Cập nhật mới

Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 882


Mà Ngô Nam nghe Hạ Lộ nói vật, sắc mặt chợt thay đổi, ông ta bắt lấy bình đan dược, nhìn Đàm chủ che mặt ngồi trên ghế đá, nghe thế nào cũng cảm giác giống như Đàm chủ đại nhân đang nói lời trăng trối cuối cùng, ông ta run giọng nói: “Đàm chủ...”  

“Đi đi, đừng nói nữa, nhớ kỹ lời tôi nói là được rồi, sau  này liên tục tăng dị năng lôi điện của ông, có thực lực ông làm việc mới không có ràng buộc.” Hạ Lộ cắt đứt lời Ngô Nam, phất tay bảo ông ta đi ra ngoài.  

Ngô Nam thấy vậy, nắm chặt bình đan dược trong tay, sải bước đi ra ngoài, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải diệt trừ thế lực Xương Hoa, không để cho Đàm chủ đại nhân bực bội nữa, ông ta luôn có cảm giác Đàm chủ đại nhân hình như đã quyết định làm chuyện gì đó rất trọng đại, giống như thật sự sẽ rời khỏi Thần Long đàm.  

Sau khi đưa mắt nhìn Ngô Nam đi ra ngoài, Hạ Lộ tự nhủ: “Dương Bách Xuyên, sát thủ ở Trung Quốc tôi sẽ giúp cậu, vì cậu là bạn bè của Hạ Lộ tôi, chuyện này cũng nên làm cho cậu, cũng là sự cấp thiết của Trung Quốc. Còn về Tiên Thiên tầng bốn của Thần Tông, tôi sẽ đi đối đầu giúp cậu, có thể làm bao lâu tôi cũng không biết, tôi có thể làm tất cả mọi thứ vì cậu... Bạn của tôi.”

Tại khu du lịch Thần Long Giá, sau khi Dương Bách Xuyên ra khỏi Thần Long Đàm, anh đã tìm một nhà hàng để ăn uống và nghỉ ngơi một lát, anh đi gấp đến nỗi quên mất hỏi xin Ngô Nam một chiếc xe để tiễn anh.  

Thế này thì lát nữa lại phải gọi xe để đi đến sân bay.  

Mặc dù đã vào mùa đông, nhưng những năm gần đây Trung Quốc có dân số tăng vọt và tiềm lực quốc gia giàu có, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu đi du lịch, như quán ăn nhẹ đặc sản mà Dương Bách Xuyên đến ăn này đây cũng vô cùng nổi tiếng, sau khi anh gọi hai món ăn rồi ngồi xuống chờ đợi.  

Xung quanh cũng có một số người nước ngoài nói những ngôn ngữ mà Dương Bách Xuyên không hiểu, cũng có một số người trò chuyện bằng thứ tiếng phổ thông dỏm.  

Khi Dương Bách Xuyên đang nâng tách trà lên uống thì đột nhiên cảm thấy rằng có người đang nhìn mình.  

Quay đầu nhìn lại thì không phát hiện người nào bất thường cả, trong linh thức cũng không hề tồn tại võ cổ giả hay dị năng giả nào.  

“Chẳng lẽ là ảo giác của mình sao?” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu, rồi lắc đầu không màng tới nữa, trong linh ý thức thì tất cả những người bên trong quán ăn nhẹ đều là người bình thường, không một ai trên người có sự chuyển động năng lượng cả.  

Sau khi ăn xong, Dương Bách Xuyên đi ra khỏi nhà hàng, mãi cho đến bây giờ vẫn không cảm giác được gì, trong lòng bèn nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian gần đây, tinh thần của mình quá căng thẳng, nghĩ thầm là sau khi trở về, sẽ về quê nhà bế quan nghỉ ngơi cho thật tốt.  

Đó là một mùa đông yên tĩnh, Trần Bảy Roi và Độc Cô Vô Tình ở dưới quê đều đã gọi điện thoại đến, mọi thứ đều yên ổn, tin tốt là việc cải tạo thôn kiến trúc đã đang trong giai đoạn cuối rồi, còn ngôi làng mới dành cho những người dân cũng đã lần lượt có người dọn vào.  

Trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, nếu hiện giờ Vân Môn đã được xây lên, thì sẽ không còn thích hợp để ở lại khu đô thị lớn nữa, dù sao thì việc tu hành là để lĩnh ngộ đạo trời, ở khu nhộn nhịp sẽ không thể vào sâu nội tâm được.  

Còn thôn kiến trúc ở dưới quê chính là nơi đóng quân tốt nhất của Vân Môn., nơi còn dư âm huyết mạch của Côn Luân và núi Tần Lĩnh, có sông có núi, bốn mùa rõ rệt, những ngọn núi rộng lớn mênh mông đều có huyền thoại và truyền thuyết riêng, có di tích nền văn minh tu chân cổ,... xây đồn đóng quân của Vân Môn ở đó là một sự lựa chọn rất tốt.  

Hơn nữa tuổi tác của bà nội đã cao, không thích ra ngoài, anh cũng mong là có thể ở bên cạnh bà nội nhiều hơn một chút, sau khi trở về sẽ bố trí trận pháp ở quê nhà, chọn ra một vùng của thôn kiến trúc để làm đại bản doanh của Vân Môn.   

Tại khu du lịch Thần Long Giá có rất nhiều đoàn xe buýt dành cho các đoàn du lịch, toàn là những đoàn du lịch ba ngày hoặc bảy ngày gì đó, những đoàn du lịch này đưa du khách du lịch xuyên tỉnh.  

Ví dụ như bây giờ vậy, Dương Bách Xuyên đã tìm được một chiếc xe buýt du lịch đến Cố Đô, và sau khi trao đổi với hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn viên du lịch đã đồng ý để cho Dương Bách Xuyên cùng đi đến Cố Đô, tất nhiên là anh đã đưa ra mức giá vé cao cho hướng dẫn viên du lịch ấy. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 883


Đối với Dương Bách Xuyên mà nói thế lại đỡ mất công, anh có thể trực tiếp đón xe buýt đến Cố Đô mà không cần phải đến sân bay.  

Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, câu nói này mang ý nghĩa rất rõ rệt trong tình huống như vậy, theo như quy định thì các đoàn du lịch chuyên nghiệp sẽ không đón khách lẻ, nhưng mà có tiền rồi thì không thành vấn đề nữa.  

Thế là được lên xe buýt về Cố Đô thành công.  

Trong giây phút vừa mới lên xe, Dương Bách Xuyên lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác mình bị nhìn lén như trước đó.  

Rồi lại biến mất trong chớp nháy.  

Lần này anh có thể tuyệt đối chắc chắn không phải là ảo giác của mình, mà là thực sự có cao thủ đang nhìn trộm anh, chính là từ trên chiếc xe buýt kia.  

Trong lòng anh liền lạnh lùng hừ lạnh, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Sau khi Dương Bách Xuyên lên xe, từ tốn chậm rãi đi về phía sau, dọc lối đi, trong linh thức của anh lướt nhìn từ sâu trong người từng du khách một.   

Chiếc xe buýt 47 chỗ không hề kín chỗ, tính luôn cả bản thân, hướng dẫn viên du lịch và tài xế thì tổng cộng chỉ có 39 người, trong số những người này có đủ các loại người khác nhau, đương nhiên phần lớn vẫn là người Trung Quốc.  

Có ba người thanh niên châu Phi mang làn da ngăm đen quyến rũ, có cả những người da trắng tóc vàng mắt xanh, nghe ngôn ngữ trong các cuộc trò chuyện thì còn có Phù Tang và Bang Tử nữa, đây là một đoàn khách du lịch quốc tế hóa.  

Tuy nhiên, điều khiến Dương Bách Xuyên thắc mắc là, linh thức của anh đã lướt qua một lượt rồi, nhưng mà không hề phát hiện trong cơ thể người nào là có năng lượng cả, nói cách khác thì trong chiếc xe này, ngoại trừ bản thân anh ra, tất cả đều là người bình thường.  

Nhưng cảm giác mà Dương Bách Xuyên bị kẻ khác nhìn lén hai lần là tuyệt đối không hề cảm nhận sai, trên chiếc xe này nhất định là có một người đặc biệt, bây giờ linh thức của anh không phát giác được, thì chỉ có hai khả năng thôi.  

Một là người này rất giỏi trong việc che giấu sức mạnh hơi thở của mình.  

Hai là tu vi của người này còn cao hơn cả anh, hơn nữa còn không phải chỉ là cao hơn một ít, cho nên anh vốn không thể tra ra được.  

Dương Bách Xuyên không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh cũng không hề sợ, và ngồi vào vị trí hàng ghế cuối cùng với vẻ mặt bình tĩnh, rồi từ từ quan sát.  

Hơn nữa vừa rồi cảm giác bị nhìn lén biến mất khỏi người anh trong chớp nháy, cũng có thể chỉ là sự trùng hợp, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần trong lòng biết và để ý là được.  

Sau khi nổ máy, người hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi nói về những việc hành khách cần lưu ý khi ngồi trên xe và điểm đến của chuyến đi này bằng vốn tiếng Anh lưu loát, sau đó nói lại lần nữa bằng tiếng phổ thông xong, chiếc xe buýt mới từ từ lái đi.  

Tuyến đường được xác định là từ Thần Long Giá lên cao tốc rồi đi thẳng đến Cố Đô, rồi vào tỉnh Thiểm Tây đi xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để đến Cố Đô.  

Tất nhiên vì là xe buýt du lịch, nên suốt dọc đường đi nếu có danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thì chiếc xe đều sẽ dừng lại để mọi người vui chơi một lát.  

Dương Bách Xuyên không hề biết điều này, anh không ngờ là suốt dọc đường đi, đoàn du lịch sẽ vừa dừng vừa chạy như thế.  

Nhưng mà đã đi rồi thì đành chịu, dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng chưa được đi du lịch một cách đàng hoàng, lần này cứ xem như là cho bản thân một cơ hội để du lịch vậy.  

Buổi sáng khởi hành và một giờ chiều đi qua huyện Trúc Kê của tỉnh Hồ Bắc, vào được bên trong địa phận của thành phố cực nam thuộc tỉnh Cố Đô là An Khang Bình Lợi, là khu vực phục vụ nối giữa hai tỉnh, khu phục vụ Bình Trúc.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 884


Lúc này giọng nói của hướng dẫn viên du lịch cũng đang vang lên từ bộ loa: “Các du khách thân mến, chúng ta đã vào bên trong địa phận của thành phố cực nam thuộc tỉnh Cố Đô là An Khang Bình Lợi rồi, và sắp đến được khu phục vụ Bình Trúc nối giữa hai tỉnh. Chúng ta sẽ xuống xe nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ. Xin mọi người xuống xe hãy ghi nhớ biển số xe, đừng đi quá xa, nhớ canh thời gian xuất phát.”  

Dự tính chiều nay bốn giờ chúng ta sẽ đến được An Khang và sẽ ở lại An Khang nghỉ ngơi một đêm, sáng mai khởi hành đến Hán Trung ở lại tham quan một ngày.  

An Khang là thành phố cực nam của Thiểm Tây, thời xưa gọi là Kim Châu, là thành phố giao thông trọng điểm lớn thứ hai và là thành phố giao thông đường sắt trọng điểm lớn thứ ba của tỉnh Cố Đô. Đây cũng là cố hương của thánh mẫu Nữ Oa của phương đông. Khi tới điểm đến rồi, nếu có du khách nào muốn đến các điểm tham quan của An Khang, thì sau khi xuống xe hãy liên hệ với tôi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho bạn đi tham quan.  

Hướng dẫn viên giới thiệu tổng quát về An Khang một cách chuyên nghiệp, đương nhiên là vẫn thiên về đề tài du lịch hơn, vì để muốn du khách tiêu dùng.  

Sau khi hướng dẫn viên nói xong, khoảng mười phút sau, chiếc xe buýt liền tiến vào khu phục vụ, sau đó mọi người xuống xe, có một cặp vợ chồng ở độ tuổi tầm, có lẽ là ông cụ mắc vệ sinh, nên đã được bà cụ dìu lấy mà đi xuống một cách vội vã, nhưng đã bất cẩn giẫm lên một người thanh niên.  

Lúc này người thanh niên lập tức nổi nóng la lên: “Khốn kiếp...”  

Nói luyên thuyên một mạch rồi chỉ tay vào ông cụ bắt đầu mắng chửi.  

Còn hai vợ chồng ông bà cụ thì vội vàng xin lỗi anh ta, hướng dẫn viên du lịch cũng phiên dịch dùm để xin lỗi làm hòa, không ngờ là anh thanh niên này không hề nguôi ngoai, mắng mỏ bằng những lời khó nghe nhất với vẻ mặt khinh bỉ.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, người thanh niên này đang nói tiếng Phù Tang, rõ ràng là một con chó Phù Tang, mặc dù anh không hiểu tiếng Phù Tang, nhưng nhìn biểu cảm của anh ta, thì nhất định là đang chửi rủa cặp vợ chồng trung niên kia.  

Dương Bách Xuyên vốn căm ghét dân tộc người Phù Tang từ tận đáy lòng, liền chuẩn bị đứng dậy đi đến để nói lý lẽ với tên chó Nhật đó, làm quái gì mà anh ta lại hung hăng trên lãnh thổ của người Trung Quốc như vậy?  

Tuy nhiên, khi bước sang đó, anh thanh niên Phù Tang này cuối cùng cũng ngừng chửi bới mà đi xuống xe, trong khi cặp vợ chồng trung niên kia, nhất là sắc mặt của ông cụ tái mét, nhưng lại đang vội đi vệ sinh nên đã được ông chủ dìu xuống xe.  

Dương Bách Xuyên ngồi ở phía cuối cùng, khi anh đi đến cửa xe, những người trên xe đều đã đi xuống hết, trong xe chỉ còn lại hướng dẫn viên du lịch và tài xế.  

Khi chuẩn bị xuống xe, Dương Bách Xuyên nghĩ lại vẻ mặt của tên thanh niên Phù Tang vừa rồi, mà cứ cảm thấy trong lòng khó chịu, liền hỏi hướng dẫn viên du lịch: “Vừa rồi người Phù Tang đó mắng cái gì vậy?”  

Hướng dẫn viên còn chưa kịp nói, thì tài xế đã mở miệng nói trước: “Này, người Phù Tang gì chứ? Anh ta chỉ là một tên người Nhật sống ở Phù Tang thôi, là kiều bào Phù Tang đó. Anh ta sống ở Phù Tang hơn mười năm mà đã quên mất nguồn gốc của mình rồi. Thông tin của con chó Nhật đó chỉ ghi hai cái tên, một cái là tên tiếng Trung là Mã Tiểu Lục, còn tên Phù Tang thì là Yamada Yeku gì đó.”  

Vừa rồi chửi rủa hai vợ chồng ông bà đó nào là người Trung Quốc không có phẩm chất, nào là đồ rác rưởi gì đó, nói chung tiếng Phù Tang của tôi cũng không được tốt, chỉ nghe được có thế, có phải không Tiểu Lý?  

Anh tài xế trung niên trông có vẻ đầy phẫn nộ, vừa nói vừa hỏi người hướng dẫn viên du lịch là mình hiểu có đúng không.  

Người hướng dẫn viên du lịch gật đầu nói: “Đại khái là thế. ba của tên Yamada Yeku này là người Trung Quốc, còn mẹ là người Phù Tang. Nghe nói lần này anh ta đến Trung Quốc là để về quê cúng bái tổ tiên. Không ngờ đã trở thành một tên lai máu chính thống rồi.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, sau khi trò chuyện vài câu với anh tài xế và hướng dẫn viên du lịch thì liền xuống xe, trong lòng lại cảm thấy là mình nên đến gặp anh thanh niên đó một lát.  

Nếu không thì chẳng phải là có lỗi với tên Yeku gì đó rồi sao, nói ra thì ở trường đại học anh đã theo học lịch sử, căm hận nhất chính là người Phù Tang, nhất là những kẻ lai máu.  

Khi Dương Bách Xuyên bước vào nhà vệ sinh, liền từ xa đã nghe thấy một giọng hống hách, cũng vẫn là tiếng Phù Tang, vừa đi vào bèn nhìn thấy tên chó Nhật này lại bắt gặp cặp vợ chồng già ấy, đồng thời chỉ vào mặt họ một cách kiêu căng tức giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 885


Dương Bách Xuyên bảo ông bà cụ rời đi, ngờ đâu tên thanh niên Yamada Noki này đột nhiên mắng chửi anh một tràng.  

Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn biết hai chữ đồ khốn, không cần phải tìm người phiên dịch cũng biết là tên chó Nhật này đang chửi thề rồi.  

Đã sớm bực mình với anh ta rồi, bây giờ lại còn dám chửi rủa người ta, lập tức quay đầu nhìn và cười khẩy, đối phó với loại người này thì chả cần phải lễ phép, càng nói lý lẽ thì anh ta sẽ càng kiêu căng, đơn giản và thô lỗ chính là cách tốt nhất.  

Anh bước tới và nắm ngay lấy vai của anh ta, y như tóm lấy một chú gà con vậy, rồi từ khu vực bồn rửa tay đi vào nhà vệ sinh.  

“Thằng khốn…”  

Tên Yamada Noki mà anh tài xế nói này đúng thật là giống với tên của anh ta, Noki liền mở miệng chửi rủa Dương Bách Xuyên, đồng thời ra sức kéo tay của Dương Bách Xuyên ra để thoát ra ngoài, nhưng mà đối với Dương Bách Xuyên, anh ta trong tay anh chỉ như một chú chó con vậy.  

Đối mặt với những lời mắng mỏ, Dương Bách Xuyên liền nhấc bổng anh ta lên rồi ném vào nhà vệ sinh.  

“Đùng.”  

Anh ta đập đầu vào cánh cửa nhỏ của nhà vệ sinh, và rồi một con chó đang nằm ngay bên trong ăn phân.  

“Khốn…”  

Anh ta vừa định mắng mỏ, Dương Bách Xuyên đã giơ chân đá anh ta một phát.  

“Chỉ là tên con lai của bọn chó Nhật thôi, mẹ kiếp, ai cho mày hống hách đến mức quên cả gốc rễ thế hả?”  

“Á...”  

Trong lúc mắng chửi, Dương Bách Xuyên tung từng đòn chân về phía Yamada Noki, mỗi cú đá đều trúng vào huyệt đạo mềm yếu, anh biết là đá vào những vị trí ấy là đau nhất.  

Ban đầu Yamada Noki còn chửi bằng tiếng Phù Tang, nhưng sau ba cú đá, anh ta liền ngừng chửi và phát ra tiếng kêu như giết lợn vậy.  

Hơn nữa sau đó anh ta cất giọng nói bằng phổ thông thuần túy của Trung Quốc: “Mẹ kiếp, tao phải đến Đại sứ quán để kiện mày. Tao là người Phù Tang, tao là một người ngoại quốc. Mày không được đánh tao.”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy anh ta nói tiếng Trung một cách lưu loát thì dừng tay lại, nhìn khóe miệng anh ta co giật, cơn giận trong lòng lại tăng thêm một bậc.  

Lúc đầu định là đá anh ta vài cú là xong chuyện, nhưng mà bây giờ sau khi Dương Bách Xuyên hắn nói xong, trong lòng lại không nghĩ vậy nữa.  

Rõ ràng trên người anh ta mang dòng máu của Trung Quốc, nghe hướng dẫn viên du lịch nói ba của anh ta là người Trung Quốc, nhưng mà cứ phải làm người Phù Tang, mở miệng ra là xem thường Trung Quốc, còn nói cả tiếng Trung, đòi làm ông lớn trên lãnh thổ Trung Quốc, mà còn bảo là người nước ngoài à?  

Loại bạn bè nước ngoài này thì không cần cũng chả sao.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt lại nhìn và bật cười.  

Nhưng trong mắt của Yamada Noki lại cho rằng Dương Bách Xuyên đang sợ hãi, rồi đột nhiên trở nên tức giận và kiêu căng nói: “Tao nói cho mày nghe, bây giờ mày hãy lập tức quỳ xuống xin lỗi tao, nếu không tao đây sẽ khiến mày phải hứng chịu hậu quả.”  

Dương Bách Xuyên nhìn anh ta cười tủm tỉm và nói: “Vậy quốc gia của tụi mày có trợ cấp hay chăm lo gì cho mấy đứa đầu óc thiểu năng không?”  

Yamada Noki sửng sốt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không lẽ đầu óc của tên Trung Quốc này có có vấn đề ư? Tại sao lại hỏi những câu quái gở như vậy làm gì?  

Nhưng mà Yamada Noki vốn cho rằng người Phù Tang vượt trội hơn người, mọi thứ đều tốt hơn Trung Quốc, nên thản nhiên nói: “Toàn bộ phúc lợi của người dân ở quốc gia của tụi tao đều tốt hơn gấp cả trăm lần Trung Quốc tụi mày.”  

Dương Bách Xuyên mỉm cười và gật đầu nói: “Ừm, thế thì tao yên tâm rồi. Tiếp theo đây tổ tiên nhà mày là tao đây sẽ biểu diễn cho mày xem một tuyệt chiêu của Trung Quốc thời xưa. Nếu mày có xem qua phim truyền hình và phim điện ảnh võ thuật của Trung Quốc thì chắc có biết đến một loại võ công tên là tách rời gân cốt. Mong rằng tinh thần của mày đừng có gặp vấn đề gì mới được nhé, nhưng mà cho dù có xảy ra sự cố, thì quốc gia bé như viên đạn của tụi mày cũng sẽ đối đãi tốt với người dân mà nhỉ, thế thì nửa đời sau cũng được đảm bảo, ha ha, nào, để tổ tiên của mày là tao đây biểu diễn cho mày xem nhé.”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 886


Lúc này Yamada Noki trông thấy bộ dạng tươi cười và giọng điệu bình tĩnh của Dương Bách Xuyên, đột nhiên cảm thấy có hơi bất ổn, có lẽ người trước mặt kia mới là tên bị tâm thần chứ.  

Sau khi Dương Bách Xuyên dứt lời, liền giơ tay nắm lấy cánh tay của Yamada Noki như một tia chớp, xoay chuyển chân khí, đột nhiên kéo cánh tay của anh ta một phát, cánh tay của Yamada Noki lập tức phát ra một tiếng răng rắc.  

Theo sau đó còn có một tiếng hét thất thanh: “Á...”  

Nhưng Dương Bách Xuyên không dừng lại ở đó, lại nắm lấy cánh tay còn lại của anh ta và lặp lại động tác tương tự.  

“Á...”  

Yamada Noki hét lên thê thảm như giết lợn, mồ hôi hột to bằng hạt đậu lăn dài trên trán, rồi một mùi nước tiểu thoáng qua, nhưng anh ta vẫn chưa ngất đi.  

Dương Bách Xuyên làm gì biết tách rời gân cốt chứ, chẳng qua là sử dụng chân khí để làm rung chuyển vị trí của xương cốt và kinh mạch của anh ta thôi, hơn nữa còn là khắp cả cơ thể.  

Đương nhiên trong mắt của anh ta thì đó chính là tách rời gân cốt, xương khớp và kinh mạch đều bị lệch cả rồi sao?  

Nỗi đau này chỉ có bản thân người trong cuộc mới cảm nhận được.  

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên còn kiểm soát chân khí, không để cho anh ngất đi, chính là vì muốn khiến anh ta đau đớn.  

“Ông nội, xin hãy tha cho con, xin hãy tha cho con.”  

Yamada Noki nằm sõng soài trong nhà vệ sinh, chỉ còn mỗi cái miệng là có thể nói chuyện, liền cầu xin được buông tha với ánh mắt đầy nỗi sợ hãi.  

Lúc này khi nghe thấy kêu thê thảm của Yamada Noki từ nhà vệ sinh, xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người tụ tập lại xem, chiếc xe buýt vẫn chờ ở bên ngoài, Dương Bách Xuyên vốn còn muốn âu yếm thân mật với anh ta nữa, nhưng nghe thấy anh ta xin tha nên nghĩ thầm đành thôi bỏ qua.   

Anh nhíu mắt lại nói với anh ta: “Nghe cho kỹ này, sau khi ra ngoài hãy xin lỗi ông bà cụ đó, sau đó lập tức biến khỏi Trung Quốc ngay, nếu không tao sẽ thực sự cho mày đi lãnh giấy chứng nhận thiểu năng luôn đó, hơn nữa còn là giấy chứng nhận hạng A, hiểu rõ chưa hả?”  

Khi nói đến khúc cuối, Dương Bách Xuyên sử dụng linh thức nguy hiểm khiến cho khắp người của Yamada Noki run lên, vội vàng nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”  

“Hừ.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh rồi một lần nữa nắm lấy hai cánh tay của hắn, kéo hai phát một cách thô bạo, khiến cho xương khớp cùng kinh mạch của anh ta được trở về nguyên vẹn.  

“Á.” Sau khi la hét thảm thiết, sắc mặt của Yamada Noki trắng bệt như tờ giấy trắng.  

“Cút ra ngoài đi, còn chờ o dìu mày ra à?”  

Dương Bách Xuyên nói xong liền quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.  

Lúc này trong lòng Yamada Noki coi Dương Bách Xuyên như hóa thân của ma quỷ vậy, nhanh chóng lết ra khỏi nhà vệ sinh theo sau lưng anh, đi về phía chiếc xe buýt.  

Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, trong khi Yamada Noki run rẩy đi đến bên cạnh căp vợ chồng già, rồi anh ta không nói gì cả.  

Nhưng khi Dương Bách Xuyên lườm anh ta một cái thì tức ngoan ngoãn hẳn ra, cúi đầu chín mươi độ với ông bà cụ mà nói: “Xin lỗi ông bà cụ, tôi xin lỗi hai ông bà.”  

Hai vợ chồng già hừ một tiếng, trên xe đột nhiên có người nói: “Hay lắm, tên nhóc này nói tiếng Trung Quốc, mà lại xem thường Trung Quốc, đúng là một thằng lai giống.”  

Ngay lập tức, những người du khách trên xe bắt đầu bàn tán.  

Lúc này Yamada Noki mặt đỏ ửng đi tới bên cạnh hướng dẫn viên du lịch, sau đó lén lút liếc nhìn Dương Bách Xuyên một cái, cuối cùng phát hiện Dương Bách Xuyên đang nhìn anh ta với nụ cười quái dị, sau khi khắp cả người run rẩy, anh ta liền nói với hướng dẫn viên du lịch là mình muốn rút khỏi đoàn du lịch, hơn nữa hứa rằng là vì lý do cá nhân, không có bất cứ sự liên quan gì đến đoàn du lịch cả, nên sẽ tự chịu lấy mọi hậu quả.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 887


Sau khi hướng dẫn viên du lịch lấy bản thỏa thuận ra cho ký tên xong, Yamada Noki lập tức xuống xe và rời đi, cả đời này anh ta sẽ không quên chuyến du lịch này, không thể ước tính được là nỗi ám ảnh tâm lý lớn đến cỡ nào.  

Sau vụ việc xen ngàng này, xe buýt lại tiếp tục khởi hành, cặp vợ chồng già ấy bày tỏ lòng biết ơn đối với Dương Bách Xuyên, họ biết là tên Phù Tang giả mạo đó nhất định là đã bị Dương Bách Xuyên dạy cho bài học rồi mới rời khỏi, nhưng dù sao cũng xem như là trút giận thay cho họ.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười mà không giải thích nhiều, và nhận lấy một chai nước mà ông cụ tặng cho.  

Nhưng mà chính là vào lúc này đây, Dương Bách Xuyên lần thứ ba cảm nhận được luồng sức mạnh nhìn trộm ấy lại lần nữa xuất hiện, lần này anh đã xác định được một hướng, ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thì lại biến mất không một bóng dáng.  

Nhưng mà anh chắc chắn rằng người này nhất định là một trong số khách du lịch trên xe buýt, hơn nữa anh đã xác định được bốn người.   

Dương Bách Xuyên phát hiện ra luồng sức mạnh nhìn trộm vừa rồi đến từ trên người của một trong bốn người ngồi ở giữa xe buýt.      

Bốn mục tiêu bị nghi ngờ đó khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị.  

Có ba người thanh niên châu Phi và một cô gái tóc vàng mắt xanh, cả bốn người đều ở độ tuổi đôi mươi.  

Nhưng cho dù anh có nhìn thế nào, hay dùng linh thức để quan sát thì đều không phát hiện thấy bốn người này có vấn đề, cả cơ thể lẫn trí não của họ không hề tồn tại năng lượng.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên có thể chắc chắn là trong số bốn người đó, nhất định có một người là dị năng giả, hơn nữa còn là một dị năng giả đặc biệt.  

Trong đầu anh gọi sư phụ, muốn nhờ ông ấy tìm ra dùm, nhưng đã gọi nhiều lần mà sư phụ cũng không có phản hồi, vì vậy Dương Bách Xuyên đành thôi, nhưng trong lòng đã ghi nhớ bốn người họ.  

Bây giờ vẫn còn chưa biết người đang nhìn trộm anh có ý đồ gì, chỉ có thể tiếp tục quan sát rồi tính tiếp.  

Hoặc là ba người thanh niên châu Phi hoặc là cô gái tóc vàng. Cô gái tóc vàng trông không quá lớn, khoảng tầm hai mươi hai hoặc hai mươi ba tuổi, khuôn mặt trông như là người Pháp. Cô ấy đeo kính trông rất lịch sự, dịu dàng yếu đuối không giống với một dị năng giả, hơn nữa mãi cho đến giờ vẫn cầm cuốn sách trên tay để đọc.   

Nhưng còn trong số ba anh thanh niên người châu Phi, có một người mang ánh mắt lén la lén lút, khiến cho Dương Bách rất nghi ngờ.  

Suốt đường đi Dương Bách Xuyên đều đang quan sát bốn người họ, xe buýt bất chợt chạy vào khu An Thị, cũng đã hơn bốn giờ chiều, mọi người đi đường đều mệt mỏi, rồi họ đặt một khách sạn để dùng bữa, người muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, ai không muốn ra ngoài thì ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lại khởi hành đi Hán Thị.  

Dương Bách Xuyên nửa chừng tham gia đoàn du lịch, cho nên anh phải tự lo cho lịch trình của mình, anh chỉ đi nhờ xe mà thôi, sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên đã tự mình đặt phòng khách sạn, nên cũng không đi đâu mà ở lại trong phòng nghỉ ngơi.  

Sáng sớm hôm sau khi hướng dẫn viên du lịch gọi điện thoại báo phải khởi hành, anh mới thức dậy ra ngoài.  

Trong lúc đợi mọi người trên xe, thì lại xảy ra một chút vấn đề, đợi cả nửa tiếng đồng hồ mà cô gái tóc vàng ấy vẫn không xuất hiện.  

Điều này khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên nghi ngờ, chẳng lẽ người nhìn trộm anh ba lần bốn lượt chính là cô gái tóc vàng kia ư?

Hướng dẫn viên du lịch đến phòng khách sạn tìm cô ta. Ngay lúc Dương Bách Xuyên nghi ngờ cô ta thì cô gái tóc vàng và hướng dẫn viên du lịch đã đến cùng nhau.  

Sau khi kiểm tra, có thể cô ta biết mọi người đều đang đợi cô ta, nên cô ta dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Xin… Xin lỗi… lỗi, đã để mọi người đợi lâu, tôi… đồ của tôi…”  

Nói xong câu tiếng Trung ngắc ngứ sứt sẹo, mọi người mới biết thì ra là một album rất quan trọng đặt trong vali của cô ta không tìm thấy đâu, ra ngoài muộn là đang tìm album, mong mọi người thứ lỗi.  

Cùng là bạn nhưng so với Yamada Noki hôm qua thì cô gái này lễ phép hơn nhiều, mọi người đều tha thứ cho cô rồi.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 888


Có người còn tốt bụng hỏi cô ta đã tìm được chưa, cô ta cười rồi giơ một quyển album trong tay lên nói đã tìm được, trở về chỗ ngồi.  

Xe buýt bắt đầu xuất phát.  

Dương Bách Xuyên đều nghi ngờ ba thanh niên Châu Phi và cô gái tóc vàng, từ sau khi cô gái này lên xe, anh đã nhìn chằm chằm, dùng linh thức quan sát động tĩnh của bốn người.  

Sau khi cô gái tóc vàng ngồi xuống, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một hàng chữ tiếng Trung trên bìa album trong thay cô ta.  

Sau khi anh nhìn thấy tên trên bìa album của cô gái tóc vàng qua linh thức, cả người anh chợt chấn động, suýt nữa thì đứng bật dậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.  

Dương Bách Xuyên kích động là vì anh thấy trên bìa album của cô gái tóc vàng viết: Tặng Ruth thân mến ~ Năm nào đó và học viện x nước Pháp.  

Cái này vốn không có gì kỳ lạ, vừa nhìn đã biết là một album bạn học Trung Quốc hoặc bạn bè của cô gái tóc vàng tặng cho cô ta, rất bình thường.  

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên không bình tĩnh được là tên ở phần đề chữ bên dưới album, bên trên viết… ba chữ Liễu Linh Linh.  

Chữ Hán, nước Pháp, liễu Linh Linh ~  

Tất cả những cái này không phải trùng hợp vậy chứ?  

Liễu Linh Linh đã đến nước Pháp du học.  

Cô gái tóc vàng này, hoặc nói là cô gái tên Ruth như trên album viết lẽ nào là bạn học hoặc là bạn bè của Liễu Linh Linh sao?  

Dòng suy nghĩ của Dương Bách Xuyên bỗng chốc bay lên trời, trong đầu xuất hiện bóng dáng của Liễu Linh Linh.  

Lúc trước không thể đi nghĩ đến Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên còn không cho là đúng, nhưng bây giờ cả đầu toàn là Liễu Linh Linh.  

Trong cuộc đời của Dương Bách Xuyên có thể nói có hai người phụ nữ có ảnh hưởng không thể xem thường đối với anh.  

Ban đầu vì cứu chó của Triệu Nam ngược lại đã được Triệu Nam cứu mạng, coi như người phụ nữ đã thay đổi số mệnh tu chân của Dương Bách Xuyên, không thể xem nhẹ trong cuộc đời của anh.  

Liễu Linh Linh lại được coi là người phụ nữ đã thay đổi số mệnh cuộc sống của anh. Từ lần đầu nghiên cứu chế tạo ra đan Trú Nhan giả, chính là Liễu Linh Linh dẫn dắt các mối giúp ba anh tiêu thụ đan Trú Nhan giả, khiến Dương Bách Xuyên có được khoản tiền đầu tiên, có một ngôi nhà đầu tiên.  

Từ đó về sau Liễu Linh Linh đã trở thành bạn học không có gì không nói của Dương Bách Xuyên.  

Đối với Liễu Linh Linh trong lòng Dương Bách Xuyên có tình cảm đặc biệt. Lúc đầu sau khi tốt nghiệp cô từng ám chỉ tỏ tình, Dương Bách Xuyên coi như nghe không hiểu, vì anh biết lúc đó anh và nhà họ Liễu ở Cố Đô có khoảng cách thế nào.  

Sau đó Liễu Linh Linh đã ra nước ngoài, theo như Tiền Tiểu Bối nói thì Liễu Linh Linh là mang theo tiếc nuối ra nước ngoài.  

Nhưng Dương Bách Xuyên chưa từng nói với ai, Liễu Linh Linh đi rồi đâu phải anh không tiếc nuối? Chỉ là sự tiếc nuối này đã vùi ở đáy lòng, bình thường hay bận rộn, cũng sợ gọi điện thoại, nên giữa hai người vẫn đều không còn liên lạc nữa.  

Dần Dần Dương Bách Xuyên cũng quên cô rồi, hoặc nói là chôn vui ở tận sâu trong đáy lòng.  

Không ngờ đến hôm nay lại thấy được tin tức của cô trong album của cô gái nước Pháp này. Dương Bách Xuyên xem chữ viết của album mấy lần, chắc chắn đến tám phần chính là đây chính là bản thân Liễu Linh Linh, là cô tặng album cho cô gái nước Pháp.  

Nghĩ đến Liễu Linh Linh, nội tâm của Dương Bách Xuyên rất không bình tĩnh, nháy mắt đã sắp một năm kể từ khi mọi người tốt nghiệp.  

Cũng không biết cô ở nơi đất khách quê người thế nào? 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 889


Lúc này anh thật sự muốn gọi điện thoại cho anh cả của cô, nhưng Dương Bách Xuyên không dám, cũng không biết gọi được thì có thể nói cái gì.  

Có lẽ cô đã quên anh rồi nhỉ?  

Có lẽ cô đã tìm được bạn trai…  

Vào giây phút này, Dương Bách Xuyên có quá nhiều suy đoán có lẽ đối với Liễu Linh Linh.  

Trong linh thức, Dương Bách Xuyên thấy cô gái Ruth nước Pháp mở album ra.  

Lật trang đầu tiên, ảnh bên trong chính là ảnh chụp chung của Liễu Linh Linh và cô gái Ruth nước Pháp.  

Đầu óc Dương Bách Xuyên đều hơi trống rỗng, thầm nói: “Quả nhiên là Linh Linh!”  

Sự xuất hiện của cô gái nước Pháp này là trùng hợp sao?  

Cô ta và Linh Linh rõ ràng là bạn bè.  

Trong linh thức của Dương Bách Xuyên vẫn chưa phát hiện ra bất cứ điều khác thường nào, anh thu hồi linh thức, ánh mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến ngày tháng ban đầu cùng đi học tan học, cùng trêu đùa với mấy người Liễu Linh Linh, Tiển Tiểu Bối, Lâm Hoan…  

Bất giác xe buýt đã tiến vào Thiểm Nam thành phố Hán, tiếng hướng dẫn viên du lịch vang lên, cũng đã kéo suy nghĩ của Dương Bách Xuyên trở lại từ ngoài trời.  

Nghe hướng dẫn viên du lịch nói trong phát thanh: “Các du khách thân mến, chúng ta đã tiến vào Hán Trung, Hán Trung là một thành phố có lịch sử lâu đời, như thơ như họa, hiện đại thời thượng của cố đô tỉnh Tây Nam bộ.  

‘Kho của nhà trời’ chính là nói nơi này, ‘Giang Nam nhỏ Tây Bắc’ chính là nói nơi này, ‘rau cải biển hoa đẹp nhất Trung Quốc’ cũng là nói nơi này. Nơi này núi sông thuận lợi, lịch sử nhân văn, khí hậu sinh thái, đặc sản châu báu v.v.  

Hán Trung được gọi tên do Hán Thủy, nhánh sông lớn nhất của Trường Giang Hán Giang bắt nguồn từ huyện Ninh Cường. 451 năm trước công nguyên, nước Sở lập Hán Trung ở trung du Hán Giang quận An Khang (nay thuộc Hán Trung, An Khang), đầu Đông Hán, quận trị sau khi dời vào bản địa vẫn gọi là Hán Trung, dùng đến tận ngày nay.  

Nhắc đến Hán Trung, mọi người đều biết Hán Cao Tổ Lưu Bang, hôm nay điểm du lịch của chúng ta theo kế hoạch ban đầu, đầu tiên là trở về Hán Đài xưa, sau đó đến mộ Vũ Hầu, tiếp theo ngày mai chúng ta sẽ tiến vào Cố Đô…”  

Trong lúc hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, xe buýt đã đỗ lại ở bãi đỗ xe của một nhà hàng, sau khi ăn cơm trưa xong thì sẽ trực tiếp đến Hán Đài xưa.  

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi đến Hán Trung vì xe buýt du lịch tham quan xong Hán Trung xưa còn phải đến mộ Vũ Hầu. Mà mộ Vũ Hầu nằm ở một huyện quản hạt của thành phố Hán Trung ở dưới chân núi Định Quân huyện Miễn, cách Hán Trung hơn trăm dặm. Cho nên Dương Bách Xuyên vốn định trực tiếp chuyển xe về Cố Đô.  

Nhưng album trong tay cô gái Ruth nước Pháp, hoặc nói là Liễu Linh Linh trong album của cô ta khiến Dương Bách Xuyên thay đổi ý định, quyết định đi theo đoàn du lịch, hoặc nói là đi theo cô gái Ruth nước Pháp này xem sao.  

Dương Bách Xuyên luôn cảm thấy cô gái nước Pháp này có vấn đề, có lẽ cô ta chính là người nhìn trộm anh mấy lần.  

Hơn nữa cô ta có liên quan với Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên càng nên tìm hiểu chút.  

Cơm xong, mọi người lên xe đến tham quan Hán Đài xưa, hơn mười phút đã đến nơi, Hán Đài xưa ở ngay trung tâm thành phố.  

Sau khi xuống xe mọi người đã bước vào cảnh điểm Hán Đài xưa, Dương Bách Xuyên có thể đi theo phía sau cô gái Ruth nước Pháp.  

Lúc này, trong tay cô gái nước Pháp cầm máy ảnh phản xạ ống kính đơn chụp ảnh không ngừng, dường như rất thích văn minh Trung Quốc.  

Lúc bước vào viện bảo tàng, đối diện là một đài cao, đây chính là di chỉ cung đình của Hán vương Lưu Bang - Hán Đài xưa. Nó cao bảy mét, nằm ở phía Bắc hướng về phía Nam, chia ba bậc thềm, là di chỉ nhân công đắp thành, có khuôn mẫu cung đình Tần Hán điển hình, về sau mọi người thường coi bậc này là tượng trưng cho cơ nghiệp của triều Hán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 890


Lúc này cô gái Ruth nước Pháp nhìn trái nhìn phải, thấy Dương Bách Xuyên cách đó không xa đã trực tiếp đi qua.  

Dương Bách Xuyên đã phát hiện cô ta đi tới từ lâu, để che giấu bản thân không theo dõi cô ta, anh giả vờ như cũng đang cầm điện thoại di động chụp ảnh xung quanh.  

Đâu biết Ruth đi thẳng tới bên cạnh anh, mỉm cười, dùng tiếng trung sứt sẹo nói: “Tiên sinh… có thể chụp ảnh sầu riêng đỡ tôi không?”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghe phát âm tiếng Trung không chính xác của cô ta mà buồn cười, rõ ràng chỉ là một câu, tiên sinh có thể chụp ảnh kỷ niệm giúp tôi không, cô ta lại nói thành sầu riêng.  

Có điều Dương Bách Xuyên cầu còn không được đối với yêu cầu của cô gái nước Pháp, anh đang buồn phiền vì không tìm được cơ hội tiếp cận cô ta, nghe ngóng lai lịch của cô ta xem rốt cuộc là có quan hệ gì với Liễu Linh Linh.  

Lúc này cô ta đã chủ động tìm tới rồi.  

Anh mỉm cười, nói: “Rất sẵn lòng ~”  

“Tà tà ~” Tiếng Trung sứt sẹo của của Ruth lại phát âm sai rồi.  

Dương Bách Xuyên không để bụng. “Không có gì.” Rồi uốn nắn lại cho cô ta: “Cảm ơn trong tiếng Trung là cảm ơn, không phải tà tà.”  

“Cảm… ơn?” Ruth rất hiếu học.  

“Đúng, cảm ơn.” Dương Bách Xuyên uốn nắn cho cô ta.  

“Đực, là cảm… ơn.” Ruth nói từng từ từng chữ.  

Dương Bách Xuyên phát hiện nhất thời không uốn nắn nổi, dù sao có thể nghe hiểu là được rồi.  

Anh nhận máy ảnh trong tay cô ta, bắt đầu chụp giúp cô ta.  

Một lát sau, Dương Bách Xuyên trả máy ảnh cho Ruth, để cô ta xem hiệu quả, nói thật cô gái nước Pháp này rất xinh đẹp, quan trọng là dáng người rất cao.  

Dương Bách Xuyên phát hiện dáng người cao bằng anh, cặp chân dài còn dài hơn Lâm Hoan chút.  

Nhất là con mắt màu xanh nước biển của cô ta đã cho Dương Bách Xuyên một loại cảm giác quyến rũ nói không nên lời, cảm giác mắt của cô ta rất sâu  thẳm, thậm chí cho anh một lỗi giác bể dâu.  

Ruth nhìn ảnh trong máy ảnh, mỉm cười cảm ơn Dương Bách Xuyên. “Cảm tà ~” Uốn nắn một hồi nói đúng được một nửa, chữ ơn cuối cùng lại nói thành tà rồi.  

Lúc này, cuối cùng Dương Bách Xuyên đã tìm được cơ hội nói bóng nói gió để tìm hiểu cô ta, hỏi cô ta: “Một người nước Pháp như cô sao lại biết nói tiếng Trung? Hơn nữa lời tôi nói cô cũng hiểu được một cách chính xác, điều này rất hiếm có!”  

“Nhắc đến cái này thì phải cảm tà một người bạn của tôi, nhắc tới cô ấy cũng là người Cố Đô.” Ruth phát âm không tiêu chuẩn giải thích cho Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, không để ý hỏi: “Ồ, là người bạn gì?”

“Coi như là một học sinh của tôi ~” Ruth trả lời một câu đơn giản, không nói thêm nữa.  

Sau đó cô ta giơ tay ra, nói với Dương Bách Xuyên: “Chính thức làm quen, tôi tên là Ruth, đến từ nước Pháp.”  

“Chào cô, tôi tên là Dương Bách Xuyên.”  

Hai người coi như đã làm quen chính thức, Dương Bách Xuyên rất muốn hỏi thêm cô ta có quen biết Liễu Linh Linh không, nhưng dù sao cũng không quen thân, nên không tiện hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 891


Trong lời kể của Ruth, cô ta vô cùng thích văn minh cổ xưa của phương Đông, cho nên lần này đặc biệt đến Trung Quốc du lịch. Hơn nữa điểm đích cuối cùng chính là quê hương Cố Đô của người bạn kia, đi xem kỳ tích nổi tiếng thế giới, lăng Thủy Hoàng.  

Vừa nói ra câu này, Dương Bách Xuyên đã xác định người bạn của Ruth chính là Liễu Linh Linh, trùng hợp cũng sẽ không trùng hợp như vậy.  

Đi được một đoạn, Ruth nói: “Dương tiên sinh, anh có thể ‘kệ’ cho tôi lịch sử ở đây không?”  

Dương Bách Xuyên thấy cô lại biến điệu tiếng phổ thông, nên sửa lại: “Tôi họ Dương, không phải dương trong sơn dương. Ài bỏ đi, nhất thời cũng không sửa được, dù sao tôi có thể hiểu được ý cô nói là được.”  

“Thật sin lối, tiếng Trung của tôi học không tốt ~” Tiếng phổ thông rất lạ truyền ra từ trong miệng cô ta.  

Dương Bách Xuyên cười khổ xua tay ý bảo không sao, sau đó nói với cô ta: “Nơi này gọi là Hán Đài xưa, là kiến trúc để lại thời Hán Sở tranh hùng, diện tích khoảng tám nghìn mét vuông.  

Hoàng đế khai quốc triều Hán Trung Quốc, Lưu Bang bắt đầu xây dựng triều đại ở Hán Trung, đặt quốc hiệu là Hán. Cao đài ông từng sống đã được người thế hệ sau tôn xưng là Hán Đài xưa…  

Hai người vừa đi vừa nói, hơn một tiếng sau, mọi người đã tham quan xong, hướng dẫn viên du lịch giục khởi hành đến mộ Vũ Hầu.  

……  

Ba giờ chiều, xe buýt đã đến mộ Vũ Hầu huyện Miễn.  

Lúc này sau khi Ruth và Dương Bách Xuyên quen biết, lúc tham quan mộ Vũ Hầu tất nhiên vẫn đi theo Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên cũng không phản đối. Anh luôn có thể thi thoảng như vô tình mà hỏi ra được một số tin tức của Liễu Linh Linh từ trong miệng của Ruth.  

Tổng thể mặc dù Ruth vẫn chưa nói rõ bạn của cô ta tên là Liễu Linh Linh, nhưng Dương Bách Xuyên lại đã chắc chắn chính là Liễu Linh Linh. Theo tin tức có được từ trong miệng của Ruth, Liễu Linh Linh đều rất tốt, điều này khiến Dương Bách Xuyên yên tâm hơn rồi.  

Lúc đến mộ Vũ Hầu, Ruth nhờ Dương Bách Xuyên làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu mộ Vũ Hầu giúp cô ta. Theo lời của cô ta thì Dương Bách Xuyên biết nhiều hơn hướng dẫn viên du lịch, cô ta muốn biết nhiều câu chuyện liên quan tới Gia Cát Vũ Hầu hơn.  

Dương Bách Xuyên hắng giọng nói: “Mộ Vũ Hầu, tức mộ Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng tự Khổng Minh, người Dương Đô, Lang Nha…” Nói đến đây, Dương Bách Xuyên dừng lại, hỏi: “Không phải, tôi nói như vậy cô nghe có hiểu không?”  

“Không sao, tôi có thể hiểu chút, tôi cũng thích xem văn hóa, lịch sử nhân văn Trung Quốc.” Ruth tỏ vẻ đắc ý.  

“Ồ ~” Dương Bách Xuyên ồ rồi nói tiếp: “Có thể hiểu là được, tôi nói tiếp. Cuối năm Đông Hán, Vũ Hầu ẩn cư ở quân Nam Dương, để ý thế sự, được xưng là Ngọa Long.  

Sau đó trong tam quốc một người tài năng khác tên là Lưu Bị, Lưu Bị ba lần đến mời ông rời núi. Từ đó Vũ Hầu đã trở thành mưu sĩ quan trọng của Lưu bị, xây dựng chính quyền Thục Hán, ông trợ giúp Lưu Bị xưng đế, đảm nhiệm chức Thừa tướng.  

Kiến Hưng, năm đầu tiên Lưu Thiện kế vị, cũng tức là sau khi Lưu Bị chết, chon trai ông đã kế thừa vương vị, Vũ Hầu được phong là Vũ Hương Hầu, lĩnh Ích Châu mục, chính sự dù lớn hay nhỏ đều do ông quyết định, quyền lợi khá lớn. Ông chăm lo việc nước, thưởng phạt nghiêm minh, mở rộng chính sách đồn điền, cũng cải thiện quan hệ với các tộc Tây Nam, đẩy mạnh kinh tế địa phương, phát triển văn hóa.  

Nghe nói ở Liên Châu ông đổi mới có thể bắn cùng lúc mười mũi tên, lại chế tạo ra trâu máy ngựa gỗ có lợi cho việc vận chuyển đường núi, tăng năm lần xuất binh đánh Ngụy, đoạt lấy Trung Nguyên. Năm Kiến Hưng thứ mười hai, kháng chiến với Ngụy Tư Mã Ý ở Vị Nam, chết bệnh trong gò Ngũ Trượng, chôn ở núi Định Quân.”  

Vừa nói vừa đi, hai người đã đến trước mộ Vũ Hầu, Dương Bách Xuyên cúi người tế bái trước mộ, cho dù là nghe kể chuyện từ nhỏ, hay là xem trong ti vi, thì trong lịch sử Gia Cát Vũ Hầu đều là một nhân vật lịch sử Dương Bách Xuyên sùng bái, nên đến đây đâu thể không tế bái.  

Mặc dù theo sách sử ghi chép Gia Cát Vũ Hầu là Thừa tướng Thục Hán thời Tam Quốc, nhà chính trị, nhà quân sự, nhà tản văn, nhà thư pháp, nhà phát minh kiệt xuất, có rất nhiều danh hiệu. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 892


Nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên đoán Vũ Hầu chính là một tu chân giả, vì Bát Trận đồ không phải vật phàm. Nghe đồn lúc chế địch, Gia Cát Vũ Hầu đã dùng đá loạn xếp thành trận đá, theo độn giáp được chia thành tám cửa: sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai, biến hóa khôn lường, có thể chống lại trăm nghìn tinh binh.  

Trận đồ thao luyện quân sự và tác chiến này do tám loại trận thế thiên, địa, phong, vân, long, hổ, điểu, xà tạo thành, là một sáng tạo của Gia Cát Lượng.  

Lại có tin đồn Bát Trận đồ là do Vũ Hầu diễn biến ra Hậu Thiên Lạc Thư Bát Trận đồ nghiên cứu từ Lạc Thư đồ của Thái Hạo Phục Hy.  

Hình thành tám trận pháp chính: Thiên phúc trận, Địa tải trận, Phong tán trận, Vân thùy trận, Long phi trận, Hổ dực trận, Điểu tường trận, Xà bàn trận, vận chuyển nghịch càn khôn, quỷ thần khó đoán, nên cũng được gọi là quỷ thần bát trận đồ.  

Theo những suy đoán này, Dương Bách Xuyên đã nhận định có lẽ Vũ Hầu chính là tu chân giả, hoặc nói ông là người từng được truyền thừa tu chân.  

Sau khi tế bái xong trước mộ, Dương Bách Xuyên thấy hai gốc cây quế khổng lồ cổ già cỗi ở sau mộ, che như mái đình. Tiếng của người hướng dẫn vang lên trong phát thanh, hai cây quế to này là trồng từ thời Tam Quốc, rốt cuộc có phải được trồng từ thời Tam Quốc hay không thì không thể kiểm chứng, nhưng trông quả thật vô cùng bể dâu. Chắc là do quá già rồi, hai cây quế được cố định trên khung sắt, bóng râm che mộ, tao nhã hợp lòng người, là hai cây hoa quế kết quả hiếm thấy trên đời, được gọi là ‘song quế che mộ’.  

Điều đặc biệt là trên đỉnh mộ Vũ Hầu có mọc một cây quả vàng cao lớn, theo lời của người hướng dẫn, trong truyền thống văn hóa mồ mả lâu đời của Trung Quốc sẽ không trồng cây trên mộ, nhưng lại xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ như vậy.  

Người thế hệ sau liên tưởng phong phú, cho rằng đây là tấm chân tình của vợ Gia Cát Lượng, Hoàng A Sửu, bà đã biến thân thành một cây quả vàng, che mưa chắn gió trên mộ người chồng yêu thương, bảo vệ ông.  

Lúc người hướng dẫn nói đến cây quả vàng trên đỉnh mộ, Dương Bách Xuyên nhìn về phía cây quả vàng hoặc nói là đỉnh mộ Vũ Hầu thì con mắt chợt co rút.  

Anh dường như đã nhìn thấy một sợi khói trắng từ từ bay lên từ trong mộ, sau đó chậm rãi bay thẳng lên trời xanh theo cây quả vàng.  

Dương Bách Xuyên tưởng là mình bị hoa mắt, vội vàng nhìn bằng linh thức.  

Sau đó một cảnh khiến anh không ngờ tới đã xuất hiện.  

Khi linh thức đến trên đỉnh mộ, anh cảm nhận được rõ ràng một năng lượng rất giống năng lượng tinh thần truyền ra từ trong mộ, có lẽ chính là khói trắng anh vừa nhìn thấy.  

Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên chợt động, vận chuyển 《Kinh Nguyên Thần》.  

Kinh Nguyên Thần anh tu luyện sau khi luyện đến tầng hai, thì không hề có chút động tĩnh nào nữa, vừa rồi sau khi tiếp xúc với sức mạnh bay ra từ trong mộ, vậy mà lại có chấn động, cho nên Dương Bách Xuyên đã vận chuyển Kinh Nguyên Thần.  

Sau khi vận chuyển Kinh Nguyên Thần, khói trắng hoặc nói là năng lượng bay ra từ trong mộ đã bị Dương Bách Xuyên hấp thụ giống như cam lộ.  

Sức mạnh linh thức của anh chợt tăng mạnh lên, từ trong phạm vi năm mươi bốn mét xông đến sáu mươi bốn, bảy mươi bốn, tám mươi bốn, mãi đến lúc này mới chậm lại, bắt đầu tăng từng mét một, nhưng vẫn chưa dừng lại.  

Trong thời gian mấy phút, phạm vi linh thức lan ra đến tám mươi chín, khi đạt đến chín mươi mét, linh thức đột nhiên chấn động.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng linh thức mạnh mẽ, dường như đã nâng cao một phẩm cấp mạnh mẽ.  

Lúc này cũng đã hoàn toàn dừng lại, trong mộ cũng không còn khói trắng như năng lượng bay ra nữa.  

Lại phát hiện Kinh Nguyên Thần đã đạt đến tầng ba.  

Theo như quản lý Kinh Nguyên Thần lúc trước, mỗi lần tăng một tầng, thì đều sẽ có một linh thức thay đổi.  

Linh thức tầng một là nội thị, đến linh thức tầng hai là công kích, bây giờ tầng ba thì anh còn chưa biết là cái gì.  

Đến lúc đó anh rất mong chờ, trong lòng hơi kích động.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 893


Không ngờ lần này ra ngoài du lịch nửa đường đúng coi như là đến đúng rồi.  

Muốn tăng cấp sức mạnh linh thức không dễ dàng, cần có cơ duyên, thứ này không giống như chân khí, có thiên tài địa bảo, có linh khí trời đất là có thể tăng cấp.  

Đúng là niềm vui bất ngờ.  

Càng không ngờ trong mộ của Vũ Hầu lại tồn tại sức mạnh như linh thức, hoặc nói là sức mạnh tinh thần.  

Ngay lúc tâm trạng Dương Bách Xuyên đang rất tốt, phía sau đã vang lên tiếng của Ruth: “Dê tiên sinh, xin chụp tấm ảnh giúp tôi.”  

Cô ta lại Dương thành Dê rồi.  

Có điều lúc này tâm trạng Dương Bách Xuyên tốt, không để ý, vô thức quay đầu nhìn Ruth.  

Một giây sau Dương Bách Xuyên lại có ánh mắt phức tạp.  

Thiên phúc thứ ba của Kinh Nguyên Thần đã xuất hiện, anh cũng đã phát hiện bí mật của cô gái Ruth nước Pháp.

Dương Bách Xuyên vẫn luôn cho rằng Ruth là một người bình thường, trong cơ thể không có năng lượng...  

Lúc này anh dùng linh thức quan sát, đột nhiên phát hiện ra mắt và linh thức dung hợp có cảm giác con người hòa vào thiên nhiên.  

Trước kia linh thức quan sát sự vật và phản ánh lại thông qua não bộ.   

Bây giờ trực tiếp dùng mắt là có thể đạt được hiệu quả, cảm giác trực quan và rõ ràng lập thể như vậy còn chính xác hơn.  

Ngoài ra còn có thể nhìn xuyên thấu như hỏa nhãn kim tinh.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, lúc này trong cơ thể cô nàng Ruth người Pháp thật sự không có bất kỳ năng lượng nào, nhưng trong đầu và trong máu của cô ta lại ẩn giấu bí mật.  

Thế nên Dương Bách Xuyên biết rằng mình đã phát hiện ra bí mật của đối phương.  

Lúc này cõi lòng anh chợt rét lạnh.  

Kẻ theo dõi anh từ lúc rời khỏi Thần Long Đàm đến giờ chắc chắn là Ruth.  

Ban đầu anh còn cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp, bao gồm cả việc trong tay cô ta có ảnh chụp chung với Liễu Linh Linh.  

Nhưng bây giờ xem ra đây không phải là trùng hợp.  

Nếu là một người bình thường thì không sao hết, nhưng mấu chốt là Ruth không phải người bình thường.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong máu cô ta có một dòng năng lượng đang lưu chuyển, đó là năng lượng dung hợp vào máu, thoạt nhìn không yếu.  

Ngoài ra, trong đầu cô ta có một viên tinh thể màu máu phát sáng to bằng hạt đậu tương, có vẻ như nó tương hỗ với năng lượng huyết mạch trên người cô ta.  

Ban đầu anh không phát hiện ra, dù đã kiểm tra nhiều lần đều không thấy gì.  

Thật không ngờ trong huyết mạch của cô ta lại có năng lượng tồn tại. Nói cách khác, Ruth là một dị năng giả đặc biệt vô cùng mạnh.  

Chỉ như vậy mới có thể tránh được sự kiểm tra bằng linh thức của Dương Bách Xuyên.  

Hiện tại linh thức của anh đã thăng cấp sau khi hấp thụ năng lượng bay ra từ lăng mộ Vũ Hầu. Sau khi linh thức dung hợp với mắt, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấu tình trạng của Ruth.  

"Dương tiên sinh." Lúc này Ruth lại cất tiếng gọi.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 894


Dương Bách Xuyên hoàn hồn, trong lòng thầm cười khẩy. Cô đã thích diễn kịch thì anh đây diễn với cô, để xem cô có âm mưu gì.  

"Tôi đến đây." Dương Bách Xuyên vẫn treo nụ cười trên gương mặt, đi tới nhận máy ảnh của Ruth rồi chụp ảnh cho cô ta.  

Sau khi chụp ảnh tại chỗ, Dương Bách Xuyên nhìn cô ta và nói: "Chúng ta sang bên kia chụp đi. Ở đó không có ai, không gian yên tĩnh, phong cảnh đẹp."  

"Được." Ruth không biết Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra bí mật trong cơ thể mình.  

Hai người một trước một sau yên lặng đi ra lăng mộ Vũ Hầu.  

Sau khi đến một khu rừng nhỏ cách xa đám đông, Dương Bách Xuyên dừng lại.  

Ruth nhìn xung quanh, hình như không có khung cảnh nào có thể chụp ảnh. Cô ta hỏi với vẻ nghi hoặc: "Dương tiên sinh, chỗ này không có gì để chụp cả."  

Lúc này Dương Bách Xuyên không giả vờ nữa, mặt lạnh như tiền. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: "Ruth tiểu thư, phải chăng bây giờ cô nên giới thiệu lại về bản thân nhỉ? Hoặc là nói lúc ở Thần Long Giá cô đã theo dõi tôi rồi?"  

Trong mắt Ruth thoáng xuất hiện vẻ hoảng loạn rồi biến mất ngay, song Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy.  

Cô ta tỏ ra ngờ vực không hiểu gì: "Dương tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì."  

"Không hiểu ư? Được tôi, tôi nói rõ với cô vậy. Năng lượng trong huyết mạch không phải thứ người bình thường nên có. Hiện tại Liễu Linh Linh thế nào? Tôi không quan tâm cô là ai, nếu Linh Linh rụng một sợi tóc thì Dương Bách Xuyên tôi thề rằng sẽ tiễn cô xuống mười tám tầng địa ngục. Nói cho tôi biết hiện tại Liễu Linh Linh thế nào?"  

Dương Bách Xuyên nhìn Ruth, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.  

"Dương tiên sinh, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì..."  

Ruth còn chưa nói hết câu, Dương Bách Xuyên đã ngột ngột hành động. Anh tỏa ra sát ý ngùn ngụt, vươn tay muốn túm cổ Ruth.  

Trong mắt Ruth lóe lên ánh sáng màu lam. Khi tay Dương Bách Xuyên cách cổ Ruth mười centimet, cô ta vẫn bất động.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ lẽ nào cô gái người Pháp này không quen Linh Linh?  

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong huyết mạch trên người cô ta thật sự có một luồng năng lượng mà anh không biết. Đây là sự thật, cứ thử cô ta trước rồi tính tiếp.  

Anh túm lấy cổ đối phương.  

Rõ ràng là Dương Bách Xuyên đã tóm được cổ cô ta.  

Nhưng một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.  

Một giây sau, Dương Bách Xuyên tóm hụt.  

Cô gái người Pháp tên Ruth này như hóa thành không khí, bỗng nhiên biến mất trong tay anh.  

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi, toàn thân sởn gai ốc.  

Trước giờ anh chưa từng gặp tình huống như thế này, mà nói chính xác hơn là kẻ địch.  

Mẹ kiếp, mình gặp ma à?  

Đúng lúc này, giọng Ruth vang lên sau lưng cách chỗ anh không xa: "Dương tiên sinh, tôi rất tò mò sao anh lại phát hiện ra huyết mạch của tôi bất thường?"  

Dương Bách Xuyên bất chợt xoay người lại, nhìn thấy Ruth đứng sau mình mười mét. Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô ta đã hoàn toàn biến thành màu máu, trông hết sức kỳ dị.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ chấn động trước thủ đoạn kỳ lạ của Ruth. Anh không tài nào hiểu nổi rốt cuộc trong huyết mạch của Ruth có năng lượng gì mà cô ta có thể thoát khỏi tay mình. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 895


Đó là một loại thiên phú bẩm sinh, hay là tốc độ nhanh tột cùng?  

Anh cố gắng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào đối phương: "Cô không cần quan tâm tôi phát hiện ra bằng cách nào. Truyền thừa nền văn minh suốt mấy nghìn năm của Trung Quốc không phải thứ dị năng giả châu  u các người có thể hiểu được. Cô hãy nói cho tôi biết cô, hoặc là các cô đã làm gì Liễu Linh Linh? Có lẽ tôi có thể tha cho cô một con đường sống."  

Dương Bách Xuyên nói xong, Ruth cười khẽ: "Ha ha, Dương Bách Xuyên, anh hài hước ghê! Tha cho tôi một con đường sống á? Anh có giỏi thì bắt được tôi rồi hẵng nói. Về phần Liễu Linh Linh, tôi nói thật cho anh biết vậy. Từ lúc bắt đầu điều tra anh, chúng tôi đã tra được toàn bộ về anh, bao gồm cả cô bạn Liễu Linh Linh của anh vừa hay đang ở Pháp.  

Trùng hợp là cô ta đang học vẽ ở phòng tranh của tôi, cũng xem như bạn học của tôi. Sau đó chúng tôi trở thành bạn bè. Điểm này thì anh cứ yên tâm, tôi không hại cô ta, chỉ đặt cô ta vào phạm vi giám sát thôi.  

Về phần Dương tiên sinh, điều đáng tiếc là chúng tôi đã hao tiền tốn của bồi dưỡng ra một thế thế lực ở Trung Quốc nhưng lại bị anh đã tiêu diệt. Chuyện này khiến anh trai tôi rất tức giận. Anh năm lần bảy lượt gây ra không ít phiền phức cho chúng tôi, vì vậy lần này tôi đến Trung Quốc là để lấy mạng anh.  

Nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của anh ở đại hội võ cổ và sơn cốc tươi đẹp kia, tôi quyết định không giết anh nữa, có lẽ chúng ta có thể làm bạn.  

Dương Bách Xuyên à, Vân Môn vừa mới thành lập, nếu gia nhập với chúng tôi, Vân Môn của anh sẽ trở thành thế lực đứng đầu Trung Quốc, anh sẽ nhận được tài phú vô tận từ chúng tôi, muốn gì có lấy. Chỉ cần anh kéo theo Vân Môn gia nhập với chúng tôi là được."  

Khi Ruth nói đến từ "chúng tôi", nét mặt và giọng điệu lộ rõ thái độ trịch thượng, thậm chí còn vô cùng tự tin. Dường như cô ta, hay nói chính xác hơn là thế lực sau lưng cô ta cực kỳ đáng gờm.  

Hơn nữa cô ta còn nhắc đến "anh trai", thông tin này tiết lộ Ruth là thành viên nòng cốt của thế lực sau lưng cô ta.  

Mà Dương Bách Xuyên đã đoán được thế lực trong miệng cô ta.  

Anh cười gằn: "Nếu tôi đoán không sai thì thế lực của cô là tổ chức sát thủ Xương Hoa đúng không?"  

"Ha ha, Dương Bách Xuyên, anh rất thông minh. Đúng là như thế, nhưng tôi phải nói cho anh biết một điều: Sát thủ Xương Hoa chỉ là một thế lực thuộc gia tộc chúng tôi mà thôi. Vì vậy, nếu gia nhập gia tộc chúng tôi, anh sẽ có tất cả những gì anh muốn. Tiền bạc, quyền lực, đàn bà, thậm chí là sức mạnh cường đại."  

Lúc này Ruth nói tiếng phổ thông không hề trúc trắc, thậm chí còn lưu loát hơn người Trung Quốc. Khi nói về gia tộc, lời lẽ tràn đầy tự hào.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy cô ta nói tổ chức sát thủ nổi tiếng thế giới chỉ là một thế lực thuộc gia tộc bọn họ, tuy bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, song trong lòng đã dậy sấm.  

Dương Bách Xuyên thừa biết bị một thế lực hùng mạnh như vậy ghi thù, sau này mình đừng mong sống yên ổn.  

Ruth đã nói rõ ràng, yêu cầu anh gia nhập gia tộc bọn họ, mà nói thẳng ra là thần phục, chịu sự khống chế của bọn họ, trở thành người đại diện của gia tộc bọn họ tại Trung Quốc.  

Vì sao gia tộc bọn họ nhất định phải bồi dưỡng thế lực ở Trung Quốc?  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết, nhưng anh chắc chắn đó không phải chuyện tốt lành gì.  

Bắt Dương Bách Xuyên thần phục gia tộc bọn họ, đùa gì thế?  

Nếu anh thần phục gia tộc của Ruth, trở thành người đại diện tại Trung Quốc thì chẳng phải là giặc phản quốc sao?  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Ruth: "Ồ, nói trắng là bảo tôi trở thành người đại diện của gia tộc các người tại Trung Quốc chứ gì? Hay nói là nô lệ?"  

Ruth mỉm cười, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đúng mà cũng không đúng. Ở ngoài anh chỉ cần góp sức lúc gia tộc cần là được. Nói đúng ra thì không tính là nô lệ. Nhưng cho dù trở thành nô lệ của gia tộc thì cũng là niềm vinh hạnh của anh. Anh không biết ở phương Tây có bao nhiêu người muốn trở thành nô lệ của gia tộc chúng tôi nhưng không đủ tư cách đâu." 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 896


Dương Bách Xuyên nhìn Ruth, cười sằng sặc: "Ha ha ha..."  

Anh cười rất lâu mới dừng lại, giở giọng nói: "Các người là cái thá gì chứ? Người và thế lực có thể khiến Dương Bách Xuyên này thần phục vẫn chưa xuất hiện trên đời đâu. Tôi cũng đưa ra một điều kiện cho cô, cô và gia tộc cô trở thành nô lệ của tôi. Bên cạnh tôi vẫn thiếu một hầu gái phương Tây, tôi có thể cho cô một cơ hội."

Ruth sầm mặt nhìn Dương Bách Xuyên, giọng điệu lạnh lùng: "Dương tiên sinh thân mến, anh đang sỉ nhục gia tộc Dracula chúng tôi đó. Xem ra tôi phải dạy cho anh một bài học, tiện thể cho anh thấy sức mạnh của Huyết tộc Dracula!"  

Ruth thẳng thừng nói ra danh hiệu của gia tộc mình, có thể thấy không phải cô ta ngạo mạn, mà là tự tin từ tận đáy lòng.  

Lời nói của Dương Bách Xuyên đã chọc giận Ruth, nhưng anh không quan tâm. Muốn bắt anh làm giặc phản quốc là điều không thể nào.  

Chỉ cần tông môn tu chân không xuất hiện trên trái đất, thì không có bất cứ một ai hoặc một thế lực nào có thể khiến anh thần phục.  

Cho dù anh thần phục, sư phụ Vân Thiên Tà sẽ chịu ư?  

Xét về truyền thừa, Dương Bách Xuyên là tu chân đời thứ hai danh xứng với thực.  

Tu Chân Giới rộng lớn nhường nào? Chỉ có thể miêu tả bằng từ "mênh mông vô tận". Mà sư phụ Vân Thiên Tà của anh chính là chí tôn số một số hai của Tu Chân Giới, là nhân vật trên đỉnh Kim Tự Tháp.  

Ruth chiêu hàng đúng là không biết sống chết.  

Tuy nhiên, muốn trách thì chỉ có thể trách tu vi của anh hiện tại quá yếu.  

Nếu tu vi mạnh mẽ thì ha hả... anh có thể trừ khử cô ta trong nháy mắt.  

Dương Bách Xuyên vẫn luôn cảnh giác với Ruth - người mà anh không nhìn thấu. Trong lúc Ruth nói chuyện, Dương Bách Xuyên đã dồn chân khí chuẩn bị đánh trả bất cứ lúc nào.  

Một giây sau, Ruth biến mất tại chỗ.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm nhận được phía sau có gió. Anh lập tức trở tay đánh ra một cú Chấn Thiên chưởng.  

Bộp!  

Trong tiếng vang nặng nề, Dương Bách Xuyên lùi về sau.  

Anh vừa đánh hụt một chưởng, âm thanh va chạm vừa rồi là Ruth đánh trúng anh.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi xen lẫn buồn bực.  

Trong cuộc đụng độ này, mặc dù anh bị đánh lui nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng. Anh có thể đoán được Ruth không quá mạnh, cùng lắm cũng chỉ là sức mạnh của Tiên Thiên tầng một đỉnh phong.  

Điều khiến anh buồn bực là tốc độ của đối phương, có thể miêu tả bằng từ "ma quỷ". Cô ta ra tay rất nhanh, có cảm giác còn nhanh hơn Địa Tâm lão tổ sử dụng bùa tăng tốc ở đạo tràng Vu Hàm.  

Anh tự thấy một đòn vừa rồi mình đã phản ứng rất nhanh, vậy mà vẫn đánh hụt, ngay cả vạt áo người ta cũng không chạm tới, trái lại còn trúng một chưởng.  

Tốc độ của cô ta nhanh như ma quỷ.  

Trước đó Ruth nói đến Huyết tộc Dracula, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể khẳng định cô ta là quỷ hút máu.  

Trên đời này thật sự có quỷ hút máu, hơn nữa thủ đoạn và thực lực không phải dạng vừa, nghe chừng còn là gia tộc cổ xưa.  

Sát thủ Xương Hoa chỉ là một thế lực thuộc gia tộc đó. Gia tộc này vừa cổ xưa vừa hùng mạnh, điều quan trọng nhất là bọn họ còn rất kiêu ngạo, luôn miệng kêu Dương Bách Xuyên thần phục. Điểm này khiến anh cực kỳ khó chịu. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 897


Nhưng dù khó chịu Dương Bách Xuyên cũng chẳng có cách nào. Tốc độ của cô gái phương Tây này quá nhanh, anh bó tay hết cách.  

Dương Bách Xuyên rất bức bối vì bị một cô gái, một quỷ hút máu, lại còn là một người phương Tây đánh trung một kích.  

"Hôm nay anh đây nhất định phải trị cô!"  

Sau khi đứng lại, Dương Bách Xuyên dồn chân khí vào hai tay, tiếp tục tung một chưởng về phía Ruth.  

"Khà khà!"  

Dương Bách Xuyên mừng thầm, một chưởng này đã đánh lên người đối phương.  

Nhưng ngay sau đó anh không cười nổi nữa, bởi vì khi anh đánh lên người Ruth, cơ thể cô ta "rắc" một cái hóa thành mảnh nhỏ.  

Dương Bách Xuyên biết mình không đánh trúng đối phương, chỉ đánh trúng dư ảnh của người ta mà thôi.  

Mẹ kiếp, đây là tốc độ gì thế?  

Bộp!  

Dương Bách Xuyên như bị điện giật, rên lên đầy đau đớn. Anh lại bị Ruth đánh lén sau lưng.  

"Đệt!"  

Dương Bách Xuyên tức hộc máu. Hai kích liên tiếp, nếu không phải thân thể anh rắn chắc hơn người bình thường thì e là anh tiêu đời rồi.  

"Không ngờ thân thể của Dương tiên sinh lại rắn chắc như vậy, không biết đụng độ với vũ khí thì có thể mạnh nhường nào?" Ruth di chuyển ra xa mười mét, vẻ mặt trêu đùa. Trong lúc cô ta nói chuyện, trên tay xuất hiện một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông rất sắc bén.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hoảng rồi. Đúng là thân thể anh rất rắn chắc, rắn chắc hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ là Kim Cương Nhục Thể tầng một mà thôi. Ăn đấm thì không sao, dính dao thì anh không tự tin chút nào.  

"Lão già chết tiệt ơi, nếu người không ra thì sẽ không có ai chăm sóc cho người lúc cuối đời đâu!" Thấy Ruth lôi dao găm ra, Dương Bách Xuyên thật sự sợ hãi, vội vàng gọi sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng xin giúp đỡ.  

"Đồ vô dụng, đường đường là người tu chân mà lại bị hậu duệ của một con dơi ép đến đường cùng. Sao con không đập đầu vào miếng đậu phụ đi?"  

Sư phụ Vân Thiên Tà vẫn như mọi khi, vừa xuất hiện đã mắng mỏ.  

"Lão già chết tiệt, người không đặt mình vào hoàn cảnh của con gì cả. Mẹ kiếp, cô nàng phương Tây này có tốc độ như ma quỷ, con có thể làm gì được? Sư phụ mau nghĩ cách đi, người không thấy cô ta có dao sao? Con không muốn ăn dao đâu!" Dương Bách Xuyên phản bác ở trong lòng.  

"Con cũng chỉ biết cãi ta thôi. Con nói xem, sức mạnh linh thức của con vừa mới thăng cấp, ngang ngửa sức mạnh linh thức của Trúc Cơ kỳ. Sao con ngu thế? Sau này con đừng nói mình là người tu chân, võ cổ giả còn mạnh hơn con. Thật ngu ngốc! Thế nhé, đừng làm phiền ta nữa. Một con quỷ hút máu cũng không xử lý được thì còn mặt mũi nào làm đồ đệ của Vân Thiên Tà này."  

Vân Thiên Tà biến mất trong tiếng mắng mỏ.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại sững ra đó. Vừa rồi anh bị tốc độ ma quỷ của Ruth dọa sợ, rối loạn phương hướng. Bây giờ nghe sư phụ mắng xong, anh cũng mắng mình ngu.  

Có linh thức mạnh mẽ mà lại quên sử dụng.  

Mẹ nó chứ, tốc độ của cô có nhanh đến mấy cũng nằm trong phạm vi linh thức của anh đây, tốc độ nhanh hơn nữa thì có nhanh bằng linh thức không?  

Huống chi sức mạnh linh thức của anh đây vừa mới thăng cấp, không đánh chết cô mới lạ.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 898


Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài lại giả vờ tái mét mặt mày.  

Ruth cho rằng Dương Bách Xuyên bị mình dọa sợ, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Thành viên của gia tộc Dracula, đặc biệt là quỷ hút máu cấp bậc bá tước như cô ta tương đương với Tiên Thiên tầng một ở phương Đông, lại thêm tốc độ vượt trội, cho dù là Tiên Thiên tầng hai cũng giết dễ như trở bàn tay.  

Huống chi trong mắt cô ta, Dương Bách Xuyên vẫn chưa đạt đến Tiên Thiên chân chính, chỉ có sức mạnh lớn một chút mà thôi.  

Ruth từ Pháp sang Trung Quốc, nhận nhiệm vụ ám sát Dương Bách Xuyên từ gia tộc, tất nhiên đã nắm rõ mọi thông tin về Dương Bách Xuyên.  

Cô ta bám theo Dương Bách Xuyên đến Thần Long Giá, rồi lại theo vào đạo tràng Vu Hàm. Sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của Dương Bách Xuyên, cô ta lập tức báo cáo tình hình cho gia tộc, nhận được chỉ thị chiêu hàng Dương Bách Xuyên. Nhưng bây giờ xem ra Dương Bách Xuyên không đồng ý, vậy thì cô ta đành phải dùng đến vũ lực.  

Thật ra Ruth phản đối bạo lực, cô ta là quỷ hút máu dịu dàng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên quá khó chơi, cô ta chỉ có thể dùng bạo lực. Có một số người bị đánh đau mới chịu khuất phục, đây là kinh nghiệm của Ruth trong hơn hai trăm năm cuộc đời.  

Đúng vậy, nhìn vẻ ngoài thì Ruth chỉ hai mươi tuổi, nhưng thật ra cô ta đã hơn hai trăm tuổi. Thành viên của Huyết tộc đều có dung nhan không già, đây là niềm kiêu ngạo của mỗi thành viên trong gia tộc Dracula.  

Ruth chuẩn bị dạy dỗ Dương Bách Xuyên một trận, làm cho anh khuất phục.  

Cô ta biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Nhưng lúc này Ruth nhìn thấy Dương Bách Xuyên khẽ nhếch môi nở nụ cười, tức thì có dự cảm không lành. Biểu hiện này của đối phương quá bất thường.  

Nhất định là có chỗ nào đó không đúng, hoặc là Dương Bách Xuyên có chiêu trò gì đó.  

Ngay sau đó Ruth đã biết Dương Bách Xuyên thật sự có thủ đoạn phản kích.  

Lúc khóe miệng anh nhếch lên, Ruth đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng khổng lồ ập vào đầu mình.  

Ầm!  

"Á!"  

Cô ta cảm thấy đầu mình như trúng một mũi tên, đau muốn nứt ra, đầu óc lập tức trống rỗng.  

Dương Bách Xuyên cười hềnh hệch. Quả nhiên linh thức đạt tới Kinh Nguyên Thần tầng ba có tác dụng với người cấp bậc Tiên Thiên.  

Lúc giết Đinh Dương ở đạo tràng Vu Hàm, anh đã thử nhưng Kinh Nguyên Thần tầng hai không thể đối phó với cấp bậc Tiên Thiên.  

Nhưng bây giờ Kinh Nguyên Thần lên tầng ba, anh có thể xử lý quỷ hút máu Ruth một cách dễ dàng, không tốn bao nhiêu sức lực.  

Sau khi dùng linh thức tấn công Ruth, Dương Bách Xuyên thấy cô ta gào thét thảm thiết, ánh mắt vô hồn. Nhưng anh cũng cảm thấy mình không khống chế được nhiều. Anh thình lình vươn tay giật con dao trong tay đối phương rồi gí vào cổ cô ta.  

Lúc này, trong ánh mắt linh thức Dương Bách Xuyên nhìn thấy viên tinh hạch màu máu to bằng hạt đậu tương trong đầu Ruth đang phát ra ánh sáng đỏ như máu, ép linh thức của anh ra khỏi đầu cô ta.  

Trong cảm giác của anh, viên tinh thể màu máu trong đầu Ruth rất tà ác. Dương Bách Xuyên không dám cứng đối cứng, vội vàng rút linh thức ra ngoài.  

Dù sao anh cũng đã kề dao vào cổ cô ta, tương đương với chế ngự cô ta.  

Từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong thời gian ba hơi thở, Dương Bách Xuyên đoán rằng linh thức của mình chỉ có thể tấn công Ruth trong thời gian ba hơi thở, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Tấn công bằng linh thức thì thời gian không đến một hơi thở.  

Hiện tại Kinh Nguyên Thần mới thăng cấp, đạt tới ba hơi thở đã là rất dài rồi.  

Sau khi linh thức của anh rút ra khỏi đầu Ruth, ánh mắt cô ta cũng khôi phục tỉnh táo.  

"Đứng im! Cô mà động đậy thì tôi sẽ xử cô đó!" Dương Bách Xuyên đắc ý nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 899


Ruth thật sự không dám nhúc nhích, khí tức cả người Dương Bách Xuyên tập trung hết lên người cô ta, đặc biệt là sức mạnh cường đại phát ra từ mũi đao, cô ta thật sự không chắc chắn bản thân có thể trốn thoát.  

Hơn nữa không biết vừa rồi Dương Bách Xuyên đã dùng thủ đoạn gì công kích đầu óc cô ta mà hiện tại cô ta gần như không có bất cứ năng lực chống cự, ý thức rất hỗn loạn.  

Nếu cứ như vậy, Dương Bách Xuyên sẽ giết chết cô ta mất.  

Ruth thấy được từ trong ánh mắt của anh vẻ tàn nhẫn không hề thương hoa tiếc ngọc, vì vậy cô ta không dám di chuyển.  

Tất nhiên nếu thật sự ép cô ta đến đường cùng, không phải cô ta không có cách mà là cái giá phải trả quá lớn, cô ta không muốn làm như vậy.  

Ruth nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, nói: “Dương thân ái, có thể nói chuyện được không, thật ra chúng ta có thể làm bạn bè nhờ bạn học, không, phải gọi là bạn gái Liễu Linh Linh của anh mà nhỉ?”  

“Cô đang uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động vào Liễu Linh Linh, tôi thề sẽ diệt sạch gia tộc cô.” Dương Bách Xuyên tỏa ra uy áp trong vô hình.  

Ruth đối diện với ánh mắt của Dương Bách Xuyên, cảm nhận khí thế cường đại trên người anh, cơ thể không nhịn được run lên. Không biết tại sao cô ta có cảm thấy Dương Bách Xuyên nói được làm, trong lòng bỗng thấy nực cười.  

Gia tộc Dracula truyền thừa lâu đời lại có thể bị đối phương diệt trừ?  

Bọn vẫn đứng sừng sững xuyên suốt dòng sông lịch sử chảy dài mấy nghìn năm, thậm chí còn phát triển huy hoàng, Dương Bách Xuyên chỉ là một võ cổ giả phương Đông mà thôi, diệt trừ? Làm sao có thể!  

Chẳng qua có một câu Ruth nói không sai, cô ta là bạn của Liễu Linh Linh, cô ta sẽ không tổn thương cô bạn thân duy nhất đến từ phương Đông này, ngược lại còn đang bảo vệ đối phương, cô ta cần làm rõ chuyện này với Dương Bách Xuyên.  

“Dương thân ái, đừng nói gia tộc Dracula hùng mạnh như thế nào, đời này anh đừng mơ diệt trừ được mà Liễu Linh Linh thật sự là bạn thân của tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không tổn thương cô ấy. Tuy cô ấy chịu sự giám sát của tôi nhưng tôi sẽ không để cô ấy bị thương, thậm chí chúng tôi còn là bạn bè rất thân, anh không thể tổn thương tôi. Anh có thể xem xét điều kiện của tôi, tôi lấy danh nghĩa gia tộc Dracula ra bảo đảm, anh sẽ đạt được tất cả những thứ vượt qua tưởng tượng…”  

“Ầm!”  

“A a a, anh điên rồi hả?”  

Ruth còn chưa dứt lời đã bị Dương Bách Xuyên không hề khách khí đá một cái, anh nắm lấy cổ tay cô ta, lạnh lùng nói: “Nghe rõ, đừng có nhắc đến chuyện gia nhập gia tộc Dracula chó má gì đó của các cô với tôi, mấy người xách giày cho ông đây còn không xứng, nói một từ nữa là tôi sẽ giết cô ngay lập tức.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên dừng một lát rồi nói tiếp: “Hiện tại ngậm miệng lại cho tôi, về chuyện của Liễu Linh Linh, tôi sẽ đến nước Pháp đón cô ấy về… Tôi tin cô và Liễu Linh là bạn bè, thế mà cô lại tới giết tôi, vốn dĩ cô có cơ hội đấy, tiếc quá hiện tại đã chậm. Xét thấy lúc trước cô giết nhầm người, tôi có thể tha cho cô một mạng, chẳng qua tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên bức ra một giọt máu từ đầu ngón tay, dùng phương pháp khống chế Hầu Đậu Đậu lúc trước để kiềm chế Ruth, thêm một tầng bảo đảm cho an toàn của Liễu Linh Linh.  

Quả thật, khi Ruth nói cô ta và Liễu Linh Linh là bạn bè, Dương Bách Xuyên có thể cảm giác được cô ta không nói dối, đây cũng là nguyên nhân anh tha cho cô ta một mạng.  

Trong người Ruth có một giọt máu của anh chẳng khác gì Dương Bách Xuyên có thể khống chế chuyện sống chết của cô ta, quỷ hút máu nhìn qua có địa vị khá cao trong gia tộc trước mặt này sẽ là một lá bài tẩy trên tay anh, đồng thời cũng đảm bảo cho Liễu Linh Linh. Cho dù Ruth nói sẽ không làm tổn thương Liễu Linh Linh nhưng ai dám chắc gia tộc Dracula có phái một tên quỷ hút máu khác đến không?  

Suy cho cùng Liễu Linh Linh bị Ruth hoặc người tổ chức sát thủ Xương Hoa theo dõi đều bởi vì anh, Dương Bách Xuyên phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, anh cũng không muốn Liễu Linh Linh gặp chuyện.  

Khống chế Ruth là cách tốt nhất, càng có giá trị hơn giết cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 900


Ngay lúc nhìn thấy giọt máu trên đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên, trong mắt Ruth tràn đầy hoảng sợ, cô ta vẫn luôn theo dõi anh, bao gồm cả những lúc bên trong đạo tràng Vu Cổ.  

Ở đạo tràng Vu Cổ, lúc Dương Bách Xuyên đại chiến với báo yêu, Ruth lén lút quan sát nhìn thấy anh dùng một giọt máu thuần phục báo yêu cường đại đến ngoan ngoãn. Vì vậy sau khi thấy hành động của Dương Bách Xuyên, cô ta nghĩ đến hình ảnh anh đối phó với bảo yêu, trong lòng lập tức hoảng sợ.  

Lúc này, Ruth quyết định dù có phải trả giá bằng máu cũng không được để Dương Bách Xuyên đưa giọt máu kia vào người mình.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên đang niệm chú thuật, trong lòng Ruth cũng đang niệm Huyết Chú cổ xưa của gia tộc Dracula.  

Dương Bách Xuyên hoàn thành thi pháp, một giọt máu ngay lập tức bay đến mi tâm Ruth.  

Cô ta cũng phản kích lại, chế tạo cấm chú.  

Dương Bách Xuyên thấy giọt máu sắp chui vào mi tâm Ruth, trong lòng không nhịn được vui vẻ, anh chỉ cần khống chế cô gái này là có thể đảm bảo an toàn cho Liễu Linh Linh đang ở Pháp, hơn nữa còn thể giải quyết chuyện Xương Hoa.  

Thế nhưng, làm người không thể đắc ý, hay phải nói trong khoảnh khắc mấu chốt không được vênh váo quá mức.  

Dương Bách Xuyên cho rằng giọt máu chui vào mi tâm của Ruth là xong, thế nhưng điểm chết người là anh lại thả lỏng ngay lúc đó.  

Ánh mắt Ruth bỗng nhuốm màu máu, mở miệng thét dài một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh vô cùng dại dọa sợ Dương Bách Xuyên, dáng vẻ hiện tại của cô ta giống y hệt quỷ hút máu trong phim.  

Đương nhiên đây không phải điểm mấu chốt, linh thức của ah nhìn thấy viên tinh thạch đỏ tươi bé chừng hạt đậu trong đầu cô ta bỗng dưng nổ tung, ngay lập tức cắn nuốt sạch máu của anh.  

“Gào ~”  

Tiếng thét dài và ánh sáng đỏ như máu tỏa ra từ người Ruth khiến Dương Bách Xuyên nhanh chóng cảm giác được nguy hiểm, dao găm trong tay anh không chút nghĩ ngợi bất ngờ đâm thẳng xuống.  

Anh nghĩ cho dù bị thương cũng muốn giết chết quỷ hút máu phương Tây này.  

Thế nhưng, tất cả đã muộn.  

Khoảnh khắc một dao của anh rơi xuống, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trên người Ruth phát ra hai luồng khí thế khiến chèn ép người khác, một giây sau, dao anh chém vào không khí.  

Dương Bách Xuyên biết Ruth đã dùng thủ đoạn gì đó trốn thoát khỏi sự trói buộc của khí tức và linh thức anh, chạy thoát rồi, trước mắt không còn bóng dáng cô ta đâu.  

Dương Bách Xuyên phiền muộn.  

Do anh quá chủ quan, nếu lúc nãy anh không đắc ý buông lỏng kìm kẹp cô ta thì cô ta đã không thể thoát được rồi.  

Đúng lúc này, giọng của Ruth vang lên cách đó hơn mười mét: “Dương thân ái, tôi nhớ kỹ anh rồi, một ngày nào sẽ khiến anh phải hối hận…”  m thanh nhỏ dần rồi biến mất.  

Dương Bách Xuyên ghe rõ sự kích động trong giọng nói của cô ta, e rằng một kích vừa rồi của cô ta có giá không nhỏ, nỗi oán hận anh đã tăng lên mấy lần.  

Dương Bách Xuyên không nhịn được cười khổ, một khi quỷ hút máu này chạy trốn, anh đuổi không kịp. Công kích linh thức chỉ có phạm vi mấy trăm mét, ít nhất hiện tại không thể đuổi theo được.  

“Cũng không biết giọt máu kia có thành công không nhỉ?” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, dù sao máu của anh đã bị ánh sáng đỏ trong đầu cô ta cắn nuốt, có khi đã biến mất rồi, nếu như còn thì anh đã có thể cảm nhận được.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 901


Lúc này Ruth đã chạy mấy, Dương Bách Xuyên cũng không có cách kiểm tra, chỉ có thể cầu nguyện giọt máu kia chui vào biển ý thức của cô ta thành công.  

Anh dừng lại, rút điện thoại ra gọi cho nhà họ Liễu, xác nhận một chút về vấn đề an toàn của Liễu Linh Linh.  

Sau vài tiếng tút tút, cuộc gọi được kết nối, giọng Liễu Sơn Hải vang lên: “Bách Xuyên, lâu rồi không thấy cháu gọi điện cho chú Liễu đấy, gần đây đang bận gì à?”  

“Chú Liễu, mấy ngày nay cháu bận công việc, đợi khi nào trở về sẽ thăm chú…”  

Hai người hàn huyên mấy câu chuyện này xong, Dương Bách Xuyên đi thẳng vào vấn đề chính: “Chú Liễu, Linh Linh đã về chưa? Cuối năm lớp cháu chuẩn bị họp lớp, sao cháu không gọi điện cho cô ấy được nhỉ?” Anh chỉ lấy cớ mà thôi, nào có họp lớp gì, sau khi Liễu Linh Linh ra nước ngoài đã bị thay đổi, anh gọi mấy cuộc vẫn không bắt mắt, cũng không thấy cô gọi lại.  

“À, mấy hôm trước Linh Linh có gọi về, nói con bé không đến được, còn bảo chú qua năm sang Pháp một chuyến, anh con bé cũng ở bên đó, nếu không chú gọi hỏi thăm giùm cháu?” Liễu Sơn Hải hỏi.  

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thế thì tốt quá, chú Liễu, chú kêu Linh Linh về đây ăn tết đi, lễ mừng năm mới của Hoa Hạ chúng ta tưng bừng vui vẻ vô cùng, bên Pháp làm gì có tết âm lịch chứ, ha ha ~”  

“Được, để chú kêu con bé về.”  

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Dương Bách Xuyên yên tâm hơn một chút, nghe giọng điệu của Liễu Sơn Hải, có vẻ như Liễu Linh Linh rất tốt, không xảy ra chuyện gì, nói cách khác Ruth nói thật, cô ta không làm gì Liễu Linh Linh.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên vẫn chưa thể hoàn toàn yên lòng, nếu Liễu Linh Linh có thể bình yên trở về thì tốt, không về được thì anh sẽ đi Pháp, hiện tại anh chỉ lo lắng sau khi Ruth quay về sẽ dùng Linh Linh uy hiếp anh thôi.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi lăng mộ Vũ Hầu, cũng không quay về đoàn du dịch, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về thẳng nhà.  

Sự xuất hiện của Ruth đã làm lộ ra một góc núi băng của thế lực tổ chức Xương Hoa, bọn họ đã bắt đầu hành động, anh không thể không đề phòng.  

Ở Hoa Hạ còn rất nhiều người Xương Hoa, mặc kệ là ở Cố Đô hay nhà tổ, Dương Bách Xuyên đều không yên lòng.  

Tăng thực lực là chuyện quan trọng nhất hiện giờ, chỉ khi anh thành công đột phá Trúc Cơ mới có thể đối phó với kẻ thù hùng mạnh sau này.

Lần này Dương Bách Xuyên đi du lịch giữa chừng có thể nói là trùng hợp, mà cũng là một sự sắp đặt cố ý.  

Trùng hợp là Dương Bách Xuyên chỉ muốn bắt xe buýt, nhưng không ngờ lại gặp quỷ hút máu Ruth, sau đó anh phát hiện cuốn sách mà Ruth vô tình lấy ra có chữ viết của Liễu Linh Linh...  

Tính ra thì thực tế là Ruth cố ý, cô ta vẫn luôn theo dõi Dương Bách Xuyên.  

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chuyến hành trình đến mộ Vũ Hầu lần này tuyệt đối là vận may của Dương Bách Xuyên.  

Kinh Nguyên Thần đạt đến tầng ba, chuyện này còn khó hơn tăng tu vi.  

Trước khi đi, Dương Bách Xuyên quay lại mộ Vũ Hầu, khom người dập đầu cảm ơn.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên cho rằng Vũ Hầu là người tu chân, nhưng người tu chân chưa chắc bất tử.  

Nếu không thể đột phá cửa ải bình cảnh, người tu chân cũng sẽ tạ thế. Trúng độc, bị thương cũng sẽ hóa cát vàng. Đương nhiên độc ở đây là độc có thể uy hiếp đến tính mạng của người tu chân.  

Thật ra từ lúc đến nơi này, Dương Bách Xuyên từng nảy sinh ý nghĩ mộ Vũ Hầu là giả. Nhưng sau khi hấp thụ năng lượng giống như khói trắng, anh không còn nghĩ như vậy nữa. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom