Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1074


CHƯƠNG 1074

Từ trước đến nay Lâm Tư Hãn diễn rất nhập tâm, nhớ đến nam phụ trong phim truyền hình bị nữ chính từ chối hết lần này đến lần khác vẫn kiên cường bất khuất ra sao, sưởi ấm trái tim đã chết của nữ chính bằng sự dịu dàng và ấm áp. Cậu ta cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhã Tịnh, anh biết em không nỡ để anh xuống bếp! Nhưng rửa tay nấu canh cho người con gái mình yêu, anh vui vẻ chịu đựng!”

Nhan Nhã Tịnh suýt sùi bọt mép, cái quái gì mà không nỡ để cậu ta xuống bếp! Sao cô lại không biết mình thương hương tiếc ngọc như vậy thế!

Hách Trung Văn, người đầu tiên đưa ra ý định làm bữa tối tình yêu cho Nhan Nhã Tịnh tỏ ra không vui, anh ta trừng mắt với Lâm Tư Hãn: “Tôi nói rồi, tối nay tôi sẽ nấu bữa tối tình yêu cho chị đại, ai cho cậu giành với tôi hả!”

Lâm Tư Hãn là con út của nhà chú Lâm Tiêu, từ nhỏ đến lớn coi trời bằng vung, tính cách ngang ngược, bỗng nhiên bị người khác hét vào mặt như thế nên dĩ nhiên không vui!

Nhưng nhớ lại mấy nam phụ trong phim truyền hình đều phải tỏ ra dịu dàng, biết nhường nhịn, chịu đựng cầu toàn, có thể thỏa hiệp nên cậu ta cố nén lửa giận trong lòng.

“Hay là chúng ta cùng nhau nấu bữa tối tình yêu cho Nhã Tịnh đi.”

Cuối cùng, dưới đề nghị của Lâm Tư Hãn, mọi chuyện phát triển thành Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn cùng nhau nấu bữa tối tình yêu cho Nhan Nhã Tịnh. Còn cô ngồi trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ với Lưu Thiên Hàn.

Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì nam phụ Lâm Tư Hãn này sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất cho sự thân mật giữa cô và Lưu Thiên Hàn. Thừa dịp Lưu Thiên Hàn đi ra ngoài nghe điện thoại, cô nhanh chóng lao vào bếp định nói rõ với Lâm Tư Hãn.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn đột nhiên quay lại, nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dẫn Hách Văn Trung và Lâm Tư Hãn đến phòng mình trên lầu, khóa chặt cửa phòng lại.

“Tư Hãn, bữa tối hôm nay coi như là tiệc đóng máy của cậu đi, sau này không cần cậu diễn nam phụ nữa.”

“Cái gì?” Lâm Tư Hãn không kìm được mà thốt lên, kéo tay áo Nhan Nhã Tịnh: “Chị Nhã Tịnh, vì sao không cần tôi diễn nam phụ nữa thế? Chẳng lẽ là do tôi diễn không tốt? Chị Nhã Tịnh, tôi biết tôi chưa đủ năng lực, nhưng gần đây tôi thật sự đã rất cố gắng mài giũa kỹ năng diễn xuất rồi. Chị Nhã Tịnh, chị có thể đừng tàn nhẫn thay tôi như vậy được không?”

“Tư Hãn, tôi không cần cậu diễn nam phụ nữa không phải vì kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt, mà là vì cậu diễn quá tốt.” Nhan Nhã Tịnh thấy Lâm Tư Hãn cũng chẳng buồn lắm, mới không ngừng giải thích: “Thật đấy, kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, có tác dụng với anh Lưu, cho nên sau này không cần phải diễn nữa.”

Được Nhan Nhã Tịnh động viên như vậy, Lâm Tư Nhãn lập tức cực kỳ ngại ngùng: “Chị Nhã Tịnh, chị thật sự cảm thấy kỹ năng diễn xuất của tôi rất tốt hả? Đợi tôi giành được giải Oscar, chị nhất định phải đến cổ vũ đấy nhé!”

Giải Oscar…

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có thể cả đời này của mình cũng không có cơ hội đi cổ vũ cho Lâm Tư Hãn đâu. Nhưng cô vẫn tốt bụng nói với cậu ta một câu, ‘chắc chắn rồi’.

Hách Trung Văn đã biết được chuyện nam phụ từ hai đứa nhỏ từ lâu, nên thật ra hôm nay nhìn thấy kỹ năng diễn xuất quá lố của cậu ta, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Anh ta chỉ không kìm lòng được mà nói Nhan Nhã Tịnh một câu: “Chị đại à, nếu em cầm nam phụ thật thì cứ tìm anh này! Anh không cần diễn cũng thật hơn cậu ta!”
 
Chương 1075


CHƯƠNG 1075

“Cái gì mà anh không cần diễn cũng thật hơn tôi chứ?” Việc Lâm Tư Hãn không chịu nổi nhất chính là bị người khác coi thường kỹ năng diễn xuất của mình, lập tức hét lên: “Anh có thể sỉ nhục tôi nhưng không thể sỉ nhục kỹ năng diễn xuất của tôi! Tôi đã cố gắng và nghiêm túc như vậy, vì trau dồi kỹ năng diễn xuất mà vất vả gì tôi cũng chịu được. Tôi tốt như vậy, lương thiện và đơn thuần như vậy, anh dựa vào cái gì mà chà đạp tôi hả!”

Hách Trung Văn : “…”

Nhan Nhã Tịnh: “…” Vốn dĩ cô chỉ cảm thấy kiếp này Lâm Tư Hãn không lấy được giải Oscar thôi, nhưng nghe cậu ta nói xong lại lập tức cảm thấy tới kiếp sau cậu ta cũng không thể nào lấy được.

“Chị Nhã Tịnh, vừa rồi tôi diễn thế nào? Có phải đã diễn vai nam phụ bùng nổ vì suy sụp cực kỳ đạt hay không?” Lâm Tư Hãn cười như ánh dương rực rỡ nhất của mùa xuân, cậu ta đột nhiên bước lên ôm chầm Nhan Nhã Tịnh: “Chị Nhã Tịnh, đóng máy vui vẻ.”

“Chị đại, cậu hai là cậu trẻ thật sao?” Thấy Nhan Nhã Tịnh gật đầu, Hách Văn Trung lại nói tiếp: “Bạn trai cũ như anh thật sự không còn cơ hội thượng vị lần nữa hả?”

“Không còn nữa rồi.” Nhan Nhã Tịnh nói thẳng.

“Chị đại, cũng cho anh ôm một cái đi.”

Nhìn thấy Hách Trung Văn dang tay, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa thoải mái vừa nhẹ nhõm. Một tay cô ôm Lâm Tư Hãn, nói: “Đóng máy vui vẻ!” Tay còn lại ôm Hách Trung Văn.

“Hách béo, cậu cũng phải hạnh phúc nhé, ngày nào cũng vui vẻ.”

“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Lưu Thiên Hàn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức cáu đến bật cười.

Ha!

Gì thế này?

Trái ôm phải ấp à?

Giỏi thật!

Người phụ nữ này đúng là giỏi không ai bằng!

Hôm nay Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn tranh nhau nấu bữa tối tình yêu gì đó cho cô, trong lòng anh đã đủ khó chịu rồi.

Không ngờ sau khi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại trở vào, anh lại không thấy ba người họ đâu cả!

Trong phòng bếp không có, trong phòng khách cũng không, anh nghĩ nghĩ một lát, thế là đi lên lầu.

Lúc đến cửa phòng cô, anh vô thức đẩy cửa, nhưng chợt nhận ra cửa đã bị khóa trái!

Nghĩ đến chuyện Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn rất có thể đang ở trong phòng cô, trong phút chốc Lưu Thiên Hàn như bị lửa ghen thiêu đốt.

Ba người họ làm cái gì trong phòng!

Nghĩ đến chuyện Nhan Nhã Tịnh một đêm gọi tới mười tám tên trai bao, trong đầu Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều rất hình ảnh không trong sáng, những hình ảnh ấy khiến anh tức đến phát điên.

Anh bực bội đến nỗi không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, lập tức tung một cước đá văng cửa phòng trước mặt.

Thật ra trong lòng anh vẫn có một tia hy vọng mong manh đối với Nhan Nhã Tịnh, anh mong chỉ là mình hiểu lầm cô mà thôi, cô không lẳng lơ như anh tưởng tượng. Nào ngờ, đạp cửa xong anh trông thấy cô đang ôm hai người đàn ông cùng một lúc!

Nếu anh không đạp cửa, có phải tiếp theo ba người họ sẽ…
 
Chương 1076


CHƯƠNG 1076

Lưu Thiên Hàn nổi giận thật rồi!

Giận đến mức giọng điệu mang đầy sát khí.

“Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi thật đấy!”

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ cửa bị đá văng đột ngột như vậy, cô giật nảy mình, vừa quay qua liền bắt gặp đôi mắt âm u lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn. Tim cô đập thình thịch, nhẹ nhàng đáp mà không chút nghĩ ngợi: “Cũng thường thôi.”

Cũng thường thôi?

“Ha!” Lưu Thiên Hàn thấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh vẫn đặt trên vai Lâm Tư Hãn, anh tóm lấy tay cô, lập tức xách cô lên.

“Anh hai, anh thả em xuống!” Nhan Nhã Tịnh thấy xấu hổ, trước mặt người khác mà anh xách cô như diều hâu xách con gà, cô sợ bị mất mặt!

Chưa kể ở đây còn có cậu em ngày trước của cô, chị đại không thể để mất mặt được!

“Thả cô xuống? Thả cô xuống để cô chơi 3P với họ à?” Lưu Thiên Hàn giận đến nỗi cả người xù lông lên: “Nhan Nhã Tịnh, gu của cô cũng mặn thật đấy!”

3P?

Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Nhan Nhã Tịnh thoáng chốc bối rối, cô e dè nhìn sang Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn cũng đang bối rối như mình. Bỗng nhiên cô không biết nên giải thích thế nào với Lưu Thiên Hàn.

Thật sự cái ôm giữa cô, Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn chỉ là cái ôm trong sáng giữa những người bạn bè, tại sao anh Lưu có thể biến một chuyện trong sáng thành một chuyện đen tối như thế?

Nhan Nhã Tịnh e dè nuốt nước bọt, cô không muốn liên lụy đến người vô tội, bèn nhỏ giọng nói với Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn: “Hai người về trước đi! Tôi có chuyện cần nói với anh hai.”

Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn đều biết nếu họ còn ở lại thì đảm bảo sẽ bị chặt gãy chân cho mà xem, thế là hai người liếc nhìn nhau một cái, quyết định bảo vệ cái chân của mình.

Thấy cô vẫn bao che cho hai tên ẻo lả kia, Lưu Thiên Hàn tức đến độ đầu cũng phải bốc “khói ghen”.

Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn vốn đã đáng sợ rồi, lúc tức giận lại càng khiến người ta khiếp sợ hơn.

Nhan Nhã Tịnh cũng sợ Lưu Thiên Hàn nổi giận, nhưng nhìn nhiều tự khắc cũng thành quen.

Sau khi Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn ra ngoài, cô còn được nước lấn tới, ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, hôn lên môi anh.

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng chạm vào tôi!”

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen xì xì: “Ha! Một người phụ nữ hai tay ôm hai người, tôi sợ bẩn lắm!”

Lưu Thiên Hàn nói năng đúng là khó nghe, bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy lúng túng, nhưng vì chuyện tình cảm lâu bền của hai người họ, Nhan Nhã Tịnh đành phải nhẹ giọng giải thích: “Anh hai, anh hiểu lầm rồi, em không hề hai tay ôm hai người.”

“Anh hai, cả đời này em chỉ muốn ôm anh mà thôi.”

Hừ! Dẻo miệng!

Lưu Thiên Hàn biết Nhan Nhã Tịnh nói vậy chắc chắn là đang cố ý dỗ dành anh, nhưng kỳ lạ là trong lòng anh không còn thấy bực bội nữa.

Chỉ là biểu cảm ngoài mặt vẫn rất lạnh lùng: “Nhan Nhã Tịnh, câu này cô cũng từng nói với cái tên mặt non ẻo lả kia rồi phải không?”
 
Chương 1077


CHƯƠNG 1077

“Không hề!” Nhan Nhã Tịnh lắc đầu nguầy nguậy, cứ như thể sợ Lưu Thiên Hàn sẽ không tin: “Anh hai, có trời đất làm chứng, nếu em từng nói như thế với họ, em sẽ bị biến thành con cún!”

Nghĩ đến cảnh Nhan Nhã Tịnh biến thành con cún con mặt nhăn mày nhó vẫy đuôi với anh, Lưu Thiên Hàn lại càng không thể tức giận nổi.

Trông thấy anh nguôi giận, Nhan Nhã Tịnh tranh thủ thời cơ: “Anh hai, em và Hách béo lẫn Tiểu Lâm đều không giống như anh nghĩ đâu.”

“Em và Hách béo đúng là đã từng vì một sự lầm lỡ mà đến với nhau, nhưng em luôn xem cậu ta là anh em tốt. Còn về Tiểu Lâm, cậu ta… cậu ta chỉ là nam phụ mà em bỏ tiền ra thuê thôi.”

“Nam phụ?” Lưu Thiên Hàn cau mày: “Là sao?”

“Thì là…” Nghĩ đến việc vì để theo đuổi một người đàn ông mà mình lại làm mấy chuyện như bỏ tiền thuê diễn viên, Nhan Nhã Tịnh thầm cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không muốn tiếp tục lừa dối Lưu Thiên Hàn, đành nói thật với anh: “Là em muốn khiến anh thích em, nên em đã thuê một diễn viên đóng vai nam phụ si tình để khiêu khích anh.”

Có những chuyện rất khó mở lời, nhưng nói ra được rồi lại thấy thật nhẹ nhõm: “Anh hai, Tiểu Lâm là nam phụ mà em thuê về để khiêu khích anh. Em muốn ở bên anh nhưng anh không thèm nhìn em lấy một cái, em đành phải bày ra kế sách này.”

Cô muốn ở bên anh nên đã thuê diễn viên về để đóng giả thành nam phụ gì đó khiêu khích anh…

Mặc dù Lưu Thiên Hàn từng trải qua sóng to gió lớn nhưng vẫn hết sức ngạc nhiên trước những lời của Nhan Nhã Tịnh, người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng dám làm!

“Anh hai, vừa nãy không phải em hai tay ôm hai người đâu. Em ôm Tiểu Lâm là vì vai nam phụ của cậu ấy diễn xong rồi, chỉ là cái ôm tạm biệt thôi.”

Nhan Nhã Tịnh ngừng lại một chút, nhìn nét mặt của Lưu Thiên Hàn rồi mới nói tiếp: “Em ôm Hách béo là vì tụi em lại trở về làm anh em tốt, có nhiều chuyện cuối cùng cũng được tháo gỡ rồi.”

Lưu Thiên Hàn không muốn thừa nhận mình hẹp hòi, nhưng nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, trong lòng anh quả thực dễ chịu hơn nhiều.

Thì ra cô ấy dẫn hai người kia về phòng mình không phải là để làm mấy chuyện đen tối, nhưng hễ nghĩ đến cô ôm người đàn ông khác, anh vẫn thấy không vui.

“Nhan Nhã Tịnh, sau này không được phép dễ dãi ôm đàn ông!”

Xem kìa, lại ghen nữa rồi!

Nhan Nhã Tịnh buồn cười, nhưng cô biết với tình hình lúc này, nếu cô cười thì chắc chắn không chỉ bị Lưu Thiên Hàn chặt chân thôi đâu, anh Lưu đáng sợ như vậy, cô không muốn thử thách giới hạn cuối cùng của anh.

Cô cúi đầu xuống, cố nhịn cười, vừa định gật đầu thật mạnh thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Cô ngẩng mặt lên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏa ra ánh hào quang tinh tế, chầm chậm thắp sáng trái tim Lưu Thiên Hàn.

Cô bất chợt ngưng cười, ôm lấy Lưu Thiên Hàn, tỏ vẻ rầu rĩ.

“Anh hai, anh nói sau này em không được phép ôm đàn ông, vậy sau này em cũng không được ôm anh hả?”

Giọng Nhan Nhã Tịnh nhè nhẹ, mềm nhũn, giống như một sợi lông chim quét qua lòng Lưu Thiên Hàn, khiến trái tim anh không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, muốn làm kẻ lưu manh.

Anh biết mình nên chịu trách nhiệm với Cung Tư Mỹ, nên thẳng thừng nói “phải” với Nhan Nhã Tịnh. Nhưng một từ đơn giản như vậy mà anh lại chẳng thể nào nói ra được.

“Anh hai, sẽ không có chuyện em không ôm anh đâu.”
 
Chương 1078


CHƯƠNG 1078

Giọng Nhan Nhã Tịnh lại vang lên bên tai: “Bởi vì anh là người mà em yêu nhất! Cho dù anh không muốn để em ôm anh đi nữa, em cũng phải ôm anh cả đời, trừ phi anh ruồng bỏ em!”

Cái ôm của cô quả thực khiến lòng anh rung động, nhưng cô nói anh là người mà cô yêu nhất, câu nói ấy lại khiến trái tim anh dần trở nên lạnh lẽo.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, người mà Nhan Nhã Tịnh yêu nhất chính là cậu em trai đã mất của anh.

Lưu Thiên Hàn từ từ gỡ tay Nhan Nhã Tịnh ra: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nói rồi, tôi sẽ không làm kẻ thế thân của bất cứ ai.”

Nhan Nhã Tịnh cố chấp túm lấy tay anh: “Anh hai, em cũng nói rồi, anh không phải kẻ thế thân của ai cả, anh là anh, không thể thay thế được.”

“Anh hai, em rất thích anh, nể tình em thích anh đến vậy, anh thích lại em một chút thôi được không?”

Lưu Thiên Hàn không trả lời ngay, ánh mắt anh dán chặt trên gương mặt Nhan Nhã Tịnh.

Khóe môi cô nở nụ cười hạnh phúc, mặt mày dịu dàng, đáy mắt ẩn chứa vẻ tinh ranh, khôn khéo. Anh có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt cô, tựa như trong lòng cô chỉ có mỗi mình anh.

Giọng cô lại vang lên bên tai anh hệt như tiếng chuông ngân: “Anh hai, cho dù anh không thích em thì em cũng vẫn sẽ thích anh, thích anh mãi mãi.”

Không thích cô sao?

Làm gì có chuyện anh không thích cô!

Nếu không thích cô thì tại sao tim anh lại đập loạn nhịp hết lần này đến lần khác?

Nếu không thích cô thì tại sao chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại vui vẻ?

Lưu Thiên Hàn bỗng dưng không muốn lừa mình dối người thêm nữa.

Với thân phận của hai người họ, nếu đến với nhau thì chắc chắn sẽ chịu nhiều chỉ trích, gặp muôn vàn trắc trở, nhưng bỗng dưng anh lại muốn dũng cảm đối diện với lòng mình.

“Nhan Nhã Tịnh, không được phép nói với người đàn ông khác là em thích anh ta!”

“Hả?”

Nhan Nhã Tịnh chưa kịp ổn định tinh thần, Lưu Thiên Hàn lại lạnh lùng ra lệnh: “Không được phép hôn người đàn ông khác!”

“Không được phép sờ vào người đàn ông khác!”

“Không được phép nhớ đến người đàn ông khác!”

Nhan Nhã Tịnh ngồi bất động trên người Lưu Thiên Hàn, bỗng trở nên bối rối khi bị anh liên tiếp ra lệnh như vậy.

Mãi một lúc sau cô mới nhỏ nhẹ nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, với An Bảo cũng không được sao?”

Lưu Thiên Hàn: “…”

Lưu Thiên Hàn đang định nói Nhan An Bảo không phải đàn ông, nhưng nghĩ tới Nhan An Bảo rồi cũng sẽ trở thành đàn ông, anh nghiêm túc nói với Nhan Nhã Tịnh: “Không được!”

Nhan Nhã Tịnh: “…” Thật ngang ngược!

Nhưng cô thích!

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào không sao kể siết, như thể những ngày tháng không có anh khi ấy, những giọt nước mắt và nỗi đau tuyệt vọng trong mỗi giấc mơ đêm về đều đã được đền đáp.
 
Chương 1079


CHƯƠNG 1079

Cô đưa tay cẩn thận phác họa mi mắt anh, đôi môi anh, rồi nhẹ nhàng dừng ở giữa chân mày anh như chuồn chuồn đậu trên mặt nước.

“Anh hai, tại sao lại nói với em những lời này? Chúng ta thế này có được xem là đến với nhau rồi không?”

Lưu Thiên Hàn bực đến nỗi không thèm nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh, lần đầu tiên anh nói những điều này với một người phụ nữ, nếu không muốn xác định quan hệ với cô thì anh nói nhảm nhiều như thế để làm gì!

Sợ rằng mình không đáp thì Nhan Nhã Tịnh sẽ lại đi tìm nam phụ hai nam phụ ba gì đó để chọc giận anh, anh đành phải lên tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, sau này cũng không được phép ôm người đàn ông khác!”

“Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ chia tay với Cung Tư Mỹ.”

Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ chia tay với Cung Tư Mỹ.

Nhan Nhã Tịnh vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên, đây đúng là câu nói êm tai nhất với cô từ trước đến nay.

Chia tay đi, chia tay đi, cô sẽ đốt pháo chúc mừng anh Lưu và Cung Tư Mỹ chia tay.

Trong giây phút hạnh phúc thế này, có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ muốn hôn anh đến đầu bạc răng long…

Nếu đã quyết định sẽ đến với Nhan Nhã Tịnh như trái tim mách bảo thì về phía Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn ắt sẽ không dây dưa thêm.

Trước khi gặp Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng thích bất kỳ ai, Cung Tư Mỹ thích anh, còn đánh đổi quá nhiều thứ vì anh, thế nên anh mới muốn trả ơn cô ta bằng cả cuộc đời mình.

Nhưng giờ đây trách anh bạc tình cũng được, ích kỷ cũng được, anh không muốn ở bên Cung Tư Mỹ cả đời.

Trước kia chưa rung động thì còn có thể chịu đựng được vũng nước tù, nhưng khi rung động rồi thì trái tim thổn thức ấy buộc phải thoát ra thôi.

Cái ơn của Cung Tư Mỹ đối với anh, anh sẵn sàng đền đáp bằng bất cứ thứ gì, chỉ ngoại trừ tình cảm chân thật của mình.

Chuyện chia tay nói qua điện thoại thì quá qua loa, còn dễ bị nhập nhằng.

Lưu Thiên Hàn làm gì cũng không thích rề rà, anh đi thẳng đến căn hộ của Cung Tư Mỹ.

Sau khi nhận được điện thoại của Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ mừng rỡ như điên, đây là lần đầu anh chủ động đến tìm cô ta.

Vì quá phấn khích nên một người vẫn luôn kiêu kỳ, nhã nhặn như Cung Tư Mỹ cũng phải luống cuống tay chân.

Cô ta cố kìm hãm sự phấn khích của mình, lấy ra một chai rượu vang quý, suy nghĩ một lát lại thắp thêm hai cây nến đỏ rực, kết hợp với tiếng chuông gió đung đưa trong phòng, bầu không khí tràn ngập lãng mạn, không hề khô khan.

Mới đầu cô ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đen nhưng sau khi xoay trước gương một vòng, cô ta lại thấy chiếc váy này lỗi thời quá.

Cô ta thay liên tiếp mười mấy bộ, cuối cùng mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai một bên mang đậm phong cách truyền thống, lúc này cô ta mới hài lòng nở nụ cười trước gương.

Chiếc váy này là thiết kế của Phí Nam Châu. Tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng đúng là không hề tầm thường, mặc lên người càng khiến cô ta thêm phần kiêu sa, cộng thêm vẻ yêu kiều như hoa, nhìn người trong gương, đến cô ta cũng phải si mê. Cô ta không tin tối nay Lưu Thiên Hàn có thể đi được!

Tiếng chuông cửa vang lên, tim Cung Tư Mỹ đập thình thịch.

“Anh Gia Thành…”
 
Chương 1080


CHƯƠNG 1080

“Cung Tư Mỹ, chúng ta chia tay đi!”

“Anh Gia Thành, anh đang nói gì thế?” Cung Tư Mỹ sững sờ, sau khi định thần lại, hai mắt cô ta rưng rưng, nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Cung Tư Mỹ, chúng ta chia tay đi!” Lưu Thiên Hàn lặp lại câu nói vừa rồi, trầm ngâm chốc lát, anh nói tiếp: “Cung Tư Mỹ, tôi xin lỗi.”

“Anh Gia Thành, anh đang đùa với em phải không?” Cung Tư Mỹ cố gắng nén nước mắt, nặn ra một nụ cười, tiến đến kéo tay Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, em biết chắc chắn anh chỉ đang nói đùa với em thôi!”

“Anh Gia Thành, anh từng nói sẽ chăm sóc em cả đời cơ mà, sao anh có thể chia tay với em được! Anh Gia Thành, anh đừng đùa em nữa được không? Đùa như vậy không vui chút nào.”

Ánh đèn lờ mờ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn của Cung Tư Mỹ, khiến gương mặt kiêu kỳ ấy càng trở nên thanh thoát, nhu mì như ánh trăng.

Trong mắt cô ta có lấp lánh ánh nước, sóng sánh long lanh, xinh đẹp rung động lòng người, cộng thêm lời cầu xin đầy hèn mọn ấy, không một người đàn ông nào có thể kháng cự nổi.

Đáng tiếc là khung cảnh đẹp như vậy lại chẳng có tác dụng gì đối với Lưu Thiên Hàn, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa thờ ơ lướt qua gương mặt Cung Tư Mỹ: “Cung Tư Mỹ, tôi không muốn lừa mình dối người thêm nữa.”

“Anh Gia Thành, anh nói vậy là sao? Cái gì mà lừa mình dối người?” Cung Tư Mỹ sợ mình mất bình tĩnh sẽ khiến Lưu Thiên Hàn ghét mình, cô ta miễn cưỡng đè nén uất ức trong lòng, tủi thân nói: “Anh Gia Thành, anh thấy em không đủ tốt phải không? Anh Gia Thành, cho em thêm một cơ hội nữa thôi, em sẽ cố gắng trở thành mẫu người mà anh thích.”

“Cung Tư Mỹ, cô rất tốt.” Trong mắt của Lưu Thiên Hàn thoáng qua một chút áy náy: “Là tôi không tốt. Tôi yêu người khác rồi.”

Cung Tư Mỹ ngẩn ra, mọi tia hy vọng trong đôi mắt đều vụt tắt.

Không cần hỏi cô ta cũng biết, người Lưu Thiên Hàn yêu chính là Nhan Nhã Tịnh.

Cung Tư Mỹ căm hận!

Căm hận đến nỗi cả người run rẩy, cô ta bày mưu tính kế đủ kiểu, tại sao vẫn không thể sánh bằng Nhan Nhã Tịnh!

“Anh Gia Thành, kể cả trong lòng anh có người khác thì em cũng không để bụng đâu, em cầu xin anh đấy, anh đừng rời bỏ em có được không?”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Thấy Lưu Thiên Hàn định đi, Cung Tư Mỹ ra sức níu lấy tay anh, không cho anh rời đi.

“Cung Tư Mỹ, làm vậy là không công bằng với cô.”

Ngừng lại một chút, Lưu Thiên Hàn nói tiếp: “Hơn nữa, nếu tôi đã thích ai đó thì tôi sẽ một lòng một dạ. Cung Tư Mỹ, tôi xin lỗi, là tôi có lỗi với cô. Đừng lãng phí thời gian dành cho tôi nữa, sau này cô sẽ gặp được người tốt hơn.”

“Không đâu!”

Cung Tư Mỹ mất bình tĩnh gào lên: “Không đâu! Sẽ không gặp được đâu! Anh Gia Thành, anh chính là người đàn ông tốt nhất trong lòng em rồi, cả đời này em chỉ cần anh thôi! Anh Gia Thành, anh không cần em nữa, anh đi tìm Nhan Nhã Tịnh, đó mới là sự bất công lớn nhất đối với em!”

Giọng Cung Tư Mỹ dần trở nên yếu ớt: “Anh Gia Thành, em cầu xin anh, đừng vứt bỏ em được không? Em thật sự rất thích anh, không có anh, em không sống nổi. Anh Gia Thành, anh đừng chia tay em mà, coi như anh thương hại em đi, có được không?”
 
Chương 1081


1

CHƯƠNG 1081

“Cung Tư Mỹ, trên đời này, không có ai rời bỏ ai thì sẽ không sống nổi.” Lưu Thiên Hàn bước tiếp ra khỏi phòng: “Cung Tư Mỹ, giữ gìn sức khỏe!”

“Anh Gia Thành, em không cho phép anh đi!”

Cung Tư Mỹ bước vội đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, cô ta chỉ vào vết sẹo trên bụng mình: “Anh Gia Thành, anh nhìn đi! Vết sẹo này là vì cứu anh đấy!”

“Lần đó vì cứu anh mà bụng em gần như bị đạn bắn xuyên qua, tử cung của em bị tổn thương nghiêm trọng, sau này rất có thể sẽ không được làm mẹ nữa, anh Gia Thành, anh nhìn em đi, nhìn em đi!”

“Em vì anh mà đánh đổi biết bao nhiêu thứ, em vì anh mà làm tất cả mọi chuyện, tại sao anh lại bị Nhan Nhã Tịnh mê hoặc, không thèm để ý đến em!”

Những giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Cung Tư Mỹ, hệt như chuỗi ngọc bị đứt đoạn, thấy tầm mắt Lưu Thiên Hàn dừng trên vết thương của mình, nước mắt cô ta càng rơi nhiều hơn.

“Anh Gia Thành, vì anh mà em không màng đến tính mạng của mình, còn Nhan Nhã Tịnh thì sao, cô ta đã làm được gì cho anh? Trong lòng cô ta hoàn toàn không có anh, cô ta theo đuổi anh, bám lấy anh chỉ vì vẻ bề ngoài của anh giống hệt với anh Cửu thôi! Anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh chỉ xem anh là kẻ thế thân mà thôi!”

“Chỉ có mình em, trên đời này chỉ có mình em là thật lòng với anh! Em thà hy sinh mạng sống của mình để anh được sống tốt! Anh Gia Thành, anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn lôi chuyện ơn nghĩa ra để bắt anh báo đáp, chỉ là em sợ sẽ mất anh thôi!”

“Cung Tư Mỹ, món nợ ân tình tôi nợ cô, tôi nhất định sẽ trả.”

Lưu Thiên Hàn dời tầm mắt khỏi vết sẹo của Cung Tư Mỹ: “Nhưng vẫn phải chia tay!”

Cung Tư Mỹ cười trong cay đắng, cô ta đứng đơ tại chỗ, giọng nói vừa đáng thương vừa bất lực: “Anh Gia Thành, anh thích Nhan Nhã Tịnh đến vậy sao? Thích đến nỗi ngay cả bản thân bị cô ta xem như thế thân của anh Cửu, anh cũng không bận tâm?”

Lưu Thiên Hàn bất giác cau mày, một người cao ngạo như anh dĩ nhiên không muốn làm kẻ thế thân của người khác.

Nhưng Nhan Nhã Tịnh đã nói anh là anh, không thể thay thế, cô yêu con người anh chứ không phải yêu thế thân của ai đó.

Đã quyết định đến với Nhan Nhã Tịnh thì tất nhiên anh sẽ tin tưởng cô.

“Cung Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh sẽ không bao giờ xem tôi là kẻ thế thân, tôi tin cô ấy!”

Nghe từng câu từng chữ khẳng định chắc nịch của Lưu Thiên Hàn, trong nháy mắt trái tim Cung Tư Mỹ buốt giá đến nỗi thay hình đổi dạng.

Anh tin tưởng Nhan Nhã Tịnh đến vậy sao? Tin đến nỗi cô ta nói đại một câu, anh cũng tin tưởng tuyệt đối?

Phải rồi, anh rất tin tưởng Nhan Nhã Tịnh.

Lần trước cô ta thuê người hãm hại Nhan Nhã Tịnh, thậm chí tự làm mình bị thương nặng mà anh vẫn không tin là Nhan Nhã Tịnh cho người hại cô ta.

Mắt Cung Tư Mỹ ngấn lệ, nhìn bóng dáng Lưu Thiên Hàn dứt áo rời đi. Chốc lát sau, cô ta ra sức lau khô nước mắt.

Anh rất tin tưởng Nhan Nhã Tịnh chứ gì? Cô ta muốn nhìn xem đến khi anh tận mắt chứng kiến Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng bắt tay phản bội mình, anh còn tin tưởng Nhan Nhã Tịnh được nữa không!

Nghĩ vậy, trong đôi mắt đầy hận thù của Cung Tư Mỹ cuối cùng cũng lộ ra ý cười.

Cô ta xoay người, cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
 
Chương 1082


CHƯƠNG 1082

Hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của Liễu Đào và Phí Nam Châu.

Liễu Đào xong việc ở chỗ đoàn phim và về nhà từ sớm, làm một bữa ăn thịnh soạn cho anh ta, muốn cùng anh ta vui vẻ trải qua kỷ niệm ngày cưới lần cuối.

Tối nào Phí Nam Châu cũng về nhà, chỉ là về khá muộn.

Gần đến mười một giờ, Liễu Đào mới nghe thấy tiếng xe dưới lầu, cô ấy vội vàng chạy ra đón, đúng là Phí Nam Châu.

“Nam Châu, anh về rồi à!” Trước mặt người khác, Liễu Đào luôn tỏ ra là một cô gái xinh đẹp cao ngạo, chỉ khi ở trước mặt Phí Nam Châu, trên người cô ấy mới toát ra vẻ yếu đuối.

“Ừ.” Phí Nam Châu đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ, càng khiến cho gương mặt nghiêm nghị của anh ta thêm phần lạnh lùng. Anh ta mới vừa vào phòng khách đã nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ.

“Được, Tư Mỹ, em đừng khó chịu, anh đến ngay đây.”

Sắc mặt Liễu Đào tái mét, lại là Cung Tư Mỹ!

Tuy rằng trái tim như bị dao cứa nhưng cô ấy vẫn cố gượng cười, nói với Phí Nam Châu bằng giọng năn nỉ: “Nam Châu, hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng ta, em đã làm rất nhiều món ngon, tối nay anh đừng đi, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa nhé?”

Những ngày kỷ niệm kết hôn trước kia, Phí Nam Châu đều không muốn ăn cơm cùng với Liễu Đào.

Trong lòng Liễu Đào hiểu rất rõ, chắc chắn lúc này Phí Nam Châu cũng không muốn chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ với cô.

Bởi vì, lấy cô là nét bút nguệch lớn nhất cả đời này của Phí Nam Châu.

Nhưng dù là như vậy thì trong lòng Liễu Đào vẫn có chút chờ mong, đây là ngày kỷ niệm kết hôn cuối cùng của bọn họ. Cô muốn lưu giữ một vài hồi ức khó quên.

Người chết, tất thảy đều trở về cát bụi, trong lòng Liễu Đào hiểu rất rõ, có một số việc dù cho cô có cố gắng cách mấy đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Nhưng người sống trên đời này, thì dù còn một hơi thở cũng sẽ còn chờ mong, sẽ có hy vọng xa vời.

Thấy Phí Nam Châu không nói tiếng nào, Liễu Đào ngước mặt lên, trên gương mặt nhỏ nhắn vốn dĩ là sự lạnh lùng nở một nụ cười say lòng người: “Nam Châu, em làm món tôm ngâm rượu và bánh phù dung mà anh thích ăn nhất…”

Xoảng!

Chưa đợi Liễu Đào nói hết câu, Phí Nam Châu đã dồn sức đẩy hết những món ăn mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ cả chiều rơi xuống bàn, rơi vãi tứ tung.

Nhìn thấy thức ăn đổ tràn hết ra đất, trong lòng Liễu Đào hơi nhói đau, nhưng vì cũng đã quen rồi nên cũng không đau lòng quá mức.

Cô ngẩng mặt lên, khóe môi cong lên nở nụ cười trong trẻo nhẹ nhàng nhìn người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu ở trước mặt.

Một điều chắc chắn, Phí Nam Châu có một gương mặt cực kỳ đẹp, dù là mới gặp gỡ hay sau này sớm tối bên nhau thì trong mắt Liễu Đào, Phí Nam Châu vẫn đẹp trai như thế.

Như hoàng tử bước ra từ câu truyện cổ tích, cả người lạnh lùng thanh cao nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt.

Phí Nam Châu không hề có kiểu ra vẻ thanh cao như con cháu thế gia, cũng không có sự bướng bỉnh cương quyết thường thấy của một nghệ thuật gia, anh ta rạng ngời như viên ngọc băng, rõ ràng là yên tĩnh như thế nhưng vẫn luôn có thể thu hút ánh mắt của người khác.
 
Chương 1083


CHƯƠNG 1083

“Nam Châu, có phải anh không muốn ăn mấy món này không, em có thể làm cho anh những món khác…!” Liễu Đào đè ép sự đắng chát trong lòng, vẫn cười nhẹ nói tiếp: “Em có thể…”

Liễu Đào còn chưa kịp nói hết thì Phí Nam Châu đã đẩy mạnh cô xuống sô pha bên cạnh.

Gần đây cơ thể của Liễu Đào càng ngày càng yếu nên khi vừa bị Phí Nam Châu đẩy một cái như thế, thật sự cô không thể đứng dậy ngay được.

Thấy Liễu Đào vẫn nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, Phí Nam Châu cười mỉa, mày kiếm mắt sáng ẩn hiện sự tàn nhẫn khiến lòng người rét lạnh, bỗng nhiên anh ta dùng sức đè tay cô lại, không hề có màn dạo đầu mà cứ thế xâm nhập một cách mạnh bạo.

Nhan Nhã Tịnh đã nói với cô rằng không thể xảy ra quan hệ vợ chồng nữa, nhưng cô không đẩy Phí Nam Châu ra nổi, nên chỉ có thể chấp nhận sự hành hạ và đau đớn mà anh ta mang lại.

Khi Liễu Đào đã đau đến sắp ngất đi, cuối cùng Phí Nam Châu cũng tha cho cô.

“Nam Châu, sau này chúng ta đừng làm vậy nữa.”

“Liễu Đào, cô giả vờ liệt nữ trinh tiết cái gì chứ? Đây chẳng phải là thứ cô muốn hay sao! Cô ép tôi cưới cô chẳng phải là vì muốn ngày nào cũng bị tôi làm hay sao!”

Liễu Đào không phản bác lại lời của Phí Nam Châu, bởi vì năm năm trước khi anh ta lấy cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện. Anh ta là con nhà gia thế nên tất nhiên sẽ được thừa kế doanh nghiệp của gia tộc, nhưng anh ta trời sinh lại là nghệ thuật gia, muốn theo đuổi ước mơ làm nhà thiết kế của mình, nhà họ Phí lấy việc thành toàn cho anh ta theo đuổi ước mơ thiết kế bằng việc phải kết hôn với Liễu Đào.

Nhưng bản tính anh ta vốn nổi loạn, ngay những phút đầu gặp gỡ, anh ta còn có một chút thiện cảm với Liễu Đào, những bởi vì bị ép buộc cưới cô nên anh ta càng ngày càng chán ghét cô.

Tựa như vừa nhìn thấy cô là sẽ nhớ tới vết nhơ mà anh ta đã bị ép phải thỏa hiệp với dòng tộc.

Anh ta đứng dậy, bộ vest thẳng băng, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ánh sáng ấm áp.

Anh ta dùng khăn ướt lau cơ thể sạch sẽ, khi thấy vệt hồng chói mắt trên sô pha, nụ cười mỉa mai trên khoé môi dù làm cách nào cũng không thu lại được.

“Lại vá cái màng đó tiếp? Liễu Đào, lần giả vờ trong trắng này của cô là muốn đi quyến rũ đạo diễn nào nữa đây?” Ánh mắt Phí Nam Châu nhìn Liễu Đào mang theo sự chán ghét không cách nào che giấu: “Xin lỗi nha, lại không cẩn thận làm rách cái màng cô tỉ mỉ vá lại rồi, nếu cô muốn đi quyến rũ đạo diễn thì e rằng phải vá thêm lần nữa thôi!”

Liễu Đào cắn chặt môi, cảm giác ô nhục dày đặc làm cô không thể thở nổi.

Cô muốn nói với Phí Nam Châu rằng mình không hề đi vá lớp màng kia, và cô cũng sẽ không quyến rũ đạo diễn hay gì cả, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nói những lời này ra.

Bởi vì, cô không muốn để cho anh ta biết rằng cô bị chảy máu là do cô bị bệnh, cô sắp chết.

Vốn dĩ anh ta cũng đã đủ ghét cô rồi, nếu còn để anh ta biết cô là một người sắp chết thì e rằng chỉ cần liếc nhìn cô một cái thôi là anh ta cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

Nếu Liễu Đào thanh minh cho mình thì Phí Nam Châu sẽ tức giận, nhưng cô cam chịu không nói tiếng nào như vậy thì lại càng làm anh ta cảm thấy khó chịu hơn.

Cô thật sự… vá cái màng này lại vì những lão già kinh tởm kia ư!

Phí Nam Châu vừa định phát cáu thì điện thoại của anh ta lại đổ chuông.

Thấy là do Cung Tư Mỹ gọi tới, anh ta vội vàng nghe máy: “Nam Châu, sao anh còn chưa tới đây? Có phải anh không tiện đến không? Nếu anh không tiện đến thì…”

“Tư Mỹ, anh qua liền đây!”

Liễu Đào thật sự không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng bây giờ cô ngồi hơi gần điện thoại của Phí Nam Châu nên có thể nghe rõ mồn một giọng nói ở đầu dây bên kia.
 
Chương 1084


CHƯƠNG 1084

Cô nghe được Cung Tư Mỹ nói: “Nam Châu, chắc không phải anh đang ở cạnh Liễu Đào đấy chứ? Nam Châu, anh ở cùng cô ta làm em khó chịu lắm.”

Trong lòng Liễu Đào cười khẩy, nhìn đi, trên thế giới này có ai không biết là Cung Tư Mỹ sắp kết hôn với cậu hai Lưu, nhưng bây giờ cô ta vẫn chiếm lấy chồng cô không buông, bắt cá hai tay cũng không tới mức không biết xấu hổ đến thế đâu!

“Tư Mỹ, trong lòng anh chỉ có em thôi.”

Liễu Đào cười mỉa mai đến ảm đạm, cho dù Cung Tư Mỹ có không biết xấu hổ bao nhiêu thì cô ta vẫn là báu vật thánh khiết nhất trong lòng Phí Nam Châu.

“Nam Châu, anh biết không, em đã từng muốn dừng lại cập bến nơi anh, nhưng đáng tiếc, anh cưới Liễu Đào mất rồi. Nam Châu, em là một người kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của em không cho phép em làm kẻ thứ ba trong cuộc tình người khác, bởi vậy nên em mới từ chối anh hết lần này tới lần khác. Nam Châu, là Liễu Đào chia rẽ chúng ta.”

Quả thật, sau khi nghe Cung Tư Mỹ nói hết mấy lời này thì ánh mắt Phí Nam Châu nhìn về Liễu Đào càng chán ghét trầm trọng hơn, đó là sự chán ghét rác rưởi từ sâu trong xương tủy, làm cho cả người Liễu Đào rét run.

“Liễu Đào, cô thật kinh tởm! Cô còn muốn làm tôi buồn nôn đến khi nào nữa đây!”

Liễu Đào muốn nói, có lẽ cô khiến anh buồn nôn cùng lắm cũng chỉ chưa tới trăm ngày nữa thôi, nhưng lời nói đến miệng lại rẽ hướng khác: “Nam Châu, trên đường nhớ lái xe cho cẩn thận! Về nhà sớm một chút nhé!”

Dáng vẻ cười rộ như hoa làm lộ lúm đồng tiền này của Liễu Đào làm cho lửa giận trong lòng Phí Nam Châu càng bốc lên.

Người phụ nữ này, không có thể diện phải không? Cho dù anh ta có mắng cô đến cỡ nào thì cô vẫn cười rạng rỡ như thế, giống như nước đổ lá khoai làm lòng anh ta cực kỳ khó chịu.

Sau khi Phí Nam Châu rời đi, rốt cuộc Liễu Đào cũng không có cách nào duy trì dáng vẻ tươi cười xán lạn như thế được nữa, cô uể oải rúc người trên chiếc ghế sô pha, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, chỉ nháy mắt đã làm cho mái tóc của cô ướt nhẹp.

Nhan Nhã Tịnh nói, cô ấy sẽ cố gắng giúp cô chống đỡ tới sinh nhật của Phí Nam Châu, nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy mình sẽ không chống đỡ nổi.

Nhưng cô có thể đoán được ước nguyện năm nay của Phí Nam Châu cũng sẽ giống như mấy năm trước, là không muốn gặp lại gương mặt kinh tởm này của cô.

Liễu Đào nhẹ nhàng cong môi, vừa bất đắc dĩ lại vừa bi thương, Nam Châu, chúc mừng anh nhé… anh sẽ được như ý nguyện sớm thôi!

Sau khi Lưu Thiên Hàn rời khỏi biệt thự của Cung Tư Mỹ, anh vốn muốn về thẳng Tầm Viên.

Ai ngờ, anh vừa xuống dưới lầu đã nhận được cuộc gọi từ Nhạc Dũng.

Lưu Thị xảy ra chuyện lớn rồi!

Cầu Bích Thủy do Lưu Thị kiến thiết bỗng sụp gãy vào mười giờ tối hôm nay, tuy lúc ấy không phải là giờ cao điểm mọi người ra ngoài, nhưng phố ẩm thực phía nam cầu Bích Thuỷ có hoạt động nên dòng người trên cầu cũng khá nhiều, sáu người đi đường tử vong tại chỗ, mười tám người bị thương nghiêm trọng.

Chuyện cầu lớn bị sụp gãy như vậy là lần đầu tiên xảy ra tại Vân Hải, chuyện này tạo ra một trận chấn động rất lớn, gây chú ý toàn xã hội. Cho dù tập đoàn lớn mạnh như Lưu Thị thì cũng không có cách nào chèn ép tin tức lần này xuống.

Sự việc lần này tạo ra ảnh hưởng tiêu cực không thể lường trước được đối với Lưu Thị, điều đầu tiên biểu hiện ra là cổ phiếu Lưu Thị giảm xuống một cách điên cuồng.
 
Chương 1085


CHƯƠNG 1085

Sáu thi thể người chết đều được đặt bên ngoài tòa cao ốc Lưu Thị, thân nhân bọn họ gào khóc, yêu cầu Lưu Thị cho họ một câu trả lời thích đáng.

Truyền thông theo dõi đưa tin dồn dập, mọi người nhìn thấy người nhà người chết khóc đứt từng đoạn ruột như thế liền ồn ào yêu cầu trừng trị loại doanh nghiệp vô lương tâm này, đòi lại công bằng cho người bị hại.

Lưu Thị vốn đang đứng trên đỉnh cao xa vời, là doanh nghiệp lớn số một cả trong và ngoài nước, nhưng lần này sự ảnh hưởng của sự việc cầu Bích Thủy quá ác liệt, hình tượng của Lưu Thị rớt xuống một cách vô cùng thê thảm.

Cả cây câu lớn mà còn có thể sụp xuống thì không biết nguyên vật liệu đã bị cắt xén tới mức nào đây chứ!

Bây giờ vì kiếm tiền mà mấy công ty vô lương tâm này giới hạn đạo đức nào cũng mất hết!

Đúng là đang lấy tính mạng người dân ra làm trò đùa mà!

Nếu quốc gia không ra tay trừng trị loại công ty vô nhân tính này thì nhân dân cả nước đều không phục!

Trên dưới Lưu Thị đều lòng người bàng hoàng, dù sao bọn họ cũng đã quen đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ cảm giác được người ta sùng bái tâng bốc thì bỗng nhiên Lưu Thị bị rớt đài, loại chênh lệch này không chỉ có cổ đông Lưu Thị mà ngay cả công nhân nhỏ trong Lưu Thị cũng đều không thể chấp nhận.

Trước khi Lưu Thiên Hàn đi đến cao ốc Lưu Thị, thế lực do bác ba Lưu Quốc Nam của Lưu Thiên Hàn đứng đầu đã thương lượng ra đối sách.

Cầu lớn Bích Thủy là công trình lớn do Lưu Thiên Hàn dùng thân phận Lưu Gia Thành tiếp nhận Lưu Thị để hoàn thành, bọn họ đều nhất trí cho rằng Lưu Gia Thành tự nhận lỗi và từ chức, rời khỏi hội đồng quản trị là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này.

Đến lúc đó, Lưu Thị có thể công bố với bên ngoài rằng do Lưu Gia Thành nổi lòng tham nên đã cắt xén bớt nguyên vật liệu, vừa hại người lại còn làm liên lụy đến Lưu Thị. Chỉ cần bọn họ dội hết tất cả nước bẩn lên người Lưu Gia Thành thì chắc chắn Lưu Thị có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này!

Lưu Thiên Hàn vừa đến phòng hội đồng quản trị là Lưu Quốc Nam đã lập tức lạnh lùng nói với anh: “Gia Thành, cầu lớn Bích Thuỷ này sao đang yên đang lành lại sụp gãy như thế? Gia Thành, có phải thuộc hạ của cậu được cậu chỉ thị gì đó nên cắt xén bớt nguyên vật liệu hay không?”

“Bác ba, tôi cũng muốn biết tại sao cầu lớn Bích Thủy bỗng nhiên lại sụp xuống như thế. Nhưng mà, Lưu Gia Thành tôi ở đây có thể lấy nhân cách ra để đảm bảo, cầu lớn Bích Thủy sụp xuống tuyệt đối không phải do cắt xén bớt nguyên vật liệu!”

Lưu Thiên Hàn lười biếng nâng mi mắt: “Bác ba, chuyện này không cần bác quan tâm, tự tôi sẽ xử lý!”

Vốn dĩ Lưu Quốc Nam đã có rất nhiều bất mãn với Lưu Thiên Hàn rồi, bây giờ anh lại hoàn toàn không coi lời nói của ông ta ra gì, còn không hề cho ông ta chút mặt mũi nào, sự giận dữ trong lòng Lưu Quốc Nam càng trào dâng mãnh liệt.

Mấy năm nay, trong lòng Lưu Quốc Nam vẫn luôn âm ỉ một ngọn lửa.

Lưu Thiên Hàn có ba người bác, bác cả Lưu Chấn Trung, bác hai Lưu Chấn Hoa, bác ba Lưu Quốc Nam.

Lưu Quốc Trung chỉ có một cô con gái, bản thân ông ấy cũng không có dã tâm gì, mặc dù rất có uy ở Lưu Thị nhưng ông ấy chưa bao giờ tranh quyền đoạt thế, tôi lừa anh gạt.

Lưu Quốc Hoa theo quân đội, hiện tại ông ấy đã giữ chức vụ rất quan trọng ở trung ương, con trai đầu Lưu Tầm vừa tròn ba mươi mà cũng đã là thiếu tướng, cho nên ông ấy càng không cần phải tham gia nội đấu trong Lưu Thị.

Lưu Quốc Nam, cũng chính là ba của Lưu Kiêu, nhưng ông cụ nhà họ Lưu thiên vị gia đình Lưu Quốc Dũng, Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành đã được ông cụ bồi dưỡng để trở thành người thừa kế từ khi còn nhỏ.
 
Chương 1086


CHƯƠNG 1086

Lưu Quốc Nam rất hận, hận đến mức dù nằm mơ ông ta cũng muốn kéo cả gia đình em tư của mình xuống ngựa.

Ông ta ngàn trông vạn chờ, cuối cùng cũng trông được tin tức Lưu Thiên Hàn bị tai nạn giao thông chết thảm. Ông ta cho rằng rốt cuộc Lưu Kiêu nhà mình cũng hết khổ, ai ngờ, Lưu Gia Thành đã trở thành người thực vật nhiều năm như vậy bỗng tỉnh lại.

Lưu Thiên Hàn khống chế Lưu Thị nhiều năm nên căn cơ tại Lưu Thị đã vững, ông ta đấu không lại anh, nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc ông ta đấu không lại Lưu Gia Thành.

Ông ta phải mượn cơ hội lần này để kéo kẻ mình không vừa mắt xuống ngựa, sau đấy nâng đỡ con trai mình lên thay thế!

Lưu Quốc Nam đập mạnh xuống bàn, trên người tràn đầy uy nghiêm của một người lớn trong nhà: “Gia Thành, cậu nói vậy là sao? Cậu nói cậu sẽ xử lý chuyện này, cậu xử lý như thế nào? Đè ép bằng sức mạnh? Hay là trấn an thân nhân của người bị hại?”

“Lưu Gia Thành, tôi nói cho cậu biết, lúc này ngoại trừ việc cậu đứng ra nhận lỗi từ chức thì mấy chuyện khác đều vô dụng!”

“Bây giờ tất cả mọi người đều đã mất hết niềm tin vào Lưu Thị chúng ta, cậu không thấy trên mạng người ta bình luận chúng ta là loại doanh nghiệp lòng dạ độc ác à. Cậu không từ chức, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đều bị chửi chung với cậu hay sao!”

Sau khi Lưu Quốc Nam nói xong liền liếc mắt ra hiệu với mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị có quan hệ khá tốt với ông ta, bọn họ cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, bây giờ cách duy nhất để cứu vãn Lưu Thị chính là cậu hai Lưu phải tự nhận lỗi và từ chức!”

“Cậu hai Lưu, ai cũng biết công trình này là do cậu tiến hành sau khi tiếp nhận Lưu Thị, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không làm gì thì thật đúng là không thể nào nói nổi đấy!”

“Tôi tin rằng chỉ cần cậu hai Lưu nhận lỗi từ chức thì danh tiếng của Lưu Thị chúng ta sẽ lại nhanh chóng tốt lên một lần nữa! Cậu hai Lưu, coi như là vì Lưu Thị của chúng ta, cậu ra mặt nhận lỗi với công chúng đi!”

“Nhận lỗi?” Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sâu tối như nước, anh cong môi nở một nụ cười mỉa mai: “Tôi không hề có lỗi gì cả, tại sao phải nhận lỗi?”

Mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị vừa lên tiếng khi nãy nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói như vậy, lập tức nhìn nhau, bỗng chốc không biết nên nói cái gì mới phải.

Nhất là khi ánh mắt lạnh băng của Lưu Thiên Hàn lướt qua gương mặt của bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy bị lưỡi dao chém đến phát đau, tựa như lại thấy được cậu Lưu sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ vô tình năm đó vậy, nên không tự chủ được mà giật thót một cái.

Trong lòng không tránh khỏi có chút e sợ, nhưng đối diện với ánh mắt khích lệ của Lưu Quốc Nam, thì Tôn Lập có quan hệ tốt nhất với ông ta vẫn cắn răng nói: “Cậu hai Lưu, cầu lớn bị cắt xén nguyên vật liệu dẫn đến sụp cầu, cậu với tư cách là chủ tịch Lưu Thị mà chẳng lẽ lại không có lỗi? Cậu hai Lưu, cậu nhìn qua cửa sổ thử xem, thi thể người bị hại còn nằm bên ngoài cao ốc Lưu Thị của chúng ta đó!”

“Cậu không nhận lỗi thì mọi chuyện sẽ chỉ trích càng ác liệt, e là đến lúc đó, Lưu Thị chúng ta sẽ trở thành đối tượng mà toàn dân muốn tẩy chay dẹp bỏ! Cậu hai Lưu, làm người không thể ích kỷ như vậy, cậu không thể vì lòng riêng của mình mà khiến cho toàn bộ Lưu Thị chúng ta chôn cùng được!”

Nghe Tôn Lập nói xong, không ít thành viên ban hội đồng quản trị đều lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy, cậu hai Lưu, cậu không thể không cân nhắc cho cả Lưu Thị chúng ta được!”

Lưu Thiên Hàn không quan tâm đến mấy thứ cảm xúc phẫn nộ của thành viên ban hội đồng quản trị này, anh chỉ quay lại nhìn Lưu Quốc Trung vẫn luôn giữ sự im lặng một cách bình tĩnh, hỏi: “Bác cả, bác cũng cho rằng cháu nên đứng ra nhận lỗi và từ chức à?”
 
Chương 1087


CHƯƠNG 1087

Lưu Quốc Trung không nói chuyện ngay mà lại trầm ngâm một lát, sau đó mới từ tốn lên tiếng.

Năm nay ông ấy đã gần 70, nhưng bởi vì bảo dưỡng tốt nên nhìn qua chỉ trông tầm 50 tuổi thôi.

Hốc mắt của ông rất sâu làm tôn lên đôi mắt sắc bén kia, trông càng sáng ngời càng có thần. Khi ông nhìn chằm chằm người khác không dịch mắt, dường như có thể khiến người ta cảm thấy bị nhìn thấu cả linh hồn.

“Gia Thành, mấy tháng này cháu thể hiện rất tốt. Nhưng bác vẫn cân nhắc mãi, cách tốt nhất để giải quyết chuyện lần này quả thật là cháu phải tự nhận lỗi từ chức.”

Lưu Quốc Trung khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Lưu Thị chúng ta là doanh nghiệp trăm năm, ông nội cháu giao Lưu Thị tới tay chúng ta là vì muốn chúng ta mở rộng và phát triển Lưu Thị, chứ không phải hủy hoại nó. Chúng ta kinh doanh không thể chỉ bận tâm tới tư dục của bản thân, mà còn phải gánh vác trách nhiệm với cổ đông, với xã hội.”

“Bây giờ Lưu Thị vì sai lầm của bản thân mà tạo ra ảnh hưởng không tốt với xã hội, chúng ta nên gánh vác trách nhiệm, cho đại chúng một câu trả lời thích đáng! Gia Thành, bác tin cháu không phải đứa nhỏ không phân biệt được thị phi, bác càng tin cháu sẽ không cho phép cấp dưới làm ra hành vi bớt xén nguyên vật liệu tại công trình quan trọng như thế. Nhưng cháu chính là người cầm lái Lưu Thị, nếu Lưu Thị làm sai, cháu là người đứng mũi chịu sào, phải đứng ra gánh vác trách nhiệm!”

Mỗi lời của Lưu Quốc Trung đều rất khí phách hùng hồn. Lưu Thiên Hàn cũng thừa nhận lời này của Lưu Quốc Trung rất có đạo lý.

Nhưng nếu có người cố ý phá sụp cầu thì sao? Đương nhiên là anh không ngốc đến mức gánh tội thay cho người khác!

Nhưng tạm thời chưa có căn cứ xác thực, anh không thể nói ra suy đoán của mình trước mặt nhiều người như thế, chỉ khẳng định chắc chắn với Lưu Quốc Trung: “Bác cả yên tâm, cháu sẽ không để Lưu Thị hủy trong tay mình đâu!”

“Gia Thành, cháu đồng ý nhận lỗi từ chức đấy à?” Lưu Quốc Nam vui vẻ ra mặt, chỉ thiếu điều phóng pháo chúc mừng nữa thôi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Quốc Trung đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh cả, một nước không thể một ngày không có vua. Lưu Thị cũng không thể một ngày không có người quản lý được. Đúng là ngày trước Kiêu làm sai nhiều chuyện, nhưng giờ nó đã biết lỗi rồi. Người xưa có câu ‘biết sai biết sửa quý hơn vàng’. Anh cả, có phải anh nên cho Kiêu một cơ hội, để nó làm chủ tịch Lưu Thị chúng ta đúng không?”

Nghe Lưu Quốc Nam nói vậy, Lưu Thiên Hàn âm thầm cười mỉa. Dã tâm người này đầy tràn cả rồi, đúng là không nhịn nổi nữa.

Có điều, muốn cho Lưu Kiêu tiếp quản Lưu Thị ấy hả? Nằm mơ đi!

Không ngờ Lưu Quốc Nam lại ôm tâm tư như thế, sắc mặt Lưu Quốc Trung cũng khó coi: “Chú ba, sao có thể quyết định chủ tịch mới của Lưu Thị một cách qua loa như vậy được! Một mình anh không thể làm chủ được chuyện này! Huống hồ, Gia Thành còn chưa từ chức chủ tịch Lưu Thị đâu!”

“Anh cả, có phải em cố ý chèn ép đuổi Gia Thành đi đâu! Gia Thành phạm phải lỗi lớn như vậy, sớm muộn gì cũng phải rời Lưu Thị thôi. Anh cả, Kiêu lại biết nỗ lực như thế, chẳng lẽ anh không thể cho thằng bé một cơ hội được ư?”

“Bác ba, bác sốt ruột quá mức rồi thì phải?” Lưu Thiên Hàn chậm rãi lên tiếng, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ gõ nhịp lên mặt bàn trước mắt, áp lực vô hình lan tràn cả phòng họp: “Bác ba, đúng là Lưu Kiêu có tâm muốn làm chủ tịch Lưu Thị chúng ta. Nhưng chỉ e cậu ta không ngồi lên nổi cái ghế này đâu!”

“Gia Thành, cậu nói thế là có ý gì? Cái gì mà Kiêu không ngồi nổi?” Lưu Quốc Nam thấy ban nãy Lưu Quốc Trung cũng đồng ý để Lưu Thiên Hàn tự nhận lỗi từ chức, đã nhận định Lưu Quốc Trung đứng về phía mình, không khỏi càng tràn đầy tự tin.

“Chỉ cần anh cả gật đầu, chỉ cần ban giám đốc và cổ đông cấp cao đồng ý thì Kiêu chính là chủ tịch mới của Lưu Thị chúng ta!”

“Bác ba, phải mở họp bỏ phiếu mới có thể quyết định chủ tịch mới của Lưu Thị. Bác chắc chắn số cổ phiếu của mấy cổ đông bác thu mua có thể áp đảo Lưu Gia Thành này sao!”
 
Chương 1088


CHƯƠNG 1088

Lưu Thiên Hàn không nhẹ không nặng nói một câu, thoáng cái đã làm dáng vẻ kiêu ngạo oai vệ của Lưu Quốc Nam giảm mất hơn nửa.

Trong tay Lưu Thiên Hàn có 40% cổ phần Lưu Thị. Dù ông ta và Tôn Lập cùng vài vị cổ đông khác thêm vào cũng không vượt qua 30% cổ phần công ty. Nhưng chỉ cần thêm 20% cổ phần trong tay Lưu Quốc Trung là bọn họ có thể đạt được thắng lợi mang tính quyết định trong cuộc bỏ phiếu!

“Anh cả, hay là chúng ta bỏ phiếu đi?” Lưu Quốc Nam đè nén kích động trong lòng: “Anh cả, dạo này Kiêu thay đổi nhiều lắm, thằng bé chắc chắn có thể dẫn dắt Lưu Thị chúng ta đạt tới tầm cao trước nay chưa từng có!”

“Chú ba, anh đây nói thẳng vậy! Anh sẽ không ủng hộ Lưu Kiêu làm chủ tịch đâu! Ai trong chúng ta đều ngầm hiểu những chuyện Lưu Kiêu từng làm. Không thể giao Lưu Thị của chúng ta cho một người tâm tư không đàng hoàng được!” Ban đầu Lưu Quốc Trung còn muốn giữ lại chút thể diện cho Lưu Quốc Nam, nhưng Lưu Quốc Nam đã không biết điều như thế, ông cũng chỉ có thể nói trắng ra.

Tâm tư không đàng hoàng…

Mặt mày Lưu Quốc Nam vặn vẹo đến khó coi. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Lưu Quốc Trung một cái, cơn giận trong đáy mắt cuồn cuộn dâng trào.

Lưu Quốc Trung! Lão già chết tiệt, tôi kính ông ba phần mà ông lại không biết tốt xấu! Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!

Tôi lại muốn xem thử, chờ tới lúc cổ phần công ty trong tay ông đều rơi vào tay tôi, chờ tới lúc tôi chiếm được quyền lên tiếng tuyệt đối tại Lưu Thị, ông sống yên ở Lưu Thị này kiểu gì!

Ngay khi Lưu Quốc Nam còn đang tức đến không thở nổi, Lưu Thiên Hàn chợt mạnh mẽ vang dội nói: “Một ngày! Cho tôi thời gian một ngày, tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân hậu quả của việc sập cầu, cũng sẽ xoay chuyển danh tiếng Lưu Thị triệt để!”

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của các cổ đông đang ngồi ở kia, Lưu Thiên Hàn tiếp tục gằn từng tiếng: “Sau một ngày, nếu Lưu Thị vẫn bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, Lưu Gia Thành tôi sẽ từ chức chủ tịch Lưu Thị, tự mình đón Lưu Kiêu nhập chức!”

Trong lòng Lưu Quốc Nam hớn hở, ông ta không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ đưa ra hứa hẹn ngu xuẩn như vậy.

Ngoại trừ Lưu Thiên Hàn tự nhận lỗi từ chức, trịnh trọng giải thích với nhân dân cả nước thì đã không còn cách nào xoay chuyển danh dự của Lưu Thị nữa rồi. Hiện giờ Lưu Thị đã xuống đáy vực! Một ngày á? Ha ha, dù là một tháng chăng nữa, Lưu Thiên Hàn cũng đừng hòng khiến Lưu Thị xoay chuyển được!

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ông ta tưởng rằng con trai cưng của mình đã không còn cơ hội tiến vào Lưu Thị lần nữa, không ngờ trong lúc bế tắc tột cùng lại có hi vọng le lói. Có người đần đến mức đoạn tuyệt đường của bản thân để may áo cưới cho ba con ông ta!

Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, vài cổ đông đứng về phía Lưu Quốc Nam cũng đều lộ vẻ vui mừng.

Lưu Kiêu nhập chức thì không thể thiếu lợi ích cho bọn họ được!

Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui vẻ ba giây đã nghe Lưu Thiên Hàn lạnh giọng nói tiếp, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khẳng định chắc nịch: “Có điều, e rằng cả đời này Lưu Kiêu cũng không có cơ hội nhập chức đâu!”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không để ý tới cổ đông cả phòng đang quay mặt nhìn nhau, ung dung đứng lên sải đôi chân dài, bước ra khỏi phòng họp.

Lưu Thiên Hàn tới thẳng quảng trường nhỏ đằng trước cao ốc Lưu Thị. Anh vừa xuất hiện, người nhà người chết lập tức phẫn nộ xúc động, tình cảm quần chúng dâng trào, chỉ ước gì có thể nhào tới chém anh thành muôn nghìn mảnh, báo thù cho người thân của mình.

 
 
Chương 1089


CHƯƠNG 1089

Một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi đứng dậy bên cạnh một thi thể phủ khăn trắng, đỏ mắt nhào lên người Lưu Thiên Hàn, tay đấm chân đá: “Đồ xấu xa! Đồ xấu xa kia, trả ba lại cho tôi! Mẹ tôi nói đều tại chú xấu xa hiểm độc hại chết ba tôi! Tôi phải đánh chết chú! Báo thù cho ba!”

Nhạc Dũng đứng bên cạnh âm thầm lau mồ hôi lạnh. Anh ta biết tính tình đại ca kém cỏi thế nào, chỉ sợ đại ca bùng nổ làm ra hành động gì với thằng nhóc. Nếu vậy hình tượng Lưu Thị sẽ thật sự bị hủy hoại hoàn toàn mất!

Lúc này Lưu Quốc Nam đang đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng, từ góc độ này có thể thấy rõ hết thảy mọi chuyện xảy ra ở quảng trường đằng trước cao ốc Lưu Thị.

Thấy cậu nhóc kia chân đá tay đấm Lưu Thiên Hàn, trong lòng ông ta cực kỳ hưng phấn!

Đánh đi! Đánh mạnh vào!

Chọc giận diêm vương thế hệ mới của Vân Hải, cậu ta còn không xô chết thằng nhóc kia chắc!

Đến lúc đó, Lưu Gia Thành sẽ hoàn toàn không cách nào trở mình nữa! Mà Lưu Thị chỉ có thể rơi vào tay ông ta và Lưu Kiêu!

“Đại ca…”

Thấy đứa bé kia còn đang đỏ mắt đánh đấm Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng sốt sắng đến độ muốn xông lên tách hai người ra, đặc biệt là thấy không ít phóng viên báo chí khiêng máy quay phim chạy tới, anh ta lại âm thầm ứa mồ hôi lạnh thay cho Lưu Thiên Hàn.

“Đồ xấu xa, chú hại chết ba tôi! Tôi đánh chết chú, đánh chết chú!”

Tin tức cầu Bích Thủy ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rồi sụp cầu khiến người tử vong cũng đã đủ kinh động rồi. Các phóng viên đều không ngờ hôm nay canh giữ ngoài tòa nhà Lưu Thị còn có cơ hội quay được tin tức chấn động hơn nữa.

Chỉ cần Lưu Thiên Hàn xô ngã đứa bé này hoặc là ra tay đánh nó, bọn họ chụp được ảnh hoặc quay được video thì dù vài năm nữa họ không làm việc, chỉ với tin tức này thôi cũng không lo đói cơm.

Các phóng viên tập trung cao độ, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cảnh gì phấn khích. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Thiên Hàn không hề hất ngã đứa bé xuống đất rồi bùng nổ, mà lại ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé.

Thật ra Lưu Thiên Hàn vẫn luôn không thích trẻ con, càng không có kiên nhẫn với trẻ con. Nhưng từ khi gặp được Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, trái tim cứng rắn của anh cũng không cách nào áp dụng lên người đám trẻ.

“Chú không phải người xấu.”

Mẹ đứa bé trai kia thấy Lưu Thiên Hàn lại ôm lấy con trai mình thì cũng giật nảy mình.

Cô ấy từng nghe nói thủ đoạn của người nhà họ Lưu. Chồng qua đời đã khiến tim cô ấy đau như bị đao cắt rồi, cô ấy sợ con trai cưng cũng bị hủy trong tay người nhà họ Lưu.

“Bé Xuyên, về đây với mẹ!” Mẹ của cậu nhóc lau khô nước mắt, vừa định cướp con trai lại thì chợt nghe Lưu Thiên Hàn khẳng định với con trai: “Không phải chú hại chết ba cháu!”

“Chính chú đã hại chết ba tôi! Nếu không phải chú cho người ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì cầu Bích Thủy đã không sập. Ba tôi cũng đã không chết!” Đứa bé trai, cũng chính là Phó Xuyên hoàn hồn lại, vẫn oán hận nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn.

Thật ra Phó Xuyên cũng hơi sợ Lưu Thiên Hàn. Trẻ con mẫn cảm nhạy bén, có thể phát hiện ra nguy hiểm từ khí thế trên người Lưu Thiên Hàn. Nhưng oán hận trong lòng vẫn áp đảo nỗi sợ của cậu nhóc với Lưu Thiên Hàn: “Mấy người đều là người xấu hết, vì muốn kiếm nhiều tiền mà hại chết người khác! Chú trả ba lại cho tôi đi!”

“Kẻ hại chết người không phải chú! Chú không hại chết ba cháu!”

Lưu Thiên Hàn không nói nhiều, nhưng mỗi một chữ đều khí phách rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn ánh sáng khiến người khác tin phục. Phó Xuyên vốn đang hận không thể nhào lên cắn chết anh, đối diện với tầm mắt của anh lại bất ngờ bình tĩnh lại.
 
Chương 1090


CHƯƠNG 1090

Thậm chí Phó Xuyên còn không nhịn được mà hỏi lại: “Có thật là chú không hại chết ba tôi không? Nhưng ai cũng nói là chú cho người bớt xén nguyên vật liệu, nói chú là đầu sỏ giết chết ba tôi!”

“Không phải!” Lưu Thiên Hàn khẳng định chắc nịch: “Lưu Gia Thành chú không bao giờ cho người cắt xén nguyên vật liệu, càng không hại chết người!”

“Chú sẽ điều tra rõ nguyên nhân cầu Bích Thủy bỗng nhiên sụp đổ, cũng sẽ bắt được đầu sỏ hại chết ba cháu!”

Lưu Thiên Hàn khựng lại một thoáng, sau đó gằn từng tiếng: “Chú tin chắc có lẽ chính nghĩa tới muộn, nhưng chính nghĩa tuyệt đối sẽ trình diện.”

Có lẽ chính nghĩa tới muộn, nhưng chính nghĩa tuyệt đối sẽ trình diện…

Phó Xuyên lờ mờ nhìn Lưu Thiên Hàn. Thành tích của Phó Xuyên ở lớp cũng xem như xuất sắc, nhưng đứa bé tuổi này vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn lời Lưu Thiên Hàn nói được. Nhưng cậu bé sẽ âm thầm ghi tạc mấy lời này ở đáy lòng.

Mãi tới rất nhiều năm sau, Phó Xuyên trở thành đại đội trưởng mới của bộ phận cảnh sát hình sự Vân Hải, trừng trị vô số kẻ ác, đều là dựa vào tín ngưỡng này.

Có lẽ chính nghĩa tới muộn, nhưng chính nghĩa tuyệt đối sẽ trình diện.

Ngay cả Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ được, một câu lơ đãng của anh sẽ trở thành tín ngưỡng cả đời của một cậu bé.

Lưu Thiên Hàn buông Phó Xuyên trong lòng ra, ngẩng mặt lên, từ từ đánh mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt lạnh nhạt mang theo khí thế khiến người khác thần phục. Trước nay anh vốn không ưa cánh báo chí, nhưng lúc này, anh lại chủ động nắm lấy micro mà phóng viên gần nhất đưa qua.

Thấy Lưu Thiên Hàn cầm microphone, đám phóng viên đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội phỏng vấn người chèo chống thần bí của Lưu Thị.

Người sau nối tiếp người trước đặt câu hỏi: “Cậu hai Lưu, cầu Bích Thủy sập thật sự không phải do Lưu Thị bớt xén nguyên vật liệu sao?”

“Cậu hai Lưu, lần này Lưu Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, anh định xử lý thế nào?”

“Cậu hai Lưu, anh là chủ tịch Lưu Thị, anh nên gánh vác trách nhiệm chủ yếu trong tai nạn lần này mới phải. Chẳng lẽ anh không định làm gì để tạ lỗi với người nhà người bị hại sao?”

“Cậu hai Lưu, anh nợ người nhà người bị hại và công chúng xã hội một lời giải thích!”



Vốn dĩ có mấy phóng viên còn chuẩn bị câu hỏi càng thêm sắc bén dành cho Lưu Thiên Hàn, nhưng đối diện với đôi mắt lạnh như đầm băng ngàn năm của anh, bọn họ đều thấp thỏm hoảng hốt, không dám nói ra câu hỏi quá mức.

“Tôi nói rõ thêm một lần nữa. Cầu Bích Thủy sập không phải do Lưu Thị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Lưu Thị sẽ không làm ra việc vô lương tâm như vậy!”

“Một ngày! Tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân và hậu quả tai nạn trong vòng một ngày, cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng! Nếu trong vòng một ngày mà Lưu Gia Thành tôi còn không thể điều tra rõ chuyện này, tôi sẽ từ chức chủ tịch Lưu Thị, tạ tội với mọi người!”

Lời này của Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ vang dội cực kỳ, các phóng viên và mọi người vây xem tại hiện trường bỗng chốc đều thừ người ra, chờ tới khi hoàn hồn lại, phóng viên cũng không biết nên hỏi Lưu Thiên Hàn câu gì.

Đằng nào người ta cũng đã nói đến mức này rồi, bọn họ còn ép sát dồn dập thì sẽ thành ra cánh báo đài bọn họ cay nghiệt hà khắc quá.
 
Chương 1091


CHƯƠNG 1091

Huống chi thấy dáng vẻ khẳng định khăng khăng của Lưu Thiên Hàn, không hiểu sao bọn họ cũng tin chắc cầu Bích Thủy sập không phải do Lưu Thị.

Người đã chết rồi, cũng nên chôn cất cho an ổn, cứ trưng thi thể trước cửa cao ốc Lưu Thị mãi thế này cũng không phải cách hay.

Sau khi Lưu Thiên Hàn hứa hẹn, người nhà người chết đều thương lượng với nhau, cũng quyết định đi về trước, chờ ngày mai lại tới tiếp tục đòi lẽ phải.

Thấy Lưu Thiên Hàn không hề khắc khẩu tranh đấu với người nhà người chết, Lưu Quốc Nam đứng trước cửa sổ sát đất không khỏi thất vọng.

Tuy người nhà người bị hại tới cửa Lưu Thị ồn ào sẽ gây ảnh hưởng tới hình tượng của Lưu Thị, nhưng chủ yếu là càng ảnh hưởng tới mặt mũi chủ tịch Lưu Thị hơn. Đương nhiên là Lưu Quốc Nam hy vọng bọn họ càng ồn ào càng tốt.

Lưu Quốc Nam đang định gọi điện thoại cho Lưu Kiêu, bảo anh ta nghĩ cách khiến chuyện này náo loạn hơn một chút thì lại thấy mẹ của Phó Xuyên dưới lầu bỗng ngất xỉu nằm dưới đất, không chút nhúc nhích.

“Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ!” Phó Xuyên lo lắng đến mức nước mắt lã chã, mà khóe môi Lưu Quốc Nam cũng không khống chế được mà nhếch lên.

Ông ta là người bày ra mọi chuyện, đương nhiên đã sớm hiểu rõ tình trạng gia đình của các nạn nhân.

Ông ta biết người phụ nữ ngã dưới đất có bệnh tim nghiêm trọng. Vốn dĩ tình cảm của cô ấy với chồng rất tốt, hiện tại chồng chết, chỉ e là bị kích thích quá nặng rồi tái phát bệnh tim đây mà!

Lưu Quốc Nam nở nụ cười âm trầm tàn độc! Đừng tỉnh! Chết mới càng tốt! Nếu đêm nay trước cửa cao ốc Lưu Thị có người chết, dù Lưu Thiên Hàn chứng minh được cầu Bích Thủy không bớt xén nguyên vật liệu thì vị trí chủ tịch Lưu Thị này cũng không giữ được!

Dư luận trên thế giới này chính là như vậy, dù chỉ là tin đồn vô lý nhưng nếu nhiều người cứ nhai đi nhai lại thì cuối cùng vẫn thành sự thật.

Dù cho cái chết của mẹ Phó Xuyên không liên quan gì tới Lưu Thiên Hàn chăng nữa, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, đến cùng nhất định sẽ ngoặt hướng.

Nếu ông ta lèo lái thêm một chút, toàn bộ người trên thế giới đều sẽ cho rằng Lưu Thiên Hàn hại chết ba của Phó Xuyên, sau đó chết không chịu nhận, bức cho mẹ của Phó Xuyên cũng qua đời!

Nghĩ tới đây, Lưu Quốc Nam vội vàng gọi một cuộc điện thoại: “Người phụ nữ bị bệnh tim kia xỉu rồi! Lát nữa nếu cô ta bị đưa tới bệnh viện chữa chạy thì nhớ… nhất định không thể để người này tỉnh lại nữa! Tôi muốn cả thế giới này đều cho rằng Lưu Gia Thành bức tử cô ta!”

Sau khi gọi điện thoại xong, Lưu Quốc Nam cũng xuống lầu. Tiếng của Phó Xuyên khiến người ta nghe mà đau lòng. Cậu bé dồn sức ôm chặt người mẹ nằm dưới đất không nhúc nhích, gào khóc đau thấu tim gan: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi! Mẹ đừng bỏ con lại mà! Xuyên đã không có ba rồi, Xuyên không thể mất cả mẹ được!”

“Không thở nữa rồi! Hình như cô ấy tắt thở rồi!”

“Lưu Thị bức chết người! Chúng tôi muốn Lưu Thị trả lẽ phải cho chúng tôi!”

Không biết ai đứng giữa đám người hô lên một tiếng như thế, mọi người xung quanh lập tức xôn xao: “Chẳng lẽ cô ấy tắt thở thật ư?”

Có mấy người do Lưu Quốc Nam tìm tới sợ chuyện không huyên náo đủ, xé giọng gào lên: “Chết người rồi! Chết người rồi! Cậu hai Lưu hại chết người rồi! Còn có vương pháp nữa không, còn có công lý nữa hay không!”

Rõ ràng Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ mẹ của Phó Xuyên lại bỗng dưng phát bệnh, không nhịn được mà cau mày.

Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thét chói tai của đám gây sự kia, mặt anh càng âm trầm vô cùng.
 
Chương 1092


CHƯƠNG 1092

Lòng người dễ dàng bị kích động nhất. Lời nói của mấy người này kích thích tâm trạng quá mạnh mẽ, dù vừa rồi anh đã hứa hẹn, nhưng nếu mẹ Phó Xuyên không tỉnh lại thì không biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị bôi đen đến mức nào.

“Xin nhường đường với ạ!” Lưu Thiên Hàn đang định bảo Nhạc Dũng gọi điện thoại gọi bác sĩ Giang tới thì giọng của Nhan Nhã Tịnh chợt vang lên giữa đám người.

Mặt trước cao ốc Lưu Thị bị vây chật như nêm cối, Nhan Nhã Tịnh tốn rất nhiều sức mới có thể dắt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chen vào tận trong cùng.

Nhìn mẹ của Phó Xuyên nằm dưới đất không nhúc nhích, Nhan Nhã Tịnh vội vàng đẩy người đàn ông che trước mặt mình rồi xông lên, bảo Phó Xuyên đặt mẹ nằm thẳng xuống.

Phó Xuyên không muốn buông mẹ ra, nhưng vừa đối diện cặp mắt trong trẻo ôn hòa của Nhan Nhã Tịnh, cậu bé bất giác làm theo lời của cô.

Sau khi đặt mẹ Phó Xuyên nằm thẳng, Nhan Nhã Tịnh bắt đầu tiến hành sơ cứu tim khẩn cấp cho cô ấy.

Mấy người đàn ông bị Lưu Quốc Nam thu mua sao có thể để Nhan Nhã Tịnh cứu mẹ của Phó Xuyên được, bọn họ tiến lên muốn tóm lấy Nhan Nhã Tịnh.

“Cô làm cái gì đấy hả! Lưu Thị các người đều bức tử người ta rồi! Giờ cô còn muốn người ta chết cũng không được yên ổn hay sao?”

“Đúng đấy! Mau buông cô ấy ra ngay! Lưu Thị các người đúng là hại chết người đến nghiện đúng không!”

“Lưu Gia Thành, mày khiến người ta cửa nát nhà tan, giờ còn chết người nữa! Mày nên đền mạng đi!”



Mấy người đàn ông kia không bắt được Nhan Nhã Tịnh, cấp dưới của Lưu Thiên Hàn đều là vệ sĩ, đã lập tức vây quanh đám đàn ông kia, dù bọn họ có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thi triển.

Lưu Quốc Nam đã vội vàng chạy tới dưới lầu, thấy Nhan Nhã Tịnh đang cấp cứu cho mẹ của Phó Xuyên, ông ta liền vung tay lên, tức giận quát: “Làm xằng làm bậy! Người ta đã như vậy rồi, còn không mau đưa tới bệnh viện đi!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô muốn hại chết Lưu Thị chúng tôi đúng không hả!”

Lưu Quốc Nam muốn trực tiếp đẩy Nhan Nhã Tịnh ra. Ông ta là trưởng bối, cho dù ngăn cản Nhan Nhã Tịnh cứu người thì mọi người cũng chỉ cảm thấy người này có trách nhiệm với Lưu Thị, không cho Nhan Nhã Tịnh làm bậy.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng ông ta còn chưa kịp chạm vào người Nhan Nhã Tịnh thì cổ tay đã bị Nhạc Dũng siết chặt.

Gương mặt nhã nhặn của Nhạc Dũng mang theo ý cười thản nhiên, nhưng đáy mắt thì lại lạnh tới tận xương tủy: “Ông ba Lưu, cô Nhan đang cứu người! Xin ông đừng quấy rầy cô Nhan cứu người!”

“Cứu người? Cô ta làm thế không phải cứu người! Rõ ràng là đang làm bậy!”

Lưu Quốc Nam muốn vùng vẫy tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Nhạc Dũng, nhưng Nhạc Dũng thoạt nhìn gầy gò vậy thôi chứ thực ra lại rất khỏe.

Lưu Quốc Nam lăn lộn hồi lâu, cuối cùng cổ tay vẫn bị Nhạc Dũng nắm chặt. Dù cho ông ta lửa giận ngập đầu cũng không cách nào phát tiết.

Lưu Quốc Nam không thể tự mình đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, chỉ đành mượn sức mạnh của quần chúng, khiến mọi người cùng nhau chống lại Nhan Nhã Tịnh.

Mắt ông ta đỏ ngầu, phẫn nộ quát Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, mau dừng tay cho tôi! Nếu không đưa người đến bệnh viện thì cô ấy không qua khỏi mất! Nhan Nhã Tịnh! Cô phải khiến người ta chết tại đây thì cô mới cam lòng đúng không!”
 
Chương 1093


CHƯƠNG 1093

Ông ta đánh mắt nhìn Phó Xuyên đang đỏ mắt đứng bên kia, vươn bàn tay không bị kìm kẹp ra xoa đầu nhỏ của cậu bé: “Ôi đứa bé này thật là đáng thương! Đã không có ba, giờ mẹ cũng bị người ta làm hại…”

“Nhan Nhã Tịnh, cô mau buông cô ấy ra! Cô cứ phải khiến đứa bé này biến thành cô nhi không ba không mẹ thì cô mới vui đúng không!”

Nhan Nhã Tịnh rất câm nín với Lưu Quốc Nam, rõ ràng cô đang cố gắng cứu người, vậy mà nghe ông ta nói cứ như cô là ác quỷ muốn giết người ngay trước mắt quần chúng vậy.

“Gia Thành, cô ta làm bậy ở đây mà cậu còn dung túng đúng không? Vừa rồi còn nói sẽ cho mọi người một lời giải thích, vậy mà giờ lại bao che cho Nhan Nhã Tịnh hại người, đây chính là lẽ phải cậu muốn đưa cho mọi người đó à!”

Nghe Lưu Quốc Nam nói xong, đám đông xung quanh không khỏi bàn tán xôn xao.

“Đúng vậy, người ta đến mức thế kia rồi còn không đưa đi bệnh viện đi. Thế này không phải cố ý mưu sát thì là gì!”

“Ban nãy tôi thử rồi, cô ấy không còn thở nữa! Chắc là sốc cấp tính, nếu không nhanh chóng đưa cô ấy tới bệnh viện cấp cứu là chết người thật đấy!”

“Cậu hai Lưu quá đáng rồi đấy! Mọi người không nhìn ra à? Anh ta đang dung túng cho cô gái họ Nhan kia làm loạn! Đúng là quá đáng quá rồi, hoàn toàn không coi mạng người ra gì!”



Tuy rằng Phó Xuyên không cảm thấy Nhan Nhã Tịnh là người xấu, nhưng dù gì cũng chỉ là trẻ con sáu, bảy tuổi mà thôi, tâm trí không đủ kiên định.

Nghe tất cả mọi người đều nói Nhan Nhã Tịnh muốn hại mẹ mình, cậu bé vội vàng nhào lên muốn cản Nhan Nhã Tịnh.

“Buông mẹ tôi ra! Không được hại mẹ tôi!”

Đặc biệt là khi thấy Nhan Nhã Tịnh ấn người mẹ xong lại nhanh chóng rút ra rất nhiều kim đâm lên nhân trung và các vị trí khác trên người mẹ, trong lòng Phó Xuyên càng thêm bất an: “Đừng chạm vào mẹ tôi! Tôi đã mất ba rồi! Tôi không thể mất cả mẹ…”

Lưu Quốc Nam cười đắc ý, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bừng bừng phẫn nộ: “Nhan Nhã Tịnh, mau bỏ cô ấy ra! Nếu cô ấy gặp chuyện gì không hay, cô có đền nổi không hả!”

“Bác ba, phiền bác đừng quấy rầy tôi cứu chữa người bệnh!”

Nhan Nhã Tịnh quay sang gằn từng tiếng với Lưu Quốc Nam: “Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì! Nếu cô ấy gặp chuyện gì không hay, Nhan Nhã Tịnh này đền mạng mình cho cô ấy!”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh cũng lười để ý đến Lưu Quốc Nam, tiếp tục chuyên tâm châm cứu cho mẹ của Phó Xuyên.

Lời này của Nhan Nhã Tịnh chặn đứng họng Lưu Quốc Nam, khiến ông ta nói không ra lời.

Ông ta phải gắng sức nuốt hai ngụm máu tươi mới tiếp tục tìm về giọng nói của mình: “Nhan Nhã Tịnh, cô nói đền mạng cho người ta thì có ích gì đâu? Tôi không tin cô hại chết người xong còn thật sự nỡ từ bỏ mạng sống của mình!”

‘Keng!’

Nhan Nhã Tịnh ném một chiếc dao mảnh trong hòm thuốc xuống đất: “Nếu tôi chữa chết người thì tôi tự sát trước mặt mọi người. Thế đã được chưa?”

“Cô…”

Lưu Quốc Nam giận đến độ mặt già đỏ lựng lên, mãi một lúc lâu cũng không tìm được giọng nói của mình.

Dù thế nào ông ta cũng không thể lường được Nhan Nhã Tịnh có thể làm tới nước này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom