Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 40: Thiếu niên kiệt ngạo (39)


Trình Tinh Dương bị lời nói của Khương Nhiên làm cho nửa vời.

Chẳng những là cậu.

Một bàn cả trai lẫn gái tâm hồn bái quái đều bị gợi ra.

Động tác nhất trí nhìn Khương Nhiên.

Khương Nhiên thích một người??!

Đây không phải là quả dưa lớn nhất năm nay?

Vậy người hắn thích sẽ là ai?

Ánh mắt của mọi người nhìn sang hai người bên cạnh Khương Nhiên.

Bên trái là hoa hậu giảng đường được toàn trường công nhân, xinh đẹp cao gầy, hai người đứng cùng nhau, trai tài gái sắc, một đôi hoàn hảo.

Bên phải Tô Yên, xem như em gái hàng xóm ngoan ngoãn, xinh xắn, nhưng ở trong trường học cũng không nổi tiếng, bởi vì người đẹp trong cao trung Đế Đô rất nhiều, nhưng thái độ của Khương Nhiên với cô có vẻ đặc biệt.

Vậy nên ánh mắt của mọi người dao động tới, dao động đi.

Tám phần là một trong hai người này đi?

Vậy rốt cuộc là ai?

Trong suy đoán, khả năng là hoa hậu giảng đường vẫn lớn hơn một chút.

Tin tức về hai người bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai.

Còn nữa, ai có thể cự tuyệt tình yêu của hoa hậu giảng đường?

Diêu Vũ Phỉ dựng thẳng sống lưng, bị lời nói thật của Khương Nhiên làm trong lòng có chút khẩn trương.

Lúc này, Triệu Nguyệt ngồi đối diện lên tiếng, “Ánh mắt của Khương Nhiên từ trước đến nay vẫn rất cao, bạn gái khẳng định là người tốt nhất. Người bình thường sao có thể vào mắt hắn?

Khi cô ta nói, khinh bỉ đảo qua Tô Yên.

Lời trong lời ngoài đều mang ý nghĩa... Nữ sinh mà Khương Nhiên thích khẳng định là Diêu Vũ Phỉ.

Đặc biệt là sau khi cô ta nói xong, Khương Nhiên trầm mặc không nói.

Điều này ở trong mắt mọi người, chính là cam chịu.

Trò chơi vẫn tiếp tục.

Trình Tinh Dương lại xoay kim đồng hồ.

Kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào Diêu Vũ Phỉ.

Vừa thấy người được chọn là hoa hậu giảng đường, mọi người đã bắt đầu ồn ào.

Trình Tinh Dương làm theo quy tắc, “Nói thật hay mạo hiểm?”

Giọng nói Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, “Mạo hiểm.”

Trình Tinh Dương rút một tấm thẻ ra, “Chọn một người trong số những người ngồi đây hôn trong vòng 1 phút.”

Nói xong, từng tiếng hò hét kích động, còn có không ít người xung phong, “Nữ thần, tuyển tớ, tuyển tớ!!”

“Nữ thần! Nhìn tớ!!”

Mọi người xô đẩy, gương mặt Diêu Vũ Phỉ hơi hồng. Sau đó, tầm mắt liếc về phía Khương Nhiên ngồi bên cạnh.

Ánh mắt này của Diêu Vũ Phỉ, người ở đây sao không rõ?

Không ít người làm mặt quỷ với Khương Nhiên, “Khương ca, nụ hôn với nữ thần a.”

“Khương ca! Bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, nếu không nhận, bọn em cũng sẽ không buông tha anh!!”

Người xung quanh ồn ào, Diêu Vũ Phỉ gương mặt đỏ bừng, thân thể chậm rãi nghiêng về phía Khương Nhiên.

Nhìn Khương Nhiên, hắn không nói lời nào.

Hắn cầm một ly nước dựa vào sô pha, uống một ngụm.

Mí mắt buông xuống, tầm mắt lại không chút để ý nhìn Tô Yên.

Vừa vặn, Tô Yên cũng nhìn qua đó.

Hai người đối diện.

Khương Nhiên nâng mắt, đen nhánh một mảnh nhìn không ra cảm xúc của hắn.

Chỉ nghe thấy hắn nói, “Cậu cũng hy vọng tôi hôn cô ta?”

Hắn hỏi quá trắng ra.

Lời này vừa ra, làm tim Diêu Vũ Phỉ lạnh hơn một nửa.

Tô Yên chớp chớp mắt, “Vì sao lại hỏi tôi?”

Khương Nhiên tới gần cô, ánh đèn tối tăm, không khí mờ ám xuất hiện giữa hai người.

Hắn ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Cậu muốn tôi hôn người khác sao?”

Tô Yên theo bản năng liếm khóe môi, một lát sau mới trả lời, “Không muốn”

Ư Ư: Vì sao bạn Tô Yên lại trả lời là không muốn??
 
Chương 41: Thiếu niên kiệt ngạo (40)


Cô trả lời dứt khoát, cũng không nghĩ nhiều.

Thật sự, bởi vì Tiểu Hoa không ngừng nhắc nhở bên tai, "Ký chủ, cô không muốn, cô không muốn, cô không muốn!!"

Kết quả là, Tô Yên buột miệng thốt ra.

Cô vừa nói xong, đã thấy khóe môi sắc bên của Khương Nhiên cong lên, làm hắn có vẻ càng thêm không chút để ý.

"Nghe cậu."

Giọng nói của hắn mang theo ý cười, tia sáng trong mắt nhanh chóng hiện lên.

Ánh mắt chậm rãi, nhìn quét qua đám người đang xem náo nhiệt, con ngươi mang theo một tia lạnh lẽo.

Bị ánh mắt này đảo qua, mọi người nhất trí ngậm miệng, hoặc là cúi đầu uống rượu, hoặc là kề vai sát cánh vội vàng nói sang chuyện khác.

Diêu Vũ Phỉ ngồi ở chỗ đó, sống lưng cứng đờ, trên mặt đỏ ửng tất cả rút đi, biến thành trắng bệch, trên mặt tất cả là xấu hổ.

Cô ta đã thể hiện trắng ra như vậy, Khương Nhiên lại dùng cách đó, từ chối cô ta trước mặt mọi người.

Cái này làm cô ta phải nhẫn nhịn như thế nào?

Cô ta đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khó coi, đi ra ngoài.

Triệu Nguyệt thấy Diêu Vũ Phỉ đứng dậy ra ngoài vội nói, "Vũ Phỉ, cậu đi đâu vậy?"

Đáp lại cô ta, là một tiếng đóng cửa.

Mọi người nhất trí nhìn về phía Khương Nhiên, chờ mong phản ứng của hắn.

Nhưng mà người nào đó lại lười nhác dựa vào sô pha, cổ áo hơi mở, rũ mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo ý cười, làm lệ khí trên người giảm xuống rất nhiều.

Trình Tinh Dương ngồi ở giữa hoà giải, "Tiếp tục tiếp tục, chúng ta tiếp tục chơi."

Vừa nói xong, người bên cạnh nhanh chóng phụ họa, không khí náo nhiệt trở lại.

Không biết chơi bao nhiêu lần, khi kim đồng hồ đong đưa, dừng lại.

Kim đồng hồ đang chỉ vào Tô Yên.

Đôi mắt Trình Tinh Dương sáng ngời, cậu thở ra một hơi thật sâu. Hứng thú dâng trào...

Xoay cả đêm, xoay cái kim đồng hồ này làm cậu chán muốn chết.

Sở dĩ còn kiên trì, không phải là vì giờ phút này sao??!

Ánh mắt Trình Tinh Dương thẳng tắp có thể coi như là bức thiết nhìn chằm chằm Tô Yên, "Bạn học Tô Yên, lần này, đến cậu."

Tô Yên nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, "Tôi chọn mạo hiểm."

Trong mắt cô cũng mang theo một tia vui vẻ nhìn chằm chằm chồng thẻ kia.

Trình Tinh Dương cầm thẻ của bên mạo hiểm lên, sau đó định rút một cái.

Đột nhiên giọng nói mềm mại của Tô Yên vang lên, "Tôi có thể tự rút thăm không?"

Trình Tinh Dương sửng sốt, bàn tay dừng lại, "Đương nhiên."

Cậu đặt chồng thẻ tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên không do dự, duỗi tay rút ra tấm thẻ thứ ba từ dưới lên trên.

Sau đó nhìn nội dụng trong đó, cười vui vẻ, "Tùy ý lựa chọn ba loại rượu trong menu và uống ba ly."

Cô không có chút buồn rầu nào mà ngược lại, bộ dáng có vẻ rất cao hứng.

Giống như đã biết nội dung của tấm thẻ mà mình rút.

Sau đó hứng thú bừng bừng cầm menu từ trong tay Trình Tinh Dương, "Bloody Mary, Margaret, Singapore."

Ngón tay trắng nõn của Tô Yên chỉ vào ba ly rượu đẹp nhất trên menu.

Tiểu Hoa yên lặng ở trong khuyên tai nghe thấy, sau đó nghĩ tới sự hiểu biết của mình với ký chủ.

Này... Chẳng lẽ ký chủ đã sớm biết trên tấm thẻ đó viết cái gì?

Rất nhanh, ba ly cocktail đã được người phục vụ mang lên, đặt ở trước mặt Tô Yên.

Đôi mắt cô lấp lánh nhìn ba ly cocktail đang được đặt trên bàn.

Tặng tetuyetdong2391999với câu trả lời đúng nhứt và nhanh nhứt?
 
Chương 42: Thiếu niên kiệt ngạo (41)


Tô Yên chính cầm ly Bloody Mary lên định uống một ngụm, cuối cùng lại bị một bàn tay cản lại.

Tiếp đó, ly Bloody Mary kia dễ dàng bị cướp mất.

Đôi mắt cô mong chờ nhìn Khương Nhiên. Sau đó nhìn nhìn ly Bloody Mary bị hắn cướp mất.

Khương Nhiên dựa vào sô pha, lông mày nhíu lại, “Cậu phải kiêng rượu.”

Ngữ khí không thể thương lượng.

Tô Yên nhìn ly Bloody Mary đẹp đẽ kia, hiếm khi phản bác,“Nhưng đây là quy tắc của trò chơi.”

Vừa nói vừa duỗi tay, muốn lấy lại ly Bloody Mary.

Lại bị một bàn tay ấn xuống.

Khương Nhiên nhẹ nhàng đong đưa ly Bloody Mary trong tay, chất lỏng đỏ tươi được đựng trong ly trong suốt càng thêm lấp lánh.

Tiện đà nâng mắt, con ngươi đảo qua Trình Tinh Dương, “Tôi uống thay cô ấy.”

Giọng nói vang lên làm Trình Tinh Dương sửng sốt, sau đó đối diện với đôi mắt của Khương Nhiên một giây, vội vàng gật đầu,

“Đương nhiên, Tô Yên phải kiêng rượu, cũng có thể tìm người uống thay.”

Nguyên bản Trình Tinh Dương chỉ muốn xem náo nhiệt, nào biết, nhìn nhìn mang cả bản thân cuốn vào.

Sau đó, ba ly cocktail, đã bị Khương Nhiên uống từng ly từng ly.

Tô Yên nhìn cocktail, lại nhìn Khương Nhiên.

Khi hắn định cầm ly thứ ba lên, Tô Yên duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói mềm mại vang lên, “Tôi cũng muốn uống!”

Ngữ điệu mềm mại, ánh mắt nhìn ly cocktail kia tất cả đều là ngôi sao.

Khuôn mặt Khương Nhiên hơi dịu lại, “Rất muốn uống?”

“Muốn.” Tô Yên gật gật đầu.

Sau đó..., ly cocktail kia vẫn bị Khương Nhiên uống hết dưới ánh mắt chăm chú của cô.

Giây tiếp theo.

Bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn.

Sau đó cằm bị người kia nâng lên, khóe môi mỏng lạnh lẽo phủ lên đôi môi mềm mại.

Một cỗ hương vị mang theo vị Whiskey cùng với bạc hà tràn vào khoang miệng.

Cơ thể Tô Yên ngửa ra sau bị động thừa nhận, “Ngô...”

Chồng thẻ trong tay Trình Tinh Dương rơi đầy đất, sống lưng cứng đờ.

Tiếng mọi người hút không khí, mở to mắt đầy mặt khiếp sợ.

Trên sô pha đen, Khương Nhiên ôm Tô Yên, hơn nửa cơ thể đè ép xuống, mang theo sự xâm lược.

Tô Yên cũng bị nụ hôn đột nhiên của hắn làm cho ngây ngốc, bị động thừa nhận dựa vào một góc, nhìn kỹ giống như đang bị bắt nạt.

Nụ hôn này giằng co rất lâu, Khương Nhiên mới chậm rãi nhả ra, giữa hơi thở mang theo whiskey lãnh lẽo trộn lẫn với mùi bạc hà, “Nếm ra hương vị?”

Giọng nói của hắn trầm thấp lười nhác lại quyến rũ.

Tô Yên chớp chớp mắt, trong ánh mắt tất cả là đôi môi của Khương Nhiên.

“Ách... ân.”

Trong khuyên tai, Tiểu Hoa tru lên, “Ký chủ! Cô hôn nam chủ??”

Ngữ khí này đại khái là quá khiếp sợ.

Khương Nhiên ghê sát vào cô, ngữ khí mờ ám trầm thấp, “Lại nếm thử?”

Giọng nói có chút hương vị ân cần dụ dỗ.

Tô Yên nắm chặt góc váy, trong đầu tất cả đều là hương vị của Khương Nhiên và giọng nói của hắn.

Tiểu Hoa thân là một hệ thống, nhìn ký chủ của mình không có chủ ý, chặn lại nói: “Ký chủ, lúc này cô phải thẹn thùng chạy ra ngoài, sau đó nam chủ sẽ đuổi theo cô nha ~”

Tiểu Hoa đọc quyển tiểu thuyết ngôn tình mới nhất hot nhất dạy cho ký chủ của mình.

Tô Yên nghiêm túc nghe Tiểu Hoa nói, sau đó đứng lên chạy ra ngoài.

Ư Ư: Yên tỷ ra ngoài gặp được ai?
 
Chương 43: Thiếu niên kiệt ngạo (42)


Tô Yên vừa đi, Khương Nhiên nhìn nàng rời đi đôi mắt hiện lên một tia sáng.

Quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người đều đang hóa đá, hắn rũ mắt, ngữ khí hoàn toàn không giống lúc nãy, giọng nói lười nhác lại lạnh lẽo, “Tiếp tục.”

Mọi người lập tức quay đầu, cũng không dám hỏi thêm gì vội vàng làm bộ làm tịch tiếp tục bắt đầu.

Khi Trình Tinh Dương khom lưng nhặt lại mấy tấm thẻ rơi trên mặt đất, tay còn đang run rẩy ——- kích động.

Trời ạ!

Vừa mới người kia... là Khương Nhiên?

Từ trước đến nay đều chỉ có con gái nhào vào trong ngực hắn, Khương Nhiên lạnh lẽo.

Nào biết lúc này hoàn toàn thay đổi, Khương Nhiên dùng sức thông đồng Tô Yên người ta, còn không biết xấu hổ hôn người ta dọa người ta xấu hổ chạy mất??

Tin tức này nếu truyền tới cao trung Đế Đô, quả thực kinh bạo!

Nguyên bản Trình Tinh Dương và đám hồ bằng cẩu hữu đều chỉ suy đoán, có phải Khương Nhiên có ý với người ta không?

Mới cố ý tạo cơ hội này để thử xem.

Nào biết, Khương Nhiên người này căn bản không thèm che dấu, trực tiếp hôn cô.

Tay Trình Tinh Dương cầm tấm thẻ, cười ha ha hai tiếng, “Tới, tiếp tục tiếp tục. Xem tao này, không cẩn thận trượt tay.”

Đám người bên cạnh hỗ trợ tiếp lời, một hồi lâu không khí mới náo nhiệt lại.

Tất cả mọi người đều tránh không nói đến chuyện vừa nãy.

Chỉ là càng trốn, mới càng có việc!

Lần này kim đồng hồ chỉ vào Khương Nhiên, hắn không nói chuyện, Trình Tinh Dương không dám nói hắn.

Cười ha hả duỗi tay, lại tiếp tục xoay kim đồng hồ.

Tô Yên vừa đi, hắn cũng lười che dấu, từ trước đến nay hắn đều không có kiên nhẫn với mấy thứ này.

Trình Tinh Dương lớn lên từ nhỏ với hắn tất nhiên sẽ hiểu, đương nhiên sẽ không động đến hắn.

Lại nói nói tới bạn học Tô Yên đã chạy ra ngoài.

Dọc theo lối đi nhỏ đi về phía trước, đi ngang qua toilet, vừa vặn thấy Diêu Vũ Phỉ từ bên trong đi ra, hai người đụng vào nhau.

Tô Yên lảo đảo vài bước lui về phía sau, đỡ tường đứng vững.

Diêu Vũ Phỉ vốn dĩ đã rất khó chịu, lại thấy người đâm vào mình là Tô Yên, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng không khắc chế được, “Tô Yên, cô không có mắt?!”

Tô Yên đỡ tường, không lập tức trả lời, mà là quay đầu lại nhìn về phía sau.

Phát hiện hình như không giống như Tiểu Hoa nói, Khương Nhiên cũng không đuổi theo.

Cô làm vậy, Diêu Vũ Phỉ cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình.Vậy nên lửa giận càng tăng lên, giơ tay lên định tát xuống.

Nhưng mà đột nhiên, như là nghĩ tới chuyện gì đó.

Diêu Vũ Phỉ cầm di động nhắn tin cho một người nào đó.

Cô ta đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, “Cô đã gặp Doãn Khôn?”

Tô Yên chớp chớp con ngươi, bởi vì trí nhớ tốt, đặc biệt còn là chuyện xảy ra cách đây không lâu, cô lập tức nhớ tới người dẫn theo một đám côn đồ tới khiêu khích mình.

Sau đó gật gật đầu, “Đã gặp.”

Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay trước ngực, đi quanh Tô Yên một vòng, sau đó dừng bước, ngoắc ngoắc tay với Tô Yên,

“Đi với tôi.”

Nói xong, đi về phía trước.

Tô Yên đứng ở chỗ đó không động đậy.

Tiểu Hoa nhắc nhở, “Ký chủ, cô gái này không có ý tốt, hừ.”

Chuyện này, tất nhiên cô biết, cho nên, mới không đi theo cô ta.

Vừa nghĩ, Tô Yên xoay người tính toán vẫn nên quay về phòng bao, hôm nay tới ăn sinh nhật người ta, quà còn chưa tặng đâu.

Diêu Vũ Phỉ không nghĩ tới lời nói của mình lại bị làm lơ.

Giọng nói lập tức truyền tới,

“Không phải cô rất thích Khương Nhiên sao? Chỉ cần cô đi với tôi, tôi sẽ nhường hắn cho cô!”

Tặng AliceJordan2004với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt?
 
Chương 44: Thiếu niên kiệt ngạo (43)


Tô Yên dừng bước, quay đầu, nghiêm túc nói, "Không cần cậu nhường."

Nói xong dừng lại một lúc, "Tôi đi theo cậu, về sau cậu cố gắng ít xuất hiện trước mặt tôi, được không?"

Cô đặt câu hỏi, nói ra lại làm người tức chết.

Sắc mặt Diêu Vũ Phỉ xanh mét, nhưng ngẫm lại chuyện sau đó, lại cố nén giân, "Được."

Lúc này, Tô Yên mới gật đầu, đi theo sau cô ta.

Tiểu Hoa có hơi kinh ngạc, "Ký chủ, cô đừng đi, cô ta không phải người tốt."

Tô Yên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuyên tai, nhỏ giọng lẩm bẩm,

"Không sao cả."

Sau khi nói xong, cô hơi nhíu mày, nâng tay lên xoa xoa trán.

Đau đầu quá.

Quả nhiên, không nên nghĩ nhiều.

Nói xong, lấy một cái kẹo sữa dâu trong túi ra, bóc vỏ, cho vào miệng.

Đi theo Diêu Vũ Phỉ xuống dưới tầng.

Hai người đảo mắt đã ra khỏi KTV, đi vào một cái hẻm tối tăm gần đó, bên cạnh còn có một cái thùng rác.

Xa hoa truỵ lạc không chiếu sáng tới nơi này, tối tăm lại bẩn thỉu.

Diêu Vũ Phỉ đứng ở đầu ngõ, giơ tay đẩy Tô Yên vào bên trong.

Tô Yên lảo đảo một bước, sống lưng dán vào trên vách tường.

Diêu Vũ Phỉ nở một nụ cười lạnh,

"Thật đúng là dễ lừa nha."

Tô Yên đánh giá xung quanh, nghi ngờ, "Vì sao dẫn tôi tới chỗ này?"

Diêu Vũ Phỉ cười nhạo một tiếng, từng bước một tới gần cô, "Vì sao? Bởi vì muốn cô thân bại danh liệt, sống không bằng chết!"

Khi cô ta vừa nói xong, mười mấy tên lưu manh cầm gậy sắt đã xuất hiện phía sau.

Người cầm đầu là một tên đầu trọc, đeo khuyên mũi, đầy mặt sát khí, "Vũ Phỉ, là người nào không muốn sống đánh em trai anh vào bệnh viện??!"

Đôi mắt của Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, duỗi tay chỉ vào Tô Yên, "Doãn Khôn vào bệnh viện là do cô ta gây ra, anh Long, người này giao cho anh."

Kỳ thật Diêu Vũ Phỉ cũng không biết có phải Tô Yên đánh Doãn Khôn vào bệnh viện không.

Chỉ là muốn bôi nhọ một phen, mượn cơ hội này dạy dỗ Tô Yên mà thôi.

Tên đầu trọc kia đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, "Cô ta?"

Anh Long nhớ tới bộ dạng của Doãn Khôn trong bệnh viện, nhớ tới lời hắn ta nói.

Sau đó miệng đầy sát khí dò hỏi:

"Cô là Tô Yên?!"

Tô Yên đứng ở chỗ đó, thành thành thật thật gật đâu "Đúng vậy."

Anh Long không nghĩ tới nữ sinh gầy yếu này là Tô Yên, lúc ấy Doãn Khôn đầy mặt hung ác miêu tả, còn tưởng rằng là nhân vật nào lợi hại.

Nhưng mà trong lòng tuy rằng cười nhạo, nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.

Đại khái nữ sinh này đã từng học võ, nếu không muốn đánh 7, 8 người ngã xuống, cũng không phải là chuyện một nữ sinh nhỏ có thể làm được.

Hắn ta giơ tay, gậy sắt đập mạnh vào thùng rác.

Nắp thùng rác lõm vào một lỗ to.

"Mẹ nó, dám đánh anh em của tao, tao sẽ không khách khí chẳng quan tâm là nam hay là nữ!"

Diêu Vũ Phỉ nhìn tình huống, biết kế hoạch đã thực hiện được.

Cô ta lui hai bước về phía sau, sau đó nở một nụ cười đắc ý, xoay người đi vào KTV.

#Phòng bao KTV #

Khương Nhiên đợi trong chốc lát, Tô Yên còn chưa trở lại.

Cân nhắc, thật sự thẹn thùng?

Đứng lên định đi ra ngoài tìm người.

Vừa mới đi ra ngoài cửa, cửa sổ ngoài hành lang truyền đến một tiếng vang lớn, vô tình quay đầu nhìn lại, ẩn ẩn nghe được câu kia,

"Tao sẽ không khách khí chẳng quan tâm là nam hay là nữ."

Hắn lập tức nhớ tới Tô Yên.

Sải bước đi ra ngoài.

Sống lưng Tô Yên dán vách tường, nhìn đối diện khí thế rào rạt

Cúi đầu.

Yên lặng móc ra một cái kẹo, bóc vỏ, ăn.

Ư Ư: Sau khi được Khương Nhiên cứu Yên tỷ có phản ứng/ cảm giác gì????
 
Chương 45: Thiếu niên kiệt ngạo (44)


Sau đó, chậm rãi lên tiếng, “Doãn Khôn, không nói cho anh biết không nên chọc tôi?”

Giọng nói của cô vẫn mềm mại.

Một nữ sinh như vậy, nhìn từ góc độ nào, đều không giống như một người dã man.

Sẽ chỉ làm người muốn bảo vệ.

Anh Long nheo mắt, đôi mắt bắn ra sự sắc bén “Khẩu khí không nhỏ.”

Nói xong, nâng tay lên ra dấu.

Mười mấy gã lưu manh vây quanh Tô Yên.

Tô Yên nhẹ nhàng cử động tay phải.

Ách... không sức lực.

Cô rũ đầu, có chút uể oải.

Anh Long mặc kệ, trực tiếp nâng gậy sắt lên định đập vào trên người Tô Yên.

Ngay lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Trong đó một gã lưu manh bị người dùng một chân đạp ngã vào trên thùng rác.

Tô Yên chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên được người ôm vào trong lòng.

Tản ra mùi rượu, còn có lồng ngực nóng rực, chống cái trán của cô.

Ngẩng đầu, nhìn người kia, là Khương Nhiên.

Chỉ nhìn thấy gậy sắt rơi xuống, sắc mặt Khương Nhiên lây dính một chút lệ khí, ngoại trừ kêu lên một tiếng, trên mặt nhìn không ra biến hóa.

Tiếp đó cô bị một bàn tay ấn đầu ghé vào ngực hắn, chặn tầm mắt.

Tô Yên sửng sốt.

Trong thời gian này Khương Nhiên cũng nghĩ mà thấy sợ, hắn thả người ra đánh giá, xem cô có sao không.

Trái tim bởi vì trong lòng khủng hoảng và khẩn trương cuối cùng cũng yên tâm.

Xoay người nhìn người đàn ông đầu trọc đeo khuyên mũi này.

Đuôi lông mày đuôi mắt mang theo sát khí, so với lần đầu tiên Tô Yên gặp Khương Nhiên còn dày đặc hơn.

Sau đó, bỗng nhiên ra tay.

Mấy hiệp, đạp một chân, trực tiếp đạp anh Long dính vào trên tường.

Nhất cử nhất động không có lười nhác, toàn thân mang theo một cỗ tàn nhẫn, làm người nhìn đã thấy e ngại.

Tô Yên cứng tại chỗ, ngốc ngốc đứng ở góc tường, chớp chớp con ngươi, có chút nghi hoặc.

Cũng không biết qua bao lâu, cô nâng tay lên, giống như có chút tò mò, tay nhẹ nhàng đặt trên ngực.

Trong nháy mắt đó, nơi này đập thật nhanh.

Không biết là bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực, hay là mùi rượu quá nồng, thế nhưng cô lại cảm thấy choáng váng.

Đầu ong ong, thật giống như một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Bản thân, đây, bị làm saovvậy?

Trên mặt Khương Nhiên mang theo sắc bén và sát khí, một người đánh với mười mấy người cũng không có chút sợ hãi.

Khi hắn đánh tên cuối cùng ngã xuống đất, khom lưng nhặt gậy sắt lên.

Hung hăng đập vào bụng của anh Long, nhìn anh Long hoàn toàn ngất xỉu, mới bỏ qua, buông lỏng tay.

Lạch cạch, phủi tay ném gậy sắt đi.

Tiếp đó, xoay người đi về phía Tô Yên.

Khương Nhiên duỗi tay nắm bả vai Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới, “Có sao không?”

Mày nhăn rất chặt.

Tô Yên vẫn đang ngây ngốc, sửng sốt nhìn hắn.

Tay lại chậm rãi đặt trên ngực mình.

Hắn tới gần, hình như, bệnh trạng vừa nãy, lại tới nữa.

Khương Nhiên nhìn động tác của cô, còn tưởng rằng cô bị đau tim.

Mày nhăn càng chặt, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Tôi mang em đi bệnh viện.”

Nói xong, định bế người lên, tính toán đi tới bệnh viện.

Một hồi lâu, Tô Yên phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ mặt hắn kiểu người sống chớ tới, cô duỗi tay kéo ống tay áo Khương Nhiên. Mềm mại nói, “Tôi không bị thương.”

Khương Nhiên nhìn cô, vẫn có chút không yên tâm.

Cho đến khi Tô Yên khẳng định một câu, “Thật sự.”

Lúc này, trái tim Khương Nhiên mới dần dần bình tĩnh lại.

Vừa nãy thật là dọa chết hắn.

Tặng tetuyetdong2391999 với cái trả lời nhanh nhứt và đúng nhứt?
 
Chương 46: Thiếu niên kiệt ngạo (45)


Khủng hoảng qua đi, đó là bực bội.

Hắn thả Tô Yên xuống đất, giơ tay nắm chặt cổ tay cô, lệ khí trong ánh mắt còn chưa tan đi.

Vậy nên nhìn qua giống như hung thần ác sát, chẳng sợ hắn rất đẹp trai, nhưng vẫn làm người em ngại, “Ai cho em chạy loạn?”

Hắn càng nói, tay càng nắm chặt cổ tay Tô Yên, “Không biết loại địa phương này rất không an toàn??”

Nói xong, hắn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn mềm ấm của Tô Yên.

Sự ngo ngoe rục rịch trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.

Con ngươi sâu thẳm, nhìn cô thật lâu, “Về sau không cho chạy loạn.”

“Được.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Khương Nhiên nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu: “Lại đồng ý một tiếng.”

Cô chớp chớp con ngươi, “Được... ưm.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, đã bị người lôi kéo lảo đảo một bước, được ôm vào trong lòng ngực.

Sau đó, một cái hôn hạ xuống.

Ngăn lại câu nói của cô.

Không giống nụ hôn quyến rũ lúc nãy trong phòng bao.

Nụ hôn này, có chút ngang ngược bá đạo, cô bị ôm lấy ấn trên vách tường, sau đó bị ngăn chặn.

Tiểu Hoa lại hít một hơi, oa ngẫu nhiên ~

Một nụ hôn kết thúc, Khương Nhiên vươn ngón tay vuốt ve khóe môi của Tô Yên, “Đây là trừng phạt.”

Nhìn cô ngoan ngoãn thừa nhận, cuối cùng cũng không tức giận nữa.

Tô Yên bị hôn cả người đều mềm, chỉ có thể dựa vào hắn mới có thể khó khắn đứng vững.

Sau đó, Tiểu Hoa lên tiếng: “Leng keng, cánh sao thứ hai đã sáng lên. Ký chủ còn một cánh sao nữa là hoàn thành nhiệm vụ. Cố lên.”

Còn chưa hiểu ra vừa nãy tim mình đập nhanh là phản ứng gì, vậy nên nhìn qua giống như một con cá mặc người xấu xé.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làn váy hơi hơi bay lên.

Hắn duỗi tay, không dấu vết đè làn váy của cô xuống.

Hơn phân nửa cơ thể nghiêng về phía nơi ngọn gió thổi tới.

Nhìn cô một hồi lâu còn chưa phản ứng lại, khóe môi sắc bén gợi lên ý cươi “Đưa em về nhà trước.”

Nói xong, ôm lấy cô đi đến đường cái, bắt một chiếc taxi.

Chờ taxi tới cửa nhà, Tô Yên mới phục hồi tinh thần lại.

Khương Nhiên thấy cô cuối cùng cũng hồi thần, duỗi tay, xoa xoa tóc cô, “Không có gì muốn hỏi tôi?”

Hắn kéo tay cô, không cho cô rời đi. Cơ thể nghiêng về phía trước, cái trán để sát vào trán cô.

Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tôi còn chưa hiểu rõ lắm, phải ngẫm lại.”

Đôi mắt Khương Nhiên sáng ngời, vốn cho rằng muốn phí một chút công phu mới có thể làm cô hiểu ra, không nghĩ tới lần này lại rất thông minh.

Trên mặt hắn nhiều một tia ý cười, “Được, để em suy nghĩ.”

Tô Yên xuống xe, đi vào trong nhà.

Khương Nhiên ngồi trong xe, nhìn cô quẹo vào ngõ nhỏ.

Lúc này mới xoay đầu, ý cười trên mặt biến mất, nói với tài xế:

“Quay trở lại chỗ cũ.”

Xe khởi động, nhanh chóng chạy đến KTV.

Mười lăm phút sau.

Vẫn là đầu ngõ kia, vẫn tối tăm bẩn thỉu.

Người tên anh Long bị hai nam sinh ấn ở trên tường.

Khương Nhiên xuống xe, Trình Tinh Dương đi tới, “Người ở chỗ này.”

Hắn đứng ở đầu ngõ, nhìn anh Long bị gắt gao ấn ở trên tường, khuôn mặt bị ép tới biến dạng.

Giọng nói lạnh lẽo đến dọa người, “Ai sai khiến.”

Lúc bắt đầu, anh Long mạnh miệng, “Cái gì ai sai khiến! Một đám nhãi ranh, chúng mày chờ đấy!!”

Vừa dứt lời, nam sinh bên cạnh một quyền đập vào bụng gã ta:“Tao đi mẹ mày! Còn không thành thật!”

Khương Nhiên đứng ở đầu ngõ, mí mắt buông xuống, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Ư Ư: Khương Nhiên bảo bạn Tinh Dương gọi Yên tỷ là gì??

P/s: Chỉ chấp nhận đáp án đầu tiên comt thôi nhá?

P/s: Ủng hộ hố mới của bạn edit dễ thương chăm chỉ nào, hôm nay post chương đầu tiên?
 
Chương 47: Thiếu niên kiệt ngạo (46)


Trình Tinh Dương lớn lên từ nhỏ với hắn, vậy không hiểu Khương Nhiên mười phần, ít nhất cũng phải 6, 7 phần.

Vừa nhìn qua...

“Ai, Khương Nhiên, có chuyện gì vui vậy?”

Khương Nhiên ngẩng đầu, nhướng mày, “Rất rõ ràng?”

“Vô nghĩa!!”

Trình Tinh Dương tiến đến trước mặt Khương Nhiên, nghĩ đến Tô Yên vừa được Khương Nhiên tự mình đưa về nhà, cười có hơi đê tiện, “Ai, có liên quan tới bạn học Tô Yên?”

Đầy mặt bát quái.

Khương Nhiên vừa nhấc mắt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cậu.

Bị nhìn chằm chằm lâu rồi, Trình Tinh Dương có hơi e ngại, ho khan một tiếng, “Chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà.”

Nói rồi định rời đề tài.

Nào biết, khóe môi Khương Nhiên cong lên, dựa vào ở góc tường, tư thái lười nhác lên tiếng:

“Về sau gọi là chị dâu.”

Trình Tinh Dương trừng lớn mắt, một lúc sau đã cười ha ha, “Ha ha ha ha ha ha”

Cười ngửa tới ngửa lui, như là nhìn thấy trò cười đáng sợ nhất.

Không nghĩ tới, Khương Nhiên cũng có hôm nay!!

Khương Nhiên đạp cậu một chân, ngữ khí mang theo ý cười lười nhác, “Buồn cười như vậy?”

“Lão tử mong ngôi sao mong ánh trăng, rốt cuộc Khương Nhiên cũng yêu đương.”

Trình Tinh Dương đỡ thùng rác, vừa cười vừa nói.

Đột nhiên, hình tượng của Tô Yên trong lòng cậu bay lên một mảng lớn, hơn nữa phá lệ tôn sùng.

Một nữ sinh có thể chấn trụ được Khương Nhiên, rất, cường đại.

Khương Nhiên đứng lên, lười phản ứng cậu, đi sang bên cạnh.

Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên đi, vội vàng đuổi theo, “Ai, anh đợi em chút a, dù sao cũng là anh em, nói cho em nghe nào, anh vừa ý cô ấy ở điểm nào?”

Trăng sáng sao thưa, gió lạnh đánh úp lại, bóng đêm nồng đậm.

Lại nói tới Tô Yên đã về đến nhà.

Bởi vì đến giờ dì giúp việc tan làm nên trong nhà chỉ có một mình cô.

Cô ngồi trên sô pha một lát.

Đại khái là đầu hơi rối loạn, lại bởi vì dung lượng não không đủ, nghĩ sẽ đau đầu.

Từ trong túi móc ra một cái kẹo, mùi dâu tây sữa bò nhanh chóng tràn ngập trong miệng.

Một cái, lại một cái.

Mười phút sau, Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng, “Ký chủ đang nghĩ gì?”

“Khương Nhiên.”

Nói xong Tô Yên lại bổ sung thêm một câu, “Tiểu Hoa, ăn kẹo cũng không có tác dụng.”

Trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt của Khương Nhiên.

Nhịn không được duỗi tay cầm một cái kẹo sữa dâu, nghĩ sẽ đau đầu.

Nhưng khuôn mặt của hắn cứ xuất hiện trong đầu mình, lại còn không thể khống chế.

Tô Yên không hiểu, chỉ là đi ra ngoài cả đêm mà thôi, sao lại không giống như bình thường rồi?

Vừa nghĩ, thật sự là không vứt ra khỏi đầu được.

Đi tới phòng tắm.

Nguyên bản, cô định tắm rồi đi ngủ.

Chỉ là... ân?

Móc chìa khóa mới mua đáng lẽ ra phải ở trong túi lại không thấy đâu.

Cô tìm một lượt, cuối cùng vẫn là Tiểu Hoa lên tiếng, “Có thể là lúc mở cửa lấy chìa khóa, không cẩn thận bị rơi?”

Cô nghĩ, hình như có khả năng này.

Mặc áo ngủ trắng, tóc có chút ẩm ướt hỗn độn, nhưng làn da của cô rất trắng, vậy nên có vẻ càng thêm thuần tịnh tốt đẹp.

Mở cửa, đầu tiên là tìm xung quanh.

Sau đó đi tới sân.

Tô Yên cẩn thận tìm một lượt, vẫn không tìm thấy.

Đồ kia cũng không phải không thể không có.

Thôi, lại mua một cái.

Nghĩ như vậy, chuẩn bị trở về.

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói kinh ngạc, “Tô Yên?”

Tô Yên theo giọng nói nhìn qua.

Là một nam sinh, mặc áo sơ mi trắng.

Tặng PiscesSnine với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!?
 
Chương 48: Thiếu niên kiệt ngạo (47)


Cúc áo được cài cẩn thận, dáng người cao gầy, trắng nõn, cặp mắt kia giống như bầu trời đầy sao, làm người nhịn không được đi xem.

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Nguyên Hân Lâm.”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, hơn nữa trời đã khuya, mặc áo ngủ, cho người ta có một loại cảm giác năm tháng tốt đẹp mà yên bình.

Một màn này, làm Nguyên Hân Lâm hoảng thần một lúc.

Tiếp đó, phục hồi tinh thần lại.

Ánh mắt của cậu ta chuyển đến ngôi biệt thự mà Tô Yên vừa di ra.

Ngữ khí của cậu ta có chút khiếp sợ, “Cậu ở đây?”

Tô Yên gật gật đầu, “Ừ.”

Cậu ta lại nhìn Tô Yên thật lâu, ngữ khí có chút không biết làm sao còn có chút tiếc nuối, “Trước kia, cậu chưa từng nói cho tớ biết.”

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, “Không quan trọng.”

Nguyên Hân Lâm nghe, ánh mắt phức tạp, nhỏ giọng nói chỉ có mình cậu ta nghe thấy, “Đúng vậy, đối với cậu mà nói, không quan trọng.”

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, bát quái nói, “Ký chủ, nguyên thân thích cậu ta nha, còn tỏ tình! Nhưng mà bị cự tuyệt.”

Tô Yên rũ mắt.

Nguyên thân thích Nguyên Hân Lâm.

Rất thích rất thích.

Nhưng mà lúc đó nguyên thân có tình địch, là một đại tiểu thư trong nhà giàu có.

Nguyên thân cảm giác đươnc Nguyên Hân Lâm thích mình, cho nên mới vội vàng tỏ tình.

Nhưng mà, bị từ chối.

Sau đó nghe nói, Nguyên Hân Lâm và nữ sinh kia ở bên nhau.

Có thể cũng là vì chuyện này đả kích, cho nên nguyên thân càng ngày càng trầm mặc, cũng càng ngày càng không thích nói chuyện.

Nguyên Hân Lâm và Tô Yên đều học ở cao trung Đế Đô, hơn nữa còn học cùng năm.

Nguyên Hân Lâm ở lớp 1, phòng học ở tầng 3.

Tô Yên ở tầng 2.

Hai người đều cố ý trốn tránh, cho nên rất ít gặp mặt.

Hiện giờ hai người đột nhiên gặp nhai, Nguyên Hân Lâm cảm thấy rất xấu hổ.

Bất quá Tô Yên có xấu hổ không, cũng không biết.

Tô Yên thấy cậu ta không có gì muốn nói, định về nhà.

Chỉ là cô còn chưa kịp đi, Nguyên Hân Lâm tựa hồ cố ý muốn nói thêm hai câu, “Đã trễ thế này, sao cậu còn ra ngoài?”

Tô Yên thành thành thật thật, “Rơi móc chìa khóa.”

Ngay sau đó, Nguyên Hân Lâm cười nói tới chuyện của mình, “Tớ tới đây để dạy bổ túc môn Hóa cho một người.”

Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nguyên Hân Lâm cũng không biết mình muốn gì, rất muốn nói với Tô Yên vài câu.

“Một tháng sau, tớ sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia, cậu sẽ cổ vũ cho tớ chứ?”

Tô Yên ngẩng đầu.

Tiếp đó hệ thống Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng: “Leng keng, kích phát nhiệm vụ phụ, ký chủ hãy tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa cùng Nguyên Hân Lâm vào tháng sau.”

Nhiệm vụ thình lình xuất hiện, làm Tô Yên sửng sốt.

Sau đó lại nhìn Nguyên Hân Lâm vài lần, nhạt nhẽo lên tiếng, “Tôi đi về trước.”

Nói xong, quay đầu đi vào trong nhà.

Nguyên Hân Lâm vươn tay, muốn ngăn Tô Yên lại, nhưng nghĩ tới mình lấy tư cách gì?

Cười khổ lắc đầu.

Tô Yên trở lại phòng ngủ ngã xuống giường.

Nhịn không được hỏi, “Tiểu Hoa, cái nhiệm vụ phụ đó là cái gì?”

“Ách... là nhiệm vụ tùy vào thời điểm sẽ kích phát, có thể trợ giúp ký chủ công lược nam chủ nhanh hơn nha ~”

Được rồi, kỳ thật Tiểu Hoa cũng không hiểu, nhiệm vụ vừa nãy rốt cuộc là chuyện thế nào.

Nó tuy rằng là hệ thống, nhưng phần lớn thời gian nó có trách nhiệm làm bạn với ký chủ nha.

Tô Yên lại hỏi: “Vậy về sau cũng sẽ tiếp tục xuất hiện nhiệm vụ phụ sao?”

“Đúng vậy, ký chủ.”

“Được rồi.”

Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đại khái là có chuyện này phân tâm, chuyện nhớ Khương Nhiên rất nhanh đã bị ném ra sau đầu.

Ư Ư: Yên tỷ có đồng ý lời thổ lộ ủa Khương Nhiên không??? Nếu không thì vì sao????
 
Chương 49: Thiếu niên kiệt ngạo (48)


Nguyên Hân Lâm ở ngoài đường đứng yên thật lâu, ánh mắt nhìn phương hướng Tô Yên rời đi rất phức tạp.

Một lúc lâu sau, mới rời khỏi đây.

Đi chưa được mấy bước, lại dừng chân.

Trên mặt cỏ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, một cái móc chìa khóa hình bông hoa màu trắng lọt vào trong tầm mắt.

Đôi mắt cậu ta chợt lóe sáng, theo bản năng nhìn về phía cửa nhà Tô Yên.

Cậu ta nhớ rõ, vừa nãy Tô Yên nói là ra ngoài tìm móc chìa khóa.

Là cái này sao?

Vừa nghĩ, đã khom lưng nhặt cái móc chìa khóa kia lên.

Móc chìa khóa mới tinh, bên trên còn chưa xé giá.

Cậu ta hơi mỉm cười, đút móc chìa khóa vào trong túi, một bàn tay nắm chặt cặp sách, dọc theo con đường rời đi.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Yên vừa mới ra cửa.

Nhìn người trước mắt chớp chớp con ngươi.

Sau khi hai người đối diện một lúc lâu, Tô Yên lên tiếng, “Sao cậu lại tới đây?”

Giọng nói lười nhác trả lời, “Ừ.”

Khương Nhiên dựa vào cửa, mặc đồng phục cao trung Đế Đô.

Hắn rũ mắt, nhìn về phía chân của Tô Yên, “Đỡ hơn chưa?”

“Ách, không đau.” Cô nghiêm túc trả lời.

Khi nói chuyện, Khương Nhiên duỗi tay, cầm lấy cặp sách của cô.

Rất tự nhiên cầm tay cô, “Đi thôi.”

Tô Yên cũng ngoan, hắn nói cái gì chính là cái đó.

Thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.

Khương Nhiên nhìn cô, “Không có gì muốn hỏi tôi?”

Tô Yên chớp chớp mắt, “Muốn hỏi cậu chuyên gì?”

Nói xong, bước chân của hai người dừng lại.

Nhìn vào đôi mắt cô, thuần tịnh không nhiễm tạp chất.

Một lúc sau, hắn khom lưng cúi người, để sát vào Tô Yên, khóe môi sắc bén vẽ ra một độ cong,

“Hỏi tôi, vì sao ngày hôm qua hôn em.”

Tô Yên còn chưa có phản ứng gì.

Tâm hồn bát quái của Tiểu Hoa lại hừng hực bốc cháy, “Oa ~~, ký chủ! Cố lên! Thu phục hắn!!”

Tô Yên chớp chớp mắt, theo bản năng cúi đầu, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của mình, trái tim đang đập nhanh hơn.

Cái loại cảm giác đêm qua, lại xuất hiện.

Hoãn trong chốc lát cô mới thành thành thật thật lên tiếng: “Vì sao tối hôm qua cậu lại hôn tôi.”

Tô Yên hỏi lại, ngược lại làm Khương Nhiên sửng sốt.

Duỗi tay nắm chặt cánh tay cô, kéo người vào trong ngực mình, làm hai người càng sát vào nhau.

Nhìn từ xa, cơ hồ thoáng để sát vào, là có thể hôn tới, “Em không biết?”

Ngữ khí mờ ám mang theo một tia ý cười.

Tô Yên khẽ liếm khóe môi.

Giọng nói của Tiểu Hoa rất nhỏ, nhưng đang rất kích động, “Ký chủ, hắn đang tỏ tình với cô nha.”

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Khương Nhiên, “Cậu đang tỏ tình?”

Khương Nhiên nhướng mày, duỗi tay túm lấy nơ bướm trên cổ cô,

“Còn không tính quá ngốc.”

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, “Tôi cần có thời gian suy nghĩ.”

“Suy nghĩ bao lâu?”

“Ách, bảy ngày.”

Khương Nhiên cười khẽ, duỗi tay người vào trong ngực, ngữ khí lại rất cứng rắn, “Ba ngày.”

“... Được rồi.”

Cô gật đầu đồng ý.

Chờ đến khi đi tới cao trung Đế Đô, đi vào lớp.

Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng, “Ký chủ, sao cô lại biết trả lời là cần thời gian suy nghĩ?”

Trong suy nghĩ của Tiểu Hoa, đây là lời Tô Yên tuyệt đối không nghĩ ra.

Tô Yên đặt cặp sách lên bàn, ngồi xuống.

Nhỏ giọng nói, “Học từ quyển 《 Kế hoạch theo đuổi vợ của nam thần》 ngươi đưa ta.”

Không nghĩ tới quyển sách mình đưa cho ký chủ, ký chủ chẳng những nhìn, còn học đi đôi với hành.

Tiểu Hoa vẻ mặt sùng bái, “Ký chủ, thật là lợi hại”

Trên mặt Tô Yên lộ ra một nụ cời nhạt, “Ta biết a.”

Tiểu Hoa: “....”

Ân, ký chủ quả nhiên rất giỏi.

Tặng tuthanhdu với đáp án nhanh và chính xác nhứt!!!?
 
Chương 50: Thiếu niên kiệt ngạo (49)


Hết tiết thứ nhất, lớp trưởng Triệu Sâm từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Tô Yên, “Tô Yên, thầy Hóa tìm cậu.”

Tô Yên gật gật đầu, “Cảm ơn, tôi đã biết.”

Giọng nói rơi xuống, cô đứng lên, đi ra ngoài.

Vừa đi tới tầng 1, đã nhìn thấy Nguyên Hân Lâm, trong tay cậu ta cầm một quyển đề Hóa.

“Tô Yên.”

Nguyên Hân Lâm đi từ cầu thanh khác xuống, nhìn dáng vẻ cũng là tới văn phòng.

Sau đó liền thấy cậu ta hỏi, “Cậu cũng tới văn phòng?”

Bởi vì, thời gian này xuống tầng 1 không phải tới văn phòng giáo viên, thì không còn mục đích khác.

Cô gật đầu, “Ừm.”

Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng ngời, “Vừa vặn, cùng nhau đi.”

Nói xong, hai người sóng vai đi.

Nguyên Hân Lâm chạm vào túi quần của mình, bàn tay nắm chặt bài thi hơi căng thẳng, “Đêm qua, cậu tìm được đồ chưa?”

Tô Yên lắc đầu, “Chưa.”

Khi sắp đi đến cửa văn phòng cửa, Nguyên Hân Lâm dừng bước.

Sau đó từ trong túi móc ra một cái móc chìa khóa, “Cậu nhìn xem, có phải cái này không?”

Tô Yên chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười,“Đúng vậy.”

Lực chú ý của cô ở trên móc chìa khóa, mà lực chú ý của Nguyên Hân Lâm, lại là cô.

Thấy cô nở nụ cười, Nguyên Hân Lâm hoảng thần trong chớp mắt.

Trước kia, chỉ cảm thấy Tô Yên giống như em gái hàng xóm.

Không nghĩ tới, khi cô cười, lại làm người rung động như vậy.

Nguyên Hân Lâm khắc chế tình cảm của mình, đưa móc chìa khóa cho Tô Yên, “Hiện tại, vật quy nguyên chủ.”

Hai người nói chuyện ngoài văn phòng giáo viên.

Một đám nam sinh, vốn phải về lớp, kết quả không biết là ai trong lúc vô tình nhìn thấy Tô Yên.

Lập tức vài người kích động.

“Ai ai ai, là bạn học Tô Yên.”

“Nhưng mà, nam sinh kia là ai?”

“Dù sao không phải Khương ca.”

“Bọn họ đang làm gì?”

“Mắt thường có thể nhìn thấy, nam sinh kia tặng quà cho Tô Yên.”

“Mẹ! Đứa nào không muốn sống nữa? Thọc gậy bánh xe cũng dám thọc ở đây??!”

“Ai ai ai, mày thấy ánh mắt của nam sinh này nhìn bạn học Tô Yên, không giống như là...”

“Cái gì là không giống như là! Kia TMD rõ ràng chính là nhớ thương!”

“Lão tử đi qua đánh cậu ta một trận, làm cậu ta tự biết bản thân mình là ai!”

“Mày bình tĩnh một chút! Khương ca còn chưa nói gì đâu!”

Vừa nói, vài người động tác nhất trí nhìn về phía Khương Nhiên đi cuối cùng.

Khương Nhiên vốn dĩ không chú ý tới, chỉ đi vào trong lớp.

Kết quả, Trình Tinh Dương bên cạnh chạm chạm cánh tay hắn.

“Ai, kia không phải là bạn học Tô Yên sao?”

Vừa nói xong, Khương Nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua.

Vừa vặn nhìn thấy, Tô Yên nhận móc chìa khóa của Nguyên Hân Lâm, Nguyên Hân Lâm cười ôn nhu, hai người đi vào văn phòng.

Ánh mắt Khương Nhiên khó lường nhìn cửa văn phòng giáo viên.

“Nam sinh kia là ai?”

Trình Tinh Dương lắc đầu, “Không quen biết.”

Nói xong, Trình Tinh Dương bị đôi mắt Khương Nhiên đảo qua, vội vàng nói: “Em sẽ điều tra rõ ràng!”

Sự thật chứng minh, có một số việc không biết vẫn tốt hơn, càng biết, càng sốt ruột.

Vốn dĩ, Khương Nhiên cũng không để ý.

Ở chung với Tô Yên lâu như vậy, biết cô trong phương diện tình cảm hơi chậm chạp.

Nhưng, sau khi Trình Tinh Dương cầm tin tức điều tra được nói với hắn, vẻ mặt Khương Nhiên đen sì.

Nghe Trình Tinh Dương đĩnh đạc nói: “Nam sinh kia là Nguyên Hân Lâm, học bá. Nghe nói sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia.”

“Nói điểm quan trọng.”

“Điều quan trọng chính là Tô Yên đã từng thích Nguyên Hân Lâm, hình như còn tỏ tình với cậu ta, nhưng mà lúc đó Nguyên Hân Lâm lại ở bên nữ sinh khác.”

Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương còn chép chép miệng, “Tình cảm của cậu ta còn rất phong phú a.”

Ư Ư: Có mấy người được tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia????
 
Chương 51: Thiếu niên kiệt ngạo (50)


Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương không nhịn được nghiêng đầu hỏi Khương Nhiên, "Anh và bạn học Tô Yên... không đúng, là chị dâu, sao lại thế này? Không phải là anh tỏ tình người ta còn chưa đồng ý đi?"

Trình Tinh Dương vốn là thuận miệng nói, nào biết một chân đã dẫm phải bom.

Khương Nhiên ngẩng đầu, cả mặt đều mang theo một tia lệ khí không dễ chọc.

Trình Tinh Dương sửng sốt, theo bản năng dịch sang một bên, nuốt nước bọt, "Em, em nói đùa thôi, không phải là thật chứ?"

Nói xong, nhìn sắc mặt Khương Nhiên vẫn luôn khó coi.

Trình Tinh Dương trừng lớn mắt, cố nén ý cười.

Ông trời của con, quả nhiên phong thuỷ luân chuyển a!

Ông trời sẽ phân sự đau khổ cho mỗi người, chỉ là có người đến sớm, có người đến muộn.

Ví dụ như Khương Nhiên, còn không phải là đang đau khổ sao??!

Nữ sinh mình thích, thích nam sinh khác.

Còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này??

Đương nhiên, cậu cũng không dám bỏ đá xuống giếng, miễn cho bị giết chết.

Chỉ có thể vội vàng trốn đi rất xa.

Lại nói tới Tô Yên đi vào văn phòng giáo viên.

Thầy Hóa vừa thấy Tô Yên tới, đôi mắt sáng ngời, "Tô Yên tới a, mau tới đây!"

Giữa những câu nói, khó nén sự kích động trong lòng.

Tô Yên gật gật đầu, đi qua đó.

Thầy Hoa rút ra một tờ đề, đặt lên trên bàn, "Em tới làm đề này."

Nguyên Hân Lâm đưa đề thi cho thầy Hóa. Trong lúc vô tình nhìn thấy tờ đề kia của Tô Yên.

Là đề thi học sinh giỏi Hóa quốc gia năm ngoái.

Cậu ta cũng làm qua, tương đối khó.

Đặc biệt là hai bài cuối cùng, vẫn không tìm được cách làm.

Cuối cùng vẫn là do thầy gợi ý hai câu, mới có thể nghĩ được một chút.

Tô Yên ngoan ngoãn nhận bài thi, sau đó ngồi xuống ghế làm.

Thầy Hóa cũng sợ mang tới áp lực cho Tô Yên, không quên khuyên, "Không sao, nếu thật sự làm không được thì bỏ."

"Vâng thưa thầy."

Tô Yên đồng ý, sau đó bèn cúi đầu ngồi làm bài.

Tóc đen rũ xuống, che đi hơn một nửa khuôn mặt cô.

Ánh nắng chiếu vào, chiếu xuống trên người cô, trên bài thi làm Nguyên Hân Lâm ngẩn ra.

Cho đến khi thầy Hóa lên tiếng, Nguyên Hân Lâm mới hồi thần.

"Hân Lâm a, lần này sẽ chọn ra ba người tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa toàn quốc. Ngoại trừ em, Cố Chỉ trong lớp em cũng là một người được chọn, lớp trưởng Triệu Sâm lớp Tô Yên, các em đều là hạt giống tốt, tiền đồ không thể biết trước a."

Nguyên Hân Lâm khiêm tốn, "Thầy, thầy quá khen."

Thầy Hóa cũng hơn 50 tuổi, đầu hói hơn một nửa, ánh mặt trời chiếu vào, đầu hói còn có thể phản xạ cả ánh sáng.

"À, đề thi lúc trước đưa em làm thế nào rồi?"

"Còn có thể, nhưng mà khó hơn nhiều những đề ban đầu."

"Ha ha ha, tôi nói với các em, lúc này các em coi như may mắn."

"Ban đầu là thi cả lý thuyết cả thực hành, nhưng lần trước có một học sinh quá khẩn trương, tố chất tâm lý không tốt, dụng cụ hóa học bị nổ, học sinh đó còn bị thương nặng. Vì phòng ngừa, bên trên quyết định, năm nay chỉ thi làm đề, không thi thực hành."

Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng lên, "Thật ạ?"

"Tôi lừa em làm gì?"

Nói xong, thầy Hóa duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Hân Lâm, lời nói thấm thía, "Những đề này, em lại lấy về làm, hiểu hết tất cả, cũng không sai biệt lắm."

Tặng ChichiTrn1 với đáp án nhanh và chính xác nhứt!!!???
 
Chương 52: Thiếu niên kiệt ngạo (51)


Bọn họ nói xong, thầy Hóa vừa ngẩng đầu, phát hiện Tô Yên đang thành thành thật thật ngồi trên ghế, nhìn bọn họ.

Dọa thầy Hóa giật mình, sau đó dở khóc dở cười, “Tô Yên không giải được? Không sao, bỏ bài đấy, chờ làm xong thầy sẽ phân tích cho em.”

Tô Yên đứng dậy, giọng nói mềm mại, “Thưa thầy, em làm xong rồi.”

Cô vừa nói xong, Nguyên Hân Lâm và thầy Hóa đều kinh ngạc.

Phản ứng đầu tên của Nguyên Hân Lâm là không thể nào!

Sau đó, nhớ đến trình độ của Tô Yên, cũng hiểu ra.

Đề này đối với người chưa từng được làm đề như Tô Yên mà nói, thật sự là quá khó.

Phỏng chừng Tô Yên không biết làm bài nào.

Nguyên Hân Lâm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lòng mềm mại, nhịn không được lên tiếng an ủi, “Không sao, cậu đã rất giỏi. Chăm chỉ luyện tập, về sau sẽ tốt.”

Tô Yên liếm khóe môi, không trả lời cậu ta.

Phản ứng hoàn toàn khác với Nguyên Hân Lâm là thầy Hóa.

Sau khi kinh ngạc, trong mắt hiện lên ánh sáng, lập tức nhớ tới Tô Yên chỉ mất 10 phút để làm bài thi hôm trước.

Một ý tưởng không thể tưởng tượng xuất hiện.

“Lấy lại đây thầy nhìn xem!”

Khi nói chuyện còn hơi kích động.

Tô Yên đưa bài thi trong tay qua.

Thấy Hóa nhìn bài làm của cô từ đầu tới cuối.

Một bàn tay khác, cầm đáp án của bài thi này đối chiếu với bài làm của Tô Yên.

Càng xem, tay càng run.

Cuối cùng thầy ngẩng đầu, không thể tưởng tượng, “Tự em làm?”

Tô Yên chớp chớp mắt, “Vâng.”

Đại khái là quá kích động, thế cho nên hỏi một câu không có ý nghĩa như vậy.

Sau đó, thầy Hóa chỉ vào hai bài cuối cùng, “Hai bài này, tại sao chỉ viết công thức cuối cùng, không viết quá trình?”

Tô Yên nghĩ nghĩ, giọng nói mềm mại, “Quá trình có hơi nhiều.”

Cô chưa kịp nói, trong đầu tính toán còn nhanh hơn viết ra.

Thầy Hóa vội vàng kéo Tô Yên kéo trước mặt mình, “Tới đây, viết cho thầy xem xem.”

Tô Yên gật gật đầu.

Viết mấy bước tính toán quan trọng bên cạnh.

Chờ đến khi cô viết xong, Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh đã cứng cả người.

Không thể tin tưởng, càng nhiều.

Cậu ta với Tô Yên, xem như hiểu biết.

Tại sao từ trước tới nay không biết, cô học giỏi Hóa như vậy?

Khi Tô Yên viết xong, thầy Hóa cũng lười đối chiếu, trực tiếp kích động cầm lấy tay Tô Yên.

“Em, em có đồng ý tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia tháng sau không?”

Tô Yên chớp chớp mắt, duỗi tay, đẩy tay thầy Hóa ra, không dấu vết duy trì khoảng cách.

Cô không thích người khác đột nhiên tới gần.

Bất quá lúc này thầy Hóa chỉ để ý cô có đồng ý không, còn những việc nhỏ không đáng kể, nào rảnh để chú ý?

Nửa ngày sau, cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Được ạ.”

Vừa nghe thấy cô đồng ý, sắc mặt thầy Hóa đột nhiên tỏa sáng.

Nhìn qua giống như trẻ thêm vài tuổi.

Có thiên tài như Tô Yên, lần này giải nhất còn có thể chạy trốn??!

Hai người đi ra văn phòng giáo viên.

Nguyên Hân Lâm khắc chế nỗi lòng của mình, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Từ trước tới nay tớ không biết, cậu lại giỏi Hóa như vậy.”

Tô Yên nâng mắt, chớp chớp con ngươi, “Bình thường.”

Cô không cảm thấy có cái gì, ngoại trừ... vừa nãy làm bài đầu có hơi đau.

Vừa nghĩ vừa móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.

Bóc vỏ, cho vào miệng.

Vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong khoang miệng...

Ư Ư: Khương Nhiên tặng cho Yên tỷ món quà gì nào????
 
Chương 53: Thiếu niên kiệt ngạo (52)


Đôi mắt Nguyên Hân Lâm chợt lóe sáng, đề thi trong tay cậu ta cơ hồ bị nắm chặt.

“Cho nên lúc trước, cậu cố ý không nói cho tớ cậu học giỏi như vậy sao?”

Tô Yên ngốc trong chớp mắt.

Cậu ta nói những từ đó, cô đều hiểu, nhưng kết hợp lại thì cô không hiểu lắm.

Nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc, “Cậu muốn nói gì?”

Nguyên Hân Lâm bị ánh mắt thuần tịnh của cô nhìn chằm chằm, cảm thấy tâm tư của mình thật xấu xa.

Cậu ta cười nói, “Tớ muốn nói, lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?”

Tô Yên nhìn Nguyên Hân Lâm, không thể hiểu vì sao cậu ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Bởi vì trong kí ức của cô, Nguyên Hân Lâm từ chối nguyên thân.

Nhưng lúc trước nguyên thân tỏ tình với cậu ta, hẳn là nghiêm túc

Nghĩ quá nhiều, làm cô đau đầu.

Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cúi đầu xuống.

Tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa trong miệng.

Trong mắt Nguyên Hân Lâm có một chút chờ mong, cậu ta đang đợi Tô Yên nói.

Nhìn thấy cô trầm mặc.

Nhịn không được lại tới gần hỏi một câu. Ngữ khí thả lỏng lại, làm người không đề phòng,

“Lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?”

Tô Yên còn chưa nói, giọng nói của Tiểu Hoa đã nhanh chóng vang lên, “Ký chủ, cô nên trả lời là không phải.”

Tiểu Hoa nghiên cứu Nguyên Hân Lâm một hồi lâu, tổng cảm thấy các thông tin của người này rất giống nam phụ ác độc.

Bây giờ ký chủ ngây thơ như vậy, nếu như bị người ta lừa, chắc chỉ biết ngồi khóc.

Trong miệng tràn ngập mùi dâu tây và mùi sữa, ngẩng đầu đang định trả lời.

Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói chen vào, “Tô Yên.”

Ngữ khí lười nhác mang theo một chút khó chịu có thể rõ ràng nghe ra được.

Nghiêng đầu nhìn lại, Khương Nhiên không biết khi nào xuất hiện trên hành lang.

Cũng có lẽ... hắn vẫn luôn ở đó.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp.

Mái tóc mềm mại, nụ cười thuần tịnh, làm Nguyên Hân Lâm ngây người.

Cô không quan tâm Nguyên Hân Lâm, đi về phía Khương Nhiên.

Tô Yên còn chưa nói chuyện, Khương Nhiên đã cúi người, nhìn thoáng qua chân cô.

“Chân thế nào?”

Sau khi nói xong, lại liếc nhìn Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh,

“Có thể đứng nói chuyện với người không liên quan lâu như vậy, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn.”

Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt.

Sao cô lại cảm thấy... Khương Nhiên nói chuyện kì quái?

Nhẹ nhàng nói: “Cậu làm sao vậy?”

Sau khi nói xong, thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, giống như đã chạy rất lâu.

Cô móc khăn tay màu trắng của mình ra, sau đó đặt vào tay hắn.

Không cần nhiều lời, lại làm tâm tình buồn bực bực bội của Khương Nhiên lập tức trở lại bình thường.

TMD.

Vừa từ bên ngoài về, không nghĩ tới Tô Yên đang đứng nói chuyện với nam sinh này ở hành lang.

Đến gần một chút, vừa nghe đã thấy bực bội.

Vậy nên lúc nói chuyện với cô, cũng không đúng mực.

Khương Nhiên nắm chặt khăn tay của cô, lệ khí trong mắt biến mất, đuôi lông mày đuôi mắt đều mang theo ý cười.

Ngữ khí lười nhác: “Chìa khóa nhà em đâu?”

“Ân? Ở đây.”

Tô Yên ngoan ngoãn móc ra chìa khóa trong túi.

Trước khi vào văn phòng, cô đã treo móc chìa khóa vào.

Sau đó, thấy hắn duỗi tay cầm lấy, tháo móc chìa khóa kia xuống, lấy một cái móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu ra.

Không chút do dự móc vào chùm chìa khóa của cô.

Hắn đưa lại chìa khóa cho Tô Yên, trong tay cầm cái móc chìa khóa hình bông hoa kia.

“Làm trao đổi, cái này tôi sẽ cầm lấy.”

Tô Yên nhìn móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu trong tay.

Lại nhìn nhìn móc chìa khóa hình bông hoa trong tay hắn.

Tặng ntthaonhii02 với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!?
 
Chương 54: Thiếu niên kiệt ngạo (53)


“Em, em...”

Trong khuyên tai, hệ thống Tiểu Hoa phát điên, “A a a a a, cái kia là em chọn, em chọn, ký chủ!! Em chọn!!”

Nhưng mà lực chú ý của Tô Yên lại không ở móc chìa khóa, mà là ở khăn tay của cô.

Cô... đưa cho Khương Nhiên để hắn lau mồ hôi.

Dùng xong rồi, phải trả lại cho cô.

Tại sao, lại cho vào trong túi áo?

Tô Yên đưa khăn tay cho Khương Nhiên, sao hắn nỡ dùng?

Sớm đã gấp lại cho vào trong túi áo.

Tô Yên hơi hé miệng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại:

“Khăn tay của tôi cậu...” còn chưa trả cho tôi.

Nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn duỗi tay giữ chặt, “Vào lớp đi.”

Tô Yên gật gật đầu.

Đúng, thiếu chút nữa thì quên.

Hắn cầm tay Tô Yên, đưa cô tới cầu thang.

Xuyên thấu qua cửa sổ, tất cả học sinh tầng 1 đều thấy rõ ràng.

Đương nhiên, bạn học Nguyên Hân Lâm cũng thấy rõ ràng.

Sắc mặt kia... Có chút khó coi.

Nhưng mà từ trưới tới nay cậu ta đều rất giỏi nhẫn nhịn, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt.

Đang định về lớp, kết quả vừa đi tới cầu thang, đã Khương Nhiên cản lại.

Lúc này, Khương Nhiên cũng không còn bộ dáng lười nhác dễ nói chuyện như lúc nãy.

Nheo mắt đánh giá Nguyên Hân Lâm, ngữ khí nghiền ngẫm, “Người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, phải suy nghĩ cho thật kỹ.”

Dừng một chút, lại nói: “Cậu cảm thấy sao? Bạn học?”

Nguyên Hân Lâm nhìn hắn, gắt gao nắm chặt đề thi.

Chậm chạp không lên tiếng.

Người này là Khương Nhiên.

Cậu ta biết.

Phải nói, cao trung Đế Đô không có người nào không biết.

Tự nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng càng như vậy, Nguyên Hân Lâm càng không cam lòng.

Cậu ta trầm mặc thật lâu.

Khương Nhiên khẽ cười một tiếng, nâng tay vỗ vỗ bờ vai cậu ta.

Đã nói như vậy, nếu còn không biết điều, vậy không thể trách hắn.

Nói xong, đi về lớp của mình.

Nguyên Hân Lâm đứng ở cầu thang thật lâu, sự không cam lòng càng ngưng tụ càng nhiều.

Nếu, không có Khương Nhiên, cậu ta chỉ 5 phần muốn có được Tô Yên, vậy hiện tại, là nhất định phải được!

Khương Nhiên uy hiếp thì có thể làm gì?

Người Tô Yên thích là cậu ta Nguyên Hân Lâm mà không phải Khương Nhiên!

Nghĩ như vậy, trong lòng đã thoải mái hơn một chút.

Mới vừa trở về chỗ, bạn ngồi cùng bàn đã thò qua, “Tô Yên a, cậu không phát hiện hôm nay Diêu Vũ Phỉ không đi học.”

Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỗ ngồi của Diêu Vũ Phỉ không có ai, sách vở cũng không thấy.

Nghi hoặc “Vì sao không đi học?”

“Nghe người ta nói, chuyển trường. Chẳng những là Diêu Vũ Phỉ, Doãn Khôn cũng thôi học.”

“Thật là kỳ quái, hai người này ngày hôm qua còn bình thường mà? Một đêm trôi qua đã đi rồi.”

Nghe bạn ngồi cùng bàn lầm bầm lầu bầu, Tô Yên không nói nữa.

Từ trước tới nay cô không bao giờ đặt lực chú ý lên những người không liên quan.

Đi hay ở lại không liên quan gì đến cô.

Bởi vì đối với cô mà nói, không sao cả a.

Nhưng mà hệ thống Tiểu Hoa tựa hồ còn đang khóc nháo vì móc chìa khóa, “Ô ô ô ~ ký chủ, móc chìa khóa kia, rất đẹp, đẹp hơn cái kẹo này nhiều!!”

Tô Yên vốn dĩ muốn an ủi nó, vừa mở miệng, đã nói suy nghĩ của mình, “Ách..., ta thích móc chìa khóa kẹo sữa dâu.”

“A a a a, ký chủ, ngài bất công!”

“Không phải bất công, là sự thật.”

Tô Yên nghiêm túc trả lời.

Làm Tiểu Hoa ngoại trừ khóc, không nói thêm được gì.

Ư Ư: Thế giới sau anh nhà là ai????
 
Chương 55: Thiếu niên kiệt ngạo (54)


Từ hôm vào căn phòng, một tuần sau luôn được gọi vào văn phòng của thầy để làm đề.

Đi vào là có thể nhìn thấy có bốn học sinh ngồi trên ghế cúi đầu yên lặng làm bài.

Lại một tuần, thời gian tới cuộc thi càng ngày càng gần.

Thầy Hóa cũng rất sốt ruột, vậy nên trực tiếp bảo bọn họ sau khi tan học tới văn phòng học thêm 1 tiếng.

Buổi chiều sau khi tan học.

Vẫn là ở văn phòng, bốn học sinh được chọn đang cúi đầu làm bài.

# Hai mươi phút sau #

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Bài thi của cô cơ bản đã làm xong, chỉ còn lại bài cuối cùng còn chưa viết.

Tô Yên rất ngoan, thầy Hóa nói lúc nào tới học thêm cô cũng tới.

Tuy rằng... mỗi lần học thêm cũng không có tác dụng gì với cô.

Mà thời gian cô làm xong một đề cũng càng ngày càng dài.

Cũng không phải đề thi càng ngày càng khó, là bởi vì làm xong cũng không được về.

Hơn nữa mỗi lần ba người còn lại chưa làm xong, cô đã giải được bài khó nhất, Tiểu Hoa nói, như vậy dễ đả kích lòng tự tin của người khác, cho nên lại thả chậm tốc độ.

Tô Yên ngồi trên ghế phát ngốc, lại qua mười lăm phút.

Một giọng nữ ôn nhu vang lên:“Em làm xong.”

Người nói nhìn về phía Tô Yên, nhìn thấy cô chưa làm xong, trong mắt hiện lên một tia sáng chiến thắng.

Nữ sinh này là Cố Chỉ.

Nghe thầy Hóa nói, là người đứng đầu trong lớp Nguyên Hân Lâm.

Tham gia cuộc thi, cao trung Đế Đô được chọn ba người.

Ban đầu đã lựa chọn xong, đó là Cố Chỉ, Nguyên Hân Lâm, còn có Triệu Sâm.

Nào biết, gần một tháng lại có thêm Tô Yên.

Thêm một người, là có một người không được đi thi.

Ngoại trừ Tô Yên ba người còn lại đều cạnh tranh kịch liệt.

Bống người bọn họ học thêm hai tuần, Cố Chỉ là lần đầu tiên làm xong trước Tô Yên.

Đối với Cố Chỉ mà nói, chuyện này còn vui mừng hơn cả khi có quà.

Tô Yên nghe thấy tiếng nói, phục hồi tinh thần lại, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Cố Chỉ.

Hai người đối diện.

Cố Chỉ hơi mỉm cười với Tô Yên, làm người cảm thấy nữ sinh này rất tốt đẹp.

Cố Chỉ trang điểm, khi nói chuyện làm cho người ta cảm thấy rất giống Tô Yên.

Mái tóc đen dài đến vai, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, loại hình làm người muốn che chở.

Hơn nữa nói chuyện rất ôn nhu.

Nếu không quen biết, dễ dàng làm người hiểu lầm Tô Yên và Cố Chỉ là hai chị em.

Chỉ là, cơn sóng ngầm kích động giữ hai người, từ ngày đầu tiên gặp mặt, chưa từng dừng lại.

Ách... cũng có thể là Cố Chỉ đơn phương cạnh tranh.

Cố Chỉ chậm rãi mở miệng, giọng nói như làn gió mùa xuân, “Hôm nay nhanh hơn cậu một chút.”

Trên má lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Tô Yên lấy một cái kẹo sữa dâu ra, bóc vỏ ăn.

Sau đó ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.”

Chỉ chốc lát sau, thầy Hóa đã đi tới.

Nhìn thấy bốn người làm bài cũng đã gần xong, đặt đáp án xuống, “Làm xong rồi thì đối chiếu đáp án.”

Khi nói, sắc trời bên ngoài có chút âm trầm, có vẻ sắp mưa.

Lực chú ý của Tô Yên căn bản không ở trên đề thi, mà là ở sắc trời bên ngoài.

Không mang ô.

Tặng ngocha31197 với đáo án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!?
 
Chương 56: Thiếu niên kiệt ngạo (55)


Chỉ hy vọng, có thể kết thúc sớm, sau đó về nhà.

Thầy Hóa đi đến bên cạnh Tô Yên, nhìn thấy Tô Yên chưa làm xong bài thi, trên mặt có một tia kinh ngạc.

Không, phải nói ngạc nhiên, còn có một chút... vui vẻ??

Tuy rằng thân là một giáo viên, thấy vậy rất không đúng.

Nhưng, học sinh của mình từ khi làm đề đến nay, chưa từng sai một lần nào.

Làm một người giáo viên như ông không có đất dụng võ cũng nghẹn muốn chết a.

Cố Chỉ đối chiếu rất nhanh đã xong.

Điểm tối đa.

Điểm của Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm cũng không tồi, bài cuối cùng làm được hơn một nửa.

Thầy Hóa đứng bên cạnh Tô Yên, cầm bài làm của cô, cau mày giả vờ nghiêm túc.

“Bài này tuy rằng là kiểu bài mới năm nay mới thêm vào, nhưng cũng không khó, ngày hôm qua đã giảng cho các em một bài, thầy chỉ thay đổi mấy số, dựa vào bài hôm qua cũng làm được.”

Thầy Hóa vừa nói vừa cầm bài của Cố Chỉ, chữ viết tinh tế, phương trình viết cũng chính xác, khen ngợi một câu, “Nếu giữ vững phong độ này, chắc chắn sẽ lọt vào top 10.”

Cố Chỉ trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, “Cảm ơn thầy ạ.”

Tiếp đó, thầy Hóa lại nói với Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm vài câu.

Nhìn thấy hai người hiểu ra, cúi đầu làm bài, lực chú ý quay lại trên người Tô Yên.

Phải biết rằng, ông rất coi trọng Tô Yên a.

Tô Yên chính là bảo bối.

Giải nhất cuộc thi này có thuộc về cao trung Đế Dô hay không, dựa vào em ấy!!

Ông suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn không thể đả kích Tô Yên, lỡ như quá khắt khe, không điều chỉnh được tâm tình, đến hôm đi thi lại không làm được.

Vị giáo viên nghiêm khắc nhất cao trung Đế Đô, ngồi bên cạnh Tô Yên, vẻ mặt ôn hòa, “Tô Yên, bài này cũng không khó, em chỉ cần biết chất màu vàng và muối a-xít phốt-pho-ríc là...”

Tô Yên thấy thầy Hóa bắt đầu định giảng, cô nhìn sắc trời càng ngày càng âm trầm, mềm mại lên tiếng đánh gãy, “Thưa thầy, đề này không có đáp án.”

Cô vừa nói, làm thầy Hóa ngạc nhiên dừng lại.

Thầy Hóa còn chưa nói gì, Cố Chỉ bên cạnh đã giành trước, “Không thể nào không có đáp án, đáp án tham khảo ở chỗ này, tớ cũng đã giải được.”

Giọng nói vẫn ôn nhu, nhưng ngữ khí kiên định.

Tuy Cố Chỉ nhìn qua nhu nhược, nhưng trên thực tế là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ.

Được đứng đầu lâu rồi, bỗng nhiên xuất hiện Tô Yên, không cần tốn nhiều sức đã giành được sự chú ý của mọi người.

Trong lòng không cam lòng.

Cho nên cô ta liều mạng làm bài, vì một ngày có thể vượt qua Tô Yên.

Mà sự thật chứng minh, sự nỗ lực của cô ta có tác dụng.

Hôm nay, cô ta đã thành công vượt qua Tô Yên.

Nhưng mà Tô Yên lại nói như vậy, là bởi vì bị cô ta vượt qua sao?

Trong lòng Cố Chỉ có một tia sung sướng.

Cũng nên để cậu ta nếm thử, loại cảm giác bị đánh bại.

Tô Yên rũ mắt, không cãi cọ.

Chỉ cầm bút, gạch một câu trên đề bài, “Chỗ này không phải là AN, mà là CO2. Nếu không vĩnh viễn không tính được.”

Đề bài sai, sao có thể giải ra đáp án?

Thầy Hóa cầm đi cẩn thận nghiên cứu một lần.

Mười phút trôi qua, sắc trời bên ngoài càng âm trầm, giống như giây tiếp theo sẽ đổ mưa.

Ư Ư: Điền vào chỗ trống?

“Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?”

“Đương nhiên.”

“Vậy em có thể khẳng định, nếu...”

P/s: Những thím nào đã đọc cv không được spoil và spoil tui cũng không tính là đáp án đúng nhé?
 
Chương 57: Thiếu niên kiệt ngạo (56)


Sau khi nói xong, Cố Chỉ sốt ruột lấy bài thi trong tay thầy Hóa cẩn thận nghiên cứu.

Mày nhíu chặt sắc mặt không quá đẹp.

Tô Yên thỉnh thoảng nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ liếm khóe môi, đứng dậy, “Thưa thầy, em đã làm xong bài, có thể đi về chưa ạ?”

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, lên tiếng: “Ký chủ, nam chủ đại nhân nói muốn tới đón ngài a, ngài sẽ không phải đội mưa về.”

Tô Yên sợi tóc rũ xuống, gương mặt trắng nõn đôi mắt thuần tịnh, làm người cảm thấy tốt đẹp.

Nghe thấy cô nói, thầy Hóa ho khan một tiếng, cũng không quan tâm đề bài nữa.

“Còn có một việc, muốn thương lượng với các em một chút.”

Khi nói, người thầy từ trước đến nay vẫn nghiêm túc, trên mặt xuất hiện một tia rối rắm, “Còn mười ngày nữa là đi thi, bốn người các em, chỉ có ba người được dự thi.”

Ông nói đến đây, bàn tay Cố Chỉ nắm chặt.

Tiếp đó, thầy Hóa nói tiếp, “Nhìn thành tích ngày thường của các em, Tô Yên và Triệu Sâm tôi sẽ chọn hai em đi dự thi, như vậy... còn một người nữa.”

Ánh mắt đảo qua Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm, “Hai em...”

Khi nói chuyện, muốn nói lại thôi.

Bàn tay Cố Chỉ nắm chặt tờ bài thi kia, giọng nói mềm nhẹ, “Thầy, thầy nói đi, dù là kết quả thế nào, bọn em đều có thể chấp nhận. Chỉ cần thầy công bằng.”

Cuối cùng cô ta bỏ thêm một câu, làm thầy Hóa có chút không vui.

Vậy nên thầy Hóa không lên tiếng, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên và Triệu Sâm, “Mấy em cũng làm đề với nhau lâu rồi, cũng biết trình độ của hai bạn kia, hai em cảm thấy, ai giỏi hơn?”

Ánh mắt Triệu Sâm dao động, từ Nguyên Hân Lâm lại tới Cố Chỉ.

Hơi hé miệng, “Cố Chỉ giỏi hơn một chút.”

Cố Chỉ thấy thế, trong lòng buông lỏng, biết mình đã có 8 phần được chọn.

Nguyên Hân Lâm bên cạnh vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút không cam lòng.

Ánh mắt thầy Hóa dời về phía Tô Yên vẫn đứng dậy muốn đi về.

Cũng không biết vì sao, người vẫn luôn ngoan ngoãn nhất, trầm ổn nhất như Tô Yên, lại muốn đi về sớm?

Là bởi vì bên ngoài trời mưa, sợ bị ướt?

“Tô Yên cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt Tô Yên từ sắc trời âm trầm bên ngoài quay lại.

Ánh mắt nhìn Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm một lần.

Mềm mại nói: “Em chọn Nguyên Hân Lâm.”

Nguyên Hân Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời, cậu ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt có thêm những cảm xúc phức tạp.

Cố Chỉ vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên đứng lên.

Đối diện Tô Yên, giọng nói ôn nhu, nhưng là có thể nghe được trong giọng nói của cô ta có sự nôn nóng và bất mãn, “Thực lực của tôi, rõ như ban ngày. Cậu không thể vì có quan hệ tốt với Nguyên Hân Lâm, mà lựa chọn cậu ấy.”

Tô Yên nhìn về phía thầy Hóa, ông còn đang rối rắm, nhìn dáng vẻ còn muốn ở chỗ này ngốc thêm 10 phút.

Cô nhẹ nhàng nói: “Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?”

Thầy Hóa ngẩng đầu, “Đương nhiên.”

“Vậy em có thể khẳng định nói cho thầy, nếu Nguyên Hân Lâm không tham gia cuộc thi này, em cũng sẽ không tham gia.”

Cố Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, “Tô Yên! Cậu thật quá đáng!”

Tô Yên khẽ liếm môi, không quan tâm Cố Chỉ.

Nhìn thầy Hóa tiếp tục nói: “Thầy còn muốn tiếp tục suy nghĩ sao?”

Thầy Hóa nhìn Tô Yên, lại nhìn Cố Chỉ, cầm một tờ danh sách ra.

Tặng langtruclinh với đáp án nhanh và chính xác nhứt!!!?
 
Chương 58: Thiếu niên kiệt ngạo (57)


Sau đó viết ba chữ Nguyên Hân Lâm vào trên danh sách.

Cố Chỉ lập tức đờ đẫn ngồi xuống ghế.

Tất cả nỗ lực của mình, bởi vì một câu của Tô Yên, sụp đổ.

Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt sáng lên, muốn đi qua đó nói chuyện với cô.

Lại thấy Tô Yên không ở lại, đeo cặp sách xoay người đi ra ngoài.

Sắc trời, càng âm trầm.

Cô vừa ra khỏi văn phòng, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo tới góc khuất trên hành lang.

Sau đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị ép vào vách tường.

Khuôn mặt của Khương Nhiên, ánh mắt mang theo lệ khí, mắt phượng hơi hơi híp lại.

Hai người đối diện.

Khóe môi sắc bén giờ phút này có vẻ có chút lạnh lùng.

Ngữ khí lười nhác rõ ràng có thể thấy được sự tức giận, “Tô Yên.”

Tô Yên chớp chớp mắt, không phản kháng, cũng không nói chuyện.

Khương Nhiên dựa sát vào cô, đôi mắt nheo lại, “Có phải đã quá cưng chiều em, nên em càng ngày càng to gan?”

Nguyên Hân Lâm từ văn phòng đi ra, thấy tình cảnh như thế, nhíu mày.

Đi qua đó lên tiếng: “Bạn học Khương Nhiên cậu đối xử với Tô Yên như vậy, có suy nghĩ tới cảm nhận của Tô Yên không?”

Khương Nhiên nghiêng đầu, giọng nói mang theo lạnh lẽo và lệ khí, “Cút.”

Hắn giống như một con sư tử sắp tức giận, một khi có người tới gần, toàn bộ đều phải gặp chuyện.

Tong lòng Nguyên Hân Lâm có chút e ngại.

Cứng đờ tại chỗ.

Lúc này, không biết từ cái góc xó xỉnh nào, Trình Tinh Dương và học sinh của lớp Khương Nhiên đi ra.

Bàn tay Trình Tinh Dương vỗ vào trên vai Nguyên Hân Lâm, một bộ anh em tốt, “Anh em, đi thôi, những việc này chúng ta cũng không quản được.”

Cưỡng chế trực tiếp lôi Nguyên Hân Lâm đi.

Hành lang dài lối đi nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Ký chủ, chắc là hắn vừa nghe thấy lời ngài vừa nói trong văn phòng, cho rằng ngài thích Nguyên Hân Lâm đó.”

Tô Yên rũ mắt, vẫn thờ ơ trầm mặc.

Phản ứng của cô, ở trong mắt Khương Nhiên thành cam chịu, hắn châm chọc một tiếng, ngữ khí âm trầm, “Thích cậu ta đến vậy?”

Hắn nhéo cánh tay Tô Yên, “Em coi tôi là cái gì?!”

Rầm!

Một quyền thật mạnh, đấm vào trên vách tường sát với khuôn mặt của Tô Yên.

Máu tươi, lập tức theo cánh tay chảy xuống.

Tiếng động khá lớn làm kinh động giáo viên trong phòng, thầy Hóa đi ra, “Ai, Khương Nhiên! Em đang làm gì?!”

Khương Nhiên thấy Tô Yên vẫn không nói gì, cuối cùng cười nhạo một tiếng.

Bàn tay đầy máu lập tức rũ xuống, xoay người rời đi.

Sau đó, thầy Hóa và Triệu Sâm đi tới hỏi Tô Yên, Tô Yên vẫn trầm mặc.

Cuối cùng thầy Hóa thấy Tô Yên không sao, lại nghĩ là nữ sinh, bèn bảo Cố Chỉ đưa Tô Yên về nhà.

Ban đầu, bởi vì chuyện trong văn phòng, thầy Hóa có chút không yên tâm với Cố Chỉ.

Nhưng thấy cô ta ôn nhu đồng ý, cũng cảm thấy đây là cách xử lý tốt nhất.

Chỉ trong chốc lát, hành lang dài này chỉ còn lại Tô Yên và Cố Chỉ.

Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy ký chủ của mình hình như có chút không đúng lắm, “Ký chủ? Ký chủ? Ngài làm sao vậy??”

Tí tách, tí tách, đám mây âm trầm kia, rốt cuộc không chịu nổi, trời đổ mưa.

Mưa phùn mênh mông, nhanh chóng biến thành mưa to tầm tã, xôn xao rơi xuống.

Cánh tay Tô Yên giật giật, ngẩng đầu lên.

Sau đó, chậm rãi lắc lư vài cái,“Trời mưa.”

Tiếp đó nhăn mày lại, “Thật là chán ghét ngày mưa.”

Nói xong, cô nhặt ô từ trên mặt đất lên, mở ô lên đi ra ngoài.

Ư Ư: Vì sao Tiểu Hoa bị Yên tỷ ném đi!!!?
 
Chương 59: Thiếu niên kiệt ngạo (58)


Một bên, Cố Chỉ bị bỏ qua, nhịn không được lên tiếng: “Tô Yên!”

Người đã đi về phía trước hơi dừng lại, “Có việc?”

“Cậu cầm ô đi rồi, còn tôi thì sao?!”

Giọng nói nhàn nhạt vang lên:“Liên quan gì đến tôi?”

Nói xong, Tô Yên xoay người tiếp tục đi về phía trước, bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.

Cố Chỉ bị tức điên rồi.

Đầu tiên là thể hiện trước mặt giáo viên, lại nhằm vào cô ta.

Cố Chỉ mình nợ cô ta sao?!

Cố Chỉ chạy về phía Tô Yên.

Ngữ khí không ôn nhu như lúc nãy, mà có chút sắc nhọn, “Tô Yên! Thật không nghĩ tới cậu là loại người này! Cậu làm tôi ghê tởm!”

Nói xong chạy tới trước mặt Tô Yên, chặn đường của cô, muốn nói chuyện với cô, “Rõ ràng lần nào làm đề tôi cũng giỏi hơn Nguyên Hân! Ai giỏi thì người đó có thể đi thi, cậu có tư cách gì mà quyết định? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, tương lai của tôi sẽ vì chuyện này mà thay đổi cả đời?!”

Tô Yên thấy cô ta đứng trước mặt mình, dừng bước.

Rũ đầu nghe Cố Chỉ nói, “Cậu là thiên tài thì sao? Dựa vào đâu mà cậu dùng hai ba câu đã quyết định tương lai của người khác?! Người ích kỷ như cậu, không xứng học ở cao trung Đế Đô!!”

Cố Chỉ bất mãn với Tô Yên rất lâu rồi.

Một là bởi vì ghen ghét thiên phú của cô.

Càng chán ghét sự ngang ngược lần này của cô.

Cố Chỉ đứng trong mưa, cả người ướt đẫm, nhưng vẫn đứng thẳng, vì mắng quá to mà thở hồng hộc.

Tô Yên ngẩng đầu, gió lạnh thổi qua, sợi tóc bên tai bay về phía sau.

Đôi mắt lộng lẫy, lại mang theo sự lạnh lẽo.

Cũng không biết vì sao, lúc này Tô Yên chỉ liếc mắt một cái, đã làm người có cảm giác lạnh lẽo.

Giọng nói mềm mại vang lên, “Nói xong rồi? Tôi có thể đi chưa?”

Nói xong, Tô Yên cầm ô đi về phía trước.

Cố Chỉ nhìn thái độ này của cô càng tức giận, “Ai cho cậu đi!”

Nói xong định cướp lại ô của Tô Yên.

Nhìn thấy Cố Chỉ tới gần, Tô Yên giơ tay nắm lấy cổ áo của Cố Chỉ.

Giọng nói vẫn mềm mại, “Nói gì thì nói đi, ai cho cậu tới gần tôi?”

Nói xong, nâng chân lên, một chân đá vào đầu gối của Cố Chỉ.

Cố Chỉ sợ hãi kêu một tiếng, lập tức quỳ xuống.

Tô Yên lùi về phía sau hai bước, Cố Chỉ không chạm được vào cô.

Đầu gối của Cố Chỉ đau đớn quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo.

Cô ta vốn nhỏ gầy, bộ dáng này càng thê thảm, làm trái tim người khác mềm nhũn.

Tô Yên nhìn qua, “Hai ba câu của tôi đã có thể thay đổi tương lai của cậu, thuyết mình cậu còn quá yếu, còn có mặt mũi tới chất vấn tôi?”

Giọng nói mềm mại, nhưng ngôn ngữ sắc bén khác xa những hôm trước.

Nhìn vẻ mặt Cố Chỉ không cam lòng lại muốn cãi lại, Tô Yên trực tiếp đánh gãy, “Học thêm 14 ngày, tổng cộng làm đề 5 lần, trong đó thành tích 4 lần của cậu đều có mờ ám. Người thứ ba vốn dĩ không phải là cậu.”

“Cậu nói bậy!”

“Bài cuối cùng trong đề hôm nay không có đáp án, một bài sai đề cậu làm sao giải được? Còn giống y như đáp án tham khảo?”

Cố Chỉ có chút chột dạ muốn cãi lại, “Cậu...!!”

Đáp án tham khảo sai, mà cậu sai giống y như vậy, ngoại trừ sao chép... hình như không còn lời giải thích nào khác.

Tô Yên kéo kéo nơ bướm trên cổ áo, mưa càng ngày càng lớn.

Tiếp đó cô chậm rãi nói: “Cậu không cần giải thích với tôi, tôi cũng lười phải nghe. Cách tôi xa một chút tôi sẽ không nói gì. Hiểu chưa?”

Tặng ntthaonhii02 với đáp án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom