Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1437


CHƯƠNG 1437

Khoé môi Lưu Thiên Hàn hơi hơi mím lại, thu lại vẻ âm trầm xa cách thường thấy, anh của lúc này, nhìn vào ngược lại có mấy phần đáng thương bị người vứt bỏ.

Đối mặt với Anh Lưu như đoá hoa trên đỉnh núi cao, Nhan Nhã Tịnh không có sức chống cự gì, đối mặt với Anh Lưu giả vờ đáng thương, Nhan Nhã Tịnh càng chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.

Nhan Nhã Tịnh đều muốn biến thành một con chó Pug lao đến ngoắc đuôi với anh, chứng minh với anh cô thích anh bao nhiêu, nhưng nghĩ tới trên giấy đăng ký kết hôn sẽ xuất hiện ba chữ Lưu Gia Thành, cô vẫn là kiên quyết đến cùng.

Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Lưu Thiên Hàn vừa lạnh lẽo vừa xoắn xuýt nói, “Nhan Nhã Tịnh, đùa giỡn với tình cảm của anh rồi, em lại không muốn chịu trách nhiệm với anh, em coi Lưu Gia Thành anh là gì chứ?!”

Nói xong lời này, khoé môi Lưu Thiên Hàn trực tiếp co rút.

Giả vờ đáng thương gì đó, thực sự không phù hợp lắm với tính cách của anh, nhưng anh muốn sớm ngày trở thành vợ chồng hợp pháp với Nhan Nhã Tịnh mà, như vậy, ai cũng đừng hòng cướp cô đi từ trong tay anh nữa!

Cho dù cô như cũ vấn nhớ mãi không quên em trai anh, có thể cùng tên của cô cùng xuất hiện trên một tờ giấy đăng ký kết hôn, trong lòng anh cũng yên tâm.

Còn về phần Cậu Thẩm cậu Lý cậu Vương gì đó, càng đứng qua một bên cả đi!

Quả thật, nghe thấy lời Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh hổ thẹn đến muốn rạch bụng tự sát luôn rồi.

Lý trí, tan đàn xẻ nghé, một câu, anh hai, chúng ta kết hôn, xém chút nữa thì bật thốt ra.

Cuối cùng, Nhan Nhã Tịnh vấn đem câu nói đã đến bên miệng nghẹn trở về.

Tiếp tục kháng cự đăng ký kết hôn với anh, chắc chắn sẽ làm tổn thương trái tim anh, nghĩ tới nghĩ lui, cô tính sài chiêu mềm mỏng.

Cô nũng nũng nịu nịu ôm lấy cánh tay anh, giọng nói vốn dĩ đã mềm mại như tơ, lại nhuốm lên thêm một chút đáng thương không nói nên lời.

“Anh Hai, không phải em không muốn đăng ký kết hôn với anh, tối nay, em thật sự không muốn ra cửa nữa.”

“Em rất không thoái mái. Hôm nay em bị người dội một thùng nước đá, bụng em đau lắm.”

Nhan Nhã Tịnh thực ra không thích giả bộ đáng thương gì đó, cô càng không muốn khiến Lưu Thiên Hàn đi kiếm phiền toái với cô gái kia, nhưng vì muốn đánh tan suy nghĩ tối nay đi đăng ký kết hôn của người đàn ông trước mặt này, cô vẫn nói như vậy.

Nghe thấy lời này của Nhan Nhã Tịnh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn thoắt cái âm trầm như nước.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh nhăn chặt, màu môi trắng bợt hơn rất nhiều so với bình thường, sắc mặt của anh càng khó coi đến đáng sợ.

Nhan Nhã Tịnh đang có thân thích ghé thăm, tối qua anh đút cô uống nước đường đỏ, tỉ mi chăm sóc hết nửa đêm, cô vấn khó chịu như vậy, cô bị dội một chậu nước đá, cơ thể khẳng định chịu không nổi!

“Là ai làm!” Lưu Thiên Hàn muốn nhanh chóng đăng ký kết hôn với Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh càng lo lăng cho sức khoẻ của cô hơn, bây giờ, bây giờ anh còn muốn đem cái người tạt cô một thùng nước đá ra băm vằm ngàn đao.

“Anh hai, chuyện hôm nay, thật sự là một hiểu lầm thôi. Có thể xin anh đừng điều tra, cũng đừng truy cứu có được không?”

Thấy sắc mặt Lưu Thiên Han vẫn như cũ đen đến muốn nhỏ mực, Nhan Nhã Tịnh biết, anh không muốn bỏ qua cho cái người đã dội cô một thùng nước đá.

Cô thực ra cũng cảm thấy cách làm của cô gái kia rất quá đáng, nhưng Nhan Nhã Tịnh thực không muốn truy cứu nữa.
 
Chương 1438


CHƯƠNG 1438

Cô gái đó, dù sao cũng là fan của Liễu Đào, cô không muốn Liễu Đào đều đã đi rồi, cô còn tranh cãi không thôi với fan của cô ấy, quấy nhiều đến cô ấy ở dưới đất không được yên nghỉ.

Nhan Nhã Tịnh càng lấy lòng ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, “Anh hai, cô ấy là fan của Liêu Đào, Liêu Đào thương fan của cô ấy nhất, anh nhận lời với em đừng truy cứu nữa có được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ không bỏ qua…”

Không đợi Lưu Thiên Hàn nói dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đã hôn chặn miệng anh.

Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo hừ hừ một tiếng, mỹ nhân kế?

Dùng chút xíu mỹ nhân kế liền muốn ngăn anh đi ngược đãi người, nghĩ đẹp lắm!

Lưu Thiên Hàn cũng cảm thấy ý chí của bản thân mình rất kiên định, có thể chống lại sự mê hoặc của mỹ nhân kế, anh lớn lên thân cao người thon, một gương mặt tuấn tú phẳng lặng như trời đêm, mang theo sự điềm tĩnh dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc, thấp thoáng còn có vài phần trọc thế xuất trần, ngồi trong lòng mà không loạn của Liêu Hạ Huệ.

Chỉ có điều, anh ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh, khí chất ngồi trong lòng mà không loạn này của anh trước giờ không giữ được quá hai giây, liền triệt để sụp đổ mất.

“Anh hai, đừng truy cứu chuyện hôm nay nữa, có được không?”

“Được…”

Cái rắm!

Lưu Thiên Hàn không muốn mưu kế nhỏ của Nhan Nhã Tịnh được đạt thành, nhưng biết làm sao được anh yêu thương cô đến tận xương, giờ khắc này, chỉ muốn thương cô, chiều theo cô…

Không bị Lưu Thiên Hàn ép đi đăng ký kết hôn nữa, Nhan Nhã Tịnh thực sự rất vui.

Cô vốn còn lo lắng sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Lưu Thiên Hàn sẽ tiếp tục uy hiếp lợi dụ để cô cùng đi đăng ký kết hôn với anh, không ngờ trời còn chưa sáng, anh liền nhận được một cuộc điện thoại, hoả tốc ra nước ngoài.

Lưu Thiên Hàn nói, anh ra nước ngoài lần này, ít nhất phải một tuần mới có thể trở về, Nhan Nhã Tịnh thở phào một hơi dài, trong vòng một tuần, cô không cần bị bức bách đi uỷ ban đăng ký kết hôn nữa.

Chỉ có điều, nghĩ tới một tuần không thể gặp được Anh Lưu, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại có chút nghẹn.

Còn chưa hôn tạm biệt, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi nè!

Lần này Lưu Thiên Hàn đi công tác, công việc thật sự rất nhiều, một tuần đã qua, anh không hề có ý về nước.

Đã quen với việc được anh ôm đi vào giấc ngủ, một tuần này, Nhan Nhã Tịnh gần như hàng đêm mất ngủ.

Nhưng mà, cô cũng không có quá nhiều thời gian mong nhớ Anh Lưu, vòng thi bán kết ngay trước mắt, cô phải hỗ trợ Lê Mặc toàn lực chuẩn bị.

Trang phục cho vòng thi bán kết, Lê Mặc đã chuẩn bị thoả đáng.

Trong thiết kế trang phục lần này, Lê Mặc đem kỹ thuật thêu Tô Châu và kỹ thuật thêu vùng Thục đều dung hợp vào, trang phục mà xưởng gia công làm ra không thể làm anh ta hài lòng, anh ta cuối cùng tự tay cắt may hai bộ trang phục dự thi.

Mặc dù trang phục là Lê Mặc cắt may theo .

số đo của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, nhưng trước khi trình diễn vẫn phải thử qua một lần.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh tan ca, trực tiếp đi phim trường Tràng Tô, đi thăm ban Tô Thu Quỳnh, tiện thể đón cô ấy cùng đi phòng làm việc của Lê Mặc thử trang phục.
 
Chương 1439


CHƯƠNG 1439

Tô Thu Quỳnh gần đây nhận vai nữ số hai trong bộ phim điện ảnh, lúc vừa mở máy và chính thức tuyên truyền, đã tuyên bố các diễn viên thủ vài nữ số hai và nam số một, nam số hai, nhưng một mực không công bố chính thức người thủ vai nữ số một, giữ lại không ít hồi hộp.

Tô Thu Quỳnh cũng không biết nữ số một của là ai, cho đến tận hôm nay khi cô vào đoàn phim, cô mới biết được, nữ số một lại là Kiều Hinh.

Kiều Hinh có thể nói là một truyền kỳ của giới giải trí, cô ấy là ngôi sao nhí, niên thiếu thành danh, sau khi thành niên lại càng giống như mặt trời ban trưa, mấy năm trước, cô ấy đã gặt hái được giải Oscar cho vai nữ chính xuất sắc nhất.

Sau khi giành được giải Oscar cho vai nữ chính xuất sắc nhất, cô ấy bắt đầu tiến quân Hollywood, cô ấy dựa vào dung mạo tương đối tốt và kỹ thuật diễn xuất tinh tế, toả sáng sắc màu riêng biệt trên sân khấu điện ảnh quốc tế, có thể nói là minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhất trong lứa thanh niên trong nước.

Rất nhiều minh tinh sau khi nổi tiếng ở Hollywood, liền không nguyện ý về nước nữa.

Mọi người cũng đều nói, Kiều Hinh ở Hollywood đang xuôi gió xuôi nước, không thể nào lại về nước quay phim đâu, ai ngờ, cô ấy lần này lại đi ngược lại lẽ thường, chủ động tiếp nhận cành Ô liu mà đạo diễn Hàn ném ra.

Tô Thu Quỳnh trước kia diễn phim điện ảnh hay phim truyền hình, đều là vai diễn khách mời, lần đầu tiên diễn vai nữ số hai liền có thể hợp tác với nhân vật tầm cỡ quốc tế như Kiều Hinh này, cô vấn là rất vui mừng.

Diễn xuất và ca hát cô đều thực lòng yêu thích, cô chưa từng nghĩ sẽ thành danh sau một đêm, nhưng đối với thứ mà mình thích, cô muốn cô gắng làm tốt.

Tối nay không có phần diễn xuất của Tô Thu Quỳnh, cô đi phòng hoá trang tẩy trang, liền đợi lát nữa Nhan Nhã Tịnh đến đón cô ấy đi phòng làm việc của Lê Mặc.

Ai ngờ, cô vừa muốn rời khỏi phòng hoá trang, Kiều Hinh đầy mặt tươi cười ung dung nhã nhặn đã đi vào.

“Tô Thu Quỳnh, rất vui được gặp cô.”

Kiều Hinh đột nhiên xoay chuyển chủ đề, ý cười cũng nhiều thêm vài phần cao thâm khó dò nói không nên lời, “Tô Thu Quỳnh, cô có biết vì sao tôi lại nhận vai nữa số một của không?”

Tô Thu Quỳnh thật không rõ tại sao Kiều Hinh lại đột nhiên nói với cô lời này, có điều, cô cũng không hỏi cô ta nguyên nhân, vì trong lòng cô hiểu rõ, cho dù cô không hỏi, Kiều Hinh cũng sẽ nói.

Quả thật, cho dù không được Tô Thu Quỳnh đáp lại, Kiều Hinh cũng không tức giận, cô ta mi mắt nhàn nhạt cười cười, “Tô Thu Quỳnh, tôi sở dĩ nhận bộ phim này, là bởi vì cô.”

Bởi vì cô?

Tô Thu Quỳnh sững người một cái, cô làm sao cũng không ngờ được Kiều Hinh sẽ nói như thế này, cô còn đúng thật không biết bản thân mình có chỗ nào có thể thu hút cô ta nhận bộ phim này. Không đợi Tô Thu Quỳnh nói chuyện, Kiều Hinh lại nói tiếp, “Tô Thu Quỳnh, cô có cảm thấy hai chúng ta rất giống nhau không?”

Nghe Kiều Hinh nói lời này, Tô Thu Quỳnh nhịn không được hướng lên người cô ta nhìn quét một vòng.

Kiều Hinh và cô, đích thật rất giống.

Nhưng không phải gương mặt sinh ra có bao nhiêu giống nhau, mà là khí chất trên người, đặc biệt tương tự.

Cô và Kiều Hinh đều là loại người đẹp cao quý lạnh lùng, cho dù hai người đều có thói quen treo nụ cười trên khoé môi, vấn cho người một loại cảm giác xa cách lạnh băng.

Điểm giống nhau nhất trên mặt cô và Kiều Hinh, chắc hẳn là mắt mi rồi, nếu che đi nửa dưới khuôn mặt của bọn họ, trên mặt không làm bất kỳ biểu cảm gì, còn đúng thật có chút khó phân biệt thật giả.
 
Chương 1440


CHƯƠNG 1440

Chỉ có điều, chỉ cần hai người hơi hơi có chút biểu cảm, phong cảnh giữa mắt mi liền hoàn toàn không giống.

Sự cao quý kiêu ngạo trên người Kiều Hinh, càng giống như cố ý trưng ra, hoặc là nói cô ta quen thói bắt chước theo ai đó, còn một thân cao quý đó của Tô Thu Quỳnh lại là trời sinh đã có, bản chất tự nhiên.

Đặc biệt là vẻ quyến rũ lộ ra giữa mi mắt Tô Thu Quỳnh trong lúc vô ý, là thứ Kiều Hinh làm thế nào cũng không học được.

“Cũng tạm đi.” Thu hồi tầm mắt từ trên người Kiều Hinh, Tô Thu Quỳnh thờ ơ nói.

Cũng tạm?

Kiều Hinh cười đến nhã nhặn mê người, cũng tạm cũng coi như đã thừa nhận giữa bọn họ là giống nhau rồi đi.

Cô ta bước tới trước một bước, kéo lên khoé môi, tôn lên đôi mắt long lanh của cô ta càng thêm sóng nước lấp lánh.

“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu nhất định chưa nói với cô đi, tôi là mối tình đầu của anh ấy.”

Cơ thể Tô Thu Quỳnh không nhịn được khựng một cái, quả nhiên, hôm nay Kiều Hinh đến tìm cô, không có chuyện gì tốt.

Vốn dĩ, cô còn rất thưởng thức kiểu diễn viên theo trường phái diên xuất như Kiều Hinh, hiện giờ, đột nhiên cảm thấy cô ta đặc biệt nhạt nhẽo.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Không chút gợn sóng nhấc mí mắt, Tô Thu Quỳnh nhàn nhạt nói, “Đều đã qua rồi.

“Đúng vậy, đều đã qua rồi.”

Trong giọng nói của Kiều Hinh, mang theo ý vị thâm trường khó tả, “Tôi cũng cho là đều đã qua rồi, chỉ có điều không nghĩ tới, bạn gái mà Lâm Tiêu tìm sau này đều giống tôi.”

“Tô Thu Quỳnh, cô và tôi, thật sự rất giống, đặc biệt là so với khí chất mấy năm trước của tôi, đúng thật là như một khuôn đúc.

Cô nói bây giờ tôi trở lại rồi, cái người thế thân như cô, Lâm Tiêu còn coi như báu vậtnữa hay không?”

Lời này của Kiều Hinh, làm cho trong lòng Tô Thu Quỳnh thật rất không thoải mái, đặc biệt là cái từ “thế thân” này, chọc cho trái tim cô phát run.

Gần như ngay lập tức, Tô Thu Quỳnh lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhạt như thường có, cô tin tưởng Lâm Tiêu.

“Kiều Hinh, tôi trước kia thật sự rất thưởng thức cô. Tôi vấn luôn cho rằng cô là niềm kiêu hãnh của các nữ diễn viên trong nước, bây giờ tôi phát hiện, trước kia ánh mắt của tôi thật không tốt.”

Tô Thu Quỳnh lạnh lẽo nâng mí mắt, “Hoá ra, cô Kiều quốc tế danh tiếng lẫy lừng cũng chẳng qua đến thế mà thôi. Lời lẽ cay nghiệt, ghen tuông tranh giành tình cảm…

hừ! Kiều Hinh, loại hành vi đến tìm tôi hôm nay của cô, thật đúng rớt giá!”

“Tô Thu Quỳnh, cô!”

Sắc mặt của Kiều Hinh thoắt cái trở nên có chút khó coi, nụ cười nơi khoé môi cô ta cũng cứng ngắc lại ở đó, nếu không phải do gương mặt này của cô ta có nền tảng tương đối tốt, dáng vẻ của cô ta lúc này, nhìn vào nhất định vô cùng vặn vẹo.

Có điều, sự thất thố của Kiều Hinh cũng chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, chớp mắt một cái, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ cao quý kiêu ngạo cao không với tới.

Trong tay cô ta có lá bài vua, Tô Thu Quỳnh chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi Lâm Tiêu.

Nghĩ như vậy, nụ cười nơi khoé môi của Kiều Hinh càng thêm buông thả quyến rũ.
 
Chương 1441


CHƯƠNG 1441

“Tô Thu Quỳnh, tôi hôm nay nói với cô những lời này, thực ra không hề có ác ý. Tôi đã trở về, Lâm Tiêu không cần tìm kiếm thế thân khắp nơi nữa. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đừng đâm đầu quá sâu, như vậy sẽ khiến cho cô cả đời này đều không xoay người được.”

“Tô Thu Quỳnh, chuyện giữa cô và Lâm Tiêu, tôi đều đã nghe qua, Lâm Tiêu đích thực đối xử với cô rất tốt, nhưng tất cả những cái tốt mà anh ấy đối với cô đó, chẳng qua là bởi vì, từ khuôn mặt đến khí chất, cô là người giống tôi nhất trong tất cả những người phụ nữ của Lâm Tiêu mà thôi!”

“Kiều Hinh, đừng lãng phí miệng lưỡi trước mặt tôi, loại hành vì chia rẽ ly gián này của cô, chẳng có ý nghĩa gì.”

Tô Thu Quỳnh lười biếng chỉnh lại cái túi trong tay, “Nếu trong lòng Lâm Tiêu thật sự có cô, sau khi cô về nước có thể trực tiếp đi tìm anh ấy, thật sự không cần ra tay từ trên người tôi đâu.”

“Cô không tìm Lâm Tiêu, mà đến tìm tôi, đây là đi đường vòng cứu nước sao? Kiều Hinh, có phải là cô cảm thấy, cô tuỳ tiện bịa ra vài câu, tôi liền ngốc ngơ ngơ chia tay với Lâm Tiêu, để cô được thoả ước nguyện?”

“Đáng tiếc nha, tôi chưa ngu xuẩn đến thế, cô đến tìm tôi, chỉ khiến cho tôi cảm thấy, cô chột dạ. Kiều Hinh, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, Lâm Tiêu rất tốt, nếu anh ấy đã chọn tôi, thì tôi sẽ không buông tay anh ấy. Trừ phi, anh ấy chủ động chia tay với tôi.”

“Kiều Hinh, cô tự tin như vậy, nắm chắc như vậy, đừng tới tìm tôi, cô đi tìm Lâm Tiêu đi, bảo anh ấy chủ động chia tay với tôi!”

Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh không muốn phí phạm miệng lưỡi với Kiều Hinh nữa, cô cầm túi xách lên lạnh lùng nhàn nhạt đi ra khỏi phòng hoá trang.

“Tô Thu Quỳnh!”

Tô Thu Quỳnh còn chưa đi ra khỏi phòng hoá trang, giọng nói của Kiều Hinh lại vang lên sau lưng cô.

Cô vô thức ngừng chân, lười biếng quay mặt lại, nửa nhướng mắt nhìn Kiều Hinh.

Kiều Hinh không động thanh sắc đánh giá Tô Thu Quỳnh một vòng, tiếp đó đột nhiên tự đắc cười nhẹ ra tiếng.

“Tô Thu Quỳnh, cô từng mang thai, còn từng sảy thai hai lần. Giày vò bản thân mình như vậy, về sau, cô hẳn là không dễ có thai đi?”

Giọng nói của Kiều Hinh đặc biệt đặc biệt dịu dàng, nhưng môi một chữ cô ta nói ra, đều giống như ghim một nhát dao sắc bén nhất vào chỗ mềm yếu nhất trong đáy lòng Tô Thu Quỳnh.

Cô không muốn thể hiện sự sợ hãi hay hoảng loạn trước mặt Kiều Hinh, nhưng cô không thể không thừa nhận, lời Kiều Hinh nói đều là sự thật.

Cô từng sảy thai hai lần, bác sĩ nói, về sau xác xuất đậu thai của cô ít đến đáng thương, cho dù Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn rất cố gắng giúp cô điều dưỡng thân thể, đời này của cô, cũng chưa chắc sẽ có cơ hội làm mẹ.

Lâm Tiêu nói, anh không để ý, nhưng còn cha mẹ của anh thì sao?

Lâm Tiêu xuất sắc như vậy, chính Tô Thu Quỳnh cũng không nhân tâm khiến anh đời này không có cơ hội làm cha.

Lâm Tiêu tốt như vậy, nên được một đời hạnh phúc, con đàn cháu đống.

Ép xuống suy nghĩ hôn loạn trong lòng, Tô Thu Quỳnh hạ mi cười nhẹ, “Kiều Hinh, cô quản không khỏi quá rộng đi, tôi có thể sinh hay không, sinh mấy đứa, đều không liên quan đến cô!”

“Không liên quan đến tôi sao…” Kiều Hinh chậm rì rì kéo dài giọng, “Đúng thật, cô có thể sinh hay không, không liên quan đến tôi, tôi hôm nay đến tìm cô, chỉ là muốn nói cho cô một chuyện.”

Ngừng một chút, Kiều Hinh từng câu từng chữ nói, “Tô Thu Quỳnh, cô không thể sinh con cho Lâm Tiêu, nhưng tôi có thể.
 
Chương 1442


CHƯƠNG 1442

“Con của tôi và Lâm Tiêu, đã năm tuổi rồi.”

“Tôi quá coi trọng sự nghiệp, mấy năm trước bận rộn sự nghiệp, lơ là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu ghen tuông với sự nghiệp của tôi, lúc đó, chúng tôi đều quá ấu trĩ, liền nói chia tay.”

“Sau đó đi nước ngoài rồi, tôi mới phát hiện, tôi đã có thai. Lúc còn trẻ quá kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, ngay cả việc mình có thai tôi cũng không nói với Lâm Tiêu.”

“Nhưng mà về sau, tôi phát hiện, không cần biết là qua bao nhiêu năm, tôi đều không quên được Lâm Tiêu. Tôi biết, bên người Lâm Tiêu thay đổi một người tới một người phụ nữ hoặc ít hoặc nhiều có chút giống tôi, anh ấy cũng không quên được tôi, giống như tôi quên không được anh ấy vậy.

“Nhìn anh ấy đổi phụ nữ như cưỡi ngựa xem hoa, tôi đột nhiên cảm thấy, sao phải thế chứ! Vì cái gọi là kiêu ngạo mà phí hoài bao nhiêu năm tháng tươi đẹp như thế, không đáng.

“Hơn nữa, con gái của tôi, nó vần luôn muốn có ba. Tôi lần này trở về, chính là muốn cho nó một gia đình hoàn chỉnh.”

“Tô Thu Quỳnh, cô chưa từng làm mẹ, có thể không cách nào hiểu được tâm tình của tôi. Tôi thật muốn đem tất cả những gì tốt nhất dâng đến trước mặt Trăn Trăn của tôi, con bé nhớ ba nó rồi, cho nên, tôi phải tái hợp với Lâm Tiêu!”

“Tô Thu Quỳnh, tôi biết, cô với Lâm Tiêu chuẩn bị kết hôn rồi, tôi bây giờ bảo cô rút lui, rất đường đột. Tôi sẽ không yêu cầu cô chủ động rút lui, bởi vì, cô không hề có chút uy hiếp nào đối với tôi.”

“Một người yêu thật lòng và một người thế thân đồng thời xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, không cần dùng đến đầu óc, tôi liền biết Lâm Tiêu sẽ chọn ai.”

“À, còn có một điểm tôi muốn nhắc nhở cô, Tô Thu Quỳnh, tôi hôm nay tới tìm cô không phải vì tôi chột dạ, cố ý li gián cô với Lâm Tiêu, mà là tôi không nhấn tâm thấy cô quá nhếch nhác.”

“Tôi cũng là phụ nữ, tôi hy vọng cô cho dù có chia tay với Lâm Tiêu cũng có thể đầy đủ thể diện. Nếu đợi Lâm Tiêu chủ động đá cô, cô sẽ quá khó coi.”

Giọng nói của Kiều Hinh vẫn đang tiếp tục, nhưng về sau cô ta nói gì, Tô Thu Quỳnh đều không nghe thấy.

Bây giờ trong đầu cô đều toàn là một câu.

Con của Kiều Hinh và Lâm Tiêu, đã năm tuổi rồi.

Năm tuổi rồi a…

Lớn xấp xỉ An Bảo cùng với An Mỹ, nhất định cũng là một đứa bé rất đáng yêu.

“Tô Thu Quỳnh biết, dù cho Kiều Hinh và Lâm Tiêu thật sự có con với nhau, đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi, mỗi người đều có quá khứ, cô không nên so đo, nhưng vừa nghĩ tới cả đời cô đều có khả năng không thể sinh con cho anh, mà con của người phụ nữ khác lại giòn giã gọi anh là ba, trong lòng cô vấn đau như có kim đầm.

Có điều, không cần biết trong lòng Tô Thu Quỳnh khó chịu đến đâu, cô đều sẽ không biểu hiện ra trước mặt Kiều Hinh.

Kiều Hinh hôm nay đến, không có ý tốt, nếu cô buôn đến chết đi sống lại, vừa hay đúng ý Kiều Hinh.

Có khó gượng.

chịu hơn nữa, cô cũng phải gắng “Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu nhất định không nói với nhắm t cô đi? Phim điện ảnh của anh ấy, ôi làm nữ chính, sau khi tôi quay xong bộ phim này, sẽ đi diễn bộ phim mới của anh ấy. Cô nói, anh ấy đặc biệt mời tôi về, có phải là muốn cháy lại tình xưa với tôi hay không?”

“Thời g ian cho bộ phim mới của anh ấy là nửa năm, mối tình đầu, sớm sớm chiều chiều ở bên nhau trong vòng nửa năm, không muốn cháy lại tình xưa cũng khó.”

Nữ chính trong bộ phim mới của Lâm Tiêu là Kiều Tô Thu Hinh…
 
Chương 1443


CHƯƠNG 1443

Quỳnh cho rằng, tình cảm của cô với Lâm Tiêu chưa có bao nhiêu sâu, nhưng bây giờ trong lòng cô, sao lại nghẹn đến khó chịu như vậy chứ! Đều sắp không thở nổi luôn rồi.

Mặc dù vậy, trên mặt của Tô Thu Quỳnh vẫn như cũ có thể mang theo nụ cười không chút kẽ hở.

“Kiều H và Lâm inh, thế thì lại thế nào chứ? Nếu cô Tiêu thật có thể cháy lại tình xưa, các người đã sớm ở bên nhau rồi. Nhưng Lâm Tiêu đã chọn tôi, điều này chỉ có thể nói lên, cái gọi là tình yêu sâu sắc giữa hai người, cũng chỉ thế mà thôi.”

“Còn có, về sau đừng lãng phí miệng lưỡi trước mặt tôi nữa, những lời này, cô nên nói với Lâm Tiêu.”

Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh không dừng lại thêm giây phút nào nữa, không thèm quay đầu xoay người rời đi.

Kiều Hinh cười lạnh đứng nguyên tại chỗ, móng tay dài dài của cô ta hung ác đâm vào lòng bàn tay, máu tươi dầm dề.

Giống như trái tim của cô ta lúc này, ghen ty quắn quéo đến không ngừng chảy máu, không ngừng tuôn chảy.

Cô ta chậm rãi nới lỏng ngón tay, ý cười nơi khoé môi dần dần trở nên nhã nhăn ung dung.

Cô ta bây giờ, đích xác có chút bị động, nhưng cô ta có Trăn Trăn nha.

Mẹ quý nhờ con, lần này cô ta trở lại, liền không nghĩ sẽ thua!

Lúc Nhan Nhã Tịnh đón được Tô Thu Quỳnh, chú ý thấy sắc mặt cô ấy có chút khó coi, cô không nhịn được quan tâm hỏi, “Thu Quỳnh, cậu sao thế?”

“Nhã Tịnh, mối tình đầu của Lâm Tiêu đã quay về, cô ta là Kiều Hinh.”

“Cái gì?” Nghe Tô Thu Quỳnh nói, Nhan Nhã Tịnh không khỏi sững sờ, cô làm sao cũng không ngờ tói, mối tình đầu của Lâm Tiêu lại là cô Kiều quốc tế danh tiếng lây lừng.

“Lâm Tiêu anh ấy, đã từng rất thích Kiều Hinh, trong lòng mình có chút khó chịu.” Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh thẳng thắn không có bí mật gì, cô nói đúng sự thật với Nhan Nhã Tịnh.

“Thu Quỳnh, cậu đừng khó chịu, chuyện của quá khứ, đều đã qua rồi. Lâm Tiêu anh ấy thích cậu bao nhiêu, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết. Kiều Hinh nói cô ta là mối tình đầu của Lâm Tiêu, nhưng có lẽ Lâm Tiêu đều đã quên mất cô ta là cọng hành nào rồi cũng nên!”

“Nhã Tịnh, mình biết Lâm Tiêu tốt với mình.

Nhưng anh ấy càng tốt với mình, mình càng cảm thấy bản thân có lỗi với anh ấy.”

Ngừng một chút, Tô Thu Quỳnh vẫn là đem lời nghẹn ở trong lòng nói ra, “Nhã Tịnh, mình đời này có lẽ đều không thể cho Lâm Tiêu một đứa con được. Nhưng mà Kiều Hinh, cô ta đã sinh cho Lâm Tiêu một đứa “

con.

“Mình cảm thấy mình kẹp ở giữa, giống như một kẻ ác cản trở bọn họ một nhà đoàn tụ. Nhã Tịnh, cậu nói xem có phải mình rất ích kỷ không? Rõ ràng biết người khác đã sinh con cho Lâm Tiêu, mình còn muốn bá chiếm Lâm Tiêu, lo sợ bọn họ một nhà đoàn tụ.

Nhìn thấy dáng vẻ hiu quạnh này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Nhan Nhã Tịnh thực rất khó chịu.

Cô cũng không ngờ Kiều Hinh đã có con với Lâm Tiêu. Trong lòng cô cũng chấn kinh, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô đã lấy lại bình tĩnh.

“Thu Quỳnh, cậu không thể chỉ tin lời nói một bên của Kiều Hinh, giám định AND đều có thể làm giả, cô ta nói con cô ta là của Lâm Tiêu, chẳng lẽ liền là của anh ấy sao?”

“Thu Quỳnh, cậu với Lâm Tiêu đến được với nhau không dễ dàng, đừng nói đứa bé đó chưa chắc đã là của Lâm Tiêu, cho dù có là của anh ấy, cậu cũng không thể dễ dàng buông tay.
 
Chương 1444


CHƯƠNG 1444

“Đúng a, không thể buông tay…”

“Mình cũng không buông tay được nữa…”

Lặp đi lặp lại, Tô Thu Quỳnh giống như điên khùng lặp đi lặp lại câu nói này, sau khi trong lòng có quyết đinh, trong lòng cô ấy liền thoái mái hơn rất nhiều.

Nếu cô đã quyết định chấp nhận quá khứ của Lâm Tiêu, liền nên thản nhiên đối mặt với những vấn đề mà anh để lại sau khi đi qua vạn bụi hoa, cô muốn, ích kỷ một lần, không thành toàn cho một nhà bốn người bọn họ, cô muốn, bá chiếm lấy Lâm Tiêu mà cô càng ngày càng thích.

Lúc Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi đến phòng làm việc của Lê Mặc, nhân viên đều đã tan ca cả.

Lê Mặc buổi tối có việc, cũng đã rời đi trước.

Hai bộ trang phục mà Lê Mặc chuẩn bị cho vòng thi bán kết này, thật sự rất đẹp, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh mặc lên người đều không rỡ cởi ra.

Có điều, sợ mặc thời gian dài sẽ ảnh làm tổn hại tới trang phục, ảnh hưởng cuộc thi ngày mai, các cô vần là nhanh chóng thay ra.

Đang tính rời khỏi phòng làm việc của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh ngửi thấy một mùi khói nồng đậm.

Lửa!

“Thu Quỳnh, chúng ta mau ra ngoài! Phòng làm việc có thể bị cháy rồi!”

Trong phòng làm việc, có phòng nghỉ chuyện dụng, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lúc này chính là đang ở trong phòng nghỉ thay đồ.

Cô kéo tay Tô Thu Quỳnh, mau chóng xông ra khỏi phòng nghỉ, lại phát hiện cửa phòng nghỉ bị người khoá trái từ bên ngoài, bất luận cô ra sức thế nào, đều không kéo ra được.

Tô Thu Quỳnh vừa thay xong quần áo cũng ý thức được nguy hiểm, ngửi được mùi khói nông đậm đó, cô nhịn không được nhíu chặt chân mày.

Phòng làm việc đang yên đang lành không thể nào bốc lửa, cửa chính phòng nghỉ còn bị khoá trái, chỉ có thể nói vụ hoả hoạn này, là cố ý!

Đây là một vụ cố ý mưu sát!

Có người muốn các cô chết!

Thứ được bày nhiều nhất trong phòng nghỉ, chính là các loại trang phục.

Những trang phục này đều là vật dễ cháy, một khi bén lửa, thế lửa rất nhanh sẽ lan ra, cho dù bây giờ bọn họ báo cảnh sát, chỉ sợ đợi lúc cứu hoả đuổi được đến, hai người các cô cũng đã bị ngọn lửa bừng bừng nuốt chửng.

Nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng sống, các cô cũng không thể dễ dàng từ bỏ, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện cho cứu hoả.

Sau khi gọi điện thoại xong, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh không hề lơi lỏng chút nào, hai người các cô ra sức đẩy cửa phòng nghỉ, cửa phòng nghỉ đặc biệt kiên cố, hai người các cô hợp sức cũng không đẩy mở được.

“Mở cửa!”

Nhan Nhã Tinh gào lên với bên ngoài, nhưng căn bản không có ai đáp lại.

Cũng phải, lửa trong phòng làm việc đều đã cháy lên rồi, người phóng hoả căn bản sẽ không ngốc đến mức còn tiếp tục ở lại trong phòng làm việc.

“Thu Quỳnh, mau dùng cái này bịt miệng mũi lại!
 
Chương 1445


CHƯƠNG 1445

Nhan Nhã Tỉnh nhanh chóng tìm lấy mảnh vải sạch dấp nước rồi đưa cho Tô Thu Quỳnh, rất nhiều lúc, trong đám cháy lớn, con người không phải bị thiêu sống đến chết, mà là bị khói dày sặc chết, cô và Tô Thu Quỳnh nhất định phải chống chịu đến lúc cứu hoả đến.

Còn may, trong phòng nghỉ này có toilet, Nhan Nhã Tịnh đem tất cả vải trong toilet đều dấp nước, cũng cầm lấy một mảnh vải ướt bị mũi miệng của mình.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, lửa lớn bên ngoài cháy càng lúc càng mạnh, rất nhanh sẽ cháy đến bên trong phòng nghỉ.

Lúc trước vì để tiết kiệm tiền, phòng làm việc của Lê Mặc chọn ở nơi cách xa khu vực thành thị, cứu hoả không đến được nhanh như vậy, ngửi thấy mùi khói càng lúc càng nồng đậm, trống ngực Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đập càng lúc càng tợn.

Xung quanh, càng lúc càng nóng, có một loại cảm giác như đang bị nướng dần dần, trong lòng hai người các cô đều hiểu, rất có thể bọn họ sẽ không đợi được đến lúc cứu hoả tới.

Các cô cũng từng nghĩ muốn nhảy xuống từ cửa sổ, trong phòng nghỉ có một cái cửa sổ, nhưng mà các cô không có can đảm nhảy xuống.

Chỗ này là tầng tám.

Nhảy xuống từ cửa sổ, các cô không cần bị thiêu chết, nhưng chắc chắn phải ngã đến thê thảm, không chết cũng phải tàn phế.

Nhìn thấy trong phòng nghỉ có một cái búa, Nhan Nhã Tịnh vội cầm lấy búa, ra sức đập vào cửa chính phòng nghỉ.

Có lúc, cửa quá kiên cố rắn chắc cũng chưa chắc là chuyện tốt, Nhan Nhã Tịnh ra sức đập cửa chính phòng nghỉ, vấn như cũ không bị cô đập mở.

“Nhã Tịnh, không cần đập nữa!”

Tô Thu Quỳnh túm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, không muốn để cô uổng công vô ích nữa.

Đập mở được của chính phòng nghỉ rồi, lại có thể thế nào chứ?

Người nọ nếu đã có thể đem cửa lớn phòng nghỉ khoá trái, liền có thể đem cửa chính của phòng làm việc cũng khoá trái.

Lửa lớn như vậy, đừng nói các cô từ phòng nghỉ xông ra chưa chắc có cơ hội xông được ra khỏi phòng làm việc, dù cho có thể đến được cửa chính phòng làm việc, cũng không ra được.

Không chỉ có vậy, lửa bên ngoài càng lớn hơn so với phòng nghỉ nhỏ hẹp này, các cô ở bên ngoài, không cần tới mất phút liền phải bị nướng chín.

Nhan Nhã Tịnh sao không hiểu được đạo lý này! Cô chỉ là không cam lòng, để mạng của cô và Tô Thu Quỳnh chôn ở nơi này tối nay.

Cô chết đi, thực ra cũng không quan trọng, nhưng cô hy vọng Tô Thu Quỳnh có thể được sống yên lành.

Tô Thu Quỳnh không dễ gì được ở bên Lâm Tiêu, ấp ôm được hạnh phúc, cô ấy nên được hạnh phúc mĩ mãn một đời, sao có thể bị chôn trong lửa lớn này cùng với cô được!

“Thu Quỳnh, cậu đừng sợ, tối nay, chúng ta nhất định có thể sống mà rời khỏi đây!”

Nhan Nhã Tịnh ra sức nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh, từng câu từng chữ nói.

Tô Thu Quỳnh biết, lời này của Nhan Nhã Tịnh là đang an ủi cô ấy.

Cô ây có thể nghe được rõ ràng, bên ngoài phòng nghỉ, không ngừng có tiếng vật nặng ngã đổ xuống, thế lửa lớn như vậy, cho dù cứu hoả có đến cũng không cách nào dập lửa ngay được.

Nhưng cô ấy vẫn cười nhẹ nói với Nhan Nhã Tịnh, “Nhã Tịnh, mình không sợ, chúng ta đều sẽ ổn thôi.”

“Khu khụ..”
 
Chương 1446


CHƯƠNG 1446

Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh liền nhịn không được bắt đầu ho, Nhan Nhã Tịnh ra sức vỗ lưng cô ấy, muốn khiến cho cô ấy dễ chịu hơn một chút, nhưng Tô Thu Quỳnh ho càng lúc càng tợn.

Nhan Nhã Tịnh muốn đổi một miếng vải ướt khác cho Tô Thu Quỳnh, cô còn chưa túm được miếng vải ướt bên cạnh, cũng nhịn không được ho lên.

Cô và Tô Thu Quỳnh cũng từng nghĩ đến dùng nước trong toilet tưới tắt những môi. { lửa xung quanh, nhưng người phóng hoả căn bản không chừa đường sống cho các cô, nước trong toilet sớm đã bị cắt rồi.

Chắc hẳn là van nước tổng của toà nhà bị người đóng rồi.

Nếu không phải Nhan Nhã Tịnh phát hiện bị cháy, liên đem tất cả vải dấp nước, chỉ sợ bây giờ ngay cả đến vải ướt để các cô bịt miệng mũi cũng không có.

Vừa rồi, Nhan Nhã Tịnh đập cả nửa ngày, cửa chính của phòng nghỉ đều không bị đập mở, bây giờ, theo thế lửa lan đến, cửa chính của phòng nghỉ đã bị đốt đến lắc lư muốn đổ.

Lửa lớn hoành hành, vốn dĩ, Nhan Nhã Tịnh cho răng cô và Tô Thu Quỳnh có thể gắng gượng thêm một hồi, bây giờ, trong phòng nghỉ cũng đã bị lửa lớn tràn vào, cô và Tô Thu Quỳnh thật sự không gắng gượng nổi nữa.

Nhan Nhã Tịnh rất đau lòng Tô Thu Quỳnh.

Cô hy vọng biết bao sau khi Tô Thu Quỳnh trải qua khổ nạn có thể cả đời bình an tốt đẹp, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn phải cùng với cô, không minh không bạch bị chôn ở cái nơi quỷ quái này.

“Thu Quỳnh, xin lỗi.”

Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói với Tô Thu Quỳnh, cô vẫn chưa đủ lớn mạnh, cô không thể bảo vệ tốt cho Tô Thu Quỳnh, cô cũng không cứu được Tô Thu Quỳnh, nhìn Tô Thu Quỳnh ho dữ như vậy, lòng cô như dao cắt.

“Nhã Tịnh, mình không sao mà.” Tô Thu Quỳnh cười tươi như hoà, “Nhã Tịnh, đừng nói xin lỗi với mình, đây không phải là lõi của cậu, chúng ta chỉ là vừa khéo có chút xui xẻo mà thôi.”

“Con người đều phải chết, mình không sợ chết một chút nào, mình chỉ lo lắng, chúng ta đi rồi, An Bảo và An Mỹ phải làm sao.”

Tô Thu Quỳnh còn có chút lo lắng cho Lâm Tiêu.

Cô biết Lâm Tiêu có bao nhiêu thích cô, cô nếu chết đi, Lâm Tiêu nhất định còn khó chịu hơn cả bị móc thịt trên người.

Cô không nỡ để Lâm Tiêu khó chịu như vậy.

Cửa chính phòng nghỉ, ầm ầm đổ xuống, l ửa cháy hừng hực, không thể ngăn chặn được nữa.

Ngọn lửa nhảy múa, khiến tầm mắt của Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh dần dần trở nên mơ hồ, hai người các cô cũng thử lao từ trong phòng nghỉ ra ngoài, nhưng bên ngoài thế lửa quá lớn, các cô bất chấp mà ao ra như thế, căn bản không có cơ hội sống sót.

Còn chẳng bằng, ở trong một góc của phòng nghỉ đợi thêm một lúc, như vậy, chí Ít còn có thể tranh thủ được vài phút vài giây cơ hội sống.

Tô Thu Quỳnh ngẩng mặt, tầm mắt của cô, càng lúc càng mơ hồ, vào thời khắc cuối cùng của sự sống này, cô đột nhiên đặc biết nhớ Lâm Tiêu.

Cô muốn, được nghe giọng nói của Lâm Tiêu thêm lần nữa.

Cho dù, chỉ nghe thêm một tiếng cũng được.

Tô Thu Quỳnh sờ s0ạng tóm lấy điện thoại c s ủa mình, cô ấy sợ một giây sau, lửa lớn ẽ nuốt chửng cô ấy, cô mau chóng ấn số điện thoại của Lâm Tiêu, muốn nói với anh ấy, cô đi đây, anh nhất định phải thật tốt.

Gần như ngay lập tức, điện thoại được n hận.

Chỉ có điều, đầu kia của điện thoại truyền đến không phải là giọng nói của Lâm Tiêu, mà là giọng nói giòn giã của một cô bé “Xin chào, xin hỏi cô là ai?”
 
Chương 1447


CHƯƠNG 1447

Nghe thấy giọng nói ngọt nào mềm mại n ày, Tô Thu Quỳnh nhất thời hoảng hốt, cô ấy còn thật sự cho là mình đã gọi nhầm điện thoại rôi.

Cô ấy vô thức nhìn màn hình điện thoại một cái, điện thoại không gọi nhầm, đây đích xác là số điện thoại của Lâm Tiêu.

N hưng cô nghĩ không thông, tại sao người nhận điện thoại, lại là một cô bé.

Lúc này, Tô Thu Quỳnh cũng không quản nhiều như vậy nữa, cô chỉ muốn mau chóng nói với Lâm Tiêu một câu.

“Xin chào, cô tìm Lâm Tiêu, phiên cháu gi úp cô đưa điện thoại cho Lâm Tiêu có được không?”

“Cô tìm ba cháu?”

Giọng nói của cô bé đó nhiễm lên sự không vui và kháng cự rõ ràng, “Dì à, dì tìm ba cháu làm gì? Ba cháu và mẹ cháu ở bên nhau, bọn họ hiện giờ đang rất bận.”

Cạch!

Điện thoại của Tô Thu Quỳnh, nặng nề đập xuống đất.

Ba..

Tô Thu Quỳnh đột nhiên hiểu ra, cô bé đó, hắn là con gái của Kiều Hinh.

Mẹ của cô bé…

Cũng là nói, Lâm Tiêu hiện giờ đang ở một ch õ với Kiều Hinh.

Cô bé đã gọi Lâm Tiêu là ba rồi, cô bé với Lâ m Tiêu đã nhận cha con rồi đi?

Tô Thu Quỳnh ra sức ôm lấy ngực mình, ch õ đó, đau đớn đến như vậy, cô ấy vốn dĩ đang khó hít thở giữa đám khói dày đặc, bây giờ, cố há to miệng cũng đều hít thở kh ông được.

Cô hình như, rất rất yêu Lâm Tiêu mất rồi, yêu đến mức, vừa nghĩ đến anh ấy ở cùng một chỗ với người khác, trái tim của cô liền đau như dao cắt.

Tô Thu Quỳnh vươn tay, ánh sáng lay động, cô ấy cho rằng là lửa lớn khiến tâm mắt của cô ấy mơ hồ, cảm giác thấy khoé mắt có chất lỏng ấm nóng trào ra, cô mới biết, thứ che mờ tầm mắt của cô, không phải lửa lớn, mà là nước mắt.

Cô nghĩ, cô đến cùng là người ích kỷ, cô không muốn Lâm Tiêu và cô bé đó nhận nhau, cô không muốn Lâm Tiêu và Kiều Hinh ở bên nhau, cô muốn bá chiếm Lâm Tiêu cả đời, bá chiếm sự dịu dàng, những cái tốt của anh ấy dành cho cô.

Nhưng mà, lòng tham của cô, đã nhận phải trừng phạt, cô lập tức liền phải chết giữa đám cháy lớn này rồi, cho dù trong lòng cô không cam, cũng không bá chiếm được gì nữa rồi.

Có điều, như vậy cũng tốt.

Lâm Tiêu cháy lại tình xưa với mối tình đầu, anh ấy và con gái cưng của mình nhận nhau, một nhà ba người bọn họ, từ nay về sau hạnh phúc mĩ mãn chung sống với nhau, như vậy, cô đi rồi, anh cũng sẽ không đau lòng như vậy nữa.

Thực ra, so với những không cam lòng và ghen ty không tên mà ra kia, cô càng hy vọng Lâm Tiêu có thể một đời hạnh phúc, vui vẻ mĩ mấn.

Tô Thu Quỳnh không muốn bỏ lại một mình Nhan Nhã Tịnh vô lực khủng hoảng giữa đám cháy hừng hực này, nhưng nền tảng sức khoẻ của cô vốn kém, lại hít vào nhiều khói đặc như vậy, cô thật sự không gắng gượng được nữa.

Cô ấy cố gắng vịn vào tường, muốn giữ vững thân thể mình, nhưng một giây sau, thân thể cô ấy vẫn không kiềm được ngã ra đất.
 
Chương 1448


CHƯƠNG 1448

Trời đất tối sầm.

Vào một khoảnh khắc cuối cùng trước khi triệt đi mất đi ý thức, cô ấy nghe thấy tiếng kêu vội vàng lo lắng của Nhan Nhã Tịnh.

“Thu Quỳnh, cậu làm sao thế? Thu Quỳnh, cậu đừng doạ mình, cậu tỉnh lại đi!”

Tô Thu Quỳnh muốn nói với Nhan Nhã Tịnh, Nhã Tịnh, mình không sao, cậu đừng sợ, mình làm bạn với cậu, chỗ này, còn có mình đây.

Nhưng mà, những lời này, cô không nói ra được.

“Thu Quỳnh!”

Nhan Nhã Tịnh ra sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, cô biết, Tô Thu Quỳnh đây là không thể gắng gượng được nữa, cô muốn đưa Tô Thu Quỳnh đi bệnh viện, nhưng ở đây, là địa ngục, các cô bị vây khốn trong địa ngục, ra không được.

“Cứu mạng!”

Nhan Nhã Tịnh lớn tiếng gào lên, lại phát hiện giọng nói của mình khàn đặc đến đáng sợ.

Khoảnh khắc này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh là nỗi khủng hoảng trước giờ chưa từng có.

Nếu Tô Thu Quỳnh không còn nữa, cô phải làm thế nào?!

Cô nếu cũng đi rồi, hai đứa nhỏ làm thế nào?

Còn có… Anh Lưu.

Cô với Anh Lưu hiện giờ đang lúc ngọt ngọt ngào ngào, cô có thể cảm giác được anh có bao nhiêu thích cô, nếu cô đi rồi, Anh Lưu chắc chắn sẽ đau lòng đến sống không bằng chết.

Cô không nỡ để Anh Lưu đau lòng như vậy.

Cô thực ra rất muốn gọi điện thoại cho Anh Lưu, nhưng cô lại không dám.

Cô sợ, sau khi gọi điện thoại cho Anh Lưu rồi, cô càng không có can đảm ung dung đón nhận cái chết.

Cô không sợ chết, nhưng bây giờ, cô có quá nhiều quá nhiều ràng buộc không bỏ được, cô thật sự rất muốn sống.

Cô muốn cùng với Tô Thu Quỳnh đều được sống thật tốt.

“Thu Quỳnh, cậu phải ráng lên! Cậu nhất định phải ráng lên! Cứu hoả lập tức sẽ đến thôi, hai người chúng ta đều phải còn sống rời khỏi nơi này!”

“Thu Quỳnh, chúng ta còn chưa tóm được kẻ nội gián, chúng ta còn chưa khiến cho Nhân Gian của chúng ta toả sáng rực tố, chúng ta không thể cứ như vậy mà chết được!”

“Nếu hôm nay chúng ta chết ở đây, chỉ có thể khiến cho người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng! Thu Quỳnh, chúng ta không thể để kẻ xấu đạt được mục đích, chúng ta nhất định phải sống sót!”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, khàn đặc gần như không nghe rõ, nhưng cô vấn không ngừng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh, cô dùng khăn ướt bảo vệ miệng mũi của Tô Thu Quỳnh, cô sợ cô vừa ngậm miệng, Tô Thu Quỳnh liền không thể tỉnh lại được nữa.

Cứ lải nhải không ngừng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh như vậy, giống như, Tô Thu Quỳnh còn có thể nghe thấy giọng nói của cô, các cô còn có thể nương tựa vào nhau cùng ôm hy vọng, cùng nhau sống sót.

Bing!

Trong lửa lớn, có thứ gì đó từ trên trần nhà rơi xuống, trong phòng nghỉ, sớm đã loạn thành một mớ.

Bây giờ, trần nhà trong phòng nghỉ cũng bị lửa lớn thiêu đốt đến lung lay muốn rớt.

Nhìn thấy một tấm ván không biết từ nơi nào bay tới đập về hướng của cô và Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh hoang mang ôm Tô Thu Quỳnh tránh qua một bên.
 
Chương 1449


CHƯƠNG 1449

Còn mày, tốc độ của cô đủ nhanh, tấm ván nọ không đập tới trên người cô và Tô Thu Quỳnh, bằng không, hai người các cô hiện giờ đều đã không còn hơi thở.

“Thu Quỳnh, chúng ta nhất định sẽ sống sót! Thu Quỳnh, kiên trì lên, cậu nhất định phải kiên trì lên!”

Nhan Nhã Tịnh không dám dò thử hơi thở từ mũi Tô Thu Quỳnh, cô sợ, cô vừa dò thử, liền cảm nhận không được một chút xíu độ ấm nào, như vậy, cô cũng không còn dũng khí để sống tiếp.

Ý thức của Nhan Nhã Tịnh, cũng càng lúc càng mơ hồ, trong đầu hôn loạn như chứa đầy tương hồ.

Mí mắt trên của cô càng lúc càng nặng, muốn dán chặt vào với mí dưới, cô gần như lấy ra tất cả sức lực toàn thân mới cố gặng gượng được để không bị ngã xuống.

Cô không thể ngã xuống, ngã xuống rồi, cơ hội sống sót cuối cùng của cô và Tô Thu Quỳnh cũng liền không còn.

Nhanh thôi, rất nhanh sẽ có người đến cứu các cô thôi, cô không thể chưa đợi được cứu viện đã đáng thương chết đi trong đám cháy.

Nhan Nhã Tịnh người phóng hoả rốt cuộc là ai, nhưng không cần biết là ai, cô đều không muốn cho người đó được như mong muốn.

Cô còn muốn, cùng Tô Thu Quỳnh làm bạn với Lê Mặc đứng ở chỗ cao nhất, cô còn muốn nhìn thấy Anh Lưu khôi phục trí nhớ, một nhà bốn người bọn họ hạnh phúc vui vẻ sống cùng với nhau.

Cô không muốn…

Nhiều tâm nguyện như vậy, hình như, cô đều không còn sức để thực hiện nữa rồi. Ngay sau đó lại có một miếng gỗ lớn đập xuống, thân thể Nhan Nhã Tịnh nhũn xuống, không kiềm được nữa ngã gục xuống đất.

May mắn thay, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh mạng đều đủ lớn, khúc gỗ kia không có nện lên người hai bọn họ mà rơi xuống chỗ cách cơ thể hai người họ không đến một tấc.

Chân Nhan Nhã Tịnh bị rất nhiều tàn lửa bắn vào, cô hoảng hốt dùng sức dậm mạnh chân trên mặt đất một cái, chút tàn lửa còn sót lại rốt cuộc cũng bị dập tắt.

Chỉ có điều cho dỳ tàn lửa trên chân cô có bị dập tắt rồi thì hôm nay cô và Tô Thu Quỳnh vấn rất khó tìm đường thoát thân.

Tình cảnh như bây giờ, cô và Tô Thu Quỳnh thật sự không chống đỡ được bao lâu, một khi phòng nghỉ bị lửa bao vây hoàn toàn thì hai người bọn họ chỉ có con đường chết.

Hơn nữa, đầu Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng chóng mặt nặng nề hơn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra được nữa, hiện tại cô chỉ biết cố gắng chống đỡ mới miên cưỡng có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nhan Nhã Tịnh phải vịn vào ghế sô pha bên cạnh mới đứng dậy được, tay của cô còn đụng đến sô pha thì một khúc gỗ cháy hừng hực liền rơi vào ghế sô pha ngay trước mặt cô.

Trong tức khắc, chiếc ghế sô pha bốc cháy ngùn ngụt, Nhan Nhã Tịnh vội vàng thu tay lại, làm da mới không bị ngọn lửa cuốn vào.

“Tiểu Tịnh, cậu bỏ mình xuống đi, mặc kệ mình đi! “

Tô Thu Quỳnh không biết từ lúc nào đã mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Giọng nói của của khàn khàn giống như bị bánh xe chèn qua vậy: “Tiểu Tịnh, mặc kệ mình! Cậu chạy ra ngoài có lẽ có thể sống sót được. “

Tô Thu Quỳnh sao lại không biết được xông ra ngoài có thể sẽ chết càng nhanh hơn, nhưng xông ra ngoài dù sao vấn có một tia cơ hội sống sót, cứ tiếp tục ở lại đây thì chỉ có một con đường chết.
 
Chương 1450


CHƯƠNG 1450

Cô hy vọng Nhan Nhã Tịnh vì một cơ hội sống sót mong mong kia mà cố gắng thêm một lần nữa.

Mà đem theo gánh nặng là cô đây thì Nhan Nhã Tịnh có cố gắng ra sao cũng không thể thoát ra ngoài được.

“Thu Quỳnh cậu tỉnh rồi! “

Nghe thấy giọng nói của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh lập tức vui mừng khôn siết.

Vốn dĩ cô còn đang cảm thấy toàn thân không còn chú sức lực nào, nhưng giờ nghe thấy tiếng của Tô Thu Quỳnh, cả người cô lại lập tức tràn đầy sức lực.

Chỉ cần Tô Thu Quỳnh vẫn còn sống nằm bên cạnh cô thì cô không sợ gì hết.

“Tiểu Tịnh, cậu đừng lo cho mình nữa! Mau đi đi! “

“Thu Quỳnh, mình sẽ không bỏ cậu lại đâu!

Muốn đi thì cùng đi !”

Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô muốn cống Tô Thu Quỳnh đứng lên, nhưng ai ngờ Tô Thu Quỳnh lại giấy giụa muốn tụt từ trên lưng cô xuống.

Một khúc gỗ bị ngọn lửa đốt cháy hừng hực rơi từ trên mái nhà xuống, nặng nề nện về hướng Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh muốn tránh, nhưng lúc nãy cô đứng dậy đã dùng gần hết sức lực toàn thân, nhất thời cô thật sự không nhấc nổi người lên nữa.

“Tiểu Tịnh, cẩn thận! “

Tô Thu Quỳnh bị cảnh tượng này dọa cho choáng váng, trong tiềm thức cô muốn đẩy Nhan Nhã Tịnh ra hoặc tệ nhất là chắc trên người Nhan Nhã Tịnh giúp cô đỡ khúc gỗ này, nhưng hiện giwof cô ngã trên mặt đất muốn bò dậy cũng không bò dậy được, cô hữu tâm mà vô lực.

“Tiểu Tịnh! “

Tô Thu Quỳnh tê tâm liệt phế hét lên, ngay trong lúc cô nghĩ rằng Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ bị khúc gỗ nện cho bị thương thì một bóng người màu đen từ bên ngoài ngọn lửa đang cháy hừng hực xông vào ôm lấy Nhan Nhã Tịnh bảo vệ chặt chẽ trong ngực.

Lưu Thiên Hàn khuy gối xuống, vừa hay ôm ngang Nhan Nhã Tịnh lên, chỉ là khúc gỗ kia không tự nhiên bay đi mà đập mạnh lên chân Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhan Tịnh được Lưu Thiên Hàn bảo vệ trong lòng nên không có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Tô Thu Quỳnh lúc này đang đứng ở sau lưng bọn họ lại nhìn rõ rành một màn vừa nấy.

Nhìn thấy vết thương trên chân Lưu Thiên Hàn lập tức be bét máu thịt, Tô Thu Quỳnh không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Vết thương nặng như vậy, chỉ sợ…

“Anh hai, anh đưa Thu Quỳnh ra ngoài trước đi !”

Bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không có cái gọi là vui mừng sống sót sau tai nạn, cô biết chắn trước mặt bọn họ là con đường càng khó đi hơn.

Lưu Thiên Hàn có thể xông vào trong ngọn lửa cháy hừng hực nhưng chưa chắc có thể sống sót mà xông ra ngoài, cô sợ răng sẽ cuốn cả tính mạng của anh Lưu vào một cách vô ích.

Có điều cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi thì bọn họ cũng không thể dễ dành bỏ cuộc.

Ngọn lửa càng ngày càng lớn, Lưu Thiên Hàn đưa Tô Thu Quỳnh ra ngoài xong có lẽ sẽ không còn cách nào quay lại cứu cô được nữa, nhưng Nhan Nhã Tịnh muốn nhường cơ hội sống sót lại cho Tô Thu Quỳnh.
 
Chương 1451


CHƯƠNG 1451

“Mặc kệ mình! Cậu Lưu, anh mau đưa Tiểu Tịnh ra ngoài trước! ” Tô Thu Quỳnh sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ nhường cơ hội sống sót cho cô, cô vội vàng la lớn.

Nhan Nhã Tịnh vừa muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra, để anh ôm Tô Thu Quỳnh ra ngoài thì một bóng người liền lao vào từ bên ngoài ôm lấy Tô Thu Quỳnh bảo vệ vào trong lòng rồi như một cơn gió lao ra ngoài.

Là Chiến Mục Hàng.

Lửa bên ngoài còn cháy lớn hơn bên trong phòng nghỉ rất nhiều, không ngừng có đồ vật rơi xuống từ trên mái nhà, Nhan Nhã Tịnh lờ mờ nhìn thấy có đồ vật đập lên người Chiến Mục Hàng, trái tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, có điều may là bước chân Chiến Mục Hàng vẫn không có dừng lại, rất nhanh anh liền đưa Tô Thu Quỳnh xông ra khỏi cửa lớn phòng làm việc.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng biến mất trong tầm mắt, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Thu Quỳnh đã an toàn rồi, như vậy là tốt rồi.

Chân Lưu Thiên Hàn đau vô cùng, anh gần như là không đứng dậy nổi, nhưng anh vấn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng mình, có chút khó khăn mà xông về hướng phòng làm việc.

Ý thức của Nhan Nhã Tịnh hôn loạn, đợi đến khi Lưu Thiên Hàn ôm cô xông ra đến bên ngoài thì cô đã sớm rơi vào hôn mê.

Cô không có nhìn thấy, trong khoảnh khắc anh ôm cô ra khỏi phòng làm việc thì thân thể của anh như một ngọn núi sụp xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất.

Nhưng cho dù chân của anh không chống đỡ nổi nữa thì anh vẫn bảo vệ cô chặt chẽ ở trong lòng.

Anh ôm cô, thành kính mà cẩn thận, dường như cô là báu vật duy nhất trong đời anh vậy.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh được cứu ra khỏi đám cháy lớn thì cảnh sát cứu hỏa cũng đã đuổi đến nơi, đám cháy ở tầng tám rất nhanh liền bị dập tắt, chỉ có điều thiệt hại do vụ cháy lớn này tạo thành không bao giờ có thể hồi phục lại được.

Mặc dù Nhan Nhã Tịnh đã ngất đi nhưng cô vẫn mơ hồ còn chút ý thức.

Cô cảm nhận được cơ thể cô vẫn luôn được ôm trong một cái ôm ấm áp hữu lực.

Cái ôm đó vững chắc như vậy, chỉ cần dựa sát vào lồ ng ngực đó thì cô liên không sợ bất cứ thứ gì.

Cô muốn dựa vào anh cả một đời.

Cô muốn nhận được sự ấm áp khiến lòng người say mê chìm đắm trong này cả một đời, nhưng sau này không biết là ai đã cưỡng ép cô rời xa người trong lòng của cô.

Cô vươn tay ra chỉ có thể cảm nhận được một bức tường lạnh giá.

“Anh Lưu! “

Nhan Nhã Tịnh mở bừng mắt ra, xung quang một mảnh sáng sủa, ga gường trắng tinh, trần nhà trắng tỉnh, tường cũng màu trắng tinh, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng như có như không.

Rất rõ ràng, hiện giờ cô đang ở bệnh viện.

“Thu Quỳnh! Anh hai! “

Nhan Nhã Tịnh mờ mịt nhìn xung quanh, cô muốn tìm hình bóng của Lưu Thiên Hàn và Tô Thu Quỳnh, nhưng lại phát hiện xung quanh trống không, cô không tìm thấy ai cả.

“Cô Nhan, cô tỉnh tồi. “

Một vị bác sĩ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, cô kiểm tra sơ qua cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Nhan Nhã Tịnh đã kích động bắt lấy cánh tay cô.

“Anh hai tôi đâu? Cậu hai Lưu! Bác sĩ anh Lưu giờ đang ở đâu? “
 
Chương 1452


CHƯƠNG 1452

Nhan Nhã Tịnh biết, nếu như anh Lưu bình yên vô sự thì anh nhất định sẽ canh giữ bên cạnh cô, nhưng bây giờ anh lại không có ở đây, anh ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

Trước khi hôn mê, Nhan Nhã Tịnh không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn bị thương, nhưng cháy lớn như vậy, ôm cô xông ra ngoài thì cũng không thể nào bình yên vô sự được.

Hơn nữa khi đó ý thức của cô rất mơ hồ, cho dù anh có bị thương rồi thì không chắc cô có thể chú ý đến được.

Mắt phải của cô giật điên cuồng, một dự cảm không tốt nồng dậm siết chặt lấy trái tim của cô.

Cảm giác đó khó chịu đến mức khiến cô hô hấp khó khăn, cô gấp gáp muốm nhìn thấy anh Lưu.

Đối mặt với tầm mắt của Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của vị bác sĩ kia vô thức mà né tránh.

Nghe giọng nói khàn đặc đến đáng sợ của Nhan Nhã Tịnh, bác sĩ nhẹ giọng nói: “Cô Nhan, cô không cần lo lắng, cậu Lưu không sao cả. Chỉ là công ty có chút việc gấp cần anh ấy đến xử lý, anh ấy nói rất nhanh liền sẽ đến thăm cô. “

“Cô Nhan, cô đừng nói chuyện nữa, cô hít phải rất nhiều khói đặc, tình trạng của cổ họng không được tốt lắm, cô nghỉ ngơi cho Vi.

“Tôi phải gặp anh ấy! ” Nhan Nhã Tịnh kích động lớn tiếng hét lên.

Nhận ra cảm xúc của mình quá mức kích động, Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn dọa đến bác sĩ, cô nói chậm lại, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ, làm phiền cô cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Tôi muốn gọi cho anh hai một cuộc. “

“Việc này…

Bác sĩ một mặt do dự, chú ý đến vẻ mặt của cô ấy, loại dự cảm không tốt trong lòng Nhan Nhã Tịnh kia lại càng mạnh mẽ thêm.

Chỉ là mượn điện thoại một lúc thật sự không phải chuyện gì to tát, cô ấy khó xử đến bộ dạng này chỉ có thể nói rõ là anh Lưu hiện giờ không tiện nghe điện thoại.

Anh Lưu nhất định là đã bị thương rồi! Hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng!

Thậm trí còn bị đe dọa đến tính mạng!

Nhan Nhã Tịnh biết vị bác sĩ này chắc chắn đã được Lưu Thiên Hàn dặn dò gì đó, không để cô đi gặp anh, cô cũng không tiếp tục ép hỏi nữa bởi vì cô biết, cho dù cô có ép hỏi đến cùng thì cũng không hỏi ra được gì.

Cô sẽ tự mình tìm ra anh Lưu.

Cổ họng cô khàn đến thật sự rất khó chịu, Nhan Nhã Tịnh ra sức hít mấy ngụm khí mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

Cô tiếp tục dùng giọng nói khàn đặc đến đáng sợ đó hỏi bác sĩ: “Thu Quỳnh thì sao?

Thu Quỳnh hiện giờ ra sao rồi? “

“Cô Tô không sao hết, cô ấy giống với cô, trên người không có mấy vết thương, chỉ là hít phải không ít khói nên cổ họng rất khàn, tiếp nhận trị liệu thật tốt thì rất nhanh liền có thể xuất viện. “

“Chỉ có điều, vị tiên sinh cứu cô ấy ra thì bị thương khá nghiêm trọng, anh ấy bây giờ vân đang ở trong phòng cấp cứu. “

“Chiến Mục Hàng bị thương nghiêm trọng?

Vậy anh hai có phải là cũng bị thương rất nghiêm trọng đúng không? “

Vị bác sĩ kia ý thức được mình đã nói lỡ miệng, vô thức che miệng mình lại, cô ấy cười nhạt với Nhan Nhã Tịnh nói: “Cô Nhan, cô nghĩ nhiều rồi, cậu Lưu thật sự không có chuyện gì cả, anh ấy hiện tại đã quay lại công ty xử lý công việc rồi. “
 
Chương 1453


CHƯƠNG 1453

“Cô Nhan, cô cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi sang xem cô Tô ở cách vách sao rồi. ” Nói xong lời này, bác sĩ liên bước nhanh chân bước ra ngoài phòng bệnh.

Chiến Mục Hàng bị thương rất nghiêm trọng, hiện giờ vân còn đang ở trong phòng cấp cứu, mà cô và Tô Thu Quỳnh có thể không bị thương chút nào mà rời khỏi phòng làm việc, lý do lớn nhất chính là bọn họ được bảo vệ ở trong lòng, tất cả nguy hiểm đều bị Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng chắn lại sau lưng.

Nghĩ đến ngọn lửa cháy hừng hực, nghĩ đến khúc gỗ bị lửa nhấn chìm kia, Nhan Nhã Tịnh không dám nghĩ, nếu như khúc gỗ như vậy rơi vào người Lưu Thiên Hàn thì anh sẽ bị thương thành ra như thế nào.

Không được, cô bắt buộc phải gặp được anh Lưu!

Trong gian phòng bệnh này, Nhan Nhã Tịnh một phút cũng không thể ở thêm được nữa, cô rút kim trên mu bàn tay ra liền lảo đảo lao ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Nhan Nhã Tịnh liền nhìn thấy Tô Thu Quỳnh đang đi về phía mình.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh lập tức vô cùng kích động, cô ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu Tịnh, cậu không sao thật sự là tốt quá rồi! “

“Thu Quỳnh, cậu sao rồi? Không bị thương ở đâu chứ? “

Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Mình không sao, chỉ có điều Chiến Mục Hàng vì cứu tớ mà bị thương rất nặng. Mình không ngờ rằng người cứu mình khỏi trận hỏa hoạn này lại là anh ta. “

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ rằng Chiến Mục Hàng, người đã từng tổn thương Tô Thu Quỳnh nặng nề như vậy sẽ hết lần này đến lần khác không quản sống chết mà cứu lấy tỉnh mạng của Tô Thu Quỳnh.

Nhưng cho dù anh ta có hy sinh tính mạng vì Tô Thu Quỳnh thì sao chứ?

Đời người có những thứ đã bỏ lỡ rồi thì thật sự không thể nào quay lại được nữa, cho dù Chiến Mục Hàng có vì Tô Thu Quỳnh làm điều gì đi chăng nữa thì cũng không thê bù đắp được những tổn thương mà anh ta đã từng gây ra cho cô.

“Thu Quỳnh, tình trạng của Chiến Mục Hàng giờ ra sao rồi? “

Nhan Nhã Tịnh không hy vọng Chiến Mục Hàng xảy ra chuyện gì, nếu như anh ta vì cứu Tô Thu Quỳnh mà gặp bất trắc thì trong lòng Tô Thu Quỳnh chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi, cô không muốn Chiến Mục Hàng tiếp tục ảnh hưởng đến Tô Thu Quỳnh nữa.

“Tình trạng của anh ta dường như rất không ổn. ” Viên mắt Tô Thu Quỳnh không kiềm chế được mà đỏ lên: “Có điều, mình tin là mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi. “

“Thu Quỳnh, cậu có nhìn thấy anh Lưu không? ” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Tô Thu Quỳnh biết tình trạng của Chiến Mục Hàng thì cũng sẽ biết tình trạng hiện tại của Lưu Thiên Hàn, cô vội vàng hỏi: “Anh Lưu hiện giờ ra sao rồi? Anh ấy có phải cũng bị thương rất nặng không? “

“Mình không nhìn thấy cậu Lưu ở bệnh viện. “

Tô Thu Quỳnh ngừng một chút lại nói tiếp: “Có điều, anh ấy bị thương chắc sẽ còn nặng hơn Chiến Mục Hàng. “

Tô Thu Quỳnh không muốn Nhan Nhã Tịnh lo lắng, nhưng có một số tình huống cô cũng không thể giấu Nhan Nhã Tịnh.

Nếu như cô không nói cho Nhan Nhã Tịnh biết sự tình thì Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ càng nghĩ ngợi lung tung hơn, càng lo lắng hơn, nghĩ vậy cô vẫn là nói cho Nhan Nhã Tịnh biết sự thật: “Tiểu Tịnh, lúc bọn mình ở phòng nghỉ thì có một khúc gỗ rơi xuống từ trên mái nhà. “

“Khúc gỗ đó suýt chút nữa đã rơi trúng người cậu. “
 
Chương 1454


CHƯƠNG 1454

“Cuối cũng khúc gỗ đó không có rơi trúng người cậu không phải là vì cậu Lưu ôm cậu tránh khỏi được, mà là khúc gỗ đó đã nện trúng trên người anh ấy. “

“Lúc đó có thể là cậu không nhìn thấy nhưng mình lại nhìn thấy rất rõ ràng, chân của anh Lưu trong nháy mắt liền máu thịt be bét. “

“Bị thương nặng như vậy, mình thật sự nghĩ là anh Lưu không đứng lên được nữa, nhưng mình không ngờ rằng ngay giây tiếp theo anh ấy vậy mà lại ôm cậu đứng lên, còn ôm cậu xông ra ngoài biển lửa. “

Lời của Tô Thu Quỳnh, miêu tả một cách nhẹ nhàng nhưng trong tim Nhan Nhã Tịnh lại khơi lên một cơn sóng biển dữ dội.

Khúc gỗ bị lửa bao trùm đó nện trúng trên người anh Lưu.

Khi Chiến Mục Hàng đến được phòng nghỉ thì không có bị thương, nhưng khi ôm Tô “Thu Quỳnh xông ra ngoài biển lửa thì cũng bị thương khắp người, chân anh Lưu bị thương nặng như mà an h còn bảo vệ cô xông ra ngoài thì anh sẽ bị thương nhiều đến mức nào chứ!

Nếu như chỉ là bị thương thì vấn còn tốt, điều cô sợ nhất chính là anh Lưu đã không còn nữa.

Không! Anh Lưu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!

Hai tay Nhan Nhã Tịnh nắm chặt thành nắm đấm, cô và anh Lưu đã trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cuối cùng cũng có thể đến bên nhau một lần nữa, ông trời không thể nhãn tâm cướp anh Lưu khỏi cô như vậy!

Nhan Nhã Tịnh vừa muốn chạy đi tìm Lưu Thiên Hàn thì cô liên nhìn thấy Lâm Tiêu đang ở cuối hành lang.

Trên mặt của Lâm Tiêu mang vẻ tiều tụy rõ ràng, hiển nhiên là một đêm không ngủ.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, trên mặt anh lập tức bừng sáng, nhưng trong nháy mắt ánh sáng trên mặt anh lại bị một loại cảm xúc giống như là lo lắng lại giống như là áy náy nuốt mất.

Anh nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, em sao rồi? Có bị thương không? “

Tô Thu Quỳnh vấn luôn khao khát cái ôm của Lâm Tiêu.

Thận tri là khi đối mặt với cái chết gần kê, điều cô nhớ mong duy nhất chính là hơi ấm trên cơ thể của Lâm Tiêu.

Cô biết, cô đã bước ra khỏi phần mộ trước đây xong lại không do dự mà bước vào một phần mộ khác.

Nhưng Lâm Tiêu mà cô càng ngày càng thích kia có mối tình đầu khó quên của anh, còn có một đứa con gái dễ thương.

Cô vĩnh viễn không thể nào quên được khi cô tuyệt vọng nhất cô đã gọi điện thoại cho anh, nhưng thứ nghe thấy lại là giọng nói của con gái anh.

Cái cảm giác đó mỗi khi nhớ lại đều giống như kiến bò trong tim cô, khiến cô khó chịu đến không cách nào hít thở được.

Tô Thu Quỳnh không dấu vết tránh ra khỏi. cái ôm của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, em không sao.

Cảm nhận được sự xa cách của Tô Thu Quỳnh đối với mình, trong mắt Lâm Tiêu lập tức tràn đầy hoang mang.

Anh vừa mới nhận được tin Tô Thu Quỳnh xảy ra chuyện.

Anh biết, tối hôm qua khi anh đang ở chỗ của Kiều Hinh chăm sóc cho Lâm Thanh Ca thì Tô Thu Quỳnh đã đi qua một vòng quỷ môn quan, cô suýt chút nữa đã bị đám cháy lớn đó thiêu chết.

Mà vào lúc cô tuyệt vọng nhất, người đã không quản sống chết cứu cô ra khỏi biển lửa đó không phải là Lâm Tiêu anh, mà là Chiến Mục Hàng.

Là Chiến Mục Hàng mà hiện tại yêu Tô Thu Quỳnh đến phát điên phát rồ kia.
 
Chương 1455


CHƯƠNG 1455

Mà Chiến Mục Hàng vì cứu cô đã bị thương nặng, bây giờ vân đang được cấp cứu trong phòng cấp cứu.

Lâm Tiêu cảm kích Chiến Mục Hàng, vì anh đã bảo vệ bảo bối trân quý nhất của anh, nhưng anh lại càng sợ hãi hơn, sợ Tô Thu Quỳnh sẽ lại một lần nữa quay về bên Chiến Mục Hàng.

Nếu như là trước đây anh có thể không sợ đến vậy, nhưng bây giờ Kiều Hinh và Lâm Thanh Ca đã xuất hiện.

Trên người anh đâu đâu cũng là lịch sử đen tối, trong lòng Tô Thu Quỳnh, anh có điểm nào mà có thể so sánh với lãng tử quay đầu Chiến Mục Hàng chứ!

Như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ rời xa cuộc đời anh, Lâm Tiêu cố chấp nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô: “Thu Quỳnh, anh xin lỗi, tối qua anh có một số chuyện phải giải quyết, không có lập tức đi cứu em được, bây giờ anh mới nhận được tin tức em nhập viện. “

“Thu Quỳnh, em nhất định là rất thất vọng về anh. Thu Quỳnh, là do anh không tốt, không thể bảo vệ tốt được cho em. “

“Lâm Tiêu, chuyện tối qua không phải lỗi của anh. “

Tô Thu Quỳnh thực ra là muốn nắm lại tay của Lâm Tiêu, nhưng một tiếng “Baba”

Lâm Thanh Ca chính là một cái gai, c ắm vào lòng cô khiến cả người cô đều khó chiu.

Đặt tay trong lòng bàn tay của Lâm Tiêu một lúc, Tô Thu Quỳnh vẫn là rút tay mình lại: “Lâm Tiêu, nếu như anh rất bận thì anh cứ đi giải quyết… giải quyết chuyện công việc, em không có bị thương gì cả, em có thể tự chăm sóc cho bản thân. “

Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, con ngươi của Lâm Tiêu lập tức co lại, cô không cần anh chăm sóc…

Cô đây là muốn vạch rõ ranh giới với anh sao?

“Thu Quỳnh, anh không có bận gì cả! Giọng em khàn cả rồi, chúng ta về phòng bệnh uống chút nước được không? “

Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tiêu đột nhiên dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Thu Quỳnh, tối qua có phải em sợ hãi lắm đúng không?

Lâm Tiêu nghe Cao Bắc Vinh kể lại tình cảnh tối qua, phòng làm việc của Lê Mặc đâu đâu cũng là vật dễ cháy, đám lửa cháy to đến đáng sợ, cứu hỏa phải mất rất nhiều công sức mới dập tắt được đám cháy.

Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh bị nhốt cháy đám cháy dữ dội đó, muốn sống nhưng không cách nào thoát ra được, sao cô có thể không sợ hãi cho được chứ.

Lúc đó anh đang làm cái gì?

Anh lấy lý do công việc gửi tin nhắn cho Tô Thu Quỳnh nói tối nay mình không về nhà xong liền ở lại chô Kiều Hinh đến hơn nửa đêm.

Mặc dù ở lại chăm sóc cho Lâm Thanh Ca đang bị bệnh là bị Kiều Hinh uy hiếp, nhưng nếu như không phải anh năm đó quá hoang đường thì người khác sao có thể dùng lịch sử đen tối của anh uy hiếp anh bất cứ lúc nào chứ!

Anh sẽ giải quyết chuyện của Lâm Thanh Ca, nhưng anh chỉ sợ anh còn chưa kịp giải quyết tốt chuyện đó thì Tô Thu Quỳnh đã không còn để ý đến anh nữa.

“Lâm Tiêu, em không có nhát gan như vậy.

” Tô Thu Quỳnh không mặn không nhạt nói.

Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Lâm Tiêu không khỏi nhớ đến Tô Thu Quỳnh đã từng ở trong tù năm năm.

Nhưng mà anh sợ!

Anh sợ anh sẽ mất đi cô, anh sợ anh sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt cô nữa.
 
Chương 1456


CHƯƠNG 1456

“Thu Quỳnh, xin lỗi…”

Lâm Tiêu có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Tô Thu Quỳnh, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến cùng cũng chỉ biến thành một tiếng xin lõi.

Nghe Lâm Tiêu nói xin lỗi với cô hết lần này đến lần khác, Tô Thu Quỳnh cảm thấy rất nực cười.

Cô suýt chút bị thiêu chết trong đám cháy thì có liên quan gì đến Lâm Tiêu cơ chứ!

Người thật sự nên nói lời xin lỗi với cô và Nhan Nhã Tịnh phải là người phóng hỏa.

Lâm Tiêu xin lỗi cô chẳng qua là trong lòng anh có quỷ mà thôi.

Lâm Tiêu không nhắc đến chuyện của Kiều Hinh, Tô Thu Quỳnh cũng lười nhắc đến, cô chỉ cong khóe môi lên lười biếng nhìn anh một cái: “Lâm Tiêu, anh nói xin lỗi em như vậy, dường như là anh chột dạ rồi, nhưng mà anh tốt với em như vậy thì anh sẽ chột dạ vì chuyện gì chứ? “

Nghe lời này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Lâm Tiêu không khỏi lộp bộp một tiếng.

Anh vô thức cảm thấy Tô Thu Quỳnh đã biết chuyện của Kiều Hinh và Lâm Thanh Ca.

Nhưng nghĩ lại, Kiều Hinh muốn dùng Lâm Thanh Ca để uy hiếp anh, đáng lý ra cô ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh biết được sự tồn tại của Lâm Thanh Ca sớm như vậy.

Nhưng loại suy nghĩ này mảy may không thể làm cho Lâm Tiêu an lòng, anh luôn cảm thấy, nụ cười của Tô Thu Quỳnh càng ngày càng xa cách anh hơn, anh làm sao cũng không bắt lấy được.

Không đợi Lâm Tiêu nói chuyện, Tô Thu Quỳnh lại chậm chạp nói: “Lâm Tiêu, hẳn là anh biết cậu Lưu giờ đang ở đâu đúng không? Cậu Lưu giờ sao rồi? Tiểu Tịnh bây giờ đang rất sốt ruột. “

Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Nhan Nhã Tịnh cũng vội vàng hỏi Lâm Tiêu: “Đúng vậy Lâm Tiêu, anh Lưu bây giờ ra sao rồi?

Có phải anh ấy bị thương rất nghiêm trọng đúng không? “

Nghĩ đến lời Cao Bắc Viên vừa nói với anh, sắc mặt của Lâm Tiêu không khỏi có chút khó coi.

Lưu Thiên Hàn xác thực bị thương rất nghiêm trọng, có thể còn nghiêm trọng hơn Nhan Nhã Tịnh tưởng tượng.

Thấy Lâm Tiêu sắc mặt nặng nề không nói chuyện, lòng Nhan Nhã Tịnh càng trầm hơn.

“Lâm Tiêu, anh mau nói đi! Anh Lưu rốt Cuộc ra sao rồi? ” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh lộ rõ vẻ run rẩy: “Anh Lưu anh ấy… anh ấy có phải là đã không còn nữa..

Nói ra lời này, Nhan Nhã Tịnh phát hiện cô gần như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.

Cô thật sự sợ, Lâm Tiêu mở miệng ra sẽ nói với cô, Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, mong cô nén đau thương.

Cô đã trải qua nỗi đau mất đi anh Lưu một lần, cô sợ sẽ lại một lần nữa đánh mất anh.

“Lâm Tiêu, anh nói cho tôi biết đi được không? Cho dù là sống hay chết tôi đều muốn biết anh Lưu ra sao rồi! “

Thấy Lâm Tiêu chậm chạp không nói chuyện, Tô Thu Quỳnh cũng sốt ruột không kém: “Lâm Tiêu, anh nói chuyện đi chứ, anh ấy sao rồi? “

Lâm Tiêu mấp máy môi, cuối cùng cũng mở miệng.

Tâm mắt của Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào miệng của Lâm Tiêu, dường như thứ cô đang đợi là bản tuyên án của vận mệnh.

Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêu, anh nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi. “

Xin lôi?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom