Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1457


CHƯƠNG 1457

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh lộp bộp một tiếng, đột nhiên cô rất sợ Lâm Tiếp sẽ tiếp tục nói gì đó.

Nhưng cuối cũng cô vấn muốn biết tình trạng thật sự hiện giờ của anh Lưu, cô nghe thấy giọng nói run rẩy của mình hỏi: “Lâm Tiêu, lời nay của anh là co ý gì? Sao anh lại nói xin lỗi với tôi chứ? Anh Lưu hiện giờ rốt cuộc ra sao rồi? “

“Nhan Nhã Tịnh, bác sĩ nói, cậu ấy sau này có lẽ sẽ không còn có thể đứng lên được “

nữa.

Anh Lưu sau này không còn có thể đứng lên được nữa…

Hai mắt của Nhan Nhã Tịnh lập tức bị nước mắt làm mờ đi, anh Lưu của cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể cả đời ngồi trên xe lăn, biến thành một người tàn phế không thể đứng dậy được nữa chứ!

Nhan Nhã Tịnh dùng sức lau đi nước mắt ở khóe mị, trái tim cô đau đớn đến co giật từng cơn từng cơn, nhưng trong lòng cô lại có chút vui mừng.

May mắn là anh Lưu vấn còn sống, chỉ cần anh còn sống thì mọi thứ đều còn hy vọng.

Chu dù là có thật sự biến thành tàn phế đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không rời bỏ anh, ở bên anh cả đời.

“Lâm Tiêu, anh Lưu hiện giờ đang ở đâu? “

Cô muốn đi gặp anh Lưu của cô.

Anh Lưu cao ngạo như vậy, đột nhiên gặp phải chuyện xui xẻo này, anh bây giờ chắc chắn đang rất khó chịu, trong lúc anh bất lực và tuyệt vọng nhất, cô muốn không rời bỏ mà ở bên cạnh anh.

“Cậu ấy ở bệnh viện Thành phố”

Trầm mặc phút chốc, Lâm Tiêu tiếp tục nói: “Nhan Nhã Tịnh, cô bây giờ cứ dưỡng thương cho thật tốt trước đã, cậu ấy nhất định không muốn cô nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình. “

Nhan Nhã Tịnh biết chứ, anh Lưu là người cao cao tại thượng không ai sánh nổi, anh nhất định không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh bây giờ, nhưng cô muốn ở bên chăm sóc cho anh!

Cô sẽ không ghét bỏ anh!

Cho dù anh có biến thành bộ dáng ra sao thì cô vĩnh viên cũng không ghét bỏ anh, anh vĩnh viễn luôn là anh Lưu sáng lạn rực rỡ của cô.

“Lâm Tiêu, cảm ơn anh đã nói tình hình của anh Lưu cho tôi biết, mặc kệ anh ấy có muốn gặp tôi không thì tôi vẫn muốn ở cùng anh ấy. “

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh liền lảo đảo chạy ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh không phải người hay khóc, nhất là khi mẹ mất, cô lại chịu cùng lúc sự phản bội của Nhan Vũ Trúc và Tô Thái An thì cô đã bắt ép bản thân không được tùy tiện khóc lóc.

Nhưng khi đối mặt với anh Lưu, trái tim của cô cứ luôn không khống chế nổi mà dịu dàng.

Đặc biệt là khi nghĩ đến anh bây giờ đang một mình nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, đôi chân đã từng có lực giờ đây đến động một cái cũng khó khăn, nước mắt của cô lại càng chảy nhiều như nước sông Hoàng Hà.

Cô tình nguyện người cả đời này không thể đứng lên được nữa là mình, cô cũng không muốn cả đời anh Lưu chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Anh Lưu, xin lỗi, là do em liên lụy đến anh!

Nếu như không phải vì em thì anh cũng sẽ không phải chịu nỗi đau khổ và dăn vặt như thế này.

Anh Lưu, em biết hiện giờ anh không muốn nhìn thấy em, nhưng em chỉ hy vọng anh đừng đuổi em đi.

Đi chết cũng anh em còn nguyện ý thì sao em có thể không muốn đến ở bên anh được chứ, bởi vì em mà anh biến thành tàn phế như bây giờ!
 
Chương 1458


CHƯƠNG 1458

Anh Lưu, anh đừng mong em sẽ buông tay anh ra!

Sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi, Tô Thu Quỳnh liền đến bên ngoài phòng cấp cứu đợi.

Cho dù là cô có muốn vạch rõ danh giới với Chiến Mục Hàng ra sao thì lần này anh cũng là vì cứu cô mà bị thương, trước khi anh thoát khỏi nguy hiểm thì cô phải chờ ở đây.

Tần Khánh Đan và Chiến Trung Sơn cũng đến chạy đến bệnh viện, tâm tình Tô Thu Quỳnh rất phức tạp, thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

Cô rất hận Chiến Mục Hàng, nhưng sau lần trước Chiến Mục Hàng vì cứu cô mà đứt mất một ngón tay thì cô đã không muốn hận anh nữa rồi.

Đời người ngắn như vậy, vì một số người không quan trọng mà lãng phí nhiều tình cảm yêu hạn của mình như vậy thật sự không có ý nghĩ gì.

Bời vì cô cho rằng sau chuyện lần trước thì giữa cô và Chiến Mục Hàng đã hòa nhau, lần này, anh vi cứu cô mà bị thương nặng, cô cảm thấy cô nợ Chiến Mục Hàng, cũng có lỗi với Tần Khánh Đan.

Tô Thu Quỳnh cảm thấy cô nên xin lỗi Tần Khánh Đan một câu.

Nhưng không đợi cô mở miệng, Tần Khánh Đan đã đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Thu Quỳnh, chuyện lần này con không cần có áp lực tâm lý, đừng nói Tiểu Hàng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, so với những chuyện không tốt mà nó đã làm với con thì nó có bị thiêu chết cũng là đáng đời! “

“Mẹ… cô à, con xin lỗi, đều là do con không tốt, nếu như không phải vì cứu con thì Chiến Mục Hàng cũng sẽ không bị thương thành ra như vậy. “

Gọi Tần Khánh Đan là mẹ nhiều năm như vậy, bây giờ lại đổi thành gọi bà là cô, Tô Thu Quỳnh vấn là có chút không quen.

Nghe Tô Thu Quỳnh xưng hô với mình như vậy, trong lòng Tần Khánh Đan chua sót, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, sự tức giận con trai bảo bối trong lòng bà lại càng tăng thêm vài phần.

Đứa con dâu tốt như vậy, đáng tiếc bây giờ bị Kiều Hạ cướp mất rồi.

Tô Thu Quỳnh không thể tiếp tục làm con dâu của bà, trong lòng Tần Khánh Đan thất sự rất nuối tiếc.

Có điều bà trước nay không phải là người cố chấp, nếu như Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hnagf không có duyên, bà sẽ nhìn về tương lai, hy vọng mấy đứa chúng nó đều có thể tìm được nơi chốn tốt nhất.

“Thu Quỳnh, con không cần xin lõi bác, con không sao, thì mẹ… bác đã rất vui rồi. “

Thực ra Tần Khánh Đan là muốn nói, Thu Quỳnh à, chuyện gần đây của con với Tiểu Hàng mẹ đều có nghe nói hết rồi, nể tình Tiểu Hàng đã hai lần bất chấp sống chết mà cứu con, đợi sau khi nó tỉn lại con có thể cho nó thêm một cơ hội không?

Chỉ có điều nhìn Lâm Tiêu bên cạnh như gà mẹ bảo vệ gà con, lời này của Tần Khánh Đan cuối cùng cũng không có nói ra khỏi miệng.

Ngày cưới của Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh cũng đã được ấn định rồi, nếu như lại dùng ân tình mà bắt Tô Thu Quỳnh cho Chiến Mục Hàng một cơ hội nữa, Kiều Hạ còn không tức đến nôi liêu mạng với bà luôn.

Hơn nữa, nhà họn Chiến bọn họ có lỗi với Tô Thu Quỳnh, bà không có mặt mũi để nói lời này.

“Thu Quỳnh, đợi Tiểu Hàng tỉnh lại rồi con đến thăm nó nhé. ” Trầm mặc hồi lâu, Tần Khánh Đan nói một câu như vậy.

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị đẩy ra, nhìn thấy bác sĩ bước ra, Tần Khánh Đan và Tô Thu Quỳnh đồng thời tiến lên đón.

“Bác sĩ, Tiểu Hàng nó sao rồi? “

“Bác sĩ, Chiến Mục Hàng sao rồi? “
 
Chương 1459


CHƯƠNG 1459

“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, có điều lưng của cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, bắt buộc phải dưỡng thương cho thật tốt, nếu như để vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức. “

“Cảm ơn bác sĩ. “

Tần Khánh Đan vừa nói vừa đi ra ngoài cũng bác sĩ.

Nhìn thấy Chiến Mục Hàng bất động nằm trên xe đẩy, tâm tình Tô Thu Quỳnh có chút phức tạp.

Hóa ra, người mãnh mẽ, lạnh lùng như Chiến Mục Hàng cũng sẽ bị thương nặng như vậy, cũng sẽ phải trải qua cửu tử nhất sinh.

Nhưng cho dù anh có vì cô bất chấp sống chết thế nào đi chăng nữa thì có những tình cảm một khi đã mất đi thì không bao giờ còn có thể lấy lại được nữa, cô sẽ cảm kích anh, sẽ áy náy, nhưng đời này sẽ không bao giờ có yêu nữa.

Tô Thu Quỳnh không muốn lại có thêm chút dính líu gì với Chiến Mục Hàng nữa nhưng nghĩ đến dù sao cũng là anh cứu cô, cô nên nói một tiếng cảm ơn với anh, vì vậy cô vấn là theo Tân Khánh Đan cùng đi đến phòng bệnh của Chiến Mục Hàng.

Lâm Tiêu sững sờ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tô Thu Quỳnh từng chút cách xa anh, anh chỉ cảm thấy trái tim đang sống sờ sờ của mình bị người khác moi ra từ trong lồ ng ngực, máu me đầm đìa.

Hoảng hốt phút chốc, anh vấn là bước nhanh đuổi theo.

Mắt nhìn Tô Thu Quỳnh sắp bước vào phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu thấp thỏm mở miệng: “Thu Quỳnh! “

Anh muốn nói, Thu Quỳnh, đừng đi thăm Chiến Thất, anh sẽ ghen, nhưng lời này anh rốt cuộc cũng không có nói ra khỏi miệng.

Anh chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái, nói với cô một câu: “Thu Quỳnh, anh ở bên ngoài đợi em. “

Căn cơ cơ thể Chiến Mục Hàng khá tốt, sau khi hiệu quả của thuốc tê trên người anh hết tác dụng, rất nhanh anh liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.

Không còn tác dụng của thuốc tê, những vết thương trên người anh thật sự rất đau, nhưng anh hoàn toàn không phát giác ra những cơn đau này.

Tâm nhìn của anh khóa chặt trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh không dời, anh tham lam nhìn chăm chằm cô, dường như là muốn khắc sau mỗi từng tấc trên khuôn mặt của cô vào đáy lòng.

Thật tốt quá, em ấy không có bị thương, chỉ cần em ấy không sao, cho dù anh có đau cố thì trong lòng cũng rất vui vẻ.

Con trai cưng nhà mình vừa thoát khỏi chỗ chết, Tân Khánh Đan vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Chiến Mục Hàng chỉ có Tô Thu Quỳnh thì bà vấn là nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi mở cửa đi ra ngoài, giành lại không gian cho hai đứa nó.

Lúc Tần Khánh Đan còn ở trong phòng bệnh thì Tô Thu Quỳnh cũng không cảm thấy có gì hết, hiện tại phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại hai người là cô và Chiến Mục Hàng, cô lại cảm thấy bầu không khí này lúng túng đến khó nói thành lời.

Có đôi khi Tô Thu Quỳnh cảm thấy đời người thật sự rất kỳ lạ, đã từng thích một người như vậy, chỉ cần nhìn thấy một góc nghiêng khuôn mặt của anh, thậm trí là một bóng lưng thôi liền có thể tràn đầy yêu thích, nhưng đến hiện tại khi đối mặt với anh cô lại chỉ muốn tránh xa.

Tô Thu Quỳnh không định ở lâu trong phòng bệnh của Chiến Mục Hàng, cô là một người yêu ghét rõ ràng, người khác cứu cô thì cô sẽ không cao ngạo đến nỗi đến một tiếng cảm kích cũng không nói, nhưng sau khi nói lời cảm ơn thì bọn họ sẽ nước sông không phạm nước giếng.

“Tô Thu Quỳnh…”
 
Chương 1460


CHƯƠNG 1460

Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng cũng lộ rõ vẻ khàn khàn, còn có sự thấp thỏm và mong mỏi khó nói thành lời.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh không đổi, gương mặt cô là sự lạnh nhạt từ trong lòng ra đến ngoài mặt.

“Chiến Mục Hàng, cảm ơn anh. Tối hôm qua nếu như không có anh thì tôi đã không sống sót khỏi đó được rồi. “

Ngừng một chút, Tô Thu Quỳnh lại nói tiếp: “Chiến Mục Hàng, anh đã từng làm tổn thương tôi, nhưng anh cũng đã hai lần cứu mạng tôi, tôi rất cảm ơn anh. Chiến Mục Hàng, tôi không muốn tiếp tục phí sức lực mà hận anh nữa, hôm nay tôi muốn nói với anh một câu, cảm ơn. “

“Có điều, cũng chỉ là cảm ơn mà thôi. “

Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh liền quay người đi ra ngoài phòng bệnh.

“Tô Thu Quỳnh! “

Chiến Mục Hàng thực ra cũng không muốn bắt cô báo đáp gì mình, nhưng hiện tại anh bị thương nặng như vậy, anh vấn là mong chờ Tô Thu Quỳnh có thể quan tâm anh một chút thôi.

“Chiến Mục Hàng, cảm ơn anh, tôi thật tâm hy vọng anh về sau có thể sống tốt. ”” Nghe thấy Chiến Mục Hàng gọi tên mình, Tô Thu Quỳnh chậm dãi quay mặt lại, nhẹ giọng chúc phúc cho anh giống như với bạn bè bình thường.

Khi Tô Thu Quỳnh hận anh, trong tim Chiến Mục Hàng khó chịu như thiêu như đốt, nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh đối xử bình tĩnh, không oán không hận với anh như vậy, trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.

Anh biết, khi Tô Thu Quỳnh hận anh thì trong tim cô ít nhiều cũng có vị trí cho anh, nhưng bộ dáng bình đạm của cô như bây giờ thì trong tim cô đến một chút hình bóng của anh cũng thật sự không còn nữa rồi.

Suy nghĩ này khiến trái tim Chiến Mục Hàng khó chịu đến không cách nào hút thở được.

Anh muốn nói với Tô Thu Quỳnh rằng, Thu Quỳnh, anh thật sự rất yêu em, anh thật sự biết sai rồi, em không thích cái gì anh đều có thể sửa, nể tình anh vì em mà đến mạng cũng không thèm, em thương hại anh cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?

Thu Quỳnh, anh muốn bắt đầu lại với em.

Anh không cần tính mạng, anh chấp nhận chìm đắm trong địa ngục, anh cầu mong, hy vọng chẳng qua là một cơ hội được bắt đầu lại với em thôi.

Nhưng những lời này, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng không nói ra khỏi miệng.

Sau khi Tô Thu Quỳnh không yêu anh nữa thì anh lại dường như càng ngày càng hiểu yêu là gì.

Yêu, không phải là chiếm hữu một cách mù quáng, càng không phải là không có được liền muốn hủy hoại đi.

Mà là thành toàn cho đối phương dù có ra sao.

Thành toàn, sẽ khiến cho người ta tim đau như cắt, nhưng anh càng muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đó là điều mà ở bên cạnh anh cô sẽ không bao giờ có được nụ cười rạng rỡ như vậy.

Vậy nên Chiến Mục Hàng không có một lần nữa cầu xin Tô Thu Quỳnh quay đầu mà là mặt mày dịu dàng nở một nụ cười với cô.

Chiến Mục Hàng mặt mũi lăng lệ, một khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, vốn dĩ là tướng mạo lạnh lùng cực kỳ, nhưng khi anh nở mụ cười phát ra từ trong nội tâm thì trên mặt lại là ôn hòa và dịu dàng khó tả.

Anh nhẹ nhàng động đậy đôi môi khô khốc của mình: “Tô Thu Quỳnh, không cần nói cảm ơn với anh, em có thể sống tốt thì anh đã rất vui rồi. “
 
Chương 1461


CHƯƠNG 1461

Ngừng một lát anh lại nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh, anh cứu em, em không cần có bất kỳ áp lực tâm lý gì cả, đây đều là anh nợ em, em có thể chấp nhận anh thì đã là sự cứu rồi với anh rồi. “

“Có thể nhận được lời chúc của em, anh rất vui mừng, Tô Thu Quỳnh, anh sẽ sống tốt.

Lời nói tiếp sau đây, Chiến Mục Hàng giống như đang nói cho Tô Thu Quỳnh nghe, thực ra càng là đang nói cho chính mình nghe: “Tô Thu Quỳnh, anh sẽ sống thật tốt, anh sẽ cố gắng, ngày càng tốt hơn. “

Anh cũng sẽ cố gắng thích ứng cuộc sống không có em ở bên, anh sẽ cố gắng đón nhận một cuộc đời mới, âm thầm nhìn em hạnh phúc viên mấn.

Không ngờ đến Chiến Mục Hàng sẽ nói ra những lời này, Tô Thu Quỳnh cũng rất bất ngờ.

Đã quen với việc giương cung bạt kiếm giữa hai người bọn họ, cô trước nay chưa từng nghĩ đến đời này bọn họ còn có thể nói chuyện một cách hòa bình với nhau như vậy.

“Chiến Mục Hàng, anh có thể nghĩ thông suốt, tôi thật sự rất vui cho anh. Chiến Mục Hàng, sau này chúng ta đều sẽ sống thật tốt.”

Đều sẽ sống thật tốt…

Lời này thật sự rất dễ nghe, Chiến Mục Hàng cũng nỗ lực nói với bản thân mình rằng anh về sau nhất định phải sống thật tốt, nhưng thực ra trong lòng anh hiểu rõ, mất đi Tô Thu Quỳnh, trái tim của anh đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, cho dù có tốt thì cũng chỉ là bình thản bên ngoài mà thôi.

Bên trong anh sớm đã thối rữa từ lâu, ăn vài trong xương, không có thuốc cứu chữa.

“Tô Thu Quỳnh, em nhất định sẽ rất hạnh phúc. “

Nghĩ đến hình ảnh Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu gắn bó bên nhau, cổ họng của Chiến Mục Hàng đột nhiên có chút đau đớn, nhưng anh vấn cố gắng nói: “Tô Thu Quỳnh, anh và Lâm Tam là bạn thân từ nhỏ, anh và em cũng là quen biết từ khi còn nhỏ. “

“Chúng ta sau này, không thể làm vợ chồng, cũng không thể làm người yêu, vậy thì làm bạn bè vậy. “

Dường như sợ Tô Thu Quỳnh không đồng ý, trong giọng nói của anh mang một vẻ khẩn cầu rõ ràng: “Cứ xem như là bạn bè bình thường, rất đơn giản thôi, là kiểu bạn bè mà vấn có thể hỏi thăm, bạn bè mà tốt hơn người lạ một chút thôi. “

“Chiến Mục Hàng, hồi nhỏ chúng ta là bạn bè. Sau này chúng ta cũng sẽ là bạn bè. “

Tô Thu Quỳnh nhàn nhạt nói.

Làm bạn bè với chồng cũ thật sự rất buồn cười, Tô Thu Quỳnh cũng khong muốn làm chuyện buồn cười như vậy, nhưng Chiến Mục Hàng đã nói vậy rồi thì coi như vậy đi, dù sao có những mối quan hệ bạn bè có gặp nhau cũng chỉ là bình đạm nói một câu “xin chào” hoặc là “đã lâu không gặp”mà thôi.

Tô Thu Quỳnh nói xong lời này, bên trong phòng bệnh lại khôi phục sự yến tĩnh đến lúng túng, Chiến Mục Hàng khó chịu nhắm mắt lại, anh rất muốn Tô Thu Quỳnh có thể bước đến và nhẹ nhàng ôm anh một cái.

Nhưng cuối cùng vấn là anh mở miệng trước: “Tô Thu Quỳnh, em về đi, Lâm Tam chắc đang đợi em đó. “

“Em.

Nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, Tô Thu Quỳnh liền đẩy cửa lớn phòng bệnh ra, vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì môi của cô đã bị chặn lại.
 
Chương 1462


Chương 1462

Không cần nhìn Tô Thu Quỳnh cũng biết người hôn cô là Lâm Tiêu.

Cô đã yêu Lâm Tiêu mất rồi, nhưng hiện tại cô không muốn hôn anh chút nào.

Cô đang tức giận.

Đúng vậy, cô không ngờ rằng, trái tim đã quen với việc giống như một vũng nước chết này còn biết tức giận.

Sẽ còn có vẻ tràn đầy sức sống như vậy.

“Lâm Tiêu, bỏ em ra! “

Tô Thu Quỳnh dùng sức đẩy Lâm Tiêu ra, cô lùi về sau vài bước duy trì khoảng cách tương đối lạnh lùng với anh: “Lâm Tiêu, chúng ta về phòng bệnh trước đã. “

Nói xong Tô Thu Quỳnh liền bước nhanh về hướng phòng bệnh của cô.

Tay của Lâm Tiêu cứng đơ trong không trung, anh liền duy trì tư thế lúc nấy sững sờ hồi lâu cũng không thể hoàn hồn lại được.

Tô Thu Quỳnh từ chối nụ hôn của anh.

Có phải là cô lại có chút thích Chiến Mục Hàng rồi không?

Suy nghĩ này khiến trong lòng Lâm Tiêu hoảng sợ cùng cực, anh nhanh chóng đuổi theo Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, đừng thích Chiến Mục Hàng, đừng thích người khác, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ ngày càng đối tốt với em hơn, Thu Quỳnh, trong tim em chỉ có anh thôi được không? “

“Lâm Tiêu, anh đừng như vậy. “

Tô Thu Quỳnh từng chút gỡ tay của Lâm Tiêu ở trên người cô xuống, cô đã không còn là cô gái nhỏ mới yêu nữa rồi, cô cảm thấy hỡn dõi gì đó thật sự rất trẻ con, nhưng cô thật sự rất tức giận.

Cứ nghĩ đến tối hôm qua, Lâm Tiêu rõ ràng ở chỗ của Kiều Hinh nhưng anh lại lừa cô là anh đang quay phim, đêm không về nhà thì trong lòng cô liền không kìm được mà chua xót.

Nhất là khi nghĩ đến tiếng “Baba” lanh lảnh của bé gái kia, trong lòng cô càng giống như bị nhét một đống bông vào trong, khiến cho cô hít thở không thông.

Lâm Tiêu, anh đã lừa cô.

Cô vẫn luôn rất tin tưởng anh, cô cũng cảm thấy giữa hai người với nhau thì phải tín nhiệm lần nhau, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác làm phụ lòng tin của cô.

“Lâm Tiêu, tối qua anh đã đi đâu? “

Lâm Tiêu cả người cứng đờ, tối qua anh ở lại chỗ Kiều Hinh lâu như vậy, trong lòng anh có quỷ.

Nhưng anh cảm thấy, Tô Thu Quỳnh không thể nào biết được anh ở chỗ của Kiều Hinh, cô hỏi như vậy chỉ là bởi vì vào lúc cô tuyệt vọng nhất, người đến bên cạnh cô không phải là anh.

Khi cô đang ở bên bờ vực sinh tử, anh lại không ở bên cạnh, cô vốn dĩ đã rất thất vọng về anh rồi, nếu như lại để cô biết chuyện của Lâm Thanh Ca thì cô nhất định sẽ rất chán ghét anh.

Anh sợ nhất là Tô Thu Quỳnh chán ghét anh.

Anh biết mình không nên lừa dối Tô Thu Quỳnh, anh không nỡ lừa gạt cô nhưng anh càng sợ mất đi cô.

Nếu như để cô biết được chuyện hoang đường anh đã từng làm ra, có khả năng còn có một đứa con gái thì cô nhất định sẽ thấy anh rất ghê tởm, cô sẽ không do dự mà rời bỏ anh.

Vậy nên anh không dám thẳng thắn với cô về chuyện của Lâm Thanh Ca.

Kiều Hinh nói Lâm Thanh Ca là con gái của anh, thực ra anh không tin chuyện này lắm, bởi vì anh đã đều có dùng biện pháp phòng tránh trong đoạn thời gian kia.
 
Chương 1463


Chương 1463

Anh đã lặng lẽ lấy được tíc của Lâm Thanh Ca đi làm giám định DNA, chỉ cần kết quả giám ddinhj chứng minh bọn họ không có quan hệ huyết thống thì anh mới dám nói cho Tô Thu Quỳnh biết.

“Thu Quỳnh, tối hôm qua… tối qua anh ở đoàn phim quay bù mấy cảnh đêm. “

Nghe Lâm Tiêu nói vậy, Tô Thu Quỳnh đột nhiên bật cười, ánh mắt cô sâu thắm nhìn anh một cái rồi xoay người đóng mạnh cửa phòng bệnh lại, mặc kệ anh có gõ cửa thế nào cô cũng không muốn mở.

Quay bù mấy cảnh đêm…

Tô Thu Quỳnh cười đến khóe miệng co rút.

Tốt lắm, quay bù mấy cảnh đêm ở chỗ Kiều Hinh.

Ở cùng mới mối tình đầu thì có thể quay cái gì đây?

Lâm Tiêu thật giỏi nha! Nếu như anh thích quay cảnh đêm với tình đầu như vậy thì cứ quay cho đủ đi!

Một nhà ba người bọn họ ngọt ngào bên nhau, anh lại cần gì dây dưa với cô chứ!

Lúc Nhan Nhã Tịnh đến bệnh viện thành phố thì Lưu Thiên Hàn vừa mới được đẩy ra từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh thường.

Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng đang chờ ở bên ngoài phòng bệnh, mắt hai người đều đỏ, rõ ràng là đã khóc.

Nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, mắt Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng đỏ thành như vậy, tình trạng của Lưu Thiên Hàn chắc chắn rất không ổn.

Vành mắt Nhan Nhã Tịnh chua sót, cô cũng muốn khóc.

Nhưng cô biết, cho dù hiện tại có đau lòng ra sao thì cô cũng phải duy trì dáng vẻ kiên cường.

Anh Lưu không thể đứng lên được nữa, trong lòng anh ấy vốn dĩ đã rất khó chịu rồi, nếu như cô lại còn khóc lóc nữa thì trong lòng anh sẽ càng thêm khó chịu hơn.

“Cao Bắc Vinh, Nhạc Dũng, anh Lưu bây giờ sao rồi? “

Cao Bắc Vinh ngẩng đầu lên nhìn Nhan Nhã Tịnh, người đàn ông cao lớn suýt chút nữa lại rơi nước mắt.

“Chị dâu, chị quay về trước đi, Lưu Cửu nhất định không muốn để chị nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu ấy. “

“Chị Nhan, ông chủ vừa mới dặn dò rồi, anh ấy nói không để chị vào trong. ” Nhạc Dũng hít hít mũi, giọng nói khàn đến nỗi còn đáng sợ hơn người hít phải rất nhiều khói đặc là Nhan Nhã Tịnh đây.

“Tôi phải vào xem anh ấy. ” Nhan Nhã Tịnh kiên định không sờn nói.

“Cao Bắc Vinh, Nhạc Dũng, để tôi vào thăm anh ấy đi, tôi muốn ở bên anh ấy. “

Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng vốn dĩ còn muốn tuân theo mệnh lệnh của Lưu Thiên Hàn, chặn Nhan Nhac Tịnh lại, nhưng nghe giọng nói khàn đặc khô khốc của cô thì trong lòng bọn họ lại có chút không nỡ, hai người nhìn nhau một cái rồi vẫn là thả Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng bệnh.

Lúc Nhan Nhã Tịnh bước vào phòng bệnh thì Lưu Thiên Hàn đang năm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thất người đến là Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh nhanh chóng sẹt qua một tia chật vật khó nói, nhưng ngay lập tức liên khôi phục bộ dáng bình tĩnh như thường.

“Nhã Tịnh, sao em lại đến đây? “

Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn không có một chút cam chịu khi bản thân có khả năng biến thành tàn phế, trong mắt anh sâu thắm mà tĩnh lặng như một dòng suối sâu, khiến người khác không tự chủ được mà sa vào trong đó, không thể thoát ra.

“Anh hai, xin lõi. “

 
 
Chương 1464


Chương 1464

Nhan Nhã Tịnh cố gắng nén nước mắt xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh mà vuốt v e: “Anh hai, nếu như không phải vì cứu em thì anh cũng sẽ không bị thương rồi. “

“Anh hai, bây giờ anh có phải rất đau không? “

“Nhã Tịnh, anh không sao, em cũng không cần áy náy. ” Lưu Thiên Hàn giơ tay lên, muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, nhưng còn chưa đụng đến làn da của cô thì anh đã lại thu tay về.

“Nhã Tịnh, em quay về trước đi, anh không sao cả, đợi anh ra viện rồi sẽ đi thăm em. “

“Anh hai, em không về! Em biết anh bị thương rồi, bây giờ anh chắc chắn đang rất đau, để em ở bên cạnh anh được không? “

Lưu Thiên Hàn mấy máy môi, anh vừa muốn nói gì đó thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói lo lắng của bác sĩ.

“Không làm phẫu thuật cắt chi?! Mấy người đây là đang lấy mạng sống bệnh nhân ra làm trò đùa! Nếu như trong vòng 24 tiếng đồng hồ không làm phẫu thật cắt chỉ thì đừng nói chân không giữ được mà đến mạng của anh ta cũng không giữ được! “

“Anh cầm miệng cho tôi! Các người ai dám làm phẫu thật cắt chi cho cậu hai Lưu, tôi lấy mạng các người! ” giọng Cao Bắc Vinh còn kích động hơn cả giọng của bác sĩ: “Đám lang băm các người! Nếu như các người không chữa khỏi cho cậu hai Lưu được tôi liên dỡ cái bệnh viện này luôn! “

Nghe giọng nói của Cao Bắc Vinh và bác sĩ ở ngoài cửa, trái tim Nhan Nhã Tịnh từng chút từng chút một rơi xuống đáy vực.

Cắt chi?!

Bọn họ vậy mà muốn cắt chỉ cho anh Lưu!

Nhan Nhã Tịnh có nghĩ qua vết thương của Lưu Thiên Hàn rất nghiêm trọng, cô cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị về việc anh ấy có thể sẽ không còn đứng lên được nữa.

Dù sao y thuật của cô rất tốt, bác sĩ cũng đã từng tuyên bố ông Thẩm về sau không đứng lên được nữa, nhưng nhờ kỹ thuật châm cứu siêu phàm của cô chẳng phải đã tạo nên kỳ tích rồi đó sao, để ông Thẩm một lần nữa lại có thể đứng lên được.

Cô cảm thấy cho dù bác sĩ có tuyên bố anh Lưu không thể đứng lên được nữa nhưng cô nhờ vào y thuật của mình cũng có thể khiến cho đôi chân của anh ấy khôi phục như ban đầu.

Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, anh Lưu vậy mà cần phải cắt chỉ.

Nếu như anh Lưu làm phẫu thuật cắt chi rồi thì cho dù kỹ thuật châm cứu của cô có giỏi đến đâu đi chăng nữa, cô cũng không có cách nào khiến anh khôi phục lại dáng vẻ khỏe mạnh như ban đầu.

“Bác sĩ, mấy người có thể nghiên cứu thêm biện pháp khác không? Cậu hai không thể mất đi đôi chân được! ” Trong giọng nói của Nhạc Dũng mang một vẻ cầu khẩn rõ ràng: “Các người không thể để anh ấy mất đi đôi chân được! “

Bác sĩ nặng nề thở dài một hơi: “Nếu như còn cách nào khác thì chúng tôi cũng không muốn để bệnh nhân mất đi đôi chân. Nhưng chuyên gia nước ngoài giỏi nhất cũng đã được mấy nguiwif mời đến đây rồi, bọn họ nhất chí kết luận rằng bệnh nhân bắt buộc phải cắt chi. “

Trầm mặc một lúc, bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Mấy người chuẩn bị tốt tâm lý đi, muộn nhất là sáng sớm ngày mai vào giờ này phải làm phẫu thuật, nếu không thì hậu quả khó lường!

Nói xong lời này, bác sĩ không để ý đến Cao Bắc Vinh đang nổi trận lôi đình, xoay người liền quay về hướng phòng làm việc của mình.

Tầm nhìn của Nhan Nhã Tịnh khóa chặt trên đôi chân bị chăn che kín của Lưu Thiên Hàn không dời mắt.

Bác sĩ nói anh bắt buộc phải làm phẫu thuật cắt chỉ, có thể tưởng tượng được đôi chân của anh bị thương nặng đến ngường nào!

 
 
Chương 1465


Chương 1465

Bị thương nặng như vậy sao có thể không đau chứ!

Nhưng anh ở trước mặt cô vấn là một bộ bình thản như cũ.

Cô thà rằng anh lớn tiếng kêu gào cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng tự mình nhấn nhịn đau đớn này của anh.

“Anh hai…”

Nhan Nhã Tịnh ra sức nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn, cô không muốn khóc nhưng nước mắt của cô vấn là không kiềm chế được mà lộp bộp rơi xuống.

Lưu Thiên Hàn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sắc mặt của anh không khỏi trở nên có chút khó coi.

Sắc mặt anh trở nên khó coi như vậy không phải là vì anh không chịu đựng được tin tức mình phải cắt chi, mà là anh không muốn để Nhan Nhã Tịnh biết được t in tức này.

Vì cô, vứt bỏ mạng sống cũng không sao cả huống chỉ là một đôi chân.

Anh không để tâm, thật sự là không để tâm.

Anh chỉ là không muốn một mặt chật vật như vậy của bản thân bị phơi bày ra trước mặt cô.

Anh cũng không muốn dùng một bộ dạng tàn phế canh giữ bên người cô.

L h Nhã Tịnh, em về trước đi. ” Giọng nói của ưu Thiên Hàn không cho người khác cơ ôi kháng cự: ‘Anh không sao. ” “Anh hai, em không đi! Em phải ở bên cạnh a nh! Cho dù có xảy ra chuyện gì em đều sẽ ở bên cạnh anh! Anh hai, anh đừng đuổi ® m đi có được không? “

“Nhã Tịnh, về sau đừng lãng phí thời gian trên người anh nữa, em xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn, “

Nghe giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh lập tức trợn tròn mắt, cô mấp máy môi, dùng giọng nói khàn đắng chát chất vấn anh: “Anh hai, lời này của anh là có ý gì? “

“Anh là muốn em đi tìm người khác sao?

Anh hai, em sẽ không đi tìm người khác đâu! Mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì em cũng sẽ không bao giờ đi tìm người khác!

“Anh hai, anh đừng đuổi em đi nữa, coi như em cầu xin anh đó! “

Lưu Thiên Hàn mấp máy môi, anh thực ra là muốn nói với Nhan Nha Tịnh, Nhã Tịnh, anh cắt chỉ xong liền thật sự biến thành người tàn phế rồi, anh không muốn em lãng phí thời gian ở bên anh.

Anh càng không muốn em là vì áy náy mới ở lại bên cạnh anh, đồng hành với anh, chăm sóc cho anh.

Nhưng những lời này Lưu Thiên Hàn đến cuối cùng cũng không có nói ra khỏi miệng.

Làm sao được đây, anh quá thích cô rồi, anh nghĩ cho dù là anh biến thành tàn phế rồi thì anh cũng muốn ích kỷ mà giữ cô lại bên cạnh mình.

Đợi sau khi anh cắt chỉ rồi thì có lẽ anh không thể giống như trước đây cống cô tản bộ dưới ánh chiều tà, cũng không thể cùng nhau chạy nhảy với cô nữa, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức đối xử thật tốt với cô, cho cô những thứ tốt hơn nữa.

Lưu Thiên Hàn không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ có tay anh dùng sức năm ngược lại bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, mười ngón đan vào nhau, vĩnh viên không bao giờ rời xa.

Chuyện Lưu Thiên Hàn phải làm phâu thuật cắt chỉ không biết làm sao mà bị truyền ra ngoài.

Buổi trưa, anh còn chưa bắt đầu làm phấu thuật cắt chỉ, vậy mà Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu đã cùng nhau huênh hoang đi vào phòng bệnh.

Trên mặt Lưu Chấn Quốc mang một vẻ lo lắng rõ ràng, chỉ có điều biểu tình lo lắng này của ông ta diễn quá lố, nhìn có chút nực cười.
 
Chương 1466


Chương 1466

Lưu Kiêu thì là hoàn toàn không thèm che đậy sự hả hê khi người khác gặp nạn của anh ta, anh ta vừa bước vào phòng bệnh của Lưu Thiên Hàn liền vắt chéo chân ngồi nhàn nhã trên ghế sô pha.

Trước khi Lưu Thiên Hàn gặp tai nạn xe, Lưu Kiêu quả thực không dám về nước, nhưng từ sau khi Lưu Thiên Hàn gặp tai nạn xe, lại cộng thêm tình chú cháu nên Lưu Chấn Chung đã nói giúp anh ta rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với nhà họ Lưu thì anh ta mới lại về nước.

Đoạn thời gian vừa mới về nước Lưu Kiêu vẫn là thu mình lại một chút mà sống, hiện tại biết được tin Lưu Thiên Hàn phải cắt chỉ thì anh ta không tài nào kiềm chế được sự đắc ý trong lòng mình nữa.

“Tiểu Thành, bây giờ cháu thấy sao rồi?

Bác ba đã giúp cháu mời bác sĩ nước ngoài tốt nhất rồi, cháu yên tâm đi, làm phẫu thuật cắt chi xong cháu nhất định rất nhanh sẽ khỏe trở lại thôi! “

Có lẽ là cảm thấy bộ dáng này còn chưa đủ thân thiết thật lòng, Lưu Chấn Quốc còn như con mèo khóc con chuột cố nặn ra hai giọt nước mắt cá xấu.

“Tiểu Thành, bác biết cháu rất để tâm đ ến Lưu Thị, đoạn thời gian này cháu nhất định sẽ rất bận lòng chuyện ở công ty. Nhưng mà cháu yên tâm đi, bác và Lưu Kiêu sẽ giúp cháu xử lý tốt công việc ở công ty, cháu cứ yên tâm dưỡng bệnh là được. “

Lưu Thiên Hàn cười lạnh, nhìn đi, đuôi cáo lộ ra rồi kìa.

Bây giờ anh còn chưa chết đâu, chẳng qua chỉ là làm một cuộc phẩu thuật cắt chi mà thôi, Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu đã vội vàng muốn tiếp quản công ty rồi.

Đ è xuống sự ghê tởm trong lòng, Lưu Thiên Hàn bình tĩnh nhướng mí mắt: “Chuyện của công ty cũng không cần phiền bác ba nhọc lòng, cháu là bị thương ở chân, không phải thương ở đầu, chuyện của công ty cháu sẽ xử lý ổn thỏa. “

“Tiểu Thành, sao cháu có thể nói vậy chứ !

Nếu như cháu đã làm phẫu thuật cắt chỉ thì cháu sẽ trở thành tàn phế đó! Tàn phế thì phải nghỉ ngơi thật tốt, công ty nhiều chuyện như vậy, bác ba sợ sức khỏe cháu bị ảnh hưởng! “

Biểu cảm trên khuôn mặt Lưu Chấn Quốc rất chân thành, chỉ là khi nói đến hai chữ “tàn phế” thì ngữ điệu của ông ta không kiềm chế được mà cao giọng lên, chỉ thiếu điều cầm cái loa mà hetscho toàn bộ mọi người biết chuyện chủ tịch của Lưu Thị biến thành người tàn phế.

“Tiểu Thành, bác biết cháu ngại không muốn để cho bác ba mệt nhọc như vậy!

Cháu không cần ngại, chúng ta là người một nhà, bác nên lo lắng cho sự phát triển của Lưu Thi cũng là điều nên làm thôi. “

“Bác già rôi cũng không làm gì được nhiều nhưng vẫn còn Lưu Kiêu nag chúng ta mà!

Nó vấn luôn muốn giúp cháu chia sẻ gánh nặng đó! “

“Tiểu Thành, cháu ở bệnh viện cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện của Lưu Thị cháu không cần lo lắng nữa! Bác sẽ mở cuộc họp Hội đồng quản trị để Lưu Kiêu thay thế vị trí chủ tịch của cháu, giúp cháu xử lý chuyện công ty. “

Lưu Chấn Quốc vẫn luon nói chuyện, không đến lượt Lưu Kiêu phát huy nên anh ta có chút không cam chịu ngồi yên.

Anh ta đắc ý lắc chân: “Ba, sao ba phải nói nhảm với tên tàn phế này nhiều vậy làm gì!

Nói xong anh ta lại quay sang nhìn Lưu Thiên Hàn cười nói: “Lưu tàn phế, ý của ba tôi rất rõ ràng, anh cứ làm tốt bổn phận tên tàn phế của anh đi, còn về Lưu Thị, cũng đã đến lúc Lưu Kiêu tôi đây thể hiện rồi! “
 
Chương 1467


Chương 1467

Cho dù là Lưu Thiên Hàn hay là Lưu Gia Thành, trước đây Lưu Kiêu đều rất kiêng ky, dù sao thì anh ta cũng đã phải chịu thiệt quá nhiều dưới tay hai anh em bọn họ, còn suýt chút nữa đã trở thành chó nhà có tang.

Nhưng bây giờ anh ta không sợ tẹo nào.

Ai lại đi sợ một tên tàn phế chứ?!

Bác cả một mực thiên vị Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành, nhưng đó là khi bọn họ khỏe mạnh. Hiện tại bác cả không thể lại giúp một tên tàn phế nữa rồi!

Lưu Gia Thành đã trở nên tàn phế, cho dù bác cả có không thích Lưu Kiêu anh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận anh tiếp quản công ty thôi!

Dù sao người năm quyền của Lưu Thị không thể là một tên tàn phế được!

Lần này, vị trí chủ tịch Lưu Thị ai cũng đừng mơ cướp với anh!

Nghĩ như vậy, đắc ý trên mặt Lưu Kiêu càng thêm nồng đậm hơn một chút, anh ta khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đợi được thời đại thuộc về Lưu Kiêu anh!

“Lưu Kiêu, muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Lưu Thị sao? ” Trên mặt Lưu Thiên Hàn không có một chút tức giận hay không cam tâm khi bị người khác chế nhạo, chỉ có sự trầm lặng như vực sâu, đôi mắt đen nhìn không thấy đáy như vậy làm cho anh có vẻ thâm sâu khó lường không thể hình dung bằng lời được.

“Đáng tiếc, chỉ sợ anh không có cái bản lĩnh đó! “

Tính khí Lưu Kiêu vốn dĩ đã không tốt, bây giờ lại bị một tên tàn phế nói anh không có bản lĩnh, anh ta lập tức thẹn quá hóa giận.

Anh ta âm ngoan nhếch môi lên cười với Lưu Thiên Hàn: “Lưu tàn phế, tôi không có bản lĩnh, vậy một tên tàn phế như anh thì có bản lĩnh sao? “

“Đợi anh phẫu thuật cắt chỉ xong thì anh đến cả đi vệ sinh cũng không thể tự làm được đâu! “

Nói xong câu này, Lưu Kiêu không kìm chế được mà cười lớn: “Hahaha! Một kẻ không tự lo liệu cho cuộc sống của mình còn vọng tưởng cướp vị trí chủ tích Lưu Thị với tôi, Lưu tàn phế, anh nằm mơ giữa ban ngày sao! “

Khi Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu vào phòng thì Nhan Nhã Tịnh vấn luôn ở trong phòng, cô không muốn để cho bọn họ biết quan hệ hiện tại giữa cô và Lưu Thiên Hàn, vậy nên cô vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên, cố gắng gaimr cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng bây giờ Lưu Kiêu cứ một lần lại một lần kêu Lưu tàn phế, thật sự khiến cô không thể nhịn được nữa.

Cô bước lên một bước, lạnh mặt quát lên với Lưu Kiêu: “Lưu Kiêu anh câm miệng lại cho tôi! Anh hai sẽ không trở thành tàn phế! Cả đời này anh cũng đừng mong có thể bước chân lên vị trí chủ tịch Lưu Thị! “

Nhan Nhã Tịnh đứng ở một góc khá khuất, Lưu Kiêu lúc nãy thật sự không có chú ý đến cô, bây giờ nghe thấy tiếng của cô, tầm nhìn của anh ta không khỏi rơi trên người cô.

Anh ta đánh giá Nhan Nhã Tịnh từ trên xuống muốn dưới, trước đây anh đã từng thèm sắc đẹp cuat Nhan Nhã Tịnh, bộ dáng Nhan Nhã Tịnh tức giận hiện tại dường như lại càng đẹp hơn, anh ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh, lại nhìn Lưu Thiên Hàn, Lưu Kiêu lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Bảo vệ anh trai ruột của chồng đã chết như vậy sao? “

Khóe môi Lưu Kiêu nhếch lên một nụ cười khong mang ý tốt gì: “Đáng tiếc, tình nhân nhỏ này của cô lập tức phải cắt chỉ rồi, cắt chi đó! Hoàn toàn biến thành kẻ tàn phế!

“Bốp!”“

Lưu Kiêu còn chưa nói xong, Nhan Nhã Tịnh đã hung hăng dáng một cái tát lên mặt anh ta.
 
Chương 1468


Chương 1468

Lưu Kiêu không ngờ đến Nhan Nhã Tịnh dám đ ánh mình, anh ta hoàn toàn không có phòng bị, khuôn mặt trực tiếp bị Nhan Nhã Tị Anh ta nh đánh cho lệch sang một bên.

vốn dĩ còn có vài phần trêu ghẹo với Nhan Nhã Tịnh, bây giờ ăn một cái tát, khuong mặt của anh ta lập tức chỉ còn sự nguy h lểm như rắn độc.

Tầm nhìn của anh ta khóa chặt trên mặt Nhan Nhã Tịnh không dời, dường như là muốn đâm thủng một lỗ trên khuôn mặt cô.

Đối mặt với ánh mắt u ám của Lưu Kiêu, Nhan Nhã Tịnh không có chút sợ hãi nào, cô nhếch môi giễu cợt: “Lưu Kiêu, miệng anh thối thật! Anh yên tâm đi, cả đời này tôi cũng không thể nào thao anh được, bởi vì tôi s “Nhan ợ bị anh thối chết! “

Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa ?! “

Trên mặt Lưu Kiêu mây đen vần vũ, lạnh lẽo như con mang xà khổng lồ muốn nuốt người khác vào bụng: “Nói!

“LƯU iêu, tôi nói, anh thối không ngửi được, còn không bằng một đống cứt! “

“Nhan Nhã Tịnh! “

Lưu Kiêu vừa muốn nổi điên thì giọng nói lạnh lẽ o như đến từ mười tám tầng địa ngục của Lưu Thiền Hàn liền vang lên trong không trung: “Cút! “

Lưu Kiêu dám đối nghịch Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành đương nhiên là lớn gan lớn mật, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, anh ta vẫn không kìm được mà rùng mình một cái.

Sau một hồi hoảng sợ ngắn ngủi, anh ta lại cảm thấy nực cười.

Chắng qua là một tên tàn phế thôi mà, có gì mà phải sợ hãi chứ!

Rất nhanh thôi anh sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của tên tàn phế này, bao gồm cả tiểu mỹ nhân nũng nịu này!

Ánh mắt như thể ngâm qua nước độc của Lưu Kiêu tùy tiện đảo trên người Nhan Nhã Tịnh, cuối cùng ý vị thâm thúy mà rơi trên người Nhan Nhã Tịnh.

Anh ta tiến lên trước một bước, cười như không cười nói: “Nhan Nhã Tịnh, anh ta đã là phế vật rồi thì hãy đến tìm tôi! Tôi đảm bảo sẽ không để cho cô phải chịu đói. “

Không để ý đến sự ghê tởm trong mắt Nhan Nhã Tịnh, nói xong lời này, Lưu Kiêu liền bật cười ra tiếng.

Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Kiêu nói mà nổi da gà khắp người, nếu như anh ta chỉ là nói những lời ngông cuồng trêu ghẹo cô thì cô còn có thể nhịn, nhưng cô không chịu được anh ta hết lần này đến lần khác xúc phạm anh Lưu!

Liếc mắt thấy trên tủ đầu giường có một cái cốc thủy tinh, Nhan Nhã Tịnh tóm lấy cái cốc liền không do dự ném vào đầu Lưu Kiêu.

“Bốp! “

Trải qua đám cháy tối qua, sức khỏe Nhan Nhã Tịnh mặc dù còn có chút yếu, nhưng dưới sự tuvcs giận thì sức lực cũng không nhỏ.

Cốc thủy tỉnh đập mạnh vào trán Lưu Kiêu lập tức liền đỏ một mảng.

Lưu Kiêu làm sao cũng không ngờ đến hôm nay anh sẽ bị một người phụ nữ đánh hết lần này đến lần khác, anh ta sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu cũng chưa hoàn hồn được.

Nhìn thấy máu trên trán Lưu Kiêu, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc cũng cảm thấy đỡ tức hơn một chút.

Cô học theo dáng điệu của Lưu Kiêu, ngại ngùng nhếch khóe miệng: “Lưu Kiêu, tôi khuyên anh nên đi chữa cái chứng não tàn của mình trước đi, băng không thì anh thật sự sẽ để lại tàn tật cả đời đó! “
 
Chương 1469


Chương 1469

“Kiêu Nhi, con sao rồi?! ” Lưu Chấn Quốc thấy trên trán Lưu Kiêu đỏ một mảng lập tức nóng mắt.

Ông ta cũng không còn có thể tiếp tục diễn vai người bác tốt được nữa, hai mắt ông ta trợn tròn hung ác nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Cái đồ phụ nữ độc ác nhà cô đừng có mà không biết điều! Nếu như Kiêu Nhi mà có chuyện gì thì tôi không tha cho cô đâu! “

“Bác ba không cần dọa con đâu, Nhan Nhã Tịnh con đây cũng là bị người khác dọa từ bé đến lớn đó! “

Nhan Nhã Tịnh không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Lưu Chấn Quốc: “Nếu như Lưu Kiêu thật sự cô chuyện gì thì cũng là do anh ta tự tìm thôi, ai bảo mồm anh ta thối như vậy, đáng đời! “

“Mày! ” Lưu Chấn Quốc tức đến nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, suýt chút thì nhịn chết chính mình.

Ông ta hung ác nhìn chăm chăm vào Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt đầy sự uy hiếp, Lưu Kiêu lần này lại không có bao nhiêu tức giận, ngược lại, trong đôi mắt như ngâm trong nước độc của anh ta lại nổi lên một tia hứng thú, đó là quyết tâm bắt được con mồi cho bằng được.

“Nhan Nhã Tịnh, rồi sẽ có một ngày cô sẽ phải cầu xin tôi chứa chấp cô! “

Nói xong lời này, Lưu Kiêu cũng không quan tâm đ ến vết thương của mình, cười điên cường nghênh ngang rời đi.

Qe!

Nhìn thấy bóng lưng ghê tởm chết người không đền mạng của Lưu Kiêu, Nhan Nhã Tịnh liền muốn nôn.

Cầu anh ta chứa chấp cô?

Cho dù là não cô có vấn đề đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không làm chuyện buồn nôn như vậy được!

Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn đánh cho Lưu Kiêu đến hoài nghi nhân sinh, chỉ đáng tiếc là nếu thật sụ đánh nhau thì chỉ số vũ lực của cô không so được với Lưu Kiêu.

Nếu như Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng ở đây thì tốt rồi, cô có thể để bọn họ trực tiếp đánh Lưu Kiêu thành đầu heo, chỉ tiếc hiện giờ Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng đang đi đón sư phụ Tần Kỳ của cô rồi, nguyện vọng đánh Lưu Kiêu đến hoài nghi nhân sinh tạm thời không thể thực hiện được.

Sợ những lời lúc nãy của Lưu Kiêu sẽ làm tổn thương đến trái tim bé nhỏ của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vội vàng chạy về trước mặt anh: “Anh hai, anh đừng nghe mấy lời linh tinh hai tên điên Lưu Chấn Quốc với Lưu Kiêu nói, anh tuyệt đối sẽ không trở thành tàn phế được, đợi thầy đến rồi anh nhất định sẽ khỏe lại thôi! “

Chân của Lưu Thiên Hàn bị thương quá nghiêm trọng, với y thuật hiện tại của cô thì không cách nào chữa khỏi cho anh được, nhưng thầy Tần Kỳ của cô thì có thể!

Trước đây khi còn ở nước ngoài, cô theo thầy Tân Kỳ chữa bệnh cứu người thì bọn họ đã từng gặp một người bệnh chân bị thương còn nặng hơn cả Lưu Thiên Hàn.

Lúc đó bác sĩ Tây y tuyên bố bệnh nhân đó bắt buộc phải làm phẫu thuật cắt chỉ, nhưng thầy Tân Kỳ của cô không cần cắt chỉ lại có thể chữa khỏi chân cho người bệnh kia.

Hiện tại rất nhiều người càng tin tưởng Tây y hơn, cảm thấy Đông y có tính chất giống như kiểu mê tín.

Thực ra Đông y rất rộng rãi và thâm thúy, những người học y không thông có thể có chút tính chât lừa bịp, nhưng y thuật của bậc thầy Đông y chân chính thật sự là có thể làm đến mức xuất thần nhập hóa.

Nhất là sư phụ Tần Kỳ của cô, ông ấy là một cao thủ hàng đầu trong giới Đông y, là nhân vật được mệnh danh là bậc thầy về Đông y, thật sự có thể biến cái mục nát thành cái thần kỳ.

Lúc đầu biết được tin Lưu Thiên Hàn bị thương cô quá nóng lòng, vậy mà suýt thì quên mất chuyện sư phụ Tần Kỳ của mình, con át chủ bài lớn như vậy.

Có điều sau đó nhớ đến thì cũng chưa tại lại bị Nhan Nhã Tịnh tát một cái, nước muộn.

Hiện tại sư phụ Tần Kỳ rất ít khi xuất hiện ở trong nước, hơn nữa ông ấy thích đi du lịch khắp nơi, nơi ở không cố định, nhưng Nhan Nhã Tịnh nhớ phương thức liên lạc của thầy ấy, lúc sáng sớm cô đã gọi điện thoại cho thầy ấy rồi, ông ấy hiện giờ đang ở nước láng giềng du lịch, Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng dùng máy bay tư nhân đi đón ông ấy, rất nhanh thôi liền có thể đến đây.
 
Chương 1470


Chương 1470

Có y thuật gần như có thể cứu người chết sống lại của Tần Kỳ, Nhan Nhã Tịnh tin anh Lưu nhất định sẽ còn sinh long hoạt hổ hơn cả trước đây.

“Ừm. ” Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng đáp: “Nhã Tịnh, anh sẽ khỏe lại thôi. “

Khỏe lại mới có thể bảo vệ cô, mới có thể che mưa chắn gió cho cô.

Lưu Thiên hàn trước nay không phải là người có nội tâm yếu đuối, lúc nấy Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu nói anh là đồ tàn phế, anh cũng thật sự không có cảm giác gì, càng sẽ không có cảm xúc nhục nhã hay gì đó.

Nhưng những lời khiếm nhã mà lúc nấy Lưu Kiêu nói với Nhan Nhã Tịnh khiến anh thật sự rất phân nộ.

Mà hiện tại hai chân anh bị thương đến động đậy cũng không động được, anh trơ mắt nhìn Lưu Kiêu nói năng lỗ mấn với cô nhưng lại không thể làm gì được, anh rất ghét cảm giác bất lực này.

Vậy nên anh phải cố gắng khỏe trở lại.

Chỉ có khi anh đủ mạnh thì anh mới có thể tạo nên một bầu trời trong sáng cho người phụ nữ mà anh yêu.

Mặc dù Lưu Thiên Hàn nói anh sẽ không để ý Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu nói hươu nói vượn, nhưng Nhan Nhã Tịnh vấn lo lắng trong lòng anh sẽ khó chiu.

Cô cố gắng tìm đề tài nói chuyện muốn khiến bầu không khí vui lên một chút.

Cô cười hì hì nằm trên vai anh: “Anh hai, lúc nãy em đánh Lưu Kiêu có ngầu không? Em cũng sắp bị chính mình ngầu muốn ngất luôn rồi! “

“Ngầu. ” Lưu Thiên Hàn có gì nói đó.

Trong mắt anh, Nhan Nhã Tịnh vấn luôn là một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, anh cũng không ngờ đến khi Nhan Nhã Tịnh đánh người lại mạnh mẽ như vậy.

Ừm, thật sự rất ngầu, không hổ là người phụ nữ của Lưu Gia Thành anh.

Anh rất kiêu ngạo về cô.

Được Lưu Thiên Hàn khen như vậy, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút đắc ý, khuôn mặt cô cọ cọ vào cánh tay anh: “Anh hai, thực ra em vần luôn rất ngầu đó, tìm được một người bạn gái ngầu như vậy anh có vui không? “

“Vui. ” Lưu Thiên Hàn rất biết nghe lời, một mặt chiều chuộng nhìn Nhan Nhã Tịnh nói.

Lưu Thiên Hàn phối hợp như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngược lại có chút xấu hổ, nhất là khi nghĩ đến động tác của mình khi đánh Lưu Kiêu lúc nấy ngầu thì ngầu thật đó, nhưng dường như có chút bạo lực, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng thục nữ của cô!

Cũng không biết anh Lưu có ghét bỏ cô bạo lực như vậy không.

Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, chân thành nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, lúc nấy em hình như có chút bạo lực. Anh có cảm thấy em rất hung dữ không? “

Không đợi anh nói chuyện, Nhan Nhã Tịnh lại tiếp: “Có điều anh yên tâm, ở sâu trong nội tâm em thực ra vẫn rất thục nữ đó.

Hơn nữa sau này chúng ta ở bên nhau em cũng sẽ tuyệt đối không bắt nạt anh. Bạo lực gia đình gì đó thật sự sẽ không có đâu.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Lưu Thiên Hàn không khỏi có chút dở khóc dở cười, là do cái gì mà khiến cho cô tưởng rằng anh sẽ sợ bị cô bạo lực gia đình vậy?

Mặc dù nghĩ nghư vậy nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn cố gắng nhịn cười, bày ra một bộ đứng đắn nói với cô: “Nhã Tịnh, lỡ như em bạo lực gia đình với anh thì sao? “
 
Chương 1471


Chương 1471

“Trời đất chứng giám! Anh hai, nếu như em dám bạo lực gia đình với anh thì em liền tự chặt chân mình!

Nhìn thấy ý cười nhàn nhạt ở khóe môi Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mới biết cô vừa bị anh lừa rồi.

Cô bĩu môi, vừa muốn làm nổi khùng thì tay của cô liền bị anh nắm lấy.

“Tay có đau không? “

Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn đang hỏi cô lúc nấy tát Lưu Kiêu tay có đau hay không.

Anh Lưu thật ấm áp, ngọn lửa nhỏ muốn nổi khùng trong lòng cô lúc này lập tức bị anh dập tắt.

Nhan Nhã Tịnh vốn là muốn nói không đau, nhưng đột nhiên cô lại rất muốn được voi đòi tiên.

Cô đáng thương hề hề chớp chớp mắt với anh: “Đau…

“Anh hai, anh giúp em xoa một chút liền không đau nữa. “

Vừa nhìn ánh mắt giảo hoạt của Nhan Nhã Tịnh thì anh liền biết cô đang giả vờ, nhưng anh thích nuông chiều cô, vậy nên anh vấn là nắm lấy tay cô, cẩn thận xoa cho cô.

Nhan Nhã Tịnh chớp chớp đôi mắt lấp lánh nước nhìn anh, nghĩ đến lúc sáng khi cô nhìn thấy vết thương trên đùi anh thì viền mắt cô lại không kiềm chế được mà đỏ lên.

Hiệu quả của thuốc tê sớm đã không còn, vết thương sâu đến tận xương trên đùi anh Lưu chắc chắn đau muốn chết luôn rồi, nhưng anh không chỉ không kêu đau tiếng nào mà còn dịu dàng xoa tay cho cô.

So với vết thương trên chân anh, chút đau trên tay cô có tính là gì chứ!

Người đàn ông này đối tốt với cô như vậy, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa anh cũng đừng mong cô buông tay anh ra!

Đột nhiên cô rất muốn hôn anh Lưu một cái.

Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, đáng thương nhìn Lưu Thiên Hàn nói: “Anh hai, tay em vấn đau, làm sao bây giờ? “

Cô đột nhiên cong môi cười rạng rỡ: “Anh hai, nghe nói sức mạnh của tình yêu là to lớn lắm, anh hôn em một cái thì em liền không đau nữa. “

“Được. “

Người Lưu Thiên Hàn bây giờ không động đậy được nên chỉ có thể là Nhan Nhã Tịnh chủ động hôn anh, môi của cô còn chưa đặt lên đến môi của anh thì cửa lớn phòng bệnh liền bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó, một cái tát liên hung hăng rơi xuống mặt Nhan Nhã Tịnh.

Người đẩy cửa bước vào là Cung Tư Mỹ.

Nghe thấy tiếng tát vang dội, cả Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đều sững sờ mất một lúc.

Dù sao thì hai người cũng đang ngọt ngào muốn hôn nhau một cái, ai mà ngờ Cung Tư Mỹ đột nhiên từ đâu xòn vào, còn như bị điên mà tát Nhan Nhã Tịnh một cái.

Vốn dĩ trong mắt Lưu Thiên Hàn đang tràn ngập vô vàn sự dịu dàng và cưng chiều, nhìn thấy khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh lập tức đỏ lên, trong mắt anh lập tức chỉ còn lại sự lạnh lùng vô cùng.

Anh ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của Cung Tư Mỹ, sự lạnh lẽo nông đậm khiến cả người Cung Tư Mỹ không kìm được mà run lên.

Có một số người chính là như vậy, cho dù là anh có bị hãm trong bùn lầy, cho dù anh bị thương nặng đi chăng nữa thì trên người anh vẫn mang khí thế cao cao tại thượng, áp đảo người khác như cũ, chỉ cần một ánh mắt liền có thể khiến cho người khác không rét mà run.

Cung Tư Mỹ có chút sợ Lưu Thiên Hàn như thế này, nhưng vẫn là ấm ức nhiều hơn.

Trong lòng Cung Tư Mỹ thật sự rất ấm ức.

Cô biết cô đã làm rất nhiều chuyện xấu, cô đùa bốn tình cảm của người khác, tay cũng đã nhuốm máu tươi.
 
Chương 1472


Chương 1472

Nhưng riêng với Lưu Thiên Hàn thì cô là thật tâm chân thành, cô chỉ hận không thể moi cả tim mình ra dâng hiến cho anh.

Chuyện của Lưu Thiên Hàn cô đã nghe nói rồi, anh vì cứu Nhan Nhã Tịnh mới bị thương nặng như vậy, thậm chí còn phải cắt chỉ.

Cô yêu anh, cho dù là anh cắt chỉ rồi thì cô cũng băng lòng không rời bỏ mà đi cũng anh, nhưng cô đau lòng, Nhan Nhã Tịnh vì cái gì mà khiến anh chịu nhiều khổ như vậy chứ!

“Cung Tư Mỹ, ai cho phép cô đánh em ấy?!“

Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang sự cảnh cáo rõ ràng và sự lạnh lùng khiến người khác ớn lạnh, nghe thấy lời trách móc của anh, Cung Tư Mỹ không còn kiềm chế nổi nữa, nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhan Nhã Tịnh cũng không có sở thích đặc biệt vô duyên vô cớ bị người khác đánh, sau khi hoàn hồn lại cô liền đứng dậy không khách khí tát vào mặt Cung Tư Mỹ một cái.

Cung Tư Mỹ không ngờ đến Nhan Nhã Tịnh sẽ động thủ với cô ở ngay trước mặt Lưu Thiên Hàn, cô không có phòng bị liền bị Nhan Nhã Tịnh hung hăng đánh tát một phát.

“Trong lòng cô vốn dĩ đã rất ấm ức rồi, hiện mắt càng giống như là vòng hạt châu bị đứt mất chỉ, làm sao cũng không ngừng lại được.

Nhan Nhã Tịnh, cô dám đánh tôi! “

Cung Tư Mỹ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cô ấm ức đến nỗi khiến cô hít thở không thông, cô hai mắt đầm lệ nhìn Lưu Thiên Hàn tố cáo: “Anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh đánh em! Cô ta dựa vào đâu mà đánh em chứ! “

Cung Tư Mỹ, đầu óc cô có vấn đề à? Nhã Tịnh đánh cô thì làm sao? Cô đánh em ấy chẳng lẽ em ấy không nên đánh trả lại, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm sao?! “

Khi Lưu Thiên Hàn nhìn Cung Tư Mỹ thì trong mắt chỉ có cái lạnh thấu xương, nhưng khi nhìn Nhan Nhã Tịnh thì lập tức ôn nhu dịu dàng.

Cung Tư Mỹ si mê nhìn chăm chằm vào góc nghiêng hoàn mỹ của Lưu Thiên Hàn, cô hy vọng biết bao ánh mắt như vậy của anh có thể thuộc về cô, chỉ đáng tiếc tất cả dịu dàng của anh đều chỉ dành cho một mình Nhan Nhã Tịnh.

Càng làm cho Cung Tư Mỹ sụp đổ đó là bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của Lưu Thiên Hàn còn cẩn thận vuốt V e gò má của Nhan Nhã Tịnh, giọng nói của anh dịu dàng đến nối khiến cho trái tim cô quặn lại, anh hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Có đau không? “

Nhan Nhã Tịnh thuận đó áp mặt mình vào lòng bàn tay anh: “Đánh trả rồi thì không đau nữa. “

Cung Tư Mỹ không thể chịu đựng tương tác thân mật giữa Lưu Thiên hàn và Nhan Nhã Tịnh được nữa, cô vừa khóc vừa hét lên: “Anh Gia Thành, anh không công bằng!

Em cũng bị đánh rồi, sao anh chỉ quan tâm Nhan Nhã Tịnh có đau hay không? “

“Cô ta không đau nhưng em đau! Anh xem đi, mặt em bị cô đánh đến sưng lên luôn rồi! “

Cung Tư Mỹ không phải người phụ nữ không có đầu óc, ngược lại cô rất thông minh, cô khinh thường làm những loại chuyện thiểu năng cấp thấp, nhưng bây giờ trong lòng cô rất khó chịu, cô không kiềm chế được mà làm những chuyện cô khinh thường nhất, ngu ngốc nhất.

Hét lên xong, Cung Tư Mỹ ý thức được sự thất thố của bản thân, nhưng trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng, cô hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể quan tâm cô một chút cho dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được rồi.

Đáng tiếc, không có.

Anh thật sự là lười bố thí cho cô dù chỉ là một ánh mắt quan tâm.

“Cung Tư Mỹ, cô là gì của tôi chứ? Cô đau hay không liên quan gì đến tôï?! “
 
Chương 1473


Chương 1473

Cung Tư Mỹ sững sờ nhìn Lưu Thiên Hàn trước mặt mình, trái tim cô lập tức lạnh đến phát run.

Nhìn xem, người đàn ông này, anh luôn dịu dàng đủ kiểu với Nhan Nhã Tịnh, nhưng đối với cô thì luôn là tuyệt tình đến đáng sợ.

Nực cười là cho dù anh có tuyệt tình với cô như thế nào đi chăng nữa thì cô vân cứ như điên như dại mà yêu anh.

Cung Tư Mỹ mấp máy môi, cô muốn nói với Lưu Thiên Hàn rằng, anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh căn bản là không yêu anh, cô ta chỉ coi anh là thế thân thôi.

Em có bản ghi âm, lần cô ta gọi tên anh trong mơ đó chẳng qua chỉ là một vở kịch do cô ta tự đạo tự diễn mà thôi.

Nhưng đến cùng Cung Tư Mỹ cũng không có nói ra lời này.

Đoạn ghi âm đó là tấm át chủ bài của cô, bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để ngửa bài, cô phải đợi, đợi một cơ hội tốt nào đó có thể khiến cho Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn mất đi chỗ đứng trong lòng Lưu Thiên Hàn.

Hít sâu một hơi, Cung Tư Mỹ rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của chính mình.

Cô một bộ ai oán nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như mối tình đầu kia đẹp đến động lòng người, cùng khiến người ta thương hại đến vô cùng.

Nếu như là đàn ông bình thường nhìn thấy tuyệt sắc nhân gian này thì chỉ sợ mạnh mẽ đến đầu cũng đã sớm hóa thành vũng nước xuân, đáng tiếc, Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không có tý hứng thú nào với vẻ đẹp của Cung Tư Mỹ.

Cung Tư Mỹ nhẹ nhàng nhăn mày, mỹ nhân bi thương hết sức động lòng người: “Anh Gia Thành, xin anh về sau đừng hung dữ với em như vậy nữa được không? Em thật sự quan tâm đến anh. “

“Anh biết không, khi biết được tin anh bị thương nặng phải cắt chỉ thì em đau lòng muốn chết! Anh Gia Thành, em thà rằng người bị cắt chi là mình cũng hy vọng anh có thể bình an vô sự! “

“Anh Gia Thành, em biết anh không thích em, người anh thích hiện giờ là Nhan Nhã Tịnh, nhưng mà anh Gia Thành à, Nhan Nhã Tịnh không phải thật lòng thích anh.

Thứ cô ta thích chẳng qua chỉ là bộ dáng cao ngạo của anh thôi, nếu như anh thật sự biến thành tàn phế rồi thì cô ta liền sẽ bỏ rơi anh ngay! “

“Anh Gia Thành, trên thế gian này sẽ không có ai yêu anh nhiều hơn em. Khi anh là người thực vật em vẫn luôn yêu anh, hiện giờ anh khiếm khuyết rồi em vấn yêu anh như cũ. “

“Anh Gia Thành, anh đừng bị Nhan Nhã Tịnh che mờ đôi mắt nữa được không?

Người Nhan Nhã Tịnh thích căn bản không phải là anh! Nếu như anh không tin thì anh có thể hỏi cô ta, nếu như cả đời này của anh không thể đi lại được nữa, anh không còn đôi chân nữa thì cô ta còn có bằng lòng ở lại bên cạnh anh không?! “

Không đợi Lưu Thiên Hàn nói chuyện, Cung Tư Mỹ đã quay ngoắt mặt qua, nhìn chằm chăm vào Nhan Nhã Tịnh nói: “Nhan Nhã Tịnh, nếu như cả đời anh Gia Thành khiếm khuyết, cô thật sự sẵn sàng không rời bỏ anh ấy sao?! “

“Nhan Nhã Tịnh, cô không làm được! Cô căn bản là không làm được! Nhưng tôi có thể! Cung Tư Mỹ tôi có thể làm được! “

“Nhan Nhã Tịnh, cô không dám nói chuyện rồi sao? Nhan Nhã Tịnh cô trả lời tôi! Cô đừng có giả câm! “

Lưu Thiên Hàn hơi mím môi, anh không thích Cung Tư Mỹ ép hỏi Nhan Nhã Tịnh như vậy, nhưng không hiểu sao anh lại có chút muốn biết câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh.

Cuối cùng Lưu Thiên Hàn không nỡ làm khó Nhan Nhã Tịnh, thấy cô chậm chạp không mở miệng, vẫn là anh mở miệng nói trước: “Cung Tư Mỹ, tôi đã nói rồi, đừng tự rước nhục vào thân nữa! “

“Đúng là cô đã cứu tôi, nhưng cô cũng nhiều lần muốn làm hại Nhã Tịnh, tôi không truy cứu những tổn thương mà cô gây ra cho Nhã Tịnh thì giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi! “
 
Chương 1474


Chương 1474

“Cung Tư Mỹ, về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! “

Cơ thể Cung Tư Mỹ loạng choạng một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!

Hóa ra, cô lo lắng cho anh như vậy, sau khi biết tin anh xảy ra chuyện đến cả hợp đồng quan trọng như vậy cũng mặc kệ để chạy đến thăm anh, mà cô nhận được chẳng qua chỉ là một câu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!

Hai Còn tự chuốc nhục vào thân!

Anh thật tàn nhãn với cô!

Mấy ngày không gặp, nhớ nhung đến thấu xương gần như đã nuốt mất cả trái tim Cung Tư Mỹ, cô muốn nhìn anh thêm một lúc nữa, nhưng cô đến cùng vấn là kiêu ngạo, anh nói chuyện khó nghe như vậy khiến cô không cách nào tiếp tục ở lại đây nữa.

Cung Tư Mỹ thẳng sống lưng, trên mặt cô vẫn có sự chật vật không sao biến mất được, nhưng lại khong ảnh hưởng chút gì đến phong thái cao quý bẩm sinh của cô.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười với Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, em vẫn muốn nói một câu, anh thật không công bằng với ens~ “Có điều anh Gia Thành à, sớm muộn cũng sẽ có một ngày anh sẽ hiểu ra, em và Nhan Nhã Tịnh ai mới là người thực sự yêu anh!

Anh Gia Thành, em đợi anh sớm ngày quay đầu! “

Nói xong lời này, Cung Tư Mỹ hất căm, kiêu ngạo rời khỏi phòng bệnh.

Mãi đến khi đi đến hành lang bệnh viện, khuôn mặt xinh đẹp tao nhã của Cung Tư Mỹ đã bị hận ý làm cho vặn vẹo biến dạng.

Cô gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm, da thịt mềm mại trong lòng bàn tay bị đâm thủng, cơn đau dữ dội rốt cuộc cũng khiến cho trái tim của cô không còn đau đớn như vậy nữa.

Cô yêu anh như vậy tại sao anh lại không nhìn thấy chứ?! Ngược lại vì con tiện nữ Nhan Nhã Tịnh kia mà đến mạng cũng không cần sao?!

Cô không cam tâm! Thật sự rất không cam tâm!

Cô thật muốn khiến cho Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, nhưng mạng Nhan Nhã Tịnh quá lớn, cô dùng nhiều thủ đoạn như vậy nhưng cô ta vấn sống sót như cũ.

Cô rất muốn sai người một nhát chém đứt cổ Nhan Nhã Tịnh, nhưng hiện tại cô và mẹ ở nhà họ Cung không dễ dàng gì, bố càng ngày càng phàn nàn về cô và mẹ nhiều hơn, nếu như cô làm quá lộ liễu thì chỉ sợ cô sẽ bị Nhan Nhã Tịnh liên lụy đến không còn đường thoát.

Lúc khó chịu nhất Cung Tư Mỹ đều thích tìm Phí Nam Châu hoặc Cung Trạch Cương nói chuyện.

Trước đây Phí Châu Nam bằng lòng bưng trà rót nước cho cô, đáng tiếc bây giờ anh ta xem cô như tai họa đáng sợ nên cô chỉ có thể tìm Cung Trạch Cương kể khổ.

Cô còn chưa có gọi cho Cung Trạch Cương thì anh ta đã gọi đến trước rồi.

Giọng nói của Cung Trạch Cương khiến người ta khó dò: “Tiểu Mỹ, có một chuyện muốn nói với em. “

“Chuyện gì? “

“Phẫu thuật uống nghiệm nhân tạo lần trước thành công rồi! “

Cung Tư Mỹ dùng sức nắm chặt lấy điện thoại trong tay, rất lâu sau mới hoàn hồn lại, sau khi phản ứng lại cô liên vui mừng đến suýt chút nữa nhảy cầng lên.

Thành công rồi, thật tốt quá!

Trong bụng của cô đã hình thành một sinh linh bé nhỏ, tuy nó không phải là con của Lưu Gia Thành nhưng gen của nó lại cực kỳ giống với gen của Lưu Thiên Hàn.
 
Chương 1475


Chương 1475

Chỉ cần cô một mực chắc chắn đây là con của Lưu Thiên Hàn, hơn 90% kết quả giám định DNA là quan hệ cha con thì anh đừng mơ chối bỏ!

Cung Tư Mỹ nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình, đều nói mẹ quý nhờ con, hiện tại cô cuối cùng cũng có thể cảm nhận được loại tư vị này rồi!

Cô gần đây đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện, bây giờ có đứa con này làm chỗ dựa, cô cuối cùng cũng có thể thu lưới được rồi!

Nhan Nhã Tịnh, cô cứ cười đi, ra sức mà cười, bởi vì rất nhanh thôi cô liền không bao giờ có thể cười được nữa!

Sau khi Cung Tư Mỹ dời di, tâm mắt của Lưu Thiên Hàn vẫn luôn khóa chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn sưng vù lên của Nhan Nhã Tịnh.

Anh lụi lọi lọ thuốc mỡ ở trên tủ đầu giường, quết vào tay rồi nhẹ nhàng bôi lên trên mặt Nhan Nhã Tịnh.

Cẩn thận bôi thuốc cho Nhan Nhã Tịnh xong, Lưu Thiên Hàn đột nhiên buông mí mắt xuống, nhẹ giọng hỏi cô: “Nhã Tịnh, tại sao lúc nãy em không trả lời câu hỏi của Cung Tư Mỹ?

Nhan Nhã Tịnh không muốn Lưu Thiên Hàn lại hiểu lầm gì cô, cô thành thật nói: ‘Anh hai, em không trả lời là bởi vì em cảm thấy không cần thiết. “

“Cung Tư Mỹ nói không đúng, em thích anh không chỉ là thích anh cao cao tại thượng mà em thích là con người anh! Cả đời này em sẽ luôn ở bên anh. “

Nhan Nhã Tịnh nắm lấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn, đan mười ngón tay vào tay anh: “Anh hai, em muốn cùng anh bạch đầu giai lão! “

Đều nói mười ngón tay đan vào nhau thì sẽ nương tựa nhau đến già, gần đây Nhan Nhã Tịnh đột nhiên rất thích cảm giác mời ngon tay đan vào nhau này.

Mặc dù Nhan Nhã Tịnh nhìn thì có vẻ tràn đầu năng lượng, nhưng dù sao tối qua cũng đã trải qua một trận sinh tử, cô nằm trong lòng anh liền chìm vào giấc ngủ say.

Đợi đến khi cô tỉnh lại thì Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng đã đón sư phụ Tân Kỳ đến đây rồi.

Nhan Nhã Tịnh cứ nghĩ, sau khi kiểm tra chân của Lưu Thiên Hàn xong, Tần Kỳ sẽ giống như cứu chữa cho bệnh nhân trước đây, vân đạm phong khinh nói một câu, chuyện nhỏ.

Nhưng ai ngờ, ông lại một mặt ngưng trọng lắc đầu: “Cái chân này không chữa được! “

“Sư phụ, người nói gì? ” Nhan Nhã Tịnh không kiềm chế được kêu lên thành tiếng, trước đây, vết thương ở chân còn nghiêm trọng hơn thế này cô đã thấy qua, Tân Kỳ cũng đã giúp bọn họ chữa khỏi chân rồi, sao đến anh Lưu lại không chữa được chứ?

Cô thật sự không có ghét bỏ anh Lưu biến thành tàn phế, cô chủ là không nỡ để anh Lưu mất đi một bộ phận của cơ thể, rồi bị loại người ghê tởm như Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu chế giễu anh là kẻ tàn phế gì đó.

“Ta nói, chân của tiểu tử này không chữa được! “

Tần Kỳ mặc dù được biết đến là bậc thầy về Đông y nhưng ông vấn có một chút tính trẻ con, ông lắc đầu nhìn Lưu Thiên Hàn: “Cậu trai, cậu yên tâm đi, đích thân ta sẽ cắt chi cho cậu, đảm bảo sẽ xử lý vết khâu thật hoàn hảo cho cậu! “

Nhan Nhã Tịnh gấp đến muốn khóc, xử lý vết khâu hoàn hảo thì có tác dụng gì chứ!

Cho dù có làm thành hình bông hoa thì cũng phải cắt chi, cô thật sự không muốn anh Lưu kiêu ngạo như vậy lại đến đứng cũng không thể đứng vững nếu như không có sự hỗ trợ của chân giả.

“Sư phụ, thật sự không có cách gì khác sao? Có thể nào không cắt chỉ anh hai không? “

“Cắt chi, nếu không thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta chết, con chọn một cái đi. “

Tần Kỳ đã nói vậy rồi thì chân của anh Lưu thật sự không có cách nào cứu chữa nữa rồi.
 
Chương 1476


Chương 1476

Cô đỏ hai mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, cô đương nhiên hy vọng anh Lưu có thể hoàn hảo nguyên vẹn sống ở trên đời này, nếu như không có cách nào khác thì cô tất phòng làm việc, có thể dễ dàng ra vào nhiên càng hy vọng anh Lưu có thể giữ được tính mạng.

Dù sao thì không có cái gì quan trọng hơn việc anh vẫn sống tốt cả.

Nhan Nhã Tịnh biết loại tâm trạng khi có hy vọng rồi lại chỉ còn thất vọng giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.

Tâm trạng của anh Lưu hiện giờ chắc chắn còn khó chịu hơn cô.

Nhan Nhã Tịnh không muốn anh Lưu càng khó chịu hơn, cô cố gắng nhịn xuống nước mắt, nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói với anh: “Anh hai, anh đừng buồn, cho dù anh có trở nên ra sao thì trong lòng em anh vẫn là người đàn ông hoàn hảo nhất. “

Nhan Nhã Tịnh có gắng kìm không khóc, nhưng cô không làm sao khống chế được ẩm ướt ở khóe mắt.

Cô nhìn trên khuôn mặt Lưu Thiên Hàn không có chút gì là mất mát, anh vần là bộ dáng bình tĩnh như cũ làm cô càng đau lòng hơn.

Anh Lưu nhất định là không muốn cô lo lắng nên mới gắng gượng bày ra một bộ không sao cả như vậy.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ phải an ủi thật tốt anh Lưu sắp hoàn toàn biến thành tàn phế này đây.

Ai ngờ cô còn chưa sắp xếp tốt cầu từ để an ủi anh thì Lưu Thiên Hàn đã không nhanh không chậm mở miệng: “Chú Tần, chú đừng dọa em ấy nữa. Em ấy không chịu được bị dọa đâu, chú còn dọa em ấy nữa là em ấy sẽ khóc đó, con sẽ đau lòng.“

Nhan Nhã Tịnh: “..”

Ai đó có thể nói cho cô biết đây rốt cuộc là sao chứ? Tại sao lời của anh Lưu cô có chút nghe không hiểu?

Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Tần Kỳ sảng khoái cười to: “Không hổ là người đàn ông nhà họ Lưu, chút tâm tư này của ta đúng là chả dọa được cậu tý nào! “

Nhan Nhã Tịnh vẫn là một bộ ngây ngẩn như cũ, lời này của Tần Kỳ lại có ý gì?

Nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt của Tần Minh, Nhan Nhã Tịnh lập tức tỉnh ngộ, vừa này là sư phụ cố ý trêu cô sao?!

Quả thực, giây tiếp theo cô liền nghe thấy Tần Kỳ nửa trách móc nửa tức giận nói: “Có bạn trai rồi cũng không nói cho sư phụ biết một tiếng, Tần Kỳ ta sao lại dạy ra đứa học trò như con chứ! Lẽ ra lúc nấy ta nên dọa chết con! “

Nhan Nhã Tịnh muốn nói, sư phụ, lúc này người suýt chút nữa đã dọa chết con thật rồi đó!

Nhưng sợ chọc giận vị sư phụ già tính trẻ con này của mình, Nhan Nhã Tịnh vẫn là bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Sư phụ, con sai rồi, con không nên giấu người, đợi đến khi con cưới thì nhất định sẽ mời thầy ăn cõ. “

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, sắc mặt của Tần Kỳ mới hơi hòa hoãn một chút.

Lưu Thiên Hàn thì lại trong nháy mắt sáng ngời cả mắt, người phụ nữ này, cô đây là đồng ý kết hôn với anh sao?

Lại nói, lần này Lưu Thiên Hàn thật sự là nghĩ nhiều rồi, kết hôn mời Tần Kỳ uống rượu mừng trong miệng Nhan Nhã Tịnh thật ra là định đợi đến khi anh Lưu khôi phục trí nhớ tổ chức bù hôn lẽ thì mời ông ấy, cô thật sự không có suy nghĩ muốn cùng anh đang dùng thân phận Lưu Gia Thành đây đăng ký kết hôn.

Xác định răng Tần Kỳ có thể chữa khỏi chân cho Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhan Nhã Tịnh liên nhẹ nhõm rất nhiều.

Cô trước đó vấn luôn lo lắng cho đôi chân của Lưu Thiên Hàn nên cũng không có thời gian đi quan tâm phần sau của trận cháy lớn tối qua, hiện tại cô cũng nên đi tìm tên thủ phạm phóng hỏa ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom