Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 582


Chương 582:

 

Lúc này người bên cạnh đã không nhìn nỗi, rồi rít phê bình thầy Ngô.

 

“Lão Ngô, hôm nay ông làm sao vậy, mạnh miệng thế?”

 

“Ông sao dám khiêu khích Đại học T, vẫn nên khiêm tốn một chút đi! Chúng tôi đều đứng về phía Đại học T.”

 

Thầy Ngô thầm mắng một tiếng, đám người này đúng là không có mắt, nước đổ đầu vịt, thầy Ngô cười híp mắt nhìn về phía Mạc Tuân bên cạnh: “Mạc tổng, anh đứng về phía nào, đứng về Đại học A chúng tôi đi! Hôm nay Đại học A chúng tôi nhất chắc chắn sẽ khiến anh ngạc nhiên!”

 

Mạc Tuân hơi nhướng mày kiếm anh khí, chậm rãi nói: “Tôi có lòng tin với thầy Ngô.”

 

Thầy Ngô hai mắt sáng ngời, tri âm! Anh hiểu ông!

 

Mọi người: “…”

 

Đám người phó giáo sư Chu thực sự không hiểu nổi Mạc Tuân đến tột cùng suy nghĩ cái gì, anh đây là… đứng về phía Đại học A2 Vì sao?

 

Vì sao hôm nay thầy Ngô độc chiếm yêu thích của anh đến vậy?

 

Lúc này bên tay chọt vang lên tiếng reo hò, dưới tuyên bố của MC, trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu, Lệ Yên Nhiên mang theo đội cổ động của Đại học T vào sân.

 

Bọn họ vừa vào sân, toàn trường liền sôi trào, đồng phục đội cổ động của Đại học T lần này là đồ cổ vũ bóng rổ, áo thun màu đỏ rộng tôn lên dáng người vô cùng nóng bỏng của thiếu nữ, các cô mỗi người cầm trong tay một quả bóng rỗ.

 

Lệ Yên Nhiên đứng ngay trung tâm, hình tượng của cô ta vẫn là thanh thuần động lòng người, lần này lớn mật đột phá chính mình, làm ra dáng vẻ nóng bỏng, thu được tiếng hét chói tai toàn trường.

 

“A a a, Lệ Yên Nhiên, nữ thần của tôi!”

 

Lệ Yên Nhiên nhìn tiếng kêu gào toàn trường nhanh chóng cong môi, sau đó cô ta đưa mắt về phía trước, thân ảnh anh tuấn kiêu căng kia của Mạc Tuân xông vào trong tầm mắt cô ta.

 

Bảy ngày nay cô ta khắc khổ luyện múa, chỉ chờ giờ khắc này, chờ trước mặt Mạc Tuân bày ra kỹ thuật nhảy xuất sắc của mình.

 

Hiện tại cô ta chờ được rồi, cô ta hít sâu một hơi, bình phục nhịp tim chính mình.

 

Cô ta nhất định phải xuất ra trạng thái tốt nhất, khiến Mạc Tuân thích.

 

Chợt phát ra bài “Baby” nóng bỏng, Lệ Yên Nhiên mang theo toàn bộ đội cỗ động viên bắt đầu nhảy.

 

Bài “Baby” này nhảy rất khó, là Lệ Yên Nhiên và Đường Lệ bàn bạc thêm vào các động tác đánh bóng rổ, các cô mỗi người đều tập luyện được rất vắt vã, hiện tại cũng lấy ra trạng thái tốt nhất, hát tóc, chống hông, vặn eo… Những thứ động tác cực hạn này quả thực thiêu bạo toàn trường.

 

A…

 

Tiếng reo hò ngày càng cao hon.

 

Mắy phút sau, bài “Baby” dần biến mắt, buổi nhảy kết thúc.

 

Lệ Yên Nhiên nhảy đến cả người đổ mồ hôi như suối, cô ta dẫn đội cỗ động dùng tư thế hoàn mỹ nhất khom người chào khán giả.

 

Toàn trường đều hô hào vang dội, “Lệ Yên Nhiên! Lệ Yên Nhiên!”

 

“Đại học T! Đại học TI”

 

Trên khán đài phó giáo sư Chu giũ hết muộn phiền, ông ta biết Đại học T chắc chắn sẽ thắng, không có ai có thể nhảy xuất sắc như Lệ Yên Nhiên cả.
 
Chương 583


Chương 583:

 

“Lão Ngô, ông thấy chưa, nếu như ông bây giờ chịu thua còn kịp đấy.” Phó giáo sư Chu nói.

 

Thầy Ngô cũng bị hỏa lực cỗ vũ của Đại học T này dọa sợ, nhưng ông vẫn tin tưởng Đại học A của mình: “Lão Chu, chúng tôi cứ đợi đi.”

 

Phó giáo sư Chu hừ một tiếng, chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ!

 

Kế tiếp các đội cỗ động của những trường khác lục tục ra sân, nhưng trước có Đại học T nóng bỏng mở màn, những đội cổ động phía sau liền có vẻ bình thường không có gì lạ, hoàn toàn không thể so với Đại học T.

 

Đội ra sân cuối cùng là Đại học A, Đại học A bốc thăm cuối cùng, hiện tại A đại xuất trận!

 

Lệ Yên Nhiên được rất nhiều người vây quanh.

 

“Yên Nhiên, mau nhìn kìa, Đại học A ra sân kìal”

 

“Bài “Baby” này của chúng ta đã đốt cháy toàn trường, không ai có thể xuất sắc hơn chúng ta, chúng ta chờ xem kịch vui của Đại học A thôi.”

 

“Đội cổ động viên Đại học A chắc chắn là đội nhảy kém nhất.”

 

“Đại học A cực kỳ có nhân khí, hiện tại tất cả mọi người đang chờ Đại học A đại ra sân, đương nhiên nguyên nhân chính là…

 

chê cười các cô.”

 

Lệ Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô ta mong đợi nhất chính là Lê Hương của Đại học A ra sân, Lê Hương lên sân khấu nhất định sẽ mắt mặt, càng thêm làm nỗi bật cô ta, lần này cô ta muốn cho Mạc Tuân nhìn thật kỹ đến tột cùng ai mới là nữ hoàng của các loài hoa.

 

“Yên Nhiên, dùng khăn mặt lau mồ hôi này.”

 

“Yên Nhiên, uống miếng nước đi.”

 

Lệ Yên Nhiên vui vẻ nói cảm ơn mọi người, cô ta nhìn về hướng Mạc Tuân trên khán đài, cô ta không cách nào dời mắt khỏi anh.

 

“Mau nhìn, Đại học A ra sân rồi kìa!”

 

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ngước mắt, Lê Hương dẫn theo đội cổ động Đại học A chính thức ra sân.

 

Lần này đồng phục của đội cỗ động Đại học A là áo thun trắng, phía dưới là váy xếp ly đen ngắn, thiết kế rất đơn giản, nhưng kiểu dáng đơn giản này lại tôn lên vẻ trẻ trung, các cô gái đặc biệt thanh thuần động lòng người, các cô thắt tóc đuôi ngựa thật cao. Áo thun trắng, váy ngắn đen, vòng eo thon chạm vào liền chảy nước kia như ẩn như hiện, trong thanh thuần lộ ra vẻ quyến rũ cám dỗ.

 

Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rút mạnh, lần này nữ sinh các trường tranh nhau đọ sắc, ai cũng không muốn đội mình lạc hậu, nên đồng phục của đội cổ động viên luôn chọn màu sắc tươi sáng rực rỡ, nhưng chỉ mỗi mình Đại học A lại lựa chọn nhất màu đen trắng đơn giản, vừa vào sân giống như là làn gió mát thổi qua, rửa mắt tất cả mọi người.

 

Lúc này bên tai Lệ Yên Nhiên vang lên tiếng nghị luận của mọi người, “Wow, lần này sao Đại học A xinh thế nhỉ?”

 

“Các cậu mau nhìn Lê Hương ở trung tâm kìa, Lê Hương kia chính là hoa khôi Đại học A đó, nghe nói chỉ một đêm cô ấy đã vượt lên top 2 bảng hoa khôi.”

 

“Hạ hoa khôi kia đẹp thật đó, khí chất như tiên vậy, như một tiểu tiên nữ ấy.”

 

“Đâu chỉ là giống chứ, tớ thấy cô ấy chính là tiểu tiên nữ.”

 

Lệ Yên Nhiên nhìn Lê Hương ở trung tâm, đây là lần đầu tiên cô công khai tháo mạng che mặt xuống duối mắt công chúng, cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay đều lộ ra, dáng người thiếu nữ phát dục rất tốt, đường cong lả lướt, điều đặc biệt nhát trên người cô vẫn là khí chất xuất trần tựa tiên nhân kia.
 
Chương 584


Chương 584:

 

Lê Hương vừa ra sân, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm chú ý toàn trường.

 

Lệ Yên Nhiên tức giận bắm ngón tay vào lòng bàn tay, lúc này đội viên Khương Hân nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên, lần này Đại học A bị gì thế, sau lưng các cô ta có phải có cao nhân nào chỉ điểm không nhỉ?”

 

“Đừng nóng vội, xem thử bọn họ nhảy có ra cái trò gì không đã.” Lệ Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, tuy lần này nhan sắc Đại học A lên hương, nhưng nhảy không đẹp, thì vẫn thua họ thôi.

 

“Đúng vậy, mọi người đều biết bọn họ chẳng biết nhảy nhót gì, tớ cũng không tin bọn họ nhảy múa còn có thể vượt qua chúng ta!” Khương Hân tràn đây tự tin nói.

 

Lúc này tiếng nhạc vang lên, là một bài hát rất trong veo “Honey”.

 

Trên sân đám Phạm Điềm đã căng thẳng đến mồ hôi chảy đầy tay, các cô hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tốt chính mình.

 

Lê Hương tự nhiên thoải mái đứng ở chính giữa, không có chút nào khẩn trương luống cuống, đôi mắt trong vắt đen láy ấy của cô óng ánh sóng nước, lúc tiếng nhạc vang lên, cô dẫn mọi người bắt đầu chuyển động tay chân.

 

Diệp Linh biên đạo bài “Honey” này rất đơn giản, tay trái để lên ngực, tay phải vẽ từng vòng… Động tác chính đại khái là như vậy, độ khó so với vũ đạo nóng bỏng kia của Lệ Yên Nhiên hệt như một trên trời, một dưới đất.

 

Nhưng những động tác được các cô gái mặc áo thun trắng váy đen nhảy, cảm giác vừa trẻ trung vừa đáng yêu còn có chút quyến rũ, quả thực đâm thẳng vào tim những thiếu niên kia.

 

“Bóp” một tiếng, bình nước trong tay đội trưởng Đại học T rót xuống, xem đến ngây dại.

 

Lê Hương có gốc vũ đạo, bài “Honey” này cô có khống chế rất tốt, nhảy đến phân nửa, các cô xoay người, Lê Hương ngước mắt, dáng người cao lớn anh tuấn trên khán đài kia trong nháy mắt xông vào mắt cô.

 

Cô thình lình thấy được Mạc Tuân.

 

Hiện tại Mạc Tuân đang nhìn cô, không biết có phải là do thị lực cô quá tốt, hay là ánh mắt anh quá tùy ý thẳng thừng, cô thấy rõ ràng đôi mắt thâm thúy kia dán trên người cô, không kiêng dè quan sát từ trên xuống dưới.

 

Đó là ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ.

 

Khuôn mặt đang tươi cười của Lê Hương thoáng hiện lên vệt đỏ đáng ngờ, trước mặt người đàn ông mình thích nhảy vũ đạo quyến rũ như vậy, trong lòng ai cũng sẽ sinh ra vài phần ngượng ngùng.

 

Nhưng nghĩ đến hành vi tồi tệ của anh, còn một mực chắc chắn cô đang câu dẫn anh, cô còn sợ gì chứ?

 

Lê Hương theo điệu âm bắt chéo cánh tay mảnh khảnh của mình đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, ngay trước mặt anh lắc mông mình.

 

Trên khán đài ánh mắt Mạc Tuân đột nhiên tối sầm lại, hầu kết nhô ra chậm rãi trượt lên xuống, cô còn dám cãi không có câu dẫn anh, bây giờ cô lại dám ở trước mặt mọi người lắc mông với anh, không phải câu dẫn thì là gì, còn càng lúc càng lớn mật.

 

Mạc Tuân không biết cô vì câu dẫn mình mà tốn bao nhiêu công sức, anh cảm nhận được tất cả thuộc về cô, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc lớn chừng bàn tay ấy, đôi mắt đen láy long lanh sóng nước, dáng người thiếu nữ uyễn chuyển mềm mại, đều là kiểu anh thích.

 

Anh chú ý tới phong cách mặc quần áo của cô, cô thích mặc kiểu thanh lịch trong sáng hoặc mặc màu sắc nhã nhặn, còn có bài “Honey” này của cô, cũng làm anh không dời mắt nỗi.

 

Anh cho tới giờ vẫn không dám mơ, trên đời này lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, dường như vì anh mà định chế, thỏa mãn tất cả ảo tưởng cùng yêu thích của anh với một cô gái.

 

Mạc Tuân cũng hiểu được chính mình gần đây rất khác thường, liền lấy hôm nay làm ví dụ, anh có ý định nâng đỡ thầy Ngô Đại học A, anh còn bằng lòng nán lại xem những đội cỗ động này nhảy.

 

Trước đây anh chưa bao giờ làm những thứ này.

 

Dường như vô thức anh đã bị cô ảnh hưởng.
 
Chương 585


Chương 585:

 

Lúc này bài “Honey” đã đến đoạn cuối, Lê Hương cùng đội cỗ động Đại học A khom người cúi chào toàn trường.

 

A…

 

Toàn trường bạo phát thét chói tai, thậm chí còn có người lấy kèn hiệu ở đâu ra thôi, việc này khiến bầu không khí đã vượt qua điệu nhảy mở màn của Lệ Yên Nhiên.

 

Lê Hương lấy bài “Honey” áp đảo, trở thành vương giả của đội cỗ động trận bóng đợt này.

 

Khương Hân tức giận giậm chân tại chỗ: “Yên Nhiên, năm nay Đại học A quá hèn hạ, bọn nó chắc là đoán được vũ đạo của chúng ta, cho nên mới làm ngược lại, bọn nó vừa nhảy bài “Honey” liền biến bài “Baby” của bọn mình lại hơn sexy quá, không giống nữ sinh nhảy, bây giờ nam sinh đều chết mê vẻ mềm yếu ngây thơ của “Honey”, lại có độ trò chuyện(*), các cô bắt chuẩn tâm tư của đám đàn ông rồi, dễ dàng đạp chúng ta lên vị.”

 

() Là được bàn tán, bình luận nhiều.

 

Lệ Yên Nhiên đương nhiên cũng biết những thứ này, hiện tại bài “Baby” của họ ngược lại thành làm nền, lần này Đại học A chơi trò tâm lý quá hoàn mỹ.

 

Sao Đại học A thay đổi lợi hại như vậy chứ?

 

Lệ Yên Nhiên ngắng đầu, đột nhiên trong đám người thấy được một thân ảnh lười biếng mềm mại, là… Diệp Linh!

 

Ra là Diệp Linh!

 

Lúc Lệ Yên Nhiên nhìn lại, Diệp Linh đã không thấy đâu.

 

Lệ Yên Nhiên dám chắc bản thân không bị hoa mắt, Diệp Linh đóa hồng đỏ độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước dáng vẻ của cô ấy.

 

Diệp Linh sao lại ở đây?

 

Lệ Yên Nhiên dường như đột nhiên hiểu, quân sư đứng sau Đại học A lần này chính là… Diệp Linh!

 

Thảo nào lần này Đại học A lại khác biệt như vậy, thì ra Diệp Linh từ chối hợp tác với cô ta, quay đầu hợp tác với Lê Hương?

 

Diệp Linh vậy mà lại chọn Đại học A2 Diệp Linh là hoa hồng đỏ trong giới giải trí, hiểu rất rõ đàn ông, trên phố đều đồn, chỉ cần Diệp Linh nguyện ý, sẽ không có gã đàn ông nào cô ấy không tóm được, chỉ với bài “Honey” kia đã thong thả chiếm được yêu thích đám nam sinh này.

 

Lệ Yên Nhiên cảm giác Diệp Linh hung hăng tát cô ta một bạt tai, cô ta chắc chắc rồi Lê Hương không tìm được đến cô, cô cũng sẽ coi thường Lê Hương, vậy mà hai người kia lại hợp tá!

 

c Lệ Yên Nhiên lại có chút oán giận Đường Lệ, Đường Lệ thực sự không thể so với Diệp Linh, chị ta hại cô ta lần này không thể giữ vững vị trí của mình, cuối cùng thất bại thảm hại.

 

Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Lê Hương, Lê Hương đã đến lối ra, nam sinh các trường khác chen chúc đi tới, vây quanh cô: “Hạ hoa khôi, chúng ta add Wechat kết bạn đi!”

 

Bảo vệ nhanh chóng chạy tới giữ trật tự: “Các em sinh viên, mong các em lập tức tản ra, để tránh xảy ra chuyện người dẫm người.”

 

Lệ Yên Nhiên biết, Lê Hương đây là một trận thành danh!

 

Tất cả mọi người đều vây quanh cô, mà cô ta lại bị quên lãng!

 

Lệ Yên Nhiên quay đầu nhìn Triệu Vĩ phía sau lưng, chỉ thấy ánh mắt Triệu Vĩ cũng si ngốc dán vào hướng của Lê Hương, Lệ Yên Nhiên không tức mà cười: “Đội trưởng Triệu.”

 

Triệu Vĩ nhanh chóng hoàn hồn: “Yên Nhiên, cậu gọi tớ à?”

 

“Đúng vậy đội trưởng Triệu, cậu cũng tháy đáy, lần này Đại học A xuất hết chiêu rồi, đợi lát nữa trong trận trên sân thi đấu cậu cũng không thể thủ hạ lưu tình, nếu không… Đại học T chúng ta sẽ thất bại làm trò cười cho người đấy.”
 
Chương 586


Chương 586:

 

Triệu Vĩ rất có tự tin, mấy năm nay anh ta đã quen với vị trí quán quân, thực lực Đại học A anh ta rất rõ, có cố mấy cũng bại dưới tay bọn họ thôi.

 

“Yên Nhiên cậu yên tâm, đợi lát nữa trên sân đấu tớ nhất định sẽ toàn lực ứng phó đánh bại Đại học A, quán quân vĩnh viễn thuộc về Đại học T chúng ta.”

 

“Vậy là tốt rồi, đội trưởng Triệu cố lên nhé.”

 

Cuộc đấu bóng rỗ chính thức bắt đầu, Đại học T và Đại học A một đường giết sạch đối thủ, y như mấy năm trước, hỏa lực rất mạnh.

 

Trên khán đài, sắc mặt phó giáo sư Chu rất xấu, tuy nói đấu bóng rổ quan trọng nhất là trận bóng rổ, đội cỗ động cũng không có giải gì, thế nhưng Đại học A áp đảo, vượt mặt màn nhảy mở đầu của Đại học T, quả thực làm cho mặt ông ta đen như đít nồi, càng không thể nghênh ngang đối diện với tên thầy Ngô kia.

 

Thầy Ngô là người vui vẻ nhất, ông ưỡn thẳng ngực: “Ôi chao lão Chu, năm nay thực sự là tạ ơn trời! Ông đừng xụ mặt thế, sinh viên Đại học A chúng tôi nào biết nhảy nhót gì đâu, đâu như vũ đạo của Đại học T các ông, cong eo hất mông, ở hộp đêm tôi từng thấy rồi, sinh viên trường ông đúng là còn nhảy đẹp hơn cả vũ nữ trong hộp đêm ấy!”

 

Miệng thầy Ngô rất độc, mặt phó giáo sư Chu càng thêm đen, thực ra bài “Honey” ngây thơ trẻ trung mà đội Lê Hương nhảy kia không chỉ là kiểu nam sinh thích, mà giáo viên các trường càng thích hơn, vì điệu nhảy đó vừa ngoan lại vừa năng động.

 

Khi Đại học A chưa ra sân, ai nấy đều cảm tháy bài “Baby” của Đại học T kinh thiên động địa, không cảm thấy có gì không đúng, nhưng khi Đại học A đại xuất trận, tất cả mọi người cảm thấy vũ đạo của Đại học T quá mức đẹp đẻ nóng bỏng, quả thực rất giống với vũ đạo trong hộp đêm.

 

Phó giáo sư Chu biết mình thua một ván, ông ta thật sự bất ngờ, không ngờ đến Lê Hương mà ông chặn ngoài cửa vậy mà có thể đánh bại hoa khôi Lệ Yên Nhiên Đại học T bọn họ.

 

Phó giáo sư Chu hừ một tiếng: “Lão Ngô, chúng ta vẫn nên so thắng thua ở trận đấu thì hơn.”

 

Đây là lần đầu tiên thầy Ngô chứng kiến phó giáo sư Chu vênh váo ăn quả đắng, trong lòng ông hả hê vui sướng, ông nhìn về phía Mạc Tuân bên cạnh, thầy Ngô thực sự xem Mạc Tuân thành tri kỷ của mình: “Lão Chu, ánh mắt của ông hơi kém đấy, nếu không sao ông lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chỉ là phó giáo sư ấy nhỉ, bàn về ánh mắt, vẫn là ánh mắt Mạc tổng độc đáo, tin tưởng Đại học A chúng tôi sẽ thắng, không giống những người khác chỉ thích nịnh nọt.”

 

Đám hiệu trưởng “nịnh nọt” các trường khác đột nhiên bị thầy Ngô điểm tên, bọn họ tức đến run người, không phải chỉ là một đội cổ động một trận thành danh thôi sao, thực sự là tiểu nhân đắc chí liền ngông cuồng!

 

Đôi mắt sâu hẹp của Mạc Tuân rơi vào trên người Lê Hương đang đứng ở lối ra, bên người cô có rất nhiều nam sinh vây quanh, đa số đều là xin phương thức liên lạc của cô.

 

Cô một mục từ chối, từ chối một lớp lại một lớp người, cứ như vậy mãi không dút.

 

Cô và mấy sinh viên Đại học A đứng chung một chỗ, đều hô hào cổ vũ cho đội bóng rổ Đại học A, lúc nghỉ ngơi, đội viên xuống sân, Lê Hương cầm chai nước khoáng đưa cho một nam sinh cao lớn đẹp trai.

 

Cậu trai kia chính là đội trưởng đội bóng rỗ Vương Thông, Vương Thông mở nắp bình uống nửa chai nước, cười xán lạn với Lê Hương, lộ ra hàm răng trắng như tỏa nắng.

 

Lê Hương đứng ở cạnh anh ta, thì thầm gì đó, tuần nam mỹ nữ nhìn vô cùng đẹp đôi.

 

Án đường anh tuần của Mạc Tuân nhanh chóng nhíu một cái, môi mỏng đều mím thành đường thẳng lạnh lùng.

 

“Anh Hàn Đình.” Lúc này Lệ Yên Nhiên đi tới.

 

Mạc Tuân không nhìn Lệ Yên Nhiên, ánh mắt anh vẫn là nhìn chằm chằm chỗ Lê Hương.

 

Lệ Yên Nhiên cảm giác mình bị ăn quả bơ ở khắp nơi, cô ta ra sức nhảy để lấy lòng Mạc Tuân, lại bị Lê Hương đoạt danh tiếng, hiện tại anh cũng chưa từng liếc mắt đến cô ta, chỉ đăm đăm nhìn Lê Hương, bình giám trong lòng cô ta đã bật nắp đỗ xòa.

 

Nhưng Lệ Yên Nhiên đã nhạy cảm đã nhận ra Mạc Tuân không vui, cô ngước mắt liền thấy Vương Thông đứng chung một chỗ với Lê Hương.
 
Chương 587


Chương 587:

 

“Anh Hàn Đình, bên cạnh Lê Hương không phải là Vương Thông đội trưởng đội bóng rổ của Đại học A đấy ư, bọn họ nhìn rất thân mật nhỉ, sẽ không phải là… đang hẹn hò nhau chứ?”

 

“Anh Hàn Đình, chắc anh không biết đâu, Lê Hương này đã từ hôn với anh họ em rồi, nhưng anh họ em đã bị cô ta làm cho mê muội đến váng đầu váng óc, anh họ em còn tuyên bố với trong giới, nhất định sẽ cưa đỗ được cô ta đó.”

 

“Lê Hương này đến tột cùng thích nam sinh nào đây, dung mạo của cô ta xinh đẹp như vậy, hiện tại có rất nhiều người thích cô ta.”

 

Mạc Tuân cả người đều tản ra vài phần khí lạnh âm trầm, anh nhàn nhạt thu mắt, xoay người rời đỉ.

 

Mạc Tuân bỏ đi.

 

Trong lòng Lệ Yên Nhiên tốt hơn một chút, cô ta chậm rãi cong môi.

 

Đại học A và Đại học T đánh bại các trường khác, cùng nhau tiến vào vòng chung kết.

 

Hệt như năm trước vậy, quán quân vẫn luôn là tranh nhau giữa Đại học A và Đại học T.

 

Tất cả mọi người trở nên khẩn trương, thầy Ngô và phó giáo sư Chu đều xuống sân, cỗ vũ cho trường mình.

 

“Các em, thành hay bại chỉ ở lần này, các em đã có đội cổ động đẹp nhất toàn trường trợ uy, không có lý gì mà không liều mạng tận lực nữa, năm nay nhất định phải thoát khỏi lời nguyền hạng Nhì vạn năm giành hạng Nhất, rõ chưa?” Thầy Ngô lớn tiếng gào.

 

“Rõ ạ”

 

“Tết, lên sân khấu thôi!”

 

Lê Hương và Phạm Điềm đứng bên cạnh vây xem, lần này Đại học A thế như chẻ tre, lực tiền công rất mạnh, hơn nửa trận đã bỏ xa Đại học TI

 

Trong nửa hiệp của trận đấu bóng rổ, Đại học A ghi được 22 trên 13

 

điểm, đánh bại nhà vô địch trước đó là Đại học T.

 

Số điểm này khiến toàn trường náo động.

 

Phó hiệu trưởng Chu mặt mày xanh lét hung dữ phê bình: “Các em bị gì vậy? Sao nửa trận đầu đã chơi yếu như vậy Triệu Vĩ, em là đội trưởng, em nói xem, các em rốt cuộc bị cái gì?”

 

Triệu Vĩ toát cả mồ hôi, trong lòng cũng tức giận: “Phó hiệu trưởng Chu, chúng em đã cố gắng hét sức, nhưng năm nay Đại học A giống như bơm máu gà ấy, hỏa lực quá dữ dội, chúng em không thể cầm cự được…”

 

“Các eml” Phó hiệu trưởng Chu mặt đen như đít nồi.

 

Toàn bộ Đại học T mây đen kéo đến, từ khi đội cỗ động viên của Lê Hương ra sân, Đại học A liền bạo phát tiềm năng cực đại, bọn họ vặn thành một sợi thừng, không ngừng xông về phía trước, mà Đại học T lại liên tục thất bại thối lui, chỉ nửa trận đấu đã lực bát tòng tâm.

 

Lúc này Lệ Yên Nhiên đi lên trước, cô ta nhìn Triệu Vĩ: “Đội trưởng Triệu, năm nay là năm cuối anh ở Đại học T nhỉ, em nhớ được anh là vì anh chơi bóng rổ rất hay, nên vượt quá số điểm, là trong số người được cử xuất ngoại du học, nhưng nếu như năm cuối cùng này anh không lấy được quán quân, bại dưới tay Đại học A thì nỗ lực trước đây liền thành công dã tràng đấy.”

 

Lệ Yên Nhiên nói rất ung dung, còn thở dài một cái, làm vẻ rất đáng tiếc.

 

Triệu Vĩ mặt trắng nhợt, anh ta nhìn về đội trưởng Vương Thông sát vách, hai tay xuôi ở bên người siết thành quyền.

 

Đại học T ở đây buồn rầu, mà Đại học A bên kia người người vui vẻ ra mặt, vì thắng lợi trước mắt mà vui mừng.
 
Chương 588


Chương 588:

 

Thầy Ngô nói: “Được rồi các em, trước tiên đừng kiêu ngạo, nửa hiệp sau cứ chơi tốt vào, chỉ cần các em duy trì trạng thái bây giờ, quán quân năm nay nhất định là chúng ta!”

 

Tất cả mọi người đều hoan hô.

 

Vương Thông rời sân đấu, đi toilet.

 

Mới vừa vào foilet, đỉnh đầu anh ta liền có một cái bao tải trùm xuống, tầm nhìn đen kịt, sau đó rất nhiều nắm đắm giáng xuống người anh ta.

 

Biến cố này khiến Vương Thông nhanh chóng giãy dụa: “Bọn mày là ai, mau buông tao ral”

 

Lúc này có bàn tay thò đến, trực tiếp nắm cánh tay phải của Vương Thông, dùng sức gập lại.

 

Rắc một tiếng, tiếng gãy xương vang lên.

 

Lê Hương và Phạm Điềm ở trên sân đấu, đưa khăn mặt cho đội viên, lúc này có người vội vã chạy tới: “Nguy rồi thầy Ngô, Vương Thông bị người ta đánh ở toilet, gãy tay phải luôn rồi!”

 

Cái gì?

 

Hàng mi dài của Lê Hương khẽ run lên, nhanh chóng chạy theo mọi người vào toilet.

 

Tình trạng của Vương Thông tương đối thảm, có kẻ trùm bao tải đập anh ta một trận, bây giờ trên người anh ta đều bị thương, nghiêm trọng nhất là cánh tay phải.

 

Cô y tế nói: “Thầy Ngô, tay phải của bạn Vương Thông bị gãy xương nghiêm trọng, không thể lên sân đấu nữ, phải hạn chế vận động hơn ba tháng, cậu ấy phải nghỉ dưỡng sức lâu lắm đấy.”

 

Nhanh chóng có bạn học nói.

 

“Đội trưởng, cậu có thấy rõ là ai đánh không?”

 

“Đội trưởng là chủ lực của đội ta, giờ sắp bắt đầu hiệp hai rồi, không có chủ lực chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

 

Vương Thông trên mặt chảy máu, anh ta khẽ rủa một tiếng: “Sao lại có kẻ nào ngay lúc mấu chốt đánh em, còn đánh gãy tay em, nhất định là Đại học T xuống tay!”

 

Vương Thông ra phán đoán chuẩn xác.

 

Người Đại học T cũng chạy đến, nghe nói như thế, Triệu Vĩ nhanh chóng nói: “Đại học A bọn bây đừng nói bừa, bọn mày có chứng cứ không, không có thì là gán tội oan cho người khác, cẩn thận tao kiện các mày!”

 

“Đúng vậy, danh tiếng Đại học A vốn không tốt, một đám phú nhị đại lăn lộn ngoài đời, ai biết có phải các người ở bên ngoài có đắc tội người nào không, đừng có vứt cái nồi này lên đầu bọn tao!”

 

Người Đại học T rũ sạch tội mình, nói ngược Đại học A tự mình gây họa.

 

Ngay lúc hai phe tranh cãi gay gắt, bỗng vang lên giọng nói thanh lệ: “Ở đây có camera theo dõi chứ?”

 

Đại học A nhường ra một con đường, dáng người nhỏ nhắn của Lê Hương tiến lên, đôi mắt trong vắt ấy nhàn nhạt nhìn sang Đại học T.

 

Đại học T nhanh chóng yên tĩnh lại, trong mắt Lê Hương lóe ra ánh sáng lạnh, hết sức khiếp người, dường như mang theo uy hiếp rất lớn, những người đón được ánh mắt của cô đều thầm chột dạ.

 

Lúc này Lê Hương đưa mắt đến Triệu Vĩ : “Anh Triệu, khắp quảng trường đều có cameras giám sát, cho dù trong toilet nam không có, nhưng trên hành lang sẽ có, chỉ cần chúng tôi trích xuất camera là biết ai xuống tay, anh nói xem đúng không?”

 

Lúc Triệu Vĩ thấy Lê Hương nhảy đã bị cô hấp dẫn, hiện tại ánh mắt cô sáng ngời mà bức bách nhìn anh ta, như là bảo kiếm sắc bén tháo chuôi, tia sáng kia làm kinh sợ lòng người.

 

“Tôi…” Triệu vĩ lập tức hoảng hồn.
 
Chương 589


Chương 589: Mình thông báo lịch lên trong thời gian này cho nhiều bạn biết nhé: Ngày lên 2 lần 1 sáng 1 tối, mỗi lần hiện lên 7 chương nhé! sắng cố gắng trước 8h, tối 7h30 nhé! Có nhiều bạn đang fo muốn đọc thêm cho quên mệt xin thông cảm nhé! Mong các bạn chọn thêm nhiều truyện hay ở mặt tiền ấy, ví dụ thay chị lấy chồng, tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc… Chúc cả nhà đọc truyện vui khỏe nhé! Chúc các bạn fo nhanh chóng lành bệnh nhé! Thân ái!

 

Lúc này Lệ Yên Nhiên tới: “Cameras ở đây không phải thì trích xuất, toàn bộ quảng trường này là địa bàn tập đoàn Mạc thị, trừ phi, có sự tán thành của anh Hàn Đình.”

 

Lệ Yên Nhiên tới, Đại học T như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

 

Lê Hương và Lệ Yên Nhiên đứng đối mặt, đây là lần đầu tiên các cô ngay mặt đọ sức, mùi thuốc súng giữa các cô gái không khác gì chiến hỏa của đám đàn ông.

 

Lê Hương cong môi: “Được, tôi sẽ đi tìm Mạc tổng ngay bây giờ, tôi tin anh ấy sẽ đồng ý cho trích xuất cameras theo dõi.”

 

“Lê Hương, vậy cô phải nhanh chân lên đó, nửa hiệp sau chẳng máy chốc sẽ bắt đầu rồi.” Lệ Yên Nhiên thiện ý nhắc nhở.

 

Vương Thông bị thương nhanh chóng nói: “Bây giờ tôi bị thương, Đại học T rất có hiềm nghi, chuyện ở đây vẫn chưa tra rõ, nửa trận sau phải trì hoãn lại!”

 

Lệ Yên Nhiên nhìn về trọng tài sau lưng: “Chuyện này là do trọng tài định đoạt, trọng tài, thầy thấy thế nào, thầy có muốn vì một cá thể mà phá hủy toàn bộ quy tắc trong trận đấu?”

 

Trọng tài nhíu mày, thái độ rất xấu nhìn về phía Đại học A bên này: “Năm nào cũng tổ chức trận đấu bóng này, nhưng đến chỗ Đại học A các cô các cậu lại xảy ra chuyện, các cô các cậu tự kiểm điểm lại mình đi, nửa hiệp sau đúng giò bắt đầu.”

 

“Ông!

 

Lê Hương nhanh chóng kéo lại bọn Vương Thông, cô khế lắc đầu, chất giọng thanh lệ như gõ vào tim mỗi người Đại học A: “Đó là thành kiến mọi người đối với Đại học A chúng ta, băng đóng ba tắc, không phải một ngày sẽ rả, thà than phiền oán trách, chỉ bằng bắt đầu thay đổi từ bây giờ, các anh đợi ở đây, em sẽ lập tức đi tìm Mạc tổng, nhất định tớ sẽ trích xuất bằng được camera, ai động thủ, một kẻ cũng đừng hòng thoát!”

 

Lê Hương xoay người rời đi.

 

Đám Vương Thông Phạm Điềm sững người tại chỗ, đây là lần đầu tiên bọn họ trần trụi cảm nhận được người khác kỳ thị bắt công với Đại học A, nhưng cái này không trách được người ta, là do tự thân bọn họ không có chí tiến thủ, không cầu tiến, cho người khác cơ hội.

 

Bọn họ bắt đầu hồi hận rồi.

 

Lê Hương đi tìm Mạc Tuân, đúng lúc thấy được chiếc Limo Rolls-Royce, có người cung kính kéo ra cửa sau, Mạc Tuân lên xe.

 

Anh đang muốn về.

 

“Mạc tổng, xin dừng bước!” Lê Hương nhanh chóng chạy lên trước.

 

Nhân viên cấp cao của tập đoàn đứng một bên cung kính nhìn theo Mạc Tuân rời đi, Lê Hương đột nhiên xông ra, chạy đến chiếc xe bọn họ nhanh chóng ngăn lại: “Vị tiểu thư này, mời cô dừng chân!”

 

Máy cô gái bây giờ thực sự rất trơ tráo, giữa thanh thiên bạch nhật lại nhào vào tổng giám đốc nhà mình.

 

Nhưng bọn họ không thể ngăn được, Lê Hương đã chạy qua.

 

Lê Hương chạy đến bên cạnh xe, đôi mắt trong vắt nhìn vào cửa số xe, cửa sổ xe cũng không trượt xuống, để lại màng xe đen kịt khiến cô không thể thấy bên trong, cô vươn tay vỗ vỗ cửa sổ xe: “Mạc tổng, có thể mượn mấy phút của anh không, tôi có một việc muốn nói với anh.”

 

Sùng Văn ngồi ghế lái xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua thiếu chủ nhà mình, lúc cô gái xuất hiện, ánh mắt thiếu chủ nhà mình đã đánh sang.

 

Nội tâm Sùng Văn khẽ kích động, lúc này anh ta muốn gọi Thượng Võ đến hóng chuyện quá: “A Võ nhìn kìa, có biến.”

 

Mạc Tuân mắấp môi, anh nhìn cô gái đột nhiên chạy tới ngoài cửa sổ, cô tới cản xe anh!
 
Chương 590


Chương 590:

 

Cô cản xe anh làm gì chứ?

 

Không phải cô đang ở cùng thằng đội trưởng Vương Thông kia à?

 

“Vị tiểu thư này, mời cô lập tức rời đi, tổng giám đốc chúng tôi không phải người cô muốn gặp là gặp, mời cô hẹn trước, sau đó đợi thông báo.” Một nhân viên cấp cao đi tới, nắm cánh tay Lê Hương.

 

Nhưng tay kia mới vừa đưa ra, người nhân viên nọ liền cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh tựa chim ưng nhìn chằm chằm trên tay anh ta, như muốn chọc thủng cánh tay anh ta vậy.

 

Nhân viên cấp cao kia cứng đờ, lúc này cửa số xe ghế sau chậm rãi trượt xuống, gương mặt tinh xảo kia của Mạc Tuân lộ ra.

 

Mạc Tuân nhàn nhạt quét mắt qua anh nhân viên kia, sau đó trầm thắp mở miệng: “Lui xuống đi.”

 

Anh nhân viên kia toát mồ hôi, nhanh chóng lui xuống.

 

Ánh mắt Mạc Tuân lúc này mới rơi vào Lê Hương, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh kiêu ngạo nói: ngoài cửa sổ, cô tới cản xe anh!

 

Cô cản xe anh làm gì chứ?

 

Không phải cô đang ở cùng thằng đội trưởng Vương Thông kia à?

 

“Vị tiểu thư này, mời cô lập tức rời đi, tổng giám đốc chúng tôi không phải người cô muốn gặp là gặp, mời cô hẹn trước, sau đó đợi thông báo.” Một nhân viên cấp cao đi tới, nắm cánh tay Lê Hương.

 

Nhưng tay kia mới vừa đưa ra, người nhân viên nọ liền cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh tựa chim ưng nhìn chằm chằm trên tay anh ta, như muốn chọc thủng cánh tay anh ta vậy.

 

Nhân viên cấp cao kia cứng đờ, lúc này cửa sổ xe ghế sau chậm rãi trượt xuống, gương mặt tinh xảo kia của Mạc Tuân lộ ra.

 

Mạc Tuân nhàn nhạt quét mắt qua anh nhân viên kia, sau đó trầm thắp mở miệng: “Lui xuống đi.”

 

Anh nhân viên kia toát mồ hôi, nhanh chóng lui xuống.

 

Ánh mắt Mạc Tuân lúc này mới rơi vào Lê Hương, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh kiêu ngạo nói: “Không phải cô đang ở bên trong xem đấu bóng sao, tìm tôi làm cái gì?”

 

“Mạc tổng, có một việc tôi cần sự giúp đỡ của anh.” Lê Hương nói.

 

Tìm anh giúp đỡ?

 

Đôi chân thon dài của Mạc Tuân ưu nhã vắt chéo lên nhau, môi mỏng khẽ nhếch, trông có vẻ tâm trạng rất tốt: “Nói thử xem.”

 

“Vừa rồi lúc nghỉ ngơi giữa trận, đội trưởng Vương Thông Đại học A chúng tôi bị người ta đánh, bây giờ tôi cần trích xuất camera, tra ra là ai xuống tay, Mạc tổng có thể cho phép tôi xem đoạn cameras ấy không?”

 

Chút vui vẻ lúc nãy của Mạc Tuân lập tức vỗ cánh bay mát, đôi mắt hẹp híp lại, tỏa ra hơi thở âm u lạnh lùng: “Cô tìm tôi vì chuyện này, vì tên Vương Thông kia?”

 

“Mạc tổng, đội trưởng Vương Thông thực sự bị đánh, còn gãy cả tay phải, không tham gia được nửa hiệp sau trận bóng nữa, tôi cần…”

 

Mạc Tuân căn bản không muốn nghe cô nói, anh còn tưởng rằng cô cản xe anh, tìm anh giúp đỡ cái gì, hóa ra là vì thằng ranh đó!

 

“Lái xe!” Anh phun ra hai chữ.

 

Sùng Văn đang ăn dưa, đột nhiên nhận được chỉ lệnh, anh ta chỉ có thể đạp chân ga, lái xe.

 

Sao anh lại đi rồi?

 

“Mạc tổng! Mạc Tuân!”
 
Chương 591


Chương 591:

 

Lê Hương chạy mấy bước đuổi theo xe anh, bỗng chân khuy xuống, té nhào xuống đắt.

 

Đây đã là lần thứ hai cô đuổi theo anh để ngã sõng soài trên đất rồi, hàng mi Lê Hương khẽ run, hốc mắt trắng nõn ửng đỏ.

 

Lúc này chợt vang lên tiếng phanh xe chói tai, Lê Hương ngước mắt, chỉ thấy chiếc siêu xe phía trước đã dừng lại.

 

Cô tưởng anh đi rồi.

 

Vậy mà, anh dừng lại!

 

Đôi mắt đen láy của Lê Hương nhanh chóng tràn ra ý cười ngạc nhiên, cô gắng gượng đứng lên, đi tới xe anh.

 

Mạc Tuân xuyên qua kính chiếu hậu liền thấy cô gái nhỏ vì đuổi theo xe anh mà ngã, trái tim anh chợt co rút, nhanh chóng bảo Sùng Văn dừng xe.

 

Sùng Văn khẩn cấp đạp phanh lại, rất nhanh thì nghe được giọng thiếu chủ nhà mình lành lạnh không vui, thấp giọng răn dạy anh ta: “Lái xe nhanh như vậy làm gì, muốn phi hỏa tiễn hả?”

 

Sùng Văn gào thét “tôi oan quá mà” trong lòng, bảo lái là do thiếu chủ, tốc độ của anh ta đã rất chậm rồi.

 

Sùng Văn cảm thấy sau khi về có cần phải nói cho Thượng Võ một tiếng, Võ à, hôm nay thiếu chủ đau lòng cô gái kia ngã, lại trút giận lên đầu tôi!

 

Lê Hương đã đi tới, Mạc Tuân vươn tay mở ra cửa sau xe, bàn tay to lộ rõ khớp xương túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp lôi cô vào xe.

 

ÁI Lê Hương hô nhẹ một tiếng, cơ thể nhỏ nhắn không kịp đề phòng bị kéo vào, lúc này cánh tay tráng kiện của người đàn ông vươn tới nắm chặt vòng eo thon của cô, trực tiếp đặt cô ôm ngồi trên đùi chắc nịch của anh.

 

Một loạt động tác lưu loát mây bay nước chảy, bá đạo lại hung hăng, thật đúng là tác phong phách lối của anh ngày trước.

 

Lê Hương chưa tỉnh hồn, lúc này Mạc Tuân liền cầm tay cô, anh gỡ từng ngón tay nhỏ xinh của cô ra, nhìn lòng bàn tay cô.

 

Hai lòng bàn tay trắng noãn cũng không bị trầy da, vừa rồi ngã trên mặt đất không bị thương, nhưng lòng bàn tay có chút bẩn, hơi dính bụi đất.

 

Mạc Tuân nhíu mày kiếm anh khí, lấy khăn tay trong túi áo âu của mình ném cho cô, gương mặt ghét bỏ: “Lau sạch tay cô đi, bẫn chết đi được, đừng cọ trên người tôi đấy.”

 

Lê Hương nhanh chóng nhận lấy khăn, bàn tay cô đúng là có hơi bẩn, cô biết người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ.

 

“Mạc tổng…” Lê Hương nhìn anh, có chút bất an khẽ nhúc nhích: “Ngồi như vậy không tiện lắm, để tôi xuống trước nha.”

 

Lúc này cô vẫn ngồi trên bắp đùi anh, hôm nay cô mặc váy xếp ly ngắn, lại còn đang dạng chân, hai người cách chất vải mỏng manh chạm vào nhau, có chút ám muội.

 

Mạc Tuân cảm giác cô đang vặn vẹo trong lòng mình, cô ngồi rất cẩn trọng, hai đầu gối quỳ xuống bên thân anh, hơi kẹp lấy vòng hông lớn của anh.

 

Bàn tay to đang đặt sau lưng cô bỗng dùng sức bóp một cái, Mạc Tuân đè thấp giọng, cảnh cáo cô: “An phận cho tôi một chút, hửm?”

 

Lê Hương bị anh bóp hơi đau: “Vậy anh buông tôi ra trước…”

 

“Đừng có xoay người nữa được không?” Giọng anh đã bắt đầu có chút khàn khàn.

 

Lê Hương cũng đã trải đời rồi, cô cũng biết anh có ý gì, trên đôi chân trắng ngần bỗng nhuộm máy phần đỏ ửng, nhỏ giọng phản bác: “Tôi không có xoay…”
 
Chương 592


Chương 592:

 

“Không xoay sao, thế người ở trên sân thi đấu xoay cái mông cho tôi xem không phải cô à?”

 

“9 Lê Hương cũng không phải xoay cho một mình anh nhìn, mà động tác vũ đạo là vậy, chỉ là lúc đó đúng lúc phải lắc mông thôi mà.

 

Anh nghĩ đi đâu thế?

 

Ba chữ này từ trong miệng anh, lại dùng chất giọng thành thục ngả ngớn, thực sự đúng là… đen tối không diễn tả nên lời.

 

Lê Hương níu vạt áo anh, rất nhanh đã níu đến có nếp nhăn: “Phía trước còn có người, anh có thể nói chuyện… văn minh một chút được không?”

 

Sùng Văn đột nhiên bị nhắc đến, liền bày tỏ không có việc gì không có việc gì, tôi cái gì cũng không biết, người mới vừa nói xoay cái mông tuyệt đối không phải thiếu chủ đại nhân một thân cắm dục nhà tôi đâu, tuyệt đối không phải!

 

Mạc Tuân đưa tay kéo vách ngăn ở giữa xuống, tách biệt hai hàng ghế trước sau.

 

Lê Hương trở về chính đề: “Mạc tổng, anh dừng xe lại có phải đã đồng ý giúp tôi lần này không?”

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt sáng kia của cô: “Cô muốn tôi giúp tên Vương Thông kia?”

 

“Không phải giúp Vương Thông, đây là chơi xấu, có người đánh Vương Thông, Vương Thông lại là đội trưởng chúng tôi, tôi cần phải xem camera…”

 

“Thì sao?” Mạc Tuân cắt đứt lời cô.

 

Lê Hương nhìn anh: “Hả?”

 

Mạc Tuân lười biếng tựa lưng về phía sau, giữa ấn đường anh tuấn trong đều là vẻ hờ hững bạc tình của người đứng đầu thương trường: “Cô nói mấy thứ này, liên quan gì với tôi?”

 

¬.

 

“Là các cô tự mình gây họa, dựa vào đâu muốn tôi giúp bọn cô giải quyết, Lê Hương, những lời cô mới vừa nói tôi đều không có hứng thú, nếu như cô đủ thông minh, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn cho cô thời gian, cô nên nói chút… lời cần nói khi cầu cạnh người ta.”

 

Nhiệt huyết của Lê Hương lạnh đi phân nửa, đúng vậy, anh dựa vào cái gì giúp cô, anh hiện tại chỉ là một thương nhân, chẳng là Mạc tiên sinh của cô rồi.

 

Lê Hương hơi siết tay, đón nhận ánh mắt anh: “Anh muốn cái gì, anh muốn như thế nào mới bằng lòng giúp tôi, Mạc tổng nếu dừng xe lại rồi, nhất định là bởi vì tôi có thể có lợi với anh.”

 

Mạc Tuân chau lại mày kiếm, bàn tay to lại dùng sức bóp thắt lưng mềm mại của cô, vòng eo cô quá yêu kiều quá thon nhỏ, khiến anh hận không thể bóp gãy.

 

“Đây chính là thái độ cô cầu người? Sao cô biết tôi sẽ dính chiêu này? Người muốn tôi giúp còn rất nhiều, cô ngay cả giường tôi còn không chân chính leo lên liền không kịp đợi muốn lợi dụng quyền thế của tôi, Mạc tổng Mạc tổng, cô mở miệng một tiếng Mạc tổng có phải thật sự coi tôi là sếp của cô?”

 

Mặt Lê Hương tái xanh, tài ăn nói của anh, từ trước đến nay cô đã biết, nếu như anh muốn nhục nhã một người, căn bản không cần vạch mặt, cứ như vậy nói máy câu đã có thể rút gân lột da người ta rồi.

 

Anh cố chấp cho là cô muốn lợi ích từ anh, anh cố chấp cho rằng cô không phải một cô gái tốt.

 

Ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng mau chóng trở lại sân đấu, nửa hiệp sau sắp phải bắt đầu rồi.

 

“Vậy thì thôi, tự tôi nghĩ biện pháp, Mạc tổng, quấy rày rồi.” Lê Hương dùng cả tay chân leo xuống đùi anh.

 

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm như sắp đỗ giông, thứ anh tự hào nhất đúng là sức kiềm chế, còn chưa có ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

 

Thế nhưng, cô đã chạm đến, cô dễ dàng thổi bừng lên lửa giận của anh.
 
Chương 593


Chương 593:

 

Mạc Tuân thu tay lại, kéo vòng eo mềm mại cô lại: “Lê Hương, cô chơi tôi à, là ai cho phép cô nói đến là đến, nói đi là đị?”

 

Cơ thể nhỏ nhắn của Lê Hương thể va vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, giống như đụng phải bức tường, cô đau đến nhăn mày, hai tay chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra: “Anh làm gì thế, mau buông ral”

 

Mạc Tuân không chút xê dịch, mắt lạnh nhìn cô hệt như con mèo nhỏ giãy dụa trong nước, anh dùng hai ngón tay thon dài nhấc chiếc cằm được xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu đối diện với anh: “Trong mắt cô, tôi là gì, hả? Tâm trạng tốt thì quyến rũ tôi, đợi tôi cắn câu thì lật mặt với tôi, vẫn chưa có kẻ nào dám làm vậy với tôi, hôm nay tôi phải mạnh mẽ dạy dỗ cô lại!”

 

Nói xong, anh cúi đầu liền hung hăng hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.

 

Đồng tử trong suốt Lê Hương kịch liệt co rút, không ngờ anh cúi đầu hôn xuống, anh hôn rất thô bạo, mưa rền gió thét NT ˆ như cô ý muôn làm đau cô.

 

Lê Hương siết quả đắm dùng sức vừa đẩy vừa đánh anh, còn cắn chặt răng không chịu mở miệng, ra sức giãy dụa, không chịu để anh hôn.

 

Mạc Tuân khống chế cô trong lòng mình, nhưng cơ thể như rắn nước của cô không ngừng giãy dụa, anh đã thấy đây căn bản cũng không phải là trừng phạt cô, mà là trừng phạt chính mình.

 

Khóe mắt hẹp dài dính vài phần tình dục đỏ tươi, thấy cô không chịu mở miệng, anh vươn tay bóp gương mặt như trứng gà của cô, bóp đến gồ lên, lớn tiếng uy hiếp cô: “Há miệng ral”

 

Không muốn!

 

Lê Hương trợn tròn mắt, tức giận nhìn anh chằm chằm.

 

Mạc Tuân cũng không nhắm mắt, anh nhìn cô gái vì tức giận mà đôi mắt càng thêm động lòng người, rõ ràng không có lực uy hiếp, giống như bé mèo sữa hung hăng, ngược lại càng khiến người ta muốn bắt nạt cô thêm.

 

“Vì sao không chịu cho tôi hôn, người khác hôn cô rồi ư, Tôn Tiến, hay là tên Vương Thông kia?” Ngón cái Mạc Tuân đặt trên cánh môi đỏ bừng của cô đỏ dùng sức chà.

 

Lê Hương giận run người, Mạc tiên sinh của ba tháng sau đã không phải là Mạc tiên sinh trong trí nhớ của cô nữa, sao anh lại hư hỏng như vậy?

 

Lê Hương há miệng, cắn ngón trỏ anh.

 

Ư.

 

Mạc Tuân bị đau, cô thực sự rất dùng sức cắn anh, cắn đến tay anh chảy ra máu.

 

Song, điều này càng kích thích máu nóng cả người anh tán loạn, nếu như tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ không khống chế được bản thân, yết hầu trên dưới lăn lốc, anh nói giọng khàn khàn: “Lăn từ đùi tôi xuống, cút khỏi xe tôi!”

 

Lê Hương nhanh chóng buông lỏng đầu ngón tay anh, lập tức lăn một vòng đi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất kéo ra cửa xe sau bỏ chạy.

 

Cô đi rồi!

 

Mạc Tuân hạ mắt nhìn ngón trỏ của mình, trên ngón trỏ anh có một vòng dấu răng thắm máu nho nhỏ, là cô cắn mà ra!

 

Không ngờ cô dữ đến thế.

 

Mạc Tuân giơ tay lên che khuất đôi mắt đỏ thắm, cả người hiện ra vài phần phóng túng chán chường, lại đặc biệt gợi cảm.

 

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là bác sĩ tâm lý Dr. Xuyên của anh gọi.

 

Mạc Tuân ấn phím nhận, giọng trầm thấp lộ ra khàn khàn: “Alo.”
 
Chương 594


Chương 594:

 

“Mạc tổng, gần đây anh có thì giờ rảnh không, chúng ta phải tiến hành bước kế tiếp chữa bệnh tâm lý rồi, như vậy cũng lợi cho thân thể anh hồi phục.” Giọng Dr. Xuyên truyền đến.

 

Mạc Tuân nhắm mắt: “Không cần, tôi đã khỏe rồi.”

 

“Khỏe rồi?”

 

“Tôi gặp được một cô gái, ngay ánh nhìn đầu tiên của cô ấy, khi về đã làm tôi mơ mộng xuân. Bây giờ mỗi lần thấy cô ấy, tôi đều giống như uống phải thuốc kích thích, đầy đầu đều muốn làm chuyện đó cùng với cô ấy, anh nói tôi có khỏe không?”

 

Dr. Xuyên vẫn không nói gì, Mạc Tuân trực tiếp cúp điện thoại.

 

Lê Hương chỉnh sửa một chút tâm trạng, về tới sân đấu, Đại học T và Đại học A đang chờ cô.

 

Phạm Điềm nhanh chóng chạy tới: “Lê Hương, thế nào, có lấy được video giám sát từ Mạc tổng không?”

 

Lệ Yên Nhiên nhìn Lê Hương, nhếch môi: “Tôi đoán… chắc là không lấy được rồi! Anh Hàn Đình sẽ không đưa video cho côi”

 

Đám người Triệu Vĩ nhanh chóng phụ họa nói.

 

“Lê Hương, cô tưởng cô là ai, cô tìm Mạc tổng, Mạc tổng sẽ đưa video cho cô, cô cũng tự đề cao mình quá rồi.”

 

“Lê Hương, chắc chắn cô về tay không, không sao, cái này không mắt mặt, chúng tôi không cười nhạo cô đâu ha ha ha ha ha.”

 

“Đại học A chúng mày nên bỏ thi đi, như vậy còn có thể thua có thể diện một chút, quán quân vĩnh viễn là Đại học T”

 

Đám người Đại học T dưới lời kích của Lệ Yên Nhiên hết sức kiêu ngạo, ai cũng biết đám hỏi giữa hai nhà Mạc – Lệ, khoảng thời gian trước Mạc Tuân còn đưa Lệ Yên Nhiên đến trường, có Lệ Yên Nhiên chống lưng, bọn họ liền có sức mạnh.

 

Bọn Phạm Điềm và Vương Thông hết sức tức giận, nhưng bọn họ cũng biết tổng giám đốc Mạc thị Mạc Tuân là một nhân vật thần bí lại mạnh mẽ, bọn họ căn bản không có cơ hội tiếp XÚC.

 

“Lê Hương, cậu đừng nghe bọn họ, chúng tớ đều biết cậu rất cố gắng rồi, không lấy được video thì thôi, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”

 

“Đúng vậy Lê Hương, chúng ta bây giờ phải báo án, nhất định có thể tra ra là ai hạ thủ.”

 

Lê Hương quét mắt lên Lệ Yên Nhiên, cô nhướng hàng mày lá liễu: “Ai nói tôi không lấy được video, các cô xem đây là cái gì?”

 

Lê Hương trong bàn tay nhỏ có một chiếc USB.

 

Lúc bọn Triệu Vĩ thấy USB sắc mặt đại biến.

 

Lệ Yên Nhiên cũng cứng đờ, cô ta nhanh chóng tiến lên: “USB trong tay cô từ đâu ra, cho tôi xeml”

 

Lệ Yên Nhiên vươn tay định giật.

 

Nhưng Lê Hương nhắc tay lên, Lệ Yên Nhiên không với tới được: “Lệ Yên Nhiên, cô làm cái gì vậy, cướp đồ à?”

 

Nói xong, Lê Hương lại ung dung quét mắt lên mặt từng người của Đại học T: “Các người không phải lúc nãy rất kiêu ngạo sao, hiện tại sao lại câm như hến thế, có phải chột dạ rồi không?”

 

Sắc mặt bọn Triệu Vĩ thay đổi liên tục, trong hai mắt lóe lên hoang mang và bất an, bọn họ cầu cứu nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mạc tổng không phải là vị hôn phu của em sao, anh ấy sao lại đưa video cho Lê Hương, đây không phải là giúp đỡ người khác đối phó chúng ta sao?”

 

Lệ Yên Nhiên siết quyền, hung dữ nhìn chằm chằm USB trong tay Lê Hương : “Lê Hương, USB trong tay cô nhất định là giả, anh Hàn Đình là sẽ không đưa video giám sát cho cô, cô nhất định đang gạt chúng tôi!”
 
Chương 595


Chương 595: Nay lên sớm hơn thường ngày nhé cả nhà!

 

Lê Hương nhìn Lệ Yên Nhiên, ánh mắt thản nhiên mà thong dong, bên trong còn lóe ra vài ý cười: “Vấn đề này cô nên đi hỏi vị hôn phu kia của cô thì hơn, hỏi anh ấy xem, rốt cuộc tôi dùng thủ đoạn gì để anh ấy giao video giám sát cho tôi.”

 

Lệ Yên Nhiên bắm ngón tay vào trong lòng bàn tay, lúc này ánh mắt của cô ta rơi xuống đôi môi củ ấu đỏ bừng của Lê Hương, cô ta phát hiện ra môi Lê Hương hơi sưng, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được.

 

Cô đi tìm Mạc Tuân, lúc trở lại môi liền sưng đỏ, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là hai người họ đã hôn rồi!

 

Lệ Yên Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Lê Hương, nhất là cặp mắt sáng rực kia, trong thanh thuần trong lại lộ ra vẻ quyến rũ, là loại đàn ông đều sẽ thích kia.

 

Lệ Yên Nhiên biết Mạc Tuân cảm thấy hứng thú với Lê Hương, là loại tính thú của một người đàn ông đối với phụ nư.

 

Hiện tại Lê Hương chủ động đi tìm Mạc Tuân, ôm ấp gần gũi, trong đầu Lệ Yên Nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, anh Hàn Đình không thể chống lại sức quyến rũ của Lê Hương, ít nhất là anh đã hôn cô, hôn đến đôi môi đỏ mọng ấy sưng lên.

 

Chỉ cần nghĩ đến hai người bọn họ ở nơi mình không biết làm rất nhiều chuyện thân mật mờ ám, trong lòng Lệ Yên Nhiên hệt như lửa đốt.

 

Lệ Yên Nhiên không đáp trả, bọn Triệu Vĩ nhìn USB trong tay Lê Hương, vẻ hoang mang bất an trong mắt càng thêm nồng đậm.

 

Lê Hương nhìn biến hóa của bọn họ, biết mình đã hù dọa bọn họ được rồi, cô quay đầu nhìn về phía nhóm cầu thủ bóng rỗ Đại học A, giọng nói thanh lệ vang lên mạnh mẽ: “Đàn anh à, em đã lấy được USB, chỉ cần em công khai USB này, kẻ đầu sỏ sẽ ngay lập tức sẽ bị tóm, nhưng nếu như vậy, trận bóng rổ này sẽ kết thúc, chúng ta không chiến mà thắng, cho dù có lấy được giải quán quân thì người khác vẫn nói chúng ta không thắng bằng thực lực, đến lúc đó lại bị cắn ngược lại.”

 

*Ý của em là, chúng ta tạm thời giữ USB, cứ tiến hành thi đấu trước, nhưng bây giờ đội trưởng Vương Thông bị thương rồi, không thẻ trở lên sân so tài nữa, bằng các anh, các anh có lòng tin giành được quán quân không?”

 

Các đội viên Đại học A lúc nãy đã tận mắt thấy được kỳ thị và bắt công của trọng tài, bây giờ bị Lê Hương kích lệ như thế, ai nấy đều mặt đỏ phừng, nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy ý chí chiến đấu.

 

“Bọn anh có lòng tin!”

 

“Lê Hương, chúng ta tất cả đều nghe theo em, thi đấu trước, ở trên trường đấu đánh gục bọn họi”

 

Phạm Điềm khoác tay Lê Hương: “Lê Hương cố gắng lấy được USB cho chúng ta như vậy, chúng ta mỗi người đều nỗ lực hết sức, hiện tại chúng ta càng phải đoàn kết nhất trí xông lên trướ!

 

c Lúc này Vương Thông nói: “Cộng thêm anh nữa, anh cũng muốn ra sân.”

 

Lê Hương nhanh chóng từ chối: “Không được, tay của anh…”

 

“Lê Hương, chỉ là tay phải anh gãy thôi, anh còn có tay trái mà, anh ở trên sân chỉ đạo bọn họ, có anh, bọn họ mới như rắn có đầu, em yên tâm, anh sẽ cần thận.” Vương Thông bảo đảm nói.

 

Lê Hương không cản anh ta nữa, cô gật đầu: “Vậy được.”

 

“Nào, chúng ta cùng nhau cố gắng lên!”

 

Tất cả mọi người đưa tay ra, đặt một tay lên nhau, mọi người cùng nhau hô nỗ lực lên.

 

So sánh với nhiệt huyết mạnh mẽ của Đại học A, Đại học T lại trằm lặng, trọng tài huýt sáo, bọn họ tâm trạng nặng nề lên sân đấu.

 

Bắt đầu tranh tài.

 

Lê Hương vẫn đứng xem, tuy là tay phải Vương Thông bị thương, nhưng mọi người vô cùng ăn ý, thế như chẻ tre, rất nhanh đã vượt hai điểm.

 

Wowl Người trên khán đài vỗ tay ầm ầm, “Hình như tay phải đội trưởng Đại học A bị thương ấy.”
 
Chương 596


Chương 596:

 

“Bị thương mà vẫn ra sân đấu, bội phục.”

 

“Tớ thấy Đại học A bọn họ hăng hái quá, còn tỏa sáng hơn cả Đại học T, dường như tớ đang thấy một Đại học A khác xa ngày xưa.”

 

“E là… Đại học A cũng không kém như chúng ta tưởng tượng nhỉ?”

 

Thầy Ngô vẫn luôn ở đó, ông thu hết mọi chuyện vào mắt, nhưng ông cũng không nhúng tay vào, mà là muốn đám nhóc bị chỉa mùi dùi hiện thực mà tỉnh ngộ, như vậy bọn chúng mới có thê trưởng thành nhanh hơn được.

 

Thầy Ngô đi tới bên người Lê Hương, thấp giọng cười nói: “Lê Hương, USB trong tay con là giả đúng không?”

 

Lê Hương nhìn trận đấu, Đại học A lại giành thêm bốn điểm, cô gật đầu: “Dạ, là giả.”

 

“Con bé này, cầm một cái USB giả đã hù dọa hết bọn nhóc Đại học T, bọn nó bây giờ đang thấp thỏm lo âu, đào đâu ra tâm trí đánh bóng tốt, đây chính là lúc sĩ khí Đại học A chúng ta đại thịnh, Lê Hương, chiêu này của con thật lợi hại!”

 

Lê Hương cong môi đỏ mọng, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng lạnh: “Là bọn họ dâng đầu đến cửa, nếu như con không cầm gậy mạnh mẽ đánh trả, khiến bọn họ ăn trái đắng, chẳng phải là để cho bọn họ thất vọng rồi sao?”

 

Thầy Ngô nhìn cô gái bên người, cô gái cùng lắm cũng chỉ 20 tuổi, hiện tại gió nhẹ lay động tóc mai cô, lại thêm vài phần phóng khoáng xuất trần, khí chất thản nhiên thong dong, một thân quyết đoán và thông tuệ tựa băng tuyết kia của cô lại lộ ra vài phần hút hồn, khiến người ta không nhịn được nghĩ muốn quỳ lạy.

 

Đúng là một cô gái lợi hại!

 

E rằng, cô có thể khiến Đại học A từ nay về sau trở nên khác biệt.

 

Lúc này toàn trường vang lên tiếng thét chói tai, hóa ra là Vương Thông nhón chân lên, dùng tay trái lành lặn của mình hoàn mỹ ném vào cú bóng cuối cùng vào rỗ.

 

Tiếng huýt còi của Trọng tài gió vang lên, Đại học A lấy số điểm 43 so với 21 đè bẹp Đại học T, giành được quán quân.

 

Trận so tài lần này quán quân thuộc về Đại học AI Wow!

 

Toàn bộ sinh viên Đại học A các đều xông tới, vây quanh các cầu thủ bóng rổ trên trường đấu, mọi người hò hét chói tai, trên mặt của mỗi người đều tràn vẻ kích động vui sướng.

 

Trên khán đài các sinh viên trường khác cũng đứng lên, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, thật lòng chúc mừng cho Đại học A.

 

Rất nhanh ban giám khảo liền tuyên bố xếp hạng trận đấu lần này, ba đội trưởng đội bóng rổ các trường lên bục nhận thưởng, Vương Thông nhận được hoa tươi và cúp quán quân.

 

MC đưa cúp cho Vương Thông: “Đội trưởng Vương Thông, mọi người đều biết Đại học A các cậu bao năm qua đều là hạng hai vạn năm, nhưng lần này các cậu đã phá vỡ được lời nguyền đó, giành được giải quán quân, mà bản thân cậu lại bị thương ra sân, xin hỏi năm nay động lực lớn nhất của các cậu là gì?”

 

Vương Thông nhấc cúp quán quân trong tay cười nói: “Bởi vì năm nay Đại học A chúng tôi có đội cổ động viên giỏi nhất, nên chúng tôi sẽ trở thành đội bóng rổ quán quân, chúng tôi muốn nói cho mọi người biết, Đại học A chúng tôi giỏi nhất, người Đại học A chúng tôi cũng là người giỏi nhất!”

 

Thiếu niên gạt mồ hôi đầm đìa oanh oanh nói lời đó, như mang theo lực truyền đến tai mỗi người, gõ vào tim từng người, mọi người không nhịn được vỗ tay, toàn trường bạo phát tiếng vỗ tay mãnh liệt nhất.

 

Đại học AI Đại học AI Đại học AI Đại học T là quán quân bao năm qua hoàn toàn biến thành bức bình phong, bị mọi người lãng quên, phó giáo sư Chu xụ mặt xuống, ông nào ngờ đến có một ngày Đại học A sẽ thành vì sao lóe sáng nhất toàn trường kia, được muôn người vây quanh?

 

Không phải, hết thảy những thứ này không phải thật.
 
Chương 597


Chương 597:

 

Phó giáo sư Chu không hề muốn tiếp nhận hiện thực này, ông ta quay đầu, nhìn về phía thầy Ngô cách đó không xa, thầy Ngô suốt quá trình đứng cười hiền như bậc cha chú, có bóng người nhỏ xinh đứng cạnh ông, là Lê Hương.

 

Lúc này ánh mắt phó giáo sư Chu bị Lê Hương hấp dẫn, ông ta lần đầu tiên mắt nhìn thẳng Lê Hương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tuyệt lệ treo ý cười mềm mại, cô đang võ tay, tiên khí ung dung, không kiêu không vội, một thân… khí phách, cô dường như không hề bát ngờ chút nào, thật giống như Đại học A đạt quán quân đã nằm trong dự liệu của cô.

 

Phó giáo sư Chu trong chốc lát nhìn đến bàng hoàng.

 

Chợt cô gái như nhận ra ánh mắt của ông ta, quay đầu nhìn lại.

 

Phó giáo sư Chu lập tức liền đụng phải đôi mắt đen láy ánh nước kia của Lê Hương, cô gái nhìn ông ta, nhàn nhạt mỉm cười, sơ nhạt mà không mát lễ phép, cả người tao nhã.

 

Phó giáo sư Chu khẽ giật mình, cô gái này khiến ông ta cảm thấy… rất quen thuộc, ông thật sự hình như từng gặp cô ở đâu.

 

Thế nhưng, ông ta không nhớ nỗi.

 

Phó giáo sư Chu cảm giác mình dường như bỏ sót phân đoạn nào đó trọng yếu nhất, hoặc là, cô gái đã từng bị ông ta chặn ngoài cửa khiến ông ta bắt đầu hối hận.

 

Lúc này thầy Ngô cũng nhìn lại, thầy Ngô mặt mày hớn hở, mấy năm nay ông luôn bị phó giáo sư Chu cười nhạo chèn ép, hiện tại phó giáo sư Chu lại thành bại tướng dưới tay ông, cảm giác này thực sự là… quá sướng! Sướng không thể tả!

 

“Lão Chu này, tôi nói rồi mà, chúng ta cứ nhìn xem, là ai cười đến cuối cùng, là ai mới là người thắng, năm nay cảm ơn nhé ha ha ha ha.” Thầy Ngô vui vẻ cười to.

 

Phó giáo sư Chu tức đến run người, cuối cùng ông ta hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác, không nhìn vẻ mặt “càn rỡ” kia của thầy Ngô nữa.

 

Ông ta sợ nếu bản thân nhìn tiếp nữa, liền đến phiên ông ta hói đầu!

 

Cuộc đấu bóng rỗ chính thức kết thúc, Đại học A giành được giải lớn, mà Đại học T lại mây đen bao phủ, đám người Triệu Vĩ còn lo sợ bất an.

 

Triệu Vĩ tìm được Lê Hương: “Lê Hương, Đại học A bọn cô cũng giành được quán quân rồi, cũng được như ý nguyện, bây giờ mau giao USB cho chúng tôi đi!!”

 

Đám người Vương Thông Phạm Điềm vây Lê Hương lại, Phạm Điềm kéo cánh tay Lê Hương hừ một tiếng: “Chúng tôi mắc gì phải đưa USB cho bọn anh, anh chột dạ khẩn trương như thế làm gì, sao nào? Không đánh đã khai, thừa nhận là các anh đã ra tay đánh đội trưởng Vương Thông chúng tôi rồi à?”

 

Triệu Vĩ biến sắc: “Cô… cô nói bậy bạ gì đó, chúng tôi không có đánh người…”

 

“Ò, phải không?” Lê Hương lên tiếng, cô giơ gio USB trong tay lên: “Nếu các anh không đánh người, tôi đây gọi ngay cảnh sát nhé, đợi mấy chú cảnh sát tới, tôi nộp USB lên, đến lúc đó tự có kết quả.”

 

Nói xong Lê Hương lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

 

Trong lòng Triệu Vĩ đã như kiến bò chảo lửa, thêm việc thi đấu thất lợi đã sớm quân lính tan rã rồi, hiện tại không thể chịu nồi chút đe dọa nào, chuyện này một khi báo cảnh sát, cuộc đời anh ta liền có vết dơ rồi.

 

“Lê Hương, đừng gọi!” Triệu Vĩ nhanh chóng lên tiếng.

 

Lê Hương cất điện thoại, đôi mát sáng trong mà mát lạnh nhìn chòng chọc Triệu Vĩ, khí thế bức người: “Vậy bây giờ các anh xin lỗi đi!”

 

Xin lỗi?

 

Triệu Vĩ cứng đờ.

 

Lê Hương nhìn về phía Vương Thông bên người: “Đàn anh Vương Thông, hiện tại em muốn bọn họ xin lỗi anh, nếu như bọn họ thực sự xin lỗi, chuyện này cứ kết thúc như vậy nhé!”
 
Chương 598


Chương 598:

 

“Lê Hương…” Phạm Điềm lôi Lê Hương một cái, nhỏ giọng nói: “Không thê tha bọn họ được, đây cũng quá tiện cho họ rồi, bọn họ lòng dạ độc ác, đều muốn đánh gãy tay đàn anh Vương Thông đó!”

 

Lê Hương dịu dàng nói: “Điềm Điềm, mọi người đều là bạn học, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt như thé.”

 

“Được!” Vương Thông gật đầu: “Lê Hương, anh nghe em hết, nếu như bọn họ xin lỗi anh, anh sẽ không truy cứu nữa!”

 

Lê Hương nhìn về phía bọn Triệu Vĩ: “Các anh suy nghĩ kỹ chưa, cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua thì mắt! Các anh ai ra tay với đàn anh Vương Thông, hiện tại liền toàn bộ tiến lên một bước, tới đây chính thức xin lỗi!”

 

Đám người Triệu Vĩ đã lay động, hiện tại vội vã liếc nhau một cái, chuẩn bị đứng ra.

 

Lúc này Lệ Yên Nhiên tiến lên kéo Triệu Vĩ lại, lắc đầu: “Anh Triệu, đừng nghe Lê Hương, anh đứng ra thì chẳng khác nào thừa nhận!”

 

Triệu Vĩ nhanh chóng hất tay Lệ Yên Nhiên ra: “Không thì sao, cô cũng không cứu được chúng tôi!”

 

“Em…” Lệ Yên Nhiên nghẹn lời.

 

Triệu Vĩ, còn có ba người khác đi ra, bọn họ nhìn về phía Vương Thông, khom người xin lỗi: “Là bốn người chúng tôi trùm bao tải lên cậu, sau đó đánh cậu, tay phải của cậu cũng do chúng tôi đánh gãy, Vương Thông, xin lỗi!”

 

Bọn họ chính thức nói xin lỗi.

 

Vương Thông hừ một tiếng: “Nễ mặt Lê Hương, chuyện này bỏ qua.”

 

Đám người Triệu Vĩ ngẳng đầu: “Lê Hương, chúng tôi đã nói xin lỗi, có thể trả USB cho chúng tôi chưa?”

 

“Này.” Lê Hương sảng khoái đưa USB cho Triệu Vĩ.

 

Triệu Vĩ nhanh chóng vứt USB xuống đất, dùng chân giẫm nát, tiêu hủy chứng cứ.

 

Lê Hương lạnh lùng nhìn bọn họ: “Chúng tôi đi.”

 

Người Đại học A theo Lê Hương rời đi, biến mắt trong tầm mắt.

 

Triệu Vĩ thở dài một hơi, lúc này không biết là ai lên tiếng nói: “Anh Triệu, anh mau nhìn, phó giáo… sư Chu!”

 

Triệu Vĩ lộp bộp trong lòng, anh ta nhanh chóng ngẳng đầu, rất nhanh đã thấy được vẻ mặt xanh mét của phó giáo sư Chu phía trước, còn có thầy Ngô.

 

Thầy Ngô hừ lạnh: “Lão Chu, đây là học trò Đại học T các ông?

 

Chuyện này ông phải làm công bằng cho tôi, không thì chúng tôi trên bàn hội đồng kể lễ một chút, dạy dỗ đám học trò như vậy rốt cuộc có phải thất trách của người làm thầy như ông không, hừ!”

 

Thầy Ngô phất tay áo bỏ đi.

 

Lòng Triệu Vĩ, đột nhiên biến lạnh.

 

Đám người Triệu Vĩ cứng đò tại chỗ, bọn họ cho rằng chuyện cứ đơn giản kết thúc như vậy, như Lê Hương nói, ngờ đâu phó giáo sư Chu cùng thầy Ngô lại đến, chứng kiến rõ ràng mọi chuyện vừa rồi.

 

Hiện tại thầy Ngô truy cứu trách nhiệm, đám người Triệu Vĩ biết đời này coi như bỏ eoofi.

 

Phó giáo sư Chu mặt đen thui, Đại học T bọn họ thua Đại học A thì thôi, bây giờ lại còn xảy ra chuyện động trời như vậy, quả thật là ném đi thể diện Đại học T.

 

“Triệu Vĩ, còn có ba người các cậu, mau chóng thu dọn, cút đến phòng làm việc của tôi, tôi phải nghiêm túc tiền hành thông báo xử phạt với các cậu!”

 

Phó giáo sư Chu rồng lên, cũng phát tay áo bỏ đi.
 
Chương 599


Chương 599:

 

Mặt đám người Triệu Vĩ trắng bệch, bọn họ cuối cùng không thể tránh được, bọn họ làm việc sai, phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng, mỗi người đều phải có trách nhiệm với cuộc £ kà ` sông của mình.

 

Trong đầu Triệu Vĩ hiện ra khuôn mặt nhỏ xinh kia của Lê Hương, phó giáo sư Chu và thầy Ngô sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây như vậy, mọi chuyện có phải là kế hoạch của cô không?

 

Triệu Vĩ vả mồ hôi lạnh, cô gái kia thông tuệ mà sắc sảo, thủ đoạn đối đãi địch nhân sắc bén mà quả quyết, quá mức chói mắt.

 

Anh ta sai rồi, anh ta không nên trêu chọc người như vậy! Thầy Ngô tìm được Lê Hương: “Lê Hương, xong hết rồi, em yên tâm đi, phó giáo sư Chu nhất định sế nghiêm túc xử lý bốn người Triệu Vĩ kia!”

 

Phạm Điềm nghe không hiểu đầu cua tai nheo: “Lê Hương, đây là sao thế, không phải cậu nói bọn Triệu Vĩ xin lỗi thì chuyện này bỏ qua sao?”

 

Thầy Ngô cười: ‘Phạm Điềm, chỉ số IQ của em thực sự theo không kịp Lê Hương rồi, Lê Hương không lấy được USB, cái USB kia là giả, nhưng Lê Hương đánh một trận chiến dịch hoàn mỹ, còn liệu trước để thầy dẫn phó giáo sư Chu chứng kiến màn kia, so với đánh lộn ẩu đả bị giam giữ giáo dục hơn mười ngày, bây giờ bị Đại học T phát thông báo toàn trường xử phạt, kết quả này có phải thoải mái hơn thảm hại hơn không?

 

Vương Thông, Lê Hương vì em mà báo thù đấy!”

 

OH MY GOD.

 

Phạm Điềm hít một hơi lạnh, thì ra chuyện là như vầy: “Lê Hương, cậu… cậu lợi hại quá đi mắt, lúc đầu tớ còn bực cậu sao lại dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, thì ra cậu để lại chiêu ngoan độc nhất, tớ thực sự quá bội phục ngươi, phục rồi phục rồi!”

 

Vương Thông rất cảm động, trong lòng đều là ấm áp: “Lê Hương, cảm ơn em.”

 

Lê Hương cong môi đỏ mọng, cô kéo tay Phạm Điềm, sau đó nhìn về phía Vương Thông: “Còn nhớ lúc đầu em nói sao không, em nói rồi, kẻ nào ra tay, một người cũng đừng hòng thoát, người Đại học A chúng ta là giỏi nhất, không ai có thể bắt nạt chúng ta!”

 

Viền mắt của mọi người Đại học A ở đây đột nhiên hồng hồng, khi Lê Hương chưa đến, bọn họ cả ngày ngủ gật trong lớp, lêu lỗng ăn chơi qua ngày.

 

Sau khi Lê Hương đến, bọn họ cảm giác đột nhiên có động lực, có đoàn kết, có ấm áp, Đại học A giống như là ngôi nhà của họ.

 

Ngày hôm nay, Đại học A cũng đột nhiên trỏ thành niềm kiêu hãnh của bọn họ.

 

Bọn họ đã sửa mới ấn tượng vốn khắc sâu của mọi người đối với Đại học A, sau này nếu có người hỏi bọn họ là tốt nghiệp trường đại học nào, bọn họ có thể rất kiêu ngạo lớn tiếng nói cho người khác biết là Đại học AI Thầy Ngô là người vui vẻ nhất, là ông biết chính mình nhặt được bảo vật, theo thời gian trôi qua, cô gái Lê Hương này chắc chắn còn có thể mang đến nhiều niềm vui bất ngờ cho ông.

 

“Được rồi, mấy em đừng đứng ở đây, hôm nay Đại học A chúng ta giành giải quán quân, tối nay thầy đãi, mời các em ăn một chầu hải sản thật lớn, sau đó mời các em đến Karaoke hát!” Thầy Ngô tuyên bó.

 

Thật sao?

 

Thế thì tốt quá! ‘Yeah yeah yeahl Tắt cả bạn học đều vui đến điên rồi, mọi người hò hét vui vẻ.

 

Bên kia, Sùng Văn nhìn đám sinh viên ồn ào kia, sau đó đặy mắt sang người đàn ông bên người: “Thiếu chủ, Lê tiểu thư dường như không cần chúng ta hỗ trợ, chính cô ấy cũng xử lý rất giỏi rất tuyệt.”

 

Mạc Tuân đi rồi quay lại, vì Lê Hương mà về sân đấu bóng rỗ này.

 

Anh vẫn luôn ở đó, ở phía sau Lê Hương, yên lặng chứng kiến hết thảy.

 

Cô chặn xe anh, nói với anh muốn video giám sát, còn trêu chọc anh một thân hỏa, rồi cô đi, nhưng anh dường như không khống chế được chính mình, lại quay lại.

 

Anh tưởng cô cần anh giúp, nhưng, cô không cần.
 
Chương 600


CHương 600:

 

Anh nhìn cô từng bước một đánh sụp từng phòng tuyến trong lòng của đám địch thủ kia, xoay mình chỉa lại mũi dùi, cô làm rất tốt.

 

Mạc Tuân nhìn bóng hình nhỏ xinh lúc này bị vây trong đám người, trong tròng mắt thâm thúy cũng lóe lên kinh diễm, cô là một cô gái rất chói mắt.

 

Thông tuệ như băng tuyết, thong dong chừng mực, có kế có mưu, ấm áp lại tốt đẹp.

 

Đương nhiên, cô cũng rất quật cường, giùng giằng trong lòng anh không cho anh hôn, còn cắn đầu ngón tay anh, hiện tại ngón tay anh còn âm ï đau, kích thích nhiệt huyết anh sôi trào.

 

Cô gái như thế, khiến người ta muốn chiếm làm của riêng.

 

Mạc Tuân xoay người, chuẩn bị rời đi.

 

Chọt phía trước xuất hiện một bóng người, là Lệ Yên Nhiên.

 

Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên hơi trắng bệch, so với ngày thường có vẻ ảm đạm hơn vài phần, cô ta bi thương uất ức nhìn Mạc Tuân: “Anh Hàn Đình, sao anh lại đưa video giám sát cho Lê Hương, trong lúc đó rốt cuộc anh và cô ta xảy ra chuyện gì?”

 

Mạc Tuân nhàn nhạt liếc Lệ Yên Nhiên: “Tôi không đưa video cho cô ấy, lẽ nào cô chưa biết USB kia là giả?”

 

Cái gì?

 

Toàn bộ biểu cảm Lệ Yên Nhiên cũng thay đổi, đầu cô ta “ong”

 

một tiếng, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.

 

USB kia là… là giả?

 

Trời ơil Lệ Yên Nhiên nhớ tới tất cả chuyện vừa xảy ra, bọn họ đều bị cái USB giả kia của Lê Hương xoay vòng vòng, cô ta thật Sự ngu quá.

 

Lúc này Mạc Tuân cũng chẳng liếc cô ta thêm cái nào, mà dẫn Sùng Văn rời khỏi nơi này.

 

Hai tay xuôi ở bên người của Lệ Yên Nhiên siết chặt thành quyền, hôm nay cô ta thua từ đầu đến đuôi, cô ta lần đầu tiên cảnh giác lại, con ả kia Lê Hương không bình thường.

 

Là cô ta đã khinh suất! Buổi tối, Mạc Tuân về Tây Uyễn, nhưng anh không thấy bóng dáng Lê Hương đâu.

 

Anh biết toàn bộ Đại học A đi ăn mừng, cô cũng đi, nhưng bây giờ đã tám giờ tối rồi thế mà cô vẫn chưa về nhà.

 

Một đứa con gái về trễ như thế, đúng là không ra gì cải Mạc Tuân giơ tay lên tháo vài cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lúc này mẹ Ngô đi tới: “Thiếu gia, buổi tối cậu muốn ăn gì không, tôi làm cho cậu.”

 

Mạc Tuân mắp môi mỏng: “Nấu cho tôi chút bánh sủi cảo.”

 

“Bánh sủi cảo? Thiếu gia, cậu là muốn ăn bánh sủi cảo lần trước Lê Hương tự tay gói sao, bánh sủi cảo kia đã ăn hết rồi, trong tủ lạnh còn chút bánh sủi cảo đông lạnh, thiếu gia có muốn ăn không?”

 

Bánh sủi cảo cô gói đã ăn hét rồi?

 

Án đường anh tuần của Mạc Tuân trực tiếp trầm xuống, cả người tràn ra vài phần không vui: “Vậy nấu bánh sủi cảo đông lạnh cũng được!”

 

“Vâng, thiếu gia.” Mẹ Ngô nhanh chóng vào phòng bếp.

 

Tâm trạng Mạc Tuân không tốt, không phải chỉ là bánh sủi cảo thôi sao, ai nói anh nhất định phải ăn mấy cái bánh do cô tự tay gói chứ, bánh sủi cảo khác cũng giống thế mà thôi.
 
Chương 601


Chương 601:

 

Rất nhanh, mẹ Ngô đặt chén sủi cảo nước bưng lên bàn ăn: “Thiếu gia, bánh sủi cảo nấu xong rồi, có thể ăn rồi.”

 

Mạc Tuân cầm đũa lên, cắn một cái bánh sủi cảo, sủi cảo nước này mùi vị thật sự là… quá khó ăn.

 

Bánh sủi cảo lần trước Lê Hương gói là nhân tôm tươi, cắn nhẹ đã tràn đầy vị thơm ngon, mà bánh sủi cảo này thật sự quá khó nuốt.

 

Mạc Tuân chau lại mày kiếm, không vui buông đũa xuống: “Cầm xuống đi, tôi không muốn ăn nữa.”

 

Mẹ Ngô lẳng lặng nhìn thiếu gia nhà mình, là ai từ đầu bảo bánh sủi cảo nào chẳng như nhau đều, xem kìa, bây giờ lại lật mặt.

 

Lúc này lão phu nhân trong phòng khách cười vài tiếng: “Mẹ Ngô, bà làm việc của bà đi! Đừng để ý đến nó, tôi thấy đêm nay Lê Hương không về, người nào đó khó chịu đấy.”

 

Lão phu nhân hai ngày này khôi phục rất tốt, sức ăn từ từ tăng, hiện tại tinh thần cũng tốt, bà đang ngồi trên ghế salon xem phim truyền hình.

 

Mạc Tuân nhắc chân dài vào phòng khách, ngồi cạnh lão phu nhân: “Bà nội, Lê Hương sao giờ vẫn về, cô ấy là đầu bếp nữ bà thuê, cô ấy như vậy có phải đã quên chức trách của mình rồi không, quên sạch sành sanh bà rồi?”

 

Lão phu nhân nhanh chóng làm dấu tay ra hiệu ngừng: “A Đình, Lê Hương có gọi điện thoại cho bà xin nghỉ trước rồi, bà phê chuẩn con bé đêm nay ra ngoài cùng nhau ăn mừng với bạn học, cháu đừng ở chỗ này của bà khích bác ly gián, càng đừng muốn lợi dụng bà, bà không dính chiêu đâu.”

 

*“…” Mạc Tuân nhìn bà nội nhà mình, anh phát hiện sau khi Lê Hương xuất hiện, bà nội liền không thân thiết với anh 79/0 7E”

 

nữa rôi! *A Đình, có phải cháu thích Lê Hương rồi không?” Lão phu nhân cười híp mắt hỏi.

 

‘THTGNS.

 

Hai chữ này khiến tim Mạc Tuân căng chặt, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thời gian anh quen biết với Lê Hương còn rất ngắn.

 

“Không có.” Mạc Tuân trực tiếp phủ nhận.

 

Lão phu nhân nhìn điệu bộ “khẩu thị tâm phi” của anh, mình thích người ta rồi lại vẫn không phát giác: “Bà chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cô gái tốt như Lê Hương cũng không thiếu người theo đuổi, A Đình à, nếu như cháu thích Lê Hương thì mau tranh thủ đi, nếu không… Lê Hương chẳng mấy chốc sẽ bị người khác đoạt mắt đó.”

 

Cô đúng là không thiếu người theo đuỏi, là hoa khôi Đại học A, hôm nay lại nhất chiến thành danh, không biết đã chuốc mê bao nhiêu nam sinh rồi.

 

Nghĩ tới những thứ này, Mạc Tuân đã cảm thấy ngực khó chịu, như thở không ra hơi, anh trực tiếp đứng dậy: “Bà nội, cháu lên lầu trước.”

 

Dáng người cao to của Mạc Tuân rất nhanh đã biến mắt.

 

Mạc Tuân về phòng ngủ mình, tắm nước lạnh xong xuôi thì lên giường ngủ, nhưng anh lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.

 

Anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho thằng bạn chí cốt Cố Dạ Cần: “Diệp Linh ra ngoài xã giao, cậu ngủ được sao?”

 

“Ting”” một tiếng, Cế Dạ Cần hồi âm: “Cô ấy không cần xã giao, chỉ cần xã giao một mình tôi.”

 

Nếu như bây giờ Cố Dạ Cần đang ở bên cạnh, Mạc Tuân cảm giác mình đã đạp anh một cái rồi: “Ý tôi nói là Diệp Linh đi Karaoke hay là đi bar uống rượu ấy.”

 

Cố Dạ Cần: “Ngủ không được, sẽ lo quần cô ấy mặc có quá ngắn không, sẽ lo cô lại tạo thêm mối đào hoa nào cho tôi không, sẽ lo cô ấy có bị chiếm tiện nghi không, sẽ lo cô ấy có chơi bời thác loạn không muốn về nhà.”

 

Mạc Tuân trong lòng lúc này mới thư thản một ít: “Thì ra cậu cũng nghĩ như vậy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top