Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1644: Anh Trêu Cô!


Anh làm ra vẻ như thật, Vân Thi Thi lại càng tin là thật, vẻ mặt suy sụp: “Em… Sao em lại còn chảy nước miếng, em thật sự không biết…”

Nói xong, cô có chút ảo não cắn môi, trong lòng kêu gào, xong rồi xong rồi…

Khi cô ngủ lại làm trò cười, vậy mà đều để người đàn ông này thấy rồi!

Vân Thi Thi rất để ý đến cảm nhận của anh, hình tượng của cô!

Lại còn chảy nước miếng, còn ngáy nữa, lúc cô ngủ, sao đều tập trung những đức tính của người đàn ông trung niên vậy?

Mộ Nhã Triết thấy phản ứng của cô, vừa đáng yêu lại còn thú vị, nhịn không được nhếch môi, vụng trộm cười.

Vân Thi Thi nghe được tiếng anh cười trộm, có chút hoài nghi nhìn anh một cái, nhưng mà anh thu liễm cũng rất nhanh, khi anh nhìn về phía cô, anh đã thu lại tươi cười, nghiêm túc nhìn cô, tuyệt đối không có cười.

“Em… Có thể là do em quá mệt mỏi, anh tha cho em đi.”

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: “Chảy nước miếng và ngáy, điểm ấy anh có thể chịu đựng được! Nhưng em có biết hay không, nửa đêm em nói mớ, quấn chăn, lại còn đá người, chuyện này cực kỳ quá phận rồi!”

“…”

Vân Thi Thi cả kinh mở to hai mắt nhìn, nhưng mà khó có thể tin nhìn anh: “Không có khả năng? Lúc em ngủ rất an phận, sẽ không đá người, càng sẽ không nói mớ!”

“Ha ha! Em quấn chăn, quá phận hơn nữa là nửa đêm tỉnh lại, trên người anh không có chăn rồi.”

Nói xong, Mộ Nhã Triết ấm ức và bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Cả đêm, em thật sự không biết bị em lăn qua lăn lại thảm như thế nào đâu!”

“Em…”

Vân Thi Thi cắn đôi môi, thật sự có chút khóc không ra nước mắt rồi!

Cô thật sự không biết lúc mình ngủ lại có nhiều thói quen như vậy!

Mộ Nhã Triết lại còn hắt hơi một cái hợp với tình cảnh, Vân Thi Thi sợ tới mức không biết nói sao: “Anh… Anh không sao đấy chứ!”

“Không có việc gì!”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Chắc là bị cảm rồi.”

Vân Thi Thi nghe xong, lại càng hối hận muốn chết.

Cô quấn lấy cánh tay anh, lấy lòng nói: “Thực xin lỗi mà, em không biết… Em thật sự không biết tướng ngủ của em lại xấu như vậy! Bởi vì em đều ngủ một mình, trước đây lúc ngủ với Hữu Hữu, con chưa từng nói như vậy. Cho nên em không biết tướng ngủ của em rất xấu…”

Mộ Nhã Triết nghe vậy, trong lòng cười thầm, trên mặt lại ra vẻ cao quý lạnh lùng, không để ý đến cô.

Vân Thi Thi càng bị dọa, còn tưởng rằng những lời anh nói đều là thật, tội nghiệp nói: “Anh… Có phải bị cảm lạnh rồi không? Nhỡ đâu bị cảm, em nhất định sẽ cảm thấy có lỗi rất lớn!”

Lúc cô đang vắt hết óc, nghĩ xem nên nói như thế nào, Mộ Nhã Triết lại nhếch môi cười, đột nhiên ôm lấy vòng eo cô, chỉ trong nháy mắt, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, nhìn cô, cưng chiều hôn môi cô một lát.

“Ha ha! Ngu ngốc, cho dù tướng ngủ của em có xấu như thế nào, anh đều thích cả.”

Vân Thi Thi giật mình, nhìn trong mắt anh chứa vài phần đùa giỡn, trong giây lát phản ứng lại, chỉ vào anh lên án: “Anh… Vừa rồi không phải là anh trêu đùa em đấy chứ!”

“Em giờ mới biết sao?”

Mộ Nhã Triết để mặt càng gần cô hơn, trong mắt là ý cười đùa giỡn, lộ ra vài phần xấu xa, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô: “Anh thích trêu đùa em.”

Là thích thưởng thức cô bối rối, phản ứng giống như con thỏ nhỏ lo lắng vậy!

Thật đáng yêu, rất thú vị!
 
Chương 1645: Dìu Già Dắt Trẻ Cùng Trở Về Thủ Đô


Chuyện này đại khái làm cho anh hưởng thụ một chút tà ác thú vị trong đó đi!

Vân Thi Thi đập mạnh vào anh một phen, nhưng mà cô dùng lực, đối với anh mà nói, giống như gãi ngứa vậy, anh bật cười một tiếng, lực của cô đối với anh mà nói, căn bản không đáng nhắc đến!

“Mộ Nhã Triết, sao anh lại hư hỏng như vậy? Vậy mà gạt em nói tướng ngủ của em rất xấu, này! Anh có biết em thiếu chút nữa là tin rồi không!”

Vân Thi Thi cực kỳ ấm ức, nghĩ đến vừa rồi cô ngu ngốc như vậy, tin lời anh nói là thật, thậm chí nghiêm túc suy nghĩ làm sao để giải thích cho hành vi của mình! Không nghĩ đến thực ra là anh chọc cô mà thôi! Trong lòng cực kỳ không vui.

Cô có cảm giác sao mình lại ngu ngốc như thế, anh lừa gạt giỏi như vậy, có phải trêu đùa cô rất vui hay không?

Mộ Nhã Triết cọ xát chóp mũi cô, dịu dàng hỏi: “Sao bây giờ đã xuống giường rồi hả? Anh thấy hôm qua em mệt như vậy, không nghỉ thêm một lát nữa sao?”

Lời này của anh, rơi vào trong tai cô, cực kỳ ái muội.

Nhìn cô mệt như vậy…

Lời này làm cô hồi tưởng lại một màn điên cuồng tối hôm qua, trên mặt càng nóng hơn.

Cô đẩy anh ra, từ trên người anh đứng dậy, sợ anh nhìn thấy mặt cô đỏ, lại trêu cô một lần nữa, vì thế đi đến bên giường, mở cửa sổ ra một chút, mặc cho gió nhẹ từ ngoài cửa sổ tiến vào, làm giảm nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô đi một chút.

Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế, xoay người lại, buồn cười nói: “Sao thế? Xấu hổ rồi hả?”

“Mới không có!”

Vân Thi Thi xoay người lại, trợn mắt nhìn anh, “Anh đừng đùa em nữa, có được không?”

Anh cười, nhưng mà gật gật đầu, thu liễm vài phần.

Anh am hiểu sâu sắc người phụ nữ ngốc này, da mặt mỏng, vui đùa một chút thích đáng thì được, nếu quá phải biết rằng con thỏ nóng này, cũng cắn người được!

Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Xế chiều hôm nay anh có rảnh không?”

“Có.” Mộ Nhã Triết trả lời.

Kỳ thật buổi chiều anh có mấy văn kiện cần xử lý. Nhưng mà làm thê nô trong đó có một tiêu chuẩn, phàm là cô hỏi có thể hay không, hoặc là có thời gian hay không, như vậy đại biểu cô nhất định là có việc, như vậy cho dù anh có việc, cũng phải trả lời là “Có rảnh”!

Văn kiện còn chưa xử lý xong, nhưng có thể để đến ngày mai xử lý, dù sao cũng không có cần gấp. Vì anh coi cô là số một.

Nếu Vân Thi Thi biết rõ, chắc chắn là sẽ cảm động muốn chết.

Nhưng mà anh là đàn ông, chắc chắn là có sĩ diện, không có khả năng để cho cô biết, anh vì cô thoái thác vài văn kiện, nếu để cho cô biết được, chắc chắn sẽ vụng trộm đắc ý trong lòng!

Thấy anh nói có rảnh, Vân Thi Thi nói: “Xế chiều hôm nay đi với em đón người có được không?”

“Đón người nào?”

“Cha em.”

Vân Thi Thi cười: “Hôm nay cha em về thủ đô, buổi chiều đến nhà ga, chắc khoảng bốn giờ, nếu anh rảnh thì cùng em đi đón người!”

Mộ Nhã Triết mỉm cười: “Được, anh đi cùng em.”

Vân Thi Thi nghe vậy, tâm tình vui vẻ, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi lại cho chắc chắn: “Xế chiều hôm nay anh thật sự rảnh sao? Em thấy bình thường anh đều bận rất nhiều việc mà.”

“Xế chiều hôm nay đúng lúc rảnh.”

“Dạ! Yêu anh!”

Vân Thi Thi ôm vai anh, hôn anh một lát, chạy vào phòng ngủ gọi điện thoại báo cho Vân Nghiệp Trình.

“Thi Thi, xế chiều hôm nay con có thể chuẩn bị hai chiếc xe được không?”

“Không thành vấn đề ạ. Hành lý rất nhiều sao?”

“Là như vậy…”

Vân Nghiệp Trình ấp úng một lát, có chút khó xử nói: “Bác gái và hai chị của con cũng theo về thủ đô!”
 
Chương 1646: Tâm Tư Trong Lòng


Vân Thi Thi giật mình.

Vân Nghiệp Trình tìm nơi ẩn náu, nói rõ ý đồ đến.

Hóa ra mới đầu Vân Nghiệp Hậu nhất định không chịu về thủ đô, nguyên nhân không phải chuyện gì khác, mà là ông ta biết tâm tư của vợ mình, đơn giản là muốn về thủ đô, thứ nhất là thoát ly khỏi địa phương quỷ quái đó, thứ hai là có thể tìm được một công việc tốt cho hai đứa con gái ở thủ đô.

Nếu có thể tìm được việc ở thủ đô, đúng là chuyện vô cùng nở mày nở mặt.

Chuyện này khoan hãy nói đến.

Bà ta chủ yếu nghĩ, nếu có thể tìm được vị hôn phu gia cảnh có điều kiện thịnh vượng và giàu có ở thủ đô, như vậy bà ta tuổi già cũng không cần lo lắng rồi!

Trở lại thủ đô, có Vân Nghiệp Trình, bà ta không cần khổ sở hầu hạ Vân Nghiệp Hậu nữa rồi!

Bà ta thậm chí còn tính toán, vào trong thủ đô, vì mình tìm mùa xuân thứ hai, tái giá với người khác, dù sao bà ta cũng còn trẻ tuổi, hơn bốn mươi tuổi, không có khả năng vì Vân Nghiệp Hậu mà liên lụy tuổi già!

Nếu có thể tái giá, đến lúc đó, bà ta dứt khoát đá rơi Vân Nghiệp Hậu tàn phế này, mình thì sống vui vẻ qua ngày!

Phụ nữ thôi mà!

Vợ chồng giống như chim rừng, gặp nạn mỗi người bay một nơi.

Huống chi cũng có câu nói như này, chim khôn lựa cành mà đậu.

Thân thể Vân Nghiệp Trình này đều đã tàn, mất đi năng lực lao động, tuổi già còn phải dựa vào người ta nuôi dưỡng, chăm sóc!

Bà ta không muốn làm cu li, bởi vậy tất nhiên muốn tìm cành cao khác!

Vân Nghiệp Hậu còn có thể không nhìn thấu tâm tư của bà ta sao?

Vợ chồng nhiều năm như vậy, bà ta có tâm tư gì, ông sớm đã hiểu rõ.

Huống chi bây giờ ông tàn phế, tâm tư cũng rất nhạy cảm, người rơi vào tình cảnh này, đối với mọi chuyện cực kỳ thấu hiểu! Càng là lúc này, càng có thể nhìn ra lòng người.

Bởi vậy Vân Nghiệp Hậu không muốn liên lụy đến Vân Nghiệp Trình, luôn nhấn mạnh ở lại quê nhà, không muốn lên thủ đô.

Vợ ông và hai đứa con gái nói thế nào cũng không lay chuyển được ông.

Vợ ông quả thực làm ông tức chết rồi.

Cuối cùng vẫn là Vân Nghiệp Trình chạy đến khuyên ông.

Ông nói với Vân Nghiệp Hậu như này: “Em trai… Anh mang em về thủ đô là vì có thể chăm sóc em! Vài năm qua khổ em, anh làm em khổ như vậy! Em không cần phải để ý đến thủ đô, có thể tạo thành gánh nặng hay phiền toái cho anh hay không! Chuyện này cũng không phải là vấn đề mà em cần lo lắng! Huống hồ em là em trai của anh, đây đều là việc anh phải làm! Chẳng lẽ em muốn anh để em ở lại quê nhà, trơ mắt nhìn em chịu khổ, anh là anh trai, sao có thể tiếp tục nhìn được? Nỗ lực vài năm qua em, anh đều nhìn thấy được! Lúc anh vinh quang, em không có tiếng tăm gì thay anh chăm sóc mẹ già! Lúc anh nghèo túng, em vụng trộm lên thủ đô, đem tiền mồ hôi nước mắt đưa cho anh! Mà vài năm nay, là em thay anh tận hiếu! Em đã hết nhiều năm trách nhiệm như vậy, hết nhiều vốn không phải là trách nhiệm em nên gánh vác, bây giờ em đảm đương không nổi, như vậy anh làm anh trai, đây là lúc anh nên gánh vác trách nhiệm! Mẹ đã mất, em là một trong số những người mà anh quan tâm! Em theo anh cùng lên thủ đô đi thôi, để cho anh chăm sóc em! Bây giờ cuộc sống khá giả, Thi Thi cũng rất tốt, anh trừ em ra, cũng không có người khác lo lắng!”

Lời nói từ tận đáy lòng, Vân Nghiệp Hậu cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý lên thủ đô, lại nói: “Anh, em… Em sợ liên lụy đến những năm cuối đời của anh! Em… Em chỉ là một người tàn phế mà thôi!”
 
Chương 1647: Người Tính Không Bằng Trời Tính


“A Hậu, em đừng nói những lời này! Dù sao anh đã quyết định đưa em về thủ đô rồi! Em không cần phải nói nữa, nghe anh sắp xếp là được!”

Vân Nghiệp Hậu thấy vậy, cảm động không biết nói cái gì cho phải.

Vân Nghiệp Trình đưa Vân Nghiệp Hậu về thủ đô, Vân Nghiệp Hậu không bớt lo về vợ và hai đứa con gái, tất nhiên là cũng cần phải trông mong thuận buồm xuôi gió lên!

Tương Ngọc và đôi con gái bao lớn bao nhỏ thu dọn xong, vì thế hưng phấn theo sát Vân Nghiệp Hậu, muốn lên thủ đô “hưởng phúc”!

Lúc trước đã từng nói, Vân Nghiệp Hậu này lúc còn trẻ, dựa vào lao động bắt đầu làm việc, buôn bán kiếm được lời, xây một phòng tân hôn ở quê nhà.

Sau khi xây xong phòng tân hôn, liền cưới Tương Ngọc, sinh được một đôi con gái.

Vốn không tính là giàu có, nhưng cũng rất yên ổn.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Lúc Vân Nghiệp Hậu làm việc liền bị thương, làm nửa người bị liệt, trụ cột sập xuống, gánh nặng sinh hoạt tất nhiên rơi lên người Tương Ngọc.

Trong nhà có mẹ chồng bệnh nặng, chồng lại mất năng lực lao động, nửa người bị liệt, dựa theo đạo lý, bị thương ở công trường được xem là tai nạn lao động, nên có chút tiền bồi thường.

Lại không nghĩ rằng quản đốc ôm tiền mồ hôi nước mắt của công nhân chạy trốn, tìm cũng không tìm được.

Đừng nói là bồi thường, tiền công cũng không lấy được.

Vì thế Vân Nghiệp Hậu chỉ có thể hưởng thụ một chút trợ cấp ở trong thôn, chỉ là kinh tế chỉ có thể dựa vào vài mẫu đất trong nhà.

Ngay từ đầu Tương Ngọc cũng coi như chịu mệt nhọc, nhưng mà lâu ngày, bà ta cũng có chút oán hận rồi.

Nhà người ta dần dần hạnh phúc hơn, bà ta thì sao?

Gặp phải chồng như này, không có tiền đồ thì thôi đi, bắt đầu làm việc làm công, kết quả lại làm liệt nửa người!

Chuyện này không giống như làm quả phụ sao?

Đừng nói kiếm tiền, sinh hoạt vợ chồng ngày thường đều sợ không thể rồi.

Cho dù Tương Ngọc có đôi con gái, nhưng mà bất mãn mới có bốn mươi tuổi, đối với sinh hoạt vợ chồng cũng có lúc có nhu cầu, nửa người dưới bị liệt quả thực làm bà ta thành quả phụ!

Lần này lại càng tệ hơn rồi!

Ban ngày phải ở bên ngoài làm ruộng, làm nông, trở về còn chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, Vân Nghiệp Hậu liệt ở giường, cũng cần tay chân hầu hạ, dần dần cũng oán hận nhiều hơn.

Một người phụ nữ khiêng gánh nặng, ở ngoài cũng bị người ta bắt nạt, dù sao người đàn ông duy nhất trong nhà đã bị đánh ngã, người trong thôn đều khinh thường, thường xuyên gây khó dễ với bà ta.

Lúc này một đứa con gái không thể thi đậu đại học, bà ta liền tống cô ta vào xưởng làm.

Đứa còn lại có tiền đồ hơn một chút, thi đỗ đại học, kết quả Tương Ngọc lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra, lại phát hiện số tiền trong tài khoản đã được lấy ra, không cánh mà bay!

Tương Ngọc cầm sổ tiết kiệm đi đến giường Vân Nghiệp Hậu chất vấn, tiền trong sổ tiết kiệm đi đâu rồi?

Mới đầu Vân Nghiệp Hậu không chịu nói.

Sau đó Tương Ngọc ở nhà ầm ĩ lật trời, lại ném bát đũa đi, làm đôi con gái cả kinh, lúc này Vân Nghiệp Hậu mới ấp úng giải thích, một hai năm trước, nhà Vân Nghiệp Trình nghèo túng, lúc ông đến thủ đô thăm người thân, vụng trộm đưa cho ông một khoản tiền, để ông vượt qua cửa ải khó khăn.

Tương Ngọc vừa nghe làm gì có chuyện bỏ qua, bắt đầu nhất quyết không tha yêu cầu Vân Nghiệp Hậu nhanh chóng đòi lại tiền ở chỗ Vân Nghiệp Trình!

Vân Nghiệp Hậu không chịu.

Thứ nhất là mất hết mặt mũi, tiền này đã đi ra ngoài rồi, còn có đạo lý quay về sao.

Thứ hai nhà anh trai cũng không được tốt lắm, sao ông có thể đòi tiền lại được?
 
Chương 1648: Canh Cánh Trong Lòng


Tương Ngọc tức giận dậm chân, một khóc hai nháo ba thắt cổ, Vân Nghiệp Hậu lại quyết tâm, không quan tâm, cuối cùng trái tim Tương Ngọc lạnh với ông!

Chuyện này Vân Nghiệp Hậu làm đúng là không hoàn hảo, thế cho nên trái tim Tương Ngọc im lặng và hoài nghi, tuy nói không bằng một chén nước nhưng chồng mình có phải thiên vị nhà anh trai quá rồi không!

Cuộc sống của Vân Nghiệp Trình không dễ chịu, nhà bọn họ tốt hơn sao?

Nhà người ta phá sản, bà ta thì mất đi nguồn kinh tế, còn chăm sóc một người bệnh tàn phế nữa!

Hiện giờ con gái ở nhà muốn học đại học, tiền bạc đều không có, chuyện này tính là gì?

Bởi vì chuyện này, con gái nhỏ nhà bọn họ không thể học đại học, cuối cùng không thể không đi theo con gái lớn vào nhà xưởng làm công.

Vì thế Tương Ngọc ghi hận chuyện này ở trong lòng, thế cho nên chăm sóc cho chồng và mẹ chồng cũng qua loa.

Sau đó Vân Nghiệp Trình vội vàng trở về chịu tang, biết được chuyện này, đặc biệt băn khoăn, muốn đưa tiền đền cho Tương Ngọc.

Đưa tiền nhưng mà Tương Ngọc khó có thể xóa bỏ mối hận trong lòng, trên mặt mặc dù khách khí nhưng trong lòng bắt đầu tính toán sổ sách!

Tiền trở về còn có ý nghĩa gì?

Con gái bà ta vì chuyện này mà chư hoàn thành việc học đại học rồi!

Chuyện này thành tiếc nuối cả đời của bà ta!

Phải biết rằng trong nhà có học sinh học đại học là chuyện có thể diện như thế nào!

Cũng bởi vì một nhà Vân Nghiệp Trình mà bị hỏng, hủy đi!

Lại còn có một việc Vân Thiên Hậu không biết.

Có lúc Tương Ngọc về muộn, không phải đi làm ở ngoài ruộng. Mà là bà ta vụng trộm ở sau lưng ông làm chuyện mờ ám với người đàn ông độc thân ở nhà bên cạnh, lần trước làm xong, người ta còn cho mấy trăm tệ.

Chuyện vụng trộm sau lưng Vân Nghiệp Hậu toàn bộ người trong thôn đều biết, chỉ có Vân Nghiệp Hậu là chẳng hay biết gì.

Bởi vậy có nhiều người trong thôn vụng trộm cười trộm ông.

Người trong thôn đều chế nhạo Tương Ngọc là người đàn bà dâm đãng, dù sao thanh danh của bà ta cũng truyền ra ngoài, đều nói là người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc.

Lần này Vân Nghiệp Trình về với ông bà, cũng nghe được một chút chuyện linh tinh, tức giận không nhẹ, đối với Tương Ngọc cũng có rất nhiều ý kiến!

Nhưng mà vì tránh kích thích Vân Nghiệp Hậu, Vân Nghiệp Trình cố nén không nhắc đến, đối với Tương Ngọc này đánh giá không được tốt.

Lần này về thủ đô, cũng là Tương Ngọc mặt dày mày dạn nói ra, bởi vậy Vân Nghiệp Trình cân nhắc, đến thủ đô liền thuê phòng cho Tương Ngọc, để bà ta đi thôi.

Ông cũng không thể để Tương Ngọc là trách nhiệm của Thi Thi.

Lúc bốn giờ, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết sớm đã đến nhà ga.

Hai chiếc xe SUV chạy băng băng, Mộ Nhã Triết cố ý gọi vệ sĩ, trái phải mở đường, để tránh bị đội chó săn chụp ảnh.

Bọn họ đều là nhân vật công chúng, xuất hiện tại nơi công cộng, tất nhiên là cần chút phòng bị.

Sau khi xe đến trạm, Vân Nghiệp Trình liền gọi điện cho cô.

Lúc gặp được người, Vân Nghiệp Trình nhìn thấy Mộ Nhã Triết toàn thân quần áo thoải mái, nổi bật lên dáng người cao ngất đứng trước mặt, ngẩn người.

Lại nhìn Vân Thi Thi, trong mắt có vài phần nghi ngờ: “Thi Thi, đây không phải… Là giáo sư đại học của con sao?”

“A…”

Vân Thi Thi khụ khụ, lập tức nói: “Cha, về nhà trước đã! Ở đây nhiều người, nói chuyện không tiện lắm.”

“Được được.”

Vân Nghiệp Trình gật gật đầu, lập tức nói với Vân Nghiệp Hậu ngồi trên xe lăn: “A Hậu, đây là Thi Thi, trưởng thành rồi, em có nhận ra được không?”

Vân Thi Thi đi đến trước xe lăn, hơi ngồi xổm xuống, mỉm cười: “Chú, chú nhận ra cháu không? Trước đây chú từng ôm cháu, cháu là Thi Thi.”
 
Chương 1649: Thi Thi, Cháu Kết Hôn Rồi Sao?


Vân Nghiệp Hậu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha! Thi Thi! Đúng là cháu rồi! Nhận ra được nhận ra được! Ha ha…”

Ông nắm tay cô, vỗ vỗ, vô cùng cảm khái nói: “Thi Thi trưởng thành rồi, trở nên xinh đẹp hơn trước đây rồi! Con gái 18 thay đổi rất nhiều!”

Vân Nghiệp Hậu vẫn luôn hoài niệm, hốc mắt có chút ướt át.

Phía sau trên mặt Tương Ngọc và hai người con gái có chút khó coi, nhưng mà chỉ một lát, rất nhanh đem không thoải mái đè ép xuống.

Tương Ngọc cúi đầu, không phải là con gái của ông, bày tỏ thân thiết như vậy làm gì!

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Tương Ngọc ở phía sau, cùng với hai người con gái, đi lên phía trước cười nói: “Đây là bác gái phải không ạ? Chào bác gái!”

Tương Ngọc cười, mặt mũi tất nhiên phải tốt, nhiệt tình nói: “Ai nha, Thi Thi à! Là cháu sao! Cháu xem, sau khi lớn lên thay đổi nhiều như vậy, bác gái sắp không nhận ra nữa rồi!”

Con gái lớn Vân Thanh Miêu đứng bên cạnh Tương Ngọc đột nhiên nói: “Hả? Bộ dạng của em họ Thi Thi khác trước kia rất nhiều…? Chị thấy lớn hơn rồi.”

Vân Thanh Miêu lớn hơn Vân Thi Thi ba tuổi, trước đây gặp một lần.

Con gái Vân Cầm Lệ của Tương Ngọc không cho là đúng nói: “Chị, nhiều năm rồi chị không thấy Thi Thi, chắc chắn là không nhớ rõ diện mạo rồi!”

Vân Thi Thi cười, nói ngọt một câu: “Chị Thanh Miêu, chị Cầm Lệ.”

“Ừ.”

Hai chị em tiến lên, nắm tay cô, nhưng mà không biết vì sao, ánh mắt của Vân Cầm Lệ nhìn cô, ẩn ẩn có chút kỳ lạ.

Vân Cầm Lệ không thích cô.

Dù sao lúc trước nếu không phải vì Vân Nghiệp Trình, cô ta có thể không được học đại học, bị người ta chê cười sao?

Mộ Nhã Triết đi lên phía trước, nhưng mà anh vừa xuất hiện trước mặt hai chị em, trong nháy mắt làm ba mẹ con chú ý.

Anh quá lóng lánh, cho dù đeo kính râm, mặc quần áo khiêm tốn thoải mái, đứng bên cạnh Vân Thi Thi, lặng yên không tiếng động, nhưng cũng khó có thể xem nhẹ hơi thở cực mạnh của anh!

Rất có cảm giác tồn tại.

Vân Cầm Lệ ngay từ đầu chỉ chú ý đến Vân Thi Thi, nhưng mà Vân Thanh Miêu ngay từ đầu liền vụng trộm chú ý đến anh, vẫn ngầm liếc trộm vài lần.

Trời ạ…

Người đàn ông này rất đẹp trai đó!

Ăn mặc rất mốt, nhìn áo jacket bằng da trên người anh, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, toàn thân đều là hàng hiệu sao?

Người đàn ông này, có rất nhiều tiền, hoặc là gia thế rất tốt?

Không phải là… Bạn trai của Vân Thi Thi đấy chứ?

Tương Ngọc cũng chú ý đến anh, kéo tay áo Vân Thi Thi, vụng trộm hỏi: “Vị này là…”

“Chuyện này…”

Vân Thi Thi rơi vào khó xử.

Mộ Nhã Triết đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi trầm giọng nói: “Chào bác gái, cháu là chồng Thi Thi.”

Đột ngột nói ra, Vân Thi Thi nhất thời bị sặc nước miếng: “Khụ - -!”

Cô lấy lại tinh thần, không vui trợn mắt nhìn anh.

Người đàn ông này sao lại tự mình quyết định vậy!

Hiện tại chỉ mới vừa cầu hôn, còn chưa có lĩnh giấy chứng nhận, chưa là chồng chứ nhỉ?

Mộ Nhã Triết nhận ánh mắt giận dữ của cô, cười nói: “Sao thế? Xấu hổ như vậy sao?”

“Chồng sao?”

Mọi người kinh ngạc nói ra cùng lúc, nhưng mà ánh mắt đều là khó có thể tin rơi lên người bọn họ.

Kinh ngạc nhất là Vân Nghiệp Trình.

Người đàn ông này…

Không phải là giáo sư đại học của cô sao?

Sao ông về thăm người thân mới mấy tháng, trở về vậy mà… thành con rể của ông rồi?

Vân Nghiệp Trình mở to hai mắt nhìn.

Tương Ngọc kinh ngạc nói: “Thi Thi? Cháu kết hôn rồi sao? Sao bác gái không có nghe nói vậy?”
 
Chương 1650: Cháu Sẽ Cho Thi Thi Một Hôn Lễ Hoàn Mỹ


Vân Thanh Miêu hỏi: “Vậy sao? Ở quê cũng không nghe nói em kết hôn, cũng không làm tiệc cưới, hai người lĩnh giấy chứng nhận rồi sao?”

Vân Thi Thi có chút xấu hổ nói: “Em… Chúng em còn chưa có lĩnh giấy chứng nhận!”

Mọi người nghe vậy, biểu tình lại càng kỳ lạ.

Nhất là Vân Nghiệp Trình, ông nhíu mày, giống như nhìn tình địch vậy, trừng mắt nhìn con rể tương lai này, có chút hoài nghi sợ anh là người xấu lừa gạt con gái ông, trong mắt tràn ngập đề phòng!

Mộ Nhã Triết cũng nhận thấy được ánh mắt không có ý tốt của Vân Nghiệp Trình, di chuyển tầm mắt, cười thâm thúy với ông.

Bên kia Tương Ngọc nghe được lời Vân Thi Thi nói, có chút bới móc: “Còn chưa lấy giấy chứng nhận sao có thể tính là chồng được?”

Vân Thi Thi muốn nói tiếp, Mộ Nhã Triết đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Thi Thi là vợ mà cháu nhận định, lĩnh giấy chứng nhận hay không không phải là vấn đề!”

Thái độ bá đạo và kiên định, chỉ một câu đẩy trở về phía Tương Ngọc!

Đột nhiên bà ta liếc mắt đánh giá Mộ Nhã Triết trên dưới một cái, cuối cùng ánh mắt nhìn cổ tay anh.

Hôm nay anh ăn mặc cực kỳ mốt, nhìn toàn thân trên dưới anh có thể tượng trưng cho thân phận gì đó!

Vân Thanh Miêu thấy đồng hồ trên tay Mộ Nhã Triết, kinh hãi một phen, vụng trộm nói nhỏ vào tai Tương Ngọc: “Mẹ… Người đàn ông này hình như có rất nhiều tiền! Trên tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin đó! Ít nhất cũng hơn mười vạn rồi, đắt nhất là mấy trăm vạn.”

Vacheron Constantin sao?

Tương Ngọc lấy làm kinh hãi, càng cảm thấy khó có thể tin.

Bà ta chưa nghe qua nhãn hiệu này.

Sở dĩ Vân Thanh Miêu biết là vì cô ta đi làm công, ông chủ đeo cái này, nghe nói mấy chục vạn!

Đồ quý phải mấy trăm vạn.

Tương Ngọc lại chưa thấy qua.

Đồng hồ gì mà phải bán mấy trăm vạn?

Lần này ánh mắt bà ta nhìn Mộ Nhã Triết hơi thay đôi, thêm vài phần đánh giá và hài lòng bất thường.

“Ha ha! Thi Thi có bạn trai sao bác gái không biết? Thi Thi, đây chính là chung thân đại sự, nhìn cha cháu xem, bộ dạng hình như cũng chẳng hay biết gì, có phải cháu không nói với ông ấy hay không? Muốn nói…”

Bà ta còn chưa dứt lời, Mộ Nhã Triết đã có chút mất kiên nhẫn, ngắt lời: “Cháu định chuyện chung thân đại sự, không cần bác gái quan tâm! Cháu đã sai người chọn ngày tốt rồi, đến lúc đó sẽ cho Vân Thi Thi một hôn lễ hoàn mỹ.”

Tương Ngọc bị phá hỏng chuyện, không tiếp tục nói, biểu tình có chút xấu hổ.

Vân Nghiệp Hậu ở bên cạnh lên tiếng: “Tương Ngọc, bà nói nhiều quá rồi đấy! Thi Thi có đối tượng, không đến lượt bà quan tâm!”

Tương Ngọc không chịu đựng nổi.

Vân Nghiệp Trình tốt bụng nói: “Haizz, đừng nói như vậy! Tương Ngọc cũng là quan tâm Thi Thi thôi!”

Tương Ngọc trợn trừng mắt - - quan tâm cái rắm!

Ai muốn làm người tốt chứ.

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói.

Nhất là Vân Cầm Lệ, trong lòng càng tức giận. Chán ghét Vân Thi Thi này…

Nếu không có một nhà Vân Nghiệp Trình, cô ta đã có thể học đại học!

Hiện giờ không học đại học, không thể không cùng chị gái đi làm ở xưởng, một ngày mười hai tiếng, liều sống liều chết một tháng mới có hai ba ngàn tiền lương!

Mà Vân Thi Thi thì sao? Vậy mà tìm được một người chồng đẹp trai như vậy?

Người lại cao, lại tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả minh tinh nổi tiếng trên tivi, quan trọng là gia thế nhà người ta nhìn qua cũng không tệ lắm.

Thật sự là hâm mộ muốn chết…
 
Chương 1651: Bố Vợ Tương Lai Của Tôi


Thế là thế nào?

Đúng là chọc người tức chết mà!

Chuông điện thoại của Mộ Nhã Triết bỗng nhiên vang lên.

Anh đi sang chỗ khác, mở điện thoại lên, nhất nút nghe.

Sau khi nghe Mẫn Vũ nói, anh quyết định sẽ dời cuộc họp sang buổi chiều, ban giám đốc có chút không vui.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Chuyện cỏn con này chẳng lẽ giải quyết cũng không xong sao?”

“…”

Mẫn Vũ chỉ muốn khóc oà lên.

Tại sao cục diện lại trở nên phức tạp thế này!

Im lặng hồi lâu, cậu ta mới cẩn thận hỏi: “Ông chủ, bữa tiệc đêm hôm đó…”

“Nói sau đi, ta đang có công chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Cậu lo nhiều quá rồi đấy!”

Mẫn Vũ đành im lặng.

Sau đó, Mộ Nhã Triết lại nói: “Tối nay, đặt giúp tôi một chỗ bên nhà hàng tây Thái Hồ, tôi có khách quý cần tiếp đãi!”

Mẫn Vũ tò mò hỏi: “Là ai thế?”

Anh nghiêm túc trả lời: “Bố vợ tương lai của tôi!”

Mẫn Vũ: “…”

“Là sao ạ?”

“Không có gì!”

Mẫn Vũ lấy lại tinh thần, dõng dạc đáp: “Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”



Vân Thanh Miêu nhìn về phía Mộ Nhã Triết mấy lần, sau đó quay qua Vân Cầm Lệ trộm hỏi: “Em à, em xem cái điện thoại trên tay anh ta kìa, là của hãng nào vậy? Có phải cùng hãng với cái của ông chủ đang dùng không?”

“Chị sai rồi, cái ông chủ dùng là đời mới nhất của Apple, rất đắt tiền. Còn cái di động mà anh ta đang dùng hình như không phải của Apple!”

“Vậy à? Chị đoán sai rồi sao? Chị tưởng điện thoại của anh ta cũng của Apple chứ!”

Vân Thanh Miêu chỉ cười.

Trong mắt của hai cô thì Iphone của Apple là điện thoại đẹp nhất, sang trọng nhất, chỉ có những người nhà giàu mới mua được, nó được dùng rộng rãi, thậm chí nhiều người phải giành dụm mấy tháng tiền lương để mua cho bằng được.

Nhưng khi nhìn điện thoại trên tay Mộ Nhã Triết không có logo của Apple, hai người không biết là điện thoại gì, nên có chút mơ hồ.

Người đàn ông này, trên tay đeo một đồng hồ đắt tiền, thế thì sao lại dùng một cái điện thoại cảm ứng hạng xoàng được?

Thật không hợp thời thượng.

Nếu câu này mà lọt vào tai Mộ Nhã Triết, chắc chắn cũng sẽ khiến anh phải bật cười.

Thật ra, điện thoại này của anh, số lượng có hạn, trên thế giới cùng lắm là được 3 cái, đây là điện thoại do một công ty khoa học kỹ thuật sáng chế dựa theo yêu cầu của người mua, nó có trình độ và kỹ thuật chuyên môn rất cao so với các điện thoại hiện nay, vì thế trên điện thoại không có logo, và cũng không xa hoa như những dòng điện thoại khác.

Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên kéo Vân Thi Thi sang một bên, đứng gần về phía mình, nhỏ giọng hỏi: “Thi Thi, đó chính là người con nói sao?”

“Sao ạ?”

“Cậu ta là người yêu của con?”

Vân Nghiệp Trình thắc mắc: “Chẳng phải trước kia con nói người yêu của con là giáo sư tại một trường đại học sao? Sao bây giờ người này lại trở thành người yêu của con rồi?”

Thật ra, ông biết, người đàn ông này có thân phận gì.

Vân Thi Thi lừa ông, bảo người yêu của cô là giáo sư trường đại học, nhưng lần đó ở bệnh viện, khi nhìn Hữu Hữu và anh đứng cùng nhau, ngũ quan hai người giống nhau như đúc, có ngốc mới bị lừa.

Vì thế, Vân Nghiệp Trình đoán, anh chính là người của nhà họ Mộ.

Chính là nhà họ Mộ danh tiếng lẫy lừng ở thành phố này…

Nhưng một gia đình thuộc hạng danh gia vọng tộc, một gia đình giàu có bậc nhất, bức tường cao như thế, ông sợ Vân Thi Thi sống chung với anh sẽ phải chịu nhiều đau khổ!

“Cha!”

Vân Thi Thi không biết Vân Nghiệp Trình đang lo lắng điều gì, cô chỉ làm nũng ôm lấy cánh tay ông nói: “Con sẽ kể cho cha nghe sau, giờ cha đừng hỏi con gì hết, được không?!”

Vân Nghiệp Trình điều chỉnh sắc mặt, gật gật đầu: “Được! Nhưng mà tuổi con còn nhỏ, tìm người yêu thế nào cha không can thiệp được! Nhưng mà, con phải luôn đề cao cảnh giác nhớ chứ! Dù sao cũng là người sẽ chung sống với con cả đời, vì thế con phải tìm thật kỹ, lựa thật chuẩn vào…”

“Dạ dạ! Con biết rồi mà!” Vân Thi Thi nghịch ngợm nói.

Vân Nghiệp Trình nhìn nụ cười trên mặt cô, tâm cũng vui hơn được một chút, vì thế lập tức nói: “Đi thôi, về nhà trước đã!”
 
Chương 1652: Cảm Thấy Xấu Hổ Khi Đứng Trước Mặt Cô


Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt ông nói: “Thưa bác, lần này trở về, để con mời bác một bữa! Giờ cũng trễ rồi, nên chúng ta mau đi thôi!”

“À… không cần phải phiền phức thế làm gì!” Vân Nghiệp Trình từ chối.

Mộ Nhã Triết cười, miệng vẫn tiếp tục nói: “Con đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ sợ làm phụ tâm ý của Thi Thi thôi!”

Vân Thi Thi cũng nói: “Đúng đó cha, cha đi đường vất vả như vậy, bác trai bác gái đều đến hết rồi, hai chị cũng đến nữa, vì thế cha nhất định phải có mặt đó!”

Vân Nghiệp Trình không thể nói gì thêm.

Vì thế, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi thay ông xách hành lý, đi về phía chiếc xe sáng bóng đậu trước cửa.

Vân Thanh Miêu vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai chiếc Mercedes sang trọng.

Chiếc thứ nhất màu đen, chiếc thứ hai màu trắng.

Đây là Mercedes – Benz, vừa nhìn cô ta đã sốc, lần đầu được tận mắt nhìn thấy hai chiếc xe Mercedes ngoài đời!

Cô ta lập tức nhận ra thân phận bạn trai của Vân Thi Thi không hề đơn giản.

Trong lòng nảy sinh ghen tị.

Vân Thi Thi trước sau bận tối mắt tối mũi, đầu tiên là phải đem hành lý cất lên xe.

Vân Nghiệp Trình cố gắng kéo Vân Nghiệp Hậu theo, Mộ Nhã Triết thấy hai người cứ kì nhèo mãi, nên anh cúi đầu, tay hơi dùng sức, đẩy luôn Vân Nghiệp Hậu ngồi xuống hàng ghế sau xe.

Động tác dứt khoát mạnh mẽ này, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.

Vân Thi Thi sắp xếp hành lý xong, đóng nắp xe lại, đi về phía Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ, cười nói: “Chị Thanh Miêu, chị Cầm Lệ, hai người lên xe đi!”

Vân Thanh Miêu nhíu mày, cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Không biết vì sao, khi đứng trước mặt Vân Thi Thi, cô ta cảm thấy xấu hổ.

Vân Thi Thi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần liền thân, chân mang một đôi giày sang trọng hiệu UGG, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng tinh, cả người toát ra vẻ thanh cao, đúng là người như tên, thanh lịch nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết con nhà danh giá, cả người đều toát ra khí chất quý tộc, vì thế cô ta cảm thấy có chút tự ti.

Nhìn lại chính mình, trên người là một bộ đồ trắng bạc màu, giày thì đi đến mòn đế, vì phải đi xe lửa, nên giờ tóc tai bù xù, da vì phơi nắng mấy ngày mà khô ráp, ngăm đen…

Thật là khiến người ta phải chua xót và hâm mộ.

Vân Thi Thi vừa rồi kêu cô ta ba chữ “chị Thanh Miêu”, cô ta cảm thấy thật chẳng xứng chút nào.

Vân Thi Thi, cái tên ngày, nghe mà đẹp làm sao!

Cô như người bước từ trong tranh ra.

Tên của cô ta, Vân Thanh Miêu, nghe kĩ đi, thật là thô thiển, tại sao lúc trước Vân Nghiệp Hậu lại đặt cái tên này cho cô chứ?

Vân Thi Thi thấy cô ta không nói gì, lo lắng hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Cô… đừng gọi tên tôi làm gì!”

“Vì sao?” Vân Thi Thi ngây người, không hiểu mình đã làm gì sai.

“Tên cô nghe rất hay, tên tôi thì nghe chẳng ra gì, vì thế cô đừng gọi!”

Vân Thanh Miêu trả lời.

Vân Thi Thi nghe xong chỉ cười: “Chị này, em cảm thấy tên của chị rất hay là khác!”

“Ha ha! Cô đừng nịnh tôi, khó nghe lắm…”

“Em nói thật, tên là do cha mẹ đặt, vì thế, dù tên của chúng ta có như thế nào, em vẫn thích nó nhất!”

Vân Thi Thi thành tâm nói!

Vân Nghiệp Hậu ngồi trong xe nghe được, cảm xúc hỗn độn, ông ta nói với Vân Nghiệp Trình: “Thi Thi thật là một đứa bé hiểu chuyện! Anh, anh về già, chắc chắn sẽ được hưởng phúc!”
 
Chương 1653: Rất Phản Cảm Những Người Phụ Nữ Khác Tới Gần


"Ha ha!"

Vân Nghiệp Trình ánh hồng đầy mặt.

Lúc lên xe, Vân Thanh Miêu chỉ Mộ Nhã Triết đang ngồi trên xe nói: "Thi Thi, tôi và Cầm Lệ ngồi chiếc xe này có được hay không?"

"Có thể. Mấy người cứ ngồi đi!"

Dù sao không gian hai chiếc xe đều rất lớn, ngồi cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì.

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ lại không nguyện ý, bọn họ muốn xe ngồi Mộ Nhã Triết, thế là, Vân Nghiệp Hậu và Vân Nghiệp Trình, cùng với Tương Ngọc ngồi xe Vân Thi Thi.

Hai chị em thì ngồi lên xe Mộ Nhã Triết.

Vân Cầm Lệ vừa mới lên xe, liền bị không gian rộng rãi trong xe dọa sợ.

Tốc độ gl, nhập khẩu Suv, mỗi một chỗ chi tiết đều hiển thị rõ cao cấp, chỗ ngồi da thật, toàn bộ cửa sổ trần xe, thân xe hình giọt nước...

Đến mức sau khi Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ lên xe, có chút bất an, bó tay bó chân, luôn cảm giác xe này thật tốt, nên rất đắt!

Xe chậm rãi chạy.

Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm phía trước, vịn tay lái, chạy phía trước dẫn đường.

Xe Vân Thi Thi thì theo sau.

Anh đi có chút chậm, giống như bận tâm đến việc Vân Thi Thi lái xe không nhiều, kinh nghiệm không đủ, bởi vậy anh không lái nhanh, sợ cô theo không kịp.

Thích ứng ngắn ngủi qua đi, cuối cùng Vân Thanh Miêu thư dãn thân thể, cô ta hơi dướn lên trước, nằm sấp vào thành ghế, từ kính chiếu hậu, yên lặng đánh giá Mộ Nhã Triết trong gương.

Hàm dưới ngạo mạn, ngũ quan không hề góc chết, anh tuấn kiên nghị, giữa lông mày, lại hiện ra khí chất lạnh lùng cao quý.

Cô không khỏi có chút si mê.

Cô chưa bao giờ thấy qua người đàn ông anh tuấn như thế, nhất là người đàn ông này, chẳng những có nhan, thân gia bối cảnh không ít, một thân trong sạch, rất mê người.

Không có người phụ nữ nào ở trước mặt anh, có thể chống lại mị lực như thế.

Cô ta cũng không ngoại lệ, xuân tâm manh động.

Thế là, Vân Thanh Miêu cười hì hì hỏi: "Anh tên là gì?"

Vân Cầm Lệ thấy Vân Thanh Miêu cũng dám bắt chuyện với người đàn ông nhìn không dễ thân cận, cũng nhất thời hứng thú, tiến lên trước.

Mộ Nhã Triết không chuyển mắt, giọng lộ ra chút lạnh nhạt: "Về sau, cô có thể gọi tôi em rể."

"Em rể sao?!"

Vân Thanh Miêu nghe xong, lại cười khan nói: "Như vậy không tốt lắm đâu? Hai người còn chưa có đính hôn, hiện tại tôi gọi anh là em rể, không thích hợp lắm!"

Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày, lại cũng không nói gì.

"Nói cho tôi biết tên của anh, hiện tại tôi cũng không biết tên của anh!"

Vân Cầm Lệ cũng ở một bên phụ họa nói: "Đúng vậy!"

Mộ Nhã Triết đột nhiên nói: "Chú ý chỗ ngồi của hai người."

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn nhau, liền có chút hiếu kỳ quay đầu lại nhìn chỗ ngồi của mình, lại không hiểu ý anh.

"Hả? Có ý gì, không hiểu..."

Mộ Nhã Triết nói: "Dây an toàn ở chỗ ngồi."

Vân Thanh Miêu nắm dây an toàn lên, lại vẫn không hiểu ra sao: "Dây an toàn thì sao?"

"Thắt vào!"

Vân Thanh Miêu lại dở khóc dở cười: "Thắt dây an toàn làm gì?"

Mộ Nhã Triết có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên đánh tay lái, quẹo thật nhanh qua chỗ ngoặt, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ trở tay không kịp, đụng vào nhau, suýt nữa ngã ra chỗ ngồi.

Chờ xe bình thườngi, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ chật vật ngẩng đầu, cũng không dám hai lời, mau thắt dây an toàn.

Kể từ đó, cho dù Vân Thanh Miêu muốn tiếp cận nói chuyện với anh, lại bị dây an toàn làm vướng, cũng không tới gần được.

Anh không thích người phụ nữ khác ngoài Vân Thi Thi, tiến gần anh như vậy!

Rất phản cảm!
 
Chương 1654: Di Truyền Tính Xấu Bụng


Xe chạy một đường.

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ xì xào bàn tán nói: "Bạn trai Thi Thi giống như không dễ ở chung?"

"Hừ! Không thể nào? Vừa rồi em nhìn anh ta ở bên Thi Thi, ánh mắt rất dịu dàng, sao hiện tại... Chị nhìn anh ta xem..."

Vân Cầm Lệ ra hiệu liếc kính chiếu hậu một chút, người đàn ông nhìn về phía trước, bộ dạng lạnh lùng, trong lòng còn chút sợ hãi như cũ.

Trên đường đi, Mộ Nhã Triết không nói lời nào, cũng không đáp lời họ.

Cho dù Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ cố hỏi, anh cũng không tiếp một câu.

"Cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp xúc!"

Vân Cầm Lệ bỗng dưng thì thầm nói: "Em thấy, nhất định là anh ta bị vợ quản nghiêm, điển hình thê nô, chỉ nghe lời vợ! Chị xem, những người phụ nữ khác nói chuyện với anh ta, anh ta rất lạnh lùng, không thèm để ý! Cái này rõ ràng là không muốn để ý đến chúng ta, không muốn nói với chúng ta!"

"Vậy sao?..." Giọng Vân Thanh Miêu ngập ngừng một tiếng.

"Xuỵt!"

Vân Cầm Lệ khiếp đảm véo cô ta một chút: "Giọng chị có thể nhỏ chút hay không!"

"Ai nha! Không có chuyện gì!"

Vân Thanh Miêu nói xong, vẫn si ngốc nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, đánh giá anh.

Bỗng dưng, côta bỗng nhiên không cam lòng lẩm bẩm một câu: "Ai! Thật sự là người so với người làm tức chết, tại sao không để cho mình gặp phải người đàn ông tốt như thế! Dựa vào cái gì chuyện tốt như vậy, đều bị cô ta có được! Nếu mình có bạn trai như vậy, n giản là vui muốn chết!"

Vân Cầm Lệ khó chịu nói: "Thật không biết chị ta mệnh gì, em cảm thấy, chị ta cũng không tốt lắm, cảm giác không xứng với người đàn ông này! Thật là... Không chừng, chẳng qua anh ta chơi đùa với chị ta, cuối cùng cũng không thành được!"

Cô ta ép giọng nhỏ nhất, coi là Mộ Nhã Triết nghe không được.

Nhưng lại không nghĩ tới, thính lực Mộ Nhã Triết kinh người thế nào, bởi vậy nghe rõ ràng lời bàn tán của họ.

Thật sự là không kiên nhẫn được nữa, anh thò tay bật máy điều hòa, phía sau bị phả hơi lạnh.

Thể chất anh có thể chịu rét, tăng thêm điều hoà chỗ ghế lái bị anh đóng lại, bởi vậy anh không cảm giác được hơi lạnh.

Nhưng chỗ ngồi phía sau không có dễ chịu như vậy!

Lạnh thở ra hơi!

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ bất ngờ cảm giác được trong xe có chút lạnh, ôm thân thể, có chút run lẩy bẩy.

"Lạnh quá..."

Vân Thanh Miêu có chút buồn bực nói: "Sao trong xe lạnh như vậy?"

Vân Cầm Lệ cũng không hiểu được toàn thân phát run, một mặt kỳ lạ nói: "Thật kỳ lạ, bắt đầu từ lúc nãy, trong xe bỗng nhiên trở nên lạnh?!"

Dừng một chút, cô ta nói với Mộ Nhã Triết: "Hay anh bật máy sưởi đi! Cái này lạnh quá."

Mộ Nhã Triết lại nói: "Máy sưởi bị hỏng."

Vân Cầm Lệ: "..."

Sao lại hỏng?!

Trời ạ!

Thế là, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ thổi ra hơi lạnh cả đường.

Mẫn Vũ sắp xếp khách sạn Văn Bút Sơn Trang, lúc xuống xe chỗ khách sạn, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ khoanh tay, hiển nhiên bị đông cứng không nhẹ!

Cái người đàn ông xấu bụng nào đó xuống xe, yên lặng liếc nhìn họ một chút, ưu nhã đóng cửa xe, liền đi về phía xe Vân Thi Thi.

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn qua bóng lưng của anh, há to miệng, muốn nói lại thôi.

Tương Ngọc đi đến trước mặt họ, vừa sờ tay Vân Thanh Miêu, sờ thấy hoàn toàn lạnh lẽo, giật nảy mình.

"Tay các con sao lạnh như vậy?!"

Vân Thanh Miêu ủy khuất nói: "Trên xe bị hỏng máy sưởi, đông lạnh cả đường."

Tương Ngọc che chở con gái, tức giận nói: "Cái xe kém chất lượng! Máy sưởi cũng hỏng?"

Vân Cầm Lệ nhíu lông mày, cuối cùng không hề nói gì.
 
Chương 1655: Bình Thường Không Thấy Anh Dính Người Như Thế


Vân Cầm Lệ cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.

Vừa rồi, giống như cô ta nhìn thấy bên trong bảng điều khiển biểu hiện mở hơi lạnh, không phải là anh ta cố ý mở chứ?!

Trong lòng có chút hoài nghi.

Mộ Nhã Triết vốn đặt nhà ăn Tây Thái Hồ, ngay trong khách Văn bút Sơn trang, là một nhà ăn cao cấp xa hoa.

Tuy chỉ có thể coi là cao cấp xa hoa, nhưng món ăn trong nhà ăn lại là phong phú không tệ.

Sau khi dừng xe, Vân Thi Thi đỡ Vân Nghiệp Trình xuống xe.

Mà Vân Nghiệp Hậu, đương nhiên được Mộ Nhã Triết ôm xuống xe, đồng thời được anh đẩy xe lăn, vào trong khách sạn.

Mới đầu, Vân Nghiệp Hậu có chút đứng ngồi không yên, khách khí từ chối vài câu.

Từ khi gặp ông nhìn ra được, người đàn ông này thân phận kiêu ngạo, không phú thì quý, được anh tự mình đẩy xe lăn, luôn cảm giác có chút được sủng mà kinh.

Mộ Nhã Triết lại thản nhiên nói: "Thân thể bác không tốt, cứ ngồi được rồi. Cái khác, không cần phiền lòng!"

Vân Nghiệp Hậu nghe vậy, lại cũng không biết nói gì, chỉ là ánh hồng đầy mặt, cho thấy tâm tình ông không tệ!

Vân Thi Thi nhìn ở trong mắt, trộm cười một tiếng.

Người này, làm việc ngay thẳng!

Trong khách sạn, biết được có khách quý đến, giám đốc nhà ăn không dám thất lễ, dẫn nhân viên xếp hàng nghênh đón, quản lý đại sảnh thấy Mộ Nhã Triết, trong lòng khó nén mừng rỡ và kích động, lập tức tiến lên đón, vừa muốn mở miệng tôn xưng một tiếng, Mộ Nhã Triết lại ngăn trở.

"Không cần ngạc nhiên! Tôi chỉ là, đến dùng một bữa ăn."

Nói bóng gió, là hi vọng ông có thể khiêm tốn một chút, không nên mở miệng một tiếng tổng giám Mộ, miễn cho phô trương thanh thế!

Quản lý đại sảnh nghe vậy, thu lại tiếng nói, đối với hàm nghĩa trong lời của anh, đương nhiên ngầm hiểu, cũng thu hồi bộ dạng, gật đầu, lập tức cười nói: "Tổng giám đốc Mộ, phòng đã vì ngài chuẩn bị tốt rồi! Mời qua bên này!"

Cho dù nói không phô trương, nhưng một tiếng "tổng giám đốc Mộ", luôn luôn phải hô, nếu không, chính là phá hư quy tắc.

Ông ta cho một ánh mắt, nhân viên bên người lập tức tiến lên, tiếp nhận hành động của Mộ Nhã Triết, đẩy xe lăn vào trong thang máy.

Thang máy khách sạn không lớn, bởi vậy, khi Vân Thi Thi vào, đã biểu hiện quá tải.

Vân Thanh Miêu thấy vậy, cười hì hì một tiếng nói: "Thi Thi, nếu không, em đi bộ lên đi! Dù sao cũng chỉ lầu năm!"

Vân Thi Thi khẽ gật đầu: "Được! Vậy em đi bộ, mọi người lên phòng đi!"

Cửa thang máy vừa muốn đóng, Mộ Nhã Triết chợt bước ra.

Vân Thi Thi khẽ giật mình: "Anh làm gì vậy?"

Sau lưng, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ cũng hơi kinh ngạc không hiểu: "Ớ?! Sao anh ra ngoài làm gì? Còn có thể thêm một người!"

Mộ Nhã Triết lại không rảnh để ý giữ lại sau lưng, cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, đưa tay, đan xen ngón tay cô.

"Anh đi cùng em."

Vân Thi Thi đỏ mặt, giận một câu: "Sao bình thường không có phát hiện anh dính người như thế?"

Sau lưng sắc mặt Vân Thanh Miêu biến đổi, cô ta còn muốn nói gì nữa, cửa thang máy đã đóng.

Không gian thu hẹp, hiển nhiên cảm xúc Vân Thanh Miêu không tốt.

Tương Ngọc nhìn cô ta một cái, xẵng giọng: "Bày ra bộ mặt thối như thế, là thế nào?"

"Không có gì!"

Vân Cầm Lệ bỗng nhiên tò mò hỏi Vân Nghiệp Trình nói: "Bác, lai lịch bạn trai Thi Thi là gì? Vừa rồi cháu thấy quản lý đại sảnh, có cảm giác khách khí! Giống như anh ta rất có quyền thế, một tiếng ‘tổng giám đốc Mộ", rất cung kính!"

Trong lòng Vân Nghiệp Trình càng xác nhận, thân phận của Mộ Nhã Triết.
 
Chương 1656: Thăm Dò Rõ Ràng Thân Phận


Vân Nghiệp Trình lại cười khan vài tiếng, cũng không có đáp lại.

Tương Ngọc ở một bên nói: "Anh Trình, nếu là bạn trai Thi Thi, em thấy, anh nên tra rõ người ta! Miễn cho, Thi Thi còn trẻ xinh đẹp như vậy, bị thằng nhóc không rõ lai lịch lừa lấy, đến lúc đó, anh đừng có khóc!"

"Đúng vậy! Bác nên thăm dò rõ ràng thân phận anh ta!"

Vân Thanh Miêu cũng ở một bên nói.

Trên xe lăn, Vân Nghiệp Hậu bỗng nhiên trách mắng: "Quản nhiều làm gì?! Người yêu của Thi Thi, mấy đứa bận tâm làm gì?!"

"Ai? Ông... Vân Nghiệp Hậu! Hôm nay ông sao vậy, sao lại giội nước lạnh cho tôi?!" Tương Ngọc bất mãn đỗi ông, không cam lòng yếu thế.

Vân Nghiệp Trình hoà giải nói: "Ai nha! Hôm nay khó có được thời gian được vui vẻ, đừng cãi vã."

Vân Nghiệp Hậu nghe vậy, lúc này mới không nói gì.

Tương Ngọc hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm một câu, giọng cũng rất nhỏ, nghe không rõ ràng nói cái gì.

Tiến vào phòng, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi nhanh chóng đi tới.

Nhưng mà, hai người còn chưa ngồi xuống, Vân Thanh Miêu một mặt tò mò hỏi Mộ Nhã Triết: "Tôi vừa nghe bọn họ gọi anh “tổng giám đốc Mộ", hì hì... Anh có phải ông chủ hay không?"

Vân Thi Thi nhíu lông mày, có chút không thoải mái.

Cái Vân Thanh Miêu này, từ đầu tới cuối, sao luôn chú ý tới Mộ Nhã Triết như thế?

Cô liếc người đàn ông kia một chút, mi tâm buông lỏng.

Cũng không kỳ lạ!

Dù sao, người đàn ông này luôn luôn dễ dàng chiêu phong dẫn điệp, tạm dừng không nói tới dung mạo tuấn mỹ và gia thế không nhỏ, với khí chất thanh quý này, cũng đủ để khiến người ta động tâm.

Hoàn toàn không thể bớt lo!

Mộ Nhã Triết ngước mắt nhìn Vân Thanh Miêu một chút, vốn anh không muốn để ý tới cô ta, nhưng mà nhiều ánh mắt nhìn như vậy, anh cũng không thể biểu hiện quá lạnh nhạt.

Thế là, mỉm cười, nói qua loa: "Trong khách sạn, ai cũng gọi tôi một tiếng "tổng giám đốc"!"

Vân Thanh Miêu nghe vậy, luôn cảm giác anh đang giấu giếm cái gì, vừa muốn hỏi lại, Tương Ngọc đã trước cô ta một bước: "Vừa rồi, tôi nghe quản lý xưng hô cậu là “tổng giám đốc Mộ", ha ha! Tôi còn không biết tên cậu, gọi cậu Tiểu Mộ, được không?"

Mộ Nhã Triết gật đầu.

Tương Ngọc hài lòng cười một tiếng.

Vân Thi Thi lại vụng trộm nở nụ cười.

"Tiểu Mộ"?!

Cái xưng hô này, quả thực làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.

Nếu để toàn thể nhân viên Đế Thăng, biết được Boss của họ ở bên ngoài được người gọi là "Tiểu Mộ", sợ là gió bão nổi lên rồi!

Vân Nghiệp Hậu yên lặng đánh giá anh vài lần, lại vô cùng thưởng thức tán thán nói: "Vóc dáng Tiểu Mộ thật cao, dáng dấp đẹp trai, mà cậu còn rất lịch sự! Thi Thi, con thật có phúc!"

Tương Ngọc nói tiếp: "Đúng! Thi Thi có phúc khí lốn! Có thể tìm được người yêu như Tiểu Mộ, tổ phần bốc khói rồi!"

Vân Thi Thi nhíu mày, lời này Tương Ngọc không đúng, ngay trước mặt của mọi người, không nên nói như vậy.

Nhưng mà, nghĩ lại cũng không so đo.

Nghe nói, cái thím này không được học nhiều, nói chuyện không chú ý, cô cũng cho qua.

Một bên, Vân Nghiệp Trình im lìm không lên tiếng, từ khi Mộ Nhã Triết vào cửa lên, ông liền không nói một lời đánh giá anh, giống như gặp phải kẻ địch!

Hôm nay về thủ đô, ông cũng không nghĩ tới, bỗng dưng xuất hiện một người "sắp là con rể"!

Điểm này, lại là ông có chút trở tay không kịp.

Bởi vậy, cho tới bây giờ ông còn không có tiêu hóa hết.

Lúc nói chuyện, đồ ăn đã được đưa lên.
 
Chương 1657: Thân Thích Tấn Công.


Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, Vân Thi Thi lại không khỏi cảm thấy, từ đầu đến cuối mọi vấn đề đều vây quanh Mộ Nhã Triết.

Mà Mộ Nhã Triết không tình nguyện để ý tới, nhưng mặt ngoài, lại duy trì lễ độ như cũ.

Tương Ngọc: "Tiểu Mộ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi nha?"

Mộ Nhã Triết: "28 tuổi."

Tương Ngọc: "Ai nha! Thật sự là một chút cũng nhìn không ra! Tôi còn tưởng cậu mới chỉ có 22 tuổi. Nói như vậy, cậu vào xã hội cũng có một chút lâu."

Mộ Nhã Triết: "Hai mươi tuổi đã bắt đầu làm việc."

Tương Ngọc nghe, tiếc hận nói: "Nói như vậy, đại học cũng không có đọc xong sao?"

Vân Cầm Lệ nói: "Ai! Con cũng không có học đại học đây! Rõ ràng thi đậu, chẳng qua học phí không có, cho nên làm trễ nãi."

Nói xong, vẫn không quên âm thầm lườm Vân Nghiệp Trình và Vân Thi Thi một chút, rất có vẻ oán niệm.

Vân Thi Thi chỉ lo chiếu cố Vân Nghiệp Hậu, đối với ánh mắt Vân Cầm Lệ hồn nhiên không hay.

Mộ Nhã Triết: "Có học đại học, chẳng qua lúc mười chín tuổi đã hoàn thành tất cả việc học."

Tương Ngọc cả kinh mở to hai mắt nhìn: "Cậu học trường đại học gì?"

Mộ Nhã Triết: "Stanford."

Đôi mắt nhỏ của Tương Ngọc trừng lớn: "Xé thảm gì?!"

Mộ Nhã Triết kiên nhẫn nói: "Đại học Stanford."

Tương Ngọc nhíu mày lại: "Chưa nghe nói qua đại học này."

Một bên, Vân Cầm Lệ cảm giác có chút mất mặt, lập tức đi ra giảng hòa nói: "Mẹ! Anh ấy nói là Stanford, là một trường đứng nhất ở nước Mỹ! Đại học Stanford!"

"A... Là như thế à." Tương Ngọc có chút co quắp xoa xoa đôi tay, hiển nhiên cũng cảm giác có chút mất mặt.

Vân Nghiệp Hậu bỗng nhiên nói: "Thi Thi, năm nay con cũng 23 nhỉ!"

Vân Thi Thi ngẩng đầu, cười một tiếng nói: "Chú, chú nhớ lầm rồi? Năm nay con 24 tuổi."

"24 tuổi?!"

Vân Nghiệp Hậu vỗ trán một cái: "À! Chú nhớ lầm sinh nhật con rồi!"

Vân Nghiệp Trình ở một bên nói: "Em quên rồi hả? Lúc em qua đây, Thi Thi còn không có thi đại học!"

Vân Nghiệp Hậu: "Nói như vậy, Thi Thi vẫn còn lớn hơn một Cẩm Lệ tuổi đâu! Cầm Lệ nên gọi con một tiếng chị!"

Vân Cầm Lệ kinh ngạc: "Thi Thi, thì ra cô lớn hơn tôi một tuổi! Ai nha, chị Thi Thi, về sau, em phải gọi chị một tiếng chị!"

Rất nhanh, đề tài lại trở lại quỹ đạo.

Chỉ là, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ có chút chú ý Mộ Nhã Triết nhiều như cũ, thỉnh thoảng hỏi: "Ở Bắc Kinh có nhà không?"; "Trong nhà có anh chị em không?"; "Cha mẹ làm công việc gì?". Đủ mọi vấn đề.

Mộ Nhã Triết đáp lại từng cái.

Chỉ là, không có trả lời rõ ràng chi tiết.

Vân Thanh Miêu lại yên lặng tính ở trong lòng: Gia thế tốt, ở Bác Kinh có nhà, công việc ổn định thu nhập cao, là người đàn ông tốt!

Không chừng còn khiêm tốn nói giấu đi.

Dù sao, đồng hồ trên cổ tay, cũng không thể nào là giả.

Có thể đeo đồng hồ hơn trăm vạn, trong nhà hẳn là rất thịnh vượng giàu có.

Vân Thanh Miêu lại liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, âm thầm dò xét, cũng khó trách có thể tìm được người đàn ông tốt như thế, bộ dạng ngày thường ngọt ngào, lại biết dỗ người, dạng tính cách này lấy lòng đàn ông nhất!

Vân Thi Thi chỉ cảm thấy, Vân Thanh Miêu giống như bắn tới ánh mắt kim đâm vào mình, trong lúc nhất thời, có chút khó chịu.

Trong lòng cũng âm thầm tính toán, xem ra, nên an bài chỗ ở cho họ!

Thân thích cái gì, vẫn tạm thời không nên mang về nhà!
 
Chương 1658: Cậu Ta Là Cha Đẻ Hữu Hữu, Đúng Không?


Trong nhà này có hai bánh bao nhỏ, để bọn họ gặp, lại có lời đàm tiếu.

Cô lười nhác ứng trả bọn họ.

Chưa kết hôn mà có con, cô không phải sợ truyền đi không dễ nghe, mà chính là sợ thím này và hai người chị, ở trước mặt trẻ con, nói chút hãm hại.

Cho dù vô tâm, cũng không được.

Thế là, bữa tối dùng xong, Vân Thi Thi quyết định, trước để họ trong khách sạn, cứ ở mấy đêm, sau đó tìm chỗ ở, rồi an bài thích đáng cho họ.

Lái xe đến khách sạn, sắp xếp cho Tương Ngọc và hai chị em Vân Thanh Miêu phòng, Tương Ngọc lại thấy lạ hỏi: "A? Sao lại ở khách sạn?"

"Ha ha! Mẹ, giá phòng ở Bắc Kinh đắt cỡ nào! Khẳng định nhà chị Thi Thi nhỏ, ở không được nhiều người như vậy, cho nên, trước để cúng ta ở khách sạn tạm." Vân Cầm Lệ nói.

Tương Ngọc nghe vậy, cười nói: "Như ta nói, Bắc Kinh còn không bằng nhà mình, nhà nhiều phòng như vậy, dù có bao nhiêu người cũng đều cũng có thể ở! Giá phòng ở thành phố thực sự đắt tới dọa người!"

Vân Thi Thi đành phải nói: "Thím, chị Thanh Miêu, Cầm Lệ, đêm nay cứ ở tạm đi! Ngày mai đúng lúc con rảnh, sẽ mang mọi người đi xem phòng, sắp xếp chỗ ở, sau đó làm những thứ khác!"

Tương Ngọc gật đầu, chợt nói: "Khách sạn bao nhiêu tiền một đêm? Thím... Trên người thím không có gì tiền."

Trên người bà có sổ tiết kiệm, sổ tiết kiệm là Vân Nghiệp Trình trả lại cho bà mấy vạn, nhưng bà lại không nỡ tiêu, bởi vậy cố ý nói như vậy.

Vân Thi Thi khách khí nói: "Con đã thanh toán cho mọi người, mọi người cứ an tâm ở lại đi!"

"Được!"

Đưa họ tới phòng mình, lúc này Vân Thi Thi mới có thể thoát thân, chở Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu tới Hương Thể Mạn Bộ.

Trên đường đi, Vân Nghiệp Hậu ngồi chỗ ngồi phía sau, đã ngủ gật, đường đi bôn ba, thực sự ông khá mệt mỏi.

Nhưng mà Vân Nghiệp Trình lại không có buồn ngủ, thừa dịp Vân Nghiệp Hậu ngủ thiếp đi, ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Thi Thi, con và cậu ta đến bước nào rồi?"

"Cha, lời này của cha là gì..."

"Cùng phòng chứ?"

Vân Nghiệp Trình dừng một chút, hỏi càng trực tiếp: "Có ngủ cùng một chỗ hay không?"

Vân Thi Thi đỏ mặt, trầm mặc một lát, có chút xấu hổ gật đầu.

Vân Nghiệp Trình thấy vậy, trên mặt xanh mét, lại không nỡ nhiều lời với cô, chỉ nghiêm túc nói: "Thi Thi, không phải cha nói con... Con quá hồ đồ rồi! Con còn chưa cưới, giấy chứng nhận kết hôn cũng chưa lĩnh, liền ở cùng một chỗ!"

"Cha..."

"Có một số việc, cha không phải không biết, chỉ là giả bộ như không biết mà thôi! Người đàn ông kia là ai, trong lòng cha đều nắm chắc!" Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên trầm giọng nói, trong mắt ý vị thâm trường.

Vân Thi Thi thấy lạ một chút, nhìn về phía ông: "Cha, lời này của cha là có ý gì?"

Vân Nghiệp Trình cũng không có ý định gạt, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu ta là cha đẻ Hữu Hữu, đúng không?!"

"Làm sao cha biết?!"

Vân Thi Thi giật mình.

Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên dở khóc dở cười hỏi lại: "Con có phải thật sự cho là, cha lớn tuổi, ánh mắt không tốt?! Cậu ta và Hữu Hữu đứng chung một chỗ, nói không phải hai cha con, ai mà tin?!"

Vân Thi Thi không phản đối.

Sao cô lại sơ sót điểm này.

Trên thực tế, Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu hoàn toàn giống nhau, nhưng...

Ai!

Cô một mực lo lắng, sợ Vân Nghiệp Trình phát hiện, không nghĩ tới, ông đã sớm biết, chỉ là cố kỵ cô, không nói rõ thôi!
 
Chương 1659: Vì Mong Cô Hạnh Phúc Mà Đành Chấp Nhận


“Thi Thi, con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc, cha vì muốn tốt cho con nên mới nhắc nhở con. Nếu hai người các con yêu nhau, muốn kết hôn với nhau, cha cũng sẽ không cấm! Nhưng, đời mà, không ai biết được cậu ta có thật lòng với con hay không! Xã hội hiện giờ, muốn kiếm một người đàn ông thật lòng yêu một ai đó, chẳng khác gì mò kim đáy bể, con nghĩ cậu ta thật lòng với con, nhưng con cũng đâu phải thần thánh, đâu thể biết được tương lai, lòng người khó đoán, cậu ta có thật sự là người đi cùng con đến cuối cuộc đời không?!”

Vân Nghiệp Trình khuyên bảo con gái hết mực, dặn dò kĩ càng, như sợ viên ngọc bị vấy bẩn.

Lời ông nói không phải là không có lý.

Cô biết Vân Nghiệp Trình lo lắng cho cô.

Người làm cha, lo con mình ở bên ngoài bị người khác bắt nạt lừa gạt, là lẽ đương nhiên.

Nhưng, ông không hiểu rõ Mộ Nhã Triết, vì thế, ông lo lắng như vậy, cũng không trách được.

Vân Nghiệp Trình nói: “Sau này, dù hai người các con có thế nào, cha cũng sẽ quản không được! Nhưng trên cương vị là người đi trước, con phải cẩn thận, trước khi kết hôn phải luôn biết giữ mình, nghe rõ chưa!”

Vân Thi Thi gật đầu.

“Còn nữa, có một chuyện, cha muốn hỏi con, con phải thành thật trả lời cho cha nghe”.

Vân Thi Thi nói: “Cha cứ hỏi!”

“Con thật tâm yêu cậu ta sao? Con à, con không nghĩ vì con đã sinh con cho cậu ta, nên cậu ta mới chấp nhận ở với con sao?!”

Nếu đúng là lý do này, Vân Nghiệp Trình sẽ không ủng hộ hai người.

Bởi vì con cái mà kết hôn, dùng hôn nhân để ràng buộc lẫn nhau, kết quả nhận được không phải là hạnh phúc.

Ông hi vọng con của mình hạnh phúc, khoẻ mạnh, thế là đủ rồi.

Ông không cầu phú quý, cũng không cầu gia đình giàu sang gì cả, ông chỉ cầu, cô có thể cưới được người cô yêu, hạnh phúc sống cùng nhau đến cuối đời.

Xe dừng tại đèn đỏ, cô quay đầu nhìn lại, nghiêm túc gật đầu nhìn ông.

Tại gara, Mộ Nhã Triết vừa đứng dậy đã nhận ra ánh mắt cảnh giác của Vân Nghiệp Trình đang chằm chằm nhìn anh, đâm thẳng vào lưng anh.

Anh xoay người lại, nhìn Vân Nghiệp Trình, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của ông, anh hơi chột dạ, nhưng ngay lập tức anh lấy lại vẻ mặt như bình thường.

Mộ Nhã Triết cũng không nghĩ nhiều, ôm Vân Nghiệp Hậu lên, đặt xuống xe lăn.

Vân Nghiệp Trình ngồi bên cạnh dặn dò: “Cẩn thận một tí!”

Mộ Nhã Triết nói: “Bác yên tâm, con xoay sở được mà!”

Vân Nghiệp Trình gật đầu, nhưng không an tâm lắm.

Sau khi vào nhà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần vừa nghe tiếng mở cửa, cả hai đã chạy ngay ra ngoài. Vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Vân Nghiệp Trình, Vân Nghiệp Hậu, cả hai đứa bé đều ngây người ra nhìn.

“Ông ngoại… đây là ai?”

Hữu Hữu thắc mắc hỏi.

Vân Nghiệp Trình cũng có thắc mắc, khi ông nhìn thấy đứa bé đứng bên cạnh Hữu Hữu có gương mặt y đúc Hữu Hữu, ông rất ngạc nhiên.

Ông giật mình sửng sốt một tí, sau đó ông lập tức hiểu ra…

Lúc trước Thi Thi mang thai là một cặp song sinh!

Nhưng 7 năm trước, sau khi Hữu Hữu sinh ra thì không có thở, nên nhà họ Mộ đã bỏ Hữu Hữu lại, mang đứa bé kia đi.

Đứa bé bị mang đi, là một đứa bé khoẻ mạnh.

Tiểu Dịch Thần nhìn Hữu Hữu, sau đó nhìn Vân Nghiệp Trình, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vân Nghiệp Hậu.

Vân Nghiệp Hậu, ông cũng không có ngạc nhiên gì mấy về cuộc gặp mặt này. Khi Hữu Hữu gọi Vân Nghiệp Trình là “Ông ngoại”, ông đã hiểu ra được thân phận của Hữu Hữu rồi.
 
Chương 1660: Nhận Nhau


Tiểu Dịch Thần cũng là một đứa bé lanh lợi, nhanh nhảu hùa theo Hữu Hữu, gọi Vân Nghiệp Trình một tiếng “Ông ngoại”!

Một tiếng gọi này, làm lòng Vân Nghiệp Trình cũng mềm ra.

“Ừm!”

Vân Nghiệp Trình ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy cậu hỏi: “Nhóc con này, cháu tên gì?”

Tiểu Dịch Thần không sợ hãi ông, chỉ nở nụ cười nói: “Tên cháu là Mộ Dịch Thần! Ông ngoại, ông có thể gọi cháu là Tiểu Dịch Thân ạ!”

“Tiểu Dịch Thần, cháu ngoan thật đấy, ha ha!”

Vân Nghiệp Trình vuốt ve gương mặt của cậu, trong lòng thầm cảm động bùi ngùi.

7 năm trước, ông và đứa bé này, đã từng gặp nhau rồi.

Lúc trước, lúc cậu được sinh ra, bị bao kín bởi khăn và tả. Cậu liên tục gào khóc, nhà họ Mộ thì bảo vệ quá kĩ, trước sau đều có vệ sĩ, bác sĩ thì đi theo một hàng, vừa đến cửa phòng sinh đã bị người ôm đi rồi.

Khi đi ngang qua ông, ông có liếc mắt nhìn lén đứa nhỏ, nó có nhiều nếp nhăn đỏ rực trên gương mặt nhỏ nhắn, hai bàn tay nhỏ bé liên tục quơ quơ.

Ông lúc đó, rất xúc động, ông chỉ muốn chạy ngay đến, ôm lấy đứa nhỏ, nhưng ông biết, nếu ông làm vậy thì kết cục mà ông nhận lấy là rất thảm. Vì thế, ông phải kiềm chế cảm xúc của chính mình.

Lúc đó, anh chỉ cắn răn chịu đựng, ngậm ngùi từ biệt đứa nhỏ này suốt 7 năm!

Vân Nghiệp Trình đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt nhỏ nhỏ, trắng nõn như ngọc, đáng yêu như tuyết, không khác gì một vị thần.

Gương mặt này, tựa tựa Vân Thi Thi, nhưng ngũ quan thì lại rất giống với Mộ Nhã Triết, rất tuấn tú.

Vân Nghiệp Trình xúc động ôm lấy bờ vai của cậu, liên tục vỗ về.

Vân Nghiệp Hậu thấy thế cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hai đứa bé này là ai?

Sao lại giống Vân Thi Thi thế này.

Nhưng mà…

Lại có gì đó không đúng.

Vân Thi Thi mới chỉ 24 tuổi thôi, cũng chưa kết hôn, sao lại có hai đứa con lớn thế này được.

Vân Nghiệp Hậu nhìn hai đứa bé, sau đó nhìn Vân Thi Thi, ông chỉ giữ im lặng, không hỏi gì hơn.

Vân Thi Thi đem hành lý mang xuống xe, sau đó đi lo những truyện lặt vặt khác.

Mộ Nhã Triết mang hành lý vào, sau đó thấy cảnh này thì có chút giật mình, lập tức trầm giọng nói: “Tiểu Dịch Thần, lại đây giúp mọi người một tay!”

Vân Nghiệp Trình thấy thế, lập tức nói: “Cứ để việc đó cho tôi! Hành lý nặng như thế, một đứa bé làm sao mà khiêng được!”

Tiểu Dịch Thần ngăn ông lại: “Ông ngoại, ông cứ nghỉ ngơi đi, để đó, cháu làm được! Ông chưa chắc đã khỏe bằng cháu đâu!”

Nói xong, cậu nhẹ nhàng chạy đến trước mặt Mộ Nhã Triết, một tay bưng cái vali, nhanh chóng chạy một mạch vào phòng cất đồ.

Vân Nghiệp Trình hoảng sợ ngây ngốc đứng sau nhìn.

Đứa bé này…

Mạnh thật đấy!

Khoẻ thật đấy!

Mới có hai mấy kí mà đã nhấc được hẳng một cái vali hơn ba chục kí, còn nhấc rất nhẹ nhàng nữa…

Đúng là không thể tin được!

Vân Nghiệp Trình thực sự bị doạ.

Mộ Nhã Triết nhìn Hữu Hữu, thấy cậu chỉ đứng đờ ra nhìn, cậu lập tức ôm bụng nói: “Cha, con đau bụng…”

Nói xong, chạy một mạch vào phòng.

Mộ Nhã Triết: “…”

Thằng nhóc này!

Không muốn làm việc cũng phải kiếm cớ gì đó hợp lý chứ!

Sau khi xếp hành lý xong, Vân Nghiệp Hậu vội vàng hỏi chuyện về hai đứa nhóc vừa rồi.

Vân Nghiệp Trình chỉ thở dài một tiếng: “Haiz! Đứa bé này cũng chỉ có ý tốt, nhưng không ngờ nó lại làm ra chuyện điên rồ!”
 
Chương 1661: Chia Phòng Ngủ!


Vân Nghiệp Trình cũng không kiêng dè ông, tinh tế kể lại việc bảy năm trước, Vân thị gặp nguy cơ phá sản, hơn nữa mắc nợ nặng nề, Vân Thi Thi vì Vân thị, làm việc ngốc như thế nào cho ông ta nghe.

Vân Nghiệp Hậu nghe xong, cảm động đến không nói nên lời.

Thật không ngờ, Vân Thi Thi yên lặng hy sinh cho nhà họ Vân nhiều thứ như vậy!

Trong lòng càng sinh ra 12 vạn phần thiện cảm với đứa bé này!

Bên kia, Mộ Nhã Triết đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Vân Thi Thi lại chặn anh ngoài cửa, đối anh nói: "Đêm nay, anh không thể ở đây!"

"Sao vậy?"

Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo mắt lại: "Em muốn đuổi anh đi?"

Mặt Vân Thi Thi đỏ hồng, giải thích: "Em không có ý muốn đuổi anh đi! Anh đừng hiểu lầm."

"Vậy em nói, đêm nay anh không thể ở đây, là có ý gì?"

Mộ Nhã Triết liếc mắt quan sát cô một cái, trầm trầm hỏi lại: "Người phụ nữ này, em muốn tạo phản phải không?"

Vân Thi Thi cúi đầu, do dự, ấp úng mở miệng: "Cha em vừa nói... Dù sao thì chúng ta chưa đăng kí, còn chưa tính chính thức, cho nên... Chưa kết hôn đã sống chung, khó tránh khỏi sẽ bị người ta đàm tiếu! Nếu không... anh đi về đi?"

Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần không hài lòng và bá đạo: "Ai dám đàm tiếu em?"

Ai dám nói xấu, đứng ra thử xem.

Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh: "Được rồi! Giờ cũng không còn sớm, anh mai đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi! Em cũng rửa mặt một phen, chuẩn bị nghỉ ngơi!"

Mộ Nhã Triết nhíu mày, trong mắt là hờn giận dày đặc: "Đây là nhà anh!"

"..."

Anh lại nói: "Anh đã cầu hôn rồi!"

Chẳng lẽ, vậy còn chưa tính chính thức sao?

Vân Thi Thi giải thích: "Nhưng mà... cầu hôn không có nghĩa là kết hôn! Chúng tôi còn chưa đăng kí, không xem như vợ chồng! Cha em không có mặt thì thôi, giờ cha em về nhà, nếu thấy chúng ta ngủ cùng một phòng, chắc chắn sợ em bị nói xấu! Ông ấy đã lớn tuổi, tư tưởng chắc chắn có phần cổ hủ, nhưng cũng muốn tốt cho chúng ta mà thôi!"

Mộ Nhã Triết: "..."

Anh vịn khung cửa, chặn cửa lại, chất vấn cô: "Giờ trễ như vậy, em bảo anh đi đâu ở?"

"À..."

Cũng phải.

Tuy nhiên bất động sản trên danh nghĩa của anh nhiều, nhưng, hiện giờ anh chỉ ở nơi này, nhà họ Mộ cũng ít về.

Sức khỏe Mộ Thịnh không tốt, ngẫu nhiên trở về thăm hỏi, cũng rất ít ở lại nhà họ Mộ.

Những căn nhà khác rất vắng vẻ, đừng nói giặt quần áo, ngay cả nước ấm cũng không có, cũng không thèm kéo điện.

Cô muốn đuổi anh đi?

Bỗng nhiên Vân Thi Thi chỉ chỉ trần nhà: "Nếu không, đêm nay anh đi lầu hai ở một đêm?"

Mày Mộ Nhã Triết nhíu càng chặt, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: "Vân - - Thi - - Thi - -..."

"Ai nha! Em mặc kệ! Dù sao... anh xem rồi làm đi!"

Nói xong, Vân Thi Thi đẩy anh một phen, "Ầm" một phen, đóng cửa khóa trái.

Tay Mộ Nhã Triết níu tay cầm núm cửa, đúng là khóa lại rồi.

Đáng chết - -!

Xem ra, người phụ nữ này, quyết tâm muốn chặn anh ngoài cửa rồi!

Vẻ mặt Mộ Nhã Triết đầy hờn giận, sau lưng lại truyền tới tiếng chế nhạo của hai bánh bao nhỏ.

Hữu Hữu: "Ai, cha à, cha thật là đáng thương nha!"

Tiểu Dịch Thần: "Thật đáng thương nha!"

Sắc mặt người đàn ông nào đó xanh mét, mạnh mẽ xoay người, thì thấy trên hành lang, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đứng cùng nhau, ngầm hiểu nhau lấy hai tay che miệng, vụng trộm cười nhạo anh.

Hữu Hữu: "Chậc chậc chậc... Nhìn thế nào cũng cảm thấy thật thê lương nha!"

Tiểu Dịch Thần: "Thật thê lương nha!"
 
Chương 1662: Hộ Khẩu Ở Đâu


Hữu Hữu: "Cha đáng thương, cứ vậy là bị lưu đày mất rồi!"

Tiểu Dịch Thần: "Cứ vậy là bị lưu đày mất rồi!"

Hữu Hữu: "Cảm giác bị đày biên cương là thế nào?"

Tiểu Dịch Thần: "Cảm thấy thế nào?"

Hữu Hữu: "Có phải, vô cùng chua xót, vô cùng ấm ức hay không?"

Tiểu Dịch Thần: "Có phải vô cùng ấm ức hay không?"

Hữu Hữu: "Hì hì hì... Xứng đáng!"

Tiểu Dịch Thần: "Hì hì hì! Xứng đáng!"

...

Hai đứa nhóc ngầm hiểu nhau kẻ xướng người hoạ, vô tình chế nhạo, sắc mặt Mộ Nhã Triết rớt xuống đáy cốc trong nháy mắt.

"Chán sống rồi hả?!"

Mộ Nhã Triết bóp bóp nắm tay, phát ra mấy tiếng rắc rắc.

"Hay là, không thể dằn lại, còn dám nói mát cha nữa?!"

Tiểu Dịch Thần sợ sắc mặt của anh, nuốt nước bọt một tiếng, nhớ lại cực khổ trước kia từng chịu trên tay Mộ Nhã Triết, vì thế biết sợ, lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Hữu Hữu.

Hữu Hữu thì không thèm để ý mình bị đẩy vòng vòng, không xem uy hiếp của anh ra gì, cũng không e ngại sắc mặt của anh, ỷ có mẹ làm chỗ dựa, vì thế, chống nạnh, tự hào nhìn anh: "Cha à, uy hiếp hai đứa bé bảy tuổi, vô cùng mất phẩm chất đó!"

Mộ Nhã Triết: "..."

Bé con nhanh mồm nhanh miệng này, cứng mềm không ăn!

Anh híp mắt: "Về phòng ngủ đi!"

"Cha à, hung dữ như vậy làm chi nha?"

Hữu Hữu che miệng cười trộm, không thèm nể tình mà nói: "Hazzz, cha xem, con vốn có ý tốt, muốn nói nếu cha không biết trải giường, con có thể tốt bụng trải giường giúp cha! Nhưng mà hung dữ như vậy, con mới không thèm giúp cha đâu!"

Nói xong, Hữu Hữu nắm tay Tiểu Dịch Thần, nghênh ngang về phòng, "Ầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Mộ Nhã Triết xiết chặt quả đấm.

Thằng nhóc này...

Bản lĩnh giậu đổ bìm leo không tệ.

Lầu hai, có một phòng ngủ chính.

Nhưng mà, không có chăn, chỉ có một tầng nệm.

Mộ Nhã Triết đành phải tay làm hàm nhai, lục tung hết, tìm ra chăn đơn, cùng với một bộ drap tơ tằm, sửa soạn một phen, đi vào buồng vệ sinh, tắm nước nóng, nằm ngủ!

Có một câu là gối đầu một mình thì khó ngủ.

Lời này được thể hiện rõ ràng rồi.

Cả đêm, người đàn ông nào đó trằn trọc, vẫn khó mà đi vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, người đàn ông mở đôi mắt trong veo mà lạnh lùng như ánh trăng, nhìn lên trần nhà, cảm thấy phiền não.

Có lẽ từ trước tới nay, trong đêm dài dằng dặc, đã quen có cô làm bạn bên người, không có cô bên cạnh, anh rất dễ mất ngủ.

Cô ở tổ phim nửa tháng, anh ngủ không được, sẽ lấy ra mấy điếu thuốc, kiểm tra hộp thư, xem mấy bài báo, mãi đến gần sáng, nằm trên giường, mới thấy hơi buồn ngủ.

Mà tối hôm qua, có cô bên người, anh ngủ vô cùng ổn.

Vậy còn, cô thì sao?

Không có anh bên người, cô có quen không?

Hay là vẫn cứ giống như bình thường, yên ổn đi vào giấc ngủ?

Anh hơi suy sụp mở cánh tay ra, nghiêng người, nằm nghiêng, trước mắt giống như chiếu mặt mũi mông lung khi ngủ của Vân Thi Thi.

Không khỏi đưa tay ra sờ, nhưng ảo ảnh lại tan thành mây khói trong nháy mắt.

Anh ảo não vỗ trán, phiền muộn không thôi.

Sáng sớm hôm sau, Vân Thi Thi mới vừa rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng ngủ, lại thấy Mộ Nhã Triết ngồi trong phòng khách, vừa hút thuốc vừa lật báo chí.

Anh lười biếng tựa vào ghế sofa, tóc đen gọn gàng được gió sớm ngoài cửa sổhơi hơi thổi bay, che ánh mắt thâm thúy lại, thế cho nên, thấy không rõ mặt mũi của anh.

Cô giật mình, "Dậy sớm như vậy?"

Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, đặt tờ báo xuống, đi về phía cô.

"Hộ khẩu ở đâu?"
 
Chương 1663: Đi Cục Dân Chính!


Câu đầu tiên anh nói, lộ ra sự mạnh mẽ không cho phép nghi ngờ.

Vân Thi Thi vừa thức dậy, lại đối mặt với câu hỏi của anh, bởi vậy, cảm thấy mờ mịt, hết sức khó hiểu, theo bản năng trả lời: "Trong ngăn kéo tủ TV trong phòng ngủ... Làm sao vậy?"

Mộ Nhã Triết vượt qua cô, trực tiếp đi vào phòng.

Vân Thi Thi lại càng lờ mờ mở to hai mắt ra nhìn, đi theo anh cùng vào phòng, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi xổm trước tủ TV, kéo ngăn kéo ra, lục tung, cuối trong một chồng giấy tờ, tìm thấy hộ khẩu của cô.

"Anh lấy hộ khẩu của em làm gì?"

Vân Thi Thi nhíu mày, căng thẳng nhìn khuôn mặt lạnh lùng u ám của anh, có chút phòng bị, nhưng mà đau khổ suy nghĩ, vẫn không hiểu cuối cùng anh muốn làm gì.

Mộ Nhã Triết căn bản không để ý tới lời của cô, mở hộ khẩu ra, lật mãi đến một tờ có tên cô, lập tức, cầm hộ khẩu trong tay, đột nhiên đứng dậy.

Thân hình cao lớn rắn rỏi, nổi bật lên khiến phòng ngủ nháy mắt trở nên có vẻ nhỏ hẹp.

Vân Thi Thi thấy anh gắt gao cầm chặt hộ khẩu bản không buông tay, lại càng nghi ngờ khó hiểu, không hiểu tại sao mới buổi sáng tinh mơ, anh thần thần bí bí muốn làm cái gì!

Đã thấy anh đi đến trước mặt cô, lấn đến gần cô, cúi đầu hỏi: "Chứng minh nhân dân của em ở đâu?"

"Em... trong ví tiền của em." Vân Thi Thi khó hiểu, lại vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Ví tiền ở đâu?"

Vân Thi Thi chớp chớp mắt: "Ở trong... Ở trong xe."

Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết túm chặt cô, đi nhanh ra ngoài cửa.

Vân Thi Thi lắc một cái, nhíu mày hỏi: "Mộ Nhã Triết, mới sáng tinh mơ, anh thần thần bí bí, em không rõ cuối cùng anh muốn làm gì!"

"Đi theo anh!"

Vân Thi Thi ngạc nhiên khó hiểu hỏi: "Đi đâu vậy?!"

Mộ Nhã Triết mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Anh đã cầu hôn em, đúng không?"

Vân Thi Thi vẫn chưa hiểu ra sao, gật gật đầu. "Phải..."

"Em đồng ý với anh rồi! Phải không?" Mộ Nhã Triết lại nói, trong mắt như mang những vì sao.

Vân Thi Thi mấp máy môi, trên mặt đã có e lệ, lại dở khóc dở cười nói: "Anh hỏi việc này để làm gì? Em không hiểu chủ đề trong câu hỏi của anh!"

"Trả lời anh trước."

Mộ Nhã Triết dừng một chút, giọng điệu mạnh mẽ đến khiến người ta không dám đối đầu."Em đồng ý với anh rồi! Phải không?"

"Vâng... Đúng vậy!"

Vân Thi Thi kinh ngạc.

Cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô này, sáng hôm nay, như trúng tà rồi, mới sáng sớm đã thấy anh ngồi trên ghế sofa, xem báo, thấy trên nét mặt anh hình như có chút mỏi mệt, cũng không rõ, đêm qua anh ngủ khi nào!

Mộ Nhã Triết nghe vậy, lại bỗng nhiên cười rất sâu sắc, tao nhã nhíu mày, chân mày có một đường cong duyên dáng.

"Vậy thì đi theo anh!"

Nói xong, anh bắt lấy tay cô, muốn đi ra ngoài cửa.

Bước chân của anh rất dài, ngẩng đầu mà bước, như là đang khẩn cấp muốn làm chuyện gì đó.

Vân Thi Thi khó có thể đuổi kịp anh, nghiêng ngả lảo đảo, tập tễnh đi vài bước, ảo não không thôi hỏi: "Cuối cùng có chuyện gì vậy?"

"Đi cục dân chính!"

Bốn chữ ngắn ngủn, khiến Vân Thi Thi hoàn toàn lờ mờ, "Cái, cái gì?!"

Cục dân chính?!

Anh...

Có lẽ, quyết định này của anh quá đột ngột, thế cho nên cô ngớ ra thật lâu, bỗng dưng, ngu ngốc hỏi một câu: "Đi cục dân chính làm gì?!"

Vấn đề này quá đần độn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top