Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ngày Nào Hoàng Hậu Cũng Muốn Từ Chức

Ngày Nào Hoàng Hậu Cũng Muốn Từ Chức

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ngày Nào Hoàng Hậu Cũng Muốn Từ Chức

Ngày Nào Hoàng Hậu Cũng Muốn Từ Chức
Tác giả: Phi Phi
Tình trạng: Đã hoàn thành




Cẩu Hoàng đế ép ta vào cung làm Hoàng hậu để giúp hắn theo đuổi Quý phi.

Ta đã thỏa thuận với hắn rằng, mỗi lần hắn ngủ ở Vị Ương cung của ta, hắn phải tặng ta một bộ quần áo mới như phí tá túc.

Cho đến khi hắn theo đuổi được Quý phi, chúng ta sẽ hòa ly, ta sẽ được phong làm Tể tướng.

Không lâu sau, Hoàng đế cầu xin ta:

"Không cần Quý phi được không? Sau này trong cung chỉ có hai chúng ta thôi, được không?"
 
Chương 1: Phần 1


 

Điều đánh thức ta mỗi ngày không phải giấc mộng làm quyền thần, mà là tiếng gọi Giang Lâm thức dậy vào triều.

Không sao, quyền thần cũng là được rèn giũa từ Hoàng hậu mà ra.

Ta lười biếng ngáp một cái, tựa gối nhìn cung nữ thay quần áo cho Giang Lâm.

Nghe nói nữ thần Quý phi của Giang Lâm tính tình lạnh nhạt, không thích gặp người khác, nên Giang Lâm miễn cho nàng ấy đến thỉnh an ta.

Vào cung hơn một tháng, ta vẫn chưa từng gặp vị Quý phi bí ẩn mà Giang Lâm đưa từ dân gian vào này.

Nhờ ơn của nàng ấy, ta mới được ngủ nướng mỗi ngày.

Giang Lâm nhận ra ánh mắt của ta, bỗng mỉm cười với ta: "Nhìn ta làm gì?"

"Nhìn ngươi đẹp đó." Ta thành thật trả lời.

Tuy Giang Lâm có đôi mắt sáng, lông mày như kiếm, đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng hắn vốn vui giận thất thường, thay đổi không lường trước được, từ nhỏ ta đã hơi sợ hắn. Tuy nhiên, có đôi khi hắn tỏ ra vui vẻ, cũng có vài phần quyến rũ lừa người.



Không biết vị Quý phi trong lòng hắn là tiên nữ như thế nào mà ngay cả một mỹ nam như Giang Lâm cũng không được nàng ấy để mắt tới.

Giang Lâm hơi mở to mắt, khóe miệng không kìm được cong lên, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc. Một lúc sau mới ấp úng nói: "Nàng... nàng cũng đẹp."

Ta vô cùng kinh ngạc, từ nhỏ đến giờ ta chưa từng nghe được lời khen nào từ miệng Giang Lâm.

Lần trước hắn khen ta đẹp là khi đến Tướng quân phủ dự lễ cập kê của ta, ta chê miếng ngọc bài cũ Giang Lâm tặng không bằng cây san hô tươi sáng đáng yêu của Giang Bội ca ca tặng.

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều biến sắc, có người nhỏ giọng kêu lên: "Đó là tín vật của Thái tử phi..."

Còn Giang Lâm, tên quỷ keo kiệt vô lễ này, không những ngắt lời người khác, còn nghiến răng mắng ta trước mặt mọi người: "Mộ Tâm, ngươi đúng là sinh ra với khuôn mặt họa quốc hại dân này vô ích, hóa ra là đồ ngốc!"

Nhưng đó đều là chuyện ba năm trước, khi đó Nhị hoàng tử Giang Lâm còn là Thái tử, Đại hoàng tử Giang Bội cũng chưa được phong làm Thanh Nam Vương.

Nhưng ta là Hoàng hậu không chấp nhất lỗi của Hoàng đế, giờ đây đã tha thứ cho Lâm chó con rồi.

Ta chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên, Giang Lâm đã khẽ ho một tiếng, đuổi cung nhân ra ngoài, tự tay đưa cái khay chu sa đựng vải vóc đến trước mặt ta: "Phí tá túc hôm nay."

Ta reo lên một tiếng, nhảy dựng lên, giũ ra bộ quần áo được may công phu, là một chiếc áo bào màu trắng ngà được may vừa với vóc dáng của ta.



Quý phi tính tình lạnh nhạt, Giang Lâm vì để khiêu khích nàng ấy ghen tuông, gần như đêm nào cũng ngủ ở chỗ ta.

Ta mặc cả với Giang Lâm, bảo hắn mỗi lần ngủ ở Vị Ương cung của ta phải tặng cho một bộ quần áo mới làm phí tá túc.

Ngủ đến khi hắn theo đuổi được Quý phi, chúng ta sẽ hòa ly, ta sẽ được phong làm Tể tướng.

Giang Lâm thấy ta thích, ánh mắt cũng dịu đi vài phần, hỏi ta: "Sao gần đây đổi tính, không thích váy nữa, lại liên tục đòi ta nam trang vậy?"

Ta đang vui vẻ hớn hở, thuận miệng đáp đại: "Ngươi hiểu gì chứ, đây là tình thú."

"Tình... tình thú?" Giang Lâm lắp bắp, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ lên.

Những ngày gần đây ta một lòng chú ý đến các tú nữ tỷ tỷ trong hậu cung, tự thấy không làm tốt vai trò quân sư cho Giang Lâm, lúc này vội vàng nịnh bợ hiến kế: "Chó đần, hay là ngươi cũng thử mặc váy xem, biết đâu nữ thần Quý phi của ngươi sẽ thích kiểu này..."

*Giang Lâm là Nhị Hoàng tử, đứng hàng hai có biệt danh là cẩu tử, hay gọi là Nhị cẩu tử, mà nhị này trùng âm với ngu ngốc trong tiếng Trung.

Sắc mặt Giang Lâm từ đỏ chuyển sang xanh, giọng ta cũng nhỏ dần.

Ta thông minh chuyển đề tài kịp thời: "Thân thể đại ca thế nào rồi? Hôm nay có vào cung không?"
 
Chương 2: Phần 2


Đại ca chính là Thanh Nam Vương Giang Bội. Giang Bội ca ca từ nhỏ đã yếu ớt, mẫu phi của hắn ta khó sinh mà chết, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cùng đích tử trung cung Giang Lâm dưới gối Hoàng hậu. Mẹ ta và Hoàng hậu là tỷ muội kết nghĩa, từ nhỏ ta đã lớn lên cùng với Giang Bội và Giang Lâm.

Mặt Giang Lâm hoàn toàn tối sầm.

Nửa ngày sau, hắn mới lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Không vào." Rồi phất tay áo đi vào triều.

Lòng dạ chó đần này, như kim dưới đáy biển.

Mới vừa rồi còn ra vẻ dịu dàng ôn nhu, chớp mắt đã đổi mặt.

Nam nhân mà, đều là những kẻ hay thay đổi.

2

Ngay cả nam nhân hay thay đổi nhất cũng không cản được Hoàng hậu tìm niềm vui.

Ta ngủ một giấc rồi thức dậy, lập tức thay bộ nam trang Giang Lâm tặng, đuổi cung nữ ra ngoài, chạy đi tìm tú nữ tỷ tỷ mới quen.

Khi Giang Lâm mới kế vị, hậu cung vắng vẻ, hắn bị các đại thần tiền triều can gián đến phiền lòng, tuyển một đợt tú nữ vào cung nhưng mãi vẫn chưa chọn ai.

Cha ta tan triều về nhà nói với ta, những lão đại thần kia đồng thanh kêu trúng kế hoãn binh của Giang Lâm rồi.

Lúc đó ta vừa ăn hạt dưa vừa cười phun cả ra: "Giang Lâm không hứng thú với nữ nhân đâu, từ nhỏ hắn đã nghiêm mặt nói 'Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo' rồi."

Nhưng ta vẫn luôn xì mũi khinh thường chuyện này.

Dù Giang Lâm có hung ác đến mấy, có tàn nhẫn đến mấy thì cũng không thể trần truồng chạy nhảy được.



Kết quả là, chỉ vài ngày sau, hắn đã sắc phong vị Quý phi thần bí kia.

Tuy nhiên điều không ngờ tới là, ngày hôm sau Tướng quân phủ lại nhận được thánh chỉ, tuyên ấu nữ của Mộ tướng quân là Mộ Tâm vào cung làm Hoàng hậu.

Hậu cung đột nhiên có thêm một Hoàng hậu và một Quý phi, triều đình không còn ý kiến gì nữa, những thục nữ thanh tú được tuyển vào cung trước đó bị lãng quên ở một góc, cho đến khi mấy ngày trước ta đi dạo tình cờ gặp được một mỹ nhân.

Lúc trước Giang Lâm mặc một bộ thường phục màu đen rất đẹp, ta mặt dày xin về, sửa lại kích cỡ, vui vẻ giả nam trang đi dạo trong hậu cung, lại tình cờ gặp một tiên nữ áo trắng bay bay đang gảy đàn bên Vũ Hoa cá.

Vũ Hoa các là nơi các tú nữ tạm trú, mắt ta sáng lên, lập tức tràn đầy hy vọng.

Vị thục nữ này trông lạnh lùng thanh tao, dường như không nhiễm bụi trần, rất xứng đôi với môt người chỉ biết chạy nhảy cưỡi ngựa đánh trận như ca ca ta!

Đang định bụng quay về xin Giang Lâm ban hôn thì lại bị tiên nữ tỷ tỷ phát hiện, ta đành phải bước ra, giả giọng xưng là Thanh Nam Vương.

Giang Bội ca ca và Giang Lâm vốn có quan hệ thân thiết, thường xuyên lui tới trong cung, chắc sẽ không bị lộ.

Ta hỏi tên tiên nữ tỷ tỷ, nàng ấy chỉ nói mình họ Kiều.

Dù sao nàng ấy cũng là tú nữ, không tiện nói tên với nam nhân bên ngoài, thêm vào đó ta đang mặc ý phục của Giang Lâm, còn định cướp người của hắn, không khỏi thấp thỏm, nên cũng không dám hỏi nhiều.

Sau đó ta lại mấy lần mặt dày "tình cờ gặp" Kiều tỷ tỷ, tự thấy thời cơ đã chín muồi, hôm nay định đến hỏi xem nàng ấy có muốn gả đến Tướng quân phủ không.

Từ xa ta đã thấy Kiều tỷ tỷ đang đọc sách trong noãn các, lập tức nhảy nhót chạy đến tặng nàng ấy cây trâm bạc chạm hoa đính ngọc trai mà ta yêu thích gần đây, tiện thể dò hỏi: "Kiều tiểu thư có một lòng muốn gả vào cửa nhà Đế vương không?"

Kiều tỷ tỷ không hổ danh là mỹ nhân băng sơn, khẽ ngước mắt lạnh lùng liếc ta một cái: "Không hứng thú."

Ta lập tức mừng rỡ trong lòng: "Tẩu tử, à không, Kiều tiểu thư, bổn vương nghe nói nhi tử Mộ tướng quân phẩm hạnh đoan chính, có mưu lược, công trạng hiển hách, năm nay đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa thành thân. Nếu Kiều tiểu thư có ý, bổn vương nguyện làm giúp ngươi làm mai với Mộ phủ..."
 
Chương 3: Phần 3


"Ngươi, Thanh Nam Vương Giang Bội, muốn ta gả cho Mộ Tiểu Tướng quân?" Kiều mỹ nhân quái gở nhắc lại, cười lạnh một tiếng.

Dù có ngốc đến mấy ta cũng thấy được sắc mặt không tốt của Kiều mỹ nhân, vội vàng lắc đầu chuyển chủ đề: "Kiều tiểu thư vừa rồi đọc sách gì vậy? Có thể đọc cho bổn vương nghe không?"

Sắc mặt Kiều mỹ nhân dịu đi đôi chút, những ngón tay đang nắm chặt quyển sách cũng thả lỏng, nhẹ nhàng đọc: "Oanh hoa còn sợ xuân tàn phai, sao nỡ để người uổng phí xuân..."

Ta nghe mà mí mắt díp lại, không biết từ khi nào trượt khỏi ghế, lại ngủ thiếp đi.

Trong mơ màng ta dường như gối đầu lên đùi Kiều tỷ tỷ, lại mơ thấy tiếng Giang Lâm đến gần.

"Kiều Vãn Tình, nếu trẫm mặc nữ trang... trong phòng ngươi có nam nhân? !"

3

"Mộ Tâm! !"

Giọng Giang Lâm như sấm nổ bên tai, ta giật mình, theo phản xạ giữ chặt cổ áo đã lỏng lẻo đứng bật dậy, thấy Giang Lâm mặt đầy phẫn nộ, mắt chứa sát khí, đang khoanh tay nhìn xuống ta và tú nữ tỷ tỷ.

Mộ Tâm ta vốn trọng nghĩa khí nhất, lập tức nhào tới ôm chân Giang Lâm, hét lớn: "Đều là do ta quyến rũ nàng ấy! Không liên quan đến nàng ấy!"

Giang Lâm sững người, tức đến bật cười: "Hay, hay lắm, Hoàng hậu có tiến bộ rồi, biết ngủ với Quý phi rồi!"

Quý phi?

Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Kiều tỷ tỷ.



Xong rồi, tẩu tử trong mộng của ta, hóa ra là ánh trăng sáng của Lâm chó con.

Ca ca ta lại vô vọng thoát ế rồi.

Đang chìm trong sự nuối tiếc không thể thoát ra được, Giang Lâm đã lạnh lùng bước đi xa.

Nửa tháng liền Giang Lâm không bước chân đến Vị Ương cung.

Ta chậm chạp hiểu ra, hắn thật sự giận ta rồi.

Dù sao hắn còn chưa ngủ với nữ thần, lại bị ta cướp mất trước.

Giang Lâm không đến ngủ, ta không có quần áo mới.

Giang Lâm không ngủ với Quý phi, ta không thể làm quyền thần.

Hiện giờ mỗi ngày đánh thức ta dậy, không chỉ là giấc mơ làm quyền thần, mà còn là nỗi lo thiếu quần áo mới.

Không thể tiếp tục như vậy được!

Ta đã dò hỏi, gần đây Giang Lâm đêm nào cũng ngủ ở Thanh Nam Vương phủ, còn Kiều Quý phi ban ngày thường mang đồ ăn đến Cần Chính điện cho Giang Lâm.

Ta suy tính một hồi, cố ý trang điểm một phen, lập tức lên đường đến Cần Chính điện.

Vừa đến cửa Cần Chính điện đã gặp phải Quý phi từ trong đi ra. Quý phi hành lễ với ta, mặt ta nóng ran, lúng túng gật đầu bảo nàng ấy đứng dậy, rồi cúi đầu chạy vào Ngự thư phòng.

Giang Lâm đang phê tấu chương, sắc mặt lạnh nhạt.



Lâm chó con này đúng là ghi thù thật.

Ta làm như không có chuyện gì kéo tay áo hắn, lại cố ý xoay một vòng trước mặt hắn, quay đầu cười tươi gọi hắn: "Chó đần, nhìn ta này."

Áo ta mặc là do Giang Lâm ban cho hồi Trung thu năm ngoái, trâm vàng là quà sinh thần năm trước nữa, ngọc bội đeo bên hông là hắn mua cho khi dẫn ta đi dạo phố ba năm trước.

Lúc nhỏ ai đã từng hứa với ta là sẽ tặng ta những thứ đẹp đẽ kỳ lạ nhất thiên hạ? Giờ lại để ta mặc đồ cũ rích thế này!

Quả nhiên, Giang Lâm xấu hổ đến đỏ mặt.

Thấy hắn hối lỗi, trong lòng ta thỏa mãn, quyết định cho hắn ăn cả đòn roi lẫn mật ngọt, ngọt ngào nói với hắn: "Chó đần, gần đây chiến thuật vờ tha bắt thật của ngươi khá hiệu quả đấy, mấy ngày nay chẳng phải Quý phi đã chủ động đến gặp ngươi sao?"

Giang Lâm hiếm khi bối rối: "À..."

Ta thừa cơ góp ý: "Hay là để ta cùng ngươi tuyển chọn tú nữ, Quý phi thấy trong cung có người mới, chắc chắn sẽ ghen tị, chủ động quyến rũ ngươi!"

Tiện thể cho ta xem mắt mỹ nữ, tìm tẩu tử.

Giang Lâm trầm ngâm một lát, vung tay: "Không cần phiền các vị thục nữ, chỉ là làm phiền Hoàng hậu thôi."

4

Giang Lâm hẹn chiều sẽ dẫn ta đi chơi Lộc uyển, ta ngồi trước ngự án đợi hắn phê xong tấu chương.

Hôm nay ta lo lắng quá độ, nhìn mãi nhìn mãi đến mơ màng, không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.
 
Chương 4: Phần 4


Trong cơn mơ màng cảm thấy có người bế ta lên giường, còn nằm xuống bên cạnh ta.

Ta mơ hồ nhận ra là Giang Lâm nên theo thói quen dịch người sang một bên nhường chỗ cho hắn.

Khi cung nữ thông báo Quý phi đến, ta vẫn đang gối đầu lên cánh tay Giang Lâm ngủ say sưa. Mãi đến khi nàng ấy đứng bên giường, ta mới mơ màng mở mắt.

Ta bật dậy ngay lập tức, luống cuống giải thích: "Không phải, ta và Giang Lâm không có gì hết, ngươi đừng hiểu lầm!"

"Có đấy." Giang Lâm từ phía sau véo mạnh ta một cái, từ tốn chỉnh lại vạt áo rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta sững người, rồi lập tức hiểu ra. Ta lại phải đóng vai công cụ, giúp Giang Lâm thể hiện tình cảm trước mặt Quý phi rồi.

Ta và Giang Lâm bình thường hiếm khi thân mật như vậy, giờ mười ngón tay đan chặt vào nhau khiến ta khá không tự nhiên. Dù Quý phi lạnh lùng không nói lời nào nhưng rõ ràng rất để tâm, ánh mắt lướt qua những ngón tay đan vào nhau của bọn ta.

Ta thầm vui mừng, có cửa rồi!

"A Lâm..." Ta vừa kéo dài giọng vừa ôm lấy eo Giang Lâm, đồng thời quan sát vẻ mặt ngượng ngùng pha lẫn ghen tuông của Quý phi.

Giang Lâm rất biết ý, nói với Quý phi: "Hôm nay thời tiết đẹp, trẫm và Hoàng hậu mời Thanh Nam Vương đến Lộc Uyển giải sầu, Quý phi cũng đi cùng nhé."

Quý phi đã đi rồi!

Quý phi lạnh lùng đó thực sự đã đi rồi!



Giang Bội ca ca vẫn chưa đến, ta và Giang Lâm ngồi dưới chủ trướng xem vũ cơ Lộc Uyển hiến nghệ, Quý phi ngồi ở vị trí phía dưới liên tục nhìn về phía Giang Lâm.

Ta thầm đắc ý, lúc này ta đã đút cho Giang Lâm ăn hai chùm nho ba quả lựu, còn bận rộn giúp hắn xoa vai đ.ấ.m lưng phe phẩy quạt, lúc này gần như cả người ta đã nằm trong lòng hắn, quả nhiên khiến Quý phi ghen tức.

Quý phi không kìm được nữa, đứng dậy mời Giang Lâm cưỡi ngựa thi đấu. Giang Lâm hơi do dự, ta từ phía sau vỗ mạnh vào lưng hắn, ra hiệu bằng khẩu hình: Nắm lấy cơ hội đi.

Tên ngốc Giang Lâm lề mề bước đi, ta từ xa nhìn hắn và Quý phi trong trang phục bay phấp phới, mỗi người cưỡi một con ngựa, chậm rãi xích lại gần nhau thì thầm, không khỏi cảm thấy mãn nguyện, cảm giác chiến thắng đã trong tầm tay, chức vị Tể tướng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Giang Bội ca ca khoan thai đi đến, ta cầm ly rượu chạy xuống ngồi cùng hắn ta.

Để se duyên cho Giang Lâm và Quý phi mà còn giày vò tên ma ốm bệnh liên miên như hắn ta tới đây làm công cụ hình người, ta cảm thấy rất có lỗi.

Ta thấy sắc mặt Giang Bội ca ca tiều tụy, không khỏi lo lắng hỏi: "Có phải Đại ca gần đây bị tên Lâm chó con kia quấy rầy không ngủ ngon không?"

Giang Bội ca ca che miệng ho khan hai tiếng, ôn hòa cười nói: "Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi. Nhưng gần đây A Lâm lại đổi tính, đột nhiên muốn học vẽ với ta, còn bắt cả vương phủ bắt cho hắn cả trăm con thỏ, cứ nói những con thỏ đó không đáng yêu, vẽ ra cũng không đẹp, giằng co nửa tháng, phí của ta ba xấp giấy vẽ tốt."

Ta không khỏi ngạc nhiên.

Tuy Giang từ nhỏ Lâm đã xuất chúng trong học tập, tinh thông cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng về môn thư họa thì không giỏi lắm. Ngược lại Giang Bội ca ca do cơ thể yếu, không học được đao thương, nhưng lại là một công tử văn chương thơ họa xuất chúng hiếm có.

Thanh Nam Vương Giang Bội văn nhã tuấn tú, xuất thân cao quý, so với Giang Lâm lạnh lùng cứng nhắc thì đặc biệt dịu dàng đa tình, dù cơ thể yếu hay đau bệnh, nhưng từ thuở thiếu niên đã là phu quân lý tưởng trong lòng các thiếu nữ kinh thành. Giang Bội ca ca ôn hòa chu đáo, từ nhỏ ta đã thân thiết với hắn ta hơn tên Lâm chó con.

Đáng tiếc năm ngoái chiến sự ở Bắc Quan căng thẳng, Nam Man còn thừa cơ xâm phạm, phụ huynh ta ở quan ngoại ứng phó không xuể, trong lúc nguy cấp vẫn là Giang Bội ca ca tự xin dẫn quân xuất chinh, đánh lui Man di. Tuy hắn ta chiến thắng trở về nhưng bị tên lạc b.ắ.n trúng, từ đó luôn nằm liệt giường, không quan tâm việc đời, Giang Lâm đặc biệt ưu ái hắn ta, cho phép hắn ta sau khi bình phục sẽ đến đất phong ở phương Nam.
 
Chương 5: Phần 5


Cũng không biết tại sao tên Lâm chó con đang yên đang lành lại muốn học vẽ thỏ, còn lấy chuyện này tra tấn Giang Bội ca ca.

Giang Bội ca ca thấy ta nghi hoặc, cười nói: "Gần đây A Lâm có được một thợ thủ công biết làm bình men lưu ly dát vàng, hắn muốn tự vẽ một con thỏ để người ta in lên bình sứ."

Chắc hẳn là món quà để lấy lòng Quý phi, tên Lâm chó con này cũng khá biết cách theo đuổi muội tử đó. Ta không khỏi kính nể, hơi gật đầu với Giang Lâm ở đằng xa.

Tình cờ, Giang Lâm cũng nhìn về phía bọn ta, ta thuận tay giơ ngón cái với hắn.

Giang Bội ca ca theo ánh mắt ta nhìn sang, không khỏi sững người, lẩm bẩm: "Người bên cạnh A Lâm là..."

Ta tốt bụng giải thích: "Là Quý phi, nữ thần của chó đần đó."

Giang Bội ca ca có vẻ trầm ngâm, đột nhiên ho dữ dội.

Ta luống cuống, vội vàng xoa n.g.ự.c vỗ lưng cho hắn ta.

Khó khăn lắm mới thở lại bình thường, Giang Bội ca ca khoát tay: "Không sao."

Ta yên lòng, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Lâm đang đứng trước mặt bọn ta với vẻ mặt u ám.

"Nếu Đại ca đã không khỏe, chi bằng về phòng nghỉ ngơi đi."



"Có lý." Giang Bội ca ca gật đầu, vô tình hay cố ý nhìn về phía xa một cái, rồi chậm rãi bỏ đi.

5

Ta thấy trời dần tối, Quý phi vẫn đang phi ngựa bên bờ sông, không khỏi ngẩng đầu hỏi Giang Lâm: "Tối nay ngươi không đến chỗ Kiều tỷ tỷ sao?"

Giang Lâm không đáp, ngược lại hỏi ta: "Nàng không muốn ta ở lại Vị Ương cung sao?"

Ta do dự một chút, vẫn nói thật: "Muốn."

Không hiểu sao Giang Lâm đột nhiên cười rất ấm áp, ôm ta đi về phía Vị Ương cung.

Ta cũng vui mừng nở nụ cười.

Tên Lâm chó con này cũng khá biết điều, biết rằng hôm nay vừa có tiến triển với Quý phi, không thể để lại ấn tượng vội vàng háo sắc. Hơn nữa hắn ở lại Vị Ương cung, có nghĩa là ngày mai ta lại có quần áo mới để mặc rồi!

Dùng xong bữa tối, ta vui vẻ gọi cung nữ mở kho, lấy những báu vật ta vơ vét được ra ngắm nghía.

Ta vốn thích những thứ đẹp đẽ tinh xảo, người nhà chiều ta, có món đồ tốt nào cũng mang về tặng ta. Đặc biệt là Giang Lâm, những năm trước hắn là Thái tử tôn quý nhất của triều ta, kỳ trân dị bảo như nước chảy đổ về phủ Tướng quân.

Nói một cách công tâm, Giang Lâm đối với ta - người huynh đệ cùng lớn lên này thực sự không tệ, thực hiện đúng phương châm sống "huynh đệ như chân tay".



Mẫu thân ta lúc đó thường cười nói, bảo vật Thái tử điện hạ gửi đến, mười Tướng quân phủ cũng chứa không hết. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ để người nhà phải lo lắng về điều này.

Dù là đồ vật quý giá tinh xảo đến đâu, chỉ cần có người ngưỡng mộ, ta sẽ không do dự mà tặng đi.

Ta thích đồ tốt, nhưng càng thích thấy mọi người vui vẻ.

Cha luôn khen ta rộng rãi nhất, Giang Bội ca ca cũng đánh giá ta "tâm tính thuần khiết, là đóa tiên hoa được nuông chiều trong phú quý", chỉ có tên Giang Lâm keo kiệt này luôn mặt mày không vui.

Giang Lâm ngắm nhìn báu vật cùng ta được nửa ngày, đột nhiên do dự một chút, ngượng ngùng lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc hộp nhỏ dài, nhét vào tay ta: "Cho nàng."

Ta không hiểu, mở ra xem thì bên trong là một bình men lưu ly dát vàng nhỏ nhắn nhưng tinh xảo lộng lẫy, trên đó còn vẽ một con thỏ nhỏ lông xù.

Ơ -- Món quà của Giang Lâm là chuẩn bị cho ta sao?

Ta không khỏi cảm động.

Huynh đệ một lần, quả nhiên Giang Lâm vẫn rất coi trọng ta, không uổng công ta vất vả giúp hắn tán gái.

Ta nâng bình sứ nhỏ trong tay không nỡ buông ra, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu dặn dò Giang Lâm: "Chó đần ngươi phải có lương tâm đấy, đợi ta mở Tể tướng phủ, ngươi cũng phải ban thưởng nhiều đồ tốt xuống đấy."

Giang Lâm vốn đang mắt đầy ý cười nhìn ta, nghe vậy không hiểu sao sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
 
Chương 6: Phần 6


Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: "Mộ Tâm, vì sao nàng nhất định phải làm quyền thần? Làm Hoàng hậu của trẫm không tốt sao?"

Ta chân thành lắc đầu.

Khuôn mặt tuấn tú của Giang Lâm đột nhiên trở nên như ác quỷ, nghiến răng nắm chặt cổ tay ta.

Ta chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy, tưởng hắn sắp đánh ta, nhắm mắt định co người lại, chợt cảm thấy môi ấm áp.

Ta hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng, cảm giác vừa nhẹ nhàng ấm áp ban nãy đột nhiên căng ra, có thứ gì đó ẩm ướt nóng bỏng mạnh mẽ xâm nhập vào kẽ môi răng ta.

"Cái..."

Một cách vô thức, ta định giãy giụa, nhưng gáy đã bị ấn chặt xuống, không cho phép ta lùi lại dù chỉ một chút.

Hơi thở của Giang Lâm như giông bão xâm chiếm toàn bộ ý thức của ta. Ta choáng váng mà bị hắn chiếm đoạt mọi giác quan. Đầu lưỡi bị hắn quấn lấy, ta muốn kêu cứu nhưng bị hắn cuốn trọn, nhẹ nhàng cắn một cái.

Tim đập thình thịch, hai chân ta mềm nhũn, gần như rã rời như bùn.

Trong lúc hoảng hốt, ta cảm thấy Giang Lâm rất nguy hiểm, ta muốn chạy trốn nhưng không thể bước đi.

Ngón tay Giang Lâm dừng lại trên dây buộc áo của ta. Ta mở mắt ngơ ngác, hắn khựng lại một chút, có vẻ không cam tâm rút tay về, buông lỏng đôi môi và lưỡi vẫn đang chiếm đoạt ta.

Ta chỉ thấy mắt mình ướt át, mặt nóng bừng, dựa vào n.g.ự.c Giang Lâm một lúc lâu mới dần dần điều hòa được hơi thở. Rồi bỗng nhận ra không biết từ lúc nào ta đã ngồi trong lòng hắn, tay vẫn nắm chặt vạt áo hắn và bình sứ màu sắc.

"Nàng... nàng có ghét không?" Giọng Giang Lâm khàn đục, không giống thường ngày.



Ta đờ đẫn nhìn hắn, không nói nên lời.

"Ta hiểu rồi." Giang Lâm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng bế ta từ đầu gối đứng dậy, xoay người đi ra cửa.

Nhìn bóng lưng hắn, ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Rõ ràng vừa nãy còn ấm áp đến mức tưởng như bị bỏng.

Ta lao đến nhào vào n.g.ự.c Giang Lâm, kiễng chân hôn hắn thật mạnh.

Vừa hôn vừa nổi giận: "Ta cần phải luyện tập!"

6

Ta có linh cảm, ta sắp được phong làm Tể tướng rồi.

Trong Cần Chính điện, ta vừa nhổ lá cây cảnh vừa cùng Giang Lâm xem tấu chương. Hắn đột nhiên đứng dậy, cách án thư ôm lấy gáy ta mà hôn.

Ta giật mình, vừa định đẩy ra thì Giang Lâm đã khẽ nói: "Quý phi đang nhìn qua cửa sổ kìa."

Ta lập tức không giãy giụa nữa.

Ta đang câu cá chép ở bên hồ hậu hoa viện, Giang Lâm tan triều đi ngang qua, không nói không rằng, cúi người xuống hôn ta gần như ngả ngửa ra sau.

Ta trách hắn làm kinh động đến cá của ta, Giang Lâm cắn môi ta cảnh cáo: "Quý phi đang đi qua cầu đến kìa."

Ta lập tức ngoan ngoãn.

Ta đến Tàng Bảo các chọn báu vật, trên đường bị Giang Lâm kéo vào rừng đá, ấn lên núi giả hôn đến choáng váng.



Ta vội vàng bảo vệ đĩa mã não băng văn triền ti trong lòng, Giang Lâm nghiến răng đe dọa: "Quý phi đang ngắm Thái Hồ Thạch kìa."

Ta lập tức hôn lại.

...

Quý phi xuất hiện thường xuyên bên cạnh Giang Lâm như vậy, điều này nói lên điều gì?

Điều đó nói lên nàng ấy ghen rồi!

Chó đần sắp có chuyện vui rồi! !

Ta sắp trở thành đại quyền thần rồi! ! !

Gặp việc vui tinh thần phấn chấn, Giang Lâm sắp ôm được mỹ nhân về, gần đây đối với ta cũng đặc biệt vui vẻ, ngoài việc ngày ngày cho quần áo mới, còn hứa tết Đoan Ngọ sẽ đưa ta ra cung xem đua thuyền rồng.

Kể từ khi ta làm Hoàng hậu, đây là lần đầu tiên được ra cung.

Dọc đường ta vui sướng không thôi, líu lo bảo Giang Lâm mua cái này mua cái kia, tên keo kiệt Giang Lâm lại chiều theo hết.

Ta thầm đắc ý, cảm giác chỉ huy chó đần thật tốt.

Chợ búa người đông nghìn nghịt, khắp nơi tràn ngập mùi ngải cứu, trong tầm mắt đâu đâu cũng thấy nụ cười của thế nhân.

Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Giang Lâm đang chọn dây tua ngũ sắc cho ta, lòng chợt xao động, gọi to với hắn: "Chó đần, ngươi đẹp trai quá!"
 
Chương 7: Phần 7


Phố xá ồn ào náo nhiệt, Giang Lâm không nghe rõ, cúi đầu hỏi lại ta vừa nói gì, ta chỉ khúc khích cười không trả lời hắn.

Bên bờ sông đông đúc, dưới sự hộ tống của ám vệ, ta và Giang Lâm khó khăn lắm mới chen lên được Vọng Giang lâu. Vừa đứng tựa lan can bên nhã gian trên tầng ba, bên cạnh đã vang lên tiếng hò reo náo nhiệt.

Ta tò mò nhìn sang, mấy công tử nhà giàu đang đặt cược kết quả đua thuyền rồng, món đặt cược đặt giữa bàn là một miếng ngọc đen có hoa văn con dơi, gã thiếu niên làm chủ sòng khoe rằng đó từng là bảo vật của vương đình Mạc Bắc.

Giang Lâm quay đầu liếc nhìn ta: "Muốn không?"

Ta còn chưa kịp chớp mắt đáp lời, Giang Lâm đã thong dong kéo ta lại gần, tự xưng là học trì Thái học viện, hôm nay dẫn phu nhân đi dạo, muốn góp vui cùng mọi người.

Mấy thiếu niên thấy Giang Lâm khí độ bất phàm, y phục chỉnh tề, đều vui vẻ đồng ý.

Giang Lâm tháo miếng ngọc trắng hình con kỳ lân đeo bên hông đặt lên bàn, hỏi mọi người còn thuyền nào chưa được chọn, đồng thời quay lại cười với ta: "Cẩn thận chọn một màu đi."

Ta đang phân vân giữa thuyền rồng màu xanh thẫm và màu trắng xám, vô thức cầu cứu nhìn về phía Giang Lâm. Hắn khẽ mỉm cười, nắm tay ta cầm lấy lá cờ màu xanh thẫm.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng trống chiêng bên bờ sông đột nhiên vang dội, một hàng thuyền rồng mới tinh sẵn sàng xuất phát.

Ta cùng mọi người hào hứng ùa ra lan can, chăm chú theo dõi con thuyền mình đã chọn, Giang Lâm áp sát sau lưng ta, hơi ấm xuyên qua lớp áo khiến ta cảm thấy an tâm.

Ta thoáng ngẩn người, rồi lại bị con thuyền rồng xanh thẫm thu hút, vỗ lan can cổ vũ nó đuổi kịp con thuyền màu đỏ tía.

Khi đích đến đã trong tầm mắt, con thuyền xanh thẫm đang ở vị trí thứ hai bỗng bùng nổ sức mạnh, phóng hết tốc lực về phía dải lụa đỏ, giành vị trí quán quân.

"A a a a nhất rồi chó đần!" Ta vui sướng không biết làm sao, quay đầu thấy gương mặt tuấn tú của Giang Lâm bên cạnh, thói quen mấy ngày qua khiến ta không kịp suy nghĩ, nhón chân hôn mạnh lên má hắn.

Giang Lâm sửng sốt, ta mới hoàn hồn, ngơ ngẩn nhìn hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận, khóe mắt nóng lên.

Quý phi rõ ràng không ở bên cạnh, vậy mà ta lại...



Nhưng Giang Lâm chỉ mỉm cười bao dung, ôm vai ta đi đòi phần thưởng từ đám thiếu niên kia, không hề nhắc đến sai lầm vừa rồi.

7

Sáng sớm hôm sau, Giang Lâm thay y phục chuẩn bị vào triều như thường lệ.

Ta mò dưới gối ra một miếng ngọc đen, bò dậy buộc vào hông hắn, sau đó lại nằm phịch xuống ổ chăn.

Giang Lâm có vẻ tâm trạng rất tốt, ta cũng rất vui.

Ta hỏi hắn tối nay ăn cua ngâm rượu và gà nướng có được không, Giang Lâm gật đầu.

Ta hỏi hắn chiều có thể đi thả diều cùng ta không, Giang Lâm đồng ý.

Ta định hỏi hắn lát nữa ta muốn... , chưa kịp nói hết câu, Giang Lâm đã mỉm cười xoa đầu ta bảo trong hậu cung ta lớn nhất, muốn làm gì cứ làm, không cần phải xin phép từng việc.

Khi Giang Lâm vừa đi, ta cũng không ngủ nướng nữa, lập tức bò dậy sai nhà bếp làm thêm nhiều điểm tâm, ta muốn mời các tú nữ ở Vũ Hoa các đến dự tiệc trà!

Có lẽ vì lời mời quá đột ngột, các tú nữ ở lâu trong cung nhưng chưa có tin tuyển tú, lần đầu vào Vị Ương cung, ai nấy đều có vẻ e dè thận trọng.

Ta lấy điểm tâm mình thích nhất đãi họ, lại gượng gạo trò chuyện về trang sức châu báu hồi lâu, mãi đến khi một tú nữ áo xanh mạnh dạn khen ngợi: "Nương nương nhân hậu dịu dàng, dung mạo thanh nhã, trâm phượng ngậm trân châu quấn tơ vàng trên tóc cũng rất xứng với nhan sắc ngọc ngà của người, rất tôn nhau lên."

Tri âm! Cuối cùng cũng gặp được người tinh mắt rồi!

Ta mừng rỡ: "Ngươi có thích cây trâm này không?"

Tú nữ áo xanh rụt rè gật đầu, vừa định nói thêm lời khen, ta đã vội vàng gọi nàng ta lại gần, tháo trâm phượng cài lên đầu nàng ta, hài lòng gật gật đầu: "Trân châu xứng mỹ nhân."
 
Chương 8: Phần 8


Tú nữ ấy vui mừng đến rơi nước mắt, chân thành tạ ơn.

Ta lại nhiệt tình hỏi mọi người: "Có vị tỷ muội nào thích lưu ly không? Bổn cung mới được một bộ khuy áo lưu ly, đang nhức đầu không biết đính lên áo nào."

...

Khi Giang Lâm bước vào Vị Ương cung, trong điện tràn ngập tiếng cười nói, các tú nữ người thì đeo, người thì ôm trong lòng, đều là đồ trang sức châu báu ta ban thưởng hôm nay.

Còn ta thì vui vẻ ngồi ở vị trí chủ tọa, trâm vòng đã tháo hết, ngay cả áo ngoài mới may cũng khoác lên vai một tú nữ.

Đám tú nữ thấy Giang Lâm, vội vàng quỳ lạy.

Nhưng Giang Lâm lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tú nữ đang cầm bình men lưu ly dát vàng.

Ta đang hứng thú định bước lên giới thiệu, nhưng các tú nữ thấy sắc mặt Giang Lâm không vui, vội vàng xin cáo lui, lần lượt rời đi.

Vị Ương cung vừa rồi còn náo nhiệt, chớp mắt đã chìm trong tĩnh lặng.

Trong mắt Giang Lâm như có ngọn lửa giận dữ, ta hoàn toàn không nhận ra, vui vẻ kéo tay hắn định nói chuyện, Giang Lâm lạnh lùng cất tiếng hỏi: "Triệu kiến tú nữ, Hoàng hậu có quyết định gì rồi sao?"

"Đúng rồi." Ta chu đáo khuyên nhủ, "Hay là tuyển thêm một đợt tú nữ vào cung đi?"



Những cô nương này ở lâu trong cung, không được gặp người nhà, chắc là nhớ nhà lắm, nếu có người mới vào, người cũ có thể được gả về nhà tốt, Giang Lâm cũng có thể bịt miệng triều thần.

Giang Lâm cười nhạt: "Hoàng hậu quả thật độ lượng."

Ta đang định đắc ý, Giang Lâm lại hỏi: "Nàng thưởng bình hoa ta vẽ cho người khác rồi à?"

Ta ngượng ngùng gật đầu cười.

Thực ra vừa tặng xong ta đã hối hận, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, huống chi tú nữ đó dung mạo xuất chúng, gương mặt tròn trịa còn có hai lúm đồng tiền, ta định xin Giang Lâm đừng chọn nàng ấy vào cung, sau này hạ chỉ gả nàng ấy cho huynh trưởng của ta.

Nghĩ đến đây, ta không kìm được nói: "Chó đần, tú nữ cài trâm bạch ngọc lan ban nãy ấy, ta rất thích, có thể..."

Hoàng đế đột nhiên cười lớn cắt ngang lời ta: "Hoàng hậu quả nhiên độ lượng. Được lắm, nếu Hoàng hậu thích thì ta sẽ phong nàng ấy làm Lan Quý nhân."

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.

Ta ngơ ngác nhìn theo, không hiểu sao hắn lại đột nhiên nổi giận.

Đến cửa, hắn đột ngột xoay người lại, với vẻ mặt không rõ là căm ghét hay thất vọng, lạnh lùng nói: "Ngày mai Gia Mỹ Quận chúa sẽ tới kinh thành, Hoàng hậu nên nghĩ xem phải giải thích thế nào với nàng ta đi."



8

Hoàng đế không ở lại qua đêm, nên ta lại không có quần áo mới để mặc.

Ta uể oải bò dậy khỏi giường.

Không biết là do không quen khi không có hắn bên cạnh, hay là vì chuyện của Gia Mỹ Quận chúa khiến ta trằn trọc suốt đêm, sắc mặt tiều tụy để cung nữ hầu hạ trang điểm thay y phục.

Cứ nhắc đến Gia Mỹ Quận chúa là hắn lại giận ta.

Gia Mỹ Quận chúa Hứa Linh, mười lăm tuổi, là nữ nhi của Hoài Ninh Đại trưởng Công chúa, sống cùng với cha mẹ ở Bích Đường quan đã nhiều năm. Vì Thái hậu nhớ nhung nên cứ vài năm, Hoài Ninh Đại trưởng Công chúa lại đưa nữ nhi về kinh thăm viếng.

Năm ta tám tuổi, đi theo Giang Bội và Giang Lâm lần đầu gặp Hứa Linh.

Khi đó nàng ta còn là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, vì nhớ nhà mà khóc không ngừng. Để dỗ nàng ta, ta tặng hết những món đồ chơi xinh đẹp của mình nhưng vẫn không có tác dụng. Trong lúc nguy cấp, ta bèn nói sẽ tặng Giang Lâm - người đẹp trai nhất tặng cho nàng ta.

Lúc đó Giang Lâm trừng mắt nhìn ta, còn Hứa Linh ngừng khóc, nước mắt lưng tròng hỏi ta có thật không, ta hào sảng gật đầu bảo đương nhiên rồi, chó đần nghe lời ta nhất mà.

Từ đó Hứa Linh cứ để tâm đến chuyện này, mỗi lần về kinh đều vây quanh Giang Lâm, vừa gọi Nhị biểu ca vừa bảo hắn đợi mình lớn lên sẽ gả cho hắn.

Mỗi lần như vậy, Giang Lâm đều sa sầm mặt trừng ta, còn ta thì luôn tìm cách lén lút chuồn đi.
 
Chương 9: Phần 9


Lời nói đùa thuở nhỏ, vì Hứa Linh ngày ngày nhắc nhở nên Hoài Ninh Đại trưởng Công chúa cũng dần để tâm.

Năm nay Hứa Linh đã đến tuổi cập kê, còn ta đã trở thành Hoàng hậu trên danh nghĩa, lần này Đại trưởng Công chúa đưa nữ nhi vào cung, chắc hẳn cũng có ý dò xét suy nghĩ của Giang Lâm.

Chiều tối mở tiệc trong cung, Hứa Linh vừa thấy ta lập tức chạy lại, thân thiết gọi "Mộ tỷ tỷ".

Bên cạnh ta tất nhiên là Giang Lâm, tối nay hắn không hề để ý cũng chẳng thèm nhìn ta, lúc này đột nhiên nhìn chằm chằm vào chén rượu lạnh lùng nói: "Gọi là Hoàng hậu."

Hứa Linh chu môi, miễn cưỡng gọi một tiếng "Hoàng hậu biểu tẩu", rồi lại phấn chấn hẳn lên, như thể người vừa bị ngăn cản không phải là nàng ta.

Nàng ta nhích đến trước mặt Giang Lâm, hưng phấn nói: "Nhị biểu ca, Linh Nhi đã lớn rồi, có thể gả cho huynh được chưa?"

Ta run tay, lòng bất an khó tả.

Giang Lâm mím chặt môi, rồi lại cười một tiếng khó hiểu: "Chuyện này phải hỏi Hoàng hậu."

Chết tiệt!

Chuyện hắn cưới vợ thì hỏi ta làm gì!

Nhưng ánh mắt háo hức của Hứa Linh như đang thúc ép, ta như ngồi trên đống lửa, ấp úng hồi lâu mới uyển chuyển đáp: "Chuyện này còn phải xem ý nguyện của đương sự."



Hứa Linh như chú chó nhỏ ngây thơ, lại trông mong nhìn về phía Giang Lâm.

Giang Lâm vẫn không nhìn ta: "Chuyện này để Hoàng hậu hoàn toàn quyết định."

Thế này... thế này... chuyện này khó xử quá!

Ta tiến thoái lưỡng nan, Hứa Linh bắt đầu sốt ruột, lay tay áo ta nửa năn nỉ nửa ép buộc: "Mộ tỷ tỷ, trước đây tỷ đã hứa rồi mà!"

Ta hoảng hốt, liếc thấy Quý phi đang lãnh đạm ngồi sau bàn nhỏ phía đông uống rượu như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình, ta lập tức có cớ, hất cằm về phía Kiều tỷ tỷ, nói với Hứa Linh: "Hoàng thượng đã có Quý phi rồi, đó mới là người hắn thật lòng yêu thương."

Ta tưởng đây là lý do thuyết phục nhất, nào ngờ Hứa Linh chớp chớp mắt, khó hiểu nói: "Thế thì có liên quan gì đâu?"

Ta không đỡ nổi, theo thói quen nhìn sang Giang Lâm cầu cứu, nhưng hắn chẳng thèm để ý đến ta.

May có Giang Bội ca ca giúp ta giải vây: "Quận chúa đường xa mệt nhọc, hôm nay Hoàng thượng mở tiệc đón gió tẩy trần, không bằng đợi Quận chúa nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi hãy bàn chuyện khác."

9

Lòng ta rối như tơ vò, ăn mà chẳng biết mùi vị gì.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc tan tiệc, ta sai cung nữ về Vị Ương cung lấy vài món trang sức quý giá, rồi một mình đến Vũ Hoa các, mặt dày muốn đổi lại bình sứ nhiều màu.

Nào ngờ Vũ Hoa các yên tĩnh lạ thường, chỉ lác đác vài cung nữ thái giám đang quét dọn, đám tú nữ hôm qua còn cùng nhau nói cười vui vẻ giờ không thấy bóng dáng đâu.



"Mọi người đâu cả rồi?" Ta khó hiểu hỏi.

Thái giám đứng đầu cười nịnh: "Bẩm nương nương, tối qua Hoàng thượng có chỉ, cho tất cả tú nữ trong cung về nhà ngay trong đêm, không giữ lại một ai."

Ta sững người, vô thức lẩm bẩm: "Nữ nhi Trần Xá nhân, nữ hài tử mặt tròn khi cười có lúm đồng tiền đó cũng..."

"Cũng đã được đưa về, nương nương có muốn xem qua chỗ ở trước đây của Trần tiểu thư không?"

Thái giám ân cần dẫn ta vào một căn phòng, sau đó cung kính lui xuống.

Căn phòng trống trải, chỉ còn lại một bình sứ nhiều màu nho nhỏ trên bàn trang điểm. Ta ngẩn ngơ bước tới định cầm lên, chợt nghe tiếng bước chân phía sau, là Giang Lâm.

Ta hoảng hốt, biết hắn có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, vội vàng giải thích: "Ta ưng ý cô nương Trần gia không phải vì ——"

Giang Lâm khoát tay cắt ngang: "Đã không còn quan trọng nữa."

Ta "Ừ" một tiếng, lòng nghẹn đắng, buồn bã nhìn xuống mũi chân.

Giang Lâm không nói gì, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đã nghĩ ra cách trả lời Gia Mỹ chưa?"

Ta ấp úng đáp: "Ta sẽ nói với nàng ta rằng, trong lòng ngươi chỉ có mình Kiều tỷ tỷ thôi, không có chỗ cho người khác nữa."
 
Chương 10: Phần 10


Giang Lâm không tỏ thái độ gì: "Nàng nghĩ như vậy có tác dụng không?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "A Lâm, nếu ngươi không muốn Hứa Linh vào cung, sao không từ chối thẳng thắn?"

Giang Lâm hỏi ngược lại: "Vậy sao nàng không nói thẳng với nàng ta rằng nàng không muốn?"

Ta sững người, Giang Lâm lại hỏi: "Nàng không phiền khi hậu cung có Quý phi, nhưng lại để ý khi có thêm một Gia Mỹ sao?"

Thực ra có rất nhiều lý do.

Ví dụ như lời hứa với Gia Mỹ chỉ là lời nói đùa của trẻ con, không thể coi là thật.

Ví dụ như Quý phi mới là người duy nhất ngươi từng bày tỏ tình cảm, và ta mong ngươi được như nguyện.

Ví dụ như thuở thiếu niên ngươi đã nói nữ nhân như quần áo, dù là Quý phi hay Gia Mỹ, ta đều không muốn họ bị ngươi coi thường rồi vứt bỏ.

Nhưng những lý do này đều quá đường hoàng, còn lời thật thì lại khó nói ra miệng.

Mặt ta đỏ bừng, không đáp được.

Giang Lâm tiếp tục truy hỏi: "Ngày đua thuyền ấy, vì sao nàng lại hôn ta?"

Ta cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận: "Đừng nói nữa!"

Giang Lâm vẫn không chịu thôi, nắm cằm ta, nhìn thẳng vào mắt, ép hỏi: "Mộ Tâm, nàng thật sự độ lượng đến thế sao?"

Bất ngờ bị Giang Lâm chạm đến nỗi xấu hổ sâu kín nhất trong lòng, ta vội vàng gạt tay hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt từ phía sau.



"Xin lỗi." Hơi thở ấm áp của Giang Lâm phả vào hõm cổ ta, "Không cần Quý phi được không? Không cần Quý phi cũng không cần Gia Mỹ, về sau trong cung chỉ có hai ta thôi, có được không?"

Giọng điệu như van nài.

Ta không biết trả lời thế nào, đành im lặng.

Cả thế giới như lặng đi, ta chỉ nghe được tiếng tim đập của Giang Lâm.

Hồi lâu sau, ta khó nhọc lắc đầu: "Không được."

Sự im lặng đến nghẹt thở.

Giang Lâm bật cười ngắn gọn: "Ta hiểu rồi."

Hắn buông ta ra, bước vào đêm tối, để lại câu nói cuối cùng tan biến trong gió.

"Hoài Ninh cô mẫu muốn trẫm cho Gia Mỹ một câu trả lời dứt khoát vào ngày mai. Hoàng hậu, nàng tự liệu lấy."

Ta nhìn bóng Giang Lâm khuất dần, ta biết, hắn không hiểu.

Giang Lâm không hiểu, hắn tưởng ta chỉ muốn làm nữ nhân duy nhất của hắn.

Không phải vậy.

Ta tham lam hơn thế nhiều.

Ta muốn trở thành người không thể thay thế trong lòng hắn.



Không phải là món đồ có thể thay đổi tùy ý, mà là tay là chân không thể thiếu.

Vì thế ta phải làm quyền thần, từ nay ngày ngày gặp mặt, chia sẻ lo âu, khiến hắn không thể rời xa ta.

Ta sẽ không bao giờ phải lo sắc đẹp phai tàn, tình cảm nhạt nhòa.

Nhưng ta đã là huynh đệ của hắn, thì làm sao có tư cách từ chối những nữ nhân khác thay hắn?

10

Ngày hôm sau, tiệc được bày ở Lộc uyển.

Hứa Linh vừa gặp ta đã vội vàng lên tiếng: "Hoàng hậu tẩu tẩu, rốt cuộc khi nào Linh Nhi mới có thể được gả cho nhị biểu ca?"

Giang Lâm không có ý định lên tiếng, ta đành khó khăn nói: "Gia Mỹ, nữ tử trên đời ai cũng mong phu quân chỉ yêu một mình mình, nhưng nhị biểu ca của ngươi đã có người trong lòng, nếu ngươi cứ khăng khăng vào cung, thì có ý nghĩa gì chứ?"

Gia Mỹ còn tâm tính trẻ con, ngây thơ thuần khiết, không phải vài câu là có thể thuyết phục được.

Ta tự biết những lời này nhạt nhẽo không có tác dụng, nhưng cũng đành cứng đầu nói những lời khuyên vô ích ngay cả bản thân cũng thấy vô dụng.

Hứa Linh nghe xong, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi kết luận: "Vậy, chỉ cần nhị biểu ca không yêu Quý phi, là ta có thể cưới huynh ấy rồi!"

"Không phải ý đó..."

Ta chưa kịp giải thích, Hứa Linh đã tự mình hào hứng nói tiếp: "Thật tốt quá, tối qua ta lén nghe được nhị biểu ca nói chuyện với Quý phi, nhị biểu ca không hề thích Quý phi đâu, là vì người trong lòng Quý phi không chịu lấy nàng ấy, nên nàng ấy mới giận dỗi cầu xin nhị biểu ca cho vào cung, để người trong lòng phải cầu xin nàng ấy đổi ý."

Cái gì? !
 
Chương 11: Phần 11


Ta vô cùng kinh ngạc, không hẹn mà cùng Giang Bội ca ca đánh đổ chén rượu.

Hứa Linh mặt đầy vẻ mong đợi vui mừng, Quý phi cúi đầu im lặng như đang mặc nhận, sắc mặt Giang Lâm bình tĩnh không hề phản bác. Trong số người có mặt, dường như chỉ có ta là Hoàng hậu và Thanh Nam Vương Giang Bội là không biết chuyện.

"..."

Ta giằng co một lúc lâu, không biết nên nói gì cho phải.

Đã biết Quý phi vào cung còn có ẩn tình khác, vậy sao Giang Lâm lại phải lấy nàng ấy làm cớ bắt ta làm Hoàng hậu chứ?

Cuối cùng Giang Lâm chậm rãi lên tiếng: "Gia Mỹ, trẫm quả thật không yêu Quý phi, nhưng điều đó không có nghĩa là trẫm không có người trong lòng."

Ta nghe mà mơ hồ, nhưng Giang Lâm không nhìn ai cả, chỉ mân mê chén rượu, khẽ nở một nụ cười gần như không thể nhận ra: "Trẫm cùng nàng lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã ấp ủ tình cảm trong lòng, từ khi trẫm trao tín vật định tình của Thái tử phi cho nàng ba năm trước, nàng đã là thê tử duy nhất trong lòng trẫm rồi."

Ta ngẩng đầu kinh ngạc, Giang Lâm trầm tĩnh nhìn ta: "Trẫm chỉ muốn cùng Hoàng hậu sống trọn cuột đời dài này."

Giọng nói của Giang Lâm xuyên qua màng nhĩ, làm tim ta rung động.

Ta ngây người không nói nên lời, nhưng Giang Lâm rất kiên nhẫn, bất chấp tiếng ồn ào của Hứa Linh, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, chờ đợi câu trả lời của ta.



Cổ họng ta nghẹn ngào, không thốt nên lời.

Giang Lâm không thúc giục.

Hồi lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói, không biết lấy đâu ra can đảm, ta cắn răng nói lớn: "Ta không muốn! Giang Lâm, ta không muốn làm Hoàng hậu, ta không muốn mãi mãi làm nữ nhân ngươi gọi đến là đến, đuổi đi là đi! Ngươi nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục, tại sao ta phải tự hạ thấp mình làm y phục của ngươi? !"

Giang Lâm lúc đầu vẫn nhíu mày lắng nghe, nhưng khi ta vừa nói xong, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, lao thẳng đến trước mặt ta.

Ta tưởng hắn định đánh mình, vừa định nghiêng đầu né tránh, Giang Lâm lại luống cuống dùng ngón cái lau mặt ta, môi run rẩy: "Đừng khóc... Mộ Tâm, nàng đừng khóc."

Ta định cãi rằng mình đâu có khóc, nhưng chợt nhận ra lòng bàn tay Giang Lâm ướt đẫm, không biết từ lúc nào nước mắt ta đã rơi như mưa.

Ta không kìm được nữa, lao vào lòng Giang Lâm, vừa khóc nức nở vừa đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn.

Hồi lâu sau, ta mới dần bình tĩnh lại, chợt cảm thấy ngượng ngùng.

Thanh Nam Vương, Quý phi và Quận chúa, bọn họ đều đứng bên cạnh, vậy mà ta lại như đứa trẻ hư nóng nảy mà khóc lóc om sòm.

Giang Lâm thấy ta ngừng khóc, mới vỗ nhẹ lưng ta như dỗ trẻ con, bất đắc dĩ nói: "Ta nói câu 'tay chân quần áo' đó khi nào chứ?"



Ta vẫn còn nấc nghẹn, thấy hắn còn dám cãi, lập tức véo hắn một cái, căm tức nói: "Ba mỹ nhân!"

Giang Lâm mặt đầy vẻ mờ mịt, dường như thật sự không nhớ.

Giang Bội ca ca giơ tay làm chứng: "Đúng vậy, trước đây có ba vũ cơ được Xương Lạc Hầu gửi đến Đông Cung, sau khi ngươi đuổi họ đi thì nói thế."

Giang Lâm trầm ngâm một lúc, cuối cùng bừng tỉnh, giận dữ nói: "Năm đó trẫm mới mười sáu, lại nhút nhát, rõ ràng là lúc đó đại ca trêu chọc trẫm, Hoàng hậu còn cười theo, trẫm mới thẹn quá hóa giân rồi lỡ lời!"

Là vậy sao? Ta hít hít mũi, tiếp tục tố cáo: "Nhưng ngươi cho tới tận bây giờ chưa bao giờ nói thích ta!"

Giang Lâm nghe xong càng tức giận hơn, bóp má ta hung dữ nói: "Nàng còn dám nói? Ai là người hồi nhỏ cứ chạy theo đại ca kêu thích hắn ta nhất?"

Ta nhất thời nghẹn lời, ấp úng biện minh: "Lúc đó ta mới mười ba, còn chưa hiểu chuyện."

Giang Lâm cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng là nàng quá ngốc, nữ nhỉ của Kiều Thái úy mười bốn tuổi đã biết viết thư tình cho đại ca rồi."

Quý phi đột nhiên khẽ ho một tiếng.

Ta mới thấy xấu hổ, hít hít mũi hỏi Giang Lâm: "Vậy Chó đần thích ta nhất đúng không? Thích hơn cả đại ca đúng không?"
 
Chương 12: Hết


Giang Lâm bất đắc dĩ gật đầu, ta ngượng ngùng cười, khẽ nói: "Vậy ta cũng thích Chó đần nhất, nếu Chó đần coi ta quan trọng nhất, thì ta sẽ mãi mãi làm Hoàng hậu của chàng."

Giang Lâm chưa kịp nói gì, Hứa Linh bị lạnh nhạt bấy lâu đột nhiên òa khóc: "Vậy ta phải làm sao? Linh Nhi vẫn luôn chờ được gả cho nhị biểu ca."

Ta hoảng hốt, gãi tai gãi đầu không nghĩ ra lời khuyên, đành phải cẩn thận hỏi: "Gia Mỹ muốn gả cho A Lâm, có phải vì A Lâm đẹp trai không?"

Hứa Linh đương nhiên gật đầu.

"Vậy dễ giải quyết rồi," ta thở phào nhẹ nhõm, tuyên bố: "Đại biểu ca của ngươi cũng đẹp trai, ngươi có thể gả cho Giang Bội ca ca."

Hứa Linh ngừng khóc, vừa nghi hoặc vừa vui mừng: "Thật sự được sao?"

"Không được."

"Không được!"

Ngoài dự đoán, Quý phi và Thanh Nam Vương lại đồng thanh phản đối.

Nhưng hai người liếc nhìn nhau, lại đều quay đi, chẳng ai chịu nói gì.



Ta thấy họ đều im lặng, đành kéo tay áo Giang Lâm, nhưng hắn cũng quay đi giả vờ ngắm cảnh.

Ta lo lắng không biết phải làm sao, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Ca ca của ta! Quận chúa thường ở Bích Đường Quan, có từng gặp huynh trưởng của ta đang trấn thủ ở đó không? Dung mạo của ca ca ta chẳng kém A Lâm đâu."

Giang Lâm hừ lạnh một tiếng, ta làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn phản ứng của Hứa Linh.

Hứa Linh bĩu môi, nhíu mày nói: "Mộ tiểu tướng quân quả thật oai phong đẹp trai, nhưng hắn ta cứ thấy ta là chạy, làm sao chịu cưới ta."

"Dễ thôi dễ thôi, ta sẽ viết thư cho huynh ấy ngay, nhất định bảo huynh ấy phải ngày ngày hầu hạ Quận chúa, ngoan ngoãn nghe lời!" Ta cười toe toét, định vung bút viết thư ngay lập tức, nhưng bị Giang Lâm quẳng ra ngoài với một câu "Trẫm có việc cần bàn với Hoàng hậu".

"Hoàng hậu tẩu tẩu đừng quên nói với Mộ tiểu tướng quân nhé!"

Tiếng dặn dò tha thiết của Gia Mỹ vang lên phía sau, Giang Lâm cuối cùng cũng đặt ta xuống xích đu, mặt lạnh hỏi: "Vậy, lúc trước trẫm bảo nàng giúp theo đuổi Quý phi, nàng thật sự không có chút gì vướng mắc mà hết lòng giúp đỡ?"

Ta linh cảm câu này không nên trả lời, rất có thể là câu hỏi đánh c.h.ế.t người.

Ta vội chuyển chủ đề, hỏi Giang Lâm một việc vẫn luôn để tâm: "Người trong lòng Kiều tỷ tỷ rốt cuộc là..."

Trong lòng ta âm thầm đoán, nhưng không dám khẳng định.

Giang Lâm lại không chút do dự vạch trần ảo tưởng của ta, môi mỏng thốt ra hai chữ: "Giang Bội."



Nhớ lại cảnh lần đầu gặp Kiều tỷ tỷ, ta không khỏi hoa mắt.

Năm đó hoa hạnh mưa bay, ta nói ta là Thanh Nam Vương, hóa ra ngay từ đầu đã sai!

Giang Lâm nắn mặt ta như nặn bột, tức giận nói: "Nàng không thể nghĩ về chuyện giữa chúng ta sao?"

Ta suy nghĩ một lát, đột nhiên vui vẻ ôm lấy eo hắn: "Chó đần, tối nay chàng đến Vị Ương cung, ta có điều bất ngờ cho chàng!"

"Bất... Bất ngờ?" Mặt Giang Lâm không hiểu sao đỏ lên, vô thức nói lắp.

"Đúng vậy," ta hớn hở, "Nhớ đợi tắt đèn hãy đến nhé."

Trâm hoa dạ minh châu ta nhờ người đặt làm hôm nay đã tới, chờ Giang Lâm đến xem, chắc chắn sẽ rất bất ngờ.

Ta đắc ý cười.

Làm Hoàng hậu, cũng không tệ nhỉ.

Hết
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top