Cập nhật mới

Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 862


Hạ Lộ nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt lấp lánh: "Linh chi nghìn năm rất quan trọng với cậu sao?"  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, thầm nghĩ: "Không ngờ người cá lại nhạy cảm như vậy."   

Anh đáp: "Ừm, tu vi của tôi đang gặp bình cảnh nghiêm trọng, nếu có linh chi nghìn năm thì lợi to."  

Nghe vậy Hạ Lộ gật đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lúc nhìn rừng rậm đằng xa chợt lóe lên hai tia sáng vàng rồi biến mất.  

...  

Ven bờ một con sông ở phía bắc sơn cốc, hai con báo yêu gào thét không ngừng, sau đó men theo bờ sông lên thượng du.  

Sau đó, đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử nhảy từ trên cây xuống, hai người cũng đứng bên bờ sông.  

Đạo trưởng Trường Linh nhìn về phía hai con báo yêu rời đi, nói với Nguyên Thần Tử: "Nguyên Thần đạo hữu, hai con báo yêu dừng lại một lúc, chắc là đã mất dấu Địa Tâm lão tổ.  

Hiện tại chỉ có hai khả năng. Một là Địa Tâm lão tổ lên thượng du, hai là xuôi xuống hạ du. Hai con báo yêu cũng không chắc chắn, nhưng có lẽ khả năng lên thượng du cao hơn một chút. Hay là chúng ta chia nhau ra tìm?"  

Mặc dù linh chi nghìn năm đã bị Địa Tâm lão tổ trộm mất, nhưng có hai con báo yêu truy kích, thiết nghĩ ông ta không thoát nổi đâu. Chúng ta chỉ có thể làm ngư ông, nếu may mắn thì có thể lấy được linh chi nghìn năm. Ông đuổi theo hướng nào?"  

Nguyên Thần Tử nhìn đạo trưởng Trường Linh, cấp tốc suy nghĩ. Nghe chừng đạo trưởng Trường Linh phân tích không sai, hai người họ đuổi theo là muốn chiếm hời ăn may mà thôi.  

Đúng là hai con báo đen mạnh mẽ đã dừng lại ở đây một lát, nom như đang truy tìm Địa Tâm lão tổ, nhưng chưa chắc tìm được ông ta. Thường thì khứu giác của động vật tốt hơn con người nhiều.  

Đạo trưởng Trường Linh đang nghĩ gì?  

Lẽ nào ông ta đã nhìn ra, muốn đuổi mình đi, sau đó chiếm lợi?  

Ừm, nhất định là như thế.  

Nguyên Thần Tử liên tục cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ tôi cứ không cho ông được như ý đấy!  

Nhưng ngoài mặt ông ta lại gật đầu đồng ý: "Trường Linh đạo huynh nói đúng, chúng ta chia nhau ra tìm, có may mắn hay không thì phải xem ý trời. Tôi muốn đi thượng du, đạo huynh thấy sao?"  

"Được thôi, vậy thì bần đạo xuống hạ du xem thế nào. Còn ba ngày nữa là sơn cốc sẽ đóng cửa. Nếu ba ngày sau không thu hoạch được gì, đạo hữu cũng đừng quên ra ngoài." Trường Linh nghiêm túc nói với Nguyên Thần Tử.  

"Cảm ơn đạo huynh đã nhắc nhở. Hẹn gặp lại vào ba ngày sau." Nói xong, Nguyên Thần Tử đi lên thượng du.  

Nhưng sau khi vào rừng rậm, ông ta lại dừng bước, lắc mình nấp đằng sau một cây to, nhìn về phía Trường Linh.  

Quả nhiên ông ta trông thấy đạo trưởng Trường Linh vẫn đứng tại chỗ. Một lát sau, đạo trưởng Trường Linh không đi xuống hạ du mà xoay người trở về đường cũ.  

Nguyên Thần Tử cười gằn: "Đúng là đồ cáo già, ông muốn tôi đi theo báo đen chịu chết chứ gì! Hừ, lão phu không mắc lừa đâu. Bản thân thì quay về đường cũ, ông đừng tưởng tôi không biết ý định của ông. Nhất định là ông đến lối ra vào chặn Địa Tâm, dù sao thì Địa Tâm cũng phải ra ngoài mà. Lão phu cũng quay lại."  

Nguyên Thần Tử không đuổi theo báo đen. Một lát sau, ông ta trở về theo con đường đạo trưởng Trường Linh rời đi. Ông ta cũng ôm ý định đến lối ra vào ôm cây đợi thỏ, chờ Địa Tâm lão tổ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 863


Sau khi Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh rời đi hơn mười phút, trong dòng sông chỗ một đám rong gần bờ đột nhiên nổi bong bóng nước.   

Ùm! Sau đó, một người ngoi ra khỏi mặt nước.  

Người này chính là Địa Tâm lão tổ. Để thoát khỏi sự truy kích của báo đen, ông ta đã trốn xuống nước, như vậy thì có thể che giấu hơi thở trên người mình.  

Lần này Địa Tâm lão tổ nhân lúc hỗn loạn cuỗm mất linh chi nghìn năm từ tay hai con báo đen và bốn Đại Tiên Thiên, ông ta vô cùng đắc ý.  

Nhiều cao thủ như vậy đều không chiếm được, vậy mà ông ta lại lấy được linh chi nghìn năm, sao có thể không kiêu ngạo.  

Sau khi ra khỏi mặt nước, ngoài kiêu ngạo ra, Địa Tâm lão tổ còn phải suy nghĩ vấn đề thoát thân. Ông ta cân nhắc một lượt, hình như mình không trốn đi đâu được.  

Trên người chỉ có hai tấm bùa, ông ta đã dùng hết. Nếu lại chạm mặt hai con báo thì ông ta không có lòng tin mình có thể cắt đuôi chúng lần nữa.  

Địa Tâm lão tổ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách là nhanh chóng ra khỏi sơn cốc, trở lại thế giới bên ngoài.  

Dù sao ông ta cũng thoát khỏi hai con báo rồi, phía sau không còn mối đe dọa lớn, bây giờ nhanh chóng đến cửa ra mới là sự lựa chọn đúng đắn.  

Địa Tâm ngắm chuẩn phương hướng, chạy như bay về phía lối ra.   

Nhưng ông ta mới đi được một đoạn, trong rừng sâu cách mấy trăm mét phía sau bỗng vang lên tiếng gào thét rung trời.  

"Gừ!"  

Tiếng gào này khiến Địa Tâm lão tổ run rẩy cả người, vội vàng bước nhanh hơn. Ông ta thầm mắng trong lòng: "Hai con súc sinh này nhạy bén quá chừng, lão phu mới ra khỏi mặt nước mà chúng đã cảm nhận được. Không phải là mũi chó đấy chứ?"  

"Gừ gừ gừ!"  

Địa Tâm nhận ra đây là tiếng gầm của báo, chúng muốn đuổi theo ông ta. Ông ta rầu thúi ruột, chỉ có thể liều mạng chạy như điên.  

...  

Mà lúc này, Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ vẫn chưa biết Địa Tâm lão tổ, hai con báo và Nguyên Thần Tử, Trường Linh lão đạo đều đang đi về phía họ.  

Trong lúc ôm cây đợi thỏ, Dương Bách Xuyên ngồi tại chỗ, vừa nói chuyện với Hạ Lộ vừa xem truyền thừa Vu Hàm mới nhận được ở trong đầu.  

Đầu tiên là Vu thuật, đây là thứ anh hứng thú nhất. Theo lời sư phụ thì Vu thuật là pháp thuật cổ xưa dùng máu làm chất dẫn, mạnh hơn pháp thuật của người tu chân rất nhiều.  

Nhưng sau khi xem một hồi, Dương Bách Xuyên phát hiện ra Vu thuật đều sử dụng máu làm chất dẫn, kết hợp với pháp chú và sức mạnh để tiến hành.  

Thật ra nó không giống pháp thuật cho lắm, mà giống nguyền rủa hơn.  

Pháp chú thứ nhất là chú Tinh Huyết. Sau một hồi nghiên cứu, Dương Bách Xuyên định thử một chút. Anh ép một giọt máu trên ngón tay ra, sau đó niệm một câu pháp chú rồi bắn vào một bụi cây phía trước.  

"Đi!"  

Máu bắn lên bụi cây. Tiếp đó, Dương Bách Xuyên nghĩ trong đầu: "Đốt!"  

Một giây sau, giọt máu bỗng nhiên hóa thành ngọn lửa, bụi cây lập tức cháy hừng hực, cuối cùng hóa thành tro.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 864


"Wow, cái này còn ghê gớm hơn cả chân hỏa." Dương Bách Xuyên nhìn bụi cây hóa thành tro, buông lời cảm thán.

Trong truyền thừa của Vu Hàm chỉ có một bộ Vu thuật, nhưng có tới năm pháp chú.  

Pháp chú chia theo ngũ hành, gọi là Vu chú thuật Ngũ Hành, tương đương năm pháp chú Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.  

Dương Bách Xuyên vẫn luôn sử dụng chân hỏa, vì vậy cái đầu tiên anh thử nghiên cứu là thuật Hỏa chú.  

Không ngờ lần thử đầu tiên đã thành công, hơn nữa uy lực không kém chân hỏa của anh.  

Đây đúng là sát thuật chuyên dùng trong chiến đấu.  

Một giọt máu nhỏ rơi vào bụi cây cao bằng người, sau khi kích hoạt chú thuật, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu là có thể đốt cháy.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết chất dẫn cần thiết của Vu thuật này là máu, vì vậy không nên dùng nhiều, dùng nhiều chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí.  

Tuy nhiên, đây đúng là thuật pháp chú rất tiện lợi, anh mới thử lần đầu đã thành công.  

Thường thì bất kỳ thuật pháp chú nào cũng phải luyện tập và lĩnh ngộ nhiều lần mới có thể thực hiện thành công. Dương Bách Xuyên vô cùng bất ngờ vì lần đầu tiên mình thử hỏa chú Tinh Huyết đã thành công luôn.  

Ngẫm lại thì hẳn là có liên quan đến chân hỏa của anh. Có thể nói chân hỏa là thứ Dương Bách Xuyên học và sử dụng lâu nhất, cũng là thuật pháp duy nhất, xem như nền tảng. Do đó, anh thực hiện chú Tinh Huyết đã thành công ngay lần đầu tiên.  

Điều kiện thực hiện chú Tinh Huyết là lấy máu làm chất dẫn và chân khí hỗ trợ.  

Chỉ cần tu vi sau này mạnh mẽ, thì uy lực của pháp chú này sẽ càng lớn.  

Bốn pháp chú Vu thuật còn lại có công hiệu riêng, mang đặc điểm của thuộc tính ngũ hành.  

Thuật Kim chú mang sức mạnh chí dương chí cương, có thể dùng máu làm chất dẫn, thông qua chân khí ngưng tụ ra các loại vũ khí như đao, kiếm... trong cơ thể.  

Uy lực của Mộc chú nằm ở sức mạnh sinh cơ. Chú thuật sinh ra từ chân khí có thể biến thành các loại thực vật hệ Mộc tấn công.  

Thủy chú hơi đặc biệt, có thể vận dụng sức nước ở nơi có nước.  

Thổ chú có thể điều khiển đất trong một phạm vi nhất định. Với tu vi hiện tại của Dương Bách Xuyên, anh có thể điều khiển tối đa ba mét vuông đất.  

Hỏa chú chỉ một chữ: đốt. Chạm vào cái gì đốt cái đó, đương nhiên cũng chỉ có tính chất tương đối mà thôi.  

Tu vi của Dương Bách Xuyên càng mạnh thì uy lực của Vu thuật càng lớn, sức ảnh hưởng của Ngũ Hành càng lớn.  

Sau đó Dương Bách Xuyên thử các loại chú thuật khác. Anh ép máu ra, niệm pháp chú, thúc giục chân khí.  

Anh búng ngón tay, máu rơi xuống một tảng đá.  

"Nứt!"  

Không có chút động tĩnh nào.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 865


Cô ấy biết rất có thể là Dương Bách Xuyên đã lấy được truyền thừa của Vu Hàm trong nhà tranh. Người cá là yêu tu chứ không phải con người, cô ấy khác con người, tự có truyền thừa huyết mạch của mình.  

Cho nên Hạ Lộ biết Dương Bách Xuyên lấy được truyền thừa Vu Hàm, song cô ấy không nổi lên ý xấu hay nổi lòng tham, trái lại còn mừng thay đối phương.  

Cô ấy cũng không gặng hỏi Dương Bách Xuyên nhận được truyền thừa gì.  

Dương Bách Xuyên thử chú Tinh Huyết cũng không tránh Hạ Lộ. Thật ra đến bây giờ hai bên đã tin tưởng lẫn nhau.  

Khi Dương Bách Xuyên định tiếp tục thử Vu thuật, đột nhiên có tiếng gào thét rung trời vang lên bên tai.  

Anh chợt nhìn về phía rừng rậm đằng xa.  

"Là báo yêu tới!" Hạ Lộ nói khẽ.  

"Hay lắm! Nghe động tĩnh thì có vẻ như Địa Tâm lão tổ không thoát khỏi sự truy lùng của báo yêu. Ha ha, thú vị thật!" Dương Bách Xuyên nhếch môi cười.  

Mặc dù sự thật khác với suy đoán Địa Tâm có thể cắt đuôi báo yêu, nhưng đúng là ông ta chạy về phía này.  

Phương hướng không sai.  

Xem chừng ông ta đang ở ngoài mấy nghìn mét.  

Dương Bách Xuyên bắt đầu suy nghĩ phải đối phó với báo yêu như thế nào, dù sao thực lực của một trong hai con báo yêu còn mạnh hơn võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai.  

Đến bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ bất kỳ một cao thủ Tiên Thiên nào trong ngọn núi cổ này, trái lại đối tượng khiến anh phải lo lắng chính là báo yêu.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên rất tự tin rằng mình có thể cướp linh chi nghìn năm từ tay Địa Tâm lão tổ.  

Nhưng anh cũng biết sau khi lấy được linh chi nghìn năm, mình sẽ trở thành đối tượng công kích của báo yêu. Đây là vấn đề chắc chắn phải đối mặt.  

Thoát thân bằng cách nào chính là vấn đề.  

Không thể chạy trốn được, khoảng cách từ nơi này đến khe nứt ngọn núi để ra ngoài ít nhất cũng phải tám chín trăm mét, anh không địch lại tốc độ của báo yêu.  

Nhất định phải nghĩ ra biện pháp thỏa đáng mới được, đừng để lật thuyền trong mương, trở thành món lót dạ của báo yêu.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang suy tính, Hạ Lộ cất lời: "Nếu thật sự không được thì bỏ đi. Tôi cảm thấy thực lực của con báo yêu kia là Tiên Thiên tầng hai đỉnh phong, con còn lại cũng có thực lực Tiên Thiên tầng hai. Đối đầu với chúng, tôi không nắm chắc phần thắng."  

"Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính tiếp, dù sao bây giờ linh chi nghìn năm cũng đang ở trong tay Địa Tâm lão tổ. Vả lại tôi thấy Trường Linh lão đạo và Nguyên Thần Tử không phải đèn cạn dầu..."  

Anh vừa nói đến đây, tiếng gầm thét của báo yêu lại vang lên lần nữa, hơn nữa chúng đã cách nơi này ba mươi mét.  

Dương Bách Xuyên sốc luôn, anh đã đánh giá thấp tốc độ của báo yêu.  

Hồi nãy còn cách mấy nghìn mét, anh mới chỉ nói với Hạ Lộ mấy câu, thời gian chừng hai ba phút, vậy mà chúng đã cách nơi này ba mươi mét. Thật sự là quá nhanh!  

Sau khi ra hiệu cho Hạ Lộ nấp sau tảng đá to, Dương Bách Xuyên phóng tầm mắt ra xa, trông thấy ba người Địa Tâm lão tổ, Trường Linh lão đạo, Nguyên Thần Tử người trước kẻ sau chật vật chạy như điên tới. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 866


Trên quần áo của ba người đều có vết máu. Hai con báo yêu theo sát bọn họ như âm hồn.  

Rõ ràng là cả ba bị thương do giao đấu với báo yêu, hiển nhiên bọn họ không địch lại hai con báo nên chỉ có thể chạy trốn.  

Kỳ thực Dương Bách Xuyên không đoán sai. Kể ra thì người buồn bực nhất chính là Địa Tâm lão tổ.  

Lúc đó ông ta ngoi ra khỏi mặt nước, vắt chân lên cổ chạy tới lối ra. Kết quả chưa chạy được bao lâu đã chạm mặt Nguyên Thần Tử. Tất nhiên là Nguyên Thần Tử muốn cướp linh chi nghìn năm trên người Địa Tâm lão tổ.  

Vì thế hai người đánh nhau. Địa Tâm sơ ý bị Nguyên Thần Tử đánh trúng một chưởng. Đúng lúc này, đạo trưởng Trường Linh trốn trên cây nhìn trộm nãy giờ thình lình nhảy ra, nhân lúc Địa Tâm lão tổ bị thương cướp đoạt linh chi.  

Chậm trễ một chút thời gian như vậy, hai con báo đã đuổi kịp. Ba người thua hai con báo, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau chạy trốn, lao đi như điên. Chỉ cần ra ngoài là an toàn.  

Cả Địa Tâm lão tổ, đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử đều bị thương nặng dưới móng vuốt của báo yêu đang nổi giận. Đối mặt với báo yêu mạnh mẽ, ba người cảm thấy lòng lạnh lẽo.  

Lúc ba người chạy thục mạng tới, Dương Bách Xuyên híp mắt, cắn răng xông ra ngoài, nhằm thẳng hướng Địa Tâm lão tổ.  

Anh biết hai con báo yêu rất nguy hiểm, nhưng có câu "cầu phú quý trong nguy hiểm", anh cần linh chi nghìn năm để luyện chế đan Trúc Cơ.  

Từ khi bước vào con đường tu chân đến bây giờ, anh đã tiếp xúc với võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên, có thể nói là đã đụng độ với cao thủ hàng đầu trên trái đất.  

Nếu tu vi không tiến triển, cứ kẹt mãi ở Luyện Khí kỳ tầng chín, thì anh chỉ có một con đường chết.  

Chưa kể những cái khác, anh đã đắc tội với kẻ địch mạnh.  

Phía sau gã Đinh Dương bị anh giết là Thần Tông, chắc chắn Thần Tông có cao thủ Tiên Thiên tầng hai trở lên. Nếu nhân số rất nhiều thì đúng là tai hoạ ngập đầu đối với anh.  

Còn cả tổ chức sát thủ Xương Hoa xuyên quốc gia trong tối nữa chứ. Theo lời Hạ Lộ thì Xương Hoa có dị năng giả ngang tầm Tiên Thiên, hơn nữa cô ấy nhận được tin Xương Hoa đã phái người đến Trung Quốc tìm anh gây sự.  

Vì lẽ đó, Dương Bách Xuyên nhất định phải nâng cao tu vi để bảo vệ chính mình và người thân bạn bè.  

Anh nhất định phải cướp lấy linh chi nghìn năm. Cho dù bị báo yêu bám riết, anh cũng chẳng phải quả hồng mềm, đến lúc đó cứ liều mạng là được. Anh không tin chỉ số thông minh của súc vật cao hơn con người.  

Địa Tâm lão tổ thở hồng hộc, nhận thấy hai con báo chỉ còn cách mình hơn mười mét. Thật đắng lòng, cùng lắm thì ông ta sẽ ném linh chi nghìn năm đi.  

Linh chi quý giá, nhưng phải còn mạng mới hưởng được.  

Ông ta vẫn chưa sống đủ đâu.  

Không ngờ hai con báo yêu lại mạnh đến vậy. Đồng thời Địa Tâm lão tổ cũng hận Nguyên Thần Tử và Trường Linh lão đạo thấu xương. Nếu không phải hai người bọn họ cản trở một lúc thì có lẽ ông ta đã chạy ra ngoài rồi, đâu bị hai con báo truy đuổi chật vật như vậy.  

Đúng lúc này, có hai người đột nhiên xuất hiện, nhìn kỹ thì thấy đó là Dương Bách Xuyên và đàm chủ Thần Long Đàm.  

Hai người xuất hiện vào lúc này, Địa Tâm lão tổ biết mục đích của họ là linh chi nghìn năm.  

"Gừ!"  

Con báo phía sau đã kéo gần khoảng cách, tiếng gào của nó khiến Địa Tâm lão tổ bồn chồn bất an.  

Sau có báo, trước có Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ chặn đường. Địa Tâm biết mình không giữ nổi linh chi nghìn năm, mạng già khó bảo toàn.  

Nghĩ tới đây, Địa Tâm lão tổ chợt nảy ra một kế. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên cách mình hơn hai mươi mét, lấy linh chi nghìn năm trong ngực ra rồi ném sang Dương Bách Xuyên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 867


"Nhóc con, cho cậu linh chi này, đừng cản đường lão phu!" Địa Tâm lão tổ vừa chạy băng băng vừa ném linh chi cho Dương Bách Xuyên không chút do dự. Hiện tại linh chi là củ khoai nóng bỏng tay, ông ta đưa nó cho Dương Bách Xuyên để anh đối phó với báo yêu.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ Địa Tâm lão tổ lại ném linh chi nghìn năm cho mình.  

Anh lập tức nhảy lên bắt lấy linh chi nghìn năm rồi cất vào trong ngực, sau đó niệm trong đầu thu nó vào không gian bình Càn Khôn. Anh nhủ thầm: "Lấy dễ ghê!"  

Có hơi không quen.  

"Gừ gừ gừ!"  

Lúc này, hai con báo yêu liên tục gầm gừ, lao thẳng về phía anh.  

Dương Bách Xuyên lập tức hiểu ra lão già Địa Tâm lão tổ muốn gắp lửa bỏ tay người, nhưng anh chỉ có thể nhảy vào cái bẫy này.  

"Đi thôi!"  

Đã lấy được linh chi, Dương Bách Xuyên hô lên với Hạ Lộ rồi xoay người chạy đi. Anh sẽ không ngu ngốc đứng yên chờ báo yêu tấn công mình.  

Sau đó anh nhảy một phát ra xa hơn mười mét. Nhưng lúc đặt chân xuống đất, anh cảm thấy đỉnh đầu tối sầm. Dương Bách Xuyên bất giác nhìn lên thì thấy con báo yêu mạnh nhất kia đột ngột vọt qua đỉnh đầu mình.  

Một giây sau, nó đã chắn trước mặt anh.  

"Gừ!"  

Báo yêu giận dữ gầm một tiếng, đôi mắt vàng nhìn Dương Bách Xuyên đăm đăm.  

"Gừ!" Con báo yêu đằng sau cũng xông lên.  

May mà Hạ Lộ đã đuổi tới.  

Lúc này Dương Bách Xuyên phải một mình đối mặt với con báo yêu mạnh nhất.  

Hai bên giằng co chốc lát, báo yêu gầm lên rồi nhào tới Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên không dám lơ là. Anh biết báo yêu không chỉ có thực lực mạnh mẽ, cơ thể linh hoạt và tốc độ của nó là mối uy hiếp lớn nhất đối với anh.  

Vì vậy khi đối đầu trực diện với báo yêu, tuy anh có bản lĩnh nhưng cũng không dám chắc mình có thể xử nó hay không.  

Dương Bách Xuyên không mơ tưởng mình có thể giết báo yêu, chỉ cần làm cho nó bị thương nặng là đã giành thắng lợi rồi, đến lúc đó anh có thể thoát thân.  

Anh đặt ra cho mình mục tiêu cố gắng đánh con báo yêu trọng thương, tốt nhất là khiến nó mất đi ưu thế tốc độ.  

Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên đã có mục tiêu tấn công rõ ràng: tấn công bốn chân của nó.  

Phía sau đã có Hạ Lộ đối phó với con báo yêu còn lại, Dương Bách Xuyên dốc hết sức đối phó với con mạnh hơn.  

Đối mặt với con báo yêu nhào tới, Dương Bách Xuyên tung ra một kích Chấn Thiên chưởng.  

Bộp!  

"Gừ!"  

Sau khi đánh ra một chưởng, Dương Bách Xuyên di chuyển sang chỗ khác tìm cơ hội thích hợp ra tay.  

Trong mắt anh, chân khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, nhưng rồi lập tức bị móng vuốt của báo yêu đánh tan, hoàn toàn không gây trở ngại gì cho nó.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên càng thêm nặng nề. Anh vừa di chuyển vừa hô to: "Khai Thiên chưởng!" 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 868


"Liệt Thiên chưởng!"  

Anh dồn chân khí tung ra hai chưởng.  

Chân khí hóa thành chưởng, ba chưởng mang uy lực mạnh mẽ. Chưởng thứ nhất bị báo yêu đánh tan một cách dễ dàng, Dương Bách Xuyên không tin hai chưởng liên tiếp lần này không có tác dụng gì với báo yêu.  

Chân khí ngưng tụ ra bàn tay khổng lồ dài sáu mét giáng xuống báo yêu.  

Lúc này, dường như báo yêu cũng cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của hai chưởng mà Dương Bách Xuyên đánh ra. Nó lập tức gào lên: "Gừ!"  

Sóng âm của tiếng gào mạnh mẽ lan rộng, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

Dễ nhận thấy báo yêu cũng đã phát lực. Đối mặt với bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên, nó đột ngột giơ chai chân trước lên xé thật mạnh.  

Ầm!  

Trong tiếng vang trầm đục, bàn tay chân khí của Dương Bách Xuyên bỗng phát ra tiếng "rắc".  

Khai Thiên chưởng lập tức vỡ tan.  

Tiếp theo là Liệt Thiên chưởng thứ ba. Dương Bách Xuyên không ngờ báo yêu lại há cái miệng to như chậu máu cắn xé chưởng này.  

Ầm ầm ầm!  

"Gừ gừ!"  

Rốt cuộc báo yêu cũng kêu gào thảm thiết, chưởng thứ ba có sức uy hiếp đối với nó.  

Dương Bách Xuyên mừng thầm.  

Trong không trung có một nhúm lông đen rơi xuống.  

Đây là lông của báo yêu, nó bị thương bởi Liệt Thiên chưởng.  

Dương Bách Xuyên nhắm chuẩn cơ hội, vận chuyển Nội Ngoại Càn Khôn Công Quyết, vung nắm đấm nện mạnh vào đầu báo yêu.  

Kim Cương Nhục Thể cộng với chân khí trong cơ thể, anh đã dồn toàn bộ sức mạnh vào nấm đấm.  

Bộp!  

"Gừ!"  

Một quyền rắc chắn đánh trúng đầu báo yêu, cơ thể to bự của báo yêu lập tức bay xa bốn năm mét.  

"Gừ!"  

Tuy nhiên, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là con súc sinh này mạnh ngoài dự đoán.  

Nó cứng rắn đỡ Liệt Thiên chưởng mà chỉ bị thương nhẹ, một quyền này đánh trúng đầu nhưng dường như không gây tổn thương lớn cho nó.  

Báo yêu lập tức bò dậy, lao tới như tia chớp, vung móng vuốt về phía Dương Bách Xuyên.  

Trong lúc sững sờ, Dương Bách Xuyên giơ tay đỡ đòn.  

Bộp! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 869


Một kích này khiến Dương Bách Xuyên lùi về sau mấy bước, cánh tay tê rần, nóng như bốc lửa. Anh bị móng vuốt của báo yêu rạch ra ba vết máu, có tơ máu rỉ ra.  

Kim Cương Nhục Thể mạnh như vậy mà cũng bị báo yêu cào xước, từ đó có thể thấy thực lực của nó.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết hiện tại cơ thể mình chỉ là Kim Cương Nhục Thể tầng một mới nhập môn, nếu cấp bậc cao hơn một chút thì báo yêu đừng hòng gây xước xát gì cho anh.  

"Con súc sinh này được lắm, anh đây liều mạng với mày!" Dương Bách Xuyên bị cào rách tay, trong lòng bùng lên lửa giận.  

Anh giận dữ hét lên một tiếng, chân khí trong lòng bàn tay lại ngưng tụ lần nữa. Sau khi vận chuyển công pháp, trên tay anh tỏa ra quầng sáng mùa vàng nhạt. Anh vung nắm đấm nện vào báo yêu.  

Tuy báo yêu rất mạnh, nhưng từ đòn tấn công thăm dò có thể thấy cơ thể anh cộng thêm chân khí vẫn có khả năng chống lại móng vuốt sắc bén của báo yêu, không phải là không thể làm nó bị thương.  

Rầm rầm!  

Dương Bách Xuyên xông tới đập mạnh vào đầu báo yêu, nhưng đồng thời vai anh cũng bị báo yêu cào một phát.  

Vai áo rách bươm, có vết máu thấm ra, Dương Bách Xuyên cảm thấy đau rát, nhưng vết thương không sâu lắm.  

"Gừ!"  

Báo yêu bị Dương Bách Xuyên đập trúng đầu, vậy mà hoàn toàn không bị thương chút nào, ngược lại còn khơi dậy hung tính của nó. Nó gầm gào lao tới.  

Con súc sinh này cũng ranh mãnh, nhìn như giương nanh múa vuốt xông đến, nhưng lúc tới gần nó đột nhiên quẫy đuôi. Chiếc đuôi dài hơn hai mét tựa con rắn vung mạnh về phía Dương Bách Xuyên, như thể muốn quất chết anh.  

Dương Bách Xuyên trở tay không kịp, bị quất trúng.  

Bộp!  

Anh lập tức bay ra ngoài, toàn thân đau nhức, xem chừng đã gãy xương.  

Lúc bay ra ngoài, Dương Bách Xuyên biết rằng chỉ dùng sức mạnh thì không thể làm gì báo yêu. Anh lập tức đứng vững, ép một giọt máu từ đầu ngón tay ra, sau đó niệm: "Trên là trời, dưới là đất, Vu lập nên trời đất, lấy máu làm chất dẫn. Chú thuật Hỏa pháp, đốt!"  

Dương Bách Xuyên dùng Hỏa thuật trong chú Tinh Huyết. Anh búng ra một giọt máu từ ngón tay, thúc giục chân khí xông về phía báo yêu.  

Cùng lúc đó, khi Dương Bách Xuyên niệm chú, ba người Địa Tâm lão tổ, Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh đang trốn ở đằng xa quan sát trận đấu đều nhìn thấy một cảnh tượng cực sốc.  

Từ đằng xa bọn họ trông thấy một giọt máu từ đầu ngón tay Dương Bách Xuyên bắn về phía báo yêu.  

Tiếp đó, biểu hiện của báo yêu rất kỳ lạ.  

Sau khi báo yêu đối diện với giọt máu của Dương Bách Xuyên, nó lập tức gào lên. Từ tiếng gào của báo yêu, ba người nghe thấy âm thanh run rẩy, thậm chí là tru tréo.  

Thế rồi con báo yêu hung hãn đột nhiên giơ móng vuốt đập vào giọt máu của Dương Bách Xuyên.  

Một giây sau, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Gừ!"  

Chỉ thấy một chân trước của báo yêu bốc cháy, nó liên tục vỗ móng vuốt lên mặt đất nhưng lửa không tắt.  

Sau đó, nó cắn đứt một chân trước của mình. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 870


"Gừ gừ gừ!"  

Tiếng gào thét đầy đau đớn vang lên từng hồi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng rất kinh ngạc. Ngay từ đầu anh đã phát hiện ra sự bất thường của báo yêu. Đó là lúc niệm chú Tinh Huyết, anh nhìn thấy ánh mắt nó lộ rõ cảm xúc sợ hãi.  

Khi tinh huyết bay về phía báo yêu, nó né tránh đồng thời dùng chân trước đập vào tinh huyết, dường như đã biết trước tinh huyết rất lợi hại, nó thà phế bỏ một chân cũng không để cho cơ thể bị thương.  

Sau khi báo yêu quả quyết cắn đứt chân trước, nó không tấn công nữa. Dương Bách Xuyên không quan tâm được nhiều như vậy, anh phải nhân lúc báo yêu bị thương mà lấy mạng nó. Anh lập tức giơ nắm đấm, nhảy vọt lên muốn nện vào báo yêu.  

Nhưng sau đó anh sững sờ.  

Chỉ thấy báo yêu bỗng khuỵu một chân trước còn lại xuống, quỳ trước mặt anh, thân thể còn run lẩy bẩy. Tiếp theo, nó nghiêng đầu gầm lên với con báo yêu đang đánh nhau với Hạ Lộ.  

Con báo yêu kia nhanh nhẹn lao tới, cũng gập hai chân trước quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Lúc này nắm đấm của Dương Bách Xuyên sắp giáng xuống đầu báo yêu.  

Nhưng cảnh tượng bất ngờ này khiến anh thu nắm đấm lại. Anh chợt hiểu ra, nghĩ tới một khả năng.  

Đó là báo yêu khuất phục, có lẽ liên quan đến Vu thuật mà anh sử dụng.  

Mà Vu thuật khiến Dương Bách Xuyên liên tưởng tới Vu Hàm. Nơi này là đạo tràng của Vu Hàm, có thể nói Vu Hàm chính là chủ nhân của mọi sinh linh trong sơn cốc nhỏ này.  

Như vậy có khả năng hai con báo yêu này là yêu thú được Vu Hàm nuôi, hay nói chính xác hơn là người tộc Vu sống trong sơn cốc.  

Vì vậy hai con báo yêu đã khuất phục khi thấy Vu thuật xuất hiện.  

Nếu không phải như vậy thì chẳng có lý do gì khiến báo yêu quỳ xuống trước nắm đấm của mình. Vả lại, cho dù báo yêu đã mất một chân trước thì nó vẫn có năng lực phản kích, nhưng chẳng những nó không phản kích mà còn gọi con báo còn lại đến quỳ xuống.  

Điều này chứng tỏ trong ký ức của báo yêu, nó rất sợ Vu thuật. Nói cách khác, tộc Vu chính là chủ nhân của báo yêu.  

Dương Bách Xuyên thừa kế Vu thuật truyền thừa của Vu Hàm. Bây giờ anh sử dụng Vu thuật đối phó với báo yêu, báo yêu khuất phục cũng là chuyện bình thường.  

Bằng không, Dương Bách Xuyên đoán rằng cho dù mình sử dụng chú Tinh Huyết mấy lần, báo yêu vẫn có thể liều mạng phản kích.  

Dương Bách Xuyên nhìn hai con báo yêu đang quỳ dưới đất, lùi về sau vài bước rồi cất tiếng thăm dò: "Mau cút đi!"  

Quả nhiên hai con báo yêu như được đại xá, thoắt cái đã biến mất trong rừng. Đương nhiên con báo mạnh hơn khập khiễng rời đi.  

Cảnh tượng này khiến ba người Địa Tâm lão tổ xem cuộc chiến ở đằng xa cực kỳ kinh ngạc.  

Ba người không biết giọt máu kia của Dương Bách Xuyên là cái gì, nhưng trong lòng cực kỳ e sợ.  

Lúc này, ánh mắt đạo trưởng Trường Linh lấp lóe, ông ta dứt khoát xoay người đi về phía lối ra.  

Nguyên Thần Tử càng thêm kiêng dè Dương Bách Xuyên. Lúc trước ông ta từng đắc tội Dương Bách Xuyên, bây giờ thằng nhãi này có thể thu phục được cả yêu thú mạnh mẽ, Nguyên Thần Tử càng không phải là đối thủ của anh, cho nên chạy là thượng sách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 871


Dương Bách Xuyên rảo bước rời đi, không kịp nói với Hạ Lộ. Anh sợ chậm trễ thì Địa Tâm lão tổ sẽ trốn mất.  

Hạ Lộ nhìn Dương Bách Xuyên rời đi với vẻ nghi ngờ, rồi cũng đi theo. Lúc nãy Dương Bách Xuyên bảo hai con báo cút đi, kết quả là chúng thật sự bỏ đi, chuyện này khiến cô ấy cực kỳ kinh ngạc.  

Tất nhiên là trước đó cô ấy cũng nhìn thấy cảnh Dương Bách Xuyên bawns ra một giọt máu. Hạ Lộ nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến truyền thừa mà Dương Bách Xuyên nhận được trong nhà tranh.  

Càng ngày cô ấy càng cảm thấy Dương Bách Xuyên thần bí. Từ lúc hai người quen nhau, Hạ Lộ đã cảm thấy Dương Bách Xuyên rất bí ẩn. Anh rất giống vị đạo sĩ đã cứu cô ấy, hai người có hơi thở tương đồng.  

Hạ Lộ chỉ biết vị đạo sĩ cứu mình là một Luyện Khí cổ sĩ rất giỏi. Thật ra những năm qua cô ấy cũng biết đến Luyện Khí cổ sĩ, nhưng không hiểu rõ, chỉ coi như câu chuyện đồn thổi mà thôi. Bây giờ xem ra Luyện Khí cổ sĩ quả thật không đơn giản.  

Bởi vì hơi thở trên người Dương Bách Xuyên giống với vị đạo sĩ cứu Hạ Lộ ngày xưa, cho nên cô ấy tin tưởng và có thiện cảm với anh một cách tự nhiên. Trong mấy ngày hai người chung sống, Hạ Lộ đã hiểu nhiều về Dương Bách Xuyên, nhưng bây giờ xem ra anh chính là một câu đố chưa có lời giải.  

Hạ Lộ vừa suy nghĩ vừa đi theo Dương Bách Xuyên. Cô ấy đã đoán ra anh muốn làm gì.  

Nếu muốn rời khỏi đây thì không cần gấp gáp như vậy, khả năng duy nhất là Dương Bách Xuyên muốn tìm người tính sổ.  

Tìm ai tính sổ?  

Trong bốn người, có thể loại trừ đạo trưởng Trường Linh và Bách Sơn.  

Đạo trưởng Trường Linh dáng vẻ hiền lành, từ lúc bắt đầu không hề nảy sinh xung đột với Dương Bách Xuyên.  

Bách Sơn gọi Dương Bách Xuyên là sư tổ, lúc trước còn bị báo yêu quật đuôi một phát, có lẽ hiện tại hắn ta đang chữa thương ở một nơi nào đó.  

Hai người còn lại có khả năng lớn.  

Cả Nguyên Thần Tử và Địa Tâm lão tổ đều từng gây sự với Dương Bách Xuyên, thậm chí muốn lấy mạng anh.  

Hạ Lộ khẳng định Dương Bách Xuyên muốn báo thù.  

Nhưng rồi cô ấy lại nghĩ anh sẽ giết một trong hai người này hay giết cả hai?  

Nếu Dương Bách Xuyên thật sự làm vậy, cô ấy có cần giúp một tay không?  

Ở một nơi khác, Địa Tâm lão tổ không biết rằng Dương Bách Xuyên đã ghim mình, đang đuổi theo mình.  

Lúc này ông ta đang đi trong rừng rậm, chỉ muốn rời khỏi đây. Lần này ra ngoài ông ta đã chọc phải một kẻ địch đáng gờm, một kẻ địch có tiềm lực vô hạn.  

Từ lần đầu tiên quen biết Dương Bách Xuyên cho đến bây giờ, Địa Tâm lão tổ cảm thấy thằng nhãi này càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng khác thường.  

Rõ ràng là đối phương chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực lại vượt xa Tiên Thiên bình thường, thật sự rất kỳ quặc.   

Hai con báo mạnh cỡ nào, Địa Tâm lão tổ đã đích thân trải nghiệm. Vậy mà bây giờ Dương Bách Xuyên có thể đánh đuổi chúng. Đó là thực lực cấp bậc nào chứ, e là còn lợi hại hơn Tiên Thiên tầng hai bình thường.  

Địa Tâm lão tổ từng gây sự với Dương Bách Xuyên, giờ đây ông ta bồn chồn bất an, rất sợ Dương Bách Xuyên tìm mình tính sổ. Nếu như đối đầu với Dương Bách Xuyên vào lúc này, ông ta không nắm chắc phần thắng. Huống hồ bên cạnh anh còn có đàm chủ Thần Long Đàm, người phụ nữ kia cũng là Tiên Thiên tầng hai đó. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 872


Địa Tâm lão tổ càng nghĩ càng sợ.  

Nhưng trên thế gian sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến.  

Một khắc sau, Địa Tâm lão tổ khựng lại, mặt biến sắc. Phía trước xuất hiện một người, là Dương Bách Xuyên.  

"Nhóc... nhóc con, cậu muốn gì?" Địa Tâm lão tổ hơi chột dạ.  

Dương Bách Xuyên tốn mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng chặn đường Địa Tâm lão tổ. Nghe thấy câu hỏi của đối phương, anh lạnh lùng cất tiếng: "Địa Tâm lão quỷ, đã đến lúc thanh toán nợ nần giữa chúng ta."  

Sắc mặt Địa Tâm thay đổi, cuối cùng điều ông ta lo lắng cũng xảy ra. Ông ta gằn giọng nói: "Nhóc con, cậu có biết là mình đang khơi mào tranh chấp giữa võ cổ giả Trung Quốc và nước ngoài không?"  

"Ha ha, xin lỗi nha, anh đây không biết, cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ quan tâm ai là kẻ thù của mình, ai là người hận tôi muốn giết tôi mà thôi." Dương Bách Xuyên phớt lờ lời đe dọa của Địa Tâm lão tổ.  

Theo lời Hạ Lộ nói, đúng là thế lực võ cổ giả Trung Quốc và thế lực võ cổ giả nước ngoài từng có hiệp ước: võ cổ giả nước ngoài đến Trung Quốc thám hiểm di tích cổ, võ cổ giả Trung Quốc ra nước ngoài thám hiểm, hai bên không được sát hại lẫn nhau.  

Nhưng hiệp ước này đã tồn tại gần trăm năm, đến bây giờ chẳng có mấy ai tuân thủ. Những nhân vật tai to mặt lớn lập ra hiệp ước này đã lánh đời hoặc là tạ thế, ai còn quan tâm tới những thứ này chứ.  

Thật ra ngoài mặt hai bên vẫn rất hài hòa, còn bên trong thì không hề yên bình, hơn nữa hai bên đều chém giết lẫn nhau.  

Nhất là bên trong di tích sơn cốc ngăn cách với bên ngoài kiểu này, có giết người cũng không ai biết, cho dù biết thì lúc điều tra được cũng chẳng biết đến ngày tháng năm nào.  

Hiện tại đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử đã rời đi, Bách Sơn không rõ tung tích, Hạ Lộ tuyệt đối là người một nhà đáng tin tưởng, Đinh Dương cũng chết rồi. Dương Bách Xuyên không để ý tới lời đe dọa của Địa Tâm lão tổ.  

Giờ phút này Địa Tâm lão tổ nhìn thấy quyết tâm giết mình trong mắt Dương Bách Xuyên. Ông ta cảm thấy lòng đắng ngắt. Nếu biết trước thằng nhãi này kỳ dị như vậy, ông ta sẽ không chọc vào đối phương.  

Bây giờ xem ra phải liều mạng thôi, bảo ông ta khoanh tay chịu trói là chuyện không thể nào. Hơn nữa, nếu thật sự liều mạng giao đấu, không phải là ông ta không có cách.  

Nhưng nghĩ đến thực lực của Dương Bách Xuyên tăng nhanh như tên lửa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Địa Tâm vẫn sợ hãi. Ông ta thử bàn bạc: "Dương đạo hữu, tôi còn bốn viên tinh thạch Tiên Thiên. Nếu hôm nay chúng ta có thể hòa giải thì đồ của tôi đều thuộc về cậu hết. Vả lại tôi còn đặt trước đan Bồi Nguyên ở chỗ cậu cơ mà.  

Lúc về tôi sẽ giới thiệu cho các Tiên Thiên khác trong sư môn, thậm chí cả những tông môn Tiên Thiên ở nước ngoài cho cậu. Cậu thấy có được không? Dù sao chúng ta đều là võ cổ giả đúng không nào? Tôi thừa nhận lúc trước tôi không nên làm khó cậu, đây là lỗi của tôi. Tôi có thể xin lỗi cậu."  

Dương Bách Xuyên thầm cười khẩy trong lòng. Địa Tâm lão tổ vừa đấm vừa xoa, trước tiên giới thiệu mối làm ăn như viên đạn bọc đường cho mình, sau đó nhắc tới rất nhiều tông môn Tiên Thiên và tông môn của ông ta, đây chính là uy hiếp ngầm.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không phải đứa trẻ ba tuổi.  

Anh cười gằn: "Ha ha ha, Địa Tâm lão quỷ, con mẹ ông coi tôi là đứa trẻ ba tuổi đấy à? Nếu hôm nay tôi tha cho ông, lúc trở về ông sẽ không giới thiệu mối làm ăn cho tôi, mà dẫn người đến giết tôi chứ gì?  

Ông cho rằng chỉ một câu xin lỗi hời hợt là tôi sẽ tha thứ cho ông chắc? Nực cười! Mẹ kiếp, lúc ông định giết tôi, sao không nghĩ tới những điều này? Bây giờ nhận lỗi á? Muộn rồi, đi chết đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 873


Dứt lời Dương Bách Xuyên tung một cú Chấn Thiên chưởng đập tới Địa Tâm lão tổ.  

Sắc mặt Địa Tâm lão tổ sa sầm, tràn đầy oán hận. Đối mặt với một chưởng của Dương Bách Xuyên, ông ta lạnh lùng hừ mũi, vươn tay thành trảo, chân nguyên trên năm ngón tay tạo thành quầng sáng lấp lóe, thình lình chộp về phía Dương Bách Xuyên.  

Ầm! Sau tiếng vang nặng nề, một chưởng của Dương Bách Xuyên bị Địa Tâm hóa giải.  

Điều này nằm trong dự liệu của Dương Bách Xuyên. Anh muốn thử xem chân khí hóa thành chưởng có hiệu quả ra sao với Địa Tâm.  

Bây giờ xem ra chỉ dùng chân khí biến thành chưởng thì không thể đối phó với ông ta.  

Nhưng anh cũng không lo lắng, lập tức hô to: "Liệt Thiên chưởng!"  

Anh dứt khoát sử dụng chân khí biến thành chưởng mạnh nhất đánh tới. Sau đó đầu ngón tay nhúc nhích, anh dùng chú Tinh Huyết Vu thuật tấn công Địa Tâm lão tổ.  

Địa Tâm lão tổ cắn răng giơ một trảo đỡ Liệt Thiên chưởng của Dương Bách Xuyên. Lần này ông ta dốc hết sức, cũng cảm thấy một chưởng này của Dương Bách Xuyên không quá mạnh.  

Rầm!  

Hai người giao đấu, Địa Tâm cười gằn. Chỉ với chân nguyên cấp bậc này thì đừng hòng làm ông ta bị thương. Nhưng chẳng mấy chốc mặt ông ta đã biến sắc, bởi vì ông ta nhìn thấy một giọt máu bay tới, chính là giọt máu Dương Bách Xuyên đối phó với báo yêu lúc trước, có thể châm lửa. Lần này Địa Tâm sợ hết hồn, không dám đối đầu trực diện.  

Nhưng lúc này ông ta chẳng còn cách nào khác, giọt máu sắp bay đến rồi.  

Địa Tâm lão tổ cấp tốc suy nghĩ, sau đó hét to: "Lão phu liều mạng với mày. Bùa chú Thần Đao, nổ!" Đột nhiên ông ta lấy một tấm da thú trên người ra rồi phun máu lên đó.  

Dương Bách Xuyên nhận ra tấm da thú này là bùa chú, mí mắt giật liên hồi. Anh cảm thấy không ổn, vội vàng lùi về sau.  

Sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Dương Bách Xuyên nhìn thấy từng thanh đao được tạo thành từ linh khí bỗng phóng ra xung quanh, ít nhất cũng có tới mấy nghìn thanh đao.  

Phập phập phập!  

Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể giống như bị đâm mấy chục lỗ, lập tức bay ngược ra ngoài. Anh liếc thấy Địa Tâm lão tổ hộc máu, trên người toàn là lỗ máu.  

Tiếp đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Hạ Lộ từ đằng xa bay đến, tung một chưởng đánh vỡ đầu Địa Tâm rồi bay về phía mình.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới biết tấm bùa mà Địa Tâm vừa lấy ra là bùa Đao rất lợi hại, lấy kiếm khí của cao thủ phong ấn trong bùa chú. Địa Tâm lão tổ dùng theo kiểu cá chết lưới rách, thẳng tay cho nổ bùa Đao.  

Chú Tinh Huyết của anh bị hóa giải. Điều quan trọng hơn là cơ thể cứng rắn của anh cũng bị đao khí gây thương tích. May mà anh vẫn còn tỉnh táo, lúc bay ra ngoài anh đã lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh ra uống. Chỉ cần có nước Sinh Mệnh, anh sẽ không mất mạng.  

Bộp!  

Cơ thể chạm đất, Dương Bách Xuyên đau nhức toàn thân, ý thức cũng dần mơ hồ. Anh nghe thấy Hạ Lộ gọi to, sau đó tầm mắt tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 874


Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. Anh quan sát căn phòng một lượt. Đây là một căn phòng cổ kính rất xa lạ, anh không biết mình đang ở đâu.  

Dương Bách Xuyên ngồi dậy, kiểm tra thân thể thì thấy đã lành lặn, trên người không còn vết thương nào.  

Anh nhớ lại mình bị thương bởi vì Địa Tâm lão tổ cho nổ một tấm bùa chú đao khí, lúc đó toàn thân anh giống như bị đâm mấy chục đao.  

Ngay cả Địa Tâm cũng bị bùa chú của mình đâm thành cái sàng. Lão già kia ra chiêu liều mạng như thể muốn cá chết rưới rách với anh.  

Dương Bách Xuyên chỉ nhớ lúc đó trên người Địa Tâm lão tổ cũng có rất nhiều lỗ máu, sau đó còn bị Hạ Lộ đánh vỡ đầu. Tóm lại là Địa Tâm chết rồi.  

E là Địa Tâm lão tổ không ngờ rằng anh có thánh dược chữa trị vết thương như nước Sinh Mệnh. Dương Bách Xuyên vẫn còn nhớ anh đã tranh thủ lúc bản thân còn tỉnh táo mà uống một giọt nước Sinh Mệnh. Bây giờ anh không còn một vết thương nào chắc chắn là công lao của nước Sinh Mệnh.  

Hẳn là Hạ Lộ đã cứu anh. Quả nhiên lúc Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra ngoài, anh nhìn thấy bên ngoài là Thần Long Đàm.  

Sau khi tỉnh lại, Dương Bách Xuyên đã đầy máu phục sinh, tinh thần sung mãn, vết thương lành lặn nhờ công hiệu của nước sinh mệnh. Dương Bách Xuyên tin rằng nếu chưa chết thì cho dù gãy tay gãy chân, chỉ cần uống đủ nước Sinh Mệnh là có thể khôi phục.  

Bây giờ anh ngày càng tò mò về nước Sinh Mệnh, hay nói chính xác hơn là bí ẩn của bình Càn Khôn. Rốt cuộc bình Càn Khôn là thứ gì mà có thể tạo ra nước thần kỳ diệu như nước Sinh Mệnh? Nếu như sau này bình Càn Khôn lại thăng cấp, liệu có xuất hiện vật báu khác còn thần kỳ và lợi hại hơn nước Sinh Mệnh hay không?  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên kích động đến độ máu sắp chảy ngược.  

Chuyến hành trình đến đạo tràng Vu Hàm lần này tuy kinh tâm động phách, nhưng tuyệt đối là lần thu hoạch lớn nhất của Dương Bách Xuyên từ lúc tu chân đến nay.  

Số đan Bồi Nguyên anh mang theo đã đổi lấy tinh thạch Tiên Thiên, hơn nữa các thế lực lớn còn đặt hàng trước. Sau khi giết Đinh Dương, anh lấy được ba mươi sáu viên tinh thạch Tiên Thiên trên người ông ta, cũng đủ để bày một trận pháp nhỏ ở quê rồi.  

Đương nhiên anh sắp luyện chế đan Bồi Nguyên cho đơn hàng đặt trước của đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử, cái này cũng cần phải bày trận pháp, linh thạch sắp đủ rồi.  

Còn có linh chi nghìn năm nữa. Một gốc linh chi này chủ yếu dùng để luyện chế đan Trúc Cơ. Dương Bách Xuyên nắm chắc có linh chi nghìn năm thì luyện chế đan Trúc Cơ không thành vấn đề.  

Đan Trúc Cơ liên quan đến việc đột phá tu vi, liên quan đến con đường tu đạo của anh sau này. Chỉ cần lên Trúc Cơ thành công là anh có thể tu luyện pháp thuật mà sư phụ truyền cho, tiến gần hơn đến con đường tu chân chân chính.  

Về phần những thế lực trong tối mà anh đã đắc tội, cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì anh cũng không sợ, cho dù người ta tìm đến cửa thì anh cũng có thể đánh lại.  

Nói chung là linh chi nghìn năm không thể thiếu, cuối cùng anh cũng đạt được mong muốn.  

Truyền thừa Vu Hàm càng là thu hoạch lớn đối với Dương Bách Xuyên. Chỉ cần luyện thành chú Tinh Huyết Ngũ Hành thì cho dù đối mặt với võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba anh cũng không lo ngại.  

Và cả Vu y thuật nữa. Dương Bách Xuyên vẫn chưa nghiên cứu kỹ, nhưng Vu Hàm được mệnh danh là ngự y của hoàng đế thời thượng cổ, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng y thuật của ông ấy mới là thứ lợi hại nhất. Anh định chờ đến khi trở về mới cẩn thận nghiên cứu. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 875


Anh đang sống trên trái đất, sống trong thế tục, y thuật vĩnh viễn là gốc rễ trên đời. Anh tin rằng y thuật của Vu Hàm tuyệt đối không tầm thường.  

Điều quan trọng nhất là lần này Dương Bách Xuyên đã chân chính tiếp xúc với cao thủ Tiên Thiên Võ đạo - một cấp bậc của đạo.  

Sư phụ nói võ cổ giả cấp bậc này có thể cảm ngộ trời đất, chứng đạo thành tiên. Vì vậy võ cổ giả Tiên Thiên cũng là một cấp bậc khó lường.  

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, lần này tiếp xúc với Tiên Thiên đã giúp anh nhìn thấy một cánh cửa khác.  

Không nói đâu xa, trong các tông môn lâu đời có võ cổ giả Tiên Thiên, bọn họ nắm giữ tài nguyên trên trái đất, ví dụ như đạo tràng Vu Hàm lần này.  

Dương Bách Xuyên tin chắc trên trái đất còn rất nhiều các di tích cổ tương tự.  

Tiếp xúc với cao thủ Tiên Thiên chẳng khác nào tiếp xúc với những di tích cổ này, đây mới là điều mấu chốt.  

Bởi vì tu chân cần sự hỗ trợ của thiên tài địa bảo để tăng tu vi, mà những thứ này tồn tại ở nơi người thường không thể tới, thậm chí không biết.  

Ai mà ngờ được đạo tràng Vu Hàm lần này lại nằm ở một khe nứt trong núi, sau khi vào trong thì thấy một sơn cốc chính là đạo tràng của Vu Hàm chứ?  

Lại ví như hồ Tiên Nữ ở quê. Những nơi có dấu vết nền văn minh tu chân này, người bình thường cả đời cũng không chạm đến.  

Chỉ có cao thủ cấp bậc Tiên Thiên mới có thể tiếp xúc. Mà bọn họ thuộc những tông môn lâu đời trên trái đất, tất nhiên biết nơi nào trên trái đất có di tích nền văn minh tu chân và có thể đi thám hiểm.  

Chính vì thế, con đường tu chân của Dương Bách Xuyên cũng mở ra một hành trình mới.  

Sau khi hồi tưởng xong, Dương Bách Xuyên cũng tổng kết ra mặt xấu.  

Đó là kẻ thù.  

Đầu tiên, ở đại hội võ cổ anh giết chết Diệp Tái Thiên tương đương với kết tử thù với nhà họ Diệp. Nhưng đâu thể trách anh, là tại Diệp Tái Thiên gây sự trước.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên chẳng còn quan tâm đến nhà họ Diệp nữa. Vân Môn đã thành lập, tu vi của anh đã tăng cao, thế gia võ cổ không còn đe dọa được anh, hoàn toàn có thể bỏ qua bọn họ.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên không ngờ phía sau nhà họ Diệp lại là tông môn lâu đời Thanh Thành.  

Người đến từ Thanh Thành là Nguyên Thần Tử. Bất kể là đại hội võ cổ hay là sơn cốc đạo tràng của Vu Hàm, anh và Nguyên Thần Tử đều đã kết thù.  

Người nhà họ Diệp bị anh giết tương đương với người đại diện cho Thanh Thành ở thế tục. Thù này đã định, vì thế Dương Bách Xuyên có một kẻ địch là tông môn lâu đời nắm giữ thế lực hùng mạnh.  

Còn nữa, Đinh Dương và Địa Tâm lão tổ thuộc thế lực tông môn lâu đời ở nước ngoài. Mặc dù không có ai nhìn thấy anh giết bọn họ, nhưng chắc chắn là những tông môn lâu đời này có cách. Dương Bách Xuyên tin chắc sau này bọn họ sẽ điều tra ra mình.  

Đây là kẻ thù thứ hai và thứ ba.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 876


Cuối cùng là tổ chức sát thủ thế giới Xương Hoa. Theo lời Hạ Lộ thì Thần Long Đàm nhận được tin thành viên nòng cốt của Xưng Hoa - dị năng giả ngoại quốc đã tiến vào Trung Quốc, chắc là đến tìm anh báo thù.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ rằng hiện giờ thời gian của anh rất eo hẹp, anh nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi thì mới có thể bảo vệ chính mình và người thân bạn bè.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên đứng ngồi không yên. Anh đắc tội bốn kẻ địch, hơn nữa cả bốn đều là tông môn lâu đời có thế lực và thực lực hùng mạnh, Tiên Thiên trong tông môn chỉ là bước đầu mà thôi.  

Không một thế lực đối địch nào có thể khiến anh tạm thời yên tâm.  

Trong bốn thế lực đối địch này, thế lực khiến Dương Bách Xuyên lo lắng nhất là tổ chức sát thủ Xương Hoa. Bọn họ là sát thủ, không có nguyên tắc của võ cổ giả, ai mà biết được liệu bọn họ có uy hiếp đến người thân bạn bè của anh hay không?  

Dương Bách Xuyên đứng dậy định rời đi. Anh phải về nhà thăm người thân bạn bè thì mới yên tâm.  

Anh đi tới cửa, đang định mở cửa thì cửa phòng đã mở ra từ bên ngoài.  

Là Hạ Lộ và Bách Sơn cùng tới.  

Lúc này Hạ Lộ đã thay sang bộ đồ trắng, vẫn ăn mặc như trước kia, che kín bản thân. Cô ấy vẫn không muốn cho người khác biết thân phận của mình.  

"Sư tổ tỉnh rồi!" Bách Sơn thoáng sửng sốt khi trông thấy Dương Bách Xuyên, sau đó mừng ra mặt.  

Tuy Hạ Lộ không nói gì, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được cô ấy cũng vui mừng.  

Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy Bách Sơn cũng ngây ra một lúc. Anh nhớ là ở đạo tràng Vu Hàm, Bách Sơn bị báo yêu quất đuôi bay vào bụi cỏ. Lúc đó Dương Bách Xuyên vội vàng đuổi theo Địa Tâm lão tổ, quên béng Bách Sơn, sau khi giết Địa Tâm lão tổ cũng không thấy hắn ta đâu.  

Bây giờ gặp lại, ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng thấy áy náy. Theo lý thì lúc đó anh không nên đuổi theo Địa Tâm lão tổ, mà phải đi xem Bách Sơn trước.  

"Bách Sơn... Ông không sao chứ?" Dương Bách Xuyên hỏi thăm.  

"Cảm ơn sư tổ quan tâm, tôi không sao..." Bách Sơn kể lại vắn tắt hoàn cảnh lúc đó.  

Lúc đó hắn ta bị báo yêu quật đuôi bay ra ngoài, quả thật đã bị thương, may mà nghỉ ngơi một ngày thì hồi phục. Sau đó hắn ra ra khỏi sơn cốc. Sau khi ra ngoài, hắn ta gặp Dương Bách Xuyên đang hôn mê được Hạ Lộ cõng.  

Thế rồi Bách Sơn đi cùng Hạ Lộ đưa Dương Bách Xuyên tới Thần Long Đàm.  

Bách Sơn thật lòng coi Dương Bách Xuyên là sư tổ. Trong lúc Dương Bách Xuyên hôn mê, ông ta không hề bỏ đi.  

Tiếp đó ba người ngồi xuống trò chuyện, bấy giờ Dương Bách Xuyên mới biết mình đã hôn mê một ngày một đêm.  

Anh cũng biết Hạ Lộ và Bách Sơn cõng mình về Thần Long Đàm. Sau khi bày tỏ lòng biết ơn hai người họ, anh đề cập đến chuyện tạm biệt rời đi.  

Lúc này, Bách Sơn nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Sư tổ, có thể thỉnh cầu ngài đến Võ Đang một chuyến được không?"  

"Thời gian tới e là không được, tôi phải về Cố Đô trước đã. Sắp đến cuối năm rồi, tôi phải về quê một chuyến." Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên thấy Bách Sơn lộ vẻ thất vọng, thậm chí ánh mắt đong đầy lo lắng. Anh bèn hỏi: "Bách Sơn, có chuyện gì quan trọng thì ông cứ nói. Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối."  

Lần này Bách Sơn để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Dương Bách Xuyên, vì vậy Dương Bách Xuyên nhất định sẽ giúp hắn ta nếu có thể. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 877


Anh nói xong câu này, nào ngờ Bách Sơn đột nhiên đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên: "Thưa sư tổ, Võ Đang đang gặp nguy, xin sư tổ hãy đi Võ Đang."

Bách Sơn đột ngột quỳ xuống nói Võ Đang gặp nạn, cầu xin Dương Bách Xuyên đi Võ Đang khiến Dương Bách Xuyên sững sờ.  

"Bách Sơn, ông làm gì thế? Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đỡ hắn ta dậy.  

Lúc này Bách Sơn lại nhìn sang Hạ Lộ im lặng ở một bên, ý là có mấy lời không tiện để Hạ Lộ nghe.  

Đương nhiên là Hạ Lộ hiểu ánh mắt này, lập tức đứng dậy dùng giọng khàn khàn nói với Dương Bách Xuyên: "Hai người nói chuyện đi, lát nữa tôi quay lại."  

"Cảm ơn đàm chủ Hạ thông cảm." Bách Sơn chắp tay cảm ơn Hạ Lộ. Dù sao hắn ta cũng đang ở địa bàn của Thần Long Đàm, đuổi chủ nhân Hạ Lộ ra ngoài là không hợp lý. Nhưng chuyện liên quan đến tông môn, Bách Sơn chỉ đành xin lỗi.  

Dương Bách Xuyên cũng biết tông môn lâu đời có nhiều quy tắc. Anh gật đầu với Hạ Lộ tỏ ý áy náy, cũng không nhiều lời. Dù sao ngoài anh ra không có người thứ ba biết thân phận của Hạ Lộ, nói nhiều không tốt.  

Sau khi Hạ Lộ ra ngoài, Bách Sơn mới nhìn Dương Bách Xuyên, chậm rãi nói về mối nguy của tông môn.  

Trong lời kể của Bách Sơn, hiện tại Võ Đang chia làm hai phe, tông môn tranh chấp nội bộ vì cuộc tuyển chọn chưởng giáo.  

Đương nhiên là hiện tại nội đấu chưa đến lúc đấu đá công khai, cả hai phe đều đang đấu đá ngầm. Nhưng Bách Sơn cảm thấy cuộc chiến sắp bùng nổ nên rất lo lắng.  

Mà sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên mang đến cho Bách Sơn một tia hy vọng, hi vọng có thể dẹp bỏ cuộc nội loạn tranh giành chức chưởng giáo Võ Đang.  

Theo lời Bách Sơn, Võ Đang chính thống là một chi của chưởng giáo đời thứ nhất, cũng là chi của hắn ta và Dương Bách Xuyên, tổ sư gia là Tư Không Nguyên.  

Chi này mới là dòng chính của Võ Đang, kiêm tu luyện võ - đan, tức là lúc tu luyện kết hợp cả luyện đan. Luyện đan là gốc, Võ Đang lập nghiệp hơn phân nửa là dựa vào luyện đan, cũng có địa vị trong giới võ cổ.  

Đan mọi người luyện là đan dược Tư Không Nguyên truyền lại. Đan Bồi Nguyên là bảo vật trấn phái. Nhưng phát triển đến nay, đan dược của Võ Đang đã suy tàn. Ba năm trước, sau khi vị sư huynh biết luyện chế đan Bồi Nguyên bất ngờ qua đời, trên thực tế truyền thừa luyện đan của Võ Đang đã đứt đọan.  

Có thể nói ba năm nay Võ Đang đã bỏ ra vốn gốc, dùng đan Bồi Nguyên mà các luyện đan sư đời trước để lại nhằm chống đỡ danh tiếng. Mắt thấy truyền thừa luyện đan đã đứt đoạn, nội bộ cũng xảy ra mâu thuẫn.  

Điều quan trọng hơn cả là chưởng giáo đời trước đã bế quan. Mười năm trước, tu vi của chưởng giáo đời trước gặp bình cảnh nên tuyên bố đóng cửa bế quan, không đột phá sẽ không xuất quan. Đã mười năm qua không có động tĩnh, như vậy chỉ có hai khả năng: một là ngài ấy chưa đột phá, hai là chưởng giáo đã qua đời trong mật thất bế quan.  

Bách Sơn và mọi người trong Võ Đang cho rằng vế sau có khả năng lớn hơn.  

Mà lúc chưởng giáo đời trước bế quan đã để lại mầm họa hiện nay cho Võ Đang. Võ Đang chưa xác định người nối nghiệp dẫn đến mâu thuẫn nội bộ, bắt đầu ầm ĩ vì vấn đề người nối nghiệp, tông môn chia làm hai phe.  

Một phe kiên trì với lối kiêm tu Võ đạo và Đan đạo của chưởng giáo đời thứ nhất.  

Phe còn lại toàn là kẻ mê võ, chủ tu Kiếm đạo.  

Tình hình hiện tại là phe Kiếm đạo có thực lực mạnh mẽ, cho rằng Đan đạo của Võ Đang đã đứt đoạn thì bỏ luôn, dù sao đan dược luyện chế ra cũng không phải đan Bồi Nguyên chính cống, mà là đan Tiểu Bồi Nguyên chỉ hỗ trợ cho võ giả Ám Kình, không hỗ trợ cho võ giả Tiên Thiên. Chi bằng đừng luyện đan nữa, chi phí luyện đan quá lớn. Sau này Võ Đang lấy kiếm làm chủ, lấy Võ đạo làm chủ. Tư tưởng rất cấp tiến.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 878


Nhưng phe Bách Sơn không tán thành, cho rằng có thể từ từ bồi dưỡng người nối nghiệp. Luyện đan là gốc của Võ Đang, sao có thể từ bỏ?  

Thế là hai phe đều muốn đề cử đại diện của phe mình. Mấy năm qua vị trí chưởng giáo vẫn bỏ trống, tông môn còn tổn thương nguyên khí nặng nề do nội đấu, hiện tại đã đến điểm bùng nổ, nói là trước cuối năm nhất định phải xác định được người kế vị chưởng giáo.  

Chắc chắn đến lúc đó hai bên sẽ không thỏa hiệp, cuộc tranh đấu sẽ càng nghiêm trọng hơn, chuyển từ đấu đá ngầm sang đấu đá công khai.  

Vì thế, ý của Bách Sơn là nhờ Dương Bách Xuyên đến Võ Đang, bởi vì Dương Bách Xuyên là đệ tử truyền thừa thật sự của Tư Không Nguyên, là sư huynh đệ của chưởng giáo Võ Đang đời thứ nhất, là tổ sư của Võ Đang.  

Điều quan trọng hơn cả là Dương Bách Xuyên có thể luyện chế ra đan Bồi Nguyên chính cống. Chỉ cần Dương Bách Xuyên đến Võ Đang thì nguy cơ nội đấu của Võ Đang sẽ được hóa giải.  

Sau khi nghe Bách Sơn nói xong, Dương Bách Xuyên cảm thấy biện pháp này của hắn ta khá tốt, nhưng hình như không liên quan gì đến anh mà?  

Anh bèn nói với Bách Sơn: "Khụ khụ, Bách Sơn à, không phải tôi không giúp ông. Tôi chỉ là người ngoài, nếu đồng ý với ông thì chẳng khác nào nhúng tay vào việc nhà của Võ Đang các ông. Chuyện này không hợp lý. Vả lại tôi không tin Võ Đang các ông không có cao thủ trấn giữ. Giới võ cổ coi trọng nắm đấm, để cho một cao thủ ra mặt là xong, cần gì phải đấu tới đấu lui. Ông nói xem có phải không?"  

Ai dè Dương Bách Xuyên nói xong, Bách Sơn lập tức đứng bật dậy, nghiêm túc nói: "Sư tổ đừng nghĩ vậy, ngài và chưởng giáo đời thứ nhất là sư huynh đệ, nói đúng ra ngài là người có bối phận cao nhất trong Võ Đang, nếu ở thời cổ đại thì ngài chính là Thái Thượng Hoàng, sao có thể nói là người ngoài chứ?  

Mặt khác, quả thật Võ Đang có cao thủ Tiên Thiên, nhưng mỗi cao thủ bước vào Tiên Thiên tầng sáu đều đi tham thiền ngộ đạo, cho rằng trên Tiên Thiên là cảnh giới Võ đạo cao hơn. Vì vậy, sau khi lên Tiên Thiên tầng sáu, ai cũng rời khỏi tông môn, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tông môn. Trừ khi tông môn gặp phải chuyện lớn liên quan đến sự tồn vong thì các vị ấy mới ra mặt.  

Trong mắt các vị lão làng đó, cuộc tranh chấp nội bộ của Võ Đang không phải vấn đề tồn vong sống còn, chỉ là việc chọn chưởng giáo mà thôi, Võ Đang vẫn tồn tại. Bọn họ đi khắp thiên hạ hoặc là bế quan Võ đạo, không thèm quản mấy chuyện này."  

Dương Bách Xuyên suýt bật cười khi nghe thấy Bách Sơn ví mình là Thái Thượng Hoàng. Tuy nhiên, hình như Bách Sơn nói cũng đúng, dù sao chưởng giáo Võ Đang đời thứ nhất cũng chỉ là đệ tử ký danh của Tư Không Nguyên, trong khi anh là đệ tử truyền thừa.  

Xét về thân phận, Võ Đang gọi Tư Không Nguyên là tổ sư. Dương Bách Xuyên là đệ tử truyền thừa của Tư Không Nguyên, tất nhiên là thân phận cao hơn chưởng giáo Võ Đang đời thứ nhất một bậc.  

Bách Sơn nói chưởng giáo Võ Đang đời thứ nhất đã thành tiên mấy trăm năm, đệ tử truyền thừa của Tư Không Nguyên là anh chẳng khác gì Thái Thượng Hoàng.  

Nhưng anh đã nghĩ lại. Bách Sơn là người tốt, hắn ta nhờ mình giúp đỡ, mình có thể giúp nhưng lại không đồng ý thì hơi áy náy. Tốt xấu gì Bách Sơn cũng đã ủng hộ anh trong đại hội võ cổ. Nếu không có Bách Sơn và Hạ Lộ, e là Nguyên Thần Tử đã lấy mạng anh ở đại hội võ cổ rồi. Dù sao anh cũng phải trả ân tình này.  

Dương Bách Xuyên chải chuốt lại ngôn từ, sau đó nhìn Bách Sơn và nói: "Thế này nhé Bách Sơn, tôi có thể đồng ý đi Võ Đang một chuyến, nhưng không phải hiện tại, bởi vì tôi còn có việc khác phải làm. Mặt khác, tôi không thể đảm bảo có thành công hay không. Ông thấy sao?"  

Bách Sơn mừng rỡ: "Chỉ cần sư tổ đến Võ Đang, tôi dám chắc đám người kia không dám nhảy nhót. Võ Đang truyền thừa đến nay, tôn sư trọng đạo là điều tối kỵ, không ai dám vi phạm. Nếu ngài đến, toàn bộ Võ Đang bao gồm cả những vị đức cao vọng trọng trong cấm địa đều phải gọi ngài là sư thúc, chắc chắn có thể trấn áp nội đấu của Võ Đang.  

Thật ra nguyên nhân thật sự dẫn đến mâu thuẫn là truyền thừa luyện đan của Võ Đang đứt đoạn..." Nói đến đây, Bách Sơn hơi ngượng ngùng: "Nếu sư tổ có thể đến Võ Đang chỉ dạy cho hậu bối đôi điều về luyện đan, thì có thể giải quyết chuyện này." 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 879


Dương Bách Xuyên nghe ra Bách Sơn muốn nhờ anh dạy thuật luyện đan cho đệ tử Võ Đang, còn là thuật luyện chế đan Bồi Nguyên trong tay mình. Nhưng quả thật Đan đạo chân chính có thể giải quyết nội đấu của Võ Đang.  

Thấy Bách Sơn lộ vẻ ngượng ngùng, Dương Bách Xuyên bật cười ha hả: "Được, tôi đáp ứng yêu cầu của ông, dù sao đan Tiểu Bồi Nguyên mà Võ Đang luyện chế và đan Bồi Nguyên trong tay tôi cũng có chung truyền thừa. Đến lúc đó tôi sẽ dạy Võ Đang thuật luyện đan chân chính."  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ kết giao với tông môn lâu đời như Võ Đang là chuyện cần thiết. Hiện giờ anh đã đắc tội với mấy tông môn lâu đời, cũng cần có một số đồng minh. Dạy Võ Đang kiến thức luyện đan chân chính cũng chỉ là Chân Nguyên Ly Hỏa Quyết mà thôi. Đây là pháp thuật thông dụng ở Tu Chân Giới.  

Dùng một Ly Hỏa Quyết đổi lấy tình hữu nghị của Võ Đang rất đáng giá.  

Về chuyện Bách Sơn xem anh là Thái Thượng Hoàng của Võ Đang, Dương Bách Xuyên không coi là thật. Các tông môn lâu đời truyền thừa hơn mấy trăm nghìn năm, một hậu bối tu chân mới nổi như anh sao có thể gây ảnh hưởng tới họ được. Hiện giờ Dương Bách Xuyên không còn là tên gà mờ mới bước chân vào giang hồ nữa.  

Anh đồng ý với yêu cầu của Bách Sơn, thứ nhất là vì trả nợ ân tình của Bách Sơn, thứ hai là muốn tìm một đồng minh trong giới võ cổ cho Vân Môn, hay nói chính xác hơn là thành lập một mối quan hệ ngoại giao. Đây là chuyện rất cần thiết.  

Hai người nói về một số chuyện của Võ Đang, sau đó Bách Sơn rời đi, còn mời Dương Bách Xuyên đến Võ Đang trước cuối năm.  

Sau khi Bách Sơn đi, Dương Bách Xuyên cũng ra khỏi căn phòng, chuẩn bị rời đi.  

Anh vừa ra cửa đã trông thấy Hạ Lộ mặc đồ trắng như tuyết ở đằng xa. Anh đi tới chào tạm biệt, còn chưa mở lời Hạ Lộ đã nói: "Cậu phải đi à?"

“Được, tôi còn có chuyện phải xử lý, tôi đến nói lời tạm biệt với cô thôi.” Dương Bách Xuyên nhìn Hạ Lộ, không biết vì sao, anh cảm giác người cá này có chút đa cảm.  

“Để tôi tiễn cậu~” Khi không có người ngoài, Hạ Lộ không che giấu giọng nói, giọng cô vẫn dễ nghe như trước.  

“Được~”  

Hai người sóng vai đi về phía thôn Thần Long Đàm.  

Cả đoạn đường, cả hai đều không nói gì, sau khi ra khỏi thôn Dương Bách Xuyên dừng lại nói: “Đến đây là được rồi, à, bây giờ cô cũng giống y chang người bình thường rồi, có muốn đi dạo ở thế giới phàm tục không?”  

Theo lễ phép, Dương Bách Xuyên bày tỏ lời mời với Hạ Lộ, đương nhiên cũng cảm giác được tâm trạng cô không tốt nên nói một câu ấm lòng.  

Rất rõ ràng, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể Hạ Lộ khẽ run lên.  

Chỉ nghe cô nói: “Không được, Thần Long Đàm còn có chuyện quan trọng tôi không thể đi được, chờ tôi xử lý xong chuyện trong tay sẽ tới tìm cậu, đến lúc đó cậu đừng hòng không đi chào đón người bạn này.”  

Hạ Lộ rất bất ngờ dùng giọng điệu trêu chọc nói một câu.  

Dương Bách Xuyên khẽ nói: “Cô đã nói chúng ta là bạn bè, nào có không chào đón chứ, đến lúc đó cứ việc tới tìm tôi, nếu cô không đến, lúc rảnh rỗi tôi cũng sẽ đến Thần Long Đàm thăm cô.”  

“Được, chúng ta một lời đã định.”  

“Một lời là định, vậy tôi đi đây, cô quay lại đi.” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 880


“Ừm, nhớ kỹ cẩn thận người Xương Hoa, có nhu cầu gì thì gọi điện thoại cho Ngô Nam, tôi sẽ đến giúp cậu ngay.” Lúc Hạ Lộ nói chuyện rất nghiêm túc.  

Dương Bách Xuyên nghe được dặn dò, trong lòng đột nhiên rất cảm động.  

Anh gật đầu xoay người rời đi.  

Nhưng chưa đi được mấy bước, lại nghe được phía sau có tiếng hét lên: “Dương Bách Xuyên, nếu một ngày nào đó tôi không còn nữa, cậu có nhớ đến tôi không?”  

Dương Bách Xuyên đã đi ra ngoài hơn mười thước, đột nhiên cả người chấn động, quay đầu lại và nói: “Hạ Lộ, tuy rằng chúng ta quen biết chưa bao lâu, nhưng tôi không xem cô là người ngoài, mãi mãi sẽ không quên.”  

Lúc này, Hạ Lộ cởi khăn che mặt xuống, nhìn về phía Dương Bách Xuyên nở một nụ cười, phất tay tạm biệt Dương Bách Xuyên.  

Nụ cười này đã làm lu mờ ánh sáng trong mắt Dương Bách Xuyên.  

......  

Sau khi đưa mắt nhìn Dương Bách Xuyên rời đi, Hạ Lộ lại đeo tấm vải lụa lên lần nữa, cô vẫn là Đàm chủ Hạ thần bí trong mắt người đời.  

Sau khi cô đến sảnh lớn trong hang động ở Thần Long Đàm, không lâu sau Ngô Nam đi vào, cung kính nói: “Đàm chủ, ngài bảo tôi đi nghe ngóng tình báo, tất cả đều ở đây rồi.” Trong lúc nói chuyện, Ngô Nam muốn đưa một tập tài liệu trong tay cho Hạ Lộ.  

Nhưng Hạ Lộ không nhận, mà dùng giọng khàn khàn nói: “Ông nói tình huống đi, tôi không nhìn.”  

Ngô Nam ngẩn người, nhưng lập tức nói: “Được rồi, là như vậy, ngài dặn dò tôi điều tra Thần Tông và  m Nguyệt Môn ở nước ngoài, hai đại tông môn này thật ra đã sắp xếp người theo dõi Thần Long Đàm ngay sau khi lập quốc, mấy chục năm qua tình báo đều có...”  

Lời còn chưa dứt đã bị Hạ Lộ cắt ngang nói: “Nói điểm chính, tôi chỉ muốn biết tình hình cao thủ của hai đại tông môn này. Hơn nữa, lần này đến tham gia đại hội võ cổ, Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm có quan hệ hay là có anh em bằng hữu nào có thực lực cường đại ở tông môn của bọn họ hay không? Nếu mà hai người này bị người giết, tông môn của bọn họ về sau có thể sẽ phái cao thủ có thực lực gì đến điều tra? Hay là báo thù?”  

Ngô Nam trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu là như vậy, Thần Tông của Đinh Dương sẽ có chút phiền phức, bởi vì Đinh Dương có một anh trai là Phó Tông chủ của Thần Tông, trên tình báo nói anh trai của Đinh Dương tên là Đinh Thái Sơn chính là cao thủ Tiên Thiên tầng bốn, là người có thù tất báo, có quan hệ rất tốt với Đinh Dương, nếu như Đinh Dương chết, ông ta nhất định sẽ báo thù trước tiên.  

Về phần  m Nguyệt Môn nơi lão tổ Địa Tâm ở thì vấn đề không lớn lắm, bởi vì tình báo nói lão tổ Địa Tâm làm người cổ quái, rất ít khi có giao tình với đồng môn, ông ta không có người thân hay bạn bè gì, muốn báo thù cho ông ta trừ phi là Môn chủ của  m Nguyệt Môn truy xét.  

Hơn nữa, khoảng thời gian trước có nhận được tình báo về tổ chức sát thủ Xương Hoa, phương tây phái ra một dị năng giả Bá tước Hấp Huyết Quỷ, cũng là Tiên Thiên ngang hàng với võ cổ giả phương đông chúng ta, nhưng không biết là Bá tước mấy đẳng, không biết là nam hay nữ, chỉ truyền đến một tin tức như thế, tổ chức sát thủ quốc tế này thật sự không dễ điều tra, người của chúng ta cũng không tra được tên Hấp Huyết Quỷ này rốt cuộc có tới phương đông hay không.”  

Chờ Ngô Nam nói xong, Hạ Lộ gật đầu nói: “Sai người theo dõi Thần Tông và  m Nguyệt Môn, một khi có động tĩnh gì khác thường thì lập tức thông báo cho tôi, chuyện này ông tự mình làm đi.”  

“Được, tôi đã dặn dò các thành viên bên kia sẽ theo dõi.” Ngô Nam gật đầu.  

“Xương Hoa ở bốn cứ điểm cuối cùng ở Trung Quốc chúng ta đã tra được chưa?” Hạ Lộ lại hỏi Ngô Nam. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 881


Ngô Nam hơi thấp thỏm nói: “Cứ điểm cuối cùng chỉ có thể xác định cụ thể ở thành Mộ Tuyết khu Tây Tạng, nhưng không tra được ở địa điểm nào.”  

“Suốt mười năm mà đến bây giờ ông vẫn chưa tra được? Chức Phó Đàm chủ này của ông ăn cái gì thế? Có biết văn phòng số 1 truyền đến tin tức đã rất không đầy đủ rồi, thời gian mười năm đã hao tốn một lượng lớn nhân lực và vật lực cho khu Tây Tạng để điều tra tổ chức Xương Hoa, cho dù phải đào ba thước đất cũng có thể tìm ra chứ? Hiện tại tôi rất nghi ngờ năng lực chỉ huy Thần Long Đàm của ông đấy.” Nói xong, cuối cùng Hạ Lộ lại giả trang ra giọng nói già nua tràn ngập ý lạnh.  

Mà Ngô Nam lại cảm giác được nhiệt độ cả sảnh lớn đều giảm xuống âm ba mươi độ, cả người ông ta chấn động, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống nói: “Thuộc hạ làm việc bất tài, xin Đàm chủ trách phạt.”  

Hạ Lộ lạnh lùng nói: “Ông đích thật là làm việc bất tài, những năm gần đây tôi đã giao toàn quyền của Thần Long Đàm cho ông, không có chỉ tay năm ngón với ông bất cứ chuyện gì, nhưng còn ông thì sao?  

Mấy năm nay đầu óc chỉ chú ý vào quyền lợi, ngay cả tôi cũng trở thành một vũ khí hạt nhân dùng để uy hiếp các tông môn cổ xưa, ông lợi dụng điểm này của tôi tôi không quan tâm, chỉ cần đối tốt với Thần Long Đàm đối tốt với Trung Quốc, tôi không sao cả, có thể bị ông lợi dụng cũng chứng tỏ giá trị của tôi.  

Nhưng ông không nên làm việc mà không biết suy nghĩ, thời gian mười năm mà tìm không được cứ điểm của một tổ chức sát thủ. Ông có biết mấy năm nay bên phía khu Tây Tạng không yên ổn cũng là do người nào đó đang quấy rối không? Có người đâm chọc sau lưng quốc gia đúng không? Chẳng lẽo ông là Phó Đàm chủ Thần Long Đàm lại bị mù sao?”  

Lúc nói đến đây, Ngô Nam đang quỳ dưới đất đã mồ hôi như mưa, cơ thể đang run rẩy.  

Đích thật mấy năm nay ông ta gánh Hạ Lộ làm mưa làm gió, cũng bỏ quên chuyện ở Tây Tạng, cũng từng coi Đàm chủ đại nhân là vũ khí hạt nhân để uy hiếp.  

Hiện tại bị Đàm chủ đại nhân chính miệng nói ra, trong lòng Ngô Nam quả thực như bị dời sông lấp biển, rất rõ ràng Đàm chủ vô cùng không vui.  

Hạ Lộ hít sâu một hơi, nhìn Ngô Nam dưới đất run rẩy, cuối cùng giọng điệu hòa hoãn lại, dù sao Ngô Nam cũng đi theo cô mấy chục năm rồi, cách làm người của ông ta chính là vậy, có chút tham lam quyền lực, nhưng thủ đoạn và đầu óc lại không thể chê được, mấy năm nay Thần Long Đàm ở trên tay ông ta phát triển vẫn rất tốt.  

“Nghe này, triệu tập tất cả các thành viên, ba ngày sau bắt đầu tiêu diệt ba cứ điểm Xương Hoa ở Trung Quốc ta, dùng thủ đoạn khắc nghiệt nhất, lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, ai phản thì giết, còn lại bắt giam nhốt vào thành Bạch Đế.  

Còn bên phía Tây Tạng thì phái thêm người đi tìm, đề nghị cấp trên kích thích dùng vũ lực trên danh nghĩa diễn luyện để phong tỏa thành Mộ Tuyết. Ông tự mình đi, ba địa phương khác một khi ra tay, thành Mộ Tuyết ở Tây Tạng nhất định sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó tôi hy vọng ông có thể nhổ tận gốc thế lực tổ chức Xương ở Trug Quốc cho tôi, nếu ông tự mình đi Tây Tạng vẫn không tìm được cứ điểm Xương Hoa ở thành Mộ Tuyết để tiêu diệt thì tôi tự mình đi, nhưng ông đừng trở về gặp tôi nữa.”  

Hạ Lộ gần như nghiêm khắc dặn dò.  

Sắc mặt Ngô Nam lúc xanh mét lúc trắng bệch, nhưng ông ta lập tức cao giọng nói: “Đàm chủ yên tâm, cho tôi thời gian năm ngày, tôi nhất định nhổ cỏ tận gốc thế lực Xương Hoa trong lãnh thổ Trung Quốc ta, làm không được thuộc hạ sẽ về biên cảnh thủ biên giới, vĩnh viễn sẽ không biết quê hương.”  

“Được rồi, nếu thật sự muốn chỉnh đốn ông, tôi đã tát ông một cái rồi, làm việc cho tốt, làm xong việc này cho tốt rồi trở về sớm một chút, nhớ kỹ, nếu có một ngày tôi vắng mặt, ông phải bảo vệ Thần Long Đàm thật tốt, làm tốt Định Hải Thần Châm cho Trung Quốc, ở đây có hai viên đan dược, sau khi ông sử dựng hẳn là có thể làm cho dị năng của ông tăng lên cấp bậc Tiên Thiên.” Hạ Lộ vừa nói vừa ném một bình đan dược cho Ngô Nam.  

Bên trong này chứa hai viên đan Tụ Khí mà Dương Bách Xuyên đưa cho cô, cô không dùng mà giờ lại đưa cho Ngô Nam. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom