Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1032


CHƯƠNG 1032

Một người âm trầm lạnh nhạt như Lưu Thiên Hàn nhìn thấy cái đầu heo tròn xoe của Nhan Nhã Tịnh cũng suýt chút nữa thì cười ngay tại chỗ.

Ừm, người phụ nữ này đội đầu heo trông cũng thuận mắt phết đấy.

Sau khi tiết mục kết thúc, Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh không đi xem chương trình mà tới phòng nghỉ ở sau cánh gà.

Nhan Nhã Tịnh vẫn đội cái đầu heo tròn xoe kia, không biết vì sao, nhìn thấy cái đầu heo đáng yêu này, Lưu Thiên Hàn bỗng muốn sờ một cái.

Trong đầu anh vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, anh đã không kiềm chế được mà sờ lên.

Nhan Nhã Tịnh không cảm nhận được Lưu Thiên Hàn sờ cái đầu heo này. Ngay khi cô tháo đầu heo xuống, nhìn thấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn đang đặt trên đầu heo kia, khẽ xoa xoa, khuôn mặt dịu dàng cứ như đang xoa tình nhân ấy.

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh chập mạch, không nhịn được hỏi một câu: “Anh hai, hóa ra anh thích sờ đầu heo à!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy quan hệ của mình với Lưu Thiên Hàn hôm nay khá tốt, cô còn muốn quan hệ của hai người thân cận hơn nữa, bèn đưa cái đầu heo này tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, nếu như anh thích sờ đầu heo thì anh cứ ra sức mà sờ, hay là em tặng luôn cái đầu heo này cho anh nhé?”

Lưu Thiên Hàn mất tự nhiên ho một tiếng, anh không ngờ lại bị Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy hành động sờ đầu heo, bây giờ cô nói anh thích sờ đầu heo, sao cứ như đang nói anh có sở thích đặc biệt bi.ến thái gì vậy!

Lưu Thiên Hàn là người kiêu ngạo như vậy, đương nhiên không thể thừa nhận mình đang ngại được. Anh nhìn Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt âm trầm như nước: “Ừm, tôi thích sờ đầu heo.”

Nói rồi, anh sờ lên đầu Nhan Nhã Tịnh như thể đương nhiên.

Đây là tuyệt chiêu xoa đầu trong truyền thuyết sao?!

Nhan Nhã Tịnh vui mừng đến mức quên luôn cả chuyện Lưu Thiên Hàn nói cô là đầu heo, cô ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, đôi mắt biến thành ngôi sao nhỏ, thích tuyệt chiêu xoa đầu của anh Lưu quá đi!

Cô cũng muốn làm tuyệt chiêu xoa đầu với anh Lưu.

Càng muốn hôn anh hơn.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ như vậy, mà cũng thực sự làm như thế luôn.

“Ba, mẹ…”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đi vào, trùng hợp, đúng lúc nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đang hôn ba của chúng.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, lập tức cảm thấy sự xuất hiện của mình quá không đúng lúc.

Nhan An Bảo lặng lẽ lui ra khỏi phòng nghỉ, bé diễn sâu Nhan An Mỹ sợ khiến ba mẹ nhà mình xấu hổ, còn chu đáo nói: “Ba mẹ, hai người không cần phải xấu hổ đâu, con và anh thực sự không nhìn thấy gì hết!”

“Chúng con không nhìn thấy hai người đang chơi trò hôn nhau đâu! Cho dù hai người hôn như thế nào, chúng con đều không nhìn thấy! Ba mẹ, con đóng cửa lại giúp hai người rồi! Hai người cứ yên tâm hôn thoải mái đi nha!”

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Lưu Thiên Hàn: “…”

Không hôn nổi nữa.
 
Chương 1033


CHƯƠNG 1033

Nhìn Nhan An Mỹ đóng chặt cửa phòng nghỉ ngơi lại, mặt Nhan Nhã Tịnh đỏ như con tôm bị luộc chín.

Cô mất tự nhiên ho một tiếng: “Anh hai, anh không cần phải ngại, An Bảo và An Mỹ rất thành thật, chúng nó nói không nhìn thấy thì chắc là thật sự không nhìn thấy gì cả đâu.”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh lại lặng lẽ thêm một câu trong lòng.

Không thấy mới lạ!

“Nhan Nhã Tịnh, hình như cô không thấy lạ lẫm khi bị bắt gặp chuyện hôn nhau này nhỉ.”

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt dò xét: “Trước đây cô thường hay hôn người khác à?”

Thường xuyên chứ! Phải nói là liên tục luôn!

Nhan Nhã Tịnh cũng rất thành thật, cô khẽ gật đầu với Lưu Thiên Hàn: “Đúng vậy, trước đây hôn với anh Lưu, bị An Bảo và An Mỹ bắt gặp nhiều lần lắm rồi.”

“Có một lần là ở chung cư của em, An Mỹ còn nói mắt của nó đột nhiên bị mù, không nhìn thấy gì hết, xấu hổ lắm!”

Nhan Nhã Tịnh nói ra những điều này, có một phần là không muốn giấu Lưu Thiên Hàn, còn có một mặt khác đó là cô muốn tiện thể nhắc tới chuyện xảy ra trước đây để kíc.h thích Lưu Thiên Hàn khôi phục trí nhớ.

Ai ngờ, Lưu Thiên Hàn nghe lời này của Nhan Nhã Tịnh lại tức đến mức cười khẩy thành tiếng.

“Ha!”

Toàn thân Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo: “Cho nên, ban nãy cô lại coi tôi thành thế thân của Thiên Hàn à?”

Nhan Nhã Tịnh giật giật môi, cô muốn nói rằng anh chính là anh Lưu mà, nhưng anh lại không tin câu nói này!

Cô chỉ đành nói nửa vời: “Cứ coi vậy đi!”

“Ha!”

Khí thế quanh thân Lưu Thiên Hàn càng lạnh hơn, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, như thể muốn đâm ra một cái lỗ trên người cô: “Nhan Nhã Tịnh, Lục Gia Thành tôi sẽ không làm thế thân của ai hết! Cho dù Thiên Hàn có là em trai ruột cùng chung bào thai với tôi!”

Nhan Nhã Tịnh thực sự rất bất lực khi Lưu Thiên Hàn có chết cũng không tin rằng mình không phải là Lưu Gia Thành.

Cô biết, nếu như cô tranh luận chuyện thân phận của anh với anh, hai người chắc chắn lại cãi nhau, khó khăn lắm bây giờ quan hệ của cô với anh mới tốt hơn một chút, cô không muốn lại trở nên gượng gạo nữa.

Cô nở nụ cười, trên khuôn mặt sinh động là vẻ lấy lòng rất rõ ràng: “Anh hai, anh đừng tức giận có được không? Sau này em sẽ không coi anh thành thế thân của ai nữa!”

“Anh hai, anh chính là anh, không thể thay thế được!”

Nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời này, Lưu Thiên Hàn dựng hết lông lên lập tức được vuốt thuận, anh kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, ừm, coi như người phụ nữ này biết ăn nói.

“Anh hai, anh không tức giận nữa có phải không?” Nhan Nhã Tịnh nịnh nọt cười nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ừm.” Anh là người nhỏ nhen như vậy sao?

“Anh hai, nếu như anh đã không tức giận thì em có thể hôn anh nữa không?”

Người đàn ông kiêu ngạo cố gắng bày ra dáng vẻ Liễu Hạ Huệ không có ha.m muốn, nhưng yêu cầu này, anh có thể không đồng ý chắc?
 
Chương 1034


CHƯƠNG 1034

Cung Tư Mỹ cảm thấy mình thật sự rất xui xẻo, đến cả ông trời cũng đối đầu với cô ta.

Cô ta vất vả đủ đường mới trở thành người phụ nữ bên cạnh Lưu Thiên Hàn, nhưng sau khi Nhan Nhã Tịnh xuất hiện, tất cả những gì cô ta cố gắng đều thất bại hết.

Ban nãy cô ta giả vờ đáng thương đến như vậy ở trong điện thoại, vậy mà trái tim của Lưu Thiên Hàn lại như sắt thép, chẳng nhìn cô ta lấy một cái.

Cô ta từng an ủi bản thân, cho dù ảnh hưởng của Nhan Nhã Tịnh đối với anh lớn đến mức nào thì dù sao cô ta cũng mới là người phụ nữ đính hôn kết hôn với anh. Cô ta cũng nghĩ rằng chuyện đính hôn ngày mai sẽ không xảy ra sai sót gì, nhưng cô ta không ngờ được rằng lại xảy ra chuyện kia.

Ông nội cô ta qua đời rồi.

Nhà họ Cung xảy ra chuyện lớn như vậy, đừng nói là đính hôn, cho dù có kết hôn, thì trong lúc để tang, cô ta đừng hòng nghĩ tới.

Cô ta không thể nào đính hôn với Lưu Thiên Hàn trong khi tổ chức tang lễ của ông nội được, như vậy không những người nhà họ Cung không đồng ý, cô ta còn bị cả thế giới cười nhạo là đồ bất hiếu.

Thực ra nếu như chỉ là ông nội qua đời thì Cung Tư Mỹ sẽ không đến mức phẫn nộ như thế.

Điều khiến cô ta phẫn nộ là di chúc của ông nội.

Những năm qua, thương hiệu thời trang Cung Đình thuộc sở hữu của nhà họ Cung vẫn luôn do Cung Tư Mỹ quản lý.

Cung Đình ở Cung Thị luôn là sự tồn tại rất đặc biệt, nó độc lập với Cung Thị, nhưng lại ở dưới bóng râm của Cung Thị.

Người thừa kế của Cung Thị, đương nhiên không có ai có thể cạnh tranh được với Cung Trí Cương, Cung Tư Mỹ cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ tranh đoạt Cung Thị với Cung Trí Cương, dù sao thì thế lực của Cung Trí Cương, mấy đời cô ta cũng không so được.

Nhưng Cung Đình thì cô ta nhất định phải có.

Cô ta cũng nghĩ rằng mình thừa kế Cung Đình là chuyện chắc chắn, nhưng ông nội lại để lại một quy định gần như hoang đường đối với cô ta ở trên di chúc.

Trong hai năm, tốc độ tăng trưởng doanh số của Cung Đình phải đạt 200%, lọt top 10 thương hiệu quần áo hàng đầu quốc tế.

Nếu không, Cung Đình sẽ do bà nội của Cung Tư Mỹ lựa chọn người thừa kế.

Bây giờ Cung Đình chỉ có thể miễn cưỡng lọt vào top 100 nhãn hiệu quần áo quốc tế, làm gì có chuyện dễ dàng lọt vào top 10 được!

Rõ ràng là ông nội đang cố ý làm khó cô ta!

Cung Tư Mỹ hận tới ngứa răng, cô ta không dám nghĩ, ông nội thường ngày thương cô ta nhất, trước lúc lâm chung vẫn còn để lại một bài toán khó lớn như thế này cho cô ta.

Nhưng cho dù bài toán khó trước mắt này khó vượt qua như thế nào, cô ta cũng không dễ dàng nhận thua.

Doanh số bán hàng tăng nhiều, lọt vào top 10, hai mục tiêu này, Cung Tư Mỹ đều có thể làm được!

Cung Đình là của cô ta, đừng ai mơ mà cướp của cô ta được!

Trong lòng Cung Tư Mỹ thực sự rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Ngay lúc cô ta khó chịu nhất, người cô ta nhớ tới vẫn là người đàn ông mà cô ta yêu nhất.

Vào lúc này, cho dù anh có thể nói một câu dịu dàng với cô ta thôi là trong lòng cô ta chắc chắn sẽ ấm áp chưa bao giờ có.
 
Chương 1035


CHƯƠNG 1035

Cung Tư Mỹ gắng sức lau nước mắt nơi khóe mắt, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành…”

Giọng nói của cô ta có sự nghẹn ngào rõ ràng, cô ta hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: “Anh Gia Thành, ông nội qua đời rồi, ngày mai chúng ta không thể tổ chức nghi lễ đính hôn được. Anh Gia Thành, bây giờ trong lòng em khó chịu lắm.”

“Cung Tư Mỹ, anh sẽ bảo Nhạc Dũng đi giải quyết hậu sự của ông nội em với em.” Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn liền cúp máy luôn.

Cung Tư Mỹ sững sờ nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, mãi một lúc lâu cô ta cũng không thể hoàn hồn lại được.

Anh nói cái gì?

Anh nói là bảo Nhạc Dũng đi giải quyết hậu sự của ông nội với cô ta ư?

Rốt cuộc anh là cháu rể của ông nội, hay Nhạc Dũng mới là cháu rể của ông nội vậy!

Hơn nữa, khi cô ta vừa nói là không thể tổ chức nghi lễ đính hôn, cô ta muốn nghe ra được một chút tiếc nuối hoặc không nỡ trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn, thế nhưng cô ta chẳng nghe thấy gì hết.

Thứ cô ta có thể cảm nhận được, chỉ có Lưu Thiên Hàn như bỏ được gánh nặng.

Lẽ nào, ở bên cô ta đã trở thành gánh nặng đối với anh rồi sao?

Sao có thể như thế được!

Đôi tay cô ta dính đầy máu tươi cũng là vì để được bạc đầu tới già với anh. Bây giờ anh lại lạnh nhạt với cô ta như thế, tất cả những hy sinh của cô ta đều biến thành thứ gì đây!

Nhan Nhã Tịnh! Đều tại Nhan Nhã Tịnh cả!

Bây giờ cô ta phải bận về châu Âu xử lý hậu sự của ông nội, không có thời gian dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh. Nhưng đợi cô ta quay trở lại rồi, cô ta chắc chắn sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh thân bại danh liệt, suốt đời không thể trở mình được!

Cô ta không tin anh sẽ chấp nhận một người phụ nữ có bê bối như vậy!

Anh Cửu, anh là của em! Em sẽ để anh biết được rằng, Nhan Nhã Tịnh không hề xứng với anh! Cung Tư Mỹ em mới là người phụ nữ xứng với anh nhất!

Tới tối Nhan Nhã Tịnh nghe nói chuyện ông nội của Cung Tư Mỹ qua đời.

Nhan Nhã Tịnh rất tiếc nuối trước sự qua đời của ông cụ, nhưng Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn không thể đính hôn, trong lòng cô vẫn rất vui.

Hóa ra, đến ông trời cũng không đứng về phía Cung Tư Mỹ.

Trải qua cuối tuần thoải mái, thứ hai lúc Nhan Nhã Tịnh đi làm vô cùng tỉnh táo sáng láng.

Nhưng cô không ngờ được rằng sẽ gặp Liễu Đào khi khám cho bệnh nhân.

Lúc trước Nhan Nhã Tịnh ở trong đoàn phim, tuy rằng không nói chuyện với Liễu Đào được mấy câu, nhưng ấn tượng của cô về Liễu Đào thực sự rất tốt.

Trên người Liễu Đào có vẻ đẹp lạnh nhạt, dáng vẻ thản nhiên đó, như thể tất cả công danh lợi lộc, phú quý mua vui trên đời này đều không liên quan tới cô ấy vậy.

Ngũ quan của Liễu Đào không được tính là đẹp nức lòng, nhưng kết hợp lại với nhau lại tinh tế hài hòa khó diễn tả được, thêm vào đó trên người cô ấy còn có khí chất của người đẹp lạnh lùng, khiến vô số fan nam si mê.

Gia thế của Liễu Đào rất tốt, tư chất của cô ấy cũng là số một số hai trong giới giải trí, địa vị của cô ấy cũng luôn đứng hàng đầu, nhưng vì cô ấy khá lười, chưa bao giờ chịu diễn nữ chính.
 
Chương 1036


CHƯƠNG 1036

Mỗi lần Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy Liễu Đào đều nghĩ tới hoa sen trắng gần bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn. Cô không ngờ rằng, một Liễu Đào xuất sắc như vậy, có một ngày lại tới phòng khám của cô, tìm cô khám bệnh.

Tuy rằng cô ở bên khoa ung thư, nhưng người tới tìm cô khám bệnh cơ bản đều là ung thư ác tính, có rất nhiều người thậm chí đã là thời kỳ cuối, không muốn chịu đựng nỗi đau khi xạ trị, hóa trị nữa, muốn dùng thuốc đông y để duy trì mạng sống.

Thấy Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc, vẻ mặt Liễu Đào cũng không có gì thay đổi.

Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, khóe môi hơi cong lên, trên mặt cũng không nhìn ra ý cười.

“Bác sĩ Nhan, tôi bị ung thư t4 cung giai đoạn cuối, đã di căn rồi, bác sĩ nói, cùng lắm chỉ còn một tháng nữa thôi.”

Liễu Đào bình tĩnh cất lời, như thể người sắp chết mà cô ấy nói không phải cô ấy, mà là một người xa lạ không quan trọng gì vậy.

Nhan Nhã Tịnh cũng nghĩ rằng tình huống của Liễu Đào sẽ rất tệ, nhưng cô vẫn không dám nghĩ rằng tình huống của cô ấy đã tệ tới mức này.

“Bác sĩ Nhan, lúc tôi phát hiện ra bệnh của mình thì đã quá muộn rồi, cho dù có làm phẫu thuật cũng không có tác dụng. Bác sĩ Nhan, tôi không sợ chết, nhưng tôi muốn cướp thêm vài ngày nữa từ trong tay tử thần. Còn 88 ngày nữa là sinh nhật của Nam Châu rồi, tôi muốn, sau khi đón sinh nhật của Nam Châu xong rồi mới ra đi.”

“Bác sĩ Nhan, tôi từng nghe người khác nói, tây y có thể khiến con người chết trong tỉnh táo, nhưng đông y có thể khiến con người sống trong hồ đồ. Bác sĩ Nhan, cô có thể giúp tôi chống đỡ tới sinh nhật của Nam Châu được không? Tôi không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần có thể cho tôi thêm ba tháng là được.”

Đúng rồi, Phí Nam Châu, nhà thiết kế trang phục thiên tài nổi tiếng lẫy lừng Phí Nam Châu chính là chồng của Liễu Đào.

Đáng tiếc, trong tim của Phí Nam Châu không có Liễu Đào, chỉ có người tình trong mộng của anh ta, Cung Tư Mỹ.

Nhớ tới chuyện mà hôm qua cô nghe Tôn Lệ nói, vành mắt của Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng hơi ẩm ướt.

Ba năm trước Liễu Đào từng mang thai, cô ấy vô cùng mong đợi muốn sinh đứa con này ra, nhưng Cung Tư Mỹ dù không yêu Phí Nam Châu lại vẫn độc chiếm những gì Phí Nam Châu đối xử tốt với cô ta.

Sau khi cô ta biết được tin Liễu Đào mang thai thì liền gọi điện cho Phí Nam Châu.

Cô ta nói, Nam Châu, nghe nói anh sắp làm ba rồi, em buồn lắm.

Chính vì câu nói này của Cung Tư Mỹ mà Phí Nam Châu tàn nhẫn cho người phá đứa con trong bụng Liễu Đào.

Thấy Nhan Nhã Tịnh bắt mạch cho cô ấy xong mãi vẫn không nói gì, khuôn mặt sạch sẽ gần như trong suốt của Liễu Đào nhanh chóng lóe lên vẻ ảm đạm: “Bác sĩ Nhan, có phải ba tháng là yêu cầu viển vông không?”

“Đào Đào, tình hình bây giờ của cô không ổn chút nào.” Nhan Nhã Tịnh buông cổ tay Liễu Đào ra, trong lòng nghèn nghẹn càng ngày càng khó chịu: “Ba tháng đúng là rất khó, nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài mạng sống cho cô.”

Nhan Nhã Tịnh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng cô vẫn không nhịn được nói với Liễu Đào một câu: “Đào Đào, Phí Nam Châu có đáng không?”

Người đàn ông kia, vì một người phụ nữ khác mà tổn thương cô ấy hết lần này tới lần khác, còn cô ấy lại mặc kệ tất cả mà yêu anh ta, ngốc biết bao chứ!
 
Chương 1037


CHƯƠNG 1037

Hiển nhiên Liễu Đào cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại bỗng nhiên hỏi cô ấy câu này, cô ấy sững sờ, sau đó cười khẽ.

“Bác sĩ Nhan, những chuyện trên đời này, làm gì có nhiều chuyện đáng hay không đáng chứ, chẳng qua là có muốn hay không mà thôi.”

Trước giờ Liễu Đào tiếc chữ như vàng, nhưng lúc này nhìn thấy trong đôi mắt Nhan Nhã Tịnh hiện vẻ lo lắng rõ ràng, cô ấy lại nảy sinh xúc động muốn tâm sự.

Thực sự đã lâu lắm rồi không nhìn thấy người khác thật lòng lo lắng cho mình như vậy.

Người bên ngoài đều cảm thấy cô ấy có gia thế tốt, có người chồng tài hoa giỏi giang, vẻ bề ngoài xinh đẹp, nhưng chỉ có trong lòng cô ấy mới biết rõ rằng, trong lòng cô cô độc quạnh quẽ tới mức nào.

Quan hệ giữa cô ấy và Nhan Nhã Tịnh không sâu sắc, nhưng sự lo lắng trong mắt Nhan Nhã Tịnh đã sưởi ấm trái tim cô ấy.

“Bác sĩ Nhan, có thể cô cảm thấy tôi rất ngốc, nhưng từ năm tôi mười lăm tuổi, Nam Châu cho tôi một thanh socola, cả đời này tôi cũng không buông được anh ấy nữa.”

Nhan Nhã Tịnh biết được đại khái chuyện giữa Liễu Đào và Phí Nam Châu qua lời kể của cô ấy.

Năm Liễu Đào mười lăm tuổi, người mẹ mà cô ấy yêu nhất qua đời.

Ba ngày ngày rượu chè ở bên ngoài, mất đi người mẹ mình yêu nhất, Liễu Đào chỉ cảm thấy thế giới của mình không còn ánh sáng nữa.

Trong lòng đắng chát, uống nước cũng thấy đắng chát.

Vào tang lễ của mẹ, cô ấy quay về từ nghĩa trang, một mình ngồi khóc ở ngoài đường, khóc như một đứa ngốc.

Cô đã gặp Phí Nam Châu cũng tham gia tang lễ của mẹ cô vào lúc đó.

Phí Nam Châu khi đó thực sự rất dịu dàng, anh ta cười với cô, còn đặt một thanh socola vào tay cô.

Anh ta nói rằng, trong lòng đắng lắm đúng không? Ăn socola rồi, trong lòng sẽ ngọt thôi.

Liễu Đào nhìn Phí Nam Châu bằng ánh mắt kinh ngạc, cô ăn một miếng socola, đúng thật là trong lòng trở nên ngọt ngào.

Chính vì miếng socola đó mà cô đã yêu Phí Nam Châu không chút do dự.

Nhưng liên hôn giữa hai nhà, sau khi nhà họ Phí ép Phí Nam Châu cưới cô, Phí Nam Châu không còn dịu dàng với cô nữa, chỉ có chán ghét và những lời nói tệ bạc.

Cô biết trong lòng anh ta có người khác, cô cố gắng muốn đi vào trái tim anh, nhưng từ năm hai mươi tuổi tới hai mươi lăm tuổi, hôn nhân năm năm, cô không thể đi vào được trái tim anh ta, mà lại khiến anh ta chán ghét tận xương.

Thời gian trước Cung Tư Mỹ về nước, anh ta lại càng đặt hết tâm tư vào Cung Tư Mỹ, Cung Tư Mỹ đính hôn, anh ta có thể thiết kế hai mươi bộ lễ phục cho cô ta. Còn cô lại chưa bao giờ có cơ hội được mặc đồ mà anh ta thiết kế.

Cô bị ung thư 4 cung, bác sĩ nói là có liên quan tới lần trước cô sẩy thai, nạo thai không sạch, thêm cả vừa sảy thai đã quan hệ liên tục. Đương nhiên, cũng có thể đơn giản là cô xui xẻo, mắc căn bệnh quái ác này.

Phí Nam Châu giết con của bọn họ, Liễu Đào từng hận, nhưng vì chút ấm áp năm mười lăm tuổi đó, cô vẫn càng yêu anh ta hơn.

Đời này của cô có quá ít điều ấm áp. Chỉ một chút ấm áp đó thôi đã đủ khiến cô ghi nhớ cả đời rồi.

Nghe Liễu Đào kể câu chuyện của cô ấy xong, Nhan Nhã Tịnh đau lòng đến mức không ngừng than thở: “Đào Đào, cô thật ngốc.”
 
Chương 1038


CHƯƠNG 1038

Bị Nhan Nhã Tịnh nói ngốc, Liễu Đào lại bật cười, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm: “Tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cho dù có ngốc cũng không ngốc được bao lâu nữa. Thực ra tôi rất hận Cung Tư Mỹ, hận cô ta rõ ràng không yêu Nam Châu nhưng vẫn muốn nhận được sự ấm áp từ Nam Châu mà chẳng kiêng dè chút nào. Nhưng bây giờ, không cần thiết nữa.”

“Tôi chỉ hy vọng Nam Châu có thể sống tốt, sau khi tôi không còn nữa, anh ấy có thể cưới người con gái mà anh ấy yêu.”

Nghe Liễu Đào nói lời này, Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói gì nữa.

Khi đó sau khi Tôn Lệ nghe được chuyện của Liễu Đào, cô ấy thực sự rất phẫn nộ, cô ấy và Cung Tư Mỹ cũng coi như có chút quan hệ, nhưng từ đó về sau, cô ấy quyết định tuyệt giao với Cung Tư Mỹ.

Nhan Nhã Tịnh cũng phẫn nộ, phẫn nộ tới mức không muốn coi Phí Nam Châu là thần tượng của mình nữa.

Cô không dám nghĩ, thần tượng mà cô sùng bái bao năm lại bị mù tới mức như thế, bị Cung Tư Mỹ chơi đùa tới quay mòng mòng, mù tới mức không thấy được điểm tốt của người bên cạnh mình.

“Đào Đào, tôi kê vài đơn thuốc cho cô trước.” Nhan Nhã Tịnh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thời gian này đừng làm chuyện vợ chồng nữa, rất dễ bị băng huyết, còn nữa, cảm xúc cũng đừng dao động nhiều quá. Đào Đào, cô phải cố gắng mà sống!”

“Tôi biết, tôi sẽ chú ý hết.” Liễu Đào cười khẽ, khuôn mặt lạnh nhạt kia của cô ấy khi lộ ra nụ cười thật lòng trông như đóa hoa đột nhiên nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng lúc cô ấy cười lên lại khiến bờ môi càng thêm tái nhợt, cho dù đã bôi một lớp son rồi, nhưng sự tái nhợt kia cũng không sao che được.

Sau khi Liễu Đào rời đi, mãi một lúc lâu Nhan Nhã Tịnh cũng không hoàn hồn lại được.

Cô vẫn không dám tin, một sinh mệnh đẹp đẽ như vậy, nhưng chỉ mấy tháng sau, thậm chí còn chưa tới mấy tháng sau, sẽ phải lụi tàn.

Mà quãng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của Liễu Đào, cô ấy cũng không thể hưởng thụ được sự yêu thương của người đàn ông mà mình yêu, ông nội của Cung Tư Mỹ chết rồi, chỉ e là bây giờ Phí Nam Châu đang phi nước đại dốc hết sức cho Cung Tư Mỹ mất.

Cung Tư Mỹ, cô tàn nhẫn g.iết ch.ết Lưu Gia Thành, còn hại chết con của Liễu Đào, bây giờ, vừa muốn kết hôn với Lưu Thiên Hàn lại vừa muốn độc chiếm chồng của người khác không buông, cô thực sự không sợ gặp báo ứng sao?

Bởi vì chuyện này của Liễu Đào mà tâm trạng cả ngày nay của Nhan Nhã Tịnh đều buồn bã khó diễn tả. Lúc sắp tan làm, cô vừa định thay quần áo về nhà, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng ở cửa phòng bệnh.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy trên người Lưu Thiên Hàn lúc này từ đầu đến chân đều viết đầy bốn chữ.

Lén la lén lút.

Lưu Thiên Hàn hiển nhiên không ngờ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cũng không khỏi sững sờ, sau đó trên khuôn mặt điển trai yên tĩnh như trăng ban đêm kia nhanh chóng xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

“Anh hai, sao anh lại tới đây?”

“Đi ngang qua thôi!”

Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo ngước mắt lên, đánh chết anh anh cũng không thừa nhận rằng anh tới đây để xem xem rốt cuộc cô có khám bệnh kín cho đàn ông hay không.
 
Chương 1039


CHƯƠNG 1039

“Ồ!” Nhan Nhã Tịnh cố nén ý cười trong lòng, cô không tin anh sẽ trùng hợp đi qua cửa phòng khám của cô như vậy đâu!

“Anh hai, nếu như đã trùng hợp như vậy, chi bằng em mời anh ăn bữa cơm nhé! Cứ coi như cảm ơn anh vì mấy ngày trước anh đã biểu diễn tiết mục cùng em và An Bảo An Mỹ!”

“Ừm.” Lưu Thiên Hàn đáp một tiếng rất bình tĩnh, thấy anh đồng ý rồi, Nhan Nhã Tịnh lập tức cười thật tươi.

Thấy xung quanh không có ai, cô lặng lẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, gắng sức nắm lấy tay anh.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh vừa định hất tay cô ra thì cô đã nở nụ cười xán lạn với anh: “Anh hai, để em nắm một chút đi, có được không?”

Người phụ nữ này, đang làm nũng với anh đấy à?

Đột nhiên anh không nỡ hất tay cô ra nữa.

Nhan Nhã Tịnh thấy mưu kế nho nhỏ của mình đã thành công liền vui vô cùng. Cô đang định đòi thêm chút phúc lợi nữa thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn đột nhiên đổ chuông.

Là Cung Tư Mỹ gọi tới.

Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ mang theo sự bất lực và hoảng sợ rõ ràng: “Anh Gia Thành, Nhan Nhã Tịnh cho người bắt cóc em! Bọn họ nói bọn họ muốn hiếp em rồi giết! Anh Gia Thành, em ở nhà máy hoang phía nam ngoại ô, cứu em với! Á…”

Rầm!

Trong điện thoại Lưu Thiên Hàn vang lên một tiếng nặng nề, sau đấy cuộc gọi lập tức bị ngắt.

Không phải Nhan Nhã Tịnh muốn nghe lén cuộc gọi của Lưu Thiên Hàn, thực sự là cô đứng quá gần anh, thêm vào đó giọng của Cung Tư Mỹ quá lớn, cô không muốn nghe thấy lời cô ta vừa nói cũng khó.

Nhan Nhã Tịnh trợn trừng mắt, vẻ mặt cô hoang mang, gì cơ?

Ban nãy Cung Tư Mỹ nói gì trong điện thoại cơ!

Cô ta nói cô cho người bắt cóc cô ta á? Lại còn hiếp trước rồi giết?

Sao cô không biết mình cho người bắt cóc Cung Tư Mỹ khi nào vậy?

Tự dưng đâu ra cái tội đấy, Nhan Nhã Tịnh không muốn gánh đâu.

Cô vừa định giải thích với Lưu Thiên Hàn rằng cô không bắt cóc Cung Tư Mỹ, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, cũng nhanh chóng lên xe, đạp mạnh chân ga, chiếc xe Koenigsegg lao đi nhanh như chớp.

Vừa lên xe, Lưu Thiên Hàn đã gọi điện cho Nhạc Dũng: “Tới ngoại ô phía nam, nhà xưởng cũ!”

Bây giờ Nhạc Dũng cách nhà xưởng cũ ở ngoại ô phía nam khá gần, lúc Lưu Thiên Hàn tới anh ta và thuộc hạ của anh ta đã cứu được Cung Tư Mỹ ra từ lâu rồi.

Năm người đàn ông cao to bị Nhạc Dũng và thuộc hạ của anh ta đánh cho răng rơi đầy đất, toàn thân Cung Tư Mỹ xộc xệch, co rụt cơ thể đầy vết thương ở góc tường, dáng vẻ bị tra tấn rất dã man.

Vừa nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, nước mắt của Cung Tư Mỹ đã rơi rơi lã chã: “Anh Gia Thành, cuối cùng anh cũng tới rồi! Em sợ lắm! Ban nãy em, ban nãy em suýt chút nữa thì bị…”

Nói tới đây, có thể là trong lòng Cung Tư Mỹ quá tủi thân, cô ta không thể nói hết ra lời kia được nữa, chỉ có thể òa khóc nức nở như con thú nhỏ bị thương.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu mày lại, anh ra hiệu với Nhạc Dũng. Tuy rằng Nhạc Dũng có chút không muốn, những vẫn cởi áo khoác vest trên người mình ra đắp lên cơ thể của Cung Tư Mỹ.
 
Chương 1040


CHƯƠNG 1040

Cung Tư Mỹ tưởng rằng cô ta chịu uất ức lớn như thế này, Lưu Thiên Hàn tới đây chắc chắn sẽ không nói lời nào mà cởi áo ra ôm chặt lấy cô ta luôn, ôm cô ta vào lòng thật cẩn thận, nhưng anh hoàn toàn không làm theo hướng đó!

Nghĩ như vậy, trong lòng Cung Tư Mỹ càng tủi thân hơn, hai bờ vai cô ta không ngừng run rẩy, cứ như bị chuột rút vậy.

“Hu hu…”

Cung Tư Mỹ co rụt cơ thể vào trong góc tường, dáng vẻ hoảng sợ: “Anh Gia Thành, em sợ lắm, em sợ…”

“Cung Tư Mỹ, bây giờ em thế nào rồi?” Cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng lên tiếng, anh nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tư Mỹ, trên mặt cô ta cũng dính máu, thêm cả bờ vai cứ run rẩy của cô ta, đáng thương yếu ớt khó mà diễn tả được.

“Anh Gia Thành, em lạnh lắm, em sợ…” Cung Tư Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ đáng thương: “Anh Gia Thành, anh có thể ôm em được không?”

Nhạc Dũng đứng ngay bên cạnh Lưu Thiên Hàn, nghe thấy lời này của Cung Tư Mỹ, anh ta không nhịn được mà lùi một bước thật lớn ra đằng sau.

Đại ca đừng có bảo anh ta ôm Cung Tư Mỹ thay anh đấy nhé! Gu của anh ta thực sự không mặn như vậy đâu!

Sợ mình sẽ bị đại ca ban cho nhiệm vụ mà anh ta không thể làm được, Nhạc Dũng suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng quay người lại đạp một đạp lên người tên đàn ông vừa định ức hiếp Cung Tư Mỹ.

“Aaaa!”

Mấy tên đàn ông khi nãy đã bị đánh một cách hung tàn cho gãy mấy cái xương sườn rồi, bây giờ Nhạc Dũng đạp một phát như vậy, gã ta đau đến mức hét thảm như lợn bị chọc tiết!

“Đừng đánh tôi nữa! Đừng đánh tôi nữa! Tôi nói! Cho dù các anh hỏi gì tôi cũng nói hết!”

“Tôi cũng nói! Tôi sẽ nói hết!” Một tên đàn ông ở bên cạnh bị thuộc hạ của Nhạc Dũng đạp gãy ba cái xương sườn run rẩy lên tiếng: “Chúng tôi không cố ý muốn hại cô Cung đâu, chúng tôi thực sự chỉ cầm tiền làm việc cho người ta thôi! Tôi thực sự biết sai rồi, anh tha cho tôi đi!”Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Là… là Nhan Nhã Tịnh, cô ấy cho chúng tôi 600 triệu, bảo chúng tôi chơi cô Cung đến chết rồi chặt xác ra!”

“Mày nói ai cơ?” Nhạc Dũng đạp một phát thật mạnh lên mặt tên đàn ông đang nói kia: “Mày còn dám nói lung tung nữa, có tin tao xé rách mồm mày ra không!”

“Tôi thực sự không nói lung tung! Đúng thật là Nhan Nhã Tịnh bảo chúng tôi tới đây! Tôi trả lại 600 triệu cho cô ta, các anh thả chúng tôi đi có được không?”

Đương nhiên Nhạc Dũng sẽ không tin Nhan Nhã Tịnh cho mấy tên đàn ông này tới đây, anh ta túm lấy cổ áo tên đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lúc này hung ác tới đáng sợ: “Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng, nói, rốt cuộc ai phái chúng mày tới! Nếu như chúng mà còn dám cắn người lung tung thì đừng ai mong được sống!”

Nhạc Dũng đi theo Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy, khí thế trên người cũng được di truyền từ Lưu Thiên Hàn, lúc lạnh lùng còn khiến người ta thấy đáng sợ hơn cả hổ sói.

Cơ thể của tên đàn ông bị anh ta túm cổ áo không kìm được run rẩy, nhưng nhớ tới 1 tỷ 5 mà Cung Tư Mỹ hứa sẽ cho mình, trong lòng gã ta vẫn có một chút hy vọng, cắn răng quát lên: “Tôi không nói lung tung! Thực sự là Nhan Nhã Tịnh! Không tin anh có thể đi tra giao dịch chuyển tiền! Thực sự là Nhan Nhã Tịnh bảo chúng tôi bắt cóc cô Cung!”
 
Chương 1041


CHƯƠNG 1041

“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thực sự biết sai rồi! Anh tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi thật sự chỉ là nhất thời thấy tiền sáng mắt, mù mắt rồi mà thôi!”

Nhạc Dũng tức đến mức đạp vào mồm gã đàn ông kia, đạp cho mồm gã ta đầy máu.

Vốn dĩ gã ta còn định nói xấu Nhan Nhã Tịnh thêm mấy câu theo như lời dặn của Cung Tư Mỹ, nhưng bây giờ mồm gã ta đầy máu, chẳng thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Cung Tư Mỹ ngẩng mặt lên, nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt đáng thương, đột nhiên một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt cô ta.

“Anh Gia Thành, vì sao Nhan Nhã Tịnh lại làm như vậy với em chứ! Em vẫn luôn cố gắng hết sức để hòa hợp với cô ta, em không hiểu, vì sao cô ta lại phải hại em như thế!”

Lúc nói chuyện, Cung Tư Mỹ còn cố ý giơ cánh tay có vết thương rõ ràng của mình lên: “Em bị người ta đánh rất thảm, bọn họ còn muốn cưỡ.ng hiếp em nữa! Nếu không phải trợ lý Nhạc dẫn người tới kịp thời thì có khi bây giờ em chỉ còn là một cái xác thôi!”

“Anh Gia Thành, em không oán không thù với Nhan Nhã Tịnh, sao cô ta có thể hại em như thế chứ!”

Nói rồi, Cung Tư Mỹ lại bật khóc nức nở.

Nghe những lời lung tung của mấy gã đàn ông này, vốn dĩ Nhạc Dũng đã đủ phẫn nộ rồi, bây giờ nghe thấy Cung Tư Mỹ cố tỏ ra đáng thương, anh ta lại càng sôi máu hơn.

Anh ta biết, với tính tình của Lưu Thiên Hàn, nếu như anh ta dám đắc tội với Cung Tư Mỹ, anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.

Nhưng anh ta không cam lòng để Cung Tư Mỹ đắc ý làm được những gì mình muốn như vậy!

Bây giờ về cơ bản anh ta đã xác định được người đàn ông trước mắt chính là đại ca. Nếu đây là đại ca của anh ta thì vụ tai nạn xe đó, thậm chí cả cái chết của Lưu Gia Thành cũng không tránh khỏi liên quan tới Cung Tư Mỹ!

Nhạc Dũng nhìn sang Cung Tư Mỹ, ánh mắt dần lạnh đi: “Cung Tư Mỹ, tôi không tin cô Nhan có thể cho người hại cô! Có khi đây chỉ là một màn kịch cô tự biên tự diễn, chỉ để hãm hại cô Nhan chứ gì?”

Dù thế nào Cung Tư Mỹ cũng không ngờ rằng Nhạc Dũng dám không nể mặt cô ta như thế. Biểu cảm trên mặt cô ta chợt cứng đờ lại.

Phản ứng của cô ta rất nhanh, gần như ngay lập tức cô ta đã quay trở lại dáng vẻ đáng thương khi nãy: “Trợ lý Nhạc, sao anh có thể nói tôi như vậy? Tôi mới là người bị hại cơ mà! Rốt cuộc Nhan Nhã Tịnh đã cho anh lợi lộc gì để anh bảo vệ cô ta như thế? Hay là anh và Nhan Nhã Tịnh đã ở bên nhau từ lâu rồi!”

Trước kia Cung Tư Mỹ cũng từng có ý mượn sức Nhạc Dũng, bởi dù là trước hay sau khi Lưu Thiên Hàn mất trí nhớ thì sự tin tưởng của anh đối với Nhạc Dũng chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ có điều Nhạc Dũng quá cứng đầu, hoàn toàn không có khả năng làm việc cho cô ta.

Nếu như đã không thể dùng được, vậy thì phải loại bỏ anh ta thôi!

“Cung Tư Mỹ, cô có thể nói xấu tôi, nhưng cô không thể bôi nhọ cô Nhan được!”

Nhạc Dũng sắp bị Cung Tư Mỹ chọc tức đến bật cười luôn rồi, cô ta còn không biết xấu hổ nói ra những lời này à!

“Tôi và cô Nhan trong sạch, hơn nữa tôi không tin lời mấy người đàn ông này nói dù chỉ một chữ! Tôi rất rõ cô Nhan là người như thế nào. Cô ấy không thể làm ra loại chuyện này được!”

“Anh Gia Thành…”

Cung Tư Mỹ gọi Lưu Thiên Hàn với chất giọng mềm như bông: “Anh Gia Thành, em sợ quá! Chỉ vừa nghĩ tới việc mấy người đàn ông vừa rồi làm những chuyện kia với mình là em lại…”

Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng Cung Tư Mỹ, tỏ vẻ an ủi.
 
Chương 1042


CHƯƠNG 1042

Thấy Lưu Thiên Hàn đứng về phía mình, Cung Tư Mỹ lập tức tự tin hơn nhiều, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng: “Anh Gia Thành, em thật sự không định nói xấu Nhan Nhã Tịnh đâu! Nhưng vừa rồi mấy tên bắt nạt em đã nói rõ rành rành là Nhan Nhã Tịnh sai khiến bọn họ! Vì sao trợ lý Nhạc còn muốn giúp đỡ Nhan Nhã Tịnh đổi trắng thay đen chứ!”

“Anh Gia Thành, em tủi thân quá…”

“Anh Gia Thành, có phải anh cũng không tin em không? Anh cũng cho rằng em thuê những người kia tự biên tự diễn vở kịch này sao? Anh Gia Thành, có phải chỉ khi em bị mấy tên này hại chết thì anh mới chịu tin em vô tội không?”

Cung Tư Mỹ nói xong mấy lời này lại bắt đầu rơi nước mắt. Cô ta không tin mình đã nói đến mức này rồi mà Lưu Thiên Hàn vẫn không chịu tin cô ta!

“Cung Tư Mỹ, tôi đưa cô về.”

Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Nhạc Dũng, ý bảo anh ta đỡ Cung Tư Mỹ đứng dậy.

Nhạc Dũng ngây ra như phỗng, còn bắt anh ta bế thật đấy à!

Nhạc Dũng không muốn bế Cung Tư Mỹ chút nào, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới uy thế của Lưu Thiên Hàn, đỡ cô ta dậy với vẻ không tình nguyện.

Biểu cảm trên mặt Cung Tư Mỹ lập tức rạn vỡ. Cô ta không sao ngờ được mình đã bị thương đến nông nỗi này rồi mà Lưu Thiên Hàn cũng không định ôm mình một chút.

Cung Tư Mỹ buồn bực hất văng bàn tay Nhạc Dũng đang đưa đến, loạng choạng đỡ tường đứng dậy. Trên người cô ta dính đầy máu, cứ thế đứng run rẩy tại chỗ như thể đóa hoa trắng nhỏ phất phơ trong gió.

“Anh Gia Thành, anh…”

“Cung Tư Mỹ.” Cô ta còn chưa nói xong đã bị Lưu Thiên Hàn ngắt lời: “Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa.”

Cung Tư Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt kinh hãi, anh không hề tin tưởng cô ta thật ư?

Cô ta đã bị thương đến mức này rồi mà anh vẫn không tin ư! Hơn nữa, mấy người đàn ông kia cũng đã khai ra Nhan Nhã Tịnh rồi cơ mà, anh vẫn chắc chắn Nhan Nhã Tịnh sẽ không làm ra loại chuyện này sao?

Lưu Thiên Hàn khựng lại một thoáng, sau đó hờ hững nói: “Cung Tư Mỹ, loại chuyện hại người mà chẳng lợi mình này không có nghĩa lý gì đâu.”

Cung Tư Mỹ trợn tròn hai mắt, giọt lệ xoay vòng trong hốc mắt nhưng mãi mà không rơi xuống được.

Cô ta đứng ngẩn ngơ ở đó như thể hóa đá, dường như cả thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua, cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh Gia Thành, anh… anh nói vậy là có ý gì? Ý anh là em tự tìm mấy người này đến để hãm hại Nhan Nhã Tịnh ư?”

Cung Tư Mỹ đột ngột hất chiếc áo vest mà Nhạc Dũng khoác lên người mình xuống, giơ cánh tay dính đầy máu kia của mình lên: “Anh Gia Thành, anh nhìn đi! Anh nhìn cho kỹ vào! Em bị hại thành dáng vẻ gì rồi! Em sợ đau nhất! Em sợ đau như vậy, sao có thể ngốc đến độ tự tìm người đánh mình chứ!”

“Anh Gia Thành, anh bị Nhan Nhã Tịnh mê mẩn thật rồi phải không? Anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt, anh Gia Thành, sao bây giờ anh lại trở nên như vậy! Xa lạ đến mức em không còn nhận ra anh nữa rồi!”

Cung Tư Mỹ hét đến khàn cả giọng, sau khi hét xong cô ta càng tủi thân hơn, nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn, ôm chặt lấy anh: “Anh Gia Thành, em yêu anh, anh có thể cũng yêu em nhiều hơn một chút được không?”
 
Chương 1043


CHƯƠNG 1043

Nhìn thấy máu trên người Cung Tư Mỹ dính lên người mình, Lưu Thiên Hàn không kìm được nhíu mày, khéo léo đẩy Cung Tư Mỹ ra không để lộ dấu vết, giọng nói lạnh nhạt không chút dịu dàng.

“Cung Tư Mỹ, nếu cô sợ đau thế thì sau này đừng làm ra những chuyện ngớ ngẩn như vậy nữa!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn thờ ơ quay sang dặn Nhạc Dũng: “Đưa cô ta về.” Sau đó anh lên xe trước, lái chiếc Koenigsegg khiêm tốn mà xa hoa về phía biệt thự của mình.

Ngớ ngẩn?

Cung Tư Mỹ đỏ mắt đứng ngây người một lúc lâu, vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau câu nói này của Lưu Thiên Hàn.

Anh không tin cô ta, còn nói cô ta đang làm chuyện ngớ ngẩn!

Cô ta kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể làm chuyện ngớ ngẩn được chứ!

Cung Tư Mỹ cắn răng đến mức trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt. Cô ta hận, hận Nhan Nhã Tịnh giành lại được trái tim Lưu Thiên Hàn dễ dàng, còn chiếm được sự tin tưởng của anh.

Thì ra mọi tính toán của cô ta, hơn ba tháng không rời không bỏ, bụng trúng một viên đạn cũng chẳng bằng mấy ngày của Nhan Nhã Tịnh.

Lưu Thiên Hàn không hiểu lầm Nhan Nhã Tịnh tìm người làm hại Cung Tư Mỹ, người vui vẻ nhất chính là Nhạc Dũng.

Nhìn gương mặt căm hận đến nỗi nhăn rúm lại của Cung Tư Mỹ, Nhạc Dũng không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Cung Tư Mỹ vốn đã đủ tức rồi, Nhạc Dũng còn công khai cười nhạo như vậy khiến cô ta lập tức giận không có chỗ trút.

“Nhạc Dũng, anh đừng đắc ý! Dù gì thì bây giờ tôi cũng là vợ sắp cưới của anh Gia Thành! Chờ tôi và anh ấy kết hôn rồi, anh với Nhan Nhã Tịnh đừng ai hòng được sống yên!”

“Cô Cung của tôi ơi, cô nói vậy làm tôi sợ quá cơ!” Nhạc Dũng giả bộ tỏ ra sợ hãi, dáng vẻ nhìn cực kỳ ngứa đòn: “Tôi chỉ sợ đại ca chẳng thèm kết hôn với cô đấy!”

“Anh!” Cung Tư Mỹ tức đến nỗi nghiến răng: “Anh Gia Thành nhất định sẽ cưới tôi!”

Nhạc Dũng mỉm cười, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt: “Cung Tư Mỹ, cũng như cô nói đấy, cậu hai Lưu nhất định sẽ cưới cô! Nhưng đáng tiếc cậu hai Lưu đã chết rồi! Cung Tư Mỹ, cô không cho tôi hả hê, vậy thì giờ tôi cũng trả lại cô một câu, cô đừng đắc ý quá! Đợi tôi điều tra rõ nguyên nhân thật sự về cái chết của cậu hai Lưu, tôi lại muốn xem thử trên đời này còn có chỗ cho cô đứng không đấy!”

“Nhạc Dũng, tôi không biết anh đang nói bậy bạ gì cả!”

Trong lòng Cung Tư Mỹ giật thót, nhưng vừa nghĩ tới việc mình đã xử lý cái chết của Lưu Gia Thành cực kỳ kín kẽ, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhất là khi nghĩ đến chuyện cô ta đã làm phẫu thuật thụ tinh nhân tạo, chờ mấy ngày nữa là có kết quả kiểm tra mang thai, Cung Tư Mỹ không kìm được nở nụ cười.

“Nhạc Dũng, tôi không so đo với anh! Ai kêu anh là con chó trung thành nhất bên cạnh anh Gia Thành chứ! Với tư cách là bà chủ của anh, tôi cũng phải giúp anh Gia Thành nuôi con chó này thôi!”

Tôi nhổ vào!

Nhạc Dũng rất muốn biến thành chó cắn chết Cung Tư Mỹ, chẳng qua trước giờ anh ta khinh thường việc đánh phụ nữ. Hơn nữa, lúc nãy Lưu Thiên Hàn đã dặn anh ta đưa Cung Tư Mỹ về, anh ta bèn cố nén xúc động muốn bóp ch.ết Cung Tư Mỹ, nhấn ga. Cả đường lao nhanh như chớp, tiện thể còn thực hiện mấy lần lướt nguy hiểm, khiến Cung Tư Mỹ sợ tới mức mặt nhăn rúm lại.

Cung Tư Mỹ căm tức nhìn chằm chằm gáy Nhạc Dũng, đột nhiên trong lòng nảy lên một suy nghĩ cực kỳ ác độc, nhưng bản thân cô ta lại cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Một điều chắc chắn là bây giờ Lưu Thiên Hàn đã không kìm lòng được mà yêu Nhan Nhã Tịnh rồi.
 
Chương 1044


CHƯƠNG 1044

Còn Nhạc Dũng là cấp dưới anh tin tưởng nhất.

Nếu người phụ nữ anh yêu nhất lên giường với cấp dưới anh tin tưởng nhất, còn bị bắt ngay tại trận thì sẽ ra sao đây?

Có phải anh sẽ chỉ ước gì giế.t c.hết bọn họ ngay tại chỗ không?

Cung Tư Mỹ càng nghĩ thì trong lòng càng vui vẻ. Cô ta nôn nóng lấy di động dự phòng của mình ra, lén gửi một tin nhắn.

Sau khi Lưu Thiên Hàn lái xe đi tìm Cung Tư Mỹ, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cực kỳ thấp thỏm.

Cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ tin tưởng Cung Tư Mỹ mà không hề do dự, coi cô thành ả đàn bà lòng dạ rắn rết ghê tởm.

Nhan Nhã Tịnh gọi mấy cuộc liên tục cho Lưu Thiên Hàn, nhưng anh không hề bắt máy.

Bây giờ cô cũng không biết phải đi đâu mới có thể tìm được anh. Nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng gặp anh để giải thích rõ ràng.

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn ôm cây đợi thỏ.

Cho dù anh sẽ ở bên cạnh Cung Tư Mỹ nhưng nhất định cũng phải về nhà. Cô không tin sau này đêm nào anh cũng sẽ ở lại phòng ngủ của Cung Tư Mỹ mà không về nhà!

Hôm nay công việc của Nhan Nhã Tịnh rất bận, cộng thêm biết được chuyện của Liễu Đào khiến tâm trạng cô không tốt. Gần như buổi trưa chẳng ăn được gì, bây giờ bụng cô đói đến khó chịu. Nhưng rõ ràng bụng đã đói đến mức này, cô vẫn chẳng có khẩu vị gì cả.

Không có khẩu vị gì nên Nhan Nhã Tịnh dứt khoát bỏ bữa luôn. Hôm nay cô không lái xe nên đón taxi đi thẳng đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn, chờ anh trở lại.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hôm nay mình thật sự rất xui xẻo, cô mới đứng chờ trước cổng biệt thự không bao lâu thì trời đổ mưa.

Mưa xuân phất phơ, không lạnh như thời tiết mùa thu và mùa đông, nhưng cơn mưa phùn lất phất không ngừng tạt lên người cũng lạnh đến mức không hề dễ chịu.

Thiết kế cổng biệt thự nhà Lưu Thiên Hàn lại không có chỗ cho người ta tránh mưa. Thật ra cô có thể đi chỗ khác trú mưa, nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội gặp được anh.

Cô gọi điện nhưng anh lại không nghe máy, nếu như không thể nhanh chóng gặp nhau thì chắc chắn anh sẽ ngày càng hiểu nhầm về cô hơn.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Không phải chỉ là một cơn mưa xuân thôi sao! Có gì ghê gớm đâu chứ!

Nhan Nhã Tịnh kéo chặt áo sơ mi voan trên người, cắn răng tiếp tục chờ Lưu Thiên Hàn.

Lúc này cô có hơi hối hận, nếu biết trước đêm nay trời sẽ đổ mưa thì có đánh chết cô cũng sẽ không ăn mặc phong phanh như vậy!

Sau này đi ra ngoài phải mang theo ô để phòng trời mưa mới được! Con người ấy à, đúng là phải vấp ngã rồi thì mới khôn ra được!

Lúc Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình sắp chết cóng thì một chiếc Koenigsegg màu đen bỗng dừng lại trước mặt cô.

Nhan Nhã Tịnh biết đây là xe của Lưu Thiên Hàn.

Cuối cùng cũng chờ được anh rồi, Nhan Nhã Tịnh không cảm thấy lạnh nữa, bây giờ trong lòng cô chỉ tràn ngập vui mừng.

“Anh hai…”

 
 
Chương 1045


CHƯƠNG 1045

Nhan Nhã Tịnh chạy chậm đến trước xe, định gõ cửa sổ kêu Lưu Thiên Hàn xuống xe.

Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào thì cửa sổ xe đã cánh cửa xe đã đột ngột mở ra. Ngay sau đó bên trong vang lên tiếng hét tức giận của Lưu Thiên Hàn: “Nhan Nhã Tịnh, cô bị bệnh đấy à! Ai cho cô dầm mưa hả!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có lẽ cô bị mưa xối đến nỗi đầu óc không được bình thường mất rồi. Sao bây giờ bị anh Lưu mắng như vậy mà đáy lòng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp chứ.

Nhan Nhã Tịnh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thành thật nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em muốn gặp anh, nhưng anh lại không nghe điện thoại của em. Em sợ sẽ không tìm được anh nên chỉ có thể ở đây chờ anh thôi.”

May mà anh không để cô chờ lâu lắm.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, Lưu Thiên Hàn mới chú ý mình không cẩn thận chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng. Mà trên màn hình đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ của cô.

“Nhan Nhã Tịnh, sau này không được dầm mưa nữa!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Nhan Nhã Tịnh gật đầu như giã tỏi, nhớ đến chuyện Cung Tư Mỹ bị bắt cóc, cô vội vàng hỏi: “Anh hai, đã tìm được Cung Tư Mỹ chưa? Em đến đây chính là muốn giải thích với anh, em thật sự không cho người bắt cóc cô ta.”

“Em thừa nhận là mình không thích cô ta, nhưng cho dù ghét đến đâu em cũng không thể làm ra chuyện bắt cóc mất hết tính người này được! Anh hai, em biết anh không tin em, nhưng dù thế nào em cũng mong anh có thể cho em một cơ hội giải thích. Em không làm, thật sự không hề làm.”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng đây xối mưa lâu như thế chính là để nói những lời này với tôi à?”

Nhan Nhã Tịnh khẽ gật đầu: “Anh hai, nể tình em dầm mưa lâu như vậy, anh có thể đừng chỉ tin lời nói một phía của Cung Tư Mỹ được không?”

Nghe ra sự dè dặt rõ ràng trong lời Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn không kiềm nén được sự đau lòng che trời lấp đất. Anh bước lên trước một bước, ôm chặt cô vào lòng. Tuy rằng lời nói ra vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng vẻ dịu dàng trong mắt lại không gì che giấu nổi.

“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô bị ngốc không hả!”

Thấy trên người Nhan Nhã Tịnh đã ướt đẫm, Lưu Thiên Hàn không dám lề mề, lập tức bế ngang người cô lên rồi đặt vào ghế sau.

Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn có thói quen ở sạch. Cô sợ người mình ướt sẽ làm bẩn xe anh, sợ anh nổi giận nên bất giác muốn xuống xe.

“Anh hai, không cần ngồi xe đâu, em đi bộ là được rồi.”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thật sự sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết luôn rồi. Cô đã ướt nhẹp như vậy rồi mà còn muốn xuống xe đi bộ dầm mưa nữa à?

Lưu Thiên Hàn tức đến mức không muốn nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh nữa, thẳng thừng khóa cửa xe rồi ngồi lên xe giẫm chân ga.

Nhan Nhã Tịnh ngồi ngay ngắn, cố gắng không làm bẩn ghế sau xe Lưu Thiên Hàn. Dù sao, bởi chuyện Cung Tư Mỹ bị bắt cóc mà quan hệ giữa hai người đã trở nên hơi căng thẳng, cô không thể làm nó càng tồi tệ hơn được.

“Anh hai, có phải anh không tin em không?” Giọng Nhan Nhã Tịnh khẽ khàng như muỗi kêu, vừa nghĩ đến việc anh Lưu đã từng tin tưởng mình như thế, nay lại chỉ tin người phụ nữ khác, tim cô lập tức đau như cắt.

Lưu Thiên Hàn chỉ im lặng, bây giờ anh vẫn đang chìm đắm trong cơn giận người phụ nữ này đứng ngây người dưới mưa nên không muốn để ý đến cô.
 
Chương 1046


CHƯƠNG 1046

Nhan Nhã Tịnh không nghe thấy Lưu Thiên Hàn trả lời, trong lòng càng khó chịu hơn. Cô hơi gằm mặt, khẽ cắn m.ôi dưới, sau đó nói nhỏ: “Anh hai, em biết mà, anh sẽ không tin em đâu.”

Lưu Thiên Hàn tức đến mức thật sự không muốn quan tâm Nhan Nhã Tịnh nữa. Nhưng qua kính chiếu hậu, anh có thể nhìn rõ cô gái nhỏ ngồi phía sau cắn m.ôi trông vô cùng đáng thương. Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa tái nhợt vừa yếu ớt, nhưng dáng vẻ hơi hất cằm lên kia lại đầy quật cường.

Quật cường đến mức khiến anh đau lòng.

Cuối cùng, Lưu Thiên Hàn không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nói với vẻ hơi bất lực thất bại: “Nhan Nhã Tịnh, ai nói tôi không tin cô!”

Nhan Nhã Tịnh còn tưởng mình nghe lầm: “Anh Lưu, anh nói cái gì? Ý anh là anh chịu tin em rồi đúng không? Anh tin em không cho người bắt cóc Cung Tư Mỹ đúng không?”

Lưu Thiên Hàn rất chê bai chỉ số thông minh của Nhan Nhã Tịnh. Anh đã nói rõ đến thế rồi mà người phụ nữ này vẫn nghe không hiểu ư?

Nếu như người khác dài dòng vô nghĩa như vậy thì anh đã tát văng từ lâu rồi, nhưng anh luôn có sự kiên nhẫn khó có thể tưởng tượng nổi đối với Nhan Nhã Tịnh.

Anh khẽ thở dài, giọng dịu dàng đến mức hơi khó tin: “Nhan Nhã Tịnh, tôi tin cô.”

Nhan Nhã Tịnh, tôi tin cô…

Câu này nghe thật êm tai!

Nhan Nhã Tịnh bỗng cảm thấy vui vẻ muốn khóc.

Làm sao bây giờ! Cô chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!

Mãi cho đến khi được Lưu Thiên Hàn ôm vào phòng khách, Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc được anh Lưu tin tưởng, không thể tự thoát ra được.

Muốn hôn anh Lưu một cái quá đi!

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên định hôn Lưu Thiên Hàn.

Nhưng môi cô còn chưa kịp chạm vào môi Lưu Thiên Hàn, anh đã lạnh lùng ra lệnh cho cô: “Nhan Nhã Tịnh, c.ởi quần áo ra!”

Hả?

C.ởi quần áo á?

Nhan Nhã Tịnh sững sờ, tiến triển như vậy thì nhanh quá đấy?

Cô liếc nhìn một vòng khắp phòng khách giống như đứa ngốc. Tuy biệt thự của Lưu Thiên Hàn không có người giúp việc, nhưng làm trong phòng khách thì hình như hơi xấu hổ!

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái, hơi thẹn thùng mở miệng thương lượng với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, hay là chúng ta vào phòng anh đi! Ở phòng khách thì ấy lắm!”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, ấy gì cơ?

Cả người cô đều ướt đẫm, anh kêu cô c.ởi quần áo ra rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, có gì không đúng ư?

Thấy dáng vẻ e thẹn như bông súng của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Đầu anh nổ ‘ầm’ một tiếng, người phụ nữ này, trong đầu cô suốt ngày chứa mấy thứ linh tinh gì thế!

Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn xụ mặt không nói gì, cô còn tưởng mình không đồng ý làm ở phòng khách nên anh giận. Cô xun xoe bước lên trước một bước, nắm lấy tay anh, lên tiếng thoả hiệp: “Thôi được rồi, anh hai, nếu anh thích ở đây thì cứ ở đây đi vậy!”
 
Chương 1048


CHƯƠNG 1048

Nhan Nhã Tịnh vốn chỉ định tìm một bộ đơn giản để thay, nhưng nghĩ đến mấy bộ quần áo và trang sức này đều là Lưu Thiên Hàn chuẩn bị cho Cung Tư Mỹ, trong lòng cô lại chua xót không nói nên lời.

Thật ra cô cũng không thích đồ xa xỉ, chỉ là không chịu được người đàn ông mình yêu nhất lại nâng niu người phụ nữ khác trong lòng bàn tay.

Cô nhăn nhó mặt mày, chọn một bộ để thay với vẻ không cam lòng. Cô biết bộ quần áo này là thần tượng Phí Nam Châu của cô thiết kế. Nhưng lúc này dù mặc đồ do thần tượng nhà mình thiết kế thì tâm trạng cô cũng hoàn toàn không vui nổi.

Khi Lưu Thiên Hàn đi vào phòng, thấy Nhan Nhã Tịnh đang ngồi rầu rĩ bên giường.

Anh vốn muốn đuổi cô đi, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh bỗng thấy mềm lòng.

Không kìm được mà muốn dỗ dành cô.

“Thay xong rồi à?”

“Anh hai, anh đừng qua đây, em không muốn nhìn thấy anh!”

Cô rất giận! Không muốn nhìn thấy người đàn ông trong lòng chỉ có Cung Tư Mỹ này!

Hễ nghĩ tới chuyện anh đối xử tốt với Cung Tư Mỹ là vành mắt cô lại không kìm được mà đỏ hoe. Cô khụt khịt mũi, đáng thương trông y như chú cún con bị bỏ rơi.

Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng gào lên với anh như thế, Lưu Thiên Hàn thật sự rất tức giận, muốn đánh gãy chân cô. Nhưng khi thấy dáng vẻ tội nghiệp này của cô, anh lại thấy đau lòng vô cùng.

Anh không đè nén được tình cảm đang dâng trào trong tim, bước tới trước một bước rồi ôm lấy cô: “Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không khóc, hốc mắt đỏ lên là do sinh lí thôi. Lúc cô tức giận thì vành mắt rất dễ ửng đỏ.

Nhưng nghe anh nói như vậy, cô lập tức trút bỏ nỗi uất ức mà mình đè nén đã lâu.

“Anh hai, ai cho phép trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ! Ai cho anh đối xử tốt với cô ta như vậy! Ai cho anh chuẩn bị quần áo cho cô ta chu đáo như thế! Anh hai, em ghét anh!”

Nhan Nhã Tịnh nói ghét anh, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn không kìm được tâm tình vui vẻ. Thì ra người phụ nữ này bỗng dưng trở nên kỳ lạ như vậy là vì ghen à.

Môi của anh dịu dàng đặt lên môi cô: “Nhan Nhã Tịnh, mấy bộ quần áo này đều chuẩn bị cho em đấy.”

Anh cũng không biết rốt cuộc mấy ngày trước mình bị chập mạch gì nữa, dặn Nhạc Dũng chuẩn bị một số quần áo cho cô mang lại đây. Mà Nhạc Dũng vừa nghe thấy là chuẩn bị cho Nhan Nhã Tịnh thì chỉ ước gì nhét đầy căn biệt thự của anh.

Ai ngờ cô gái nhỏ này lại hiểu lầm mấy thứ đó là anh chuẩn bị cho Cung Tư Mỹ.

Nói ra thì anh thật sự không nghĩ đến phải chuẩn bị thứ gì cho cô ta.

Dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ mấy thứ này lại chuẩn bị cho cô. Trong lòng cô mềm nhũn đến mức gần như run rẩy, chủ động dâng đôi môi của mình.

Cô thấp giọng nỉ non: “Anh Lưu, anh đối xử với em tốt quá, em rất thích anh!”

Trái tim của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cả người như tảng băng, không cách nào ấm trở lại.

Thì ra lúc nãy cô ghen với Cung Tư Mỹ, cô đau buồn như thế chỉ vì cô lại coi anh là em trai ruột của anh thôi!
 
Chương 1049


CHƯƠNG 1049

Lưu Thiên Hàn đột ngột đứng phắt lên, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trên người đã không còn nhìn thấy chút dịu dàng nào nữa: “Nhan Nhã Tịnh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút!”

Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn bỏ đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu.

Vừa rồi đang êm đẹp, sao đột nhiên anh Lưu lại nổi giận thế?

Nhan Nhã Tịnh cố gắng nhớ lại tình huống lúc nãy, chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra vấn đề. Khi nãy cô nhất thời buột miệng, xưng hô với anh thành anh Lưu.

Nhan Nhã Tịnh vốn định đi giải thích với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô còn chưa đuổi kịp anh thì đã nhận được một cuộc gọi.

Tin tức trong điện thoại khiến cô sốc đến độ trời đất quay cuồng.

Tô Thu Quỳnh giết người rồi!

Nói đúng ra thì là cố ý làm người khác bị thương.

Người mà Tô Thu Quỳnh làm bị thương bây giờ vẫn chưa ngừng thở. Nhưng bác sĩ nói, nếu trong vòng bốn mươi tám giờ vẫn không cách nào tỉnh lại thì vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được nữa.

Người mà Tô Thu Quỳnh làm bị thương, là Tần Khánh Đan.

Qua cuộc điện thoại của Nhan An Bảo, Nhan Nhã Tịnh biết được sơ lược vụ việc. Tần Khánh Đan luôn rất thích cô con dâu cũ Tô Thu Quỳnh này, bà muốn giúp cô ấy và Chiến Mục Hàng nối lại tình xưa.

Chiều nay, bà cố tình hẹn Tô Thu Quỳnh cùng nhau uống trà. Tuy cô ấy căm hận Chiến Mục Hàng nhưng mối quan hệ giữa hai người trước giờ vẫn rất tốt. Tần Khánh Đan là trưởng bối chủ động hẹn cô ấy, dĩ nhiên Tô Thu Quỳnh sẽ không từ chối.

Nhưng khi cô ấy đến quán trà thì cả người Tần Khánh Đan đã đầm đìa máu, nằm trên đất.

Trên người bà có dấu vết ngã bị thương rất rõ ràng, hiển nhiên là bị người ta đẩy từ trên cầu thang xuống. Trên ngực của bà còn găm một con dao gọt hoa quả, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ lồng ng.ực của bà.

Có vẻ như Tần Khánh Đan đã rơi vào hôn mê sâu, Tô Thu Quỳnh vô cùng lo lắng, vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Nhưng điện thoại của cô ấy vẫn chưa kịp gọi đi thì đã có mấy vị cảnh sát xông vào, không cho cô ấy giải thích mà đã đưa Tô Thu Quỳnh đi luôn.

Cô ấy thật sự không hề cố ý làm Tần Khánh Đan bị thương.

Nhưng mấy nhân viên phục vụ trong quán trà cùng nhau đứng ra làm chứng với cảnh sát rằng, họ tận mắt trông thấy Tô Thu Quỳnh và Tần Khánh Đan xảy ra xung đột. Sau đó, cô ấy còn đẩy bà xuống cầu thang. Khi họ nghe thấy tiếng động chạy tới xem thì Tô Thu Quỳnh đã cắm dao gọt hoa quả vào ngực của bà.

Ngày thường, quán trà đó vốn đã ít khách lui tới, chiều nay chỉ có hai vị khách là Tô Thu Quỳnh và Tần Khánh Đan.

Không có người khách nào khác có thể đứng ra làm chứng, tất cả nhân chứng có mặt tại hiện trường chính là mấy nhân viên phục vụ này.

Tất nhiên, còn có vật chứng nữa.

Camera ở tầng một của quán trà bị hỏng. Nhưng camera trên tầng hai lại quay rõ cảnh Tô Thu Quỳnh đẩy Tần Khánh Đan xuống lầu.

Cộng thêm lúc cảnh sát tới, cô ấy đang ngồi xổm trước mặt Tần Khánh Đan, nên Tô Thu Quỳnh không thể thoát khỏi tội danh cố ý gây thương tích cho người khác.

Dĩ nhiên Nhan Nhã Tịnh không tin rằng Tô Thu Quỳnh giết người. Cô nhớ tới người phụ nữ giả mạo cô ấy trong video lên giường với Khổng Minh Luân mà mình đã thấy lần trước.
 
Chương 1050


CHƯƠNG 1050

Cô cảm thấy khả năng lớn nhất trong chuyện này chính là người phụ nữ trên tầng hai kia là người phụ nữ từng giả mạo Tô Thu Quỳnh. Đây là hiện trường đã được dàn dựng tỉ mỉ, cô ta theo dõi từng hành động của Tô Thu Quỳnh bất cứ lúc nào. Cô ta biết được thời điểm cụ thể khi cô ấy tới đây, còn biết cô ấy mặc bộ đồ gì.

Cô ta cố tình mặc bộ quần áo giống y hệt Tô Thu Quỳnh hòng lừa gạt mọi người. Cô ta cũng điều tra trước tình hình trong quán trà, biết camera ở tầng một bị hỏng, cho nên sau khi đẩy Tần Khánh Đan xuống lầu, cắm con dao gọt hoa quả vào ngực của bà rồi nhanh chóng rời khỏi tầng một.

Mà lúc đó, Tô Thu Quỳnh vừa khéo đi vào quán trà, nhân viên phục vụ tầng hai chỉ thấy cảnh người phụ nữ kia đẩy Tần Khánh Đan xuống lầu. Cộng thêm cô ta và Tô Thu Quỳnh có ngoại hình tương tự, dĩ nhiên họ nghĩ cô ấy ra tay xong lại quay lại.

Hơn nữa còn có video trong camera trên tầng hai, cùng với việc Tô Thu Quỳnh bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường, nên tự khắc mọi người đều nhận định cô ấy là hung thủ cố ý gây thương tích cho người khác!

Nhan Nhã Tịnh biết những gì mình suy đoán rất có thể là sự thật. Nhưng cảnh sát và đám đông sẽ không tin những gì cô nói. Họ chỉ cảm thấy lời cô nói rất hoang đường, đang cố ý giải vây cho Tô Thu Quỳnh.

Dù gì ai mà tin Tô Thu Quỳnh không gây thương tổn cho người khác, nhưng lại bị video quay lại cảnh hành hung, đúng lúc có mặt tại hiện trường chứ?

Chẳng mấy chốc, bên cảnh sát cũng xét nghiệm dấu vân tay trên con dao gọt hoa quả, trên đó có vân tay của Tô Thu Quỳnh.

Nhan Nhã Tịnh nhận ra con dao gọt hoa quả kia là con dao mà Tô Thu Quỳnh từng dùng trong đoàn phim. Tất nhiên phía trên sẽ có dấu vân tay của cô ấy rồi!

Nhưng cô mà nói như vậy, cảnh sát sẽ không cảm thấy Tô Thu Quỳnh vô tội mà chỉ cho rằng cô ấy đã có âm mưu muốn giết Tần Khánh Đan từ lâu!

Nếu họ không thể nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của Tô Thu Quỳnh, hơn nữa Tần Khánh Đan còn chết trên giường bệnh, thì cho dù cô ấy không bị phán quyết tử hình thì cũng phải ngồi tù mọt gông!

Nhan Nhã Tịnh lo sốt cả vó, cô cảm thấy bây giờ điều quan trọng nhất chính là tìm ra người phụ nữ giả mạo Tô Thu Quỳnh.

Nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người đâu phải chuyện dễ! Khác nào mò kim đáy bể đâu!

May là Lâm Tiêu tận dụng thế lực của nhà họ Lâm, trước tiên đưa Tô Thu Quỳnh ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó tìm luật sư giỏi nhất tại Vân Hải để bào chữa cho cô ấy.

Cũng may là Lâm Tiêu và cô giống nhau, kiên quyết tin tưởng Tô Thu Quỳnh trong sạch.

Lâm Tiêu đón thẳng cô ấy về tiểu khu Thiên Mệnh. Hai đứa nhỏ cũng lo cho tình trạng bây giờ của Tô Thu Quỳnh nên Nhan Nhã Tịnh cũng đưa hai đứa nhỏ đi chung.

Lúc Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu tới dưới lầu tiểu khu Thiên Mệnh, Nhan Nhã Tịnh đúng lúc dẫn hai đứa nhỏ tới trước cổng tiểu khu. Một nhóm người đang định lên lầu bàn đối sách thì Chiến Mục Hàng đằng đằng sát khí xông tới.

Lâm Tiêu vừa nhìn thấy Chiến Mục Hàng đã lập tức che chở Tô Thu Quỳnh kín mít ở phía sau: “Chiến Thất, tôi đã nói rồi, không thể nào là Tô Thu Quỳnh làm dì bị thương đâu.”

“Lâm Tam, anh im miệng cho tôi!”

Đôi mắt của Chiến Mục Hàng đỏ ngầu, nhìn Lâm Tiêu chằm chằm với vẻ hung ác nham hiểm, sau đó lạnh lùng gằn từng câu từng chữ: “Lâm Tam, người nằm trong phòng ICU không phải mẹ anh nên dĩ nhiên anh có thể dửng dưng rồi! Bây giờ người có thể mất mạng bất cứ lúc nào là mẹ tôi, là mẹ ruột của tôi đấy!”
 
Chương 1051


CHƯƠNG 1051

Chiến Mục Hàng đột ngột quay sang nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh không hề chớp mắt. Trong mắt anh ta là một mảnh đỏ ngầu nhức nhối, trông cứ như thể tu la địa ngục không được cứu rỗi vậy.

Từng chữ anh ta nói ra đều chất chứa nỗi căm hận cùng đau đớn tận xương: “Tô Thu Quỳnh, tại sao? Tại sao cô phải làm hại mẹ tôi! Cô hận tôi, trách tôi, cô có thể giết tôi! Nhưng mẹ tôi đã phạm lỗi gì mà cô phải lấy mạng của bà ấy!”

“Tô Thu Quỳnh, cô có biết lúc nãy khi tôi tới đây, bác sĩ đã nói gì không? Bác sĩ nói xác suất mẹ tôi tỉnh lại chưa tới mười phần trăm! Tô Thu Quỳnh, cô trả mẹ lại cho tôi đi!”

“Chiến Mục Hàng, không phải tôi làm dì bị thương!” Tô Thu Quỳnh thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng cô ấy đã quen với việc Chiến Mục Hàng không hề tin tưởng mình dù chỉ một chút rồi.

Tần Khánh Đan bị thương, cô ấy cũng rất đau lòng. Nhưng đau lòng cũng không có nghĩa là thừa nhận chỉ trích vô cớ.

“Chiến Mục Hàng, người làm dì bị thương là người khác. Anh không đi tìm hung thủ thật sự, bám lấy tôi có ích gì chứ? Chiến Mục Hàng, đầu anh bị thủng thật rồi.”

“Tô Thu Quỳnh, cô im miệng cho tôi!”

Chiến Mục Hàng giận dữ quát lên: “Tô Thu Quỳnh, bằng chứng rành rành ra đó, chính cô đã làm hại mẹ tôi! Tô Thu Quỳnh, mẹ tôi đối xử tốt với cô như thế, sao cô có thể tàn nhẫn vậy được! Tô Thu Quỳnh, cô hoàn toàn không có trái tim đúng không?”

“Tô Thu Quỳnh, cô nói đi, là cô đã hại mẹ tôi. Nói cô sai rồi! Nói cô sẽ sám hối với mẹ tôi!”

Đột nhiên một khẩu súng xuất hiện trong tay của Chiến Mục Hàng như thể ảo thuật biến ra. Họng súng đen ngòm, nhắm chuẩn vào đầu của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi mẹ tôi ngay. Nếu không, bây giờ tôi sẽ gi.ết ch.ết cô!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à! Tôi đã nói rồi, tôi không hại dì! Người hại dì là người khác!”

Tô Thu Quỳnh ra sức hít thở một hơi rồi nói tiếp: “Chiến Mục Hàng, đợi dì tỉnh lại, bà ấy chắc chắn sẽ biết người làm hại bà ấy không phải là tôi!”

Vốn dĩ Chiến Mục Hàng đã sắp điên lên rồi, nghe thấy lời Tô Thu Quỳnh nói, anh ta càng suy sụp phát cuồng lên hơn: “Đợi mẹ tôi tỉnh lại ư? Tô Thu Quỳnh, tỉ lệ mẹ tôi tỉnh lại nhỏ như vậy, nếu như cả đời này bà ấy cũng không tỉnh lại thì phải làm sao!”

“Chiến Thất, anh bình tĩnh chút đi! Cho tôi thời gian, tôi chắc chắn sẽ đưa hung thủ thực sự tới trước mặt anh!” Cảm nhận được cơ thể không ngừng run rẩy của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu dồn sức siết chặt bàn tay nhỏ của cô, lặng lẽ nói với cô rằng, mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi.

“Hung thủ thực sự?” Trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Chiến Mục Hàng hiện lên tia sáng khát máu: “Tô Thu Quỳnh chính là hung thủ thực sự đã hại mẹ tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, đi tới bệnh viện cùng với tôi, sám hối với mẹ tôi!” Chiến Mục Hàng dừng lại, giọng nói càng thêm lạnh lẽo tàn nhẫn: “Nếu như cô vẫn còn mê muội không tỉnh ngộ, tôi sẽ giế.t ch.ết không tha!”

Đôi mắt của Chiến Mục Hàng càng ngày càng đỏ ngầu, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, hận không thể khoét một cái lỗ trên gương mặt của Tô Thu Quỳnh.

Chiến Mục Hàng hận chứ, anh ta hận Tô Thu Quỳnh tàn nhẫn như vậy, cũng càng hận bản thân vô dụng.

Nếu như người khác dám tổn thương tới người nhà của anh ta dù chỉ một chút, bây giờ người đó sớm đã là một thi thể rồi.

Thế nhưng anh ta lại không nỡ làm hại tới Tô Thu Quỳnh thật, thậm chí, súng anh ta cầm trong tay cũng không nạp đạn.

Anh ta cũng hận Tô Thu Quỳnh si tình với Lâm Tiêu, hận cô lạnh lùng với anh ta.

Video ngày đó Tô Thu Quỳnh giơ ngón tay bị chặt cụt của cô ra trước mặt mọi người, anh ta cũng nhìn thấy rồi, khi đó trái tim anh ta đau như dao cắt, đau không muốn sống. Tần Khánh Đan không nỡ nhìn anh ta đau khổ như vậy, muốn đi làm người hòa giải, cướp Tô Thu Quỳnh từ tay Lâm Tiêu về cho anh.
 
Chương 1052


CHƯƠNG 1052

Nhưng không ngờ Tần Khánh Đan khúm núm khép nép đi tìm Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh lại cho bà một đòn chí mạng!

“Tô Thu Quỳnh, cô không yêu tôi, cô không chấp nhận tôi cũng không sao hết. Nhưng vì sao cô lại ra tay tàn nhẫn với mẹ tôi! Nói đi! Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc mẹ tôi làm gì sai mà cô phải làm hại bà ấy như thế!”

“Chiến Mục Hàng, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin đây! Người phụ nữ trong video không phải tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, đừng giả vờ nữa!”

Tô Thu Quỳnh càng không thừa nhận thì Chiến Mục Hàng lại càng phẫn nộ: “Tô Thu Quỳnh, cô có dám nói người gửi tin nhắn cho mẹ tôi, nói rằng sẽ qua ngay không phải là cô không? Cô dám nói người mà cảnh sát đưa đi ngay tại chỗ không phải là cô không! Cô dám nói dấu vân tay trên dao gọt hoa quả không phải là của cô không!”

“Chiến Mục Hàng, người cảnh sát bắt được ngay hiện trường là tôi, cũng đúng thật là tôi cũng gửi tin nhắn cho dì, nhưng người làm hại dì không phải là tôi! Chiến Mục Hàng, cho dù anh có muốn tin hay không thì tôi đều phải nói, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hại dì cả, tôi cũng sẽ không làm hại dì ấy!”

“Tô Thu Quỳnh, cô đúng là có chết cũng không hối cải!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng âm u tàn khốc như từ dưới mười tám tầng địa ngục.

Nghe thấy lời nói này của anh, Tô Thu Quỳnh bỗng bật cười.

Có chết cũng không hối cải à!

Cô thực sự không biết rốt cuộc là ai có chết cũng không hối cải đấy!

Tô Thu Quỳnh cảm thấy cứ đàn gảy tai trâu như thế này mãi thực sự rất mệt, vậy là cô liền quay người, không thèm để ý tới Chiến Mục Hàng nữa.

Thấy Tô Thu Quỳnh cứ thế rời đi như vậy, Chiến Mục Hàng tức tới mức hận không thể khiến cả thế giới này máu chảy thành sông.

Anh ta căm hận quát lên với Tô Thu Quỳnh: “Được, Tô Thu Quỳnh, nếu như cô có chết cũng không hối cải, vậy thì cô chết đi!”

“Đoàng!”

Không ai ngờ được rằng Chiến Mục Hàng sẽ thực sự nổ súng, Chiến Mục Hàng cũng hoảng hốt, anh ta không ngờ rằng trong súng của mình lại có đạn.

Lúc anh ta cầm súng qua đây đã dặn thuộc hạ của mình đưa một cây súng không nạp đạn. Hiển nhiên là thuộc hạ nhìn thì một lòng trung thành với anh ta đã động tay động chân với chiếc súng này!

“Thu Quỳnh!”

Lâm Tiêu không thèm nghĩ ngợi chút nào đã nhào lên người Tô Thu Quỳnh, dùng cơ thể máu thịt của anh chặn lại phát súng này cho Tô Thu Quỳnh.

Máu đỏ tươi b.ắn ra từ sau lưng Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh nghe thấy tiếng vang, cơ thể cứng đờ, sau đó cô kinh hãi quay người lại, thấy Lâm Tiêu đã ngã xuống đất, bất động ở đó.

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh gắng sức ôm lấy Lâm Tiêu, nhìn thấy lưng anh không ngừng chảy máu. Cô không muốn để Lâm Tiêu chảy máu, nhưng máu nhiều như vậy, làm thế nào cũng không ngừng được.

Vị trí đạn găm vào chắc là đằng sau tim của Lâm Tiêu. Nhiều máu như vậy, nơi yếu ớt như thế, Lâm Tiêu, anh ấy còn sống thế nào được chứ!

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ nổ súng với Tô Thu Quỳnh thật. Ngay lúc đạn bay ra, cô muốn tiến lên bảo vệ Tô Thu Quỳnh, nhưng cô cách Tô Thu Quỳnh quá xa, đợi khi cô chạy tới thì sau lưng của Lâm Tiêu đã loang lổ đầy máu tươi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom