Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4834: C4834: Chương 4834


“Khi nào bọn họ ra tay?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Vào thời điểm đấu giá vật phẩm cuối cùng”, Dịch Tiên Thiên thấp giọng nói.

“Người của chúng ta đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”

“Đều đã được sắp xếp xong, chỉ cần cậu ra lệnh, chúng ta có thể khống chế cả buổi đấu giá trong nháy mắt”.

“Được rồi, nghe đây, không được để bại lộ thân phận, tùy cơ ứng biến”.

Lâm Chính hờ hững nói.

Dịch Tiên Thiên hơi cúi người, xoay lưng rời đi.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, tò mò hỏi.

“Nói chuyện phiếm một chút thôi, ông Dịch này quả thật không tệ”, Lâm Chính cười nói.


“Thật sao?”

Tô Nhu tò mò nhìn anh.

Lúc này, một người đàn ông mặc vest mỉm cười tiến tới, Tô Nhu và Lâm Chính đồng loạt nhìn sang.

Còn tưởng rằng người này muốn bắt chuyện với Tô Nhu, nhưng không ngờ hắn lại nói chuyện với Lâm Chính.

“Thưa anh, có thể qua bên này trò chuyện một lát được không?”

“Tôi ư?”

Lâm Chính hơi sửng sốt.

“Đúng vậy, chính là anh”, người đàn ông mặc vest cười nói.

Lâm Chính cũng không quen người này!


Cảm nhận được khí tức trên người đàn ông này, tuy không mạnh nhưng vẫn là người luyện võ, có điều võ thuật chỉ giới hạn ở chân và bàn chân, có lẽ là vệ sĩ.

Một tên vệ sĩ tìm mình trò chuyện gì chứ?

Lâm Chính vừa định từ chối thì Tô Nhu đứng cạnh đã lặng lẽ dùng khuỷu tay đẩy anh, khẽ nói: “Lâm Chính, người tham gia buổi đấu giá này đều rất có máu mặt, người ta có lòng muốn làm quen với anh! Anh đừng bỏ lỡ cơ hội! Nói không chừng sau này lại có cơ hội hợp tác”.

Lâm Chính dở khóc dở cười.

Đầu óc Tô Nhu lúc này vẫn đang tập trung vào công việc.

“Vậy em thì sao?”

“Cái gì mà em thì sao? Em lớn vậy rồi, anh còn sợ em đi đâu mất à? Yên tâm, đi đi!”, Tô Nhu tức giận nói.

“Đi đây, đi đây, nếu vợ đại nhân đã nói vậy, vậy thì anh đây muốn trò chuyện gì?”

“Ồ, mời anh qua bên này, chúng ta tán gẫu”, vệ sĩ cười nói, làm động tác mời với Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu, đi về hướng được chỉ.

Hai người đi qua bàn rượu bên cạnh, vệ sĩ rót một ly rượu rồi đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, nhìn tên vệ sĩ, phát hiện tên đó rót rượu cho anh xong cũng chỉ đứng cạnh uống rượu, có vẻ không định nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4835: C4835: Chương 4835


“Ồ?”

Lâm Chính nhướn mày, cảm giác rất kỳ quái, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện, anh vừa đi đã có một người đàn ông tóc vàng mặc vest lại gần Tô Nhu.

Lâm Chính chợt hiểu ra.

Bọn họ đang chơi trò điệu hổ ly sơn! Như vậy dễ dàng tiếp cận ra tay với Tô Nhu!

Tô Nhu tỏ vẻ phản cảm nhưng vì không biết thân phận đối phương, không nên đắc tội, chỉ có thể vừa gượng cười vừa từ chối.

“Anh từ đâu tới đây?”, Lâm Chính cũng không vội đi quấy rầy bọn họ, thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Vệ sĩ hơi bất ngờ nhìn Lâm Chính.

“Tao hỏi mày là người của ai? Người bên kia chắc là chủ của mày phải không?”

“Ồ, mày nhìn ra rồi à? Nếu đã hiểu rồi thì ngoan ngoãn ngồi đây uống rượu đi! Đừng nói nhiều, bọn tao là người mà mày không thể chọc vào đâu”, vệ sĩ cười khẩy, ánh mắt khinh miệt.


“Vậy sao? Vậy mày tin không, một lúc nữa chủ nhân của mày sẽ bị người ta đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài?” Lâm Chính nói.

“Mày muốn ra tay à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cân nhắc năng lực của bản thân! Đừng tự chuốc khổ!”, tên vệ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng người lại gần, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Không không không, đừng hiểu lầm! Tao sẽ không ra tay, những người khác sẽ ra tay!” Lâm Chính giải thích.

“Những người khác? Hừ, ai dám ra tay? Mày nghĩ cậu chủ của tao là loại chó mèo gì? Ai dám ra tay thì ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” vệ sĩ tức giận nói.

Nhưng giây tiếp theo.

Bốp!

Một tiếng tát giòn giã vang lên.

Mọi người xung quanh sững sờ, nhìn về nơi âm thanh phát ra.

Dịch Tiên Thiên giơ tay, hung hăng liên tục tát vào mặt người đàn ông tóc vàng trước mặt.


Chỉ vài giây ngắn ngủi đã tát bảy tám bạt tai.

Người đàn ông tóc vàng ngơ ngác ôm mặt.

Tô Nhu cũng khiếp sợ.

“Là ông Dịch!”

“Ông Dịch nào cơ?”

“Còn có thể là ai nữa chứ? Dịch Tiên Thiên của Thương Minh đó! Ở Thương Minh ngoại trừ ông Đồng và Hoa phó minh chủ thì ông Dịch là người có trọng lượng nhất!”

“Người kia là người nhà họ Tề phải không? Sao lại chọc vào ông Dịch nhỉ?”

“Nhanh đi tìm gia chủ nhà họ Tề, nói không chừng đã xảy ra chuyện”.

Khách mời đều đang bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cậu chủ nhà họ Tề vẫn đang che mặt giờ mới phản ứng lại.

“Ông Dịch, ông… tại sao ông đánh tôi?”

“Ai cho cậu gây rối ở đây?”, Dịch Tiên Thiên lạnh lùng quát.

“Gây rối? Tôi… Sao tôi có thể gây rối ở đây chứ?”, ánh mắt cậu chủ nhà họ Tề hiện lên vẻ bối rối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4836: C4836: Chương 4836


“Đừng nói nhiều, tôi cũng không rảnh dây dưa với cậu ở đây, người đâu!”

“Có!”

“Đánh gãy một chân của tên này cho tôi, xong thì ném ra ngoài!”, Dịch Tiên Thiên quát.

“Rõ!”

Một vài tên tay sai của Thương Minh lao tới, không nói nhiều lời đã ấn Tề Thẩm xuống đất, người bên cạnh lấy một cây gậy, hung hăng nện xuống chân Tề Thẩm.

Răng rắc!

Âm thanh xương gãy phát ra.

“A!!!”

Tiếng kêu thê thảm của Tề Thẩm vang vọng khu vực đấu giá.

Chỉ một lúc sau, Tề Thẩm đã bị ném khỏi khu vực đấu giá.


Tất cả khách mời đều kinh hãi.

“Ông Dịch làm gì vậy? Tề Thẩm gây chuyện gì?”

“Ông ấy… không phải hơi quá sao? Nhà họ Tề là gia tộc có thế lực lớn trong số những gia tộc lánh đời ẩn thế, đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Tề trước mặt mọi người, còn ném người ra ngoài, đây không phải là trắng trợn tát vào mặt nhà họ Tề sao?”

Mọi người tột cùng kinh ngạc.

Nhưng Dịch Tiên Thiên cũng không giải thích gì, xử lý xong Tề Thẩm, ông ta đi chào hỏi các vị khách khác.

Còn tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính đã trợn mắt há hốc miệng từ lâu.

“Sao có thể như vậy? Cậu chủ bị đánh gãy chân thật sao?”

Hắn lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu… nhìn Lâm Chính.

“Là… là mày? Có phải do mày làm không?”


“Đương nhiên là tao làm! Dám có mưu đồ với vợ tao, chuyện này e là sẽ không xong dễ dàng vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu lạnh nhạt nói.

Vừa dứt lời, vài vệ sĩ của Thương Minh đã đi tới, bao vây tên vệ sĩ, lôi hắn ra khỏi khu vực đấu giá.

“Buông… Buông ra! Khốn nạn! Buông ra!”

Tên vệ sĩ giãy giụa điên cuồng.

Cũng không làm được gì.

Vệ sĩ của Thương Minh có tiêu chuẩn cực cao, năng lực rất khủng khiếp, không phải người mà kẻ chỉ biết khoa chân múa tay như hắn có thể so được.

Chỉ một lát sau, bên ngoài phòng đấu giá vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến khách mời rùng mình.

“Cậu Lâm! Xử lý như vậy đã đủ hài lòng chưa?”, Dịch Tiên Thiên im lặng đi tới, hơi cúi đầu hỏi.

“Năng lực của ông làm tôi hoài nghi sâu sắc, nếu còn có chuyện như vậy, tôi chỉ đành dùng cách của mình đi xử lý!” Lâm Chính lạnh nhạt nói, ánh mắt và giọng điệu đều rét lạnh.

Dịch Tiên Thiên run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.

Nếu thần y Lâm ra tay, sợ là máu chảy thành sông…

Ông ta vội vàng cúi đầu lần nữa: “Cậu Lâm bớt giận! Tôi đảm bảo sẽ không có người dám quấy rầy cô Tô Nhu nữa! Tôi đảm bảo!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4837: C4837: Chương 4837


“Hành động sắp bắt đầu rồi, đừng gây phiền phức nữa, người họ Tề sẽ không gây thêm rắc rối chứ?”

“Tôi sẽ cho người đi cảnh cáo bọn họ! Chắc chắn khiến bọn họ không dám gây thêm rắc rối”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Dịch Tiên Thiên vừa đi, Tô Nhu đã bước nhanh tới.

“Lâm Chính, anh có thấy chuyện vừa rồi không?”, Tô Nhu còn hơi sợ hãi.

“Thấy gì cơ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Người vừa rồi tiếp cận em ấy, đột nhiên bị ông Dịch đánh gãy chân… Thật đáng sợ”.


“Chắc là người này có xích mích với ông Dịch, không sao, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý chúng ta đâu, lại đây ăn một chút đi”, Lâm Chính cười nói, kéo Tô Nhu sang bàn ăn bên cạnh, gọi một đống thức ăn ngon, thưởng thức ngon miệng.

Cùng lúc đó, người nhà họ Tề đang định đi tới hiện trường đấu giá lại nhận được tin Tề Thẩm bị đánh gãy chân ở đó, ai nấy đều giận tím mặt, tiến thẳng tới hội trường.

“Quá nhục nhã! Quá nhục nhã!”

Ông cụ nhà họ Tề ngồi trên xe Rolls – Royce, liên tục gõ gậy đầu rồng xuống đất, trên gương mặt già nua tràn ngập lửa giận.

“Nơi bán đấu giá tụ tập nhân vật nổi tiếng của gia tộc lớn ở bốn phương, vậy mà dám đánh gãy chân cậu chủ họ Tề trước mặt họ, lại còn ném người ra ngoài! Dịch Tiên Thiên có ý gì? Muốn khai chiến với nhà họ Tề sao?”

“Nhà họ Tề chúng ta mất sạch mặt mũi rồi! Bố, nếu không yêu cầu bọn họ giải thích, thì sau này nhà chúng ta làm sao có thể ngẩng cao đầu nhìn người?”

Mấy đứa con của Tề Bạc đều phẫn nộ nói.

“Thương Minh giỏi lắm rồi phải không? Thật sự cho rằng có thể bắt nạt nhà họ Tề à? Một đám chỉ biết buôn bán mà dám không coi nhà họ Tề ra gì ư? Thằng hai với thằng ba, lập tức báo về gia tộc, điều động Tề Vệ, triệu tập thêm tất cả cao thủ nhà họ Tề, bao vây nơi đấu giá cho bố!”, Tề Bạc gầm lên.


“Bố, chúng ta phải khai chiến với Thương Minh sao? Con chỉ sợ… chúng ta vẫn chưa phải đối thủ của Thương Minh”.

“Yên tâm, sẽ không đánh, ông Đồng chủ trì buổi đấu giá này, ông ta còn muốn thông qua buổi đấu giá để gia tăng thêm chút danh tiếng, ông ta sẽ không để chúng ta làm lớn chuyện, chúng ta cứ gây áp lực lên ông Đồng! Bảo ông ta ép Dịch Tiên Thiên cho nhà họ Tề một lời giải thích!”, Tề Bạc lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thì ra là thế, con gọi ngay đây!”

Đứa con thứ hai của Tề Bạc nói, lập tức rút điện thoại ra.

Ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Tề Bạc, mọi người trên xe đều sửng sốt, Tề Bạc đưa mắt nhìn đèn nhấp nháy báo có cuộc gọi, lập tức ra hiệu bảo mọi người yên lặng, sau đó bắt máy.

“Dịch Tiên Thiên! Ông còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi à? Ông có ý gì? Nhà họ Tề của tôi với Thương Minh của ông cũng có vài lần làm ăn, giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút qua lại! Vậy mà ông dám làm vậy với cháu trai tôi?”, Tề Bạc cầm điện thoại mắng mỏ.

Vậy mà lại là Dịch Tiên Thiên gọi tới.

Người nhà họ Tề không khỏi kinh ngạc.

“Tề Bạc! Ông đừng vội tức giận! Thật ra tôi đã giúp nhà họ Tề ông, cứu cháu trai ông!”, bên kia điện thoại, mặt Dịch Tiên Thiên không chút biểu cảm nói.

“Cứu cháu trai tôi ư? Ồ, đánh gãy chân cháu tôi, ném nó ra ngoài, đây gọi là cứu hả?” Tề Bạc cười khẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4838: C4838: Chương 4838


“Nếu tôi không ra tay, sợ là bây giờ cháu trai ông chỉ còn là một xác chết, không… ngay cả xác chết cũng không còn”, Dịch Tiên Thiên lạnh nhạt nói.

Đôi mắt già nua của Tề Bạc khẽ giật, tay cũng run rẩy, nói: “Ông nói gì cơ?”

“Tề Bạc! Tôi đoán chắc chắn ông đã triệu tập đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tề, tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm vậy, nếu không hôm nay nhất định sẽ là ngày tàn của nhà họ Tề!”

“Ông… Dịch Tiên Thiên! Ông giải thích rõ ràng cho tôi! Có phải thằng cháu không nên thân kia của tôi… đắc tội với ai rồi không?”, Tề Bạc với kinh nghiệm sống dày dặn, lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi.

Dịch Tiên Thiên trầm mặc một lát, hờ hững nói: “Thần y Lâm của Giang Thành, biết không?”

“Thần… Thần y Lâm?”, Tề Bạc ớn lạnh.

Người thường đều cho rằng thần y Lâm dựa vào Dương Hoa mà không biết vũ khí đáng sợ nhất của anh là y thuật khó lường và võ thuật cao cường.

Tề Bạc với tư cách là người đứng đầu nhà họ Tề – gia tộc lánh đời ẩn thế, tin tức mà ông ta biết nhiều hơn rất nhiều so với người khác.

Không chỉ có đế quốc Anh Hoa mà Đông Hoàng Giáo, thôn Dược Vương thậm chí là Hồng Nhan Cốc, có cái nào mà không có thần y Lâm xuất hiện chứ?


Người này cũng chẳng phải là kiểu thần y được mọi người ca tụng dùng y thuật cứu giúp vạn vật!

Đó là một tên quỷ giết người không chớp mắt!

“Thì ra là thế… Thì ra là thế..”, Tề Bạc vừa nghĩ đã hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy hơi uất ức, nói: “Dịch Tiên Thiên! Cho dù cháu trai tôi có xích mích với thần y Lâm, ông cũng không nên đánh nó ở nơi đông người như vậy! Không thể âm thầm cho người dạy dỗ nó sao? Trước mặt mọi người mà ông xử lý nó như thế thì mặt mũi nhà họ Tề tôi… ném đi đâu?”

“Ai nói với ông là cháu ông xích mích với thần y Lâm?”

“Vậy… Chuyện gì?”

Dịch Tiên Thiên trầm mặc, nói: “Cháu ông có ý đồ với vợ của thần y Lâm”.

Lời vừa dứt, Tề Bạc câm như hến một lúc lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Thần y Lâm… Ở đâu?”

“Vẫn ở đây”.


“Vậy… Vậy tôi qua đó, cho thần y Lâm một lời giải thích! Nhất định phải nói với thần y Lâm, nhà họ Tề dạy dỗ không nghiêm, xin thần y Lâm bớt giận!”

“Tự ông xử lý đi!”

Dịch Tiên Thiên cúp điện thoại.

“Bố, sao rồi?”

Mấy đứa con trong xe vội hỏi.

“Đừng hỏi, tới đó rồi nói sau”.

Gương mặt già nua của Tề Bạc vẫn bình tĩnh, không nói một lời.

Mọi người cũng không biết có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn nhau.

Đợi tới khi người nhà họ Tề tới nơi tổ chức đấu giá, giọng Tề Bạc lạnh như băng hét: “Người đâu?”

“Ông nội, cháu ở đây…”

Tề Thẩm được vài người đỡ, khóc to đi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4839: C4839: Chương 4839


“Ông nội, ông phải đòi lại công bằng cho cháu! Dịch Tiên Thiên kia không coi ai ra gì! Ông ta xem thường chúng ta! Ông phải đòi lại công bằng cho cháu!”, Tề Thẩm khóc to.

“Cái rắm! Mày tự gieo gió gặt bão!”

Tề Bạc khạc nước bọt, quay sang mấy đứa con, chỉ vào Tề Thẩm quát to: “Mấy đứa chúng mày! Kéo thằng nhóc này vào trong! Đánh gãy nốt một chân còn lại và hai tay nó đi!”

“Hả?”

Người nhà họ Tề vô cùng khiếp sợ.

“Ông nội, ông… Ông nói cái gì?”, Tề Thẩm cũng choáng váng.

“Đừng gọi tao là ông nội, tao không có đứa cháu chẳng ra gì như mày! Từ hôm nay, mày không còn là người nhà họ Tề nữa! Thằng hai! Thằng ba, sao chúng mày còn không làm đi!”, Tề Bạc tức giận nói.

“Bố, thật sự phải làm vậy sao? Nó là cháu của bố mà!”, người con thứ hai giàn giụa nước mắt, dù sao Tề Thẩm cũng là con trai ông ta.

Nhưng Tề Bạc nghiêng người lại gần, đôi mắt già nua đỏ ngầu: “Không làm vậy! Chúng mày muốn nhà họ Tề bị diệt tộc phải không?”

Hai người con vừa nghe, da đầu tê dại, cũng lập tức hiểu ra Tề Thẩm đã đắc tội với nhân vật lớn.


Lúc này nhất định phải đánh gãy cả tay!

Đứa con thứ hai cũng không xin tha nữa, lập tức lao qua, mặt dữ tợn tóm chặt Tề Thẩm, bắt đầu đi vào nơi đấu giá.

Bây giờ không khí ở khu vực đấu giá càng sôi trào hơn.

Tề Thẩm một lần nữa bị đánh gãy tay gãy chân trước mắt mọi người, cơ thể như chó chết nằm trên sàn, sau đó bị người nhà họ Tề khiêng ra khỏi hiện trường.

Khách mời đều rơi vào trầm mặc.

Một vài người thông minh cũng đoán ra Tề Thẩm đã đắc tội một nhân vật lớn, không phải là Dịch Tiên Thiên, dù sao Dịch Tiên Thiên cũng không tàn nhẫn tới vậy.

Vậy thì… Là ai?

Một vài người đã gọi tay sai đi tìm hiểu.

Về phần Tề Bạc, ông ta lập tức đi tìm Lâm Chính.


Tề Bạc đã hỏi Dịch Tiên Thiên, biết Lâm Chính không muốn bại lộ thân phận nên một mình đi tìm anh.

Lúc này Lâm Chính vẫn còn ngồi ở bàn ăn trò chuyện với Tô Nhu.

“Cậu Lâm! Rất vui được gặp cậu!”

Tề Bạc mím môi dưới, bước tới cung kính nói.

Lâm Chính liếc mắt nhìn ông lão, lạnh nhạt nói: “Ông là?”

“Cậu Lâm thật hay quên, tôi là Tề Bạc… gia chủ nhà họ Tề, lần này đến là muốn cảm ơn cậu!”, Tề Bạc nặn ra một nụ cười nói.

“Vậy sao? Ông cũng là bệnh nhân của chồng tôi à?”, Tô Nhu bên cạnh tò mò hỏi.

“Đúng đúng đúng… Đúng vậy… Y thuật của cậu Lâm quả thật là thiên hạ vô song”, Tề Bạc vội nịnh nọt.

Thật ra lời cảm ơn này là cảm ơn Lâm Chính đã không giết. Nếu không, lần này nhà họ Tề đã chịu tổn thất lớn.

“Hóa ra y thuật của anh tốt vậy, thảo nào dạo này không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi khắp nơi hành nghề phải không?”, Tô Nhu kinh ngạc nói.

Lâm Chính cũng ghé sát lại cười nói: “Thật ra y thuật của anh cũng không kém thần y Lâm đâu”.

“Mới khen vài câu anh đã đòi lên trời”, Tô Nhu liếc mắt xem thường, tiếp tục thưởng thức rượu vang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4840: C4840: Chương 4840


“Quản lý tốt người của ông”.

Lâm Chính thuận miệng thì thầm với Tề Bạc sau đó đuổi ông ta đi.

Tề Bạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông ta cũng nhìn Lâm Chính đầy ẩn ý.

“Tại sao vô duyên vô cớ thần y Lâm lại tới buổi đấu giá? Đấu giá lần này có liên quan gì tới cậu ta?”, Tề Bạc âm thầm suy nghĩ.

Lúc này, ngọn đèn ở hội trường đột nhiên trở nên huyền ảo, sau đó một bóng người bước lên sân khấu chính của khu vực đấu giá.

Mọi người ngừng trò chuyện, toàn bộ hướng lên nhân vật chính – ông Đồng!

“Rất vui khi các vị khách quý có thể tham gia buổi đấu giá của Thương Minh do tôi tổ chức, tôi đại diện cho Thương Minh, thật lòng cảm ơn các vị, cảm ơn”.

Ông Đồng cúi người chào.

“Đã tới giờ! Tôi sẽ không nói mấy lời dư thừa vô nghĩa nữa! Chúng ta vào vấn đề chính! Những vật trong buổi đấu giá này đều là kho báu quý giá của Thương Minh chúng tôi! Các vị có thể tùy ý ra giá, ai cao nhất người đó sẽ có được!”


“Bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”

Nói xong, ông Đồng cầm lấy cây búa, đập mạnh xuống cái bàn bóng loáng, lập tức có người bê tới vật đầu tiên được đấu giá.

Lâm Chính yên lặng nhìn chăm chú vào ông Đồng.

Thật ra, nhiều người cũng đã biết ý định của ông ta!

Lần đấu giá này là để đem lại lợi ích cho Thương Minh! Ông Đồng muốn mượn lần này biểu diễn thực lực của bản thân, thu phục lòng người, chờ thời cơ bước lên vị trí minh chủ Thương Minh.

Tiếc là, buổi đấu giá này muốn thuận buồm xuôi gió, đương nhiên là không thể.

Ông Đồng còn chưa kịp nói giá khởi điểm của vật phẩm đầu tiên, một nhóm người đã sải bước tự nhiên đi vào hiện trường đấu giá.

“Anh Đồng! Bán đấu giá sao không gọi tôi! Tôi có thể tăng giá cho anh, trợ giúp sân khấu!”, một người đàn ông râu quai nón vừa ôm quyền vừa bước vào cười nói.


Thấy vậy, mọi người nhíu mày.

Người này tên là Triều Chính Phong, đàn em thân cận của Hoa An!

Chắc chắn hắn được Hoa An cử tới.

E rằng bản thân Hoa An cũng ở ngay cạnh nơi đấu giá này…

Vừa thấy người tới, trong mắt ông Đồng lộ rõ vẻ tức giận và sát khí, nhưng cũng được ông ta thu lại.

Ông ta biết nhất định Hoa An muốn phá rối, chỉ là ông ta không ngờ Hoa An lại không định ra mặt, mà cử đàn em thân cận tới.

“Ồ, là Chính Phong à? Qua đây, qua đây, tìm một chỗ ngồi đi, buổi đấu giá ngay lập tức sẽ bắt đầu! Nếu cậu thích cái gì thì cũng có thể ra giá”, ông Đồng cười nói.

“Được thôi!” Triều Chính Phong nhếch khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị, sau đó tùy ý tìm một ghế rồi ngồi xuống.

“Bảo người quan sát cẩn thận”.

Ông Đồng nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, sau đó cầm micro cười nói: “Các vị, bây giờ sẽ là bảo vật đầu tiên! Sắt Ly Hỏa thời Nam Minh!”

Một khối sắt đỏ rực được đặt trên khay gỗ lê chạm trổ trên bục cao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4841: C4841: Chương 4841


Khách mời bốn phía đồng thời nhìn lại.

“Cục sắt này được luyện thành từ Nam Minh Ly Hỏa, còn chưa định hình, có thể dùng Thiên Hỏa tạo hình, một khi thành hình sẽ là một thần khí lợi hại! Chém sắt như chém bùn, cắt thép là chuyện nhỏ! Giá khởi điểm là một trăm triệu tệ, có thể tùy ý tăng giá, cũng có thể lấy vật khác ra đổi, nhưng cần đánh giá giá trị, mời các vị ra giá!” Ông Đồng cười nói.

Khách mời lập tức đỏ mắt, có mấy người đã rất nóng lòng, muốn giơ bảng ra giá.

Nhưng lúc này, Triều Chính Phong đột nhiên đứng dậy, lớn giọng reo lên: “Một bảo bối như vậy tôi không để tặng người khác! Anh Đồng! Tôi ra một trăm triệu… linh một tệ!”

Vừa dứt lời, toàn sảnh yên lặng như tờ.

Một trăm triệu linh một tệ ư?

Đúng là tới để phá rối!

Tuy ông Đồng đã ra quy định có thể tăng giá tùy ý, không đặt hạn chế mức tăng, một tệ cũng là tăng giá, nhưng không ai lại tăng giá như vậy cả!


Mọi người đều nhìn về phía Triều Chính Phong, ánh mắt đều đanh lại, nhưng cũng… không tăng giá. . ngôn tình sủng

Bởi vì Triều Chính Phong đại diện cho Hoa An!

Nếu ai dám tăng hơn giá của Triều Chính Phong, thì điều đó nghĩa là người đó đang chống lại Hoa An.

Tuy là Hoa An và ông Đồng đều đang tranh giành vị trí minh chủ Thương Minh, nhưng với bên ngoài Hoa An vẫn là minh chủ đại diện, quyền lực vẫn lợi hại hơn ông Đồng rất nhiều.

Không nhất thiết vì vài món đồ này nọ mà đắc tội Hoa An chứ?

Bỗng chốc, toàn bộ nơi đấu giá lạnh ngắt như tờ, ai ai cũng nhìn về phía ông Đồng và Triều Chính Phong, cũng không giơ bảng, chỉ đứng cạnh xem, sống chết mặc bay.

Mặt ông Đồng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Triều Chính Phong nói: “Chính Phong, một tệ này… tính gì chứ?”

“Có vấn đề gì sao?”, Triều Chính Phong tỏ ra vô tội: “ Một tệ cũng là tiền! Hơn nữa anh cũng không quy định là không thể tăng thêm một tệ, không phải anh nói tùy ý tăng giá sao, ai trả cao hơn thì người đó thắng phải không? Tôi cũng đâu vi phạm luật đấu giá?”


“Cậu..”.

Đôi mắt ông Đồng đen láy, nhưng cũng cũng không phát cáu, chỉ gật đầu mạnh, lạnh nhạt nói: “Được! Đã vậy thì, xin hỏi còn ai ra giá cao hơn vị này không?”

Nhưng hỏi một hồi, cũng không một ai lên tiếng.

“Các vị cứ yên tâm mạnh dạn ra giá! Đây là buổi đấu giá của tôi, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người, bây giờ đảm bảo sau này cũng đảm bảo, xin yên tâm mạnh dạn đấu giá!”, ông Đồng biết mọi người kiêng dè điều gì, lại nói to hơn.

Lời này của ông ta có ý rất rõ ràng. Đó là bảo những người này không phải sợ, ông Đồng sẽ đứng sau chống lưng cho họ.

Chỉ là ông Đồng vẫn nghĩ mọi việc quá đơn giản.

Chỉ cần hô một cái giá, sẽ đắc tội Hoa An, tuy ông Đồng có thể bảo vệ họ, nhưng cũng có nghĩa sẽ cuốn họ giữa cuộc chiến của ông Đồng và Hoa An.

Ở đây ai cũng đã có gia đình vợ con, bọn họ đại diện cho cả gia tộc sau lưng, ai lại muốn tham gia vào cuộc tranh đấu đó chứ?

Toàn sảnh yên tĩnh không một tiếng động.

Vẻ mặt Triều Chính Phong đắc ý cười tươi: “Ông Đồng, có vẻ không ai ra giá cả, nên gõ búa rồi phải không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4792: C4792: Chương 4792


Nhưng lại bị Lâm Chính ngăn cản.

“Thất Dạ, bình tĩnh đi”.

“Thần y Lâm, cậu vẫn nhịn được sao?”.

“Không sao, ở hai ngày thì ở hai ngày, nếu như đánh nhau, cho dù chúng ta có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, thì cũng không được yên ổn. Chắc chắn người của đảo Thần Hỏa sẽ trả thù, dù chúng ta có về Giang Thành thì bọn họ cũng vẫn tìm tới. Nếu đã vậy thì hãy giải quyết luôn mọi chuyện ở đây đi! Thế này đi, ông cứ về trước, tôi ở lại đây! Chờ gặp được Thần Hỏa Tôn Giả tôi sẽ về Giang Thành!”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Thế sao được?”, Trương Thất Dạ không đồng ý.

Theo ông ta, đừng nói là ở lại hai ngày, dù Lâm Chính chỉ ở đây hai tiếng thôi thì cũng lành ít dữ nhiều.

“Ông cứ về đi, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không sao. Nếu bọn họ quả thực định ra tay với tôi, nhưng tôi muốn đi thì bọn họ cũng không giữ nổi tôi đâu”, Lâm Chính cười đáp.

“Nhưng…”, Trương Thất Dạ còn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Lâm Chính rất bình thản và tự tin, chỉ đành thở dài: “Thôi được rồi, thần y Lâm, vậy tôi về trước, bảo người của Dương Hoa chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tình hình đột xuất”.


“Thế thì tốt quá!”.

Dứt lời, Trương Thất Dạ liền ôm quyền, xoay người rời đi.

Còn Lâm Chính ở lại đảo Thần Hỏa, bình tĩnh chờ Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan.

“Sắp xếp phòng ốc cho thần y Lâm, tiếp đãi chu đáo, ngoài ra cử hành tang lễ long trọng cho Trình sư đệ, đồng thời ghi lại tường tận chuyện này, để tôi trình cho sư tôn”.

“Vâng, Thánh Nữ đại nhân”.

Người bên cạnh đáp.

“Thần y Lâm, anh cứ yên tâm ở lại đây đi, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, thì chắc chắn sẽ bình an vô sự”.

Thánh Nữ bình thản nói, rồi xoay người bỏ đi.


Lâm Chính được đưa đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

“Không có sự phân phó của Thánh Nữ thì không được tự ý ra khỏi cửa, nếu không giết không tha!”, người của đảo Thần Hỏa dẫn anh đến lạnh lùng nói một câu, rồi đóng cửa rời đi.

Lâm Chính lắc đầu, chẳng thèm đếm xỉa đến người này, tự lấy châm bạc và thuốc trên người ra, bắt đầu trị thương.

Sự bình phục thần tốc ở bên cạnh dòng nham thạch là nhờ dược hiệu của Tạo Thánh Đan mà Lâm Chính chuẩn bị trước. Đan dược này có thể khiến cơ năng trong người và khả năng hồi phục của Lâm Chính tăng vọt, thậm chí có thể khiến một số cơ quan không thể tái sinh mọc ra, nhưng cái giá phải trả rất đắt, sẽ khiến người ta trúng độc.

Thế nên không đến lúc quan trọng thì Lâm Chính sẽ không dùng tới thuốc này.

Sở dĩ anh dùng thuốc, một là muốn nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, hai là muốn khiến người của đảo Thần Hỏa kinh ngạc sợ hãi.

Bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.

Sau khi bôi thuốc và châm cứu, Lâm Chính liền làm một giấc để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cho đến khi chạng vạng tối.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa ầm ĩ vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4793: C4793: Chương 4793


Lâm Chính đang say sưa giấc nồng bị tiếng ồn làm tỉnh, anh mở bừng mắt ra, nhìn về phía cửa: “Ai vậy?”.

“Mở cửa, Thánh Nữ có lời mời”, người ngoài cửa nói to.

Lâm Chính vô cùng khó hiểu, chạy ra mở cửa, chỉ thấy một người của đảo Thần Hỏa đang đứng bên ngoài, lạnh lùng nói: “Mau đi theo tôi, Thánh Nữ đã bày tiệc, muốn khoản đãi anh”.

Nói xong liền xoay người rời đi.

“Khoản đãi tôi?”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: “Đang yên đang lành, sao Thánh Nữ lại làm vậy?”.

“Anh hỏi nhiều thế? Đi nhanh lên!”, người kia mất kiên nhẫn quát.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn đi theo.

Người kia nhanh chóng dẫn anh đến một tòa kiến trúc to lớn được xây ở sườn núi chính giữa đảo.

Lúc này trong tòa nhà, rượu thơm ngào ngạt, thịt thơm nức mũi.

Hai bên điện đường đã bày hai dãy bàn, thức ăn đầy ắp trên bàn, các tinh nhuệ cấp cao của đảo Thần Hỏa đều đang ngồi trước bàn nói chuyện phiếm, nhưng không ai động đũa, dường như đang chờ ai đó.


Còn Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn mặc bộ đồ đỏ rực, ngồi ngay ngắn ở bên trên giống như nữ hoàng, tay cầm ly rượu, yên lặng quan sát mọi người bên dưới.

“Khởi bẩm Thánh Nữ đại nhân, thần y Lâm đã đến!”, người của đảo Thần Hỏa bước tới ôm quyền.

“Ban ngồi”.

“Vâng”.

Người kia lại ôm quyền, rồi ngoảnh sang nói: “Mời!”.

Lâm Chính nhìn vị trí, chỉ còn một chỗ bên cạnh Thánh Nữ, liền hỏi với vẻ khó hiểu: “Tôi ngồi ở đó sao?”.

“Đương nhiên”, Thánh Nữ gật đầu.

“Được”.

Lâm Chính cũng không khách sáo, sải bước đi tới ngồi xuống.


Người của đảo Thần Hỏa ở hai bên đều thầm nhíu mày.

“Người này không chút khách sáo gì cả!”.

“Cũng không thèm cảm ơn Thánh Nữ đại nhân, hắn không biết đây là ân điển của đại nhân sao?”.

“Người ngông cuồng như vậy e là không rời khỏi đảo Thần Hỏa được rồi”.

Mọi người xì xào bàn tán.

Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa tới bọn họ, mà ngoảnh sang cười nói: “Sao Thánh Nữ đại nhân lại mở tiệc khoản đãi tôi thế? Theo lý mà nói thì tôi và đảo Thần Hỏa vẫn đang trong mối quan hệ là kẻ thù thì phải?”.

“Không có cái gì gọi là kẻ thù hay không kẻ thù cả, trước khi sư tôn quyết định kết quả, thì vẫn chưa thể xác lập mối quan hệ giữa chúng ta. Sở dĩ tôi mở tiệc khoản đãi thần y Lâm cũng là vì kính phục y thuật của thần y Lâm thôi”, Thánh Nữ bình tĩnh đáp.

“Vậy sao?”.

Lâm Chính đánh giá Thánh Nữ một lượt, khóe môi bỗng nhếch lên. Hình như anh hiểu ra gì đó, liền khẽ gật đầu: “Thú vị, thú vị…”

Thánh Nữ nghe thấy thế, đôi lông mày lá liễu liền nhíu lại, bình thản hỏi: “Thần y Lâm thấy thú vị vì chuyện gì vậy?”.

“Thánh Nữ đại nhân biết rõ còn cố hỏi? Cô bày bữa tiệc này để làm gì, tôi đã đoán được ba phần rồi”, Lâm Chính cười nói.

Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi hứng, cười nhạt nói: “Được, vậy anh nói tôi nghe xem nào”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4794: C4794: Chương 4794


Nụ cười của cô ta đúng chuẩn câu hồn đoạt phách, khiến trời đất thất sắc.

Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi có chút thất thần.

Nhan sắc này e là phải Tô Nhu mới so sánh được, hơn nữa Tô Nhu không có khí chất đặc biệt như cô ta, đó là khí chất mà người luyện võ đã trải qua phong ba sinh tử mới có…

Lâm Chính thở hắt ra một hơi, thầm kêu lợi hại, sau đó mới đáp: “Mục đích Thánh Nữ đại nhân bày tiệc chỉ là để khám bệnh”.

“Tôi có bệnh gì?”.

“Bệnh của cô rất không rõ ràng, tỳ, tâm, phế, cốt, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng nếu quan sát kĩ, thì vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối. Đây là một loạt vật chất là độc mà không phải độc, theo tôi đoán thì có khả năng là di chứng gây ra do cô tu luyện thuật Hỏa Viêm của Thần Hỏa Tôn Giả trong nhiều năm. Thực ra, không chỉ có cô, mà tất cả những người ở đây đều bị vậy, nhưng bọn họ không bị nặng như cô”, Lâm Chính nói.


Anh vừa dứt lời, đôi mắt Thánh Nữ liền sáng lên.

“Thần y Lâm không hổ là thần y hàng đầu đương thời, quả nhiên lợi hại. Đúng vậy, tôi quả thực bị bệnh, là di chứng để lại do luyện thuật Hỏa Viêm, cực kỳ khó loại bỏ. Mỗi tháng tôi sẽ phát bệnh một lần, mỗi lần đều cần sư tôn dùng khí kình trấn áp cho tôi mới có thể an toàn vượt qua, nếu không sẽ vô cùng đau đớn như bị xẻo thịt. Nếu không kịp thời trấn áp, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Ngày mai chính là ngày tôi phát bệnh, thần y Lâm, anh có cách gì chữa được bệnh cho tôi không? Nếu anh chữa khỏi, tôi nhất định sẽ nói đỡ mấy lời với sư tôn, giữ mạng cho anh, được không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói rất nghiêm túc.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Vô phương cứu chữa!”. . truyện teen hay

“Anh nói cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh nhìn ra được bệnh của tôi nhưng lại không chữa được? Anh đang đùa tôi sao?”.

“Thánh Nữ đại nhân, tôi đâu có gan đùa giỡn cô, tôi nói thật nhé, có một cách chữa, nhưng… chắc chắn cô sẽ không dùng cách này, nên thực ra đúng là vô phương cứu chữa”, Lâm Chính bình thản đáp.

Thánh Nữ nghe thấy thế thì cực kỳ không vui.


Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh tanh, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, mục đích tôi giữ anh ở lại cũng là để anh chữa khỏi bệnh cho tôi, nếu không anh nghĩ mình có thể sống được đến bây giờ sao? Người của đảo Thần Hỏa đều biết tôi không có tính kiên nhẫn. Bây giờ anh chỉ có một cơ hội, hoặc là dốc hết sức chữa khỏi bệnh cho tôi, hoặc là chờ sư tôn xuất quan, anh sẽ phải chôn cùng Trình Ngạn Sinh! Anh tự chọn đi!”.

Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu: “Thánh Nữ đại nhân muốn tôi khám bệnh, sao tôi dám làm trái lời chứ? Được, bây giờ tôi sẽ chữa trị cho cô, nhưng hi vọng Thánh Nữ đại nhân có thể phối hợp với tôi. Nếu cô không chịu phối hợp, thì cho dù là thần tiên cũng không chữa được cho cô đâu”.

“Sao tôi có thể không phối hợp chứ?”.

Thánh Nữ bình thản nói, nhưng dường như cô ta nghĩ ra gì đó, trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Thần y Lâm, anh nói cách chữa trị của anh trước đi”.

“Thải độc!”.

“Thải độc? Thải kiểu gì?”.

“Lấy độc trị độc, tôi thấy nham thạch trên đảo là môi trường tự nhiên để tôi luyện Dung Nham Châm. Tôi sẽ đến miệng núi lửa tôi luyện 100 cây Dung Nham Châm, tôi sẽ dùng khí bao bọc những cây châm này, thiêu cho nó đỏ bừng lên, giống như một cây châm được làm từ nham thạch nóng chảy vậy. Sau đó lại đâm chúng lên toàn thân Thánh Nữ, lợi dụng nhiệt độc trên những cây châm bạc này để ép độc tố trong người Thánh Nữ ra ngoài. Số độc tố này sẽ đào thải ra ngoài thông qua làn da của Thánh Nữ đại nhân. Lặp đi lặp lại hai liệu trình như vậy, thì Thánh Nữ đại nhân có thể hồi phục hoàn toàn”, Lâm Chính nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4795: C4795: Chương 4795


“Như vậy thì có gì khó khăn chứ? Tôi còn tưởng là quá trình chữa trị khó khăn đến mức nào, khiến người ta khó chấp nhận đến mức nào chứ? Nếu vậy thì tại sao tôi lại không phối hợp với anh?”, Thánh Nữ bình thản nói, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Lâm Chính ghé lại gần hơn, nhỏ giọng nói: “Thánh Nữ đại nhân, hình như cô vẫn chưa nghe rõ những lời tôi nói. Tôi nói là phải dùng châm bạc đâm khắp người cô, đồng thời phải để độc tố đào thải ra ngoài qua da, cô hiểu chưa?”.

Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày, lập tức hiểu ra.

Cô ta im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Thế nên… ý của anh là…”

“Trừ khi Thánh Nữ đại nhân đồng ý cởi bỏ hết quần áo, nếu không không thể tiến hành chữa trị được”, Lâm Chính cười đáp.

“Khốn kiếp!”.

Thánh Nữ nổi giận, bàn tay thon nhỏ trắng nõn đập mạnh xuống bàn.

Rắc!

Chiếc bàn cùng với đồ ăn thức uống lập tức biến thành bột mịn.


Sảnh tiệc vừa rồi còn ồn ào huyên náo lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngoảnh sang nhìn Thánh Nữ, không ai biết có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều không dám thở mạnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn bình thản như không, tiếp tục uống rượu.

Thánh Nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo bỏ đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.

“Chắc chắn là thằng chó chết này chọc giận Thánh Nữ đại nhân!”.

“Chết tiệt!”. . Đam Mỹ Sắc

“Tại sao Thánh Nữ đại nhân không giết quách hắn đi?”.

“Yên tâm đi, sớm muộn gì tên này cũng sẽ chết, hơn nữa tôi đảm bảo hắn sẽ chết rất khó coi”.


Người của đảo Thần Hỏa bàn tán xôn xao, ai nấy trừng mắt lườm nguýt Lâm Chính, cực kỳ bất mãn.

Lâm Chính phớt lờ bọn họ, thản nhiên ngồi ăn thịt uống rượu.

Nhưng cơm no rượu say xong xuôi mới có người đi tới, ôm quyền nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, Thánh Nữ đại nhân mời anh đến Thánh Nữ Đường bàn chuyện quan trọng”.

“Ồ”.

Lâm Chính có chút ngạc nhiên, anh nhìn sắc trời dần tối, im lặng một lát rồi gật đầu nói: “Anh về bẩm với Thánh Nữ, tôi chuẩn bị một chút rồi qua”.

“Được”.

Người kia rời đi.

Lâm Chính xoay người trở về phòng, chuẩn bị châm bạc và thuốc thang, rồi mới đến Thánh Nữ Đường.

Nơi được gọi là Thánh Nữ Đường chính là chỗ ở của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cả Thánh Nữ Đường có 100 người hầu gái, đều dùng để hầu hạ Thánh Nữ.

Đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, đệ tử mà Thần Hỏa Tôn Giả tự hào nhất là Thần Hỏa Thánh Nữ. Ông ta luôn coi cô ta như con gái để nuôi nấng dạy dỗ, điều kiện dành cho cô ta cũng hậu hĩnh nhất, không ai có thể sánh được, thế nên quy mô xây dựng của Thánh Nữ Đường không kém gì chính điện.

Lâm Chính là đàn ông, đương nhiên không được tùy tiện vào Thánh Nữ Đường, tuy có sự cho phép đặc biệt của Thánh Nữ, nhưng muốn vào vẫn phải soát người một lượt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4796: C4796: Chương 4796


Sau khi chắc chắn không có gì, Lâm Chính mới được cho vào.

Nhưng Lâm Chính vừa đặt chân vào Thánh Nữ Đường.

Rầm!

Cánh cửa to lớn của Thánh Nữ Đường đóng sầm lại.

Sau đó bên trong đèn đuốc sáng trưng, một tuyệt sắc giai nhân mặc đồ đỏ rực đi ra.

Đó chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.

Lâm Chính kinh ngạc nhìn cô ta: “Thánh Nữ đại nhân… cô nghĩ kĩ rồi sao?”.

“Chẳng có gì là nghĩ kĩ hay không cả, để giữ mạng thì tôi bắt buộc phải chữa trị”, Thánh Nữ bình thản đáp.


“Vậy thì tốt, cô yên tâm, những người làm bác sĩ như chúng tôi đối xử bình đẳng, tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân. Đương nhiên, bệnh nhân cũng không được giấu bệnh sợ thầy, càng đừng vì chút chuyện nhỏ mà không chịu phối hợp chữa trị, dù sao thân thể cũng là của mình”, Lâm Chính cười nói.

“Thần y Lâm, những lời hoa mĩ thì khỏi cần nói nữa, tuy tôi tiếp nhận việc chữa trị, nhưng tôi không chấp nhận phương án chữa trị mà anh nói”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.

Lâm Chính sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy.

“Nếu vậy thì cô phải mời người khác chữa cho rồi”.

“E là không ai có thể chữa cho tôi được! Anh yên tâm, anh cần chữa thế nào thì cứ làm thế ấy, tôi chỉ cần anh thay đổi một chút thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.

“Thay đổi cái gì?”.

“Cầm lấy”.

Thần Hỏa Thánh Nữ ném cho anh một mảnh vải, bình thản nói: “Lát nữa anh hãy bịt mắt châm cứu cho tôi, rõ chưa?”.


“Bịt mắt châm cứu?”.

Lâm Chính sửng sốt, sau đó bật cười: “Thánh Nữ đại nhân đang nói đùa sao? Tuy bình thường khám bệnh tôi có thể bịt mắt, nhưng bệnh của cô không phải bệnh thông thường, mỗi một châm đều phải cực kỳ thận trọng. Bịt mắt? Nếu xảy ra sơ sót gì, cô có thể lập tức mất mạng, cô muốn dùng tính mạng của mình để đánh cược với y thuật của tôi sao?”.

Ánh mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng: “Tôi là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa, là đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả! Nếu để anh nhìn hết thân thể thì đảo Thần Hỏa chúng tôi biết giấu mặt vào đâu? Sư tôn biết giấu mặt vào đâu? Tôi không thể chấp nhận được!”.

“Vậy thì tôi xin phép!”, Lâm Chính ôm quyền, xoay người định đi.

“Đứng lại!”, Thần Hỏa Thánh Nữ quát lớn.

“Thánh Nữ đại nhân, cô không chịu phối hợp, mà còn bắt tôi chữa trị? Cô không cảm thấy là mình đang làm khó tôi sao? Tôi là bác sĩ, một khi ra tay là trong mắt chỉ có bệnh nhân, không có bất cứ tình cảm nam nữ gì cả! Cô muốn chữa thì chữa, nếu không muốn chữa thì để tôi đi, nếu không được thì cứ giết tôi đi, đừng sỉ nhục tôi như vậy nữa, được không?”, Lâm Chính cũng mất kiên nhẫn quát lại.

Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận.

Chưa bao giờ có ai dám ăn nói với cô ta như vậy.

Nếu là bình thường thì cô ta đã xé xác đối phương, rồi giết cả nhà người ta rồi.

Nhưng bây giờ, cô ta không thể nổi giận được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4797: C4797: Chương 4797


Nếu không chữa trị, ngày mai phát bệnh cô ta sẽ sống không bằng chết.

Huống hồ cô ta cũng có nỗi khổ khó nói, bởi vì nóng lòng sốt ruột, muốn nhanh chóng luyện võ thành tài, cô ta không chỉ tu luyện quá độ, mà còn đi đường tắt, khiến di chứng nặng nề hơn người khác nhiều. Thực ra sư tôn bảo cô ta dừng tu một năm trước khi bế quan, nhưng cô ta không nghe lời, mà vẫn tu luyện thuật Hỏa Viêm quá độ, đến mức di chứng đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Lần này có thể vượt qua được hay không cũng là vấn đề.

Nếu không chữa trị tận gốc, chỉ e vượt qua được lần này, thì lần sau cũng khó vượt qua…

Nghĩ đi nghĩ lại, Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng đáp: “Được! Tôi sẽ làm theo lời anh nói! Mau lăn lại đây chữa cho tôi đi!”.

“Xin người ta chữa bệnh mà có thái độ thế sao?”, Lâm Chính nhíu mày nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ tức đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung, nhưng bề ngoài cô ta vẫn không có gì thay đổi, cô ta chần chừ một lát rồi cởi áo ngoài ra.

“Chúng ta bắt đầu thôi”.

“Được”.

Lâm Chính bắt tay vào chuẩn bị.

Sắc mặt của Thánh Nữ vô cùng khó coi, đôi môi khẽ cắn, đôi mắt long lanh, dường như đang đấu tranh tư tưởng, rồi mới đặt tay lên bộ quần áo mỏng dính trên người…


Lâm Chính chuẩn bị xong xuôi mới quay lại.

Một cảnh tượng còn đẹp hơn tranh bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Chính.

Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ đang quay lưng về phía anh, quỳ ngồi trên tấm thảm đã được trải từ trước, quần áo cởi hững hờ, tấm lưng trắng muốt như ngọc lộ ra, làn da không tì vết kia đúng là kiệt tác của Thượng Đế, phối hợp với mái tóc dài đỏ rực, đẹp đến ngạt thở…

Cho dù là Lâm Chính đã nhìn người đẹp quen mắt, thì lúc này cũng có chút thất thần.

“Anh ngây ra đó làm gì? Còn không mau châm cứu đi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhắm hai mắt lại, sẵng giọng nói.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới, lấy Dung Nham Châm đã dùng nham thạch tôi luyện ra, bắt đầu đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.

Lúc đầu anh còn có chút bồn chồn.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cảnh tượng này cũng không thể tự khống chế được, suýt nữa cắm nhầm châm, khiến Thần Hỏa Thánh Nữ đau đến mức hít vào khí lạnh, cả người khẽ run rẩy.

Nhưng cô ta chỉ nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, không rên tiếng nào.


Lâm Chính thấy thế, tâm thần bỗng trở nên sáng suốt, thủ pháp châm cứu cũng trở nên linh hoạt trôi chảy. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Mộng Có Đành Buông
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================

Dần dần, Thần Hỏa Thánh Nữ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Ngược lại, toàn thân còn có cảm giác tê dại.

Cô ta cảm thấy khó hiểu, do dự một lát rồi vẫn chậm rãi mở mắt ra.

Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính đang rất nghiêm túc châm cứu ở cánh tay cô ta.

Anh nhìn chằm chằm vào một huyệt vị trên cánh tay cô ta, lấy khí bọc châm, Dung Nham Châm tỏa ra ánh sáng kì dị, vô cùng thần kì, sau đó đâm vào huyệt vị một cách chuẩn xác.

Bởi vì là Dung Nham Châm, Lâm Chính lại dùng thêm khí kình vào châm, nên hai ngón tay của anh bị bỏng rách da. Nhưng anh vẫn phớt lờ, mồ hôi nhễ nhại tiếp tục châm cứu.

Dáng vẻ tập trung nghiêm túc đó khiến Thần Hỏa Thánh Nữ không khỏi sửng sốt.

Cô ta nhìn đôi mắt Lâm Chính, nó không có bất cứ chút tà niệm, tạp niệm nào, vô cùng trong sáng vô tư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4798: C4798: Chương 4798


Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn đôi mắt Lâm Chính, một lúc lâu sau thì thở phào nhẹ nhõm.

Dường như thoải mái hơn rất nhiều…

Đây là một bác sĩ đúng tiêu chuẩn!

Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ.

“Xong rồi!”.

Lâm Chính thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nói.

Quần áo của anh đã ướt sũng.

Mười ngón tay bị bỏng máu tươi đầm đìa.


Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn anh, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh nói: “Vết thương trên tay anh không là gì với anh đâu nhỉ?”.

“Không sao, tôi về bôi chút thuốc, ngày mai sẽ khỏi”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười đáp.

“Tốt lắm”.

Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như đang vận khí, một lát sau cô ta mở bừng mắt ra: “Y thuật của anh quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, tôi đã không cảm nhận được hỏa độc trong người nữa rồi! Tốt! Tốt lắm!”.

“Về mặt y thuật thì tôi cũng có chút nghiên cứu, vấn đề nhỏ của cô đương nhiên là giải quyết được, nhưng… vẫn chưa trị được tận gốc”, Lâm Chính lau mồ hôi, cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày: “Anh nói gì cơ?”.

“Tôi nói là bệnh của cô vẫn chưa được chữa khỏi”.

“Khốn kiếp! Đã bảo anh chữa, tại sao anh chỉ chữa một nửa?”.


“Thánh Nữ đại nhân, cô đang đùa tôi sao? Có bệnh khó chữa nào có thể chữa khỏi bằng một liệu trình chứ? Trước đó ở bữa tiệc chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bệnh của cô cần hai liệu trình! Bây giờ mới chỉ làm xong một liệu trình, vẫn còn một liệu trình nữa”, Lâm Chính cãi lại.

“Lúc nào thì làm liệu trình tiếp theo?”.

“Việc này… phải xem tôi còn mạng để làm cho cô không đã”, Lâm Chính ngồi dưới đất cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Sao nào? Anh muốn uy hiếp tôi sao? Muốn tôi bảo vệ tính mạng của anh, không để sư tôn giết anh?”.

“Tôi không nghĩ như vậy, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả sắp xuất quan rồi, nếu ông ta biết tôi giết trò cưng của mình, thì chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Thế nên cho dù tôi muốn làm liệu trình thứ hai cho cô thì cũng không thể, Thánh Nữ đại nhân, chuyện này không thể trách tôi được”, Lâm Chính nhún vai nói.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lạnh lùng bật cười: “Thần y Lâm, nếu anh muốn dựa vào chuyện này để tôi bảo vệ anh, thì anh nhầm to rồi. Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Nếu anh không muốn chữa, thì khỏi chữa, tôi không ép anh, cùng lắm tháng nào cũng chịu sự giày vò này. Anh tưởng tôi sợ đau sao?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ có vẻ rất tức giận.

Đại khái là những lời Lâm Chính nói khiến cô ta rất không vui.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, mỉm cười đáp: “Thánh Nữ đại nhân, chắc là cô không biết bây giờ chữa hay không chữa có sự khác biệt lớn đến mức nào… Nếu cô chữa, thì có lẽ sẽ mang lại thay đổi rất lớn cho cuộc đời cô. Tốt nhất cô hãy suy nghĩ kĩ càng rồi cho tôi câu trả lời”.

Dứt lời, Thánh Nữ bàng hoàng.

“Ý của anh…là gì?”, Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, khẽ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4799: C4799: Chương 4799


“Sao thế? Thánh Nữ đại nhân thông minh như vậy mà không hiểu ý của tôi sao? Tôi nói thẳng vậy. Nếu như những di chứng trên cơ thể cô không được chữa khỏi thì sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời cô chứ không chỉ riêng về vấn đề sức khỏe đâu”, anh nói tiếp: “Tôi đoán, di chứng này thực ra không chỉ có cô bị mà cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng bị đúng không?”

Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, không nói gì.

“Thần Hỏa Tôn Giả trước đó bế quan một thời gian dài. Tôi nghĩ, thực ra không phải là vì đột phá cảnh giới, đi tìm tới cảnh giới thần tiên mà là vì muốn khống chế di chứng trong cơ thể, không để chúng gây nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.

“Anh đúng là không hề đơn giản. Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi”, Thánh Nữ Thần Hỏa nói.

“Xem ra tôi đã nói đúng”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy: “Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, sau này cô vẫn tiếp tục luyện thuật Hỏa Viêm chứ?”

“Đương nhiên”, Thánh Nữ trả lời không chút do dự.

“Nếu cô có thể trị được tận gốc căn bệnh trên người mình thì sau này luyện thuật Hỏa Viêm sẽ không còn để lại bất kỳ di chứng nào nữa”, Lâm Chính nói.


“Thật sao?”, hai mắt Thánh Nữ sáng rực, cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thực ra đây cũng là điều mà cô ta lo lắng. Giờ có thể chữa khỏi, sau này tu luyện không bị di chứng nữa thì chẳng phải là rât tốt sao?

“Sao thế, cô không tin lời tôi à?”, Lâm Chính mỉm cười.

Thánh Nữ Thần Hỏa suy nghĩ, sau đó trầm giọng: “Nếu đã vậy thì anh có thể chữa được di chứng của sư tôn đúng không? Nếu anh có thể giúp sư tôn trừ được tận gốc thì tôi sẽ không giết anh”.

“E rằng rất khó…”

“Anh không chịu giúp?”, Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày.

“Không phải tôi không muốn. Nếu tôi có thể chữa khỏi thi đương nhiên mối quan hệ giữa tôi và Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tốt lên nhiều, như vậy tôn giả sẽ đứng về phía tôi, tôi sẽ bớt đi được rất nhiều điều lo lắng, quan trọng nhất là có thể giữ được tính mạng. Nhưng trên thực tế tôi không làm được. Tôi chữa di chứng trên người cô đã tốn rất nhiều sức lực rồi. Giờ tôi lấy đâu ra để trị cho Thần Hỏa Tôn Giả đây?”, Lâm Chính lắc đầu.

Thần Hỏa Thánh Nữ thầm gật đầu: “Thực lực của sư tôn rất mạnh. Mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Vết thương của tôn giả người bình thường chắc chắn cũng không thể chữa được. Nếu anh dốc sức chữa thì cũng kiệt sức mà chết mất”.


“Đúng vậy. Mà cách chữa trị của tôi chưa chắc phù hợp với tôn giả. Cảnh giới của tôn giả cao như vậy, Nham Tương Châm chưa chắc đã ghim được lên da thịt nữa là. Mà dù có ghim được thì chưa chắc đã có tác dụng”, Lâm Chính nói tiếp

Thần Hỏa Thánh Nữ lại rơi vào im lặng. Một lúc sau cô ta lên tiếng: “Vậy được, tôi sẽ giữ tính mạng cho anh. Anh cố gắng hoàn thành liệu trình chữa trị lần hai cho tôi”.

“Không thành vấn đề”.

“Còn một chuyện nữa, anh phải nhớ kỹ, không được quên”.

“Chuyện gì?”

“Đó là chuyện anh chữa trị cho tôi, không được để lộ ra ngoài dù chỉ nửa từ. Nếu không, dù anh có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ băm vằm anh ra, quyết không tha cho anh”, Thánh Nữ hét lớn, đôi mắt trông lạnh lẽo vô cùng.

Lâm Chính giật mình. Cô ta đang lo cho danh tiếng của mình đó sao?

“Điều này thì cô yên tâm. Giữ kín thông tin cho bệnh nhân là trách nhiệm của người làm bác sĩ mà”.

“Anh biến ra ngoài đi”, Thần Hỏa Thánh Nữ ung dung mặc đồ vào và nói với anh bằng vẻ vô cảm. Lâm Chính mỉm cười, cũng không so đo nhiều với cô, chỉ rời khỏi Thánh Nữ Đường, về phòng nghỉ ngơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4800: C4800: Chương 4800


Ngày hôm sau vẫn khá yên ổn. Không có ai tới quấy rầy anh. Nhưng tương tự, anh cũng không được rời khỏi nơi ở nửa bước.

Lâm Chính đã hồi phục. Anh thấy nhàm chán, điện thoại cũng hết pin, đành ngồi trước cửa, nói chuyện với hai người canh gác để giết thời gian: “Này người bạn, các anh tới Thần Hỏa Đảo từ khi nào vậy?”, Lâm Chính cầm một nắm dưa, ngồi xuống vừa cắn vừa hỏi.

Hai người canh chừng liếc nhìn anh rồi hừ giọng, mặc kệ anh. Lâm Chính cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Người anh em, gần đây có vẻ mất ngủ nhỉ nên ban ngày không có tinh thần thế kia. Đến tối thì lại tinh thần phơi phới đúng không?” . Chap‎ mới‎ l𝘂ô𝗻‎ có‎ tại‎ —‎ T𝑟ùmT𝑟‎ 𝘂yệ𝗻.𝑽𝗻‎ —

Dứt lời, người đứng bên trái khẽ trố tròn mắt với vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”

“Đùa nhau chắc? Các anh quên mất tôi là ai rồi sao?”

Hai người nghe thấy vậy thì nhìn nhau: “Nói xem, bệnh của tôi phải chữa trị như thế nào?”

“Rất đơn giản”, Lâm Chính mỉm cười, vừa nói chuyện vừa thăm dò thông tin liên quan tới Thần Hỏa Đảo.

Hai người biết người này là thần y nổi tiếng nên khi nói chuyện cũng chẳng có gì kiêng dè. Và thế là họ bị Lâm Chính lôi vào câu chuyện của mình mà không hề hay biết


Đúng lúc này…Ầm ầm…Thần Hỏa Đảo khẽ rung lên, sau đó là tiếng gào thét đau đớn phát ra từ Thánh Nữ Đường.

“Á”, tiếng hét vang vọng khắp đảoHai người canh gác chỗ ở của Lâm Chính cũng giật mình.

“Âm thanh gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Thánh Nữ lại phát bệnh”, một người trầm giọng.

“Phát bệnh sao?”, Lâm Chính giật mình nhưng lập tức hiểu ra.

Có lẽ do Thánh Nữ cố tình làm vậy để lừa gạt những người trên đảo, giấu họ về tiến trình chữa bệnh của mình. Cô gái này mưu kế quá!

Nói chuyện một lúc, hai người nhận được phương thuốc của Lâm Chính thì vui mừng chạy đi bốc thuốc. Lâm Chính thấy không còn sớm nữa bèn về phòng đi ngủ.

Ngày thứ ba…Thần Hỏa Tôn Giả đã xuất quan.


Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan gây chấn động cả hòn đảo. Tất cả đều tập trung ở điện Thần Hỏa, cung kính đón Tôn Giả xuất quan.

Bên trong và bên ngoài điện có hàng nghìn người. Tất cả đều mặc đồ đỏ trông vô cùng hoành tráng.

Lâm Chính – người bị cho rằng giết chết đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả được gọi tới. Theo như Trương Thất Dạ miêu tả thì thực lực của Hỏa Thần Tôn Giả mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều lần. Nếu như hai bên mà đấu nhau thì Lâm Chính chết chắc.

Cũng may là đã xử lý được Thần Hỏa Thánh Nữ, nên anh tin rằng cô ta sẽ nói đỡ cho anh vài câu tốt đẹp khi ở bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.

“Thần y Lâm đã tới”, tiếng hô vang lên, Lâm Chính bước vào đại điện.

Anh ngước nhìn. Thần Hỏa Thánh Nữ đang đứng dưới, ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên ở trần, mặc một chiếc quần da màu đen với mái tóc đỏ rực lửa.

Người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp nổi cuồn cuộn, những đường hoa văn màu đỏ bao trùm cơ thể. Ông ta có nước da cũng màu đỏ và trên trán là hình một ngọn lửa. Trông ông ta vô cùng khí thế, giống như một vị thần lửa thời cổ đại vậy.

Biểu cảm của ông ta trông vô cùng uy nghiêm. Ông ta nhìn xuống, có cảm giác vô cùng áp lực, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hóa ra đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả.

“Bái kiến Tôn Giả”, Lâm Chính chắp tay.

“Ừm”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4801: C4801: Chương 4801


Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Cậu là thần y Lâm?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy thì tốt”, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Lập tức bắt cậu ta lại, tùng xẻo cho tới chết rồi hỏa táng”.

“Tuân mệnh”, hai cường giả của đảo Thần Hỏa phụng mệnh, bước tới định bắt Lâm Chính.

Anh khựng người, lập tức quay qua nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cô ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng là cô ta không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại yêu cầu giết chết thần y LâmChuyện xảy ra đột ngột, Thần Hỏa Thánh Nữ đã lựa chọn im lặng. Cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không ai có thể khuyên được.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Anh bặm môi: “Dừng lại cho tôi”, người của đảo Thần Hỏa khẽ khựng bước.

“Tôn giả, tại sao lại giết tôi?”, Lâm Chính lạnh giọng hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.

“Cậu giết đệ tử của tôi, còn hỏi tại sao tôi giết cậu. Cậu không cảm thấy nực cười sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.


“Tôi giết đệ tử của ông lúc nào?”, Lâm Chính hỏi tiếp.

“Giờ mà anh còn giảo biện à? Tất cả đã chứng kiến anh giết chết Trình sư huynh của bọn tôi mà anh còn không nhận?”, một đệ tử khác chỉ trích.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Trình sư huynh của các người không phải do tôi giết mà là do anh ta tự giết chính mình”.

“Anh nói cái gì?”.

“Ăn nói bậy bạ”.

“Đáng chết”, đám đông tức giận. Họ không buồn nghe Lâm Chính nói, cứ thế định lao lên.

Lâm Chính thấy vậy định phản công. Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ có hứng thú bèn nói: “Đừng vội, nghe cậu ta nói đã. Bản tôn muốn nghe xem cậu có thể nói gì”.

Lúc này đám đông dừng tay.


“Thần y Lâm, bản tôn tính khí không tốt, cũng không kiên nhẫn được đâu nên không muốn lãng phí thời gian với cậu. Tôi cho cậu một phút, cậu nói ra lý do, nếu là giảo biện, tôi sẽ đích thân giết cậu, rõ chưa?”

“Lý do gì?”, Lâm Chính nói.

“Lý do đệ tử của tôi tự giết chết chính mình?”

“Rất đơn giản, 5 từ: ‘học nghệ không tinh thông’. Anh ta quyết đấu với tôi, thực lực không có, bị thua, tôi thắng thì theo thỏa thuận anh ta phải chết. Vì vậy đó chẳng phải là anh ta tự sát thì là gì? Có liên quan gì tới tôi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Dứt lời, tất cả nín thở. Trình Ngạn Sinh là đệ tử của Tôn Giả đấy. Nói học nghệ của anh ta không tinh thông, thực lực không có…Vậy khác gì là tát vào mặt Thần Hỏa Tôn Giả.

Đám đông đổ dồn ánh mắt về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Lần này chắc là Tôn Giả sẽ nổi giận. Thế nhưng ông ta chỉ im lặng một hồi lâu rồi phất tay ra hiệu cho đám đông tránh ra.

Đám người định lao lên nhìn nhau, cuối cùng rời đi. Lâm Chính thấy vậy thì khẽ thở dài.

“Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng cậu nói sự thật. Học nghệ của Trình Ngạn Sinh không tinh thông nên thua bởi cậu, chết là do tự chuốc lấy. Nhưng đó không phải là lỗi của bản tôn, những điều cần dạy thì bản tôn đã dạy cả rồi. Cậu ta không nỗ lực, thiên phú không có nên mới bị thua”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính im lặng.

Ông ta nói tiếp: “Hỏa Ưng”.

“Tôn Giả, Hỏa Ưng có mặt”, một người đàn ông chắp tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4802: C4802: Chương 4802


“Đưa theo 50 người tới nhà họ Trình thanh trừng. Già trẻ nam nữ giết sạch, không chừa một ai”, Thần Hoa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình. Những người khác cũng bàng hoàng nhưng họ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Vâng”, người tên Hỏa Ưng đáp lại.

“Tôn Giả đang làm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Trình Ngạn Sinh học nghệ không tinh thông, bị cậu đánh bại khiến tôi mất mặt nên phải bị trừng phạt. Thế nhưng cậu ta đã chết, bản tôn đành phải tìm người nhà cậu ta thôi. Sao thế? Cậu có ý kiến gì à?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ bá đạo.

Nếu là những người khác thì nên biết giờ không phải lúc lo chuyện bao đồng. Lâm Chính lại khác.

“Tôi đương nhiên có ý kiến. Mặc dù tôi và Trình Ngạn Sinh có thù địch nhưng chuyện đó không liên quan gì tới người nhà anh ta hết. Tôn Giả làm vậy có phải là quá ngông cuồng không?”, Lâm Chính nói.

Lâm Chính chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng ân oán phân minh. Thể loại diệt tộc này vô cùng tàn nhẫn, anh là người học y sao có thể chấp nhận được?


Thế nhưng anh vừa lên tiếng thì cả hiện trường đã bùng nổ: “Đồ khốn nạn, anh dám lên án Tôn Giả sao?”

“Quá láo”.

“Tôn Giả, phải giết chết kẻ này, lột da rút gân của anh ta. Phải giết”.

“Đồ súc sinh! Khốn nạn! Chó má! Còn không mau quỳ xuống”.

“Đồ chán sống”.

Đám đông rầm rộ chửi rủa, ai cũng tức tới mức mặt đỏ linh căng, thật chỉ muốn lao lên giết chết anh. Đến cả Thánh Nữ cũng ngồi không yên.

“Thần y Lâm, anh hỗn quá, mau quỳ xuống nhận tội đi”, Thánh Nữ đanh mặt.


Cô ta không thể để Lâm Chính chết được. Lúc này chỉ có quỳ xuống nhận tội thì mới có cơ hội sống mà thôi.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn đứng thẳng người, không hề định quỳ xuống.

“Hỗn xược”, Thánh Nữ bốc hỏa, định ra tay ép anh quỳ xuống.

Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên giơ tay lên. Những người còn lại lập tức im lặng và nhìn ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Lương y như từ mẫu. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu lại có hành động như vậy. Thú vị đấy. Nếu đã vậy thì tôi cho cậu một cơ hội. Chúng ta đấu một trận, nếu cậu thắng thì tôi không những không giết nhà họ Trình mà còn thả cậu, để cậu rời khỏi đảo an toàn. Thế nào?”

Dứt lời, cả hiện trường sững sờ. Thần Hỏa Tôn Giả đề nghị quyết đấu sao?

Đấu cái dắm mà đấu? Đây khác gì phán tội tự hình cho Lâm Chính chứ?

Cả cung điện im phăng phắc. Đám đông như ngừng thở.

Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Anh nhìn Thần Hỏa Tôn Giả và nói: “Tôn Giả muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, hà tất phải tìm lý do. Tôi quyết đấu với ông, liệu tôi có thể là đối thủ của ông không?”

Ngay lúc mới nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả thì Lâm Chính đã biết mình không phải là đối thủ của ông ta rồi. E rằng ngay cả Orochi đại nhân của nước Anh Hoa cũng không đỡ nổi 10 chiêu của Thần Hỏa Tôn Giả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4803: C4803: Chương 4803


Người này quá khủng khiếp. Giống như một ngọn núi chèn lên người khác vậy. Một khi đánh nhau thì Lâm Chính chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Đó là bỏ chạy. Có khi chạy còn có cơ hội sống sót.

Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn giết cậu thì cần gì phải nói với cậu nhiều như vậy. Đệ tử của tôi kém cỏi, thua bởi cậu, nếu tôi không giết cậu sẽ bị người ngoài nói này nói kia. Hơn nữa người trên đảo cũng không phục. Vì vậy đệ tử làm mất thể diện thì người làm sư phụ như tôi phải lấy lại chứ”.

“Hóa ra là như vậy, vậy Tôn Giả muốn đấu gì với tôi? Tiếp tục đấu xem ai có thể chịu nhiệt à?”

“Đâu cái đó có thắng cũng không ai phục. Thần y Lâm, đấu thứ mà cậu giỏi đi”, Thần Hỏa Tôn Giản thản nhiên nói.

“Thứ tôi giỏi sao?”


“Đúng vậy! Cậu là một thần y, y thuật chắc chắn là điểm mạnh của cậu. Tôi và cậu đấu châm, thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh và nói.

“Châm? Ông cũng biết dùng châm sao?”, Lâm Chính cảm thấy kinh ngạc.

“Những thứ mà tôi không biết đúng là ít thật. Nghe này thần y Lâm, cậu chỉ có một cơ hội. Nếu cậu thắng thì không ai phải chết cả. Cậu cũng có thể bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng nếu cậu thua thì nhà họ Trình sẽ bị diệt tộc, cậu cũng sẽ chết. Không chỉ vậy, cả Dương Hoa và toàn bộ những người liên quan tới cậu cũng đều phải chết, không một ai có thể sống sót. Cậu nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả điềm đạm nói.

Lâm Chính tỏ ra căng thẳng. Giờ anh bị ép tới nước này thì không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì chúng ta đấu đi”.

“Tôi biết cậu là một y võ, có thể thông qua việc châm cứu, dùng thuốc để gia tăng sức mạnh. Tôi cho cậu một tiếng để chuẩn bị. Sau một tiếng nữa tôi đợi cậu ở đỉnh núi Thần Hỏa. Hi vọng cậu có thể khiến tôi bất ngờ chứ đừng đỡ được hai chiêu đã bại trận, như thế thì vô vị lắm”, Thần Hỏa Tôn Giả nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi điện Thần Hỏa.

Người bên trong điện cũng lần lượt rời đi. Thánh Nữ đi rất chậm, cô ta nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Đợi khi người khác đi gần hết thì cô ta mới khẽ nói: “Anh muốn chết như vậy cơ à?”


“Ai nói là tôi muốn chết’, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đã không muốn chết còn dám cãi lại lời của Tôn Giả. Anh có biết, trước đây dù là ai mà làm thế thì đều chết cả không. Chuyện sống chết của nhà họ Trình có liên quan gì tới anh. Anh lo chuyện bao đồng làm gì?”, Thánh Nữ hận thép không rèn được thành sắt.

Lâm Chính chỉ cười: “Thánh Nữ đại nhân. Cô không có tư cách chỉ trích tôi. Cô nói là sẽ bảo vệ tính mạng cho tôi vậy mà khi Thần Hỏa Tôn Giả đòi giết tôi thì cô đâu có làm tròn trách nhiệm đâu”.

Thánh Nữ để lộ vẻ không vui. Cô ta đanh giọng: “Sư tôn tính khí cổ quái, thâm sâu khó lường. Tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi mà anh không nghe. Nếu tôi tiếp tục nói đỡ cho anh nữa thì chỉ càng khiến ông ta nghi ngờ, khi đó đến mạng tôi khéo còn bị anh làm liên lụy mất. Lẽ nào anh không nhận ra?”

“Vậy sao? Vậy lẽ nào Thánh Nữ không biết chuyện tôi và Tôn Giả quyết đấu chỉ là vấn đề thời gian sao?”


“Ý anh là gì?”

“Sư tôn của cô trọng danh tiếng. Ông ta là người ngạo mạn, không cho phép bản thân bị mất thể diện. Trình Ngạn Sinh bị tôi giết, ông ta mất mặt nên muốn lấy lại. Dù tôi không đứng ra nói đỡ cho nhà họ Trình thì cuộc đấu này cũng không tránh khỏi”.

Thánh Nữ im lặng rồi gật đầu. Đúng là Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì. Thứ duy nhất mà ông ta coi trọng là thể diện.

“Anh có thể nhìn thấu mọi thứ thì sao khi nãy còn tỏ ra bàng hoàng và sợ hãi như vậy? Nếu anh đã sớm đoán ra một chuyện thì nên bình tĩnh mới phải chứ”, Thần Hỏa Thánh Nữ thản nhiên hỏi.

“Nếu tôi không tỏ ra sợ hãi thì Thần Hỏa Tôn Giả có nhường tôi không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom