rồng châm, sau đó lập tức điều khiển rồng dung nham đánh xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4807: C4807: Chương 4807


Ầm!

Rồng dung nham hung dữ đáng sợ bổ nhào về phía Lâm Chính, muốn nuốt chửng anh không chừa lại xương.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc…

Vù vù vù…

Châm bạc của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống như được một luồng sức mạnh nào đó khống chế, dường như tất cả đều có ý thức, đột nhiên lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả ở phía xa.

“Hả?”.

Thần Hỏa Tôn Giả cực kỳ kinh ngạc.

“Sư tôn cẩn thận!”.

Người xung quanh cũng kêu lên.

Một loạt châm bạc bay tới, muốn đâm vào Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Tôn Giả lại không để tâm, khẽ quát một tiếng.


Ầm!

Một luồng tiên thiên cương khí che phủ cơ thể ông ta.

Độ mạnh cương khí này rất đáng sợ, có thể sánh với tiên thiên cương khu.

Dù châm của Lâm Chính có nhanh mạnh có sắc bén, nhưng khi chúng đánh lên cương khí lại không đâm xuyên được chút nào.

Đòn tấn công của Lâm Chính bị chặn lại.

Một số người thở phào.

Nhiều người không cảm thấy bất ngờ. Vì trong mắt bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả là thần linh, là tồn tại vô địch.

Một người vô địch thì sao lại thất bại được? Sao lại bị người khác làm bị thương được?

Bọn họ mỉm cười quay sang nhìn Lâm Chính.

Thần Hỏa Tôn Giả đã chặn được châm của Lâm Chính, còn Lâm Chính thì sao?


Anh có thể tránh thoát được rồng dung nham nóng bỏng đáng sợ đó không?

Đó là do Thần Hỏa Tôn Giả dùng khí điều khiển, hùng hậu mạnh mẽ mức nào?

Người bình thường hoàn toàn không thể chặn được.

Thế nhưng!

Điều khiến mọi người cảm thấy khó tin đã xuất hiện.

Rồng dung nham bay tới, Lâm Chính lại… không chuyển động!

Phải!

Anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như Thần Hỏa Tôn Giả, đứng ở xa xa hờ hững nhìn rồng dung nham lao tới, tựa như hoàn toàn không để mắt tới con rồng đó.

Mọi người sửng sốt.

Rồng dung nham càng lúc càng gần, sắp sửa đánh trúng Lâm Chính.

Vào lúc mấu chốt…

Roạt!

Rồng dung nham đột nhiên tan biến, tất cả đều rơi xuống trước mặt Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4808: C4808: Chương 4808


“Cái gì?”.

Hiện trường xôn xao.

Rồng dung nham được Thần Hỏa Tôn Giả điều khiển đang yên lành sao lại tan biến?

Là do Lâm Chính làm sao?

Không thể nào! Anh không thể nào có thực lực đó!

Chẳng lẽ là Thần Hỏa Tôn Giả mềm lòng tha cho anh một mạng?

Chuyện này càng không thể!

Thần Hỏa Tôn Giả tàn bạo đến thế nào, coi mạng người như cỏ rác, ông ta đã bao giờ mềm lòng?

Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang Thần Hỏa Tôn Giả.

Lúc này mới phát hiện… Thần Hỏa Tôn Giả có gì đó bất thường…


Chỉ thấy sắc mặt ông ta trở nên không mấy tự nhiên, người lùi về sau nửa bước, sau đó chậm rãi nhấc chân lên, cởi giày ra.

Lần này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, trên bàn chân phải của Thần Hỏa Tôn Giả… lại có một cây châm bạc.

Hóa ra khi rồng dung nham sắp đâm vào Lâm Chính, châm của Lâm Chính… cũng đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả, dẫn đến khí tức ông ta hỗn loạn, rồng dung nham mới tan rã rơi xuống.

“Sư tôn?”.

“Sao… Sao có thể?”.

“Sao châm lại đâm vào đó được?”.

“Lòng bàn chân… Chẳng lẽ là từ dưới đất?”.

Bọn họ kinh ngạc.

“Không sai, chính là từ dưới đất”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lúc châm bạc của tôi rơi xuống phát động tấn công đến Thần Hỏa Tôn Giả, thật ra có một châm không tấn công mà rơi xuống đất, từ dưới đất đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả! Cương khí của Tôn Giả bảo vệ được phía trước người, nhưng không bảo vệ bàn chân, cho nên đã trúng châm của tôi!”.


Anh nói xong, tất cả mọi người đều trợn to mắt như chuông đồng…

Không ai tin!

Không ai chấp nhận được!

Sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ… lại… bị trúng châm của người khác!

“Sư… Sư tôn…”.

“Không thể nào…”.

“Chắc chắn là giả…”.

Có đệ tử không chấp nhận được, giống như tín ngưỡng bị hủy hoại.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lên tiếng, lạnh lùng quát: “Các người hoảng cái gì? Sư tôn chỉ nhường thần y Lâm mà thôi! Nếu không, sư tôn ỷ lớn hiếp nhỏ chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hay sao?”.

Bọn họ nghe vậy không khỏi gật đầu.

“Không sai, sư tôn chắc chắn đã nhường cho anh ta nên mới để anh ta đâm trúng!”.

“Nếu không thì với thực lực của sư tôn, sao có thể để anh ta có cơ hội?”.

“Nhất định là sư tôn còn chưa nghiêm túc chiến đấu!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4809: C4809: Chương 4809


Những tiếng nói vụn vặt vang lên.

Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng, trên mặt không có cảm xúc gì: “Mọi người đừng ồn ào nữa! Lần này là tôi thua rồi!”.

“Hả?”.

Tất cả mọi người không chấp nhận nổi, ai nấy cứ như bị sét đánh…

Thần Hỏa Tôn Giả lại nhận thua?

Đây là chuyện chưa từng có!

Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng: “Ông còn cơ hội chín châm nữa, vì sao lại từ bỏ tại đây?”.

“Chín châm?”.

Thần Hỏa Tôn Giả nghiêng đầu: “Tôi đã nói rồi, cậu đâm trúng tôi một châm, tôi sẽ tha cho cậu!”.

“Nhưng tôi cũng đã nói chúng ta đánh cược mười châm, nên Tôn Giả đại nhân, ông vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.


Lúc anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều im lặng.

Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Thần y Lâm này chắc chắn là một kẻ điên!

Trên đời này không có ai có thể sống sót dưới tay của Thần Hỏa Tôn Giả.

Người mà ông ta muốn giết, bất kể là ai, dù có dùng hết mọi cách cũng không thoát khỏi.

Nhất định sẽ bị Tôn Giả giết chết!

Hôm nay Lâm Chính lại làm được!

Hơn nữa, Thần Hỏa Tôn Giả đã thừa nhận trước mọi người, nói sẽ tha cho anh!

Nhưng… Lâm Chính lại không chịu từ bỏ, cứ muốn đấu đến cùng?

Khiêu khích!


Đây là sự khiêu khích trắng trợn!

Đây là giẫm đạp lên tôn nghiêm của Tôn Giả!

Người của đảo Thần Hỏa phản ứng lại, ai nấy tràn đầy tức giận.

“Tên khốn, anh tưởng mình là nhân vật gì lợi hại lắm sao? Tôn Giả đã nhường cho anh thắng, đơn giản là vì Tôn Giả không muốn giết anh, anh còn dám được nước lấn tới. Đấu tiếp? Lẽ nào anh thật sự muốn chết trong tay Tôn Giả?”.

“Nếu Tôn Giả nổi giận, anh sẽ không có cơ hội phản kháng!”.

“Thằng nhãi không biết trời cao đất dày, còn không mau quỳ xuống cảm tạ Tôn Giả không giết?”.

“Mau quỳ xuống cảm tạ!”.

“Mau!”.

Người của đảo Thần Hỏa nhao nhao hét lên, vô cùng tức giận.

Lâm Chính không quan tâm, liên tục lắc đầu: “Thực lực Tôn Giả cao cường, Tôn Giả muốn giết tôi đương nhiên tôi không thể phản kháng. Nhưng bây giờ là đang so đấu về châm, không phải võ, tôi tự nhận ở lĩnh vực này không ai có thể vượt qua tôi, dù là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không. Mọi người đều nói ông nhường tôi nên tôi mới thắng, vậy thì chín châm còn lại phiền Tôn Giả đừng nhường nữa”.

Ngông cuồng!

Đúng là ngông cuồng tột độ!

Mọi người tức đến mức gan phổi sắp nổ tung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4810: C4810: Chương 4810


Ngay cả Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không nhìn thêm được nữa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như phun được ra lửa, hung ác nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lao tới chặt đầu anh xuống.

Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên cười thành tiếng: “Ha ha ha ha…”.

Mọi người ngạc nhiên, không dám lên tiếng.

“Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu là người đặc biệt nhất trong số những người tôi gặp được bao nhiêu năm qua, tôi cũng đã có cái nhìn khác về cậu!”.

“Tôn Giả quá khen”.

“Đừng vui mừng quá sớm! Mặc dù cậu rất đặc biệt, nhưng không ảnh hưởng tới việc tôi giết cậu! Cậu đã muốn tiếp tục chín châm còn lại, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Cậu cũng đã nói tôi phải dùng hết toàn lực… Ha ha, tôi cũng sẽ cho cậu toại nguyện!”.

Nói đến đó, nụ cười của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần tắt đi, vẻ mặt cũng trở nên khác lạ.

Vào thời khắc này, khí tức ông ta trở nên nặng nề hơn.

Người xung quanh hồi hộp nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Thánh Nữ là người đầu tiên ý thức được điều bất thường, lập tức nhảy xuống khỏi miệng núi lửa, rời khỏi đỉnh núi.


Những đệ tử tinh nhuệ khác cũng phát hiện ra, lập tức quay đầu chạy.

Những người còn lại không hiểu ra sao.

“Sư huynh, sư tỷ, mọi người đi đâu vậy?”.

“Có chuyện gì gấp sao?”.

Giọng nói nghi hoặc dần nhiều lên.

Khí tức Thần Hỏa Tôn Giả phóng ra càng lúc càng nặng.

Dần dần nhiều người cảm thấy mình không thở nổi, một cảm giác vô cùng áp lực đánh vào tim mỗi người.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết, khí tức vẫn tiếp tục tăng thêm.

Còn tiếp tục tăng!

Tăng lên liên tục!


Cứ tiếp tục tăng mãi như vậy.



Cuối cùng…

“Phụt!”.

Một đệ tử không chịu nổi nữa, phun ra máu.

Những người khác cũng ý thức được sự bất thường, vô cùng hoảng sợ, chạy như điên xuống núi.

Chẳng mấy chốc trên đỉnh núi đã không còn ai, tất cả mọi người đứng dưới chân núi nhìn hai người họ.

“Lần này yên tĩnh rồi”.

Lâm Chính nhìn quanh một vòng.

“Cơ thể võ thần? Hay lắm! Hay lắm!”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gật đầu.

Lâm Chính đã kích hoạt cơ thể võ thần. Nếu không, ngay cả anh cũng không thể chịu được áp lực đáng sợ của Thần Hỏa Tôn Giả.

“Hi vọng cậu có thể mang đến nhiều sự kinh ngạc hơn, cũng hi vọng… cậu có thể đỡ được đòn tấn công của tôi!”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói, đưa tay vốc một vốc dung nham lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4811: C4811: Chương 4811


Vèo!

Một giọt dung nham bay thẳng tới, hóa thành châm.

Đồng tử Lâm Chính co lại, đâu dám lãng phí thời gian, quát lên một tiếng.

Vèo vèo vèo vèo…

Tất cả châm bạc trở nên sinh động hơn, giống như tinh linh vờn múa xung quanh Thần Hỏa Tôn Giả, hơn nữa còn bắt đầu đâm về phía ông ta một cách điên cuồng.

Dù cho châm của Lâm Chính có hung mãnh thế nào cũng không thể đâm xuyên được cương khí dập dờn quanh người Thần Hỏa Tôn Giả.

Lâm Chính dùng chiêu cũ, giấu một cây châm bạc vào trong đất, định đâm một châm vào da thịt Thần Hỏa Tôn Giả thông qua đế giày ông ta lần nữa.

Nhưng lần này…

Keng!

Một tiếng động to rõ vang lên từ dưới mặt đất.


Lâm Chính sững sờ, không tin nổi nhìn dưới chân ông ta, sau đó nói: “Ông… cũng có cơ thể võ thần?”.

“Ai nói cơ thể võ thần là cơ thể độc nhất vô nhị? Cậu tu được còn tôi không tu được?”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói, quăng châm dung nham nắm trong tay đi.

Ầm!

Châm dung nham giống như đạn đạo bay tới. Khí kình bao bọc châm dung nham giống như gió bão xé nát mặt đất trước mặt, xua tan tất cả núi đá, đánh về phía Lâm Chính bằng một loại khí thế không thể chống đỡ.

Đó đâu phải châm?

Đó là một ngọn núi lao xuống thì đúng hơn!

Nếu Lâm Chính còn không tránh đi, e rằng sẽ bị châm dung nham đó đánh tan thành mảnh vụn!

Đây là toàn bộ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả sao?


Lâm Chính mở to mắt, nhìn chằm chằm châm dung nham.

Nhưng… anh vẫn không tránh đi, không di chuyển mà đột nhiên nhấc tay lên, định bắt lấy cây châm bạc đó!

Dùng tay không?

Trong đầu người này… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Người của đảo Thần Hỏa đều kinh hãi.

Dùng tay không bắt châm đối với Lâm Chính mà nói quá đơn giản.

Nhưng… đây không phải châm bình thường, mà là châm của Thần Hỏa Tôn Giả!

Đây là một loại châm được tạo thành từ dung nham!

Trên châm có khí kình dồi dào hùng hậu của ông ta.

Anh muốn chết sao?

Đó là châm mà con người có thể bắt được sao?

Chỉ sợ tay anh còn chưa kịp chạm tới châm dung nham, bàn tay đã bị dòng khí cuồng bạo bao bọc xung quanh châm dung nham nghiến nát!

Nhưng cảnh tượng tiếp theo suýt chút nữa làm mọi người rớt cả tròng mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4812: C4812: Chương 4812


Khoảnh khắc bàn tay Lâm Chính đến gần, da thịt trên bàn tay anh bị xoáy nát, nhưng xương cốt không gãy, xương trắng lộ ra. Da thịt nơi cùi chỏ thậm chí bị xé nát vụn, cực kỳ đáng sợ. Nhưng dựa vào sức mạnh ý chí, ngón tay gần như chỉ còn xương trắng vẫn nắm chặt lấy châm dung nham.

Bắt được rồi!

Dù tay phải của anh gần như đã tàn phế, nhưng anh đã bắt được rồi!

Kỳ tích!

“Không thể nào!”.

Vô số người trên đảo Thần Hỏa kinh ngạc kêu lên.

“Sao lại không thể? Tên họ Lâm kia cũng có cơ thể võ thần, không dễ bị đánh nát. Nhưng cho dù có cơ thể võ thần thật thì đã sao? Từ lâu, sức phá hoại của sư tôn đã có thể nghiền nát cơ thể võ thần. Dù anh ta có bắt được châm cũng phải hi sinh một cánh tay. Tay phải anh ta không dùng châm được nữa, để xem tiếp theo anh ta làm thế nào!”, Thần Hỏa Thánh Nữ cười nhạt nói.

Người xung quanh vẫn không tin nổi.

Vù!


Lúc này, Lâm Chính cầm châm dung nham vung ra, ném ngược trở lại phía Thần Hỏa Tôn Giả.

Bộp!

Châm dung nham va vào tiên thiên cương khí, nổ tan tành.

Thần Hỏa Tôn Giả không có biểu cảm gì nhiều.

“Làm vậy đáng sao?”.

Ông ta thản nhiên hỏi: “Hi sinh một cánh tay để đỡ châm của tôi, tay trái của cậu làm sao chiến đấu với tôi? Vậy chẳng phải là mổ gà lấy trứng, lợi bất cập hại?”.

“Xem ra ông không hiểu về tôi cho lắm, hoặc nói cách khác, ông không hiểu một y võ ở trình độ cao nhất có năng lực gì!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhấc cánh tay phải bị tàn phế lên.


Da thịt rách nát trên cánh tay phải lành lại với tốc độ rất nhanh, những chỗ bị biến dạng đều khôi phục nguyên trạng, tất cả những nơi bị rách mọc da non trở lại…

Từ đầu tới cuối chỉ mười giây, cánh tay của Lâm Chính đã không còn nhìn thấy bất cứ tổn thương gì.

Nhìn cảnh đó, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng ngạc nhiên.

“Khả năng tự chữa lành này… còn cao hơn cả tôi! Sao cậu có được khả năng tự chữa lành đáng sợ như vậy?”, Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc hỏi.

“Cái này phải cảm ơn Tôn Giả, ông đã cho tôi thời gian một tiếng để chuẩn bị, tôi không dùng để tăng cường khí kình hoặc võ lực bản thân, mà là tăng cường vào thân xác của tôi. Bởi vì tôi biết dùng võ lực liều mạng chắc chắn tôi sẽ không có hi vọng, đã là đấu châm thì một thân xác bất tử rắn chắc mạnh hơn tất cả”, Lâm Chính nói.

Lâm Chính biết, nếu tăng cường khí kình hoặc thứ gì khác sẽ không có tác dụng. Dù anh có nâng cao khí kình lên cực hạn cũng không phải đối thủ của Thần Hỏa Tôn Giả. Còn các phương diện tốc độ, phản ứng, nhạy bén không có ý nghĩa gì đối với tình hình trước mắt.

Dù anh có tăng tốc độ đến cực hạn cũng vẫn bị Thần Hỏa Tôn Giả đuổi kịp, hoàn toàn không tránh được.

Do đó, châm của Thần Hỏa Tôn Giả bay đến, Lâm Chính đều không tránh né.

Không phải anh không muốn tránh mà là không tránh được, không muốn lãng phí sức lực.

Vì vậy, muốn sống sót qua mười châm này, cách duy nhất là tăng cường thể xác!

Nghênh đón trực diện châm của Tôn Giả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4813: C4813: Chương 4813


Chỉ có như vậy, Lâm Chính mới có cơ hội thắng.

“Hay!”.

Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.

Lâm Chính khẽ hừ một tiếng, lao thẳng tới Thần Hỏa Tôn Giả!

Bây giờ đến lượt anh phản kích.

“Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người chủ động tấn công tôi! Thần y Lâm, cậu đã khiến tôi dâng lên nhiệt huyết ngày xưa một lần nữa, cho nên tôi cũng sẽ dùng cách tốt nhất ban cái chết cho cậu!”.

Thần Hỏa Tôn Giả nheo mắt lại, đột nhiên giơ hai cánh tay lên.

Ầm ầm.

Cả ngọn núi lửa điên cuồng rung chuyển.

Dung nham cuồn cuộn, núi lớn lay chuyển, cây cối rung lắc.


Sau đó, một cây châm dung nham bay ra từ dung nham cuồn cuộn. Cây cối trong rừng nổ tung, một cây châm gỗ bay ra. Một cây châm đá bay ra từ trong khe nứt của ngọn núi. Một cây châm nước trong suốt bay tới từ biển lớn ngoài đảo.

Bốn cây châm đồng loạt đâm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính trở tay lấy ra một cây châm màu đen, phóng tới.

Mộc thủy hỏa thổ cùng tấn công một kim!

Không thể tưởng tượng!

Bốn loại châm nguyên tố mang theo bốn loại sức mạnh khác nhau.

Châm Dung Nham sức phá hoại đáng sợ, có thể làm tan chảy mọi thứ.

Thổ Châm vô cùng dày nặng, trọng lượng lên đến vạn cân, có thể nghiền nát mọi thứ.

Thủy Châm vô cùng siêu phàm, có thể đâm xuyên mọi thứ.


Mộc Châm cứng cáp huyền diệu, có thể phá tan tất cả.

Bốn loại sức mạnh giống như bốn ngọn núi lớn đè xuống.

Cả hòn đảo Thần Hỏa không khỏi rung chuyển dưới bốn loại sức mạnh này…

Thực ra Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có người có thể dùng sức mạnh nguyên tố để tạo ra châm, hơn nữa còn có thể tạo ra sức mạnh lớn đến như vậy.

Thật không thể tin được. Thế nhưng…Thần Hra Tôn Giả dù thi triển châm rất mạnh nhưng vẫn có một điểm khác với Lâm Chính. Đó chính là cách sử dụng của hai bên.

Thần Hỏa Tôn Giả bề ngoài nói rằng ông ta đang thi triển châm nhưng trên thực tế châm thuật của ông ta không phải là cổ y châm thuật, châm của ông ta sử dụng sức mạnh của chính mình tạo ra một loại ám khí để tấn công.

Vây nên châm của ông ta ngoài khả năng sát thương ra thì không còn tác dụng nào khác.

Lâm Chính khẽ gầm lên, phóng châm về phía trước. Nguồn sức mạnh phát ra trên mỗi cây châm bùng nổ cũng với động tác điều khiển của anh.

Thế nhưng uy lực của châm nguyên tố đâu dễ xử lý như vậy. Trong nháy mắt châm của Lâm Chính bị gãy làm hai, bốn cây châm nguyên tố hung hãn đâm lên cơ thể anh.

Vụt vụt…Lâm Chính bị trúng bốn cây châm, vội vàng lùi lại. Bốn cây châm đam vào ngực như muốn công phá da thịt anh, khiến lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng. Nếu không phải có cơ thể võ thần thì Lâm Chính có lẽ đã bị nát thành cám từ lâu rồi.

“Bị ghim trúng rồi”.

“Trúng 4 cây châm lận”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4814: C4814: Chương 4814


“Ha ha, giờ đã biết sự lợi hại của Tôn Giả chúng tôi chưa?”, người của đảo Thần Hỏa mừng lắm, ai cũng trở nên vô cùng kích động.

Thần Hỏa Tôn Giả thì cảm thấy nghi ngờ. Dù Lâm Chính không thể đỡ được uy lực của bốn cây châm nhưng anh có thể sử dụng cơ thể võ thần để đối kháng lại. Với năng lực phục hồi thần tốc thì anh có thể hồi phục ngay mới đúng.

Nhưng có vẻ như anh đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ bốn cây châm này. Đúng là được chẳng bằng mất.

“Tại sao không né?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Né được sao? Tốc độ châm của Tôn Giả nhanh như vậy, lại vô cùng hung hãn, cộng thêm với khí thế phóng ra bao trùm cả ngọn núi thế kia thì tôi né kiểu gì?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu đã vậy thì chẳng phải là cậu cái bia sống sao? Bốn châm tiếp theo cậu đỡ thế nào?”

Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói. Ông ta vung tay, phóng ra bốn cây châm nguyên tố nữa về phía Lâm Chính.

Bốn cây châm này càng mạnh hơn, càng khủng khiếp hơn. Lâm Chính lập tức lấy ra mười cây châm, siết chặt trong tay sau đó phản công lại 4 cây châm kia.


Keng!

Keng!

Châm bạc va chạm với châm nguyên tố gây ra một vụ nổ lớn bao trùm cả hòn đảo.

Vô số người cảm tưởng bị rách cả màng nhĩ. Bọn họ ngước nhìn thì thấy một luồng sức mạnh tỏa ra khi châm của hai bên va chạm trông vô cùng đáng sợ. Mặt đất rung chuyển, nứt toác, nham thạch chảy ra ngoài, ngọn núi vốn đã bị công phá thì giờ trông càng tan hoang hơn.

Thế nhưng…Vẫn không được…Sau khi đối kháng một lúc thì số châm trong tay của Lâm Chính cũng bị gãy, bốn cây châm nguyên tố lại tiếp tục ghim lên người anh.

Phập! Phập! Lâm Chính vội lùi lại 20 bước, nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng. Vùng ngực của anh bị thương nặng, nát bấy nhầy, máu me chảy ròng ròng.

“Hay lắm”, những người phía dưới hoan hô, vỗ tay rầm rộ.


Lâm Chính chỉ ghim được một châm. Còn Thần Hỏa Tôn Giả đã ghim được tới 8 châm. Thế cục đã quá rõ ràng.

“Tên ngốc kia, sư tôn dốc toàn lực thì hậu quả là anh sẽ không thể đỡ lại được. Giờ anh có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thầm chửi, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

Lâm Chính mà chết thì cô ta cũng khó sống. Nhưng kết cục này là do anh chọn, cô ta không thể thay đổi được gì. Còn Thần Hỏa Tôn Giả một lần nữa lại có thể tạo ra sự sùng bái và ngưỡng vọng từ người khác.

Người này vẫn là một vị thần trong mắt bọn họ. Vẫn là một kẻ chiến thắng đối với họ.

“Nếu trước đó cậu cung kính, khiêm tốn hơn thì giờ đã không như thế này rồi. Cậu có hối hận không?”, Thần Hỏa tôn giả mỉm cười nhìn anh.

Lâm Chính lau máu ở miệng, dùng sức mạnh để chữa lành vết thương nơi vùng ngực. Anh chỉ lắc đầu: “Thắng thua vẫn chưa phân định, có gì mà hối hận?”

“Kết cục đã quá rõ ràng rồi, cậu đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu cậu muốn phân rõ ràng thì tôi cũng sẽ làm được ngay thôi”, Thần Hỏa tôn giả lạnh lùng nói sau đó đưa tay lên, lại là bốn cây châm nguyên tố nữa.

Bốn cây này chắc chắn Lâm Chính cũng không thể chặn được. Một khi bị ghim trúng thì tổng cộng anh bị ghim tới 12 cây châm, khi đó anh không chết thì cũng bị bại trận.

Mà bại thì chắc chắn là sẽ bị giết chết. Đây là lần tấn công cuối cùng rồi. Những người phía dưới hô vang, lần lượt nhìn lên đỉnh núi. Họ chờ khoảng thời gian sống sót cuối cùng của Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4815: C4815: Chương 4815


Lâm Chính đanh mắt, phóng ra toàn bộ số châm mà mình mang theo. Anh chủ động tấn công.

Vụt vụt…Châm bậc bay như mưa, lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Ông ta không hề hợ hãi, chỉ điều khiến bốn cây châm với ý đố sẽ đánh gãy châm của Lâm Chính.

Thế nhưng khi bốn cây châm của ông ta tiếp xúc với châm của Lâm Chính thì…

Keng…Bốn cây châm giống như thủy tinh lập tức bị gãy vụn.

“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả thất kinh, lập tức điều động Cương Khí chống lại. Cương Khí vừa được tạo ra thì ông ta ý thức được có điều gì đó không ổn nên lập tức né đòn nhưng vẫn bị muộn một bước.

Châm bạc đâm xuyên qua Cương Khí, ghim thẳng lên người của Thần Hỏa Tôn Giả. Hàng trăm cây châm ghim dày đặc lên cơ thể của ông ta.


Đám đông thất kinh.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Từng đôi mắt trừng to, không thể tin nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, bây giờ toàn thân ông ta găm đầy châm bạc!

Lúc này, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bị ghim không chỉ mười cây châm bạc mà có lẽ cả là cả trăm cây!

Thật kinh khủng!

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám phát ra tiếng.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu sửng sốt nhìn số châm bạc trên người, trầm ngâm không nói tiếng nào.

“Tôn Giả đại nhân, có vẻ là… tôi thắng rồi…”

Lâm Chính hít từng ngụm khí, thở hổn hển, người hơi run rẩy như mất hết sức lực.


Dù sao cũng một mạch phóng ra toàn bộ số châm bạc.

Hơn nữa sức mạnh bao trùm lên những cây châm bạc này hoàn toàn khác so với những châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó.

Sắc bén hơn, mạnh hơn và khéo léo hơn.

Đương nhiên, quan trọng là chúng không bị lớp phòng ngự của Thần Hỏa Tôn Giả ngăn chặn.

Quả thật nghe rất rợn người.

“Cậu làm được bằng cách nào?”

Thần Hỏa Tôn Giả lấy lại tinh thần, nhìn châm bạc trên người, bình tĩnh mở lời: “Rõ ràng cậu không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, rõ ràng không thể phá vỡ châm nguyên tố của tôi, vì sao đột nhiên lúc đó lại làm được?”


“Tôn Giả, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không? Tôi nói với ông, tôi không thể phá được lớp phòng thủ đó lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.

Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc nói: “Dùng yếu đánh mạnh?”

“Đúng vậy.” Lâm Chính gật đầu: “Nếu ông sử dụng lớp phòng ngự của cơ thể võ thần thì tôi không thể công phá, nhưng ông lại dùng tiên thiên cương khí, sức chống đỡ không là gì so với tiên thiên cương khu, trước mắt lực tàn phá cực hạn của tôi có thể đâm thủng tiên thiên cương khí”.

“Vậy lúc đầu cậu không đâm thủng tiên thiên cương khí, là do muốn dùng yếu đánh mạnh, làm tôi tưởng rằng cậu thật sự không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, khiến tôi mất cảnh giác! Không chỉ vậy, lúc đối mặt với châm nguyên tố của tôi, đáng lẽ cậu có thể phá vỡ nó, nhưng cậu lại cố ý bẻ gãy châm bạc của mình, diễn ra vẻ không thể ngăn cản được, làm tôi tưởng rằng cậu không thể đối phó với châm nguyên tố, chờ đúng thời cơ mới chống lại, làm tôi khó có thể trở tay?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi đúng là dùng yếu đánh mạnh, vì tôi biết, nếu chỉ dựa vào thực lực thì không thể đánh bại ông, nếu muốn đánh thắng chỉ có thể chờ cơ hội mà ông cho tôi! Hai lần công kích trước đó thật ra tôi có thể chống đỡ mà không chút tổn hại nào, nhưng tôi biết tôi không thể đỡ, vì một khi tôi đỡ được thì lần công kích sau sẽ càng khủng khiếp hơn, đồng thời ông sẽ có cái nhìn mới về thực lực của tôi, sự đề phòng của ông với tôi sẽ càng tăng. Thật ra nếu ông vẫn sử dụng cơ thể võ thần thì châm của tôi sẽ không thể đâm vào da thịt ông, nhưng bởi vì hai châm lúc trước khiến ông cho rằng thực lực của tôi yếu ớt không đáng kể, ông quyết định không tiếp tục sử dụng cơ thể võ thần, thậm chí không nghĩ rằng tôi sẽ phản kích, bởi vậy mới mở ra con đường cho tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4816: C4816: Chương 4816


“Thật không ngờ! Cuối cùng tôi vẫn thua ở sự khinh suất! Thần y Lâm, cậu thật sự khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác!”

Thần Hỏa Tôn Giả gần như không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, ông ta hờ hững nói: “Theo như giao ước, tôi thua rồi! Thần y Lâm, cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi đảo Thần Hỏa!”

“Đa tạ Thần Hỏa Tôn Giả! Tôn Giả khiêm nhường mà thôi”, Lâm Chính ôm quyền nói.

“Khiêm nhường? Không, là khinh suất! Tính cách con người có nhiều điểm yếu, vừa nãy cậu lợi dụng sự ngạo mạn và khinh suất của tôi để chiến thắng tôi! Cậu là người có đầu óc, không giống đám kiến tới khiêu chiến tôi, bọn chúng tiến lên đơn thuần là chịu chết!”, mặt Thần Hỏa Tôn Giả không chút biểu cảm nói: “Nhiều năm nay không ai sống sót trong tay tôi, bây giờ, cậu là người đầu tiên!”

“Tôn Giả quá khen! Nếu trận đấu đã kết thúc, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, tạm biệt!”

Lâm Chính ôm quyền lần nữa, sau đó quay người, đi xuống chân núi.

Toàn bộ người dưới chân núi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, anh đi tới mọi người cũng tự động tránh đường, không ai dám ngăn cản.

Mỗi một ánh mắt nhìn về Lâm Chính đều tràn ngập sự tôn kính lẫn khiếp sợ.


Đây là người duy nhất bọn họ từng thấy đã đánh thắng Thần Hỏa Tôn Giả.

Tuy người này không dùng vũ lực để đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng đã thắng vẫn là thắng.

Người dân đảo Thần Hỏa sắp xếp một con thuyền, chuẩn bị đưa Lâm Chính rời khỏi đảo.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đi, giọng nói dũng mãnh của Thần Hỏa Tôn Giả lại vang tới.

“Thần y Lâm, khi nào cậu quay lại đảo?”

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính ngẩn ra.

Anh vừa quay đầu đã thấy Thần Hỏa Tôn Giả ngạo nghễ đứng ở vách núi bên cạnh, quan sát anh.


“Tôn Giả nói vậy là có ý gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Còn cần tôi nói thẳng ra sao? Nếu cậu không quay lại đảo, chẳng lẽ tôi lại đến Giang Thành tìm cậu để khám bệnh à?”, Thần Hỏa Tôn Giả lãnh đạm nói.

“Khám bệnh?”, Lâm Chính hít sâu một hơi.

Thần Hỏa Tôn Giả thả người nhảy từ vách núi xuống, đứng trước mặt Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: “Chắc không phải cậu nghĩ tôi là kẻ ngu đần đấy chứ? Di chứng của việc Thánh Nữ tu luyện thuật Hỏa Viêm đã đột nhiên biến mất, nếu không nhờ công lao của cậu thì chẳng lẽ lại là do cô ta tự giải quyết?”

Lâm Chính sửng sốt, trầm mặc một lát, thờ ơ nói: “Cho nên Tôn Giả muốn tôi chữa di chứng cho ông à?”

“Thế nào? Cậu có thể trị cho cô ta mà không thể trị cho tôi ư?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh nhạt hỏi.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp: “Nói thật, tôi đã sớm biết Tôn Giả mắc cùng một loại di chứng với Thánh Nữ đại nhân, nhưng tôi cũng đã nói với thánh nữ, tôi căn bản không thể trị hết di chứng của ông, vì trị liệu cho Thánh Nữ đại nhân đã là chuyện cực kỳ miễn cưỡng với tôi, tu vi của ông quá cao, châm bạc và thuốc của tôi thậm chí hoàn toàn không có tác dụng với ông”.

“Vậy nghĩa là di chứng của tôi không có cách nào chữa trị sao?”, sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả lạnh như băng: “Hay là… cậu căn bản không muốn chữa trị cho tôi?”

“Nếu tôi có thể trị được cho Tôn Giả thì cần gì phải đấu với ông một trận? Tôi hoàn toàn có thể dựa vào việc chữa trị cho ông để bảo toàn tính mạng mình, cần gì bí quá hóa liều đi vào chốn hiểm nguy?”, Lâm Chính hỏi lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4817: C4817: Chương 4817


Dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả cũng dao động, hờ hững gật đầu: “Cậu nói cũng có lý, có vẻ cậu thật sự không có cách… thôi, cậu về đi, di chứng của tôi, tôi sẽ tự xử lý”.

“À… Có điều, thật ra nói không có cách cũng không đúng lắm”, Lâm Chính sờ cằm nói.

Thần Hỏa Tôn Giả nghe vậy, đột nhiên quay sang nhìn anh: “Cậu có cách gì?”

“Thật ra cũng không hẳn là cách, không biết Tôn Giả có đồng ý thử hay không! Nếu dùng cách này sẽ phải tốn rất nhiều vật liệu và tiền tài, công tác chuẩn bị cũng tốn thời gian và công sức, cực kỳ rườm rà! Nếu thất bại thì tất cả đều sẽ thành tốn công vô ích!” Lâm Chính nói.

“Chỉ cần có cách xóa bỏ di chứng, dù là một chút hi vọng, tôi cũng muốn thử một lần!” Thần Hỏa Tôn Giả hét lớn.

Thái độ rất kiên quyết.

Thánh Nữ cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mày lá liễu nhíu chặt.

Đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà nói, tài chính hay nhân lực gì đó, ông ta căn bản không hề quan tâm.

Ông ta chỉ quan tâm đến bản thân mình!


Khi đã đạt đến cảnh giới này, tất cả những gì ông ta nghĩ trong đầu là làm thế nào để đạt được cảnh giới cao hơn, làm thế nào để có thể bước lên một tầm cao mới.

Mà di chứng của thuật Hỏa Viêm chính là trở ngại lớn trên con đường tu luyện của ông ta.

Để loại bỏ di chứng, ông ta cứ cách một hai năm là lại phải bế quan một lần. Người khác cho rằng ông ta làm vậy là vì tu luyện có sự đột phá, nhưng trên thực tế giống như Lâm Chính dự đoán, ông ta chỉ đơn giản là để giải quyết di chứng của thuật Hỏa Viêm.

Mỗi lần bế quan đều mất rất nhiều thời gian, cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì.

Lần bế quan này cũng vô ích như cũ.

Tuy nhiên, ông ta không ngờ, di chứng trên người Thần Hỏa Thánh Nữ lại biến mất.

Ông ta tin chắc rằng, Thần Hỏa Thánh Nữ không có năng lực này.

Vậy thì, chỉ có thể nhờ vào thần y Lâm.

Thần Hỏa Tôn Giả biết đây là một cơ hội, mặc dù khả năng có thể chữa khỏi là không cao, nhưng ông ta muốn nắm giữ cơ hội!


Bởi vì nếu không nhanh chóng loại bỏ di chứng, e rằng một ngày nào đó ông ta sẽ chết vì di chứng này.

Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng nhất quyết phải thử một lần!

“Tôn Giả chắc chắn là mình muốn trị liệu chứ?”, Lâm Chính nhìn ông ta, rồi hỏi.

“Đương nhiên!”, Thần Hỏa Tôn Giả thẳng thắn nói.

“Vậy được rồi, ông có giấy và bút không?”, Lâm Chính hỏi.

“Mang giấy bút lại đây!”, Thần Hỏa Tôn Giả hô to.

Một đệ tử lập tức cầm giấy bút, vội vã chạy tới.

Lâm Chính cầm bút lên, viết ra một danh sách rồi đưa cho ông ta.

“Ông tìm những thứ này trước, chờ ông thu thập đủ rồi đến Giang Thành tìm tôi! Sau đó tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho ông”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Tôi còn phải đến Giang Thành sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cau mày hỏi.

“Không còn cách nào khác, cơ sở vật chất trên đảo Thần Hỏa của các người quá tệ! Hoàn toàn không đủ, cho dù ông bảo tôi chữa trị cho ông ở đây, tôi cũng không có cách nào để chữa trị”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Thần Hỏa Tôn Giả trầm mặc trong giây lát, cầm lấy danh sách nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4818: C4818: Chương 4818


“Đây đều là những dược liệu cực kỳ quý hiếm trên thế giới, rất nhiều trong số đó thậm chí mới chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cực kỳ khó thu thập…”

“Đúng vậy, nếu có thể thu thập chúng dễ dàng, thì việc chữa trị di chứng của Tôn Giả cũng không khó khăn đến vậy, cảnh giới của ông cao, không dùng thuốc tốt thì căn bản không thể chữa khỏi”.

“Hừ, vậy được, tôi sẽ nhanh chóng phái người đi thu thập đủ cho cậu, có điều… Mấy loại thảo dược này, tôi cũng chưa từng nghe nói, lá Vô Song Cát này là cái gì?”

“Một loại thảo dược biến dị, chỉ có thể sinh trưởng ở nơi có đầy đủ ngũ hành hội tụ, hơn nữa tỷ lệ sống sót là một phần mười nghìn!”

“Một mảnh đất ngũ hành có thể tạo ra bao nhiêu lá Vô Song Cát?”

“Ông hỏi sai vấn đề rồi. Đáng ra ông nên hỏi, mấy trăm mảnh đất ngũ hành mới có thể tạo ra một lá Vô Song Cát?”

“Cái gì? Mấy trăm mảnh đất ngũ hành? Ở lãnh địa của Long Quốc cũng chỉ có một vài mảnh đất ngũ hành, vậy mà mấy trăm mảnh đất cũng không thể tạo ra một chiếc lá Vô Song Cát sao? Vậy chẳng phải là… hiện nay ở trong nước không có loại thảo dược này sao?”

“Theo tôi được biết, chiếc lá Vô Song Cát cuối cùng đã xuất hiện vào sáu trăm năm trước”.


“Vậy không phải là không có loại thảo dược này sao? Cậu bảo tôi đi đâu tìm đây? Cậu đang đùa giỡn tôi à?”, Thần Hỏa Tôn Giả giận dữ nói.

“Tôn Giả bớt giận, tôi cũng không có ý định trêu chọc ông! Thực ra tôi biết chiếc lá Vô Song Cát này đang ở đâu, chẳng qua là…tôi không thể nào lấy được, e rằng Tôn Giả cũng không dám đi lấy”, Lâm Chính nói.

“Ở đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả hung dữ hỏi

“Thương Minh!”, Lâm Chính lập tức nói.

“Ồ?”

Thần Hỏa Tôn Giả lập tức nguôi giận hơn phân nửa, lông mày nhíu lại, suy nghĩ rồi trầm giọng hỏi: “Thương Minh có nó thật à?”

“Chắc chắn!”


“Vậy nó ở đâu? Tôi lập tức đi lấy!”

“Trước mắt thì vẫn chưa rõ vị trí của nó ở đâu, nhưng Thương Minh vốn là một tổ chức thương mại đặc biệt mang tính quốc gia được nâng đỡ bởi đại hội, Thương Minh có vô số kho báu và các loại dược liệu quý hiếm. Tôi thực sự đã từng nghe người khác nói rằng Thương Minh có lá Vô Song Cát, nhưng tôi không biết nó được đặt ở đâu!”

“Vậy những lời cậu nói không phải đều là những lời vô nghĩa sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng.

“Sao có thể coi là lời nói vô nghĩa chứ? Tôi sẽ điều tra vị trí cụ thể của lá Vô Song Cát là được, thật ra việc điều tra này là điều tất yếu, bởi vì lá Vô Song Cát cũng không phải là lựa chọn hàng đầu, nếu trong Thương Minh còn có thứ khác mạnh hơn, dược liệu hiếm hơn thì khả năng trị khỏi di chứng của Tôn Giả sẽ tăng lên rất nhiều!”

“Thật sao?”

“Tôn Giả không tin tôi ư? Nếu đã vậy thì cần gì phải tìm đến tôi để chữa trị?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Được! Tôi tin cậu! Tôi lệnh cho cậu nhanh chóng điều tra vị trí của những dược liệu kia! Sau đó đưa đến cho tôi!”

“Đi lấy thuốc ư? Tôi cũng không dám, nơi đó là Thương Minh đấy, nếu tôi bị bắt được! Chẳng phải là chết không có chỗ chôn sao?”

Lâm Chính lập tức từ chối.

Thần Hỏa Tôn Giả tức giận nói: “Cậu sợ cái gì? Đảo Thần Hỏa là chỗ dựa cho cậu! Cậu cứ mạnh dạn đi lấy, nếu như đắc tội Thương Minh, tôi sẽ bảo vệ cậu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4819: C4819: Chương 4819


“Vậy nếu đại hội quyết định truy cứu đến cùng thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Đại hội? Hừ, cậu cảm thấy tôi sợ bọn chúng sao?”

“Tôn Giả, ông không sợ, nhưng tôi sợ! Thật ra tôi cảm thấy thà đi lấy thuốc một cách công khai, còn hơn là lén lút đi trộm thuốc ở Thương Minh”.

“Đi lấy thuốc công khai ư? Làm bằng cách nào? Cậu tưởng Thương Minh là do cậu mở à?”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc xéo anh, hờ hững nói.

“Không phải do tôi mở, nhưng nếu như nó được chuyển cho tôi, thì đó chẳng phải là của tôi sao?”, Lâm Chính cười nói.

Vừa dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức trầm mặc.

“Cậu có cách gì?”

“Cách thì có rất nhiều, chẳng qua là còn phụ thuộc vào việc Tôn Giả có bằng lòng ủng hộ hay không thôi”, Lâm Chính cười nhạt.

Chuyến đi tới đảo Thần Hỏa này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.


Nhưng cuối cùng lại thoát chết trong gang tấc!

Bụp!

Lâm Chính nhảy ra khỏi thuyền, leo lên bến cảng và hít một hơi thật sâu.

“Cậu Lâm!”

Ở đằng xa, Trương Thất Dạ cẫn đầu một nhóm cao thủ Dương Hoa lao tới.

Mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều có mặt!

Mọi người được trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn thế cục này, e rằng bọn họ muốn đột nhập vào đảo Thần Hỏa để giải cứu Lâm Chính.

“Cậu Lâm, cậu quay về bằng cách nào vậy? Tôi tưởng cậu vẫn còn đang bị giam giữ trên đảo Thần Hỏa”, Trương Thất Dạ ngạc nhiên khi thấy Lâm Chính vẫn bình an vô sự.

“Yên tâm đi, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa có ý định giết tôi! Đi thôi, chúng ta trở về trước đã”, Lâm Chính cười nói.


Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang Thành.

Biết được Lâm Chính thoát chết trong gang tấc, giải quyết ổn thỏa chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không đối địch với đảo Thần Hỏa, Giang Thành chắc chắn sẽ bình yên.

Chuyện này kết thúc ở đây.

Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Tuy nhiên, Lâm Chính đến Giang Thành, vừa xuống máy bay, điện thoại di động đã báo có cuộc gọi tới.

Tên hiển thị trên màn hình là Dịch Tiên Thiên!

“Cậu Lâm, nghe nói cậu vừa trở về Giang Thành, bây giờ cậu có rảnh không?”, Dịch Tiên Thiên cười nói qua điện thoại.

“Hả? Chuyện tôi về đến Giang Thành hình như chưa nói với ông mà nhỉ? Ai nói cho ông biết thế?”, Lâm Chính cau mày hỏi.

“Ồ, là thế này cậu Lâm, Thương Minh có tai mắt ở khắp mọi nơi trên cả nước, ở sân bay cũng có người của Thương Minh, thế nên tôi mới biết”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Thật sao? Xem ra ông cũng có nhiều tai mắt đấy”, giọng nói của Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng.

Dịch Tiên Thiên run rẩy, chợt nhận ra mình nói sai, vội vàng nói tiếp: “Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm! Không phải cố ý theo dõi cậu! Đây chỉ là tin tức mà người bộ phận tình báo của Thương Minh thu thập được mà thôi. Hay là thế này, tôi sẽ ngay lập tức thu dọn sạch sẽ những tai mắt của Thương Minh đang ở xung quanh cậu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4820: C4820: Chương 4820


“Không cần! Tôi biết ông không phải cố ý cử người theo dõi tôi, giữ lại đi, tai mắt này của ông còn rất hữu dụng”, Lâm Chính hờ hững nói.

“Vâng… vâng… cậu Lâm…”, Dịch Tiên Thiên đổ mồ hôi hột.

“Nói đi, ông gọi cho tôi có việc gì?”

“Cậu Lâm, tối nay Thương Minh sẽ có một buổi đấu giá, được tổ chức ở Úc Thành, không biết cậu có hứng thú hay không”.

“Buổi bán đấu giá đó có những thứ gì?”

“Đồ vật thì có thể không lọt được vào mắt cậu, nhưng người tổ chức buổi đấu giá lần này chính là ông Đồng”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Ông Đồng?”

“Đúng vậy, cuộc tranh đấu giữa ông Đồng và Hoa An mấy ngày gần đây càng trở nên ác liệt, cả hai bên đều đã chết mấy mạng người, khiến bên phía đại hội có người để mắt đến. Hoa An nhất định sẽ không bỏ qua buổi đấu giá tối nay, những người được ông Đồng mời đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Long Quốc, ông Đồng muốn thông qua buổi đấu giá này để nâng cao địa vị của bản thân trong Thương Minh, tranh thủ lôi kéo một số sự ủng hộ cho việc tranh đoạt vị trí minh chủ Thương Minh sau này. Vì vậy Hoa An chắc chắn sẽ ở đó vào thời điểm quan trọng để chơi ông Đồng một vố, cậu Lâm, tôi nghĩ đây là một cơ hội”, Dịch Tiên Thiên cười nói


Lâm Chính gật đầu: “Tôi hiểu, ông sắp xếp đi, tối nay lập tức đến Úc Thành, nhưng tôi không thể đến đó với tư cách là thần y Lâm, như vậy dễ thu hút sự chú ý sẽ gây rắc rối cho Dương Hoa trong tương lai”.

“Vậy cậu…tham dự buổi đấu giá với tư cách gì?”

“Ừ… đại diện của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, ông thấy thế nào?”

“Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Giang Thành ư? Quy mô của công ty này không lớn, nếu muốn đưa vào thì nhất định phải liên kết với một tập đoàn khác, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi”.

“Không thành vấn đề, ông sắp xếp đi”.

“Vậy được, cậu Lâm, tôi sẽ gửi thư mời cho chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, đặc biệt chỉ định cậu tham gia buổi đấu giá”.

“Được!”

Lâm Chính cúp điện thoại.


Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Lâm Chính nhận được cuộc gọi từ Tô Nhu.

“Anh đang ở đâu? Đến công ty ngay! Nhanh lên!”, giọng Tô Nhu trong điện thoại vô cùng gấp gáp.

“Được”.

Lâm Chính không hề ngạc nhiên, anh mỉm cười đồng ý, rồi vội vã đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Vừa bước vào văn phòng làm việc, anh đã thấy Tô Nhu vừa ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, vừa gọi điện thoại.

Cô có vẻ vô cùng phấn khích, giọng nói run run.

“Vâng! Vâng! Vâng thưa ông, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đến, cảm ơn ông…”

Sau đó Tô Nhu cúp điện thoại.

Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

“Có chuyện gì mà tâm trạng của em lại vui vẻ vậy?”

Lâm Chính nhìn cô cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4821: C4821: Chương 4821


“Anh có biết một buổi đấu giá quy mô chưa từng có sẽ được tổ chức tại Úc Thành vào tối nay không? Những nhân vật danh tiếng hàng đầu ở Long Quốc đều sẽ có mặt! Chúng ta cũng được mời!”, Tô Nhu hào hứng nói.

“Ồ? Đúng là chuyện tốt! Chúc mừng! Chúc mừng!”

“Đừng nói chuyện này nữa, mau đi đặt vé máy bay đi, à, nhanh chóng đi mua một bộ vest, phải mua bộ đắt nhất! Đây là thẻ của em, anh cứ việc dùng! Nhất định phải mặc thật đẹp! Đừng làm mất mặt công ty, biết chưa hả?”

“Được!”

Lâm Chính cười khổ, nhận lấy tấm thẻ.

Úc Thành là một trong những thành phố sầm uất nhất của Long Quốc.


Nơi đây nằm ở vùng duyên hải của Long Quốc, có cảng thương mại nổi tiếng, dòng người qua lại đông đúc, là địa điểm để ăn chơi sa đọa, ca hát nhảy múa, các khu vui chơi giải trí nổi lên ở khắp nơi. Người có tiền đều sẽ tới đây để mua vui, tìm kiếm sự kíc/h thích, tất nhiên, cũng có nhiều người tan cửa nát nhà vì cờ bạc.

Ông Đồng đchọn tổ chức buổi đấu giá ở đây, đương nhiên cũng đã để mắt tới những nhân vật lão đại đứng đầu nơi này.

Bởi vì không lâu trước đây, một hội nghị giao lưu thương mại quốc tế đã được tổ chức ở đây, các doanh nhân nổi tiếng trong và ngoài nước đều đến, ngay cả Mã Hải cũng được mời, nhưng công việc của ông ta quá bận rộn nên đã bảo cấp dưới tham dự hội nghị.

E rằng ông Đồng tổ chức buổi đấu giá này với mục đích muốn lợi dụng đám người này.

Nhưng ông ta cũng không ngờ, Hoa An lại mặt dày, công khai dẫn người đến địa điểm đấu giá.

Đây rõ ràng là đang định đối đầu với ông Đồng môt phen.

Ngay khi tin tức được truyền ra, nhiều sự chú ý đã đổ dồn về Úc Thành.

Không chỉ có những người của Thương Minh, mà các thế lực bên ngoài cũng tìm mọi cách để lẻn vào cuộc đấu giá.

Mọi người đều đang chờ đợi Thương Minh trở nên hỗn loạn, để tranh thủ cho mình một chút lợi ích.


Ngay khi Tô Nhu vừa mới xuống máy bay, cô đã bị thu hút bởi Úc Thành sầm uất.

Mặc dù nền kinh tế của Giang Thành đã phát triển nhanh chóng sau khi Dương Hoa xuất hiện, cũng đang trên đà dẫn đầu, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với một thành phố có những lợi thế độc nhất như Úc Thành. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em
=====================================

Nhìn những ánh đèn xanh đỏ phát ra từ các con phố xa hoa trụy lạc, trong mắt Tô Nhu ngập tràn vẻ say mê.

“Dù sao cũng còn sớm, Tiểu Nhu, chúng ta đi dạo một vòng, sau đó ăn cơm rồi đến buổi đấu giá nhé”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, cười nói.


“Làm gì có thời gian rong chơi cơ chứ? Buổi đấu giá lần này là cơ hội tốt nhất để làm quen với những người nổi tiếng, thu hút lôi kéo mối quan hệ với các khách hàng. Em phải đến khách sạn để chuẩn bị phương án. Em cần biết những nhân vật quan trọng nào sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá, phải biết thông tin của những người đó. Nếu không đến lúc trò chuyện cùng với họ trong buổi đấu giá, mà lại không có sự chuẩn bị từ trước thì không phải sẽ rất lúng túng sao?”, Tô Nhu đáp lời.

Lâm Chính cười nói: “Tiểu Nhu, em thực sự quá vất vả rồi, hoàn toàn không cần thiết, huống chi con người cũng đâu phải sắt thép, dù sao cũng phải ăn cơm chứ! Lúc này nóng vội cũng không có ích gì”.

Tô Nhu tức giận liếc anh, sau đó gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi dạo phố mua sắm một lát”.

Hai người sánh bước bên nhau, đi vào khu trung tâm mua sắm Thiên Úc lớn nhất Úc Thành.

Các trung tâm mua sắm đều bán những mặt hàng xa xỉ nổi tiếng trong và ngoài nước, không giảm giá hay miễn thuế, nhưng khi đã đến Úc Thành thì ai còn quan tâm đến tiền bạc chứ? Dù giá cả đắt đỏ nhưng các trung tâm mua sắm vẫn rất đông đúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4822: C4822: Chương 4822


Tô Nhu đi dạo qua mấy cửa hàng, muốn mua một bộ quần áo, nhưng mỗi khi nhìn trúng một bộ đồ, cô lại cười khổ bỏ qua sau khi nhìn thấy giá.

“Tiểu Nhu, em muốn mua gì thì cứ mua, tiền không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

“Tiền không thành vấn đề? Anh có nhiều tiền lắm sao?”, Tô Nhu trợn mắt nhìn anh.

“Có một chút”.

“Kiếm được chút tiền thì tiết kiệm đi. Mặc dù chúng ta bây giờ giàu có hơn trước, nhưng cũng không thể quên cuộc sống trước kia, phải biết sử dụng tiền một cách khôn ngoan, đồ ở đây nhìn ngắm thôi là được rồi”, Tô Nhu than thở.

Thói quen tiết kiệm của cô khiến Lâm Chính không nói nên lời.

“Mấy đứa nhà quê không có tiền mua thì cút ra ngoài đi, đừng ở nơi này làm chướng mắt người khác, cứ sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, làm bẩn hết quần áo túi xách ở đây, bà đây mua về cũng cảm thấy ghê tởm!”

Lúc này, một giọng nói gay gắt từ bên cạnh truyền đến.

Tô Nhu hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc sang trọng và trang điểm đậm.


Cô rất tức giận, nhưng cũng không có ý định gây gổ, cúi đầu kéo Lâm Chính rời đi.

“Đứng lại!”

Lúc này, nhân viên bán hàng ngăn Tô Nhu lại.

“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

“Này cô, tại sao cô lấy quần áo của cửa hàng chúng tôi đi, mà lại không thanh toán tiền?”, nhân viên bán hàng tức giận nói.

Tô Nhu sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình đang cầm trên tay một bộ đồ vẫn còn đang trong móc áo.

“Ơ? À… Thực sự xin lỗi, tôi không để ý, tôi lập tức trả lại ngay”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Không để ý! Tôi thấy rõ ràng là cô đang muốn ăn trộm quần áo!”, nhân viên bán hàng túm lấy cánh tay Tô Nhu lôi ra ngoài cửa hàng: “Đồ ăn trộm! Mau đi theo tôi đến đồn công an!”


“Này cô, cô nghe tôi giải thích! Này cô…”, Tô Nhu cuống quýt hét lên.

Khách hàng ở trong và ngoài cửa hàng liên tục ngó nghiêng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc này, Lâm Chính bất ngờ kéo nhân viên bán hàng lại.

“Anh làm gì vậy? Anh làm tôi đau đấy!”, nhân viên bán hàng tức giận hất tay Lâm Chính ra.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Ai bảo với cô rằng vợ tôi muốn trộm quần áo của cô? Cô ấy còn chưa ra khỏi cửa hàng, cô ấy chỉ muốn vào phòng thử đồ để thử bộ đồ này thôi, không được sao?”

“Thử đồ? Anh có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu không? Đây là bộ lễ phục dạ quang phiên bản giới hạn, một bộ có giá ba trăm ngàn tệ, hai người nhà quê các người có mua nổi không hả?”, nhân viên bán hàng tức giận nói.

Trên thực tế, cô ta đã chú ý đến Tô Nhu ngay từ khi cô bước vào cửa hàng.

Suy cho cùng, Tô Nhu rất xinh đẹp, với làn da trắng nõn, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, đường nét và vóc dáng không chút tì vết, nói cô là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, bộ đồ trên người cô lại quá rẻ mạt. Người đàn ông đi bên cạnh cô cũng không có vẻ giàu có, vì vậy nhân viên bán hàng không thèm chào hỏi cô.

Nhưng Tô Nhu đã xem liên tục mấy món đồ mà không có ý định mua chúng, điều này khiến nhân viên bán hàng vô cùng tức giận, cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu, cô gái nào mà chẳng ghen tị? Nên cô ta lợi dụng cơ hội này để gây khó dễ.

“Ba trăm ngàn tệ?” Tô Nhu nghe thấy giá tiền, sắc mặt tái nhợt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4823: C4823: Chương 4823


“Chỉ có ba trăm ngàn tệ thôi mà, cũng không đắt, gói lại cho tôi đi”, lúc này, cô gái trang điểm đậm đi tới, lấy từ trong túi LV ra một tấm thẻ, cười nói: “Quẹt thẻ đi”.

“Được, được thưa cô…”, nhân viên bán hàng đó vội vàng cúi người gật đầu.

Nhưng vừa định cầm lấy tấm thẻ, cô gái trang điểm đậm đột nhiên rụt tay lại, cười nói: “Tôi không muốn mua nữa”.

“Tại sao ạ?”, nhân viên bán hàng bối rối.

“Đồ nhà quê này đã cầm vào rồi, nhìn kìa, bộ đồ đã nhàu nát hết cả, ai còn muốn bộ đồ rách rưới này nữa chứ!”, cô ta cười nói.

“Cái gì?”, nhân viên bán hàng tức giận nói với Tô Nhu: “Này cô, tại cô mà bộ đồ này không thể bán được! Cô hoặc là mua, hoặc là đền tiền! Hoặc là tôi báo công an! Cô chọn đi!”

“Bộ đồ này làm gì có nếp nhăn? Rõ ràng là các người đang vu khống cho tôi!”, Tô Nhu sốt sắng kêu lên.

“Sao hả? Cô không thừa nhận à? Tôi nói cho cô biết! Trung tâm mua sắm này trực thuộc tập đoàn Quân Thịnh ở Úc Thành! Cô dám gây sự ở một cửa hàng thuộc tập đoàn Quân Thịnh ư? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đi!”, nhân viên bán hàng cười khẩy nói.

Tô Nhu sững sờ: “Tập đoàn Quân Thịnh ư?”


“Sao vậy? Rất lợi hại à?”

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đó là một trong mười tập đoàn tài chính đứng đầu của Long Quốc! Không ai ở Giang Thành có thể cạnh tranh với họ ngoại trừ Dương Hoa!”, giọng nói của Tô Nhu run rẩy.

Hơn nữa, cô đã từng nghe nói rằng ông chủ của Quân Thịnh là bá chủ của thành phố Úc Thành, nắm trong tay cả hai giới! Có thể tồn tại được ở một nơi như thế này thì sao có thể là người bình thường? Nếu lỡ chọc vào loại người này, e rằng mình chết như thế nào cũng không biết.

“Tiểu Nhu, nếu đã như vậy thì chúng ta mua bộ đồ này đi”.

Lâm Chính cười nói.

“Coi như anh biết điều”, nhân viên bán hàng hừ một tiếng.

“Chỉ có thể như vậy”.

Tô Nhu vô cùng chán nản, nhưng lỡ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng chỉ còn cách tiêu tiền để không gặp phải tai họa.


Cô định rút thẻ ra đưa, nhưng lại bị Lâm Chính đẩy trở lại.

“Tiểu Nhu, anh mua bộ đồ này cho em”.

“À… không hay lắm đâu… Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng… Giữ lại cho mình đi, dùng tiền của em”.

“Em nói gì vậy? Em là vợ anh, mua quần áo cho vợ mình thì có vấn đề gì sao?”

Lâm Chính cười nói, rút một tấm thẻ đưa ra!

“Gói bộ đồ này lại, ngoài ra, gói tất cả các bộ đồ trong cửa hàng này lại cho tôi!”

“Cái gì?”

Nhân viên bán hàng vừa định cầm lấy thẻ thì run rẩy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Nghe không rõ sao? Tôi muốn mua tất cả các bộ đồ trong cửa hàng của cô!”, Lâm Chính bình nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm.

Tất cả trố tròn mắt, bao gồm cả cô gái trang điểm đậm. Đồ của trung tâm này không hề rẻ. Cửa hàng này còn toàn bán đồ nữ cao cấp, giả cả khá đắt.

Tô Nhu nhìn thấy bộ quần áo đó giá khá hợp lý. Dù sao thì người có vẻ ngoài sang trọng như cô cũng không đủ dũng khí đi xem. Mà những cô gái giống như đại gia thì nhiều vô kể.

Mua lại toàn bộ đồ trong cửa hàng, nếu không phải la người có tầm bốn mươi triệu tệ thì là điều không thể.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom