Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1142: Đối Với Tôi, Cô Vẫn Còn Có Giá Trị Sử Dụng


Trong ánh sáng mờ tối, mái tóc đen của Vân Thi Thi rơi tán loạn trên vai, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú. Ánh sao lành lạnh chiếu lên những vết máu đọng trên gương mặt cô.

Cô nhắm mắt, hàng lông mày nhíu lại, đôi môi khô mím chặt bị nứt ra một mảng máu, như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.

Vân Thi Thi cẩn thận động đậy tay chân, nhưng cả người đã bị trói lại, căn bản là không cử động được chút nào.

Cũng không biết đã bị trói bao lâu, cả người cô vô cùng đau nhức, tê cứng gần như mất đi cảm giác. Cô thử giật giật cánh tay, đau đớn ập tới làm cô phải hít vào một hơi khí lạnh.

Trong sự căng thẳng, cô sợ hãi nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là dấu vết bãi máu khô bên chân kia, khiến cô chợt nhớ lại —— vừa rồi không phải là ác mộng, cô thật sự vẫn còn đang ở nơi địa ngục đáng sợ này, không thể nào trốn ra ngoài…

"Cô tỉnh rồi!"

Trong bóng tối, bất ngờ vang lên một giọng nói trầm thấp.

Vân Thi Thi mở to mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một người đàn ông.

Một người đàn ông trung niên.

Ông ta mặc một bộ đồ cổ tàu, ngồi trên ghế, cả người toát lên vẻ khí thế.

Chỉ là, có lẽ do đã có tuổi, tóc ông ta đã sớm có màu xám, khuôn mặt mang vẻ tang thương, giữa hai hàng lông mày anh tuấn, loáng thoáng có thể nhận ra khi còn trẻ chắc cũng là một người người đẹp trai phong lưu!

Tuy nhiên, đôi mắt kia thật sắc bén, giống như ánh mắt loài chim ưng, bén nhọn như mũi tên, là một loại ánh mắt cực kỳ khiếp người!

Đường nét ngũ quan này, lại có vài phần tương tự với Mộ Nhã Triết!

Chẳng lẽ, là một người của nhà họ Mộ?!

Lúc đầu cô chỉ có vài phần hoài nghi, nhưng quan sát kỹ hơn, lại thấy suy đoán này ngày càng có cơ sở.

Người đàn ông trung niên trước mắt này, khuôn mặt có vài phần giống với Mộ Thịnh.

Vân Thi Thi kinh ngạc, nhưng vẫn cố áp chế bình tĩnh lại hỏi: “Ông là ai?”

“Ha ha! Cô không cần biết tôi là ai!” Người đàn ông âm trầm cười một tiếng, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống cô, nhưng trong lòng lại có chút ngoài ý muốn.

Con nhóc này, lá gan có vẻ lớn!

Rơi vào hoàn cảnh thế này, đổi lại là cô gái khác, nhất định sẽ bị dọa cho biến sắc, nước mắt đầy mặt mới đúng!

Nhưng giờ phút này, trên mặt cô, trừ sự trầm tĩnh và cảnh giác, không có chút gì là e ngại sợ hãi cả.

Không thể không nói, đây không phải một cô gái tầm thường.

“Cô không sợ tôi sao?!”

Mộ Liên Tước cảm thấy uy nghiêm của mình bị giảm bớt ít nhiều trước mặt cô, không khỏi hỏi một câu.

“Ha ha! Ông cũng không phải là quỷ, có gì phải sợ! Có là quỷ, tôi cũng không sợ!” Vân Thi Thi cứng rắn, không cho phép mình tỏ ra mềm yếu với người đàn ông trước mắt!

“Cô gái nhỏ, thật là không tầm thường đấy! Ha ha!”

Tiếng cười của Mộ Liên Tước trầm đục như từ địa ngục vọng tới.

Vẫn Thi Thi lại lạnh lùng nhếch môi đáp: “Thưa ông, nhìn ông cũng là một nhân vật lớn. Tôi hỏi ông, là ông trói tôi đưa tới nơi này đúng không? Rốt cuộc ông có mục đích gì, tôi tự nhận mình là một nhân vật nhỏ, cũng không nhớ là đã có nửa điểm gì phạm tới ông?”

“Cô không phạm phải tôi nửa điểm nào cả! Chỉ có điều đối với tôi mà nói, cô vẫn có chút giá trị sử dụng!” Mộ Liên Tước nhíu mày, ngón tay đặt trên cây ba toong gõ nhẹ vài cái, phát ra thanh âm thanh thúy.

Bên cạnh, ngay lập tức có người đi tới, cầm máy chụp hình, ánh sáng chớp nhoáng, hướng ống kính về phía bộ dạng chật vật của cô, chụp vài bức hình.
 
Chương 1143: Ở Trong Tay Ông, Mộ Thị Sẽ Chỉ Là Phế Tích


Trong lòng Vân Thi Thi nổi lên mấy phần cảnh giác, hoài nghi nói: “Ông muốn làm gì?”

Mộ Liên Tước chậm rãi đứng lên, đi về phía cô, nắm chặt lấy cằm cô, quan sát một hồi.

Hai tay Vân Thi Thi bị trói, căn bản là không có năng lực chống cự, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn ông ta, bày tỏ sự chán ghét trong lòng.

Mộ Liên Tước nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô, cũng chỉ cười một tiếng: “Người trẻ tuổi, xương cũng thật là cứng!”

“Ông là người nhà họ Mộ, đúng không?” Vân Thi Thi thốt lên một câu.

Sắc mặt Mộ Liên Tước thoáng sửng sốt, đôi môi mím lại, lạnh lùng nói: “Cô gái nhỏ, có lúc, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!”

Sắc mặt Vân Thi Thi cũng trầm xuống, đôi mắt đen và sáng bắn ra tia nhìn lạnh lẽo: “Ha ha! Lời này của ông! Hôm nay tôi đã rơi vào tay ông rồi, còn có thể mong chờ điều gì tốt đẹp sao?!”

“Có lúc, tỏ ra hiểu chuyện phục tùng, cũng là đối xử tốt với chính mình!”

“Ha ha! Phục tùng? Cũng phải xem là ai! Đối với loại người bỉ ổi hạ lưu như ông, không đáng!”

Sự lạnh lùng, khí thế này, ngay cả Mộ Liên Tước, cũng cảm thấy kinh hãi.

Ông ta tái mặt nhìn chằm chằm cô, nếu ánh mắt có lực sát thương, chỉ sợ mặt cô đã bị ông ta trừng đến hỏng luôn rồi!

Vậy mà Vân Thi Thi vẫn không cam lòng yếu thế, “Phi” một tiếng, nhổ vào mặt ông ta.

Đây có lẽ là “vũ khí” duy nhất của cô lúc này!

Cô nguyền rủa: “Cút, lấy cái tay bẩn thỉu của ông ra!”

Đôi mắt Mộ Liên Tước khẽ khép lại, bên cạnh, một người đàn ông liền tiến lên lấy khăn tay lau cho ông ta.

Ngay sau đó, người đàn ông hung tợn trợn mắt nhìn Vân Thi Thi, muốn tiến lên dạy dỗ cho người đàn bà không biết trời cao đất dày này một chút!

Mộ Liên Tước lại giơ tay chặn lại: “Từ từ!”

Người đàn ông ngẩn ra, ngay sau đó căm hận bất bình nói: “Tứ gia… Người phụ nữ này nói năng lỗ mãng với ngài như vậy, để tôi cho cô ta một chút dạy dỗ!”

“Đừng giày vò cô ta! Xương cô ta cứng, nhưng không có nghĩa là mạng cũng cứng! Giữ lại cho cô ta một hơi, còn có chỗ cần sử dụng!”

Dứt lời, ông ta xoay người, mặt không đổi sắc phân phó: “Mang hình đến tập đoàn tài chính Đế Thăng! Nhớ lấy, làm sạch sẽ một chút!”

“Vâng.”

Mộ Liên Tước đang định rời đi.

Vân Thi Thi ở sau lưng gọi ông ta lại.

“Này!”

Bước chân Mộ Liên Tước dừng lại, xoay người đối mặt với cô.

Vân Thi Thi nheo mắt: “Không phải ông muốn lợi dụng tôi, ảo tưởng có thể tranh quyền đoạt vị đấy chứ?”

“Ồ? Không nhìn ra, cô gái nhỏ này, đầu óc cũng thông minh lanh lợi đấy chứ.” Mộ Liên Tước cười khẩy, thần sắc toát lên vẻ âm trầm khát máu.

“Có câu này, thứ cho tôi nói thẳng!”

Vân Thi Thi nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

“Ha ha!” Mộ Liên Tước khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tức giận.

“Trước tiên không nói, Mộ Nhã Triết liệu có thể vì tôi mà từ bỏ quyền thừa kế Mộ thị hay không! Tôi thấy, Mộ thị lớn như thế để trong tay lão già xương yếu như ông, không có Mộ Nhã Triết, cùng lắm cũng chỉ là một đống phế tích!”

Mộ Liên Tước nhíu mày, trong mắt lộ ra sát khí không thể che giấu.

Nhưng rất nhanh, ông ta khôi phục lại vẻ bình tĩnh, như thể nghe thấy một loại chuyện buồn cười, lạnh lùng châm biếm: “Mộ thị ở trong tay tôi chỉ là phế tích? Đợi cô có thể sống đến khi nhìn thấy điều đó rồi hãy nói!”
 
Chương 1144: Bảo Vệ Em, Là Trách Nhiệm Của Anh!


“Mộ thị ở trong tay tôi chỉ là phế tích? Đợi đến khi cô có thể sống đến khi nhìn thấy điều đó rồi hãy nói!”

Nói xong, Mộ Liên Tước liền chống ba toong rời đi.

Cửa cuốn của nhà kho nặng nề đóng lại, một lần nữa ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Mí mắt Vân Thi Thi khẽ run rẩy, hít sâu một hơi khí lạnh, cô cũng không biết rốt cuộc đã bị gãy mấy cái xương cả thảy, vết thương trên bả vai bị dây lưng có ngâm nước muối quất rách cả mảng da lại, đau xót vô cùng, như thể có vô số côn trùng đang gặm nhấm, đau nhức khó chịu.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là một sự hành hạ.

Tuy nhiên, mỗi lần nhớ tới lúm đồng tiền cười sáng rỡ của Hữu Hữu và tiểu Dịch Thần, cô lại dâng lên ý chí sống sót!

Sống!

Nhất định phải sống, tuyệt đối không thể buông bỏ bất kỳ một hy vọng nào!

Cô cắn chặt hàm răng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Sáng sớm.

Tiếng gõ cửa của người giúp việc vang lên: “Cậu chủ nhỏ, nên rời giường rồi!”

Hữu Hữu đang ngồi ở trên giường, liền đứng dậy.

Suốt cả đêm, cậu chưa chợp mắt chút nào.

Cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần thì khẩn trương, nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình, trợn tròn mắt đến sáng, rốt cuộc cũng chờ được đến bảy giờ.

Cậu thay đồng phục học sinh, sắp xếp lại cặp sách, đeo cặp ra khỏi phòng, trầm tư trong chốc lát, lại đi tới phòng của Mộ Dịch Thần.

Đẩy cửa một cái, không ngờ cửa lại bị khóa.

Xem ra, Mộ Thịnh đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Cậu nhìn quanh bốn phía, xác nhận xung quanh không có ai, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ.

Mộ Dịch Thần gõ cửa ba cái, đáp lại.

Ám hiệu giữa hai đứa bé rất ăn ý.

Mộ Dịch Thần cũng suốt đêm chưa ngủ, cho đến khi trời sáng, tinh thần vẫn còn kinh hãi.

“Là em sao?” Bên trong cửa, tiểu Dịch Thần bất an lên tiếng.

“Ừm, là em. Hình như cửa bị khóa trái rồi.” Hữu Hữu thử dò xét lại một cái.

“Anh biết.”

Mộ Dịch Thần buồn buồn nói: “Bây giờ em đi học đi, cẩn thận một chút!”

“Ừm! Anh cũng vậy.”

Hữu Hữu dừng lại, vẫn không yên lòng hỏi: “Anh… Không sao chứ? Em có chút lo lắng cho anh!”

Trong phòng, Mộ Dịch Thần tựa vào cửa, cong môi cười nhẹ, trong lòng nổi lên mấy phần vui mừng.

“Không sao, anh là anh trai của em, bảo vệ em và mẹ, là trách nhiệm của anh!”

Hữu Hữu cũng cười khẽ: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm được mẹ, trước đó, anh nhớ phải tự bảo vệ mình, mọi sự đều phải cảnh giác! Em lo lắng, anh đóng giả em, sẽ gặp chuyện bất trắc.”

“Không cần lo lắng cho anh, em cũng phải cẩn thận.”

Hữu Hữu chợt nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang, lập tức thấp giọng nói: “Có người đến, em đi trước đây.”

“Ừ.”

Hữu Hữu đi nhanh về phía hành lang, bắt gặp đúng lúc Mộ Uyển Nhu từ dưới lầu đi lên.

Mộ Uyển Nhu thấy cậu, không thể không cười một tiếng, giống như bình thường, tự nhiên hỏi cậu: “Tiểu Dịch Thần, con tỉnh rồi!”

“Ừ! Tỉnh rồi!”

Hữu Hữu đưa tay dụi dụi mắt, mở mắt ra kêu một tiếng: “Mẹ…”

Một tiếng này, hoàn toàn là miễn cưỡng!

Mộ Uyển Nhu cũng kinh ngạc!

Không phải vì điều gì khác, mà là vì ngày thường Mộ Dịch Thần thấy cô ta, luôn hết sức lãnh đạm, nếu không phải cô ta cố ý yêu cầu, rất ít khi chủ động mở miệng gọi “Mẹ”.

Hôm nay, thế nào...

Hữu Hữu nhận ra sắc mặt cô ta có chút khác thường, sợ mình đã nói gì sai, lo lắng bị bại lộ, vì vậy nói: “Con xuống lầu trước!”

Nói xong, đeo cặp sách nhanh chóng xuống lầu.

Mộ Uyển Nhu nhíu chặt chân mày, cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đi tới phòng Mộ Dịch Thần, vặn tay nắm cửa.
 
Chương 1145: Là Ai Ra Tay Nặng Như Vậy?


Mộ Uyển Nhu nhíu chặt chân mày, cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đi tới phòng Mộ Dịch Thần, vặn tay nắm cửa.

Cửa bị khóa trái bên ngoài, cần chìa khóa mới mở được.

Lúc này cô ta mới yên tâm mấy phần.

Vân Thiên Hữu dùng xong bữa sáng, liền được tài xế đưa tới trường học.

Dọc đường đi, vẫn rất thuận lợi.

Hữu Hữu vẫn cố gắng duy trì trạng thái tâm tình ổn định, vì vậy, cũng không có gây ra quá nhiều hoài nghi.

Đến cửa trường học, Vân Thiên Hữu đưa mắt xác định xe đã rời đi, mới lấy điện thoại bấm số Lý Hàn Lâm.

“Quản lý Lý, chú đang ở đâu?”

“Chú ở cửa tiệm văn phòng phẩm, chiếc xe màu đen trước cửa tiệm Huy Đằng.”

Vân Thiên Hữu đưa mắt nhìn, rất nhanh phát hiện chiếc xe đậu trước cửa tiệm văn phòng phẩm Huy Đằng, cậu nói ngay: “Chú lái xe tới đây.”

“Được!” Lý Hàn Lâm lên tiếng.

Ngay lập tức chiếc xe kia quay đầu, vững vàng tiến tới dừng lại bên cạnh cậu.

Hữu Hữu mở cửa, ngồi lên.

Lý Hàn Lâm ngồi trên ghế phó lái, nhìn cậu, thấy cậu có vẻ bình yên vô sự mới yên tâm.

“Tổng giám đốc Vân, cả buổi tối hôm qua tôi không ngủ ngon được, thật lo lắng có chuyện gì xảy ra!”

Đến khi ngồi lên xe rồi, trên mặt Vân Thiên Hữu mới lộ ra vẻ đau đớn.

Cậu giơ tay lên, chậm rãi sờ lên vai, vết thương vẫn đau như cũ.

Đầu vai bị trật khớp, mặc dù đã nắn lại, nhưng… một đòn kia đánh lên, cây gậy gỗ tuyết tùng kia đánh lên vai cậu còn bị nứt ra, có thể thấy đã sử dụng lực đạo mạnh cỡ nào.

Chỉ có điều, vừa rồi vì phải ngụy trang thành dáng vẻ tiểu Dịch Thần, cố làm ra vẻ bình thường, dù là đeo cặp sách hay đưa tay mở cửa, thậm chí chỉ cần cử động nhẹ cánh tay, cũng sẽ đau đớn gấp bội.

Nhẫn nhịn tới tận bây giờ, đã là gần như cực hạn rồi.

Có trời mới biết cậu làm sao có thể chịu đựng tới bây giờ.

Lý Hàn Lâm thấy sắc mặt cậu khác thường, lại thấy tay cậu ôm lấy vai, không khỏi khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Bị thương à?”

“Ừm! Bị thương!” Cậu ngước mắt ra lệnh: “Đi về trước đã!”

“Được!”

Lý Hàn Lâm lập tức phân phó tài xế lái xe, đồng thời, gọi một cú điện thoại, gọi bác sĩ tư nhân tới biệt thự.

Xe chạy nhanh trên đường.

Trở lại Hương Thể Mạn Bộ, đẩy cửa ra, Hữu Hữu đi vào phòng khách, trong phòng khách vẫn giống như tối qua lúc rời đi, một cảnh hỗn loạn.

Lý Hàn Lâm lập tức sai người dọn dẹp.

Cái gậy gỗ tuyết tùng đỏ vẫn rơi trên đất như cũ, anh ta nhặt lên nhìn một cái, lại thấy phần giữa cây gậy bị nứt vài đường.

Không khỏi ngẩn ra.

Bác sĩ rất nhanh đã chạy tới.

Vân Thiên Hữu ngồi trên ghế sa lon, lúc này bả vai cậu đã không thể cử động được nữa, bác sĩ trực tiếp xé áo cậu để lộ ra một đoạn vết thương, không ngờ đầu vai là một mảng sưng vù máu đọng bầm tím!

“Trời ơi…” Lý Hàn Lâm đứng một bên, trông thấy cảnh này, sửng sốt không thốt lên lời.

Ban đầu, vết thương đã được bôi thuốc.

Vậy mà, bởi vì phải tắm rửa đổi quần áo với Mộ Dịch Thần, vì vậy, từ tối hôm qua, vết thương của Hữu Hữu không được bôi thuốc.

Tất nhiên, hậu quả của việc không bôi thuốc là rất nghiêm trọng!

Vốn là, vết thương ban đầu bị máu đọng sưng lên, nổi lên những vết máu đọng rất đáng sợ.

Một đêm không được bôi thuốc, hôm nay xung quanh vết thương cũng đã sưng vù lên, đau nhức vô cùng.

Lý Hàn Lâm trông thấy cảnh tượng thảm khốc này, ánh mắt đau xót, anh ta không thể tưởng tượng được, Hữu Hữu làm thế nào có thể chịu đựng vết thương như vậy cả một buổi tối!

“Là người nào, ra tay nặng như vậy?!”
 
Chương 1146: Tôi Lo Lắng Về Mộ Dịch Thần!


Nhưng Hữu Hữu không đáp lại, đây cũng là lần đầu cậu thấy vết thương của mình.

Tình huống lúc ấy khẩn cấp, Hữu Hữu trông thấy Mộ Thịnh giơ cao cây gậy lên đánh Vân Thi Thi, căn bản là theo bản năng xông tới che trước mặt mẹ.

Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, cậu cũng chẳng có nhiều thời gian mà băn khoăn, đầu còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã như mũi tên rời cung mà lao tới!

Khi đó, Hữu Hữu chỉ cảm thấy bả vai truyền tới một trận đau đớn, một gậy đánh xuống, cả người đau đớn vô cùng, trước mắt tối sầm lại, đau đến ngất đi.

Thể chất của đứa bé cũng không giống như người lớn, thân thể chưa phát triển hoàn toàn có thể nói là rất yếu ớt.

Nếu là thể trạng của Mộ Nhã Triết, một gậy này đánh xuống cũng chẳng đáng kể gì, nhưng đối với Hữu Hữu mà nói, một đòn này như thể đánh gãy vai cậu vậy.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn.

Cậu không dám tưởng tượng, nếu cậu phản ứng chậm một chút, một gậy kia của Mộ Thịnh đánh xuống đầu mẹ cậu, sẽ có hậu quả ra sao.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hữu Hữu ánh lên mấy phần hận ý, ánh mắt lạnh lẽo.

Đầu tiên bác sĩ làm máu đọng cho cậu, sau đó dùng khăn ấm chườm.

Cả quá trình dĩ nhiên rất đau đớn, Hữu Hữu vẫn cố nén đau, đau đến tận cùng, cậu hít sâu vài hơi khí lạnh, muốn rên lên một tiếng, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống.

Trong lúc đó, cậu lấy ra một cái USB nhỏ, bên trong là những biển số xe cậu ghi lại, giao cho Lý Hàn Lâm, ra lệnh cho anh ta truy tìm những biển số xe này.

Mặc dù hy vọng rất mong manh, cậu cũng quyết không buông tha bất kỳ một cơ hội nào.

Hữu Hữu lo lắng, Mộ Uyển Nhu bắt cóc mẹ cậu, là có mục đích bất chính.

Về phần mục đích ấy rốt cuộc là gì, cậu còn chưa biết rõ.

Nhưng, bước tiếp theo, chắc chắn cô ta sẽ có động tĩnh!

Hữu Hữu trầm tư trong chốc lát, ánh mắt chợt lóe sáng, như thể nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng bật dậy!

Hỏng bét...

“Ưm…”

Động tác đứng dậy đột ngột làm động đến vết thương, cậu bị đau đến cau mày.

Hữu Hữu ôm lấy bả vai.

Lý Hàn Lâm thấy vẻ mặt cậu khẩn trương, thử dò xét hỏi: “Tổng giám đốc Vân, sao vậy?”

“Cháu lo lắng…”

“Hử?”

Hữu Hữu chợt xoay người, ánh mắt nhìn Lý Hàn Lâm chằm chằm: “Cháu lo lắng, mục tiêu tiếp theo của Mộ Uyển Như, là cháu!”

Lý Hàn bị dọa cho sợ run người, sau đó cười một tiếng nói: “Nhưng mà, tổng giám đốc Vân, bây giờ cháu đã an toàn rồi! Các chú sẽ bảo vệ cháu thật tốt, yên tâm đi!”

“Hữu Hữu nhíu chặt lông mày: “Cháu lo lắng, không phải là cháu!”

… Mà là Mộ Dịch Thần!

...

Nhà họ Mộ.

Mộ Dịch Thần chậm rãi đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra nhìn ra ngoài tìm kiếm, lại thấy nhóm người canh ngoài quân khu đã đổi, nhưng vẫn nghiêm ngặt như cũ.

Một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi lái vào cổng lớn nhà họ Mộ.

Cậu lập tức nhận ra, đây là chiếc xe thường ngày đưa đón cậu đi học.

Mộ Dịch Thần hé mắt nhìn, ghế sau xe không có người, xem ra, Hữu Hữu đã thành công thoát khỏi nơi này.

Cậu hơi nhíu mày, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm một chút, lại quay trở về trước giường, nhẹ nhàng nằm xuống.

Mới vừa nằm trên giường, lại thình lình nghe thấy ngoài hành lang có một loạt tiếng bước chân nhỏ.

Trong lòng Mộ Dịch Thần thoáng động, mở choàng mắt ra.

Giác quan của cậu tương đối nhạy bén, vì vậy, cho dù chỉ là động tĩnh nhỏ, cậu vẫn có thể lập tức nhận ra.

Theo tiếng bước chân chậm rãi tiến tới gần, cảnh giác trong lòng cậu lại càng dâng cao.
 
Chương 1147: Thấy Rõ Bản Mặt Thật Của Cô Ta


Cửa bỗng nhiên bị người hầu mở ra, người đi vào lại là Mộ Uyển Nhu.

Cô ta mặc lễ phục, khoác một chiếc áo khoác, cả người sang trọng, quý phái.

Cô ta liếc mắt nhìn nhìn cậu nhóc một cái, ngay sau đó ra lệnh: "Tất cả đều lui ra đi, để một mình tôi nói chuyện với thằng bé này!"

"Vâng, thưa mợ chủ!"

Người hầu cúi thấp đầu, cung kính lui ra cửa.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn hai người họ.

Mộ Dịch Thần cảnh giác nhìn cô ta một cái, thân thể không khỏi hơi hơi lui về sau đề phòng, mãi tới khi lưng chạm vào cạnh giường mới ngẩng đầu lên, đối diện với cô ta.

Mộ Uyển Nhu cũng cúi đầu nhìn cậu.

Đương nhiên, cô ta không biết hai đứa nhóc đã thần không biết quỷ không hay hoán đổi thân phận, cho nên vẫn cho rằng người đứng trước mặt cô ta là Vân Thiên Hữu.

Vì thế, cô ta đến bên giường, nghiêng người ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người cậu nhóc.

Mộ Dịch Thần không hề sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm của cô ta, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nghênh đón ánh mắt cô ta.

Trong lòng Mộ Uyển Nhu không khỏi thầm kinh ngạc.

Thằng nhóc này không giống với thằng nhóc hôm qua lắm!

Tối qua, lúc cô ta đưa thằng nhóc này về, trong mắt cậu nhóc là vẻ căm hận và lạnh lùng, ra sức tránh né tầm mắt cô ta.

Nhưng mà hiện giờ, thằng nhóc này không những không tránh né mà còn nghênh ngang nhìn lại cô ta.

Mắt sáng như đuốc.

Cô ta cúi sát hơn, cẩn thận quan sát.

Trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi.

Hai thằng nhóc này thật sự là giống nhau như đúc, cho dù cô ta có cố gắng phân biệt thì cũng không nhìn ra ai là ai.

Thật sự!

Mộ Uyển Nhu khẽ nhấc đôi môi đỏ mỏng, chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, cậu tên là Vân Thiên Hữu?"

"Tên tôi là gì không đến lượt cô hỏi!" Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, cực kỳ không nể mặt.

Nhưng mà việc cậu lạnh lùng đáp lại đã nằm trong dự kiến của Mộ Uyển Nhu.

Cô ta cười, khóe môi đỏ mọng cong lên khiến nụ cười trở nên vô cùng quỷ dị, càng khiến người ta có ác cảm.

"Thằng nhóc này, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như thế mà cái miệng lại thật cứng rắn! Đúng là cùng một tuồng với người mẹ kia của mày, đều là một lũ vô liêm sỉ!"

Ánh mắt Mộ Dịch Thần trở nên giận dữ, lần đầu tiên trong đời cậu được lĩnh ngộ sâu sắc cái gì gọi là miệng chó không thể mọc ngà voi* rồi!

* Miệng chó không thể mọc ngà voi: kẻ xấu thì không thể nói ra lời tử tế

Người phụ nữ này chính là minh họa tốt nhất rồi!

Trên mặt cậu xuất hiện một nụ cười lạnh: "Ha ha! Vô liêm sỉ? Rốt cuộc ai mới là người vô liêm sỉ? Cũng không nhìn lại bản thân một chút xem bộ mặt của mình như thế nào, lại còn không biết xấu hổ mà nói mẹ tôi? Đồ đàn bà hư hỏng!"

Mộ Dịch Thần đã hoàn toàn bị chọc giận.

Vốn dĩ là trước đây, ít nhiều gì cậu cũng có chút tình cảm với Mộ Uyển Nhu!

Dù sao cũng có bảy năm chung sống, dù phần tình cảm này chẳng sâu sắc hay thắm thiết gì nhưng ít nhất thì cậu cũng nảy sinh một chút cảm tình!

Nhưng mà một khi đã chạm đến điểm mấu chốt của cậu thì cậu sẽ không dễ dàng mà bỏ qua!

Mộ Dịch Thần cũng lĩnh ngộ được một cách sâu sắc rằng thật sự con người có thể có hai mặt!

Bên ngoài một đằng mà sau lưng lại một nẻo!

Nếu không phải hoán đổi thân phận với Hữu Hữu thì cậu thật sự không ngờ tới bộ mặt thật của Mộ Uyển Nhu lại khiến người ta ghê tởm đến như vậy!

Chút cảm tình cậu từng dành cho Mộ Uyển Nhu vào giờ phút này cũng hoàn toàn bị dập tắt rồi!

Ấn tượng duy nhất về cô ta chỉ còn lại cảm giác chán ghét tới tận cùng!
 
Chương 1148: Tao Đưa Mày Đi Gặp Mẹ Mày!


Đối với lời của cậu, Mộ Uyển Nhu lại giận quá hóa cười, đôi môi đỏ mọng mở ra, để lộ hàm răng trắng bóc, nụ cười này ở trong mắt Mộ Dịch Thần lại là vô cùng quỷ dị!

Nụ cười này không khỏi làm cậu nhớ tới một bộ phim hoạt hình của Disney, trong đó có một bà mẹ kế độc ác, lúc cười rộ lên cũng khiến cậu có cảm giác buồn nôn như vậy!

Thật là khiến cho người ta ghê tởm!

Trong lòng Mộ Dịch Thần âm thầm cảm thán.

Trong lúc cậu oán thầm thì Mộ Uyển Nhu lại lên tiếng: "Không nghĩ tới mày còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ mẹ mình rồi! Ha ha, đúng là một đứa con hiếu thảo."

Mộ Dịch Thần nhíu mày, không biết cô ta rốt cuộc đang muốn nói tới cái gì.

Thình lình lại nghe cô ta hỏi: "Có muốn đi gặp mẹ mày không?"

Mộ Dịch Thần vừa nghe vậy, mắt đột nhiên trợn trừng lên: "Mẹ tôi đang ở đâu?"

Mộ Uyển Nhu cười lạnh, biểu cảm trên mặt có chút đắc ý và ngạo mạn: "Mày không cần quan tâm mẹ mày đang ở đâu, chỉ cần mày muốn gặp, tao sẽ lập tức đưa mày đi!"

Mộ Dịch Thần há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, chậm rãi híp mắt lại, đánh giá cô ta một lúc.

Đương nhiên là cậu muốn đi!

Suốt cả đêm qua, bởi vì lo lắng cho mẹ nên cậu không cách nào ngủ yên, cứ trằn trọc trên giường mãi, không biết giờ phút này mẹ đang ở đâu.

Mà cô ta lại nói có thể dẫn cậu đến gặp mẹ.

Mộ Dịch Thần rất muốn đi, mặc dù cậu biết rõ Mộ Uyển Nhu cực kỳ có khả năng là đang lừa gạt.

Dù sao thì sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Mộ Uyển Nhu, nghe những lời cô ta nói, cậu cũng cảm giác được mục đích của cô ta chắc chắn là không đơn giản!

Lúc trước, Hữu Hữu từng dặn dò cậu.

Đúng lúc này, chiếc xe chuyên đưa đón cậu đi học đã trở về, Hữu Hữu không ở trên xe, chứng tỏ cậu nhóc kia đã trốn thoát an toàn rồi!

Nếu vậy cậu cũng không cần tiếp tục đóng giả thân phận của Hữu Hữu nữa!

Dù sao, đối với cục diện hiện giờ mà nói, khôi phục lại thân phận vẫn hết sức an toàn!

Xung quanh biệt thự họ Mộ có rất nhiều bộ đội vũ trang bao vây và canh gác, nhưng mà người mà bọn họ trông chừng là Vân Thiên Hữu chứ không phải là cậu.

Cậu rất an toàn.

Nhưng mà Mộ Uyển Nhu lại nói với cậu, cô ta có thể dẫn cậu đi gặp mẹ!

Mộ Dịch Thần nôn nao trong lòng, có chút dao động.

Cậu biết rõ, quá mức quan tâm thì lòng sẽ loạn, nhưng mà không nắm được tin tức của mẹ thì trong lòng cậu không yên nổi.

Mộ Dịch Thần trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhìn cô ta với vẻ hoài nghi, ánh mắt cũng có vài phần thăm dò: "Cô hẳn là có mục đích không thể nói cho người khác biết phải không?"

"Mày cho là tao có động cơ gì với mày sao?"Mộ Uyển Nhu cười khinh miệt: "Mày yên tâm, tao chỉ là thương hại mày sốt ruột nên mới đưa mày đến gặp mẹ thôi! Có đi hay không là tùy mày quyết định!"

Trong những lời này lại có chút ý tứ lạt mềm buộc chặt*!

* lạt mềm buộc chặt: vờ tha để bắt thật

Mộ Dịch Thần cắn răng, không tiếp tục do dự nữa: "Được, vậy cô dẫn tôi đi đi! Nhưng mà tôi phải cảnh cáo cô, tuyệt đối không được giở trò gì!"

Mộ Uyển Nhu cười lạnh một tiếng, thằng nhóc này lại còn ra vẻ cảnh cáo cô cơ đấy!

Chỉ là một đứa bé trói gà không chặt, lấy tư cách gì mà cảnh cáo cô ta?

Bằng vào thân phận của Mộ Uyển Nhu, có thể tự do ra vào biệt thự nhà họ Mộ, có thể thần không biết quỷ không hay mà đưa Mộ Dịch Thần ra khỏi biệt thự đương nhiên chẳng phải chuyện khó gì.

Xe rời khỏi biệt thự nhà họ Mộ.

Mộ Dịch Thần bị bắt che kín mắt.

"Che mắt lại đi!"

Thế này là sợ cậu yên lặng ghi nhớ đường đi sao?

Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không phản kháng, che kín mắt lại.
 
Chương 1149: Trở Tay Đoạt Súng!


Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không phản kháng, che kín mắt lại.

Cho rằng che kín mặt lại thì cậu sẽ không nhớ đường đi sao?

Lúc huấn luyện dã chiến đã từng phải bịt kín mắt đi lại trong rừng thông, không dựa vào bất kỳ công cụ định hướng nào, cậu đã chẳng còn xa lạ nữa!

Bởi vậy, cậu rất phối hợp che kín mắt lại.

Sự phối hợp của cậu lại khiến Mộ Uyển Nhu thấy ngoài ý muốn!

Thằng nhóc này lại ngoan ngoãn quá mức tưởng tượng!

Dù sao thì đứa nhóc cũng chỉ là đứa nhóc mà thôi!

Muốn lừa gạt rất đơn giản, chỉ nói vài ba câu đã lừa được rồi!

Trong lòng Mộ Uyển Nhu rất đắc ý, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của Mộ Dịch Thần, trong mắt lại lộ ra sát khí.

Chỉ vừa nghĩ đến thằng nhóc này là cốt nhục của Vân Thi Thi thôi là cô ta đã nhịn không được muốn lao tới mà bóp cổ nó rồi!

Vừa nghĩ đến đây, tay đã không kiềm chế được mà động đậy.

Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên vươn tay ra, đặt lên cổ họng cậu nhóc.

Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến nơi, Mộ Dịch Thần thình lình đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ta!

Tay của cậu nhỏ nhỏ bé bé, thế mà chẳng biết vì sao lúc cầm chặt tay cô ta lại khiến cô ta có cảm giác như năm ngón tay nhìn gầy yếu kia lại chứa sức lực kinh người!

Cậu nhóc cầm tay cô ta, dùng lực rất mạnh, giống như chỉ hận không thể bẻ gãy ngón tay cô ta!

Mộ Uyển Nhu cảm giác được sức lực đáng sợ của cậu, bốn ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức như thể xương cốt đều đã bị lệch đi, cô ta nhịn không được mà thét lên: "A...!"

Tiếng thét của cô ta khiến cả lái xe và bảo vệ đều quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dịch Thần chỉ dùng vài ba chiêu đã hoàn toàn khống chế cô ta, cô ta ra sức giãy giụa, trên tay lại càng đau đớn hơn.

Mộ Uyển Nhu đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, giật miếng vải đen đang bịt mắt mình ra, lạnh lùng nói: "Tôi nhớ rõ, tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng hòng giở trò gì với tôi!"

Giọng cậu trầm trầm lạnh lạnh, đôi mắt xinh đẹp lộ ra mấy phần sát khí.

"Mày... Mày còn không chịu buông tay!"

Mộ Dịch Thần lại cười lạnh, cầm miếng vải đen buộc tay cô ta lại.

Cách cậu buộc dây chính là cách buộc tiêu chuẩn, nút thắt không giống kiểu truyền thống, cho nên Mộ Uyển Nhu càng giãy giụa thì dây lại càng thắt chặt lại.

Mộ Uyển Nhu quát một tiếng: "Lại còn thất thần ra đó hả? Không mau bắt thằng nhóc này lại đi!"

Cô ta vừa dứt lời, Mộ Dịch Thần đã nhảy lên chỗ ghế phụ của tên vệ sĩ, ngay khi người kia vừa rút súng ra, cậu liền vươn mạnh tay, dễ dàng đoạt lấy súng.

Cậu cầm súng, lên đạn, cây súng đã ở trong trạng thái chờ chiến đấu!

Mộ Dịch Thần đặt họng súng lên huyệt thái dương của Mộ Uyển Nhu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, cả người Mộ Uyển Nhu trở nên cứng ngắc.

Cô ta thuê vệ sĩ từ công ty an ninh, người này được rèn luyện nghiêm khắc, là vệ sĩ hàng đầu, dáng vóc cường tráng, phản ứng nhanh nhẹn, thế mà chỉ trong nháy mắt đã để cho một đứa nhóc chiếm thế thượng phong?

Hơn nữa còn là một đứa nhóc bảy tuổi trói gà không chặt!

Mộ Uyển Nhu không nhịn được nguyền rủa: "Vô dụng! Anh là đồ bỏ đi sao? Không đối phó nổi một đứa nhóc bảy tuổi!"

Mộ Dịch Thần híp mắt lại, đương nhiên là đã mất kiên nhẫn: "Ngậm miệng!"
 
Chương 1150: Thật Sự Cho Rằng Tôi Không Dám Nổ Súng Sao?


Mộ Uyển Nhu cũng không bận tâm đến cậu, vẫn giận dữ mắng: "Lại còn thất thần làm gì nữa? Muốn tôi dạy cho anh phải làm thế nào sao?"

Nhưng mà cô ta đang ở trong tay Mộ Dịch Thần, người vệ sĩ không dám làm bừa, chỉ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm tay Mộ Dịch Thần, đáy lòng có chút hoài nghi, cách cầm súng của đứa nhóc này chuyên nghiệp như vậy, đúng là không bình thường chút nào!

Mộ Uyển Nhu thấy người vệ sĩ vẫn còn ngây ra thì lại càng thêm tức giận: "Lại còn thất thần làm gì hả? Còn không mau đoạt lại súng đi!"

Mộ Dịch Thần cười lạnh, nâng mắt liếc người vệ sĩ một cái, ánh mắt như thể muốn nói: Anh ta dám đoạt súng trong tay tôi sao?

Mộ Uyển Nhu nghiêng người đánh giá ánh mắt của Mộ Dịch thần, trong lòng chắc chắn rằng một đứa bé bảy tuổi sẽ không có gan nổ súng giết người.

Vì vậy, cô ta lại thúc giục: "Còn chưa ra tay sao? Anh là đồ vô dụng, chẳng lẽ còn không bằng một đứa nhóc bảy tuổi sao?"

Người vệ sĩ khẽ cắn môi, sau một hồi yên lặng thì bỗng nhiên ra tay đánh Mộ Dịch Thần.

Động tác của anh ta cực kỳ nhanh, chỉ trong một nháy mắt đã áp sát người Mộ Dịch Thần.

Nhưng mà phản ứng của Mộ Dịch Thần còn nhanh hơn anh ta, giơ chân về phía ngực anh ta, một người đàn ông cường tráng như vậy mà lại bị một cú đá của cậu đá về chỗ cũ.

Cậu cũng không nói nhảm, nâng tay lên.

"Ầm" một tiếng, trong xe vang lên một tiếng súng đã được giảm thanh!

Một viên đạn bay ra, xuyên thấu ngực của người đàn ông, bay tới cửa chắn gió phía trước, kính nổ tung, vỡ tan tành.

Bởi vì bị bắn từ khoảng cách gần nên sức sát thương của viên đạn càng cao, máu tuôn ra xối xả từ trên ngực người đàn ông!

Máu bắn tung tóe, dính lên mặt Mộ Uyển Nhu.

Cùng lúc đó, máu cũng bắn lên người lái xe, cả người ông ta cứng ngắc lại như bị sét đánh, đạp phanh, xe dừng lại bên đường.

Lúc này xe vừa chạy qua đoạn đường sầm uất, dừng lại đột ngột ngay đoạn giao ở vùng ngoại thành.

Tiếng còi xe, tiếng gió rít gào lướt qua bên cạnh.

Mộ Uyển Nhu dựa đầu ra sau ghế, cả khuôn mặt đều lộ vẻ sợ hãi đến tận cùng.

Đôi mắt trợn trừng lên như thể không tin nổi những chuyện vừa xảy ra!

Thằng nhóc này...

Vậy mà thật sự nổ súng rồi!

Mà còn bắn chết một người trước mặt cô ta!

Vết máu nóng hổi dính trên mặt giống như đang nhắc nhở cô ta vừa rồi đã xảy ra chuyện khó tin đến mức nào!

Một người vẫn đang sống sờ sờ trước mắt, thế mà giờ đã hóa thành một cỗ thi thể lạnh băng, nằm vắt ngang trên ghế phụ lái, ngay cả đôi mắt cũng chưa kịp đóng lại, vô cùng thê thảm!

Đôi môi đỏ mọng của Mộ Uyển Nhu run run, đôi mắt bối rối đảo tròn, lông mi càng run rẩy lợi hại hơn!

"Ha ha!"

Tiếng cười lạnh lẽo của Mộ Dịch Thần bỗng nhiên vang lên bên tai cô ta.

"Thật sự cho rằng tôi sẽ không dám nổ súng sao?"Mộ Dịch Thần lạnh lùng hỏi lại, họng súng lại càng kề sát bên cạnh cô ta.

Ánh mắt Mộ Uyển Nhu thoáng nhìn qua ngón tay đang đặt trên cò súng, sợ đến mức mặt không còn một tia máu, cả người không ngừng run bần bật, không dám nói tiếp nữa.

Mộ Dịch Thần lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt đầy sát khí.

"Tiếp tục lái xe!" Mộ Dịch Thần quay đầu, ra lệnh cho người lái xe.

Người lái xe nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, khó tránh khỏi mất hồn mất vía, cho nên bàn tay trên tay lái cũng run rẩy kịch liệt.
 
Chương 1151: Cậu Là Mộ Dịch Thần?


Anh ta chẳng qua chỉ là một người lái xe bình thường, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như vậy.

Bên cạnh anh ta là một thi thể, hiện giờ can đảm của anh ta đều bị dọa hết rồi!

“Lái xe!”

Mộ Dịch Thần lại quát lên.

Giọng nói của lái xe run rẩy hỏi ý kiến của Mộ Uyển Nhu: “Mợ… Mợ chủ, chuyện này…”

“Anh nghe lời cậu ta đi! Lái xe!”

Mộ Uyển Nhu cũng muốn sống!

Tuy trong lòng cô ta hiểu, đứa nhỏ này chưa chắc sẽ bắn chết cô ta, nhưng mà nếu kéo dài thời gian càng lâu, càng không có lợi cho cô ta!

Lái xe tất nhiên là tuân lệnh làm việc, đạp chân ga, xe giống như mũi tên rời cung, bắn ra ngoài!

Dọc theo đường đi, xe chạy như bay, cảnh sắc ngoài cửa sổ chợt lóe trong giây lát.

Hai tay Mộ Uyển Nhu bị trói chặt, bị ném ngồi sang một bên, cả người đều cuộn tròn mình lại.

Tư thế của Mộ Dịch Thần thẳng tắp dựa lưng vào ghế dựa, ngắm nghía súng lục trong tay, giống như cây súng lạnh như băng trong tay cậu đối với cậu mà nói căn bản không phải là vũ khí giết người, mà là một món đồ chơi thông thường.

Mộ Uyển Nhu trái lo phải nghĩ, cảm thấy được có chỗ kỳ lạ.

Theo tình báo cô ta điều tra được, thân thể Vân Thiên Hữu yếu đuối, căn bản không có khả năng có thân thủ mạnh mẽ như vậy.

Mộ Uyển Nhu nghiêng người đánh giá cậu thật cẩn thận.

Sau khi tinh tế so sánh, đứa bé trước mặt, so với Vân Thiên Hữu tối hôm qua cô ta nhìn thấy, hình như cao hơn một chút, cường tráng hơn một chút!

Cô ta đột nhiên nghĩ đến.

Đứa bé trước mắt này, thân thủ sắc bén, ánh mắt lạnh lùng như vậy, làm cho cô ta nghĩ đến một người.

Chẳng lẽ…

“Mộ Dịch Thần…” Cô ta kinh hãi, yên lặng đọc tên của cậu.

Ánh mắt Mộ Dịch Thần lạnh lùng di chuyển: “Sao thế?”

“Thật sự là cậu!?”

Mộ Uyển Nhu quá sợ hãi, cả khuôn mặt đột nhiên trắng bệch!

Cô ta hận phản ứng của mình chậm chạp, càng hận mình lơ là sơ ý, ở chung với Mộ Dịch Thần bảy năm, bởi vì hai đứa bé đổi quần áo cho nhau, liền nhận Mộ Dịch Thần thành Vân Thiên Hữu!

Mộ Uyển Nhu đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc sáng, Vân Thiên Hữu đứng trước mặt cô ta bộ dạng không được tự nhiên ân cần thăm hỏi.

Lúc đó, cô ta mơ hồ cảm nhận được có gì đó không thích hợp, nhưng mà sau đó cô ta căn bản không nghĩ nhiều, nói chung là trong tiềm thức cho rằng, hai đứa bé bảy tuổi, căn bản không có kế sách này!

Nhưng mà hiện giờ lại bị cơ trí thâm sâu của hai đứa bé làm cho lay động!

Đứa bé bình thường, sẽ nghĩ ra được cách này sao!?

Mộ Uyển Nhu cắn chặt răng, hận không thể cắn hết răng trong miệng, hận chính mình sơ suất!

Trong lòng Mộ Dịch Thần lại lạnh lùng nghĩ, nếu không phải hoán đổi thân phận với Vân Thiên Hữu, cậu không có cách nào thấy được rõ ràng, bộ mặt chân thật đáng ghê tởm của người phụ nữ này!

Xe chạy đến đoạn đường cầu Khang Đại, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Vang lên từ trong túi của Mộ Uyển Nhu.

Mộ Dịch Thần mở túi của cô ta ra, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Cậu nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Đây là số của ai?”

Mộ Uyển Nhu trầm mặc không nói.

Mộ Dịch Thần vặn mạnh gãy một ngón tay của cô ta.

Đau đớn làm Mộ Uyển Nhu thét chói tai một tiếng.

Lái xe bị tiếng thét chói tai đột ngột hù dọa một tiếng chảy mồ hôi lạnh, lái xe hơi bị nghiêng.

Đầu Mộ Uyển Nhu đầy mồ hôi lạnh nói: “Có thể… Có thể là số của chú tư!”

“Nghe!”

Mộ Dịch Thần đưa điện thoại di động đặt cạnh tai cô ta, lạnh giọng cảnh cáo: “Không được nói chuyện gì khác, nên nghe điện thoại như thế nào! Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ… Nhớ kỹ rồi!”

Mộ Dịch Thần thấy cả người cô ta run rẩy, cau mày nói: “Lúc nói chuyện cũng không được run rẩy!”
 
Chương 1152: Nhìn Thấu Dã Tâm


Mộ Uyển Nhu cắn đôi môi đỏ mọng, vội vàng gật đầu: “Dạ… Dạ!”

Lúc này Mộ Dịch Thần mới nhận điện thoại, thuận tiện mở loa ngoài.

Làm sao mà cậu có thể để cho Mộ Uyển Nhu có cơ hội lừa đảo, mở loa ngoài ra, cậu trái lại muốn nghe, bọn họ muốn nói cái gì!

“Chú… Chú tư?”

Giọng nói của Mộ Liên Tước ở bên kia vang lên: “Đứa bé đau?”

“Đứa bé đang ở trên xe rồi! Cháu đang trên đường đi rồi…”

Giọng nói của Mộ Uyển Nhu mơ hồ lộ ra mấy phần sợ hãi.

Mộ Liên Tước cực kỳ nhạy cảm, cảnh giác nói: “Giọng của cháu sao vậy? Hình như có chút kỳ lạ.”

Mộ Dịch Thần dùng súng chỉ vào trán cô ta, ép chặt vài phần.

Mộ Uyển Nhu kìm nén kích thích muốn thét chói tai, cô ta hiểu được, nếu như cô ta thét chói tai ra tiếng, cho dù Mộ Dịch Thần không bắn chết cô ta, cũng chắc chắn làm cô ta gãy mấy khúc xương!

Vì thế cô ta liều mạng cố nén âm thanh run rẩy, cười nói: “Không có gì ạ, có chút cảm, nên giọng nói hơi khàn khàn.”

“Mộ Thịnh đâu? Uống thuốc chưa?”

“Đã cho ông ta uống rồi ạ!”

“Vậy ông ta đang ở đâu?”

“Ở… Ở trong phòng ngủ ạ.”

“Ha ha! Nghe nói Mộ Nhã Triết đang trên đường trở về! Toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của chú, cháu đừng có mà làm hỏng mọi chuyện đấy! Đợi chú lấy được thư chuyển nhượng cổ phần, không thể thiếu công lao của cháu đâu!”

Mộ Uyển Nhu nhếch đôi môi đỏ mọng, nhưng mà lúc này, tươi cười trên mặt cô ta muốn bao nhiêu khó coi, thì có bấy nhiêu, giọng nói cũng lộ ra chua sót khó nói nên lời. “Ha ha… Ha ha, Uyển Nhu phải cảm ơn chú tư trước!”

Điện thoại rất nhanh bị ngắt máy.

Nghe xong cuộc hội thoại, mặt Mộ Dịch Thần trong veo mà lạnh lùng thêm vài phần.

“Cô động tay động chân vào thuốc của cụ?!” Cậu đột nhiên mở miệng, giọng nói đột nhiên lạnh tám độ, trong nháy mắt, trong xe giống như hầm băng, lạnh thấu xương!

Mộ Uyển Nhu mấp máy môi, nhưng mà không để lại dấu vết, nhẹ gật gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.

Lập tức, cô ta cố gắng nhấn mạnh: “Tôi cũng bị ép làm như vậy! Tôi không hề muốn hại ông nội!”

“Cô cho rằng tôi còn sẽ tin lời của cô nói sao!?”

Mộ Dịch Thần lên đạn súng lục, ép hỏi: “Rốt cuộc thì cô có mục đích gì, nói!”

“Không phải tôi, không phải tôi…”

“Tôi không quan tâm đây có phải là mục đích của cô hay không, cô trói mẹ tôi đi, rốt cuộc là muốn làm gì!?”

Họng súng ép chặt hơn, Mộ Uyển Nhu thậm chí còn có thể cảm nhận được bên trong súng tỏa ra hơi lạnh dày đặc, sợ đến mức thét to: “Tôi nói, tôi nói!”

“Nói!”

Mộ Uyển Nhu liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó kể rõ đầu đuôi kế hoạch ra!

Hóa ra, dã tâm của Mộ Liên Tước là muốn ngầm chiếm cổ phần của Mộ thị, hiện giờ trong tay ông ta không có nhiều cổ phần của Mộ thị, 8% cổ phần công ty, bởi vậy cho dù ông ta là người nhà họ Mộ, nhưng mà quyền nói chuyện trong Hội Đồng Quản Trị mỏng manh không chịu nổi!

Bởi vậy ông ta sinh ra dã tâm.

Chủ nhân của nhà họ Mộ, ông ta không lạ gì, ông ta nhìn trúng 70% cổ phần Mộ thị Mộ Nhã Triết nắm trong tay!

70%!

Nghĩ cũng hiểu, cho dù Mộ Liên Tước đoạt được vị trí chủ nhân nhà họ Mộ, nhưng tập đoàn tài chính Đế Thăng to như vậy, cổ phần lớn nhất đều nằm trong tay Mộ Nhã Triết!

Kết quả là tất cả tập đoàn tài chính Đế Thăng, cũng đều chịu sự khống chế của Mộ Nhã Triết.

Cho dù ông ta trở thành chủ nhân của nhà họ Mộ, đối với giang sơn của Mộ thị, ông ta cũng không có bao nhiêu quyền nói chuyện!

Vì vậy ông ta muốn ra tay.
 
Chương 1153: Mẹ Tôi Ở Đâu!?


Lợi dụng Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu, bức Mộ Nhã Triết giao tất cả cổ phần trong tay ra!

Một chiêu này có thể nói là vô cùng độc ác!

Nhưng mà Mộ Uyển Nhu là người có mắt nhìn, cô ta không có nói ra, cho dù Mộ Nhã Triết giao cổ phần ra, Mộ Liên Tước chưa chắc sẽ thả Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu!

Kết cục cuối cùng của hai mẹ con chỉ còn con đường chết, không có cò kè mặc cả đường sống!

Mộ Dịch Thần nghe vậy, quá sợ hãi.

Chuyện này quả thực suy tính quá hoàn hảo!

Nếu ép cha giao cổ phần Mộ thị ra, vậy chẳng phải cha sẽ rớt xuống đáy cốc trong một đêm, rơi xuống tan xương nát thịt sao!

Mộ Liên Tước này thật đáng sợ, đúng là lòng lang dạ thú!

“Mẹ tôi giấu ở chỗ nào?!” Mộ Dịch Thần lại ép hỏi.

Mộ Uyển Nhu vậy mà lắc đầu: “Không biết!”

Trong mắt Mộ Dịch Thần có tức giận, nắm chặt tay đấm vào mặt cô ta, “Cô thật sự không biết sao?! Đừng có mà gạt tôi, bây giờ không phải cô đang trên đường đưa tôi đến gặp mẹ sao?!”

Mộ Uyển Nhu đau đớn kêu một tiếng, sợ đến mức nước mắt đều rơi xuống, khóc ròng nói: “Tôi thật sự không biết mà! Chỗ đó là một vùng hoang vu, không có tên, GPS không thể định vị được! Là nơi cực kỳ hẻo lánh ở vùng ngoại ô, tôi thật sự không biết nên nói nơi đó ở đâu mà!”

Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên khụ một tiếng, phun ra máu.

Một nắm đấm của Mộ Dịch Thần, đánh gãy mấy cái răng cửa của cô ta.

Nhìn trong đống máu có mấy cái răng nanh trắng bóng, Mộ Uyển Nhu vẫn chưa hết hoảng hồn.

Mộ Dịch Thần này, lực trên tay sao lại mạnh như vậy!?

“Đừng có mà ra vẻ!” Mộ Dịch Thần lạnh lùng thốt lên, “Cô thực sự cho rằng, tôi không dám bắn chết cô sao?”

“Thật đấy thật đấy! Tôi thật sự không có lừa cậu, cho dù cậu cho tôi một viên đạn, tôi cũng thật sự không biết chỗ đó là đâu! Đã thành ra như vậy rồi, tôi còn phải gạt cậu làm gì?”

Mộ Dịch Thần nhếch môi, nhưng mà là cười lạnh.

Cậu đột nhiên giơ tay lên, mở đồng hồ có chức năng định vị GPS, hơn nữa còn gửi cho Vân Thiên Hữu một tin tức theo dõi định vị.

Xe chạy nhanh trên đường.

Tín hiệu của cậu sẽ truyền đến đồng hồ trên tay Vân Thiên Hữu.

Mộ Dịch Thần thu súng.

Mộ Uyển Nhu thấy động tác thu súng của cậu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi bị cậu dọa sợ thiếu chút nữa tiểu ra quần, lúc này Mộ Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, lại còn không nghĩ đến, mình lại thua trong tay một đứa nhóc.

Xe vẫn chạy nhanh trên đường.

Nhưng mà càng về sau, cảnh tượng hiện lên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng.

Xem ra đúng thật là một hơi cực kỳ hẻo lánh!

Mộ Dịch Thần nhìn đồng hồ trên tay một chút, hiện giờ đang ở vùng hoang vu, tín hiệu GPS càng ngày càng yếu.

Quả nhiên Mộ Uyển Nhu không lừa gạt cậu.

Vùng đất hoang vắng như vậy, cho dù cậu muốn định vị, cũng khó mà định vị chính xác!

Mười mấy phút sau, xe dừng lại một chỗ hoang vắng không có người ở.

Mộ Dịch Thần cầm dây trói buộc quanh cổ Mộ Uyển Nhu, giống như kéo chó, kéo cô ta xuống xe.

Mộ Uyển Nhu đột nhiên cảm thấy cổ truyền đến đau đớn, ghìm chặt làm cô ta không thể thở được, lăn xuống xe.

“Dẫn tôi đi!”

Mộ Dịch Thần ra lệnh.

Cậu chỉ cao đến ngực cô ta, cho dù trong tay thằng nhóc này không có súng, cũng có thể dễ dàng làm cô ta rơi vào chỗ chết!

Theo phương hướng Mộ Uyển Nhu chỉ, Mộ Dịch Thần đi đến cửa lớn kho hàng.
 
Chương 1154: Còn Chưa Dứt Lời, Tiến Súng Vang Lên


Cậu dùng chân đạp mạnh vào cửa.

Bên trong cánh cửa rất nhanh truyền đến động tĩnh.

“Ai vậy?!”

Trong cửa truyền đến tiếng chất vấn của một người đàn ông.

Không phải cứ ai đến đều ra mở cửa!

Mộ Dịch Thần kéo căng dây thừng trên cổ Mộ Uyển Nhu, Mộ Uyển Nhu kêu đau một tiếng, lập tức kêu lên: “Là tôi! Nhanh mở cửa! Nhanh lên!”

Bên trong cửa truyền đến một loạt tiếng động.

Cửa kho hàng nhanh chóng chậm rãi mở ra.

Mộ Dịch Thần kéo Mộ Uyển Nhu, súng lục trong tay đã lên đạn để vào mi tâm cô ta.

Trước mắt không thể nghi ngờ Mộ Uyển Nhu trở thành con tin của cậu, cậu thử nghĩ, nếu thuận lợi có thể lấy Mộ Uyển Nhu ra làm trao đổi, đổi lấy mẹ cậu!

Cho dù biết việc này có chút nguy hiểm, nhưng mà cậu vẫn nắm chắc có thể mang mẹ an toàn rời đi!

Chỉ là, có lẽ về phương diện khác Mộ Dịch Thần thông minh, nhưng mà lúc này một phần thông minh có vẻ không nghĩ thấu đáo.

Hiện giờ Mộ Uyển Nhu đúng thật là nằm trong tay cậu.

Nhưng mà cậu không có suy nghĩ cẩn thận, đối với Mộ Liên Tước mà nói, rốt cuộc là Mộ Uyển Nhu có phân lượng, hay là Vân Thi Thi có phân lượng hơn!

Vân Thi Thi đối với ông ta mà nói, có thể đổi được cổ phần Mộ Nhã Triết đang nắm trong tay!

Nhưng mà Mộ Uyển Nhu đối với ông ta mà nói, chỉ là một quân cờ, sau khi hết giá trị lợi dụng, có thể vứt bỏ quân cờ này, ông ta căn bản không để vào mắt.

Cho nên với cách nghĩ trước mắt của Mộ Dịch Thần, không khỏi quá mức khờ dại!

Chẳng lẽ lấy Mộ Uyển Nhu ra trao đổi, có thể chuộc lại được Vân Thi Thi sao?

Vẫn là câu nói đó, quan tâm quá sẽ bị loạn, ở phương diện nào đó, cậu không bằng Vân Thiên Hữu tâm tư trầm ổn, có thể nghĩ nhiều như vậy, cũng đã không dễ dàng rồi!

Cửa lớn kho hàng chậm rãi mở ra, mọi người ra đón, nhưng mà vừa thấy Mộ Dịch Thần đứng trước cửa, tầm mắt mọi người lại liếc nhìn Mộ Uyển Nhu đang bị cậu ta nắm trong tay, đầu có chút mờ mịt, không hiểu rõ tình hình lắm!

Đây… Đây rốt cuộc là có chuyện gì?!

Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ, nhịn không được hai mắt đẫm lệ nói: “Cứu… Cứu tôi! Còn không mau cứu tôi…”

“Câm miệng!”

Mộ Dịch Thần quay đầu, nhìn lướt qua đám người đứng ở cửa.

Một đám người cao lớn, vóc người to cao, nhất là người đàn ông đứng đầu trong đám người, trên mặt có vết sẹo dài, hung dữ khủng bố, vẻ mặt hung ác.

Cậu mấp máy môi, lạnh lùng mở miệng: “Người đâu?”

“Thằng ranh con chạy từ chỗ nào đến thế, miệng còn hôi sữa, nhìn bộ dạng này, chắc chưa dứt sữa đi? Lại chơi đùa trò gì thế!?”

Trong đám người, một người đàn ông chế nhạo không lưu tình chút nào.

Người này là người luôn mong muốn làm bẩn Vân Thi Thi, anh ta dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Mộ Dịch Thần, cao giọng cười.

Nhưng mà còn chưa dứt lời, Mộ Dịch Thần lại dơ tay, bóp mạnh cò.

Cùng với tiếng súng vang lên, một viên đạn xé gió mà đến, trong lúc ngọn đèn như đốm lửa nhỏ, đạn chuẩn không có lầm bắn trúng vào mi tâm của anh ta!

Trên mặt người đàn ông vẫn duy trì cười lạnh khinh miệt, nhưng mà mi tâm lại đột nhiên có một lỗ thủng máu chảy ra, não nổ tung, máu đỏ bắn tung tóe lên người.

Sau khi đạn xuyên qua mi tâm anh ta, lại trúng một người đàn ông phía sau, xuyên qua bả vai của anh ta.

Mộ Dịch Thần cầm khẩu súng Desert Eagle trong tay, uy lực mười phần.
 
Chương 1155: Sao Thế, Anh Muốn Làm Phản?


Mộ Dịch Thần cầm khẩu súng Desert Eagle trong tay, uy lực mười phần, có tính sát thương cực lớn.

Một tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm!

Người đàn ông bị bắn trúng mi tâm mềm nhũn ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Máu tràn ra, cực kỳ rõ ràng, đập vào mắt người ta!

Mọi người sợ hãi không hiểu, ai có thể nghĩ đến, một đứa bé dơ súng lên, lại có thể chuẩn đến vậy, bắn trúng mi tâm người ta, kỹ năng bắn súng hơn người?

Kỹ thuật bắn súng khủng bố như vậy, chỉ có thể là người trưởng thành trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể làm được!

Sao đứa nhỏ này có thể làm được?!

Thán phục kỹ năng bắn súng hơn người của Mộ Dịch Thần, Đao Ba Nam là tên cầm đầu lại tinh tế đánh giá, thấy Mộ Uyển Nhu trong tay Mộ Dịch Thần hơi hơi mở mắt, nhìn ra được người phụ nữ bị giày vò này đúng là chủ của anh ta, trên mặt hiện lên chút khẩn trương.

“Người đâu?”

Mộ Dịch Thần hất cằm lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, môi mỏng hé mở, lạnh giọng bật ra: “Dẫn tôi đi gặp người!”

“Gặp người nào!?” Đao Ba Nam sửng sốt.

Có lẽ rất khó tưởng tượng lúc này, cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị.

Một thằng nhóc kéo một người phụ nữ trưởng thành, cầm súng chỉ vào cô ta, thành thục ổn trọng, căn bản không giống bộ dạng đứa bé nên có.

Mộ Dịch Thần không muốn nói chuyện với bọn họ, để họng súng gần huyệt thái dương của Mộ Uyển Nhu, hành động có tính uy hiếp như vậy, dùng với Mộ Uyển Nhu lần nào cũng thành công.

Cô ta sợ đến mức hai chân run lên, vội vàng kêu: “Dẫn cậu ta đi gặp Vân Thi Thi! Còn không nhanh dẫn cậu ta đi gặp người!?...”

Ánh mắt Đao Ba Nam lộ ra vài phần nguy hiểm, không có ý tránh ra.

“Sao thế? Anh muốn làm phản à?” Trong mắt Mộ Dịch Thần cũng lạnh như băng, không chút nào kiêng kị uy nghiêm của anh ta, lạnh giọng hỏi lại.

Mộ Uyển Nhu cả kinh khó có thể nói liền một câu, chỉ không ngừng lặp lại: “Dẫn cậu ta gặp! Mau dẫn cậu ta gặp! Cậu ta thật sự sẽ nổ súng, đừng khinh thường đứa nhỏ này! Cậu ta thật sự sẽ nổ súng!

Trên mặt Đao Ba Nam lộ vẻ xúc động, lúc này mới dùng mắt ý bảo đám người chậm rãi tránh thành một đường.

Mộ Dịch Thần cũng rất cảnh giác, lạnh lùng nhìn qua đám người, lạnh giọng nói: “Đem súng, côn, dao trên người các anh ném xuống!”

Mọi người lập tức ném vũ khí trong tay sang một bên, đá ra xa.

Ánh mắt Mộ Dịch Thần lại nhìn một lần nữa, nhưng mà cười lạnh một tiếng, lập tức giơ tay lên, bóp cò, đạn gào rít bay qua, bắn trúng súng lục trong tay Đao Ba Nam giấu đi.

“Pằng” một tiếng - -

Sau khi kim loại ma sát, đốm lửa văng khắp nơi!

Anh ta giống như bị phỏng tay quăng súng lục xuống đất, trong lòng bàn tay có vết máu, bị đạn làm cho trầy da!

Đứa nhỏ này…

Không tầm thường!

Trong lòng anh ta âm thầm cảm thán, không thể nào lường trước được, kỹ thuật bắn súng của đứa nhỏ này không chỉ rất tốt, sức quan sát lại cực kỳ nhạy cảm!

“Những người khác, còn cần tôi lặp lại sao?”

Mộ Dịch Thần chuyển họng súng nhắm vào người đàn ông vẻ mặt bất an: “Anh, trong quần, súng!”

Người đàn ông bị điểm danh giật mình một cái, giống như củ khoai lang phỏng tay, lấy súng lục từ trong túi quần ra, ném sang một bên.

Những người khác thấy vậy, nhao nhao lấy súng ống đạn dược cất giấu ném ra xa!

“Hài lòng chưa!?” Đao Ba Nam hung dữ mở miệng, hình như có chút nghiến răng nghiến lợi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh ta nếm được tư vị khuất nhục ở trong tay một đứa bé!
 
Chương 1156: Có Phải Cô Hành Hạ Mẹ Tôi Thành Như Vậy Hay Không?


Mộ Dịch Thần híp híp mắt, sau khi chắc chắn trên người bọn họ không còn vũ khí sát thương, lúc này mới chậm rãi đi lên phía trước, mũi chân hất súng lục Đao Ba Nam vừa mới ném xuống đất lên, bắt được.

“Anh, dẫn tôi đi, những người khác, cút sang một bên!”

Mộ Dịch Thần lại ra lệnh một lần nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đao Ba Nam lạnh lùng cười: “Đều tránh sang một bên đi! Có nghe hay không!?”

Vì thế những người khác nhao nhao chạy sang một bên.

Lúc này Mộ Dịch Thần mới đi lên phía trước, chỉ vào Đao Ba Nam, lạnh lùng thốt lên: “Dẫn tôi đi! Cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò!”

“Ha ha! Thằng quỷ nhỏ cậu lợi hại như vậy, tôi đâu dám giở trò gì!?” Đao Ba Nam nói ra một câu, không biết là giọng mỉa mai, hay là châm chọc!

Nếu là lúc này, Vân Thiên Hữu ở đây, nhất định sẽ càng suy nghĩ sâu hơn.

Ví dụ như, với thủ đoạn và quyền lực của Mộ Liên Tước, sao có thể chỉ sai một đám ô hợp trông coi một người quan trọng như vậy?!

Nói vậy, xung quanh hẳn là còn có rất nhiều bộ đội vũ trang ngồi xổm phòng thủ!

Chỉ là Mộ Dịch Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu nóng lòng muốn nhìn thấy Vân Thi Thi, bởi vậy không có suy nghĩ, vì sao kho hàng rộng như vậy, chỉ có mấy tên giống như lưu manh côn đồ trông coi, liền đi theo Đao Ba Nam tiến vào.

Ba người đi vào kho hàng, cửa cuốn ở phía sau chậm rãi khép lại.

Kho hàng rộng như vậy, chỉ để một cốc đèn nho nhỏ trên cao, không gian có vẻ u ám, trầm trọng, kín không một kẽ hở, chỉ để lại một cái cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà, dùng để thông khí!

Ánh sáng lờ mờ yếu ớt, trong không khí tràn đầy tro bụi.

Mộ Dịch Thần lại cảnh giác lần nữa, níu chặt Mộ Uyển Nhu trong tay, cẩn thận ngắm nhìn bốn phía.

Đao Ba Nam dẫn cậu tới trước một cái lồng sắt.

Bước chân của Mộ Dịch Thần dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong nhà giam bằng sắt.

Chỉ thấy Vân Thi Thi cuộn mình ở trong góc, quần áo trên người tả tơi, trên quần áo màu trắng dính vết máu loang lổ, tràn ra như đóa hoa, giống như bông hoa chói mắt dễ bị nhìn thấy!

Có vết máu, còn mới, đỏ tươi.

Có vết máu, bị rách ra rồi!

Lúc này, mái tóc đen nhánh của cô hỗn độn không chịu nổi rơi xuống vai, giống như rong biển trộn lẫn bùn đất, trên khuôn mặt trắng nõn có lẫn vết máu và nước mắt, ướt sũng kề sát vào má, có vẻ chật vật không chịu nổi.

Hai tay của cô bị khóa ở nhà giam, khó có thể chạy thoát.

Chỉ là đôi tay thon dài như thế lại nhu nhược không xương, giống như sau đó sẽ bị gãy đứt vậy!

Bên cạnh nhà giam bằng sắt có hai binh lính mặc quân trang đứng, võ trang đầy đủ, vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng tắp.

Mộ Dịch Thần thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt sâu và đen co rút mãnh liệt, trên mặt lập tức hiện lên sự tức giận, giơ mạnh súng lên, nắm lấy tóc Mộ Uyển Nhu, để lên mi tâm cô ta!

“Có phải cô hay không?! Có phải cô hành hạ mẹ tôi thành như vậy không?!”

Sắc mặt Mộ Uyển Nhu kinh hãi, vội vàng kêu cứu: “Không phải… Cứu… Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Câm miệng!!”

Mộ Dịch Thần đem họng súng nhét vào trong miệng cô ta, lên đạn!

“Nếu không, tôi bắn nát cái miệng của cô!”

Mộ Uyển Nhu hoảng hốt!

Trong miệng hàm chứa họng súng, khi lên đạn, súng đó kêu lên một tiếng rất nhỏ, đều làm cô ta sởn gai ốc!

Cô ta thậm chí còn có thể tưởng tượng, đứa bé trước mặt như con thú bị thương phát cuồng bóp cò, đạn xuyên mạnh qua yết hầu cô ta, chui xuyên qua, rốt cuộc là cảnh tượng vô cùng thê thảm không nỡ nhìn thế nào!
 
Chương 1157: Cô Ta Không Muốn Chết!


Cô ta không muốn…

Cô ta không muốn chết!

Trong lòng Mộ Uyển Nhu tuyệt vọng khàn giọng gào thét, cô ta trợn tròn mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, lại càng kích thích chán ghét trong lòng cậu!

Mộ Dịch Thần tàn nhẫn dùng súng che miệng cô ta lại, nắm chặt khẩu súng, đôi mắt đỏ đậm!

“Cô làm gì mẹ tôi? Cô làm gì mẹ tôi vậy hả!?”

Cậu giống như con thú nhỏ bị thương rống bên tai cô ta!

Mộ Uyển Nhu hoảng sợ không hiểu, động cũng không dám động, chỉ dùng ánh mắt, không ngừng phát ra âm thanh đứt quãng: “Không… Không được… Ưm…”

Không được giết cô ta!

Cô ta không muốn chết!

Cô ta thật sự không muốn chết…

“Thả mẹ tôi ra!”

Mộ Dịch Thần ngẩng đầu, trong mắt đều là màu đỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười rét lạnh.

“Thả mẹ tôi ra!”

Đao Ba Nam thờ ơ, lạnh lùng nhìn cậu.

Ngực Mộ Dịch Thần cứng lại: “Sao thế? Tôi bảo anh thả mẹ tôi, anh không nghe thấy sao?!”

“Nghe thấy, nhưng không có khả năng thực hiện.” Đao Ba Nam lạnh lùng nói.

“Tính mạng của cô ta vẫn còn nằm trong tay tôi đấy!” Mộ Dịch Thần kéo tóc Mộ Uyển Nhu, liếc mắt một cái, “Làm một cuộc giao dịch đi, thấy thế nào?”

“Giao dịch này không đáng giá!”

Đao Ba Nam hừ lạnh một tiếng: “Không nghĩ đến thằng quỷ nhỏ này vẫn không hiểu được cái gì gọi là dâng đến tận cửa! Đỡ cho chúng tôi phải trói cậu lại!”

“Có ý gì?”

Đao Ba Nam nở nụ cười, lập tức nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, rất nhanh, một ngọn đèn trong kho hàng sáng lên.

Ngọn đèn sáng lên, màn đêm bị đẩy lùi.

Trong kho hàng, hơn mười bộ đội vũ trang lộ ra dưới ánh đèn, từng người đều được võ trang đầy đủ, vẻ mặt đề phòng.

Mộ Dịch Thần liếc mắt một cái, liền ngẩn ra!

Chỉ cần nhìn trang phục sẽ thấy được sự khác biệt, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra, những binh lính này đều là chiến sĩ xuất thân từ trại huấn luyện đặc chủng, sức chiến đấu tuyệt đối không thể khinh thường!

Đao Ba Nam cười lạnh một tiếng: “Ha ha! Cậu cho rằng cậu đi vào chỗ này, còn có thể an toàn mà rời đi sao?! Dù sao đứa bé cũng chỉ là đứa bé, cực kỳ khờ dại!”

“…” Mộ Dịch Thần khẽ cắn môi, đôi mắt giống như nhuộm máu, bởi vì ẩn giấu tức giận, toàn thân cậu run rẩy không thôi.

Đao Ba Nam hài lòng nhìn thấy sắc mặt của cậu như vậy, mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộ Uyển Nhu, thẳng thắn: “Người phụ nữ này đã rơi vào tay cậu, muốn chém muốn róc thịt tùy cậu! Dù sao muốn chúng tôi thả người, không có khả năng!”

Mộ Dịch Thần hít một hơi khí lạnh, oán hận nhìn Mộ Uyển Nhu, vừa có thất vọng vừa có căm thù đến tận xương tủy!

Người phụ nữ này mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng mà cậu đối với cô ta ít nhiều gì cũng có một chút cảm tình!

Lúc này trong lòng cậu ngũ vị tạp trần.

Bảy năm trước, đau đớn và hối hận vì nhận giặc làm mẹ, hơn nữa lúc này lại còn tận mắt nhìn thấy mẹ bị thương và đau đớn, làm cậu trào dâng đau khổ khó nói nên lời!

Rất hối hận!

Hận không thể bắn chết cô ta!

Mộ Dịch Thần dùng súng để ngay mi tâm cô ta, ngón tay định bóp cò, Mộ Uyển Nhu lại kêu lên một tiếng sợ hãi, khóc lóc nức nở nói: “Đừng mà! Đừng mà! Tiểu Dịch Thần, chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm đẩy tôi vào chỗ chết sao?!”

“Cô làm mẹ tôi tổn thương, tội ác tày trời, chết không luyến tiếc!” Cậu run rẩy kéo cò súng, mi tâm ngưng tụ lạnh lùng, giọng nói giống như phủ tuyết ngàn năm, lạnh lùng nói. “Cô làm mẹ tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy, chết một vạn lần đều không đáng tiếc! Chết không luyến tiếc!"
 
Chương 1158: Tỏ Ra Thân Tình


"Đừng mà!" Mộ Uyển Nhu la lên sợ hãi, thanh âm vang vọng the thé ở bên trong kho hàng.

Mộ Dịch Thần cười lạnh, kéo cò súng, động tác của các ngón tay vô cùng linh hoạt.

Mộ Uyển Nhu bỏ xuống hết hình tượng, đau khổ khẩn cầu: "Đừng... xin đừng tôi dù gì cũng là mẹ của cậu mà... tôi cũng là mẹ của cậu mà..."

Mộ Dịch Thần quát: "Câm miệng! Cô không phải mẹ của tôi!"

Sắc mặt của Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, trên môi nở nụ cười đau khổ: "Đúng! Đúng vậy... Cậu thực sự không phải con ruột của tôi! Nhưng cậu có biết tại sao không? Bởi vì cha cậu đã lừa dối tôi, nói tôi không có khả năng sinh đẻ! Cha cậu lừa gạt tôi bao nhiêu năm làm tôi vô cùng đau khổ, tôi mới căm hận như vậy!"

"Đừng ngụy biện để lấp liếm cho lý do cô hãm hại mẹ tôi!"

"Không không, cậu hãy nghe tôi nói... tôi nói..." Mộ Uyển Nhu cố gắng làm dịu cơn tức giận của Mộ Dịch Thân, thanh âm dịu dàng hết sức có thể nói: "Tiểu Dịch Thần chẳng lẽ cậu không nhớ sao, lúc cậu vừa mới lọt lòng, người ôm cậu vào ngực chính là tôi không phải cô ta!"

"..." Mộ Dịch Thần nghiêm khắc ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe sáng.

Mộ Uyển Nhu thấy được thần sắc của cậu có hơi dao động, thầm cảm thấy vui mừng, sắc mặt càng cố biểu lộ ra bộ dáng đáng thương nhất, nức nở vừa khóc vừa nói: "Ngày đầu tiên cậu đi bộ tới trường học, mỗi khi cậu ngã, cho dù là ngã rất đau cậu cũng đều rất kiên cường cố gắng chịu đựng chứ không hề khóc mếu. Mỗi khi như vậy tôi đều ôm cậu vào lòng dỗ dành cậu, cậu quên rồi sao?"

"...."

Cậu chưa bao giờ quên.

Cậu có lương tâm, cho nên cậu thừa nhận, Mộ Uyển Nhu mặc dù không coi cậu như con đẻ nhưng đối xử với cậu cũng rất tốt.

"Lúc cha cậu cho cậu vào huấn luyện ở trong quân đội, mỗi khi như vậy tôi đều ra sức ngăn cản! Bởi vì tôi không muốn cậu phải chịu khổ! Mỗi khi cậu trở về trên người toàn là vết thương, khiến cho tôi đau lòng mà khóc, cậu quên rồi hả?"

Mộ Dịch Thần chợt nhắm hai mắt lại, rồi rất nhanh lại mở ra, trong ánh mắt ẩn chứa một chút tình cảm còn đang giãy giụa: "Lúc đó là cô giả bộ! Hừ, cô mau câm miệng vào, đừng nói thêm nữa."

"Được, là giả bộ, nhưng..." Mộ Uyển Nhu dừng một chút: "Lúc Mộ Liên Trước bày kế, muốn tôi bắt cậu làm con tin, uy hiếp cha cậu giao ra quyền thừa kế nhà họ Mộ, tôi đã có rất nhiều cơ hội để ra tay, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ! Lẽ nào đây cũng là giả dối sao? Tôi vì muốn bảo vệ cậu, thậm chí không sợ đắc tội..."

"Câm miệng!"

"Tuy là giữa chúng ta không có liên hệ máu mủ gì, nhưng sự chăm sóc của tôi đối với cậu không có chút giả dối nào! Lẽ nào cậu không như vậy sao?"

"Câm miệng..."

Mộ Dịch Thần tâm lý giằng co, biểu hiện trên mặt cũng liên tục thay đổi.

Mộ Uyển Nhu thấy đây là cơ hội, thoát khỏi sự khống chế của cậu, xoay người bỏ chạy!

Bằng --

Một tiếng súng vang lên.

Mộ Dịch Thần theo bản năng giơ tay lên, hướng phía cô ta chạy mà nổ một phát súng!

Mặc kệ Mộ Uyển Nhu chơi trò kể lể tình cảm để cầu khẩn cậu nương tay, nhưng trong tiềm thức cậu ý thức được, nếu không diệt trừ cô ta, nếu để mẹ cậu một lần nữa rơi vào tay người này, nhất định cậu sẽ hối hận cả đời!

Theo bản năng, liền bắn!

Nhưng mà cũng bởi vì vô thức bắn, mà viên đạn không bắn trúng tim, mà lệch hướng trúng vào phần bụng của cô ta.

Mộ Dịch Thần thấy vậy, khẽ cắn môi, lần thứ hai giơ tay lên, nhắm vào sau gáy của cô ta, muốn bắn thêm một phát nữa!

"Dừng tay--!"

Tên mặt sẹo chợt quát một tiếng, chắn trước người Mộ Uyển Nhu.

Đám binh sĩ xung quanh vây kín lại giơ súng, nhằm vể phía cậu.
 
Chương 1159: Triệu Chứng Trúng Độc


Mộ Dịch Thần cười lạnh, đối với mối nguy hiểm ở trước mắt không hề có chút sợ hãi.

Tên mặt sẹo dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu với cậu.

Mộ Dịch Thần nhìn theo phương hướng của ánh mắt hắn ta, liền thấy có hai tên lính đi tới chỗ ngục sắt, giơ súng lên nhằm phía thái dương của Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi hiện tại vì đang còn mê man nên không cảm nhận được nguy hiểm tới gần, vẫn cúi đầu như cũ, không có một chút phản ứng gì!

"Để súng xuống!"

Mộ Dịch Thần nắm chặt súng ở trong tay, ngón tay run bần bật.

Trong đôi mắt, các tia máu liên tục lộ ra, toàn thân run rẩy không ngừng!

"Để súng xuống! Tao không có kiên nhẫn đâu, cảnh cáo lần cuối, bằng không..."

"Đừng!"

Mộ Dịch Thần khẽ cắn môi, chậm rãi ném vũ khí xuống đất.

"Đá đi!"

Tên mặt sẹo uy hiếp thêm: "Đá khẩu súng xa ra!"

Mộ Dịch Thần vung chân, đá súng qua một bên.

Binh sĩ sau lưng tiến lên, bắt lấy súng, đánh một đòn vào gáy cậu.

Mộ Dịch Thần hôn mê, ánh mắt tối sầm lại, bất tỉnh...

...

Một chiếc Bentley chậm rãi lái vào nhà họ Mộ.

Mộ Nhã Triết xuống xe, thấy bên trong toàn là lực lượng vũ trang, nhíu mày một cái, bước chân mau chóng đi vào bên trong.

"Cậu chủ, cậu đã trở về!"

"Ông nội đâu?"

"Ông chủ ở trên lầu, vẫn chưa thức dậy!"

"Chiều rồi mà còn chưa dạy?"

Mộ Nhã Triết vừa nói, vừa đi lên lầu, Mộ Thịnh nằm ở trên giường, khuôn mặt không chút biểu cảm, an nhiên nằm ở đấy.

Ngực anh nhói một cái, chợt đi tới, ôm lấy mặt của ông, ánh mắt híp lại.

"Ông ngủ bao lâu rồi?"

"Bẩm, ông chủ buổi sáng lúc uống thuốc xong thì ngủ!"

Mộ Nhã Triết hơi cúi người, gọi khẽ: "Ông nội ơi... ông nội!?"

Mộ Thịnh mãi không tỉnh lại, cũng không có chút phản ứng nào.

Đây không giống như là ngủ say không tỉnh mà giống như đã chết rồi, một chút sức sống cũng không có.

Nếu như không phải là vẫn còn một hơi thở yếu ớt, Mộ Nhã Triết thật sự sẽ nghĩ rằng, ông đã qua đời rồi.

"Bác sĩ đâu? Mau gọi tới!"

Anh ngẩng đầu, ra lệnh, chỉ chốc lát sau, bác sĩ riêng đã chạy tới.

"Để cho bác sĩ thăm khám xem rốt cuộc đây là làm sao?!"

"Vâng vâng..." Người bác sĩ này không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Mộ Nhã Triết đi qua bên cạnh, bấm gọi Mộ Dịch Thần, máy báo thuê bao.

Hiện giờ phải tan học rồi chứ!

Điện thoại di động tại sao vẫn không liên lạc được.

Đang bị sự nghi ngờ bao lấy suy nghĩ thì lúc này gã tài xế vội chạy lại, bẩm báo: "Cậu chủ, không xong rồi! Không thấy cậu chủ nhỏ đâu!"

"Không thấy?" Ánh mắt của Mộ Nhã Triết nguy hiểm híp lại: "Là làm sao?"

"Giáo viên nói, sớm đã không thấy cậu chủ nhỏ ở trường, lúc tan học tôi cũng không thấy cậu ấy đi ra khỏi trường. Liệu cậu chủ nhỏ có thể gặp nguy hiểm rồi không..."

"Anh không thấy thằng bé tới trường sao?"

"Tôi tận mắt nhìn cậu ấy đi vào trường mà!" Gã tài xế tỏ ra vẻ mặt vô tội, vội vàng giải thích.

Bác sĩ khám sơ bộ một chút, đi tới bên cạnh anh, đầu đầy mồ hôi lạnh: "Cậu chủ, ông chủ bị trúng độc đã rơi vào trạng thái hôn mê, phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện!"

"Trúng độc?"

"Đúng vậy, môi ông ấy tím ngắt, thân thể cứng rắn, sắc mặt tái nhợt, đây là biểu hiện của trúng độc, cần phải mau chóng đi bệnh viện!"

Mộ Nhã Triết cau mày, thanh âm lạnh băng tới đáng sợ: "Mau đưa tới bệnh viện!"
 
Chương 1160: Chỉ Huy Cấp Cao Của Cự Phong, Cung Kiệt


Mộ Nhã Triết đi tới cửa, tim lo lắng đập nhanh.

Mới ra nước ngoài có hai ngày, mà nhà họ Mộ đã xảy ra chuyện lớn như vậy!

Chết tiệt!

Là do anh bất cẩn!

Mộ Thịnh nhanh chóng được đưa đi bệnh viện.

Mộ Nhã Triết ngồi ở trên xe, phân phó tài xế đưa tới công ty, Mẫn Vũ bỗng nhiên gọi tới: "Sếp, sếp đã về nước rồi sao?!"

"Ừ, tôi đang tới công ty."

"Được, tôi chờ sếp ở công ty luôn."

Giọng nói của Mẫn Vũ tỏ ra khẩn trương, hình như đang có việc gấp gáp lắm.

Hồi nãy anh ta vừa nhận được một thư tín nặc danh, lúc mở ra xem thì thấy có vài bức ảnh khiến người khác phát sợ, anh ta lập tức gọi điện co Mộ Nhã Triết báo cáo.

Nhưng mà không dám nói rõ tình hình cụ thể vì muốn đảm bảo an toàn trên đường đi cho sếp, nên anh ta cố gắng kìm chế tâm tình xúc động xuống.

...

Cùng lúc đó, ở công ty giải trí, Vân Thiên Hữu mặt mày ủ rũ, nhận được vị trí định vị GPS của Mộ Dịch Thần.

Lúc Mộ Dịch Thần gửi tới tin này, còn kèm theo một tin nhắn điện tử khoảng 10 giây.

"Hữu Hữu, tại chỗ định vị GPS tìm được nơi mẹ bị giấu ở đấy."

Cậu vừa nhận được tin tức liền đăng nhập vào hệ thống, mười ngón tay trên bàn phím linh hoạt gõ, trên màn hình hiển thị một giao diện, cậu nhập vào tin tức để kiểm tra vị trí.

GPS lúc đầu tín hiệu rất rõ ràng nhưng vừa tới con đường vào khu Khang Trang Đại Kiều, tín hiệu GPS bỗng nhiên gián đoạn một chút, rồi mất dần.

Với kỹ thuật của cậu mà cũng không thể xác minh được vị trí này.

Cũng may, Mộ Dịch Thần còn gửi thêm một ảnh chụp biển số xe.

Vân Thiên Hữu kiểm tra lộ trình xe, thấy được đoạn đường mà nó từng đi qua, nhưng vị trí di chuyển tới khu Khang Trang Đại Kiều thì lại mất dấu.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Hữu Hữu híp mắt, xác định vị trí bằng vệ tinh, tọa độ hiển thị lên, khu Khang Trang Đại Kiều này chỉ là một vùng đất hoang vắng.

Vùng này vốn có một nông trại nhỏ.

Nhưng sau này chính phủ thành phố đem nơi này phân chia ra, quy hoạch thành khu công nghiệp, liền phá bỏ nông trại, nhưng xây dựng được một nửa thì khu công nghiệp bị phản đối.

Người dân gửi tới không ít thư tín, yêu cầu ngừng dự án xây dựng này lại. Môi trường ở thu đô đã bị ô nhiễm rất nặng rồi, giờ xây thêm khu công nghiệp, không khí sẽ bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn.

Bởi vì bị nhân dân thành phố khắp nơi kháng nghị, nên công trình này tạm thời bị dừng lại.

Nhưng một lần dừng lại này thì cũng không thể tiếp tục nữa, chính phủ mau chóng rút vốn tìm nơi khác xây dựng, vùng này cứ thế bị bỏ hoang.

Nhưng ít ra, hiện tại cũng đại khái có được một chút manh mối.

Vân Thiên Hữu nhìn ảnh chụp, quét qua bản đồ, diện tích khu vực này cũng cỡ 10000m2, phải phân cắt thành khu vực nhỏ mới có thể xác định được vị trí cụ thể hơn.

Nhưng việc này khá rắc rối!

"Giám đốc Vân!" Lý Hàn Lâm gõ cửa bước vào.

Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, mi tâm nhíu chặt: "Làm sao?"

Ông ta chậm rãi nói: "Lính đánh thuê mà Tập đoàn Cự Phong phái tới, đã tới thủ đô rồi."

"Tốt, đưa tôi tới đó."

Vân Thiên Hữu đứng dạy, Lý Hàn Lâm trầm giọng: "Nhưng tập đoàn còn phái tới một người."

"Ai?"

"Chỉ huy cấp cao của Cự Phong, Cung Kiệt."

Vân Thiên Hữu ngẩn ra, cay mày: "Cung Kiệt?"
 
Chương 1161: Nhân Vật Quan Trọng Của Cự Phong


Tập đoàn vũ khí Cự Phong, có ba nhân vật truyền kỳ Cung Kiệt, Nhất Lam, Quý Ngôn Hi.

Nhất là cái người tên Cung Kiệt này.

Là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Cự Phong, quản lý khu vực Bắc Mĩ và Châu Âu, phụ trách thị trường Châu Âu của Tập đoàn, đây là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió.

Có người nói, Cung Kiệt tương đương với "hoàng thái tử" của Tập đoàn, cha của anh ta là Cung Thiếu Ảnh người sáng lập ra Cự Phong, là một "vị vua" tối cao của Tập đoàn vũ khí này.

Mới mười hai tuổi anh ta đã bắt đầu hoạt động, Cung Thiếu Ảnh vì muốn rèn đúc anh ta mà đem khu vực Bắc Mỹ giao vào tay người này, đồng thời anh ta cũng chỉ dùng thời gian ba năm đã có thể trở thành một nhân vật cực kỳ lợi hại.

Bây giờ mới chỉ hơn hai mươi tuổi, bằng chính thực lực của bản thân trở thành một trong những nhân vật chủ chốt của Tập đoàn.

Là nhân vật quan trọng trong kế hoạch "Thiên Nhãn".

Thủ hạ dưới tay anh ta cũng là một tổ chức lính đánh thuê vô cùng lợi hại, mà đội lính đánh thuê Thiên Thai, cũng do anh ta sáng lập.

Quả là một nhân vật truyền kỳ.

Vân Thiên Hữu nhíu mày.

Anh ta không phải đang phụ trách khu vực thị trường ở Châu Âu sao?

Sao lại chạy tới nơi này?

Đáy lòng dâng lên nghi hoặc.

Lý Hàn Lâm nhìn thấy thần sắc hoang mang của cậu, cười nói: "Tập đoàn Cự Phong muốn thử thực lực của cậu, cho nên mới đưa người này tới đây."

"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

Lý Hàn Lâm trầm giọng: "Mai Tắc sắp xếp ở sân bay tư nhân của cậu."

"Tới đó." Vân Thiên Hữu liếm môi: "Tôi sẽ đi gặp cái người "ở trong truyền thuyết" này."

Lúc Vân Thiên Hữu tới, vừa lúc có một chiếc trực thăng quân dụng đáp xuống.

Hơn mười người lính đánh thuê đi xuống, vóc người cao ngất, trang bị đầy đủ.

Vân Thiên Hữu bước xuống xe, liền nghe được thanh âm vù vù của cánh quạt máy bay.

Cậu ngẩng đầu, nhìn chiếc trực thăng ở trên trời quay vài vòng rồi đáp xuống.

Cửa buồng mở ra, lần này đi xuống thêm năm người, cuối cùng bước xuống là một người đàn ông khoác áo gió của quân đội.

Vân Thiên Hữu nhìn anh ta.

Gió lạnh thổi tung bay áo khoác quân đội màu trắng trên người anh ta làm nổi bật thân hình cao ngất của người này.

Người này giống như rất hợp với màu trắng, từ mũ lính màu trắng, áo khoác trắng, giày sĩ quan tất cả đều đồng một màu trắng như tuyết, tư thế trông oai hùng vô cùng.

Anh ta từ từ ngẩng mặt lên, đường nét gương mặt góc cạnh vô cùng tuấn mỹ.

Lúc đầu Vân Thiên Hữu còn tưởng anh ta là người Châu Âu.

Thật không nghĩ tới anh ta cũng là người phương đông.

Mái tóc bạch kim cắt gọn gàng, làm nổi bật lên gương mặt, nhất là chiếc cằm trông như được điêu khắc rất tỉ mỉ.

Người đàn ông này có gương mặt rất tinh tế, ngũ quan sắc sảo, đường nét rõ ràng như tạc.

Vầng tráng cao, ánh mắt lạnh như sao băng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt phượng hẹp dài có vài phần tà mị vài phần đường hoàng, con ngươi đen trắng rõ ràng không dính chút tạp chất, tựa như tranh thủy mặc, lại có chút phong lưu phóng khoáng.

Đường viền môi rõ ràng, ý cười ở khóe môi có một độ cong rất hoàn hảo, ẩn ẩn sự kiêu ngạo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top