Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1944: Mẹ, Đừng Để Chúng Con Phải Chờ Lâu


Rõ ràng là một suy nghĩ rất thuần khiết, nhưng qua miệng cậu, lại có cảm giác như cậu thật sự "yêu" mẹ!

Vân Thi Thi nhìn hai đứa con, chợt "phụt" cười một tiếng.

"Hữu Hữu, không được ăn hiếp anh con!"

"Con..."

Hữu Hữu vô tội nhìn cô, giống như có trăm cái miệng cũng không thể tự bào chữa.

Cuối cùng, bất đắc dĩ phải buông tay ra, chỉ có điều, ánh mắt lạnh lùng giống như đang cảnh cáo Tiểu Dịch Thần, không được nói lung tung.

Tiểu Dịch Thần ra dấu tay "ok".

Vân Thi Thi thay bộ lễ phục ra, phụ tá hỏi thăm cô, Vân Thi Thi hài lòng nói: "Rất hoàn mỹ, mọi người cực khổ rồi! Vì gấp gáp làm cho xong bộ lễ phục này, hẳn là rất hao tốn tâm huyết có đúng không?"

Mấy phụ tá nhìn nhau, lúc này mởi thở ra một hơi.

"Cô Vân, cô hài lòng là tốt rồi. Chỉ là, hao tốn tâm huyết là phải thôi! Khách hàng là Thượng Đế, việc cô hài lòng, mới là mục tiêu của chúng tôi."

Tiễn mấy nhân viên bên studio về, Hữu Hữu quấn lấy Vân Thi Thi nói: "Mẹ, buổi liên hoan phim ngày mốt, mẹ sẽ lên thảm đỏ cùng cha sao?"

"Hả? Sao con biết?"

"Cha nói."

Hữu Hữu mím môi cười, dáng vẻ có chút cô đơn: "Con cũng muốn dẫn mẹ đi trên thảm đỏ."

Tiểu Dịch Thần cũng cô đơn ủ rũ cái đầu nhỏ: "Thật là hâm mộ cha, có thể dẫn mẹ xinh đẹp cùng đi trên thảm đỏ, hâm mộ chết đi được."

"Cha cố tình nói chúng ta nghe, không phải là muốn khoe khoang đó sao?" Hữu Hữu không phục khoanh tay ôm ngực, cảm thấy rất không cam lòng: "Thật là có tiền đồ, một người nhạt nhẽo giống như cha, vậy mà cũng theo sát trào lưu, khoe khoang tình cảm yêu đương lãng mạn."

"Haizzzz."

Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn bọn nhóc, dở khóc dở cười.

Hai đứa nhóc này, trên mặt toàn là giả vờ.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhóc, trầm ngâm một hồi, bỗng dưng cười nói: "Một ngày nào đó, sẽ để các con cùng bước lên thảm đỏ với mẹ, có chịu không?"

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe vậy, có chút vui mừng ngẩng đầu, khó tin nhìn cô, trăm miệng một lời: "Có thật không?"

Nhất là Tiểu Dịch Thần, cực kỳ hưng phấn kích động: "Thật sự có thể bước lên thảm đỏ cùng mẹ sao?"

"Ừ! Đương nhiên! Đợi đến ngày mẹ trở thành nữ hoàng màn ảnh, sẽ dẫn theo các con lên thảm đỏ."

Tiểu Dịch Thần vui mừng khôn xiết, vỗ tay: "Thật là tốt thật là tốt quá! Mẹ con yêu mẹ!"

Hữu Hữu đứng bên cạnh nói một câu sâu xa: "Mẹ, ngày đó cũng đừng để chúng con chờ quá lâu nha!"

Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh: "Sẽ không, mẹ nói được là làm được."

"Hì hì!" Đột nhiên Tiểu Dịch Thần nói: "Mẹ, ngày mốt là liên hoan phim rồi, mẹ có cảm thấy khẩn trương không?"

"Không có."

"Tại sao?"

Tiểu Dịch Thần cười: "Mẹ rất có hy vọng thắng được giải thưởng, chỉ có điều, hình như năm nay cạnh tranh rất quyết liệt, mẹ nhất định phải cố gắng lên, bắt được giải thưởng lớn."

"Trông cậy vào lời chúc của bảo bối!" Tâm trạng Vân Thi Thi rất tốt, hôn lên trán cậu.

Hữu Hữu lập tức tỏ vẻ ghen tỵ: "Con cũng muốn! Con cũng muốn được mẹ hôn!"

Trên mặt Hữu Hữu giống như được ngâm qua sữa tươi vậy, có mùi sữa rất dễ chịu.

Cô sờ cái đầu nhỏ của cậu, âm thầm hứa, nếu như có cơ hội, nhất định phải mang hai đứa bé này đi theo lên thảm đỏ.

Đó mới là giấc mộng chân chính mà cô muốn.

Buổi tối, Tần Chu hỏi cô bộ lễ phục có vừa người hay không.

Sau đó, lại nghiêm túc thông báo với cô mấy vấn đề quan trọng ở buổi liên hoan phim.
 
Chương 1945: Chặn Đứng Đường Sống


Cô là người mới, trong buổi liên hoan phim này, cô lấy thân phận là diễn viên mới nổi đến tham dự, cho nên Tần Chu dặn dò kỹ lưỡng, dặn cô đừng quá chú ý chen vào ống kính máy ảnh, chỉ cần an tĩnh đi cùng Mộ Nhã Triết đến hết thảm đỏ, sau đó thì chờ các giải thưởng được công bố.

Liên hoan phim được tổ chức vô cùng rầm rộ, rất nhiều ngôi sao nổi danh đến tham dự, đều là ảnh đế ảnh hậu, cùng với những nghệ sĩ tài năng có thâm niên trong nghề.

Có vài người, rất dễ tiếp xúc.

Nhưng cũng có vài người tính tình khó chịu, vô cùng nhạy cảm, hơn nữa đối xử với người mới rất kỳ thị hoặc có tâm lý đề phòng.

Cô cần phải chú ý điểm này.

Phải chủ động chào hỏi những bậc đàn anh đàn chị, khiêm tốn tiếp nhận ý kiến đề nghị của bọn họ.

Gặp phải người có thái độ không thân thiện, cũng phải bình tĩnh mà xử lý.

Dù sao, cô cũng mới vào nghề không được bao lâu, kinh nghiệm không nhiều, chỗ đứng còn chưa vững, bị người khác chèn ép cũng là chuyện bình thường.

Bất luận là lĩnh vực ngành nghề nào, người mới cũng rất khó để hòa nhập.

Tất cả những người đến đây đều là người có địa vị, giàu có nổi danh, làm việc lâu năm trong nghề, đương nhiên sẽ thích khoe mẽ, phô trương hơn một chút.

Phải hơi hùa theo bọn họ, để tránh xảy ra những tranh chấp không cần thiết.

Thật ra Tần Chu rất lo lắng chuyện Vân Thi Thi sẽ bị chèn ép ở buổi liên hoan phim, dù sao cô cũng là người mới vào nghề, lại có lợi thế rất mạnh, doanh thu phòng bán vé đạt con số không nhỏ, cộng với bộ phim "Quả trám" đã đạt kỷ lục phòng vé mới, vì vậy, không ít người ở sau lưng ganh tỵ gièm pha cô.

Chỉ là, Vân Thi Thi sẽ đi cùng tổng giám đốc Mộ lên thảm đỏ, hơn nữa còn được xếp chỗ ngồi cạnh nhau trong khán đài.

Có tổng giám đốc Mộ bên cạnh, cô cũng sẽ đỡ bị người khác gây khó dễ.

Một lát sau, Tần Chu lại gửi tới kịch bản phỏng vấn bên đài truyền hình.

Có mấy câu hỏi, câu trả lời cũng đã soạn sẵn, cô phải học thuộc, để lúc đó chỉ cần đọc ra thôi.

Vân Thi Thi thấy anh ta tỉ mỉ chuẩn bị như vậy, hỏi: "Liên hoan phim còn có phần phỏng vấn riêng nữa sao?"

"Không phải phỏng vấn riêng, chỉ là tất cả các diễn viên trong bộ phim "Quả trám" đều sẽ tiến hành phần phỏng vấn theo thông lệ. Chỉ toàn mấy câu hỏi đơn giản thôi, em đọc theo phần đã soạn sẵn là được. Anh đã nói chuyện với bên đài truyền hình rồi, sẽ không xuất hiện vấn đề gì khó khăn đâu."

"Không hỏi mấy câu lắc léo là được rồi."

"Em yên tâm. Đài truyền hình đã lên kịch bản xong xuôi, kịch bản em đang giữ, cũng chính là mấy câu hỏi mà ngày hôm đó bên đài truyền hình sẽ hỏi em, em cứ việc học thuộc, đến lúc đó trả lời theo như vậy là được." Tần Chu rất chú trọng đến việc này: "Nhất định phải học cho thuộc."

"Ừ!"

Kết thúc cuộc gọi với Tần Chu, cô lướt Weibo một lát.

Không bất ngờ gì, những người theo dõi cô đã sắp làm nổ tung Weibo của cô bằng những lời nhắc @ và bình luận, kèm theo số lượt thích tăng mạnh thêm mười vạn người.

Thì ra, đây chính là cảm giác được nổi tiếng.

Cô cảm thấy, sau khi nổi tiếng rồi, đối với cô mà nói, cũng không có biến hóa gì quá lớn.

Là nhân vật của công chúng, đúng là phải hy sinh rất nhiều về phương diện cuộc sống riêng tư.

Trừ cái đó ra, cũng không có gì thay đổi quá nhiều.

Có lẽ là do tính tình cô dễ chịu, nên thích ứng rất nhanh.

Theo thường lệ vào xem Weibo của Cố Tinh Trạch, bài đăng gần nhất mà anh ta đăng lên, chính là bức ảnh chụp nửa người trong phòng tắm ngày hôm đó.

Đó là khi phòng bán vé đạt doanh thu hai mươi tỷ, anh ta đã đáp ứng điều kiện của các fan hâm mộ.

Kể từ bức ảnh đó về sau, không có bất kỳ bài đăng nào nữa.

Anh ta thật sự mai danh ẩn tích.

Ngoài chuyện không có xuất hiện trên màn ảnh và không cập nhật tin tức lên mạng xã hội, gần như Mộ Nhã Triết đã chặn đứng toàn bộ đường sống của anh ta.

Hình tượng đại sứ thương hiệu cho một vài nhãn hàng của ah ta đều đã bị gỡ bỏ hình ảnh, nhưng bởi vì điều kiện trong hợp đồng, nên vài thương hiệu có mặt anh ta vẫn sẽ xuất hiện ở các trung tâm mua sắm.

Nhưng theo như hiểu biết của Tần Chu, năm nay vốn là Cố Tinh Trạch đã nhận được rất nhiều lời mời đóng phim và quảng cáo, toàn bộ đều đã bị hủy bỏ.
 
Chương 1946: Thời Gian Trôi Qua Yên Bình


Liên hoan phim lần này, Cố Tinh Trạch là một đề cử viên nặng ký.

Dàn diễn viên "Quả trám" cùng xuất hiện, nhưng lại không có mặt Cố Tinh Trạch, tất nhiên sẽ tạo thành rất nhiều lời đồn đại.

Vân Thi Thi ngắt điện thoại di động, dựa vào lưng ghế.

Có lúc, làng giải trí thật là một nơi rất tàn khốc.

Cô mới vào nghề không bao lâu, nhưng đã được thể nghiệm qua rất nhiều thứ.

Thôi, không nên suy nghĩ nhiều nữa.

Lúc Mộ Nhã Triết về, Vân Thi Thi đã sớm ngủ thiếp đi, điện thoại di động rơi ở một bên, màn hình vẫn còn sáng.

Anh cầm lên xem thử, thì ra cô vẫn đang học thuộc lời thoại từ nãy giờ.

Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đắp lại chăn cho cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt cô.

Vân Thi Thi ngủ không sâu, anh vừa chạm vào đã làm cô tỉnh giấc, mở đôi mắt mông lung ra, nhìn thấy anh, hơi bất ngờ.

"Anh về rồi à?"

Cô dụi mắt, oán trách nói: "Mấy giờ rồi chứ, sao anh lại về trễ như vậy?"

"Công ty có chút việc nên bị kéo dài."

"Ăn tối chưa?" Vân Thi Thi quan tâm hỏi.

Dạ dày anh không tốt lắm, thời thời khắc khắc cô đều chú ý xem anh có ăn đủ cha bữa cơm hay không.

"Ăn rồi."

Mộ Nhã Triết cười, ngồi lên giường, vuốt vuốt mái tóc rối của cô: "Bản thân mình còn lo chưa xong, lo cho anh cái gì?"

"Đâu có? Rõ ràng em tự chăm sóc bản thân rất tốt."

Vân Thi Thi chậm rãi ngồi dậy, ôm hông anh, lẳng lặng ôm thật chặt, rũ mắt, tham luyến dán mặt lên người anh.

Trái tim bông dưng cảm thấy thật an toàn.

Cô thích cứ như vậy mà ôm anh.

Loại cảm giác an toàn này, giống như chỉ cần có anh ở đây, thì trời có sập cũng không sợ.

"Có anh thật là tốt."

Mỗi đêm được ôm anh ngủ, cô đều ngủ rất ngon, cả đêm không nằm mơ gì hết, luôn có thể ngủ thẳng một giấc tới sáng.

Cảm giác rất bình yên.

Mộ Nhã Triết để mặc cho cô ôm, cũng yên lặng, bận rộn suốt một ngày, giờ phút này, rất hưởng thụ thời gian an tĩnh ở bên cạnh cô.

"Được rồi, em ngủ đi, anh muốn đi rửa mặt."

Vân Thi Thi im lặng, vẫn ôm như cũ, không buông tay.

Mộ Nhã Triết thấy cô không có động tĩnh gì, không nhúc nhích.

"Anh không mệt sao?"

"Ngủ đi."

Vân Thi Thi lười biếng, không muốn nhúc nhích, dồn tất cả sức nặng bám lên người anh, sự lệ thuộc của cô đối với anh, giờ khắc này là không thể nghi ngờ được.

"Ngủ thì ngủ, vậy thì đi ngủ sớm đi."

Vân Thi Thi lại "ừ" một tiếng, hiển nhiên vẫn không chịu buông tay ra: "Em muốn ôm anh."

Mộ Nhã Triết bật cười, nhẹ nhàng điểm một cái lên mũi cô: "Cô bé ngốc."

Anh thích cô lệ thuộc vào anh như vậy.

Hơn nữa, còn rất hưởng thụ sự ấm áp này.

Nếu như thời gian có thể tạm ngừng vào thời khắc này, thì thật tốt biết bao.

"Cô gái ngốc, mau ngủ đi, ban đêm lạnh, nếu bị cảm là ngày mốt không lên thảm đỏ được đâu."

Mộ Nhã Triết dỗ cô nằm xuống.

Vân Thi Thi nhẹ gật đầu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nằm trên giường.

Anh đắp chăn cho cô, khẽ hôn lên cái trán, sau đó đi rửa mặt.

Lúc anh tắm nước nóng xong trở lại phòng, thấy cô gái trên giường đã ngủ, đèn đầu giường vẫn còn sáng, làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp trong suốt của cô, thời gian trôi qua yên bình.

Mộ Nhã Triết lên giường, ôm cô vào lòng, cũng nhanh chóng ngủ theo.

...

Nhà họ Tống

Tống Vân Tích đi tới trước cửa phòng Tống Ân Nhã, người giúp việc cầm cái khay đứng bên cạnh, phía trên là thức ăn đã hâm nóng lại mấy lần, Tống Ân Nhã vẫn không chịu mở cửa ra.
 
Chương 1947: Tống Ân Nhã Kỳ Lạ


Cô ta đã cha ngày cha đêm không chịu ra khỏi phòng.

Đương nhiên là còn chưa hết tức giận.

Tống Vân Tích buồn bực.

Không biết tiểu tổ tông này bị cái gì, tức giận tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không chịu ra, lại giở tính tình đại tiểu thư.

Anh ta vừa mới trở về từ bộ đội, đã nghe mẹ nhắc tới chuyện này, không cần nghĩ cũng biết, lại ra ngoài bị ai chọc giận rồi.

Tống Vân Tích hỏi: "Cha ngày nay nó không hề ra khỏi cánh cửa này sao?"

"Không có. Nhưng mà... Cô ấy có mở cửa ra."

"Hồi nào?"

Người giúp việc hoảng sợ, đêm qua lúc bà gõ cửa, Tống Ân Nhã có mở cửa ra.

Nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy sắc mặt cô ta vô cùng khó chịu, bà vừa mới hỏi một câu, Tống Ân Nhã lạnh lùng ném đổ hết khay thức ăn trong tay bà.

Bà bị ngã.

Nước canh còn nóng đổ lên tay bà, làm bà bị phỏng một mảng lớn trên cánh tay.

Sau đó bà bôi thuốc, băng bó lại, người giúp việc khổ sở kể.

Nhìn trên dưới gia đình nhà họ Tống, không thể nghi ngờ chỉ có mình Tống Ân Nhã là khó phục vụ nhất.

Tính khí kiêu căng, chuyện gì cũng muốn làm theo ý mình.

Không ít người giúp việc trong nhà bị khi dễ, mắng nhiếc.

Người giúp việc nhìn Tống Vân Tích, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, như thế nào? Đã cha ngày cha đêm rồi cô chủ không có ăn cái gì, nếu còn không chịu ăn uống, e là sức khỏe của cô chủ sẽ không thể duy trì nổi."

"Cần đến bà nhắc nhở tôi sao?"

Tống Vân Tích tức giận cười lạnh.

Anh ta giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó dịu dàng nói: "Ân Nhã, là anh. Mở cửa có được không?"

Bên trong không có động tĩnh gì.

Tống Vân Tích nghi ngờ nhíu mày, lại gõ cửa thêm nửa ngày trời, ôn tồn gọi cô ta thêm nửa ngày trời nữa, nhưng cũng không có bất kỳ tiếng động nào bên trong đáp lại.

Anh ta hoài nghi nói: "Bà xác định cô chủ không có rời khỏi phòng, vẫn còn ở bên trong có đúng không?"

"Dạ! Cô chủ vẫn chưa hề ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn coi chừng, nhưng cô ấy chưa từng ra khỏi phòng nửa bước."

Tống Vân Tích càng thêm hoài nghi, mặt biến sắc, mới vừa nghi ngờ được một chút, lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong.

Anh ta vui mừng, một giây sau, cánh cửa bị người bên trong mở ra.

Nhưng khi Tống Ân Nhã xuất hiện ở cửa, Tống Vân Tích lại ngây ngẩn cả người.

Chỉ mới cha ngày, mà trạng thái của Tống Ân Nhã cũng hoàn toàn thay đổi.

Cha ngày nhốt trong phòng, sắc mặt cô ta có chút sa sút, lớp trang điểm còn chưa tẩy, nhưng có thể nhìn thấy, dường như cô ta đã khóc rất lâu, đôi mắt trở nên sưng đỏ khó coi, gương mặt cũng sưng húp.

Chẳng qua là, bởi vì không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt cô ta rất kém, giống như phủ lên một lớp tro tàn, không có chút sức sống.

"Ân Nhã..."

"A, anh, anh về rồi..."

Tống Ân Nhã nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng, giống như cái tượng gỗ vô hồn, không có bất kỳ cảm xúc gì.

Nhất là đôi mắt, không có chút tia sáng, ảm đạm tối tăm.

"Ân Nhã, em... Em làm sao vậy?"

Tống Vân Tích chưa từng thấy qua bộ dạng chật vật như vậy của cô.

"Ha ha... Em rất khỏe." Giọng nói của cô ta bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.

Anh ta cứ tưởng cô ta sẽ giống như lúc trước, luống cuông lôi người giúp việc ra làm cái túi trút giận, đánh chửi một trận để phát tiết, hoặc sẽ vọt vào trong lòng anh ta, lớn tiếng khóc lóc kể lể.

Nhưng lần này không có chuyện gì xảy ra hết.

Cô ta chỉ dùng ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ để nhìn anh ta, phảng phất giống như xuyên qua người anh ta, nhìn về phía khác.

Người giúp việc thấy cô ta, không khỏi kinh hồn bạt vía, cố lấy lại dũng khí, thử dò hỏi: "Cô chủ, cô có muốn ăn chút gì không? Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô..."
 
Chương 1948: Em Yêu Anh Ấy Còn Hơn Sinh Mệnh


"Đưa vào đi." Tống Ân Nhã lạnh lùng ngắt lời bà, chừa ra một khe hở.

Cô ta bình tĩnh, làm Tống Vân Tích càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Anh ta càng thêm lo lắng.

Anh ta tình nguyện rằng Tống Ân Nhã khóc lớn quậy phá, không phân rõ phải trái mà khóc kể với anh ta, chứ không muốn nhìn thấy em gái mình giống như không hề quan tâm đến cái gì hết.

Người giúp việc thì không có suy nghĩ nhiều như vậy, giống như được tha tội lớn, vội vàng cúi đầu, cung kính bưng khay thức ăn tiến vào bên trong.

Sau khi người giúp việc đi ra, Tống Ân Nhã liền muốn đóng cửa lại.

Tống Vân Tích nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: "Chờ đã!"

Động tác của Tống Ân Nhã chậm lại, cô ta quay đầu, khó hiểu nhìn anh ta, vẫn là một đôi mắt trống rỗng không cảm xúc như cũ, làm người ta cảm thấy hoảng sợ.

Rõ ràng là cô ta còn sống, nhưng lại làm người đối diện cảm thấy như người chết.

"Rốt cuộc em bị làm sao vậy?"

Tống Vân Tích bực bội chất vấn: "Em nhìn lại bản thân mình đi, sao lại tự hành hạ mình thành ra như vầy? Thật là kỳ cục!"

Tống Ân Nhã chỉ bình tĩnh nói: "Không cần anh quan tâm."

Lời này thật lạnh nhạt.

Tống Vân Tích thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh trách cứ: "Em tự mà hiểu đi! Cái gì gọi là "không cần anh quan tâm" hả? Anh là anh trai của em! Em là em gái mà anh thương yêu nhất, làm sao anh có thể mặc kệ em được?"

Tống Ân Nhã nghe vậy, trên mặt rốt cuộc cũng có cảm xúc, nhưng chỉ là một nụ cười lãnh đạm: "Nói ra thật là dễ nghe, vậy anh nói cho em biết, anh định quan tâm thế nào đây?"

"..."

Câu hỏi này, khiến Tống Vân Tích sững sờ, nghẹn lời không nói được.

Anh ta không biết phải trả lời như thế nào cho câu hỏi sắc bén này của cô ta.

"Anh có thể làm được cái gì?"

Tống Ân Nhã nhàn nhạt cười, gương mặt tiều tụy, hiện lên sự thống khổ: "Anh, trong mắt anh, nhất định là em rất buồn cười có phải không? Trong mắt của mọi người, em luôn là một người không biết luân thường đạo lý, yêu một người đàn ông không nên yêu, buồn cười lắm đúng không."

"Anh..."

Tống Ân Nhã mất kiên nhẫn: "Không cần trả lời, bởi vì em biết anh nghĩ cái gì. Cho nên, anh không cần quan tâm tới em, em tự quan tâm đến bản thân mình là được rồi, được chứ?"

"Nhưng mà..."

Tống Vân Tích còn muốn nói thêm.

Tống Ân Nhã lại kiên quyết từ chối: "Anh không cần để ý tới em, cũng không cần chăm sóc cho em. Chuyện của em, tự em giải quyết, không tới phiên anh nhúng tay vào."

Nói xong, cô ta định đóng cửa lại.

Tống Vân Tích tức giận: "Buồn cười!"

Tống Ân Nhã dừng lại.

Tống Vân Tích tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ân Nhã, bây giờ em thật là quá đáng! Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em, nhưng tại sao em cứ hết lần này đến lần khác vì một người đàn ông mà biến mình thành bộ dạng như vậy chứ? Không có anh ta, chẳng lẽ em sẽ chết sao?"

"Đúng."

Một chữ này rơi vào tai anh ta, vô cùng kiên định.

Cô ta xoay người, buồn bã cười một tiếng, lại rất quyết liệt.

"Em sẽ chết."

Tống Vân Tích không nói gì.

Tống Ân Nhã cười nhạt, nói từng chữ: "Em yêu anh ấy, còn hơn sinh mệnh."

Nói xong mấy chữ, "ầm" một cái, cô ta đóng chặt cửa phòng, ngăn anh ta ở bên ngoài.

Tống Vân Tích tức giận nói: "Được! Không cần anh quan tâm, được thôi! Vậy thì anh cũng không thèm quan tâm tới em nữa!"

Anh ta xoay người đi xuống lầu.

Giang Khởi Mộng đi tới, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Ân Nhã nó..."

"Mẹ quan tâm tới nó làm cái gì? Nó muốn chết, nói là không cần con quan tâm, con biết phải làm sao đây?"

Giang Khởi Mộng vô cùng lo lắng, gương mặt sầu não, bất đắc dĩ thở dài: "Đứa nhỏ này, quá tùy hứng! Tính khí sao lại hư hỏng thế không biết..."

Tống Vân Tích kéo cà vạt, ngồi xuống ghế salon, không nhịn được mà oán trách: "Mẹ, tính cách của Ân Nhã, còn không phải là do cha mẹ quá nuông chiều nó hay sao!"
 
Chương 1949: Tôi Muốn Sử Dụng Cô Ta


"Mẹ... Con đang trách mẹ sao?" Giang Khởi Mộng tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Con với Ân Nhã, hai đứa đang thông đồng với nhau chọc tức mẹ phải không?"

"Con không dám."

Tống Vân Tích hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm trà, mệt mỏi dựa lưng lên ghế salon.

“Chuyện trong bộ đội đã đủ mệt mỏi rồi, về đến nhà lại còn phải vội vàng dỗ dành em gái bảo bối. Mẹ, mẹ cũng đừng quá nuông chiều nó nữa, Ân Nhã đã lớn rồi, làm việc gì cũng phải có chính kiến của mình."

"Chính kiến?"

Giang Khởi Mộng im lặng: "Đứa nhỏ này thì có cái chính kiến gì là tốt chứ? Cả ngày đều lo làm loạn. Còn thằng nhóc Nhã Triết kia, căn bản là không muốn nhìn thấy nó, nó lại cứ dính sau lưng người ta, không phải để cho người ta chế giễu sao?"

Tống Vân Tích nói: "Cậu Mộ là cậu của nó, có liên hệ máu mủ, cho dù thích thế nào đi nữa, thì cũng phải có chừng mực thôi. Con thấy nó là bị điên rồi, căn bản không thèm quan tâm đến khái niệm luân thường đạo lý. Cho nên mới muốn yêu cậu Mộ, thật buồn cười."

"Thật ra thì, nếu hai đứa nó thật lòng yêu nhau, ở chung một chỗ, không phải là không được. Rất nhiều người trong cùng gia tộc kết hôn rồi, cũng không phải bí mật gì, chưa chắc sẽ bị người ta chê cười đâu." Giang Khởi Mộng dừng một chút, biểu đạt ý kiến của mình: "Thật ra mẹ cũng rất vừa ý thằng bé kia, Nhã Triết năng lực bất phàm, ưu tú xuất sắc, trên dưới nhà họ Mộ, không có một người nào có thể so sánh được với nó. Cho nên, mẹ cũng không phản đối. Vấn đề là, Nhã Triết đối với Ân Nhã chẳng qua chỉ là tình anh em thôi, chuyện tình cảm dù sao cũng không miễn cưỡng được. Huống chi, thằng bé đó cũng rất cố chấp..."

"Mẹ, mẹ cũng bị điên rồi sao? Đừng để cha nghe được những lời này, nếu không thì mẹ xong đời." Tống Vân Tích cắt ngang lời bà ta: "Em gái đã không hiểu chuyện mà làm loạn rồi, mẹ cũng hùa theo nó sao? Đúng là loạn hết."

Giang Khởi Mộng giận không nói nên lời.

Thật ra bà ta rất thích Mộ Nhã Triết.

Đáng tiếc, Mộ Nhã Triết đối với Ân Nhã, chỉ xem cô ta như em gái.

Bà ta thở dài một hơi, sau đó lại hỏi: "Con đói bụng không? Nếu đói thì mẹ làm đồ ăn cho con."

Tống Vân Tích khoác tay: "Không cần! Con không đói bụng, đã ăn no rồi."

Dừng một chút, anh ta lại nói: "Coi như là chưa ăn, cũng bị Ân Nhã làm cho tức giận no rồi."

Giang Khởi Mộng dở khóc dở cười, ngồi bên cạnh anh ta, trông có vẻ rầu rĩ.

"Tính khí con bé Ân Nhã này cũng không biết giống ai nữa!"

Cơn giận của Tống Vân Tích đương nhiên là còn chưa tan hết, tức giận nói: "Từ nhỏ đã được cưng chiều trong lòng bàn tay, tính tình có thể tốt được sao?"

Giang Khởi Mộng cả giận nói: "Con bé là em gái con đó! Con làm anh, sao có thể nói nó như vậy được?"

"Được rồi, con không nói nữa, được chưa? Mẹ nhìn đi, con chỉ mới nói có mấy câu mà mẹ đã nói đỡ cho nó rồi! Không bị làm hư mới là lạ!"

Tống Vân Tích không nhịn được đứng lên, đi lên lầu.

Giang Khởi Mộng hỏi theo: "Con đi đâu vậy?"

"Đi phòng sách, đọc sách! Ngủ!"

Tâm trạng Tống Vân Tích hỏng bét, không muốn nói chuyện thêm với bà ta nữa.

Giang Khởi Mộng lắc đầu một cái, không nói được gì.

Trong phòng, Tống Ân Nhã đi tới ban công, bấm một dãy số.

"Mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?"

"Cô chủ, cô yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, người đã mang ra, chỉ chờ cô xử lý."

"Coi chừng cô ta, không để cô ta chạy lung tung!"

Tống Ân Nhã nham hiểm cười một tiếng, thong thả nói: "Ngày mốt, tôi muốn sử dụng cô ta."

"Được."

Để điện thoại di động xuống, cô ta lặng lẽ ngước mắt, nhìn về một mảnh đen nhánh sau vườn hoa, lạnh lùng cong môi cười.
 
Chương 1950: Ân Nhã Xảy Ra Chuyện (1)


Ngày tổ chức liên hoan phim.

Vừa rạng sáng, Vân Thi Thi đã thức dậy.

Liên hoan phim Kim Ưng được tổ chức ở Hải Thị, từ trong thành phố bay đến đó mất khoảng cha giờ đồng hồ, vì vậy, sau khi Mộ Nhã Triết họp xong cuộc họp thường kỳ ở công ty, sẽ quay lại Hương Thể Mạn Bộ đón cô, bay đến Hải Thị.

Vân Thi Thi ở nhà chờ anh.

Nhưng không biết tại sao, ngay từ rất sớm cô đã thức dậy rồi, sau khi Mộ Nhã Triết đến công ty, cô nằm ở trên giường, rõ ràng là muốn ngủ thêm một lát nữa, nhưng cứ trằn trọc trở mình, bất luận như thế nào cũng không ngủ được.

Trước lúc này, nếu hỏi cô, tham gia liên hoan phim có khẩn trương không?

Nhất định là cô sẽ nói, không khẩn trương.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy hồi hộp không thôi.

Tất cả mọi người đều có kỳ vọng rất lớn đối với cô.

Thật ra thì, cô không có kỳ vọng gì về bản thân mình.

Lúc bộ phim đạt được kỷ lục phòng vé phim điện ảnh, cô đã thấy đủ rồi.

Về mấy giải thưởng khác, căn bản là cô không có bất kỳ mong đợi gì.

Nhưng tất cả mọi người đều tin rằng cô sẽ cầm được giải thưởng lớn.

Lâm Phượng Thiên còn rất chắc chắn, ít nhất một chiếc cúp Kim Ưng lần này, là thuộc về tay cô.

Vân Thi Thi còn tưởng rằng liên hoan phim lần này giải thưởng đã được sắp xếp từ trước rồi, cho nên Lâm Phượng Thiên mới mạnh miệng cam đoan như vậy, làm cô càng thêm hồi hộp.

Tần Chu cũng dự đoán, chuyện cô nhận được giải thưởng tân nhân, hẳn là không có vấn đề.

Còn về giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, không chừng cũng có hy vọng.

Vân Thi Thi khẩn trương muốn chết.

Nếu được giải thì tốt.

Còn nếu không được, chắc cô sẽ trở thành trò cười mất.

Tần Chu cười cô suy nghĩ quá nhiều, không được giải thì thôi, việc gì phải trở thành trò cười.

Được giải, mọi người đều đồng tình.

Không được giải, như vậy chỉ có thể nói mấy vị giám khảo có mắt như mù, biểu hiện của cô tốt như vậy mà lại không được nhận giải, nhất định là có điều gì đen tối phía sau hậu trường.

Dù sao, có nhiều bộ phim như vậy, nhưng nhân vật "Doãn Hạ Thuần" này, cho dù là doanh thu phòng bán vé hay khả năng diễn xuất, ở góc độ người xem phim mà nói, đều có thể áp đảo một số diễn viên gạo cội.

Giải thưởng tân nhân nhất định cầm được.

Lời này, chọc Vân Thi Thi cười ha ha.

"Làm gì mà khoa trương như vậy chứ? Không sợ có người mua giải ư?"

Tần Chu lãnh đạm hừ một tiếng: "Nếu không được giải tân nhân, em cứ chờ đó, anh khiêng đại bác đến gặp ban tổ chức."

Vân Thi Thi vui vẻ nói: "Được. Đến lúc đó em sẽ thường xuyên đến thăm anh."

"Thăm anh?"

"Thăm tù ấy." Vân Thi Thi nói một cách đương nhiên.

Tần Chu thẹn quá hóa giận lên án: "Sao anh lại làm việc cho một người không có lương tâm như em chứ!"

Vân Thi Thi vùi trong chăn, lướt Weibo một hồi, rời giường.

Chờ Mộ Nhã Triết họp xong, về nhà sẽ cùng nhau khởi hành.

...

Mỗi sáng nào tập đoàn tài chính Đế Thăng cũng sẽ họp hội nghị thường kỳ.

Bởi vì lần này muốn đích thân đến Hải Thị tham gia liên hoan phim, nên hội nghị thường kỳ lần này, anh đã sắp xếp chuẩn bị trước tất cả mọi chuyện, ở Hải Thị tham gia buổi lễ xong, sẽ ngủ lại khách sạn một đêm, hôm sau mới quay lại thành phố.

Lúc kết thúc cuộc họp, Mẫn Vũ đã chuẩn bị xong vé máy bay.

Mộ Nhã Triết trở lại phòng làm việc, an bài ổn thỏa mọi việc xong, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng giày cao gót dồn dập bước nhanh, cùng với giọng nói liên tục ngăn cản của trợ lý.

"Bà Tống, tổng giám đốc vẫn còn đang họp!"

"Đừng cản tôi! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm cậu ấy!"

"Bà Tống... Bà Tống..."

"Tránh ra!"

Một giây sau, cánh cửa chợt bị bà Tống đẩy ra.
 
Chương 1951: Tống Ân Nhã Xảy Ra Chuyện (2)


Mẫn Vũ kinh ngạc một chút, xoay người nhìn về phía cửa, đã thấy Giang Khởi Mộng trực tiếp đẩy cửa xông vào, bà ta nhìn quanh văn phòng một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Mộ Nhã Triết ngồi trước bàn làm việc, lòng như lửa đốt đi tới.

"Nhã Triết!"

Mộ Nhã Triết ngước mắt, vừa thấy là Giang Khởi Mộng, không khỏi nhíu mày lại.

"Chị(1), sao thế? Chuyện gì hấp tấp như thế!"

Giang Khởi Mộng không khỏi oán trách một tiếng: "Nhã Triết, sao gọi điện thoại cho em không được?"

Mộ Nhã Triết khẽ trả lời: "Em mới vừa họp, lúc này vừa trở lại văn phòng."

"Tổng giám đốc Mộ..." Thư ký đứng ở cửa ra vào có chút co quắp xưng hô một tiếng, nhìn Giang Khởi Mộng một chút, hiển nhiên có chút mê mang.

Mẫn Vũ khẽ nói, " Cô về làm việc đi!"

"Vâng." Thư ký gật đàu, đóng cửa rời đi.

Mộ Nhã Triết hỏi, "Bác gái sảy ra chuyện gì sao?"

"Chị..."

Giang Khởi Mộng vừa muốn phát ra tiếng, bỗng nhiên có chút xoắn xuýt nhìn thoáng qua Mẫn Vũ đứng ở một bên.

Mộ Nhã Triết cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt ra hiệu, Mẫn Vũ cũng coi như hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức ngầm hiểu, cung kính lui ra.

Đợi cửa đóng lại, Mộ Nhã Triết nói: "Nói đi."

"Nhã Triết, Ân Nhã xảy ra chuyện rồi!" Giang Khởi Mộng ngậm lấy nước mắt nhìn qua anh, giọng run rẩy phát ra.

Sắc mặt Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, có chút kinh ngạc nhìn bà ta, nghi ngờ nheo mắt lại: “Xảy ra chuyện?"

"Ừm..." Hiển nhiên là Giang Khởi Mộng khóc qua, giọng khàn khàn, nhất là đôi mắt, đỏ bừng, xem ra là thật sự xảy ra chuyện.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Chị... Sáng sớm hôm nay, người làm đi lên lầu gõ cửa, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng mơ hồ nghe được trong phòng ngủ, truyền đến tiếng nước. Người làm lo lắng đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi Vân Tích, Vân Tích sức lớn, một chân đá tung cửa ra, lúc xông đi vào, đã nhìn thấy Ân Nhã nằm trong bồn tắm, trong bồn tắm đổ đầy nước, đều bị máu nhuộm đỏ..."

Giang Khởi Mộng nói tới chuyện này, giống như một màn kia hiện rõ mồn một trước mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Cô ấy thế nào?"

Mộ Nhã Triết mơ hồ nghe được một chút đầu mối.

"Ân Nhã... Con bé quá ngốc, nghĩ quẩn..."

"Hiện tại cô ấy ở đâu?"

"Sau khi Vân Tích phát hiện chuyện xảy ra, liền vội vàng đưa con bé đến bệnh viện, may mắn phát hiện kịp thời, cứu chữa được. Thế nhưng nha đầu này tỉnh táo lại, cảm xúc liền không ổn định, không biết cô ấy lại muốn làm ra hành động quá khích gì. Hiện tại, Vân Tích ở trong bệnh viện trông chừng, chuyện này, chị cũng không dám nói với bác em, sợ ông ấy tức giận."

Trong lòng Giang Khởi Mộng vẫn còn sợ hãi nói, bà ta thực sự là không dám tưởng tượng, nếu phát hiện không kịp thời, có phải mình sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con gái này.

Mộ Nhã Triết nghe Giang Khởi Mộng nói Tống Ân Nhã được cấp cứu, tâm khẽ buông.

"Không có chuyện thì tốt."

Giang Khởi Mộng cẩn thận đánh giá anh từng li từng tí, lập tức, ngập ngừng nói: "Nhã Triết, Ân Nhã muốn gặp em, chính miệng nói xin lỗi với em. Em lúc này, có thể đi xem nó một chút không, trấn an tâm tình của nó một chút. Từ khi ra khỏi phòng cấp cứu đến bây giờ, cả người nó đều cảm giác sa sút, nằm ở trên giường bệnh, mặc cho Vân Tích nói chuyện thế nào nó cũng không để ý một tiếng? Chị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng không có cách nào, không thể không đến cầu xạnh em. Trước mắt, đại khái nó chỉ nghe lọt lời của em nói, những người khác nói gì căn bản không nghe, mọi người không có biện pháp nào."

(1) Như đã nhắc đến ở nhiều chương trước, mối quan hệ giữa Mộ Nhã Triết và 4 mẹ con Giang Khởi Mộng rất rắc rối, lúc thì tác giả để thế này, lúc để thế nọ, nên nhóm editor quyết định mặc kệ tác giả, bà ấy để sao thì sẽ edit y như thế.
 
Chương 1952: Tống Ân Nhã Xảy Ra Chuyện (3)


Mộ Nhã Triết thản nhiên nói: "Buổi chiều em còn có việc, bận rộn nhiều việc, không thể phân thân."

Giang Khởi Mộng vốn cho là anh sẽ đáp ứng.

Dù sao, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Vân Tích và cha con bé, Mộ Nhã Triết là người sủng Ân Nhã nhất.

Trong lòng Giang Khởi Mộng rõ ràng, Mộ Nhã Triết yêu thương Ân Nhã, hoàn toàn là bời vì, Ân Nhã như là một khuôn đúc ra với Giang Ý San.

Đồng thời, cùng với tuổi tăng lên, càng lúc càng giống Giang Ý San.

Giang Khởi Mộng cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Giang Ý San là người trong lòng Mộ Nhã Triết tiếc nuối nhất, năm mẹ anh qua đời, suýt nữa khiến Mộ Nhã Triết phát điên.

Lúc đó, chính Tiểu Ân Nhã ở bên anh.

Mộ Nhã Triết đem niềm thương nhớ với mẹ, hoàn toàn ký thác vào người Tống Ân Nhã.

Vì vậy đối với Tống Ân Nhã, cũng cực kỳ sủng ái, bất kể con bé ra điều kiện hà khắc gì, anh đều sẽ thỏa mãn từng cái.

Cũng chỉ có Tống Ân Nhã có thể tùy hứng kiêu căng ở trước mặt anh, Mộ Nhã Triết bao dung từng thứ.

Nhưng tất cả, thẳng đến khi Vân Thi Thi xuất hiện, mới chấm hết.

Bây giờ, Mộ Nhã Triết lạnh nhạt với Tống Ân Nhã rất nhiều.

Trước kia, quan hệ hai nhà Mộ Tống vô cùng tốt.

Đi lại tấp nập.

Bây giờ, khi Mộ Nhã Triết lạnh nhạt với Tống Ân Nhã, quan hệ hai nhà cũng dần dần hạ xuống.

Nhưng hôm nay Tống Ân Nhã nằm ở trên giường, tuy được cứu sống lại, lòng lại giống như chết, không nói câu nào.

Mặc kệ Tống Vân Tích khuyên bảo như thế nào, an ủi, đùa giỡn thế nào.

Tống Ân Nhã thờ ơ như cũ.

Duy chỉ có nói một câu, chính là: "Tôi muốn gặp anh Mộ."

Chỉ thế thôi.

Giang Khởi Mộng nghe, không đành lòng, liền gạt Tống Vân Tích rời khỏi bệnh viện, một đường chạy tới nơi này, cũng không đoái hoài tới bất luận dáng vẻ và hình tượng ưu nhã gì, chỉ hy vọng Mộ Nhã Triết có thể nể tình giao tình nhiều năm hai nhà Mộ Tống, tới bệnh viện nhìn Ân Nhã một chút.

"Nhã Triết, coi như chị van em, được không? Em thương Ân Nhã như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là Ân Nhã hoàn toàn có chỗ không đúng. Có thể con bé vẫn còn con nít, căn bản không hiểu chuyện, làm sai, chị sẽ ở đây nói lời xin lỗi em, xin em nể tình chị, tha thứ đứa bé này! Huống hồ, Ân Nhã cũng biết mình sai, con bé cũng là bởi vì cảm thấy không có mặt gặp em, cho nên lúc này mới nhất thời nghĩ quẩn, tìm cái chết! Em hay tới bệnh viện liếc nhìn con bé một cái, trò chuyện với nó, chí ít, không cần để cho nó nghĩ quẩn! Chị không thể mất đi con bé..."

"Con bé đã được cứu sống, bảo vệ kỹ là được, em không cần xen vào!" Mộ Nhã Triết vẫn từ chối, lãnh khốc đến cùng.

Giang Khởi Mộng như thế nào cũng không nghĩ tới, anh có thể ý chí sắt đá như thế.

"Nhã Triết... Sao em có thể nói như vậy?"

"Em nói sai cái gì sao?"

Mộ Nhã Triết chống mắt, đương nhiên, cha, mẹ, nhất là chị, làm mẹ của con bé, con bé xảy ra chuyện, người ở bên cảnh hằn phải là chị, mà không phải em. Còn có Vân Tích, cái này là trách nhiệm của mấy người, giống như không có quan hệ gì với em."

"Em... Em nói vậy hơi quá!"

Giang Khởi Mộng giật mình mở to hai mắt nhìn, thương tâm gần chết: "Nhã Triết, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Cho dù Ân Nhã có vạn cái không nên, em cũng không nên tàn nhẫn như vậy? Con bé... đã như vậy rồi! Em còn muốn nó như thế nào đây..."

Bà ta nói đến chỗ động tình, than thở khóc lóc, cho dù không có phàn nàn gì, có thể lên án trong im lặng, lại miêu tả sinh động.
 
Chương 1953: Tôi Giống Như Không Có Cái Nghĩa Vụ Này


"Là chính nó cắt cổ tay, tổn thương tới mình! Em không nhầm, nó đã trưởng thành, là một người trưởng thành, biết phụ trách với hành vi của mình, chẳng lẽ không phải sao?"

Mộ Nhã Triết dừng một chút, trên mặt hiển hiện một luồng phản cảm: “Buổi chiều em còn có việc, cho nên, không có cách nào đi xem con bé."

"Như con bé... Nó chỉ nghe lời em! Cho dù mọi người muốn khuyên bảo cái gì, nhưng nó cũng không nghe lọt vào! Bây giờ mọi người không có biện pháp, cũng không biết nên làm như thế nào! Tục ngữ nói, cởi chuông phải do người buộc chuông, em là cái giây trong lòng nó, phải cởi lòng nó ra, em hiểu biết mà đúng không?"

Mộ Nhã Triết có chút không kiên nhẫn nhíu lông mày, trong mắt thoáng hiện sắc bén: "Tôi giống như không có cái nghĩa vụ này."

"Đúng... Em không có nghĩa vụ! Thế nhưng, lời nói đừng có tuyệt tình như vậy! Chẳng lẽ em đối với Ân Nhã, một chút tình cảm cũng không có sao? Giữa hai người đến cùng xảy ra chuyện gì, không phải tình cảm của em và Ân Nhã rất tốt sao? Tại sao bỗng nhiên mỗi người một ngả?!"

Giang Khởi Mộng gấp đến độ bó tay luống cuống, trong lòng đại loạn, hai mắt bà ta đẫm lệ nhìn Mộ Nhã Triết, đau khổ cầu khẩn.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh dần, hiển nhiên kiên nhẫn mất hết.

Giang Khởi Mộng đánh giá thần sắc của anh một chút, khẽ cắn môi, quyết tâm nói: " Em biết Ân Nhã... Thích em chứ?"

"Biết."

"Em biết?" Giang Khởi Mộng quá sợ hãi.

Mộ Nhã Triết ngước mắt, lạnh lùng."Cho nên? Chị muốn em phản hồi con bé thế nào? Hay là nói, chị hi vọng giống như nó, không để ý luân lý nhân thường, làm trái lõi đời, cùng với con bé, phản hồi tình cảm của nó?"

"Chị..." Giang Khởi Mộng bị anh làm cho quẫn bách vô cùng, bà ta có chút lúng túng nhìn anh, trên mặt đỏ bừng.

Bà ta bỗng nhiên hỏi: "Tình cảm của em với Ân Nhã thì sao?"

Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lát, gật đầu: "Có."

"Nếu như em thích Ân Nhã, hai người ở cùng một chỗ cũng không phải là không thể. Em nhìn công tử nhà họ Vương của quốc tế Hoa Thần, cũng quan hệ thông gia với em họ, còn có..."

"Chị, chị có biết mình đang nói cái gì hay không?" Mộ Nhã Triết không thể nhịn được nữa cắt ngang lời bà ta.

"Chị biết! Nếu như hai người lưỡng tình tương duyệt, cùng một chỗ thì thế nào? Cùng lắm thì, không công khai hôn sự của hai người, bản thân hai nhà Mộ Tống có sâu xa, có một mối hôn sự này, cũng coi như thân càng thêm thân..."

"Đủ rồi." Vứt văn kiện lên bàn, hiển nhiên kiên nhẫn đến cực hạn: “ Em chưa từng nói qua, có chút ưa thích với nó."

"Không phải vừa rồi em nói..."

"Em đối với tình cảm của nó, vẻn vẹn là yêu mến giữa chú cháu mà thôi. Nhưng đến bây giờ, phần tình cảm này cũng bị diệt sạch không sai biệt lắm. Cho nên, về sau chuyện này, không cho phép nói nữa, sẽ để cho em cảm thấy buồn nôn!"

Giải thích xong, Mộ Nhã Triết đứng dậy, mặt không thay đổi giật lấy cà vạt, muốn rời khỏi.

Giang Khởi Mộng lập tức theo sát phía sau anh: “Bất kể như thế nào, chị đồng ý em không nói lại! Thế nhưng, có thể đáp ứng điều kiện này của chị không, em đi bệnh viện nhìn Ân Nhã một chút, chí ít thuyết phục nó, không cần để cho nó ngớ ngẩn, có được hay không?"

Mộ Nhã Triết thờ ơ như cũ, Giang Khởi Mộng gấp đến độ khí huyết công tâm, bỗng nhiên sụp đổ lên tiếng nói, " Nhã Triết, có phải em muốn chị quỳ trên mặt đất cầu xin em hay không, cầu xin em thì mới được?!!"

Bà ta chỉ muốn Ân Nhã sống tốt, có thể đứa con gái này không cầu gì, cho tới hôm nay, không hề cầu xin ý chí muốn sống.
 
Chương 1954: Không Muốn Thêm Phiền!


Bà ta ngoại trừ cầu xin anh, không còn cách nào khác.

Có thể bà ta hèn mọn thỉnh cầu, Mộ Nhã Triết không để vào mắt.

"Đủ rồi, chị đi đi."

Mộ Nhã Triết phiền không nhịn đực, vừa mở cửa, chợt nghe sau lưng "bịch" một tiếng.

Anh khẽ giật mình, lập tức xoay người sang, lại trông thấy Giang Khởi Mộng lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất, nước mắt thống khổ rơi đầy mặt.

Mộ Nhã Triết giận dữ: “Chị làm cái gì vậy?!"

"Chị van xin em, van xin em... Về sau, bất kể em như thế nào chị đều không bắt buộc em. Nhưng chí ít, van xin em, lần này hãy cứu Ân Nhã!"

Giang Khởi Mộng lúc này, không hề dáng vẻ ưu nhã ngày thường, bà ta một thân lộng lẫy, cũng khó có thể che chắn chật vật và hèn mọn lúc này.

Bà ta không còn là phu nhân thị trưởng phong quang, dáng vẻ muôn vàn, giờ này khắc này, chẳng qua bà ta là người mẹ đáng thương, sủng con gái thành người kiêu căng bốc đồng, nhưng bà ta yêu chiều như thế, kết quả, vẫn phải cầu người khác đến cứu vãn cuộc sống con gái bà ta.

Giang Khởi Mộng một mặt lo lắng, trong mắt ngậm đầy nước mắt thê lương.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói, "Chị không cảm thấy chị bây giờ, rất khó coi sao? Đứng lên!"

"Em không đáp ứng chị, chị sẽ không đứng lên!" Giang Khởi Mộng thương tâm mà cố chấp."Em không đáp ứng chị, chị sẽ quỳ đến khi em đáp ứng mới thôi!"

"Chị là đang uy hiếp em?!"

Đôi mắt Mộ Nhã Triết hiện lên sắc bén.

"Đúng!"

Giang Khởi Mộng không e dè: “Chỉ có lần này, cho phép chị uy hiếp em một lần!"

Mộ Nhã Triết chậm rãi nheo đôi mắt lại, bời vì phẫn nộ, gân xanh trên mu bàn tay hiển hiện không thể nghi ngờ.

...

Buổi trưa, Vân Thi Thi đã thu thập xong hành lí, hai đứa bé được phó thác cho Vân Nghiệp Trình và bảo mẫu, bàn giao một phen, lúc này mới yên tâm.

Hữu Hữu ở bên sửa sang quần áo cho cô, một bên nghĩ linh tinh: “Mẹ, mẹ đừng lải nhải! con và Tiểu Dịch Thần có thể chăm sóc tốt chính mình, mẹ không cần lo lắng, lo lắng cho chính mẹ là có thể cầm được phần thưởng không kìa!"

Tiểu Dịch Thần nhíu mày, cười một tiếng trêu chọc nói, "Đúng vậy! Mẹ còn không chăm sóc tốt như Hữu Hữu, cho nên mẹ có ở nhà hay không, căn bản không có gì khác biệt."

Vân Thi Thi giống như nghe được tiếng lòng mình tan nát.

Tiểu Dịch Thần là đang chê cô?!

Vì sao!

Hữu Hữu ở một bên mỉm cười nói: "Mẹ đi công tác, con còn vui hơn. Mẹ không có ở đây, con phải chăm sóc tên ngốc Tiểu Dịch Thần kỹ lưỡng là được. Nếu có mẹ, con còn phải quan tâm càng nhiều một chút."

Lần này, lòng Vân Thi Thi vỡ vụn thành vô số mảnh.

Cô ôm ngực, cảm giác mình bị vạn mũi tên xuyên tim.

"Vì sao... Bảo bối, sao con tổn thương mẹ vậy?"

Hữu Hữu mặc kệ nỗi thương cảm của cô, ánh mắt xéo qua, trông thấy Tiểu Dịch Thần xếp quần áo, lập tức quát ngừng lại: “Chậm đã! Anh làm vậy, quần áo sẽ dính!"

Tiểu Dịch Thần một mặt mờ mịt ngẩng đầu, dừng lại động tác trên tay.

Thì ra, cậu coi quần áo như quần áo bình thường, xếp vuông vức.

Làm như thế, đồ sẽ bị nhăn.

"Vậy phải làm sao?"

"Để đó em qua!"

"Ồ, bộ này phải là một chút..."

"Để đó em làm!"

"..."

Hữu Hữu như là giúp việc vất vả, loay hoay xoay quanh.

Vân Thi Thi muốn tiến lên hỗ trợ, Hữu Hữu lập tức đuổi cô: "Hai người đều qua ghế sofa ngồi, không được vướng chân vướng tay thêm phiền!"

Lồng ngực cậu, thở phì phò, cực kỳ chọc cười.
 
Chương 1955: Khả Năng Ông Chủ Không Đi Được


Nửa phút sau, Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa.

Hữu Hữu bận trước bận sau, lưu loát chỉnh lý, không quá mười phút đồng hồ, tất cả hành lý đều đã thu dọn thỏa đáng.

"Hô —— "

Hữu Hữu lấy khăn tay lau nhẹ cái trán dính mồ hôi: “Được rồi!"

Ngẩng đầu, liền thấy Vân Thi Thi vô cùng cảm động và Tiểu Dịch Thần vô cùng sùng bái, khóe môi cậu kéo ra, có chút không biết nói gì nhìn họ.

"Làm sao?!"

"Hữu Hữu, con thật giởi! Về sau người nào gả cho con, quả thực là phúc khí lớn!" Vân Thi Thi cảm động chính mình, vậy mà dạy ra đứa con trai hoàn mỹ như vậy.

Tiểu Dịch Thần sùng bái nhìn cậu.

"Hữu Hữu, nếu anh là con gái, nhất định sẽ đuổi theo gả cho em."

"Lăn." Hữu Hữu một mặt ghét bỏ nhìn cậu: "Người nào cưới anh là không may."

"Vì sao?!"

Tiểu Dịch Thần ủy khuất nói, "Chẳng lẽ anh không ưu tú sao?"

"Đơn giản là quá ưu tú, cho nên không với cao nổi."

Cha người đang cãi cọ, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

"Là cha về rồi!" Tiểu Dịch Thần hưng phấn nhướng mày.

Hữu Hữu lại cảm thấy kỳ lạ, đi qua mở cửa, một bên nghĩ linh tinh: “Cha không có mang chìa khoá sao?"

Vừa mở cửa, liền thấy ngoài cửa, Tần Chu đứng ở cửa ra vào, cửa mở ra, cúi đầu xuống, một bánh bao nhỏ đứng ở cửa ra vào, mở to ánh mắt như nước trong veo đánh giá anh ta, nhất thời kinh ngạc.

"Chào cháu, người bạn nhỏ!"

Tần Chu mỉm cười chào hỏi.

Mới đầu anh ta kinh ngạc một chút, bất tri bất giác kịp phản ứng, đứa bé trước mắt có bộ dạng giống Mộ Dịch Thần như thế, đại khái là con út của Boss, tên Vân Thiên Hữu!

Tuy chưa thấy qua, nhưng suy luận một chút, liền biết thân phận đứa nhỏ này là gì rồi.

Mộ Dịch Thần cũng đi tới cửa, tò mò dò xét anh ta, cậu không biết Tần Chu, nhưng Tần Chu biết cậu.

"Chú là ai?" Mộ Dịch Thần tỏ ra cảnh giác, hoài nghi hỏi, hoàn toàn coi Tần Chu trở thành ông chú quái dị không có ý tốt, rất đề phòng.

Tần Chu bật cười: “Chú tìm mẹ mấy đứa."

"À, chú là người đại diện của mẹ!" Hữu Hữu đánh giá một chút, cho ra kết luận.

Tần Chu nhất thời cảm thấy ngạc nhiên: “ Ồ? Làm sao cháu biết?"

"Cháu nhận ra tiếng chú."

Tần Chu và Vân Thi Thi gọi điện thoại, nhắc nhở thông cáo hành trình cho cô, có khi Hữu Hữu sẽ ở bên người.

Cậu rát nhạy cảm với âm thanh, trên cơ bản, nghe qua là sẽ không quên.

Bởi vậy, Tần Chu mới mở miệng, cậu liền đoán được thân phận của anh ta.

"Bạn nhỏ thật thông minh."

Hữu Hữu mở cửa mời anh ta vào, Vân Thi Thi thấy là anh ta, có chút ngoài ý muốn: “ sao anh lại tới đây?"

"Tôi phụng mệnh lệnh ông chủ, tới đón cô bay ra Hải Thị."

Vân Thi Thi "A" một tiếng, đầu tiên là khẽ gật đầu, bỗng nhiên kịp phản ứng, nghi hoặc nói, "Vậy anh ấy đâu? Đang bận?"

"Ây..."

"Vé máy bay đã đặt xong, một giờ chiều sẽ bay, anh ấy sẽ trực tiếp qua sân bay sao?"

Vân Thi Thi nói xong, liền đứng dậy khỏi ghế salon, đi về phía anh ta.

Tần Chu bỗng nhiên có chút chần chờ nói, " Ông chủ hình như... Không đi được rồi."

Vừa nói, một bên dò xét ánh mắt của cô, lộ ra cẩn thận từng li từng tí.

Vân Thi Thi ngơ ngẩn: “Không đi? Vì sao?"

"Khả năng bời vì có chuyện bận rộn đi. Lúc đầu tôi dự định lên máy bay, anh ấy gọi điện thoại tới, để cho tôi đón cô cùng bay, cho nên tôi tranh thủ thời gian đến đây."

"Có chuyện bận rộn?"
 
Chương 1956: Tên Lừa Gạt, Đại Lừa Gạt!


Đây là lý do gì?

Lúc trước, cô chỉ lo lắng Mộ Nhã Triết bị việc quấn thân, căn bản rút không ra, liên tục hỏi thăm.

Nhưng anh đã thề son sắt, nói bất kể chuyện gì, cũng không sánh nổi việc đi thảm đỏ cùng cô.

Lời nói dễ nghe như vậy, nhưng hôm nay lại bội ước?!

Đến cùng là có chuyện gì quan trọng?

Anh cho tới bây giờ đều nói được thì làm được, không nuốt lời.

Vân Thi Thi giật mình lo lắng một chút, lập tức, trong mắt lạnh lẽo.

"Không phải anh ấy đáp ứng cùng tôi đi Hải Thị tham gia lễ mừng điện ảnh sao? Sao bỗng nhiên nói không đi..."

"Khả năng có chuyện quan trọng!"

Tần Chu cũng không tìm hiểu tình huống, thế nhưng công việc của tập đoàn Đế Thăng lớn nhỏ phong phú, Mộ Nhã Triết không đi được, cũng có thể hiểu.

Vân Thi Thi vẫn có chút không tin, nghi vấn nói: " Anh ấy có chuyện gì mà bận rộn?"

"Chưa nói."

"Chưa nói?"

Vân Thi Thi vốn mang tâm tình vui mừng khôn xiết, bây giờ lại giống như bị một chậu nước lạnh dội lên, toàn thân lạnh xuyên tim.

Cô bỗng nhiên cảm giác được ủy khuất lớn lao, rõ ràng đã hẹn, anh lại nói không đi thì không đi, rốt cuộc có suy nghĩ tới cảm nhận của cô hay không.

Không phải đã nói muốn cùng cô đi thảm đỏ sao?

Anh không đi, như vậy cô nên tay người nào tham gia lễ mừng điện ảnh?

Tần Chu giống như nhìn ra cô lo lắng, thản nhiên nói: "Lễ mừng điện ảnh, tôi và cô cùng đi thảm đỏ."

Vân Thi Thi nghe, lại giữ im lặng, có chút hờn dỗi quay về ngồi lên trên ghế sofa, cúi đầu xuống, mặc cho tóc rủ xuống, che kín vẻ mặt mất mát của cô.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng nhíu lông mày, cũng không biết rốt cuộc xảy ra tình huống gì.

Tần Chu thấy vậy, có chút lúng túng, vừa nói đùa vừa nói thật nói, "Sao, tôi đi thảm đỏ cùng cô, cô không muốn sao?"

Vân Thi Thi càng cúi đầu thấp hơn, cô buồn bực, cũng không lên tiếng, có thể nhìn ra được, Mộ Nhã Triết bội ước, khiến cô rất mất mát.

Tần Chu đi tới, ngồi xuống bên người cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô.

"Tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì làm trễ nãi, chẳng qua, công việc của Đế Thăng rất nhiều, ông chủ không thể phân thân, cũng hợp tình hợp lý."

"Tên lừa đảo."

Vân Thi Thi bỗng nhiên mặt không thay đổi phun ra hai chữ, giọng điệu cô đơn, lộ ra một chút muốn khóc lại nhịn xuống, khàn khàn nói: "Tên lừa đảo!"

Tần Chu: "..."

"Rõ ràng đã đáp ứng, lại nuốt lời, tên lừa đảo..."

"Thi Thi..."

"Anh ấy không đi, tôi cũng không đi."

Vân Thi Thi có chút tức giận nói, "Anh đi đi."

"Thi Thi, đừng tùy hứng. Ông chủ không đi, không có sao, cô không đi, đến lúc đó nếu trao giải, cô không lên, khó tránh khỏi sẽ bị người nói đùa bỡn."

"Không quan trọng."

Cô căn bản không quan tâm giải thưởng gì, cũng không quan tâm phần thưởng diễn viên tốt nhất gì.

Trong lòng cô tràn đầy mong đợi, là có thể cùng anh chứng kiến.

Nhưng anh không tới, giống như tất cả mất đi ý nghĩa.

Vân Thi Thi co bả vai lại, muốn khóc, lại trở ngại Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đều ở đây, cố gắng cắn răng nhịn.

Tần Chu cũng không biết nên an ủi cô ra sao.

Anh ta vốn cho là, ông chủ không đi, giải thích nhiều một chút, cô sẽ cười một tiếng mà đi.

Lại không nghĩ rằng cô lại để ý chuyện này như vậy.

"Thi Thi, đừng tùy hứng, lần này bỏ qua, còn lần nữa mà! Cô mới xuất đạo, lần đầu tham gia chúc mừng điện ảnh, về sau còn sẽ có rất nhiều lần, chỉ cần cô muốn."

Vân Thi Thi nhắm mắt lại, nghe không vô bất kỳ an ủi gì.
 
Chương 1957: Hận Không Thể Xé Cha


Hữu Hữu đau lòng đi tới, chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vân Thi Thi, tay nhỏ dịu dàng cầm lấy mu bàn tay cô.

"Mẹ, đừng khổ sở, khẳng định là bởi vì cha có chuyện rất quan trọng, mới không thể không lỡ hẹn. Mẹ luôn rất hào phóng, không nên bởi vì việc này tức giận?"

Vân Thi Thi mấp máy môi, Hữu Hữu không an ủi còn tốt, vừa an ủi, liền rơi mấy giọt nước mắt.

"Tách" một tiếng.

Nhỏ xuống mu bàn tay Hữu Hữu.

Ánh mắt Hữu Hữu rơi xuống nước mắt trên mu bàn tay, ánh mắt lập tức sắc bén rất nhiều.

Có trời mới biết, giờ khắc này, cậu hận không thể xé cha!

Rõ ràng đáp ứng mẹ cùng đi thảm đỏ, nhưng lúc này lỡ hẹn, rốt cuộc là làm sao!

Như xe bị tuột xích!

Cậu tức giận!

Nhưng cho dù trong lòng tức giận, lại cũng không thể ở phàn nàn về cha trước mặt mẹ lúc này.

Cậu làm con, khẳng định phải điều hòa tình cảm giữa cha và mẹ.

Thế là, cậu cười, đùa Vân Thi Thi nói, "Mẹ, đừng buồn, mẹ buồn như vậy, Hữu Hữu thương tâm chết!"

Tần Chu nghe nói như thế, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Đứa trẻ mới bảy tuổi, lại có thể nói ra lời thâm tình như thế.

Nếu là đứa trẻ bình thường khẳng định lúc này bất lực ôm mẹ, mờ mịt thất thố.

Đứa nhỏ này, lại năng lực vô cùng, hiểu được an ủi người lớn.

Không đơn giản!

Có thể thấy được, là đứa trẻ rất thông minh.

Tiểu Dịch Thần cũng chạy tới, đau lòng ôm lấy cô: "Mẹ, đừng thương tâm! Nếu mẹ không ghét bỏ, Tiểu Dịch Thần đi thảm đỏ với mẹ, có được hay không?"

Hữu Hữu ghét bỏ đẩy cậu ra: "Anh đi ra, cùng đi thảm đỏ với mẹ, cũng không tới phiên anh."

"Cũng không tới phiên em! Em lùn như thế, mẹ dắt tay em còn muốn xoay người sao, như vậy sẽ không ưu nhã."

Vân Thi Thi bị hai đứa bé này anh một câu em một câu, chọc cho nứt vỡ, nín khóc mỉm cười, không nhịn được nói: "Được rồi... Hai người không nên ồn ào."

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhao nhao nhìn về phía cô, thấy cuối cùng cô cũng cười, trong lòng trấn an.

Tần Chu cũng nói, "Hai đứa nhóc này thật hiểu chuyện! Thi Thi, ngươi cũng đừng nóng giận, có lẽ ông chủ thật sự có việc gấp cần phải xử lý, cô cũng không cần quá oán trách, trở về hỏi rõ ràng là được rồi, cùng lắm thì, để anh ấy quỳ một đêm trên thảm mát xa, tự nhiên trút giận."

"Tôi nào dám?"

Vân Thi Thi tức giận nói.

Tần Chu lại cười nói, "Nếu cô không dám, trên đời này không ai dám để ông chủ quỳ thảm mát xa!"

Vân Thi Thi câu môi cười một tiếng, trong lòng nhìn thấy mặt trời, cuối cùng cảm thấy tâm tình khá hơn một chút.

"Ừm, tôi đã biết, có lẽ anh ấy thật sự có chuyện quan trọng, được rồi, không bắt buộc."

Cô đứng dậy, cười với Tần Chu một tiếng: " Anh chờ tôi một chút, tôi thu dọn một chút, sau đó theo anh ra sân bay."

"Ừm, ngoan, đi thôi!"

Vân Thi Thi lập tức qua phòng.

Thấy cô vào phòng, Hữu Hữu nghi ngờ hỏi anh ta, "Chú thật sự không biết cha là bởi vì cái gì mới làm trễ nãi chúc mừng điện ảnh này sao?"

Tần Chu sửng sốt một chút, mờ mịt lắc đầu.

"Không cho phép giấu diếm!"

"Không, cậu chủ nhỏ, chú thật sự không biết ông chủ có chuyện gì, anh ấy không nói với chú."

Đối với Mộ Nhã Triết mà nói, anh ta chẳng qua là nhân vật nhỏ, làm sao có thể tìm hiểu chuyện của ông chủ.

Tần Chu có chút đổ mồ hôi lạnh, đứa bé này không phải nhạy bén bình thường, lại hiểu được thẩm vấn người.

Hữu Hữu gật đầu, bỏ đi lo nghĩ, nói với anh ta, "Hai ngày này, không có cha, mẹ liền nhờ chú chăm sóc!"

"Yên tâm, giao cho chú."
 
Chương 1958: Cô Hoài Nghi


Vân Thi Thi thu dọn xong hành lý, đi ra, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đưa tới cửa, Tần Chu sai người mở cốp sau xe, Tiểu Dịch Thần cướp hành lý của Vân Thi Thi nhét ra phía sai.

Tần Chu trực tiếp nhìn ngốc.

Anh ta hoá đá tại chỗ, kinh ngạc cảm khái: "Đây quả thật là đứa trẻ bảy tuổi sao? Sức khỏe như trâu..."

"Ha ha ha."

Hữu Hữu bị chọc cho cười ha ha: "Mộ Dịch Thần là trâu đen nhỏ!"

Mộ Dịch Thần trực tiếp tức xạm mặt lại: "Cái gì mà trâu đen! Anh không phải! Anh rõ ràng rất trắng."

"Ai nói màu da của anh, em nói sức của anh, giống như trâu đen." Hữu Hữu ở một bên nhả rãnh.

Mộ Dịch Thần vô lực trừng mắt liếc một cái, cậu cảm giác sắp mình thương tích đầy mình rồi.

Trâu đen xấu quá...

Tại sao phải ví von cậu thành trâu đen?

Trong lòng Mộ Dịch Thần dễ bị tổn thương.

Tần Chu không nhịn được, cười ha ha, biểu thị hai đứa bé này thật sự là quá thú vị, nhất là Hữu Hữu, tiểu yêu tinh!

Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: "Hữu Hữu, con ỷ là mình thông minh khi dễ Tiểu Dịch Thần, đừng tưởng rằng chính mình nhanh mồm nhanh miệng là có thể khi dễ anh trai!"

Mộ Dịch Thần càng bi thương, ôm ngực, bất lực nhìn Vân Thi Thi.

Lời này của mẹ là ám chỉ nó ngốc sao?

Cảm giác tim lại bị đâm một dao.

Tiểu Dịch Thần ôm lấy tim, điềm đạm đáng yêu mà nhìn Vân Thi Thi, cô nói chưa dứt lời, đã cảm giác máu me đầm đìa.

Vân Thi Thi cũng ý thức được giống như lời rất tàn khốc, bận rộn lo lắng xin lỗi: " Tiểu Dịch Thần, xin lỗi, mẹ không có ý kia, chỉ là... Để Hữu Hữu không khi dễ con nữa!"

"Mẹ khi dễ người, Tiểu Dịch Thần không để ý tới mẹ!"

Mộ Dịch Thần nước mắt lưng tròng đứng ở một bên, níu lấy ống tay áo, một bộ khóc không ra nước mắt, Vân Thi Thi trông thấy tim liền mềm nhũn.

Cô đi nhanh tới, ôm Mộ Dịch Thần vào trong ngực dỗ: "Mẹ sai rồi, Tiểu Dịch Thần đừng tức giận! Nếu không mẹ lên máy bay sẽ không yên tâm!"

"Mẹ hôn thì sẽ tha thứ."

Mộ Dịch Thần chu mỏ nói.

Hữu Hữu ở một bên nghiến răng nghiến lợi.

Gia hỏa này, học được rất nhanh!

Học được công lực nũng nịu cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Một chiêu này là chiêu cậu thường dùng, dùng trên người mẹ lúc nào cũng được.

Lại bị anh học lén!

Chỉ thấy Vân Thi Thi bưng lấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Dịch Thần, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt, vội vàng nói xin lỗi, " Tiểu Dịch Thần, tha thứ cho mẹ! Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ về được không?"

"Vâng! Vậy nhất định mẹ phải nâng cúp trở về nhé!" Tiểu Dịch Thần cổ động cô.

Vân Thi Thi gật đầu, nhất thời thoả thuê mãn nguyện: "Được! Mẹ nhất định nỗ lực! Mang cúp trở về!"

...

Trên đường, Vân Thi Thi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, giao thông chen chúc, đầy tai đều là tiếng còi nôn nóng bất an, píp píp, làm cho tâm người ta phiền.

Giao thông thành thị giống như vô cùng hỗn loạn.

Rõ ràng là giữa trưa, lại khiến người tâm phiền ý loạn.

Tần Chu ngồi ở một bên, nói chuyện phiếm với đám bạn trong Wechat, ngẫu nhiên ngẩng đầu, nói vài câu với cô.

Bầu không khí bình tĩnh.

Trong lòng Vân Thi Thi có chút bất an như cũ.

Phụ nữ, tâm tư cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, thường thường dễ dàng nghĩ rất nhiều, giác quan thứ sáu nói cho cô, Mộ Nhã Triết thất hẹn, nhất định là có chuyện gì.

Mấu chốt là, nếu là có chuyện gì làm trễ nãi, chí ít cũng nên nói một tiếng với cô.

Không chuẩn bị báo cáo, chí ít cô lên máy bay, một cuộc điện thoại dặn dò, không nên thiếu.
 
Chương 1959: Tới Nhìn Một Cái Rồi Đi


Nhưng anh nhưng không có.

Vân Thi Thi không khỏi miên man bất định, càng nghĩ, càng bất an.

Cô quyết định, đến sân bay, trước khi lên máy bay, gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết, hỏi ý kiến tình huống như thế nào.

...

Bệnh viện, Giang Khởi Mộng dẫn Mộ Nhã Triết tiến vào phòng bệnh.

Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Tống Vân Tích yên lặng ngồi cạnh giường, không rên một tiếng, máy móc chữa bệnh phát ra tiếng "Tích tích", không dứt bên tai.

Trên giường, Tống Ân Nhã mang mặt nạ hô hấp, lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉ thấy cô ta nhắm mắt lại, giống như còn mê man.

Bên giường, treo hai túi máu, liên tục truyền máu vào thân thể của cô ta.

Tuy phát hiện kịp thời, nhưng mất máu quá nhiều, bởi vậy, cần phải truyền máu khẩn cấp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Vân Tích bỗng nhiên quay đầu, trông thấy Giang Khởi Mộng đi đến, sau lưng, Mộ Nhã Triết chậm rãi vào cửa, thân hình cao lớn xuất hiện ở phòng bệnh, nhất thời cảm giác phòng bệnh lớn như vậy, đều đột nhiên trở nên chật hẹp.

Mặt anh không thay đổi đứng ở đó, trên thân mang theo khí thế lạnh lẽo, làm thay đổi không khí trong phòng, trong nháy mắt ngưng kết.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết rơi vào người nằm yên tĩnh trên giường bệnh, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Anh cho là, Tống Ân Nhã lại chơi thủ đoạn gì.

Không nghĩ tới, thật sự xảy ra chuyện.

"Mộ... Chú..."

Tống Vân Tích nhất thời kinh ngạc, nhìn người bỗng nhiên xuất hiện, có chút co quắp.

Anh ta không biết, Giang Khởi Mộng rời đi, lại chạy tới tập đoàn Đế Thăng, mờ Mộ Nhã Triết qua.

"Mẹ..."

Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích liếc nhau một cái, động khóe môi: " Nhã Triết lo lắng Ân Nhã, cho nên, tới xem con bé một chút!"

"À."

Tống Vân Tích lập tức đứng dậy, nhường vị trí bên giường lại cho anh.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng xua tay, đứng cạnh giường, không có tính toán ngồi.

Anh nhìn thoáng qua Tống Ân Nhã, thấy khí sắc cô ta rất kém, màu da trắng bệch, hiển nhiên là mất máu quá nhiều, lại nhìn cánh môi cô ta nứt toác, nhíu lông mày.

"Người thế nào?"

Tống Vân Tích trả lời: "Người vừa mới cứu được, chỉ là trạng thái không tốt, bây giờ đang truyền máu, chờ truyền máu xong, xem lại tình huống."

"Chuyện khi nào?"

Mộ Nhã Triết khiêu mi, hỏi thăm.

"Buổi sáng hôm nay!"

Tống Vân Tích dừng một chút, lại bổ sung: "Buổi sáng người làm qua gõ cửa, không có bất kỳ đáp lại, chỉ nghe được trong phòng truyền đến tiếng nước chảy rất lớn, sau khi lo lắng, gọi cháu, cháu đá cửa, đã nhìn thấy Ân Nhã mặc quần áo nằm trong bồn tắm, một bồn nước đều bị máu nhuộm đỏ."

Mộ Nhã Triết nhìn cổ tay Tống Ân Nhã một chút.

Giờ phút này, cổ tay cô ta bị thương, đã được băng bó.

Chỉ là, vết thương thực sự quá sâu.

Tống Ân Nhã cũng hạ quyết tâm, cắt rất sâu, dù băng bó kỹ, vẫn rịn ra máu, cực kỳ chói mắt.

Người đã được cứu lại rồi.

Thế nhưng vết sẹo trên cổ tay, bất kỳ thế nào cũng sẽ lưu lại ấn ký rất sâu.

Tống Vân Tích đau lòng, lại hận cô ta không lạc quan.

Tại sao coi nhẹ tính mạng của mình như vậy.

Giang Khởi Mộng đi qua, kéo tay Tống Vân Tích, chậm rãi nói, " Vân Tích, mẹ có lời muốn hỏi con, con ra ngoài một chuyến với mẹ."

"Con phải trông em, sợ nó tỉnh lại khóc náo không thôi."

Tống Vân Tích lo lắng không thôi.

Trước đó Tống Ân Nhã tỉnh lại một lần, thế nhưng vừa mở ra mắt, phát hiện mình ở bệnh viện, liền vừa khóc vừa gào, thậm chí kém chút nhổ kim.
 
Chương 1960: Cô Đang Làm Dáng Cho Ai Nhìn?


Sức lực Tống Vân Tích lớn, khống chế được, thật vất vả dỗ dành an ủi vài tiếng, tâm tình cô ta mới có thể bình tĩnh, ngủ thiếp đi.

Cô ta nháo ra chuyện này, quả thực khiến anh ta hoảng hồn.

Giang Khởi Mộng oán trách nói, "Có Nhã Triết ở chỗ này được rồi, cho dù Ân Nhã tỉnh lại, Nhã Triết cũng có thể chiếu cố nó tốt, ngoan."

Nói xong, Giang Khởi Mộng liền đi ra.

Tống Vân Tích lập tức hiểu ý bà ta, cũng đi ra theo, đóng cửa lại.

Mộ Nhã Triết cau mày lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn anh và Tống Ân Nhã.

Vốn anh chỉ có ý đến xem thử, người không có việc gì, liền muốn đi.

Nhưng hôm nay Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích rời đi, ngược lại anh đi không được.

Mộ Nhã Triết cảm thấy phiền chán, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt rơi vào gương mặt vô cùng thảm của Tống Ân Nhã, ánh mắt hơi tối.

Anh giống như nhìn thấy, lúc trước nằm trên giường bệnh, hấp hối là Giang Ý San.

Giờ này khắc này, mặt mũi Tống Ân Nhã tiều tụy, quả thực quá mức tương tự Giang Ý San, đến mức, anh không khỏi nổi lên mấy phần thương tiếc.

Nhưng chỉ hoảng hốt một lát, anh liền lập tức tỉnh lại.

Người trước mắt, là Tống Ân Nhã, không là mẹ.

Mẹ đã qua đời.

Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết có chút mỏi mệt nhắm mắt lại.

Mẹ qua đời, từng là ác mộng của anh.

Lúc trước, nếu không phải Ân Nhã không giây phút nào ở bên làm bạn với anh, anh chỉ sợ là khó mà sống qua được.

Anh đem tất cả tưởng niệm về mẹ, đều gửi lên người cô ta.

Thế nhưng cô gái này, thời kỳ thiếu nữ, tính tình tuy kiêu căng, nhưng cũng hồn nhiên ngây thơ.

Làm sao bây giờ, biến thành bộ dạng này.

Bộ dạng này khiến anh vô cùng chán ghét.

Cô ta là có ý gì?

Cắt cổ tay? Tự sát?

Dự định lấy phương thức tự mình hại mình, đến "Trừng phạt" anh, kích thích anh sao?

Hay là nói, vọng tưởng lấy phương thức như vậy, đến chiếm được đồng tình của anh.

Chẳng lẽ cho là vậy, có thể để tâm anh sinh áy náy?

Mộ Nhã Triết đang thấy lòng phức tạp, Tống Ân Nhã bỗng nhiên chậm rãi mở mắt, vừa tỉnh lại.

Đập vào mắt, chính là trần nhà trắng lóa như tuyết, mùi nước khử trùng trong bệnh viện.

Ánh mắt cô ta bỗng liếc về một bóng dáng, quay đầu, nhìn người đàn ông ngồi cạnh giường, không nói một lời, trên mặt bỗng dưng hiện ra nụ cười vui mừng.

"Anh Mộ... Anh đã đến?"

"Ừm."

Mộ Nhã Triết thản nhiên nói: "Cô còn yếu, không nên nói chuyện nhiều."

Anh cũng không muốn nghe giọng cô ta.

Tống Ân Nhã cười ảm đạm một tiếng, mấp máy môi, vừa muốn mở miệng, đã thấy Mộ Nhã Triết nhíu mày, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Cô dùng loại phương thức này "Mời" tôi tới, rốt cuộc có dụng ý gì?"

"Có ý gì?"

"Ân Nhã, đây cũng là thủ đoạn của cô sao?"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng, gần như tàn khốc nói, "Dùng phương thức tự mình hại mình, để chiếm được đồng tình của tôi, chẳng lẽ cái này chính là dã tâm của cô?"

"Em... Em không có!" Vẻ mặt Tống Ân Nhã kinh hoảng, vội vàng lắc đầu.

"Không phải?"

Giọng Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nâng lên một chút: "Vậy cô đây là đang giả vờ giả vịt cho ai nhìn?"

Giọng của anh không cao lắm, nhưng mỗi chữ mỗi câu, rơi vào trong tai của cô ta, tàn nhẫn như đao khoét.

Tống Ân Nhã đau đến cắn chặt cánh môi, đến mức đều cảm giác, cánh môi truyền đến đau đớn tê dại.
 
Chương 1961: Đứng Lại! Không Được Đi!


"Cho nên, anh là tới đây để hỏi tội em sao?" Tống Ân Nhã bị lời của anh làm cho trong lòng đau đớn, cô ta ngậm chặt môi, sắc mặt khổ sở: "Em không cố ý bày trò cho anh xem! Anh đừng có nói như vậy! Anh có thể không đến, em đâu có bắt anh đến!"

Mộ Nhã Triết lại cười lạnh: "Không bày trò là tốt! Nếu không, anh sẽ cảm thấy em như vậy là cực kỳ rẻ mạt!"

Rẻ mạt?

Tống Ân Nhã cười buồn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hết sức lạnh lẽo.

Mỗi một câu một chữ của anh đều khiến cô ta đau đớn, nỗi đau này còn gấp cả trăm ngàn lần nỗi đau thể xác.

Ngay cả lúc sắp đối diện với cái chết, cô ta cũng chưa từng tuyệt vọng đến mức rơi một giọt nước mắt.

Thế nhưng giờ khắc này, lời nói vô tình của anh lại khoét thẳng vào trái tim cô ta. Tống Ân Nhã cắn chặt môi, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi vào trong khóe miệng.

"Anh Mộ, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với em như vậy? Rốt cuộc là em đã làm sai cái gì mà anh lại dùng mấy lời tàn nhẫn như thế để tổn thương em?"

Tổn thương cô ta?

Là anh tổn thương cô ta sao?

Rõ ràng là cô ta tự coi rẻ mạng sống, tự tổn thương chính mình.

Vừa rồi anh có nhìn thoáng qua miệng vết thương của cô ta, cũng đã cẩn thận xem xét.

Miệng vết thương đúng là rất sâu, nhưng không phải là vị trí trí mạng, ít nhất cũng giữ lại đường sống cho chính mình, cho dù thời gian dài có thể mất rất nhiều máu nhưng cũng không đủ để dẫn tới tử vong.

Nếu như cắt vỡ động mạch chủ, chưa tới một giờ, cái mạng nhỏ này của cô ta đã không còn.

Nếu như là cố ý để lại đường sống, vậy thì không cần nghĩ cũng biết động cơ của cô ta là gì!

Lúc anh vừa tiến vào phòng bệnh, mới thoáng nhìn qua còn tưởng rằng cô ta thật sự nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại mọi chuyện, càng lúc lại càng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Cô ta lại dám dùng thủ đoạn này để bày trò cho anh xem!

Là hy vọng rằng anh sẽ thương xót cô ta sao?

Anh xuất thân từ nhà giàu có, đương nhiên đã chứng kiến đủ các loại thủ đoạn tranh giành tình cảm.

Mấy cái trò vặt kiểu này đã sớm bị mấy bà vợ lẽ trong nhà họ Mộ chơi nát từ lâu rồi.

Làm sao anh có thể không nhìn ra chứ.

"Làm bậy!" Anh cười lạnh, thốt ra hai chữ này.

Làm bậy?

Tống Ân Nhã kinh ngạc mở hai mắt, rốt cuộc nước mắt đọng nơi khóe mi không kiềm được nữa, rơi xuống gò má rồi nhỏ giọt lên tấm đệm trắng.

Cô ta nắm chặt tấm ga giường, trong lòng uất ức nhưng lại không biết phải làm sao để phát tiết.

Đúng vậy!

Cô ta trăm phương ngàn kế, cố ý tự hành hạ bản thân, dùng loại phương thức tự mình hại mình này cũng chỉ vì muốn nhận được cái liếc mắt của anh.

Đúng vậy!

Cô ta đúng là làm càn làm bậy, chỉ vì muốn chiếm được tấm lòng của anh.

Nhưng mà...

Tại sao ở trong miệng anh, cô ta lại trở thành một người không biết xấu hổ như vậy?

Yêu một người thì có gì sai sao?

"Trước kia anh đâu có đối xử với em thế này! Tại sao? Tại sao bây giờ anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Như thế này không công bằng!"

Tống Ân Nhã khóc rống lên.

Không công bằng!

Dựa vào cái gì mà Vân Thi Thi có thể có được tất cả mọi thứ của anh?

Cô ta cũng không cần bất cứ danh phận gì, chỉ hy vọng có thể đạt được dù chỉ là một phần ba phần yêu chiều mà anh dành cho Vân Thi Thi, chỉ một chút lòng tham nho nhỏ như vậy thôi mà cũng không thể đáp ứng được sao?

"Đủ rồi."

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ân Nhã, anh cảnh cáo em lần cuối, anh bận rộn nhiều việc, không rảnh để vào đây chơi mấy trò nhàm chán với em."

Dứt lời, anh đứng lên chuẩn bị rời đi.

Tống Ân Nhã hết sức tức giận, cầm một cái cốc ném thẳng về phía anh.

"Choang" một tiếng.

Cái chén bay qua đầu vai anh, đập vào cánh cửa, vỡ tan thành mấy mảnh.

Giống như trái tim cũng đã bị vỡ tan của cô ta lúc này.

"Đứng lại! Không được đi!"
 
Chương 1962: Không Thể Quay Lại Được


Mộ Nhã Triết đứng sững lại, bước chân dừng một nhịp, không để tâm đến sự níu giữ của cô ta, lần này anh rời đi mà không hề do dự.

Tống Ân Nhã nổi nóng, không biết lấy dũng khí từ đâu ra mà giật hết kim truyền máu đang cắm trên tay, xốc chăn lên, xoay người xuống giường, chạy đuổi theo anh.

"Anh Mộ!"

Tống Ân Nhã ôm chặt lấy anh từ phía sau, hai cánh tay vòng lại bên eo anh.

"Thả tay ra!"

"Em không thả!"

Mộ Nhã Triết thật sự nổi giận, giật hai cánh tay của cô ta ra, xoay người lại, nhưng mà Tống Ân Nhã giống như đã nổi điên, ôm chặt lấy vai anh, kiễng chân lên, hung hăng hôn lên môi anh!

Anh ngẩn ra, vội vàng tránh đi nhưng lại không kịp, cánh môi khô khốc của Tống Ân Nhã đã chạm lên khóe môi anh.

Cô ta cứ như đang phát điên, ra sức cắn lên khóe môi anh.

Cái hành động này khiến não anh bị đông cứng mất một giây.

Đến khi anh phản ứng được thì bàn tay vội vàng dùng sức đẩy cô ta ra.

"Em điên rồi sao?"

Tống Ân Nhã bị bất ngờ không kịp phòng ngự, vì mất trọng tâm mà ngã nhào ra đất.

Cô ta nhìn anh chằm chằm, cánh môi trắng bệch, bởi vì vừa rồi cô ta dùng sức cắn nên bị dính chút máu đỏ tươi, bây giờ nhìn lại mới thấy vết máu này thật quỷ dị.

Tống Ân Nhã cười điên dại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh vết máu trên cánh môi, dã tâm trong mắt không cách nào che giấu được!

Mộ Nhã Triết không kiềm nổi tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, anh giơ tay lên, ngón tay quét qua khóe môi, lại cảm giác được thứ chất lỏng có mùi tanh.

Anh ra sức chùi sạch, tức giận trừng cô ta một cái.

"Có phải em điên rồi không hả?"

"Đúng vậy! Em điên rồi! Nhưng chính anh là người đã ép em đến mức phát điên! Anh Mộ, anh đã vừa ý chưa? Thấy em vì anh mà nổi điên, vì anh mà làm liều, có phải là anh rất đắc ý hay không?"

Mộ Nhã Triết nhìn cô ta như thể đang nhìn một người điên, không hề che giấu vẻ chán ghét trong ánh mắt.

"Đúng là không có thuốc nào chữa được!"

"Đúng vậy! Em bây giờ đúng là không có thuốc nào chữa được! Em chính là thích anh, bởi vì thích anh nên mới muốn có được anh, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?"

Tống Ân Nhã liều mạng hét lên như kẻ tâm thần, lời nói hết sức lộn xộn.

"Đúng vậy, em đúng là lòng tham không đáy! Em cũng không cầu cái gì khác, em chỉ hy vọng chúng ta có thể quay trở lại giống như trước đây, có được không?"

"Cái gì?"

Tống Ân Nhã mỉm cười, trên mặt có vẻ ngây thơ hồn nhiên, thế nhưng bởi vì vết máu dính trên môi mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo: "Anh lại là anh Mộ của em, em muốn nghe anh dịu dàng gọi em là "Ân Nhã" giống như trước đây, không kiêng nể bất cứ thứ gì, hết sức chiều chuộng em. Em sẽ không ôm bất cứ ảo tưởng gì với anh nữa, chỉ hy vọng chúng ta có thể trở lại giống như trước đây, có được không?"

Mộ Nhã Triết im lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Không thể trở lại được!"

Ý cười trên mặt Tống Ân Nhã đột nhiên trở nên cứng đờ.

"Tại sao?" Cô ta cảm thấy khó tin, tiếp tục chất vấn: "Tại sao? Yêu cầu của em quá đáng lắm sao, chẳng lẽ anh không thể bao dung hơn một chút hay sao?"

Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích vốn đang đứng nói chuyện ngoài cửa, nghe được động tĩnh truyền đến từ bên trong phòng bệnh thì vội vàng xông vào.

Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tống Ân Nhã ngã ngồi dưới đất, khóe môi dính một chút máu, không biết là từ đâu mà có.
 
Chương 1963: Không Ăn Được Thì Đạp Đổ


Tống Ân Nhã ngẩn người nhìn theo bóng dáng anh đang rời đi, theo bóng lưng lạnh lùng quyết tuyệt của anh, nước mắt của cô ta rơi xuống không ngừng.

Trong lòng Tống Vân Tích đau như bị đao cắt, đi đến bế cô ta lên đặt lên giường, cúi đầu xuống lại nhìn thấy mu bàn tay cô ta đầm đìa máu, ánh mắt anh ta vô cùng kinh hãi!

"Em làm sao vậy?"

Giang Khởi Mộng lập tức nói: "Chắc là rút kim truyền rồi, để mẹ đi kêu y tá tới."

"Không được đi!" Tống Ân Nhã lại nổi loạn: "Mấy người đừng có để ý đến con nữa, có được không hả?"

"Đừng có làm loạn nữa!" Tống Vân Tích quát lớn, thái độ cứng rắn.

Nhưng lúc này thái độ cứng rắn như vậy chỉ càng làm cô ta trở nên kích động hơn.

Tống Ân Nhã đẩy anh ta ra, kéo chăn lên che kín mặt, để mặc cho bản thân được khóc một cách thoải mái.

"Đừng có để ý đến em nữa! Đi đi, đi hết đi! Để cho em tự sinh tự diệt!"

Tống Vân Tích nghe vậy thì nổi giận mắng cô ta: "Em lại nói hươu nói vượn cái gì đấy? Sao anh có thể để mặc em được? Rốt cuộc là em đang nổi điên cái gì hả? Vì một người đàn ông mà còn định tự hành hạ mình thành cái dạng gì nữa?"

Giang Khởi Mộng hết sức đau lòng, tiến lên kéo ống tay áo của Tống Vân Tích, không để anh ta nói tiếp nữa.

Tống Vân Tích đẩy tay bà ra: "Mẹ! Tại sao chuyện đến nước này rồi mà mẹ còn bao che cho nó nữa?"

"Em gái con đã đủ khổ sở rồi, con đừng có làm con bé kích động nữa!" Giang Khởi Mộng đau lòng nói.

"Kích động? Con chỉ muốn mắng nó, tốt nhất là mắng cho nó tỉnh ra thì thôi! Mẹ xem nó đi, bây giờ nó thành cái dạng gì rồi? Cắt cổ tay tự sát sao? Để truyền ra ngoài chẳng phải là trở thành câu chuyện cười cho người ta hay sao? Đường đường là cô chủ nhà họ Tống, lại vì một người đàn ông mà không thèm để ý đến luân lý thế tục, nổi điên thành cái dạng này! Tự con cũng thấy mất mặt thay cho nó!"

Tống Ân Nhã lập tức ngẩng đầu lên cãi ngang: "Tống Vân Tích, anh nói đủ chưa? Em cần anh lo sao? Anh chê em làm anh mất mặt thì đừng có quản em nữa!"

"Em...!"

Tống Vân Tích chỉ tay vào mặt cô ta, không kìm được tức giận.

Nhưng Tống Ân Nhã lại ngẩng cao đầu trợn mắt nhìn lại anh ta.

Tống Vân Tích tức giận hất tay một cái: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em và chú Mộ căn bản là không có khả năng, đâu phải là anh chưa từng khuyên em sớm bỏ phần tâm tư đó đi! Nhưng em bây giờ thì sao, làm loạn đến mức này, giao tình giữa hai nhà Mộ Tống cũng phải cắt đứt đến nơi rồi!"

Tống Vân Tích nói xong lại quay đầu trừng cô ta: "Ân Nhã, em không còn nhỏ, không còn là một đứa trẻ bảy, tám tuổi nữa, đừng có tùy hứng như thế!"

"Em mặc kệ! Cho dù em không chiếm được anh ấy thì cũng sẽ không để cho bất kỳ ai khác giành mất anh ấy!" Tống Ân Nhã vùng vằng nói.

Tống Vân Tích tức đến mức nghẹn họng, không còn lời nào để nói.

Nếu không phải Giang Khởi Mộng bao che thì anh ta đã sớm cho Tống Ân Nhã một bạt tai rồi!

Tại sao cô em gái không hiểu chuyện này của anh ta lại bướng bỉnh, càn quấy đến như vậy chứ?

Khó trách chú Mộ tức giận như thế.

Đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào thì cũng sẽ cảm thấy Tống Ân Nhã quá mức cố chấp và ngu xuẩn.

Giang Khởi Mộng đứng bên cạnh, nhìn cô con gái yêu của mình chật vật như vậy thì vừa đau lòng lại vừa tự trách mình.

Tốt xấu gì thì cũng không thể để chồng bà ta biết chuyện này được.

Nếu không chắc chắn Tống Ân Nhã sẽ bị ông nhốt trong nhà.

Tống Vân Tích lắc đầu, đương nhiên cực kỳ thất vọng về đứa em gái của mình: "Trước kia cả nhà đều chiều chuộng em nên mới tạo thành cái tính cách bướng bỉnh ngông cuồng này của em. Bây giờ anh hối hận không kịp rồi!"

Tống Ân Nhã sinh sau Tống Vân Tích, khi đó Tống Ân Hi còn chưa ra đời.

Có thể nói là cô ta được hưởng muôn vàn sủng ái của tất cả mọi người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top