Cập nhật mới

Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922


"Không phải, chẳng qua là sư huynh nói số tiền mang theo có lẽ không đủ thanh toán, mà con cũng không mang tiền, cho nên đành phải gọi điện cho người." Vương Tông Nhân dè dặt nói, ánh mắt láo liên.  

"Lão đầu và A Hối đâu?"  

"Đại trưởng lão... vẫn đang ở trong phòng bao, sư huynh canh bên ngoài." Trong lúc nói chuyện, mặt Vương Tông Nhân ngày càng đỏ.  

Dương Bách Xuyên nhìn cậu ta, thừa biết là hai đồ đệ này cũng không ăn chay.  

"Hai thằng khốn này, tôi bảo các cậu dẫn lão đầu đi tắm rồi mua quần áo, vậy mà con mẹ nó các cậu dẫn người đến trung tâm spa chơi gái? Là ý của ai?" Dương Bách Xuyên trừng mắt mắng mỏ.  

Vương Tông Nhân đi trước dẫn đường. Nghe Dương Bách Xuyên hỏi là ý của ai, cậu ta lập tức run rẩy cả người nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy, bước nhanh lên tầng hai, rẽ sang thì thấy Độc Cô Hối đang đứng bên ngoài một phòng bao.  

Có điều hiện tại tên này đang dán tai lên cửa, hình như nghe trộm động tĩnh bên trong.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh này, mặt đen như đít nồi.  

Vương Tông Nhân thấy vậy cũng cầu nguyện thay Độc Cô Hối, song vẫn cố ý hắng giọng một tiếng.  

Nhưng Độc Cô Hối không có phản ứng.  

"Sư huynh à, anh tự cầu phúc đi!" Vương Tông Nhân thầm nói trong lòng.  

Dương Bách Xuyên đi tới bên cạnh Độc Cô Hối.  

Lúc này Độc Cô Hối mang vẻ mặt tò mò cố nhịn cười, vẫn dán tai lên cửa nghe tiếng động bên trong.  

Dương Bách Xuyên sầm mặt đá vào mông Độc Cô Hối.  

"Úi cha, đệt mợ... mợ!" Độc Cô Hối đang nghe hăng say thì đột nhiên bị người ta đạp một phát, bèn mắng chửi ngay tức thì. Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, anh ấy đành nuốt lại câu kế tiếp, mặt đỏ phừng phừng. Dù sao nghe trộm cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, vả lại hiệu quả cách âm rất tốt, anh ấy chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng.  

"Sư... sư phụ!" Vẻ mặt Độc Cô Hối tràn đầy lúng túng.  

"Giỏi nhỉ?" Dương Bách Xuyên đen mặt nhìn Độc Cô Hối.  

"Không không không... Thưa sư phụ, con chỉ nghe xem Đại trưởng lão ở bên trong có chịu thiệt hay không mà thôi." Độc Cô Hối lắp bắp giải thích.  

Dương Bách Xuyên bị Độc Cô Hối chọc tức đến bật cười, mặt đen như than: "Tôi bảo các cậu dẫn Đại trưởng lão ra ngoài tắm, ai bảo các cậu dẫn ông ấy đi chơi gái hả?"  

"Không phải đâu sư phụ, bọn con cũng làm theo ý người. Chẳng phải người bảo bọn con chăm sóc Đại trưởng lão thật tốt sao? Con và sư đệ đã bàn bạc, cuối cùng quyết định dẫn Đại trưởng lão đến đây. Vả lại gái bao là nhân viên quán bar giới thiệu cho Đại trưởng lão, hỏi ông ấy có muốn loại dịch vụ kia không. Đại trưởng lão lão nói là muốn hết, sau đó thành ra thế này." Độc Cô Hối đỏ mặt giải thích.  

Bốp! Dương Bách Xuyên tát anh ấy một phát, đồng thời mắng: "Tửu Tiên lão đầu điên, lẽ nào hai cậu cũng điên luôn?"  

"Sư phụ, con..." Độc Cô Hối cực kỳ ấm ức.  

"Con cái gì mà con? Ai cho bao hết trung tâm hả?" Dương Bách Xuyên càng nói càng giận. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923


"Bao hết cũng là cùng đường hết lối thôi sư phụ ạ. Con nói cho người nè, người không biết đâu, chắc chắn là mười năm rồi Đại trưởng lão không tắm rửa. Ban đầu con dẫn ông ấy đến hồ tắm, nào ngờ ông ấy vừa bước vào cả hồ nước đã đen sì. Sau đó tất cả mọi người đều nhảy ra ngoài, chỉ trỏ Đại trưởng lão.  

Đại trưởng lão chê bọn họ ồn ào, mà con cũng sợ những người đó kích thích Đại trưởng lão. Sau đó con bàn bạc với giám đốc, bao cả trung tâm luôn. Đây chẳng phải là bất đắc dĩ sao?" Độc Cô Hối nhăn nhó giải thích.  

Dương Bách Xuyên nghe anh ấy giải thích, trong đầu xuất hiện hình ảnh Tửu Tiên lão đầu người bám đầy ghét bước vào hồ tắm, sau đó nước hồ tắm lập tức biến thành màu đen. Chính anh cũng không chịu được nổi da gà.  

Nghĩ vậy anh cũng nguôi giận, nói với Độc Cô Hối: "Đi thanh toán đi."  

Nói xong anh định đưa chiếc cặp táp trong tay cho Độc Cô Hối, nhưng không ngờ ở đầu cầu thang xuất hiện mấy người. Người dẫn đầu là một tên trọc đeo kính, bảy tám gã đô con đi theo phía sau, trông cực kỳ khí thế. Hắn nói từ xa: "Nhóc con, có phải cậu nên thanh toán rồi không?"  

Độc Cô Hối trợn mắt đáp: "Chẳng phải đã nói là lát nữa sẽ thanh toán sao? Mẹ kiếp, tôi đang ở đây, các người còn sợ tôi chạy ư?"  

"Hừ hừ, cậu nói với giám đốc chúng tôi là nửa tiếng, bây giờ đã quá thời gian rồi, tôi đến đòi thanh toán không sai chứ? Thằng nhóc nhà cậu không giống ông chủ lắm tiền. Hôm nay khách của trung tâm spa chúng tôi đều bị các cậu đuổi sạch, tổn thất rất nặng nề. Nếu không trả tiền thì thằng nhóc cậu đừng mong đầy đủ tay chân." Tên đầu trọc lạnh lùng nói.  

Độc Cô Hối tức giận. Từ nhỏ đến lớn cậu chủ Độc Cô này có bao giờ thiếu tiền đâu? Cho tới nay anh ấy chưa từng gặp khó khăn trong vấn đề tiền bạc và bị người ta khinh bỉ như vậy. Lần này chẳng qua là do tiền tiêu vặt hàng tháng từ gia tộc chưa gửi vào tài khoản. Tài vụ của gia tộc Độc Cô do chị gái Độc Cô Vô Tình đặt ra quy định, hàng tháng đều có số tiền và thời gian gửi tiền nhất định.  

Tháng này Độc Cô Hối tiêu tiền quá nhanh, nếu không chút tiền đó chẳng đáng để anh ấy phải ngại ngùng mở lời nhờ sư phụ.  

"Tên trọc kia, tôi mẹ nó thiếu ông chút tiền lẻ ấy chắc?" Độc Cô Hối cảm thấy bẽ mặt trước sư phụ và sư đệ, lập tức đốp chát lại tên đầu trọc.  

"Ranh con, tao mẹ nó biết ngay mày không có tiền còn đến làm màu mà. Anh em ơi, tẩn nó một trận rồi nói tiếp." Tên đầu trọc vung tay ra hiệu cho mấy gã đô con phía sau đánh Độc Cô Hối.  

Lúc này, Độc Cô Hối quay lại nhìn sư phụ Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên gật đầu với anh ấy.  

Dương Bách Xuyên đặt ra quy định mà cả giới võ cổ đều phải tuân thủ cho mỗi thành viên trong Vân Môn, đó là không được ra tay với người bình thường. Vì vậy Độc Cô Hối nhìn anh để hỏi xem có được đánh trả hay không.  

Dương Bách Xuyên thấy tên đầu trọc và những gã đô con này không phải người tốt, nếu bọn họ ra tay trước thì cứ đánh trả rồi tính sau. Bản tính của anh là bao che cho người phe mình.  

Sau đó, Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối cùng ra tay. Chưa đầy một phút đồng hồ, tên đầu trọc và bảy tám gã đô con phía sau hắn đều nằm trên đất kêu gào.  

Dương Bách Xuyên đưa cặp táp da cho Độc Cô Hối: "Bao hết cả trung tâm tốn bao nhiêu tiền?"  

"Giao hẹn là hai mươi vạn ạ." Độc Cô Hối trả lời.  

"Mở ra cho tên đầu trọc xem, sau đó đi thanh toán." Dương Bách Xuyên nói.  

"Vâng." Độc Cô Hối thở phì phò đi đến bên cạnh tên đầu trọc đang gào thét trên mặt đất. Anh ấy mở cặp táp ra, bên trong chứa đầy tiền mặt: "Tên trọc kia mở to mắt ra mà nhìn, anh đây giống người thiếu tiền sao?"  

Tên đầu trọc và một đám đàn em không dám cãi lại. Đừng nói Độc Cô Hối xách một cặp tiền, cho dù anh không có một cặp tiền, chỉ với giá trị võ lực vừa rồi cũng đủ khiến tên đầu trọc không dám xung đột. Hắn liên tục xin lỗi Độc Cô Hối. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924


"Tìm giám đốc của các người đến đây thanh toán."  

...  

Dương Bách Xuyên không có hứng thú xem hai đồ đệ dọa nạt người ta. Anh phóng linh thức vào trong phòng bao, muốn xem Tửu Tiên lão đầu đang làm gì ở bên trong. Thính lực của anh rất tốt, đứng ngoài cửa cũng nghe thấy bên trong có rất nhiều phụ nữ.  

Anh thầm mắng trong lòng: "Lão già này có được không vậy? Còn gọi nhiều gái như thế."  

Sau khi linh thức tiến vào phòng, Dương Bách Xuyên không khỏi kinh ngạc.  

Ở bên ngoài nghe thấy âm thanh mê hồn, anh còn tưởng lão đầu đang làm chuyện ấy. Nào ngờ trong linh thức anh lại thấy Tửu Tiên lão đầu không làm gì hết.  

Nói vậy cũng không đúng hoàn toàn. Ông ta không ấy ấy, mà được mười cô gái phục vụ xoa bóp.  

Trong linh thức của anh, Tửu Tiên lão đầu nằm hình chữ đại trên giường, mười cô gái xếp thành vòng tròn quanh ông ta. Người thì bóp tay, người thì xoa chân, người thì ấn đầu, người thì giẫm lưng...  

Mấu chốt là lão đầu đang la hét, mười cô gái cũng la hét cùng, khiến người nghe suy nghĩ miên man.  

Nhưng lúc linh thức của Dương Bách Xuyên quét qua người Tửu Tiên lão đầu, ông ta lập tức dừng la hét và ngồi phắt dậy.  

Tiếp đó, trên người ông ta cũng xuất hiện một luồng linh thức như dời sông lấp biển ập tới Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên giật thót, vội vàng thu lại linh thức rồi đẩy cửa đi vào: "Đại trưởng lão, là tôi!"   

Anh thật sự sợ linh thức của ông già này. Linh thức của ông ta có thể so với sức mạnh tinh thần của cao thủ Kim Đan, đồng thời cũng chứng minh võ cổ giả trên cấp bậc Tiên Thiên cũng có linh thức, hay nói chính xác hơn là sức mạnh tinh thần cường đại.  

Thấy Dương Bách Xuyên đi vào, Tửu Tiên lão đầu hậm hực chất vấn: "Nhóc Xuyên, thằng nhãi cậu cố ý đến phá hỏng chuyện tốt của lão phu đấy à?"  

Dương Bách Xuyên cười xòa: "Chẳng phải tôi lo lắng cho ông nên đến ngó xem thế nào sao? Ông tiếp tục nhé?" Dương Bách Xuyên vừa nói vừa liếc nhìn mười cô gái trong phòng, thầm mắng Tửu Tiên lão đầu: "Lão già chết tiệt còn biết bikini mát xa play cơ à, xem ra không điên quá nặng."  

"Bị thằng nhãi cậu làm mất hứng rồi, không chơi nữa. Các cô ra ngoài đi." Tửu tiên lão đầu xua tay ra hiệu cho mười cô gái đi ra ngoài.  

Sau khi bọn họ ra ngoài hết, Dương Bách Xuyên nhìn mái tóc bạc và chòm râu bạc của Tửu Tiên lão đầu, không nhịn được cứ cười khúc khích mãi. Anh nảy ra ý nghĩ xấu, không biết lão già này có được không.  

Tửu Tiên lão đầu nhìn điệu cười xấu xa của Dương Bách Xuyên, mặt lập tức đỏ bừng: "Nhãi ranh, có gì buồn cười đâu, chẳng phải là đi thanh lâu sao? Nếu là mấy trăm năm trước thì người ta gọi là phong nhã đấy biết không?"  

"Biết biết biết, ngài đi thanh lâu là chuyện phong nhã." Dương Bách Xuyên vội vàng hùa theo.

Dương Bách Xuyên ở cùng Tửu Tiên lão đầu đã ngộ ra một đạo lý nhân sinh, đó là lời nói của kẻ mạnh chính là đạo lý, dù đánh rắm cũng có lý.  

Anh và Tửu Tiên lão đầu ở chung một chỗ, thực lực không bằng người ta nên chỉ có thể nhịn.  

Hơn nữa lão đầu có chứng tẩu hỏa nhập ma, anh không dám kích thích đối phương nên cũng phải nhịn.  

Tóm lại là không thể đắc tội Tửu Tiên lão đầu, còn phải hùa theo lời ông ta nói, thừa nhận lời nói của ông ta có đạo lý. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 925


Dương Bách Xuyên bị Tửu Tiên lão đầu giảng một khóa chính trị. Theo cách nói của lão đầu, đến trung tâm spa tán gái gọi phục vụ là phong nhã, so sánh với cổ đại thì dạo thanh lâu là chuyện cao sang đẳng cấp.  

Ông ta còn nói là sau này sẽ đến thường xuyên.  

Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên chỉ nhếch môi cười bảo: "Ngài là ông lớn, ngài muốn đến thì tôi làm thẻ VIP cho ngài là được, miễn là cơ thể ngài chịu được, sống luôn ở đây cũng không thành vấn đề."  

Dương Bách Xuyên nói câu này bằng giọng điệu sâu xa. Lão đầu nghe ra ẩn ý, trợn mắt nói: "Tôi bảo này nhãi con, cậu còn nhỏ nhưng sao tư tưởng lại xấu xa thế? Lão phu đi thanh lâu xem tài nghệ của các cô nương chứ không phải mua da bán thịt. Xấu xa ghê!"  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm, trong lòng mắng chửi điên cuồng: "Lão già vô liêm sỉ kia, đi thanh lâu treo mác phong nhã cũng thôi đi, ông còn nói tôi xấu xa? Mẹ kiếp, tôi xấu xa cũng không gọi mười gái làng chơi đến hầu hạ, lại còn bikini play!"  

Anh bị lão đầu chọc giận, rất muốn đánh ông ta một trận tơi bời. Nhưng ngẫm lại khoảng cách thực lực giữa mình và đối phương, cuối cùng anh đành nén giận.  

Vẫn nên rời đi sớm thì hơn. Dương Bách Xuyên cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Tửu Tiên lão đầu thì anh cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma vì tức giận.  

Anh hít sâu một hơi rồi nói: "Ờm, Đại trưởng lão à, trời tối rồi, chúng ta về thôi. Ở nhà đã chuẩn bị món ngon rượu thơm chờ ngài rồi, tôi còn thu thập rượu ngon cao cấp ở thế tục cho ngài đó, tuy không bằng rượu Khỉ, nhưng nếu ở thời cổ đại cũng là rượu cống vua."  

Dương Bách Xuyên biết chiêu này có tác dụng với Tửu Tiên lão đầu.  

Quả nhiên Tửu Tiên lão đầu vừa nghe thấy có rượu ngon liền nói ngay: "Vậy thì đi nhanh lên!"  

Dứt lời ông ta cũng đứng dậy. Theo đó, chiếc áo khoác trên người rơi xuống.  

Trần như nhộng, lộ tất tần tật trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Một già một trẻ lập tức mắt to trừng mắt nhỏ.  

Khóe môi Dương Bách Xuyên giần giật, trong lòng gào thét: "Lão già chết tiệt, ông không biết mặc một chiếc quần lót bên trong à?"  

Đúng lúc này, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân đi vào phòng hô to: "Sư phụ, Đại trưởng lão, chúng con mang đạo bào đến rồi!"  

Hai người vừa vào phòng thì nhìn thấy Đại trưởng lão trần truồng đứng trước mặt sư phụ, còn sư phụ Dương Bách Xuyên thì nhìn Đại trưởng lão chằm chằm.  

Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân há hốc miệng, sau khi hoàn hồn lập tức "á" một tiếng rồi vội vàng nói: "Á, chúng con không nhìn thấy gì hết! Chúng con đặt quần áo ở đây nhé! Sư đệ đi mau!"  

Hai người sốc thấy rõ. Sau khi nhìn thấy tình huống trong phòng, bọn họ lập tức liên tưởng vẩn vơ.  

Hai người đặt đạo bào xuống rồi cuống quýt chạy ra ngoài.  

Dương Bách Xuyên: "..."  

Mãi lâu sau anh mới rú lên: "Cái đệch!"  

"Tửu Tiên lão đầu, mau mặc quần áo vào rồi ra ngoài. Con mẹ nó danh dự của tôi bị ông hủy hoại rồi." Nói xong anh đứng dậy ra khỏi phòng.  

Anh không nhịn được oán trách Tửu Tiên lão đầu.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 926


Ôi hình tượng! Hình tượng cao lớn của anh sắp ầm ầm sụp đổ trong mắt hai đồ đệ rồi!  

Tất cả là do lão già kia. Mẹ kiếp, quần áo mát xa mà cũng không biết mặc vào, còn chẳng thèm mặc quần lót nữa chứ, làm cho ai trông thấy cũng hiểu lầm.  

Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng, thấy Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân đang ở hành lang. Cả hai đồ đệ đều lộ vẻ mặt kỳ dị.  

"Sư phụ... chúng con không nhìn thấy gì hết." Thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm, Độc Cô Hối giật mình thon thót, vội vàng giải thích.  

Vương Tông Nhân cũng vội vã phụ họa: "Đúng đúng đúng, chúng con không nhìn thấy gì hết."  

Dương Bách Xuyên bị hai đồ đệ chọc tức đến bật cười. Anh đi đến đá cho mỗi người một phát, giận dữ quát: "Nghĩ cái gì thế? Sao tư tưởng của hai đứa lại xấu xa như vậy? Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi biết không? Tôi cảnh cáo các cậu, về nhà đừng có nói lung tung, nếu không vi sư sẽ cắt lưỡi đấy."  

Anh biết hai đồ đệ đã hiểu lầm, bèn buông lời cảnh cáo. Nếu hai người họ trở về nói bậy nói bạ với người khác, nói anh và Tửu Tiên lão đầu trần truồng gì đó, thì chẳng phải anh sẽ bị mọi người cười chết sao?  

"Hì hì, sư phụ yên tâm, chúng con không thấy gì cả. Nhưng mà... sư phụ ơi, nói đi cũng phải nói lại, nếu Đại trưởng lão ép buộc sư phụ làm chuyện người không muốn làm, cùng lắm thì chúng ta đuổi ông ấy đi. Người nói xem có đúng không?" Vẻ mặt Độc Cô Hối rất kỳ quái.  

Anh ấy và Vương Tông Nhân đều nghĩ rằng nhất định là sư phụ nhà mình bị Đại trưởng lão có thực lực mạnh ép buộc làm chuyện không muốn làm.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên lập tức đen như đít nồi. Anh nhìn Độc Cô Hối và nói: "Thằng nhóc thúi, về trụ sở Vân Môn bế quan ba tháng cho tôi, không được thiếu một ngày nào."  

Vương Tông Nhân sốt ruột nói: "Sư phụ, con không nói mà!"  

"Cậu cũng chẳng tốt lành gì, không phục thì bốn tháng." Dương Bách Xuyên bị hai đồ đệ chọc tức điên.  

Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân không dám ho he gì nữa. Bọn họ hiểu ra làm đồ đệ vĩnh viễn không thể cãi lý với sư phụ, còn nói nữa thì sẽ phải bế quan thêm nửa năm.  

Nghĩ tới cảnh phải bế quan trong mật thất tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời suốt bốn tháng, ai nấy đều cảm thấy kinh hoàng. Có thể nhập định thì tốt, không nhập định được thì ở trong đó sốt ruột muốn chết.  

Vào lúc này, cuối cùng Tửu Tiên lão đầu cũng ăn mặc tử tế đi ra.  

Dương Bách Xuyên liếc một cái, hai mắt lập tức sáng ngời. Anh thầm nói trong lòng: "Không ngờ lão già này mặc đạo bào mới lại có phong thái tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân."  

Sau khi tắm rửa, Tửu Tiên lão đầu râu tóc bạc phơ, tỏa sáng ngời ngời dưới ánh đèn hành lang, khác hẳn bộ dạng lôi thôi lếch thếch như ăn mày vào lần đầu tiên gặp nhau. Do râu tóc bạc trắng nên tướng mạo già nua, nhưng làn da hồng hào, thậm chí nhẵn mịn, quả thật là mặt mày phơi phới.  

Đừng nói chứ, với diện mạo này kết hợp với thực lực của ông ta, đi ra ngoài đoán chừng thân phận không nhỏ, chỉ đứng im một chỗ mà cũng toát ra khí thế uy nghiêm.  

"Đi thôi!" Tửu Tiên lão đầu chắp tay sau lưng đi xuống lầu.  

Ba thầy trò Dương Bách Xuyên đưa mắt nhìn nhau. Ông lão này đúng là không coi mình là người ngoài.  

Lúc này đã chín giờ tối, sau khi bốn người ra khỏi trung tâm spa liền về nhà. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 927


Khi đến đây, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân lái xe việt dã thương vụ, Dương Bách Xuyên lái BMW của mình. Dương Bách Xuyên vốn định bảo Tửu Tiên lão đầu ngồi xe anh.  

Ai dè ông ta lắc đầu: "Xe của cậu quá nhỏ, lão phu ngồi xe của thằng nhóc Độc Cô thì hơn."  

Dương Bách Xuyên còn có thể nói gì được nữa. Không ngồi càng tốt, anh đỡ bị lão đầu chọc tức.  

Anh dặn dò Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân lái xe chậm một chút, về thẳng biệt thự. Anh rất sợ xảy ra tai nạn. Cho dù Tửu Tiên lão đầu không nổi điên, nhưng tính tình cũng cổ quái. Nếu ông ta tái phát thì đúng là chuyện lớn, thực lực của ông lão này quá khủng khiếp.  

Từ các dấu hiệu, Dương Bách Xuyên suy đoán rất có thể là Tửu Tiên lão đầu đã không sinh hoạt ở thế tục rất lâu rồi, chắc là ông ta thường xuyên ở trong núi. Kiểu người này luôn trật nhịp với thế giới, không quen với các quy tắc thế tục, vì vậy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.  

Độc Cô Hối lái xe đi trước, Dương Bách Xuyên lo lắng đi theo phía sau. Hai chiếc xe một trước một sau chạy về phía biệt thự.  

Đi được mấy phút thì ở ngã tư chuyển sang đèn đỏ, đúng lúc xe của Độc Cô Hối vừa mới rời đi, Dương Bách Xuyên chỉ đành dừng xe chờ.  

Trong lúc đợi đèn xanh, anh vô tình nhìn thoáng qua vỉa hè, tức thì cả người chấn động.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy một người quen:  Âu Dương Ngọc Thanh!  

Nếu là bình thường thì Dương Bách Xuyên nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó xuống xe đi tới chào hỏi.  

Đã mấy tháng rồi anh không gặp  u Dương Ngọc Thanh. Mấy lần trước anh đi tìm  u Dương Ngọc Thanh nhưng cô ấy đi công tác. Sau đó anh bận rộn đủ thứ, không có thời gian đi thăm đối phương.  

Tính ra thì đã gần ba tháng Dương Bách Xuyên không gặp cô ấy.  

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy  u Dương Ngọc Thanh trên vỉa hè lại không vui nổi.  

Bởi vì  u Dương Ngọc Thanh không đi một mình, mà sóng vai với một người đàn ông đi bộ trên vỉa hè, trong tay người đàn ông xách túi lớn túi nhỏ, rõ ràng là hình ảnh một cặp đôi đi dạo phố.  

Dương Bách Xuyên bất giác phóng linh thức ra ngoài. Hiện tại linh thức của anh có thể phóng xa tới chín mươi mét. Thoáng cái linh thức đã bao phủ  u Dương Ngọc Thanh và người đàn ông cách chỗ anh hơn ba mươi mét.  

Cuộc đối thoại của hai người cũng lọt vào tai Dương Bách Xuyên.  

Anh nghe thấy người đàn ông kia nói: "Ngọc Thanh à, giờ vẫn còn sớm, chúng mình đi xem phim nhé?"  

"Đi dạo cả một ngày rồi, hay là thôi anh ạ."  Âu Dương Ngọc Thanh trả lời.  

Lúc này, người đàn ông mỉm cười bảo: "Anh đã mua vé xem phim trên điện thoại rồi. Đi nào! Anh đặt vé phòng riêng, vừa hay có thể ngồi nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, bộ phim tối nay thuộc thể loại văn nghệ mà em thích, là tác phẩm mới nhất của đạo diễn X."  

"Vậy... được ạ."  u Dương Ngọc Thanh mỉm cười đáp lại.  

"Pip pip pip!"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 928


Trong lòng Dương Bách Xuyên, cảm giác về  u Dương Ngọc Thanh phức tạp hơn những người phụ nữ khác.  

Người phụ nữ này đã giúp đỡ anh từ lúc anh đến Cố Đô học đại học. Ban đầu là cảm kích, về sau bất tri bất giác anh nảy sinh loại tình cảm mơ hồ.  

Có đôi khi anh cảm thấy  u Dương Ngọc Thanh là một giảng viên đáng mến, có lúc lại cảm thấy cô ấy giống như chị gái nhà bên luôn mang lại hơi ấm cho anh. Tóm lại là Dương Bách Xuyên vô cùng kính trọng  u Dương Ngọc Thanh, thậm chí còn có sự quyến luyến mà chính bản thân anh cũng không biết.  

Anh từng trốn tiết của các giảng viên khác trong trường, chỉ có tiết của  u Dương Ngọc Thanh là anh không trốn một tiết nào trong suốt bốn năm học.  

Có bạn học nói mấy lời thô tục bất kính sau lưng cô ấy, Dương Bách Xuyên thấy rất chướng tai, thậm chí còn vì vậy mà đánh nhau với người ta.  

Mối quan hệ giữa anh và  u Dương Ngọc Thanh bắt đầu từ cuộc sống khó khăn của anh hồi năm nhất, cô ấy công khai hoặc âm thầm giúp đỡ anh không vu lợi...  

Sau đó, một lần nọ, bởi vì chồng cũ của  u Dương Ngọc Thanh gây khó dễ cho cô ấy, Dương Bách Xuyên ra tay giải vây, vì thế mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.  

Tiểu Nhạc Nhạc còn gọi anh là ba, tuy chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng  u Dương Ngọc Thanh lại không phản đối. Thậm chí có một lần Dương Bách Xuyên suýt vượt quá giới hạn, cô ấy cũng không tức giận.  

Từ đó về sau, ngay cả bản thân Dương Bách Xuyên cũng không biết trong thâm tâm anh đã ngầm coi  u Dương Ngọc Thanh là người phụ nữ của mình.  

Tuy nhiên, anh không ngờ sau mấy tháng  u Dương Ngọc Thanh đi công tác không liên lạc, tối nay anh lại trông thấy cô ấy đã có một người đàn ông khác bên cạnh.  

Thật ra hai người từng có một đoạn tình mập mờ ngắn ngủi, nhưng đã bị thời gian vùi lấp.  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ phải chăng là  u Dương Ngọc Thanh cố ý tránh mặt mình?  

Bởi vì anh từng gọi điện tìm  u Dương Ngọc Thanh hai lần, cả hai lần cô ấy đều nói là đang đi công tác.  

Bây giờ nghĩ lại rất có thể là cô ấy cố ý tránh mặt anh.  

Song Dương Bách Xuyên có thể đoán được tâm tư của  u Dương Ngọc Thanh. Có lẽ cô ấy cảm thấy khoảng cách giữa hai người là tuổi tác cùng với quan hệ cô trò chăng?  

Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ vừa lái xe tiếp tục đi về trước, hình ảnh  u Dương Ngọc Thanh và người đàn ông kia trong kính chiếu hậu dần kéo xa.  

"Thôi vậy! Cô ấy có con nhỏ, muốn có một gia đình, mình có thể cho cô ấy cái gì chứ?"  

Dương Bách Xuyên lái xe, lẩm bẩm một mình.  

Thực tế anh đã có vợ chưa cưới, còn có hai ba người phụ nữ, anh có thể cho  u Dương Ngọc Thanh được gì?  

Nếu người đàn ông kia có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thì Dương Bách Xuyên không quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.  

Anh không thể nào quên tình cảm dành cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy sống tốt là anh vui rồi.  

Nhưng thật sự có thể vui vẻ sao?  

Đầu óc Dương Bách Xuyên rối như mớ bòng bong, tâm trạng buồn bã, tâm tư bay xa.  

Chẳng những anh không thể tự an ủi mình, mà còn cảm thấy bức bối hơn.  

Bất tri bất giác ý thức của anh như rơi vào một trạng thái khác, một trạng thái mà anh không phát hiện ra, thoáng cái trong lòng tràn ngập hắc ám.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 929


Nếu lúc này có người ở bên cạnh Dương Bách Xuyên sẽ phát hiện ra hai mắt anh đỏ như máu, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.  

Rầm!  

Đột nhiên xe của Dương Bách Xuyên tông vào một chiếc xe đằng trước.  

Anh đã đâm vào đuôi xe người ta trong tình huống bản thân không biết gì.  

Lúc này, màu đỏ trong mắt anh càng đậm hơn.  

Đúng lúc này, trên cánh tay trái của anh lóe lên ánh sáng màu vàng, một tiếng quát lớn thình lình vang lên: "Thằng nhóc thúi mau tỉnh táo lại, con sinh tâm ma rồi, muốn chết phải không? Nhanh tỉnh lại cho bản tôn!"  

"Á!"  

Dương Bách Xuyên như đang nằm mơ, anh hét lên một tiếng rồi bắt đầu thở hổn hển, màu đỏ trong mắt cũng biến mất, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, không còn trống rỗng nữa.  

Lúc này anh mới hiểu ra vừa rồi mình sắp tẩu hỏa nhập ma theo Tửu Tiên lão đầu. Đương nhiên anh khác Tửu Tiên lão đầu. Tửu Tiên lão đầu tẩu hỏa nhập ma vì luyện công xảy ra sự cố, loại này còn có thể khống chế. Còn anh là sinh tâm ma, cực kỳ nguy hiểm, một khi đánh mất bản thân thì ý thức sẽ tiêu tan, vĩnh viễn đừng mong tỉnh lại.  

Nếu không nhờ sư phụ Vân Thiên Tà kịp thời gọi anh tỉnh táo lại, thì hậu quả khó lường.  

"Đồ ngu xuẩn vô dụng, vì một người phụ nữ mà sinh tâm ma, suýt thì mất ý thức. Con bảo vi sư phải nói gì mới tốt đây?  

Chẳng phải là thích một cô gái thôi ư? Cướp lại là xong chứ gì? Vậy mà con lại tâm tư rối rắm dẫn đến nảy sinh tâm ma.  

Con phải nhớ mình là người tu chân, bắt đầu từ lúc bước vào con đường tu chân, con chính là người đi ngược lẽ trời. Phàm là sinh linh trên thế gian, phàm là người có thể tu đạo đều nằm trong vòng cai quản của thiên đạo. Thiên đạo không cho phép sự tồn tại vượt quá người bình thường, không cho phép sinh linh phá hủy pháp tắc xuất hiện.  

Vì vậy tâm ma là khảo nghiệm của thiên đạo mà mỗi người tu chân đều phải đối mặt. Nhìn không thấy, sờ không được, nhưng vẫn tồn tại trong vô hình. Vì vậy có rất nhiều người tu chân muốn bế quan tĩnh tu, hoặc là đến hồng trần luyện đan, rèn giũa tâm cảnh của mình. Thậm chí có những người cắt đứt tơ tình để phòng ngừa sinh tâm ma.  

Con thì hay rồi, vì một người phụ nữ mà rối rắm, ảnh hưởng đến tâm cảnh chẳng phải là muốn chết sao?"  

Trước đây vi sư từng nói với con rằng truyền thừa của vi sư coi trọng tâm cảnh tự nhiên, nghe theo tiếng lòng. Nếu thích cô gái kia thì cứ cướp lại là xong, cần gì phải rối rắm buồn bã, cuối cùng sinh tâm ma, đùa chết bản thân?  

Con là người tu chân, nói trắng ra thì sau này con sẽ trở thành thần tiên trong mắt người bình thường, có thể thọ ngang trời đất, là người tung hoành khắp vũ trụ, là đệ tử cuối cùng của Vân Thiên Tà ta, có gì mà con không thể làm?  

Đúng vậy, ở thế giới của người bình thường, con tuân thủ quy tắc của người bình người là đúng. Nhưng con phải nhớ đó chỉ nằm trong giới hạn con biết phân biệt thiện ác, không lạm sát người vô tội, không làm việc ác.  

Ngoài ra con muốn làm gì thì làm, sợ cái đếch gì? Chuyện bé cỏn con, vì một người phụ nữ mà mất sạch tu vi chỉ trong tích tắc?  

Ngu, quá ngu! Coi như vi sư đã nhìn ra đàn bà là tử huyệt của con. Con có biết nhị sư huynh của con ở Tu Chân Giới có bao nhiêu người phụ nữ không? Nói thật cho con biết, nó có tới mười tám nghìn người phụ nữ, còn chẳng biết hết tên cơ. Thằng nhóc con chơi gái đúng là liều mạng, vui đùa thôi cần gì phải thật lòng? Mới có mấy người phụ nữ mà đã xoắn xuýt đến mức này?  

Sau này con có thể tiến bộ chút được không? Tương lai đến Tu Chân Giới, đàn bà còn là vấn đề sao? Ở đó không có luật hôn nhân gì đó như thế tục các con đâu, con muốn cưới hàng trăm hàng nghìn người phụ nữ cũng chẳng ai quan tâm, cũng không cần lo lắng mấy vấn đề này. Nhưng cầu xin con đừng lấy trái tim ra đùa giỡn, nếu con chết thì sẽ liên lụy đến tính mạng của vi sư đấy biết không?  

Thích thì đoạt, chuyện rất đơn giản mà. Con đường đường là người tu chân, lẽ nào không nuôi nổi mấy người phụ nữ? Đừng để chút chuyện lông gà vỏ tỏi này khiến lòng mình bất ổn. Tâm ma đâu đâu cũng có, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì con chết cũng không biết mình chết thế nào đâu.  

Hành động bá đạo chút được không? Trên đời này, bậc quân tử nho nhã chết nhanh nhất. Làm bá vương hay làm quân tử, thằng nhóc con tự chọn đi."  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 930


Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà tràn đầy khinh thường và tức giận, như thể Dương Bách Xuyên làm ông quá mất mặt.  

Dương Bách Xuyên mắt chữ A mồm chữ O nghe sư phụ Vân Thiên Tà mắng một tràng, tâm cảnh dần rộng mở sáng sủa.  

Đúng như sư phụ nói, hiện tại anh không còn là người bình thường, ngoại trừ lạm sát người vô tội, làm chuyện ác, trên đời này còn có chuyện gì anh không thể làm?  

Chỉ cần lòng dạ không xấu thì làm gì cũng được.  

Cho tới nay anh vẫn chưa thoát khỏi lối tư duy theo quy tắc của người thường.  

Vì vậy tầm nhìn và tâm cảnh vẫn còn hạn chế là chuyện bình thường.  

Có năng lực thì tại sao phải để bản thân đau khổ chứ?  

Mình thích  u Dương Ngọc Thanh, sao lại không theo đuổi cô ấy? Vì sao phải buông tay trao cô ấy cho người khác, tự chuốc buồn phiền?  

Sư phụ nói rất đúng, đàn bà là tử huyệt của anh. Nhưng anh khác vị sư huynh trong miệng sư phụ, anh không vui đùa mà thật lòng thích mỗi người phụ nữ bên cạnh mình.  

Vì thế đây là nhược điểm của anh, một nhược điểm trí mạng.  

Bây giờ anh phải lấp ngay tử huyệt này.  

"Lão già ơi, con nghĩ kỹ rồi, con muốn làm bá vương, không làm quân tử."  

Dương Bách Xuyên nói một câu trong lòng, sau đó nở nụ cười.  

Tự dưng anh cảm thấy đầu óc mình rất tỉnh táo, tâm cảnh đột nhiên rộng mở, dường như cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng chín phát ra một tiếng "rắc" nứt vỡ.  

Đây là đột phá một lần trong cảnh giới, mặc dù vẫn chưa đột phá lên Trúc Cơ kỳ, nhưng đã có chuyển biến. Dương Bách Xuyên tin rằng khi đột phá cửa ải Trúc Cơ kỳ, xác suất thành công sẽ tăng thêm nhiều.  

Lúc này, tài xế của chiếc xe bị tông đuôi gõ "cộc cộc cộc" vào cửa sổ xe của anh.  

Dù sao cũng là mình đâm vào xe người ta, dứt khoát đền tiền là được.

Trong vụ tai nạn xe này, bởi vì Dương Bách Xuyên lái xe không nhanh, hai bên không có ai bị thương, chỉ xảy ra va chạm thôi, cho nên có thể dùng tiền giải quyết.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên đã suy nghĩ thông suốt, tâm trạng phơi phới, sau khi anh bồi thường cho đối phương một khoản tiền lớn, hai bên giải quyết êm đẹp.  

Dương Bách Xuyên thấy xe của mình không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị hỏng một bên đèn pha, không ảnh hưởng tới vận hành, cho nên anh quay đầu xe đi luôn. Anh muốn đuổi theo  u Dương Ngọc Thanh.  

Chưa đầy mười phút Dương Bách Xuyên đã tìm thấy một rạp chiếu phim ở gần đó. Đậu xe xong anh lập tức đi vào rạp chiếu phim, phóng linh thức có phạm vi chín mươi mét ra ngoài, chẳng mấy chốc đã tìm thấy bóng dáng  u Dương Ngọc Thanh và người đàn ông kia ở tầng ba.  

Lúc này bọn họ đang mua đồ ăn vặt trong siêu thị của rạp chiếu phim.  

Dương Bách Xuyên trực tiếp leo cầu thang bộ lên tầng ba, đi tới một góc chụp một bức ảnh của người đàn ông kia, sau đó nhìn hai người họ đi vào phòng riêng.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh này, lòng hơi khó chịu. Mẹ nó chứ, phòng tình nhân cơ đấy! Hiển nhiên là người đàn ông này đã có chuẩn bị. Đầu tiên là vé xem phim, tiếp theo là phòng tình nhân, chuyện này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ khó chịu.  

Anh chụp ảnh của người đàn ông này tất nhiên là muốn điều tra lai lịch của đối phương. Nếu là người chính trực còn đỡ, nếu là người xấu thì Dương Bách Xuyên sẽ cướp lại  u Dương Ngọc Thanh mà không có áp lực tâm lý.  

Mặc dù sư phụ bảo cứ giết thẳng tay là được, bá đạo lên.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn phải nể mặt  u Dương Ngọc Thanh.  

Vì vậy, tốt nhất là điều tra lai lịch của người đàn ông này trước đã.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom